Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 79


“Không có vấn đề gì thật?” Bách Vụ Thanh không cam lòng, hỏi lại lần nữa.

“Ôi chao…” Doãn Thường Lăng cực kỳ bất mãn với giọng điệu hoài nghi này, vỗ mạnh lồng ngực, nhếch lông mày, “Không có vấn đề gì!”

Bách Vụ Thanh thầm ói máu, lồng ngực bức bối tột cùng, kiên cường rặn một nụ cười mỉm, lại hỏi: “Cậu thích nấu ăn không?”

“Không thích, người xưa dạy: Quân tử xa nhà bếp, mọi khi mẹ tôi sẽ đích thân nấu cho tôi, mẹ nấu cực ngon!” Doãn Thường Lăng liếm môi, như đang hồi tưởng mùi vị.

Cậu lại nhìn sang người nhắc đến chủ đề này là Bách Vụ Thanh, hỏi: “Cậu biết nấu ăn à?”

“Ờm…” Bách Vụ Thanh không biết nên gật hay lắc, gật tức là hắn không phải quân tử, lắc thì là nói dối.

Mệt tim quá, tự kỷ luôn…
 
Chương 81


Vừa dứt câu, hai người nhìn nhau im bặt.

“Phụt…”

Không biết là ai phì cười trước, trong lòng chua chua.

Buổi giao lưu kéo dài cả ngày, mọi người mệt thì có thể nhận phòng nghỉ trưa.

Doãn Thường Lăng đánh tiếng với bọn Giả Dị Gia, chạy thẳng lên tầng hai.

Trước tiên là tắm rửa, sau đó rót nước cho mình, cậu rúc trên ghế bành bật TV, âm thanh TV rất to, át mất tiếng tim đập.

Doãn Thường Lăng uống hết một cốc nước, cơn buồn ngủ ập tới, cậu tắt TV, tóc rối bù chui vào chăn, chớp mắt chìm vào bóng tối.

Cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy Đổng Hãn, bố mẹ, các bạn, và cả Bách Vụ Thanh, mơ thấy ngày hè nóng bức mà họ gặp nhau, mơ thấy họ cười, mơ thấy những cánh cửa đóng sầm hết lần này đến lần khác, mơ thấy nước mắt tuyệt vọng của bố mẹ và cuối cùng là cảm giác ngạt thở khi rơi xuống nước.

Một dòng lệ lặng lẽ rơi xuống.
 
Chương 80


“Biết một chút.” Đắn đo hồi lâu, Bách Vụ Thanh vẫn không muốn lừa cậu.

Mắt Doãn Thường Lăng bừng sáng, nói như ông cụ nói: “Chà… Không ngờ cậu lại biết nấu ăn! Bạn nữ còn được, bạn nam vừa nhà giàu vừa biết nấu ăn như cậu không nhiều đâu~”

Hai tay Bách Vụ Thanh chống trên lan can, nhìn ra xa, ánh mắt mang hồi ức, tựa ánh nắng vỡ vụn trên mặt hồ gợn sóng.

“Trước đây nhà tôi không giàu thế này, mãi đến tận lớp tám, bố mẹ tôi mua hai ngọn núi, kết quả phát hiện ra đều là mỏ.”

Doãn Thường Lăng ôm trán, nở nụ cười gượng, biết sâu sắc mình không nên nhắc đến câu này, trước kia không giàu đã mua được núi, giờ thì sao???

“Cậu có hứng thú học nấu vài thứ không? Như thế thì có thể giúp đỡ bố mẹ, vả lại cho họ ăn món mình làm chẳng phải là trải nghiệm tốt đẹp sao?” Bách Vụ Thanh hơi nghiêng đầu, gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một lọn tóc quét lên mặt, làm mờ mắt.

Doãn Thường Lăng nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, thổ lộ tiếng lòng, “Cậu… hình như làm tiếp thị à.”
 
Chương 82


Khát ghê gớm, cổ họng gần như sắp bốc khói, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, “Nước…”

Vừa dứt lời, cảm giác lành lạnh áp lên môi, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, uống nước ừng ực, thỏa mãn rên hừ hừ.

Một niềm thỏa mãn lớn trong đời người khó mà vượt qua được việc khi cần thứ gì thì thứ đó đã đến bên tay.

Mất một lúc, Doãn Thường Lăng từ từ mở mắt ra, cái nhìn đầu tiên đã thấy ánh mắt tràn ngập thương xót của Bách Vụ Thanh.

Chỉ trong chớp mắt ánh nhìn đó đã biến mất, dường như thứ vừa nhìn thấy đều là ảo giác.

“Cậu sao thế???” Sao chỗ nào cũng có cậu???

“Tôi đến gọi cậu ăn tối, sau đó thấy cậu lại ngủ thiếp đi mất, bèn không gọi cậu dậy.” Bách Vụ Thanh cười ấm áp như gió xuân.
 
Chương 81


Vừa dứt câu, hai người nhìn nhau im bặt.

“Phụt…”

Không biết là ai phì cười trước, trong lòng chua chua.

Buổi giao lưu kéo dài cả ngày, mọi người mệt thì có thể nhận phòng nghỉ trưa.

Doãn Thường Lăng đánh tiếng với bọn Giả Dị Gia, chạy thẳng lên tầng hai.

Trước tiên là tắm rửa, sau đó rót nước cho mình, cậu rúc trên ghế bành bật TV, âm thanh TV rất to, át mất tiếng tim đập.

Doãn Thường Lăng uống hết một cốc nước, cơn buồn ngủ ập tới, cậu tắt TV, tóc rối bù chui vào chăn, chớp mắt chìm vào bóng tối.

Cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy Đổng Hãn, bố mẹ, các bạn, và cả Bách Vụ Thanh, mơ thấy ngày hè nóng bức mà họ gặp nhau, mơ thấy họ cười, mơ thấy những cánh cửa đóng sầm hết lần này đến lần khác, mơ thấy nước mắt tuyệt vọng của bố mẹ và cuối cùng là cảm giác ngạt thở khi rơi xuống nước.

Một dòng lệ lặng lẽ rơi xuống.
 
Chương 83


Doãn Thường Lăng vùi đầu vào chăn, thầm nghĩ có phải người này hoàn toàn không có ý thức gì về việc da mặt mình có tỉ lệ bạo kích cao cỡ nào???

“Cậu xuống trước đi, tôi thu dọn chút đã.”

“Được.” Bách Vụ Thanh đáp, sau đó là tiếng bước chân xa dần, Doãn Thường Lăng lén lút để lộ một mắt ra nhìn, tình cờ chạm phải ánh mắt của Bách Vụ Thanh quay người lại.

“Buổi tối khiêu vũ cùng tôi được không?”

Doãn Thường Lăng rúc vào chăn, hơi nóng ập thẳng lên mặt, hồi lâu sau, trong chăn vọng ra một tiếng lầm bầm, “Ừm.”

Bả vai cứng đơ của Bách Vụ Thanh thả lỏng, dường như thứ gì đó trong mắt tan chảy, toàn thân toát ra cảm giác đắc ý.
 
Chương 82


Khát ghê gớm, cổ họng gần như sắp bốc khói, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, “Nước…”

Vừa dứt lời, cảm giác lành lạnh áp lên môi, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, uống nước ừng ực, thỏa mãn rên hừ hừ.

Một niềm thỏa mãn lớn trong đời người khó mà vượt qua được việc khi cần thứ gì thì thứ đó đã đến bên tay.

Mất một lúc, Doãn Thường Lăng từ từ mở mắt ra, cái nhìn đầu tiên đã thấy ánh mắt tràn ngập thương xót của Bách Vụ Thanh.

Chỉ trong chớp mắt ánh nhìn đó đã biến mất, dường như thứ vừa nhìn thấy đều là ảo giác.

“Cậu sao thế???” Sao chỗ nào cũng có cậu???

“Tôi đến gọi cậu ăn tối, sau đó thấy cậu lại ngủ thiếp đi mất, bèn không gọi cậu dậy.” Bách Vụ Thanh cười ấm áp như gió xuân.
 
Chương 84


Thu dọn xong đi xuống, các bạn đều đang khiêu vũ và trò chuyện, rõ ràng là đều ăn tối xong rồi.

Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đứng trong góc, tay cầm tay, Doãn Thường Lăng không thể đi đến đó được, bèn quay người tìm chỗ cung cấp tráng miệng.

Còn chưa đến Bách Vụ Thanh đã chặn đường cậu, “Mấy cái này không thể no được, tôi chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi, đi theo tôi.”

Doãn Thường Lăng sờ cái bụng lép kẹp của mình, ngoan ngoãn đi theo Bách Vụ Thanh.

Hình như họ có duyên với vườn hoa, lần này đi ra vẫn là vườn hoa, nhưng phong cách khác hẳn, chỗ này to hơn, tinh xảo hơn chỗ lần trước.

Không xa, trên một chiếc bàn dành để nghỉ ngơi bày đầy thức ăn, đèn chùm trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Hơi mờ ám, có điều Doãn Thường Lăng chẳng có cảm giác gì, trong mắt cậu chỉ còn lại bàn thức ăn này.
 
Chương 83


Doãn Thường Lăng vùi đầu vào chăn, thầm nghĩ có phải người này hoàn toàn không có ý thức gì về việc da mặt mình có tỉ lệ bạo kích cao cỡ nào???

“Cậu xuống trước đi, tôi thu dọn chút đã.”

“Được.” Bách Vụ Thanh đáp, sau đó là tiếng bước chân xa dần, Doãn Thường Lăng lén lút để lộ một mắt ra nhìn, tình cờ chạm phải ánh mắt của Bách Vụ Thanh quay người lại.

“Buổi tối khiêu vũ cùng tôi được không?”

Doãn Thường Lăng rúc vào chăn, hơi nóng ập thẳng lên mặt, hồi lâu sau, trong chăn vọng ra một tiếng lầm bầm, “Ừm.”

Bả vai cứng đơ của Bách Vụ Thanh thả lỏng, dường như thứ gì đó trong mắt tan chảy, toàn thân toát ra cảm giác đắc ý.
 
Chương 85


Ăn như rồng cuốn, Doãn Thường Lăng kết thúc bữa ăn này bằng một cú ợ.

“Cậu kỳ lạ thật đấy.” Doãn Thường Lăng nhìn chằm chằm Bách Vụ Thanh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nói.

“Kỳ lạ gì?” Bách Vụ Thanh hỏi ngược.

“Không phải đáng lẽ cậu là kiểu lạnh lùng với tất cả mọi người sao? Tại sao lại thích… quấn lấy tôi thế?” Ăn no xong tràn trề sức lực, Doãn Thường Lăng thốt ra mối nghi ngờ của mình.

“Tại sao?” Bách Vụ Thanh thoáng dừng, mỉm cười, chỉ trong chớp mắt, thế giới bên ngoài mất hết màu sắc, “Vì tôi muốn làm bạn với cậu.”

“Làm bạn với tôi? Tôi có gì hay?” Sao kiếp trước Bách Vụ Thanh không dính người thế này?

“Cậu là người hợp ý nhất, vừa mắt nhất, muốn kết bạn nhất mà tôi từng gặp.”

“Thật?” Không thể không nói, được một người thế này đánh giá cao, lòng ham hư vinh của Doãn Thường Lăng được thỏa mãn to lớn.

“Tất nhiên là thật.” Bách Vụ Thanh cảm thấy vẻ mặt vui sướng rõ ràng của đối phương, bàn tay đặt dưới gầm bàn hơi co lại.

Thỏa mãn dễ dàng thế này?

Đáng yêu quá.
 
Chương 84


Thu dọn xong đi xuống, các bạn đều đang khiêu vũ và trò chuyện, rõ ràng là đều ăn tối xong rồi.

Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đứng trong góc, tay cầm tay, Doãn Thường Lăng không thể đi đến đó được, bèn quay người tìm chỗ cung cấp tráng miệng.

Còn chưa đến Bách Vụ Thanh đã chặn đường cậu, “Mấy cái này không thể no được, tôi chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi, đi theo tôi.”

Doãn Thường Lăng sờ cái bụng lép kẹp của mình, ngoan ngoãn đi theo Bách Vụ Thanh.

Hình như họ có duyên với vườn hoa, lần này đi ra vẫn là vườn hoa, nhưng phong cách khác hẳn, chỗ này to hơn, tinh xảo hơn chỗ lần trước.

Không xa, trên một chiếc bàn dành để nghỉ ngơi bày đầy thức ăn, đèn chùm trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Hơi mờ ám, có điều Doãn Thường Lăng chẳng có cảm giác gì, trong mắt cậu chỉ còn lại bàn thức ăn này.
 
Chương 86


“Được thôi, nể tình kem dâu tây, sau này chúng ta là bạn!” Doãn Thường Lăng bảo không xúc động thì không thể nào, một người lạnh lùng thế này, lại hết sức đặc biệt với cậu, xem ra hắn thật lòng muốn làm bạn với cậu.

Cậu giơ nắm tay, đong đưa với Bách Vụ Thanh.

Một vệt nước vụt qua mắt Bách Vụ Thanh, hắn cũng giơ nắm tay đụng nhẹ vào nắm tay của Doãn Thường Lăng, lúc rụt về, cả tay hắn run lẩy bẩy.

“Ây, người anh em, sau này giàu sang phú quý chớ quên nhau nhé!” Doãn Thường Lăng vỗ vai Bách Vụ Thanh, biết rõ rằng đối phương là nhân vật chính, cậu ôm hờ đùi to đúng lúc.

Bách Vụ Thanh nở nụ cười, nói nghiêm túc, “Nhất định sẽ quên.”

Hắn rút điện thoại từ trong túi ra, một bài hát từ từ vang lên, “Hôm nay mình còn chưa khiêu vũ, nhảy bài này với mình được không?”

“… Không thành vấn đề!”

Há miệng mắc quai, phải nhảy bài này.
 
Chương 85


Ăn như rồng cuốn, Doãn Thường Lăng kết thúc bữa ăn này bằng một cú ợ.

“Cậu kỳ lạ thật đấy.” Doãn Thường Lăng nhìn chằm chằm Bách Vụ Thanh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nói.

“Kỳ lạ gì?” Bách Vụ Thanh hỏi ngược.

“Không phải đáng lẽ cậu là kiểu lạnh lùng với tất cả mọi người sao? Tại sao lại thích… quấn lấy tôi thế?” Ăn no xong tràn trề sức lực, Doãn Thường Lăng thốt ra mối nghi ngờ của mình.

“Tại sao?” Bách Vụ Thanh thoáng dừng, mỉm cười, chỉ trong chớp mắt, thế giới bên ngoài mất hết màu sắc, “Vì tôi muốn làm bạn với cậu.”

“Làm bạn với tôi? Tôi có gì hay?” Sao kiếp trước Bách Vụ Thanh không dính người thế này?

“Cậu là người hợp ý nhất, vừa mắt nhất, muốn kết bạn nhất mà tôi từng gặp.”

“Thật?” Không thể không nói, được một người thế này đánh giá cao, lòng ham hư vinh của Doãn Thường Lăng được thỏa mãn to lớn.

“Tất nhiên là thật.” Bách Vụ Thanh cảm thấy vẻ mặt vui sướng rõ ràng của đối phương, bàn tay đặt dưới gầm bàn hơi co lại.

Thỏa mãn dễ dàng thế này?

Đáng yêu quá.
 
Chương 87


Bên này khiêu vũ xong, Doãn Thường Lăng thả tay, thong thả đi mất.

Bách Vụ Thanh đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng cậu, trên tay vẫn còn vương cảm giác khi nắm tay cậu.

Hắn từ từ ngồi xuống, một tay che mặt mình, chỉ cảm thấy nóng bừng, khoé môi đang vểnh lên như điên.

Được nắm tay rồi… còn nắm rõ lâu.

Doãn Thường Lăng vào phòng, lại tán gẫu dăm câu với Giả Dị Gia.

“Thường Lăng, cậu sao thế, từ nãy đến giờ vẫn đang cười, ngớ nga ngớ ngẩn.” Giả Dị Giả chỉ vào mặt cậu, tiện thể huých Vương Đông Kỳ đứng bên cạnh, “Vương Đông Kỳ, cậu bảo xem có đúng không?”

Vương Đông Kỳ trước nay không hùa theo cậu ta, kiểu nói một đằng làm một nẻo, lần này lại nghiêm túc gật đầu, “Đúng thế.”

“Thế á???” Trong lòng Doãn Thường Lăng lỡ một nhịp, không hay rồi.
 
Chương 86


“Được thôi, nể tình kem dâu tây, sau này chúng ta là bạn!” Doãn Thường Lăng bảo không xúc động thì không thể nào, một người lạnh lùng thế này, lại hết sức đặc biệt với cậu, xem ra hắn thật lòng muốn làm bạn với cậu.

Cậu giơ nắm tay, đong đưa với Bách Vụ Thanh.

Một vệt nước vụt qua mắt Bách Vụ Thanh, hắn cũng giơ nắm tay đụng nhẹ vào nắm tay của Doãn Thường Lăng, lúc rụt về, cả tay hắn run lẩy bẩy.

“Ây, người anh em, sau này giàu sang phú quý chớ quên nhau nhé!” Doãn Thường Lăng vỗ vai Bách Vụ Thanh, biết rõ rằng đối phương là nhân vật chính, cậu ôm hờ đùi to đúng lúc.

Bách Vụ Thanh nở nụ cười, nói nghiêm túc, “Nhất định sẽ quên.”

Hắn rút điện thoại từ trong túi ra, một bài hát từ từ vang lên, “Hôm nay mình còn chưa khiêu vũ, nhảy bài này với mình được không?”

“… Không thành vấn đề!”

Há miệng mắc quai, phải nhảy bài này.
 
Chương 88


Buổi giao lưu kết thúc trong biểu cảm phức tạp của Doãn Thường Lăng, các cậu ấm cô chiêu nói xong chuyện cần nói, đều về nhà hết.

Doãn Thường Lăng ngồi trong ô tô, bảo tài xế lái xe, giữa đường gặp phải Bách Vụ Thanh, lúc nhìn thấy cậu, khuôn mặt vô cảm của đối phương rách một góc, mỉm cười vẫy tay với cậu.

Doãn Thường Lăng cũng vẫy tay.

Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu chủ cũng kết bạn rồi.”

“À… chắc vậy.” Doãn Thường Lăng gật đầu, cậu ôm ngực bằng một tay, nhắm hờ mắt.

Đừng đập nhanh thế nữa, chỉ là bạn bè thôi.



Ngày hôm sau, suy nghĩ đầu tiên khi Doãn Thường Lăng thức dậy chính là – vãi! Mình trở thành bạn bè với ánh trăng sáng thật rồi!

Điên rồi!!!

Doãn Thường Lăng chà răng thật mạnh, như thế đang chà cái dạ dày hối hận xanh cả ruột của mình, tuy nhiên gương mặt tươi cười của Bách Vụ Thanh vụt loé trong đầu.

Động tác cậu chậm dần, cặp mắt không nhịn được mang ý cười.

Thực ra cũng rất tốt… hì…

“Đậu! Cười cái gì?!”
 
Chương 87


Bên này khiêu vũ xong, Doãn Thường Lăng thả tay, thong thả đi mất.

Bách Vụ Thanh đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng cậu, trên tay vẫn còn vương cảm giác khi nắm tay cậu.

Hắn từ từ ngồi xuống, một tay che mặt mình, chỉ cảm thấy nóng bừng, khoé môi đang vểnh lên như điên.

Được nắm tay rồi… còn nắm rõ lâu.

Doãn Thường Lăng vào phòng, lại tán gẫu dăm câu với Giả Dị Gia.

“Thường Lăng, cậu sao thế, từ nãy đến giờ vẫn đang cười, ngớ nga ngớ ngẩn.” Giả Dị Giả chỉ vào mặt cậu, tiện thể huých Vương Đông Kỳ đứng bên cạnh, “Vương Đông Kỳ, cậu bảo xem có đúng không?”

Vương Đông Kỳ trước nay không hùa theo cậu ta, kiểu nói một đằng làm một nẻo, lần này lại nghiêm túc gật đầu, “Đúng thế.”

“Thế á???” Trong lòng Doãn Thường Lăng lỡ một nhịp, không hay rồi.
 
Chương 89


Thực tế, Doãn Thường Lăng không có thời gian nghĩ những thứ không đâu này, kỳ thi tháng sắp đến, một đống đề thi thử đè bẹp người ta gần như không thở nổi.

May mắn là học rồi, cộng thêm chăm chỉ ôn tập, chẳng mấy chốc Doãn Thường Lăng đã tìm được niềm vui làm bài tập trong những xấp đề này.

Chà… đây chính là cảm giác của học sinh giỏi lúc làm bài thường ngày ư? Sướng thế này sao?

Càng làm càng phấn khích, ngay cả trong giờ cậu cũng lén lút làm bài, cảm giác bơi trong biển đề này là trải nghiệm mà kiếp trước cậu chưa bao giờ có.

Thi thoảng bị giáo viên phát hiện, cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc hoài nghi, hắng giọng mấy tiếng thấy cậu vẫn mải mê cày đề, vừa tức giận vừa cảm động, cuối cùng đều chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Suy cho cùng thì các giáo viên đều thích học trò ngoan chăm chỉ khắc khổ cố gắng học hành.

Làm đề đến cuối, Doãn Thường Lăng cảm thán: Thì ra mọi khi Bách Vụ Thanh làm bài đều có cảm giác này? Có điều chắc chắn cậu ta làm giỏi hơn mình nhiều.
 
Chương 88


Buổi giao lưu kết thúc trong biểu cảm phức tạp của Doãn Thường Lăng, các cậu ấm cô chiêu nói xong chuyện cần nói, đều về nhà hết.

Doãn Thường Lăng ngồi trong ô tô, bảo tài xế lái xe, giữa đường gặp phải Bách Vụ Thanh, lúc nhìn thấy cậu, khuôn mặt vô cảm của đối phương rách một góc, mỉm cười vẫy tay với cậu.

Doãn Thường Lăng cũng vẫy tay.

Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu chủ cũng kết bạn rồi.”

“À… chắc vậy.” Doãn Thường Lăng gật đầu, cậu ôm ngực bằng một tay, nhắm hờ mắt.

Đừng đập nhanh thế nữa, chỉ là bạn bè thôi.



Ngày hôm sau, suy nghĩ đầu tiên khi Doãn Thường Lăng thức dậy chính là – vãi! Mình trở thành bạn bè với ánh trăng sáng thật rồi!

Điên rồi!!!

Doãn Thường Lăng chà răng thật mạnh, như thế đang chà cái dạ dày hối hận xanh cả ruột của mình, tuy nhiên gương mặt tươi cười của Bách Vụ Thanh vụt loé trong đầu.

Động tác cậu chậm dần, cặp mắt không nhịn được mang ý cười.

Thực ra cũng rất tốt… hì…

“Đậu! Cười cái gì?!”
 
Chương 90


Kẹt rồi, kẹt cứng rồi!!

Vào tiết thứ hai đếm ngược cho đến lúc tan học, tiến trình cày đề của Doãn Thường Lăng bị kẹt!

Rõ ràng đề toán này vượt ngoài phạm vi, mặc dù không phải không giải được, nhưng chỉ có một chút khoảng trống, căn bản là không viết được các bước, chắc chắn là vẫn còn cách giải khác.

Hỏi Giả Dị Gia, đối phương liếc nhìn một cái bèn đảo mắt “ngất” luôn, nhìn sang Vương Đông Kỳ, cậu ta mạnh hơn, cố gắng suy nghĩ một hồi, chỉ vào đề, nói rất nghiêm nghị: “Tôi, không, biết.”

Doãn Thường Lăng lại tìm giáo viên, giáo viên bảo: “Câu này không cần giảng, rắc rối lắm, giảng các em cũng không biết, đừng húc vào sừng trâu, chừa thời gian cho các câu khác đi.”

Cậu ngồi xổm ở cửa lớp, ôm đề, nhăn nhó, “Câu này khó quá…”

“Câu gì? Mình xem thử.” Một đôi tay trắng nõn nà vươn ra, rút mất tập đề của Doãn Thường Lăng, đặt trước mắt đọc nghiêm túc, ống tay áo vươn ra mang mùi hương trong trẻo, còn vương vấn trong không trung.

Doãn Thường Lăng nhìn Bách Vụ Thanh ngồi xổm cạnh mình, trái tim lại không chịu kiểm soát, đập loạn xạ lần nữa.

Đến rồi! Học sinh giỏi cấp SSS!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom