Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 69


Thời gian trôi qua rất mau, dường như việc Đổng Hãn chuyển trường không tạo ra ảnh hưởng với bất cứ ai.

Doãn Thường Lăng nhìn kiểu dáng lễ phục Mộc Vũ Tiểu gửi cho mình trong điện thoại, cậu trả lời nhanh rồi ra ngoài.

Khiêu vũ giao lưu là việc mà loại người như họ phải nắm được từ nhỏ, tất nhiên Doãn Thường Lăng cũng không ngoại lệ, sau khi gặp Mộc Vũ Tiểu, họ được tài xế đưa đến nơi giáo viên thông báo.

Hai lớp, tổng cộng 50 người, mất Đổng Hãn là còn 49, đều đã đến từ sớm, lúc Doãn Thường Lăng tới, cậu thu hút ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người.

Trò chuyện vài câu với Mộc Vũ Tiểu, hai người bèn tách nhau ra.

Doãn Thường Lăng lấy một cốc nước hoa quả, tìm thấy Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đang tán gẫu ở rìa, hai người đó nhìn thấy cậu: “Không ngờ nha Thường Lăng, thì ra cậu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.”

Doãn Thường Lăng cười bất lực, lúc này, đám đông vọng ra tiếng ồn ào.
 
Chương 71


Bách Vụ Thanh ngoái đầu nhìn về phía này, Doãn Thường Lăng lập tức quay người, bề ngoài thản nhiên nhưng lưng thì cứng đờ.

Giả Dị Gia khoác một tay lên vai cậu, nói: “Sao thế?”

“Không, các cậu tìm được bạn nhảy chưa?” Doãn Thường Lăng uống một hớp nước hoa quả, hỏi.

Một câu nói khiến hai người còn đang tươi cười cứng đờ mặt trong nháy mắt, nhìn cậu bằng biểu cảm “cậu là ma quỷ à”.

Doãn Thường Lăng hắng giọng, khóe môi mỉm cười, “Nếu không được thì hai cậu ghép với nhau là xong, dù sao thì tỷ lệ nam nữ của hai lớp cũng không cân bằng.”

Câu này cứ như ngư lôi, hai người nhảy dựng lên như giẫm phải đuôi mèo.

“Sao ông đây phải khiêu vũ với cậu ta chứ?!”

“Chết cũng không nhảy cùng thằng trai thẳng chết tiệt này!”

Nói đoạn hai người bèn cấu xé nhau, Doãn Thường Lăng thả lỏng dần, đang ồn ào thì Vương Đông Kỳ bỗng sấn tới, giọng mang vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác, “Bách Vụ Thanh đến kìa…”
 
Chương 70


Kiểu như nhân vật chính, những dịp quan trọng toàn xuất hiện cuối cùng.

Bách Vụ Thanh hôm nay mặc Âu phục màu trắng, không đeo cà vạt, sơ mi trắng mở cúc thứ hai, để lộ một khúc xương quai xanh, toát ra vẻ gợi cảm không thể nói rõ.

Bách Vụ Thanh trước nay không để ý đến mấy việc này, hôm nay đến lại trang điểm nhẹ, hình như nhấn mạnh mũi, khiến mũi hắn càng cao hơn, ánh mắt sâu thẳm, mang ánh sao, mái tóc hơi dài được xử lý qua loa, vài sợi rủ trên trán, phác hoạ đường cong hoàn hảo.

Chỉ có một mình hắn ta không có bạn nhảy, nhưng lại có cảm giác nổi bật áp đảo.

Doãn Thường Lăng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào quần áo của hắn, ** má… Có cảm giác ảo diệu khi đụng hàng, hoặc phải nói là giống đồ đôi hơn…

Kẻ này có rắp tâm gì, muốn khiến cậu mất mặt trước mọi người sao?
 
Chương 72


Doãn Thường Lăng vẫn rất điềm tĩnh, có điều bàn tay run lẩy bẩy đã vạch trần cảm xúc của cậu.

“Thường Lăng ơi…”

Câu nói này suýt thì khiến Doãn Thường Lăng đập cái cốc trong tay, không trốn được, đành bấm bụng chào hỏi, “Ái chà, trùng hợp quá.”

“Trùng hợp à? Mọi người đều phải đến mà.” Bách Vụ Thanh đút một tay trong túi, cứ như một con chim công, điên cuồng phóng điện với Doãn Thường Lăng.

Khóe môi Doãn Thường Lăng giần giật, người này không sao chứ… “Ý tôi là, quần áo của chúng ta…”

Bách Vụ Thanh như vừa mới phát hiện ra, không xấu hổ, “Đẹp mà.”

“Tất nhiên tôi biết là đẹp… Nhưng thế này không phải đụng hàng tức chết người ta ư?” Doãn Thường Lăng dựa vào bức tường bên cạnh, thì thầm.

“Hửm?” Bách Vụ Thanh không nghe rõ, nghi hoặc liếc nhìn Doãn Thường Lăng.

Vẻ mặt đó, trong mắt toàn là nghi hoặc, dáng vẻ lạnh lùng mọi khi giờ mềm mỏng nhìn cậu đăm đăm, Doãn Thường Lăng nom mà chột dạ, che mặt quay vào tường không nhìn hắn ta nữa.

Đúng là chết mất thôi…
 
Chương 71


Bách Vụ Thanh ngoái đầu nhìn về phía này, Doãn Thường Lăng lập tức quay người, bề ngoài thản nhiên nhưng lưng thì cứng đờ.

Giả Dị Gia khoác một tay lên vai cậu, nói: “Sao thế?”

“Không, các cậu tìm được bạn nhảy chưa?” Doãn Thường Lăng uống một hớp nước hoa quả, hỏi.

Một câu nói khiến hai người còn đang tươi cười cứng đờ mặt trong nháy mắt, nhìn cậu bằng biểu cảm “cậu là ma quỷ à”.

Doãn Thường Lăng hắng giọng, khóe môi mỉm cười, “Nếu không được thì hai cậu ghép với nhau là xong, dù sao thì tỷ lệ nam nữ của hai lớp cũng không cân bằng.”

Câu này cứ như ngư lôi, hai người nhảy dựng lên như giẫm phải đuôi mèo.

“Sao ông đây phải khiêu vũ với cậu ta chứ?!”

“Chết cũng không nhảy cùng thằng trai thẳng chết tiệt này!”

Nói đoạn hai người bèn cấu xé nhau, Doãn Thường Lăng thả lỏng dần, đang ồn ào thì Vương Đông Kỳ bỗng sấn tới, giọng mang vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác, “Bách Vụ Thanh đến kìa…”
 
Chương 73


Bách Vụ Thanh thấy Doãn Thường Lăng che mặt không nhìn mình, đáy lòng dâng trào lo lắng, “Chỗ nào khó ở à?”

Doãn Thường Lăng ổn định cảm xúc, liếc nhìn hắn, rất muốn nói, ‘Chỗ nào tôi cũng khó ở.’ Nhưng cậu vẫn phải mỉm cười lắc đầu, “Tôi không sao.”

“Thật không?” Bách Vụ Thanh lại gần xoa đầu Doãn Thường Lăng.

Một thoáng gần gũi, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người đối phương bao trùm Doãn Thường Lăng, cậu càng dán sát vào tường, một tay đặt trên bức tường tỏa hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.

Bách Vụ Thanh sờ một lúc, thả tay xuống, “Không sốt mà.” Đầu ngón tay này vô tình lướt qua khóe môi Doãn Thường Lăng.

Doãn Thường Lăng: “…” Mẹ ơi con muốn về nhà!!!

“Bạn Doãn, lát nữa là khiêu vũ rồi.” Đang ở cửa ải nguy ngập này, Mộc Vũ Tiểu đến.

“Ừ! Mình đến ngay!!” Doãn Thường Lăng đẩy Bách Vụ Thanh ra, chạy về phía Mộc Vũ Tiểu.

Người thân ơi!!

Mộc Vũ Tiểu thấy ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi của Doãn Thường Lăng, không nhịn được mỉm cười e thẹn, bàn tay bấu chặt vạt áo, tránh cho mình thất lễ.
 
Chương 72


Doãn Thường Lăng vẫn rất điềm tĩnh, có điều bàn tay run lẩy bẩy đã vạch trần cảm xúc của cậu.

“Thường Lăng ơi…”

Câu nói này suýt thì khiến Doãn Thường Lăng đập cái cốc trong tay, không trốn được, đành bấm bụng chào hỏi, “Ái chà, trùng hợp quá.”

“Trùng hợp à? Mọi người đều phải đến mà.” Bách Vụ Thanh đút một tay trong túi, cứ như một con chim công, điên cuồng phóng điện với Doãn Thường Lăng.

Khóe môi Doãn Thường Lăng giần giật, người này không sao chứ… “Ý tôi là, quần áo của chúng ta…”

Bách Vụ Thanh như vừa mới phát hiện ra, không xấu hổ, “Đẹp mà.”

“Tất nhiên tôi biết là đẹp… Nhưng thế này không phải đụng hàng tức chết người ta ư?” Doãn Thường Lăng dựa vào bức tường bên cạnh, thì thầm.

“Hửm?” Bách Vụ Thanh không nghe rõ, nghi hoặc liếc nhìn Doãn Thường Lăng.

Vẻ mặt đó, trong mắt toàn là nghi hoặc, dáng vẻ lạnh lùng mọi khi giờ mềm mỏng nhìn cậu đăm đăm, Doãn Thường Lăng nom mà chột dạ, che mặt quay vào tường không nhìn hắn ta nữa.

Đúng là chết mất thôi…
 
Chương 74


Bách Vụ Thanh nói thế nào cũng là hot boy trường, mặc dù mọi khi lạnh lùng kinh khủng, nhưng có người để ý đến vừa rồi ánh mắt hắn rất dịu dàng, dường như không hề xa cách thế nữa.

Doãn Thường Lăng vừa đi mất, chỉ trong nháy mắt đã có vài bạn nữ mời Bách Vụ Thanh, mặc kệ ai thành công, đó đều là một vinh dự, bất kể là về sĩ diện hay đối với gia tộc đằng sau mình.

Vẻ mặt họ chứa sự e thẹn, gọi khẽ: “Bạn Bách…”

Bách Vụ Thanh thu hồi ánh mắt bị dẫn đi, liếc nhìn họ, như đang hỏi, ‘Gì thế?’

Mấy bạn nữ rùng mình, khuôn mặt xinh xắn trắng bệch, sợ đến mức không thốt nổi lấy một câu, ánh mắt đó còn đáng sợ hơn cả trước đây, dường như sự dịu dàng lúc nãy nhìn thấy đều là giả dối.
 
Chương 73


Bách Vụ Thanh thấy Doãn Thường Lăng che mặt không nhìn mình, đáy lòng dâng trào lo lắng, “Chỗ nào khó ở à?”

Doãn Thường Lăng ổn định cảm xúc, liếc nhìn hắn, rất muốn nói, ‘Chỗ nào tôi cũng khó ở.’ Nhưng cậu vẫn phải mỉm cười lắc đầu, “Tôi không sao.”

“Thật không?” Bách Vụ Thanh lại gần xoa đầu Doãn Thường Lăng.

Một thoáng gần gũi, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người đối phương bao trùm Doãn Thường Lăng, cậu càng dán sát vào tường, một tay đặt trên bức tường tỏa hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.

Bách Vụ Thanh sờ một lúc, thả tay xuống, “Không sốt mà.” Đầu ngón tay này vô tình lướt qua khóe môi Doãn Thường Lăng.

Doãn Thường Lăng: “…” Mẹ ơi con muốn về nhà!!!

“Bạn Doãn, lát nữa là khiêu vũ rồi.” Đang ở cửa ải nguy ngập này, Mộc Vũ Tiểu đến.

“Ừ! Mình đến ngay!!” Doãn Thường Lăng đẩy Bách Vụ Thanh ra, chạy về phía Mộc Vũ Tiểu.

Người thân ơi!!

Mộc Vũ Tiểu thấy ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi của Doãn Thường Lăng, không nhịn được mỉm cười e thẹn, bàn tay bấu chặt vạt áo, tránh cho mình thất lễ.
 
Chương 75


Doãn Thường Lăng và Mộc Vũ Tiểu nhảy hết một bài, giữa chừng có thể đổi bạn nhảy, cậu chuồn mất vào lúc đó.

Khiêu vũ với hoa khôi, cảm giác mũi nhọn đằng sau lưng ấy không hề tốt lành gì.

Cậu lượn lờ xung quanh, miệng trống rỗng ghê gớm, rất muốn ăn gì đó, nhưng đồ ngọt có thể thấy khắp nơi nhưng chẳng có cái nào vị dâu tây, khó khăn lắm mới tìm được một cái màu đỏ, kết quả là tương cà.

“Hầy…”

Cậu thở dài, chỉ có thể liên tục hút nước hoa quả vào miệng, một mình say hoa quả.

“Ăn không?”

Đồ lạnh băng đột nhiên chạm vào mặt, Doãn Thường Lăng giật nảy mình, không kìm được rùng mình.

Thứ đầu tiên lọt vào mắt là màu đỏ nhạt quen thuộc, dâu tây dựng bên trên và mùi ngọt lịm quen thuộc gần như trào ra khiến mắt cậu bừng sáng.

Mặc kệ ai đưa, nhận trước rồi tính. “Cảm ơn!!”
 
Chương 74


Bách Vụ Thanh nói thế nào cũng là hot boy trường, mặc dù mọi khi lạnh lùng kinh khủng, nhưng có người để ý đến vừa rồi ánh mắt hắn rất dịu dàng, dường như không hề xa cách thế nữa.

Doãn Thường Lăng vừa đi mất, chỉ trong nháy mắt đã có vài bạn nữ mời Bách Vụ Thanh, mặc kệ ai thành công, đó đều là một vinh dự, bất kể là về sĩ diện hay đối với gia tộc đằng sau mình.

Vẻ mặt họ chứa sự e thẹn, gọi khẽ: “Bạn Bách…”

Bách Vụ Thanh thu hồi ánh mắt bị dẫn đi, liếc nhìn họ, như đang hỏi, ‘Gì thế?’

Mấy bạn nữ rùng mình, khuôn mặt xinh xắn trắng bệch, sợ đến mức không thốt nổi lấy một câu, ánh mắt đó còn đáng sợ hơn cả trước đây, dường như sự dịu dàng lúc nãy nhìn thấy đều là giả dối.
 
Chương 76


“Không cần cảm ơn.” Giọng người đó rất vui vẻ.

Tai Doãn Thường Lăng nhúc nhích, tay siết chặt cốc kem dâu tây đó, từ từ quay người, nhìn thấy mặt Bách Vụ Thanh.

“Sao cậu…” Biết tôi muốn ăn cái này?

Bách Vụ Thanh lùi lại một chút, để Doãn Thường Lăng giữ khoảng cách khá thoải mái, “Tôi thấy hôm nay không có đồ vị dâu tây, nghĩ có thể cậu muốn ăn, bèn đi mua giữa chừng.”

Doãn Thường Lăng chớp mắt, che mặt mình bằng kem.

Đậu mè, tại sao lại hơi cảm động nhỉ?!

“Thích không?” Bách Vụ Thanh hỏi.

Doãn Thường Lăng cầm thìa xúc một ít, đặt vào miệng, vị dâu tây ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, ánh mắt nhìn Bách Vụ Thanh của cậu thêm chút ấm áp.

“Thích.”
 
Chương 75


Doãn Thường Lăng và Mộc Vũ Tiểu nhảy hết một bài, giữa chừng có thể đổi bạn nhảy, cậu chuồn mất vào lúc đó.

Khiêu vũ với hoa khôi, cảm giác mũi nhọn đằng sau lưng ấy không hề tốt lành gì.

Cậu lượn lờ xung quanh, miệng trống rỗng ghê gớm, rất muốn ăn gì đó, nhưng đồ ngọt có thể thấy khắp nơi nhưng chẳng có cái nào vị dâu tây, khó khăn lắm mới tìm được một cái màu đỏ, kết quả là tương cà.

“Hầy…”

Cậu thở dài, chỉ có thể liên tục hút nước hoa quả vào miệng, một mình say hoa quả.

“Ăn không?”

Đồ lạnh băng đột nhiên chạm vào mặt, Doãn Thường Lăng giật nảy mình, không kìm được rùng mình.

Thứ đầu tiên lọt vào mắt là màu đỏ nhạt quen thuộc, dâu tây dựng bên trên và mùi ngọt lịm quen thuộc gần như trào ra khiến mắt cậu bừng sáng.

Mặc kệ ai đưa, nhận trước rồi tính. “Cảm ơn!!”
 
Chương 77


Tim Bách Vụ Thanh đập thình thịch, nhìn chằm chằm Doãn Thường Lăng một lúc, ôm ngực vội vàng chạy mất.

Bóng lưng toát lên cảm giác hoảng loạn chạy trốn.

Doãn Thường Lăng lấy làm lạ nhìn ra sau mình, “Không có gì mà? Chạy làm gì?”

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã bị kem trong tay thu hút hết sự chú ý.

Không rõ tại sao, Doãn Thường Lăng rất thích ăn dâu tây, gồm mọi thứ có vị dâu tây, lạnh càng tốt, dù nhà cậu giàu, nhưng nhìn thấy thứ này, cậu vẫn như thể mấy trăm năm rồi chưa được ăn vậy…

Doãn Thường Lăng tự kiếm cớ cho mình.

Có thể đây chính là yêu thích thuần túy chăng, dù có thể nhìn thấy dễ dàng, nhưng vẫn không biết chán.

Nhét thêm một miếng kem vào miệng, khuôn mặt cậu mang niềm vui sướng.

A~ Toẹt! Vời!
 
Chương 76


“Không cần cảm ơn.” Giọng người đó rất vui vẻ.

Tai Doãn Thường Lăng nhúc nhích, tay siết chặt cốc kem dâu tây đó, từ từ quay người, nhìn thấy mặt Bách Vụ Thanh.

“Sao cậu…” Biết tôi muốn ăn cái này?

Bách Vụ Thanh lùi lại một chút, để Doãn Thường Lăng giữ khoảng cách khá thoải mái, “Tôi thấy hôm nay không có đồ vị dâu tây, nghĩ có thể cậu muốn ăn, bèn đi mua giữa chừng.”

Doãn Thường Lăng chớp mắt, che mặt mình bằng kem.

Đậu mè, tại sao lại hơi cảm động nhỉ?!

“Thích không?” Bách Vụ Thanh hỏi.

Doãn Thường Lăng cầm thìa xúc một ít, đặt vào miệng, vị dâu tây ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, ánh mắt nhìn Bách Vụ Thanh của cậu thêm chút ấm áp.

“Thích.”
 
Chương 78


Không biết trên sàn đã nhảy mấy vòng, Doãn Thường Lăng ăn kem xong, bèn nhìn thấy Bách Vụ Thanh lại đi về phía mình.

“Sao lúc nãy cậu lại chạy mất?” Doãn Thường Lăng hỏi.

“Đi vệ sinh.” Bách Vụ Thanh nói rồi gật đầu, nhấn mạnh tính chân thực của câu nói.

Doãn Thường Lăng không để ý nhiều, ánh mắt nhìn Bách Vụ Thanh của cậu bây giờ đã có dâu tây bồi đắp, đây là ân nhân! “Ra ban công đi, ở đây đông người quá.”

Đây là lần đầu tiên Doãn Thường Lăng chủ động tìm hắn nói chuyện, mắt Bách Vụ Thanh hơi mở to, khóe môi không khỏi vểnh lên, “Được.”

Đúng là ban công yên tĩnh hơn hẳn, hai người đứng đó càng yên tĩnh.

Chút ngượng ngùng quanh quẩn trong không khí.

Doãn Thường Lăng bỗng hơi hối hận, sao tự dưng cậu lại máu bốc lên đầu thế này???

“Cậu ôn tập ra sao rồi?” Bách Vụ Thanh như đọc thuộc kịch bản, nói khô không khốc.

Nếu người xung quanh nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ là không thể tin được. Hot boy kiêu ngạo lạnh lùng đâu rồi???

“Ổn lắm, không có vấn đề gì.” Doãn Thường Lăng tràn trề tự tin.

Bách Vụ Thanh chớp mắt, sao khác đáp án trên sách quá vậy??
 
Chương 77


Tim Bách Vụ Thanh đập thình thịch, nhìn chằm chằm Doãn Thường Lăng một lúc, ôm ngực vội vàng chạy mất.

Bóng lưng toát lên cảm giác hoảng loạn chạy trốn.

Doãn Thường Lăng lấy làm lạ nhìn ra sau mình, “Không có gì mà? Chạy làm gì?”

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã bị kem trong tay thu hút hết sự chú ý.

Không rõ tại sao, Doãn Thường Lăng rất thích ăn dâu tây, gồm mọi thứ có vị dâu tây, lạnh càng tốt, dù nhà cậu giàu, nhưng nhìn thấy thứ này, cậu vẫn như thể mấy trăm năm rồi chưa được ăn vậy…

Doãn Thường Lăng tự kiếm cớ cho mình.

Có thể đây chính là yêu thích thuần túy chăng, dù có thể nhìn thấy dễ dàng, nhưng vẫn không biết chán.

Nhét thêm một miếng kem vào miệng, khuôn mặt cậu mang niềm vui sướng.

A~ Toẹt! Vời!
 
Chương 79


“Không có vấn đề gì thật?” Bách Vụ Thanh không cam lòng, hỏi lại lần nữa.

“Ôi chao…” Doãn Thường Lăng cực kỳ bất mãn với giọng điệu hoài nghi này, vỗ mạnh lồng ngực, nhếch lông mày, “Không có vấn đề gì!”

Bách Vụ Thanh thầm ói máu, lồng ngực bức bối tột cùng, kiên cường rặn một nụ cười mỉm, lại hỏi: “Cậu thích nấu ăn không?”

“Không thích, người xưa dạy: Quân tử xa nhà bếp, mọi khi mẹ tôi sẽ đích thân nấu cho tôi, mẹ nấu cực ngon!” Doãn Thường Lăng liếm môi, như đang hồi tưởng mùi vị.

Cậu lại nhìn sang người nhắc đến chủ đề này là Bách Vụ Thanh, hỏi: “Cậu biết nấu ăn à?”

“Ờm…” Bách Vụ Thanh không biết nên gật hay lắc, gật tức là hắn không phải quân tử, lắc thì là nói dối.

Mệt tim quá, tự kỷ luôn…
 
Chương 78


Không biết trên sàn đã nhảy mấy vòng, Doãn Thường Lăng ăn kem xong, bèn nhìn thấy Bách Vụ Thanh lại đi về phía mình.

“Sao lúc nãy cậu lại chạy mất?” Doãn Thường Lăng hỏi.

“Đi vệ sinh.” Bách Vụ Thanh nói rồi gật đầu, nhấn mạnh tính chân thực của câu nói.

Doãn Thường Lăng không để ý nhiều, ánh mắt nhìn Bách Vụ Thanh của cậu bây giờ đã có dâu tây bồi đắp, đây là ân nhân! “Ra ban công đi, ở đây đông người quá.”

Đây là lần đầu tiên Doãn Thường Lăng chủ động tìm hắn nói chuyện, mắt Bách Vụ Thanh hơi mở to, khóe môi không khỏi vểnh lên, “Được.”

Đúng là ban công yên tĩnh hơn hẳn, hai người đứng đó càng yên tĩnh.

Chút ngượng ngùng quanh quẩn trong không khí.

Doãn Thường Lăng bỗng hơi hối hận, sao tự dưng cậu lại máu bốc lên đầu thế này???

“Cậu ôn tập ra sao rồi?” Bách Vụ Thanh như đọc thuộc kịch bản, nói khô không khốc.

Nếu người xung quanh nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ là không thể tin được. Hot boy kiêu ngạo lạnh lùng đâu rồi???

“Ổn lắm, không có vấn đề gì.” Doãn Thường Lăng tràn trề tự tin.

Bách Vụ Thanh chớp mắt, sao khác đáp án trên sách quá vậy??
 
Chương 80


“Biết một chút.” Đắn đo hồi lâu, Bách Vụ Thanh vẫn không muốn lừa cậu.

Mắt Doãn Thường Lăng bừng sáng, nói như ông cụ nói: “Chà… Không ngờ cậu lại biết nấu ăn! Bạn nữ còn được, bạn nam vừa nhà giàu vừa biết nấu ăn như cậu không nhiều đâu~”

Hai tay Bách Vụ Thanh chống trên lan can, nhìn ra xa, ánh mắt mang hồi ức, tựa ánh nắng vỡ vụn trên mặt hồ gợn sóng.

“Trước đây nhà tôi không giàu thế này, mãi đến tận lớp tám, bố mẹ tôi mua hai ngọn núi, kết quả phát hiện ra đều là mỏ.”

Doãn Thường Lăng ôm trán, nở nụ cười gượng, biết sâu sắc mình không nên nhắc đến câu này, trước kia không giàu đã mua được núi, giờ thì sao???

“Cậu có hứng thú học nấu vài thứ không? Như thế thì có thể giúp đỡ bố mẹ, vả lại cho họ ăn món mình làm chẳng phải là trải nghiệm tốt đẹp sao?” Bách Vụ Thanh hơi nghiêng đầu, gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một lọn tóc quét lên mặt, làm mờ mắt.

Doãn Thường Lăng nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, thổ lộ tiếng lòng, “Cậu… hình như làm tiếp thị à.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom