Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 119


“Lần này toàn bộ điểm lớp ta trung bình cao hơn lớp bên cạnh 0,03 điểm, xếp thứ nhất khối lớp 10, không tệ.”

Một câu nói cứ như bom mìn, tất cả nổ tung. “Yeah!!!”

“Tất nhiên, cũng có vài bạn làm tụt điểm!” Ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm lướt qua mọi người trong lớp, chỉ trong chớp mắt, mọi người đều im bặt.

“Được rồi, cô bắt đầu đọc điểm, lần này lớp ta hạng 1 là Doãn Thường Lăng, trong đó điểm Văn cao nhất khối 116 điểm, học theo người ta, bình thường yên lặng làm bài, đừng suốt ngày làm cái đinh trong lớp.” Cô vừa nói vừa như vô tình nhìn sang Giả Dị Gia.

“… Hạng 11, Vương Đông Kỳ, … hạng 23, Giả Dị Gia, em vẫn chưa thoát kiếp đội sổ à?” Trong ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm tràn ngập mỉa mai, khiến Giả Dị Gia lập tức đỏ bừng mặt.

“Cô ơi, Giả Dị Gia đã học hành tử tế rồi, em có thể đảm bảo.” Vương Đông Kỳ đứng bật dậy, ánh mắt chứa sự bất mãn.

“Cô biết, lần này điểm mọi người đều tăng lên, vậy nên thứ hạng không thay đổi nhiều, điểm Giả Dị Gia lần này đã tốt lắm rồi.” Cô giáo chủ nhiệm cất bảng điểm, xua tay bảo Vương Đông Kỳ ngồi xuống, “Được rồi. Bắt đầu vào tiết.”
 
Chương 121


Sau khi có điểm thi tháng, có người vui có người buồn, kèm theo đó là cuộc họp phụ huynh một tuần nữa.

Thực tế thì kiểu họp hành này đối với họ mà nói dù có hay không đều như nhau, vì phụ huynh của con cái sống ở ngôi trường này đều là gọi điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, chạy đôn chạy đáo suốt ngày, dù ngồi trong văn phòng cũng có một đống hồ sơ cần họ đọc.

Cơ bản là không có thời gian.

Vậy nên ban đầu Doãn Thường Lăng vốn không định kể chuyện này cho bố Doãn mẹ Doãn, tuy nhiên cậu quên mất vẫn còn thứ là sổ liên lạc điện tử.

Ngày họp phụ huynh, cậu nhìn thấy bố mẹ mình ăn mặc lộng lẫy, thời tiết đã vào hè, mọi người đều mặc đồng phục mùa hè mà vẫn túa mồ hôi.

Vốn dĩ Doãn Thường Lăng nghĩ là đủ ảo rồi, tuy nhiên cậu hoàn toàn không ngờ được toàn bộ phụ huynh đều đến, hơn nữa ăn mặc trang trọng khác thường.

Hai lớp 10 đều tưởng mình bị hoa mắt, ra khỏi lớp, nhìn thấy các lớp khác vẫn trống huếch trống hoác, lập tức yên tâm.

Ngôi trường này vẫn còn bình thường!
 
Chương 120


Sau khi tan học, cô giáo để bảng điểm trong lớp, mọi người túm tụm trong nháy mắt, Vương Đông Kỳ xông lên đầu tiên, dựa vào ưu thế chiều cao của mình, giành được bảng điểm trước tiên, cậu ta đọc kỹ rồi cảm thán, “Vãi…”

Những người khác nghe thấy câu này, càng tranh nhau dữ dội hơn, Vương Đông Kỳ vội vàng trả về chỗ cũ, ra ngoài ngồi đối diện Doãn Thường Lăng, gọi cả Giả Dị Gia, “Biết xếp hạng khối của Giả Dị Gia không?”

“Tôi không muốn biết…” Giả Dị Gia ủ dột ra mặt.

Vương Đông Kỳ xoa đầu cậu ta, tiện tay xoa cả má cậu ta, “Tin anh đây không?”

Doãn Thường Lăng cảm thấy mắt mình sắp mù rồi, họ nghĩ mình còn chưa đủ gei sao?

“Không tin.” Giả Dị Gia đáp chân thành.

“Cậu xếp hạng 186 trong khối, tiến bộ 200 hạng so với lần trước.”

“**! Thật à!!!” Giả Dị Gia lập tức hưng phấn, “Cả khối có 700 người đấy! Trời ơi, thế thì tôi có hy vọng lên đại học rồi?!”

Ngôi trường này không có ai học dốt, phần lớn điểm của mọi người không lệch nhiều, quan trọng là thứ hạng.

“Đúng thế! Còn nữa, Thường Lăng, cậu biết cậu hạng mấy không?”

“Top 5?” Doãn Thường Lăng đoán.

“Cậu hạng 3 khối đấy!! Trời ơi! Lần kiểm tra trước, điểm của Giả Dị Gia chính là điểm của cậu, nói cho bọn tôi đi, có phải cậu lén học gia sư không??” Vương Đông Kỳ làm biểu cảm khai thật đi.

Doãn Thường Lăng thành thật gật đầu, “Ừm… tự ôn có tính không?”

“Cậu ôn tập bao lâu, bắt đầu ôn từ bao giờ?”

“Ngay sau khi cô bảo sắp kiểm tra, buổi tối tớ ôn tập hơn ba tiếng đồng hồ.”

“Rồi sao nữa?”

“Hết rồi.” Chuyện sau đó nhiều quá, lòng rối như tơ vò, không dành thêm thời gian ôn tập nữa.

Lúc này Vương Đông Kỳ thật lòng cảm nhận được thứ gọi là thiên phú lơ lửng trước mặt mình, “Đáng ghét quá…”
 
Chương 122


Doãn Thường Lăng có linh cảm lờ mờ, có thể chuyện này liên quan đến bố mẹ cậu, suy cho cùng thì lúc phát sổ liên lạc điện tử còn gồm cả xếp hạng và điểm số của học sinh, theo tác phong của bố Doãn mẹ Doãn…

Shhhh– Rùng mình.

Phụ huynh họp trong lớp, học sinh được nghỉ nửa ngày, hai tên Giả Dị Gia không có lương tâm vừa được tan học bèn chạy ra quán net.

Doãn Thường Lăng quanh quẩn trong sân trường, cũng như các trường bình thường, trước khi họp phụ huynh, nhà trường sẽ quét dọn hoàn toàn mọi nơi, phải giữ được thể diện, hơn nữa hai bên đường toàn bày hai dãy bảng, ghi chép lịch sử huy hoàng của nhà trường.

Tất nhiên, cũng có thông tin top 20 mỗi khối.

Quanh quẩn mãi, ánh mắt của Doãn Thường Lăng dừng ở tên hạng nhất khối, Bách Vụ Thanh, hơn cậu đến hơn 30 điểm, cũng cao hơn hạng 2 hơn 30 điểm.

Cậu hạng 3 khối, kém hạng 2 chỉ 1 điểm. Quả nhiên hiệu quả học hành nhân đôi rất rõ ràng.

“Muốn đi đâu chơi không?” Bách Vụ Thanh sấn tới, mắt nhìn bảng, nhưng giọng lại quay sang Doãn Thường Lăng.
 
Chương 121


Sau khi có điểm thi tháng, có người vui có người buồn, kèm theo đó là cuộc họp phụ huynh một tuần nữa.

Thực tế thì kiểu họp hành này đối với họ mà nói dù có hay không đều như nhau, vì phụ huynh của con cái sống ở ngôi trường này đều là gọi điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, chạy đôn chạy đáo suốt ngày, dù ngồi trong văn phòng cũng có một đống hồ sơ cần họ đọc.

Cơ bản là không có thời gian.

Vậy nên ban đầu Doãn Thường Lăng vốn không định kể chuyện này cho bố Doãn mẹ Doãn, tuy nhiên cậu quên mất vẫn còn thứ là sổ liên lạc điện tử.

Ngày họp phụ huynh, cậu nhìn thấy bố mẹ mình ăn mặc lộng lẫy, thời tiết đã vào hè, mọi người đều mặc đồng phục mùa hè mà vẫn túa mồ hôi.

Vốn dĩ Doãn Thường Lăng nghĩ là đủ ảo rồi, tuy nhiên cậu hoàn toàn không ngờ được toàn bộ phụ huynh đều đến, hơn nữa ăn mặc trang trọng khác thường.

Hai lớp 10 đều tưởng mình bị hoa mắt, ra khỏi lớp, nhìn thấy các lớp khác vẫn trống huếch trống hoác, lập tức yên tâm.

Ngôi trường này vẫn còn bình thường!
 
Chương 123


“Hả? Không biết, không có chỗ nào muốn đi.” Doãn Thường Lăng nhìn góc nghiêng của Bách Vụ Thanh, góc quai hàm vẽ nên đường cong hoàn hảo, mang ánh mắt người ta bay đến tận dái tai đỏ ửng.

Bách Vụ Thanh đứng dậy, xoa cằm mình, ngẫm nghĩ một lúc, mặt rất nghiêm nghị.

Doãn Thường Lăng liếc nhìn cái tai vẫn đỏ rực không thôi kia mấy lần liền.

Chắc là nóng.

“Đi, dẫn cậu đến chỗ này chơi vui.” Mắt Bách Vụ Thanh sáng bừng, kéo Doãn Thường Lăng một phát.

“Đi đâu?”

Quán net.

Doãn Thường Lăng cắm đầu vào trong, trẻ vị thành niên chỉ có quán net chui chào đón thôi, môi trường trong đó chẳng ra làm sao cả, hút thuốc uống rượu chửi bậy liên miên, chướng khí mịt mù.

Bách Vụ Thanh ra máy chủ, “Hai máy, tính theo giờ.”

Máy chủ gõ bàn phím vài phát, đưa cho họ hai tấm thẻ.

Không ngờ đây chính là nơi chơi vui trong mắt Bách Vụ Thanh… Doãn Thường Lăng cảm thấy khó tin, cái người đang ở trên trời kia tự dưng xuống trần rồi.
 
Chương 122


Doãn Thường Lăng có linh cảm lờ mờ, có thể chuyện này liên quan đến bố mẹ cậu, suy cho cùng thì lúc phát sổ liên lạc điện tử còn gồm cả xếp hạng và điểm số của học sinh, theo tác phong của bố Doãn mẹ Doãn…

Shhhh– Rùng mình.

Phụ huynh họp trong lớp, học sinh được nghỉ nửa ngày, hai tên Giả Dị Gia không có lương tâm vừa được tan học bèn chạy ra quán net.

Doãn Thường Lăng quanh quẩn trong sân trường, cũng như các trường bình thường, trước khi họp phụ huynh, nhà trường sẽ quét dọn hoàn toàn mọi nơi, phải giữ được thể diện, hơn nữa hai bên đường toàn bày hai dãy bảng, ghi chép lịch sử huy hoàng của nhà trường.

Tất nhiên, cũng có thông tin top 20 mỗi khối.

Quanh quẩn mãi, ánh mắt của Doãn Thường Lăng dừng ở tên hạng nhất khối, Bách Vụ Thanh, hơn cậu đến hơn 30 điểm, cũng cao hơn hạng 2 hơn 30 điểm.

Cậu hạng 3 khối, kém hạng 2 chỉ 1 điểm. Quả nhiên hiệu quả học hành nhân đôi rất rõ ràng.

“Muốn đi đâu chơi không?” Bách Vụ Thanh sấn tới, mắt nhìn bảng, nhưng giọng lại quay sang Doãn Thường Lăng.
 
Chương 124


Trên tấm thẻ là tài khoản và mật khẩu, không chia số máy, tìm bừa một cái là ngồi được, Doãn Thường Lăng đi vào trong, chưa được mấy dãy đã nghe thấy, “**! Vương Đông Kỳ, tổ sư cậu lao lên làm gì? Đừng tự nộp mạng chứ!”

“**! Thằng này cướp ace của tôi!!”

Dựa theo giọng, chẳng mấy chốc cậu đã tìm được Vương Đông Kỳ và Giả Dị Gia ngồi bên cạnh, họ đang chơi một trò đấu súng, đeo tai nghe, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của người khác xung quanh, cũng có thể là do tai nghe, âm thanh chửi nhau cũng vang dội…

Doãn Thường Lăng che mặt, giả vờ không quen biết…

Không ngờ Bách Vụ Thanh lại đi ngồi cạnh bọn Giả Dị Gia, còn chu đáo chừa chỗ cho cậu.

Hắn vỗ chỗ trống, vẫy tay ra hiệu cho cậu đến đây.

Doãn Thường Lăng: “…” Tôi xin chân thành cảm ơn ngài!
 
Chương 123


“Hả? Không biết, không có chỗ nào muốn đi.” Doãn Thường Lăng nhìn góc nghiêng của Bách Vụ Thanh, góc quai hàm vẽ nên đường cong hoàn hảo, mang ánh mắt người ta bay đến tận dái tai đỏ ửng.

Bách Vụ Thanh đứng dậy, xoa cằm mình, ngẫm nghĩ một lúc, mặt rất nghiêm nghị.

Doãn Thường Lăng liếc nhìn cái tai vẫn đỏ rực không thôi kia mấy lần liền.

Chắc là nóng.

“Đi, dẫn cậu đến chỗ này chơi vui.” Mắt Bách Vụ Thanh sáng bừng, kéo Doãn Thường Lăng một phát.

“Đi đâu?”

Quán net.

Doãn Thường Lăng cắm đầu vào trong, trẻ vị thành niên chỉ có quán net chui chào đón thôi, môi trường trong đó chẳng ra làm sao cả, hút thuốc uống rượu chửi bậy liên miên, chướng khí mịt mù.

Bách Vụ Thanh ra máy chủ, “Hai máy, tính theo giờ.”

Máy chủ gõ bàn phím vài phát, đưa cho họ hai tấm thẻ.

Không ngờ đây chính là nơi chơi vui trong mắt Bách Vụ Thanh… Doãn Thường Lăng cảm thấy khó tin, cái người đang ở trên trời kia tự dưng xuống trần rồi.
 
Chương 124


Trên tấm thẻ là tài khoản và mật khẩu, không chia số máy, tìm bừa một cái là ngồi được, Doãn Thường Lăng đi vào trong, chưa được mấy dãy đã nghe thấy, “**! Vương Đông Kỳ, tổ sư cậu lao lên làm gì? Đừng tự nộp mạng chứ!”

“**! Thằng này cướp ace của tôi!!”

Dựa theo giọng, chẳng mấy chốc cậu đã tìm được Vương Đông Kỳ và Giả Dị Gia ngồi bên cạnh, họ đang chơi một trò đấu súng, đeo tai nghe, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của người khác xung quanh, cũng có thể là do tai nghe, âm thanh chửi nhau cũng vang dội…

Doãn Thường Lăng che mặt, giả vờ không quen biết…

Không ngờ Bách Vụ Thanh lại đi ngồi cạnh bọn Giả Dị Gia, còn chu đáo chừa chỗ cho cậu.

Hắn vỗ chỗ trống, vẫy tay ra hiệu cho cậu đến đây.

Doãn Thường Lăng: “…” Tôi xin chân thành cảm ơn ngài!
 
Chương 125


Doãn Thường Lăng chưa bao giờ đi net, lúc này ngồi ở đây, cậu không biết nên làm gì.

Sau khi phát hiện ra cậu, Giả Dị Gia ngạc nhiên ra mặt, “Ôi chao~ Không phải bảo không đến à? Bạn Bách gọi cậu là cậu đến? Trọng sắc khinh bạn!”

“Xuỳ xuỳ… Các cậu chơi game gì đấy? Vui không?” Doãn Thường Lăng huých cậu ta hai phát, không dám nhìn Bách Vụ Thanh ngồi bên cạnh.

“Đấu súng XX, làm ván không?” Giả Dị Gia hỏi.

Vương Đông Kỳ đứng dậy ôm bụng, nói: “Tớ đi vệ sinh, cậu dẫn cậu ấy chơi hướng dẫn người mới đi.”

“Được, không thành vấn đề.” Giả Dị Gia ra dấu “OK”.

“Dẫn cả tôi được không?” Không biết từ bao giờ, Bách Vụ Thanh cũng nhìn sang Giả Dị Gia.

Giả Dị Gia hơi sửng sốt, bỗng có cảm giác đã được giao phó trách nhiệm trọng đại, cậu ta vỗ ngực, cố tình nhấn giọng, nói rất trưởng thành: “Cứ giao cho tôi!”
 
Chương 126


Vương Đông Kỳ đi vệ sinh xong quay về, nhìn thấy Giả Dị Gia đang vểnh mông ngồi hờ trên ghế của Doãn Thường Lăng, chỉ ước dán luôn vào người ta, nói rất nhiệt huyết.

Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh lắng nghe nghiêm túc.

Cậu ta đi tới, giơ tay hất nước đầy mặt Giả Dị Gia, “Vãi! Cậu làm gì thế?!” Giả Dị Gia lau mặt.

“Không có gì, tiểu phải tay thôi.” Vương Đông Kỳ lại cọ vào người Giả Dị Gia.

Giả Dị Gia hất văng cậu ta ra, chê bai, “Ha, lần nào cũng thế, nhạt nhẽo, rõ ràng là nước.”

Ngay sau đó, có người đi ngang qua đằng sau, nói với bạn mình, “Quán net rác rưởi, nhà vệ sinh còn chả có nước.”

Giả Dị Gia: “…” Biểu cảm dần trở nên sợ hãi, môi cậu ta run rẩy, giọng lên cao đến mức lạc cả đi, “Vương Đông Kỳ??”

Vương Đông Kỳ nhún vai, tỏ vẻ ‘bảo cậu rồi mà cậu không tin’.

“Vương Đông Kỳ??” Giả Dị Gia đứng dậy, giơ tay tạo thành vuốt, tóc sắp dựng ngược cả lên.

“Bình tĩnh.” Doãn Thường Lăng nhịn cười.

Vừa dứt lời, Giả Dị Gia đã nhào tới, “Ông đây bóp chết mi!”

Vương Đông Kỳ mải cố thủ, kết quả cuối cùng máu buồn trên eo vẫn rơi hết vào tay đối phương, cười hết cả hơi, “Anh, anh ơi, nước khoáng, dùng nước khoáng đấy!! Ha ha ha cứu với!!”
 
Chương 127


“Mau!! Thường Lăng cứu tôi với!!” Giả Dị Gia ấn S như điên, nhân vật trên màn hình lùi lại liên tục, súng trong tay “tạch tạch tạch”, xác sống vẫn không ngừng nhào về phía cậu ta.

Doãn Thường Lăng gục đầu, nhìn trang bị khởi đầu của mình, “Vụ Thanh, cứu cậu ấy.”

“Ừ.” Bách Vụ Thanh đáp, vác súng của mình “đoàng đoàng đoàng”.

Vương Đông Kỳ lăn quay một bên, thong thả bấm khung đối thoại, cậu ta đang chơi Roco Kingdom, đây là hình phạt Giả Dị Gia dành cho cậu ta.

“Bạn đã chơi hai tiếng đồng hồ rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”

Mặt hướng lên trời một góc 45 độ, rơi lệ, “Ngay cả Roco Kingdom cũng bắt nạt mình…”

“Gia Gia, tôi muốn chơi với các cậu.” Vương Đông Kỳ gục đầu cọ Giả Dị Gia.

Giả Dị Gia khinh bỉ cậu ta, “Online, mau lên!”

“Dạ!!”
 
Chương 128


Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đến sớm, vậy nên thời gian online cũng kết thúc sớm, dọn dẹp đồ định về nhà.

Vốn dĩ Doãn Thường Lăng cũng định đi, nhưng Bách Vụ Thanh kéo cậu, ra hiệu cho cậu chờ một lát, thế là hai người kia bèn đi trước.

Hai người còn lại chơi cặp thêm một ván nữa.

Lúc ra ngoài, trời đã nhuộm vàng, bóng người thưa thớt, hai cậu thiếu niên một trái một phải đi thong thả trên đường.

Người cao hơn trong hai người gãi tóc, cúi đầu xuống nói một câu với người còn lại.

Người kia trợn tròn mắt, mặt hai người đều đỏ bừng.

“Cậu nói gì?!” Doãn Thường Lăng hỏi thêm lần nữa.

Bách Vụ Thanh thở hắt ra, hai tay nắm rất chặt, giọng nói run rẩy, “Mình bảo, mình thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.”
 
Chương 129


Bách Vụ Thanh cầm tay Doãn Thường Lăng, đặt lên mặt mình, thấy đối phương không phản ứng, hắn lại nghiêng đầu đặt lên đó một nụ hôn, “Cậu có thích mình không?”

Lòng bàn tay Doãn Thường Lăng tê rần, nửa người nối liền bên đó cũng mềm nhũn, giọng nói ấy mang theo móc câu treo hờ bên tai cậu, từ từ quấn quýt, tim đập như nổi trống, cậu hơi hé miệng, khép khép mở mở không nhả ra được câu nào.

Đang ngoài đường mà!!

“Có thích mình không?” Bách Vụ Thanh hơi nheo mắt, cúi đầu ghé sát tai Doãn Thường Lăng, trầm giọng nói.

“Tôi…” Doãn Thường Lăng lùi lại một bước, quay người.

Vãi! Bách Vụ Thanh thích mình? Bách Vụ Thanh thích mình? Thế mà Bách Vụ Thanh lại thích mình?! Sao có thể?!

“Tại, tại sao?”
 
Chương 130


“Thích cần nói lý do à?” Bách Vụ Thanh nắm tay Doãn Thường Lăng, lòng bàn tay hai người đều túa một lớp mồ hôi mỏng.

“Còn phải hỏi à.”

“Ừm…” Bách Vụ Thanh nhìn dáng vẻ không nói thì không ngừng của Doãn Thường Lăng, nhoẻn cười.

“Mình thích mắt, mũi, miệng của cậu, thích cậu lúc nào cũng tươi cười, thích cậu gần gũi, thích vẻ ngạc nhiên thi thoảng xuất hiện trên mặt cậu, thích cậu lúc nghiêm túc, thích cậu lúc thiếu đứng đắn, ban đầu là thích từ cái nhìn đầu tiên, sau này là càng ngày càng thích, bất kể bao nhiêu lần, cứ nhìn thấy cậu, tim đều đập thình thịch.

Mình không thích cậu gần gũi với người khác quá, nhưng mình không có tư cách ngăn cản, ghen tị làm mình phát điên, mình hy vọng cậu cho mình quyền để mình cười cùng cậu, khóc cùng cậu, ghen tuông lúc cậu chơi với người khác, dâng hiến nụ hôn của mình khi cậu buồn, ôm cậu lúc cậu cần, mình muốn ở bên cậu, cho tới mãi mãi.”
 
Chương 131


“Chà…” Doãn Thường Lăng nhìn vào mắt Bách Vụ Thanh, cậu ngây người mấy giây, rồi giơ tay che mặt đối phương, “Đừng nhìn nữa, nhìn gì mà nhìn?!”

“Đỏ mặt rồi à?” Bách Vụ Thanh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Doãn Thường Lăng qua kẽ ngón tay đó.

“Ai thèm đỏ mặt! Tôi không đỏ mặt! Đừng nhìn tôi!!” Doãn Thường Lăng ra sức muốn thoát khỏi Bách Vụ Thanh, nhưng đối phương một mực không buông tay, cậu chỉ có thể quay mặt mình đi chỗ khác.

Bách Vụ Thanh hà hơi vào lòng bàn tay cậu, cậu rùng mình rụt tay về.

Chỉ thấy mặt cậu đỏ như gấc, vành mắt cũng đỏ, nhìn đi chỗ khác, hết cách bèn dùng tay che mặt mình, sau đó dứt khoát ngồi xuống đất vùi mặt vào chân, chỉ chừa ra hai chóp tai đỏ bừng.

Bách Vụ Thanh ngồi xổm đối diện cậu, hai tay đặt trên vai cậu, cứ như dỗ trẻ con, “Cậu có thích mình không?”

Hồi lâu sau, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, để lộ một bên mắt, hơi dè dặt, cậu giơ một tay ra kéo tay Bách Vụ Thanh, giọng lẩm bẩm.

“Thích.”
 
Chương 132


Bách Vụ Thanh kéo Doãn Thường Lăng dậy, tiện đà ôm lấy cậu, buông tay trước khi đối phương đẩy mình, nhưng vẫn nắm tay.

Trước đây thì Doãn Thường Lăng có thể vung nắm đấm luôn, nhưng bây giờ thì khác, hai bàn tay nắm, cứ cảm thấy nhịp tim sẽ bị phơi bày theo tay mình.

Cậu liếc nhìn Bách Vụ Thanh, giằng tay ra rồi khoác lên vai đối phương, vội vàng giải thích: “Khụ! Ở ngoài đường nên chú ý thì hơn.”

“Nghe em hết.” Bách Vụ Thanh cười, giơ tay cầm bàn tay Doãn Thường Lăng đặt trên vai mình.

Doãn Thường Lăng: “…” Sao lại càng gei hơn thế nhỉ?!

Hai người đi thong thả, tài xế nhà mình đều đang đợi ở cổng trường, lúc sắp đến cổng, Bách Vụ Thanh bỗng dừng bước.

“Sao thế?” Doãn Thường Lăng bối rối nhìn hắn.

Bách Vụ Thanh thả tay, hơi chau mày, “Anh nhớ đến một chuyện, em mãi chưa trả lời anh.”

“Gì?”

“Anh có đẹp không?”

Doãn Thường Lăng không tin nổi, nhìn hắn, “Hả???”

“Hôm sinh nhật Giả Dị Gia, em bảo Giả Dị Gia đẹp, còn bảo Vương Đông Kỳ đẹp, anh hỏi em, em lại làm như không nghe thấy.” Bách Vụ Thanh uất ức, hoàn toàn không còn khí thế tỏ tình. “Uổng cho tấm lòng của anh, mặt dày đi theo Đổng Hãn đến gặp em, nói chuyện với em.”

“Được được được, bây giờ bảo anh… Anh đẹp, đẹp nhất.” Doãn Thường Lăng vỗ vai Bách Vụ Thanh, nói rất chân thành, trong mắt toàn là ý cười, đồ ấu trĩ này là ai?!

“Đẹp nhường nào?” Bách Vụ Thanh lập tức cười híp mắt, chỉ còn lại hàm răng trắng bóc lộ ra ngoài.

“Rất đẹp thôi, ừm… Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, ai ai cũng yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đổ.” Doãn Thường Lăng dốc hết sức nghĩ từ khen ngợi.

“…”

Bách Vụ Thanh không đáp.

“Éc…” Doãn Thường Lăng chớp mắt, vừa nãy cậu nói không đúng chỗ ư?

Bách Vụ Thanh kéo cậu vào góc, vùi mặt vào vai đối phương, hơi thở ra phả lên cổ cậu, mang tới một cơn run rẩy.

“Thường Lăng, anh muốn hôn em.”
 
Chương 133


“Không được, không cho hôn.” Doãn Thường Lăng nghe xong, lúc đó đã nhũn cả người, may mà dựa vào tường, không bị đối phương phát hiện.

“Ư…” Bách Vụ Thanh ngẩng đầu, dụi lên mặt Doãn Thường Lăng, cậu vội vàng giơ tay che miệng mình. “Hôn một cái thôi.”

Bách Vụ Thanh mở to mắt, ướt át, Doãn Thường Lăng bỗng cảm thấy con người này đê tiện quá, tỏ ra đáng yêu là việc đáng hổ thẹn!

“Em, em nghĩ chúng ta vẫn cần phát triển thêm.” Tâm trạng vừa mới ổn định của Doãn Thường Lăng lại gợn sóng.

Bách Vụ Thanh lại vùi mặt vào vai đối phương, “Xin lỗi, là tại anh sốt ruột quá… Em vừa nhận lời anh, anh bèn không kiểm soát được.”

“Không sao.” Doãn Thường Lăng thả tay ra, vỗ lưng Bách Vụ Thanh.

“Thế thơm trán được không?”

“…”
 
Chương 134


Bách Vụ Thanh đỡ mặt Doãn Thường Lăng, cứ như đang bưng một viên đá quý, cẩn thận che chở, hắn kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ lên trán đối phương. Chớp mắt, đỏ bừng mặt.

Nhìn nhau trong im lặng, mặt đều đỏ tưng bừng, Doãn Thường Lăng không ngờ, tuổi hai kiếp của cậu cộng lại cũng 30 40 tuổi rồi. Kết quả vẫn bị làm cho thành ra thế này, nhìn cậu nhóc mới 16 tuổi trước mắt mình, trong lòng bỗng mọc ra câu “trâu già gặm cỏ non”.

“Đi thôi.” Doãn Thường Lăng xoa mặt mình, nói.

Cảm thấy cảm xúc của đối phương thay đổi, Bách Vụ Thanh đặt tay lên vai cậu, đi ra ngoài theo cậu, “Nếu em không muốn anh hôn em, sau này sẽ không hôn nữa.”

“Tại sao lại nói thế?” Doãn Thường Lăng cảm thấy ngạc nhiên vì Bách Vụ Thanh nhạy cảm đến vậy, cậu giơ tay kéo bàn tay đối phương đặt trên vai mình, thái độ không nói cũng rõ.

Ánh mắt Bách Vụ Thanh dịu đi một chút.

Sau khi về nhà, Bách Vụ Thanh chẳng ăn cơm tối mấy hôm nay lại ngoan ngoãn ăn cơm, còn ăn một quả trứng gà, bố Bách mẹ Bách đều ngạc nhiên.

Thi thoảng nghe thấy Bách Vụ Thanh lẩm bẩm, “Thấp quá, vẫn phải kiễng chân.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom