Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 99


Lúc Bách Vụ Thanh bên kia sắp phì cười, cậu lia ánh mắt sắc như dao sang, hắn ta im bặt ngay tức khắc.

Đáng sợ quá…

Hắn nhìn người nào đó đang co tròn mình thành một cục, tỏ ra cứng cỏi nhưng chất chứa đau thương sâu sắc, trong lòng vừa thương vừa buồn cười.

“Ngã đau à?”

“Không đau, tôi da dày thịt béo lắm.” Không biết tại sao, Doãn Thường Lăng vừa nghĩ đến việc mất mặt trước Bách Vụ Thanh, bèn rất muốn chạy đi chết.

“Còn muốn tập nữa không?” Bách Vụ Thanh ngồi xổm xuống, nhìn ngang hàng với Doãn Thường Lăng.

Doãn Thường Lăng bỏ lỡ ánh mắt của hắn, “Không tập nữa, mệt rồi.”

“Thế mình dẫn cậu đi ăn kem nhé? Giờ bốn giờ rồi, lát nữa trường sẽ đuổi mọi người.” Bách Vụ Thanh dịu giọng nói, mồ hôi trên người hắn đã gần khô, gió thổi qua se lạnh.

Cuốn theo mùi hương thoang thoảng trên người cậu trai, ập vào mặt Doãn Thường Lăng.

Không khó ngửi.

Doãn Thường Lăng nhìn Bách Vụ Thanh bằng ánh mắt phức tạp, “Cậu thích ăn kem à?”

“Thích chứ.” Bách Vụ Thanh nheo mắt, lại nói: “Thích nhất vị dâu tây.”
 
Chương 101


Lúc Bách Vụ Thanh dọn dẹp xong đi ra ngoài, chẳng thấy bóng Doãn Thường Lăng đâu, nụ cười nơi khóe môi hắn vụt tắt trong nháy mắt, ánh mắt cũng tối sầm, trong lòng trống rỗng, không kìm được nở nụ cười tự chế giễu.

Đúng là đắc ý quá mức rồi, thế mà lại ảo tưởng bảo cậu ấy đợi mình…

Đang buồn bực, cổ tay hắn bị siết, chẳng biết Doãn Thường Lăng chòi từ đâu ra, tỏ vẻ căng thẳng, “Này! Mau ngồi xuống! Sao cậu tắm chậm thế? Lãnh đạo đến đuổi mọi người đi rồi! May mà tôi nhanh trí trốn đi, nếu không một mình cậu ở trong trường trống không, sẽ bị xử phạt đấy!”

Bách Vụ Thanh ngơ ngẩn nhìn gáy Doãn Thường Lăng, nhiệt độ truyền tới từ cổ tay không lúc nào không nhắc nhở hắn rằng đây không phải mơ.

Mắt hắn tràn ngập tình cảm sâu đậm, gần như không kiểm soát nổi, nổ tung ra ngoài.

Nhưng bây giờ vẫn chưa được.

Bách Vụ Thanh trở tay nắm ngược cổ tay Doãn Thường Lăng, nói khẽ: “Mình biết có chỗ trốn được giáo viên, cậu đi theo mình.”

Doãn Thường Lăng gật đầu không chần chừ, “Ừ!”
 
Chương 100


Dối trá.

Đây là phản ứng đầu tiên của Doãn Thường Lăng, nhưng vẻ mặt Bách Vụ Thanh thì chẳng cho cậu chút giả tạo nào.

Bách Vụ Thanh chìa tay kéo cậu dậy, tưởng người này vẫn đang chìm đắm trong cú sốc thất bại, “Đi thôi, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn, ai cũng có sở trường và sở đoản của mình, không cần phải ép buộc mình giữ hoàn hảo.”

“Thế cậu thì sao?” Doãn Thường Lăng nhìn thẳng vào hắn.

“…” Bách Vụ Thanh sững sờ, ánh mắt hắn rất phức tạp, các cảm xúc hòa lẫn vào nhau, vụt lóe, giọng chứa sự bất lực, “Mình cũng không hoàn hảo, mình cũng có sở đoản của mình.”

Nghe đến đây, Doãn Thường Lăng nổi hứng, sấn tới hỏi: “Cậu có sở đoản gì? Kể đi.” Để tôi ghi nhớ, rảnh rỗi mang ra cười.

Bách Vụ Thanh đẩy Doãn Thường Lăng ra xa một chút, hắn rảo bước đi về phía phòng thay đồ nam, “Mình đi dọn đồ, cậu chờ mình, đừng đi.”

Bước chân đó toát lên chút hoảng loạn, Doãn Thường Lăng tẻ nhạt dẩu môi, “Không kể thì thôi, ai thèm.”

Bách Vụ Thanh tự nhốt mình vào phòng tắm, dội nước mới kìm nén được hơi nóng trên người, hắn nhớ lại cặp mắt và bờ môi mím chặt của Doãn Thường Lăng lúc nãy, lại bật vòi hoa sen.
 
Chương 102


Doãn Thường Lăng cảnh giác nhìn xung quanh, cứ như thích khách sắp đi ám sát hoàng đế, vẻ mặt nghiêm nghị.

Không đáng sợ cho lắm, nhưng rất kích thích, thú vị!

Bách Vụ Thanh nắm chặt tay cậu, giây phút lãnh đạo trường đi qua, hắn tìm thấy một góc chết camera, lập tức lủi vào đó.

Trong tay mềm mại khiến chóp tai hắn ửng đỏ, người này không giãy tay ra…

Chạy thẳng ra sau trường, chỗ này là nơi duy nhất không có camera giám sát, nhưng tường rất cao, xung quanh cũng không có công cụ để ra ngoài.

“Làm sao ra được?” Doãn Thường Lăng chống nạnh bằng một tay, buồn phiền nhìn bức tường cao gấp đôi mình. “Sao mà như nhà tù ấy.”

Bỗng nhiên cậu cảm thấy có gì không đúng, ánh mắt đáp xuống tay còn lại không thể chống nạnh được, bên tay đó bị một bàn tay trắng ngần mảnh dẻ xinh đẹp nắm chặt, hoàn toàn không có tự giác buông ra.

Mặt cậu bắt đầu tăng nhiệt độ, cậu giãy giụa, “Người anh em ơi, thả tay ra được rồi.”

“Ồ, quên mất.” Trên mặt Bách Vụ Thanh không gợn sóng gì, thả tay ra rất bình thường, gần như không thấy được vẻ không nỡ trên mặt, Doãn Thường Lăng rất khó nghĩ lệch lạc.

“Đi từ đây.” Bách Vụ Thanh chỉ vào cánh cửa gần như cùng một màu với mặt tường bên cạnh, nếu không nhìn kỹ thì cơ bản là không nhìn thấy được.

Doãn Thường Lăng thầm lấy làm lạ, “Cậu không phải học sinh ngoan à? Sao lại biết cả vụ này?” Nói xong Doãn Thường Lăng bèn hối hận, ai bảo học sinh ngoan thì không được tìm hiểu về trường??

Bách Vụ Thanh phì cười, ánh mắt chứa chút hoài niệm, “Tình cờ phát hiện ra.”
 
Chương 101


Lúc Bách Vụ Thanh dọn dẹp xong đi ra ngoài, chẳng thấy bóng Doãn Thường Lăng đâu, nụ cười nơi khóe môi hắn vụt tắt trong nháy mắt, ánh mắt cũng tối sầm, trong lòng trống rỗng, không kìm được nở nụ cười tự chế giễu.

Đúng là đắc ý quá mức rồi, thế mà lại ảo tưởng bảo cậu ấy đợi mình…

Đang buồn bực, cổ tay hắn bị siết, chẳng biết Doãn Thường Lăng chòi từ đâu ra, tỏ vẻ căng thẳng, “Này! Mau ngồi xuống! Sao cậu tắm chậm thế? Lãnh đạo đến đuổi mọi người đi rồi! May mà tôi nhanh trí trốn đi, nếu không một mình cậu ở trong trường trống không, sẽ bị xử phạt đấy!”

Bách Vụ Thanh ngơ ngẩn nhìn gáy Doãn Thường Lăng, nhiệt độ truyền tới từ cổ tay không lúc nào không nhắc nhở hắn rằng đây không phải mơ.

Mắt hắn tràn ngập tình cảm sâu đậm, gần như không kiểm soát nổi, nổ tung ra ngoài.

Nhưng bây giờ vẫn chưa được.

Bách Vụ Thanh trở tay nắm ngược cổ tay Doãn Thường Lăng, nói khẽ: “Mình biết có chỗ trốn được giáo viên, cậu đi theo mình.”

Doãn Thường Lăng gật đầu không chần chừ, “Ừ!”
 
Chương 103


Doãn Thường Lăng cũng không nghĩ nhiều, cậu vội vàng chui ra từ cửa nhỏ, đối mặt với một con hẻm không người, cậu vung nắm đấm, hưng phấn bừng bừng, mắt phát sáng, “Kích thích!!”

“Đi thôi, dẫn cậu đi ăn kem.” Bách Vụ Thanh bất lực liếc nhìn Doãn Thường Lăng, dẫn cậu ra khỏi ngõ, bên cạnh là một con phố ẩm thực, cách đó không xa có một quán “Băng Duyệt”, lần trước từng đến một lần, ở ngay sau trường.

Chủ quán vẫn nhận ra họ, vẫn là cỡ to, có điều lần này là vị kép dâu tây.

Tìm đại một chỗ ngồi xuống, Bách Vụ Thanh đưa cả hai cái cho Doãn Thường Lăng, ánh mắt long lanh, “Chừa ốc quế cho mình là được.”

“Bụp!” Mặt Doãn Thường Lăng bỗng đỏ bừng.
 
Chương 102


Doãn Thường Lăng cảnh giác nhìn xung quanh, cứ như thích khách sắp đi ám sát hoàng đế, vẻ mặt nghiêm nghị.

Không đáng sợ cho lắm, nhưng rất kích thích, thú vị!

Bách Vụ Thanh nắm chặt tay cậu, giây phút lãnh đạo trường đi qua, hắn tìm thấy một góc chết camera, lập tức lủi vào đó.

Trong tay mềm mại khiến chóp tai hắn ửng đỏ, người này không giãy tay ra…

Chạy thẳng ra sau trường, chỗ này là nơi duy nhất không có camera giám sát, nhưng tường rất cao, xung quanh cũng không có công cụ để ra ngoài.

“Làm sao ra được?” Doãn Thường Lăng chống nạnh bằng một tay, buồn phiền nhìn bức tường cao gấp đôi mình. “Sao mà như nhà tù ấy.”

Bỗng nhiên cậu cảm thấy có gì không đúng, ánh mắt đáp xuống tay còn lại không thể chống nạnh được, bên tay đó bị một bàn tay trắng ngần mảnh dẻ xinh đẹp nắm chặt, hoàn toàn không có tự giác buông ra.

Mặt cậu bắt đầu tăng nhiệt độ, cậu giãy giụa, “Người anh em ơi, thả tay ra được rồi.”

“Ồ, quên mất.” Trên mặt Bách Vụ Thanh không gợn sóng gì, thả tay ra rất bình thường, gần như không thấy được vẻ không nỡ trên mặt, Doãn Thường Lăng rất khó nghĩ lệch lạc.

“Đi từ đây.” Bách Vụ Thanh chỉ vào cánh cửa gần như cùng một màu với mặt tường bên cạnh, nếu không nhìn kỹ thì cơ bản là không nhìn thấy được.

Doãn Thường Lăng thầm lấy làm lạ, “Cậu không phải học sinh ngoan à? Sao lại biết cả vụ này?” Nói xong Doãn Thường Lăng bèn hối hận, ai bảo học sinh ngoan thì không được tìm hiểu về trường??

Bách Vụ Thanh phì cười, ánh mắt chứa chút hoài niệm, “Tình cờ phát hiện ra.”
 
Chương 104


“Cậu không chê à?” Doãn Thường Lăng đẩy kem, cố gắng khiến mình bình tĩnh.

“Lần trước mình chê à?” Bách Vụ Thanh hỏi ngược.

Bây giờ đang từ từ vào hè, không khí khô, nhưng nhiệt độ vẫn chưa cao, vẫn còn se lạnh cuối xuân, Doãn Thường Lăng đã chuyển sang áo cộc tay từ lâu, bên ngoài khoác bừa đồng phục trường, nhiệt độ vốn vừa phải giờ lại nóng lên vô cớ.

“Éc… tôi nghe nói, hình như cậu không ăn được đồ lạnh…” Doãn Thường Lăng ăn một miếng kem, ngẫm nghĩ rồi vội nói: “Mấy hôm trước vừa mới nghe nói xong.”

Vậy nên ban đầu tôi mời cậu ăn kem hoàn toàn không phải cố ý!!

“Không ăn đồ lạnh được, không có nghĩa là không thích.” Bách Vụ Thanh nhìn kem đăm đăm, thử cắn một miếng nhỏ, lập tức cứng đờ mặt, ngay cả bàn tay thõng một bên cũng co giật.

Doãn Thường Lăng thở dài, nhận lấy kem, “Người anh em, lãng phí là hành vi đáng hổ thẹn, không ăn được thì sau này đừng mua kem nữa.”

“Không sao, mình chỉ ăn ít thôi, mấy năm nữa là thích nghi được.” Dựa theo thời gian thích nghi trước đây của hắn, mấy năm nữa là đủ.

Ánh mắt nhìn hắn của Doãn Thường Lăng cứ như nhìn tên điên, “Tôi vẫn không thể hiểu được tư duy của học sinh giỏi như cậu, không ăn được thì không ăn thôi, chẳng ai ép cậu nhất định phải khắc phục trở ngại sinh lý của mình, cậu đừng gây áp lực cho bản thân như thế! Cậu nhìn tôi đây, bẩm sinh đẹp trai, học giỏi, nhưng có điều tôi không chơi được bóng rổ, tôi cũng có buồn đâu? Nhìn thoáng ra đi người anh em.”

Doãn Thường Lăng cứ gọi người anh em hoài, đến mức Bách Vụ Thanh mụ cả đầu, nhưng hắn không trả lời đối phương, chỉ mỉm cười, chờ đợi cái ốc quế đó.
 
Chương 103


Doãn Thường Lăng cũng không nghĩ nhiều, cậu vội vàng chui ra từ cửa nhỏ, đối mặt với một con hẻm không người, cậu vung nắm đấm, hưng phấn bừng bừng, mắt phát sáng, “Kích thích!!”

“Đi thôi, dẫn cậu đi ăn kem.” Bách Vụ Thanh bất lực liếc nhìn Doãn Thường Lăng, dẫn cậu ra khỏi ngõ, bên cạnh là một con phố ẩm thực, cách đó không xa có một quán “Băng Duyệt”, lần trước từng đến một lần, ở ngay sau trường.

Chủ quán vẫn nhận ra họ, vẫn là cỡ to, có điều lần này là vị kép dâu tây.

Tìm đại một chỗ ngồi xuống, Bách Vụ Thanh đưa cả hai cái cho Doãn Thường Lăng, ánh mắt long lanh, “Chừa ốc quế cho mình là được.”

“Bụp!” Mặt Doãn Thường Lăng bỗng đỏ bừng.
 
Chương 105


Sau khi giải quyết kem xong, Doãn Thường Lăng vò đầu mình, trong lòng có cảm xúc kỳ quái, người khơi gợi thứ cảm xúc này chính là kẻ đang đứng bên cạnh cậu.

“Tại sao cậu lại tốt với tôi thế?”

Thốt ra ngay tức khắc, Doãn Thường Lăng sững sờ.

Bách Vụ Thanh cũng sững sờ, hắn vẫn tỏ ra bình thản như thế, nhưng lại đỏ mặt bất thường. “Éc…”

Doãn Thường Lăng nhìn môi hắn chằm chằm, hơi mong đợi vô cớ.

“Có thể chỉ là vừa mắt thôi.” Ngón trỏ của Bách Vụ Thanh chạm vào chóp mũi mình, đây là động tác vặt khi hắn cực kỳ căng thẳng, Doãn Thường Lăng không biết.

“Ô… thế à?” Cặp mắt lấp lánh của Doãn Thường Lăng bỗng tối sầm, lại trở về như cũ, “Thực ra tôi thấy cậu cũng rất vừa mắt! Hầy~ Đúng là gặp nhau quá muộn!”

Cậu bá cổ Bách Vụ Thanh, lắc lư, cười rạng rỡ, có điều trong lòng buồn bực ghê gớm.

“Ban đầu tại sao cậu lại tránh mình?” Bách Vụ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, hắn không tin lời Doãn Thường Lăng nói lúc đó, sau đó ánh mắt hắn hơi lấp lánh, “Là vì Đổng Hãn à?”
 
Chương 104


“Cậu không chê à?” Doãn Thường Lăng đẩy kem, cố gắng khiến mình bình tĩnh.

“Lần trước mình chê à?” Bách Vụ Thanh hỏi ngược.

Bây giờ đang từ từ vào hè, không khí khô, nhưng nhiệt độ vẫn chưa cao, vẫn còn se lạnh cuối xuân, Doãn Thường Lăng đã chuyển sang áo cộc tay từ lâu, bên ngoài khoác bừa đồng phục trường, nhiệt độ vốn vừa phải giờ lại nóng lên vô cớ.

“Éc… tôi nghe nói, hình như cậu không ăn được đồ lạnh…” Doãn Thường Lăng ăn một miếng kem, ngẫm nghĩ rồi vội nói: “Mấy hôm trước vừa mới nghe nói xong.”

Vậy nên ban đầu tôi mời cậu ăn kem hoàn toàn không phải cố ý!!

“Không ăn đồ lạnh được, không có nghĩa là không thích.” Bách Vụ Thanh nhìn kem đăm đăm, thử cắn một miếng nhỏ, lập tức cứng đờ mặt, ngay cả bàn tay thõng một bên cũng co giật.

Doãn Thường Lăng thở dài, nhận lấy kem, “Người anh em, lãng phí là hành vi đáng hổ thẹn, không ăn được thì sau này đừng mua kem nữa.”

“Không sao, mình chỉ ăn ít thôi, mấy năm nữa là thích nghi được.” Dựa theo thời gian thích nghi trước đây của hắn, mấy năm nữa là đủ.

Ánh mắt nhìn hắn của Doãn Thường Lăng cứ như nhìn tên điên, “Tôi vẫn không thể hiểu được tư duy của học sinh giỏi như cậu, không ăn được thì không ăn thôi, chẳng ai ép cậu nhất định phải khắc phục trở ngại sinh lý của mình, cậu đừng gây áp lực cho bản thân như thế! Cậu nhìn tôi đây, bẩm sinh đẹp trai, học giỏi, nhưng có điều tôi không chơi được bóng rổ, tôi cũng có buồn đâu? Nhìn thoáng ra đi người anh em.”

Doãn Thường Lăng cứ gọi người anh em hoài, đến mức Bách Vụ Thanh mụ cả đầu, nhưng hắn không trả lời đối phương, chỉ mỉm cười, chờ đợi cái ốc quế đó.
 
Chương 106


“Một nửa.” Doãn Thường Lăng không phủ nhận, cậu không muốn dính dáng đến Đổng Hãn, vậy nên cậu sẽ không tiếp cận Bách Vụ Thanh, thời gian này chấp nhận Bách Vụ Thanh tiếp cận mình có một phần nguyên nhân là vì việc Đổng Hãn chuyển trường.

Bách Vụ Thanh hít một hơi, chớp cặp mắt cay cay, “Có phải cậu… thích cậu ta không?”

Hỏi rất thẳng thừng, như một tảng đá nặng đè trên tim Doãn Thường Lăng, “Tại sao lại nói thế?”

Bách Vụ Thanh nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, trong lòng trống rỗng.

Tại sao không phủ nhận?

“Tôi muốn biết tại sao cậu lại nói thế?” Sao cậu lại nghĩ tôi thích Đổng Hãn? Thích cái qué gì!

Doãn Thường Lăng không thốt ra vế đằng sau, điều cậu muốn biết nhất vẫn là câu hỏi cậu nói ra.

Bách Vụ Thanh nhìn đồng hồ, “Muộn rồi, nên về nhà thôi.”

“Cậu đừng đánh trống lảng!” Doãn Thường Lăng kéo hắn, có thứ gì đó vụt qua đầu cậu, càng ngày càng rõ ràng.

“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về.” Một chiếc ô tô đi tới, dừng trước mặt Bách Vụ Thanh.

Bách Vụ Thanh giằng khỏi tay Doãn Thường Lăng, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Tuần sau gặp lại.”
 
Chương 105


Sau khi giải quyết kem xong, Doãn Thường Lăng vò đầu mình, trong lòng có cảm xúc kỳ quái, người khơi gợi thứ cảm xúc này chính là kẻ đang đứng bên cạnh cậu.

“Tại sao cậu lại tốt với tôi thế?”

Thốt ra ngay tức khắc, Doãn Thường Lăng sững sờ.

Bách Vụ Thanh cũng sững sờ, hắn vẫn tỏ ra bình thản như thế, nhưng lại đỏ mặt bất thường. “Éc…”

Doãn Thường Lăng nhìn môi hắn chằm chằm, hơi mong đợi vô cớ.

“Có thể chỉ là vừa mắt thôi.” Ngón trỏ của Bách Vụ Thanh chạm vào chóp mũi mình, đây là động tác vặt khi hắn cực kỳ căng thẳng, Doãn Thường Lăng không biết.

“Ô… thế à?” Cặp mắt lấp lánh của Doãn Thường Lăng bỗng tối sầm, lại trở về như cũ, “Thực ra tôi thấy cậu cũng rất vừa mắt! Hầy~ Đúng là gặp nhau quá muộn!”

Cậu bá cổ Bách Vụ Thanh, lắc lư, cười rạng rỡ, có điều trong lòng buồn bực ghê gớm.

“Ban đầu tại sao cậu lại tránh mình?” Bách Vụ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, hắn không tin lời Doãn Thường Lăng nói lúc đó, sau đó ánh mắt hắn hơi lấp lánh, “Là vì Đổng Hãn à?”
 
Chương 107


Tổ sư chứ kỳ lạ thật, làm người ta thấy lồng ngực ngột ngạt.

Sau khi về nhà, Doãn Thường Lăng tự nhốt trái mình trong phòng, mới sáu giờ, trời bên ngoài vẫn còn sáng, hơi nhuốm vàng, ánh nắng rọi từ ngoài cửa sổ đến tận giường, tạo thành một mảng ánh sáng vuông vức.

Khô cong, giống như tâm trạng Doãn Thường Lăng bây giờ, cậu nhắm nghiền mắt, rơi tự do về phía giường mình, bị ngạt thở đến mức não thiếu oxy mới ngoảnh mặt thò mũi ra thở.

Bực bội quá.

Cậu nhìn trân trân vào bức tường đối diện mình, sau đó bắt đầu chuyển tầm mắt sang đồng hồ hoạt hình trên tủ đầu giường, đây là quà sinh nhật bố Doãn tặng cậu hồi cậu năm tuổi, mục đích là để cậu tập kiểm soát thời gian, đừng để bị kiểm soát và hối thúc bởi thời gian.

“Sinh nhật ai lại tặng cái này…” Doãn Thường Lăng cười bất lực.
 
Chương 106


“Một nửa.” Doãn Thường Lăng không phủ nhận, cậu không muốn dính dáng đến Đổng Hãn, vậy nên cậu sẽ không tiếp cận Bách Vụ Thanh, thời gian này chấp nhận Bách Vụ Thanh tiếp cận mình có một phần nguyên nhân là vì việc Đổng Hãn chuyển trường.

Bách Vụ Thanh hít một hơi, chớp cặp mắt cay cay, “Có phải cậu… thích cậu ta không?”

Hỏi rất thẳng thừng, như một tảng đá nặng đè trên tim Doãn Thường Lăng, “Tại sao lại nói thế?”

Bách Vụ Thanh nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, trong lòng trống rỗng.

Tại sao không phủ nhận?

“Tôi muốn biết tại sao cậu lại nói thế?” Sao cậu lại nghĩ tôi thích Đổng Hãn? Thích cái qué gì!

Doãn Thường Lăng không thốt ra vế đằng sau, điều cậu muốn biết nhất vẫn là câu hỏi cậu nói ra.

Bách Vụ Thanh nhìn đồng hồ, “Muộn rồi, nên về nhà thôi.”

“Cậu đừng đánh trống lảng!” Doãn Thường Lăng kéo hắn, có thứ gì đó vụt qua đầu cậu, càng ngày càng rõ ràng.

“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về.” Một chiếc ô tô đi tới, dừng trước mặt Bách Vụ Thanh.

Bách Vụ Thanh giằng khỏi tay Doãn Thường Lăng, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Tuần sau gặp lại.”
 
Chương 108


Lúc Doãn Thường Lăng mơ màng tỉnh dậy, đã hơn một giờ đêm, bên ngoài cửa sổ tối om, cửa sổ vốn khép kín cũng được hé một kẽ hở, gió se lạnh lùa vào, mang chút trong lành cho cậu.

Cậu dụi mắt xuống giường, tìm dép lê xỏ vào, xuống tầng nghe “lạch bạch”, đói rồi.

Dưới tầng vẫn tối om, cậu mò mẫm tìm được công tắc, bật đèn hơi chói mắt.

Thích nghi mất một lúc, mở mắt ra, Doãn Thường Lăng nhìn thấy một tờ giấy dán cạnh công tắc đèn điện.

“Con trai yêu quý nhất của mẹ:

Kiểm tra vất vả quá~ Lúc bố mẹ về thấy con ngủ mất rồi, nên không gọi con dậy.

Bố con lo con nửa đêm dậy bị đói, nên cố tình để phần cơm cho con, đặt trong bếp ấy, cháo trong hộp giữ nhiệt, thức ăn thì nhớ tự hâm lại nhé! Trong tủ lạnh có bánh ngọt dâu tây đó~ Đừng ăn nhiều quá.”

Doãn Thường Lăng cười bất lực, trong lòng ấm áp, tâm trạng ủ dột cũng khá hơn.

Cơn đói trong bụng thôi thúc cậu rảo bước về phía nhà bếp, Doãn Thường Lăng nhìn thấy thức ăn đầy ắp bàn, khóe môi đang vểnh lên cứng đờ, “Bắt… bắt đầu hâm nóng từ cái nào?”
 
Chương 107


Tổ sư chứ kỳ lạ thật, làm người ta thấy lồng ngực ngột ngạt.

Sau khi về nhà, Doãn Thường Lăng tự nhốt trái mình trong phòng, mới sáu giờ, trời bên ngoài vẫn còn sáng, hơi nhuốm vàng, ánh nắng rọi từ ngoài cửa sổ đến tận giường, tạo thành một mảng ánh sáng vuông vức.

Khô cong, giống như tâm trạng Doãn Thường Lăng bây giờ, cậu nhắm nghiền mắt, rơi tự do về phía giường mình, bị ngạt thở đến mức não thiếu oxy mới ngoảnh mặt thò mũi ra thở.

Bực bội quá.

Cậu nhìn trân trân vào bức tường đối diện mình, sau đó bắt đầu chuyển tầm mắt sang đồng hồ hoạt hình trên tủ đầu giường, đây là quà sinh nhật bố Doãn tặng cậu hồi cậu năm tuổi, mục đích là để cậu tập kiểm soát thời gian, đừng để bị kiểm soát và hối thúc bởi thời gian.

“Sinh nhật ai lại tặng cái này…” Doãn Thường Lăng cười bất lực.
 
Chương 109


Dậy sớm theo thói quen, Doãn Thường Lăng tắm rửa rồi xuống tầng.

Mẹ Doãn đang bận rộn trong bếp, bố Doãn ngồi một bên đọc báo, biểu cảm toát ra vẻ nghiêm nghị, sau khi nhìn thấy Doãn Thường Lăng xuống tầng, vẻ mặt dịu hơn, “Dậy rồi à?”

“Chào buổi sáng, bố, mẹ.” Doãn Thường Lăng chào hỏi như mọi khi.

Bố Doãn hài lòng gật đầu, lại chuyển ánh mắt về tờ báo.

“Mẹ, sáng nay ăn gì ạ?” Doãn Thường Lăng hỏi.

“Cháo trắng và trứng gà xào cà chua, thanh đạm thôi.” Mẹ Doãn bưng món ăn lên. Hai bố con ăn xong, một người đọc báo tiếp, người còn lại thì nằm ườn trên ghế sofa xem hoạt hình, tới tận khoảng mười giờ, mẹ Doãn mặc một chiếc váy dài đi tới, “Này! Sao hai người vẫn còn mặc đồ ngủ, mau đi thay quần áo, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”

“Đi đâu? Với ai ạ?” Doãn Thường Lăng không thích chạy lung tung lắm, đặc biệt là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi như cuối tuần.

Bố Doãn gập báo, đáp: “Với một đối tác, hôm nay hai bên đều rảnh rỗi, tình cờ có thể đi ăn bữa cơm, bàn bạc chuyện hợp tác lần sau, đều dẫn theo gia đình đi.”
 
Chương 108


Lúc Doãn Thường Lăng mơ màng tỉnh dậy, đã hơn một giờ đêm, bên ngoài cửa sổ tối om, cửa sổ vốn khép kín cũng được hé một kẽ hở, gió se lạnh lùa vào, mang chút trong lành cho cậu.

Cậu dụi mắt xuống giường, tìm dép lê xỏ vào, xuống tầng nghe “lạch bạch”, đói rồi.

Dưới tầng vẫn tối om, cậu mò mẫm tìm được công tắc, bật đèn hơi chói mắt.

Thích nghi mất một lúc, mở mắt ra, Doãn Thường Lăng nhìn thấy một tờ giấy dán cạnh công tắc đèn điện.

“Con trai yêu quý nhất của mẹ:

Kiểm tra vất vả quá~ Lúc bố mẹ về thấy con ngủ mất rồi, nên không gọi con dậy.

Bố con lo con nửa đêm dậy bị đói, nên cố tình để phần cơm cho con, đặt trong bếp ấy, cháo trong hộp giữ nhiệt, thức ăn thì nhớ tự hâm lại nhé! Trong tủ lạnh có bánh ngọt dâu tây đó~ Đừng ăn nhiều quá.”

Doãn Thường Lăng cười bất lực, trong lòng ấm áp, tâm trạng ủ dột cũng khá hơn.

Cơn đói trong bụng thôi thúc cậu rảo bước về phía nhà bếp, Doãn Thường Lăng nhìn thấy thức ăn đầy ắp bàn, khóe môi đang vểnh lên cứng đờ, “Bắt… bắt đầu hâm nóng từ cái nào?”
 
Chương 110


Cuối tuần toàn là người đi chơi, bất kể là giàu hay nghèo, thời gian này dù là nhà hàng cao cấp thì cũng đông đúc hơn hẳn bình thường.

Hôm nay Doãn Thường Lăng mặc Âu phục màu xanh thẫm kẻ sọc đen, nom khá nghiêm nghị, trưởng thành hơn hẳn, làn da được tôn lên trắng nõn nà.

Cậu không để ý đến đối tác của bố là ai, nói trắng ra là ăn một bữa cơm, ký một hợp đồng đã bàn bạc xong từ trước.

Khách sạn tổng cộng 25 tầng, dựa theo giá cả và phân khu, bữa cơm này do đối phương mời, ở tầng cao nhất, rõ ràng là một người giàu có và hào phóng.

Thang máy đi lên từng chút một, tim Doãn Thường Lăng bỗng hơi hoảng loạn, có thể là do đi thang máy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom