Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 109


Dậy sớm theo thói quen, Doãn Thường Lăng tắm rửa rồi xuống tầng.

Mẹ Doãn đang bận rộn trong bếp, bố Doãn ngồi một bên đọc báo, biểu cảm toát ra vẻ nghiêm nghị, sau khi nhìn thấy Doãn Thường Lăng xuống tầng, vẻ mặt dịu hơn, “Dậy rồi à?”

“Chào buổi sáng, bố, mẹ.” Doãn Thường Lăng chào hỏi như mọi khi.

Bố Doãn hài lòng gật đầu, lại chuyển ánh mắt về tờ báo.

“Mẹ, sáng nay ăn gì ạ?” Doãn Thường Lăng hỏi.

“Cháo trắng và trứng gà xào cà chua, thanh đạm thôi.” Mẹ Doãn bưng món ăn lên. Hai bố con ăn xong, một người đọc báo tiếp, người còn lại thì nằm ườn trên ghế sofa xem hoạt hình, tới tận khoảng mười giờ, mẹ Doãn mặc một chiếc váy dài đi tới, “Này! Sao hai người vẫn còn mặc đồ ngủ, mau đi thay quần áo, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”

“Đi đâu? Với ai ạ?” Doãn Thường Lăng không thích chạy lung tung lắm, đặc biệt là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi như cuối tuần.

Bố Doãn gập báo, đáp: “Với một đối tác, hôm nay hai bên đều rảnh rỗi, tình cờ có thể đi ăn bữa cơm, bàn bạc chuyện hợp tác lần sau, đều dẫn theo gia đình đi.”
 
Chương 111


“Tinh–” Thang máy đến nơi, Doãn Thường Lăng đi sau bố Doãn mẹ Doãn, hơi ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười mỉm, không nhìn ra là thật hay giả.

Sau đó nhìn thấy người đến, nụ cười ấy bèn biến mất.

“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh thế này.” Hôm nay Bách Vụ Thanh mặc Âu phục màu trắng thêu hoa văn xanh thẫm, thoạt nhìn, lại là đồ đôi.

Doãn Thường Lăng có cảm giác hình như mình đã bị người này giám sát. “Ừm, trùng hợp quá.”

“Chà! Không ngờ con của giám đốc Bách lại là cậu này, hai đứa là bạn thân đấy, nhìn tuấn tú quá!” Mẹ Doãn nhận ra Bách Vụ Thanh ngay từ cái nhìn đầu tiên, tỏ ra mừng rỡ kéo tay hắn, thấy bố Bách mẹ Bách đều tỏ vẻ nghi hoặc, bèn giải thích: “Mấy hôm trước con trai tôi bị sốt cao, nếu không phải con trai anh chị phát hiện ra, con trai tôi đã…” Nhắc đến lại thấy sợ hãi.

“Ồ?” Bố Bách ngắm nghía Doãn Thường Lăng, cậu thong thả chào hỏi hai người họ, “Chào chú Bách, cô Bách ạ.”

“Chà, được được, thế thì cháu chính là bạn Doãn Thường Lăng phải không?” Mẹ Bách nhận ra, thế mà lại tỏ ra xởi lởi khác thường, cũng như mẹ Doãn, nắm chặt tay con trai đối phương, “Thằng nhóc nhà cô thường xuyên nhắc đến cháu đấy!”

Doãn Thường Lăng: “???”
 
Chương 110


Cuối tuần toàn là người đi chơi, bất kể là giàu hay nghèo, thời gian này dù là nhà hàng cao cấp thì cũng đông đúc hơn hẳn bình thường.

Hôm nay Doãn Thường Lăng mặc Âu phục màu xanh thẫm kẻ sọc đen, nom khá nghiêm nghị, trưởng thành hơn hẳn, làn da được tôn lên trắng nõn nà.

Cậu không để ý đến đối tác của bố là ai, nói trắng ra là ăn một bữa cơm, ký một hợp đồng đã bàn bạc xong từ trước.

Khách sạn tổng cộng 25 tầng, dựa theo giá cả và phân khu, bữa cơm này do đối phương mời, ở tầng cao nhất, rõ ràng là một người giàu có và hào phóng.

Thang máy đi lên từng chút một, tim Doãn Thường Lăng bỗng hơi hoảng loạn, có thể là do đi thang máy.
 
Chương 112


“Khụ!” Bách Vụ Thanh hắng giọng, chóp tai ửng đỏ. Sao gì cũng kể hết thế??

“Được rồi, hai đứa đều là bạn thân, thế thì chúng ta không quấy rầy các con nữa, hai đứa ngồi bàn khác chơi đi!” Mẹ Bách càng nhìn Doãn Thường Lăng càng thấy vừa mắt, ưa nhìn, bà vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, “Con trai anh chị cũng rất sáng sủa, tôi thích khí chất trong sạch này, hồi tôi theo đuổi bố Tiểu Thanh chính là vì ưng ý khí chất này của anh ấy, không ngờ con trai đẻ ra lại có cái nết thế này.”

Bách Vụ Thanh: “…”

“Cho chúng nó ra kia chơi đi.” Bố Doãn lặng lẽ kéo tay vợ mình về, bố Bách bên kia cũng làm y như vậy.

Doãn Thường Lăng: “…”

Con không muốn chơi với cậu ta cho lắm!!
 
Chương 111


“Tinh–” Thang máy đến nơi, Doãn Thường Lăng đi sau bố Doãn mẹ Doãn, hơi ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười mỉm, không nhìn ra là thật hay giả.

Sau đó nhìn thấy người đến, nụ cười ấy bèn biến mất.

“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh thế này.” Hôm nay Bách Vụ Thanh mặc Âu phục màu trắng thêu hoa văn xanh thẫm, thoạt nhìn, lại là đồ đôi.

Doãn Thường Lăng có cảm giác hình như mình đã bị người này giám sát. “Ừm, trùng hợp quá.”

“Chà! Không ngờ con của giám đốc Bách lại là cậu này, hai đứa là bạn thân đấy, nhìn tuấn tú quá!” Mẹ Doãn nhận ra Bách Vụ Thanh ngay từ cái nhìn đầu tiên, tỏ ra mừng rỡ kéo tay hắn, thấy bố Bách mẹ Bách đều tỏ vẻ nghi hoặc, bèn giải thích: “Mấy hôm trước con trai tôi bị sốt cao, nếu không phải con trai anh chị phát hiện ra, con trai tôi đã…” Nhắc đến lại thấy sợ hãi.

“Ồ?” Bố Bách ngắm nghía Doãn Thường Lăng, cậu thong thả chào hỏi hai người họ, “Chào chú Bách, cô Bách ạ.”

“Chà, được được, thế thì cháu chính là bạn Doãn Thường Lăng phải không?” Mẹ Bách nhận ra, thế mà lại tỏ ra xởi lởi khác thường, cũng như mẹ Doãn, nắm chặt tay con trai đối phương, “Thằng nhóc nhà cô thường xuyên nhắc đến cháu đấy!”

Doãn Thường Lăng: “???”
 
Chương 113


Doãn Thường Lăng chọc bông cải xanh trước mặt mình, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu lên nhìn Bách Vụ Thanh đối diện mình, bầu không khí hơi gượng gạo.

Không hiểu nổi, giàu thì có thể lãng phí thế à? Rõ ràng có thể giải quyết trong một bàn, tại sao khăng khăng đòi chia hai bàn?? Mệt tim quá…

“Nếu cậu không ăn bông cải xanh, thì đưa mình đi.” Bách Vụ Thanh bỗng mở lời.

Doãn Thường Lăng giật bắn mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lặng lẽ nhét bông cải xanh vào miệng mình, “Không phải không thích, tôi chỉ đang nghĩ ngợi thôi.”

“Cậu muốn biết tại sao mình biết cậu thích Đổng Hãn thế cơ à?”

“Khụ khụ khụ!!” Doãn Thường Lăng bị sặc bông cải xanh ngay tức khắc, vội vàng cầm cốc nước hoa quả đổ vào miệng, nghẹn đỏ cả mặt, “Kín đáo chút có được không?!”

Sắc mặt Bách Vụ Thanh xấu vô cùng.
 
Chương 112


“Khụ!” Bách Vụ Thanh hắng giọng, chóp tai ửng đỏ. Sao gì cũng kể hết thế??

“Được rồi, hai đứa đều là bạn thân, thế thì chúng ta không quấy rầy các con nữa, hai đứa ngồi bàn khác chơi đi!” Mẹ Bách càng nhìn Doãn Thường Lăng càng thấy vừa mắt, ưa nhìn, bà vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, “Con trai anh chị cũng rất sáng sủa, tôi thích khí chất trong sạch này, hồi tôi theo đuổi bố Tiểu Thanh chính là vì ưng ý khí chất này của anh ấy, không ngờ con trai đẻ ra lại có cái nết thế này.”

Bách Vụ Thanh: “…”

“Cho chúng nó ra kia chơi đi.” Bố Doãn lặng lẽ kéo tay vợ mình về, bố Bách bên kia cũng làm y như vậy.

Doãn Thường Lăng: “…”

Con không muốn chơi với cậu ta cho lắm!!
 
Chương 114


“Hầy… tôi mới quen cậu ta được bao lâu chứ? Tổng cộng thì có thể đếm hết bằng hai bàn tay, tôi là người dễ dãi thế à? Cậu nghĩ tôi như thế sao?” Doãn Thường Lăng bĩu môi, ánh mắt cậu nhìn Bách Vụ Thanh chính là: ‘Con trai, bố rất thất vọng về con’.

Bách Vụ Thanh nhất thời không biết phản ứng ra sao, một cảm giác ngọt lịm bắt đầu trào ra từ trong lòng hắn, mắt hắn sáng khác thường, “Tốt quá!”

“Tốt gì cơ?” Doãn Thường Lăng bị nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, ánh mắt nhìn sang chỗ hắn.

“Cậu không thích Đổng Hãn, mình thật lòng rất vui.” Bách Vụ Thanh cầm nước hoa quả của mình uống ực một ngụm, mặt mang chút ý say vô cớ.

Doãn Thường Lăng đáp “ờ”, tiếp tục chọc bông cải xanh tiếp theo.

“Thực ra mình đã chú ý đến cậu từ rất lâu rồi, chắc là hồi cấp hai, lúc đó cậu ở trường cấp hai số 1, mình ở trường số 3 gần đó, trường chúng ta chỉ cách nhau một con phố, có lần mình đánh rơi một sợi dây chuyền trên đường đi học, lúc đó cậu nhặt được, đuổi theo mình cả con đường mới trả cho mình, suýt thì bị ô tô đâm.”

Doãn Thường Lăng nhìn dáng vẻ hồi tưởng của hắn, mình thì mù mịt, theo ký ức hai kiếp chồng chất, chuyện như thế này hoàn toàn bị chìm nghỉm trong các ký ức khác.

Bách Vụ Thanh vẫn đang nói tiếp, “Sợi dây chuyền đó có ý nghĩa đặc biệt đối với mình.”

“Bà nội qua đời của cậu tặng à?” Doãn Thường Lăng đoán.

“Không, đó là mình bỏ năm xu tiền thưởng ra mua, ý nghĩa chân chính là cậu liều mạng nhặt được trả lại.” Bách Vụ Thanh vui vẻ ra mặt nhìn Doãn Thường Lăng, khuôn mặt mùa đông quanh năm không thấy xuân về đó đang trổ hoa.

Doãn Thường Lăng: “…” Nói thế nào nhỉ, tự dưng không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.
 
Chương 113


Doãn Thường Lăng chọc bông cải xanh trước mặt mình, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu lên nhìn Bách Vụ Thanh đối diện mình, bầu không khí hơi gượng gạo.

Không hiểu nổi, giàu thì có thể lãng phí thế à? Rõ ràng có thể giải quyết trong một bàn, tại sao khăng khăng đòi chia hai bàn?? Mệt tim quá…

“Nếu cậu không ăn bông cải xanh, thì đưa mình đi.” Bách Vụ Thanh bỗng mở lời.

Doãn Thường Lăng giật bắn mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lặng lẽ nhét bông cải xanh vào miệng mình, “Không phải không thích, tôi chỉ đang nghĩ ngợi thôi.”

“Cậu muốn biết tại sao mình biết cậu thích Đổng Hãn thế cơ à?”

“Khụ khụ khụ!!” Doãn Thường Lăng bị sặc bông cải xanh ngay tức khắc, vội vàng cầm cốc nước hoa quả đổ vào miệng, nghẹn đỏ cả mặt, “Kín đáo chút có được không?!”

Sắc mặt Bách Vụ Thanh xấu vô cùng.
 
Chương 115


“Có thể chuyện này đối với cậu mà nói không là gì cả, nhưng đối với mình lúc đó mà nói thì khác.” Bách Vụ Thanh đã thay đổi cuộc sống của mình, nhưng ký ức thì không thay đổi.

Doãn Thường Lăng gãi đầu, việc kiểu nhặt được của rơi trả người đánh mất này có thể là việc mà ngày nào “học sinh ba tốt” như cậu hồi đó cũng trải nghiệm vài lần.

Bách Vụ Thanh cười miễn cưỡng, “Có thể cậu không nhớ, nhưng mình nhớ. Sau đó mình ra sức học hành, cố gắng, cuối cùng cũng thi đỗ cùng một trường cấp ba với cậu, mình muốn làm bạn với cậu.”

“Nhưng mình không biết phải làm bạn với cậu như thế nào, vì không biết tại sao cậu cứ lẩn tránh mình, sau đó mình phát hiện thực ra người cậu tránh né là Đổng Hãn, vậy nên…”

Doãn Thường Lăng trợn mắt, “Vậy nên??” Cậu khiến Đổng Hãn chuyển trường?

“Ừ.” Nụ cười lúc này của Bách Vụ Thanh làm người ta thấy giá lạnh.

“Đậu mè…”

“Xin lỗi, mình quả thật hết cách rồi.” Bách Vụ Thanh áy náy nhìn Doãn Thường Lăng, trong lòng hắn, dù cho Doãn Thường Lăng không thích Đổng Hãn thì chắc chắn cũng là có thiện cảm, hắn chỉ nhanh chóng kết thúc quan hệ của họ trước khi hai người bắt đầu phát triển mà thôi.

“Lợi hại quá! Làm hay lắm!” Doãn Thường Lăng cứ nghĩ cách tránh né Đổng Hãn mãi, nhưng chưa bao giờ nghĩ thực ra cậu có thể khiến Đổng Hãn bỏ đi mà! Sao cậu không nghĩ ra nhỉ??

“Hả?” Bách Vụ Thanh ngu người.
 
Chương 114


“Hầy… tôi mới quen cậu ta được bao lâu chứ? Tổng cộng thì có thể đếm hết bằng hai bàn tay, tôi là người dễ dãi thế à? Cậu nghĩ tôi như thế sao?” Doãn Thường Lăng bĩu môi, ánh mắt cậu nhìn Bách Vụ Thanh chính là: ‘Con trai, bố rất thất vọng về con’.

Bách Vụ Thanh nhất thời không biết phản ứng ra sao, một cảm giác ngọt lịm bắt đầu trào ra từ trong lòng hắn, mắt hắn sáng khác thường, “Tốt quá!”

“Tốt gì cơ?” Doãn Thường Lăng bị nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, ánh mắt nhìn sang chỗ hắn.

“Cậu không thích Đổng Hãn, mình thật lòng rất vui.” Bách Vụ Thanh cầm nước hoa quả của mình uống ực một ngụm, mặt mang chút ý say vô cớ.

Doãn Thường Lăng đáp “ờ”, tiếp tục chọc bông cải xanh tiếp theo.

“Thực ra mình đã chú ý đến cậu từ rất lâu rồi, chắc là hồi cấp hai, lúc đó cậu ở trường cấp hai số 1, mình ở trường số 3 gần đó, trường chúng ta chỉ cách nhau một con phố, có lần mình đánh rơi một sợi dây chuyền trên đường đi học, lúc đó cậu nhặt được, đuổi theo mình cả con đường mới trả cho mình, suýt thì bị ô tô đâm.”

Doãn Thường Lăng nhìn dáng vẻ hồi tưởng của hắn, mình thì mù mịt, theo ký ức hai kiếp chồng chất, chuyện như thế này hoàn toàn bị chìm nghỉm trong các ký ức khác.

Bách Vụ Thanh vẫn đang nói tiếp, “Sợi dây chuyền đó có ý nghĩa đặc biệt đối với mình.”

“Bà nội qua đời của cậu tặng à?” Doãn Thường Lăng đoán.

“Không, đó là mình bỏ năm xu tiền thưởng ra mua, ý nghĩa chân chính là cậu liều mạng nhặt được trả lại.” Bách Vụ Thanh vui vẻ ra mặt nhìn Doãn Thường Lăng, khuôn mặt mùa đông quanh năm không thấy xuân về đó đang trổ hoa.

Doãn Thường Lăng: “…” Nói thế nào nhỉ, tự dưng không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.
 
Chương 116


Cuối cùng bữa cơm này kết thúc trong cái bắt tay của Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh, gút mắc vốn đã hình thành biến mất lặng lẽ…

“Rảnh rỗi đến nhà cô chơi nhé, Vụ Thanh.” Mẹ Doãn vỗ vai Bách Vụ Thanh, cười nói.

Bách Vụ Thanh ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ.”

“Con trai, tính cách bạn con tốt quá, hơn nữa nhà họ cũng rất lợi hại.” Trong mắt mẹ Doãn đầy ắp yêu thích dành cho Bách Vụ Thanh.

“Nhà họ?” Đây là chuyện mà Doãn Thường Lăng vẫn luôn nghi hoặc, rốt cuộc thì cậu vẫn tin vào sự thật mình trải qua ở kiếp trước.

Mẹ Doãn bảo bố Doãn lái xe, mình thì bắt đầu tán dóc với con trai.

“Bạn của con là ngôi sao may mắn của nhà họ đó, kể từ khi chào đời đã bắt đầu mang lại vận may tiền bạc cho họ, rất nhiều ý tưởng và linh cảm được phát hiện từ Vụ Thanh, sau đó vợ chồng họ bắt đầu khởi nghiệp, cuối cùng công ty càng làm ăn càng phát đạt, mấu chốt nằm ở hai ngọn núi họ mua, đều là mỏ!! Ôi… con trai…” Mẹ Doãn nói mãi bèn đặt ánh mắt trên người Doãn Thường Lăng.

Cậu lắc đầu, “Mẹ, đừng nghĩ nữa, con không được đâu.”
 
Chương 115


“Có thể chuyện này đối với cậu mà nói không là gì cả, nhưng đối với mình lúc đó mà nói thì khác.” Bách Vụ Thanh đã thay đổi cuộc sống của mình, nhưng ký ức thì không thay đổi.

Doãn Thường Lăng gãi đầu, việc kiểu nhặt được của rơi trả người đánh mất này có thể là việc mà ngày nào “học sinh ba tốt” như cậu hồi đó cũng trải nghiệm vài lần.

Bách Vụ Thanh cười miễn cưỡng, “Có thể cậu không nhớ, nhưng mình nhớ. Sau đó mình ra sức học hành, cố gắng, cuối cùng cũng thi đỗ cùng một trường cấp ba với cậu, mình muốn làm bạn với cậu.”

“Nhưng mình không biết phải làm bạn với cậu như thế nào, vì không biết tại sao cậu cứ lẩn tránh mình, sau đó mình phát hiện thực ra người cậu tránh né là Đổng Hãn, vậy nên…”

Doãn Thường Lăng trợn mắt, “Vậy nên??” Cậu khiến Đổng Hãn chuyển trường?

“Ừ.” Nụ cười lúc này của Bách Vụ Thanh làm người ta thấy giá lạnh.

“Đậu mè…”

“Xin lỗi, mình quả thật hết cách rồi.” Bách Vụ Thanh áy náy nhìn Doãn Thường Lăng, trong lòng hắn, dù cho Doãn Thường Lăng không thích Đổng Hãn thì chắc chắn cũng là có thiện cảm, hắn chỉ nhanh chóng kết thúc quan hệ của họ trước khi hai người bắt đầu phát triển mà thôi.

“Lợi hại quá! Làm hay lắm!” Doãn Thường Lăng cứ nghĩ cách tránh né Đổng Hãn mãi, nhưng chưa bao giờ nghĩ thực ra cậu có thể khiến Đổng Hãn bỏ đi mà! Sao cậu không nghĩ ra nhỉ??

“Hả?” Bách Vụ Thanh ngu người.
 
Chương 117


Thứ hai đi học, chỉ trong vòng hai ngày, nhiệt độ đã tăng vọt lên mấy độ liền.

Những người béo tốt đã bắt đầu mặc áo cộc tay, Doãn Thường Lăng thì chưa, chỉ đổi áo cộc tay bên trong đồng phục trường thành áo ba lỗ màu trắng. Dù sao thì cũng không cởi ra, chẳng ai nhận ra cả.

Bách Vụ Thanh vẫn tình cờ gặp phải cậu như trước, hai người tiện đường bèn đi cùng nhau, bầu không khí hoà hợp hơn hẳn.

“Vương Đông Kỳ chết tiệt đứng đó cho tôi!!”

Giọng Giả Dị Gia sau lưng như sấm đánh ngang tai, lúc chạy qua Doãn Thường Lăng, Vương Đông Kỳ kẹp phắt cổ cậu, “Ô! Đi cùng nhé!”

Cậu ta không dừng động tác, kéo Doãn Thường Lăng chạy theo.

“Đậu má má má má… Vương Đông Kỳ!!” Doãn Thường Lăng vốn đang trong tình trạng không đề phòng, bất ngờ bị kẹp cổ, phần lớn trọng lượng của Vương Đông Kỳ đè trên người cậu, để đảm bảo không bị ngã, Doãn Thường Lăng chỉ có thể chống đỡ, hơn nữa còn phải chạy theo Vương Đông Kỳ.

Xuất phát từ khát vọng lớn nhất đối với tính mạng mình, Doãn Thường Lăng chắc chắn là đã liều mạng đỡ cậu ta, còn Vương Đông Kỳ thì nhận được cách chạy tiết kiệm sức lực hoàn hảo nhất, an toàn nhất.

Một người gào thét thảm thiết, một người khác thì cười phớ lớ.
 
Chương 116


Cuối cùng bữa cơm này kết thúc trong cái bắt tay của Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh, gút mắc vốn đã hình thành biến mất lặng lẽ…

“Rảnh rỗi đến nhà cô chơi nhé, Vụ Thanh.” Mẹ Doãn vỗ vai Bách Vụ Thanh, cười nói.

Bách Vụ Thanh ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ.”

“Con trai, tính cách bạn con tốt quá, hơn nữa nhà họ cũng rất lợi hại.” Trong mắt mẹ Doãn đầy ắp yêu thích dành cho Bách Vụ Thanh.

“Nhà họ?” Đây là chuyện mà Doãn Thường Lăng vẫn luôn nghi hoặc, rốt cuộc thì cậu vẫn tin vào sự thật mình trải qua ở kiếp trước.

Mẹ Doãn bảo bố Doãn lái xe, mình thì bắt đầu tán dóc với con trai.

“Bạn của con là ngôi sao may mắn của nhà họ đó, kể từ khi chào đời đã bắt đầu mang lại vận may tiền bạc cho họ, rất nhiều ý tưởng và linh cảm được phát hiện từ Vụ Thanh, sau đó vợ chồng họ bắt đầu khởi nghiệp, cuối cùng công ty càng làm ăn càng phát đạt, mấu chốt nằm ở hai ngọn núi họ mua, đều là mỏ!! Ôi… con trai…” Mẹ Doãn nói mãi bèn đặt ánh mắt trên người Doãn Thường Lăng.

Cậu lắc đầu, “Mẹ, đừng nghĩ nữa, con không được đâu.”
 
Chương 118


Giả Dị Gia liều mạng đuổi theo, Vương Đông Kỳ là dân thể thao nổi tiếng, so sánh thì rõ ràng thể lực của cậu quá bình thường, tụt hậu vài bước, bỗng nhiên lưng cậu thấy lạnh toát, một bóng người lướt qua cậu, sau đó chính là tiếng hét thảm thiết của Vương Đông Kỳ.

Doãn Thường Lăng được giải cứu thở hổn hển, vừa mắng vừa đánh Vương Đông Kỳ, “Tổ sư cậu muốn giết tôi đấy à?”

Vương Đông Kỳ cười khan, gáy áo cậu ta vẫn đang nằm trong tay Bách Vụ Thanh, còn mặt đối phương thì đen như đít nồi.

Bách Vụ Thanh rút khăn giấy từ trong cặp mình ra, đưa cho Doãn Thường Lăng, “Lau đi.”

Doãn Thường Lăng cầm lấy, lau mồ hôi mỏng túa ra vì vừa vận động, “Đừng cáu, tôi không sao, thả cậu ấy ra đi.”

“Có muốn làm một trận bóng không?” Bách Vụ Thanh đột nhiên vứt bỏ cái gọi là “chín chắn”.

“Chà– Các cậu chạy nhanh thật đấy! Tổ sư Vương Đông Kỳ, trả bữa sáng đây!!” Giả Dị Gia tiện thể kéo áo Vương Đông Kỳ, cáo mượn oai hùm nói.

“Không có trận bóng, cũng không có bữa sáng, giáo viên… thì có.” Vương Đông Kỳ giơ tay, cười khan, hời rồi.

“Bốn cậu, đứng ở hành lang làm gì?” Vừa dứt lời, giáo viên bèn đi tới, biểu cảm không buồn không vui, quả thật không nhìn ra được điều gì. “Còn không mau về lớp đi, xem điểm số các cậu thế nào, đặc biệt là Giả Dị Gia!”

Giả Dị Gia giật lông mày, thầm nghĩ: Toi rồi…
 
Chương 117


Thứ hai đi học, chỉ trong vòng hai ngày, nhiệt độ đã tăng vọt lên mấy độ liền.

Những người béo tốt đã bắt đầu mặc áo cộc tay, Doãn Thường Lăng thì chưa, chỉ đổi áo cộc tay bên trong đồng phục trường thành áo ba lỗ màu trắng. Dù sao thì cũng không cởi ra, chẳng ai nhận ra cả.

Bách Vụ Thanh vẫn tình cờ gặp phải cậu như trước, hai người tiện đường bèn đi cùng nhau, bầu không khí hoà hợp hơn hẳn.

“Vương Đông Kỳ chết tiệt đứng đó cho tôi!!”

Giọng Giả Dị Gia sau lưng như sấm đánh ngang tai, lúc chạy qua Doãn Thường Lăng, Vương Đông Kỳ kẹp phắt cổ cậu, “Ô! Đi cùng nhé!”

Cậu ta không dừng động tác, kéo Doãn Thường Lăng chạy theo.

“Đậu má má má má… Vương Đông Kỳ!!” Doãn Thường Lăng vốn đang trong tình trạng không đề phòng, bất ngờ bị kẹp cổ, phần lớn trọng lượng của Vương Đông Kỳ đè trên người cậu, để đảm bảo không bị ngã, Doãn Thường Lăng chỉ có thể chống đỡ, hơn nữa còn phải chạy theo Vương Đông Kỳ.

Xuất phát từ khát vọng lớn nhất đối với tính mạng mình, Doãn Thường Lăng chắc chắn là đã liều mạng đỡ cậu ta, còn Vương Đông Kỳ thì nhận được cách chạy tiết kiệm sức lực hoàn hảo nhất, an toàn nhất.

Một người gào thét thảm thiết, một người khác thì cười phớ lớ.
 
Chương 119


“Lần này toàn bộ điểm lớp ta trung bình cao hơn lớp bên cạnh 0,03 điểm, xếp thứ nhất khối lớp 10, không tệ.”

Một câu nói cứ như bom mìn, tất cả nổ tung. “Yeah!!!”

“Tất nhiên, cũng có vài bạn làm tụt điểm!” Ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm lướt qua mọi người trong lớp, chỉ trong chớp mắt, mọi người đều im bặt.

“Được rồi, cô bắt đầu đọc điểm, lần này lớp ta hạng 1 là Doãn Thường Lăng, trong đó điểm Văn cao nhất khối 116 điểm, học theo người ta, bình thường yên lặng làm bài, đừng suốt ngày làm cái đinh trong lớp.” Cô vừa nói vừa như vô tình nhìn sang Giả Dị Gia.

“… Hạng 11, Vương Đông Kỳ, … hạng 23, Giả Dị Gia, em vẫn chưa thoát kiếp đội sổ à?” Trong ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm tràn ngập mỉa mai, khiến Giả Dị Gia lập tức đỏ bừng mặt.

“Cô ơi, Giả Dị Gia đã học hành tử tế rồi, em có thể đảm bảo.” Vương Đông Kỳ đứng bật dậy, ánh mắt chứa sự bất mãn.

“Cô biết, lần này điểm mọi người đều tăng lên, vậy nên thứ hạng không thay đổi nhiều, điểm Giả Dị Gia lần này đã tốt lắm rồi.” Cô giáo chủ nhiệm cất bảng điểm, xua tay bảo Vương Đông Kỳ ngồi xuống, “Được rồi. Bắt đầu vào tiết.”
 
Chương 118


Giả Dị Gia liều mạng đuổi theo, Vương Đông Kỳ là dân thể thao nổi tiếng, so sánh thì rõ ràng thể lực của cậu quá bình thường, tụt hậu vài bước, bỗng nhiên lưng cậu thấy lạnh toát, một bóng người lướt qua cậu, sau đó chính là tiếng hét thảm thiết của Vương Đông Kỳ.

Doãn Thường Lăng được giải cứu thở hổn hển, vừa mắng vừa đánh Vương Đông Kỳ, “Tổ sư cậu muốn giết tôi đấy à?”

Vương Đông Kỳ cười khan, gáy áo cậu ta vẫn đang nằm trong tay Bách Vụ Thanh, còn mặt đối phương thì đen như đít nồi.

Bách Vụ Thanh rút khăn giấy từ trong cặp mình ra, đưa cho Doãn Thường Lăng, “Lau đi.”

Doãn Thường Lăng cầm lấy, lau mồ hôi mỏng túa ra vì vừa vận động, “Đừng cáu, tôi không sao, thả cậu ấy ra đi.”

“Có muốn làm một trận bóng không?” Bách Vụ Thanh đột nhiên vứt bỏ cái gọi là “chín chắn”.

“Chà– Các cậu chạy nhanh thật đấy! Tổ sư Vương Đông Kỳ, trả bữa sáng đây!!” Giả Dị Gia tiện thể kéo áo Vương Đông Kỳ, cáo mượn oai hùm nói.

“Không có trận bóng, cũng không có bữa sáng, giáo viên… thì có.” Vương Đông Kỳ giơ tay, cười khan, hời rồi.

“Bốn cậu, đứng ở hành lang làm gì?” Vừa dứt lời, giáo viên bèn đi tới, biểu cảm không buồn không vui, quả thật không nhìn ra được điều gì. “Còn không mau về lớp đi, xem điểm số các cậu thế nào, đặc biệt là Giả Dị Gia!”

Giả Dị Gia giật lông mày, thầm nghĩ: Toi rồi…
 
Chương 120


Sau khi tan học, cô giáo để bảng điểm trong lớp, mọi người túm tụm trong nháy mắt, Vương Đông Kỳ xông lên đầu tiên, dựa vào ưu thế chiều cao của mình, giành được bảng điểm trước tiên, cậu ta đọc kỹ rồi cảm thán, “Vãi…”

Những người khác nghe thấy câu này, càng tranh nhau dữ dội hơn, Vương Đông Kỳ vội vàng trả về chỗ cũ, ra ngoài ngồi đối diện Doãn Thường Lăng, gọi cả Giả Dị Gia, “Biết xếp hạng khối của Giả Dị Gia không?”

“Tôi không muốn biết…” Giả Dị Gia ủ dột ra mặt.

Vương Đông Kỳ xoa đầu cậu ta, tiện tay xoa cả má cậu ta, “Tin anh đây không?”

Doãn Thường Lăng cảm thấy mắt mình sắp mù rồi, họ nghĩ mình còn chưa đủ gei sao?

“Không tin.” Giả Dị Gia đáp chân thành.

“Cậu xếp hạng 186 trong khối, tiến bộ 200 hạng so với lần trước.”

“**! Thật à!!!” Giả Dị Gia lập tức hưng phấn, “Cả khối có 700 người đấy! Trời ơi, thế thì tôi có hy vọng lên đại học rồi?!”

Ngôi trường này không có ai học dốt, phần lớn điểm của mọi người không lệch nhiều, quan trọng là thứ hạng.

“Đúng thế! Còn nữa, Thường Lăng, cậu biết cậu hạng mấy không?”

“Top 5?” Doãn Thường Lăng đoán.

“Cậu hạng 3 khối đấy!! Trời ơi! Lần kiểm tra trước, điểm của Giả Dị Gia chính là điểm của cậu, nói cho bọn tôi đi, có phải cậu lén học gia sư không??” Vương Đông Kỳ làm biểu cảm khai thật đi.

Doãn Thường Lăng thành thật gật đầu, “Ừm… tự ôn có tính không?”

“Cậu ôn tập bao lâu, bắt đầu ôn từ bao giờ?”

“Ngay sau khi cô bảo sắp kiểm tra, buổi tối tớ ôn tập hơn ba tiếng đồng hồ.”

“Rồi sao nữa?”

“Hết rồi.” Chuyện sau đó nhiều quá, lòng rối như tơ vò, không dành thêm thời gian ôn tập nữa.

Lúc này Vương Đông Kỳ thật lòng cảm nhận được thứ gọi là thiên phú lơ lửng trước mặt mình, “Đáng ghét quá…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom