Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 89


Thực tế, Doãn Thường Lăng không có thời gian nghĩ những thứ không đâu này, kỳ thi tháng sắp đến, một đống đề thi thử đè bẹp người ta gần như không thở nổi.

May mắn là học rồi, cộng thêm chăm chỉ ôn tập, chẳng mấy chốc Doãn Thường Lăng đã tìm được niềm vui làm bài tập trong những xấp đề này.

Chà… đây chính là cảm giác của học sinh giỏi lúc làm bài thường ngày ư? Sướng thế này sao?

Càng làm càng phấn khích, ngay cả trong giờ cậu cũng lén lút làm bài, cảm giác bơi trong biển đề này là trải nghiệm mà kiếp trước cậu chưa bao giờ có.

Thi thoảng bị giáo viên phát hiện, cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc hoài nghi, hắng giọng mấy tiếng thấy cậu vẫn mải mê cày đề, vừa tức giận vừa cảm động, cuối cùng đều chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Suy cho cùng thì các giáo viên đều thích học trò ngoan chăm chỉ khắc khổ cố gắng học hành.

Làm đề đến cuối, Doãn Thường Lăng cảm thán: Thì ra mọi khi Bách Vụ Thanh làm bài đều có cảm giác này? Có điều chắc chắn cậu ta làm giỏi hơn mình nhiều.
 
Chương 91


“Câu này nhìn thì phức tạp, thực ra nếu mô phỏng một định lý Pytago sẽ dễ tính hơn nhiều, sau đó vẽ thêm ba đường phụ, chứng minh tương đẳng…”

Bách Vụ Thanh giảng từ tốn, giọng nói dễ chịu dịu dàng, Doãn Thường Lăng nghe mà tai nóng bừng, cậu cố gắng đọc đề, chuyển sự chú ý của mình sang bài toán này.

Dần dà, nửa người cậu lại gần Bách Vụ Thanh, gật đầu lia lịa theo lối tư duy của hắn, miệng kêu “ồ~” thì ra là thế.

Bách Vụ Thanh hơi cúi đầu, mặt bị mái tóc xù của đối phương cọ một phát, trong mũi cũng toàn là mùi xả vải thoang thoảng trên người Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu, trên mặt hắn đã bắt đầu toả khí nóng.

“Thế, thế này đó, hiểu chưa?” Bách Vụ Thanh che mặt bằng cánh tay, nói không được trôi chảy lắm.

Lúc này Doãn Thường Lăng đã chìm đắm trong sự kỳ diệu của việc giải đề, mắt nhìn chằm chằm vào lời nhắc Bách Vụ Thanh viết trên đề bằng bút chì, gật đầu, “Hiểu rồi, cảm ơn nhé người anh em!”

Cậu vỗ vai Bách Vụ Thanh, hấp tấp nói: “Sắp vào giờ rồi, tôi phải mau về lớp làm bài, cậu cũng mau lên.”

Bách Vụ Thanh nhìn theo cậu bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại, hơi hụt hẫng, cơ thể vẫn còn hơi nóng.

Hắn hơi siết nắm tay, thì thầm: “Hình như mình đến để đi vệ sinh mà…”
 
Chương 90


Kẹt rồi, kẹt cứng rồi!!

Vào tiết thứ hai đếm ngược cho đến lúc tan học, tiến trình cày đề của Doãn Thường Lăng bị kẹt!

Rõ ràng đề toán này vượt ngoài phạm vi, mặc dù không phải không giải được, nhưng chỉ có một chút khoảng trống, căn bản là không viết được các bước, chắc chắn là vẫn còn cách giải khác.

Hỏi Giả Dị Gia, đối phương liếc nhìn một cái bèn đảo mắt “ngất” luôn, nhìn sang Vương Đông Kỳ, cậu ta mạnh hơn, cố gắng suy nghĩ một hồi, chỉ vào đề, nói rất nghiêm nghị: “Tôi, không, biết.”

Doãn Thường Lăng lại tìm giáo viên, giáo viên bảo: “Câu này không cần giảng, rắc rối lắm, giảng các em cũng không biết, đừng húc vào sừng trâu, chừa thời gian cho các câu khác đi.”

Cậu ngồi xổm ở cửa lớp, ôm đề, nhăn nhó, “Câu này khó quá…”

“Câu gì? Mình xem thử.” Một đôi tay trắng nõn nà vươn ra, rút mất tập đề của Doãn Thường Lăng, đặt trước mắt đọc nghiêm túc, ống tay áo vươn ra mang mùi hương trong trẻo, còn vương vấn trong không trung.

Doãn Thường Lăng nhìn Bách Vụ Thanh ngồi xổm cạnh mình, trái tim lại không chịu kiểm soát, đập loạn xạ lần nữa.

Đến rồi! Học sinh giỏi cấp SSS!!!
 
Chương 92


Kỳ thi tháng được tiến hành đúng hạn, môn thi đầu tiên chính là Toán.

Như thật lòng muốn bắt nạt các học sinh, mỗi lần kiểm tra nhà trường đều sẽ dùng môn Toán sở đoản của phần lớn mọi người để đánh đòn phủ đầu những người ôn tập qua loa.

Cơ hội này đều dành cho người có chuẩn bị, may mà Doãn Thường Lăng lại húc vào sừng trâu, câu cuối cùng kéo điểm lại hơi khác câu mà lần trước Bách Vụ Thanh giảng cho cậu, nhưng phương pháp tương tự, có thể áp dụng.

Doãn Thường Lăng không dám cẩu thả, làm rất cẩn thận, kiểm tra bài hai lần liền, bèn gác bút không đọc nữa, theo kinh nghiệm, rất nhiều câu bị sửa thành sai trong lúc kiểm tra, vậy nên cậu dứt khoát không kiểm tra nhiều lần nữa.

Chuông vang lên, mọi người đứng dậy dừng bút, giám thị thu đề, điểm danh số người, rồi cất đề ngay ngắn vào túi tài liệu, rảo bước đi mất.

Giây phút bước chân ra cửa, tiếng gào rú vang lên xung quanh, “Toán, toán! Quá! Khó!!!”
 
Chương 91


“Câu này nhìn thì phức tạp, thực ra nếu mô phỏng một định lý Pytago sẽ dễ tính hơn nhiều, sau đó vẽ thêm ba đường phụ, chứng minh tương đẳng…”

Bách Vụ Thanh giảng từ tốn, giọng nói dễ chịu dịu dàng, Doãn Thường Lăng nghe mà tai nóng bừng, cậu cố gắng đọc đề, chuyển sự chú ý của mình sang bài toán này.

Dần dà, nửa người cậu lại gần Bách Vụ Thanh, gật đầu lia lịa theo lối tư duy của hắn, miệng kêu “ồ~” thì ra là thế.

Bách Vụ Thanh hơi cúi đầu, mặt bị mái tóc xù của đối phương cọ một phát, trong mũi cũng toàn là mùi xả vải thoang thoảng trên người Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu, trên mặt hắn đã bắt đầu toả khí nóng.

“Thế, thế này đó, hiểu chưa?” Bách Vụ Thanh che mặt bằng cánh tay, nói không được trôi chảy lắm.

Lúc này Doãn Thường Lăng đã chìm đắm trong sự kỳ diệu của việc giải đề, mắt nhìn chằm chằm vào lời nhắc Bách Vụ Thanh viết trên đề bằng bút chì, gật đầu, “Hiểu rồi, cảm ơn nhé người anh em!”

Cậu vỗ vai Bách Vụ Thanh, hấp tấp nói: “Sắp vào giờ rồi, tôi phải mau về lớp làm bài, cậu cũng mau lên.”

Bách Vụ Thanh nhìn theo cậu bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại, hơi hụt hẫng, cơ thể vẫn còn hơi nóng.

Hắn hơi siết nắm tay, thì thầm: “Hình như mình đến để đi vệ sinh mà…”
 
Chương 93


Mỗi lần kiểm tra đều như một cuộc chiến, tiên phong đầu tiên là Toán, mãnh tướng chém giết khắp nơi, ngay sau đó là vài môn phụ, tuổi đời còn nhỏ, mặc dù sát thương không mạnh, nhưng toàn tấn công đột ngột nhằm lúc bạn thả lỏng, một phát chí mạng.

Hai đại tướng là Ngữ Văn và Tiếng Anh sau đó là một cuộc chiến lâu dài, trải dài cả mặt đề, không chừa khoảng trống nào, tiêu tốn vũ khí quá mức.

Các bạn học tắm máu giết địch, chiến đấu ba ngày liền, rốt cuộc cũng tra đao sắc về vỏ, cuộc chiến kết thúc.

Kết quả ra sao, chỉ có trong lòng mình tự biết.

“A… tôi cảm thấy, tớ có khả năng thoát khỏi “tam giác vàng” trong lớp, thật đấy.” Giả Dị Gia tự tin ra mặt, “Mặc dù tôi đọc chẳng hiểu gì hết, nhưng tôi có linh cảm.”

“Ha, tôi còn linh cảm lần này Thường Lăng sẽ đứng nhất khối cơ.” Vương Đông Kỳ lườm cậu ta, vươn vai, “Chơi bóng không? Thư giãn chút.”

“Thường Lăng đi cùng không? Cao thế này mà không chơi bóng rổ thì phí quá.”

Doãn Thường Lăng thản nhiên nhún vai, “Đi thôi, dù sao thì chiều cũng không có tiết, ngày mai không đi học.”
 
Chương 92


Kỳ thi tháng được tiến hành đúng hạn, môn thi đầu tiên chính là Toán.

Như thật lòng muốn bắt nạt các học sinh, mỗi lần kiểm tra nhà trường đều sẽ dùng môn Toán sở đoản của phần lớn mọi người để đánh đòn phủ đầu những người ôn tập qua loa.

Cơ hội này đều dành cho người có chuẩn bị, may mà Doãn Thường Lăng lại húc vào sừng trâu, câu cuối cùng kéo điểm lại hơi khác câu mà lần trước Bách Vụ Thanh giảng cho cậu, nhưng phương pháp tương tự, có thể áp dụng.

Doãn Thường Lăng không dám cẩu thả, làm rất cẩn thận, kiểm tra bài hai lần liền, bèn gác bút không đọc nữa, theo kinh nghiệm, rất nhiều câu bị sửa thành sai trong lúc kiểm tra, vậy nên cậu dứt khoát không kiểm tra nhiều lần nữa.

Chuông vang lên, mọi người đứng dậy dừng bút, giám thị thu đề, điểm danh số người, rồi cất đề ngay ngắn vào túi tài liệu, rảo bước đi mất.

Giây phút bước chân ra cửa, tiếng gào rú vang lên xung quanh, “Toán, toán! Quá! Khó!!!”
 
Chương 94


Ngoài trong giờ học, thao trường hiếm khi chật cứng người như bây giờ, phần lớn là bạn nữ, hướng đích là sân bóng rổ.

Vương Đông Kỳ kẹp một quả bóng rổ, đầu đeo băng đô, vốn dĩ còn định thể hiện khoe khoang, không ngờ hoàng tử môn thể dục trường cấp ba số 1 là cậu ta còn chưa đến, trên sân đã nóng bỏng tay.

“Ha, ai làm loạn trên sở trường của mình? Xem bố đánh tan tác nó đây!” Vương Đông Kỳ chuyền bóng, hung dữ chạy tới.

“Này! Bình tĩnh!” Giả Dị Giả kéo Doãn Thường Lăng đuổi theo.

Đám đông phía trước còn đang hét toáng lên từng đợt một càng ngày càng chói tai, ba người chọc thủng tường người trùng trùng, cuối cùng nhìn thấy đám người đang vãi mồ hôi tứ tung trên sân bóng rổ.

Tình cờ, một quả ba điểm lọt rổ, trên mặt người ném bóng toát ra vẻ dữ dội không thường thấy, trong mắt toàn là vẻ chắc chắn phải có được, mọi cử chỉ đều toát ra hormone mãnh liệt, khiến người ta không rời được mắt.

Người đó liếc nhìn thấy Doãn Thường Lăng, lập tức dừng hết động tác, đi về phía cậu.

Tim Doãn Thường Lăng thoáng khựng, không còn nghe thấy tiếng gào rú của các bạn nữ xung quanh nữa.
 
Chương 93


Mỗi lần kiểm tra đều như một cuộc chiến, tiên phong đầu tiên là Toán, mãnh tướng chém giết khắp nơi, ngay sau đó là vài môn phụ, tuổi đời còn nhỏ, mặc dù sát thương không mạnh, nhưng toàn tấn công đột ngột nhằm lúc bạn thả lỏng, một phát chí mạng.

Hai đại tướng là Ngữ Văn và Tiếng Anh sau đó là một cuộc chiến lâu dài, trải dài cả mặt đề, không chừa khoảng trống nào, tiêu tốn vũ khí quá mức.

Các bạn học tắm máu giết địch, chiến đấu ba ngày liền, rốt cuộc cũng tra đao sắc về vỏ, cuộc chiến kết thúc.

Kết quả ra sao, chỉ có trong lòng mình tự biết.

“A… tôi cảm thấy, tớ có khả năng thoát khỏi “tam giác vàng” trong lớp, thật đấy.” Giả Dị Gia tự tin ra mặt, “Mặc dù tôi đọc chẳng hiểu gì hết, nhưng tôi có linh cảm.”

“Ha, tôi còn linh cảm lần này Thường Lăng sẽ đứng nhất khối cơ.” Vương Đông Kỳ lườm cậu ta, vươn vai, “Chơi bóng không? Thư giãn chút.”

“Thường Lăng đi cùng không? Cao thế này mà không chơi bóng rổ thì phí quá.”

Doãn Thường Lăng thản nhiên nhún vai, “Đi thôi, dù sao thì chiều cũng không có tiết, ngày mai không đi học.”
 
Chương 95


“Đến rồi à?” Bách Vụ Thanh nhận khăn lông lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt vốn vận động lâu thế này mà còn chưa đỏ, giờ lại từ từ tăng nhiệt độ.

Không biết cậu có nhìn thấy cú ném ba điểm lúc nãy không…

Doãn Thường Lăng bị một đống ánh mắt như dao lia trúng, trước nay cậu không thích bị phơi bày trong ánh mắt của đông người thế này, lập tức toàn thân thiếu thoải mái, “Cậu chơi tiếp đi, tôi đứng bên cạnh xem.”

Giả Dị Gia liếc nhìn qua lại giữa hai người, đẩy Vương Đông Kỳ đi, “Không phải cậu muốn đánh tan tác người ta à?”

Vương Đông Kỳ không đề phòng, bị đẩy lảo đảo, sau khi đứng vững, cậu ta muốn kéo Bách Vụ Thanh thì bị né tránh, ngượng ngùng xua tay, “Đi, cọ xát chút.”

Bách Vụ Thanh lại gần Doãn Thường Lăng hơn, cố tình trầm giọng, “Thế mình đi nhé.”

“Đi thôi đi thôi…” Hơi thở nóng hổi phả lên mặt Doãn Thường Lăng, vô cớ dấy lên một luồng hơi nóng, cậu hấp tấp đẩy người ta ra, hơi hoảng loạn.
 
Chương 94


Ngoài trong giờ học, thao trường hiếm khi chật cứng người như bây giờ, phần lớn là bạn nữ, hướng đích là sân bóng rổ.

Vương Đông Kỳ kẹp một quả bóng rổ, đầu đeo băng đô, vốn dĩ còn định thể hiện khoe khoang, không ngờ hoàng tử môn thể dục trường cấp ba số 1 là cậu ta còn chưa đến, trên sân đã nóng bỏng tay.

“Ha, ai làm loạn trên sở trường của mình? Xem bố đánh tan tác nó đây!” Vương Đông Kỳ chuyền bóng, hung dữ chạy tới.

“Này! Bình tĩnh!” Giả Dị Giả kéo Doãn Thường Lăng đuổi theo.

Đám đông phía trước còn đang hét toáng lên từng đợt một càng ngày càng chói tai, ba người chọc thủng tường người trùng trùng, cuối cùng nhìn thấy đám người đang vãi mồ hôi tứ tung trên sân bóng rổ.

Tình cờ, một quả ba điểm lọt rổ, trên mặt người ném bóng toát ra vẻ dữ dội không thường thấy, trong mắt toàn là vẻ chắc chắn phải có được, mọi cử chỉ đều toát ra hormone mãnh liệt, khiến người ta không rời được mắt.

Người đó liếc nhìn thấy Doãn Thường Lăng, lập tức dừng hết động tác, đi về phía cậu.

Tim Doãn Thường Lăng thoáng khựng, không còn nghe thấy tiếng gào rú của các bạn nữ xung quanh nữa.
 
Chương 96


Trước đây hồi cấp ba trong mắt Doãn Thường Lăng toàn là Đổng Hãn, không chứa nổi ai khác, vì thế ấn tượng của cậu dành cho kiểu người không thích bị chú ý như Bách Vụ Thanh gần như có thể nói là không.

Lần này là lần đầu cậu xem Bách Vụ Thanh chơi bóng rổ, người này học văn hóa giỏi, nếu thể dục cũng mạnh thế này, thế thì ông trời đúng là thiên vị quá mức.

Vương Đông Kỳ giữ vị trí của mình, tìm cơ hội tấn công, về các môn văn hóa, cậu ta khâm phục Bách Vụ Thanh một cách tuyệt đối, nhưng về bóng rổ, cậu ta chưa bao giờ phải phục ai đâu.

Chưa bao giờ! Sẽ không bao giờ! Đây là sở trường của cậu!!



“Lại ba điểm!! A a a a a a…”

Doãn Thường Lăng bị người sau lưng chen chúc lắc lư tới lui, Giả Dị Gia bên cạnh trợn trừng mắt, mặc cho sau lưng là tiếng hét chói tai, cậu ta vẫn nghe thấy rõ ràng, “Vãi… lần này Vương Đông Kỳ gặp phải đối thủ thật rồi.”

Ánh mắt của cậu ta vẫn luôn dính chặt vào người đang chạy trên sân bóng rổ, trong mắt còn chứa chút đau lòng, gào toáng lên chỉ hận không át được đám nữ sinh gào rú đằng sau, “Vương Đông Kỳ!! Đừng làm bố mất mặt!!”

Một tiếng hét quen thuộc kẹp trong các bạn nữ, toàn thân Vương Đông Kỳ run bắn, cứ như được tiêm thuốc kích thích tim, ra sức tấn công, phòng thủ.

Toàn thân cậu ta cứ như một con báo vào thế sẵn sàng, sau khi ngoạm chặt con mồi thì cấu xé điên cuồng, chỉ khí thế thôi cũng khiến người ta run sợ.

Bách Vụ Thanh cong hờ khóe môi, nở nụ cười nhạt đến mức gần như không thấy được, ý chí chiến đấu của hắn cũng bị đẩy cao.

Khoảng sân này gần như chỉ thuộc về hai người họ, rõ ràng là cuộc chiến tập thể, đến cuối cùng mọi người đều tự giác nhường chỗ cho hai người họ.

Chưa bao giờ xem trận bóng nào dữ dội như thế, mọi người đều nín thở tập trung, cùng với pha bóng quyết định số phận cuối cùng lọt vào rổ, tất cả sôi sùng sục.

Giả Dị Gia xông tới, ôm chầm lấy Vương Đông Kỳ đang thở hồng hộc mà còn không quên mỉm cười tự tin với cậu ta, “Thắng rồi!!!”

Dù cho chỉ chênh lệch một điểm thôi.
 
Chương 95


“Đến rồi à?” Bách Vụ Thanh nhận khăn lông lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt vốn vận động lâu thế này mà còn chưa đỏ, giờ lại từ từ tăng nhiệt độ.

Không biết cậu có nhìn thấy cú ném ba điểm lúc nãy không…

Doãn Thường Lăng bị một đống ánh mắt như dao lia trúng, trước nay cậu không thích bị phơi bày trong ánh mắt của đông người thế này, lập tức toàn thân thiếu thoải mái, “Cậu chơi tiếp đi, tôi đứng bên cạnh xem.”

Giả Dị Gia liếc nhìn qua lại giữa hai người, đẩy Vương Đông Kỳ đi, “Không phải cậu muốn đánh tan tác người ta à?”

Vương Đông Kỳ không đề phòng, bị đẩy lảo đảo, sau khi đứng vững, cậu ta muốn kéo Bách Vụ Thanh thì bị né tránh, ngượng ngùng xua tay, “Đi, cọ xát chút.”

Bách Vụ Thanh lại gần Doãn Thường Lăng hơn, cố tình trầm giọng, “Thế mình đi nhé.”

“Đi thôi đi thôi…” Hơi thở nóng hổi phả lên mặt Doãn Thường Lăng, vô cớ dấy lên một luồng hơi nóng, cậu hấp tấp đẩy người ta ra, hơi hoảng loạn.
 
Chương 97


Bách Vụ Thanh dựa vào cột bóng rổ bên cạnh, cầm chai nước khoáng đặt dưới đất lên lặng lẽ uống vài ngụm.

Các bạn nữ vốn đứng bên hắn đều túm tụm quanh Vương Đông Kỳ, dù cho có bạn nữ muốn lại đây, cũng sợ sệt bởi vẻ lãnh đạm mọi khi của hắn.

Doãn Thường Lăng nhìn tất cả, tất nhiên biết lúc này hai người đều mệt ghê gớm, nhớ đến việc hình như mình là bạn mới của Bách Vụ Thanh, cậu xoa cằm đi tới.

Giơ tay còn chưa đụng vào Bách Vụ Thanh đã bị hắn né tránh, trái tim cậu thắt lại, vẻ cứng đờ vụt qua mặt, cậu chuyển sang cười nói: “Đã hay lắm rồi.”

Bách Vụ Thanh lắc đầu, thở hổn hển, cặp đồng tử mắt sâu thẳm của hắn nhìn Doãn Thường Lăng đăm đăm, áo chơi bóng bị mồ hôi thấm ướt một mảng, toàn thân tỏa hơi nóng, ánh mắt sáng lấp lánh, hơi hoảng loạn, “Trên người mình toàn mồ hôi, không phải tránh cậu đâu.”
 
Chương 96


Trước đây hồi cấp ba trong mắt Doãn Thường Lăng toàn là Đổng Hãn, không chứa nổi ai khác, vì thế ấn tượng của cậu dành cho kiểu người không thích bị chú ý như Bách Vụ Thanh gần như có thể nói là không.

Lần này là lần đầu cậu xem Bách Vụ Thanh chơi bóng rổ, người này học văn hóa giỏi, nếu thể dục cũng mạnh thế này, thế thì ông trời đúng là thiên vị quá mức.

Vương Đông Kỳ giữ vị trí của mình, tìm cơ hội tấn công, về các môn văn hóa, cậu ta khâm phục Bách Vụ Thanh một cách tuyệt đối, nhưng về bóng rổ, cậu ta chưa bao giờ phải phục ai đâu.

Chưa bao giờ! Sẽ không bao giờ! Đây là sở trường của cậu!!



“Lại ba điểm!! A a a a a a…”

Doãn Thường Lăng bị người sau lưng chen chúc lắc lư tới lui, Giả Dị Gia bên cạnh trợn trừng mắt, mặc cho sau lưng là tiếng hét chói tai, cậu ta vẫn nghe thấy rõ ràng, “Vãi… lần này Vương Đông Kỳ gặp phải đối thủ thật rồi.”

Ánh mắt của cậu ta vẫn luôn dính chặt vào người đang chạy trên sân bóng rổ, trong mắt còn chứa chút đau lòng, gào toáng lên chỉ hận không át được đám nữ sinh gào rú đằng sau, “Vương Đông Kỳ!! Đừng làm bố mất mặt!!”

Một tiếng hét quen thuộc kẹp trong các bạn nữ, toàn thân Vương Đông Kỳ run bắn, cứ như được tiêm thuốc kích thích tim, ra sức tấn công, phòng thủ.

Toàn thân cậu ta cứ như một con báo vào thế sẵn sàng, sau khi ngoạm chặt con mồi thì cấu xé điên cuồng, chỉ khí thế thôi cũng khiến người ta run sợ.

Bách Vụ Thanh cong hờ khóe môi, nở nụ cười nhạt đến mức gần như không thấy được, ý chí chiến đấu của hắn cũng bị đẩy cao.

Khoảng sân này gần như chỉ thuộc về hai người họ, rõ ràng là cuộc chiến tập thể, đến cuối cùng mọi người đều tự giác nhường chỗ cho hai người họ.

Chưa bao giờ xem trận bóng nào dữ dội như thế, mọi người đều nín thở tập trung, cùng với pha bóng quyết định số phận cuối cùng lọt vào rổ, tất cả sôi sùng sục.

Giả Dị Gia xông tới, ôm chầm lấy Vương Đông Kỳ đang thở hồng hộc mà còn không quên mỉm cười tự tin với cậu ta, “Thắng rồi!!!”

Dù cho chỉ chênh lệch một điểm thôi.
 
Chương 98


Doãn Thường Lăng không ngờ câu đầu tiên của Bách Vụ Thanh lại là giải thích như thế, không nhịn được bật cười thành tiếng, nỗi âm u vốn có trong tim biến mất.

“Giải thích với tôi làm gì? Cậu chơi bóng rổ rất giỏi, văn võ song toàn.”

Mắt Bách Vụ Thanh sáng bừng, mặt mày toát ra vẻ thỏa mãn, “Giỏi lắm à? Trước đây mình thích xem bóng rổ, nhưng chưa bao giờ chơi bóng rổ ra hồn.”

“Câu này của cậu mà để Vương Đông Kỳ nghe thấy, cậu ta không tức chết mới lạ.” Doãn Thường Lăng nhìn vào cặp mắt trong trẻo của Bách Vụ Thanh, kiếp trước đúng là chưa từng thấy người này vận động.

“Cậu đến đây cũng muốn chơi bóng rổ à?” Bách Vụ Thanh hỏi.

Doãn Thường Lăng xua tay, “Chút kỹ thuật của tôi đừng nên mang ra thể hiện thì hơn, mất mặt lắm.”

“Không sao, ban đầu kỹ thuật của mọi người đều không giỏi lắm, mình dạy cậu, chúng ta thử ném vào rổ đã.” Bách Vụ Thanh vốn đang thở dốc, bây giờ lại như chẳng sao cả, khóe môi Doãn Thường Lăng giần giật, không phải lúc nãy mệt thế là giả vờ đấy chứ??

Vương Đông Kỳ và Giả Dị Gia vẫn đang bị đám đông cản đường, chắc hẳn không ai chú ý đến chỗ này.

Đàn ông đều có giấc mơ bóng rổ, Doãn Thường Lăng cũng khó thoát, tay cậu ôm bóng rổ, dốc hết sức ném.

“Bịch!” Là tiếng người và mặt đất tiếp xúc thân mật.

“Bốp!” Là tiếng bóng đập vào vành rổ.

“Bộp bộp bộp…” Bóng nảy dưới đất.

Doãn Thường Lăng ngồi xổm cạnh cột bóng rổ, ôm chặt bản thân, “Không bao giờ chơi bóng rổ nữa đâu.”
 
Chương 97


Bách Vụ Thanh dựa vào cột bóng rổ bên cạnh, cầm chai nước khoáng đặt dưới đất lên lặng lẽ uống vài ngụm.

Các bạn nữ vốn đứng bên hắn đều túm tụm quanh Vương Đông Kỳ, dù cho có bạn nữ muốn lại đây, cũng sợ sệt bởi vẻ lãnh đạm mọi khi của hắn.

Doãn Thường Lăng nhìn tất cả, tất nhiên biết lúc này hai người đều mệt ghê gớm, nhớ đến việc hình như mình là bạn mới của Bách Vụ Thanh, cậu xoa cằm đi tới.

Giơ tay còn chưa đụng vào Bách Vụ Thanh đã bị hắn né tránh, trái tim cậu thắt lại, vẻ cứng đờ vụt qua mặt, cậu chuyển sang cười nói: “Đã hay lắm rồi.”

Bách Vụ Thanh lắc đầu, thở hổn hển, cặp đồng tử mắt sâu thẳm của hắn nhìn Doãn Thường Lăng đăm đăm, áo chơi bóng bị mồ hôi thấm ướt một mảng, toàn thân tỏa hơi nóng, ánh mắt sáng lấp lánh, hơi hoảng loạn, “Trên người mình toàn mồ hôi, không phải tránh cậu đâu.”
 
Chương 99


Lúc Bách Vụ Thanh bên kia sắp phì cười, cậu lia ánh mắt sắc như dao sang, hắn ta im bặt ngay tức khắc.

Đáng sợ quá…

Hắn nhìn người nào đó đang co tròn mình thành một cục, tỏ ra cứng cỏi nhưng chất chứa đau thương sâu sắc, trong lòng vừa thương vừa buồn cười.

“Ngã đau à?”

“Không đau, tôi da dày thịt béo lắm.” Không biết tại sao, Doãn Thường Lăng vừa nghĩ đến việc mất mặt trước Bách Vụ Thanh, bèn rất muốn chạy đi chết.

“Còn muốn tập nữa không?” Bách Vụ Thanh ngồi xổm xuống, nhìn ngang hàng với Doãn Thường Lăng.

Doãn Thường Lăng bỏ lỡ ánh mắt của hắn, “Không tập nữa, mệt rồi.”

“Thế mình dẫn cậu đi ăn kem nhé? Giờ bốn giờ rồi, lát nữa trường sẽ đuổi mọi người.” Bách Vụ Thanh dịu giọng nói, mồ hôi trên người hắn đã gần khô, gió thổi qua se lạnh.

Cuốn theo mùi hương thoang thoảng trên người cậu trai, ập vào mặt Doãn Thường Lăng.

Không khó ngửi.

Doãn Thường Lăng nhìn Bách Vụ Thanh bằng ánh mắt phức tạp, “Cậu thích ăn kem à?”

“Thích chứ.” Bách Vụ Thanh nheo mắt, lại nói: “Thích nhất vị dâu tây.”
 
Chương 98


Doãn Thường Lăng không ngờ câu đầu tiên của Bách Vụ Thanh lại là giải thích như thế, không nhịn được bật cười thành tiếng, nỗi âm u vốn có trong tim biến mất.

“Giải thích với tôi làm gì? Cậu chơi bóng rổ rất giỏi, văn võ song toàn.”

Mắt Bách Vụ Thanh sáng bừng, mặt mày toát ra vẻ thỏa mãn, “Giỏi lắm à? Trước đây mình thích xem bóng rổ, nhưng chưa bao giờ chơi bóng rổ ra hồn.”

“Câu này của cậu mà để Vương Đông Kỳ nghe thấy, cậu ta không tức chết mới lạ.” Doãn Thường Lăng nhìn vào cặp mắt trong trẻo của Bách Vụ Thanh, kiếp trước đúng là chưa từng thấy người này vận động.

“Cậu đến đây cũng muốn chơi bóng rổ à?” Bách Vụ Thanh hỏi.

Doãn Thường Lăng xua tay, “Chút kỹ thuật của tôi đừng nên mang ra thể hiện thì hơn, mất mặt lắm.”

“Không sao, ban đầu kỹ thuật của mọi người đều không giỏi lắm, mình dạy cậu, chúng ta thử ném vào rổ đã.” Bách Vụ Thanh vốn đang thở dốc, bây giờ lại như chẳng sao cả, khóe môi Doãn Thường Lăng giần giật, không phải lúc nãy mệt thế là giả vờ đấy chứ??

Vương Đông Kỳ và Giả Dị Gia vẫn đang bị đám đông cản đường, chắc hẳn không ai chú ý đến chỗ này.

Đàn ông đều có giấc mơ bóng rổ, Doãn Thường Lăng cũng khó thoát, tay cậu ôm bóng rổ, dốc hết sức ném.

“Bịch!” Là tiếng người và mặt đất tiếp xúc thân mật.

“Bốp!” Là tiếng bóng đập vào vành rổ.

“Bộp bộp bộp…” Bóng nảy dưới đất.

Doãn Thường Lăng ngồi xổm cạnh cột bóng rổ, ôm chặt bản thân, “Không bao giờ chơi bóng rổ nữa đâu.”
 
Chương 100


Dối trá.

Đây là phản ứng đầu tiên của Doãn Thường Lăng, nhưng vẻ mặt Bách Vụ Thanh thì chẳng cho cậu chút giả tạo nào.

Bách Vụ Thanh chìa tay kéo cậu dậy, tưởng người này vẫn đang chìm đắm trong cú sốc thất bại, “Đi thôi, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn, ai cũng có sở trường và sở đoản của mình, không cần phải ép buộc mình giữ hoàn hảo.”

“Thế cậu thì sao?” Doãn Thường Lăng nhìn thẳng vào hắn.

“…” Bách Vụ Thanh sững sờ, ánh mắt hắn rất phức tạp, các cảm xúc hòa lẫn vào nhau, vụt lóe, giọng chứa sự bất lực, “Mình cũng không hoàn hảo, mình cũng có sở đoản của mình.”

Nghe đến đây, Doãn Thường Lăng nổi hứng, sấn tới hỏi: “Cậu có sở đoản gì? Kể đi.” Để tôi ghi nhớ, rảnh rỗi mang ra cười.

Bách Vụ Thanh đẩy Doãn Thường Lăng ra xa một chút, hắn rảo bước đi về phía phòng thay đồ nam, “Mình đi dọn đồ, cậu chờ mình, đừng đi.”

Bước chân đó toát lên chút hoảng loạn, Doãn Thường Lăng tẻ nhạt dẩu môi, “Không kể thì thôi, ai thèm.”

Bách Vụ Thanh tự nhốt mình vào phòng tắm, dội nước mới kìm nén được hơi nóng trên người, hắn nhớ lại cặp mắt và bờ môi mím chặt của Doãn Thường Lăng lúc nãy, lại bật vòi hoa sen.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom