Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 59


Doãn Thường Lăng gãi đầu, như thoả hiệp, “Tôi mời cậu ăn kem nhé, coi như cảm ơn.”

Bách Vụ Thanh không ăn lạnh được! Kiểu cực kỳ không ăn được ấy! Sau khi lọt vào mắt xanh của Bách Vụ Thanh, ngày nào Đổng Hãn cũng như bảo vệ công chúa, việc này anh ta nằm mơ cũng lẩm bẩm.

Quả nhiên, nghe câu này, sắc mặt Bách Vụ Thanh cứng đờ, chút khó xử vụt qua đáy mắt.

“Sao thế?” Doãn Thường Lăng hỏi.

Không ăn được thì chúng ta giải tán thôi! Tài xế đợi bên ngoài sốt ruột lắm rồi!

“Được chứ!” Bách Vụ Thanh cười nói.

“Cái gì?”

“Tôi bảo được, tôi muốn ăn kem vị trà xanh.” Bách Vụ Thanh cười híp cả mắt, trong lòng Doãn Thường Lăng bỗng xúc động.

Tổ sư! Tên này đẹp quá… Sao kiếp trước cậu lại mù mắt mà thích Đổng Hãn chứ?
 
Chương 61


Đây vốn là thời khắc vui vẻ, nhưng trong lòng chẳng sung sướng chút nào…

Doãn Thường Lăng há to ăn hết kem của mình, chỉ còn lại ốc quế, rồi cướp mất kem của Bách Vụ Thanh, “Tôi không thích ăn ốc quế, cho cậu đấy.”

Dứt lời, chẳng chê bai, cậu lại há to ăn hết kem của Bách Vụ Thanh, rồi đưa cho hắn một cái ốc quế, hung dữ nói: “Này!”

Ăn kem nhanh quá khiến huyệt thái dương của Doãn Thường Lăng đau nhói, từ đầu đến cuối cậu đều không nhìn vào mắt Bách Vụ Thanh, tự dưng thấy chột dạ.

“Cậu Bách, đến rồi.” Tài xế nói.

“Ồ, vâng.” Bách Vụ Thanh mở cửa, ra ngoài rồi đóng cửa, một tay cầm hai cái ốc quế ăn một miếng, nói với Doãn Thường Lăng: “Cảm ơn.”

“Éc, đi thôi đi thôi.” Doãn Thường Lăng vẫn không nhìn hắn, chỉ xua tay.

Ô tô đi mất, Bách Vụ Thanh xoa chóp tai nong nóng, nhìn hai cái kem bị ăn sạch chỉ chừa lại ốc quế, bật cười im lặng.
 
Chương 60


“Dừng ở đây thôi ạ.” Doãn Thường Lăng nói với tài xế, ô tô đỗ trước một tiệm trà sữa tên “Băng Duyệt”.

“Chị ơi, hai phần kem ạ, một cái vị kép, một cái trà xanh.” Doãn Thường Lăng ngọt ngào nói với phục vụ.

Doãn Thường Lăng nom rất thanh tú, cặp mắt sáng lấp lánh, trên mặt còn mũm mĩm, rất đáng yêu.

Phục vụ tan chảy bởi tiếng “chị ơi” này, đặc biệt lấy nhiều cho họ.

Doãn Thường Lăng cảm ơn, đưa cái trà xanh cho Bách Vụ Thanh, hai người về ô tô, xe khởi động, lái về phía nhà Bách Vụ Thanh.

Cắn một miếng, Doãn Thường Lăng kêu thành tiếng “ư~ sướng–“, kem của hàng này ngon nhất, có điều đã đổi địa điểm từ nhiều năm trước, không tìm thấy nữa.

Cậu lặng lẽ để ý đến Bách Vụ thanh, đối phương hé miệng, cắn một miếng, thong thả ngậm trong miệng như đang chờ tan.

Da gà da vịt ở cổ và mặt trỗi dậy trong nháy mắt, hắn còn không nhịn được rùng mình, tay không cầm kem đặt giữa hai chân, siết chặt.

Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng chắc chắn vẫn không ăn được đồ lạnh!
 
Chương 62


Người này cực kỳ đáng sợ, nên tránh xa.

Lần này trải qua cuộc tiếp xúc với Bách Vụ Thanh, Doãn Thường Lăng vẫn rút ra kết luận này, con người này quấy rối tinh thần cậu quá dễ dàng, rất nguy hiểm.

Về đến nhà, bố Doãn mẹ Doãn vẫn còn chưa về, Doãn Thường Lăng cũng không đói, bèn đến phòng đọc.

Số lần cậu đến nơi này không nhiều, đã quên mất trông như thế nào từ lâu rồi.

Bây giờ nhìn xem, xêm xêm một thư viện cỡ nhỏ, sách gì cũng có, nhưng chẳng có bao nhiêu thời gian đọc.

Doãn Thường Lăng đặt cặp lên bàn, hôm nay không có bài tập về nhà, cậu định ôn tập, kiến thức đang có chắc chắn là nhiều hơn người cùng trang lứa, nhưng nếu thi thố, có những kiến thức còn chưa thực hành trong xã hội thì đã bị lãng quên, ôn tập là có ích nhất.

Trước kia không học hành tử tế, được làm lại, nhất định cậu sẽ không phụ lòng mong đợi của bố mẹ.

Hơn nữa… cảm giác kiểu thần đồng như Bách Vụ Thanh lợi hại quá, cậu lại có chút chí tiến thủ, chỉ một chút mà thôi.
 
Chương 61


Đây vốn là thời khắc vui vẻ, nhưng trong lòng chẳng sung sướng chút nào…

Doãn Thường Lăng há to ăn hết kem của mình, chỉ còn lại ốc quế, rồi cướp mất kem của Bách Vụ Thanh, “Tôi không thích ăn ốc quế, cho cậu đấy.”

Dứt lời, chẳng chê bai, cậu lại há to ăn hết kem của Bách Vụ Thanh, rồi đưa cho hắn một cái ốc quế, hung dữ nói: “Này!”

Ăn kem nhanh quá khiến huyệt thái dương của Doãn Thường Lăng đau nhói, từ đầu đến cuối cậu đều không nhìn vào mắt Bách Vụ Thanh, tự dưng thấy chột dạ.

“Cậu Bách, đến rồi.” Tài xế nói.

“Ồ, vâng.” Bách Vụ Thanh mở cửa, ra ngoài rồi đóng cửa, một tay cầm hai cái ốc quế ăn một miếng, nói với Doãn Thường Lăng: “Cảm ơn.”

“Éc, đi thôi đi thôi.” Doãn Thường Lăng vẫn không nhìn hắn, chỉ xua tay.

Ô tô đi mất, Bách Vụ Thanh xoa chóp tai nong nóng, nhìn hai cái kem bị ăn sạch chỉ chừa lại ốc quế, bật cười im lặng.
 
Chương 63


Cấp ba cơ bản có chín môn, Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh, Vật Lý, Hoá Học, Sinh Học, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý, cộng thêm sách bài tập, sách học thêm, cao như một ngọn đồi, nằm bò ra bàn có thể chôn vùi cả người ta.

Doãn Thường Lăng cũng là người kiên nhẫn, có thể nhìn ra từ việc cậu theo đuổi Đổng Hãn mấy năm trời.

Kể từ khi cậu về nhà đến khi bố Doãn mẹ Doãn về, trong khoảng bốn tiếng đồng hồ đó, cậu hoàn toàn không lơ đễnh, đọc từng cuốn một, vở ghi chép cũng chi tiết hơn hẳn.

Thời gian khá ít, đi học chưa được bao lâu, không học được nhiều, tất nhiên là dễ ôn tập hơn.

Mẹ Doãn bưng một cốc sữa bò cho cậu, âu yếm xoa đầu cậu, “Ngoan, đầu còn đau không? Có đói không? Muốn ăn gì mẹ làm cho con.”

Doãn Thường Lăng ngáp, trên mặt nở nụ cười ấm áp, “Không đau lâu rồi ạ, chào mừng mẹ về nhà, con muốn ăn canh thịt nạc~”

“Thằng nhóc này kén cá chọn canh nhỉ?” Bố Doãn thay đổi vẻ mặt vốn mệt mỏi, ông xoa đầu Doãn Thường Lăng, kéo cậu dậy ướm với mình, “Đúng là, cao thế này từ bao giờ rồi? Sắp bằng bố rồi.”

Doãn Thường Lăng nghe mà trong lòng chua xót.
 
Chương 62


Người này cực kỳ đáng sợ, nên tránh xa.

Lần này trải qua cuộc tiếp xúc với Bách Vụ Thanh, Doãn Thường Lăng vẫn rút ra kết luận này, con người này quấy rối tinh thần cậu quá dễ dàng, rất nguy hiểm.

Về đến nhà, bố Doãn mẹ Doãn vẫn còn chưa về, Doãn Thường Lăng cũng không đói, bèn đến phòng đọc.

Số lần cậu đến nơi này không nhiều, đã quên mất trông như thế nào từ lâu rồi.

Bây giờ nhìn xem, xêm xêm một thư viện cỡ nhỏ, sách gì cũng có, nhưng chẳng có bao nhiêu thời gian đọc.

Doãn Thường Lăng đặt cặp lên bàn, hôm nay không có bài tập về nhà, cậu định ôn tập, kiến thức đang có chắc chắn là nhiều hơn người cùng trang lứa, nhưng nếu thi thố, có những kiến thức còn chưa thực hành trong xã hội thì đã bị lãng quên, ôn tập là có ích nhất.

Trước kia không học hành tử tế, được làm lại, nhất định cậu sẽ không phụ lòng mong đợi của bố mẹ.

Hơn nữa… cảm giác kiểu thần đồng như Bách Vụ Thanh lợi hại quá, cậu lại có chút chí tiến thủ, chỉ một chút mà thôi.
 
Chương 64


Sáng sớm, có thể là tối hôm qua ôn tập dữ quá, đến giờ đầu Doãn Thường Lăng vẫn còn hơi trướng, quả nhiên vẫn cần phải tạo thói quen, như thế thì mới không bị khó chịu thế này.

Vừa xuống xe, Bách Vụ Thanh bèn chạm mặt cậu như thể đã chầu chực từ lâu.

“Thường Lăng, trùng hợp quá, ăn sáng chưa?” Bách Vụ Thanh tươi cười, đi tới cạnh Doãn Thường Lăng.

Doãn Thường Lăng cảm thấy ánh mắt xung quanh đổ dồn, lặng lẽ đi ra ngoài, cười gượng, “À, ăn rồi.”

Thấy đối phương vẫn tươi cười nhìn mình, cậu mấp máy miệng, hỏi ngược: “Cậu ăn chưa?”

“Chưa… Tôi không có thói quen ăn sáng, cảm ơn ốc quế của cậu hôm qua.” Chẳng biết có phải cố ý hay không, cứ có cảm giác hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “ốc quế”.

“Không được.” Doãn Thường Lăng bỗng dừng lại, lục tung cặp sách mình, móc ra một cái bánh ngọt nhỏ được dày công bọc bằng hộp giấy và một hộp sữa bò hâm nóng, nhét luôn cho Bách Vụ Thanh, đây là mẹ Doãn để dành cho cậu, để cậu bổ sung năng lượng sau khi chạy bộ vào tiết thứ hai.

“Phải ăn sáng, đau dạ dày!” Doãn Thường Lăng nói nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm khắc khác thường, đây là thói quen cậu tập rất nhiều năm sau khi bị đau dạ dày, nhìn thấy người khác không ăn sáng, cậu càng hận không thể tẩn họ một trận.

Bất kể là ai.
 
Chương 63


Cấp ba cơ bản có chín môn, Ngữ Văn, Toán, Tiếng Anh, Vật Lý, Hoá Học, Sinh Học, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý, cộng thêm sách bài tập, sách học thêm, cao như một ngọn đồi, nằm bò ra bàn có thể chôn vùi cả người ta.

Doãn Thường Lăng cũng là người kiên nhẫn, có thể nhìn ra từ việc cậu theo đuổi Đổng Hãn mấy năm trời.

Kể từ khi cậu về nhà đến khi bố Doãn mẹ Doãn về, trong khoảng bốn tiếng đồng hồ đó, cậu hoàn toàn không lơ đễnh, đọc từng cuốn một, vở ghi chép cũng chi tiết hơn hẳn.

Thời gian khá ít, đi học chưa được bao lâu, không học được nhiều, tất nhiên là dễ ôn tập hơn.

Mẹ Doãn bưng một cốc sữa bò cho cậu, âu yếm xoa đầu cậu, “Ngoan, đầu còn đau không? Có đói không? Muốn ăn gì mẹ làm cho con.”

Doãn Thường Lăng ngáp, trên mặt nở nụ cười ấm áp, “Không đau lâu rồi ạ, chào mừng mẹ về nhà, con muốn ăn canh thịt nạc~”

“Thằng nhóc này kén cá chọn canh nhỉ?” Bố Doãn thay đổi vẻ mặt vốn mệt mỏi, ông xoa đầu Doãn Thường Lăng, kéo cậu dậy ướm với mình, “Đúng là, cao thế này từ bao giờ rồi? Sắp bằng bố rồi.”

Doãn Thường Lăng nghe mà trong lòng chua xót.
 
Chương 65


Đáy mắt Bách Vụ Thanh ấm áp, “Cậu tốt với tôi thế, tôi nên báo đáp cậu ra sao?”

Doãn Thường Lăng vỗ vai hắn, đắn đo rất lâu, có lẽ ở bên nhân vật chính ôm ô dù cũng là một cách sinh tồn.

Nhưng lòng tự trọng của một thằng con trai khiến cậu khó mà cúi đầu được, huống hồ kiếp trước bị người này hại chết gián tiếp, Doãn Thường Lăng vẫn rất khó chấp nhận hắn.

“Không cần đâu, bất kể là ai ở đây, tôi đều sẽ cho thôi.”

Ánh mắt Bách Vụ Thanh tối sầm, rồi tươi cười trở lại, “Nhưng thực tế thì cho tôi mà đúng không?”

“Tuỳ thôi.” Doãn Thường Lăng dẩu môi, sắp đến phòng học rồi, cậu ngẫm nghĩ, lời lẽ mang vẻ cảnh cáo, “Nhớ đấy, sáng nào cũng phải ăn sáng!”

Bách Vụ Thanh dở khóc dở cười, “Vâng– xin tuân lệnh.”
 
Chương 64


Sáng sớm, có thể là tối hôm qua ôn tập dữ quá, đến giờ đầu Doãn Thường Lăng vẫn còn hơi trướng, quả nhiên vẫn cần phải tạo thói quen, như thế thì mới không bị khó chịu thế này.

Vừa xuống xe, Bách Vụ Thanh bèn chạm mặt cậu như thể đã chầu chực từ lâu.

“Thường Lăng, trùng hợp quá, ăn sáng chưa?” Bách Vụ Thanh tươi cười, đi tới cạnh Doãn Thường Lăng.

Doãn Thường Lăng cảm thấy ánh mắt xung quanh đổ dồn, lặng lẽ đi ra ngoài, cười gượng, “À, ăn rồi.”

Thấy đối phương vẫn tươi cười nhìn mình, cậu mấp máy miệng, hỏi ngược: “Cậu ăn chưa?”

“Chưa… Tôi không có thói quen ăn sáng, cảm ơn ốc quế của cậu hôm qua.” Chẳng biết có phải cố ý hay không, cứ có cảm giác hắn cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “ốc quế”.

“Không được.” Doãn Thường Lăng bỗng dừng lại, lục tung cặp sách mình, móc ra một cái bánh ngọt nhỏ được dày công bọc bằng hộp giấy và một hộp sữa bò hâm nóng, nhét luôn cho Bách Vụ Thanh, đây là mẹ Doãn để dành cho cậu, để cậu bổ sung năng lượng sau khi chạy bộ vào tiết thứ hai.

“Phải ăn sáng, đau dạ dày!” Doãn Thường Lăng nói nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm khắc khác thường, đây là thói quen cậu tập rất nhiều năm sau khi bị đau dạ dày, nhìn thấy người khác không ăn sáng, cậu càng hận không thể tẩn họ một trận.

Bất kể là ai.
 
Chương 66


Do thói quen, sau khi đến lớp Doãn Thường Lăng vô thức liếc nhìn chỗ Đổng Hãn, không có ai.

Đã hai ngày rồi, người này vẫn không đi học, lẽ nào cũng ốm rồi?

Tan học, Doãn Thường Lăng cản đường giáo viên chủ nhiệm đang định đi mất, nói: “Cô ơi, bạn Đổng Hãn không đi học hai ngày rồi.”

“À, cô quên không bảo… hôm qua bạn Đổng Hãn đã chuyển trường rồi, dạo này bận quá nên quên mất, em bảo các bạn hộ cô nhé.” Giáo viên chủ nhiệm giơ tay gõ trán, chút buồn phiền vụt qua mặt.

Doãn Thường Lăng gật đầu, cố gắng ổn định tâm trạng, về đến lớp, cậu kể chuyện này cho mọi người trong lớp.

Phần lớn mọi người đều không có phản ứng gì, chuyện chuyển trường rất phổ biến ở đây.

Có điều Doãn Thường Lăng cho rằng chuyện này không thể xảy ra với Đổng Hãn, người trong lòng anh ta đang ở đây, sao anh ta lại đi được?

Dường như sự việc đã phát triển theo hướng không đúng, càng ngày càng sai.

Thế mà Bách Vụ Thanh lại bắt đầu thân thiện với cậu, Đổng Hãn thì chuyển trường, việc này trái ngược hoàn toàn với trải nghiệm ban đầu của cậu, đúng là loạn rồi.
 
Chương 65


Đáy mắt Bách Vụ Thanh ấm áp, “Cậu tốt với tôi thế, tôi nên báo đáp cậu ra sao?”

Doãn Thường Lăng vỗ vai hắn, đắn đo rất lâu, có lẽ ở bên nhân vật chính ôm ô dù cũng là một cách sinh tồn.

Nhưng lòng tự trọng của một thằng con trai khiến cậu khó mà cúi đầu được, huống hồ kiếp trước bị người này hại chết gián tiếp, Doãn Thường Lăng vẫn rất khó chấp nhận hắn.

“Không cần đâu, bất kể là ai ở đây, tôi đều sẽ cho thôi.”

Ánh mắt Bách Vụ Thanh tối sầm, rồi tươi cười trở lại, “Nhưng thực tế thì cho tôi mà đúng không?”

“Tuỳ thôi.” Doãn Thường Lăng dẩu môi, sắp đến phòng học rồi, cậu ngẫm nghĩ, lời lẽ mang vẻ cảnh cáo, “Nhớ đấy, sáng nào cũng phải ăn sáng!”

Bách Vụ Thanh dở khóc dở cười, “Vâng– xin tuân lệnh.”
 
Chương 67


Mọi chuyện còn chưa đâu vào đấy, một vị khách không mời lại đến.

Nhìn hoa khôi Mộc Vũ Tiểu trước mắt, lần đầu tiên Doãn Thường Lăng cảm thấy tay chân luống cuống.

“Bạn Doãn, buổi giao lưu ngày mai cậu đi cùng mình được không?” Mộc Vũ Tiểu có khuôn mặt kiểu mối tình đầu, khí chất trong trẻo ngây thơ, làn da trắng mịn, cặp mắt trong veo, nói chuyện mềm mỏng, khiến người khác rất khó từ chối.

Doãn Thường Lăng vò đầu, con gái nhà người ta đã nói rồi, cậu cũng không có lý do từ chối người ta, hơi ngượng ngùng đáp: “Được.”

Hai áng mây hồng bay trên khuôn mặt kích động của Mộc Vũ Tiểu, cô tiện thể để lại số điện thoại, như thế thì đến lúc đó hai người còn có thể liên lạc với nhau, ví dụ như quần áo vân vân đề cần biết của nhau.

Trong rất nhiều việc thoát khỏi quỹ đạo, rốt cuộc Doãn Thường Lăng cũng tìm thấy một người bình thường, đó chính là Mộc Vũ Tiểu thầm thích cậu… Tính cách không thay đổi, vẫn thầm thích cậu, đây chính là học đường, tuổi trẻ, bạn thầm thích tôi, tôi thầm thích bạn…

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Mộc Vũ Tiểu của cậu lại dịu dàng hơn.

Giữ vững nhé! Người bình thường duy nhất!
 
Chương 66


Do thói quen, sau khi đến lớp Doãn Thường Lăng vô thức liếc nhìn chỗ Đổng Hãn, không có ai.

Đã hai ngày rồi, người này vẫn không đi học, lẽ nào cũng ốm rồi?

Tan học, Doãn Thường Lăng cản đường giáo viên chủ nhiệm đang định đi mất, nói: “Cô ơi, bạn Đổng Hãn không đi học hai ngày rồi.”

“À, cô quên không bảo… hôm qua bạn Đổng Hãn đã chuyển trường rồi, dạo này bận quá nên quên mất, em bảo các bạn hộ cô nhé.” Giáo viên chủ nhiệm giơ tay gõ trán, chút buồn phiền vụt qua mặt.

Doãn Thường Lăng gật đầu, cố gắng ổn định tâm trạng, về đến lớp, cậu kể chuyện này cho mọi người trong lớp.

Phần lớn mọi người đều không có phản ứng gì, chuyện chuyển trường rất phổ biến ở đây.

Có điều Doãn Thường Lăng cho rằng chuyện này không thể xảy ra với Đổng Hãn, người trong lòng anh ta đang ở đây, sao anh ta lại đi được?

Dường như sự việc đã phát triển theo hướng không đúng, càng ngày càng sai.

Thế mà Bách Vụ Thanh lại bắt đầu thân thiện với cậu, Đổng Hãn thì chuyển trường, việc này trái ngược hoàn toàn với trải nghiệm ban đầu của cậu, đúng là loạn rồi.
 
Chương 68


Sau khi về lớp, Mộc Vũ Tiểu ù ù cạc cạc cảm thấy một ánh nhìn lờ mờ, không giống ánh nhìn yêu mến dè dặt của những người thích thầm mọi khi, mà như cảm giác bị sói dữ nhìn chằm chằm.

Ngoảnh đầu nhìn, cô phát hiện ra mọi người đều đang đọc sách, thi thoảng chạm ánh mắt, hướng ánh nhìn đến từ Bách Vụ Thanh, nhưng mọi khi người này còn chẳng liếc mắt nhìn cô lấy một lần, huống hồ là bây giờ?

Đúng là kỳ lạ…

Sói dữ đang chìm đắm trong nỗi tự ghét bỏ bản thân sâu sắc.

Nhìn xem, chỉ chậm một bước thôi, đã bị người khác giành trước rồi, đáng đời mày bị cậu ấy xa lánh, đáng đời cậu ấy không chơi với mày.

Doãn Thường Lăng rùng mình, không rõ ai đang thầm nhớ đến cậu.

Cậu chống cằm bằng một tay, nhìn giáo viên giảng hàm bậc hai trên bảng đen, tính lại đáp án đã biết trước theo từng bước của giáo viên một cách cẩn thận, khoé miệng vểnh lên.

Thôi, bình dị mới là thật, thuận theo tự nhiên được sao hay vậy, lẽ nào người có kinh nghiệm cả đời còn bị ăn mất.
 
Chương 67


Mọi chuyện còn chưa đâu vào đấy, một vị khách không mời lại đến.

Nhìn hoa khôi Mộc Vũ Tiểu trước mắt, lần đầu tiên Doãn Thường Lăng cảm thấy tay chân luống cuống.

“Bạn Doãn, buổi giao lưu ngày mai cậu đi cùng mình được không?” Mộc Vũ Tiểu có khuôn mặt kiểu mối tình đầu, khí chất trong trẻo ngây thơ, làn da trắng mịn, cặp mắt trong veo, nói chuyện mềm mỏng, khiến người khác rất khó từ chối.

Doãn Thường Lăng vò đầu, con gái nhà người ta đã nói rồi, cậu cũng không có lý do từ chối người ta, hơi ngượng ngùng đáp: “Được.”

Hai áng mây hồng bay trên khuôn mặt kích động của Mộc Vũ Tiểu, cô tiện thể để lại số điện thoại, như thế thì đến lúc đó hai người còn có thể liên lạc với nhau, ví dụ như quần áo vân vân đề cần biết của nhau.

Trong rất nhiều việc thoát khỏi quỹ đạo, rốt cuộc Doãn Thường Lăng cũng tìm thấy một người bình thường, đó chính là Mộc Vũ Tiểu thầm thích cậu… Tính cách không thay đổi, vẫn thầm thích cậu, đây chính là học đường, tuổi trẻ, bạn thầm thích tôi, tôi thầm thích bạn…

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Mộc Vũ Tiểu của cậu lại dịu dàng hơn.

Giữ vững nhé! Người bình thường duy nhất!
 
Chương 69


Thời gian trôi qua rất mau, dường như việc Đổng Hãn chuyển trường không tạo ra ảnh hưởng với bất cứ ai.

Doãn Thường Lăng nhìn kiểu dáng lễ phục Mộc Vũ Tiểu gửi cho mình trong điện thoại, cậu trả lời nhanh rồi ra ngoài.

Khiêu vũ giao lưu là việc mà loại người như họ phải nắm được từ nhỏ, tất nhiên Doãn Thường Lăng cũng không ngoại lệ, sau khi gặp Mộc Vũ Tiểu, họ được tài xế đưa đến nơi giáo viên thông báo.

Hai lớp, tổng cộng 50 người, mất Đổng Hãn là còn 49, đều đã đến từ sớm, lúc Doãn Thường Lăng tới, cậu thu hút ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người.

Trò chuyện vài câu với Mộc Vũ Tiểu, hai người bèn tách nhau ra.

Doãn Thường Lăng lấy một cốc nước hoa quả, tìm thấy Giả Dị Gia và Vương Đông Kỳ đang tán gẫu ở rìa, hai người đó nhìn thấy cậu: “Không ngờ nha Thường Lăng, thì ra cậu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.”

Doãn Thường Lăng cười bất lực, lúc này, đám đông vọng ra tiếng ồn ào.
 
Chương 68


Sau khi về lớp, Mộc Vũ Tiểu ù ù cạc cạc cảm thấy một ánh nhìn lờ mờ, không giống ánh nhìn yêu mến dè dặt của những người thích thầm mọi khi, mà như cảm giác bị sói dữ nhìn chằm chằm.

Ngoảnh đầu nhìn, cô phát hiện ra mọi người đều đang đọc sách, thi thoảng chạm ánh mắt, hướng ánh nhìn đến từ Bách Vụ Thanh, nhưng mọi khi người này còn chẳng liếc mắt nhìn cô lấy một lần, huống hồ là bây giờ?

Đúng là kỳ lạ…

Sói dữ đang chìm đắm trong nỗi tự ghét bỏ bản thân sâu sắc.

Nhìn xem, chỉ chậm một bước thôi, đã bị người khác giành trước rồi, đáng đời mày bị cậu ấy xa lánh, đáng đời cậu ấy không chơi với mày.

Doãn Thường Lăng rùng mình, không rõ ai đang thầm nhớ đến cậu.

Cậu chống cằm bằng một tay, nhìn giáo viên giảng hàm bậc hai trên bảng đen, tính lại đáp án đã biết trước theo từng bước của giáo viên một cách cẩn thận, khoé miệng vểnh lên.

Thôi, bình dị mới là thật, thuận theo tự nhiên được sao hay vậy, lẽ nào người có kinh nghiệm cả đời còn bị ăn mất.
 
Chương 70


Kiểu như nhân vật chính, những dịp quan trọng toàn xuất hiện cuối cùng.

Bách Vụ Thanh hôm nay mặc Âu phục màu trắng, không đeo cà vạt, sơ mi trắng mở cúc thứ hai, để lộ một khúc xương quai xanh, toát ra vẻ gợi cảm không thể nói rõ.

Bách Vụ Thanh trước nay không để ý đến mấy việc này, hôm nay đến lại trang điểm nhẹ, hình như nhấn mạnh mũi, khiến mũi hắn càng cao hơn, ánh mắt sâu thẳm, mang ánh sao, mái tóc hơi dài được xử lý qua loa, vài sợi rủ trên trán, phác hoạ đường cong hoàn hảo.

Chỉ có một mình hắn ta không có bạn nhảy, nhưng lại có cảm giác nổi bật áp đảo.

Doãn Thường Lăng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào quần áo của hắn, ** má… Có cảm giác ảo diệu khi đụng hàng, hoặc phải nói là giống đồ đôi hơn…

Kẻ này có rắp tâm gì, muốn khiến cậu mất mặt trước mọi người sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom