Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Chương 40


Hôm nay Doãn Thường Lăng không đến trường, tối hôm qua ăn nhiều quá, cộng thêm việc hoạt động mạnh – đạp xe đạp về nhà, tắm xong chưa sấy khô tóc đã đi ngủ, thế là người này thượng thổ hạ tả, sốt nghiêm trọng.

Khổ nỗi mới sáng sớm bố Doãn mẹ Doãn đã phóng đi mất, Doãn Thường Lăng bảo tài xế đón, nhưng tài xế sẽ không giục người ta dậy. Giờ Doãn Thường Lăng đang trong trạng thái cô độc không ai giúp đỡ.

Đang nghĩ mình có sốt đến mức quay về luôn không, cậu mơ màng nhìn bàn tay non mịn của mình, lắc đầu, “Ư… không muốn quay lại.”

“Cạch!” Cửa mở, một người lao tới giường, giơ tay bụm mặt cậu, lạnh căm, dường như đang nói gì đó, Doãn Thường Lăng đã hoa mắt, khó chịu rơi lệ, trong đầu toàn là hỗn loạn, chẳng nghe rõ gì cả, cậu lẩm bẩm: “Anh Hãn?”

Đôi tay đó bỗng cứng đờ.
 
Chương 41


Trong mơ hồ Doãn Thường Lăng cảm thấy có người đang véo mặt mình, mặc dù không mạnh, nhưng cảm nhận được cơn giận dữ ập về phía cậu.

Thế nhưng cậu ốm đến mức toàn thân bủn rủn, sau khi nhận ra có người đến, hai mắt cậu đen ngòm, chẳng còn hay biết gì nữa.

Lúc tỉnh lại, cậu đã đến bệnh viện, bố Doãn mẹ Doãn chực chờ bên giường, thấy cậu tỉnh bèn thở phào nhẹ nhõm.

“Đều tại bố mẹ, không chú ý đến con.” Mẹ Doãn lau nước mắt, đau lòng nhìn con trai mình.

Doãn Thường Lăng lắc đầu, hỏi: “Ai đưa con đến đây thế?”

Vẻ mặt bố Doãn lập tức tỏ ra khen ngợi và an ủi, “Con trai, con có bạn tốt quá! Cả trường chỉ có một mình cậu ta nhận ra con gặp chuyện khi con không đi học!”

“Hả? Ai? Tên là gì?” Doãn Thường Lăng không nghĩ rằng mình có bạn nào tốt thế.

“Hình như tên là Bách Vụ Thanh, con trai, sau này dẫn về cho bố mẹ làm quen, cậu ta là ân nhân cứu mạng con đấy!” Mẹ Doãn nhớ lại cậu trai xinh xắn và lịch sự đó, trong lòng rất yêu thích.

Doãn Thường Lăng từ từ nhắm mắt lại, chắc cậu vẫn đang nằm mơ.
 
Chương 40


Hôm nay Doãn Thường Lăng không đến trường, tối hôm qua ăn nhiều quá, cộng thêm việc hoạt động mạnh – đạp xe đạp về nhà, tắm xong chưa sấy khô tóc đã đi ngủ, thế là người này thượng thổ hạ tả, sốt nghiêm trọng.

Khổ nỗi mới sáng sớm bố Doãn mẹ Doãn đã phóng đi mất, Doãn Thường Lăng bảo tài xế đón, nhưng tài xế sẽ không giục người ta dậy. Giờ Doãn Thường Lăng đang trong trạng thái cô độc không ai giúp đỡ.

Đang nghĩ mình có sốt đến mức quay về luôn không, cậu mơ màng nhìn bàn tay non mịn của mình, lắc đầu, “Ư… không muốn quay lại.”

“Cạch!” Cửa mở, một người lao tới giường, giơ tay bụm mặt cậu, lạnh căm, dường như đang nói gì đó, Doãn Thường Lăng đã hoa mắt, khó chịu rơi lệ, trong đầu toàn là hỗn loạn, chẳng nghe rõ gì cả, cậu lẩm bẩm: “Anh Hãn?”

Đôi tay đó bỗng cứng đờ.
 
Chương 42


Nằm mãi trong bệnh viện, Doãn Thường Lăng ăn một bữa canh gà mẹ nấu, dọn dẹp rồi định đến trường.

Mẹ Doãn kéo cậu, “Con trai à, nghỉ ngơi thêm lát nữa, mai hẵng đi, mẹ đã xin nghỉ cho con rồi.”

Mặc dù Doãn Thường Lăng đã hết sốt, nhưng di chứng bao gồm tứ chi đau nhức, chán ăn, vẫn còn ảnh hưởng lờ mờ đến cậu.

Có điều Doãn Thường Lăng không đỏng đảnh đến thế, cậu không để ý xua tay, “Không cần đâu ạ, bố mẹ mau đi làm đi, đừng chậm trễ vì con nữa.”

Bố Doãn mẹ Doãn không khuyên được Doãn Thường Lăng, đành thả cho cậu đến trường.

Lúc ấy đang trong giờ, mọi người đều ở trong lớp học.

Lúc đi qua phòng học bên cạnh, một ánh mắt bám sát lấy cậu, nóng bỏng quá cơ bản là không tài nào phớt lờ được.

Cậu ngoảnh đầu, ánh mắt chạm phải Bách Vụ Thanh, đối phương cười, hỏi bằng khẩu hình miệng: “Không sao rồi chứ?”

Vì ơn cứu mạng phải báo đáp gấp bội, Doãn Thường Lăng ra dấu tay “OK”.
 
Chương 41


Trong mơ hồ Doãn Thường Lăng cảm thấy có người đang véo mặt mình, mặc dù không mạnh, nhưng cảm nhận được cơn giận dữ ập về phía cậu.

Thế nhưng cậu ốm đến mức toàn thân bủn rủn, sau khi nhận ra có người đến, hai mắt cậu đen ngòm, chẳng còn hay biết gì nữa.

Lúc tỉnh lại, cậu đã đến bệnh viện, bố Doãn mẹ Doãn chực chờ bên giường, thấy cậu tỉnh bèn thở phào nhẹ nhõm.

“Đều tại bố mẹ, không chú ý đến con.” Mẹ Doãn lau nước mắt, đau lòng nhìn con trai mình.

Doãn Thường Lăng lắc đầu, hỏi: “Ai đưa con đến đây thế?”

Vẻ mặt bố Doãn lập tức tỏ ra khen ngợi và an ủi, “Con trai, con có bạn tốt quá! Cả trường chỉ có một mình cậu ta nhận ra con gặp chuyện khi con không đi học!”

“Hả? Ai? Tên là gì?” Doãn Thường Lăng không nghĩ rằng mình có bạn nào tốt thế.

“Hình như tên là Bách Vụ Thanh, con trai, sau này dẫn về cho bố mẹ làm quen, cậu ta là ân nhân cứu mạng con đấy!” Mẹ Doãn nhớ lại cậu trai xinh xắn và lịch sự đó, trong lòng rất yêu thích.

Doãn Thường Lăng từ từ nhắm mắt lại, chắc cậu vẫn đang nằm mơ.
 
Chương 43


Bách Vụ Thanh lập tức đứng bật dậy, “Bạn Bách? Có vấn đề gì à?” Giáo viên đang giảng bài giật nảy mình, mọi khi Bách Vụ Thanh thường xuyên chạm nọc các giáo viên.

Chẳng biết ông lại giảng sai chỗ nào rồi, khiến cho Bách Vụ Thanh phản ứng mạnh thế.

Bách Vụ Thanh cười ngượng ngùng, tiện miệng nói: “Đáp án góc dưới bên phải bảng đen bị thiếu một dấu trừ, nên chắc đáp án thầy đang viết sẽ không tính ra được.”

Bước đầu tiên đã sai, thế là bước nào cũng sai, thầy giáo ngượng đỏ cả mặt, xấu hổ không xuống nổi.

Bách Vụ Thanh nói tiếp: “Bọn em cũng tính đến bước này mới phát hiện ra sai…”

Một câu cứu vớt tình thế, mọi người đều làm sai, thế thì không xấu hổ nữa.

Doãn Thường Lăng yên lặng liếc nhìn Bách Vụ Thanh, bước thêm mấy bước vào lớp của mình.
 
Chương 42


Nằm mãi trong bệnh viện, Doãn Thường Lăng ăn một bữa canh gà mẹ nấu, dọn dẹp rồi định đến trường.

Mẹ Doãn kéo cậu, “Con trai à, nghỉ ngơi thêm lát nữa, mai hẵng đi, mẹ đã xin nghỉ cho con rồi.”

Mặc dù Doãn Thường Lăng đã hết sốt, nhưng di chứng bao gồm tứ chi đau nhức, chán ăn, vẫn còn ảnh hưởng lờ mờ đến cậu.

Có điều Doãn Thường Lăng không đỏng đảnh đến thế, cậu không để ý xua tay, “Không cần đâu ạ, bố mẹ mau đi làm đi, đừng chậm trễ vì con nữa.”

Bố Doãn mẹ Doãn không khuyên được Doãn Thường Lăng, đành thả cho cậu đến trường.

Lúc ấy đang trong giờ, mọi người đều ở trong lớp học.

Lúc đi qua phòng học bên cạnh, một ánh mắt bám sát lấy cậu, nóng bỏng quá cơ bản là không tài nào phớt lờ được.

Cậu ngoảnh đầu, ánh mắt chạm phải Bách Vụ Thanh, đối phương cười, hỏi bằng khẩu hình miệng: “Không sao rồi chứ?”

Vì ơn cứu mạng phải báo đáp gấp bội, Doãn Thường Lăng ra dấu tay “OK”.
 
Chương 44


Doãn Thường Lăng không hiểu, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Cậu không biết rốt cuộc Bách Vụ Thanh đang tính toán điều gì, trước đây người này được coi là tình địch tưởng tượng của cậu, thực tế thì nói chuyện chưa quá mười câu, còn là nói khi hắn phá đám hai người hẹn hò, phần lớn là chửi tục.

Đúng là kỳ quái…

Tan học, Giả Dị Gia chạy đến chỗ Doãn Thường Lăng, thấy cậu không vui, quan tâm hỏi: “Thường Lăng, sao cậu không đến trường? Có phải bị ốm không?”

Doãn Thường Lăng không khẳng định cũng không phủ nhận, “Không sao rồi, sau khi tan học có thể cho tôi mượn vở ghi chép hôm nay không?”

Vương Đông Kỳ tỏ ra bái phục, “Trời ạ! Bạn Thường Lăng! Cậu đã ốm đến mức này rồi mà vẫn còn nhớ đến chuyện học! Trời ơi! Giả Dị Gia cậu cũng chẳng học hành tử tế đi.”

Giả Dị Gia bỗng dưng bị cue: “??? Nói như thể cậu học hành cố gắng lắm vậy.”
 
Chương 43


Bách Vụ Thanh lập tức đứng bật dậy, “Bạn Bách? Có vấn đề gì à?” Giáo viên đang giảng bài giật nảy mình, mọi khi Bách Vụ Thanh thường xuyên chạm nọc các giáo viên.

Chẳng biết ông lại giảng sai chỗ nào rồi, khiến cho Bách Vụ Thanh phản ứng mạnh thế.

Bách Vụ Thanh cười ngượng ngùng, tiện miệng nói: “Đáp án góc dưới bên phải bảng đen bị thiếu một dấu trừ, nên chắc đáp án thầy đang viết sẽ không tính ra được.”

Bước đầu tiên đã sai, thế là bước nào cũng sai, thầy giáo ngượng đỏ cả mặt, xấu hổ không xuống nổi.

Bách Vụ Thanh nói tiếp: “Bọn em cũng tính đến bước này mới phát hiện ra sai…”

Một câu cứu vớt tình thế, mọi người đều làm sai, thế thì không xấu hổ nữa.

Doãn Thường Lăng yên lặng liếc nhìn Bách Vụ Thanh, bước thêm mấy bước vào lớp của mình.
 
Chương 45


“Tôi không cố gắng thì cũng mạnh hơn cậu đội sổ!” Vương Đông Kỳ vạch trần không hề nể mặt ai.

“Cậu!!! Thường Lăng, cậu ta bắt nạt tôi! Cậu có thể sỉ nhục thể xác tôi, nhưng không được sỉ nhục điểm số của tôi! Rõ ràng đã thoát khỏi hạng ba đếm ngược, tiến bộ rồi mà!” Giả Dị Gia rầu rĩ mách lẻo với Doãn Thường Lăng, biểu cảm khôi hài khiến cậu không nhịn được tươi cười, lập tức quên béng mất mối nghi ngờ trong lòng.

Vương Đông Kỳ thấy cậu ta tỏ vẻ giận hờn, bèn đảo mắt, quay người rút vở ghi chép từ trong ngăn bàn của mình ra cho Doãn Thường Lăng, “Này, tôi đi học thêm, đây đều là thứ tôi đã học từ trước, tôi ghi chép có ích hơn mấy thứ giáo viên giảng trên lớp nhiều.”
 
Chương 44


Doãn Thường Lăng không hiểu, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Cậu không biết rốt cuộc Bách Vụ Thanh đang tính toán điều gì, trước đây người này được coi là tình địch tưởng tượng của cậu, thực tế thì nói chuyện chưa quá mười câu, còn là nói khi hắn phá đám hai người hẹn hò, phần lớn là chửi tục.

Đúng là kỳ quái…

Tan học, Giả Dị Gia chạy đến chỗ Doãn Thường Lăng, thấy cậu không vui, quan tâm hỏi: “Thường Lăng, sao cậu không đến trường? Có phải bị ốm không?”

Doãn Thường Lăng không khẳng định cũng không phủ nhận, “Không sao rồi, sau khi tan học có thể cho tôi mượn vở ghi chép hôm nay không?”

Vương Đông Kỳ tỏ ra bái phục, “Trời ạ! Bạn Thường Lăng! Cậu đã ốm đến mức này rồi mà vẫn còn nhớ đến chuyện học! Trời ơi! Giả Dị Gia cậu cũng chẳng học hành tử tế đi.”

Giả Dị Gia bỗng dưng bị cue: “??? Nói như thể cậu học hành cố gắng lắm vậy.”
 
Chương 46


“Oà!! Vương Đông Kỳ!! Cậu có đồ tốt thế mà giấu giếm không cho anh em tốt của cậu là tôi??” Giả Dị Gia nhìn thấy cuốn vở đó, cứ như gấu chó nhìn thấy mật ong, hai mắt phát sáng.

Doãn Thường Lăng phát hiện đúng lúc, mặc dù người này điểm không cao, nhưng lại có lòng hiếu học.

Có thể đúng là không được thông minh lắm…

Vương Đông Kỳ ngăn cản động tác giằng mất vở của Giả Dị Gia, cốc đầu cậu ta một phát đau, thấy cậu ta ôm đầu gào rú giả vờ giả vịt, bực dọc tặng thêm một đạp nữa.

“Giả vờ cái gì? Bố đích thân dạy kèm còn không hơn cuốn vở cỏn con đấy à?”

Giả Dị Gia hoàn toàn không biết ơn, tủi thân lẩm bẩm, “Xuỳ– Với cái nết của cậu, một bài chỉ ước làm tóc tôi rụng sạch.”
 
Chương 45


“Tôi không cố gắng thì cũng mạnh hơn cậu đội sổ!” Vương Đông Kỳ vạch trần không hề nể mặt ai.

“Cậu!!! Thường Lăng, cậu ta bắt nạt tôi! Cậu có thể sỉ nhục thể xác tôi, nhưng không được sỉ nhục điểm số của tôi! Rõ ràng đã thoát khỏi hạng ba đếm ngược, tiến bộ rồi mà!” Giả Dị Gia rầu rĩ mách lẻo với Doãn Thường Lăng, biểu cảm khôi hài khiến cậu không nhịn được tươi cười, lập tức quên béng mất mối nghi ngờ trong lòng.

Vương Đông Kỳ thấy cậu ta tỏ vẻ giận hờn, bèn đảo mắt, quay người rút vở ghi chép từ trong ngăn bàn của mình ra cho Doãn Thường Lăng, “Này, tôi đi học thêm, đây đều là thứ tôi đã học từ trước, tôi ghi chép có ích hơn mấy thứ giáo viên giảng trên lớp nhiều.”
 
Chương 47


Hai người đang tranh cãi, Doãn Thường Lăng thong thả mở vở, trong đó chữ viết rồng bay phượng múa, viết ngoáy đứng đầu thiên hạ.

Vương Đông Kỳ thấy cậu đọc kỹ, đắc chí nói: “Thế nào? Được chứ.”

Giả Dị Gia nhận ra biểu cảm Doãn Thường Lăng khác lạ, bèn sấn tới đọc, sau đó nhìn Vương Đông Kỳ, vỗ vai cậu ta, “Viết cái gì thế?”

“Cái gì là cái gì? Đều là tâm huyết của tôi đấy!!”

Trải qua lần này, Doãn Thường Lăng rút ra kết luận, chữ của Vương Đông Kỳ còn cần luyện tập thêm.

Vở ghi chép của Vương Đông Kỳ không thể dùng nổi, Giả Dị Gia càng khỏi phải nói, chuông vào tiết vang lên, mấy người trở về chỗ ngồi ban đầu.

Đây là tiết cuối cùng ngày hôm nay, tương tự tự học, hết tiết là có thể dọn đồ về nhà.

“Doãn Thường Lăng, có người tìm cậu.”

Phòng học trở nên yên tĩnh, một giọng nói bỗng vang lên.
 
Chương 46


“Oà!! Vương Đông Kỳ!! Cậu có đồ tốt thế mà giấu giếm không cho anh em tốt của cậu là tôi??” Giả Dị Gia nhìn thấy cuốn vở đó, cứ như gấu chó nhìn thấy mật ong, hai mắt phát sáng.

Doãn Thường Lăng phát hiện đúng lúc, mặc dù người này điểm không cao, nhưng lại có lòng hiếu học.

Có thể đúng là không được thông minh lắm…

Vương Đông Kỳ ngăn cản động tác giằng mất vở của Giả Dị Gia, cốc đầu cậu ta một phát đau, thấy cậu ta ôm đầu gào rú giả vờ giả vịt, bực dọc tặng thêm một đạp nữa.

“Giả vờ cái gì? Bố đích thân dạy kèm còn không hơn cuốn vở cỏn con đấy à?”

Giả Dị Gia hoàn toàn không biết ơn, tủi thân lẩm bẩm, “Xuỳ– Với cái nết của cậu, một bài chỉ ước làm tóc tôi rụng sạch.”
 
Chương 48


Doãn Thường Lăng nhìn thấy Bách Vụ Thanh đứng ở cửa, vô thức nhìn ra chỗ Đổng Hãn, chỗ ngồi trống không cho thấy người này không đến trường, có điều kẻ này thường xuyên không đi, cũng chẳng bao nhiêu người để ý.

Doãn Thường Lăng không rõ mình đi ra với tâm trạng như thế nào, chỉ có thể duy trì vẻ mặt của mình không sụp đổ.

Bách Vụ Thanh nom hơi kiêng dè, hắn lấy một cuốn sổ rất sạch sẽ nhưng hơi cũ nát từ sau lưng ra, trên đó in hoa mai, có thể nhận ra mọi khi người này rất giữ gìn.

“Đây là vở ghi chép.”

Doãn Thường Lăng không bước tới nhận, cậu không hiểu đối phương có ý đồ gì, “Tôi mượn của người khác là được rồi, cảm ơn cậu đưa tôi đi bệnh viện sáng nay, mất bao lâu.”

Ngụ ý tức là, tôi chép của người khác không cần của cậu, hơn nữa cậu cũng không tới sớm hơn tôi là bao.
 
Chương 47


Hai người đang tranh cãi, Doãn Thường Lăng thong thả mở vở, trong đó chữ viết rồng bay phượng múa, viết ngoáy đứng đầu thiên hạ.

Vương Đông Kỳ thấy cậu đọc kỹ, đắc chí nói: “Thế nào? Được chứ.”

Giả Dị Gia nhận ra biểu cảm Doãn Thường Lăng khác lạ, bèn sấn tới đọc, sau đó nhìn Vương Đông Kỳ, vỗ vai cậu ta, “Viết cái gì thế?”

“Cái gì là cái gì? Đều là tâm huyết của tôi đấy!!”

Trải qua lần này, Doãn Thường Lăng rút ra kết luận, chữ của Vương Đông Kỳ còn cần luyện tập thêm.

Vở ghi chép của Vương Đông Kỳ không thể dùng nổi, Giả Dị Gia càng khỏi phải nói, chuông vào tiết vang lên, mấy người trở về chỗ ngồi ban đầu.

Đây là tiết cuối cùng ngày hôm nay, tương tự tự học, hết tiết là có thể dọn đồ về nhà.

“Doãn Thường Lăng, có người tìm cậu.”

Phòng học trở nên yên tĩnh, một giọng nói bỗng vang lên.
 
Chương 49


Bách Vụ Thanh lặng lẽ nhìn Doãn Thường Lăng, hai người đều không nói gì.

Tình thế giằng co.

Giáo viên chủ nhiệm đi từ văn phòng đến, nhìn thấy hai người bèn hỏi: “Các em đứng đây làm gì vậy?”

“Em chào cô, em đến trả vở ạ.” Bách Vụ Thanh gật đầu với cô giáo, nhét luôn vở ghi chép vào lòng Doãn Thường Lăng, không cho cậu cơ hội nói gì, hắn nói “chào cô ạ” rồi hớt hải về lớp.

“Không phải…” Doãn Thường Lăng chưa bao giờ thấy ai đê tiện thế, còn muốn cãi lại thì bị giáo viên chủ nhiệm đẩy vào lớp, “Được rồi, mau về lớp đi, cô sắp họp lớp đây.”

Doãn Thường Lăng đành ôm vở về chỗ mình, nhớ đến khuôn mặt của Bách Vụ Thanh, buồn phiền hết sức.
 
Chương 48


Doãn Thường Lăng nhìn thấy Bách Vụ Thanh đứng ở cửa, vô thức nhìn ra chỗ Đổng Hãn, chỗ ngồi trống không cho thấy người này không đến trường, có điều kẻ này thường xuyên không đi, cũng chẳng bao nhiêu người để ý.

Doãn Thường Lăng không rõ mình đi ra với tâm trạng như thế nào, chỉ có thể duy trì vẻ mặt của mình không sụp đổ.

Bách Vụ Thanh nom hơi kiêng dè, hắn lấy một cuốn sổ rất sạch sẽ nhưng hơi cũ nát từ sau lưng ra, trên đó in hoa mai, có thể nhận ra mọi khi người này rất giữ gìn.

“Đây là vở ghi chép.”

Doãn Thường Lăng không bước tới nhận, cậu không hiểu đối phương có ý đồ gì, “Tôi mượn của người khác là được rồi, cảm ơn cậu đưa tôi đi bệnh viện sáng nay, mất bao lâu.”

Ngụ ý tức là, tôi chép của người khác không cần của cậu, hơn nữa cậu cũng không tới sớm hơn tôi là bao.
 
Chương 50


Nội dung chủ yếu của cuộc họp lớp là cách đối phó với kỳ thi tháng hai tuần nữa, nghe nói lần này là cả thành phố thi cùng nhau.

Trường cấp ba số 1 trước nay đứng đầu cả nước, lần này chắc chắn không tụt hậu, áp lực của học sinh cũng tăng theo phần trăm.

Một thời gian tiếng ai oán không dứt, Doãn Thường Lăng nhìn vở ghi chép bị cậu xếp trên bàn, lật mở với tâm trạng không đọc cũng phải đọc.

Gọn gàng ngăn nắp, giống như con người Bách Vụ Thanh, tư duy mạch lạc, gần như toàn là tinh hoa, Doãn Thường Vân ngẫm nghĩ một hồi, xác nhận tên của thứ này – vở ghi chép của thần đồng tối thượng!

Lần này nợ hai ơn huệ của Bách Vụ Thanh mất rồi.

Doãn Thường Lăng lật nhanh đến cuối, chắc hẳn là ghi chép ngày hôm nay, tuy nhiên cậu phát hiện ra chẳng hiểu chút nào, rất lạ lẫm.

Trong lòng không khỏi dấy lên một suy nghĩ to gan, Doãn Thường Lăng mở vở, rồi lật đến chương cuối cùng, so sánh…

“Đậu…” Biến thái à…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom