Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 520: C520: Hàn chiến thần


Thấy ông ta lại muốn ra tay, Hàn Sơn Hà vội vàng khuyên nhủ: “Dừng tay!”

“Điều kiện của ông có chút làm khó người khác. Hay là ông đổi điều kiện khác đi?”

“Chỉ cần chúng tôi có thế làm được, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức làm.”

Ngũ Phù Sênh vẫn cứ đòi con linh thú kia, từ đầu đến cuối không hề thay đổi ý định.

“Tôi chỉ cần con rắn kia thôi!”

“Nếu không đồng ý thì tôi tự mình đoạt!”

Rít!

Con rắn kia dường như cũng cảm nhận được bên dưới đang cãi nhau về vấn đề sở hữu chính mình.

Nó rít lên một tiếng, trợn mắt trừng Ngũ Phù Sênh, rồi lượn quanh người Diệp Lâm, chuẩn bị cùng chủ nhân hợp tác đánh kẻ địch.

“Vậy thì đánh đi!” Diệp Lâm không chút sợ hãi.

Cổ võ giả núi Trường Bạch cũng là người. Với cái loại người này, Diệp Lâm đã từng giết hai người.


Hôm nay anh cũng không ngại giết thêm một người.

Thấy hòa giải thất bại, hai bên sắp lao vào đánh nhau…

“Nếu đã vậy…”

Lúc này, Hàn Sơn Hà bước lên từng bước một, một luồng áp lực vô hình lan tràn về phía Ngũ Phù Sênh.

Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh giật mình lùi ra sau, thầm nghĩ: Không hổ là chiến thần Đại Hạ, thực lực không hề thua kém cố võ giả bọn họ!

“Chẳng lẽ Hàn chiến thần muốn hợp tác với thằng nhãi kia đánh với tôi hả?” Ngũ Phù Sênh hỏi.

Nếu hai người họ hợp tác với nhau, lại thêm

con rắn khống lồ kia, thì dù là Ngũ Phù Sênh cũng không nắm chắc phần thắng.

“Không phải!” Hàn Sơn Hà lắc đầu: “Nếu ông không đồng ý thì để tôi tự mình hỏi lại ý kiến của ông vậy!”

Cái gì?

Nghe vậy, hiện trường vang lên tiếng bàn tán xôn xao.


Hàn chiến thần thế mà lại định tự mình so chiêu với cổ võ giả núi Trường Bạch!

“Trời ạ! Hàn chiến thần muốn đánh nhau với cổ võ giả núi Trường Bạch! Đây chính là đại chiến thế kỷ sao hỏa đâm trái đất đấy!”

“Không biết Hàn chiến thần có thắng hay không? Tôi ủng hộ Hàn chiến thần!”

“Nói nhiều, chúng ta không phải cố võ giả, tất nhiên là phải ủng hộ chiến thần Đại Hạ vẫn luôn bảo vệ chúng ta rồi!”

“Hàn chiến thần, cổ lên!”

Hàn Anh thấy cha mình sắp tự mình ra tay thì không nhịn được có chút căng thẳng.

Tuy rằng cô biết rõ cha rất mạnh, nhưng mà đối thủ lần này của cha chính là cổ võ giả thần bí khó lường!

“Hầy… Nếu cha tòi cũng ở đáy và hợp tác với

chú Trần thì phần thắng sẽ lớn hơn nữa.” Đoạn Tử

Du phân tích.

Có điều, Hàn Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Với tính tình của cha tôi, ông ấy tuyệt đối sẽ không lựa chọn hai đánh một.” . truyện xuyên nhanh

“Hàn chiến thần, ông thật sự muốn đánh nhau với tôi sao?” Ngũ Phù Sênh cũng không muốn xé rách mặt với chiến thần.

“Không phải là tôi muốn đánh nhau, mà là ông muốn đánh nhau!” Hàn Sơn Hà sửa đúng lời nói: “Ông không chịu nhường bước, tôi đành phải tự mình ra tay thôi!”

“Tôi là chiến thần Đại Hạ, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, vốn là trách nhiệm của tôi!”

“Nếu ông cứ đòi đánh thì tôi sẽ đánh tới cùnq với ônq!”
 
Chương 549: C549: Sao rồi


Ngay sau đó, vô số sợi lực lượng quỷ dị chảy về phía chuôi đao, tụ tập hết dưới lòng bàn tay Diệp Lâm.

Nếu Diệp Lâm lỡ sơ sẩy thì có khi chúng nó sẽ theo bàn tay và cánh tay anh chảy ồ ạt vào trong cơ thể anh.

Ong!

Diệp Lâm lắc cổ tay một cái, một luồng chân khí lập tức áp chế gắt gao chúng nó tại lòng bàn tay.

Sợi lực lượng quỷ dị kia khác với chân khí. Nó giống như là sinh mệnh tươi sống nào đó, lại giống như con sông dâng trào lần lượt đánh sâu vào tuyến phòng thủ của Diệp Lâm.

“Sao rồi?”

Giang Vệ Quốc từng tự mình cảm nhận được sự lợi hại của yêu đao, lo lắng nhắc nhở: “Đừng miễn cưỡng, nếu bị nhập ma thì phiền phức lắm.”

Rốt cuộc thì với thực lực của Diệp Lâm, nếu cậu ta phát điên lên thì nơi đây làm gì có ai cản được cậu ta?

Dứt lời, Giang Vệ Quốc còn không quên ấn lên cán thương, chuẩn bị sẵn tư thế một khi Diệp Lâm phát điên thì sẽ lập tức gõ ngất cậu ta.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều căng thẳng mà nhìn Diệp Lâm, sợ anh bị yêu đao Đông Dương đánh trả.

“Không sao!”

Diệp Lâm liên tục dùng chân khí trong người mình tạo thành áp suất cao rót ngược vào trong chuôi đao.

Trong khoảnh khắc, hai luồng lực lượng khác nhau đan xen bên nhau.


Ẩm!

Giây tiếp theo, Diệp Lâm cảm thấy choáng váng, giống như là bị đoạt xá, cả người rơi vào trong một khoảng hư vô.

“Ø? Đây là đâu vậy?” Diệp Lâm thấy vậy thì giật nảy mình. Hoàn cảnh xung quanh đã xảy ra thay đổi lớn.

Diệp Lâm vốn dĩ đang ở phủ Phụng Thiên, trong phòng ngủ của Giang Vệ Quốc.

Vậy mà hiện giờ, Diệp Lâm như đang ở trong một cánh đồng hoang vụ, tối tăm, đáng sợ.

Đám người Hoa Quốc Đống cũng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Diệp Lâm lẻ loi một mình đi trong hư vô.

Anh dần dần nhận ra rằng mình đang ở trong ảo cảnh.

Chắc là có liên quan đến luồng lực lượng quỷ dị trong yêu đao. VùiI

Lúc này, gió lớn gào thét xung quanh.

Vô số lực lượng quỷ dị giống như mây đen, che trời lấp đất, đánh về phía mình.

Äm! Âm! Ầm!


Những lực lượng quỷ dì ấy đổ xô quanh thân Diệp Lâm, xuyên qua thân thể Diệp Lâm, đánh sâu vào ý chí của Diệp Lâm.

Diệp Lâm tránh trái né phải, cả người mềm oặt, cơ bản là không thể ngăn cản.

“Không xong rồi!”

Diệp Lâm chợt nhận ra rằng mình rơi sâu vào trong ảo cảnh là vì bị cái thứ gì đó áp chế lực lượng của mình.

Bản chất vẫn là ý chí của anh bị ảnh hưởng trở nên yếu đi.

Mỗi một lần lực lượng quỷ dị kia đánh sâu vào thân thể anh đều là mỗi một lần áp chế hết mọi thứ từ anh.

Nếu tiếp tục như vậy thì thân thể mình rất có khả năng sẽ biến thành con rối, bị lực lượng quỷ dị kia ảnh hưởng đến hành vi.

“Không được! Không thể tiếp tục như vậy được!”

Thân thể Diệp Lâm lần lượt bị đánh sâu vào, dường như đã trở nên vỡ nát.

Điều tệ hại hơn nữa là nó cũng gây ra áp lực cực lớn cho tâm lý của Diệp Lâm, hình thành bóng ma tâm lý, khiến anh không còn tự tin nữa.

Anh vô thức mà sợ hãi lực lượng quỷ dị kia. “Mình cần phải tìm lại chính mình mới được!”

Diệp Lâm biết rằng mình không thể để mình tiếp tục chịu ảnh hưởng từ ảo cảnh nữa, mà cần phải bình tĩnh tìm lại con người thật của mình.

Diệp Lâm nhắm hai mắt lại, đứng yên một chỗ, để mặc cho mọi thứ xung quanh đánh sâu vào.

“Hắn mạnh kệ hắn, gió thổi qua núi; hắn ngông kệ hắn, trăng sáng soi sông!” Diệp Lâm nhắm mắt, tập trung tinh thần, tay đè bên hông. “Kiếm tới!”

Tuy rằng trong tay không có kiếm, nhưng khoảnh khắc Diệp Lâm mở mắt ra, kiếm khí tung hoành, rạng rỡ Cửu Châu!

“PháI!” Bùm! Ảo cảnh xung quanh bắt đầu vỡ nát như thủy tinh.

Thế giới hiện thực lại hiện ra trước mắt lần nữa.
 
Chương 549: C549: Sao rồi


Ngay sau đó, vô số sợi lực lượng quỷ dị chảy về phía chuôi đao, tụ tập hết dưới lòng bàn tay Diệp Lâm.

Nếu Diệp Lâm lỡ sơ sẩy thì có khi chúng nó sẽ theo bàn tay và cánh tay anh chảy ồ ạt vào trong cơ thể anh.

Ong!

Diệp Lâm lắc cổ tay một cái, một luồng chân khí lập tức áp chế gắt gao chúng nó tại lòng bàn tay.

Sợi lực lượng quỷ dị kia khác với chân khí. Nó giống như là sinh mệnh tươi sống nào đó, lại giống như con sông dâng trào lần lượt đánh sâu vào tuyến phòng thủ của Diệp Lâm.

“Sao rồi?”

Giang Vệ Quốc từng tự mình cảm nhận được sự lợi hại của yêu đao, lo lắng nhắc nhở: “Đừng miễn cưỡng, nếu bị nhập ma thì phiền phức lắm.”

Rốt cuộc thì với thực lực của Diệp Lâm, nếu cậu ta phát điên lên thì nơi đây làm gì có ai cản được cậu ta?

Dứt lời, Giang Vệ Quốc còn không quên ấn lên cán thương, chuẩn bị sẵn tư thế một khi Diệp Lâm phát điên thì sẽ lập tức gõ ngất cậu ta.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều căng thẳng mà nhìn Diệp Lâm, sợ anh bị yêu đao Đông Dương đánh trả.

“Không sao!”

Diệp Lâm liên tục dùng chân khí trong người mình tạo thành áp suất cao rót ngược vào trong chuôi đao.

Trong khoảnh khắc, hai luồng lực lượng khác nhau đan xen bên nhau.


Ẩm!

Giây tiếp theo, Diệp Lâm cảm thấy choáng váng, giống như là bị đoạt xá, cả người rơi vào trong một khoảng hư vô.

“Ø? Đây là đâu vậy?” Diệp Lâm thấy vậy thì giật nảy mình. Hoàn cảnh xung quanh đã xảy ra thay đổi lớn.

Diệp Lâm vốn dĩ đang ở phủ Phụng Thiên, trong phòng ngủ của Giang Vệ Quốc.

Vậy mà hiện giờ, Diệp Lâm như đang ở trong một cánh đồng hoang vụ, tối tăm, đáng sợ.

Đám người Hoa Quốc Đống cũng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Diệp Lâm lẻ loi một mình đi trong hư vô.

Anh dần dần nhận ra rằng mình đang ở trong ảo cảnh.

Chắc là có liên quan đến luồng lực lượng quỷ dị trong yêu đao. VùiI

Lúc này, gió lớn gào thét xung quanh.

Vô số lực lượng quỷ dị giống như mây đen, che trời lấp đất, đánh về phía mình.

Äm! Âm! Ầm!


Những lực lượng quỷ dì ấy đổ xô quanh thân Diệp Lâm, xuyên qua thân thể Diệp Lâm, đánh sâu vào ý chí của Diệp Lâm.

Diệp Lâm tránh trái né phải, cả người mềm oặt, cơ bản là không thể ngăn cản.

“Không xong rồi!”

Diệp Lâm chợt nhận ra rằng mình rơi sâu vào trong ảo cảnh là vì bị cái thứ gì đó áp chế lực lượng của mình.

Bản chất vẫn là ý chí của anh bị ảnh hưởng trở nên yếu đi.

Mỗi một lần lực lượng quỷ dị kia đánh sâu vào thân thể anh đều là mỗi một lần áp chế hết mọi thứ từ anh.

Nếu tiếp tục như vậy thì thân thể mình rất có khả năng sẽ biến thành con rối, bị lực lượng quỷ dị kia ảnh hưởng đến hành vi.

“Không được! Không thể tiếp tục như vậy được!”

Thân thể Diệp Lâm lần lượt bị đánh sâu vào, dường như đã trở nên vỡ nát.

Điều tệ hại hơn nữa là nó cũng gây ra áp lực cực lớn cho tâm lý của Diệp Lâm, hình thành bóng ma tâm lý, khiến anh không còn tự tin nữa.

Anh vô thức mà sợ hãi lực lượng quỷ dị kia. “Mình cần phải tìm lại chính mình mới được!”

Diệp Lâm biết rằng mình không thể để mình tiếp tục chịu ảnh hưởng từ ảo cảnh nữa, mà cần phải bình tĩnh tìm lại con người thật của mình.

Diệp Lâm nhắm hai mắt lại, đứng yên một chỗ, để mặc cho mọi thứ xung quanh đánh sâu vào.

“Hắn mạnh kệ hắn, gió thổi qua núi; hắn ngông kệ hắn, trăng sáng soi sông!” Diệp Lâm nhắm mắt, tập trung tinh thần, tay đè bên hông. “Kiếm tới!”

Tuy rằng trong tay không có kiếm, nhưng khoảnh khắc Diệp Lâm mở mắt ra, kiếm khí tung hoành, rạng rỡ Cửu Châu!

“PháI!” Bùm! Ảo cảnh xung quanh bắt đầu vỡ nát như thủy tinh.

Thế giới hiện thực lại hiện ra trước mắt lần nữa.
 
Chương 521: C521: Một chiêu xóa sạch ơn thù


Ngay sau đó, không khí ở hiện trường đột nhiên cứng lại, trở nên vô cùng căng thẳng.

Thời gian dường như dừng lại ngay giây phút này.

Một người là cổ võ giả núi Trường Bạch.

Một người là chiến thần Thanh Châu, một trong chín chiến thân của Đại Hạ.

Hai cao thủ hàng đầu sắp đánh nhau, khiến mọi người xung quanh vừa phấn khích lại vừa căng thẳng.

Hai hổ tranh chấp, một sẽ bị thương!

Lúc này, thấy Hàn Sơn Hà ra mặt bảo vệ mình, thậm chí bất chấp tất cả mà ra tay với cố võ giả, Diệp Lâm rất là biết ơn.

Rốt cuộc thì có người bình thường nào dám cãi lại cố võ giả? Huống chi là đánh nhau với cổ võ giả!

Có điều, biết ơn thì biết ơn, nhưng Diệp Lâm cũng cho rằng không cần phải như thế.

Bởi vì bản thân anh có thể đối phó với tên cố võ giả trước mặt.

Lúc Diệp Lâm định lên tiếng bảo để mình ra tay thì…

“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh dẫn đầu cười gượng,

phá vỡ bầu không khí căng thẳng.


“Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã nói vậy thì tôi đây nế mặt ông một lần.”

“Mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa dừng tay tại đây, được không?”

Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Không ngờ cố võ giả núi Trường Bạch lại chủ động nhường bước!

Ngay sau đó, mọi người sôi nối khen ngợi.

“Vậy mới đúng chứ!”

“Có phong độ cao thủ rồi đấy!”

“Không hố là cố võ núi Trường Bạch, khoan hồng độ lượng, khâm phục khâm phục!”

Hàn Sơn Hà nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, không ngờ đối phương lại chịu thay đổi thái độ.

“Cảm ơn!” Hàn Sơn Hà ôm quyền.

“Đừng vội cảm ơn!” Ngũ Phù Sênh khoát tay, nói: “Tôi có thể không truy cứu chuyện giết người, cũng có thế tha cho thằng nhãi kia, thậm chí là không bắt thú cưng của cậu ta. Nhưng mà tôi có một điều kiện!”

Cái gì?


Điều kiện gì nữa?

Nghe vậy, không khí ở hiện trường lập tức trở

nên áp lực.

Không biết Ngũ Phù Sênh lại đưa ra điều kiện khắc nghiệt gì nữa đây?

Xem ra là không muốn để yên đây mà!

“Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút, nói nhiều như thế làm gì?” Lúc này, Diệp Lâm có chút khó chịu với cái tính lề mề của đối phương.

Hàn Sơn Hà vội vàng ra hiệu cho Diệp Lâm đừng sốt ruột, hỏi: “Điều kiện gì?”

Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu với thái độ của Diệp Lâm.

“Hàn chiến thần, ông cũng thấy rồi đấy, thằng nhãỉ này năm lần bảy lượt khinh thường tôi, không coi núi Trường Bạch chúng tôi ra gì. Nếu cứ vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là cố võ giả núi Trường Bạch chúng tôi sợ cậu ta hay sao? Một khi tôi nhường bước, chẳng phải là khắp thiên hạ sẽ khinh bỉ chúng tôi hay sao?”

Nghe vậy, mọi người sôi nổi đáp: “Không dám không dám!”

“Ai dám khinh bỉ cổ võ giả các người chứ!”

“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không dám!”

Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, nói: “Các người ngoài miệng nói không dám, chứ trong lòng thì lại dám, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì!”

“Tóm lại, tôi cần phải đòi lại một chút mặt mũi, nếu không khi quay về núi Trường Bạch, tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”

Hàn Sơn Hà hỏi tiếp: “ông muốn cái gì? Đòi mặt mũi thế nào?”

“Một chiêu!” Ngũ Phù Sênh giơ một ngón tay lên, hùng hố nói: “Tôi chỉ ra một chiêu phát ti3t buồn bực trong lòng, sau đó liền xóa bỏ toàn bộ!”

“Được!” Hàn Sơn Hà đáp: “Tôi sẽ tiếp một chiêu của ông!”
 
Chương 550: C550: Không hay rồi


"Sư phụ! Anh sao vậy? Nói cái gì đó đi!" "Long Vương đại nhân! Ngài ổn chứ?" “Anh Diệp, anh thế nào rồi?"

Mọi người xung quanh nhìn thấy Diệp Lâm hai tay cầm đao, đứng bất động như mất hồn, không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng.

"Không hay rồi!"

"Cậu Diệp bị yêu đao này khống chế rồi!"

"Nếu không đột phá được tâm ma, cậu ấy sẽ bị phản phệ!" Giang Vệ Quốc chợt nhận ra, vội kêu lên.

Ông ta nhớ lần đầu tiên cầm đao, ông ta cũng đã rơi vào trạng thái mê man, mãi không thể hồi phục.

May mà ông ta đã rèn luyện trong quân đội nhiều năm, có ý chí sắt đá nên mới thoát được.

Nhưng nếu là người khác, có lẽ khó có được tâm lý kiên định như vậy. Theo Giang Vệ Quốc, nguyên nhân chính là do sức mạnh của Diệp Lâm rất lớn, nhưng ý chí của anh có thể không cứng rắn như quân nhân nên dễ dàng bị ảnh hưởng hoặc phản phệ.


Những lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều sửng sốt, không biết phải làm sao.

"Tránh hết ra"


Giang Vệ Quốc giơ nửa cây giáo trong tay lên, phi về phía Diệp Lâm. Phương pháp tuy cực đoan nhưng lại đơn giản và hiệu quả.

Đúng lúc đầu giáo sắp chạm vào gáy Diệp Lâm.

Diệp Lâm bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Sau đó, anh vô thức quay người, rút đao ra chặn.

Rắc!

Một tiếng gãy vang lên.

Diệp Lâm tung đao ra, thân giáo lập tức gấy thành hai mảnh!

"2" Giang Vệ Quốc nhìn thấy vậy thì không khỏi thở dài.

Có vẻ như hôm nay, vũ khí của ông ta không thể thoát khỏi số phận bị chặt đứt liên tục rồi.

Đầu tiên là đầu giáo bị chặt đứt, bây giờ đến thân giáo cũng bị chém làm đôi, hoàn toàn vô dụng!

Giang Vệ Quốc cầm nửa cây giáo, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, kêu lên: "Cậu là ai? Có phải là Diệp Lâm không?”

Mọi người cũng chăm chú nhìn Diệp Lâm, tự hỏi liệu anh có bị yêu đao ảnh hưởng không?


Diệp Lâm thu hồi đao yêu, khi nhìn thấy mình lại vô tình làm gãy binh khí của Giang Vệ Quốc, anh không khỏi mỉm cười xin lỗi.

"Xin lỗi ông, ông Giang, tôi lỡ tay, không ngờ người tấn công tôi lại là ông..."

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Lâm vẫn bình thường, màu sắc con ngươi không thay đổi, Giang Vệ Quốc mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta vội vàng hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào? Có phải ban nấy..."

Diệp Lâm gật đầu nói: "Thanh đao này quả thực có chút quái dị, nhưng sức mạnh đó đã bị tôi áp chế rồi!"

"Thật sao?" Giang Vệ Quốc không thể tin được.

Bởi vì theo những gì samurai Nhật Bản nói trước khi chết, trên thế giới không ai có thể thuần phục được yêu đao, sớm hay muộn họ cũng sẽ trở thành nô lệ bù nhìn của yêu đao, cuối cùng hy sinh mạng sống của mình.

“Nhìn xem!” Diệp Lâm cầm đao, nhẹ nhàng thực hiện mấy động tác.

Như thể nó đã biến thành một thanh đao bình thường, không có gì khác lạ.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Vệ Quốc không khỏi ngạc nhiên, không thể tin được yêu đao kì dị này lại trở nên ngoan ngoãn trong tay Diệp Lâm như vậy.


"Ha ha, yêu đao gì chứ, nó chỉ dám ức hiếp kẻ yếu mà thị iệp Lâm mỉm cười: “Chỉ cần có thể chứng tỏ mình mạnh hơn nó, tự nhiên có thể trấn áp được."

Điều này giống như việc thuần hóa một con ngựa hung dữ, người nào hiền lành quá sẽ bị ngựa ức hiếp, chỉ có người mạnh mẽ mới có thể cưỡi ngựa mà thôi.

Vừa rồi, Diệp Lâm đã chém đứt ảo ảnh do yêu đao tạo ra, như thể đã làm tổn hại nghiêm trọng sức mạnh kỳ lạ bên trong thân đao.

Lúc này, anh đã có thể kiểm soát hoàn toàn thanh đao.

"Anh Diệp." Lúc này, Giang Lãng lại nói: "Bây giờ đã nhìn thấy thanh đao rồi, có cách nào chữa khỏi vết thương ở lưng của ông nội tôi không?”

Dù sao bọn họ tới đây là để chữa lành vết thương cho ông Giang, không phải để nhìn thấy yêu đao này.

Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào thanh đao, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cách thì có rồi"

“Tuy nhiên, tôi phải dùng thanh đao này để chém ông Giang lần nữa”
 
Chương 550: C550: Không hay rồi


"Sư phụ! Anh sao vậy? Nói cái gì đó đi!" "Long Vương đại nhân! Ngài ổn chứ?" “Anh Diệp, anh thế nào rồi?"

Mọi người xung quanh nhìn thấy Diệp Lâm hai tay cầm đao, đứng bất động như mất hồn, không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng.

"Không hay rồi!"

"Cậu Diệp bị yêu đao này khống chế rồi!"

"Nếu không đột phá được tâm ma, cậu ấy sẽ bị phản phệ!" Giang Vệ Quốc chợt nhận ra, vội kêu lên.

Ông ta nhớ lần đầu tiên cầm đao, ông ta cũng đã rơi vào trạng thái mê man, mãi không thể hồi phục.

May mà ông ta đã rèn luyện trong quân đội nhiều năm, có ý chí sắt đá nên mới thoát được.

Nhưng nếu là người khác, có lẽ khó có được tâm lý kiên định như vậy. Theo Giang Vệ Quốc, nguyên nhân chính là do sức mạnh của Diệp Lâm rất lớn, nhưng ý chí của anh có thể không cứng rắn như quân nhân nên dễ dàng bị ảnh hưởng hoặc phản phệ.


Những lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều sửng sốt, không biết phải làm sao.

"Tránh hết ra"


Giang Vệ Quốc giơ nửa cây giáo trong tay lên, phi về phía Diệp Lâm. Phương pháp tuy cực đoan nhưng lại đơn giản và hiệu quả.

Đúng lúc đầu giáo sắp chạm vào gáy Diệp Lâm.

Diệp Lâm bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Sau đó, anh vô thức quay người, rút đao ra chặn.

Rắc!

Một tiếng gãy vang lên.

Diệp Lâm tung đao ra, thân giáo lập tức gấy thành hai mảnh!

"2" Giang Vệ Quốc nhìn thấy vậy thì không khỏi thở dài.

Có vẻ như hôm nay, vũ khí của ông ta không thể thoát khỏi số phận bị chặt đứt liên tục rồi.

Đầu tiên là đầu giáo bị chặt đứt, bây giờ đến thân giáo cũng bị chém làm đôi, hoàn toàn vô dụng!

Giang Vệ Quốc cầm nửa cây giáo, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, kêu lên: "Cậu là ai? Có phải là Diệp Lâm không?”

Mọi người cũng chăm chú nhìn Diệp Lâm, tự hỏi liệu anh có bị yêu đao ảnh hưởng không?


Diệp Lâm thu hồi đao yêu, khi nhìn thấy mình lại vô tình làm gãy binh khí của Giang Vệ Quốc, anh không khỏi mỉm cười xin lỗi.

"Xin lỗi ông, ông Giang, tôi lỡ tay, không ngờ người tấn công tôi lại là ông..."

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Lâm vẫn bình thường, màu sắc con ngươi không thay đổi, Giang Vệ Quốc mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta vội vàng hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào? Có phải ban nấy..."

Diệp Lâm gật đầu nói: "Thanh đao này quả thực có chút quái dị, nhưng sức mạnh đó đã bị tôi áp chế rồi!"

"Thật sao?" Giang Vệ Quốc không thể tin được.

Bởi vì theo những gì samurai Nhật Bản nói trước khi chết, trên thế giới không ai có thể thuần phục được yêu đao, sớm hay muộn họ cũng sẽ trở thành nô lệ bù nhìn của yêu đao, cuối cùng hy sinh mạng sống của mình.

“Nhìn xem!” Diệp Lâm cầm đao, nhẹ nhàng thực hiện mấy động tác.

Như thể nó đã biến thành một thanh đao bình thường, không có gì khác lạ.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Vệ Quốc không khỏi ngạc nhiên, không thể tin được yêu đao kì dị này lại trở nên ngoan ngoãn trong tay Diệp Lâm như vậy.


"Ha ha, yêu đao gì chứ, nó chỉ dám ức hiếp kẻ yếu mà thị iệp Lâm mỉm cười: “Chỉ cần có thể chứng tỏ mình mạnh hơn nó, tự nhiên có thể trấn áp được."

Điều này giống như việc thuần hóa một con ngựa hung dữ, người nào hiền lành quá sẽ bị ngựa ức hiếp, chỉ có người mạnh mẽ mới có thể cưỡi ngựa mà thôi.

Vừa rồi, Diệp Lâm đã chém đứt ảo ảnh do yêu đao tạo ra, như thể đã làm tổn hại nghiêm trọng sức mạnh kỳ lạ bên trong thân đao.

Lúc này, anh đã có thể kiểm soát hoàn toàn thanh đao.

"Anh Diệp." Lúc này, Giang Lãng lại nói: "Bây giờ đã nhìn thấy thanh đao rồi, có cách nào chữa khỏi vết thương ở lưng của ông nội tôi không?”

Dù sao bọn họ tới đây là để chữa lành vết thương cho ông Giang, không phải để nhìn thấy yêu đao này.

Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào thanh đao, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cách thì có rồi"

“Tuy nhiên, tôi phải dùng thanh đao này để chém ông Giang lần nữa”
 
Chương 522: C522: Chỉ trong khoảnh khắc


Ngũ Phù Sênh lắc đầu: “Không phải ông, mà là cậu ta!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh chỉ về phía Diệp Lâm: “Tôi muốn thằng nhãi này tiếp một chiêu của tôi!”

Cái gì?

Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật mình, mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh.

Nói đến nói đi, đối phương vẫn không chịu tha cho Diệp Lâm.

Tuy nói chỉ có một chiêu, nhưng nếu dốc sức đánh ra thì một chiêu cũng đủ rồi.

Ăn một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, dù không chết thì cũng sẽ tàn phế.

“ơ kìa…” Hàn Sơn Hà do dự.

“Sao hả?” Ngũ Phù Sènh lạnh lùng nói: “Tôi

đã từ đánh nhau bình thường, nhường một bước thành ra một chiêu, các người còn chưa vừa lòng hay sao? Rốt cuộc là ai đang được một tấc lại muốn tiến một thước?”

“Hay là để tôi quỳ xuống dập đầu với các người cho rồi?”


Hàn Sơn Hà cười xấu hố, nói: “Không dám!”

“Một chiêu đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Một chiêu cũng được, mười chiêu cũng không sao, lên đi!”

Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người xung quanh đều chấn động.

Đã lúc nào rồi mà còn dám lên mặt với cổ võ giả núi Trường Bạch nữa hả?

Nếu thật sự chọc giận đối phương, thì ngay cả Hàn chiến thần cũng không bảo vệ được anh đâu!

“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh cười lạnh nói: “Hàn chiến thần, nếu thằng nhãi này đồng ý rồi thì ông hãy tránh ra đi!”

“Đây là trận đấu giữa tôi và cậu ta! Một chiêu xóa sạch ơn thù!”

Hàn Sơn Hà lùi lại bên cạnh Diệp Lâm, hỏi: “Cậu nắm chắc không? cảm thấy ổn chứ?”

Thật ra thì Hàn Sơn Hà đang định nói dời một chiêu này sang vài năm sau.

Rốt cuộc thì ở trong mắt ông, với thực lực và tiềm lực của Diệp Lâm, cho anh vào quân đội rèn luyện ba bốn năm là có thể ngang tài ngang sức với đám cổ võ giả.

Tóm lại là sẽ nắm chắc phần thắng hơn là đấu ngay bây giờ.

“Yên tâm đi!” Diệp Lâm nói: “Cảm ơn Hàn chiến thần. Tôi nhận ý tốt của ông!”

“Nếu đối phương nhắm ngay tôi, thì cứ giao cho tôi tự giải quyết đi!”

Hàn Sơn Hà gật đầu: “Vậy cũng được.”

Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Hàn Sơn Hà cũng tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Lâm.

Dù sao thì có mình ở đây, nếu đối phương thật sự muốn gi ết chết Diệp Lâm thì mình cũng có thể kịp thời ra tay ngăn cản.

“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hàn Sơn Hà đứng sau lưng Diệp Lâm, nhỏ giọng truyền âm.

Nghe vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.


“Lên đi!” Diệp Lâm chắp tay đứng thẳng, dường như là đang dùng tư thế bề trên tiếp thu khiêu chiến của bề dưới: “Ra chiêu đi!”

Thấy vậy, trong mắt Ngũ Phù Sênh hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Nhãi ranh, là tự mày tìm đường chết!”

Ông ta không định lấy mạng Diệp Lâm, chỉ cần đánh cho tàn phế là được.


Rốt cuộc thì bọn họ có thể giết người thường trong thế giới bình thường bất cứ lúc nào mình muốn, không cần thiết phải giết người ngay mặt chiến thần Đại Hạ, khiến cho cả hai bên đều không vui.

Có điều, bây giờ xem ra là nếu không giết cậu ta thì khó quên được mối hận trong lòng.

“Xem chiêu!”

Ngũ Phù Sênh hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực đánh ra một chiêu.

Ngay khoảnh khắc này, gió to gào thét xung quanh, nhiệt độ không khí giảm mạnh.

Một chưởng của Ngũ Phù Sênh dường như mang theo sóng lạnh vô tận, đóng băng tất cả mọi thứxung quanh.

“Hay lắm!” Diệp Lâm hô to lên, rất là thích thú khi được so chiêu với cao thủ.

Anh dùng long quyền giống như ngọn lửa phun trào lao về phía đối phương.

Diệp Lâm ngũ hành thuộc hỏa, vừa lúc hợp với quyền pháp mang tính ngũ hành, giống như đốt cháy ngọn lửa, thiêu rụi mọi thứ.


Lửa có thể hòa tan băng. Chỉ là băng thuộc nước, cũng là một loại khắc chế lửa.

Chỉ trong khoảnh khắc…

Một người dùng long quyền, thế lửa ngập trời, đốt cháy tất cả.

Một người dùng hàn chưởng, khí lạnh bùng nổ, đóng băng vạn dặm.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Giây phút quyền chưởng va chạm vào nhau, giống như sao hỏa đâm trái đất, làn sóng không khí lan tràn, thối bay mọi thứ xung quanh, cỏ cây khô héo, mặt đất rạn nứt.

Ngay sau đó, cả người Diệp Lâm giống như là bị đóng băng, toàn thân bao phủ một lớp băng dày lạnh lẽo.

Còn Ngũ Phù Sênh thì lùi ra liên tục mấy chục bước mới có thế miễn cưỡng đứng vững.

Có điều, khí huyết trong cơ thể dâng trào, sông cuộn biến gầm, toàn thân nóng bừng, cực kì khó chịu.
 
Chương 551: C551: Đúng là thần kỳ


"Hả?"

Mọi người nghe vậy lập vô cùng bối Chém thêm một nhát nữa?

Đây là cách điều trị gì vậy?

Họ muốn chữa lành chứ không phải tạo ra những vết thương mới!

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Lâm kiên nhãn giải thích.

"Vết thương do thanh đao này gây ra quả thực khác với các vết đao kiếm thông thường."

"Sở dĩ vết thương không thể lành lại, thậm chí còn lan rộng là vì sức mạnh kì lạ trong lưỡi đao đã tràn ra và dính chặt vào vết thương."

"Nếu không loại bỏ sức mạnh đó, vết thương sẽ khó có thể lành lại!" Nghe đến đây, mọi người lại một lần nữa sửng sốt.

Không ngờ vết chém nhỏ này lại quái dị và khó đề phòng như vậy. "Yêu đao này quả nhiên là tà ác!" Giang Lãng lắc đầu, sợ hãi nói.


Giang Hải Đào bối rối hỏi: "Vậy làm thế nào để loại bỏ sức mạnh dính trên vết thương? Chém thêm một nhát có thể giết chết nó sao?”

"Ha ha!" Diệp Lâm cười nói: “Không thể nói là chém chết nó được, mà là cắt thêm một chút theo vết đao chém, sau đó dùng thanh đao này hút dị năng kia vào trong đao!"

"Bây giờ tôi có thể tạm thời áp chế sức mạnh kia, cũng có thể thu hồi được nó.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Hóa ra là vậy!

Giang Lãng vội vàng nói: "Không thể chậm trễ nữa, chúng ta mau thu hồi sức mạnh đó thôi!"

Diệp Lâm nhìn Giang Vệ Quốc.

Giang Vệ Quốc cũng gật đầu: "Cậu Diệp, tôi tin cậu, cậu cứ làm đi. Đừng nói là một đao, cho dù mười tám đao tôi cũng sẽ không cau mày."

Ngay lập tức.

Diệp Lâm không hề lãng phí thời gian, sau khi Giang Vệ Quốc ngồi xuống, anh lập tức tiến hành châm cứu.

"Tôi sẽ châm cứu để giảm đau và cầm máu thay cho gây mê." Sau đó, anh lần lượt đâm những chiếc kim bạc vào chỗ gần vết thương. Giang Vệ Quốc cảm thấy lưng tê dại, quả nhiên không có chút đau đớn nào.

Căn bệnh đau lưng đeo bám ông ta hơn chục năm nay đã biến mất một cách kỳ diệu.

Sau đó, Diệp Lâm lấy yêu đao ra, chậm rãi rạch theo vết thương.

Lưỡi dao chạm đến đâu, da chỗ đó đều bị xé toạc, dịch đặc và mùi hôi thối từ bên trong tràn ra.


Đồng thời, Diệp Lâm cũng áp chế sức mạnh kỳ dị bên trong lưỡi đao, dân dần hấp thu toàn bộ sức mạnh còn sót lại trong vết thương.

Vào lúc hai nguồn sức mạnh hội tụ, muốn thoát khỏi sự đàn áp của Di

, sức mạnh kỳ lạ kia lại dâng lên, như Lâm.

Thấy vậy, Diệp Lâm bình tĩnh tập hợp chân khí, lần nữa áp chế nó xuống. Chẳng bao lâu sau, yêu đao đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Vào lúc này, vết thương trên lưng Giang Vệ Quốc đã bị rạch một vòng.

Nhưng Giang Vệ Quốc lại cảm thấy rất sảng khoái, toàn thân dễ chịu, thoải mái không thể tả.

Tất nhiên, điều này là do sức mạnh kỳ lạ bám vào vết thương hơn mười năm đã bị loại bỏ hoàn toàn.

Toàn thân ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng.

Cuối cùng, sau khi hấp thu sức mạnh kỳ lạ xong, Diệp Lâm dùng kim bạc nhẹ nhàng đóng vết thương hai bên lại.

Sau đó, anh lấy ra một viên Hỗn Nguyên Đan, nghiền thành bột rồi rắc đều lên vết thương.

Vết thương lành lại nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Trong nháy mắt, vết thương trên lưng vốn rất lớn đã hoàn toàn lành lại, chỉ để lại dấu một vết sẹo mời!

"Trời!"

Chứng kiến vết thương điên cuồng lành lại, mọi người xung quanh không khỏi lần lượt kêu lên.

Đặc biệt là cha con Giang Hải Đào và Giang Lãng, cả hai đều sững sờ như thể vừa nhìn thấy một phép màu.

"Thần y, đúng là thần y!" "Không hổ danh là truyền nhân của Dược Vương!"

Sau khi quan sát một hồi, không phát hiện có phản ứng gì bất thường, Diệp Lâm mới rút kim bạc ra.

Giang Vệ Quốc không khỏi hưng phấn, toàn thân run lên. Ông ta nhanh chóng đưa tay ra và chạm vào lưng. Không khỏi ngạc nhiên kêu lên: "Vết thương... Đã lành rồi?”

"Cậu Diệp! Y thuật của cậu... Đúng là thần kỳ!"
 
Chương 551: C551: Đúng là thần kỳ


"Hả?"

Mọi người nghe vậy lập vô cùng bối Chém thêm một nhát nữa?

Đây là cách điều trị gì vậy?

Họ muốn chữa lành chứ không phải tạo ra những vết thương mới!

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Lâm kiên nhãn giải thích.

"Vết thương do thanh đao này gây ra quả thực khác với các vết đao kiếm thông thường."

"Sở dĩ vết thương không thể lành lại, thậm chí còn lan rộng là vì sức mạnh kì lạ trong lưỡi đao đã tràn ra và dính chặt vào vết thương."

"Nếu không loại bỏ sức mạnh đó, vết thương sẽ khó có thể lành lại!" Nghe đến đây, mọi người lại một lần nữa sửng sốt.

Không ngờ vết chém nhỏ này lại quái dị và khó đề phòng như vậy. "Yêu đao này quả nhiên là tà ác!" Giang Lãng lắc đầu, sợ hãi nói.


Giang Hải Đào bối rối hỏi: "Vậy làm thế nào để loại bỏ sức mạnh dính trên vết thương? Chém thêm một nhát có thể giết chết nó sao?”

"Ha ha!" Diệp Lâm cười nói: “Không thể nói là chém chết nó được, mà là cắt thêm một chút theo vết đao chém, sau đó dùng thanh đao này hút dị năng kia vào trong đao!"

"Bây giờ tôi có thể tạm thời áp chế sức mạnh kia, cũng có thể thu hồi được nó.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Hóa ra là vậy!

Giang Lãng vội vàng nói: "Không thể chậm trễ nữa, chúng ta mau thu hồi sức mạnh đó thôi!"

Diệp Lâm nhìn Giang Vệ Quốc.

Giang Vệ Quốc cũng gật đầu: "Cậu Diệp, tôi tin cậu, cậu cứ làm đi. Đừng nói là một đao, cho dù mười tám đao tôi cũng sẽ không cau mày."

Ngay lập tức.

Diệp Lâm không hề lãng phí thời gian, sau khi Giang Vệ Quốc ngồi xuống, anh lập tức tiến hành châm cứu.

"Tôi sẽ châm cứu để giảm đau và cầm máu thay cho gây mê." Sau đó, anh lần lượt đâm những chiếc kim bạc vào chỗ gần vết thương. Giang Vệ Quốc cảm thấy lưng tê dại, quả nhiên không có chút đau đớn nào.

Căn bệnh đau lưng đeo bám ông ta hơn chục năm nay đã biến mất một cách kỳ diệu.

Sau đó, Diệp Lâm lấy yêu đao ra, chậm rãi rạch theo vết thương.

Lưỡi dao chạm đến đâu, da chỗ đó đều bị xé toạc, dịch đặc và mùi hôi thối từ bên trong tràn ra.


Đồng thời, Diệp Lâm cũng áp chế sức mạnh kỳ dị bên trong lưỡi đao, dân dần hấp thu toàn bộ sức mạnh còn sót lại trong vết thương.

Vào lúc hai nguồn sức mạnh hội tụ, muốn thoát khỏi sự đàn áp của Di

, sức mạnh kỳ lạ kia lại dâng lên, như Lâm.

Thấy vậy, Diệp Lâm bình tĩnh tập hợp chân khí, lần nữa áp chế nó xuống. Chẳng bao lâu sau, yêu đao đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Vào lúc này, vết thương trên lưng Giang Vệ Quốc đã bị rạch một vòng.

Nhưng Giang Vệ Quốc lại cảm thấy rất sảng khoái, toàn thân dễ chịu, thoải mái không thể tả.

Tất nhiên, điều này là do sức mạnh kỳ lạ bám vào vết thương hơn mười năm đã bị loại bỏ hoàn toàn.

Toàn thân ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng.

Cuối cùng, sau khi hấp thu sức mạnh kỳ lạ xong, Diệp Lâm dùng kim bạc nhẹ nhàng đóng vết thương hai bên lại.

Sau đó, anh lấy ra một viên Hỗn Nguyên Đan, nghiền thành bột rồi rắc đều lên vết thương.

Vết thương lành lại nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Trong nháy mắt, vết thương trên lưng vốn rất lớn đã hoàn toàn lành lại, chỉ để lại dấu một vết sẹo mời!

"Trời!"

Chứng kiến vết thương điên cuồng lành lại, mọi người xung quanh không khỏi lần lượt kêu lên.

Đặc biệt là cha con Giang Hải Đào và Giang Lãng, cả hai đều sững sờ như thể vừa nhìn thấy một phép màu.

"Thần y, đúng là thần y!" "Không hổ danh là truyền nhân của Dược Vương!"

Sau khi quan sát một hồi, không phát hiện có phản ứng gì bất thường, Diệp Lâm mới rút kim bạc ra.

Giang Vệ Quốc không khỏi hưng phấn, toàn thân run lên. Ông ta nhanh chóng đưa tay ra và chạm vào lưng. Không khỏi ngạc nhiên kêu lên: "Vết thương... Đã lành rồi?”

"Cậu Diệp! Y thuật của cậu... Đúng là thần kỳ!"
 
Chương 523: C523: Đánh thắng cố võ giả


Vừa động là tĩnh!

Khoảnh khắc hai người va chạm, cả tứ phương đều chấn động!

Sau đợt va chạm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.

Một lát sau, những người ở hiện trường mới dần hồi hồn từ trong cơn hoảng sợ.

“Trời ạ… Cảm giác vừa rồi giống như là tận thế vậy! Kh ủng bố quá đi!”.



“Đây chính là cổ võ trong truyền thuyết hả? Uy lực của một chưởng ghê gớm quá đi!”


“Cậu trai trẻ họ Diệp kia còn sống không?”

Mọi người sôi nối nhìn về phía Diệp Lâm với vẻ quan tâm.

Diệp Lâm của lúc này giống như là tượng băng, cả người đều bị đóng băng, không nhúc nhích một chút nào.

“Sư phụ?” Thấy tình hình như vậy, Hoa Quốc Đống cực kì lo lắng, không biết sư phụ có còn cứu được hay không?

“Không xong rồi! Long Vương bị đông cứng rồi!” Hoàng Tiềm sốt ruột đến mức đi loanh quanh tại chỗ: “Rã đỏng thế nào đây?”

Hàn Anh thấy vậy cũng nhìn cha mình xin

giúp đỡ: “Cha mau cứu Diệp Lâm đi! Nghĩ cách đi cha!”

“ơ…” Đây là lần đầu tiên Hàn Sơn Hà gặp được loại tình huống này, trong nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Ông nhìn về phía Ngũ Phù Sênh, vừa định nhờ ông ta giúp đỡ thì…

Lách cách!


Lớp băng trên người Diệp Lâm rơi xuống từng khối một giống như là tuyết lở.

Sau đó, Diệp Lâm vung vẫy tay, giũ bỏ một thân lạnh lẽo, thành công thoát khỏi trạng thái đóng băng.

Mọi người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Sư phụ, anh không sao chứ?” Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ, hỏi với vẻ lo lắng.

“Có bị thương chỗ nào không?” Hoàng Tiềm quan tâm hỏi.

“Không sao!” Diệp Lâm lạnh nhạt lắc đầu: “Một chút tài mọn thôi.”

Đóng băng ở mức độ này không thể làm anh bị thương được.

Người ta nói là con la hay là con ngựa, cứ kéo ra chạy là biết.

Sau một chiêu đầu tiên, Diệp Lâm cho rằng

Ngũ Phù Sênh chỉ có thế mà thôi.

Tuy rằng ông ta mạnh hơn hai tên cố võ giả nhà họ Tần và nhà họ Ninh, nhưng mà cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Đương nhiên, Ngũ Phù Sênh chỉ là một tên sứ giả liên lạc nhỏ nhoi của núi Trường Bạch, chính là một tên chạy chân với giới người thường không chút nổi bật trong hệ thống cổ võ núi Trường Bạch.
 
Chương 552: C552: Ba thế hệ nhà họ giang


Sau khi Diệp Lâm thu kim về, vết thương trên lưng của Giang Vệ Quốc đã được chữa khỏi hoàn toàn.

Toàn bộ quá trình chỉ trong vòng một tách trà ngắn ngủi.

Trong thời gian ngắn như vậy, vết thương cũ hơn mười năm của Giang Vệ Quốc có thể được chữa lành hoàn toàn.

Ba thế hệ nhà họ Giang đều vô cùng cảm kích và khâm phục.

"Ha! Tôi biết sư phụ sẽ làm được mài!" Thấy vậy, Hoa Quốc Đống cũng lấy làm tự hào vì mình có được một sư phụ toàn năng như vậy.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Đồng thời, anh ta cũng có hơi ghen tị, khi nào mình mới có thể học được dù chỉ một chút năng lực từ sư phụ nhỉ?

Trong chuyến đi này, sư phụ đã hứa rằng sẽ chỉ dẫn cho anh ta vài điều, chắc cũng không đến mức tay trắng trở về đâu, phải không?

"Long Vương đại nhân quả nhiên là tài giỏi!" Hoàng Tiềm cũng vô cùng kính phục, trong lòng anh ta, Diệp Lâm không khác gì một vị thần.


Một lúc sau, Giang Vệ Quốc thay một bộ quần áo mới, thần khí đã khôi phục không ít, như thể vừa được trẻ hóa trở lại.

"Vết thương ở lưng này đã theo tôi hơn mười năm, hành hạ tôi hơn mười năm, tôi còn tưởng nó sẽ theo tôi vào quan tài nữa chứ."

“May mà có cậu Diệp giúp đỡ chữa trị, đại ân đại đức này, nhà họ Giang không biết lấy gì để báo đáp!”

Giang Vệ Quốc dẫn đầu, dẫn theo con trai và cháu trai, cúi đầu thật sâu trước Diệp Lâm để bày tỏ lòng biết ơn.


"Bác sĩ chúng tôi có nghĩa vụ chữa bệnh cứu người. Vết thương của ông Giang là do bảo vệ gia đình và đất nước. Nếu có khả năng chữa trị thì đó là điều tôi nên làm."

Diệp Lâm cũng khiêm tốn mỉm cười, không hề tỏ ra kiêu ngạo.

Sau đó, Giang Hải Đào cũng trịnh trọng nói: "Từ nay về sau, cậu Diệp sẽ là quý nhân của nhà họ Giang chúng tôi. Dù cậu có yêu cầu gì, dù là núi đao hay

biển lửa, nhà họ Giang chúng tôi cũng sẽ không bao giờ từ chối."

"Thống đốc Giang nói quá rồi." Diệp Lâm cười nói: "Nhưng thực ra tôi cũng có một yêu cầu."

"Cậu Diệp, xin cậu cứ nói." Giang Hải Đào vội vàng đáp.

Diệp Lâm thẳng thắn nói: “Tôi vừa sáp nhập nhà họ Trương, dự định chuyển đổi toàn bộ dây chuyền sản xuất dược phẩm của nhà họ Trương.”

"Đến lúc đó, có thể sẽ gặp phải một vài khó khăn, hy vọng phủ Phụng Thiên có thể quan tâm giúp đỡ. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nhờ các ông phái ra một

ít người tới trợ giúp ổn định tình hình, trì hoãn thời gian."

"Phủ Phụng Thiên không cần ra tay, chỉ cần trì hoãn cho đến khi tôi tới là được."


Diệp Lâm giải thích.

Suy cho cùng, một khi dây chuyền sản xuất của Tế Thế Đường đi vào sản xuất Hỗn Nguyên Đan, chắc chắn sẽ gặp không ít rắc rối và khó khăn.

Hơn nữa, không phải lúc nào anh cũng có thể ở Phụng Thiên để theo dõi, sau khi trở về Yến Kinh sẽ rất bận rộn.

Nếu phủ có phủ Phụng Thiên trợ giúp bình ổn thì sẽ tốt hơn nhiều.

"Cậu Diệp, xin cậu yên tâm mà làm. Dù có khó khăn đến đâu, phủ Phụng Thiên chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu đến cùng!”

Giang Hải Đào liên tục đảm bảo với Diệp Lâm, chỉ thiếu điều ra quân lệnh ngay tại chỗ.

"Lang Nhi! Đi chuẩn bị yến tiệc đi!" Giang Vệ Quốc lại mỉm cười: “Hôm nay, nhà họ Giang chúng ta hôm phải chiêu đãi cậu Diệp một bữa thịnh soạn. Vì vết thương này mà ông đã bỏ rượu hơn mười năm, hôm nay phải uống với cậu Diệp vài ly mới được!”

“Vâng!” Giang Lãng hưng phấn đi thu xếp.

Đêm đó, nhà họ Giang sáng rực, vui vẻ như đón Tết, thậm chí còn đốt pháo trước cửa.

Một bữa tiệc thịnh soạn được bày ra.


Mọi người vội vàng mời Diệp Lâm ngồi vào chỗ.

Khi mọi người vừa ngồi xuống.

Đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng cười lanh lảnh.

"Ha ha, sao tối nay náo nhiệt thế nhỉ! Tôi không đến muộn chứ?”

Lúc này, một cô gái duyên dáng với hàm răng trắng sáng vội vàng xông vào. Người làm ở bên cạnh nhanh chóng chào hỏi: “Cô chủ.”

“Em gái!”

Giang Lãng nhìn thấy, lập tức đứng dậy vẫy tay: “Bên này!”

Người này không ai khác chính là em gái của Giang Lãng, Giang Đường.
 
Chương 552: C552: Ba thế hệ nhà họ giang


Sau khi Diệp Lâm thu kim về, vết thương trên lưng của Giang Vệ Quốc đã được chữa khỏi hoàn toàn.

Toàn bộ quá trình chỉ trong vòng một tách trà ngắn ngủi.

Trong thời gian ngắn như vậy, vết thương cũ hơn mười năm của Giang Vệ Quốc có thể được chữa lành hoàn toàn.

Ba thế hệ nhà họ Giang đều vô cùng cảm kích và khâm phục.

"Ha! Tôi biết sư phụ sẽ làm được mài!" Thấy vậy, Hoa Quốc Đống cũng lấy làm tự hào vì mình có được một sư phụ toàn năng như vậy.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Đồng thời, anh ta cũng có hơi ghen tị, khi nào mình mới có thể học được dù chỉ một chút năng lực từ sư phụ nhỉ?

Trong chuyến đi này, sư phụ đã hứa rằng sẽ chỉ dẫn cho anh ta vài điều, chắc cũng không đến mức tay trắng trở về đâu, phải không?

"Long Vương đại nhân quả nhiên là tài giỏi!" Hoàng Tiềm cũng vô cùng kính phục, trong lòng anh ta, Diệp Lâm không khác gì một vị thần.


Một lúc sau, Giang Vệ Quốc thay một bộ quần áo mới, thần khí đã khôi phục không ít, như thể vừa được trẻ hóa trở lại.

"Vết thương ở lưng này đã theo tôi hơn mười năm, hành hạ tôi hơn mười năm, tôi còn tưởng nó sẽ theo tôi vào quan tài nữa chứ."

“May mà có cậu Diệp giúp đỡ chữa trị, đại ân đại đức này, nhà họ Giang không biết lấy gì để báo đáp!”

Giang Vệ Quốc dẫn đầu, dẫn theo con trai và cháu trai, cúi đầu thật sâu trước Diệp Lâm để bày tỏ lòng biết ơn.


"Bác sĩ chúng tôi có nghĩa vụ chữa bệnh cứu người. Vết thương của ông Giang là do bảo vệ gia đình và đất nước. Nếu có khả năng chữa trị thì đó là điều tôi nên làm."

Diệp Lâm cũng khiêm tốn mỉm cười, không hề tỏ ra kiêu ngạo.

Sau đó, Giang Hải Đào cũng trịnh trọng nói: "Từ nay về sau, cậu Diệp sẽ là quý nhân của nhà họ Giang chúng tôi. Dù cậu có yêu cầu gì, dù là núi đao hay

biển lửa, nhà họ Giang chúng tôi cũng sẽ không bao giờ từ chối."

"Thống đốc Giang nói quá rồi." Diệp Lâm cười nói: "Nhưng thực ra tôi cũng có một yêu cầu."

"Cậu Diệp, xin cậu cứ nói." Giang Hải Đào vội vàng đáp.

Diệp Lâm thẳng thắn nói: “Tôi vừa sáp nhập nhà họ Trương, dự định chuyển đổi toàn bộ dây chuyền sản xuất dược phẩm của nhà họ Trương.”

"Đến lúc đó, có thể sẽ gặp phải một vài khó khăn, hy vọng phủ Phụng Thiên có thể quan tâm giúp đỡ. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nhờ các ông phái ra một

ít người tới trợ giúp ổn định tình hình, trì hoãn thời gian."

"Phủ Phụng Thiên không cần ra tay, chỉ cần trì hoãn cho đến khi tôi tới là được."


Diệp Lâm giải thích.

Suy cho cùng, một khi dây chuyền sản xuất của Tế Thế Đường đi vào sản xuất Hỗn Nguyên Đan, chắc chắn sẽ gặp không ít rắc rối và khó khăn.

Hơn nữa, không phải lúc nào anh cũng có thể ở Phụng Thiên để theo dõi, sau khi trở về Yến Kinh sẽ rất bận rộn.

Nếu phủ có phủ Phụng Thiên trợ giúp bình ổn thì sẽ tốt hơn nhiều.

"Cậu Diệp, xin cậu yên tâm mà làm. Dù có khó khăn đến đâu, phủ Phụng Thiên chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu đến cùng!”

Giang Hải Đào liên tục đảm bảo với Diệp Lâm, chỉ thiếu điều ra quân lệnh ngay tại chỗ.

"Lang Nhi! Đi chuẩn bị yến tiệc đi!" Giang Vệ Quốc lại mỉm cười: “Hôm nay, nhà họ Giang chúng ta hôm phải chiêu đãi cậu Diệp một bữa thịnh soạn. Vì vết thương này mà ông đã bỏ rượu hơn mười năm, hôm nay phải uống với cậu Diệp vài ly mới được!”

“Vâng!” Giang Lãng hưng phấn đi thu xếp.

Đêm đó, nhà họ Giang sáng rực, vui vẻ như đón Tết, thậm chí còn đốt pháo trước cửa.

Một bữa tiệc thịnh soạn được bày ra.


Mọi người vội vàng mời Diệp Lâm ngồi vào chỗ.

Khi mọi người vừa ngồi xuống.

Đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng cười lanh lảnh.

"Ha ha, sao tối nay náo nhiệt thế nhỉ! Tôi không đến muộn chứ?”

Lúc này, một cô gái duyên dáng với hàm răng trắng sáng vội vàng xông vào. Người làm ở bên cạnh nhanh chóng chào hỏi: “Cô chủ.”

“Em gái!”

Giang Lãng nhìn thấy, lập tức đứng dậy vẫy tay: “Bên này!”

Người này không ai khác chính là em gái của Giang Lãng, Giang Đường.
 
Chương 524: C524: Trật khớp hả


Có điều, cổ võ giả núi Trường Bạch nắm giữ khí hàn băng rất mạnh, gây ra ấn tượng rất sâu đậm với Diệp Lâm.

Có nghĩa là cao thủ ở cấp bậc cao hơn, khi ra chiêu sẽ có hiệu quả kh ủng bố hơn nữa.

Bên kia, Ngũ Phù Sênh thấy Diệp Lâm phá vỡ lớp băng của mình mà không hề bị thương thì lập tức lộ vẻ hoảng sợ.

“Nhãi… nhãi ranh… hay lắm!” Ngũ Phù Sênh lắp bắp, trong long vô cùng hoảng sợ.

“Một chiêu xong rồi!” Hàn Sơn Hà nhắc nhở: “Mời ông thực hiện lời hứa!”

Hàn Sơn Hà sợ Ngũ Phù Sênh tiếp tục ra tay lấy mạng Diệp Lâm, lại không biết rằng hiện giờ Ngũ Phù Sênh có muốn làm vậy thì cũng không có sức.

“Được rồi!” Ngũ Phù Sênh nặng nề mà gật

đầu, nói: “Hôm nay dừng ở đây đi. Tạm biệt!”

Dứt lời, Ngũ Phù Sênh quay người, bước nhanh ra khỏi hiện trường.

Cho đến khi tới vùng ngoại ô vắng vẻ, Ngũ Phù Sênh mới dần bước chậm lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải đỡ một quyền lúc nãy của Diệp Lâm, lúc này gãy răng rắc, buông thõng xuống một bên.

“Con mẹ nó!”


Ngũ Phù Sênh nhìn cánh tay gãy của mình, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong mắt là vẻ khó có thể tin nổi.

“Rốt cuộc thằng nhãi kia là quái vật gì vậy?”

“Một quyền của cậu ta chấn ngược lại, khiến cánh tay mình gãy nát!”

Nếu không phải tự mình cảm nhận thì có đánh chết ông ta cũng không tin rằng mình sẽ trở nên chật vật thế này trong trận chiến ngày hôm nay.

May mà Hàn Sơn Hà nhúng tay, xem như giúp mình một lần, nếu không thì mình sẽ thua khi chính thức đánh với Diệp Lâm.

Mình tốt xấu gì cũng là cổ võ giả, thế mà lại đánh không lại một thằng nhãi thế giới người thường, nếu bị truyền ra ngoài thì mình làm gì còn chỗ đứng trong núi Trường Bạch nữa.

“Nguy hiểm thật!”

Ngũ Phù Sênh hô to nguy hiểm thật, suýt chút nữa thua thê thảm, làm tốn hại danh tiếng của núi Trường Bạch.

“Thằng nhãi họ Diệp kia không phải là người bình thường!”

“Mình phải nhanh chóng quay về báo lên trên mới được!”

Ngũ Phù Sênh không dám lề mề, kéo cánh tay bị gãy, chật vật chạy về núi Trường Bạch.


Lúc đi được nửa đường…

“Tiểu Ngũ Tử, ông bị chó rượt hả? chạy nhanh như vậy làm gì?”

Có hai người đột nhiên đi ra. ngôn tình sủng

Một người cao hơn hai mét, vai rộng eo tròn, râu quai nón, lông mày như chổi, môi dày, mặc áo lông chồn, đội mũ da, vai vác chùy gai, cực kị uy phong, tràn đầy sát khí.

Một người là nữ, xinh đẹp quyến rũ, duyên dáng thướt tha, mặc bộ sườn xám dù trời đang rét lạnh, cả người tỏa ra mùi hương quyến rũ, giơ tay nhấc chân bươm bướm vờn quanh.

“Tam đương gia!” Ngũ Phù Sênh dập đầu.

Người đàn ông kia thấy Ngũ Phù Sênh dáng vẻ chật vật, cánh tay bị thương thì hỏi: “Cánh tay

ông bị sao vậy? Trật khớp hả?”

“Tam đương gia, ngài phải trả thù thay tôi đấy!”

Ngũ Phù Sênh vừa xấu hố giận dữ vừa ấm ức kể lại mọi chuyện mới vừa xảy ra cho tam đương gia nghe.

“Cái gì?” Nghe vậy, gã cực kì giận dữ, vung chùy gai lên, phất ngang cả tòa núi non, suýt nữa gây ra tuyết lở.

“Cái quái gì vậy? Nhãi ranh ở đâu ra mà dám lên mặt với núi Trường Bạch chúng ta?”

“Một chùy gai của tôi thôi là đủ nện chết thằng nhãi kia rồi!”

Dứt lời, gã kéo Ngũ Phù Sênh lên, bảo ông ta dẫn đườnq đi qiết Diệp Lâm cho được.
 
Chương 553: C553: Vậy cậu có bạn gái chưa


“Hóa ra là em Giang Đường!” Hoa Quốc Đống nhìn chằm chằm cô ta, khen ngợi: “Lâu rồi không gặp, em càng lớn càng xinh đẹp!”

Giang Đường vốn dĩ có nét từ nhỏ, tới khi lớn lên thì nối tiếng cả Phụng Thiên, người theo đuổi xếp dài cả phố.

Hai nhà Hoa và Giang có gia thế tương đương. Cha của Hoa Quốc Đống đã từng đi nhà họ Giang hỏi vợ cho con trai.

Tiếc là nhà họ Giang có cả trai lẫn gái, một văn một võ, ai cũng cực kì ưu tú. Thấy Hoa Quốc Đổng là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp thì từ chổi.

Vậy nên Hoa Quốc Đống rất thất vọng, cứ nghĩ đến chuyện này là muốn phấn đấu, nhưng mà phấn đấu được một lát thì ngừng.

Hôm nay gặp lại Giang Đường, Hoa Quốc Đổng thầm thề nhất định phải đi theo sư phụ làm việc cho tốt, gây dựng sự nghiệp thành công, khiến cho nhà họ Giang thay đối cái nhìn về mình, cho phép mình đi cưới em Giang Đường.

“Ha ha, cháu đến đúng lúc lắm!” Thấy cháu gái đến chơi, Giang Vệ Quốc cười vẫy tay gọi cô ta lại gặp khách.

“Ông nội, cháu vừa đến cửa thì nghe đám


người giúp việc nói là có một vị thần y đến nhà ta, chữa khỏi vết thương lâu năm trên lưng ông?”

“Cháu thấy ông mặt mày hồng hào, còn mở tiệc ăn mừng nữa, chắc là thật rồi hả?”

Giang Đường cười khanh khách đi tới.

“Đúng vậy!” Giang Vệ Quốc cười gật đầu, sau đó chỉ về phía Diệp Lâm, nói: “Còn không mau đi qua cảm ơn thần y thay ông!”

Giang Đường đánh giá Diệp Lâm từ trên xuống dưới bằng đôi mắt đẹp của mình, cười nói: “Tôi biết anh. Anh chính là Diệp Lâm – thiếu niên anh hùng đánh chết Tọa Sơn Điêu?”

“Lúc nãy tôi có nghe hai vị chiến thần Doanh Châu và Thanh châu nhắc đến anh. Bọn họ khen ngợi anh nhiều lắm đấy!”

“Chờ lát nữa ăn xong, hai ta đánh giao lưu một trận đi?”

Giang Vệ Quốc vội vàng nói: “Đường Nhi, không được vô lễ! Đâu có chuyện vừa gặp mặt lần đầu là rủ rê khách quý đánh nhau? Cháu cũng lớn ròi, phải thục nữ hơn một chút, nếu không sau này ai dám lấy cháu hả?”

“Thì sao chứ? Người luyện võ chúng ta phải tự nhiên phóng khoáng như thế đấy!”

Dứt lời, Giang Đường nói tiếp: “Phải rồi, cháu vừa mới qua khảo nghiệm của Đoạn chiến thần,

thành công gia nhập quân Doanh Châu!”

“Ông nội, cháu sẽ thay ông hoàn thành tâm nguyện mà ông chưa thế hoàn thành!”

Giang Đường đi theo ông nội tập võ từ nhỏ, quân Doanh châu mà ông nội từng tham gia là giấc mơ bấy lâu nay của cô ta.


“ồ, thế hả?” Giang Vệ Quốc gật đầu khen ngợi, cười nói: “Hôm nay đúng là có chuyện tốt liên tục!”

Sau đó, Giang Vệ Quốc gọi người lấy thêm một chiếc ghế đặt bên cạnh Diệp Lâm.

“Đường Nhi, lại đây, ngồi bên cạnh cậu bạn Diệp đi, tiếp đãi cậu ấy thay ông!”

Giang Đường tự nhiên hào phóng ngồi xuống, tự mình rót cho Diệp Lâm một cốc trà: “Diệp thần y, uống trà đi.”

“Cảm ơn!” Diệp Lâm nhận cốc trà, một mùi thơm thoang thoảng bay đến, không biết là mùi trà hay là mùi hơi thở của Giang Đường.

Giang Vệ Quốc thấy Diệp Lâm và Giang Đường trai tài gái sắc ngồi bên cạnh nhau, có vẻ rất là xứng đôi, thì nảy ra ý định nhận cháu rể.

Vậy nên, ông ta thử hỏi: “Cậu Diệp, cậu kết hôn chưa?”

“Chưa.” Diệp Lâm lắc đầu.

“Vậy cậu có bạn gái chưa?”


“Chưa có.” Diệp Lâm lại lắc đ’âu.

Nghe vậy, Giang Vệ Quốc cười tươi rói: “Vậy cậu thấy cháu gái tôi thế nào? Có xinh đẹp hay không?”

“Xinh đẹp!” Diệp Lâm thừa nhận.

Vẻ đẹp của Giang Đường khác với vẻ đẹp dịu dàng của con gái Giang Nam. Trên người Giang Đường có vẻ đẹp tự nhiên phóng khoáng của con gái giang hồ.

Nghe người ta khen ngợi, Giang Đường tất nhiên là vui vẻ, cười trả lời: “Diệp thần y cũng rất đẹp trai!”

Lúc này, Giang Vệ Quốc nói tiếp: “Cậu Diệp, cậu chữa khỏi vết thương cho tôi, coi như là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi một ông già già khọm, không có gì để báo đáp cho cậu.”

“Cô cháu gái này của tôi do tôi nuôi lớn, giống như là hòn ngọc quý trên tay tôi. Bây giờ con bé đã thành niên, tới tuổi cưới hỏi rồi. Hay là tôi gả con bé cho cậu làm vợ đi!”
 
Chương 553: C553: Vậy cậu có bạn gái chưa


“Hóa ra là em Giang Đường!” Hoa Quốc Đống nhìn chằm chằm cô ta, khen ngợi: “Lâu rồi không gặp, em càng lớn càng xinh đẹp!”

Giang Đường vốn dĩ có nét từ nhỏ, tới khi lớn lên thì nối tiếng cả Phụng Thiên, người theo đuổi xếp dài cả phố.

Hai nhà Hoa và Giang có gia thế tương đương. Cha của Hoa Quốc Đống đã từng đi nhà họ Giang hỏi vợ cho con trai.

Tiếc là nhà họ Giang có cả trai lẫn gái, một văn một võ, ai cũng cực kì ưu tú. Thấy Hoa Quốc Đổng là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp thì từ chổi.

Vậy nên Hoa Quốc Đống rất thất vọng, cứ nghĩ đến chuyện này là muốn phấn đấu, nhưng mà phấn đấu được một lát thì ngừng.

Hôm nay gặp lại Giang Đường, Hoa Quốc Đổng thầm thề nhất định phải đi theo sư phụ làm việc cho tốt, gây dựng sự nghiệp thành công, khiến cho nhà họ Giang thay đối cái nhìn về mình, cho phép mình đi cưới em Giang Đường.

“Ha ha, cháu đến đúng lúc lắm!” Thấy cháu gái đến chơi, Giang Vệ Quốc cười vẫy tay gọi cô ta lại gặp khách.

“Ông nội, cháu vừa đến cửa thì nghe đám


người giúp việc nói là có một vị thần y đến nhà ta, chữa khỏi vết thương lâu năm trên lưng ông?”

“Cháu thấy ông mặt mày hồng hào, còn mở tiệc ăn mừng nữa, chắc là thật rồi hả?”

Giang Đường cười khanh khách đi tới.

“Đúng vậy!” Giang Vệ Quốc cười gật đầu, sau đó chỉ về phía Diệp Lâm, nói: “Còn không mau đi qua cảm ơn thần y thay ông!”

Giang Đường đánh giá Diệp Lâm từ trên xuống dưới bằng đôi mắt đẹp của mình, cười nói: “Tôi biết anh. Anh chính là Diệp Lâm – thiếu niên anh hùng đánh chết Tọa Sơn Điêu?”

“Lúc nãy tôi có nghe hai vị chiến thần Doanh Châu và Thanh châu nhắc đến anh. Bọn họ khen ngợi anh nhiều lắm đấy!”

“Chờ lát nữa ăn xong, hai ta đánh giao lưu một trận đi?”

Giang Vệ Quốc vội vàng nói: “Đường Nhi, không được vô lễ! Đâu có chuyện vừa gặp mặt lần đầu là rủ rê khách quý đánh nhau? Cháu cũng lớn ròi, phải thục nữ hơn một chút, nếu không sau này ai dám lấy cháu hả?”

“Thì sao chứ? Người luyện võ chúng ta phải tự nhiên phóng khoáng như thế đấy!”

Dứt lời, Giang Đường nói tiếp: “Phải rồi, cháu vừa mới qua khảo nghiệm của Đoạn chiến thần,

thành công gia nhập quân Doanh Châu!”

“Ông nội, cháu sẽ thay ông hoàn thành tâm nguyện mà ông chưa thế hoàn thành!”

Giang Đường đi theo ông nội tập võ từ nhỏ, quân Doanh châu mà ông nội từng tham gia là giấc mơ bấy lâu nay của cô ta.


“ồ, thế hả?” Giang Vệ Quốc gật đầu khen ngợi, cười nói: “Hôm nay đúng là có chuyện tốt liên tục!”

Sau đó, Giang Vệ Quốc gọi người lấy thêm một chiếc ghế đặt bên cạnh Diệp Lâm.

“Đường Nhi, lại đây, ngồi bên cạnh cậu bạn Diệp đi, tiếp đãi cậu ấy thay ông!”

Giang Đường tự nhiên hào phóng ngồi xuống, tự mình rót cho Diệp Lâm một cốc trà: “Diệp thần y, uống trà đi.”

“Cảm ơn!” Diệp Lâm nhận cốc trà, một mùi thơm thoang thoảng bay đến, không biết là mùi trà hay là mùi hơi thở của Giang Đường.

Giang Vệ Quốc thấy Diệp Lâm và Giang Đường trai tài gái sắc ngồi bên cạnh nhau, có vẻ rất là xứng đôi, thì nảy ra ý định nhận cháu rể.

Vậy nên, ông ta thử hỏi: “Cậu Diệp, cậu kết hôn chưa?”

“Chưa.” Diệp Lâm lắc đầu.

“Vậy cậu có bạn gái chưa?”


“Chưa có.” Diệp Lâm lại lắc đ’âu.

Nghe vậy, Giang Vệ Quốc cười tươi rói: “Vậy cậu thấy cháu gái tôi thế nào? Có xinh đẹp hay không?”

“Xinh đẹp!” Diệp Lâm thừa nhận.

Vẻ đẹp của Giang Đường khác với vẻ đẹp dịu dàng của con gái Giang Nam. Trên người Giang Đường có vẻ đẹp tự nhiên phóng khoáng của con gái giang hồ.

Nghe người ta khen ngợi, Giang Đường tất nhiên là vui vẻ, cười trả lời: “Diệp thần y cũng rất đẹp trai!”

Lúc này, Giang Vệ Quốc nói tiếp: “Cậu Diệp, cậu chữa khỏi vết thương cho tôi, coi như là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi một ông già già khọm, không có gì để báo đáp cho cậu.”

“Cô cháu gái này của tôi do tôi nuôi lớn, giống như là hòn ngọc quý trên tay tôi. Bây giờ con bé đã thành niên, tới tuổi cưới hỏi rồi. Hay là tôi gả con bé cho cậu làm vợ đi!”
 
Chương 525: C525: Quay lại nhà họ trương


Thấy tam đương gia thật sự nối giận, lập tức phải đi giết người ngay, Ngũ Phù Sênh vội vàng nói thêm: “Tam đương gia, còn một chuyện tôi quên nói nữa.”

“Bên nhà họ Trương không chỉ có thằng nhãi họ Diệp, mà còn có Hàn Sơn Hà – chiến thân Thanh châu nữa. Hơn nữa, Hàn Sơn Hà vẫn luôn bảo vệ thằng nhãi kia.”

Cái gì?

Có mặt Hàn Sơn Hà – chiến thần Thanh Châu nữa hả?

Nghe vậy, đỏi nam nữ cùng nhìn nhau.

Tuy rằng trong lòng người đàn ông không phục, nhưng ngoài mặt vẫn có vẻ do dự, không còn dứt khoát quyết đoán như lúc nãy nữa.

Người phụ nữ thấy vậy liền khéo léo mà hóa giải xấu hổ: “Nếu có Hàn chiến thần nữa thì chúng ta nể mặt Hàn chiến thân một lần đi, ai bảo ông ta là chiến thần bảo vệ Đại Hạ cơ chứ? cổ võ giả chúng ta cũng có tình yêu đất nước, cố gắng đừng trở thành kẻ địch với bọn họ!”

Nghe vậy, người đàn ông thuận thế bước xuống bậc thang: “Phu nhân nói đúng lắm, cần thiết phải nế mặt một lần. Không phải là vì chúng ta sợ bọn họ, mà là vì chúng ta kính trọng chức


nghiệp của bọn họ.”

Ngũ Phù Sênh vội vàng gật đầu đáp vâng. Ông ta sợ vì mình mà dẫn tới một đại chiến khu của Đại Hạ và núi Trường Bạch khai chiến với nhau, cái loại hậu quả này không ai gánh nổi.

“Khụ khụ!” Người đàn ông tằng hắng một tiếng, nói: “Tuy rằng chúng ta nể mặt Hàn chiến thần, nhưng mà tuyệt đối không thể tha cho thằng nhãi họ Diệp kia!”

“Tiểu Ngũ Tử, ông phái người đi theo dõi cậu ta đi, chờ lúc nào đó cậu ta ra khỏi Phụng Thiên thì lại đánh nhau cũng không muộn.”

“Vâng!” Ngũ Phù Sênh nhận lệnh đi làm.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Trương.

Diệp Lâm đỡ được một chiêu của Ngũ Phù Sênh, thành công đánh lui kẻ địch, lập tức trở thành một ngôi sao sáng chói lóa.


Mọi người vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng dù sao thì hiện giờ mọi người đều đã công nhận thực lực của anh, vì anh đã lần lượt giế t chết cao thủ nhà họ Trương và Tọa Sơn Điêu.

“Cậu Diệp đúng là anh hùng thiếu niên mà!”

“Tuổi còn trẻ mà đã đánh đổ được ngọn núi lớn Tọa Sơn Điêu, thật sự là khó lường được tương lai nha!”

Đối mặt với sự tâng bốc và khen ngợi của mọi người, Diệp Lâm không tỏ ý kiến gì cả, chỉ mỉm cười đáp trả.

“Đi về trước rồi nói sau!” Diệp Lâm lên tiếng.

Rốt cuộc thì chuyện giữa mình và nhà họ Trương còn chưa kết thúc.

“Đúng đúng đúng, quay lại nhà họ Trương trước đi!”

“Hôm nay nhà họ Trương chúng tôi mời khách, phải chiêu đãi Diệp tiên sinh thật tốt mới được!”

“Hôm nay có Hàn chiến thần và Diệp tiên sinh đến nhà họ Trương chúng tôi, thật sự là khiến chúng tôi rất vinh hạnh!”
 
Chương 554: C554: Đánh cược


Cái gì?

“Phụt…” Diệp Lâm vừa uổng một ngụm trà, lập tức phun ra hết.

Giang Đường cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía ông nội mình, không ngờ ông cụ lại thẳng thừng như thế.

“Haizz…” Hoa Quốc Đống ngồi đối diện nghe vậy thì tan nát cõi lòng.

Anh ta còn định phấn đấu khẳng định bản thân, nào ngờ nhà họ Giang lại đi coi trọng sư phụ mình… Rốt cuộc thì mình lại tìm được lý do nằm yên cho thời gian sắp tới rồi!

“Cậu than thở cái gì?” Hoàng Tiềm ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cậu không vui khi Long Vương có thế cưới được một cô vợ xinh đẹp hay sao?”

“Vui! Tôi đương nhiên là vui thay sư phụ tôi rồi!” Hoa Quốc Đổng còn nói cái gì được nữa, đương nhiên là phải chúc phúc rồi.

Hai cha con Giang Hải Đào và Giang Lãng cũng cực kì thưởng thức thiếu niên anh hùng như Diệp Lâm. Nếu có thể nhận anh làm con rể thì bọn họ vô cùng vui lòng.

“Cha, lần này chúng ta không mưu mà hợp!”


Giang Hải Đào cười nói: “Thật ra thì từ lần đầu nhìn thấy Diệp Lâm, con cũng đã có suy nghĩ này rồi.

Giang Lãng cũng cười nói: “Em gái luyện võ từ nhỏ, gan dạ sáng suốt, đàn ông bình thường sẽ không lọt vào mắt em ấy, cháu thấy Diệp tiên sinh rất thích hợp!”

“Cháu đồng ý việc hôn nhân này!”

Cuối cùng, Giang Vệ Quốc cười tủm tỉm nhìn về phía Diệp Lâm, hỏi ý kiến của anh: “Cậu Diệp, ý của cậu thế nào? Có muốn hẹn hò với cháu gái tôi không?”

“À thì…” Diệp Lâm khó xử: “ông Giang, các ông đừng lấy loại chuyện này ra nói đùa.”

“Hả?” Giang Vệ Quốc nghiêm mặt nói: “Cậu nhìn tôi giống nói đùa lắm hả?”

Thấy Diệp Lâm cứ từ chối mãi, Giang Đường vốn dĩ có chút ngại ngùng không nhịn được hỏi: “Có phải là anh chê tôi xấu không?”

“Không phải!” Diệp Lâm nói: “Cô rất xinh đẹp!”

“Vậy là anh chê tôi yếu?” Giang Đường lại hỏi.

“Không phải!” Diệp Lâm cười khố lắc đầu.

“Hừ, anh đừng tưởng rằng hiện tại thực lực của tôi không bằng anh, anh liền có thể coi

thường tôi. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ trở nên mạnh như Kim võ thần đội cận vệ Yến Kinh. Đến khi ấy, tôi mới là người coi thường anh!”

Giang Đường chí hướng cao lớn, coi Kim Lũ

Y – người được gọi là nữ võ thần, cũng là người nổi bật nhất Đại Hạ hiện nay là tấm gương.

“ơ, phải rồi, anh cũng đến từ Yến Kinh đúng không? Chắc là anh cũng biết chỉ huy sứ Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh hả?”


Diệp Lâm gật đầu.

Anh biết nhiều lắm.

Giang Đường có chút hâm mộ nói: “Thế nào cũng sẽ có ngày tôi trở nên mạnh như Kim võ thần!”

Nghe vậy, Diệp Lâm lại cười khổ, thầm nghĩ cô đừng giống cô ta thì tốt hơn. Nếu cô giống cô ta thì chắc chắn cô sẽ coi tôi là kẻ thù.

“Anh cười cái gì?” Giang Đường hỏi tiếp: “Có phải là cười tôi không biết tự lượng sức mình hay không?”

“Không phải.” Diệp Lâm vội vàng giải thích.

“Nghe nói tháng sau anh định đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu?” Giang Đường chợt đối đề tài.

“Đúng vậy,” Diệp Lâm gật đầu.

“Vậy anh có dám đánh cuộc với tôi không?” Giang Đường ngẩng đầu lên hỏi.

“Đánh cược?” Diệp Lâm sửng sốt: “Đánh cuộc cái gì?”


Giang Đường đáp: “Nếu tương lai tôi có thế trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên kế từ khi Đại Hạ thành lập, thì có nghĩa là tôi xứng đôi với anh, không phải nhà họ Giang chúng tôi trèo cao.”

“Đến khi ấy, anh phải cưới tôi!”

Từ khi Đại Hạ thành lập cho đến ngày hôm nay, đã có hơn một trăm vị chiến thần, nhưng chưa có một vị chiến thần nào là nữ.

Kể cả Kim Lũ Y được người ta gọi là nữ võ thần, được chiến thần u Châu coi là người nổi nghiệp, thì cô ta cũng chỉ là người có hi vọng trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên, chứ chưa thể tiếp nhận vị trí chiến thần của cha nuôi được.

Cho dù có chiến thần u châu đề cử, thì cô ta cũng cần phải trải qua nhiều khảo nghiệm và khiêu chiến mang tính khó khăn cực mạnh mới được.

Muốn trở thành một vị chiến thần trấn thủ một châu, nói dễ hơn làm!

“Anh dám đánh cuộc với tôi không?” Giang Đường kiêu ngạo hỏi.

Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Nếu tôi

thua thì tôi bỗng dưng được một cô vợ? Vậy nếu tôi thẳnq thì tôi có chỗ tốt qì đây?”
 
Chương 554: C554: Đánh cược


Cái gì?

“Phụt…” Diệp Lâm vừa uổng một ngụm trà, lập tức phun ra hết.

Giang Đường cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía ông nội mình, không ngờ ông cụ lại thẳng thừng như thế.

“Haizz…” Hoa Quốc Đống ngồi đối diện nghe vậy thì tan nát cõi lòng.

Anh ta còn định phấn đấu khẳng định bản thân, nào ngờ nhà họ Giang lại đi coi trọng sư phụ mình… Rốt cuộc thì mình lại tìm được lý do nằm yên cho thời gian sắp tới rồi!

“Cậu than thở cái gì?” Hoàng Tiềm ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cậu không vui khi Long Vương có thế cưới được một cô vợ xinh đẹp hay sao?”

“Vui! Tôi đương nhiên là vui thay sư phụ tôi rồi!” Hoa Quốc Đổng còn nói cái gì được nữa, đương nhiên là phải chúc phúc rồi.

Hai cha con Giang Hải Đào và Giang Lãng cũng cực kì thưởng thức thiếu niên anh hùng như Diệp Lâm. Nếu có thể nhận anh làm con rể thì bọn họ vô cùng vui lòng.

“Cha, lần này chúng ta không mưu mà hợp!”


Giang Hải Đào cười nói: “Thật ra thì từ lần đầu nhìn thấy Diệp Lâm, con cũng đã có suy nghĩ này rồi.

Giang Lãng cũng cười nói: “Em gái luyện võ từ nhỏ, gan dạ sáng suốt, đàn ông bình thường sẽ không lọt vào mắt em ấy, cháu thấy Diệp tiên sinh rất thích hợp!”

“Cháu đồng ý việc hôn nhân này!”

Cuối cùng, Giang Vệ Quốc cười tủm tỉm nhìn về phía Diệp Lâm, hỏi ý kiến của anh: “Cậu Diệp, ý của cậu thế nào? Có muốn hẹn hò với cháu gái tôi không?”

“À thì…” Diệp Lâm khó xử: “ông Giang, các ông đừng lấy loại chuyện này ra nói đùa.”

“Hả?” Giang Vệ Quốc nghiêm mặt nói: “Cậu nhìn tôi giống nói đùa lắm hả?”

Thấy Diệp Lâm cứ từ chối mãi, Giang Đường vốn dĩ có chút ngại ngùng không nhịn được hỏi: “Có phải là anh chê tôi xấu không?”

“Không phải!” Diệp Lâm nói: “Cô rất xinh đẹp!”

“Vậy là anh chê tôi yếu?” Giang Đường lại hỏi.

“Không phải!” Diệp Lâm cười khố lắc đầu.

“Hừ, anh đừng tưởng rằng hiện tại thực lực của tôi không bằng anh, anh liền có thể coi

thường tôi. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ trở nên mạnh như Kim võ thần đội cận vệ Yến Kinh. Đến khi ấy, tôi mới là người coi thường anh!”

Giang Đường chí hướng cao lớn, coi Kim Lũ

Y – người được gọi là nữ võ thần, cũng là người nổi bật nhất Đại Hạ hiện nay là tấm gương.

“ơ, phải rồi, anh cũng đến từ Yến Kinh đúng không? Chắc là anh cũng biết chỉ huy sứ Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh hả?”


Diệp Lâm gật đầu.

Anh biết nhiều lắm.

Giang Đường có chút hâm mộ nói: “Thế nào cũng sẽ có ngày tôi trở nên mạnh như Kim võ thần!”

Nghe vậy, Diệp Lâm lại cười khổ, thầm nghĩ cô đừng giống cô ta thì tốt hơn. Nếu cô giống cô ta thì chắc chắn cô sẽ coi tôi là kẻ thù.

“Anh cười cái gì?” Giang Đường hỏi tiếp: “Có phải là cười tôi không biết tự lượng sức mình hay không?”

“Không phải.” Diệp Lâm vội vàng giải thích.

“Nghe nói tháng sau anh định đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu?” Giang Đường chợt đối đề tài.

“Đúng vậy,” Diệp Lâm gật đầu.

“Vậy anh có dám đánh cuộc với tôi không?” Giang Đường ngẩng đầu lên hỏi.

“Đánh cược?” Diệp Lâm sửng sốt: “Đánh cuộc cái gì?”


Giang Đường đáp: “Nếu tương lai tôi có thế trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên kế từ khi Đại Hạ thành lập, thì có nghĩa là tôi xứng đôi với anh, không phải nhà họ Giang chúng tôi trèo cao.”

“Đến khi ấy, anh phải cưới tôi!”

Từ khi Đại Hạ thành lập cho đến ngày hôm nay, đã có hơn một trăm vị chiến thần, nhưng chưa có một vị chiến thần nào là nữ.

Kể cả Kim Lũ Y được người ta gọi là nữ võ thần, được chiến thần u Châu coi là người nổi nghiệp, thì cô ta cũng chỉ là người có hi vọng trở thành vị nữ chiến thần đầu tiên, chứ chưa thể tiếp nhận vị trí chiến thần của cha nuôi được.

Cho dù có chiến thần u châu đề cử, thì cô ta cũng cần phải trải qua nhiều khảo nghiệm và khiêu chiến mang tính khó khăn cực mạnh mới được.

Muốn trở thành một vị chiến thần trấn thủ một châu, nói dễ hơn làm!

“Anh dám đánh cuộc với tôi không?” Giang Đường kiêu ngạo hỏi.

Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Nếu tôi

thua thì tôi bỗng dưng được một cô vợ? Vậy nếu tôi thẳnq thì tôi có chỗ tốt qì đây?”
 
Chương 526: C526: Chuyện đã tới mức này rồi


Đa số người ở hiện trường đều là người nhà họ Trương. Bọn họ đã sớm khâm phục Diệp Lâm, coi Diệp Lâm là khách quý trong nhà.

Rất nhanh sau đó, đám người về tới nhà họ Trương.

Lúc này, gia chủ Trương Văn Viễn đang lục tung khắp nhà, thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.

Kết quả ông ta còn chưa kịp chạy thì đã thấy Diệp Lâm chiến thắng trở về cùng với đám người trong tộc.

“Các người…” Trương Văn Viễn sửng sốt.

Bởi vì người dẫn đầu, ngoài Diệp Lâm ra thì còn có một người đàn ông trung niên mặc quân trang, khí thế hơn người.

“Ông… ông là…” Trương Văn Viễn cảm thấy ông ta quen quen.

“Gia chủ, ông ấy chính là Hàn chiến thần!” Có người vội vàng giới thiệu.

“ơ?” Trương Văn Viễn hô lên một tiếng: “Hóa ra là Hàn chiến thần Thanh châu, ngại quá khi không tiếp đón từ xa!”


Trương Văn Viễn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, khi thấy chiến thần Thanh Châu sánh bước cùng Diệp Lâm.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ha ha, gia chủ Trương, làm phiền rồi.” Hàn Sơn Hà cười chào hỏi.

“Không dám, không dám…” Trương Văn Viễn liên tục khom người nói không dám.

Ông ta không kịp nghĩ nhiều. Trong nhà có nhân vật lớn, ông ta là chủ một nhà, cần phải tự mình tiếp đãi.

Sau đó, một bàn tiệc phong phú được dọn lên.

Nhà họ Trương bỗng chốc giăng đèn kết hoa, cực kì náo nhiệt, giống như là đang trong một bữa tiệc chúc mừng.

Lúc này, Trương Văn Viễn cũng nghe người ta nói hết mọi chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài… Diệp Lâm dùng thực lực của bản thân đánh chết Tọa Sơn Điêu và đỡ được một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, thậm chí ngay cả Hàn chiến thần cũng đứng về phía Diệp Lâm.

“Có chuyện lạ như thế nữa hả?” Trương Văn Viễn ngầm cảm thán, không dám nhìn thẳng vào Diệp Lâm nữa: “Tên họ Diệp kia là quái vật phương nào vậy? Ngay cả cổ võ giả núi Trường Bạch cũng không làm gì được cậu ta?”


Chuyện đã tới mức này rồi, Trương Văn Viễn cực kì hối hận.

Sớm biết như thế thì lúc nãy ông ta không nên thu dọn đ’ô đạc, mà nên bỏ chạy luôn.

Bây giờ dù có muốn bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi.

Trương Văn Viễn đành phải căng da đầu đi tiếp khách, không dám chậm trễ một chút nào.

Trong bữa tiệc, mọi người sôi nổi kính rượu với Diệp Lâm để tỏ vẻ kính trọng, đồng thời khen ngợi công lao vĩ đại giết kẻ hại dân khi làm chết Tọa Sơn Điêu.

Bọn họ rõ ràng là đấy Diệp Lâm lên vị trí anh hùng của Phụng Thiên.

Nghe vậy, Đoạn Tử Du cảm thấy chua xót,

còn có một chút ghen ghét.

Vốn dĩ diệt cướp là công việc thuộc trách nhiệm của Doanh Châu bọn họ. Kết quả là Tọa Sơn Điêu bị người ngoài đánh chết, công lao bị người ngoài đoạt hết, và mình lại trở thành phông nền.

Điều khiến Đoạn Tử Du khó chịu hơn là hai cha con nhà họ Hàn đều rất thân thiết với Diệp Lâm.

Hàn Sơn Hà thậm chí còn mời Diệp Lâm: “Có hứng thú đến Thanh Châu phát triến hay không?” . Ngôn Tình Nữ Phụ

“Một thân bản lĩnh của cậu, chỉ có khi vào quân đội mới có không gian phát huy. Hơn nữa, khi cậu vào quân Thanh Châu của tôi rồi, đám cổ võ giả núi Trường Bạch kia sẽ không dám động vào cậu nữa.”
 
Chương 555: C555: Hay lắm


“CÔ vợ là tôi không phải bỗng dưng là có đâu! Anh cũng cần phải trở thành chiến thần mới được, nếu không tôi sẽ ghét bỏ anh yếu đấy chứ!”

Dứt lời, Giang Đường nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Về phần anh thắng hả… ây da, chờ lúc anh thắng rồi nói sau!”

“Anh ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng dám giết, đừng nói là một ván cược nhỏ thế này cũng không dám nhé?”

Giang Đường nheo mắt, khiêu khích nhìn về phía Diệp Lâm.

Diệp Lâm hơi sửng sốt, thầm nghĩ hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?

Lúc này, Giang Vệ Quốc ở bên cạnh cười nói: “Cậu Diệp, cậu cứ đánh cược với con bé đi, xem như cho con bé một chút cố vũ!”

Diệp Lâm do dự, nhưng vì không làm mọi người mất hứng, bèn đáp: “Được rồi. Tôi đánh cược với cô!”

Dù sao thì cũng rất khó để lấy được chức vị chiến thần.


Diệp Lâm gần như nắm chắc phần thắng trong ván cược này.

“Hay lắm!” Giang Đường tràn đầy hứng thú vươn tay ra: “Chúng ta vỗ tay thề, một lời đã định!”

Bốp bốp bốp!

Ba chưởng liên tục, hẹn ước lẫn nhau.

“Chúc cô sớm trở thành nữ chiến thần!” Diệp Lâm cười nói với Giang Đường.

“ừ, tháng sau anh cũng tranh đoạt chức vị chiến thần Ung Châu, cố lên nhé!” Giang Đường cổ vũ.

Sau đó, mọi người cùng nhau nâng ly, cùng nhau làm chứng.


Sau khi uống vài ly ăn vài món, Hoàng Tiềm đứng dậy kính rượu với Giang Đường: “Long Mầu, tôi kính cô một ly, chúc cô sớm thực hiện được nguyện vọng.”

“ơ? Long Mẩu? Là tôi hả?” Giang Đường cảm thấy vừa bất ngờ vừa khó hiếu về cách xưng hô kia, hỏi: ‘Vi sao lại gọi tôi như vậy?”

Hoàng Tiềm giải thích: “Diệp Lâm là Long Vương của chúng tôi. Nếu tương lai cô có thể trở thành chiến thần, gả cho Long Vương của chúng tôi, thì cô chính là Long Mẩu!”

“Long Mẩu? Ha ha… cách gọi này thú vị thật đấy!” Giang Đường cảm thấy rất thích thú với cách xưng hô kia, nâng ly lên nói: “Vậy tôi tranh thủ sớm ngày trở thành Long Mầu!”

Sau khi buông ly rượu, Giang Đường thậm chí đã nghĩ ra phong hào của mình, là: chiến thần Doanh châu, phong hào… Long Mẩu!

Một bữa tiệc tối, cả khách lẩn chủ đều vui vẻ.

Sau khi tan tiệc, người nhà họ Giang mời Diệp Lâm ở lại nghỉ ngơi nhưng bị Diệp Lâm uyển chuyển từ chối.

“Tôi còn phải quay lại nhà họ Trương xử lý vài chuyện.” Diệp Lâm giải thích.

“Vậy được rồi.” Một nhà bốn người Giang Vệ Quốc đưa đám người Diệp Lâm ra cửa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom