Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 569: C569: Long vương đại nhân


Thấy Trịnh Tam Pháo cuối cùng cũng không nhịn được mà muốn tự mình ra tay, một đám trộm cướp đều lập tức phấn chấn cho rằng sắp có trò hay đế xem, nhân tiện thưởng thức và kiến thức một chút sự lợi hại thật sự của cổ võ giả, lại còn là một vị cổ võ giả hàng đầu núi Trường Bạch.

“Nghe nói thực lực của anh Pháo là thượng tam phấm, cũng chính là tòng sư nhị phẩm!”

“Chỉ có cố võ giả mới có thể đột phá liên tục bước vào cảnh giới tông sư thượng tam phấm. Đám người thực lực thất bát phẩm chúng ta mỗi một lần muốn đột phá đều khó như lên trời!”

“Thấy chùy băng trong tay anh Pháo không? Đó chính là vũ khí được luyện chế từ hàn băng vạn năm quanh năm không tan trên núi Trường Bạch!”

“Nó không còn là một vũ khí bình thường nữa, mà là một pháp khí hàng thật giá thật.”

Đám trộm cướp mồm năm miệng mười mà cùng kế lại những tin đồn mình từng nghe.

Bọn họ coi Trịnh Tam Pháo giống như là vô địch thiên hạ, cho rằng chủ nhân của Long Môn sắp thua thê thảm rồi.

Dám trêu chọc cổ võ giả hả, có chết cũng không biết mình đã chết thế nào!

Thấy vậy, Diệp Lâm bước đi lên, chuẩn bị nghênh chiến.

“Long Vương đại nhân, cẩn thận!”

“Đừng khinh địch, anh ta chính là cổ võ giả đến từ núi Trường Bạch, thực lực rất mạnh đấy!”


Hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm đều toát mồ hôi thay Diệp Lâm.

Liễu Như Yên cũng vội vàng nói: “Diệp tiên sinh muốn để Tiên Nhi lên giúp đỡ không?”

Trong mắt mọi người, nếu có cự mãng đánh phụ trợ, một người một thú hợp tác với nhau, thì có lẽ sẽ có phần thắng.

“Không cần!” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Mang đại xà đến đây là vì bảo vệ các người, ngoan ngoãn đứng đó đợi đi, còn anh ta cứ đế cho tôi đối phó là được!”

Dù là mở đường lúc nãy hay là trận chiến sắp bùng nố ngay bây giờ thì Diệp Lâm đều có thế qua lại tự nhiên. Nhưng vì anh chỉ có một người, không rảnh lo cho đám người Hoa Quốc Đống, nên mới mang theo đại xà làm vệ sĩ cho ba người họ.

Trong nhất thời, hai người đứng mặt đối mặt với nhau.

“Thấy chùy băng trong tay tôi không?” Trịnh Tam Pháo khoe ra: “Nó được làm từ hàn băng

quanh năm không tan!”

Quanh năm không tan!

Diệp Lâm cảm thấy cách nói này có chút khoa trương.


“Anh có tin là lát nữa tôi sẽ khiến cho chùy băng trong tay anh tan thành nước hay không?” Diệp Lâm lạnh nhạt đáp.

Cái gì?

Nghe vậy, Trịnh Tam Pháo tức giận đến mức bật cười.

“Chết tới nơi rồi mà còn dám ăn nói mạnh miệng hả?”

“Xem ra là cậu còn chưa thấy sự lợi hại của chùy băng! chỉ với khí lạnh bên ngoài chùy băng thòi là đã đạt tới mức âm hàng trăm độ rồi! Người bình thường chỉ cần chạm vào một chút thôi là sẽ bị đông lạnh. Vậy mà cậu còn dám mơ mộng hòa tan chùy băng trong tay tôi?”

“Ha ha… Xem ra tôi phải dùng chùy băng đâm thủng miệng của cậu trước, để xem cậu còn dám bậy bạ nữa không?”

Vừa dứt lời, thân hình vạm vỡ của Trịnh Tam Pháo thế mà lại lao về phía Diệp Lâm với tốc độ cực kì nhanh chóng, đồng thời múa may chùy băng trong tay, một luồng khí lạnh đáng sợ đập vào trước mặt.

Diệp Lâm nhìn thoáng qua chùy băng, từ xa đã cảm nhận được khí lạnh truyền đến từ bên trên. Lúc nãy đúng là anh đã có chút khinh thường nó.

Quả nhiên, người bình thường không thế chịu nổi được kể cả khí lạnh từ mặt ngoài.

Âm một trăm độ c lập tức khiến người ta đông lạnh.

Diệp Lâm vốn định dùng kiếm để đánh, nhưng mà bất chợt lại nhớ đến cây dao găm kia của mình.

Chùy băng trong tay đối phương lớn hơn dao găm không nhiều.

Vậy nên Diệp Lâm quyết đoán vứt kiếm, lấy dao găm ra để chiến đấu.

“Đế tôi nhìn xem là hàn băng vạn năm trong tay anh mạnh hơn, hay là dao găm do cửu sư phụ tănq tôi manh hơn!”
 
Chương 540: C540: Quyết tâm thực hiện


Nếu làm theo ý tưởng ban đầu của Dược Vương.

Đó là quảng bá cả ba phương thuốc.

Nếu làm được điều đó, mọi người đều có thể luyện võ, thiên hạ sẽ không còn bệnh tật và tuổi thọ sẽ được kéo dài.

Khi đó, người Đại Hạ ai cũng giống như rồng như hổ, vươn lên đứng đầu thế giới.

Thế nhưng, lý tưởng tuy đẹp nhưng thực hiện lại rất khó.

Nếu bắt tay vào làm thì đừng nói đến việc nhân rộng hết ba phương thuốc đó, cho dù chỉ muốn quảng bá một loại thôi cũng đã khó khăn rồi.

Dược Vương Cốc vốn nổi tiếng khắp thế giới, nhưng khi Dược Vương công bố những gì mình sắp làm, những bệnh nhân được Dược Vương cứu sổng, thậm chí cả những vị khách và những người ủng hộ Dược Vương Cốc, tất cả đều đứng ra phản đối.

Dược Vương trong nháy mắt đã biến thành tro bụi, cùng họ lưới rách cá chết, cuối cùng phải chôn thân trong tù, thật đáng buồn.

Người ta thường nói, người cầm ngọc trong tay là có tội!


Dược Vương nắm giữ thứ có thể thay đối thế giới, khiến tất cả mọi người sửng sốt và sợ hãi.

Nhưng Dược Vương không có sức mạnh tuyệt đổi để thay đổi và chống lại tất cả những điều này.

Kết cục cuối cùng là Dược Vương Cốc bị đóng cửa, còn bản thân Dược Vương cũng bị mắc kẹt trong ngục giam số 0. Đây vừa là cách giúp ông ấy suy nghĩ lại mọi chuyện, vừa là cách để trốn tránh tai họa.

Bây giờ, ba đơn thuốc đó.

Trúc Cơ Đan cho phép mọi người đều có thể luyện võ vẫn còn ở Dược Vương Cốc.

Hoàn Dương Đan có khả năng khiến người chết sống lại vẫn đang nằm trong tay Dược Vương.

Chỉ có Hỗn Nguyên Đan có thế chữa khỏi mọi bệnh tật là được Diệp Lâm mang ra ngoài mà thôi.

So với Trúc Cơ Đan và Hoàn Dương Đan, hai loại đan dược có thể lật đổ thiên hạ, Dược Vương muốn để Diệp Lâm quảng bá Hỗn Nguyên Đan, giúp thế giới không còn bệnh tật trước rồi tính tiếp.

Bước đi này rất khó khăn.

Nhưng luôn có những người muốn thử thực

hiện.

Dược Vương từng thử, nhưng kết quả lại không như ý, giống như giữa đường bị ai đó đánh gãy chân, khó có thế tạo ra thay đổi.

Nhưng bây giờ, Diệp Lâm không chỉ có được kiến thức của Dược Vương mà anh thậm chí còn trẻ hơn và giỏi hơn cả Dược Vương trước đây.

Diệp Lâm quyết định sẽ thực hiện nó.

Dù có hàng nghìn người ngăn cản thì anh vẫn sẽ làm!


“Ông Miêu, ông có sợ phải làm những việc này không?” Diệp Lâm hỏi.

Ông Miêu ngẫm nghĩ, quả thực có hơi lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, cảm giác khắp nơi đều có vật cản.

Trước hết, điều họ phải đối mặt là toàn bộ ngành dược phẩm.

Nếu họ làm như vậy, tương đương với việc vi phạm quy tắc của ngành này và trở thành kẻ thù của công chúng!

Có câu, cướp mất con đường kiếm tiền của người khác giống như giết cha mẹ mình.

Hậu quả không khó để tưởng tượng.

“Ha ha!” ông Miêu nghĩ đi nghĩ lại, sau đó cười nói: “Tôi đã hơn sáu mươi tuổi, đã sống đủ lâu rồi, còn gì phải sợ nữa cơ chứ?”

“Có thể sống sót để chứng kiến tâm nguyện bấy lâu của sư tố thành hiện thực, nếu bản thân tôi có thể giúp được gì đó, cho dù có chết tồi cũng sẽ không từ nan!”

Diệp Lâm thấy ông Miêu nghiêm túc, không hề đạo đức giả nên yên tâm giao mọi việc cho ông ta.

“Vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ giao toàn bộ việc sản xuất đan dược cho ông!”


“Ông cứ yên tâm làm việc đi, mọi rắc rối tôi sẽ giải quyết!”

Nếu bình thường có người nói ra những lời này, có lẽ ông Miêu còn có phần do dự và lo lắng.

Nhưng hôm nay, ông ta đã tận mắt chứng kiến Diệp Lâm đã giết Tọa Sơn Điêu và buộc võ cố giả núi Trường Bạch phải trở về, một tay lật đổ toàn bộ nhà họ Trương và chiếm lấy toàn bộ quyền lực.

Thủ đoạn và sức mạnh như vậy thực sự khiến người ta phải tâm phục khấu phục.

“Tôi sẽ làm ngay! Cậu cứ chờ tin vui của tôi đi!” Ông Miêu nhận lệnh rồi rời đi.

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đặc biệt là sau khi thấy lúc ông Miêu rời đi dường như có một cảm giác bi tráng đến lạ, mọi người xung

quanh đều có chút bối rối.

Không phải chỉ là sản xuất một viên thuốc thôi sao?

Chẳng lẽ sự biến mất của Dược Vương và việc Dược Vương Cốc đóng cửa đều có liên quan đến nhữnq viên thuốc này?
 
Chương 569: C569: Long vương đại nhân


Thấy Trịnh Tam Pháo cuối cùng cũng không nhịn được mà muốn tự mình ra tay, một đám trộm cướp đều lập tức phấn chấn cho rằng sắp có trò hay đế xem, nhân tiện thưởng thức và kiến thức một chút sự lợi hại thật sự của cổ võ giả, lại còn là một vị cổ võ giả hàng đầu núi Trường Bạch.

“Nghe nói thực lực của anh Pháo là thượng tam phấm, cũng chính là tòng sư nhị phẩm!”

“Chỉ có cố võ giả mới có thể đột phá liên tục bước vào cảnh giới tông sư thượng tam phấm. Đám người thực lực thất bát phẩm chúng ta mỗi một lần muốn đột phá đều khó như lên trời!”

“Thấy chùy băng trong tay anh Pháo không? Đó chính là vũ khí được luyện chế từ hàn băng vạn năm quanh năm không tan trên núi Trường Bạch!”

“Nó không còn là một vũ khí bình thường nữa, mà là một pháp khí hàng thật giá thật.”

Đám trộm cướp mồm năm miệng mười mà cùng kế lại những tin đồn mình từng nghe.

Bọn họ coi Trịnh Tam Pháo giống như là vô địch thiên hạ, cho rằng chủ nhân của Long Môn sắp thua thê thảm rồi.

Dám trêu chọc cổ võ giả hả, có chết cũng không biết mình đã chết thế nào!

Thấy vậy, Diệp Lâm bước đi lên, chuẩn bị nghênh chiến.

“Long Vương đại nhân, cẩn thận!”

“Đừng khinh địch, anh ta chính là cổ võ giả đến từ núi Trường Bạch, thực lực rất mạnh đấy!”


Hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm đều toát mồ hôi thay Diệp Lâm.

Liễu Như Yên cũng vội vàng nói: “Diệp tiên sinh muốn để Tiên Nhi lên giúp đỡ không?”

Trong mắt mọi người, nếu có cự mãng đánh phụ trợ, một người một thú hợp tác với nhau, thì có lẽ sẽ có phần thắng.

“Không cần!” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Mang đại xà đến đây là vì bảo vệ các người, ngoan ngoãn đứng đó đợi đi, còn anh ta cứ đế cho tôi đối phó là được!”

Dù là mở đường lúc nãy hay là trận chiến sắp bùng nố ngay bây giờ thì Diệp Lâm đều có thế qua lại tự nhiên. Nhưng vì anh chỉ có một người, không rảnh lo cho đám người Hoa Quốc Đống, nên mới mang theo đại xà làm vệ sĩ cho ba người họ.

Trong nhất thời, hai người đứng mặt đối mặt với nhau.

“Thấy chùy băng trong tay tôi không?” Trịnh Tam Pháo khoe ra: “Nó được làm từ hàn băng

quanh năm không tan!”

Quanh năm không tan!

Diệp Lâm cảm thấy cách nói này có chút khoa trương.


“Anh có tin là lát nữa tôi sẽ khiến cho chùy băng trong tay anh tan thành nước hay không?” Diệp Lâm lạnh nhạt đáp.

Cái gì?

Nghe vậy, Trịnh Tam Pháo tức giận đến mức bật cười.

“Chết tới nơi rồi mà còn dám ăn nói mạnh miệng hả?”

“Xem ra là cậu còn chưa thấy sự lợi hại của chùy băng! chỉ với khí lạnh bên ngoài chùy băng thòi là đã đạt tới mức âm hàng trăm độ rồi! Người bình thường chỉ cần chạm vào một chút thôi là sẽ bị đông lạnh. Vậy mà cậu còn dám mơ mộng hòa tan chùy băng trong tay tôi?”

“Ha ha… Xem ra tôi phải dùng chùy băng đâm thủng miệng của cậu trước, để xem cậu còn dám bậy bạ nữa không?”

Vừa dứt lời, thân hình vạm vỡ của Trịnh Tam Pháo thế mà lại lao về phía Diệp Lâm với tốc độ cực kì nhanh chóng, đồng thời múa may chùy băng trong tay, một luồng khí lạnh đáng sợ đập vào trước mặt.

Diệp Lâm nhìn thoáng qua chùy băng, từ xa đã cảm nhận được khí lạnh truyền đến từ bên trên. Lúc nãy đúng là anh đã có chút khinh thường nó.

Quả nhiên, người bình thường không thế chịu nổi được kể cả khí lạnh từ mặt ngoài.

Âm một trăm độ c lập tức khiến người ta đông lạnh.

Diệp Lâm vốn định dùng kiếm để đánh, nhưng mà bất chợt lại nhớ đến cây dao găm kia của mình.

Chùy băng trong tay đối phương lớn hơn dao găm không nhiều.

Vậy nên Diệp Lâm quyết đoán vứt kiếm, lấy dao găm ra để chiến đấu.

“Đế tôi nhìn xem là hàn băng vạn năm trong tay anh mạnh hơn, hay là dao găm do cửu sư phụ tănq tôi manh hơn!”
 
Chương 570: C570: Đối chọi gay gắt


Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.

Hai người Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo đồng thời ra tay.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả hai người đã kề sát bên nhau.

Một giây sau đó, vũ khí của hai người va chạm bên nhau.

Đối chọi gay gắt!

Một luồng khí lạnh lập tức ập vào trước mặt!

Nếu đối lại người khác thì chắc là giờ phút này đã bị đông lạnh thành băng.

Có điều, Diệp Lâm vốn dĩthuộc hỏa trong ngũ hành, không sợ bất cứ khí lạnh nào.

Cho dù khối hàn băng vạn năm kia bùng nố ra dòng khí lạnh đến mức nào dưới sự thúc giục của Trịnh Tam Pháo, thì đối với Diệp Lâm mà nói đều như là hóng gió, nhiều lắm chỉ là thổi rối kiếu tóc thôi.

“Hay lắm nhãi ranh, mày có thế nhịn thật đấy!”

Thấy Diệp Lâm vẫn không bị khí lạnh ăn mòn, ngay cả Trịnh Tam Pháo cũng hơi giật mình.

Có điều, giây tiếp theo, khi hai vũ khí va chạm vào nhau, Trịnh Tam Pháo nở nụ cười lạnh.

“Mày có thế nhịn được, nhưng mà cây dao găm trong tay mày cũng có thể nhịn được hả?”

ở trong mắt Diệp Tam Pháo, cây dao găm trông có vẻ bình thường của Diệp Lâm giống như là sắt vụn đồng nát vậy.

Sau khi bị chùy băng hàn băng vạn năm của anh ta đánh vào, cây dao găm kia chắc chắn là sẽ bị đánh gãy.

Ánh sáng từ cỏ mục mà dám đi tranh với ánh sáng từ mặt trăng?


Keng!

Giây tiếp theo…

ở dưới cực hàn, hai vũ khí va chạm tóe lửa.

“Sao… sao có thể chứ?”

Trịnh Tam Pháo thấy vậy thì lại giật mình.

Cái thứ đồng nát kia dựa vào cái gì mà có thể đánh với hàn băng vạn năm của mình?

Giống như là thằng nhãi kia có tư cách gì ra tay với cố võ giả là mình?

“Tao muốn đánh chết mày!”

Trịnh Tam Pháo nghiến răng nghiến lợi, trên mặt nổi gân xanh, đấy chùy băng trong tay bằng lực lượng mạnh nhất có thế.

Đúng lúc này, Diệp Lâm cảm nhận được dao găm trong tay trở nên là lạ.

Bên trong có sóng ngầm đang dâng trào mãnh liệt.

.

Giống như cái loại lực lượng bùng lên vào tối qua khi dao găm và yêu đao chạm vào nhau.

Diệp Lâm hơi giật mình, rồi lập tức bừng tỉnh.

Hóa ra lực lượng quỷ dị trong yêu đao chưa từng biến mất. Nó chỉ bị dao găm dung hợp, trở thành trạng thái huyền diệu trong anh có tôi, trong tôi có anh.


Khoảnh khắc dao găm và hàn băng vạn năm va chạm, cái loại lực lượng huyền diệu ấy lại bùng lên.

Khí lạnh khủng bố ăn mòn từng chút một mặt ngoài của dao găm, giống như là công thành đoạt đất.

“Ha ha… cái thứ đồng nát trong tay mày sắp nát rồi đúng không?”

Trịnh Tam Pháo bày ra vẻ đắc ý mọi thứ không nằm ngoài dự đoán của mình.

“Tao sẽ đông lạnh cả mày lần cái thứ đồng nát trong tay mày!”

Giờ phút này, luồng lực lượng huyền diệu trong dao găm dường như đã bị kích hoạt rồi bùng nổ.

Lực lượng tụ tập lên mũi dao găm, thuận chế đâm thẳng qua chùy băng rồi đột nhiên rút lại.

Lực lượng rút lại, rút luôn hơn phân nửa khí lạnh hàn băn vạn năm vào trong dao găm.

Tí tách, tí tách, tí tách…

Hàn băng quanh năm không tan, thế mà lại bắt đầu hòa tan nhỏ giọt trong đợt đánh vừa rồi.

Nước lạnh rơi xuống xen lẫn một lượng lớn khí lạnh, lập tức đóng băng mặt đất.

“Không thế nào!”

Trịnh Tam Pháo cảm thấy chùy băng trong tay mình đột nhiên ngắn lại.

Mũi nhọn của chùy băng thế mà lại bị cây dao găm kia mài bằng.

Đầu ngón tay thậm chí còn cảm nhận được từng giọt nước đang chảy xuống.

Chùy băng trong tay mình… thật sự đang hòa tan!

Không… không thể nào!

Trịnh Tam Pháo thay đổi sắc mặt, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Sắt vụn đồng nát?”

Diệp Lâm cười lạnh lùng, nói: “Tôi sẽ làm cho anh biết ‘sắt vụn đồng nát’ của tôi làm thế nào đế hòa tan hàn băng vạn năm trong tay anh!”
 
Chương 570: C570: Đối chọi gay gắt


Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.

Hai người Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo đồng thời ra tay.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả hai người đã kề sát bên nhau.

Một giây sau đó, vũ khí của hai người va chạm bên nhau.

Đối chọi gay gắt!

Một luồng khí lạnh lập tức ập vào trước mặt!

Nếu đối lại người khác thì chắc là giờ phút này đã bị đông lạnh thành băng.

Có điều, Diệp Lâm vốn dĩthuộc hỏa trong ngũ hành, không sợ bất cứ khí lạnh nào.

Cho dù khối hàn băng vạn năm kia bùng nố ra dòng khí lạnh đến mức nào dưới sự thúc giục của Trịnh Tam Pháo, thì đối với Diệp Lâm mà nói đều như là hóng gió, nhiều lắm chỉ là thổi rối kiếu tóc thôi.

“Hay lắm nhãi ranh, mày có thế nhịn thật đấy!”

Thấy Diệp Lâm vẫn không bị khí lạnh ăn mòn, ngay cả Trịnh Tam Pháo cũng hơi giật mình.

Có điều, giây tiếp theo, khi hai vũ khí va chạm vào nhau, Trịnh Tam Pháo nở nụ cười lạnh.

“Mày có thế nhịn được, nhưng mà cây dao găm trong tay mày cũng có thể nhịn được hả?”

ở trong mắt Diệp Tam Pháo, cây dao găm trông có vẻ bình thường của Diệp Lâm giống như là sắt vụn đồng nát vậy.

Sau khi bị chùy băng hàn băng vạn năm của anh ta đánh vào, cây dao găm kia chắc chắn là sẽ bị đánh gãy.

Ánh sáng từ cỏ mục mà dám đi tranh với ánh sáng từ mặt trăng?


Keng!

Giây tiếp theo…

ở dưới cực hàn, hai vũ khí va chạm tóe lửa.

“Sao… sao có thể chứ?”

Trịnh Tam Pháo thấy vậy thì lại giật mình.

Cái thứ đồng nát kia dựa vào cái gì mà có thể đánh với hàn băng vạn năm của mình?

Giống như là thằng nhãi kia có tư cách gì ra tay với cố võ giả là mình?

“Tao muốn đánh chết mày!”

Trịnh Tam Pháo nghiến răng nghiến lợi, trên mặt nổi gân xanh, đấy chùy băng trong tay bằng lực lượng mạnh nhất có thế.

Đúng lúc này, Diệp Lâm cảm nhận được dao găm trong tay trở nên là lạ.

Bên trong có sóng ngầm đang dâng trào mãnh liệt.

.

Giống như cái loại lực lượng bùng lên vào tối qua khi dao găm và yêu đao chạm vào nhau.

Diệp Lâm hơi giật mình, rồi lập tức bừng tỉnh.

Hóa ra lực lượng quỷ dị trong yêu đao chưa từng biến mất. Nó chỉ bị dao găm dung hợp, trở thành trạng thái huyền diệu trong anh có tôi, trong tôi có anh.


Khoảnh khắc dao găm và hàn băng vạn năm va chạm, cái loại lực lượng huyền diệu ấy lại bùng lên.

Khí lạnh khủng bố ăn mòn từng chút một mặt ngoài của dao găm, giống như là công thành đoạt đất.

“Ha ha… cái thứ đồng nát trong tay mày sắp nát rồi đúng không?”

Trịnh Tam Pháo bày ra vẻ đắc ý mọi thứ không nằm ngoài dự đoán của mình.

“Tao sẽ đông lạnh cả mày lần cái thứ đồng nát trong tay mày!”

Giờ phút này, luồng lực lượng huyền diệu trong dao găm dường như đã bị kích hoạt rồi bùng nổ.

Lực lượng tụ tập lên mũi dao găm, thuận chế đâm thẳng qua chùy băng rồi đột nhiên rút lại.

Lực lượng rút lại, rút luôn hơn phân nửa khí lạnh hàn băn vạn năm vào trong dao găm.

Tí tách, tí tách, tí tách…

Hàn băng quanh năm không tan, thế mà lại bắt đầu hòa tan nhỏ giọt trong đợt đánh vừa rồi.

Nước lạnh rơi xuống xen lẫn một lượng lớn khí lạnh, lập tức đóng băng mặt đất.

“Không thế nào!”

Trịnh Tam Pháo cảm thấy chùy băng trong tay mình đột nhiên ngắn lại.

Mũi nhọn của chùy băng thế mà lại bị cây dao găm kia mài bằng.

Đầu ngón tay thậm chí còn cảm nhận được từng giọt nước đang chảy xuống.

Chùy băng trong tay mình… thật sự đang hòa tan!

Không… không thể nào!

Trịnh Tam Pháo thay đổi sắc mặt, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Sắt vụn đồng nát?”

Diệp Lâm cười lạnh lùng, nói: “Tôi sẽ làm cho anh biết ‘sắt vụn đồng nát’ của tôi làm thế nào đế hòa tan hàn băng vạn năm trong tay anh!”
 
Chương 541: C541: Suy cho cùng


"Cậu Diệp, việc sản xuất đan dược này thực sự rắc rối và nguy hiểm đến vậy sao?"

Là một vu y, đương nhiên bà Bạch cũng thuộc về ngành y, nhưng bà ta chưa nghĩ bao giờ nghĩ tới cái lý tưởng rằng một ngày nào đó trên thế giới sẽ không có bệnh tật.

Suy cho cùng, nó chẳng qua là một lý tưởng không bao giờ có thể thực hiện được.

Dù là một vu y nhưng bà Bạch lại có một suy nghĩ đây mâu thuẫn và phức tạp, bà ta hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân nhưng cũng không muốn không còn bệnh nhân nữa.

Suy cho cùng, nếu không có bệnh tật thì vu y hay bác sĩ đâu cần tồn tại.

Có thể hình dung rằng nếu tương lai thực sự không có bệnh tật thì sẽ có bao. nhiêu ngành nghề bị liên lụy và ảnh hưởng.

“Cũng tương đối." Diệp Lâm bình tĩnh đáp: “Nhưng các người không cần lo lắng, mọi hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu!”

Lúc này, Giang Lãng vốn đang im lặng quan sát đột nhiên hỏi: "Anh Diệp, đan dược của anh thật sự thần kỳ đến mức có thể chữa khỏi mọi bệnh tật sao?"



"Tôi không dám nói 100%, nhưng về cơ bản, nó có thể chữa được hơn 90% bệnh tật." Diệp Lâm đáp: "Dù sao thì bệnh lý của hầu hết các bệnh đều giống nhau, chỉ có những bệnh khó và phức tạp mới cần phối hợp các phương pháp điều trị khác, chẳng hạn như châm cứu, v.v.”

Nghe vậy, Giang Lãng đứng dậy, nghiêm túc nói: “Vậy xin hãy giúp anh Diệp hãy chữa bệnh giúp ông nội tôi.”

"Ông nội anh bị bệnh gì?" Diệp Lâm tò mò hỏi.

“Ông ấy cũng từng là một quân nhân, sau đó bị thương nên xuất ngũ, để lại một vết đen lớn trên lưng.” Giang Lãng nhớ lại, không khỏi rùng mình: “Đó là một căn bệnh tiềm ẩn, không bao giờ có thể chữa khỏi được!”

"Ông nội tôi đã giữ bí mật về vết thương ở lưng này và không chịu nói bất cứ điều gì, nhưng ông ấy vẫn đã phải chịu đựng đau đớn suốt thời gian qua."

Vừa nói, Giang Lãng vừa thở dài: “Tôi thường nghe thấy ông nội tôi rên rỉ đau đớn trong phòng lúc đêm khuya. Cũng một phần do ông nội tôi là quân nhân, ý chí kiên cường, nếu là người khác thì chắc đã sớm phát điên hoặc tự sát rồi!”


Lúc này, bà Bạch ở bên cạnh cũng nói thêm: “Tôi đã tới khám vết thương ở lưng của ông Giang ba lần rồi, nhưng đều không có kết quả, nó giống như một lời nguyền hơn là một vết thương!”

"Lời nguyền?" Diệp Lâm giật mình, lập tức tò mò về vết thương mà hai người miêu tả.

“Giống như lời nguyền mà cậu đã gắn lên người Hoàng Tam Gia vậy.” Bà Bạch suy luận: “Vết thương ở lưng của ông Giang sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi, ông ấy sẽ phải chịu đau đớn suốt đời!”

Lúc này, Giang Lãng vội quỳ xuống đất, cầu xin: “Anh Diệp, nếu anh là truyền nhân của Dược Vương, xin hãy ra tay cứu ông nội tôi! Ông ấy chinh chiến cả một đời, nhưng những năm cuối đời vẫn phải chịu đựng loại tra tấn đau đớn này, ngày đêm không thể sống yên ổn.”

"Tôi vừa nghe nói anh Diệp đã ấp ủ mong muốn một thế giới không còn bệnh tật. Tôi rất khâm phục anh! Là người nhà của một bệnh nhân, sao tôi lại không mong như vậy cơ chứ?”

"Anh Diệp, cho dù anh có thể chữa khỏi vết thương của ông nội tôi hay không, thì phủ Phụng Thiên chúng tôi cũng sẽ đứng ra bảo vệ tất cả các nhà máy dược phẩm của anh ở đây. Cho dù bên ngoài có phản đối thế nào, phủ Phụng Thiên cũng nguyện góp một phần công sức!”

Giang Lãng rất thông minh, lập tức bày tỏ lập trường của mình, sẵn sàng toàn lực ủng hộ Diệp Lâm để có thể cứu được ông nội.

"Ừm..." Diệp Lâm gật đầu: “Theo miêu tả của anh, vết thương này quả thực khá kì lạ. Tôi sợ rằng dùng Hỗn Nguyên Đan không thể chữa khỏi."

"Thôi vậy, tuy sư phụ của tôi đã ra quy tắc phải giết một người để cứu một người, nhưng nể tình ông Giang đã từng là một người lính, tôi sẽ phá lệ tới khám cho ông ấy!"

"Đi thôi, tới phủ Phụng Thiên!"
 
Chương 571: C571: Mẹ nó cái thứ kia là cái quỷ gì vậy


Ngay sau đó, lực lượng trong dao găm thuận thế đi lên, giống như là vực sâu mà điên cuồng cắt nuốt khối hàn băng vạn năm kia.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã cắn nuốt hơn phân nửa hàn băng, cũng có nghĩa là hòa tan hơn phân nửa hàn băng.

Lúc này, nơi mà Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo đang đứng đã bị đóng băng, khí lạnh rợn người, không ai dám lại gần.

Thấy chùy băng đang dần tan rã, dao găm trông có vẻ bình thường trong tay đối phương như là kiến càng lay cổ thụ, hòa tan hơn phân nửa chùy băng.

Sắc mặt Trịnh Tam Pháo càng thêm khó coi, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, giống như là ban ngày ban mặt gặp quỷ vậy.

Hàn băng vạn năm chưa từng hòa tan, sao lại bị một cây dao găm hòa tan vậy chứ?

Mẹ nó cái thứ kia là cái quỷ gì vậy?

Có phải là đối phương dùng yêu pháp gì không?

Giờ phút này, không chỉ có một mình Trịnh Tam Pháo là chấn động, mà đám đồ đệ bỏ mạng vì tên tuổi của núi Trường Bạch nên tụ tập lại chỗ Trịnh Tam Pháo cũng chấn động không kém.


Bọn họ vốn định xem cố võ giả thật sự sẽ vả mặt Diệp Lâm thế nào, nào ngờ chỉ gần như trong một chiêu, thanh chùy gai nối danh là hàn băng vạn năm trong tay Trịnh Tam Pháo, thế mà lại thật sự hòa tan.

Còn cây dao găm trong tay Diệp Lâm, ngoại trừ bao phủ một lớp băng mỏng ra thì chẳng có gì thay đổi.

Có lẽ là thực lực của mọi người không bằng hai người họ, nhưng mà mắt có thể thây, tai có thể nghe, mọi người vẫn có thể hiểu được thế cục trước mắt.

Sao mà nhìn thế nào cũng đều là cổ võ giả Trịnh Tam Pháo rơi vào thế yếu!

Ô!

Hiện trường vang lên tiếng cảm thán liên tục.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt chấn động và khó tin giống như Trịnh Tam Pháo.

“Thật hay giả vậy? Tôi không nhìn lầm chứ? Vũ khí trong tay anh Pháo bị hòa tan hết phân nửa rồi!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?

2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
4. Lệ Chi Nhân
=====================================

“Không đúng! Rất là không đúng! Sao tôi cứ cảm thấy anh Pháo sắp thua rồi vậy?”

“Đừng nói bừa! Anh Pháo chính là cổ võ giả, cho dù là nhắm mắt lại cũng có thế thắng được

thằng nhãi kia!”

“Nói không chừng hàn băng hòa tan là một tuyệt chiêu do anh Pháo cố ý làm ra!”

Tuy rằng mọi người đều cố gắng tìm đủ loại lý do miễn cưỡng bào chữa cho Trịnh Tam Pháo, nhưng mà hiện thực trước mắt và vẻ chấn động trên mặt Trịnh Tam Pháo, vẫn khiến mọi người không thể không tiếp nhận một sự thật lạnh băng.

Đó là vũ khí được làm từ hàn băng vạn năm thế mà lại bị hòa tan!

Và Trịnh Tam Pháo bị thua trong một chiêu cũng là thật!

ừng ực…

Mọi người căng thẳng mà nuốt nước bọt liên tục, sợ hãi nhìn về phía Diệp Lâm, không biết thằng nhãi kia là thần thánh phương nào?

Anh ta từng đánh chết Tọa Sơn Điêu, bây giờ ngay cả cổ võ giả xuất thân núi Trường Bạch cũng không phải là đối thủ của anh ta!
 
Chương 542: C542: Khi đến nơi


Thấy rằng sự việc ở đây gần như đã được giải quyết.

Diệp Lâm tuyên bố giải tán cuộc họp, để mọi việc trong nhà họ Trương tiếp tục như thường lệ.

Về phần mình, anh dẫn theo nhóm Hoa Quốc Đống đi theo Giang Lãng đến phủ Phụng Thiên.

Khi đến nơi, Giang Lãng lại nhắc nhở: “Tính tình của ông nội tôi có chút quái đản và cố chấp, hơn nữa nhiều năm qua bị vết thương ở lưng hành hạ nên cũng có phần lạnh lùng.”

“Bởi vì mấy năm nay tôi đã mấy lần mời vô số thầy thuốc, thậm chí cả bác sĩ của bệnh viện Trung Ương, nhưng đều không khỏi bệnh. Cho nên ông nội không thích nhắc đến vết thương đó, thậm chí còn không chịu để người khác tới khám, dù sao cũng không thể chữa được..."

Diệp Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Ông cụ tính cách mạnh mẽ, cho dù có bị tra tấn cũng một mình gánh chịu, không muốn người khác thương hại mình, cho nên mới không để người khác tùy tiện nhắc tới.”

“Sự kiên cường này thật đáng khâm phục! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. để chữa trị cho ông ấy!"

Nghe vậy, Giang Lãng vội vàng nói: "Cảm ơn anh Diệp! Phủ Phụng Thiên tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh đâu!"

Chẳng bao lâu sau, họ đã vào được phủ Phụng Thiên. Bên trong rất náo nhiệt.


Suy cho cùng, họ vừa hợp tác với hai chiến thần để trấn áp bọn cướp, thu hoạch được rất nhiều.

Hôm nay, hầu như toàn bộ người trong phủ Phụng Thiên đều có mặt để sắp xếp và xử lý công việc sau đó.

"Cha!" Giang Lãng dẫn nhóm Diệp Lâm đến gặp cha mình. Đó chính là Giang Hải Đào, thống đốc của phủ Phụng Thiên.

"Cháu chào chú Giang!" Cha của Hoa Quốc Đống cũng là thống đốc như: Giang Hải Đào, họ cũng đã nhiều lần hợp tác, đương nhiên Hoa Quốc Đống không còn xa lạ gì với ông ta, vừa gặp đã chào hỏi một cách thân thiết.

"Ồ, Quốc Đống, cháu không sao chứ?" Tưởng Hải Đào cũng mỉm cười, vỗ vai Hoa Quốc Đống: “Vừa rồi cha cháu mới đích thân gọi điện thoại cho chú cầu cứu, làm chú hết hồn."

"Tên nhóc này, tới Phụng Thiên sao không đến chỗ của chú, có chuyện gì bàn bạc trước với chú. Cũng may là cháu không sao, nếu cháu xảy ra chuyện gì ở đây, chú biết giải thích thế nào với cha cháu đây?"

Hoa Quốc Đống mitm cười gãi đầu, nói không muốn làm phiền Giang Hải Đào, nhưng không ngờ mọi chuyện lại dây mơ rễ má như vậy, không kết thúc dễ dàng như anh ta tưởng.

“Cha, đây chính là Diệp Lâm!" Sau đó, Giang Lãng trịnh trọng giới thiệu Diệp Lâm với cha mình.

"Ð?" Giang Hải Đào quay đầu lại, tò mò nhìn Diệp Lâm, trong mắt hiện lên sự †ò mò và ngạc nhiên: “Đúng là tài không đợi tuổi mài"


"Vừa rồi Hàn chiến thần khen ngợi cậu hết lời! Nghe nói chính cậu đã giết chết Tọa Sơn Điêu, đúng chứ?

Để lát nữa tôi sẽ tính xem sẽ phải thưởng cho cậu

bao nhiêu? Tiền truy nã trong những năm qua cũng phải lên tới gần hàng trăm triệu rồi ấy chứ!”

"Cha, tạm thời gác chuyện tiền thưởng sang một bên đi." Giang Lãng vội vàng nói: "Anh Diệp đến đây không phải để nhận phần thưởng mà là để chữa bệnh cho ông nội!"

Sau đó, Giang Lãng giới thiệu ngắn gọn với cha, rằng Diệp Lâm không chỉ tinh thông võ nghệ mà còn được cao nhân truyền lại y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cũ của ông nội.

Hoa Quốc Đống cũng cười nói: "Y thuật của sư phụ cháu rất cao siêu!”

"Thật sao?" Nghe vậy, Giang Hải Đào vui mừng khôn xiết: "Vậy thì mau đi theo tôi!"

Giang Hải Đào không dám chậm trễ, lập tức đặt công việc trong tay xuống, tự mình dẫn đường đến sân sau.

"Cha! Hôm nay con dẫn học trò của Dược Vương tới chữa bệnh cho cha đây!"

Giang Hải Đào hào hứng chạy đến khu nhà sau. Nhưng vừa bước vào nơi ở của ông Giang. Đột nhiên, nhanh như chớp!

Một ngọn giáo tua đỏ xuyên qua đám đông và hướng thẳng về phía Diệp lãm.
 
Chương 571: C571: Mẹ nó cái thứ kia là cái quỷ gì vậy


Ngay sau đó, lực lượng trong dao găm thuận thế đi lên, giống như là vực sâu mà điên cuồng cắt nuốt khối hàn băng vạn năm kia.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã cắn nuốt hơn phân nửa hàn băng, cũng có nghĩa là hòa tan hơn phân nửa hàn băng.

Lúc này, nơi mà Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo đang đứng đã bị đóng băng, khí lạnh rợn người, không ai dám lại gần.

Thấy chùy băng đang dần tan rã, dao găm trông có vẻ bình thường trong tay đối phương như là kiến càng lay cổ thụ, hòa tan hơn phân nửa chùy băng.

Sắc mặt Trịnh Tam Pháo càng thêm khó coi, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, giống như là ban ngày ban mặt gặp quỷ vậy.

Hàn băng vạn năm chưa từng hòa tan, sao lại bị một cây dao găm hòa tan vậy chứ?

Mẹ nó cái thứ kia là cái quỷ gì vậy?

Có phải là đối phương dùng yêu pháp gì không?

Giờ phút này, không chỉ có một mình Trịnh Tam Pháo là chấn động, mà đám đồ đệ bỏ mạng vì tên tuổi của núi Trường Bạch nên tụ tập lại chỗ Trịnh Tam Pháo cũng chấn động không kém.


Bọn họ vốn định xem cố võ giả thật sự sẽ vả mặt Diệp Lâm thế nào, nào ngờ chỉ gần như trong một chiêu, thanh chùy gai nối danh là hàn băng vạn năm trong tay Trịnh Tam Pháo, thế mà lại thật sự hòa tan.

Còn cây dao găm trong tay Diệp Lâm, ngoại trừ bao phủ một lớp băng mỏng ra thì chẳng có gì thay đổi.

Có lẽ là thực lực của mọi người không bằng hai người họ, nhưng mà mắt có thể thây, tai có thể nghe, mọi người vẫn có thể hiểu được thế cục trước mắt.

Sao mà nhìn thế nào cũng đều là cổ võ giả Trịnh Tam Pháo rơi vào thế yếu!

Ô!

Hiện trường vang lên tiếng cảm thán liên tục.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt chấn động và khó tin giống như Trịnh Tam Pháo.

“Thật hay giả vậy? Tôi không nhìn lầm chứ? Vũ khí trong tay anh Pháo bị hòa tan hết phân nửa rồi!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?

2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
4. Lệ Chi Nhân
=====================================

“Không đúng! Rất là không đúng! Sao tôi cứ cảm thấy anh Pháo sắp thua rồi vậy?”

“Đừng nói bừa! Anh Pháo chính là cổ võ giả, cho dù là nhắm mắt lại cũng có thế thắng được

thằng nhãi kia!”

“Nói không chừng hàn băng hòa tan là một tuyệt chiêu do anh Pháo cố ý làm ra!”

Tuy rằng mọi người đều cố gắng tìm đủ loại lý do miễn cưỡng bào chữa cho Trịnh Tam Pháo, nhưng mà hiện thực trước mắt và vẻ chấn động trên mặt Trịnh Tam Pháo, vẫn khiến mọi người không thể không tiếp nhận một sự thật lạnh băng.

Đó là vũ khí được làm từ hàn băng vạn năm thế mà lại bị hòa tan!

Và Trịnh Tam Pháo bị thua trong một chiêu cũng là thật!

ừng ực…

Mọi người căng thẳng mà nuốt nước bọt liên tục, sợ hãi nhìn về phía Diệp Lâm, không biết thằng nhãi kia là thần thánh phương nào?

Anh ta từng đánh chết Tọa Sơn Điêu, bây giờ ngay cả cổ võ giả xuất thân núi Trường Bạch cũng không phải là đối thủ của anh ta!
 
Chương 572: C572: Nói đùa cái gì vậy


Nói đùa cái gì vậy!

Bên kia, ba người Hoa Quốc Đống cũng trợn mắt há mồm ra xem, trên mặt dần hiện lên vẻ vui mừng.

“Hoàng Tiềm, anh nói cho tôi nghe xem có phải là sư phụ đang trong thế thắng hay không?”

Tuy rằng Hoa Quốc Đống không hiểu võ đạo, nhưng vẫn có thế mơ hồ xem hiểu ai thua ai thắng.

“Ừ!” Hoàng Tiềm gật đầu liên tục, cực kì chấn động nói: “Long Vương đại nhân lợi hại quá đi! Ngay cả cố võ giả cũng không phải là đối thủ của anh ta!”

“Thực lực của Diệp tiên sinh đúng là mạnh đến mức khó tin!” Liễu Như Yên vừa bất ngờ vừa khâm phục.

Giờ phút này, Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo mặt đối mặt với nhau.

Hai người cách nhau hai vũ khí ngắn, khoảng cách gần trong gang tấc.

Chính là vì trong khoảng cách ngắn như thế, lại thêm vũ khí của Trịnh Tam Pháo đang dần bị hòa tan, nên khoảng cách giữa hai bên đang d’ân ngắn lại thêm nữa.

Hai người càng lúc càng gần!


Qua hơn mười phút, hai người từ lúc đầu đối chọi gay gắt, cho đến vừa rồi mạnh yếu rõ ràng, và bây giờ là nghiêng về một phía.

Chùy băng của Trịnh Tam Pháo đã tan mất phần dùi, chỉ còn lại phần cầm tay.

Toàn bộ vũ khí gần như đã tan hết.

“Khốn kiếp!”

Trịnh Tam Pháo vừa ngại vừa bực, mình thế mà lại bị đối phương dùng một chiêu hòa tan vũ khí, rơi vào thế yếu.

Trước mắt bao người, có còn chuyện nào nhục nhã hơn chuyện này nữa không?

Trịnh Tam Pháo vô thức lùi ra sau một bước.

Kết quả là thấy hàn băng hòa tan nhỏ giọt trên mặt đất đóng băng chỗ hai người đứng, tạo nên một vương quốc băng có bán kính vài trăm mét.

Hai chân Trịnh Tam Pháo đã bị đóng băng hoàn toàn, không thế nhúc nhích được.


“ơ?” Giờ phút này, Diệp Lâm cũng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống chân, thấy giày mình đã bị đông cứng.

Hai người giống như bị đóng đinh tại chỗ, trong nhất thời đều không thể động đậy.

Dù vậy, dao găm trong Diệp Lâm cũng có thế chém chết đối phương bất cứ lúc nào.

“Anh thua rồi!” Diệp Lâm lắc lư dao găm trong tay, cảm nhận được trong dao găm mới có thêm một luồng khí hàn băng, ba lực lượng hòa thành một, khiến dao găm trở nên thần bí khó lường.

“Thua? Sao tao có thể thua bởi mày được chứ?”

“Cho dù tao chỉ có hai bàn tay trần, thì tao cũng có thể hạ gục mày ngay lập tức!”

Trịnh Tam Pháo cho dù chết cũng sẽ không thừa nhận mình thua trong tay một người thuộc thế giới bình thường.

Lúc nhìn thấy Diệp Lâm cũng bị đông cứng đứng tại chỗ, khoảng cách cực gần giữa hai người cho anh ta thêm một cơ hội.

“Ha ha!”

Trịnh Tam Pháo lập tức có ý định mới, không nhịn được cười nhạo: “Tuy rằng mày hòa tan chùy băng của tao, nhưng cũng vì vậy mà mày không thế nhúc nhích được!”

“Vũ khí của tao không chỉ có một chùy băng thôi đâu!”

Lúc nói chuyện, Trịnh Tam Pháo vung tay lên, vô sổ điếm đen rậm rạp giống như nữ thần rải hoa lao thẳng về phía Diệp Lâm.

“Tao sẽ đế cho mày thấy sự lợi hại của 36 Lộ Tanq Môn Đinh!”
 
Chương 572: C572: Nói đùa cái gì vậy


Nói đùa cái gì vậy!

Bên kia, ba người Hoa Quốc Đống cũng trợn mắt há mồm ra xem, trên mặt dần hiện lên vẻ vui mừng.

“Hoàng Tiềm, anh nói cho tôi nghe xem có phải là sư phụ đang trong thế thắng hay không?”

Tuy rằng Hoa Quốc Đống không hiểu võ đạo, nhưng vẫn có thế mơ hồ xem hiểu ai thua ai thắng.

“Ừ!” Hoàng Tiềm gật đầu liên tục, cực kì chấn động nói: “Long Vương đại nhân lợi hại quá đi! Ngay cả cố võ giả cũng không phải là đối thủ của anh ta!”

“Thực lực của Diệp tiên sinh đúng là mạnh đến mức khó tin!” Liễu Như Yên vừa bất ngờ vừa khâm phục.

Giờ phút này, Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo mặt đối mặt với nhau.

Hai người cách nhau hai vũ khí ngắn, khoảng cách gần trong gang tấc.

Chính là vì trong khoảng cách ngắn như thế, lại thêm vũ khí của Trịnh Tam Pháo đang dần bị hòa tan, nên khoảng cách giữa hai bên đang d’ân ngắn lại thêm nữa.

Hai người càng lúc càng gần!


Qua hơn mười phút, hai người từ lúc đầu đối chọi gay gắt, cho đến vừa rồi mạnh yếu rõ ràng, và bây giờ là nghiêng về một phía.

Chùy băng của Trịnh Tam Pháo đã tan mất phần dùi, chỉ còn lại phần cầm tay.

Toàn bộ vũ khí gần như đã tan hết.

“Khốn kiếp!”

Trịnh Tam Pháo vừa ngại vừa bực, mình thế mà lại bị đối phương dùng một chiêu hòa tan vũ khí, rơi vào thế yếu.

Trước mắt bao người, có còn chuyện nào nhục nhã hơn chuyện này nữa không?

Trịnh Tam Pháo vô thức lùi ra sau một bước.

Kết quả là thấy hàn băng hòa tan nhỏ giọt trên mặt đất đóng băng chỗ hai người đứng, tạo nên một vương quốc băng có bán kính vài trăm mét.

Hai chân Trịnh Tam Pháo đã bị đóng băng hoàn toàn, không thế nhúc nhích được.


“ơ?” Giờ phút này, Diệp Lâm cũng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống chân, thấy giày mình đã bị đông cứng.

Hai người giống như bị đóng đinh tại chỗ, trong nhất thời đều không thể động đậy.

Dù vậy, dao găm trong Diệp Lâm cũng có thế chém chết đối phương bất cứ lúc nào.

“Anh thua rồi!” Diệp Lâm lắc lư dao găm trong tay, cảm nhận được trong dao găm mới có thêm một luồng khí hàn băng, ba lực lượng hòa thành một, khiến dao găm trở nên thần bí khó lường.

“Thua? Sao tao có thể thua bởi mày được chứ?”

“Cho dù tao chỉ có hai bàn tay trần, thì tao cũng có thể hạ gục mày ngay lập tức!”

Trịnh Tam Pháo cho dù chết cũng sẽ không thừa nhận mình thua trong tay một người thuộc thế giới bình thường.

Lúc nhìn thấy Diệp Lâm cũng bị đông cứng đứng tại chỗ, khoảng cách cực gần giữa hai người cho anh ta thêm một cơ hội.

“Ha ha!”

Trịnh Tam Pháo lập tức có ý định mới, không nhịn được cười nhạo: “Tuy rằng mày hòa tan chùy băng của tao, nhưng cũng vì vậy mà mày không thế nhúc nhích được!”

“Vũ khí của tao không chỉ có một chùy băng thôi đâu!”

Lúc nói chuyện, Trịnh Tam Pháo vung tay lên, vô sổ điếm đen rậm rạp giống như nữ thần rải hoa lao thẳng về phía Diệp Lâm.

“Tao sẽ đế cho mày thấy sự lợi hại của 36 Lộ Tanq Môn Đinh!”
 
Chương 543: C543: Lúc nãy tôi nghe bọn


“Cha ơi! Là người một nhà! Một nhà!

Nhìn thấy hồng anh thương của cha, Giang Hải Đào lập tức thay đổi sắc mặt, lên tiếng ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa rồi.

Thấy hồng anh thương sắp đâm thẳng vào khuôn mặt của Diệp Lâm... “Long Vương! Cẩn thận!” Hoàng Tiềm cuống quít chạy lên ngăn cản. Lúc này, Diệp Lâm ra tay.

Anh dùng một tay đẩy Hoàng Tiềm đang lên giúp đỡ ra.

Ngay tại một giây trước khi đầu thương đâm trúng mình, anh hơi nghiêng người sang bên, né tránh một chiêu kia, rồi dùng tay còn lại chụp cán thương.

Bụp! Một tiếng nặng nề vang lên.

Cán thương bị nắm trong tay, nhưng vẫn theo quán tính mà lao ra trước, phát ra tiếng cọ xát với lòng bàn tay.

Ngay sau đó, Diệp Lâm cảm thấy cổ tay mình bị ghì xuống.


Lúc này, anh mới phát hiện hồng anh thương nhìn như bình thường lại cũ kỹ kia nặng hàng trăm cân.

Nếu không phải sức lực của Diệp Lâm rất lớn, đừng nói là đỡ được một chiêu, chỉ nói cầm thương thôi cũng muốn cầm không nổi.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Một bên tấn công, một bên tránh né, động tác của ai cũng có vẻ nước chảy mây trôi, trước sau chỉ có nửa giây, người khác không biết chứ thật ra trong vòng nửa giây ấy đều là nguy hiểm.

Chỉ cần có một chút sai lầm nào đó thôi là sẽ thấy máu.

“Hay lắm!”

Lúc này, một ông cụ ăn mặc giản dị vỗ tay đi ra.

Tỉnh thần khỏe mạnh, bước đi vững vàng.

Ông ta tên Giang Vệ Quốc, chính là cha của Giang Hải Đào và ông nội của Giang Lãng.

“Không hổ là thiếu niên anh hùng giết chết Tọa Sơn Điêu!”

“Nhiều năm qua, cậu là người đầu tiên có thể đỡ được một thương ném ra của tôi!”

Diệp Lâm gật đầu, thử thử hồng anh thương trong tay.

Thương nặng trăm cân, khi vung lên vung xuống, sức nặng tăng lên, đâu chỉ là nghìn cân?


Người bình thường cơ bản là không cầm nổi, sẽ rơi ra khỏi tay ngay. “Trả lại ông!” Diệp Lâm ném thanh thương nặng nề kia cho ông cụ.

Giang Vệ Quốc nhẹ nhàng tiếp được bằng một tay, sau đó nện mạnh xuống đất một cái.

Mặt đất lập tức chấn động nhẹ, giống như là một cơn động đất loại nhỏ. “Chat Cha ơi!”

“Đừng ra tay! Là người một nhà mà!”

Giang Hải Đào thấy cha mình chưa tan hết ý chí chiến đấu, dáng vẻ có thể ra tay đánh nhau bất cứ lúc nào thì vội vàng đi lên giải thích.

Giang Lãng thấy vậy cũng vội vàng nói: “Ông ơi, đây là thần y và là đồ đệ của Dược Vương, được cháu mời đến để chữa thương cho ông. Anh ta không chỉ có thể giết chết Tọa Sơn Điêu, mà còn có y thuật cực kì lợi hại. Ngay cả ông Miêu từng chữa bệnh cho ông cũng phải gọi anh ta là sư thúc tổ. Có lẽ Diệp tiên sinh có thể chữa khỏi vết thương trên lưng cho ông!”

Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng sốt ruột khom người hành lễ chào hỏi ông Giang, sau đó giới thiệu đơn giản với Diệp Lâm: “Đây là ông Giang, Giang Vệ Quốc, đã từng làm kiêu ky giáo, bách hộ, quan sáu phẩm dưới trướng chiến thần Doanh Châu thế hệ trước.”

“Nếu không phải vì năm xưa bị thương, thì với chiến công hiển hách của ông Giang, muốn lên ba năm phẩm là không thành vấn đề.”

Giang Vệ Quốc khoát tay nói: “Anh hùng không nhắc chuyện năm xưal Huống chỉ bây giờ là thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp!”


“Lúc nãy tôi nghe bọn Hàn Sơn Hà nói người chém chết Tọa Sơn Điêu là một vị thiếu niên anh hùng, tôi còn có chút không tin tưởng.”

Lúc nãy hai vị chiến thần Doanh Châu và Thanh Châu cùng nhau tới thăm vị anh hùng về hưu này. Bọn họ có nhắc tới Diệp Lâm, gây ấn tượng rất mạnh với ông Giang.

“Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!”

Giang Vệ Quốc yên lặng nhìn Diệp Lâm, giống như là về tới khoảnh khắc rong ruổi sa trường trước đây, nhiệt huyết trong người sôi trào khi đối mặt với kẻ địch mạnh.

“Nghe nói cậu định đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu?”

“Vậy cậu hãy thử xem có thể thắng được tôi hay không?”

“Năm xưa tôi cùng từng tranh chức vị chiến thần Doanh Châu, tiếc là kỹ không bằng người, nhưng tốt xấu gì cũng từng năm trong top 4.”

“Hôm nay tôi ngứa nghề, ra chơi với cậu một lát vậy!”
 
Chương 573: C573: Sao có thế chứ


Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.

Thấy khoảng cách giữa hai người rất gần, mà không ai có thể di chuyến được, Trịnh Tam Pháo dứt khoát ra tay.

Người ta có lẽ chỉ biết Trịnh Tam Pháo có bản lĩnh vùi mìn vô cùng thần kỳ, khiến người khó lòng đề phòng.

Thực tế thì bản lĩnh xuất chúng của Trịnh Tam Pháo không chỉ có như vậy.

Anh ta có ba bản lĩnh tuyệt vời: một là chùy băng bị hòa tan lúc này, hai là vùi mìn, ba là 36 Lộ Tang Môn đinh.

Mỗi một viên Tang Môn Đinh đều được làm từ hàn băng vạn năm.

Một khi bị Tang Môn Đinh đâm trúng thì khí lạnh sẽ truyền vào cơ thế, kết quả là nhẹ thì sống không bằng chết, nặng thì đông lạnh chết ngay tại chỗ.

Hiếm có người có thế chạy thoát khỏi sự tấn công của 36 Lộ Tang Môn Đinh.

Huống chi, khoảng cách hiện giờ của hai người chưa đến một mét, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.

Lại thêm ưu thế đến từ mặt đất đóng băng, khiến đối phương không thế nhúc nhích, nói chi là

đề phòng.

“Ha ha!”

Trong tiếng cười sặc sụa, Trịnh Tam Pháo quyết đoán ném 36 Lộ Tang Môn Đinh về phía Diệp Lâm, ném hết từ trên xuống dưới ở các vị trí khác nhau.

“Để tao xem lần này mày định cản thế nào!”


ở trong mắt Trịnh Tam Pháo, dao găm trong tay Diệp Lâm nhiều lắm chỉ có thế chặn lại vài viên Tang Môn Đinh, chứ muốn chặn hết từ trên xuống dưới thì nói dễ hơn là làm.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngay giây tiếp theo là đối phương sẽ bị đâm thành cái sàng.

“Cấn thận!”

Đám người Hoàng Tiềm ở bên cạnh thấy vậy, một lòng vừa mới thả lỏng lại căng chặt lên.

Bọn họ không ngờ đổi phương lại âm trầm giở trò, dùng ám khí với một khoảng cách gần như thế.

“Ha ha, thắng làm vua thua làm giặc!”

Ngược lại là đám đồ đệ bỏ mạng ở đối diện thấy vậy thì cho rằng đây là một chuyện cực kì bình thường.

Vốn dĩ không phải là trận đấu chính thức, mà là một trận đấu chết sống có số, có ai quy định là

không được dùng ám khí chứ?

Gần như là chỉ trong chớp mắt, 36 Lộ Tang Môn Đinh mang theo khí cực lạnh bay đến.

Diệp Lâm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích một chút nào.

ở trong mắt người ngoài, dường như anh đang khoanh tay chịu chết.

“Ngây người ra rồi hả? Chạy không thoát hả?” Trịnh Tam Pháo thấy Diệp Lâm không có phản ứng gì thì vui như hoa nở.


Anh ta nào ngờ đối mặt với thế công như thế, Diệp Lâm cơ bản là không cần phải chạy trốn.

Lúc 36 viên Tang Môn Đinh đến gần trong gang tấc, Diệp Lâm lắc lư dao găm trong tay.

Ngay sau đó, một màn không thế tin nổi xuất hiện.

36 viên Tang Môn Đinh đang chạy như bay giữa không trung, giống như là cá vàng chạy theo đồ ăn, lập tức thay đổi phương hướng, toàn bộ chạy hết theo hướng hoạt động của dao găm.

Dao găm chỉ hướng đông, đám Tang Môn Đinh bắt đều nhịp chạy tới hướng đông; dao găm chỉ hướng tây, đám Tang Môn Đinh chạy tới hướng tây.

Trong nhất thời, Diệp Lâm múa may dao găm trong tay, hoàn toàn khống chế được hướng đi

của 36 viên Tang Môn Đinh.

“Sao có thế chứ?”

Trịnh Tam Pháo lập tức thay đổi sắc mặt, giống như là gặp quỷ vậy.

Mọi người xung quanh cũng sôi nối hít hà một hơi, trợn mắt há mồm ra mà nhìn.

Bọn họ nào biết dao găm trong tay Diệp Lâm đã có thêm khí hàn băng vạn năm, từ đây mọi vũ khí được làm từ hàn băng đều sẽ nghe theo lệnh của dao găm.

Đừng nói là 36 viên Tang Môn Đinh, cho dù có nhiều hấp đôi thì cũng không thoát được sự lôi kéo của dao găm.

“36 Lộ Tang Môn Đinh cũng chỉ như thế mà thôi!”

Diệp Lâm lười biếng nói, rồi huơ huơ dao găm trong tay, dường như là chơi chán rồi.

“Trả lại cho anh!”

Anh vừa dứt lời liền cầm dao găm chỉ về phía Trịnh Tam Pháo.

Ngay sau đó, 36 viên Tang Môn Đinh đều bay ngược trở về.
 
Chương 573: C573: Sao có thế chứ


Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.

Thấy khoảng cách giữa hai người rất gần, mà không ai có thể di chuyến được, Trịnh Tam Pháo dứt khoát ra tay.

Người ta có lẽ chỉ biết Trịnh Tam Pháo có bản lĩnh vùi mìn vô cùng thần kỳ, khiến người khó lòng đề phòng.

Thực tế thì bản lĩnh xuất chúng của Trịnh Tam Pháo không chỉ có như vậy.

Anh ta có ba bản lĩnh tuyệt vời: một là chùy băng bị hòa tan lúc này, hai là vùi mìn, ba là 36 Lộ Tang Môn đinh.

Mỗi một viên Tang Môn Đinh đều được làm từ hàn băng vạn năm.

Một khi bị Tang Môn Đinh đâm trúng thì khí lạnh sẽ truyền vào cơ thế, kết quả là nhẹ thì sống không bằng chết, nặng thì đông lạnh chết ngay tại chỗ.

Hiếm có người có thế chạy thoát khỏi sự tấn công của 36 Lộ Tang Môn Đinh.

Huống chi, khoảng cách hiện giờ của hai người chưa đến một mét, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.

Lại thêm ưu thế đến từ mặt đất đóng băng, khiến đối phương không thế nhúc nhích, nói chi là

đề phòng.

“Ha ha!”

Trong tiếng cười sặc sụa, Trịnh Tam Pháo quyết đoán ném 36 Lộ Tang Môn Đinh về phía Diệp Lâm, ném hết từ trên xuống dưới ở các vị trí khác nhau.

“Để tao xem lần này mày định cản thế nào!”


ở trong mắt Trịnh Tam Pháo, dao găm trong tay Diệp Lâm nhiều lắm chỉ có thế chặn lại vài viên Tang Môn Đinh, chứ muốn chặn hết từ trên xuống dưới thì nói dễ hơn là làm.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngay giây tiếp theo là đối phương sẽ bị đâm thành cái sàng.

“Cấn thận!”

Đám người Hoàng Tiềm ở bên cạnh thấy vậy, một lòng vừa mới thả lỏng lại căng chặt lên.

Bọn họ không ngờ đổi phương lại âm trầm giở trò, dùng ám khí với một khoảng cách gần như thế.

“Ha ha, thắng làm vua thua làm giặc!”

Ngược lại là đám đồ đệ bỏ mạng ở đối diện thấy vậy thì cho rằng đây là một chuyện cực kì bình thường.

Vốn dĩ không phải là trận đấu chính thức, mà là một trận đấu chết sống có số, có ai quy định là

không được dùng ám khí chứ?

Gần như là chỉ trong chớp mắt, 36 Lộ Tang Môn Đinh mang theo khí cực lạnh bay đến.

Diệp Lâm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích một chút nào.

ở trong mắt người ngoài, dường như anh đang khoanh tay chịu chết.

“Ngây người ra rồi hả? Chạy không thoát hả?” Trịnh Tam Pháo thấy Diệp Lâm không có phản ứng gì thì vui như hoa nở.


Anh ta nào ngờ đối mặt với thế công như thế, Diệp Lâm cơ bản là không cần phải chạy trốn.

Lúc 36 viên Tang Môn Đinh đến gần trong gang tấc, Diệp Lâm lắc lư dao găm trong tay.

Ngay sau đó, một màn không thế tin nổi xuất hiện.

36 viên Tang Môn Đinh đang chạy như bay giữa không trung, giống như là cá vàng chạy theo đồ ăn, lập tức thay đổi phương hướng, toàn bộ chạy hết theo hướng hoạt động của dao găm.

Dao găm chỉ hướng đông, đám Tang Môn Đinh bắt đều nhịp chạy tới hướng đông; dao găm chỉ hướng tây, đám Tang Môn Đinh chạy tới hướng tây.

Trong nhất thời, Diệp Lâm múa may dao găm trong tay, hoàn toàn khống chế được hướng đi

của 36 viên Tang Môn Đinh.

“Sao có thế chứ?”

Trịnh Tam Pháo lập tức thay đổi sắc mặt, giống như là gặp quỷ vậy.

Mọi người xung quanh cũng sôi nối hít hà một hơi, trợn mắt há mồm ra mà nhìn.

Bọn họ nào biết dao găm trong tay Diệp Lâm đã có thêm khí hàn băng vạn năm, từ đây mọi vũ khí được làm từ hàn băng đều sẽ nghe theo lệnh của dao găm.

Đừng nói là 36 viên Tang Môn Đinh, cho dù có nhiều hấp đôi thì cũng không thoát được sự lôi kéo của dao găm.

“36 Lộ Tang Môn Đinh cũng chỉ như thế mà thôi!”

Diệp Lâm lười biếng nói, rồi huơ huơ dao găm trong tay, dường như là chơi chán rồi.

“Trả lại cho anh!”

Anh vừa dứt lời liền cầm dao găm chỉ về phía Trịnh Tam Pháo.

Ngay sau đó, 36 viên Tang Môn Đinh đều bay ngược trở về.
 
Chương 544: C544: Kiếm pháp tuyệt vời


“Xem chiêu!” Giang Vệ Quốc lại vung thương lên đâm về phía Diệp Lâm.

Thấy vậy, Giang Hải Đào đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, biết cha mình lên cơn ngứa nghề rồi là không ai ngăn cản được.

Lúc nãy hai vị chiến thần đến chơi không bao lâu là đã nghe thấy tiếng quyền cước bịch bịch.

Hiển nhiên là hai vị chiến thần nương tay khiến ông cụ còn chưa đã ghiền. Vậy nên bây giờ mới lôi kéo Diệp Lâm đi đánh nhau.

Một thương đâm ra mang theo thế quét sạch nghìn quân. Một luồng lực lượng vô hình lan tràn, khiến mọi người sôi nổi né tránh.

Đối mặt với thế công rào rạt đến từ trường thương của Giang Vệ Quốc, Diệp Lâm không chút hoang mang, ung dung tránh né.

Giang Vệ Quốc đâm ba thương liên tục, lại không có một thương nào trúng. “Nhóc con, cậu cứ tránh mà không đánh, có phải là coi thường tôi không?” Giang Vệ Quốc bỗng nhiên dừng tay, giận dữ nói: “Cậu dùng vũ khí gì? Đi qua bên

kia chọn vũ khí đi!”

Lúc này, Hoàng Tiềm đi tới kệ vũ khí, rút một cây trường thương ra, định ném cho Diệp Lâm.

Có điều, Diệp Lâm đã từ chối: “Tôi dùng kiếm!”

Dứt lời, Diệp Lâm rút Kinh Hồng kiếm từ trong hộp kiếm ra.


“Ồ, nhóc con, làm ra vẻ quá vậy?” Giang Vệ Quốc không biết Diệp Lâm lấy hộp kiếm từ đâu ra, rất ngạc nhiên mà nói: “Người ta toàn để kiếm trong vỏ kiếm,

còn cậu thì làm thêm một cái hộp kiếm nữa hả?”

“Bởi vì tôi không chỉ có một thanh kiếm.” Dứt lời, Diệp Lâm vung kiếm lên: “Lên đi!”

Có điều, Giang Vệ Quốc vẫn không ra tay, mà lắc đầu nói: “Cậu dùng kiếm đánh với thương là không công bằng cho cậu.”

“Đổi vũ khí đi! Nếu không cậu lấy cái gì mà đi tranh chức vị chiến thân?”

Thương là vua của các loại vũ khí, cũng là vũ khí đứng đầu trong bốn vũ khí “thương đao kiếm côn”. Trong giới vũ khí, dù là đánh một mình hay đánh một đám, thậm chí là đánh giết trên chiến trường, thì thương đều có ưu thế tuyệt đối.

So ra thì kiếm có khí khái quân tử, chỉ là khi lên chiến trường, có rất ít người dùng kiếm, mang theo kiếm chỉ là đề phòng xảy ra tình huống bất ngờ.

“Ha ha..” Diệp Lâm cười khẽ: “Tôi không quan tâm người khác thế nào. Ở trong tay tôi, kiếm chính là vũ khí giết địch sắc bén!”

'Thấy Diệp Lâm không nghe khuyên nhủ, một hai phải dùng kiếm, Giang Vệ Quốc không nói thêm gì nữa.

Ông ta đá cán thương một cái, trường thương lập tức bay lên rồi quay lại trong tay Giang Vệ Quốc.

“Xem chiêu! Tôi sẽ cho cậu thấy thương pháp nhà họ Dương trong quân chúng tôi!”


Thương pháp trường thương, xuất từ Dương Thị, tên Lê Hoa thương, nổi khắp thiên hạ.

Thương pháo nhà họ Dương coi trọng: có giả có thật, có trực diện có bất ngờ, tiến nhanh chóng, lui nhanh nhẹn; thế hiểm, tiết ngắn; lúc không động vững như núi, lúc động nhanh như sấm sét.

Ngay sau đó, trường thương trong tay Giang Vệ Quốc giống như hoa lê trong mưa đổ xuống người Diệp Lâm.

Thương ra như rồng, phóng khoáng mạnh mẽ, uy lực tứ phương.

“Hay lắm!”

Diệp Lâm thấy chiêu nào thì phá chiêu đó, dùng Kinh Hồng kiếm đánh ra kiếm pháp quân tử, bình tĩnh vững vàng, lên xuống vừa phải dưới thế công mưa

rền gió dữ của Giang Vệ Quốc.

Ngược lại là Giang Vệ Quốc, tấn công hết lần này tới lần khác, có vẻ tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.

Tấn công cả buổi mà không thấy đường thắng, đã vậy còn chưa chạm được một góc áo của Diệp Lâm.

“Kiếm pháp tuyệt vời!”

Thấy vậy, Giang Vệ Quốc âm thầm giật mình. Đến khi thấy dáng vẻ nhẹ nhàng lưu loát của Diệp Lâm, ông ta liền biết anh chưa dốc sức đánh.

“Không hổ là người đánh chết Tọa Sơn Điêu, đúng là rất lợi hại!”

Lúc nói chuyện, Giang Vệ Quốc lại quát lớn một tiếng, thương trong tay dường như sống lại, tiếng vang vù vù.

“Vậy tôi không cần phải nương tay nữa!”
 
Chương 574: C574: Còn ai không phục thì hãy bước ra


“A…”

Thấy 36 Lộ Tang Môn Đinh mà mình bắn ra đều quay ngược trở lại, sắc mặt Trịnh Tam Pháo lập tức thay đổi, trở nên trắng bệch xen lẫn hoảng sợ.

Anh ta sở trường dùng ám khí, nhưng chưa từng gặp loại cục diện thế này.

Ám khí bắn ra như là nước đổ ra ngoài, làm sao có thể hốt lại được!

Hiện giờ, ám khí bắn ngược lại, trở thành một phiền phức khó giải quyết.

Trịnh Tam Pháo biết phải đỡ ám khí kiểu gì đây?

Anh ta vô thức muốn tránh né, nhưng lại chợt nhận ra rằng mình cũng đang bị đóng băng, không thể nhúc nhích được.

Mấy thứ này vốn dĩ là ưu thế để anh ta đối phó Diệp Lâm, bây giờ lại trở thành điểm yếu chết người của anh ta.

Trong đầu anh ta hiện lên một câu: Phải làm sao bây giờ?


Trịnh Tam Pháo cơ bản là không kịp suy nghĩ nhiều.

Anh ta biết rõ hơn ai hết uy lực của 36 Lộ

Tang Môn Đinh.

Mỗi một viên đều là pháp khí được mài giũa tỉ mỉ, cho dù là tông sư nhất phấm cũng không thể dùng thân thể để ngăn cản.

Huống chi, Tang Môn Đinh bay ngược lại với tốc độ nhanh hơn lúc bắn ra.

Hiện giờ, anh ta cực kì hối hận, sớm biết thì lúc nãy anh ta đã không bắn hết ra rồi.

“A…”

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.

Diệp Lâm vung dao găm lên bắn ngược Tang Môn Đinh chỉ là chuyện trong chớp mắt.


Có điều, đối với Trịnh Tam Pháo không thể nhúc nhích mà nói thì một giây đồng hồ kia cực kì dài lâu, đáng sợ, giày vò như là sống một ngày bằng một năm.

Trịnh Tam Pháo vừa dốc sức nhúc nhích đôi chân bị đóng băng, vừa che tay trước ngực để ngăn cản Tang Môn Đinh đâm vào cơ thể.

Theo sau là một tiếng hét thảm thiết đến từ Trịnh Tam Pháo.

36 viên Tang Môn Đinh thế mà lại đâm hết qua thân thể Trịnh Tam Pháo, kể cả khi anh ta đã dốc sức dùng hai tay chặn Tang Môn Đinh lại.

Nhưng mà Tang Môn Đinh bị Diệp Lâm ném

bay trở lại với một lực lượng vô cùng khủng bố.

Huống chi mỗi một viên đều là pháp khí, cộng thêm uy lực của hàn băng vạn năm, cho dù là thân thể cổ võ giả cũng không thể đỡ được một đòn tấn công ấy.

36 viên Tang Môn Đinh xuyên qua hai tay Trịnh Tam Pháo, thuận thế xuyên qua ngực Trịnh Tam Pháo.

Trong nhất thời, 36 viên Tang Môn Đinh gần như không trùng lặp mà đâm hết cả người Trịnh Tam Pháo từ trên xuống dưới.

Hàn đinh bắn ra, hàn khí nhập thế, lập tức ăn mòn ngũ tạng lục phủ.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Trịnh Tam Pháo đã bị đông cứng, không còn hy vọng sống sót.

Trịnh Tam Phào vòng đôi tay trước ngực, cả người đứng yên giống như pho tượng.
 
Chương 574: C574: Còn ai không phục thì hãy bước ra


“A…”

Thấy 36 Lộ Tang Môn Đinh mà mình bắn ra đều quay ngược trở lại, sắc mặt Trịnh Tam Pháo lập tức thay đổi, trở nên trắng bệch xen lẫn hoảng sợ.

Anh ta sở trường dùng ám khí, nhưng chưa từng gặp loại cục diện thế này.

Ám khí bắn ra như là nước đổ ra ngoài, làm sao có thể hốt lại được!

Hiện giờ, ám khí bắn ngược lại, trở thành một phiền phức khó giải quyết.

Trịnh Tam Pháo biết phải đỡ ám khí kiểu gì đây?

Anh ta vô thức muốn tránh né, nhưng lại chợt nhận ra rằng mình cũng đang bị đóng băng, không thể nhúc nhích được.

Mấy thứ này vốn dĩ là ưu thế để anh ta đối phó Diệp Lâm, bây giờ lại trở thành điểm yếu chết người của anh ta.

Trong đầu anh ta hiện lên một câu: Phải làm sao bây giờ?


Trịnh Tam Pháo cơ bản là không kịp suy nghĩ nhiều.

Anh ta biết rõ hơn ai hết uy lực của 36 Lộ

Tang Môn Đinh.

Mỗi một viên đều là pháp khí được mài giũa tỉ mỉ, cho dù là tông sư nhất phấm cũng không thể dùng thân thể để ngăn cản.

Huống chi, Tang Môn Đinh bay ngược lại với tốc độ nhanh hơn lúc bắn ra.

Hiện giờ, anh ta cực kì hối hận, sớm biết thì lúc nãy anh ta đã không bắn hết ra rồi.

“A…”

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.

Diệp Lâm vung dao găm lên bắn ngược Tang Môn Đinh chỉ là chuyện trong chớp mắt.


Có điều, đối với Trịnh Tam Pháo không thể nhúc nhích mà nói thì một giây đồng hồ kia cực kì dài lâu, đáng sợ, giày vò như là sống một ngày bằng một năm.

Trịnh Tam Pháo vừa dốc sức nhúc nhích đôi chân bị đóng băng, vừa che tay trước ngực để ngăn cản Tang Môn Đinh đâm vào cơ thể.

Theo sau là một tiếng hét thảm thiết đến từ Trịnh Tam Pháo.

36 viên Tang Môn Đinh thế mà lại đâm hết qua thân thể Trịnh Tam Pháo, kể cả khi anh ta đã dốc sức dùng hai tay chặn Tang Môn Đinh lại.

Nhưng mà Tang Môn Đinh bị Diệp Lâm ném

bay trở lại với một lực lượng vô cùng khủng bố.

Huống chi mỗi một viên đều là pháp khí, cộng thêm uy lực của hàn băng vạn năm, cho dù là thân thể cổ võ giả cũng không thể đỡ được một đòn tấn công ấy.

36 viên Tang Môn Đinh xuyên qua hai tay Trịnh Tam Pháo, thuận thế xuyên qua ngực Trịnh Tam Pháo.

Trong nhất thời, 36 viên Tang Môn Đinh gần như không trùng lặp mà đâm hết cả người Trịnh Tam Pháo từ trên xuống dưới.

Hàn đinh bắn ra, hàn khí nhập thế, lập tức ăn mòn ngũ tạng lục phủ.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Trịnh Tam Pháo đã bị đông cứng, không còn hy vọng sống sót.

Trịnh Tam Phào vòng đôi tay trước ngực, cả người đứng yên giống như pho tượng.
 
Chương 545: C545: Mũi thương lao vút ra


Giang Vệ Quốc chỉ định đánh giao lưu với Diệp Lâm, nên mới đánh nương tay.

Nhưng sau vài chiêu, ông ta hoảng sợ khi phát hiện rằng thực lực của Diệp Lâm cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của mình.

Vì vậy, ông rất chấn động, đồng thời dâng trào ý chí chiến đấu, lấy ra 120% sức lực đi đánh nhau.

Ngay cả trường thương trong tay cũng như sống lại, tung bay trên dưới, như sét như điện.

Vùi! Mũi thương lao vút ra.

Diệp Lâm cảm thấy thế công như thủy triều, như mưa rền gió dữ ập về phía anh.

Chỉ một chiêu thôi mà đã khiến người ta có loại áp lực khó thở. Ngay tại khoảnh khắc chớp nhoáng này...

Diệp Lâm vung kiếm đỡ mũi thương, khó lắm mới tránh né được một chiêu kia.

Kiếm và thương va chạm với nhau, hổ khẩu Diệp Lâm bị chấn ngược lại, tê dại nhè nhẹ.

Dưới sự dốc toàn lực cho một chiêu của Giang Vệ Quốc, trường thương một trăm cân nặng nề như một ngọn núi.

Ngay cả kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bị cọ xát tóe lửa. Diệp Lâm không nhịn được lùi ra sau vài bước.


“Một thương này có hai mươi năm công lực của tôi, cậu có đỡ được không?” Giang Vệ Quốc cực kì thích thú khi được đánh hết sức mình.

Có câu: tháng côn, năm đao, lâu dài thương. Thương pháp của Giang Vệ Quốc từng được mài giũa mấy chục năm lúc ở trong quân đội và lúc chém giết trên chiến trường, có thể đánh theo ý mình, đã bước vào hóa cảnh từ lâu rồi.

Giờ phút này, cả người Giang Vệ Quốc dường như là hòa thành một với trường thương trong tay, lên xuống vừa phải, không có một chút sơ hở nào.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Một chiêu mạnh nhất của Giang Vệ Quốc đẩy lui Diệp Lâm. Tiếp đến vẫn sẽ là thế công mưa rền gió dữ.

Thấy vậy, Diệp Lâm không dám sơ suất một chút nào, nín thở tập trung sẵn sàng tiếp chiêu.

“Hoa thương bảy thước, côn tám thước, đại thương một trượng tám tấc!” Diệp Lâm cầm kiếm, đã cảm nhận được khuyết điểm khi dùng vũ khí ngắn.

May là vì Diệp Lâm, chứ đổi lại thành người khác thì đã thua, thậm chí là mất mạng bởi một chiêu vừa rồi.

“Ồ? Xem ra là cậu cũng có hiểu biết về thương hả?” Thấy Diệp Lâm đánh giá như thế, Giang Vệ Quốc giật mình, lại có thêm phần coi trọng Diệp Lâm.

“Một chiêu vừa rồi mới chỉ là bắt đầu. Có điều, rất nhanh là sẽ kết thúc.”

Giang Vệ Quốc nghiêm túc lên, thấy Diệp Lâm vẫn còn trong thế yếu, định thừa thế tấn công để nhanh chóng phân ra thẳng thua.


Thấy vậy, Diệp Lâm cất Kinh Hồng kiếm, rút Cự Khuyết kiếm.

Không phải là phẩm chất của Kinh Hồng kiếm không bằng Cự Khuyết kiếm, mà là dưới thế công rộng rãi phóng khoáng thế kia, Kinh Hồng kiếm không thể hiện được ưu điểm, mà chỉ làm nổi bật khuyết điểm.

“Hừ, cậu chưa bỏ ý định, còn dùng kiếm nữa hả?” Giang Vệ Quốc cười lạnh âu đúng là chấp nhất với kiếm mài”

“Cũng chỉ là thân kiếm thô hơn một chút thôi, sao có thể ngăn cản trường thương trong tay tôi?”

“Để tôi nhìn xem cậu còn định đổi bao nhiêu kiếm nữa?”

Lúc nói chuyện, trường thương trong tay Giang Vệ Quốc lại bay vút ra như gió mưa giông bão.

Nơi nó đi ngang đều xơ xác tiêu điều, ngay cả cỏ cây trên mặt đất cũng trở nên khô héo.

Sát khí tận trời! “Đến lúc kết thúc rồi!” Giang Vệ Quốc tin chắc rằng một thương này sẽ kết thúc cuộc chiến.

“Vâng!” Đối mặt với một thương kia, Diệp Lâm cầm kiếm đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đúng là đến lúc kết thúc rồi!”

Mọi người xung quanh đều nín thở tập trung nhìn.

Lúc này, Diệp Lâm đi đường bát quái, như là ma quỷ, nghiêng người tránh né. Sau đó, anh giơ Cự Khuyết kiếm trong tay lên chém xuống mũi thương. Keng!

Một tiếng vang lớn như là sấm sét nổ ra.

Khoảnh khắc kiếm và thương va chạm, mũi thương và cán thương lập tức gãy ra làm hai, mũi thương văng mạnh ra ngoài!
 
Chương 575: C575: Chủ nhân long môn


Ngay tại giây phút này, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh tới mức có thề nghe thấy tiếng kim rôi.

Răng rắc… răng rắc…

Một lát sau, Diệp Lâm nhấc chân bước ra khỏi mảng băng đông cứng mình.

Băng đóng trên mặt đất vỡ vụn từng chút một.

Thân thể đã bị đóng băng của Trịnh Tam Pháo cũng theo bước Diệp Lâm thoát khỏi đóng băng mà mất cân bằng ngã ra phía sau.

Sau khi ngã xuống đất, thân thể anh ta rơi chia năm xẻ bảy, nát đầy đất như là thủy tinh.

Thấy vậy, hiện trường vang lên tiếng cảm thán sợ hãi.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, khó mà tin được những gì vừa thấy trước mắt.

Diệp Lâm bình yên. Còn cố võ giả Trịnh Tam Pháo thì lại nát đầy đất?


“ơ ơ ơ… anh Pháo… bị ngã vỡ nát trên mặt đất… là giả đi… sao có thể chứ…”

“Một cố võ giả thế mà lại bị giết bằng cách này? Tôi chắc chắn là đang nằm mơ rồi!”

“Anh Pháo… bị giết thật rồi hả? Anh ấy chính là cố võ giả có thực lực tỏng sư tam phấm đấy!”

“Chủ nhân Long Môn kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Ngay cả cổ võ giả cũng có thể lật bàn giết ngược lại? Thực lực khủng bố quá đi! Anh ta thật sự là người của thế giới chúng ta sao?”

Trong nhất thời, đám đại lão các thế lực ngầm của Phụng Thiên và rất nhiều tên đồ đệ bỏ mạng đều thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Lâm.

Lúc nãy là coi thường, bây giờ biến thành kính sợ.

Trước giết Tọa Sơn Điêu. Sau giết Trịnh Tam Pháo.

Ai không sợ hãi trước thực lực khủng bố như thế?

“Thắng rồi? Sư phụ thắng rồi!” Thấy vậy, Hoa Quốc Đống chợt hồi hồn lại từ cơn chấn động, không nhịn được vung tay hoan hô.


“Long Vương uy vũ!” Hoàng Tiềm hét lớn lên một tiếng, đi lên nói: “Các người thấy rồi đấy, Long Vương đại nhân chúng tôi chém chết cổ võ giả Trịnh Tam Pháo!”

“Sau này thế lực ngầm ở Phụng Thiên sẽ thuộc về Long Môn chúng tôi!”

“Còn ai không phục thì hãy bước ra!”

Hoàng Tiềm hô liên tiếp ba lần, không người nào dám trả lời.

Nói đùa, ngay cả cổ võ giả cũng có thể đánh chết, thì đám đồ đệ bỏ mạng là bọn họ sao có thể là đối thủ được chứ?

“Nếu vậy thì còn thất thần làm gì nữa? Mau bái kiến chủ nhân mới của các người là Long Vương đi!”

Thấy vậy, mọi người không còn cách nào khác ngoài việc quỳ xuống.

“Bái kiến Long Vương đại nhân!”

Lúc Diệp Lâm đánh chết Trịnh Tam Pháo, dọa sợ lẫn thu phục mọi người ở hiện trường, đại xà ở bên cạnh bắt đầu trở nên ‘âm ĩ, dường như là đang rất bất an, cứ trườn qua lại liên tục.

Cùng lúc đó, Diệp Lâm cũng đã nhận ra được một lực lượng không bình thường đang lên đây từ chân núi.

Đồng thời, có tiếng thở dài mơ hồ vang lên: “Xem ra… là tôi đến muộn một bước rồi!”

“Lonq Vươnq hả… uy phonq thật đấy!”
 
Chương 575: C575: Chủ nhân long môn


Ngay tại giây phút này, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh tới mức có thề nghe thấy tiếng kim rôi.

Răng rắc… răng rắc…

Một lát sau, Diệp Lâm nhấc chân bước ra khỏi mảng băng đông cứng mình.

Băng đóng trên mặt đất vỡ vụn từng chút một.

Thân thể đã bị đóng băng của Trịnh Tam Pháo cũng theo bước Diệp Lâm thoát khỏi đóng băng mà mất cân bằng ngã ra phía sau.

Sau khi ngã xuống đất, thân thể anh ta rơi chia năm xẻ bảy, nát đầy đất như là thủy tinh.

Thấy vậy, hiện trường vang lên tiếng cảm thán sợ hãi.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, khó mà tin được những gì vừa thấy trước mắt.

Diệp Lâm bình yên. Còn cố võ giả Trịnh Tam Pháo thì lại nát đầy đất?


“ơ ơ ơ… anh Pháo… bị ngã vỡ nát trên mặt đất… là giả đi… sao có thể chứ…”

“Một cố võ giả thế mà lại bị giết bằng cách này? Tôi chắc chắn là đang nằm mơ rồi!”

“Anh Pháo… bị giết thật rồi hả? Anh ấy chính là cố võ giả có thực lực tỏng sư tam phấm đấy!”

“Chủ nhân Long Môn kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Ngay cả cổ võ giả cũng có thể lật bàn giết ngược lại? Thực lực khủng bố quá đi! Anh ta thật sự là người của thế giới chúng ta sao?”

Trong nhất thời, đám đại lão các thế lực ngầm của Phụng Thiên và rất nhiều tên đồ đệ bỏ mạng đều thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Lâm.

Lúc nãy là coi thường, bây giờ biến thành kính sợ.

Trước giết Tọa Sơn Điêu. Sau giết Trịnh Tam Pháo.

Ai không sợ hãi trước thực lực khủng bố như thế?

“Thắng rồi? Sư phụ thắng rồi!” Thấy vậy, Hoa Quốc Đống chợt hồi hồn lại từ cơn chấn động, không nhịn được vung tay hoan hô.


“Long Vương uy vũ!” Hoàng Tiềm hét lớn lên một tiếng, đi lên nói: “Các người thấy rồi đấy, Long Vương đại nhân chúng tôi chém chết cổ võ giả Trịnh Tam Pháo!”

“Sau này thế lực ngầm ở Phụng Thiên sẽ thuộc về Long Môn chúng tôi!”

“Còn ai không phục thì hãy bước ra!”

Hoàng Tiềm hô liên tiếp ba lần, không người nào dám trả lời.

Nói đùa, ngay cả cổ võ giả cũng có thể đánh chết, thì đám đồ đệ bỏ mạng là bọn họ sao có thể là đối thủ được chứ?

“Nếu vậy thì còn thất thần làm gì nữa? Mau bái kiến chủ nhân mới của các người là Long Vương đi!”

Thấy vậy, mọi người không còn cách nào khác ngoài việc quỳ xuống.

“Bái kiến Long Vương đại nhân!”

Lúc Diệp Lâm đánh chết Trịnh Tam Pháo, dọa sợ lẫn thu phục mọi người ở hiện trường, đại xà ở bên cạnh bắt đầu trở nên ‘âm ĩ, dường như là đang rất bất an, cứ trườn qua lại liên tục.

Cùng lúc đó, Diệp Lâm cũng đã nhận ra được một lực lượng không bình thường đang lên đây từ chân núi.

Đồng thời, có tiếng thở dài mơ hồ vang lên: “Xem ra… là tôi đến muộn một bước rồi!”

“Lonq Vươnq hả… uy phonq thật đấy!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom