Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 555: C555: Hay lắm


“CÔ vợ là tôi không phải bỗng dưng là có đâu! Anh cũng cần phải trở thành chiến thần mới được, nếu không tôi sẽ ghét bỏ anh yếu đấy chứ!”

Dứt lời, Giang Đường nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Về phần anh thắng hả… ây da, chờ lúc anh thắng rồi nói sau!”

“Anh ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng dám giết, đừng nói là một ván cược nhỏ thế này cũng không dám nhé?”

Giang Đường nheo mắt, khiêu khích nhìn về phía Diệp Lâm.

Diệp Lâm hơi sửng sốt, thầm nghĩ hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?

Lúc này, Giang Vệ Quốc ở bên cạnh cười nói: “Cậu Diệp, cậu cứ đánh cược với con bé đi, xem như cho con bé một chút cố vũ!”

Diệp Lâm do dự, nhưng vì không làm mọi người mất hứng, bèn đáp: “Được rồi. Tôi đánh cược với cô!”

Dù sao thì cũng rất khó để lấy được chức vị chiến thần.


Diệp Lâm gần như nắm chắc phần thắng trong ván cược này.

“Hay lắm!” Giang Đường tràn đầy hứng thú vươn tay ra: “Chúng ta vỗ tay thề, một lời đã định!”

Bốp bốp bốp!

Ba chưởng liên tục, hẹn ước lẫn nhau.

“Chúc cô sớm trở thành nữ chiến thần!” Diệp Lâm cười nói với Giang Đường.

“ừ, tháng sau anh cũng tranh đoạt chức vị chiến thần Ung Châu, cố lên nhé!” Giang Đường cổ vũ.

Sau đó, mọi người cùng nhau nâng ly, cùng nhau làm chứng.


Sau khi uống vài ly ăn vài món, Hoàng Tiềm đứng dậy kính rượu với Giang Đường: “Long Mầu, tôi kính cô một ly, chúc cô sớm thực hiện được nguyện vọng.”

“ơ? Long Mẩu? Là tôi hả?” Giang Đường cảm thấy vừa bất ngờ vừa khó hiếu về cách xưng hô kia, hỏi: ‘Vi sao lại gọi tôi như vậy?”

Hoàng Tiềm giải thích: “Diệp Lâm là Long Vương của chúng tôi. Nếu tương lai cô có thể trở thành chiến thần, gả cho Long Vương của chúng tôi, thì cô chính là Long Mẩu!”

“Long Mẩu? Ha ha… cách gọi này thú vị thật đấy!” Giang Đường cảm thấy rất thích thú với cách xưng hô kia, nâng ly lên nói: “Vậy tôi tranh thủ sớm ngày trở thành Long Mầu!”

Sau khi buông ly rượu, Giang Đường thậm chí đã nghĩ ra phong hào của mình, là: chiến thần Doanh châu, phong hào… Long Mẩu!

Một bữa tiệc tối, cả khách lẩn chủ đều vui vẻ.

Sau khi tan tiệc, người nhà họ Giang mời Diệp Lâm ở lại nghỉ ngơi nhưng bị Diệp Lâm uyển chuyển từ chối.

“Tôi còn phải quay lại nhà họ Trương xử lý vài chuyện.” Diệp Lâm giải thích.

“Vậy được rồi.” Một nhà bốn người Giang Vệ Quốc đưa đám người Diệp Lâm ra cửa.
 
Chương 527: C527: Lời mời của chiến thần


Hàn Sơn Hà ngỏ lời mời Diệp Lâm, hiển nhiên là có ý định đào tạo anh.

Mọi người xung quanh lại tỏ ra ghen tị.

“Được Hàn chiến thần nhìn trúng đúng là may mắn!”

“Sức mạnh của cậu Diệp thực sự có đủ tư cách để vào trại chiến thần. Nói không chừng còn có thể được đào tạo thành thế hệ chiến thân tiếp theo!”

“Tôi nghĩ cậu Diệp tuy còn trẻ nhưng đã để lộ ra cốt cách của một chiến thần. Trại Thanh Châu là doanh trại xếp hạng cao trong chín chiến khu, cũng là một nơi tốt! Cậu Diệp phải nắm bắt cơ hội này!”

“Nào, nào, chúng ta cùng kính cậu Diệp một ly, hy vọng cậu có thể sớm trở thành chiến thần!”

Hoa Quốc Đống nhìn thấy như vậy, không ngờ sư phụ của mình lại được chiến thần Thanh Châu coi trọng và đưa vào quân đội?

Tuy có chút không nỡ nhưng anh ta cũng cảm thấy với năng lực của sư phụ thì phải nhập ngũ thì mới có cơ hội phát triển được.

“Haha! Không ngờ rằng Long Vương của chúng ta sau này còn có thế trở thành chiến thần!” Hoàng Tiềm cũng mừng cho Diệp Lâm,

như thể từ một tên cướp được chuyển sang làm quan vậy.


Trương Văn Viễn thậm chí còn sốc hơn.

Nếu như Diệp Lâm thật sự được chiến thần tuyền chọn, tiến vào doanh trại Thanh Châu, theo thời gian được quan tiến chức, vậy thì anh sẽ không còn là người mà nhà họ Trương có thể động vào nữa.

Bây giờ, Trương Văn Viễn cảm thấy rất hối hận, thầm nghĩtại sao phải chọc đến Diệp Lâm làm gì cơ chứ?

Không phải chỉ là một đứa con trai đã chết sao? Như vậy có đáng không?

Con trai đã chết thì vẫn có thể sinh đứa khác.

Nhưng nếu xúc phạm chiến thần tương lai thì nguy cơ cao sẽ bị tán gia bại sản!

Đoàn Tử Du thấy vậy, càng thêm hoảng sợ.

Anh ta đã coi Diệp Lâm như một tình địch.

Nếu như Diệp Lâm thật sự tiến vào doanh trại Thanh Châu, sớm tối ở cùng với Hàn Anh, lâu ngày sinh tình, chẳng phải anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội hay sao?

“Doanh Châu chúng tôi cũng đang thiếu nhân tài.” Lúc này, Đoàn Tử Du quyết định lùi lại một bước, đưa ra lời mời: “Nếu anh Diệp có hứng


thú thì có thể ở lại đây, cha tôi chắc chắn sẽ tập trung bồi dưỡng anh.”

Đối mặt với lời mời từ hai trại chiến thần, mọi người xung quanh đều tò mò, tự hỏi Diệp Lâm sẽ đưa ra lựa chọn nào.

“Cảm ơn lòng tốt của hai người.”

Diệp Lâm mỉm cười từ chối.

“Tôi đã có ý định khác rồi, xin lỗi không thể nghe theo hai người được.”

“ô?” Hàn Sơn Hà giật mình, tò mò hỏi: “Anh Diệp, anh có nơi nào tốt hơn để đi à?”

Diệp Lâm từ chối như vậy, chẳng lẽ là vì có người đã giành trước?

“A, tôi biết rồi!” Lúc này, Hàn Anh chợt cắt ngang: “Anh Diệp muốn tới Ung Châu!”

Hàn Anh nhớ tới lần đầu gặp mặt, Diệp Lâm đã hỏi mình về chuyện của Ung Châu.

“Xem ra, anh Diệp muốn tham gia cuộc tuyển chọn chiến thần Ung Châu tháng sau!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người tại hiện trường lại lần nữa chấn động.

Chiến thần Ung châu?

Mọi người chợt hiểu ra, chẳng trách Diệp Lâm lại từ chối chiến thần Thanh châu, còn nói mình đã có ý định khác?
 
Chương 556: C556: Quay lại


Sau đó, Giang Vệ Quốc sai người đưa thanh yêu đao cho Diệp Lâm.

“Cậu Diệp, nếu cậu có thể khống chế yêu đao thì đưa cho cậu vậy. Chứ nếu để ở chổ tôi, ngày nào tôi cũng phải lo lắng đề phòng nó gây thương tích cho người khác.”

“Được rồi!” Diệp Lâm không khách sáo mà nhận lấy yêu đao, vừa lúc bên trong yêu đao có rất nhiều chỗ lạ mà anh chưa hiểu, có thể mang về đế nghiên cứu kỹ hơn.

Sau khi hai bên chào nhau, Giang Lãng tự mình lái xe đưa đám người về nhà họ Trương.

“Diệp tiên sinh, tôi đi về đây!” Giang Lãng chào tạm biệt đám người Diệp Lâm: “Khi nào các

anh trở về, nhớ báo với tôi trước một tiếng, để tôi đưa các anh đi sân bay.”

“Ok!” Diệp Lâm gật đầu.

Sau khi chào tạm biệt Giang Lãng, đám người Diệp Lâm đi vào trong đại trạch nhà họ Trương.


“Hoàng Long, tôi giao cho anh một nhiệm vụ.” Diệp Lâm đi đi rồi đột nhiên nói.

“Long Vương đại nhân nói đi!” Hoàng Tiềm lập tức nói: “Tôi nhất định sẽ dốc sức hoàn thành, không để Long Vương thất vọng.”

“Hiện giờ tôi đã đánh chết Tọa Sơn Điêu, hang ố của anh ta cũng bị hai đại chiến thần phá hủy. Tôi muốn anh nhân cơ hội đi thu phục thế lực ngầm của Phụng Thiên, làm lớn mạnh Long Môn, nhất định phải đế Long Môn có chỗ đứng vững chắc.”

Diệp Lâm đã định ở bên này sản xuất đan dược, vậy thì phải xây dựng một thế lực mạnh mẽ thuộc về mình, để bảo vệ sự vận hành bình thường của xưởng dược.

Ngoài sáng có phủ Phụng Thiên che chở, trong tối có một thế lực ngầm mạnh mẽ, thế là an toàn gấp đôi.

“Vâng, Long Vương đại nhân!” Phát triển thế lực Long Môn ở Phụng Thiên vẫn luôn là chuyện

mà Hoàng Tiềm muốn làm.


Có điều, trước đây Hoàng Tiềm vẫn luôn bị áp chế bởi sự mạnh mẽ của Tọa Sơn Điêu nên không thế nào làm được.

“Vậy tôi sẽ đi triệu tập người mình thống nhất Phụng Thiên!”

Nói xong, Hoàng Tiềm quay đầu đi, định đi làm ngay trong đêm.

“Đứng lại!” Diệp Lâm gọi: “Quay lại!”

“Long Vương đại nhân còn có gì dặn dò?” Hoàng Tiềm quay lại nhận lệnh.

“Không cần phải gấp.” Diệp Lâm nói rồi ném cho Hoàng Tiềm một viên đan dược: “Anh cầm viên Tụ Khí Đan kia đi. Đêm nay tăng thực lực của mình lên, xong rồi đi cũng không muộn.”

Hoàng Tiềm nhận Tụ Khí Đan, lập tức vui mừng khôn xiết.

Bởi vì viên đan dược quý giá này đủ đế cho thực lực của anh ta nâng cao một bước. Đến khi ây, anh ta muốn thâu tóm thế lực ngầm của Phụng Thiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Cảm ơn Long Vương đại nhân ban thuốc!” Hoàng Tiềm biết rõ Diệp Lâm là đồ đệ của Dược Vương, không cần phải lo lắng đan dược là thật hay giả, vội vàng cầm đan dược đi tìm một phòng trống để tu luyện.

Hoa Quốc Đống đứng bên cạnh thấy bạn đường Hoàng Tiềm có chỗ tốt thì vội vàng hỏi: “Sư phụ, còn tôi thì sao?”
 
Chương 556: C556: Quay lại


Sau đó, Giang Vệ Quốc sai người đưa thanh yêu đao cho Diệp Lâm.

“Cậu Diệp, nếu cậu có thể khống chế yêu đao thì đưa cho cậu vậy. Chứ nếu để ở chổ tôi, ngày nào tôi cũng phải lo lắng đề phòng nó gây thương tích cho người khác.”

“Được rồi!” Diệp Lâm không khách sáo mà nhận lấy yêu đao, vừa lúc bên trong yêu đao có rất nhiều chỗ lạ mà anh chưa hiểu, có thể mang về đế nghiên cứu kỹ hơn.

Sau khi hai bên chào nhau, Giang Lãng tự mình lái xe đưa đám người về nhà họ Trương.

“Diệp tiên sinh, tôi đi về đây!” Giang Lãng chào tạm biệt đám người Diệp Lâm: “Khi nào các

anh trở về, nhớ báo với tôi trước một tiếng, để tôi đưa các anh đi sân bay.”

“Ok!” Diệp Lâm gật đầu.

Sau khi chào tạm biệt Giang Lãng, đám người Diệp Lâm đi vào trong đại trạch nhà họ Trương.


“Hoàng Long, tôi giao cho anh một nhiệm vụ.” Diệp Lâm đi đi rồi đột nhiên nói.

“Long Vương đại nhân nói đi!” Hoàng Tiềm lập tức nói: “Tôi nhất định sẽ dốc sức hoàn thành, không để Long Vương thất vọng.”

“Hiện giờ tôi đã đánh chết Tọa Sơn Điêu, hang ố của anh ta cũng bị hai đại chiến thần phá hủy. Tôi muốn anh nhân cơ hội đi thu phục thế lực ngầm của Phụng Thiên, làm lớn mạnh Long Môn, nhất định phải đế Long Môn có chỗ đứng vững chắc.”

Diệp Lâm đã định ở bên này sản xuất đan dược, vậy thì phải xây dựng một thế lực mạnh mẽ thuộc về mình, để bảo vệ sự vận hành bình thường của xưởng dược.

Ngoài sáng có phủ Phụng Thiên che chở, trong tối có một thế lực ngầm mạnh mẽ, thế là an toàn gấp đôi.

“Vâng, Long Vương đại nhân!” Phát triển thế lực Long Môn ở Phụng Thiên vẫn luôn là chuyện

mà Hoàng Tiềm muốn làm.


Có điều, trước đây Hoàng Tiềm vẫn luôn bị áp chế bởi sự mạnh mẽ của Tọa Sơn Điêu nên không thế nào làm được.

“Vậy tôi sẽ đi triệu tập người mình thống nhất Phụng Thiên!”

Nói xong, Hoàng Tiềm quay đầu đi, định đi làm ngay trong đêm.

“Đứng lại!” Diệp Lâm gọi: “Quay lại!”

“Long Vương đại nhân còn có gì dặn dò?” Hoàng Tiềm quay lại nhận lệnh.

“Không cần phải gấp.” Diệp Lâm nói rồi ném cho Hoàng Tiềm một viên đan dược: “Anh cầm viên Tụ Khí Đan kia đi. Đêm nay tăng thực lực của mình lên, xong rồi đi cũng không muộn.”

Hoàng Tiềm nhận Tụ Khí Đan, lập tức vui mừng khôn xiết.

Bởi vì viên đan dược quý giá này đủ đế cho thực lực của anh ta nâng cao một bước. Đến khi ây, anh ta muốn thâu tóm thế lực ngầm của Phụng Thiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Cảm ơn Long Vương đại nhân ban thuốc!” Hoàng Tiềm biết rõ Diệp Lâm là đồ đệ của Dược Vương, không cần phải lo lắng đan dược là thật hay giả, vội vàng cầm đan dược đi tìm một phòng trống để tu luyện.

Hoa Quốc Đống đứng bên cạnh thấy bạn đường Hoàng Tiềm có chỗ tốt thì vội vàng hỏi: “Sư phụ, còn tôi thì sao?”
 
Chương 528: C528: Đưa cho tôi một cây bút


Thì ra anh muốn bước cao hơn, trực tiếp trở thành chiến thần!

Như mọi người đã biết, trong chín chiến khu ở Đại Hạ, bây giờ chỉ có Ung Châu là không có thủ lĩnh, vị trí chiến thần cũng bị bỏ trổng.

“Hóa ra cậu muốn tranh đoạt vị trí chiến thần Ung Châu?”

Nghe được lời này, Hàn Sơn Hà đột nhiên hiếu ra, vẻ mặt ngạc nhiên.

Không ngờ Diệp Lâm lại có dã tâm cao như vậy.

Ông ta tự thấy mình thật nông cạn.

Nếu có người có thế trở thành chiến thần ở Ung Châu, đồng nghĩa với việc ngang hàng với ông ta, vậy tại sao phải cần đến sự hỗ trợ của ông ta cơ chứ?

“Khấu khí lớn thật!” Đoàn Tử Du nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa khinh thường: “Ung Châu là thành trì quân sự, nhân tài vô số kề. Anh vừa không có địa vị, vừa không có chiến công thì làm sao mà tranh giành được?”

“Hơn nữa, anh cũng không phải là quân lính trong Bộ Quốc phòng, tháng sau cũng không có tư cách tham gia trận chiến tranh chức chiến thần ở Ung Châu!”


Điều Đoàn Tử Du nói không sai.

Nếu muốn tham gia bất kỳ cuộc thi nào ở chiến khu, ít nhất phải đăng ký với Bộ Quốc phòng và trở thành quân nhân chính thức mới được.

Hơn nữa, trận chiến tranh vị trí chiến thần không phải trận so tài bình thường, không những phải ở trong quân đội, mà phải có thêm các tiêu chí khác như chiến công hay lai lịch.

Suy cho cùng, việc chọn ra một chiến thống lĩnh quân đội của một châu đâu có phải trò đùa?

Mặc dù thực lực của Diệp Lâm ai cũng rõ ràng, nhưng đế tham gia ứng tuyến chức chiến thần, chỉ thực lực thôi là chưa đủ.

“ừm… Đây quả thực là một vấn đề!” Hàn Sơn Hà cũng gật đầu: “Mặc dù cậu có thực lực đế cạnh tranh với những cao thủ ở Ung Châu, nhưng không có gì trong tay, cậu vẫn không đủ tư cách để tham gia cạnh tranh chức chiến thằn.”

“Đúng vậy!” Hàn Anh cũng đột nhiên hiểu ra, cảm thấy hơi áy náy: “Xin lỗi anh, anh Diệp, lần trước quên nói cho anh biết những chuyện này.”

“Không sao!” Diệp Lâm khẽ lắc đầu.

Sư phụ thứ tư của anh là chiến thần Ung Châu tiền nhiệm, anh lại là đệ tử thân cận của ông ây. Nếu vậy mà cũng không đủ tư cách thì những người khác cũng sẽ không có tư cách tranh tài.

“Hay là như vậy đi!” Hàn Sơn Hà dừng một

chút rồi nói: “Nếu cậu thật sự có ý định tham gia thì tôi có thế giúp cậu viết thư giới thiệu, chứng minh cho cậu.”

“Cậu hãy cầm thư của tôi đến doanh trại Ung Châu, có lẽ họ có thể phá lệ, để cậu thi đấu.”

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Đoàn Tử Du nghe xong bèn sửng sốt: “Chú Hàn, chú… Chú muốn làm người bảo lãnh cho anh ta sao? Việc này không phải quá mạo hiếm ư? Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, chú cũng sẽ bị liên lụy!”


Suy cho cùng, cuộc chiến tranh chức chiến thần đâu chỉ là trò chơi trẻ con?

Nếu người được tiến cử có nhân cách không tốt hoặc là gián điệp của kẻ thù, một khi được phép lên nắm quyền, chẳng phải sẽ gặp rắc rối sao?

Lúc đó, ngay cả người tiến cử cũng sẽ bị liên lụy.

“Ha ha!” Hàn Sơn Hà thản nhiên cười nói: “Không sao cả, tôi tin tưởng cậu Diệp, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót đâu.”

Hàn Sơn Hà luôn cảm kích việc Diệp Lâm cứu vợ mình, nhưng ông ta lại không có gì báo đáp. Hôm nay, thấy Diệp Lâm có muốn tranh giành vị trí chiến thần Ung Châu, ông ta cũng muốn giúp đỡ phần nào.

Diệp Lâm vốn muốn từ chối, nhưng Hàn Sơn Hà nhất quyết đòi viết.

“Đưa cho tôi một cây bút!”

Ngay lập tức, nhà họ Trương đã chuẩn bị giấy bút cho Hàn Sơn Hà.

Hàn Sơn Hà vội vàng viết thư giới thiệu.

“Chữ chú đẹp quá!” Đoàn Tử Du nhanh chóng nắm bắt được cơ hội, không ngừng khen ngợi.


“ô? Tử Du, cậu thấy chữ của tôi đẹp ở đâu vậy?” Hàn Sơn Hà cười hỏi.

“Dạ….” Đoàn Tử Du bị câu hỏi này chặn họng. Anh ta chỉ muốn nịnh nọt một tí thôi, chứ đâu có biết gì về thư pháp, đương nhiên cũng không thể giải thích được tại sao.

“Hàn chiến thân quanh năm ở quân đội mà vẫn có thế viết thư pháp gọn gàng như vậy. Tuy rằng chúng tôi không hiểu, nhưng chữ viết của ngài thật sự rất đẹp, rất hiếm có!” Những người khác cũng thi nhau khen ngợi.

Hàn Anh cười nói: “Cha tôi thường xuyên luyện thư pháp trong doanh trại, nói rằng nó có thể rèn luyện tâm tính. Vậy nên ông ấy đã mời rất nhiều đại sư của hiệp hội thư pháp đến dạy.”

Hàn Sơn Hà bình thản mỉm cười, rất hài lòng với chữ viết của mình, nhưng vẫn khiêm tốn nói:

“Để mọi người chê cười rồi.’

Nói xong, Hàn Sơn Hà cầm mảnh giấy đưa vào tay Diệp Lâm.

Diệp Lâm nhìn kỹ hơn và mỉm cười: “Thư pháp của Hàn chiến thần là sự kết hợp giữa Liều Thế của Liễu Công Quyền và Nhan Thể của Nhan Chân Khanh. Có thế nói là trong cái cũ có cái mới, tự hình thành bút pháp của riêng mình!”

Hàn Sơn Hà nghe được lời này, lập tức ngạc nhiên, không khỏi vui vẻ nói: “Cậu Diệp, cậu cũng biết thư pháp sao?”
 
Chương 557: C557: Người còn xưởng còn sư phụ cứ yên tâm đi


“Anh hả?”

Diệp Lâm vừa đi vừa cười nói: “Anh không luyện võ, có cho đan dược cũng vô dụng!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống vội vàng chạy theo, nói: “Vậy sư phụ cũng phải dạy một chút bản lĩnh cho tôi đi chứ! Hay là bây giờ tôi cũng bắt đầu luyện võ? Tôi đồng ý chịu khổ!”

“Không c’ân phải gấp học võ. Tôi có sắp xếp hết rồi.”

Diệp Lâm vừa đi vừa nói: “Tôi định giao xưởng dược Tế Thế Đường cho cậu. Cậu làm được không?”

“Xưởng dược sản xuất Hỗn Nguyên Đan đấy hả?” Hoa Quốc Đống lập tức đáp: “Được, tôi nhất định sẽ trông tốt thay sư phụ!”

“ừ, về mặt chế dược thì có ông Miêu và người nhà họ Bạch rồi, nhưng tôi còn cần một người quản lý đáng tin cậy. Anh là đồ đệ của tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn anh.” Diệp Lâm nói.


Hoa Quốc Đống tất nhiên cũng biết trách nhiệm và nguy cơ đi kèm, nhưng vẫn vỗ ngực đảm bảo: “Người còn xưởng còn! Sư phụ cứ yên tâm đi!”

“Chờ Hoàng Long thu phục thế lực ngầm ở Phụng Thiên xong, anh có thể dùng đến thế lực ấy để bảo vệ mình và xưởng dược.” Diệp Lâm nói.


“Vậy sư phụ truyền cho tôi một vài chiêu thức giữ mạng đi!” Hoa Quốc Đống vốn dĩ mong chờ mình có thế trở nên lợi hại giống Diệp Lâm, có được năng lực tự bảo vệ mình.

Diệp Lâm dừng bước, nói: “Cơ sở của anh rất kém, muốn học ngay thì cũng đã muộn rồi. Có điều…”

Nói tới đây, Diệp Lâm đổi giọng nói tiếp: “Anh còn nhớ rõ ban ngày tôi có nhắc đến ba đan dược trấn cốc của Dược Vương Cốc hay không?”

Hoa Quốc Đống nhớ lại: “Hổn Nguyên Đan, Hoàn Dương Đan, Trúc Cơ Đan?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Với tình huống như anh, cần phải dùng Trúc Cơ Đan mới có thể học cấp tốc được!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lại trở nên phấn chấn: “Vậy sư phụ có Trúc Cơ Đan không?”

“Không có!” Diệp Lâm lắc đầu.

“Vậy sư phụ có thế luyện chế một viên cho tôi không?” Hoa Quốc Đống hỏi với vẻ mong chờ.

“Không được.” Diệp Lâm nói thẳng: “Phương thuốc của Trúc Cơ Đan còn ở Dược Vương Cốc.”


Hi vọng vừa mới dâng lên trong Hoa Quốc Đống lập tức vụt tắt. Anh ta than thở liên tục.

“Nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi Dược Vương Cốc một chuyến.” Diệp Lâm đảm bảo với Hoa Quốc Đống: “Chờ khi tới Dược Vương Cốc, tôi nhất định sẽ cho anh viên Trúc Cơ Đan đầu tiên.”

“Thật sao?” Hoa Quốc Đống cực kì vui mừng, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn sư phụ! Vậy khi nào sư phụ đi Dược Vương Cốc?”

“Đừng sốt ruột.” Diệp Lâm nói: “Chuyện bên này còn chưa xử lý xong nữa mà đòi đi Dược Vương Cốc cái gì? Tới lúc nên đi thì tôi sẽ dẫn anh đi!”

“Ok!” Hoa Quốc Đống vô cùng kích động, trông ngóng mau đến ngày có thể đi Dược Vương Cốc, dùng Trúc Cơ Đan, bước lên con đường võ đạo, trở nên mạnh mẽ giống như sư phụ.

Cuối cùng, Diệp Lâm vỗ vổ lên vai Hoa Quốc Đống, cổ vũ: “Tôi đã nhận anh làm đồ đệ rồi thì chắc chắn sẽ không bạc đãi anh. Cứ đi từng bước một thôi, đừng sốt ruột, là của anh thì sẽ là của anh, không ai đoạt đi được.”

Hai sư đồ tách ra, quản gia dẫn hai người đi về phòng của từng người nghỉ ngơi.

Diệp Lâm vừa định vào nhà thì nghe thấy tiếng lấm bẩm ở cách đó không xa. Anh không nhịn được tò mò đi lên xem.


“Tiên Nhi, em ở bên kia có vất vả hay không?”

“Người kia có ngược đãi em hay không?”

“Nếu anh ta đối xử không tốt với em thì em phải học cách chạy trốn. Dù sao thì em cũng giỏi chui dưới đất, anh ta không bắt được em đâu!”

Hóa ra là Liễu Như Yên đang trò chuyện với rắn.

“Con rắn trả lời cô thế nào vậy?” Lúc này, Diệp Lâm cất bước đi qua.

“ơ?” Liễu Như Yên giật mình hô lên một tiếng rồi vội vàng chào hỏi: “Diệp… Diệp tiên sinh còn chưa đi nghỉ ngơi hả?”

Con rắn khổng lồ rít lên một tiếng, sau đó ưỡn dậy nửa nqười, nhìn về phía Diêp Lâm.
 
Chương 557: C557: Người còn xưởng còn sư phụ cứ yên tâm đi


“Anh hả?”

Diệp Lâm vừa đi vừa cười nói: “Anh không luyện võ, có cho đan dược cũng vô dụng!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống vội vàng chạy theo, nói: “Vậy sư phụ cũng phải dạy một chút bản lĩnh cho tôi đi chứ! Hay là bây giờ tôi cũng bắt đầu luyện võ? Tôi đồng ý chịu khổ!”

“Không c’ân phải gấp học võ. Tôi có sắp xếp hết rồi.”

Diệp Lâm vừa đi vừa nói: “Tôi định giao xưởng dược Tế Thế Đường cho cậu. Cậu làm được không?”

“Xưởng dược sản xuất Hỗn Nguyên Đan đấy hả?” Hoa Quốc Đống lập tức đáp: “Được, tôi nhất định sẽ trông tốt thay sư phụ!”

“ừ, về mặt chế dược thì có ông Miêu và người nhà họ Bạch rồi, nhưng tôi còn cần một người quản lý đáng tin cậy. Anh là đồ đệ của tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn anh.” Diệp Lâm nói.


Hoa Quốc Đống tất nhiên cũng biết trách nhiệm và nguy cơ đi kèm, nhưng vẫn vỗ ngực đảm bảo: “Người còn xưởng còn! Sư phụ cứ yên tâm đi!”

“Chờ Hoàng Long thu phục thế lực ngầm ở Phụng Thiên xong, anh có thể dùng đến thế lực ấy để bảo vệ mình và xưởng dược.” Diệp Lâm nói.


“Vậy sư phụ truyền cho tôi một vài chiêu thức giữ mạng đi!” Hoa Quốc Đống vốn dĩ mong chờ mình có thế trở nên lợi hại giống Diệp Lâm, có được năng lực tự bảo vệ mình.

Diệp Lâm dừng bước, nói: “Cơ sở của anh rất kém, muốn học ngay thì cũng đã muộn rồi. Có điều…”

Nói tới đây, Diệp Lâm đổi giọng nói tiếp: “Anh còn nhớ rõ ban ngày tôi có nhắc đến ba đan dược trấn cốc của Dược Vương Cốc hay không?”

Hoa Quốc Đống nhớ lại: “Hổn Nguyên Đan, Hoàn Dương Đan, Trúc Cơ Đan?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Với tình huống như anh, cần phải dùng Trúc Cơ Đan mới có thể học cấp tốc được!”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lại trở nên phấn chấn: “Vậy sư phụ có Trúc Cơ Đan không?”

“Không có!” Diệp Lâm lắc đầu.

“Vậy sư phụ có thế luyện chế một viên cho tôi không?” Hoa Quốc Đống hỏi với vẻ mong chờ.

“Không được.” Diệp Lâm nói thẳng: “Phương thuốc của Trúc Cơ Đan còn ở Dược Vương Cốc.”


Hi vọng vừa mới dâng lên trong Hoa Quốc Đống lập tức vụt tắt. Anh ta than thở liên tục.

“Nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi Dược Vương Cốc một chuyến.” Diệp Lâm đảm bảo với Hoa Quốc Đống: “Chờ khi tới Dược Vương Cốc, tôi nhất định sẽ cho anh viên Trúc Cơ Đan đầu tiên.”

“Thật sao?” Hoa Quốc Đống cực kì vui mừng, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn sư phụ! Vậy khi nào sư phụ đi Dược Vương Cốc?”

“Đừng sốt ruột.” Diệp Lâm nói: “Chuyện bên này còn chưa xử lý xong nữa mà đòi đi Dược Vương Cốc cái gì? Tới lúc nên đi thì tôi sẽ dẫn anh đi!”

“Ok!” Hoa Quốc Đống vô cùng kích động, trông ngóng mau đến ngày có thể đi Dược Vương Cốc, dùng Trúc Cơ Đan, bước lên con đường võ đạo, trở nên mạnh mẽ giống như sư phụ.

Cuối cùng, Diệp Lâm vỗ vổ lên vai Hoa Quốc Đống, cổ vũ: “Tôi đã nhận anh làm đồ đệ rồi thì chắc chắn sẽ không bạc đãi anh. Cứ đi từng bước một thôi, đừng sốt ruột, là của anh thì sẽ là của anh, không ai đoạt đi được.”

Hai sư đồ tách ra, quản gia dẫn hai người đi về phòng của từng người nghỉ ngơi.

Diệp Lâm vừa định vào nhà thì nghe thấy tiếng lấm bẩm ở cách đó không xa. Anh không nhịn được tò mò đi lên xem.


“Tiên Nhi, em ở bên kia có vất vả hay không?”

“Người kia có ngược đãi em hay không?”

“Nếu anh ta đối xử không tốt với em thì em phải học cách chạy trốn. Dù sao thì em cũng giỏi chui dưới đất, anh ta không bắt được em đâu!”

Hóa ra là Liễu Như Yên đang trò chuyện với rắn.

“Con rắn trả lời cô thế nào vậy?” Lúc này, Diệp Lâm cất bước đi qua.

“ơ?” Liễu Như Yên giật mình hô lên một tiếng rồi vội vàng chào hỏi: “Diệp… Diệp tiên sinh còn chưa đi nghỉ ngơi hả?”

Con rắn khổng lồ rít lên một tiếng, sau đó ưỡn dậy nửa nqười, nhìn về phía Diêp Lâm.
 
Chương 529: C529: Thanh châu ca


Diệp Lâm chỉ tùy ý nhận xét vài câu về chữ viết của Hàn Sơn Hà.

Mọi người có mặt lập tức sững sờ.

Hàn Sơn Hà lại nhìn Diệp Lâm như thế gặp được tri kỷ.

Mọi người vừa ngạc nhiên vừa bối rối, không ngờ Diệp Lâm lại biết thư pháp.

“Một chút thôi!” Diệp Lâm bình tĩnh nói.

Diệp Lâm không dám nói mình biết nhiều về thư pháp, nhưng nếu anh tự nhận là người đứng thứ hai thì chỉ có vị sư phụ thứ ba mươi lăm trong ngục giam số 0 mới dám tự nhận là người thứ nhất thôi.

Diệp Lâm đã học được thư pháp thần kỳ từ vị sư phụ đó.


Kế từ khi bắt đầu viết thư pháp, những dòng chữ khắc con dấu nhỏ ở thời Tần Hán cho đến chữ viết ở các triều đại Tùy, Đường, Diệp Lâm đều nắm rõ.

Nhìn thoáng qua có thể thấy thư pháp của Hàn Sơn Hà là sự kết hợp giữa Nhan Thể và Liễu Thế, tự tạo thành một phong cách riêng.

“Anh Diệp, anh giỏi quá.” Hàn Anh cũng ngạc nhiên nói: “Tôi nhớ rằng một trong hai nhà thư pháp bậc thầy được cha tôi mời đến, một người tự. ngôn tình hài

xưng là hậu duệ của nhà họ Liễu, người còn cũng nói mình là người thừa kế của Nhan Chân Khanh.”

“Chữ viết của cha tôi quả thực bị ảnh hưởng bởi hai vị đại sư này nên mới có kiểu dáng như bây giờ.”

Hàn Sơn Hà cũng khen ngợi: “Từ chữ viết của tôi mà có thế thấy được lai lịch trong đó, cậu Diệp chắc hẳn phải là bậc chuyên gia.”

Đoàn Tử Du nghe được lời này thì sửng sốt, thầm nghĩ: “Thật hay giả vậy? Tên nhóc này có thực sự hiểu sao, hay là anh ta chỉ đang khoác lác đế che mắt mọi người?”


Nghĩ vậy, Đoàn Tử Du lập tức phản bác lại:” Nhan Chân Khanh và Liễu Công Quyền là hai nhà thư pháp vĩ đại, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết đến họ.”

Ý của anh ta là những gì Diệp Lâm nói có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tuy nhiên, lúc này, Hàn Sơn Hà lại vô cùng hưng phấn, tự mình mài mực, nói với Diệp Lâm: “Nào, cậu thử viết mấy chữ cho mọi người xem xem!”

Ngày thường hiếm khi gặp được một người đam mê thư pháp, Hàn Sơn Hà coi Diệp Lâm như tri kỉ, đích thân mời anh đến viết thư pháp.

Diệp Lâm không thể từ chối, đành phải viết

nhanh vài chữ.

Dưới con mắt của mọi người, chỉ bằng vài nét bút, anh đã chép lại xong lá thư giới thiệu do chính Hàn Sơn hà viết, không sai một chữ.

Trong tiếng reo hò hoan hô của mọi người, Diệp Lâm chậm rãi đặt bút giấy xuống, bình tĩnh mỉm cười: “Để mọi người chê cười rồi.”

“Cái này?”
 
Chương 558: C558: Không sao


Tuy rằng con rắn khổng lồ đã thay đổi rất nhiều, nhưng đối với một người bạn thân như Liễu Như Yên thì mọi thứ vẫn còn như cũ.

“Tôi… tôi thấy Tiên Nhi, không nhịn được đi tìm em ấy tâm sự!” Liễu Như Yên yếu ớt giải thích một câu, sợ Diệp Lâm hiểu lầm mình.

Rốt cuộc thì hiện giờ con rắn khống lồ đã không còn bị khống chế bởi nhà họ Liễu nữa, mà đã trở thành chiến sủng của Diệp Lâm.

Cò ta từng làm chủ nhân, lại đi gặp lén, thậm chí còn dụ dỗ nó chạy trốn, trông có vẻ không ổn chút nào.

“Không sao.” Diệp Lâm cảm thấy không sao cả: “Nếu thích thì sau này ở lại đây đi.”

“Hả?” Nghe vậy, Liễu Như Yên sửng sốt rồi có chút sợ hãi giải thích: “Diệp tiên sinh, anh đừng hiếu lầm, tôi không có ý định giành Tiên Nhi với anh.”

Liễu Như Yên sợ hãi Diệp Lâm chỉ là nói mát.

“Tôi nói thật.” Diệp Lâm quyết định: “Tôi định để nó ở lại đây.”


“Yến Kinh rất nhỏ, nơi tôi sống nó ở không tiện.”

“Vậy nên tôi định đế nó ở lại nơi có diện tích rộng lớn là Phụng Thiên, Trường Bạch, để tiện cho

nó trưởng thành và tu luyện.”

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn nữa là khi vóc dáng của nó càng ngày càng khổng lồ, Diệp Lâm đã sắp nuôi không nổi nó.

Bình thường luyện chế đan dược còn chưa đủ cho nó ăn.

Núi Trường Bạch là kho dược liệu thiên nhiên. Hơn nữa, có thể dùng xưởng dược nhà họ Trương mở riêng một dây chuyền sản xuất cung cấp đan dược tu luyện cho nó trong tương lai, chắc là không thành vấn đề.

“Thật sao?” Liễu Như Yên nghe xong tính toán của Diệp Lâm thì vui vẻ nói: “Vậy là tôi có thể tiếp tục nuôi nó hả?”

“ừ. Sau này giao nó cho cô!” Diệp Lâm nói với Liễu Như Yên: “Năm gia tộc thần bí cũng giao cho cô quản lý luôn.”

Tuy rằng hiện giờ Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi đều quy thuận Diệp Lâm, nhưng mà Diệp Lâm vẫn cần nâng đỡ một người bên trong bọn họ có lòng trung thành với mình để quản lý.

Nhà họ Hồ và nhà họ Khôi tất nhiên là không cần phải nói. Hai nhà bọn họ đã bị mình giết sợ hãi, cho dù là quy thuận thì cũng khó tránh lòng mang thù hận, không thể dễ dàng tin tưởng được.

Hoàng Tam Gia không kiên định với lập

trường, càng thêm không dễ dàng tin tưởng.

Người nhà họ Bạch thì đang phụ trách bên xưởng dược.

Diệp Lâm nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thiếu nữ nhà họ Liễu ở ngay trước mắt là có thể tin tưởng.


Rốt cuộc thì lúc mình và nhà họ Trương kết thù, cô ta có thể tốt bụng chạy tới nhắc nhở mình một câu.

Một việc thiện khi ấy khiến Diệp Lâm nhớ kỹ Liễu Như Yên.

Vậy nên anh cũng yên tâm mà giao năm đại tộc cho Liễu Như Yên quản lý.

“Sau này cô chính là người đứng đầu năm tộc.” Diệp Lâm nói: “Cô có con rắn giúp đỡ. Nếu ai dám cãi lời cô hoặc coi thường cô trẻ tuổi, thì cô làm cho nó nuốt bọn họ.”

“Rít!” Dường như là nghe hiểu lời nói của Diệp Lâm, con rắn khống lồ đúng lúc mà rít lên một tiếng.

Dưới sự chỉ dạy của Diệp Lâm, con rắn đã sớm thay da đổi thịt, thực lực mạnh hơn trước rất nhiều.

Cho dù là năm tộc hợp tác thì cũng chưa chắc có thể thắng được con quái vật kia.

“Tôi… có thể làm được hả?” Liễu Như Yên có

chút không dám tin rằng mới trong một đêm mà mình sắp trở thành thủ lĩnh nắm quyền năm tộc.


Hiện nay nhà họ Trương đối chủ, nội bộ năm tộc cũng rửa sạch một lần, đang có rất nhiều người theo dõi vị trí thủ lĩnh, nếu Diệp Lâm không chọn ra người thì đợi khi xong việc, bọn họ cũng sẽ lựa chọn một người thích hợp.

Nếu để bọn họ lựa chọn thì làm sao cũng không đến lượt người trẻ tuổi như Liễu Như Yên.

“Tôi nói được là được. Ngày mai tôi sẽ tuyên bố với bọn họ.”

Diệp Lâm nói: “Tôi sẽ cho cô một phương thuốc, bảo nhà họ Bạch chuyên luyện riêng đế nuôi nấng đại xà.”

“Về phần mọi chuyện lớn nhỏ trong năm tộc, tất cả đều giao cho cô quyết định.”

“Lúc cô khống chế đại xà, cô đồng thời phải âm thầm bảo vệ xưởng dược Tế Thế Đường.”

Thấy Diệp Lâm tin tưởng chính mình, và chính mình có thế một lần nữa ở bên người bạn chơi từ bé là đại xà, Liễu Như Yên rất vui vẻ mà nhận lệnh.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh đề bạt. Tôi nhất định sẽ không làm Diệp tiên sinh thất vọng.”
 
Chương 558: C558: Không sao


Tuy rằng con rắn khổng lồ đã thay đổi rất nhiều, nhưng đối với một người bạn thân như Liễu Như Yên thì mọi thứ vẫn còn như cũ.

“Tôi… tôi thấy Tiên Nhi, không nhịn được đi tìm em ấy tâm sự!” Liễu Như Yên yếu ớt giải thích một câu, sợ Diệp Lâm hiểu lầm mình.

Rốt cuộc thì hiện giờ con rắn khống lồ đã không còn bị khống chế bởi nhà họ Liễu nữa, mà đã trở thành chiến sủng của Diệp Lâm.

Cò ta từng làm chủ nhân, lại đi gặp lén, thậm chí còn dụ dỗ nó chạy trốn, trông có vẻ không ổn chút nào.

“Không sao.” Diệp Lâm cảm thấy không sao cả: “Nếu thích thì sau này ở lại đây đi.”

“Hả?” Nghe vậy, Liễu Như Yên sửng sốt rồi có chút sợ hãi giải thích: “Diệp tiên sinh, anh đừng hiếu lầm, tôi không có ý định giành Tiên Nhi với anh.”

Liễu Như Yên sợ hãi Diệp Lâm chỉ là nói mát.

“Tôi nói thật.” Diệp Lâm quyết định: “Tôi định để nó ở lại đây.”


“Yến Kinh rất nhỏ, nơi tôi sống nó ở không tiện.”

“Vậy nên tôi định đế nó ở lại nơi có diện tích rộng lớn là Phụng Thiên, Trường Bạch, để tiện cho

nó trưởng thành và tu luyện.”

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn nữa là khi vóc dáng của nó càng ngày càng khổng lồ, Diệp Lâm đã sắp nuôi không nổi nó.

Bình thường luyện chế đan dược còn chưa đủ cho nó ăn.

Núi Trường Bạch là kho dược liệu thiên nhiên. Hơn nữa, có thể dùng xưởng dược nhà họ Trương mở riêng một dây chuyền sản xuất cung cấp đan dược tu luyện cho nó trong tương lai, chắc là không thành vấn đề.

“Thật sao?” Liễu Như Yên nghe xong tính toán của Diệp Lâm thì vui vẻ nói: “Vậy là tôi có thể tiếp tục nuôi nó hả?”

“ừ. Sau này giao nó cho cô!” Diệp Lâm nói với Liễu Như Yên: “Năm gia tộc thần bí cũng giao cho cô quản lý luôn.”

Tuy rằng hiện giờ Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi đều quy thuận Diệp Lâm, nhưng mà Diệp Lâm vẫn cần nâng đỡ một người bên trong bọn họ có lòng trung thành với mình để quản lý.

Nhà họ Hồ và nhà họ Khôi tất nhiên là không cần phải nói. Hai nhà bọn họ đã bị mình giết sợ hãi, cho dù là quy thuận thì cũng khó tránh lòng mang thù hận, không thể dễ dàng tin tưởng được.

Hoàng Tam Gia không kiên định với lập

trường, càng thêm không dễ dàng tin tưởng.

Người nhà họ Bạch thì đang phụ trách bên xưởng dược.

Diệp Lâm nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thiếu nữ nhà họ Liễu ở ngay trước mắt là có thể tin tưởng.


Rốt cuộc thì lúc mình và nhà họ Trương kết thù, cô ta có thể tốt bụng chạy tới nhắc nhở mình một câu.

Một việc thiện khi ấy khiến Diệp Lâm nhớ kỹ Liễu Như Yên.

Vậy nên anh cũng yên tâm mà giao năm đại tộc cho Liễu Như Yên quản lý.

“Sau này cô chính là người đứng đầu năm tộc.” Diệp Lâm nói: “Cô có con rắn giúp đỡ. Nếu ai dám cãi lời cô hoặc coi thường cô trẻ tuổi, thì cô làm cho nó nuốt bọn họ.”

“Rít!” Dường như là nghe hiểu lời nói của Diệp Lâm, con rắn khống lồ đúng lúc mà rít lên một tiếng.

Dưới sự chỉ dạy của Diệp Lâm, con rắn đã sớm thay da đổi thịt, thực lực mạnh hơn trước rất nhiều.

Cho dù là năm tộc hợp tác thì cũng chưa chắc có thể thắng được con quái vật kia.

“Tôi… có thể làm được hả?” Liễu Như Yên có

chút không dám tin rằng mới trong một đêm mà mình sắp trở thành thủ lĩnh nắm quyền năm tộc.


Hiện nay nhà họ Trương đối chủ, nội bộ năm tộc cũng rửa sạch một lần, đang có rất nhiều người theo dõi vị trí thủ lĩnh, nếu Diệp Lâm không chọn ra người thì đợi khi xong việc, bọn họ cũng sẽ lựa chọn một người thích hợp.

Nếu để bọn họ lựa chọn thì làm sao cũng không đến lượt người trẻ tuổi như Liễu Như Yên.

“Tôi nói được là được. Ngày mai tôi sẽ tuyên bố với bọn họ.”

Diệp Lâm nói: “Tôi sẽ cho cô một phương thuốc, bảo nhà họ Bạch chuyên luyện riêng đế nuôi nấng đại xà.”

“Về phần mọi chuyện lớn nhỏ trong năm tộc, tất cả đều giao cho cô quyết định.”

“Lúc cô khống chế đại xà, cô đồng thời phải âm thầm bảo vệ xưởng dược Tế Thế Đường.”

Thấy Diệp Lâm tin tưởng chính mình, và chính mình có thế một lần nữa ở bên người bạn chơi từ bé là đại xà, Liễu Như Yên rất vui vẻ mà nhận lệnh.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh đề bạt. Tôi nhất định sẽ không làm Diệp tiên sinh thất vọng.”
 
Chương 530: C530: Thơ hay


Mọi người đều choáng váng.

Họ cố gắng “tìm lỗi” và so sánh qua lại hai bên.

Kết quả hoàn toàn giống nhau!

“Giống, thực sự giống hệt! Tuyệt quá!”

“Giống như vừa photo ra vậy!”

“Không ngờ anh Diệp là người văn võ song toàn!”

Mọi người đều thốt lên ngạc nhiên.

Đoạn Tử Ngọc càng thêm sửng sốt, không ngờ Diệp Lâm chỉ vẽ mấy nét đã viết được chữ giống hệt như Hàn Sơn Hà.

Khóe miệng Đoàn Tử Du giật giật, cảm thấy mọi mặt đều thua kém đối phương.

“Ái chà!”

“Cậu Diệp, đúng là tấm ngẩm tầm ngầm mà


đánh chết voi!”

Hàn Sơn Hà nhìn bức thư pháp Diệp Lâm viết giống hệt bức thư pháp của mình, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm thán.

“Tôi thực sự ngày càng thích cậu rồi đấy!”

“Nếu như không phải cậu muốn tranh đoạt vị trí chiến thần Ung Châu, thì hôm nay, dù thế nào tôi cũng sẽ đưa cậu trở về doanh Thanh Châu, để cậu tiếp quản công việc của tôi, làm con rể tương lai của tôi!”. Đọc 𝑡hêm các chương mới 𝑡ại # 𝘛𝖱 U𝑀𝘛𝖱U𝙔Ệ𝙽.𝚟n #

“Cha! Cha đang nói gì vậy?” Hàn Anh giả vờ làm nũng, đánh cha mình một cái.

Nhưng một đôi mắt đẹp lại chăm chú nhìn Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Hiếm hoi mới gặp được một chàng trai văn võ song toàn, cô gái nào mà không ngưỡng mộ cơ chứ?

Nghe xong lời này, Đoàn Tử Du càng tuyệt vọng hơn, như thể vừa mới thất tình, trái tim quặn thắt.

“Ha ha!” Hàn Sơn Hà bật cười, lại trải ra một tờ giấy mới ròi nói: “Nào, nào, cậu viết một tờ khác đi. Lần này đừng bắt chước thư pháp của tôi, cứ dùng thư pháp của chính cậu mà viết.”

“Tôi viết cho cậu thư giới thiệu, cậu cũng có thể tặng lại cho tôi một bức thư pháp! Nếu sau

này cậu trở thành một nhà thư pháp nối tiếng, như vậy bức thư pháp này sẽ là gia bảo của nhà họ Hàn chúng tôi, ha ha!”


“Được!” Diệp Lâm lập tức đồng ý, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hàn chiến thần, ông là người Thanh Châu, vậy tôi sẽ viết tặng ông bài “Thanh Châu Ca”!”

“Thanh Châu Ca” là tác phẩm của Ngô Bân, một nhà thơthời nhà Minh sáng tác.

Thành Thanh châu uy vũ khắp bốn phương, cờ bay phấp phới trên trời cao…

Diệp Lâm hạ bút viết.

Mọi người cũng chăm chú nhìn theo Diệp Lâm, miệng đọc từng chữ, hết lời khen ngợi.

Cuối cùng, Diệp Lâm viết: “Gió lạnh cuốn hoa mai rơi xuống, thổi đi bông tuyết trên tóc người.”

Hàn Sơn Hà vuốt vuốt mái tóc hoa râm của mình, hai mắt hơi đỏ lên.

“Thơ hay!”

“Chữ đẹp!”

“Đúng là một kì tài, văn võ song toàn!”

Diệp Lâm đặt bút xuống, giơ tờ giấy lên: “Một bản “Thanh châu Ca” tặng cho chiến thần Thanh Châu!”

Hàn Sơn Hà trịnh trọng nhận lấy bức thư

pháp, xem lại vài lần, thấy kỹ thuật thư pháp này tốt hơn mình gấp mười lần, càng thêm phần khâm phục Diệp Lâm.

“Cậu Diệp, không ngờ Hàn Sơn Hà tôi đã hơn năm mươi tuổi lại gặp được một tri kỉ như cậu, đúng là tuyệt vời!”

“Nếu cậu không chê, hôm nay chúng ta hãy kết nqhĩa làm huynh đệ đi?”
 
Chương 559: C559: Sao lại thế này


Diệp Lâm quay lại phòng nghỉ ngơi, thuận tay dỡ hết vũ khí trên người xuống đặt sang một bên.

Lúc Diệp Lâm buông dao găm của vị sư phụ thứ chín xuống, yêu đao ở bên cạnh thế mà lại có phản ứng.

Keng!

Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên.

Dưới tình huống không hề có ngoại lực tác động, hai thanh vũ khí thế mà lại va chạm vào nhau, giống như là hai khối nam châm hít lấy nhau.

“ơ? Sao lại thế này?”

Diệp Lâm cầm hai thanh vũ khí lên.

Trong nhất thời, anh không thể tách được chúng nó ra.

Yêu đao và dao găm, một lớn và một nhỏ, kề sát với nhau, hấp thu đối phương.

Diệp Lâm nhìn kỹ thì thấy trên hai thanh vũ khí có gợn sóng dao động, lực lượng quỷ dị bên trong yêu đao đang liên tục mà bị dao găm hút qua đi.


Một lát sau, yêu đao bị hút khô sạch sẽ, biến thành một dụng cụ cắt gọt cực kì bình thường.

Keng!

Yêu đao rơi xuống đất, vỡ nát tan tành.

“ơ?”

Diệp Lâm giật nảy mình. Đam Mỹ Sắc

Bởi vì lực lượng quỷ dị bên trong yêu đao bị dao găm hút sạch sẽ sau đó hoàn toàn dung nhập với dao găm.

Một lát sau, dao găm trở nên bình thường lại.

Lúc này, Diệp Lâm chợt nhớ ra là mình bận rộn cả ngày, đã quên đút máu cho dao găm của vị sư phụ thứ chín.

Đương nhiên, Diệp Lâm vốn dĩ cho rằng đó chỉ là lời nói đùa của sư phụ, không coi trọng việc dao găm mỗi ngày phải thấy máu.

Bây giờ xem ra là dao găm còn quỷ dị hơn cả yêu đao.


Mới có một ngày quên dùng máu tẩm bố mà nó đã rút sạch lực lượng trong yêu đao rồi.

“Chẳng lẽ bên trong dao găm cũng đang phong ấn lực lượng mạnh mẽ nào đó, thậm chí là sinh vật còn sống khủng bố nào đó?”

“Vậy nên nó mới có thế dễ dàng cắn nuốt lực lượng quỷ dị bên trong yêu đao!”

Diệp Lâm ngắm nghía dao găm một lát cũng không nhìn ra được gì.

Có điều, lúc nãy Diệp Lâm giơ tay cầm dao

găm, thật sự có cảm nhận được một lực lượng không giống với bình thường đang điên cuồng dao động trong dao găm.

Có lẽ chính là lực lượng khủng bố mà vị sư phụ thứ chín áp chế bên trong dao găm.

“Xem ra chỉ có thế chờ lần sau nhìn thấy sư phụ rồi hỏi rõ ràng bí mật trong dao găm.”

Chỉ là không biết lần tiếp theo gặp mặt sư phụ là khi nào?

Diệp Lâm buỏng dao găm, thu dọn mảnh vỡ yêu đao, sau đó lên giường nghỉ ngơi.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng hôm sau, Diệp Lâm triệu tập người trong năm tộc, định tuyên bố một vài bổ nhiệm.

Tầng lớp quản lý năm tộc Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi có mặt từ sớm, kiên nhẫn chờ cơ hội thay đổi tình thế.
 
Chương 559: C559: Sao lại thế này


Diệp Lâm quay lại phòng nghỉ ngơi, thuận tay dỡ hết vũ khí trên người xuống đặt sang một bên.

Lúc Diệp Lâm buông dao găm của vị sư phụ thứ chín xuống, yêu đao ở bên cạnh thế mà lại có phản ứng.

Keng!

Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên.

Dưới tình huống không hề có ngoại lực tác động, hai thanh vũ khí thế mà lại va chạm vào nhau, giống như là hai khối nam châm hít lấy nhau.

“ơ? Sao lại thế này?”

Diệp Lâm cầm hai thanh vũ khí lên.

Trong nhất thời, anh không thể tách được chúng nó ra.

Yêu đao và dao găm, một lớn và một nhỏ, kề sát với nhau, hấp thu đối phương.

Diệp Lâm nhìn kỹ thì thấy trên hai thanh vũ khí có gợn sóng dao động, lực lượng quỷ dị bên trong yêu đao đang liên tục mà bị dao găm hút qua đi.


Một lát sau, yêu đao bị hút khô sạch sẽ, biến thành một dụng cụ cắt gọt cực kì bình thường.

Keng!

Yêu đao rơi xuống đất, vỡ nát tan tành.

“ơ?”

Diệp Lâm giật nảy mình. Đam Mỹ Sắc

Bởi vì lực lượng quỷ dị bên trong yêu đao bị dao găm hút sạch sẽ sau đó hoàn toàn dung nhập với dao găm.

Một lát sau, dao găm trở nên bình thường lại.

Lúc này, Diệp Lâm chợt nhớ ra là mình bận rộn cả ngày, đã quên đút máu cho dao găm của vị sư phụ thứ chín.

Đương nhiên, Diệp Lâm vốn dĩ cho rằng đó chỉ là lời nói đùa của sư phụ, không coi trọng việc dao găm mỗi ngày phải thấy máu.

Bây giờ xem ra là dao găm còn quỷ dị hơn cả yêu đao.


Mới có một ngày quên dùng máu tẩm bố mà nó đã rút sạch lực lượng trong yêu đao rồi.

“Chẳng lẽ bên trong dao găm cũng đang phong ấn lực lượng mạnh mẽ nào đó, thậm chí là sinh vật còn sống khủng bố nào đó?”

“Vậy nên nó mới có thế dễ dàng cắn nuốt lực lượng quỷ dị bên trong yêu đao!”

Diệp Lâm ngắm nghía dao găm một lát cũng không nhìn ra được gì.

Có điều, lúc nãy Diệp Lâm giơ tay cầm dao

găm, thật sự có cảm nhận được một lực lượng không giống với bình thường đang điên cuồng dao động trong dao găm.

Có lẽ chính là lực lượng khủng bố mà vị sư phụ thứ chín áp chế bên trong dao găm.

“Xem ra chỉ có thế chờ lần sau nhìn thấy sư phụ rồi hỏi rõ ràng bí mật trong dao găm.”

Chỉ là không biết lần tiếp theo gặp mặt sư phụ là khi nào?

Diệp Lâm buỏng dao găm, thu dọn mảnh vỡ yêu đao, sau đó lên giường nghỉ ngơi.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng hôm sau, Diệp Lâm triệu tập người trong năm tộc, định tuyên bố một vài bổ nhiệm.

Tầng lớp quản lý năm tộc Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi có mặt từ sớm, kiên nhẫn chờ cơ hội thay đổi tình thế.
 
Chương 531: C531: Mỗi người một cách gọi


Hàn Sơn Hà vô cùng hào hứng, nhất quyết kéo Diệp Lâm kết nghĩa huynh đệ.

Mọi người đều sửng sốt, không biết phải làm gì-

“Cha! Cha làm gì vậy?”

Lúc này, Hàn Anh thực sự tức giận.

Không phải ông ấy vừa nói là đang tìm con rể ư?

Sao bây giờ lại trở thành anh em kết nghĩa rồi?

Vậy rốt cuộc hai người là cha vợ con rề hay là anh em đây?

Nên phân vai vế như thế nào?


Lúc này, những người khác cũng lên tiếng giải vây, cười nói: “Hàn chiến thần say rồi.”

“Tôi không say!” Hàn Sơn Hà rất nghiêm túc, quan trọng hơn là ông ta không muốn bỏ lỡ những tài năng trẻ như Diệp Lâm: “Mặc dù tôi lớn hơn cậu một chút, nhưng dù sao cũng là chiến thần một phương, tôi gọi cậu một tiếng đàn em cũng không xúc phạm cậu, đúng chứ?”

“Nếu cậu không đồng ý tức đang coi thường tôi!”

Nhìn thấy Hàn Sơn Hà chân thành như vậy,

Diệp Lâm cũng không nỡ từ chối, làm mất mặt chiến thần.

“Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã coi trọng tôi, vậy tôi sẽ sẽ nghe theo, từ nay chúng ta trở thành anh em kết nghĩa, ông chính là đại ca của tôi!”

Nói xong, Diệp Lâm chắp tay nói: “Hàn đại ca!”

“Haha! Diệp lão đệ!” Hàn Sơn Hà vỗ vỗ Diệp Lâm bả vai, bật cười vui vẻ.


“Chúc mừng chú Hàn kết nghĩa thành công!”

Lúc này, Đoàn Tử Du là người đầu tiên nhảy ra bày tỏ sự ủng hộ.

Nếu họ trở thành anh em, vậy chẳng phải cơ hội của anh ta đã đến rồi sao?

“Chúc mừng Hàn chiến thần, chúc mừng cậu Diệp!”

Thấy hai người họ thực sự muốn trở thành anh em kết nghĩa, tất cả đều gửi lời chúc mừng.

Đồng thời, họ cũng tin rằng Diệp Lâm may mắn làm thân được với Hàn chiến thần, tương lai sẽ vô cùng xán lạn.

Hàn Anh ở một bên tỏ ra chán nản.

Sau này cô ấy sẽ đối mặt với Diệp Lâm như thế nào? Bây giờ cô ấy bổng chốc đã biến thành

người bề dưới rồi!

“Không sao!” Hàn Sơn Hà cũng không phải là người bảo thủ, cười nói: “Mỗi người một cách gọi, cha và Diệp Lâm là anh em, con và Diệp Lâm cũng có thế là anh em, hoặc có thế là vợ chồng, tất cả đều không thành vấn đề.”
 
Chương 560: C560: Chỉ mong cái vị mang danh minh


“Ha ha, tôi và Diệp tiên sinh quen thuộc nhất, lần này người trở thành thủ lĩnh năm tộc sẽ là tôi!” Hoàng Tam Gia tràn đầy tin tưởng.

Hoàng Tam Gia xem như là một người khá lớn tuổi trong năm tộc, thực lực không bình thường, có khả năng nhậm chức.

Một vị trưởng lão của nhà họ Hồ lại không đồng ý.

“Bàn về tuổi tác, lý lịch, thực lực… ông có chỗ nào so được với tôi?”

Ông ta là lão thái gia nhà họ Hồ. Khi Hồ gia chủ Hồ Đại Tiên bị giết, lão thái gia lại rời núi cầm quyền, lòng mang chí lớn ở năm tộc.

“Hồ thái gia, ông nói về tuổi tác và lý lịch, tôi không cãi với ông. Nhưng ông nói về thực lực hả… ha ha…” Hoàng Đại Tiên cười ha ha: “Tôi có một chút không phục!”

“Ông nói xem tầm tuổi ông rồi còn không chịu ở nhà dưỡng lão, chạy ra đây tranh cái gì cơ chứ?”

“Sau này năm tộc sẽ giao cho tôi, ông cứ yên tâm đi!”

Hồ lão thái gia hừ lạnh một tiếng: “Chính là vì giao cho loại người thất thường hay thay đổi như ông, tôi mới không yên tâm được, cần phải rời núi trông coi đại cục.”


“Nói nhiều với loại người như ông là vô ích. Đợi lát nữa Diệp tiên sinh tới đây, Diệp tiên sinh sẽ có quyết định.”

Thấy hai nhà Hồ và Hoàng đối chọi gay gắt, dẫn đầu khai chiến, Liễu Như Yên ngồi ở một bên không nhịn được thở dài.

Cô nghĩ đến những lời mà Diệp Lâm nói với cô vào tối hôm qua, thầm nghĩ: Không biết lát nữa

nghe thấy Diệp tiên sinh tuyên bố như vậy thì hai người kia sẽ có phản ứng gì?

Chắc là bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ cuối cùng năm tộc lại rơi vào tay mình!

Lúc cả đám đang bàn tán, Diệp Lâm cất bước đi vào.

“Đế các vị đợi lâu rồi.” Diệp Lâm ngồi ở ghế giữa.

Người trong năm tộc sôi nổi đứng dậy hành lễ chào hỏi Diệp Lâm.

“Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây là vì hợp nhất năm tộc thành một nhà.”

“Từ xưa đến nay, đoàn kết thì thịnh vượng, chia rẽ thì suy tàn. Năm tộc mỗi tộc một vẻ, nhưng lại không thể tự mình đứng vững. Nếu có thế hợp nhất với nhau, giảm bớt nội đấu, thì sẽ trở thành một thế lực mạnh của Phụng Thiên.”

Diệp Lâm nói thẳng vào vấn đề.

“Diệp tiên sinh nói rất đúng!” Hoàng Tam Gia vội vàng giơ tay tỏ vẻ đồng ý, còn chủ động phụ họa: “Lời nói của Diệp tiên sinh rất hợp ý của tôi. Tôi đã có ý tưởng này lâu rồi.”

“Chỉ là Trương Văn Viễn không có chí lớn, ếch ngồi đáy giếng, sợ năm tộc chúng tôi hợp nhất thì khó mà khống chế, nên cứ phân chúng tôi ra.”

“May mắn là hôm nay gặp được một vị minh chủ như Diệp tiên sinh, rốt cuộc đưa ra ý tưởng hợp nhất năm tộc, đúng là hùng tài vĩ lược!”


“Nhà họ Hoàng chúng tòi là nhà đồng ý đầu tiên!”

Thấy Hoàng Tam Gia ra sức biểu hiện như thế, bốn tộc còn lại vừa tức giận vừa buồn cười.

Nếu nói thì chắc chắn là không nói lại ông ta ròi.

Chỉ mong cái vị mang danh minh chủ là Diệp Lâm đừng dề tin tưởng dễ bị lừa.

“Khụ khụ!” Lúc này, Hồ thái gia cũng đứng dậy nói: “Diệp tiên sinh nói đúng lắm! Nhà họ Hồ chúng tôi cũng đồng ý!”

“Chỉ là một bầu trời không thế có hai mặt trời, một nhà không thế có hai chủ. Năm tộc hợp nhất là không thể tự làm theo ý mình, cần phải tuyến ra một vị gia chủ đức cao vọng trọng mới được.”

“Không biết là Diệp tiên sinh tự mình ngồi vị trí đứng đầu năm tộc hay là lựa chọn một người bên trong đám người chúng tôi?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
4. Lệ Chi Nhân
=====================================


Nói đến đây, Hồ thái gia liền đối giọng, tự giới thiệu: “À phải rồi, quên làm quen với Diệp tiên sinh, tôi là thái gia nhà họ Hồ, là người lớn tuổi nhất trong năm tộc hiện nay.”

Ý ngầm bên trong lời tự giới thiệu hiện lên rất rõ. Hồ thái gia chỉ kém Mao Toại tự đề cử mình.

“Khụ khụ, ông đừng cậy già lên mặt chứ!” Hoàng Tam Gia thầm nói: “Đang tuyển tộc trưởng năm tộc, chứ không phải là đang tuyển người trường thọ. Nếu là năm tộc hợp nhất, bỏ cũ đón mới, cũng cần phải cho người trẻ tuổi một ít cơ hội.”

Người trẻ tuổi trong miệng Hoàng Tam Gia chính là mình. So với Hồ thái gia, ông ta xem như là trẻ tuổi.

Nghe vậy, Diệp Lâm thuận thế nói: “Đúng vậy, lần này tôi sẽ lựa chọn một vị tộc trưởng từ trong đám người các người đế thống lĩnh năm tộc. Đây sẽ là một người trẻ tuổi!”

Hồ thái gia lập tức ỉu xìu, mọi người ở đây người nào cũng trẻ tuối hơn ông ta, Diệp Lâm vừa nói vậy có nghĩa là loại bỏ ông ta đầu tiên.

Hoàng Tam Gia lập tức ngồi thẳng người, bày ra dáng vẻ “chọn tôi chọn tôi”.

Sau đó, Diệp Lâm tuyên bố ngay trước mặt mọi người: “Tôi bổ nhiệm tộc trưởng năm tộc là Liễu Như Yên nhà họ Liễu!”
 
Chương 560: C560: Chỉ mong cái vị mang danh minh


“Ha ha, tôi và Diệp tiên sinh quen thuộc nhất, lần này người trở thành thủ lĩnh năm tộc sẽ là tôi!” Hoàng Tam Gia tràn đầy tin tưởng.

Hoàng Tam Gia xem như là một người khá lớn tuổi trong năm tộc, thực lực không bình thường, có khả năng nhậm chức.

Một vị trưởng lão của nhà họ Hồ lại không đồng ý.

“Bàn về tuổi tác, lý lịch, thực lực… ông có chỗ nào so được với tôi?”

Ông ta là lão thái gia nhà họ Hồ. Khi Hồ gia chủ Hồ Đại Tiên bị giết, lão thái gia lại rời núi cầm quyền, lòng mang chí lớn ở năm tộc.

“Hồ thái gia, ông nói về tuổi tác và lý lịch, tôi không cãi với ông. Nhưng ông nói về thực lực hả… ha ha…” Hoàng Đại Tiên cười ha ha: “Tôi có một chút không phục!”

“Ông nói xem tầm tuổi ông rồi còn không chịu ở nhà dưỡng lão, chạy ra đây tranh cái gì cơ chứ?”

“Sau này năm tộc sẽ giao cho tôi, ông cứ yên tâm đi!”

Hồ lão thái gia hừ lạnh một tiếng: “Chính là vì giao cho loại người thất thường hay thay đổi như ông, tôi mới không yên tâm được, cần phải rời núi trông coi đại cục.”


“Nói nhiều với loại người như ông là vô ích. Đợi lát nữa Diệp tiên sinh tới đây, Diệp tiên sinh sẽ có quyết định.”

Thấy hai nhà Hồ và Hoàng đối chọi gay gắt, dẫn đầu khai chiến, Liễu Như Yên ngồi ở một bên không nhịn được thở dài.

Cô nghĩ đến những lời mà Diệp Lâm nói với cô vào tối hôm qua, thầm nghĩ: Không biết lát nữa

nghe thấy Diệp tiên sinh tuyên bố như vậy thì hai người kia sẽ có phản ứng gì?

Chắc là bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ cuối cùng năm tộc lại rơi vào tay mình!

Lúc cả đám đang bàn tán, Diệp Lâm cất bước đi vào.

“Đế các vị đợi lâu rồi.” Diệp Lâm ngồi ở ghế giữa.

Người trong năm tộc sôi nổi đứng dậy hành lễ chào hỏi Diệp Lâm.

“Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây là vì hợp nhất năm tộc thành một nhà.”

“Từ xưa đến nay, đoàn kết thì thịnh vượng, chia rẽ thì suy tàn. Năm tộc mỗi tộc một vẻ, nhưng lại không thể tự mình đứng vững. Nếu có thế hợp nhất với nhau, giảm bớt nội đấu, thì sẽ trở thành một thế lực mạnh của Phụng Thiên.”

Diệp Lâm nói thẳng vào vấn đề.

“Diệp tiên sinh nói rất đúng!” Hoàng Tam Gia vội vàng giơ tay tỏ vẻ đồng ý, còn chủ động phụ họa: “Lời nói của Diệp tiên sinh rất hợp ý của tôi. Tôi đã có ý tưởng này lâu rồi.”

“Chỉ là Trương Văn Viễn không có chí lớn, ếch ngồi đáy giếng, sợ năm tộc chúng tôi hợp nhất thì khó mà khống chế, nên cứ phân chúng tôi ra.”

“May mắn là hôm nay gặp được một vị minh chủ như Diệp tiên sinh, rốt cuộc đưa ra ý tưởng hợp nhất năm tộc, đúng là hùng tài vĩ lược!”


“Nhà họ Hoàng chúng tòi là nhà đồng ý đầu tiên!”

Thấy Hoàng Tam Gia ra sức biểu hiện như thế, bốn tộc còn lại vừa tức giận vừa buồn cười.

Nếu nói thì chắc chắn là không nói lại ông ta ròi.

Chỉ mong cái vị mang danh minh chủ là Diệp Lâm đừng dề tin tưởng dễ bị lừa.

“Khụ khụ!” Lúc này, Hồ thái gia cũng đứng dậy nói: “Diệp tiên sinh nói đúng lắm! Nhà họ Hồ chúng tôi cũng đồng ý!”

“Chỉ là một bầu trời không thế có hai mặt trời, một nhà không thế có hai chủ. Năm tộc hợp nhất là không thể tự làm theo ý mình, cần phải tuyến ra một vị gia chủ đức cao vọng trọng mới được.”

“Không biết là Diệp tiên sinh tự mình ngồi vị trí đứng đầu năm tộc hay là lựa chọn một người bên trong đám người chúng tôi?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
4. Lệ Chi Nhân
=====================================


Nói đến đây, Hồ thái gia liền đối giọng, tự giới thiệu: “À phải rồi, quên làm quen với Diệp tiên sinh, tôi là thái gia nhà họ Hồ, là người lớn tuổi nhất trong năm tộc hiện nay.”

Ý ngầm bên trong lời tự giới thiệu hiện lên rất rõ. Hồ thái gia chỉ kém Mao Toại tự đề cử mình.

“Khụ khụ, ông đừng cậy già lên mặt chứ!” Hoàng Tam Gia thầm nói: “Đang tuyển tộc trưởng năm tộc, chứ không phải là đang tuyển người trường thọ. Nếu là năm tộc hợp nhất, bỏ cũ đón mới, cũng cần phải cho người trẻ tuổi một ít cơ hội.”

Người trẻ tuổi trong miệng Hoàng Tam Gia chính là mình. So với Hồ thái gia, ông ta xem như là trẻ tuổi.

Nghe vậy, Diệp Lâm thuận thế nói: “Đúng vậy, lần này tôi sẽ lựa chọn một vị tộc trưởng từ trong đám người các người đế thống lĩnh năm tộc. Đây sẽ là một người trẻ tuổi!”

Hồ thái gia lập tức ỉu xìu, mọi người ở đây người nào cũng trẻ tuối hơn ông ta, Diệp Lâm vừa nói vậy có nghĩa là loại bỏ ông ta đầu tiên.

Hoàng Tam Gia lập tức ngồi thẳng người, bày ra dáng vẻ “chọn tôi chọn tôi”.

Sau đó, Diệp Lâm tuyên bố ngay trước mặt mọi người: “Tôi bổ nhiệm tộc trưởng năm tộc là Liễu Như Yên nhà họ Liễu!”
 
Chương 532: C532: Cái gì


Đoàn Tử Du nghe vậy, nụ cười đột nhiên cứng đờ, dần dần lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn là đang khóc, mộng tưởng của anh ta lại thành công cốc rồi.

Ngay lập tức, mọi người trong họ Trương vội vàng bày bàn thờ và hương lên.

Diệp Lâm và Hàn Sơn Hà tuyên thệ và bái lạy ngay tại chỗ.

Phạch, phạch, phạch!

Vừa tuyên thệ xong, bên ngoài đã nghe thấy tiếng trực thăng gầm rú.

Ngay sau đó, Hàn Sơn Hà cũng nhận được điện thoại giục trở về, Đoàn chiến thần của Doanh Châu vẫn đang đợi ông ta.

“Diệp lão đệ, hôm nay tôi còn có công vụ, phải đi trước.” Hàn Sơn Hà nắm tay Diệp Lâm đi ra ngoài: “Cậu thật sự không muốn cùng tôi trở về Thanh châu sao?”

“Không được, Hàn đại ca, tôi cũng có việc riêng phải xử lý, ngày khác tôi sẽ tới Thanh Cháu

thăm ông sau.” Diệp Lâm nói.

“Được!” Hàn Sơn Hà cũng không ép buộc, trịnh trọng nói lời tạm biệt với Diệp Lâm: “Vậy thì anh em chúng ta tạm biệt ở đây, hẹn gặp lại vào ngày khác, bảo trọng nhé!”

“Hàn đại ca, bảo trọng!” Diệp Lâm cũng chắp tay nói lời tạm biệt.


Trước khi lên máy bay, Hàn Sơn Hà quay người nói: “Tháng sau tôi sẽ đích thân đến cố vũ cho cậu trong trận chiến ở Ung Châu!”

Ngay sau đó, Hàn Anh cũng tạm biệt Diệp Lâm, vẫy tay rồi lên trực thăng.

Cuối cùng, Đoàn Tử Du gật đầu với Diệp Lâm rồi đi lên trực thăng mà không nói gì.

Đồng thời, trong lòng anh ta thầm lập lời thề, sẽ nỗ lực trở thành chiến thần càng sớm càng tốt và kết hôn với Hàn Anh.

Đường đường là con trai của chiến thần, không thể lép vế trước người bình thường như Diệp Lâm được!

Sau khi hai cha con nhà họ Hàn rời đi.

Diệp Lâm lại trở lại đại sảnh nhà họ Trương, mọi người thi nhau khen ngợi anh, coi anh như khách quý.

Suy cho cùng, bây giờ Diệp Lâm đã không còn như trước nữa. Anh không chỉ là một anh

hùng mạnh mẽ có thế giết được Tọa Sơn Điêu mà còn là một người trẻ tuổi tài năng có thể kết nghĩa với Hàn chiến thần.

Ngay cả nhà họ Trương cũng không dám coi thường.

“Sao không thấy chủ của các người đâu?”


Diệp Lâm trở về chỗ ngồi, phát hiện Trương Văn Viễn đã mất tích.

Vì thế, anh lạnh lùng nói: “Khách còn chưa đi hết, sao chủ nhà đã đi trước rồi?”

“ở bên này!” Vừa nói, Hoàng Tam Gia vừa dùng sức kéo Trương Văn Viễn lại: “Cậu Diệp, gia chủ nhà họ Trương vừa rồi muốn chạy trốn, nhưng bị tôi bắt được!”

Trương Văn Viễn bị bắt quay lại, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, đồng thời thầm nguyền rủa mười tám đời tố tiên họ Hoàng, thề rằng khi nào quay lại sẽ chặt xác của tên Hoàng Tam Gia này ra thành trăm mảnh.

Nhưng bây giờ, ông ta chỉ là một con cá đang nằm trên thớt mà thôi.

Trương Văn Viễn đành phải phải quỳ xuống, cầu xin Diệp Lâm.

“Trước đây đã đắc tội, là do tôi có mắt như mù, mong cậu Diệp khoan dung độ lượng, tha cho tôi một mạng.”

“Tôi sẵn sàng tặng một nửa tài sản của nhà họ Trương cho cậu.”

Trương Văn Viễn đã chuẩn bị trao một nửa tài sản của gia đình đế đổi lấy sự tha thứ của Diệp Lâm.

“Một nửa tài sản của gia tộc?” Diệp Lâm mỉm cười: “Đó là cái giá trước khi tôi ra tay!”

“Cái… Cái gì?” Nghe được lời này, sắc mặt Trương Văn Viễn chợt thay, không ngờ Diệp Lâm lại nâng giá?

Nhưng ông ta không có tư cách đế mặc cả.

Chỉ có thể run rẩy hỏi: “Vậy… Bây giờ cậu Diệp muốn bao nhiêu?”

“Toàn bộ!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Bây giờ, tôi muốn toàn bô nhà ho Trươnq các nqười!”
 
Chương 561: C561: Vi sao lại chọn cô ta


Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất chấn động.

Ngoài Liễu Như Yên đã biết trước đáp án ra, thì chắc là trong tất cả mọi người ở đây, không có ai ngờ rằng Diệp Lâm sẽ giao trách nhiệm nặng nề như thế cho một cô nhóc là Liễu Như Yên!

Cho dù là nhà họ Liễu được lợi, thì bọn họ cũng có vẻ rất chấn động, còn có chút khó hiểu nữa.

Chẳng lẽ là Diệp tiên sinh coi trọng sắc đẹp của Liều Như Yên?

Hừm… nghĩ đến đây, người nhà họ Liễu đều cảm thấy rất có khả năng này.

‘Vi sao lại chọn cô ta?”

Lúc này, Hồ thái gia có chút không phục, đứng dậy chất vấn.

“Diệp tiên sinh, cậu đang nói giỡn với chúng tôi đấy hả?”


“Chọn người đứng đầu năm tộc là một chuyện cực kì quan trọng, không phải chọn đẹp là được! Sao có thế làm một cô nhóc đi gánh vác trách nhiệm nặng nề kia chứ?”

ở trong mắt Hồ thái gia, ông ta thà rằng thua

bởi Hoàng Tam Gia, cũng không thể chấp nhận được chuyện thua bởi một cô nhóc nhà họ Liễu.

Hồ thái gia dẫn đầu, những người còn lại dù không dám đứng dậy cãi lại, thì cũng cúi đầu bàn tán xôn xao, hiến nhiên là không phục.

Sao có thể lấy một vị trí quan trọng như thế ra làm trò đùa chứ?

“Diệp tiên sinh…” Hoàng Tam Gia vừa định mở miệng thì nhìn thấy Diệp Lâm thay đổi sắc mặt, lập tức sợ tới mức im bặt, không dám nói lời nào nữa.

Lúc này, Diệp Lâm ngồi thẳng người lên, nói: “Xem ra là các người vẫn chưa nhận rõ được vị trí của mình.”

“Tôi gọi các người tới đây không phải vì muốn bàn bạc với các người, mà là vì muốn thông báo cho các người biết.”

“Về phần các người hỏi vì sao đấy hả?”


Diệp Lâm nhìn thoáng qua Hồ lão thái gia.

Chỉ một cái nhìn thôi mà đã khiến cho Hồ thái gia có loại cảm giác sởn tóc gáy.

Đột nhiên có một tiếng ‘âm vang lên.

Cửa đại sảnh chợt bị phá vỡ.

Một con rắn khống lồ trườn nhanh vào như dòng nước lũ.

Nơi nó đi qua đều trở nên lộn xộn.

Sau đó, nó há miệng, lè cái lưỡi dài, hơi cuộn lên cuốn Hồ thái gia vào trong miệng, nuốt hết vào trong bụng.

Tiếp đến, nó trợn to hai mắt như hai chiếc đèn pha nhìn chằm chằm mọi người ở đây.

Lúc mọi người bừng tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng Hồ thái gia nữa rồi. Lúc này, bọn họ mới nhận ra rằng con rắn khổng lồ kia đã nuốt sổng Hồ thái gia.

Mọi người sợ tới mức chạy tán loạn, rất sợ giây tiếp theo mình cũng sẽ chết trong bụng rắn.

“Nếu ai có thể thu phục nó thì người đó sẽ trở thành người đứng đầu năm tộc!”

Diệp Lâm tuyên bố trước mặt mọi người.
 
Chương 561: C561: Vi sao lại chọn cô ta


Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất chấn động.

Ngoài Liễu Như Yên đã biết trước đáp án ra, thì chắc là trong tất cả mọi người ở đây, không có ai ngờ rằng Diệp Lâm sẽ giao trách nhiệm nặng nề như thế cho một cô nhóc là Liễu Như Yên!

Cho dù là nhà họ Liễu được lợi, thì bọn họ cũng có vẻ rất chấn động, còn có chút khó hiểu nữa.

Chẳng lẽ là Diệp tiên sinh coi trọng sắc đẹp của Liều Như Yên?

Hừm… nghĩ đến đây, người nhà họ Liễu đều cảm thấy rất có khả năng này.

‘Vi sao lại chọn cô ta?”

Lúc này, Hồ thái gia có chút không phục, đứng dậy chất vấn.

“Diệp tiên sinh, cậu đang nói giỡn với chúng tôi đấy hả?”


“Chọn người đứng đầu năm tộc là một chuyện cực kì quan trọng, không phải chọn đẹp là được! Sao có thế làm một cô nhóc đi gánh vác trách nhiệm nặng nề kia chứ?”

ở trong mắt Hồ thái gia, ông ta thà rằng thua

bởi Hoàng Tam Gia, cũng không thể chấp nhận được chuyện thua bởi một cô nhóc nhà họ Liễu.

Hồ thái gia dẫn đầu, những người còn lại dù không dám đứng dậy cãi lại, thì cũng cúi đầu bàn tán xôn xao, hiến nhiên là không phục.

Sao có thể lấy một vị trí quan trọng như thế ra làm trò đùa chứ?

“Diệp tiên sinh…” Hoàng Tam Gia vừa định mở miệng thì nhìn thấy Diệp Lâm thay đổi sắc mặt, lập tức sợ tới mức im bặt, không dám nói lời nào nữa.

Lúc này, Diệp Lâm ngồi thẳng người lên, nói: “Xem ra là các người vẫn chưa nhận rõ được vị trí của mình.”

“Tôi gọi các người tới đây không phải vì muốn bàn bạc với các người, mà là vì muốn thông báo cho các người biết.”

“Về phần các người hỏi vì sao đấy hả?”


Diệp Lâm nhìn thoáng qua Hồ lão thái gia.

Chỉ một cái nhìn thôi mà đã khiến cho Hồ thái gia có loại cảm giác sởn tóc gáy.

Đột nhiên có một tiếng ‘âm vang lên.

Cửa đại sảnh chợt bị phá vỡ.

Một con rắn khống lồ trườn nhanh vào như dòng nước lũ.

Nơi nó đi qua đều trở nên lộn xộn.

Sau đó, nó há miệng, lè cái lưỡi dài, hơi cuộn lên cuốn Hồ thái gia vào trong miệng, nuốt hết vào trong bụng.

Tiếp đến, nó trợn to hai mắt như hai chiếc đèn pha nhìn chằm chằm mọi người ở đây.

Lúc mọi người bừng tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng Hồ thái gia nữa rồi. Lúc này, bọn họ mới nhận ra rằng con rắn khổng lồ kia đã nuốt sổng Hồ thái gia.

Mọi người sợ tới mức chạy tán loạn, rất sợ giây tiếp theo mình cũng sẽ chết trong bụng rắn.

“Nếu ai có thể thu phục nó thì người đó sẽ trở thành người đứng đầu năm tộc!”

Diệp Lâm tuyên bố trước mặt mọi người.
 
Chương 533: C533: Còn không mau cút đi


Tôi muốn toàn bộ nhà họ Trương!

Nghe vậy, không chỉ có gia chủ Trương Văn Viễn, mà ngay cả mọi người trong nhà họ Trương đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm vừa mở miệng ra là đòi hết nhà họ Trương!

“ơ kìa…” Trương Văn Viễn trợn mắt há mồm, không biết nên nói gì cho đúng.

Đưa cả nhà họ Trương cho cậu, vậy người làm gia chủ như tôi là cái gì?

Trương Văn Viễn cảm thấy khủng hoảng khi mà vị trí gia chủ của mình có thể mất đi bất cứ lúc nào.

“Diệp… Diệp tiên sinh… xin cậu giơ cao đánh khẽ!”

Trương Văn Viễn đột nhiên dập đầu liên tục, đau khổ cầu xin Diệp Lâm.

“Cậu muốn cái gì tôi cũng cho cậu, sau này cũng sẵn lòng làm việc cho cậu! Cậu đòi toàn bộ nhà họ Trương, thì tôi đáy phải làm sao hả? Tiếp theo tôi biết ăn nói thế nào với tộc nhân, sau khi chết biết ăn nói thế nào với tố tiên?”


Trương Văn Viễn khóc lóc thảm thiết, chỉ mong Diệp Lâm có thể tha cho mình, dù có trả giá thế nào cũng được.

“Một nửa! Tôi đồng ý chia một nửa nhà họ Trương cho cậu! cầu xin cậu đừng cướp thêm một nửa còn lại của tôi!”

Đối mặt với cảnh Trương Văn Viễn đau khố cầu xin, Diệp Lâm không dao động một chút nào.

Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

Nếu đổi lại là mình thua thì nhà họ Trương cũng sẽ không dê dàng tha cho mình!

“Tôi có thế tha cho ông một mạng là tốt lắm ròi. Vậy mà bây giờ ông còn muốn cò kè mặc cả với tôi hả?”

Dứt lời, Diệp Lâm dùng một chân đá ông ta ra ngoài: “Cút đi!”

Trương Văn Viễn bị đá văng ra cửa, hét thảm thiết một tiếng, rồi vẫn mặt dày bò trở về.

Ông ta nhìn các tộc nhân xung quanh, dường như muốn huy động sức mạnh quần chúng.

“Nhà họ Trương chúng ta đã kéo dài trăm năm, thế mà bây giờ lại sắp rơi vào trong tay một người khác họ, trên xấu hố với tổ tiên dưới xấu hổ với con cháu. Mọi người đều là người họ Trương, mọi người nói một câu đi!”

“Chẳng lẽ các người cứ để mặc cho người xâu xé như vậy sao?”

Trương Văn Viễn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Hừ!”

Lúc này, có người đi lên liền mắng: “ông là chủ một nhà mà lại không phân rõ tốt xấu, gây ra phiền phức lớn cho gia tộc, bây giờ còn có mặt mũi la hét nữa hả?”


“Chẳng phải cục diện hiện nay của gia tộc đều do một tay ông tạo thành hay sao?”

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà...

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

“Đúng vậy!” Lại có người lên tiếng phụ họa: “Trước đây chúng tôi đã khuyên ông rồi, đừng có đi gây chuyện ở bên ngoài, nhất là một nơi đầy rẫy người tài như Yến Kinh, ông không chịu nghe, ông kiên quyết làm theo ý mình!”

“Hiện giờ rơi vào tình cảnh thế này, chỉ có thế trách bản thân ông thôi!”

Cuối cùng, đám trưởng lão nhà họ Trương cũng sôi nổi đứng ra, nghiêm mặt nói: “May mắn khi Diệp tiên sinh là một người dẫn đầu sáng suốt, không so đo hiềm khích trước đây, chỉ đuổi ông đi thôi, chứ không làm khó đám người chúng tòi.”

“Chúng tôi đồng ý để Diệp tiên sinh gia nhập nhà họ Trương, trở thành gia chủ mới của nhà họ Trương!”

Nghe vậy, mọi người còn lại đều phụ họa: “Đúng vậy! chúng tôi tận mắt nhìn thấy, tận tai

nghe thấy tài năng của Diệp tiên sinh! Ngay cả chiến thần Thanh châu cũng kết nghĩa anh em với Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh đúng là nhân tài!”

“Tài năng của Diệp tiên sinh vượt xa Trương Văn Viễn ông hàng trăm lần! Diệp tiên sinh có tư cách trở thành chủ một nhà hơn ông!”


“Dưới sự dẫn dắt của Diệp tiên sinh, nhà họ Trương chúng ta nhất định sẽ tiến thêm một bước trong tương lai!”

Trong nhất thời, tiếng ủng hộ Diệp Lâm vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Tất cả đều là vì thực lực của Diệp Lâm, không chỉ có thể khiến cho Hàn Sơn Hà coi trọng, mà còn khiến cho mọi người trong nhà họ Trương khâm phục thật lòng, lòng mang kính sợ.

Tuy rằng anh là người khác họ, nhưng năng lực của anh lại mạnh hơn tộc trưởng cùng họ hàng trăm lần. Xét về mặt lợi ích, không ai bị tổn thất cái gì, tất nhiên là sẽ dốc sức ủng hộ.

Thấy các tộc nhân sôi nổi làm phản đứng về phía Diệp Lâm, khiến mình trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, Trương Văn Viễn vừa ngạc nhiên vừa tức giận, tuyệt đối không ngờ mình lại là người bị bỏ đá xuống giếng.

“Hay lắm… một đám ăn cây táo rào cây sung các người… Gia tộc gặp nạn, các người không nghĩ cách giải quyết, mà lại cùng nhau đuổi tôi đi?

Thật sự là tức chết tôi rồi!”

“Ông lải nhải cái gì hoài vậy!” Hoàng Tam Gia đi lên đá thêm một chân, đá Trương Văn Viễn bay ra đại sảnh: “Diệp tiên sinh bảo ông cút đi… còn khônq mau cút đi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom