Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 542: C542: Khi đến nơi


Thấy rằng sự việc ở đây gần như đã được giải quyết.

Diệp Lâm tuyên bố giải tán cuộc họp, để mọi việc trong nhà họ Trương tiếp tục như thường lệ.

Về phần mình, anh dẫn theo nhóm Hoa Quốc Đống đi theo Giang Lãng đến phủ Phụng Thiên.

Khi đến nơi, Giang Lãng lại nhắc nhở: “Tính tình của ông nội tôi có chút quái đản và cố chấp, hơn nữa nhiều năm qua bị vết thương ở lưng hành hạ nên cũng có phần lạnh lùng.”

“Bởi vì mấy năm nay tôi đã mấy lần mời vô số thầy thuốc, thậm chí cả bác sĩ của bệnh viện Trung Ương, nhưng đều không khỏi bệnh. Cho nên ông nội không thích nhắc đến vết thương đó, thậm chí còn không chịu để người khác tới khám, dù sao cũng không thể chữa được..."

Diệp Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Ông cụ tính cách mạnh mẽ, cho dù có bị tra tấn cũng một mình gánh chịu, không muốn người khác thương hại mình, cho nên mới không để người khác tùy tiện nhắc tới.”

“Sự kiên cường này thật đáng khâm phục! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. để chữa trị cho ông ấy!"

Nghe vậy, Giang Lãng vội vàng nói: "Cảm ơn anh Diệp! Phủ Phụng Thiên tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh đâu!"

Chẳng bao lâu sau, họ đã vào được phủ Phụng Thiên. Bên trong rất náo nhiệt.


Suy cho cùng, họ vừa hợp tác với hai chiến thần để trấn áp bọn cướp, thu hoạch được rất nhiều.

Hôm nay, hầu như toàn bộ người trong phủ Phụng Thiên đều có mặt để sắp xếp và xử lý công việc sau đó.

"Cha!" Giang Lãng dẫn nhóm Diệp Lâm đến gặp cha mình. Đó chính là Giang Hải Đào, thống đốc của phủ Phụng Thiên.

"Cháu chào chú Giang!" Cha của Hoa Quốc Đống cũng là thống đốc như: Giang Hải Đào, họ cũng đã nhiều lần hợp tác, đương nhiên Hoa Quốc Đống không còn xa lạ gì với ông ta, vừa gặp đã chào hỏi một cách thân thiết.

"Ồ, Quốc Đống, cháu không sao chứ?" Tưởng Hải Đào cũng mỉm cười, vỗ vai Hoa Quốc Đống: “Vừa rồi cha cháu mới đích thân gọi điện thoại cho chú cầu cứu, làm chú hết hồn."

"Tên nhóc này, tới Phụng Thiên sao không đến chỗ của chú, có chuyện gì bàn bạc trước với chú. Cũng may là cháu không sao, nếu cháu xảy ra chuyện gì ở đây, chú biết giải thích thế nào với cha cháu đây?"

Hoa Quốc Đống mitm cười gãi đầu, nói không muốn làm phiền Giang Hải Đào, nhưng không ngờ mọi chuyện lại dây mơ rễ má như vậy, không kết thúc dễ dàng như anh ta tưởng.

“Cha, đây chính là Diệp Lâm!" Sau đó, Giang Lãng trịnh trọng giới thiệu Diệp Lâm với cha mình.

"Ð?" Giang Hải Đào quay đầu lại, tò mò nhìn Diệp Lâm, trong mắt hiện lên sự †ò mò và ngạc nhiên: “Đúng là tài không đợi tuổi mài"


"Vừa rồi Hàn chiến thần khen ngợi cậu hết lời! Nghe nói chính cậu đã giết chết Tọa Sơn Điêu, đúng chứ?

Để lát nữa tôi sẽ tính xem sẽ phải thưởng cho cậu

bao nhiêu? Tiền truy nã trong những năm qua cũng phải lên tới gần hàng trăm triệu rồi ấy chứ!”

"Cha, tạm thời gác chuyện tiền thưởng sang một bên đi." Giang Lãng vội vàng nói: "Anh Diệp đến đây không phải để nhận phần thưởng mà là để chữa bệnh cho ông nội!"

Sau đó, Giang Lãng giới thiệu ngắn gọn với cha, rằng Diệp Lâm không chỉ tinh thông võ nghệ mà còn được cao nhân truyền lại y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cũ của ông nội.

Hoa Quốc Đống cũng cười nói: "Y thuật của sư phụ cháu rất cao siêu!”

"Thật sao?" Nghe vậy, Giang Hải Đào vui mừng khôn xiết: "Vậy thì mau đi theo tôi!"

Giang Hải Đào không dám chậm trễ, lập tức đặt công việc trong tay xuống, tự mình dẫn đường đến sân sau.

"Cha! Hôm nay con dẫn học trò của Dược Vương tới chữa bệnh cho cha đây!"

Giang Hải Đào hào hứng chạy đến khu nhà sau. Nhưng vừa bước vào nơi ở của ông Giang. Đột nhiên, nhanh như chớp!

Một ngọn giáo tua đỏ xuyên qua đám đông và hướng thẳng về phía Diệp lãm.
 
Chương 542: C542: Khi đến nơi


Thấy rằng sự việc ở đây gần như đã được giải quyết.

Diệp Lâm tuyên bố giải tán cuộc họp, để mọi việc trong nhà họ Trương tiếp tục như thường lệ.

Về phần mình, anh dẫn theo nhóm Hoa Quốc Đống đi theo Giang Lãng đến phủ Phụng Thiên.

Khi đến nơi, Giang Lãng lại nhắc nhở: “Tính tình của ông nội tôi có chút quái đản và cố chấp, hơn nữa nhiều năm qua bị vết thương ở lưng hành hạ nên cũng có phần lạnh lùng.”

“Bởi vì mấy năm nay tôi đã mấy lần mời vô số thầy thuốc, thậm chí cả bác sĩ của bệnh viện Trung Ương, nhưng đều không khỏi bệnh. Cho nên ông nội không thích nhắc đến vết thương đó, thậm chí còn không chịu để người khác tới khám, dù sao cũng không thể chữa được..."

Diệp Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Ông cụ tính cách mạnh mẽ, cho dù có bị tra tấn cũng một mình gánh chịu, không muốn người khác thương hại mình, cho nên mới không để người khác tùy tiện nhắc tới.”

“Sự kiên cường này thật đáng khâm phục! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. để chữa trị cho ông ấy!"

Nghe vậy, Giang Lãng vội vàng nói: "Cảm ơn anh Diệp! Phủ Phụng Thiên tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh đâu!"

Chẳng bao lâu sau, họ đã vào được phủ Phụng Thiên. Bên trong rất náo nhiệt.


Suy cho cùng, họ vừa hợp tác với hai chiến thần để trấn áp bọn cướp, thu hoạch được rất nhiều.

Hôm nay, hầu như toàn bộ người trong phủ Phụng Thiên đều có mặt để sắp xếp và xử lý công việc sau đó.

"Cha!" Giang Lãng dẫn nhóm Diệp Lâm đến gặp cha mình. Đó chính là Giang Hải Đào, thống đốc của phủ Phụng Thiên.

"Cháu chào chú Giang!" Cha của Hoa Quốc Đống cũng là thống đốc như: Giang Hải Đào, họ cũng đã nhiều lần hợp tác, đương nhiên Hoa Quốc Đống không còn xa lạ gì với ông ta, vừa gặp đã chào hỏi một cách thân thiết.

"Ồ, Quốc Đống, cháu không sao chứ?" Tưởng Hải Đào cũng mỉm cười, vỗ vai Hoa Quốc Đống: “Vừa rồi cha cháu mới đích thân gọi điện thoại cho chú cầu cứu, làm chú hết hồn."

"Tên nhóc này, tới Phụng Thiên sao không đến chỗ của chú, có chuyện gì bàn bạc trước với chú. Cũng may là cháu không sao, nếu cháu xảy ra chuyện gì ở đây, chú biết giải thích thế nào với cha cháu đây?"

Hoa Quốc Đống mitm cười gãi đầu, nói không muốn làm phiền Giang Hải Đào, nhưng không ngờ mọi chuyện lại dây mơ rễ má như vậy, không kết thúc dễ dàng như anh ta tưởng.

“Cha, đây chính là Diệp Lâm!" Sau đó, Giang Lãng trịnh trọng giới thiệu Diệp Lâm với cha mình.

"Ð?" Giang Hải Đào quay đầu lại, tò mò nhìn Diệp Lâm, trong mắt hiện lên sự †ò mò và ngạc nhiên: “Đúng là tài không đợi tuổi mài"


"Vừa rồi Hàn chiến thần khen ngợi cậu hết lời! Nghe nói chính cậu đã giết chết Tọa Sơn Điêu, đúng chứ?

Để lát nữa tôi sẽ tính xem sẽ phải thưởng cho cậu

bao nhiêu? Tiền truy nã trong những năm qua cũng phải lên tới gần hàng trăm triệu rồi ấy chứ!”

"Cha, tạm thời gác chuyện tiền thưởng sang một bên đi." Giang Lãng vội vàng nói: "Anh Diệp đến đây không phải để nhận phần thưởng mà là để chữa bệnh cho ông nội!"

Sau đó, Giang Lãng giới thiệu ngắn gọn với cha, rằng Diệp Lâm không chỉ tinh thông võ nghệ mà còn được cao nhân truyền lại y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cũ của ông nội.

Hoa Quốc Đống cũng cười nói: "Y thuật của sư phụ cháu rất cao siêu!”

"Thật sao?" Nghe vậy, Giang Hải Đào vui mừng khôn xiết: "Vậy thì mau đi theo tôi!"

Giang Hải Đào không dám chậm trễ, lập tức đặt công việc trong tay xuống, tự mình dẫn đường đến sân sau.

"Cha! Hôm nay con dẫn học trò của Dược Vương tới chữa bệnh cho cha đây!"

Giang Hải Đào hào hứng chạy đến khu nhà sau. Nhưng vừa bước vào nơi ở của ông Giang. Đột nhiên, nhanh như chớp!

Một ngọn giáo tua đỏ xuyên qua đám đông và hướng thẳng về phía Diệp lãm.
 
Chương 514: C514: Anh búng tay ra


“Mày coi cổ võ giả núi Trường Bạch bọn tao là không khí hả?”

Bị Diệp Lâm ngó lơ, Ngũ Phù Sênh tức điên lên, quát lớn một tiếng, trên người tỏa ra khí lạnh.

Ngay sau đó, Ngũ Phù Sênh vung đôi tay lên, hàng vạn cơn gió tuyết chợt ngưng tụ, tạo thành

một kết giới băng lạnh che trước mặt Tọa Sơn Điêu.

Keng!

Một tiếng nặng nề vang lên.

Kiếm của Diệp Lâm dừng ở giữa không trung. Một lớp sương lạnh mỏng phủ lên trên thân kiếm.

“Kiếm tốt!” Ngũ Phù Sênh khen một tiếng.

Bất cứ loại vũ khí nào khi đâm vào sương lạnh do mình tạo thành, đều sẽ giống như thủy tinh cứ rơi là vỡ.

Vậy mà kiếm trong tay Diệp Lâm lại chỉ bị phủ một lớp sương lạnh mỏng, cứng rắn không vỡ.

Cho dù là ở giới cổ võ của bọn họ, kiếm của Diệp Lâm cũng là vũ khí tốt khiến người ta thèm muốn.

Đồng thời, Ngũ Phù Sênh cũng cảm thấy kiếm trong tay Diệp Lâm quen quen, dường như là đã gặp ở đâu rồi.

“Ha ha!” Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu lại trở nên đắc ý: “Lại đây, giết tao đi! Sao lại dừng kiếm giữa không trung, không tiếp tục đánh nữa?”

“Hay là đế tao đi lên một bước?”

“Ha ha, để tao xem là mày lợi hại hay là vì cổ


võ giả này lợi hại?”

Một kiếm bị chặn thì tiếp tục một kiếm khác.

“Kiếm Ý Vô Tẩn… phá!”

Diệp Lâm hét to lên, vung kiếm trong tay lần nữa.

Giờ phút này, một thanh kiếm khống lồ lướt nhanh trong không trung, giống như là một con tàu chi3n hạm, mênh mông cuồn cuộn, nghiền áp những nơi nó đi qua.

Kiếm khí tung bay, thanh kiếm dường như xuyên thủng sông băng.

Kết giới băng lạnh do Ngũ Phù Sênh chế tạo đột nhiên tan vỡ.

Kiếm khí tiếp tục đâm thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.

“ơ?” Ngũ Phù Sênh cảm thấy kiếm khí nghiêm nghị, khiến hô hấp của mình có trong khoảnh khắc bị ngừng lại.

Nguy hiểm!

Một suy nghĩ chợt lướt qua.

Nếu đế ông ta đỡ thì ông ta cũng không thể đỡ được uy lực một kiếm kia, nói gì đến Tọa Sơn Điêu.

“Chạy đi!”

Ngũ Phù Sênh không định đối đầu với một kiếm kia. ông ta quay người đánh một chưởng về phía Tọa Sơn Điêu, rồi ra lệnh cho Tọa Sơn Điêu mau chạy đi.


ở trong mắt Ngũ Phù Sênh, có Tọa Sơn Điêu ở đây chẳng khác gì kéo chân sau, khiến ông ta có chút vướng chân vướng tay.

Chờ ông ta đuổi Tọa Sơn Điêu đi rồi, ông ta sẽ tự mình lên đánh người trẻ tuối không biết sống chết kia.

“A!” Tọa Sơn Điêu hô lên một tiếng, người đã bị đấy ra xa mấy thước: “Vâng vâng vâng…”

Anh ta không dám cãi lại lời nói của Ngũ Phù Sênh, quay đầu liền bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã chạy ra hơn trăm mét.

“Muốn chạy hả?”

Thấy vậy, Diệp Lâm không có đuổi theo, bởi vì Ngũ Phù Sênh đang cản anh lại.

Anh búng tay ra.

Một viên Định Hải châu bay thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.

Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh giật mình, vội vàng vung tay lên đóng băng một viên.

Ngay sau đó, viên thứ hai, viên thứ ba… liên tục bay ra.

Ngũ Phù Sênh không ngờ Diệp Lâm lại có

nhiều pháp khí lợi hại như thế.

Không ổn rồi!

Lúc ông ta cảm thấy không ốn, định ra tay nữa thì đã không kịp rồi.

Ngũ Phù Sênh quay đầu lại nhìn về phía Tọa Sơn Điêu.

Tọa Sơn Điêu đang chạy như bay, không biết rằng tử vong đang lặng lẽ đến.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Mấy viên Định Hải châu cùng nhau nổ tung, lập tức nổ Tọa Sơn Điêu tan tành thành mảnh, chết nqay tại chỗ.
 
Chương 543: C543: Lúc nãy tôi nghe bọn


“Cha ơi! Là người một nhà! Một nhà!

Nhìn thấy hồng anh thương của cha, Giang Hải Đào lập tức thay đổi sắc mặt, lên tiếng ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa rồi.

Thấy hồng anh thương sắp đâm thẳng vào khuôn mặt của Diệp Lâm... “Long Vương! Cẩn thận!” Hoàng Tiềm cuống quít chạy lên ngăn cản. Lúc này, Diệp Lâm ra tay.

Anh dùng một tay đẩy Hoàng Tiềm đang lên giúp đỡ ra.

Ngay tại một giây trước khi đầu thương đâm trúng mình, anh hơi nghiêng người sang bên, né tránh một chiêu kia, rồi dùng tay còn lại chụp cán thương.

Bụp! Một tiếng nặng nề vang lên.

Cán thương bị nắm trong tay, nhưng vẫn theo quán tính mà lao ra trước, phát ra tiếng cọ xát với lòng bàn tay.

Ngay sau đó, Diệp Lâm cảm thấy cổ tay mình bị ghì xuống.


Lúc này, anh mới phát hiện hồng anh thương nhìn như bình thường lại cũ kỹ kia nặng hàng trăm cân.

Nếu không phải sức lực của Diệp Lâm rất lớn, đừng nói là đỡ được một chiêu, chỉ nói cầm thương thôi cũng muốn cầm không nổi.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Một bên tấn công, một bên tránh né, động tác của ai cũng có vẻ nước chảy mây trôi, trước sau chỉ có nửa giây, người khác không biết chứ thật ra trong vòng nửa giây ấy đều là nguy hiểm.

Chỉ cần có một chút sai lầm nào đó thôi là sẽ thấy máu.

“Hay lắm!”

Lúc này, một ông cụ ăn mặc giản dị vỗ tay đi ra.

Tỉnh thần khỏe mạnh, bước đi vững vàng.

Ông ta tên Giang Vệ Quốc, chính là cha của Giang Hải Đào và ông nội của Giang Lãng.

“Không hổ là thiếu niên anh hùng giết chết Tọa Sơn Điêu!”

“Nhiều năm qua, cậu là người đầu tiên có thể đỡ được một thương ném ra của tôi!”

Diệp Lâm gật đầu, thử thử hồng anh thương trong tay.

Thương nặng trăm cân, khi vung lên vung xuống, sức nặng tăng lên, đâu chỉ là nghìn cân?


Người bình thường cơ bản là không cầm nổi, sẽ rơi ra khỏi tay ngay. “Trả lại ông!” Diệp Lâm ném thanh thương nặng nề kia cho ông cụ.

Giang Vệ Quốc nhẹ nhàng tiếp được bằng một tay, sau đó nện mạnh xuống đất một cái.

Mặt đất lập tức chấn động nhẹ, giống như là một cơn động đất loại nhỏ. “Chat Cha ơi!”

“Đừng ra tay! Là người một nhà mà!”

Giang Hải Đào thấy cha mình chưa tan hết ý chí chiến đấu, dáng vẻ có thể ra tay đánh nhau bất cứ lúc nào thì vội vàng đi lên giải thích.

Giang Lãng thấy vậy cũng vội vàng nói: “Ông ơi, đây là thần y và là đồ đệ của Dược Vương, được cháu mời đến để chữa thương cho ông. Anh ta không chỉ có thể giết chết Tọa Sơn Điêu, mà còn có y thuật cực kì lợi hại. Ngay cả ông Miêu từng chữa bệnh cho ông cũng phải gọi anh ta là sư thúc tổ. Có lẽ Diệp tiên sinh có thể chữa khỏi vết thương trên lưng cho ông!”

Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng sốt ruột khom người hành lễ chào hỏi ông Giang, sau đó giới thiệu đơn giản với Diệp Lâm: “Đây là ông Giang, Giang Vệ Quốc, đã từng làm kiêu ky giáo, bách hộ, quan sáu phẩm dưới trướng chiến thần Doanh Châu thế hệ trước.”

“Nếu không phải vì năm xưa bị thương, thì với chiến công hiển hách của ông Giang, muốn lên ba năm phẩm là không thành vấn đề.”

Giang Vệ Quốc khoát tay nói: “Anh hùng không nhắc chuyện năm xưal Huống chỉ bây giờ là thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp!”


“Lúc nãy tôi nghe bọn Hàn Sơn Hà nói người chém chết Tọa Sơn Điêu là một vị thiếu niên anh hùng, tôi còn có chút không tin tưởng.”

Lúc nãy hai vị chiến thần Doanh Châu và Thanh Châu cùng nhau tới thăm vị anh hùng về hưu này. Bọn họ có nhắc tới Diệp Lâm, gây ấn tượng rất mạnh với ông Giang.

“Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!”

Giang Vệ Quốc yên lặng nhìn Diệp Lâm, giống như là về tới khoảnh khắc rong ruổi sa trường trước đây, nhiệt huyết trong người sôi trào khi đối mặt với kẻ địch mạnh.

“Nghe nói cậu định đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu?”

“Vậy cậu hãy thử xem có thể thắng được tôi hay không?”

“Năm xưa tôi cùng từng tranh chức vị chiến thần Doanh Châu, tiếc là kỹ không bằng người, nhưng tốt xấu gì cũng từng năm trong top 4.”

“Hôm nay tôi ngứa nghề, ra chơi với cậu một lát vậy!”
 
Chương 543: C543: Lúc nãy tôi nghe bọn


“Cha ơi! Là người một nhà! Một nhà!

Nhìn thấy hồng anh thương của cha, Giang Hải Đào lập tức thay đổi sắc mặt, lên tiếng ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa rồi.

Thấy hồng anh thương sắp đâm thẳng vào khuôn mặt của Diệp Lâm... “Long Vương! Cẩn thận!” Hoàng Tiềm cuống quít chạy lên ngăn cản. Lúc này, Diệp Lâm ra tay.

Anh dùng một tay đẩy Hoàng Tiềm đang lên giúp đỡ ra.

Ngay tại một giây trước khi đầu thương đâm trúng mình, anh hơi nghiêng người sang bên, né tránh một chiêu kia, rồi dùng tay còn lại chụp cán thương.

Bụp! Một tiếng nặng nề vang lên.

Cán thương bị nắm trong tay, nhưng vẫn theo quán tính mà lao ra trước, phát ra tiếng cọ xát với lòng bàn tay.

Ngay sau đó, Diệp Lâm cảm thấy cổ tay mình bị ghì xuống.


Lúc này, anh mới phát hiện hồng anh thương nhìn như bình thường lại cũ kỹ kia nặng hàng trăm cân.

Nếu không phải sức lực của Diệp Lâm rất lớn, đừng nói là đỡ được một chiêu, chỉ nói cầm thương thôi cũng muốn cầm không nổi.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Một bên tấn công, một bên tránh né, động tác của ai cũng có vẻ nước chảy mây trôi, trước sau chỉ có nửa giây, người khác không biết chứ thật ra trong vòng nửa giây ấy đều là nguy hiểm.

Chỉ cần có một chút sai lầm nào đó thôi là sẽ thấy máu.

“Hay lắm!”

Lúc này, một ông cụ ăn mặc giản dị vỗ tay đi ra.

Tỉnh thần khỏe mạnh, bước đi vững vàng.

Ông ta tên Giang Vệ Quốc, chính là cha của Giang Hải Đào và ông nội của Giang Lãng.

“Không hổ là thiếu niên anh hùng giết chết Tọa Sơn Điêu!”

“Nhiều năm qua, cậu là người đầu tiên có thể đỡ được một thương ném ra của tôi!”

Diệp Lâm gật đầu, thử thử hồng anh thương trong tay.

Thương nặng trăm cân, khi vung lên vung xuống, sức nặng tăng lên, đâu chỉ là nghìn cân?


Người bình thường cơ bản là không cầm nổi, sẽ rơi ra khỏi tay ngay. “Trả lại ông!” Diệp Lâm ném thanh thương nặng nề kia cho ông cụ.

Giang Vệ Quốc nhẹ nhàng tiếp được bằng một tay, sau đó nện mạnh xuống đất một cái.

Mặt đất lập tức chấn động nhẹ, giống như là một cơn động đất loại nhỏ. “Chat Cha ơi!”

“Đừng ra tay! Là người một nhà mà!”

Giang Hải Đào thấy cha mình chưa tan hết ý chí chiến đấu, dáng vẻ có thể ra tay đánh nhau bất cứ lúc nào thì vội vàng đi lên giải thích.

Giang Lãng thấy vậy cũng vội vàng nói: “Ông ơi, đây là thần y và là đồ đệ của Dược Vương, được cháu mời đến để chữa thương cho ông. Anh ta không chỉ có thể giết chết Tọa Sơn Điêu, mà còn có y thuật cực kì lợi hại. Ngay cả ông Miêu từng chữa bệnh cho ông cũng phải gọi anh ta là sư thúc tổ. Có lẽ Diệp tiên sinh có thể chữa khỏi vết thương trên lưng cho ông!”

Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng sốt ruột khom người hành lễ chào hỏi ông Giang, sau đó giới thiệu đơn giản với Diệp Lâm: “Đây là ông Giang, Giang Vệ Quốc, đã từng làm kiêu ky giáo, bách hộ, quan sáu phẩm dưới trướng chiến thần Doanh Châu thế hệ trước.”

“Nếu không phải vì năm xưa bị thương, thì với chiến công hiển hách của ông Giang, muốn lên ba năm phẩm là không thành vấn đề.”

Giang Vệ Quốc khoát tay nói: “Anh hùng không nhắc chuyện năm xưal Huống chỉ bây giờ là thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp!”


“Lúc nãy tôi nghe bọn Hàn Sơn Hà nói người chém chết Tọa Sơn Điêu là một vị thiếu niên anh hùng, tôi còn có chút không tin tưởng.”

Lúc nãy hai vị chiến thần Doanh Châu và Thanh Châu cùng nhau tới thăm vị anh hùng về hưu này. Bọn họ có nhắc tới Diệp Lâm, gây ấn tượng rất mạnh với ông Giang.

“Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!”

Giang Vệ Quốc yên lặng nhìn Diệp Lâm, giống như là về tới khoảnh khắc rong ruổi sa trường trước đây, nhiệt huyết trong người sôi trào khi đối mặt với kẻ địch mạnh.

“Nghe nói cậu định đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu?”

“Vậy cậu hãy thử xem có thể thắng được tôi hay không?”

“Năm xưa tôi cùng từng tranh chức vị chiến thần Doanh Châu, tiếc là kỹ không bằng người, nhưng tốt xấu gì cũng từng năm trong top 4.”

“Hôm nay tôi ngứa nghề, ra chơi với cậu một lát vậy!”
 
Chương 515: C515: Giết người đoạt thú


Một màn Tọa Sơn Điêu bị nố tan tành hiện ra trước mắt mọi người, khiến mọi người đều ‘ô lên.

“Rốt cuộc là sao thế này? Sao Tọa Sơn Điêu như là đột nhiên bị dẫm mìn rồi nố tung vậy?”

“Chẳng lẽ là do thằng nhãi họ Diệp kia làm? Nhưng mà không thấy anh ta ném mìn?”

“Tọa Sơn Điêu xui xẻo thật đấy! chẳng lẽ đây là kiếp nạn vốn có trong đời của anh ta? Có điều cũng coi như là trừng phạt đúng tội! Đáng đời lắm!”

Mọi người không thấy rõ Diệp Lâm ra tay như thế nào nên vừa giật mình vừa sợ hãi. Đồng thời, bọn họ cho rằng cái chết thảm thiết của Tọa Sơn Điêu là trừng phạt đúng tội.

“Sư phụ… giệt Tọa Sơn Điêu thật rồi hả?”

“Còn là giết ngay trước mặt vị cố võ giả núi Trường Bạch kia nữa!”

“Đúng là không thể tin nổi!”

Đám người Hoa Quốc Đống xem đến sửng sốt. Có điều, bọn họ còn có chút lo lắng khi Diệp Lâm đã đắc tội với cổ võ giả núi Trường Bạch rồi, bây giờ phải làm sao để kết thúc chuyện này đây?

Cùng lúc đó, Hoàng Tam Gia đã thuận lợi đi cứu nhà họ Liễu và nhà họ Bạch.

Hai nhà nghe tin nên chạy tới hiện trường xem chiến.


Lúc vừa được cứu xong, hai nhà còn không dám tin chuyện Diệp Lâm đuổi giết Tọa Sơn Điêu.

Bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy, hai nhà đều lộ ra vẻ mặt chấn động.

“Tên bị nổ kia… là Tọa Sơn Điêu hả?”

“Diệp Lâm có thế dễ dàng gi ết chết Tọa Sơn Điêu. Thế mà lần trước chúng ta hợp tác đối phó Diệp Lâm, có thể tồn tại trở về, đúng là cực kì may mắn!”

“Xem ra lần này… nhà họ Trương gây chuyện sai người rồi.”

Có điều, khi nhìn đến Ngũ Phù Sênh, Hoàng Tam Gia lập tức thay đổi sắc mặt. Hoàng Tam Gia nhận ra trang phục đặc biệt của Ngũ Phù Sênh đại biếu cho cố võ giả núi Trường Bạch.

Lúc Hoàng Bì Tử trong cơ thế Hoàng Tam

Gia chưa có linh trí, Hoàng Tam Gia thường đi qua lại trên núi Trường Bạch, tất nhiên cũng biết cổ võ giả xuất quỷ nhập thần khu vực núi Trường Bạch.

“Là… là cổ võ giả núi Trường Bạch?”

Hoàng Tam Gia chợt nhớ đến chuyện Tọa Sơn Điêu có liên quan đến cố võ giả núi Trường Bạch.

Thế mà Diệp Lâm lại đánh chết Tọa Sơn Điêu


ngay trước mặt tên cố võ giả kia!

“Lần này… Diệp tiên sinh gặp phiền phức lớn ‘o ĩ 99. harry potter fanfic

rồi.

Quả nhiên!

Khi thấy Tọa Sơn Điêu bị đánh chết ngay trước mặt mình, mà mình không thể ngăn cản được, Ngũ Phù Sênh cực kì giận dữ.

Ông ta giận dữ không phải vì Tọa Sơn Điêu chết, mà giận dữ vì mình không thể khống chế được sự sống chết của Tọa Sơn Điêu.

Rõ ràng là ông ta đã nói sẽ giữ mạng của Tọa Sơn Điêu. Kết quả là ngay trước mặt mình, ngay trước mặt bao người, đổi phương đánh chết Tọa Sơn Điêu.

Làm vậy có khác gì vả mặt tại trận Ngũ Phù Sênh chứ?

Vả mặt Ngũ Phù Sênh chính là khiêu khích thế lực cổ võ núi Trường Bạch.

Không thế tha thứ được!

“Nhãi ranh, mày tìm chết!” Ngũ Phù Sênh giận tím mặt.

Một luồng uy áp kh ủng bố khó diễn tả thành lời và một cơn gió lạnh thối đến, khiến mọi người xung quanh không nhịn được rùng mình, run bần bật.

“Ngũ… đại nhân…”

“Cứu… cứu tôi với…”
 
Chương 544: C544: Kiếm pháp tuyệt vời


“Xem chiêu!” Giang Vệ Quốc lại vung thương lên đâm về phía Diệp Lâm.

Thấy vậy, Giang Hải Đào đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, biết cha mình lên cơn ngứa nghề rồi là không ai ngăn cản được.

Lúc nãy hai vị chiến thần đến chơi không bao lâu là đã nghe thấy tiếng quyền cước bịch bịch.

Hiển nhiên là hai vị chiến thần nương tay khiến ông cụ còn chưa đã ghiền. Vậy nên bây giờ mới lôi kéo Diệp Lâm đi đánh nhau.

Một thương đâm ra mang theo thế quét sạch nghìn quân. Một luồng lực lượng vô hình lan tràn, khiến mọi người sôi nổi né tránh.

Đối mặt với thế công rào rạt đến từ trường thương của Giang Vệ Quốc, Diệp Lâm không chút hoang mang, ung dung tránh né.

Giang Vệ Quốc đâm ba thương liên tục, lại không có một thương nào trúng. “Nhóc con, cậu cứ tránh mà không đánh, có phải là coi thường tôi không?” Giang Vệ Quốc bỗng nhiên dừng tay, giận dữ nói: “Cậu dùng vũ khí gì? Đi qua bên

kia chọn vũ khí đi!”

Lúc này, Hoàng Tiềm đi tới kệ vũ khí, rút một cây trường thương ra, định ném cho Diệp Lâm.

Có điều, Diệp Lâm đã từ chối: “Tôi dùng kiếm!”

Dứt lời, Diệp Lâm rút Kinh Hồng kiếm từ trong hộp kiếm ra.


“Ồ, nhóc con, làm ra vẻ quá vậy?” Giang Vệ Quốc không biết Diệp Lâm lấy hộp kiếm từ đâu ra, rất ngạc nhiên mà nói: “Người ta toàn để kiếm trong vỏ kiếm,

còn cậu thì làm thêm một cái hộp kiếm nữa hả?”

“Bởi vì tôi không chỉ có một thanh kiếm.” Dứt lời, Diệp Lâm vung kiếm lên: “Lên đi!”

Có điều, Giang Vệ Quốc vẫn không ra tay, mà lắc đầu nói: “Cậu dùng kiếm đánh với thương là không công bằng cho cậu.”

“Đổi vũ khí đi! Nếu không cậu lấy cái gì mà đi tranh chức vị chiến thân?”

Thương là vua của các loại vũ khí, cũng là vũ khí đứng đầu trong bốn vũ khí “thương đao kiếm côn”. Trong giới vũ khí, dù là đánh một mình hay đánh một đám, thậm chí là đánh giết trên chiến trường, thì thương đều có ưu thế tuyệt đối.

So ra thì kiếm có khí khái quân tử, chỉ là khi lên chiến trường, có rất ít người dùng kiếm, mang theo kiếm chỉ là đề phòng xảy ra tình huống bất ngờ.

“Ha ha..” Diệp Lâm cười khẽ: “Tôi không quan tâm người khác thế nào. Ở trong tay tôi, kiếm chính là vũ khí giết địch sắc bén!”

'Thấy Diệp Lâm không nghe khuyên nhủ, một hai phải dùng kiếm, Giang Vệ Quốc không nói thêm gì nữa.

Ông ta đá cán thương một cái, trường thương lập tức bay lên rồi quay lại trong tay Giang Vệ Quốc.

“Xem chiêu! Tôi sẽ cho cậu thấy thương pháp nhà họ Dương trong quân chúng tôi!”


Thương pháp trường thương, xuất từ Dương Thị, tên Lê Hoa thương, nổi khắp thiên hạ.

Thương pháo nhà họ Dương coi trọng: có giả có thật, có trực diện có bất ngờ, tiến nhanh chóng, lui nhanh nhẹn; thế hiểm, tiết ngắn; lúc không động vững như núi, lúc động nhanh như sấm sét.

Ngay sau đó, trường thương trong tay Giang Vệ Quốc giống như hoa lê trong mưa đổ xuống người Diệp Lâm.

Thương ra như rồng, phóng khoáng mạnh mẽ, uy lực tứ phương.

“Hay lắm!”

Diệp Lâm thấy chiêu nào thì phá chiêu đó, dùng Kinh Hồng kiếm đánh ra kiếm pháp quân tử, bình tĩnh vững vàng, lên xuống vừa phải dưới thế công mưa

rền gió dữ của Giang Vệ Quốc.

Ngược lại là Giang Vệ Quốc, tấn công hết lần này tới lần khác, có vẻ tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.

Tấn công cả buổi mà không thấy đường thắng, đã vậy còn chưa chạm được một góc áo của Diệp Lâm.

“Kiếm pháp tuyệt vời!”

Thấy vậy, Giang Vệ Quốc âm thầm giật mình. Đến khi thấy dáng vẻ nhẹ nhàng lưu loát của Diệp Lâm, ông ta liền biết anh chưa dốc sức đánh.

“Không hổ là người đánh chết Tọa Sơn Điêu, đúng là rất lợi hại!”

Lúc nói chuyện, Giang Vệ Quốc lại quát lớn một tiếng, thương trong tay dường như sống lại, tiếng vang vù vù.

“Vậy tôi không cần phải nương tay nữa!”
 
Chương 544: C544: Kiếm pháp tuyệt vời


“Xem chiêu!” Giang Vệ Quốc lại vung thương lên đâm về phía Diệp Lâm.

Thấy vậy, Giang Hải Đào đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, biết cha mình lên cơn ngứa nghề rồi là không ai ngăn cản được.

Lúc nãy hai vị chiến thần đến chơi không bao lâu là đã nghe thấy tiếng quyền cước bịch bịch.

Hiển nhiên là hai vị chiến thần nương tay khiến ông cụ còn chưa đã ghiền. Vậy nên bây giờ mới lôi kéo Diệp Lâm đi đánh nhau.

Một thương đâm ra mang theo thế quét sạch nghìn quân. Một luồng lực lượng vô hình lan tràn, khiến mọi người sôi nổi né tránh.

Đối mặt với thế công rào rạt đến từ trường thương của Giang Vệ Quốc, Diệp Lâm không chút hoang mang, ung dung tránh né.

Giang Vệ Quốc đâm ba thương liên tục, lại không có một thương nào trúng. “Nhóc con, cậu cứ tránh mà không đánh, có phải là coi thường tôi không?” Giang Vệ Quốc bỗng nhiên dừng tay, giận dữ nói: “Cậu dùng vũ khí gì? Đi qua bên

kia chọn vũ khí đi!”

Lúc này, Hoàng Tiềm đi tới kệ vũ khí, rút một cây trường thương ra, định ném cho Diệp Lâm.

Có điều, Diệp Lâm đã từ chối: “Tôi dùng kiếm!”

Dứt lời, Diệp Lâm rút Kinh Hồng kiếm từ trong hộp kiếm ra.


“Ồ, nhóc con, làm ra vẻ quá vậy?” Giang Vệ Quốc không biết Diệp Lâm lấy hộp kiếm từ đâu ra, rất ngạc nhiên mà nói: “Người ta toàn để kiếm trong vỏ kiếm,

còn cậu thì làm thêm một cái hộp kiếm nữa hả?”

“Bởi vì tôi không chỉ có một thanh kiếm.” Dứt lời, Diệp Lâm vung kiếm lên: “Lên đi!”

Có điều, Giang Vệ Quốc vẫn không ra tay, mà lắc đầu nói: “Cậu dùng kiếm đánh với thương là không công bằng cho cậu.”

“Đổi vũ khí đi! Nếu không cậu lấy cái gì mà đi tranh chức vị chiến thân?”

Thương là vua của các loại vũ khí, cũng là vũ khí đứng đầu trong bốn vũ khí “thương đao kiếm côn”. Trong giới vũ khí, dù là đánh một mình hay đánh một đám, thậm chí là đánh giết trên chiến trường, thì thương đều có ưu thế tuyệt đối.

So ra thì kiếm có khí khái quân tử, chỉ là khi lên chiến trường, có rất ít người dùng kiếm, mang theo kiếm chỉ là đề phòng xảy ra tình huống bất ngờ.

“Ha ha..” Diệp Lâm cười khẽ: “Tôi không quan tâm người khác thế nào. Ở trong tay tôi, kiếm chính là vũ khí giết địch sắc bén!”

'Thấy Diệp Lâm không nghe khuyên nhủ, một hai phải dùng kiếm, Giang Vệ Quốc không nói thêm gì nữa.

Ông ta đá cán thương một cái, trường thương lập tức bay lên rồi quay lại trong tay Giang Vệ Quốc.

“Xem chiêu! Tôi sẽ cho cậu thấy thương pháp nhà họ Dương trong quân chúng tôi!”


Thương pháp trường thương, xuất từ Dương Thị, tên Lê Hoa thương, nổi khắp thiên hạ.

Thương pháo nhà họ Dương coi trọng: có giả có thật, có trực diện có bất ngờ, tiến nhanh chóng, lui nhanh nhẹn; thế hiểm, tiết ngắn; lúc không động vững như núi, lúc động nhanh như sấm sét.

Ngay sau đó, trường thương trong tay Giang Vệ Quốc giống như hoa lê trong mưa đổ xuống người Diệp Lâm.

Thương ra như rồng, phóng khoáng mạnh mẽ, uy lực tứ phương.

“Hay lắm!”

Diệp Lâm thấy chiêu nào thì phá chiêu đó, dùng Kinh Hồng kiếm đánh ra kiếm pháp quân tử, bình tĩnh vững vàng, lên xuống vừa phải dưới thế công mưa

rền gió dữ của Giang Vệ Quốc.

Ngược lại là Giang Vệ Quốc, tấn công hết lần này tới lần khác, có vẻ tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.

Tấn công cả buổi mà không thấy đường thắng, đã vậy còn chưa chạm được một góc áo của Diệp Lâm.

“Kiếm pháp tuyệt vời!”

Thấy vậy, Giang Vệ Quốc âm thầm giật mình. Đến khi thấy dáng vẻ nhẹ nhàng lưu loát của Diệp Lâm, ông ta liền biết anh chưa dốc sức đánh.

“Không hổ là người đánh chết Tọa Sơn Điêu, đúng là rất lợi hại!”

Lúc nói chuyện, Giang Vệ Quốc lại quát lớn một tiếng, thương trong tay dường như sống lại, tiếng vang vù vù.

“Vậy tôi không cần phải nương tay nữa!”
 
Chương 516: C516: Có điều


Lúc này, Tọa Sơn Điêu bị ba viên Định Hải Châu nổ hết tứ chi, chỉ còn dư nửa người, thế mà lại tỉnh dậy trong làn sóng lạnh thấu xương.

Anh ta giãy giụa trên mắt đất, cầu cứu với Ngũ Phù Sênh.

Có điều, Ngũ Phù Sênh không nhìn anh ta một cái nào.

Ai cũng biết rằng Tọa Sơn Điêu chỉ là hồi quang phản chiếu, hết cách cứu chữa rồi.

Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sổt, không ngờ Tọa Sơn Điêu sống dai như vậy, ba viên pháp khí nố quanh người anh ta, mà anh ta vẫn còn chưa chết hẳn.

Có điều, Diệp Lâm lắc đầu, như là cảm nhận được gì đó.

Ngũ Phù Sênh vừa định ra tay thì… ầm ‘âm ầm…

Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động, thanh thế to lớn giống như là động đất.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai vang lên.

Một con quái vật khổng lồ chui lên từ dưới nền đất, xổc bay thân thể và tứ chi của Tọa Sơn Điêu lên trên không trung, rồi há miệng ra nuốt hết vào trong bụng.

Tọa Sơn Điêu sở trường hút tinh huyết hại người, chắc là dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình sẽ chết theo cách này.

Không còn xương tốt, rơi vào miệng rắn!


Nhìn thấy con rắn khống lồ kia, mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Nhất là người nhà họ Liễu sở trường nuôi rắn, chưa từng thấy một con quái vật lớn như thế.

“Là Tiên Nhi!”

Lúc này, trong đám người nhà họ Liễu, một thiếu nữ mặc đồ tím buộc tóc đuôi ngựa hô lên.

Bởi vì ngày ngày làm bạn với rắn thần, cho nên cô nhìn một cái là nhận ra ngay con rắn khổng lồ kh ủng bố kia chính là rắn thần mà nhà họ Liễu bọn họ từng cung phụng.

Thiếu nữ kia là Liễu Như Yên. Cô từng tốt bụng nhắc nhở Diệp Lâm phải cấn thận bốn đại gia tộc đuổi giết, còn từng chào tạm biệt với rắn thần.

“Nó… nó là rắn thần đại nhân?”

“Sao nhìn không giống… nó lớn hơn ít nhất là gấp đôi…”

Người nhà họ Liễu không dám tin rằng con rắn khống lồ trước mắt chính là con rắn thần mà gia tộc bọn họ từng cung phụng.

Thay đổi nhiều quá đi!

Giờ phút này, con rắn khổng lồ ngạo nghễ nhìn đám người dưới mặt đất từ trên cao, giống như là nhìn con kiến.

Chỉ khi nhìn tới Liễu Như Yên, trong đôi mắt tàn nhẫn của nó mới có vẻ dịu dàng.


So với trước đây ở nhà họ Liễu, nó đã hoàn toàn thay đổi, thân hình to lên ít nhất là gấp đôi.

Rốt cuộc thì ngày nào Diệp Lâm cũng cho nó ăn đan dược và thiên tài địa bảo, vậy nên hiệu quả lột xác rất rõ ràng.

“ô, cuối cùng cũng tới rồi hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Xem ra tổc độ độn đất của mày còn rất chậm, theo không kịp máy bay nữa.”

Lúc đi, Diệp Lâm định mang theo con rắn khống lồ.

Chỉ là không có bất cứ phương tiện giao thông nào chở được nó.

Vậy nên Diệp Lâm bảo nó đi một mình, dùng phương pháp độn đất, độn từ Yến Kinh đến Phụng Thiên.

Có điều, nó tới chậm hơn so với dự đoán của anh.

“Nó… nó là linh thú hả?”

Lúc này, Ngũ Phù Sênh ngạc nhiên mà nhìn về phía con rắn khống lồ, thậm chí quên mất đánh nhau với Diệp Lâm.

Cái loại linh thú khống lồ này rất hiếm thây.

Nếu ông ta có thể bắt nó đi núi Trường Bạch, luyện hóa thành xà linh giữ núi, thì chắc chắn là sẽ lập công lớn.

Chuyện này còn có giá trị hơn cả chuyện cứu Tọa Sơn Điêu nữa.

“Nhãi ranh, con linh thú này là do mày nuôi hả?” Ngũ Phù Sênh tò mò hỏi.

“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Tôi là chủ nhân của nó!”

“Hay lắm… nuôi rất tốt!” Ngũ Phù Sênh vừa lòng gật đầu, trong lòng lập tức nảy lên ý định giết người đoạt thú: “Sau này nó là của núi Trường Bạch bọn tao!”

“Nhãi ranh, đi chết đi!”
 
Chương 545: C545: Mũi thương lao vút ra


Giang Vệ Quốc chỉ định đánh giao lưu với Diệp Lâm, nên mới đánh nương tay.

Nhưng sau vài chiêu, ông ta hoảng sợ khi phát hiện rằng thực lực của Diệp Lâm cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của mình.

Vì vậy, ông rất chấn động, đồng thời dâng trào ý chí chiến đấu, lấy ra 120% sức lực đi đánh nhau.

Ngay cả trường thương trong tay cũng như sống lại, tung bay trên dưới, như sét như điện.

Vùi! Mũi thương lao vút ra.

Diệp Lâm cảm thấy thế công như thủy triều, như mưa rền gió dữ ập về phía anh.

Chỉ một chiêu thôi mà đã khiến người ta có loại áp lực khó thở. Ngay tại khoảnh khắc chớp nhoáng này...

Diệp Lâm vung kiếm đỡ mũi thương, khó lắm mới tránh né được một chiêu kia.

Kiếm và thương va chạm với nhau, hổ khẩu Diệp Lâm bị chấn ngược lại, tê dại nhè nhẹ.

Dưới sự dốc toàn lực cho một chiêu của Giang Vệ Quốc, trường thương một trăm cân nặng nề như một ngọn núi.

Ngay cả kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bị cọ xát tóe lửa. Diệp Lâm không nhịn được lùi ra sau vài bước.


“Một thương này có hai mươi năm công lực của tôi, cậu có đỡ được không?” Giang Vệ Quốc cực kì thích thú khi được đánh hết sức mình.

Có câu: tháng côn, năm đao, lâu dài thương. Thương pháp của Giang Vệ Quốc từng được mài giũa mấy chục năm lúc ở trong quân đội và lúc chém giết trên chiến trường, có thể đánh theo ý mình, đã bước vào hóa cảnh từ lâu rồi.

Giờ phút này, cả người Giang Vệ Quốc dường như là hòa thành một với trường thương trong tay, lên xuống vừa phải, không có một chút sơ hở nào.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Một chiêu mạnh nhất của Giang Vệ Quốc đẩy lui Diệp Lâm. Tiếp đến vẫn sẽ là thế công mưa rền gió dữ.

Thấy vậy, Diệp Lâm không dám sơ suất một chút nào, nín thở tập trung sẵn sàng tiếp chiêu.

“Hoa thương bảy thước, côn tám thước, đại thương một trượng tám tấc!” Diệp Lâm cầm kiếm, đã cảm nhận được khuyết điểm khi dùng vũ khí ngắn.

May là vì Diệp Lâm, chứ đổi lại thành người khác thì đã thua, thậm chí là mất mạng bởi một chiêu vừa rồi.

“Ồ? Xem ra là cậu cũng có hiểu biết về thương hả?” Thấy Diệp Lâm đánh giá như thế, Giang Vệ Quốc giật mình, lại có thêm phần coi trọng Diệp Lâm.

“Một chiêu vừa rồi mới chỉ là bắt đầu. Có điều, rất nhanh là sẽ kết thúc.”

Giang Vệ Quốc nghiêm túc lên, thấy Diệp Lâm vẫn còn trong thế yếu, định thừa thế tấn công để nhanh chóng phân ra thẳng thua.


Thấy vậy, Diệp Lâm cất Kinh Hồng kiếm, rút Cự Khuyết kiếm.

Không phải là phẩm chất của Kinh Hồng kiếm không bằng Cự Khuyết kiếm, mà là dưới thế công rộng rãi phóng khoáng thế kia, Kinh Hồng kiếm không thể hiện được ưu điểm, mà chỉ làm nổi bật khuyết điểm.

“Hừ, cậu chưa bỏ ý định, còn dùng kiếm nữa hả?” Giang Vệ Quốc cười lạnh âu đúng là chấp nhất với kiếm mài”

“Cũng chỉ là thân kiếm thô hơn một chút thôi, sao có thể ngăn cản trường thương trong tay tôi?”

“Để tôi nhìn xem cậu còn định đổi bao nhiêu kiếm nữa?”

Lúc nói chuyện, trường thương trong tay Giang Vệ Quốc lại bay vút ra như gió mưa giông bão.

Nơi nó đi ngang đều xơ xác tiêu điều, ngay cả cỏ cây trên mặt đất cũng trở nên khô héo.

Sát khí tận trời! “Đến lúc kết thúc rồi!” Giang Vệ Quốc tin chắc rằng một thương này sẽ kết thúc cuộc chiến.

“Vâng!” Đối mặt với một thương kia, Diệp Lâm cầm kiếm đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đúng là đến lúc kết thúc rồi!”

Mọi người xung quanh đều nín thở tập trung nhìn.

Lúc này, Diệp Lâm đi đường bát quái, như là ma quỷ, nghiêng người tránh né. Sau đó, anh giơ Cự Khuyết kiếm trong tay lên chém xuống mũi thương. Keng!

Một tiếng vang lớn như là sấm sét nổ ra.

Khoảnh khắc kiếm và thương va chạm, mũi thương và cán thương lập tức gãy ra làm hai, mũi thương văng mạnh ra ngoài!
 
Chương 545: C545: Mũi thương lao vút ra


Giang Vệ Quốc chỉ định đánh giao lưu với Diệp Lâm, nên mới đánh nương tay.

Nhưng sau vài chiêu, ông ta hoảng sợ khi phát hiện rằng thực lực của Diệp Lâm cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của mình.

Vì vậy, ông rất chấn động, đồng thời dâng trào ý chí chiến đấu, lấy ra 120% sức lực đi đánh nhau.

Ngay cả trường thương trong tay cũng như sống lại, tung bay trên dưới, như sét như điện.

Vùi! Mũi thương lao vút ra.

Diệp Lâm cảm thấy thế công như thủy triều, như mưa rền gió dữ ập về phía anh.

Chỉ một chiêu thôi mà đã khiến người ta có loại áp lực khó thở. Ngay tại khoảnh khắc chớp nhoáng này...

Diệp Lâm vung kiếm đỡ mũi thương, khó lắm mới tránh né được một chiêu kia.

Kiếm và thương va chạm với nhau, hổ khẩu Diệp Lâm bị chấn ngược lại, tê dại nhè nhẹ.

Dưới sự dốc toàn lực cho một chiêu của Giang Vệ Quốc, trường thương một trăm cân nặng nề như một ngọn núi.

Ngay cả kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bị cọ xát tóe lửa. Diệp Lâm không nhịn được lùi ra sau vài bước.


“Một thương này có hai mươi năm công lực của tôi, cậu có đỡ được không?” Giang Vệ Quốc cực kì thích thú khi được đánh hết sức mình.

Có câu: tháng côn, năm đao, lâu dài thương. Thương pháp của Giang Vệ Quốc từng được mài giũa mấy chục năm lúc ở trong quân đội và lúc chém giết trên chiến trường, có thể đánh theo ý mình, đã bước vào hóa cảnh từ lâu rồi.

Giờ phút này, cả người Giang Vệ Quốc dường như là hòa thành một với trường thương trong tay, lên xuống vừa phải, không có một chút sơ hở nào.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Một chiêu mạnh nhất của Giang Vệ Quốc đẩy lui Diệp Lâm. Tiếp đến vẫn sẽ là thế công mưa rền gió dữ.

Thấy vậy, Diệp Lâm không dám sơ suất một chút nào, nín thở tập trung sẵn sàng tiếp chiêu.

“Hoa thương bảy thước, côn tám thước, đại thương một trượng tám tấc!” Diệp Lâm cầm kiếm, đã cảm nhận được khuyết điểm khi dùng vũ khí ngắn.

May là vì Diệp Lâm, chứ đổi lại thành người khác thì đã thua, thậm chí là mất mạng bởi một chiêu vừa rồi.

“Ồ? Xem ra là cậu cũng có hiểu biết về thương hả?” Thấy Diệp Lâm đánh giá như thế, Giang Vệ Quốc giật mình, lại có thêm phần coi trọng Diệp Lâm.

“Một chiêu vừa rồi mới chỉ là bắt đầu. Có điều, rất nhanh là sẽ kết thúc.”

Giang Vệ Quốc nghiêm túc lên, thấy Diệp Lâm vẫn còn trong thế yếu, định thừa thế tấn công để nhanh chóng phân ra thẳng thua.


Thấy vậy, Diệp Lâm cất Kinh Hồng kiếm, rút Cự Khuyết kiếm.

Không phải là phẩm chất của Kinh Hồng kiếm không bằng Cự Khuyết kiếm, mà là dưới thế công rộng rãi phóng khoáng thế kia, Kinh Hồng kiếm không thể hiện được ưu điểm, mà chỉ làm nổi bật khuyết điểm.

“Hừ, cậu chưa bỏ ý định, còn dùng kiếm nữa hả?” Giang Vệ Quốc cười lạnh âu đúng là chấp nhất với kiếm mài”

“Cũng chỉ là thân kiếm thô hơn một chút thôi, sao có thể ngăn cản trường thương trong tay tôi?”

“Để tôi nhìn xem cậu còn định đổi bao nhiêu kiếm nữa?”

Lúc nói chuyện, trường thương trong tay Giang Vệ Quốc lại bay vút ra như gió mưa giông bão.

Nơi nó đi ngang đều xơ xác tiêu điều, ngay cả cỏ cây trên mặt đất cũng trở nên khô héo.

Sát khí tận trời! “Đến lúc kết thúc rồi!” Giang Vệ Quốc tin chắc rằng một thương này sẽ kết thúc cuộc chiến.

“Vâng!” Đối mặt với một thương kia, Diệp Lâm cầm kiếm đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đúng là đến lúc kết thúc rồi!”

Mọi người xung quanh đều nín thở tập trung nhìn.

Lúc này, Diệp Lâm đi đường bát quái, như là ma quỷ, nghiêng người tránh né. Sau đó, anh giơ Cự Khuyết kiếm trong tay lên chém xuống mũi thương. Keng!

Một tiếng vang lớn như là sấm sét nổ ra.

Khoảnh khắc kiếm và thương va chạm, mũi thương và cán thương lập tức gãy ra làm hai, mũi thương văng mạnh ra ngoài!
 
Chương 517: C517: Chiến thần đến


Ngũ Phù Sênh định đánh chết Diệp Lâm đ ế làm linh thú không còn chủ và mình sẽ dễ dàng thu phục hơn.

Chứ nếu để một người một thú hợp tác với nhau thì có khi mình sẽ rất khó đế thắng được.

Vậy nên, Ngũ Phù Sênh quyết định ra tay trước.

Ngay lúc này… ong ong ong…

Trên đầu có tiếng nổ ran.

Một chiếc máy bay trực thăng giống như diều hâu quay quanh hiện trường trên không trung.

Ngay sau đó, trên máy bay trực thăng truyền đến tiếng loa ‘âm ĩ.

“Đợi đã!”

Còn chưa dứt lời, một bóng đen nhảy từ trên trời xuống.


Vậy mà lại có người nhảy trực tiếp từ trên máy bay trực thăng cách đất hàng trăm mét xuống dưới đất.

“Trời ạ! Có người nhảy máy bay!”

“Làm cái gì vậy? Tự sát hả?”

“Mọi người mau tránh ra! Đừng để máu văng

trúng!”

Mọi người sôi nổi tránh né, thầm nghĩ là có người nhảy máy bay tự sát.

Ngay cả Ngũ Phù Sênh cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên. ông ta chưa từng thấy ai nhảy máy bay tự sát hết.

“ơ?” Còn Diệp Lâm thì sửng sốt khi nhìn thoáng qua bóng dáng đang rơi thẳng xuống đất. Anh lập tức nhận ra rằng người kia đã dồn hết lực lượng xuống hai chân, người kia không phải tự sát, mà là một vị tông sư võ đạo mạnh mẽ.

Ầm!


Một tiếng ‘âm vang lên.

Người kia rơi thẳng xuống đất bằng hai chân, nện ra một hố sâu rộng, vô số khe rãnh sâu mấy mét lan tràn xung quanh.

“Trời ạ!”

Hiện trường vang lên tiếng cảm thán liên tục.

“Tôi không nhìn 1’âm đấy chứ? ông ta nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, thế mà vẫn có thế bình yên đứng tại chỗ? Khó tin quá đi!”

Bọn họ chưa từng gặp loại tình huống không thể tưởng tượng nổi này, vậy nên ai cũng trợn to mắt ra nhìn, trợn to đến mức suýt rơi tròng mất ra ngoài luôn vậy.

ông mặc quân phục, khí thế như hổ. Sau khi rơi xuống đất, ông nhìn về phía Diệp Lâm trước, lạnh nhạt gật đầu một cái, rồi quay sang nhìn Ngũ Phù Sênh.

“Ông… ông là chiến thần Thanh Châu?” Ngũ Phù Sênh hô lên.

Ngũ Phù Sênh nhìn một cái là nhận ra ông là Hàn Sơn Hà, chiến thần Thanh châu, một trong chín đại chiến thần của Đại Hạ.

“Cha!” Hàn Anh đứng bên cạnh kích động gọi to.

Thật ra thì từ khoảnh khắc cha nhảy xuống máy bay, cô đã mơ hồ nhận ra bóng dáng cha, chỉ là không dám tin rằng cha lại dùng cái cách lỗ m ãng như vậy lên sân khấu.
 
Chương 546: C546: Yên tĩnh


Vù vù vù!

Mũi thương tung bay giữa không trung rồi đâm mạnh xuống đất. Còn cán thương thì vẫn đang rung động vù vù.

Yên tĩnh!

Giờ phút này, xung quanh trở nên cực kì yên tĩnh.

Dù là ai cũng không ngờ rằng lúc nãy Giang Vệ Quốc thế công như nước, hoàn toàn chiếm thế chủ động và ưu thế, nào ngờ bây giờ lại bị Diệp Lâm trở tay dùng một kiếm đánh gãy thương?

Cái tình huống xoay ngược như thế thật sự khiến người ta chấn động.

Nếu là người khác thì thôi đi. Nhưng người đối mặt với Diệp Lâm là một vị lão binh kinh nghiệm dày dặn, từng là kiêu ky giáo của Doanh Châu. Thế mà Diệp Lâm lại khủng bố đến mức dùng một chiêu đánh gãy trường thương trong tay lão binh.

Một chiêu trông có vẻ đơn giản, thực tế thì cực kì nguy hiểm, thay đổi khôn lường.


“Một kiếm của tôi có năm năm công lực. Cảm ơn!”

Diệp Lâm cất kiếm vào hộp, dứt khoát lưu loát mà kết thúc trận đấu này. ồi

Hiện trường trở nên âm ï.

Đám người Giang Hải Đào đều hồi dồn lại, rồi cực kì bất ngờ mà lên tiếng.

“Cha... thua rồi... thậm chí còn bị người ta đánh gãy vũ khí nữa... Sao mà... ghê gớm quá đi!"

“Lúc nãy con tưởng rằng ông nội thắng chắc rồi... Sao lại đột nhiên thay đổi bất ngờ... Con còn chưa thấy Diệp tiên sinh ra kiếm như thế nào thì đã thấy mũi thương của ông nội bị đánh bay đi rồi. Quá khủng bối”

Hai cha con Giang Hải Đảo vô cùng chấn động.

Hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm cũng vừa mừng vừa sợ.

“Sư phụ lợi hại quá đi! Ngay cả ông Giang cũng không phải là đối thủ của sư phụ nữa!”

“Không hổ là Long Vương! Quả nhiên là thiên hạ vô địch! Ha ha..”

So ra thì người chấn động nhất ở hiện trường chính là Giang Vệ Quốc vừa thua trong trận chiến.

Không phải là vì ông không chịu thua hay là chấp nhất với thắng thua, mà là vì chấn động với một kiếm vừa rồi của Diệp Lâm.

“Một chiêu lúc nấy của cậu...” Giang Vệ Quốc hỏi với giọng điệu khó tin: “Là đao pháp nhà họ Thích trong quân đội?”


Chấn Đao!

Lúc mặt đối mặt đánh giáp lá cà, đao pháp nhà họ Thích sẽ dùng một chiêu với thế nhanh như chớp đánh gãy vũ khí của đối phương.

Đương nhiên, cũng chỉ khi đánh giáp lá cà, bất đắc dĩ lắm mới có thể đi đường tắt để đánh nhanh thắng nhanh, khiến đối phương nhanh chóng mất đi sức chiến đấu.

Tuy rằng đánh gấy chỉ là vũ khí, nhưng trên chiến trường, mất đi vũ khí tương đương với mất đi một tay, cách chết cũng không xa.

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu thừa nhận: “Một kiếm lúc nấy tên là Chấn Đao, thuộc về đao pháp nhà họ Thích.”

Dù Diệp Lâm đánh một chiêu kia bằng kiếm, nhưng vì là Cự Khuyết kiếm, nên cũng có thể đánh ra tám phần hiệu quả của đao... Dưới tình huống bình thường, một chiêu kia nên mạ đao chính tông.

Đây cũng là lý do vì sao lúc nãy Diệp Lâm chợt đổi kiếm.

Kinh Hồng kiếm thích hợp với thế đâm, rất khó làm ra thế khó như là chặt chém.

“Thảo nào cậu dám đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu!” Giang Vệ Quốc chợt hiểu ra: “Hóa ra là cậu cũng có bối cảnh trong quân! Ha ha... Là tôi mạo. phạm!”


Bộ quốc phòng và chín đại chiến khu có rất nhiều cao thủ, các mối quan hệ qua lại rắc rối phức tạp.

Giang Vệ Quốc thấy Diệp Lâm lai lịch thần bí cũng không hỏi nhiều. Hiển nhiên là bối cảnh của đối phương cũng rất mạnh.

Chỉ nhìn đao pháp nhà họ Thích mới vừa rồi thôi là biết cậu ta đã được cao. thủ truyền thụ và dạy dỗ.

Giang Vệ Quốc thậm chí có một suy đoán quá mức là sau lưng Diệp Lâm có cao thủ cấp bậc chiến thần.

“Xem ra cậu đã có được thực lực để tranh đoạt chức vị chiến thần Ung Châu.” Giang Vệ Quốc nhặt mũi thương trên đất lên, thở dài nói: “Còn tôi thì cách vị trí chiến thần một khoảng cách rất xa, thua là đương nhiên rồi.”

Trong trận chiến vừa rồi, Giang Vệ Quốc đánh một cách thoải mái và khi thua cũng chịu phục.

Thấy vậy, Giang Lãng nói: “Ông nội, ông đánh đã ghiền rồi, thân thể cũng đã khởi động rồi, hay là rèn sắt khi còn nóng, để Diệp tiên sinh xem vết thương trên lưng ông đi!”
 
Chương 546: C546: Yên tĩnh


Vù vù vù!

Mũi thương tung bay giữa không trung rồi đâm mạnh xuống đất. Còn cán thương thì vẫn đang rung động vù vù.

Yên tĩnh!

Giờ phút này, xung quanh trở nên cực kì yên tĩnh.

Dù là ai cũng không ngờ rằng lúc nãy Giang Vệ Quốc thế công như nước, hoàn toàn chiếm thế chủ động và ưu thế, nào ngờ bây giờ lại bị Diệp Lâm trở tay dùng một kiếm đánh gãy thương?

Cái tình huống xoay ngược như thế thật sự khiến người ta chấn động.

Nếu là người khác thì thôi đi. Nhưng người đối mặt với Diệp Lâm là một vị lão binh kinh nghiệm dày dặn, từng là kiêu ky giáo của Doanh Châu. Thế mà Diệp Lâm lại khủng bố đến mức dùng một chiêu đánh gãy trường thương trong tay lão binh.

Một chiêu trông có vẻ đơn giản, thực tế thì cực kì nguy hiểm, thay đổi khôn lường.


“Một kiếm của tôi có năm năm công lực. Cảm ơn!”

Diệp Lâm cất kiếm vào hộp, dứt khoát lưu loát mà kết thúc trận đấu này. ồi

Hiện trường trở nên âm ï.

Đám người Giang Hải Đào đều hồi dồn lại, rồi cực kì bất ngờ mà lên tiếng.

“Cha... thua rồi... thậm chí còn bị người ta đánh gãy vũ khí nữa... Sao mà... ghê gớm quá đi!"

“Lúc nãy con tưởng rằng ông nội thắng chắc rồi... Sao lại đột nhiên thay đổi bất ngờ... Con còn chưa thấy Diệp tiên sinh ra kiếm như thế nào thì đã thấy mũi thương của ông nội bị đánh bay đi rồi. Quá khủng bối”

Hai cha con Giang Hải Đảo vô cùng chấn động.

Hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm cũng vừa mừng vừa sợ.

“Sư phụ lợi hại quá đi! Ngay cả ông Giang cũng không phải là đối thủ của sư phụ nữa!”

“Không hổ là Long Vương! Quả nhiên là thiên hạ vô địch! Ha ha..”

So ra thì người chấn động nhất ở hiện trường chính là Giang Vệ Quốc vừa thua trong trận chiến.

Không phải là vì ông không chịu thua hay là chấp nhất với thắng thua, mà là vì chấn động với một kiếm vừa rồi của Diệp Lâm.

“Một chiêu lúc nấy của cậu...” Giang Vệ Quốc hỏi với giọng điệu khó tin: “Là đao pháp nhà họ Thích trong quân đội?”


Chấn Đao!

Lúc mặt đối mặt đánh giáp lá cà, đao pháp nhà họ Thích sẽ dùng một chiêu với thế nhanh như chớp đánh gãy vũ khí của đối phương.

Đương nhiên, cũng chỉ khi đánh giáp lá cà, bất đắc dĩ lắm mới có thể đi đường tắt để đánh nhanh thắng nhanh, khiến đối phương nhanh chóng mất đi sức chiến đấu.

Tuy rằng đánh gấy chỉ là vũ khí, nhưng trên chiến trường, mất đi vũ khí tương đương với mất đi một tay, cách chết cũng không xa.

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu thừa nhận: “Một kiếm lúc nấy tên là Chấn Đao, thuộc về đao pháp nhà họ Thích.”

Dù Diệp Lâm đánh một chiêu kia bằng kiếm, nhưng vì là Cự Khuyết kiếm, nên cũng có thể đánh ra tám phần hiệu quả của đao... Dưới tình huống bình thường, một chiêu kia nên mạ đao chính tông.

Đây cũng là lý do vì sao lúc nãy Diệp Lâm chợt đổi kiếm.

Kinh Hồng kiếm thích hợp với thế đâm, rất khó làm ra thế khó như là chặt chém.

“Thảo nào cậu dám đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu!” Giang Vệ Quốc chợt hiểu ra: “Hóa ra là cậu cũng có bối cảnh trong quân! Ha ha... Là tôi mạo. phạm!”


Bộ quốc phòng và chín đại chiến khu có rất nhiều cao thủ, các mối quan hệ qua lại rắc rối phức tạp.

Giang Vệ Quốc thấy Diệp Lâm lai lịch thần bí cũng không hỏi nhiều. Hiển nhiên là bối cảnh của đối phương cũng rất mạnh.

Chỉ nhìn đao pháp nhà họ Thích mới vừa rồi thôi là biết cậu ta đã được cao. thủ truyền thụ và dạy dỗ.

Giang Vệ Quốc thậm chí có một suy đoán quá mức là sau lưng Diệp Lâm có cao thủ cấp bậc chiến thần.

“Xem ra cậu đã có được thực lực để tranh đoạt chức vị chiến thần Ung Châu.” Giang Vệ Quốc nhặt mũi thương trên đất lên, thở dài nói: “Còn tôi thì cách vị trí chiến thần một khoảng cách rất xa, thua là đương nhiên rồi.”

Trong trận chiến vừa rồi, Giang Vệ Quốc đánh một cách thoải mái và khi thua cũng chịu phục.

Thấy vậy, Giang Lãng nói: “Ông nội, ông đánh đã ghiền rồi, thân thể cũng đã khởi động rồi, hay là rèn sắt khi còn nóng, để Diệp tiên sinh xem vết thương trên lưng ông đi!”
 
Chương 518: C518: Mọi người bàn tán xôn xao


“Ha ha, đúng vậy!” Hàn Sơn Hà cười cười: “Tôi chính là chiến thần Thanh Châu!”

Bởi vì nóng lòng ngăn cản trận chiến ban nãy, cho nên ông mới bất đắc dĩ lựa chọn nhảy máy bay.

Rốt cuộc thì có khi chỉ cần chậm một giây thôi là Ngũ Phù Sênh đã ra tay rồi.

Ồ!

Xung quanh lại vang lên tiếng ồ ngạc nhiên.

Không ngờ ông ấy chính là chiến thần Thanh Châu nổi danh cả nước!

“Thảo nào dám nhảy xuống máy bay! Hóa ra là chiến thần Thanh Châu, một trong chín đại chiến thần!”

“Không chỉ có cổ võ giả núi Trường Bạch, mà còn có chiến thần Thanh Châu nữa. Hôm nay nơi đây tụ tập đông vui ghê, đúng là khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt!”

“Không biết giữa chiến thần Doanh Châu chúng ta và chiến thần Thanh Châu thì ai mạnh hơn đây?”

Mọi người bàn tán xôn xao.


Nghe thấy mọi người lấy cha mình ra so sánh, con trai chiến thần Doanh Châu là Đoạn Tử Du hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: Đương nhiên là cha tôi mạnh hơn rồi!

Có điều, lúc nãy chiến thần Thanh châu là Hàn Sơn Hà nhảy từ trên máy bay trực thăng cách mặt đất hàng trăm mét xuống đất, thật sự khiến mọi người ở đây đều rất sốc.

Ngay cả Đoạn Tử Du cũng thầm hỏi không biết cha mình có làm được như vậy hay không?

Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh không thế không nể mặt vài phần, rốt cuộc thì người trước mắt chính là chiến lực đứng đầu Đại Hạ, thực lực không hề kém với đám cố võ giả bọn họ.

“Không biết Hàn chiến thân đến đây là có gì

chỉ bảo?” Ngũ Phù Sênh ôm quyền, bình tĩnh hỏi.

“Tỏi tới đây đế ngăn cản hai vị đánh nhau.” Hàn Sơn Hà nói thẳng ý muốn của mình.

‘Vi sao vậy?” Ngũ Phù Sênh tuy đã đoán được nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu: “Các người quen nhau hả?”

Hàn Sơn Hà gật đầu: “Cậu trai trẻ họ Diệp này có ơn với tỏi, vậy nên xin cao nhân núi Trường Bạch giơ cao đánh khẽ, đừng khó xử cậu ấy nữa.”


“Khó xử cậu ta?” Ngũ Phù Sênh cười lạnh một tiếng: “Thằng nhãi kia giết người của núi Trường Bạch chúng tôi ngay trước mặt tôi. Bây giờ tôi ra tay dạy dỗ cậu ta một trận, sao có thể gọi là khó xử?”

Nghe vậy, Hàn Sơn Hà trầm giọng nói: “Có phải người chết là Tọa Sơn Điêu hay không? Anh ta vốn dĩ là đối tượng vây giết vào hôm nay của chúng tôi!”

“Nếu không có cậu Diệp ra tay thì hai đại chiến thần chúng tôi cũng sẽ giết anh ta!”

“Cậu ấy chẳng qua là giết người thay chúng tôi mà thôi. Chẳng lẽ nếu tôi đánh chết Tọa Sơn Điêu thì đám cố võ giả núi Trường Bạch các người sẽ không bỏ qua cho tôi, muốn ra tay dạy tôi một bài học hay sao?”

Về chuyện của Tọa Sơn Điêu, núi Trường

Bạch bọn họ vốn dĩ không chiếm lý. Bây giờ nghe Hàn Sơn Hà chất vấn như thế, trong nhất thời Ngũ Phù Sênh không còn lời gì đế nói.

Cuối cùng, Ngũ Phù Sênh kéo cái đạo lý muôn đời kia ra: “Chẳng lẽ Hàn chiến thần đã quên câu cổ võ không thể chịu nhục hay sao?”

“Cố võ không thể chịu nhục, còn người Đại Hạ chúng tôi thì có thế chịu nhục, các người muốn giết là giết hả?”

Hàn Sơn Hà lớn giọng hơn nữa, nghiêm túc mà chất vấn.

“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, đôi tay dính đầy máu tươi, người dân vô tội chết trong tay anh ta không tám trăm thì cũng một nghìn, đã tới mức trời đất không dung rồi!”

“Hôm nay chúng tôi chỉ giết một người của núi Trường Bạch mà các người đã không chịu nối ròi. Vậy số nợ máu trên tay Tọa Sơn Điêu thì sao? Núi Trường Bạch các người định ăn nói thế nào với chúng tôi?”

“Tôn tronq lúc nào cũnq là lần nhau!”
 
Chương 547: C547: Cái gì


“Được!” Giang Vệ Quốc gật đầu.

Ông tính tình phóng khoáng, không để ý chuyện nhỏ nhặt, trực tiếp cởi áo ra, cởi luôn băng vải đỏ thắm, để lộ ra một vết sẹo đáng sợ trên lưng.

Nhìn từ xa thì nó giống như là một vết xăm lớn cỡ bàn tay, kéo dài từ vai phải sang gần sườn trái.

Vết thương đã có hơn mười năm, thế mà miệng vết thương vẫn cứ giống như ban đầu, mơ hồ có thể thấy được xương cốt bên dưới vết rách, thỉnh thoảng còn có máu tươi chảy ra.

“Hít hà...”

Thấy vậy, mọi người đều không nhịn được hít hà một hơi, cảm thấy da đầu tê đại.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ nhìn thấy vết thương đáng sợ như thế.

Cho dù là hai cha con Giang Hải Đào bình thường đã nhìn quen rồi thì khi nhìn thêm lần nữa, vẫn không nhịn được sợ hãi, thậm chí mơ hồ cảm thấy miệng vết thương dường như rộng hơn một chút.


“Ông Giang mang trên mình vết thương này hơn mười năm rồi đấy hả!” Hoa Quốc Đống chưa từng nghe chuyện này, hôm nay mới thấy vết thương thì rất là giật mình và lo lắng.

“Vết thương kia đáng sợ thật đấy!” Hoàng Tiềm cũng hít hà một hơi: “Cảm giác như là nó đang sống vậy!”

Giang Lãng nói: “Ông nội tính tình mạnh mẽ, không muốn nhắc với người ngoài, nên chỉ có một vài người biết thôi.”

Giang Vệ Quốc cười n phải đi nói với người ngoài.

“Không phải chuyện vinh quang gì, không đến mức

“Nếu không thì ai cũng muốn tới nhìn tôi một cái, chẳng phải là tôi thành con khỉ trong sở thú rồi hay sao? Nhìn cũng không lành thương, ngược lại còn khiến tôi thấy bực bội!”

Đối với Giang Vệ Quốc mà nói, câu chuyện đi cùng vết thương kia không dễ nghe chút nào. Vậy nên ông không muốn nhắc đến, cũng không muốn để cho người ngoài biết.

Mà hôm nay, ông thật lòng thật dạ khâm phục Diệp Lâm, nên mới có thể dứt khoát mà cởi áo, để lộ vết thương trên lưng ra.

Nói cách khác, nếu vừa rồi Diệp Lâm thua thì có khi ông sẽ không đồng ý để cho Diệp Lâm chữa thương.

Giang Lãng nghiêm mặt nói với Diệp Lâm:Diệp tiên sinh, xin hãy cứu ông nội tôi!”


“Đúng vậy, cậu Diệp, cậu mau nghĩ cách đi!” Giang Hải Đào nói: “Nếu cậu có thể chữa khỏi vết thương của cha tôi, thì nhà họ Giang chúng tôi vĩnh viễn sẽ không quên ơn của cậu.”

Diệp Lâm đến gần xem kỹ miệng vết thương, không nhịn được nhíu mày.


Anh cực ít nhìn thấy loại vết thương thế này.

Rốt cuộc thì Diệp Lâm mới được các loại truyền thừa có năm năm ngắn ngủi mà thôi.

Thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.

Diệp Lâm chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe sư phụ nói về loại vết thương giống như trên lưng Giang Vệ Quốc.

Có điều, khi anh quan sát kỹ từng chút một, anh vẫn mơ hồ nhận ra một vài thứ kỳ lạ bên trong.

“Hoàng Tiềm, lúc nấy anh nói rất đúng!” Diệp Lâm chạm nhẹ lên vết thương trên lưng ông cụ.

Giang Vệ Quốc lập tức run lên, mà vết thương như là chợt lóe rồi trượt đi. “Vết thương này... thật sự giống như là... còn sống vậy!”

Giống như có người rạch một vết thương sống lên lưng Giang Vệ Quốc, mãi không khép lại được.

“Diệp tiên sinh, rốt cuộc thì ông nội tôi bị thương gì vậy?” Giang Lãng vội vàng hỏi: “Vì sao nó kỳ lạ như thế? Anh nói miệng vết thương sống là sao? Có cách gì để chữa không?”

Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi đáp: “Thì cũng có cách!”


“Thật sao?” Hai cha con nhà họ Giang nghe vậy thì lập tức vui vẻ.

Có điều, Diệp Lâm lại đổi giọng nói: “Tôi cần phải xem vũ khí gây ra vết thương cho ông Giang mới được!”

“Muốn cởi chuông thì có cần người cột chuông! Việc chữa trị bắt đầu từ việc tìm ra vũ khí gây thương tích!”

Cái gì?

Hai cha con nhà họ Giang nghe vậy thì sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.

Đã mười mấy năm trôi qua rồi, đi đâu tìm vũ khí năm xưa? Không ngờ Giang Vệ Quốc lại đột nhiên mở miệng nói: “Vũ khí ở chỗ tôi!”

“Người làm tôi bị thương đã bị tôi tự mình giết chết. Vũ khí của gã cũng trở thành chiến lợi phẩm của tôi, được tôi cất chứa.”
 
Chương 547: C547: Cái gì


“Được!” Giang Vệ Quốc gật đầu.

Ông tính tình phóng khoáng, không để ý chuyện nhỏ nhặt, trực tiếp cởi áo ra, cởi luôn băng vải đỏ thắm, để lộ ra một vết sẹo đáng sợ trên lưng.

Nhìn từ xa thì nó giống như là một vết xăm lớn cỡ bàn tay, kéo dài từ vai phải sang gần sườn trái.

Vết thương đã có hơn mười năm, thế mà miệng vết thương vẫn cứ giống như ban đầu, mơ hồ có thể thấy được xương cốt bên dưới vết rách, thỉnh thoảng còn có máu tươi chảy ra.

“Hít hà...”

Thấy vậy, mọi người đều không nhịn được hít hà một hơi, cảm thấy da đầu tê đại.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ nhìn thấy vết thương đáng sợ như thế.

Cho dù là hai cha con Giang Hải Đào bình thường đã nhìn quen rồi thì khi nhìn thêm lần nữa, vẫn không nhịn được sợ hãi, thậm chí mơ hồ cảm thấy miệng vết thương dường như rộng hơn một chút.


“Ông Giang mang trên mình vết thương này hơn mười năm rồi đấy hả!” Hoa Quốc Đống chưa từng nghe chuyện này, hôm nay mới thấy vết thương thì rất là giật mình và lo lắng.

“Vết thương kia đáng sợ thật đấy!” Hoàng Tiềm cũng hít hà một hơi: “Cảm giác như là nó đang sống vậy!”

Giang Lãng nói: “Ông nội tính tình mạnh mẽ, không muốn nhắc với người ngoài, nên chỉ có một vài người biết thôi.”

Giang Vệ Quốc cười n phải đi nói với người ngoài.

“Không phải chuyện vinh quang gì, không đến mức

“Nếu không thì ai cũng muốn tới nhìn tôi một cái, chẳng phải là tôi thành con khỉ trong sở thú rồi hay sao? Nhìn cũng không lành thương, ngược lại còn khiến tôi thấy bực bội!”

Đối với Giang Vệ Quốc mà nói, câu chuyện đi cùng vết thương kia không dễ nghe chút nào. Vậy nên ông không muốn nhắc đến, cũng không muốn để cho người ngoài biết.

Mà hôm nay, ông thật lòng thật dạ khâm phục Diệp Lâm, nên mới có thể dứt khoát mà cởi áo, để lộ vết thương trên lưng ra.

Nói cách khác, nếu vừa rồi Diệp Lâm thua thì có khi ông sẽ không đồng ý để cho Diệp Lâm chữa thương.

Giang Lãng nghiêm mặt nói với Diệp Lâm:Diệp tiên sinh, xin hãy cứu ông nội tôi!”


“Đúng vậy, cậu Diệp, cậu mau nghĩ cách đi!” Giang Hải Đào nói: “Nếu cậu có thể chữa khỏi vết thương của cha tôi, thì nhà họ Giang chúng tôi vĩnh viễn sẽ không quên ơn của cậu.”

Diệp Lâm đến gần xem kỹ miệng vết thương, không nhịn được nhíu mày.


Anh cực ít nhìn thấy loại vết thương thế này.

Rốt cuộc thì Diệp Lâm mới được các loại truyền thừa có năm năm ngắn ngủi mà thôi.

Thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.

Diệp Lâm chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe sư phụ nói về loại vết thương giống như trên lưng Giang Vệ Quốc.

Có điều, khi anh quan sát kỹ từng chút một, anh vẫn mơ hồ nhận ra một vài thứ kỳ lạ bên trong.

“Hoàng Tiềm, lúc nấy anh nói rất đúng!” Diệp Lâm chạm nhẹ lên vết thương trên lưng ông cụ.

Giang Vệ Quốc lập tức run lên, mà vết thương như là chợt lóe rồi trượt đi. “Vết thương này... thật sự giống như là... còn sống vậy!”

Giống như có người rạch một vết thương sống lên lưng Giang Vệ Quốc, mãi không khép lại được.

“Diệp tiên sinh, rốt cuộc thì ông nội tôi bị thương gì vậy?” Giang Lãng vội vàng hỏi: “Vì sao nó kỳ lạ như thế? Anh nói miệng vết thương sống là sao? Có cách gì để chữa không?”

Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi đáp: “Thì cũng có cách!”


“Thật sao?” Hai cha con nhà họ Giang nghe vậy thì lập tức vui vẻ.

Có điều, Diệp Lâm lại đổi giọng nói: “Tôi cần phải xem vũ khí gây ra vết thương cho ông Giang mới được!”

“Muốn cởi chuông thì có cần người cột chuông! Việc chữa trị bắt đầu từ việc tìm ra vũ khí gây thương tích!”

Cái gì?

Hai cha con nhà họ Giang nghe vậy thì sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.

Đã mười mấy năm trôi qua rồi, đi đâu tìm vũ khí năm xưa? Không ngờ Giang Vệ Quốc lại đột nhiên mở miệng nói: “Vũ khí ở chỗ tôi!”

“Người làm tôi bị thương đã bị tôi tự mình giết chết. Vũ khí của gã cũng trở thành chiến lợi phẩm của tôi, được tôi cất chứa.”
 
Chương 519: C519: Đánh tới cùng


Lời nói của Hàn Sơn Hà vang dội lại hùng hồn, lập tức khiến mọi người ở đây reo hò ủng hộ.

“Hàn chiến thần nói có lý lắm!”

“Thiên hạ khố với cổ võ giả lâu rồi!”

“Chúng tôi không hề dám gây chuyện với cổ võ giả! Là cổ võ giả vẫn luôn ức hiếp chúng tồi!”

“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, chết chưa hết tội, xin Hàn chiến thần đòi lại công lý cho chúng tôi!”

Trong nhất thời, Ngũ Phù Sênh trở thành mục tiêu chỉ trích, kêu đánh kêu giết của mọi người.

Có chiến thần chống lưng, mọi người không còn nhiều sợ hãi với cổ võ giả nữa, vậy nên có gan nói ra một vài lời nói thật lòng.

“Theo ý của Hàn chiến thần thì chuyện này nên giải quyết thế nào?” Ngũ Phù Sênh hỏi.

“Cậu Diệp có công diệt cướp, không hề có bất cứ sai lầm nào.” Hàn Sơn Hà nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Đầu sỏ tội ác Tọa Sơn Điêu đã chết rồi, tôi hy vọng hai bên chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyện này dừng ở đây đi.”


Hàn Sơn Hà không muốn gây ra mâu thuẫn lớn với đám cố võ giả. Giữ được Diệp Lâm, hai bên bắt tay làm hòa là kết quả tốt nhất.

Ngũ Phù Sênh nghĩ nghĩ rồi nói: “Được rồi, hôm nay tôi nể mặt Hàn chiến thần, chuyện này coi như xong, không truy cứu trách nhiệm của thằng nhãi kia nữa. Có điều…”

Nói đến đây, Ngũ Phù Sênh đối giọng nói tiếp: “Tôi có thể tha cho cậu ta. Nhưng mà không thể coi như không có chuyện cậu ta giết người được, nếu không tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”

“Ông muốn cái gì?” Thấy đối phương bắt đầu nói điều kiện, Hàn Sơn Hà cấn thận hỏi.

Nếu đối phương ra giá trên trời thì ông sẽ không đồng ý.

“Tôi muốn lấy con rắn kia làm bồi thường!” Ngũ Phù Sênh hỏi: “Một con súc vật đối một mạng người, rất công bằng, đúng không?”

Cái gì?

Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật nảy mình, không ngờ đối phương lại ra điều kiện như thế!


Lúc nãy rơi xuống đất, ông cũng nhìn thấy con rắn khống lồ kia, và rất bất ngờ khi thế gian này lại có một con quái vật khống lồ như thế.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi đám tông sư núi Trường Bạch lại muốn đoạt lấy nó.

Hàn Sơn Hà quay đầu định hỏi ý kiến Diệp

Lâm.

“Nằm mơ đi!”

Không đợi Hàn Sơn Hà hỏi, Diệp Lâm đã kiên quyết mà từ chối yêu cầu của Ngũ Phù Sênh.

“Tọa Sơn Điêu đáng chết! Dựa vào cái gì mà đòi dùng thú cưng của tôi đi đền mạng cho anh ta? Ông đừng mong mang nó đi!”

Nghe vậy, Ngũ Phù Sênh cười lạnh ra tiếng: “Hàn chiến thần, ông thấy rồi đấy, tôi đã nhường một bước rồi, là thằng nhãi này không biết điều!”

“Nếu mày không nỡ dùng con súc vật kia đền mạnh, thì lấy mạng của mày đi đền mạng đi!”

Ầm!

Khí lạnh quanh thân Ngũ Phù Sênh bùng nổ.
 
Chương 548: C548: Sao con chưa từng thấy


“Cái gì?”

“Vũ khí làm ông nội bị thương đang ở chỗ chúng ta?”

“Sao con chưa từng thấy?”

Nghe Giang Vệ Quốc nói vậy, hai cha con nhà họ Giang cảm thấy rất sốc.

Bởi vì đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, bọn họ nghe cha, ông nội nhắc đến chuyện này.

“Cha, sao con chưa từng nghe cha nói về chuyện này vậy?” Giang Hải Đào khó hiểu.

“Đúng vậy, cháu cũng chưa từng nghe ông nói.” Giang Lãng tò mò hỏi: “Ông nội, vũ khí bị ông giấu đi đâu rồi?”

Giang Vệ Quốc lắc đầu, nói: “Vì vũ khí có chút kỳ dị nên không cho các cháu xem, giấu ở ngay dưới giường của ông.”.


||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

“Đi theo tôi!”

Dứt lời, Giang Vệ Quốc phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người đi theo ông vào phòng ngủ.

Phòng ngủ của ông cụ có rất ít gia cụ và được trang trí rất đơn giản. Giang Vệ Quốc đi tới trước giường, xốc đệm chăn lên, để lộ ra ván giường. Rắc!

Giang Vệ Quốc nện một quyền xuống, rút một tấm ván gỗ trên ván giường ra rồi đập vỡ.

Một thanh đao Đông Dương tỏa ánh sáng lạnh lếo quỷ dị hiện ra trước mắt mọi người.

“Chính là thanh đao này!” Giang Vệ Quốc vuốt nhẹ thân đao, thân thể không nhịn được run lên: “Nó để lại cho tôi một vết thương không thể xóa nhòa và chữa khỏi!”

Chuyện cũ đã qua, ký ức thì vẫn còn ở đấy.

Giang Vệ Quốc chưa từng kể về câu chuyện năm xưa. Hai cha con Giang Hải Đào đương nhiên là không biết cụ thể, chỉ có thể biết được đại khái thông qua đôi lời của các binh lính khác.

Còn về chủ nhân của thanh đao, bọn họ là hoàn toàn không biết gì cả.

“Đây là đao Đông Dương!” Diệp Lâm nhìn sơ qua một cái rồi kết luận.

“Cậu đúng là tinh mắt!” Giang Vệ Quốc gật đầu nói: “Người làm tôi bị thương năm xưa chính là một gã võ giả Đông Dương!”


Ở phía đông Đại Hạ có rất nhiều quốc gia nhỏ, trong đó có người Đông Dương là ngang ngược nhất, thật sự là mối họa của Đại Hạ.

Diệp Lâm có thể nhìn sơ qua là biết thanh đao kia, bởi vì văn hóa của Đông Dương bắt nguồn từ Đại Hạ, thanh đao Đông Dương mô phỏng đường đao thời kỳ Đại Đường rồi cải tiến thêm, nhìn là có thể biết ngay.

Giang Vệ Quốc tiếp tục nói: “Gã võ giả Đông Dương kia gọi thanh đao này là yêu đao, nói là bên trong có phong ấn ác ma, vết thương do nó gây ra sẽ như lời nguyền rủa theo người bị thương cả đời, mãi cho đến khi chết.”

Yêu đao?

Mọi người nghe vậy đều giật mình.

Thảo nào lúc nấy ông Giang nói thanh đao này có chút kỳ dị, thà rằng giấu đi phủ bụi hơn mười năm, cũng không muốn lấy ra cho người khác xem.

Giang Vệ Quốc tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi không coi ra gì, cho rằng đối phương nói quá lên, sau lại đánh nhau thì không may trúng một đao.”

“Nhưng mà tôi cũng đã đánh trả một đòn, đâm một thương vào trái tim gã, lấy đi mạng nhỏ của gãt”

“Chỉ là vết thương trên lưng tôi lại nặng thêm, trị mãi không hết, mới đầu chỉ có lớn khoảng bàn tay thôi, sau này dần lan rộng ra, càng lúc càng lớn...”


Nói đến đây, Giang Vệ Quốc lắc đầu cười khổ, thở dài một tiếng.

Chính là vì vết thương liên tục lan ra kia, mới làm ông không thể không giải nghệ, cởi giáp về quê.

“Thảo nào cháu thấy miệng vết thương trên lưng ông dường như lớn hơn một chút so với lần trước.” Giang Lãng hô lên: “Hóa ra vết thương này... thật sự là như sống vậy, cứ liên tục mà lan ral”

Diệp Lâm đi lên cầm yêu đao.

Một luồng lực lượng quỷ dị lượn lờ trên thân đao, khiến nhịp tim người ta đập nhanh hơn.

“Cẩn thận!” Giang Vệ Quốc nhắc nhở: “Thanh đao này rất quỷ dị, xứng với cái tên yêu đao của nó! Ngay cả tôi cũng không thể thường dùng nó! Giống như là trong đao thật sự có ác ma vậy, mỗi lần tôi cầm nó lên đều suýt mất đi lý trí, vậy. nên không dám chạm lâu.”

Diệp Lâm gật đầu, nhưng vẫn cầm chuôi đao lên.
 
Chương 548: C548: Sao con chưa từng thấy


“Cái gì?”

“Vũ khí làm ông nội bị thương đang ở chỗ chúng ta?”

“Sao con chưa từng thấy?”

Nghe Giang Vệ Quốc nói vậy, hai cha con nhà họ Giang cảm thấy rất sốc.

Bởi vì đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, bọn họ nghe cha, ông nội nhắc đến chuyện này.

“Cha, sao con chưa từng nghe cha nói về chuyện này vậy?” Giang Hải Đào khó hiểu.

“Đúng vậy, cháu cũng chưa từng nghe ông nói.” Giang Lãng tò mò hỏi: “Ông nội, vũ khí bị ông giấu đi đâu rồi?”

Giang Vệ Quốc lắc đầu, nói: “Vì vũ khí có chút kỳ dị nên không cho các cháu xem, giấu ở ngay dưới giường của ông.”.


||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

“Đi theo tôi!”

Dứt lời, Giang Vệ Quốc phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người đi theo ông vào phòng ngủ.

Phòng ngủ của ông cụ có rất ít gia cụ và được trang trí rất đơn giản. Giang Vệ Quốc đi tới trước giường, xốc đệm chăn lên, để lộ ra ván giường. Rắc!

Giang Vệ Quốc nện một quyền xuống, rút một tấm ván gỗ trên ván giường ra rồi đập vỡ.

Một thanh đao Đông Dương tỏa ánh sáng lạnh lếo quỷ dị hiện ra trước mắt mọi người.

“Chính là thanh đao này!” Giang Vệ Quốc vuốt nhẹ thân đao, thân thể không nhịn được run lên: “Nó để lại cho tôi một vết thương không thể xóa nhòa và chữa khỏi!”

Chuyện cũ đã qua, ký ức thì vẫn còn ở đấy.

Giang Vệ Quốc chưa từng kể về câu chuyện năm xưa. Hai cha con Giang Hải Đào đương nhiên là không biết cụ thể, chỉ có thể biết được đại khái thông qua đôi lời của các binh lính khác.

Còn về chủ nhân của thanh đao, bọn họ là hoàn toàn không biết gì cả.

“Đây là đao Đông Dương!” Diệp Lâm nhìn sơ qua một cái rồi kết luận.

“Cậu đúng là tinh mắt!” Giang Vệ Quốc gật đầu nói: “Người làm tôi bị thương năm xưa chính là một gã võ giả Đông Dương!”


Ở phía đông Đại Hạ có rất nhiều quốc gia nhỏ, trong đó có người Đông Dương là ngang ngược nhất, thật sự là mối họa của Đại Hạ.

Diệp Lâm có thể nhìn sơ qua là biết thanh đao kia, bởi vì văn hóa của Đông Dương bắt nguồn từ Đại Hạ, thanh đao Đông Dương mô phỏng đường đao thời kỳ Đại Đường rồi cải tiến thêm, nhìn là có thể biết ngay.

Giang Vệ Quốc tiếp tục nói: “Gã võ giả Đông Dương kia gọi thanh đao này là yêu đao, nói là bên trong có phong ấn ác ma, vết thương do nó gây ra sẽ như lời nguyền rủa theo người bị thương cả đời, mãi cho đến khi chết.”

Yêu đao?

Mọi người nghe vậy đều giật mình.

Thảo nào lúc nấy ông Giang nói thanh đao này có chút kỳ dị, thà rằng giấu đi phủ bụi hơn mười năm, cũng không muốn lấy ra cho người khác xem.

Giang Vệ Quốc tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi không coi ra gì, cho rằng đối phương nói quá lên, sau lại đánh nhau thì không may trúng một đao.”

“Nhưng mà tôi cũng đã đánh trả một đòn, đâm một thương vào trái tim gã, lấy đi mạng nhỏ của gãt”

“Chỉ là vết thương trên lưng tôi lại nặng thêm, trị mãi không hết, mới đầu chỉ có lớn khoảng bàn tay thôi, sau này dần lan rộng ra, càng lúc càng lớn...”


Nói đến đây, Giang Vệ Quốc lắc đầu cười khổ, thở dài một tiếng.

Chính là vì vết thương liên tục lan ra kia, mới làm ông không thể không giải nghệ, cởi giáp về quê.

“Thảo nào cháu thấy miệng vết thương trên lưng ông dường như lớn hơn một chút so với lần trước.” Giang Lãng hô lên: “Hóa ra vết thương này... thật sự là như sống vậy, cứ liên tục mà lan ral”

Diệp Lâm đi lên cầm yêu đao.

Một luồng lực lượng quỷ dị lượn lờ trên thân đao, khiến nhịp tim người ta đập nhanh hơn.

“Cẩn thận!” Giang Vệ Quốc nhắc nhở: “Thanh đao này rất quỷ dị, xứng với cái tên yêu đao của nó! Ngay cả tôi cũng không thể thường dùng nó! Giống như là trong đao thật sự có ác ma vậy, mỗi lần tôi cầm nó lên đều suýt mất đi lý trí, vậy. nên không dám chạm lâu.”

Diệp Lâm gật đầu, nhưng vẫn cầm chuôi đao lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom