Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 535: C535: Ngành công nghiệp dược phẩm


Nghe thấy sự trừng phạt dành cho mình, Hoàng Tam Gia cực kì sợ hãi, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Có thể tha chết, nhưng phải trừng phạt!

Mồi khi trời mưa sấm sét, sẽ như bị sét đánh!

Hoàng Tam Gia còn muổn ngụy biện, nhưng nghĩ đến Trương Văn Viễn bị con rắn khổng lồ nuốt chửng thì không dám nhiều lời nữa.

Ông ta dập đ’âu liên tục, nói: “Phục! Phục! Phục! Tôi phục rồi! Tôi không dám nữa!”

Có câu giết gà dọa khỉ, người trong năm tộc thấy vậy đều cực kì sợ hãi.

Hiện giờ đại cục đã định, bọn họ nào dám có hai lòng.

“Nếu nhà họ Trương và năm tộc còn người nào không phục thì có thể đi trong hôm nay. Tôi sẽ không làm khó ai cả.”

Diệp Lâm tiếp tục nói: “Nhưng nếu qua hôm nay mà còn dám mang lòng phản bội thì cũng đừng trách tôi không nương tay.”


Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đồng thanh tỏ thái độ.

“sẵn lòng làm việc cho Diệp tiên sinh!”

“Hay lắm!” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu, cục diện cơ bản là ốn định.

Sau đó, anh bảo người quản lý nhà họ Trương giới thiệu sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Trương và kiểm tra sổ sách.

Nhà họ Trương là gia tộc số một Phụng Thiên, là đầu sỏ bản địa, sản nghiệp trải rộng toàn tỉnh, chủ yếu là dược phấm, khai thác mỏ, bất động sản, lũng đoạn thị trường tuyệt đối.

Năm tộc tương đương với tay đấm của nhà họ Trương. Mỗi tộc phụ trách một sản nghiệp dựa theo chuyên môn của mình.

Ví dụ như nhà họ Hoàng phụ trách khai thác mỏ, nhà họ Khôi phụ trách bất động sản, nhà họ Bạch phụ trách dược phấm.

Sau khi kiểm tra sổ sách công ty, mọi người phát hiện Trương Văn Viễn là gia chủ, thế mà lại nhiều lần tham ô công khoản, chuyển một số tiền lớn vào tài khoản của mình và tài khoản nước ngoài.

Đây là chuyện mà các tộc nhân chưa từng biết.

Con số tham ô lớn đến mức khiến người ta phải trợn tròn mặt, cực kì giận dữ.

“Không ngờ những năm qua Trương Văn Viễn tham ô nhiều tiền như vậy!”

“Thì ra năm nào công ty cũng mắc nợ, thu không đủ chi, hỏi thì cứ bảo là tình hình kinh tế không tốt, khó có thể chuyển hình, hóa ra là vào trong túi ông ta hết rồi.”

“Xem ra ông ta chết còn chưa hết tội! Diệp gia chủ đã giết một con sâu làm sầu nồi canh cho nhà họ Trương chúng ta!”

Trong nhất thời, người nhà họ Trương đều quát mắng Trương Văn Viễn.


Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Ngay cả tộc nhân một mạch Trương Văn Viễn ám thầm trách cứ Diệp Lâm tùy tiện giết chết Trương Văn Viễn, lúc này cũng sôi nổi thay đổi thái độ, cho rằng Diệp Lâm diệt trừ tai họa cho nhà họ Trương.

Sau một đợt điều tra thẩm vấn kẻ thân tín của Trương Văn Viễn, cuổi cùng cũng điều tra ra được một tài khoản ở nước ngoài của Trương Văn Viễn.

Tài khoản được quản lý bởi một công ty quản lý quỹ thần bí. Muốn biết nhiều tin tức hơn thì cần phải đến tận công ty đế điều tra.

Sau khi biết trong tài khoản có một số tiền khống lồ, Diệp Lâm đã ra lệnh là cần phải đòi lại số tiền trong tài khoản.

Vậy nên, anh phái vài nhân viên phụ trách giao dịch nước ngoài đi tới công ty kia để điều tra rồi lên kế hoạch tiếp theo.

“Quy mô sản nghiệp dược phẩm nhà họ Trương thế nào?”

Sau khi nghe giới thiệu xong, Diệp Lâm cảm thấy rất hứng thú với sản nghiệp dược phẩm nhà họ Trương.

Rốt cuộc thì sắp tới mình định tiến quân vào ngành dược phấm, có khi nhà họ Trương có thể giúp đỡ mình phần nào.

Nói đến hạng mục do nhà mình phụ trách, nhà họ Bạch đứng dậy giới thiệu.


“Sản nghiệp dược phấm nhà họ Trương rất hoàn thiện, có đủ trung y lẫn tây y, xem như là tập đoàn dược phẩm lớn nhất phương bắc, mỗi năm thu vào hàng chục tỷ, thuộc 500 công ty đứng đầu Đại Hạ.”

Diệp Lâm nói: “Nói kỹ hơn về trung y dược đi.”

Bạch Nãi Nãi tự mình giới thiệu: “Trung y dược có tên là Tế Thế Đường, là công ty sản xuất, nghiên cứu phát triển và kinh doanh trung dược lớn nhất phương bắc. Nguyên nhân chủ yếu là vì có kho dược liệu thiên nhiên núi Trường Bạch.”

“Công ty có 5 cơ sở sản xuất và 65 dây chuyền sản xuất, có thế sản xuất hơn 30 dạng bào chế và hơn 1000 dạng sản phấm, tất cả đều đạt tiêu chuẩn quốc gia và quốc tế.”

Nghe vậy, Diệp Lâm rất vui mừng.

5 cơ sở sản xuất, 65 dây chuyền sản xuất.

Đáy chính là những thứ mà anh đang cần.

“Hay lắm!” Diệp Lâm lập tức ra lệnh: “Truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ hôm nay, 5 cơ sở sản xuất đều nqừnq sản xuất đế sửa sanq lai.”
 
Chương 507: C507: Đã phục hay chưa


“Wow! Cả hai đều biến mất rồi?”

“Nhanh quá!”

“Đúng là cao thủ có khác, đuối bắt nhau cũng thú vị như vậy.”

“Không biết chàng trai họ Diệp kia có thể đuối kịp Tọa Sơn Điêu hay không?”

“Chúng ta nhanh đi ra ngoài xem đi.”

Trong lúc nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều trở nên háo hức.

Sau tiếng hô hoán, mọi người lũ lượt chạy ra ngoài.

“Tất cả theo tôi!” Giang Lãng cũng lập tức ra lệnh cho các thuộc hạ mặc thường phục: “Toàn lực truy đuổi Tọa Sơn Điêu, một khi tìm được tung tích của anh ta thì lập tức báo cáo, đừng đế anh ta trốn thoát!”

Hoa Quốc Đổng, Hoàng Tiềm và những người khác nhanh chóng đi theo đế hổ trợ Diệp Lâm.

“Ha! Tên nhóc này dám thả hố về núi, trời giúp mình rồi!”


Thấy cảnh này, Trương Văn Viễn vô cùng vui sướng.

Chỉ cần Tọa Sơn Điêu chưa bị bắt, ông ta

cũng có thể yên tâm, lợi dụng lúc hổn loạn đế chạy trốn.

Lúc này, Hoàng Tam Gia cũng đang đi ra ngoài xem.

Nhưng vừa bước ra khỏi đại sảnh, ông ta chợt nhận ra một chuyện.

“Nhà họ Liễu và nhà họ Bạch vẫn đang bị giam lỏng, vừa hay nhân cơ hội này để giải cứu hai nhà, thế hiện trước mặt cậu Diệp, lấy công chuộc tội!”

Nghĩ đến đây, Hoàng Tam Gia không chạy ra bên ngoài nữa mà lặng lẽ đi ra phía sau, dễ dàng đánh bại lính canh, thả hai nhà họ Liễu và họ Bạch ra.

Sau khi biết tin Diệp Lâm đã đến và đang đuổi theo Tọa Sơn Điêu ở bên ngoài, người nhà họ Liễu và họ Bạch lại lần nữa ngạc nhiên.

“Mau lên, chúng ta cũng phải đi giúp cậu Diệp một tay!”


Nhà họ Liễu lập tức ra bên ngoài đế tụ họp cùng Diệp Lâm.

Cùng lúc đó.

Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn, thấy Diệp Lâm theo sát phía sau, chỉ cách nhau thời gian chưa đầy một chén trà.

Cả hai người họ rời khỏi dinh thự nhà họ

Trương và bắt đầu cuộc đấu ở trong thành phố Phụng Thiên.

Một người chạy cực nhanh, dùng tất cả sức lực mà chạy.

Người còn lại thì theo sau như một cái bóng, chắp tay sau lưng, có vẻ thoải mái.

Chỉ sau thời gian một tách trà, Diệp Lâm đã cách Tọa Sơn Điêu đang chạy trốn chưa đầy mười mét.

“Khà khà, bây giờ đã đến lúc cắt đuôi hoàn toàn tên nhóc đó rồi!”

Tọa Sơn Điêu hít một hơi, bước chậm lại rồi quay đầu nhìn về phía sau.

Anh ta lập tức sững sờ như thể nhìn thấy một con ma.

“Mày… Làm sao mày bắt kịp được?”
 
Chương 536: C536: Cố gắng thuyết phục


Cái gì?

Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Lâm, Bạch Nãi Nãi lập tức thay đổi sắc mặt.

“Dừng hết 5 cơ sở sản xuất và hơn 60 dây chuyền sản xuất?”

“Có nhiều quá hay không?”

“Nếu dừng hết trong một lần thì sẽ ảnh hưởng đến các vấn đề kinh doanh tiếp theo!”

Bạch Nãi Nãi không biết tại sao Diệp Lâm làm như vậy, rốt cuộc là có tính toán gì, cũng không biết cái gọi là sửa sang trong miệng anh là sao.

Người ta đang vận hành bình thường, có cần phải sửa sang lại hay không?

Người ngoài nghề chỉ đạo trong nghề sao đây mà!

Trong nhất thời, những người phụ trách sản nghiệp liên quan trung y dược của nhà họ Trương đều nhỏ giọng bàn tán, trong lòng có nhiều điều muốn nói, chỉ là không dám nói ra.


Bọn họ thầm cho rằng vị gia chủ mới này muốn thể hiện chính mình, có điều cách thể hiện có chút không ổn.

Đáng buồn là bắt đầu bằng mảng trung y

dược của bọn họ, bọn họ tức giận mà không dám nói gì.

“Có cái gì tốt mà sản xuất? Một đống rác rưởi thôi mà!”

Thứ mà Diệp Lâm muốn sản xuất chính là thuốc thần có thế làm tăng khả năng miễn dịch của con người và chữa khỏi mọi bệnh tật.

Dùng nó đi so sánh với các loại trung dược bình thường đang sản xuất và mua bán, tất nhiên là một đổng trung dược kia có thế phân loại thành rác rưởi.

“Rác rưởi?”

Nghe Diệp Lâm đánh giá như thế, nhà họ Trương cuối cùng cũng có người không ngồi yên được nữa.

Một ông cụ râu tóc bạc trắng đứng dậy giải thích.

“Gia chủ, cậu đừng bị bên ngoài ảnh hưởng, cho rằng trung dược là lừa người.”

“Trung dược do chúng ta sản xuất được bày bán khắp trong ngoài nước. Nó thật sự là thuốc hay có thể trị bệnh cứu người.”

Ông cụ thấy Diệp Lâm tuổi trẻ kiến thức nông cạn, hiếu lầm rằng anh có thành kiến với trung y dược giống như đám người trẻ tuổi tôn sùng tây y.

Vậy nên, ông ta nghiêm túc mà giới thiệu vài loại thuốc được công ty sản xuất nhiều nhất và bán chạy nhất.

“Ví dụ như Ngưu Hoàng Hoàn có tác dụng thanh nhiệt giải độc, trấn kinh an thần, là một trong những lựa chọn tốt nhất để điều trị sốt cao đột ngột.”


“Thanh Tâm Hoàn có tác dụng thanh tâm tiêu đàm, trấn kinh khử gió, rất có hiệu quả trong việc trị các chứng do khí huyết bất túc, đàm nhiệt thượng nhiều.”

“Và cả Hoạt Lạc Đan làm nên tên tuối công ty chúng ta nữa. Năm nào cũng bán được hàng trăm triệu viên Hoạt Lạc Đan, có thế khử gió, dãn gân, hoạt lạc, trừ thấp, ngoài ra còn có thể ngăn ngừa, thậm chí là chữa trị triệu chứng trúng gió tê liệt, miệng oai mắt nghiêng, cứu vớt vô số người bệnh.”

“Cậu có biết là nếu dừng dây chuyền sản xuất lại, nghĩa là những người bệnh đang uổng thuốc phải dừng uống thuốc, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến thế nào không?”

Ông ta cố gắng thuyết phục Diệp Lâm, càng nói càng kích động, đến cuối cùng còn mắng thẳng mặt.

“Gia chủ, xin lỗi cho tôi nói thẳng, cậu không hiểu trung y dược, tốt nhất là đừng nhúng tay vào

mảng do chúng tôi phụ trách!”

Bạch Nãi Nãi nghe vậy thì sợ Diệp Lâm tức giận, bèn vội vàng giải thích với Diệp Lâm.

“Ông Miêu là người quản lý việc nghiên cứu phát minh của Tế Thế Đường, đa số trung dược đang buôn bán bên ngoài đều đến từ các phương thuốc cổ truyền do tổ tiên ông ấy đế lại.”

“Ngoài ra, ông ấy còn là phó hội trưởng hiệp hội trung y dược, là chuyên gia hàng đầu trong ngành. Bệnh viện trung ương từng nhiều lần mời ông ấy, thậm chí là ra giá trên trời mua sắm phương thuốc, nhưng đều bị chúng tôi từ chối.”

Nghe vậy, ông Miêu kiêu ngạo đứng thẳng, vuốt ve chòm râu.


Một người có tài như ông ta, dù là khi đổi mặt với gia chủ, thì cũng có tư cách thuyết phục đến cùng.

Trước đây Trương Văn Viễn rất cung kính ông ta.

Bây giờ đối mặt với một Diệp Lâm tính tình quyết đoán, ông ta cũng không hề sợ hãi, vẫn cứ dùng chuyên môn của mình đi đánh giá Diệp Lâm, cho rằng Diệp Lâm không dám làm gì ông ta.

“Ai nói tôi không hiếu trung y?” Nghe vậy, Diệp Lâm mỉm cười nói: “ông Miêu, ông nói Thanh Tâm Hoàn, Hoạt Lạc Đan gì đó đều là

phương thuốc cổ truyền nhà ông hả?”

“Đúng vậy!” ông Miêu nói: “Lấy ra một ít cho gia chủ xem!”

Rất nhanh sau đó, có người lấy vài lọ sứ nhỏ bày ra trước mặt Diệp Lâm.

Ông Miêu dám chắc rằng Diệp Lâm là người ngoài nghề, cố ý hỏi: “Gia chủ, cậu nói cậu hiểu trung y, vậy cậu có biết trong thuốc này dùng bao nhiêu dược liệu khônq?”
 
Chương 536: C536: Cố gắng thuyết phục


Cái gì?

Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Lâm, Bạch Nãi Nãi lập tức thay đổi sắc mặt.

“Dừng hết 5 cơ sở sản xuất và hơn 60 dây chuyền sản xuất?”

“Có nhiều quá hay không?”

“Nếu dừng hết trong một lần thì sẽ ảnh hưởng đến các vấn đề kinh doanh tiếp theo!”

Bạch Nãi Nãi không biết tại sao Diệp Lâm làm như vậy, rốt cuộc là có tính toán gì, cũng không biết cái gọi là sửa sang trong miệng anh là sao.

Người ta đang vận hành bình thường, có cần phải sửa sang lại hay không?

Người ngoài nghề chỉ đạo trong nghề sao đây mà!

Trong nhất thời, những người phụ trách sản nghiệp liên quan trung y dược của nhà họ Trương đều nhỏ giọng bàn tán, trong lòng có nhiều điều muốn nói, chỉ là không dám nói ra.


Bọn họ thầm cho rằng vị gia chủ mới này muốn thể hiện chính mình, có điều cách thể hiện có chút không ổn.

Đáng buồn là bắt đầu bằng mảng trung y

dược của bọn họ, bọn họ tức giận mà không dám nói gì.

“Có cái gì tốt mà sản xuất? Một đống rác rưởi thôi mà!”

Thứ mà Diệp Lâm muốn sản xuất chính là thuốc thần có thế làm tăng khả năng miễn dịch của con người và chữa khỏi mọi bệnh tật.

Dùng nó đi so sánh với các loại trung dược bình thường đang sản xuất và mua bán, tất nhiên là một đổng trung dược kia có thế phân loại thành rác rưởi.

“Rác rưởi?”

Nghe Diệp Lâm đánh giá như thế, nhà họ Trương cuối cùng cũng có người không ngồi yên được nữa.

Một ông cụ râu tóc bạc trắng đứng dậy giải thích.

“Gia chủ, cậu đừng bị bên ngoài ảnh hưởng, cho rằng trung dược là lừa người.”

“Trung dược do chúng ta sản xuất được bày bán khắp trong ngoài nước. Nó thật sự là thuốc hay có thể trị bệnh cứu người.”

Ông cụ thấy Diệp Lâm tuổi trẻ kiến thức nông cạn, hiếu lầm rằng anh có thành kiến với trung y dược giống như đám người trẻ tuổi tôn sùng tây y.

Vậy nên, ông ta nghiêm túc mà giới thiệu vài loại thuốc được công ty sản xuất nhiều nhất và bán chạy nhất.

“Ví dụ như Ngưu Hoàng Hoàn có tác dụng thanh nhiệt giải độc, trấn kinh an thần, là một trong những lựa chọn tốt nhất để điều trị sốt cao đột ngột.”


“Thanh Tâm Hoàn có tác dụng thanh tâm tiêu đàm, trấn kinh khử gió, rất có hiệu quả trong việc trị các chứng do khí huyết bất túc, đàm nhiệt thượng nhiều.”

“Và cả Hoạt Lạc Đan làm nên tên tuối công ty chúng ta nữa. Năm nào cũng bán được hàng trăm triệu viên Hoạt Lạc Đan, có thế khử gió, dãn gân, hoạt lạc, trừ thấp, ngoài ra còn có thể ngăn ngừa, thậm chí là chữa trị triệu chứng trúng gió tê liệt, miệng oai mắt nghiêng, cứu vớt vô số người bệnh.”

“Cậu có biết là nếu dừng dây chuyền sản xuất lại, nghĩa là những người bệnh đang uổng thuốc phải dừng uống thuốc, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến thế nào không?”

Ông ta cố gắng thuyết phục Diệp Lâm, càng nói càng kích động, đến cuối cùng còn mắng thẳng mặt.

“Gia chủ, xin lỗi cho tôi nói thẳng, cậu không hiểu trung y dược, tốt nhất là đừng nhúng tay vào

mảng do chúng tôi phụ trách!”

Bạch Nãi Nãi nghe vậy thì sợ Diệp Lâm tức giận, bèn vội vàng giải thích với Diệp Lâm.

“Ông Miêu là người quản lý việc nghiên cứu phát minh của Tế Thế Đường, đa số trung dược đang buôn bán bên ngoài đều đến từ các phương thuốc cổ truyền do tổ tiên ông ấy đế lại.”

“Ngoài ra, ông ấy còn là phó hội trưởng hiệp hội trung y dược, là chuyên gia hàng đầu trong ngành. Bệnh viện trung ương từng nhiều lần mời ông ấy, thậm chí là ra giá trên trời mua sắm phương thuốc, nhưng đều bị chúng tôi từ chối.”

Nghe vậy, ông Miêu kiêu ngạo đứng thẳng, vuốt ve chòm râu.


Một người có tài như ông ta, dù là khi đổi mặt với gia chủ, thì cũng có tư cách thuyết phục đến cùng.

Trước đây Trương Văn Viễn rất cung kính ông ta.

Bây giờ đối mặt với một Diệp Lâm tính tình quyết đoán, ông ta cũng không hề sợ hãi, vẫn cứ dùng chuyên môn của mình đi đánh giá Diệp Lâm, cho rằng Diệp Lâm không dám làm gì ông ta.

“Ai nói tôi không hiếu trung y?” Nghe vậy, Diệp Lâm mỉm cười nói: “ông Miêu, ông nói Thanh Tâm Hoàn, Hoạt Lạc Đan gì đó đều là

phương thuốc cổ truyền nhà ông hả?”

“Đúng vậy!” ông Miêu nói: “Lấy ra một ít cho gia chủ xem!”

Rất nhanh sau đó, có người lấy vài lọ sứ nhỏ bày ra trước mặt Diệp Lâm.

Ông Miêu dám chắc rằng Diệp Lâm là người ngoài nghề, cố ý hỏi: “Gia chủ, cậu nói cậu hiểu trung y, vậy cậu có biết trong thuốc này dùng bao nhiêu dược liệu khônq?”
 
Chương 508: C508: Lần này


Tọa Sơn Điêu cho rằng với tổc độ nhanh như tên lửa của mình, Diệp Lâm đã sớm bị bỏ lại phía sau mới phải.

Làm sao Diệp Lâm có thế dễ dàng đuối kịp như vậy?

“Tôi vẫn luôn ở sau lưng anh.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tòi chỉ muốn nhìn xem ba tuyệt kĩ mà anh tự hào là gì thôi.”

“Sao nào, tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã

không thể chạy được nữa rồi sao?”

Nghe xong lời này, Tọa Sơn Điêu đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ, tên nhóc này là ma quỷ sao?

Làm sao có thể có một thanh niên mạnh đến vậy được?

“Nếu không chạy được thì hãy, giơ, tay, chịu, trói, đi!”

Diệp Lâm chậm rãi nói từng tữ, sau mỗi chữ nói ra, khoảng cách giữa hai người lại bị thu hẹp lại ba phần.

Vừa dứt lời, Diệp Lâm đã theo sát phía sau, cách Tọa Sơn Điêu chưa đầy một mét.

Trông như một bóng ma!

Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cả kinh kêu lên.


“Đừng tới đây!”

Tọa Sơn Điêu dường như bị Diệp Lâm làm cho phát điên, hét lên một cách tuyệt vọng, sau đó tiếp tục liều mạng bỏ chạy.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.

Ai có thể ngờ rằng nhân vật kiệt xuất một thời lại bị ép đến mức phát điên như vậy.

Giờ phút này, Tọa Sơn Điêu thậm chí có thể cảm nhận được khí tức giống như thần chết của

Diệp Lâm đã đến rất gần.

Không thoát được rồi!

Lòng Tọa Sơn Điêu thắt lại, biết rằng kế hoạch trốn thoát của mình đã thất bại.

Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thế thoát khỏi Diệp Lâm ở phía sau.

Không còn cách nào khác, Tọa Sơn Điêu chỉ đành liều mạng với Diệp Lâm.

Cặp dao lưỡi liềm lại lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.

Vào lúc Tọa Sơn Điêu chuẩn bị quay lại giế t chết Diệp Lâm.


Trước khi hai con dao lưỡi liềm kịp vung lên, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua phía sau.

Phập, phập, phập!

Ba tiếng cắt vào da thịt nối tiếp nhau.

Hai vai và một bên đùi của Tọa Sơn Điêu ngay lập tức bị trúng đòn.

Thì ra Diệp Lâm đã bắ n ra ba thanh kiếm nhỏ, xuyên vào cơ thế đối phương.

Trong khoảnh khắc, Tọa Sơn Điêu rơi xuống đất như bị vấp phải dây.

Còn chưa kịp đứng dậy thì thanh Cự Khuyết Kiếm đã dí sát vào cổ họng Tọa Sơn Điêu.

“Lần này… anh đã phục chưa?”

Diệp Lâm cầm thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng hỏi.

“Phục… Phục… Tôi phục rồi…”

Khi cái chết đến gần, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Tọa Sơn Điêu cũng không ngoại lệ, ngay lập tức đầu hàng xin tha.

“Nếu cậu thả tôi đi, mạng của Tọa Sơn Điêu tôi chính là của cậu! Tôi nguyện ý làm thuộc hạ của cậu, làm đàn em của cậu! Từ nay về sau tất cả những gì tôi có đều là của cậu!”

Diệp Lâm lười nghe anh ta nói nhảm, lạnh lùng nói: “Nếu đã phục rồi thì đi chết đi!”

Diệp Lâm đã từng nói phải cho anh ta làm một con ma biết điều.

Dứt lời, thanh kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên di chuyến, đâm về phía cố họng của Tọa Sơn Điêu.
 
Chương 537: C537: Đều là rác rưởi


Diệp Lâm ngửi thử một cái rồi lập tức trả lời: “Nó được luyện chế từ hơn năm mươi thảo dược, hiệu quả tốt hơn Hoạt Lạc Đan trên thị trường.”

“ơ kìa…” Ông Miêu nghe vậy, lập tức giật nảy mình, không ngờ Diệp Lâm lại trả lời chính xác như vậy.

Chẳng lẽ là đoán bừa?

Nhìn thấu vẻ nghi ngờ trong mắt ông Miêu, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Bạch hoa xà, ô sao xà, uy linh tiên, lưỡng đầu tiêm… tùng chi các 15 gam, ngưu hoàng, băng phiến 5 gam, nhân sâm 90 gam! Tống cộng là 55 thảo dược!”

“Ông Miêu, tôi đoán bừa chính xác không?”

Nghe vậy, óng Miêu giật mình, trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ.

“Cậu… cậu lén xem phương thuốc của tôi hả?” Ông Miêu không thể tin nối, Diệp Lâm dường như là nhìn phương thuốc mà đọc thành tiếng.

Thực tế thì Diệp Lâm chỉ cần ngửi thử một lần là có thế đoán được phương thuốc chính xác, khiến cho ông Miêu cực kì chấn động.


Cái mũi gì vậy?

Nếu thật sự có người có bản lĩnh lớn như vậy, thì các phương thuốc gia truyền của nhà họ Miêu bọn họ đã bị truyền ra ngoài rồi.

ông Miêu có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình chỉ thuận miệng vài lời để chỉnh vị gia chủ ngoài nghề là Diệp Lâm kia, kết quả lại là Diệp Lâm có thể nói chính xác phương thuốc, thậm chí chính xác đến từng số gam.

Ông ta cực kì xấu hố, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

Đám người phụ trách mảng trung y dược coi ông Miêu là dẫn đầu cũng rất giật mình. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là người ngoài nghề, không ngờ anh lại lợi hại như vậy.

“Ha ha…” Lúc này, người biết rõ y thuật của Diệp Lâm là Hoa Quốc Đống không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Chỉ mới có vậy mà bất ngờ cái gì?”

“Các người còn chưa thấy bản lĩnh cứu sống người chết, cho xương mọc thịt của sư phụ tôi nữa kìa!”

Cái gì?

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất ngạc nhiên, không biết Hoa Quốc Đống đang nói dối hay nói thật.

Cứu sống người chết, cho xương mọc thịt? Nói quá lên rồi đấy!


Ông Miêu hơi khựng lại, còn muốn thử thêm Diệp Lâm.

“Vậy gia chủ nhìn xem lọ Thanh Tâm Đan này của tôi dùng bao nhiêu thảo dược?”

Thấy vậy, Diệp Lâm lười tiếp tục dong dài với bọn họ, trực tiếp vung tay lên, phất hết lọ thuốc rơi xuống đất.

Lọ thuốc lập tức rơi nát đầy đất.

“Đều là rác rưởi hết, bảo tôi đi phân tích phương thuốc rác rưởi của một đống thuốc kia làm gì?”

“ơ…” Thấy Diệp Lâm đập nát đan dược truyền thừa của gia tộc mình, thậm chí coi phương thuốc là rác rưởi, ông Miêu vừa đau lòng vừa giận dữ.

“Gia chủ, đây là đan dược được tổ tiên tôi truyền lại hàng trăm năm rồi, có hiệu quả tốt hơn trên thị trường nhiều, có nghìn vàng cũng không mua được, ai muốn mua cũng không bán!”

“Vậy thì sao?” Diệp Lâm nhướng mày: “Rác rưởi chính là rác rưởi, dù có đóng gói xinh đẹp thì cũng vẫn là rác rưởi! Mấy cái thuốc do ông sản xuất, không đáng một đồng nào!”

Ông Miêu nghe vậy thì lập tức giận dữ. Nếu không phải vì đối phương là gia chủ, thì ông ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.

Ông ta nhịn nhịn rồi vẫn không nhịn được, giận dữ nói: “Gia chủ, cậu có biết ông nội tôi là ai


không?”

Diệp Lâm lắc đầu. Anh tất nhiên là không biết rồi.

Bạch Nãi Nãi vội vàng nói với vẻ tôn kính: “Tổ tiên của ông Miêu xuất thân từ Dược Vương Cốc, là đồ đệ của Dược Vương!”

Dược Vương Cốc đã từng là nơi khó cầu một thuốc, nối tiếng với khả năng chữa mọi chứng bệnh, cứu sống người chết.

Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà Dược Vương Cốc chỉ còn trong truyền thuyết.

“ồ? Ông nội của ông là đồ đệ của Dược Vương hả?”

Ông Miêu vốn tưởng rằng sau khi Diệp Lâm biết được thân thế của mình, chỉ cần Diệp Lâm có một chút hiểu biết về Dược Vương Cổc thôi là sẽ kính nể mình.

Nào ngờ Diệp Lâm lại nói ra một câu cực kì bất ngờ: “Vậy thì dựa theo bối phận, ông phải gọi tôi là sư thúc tổ!”
 
Chương 537: C537: Đều là rác rưởi


Diệp Lâm ngửi thử một cái rồi lập tức trả lời: “Nó được luyện chế từ hơn năm mươi thảo dược, hiệu quả tốt hơn Hoạt Lạc Đan trên thị trường.”

“ơ kìa…” Ông Miêu nghe vậy, lập tức giật nảy mình, không ngờ Diệp Lâm lại trả lời chính xác như vậy.

Chẳng lẽ là đoán bừa?

Nhìn thấu vẻ nghi ngờ trong mắt ông Miêu, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Bạch hoa xà, ô sao xà, uy linh tiên, lưỡng đầu tiêm… tùng chi các 15 gam, ngưu hoàng, băng phiến 5 gam, nhân sâm 90 gam! Tống cộng là 55 thảo dược!”

“Ông Miêu, tôi đoán bừa chính xác không?”

Nghe vậy, óng Miêu giật mình, trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ.

“Cậu… cậu lén xem phương thuốc của tôi hả?” Ông Miêu không thể tin nối, Diệp Lâm dường như là nhìn phương thuốc mà đọc thành tiếng.

Thực tế thì Diệp Lâm chỉ cần ngửi thử một lần là có thế đoán được phương thuốc chính xác, khiến cho ông Miêu cực kì chấn động.


Cái mũi gì vậy?

Nếu thật sự có người có bản lĩnh lớn như vậy, thì các phương thuốc gia truyền của nhà họ Miêu bọn họ đã bị truyền ra ngoài rồi.

ông Miêu có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình chỉ thuận miệng vài lời để chỉnh vị gia chủ ngoài nghề là Diệp Lâm kia, kết quả lại là Diệp Lâm có thể nói chính xác phương thuốc, thậm chí chính xác đến từng số gam.

Ông ta cực kì xấu hố, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

Đám người phụ trách mảng trung y dược coi ông Miêu là dẫn đầu cũng rất giật mình. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là người ngoài nghề, không ngờ anh lại lợi hại như vậy.

“Ha ha…” Lúc này, người biết rõ y thuật của Diệp Lâm là Hoa Quốc Đống không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Chỉ mới có vậy mà bất ngờ cái gì?”

“Các người còn chưa thấy bản lĩnh cứu sống người chết, cho xương mọc thịt của sư phụ tôi nữa kìa!”

Cái gì?

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất ngạc nhiên, không biết Hoa Quốc Đống đang nói dối hay nói thật.

Cứu sống người chết, cho xương mọc thịt? Nói quá lên rồi đấy!


Ông Miêu hơi khựng lại, còn muốn thử thêm Diệp Lâm.

“Vậy gia chủ nhìn xem lọ Thanh Tâm Đan này của tôi dùng bao nhiêu thảo dược?”

Thấy vậy, Diệp Lâm lười tiếp tục dong dài với bọn họ, trực tiếp vung tay lên, phất hết lọ thuốc rơi xuống đất.

Lọ thuốc lập tức rơi nát đầy đất.

“Đều là rác rưởi hết, bảo tôi đi phân tích phương thuốc rác rưởi của một đống thuốc kia làm gì?”

“ơ…” Thấy Diệp Lâm đập nát đan dược truyền thừa của gia tộc mình, thậm chí coi phương thuốc là rác rưởi, ông Miêu vừa đau lòng vừa giận dữ.

“Gia chủ, đây là đan dược được tổ tiên tôi truyền lại hàng trăm năm rồi, có hiệu quả tốt hơn trên thị trường nhiều, có nghìn vàng cũng không mua được, ai muốn mua cũng không bán!”

“Vậy thì sao?” Diệp Lâm nhướng mày: “Rác rưởi chính là rác rưởi, dù có đóng gói xinh đẹp thì cũng vẫn là rác rưởi! Mấy cái thuốc do ông sản xuất, không đáng một đồng nào!”

Ông Miêu nghe vậy thì lập tức giận dữ. Nếu không phải vì đối phương là gia chủ, thì ông ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.

Ông ta nhịn nhịn rồi vẫn không nhịn được, giận dữ nói: “Gia chủ, cậu có biết ông nội tôi là ai


không?”

Diệp Lâm lắc đầu. Anh tất nhiên là không biết rồi.

Bạch Nãi Nãi vội vàng nói với vẻ tôn kính: “Tổ tiên của ông Miêu xuất thân từ Dược Vương Cốc, là đồ đệ của Dược Vương!”

Dược Vương Cốc đã từng là nơi khó cầu một thuốc, nối tiếng với khả năng chữa mọi chứng bệnh, cứu sống người chết.

Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà Dược Vương Cốc chỉ còn trong truyền thuyết.

“ồ? Ông nội của ông là đồ đệ của Dược Vương hả?”

Ông Miêu vốn tưởng rằng sau khi Diệp Lâm biết được thân thế của mình, chỉ cần Diệp Lâm có một chút hiểu biết về Dược Vương Cổc thôi là sẽ kính nể mình.

Nào ngờ Diệp Lâm lại nói ra một câu cực kì bất ngờ: “Vậy thì dựa theo bối phận, ông phải gọi tôi là sư thúc tổ!”
 
Chương 509: C509: Con át chủ bài cuối cùng


“Không!”

“Cậu không thể giết tôi được!”

Tọa Sơn Điêu cảm nhận được hơi thở của cái chết.

Trước khi chết đến gần, anh ta gầm lên, đành phải rút ra con át chủ bài cuối cùng trong tay.

Vốn dĩ anh ta không ngờ rằng tình thế lại trở nên như thế này, có một ngày tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiếm.

Con át chủ bài này không chỉ là bí mật không ai hay biết, mà còn là kim bài miễn tử của Tọa Diệp Sơn.

“Tôi là đệ tử ngoại môn của võ cố núi Trường Bạch!”

“Nếu cậu dám giết tôi thì cũng chính là bất kính với các võ cổ giả của núi Trường Bạch!”

“Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ!”

“Tôi là người của núi Trường Bạch, cậu không thể giết tôi được!”


Võ cổ giả núi Trường Bạch.

Một ngọn núi trong Tam Sơn, Ngũ Môn, Thất Thị… Dãy núi Trường Bạch!

Theo truyền thuyết, sức mạnh tổng hợp của các võ cổ giả ở Tam Sơn là mạnh nhất trong giới võ cố.

Các võ cố giả núi Trường Bạch đã tung hoành khắp nơi, không ai dám động đến họ.

Sơn điêu tiết lộ mối quan hệ quan trọng này vì cho rằng Diệp Lâm sẽ bất thấy khó mà rút lui, không dám giết mình nữa.

Suy cho cùng, không ai có đủ khả năng xúc phạm đến võ cổ núi Trường Bạch hết!

Trong thế giới trần tục, đó là sự tồn tại giống như thần thánh.

“Còn không mau thu kiếm!”

Tọa Sơn Điêu lạnh lùng thúc giục.


Bây giờ, thân phận này đã được tiết lộ, khí thế của Tọa Sơn Điêu đột nhiên tăng lên rất nhiều. Đam Mỹ H Văn

Anh ta không còn cầu xin sự thương xót như vừa rồi mà trở nên hung hãn hơn rất nhiều.

Bởi vì núi Trường Bạch đã cho anh ta đủ tự tin.

Nếu không phải vào thời khắc mấu chốt, anh ta sẽ không tiết lộ thân phận bí ẩn của mình.

Không phải anh ta khiêm tốn, mà là anh ta không dám!

Suy cho cùng, anh ta cũng có xuất thân hèn

kém, lại hay làm những việc mờ ám.

Trong mắt thế gian, các võ cố giả của núi Trường Bạch lại giống như những vị thần, không nhiễm bụi trần.

Nhưng ai có thể ngờ rằng sau lưng họ lại nuôi những kẻ ác như Tọa Sơn Điêu để sử dụng và làm hại mọi người?

Tọa Sơn Điêu cũng hiểu rằng mình không được làm mất uy tín của núi Trường Bạch. Nếu anh ta dám nhân danh núi Trường Bạch gây rắc rối, các võ cổ giả ở núi Trường Bạch sẽ không tha cho anh ta.

Nhưng đồng thời, trong nhiều năm qua, anh ta cũng đã âm thầm làm rất nhiều việc cho núi Trường Bạch, không góp công thì cũng góp sức. Trong thời điểm nguy cấp, nếu anh ta để lộ thân phận này, võ cổ giả sẽ núi Trường Bạch đương nhiên sẽ không thể ngồi yên được.

“Đệ tử ngoại môn núi Trường Bạch?” Diệp Lâm lạnh lùng hỏi: “Còn có bao nhiêu đệ tử ngoại môn như anh nữa?”
 
Chương 538: C538: Hỗn nguyên đan


Cái gì?

Sư thúc tố?

Nghe Diệp Lâm nói vậy, ông Miêu tức giận đến mức suýt nữa ngất xỉu.

Làm gì nhục nhã người ta dữ vậy?

Mình tốt xấu gì cũng là một ông già hơn sáu mươi tuổi, tương đương với ông nội của cậu ta.

Cậu ta là một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh, thế mà lại dám tự xưng là sư thúc tố của mình?

Cho dù đối phương là tân gia chủ, thì cũng không thế ức hiếp người ta như vậy chứ?

Mọi người xung quanh nghe vậy đều không hiểu ra sao.

Bọn họ không hiểu vì sao Diệp Lâm lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như thế?


Chẳng lẽ là vì cố ý chèn ép ông Miêu?

“Gia chủ, câu chuyện cười này không buồn cười một chút nào!” ông Miêu tức điên lên: “Bây giờ chúng ta đang nói chuyện quan trọng, vui lòng đừng nói cái loại chuyện cười nhàm chán ấy!”

“Ông cho rằng tôi đang nói đùa với ông hả?” Diệp Lâm hỏi ròi lấy một viên đan dược ra: “ông

biết nó là gì không?”

Ông Miêu cầm đan dược lên, nhìn kỹ ròi thì rất là sốc, lắp bắp: “Đây là… là…”

“Ông nói là tổ tiên mình xuất thân từ Dược Vương Cốc, vậy chắc là ông cũng biết viên đan dược này hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói.

“Đây là Hỗn Nguyên Đan… một trong ba đan dược trấn cốc của Dược Vương Cốc?”

Ông Miêu từng nghe cha nhắc tới chuyện Dược Vương Cốc có ba viên đan dược trấn cốc. Một là Hoàn Dương Đan có thế cứu chết thành sống. Hai là Trúc Cơ Đan có thể giúp người thường tu luyện. Ba là Hỗn Nguyên Đan có thể chữa mọi loại bệnh.

Hổn Nguyên Đan còn có tên khác là Nhất Khí Hổn Nguyên, đan dược vừa vào miệng là có một dòng khí xuyên xỏ khai thông kinh lạc toàn thân, chữa hết các loại bệnh tật khó chữa.

Ông Miêu thấy đan dược trước mắt giống hệt với đan dược được miêu tả trong ghi chép của ông nội.

“Không thế nào! Sao có thể chứ?” ông Miêu nhớ rõ ba viên đan dược có một không hai kia là bí mật của Dược Vương Cốc.

Ngay cả ông nội của ông ta là đệ tử của Dược Vương, cũng chưa từng thấy phương thuốc,

mà chỉ mới may mắn uống thử một viên thôi.

“Sao cậu lại có Hỗn Nguyên Đan?” ông Miêu ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Là thật hay giả vậy? Do cậu luyện chế hả?”


Diệp Lâm gật đầu: “Bảo đảm là thật! Do tôi luyện chế!”

“Hít…”

Nghe vậy, ông Miêu lại rất chấn động, hít hà một hơi.

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai hả?”

Người nào mà có được Hỗn Nguyên Đan, còn luyện chế được Hỗn Nguyên Đan nữa?

Hay là vị tân gia chủ này cũng xuất thân từ Dược Vương Cốc? Thậm chí địa vị cao hơn cả ông nội của mình?

Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Dược Vương cũng là sư phụ tôi. Nếu ông nội của ông là đệ tử Dược Vương, thì ỏng ấy chính là sư huynh của tôi, cha ông nhìn thấy tôi cũng phải gọi một tiếng tiểu sư thúc.”

“Tôi nói tôi là sư thúc tố của ông, không phải là nói đùa!”

“ơ kìa…” Ông Miêu giật mình, nói: “Không thế nào! Nếu ông nội tôi còn sống thì cũng đã hơn trăm tuổi… Sao cậu có thế là đệ tử Dược Vương được?”

ở trong mắt người thường, Dược Vương đã qua đời lâu lắm rồi.

“Ha ha!” Diệp Lâm xúc động cười: “Sư phụ tôi là Dược Vương, tri thức y học cao siêu, tuổi thọ đã vượt qua cực hạn của thân thể nhân loại, sao có thể nói là không thể nào? Có thế nói ông ấy chính là Bành Tổ sống, tuổi thọ dài lâu.”


Nghe vậy, ông Miêu vừa chấn động lại vừa kích động, nói: “Vậy là Dược Vương đại nhân còn sống hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu.

Người lớn tuổi nhất trong ngục giam số 0 chính là sư phụ Dược Vương.

“Dược Vương thế mà lại còn sống? Sư tổ còn sống! Ha ha…” Nghe thấy tin tức này, ông Miêu lập tức kích động đến mức huơ chân múa tay.

Ngay sau đó, ông Miêu quỳ xuống trước mặt Diệp Lâm, cung kính hành lê, nói: “Sư thúc tổ, lúc nãy đã đắc tội rồi, xin hãy nhận một bái của tiếu đồ!”

Diệp Lâm xúc động nhận một bái của ông ta rồi nói: “Tôi muốn dừng dây chuyền sản xuất là vì để sản xuất Hỗn Nguyên Đan. Tôi nói đống đan dược của ông đều là rác rưởi có gì sai sao?”

Ông Miêu lắc đầu liên tục: “Không sai không

sai, so với ba loại thuốc thần của Dược Vương Cốc thì đống đan dược mà tôi sản xuất đúng là rác rưởi, khônq đánq nhắc tới!”
 
Chương 538: C538: Hỗn nguyên đan


Cái gì?

Sư thúc tố?

Nghe Diệp Lâm nói vậy, ông Miêu tức giận đến mức suýt nữa ngất xỉu.

Làm gì nhục nhã người ta dữ vậy?

Mình tốt xấu gì cũng là một ông già hơn sáu mươi tuổi, tương đương với ông nội của cậu ta.

Cậu ta là một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh, thế mà lại dám tự xưng là sư thúc tố của mình?

Cho dù đối phương là tân gia chủ, thì cũng không thế ức hiếp người ta như vậy chứ?

Mọi người xung quanh nghe vậy đều không hiểu ra sao.

Bọn họ không hiểu vì sao Diệp Lâm lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như thế?


Chẳng lẽ là vì cố ý chèn ép ông Miêu?

“Gia chủ, câu chuyện cười này không buồn cười một chút nào!” ông Miêu tức điên lên: “Bây giờ chúng ta đang nói chuyện quan trọng, vui lòng đừng nói cái loại chuyện cười nhàm chán ấy!”

“Ông cho rằng tôi đang nói đùa với ông hả?” Diệp Lâm hỏi ròi lấy một viên đan dược ra: “ông

biết nó là gì không?”

Ông Miêu cầm đan dược lên, nhìn kỹ ròi thì rất là sốc, lắp bắp: “Đây là… là…”

“Ông nói là tổ tiên mình xuất thân từ Dược Vương Cốc, vậy chắc là ông cũng biết viên đan dược này hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói.

“Đây là Hỗn Nguyên Đan… một trong ba đan dược trấn cốc của Dược Vương Cốc?”

Ông Miêu từng nghe cha nhắc tới chuyện Dược Vương Cốc có ba viên đan dược trấn cốc. Một là Hoàn Dương Đan có thế cứu chết thành sống. Hai là Trúc Cơ Đan có thể giúp người thường tu luyện. Ba là Hỗn Nguyên Đan có thể chữa mọi loại bệnh.

Hổn Nguyên Đan còn có tên khác là Nhất Khí Hổn Nguyên, đan dược vừa vào miệng là có một dòng khí xuyên xỏ khai thông kinh lạc toàn thân, chữa hết các loại bệnh tật khó chữa.

Ông Miêu thấy đan dược trước mắt giống hệt với đan dược được miêu tả trong ghi chép của ông nội.

“Không thế nào! Sao có thể chứ?” ông Miêu nhớ rõ ba viên đan dược có một không hai kia là bí mật của Dược Vương Cốc.

Ngay cả ông nội của ông ta là đệ tử của Dược Vương, cũng chưa từng thấy phương thuốc,

mà chỉ mới may mắn uống thử một viên thôi.

“Sao cậu lại có Hỗn Nguyên Đan?” ông Miêu ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Là thật hay giả vậy? Do cậu luyện chế hả?”


Diệp Lâm gật đầu: “Bảo đảm là thật! Do tôi luyện chế!”

“Hít…”

Nghe vậy, ông Miêu lại rất chấn động, hít hà một hơi.

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai hả?”

Người nào mà có được Hỗn Nguyên Đan, còn luyện chế được Hỗn Nguyên Đan nữa?

Hay là vị tân gia chủ này cũng xuất thân từ Dược Vương Cốc? Thậm chí địa vị cao hơn cả ông nội của mình?

Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Dược Vương cũng là sư phụ tôi. Nếu ông nội của ông là đệ tử Dược Vương, thì ỏng ấy chính là sư huynh của tôi, cha ông nhìn thấy tôi cũng phải gọi một tiếng tiểu sư thúc.”

“Tôi nói tôi là sư thúc tố của ông, không phải là nói đùa!”

“ơ kìa…” Ông Miêu giật mình, nói: “Không thế nào! Nếu ông nội tôi còn sống thì cũng đã hơn trăm tuổi… Sao cậu có thế là đệ tử Dược Vương được?”

ở trong mắt người thường, Dược Vương đã qua đời lâu lắm rồi.

“Ha ha!” Diệp Lâm xúc động cười: “Sư phụ tôi là Dược Vương, tri thức y học cao siêu, tuổi thọ đã vượt qua cực hạn của thân thể nhân loại, sao có thể nói là không thể nào? Có thế nói ông ấy chính là Bành Tổ sống, tuổi thọ dài lâu.”


Nghe vậy, ông Miêu vừa chấn động lại vừa kích động, nói: “Vậy là Dược Vương đại nhân còn sống hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu.

Người lớn tuổi nhất trong ngục giam số 0 chính là sư phụ Dược Vương.

“Dược Vương thế mà lại còn sống? Sư tổ còn sống! Ha ha…” Nghe thấy tin tức này, ông Miêu lập tức kích động đến mức huơ chân múa tay.

Ngay sau đó, ông Miêu quỳ xuống trước mặt Diệp Lâm, cung kính hành lê, nói: “Sư thúc tổ, lúc nãy đã đắc tội rồi, xin hãy nhận một bái của tiếu đồ!”

Diệp Lâm xúc động nhận một bái của ông ta rồi nói: “Tôi muốn dừng dây chuyền sản xuất là vì để sản xuất Hỗn Nguyên Đan. Tôi nói đống đan dược của ông đều là rác rưởi có gì sai sao?”

Ông Miêu lắc đầu liên tục: “Không sai không

sai, so với ba loại thuốc thần của Dược Vương Cốc thì đống đan dược mà tôi sản xuất đúng là rác rưởi, khônq đánq nhắc tới!”
 
Chương 510: C510: Long vương mạnh thật


“Khoảng… ít nhất… Cũng phải có bảy tám người.” Tọa Sơn Điêu không chắc chắn cho lắm.

Dù sao anh ta cũng chỉ là người ngoài, không dám hỏi nhiều chuyện ở núi Trường Bạch.

Tuy nhiên, nhìn thấy thanh kiếm đang định

giết mình cuối cùng cũng do dự, Tọa Sơn Điêu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm… Được cứu rồi.

Nhưng vào lúc này, kiếm của Diệp Lâm bỗng nhiên tiến lên, đâm vào cố họng của Tọa Sơn Điêu!

“Cậu…?” Tọa Sơn Điêu ngừng thở, ngạc nhiên đến tái nhợt: “Cậu dám? Tôi là người của núi Trường Bạch đấy!”

“Cậu vẫn dám giết tôi?”

Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, không nhịn được nói: “Đừng nói đệ tử ngoại môn như anh, cho dù võ cố giả núi Trường Bạch có ở đây, tôi cũng sẽ giết không tha!”

“Tọa Sơn Điêu, anh đã làm nhiều điều ác, hôm nay là ngày chết của anh! Cho dù Chúa có đến cũng không thể cứu được anh đâu!”

“Tôi đã nói rồi!”


Tọa Sơn Điêu cả kinh, muốn nói thêm điều gì đó.

Tuy nhiên, cổ họng của anh ta đã bị thương nặng, máu trào ngược lên, khi vừa mở miệng, máu đã chảy như suối.

Lúc này, anh ta dường như đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.

Cùng lúc đó, mọi người trong nhà họ Trương và nhóm của Hoa Quốc Đống cũng lần lượt đến nơi.


Nhìn thấy Diệp Lâm chĩa kiếm vào cố họng Tọa Sơn Điêu, tất cả đều kinh hãi, không ngờ Tọa Sơn Điêu vẫn không chạy thoát được, sắp bị g iết chết.

“Không ngờ Tọa Sơn Điêu hùng mạnh một thời lại bị đánh bại hoàn toàn!”

“Một khi giết được Tọa Sơn Điêu, cậu trai họ Diệp đó chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ! Đúng là tài không đợi tuổi!”

“Haha! Sư phụ tuyệt vời quá!”

“Long Vương mạnh thật!”


Nhìn thấy cảnh này, Hàn Anh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống.

Trong khoảnh khắc sinh tử này.

Cánh tay Diệp Lâm bỗng nhiên cứng đờ, cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo từ bên cạnh truyền tới.

Nếu Diệp Lâm không vận động năng lượng bẩm sinh trong cơ thể đế chống lại cái lạnh khắc nghiệt thì có lẽ vừa rồi anh đã bị đông cứng thành que kem rồi.

Lạnh quá!

Nhìn Tọa Sơn Điêu trước mặt vốn đang hấp hối, máu chảy ra từ cổ họng lúc này đã đông cứng lại.

Giây tiếp theo.

Cổ tay của Diệp Lâm bị người nào đó nắm lấy.

Cùng với một cơn gió lạnh buốt xương, một bóng người bí ẩn xuất hiện bên cạnh anh.

“Anh bạn nhỏ!”

“Đủ ròi!”

“Xin hãy nươnq tay!”
 
Chương 539: C539: Thiên hạ không bệnh tật


Thấy cảnh ông Miêu mới vừa dùng năng lực và thân phận của mình lên mặt với Diệp Lâm, lúc này lại mở miệng gọi sư thúc tổ và quỳ xuống đất…

Một tin tức chấn động khác là Diệp Lâm chính là đồ đệ của Dược Vương!

“Trời ạ! Đúng là khó tin mà! Theo tôi biết thì Dược Vương trong truyền thuyết chính là cao nhân thế hệ ông nội tôi!”

“Nếu Dược Vương có thế sống đến bây giờ, thì chắc cũng hai ba trăm tuổi rồi? Đúng là Bành Tổ chuyến thế đây mà!”

“Ông Miêu là truyền nhân của Dược Vương Cốc, chắc là sẽ không nhận sai! Không ngờ tân gia chủ của chúng ta lại là đồ đệ của Dược Vương Cốc! Xem ra là cậu ta có thể dẫn dắt toàn tộc chúng ta nâng cao một bước!”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Sau khi biết thêm một thân phận của Diệp Lâm, người nhà họ Trương đều kính sợ Diệp Lâm hơn nữa, ai nấy cũng khát khao về một tương lai hoàn toàn mới.

“Thảo nào y thuật của sư phụ lại cao siêu đến thế! Hóa ra là đệ tử của Dược Vương!”

Chỉ có Hoàng Tiềm là vừa bất ngờ vừa khó hiểu, thầm nghĩ: Long Vương đại nhân là đồ đệ


của lão Long Vương cơ mà? Sao lại thành đồ đệ của Dược Vương rồi?

Rốt cuộc thì Long Vương đại nhân có bao nhiêu sư phụ vậy?

“Đứng lên đi!” Diệp Lâm nói.

“Cảm ơn sư thúc tổ!” ông Miêu bò dậy từ trên mặt đất, vội vàng sắp xếp: “Mau làm theo lời của sư thúc tổ, dừng hết các dây chuyền sản xuất của Tế Thế Đường để sửa sang lại!”

Diệp Lâm lấy giấy bút ra ghi nhanh ý tưởng của mình.

Mọi thứ về kế hoạch và thiết bị trong suy nghĩ của anh đều được ghi rõ ràng lên giấy.

Tuy rằng anh vẽ tay, nhưng hiệu ứng khi vẽ lại giống như là dùng công cụ chuyên nghiệp trên máy tính đế vẽ.

“Sư thúc tổ ghê gớm quá đi!” ông Miêu đứng bên cạnh xem mà rất là giật mình.

Sau khi vẽ xong toàn bộ dây chuyền sản xuất, Diệp Lâm đưa bản vẽ cho ông Miêu.

Diệp Lâm vốn định đi tìm một nơi xây nhà xưởng, bây giờ thì có sẵn rồi, đỡ phải tốn sức lực và thời gian.

“Ông hãy dựa theo bản vẽ của tôi để quy hoạch lại dây chuyền sản xuất.” Diệp Lâm dặn dò: “Cần phải cải tiến và nâng cấp toàn bộ cơ sở sản xuất!”

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

“Sửa hết hả?” Nghe vậy, ông Miêu giật mình hỏi: “Chẳng lẽ sau này sẽ dùng hết năm cơ sở sản xuất và các dây chuyền sản xuất đi sản xuất Hỗn Nguyên Đan?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Dốc hết sức đi sản xuất Hổn Nguyên Đan, sau đó tung ra thị trường!”


Nghe vậy, ông Miêu lập tức thay đối sắc mặt, vội vàng nhắc nhở: “Sư thúc tố, cậu có biết làm như vậy có ý nghĩa gì không?”

“Đó chính là Hỗn Nguyên Đan có thế chữa mọi bệnh đấy!”

Ông Miêu vốn cho rằng Diệp Lâm nhiều lắm là sửa một cơ sở sản xuất để sản xuất một ít Hỗn Nguyên Đan, đầu cơ kiếm lợi, cung cấp riêng cho một bộ phận người.

Ông ta tuyệt đối không ngờ Diệp Lâm lại muốn dùng toàn bộ dây chuyền sản xuất để sản xuất Hỗn Nguyên Đan, lại còn muốn mở rộng khắp thị trường.

Nếu làm vậy thì chẳng phải là lật đố thế cục dược phấm hiện nay hay sao?

Đây sẽ là một sự thay đổi lớn đối với toàn bộ xã hội, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ!

“Đúng vậy! Tôi muốn làm như thế đấy!”

Diệp Lâm đứng dậy, ngạo nghễ nói.

“Đây cũng là ý của sư phụ Dược Vương!”

“Mở rộng Hỗn Nguyên Đan, làm cho thiên hạ không bệnh!”


Thiên hạ không bệnh!

Đây chính là lý tưởng cao nhất của người bác sĩ.

Chỉ là ở trong hiện thực là rất khó đế làm được.

Rào cản cần vượt qua đầu tiên chính là con người.

Thiên hạ nhốn nháo chỉ vì lợi ích.

Chỉ cần ngành y tế vẫn còn có lợi nhuận, thì sẽ không có ai chịu từ bỏ.

Huống chi, Diệp Lâm làm như vậy chẳng khác gì lũng đoạn thị trường, một người có lợi, thiên hạ không đường đi.

“Sư thúc tổ, cậu cũng biết là sẽ rất khó khăn để làm như vậy, đúng không?” ông Miêu buồn râu nói: “Ngay cả Dược Vương đại nhân cũng không làm được nữa mà!”

“Vậy nên ông ấy mới giao phương thuốc cho tôi, đế tôi tiếp tục hoàn thành hoài bão lớn lao mà năm xưa ông ấy không thế hoàn thành!”
 
Chương 539: C539: Thiên hạ không bệnh tật


Thấy cảnh ông Miêu mới vừa dùng năng lực và thân phận của mình lên mặt với Diệp Lâm, lúc này lại mở miệng gọi sư thúc tổ và quỳ xuống đất…

Một tin tức chấn động khác là Diệp Lâm chính là đồ đệ của Dược Vương!

“Trời ạ! Đúng là khó tin mà! Theo tôi biết thì Dược Vương trong truyền thuyết chính là cao nhân thế hệ ông nội tôi!”

“Nếu Dược Vương có thế sống đến bây giờ, thì chắc cũng hai ba trăm tuổi rồi? Đúng là Bành Tổ chuyến thế đây mà!”

“Ông Miêu là truyền nhân của Dược Vương Cốc, chắc là sẽ không nhận sai! Không ngờ tân gia chủ của chúng ta lại là đồ đệ của Dược Vương Cốc! Xem ra là cậu ta có thể dẫn dắt toàn tộc chúng ta nâng cao một bước!”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Sau khi biết thêm một thân phận của Diệp Lâm, người nhà họ Trương đều kính sợ Diệp Lâm hơn nữa, ai nấy cũng khát khao về một tương lai hoàn toàn mới.

“Thảo nào y thuật của sư phụ lại cao siêu đến thế! Hóa ra là đệ tử của Dược Vương!”

Chỉ có Hoàng Tiềm là vừa bất ngờ vừa khó hiểu, thầm nghĩ: Long Vương đại nhân là đồ đệ


của lão Long Vương cơ mà? Sao lại thành đồ đệ của Dược Vương rồi?

Rốt cuộc thì Long Vương đại nhân có bao nhiêu sư phụ vậy?

“Đứng lên đi!” Diệp Lâm nói.

“Cảm ơn sư thúc tổ!” ông Miêu bò dậy từ trên mặt đất, vội vàng sắp xếp: “Mau làm theo lời của sư thúc tổ, dừng hết các dây chuyền sản xuất của Tế Thế Đường để sửa sang lại!”

Diệp Lâm lấy giấy bút ra ghi nhanh ý tưởng của mình.

Mọi thứ về kế hoạch và thiết bị trong suy nghĩ của anh đều được ghi rõ ràng lên giấy.

Tuy rằng anh vẽ tay, nhưng hiệu ứng khi vẽ lại giống như là dùng công cụ chuyên nghiệp trên máy tính đế vẽ.

“Sư thúc tổ ghê gớm quá đi!” ông Miêu đứng bên cạnh xem mà rất là giật mình.

Sau khi vẽ xong toàn bộ dây chuyền sản xuất, Diệp Lâm đưa bản vẽ cho ông Miêu.

Diệp Lâm vốn định đi tìm một nơi xây nhà xưởng, bây giờ thì có sẵn rồi, đỡ phải tốn sức lực và thời gian.

“Ông hãy dựa theo bản vẽ của tôi để quy hoạch lại dây chuyền sản xuất.” Diệp Lâm dặn dò: “Cần phải cải tiến và nâng cấp toàn bộ cơ sở sản xuất!”

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

“Sửa hết hả?” Nghe vậy, ông Miêu giật mình hỏi: “Chẳng lẽ sau này sẽ dùng hết năm cơ sở sản xuất và các dây chuyền sản xuất đi sản xuất Hỗn Nguyên Đan?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Dốc hết sức đi sản xuất Hổn Nguyên Đan, sau đó tung ra thị trường!”


Nghe vậy, ông Miêu lập tức thay đối sắc mặt, vội vàng nhắc nhở: “Sư thúc tố, cậu có biết làm như vậy có ý nghĩa gì không?”

“Đó chính là Hỗn Nguyên Đan có thế chữa mọi bệnh đấy!”

Ông Miêu vốn cho rằng Diệp Lâm nhiều lắm là sửa một cơ sở sản xuất để sản xuất một ít Hỗn Nguyên Đan, đầu cơ kiếm lợi, cung cấp riêng cho một bộ phận người.

Ông ta tuyệt đối không ngờ Diệp Lâm lại muốn dùng toàn bộ dây chuyền sản xuất để sản xuất Hỗn Nguyên Đan, lại còn muốn mở rộng khắp thị trường.

Nếu làm vậy thì chẳng phải là lật đố thế cục dược phấm hiện nay hay sao?

Đây sẽ là một sự thay đổi lớn đối với toàn bộ xã hội, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ!

“Đúng vậy! Tôi muốn làm như thế đấy!”

Diệp Lâm đứng dậy, ngạo nghễ nói.

“Đây cũng là ý của sư phụ Dược Vương!”

“Mở rộng Hỗn Nguyên Đan, làm cho thiên hạ không bệnh!”


Thiên hạ không bệnh!

Đây chính là lý tưởng cao nhất của người bác sĩ.

Chỉ là ở trong hiện thực là rất khó đế làm được.

Rào cản cần vượt qua đầu tiên chính là con người.

Thiên hạ nhốn nháo chỉ vì lợi ích.

Chỉ cần ngành y tế vẫn còn có lợi nhuận, thì sẽ không có ai chịu từ bỏ.

Huống chi, Diệp Lâm làm như vậy chẳng khác gì lũng đoạn thị trường, một người có lợi, thiên hạ không đường đi.

“Sư thúc tổ, cậu cũng biết là sẽ rất khó khăn để làm như vậy, đúng không?” ông Miêu buồn râu nói: “Ngay cả Dược Vương đại nhân cũng không làm được nữa mà!”

“Vậy nên ông ấy mới giao phương thuốc cho tôi, đế tôi tiếp tục hoàn thành hoài bão lớn lao mà năm xưa ông ấy không thế hoàn thành!”
 
Chương 511: C511: Mạng phải giữ lại


Diệp Lâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặc đồ trắng, khí chất lạnh lùng.

Ông ta đưa một tay ra sau lưng và dùng tay kia kẹp cố tay Diệp Lâm.

Chỉ với một cú bóp nhẹ, sát ý vô tận đã bị loại bỏ và tính mạng của Tọa Sơn Điêu cũng được giải cứu kịp thời.

“Là… Liên lạc sử đại nhân sao?”

Nhìn thấy người này, Tọa Sơn Điêu kỉnh hãi, khó nhọc cất lời, miệng phun ra một ngụm máu.

“Đúng vậy, tôi là sứ giả liên lạc của núi Trường Bạch, chịu trách nhiệm liên lạc với thế giới bên ngoài… Ngũ Phù Sênh!”

“Tọa Sơn Điêu, cậu là đệ tử ngoại môn của núi Trường Bạch, hôm nay cậu gặp nạn, tôi tới đây để cứu cậu!”

Vừa nói, người đàn ông tên Ngũ Phù Sênh đã xoay một cú tuyệt đẹp, đẩy thanh kiếm ra khỏi tay Diệp Lâm, thản nhiên vỗ nhẹ vào cố họng Tọa Sơn Điêu.

Một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thế, khiến anh ta rùng mình, nhưng nó cũng làm đóng băng vết thương chí mạng của anh ta.

Lớp băng mỏng trên cổ giống như một lớp

vảy trên vết thương, khiến Tọa Sơn Điêu có thể thở bình thường và được cứu sổng.


“Thì ra là liên lạc sử, Ngũ đại nhân!” Tọa Sơn Điêu vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ngài đã giúp đỡtôi!”

Trong lòng Tọa Sơn Điêu không khỏi hưng phấn, quả thực đã được cứu rồi.

Vừa rồi, lúc rời khỏi nhà họ Trương, anh ta phóng đi giống như môt con ngựa hoang, nhìn như đang hoảng sợ, nhưng thực ra là có mục đích, cố tình chạy trốn về hướng này.

Bởi vì anh ta biết, có võ cố giả núi Trường Bạch trấn thỉ ở đây, cũng chính là liên lạc sứ, người liên hệ giữa thế giới bên ngoài với võ cố.

Chỉ cần có thể sặp được liên lạc sứ là có thể được giải cứu rồi.

Cái gì?

Sứ giả liên lạc của núi Trường Bạch?

Một võ cố giả đến từ núi Trường Bạch!

Sự xuất hiện của người này ngay lập tức khiến tất cả những người có mặt sững sờ.

Đồng thời, không khí lạnh đột ngột tỏa ra cũng khiến mọi người nhận ra sự kh ủng bố của võ cổ giả, sự xuất hiện của họ thực sự có thể ảnh hưởng đến nhiệt độ xung quanh.


Không hổ danh là võ cố giả, thật đáng sợ!

Lúc này, ngay cả Hàn Anh, Đoàn Tử Du và Giang Lãng đều không ngờ rằng chuyện của thổ phỉ lại có sự tham gia của các võ cố giả của núi Trường Bạch!

“Hóa ra đằng sau Tọa Sơn Điêu còn có núi Trường Bạch chống lưng! Xem ra lời đồn là sự thật… Tọa Sơn Điêu mạnh như vậy là do được nuôi dưỡng bởi núi Trường Bạch!”

Trong lòng Giang Lãng run lên, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

Phủ Phụng Thiên bọn họ có cơ quan tình báo mạnh nhất, từ láu họ đã phát hiện ra Tọa Sơn Điêu có quan hệ với núi Trường Bạch, nhưng lại không thể xác định chắc chắn mối quan hệ giữa họ.

Cảnh tượng ngày hôm nay đã xác nhận tin tức đó là chính xác. Anh ta chính là đệ tử ngoại môn của núi Trường Bạch.

“Có võ cổ giả can thiệp, chuyện này xem ra cũng khó nhằn đây…” Đoàn Tử Du không khỏi cau mày, nhưng bây giờ sự việc đã kết thúc, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tọa Sơn Điêu bị võ cổ giả Trường Bạch mang đi.

Dù sao đó cũng là võ cổ giả, không thể đụng chạm được!

Hơn nữa, không ai dám xúc phạm đến các võ cổ giả của núi Trường Bạch, một trong ba ngọn núi mạnh nhất trong thế giới võ cổ.

Lời họ nói giống như thánh chỉ của hoàng đế, ai dám trái lời cơ chứ?

“Haiz, đáng tiếc, chỉ một chút nữa thôi là xong rồi!” Nhìn thấy cảnh này, Hoa Quốc Đống không khỏi thầm kêu lên.

Võ cổ giả này sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này, ra tay cứu Tọa Sơn Điêu, cảm giác như đang cố ý vậy.

Tuy nhiên, với sự xuất hiện của võ cố giả, tình thế ngay lập tức bị đảo ngược.
 
Chương 540: C540: Quyết tâm thực hiện


Nếu làm theo ý tưởng ban đầu của Dược Vương.

Đó là quảng bá cả ba phương thuốc.

Nếu làm được điều đó, mọi người đều có thể luyện võ, thiên hạ sẽ không còn bệnh tật và tuổi thọ sẽ được kéo dài.

Khi đó, người Đại Hạ ai cũng giống như rồng như hổ, vươn lên đứng đầu thế giới.

Thế nhưng, lý tưởng tuy đẹp nhưng thực hiện lại rất khó.

Nếu bắt tay vào làm thì đừng nói đến việc nhân rộng hết ba phương thuốc đó, cho dù chỉ muốn quảng bá một loại thôi cũng đã khó khăn rồi.

Dược Vương Cốc vốn nổi tiếng khắp thế giới, nhưng khi Dược Vương công bố những gì mình sắp làm, những bệnh nhân được Dược Vương cứu sổng, thậm chí cả những vị khách và những người ủng hộ Dược Vương Cốc, tất cả đều đứng ra phản đối.

Dược Vương trong nháy mắt đã biến thành tro bụi, cùng họ lưới rách cá chết, cuối cùng phải chôn thân trong tù, thật đáng buồn.

Người ta thường nói, người cầm ngọc trong tay là có tội!


Dược Vương nắm giữ thứ có thể thay đối thế giới, khiến tất cả mọi người sửng sốt và sợ hãi.

Nhưng Dược Vương không có sức mạnh tuyệt đổi để thay đổi và chống lại tất cả những điều này.

Kết cục cuối cùng là Dược Vương Cốc bị đóng cửa, còn bản thân Dược Vương cũng bị mắc kẹt trong ngục giam số 0. Đây vừa là cách giúp ông ấy suy nghĩ lại mọi chuyện, vừa là cách để trốn tránh tai họa.

Bây giờ, ba đơn thuốc đó.

Trúc Cơ Đan cho phép mọi người đều có thể luyện võ vẫn còn ở Dược Vương Cốc.

Hoàn Dương Đan có khả năng khiến người chết sống lại vẫn đang nằm trong tay Dược Vương.

Chỉ có Hỗn Nguyên Đan có thế chữa khỏi mọi bệnh tật là được Diệp Lâm mang ra ngoài mà thôi.

So với Trúc Cơ Đan và Hoàn Dương Đan, hai loại đan dược có thể lật đổ thiên hạ, Dược Vương muốn để Diệp Lâm quảng bá Hỗn Nguyên Đan, giúp thế giới không còn bệnh tật trước rồi tính tiếp.

Bước đi này rất khó khăn.

Nhưng luôn có những người muốn thử thực

hiện.

Dược Vương từng thử, nhưng kết quả lại không như ý, giống như giữa đường bị ai đó đánh gãy chân, khó có thế tạo ra thay đổi.

Nhưng bây giờ, Diệp Lâm không chỉ có được kiến thức của Dược Vương mà anh thậm chí còn trẻ hơn và giỏi hơn cả Dược Vương trước đây.

Diệp Lâm quyết định sẽ thực hiện nó.

Dù có hàng nghìn người ngăn cản thì anh vẫn sẽ làm!


“Ông Miêu, ông có sợ phải làm những việc này không?” Diệp Lâm hỏi.

Ông Miêu ngẫm nghĩ, quả thực có hơi lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, cảm giác khắp nơi đều có vật cản.

Trước hết, điều họ phải đối mặt là toàn bộ ngành dược phẩm.

Nếu họ làm như vậy, tương đương với việc vi phạm quy tắc của ngành này và trở thành kẻ thù của công chúng!

Có câu, cướp mất con đường kiếm tiền của người khác giống như giết cha mẹ mình.

Hậu quả không khó để tưởng tượng.

“Ha ha!” ông Miêu nghĩ đi nghĩ lại, sau đó cười nói: “Tôi đã hơn sáu mươi tuổi, đã sống đủ lâu rồi, còn gì phải sợ nữa cơ chứ?”

“Có thể sống sót để chứng kiến tâm nguyện bấy lâu của sư tố thành hiện thực, nếu bản thân tôi có thể giúp được gì đó, cho dù có chết tồi cũng sẽ không từ nan!”

Diệp Lâm thấy ông Miêu nghiêm túc, không hề đạo đức giả nên yên tâm giao mọi việc cho ông ta.

“Vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ giao toàn bộ việc sản xuất đan dược cho ông!”


“Ông cứ yên tâm làm việc đi, mọi rắc rối tôi sẽ giải quyết!”

Nếu bình thường có người nói ra những lời này, có lẽ ông Miêu còn có phần do dự và lo lắng.

Nhưng hôm nay, ông ta đã tận mắt chứng kiến Diệp Lâm đã giết Tọa Sơn Điêu và buộc võ cố giả núi Trường Bạch phải trở về, một tay lật đổ toàn bộ nhà họ Trương và chiếm lấy toàn bộ quyền lực.

Thủ đoạn và sức mạnh như vậy thực sự khiến người ta phải tâm phục khấu phục.

“Tôi sẽ làm ngay! Cậu cứ chờ tin vui của tôi đi!” Ông Miêu nhận lệnh rồi rời đi.

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đặc biệt là sau khi thấy lúc ông Miêu rời đi dường như có một cảm giác bi tráng đến lạ, mọi người xung

quanh đều có chút bối rối.

Không phải chỉ là sản xuất một viên thuốc thôi sao?

Chẳng lẽ sự biến mất của Dược Vương và việc Dược Vương Cốc đóng cửa đều có liên quan đến nhữnq viên thuốc này?
 
Chương 540: C540: Quyết tâm thực hiện


Nếu làm theo ý tưởng ban đầu của Dược Vương.

Đó là quảng bá cả ba phương thuốc.

Nếu làm được điều đó, mọi người đều có thể luyện võ, thiên hạ sẽ không còn bệnh tật và tuổi thọ sẽ được kéo dài.

Khi đó, người Đại Hạ ai cũng giống như rồng như hổ, vươn lên đứng đầu thế giới.

Thế nhưng, lý tưởng tuy đẹp nhưng thực hiện lại rất khó.

Nếu bắt tay vào làm thì đừng nói đến việc nhân rộng hết ba phương thuốc đó, cho dù chỉ muốn quảng bá một loại thôi cũng đã khó khăn rồi.

Dược Vương Cốc vốn nổi tiếng khắp thế giới, nhưng khi Dược Vương công bố những gì mình sắp làm, những bệnh nhân được Dược Vương cứu sổng, thậm chí cả những vị khách và những người ủng hộ Dược Vương Cốc, tất cả đều đứng ra phản đối.

Dược Vương trong nháy mắt đã biến thành tro bụi, cùng họ lưới rách cá chết, cuối cùng phải chôn thân trong tù, thật đáng buồn.

Người ta thường nói, người cầm ngọc trong tay là có tội!


Dược Vương nắm giữ thứ có thể thay đối thế giới, khiến tất cả mọi người sửng sốt và sợ hãi.

Nhưng Dược Vương không có sức mạnh tuyệt đổi để thay đổi và chống lại tất cả những điều này.

Kết cục cuối cùng là Dược Vương Cốc bị đóng cửa, còn bản thân Dược Vương cũng bị mắc kẹt trong ngục giam số 0. Đây vừa là cách giúp ông ấy suy nghĩ lại mọi chuyện, vừa là cách để trốn tránh tai họa.

Bây giờ, ba đơn thuốc đó.

Trúc Cơ Đan cho phép mọi người đều có thể luyện võ vẫn còn ở Dược Vương Cốc.

Hoàn Dương Đan có khả năng khiến người chết sống lại vẫn đang nằm trong tay Dược Vương.

Chỉ có Hỗn Nguyên Đan có thế chữa khỏi mọi bệnh tật là được Diệp Lâm mang ra ngoài mà thôi.

So với Trúc Cơ Đan và Hoàn Dương Đan, hai loại đan dược có thể lật đổ thiên hạ, Dược Vương muốn để Diệp Lâm quảng bá Hỗn Nguyên Đan, giúp thế giới không còn bệnh tật trước rồi tính tiếp.

Bước đi này rất khó khăn.

Nhưng luôn có những người muốn thử thực

hiện.

Dược Vương từng thử, nhưng kết quả lại không như ý, giống như giữa đường bị ai đó đánh gãy chân, khó có thế tạo ra thay đổi.

Nhưng bây giờ, Diệp Lâm không chỉ có được kiến thức của Dược Vương mà anh thậm chí còn trẻ hơn và giỏi hơn cả Dược Vương trước đây.

Diệp Lâm quyết định sẽ thực hiện nó.

Dù có hàng nghìn người ngăn cản thì anh vẫn sẽ làm!


“Ông Miêu, ông có sợ phải làm những việc này không?” Diệp Lâm hỏi.

Ông Miêu ngẫm nghĩ, quả thực có hơi lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, cảm giác khắp nơi đều có vật cản.

Trước hết, điều họ phải đối mặt là toàn bộ ngành dược phẩm.

Nếu họ làm như vậy, tương đương với việc vi phạm quy tắc của ngành này và trở thành kẻ thù của công chúng!

Có câu, cướp mất con đường kiếm tiền của người khác giống như giết cha mẹ mình.

Hậu quả không khó để tưởng tượng.

“Ha ha!” ông Miêu nghĩ đi nghĩ lại, sau đó cười nói: “Tôi đã hơn sáu mươi tuổi, đã sống đủ lâu rồi, còn gì phải sợ nữa cơ chứ?”

“Có thể sống sót để chứng kiến tâm nguyện bấy lâu của sư tố thành hiện thực, nếu bản thân tôi có thể giúp được gì đó, cho dù có chết tồi cũng sẽ không từ nan!”

Diệp Lâm thấy ông Miêu nghiêm túc, không hề đạo đức giả nên yên tâm giao mọi việc cho ông ta.

“Vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ giao toàn bộ việc sản xuất đan dược cho ông!”


“Ông cứ yên tâm làm việc đi, mọi rắc rối tôi sẽ giải quyết!”

Nếu bình thường có người nói ra những lời này, có lẽ ông Miêu còn có phần do dự và lo lắng.

Nhưng hôm nay, ông ta đã tận mắt chứng kiến Diệp Lâm đã giết Tọa Sơn Điêu và buộc võ cố giả núi Trường Bạch phải trở về, một tay lật đổ toàn bộ nhà họ Trương và chiếm lấy toàn bộ quyền lực.

Thủ đoạn và sức mạnh như vậy thực sự khiến người ta phải tâm phục khấu phục.

“Tôi sẽ làm ngay! Cậu cứ chờ tin vui của tôi đi!” Ông Miêu nhận lệnh rồi rời đi.

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đặc biệt là sau khi thấy lúc ông Miêu rời đi dường như có một cảm giác bi tráng đến lạ, mọi người xung

quanh đều có chút bối rối.

Không phải chỉ là sản xuất một viên thuốc thôi sao?

Chẳng lẽ sự biến mất của Dược Vương và việc Dược Vương Cốc đóng cửa đều có liên quan đến nhữnq viên thuốc này?
 
Chương 512: C512: Làm gì có cái lẽ đó


Mọi người chỉ có thể bất lực nhìn đối phương cứu Tọa Sơn Điêu chứ không dám tiến tới tranh cãi.

Ngay cả Hàn Anh và những người đến bắt giữ thố phỉ, cũng chỉ có thể bỏ qua khi đối mặt với một võ cố giả.

Đừng nói ba người trẻ bọn họ, ngay cả cha của họ, hai chiến thần và thống đốc phủ Phụng Thiên cũng không dám vô lễ với võ cổ giả.

“Tọa Sơn Điêu, cậu lùi lại trước đi!”

Ngũ Phù Sênh xua tay, đôi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lâm một cách tò mò.

Không ngờ thế giới bên ngoài lại có người

phi thường như vậy, ép Tọa Sơn Điêu vào ngõ cụt, quả là mạnh mẽ.

“Anh bạn nhỏ, Tọa Sơn Điêu là người núi Trường Bạch chúng tôi, lần này tôi sẽ đưa cậu ta về và trừng trị thật nặng!”

Nói xong, Ngũ Phù Sênh chắp tay nói: “Nể núi Trường Bạch chúng tôi, xin cậu hãy bỏ qua chuyện này!”

“Ha ha…” Tọa Sơn Điêu không khỏi bật cười, nhìn về phía Diệp Lâm.

Bây giờ đã có võ cố giả núi Trường Bạch hỗ trợ, dù có mười tám Diệp Lâm, anh ta cũng không cần phải sợ.

Sau khi vết thương bình phục, anh ta sẽ trở lại, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù cho ngày hôm nay!


Ngay khi Ngũ Phù Sênh đang chuấn bị đưa Tọa Sơn Điêu rời đi.

“Dừng lại!”

Cố tay Diệp Lâm đột nhiên run lên, phá vỡ khí lạnh mà đối phương áp chế trên cánh tay mình.

Thanh kiếm trong tay vung lên trong không trung, tạo ra một nguồn nhiệt.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên, hơi nóng ập đến, như thể mùa hè bổng nhiên xuất

hiện.

Ngũ Phù Sênh cau mày, như thể bị khiêu khích, vẻ mặt hơi tối đi.

“Anh bạn nhỏ, cậu còn chuyện gì nữa sao?” Ngũ Phù Sênh lạnh lùng nói.

“Tòi muốn hỏi một câu, ông mang về Tọa Sơn Điêu về rồi sẽ xử lý như thế nào?” Diệp Lâm nói.

“Việc này sẽ do lãnh đạo của núi Trường Bạch cùng nhau quyết định.” Ngũ Phù Sênh nói: “Nhưng cậu ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”

“Ha ha…” Diệp Lâm cười nhạo: “Tôi sợ cái gọi là trừng phạt nghiêm khắc chỉ là đưa tay lên rồi hạ xuống mà thôi. Sau đó thả hổ về núi, để người này thay da đổi thịt, một lần nữa bước vào thế giới bên ngoài?”


Nghe vậy, vẻ mặt của Ngũ Phù Sênh lại thay đổi, như thể mặt tối của họ đã bị vạch trần ngay tại chỗ, điều này khiến ông ta càng khó chịu hơn.

“Cái này không cần cậu lo lắng!”

Ngũ Phù Sênh cũng lạnh lùng nói: “Xử lý nhưthếnào là do Trường Bạch chúng tôi quyết định!”

Diệp Lâm lại nói: “Nếu đây đã là người của núi Trường Bạch thì núi Trường Bạch các người có chịu chịu trách nhiệm về vô số việc ác của người này ở Phụng Thiên không?”

“Vừa hay hôm nay cảnh vệ của phủ Phụng Thiên lại có mặt ở đây, các anh có thể công khai những tội ác mà Tọa Sơn Điêu đã gây ra trong những năm qua không? Đế các võ cổ giả của núi Trường Bạch nghe về những việc tốt mà người của họ đã làm ở bên ngoài!”

“Cái này…” Nghe được lời này, Giang Lãng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Diệp Lâm lại nhắc đến phủ Phụng Thiên.

Nếu là người khác thì không nói.

Nhưng người trước mặt lại là một võ cố giả!

Cho dù cha anh ta có ở đây thì cũng phải mắt nhắm mắt mở mà thôi.

“Ha ha!” Thấy Giang Lãng không dám lên tiếng, Diệp Lâm lại bật cười, nói tiếp: “Khi Tọa Sơn Điêu làm điều ác ở bên ngoài, núi Trường Bạch các ông ngoảnh mặt làm ngơ. Khi Tọa Sơn Điêu ra ngoài giết người, núi Trường Bạch các ông cũng mắt nhắm mắt mở.”

“Hôm nay, tôi muốn giết Tọa Sơn Điêu, núi Trường Bạch các ông mới nhớ ra anh ta là người của mình nên tới đưa đi sao?”

“Làm gì có cái lẽ đó?”

Nghe vậy, vẻ mặt của Ngũ Phù Sênh ngày càng trở nên u ám.

“Vậy cậu muốn làm thế nào?”

Kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên vung lên: “Người thì ông có thể mang đi, nhưng mạng của anh ta thì phải qiữ lại!”
 
Chương 541: C541: Suy cho cùng


"Cậu Diệp, việc sản xuất đan dược này thực sự rắc rối và nguy hiểm đến vậy sao?"

Là một vu y, đương nhiên bà Bạch cũng thuộc về ngành y, nhưng bà ta chưa nghĩ bao giờ nghĩ tới cái lý tưởng rằng một ngày nào đó trên thế giới sẽ không có bệnh tật.

Suy cho cùng, nó chẳng qua là một lý tưởng không bao giờ có thể thực hiện được.

Dù là một vu y nhưng bà Bạch lại có một suy nghĩ đây mâu thuẫn và phức tạp, bà ta hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân nhưng cũng không muốn không còn bệnh nhân nữa.

Suy cho cùng, nếu không có bệnh tật thì vu y hay bác sĩ đâu cần tồn tại.

Có thể hình dung rằng nếu tương lai thực sự không có bệnh tật thì sẽ có bao. nhiêu ngành nghề bị liên lụy và ảnh hưởng.

“Cũng tương đối." Diệp Lâm bình tĩnh đáp: “Nhưng các người không cần lo lắng, mọi hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu!”

Lúc này, Giang Lãng vốn đang im lặng quan sát đột nhiên hỏi: "Anh Diệp, đan dược của anh thật sự thần kỳ đến mức có thể chữa khỏi mọi bệnh tật sao?"



"Tôi không dám nói 100%, nhưng về cơ bản, nó có thể chữa được hơn 90% bệnh tật." Diệp Lâm đáp: "Dù sao thì bệnh lý của hầu hết các bệnh đều giống nhau, chỉ có những bệnh khó và phức tạp mới cần phối hợp các phương pháp điều trị khác, chẳng hạn như châm cứu, v.v.”

Nghe vậy, Giang Lãng đứng dậy, nghiêm túc nói: “Vậy xin hãy giúp anh Diệp hãy chữa bệnh giúp ông nội tôi.”

"Ông nội anh bị bệnh gì?" Diệp Lâm tò mò hỏi.

“Ông ấy cũng từng là một quân nhân, sau đó bị thương nên xuất ngũ, để lại một vết đen lớn trên lưng.” Giang Lãng nhớ lại, không khỏi rùng mình: “Đó là một căn bệnh tiềm ẩn, không bao giờ có thể chữa khỏi được!”

"Ông nội tôi đã giữ bí mật về vết thương ở lưng này và không chịu nói bất cứ điều gì, nhưng ông ấy vẫn đã phải chịu đựng đau đớn suốt thời gian qua."

Vừa nói, Giang Lãng vừa thở dài: “Tôi thường nghe thấy ông nội tôi rên rỉ đau đớn trong phòng lúc đêm khuya. Cũng một phần do ông nội tôi là quân nhân, ý chí kiên cường, nếu là người khác thì chắc đã sớm phát điên hoặc tự sát rồi!”


Lúc này, bà Bạch ở bên cạnh cũng nói thêm: “Tôi đã tới khám vết thương ở lưng của ông Giang ba lần rồi, nhưng đều không có kết quả, nó giống như một lời nguyền hơn là một vết thương!”

"Lời nguyền?" Diệp Lâm giật mình, lập tức tò mò về vết thương mà hai người miêu tả.

“Giống như lời nguyền mà cậu đã gắn lên người Hoàng Tam Gia vậy.” Bà Bạch suy luận: “Vết thương ở lưng của ông Giang sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi, ông ấy sẽ phải chịu đau đớn suốt đời!”

Lúc này, Giang Lãng vội quỳ xuống đất, cầu xin: “Anh Diệp, nếu anh là truyền nhân của Dược Vương, xin hãy ra tay cứu ông nội tôi! Ông ấy chinh chiến cả một đời, nhưng những năm cuối đời vẫn phải chịu đựng loại tra tấn đau đớn này, ngày đêm không thể sống yên ổn.”

"Tôi vừa nghe nói anh Diệp đã ấp ủ mong muốn một thế giới không còn bệnh tật. Tôi rất khâm phục anh! Là người nhà của một bệnh nhân, sao tôi lại không mong như vậy cơ chứ?”

"Anh Diệp, cho dù anh có thể chữa khỏi vết thương của ông nội tôi hay không, thì phủ Phụng Thiên chúng tôi cũng sẽ đứng ra bảo vệ tất cả các nhà máy dược phẩm của anh ở đây. Cho dù bên ngoài có phản đối thế nào, phủ Phụng Thiên cũng nguyện góp một phần công sức!”

Giang Lãng rất thông minh, lập tức bày tỏ lập trường của mình, sẵn sàng toàn lực ủng hộ Diệp Lâm để có thể cứu được ông nội.

"Ừm..." Diệp Lâm gật đầu: “Theo miêu tả của anh, vết thương này quả thực khá kì lạ. Tôi sợ rằng dùng Hỗn Nguyên Đan không thể chữa khỏi."

"Thôi vậy, tuy sư phụ của tôi đã ra quy tắc phải giết một người để cứu một người, nhưng nể tình ông Giang đã từng là một người lính, tôi sẽ phá lệ tới khám cho ông ấy!"

"Đi thôi, tới phủ Phụng Thiên!"
 
Chương 541: C541: Suy cho cùng


"Cậu Diệp, việc sản xuất đan dược này thực sự rắc rối và nguy hiểm đến vậy sao?"

Là một vu y, đương nhiên bà Bạch cũng thuộc về ngành y, nhưng bà ta chưa nghĩ bao giờ nghĩ tới cái lý tưởng rằng một ngày nào đó trên thế giới sẽ không có bệnh tật.

Suy cho cùng, nó chẳng qua là một lý tưởng không bao giờ có thể thực hiện được.

Dù là một vu y nhưng bà Bạch lại có một suy nghĩ đây mâu thuẫn và phức tạp, bà ta hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân nhưng cũng không muốn không còn bệnh nhân nữa.

Suy cho cùng, nếu không có bệnh tật thì vu y hay bác sĩ đâu cần tồn tại.

Có thể hình dung rằng nếu tương lai thực sự không có bệnh tật thì sẽ có bao. nhiêu ngành nghề bị liên lụy và ảnh hưởng.

“Cũng tương đối." Diệp Lâm bình tĩnh đáp: “Nhưng các người không cần lo lắng, mọi hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu!”

Lúc này, Giang Lãng vốn đang im lặng quan sát đột nhiên hỏi: "Anh Diệp, đan dược của anh thật sự thần kỳ đến mức có thể chữa khỏi mọi bệnh tật sao?"



"Tôi không dám nói 100%, nhưng về cơ bản, nó có thể chữa được hơn 90% bệnh tật." Diệp Lâm đáp: "Dù sao thì bệnh lý của hầu hết các bệnh đều giống nhau, chỉ có những bệnh khó và phức tạp mới cần phối hợp các phương pháp điều trị khác, chẳng hạn như châm cứu, v.v.”

Nghe vậy, Giang Lãng đứng dậy, nghiêm túc nói: “Vậy xin hãy giúp anh Diệp hãy chữa bệnh giúp ông nội tôi.”

"Ông nội anh bị bệnh gì?" Diệp Lâm tò mò hỏi.

“Ông ấy cũng từng là một quân nhân, sau đó bị thương nên xuất ngũ, để lại một vết đen lớn trên lưng.” Giang Lãng nhớ lại, không khỏi rùng mình: “Đó là một căn bệnh tiềm ẩn, không bao giờ có thể chữa khỏi được!”

"Ông nội tôi đã giữ bí mật về vết thương ở lưng này và không chịu nói bất cứ điều gì, nhưng ông ấy vẫn đã phải chịu đựng đau đớn suốt thời gian qua."

Vừa nói, Giang Lãng vừa thở dài: “Tôi thường nghe thấy ông nội tôi rên rỉ đau đớn trong phòng lúc đêm khuya. Cũng một phần do ông nội tôi là quân nhân, ý chí kiên cường, nếu là người khác thì chắc đã sớm phát điên hoặc tự sát rồi!”


Lúc này, bà Bạch ở bên cạnh cũng nói thêm: “Tôi đã tới khám vết thương ở lưng của ông Giang ba lần rồi, nhưng đều không có kết quả, nó giống như một lời nguyền hơn là một vết thương!”

"Lời nguyền?" Diệp Lâm giật mình, lập tức tò mò về vết thương mà hai người miêu tả.

“Giống như lời nguyền mà cậu đã gắn lên người Hoàng Tam Gia vậy.” Bà Bạch suy luận: “Vết thương ở lưng của ông Giang sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi, ông ấy sẽ phải chịu đau đớn suốt đời!”

Lúc này, Giang Lãng vội quỳ xuống đất, cầu xin: “Anh Diệp, nếu anh là truyền nhân của Dược Vương, xin hãy ra tay cứu ông nội tôi! Ông ấy chinh chiến cả một đời, nhưng những năm cuối đời vẫn phải chịu đựng loại tra tấn đau đớn này, ngày đêm không thể sống yên ổn.”

"Tôi vừa nghe nói anh Diệp đã ấp ủ mong muốn một thế giới không còn bệnh tật. Tôi rất khâm phục anh! Là người nhà của một bệnh nhân, sao tôi lại không mong như vậy cơ chứ?”

"Anh Diệp, cho dù anh có thể chữa khỏi vết thương của ông nội tôi hay không, thì phủ Phụng Thiên chúng tôi cũng sẽ đứng ra bảo vệ tất cả các nhà máy dược phẩm của anh ở đây. Cho dù bên ngoài có phản đối thế nào, phủ Phụng Thiên cũng nguyện góp một phần công sức!”

Giang Lãng rất thông minh, lập tức bày tỏ lập trường của mình, sẵn sàng toàn lực ủng hộ Diệp Lâm để có thể cứu được ông nội.

"Ừm..." Diệp Lâm gật đầu: “Theo miêu tả của anh, vết thương này quả thực khá kì lạ. Tôi sợ rằng dùng Hỗn Nguyên Đan không thể chữa khỏi."

"Thôi vậy, tuy sư phụ của tôi đã ra quy tắc phải giết một người để cứu một người, nhưng nể tình ông Giang đã từng là một người lính, tôi sẽ phá lệ tới khám cho ông ấy!"

"Đi thôi, tới phủ Phụng Thiên!"
 
Chương 513: C513: Giết


Cái gì?

Người thì có thế mang đi, nhưng mạng thì phải giữ lại?

Vậy chẳng phải là bảo bọn họ mang một thi thể đi về hay sao?

Chắc Diệp Lâm là người đầu tiên dám nói năng như thế với cổ võ giả!

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất hoảng hốt.

“Có khi nào anh ta điên rồi không? Dám nói năng như thế với cổ võ giả núi Trường Bạch?”

“Chẳng lẽ anh ta không biết cố võ giả mang ý nghĩa gì hả? cổ võ không thể chịu nhục! Đừng nói anh ta chỉ là người thường, cho dù là thống đổc phủ Phụng Thiên còn ở đây thì cũng không dám làm càn với cố võ như thế!”

“Ha ha, anh ta cho rằng đánh thắng được Tọa Sơn Điêu là có tư cách lên mặt với cổ võ giả? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối trước sự kiêu ngạo và vô tri của Diệp Lâm.

Vốn dĩ đánh thắng Tọa Sơn Điêu đã là được cả danh lẫn lợi rồi, cần gì phải gây chuyện với cố võ giả chứ?

Chẳng phải là tự tìm điều không vui cho mình hay sao?

“Long Vương, thôi bỏ đi!” Hoàng Tiềm vội vàng lên tiếng ngăn cản, sợ Diệp Lâm nói ra gì đó khó nghe hơn, rồi chọc giận cố võ giả núi Trường Bạch, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.

“Đúng vậy, sư phụ.” Hoa Quốc Đống nuốt nước bọt, nói: “Đế bọn họ dẫn người đi đi. Dù sao lần này chúng ta tới đây là để tính sổ với nhà họ Trương, lại nói chúng ta và Tọa Sơn Điêu không có ân oán gì cả.”


Lúc này, ngay cả Hàn Anh cũng đi lên hòa giải: “Hành động diệt cướp dừng ở đây. Diệp tiên sinh, chúng ta thu tay lại đi, nế mặt vị cố võ giả này một lần.”

Hàn Anh biết nếu tiếp tục tranh cãi thì bên chịu thiệt sẽ là bọn họ.

Người bình thường có tư cách gì để nói đạo lý với cổ võ giả?

“Thức thời mới là thông minh. Thôi bỏ đi!” Đoạn Tử Du cũng nói.

Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh thành tiếng: “Nhãi ranh, mày dám không nế mặt cổ võ giả núi Trường Bạch, đúng là tìm chết!”

“Tao đứng ở ngay đây, xem mày có dám động đến tao không?”

Tọa Sơn Điêu chống nạnh, đứng ở một bên phía sau Ngũ Phù Sênh, dáng vẻ cáo mượn oai hùm. Anh ta chắc chắn rằng Diệp Lâm chỉ nói cho mạnh miệng thôi, chứ không dám thật sự ra tay.

Cho Diệp Lâm mười lá gan thì Diệp Lâm cũng không dám giết người ngay trước mặt cổ võ giả.

Giờ phút này, Ngũ Phù Sênh lạnh lùng cười nói: “Mày chưa đủ bản lĩnh giết người ngay trước mặt tao đâu!”

Lúc này, cho dù người khác khuyên nhủ thế nào, uy hiếp ra sao, thì Diệp Lâm vẫn cứ giữ vững ý định của mình.

“Hôm nay tôi chắc chắn sẽ lấy mạng của Tọa Sơn Điêu.”

Vừa dứt lời, kiếm trong tay Diệp Lâm chợt bay thẳng về phía Tọa Sơn Điêu.


“Hít hà!!!”

Thấy vậy, mọi người đều giật nảy mình lên.

Không ai dám tin rằng Diệp Lâm thế mà lại ra tay thật sự?

Dám giết người ngay trước mặt cổ võ giả?

Không muốn sống nữa hả?

“Sư phụ!” Hoa Quốc Đống hô lên, mở to mắt ra nhìn.

“Đừng… đừng ra tay mà… Long Vương!” Hoàng Tiềm cảm thấy không ổn rồi.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Kiếm của Diệp Lâm vừa nhanh vừa sắc bén.

Lúc người khác thấy rõ chiêu thức thì kiếm đã kề sát bên cố họng Tọa Sơn Điêu rồi.

“A!”

Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu sợ tới mức ngây người ra, nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.

Anh ta thầm nghĩ thằng nhãi này điên rồi sao, dám ra tay thật hả?

Không chịu dừng đúng không?

“Ngũ đại nhân, cứu tôi với!”

Tọa Sơn Điêu đang bị thương nặng, Ịại còn không đề phòng, tất nhiên là khó tránh được một kiếm kia.

Thấy vậy, Ngũ Phù Sênh lạnh giọng quát: “Hay lắm, mày dám ra tay thật hả?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom