Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 562: C562: Sư phụ


Thu phục con quái vật kia hả?

Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Nếu con rắn kia vẫn còn là con rắn mà trước đây nhà họ Liều nuôi dưỡng, thì có lẽ sẽ có khá nhiều người trong năm tộc nắm chắc phần thắng.

Kế cả H’ô thái gia cũng sẽ không dễ dàng bị nuốt sống như thế.

Có điều, nó đã được Diệp Lâm nuôi dưỡng, nó của hiện giờ đã mạnh hơn xưa, khiến người ta

sợ hãi.

Thực lực của Hồ thái gia cũng không kém, thế mà vẫn bị nó nuốt chửng, có thể thấy được sự khủng bố của nó, ai còn dám đi lên chịu chết nữa?

Thấy không ai dám đáp lời, Diệp Lâm liền gật đầu với Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên hiểu ý, lập tức đi lên ra lệnh: “Tiên Nhi, ra ngoài!”

“Ra ngoài đợi lệnh!”

Nghe vậy, con rắn với thân hình khống lồ kia lùi từng chút một ra ngoài cửa, giống như là thủy triều rút lui vậy.


Mới một lát mà nó đã biến mất tăm mất tích.

Mọi người thấy vậy đều rất ngạc nhiên.

Không ngờ rắn thần mà nhà họ Liễu từng cung phụng đến tận bây giờ vẫn nghe theo lệnh nhà họ Liễu!

Lại còn nghe lời một cô nhóc nhà họ Liễu nữa!

Đúng là kỳ lạ!

“Còn có ai không phục khi tôi chọn Liễu Như Yên làm người đứng đầu năm tộc nữa không?” Diệp Lâm hỏi.

Anh vừa dứt lời, Hoàng Tam Gia lại là người đầu tiên nhảy ra đồng ý.

.

“Tôi thấy cô bé Như Yên nhà họ Liễu phúc phận dày dặn, căn cốt hơn người, hôm nay gặp lại đúng là lợi hại, ngay cả rắn thần cũng nghe theo lời cô Liều nữa, đám người tầm thường chúng tôi nào dám có ý khác!”

“Buồn cười là Hồ thái gia không biết tự lượng sức mình, dám tranh đoạt vị trí thủ lĩnh với cô Liễu, ông ta bị nuốt là đáng đời!”


“Nhà họ Hoàng chúng tôi là nhà đầu tiên ủng hộ cô Liễu, Liễu Như Yên!”

Lúc này, mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ phục

“Bọn tôi đồng ý đế Liễu Như Yên làm gia chủ mới của năm tộc!”

Nhờ có rắn thần phát uy, Liễu Như Yên thành công dọa sợ năm tộc, trở thành người đứng đầu năm tộc.

Diệp Lâm vừa lòng gật đầu.

Có điều, lúc này…

“Sư phụ! Không xong rồi!”

Hoa Quốc Đống vừa la hét vừa nâng Hoàng Tiềm bị thương nặng đi vào đại sảnh.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lâm thấy vậy thì giật mình hỏi: “Tôi bảo anh đi hợp nhất thế lực ngầm ở Phụng Thiên mà? Sao anh lại bị thương

thành như vậy?”

Theo lý mà nói, Tọa Sơn Điêu bị giết rồi, các thế lực ngầm của Phụng Thiên sẽ như rắn mất đầu, không còn cao thủ nào nữa, vậy nên Diệp Lâm mới yên tâm đế cho một mình Hoàng Tiềm đi làm việc.

Nào ngờ kết quả vẫn là xảy ra ngoài ý muổn.

“Long Vương, là thuộc hạ vô dụng, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho!” Hoàng Tiềm cố gắng nhịn đau, có chút xấu hổ và giận dữ nói: “Tôi vốn đã thu phục hơn phân nửa địa bàn Phụng Thiên, không ngờ giữa chừng lại gặp cao thủ do núi Trường Bạch phái đến.”

“Đám cổ võ núi Trường Bạch cũng muốn hợp nhất thế lực ngầm Phụng Thiên, để bồi dưỡnq một Tọa Sơn Điêu thứ hai.”
 
Chương 562: C562: Sư phụ


Thu phục con quái vật kia hả?

Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Nếu con rắn kia vẫn còn là con rắn mà trước đây nhà họ Liều nuôi dưỡng, thì có lẽ sẽ có khá nhiều người trong năm tộc nắm chắc phần thắng.

Kế cả H’ô thái gia cũng sẽ không dễ dàng bị nuốt sống như thế.

Có điều, nó đã được Diệp Lâm nuôi dưỡng, nó của hiện giờ đã mạnh hơn xưa, khiến người ta

sợ hãi.

Thực lực của Hồ thái gia cũng không kém, thế mà vẫn bị nó nuốt chửng, có thể thấy được sự khủng bố của nó, ai còn dám đi lên chịu chết nữa?

Thấy không ai dám đáp lời, Diệp Lâm liền gật đầu với Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên hiểu ý, lập tức đi lên ra lệnh: “Tiên Nhi, ra ngoài!”

“Ra ngoài đợi lệnh!”

Nghe vậy, con rắn với thân hình khống lồ kia lùi từng chút một ra ngoài cửa, giống như là thủy triều rút lui vậy.


Mới một lát mà nó đã biến mất tăm mất tích.

Mọi người thấy vậy đều rất ngạc nhiên.

Không ngờ rắn thần mà nhà họ Liễu từng cung phụng đến tận bây giờ vẫn nghe theo lệnh nhà họ Liễu!

Lại còn nghe lời một cô nhóc nhà họ Liễu nữa!

Đúng là kỳ lạ!

“Còn có ai không phục khi tôi chọn Liễu Như Yên làm người đứng đầu năm tộc nữa không?” Diệp Lâm hỏi.

Anh vừa dứt lời, Hoàng Tam Gia lại là người đầu tiên nhảy ra đồng ý.

.

“Tôi thấy cô bé Như Yên nhà họ Liễu phúc phận dày dặn, căn cốt hơn người, hôm nay gặp lại đúng là lợi hại, ngay cả rắn thần cũng nghe theo lời cô Liều nữa, đám người tầm thường chúng tôi nào dám có ý khác!”

“Buồn cười là Hồ thái gia không biết tự lượng sức mình, dám tranh đoạt vị trí thủ lĩnh với cô Liễu, ông ta bị nuốt là đáng đời!”


“Nhà họ Hoàng chúng tôi là nhà đầu tiên ủng hộ cô Liễu, Liễu Như Yên!”

Lúc này, mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ phục

“Bọn tôi đồng ý đế Liễu Như Yên làm gia chủ mới của năm tộc!”

Nhờ có rắn thần phát uy, Liễu Như Yên thành công dọa sợ năm tộc, trở thành người đứng đầu năm tộc.

Diệp Lâm vừa lòng gật đầu.

Có điều, lúc này…

“Sư phụ! Không xong rồi!”

Hoa Quốc Đống vừa la hét vừa nâng Hoàng Tiềm bị thương nặng đi vào đại sảnh.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lâm thấy vậy thì giật mình hỏi: “Tôi bảo anh đi hợp nhất thế lực ngầm ở Phụng Thiên mà? Sao anh lại bị thương

thành như vậy?”

Theo lý mà nói, Tọa Sơn Điêu bị giết rồi, các thế lực ngầm của Phụng Thiên sẽ như rắn mất đầu, không còn cao thủ nào nữa, vậy nên Diệp Lâm mới yên tâm đế cho một mình Hoàng Tiềm đi làm việc.

Nào ngờ kết quả vẫn là xảy ra ngoài ý muổn.

“Long Vương, là thuộc hạ vô dụng, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho!” Hoàng Tiềm cố gắng nhịn đau, có chút xấu hổ và giận dữ nói: “Tôi vốn đã thu phục hơn phân nửa địa bàn Phụng Thiên, không ngờ giữa chừng lại gặp cao thủ do núi Trường Bạch phái đến.”

“Đám cổ võ núi Trường Bạch cũng muốn hợp nhất thế lực ngầm Phụng Thiên, để bồi dưỡnq một Tọa Sơn Điêu thứ hai.”
 
Chương 534: C534: Thay đối thất thường


Trương Văn Viễn lại bị đuối đi lần nữa.

Có điều, đối mặt với gia nghiệp lớn như thế, ông ta sao có thế dề dàng bỏ được?

“Diệp tiên sinh, cậu đừng đối xử như vậy với tôi! Cậu làm như vậy là không hợp pháp!”

“Nếu cậu cứ đòi cướp đoạt gia nghiệp của tôi cho được, thì tôi sẽ đi phủ Phụng Thiên kiện cậu!”

Trương Văn Kiện đã bất chấp tất cả rồi, rốt cuộc thì đoạt đi toàn bộ gia nghiệp của ông ta, chẳng khác gì giết ông ta cả.

Vậy nên ông ta dứt khoát tranh thủ đến cùng, cho dù là đắc tội Diệp Lâm thì cũng muốn lên tiếng.

“Đừng quên cậu chỉ là một người ngoài!”

“Một khi tôi đi kiện cậu, thì người nhà họ Trương sẽ ủng hộ tôi nhiều hơn ủng hộ cậu!”

“Nếu cậu không tin thì cứ chờ xem!”

Trương Văn Viễn cho rằng hiện giờ mọi người sôi nối quy thuận Diệp Lâm chỉ là vì bắt buộc phải làm như thế.

Vậy nên khi nào ông ta đi kiện Diệp Lâm, sẽ có đa số người nhà họ Trương ủng hộ ông ta.


“ô? Thế hả?” Nghe vậy, Diệp Lâm cười lạnh

lùng.

Nếu đối phương không biết điều…

“Chắc là ông không có cơ hội đó đâu!”

Vừa dứt lời, mặt đất có tiếng ầm ầm vang lên giống như là động đất.

Ngay sau đó, chỗ mà Trương Văn Viễn đang đứng nhô lên, giống như là núi lửa phun trào.

Một con rắn khống lồ chui ra khỏi mặt đất, xốc bay Trương Văn Viễn ra ngoài, sau đó ngửa đầu, nuốt trọn Trương Văn Viễn.

Cuối cùng, nó chui vào trong đất, xung quanh đều yên tĩnh trở lại, dường như chưa từng xảy ra gì cả.

Yên tĩnh!

Hiện trường yên tĩnh như chết!

Thấy người nhà họ Trương hoảng loạn, Diệp Lâm đành phải trấn an bọn họ.

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

“Các vị đừng lo lắng, mọi thứ ở nhà họ Trương đều sẽ như cũ! Chỉ cần các vị nghe theo lời tôi thì tôi sẽ không bạc đãi các vị!”

“Tôi sẽ làm cho sản nghiệp vốn có của các vị lớn hơn gấp mười lần trăm lần. Khi ấy, tôi có lợi, mọi người cũng có lợi!”

Nghe vậy, mọi người đều lên tiếng ủng hộ: “Chúc mừng Diệp tiên sinh gia nhập nhà họ

Trương! Chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho Diệp tiên sinh! Tuyệt đối sẽ không phản bội!”

Lúc nghe câu “tuyệt đổi sẽ không phản bội, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia, cười lạnh nói: “Hoàng Tam Gia, trước đây ông thề trung thành với tòi, tôi thả ông về Phụng Thiên, ông quay sang nhờ cậy nhà họ Trương, cuối cùng còn nịnh bợ Tọa Sơn Điêu nữa!”


“Ông học công phu nhảy qua nhảy lại này của ai vậy?”

“Ông đúng là vận dụng nguyên tắc ‘người nào thắng thì giúp người đó’ đến mức tận cùng mà!”

Nghe vậy, Hoàng Tam Gia sợ tới mức dập đầu liên tục: “Diệp tiên sinh tha mạng! Đáy chỉ là kế sách tạm thời thôi! Tôi chỉ thật sự trung thành với cậu, còn những người khác đều là giả!”

“Hừ!” Diệp Lâm tất nhiên là sẽ không tin tưởng lời nói bậy bạ của ông ta!

Hoàng Tam Gia tiếp tục nói: “Lúc nãy tôi đã thành công cứu được nhà họ Liễu và nhà họ Bạch. Năm nhà chúng tôi đều đang chờ ở bên ngoài!”

“Bảo bọn họ vào đi!”

Rất nhanh sau đó, tộc trưởng năm tộc Hồ Hoàng Bạch Liễu Khôi đi vào trong đại sảnh gặp

Diệp Lâm.

“Chào Diệp tiên sinh!”

“Chúng tôi đã cố hết sức làm chuyện mà cậu giao cho rồi. Bên cạnh Trương Văn Viễn có rất nhiều cao thủ, chúng tôi thật sự hết cách rồi, cuối cùng còn phải ngồi tù nữa.”

Bạch Nãi Nãi – tộc trưởng nhà họ Bạch dẫn đầu báo cáo với Diệp Lâm.

“Sau khi chúng tôi thua trong cuộc đấu trí đấu dũng với Trương Văn Viễn, Hoàng Tam Gia là người đầu tiên làm phản.” Lúc này, Liễu Như Yên nhà họ Liễu lập tức mách lẻo.

“Ây da, Như Yên, đừng nói như vậy chứ!” Hoàng Tam Gia hoảng sợ giải thích: “Đó chỉ là kế sách tạm thời thôi! chẳng lẽ cứ để toàn quân bị diệt hả? Lúc nãy tôi đã cứu mọi người hết rồi mà?”

Liễu Như Yên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Đó là vì ông thấy Diệp tiên sinh lại có phần thắng, Tọa Sơn Điêu thua, nên mới nhảy qua bên đây nữa!”


“Như Yên, cô nói như vậy là oan cho tôi lắm!” Hoàng Tam Gia bày ra dáng vẻ ấm ức: “Trời đất chứng giám cho lòng trung thành của tôi với Diệp tiên sinh!”

Ầm!

Lúc này, bên ngoài không có mưa, vậy mà lại có tiếng sấm sét vang lên.

Hoàng Tam Gia sợ tới mức giật nảy mình, vùi đầu vào đôi tay, dường như là thiên kiếp đang đến vậy.

“Hì hì!” Liễu Như Yên bật cười thành tiếng: “Ông xem, lời thề của ông ngay cả ông trời cũng không tin, cho sét đánh cảnh cáo ông kìa!”

Lúc này, Diệp Lâm chỉ một ngón tay về phía Hoàng Tam Gia.

Một tia sáng chợt lóe qua, đi thẳng vào sau lưng ông ta, khiến ông ta rùng mình một cái.

“Hoàng Tam Gia, tôi có thể tha chết cho ông, nhưng phải có trừng phạt!”

“Tôi lại gieo thêm một huyết chú trên người ông. Sau này, mỗi khi trời mưa sấm sét, ông sẽ bị sét đánh, như đánh thẳng vào đầu, cực kì đau đớn.”

“Đây là sự trừng phạt của tôi dành cho cái tính thay đối thất thường của ông!”

“ônq có phuc hay khônq?”
 
Chương 563: C563: Có chuyện này nữa sao


“ô? Có chuyện này nữa sao?”

Diệp Lâm lấy làm ngạc nhiên khi nghe những gì Hoàng Tiềm nói.

Có vẻ như các võ cổ giả của núi Trường Bạch vẫn không chịu từ bỏ tất cả những gì mà Tọa Sơn Điêu đế lại, đồng thời muốn nhanh chóng sáp nhập và nâng đỡ một Tọa Sơn Điêu để phục vụ cho mình.

“Không phải võ cố giả bọn họ không nhúng tay vào chuyện thế giới bên ngoài ư? Tại sao cứ liên tục phái người ra ngoài vậy?”

Hoàng Tiềm lắc đầu, tỏ vẻ khó hiếu.

“Ai đã đánh người của anh?” Diệp Lâm lại hỏi.

“Anh ta là thuộc hạ của một đỉnh chủ thuộc bảy đỉnh núi của dãy Trường Bạch. Hình như tên là Trịnh Tam Pháo!”

“Anh ta khác với các đệ tử ngoại môn như Tọa Sơn Điêu. Trịnh Tam Pháo này dường như là một võ cố giả thực sự, xuất thân từ một nhánh võ cổ của núi Trường Bạch!”

“Mặc dù đêm qua tôi đã uống đan dược Long Vương ban cho, thực lực đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không phải đối thủ của anh ta!”

Nói đến đây, Hoàng Tiềm chợt dừng lại, ngập


ngừng không nói tiếp.

“Có phải anh ta bảo anh chuyển lời không?” Diệp Lâm hiểu ý, lập tức hỏi: “Nói đi!”

Hoàng Tiềm gật đầu nói: “Anh ta bảo Long Môn chúng ta hãy đầu hàng. Nếu không, anh ta sẽ đích thân đến Yến Kinh, nghiền nát trụ sở Long Môn.”

“Hừ! Mạnh miệng thật!”

Diệp Lâm vừa nói vừa giúp Hoàng Tiềm nối lại xương của cánh tay bị gãy, đồng thời cho anh ta một viên Hỗn Nguyên Đan đế trị nội thương.

Một lúc sau, Hoàng Tiềm vừa bị thương nặng đã trở lại gần như bình thường.

Khi nhìn thấy điều này, mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc, càng thêm khâm phục năng lực khó lường của Diệp Lâm.

“Long Vương đại nhân, tôi thật vô dụng.” Sau khi bình phục vết thương, Hoàng Tiềm xấu hố nói: “Tôi vốn muốn triệu tập các thuộc hạ cũ, nhưng cuối cùng vẫn không là gì đối với với võ cổ giả đó, hầu hết người của tỏi đều bị thương vong!”

“Không phải lỗi của anh, dù sao anh ta cũng là võ cố giả, anh thua cũng là chuyện bình thường, là do bọn họ ra tay trước!” Diệp Lâm bình tĩnh nói.

Võ cố và thế giới bên ngoài đã thống nhất

các quỵ tắc chung, không được xâm phạm lẫn nhau.

Nhưng hiện giờ, các võ cổ giả của núi Trường Bạch đã vượt biên giới, tiến vào lãnh thố của tục thế, tranh giành quyền lực và lợi ích.

Người bình thường sao có thế chống cự được?

“Cậu Diệp, nếu việc này là do võ cố giả đến từ núi Trường Bạch làm, vậy chúng ta hãy nhẫn nhịn một chút đi!”

Lúc này, Hoàng Tam Gia đột nhiên nhảy ra: “Việc này không đơn giản như giết Tọa Sơn Điêu ngày hôm qua đâu.”

“Đúng vậy!” Bà Bạch cũng nói: “Chúng tôi đều là người bản địa, ít nhiều cũng có nghe qua một số lời đồn đại về võ cổ giả ở núi Trường Bạch.”

“Theo truyền thuyết, giới võ cổ ở núi Trường Bạch được chia thành bảy đỉnh núi. Mỗi đỉnh có một đỉnh chủ lãnh đạo, có sức mạnh vượt trội. Hứa đỉnh chủ đó chính là đỉnh chủ thứ ba trong bảy đỉnh, cách thành Phụng Thiên gần nhất.”


“Nghe đồn người này trời sinh đã có thần lực, có thể cầm một cây gậy ngựa nặng mấy nghìn cân, chấn động trời đất, không ai có thể đánh bại được ông ta! Cho nên ông ta còn có một biệt danh khác là “Hứa Đại Mã Bổng”!”

Hoàng Tam Gia cũng sợ hãi nói: “Theo bảng xếp hạng, Hứa Đại Mã Bống cũng là người mạnh thứ ba trong số các võ cổ giả của núi Trường Bạch!”

“Nếu anh ta là thuộc hạ của Hứa Đại Mã Bống thì chúng ta không thể động tới được đâu!”

Trong mắt năm gia tộc, Diệp Lâm dù mạnh đến đâu cũng không thế so sánh với những cao thủ hàng đầu của bảy đỉnh núi Trường Bạch được.

Cho dù ngày hồm qua, Diệp Lâm có thế tiếp một chiêu với sứ giả liên lạc của núi Trường Bạch, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sức mạnh của Hứa Đại Mã Bổng đó, và thậm chí cả thuộc hạ của ông ta là Trịnh Tam Pháo, hoàn toàn khác với một liên lạc sử nhỏ nhoi.

“Cùng lắm là chúng ta rút lui về Yến Kinh! Võ cổ giả Trường Bạch dù có hung hãn đến đâu cũng không dám vượt ra ngoài Lôi Trì, đuổi đến Yến Kinh đâu!”

Hoàng Tiềm cũng muốn rút lui, nghĩ rằng kẻ thù lần này quá khó nhằn, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

“ở Yến Kinh của chúng ta, ngay cả võ cổ giả cũng không dám làm loạn!” Hoa Quốc Đống cũng hứa hẹn: “Võ cố giả đến từ núi Trường Bạch này mạnh hơn hai nhà nhà họ Tần và họ Ninh, tốt nhất

là không nên dây vào thì hơn!”

Thực ra, trong mắt mọi người, việc giết Tọa Sơn Điêu đã xúc phạm nặng nề đến võ cố của núi Trường Bạch rồi.

Sẽ là quá thiếu khôn ngoan và nguy hiểm nếu tiếp tục đối đầu với núi Trường Bạch.


Đổi mặt với sự can ngăn của mọi người xung quanh, Diệp Lâm làm như không nghe thấy, bình tĩnh nói: “Tôi muốn mở một nhà máy dược phấm ở Phụng Thiên để sản xuất đan dược, thậm chí tôi còn cần nguyên liệu tự nhiên và bảo vật từ núi Trường Bạch nữa kìa!”

“Nếu chỉ vậy thôi mà đã bị họ dọa sợ thì chuyến đi của tôi chẳng phải là vô ích sao?”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác đều sững sờ.

Hoàng Tiềm vội vàng hỏi: “Vậy theo Long Vương, chuyện này nên giải quyết như thế nào? Ngài muốn đàm phán hòa bình với họ sao?”

“Đàm phán hòa bình? Haha!” Diệp Lâm cười nhạo: “Giường mình mình ngủ, sao có thế để người khác leo lên được!”

“Bây giờ, tôi đã quyết định định cư và phát triển ở Phụng Thiên, cho dù là Tọa Sơn Điêu hay Trịnh Tam Pháo, ai dám phá hoại kế hoạch của tôi sẽ đều bị diệt trừ!”

Nói xong, Diệp Lâm quay người định rời đi: “Hoàng Long, dẫn đường! Tôi sẽ đi những võ cố giả núi Trường Bạch đó!”

Thấy vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng Diệp Lâm đã nói như vậy, không ai dám ngăn cản, đành phải cắn răng chuẩn bị.

“Cậu Diệp, cậu có muốn tuyển thêm người không?” Hoàng Tam Gia lại hỏi: “Ngũ tộc kì nhân chúng tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ.”

“Các người đến chỉ vướng tay vướng chân.” Diệp Lâm nói, sau đó nhìn về phía Liễu Như Yên: “Như Yên, manq theo đai xà đi cùnq tôi.”
 
Chương 563: C563: Có chuyện này nữa sao


“ô? Có chuyện này nữa sao?”

Diệp Lâm lấy làm ngạc nhiên khi nghe những gì Hoàng Tiềm nói.

Có vẻ như các võ cổ giả của núi Trường Bạch vẫn không chịu từ bỏ tất cả những gì mà Tọa Sơn Điêu đế lại, đồng thời muốn nhanh chóng sáp nhập và nâng đỡ một Tọa Sơn Điêu để phục vụ cho mình.

“Không phải võ cố giả bọn họ không nhúng tay vào chuyện thế giới bên ngoài ư? Tại sao cứ liên tục phái người ra ngoài vậy?”

Hoàng Tiềm lắc đầu, tỏ vẻ khó hiếu.

“Ai đã đánh người của anh?” Diệp Lâm lại hỏi.

“Anh ta là thuộc hạ của một đỉnh chủ thuộc bảy đỉnh núi của dãy Trường Bạch. Hình như tên là Trịnh Tam Pháo!”

“Anh ta khác với các đệ tử ngoại môn như Tọa Sơn Điêu. Trịnh Tam Pháo này dường như là một võ cố giả thực sự, xuất thân từ một nhánh võ cổ của núi Trường Bạch!”

“Mặc dù đêm qua tôi đã uống đan dược Long Vương ban cho, thực lực đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không phải đối thủ của anh ta!”

Nói đến đây, Hoàng Tiềm chợt dừng lại, ngập


ngừng không nói tiếp.

“Có phải anh ta bảo anh chuyển lời không?” Diệp Lâm hiểu ý, lập tức hỏi: “Nói đi!”

Hoàng Tiềm gật đầu nói: “Anh ta bảo Long Môn chúng ta hãy đầu hàng. Nếu không, anh ta sẽ đích thân đến Yến Kinh, nghiền nát trụ sở Long Môn.”

“Hừ! Mạnh miệng thật!”

Diệp Lâm vừa nói vừa giúp Hoàng Tiềm nối lại xương của cánh tay bị gãy, đồng thời cho anh ta một viên Hỗn Nguyên Đan đế trị nội thương.

Một lúc sau, Hoàng Tiềm vừa bị thương nặng đã trở lại gần như bình thường.

Khi nhìn thấy điều này, mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc, càng thêm khâm phục năng lực khó lường của Diệp Lâm.

“Long Vương đại nhân, tôi thật vô dụng.” Sau khi bình phục vết thương, Hoàng Tiềm xấu hố nói: “Tôi vốn muốn triệu tập các thuộc hạ cũ, nhưng cuối cùng vẫn không là gì đối với với võ cổ giả đó, hầu hết người của tỏi đều bị thương vong!”

“Không phải lỗi của anh, dù sao anh ta cũng là võ cố giả, anh thua cũng là chuyện bình thường, là do bọn họ ra tay trước!” Diệp Lâm bình tĩnh nói.

Võ cố và thế giới bên ngoài đã thống nhất

các quỵ tắc chung, không được xâm phạm lẫn nhau.

Nhưng hiện giờ, các võ cổ giả của núi Trường Bạch đã vượt biên giới, tiến vào lãnh thố của tục thế, tranh giành quyền lực và lợi ích.

Người bình thường sao có thế chống cự được?

“Cậu Diệp, nếu việc này là do võ cố giả đến từ núi Trường Bạch làm, vậy chúng ta hãy nhẫn nhịn một chút đi!”

Lúc này, Hoàng Tam Gia đột nhiên nhảy ra: “Việc này không đơn giản như giết Tọa Sơn Điêu ngày hôm qua đâu.”

“Đúng vậy!” Bà Bạch cũng nói: “Chúng tôi đều là người bản địa, ít nhiều cũng có nghe qua một số lời đồn đại về võ cổ giả ở núi Trường Bạch.”

“Theo truyền thuyết, giới võ cổ ở núi Trường Bạch được chia thành bảy đỉnh núi. Mỗi đỉnh có một đỉnh chủ lãnh đạo, có sức mạnh vượt trội. Hứa đỉnh chủ đó chính là đỉnh chủ thứ ba trong bảy đỉnh, cách thành Phụng Thiên gần nhất.”


“Nghe đồn người này trời sinh đã có thần lực, có thể cầm một cây gậy ngựa nặng mấy nghìn cân, chấn động trời đất, không ai có thể đánh bại được ông ta! Cho nên ông ta còn có một biệt danh khác là “Hứa Đại Mã Bổng”!”

Hoàng Tam Gia cũng sợ hãi nói: “Theo bảng xếp hạng, Hứa Đại Mã Bống cũng là người mạnh thứ ba trong số các võ cổ giả của núi Trường Bạch!”

“Nếu anh ta là thuộc hạ của Hứa Đại Mã Bống thì chúng ta không thể động tới được đâu!”

Trong mắt năm gia tộc, Diệp Lâm dù mạnh đến đâu cũng không thế so sánh với những cao thủ hàng đầu của bảy đỉnh núi Trường Bạch được.

Cho dù ngày hồm qua, Diệp Lâm có thế tiếp một chiêu với sứ giả liên lạc của núi Trường Bạch, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sức mạnh của Hứa Đại Mã Bổng đó, và thậm chí cả thuộc hạ của ông ta là Trịnh Tam Pháo, hoàn toàn khác với một liên lạc sử nhỏ nhoi.

“Cùng lắm là chúng ta rút lui về Yến Kinh! Võ cổ giả Trường Bạch dù có hung hãn đến đâu cũng không dám vượt ra ngoài Lôi Trì, đuổi đến Yến Kinh đâu!”

Hoàng Tiềm cũng muốn rút lui, nghĩ rằng kẻ thù lần này quá khó nhằn, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.

“ở Yến Kinh của chúng ta, ngay cả võ cổ giả cũng không dám làm loạn!” Hoa Quốc Đống cũng hứa hẹn: “Võ cố giả đến từ núi Trường Bạch này mạnh hơn hai nhà nhà họ Tần và họ Ninh, tốt nhất

là không nên dây vào thì hơn!”

Thực ra, trong mắt mọi người, việc giết Tọa Sơn Điêu đã xúc phạm nặng nề đến võ cố của núi Trường Bạch rồi.

Sẽ là quá thiếu khôn ngoan và nguy hiểm nếu tiếp tục đối đầu với núi Trường Bạch.


Đổi mặt với sự can ngăn của mọi người xung quanh, Diệp Lâm làm như không nghe thấy, bình tĩnh nói: “Tôi muốn mở một nhà máy dược phấm ở Phụng Thiên để sản xuất đan dược, thậm chí tôi còn cần nguyên liệu tự nhiên và bảo vật từ núi Trường Bạch nữa kìa!”

“Nếu chỉ vậy thôi mà đã bị họ dọa sợ thì chuyến đi của tôi chẳng phải là vô ích sao?”

Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác đều sững sờ.

Hoàng Tiềm vội vàng hỏi: “Vậy theo Long Vương, chuyện này nên giải quyết như thế nào? Ngài muốn đàm phán hòa bình với họ sao?”

“Đàm phán hòa bình? Haha!” Diệp Lâm cười nhạo: “Giường mình mình ngủ, sao có thế để người khác leo lên được!”

“Bây giờ, tôi đã quyết định định cư và phát triển ở Phụng Thiên, cho dù là Tọa Sơn Điêu hay Trịnh Tam Pháo, ai dám phá hoại kế hoạch của tôi sẽ đều bị diệt trừ!”

Nói xong, Diệp Lâm quay người định rời đi: “Hoàng Long, dẫn đường! Tôi sẽ đi những võ cố giả núi Trường Bạch đó!”

Thấy vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng Diệp Lâm đã nói như vậy, không ai dám ngăn cản, đành phải cắn răng chuẩn bị.

“Cậu Diệp, cậu có muốn tuyển thêm người không?” Hoàng Tam Gia lại hỏi: “Ngũ tộc kì nhân chúng tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ.”

“Các người đến chỉ vướng tay vướng chân.” Diệp Lâm nói, sau đó nhìn về phía Liễu Như Yên: “Như Yên, manq theo đai xà đi cùnq tôi.”
 
Chương 535: C535: Ngành công nghiệp dược phẩm


Nghe thấy sự trừng phạt dành cho mình, Hoàng Tam Gia cực kì sợ hãi, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Có thể tha chết, nhưng phải trừng phạt!

Mồi khi trời mưa sấm sét, sẽ như bị sét đánh!

Hoàng Tam Gia còn muổn ngụy biện, nhưng nghĩ đến Trương Văn Viễn bị con rắn khổng lồ nuốt chửng thì không dám nhiều lời nữa.

Ông ta dập đ’âu liên tục, nói: “Phục! Phục! Phục! Tôi phục rồi! Tôi không dám nữa!”

Có câu giết gà dọa khỉ, người trong năm tộc thấy vậy đều cực kì sợ hãi.

Hiện giờ đại cục đã định, bọn họ nào dám có hai lòng.

“Nếu nhà họ Trương và năm tộc còn người nào không phục thì có thể đi trong hôm nay. Tôi sẽ không làm khó ai cả.”

Diệp Lâm tiếp tục nói: “Nhưng nếu qua hôm nay mà còn dám mang lòng phản bội thì cũng đừng trách tôi không nương tay.”


Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đồng thanh tỏ thái độ.

“sẵn lòng làm việc cho Diệp tiên sinh!”

“Hay lắm!” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu, cục diện cơ bản là ốn định.

Sau đó, anh bảo người quản lý nhà họ Trương giới thiệu sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Trương và kiểm tra sổ sách.

Nhà họ Trương là gia tộc số một Phụng Thiên, là đầu sỏ bản địa, sản nghiệp trải rộng toàn tỉnh, chủ yếu là dược phấm, khai thác mỏ, bất động sản, lũng đoạn thị trường tuyệt đối.

Năm tộc tương đương với tay đấm của nhà họ Trương. Mỗi tộc phụ trách một sản nghiệp dựa theo chuyên môn của mình.

Ví dụ như nhà họ Hoàng phụ trách khai thác mỏ, nhà họ Khôi phụ trách bất động sản, nhà họ Bạch phụ trách dược phấm.

Sau khi kiểm tra sổ sách công ty, mọi người phát hiện Trương Văn Viễn là gia chủ, thế mà lại nhiều lần tham ô công khoản, chuyển một số tiền lớn vào tài khoản của mình và tài khoản nước ngoài.

Đây là chuyện mà các tộc nhân chưa từng biết.

Con số tham ô lớn đến mức khiến người ta phải trợn tròn mặt, cực kì giận dữ.

“Không ngờ những năm qua Trương Văn Viễn tham ô nhiều tiền như vậy!”

“Thì ra năm nào công ty cũng mắc nợ, thu không đủ chi, hỏi thì cứ bảo là tình hình kinh tế không tốt, khó có thể chuyển hình, hóa ra là vào trong túi ông ta hết rồi.”

“Xem ra ông ta chết còn chưa hết tội! Diệp gia chủ đã giết một con sâu làm sầu nồi canh cho nhà họ Trương chúng ta!”

Trong nhất thời, người nhà họ Trương đều quát mắng Trương Văn Viễn.


Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Ngay cả tộc nhân một mạch Trương Văn Viễn ám thầm trách cứ Diệp Lâm tùy tiện giết chết Trương Văn Viễn, lúc này cũng sôi nổi thay đổi thái độ, cho rằng Diệp Lâm diệt trừ tai họa cho nhà họ Trương.

Sau một đợt điều tra thẩm vấn kẻ thân tín của Trương Văn Viễn, cuổi cùng cũng điều tra ra được một tài khoản ở nước ngoài của Trương Văn Viễn.

Tài khoản được quản lý bởi một công ty quản lý quỹ thần bí. Muốn biết nhiều tin tức hơn thì cần phải đến tận công ty đế điều tra.

Sau khi biết trong tài khoản có một số tiền khống lồ, Diệp Lâm đã ra lệnh là cần phải đòi lại số tiền trong tài khoản.

Vậy nên, anh phái vài nhân viên phụ trách giao dịch nước ngoài đi tới công ty kia để điều tra rồi lên kế hoạch tiếp theo.

“Quy mô sản nghiệp dược phẩm nhà họ Trương thế nào?”

Sau khi nghe giới thiệu xong, Diệp Lâm cảm thấy rất hứng thú với sản nghiệp dược phẩm nhà họ Trương.

Rốt cuộc thì sắp tới mình định tiến quân vào ngành dược phấm, có khi nhà họ Trương có thể giúp đỡ mình phần nào.

Nói đến hạng mục do nhà mình phụ trách, nhà họ Bạch đứng dậy giới thiệu.


“Sản nghiệp dược phấm nhà họ Trương rất hoàn thiện, có đủ trung y lẫn tây y, xem như là tập đoàn dược phẩm lớn nhất phương bắc, mỗi năm thu vào hàng chục tỷ, thuộc 500 công ty đứng đầu Đại Hạ.”

Diệp Lâm nói: “Nói kỹ hơn về trung y dược đi.”

Bạch Nãi Nãi tự mình giới thiệu: “Trung y dược có tên là Tế Thế Đường, là công ty sản xuất, nghiên cứu phát triển và kinh doanh trung dược lớn nhất phương bắc. Nguyên nhân chủ yếu là vì có kho dược liệu thiên nhiên núi Trường Bạch.”

“Công ty có 5 cơ sở sản xuất và 65 dây chuyền sản xuất, có thế sản xuất hơn 30 dạng bào chế và hơn 1000 dạng sản phấm, tất cả đều đạt tiêu chuẩn quốc gia và quốc tế.”

Nghe vậy, Diệp Lâm rất vui mừng.

5 cơ sở sản xuất, 65 dây chuyền sản xuất.

Đáy chính là những thứ mà anh đang cần.

“Hay lắm!” Diệp Lâm lập tức ra lệnh: “Truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ hôm nay, 5 cơ sở sản xuất đều nqừnq sản xuất đế sửa sanq lai.”
 
Chương 564: C564: Anh bào


“Anh Bào!”

“Nếu anh đế tên nhóc Long Môn đó đi, anh không sợ Long Vương mới của bọn họ sẽ tìm tới đây sao?”

“Nghe nói Tọa Sơn Điêu bị tên nhóc kia giết chết! Xem ra cũng khá có năng lực!”

Trong một tòa nhà đổ nát, một nhóm thố phỉ đang mở tiệc rất náo nhiệt.

Nơi đáy từng là căn cứ của Tọa Sơn Điêu nhưng đã bị hai chiến thần san phẳng và biến thành đống đố nát.

Nhưng Trịnh Tam Pháo đã đến đây, giương cao ngọn cờ của các võ cổ giả của núi Trường Bạch, thu hút mọi người từ khắp nơi đến quy hàng.

Hầu như không cần tổn một giọt máu, toàn bộ lực lượng ngầm ở Phụng Thiên đã được hợp nhất chỉ trong vòng nửa ngày.

Thậm chí quy mô còn lớn hơn trước.


Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể sử dụng lá cờ của các võ cố giả núi Trường Bạch.

Được tham gia cùng các võ cổ giả và làm việc cho Núi Trường Bạch là một vinh dự lớn lao đối với với những kẻ quấn quanh dưới đáy xã hội này.

Trịnh Tam Pháo là một người đàn ông vạm vỡ, khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Uổng xong mấy bát rượu, anh ta cười nói: “Sợ cái gì?”

“Tôi đường đường là một võ cố giả, chẳng lẽ lại sợ chủ nhân Long Môn sao? Đúng là nực cười!”

“Hơn nữa, tôi là một võ cổ giả đến từ núi Trường Bạch. Các người cứ tìm hiểu là biết, trong tam sơn, ngũ môn, thất tộc, vị trí của núi Trường Bạch chúng tôi ra sao là sẽ rõ!”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||


Núi Trường Bạch, một trong tam sơn, tương đương với ông lớn trong thế giới võ cố.

Điều đó đủ để Trịnh Tam Pháo có thể nghênh mặt với đời rồi.

“Nếu chủ nhân mới của Long Môn biết điều đến quy hàng, tôi sẽ nế tình cậu ta có thân thủ không rồi, có chút giá trị lợi dụng mà xí xóa món nợ giết Tọa Sơn Điêu.”

“Còn nếu cậu ta dám tiếp tục đối đầu với tôi như đã làm với Tọa Sơn Điêu thì chỉ có một kết cục là cái chết mà thôi!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều gật đầu đồng ý.

“Anh Bào nói đúng!”

“Thằng nhóc đó nếu thông minh thì nên đến

gặp anh Bào ngay như chúng ta mới phải!”

Đúng lúc này.

Đột nhiên có người tới báo cáo.
 
Chương 564: C564: Anh bào


“Anh Bào!”

“Nếu anh đế tên nhóc Long Môn đó đi, anh không sợ Long Vương mới của bọn họ sẽ tìm tới đây sao?”

“Nghe nói Tọa Sơn Điêu bị tên nhóc kia giết chết! Xem ra cũng khá có năng lực!”

Trong một tòa nhà đổ nát, một nhóm thố phỉ đang mở tiệc rất náo nhiệt.

Nơi đáy từng là căn cứ của Tọa Sơn Điêu nhưng đã bị hai chiến thần san phẳng và biến thành đống đố nát.

Nhưng Trịnh Tam Pháo đã đến đây, giương cao ngọn cờ của các võ cổ giả của núi Trường Bạch, thu hút mọi người từ khắp nơi đến quy hàng.

Hầu như không cần tổn một giọt máu, toàn bộ lực lượng ngầm ở Phụng Thiên đã được hợp nhất chỉ trong vòng nửa ngày.

Thậm chí quy mô còn lớn hơn trước.


Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể sử dụng lá cờ của các võ cố giả núi Trường Bạch.

Được tham gia cùng các võ cổ giả và làm việc cho Núi Trường Bạch là một vinh dự lớn lao đối với với những kẻ quấn quanh dưới đáy xã hội này.

Trịnh Tam Pháo là một người đàn ông vạm vỡ, khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Uổng xong mấy bát rượu, anh ta cười nói: “Sợ cái gì?”

“Tôi đường đường là một võ cố giả, chẳng lẽ lại sợ chủ nhân Long Môn sao? Đúng là nực cười!”

“Hơn nữa, tôi là một võ cổ giả đến từ núi Trường Bạch. Các người cứ tìm hiểu là biết, trong tam sơn, ngũ môn, thất tộc, vị trí của núi Trường Bạch chúng tôi ra sao là sẽ rõ!”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||


Núi Trường Bạch, một trong tam sơn, tương đương với ông lớn trong thế giới võ cố.

Điều đó đủ để Trịnh Tam Pháo có thể nghênh mặt với đời rồi.

“Nếu chủ nhân mới của Long Môn biết điều đến quy hàng, tôi sẽ nế tình cậu ta có thân thủ không rồi, có chút giá trị lợi dụng mà xí xóa món nợ giết Tọa Sơn Điêu.”

“Còn nếu cậu ta dám tiếp tục đối đầu với tôi như đã làm với Tọa Sơn Điêu thì chỉ có một kết cục là cái chết mà thôi!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều gật đầu đồng ý.

“Anh Bào nói đúng!”

“Thằng nhóc đó nếu thông minh thì nên đến

gặp anh Bào ngay như chúng ta mới phải!”

Đúng lúc này.

Đột nhiên có người tới báo cáo.
 
Chương 536: C536: Cố gắng thuyết phục


Cái gì?

Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Lâm, Bạch Nãi Nãi lập tức thay đổi sắc mặt.

“Dừng hết 5 cơ sở sản xuất và hơn 60 dây chuyền sản xuất?”

“Có nhiều quá hay không?”

“Nếu dừng hết trong một lần thì sẽ ảnh hưởng đến các vấn đề kinh doanh tiếp theo!”

Bạch Nãi Nãi không biết tại sao Diệp Lâm làm như vậy, rốt cuộc là có tính toán gì, cũng không biết cái gọi là sửa sang trong miệng anh là sao.

Người ta đang vận hành bình thường, có cần phải sửa sang lại hay không?

Người ngoài nghề chỉ đạo trong nghề sao đây mà!

Trong nhất thời, những người phụ trách sản nghiệp liên quan trung y dược của nhà họ Trương đều nhỏ giọng bàn tán, trong lòng có nhiều điều muốn nói, chỉ là không dám nói ra.


Bọn họ thầm cho rằng vị gia chủ mới này muốn thể hiện chính mình, có điều cách thể hiện có chút không ổn.

Đáng buồn là bắt đầu bằng mảng trung y

dược của bọn họ, bọn họ tức giận mà không dám nói gì.

“Có cái gì tốt mà sản xuất? Một đống rác rưởi thôi mà!”

Thứ mà Diệp Lâm muốn sản xuất chính là thuốc thần có thế làm tăng khả năng miễn dịch của con người và chữa khỏi mọi bệnh tật.

Dùng nó đi so sánh với các loại trung dược bình thường đang sản xuất và mua bán, tất nhiên là một đổng trung dược kia có thế phân loại thành rác rưởi.

“Rác rưởi?”

Nghe Diệp Lâm đánh giá như thế, nhà họ Trương cuối cùng cũng có người không ngồi yên được nữa.

Một ông cụ râu tóc bạc trắng đứng dậy giải thích.

“Gia chủ, cậu đừng bị bên ngoài ảnh hưởng, cho rằng trung dược là lừa người.”

“Trung dược do chúng ta sản xuất được bày bán khắp trong ngoài nước. Nó thật sự là thuốc hay có thể trị bệnh cứu người.”

Ông cụ thấy Diệp Lâm tuổi trẻ kiến thức nông cạn, hiếu lầm rằng anh có thành kiến với trung y dược giống như đám người trẻ tuổi tôn sùng tây y.

Vậy nên, ông ta nghiêm túc mà giới thiệu vài loại thuốc được công ty sản xuất nhiều nhất và bán chạy nhất.

“Ví dụ như Ngưu Hoàng Hoàn có tác dụng thanh nhiệt giải độc, trấn kinh an thần, là một trong những lựa chọn tốt nhất để điều trị sốt cao đột ngột.”


“Thanh Tâm Hoàn có tác dụng thanh tâm tiêu đàm, trấn kinh khử gió, rất có hiệu quả trong việc trị các chứng do khí huyết bất túc, đàm nhiệt thượng nhiều.”

“Và cả Hoạt Lạc Đan làm nên tên tuối công ty chúng ta nữa. Năm nào cũng bán được hàng trăm triệu viên Hoạt Lạc Đan, có thế khử gió, dãn gân, hoạt lạc, trừ thấp, ngoài ra còn có thể ngăn ngừa, thậm chí là chữa trị triệu chứng trúng gió tê liệt, miệng oai mắt nghiêng, cứu vớt vô số người bệnh.”

“Cậu có biết là nếu dừng dây chuyền sản xuất lại, nghĩa là những người bệnh đang uổng thuốc phải dừng uống thuốc, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến thế nào không?”

Ông ta cố gắng thuyết phục Diệp Lâm, càng nói càng kích động, đến cuối cùng còn mắng thẳng mặt.

“Gia chủ, xin lỗi cho tôi nói thẳng, cậu không hiểu trung y dược, tốt nhất là đừng nhúng tay vào

mảng do chúng tôi phụ trách!”

Bạch Nãi Nãi nghe vậy thì sợ Diệp Lâm tức giận, bèn vội vàng giải thích với Diệp Lâm.

“Ông Miêu là người quản lý việc nghiên cứu phát minh của Tế Thế Đường, đa số trung dược đang buôn bán bên ngoài đều đến từ các phương thuốc cổ truyền do tổ tiên ông ấy đế lại.”

“Ngoài ra, ông ấy còn là phó hội trưởng hiệp hội trung y dược, là chuyên gia hàng đầu trong ngành. Bệnh viện trung ương từng nhiều lần mời ông ấy, thậm chí là ra giá trên trời mua sắm phương thuốc, nhưng đều bị chúng tôi từ chối.”

Nghe vậy, ông Miêu kiêu ngạo đứng thẳng, vuốt ve chòm râu.


Một người có tài như ông ta, dù là khi đổi mặt với gia chủ, thì cũng có tư cách thuyết phục đến cùng.

Trước đây Trương Văn Viễn rất cung kính ông ta.

Bây giờ đối mặt với một Diệp Lâm tính tình quyết đoán, ông ta cũng không hề sợ hãi, vẫn cứ dùng chuyên môn của mình đi đánh giá Diệp Lâm, cho rằng Diệp Lâm không dám làm gì ông ta.

“Ai nói tôi không hiếu trung y?” Nghe vậy, Diệp Lâm mỉm cười nói: “ông Miêu, ông nói Thanh Tâm Hoàn, Hoạt Lạc Đan gì đó đều là

phương thuốc cổ truyền nhà ông hả?”

“Đúng vậy!” ông Miêu nói: “Lấy ra một ít cho gia chủ xem!”

Rất nhanh sau đó, có người lấy vài lọ sứ nhỏ bày ra trước mặt Diệp Lâm.

Ông Miêu dám chắc rằng Diệp Lâm là người ngoài nghề, cố ý hỏi: “Gia chủ, cậu nói cậu hiểu trung y, vậy cậu có biết trong thuốc này dùng bao nhiêu dược liệu khônq?”
 
Chương 565: C565: Thật ngông cuồng


“Báo cáo, Pháo Gia!”

“Tên nhóc ngài thả ra đã dẫn theo vài người lên núi rồi!”

Nghe thấy có vài người tới, Trịnh Tam Pháo tự động cho rằng Long Môn cũng đến đây để đầu hàng.

Anh ta không khỏi bật cười, đồng thời cũng muốn ra oai phủ đầu với đối phương.

Vì thế, anh ta ra lệnh: “Bảo họ quỳ gối đến trước mặt tôi!”

Không lâu sau, người của anh ta ra ngoài báo cáo lại trở về với khuôn mặt bầm tím.

Người nọ vừa khóc vừa nói: “Pháo Gia! Họ không đến đây đế đầu hàng! Họ đã lên núi rồi!”

“Long Vương đó còn nói ngài nên quỳ xuống nghênh đón bọn họ, nếu không nơi này sẽ bị san bằng!”


Cái gì?

Lời này vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh lập tức kinh ngạc và tức giận.

“Thật ngông cuồng!”

“Chẳng lẽ họ không biết anh Bào là một võ cố giả sao?”

“Võ cổ giả không thể bị xúc phạm! Sao họ dám bắt võ cổ giả quỳ xuống nghênh đón? Loạn hết rồi!”

Vừa nói, mọi người vừa đập vỡ bát rượu trong tay, nói: “Anh Bào, anh muốn làm thế nào?”

“Anh chỉ cần nói một câu thôi, anh em chúng tôi sẽ cùng nhau xuống núi, chém bọn chúng thành thịt vụn!”


Nhóm người này mới gia nhập vào đây, đều muốn tranh giành lập công đế có một vị trí ốn định.

Tuy nhiên, Trịnh Tam Pháo chỉ cười nhạo và nói: “Không cần phải ra tay, nếu chúng dám lên núi thì cứ để chúng tự đâm đầu vào chỗ chết!”

“Tôi đã bố trí hết mìn trên con đường duy nhất lên núi rồi.”

Lời còn chưa dứt, họ đã nghe thấy những tiếng ầm ‘âm chấn động.

Vụ nố kinh hoàng làm rung chuyến cả ngọn núi.

“Ha ha ha!”

Thấy vậy, Trịnh Tam Pháo không khỏi bật

cười.

“Quả nhiên, đám người Long Môn đó đã bị thổi bay lên trời rồi!”
 
Chương 565: C565: Thật ngông cuồng


“Báo cáo, Pháo Gia!”

“Tên nhóc ngài thả ra đã dẫn theo vài người lên núi rồi!”

Nghe thấy có vài người tới, Trịnh Tam Pháo tự động cho rằng Long Môn cũng đến đây để đầu hàng.

Anh ta không khỏi bật cười, đồng thời cũng muốn ra oai phủ đầu với đối phương.

Vì thế, anh ta ra lệnh: “Bảo họ quỳ gối đến trước mặt tôi!”

Không lâu sau, người của anh ta ra ngoài báo cáo lại trở về với khuôn mặt bầm tím.

Người nọ vừa khóc vừa nói: “Pháo Gia! Họ không đến đây đế đầu hàng! Họ đã lên núi rồi!”

“Long Vương đó còn nói ngài nên quỳ xuống nghênh đón bọn họ, nếu không nơi này sẽ bị san bằng!”


Cái gì?

Lời này vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh lập tức kinh ngạc và tức giận.

“Thật ngông cuồng!”

“Chẳng lẽ họ không biết anh Bào là một võ cố giả sao?”

“Võ cổ giả không thể bị xúc phạm! Sao họ dám bắt võ cổ giả quỳ xuống nghênh đón? Loạn hết rồi!”

Vừa nói, mọi người vừa đập vỡ bát rượu trong tay, nói: “Anh Bào, anh muốn làm thế nào?”

“Anh chỉ cần nói một câu thôi, anh em chúng tôi sẽ cùng nhau xuống núi, chém bọn chúng thành thịt vụn!”


Nhóm người này mới gia nhập vào đây, đều muốn tranh giành lập công đế có một vị trí ốn định.

Tuy nhiên, Trịnh Tam Pháo chỉ cười nhạo và nói: “Không cần phải ra tay, nếu chúng dám lên núi thì cứ để chúng tự đâm đầu vào chỗ chết!”

“Tôi đã bố trí hết mìn trên con đường duy nhất lên núi rồi.”

Lời còn chưa dứt, họ đã nghe thấy những tiếng ầm ‘âm chấn động.

Vụ nố kinh hoàng làm rung chuyến cả ngọn núi.

“Ha ha ha!”

Thấy vậy, Trịnh Tam Pháo không khỏi bật

cười.

“Quả nhiên, đám người Long Môn đó đã bị thổi bay lên trời rồi!”
 
Chương 537: C537: Đều là rác rưởi


Diệp Lâm ngửi thử một cái rồi lập tức trả lời: “Nó được luyện chế từ hơn năm mươi thảo dược, hiệu quả tốt hơn Hoạt Lạc Đan trên thị trường.”

“ơ kìa…” Ông Miêu nghe vậy, lập tức giật nảy mình, không ngờ Diệp Lâm lại trả lời chính xác như vậy.

Chẳng lẽ là đoán bừa?

Nhìn thấu vẻ nghi ngờ trong mắt ông Miêu, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Bạch hoa xà, ô sao xà, uy linh tiên, lưỡng đầu tiêm… tùng chi các 15 gam, ngưu hoàng, băng phiến 5 gam, nhân sâm 90 gam! Tống cộng là 55 thảo dược!”

“Ông Miêu, tôi đoán bừa chính xác không?”

Nghe vậy, óng Miêu giật mình, trợn to mắt ra nhìn, giống như là gặp quỷ.

“Cậu… cậu lén xem phương thuốc của tôi hả?” Ông Miêu không thể tin nối, Diệp Lâm dường như là nhìn phương thuốc mà đọc thành tiếng.

Thực tế thì Diệp Lâm chỉ cần ngửi thử một lần là có thế đoán được phương thuốc chính xác, khiến cho ông Miêu cực kì chấn động.


Cái mũi gì vậy?

Nếu thật sự có người có bản lĩnh lớn như vậy, thì các phương thuốc gia truyền của nhà họ Miêu bọn họ đã bị truyền ra ngoài rồi.

ông Miêu có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình chỉ thuận miệng vài lời để chỉnh vị gia chủ ngoài nghề là Diệp Lâm kia, kết quả lại là Diệp Lâm có thể nói chính xác phương thuốc, thậm chí chính xác đến từng số gam.

Ông ta cực kì xấu hố, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

Đám người phụ trách mảng trung y dược coi ông Miêu là dẫn đầu cũng rất giật mình. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm chỉ là người ngoài nghề, không ngờ anh lại lợi hại như vậy.

“Ha ha…” Lúc này, người biết rõ y thuật của Diệp Lâm là Hoa Quốc Đống không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Chỉ mới có vậy mà bất ngờ cái gì?”

“Các người còn chưa thấy bản lĩnh cứu sống người chết, cho xương mọc thịt của sư phụ tôi nữa kìa!”

Cái gì?

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất ngạc nhiên, không biết Hoa Quốc Đống đang nói dối hay nói thật.

Cứu sống người chết, cho xương mọc thịt? Nói quá lên rồi đấy!


Ông Miêu hơi khựng lại, còn muốn thử thêm Diệp Lâm.

“Vậy gia chủ nhìn xem lọ Thanh Tâm Đan này của tôi dùng bao nhiêu thảo dược?”

Thấy vậy, Diệp Lâm lười tiếp tục dong dài với bọn họ, trực tiếp vung tay lên, phất hết lọ thuốc rơi xuống đất.

Lọ thuốc lập tức rơi nát đầy đất.

“Đều là rác rưởi hết, bảo tôi đi phân tích phương thuốc rác rưởi của một đống thuốc kia làm gì?”

“ơ…” Thấy Diệp Lâm đập nát đan dược truyền thừa của gia tộc mình, thậm chí coi phương thuốc là rác rưởi, ông Miêu vừa đau lòng vừa giận dữ.

“Gia chủ, đây là đan dược được tổ tiên tôi truyền lại hàng trăm năm rồi, có hiệu quả tốt hơn trên thị trường nhiều, có nghìn vàng cũng không mua được, ai muốn mua cũng không bán!”

“Vậy thì sao?” Diệp Lâm nhướng mày: “Rác rưởi chính là rác rưởi, dù có đóng gói xinh đẹp thì cũng vẫn là rác rưởi! Mấy cái thuốc do ông sản xuất, không đáng một đồng nào!”

Ông Miêu nghe vậy thì lập tức giận dữ. Nếu không phải vì đối phương là gia chủ, thì ông ta đã chửi ầm lên từ lâu rồi.

Ông ta nhịn nhịn rồi vẫn không nhịn được, giận dữ nói: “Gia chủ, cậu có biết ông nội tôi là ai


không?”

Diệp Lâm lắc đầu. Anh tất nhiên là không biết rồi.

Bạch Nãi Nãi vội vàng nói với vẻ tôn kính: “Tổ tiên của ông Miêu xuất thân từ Dược Vương Cốc, là đồ đệ của Dược Vương!”

Dược Vương Cốc đã từng là nơi khó cầu một thuốc, nối tiếng với khả năng chữa mọi chứng bệnh, cứu sống người chết.

Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà Dược Vương Cốc chỉ còn trong truyền thuyết.

“ồ? Ông nội của ông là đồ đệ của Dược Vương hả?”

Ông Miêu vốn tưởng rằng sau khi Diệp Lâm biết được thân thế của mình, chỉ cần Diệp Lâm có một chút hiểu biết về Dược Vương Cổc thôi là sẽ kính nể mình.

Nào ngờ Diệp Lâm lại nói ra một câu cực kì bất ngờ: “Vậy thì dựa theo bối phận, ông phải gọi tôi là sư thúc tổ!”
 
Chương 566: C566: Cho dù thỉnh thoảng


LÚC này, dưới chân núi.

Dư chấn của vụ nổ vẫn tiếp tục.

Tuy nhiên, Diệp Lâm và nhóm của anh đều đứng ở bên ngoài quan sát, không hề hấn gì.

Trung tâm của cơn địa chấn chính là con mãng xà.

Nó vẫy cái đuôi khống lồ, đi trước quét mìn.

Các quả mìn bị cái đuôi quét nhẹ giống như bị một tảng đá lớn đè bẹp.

Cho dù thỉnh thoảng có những vụ nổ, phần lớn sức nố đều bị triệt tiêu dưới lòng đất.

Tuy rằng gây ra âm thanh lớn và nhiều khói bụi nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến bản thân đại thần hay nhóm của Diệp Lâm.

“May mà có mãng xà dò đường!” Hoa Quốc Đống nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu lỡ bước vào bãi mìn này, có thế sẽ bị nố tung thành từng mảnh.

“Không hổ danh là Tam Pháo, rải mìn quả nhiên là sở trường của anh ta!” Nhìn thấy điều này, Hoàng Tiềm không khỏi hơi biến sắc.


Trịnh Tam Pháo khồng chỉ giỏi võ thuật mà còn giỏi sử dụng mìn, thậm chí còn bắn phá kẻ thù như vô hình.

Bởi vì mỗi lần anh ta hành động đều kèm theo một tiếng nổ lớn nên anh ta được gọi là Tam Pháo, tức là khi nghe thấy tiếng thuốc nổ liên tiếp thì mọi người sẽ biết người ra tay chính là Trịnh Tam Pháo.

Vừa rồi lên núi, Hoàng Tiềm chợt nhớ đến nguồn gốc tên của Trịnh Tam Pháo, có chút lo lắng trên núi sẽ có mai phục nên đã nhắc nhở Diệp Lâm.

Vì thế, Diệp Lâm phái con mãng xà đi thăm dò đường đi phía trước. Quả nhiên, nó đã đi vào một bãi mìn, uốn lượn hàng nghìn mét, phát ra âm thanh rất lớn!

“Ha, chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Diệp Lâm không thèm để ý đến chút sức mạnh này. Nhưng nó thực sự có thể khiến Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm bị thương.

“Có nhiều mìn ấn giấu như vậy, Tiên Nhi sẽ không sao chứ?” Liễu Như Yên rất lo lắng về tình hình của con mãng xà.

Suy cho cùng, nó cũng chịu trách nhiệm rà phá bom mìn, xung quanh liên tục xảy ra những vụ nố.

“Yên tâm đi.” Diệp Lâm nói: “Cơ thể của của nó đã là mình đồng da sắt rồi, vụ nổ này chỉ giống như gãi ngứa thôi, thậm chí sẽ không gây ra cảm giác gì.”

Quả đúng như mong đợi.

Họ nhìn thấy con mãng xà khổng lồ đang đi lại tự do trong bãi mìn mà không hề bị ảnh hưởng gì-

Những vụ nổ xung quanh giống như đốt pháo, khiến nó trở nên phấn khích hơn, tìm đường càng nhanh hơn!

Chỉ trong khoảng thời gian một tách trà, con mãng xà đã dọn sạch bãi mìn lớn.

Diệp Lâm và những người khác đang chuấn bị đi tiếp.

Bổng thấy tên lâu la vừa bị họ đánh đang vui vẻ chạy lại.

Anh ta cho rằng Diệp Lâm và những người khác đã bị chôn vùi trong bãi mìn, định sẽ nhặt đầu của họ và quay trở lại đế lập công.

Kết quả là nhìn thấy con mãng xà khống lồ dẫn đầu và đám người Diệp Lâm ở phía sau hoàn toàn vô sự!


“Cái này… Sao có thể như vậy được?”

“Các người…”

Khuôn mặt của tên tay sai chợt thay đổi.

Đặc biệt khi nhìn thấy con mãng xà khổng lồ, có cảm giác như mình vừa nhìn thấy ma vậy. Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ thấy một con

quái vật khống lồ như vậy?

“Anh đã chuyển lời của tôi chưa?” Lúc này, Diệp Lâm cũng lên tiếng: “Trịnh Tam Pháo chào đón chúng tôi như vậy chẳng phải hơi nhiệt tình quá rồi sao?”

“Tôi… Tôi…” Tên tay sai sợ đến không nói nên lời, sau đó xoay người bỏ chạy.

Anh ta chạy bạt mạng lên núi.

“Pháo Gia! Không hay rồi!”

“Những người Long Mòn kia vẫn đang đi lên!”

Cái gì?

Mọi người đang chúc mừng nhau bỗng ngừng uổng rượu.


Hiện trường bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.

“Tiếng động lớn như vậy mà không giết nổi bọn chúng ư?” Trịnh Tam Pháo kinh ngạc hỏi: “Thằng nhóc đó là mình đồng da sắt sao?”

“Không! Không phải!” Tên tay sai trả lời: “Có một con mãng xà khống lồ đã nghiền nát bãi mìn nên họ mới có thể dễ dàng vượt qua!”

Mãng xà?

Trịnh Tam Pháo và những người khác tỏ vẻ nghi hoặc.

Lúc này, họ có thấy tiếng huyên náo bên

ngoài.

Vô số người canh cửa hét lên “quái vật” rồi bỏ chạy.

Trong thời gian ngắn, đầu của con mãng xà khống lồ đã xuyên thủng mặt tiền bên ngoài. Thán thể khống lồ của nó quét qua đại sảnh, phá hủy buổi yến tiệc!
 
Chương 566: C566: Cho dù thỉnh thoảng


LÚC này, dưới chân núi.

Dư chấn của vụ nổ vẫn tiếp tục.

Tuy nhiên, Diệp Lâm và nhóm của anh đều đứng ở bên ngoài quan sát, không hề hấn gì.

Trung tâm của cơn địa chấn chính là con mãng xà.

Nó vẫy cái đuôi khống lồ, đi trước quét mìn.

Các quả mìn bị cái đuôi quét nhẹ giống như bị một tảng đá lớn đè bẹp.

Cho dù thỉnh thoảng có những vụ nổ, phần lớn sức nố đều bị triệt tiêu dưới lòng đất.

Tuy rằng gây ra âm thanh lớn và nhiều khói bụi nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến bản thân đại thần hay nhóm của Diệp Lâm.

“May mà có mãng xà dò đường!” Hoa Quốc Đống nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu lỡ bước vào bãi mìn này, có thế sẽ bị nố tung thành từng mảnh.

“Không hổ danh là Tam Pháo, rải mìn quả nhiên là sở trường của anh ta!” Nhìn thấy điều này, Hoàng Tiềm không khỏi hơi biến sắc.


Trịnh Tam Pháo khồng chỉ giỏi võ thuật mà còn giỏi sử dụng mìn, thậm chí còn bắn phá kẻ thù như vô hình.

Bởi vì mỗi lần anh ta hành động đều kèm theo một tiếng nổ lớn nên anh ta được gọi là Tam Pháo, tức là khi nghe thấy tiếng thuốc nổ liên tiếp thì mọi người sẽ biết người ra tay chính là Trịnh Tam Pháo.

Vừa rồi lên núi, Hoàng Tiềm chợt nhớ đến nguồn gốc tên của Trịnh Tam Pháo, có chút lo lắng trên núi sẽ có mai phục nên đã nhắc nhở Diệp Lâm.

Vì thế, Diệp Lâm phái con mãng xà đi thăm dò đường đi phía trước. Quả nhiên, nó đã đi vào một bãi mìn, uốn lượn hàng nghìn mét, phát ra âm thanh rất lớn!

“Ha, chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Diệp Lâm không thèm để ý đến chút sức mạnh này. Nhưng nó thực sự có thể khiến Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm bị thương.

“Có nhiều mìn ấn giấu như vậy, Tiên Nhi sẽ không sao chứ?” Liễu Như Yên rất lo lắng về tình hình của con mãng xà.

Suy cho cùng, nó cũng chịu trách nhiệm rà phá bom mìn, xung quanh liên tục xảy ra những vụ nố.

“Yên tâm đi.” Diệp Lâm nói: “Cơ thể của của nó đã là mình đồng da sắt rồi, vụ nổ này chỉ giống như gãi ngứa thôi, thậm chí sẽ không gây ra cảm giác gì.”

Quả đúng như mong đợi.

Họ nhìn thấy con mãng xà khổng lồ đang đi lại tự do trong bãi mìn mà không hề bị ảnh hưởng gì-

Những vụ nổ xung quanh giống như đốt pháo, khiến nó trở nên phấn khích hơn, tìm đường càng nhanh hơn!

Chỉ trong khoảng thời gian một tách trà, con mãng xà đã dọn sạch bãi mìn lớn.

Diệp Lâm và những người khác đang chuấn bị đi tiếp.

Bổng thấy tên lâu la vừa bị họ đánh đang vui vẻ chạy lại.

Anh ta cho rằng Diệp Lâm và những người khác đã bị chôn vùi trong bãi mìn, định sẽ nhặt đầu của họ và quay trở lại đế lập công.

Kết quả là nhìn thấy con mãng xà khống lồ dẫn đầu và đám người Diệp Lâm ở phía sau hoàn toàn vô sự!


“Cái này… Sao có thể như vậy được?”

“Các người…”

Khuôn mặt của tên tay sai chợt thay đổi.

Đặc biệt khi nhìn thấy con mãng xà khổng lồ, có cảm giác như mình vừa nhìn thấy ma vậy. Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ thấy một con

quái vật khống lồ như vậy?

“Anh đã chuyển lời của tôi chưa?” Lúc này, Diệp Lâm cũng lên tiếng: “Trịnh Tam Pháo chào đón chúng tôi như vậy chẳng phải hơi nhiệt tình quá rồi sao?”

“Tôi… Tôi…” Tên tay sai sợ đến không nói nên lời, sau đó xoay người bỏ chạy.

Anh ta chạy bạt mạng lên núi.

“Pháo Gia! Không hay rồi!”

“Những người Long Mòn kia vẫn đang đi lên!”

Cái gì?

Mọi người đang chúc mừng nhau bỗng ngừng uổng rượu.


Hiện trường bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.

“Tiếng động lớn như vậy mà không giết nổi bọn chúng ư?” Trịnh Tam Pháo kinh ngạc hỏi: “Thằng nhóc đó là mình đồng da sắt sao?”

“Không! Không phải!” Tên tay sai trả lời: “Có một con mãng xà khống lồ đã nghiền nát bãi mìn nên họ mới có thể dễ dàng vượt qua!”

Mãng xà?

Trịnh Tam Pháo và những người khác tỏ vẻ nghi hoặc.

Lúc này, họ có thấy tiếng huyên náo bên

ngoài.

Vô số người canh cửa hét lên “quái vật” rồi bỏ chạy.

Trong thời gian ngắn, đầu của con mãng xà khống lồ đã xuyên thủng mặt tiền bên ngoài. Thán thể khống lồ của nó quét qua đại sảnh, phá hủy buổi yến tiệc!
 
Chương 538: C538: Hỗn nguyên đan


Cái gì?

Sư thúc tố?

Nghe Diệp Lâm nói vậy, ông Miêu tức giận đến mức suýt nữa ngất xỉu.

Làm gì nhục nhã người ta dữ vậy?

Mình tốt xấu gì cũng là một ông già hơn sáu mươi tuổi, tương đương với ông nội của cậu ta.

Cậu ta là một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh, thế mà lại dám tự xưng là sư thúc tố của mình?

Cho dù đối phương là tân gia chủ, thì cũng không thế ức hiếp người ta như vậy chứ?

Mọi người xung quanh nghe vậy đều không hiểu ra sao.

Bọn họ không hiểu vì sao Diệp Lâm lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như thế?


Chẳng lẽ là vì cố ý chèn ép ông Miêu?

“Gia chủ, câu chuyện cười này không buồn cười một chút nào!” ông Miêu tức điên lên: “Bây giờ chúng ta đang nói chuyện quan trọng, vui lòng đừng nói cái loại chuyện cười nhàm chán ấy!”

“Ông cho rằng tôi đang nói đùa với ông hả?” Diệp Lâm hỏi ròi lấy một viên đan dược ra: “ông

biết nó là gì không?”

Ông Miêu cầm đan dược lên, nhìn kỹ ròi thì rất là sốc, lắp bắp: “Đây là… là…”

“Ông nói là tổ tiên mình xuất thân từ Dược Vương Cốc, vậy chắc là ông cũng biết viên đan dược này hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói.

“Đây là Hỗn Nguyên Đan… một trong ba đan dược trấn cốc của Dược Vương Cốc?”

Ông Miêu từng nghe cha nhắc tới chuyện Dược Vương Cốc có ba viên đan dược trấn cốc. Một là Hoàn Dương Đan có thế cứu chết thành sống. Hai là Trúc Cơ Đan có thể giúp người thường tu luyện. Ba là Hỗn Nguyên Đan có thể chữa mọi loại bệnh.

Hổn Nguyên Đan còn có tên khác là Nhất Khí Hổn Nguyên, đan dược vừa vào miệng là có một dòng khí xuyên xỏ khai thông kinh lạc toàn thân, chữa hết các loại bệnh tật khó chữa.

Ông Miêu thấy đan dược trước mắt giống hệt với đan dược được miêu tả trong ghi chép của ông nội.

“Không thế nào! Sao có thể chứ?” ông Miêu nhớ rõ ba viên đan dược có một không hai kia là bí mật của Dược Vương Cốc.

Ngay cả ông nội của ông ta là đệ tử của Dược Vương, cũng chưa từng thấy phương thuốc,

mà chỉ mới may mắn uống thử một viên thôi.

“Sao cậu lại có Hỗn Nguyên Đan?” ông Miêu ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Là thật hay giả vậy? Do cậu luyện chế hả?”


Diệp Lâm gật đầu: “Bảo đảm là thật! Do tôi luyện chế!”

“Hít…”

Nghe vậy, ông Miêu lại rất chấn động, hít hà một hơi.

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai hả?”

Người nào mà có được Hỗn Nguyên Đan, còn luyện chế được Hỗn Nguyên Đan nữa?

Hay là vị tân gia chủ này cũng xuất thân từ Dược Vương Cốc? Thậm chí địa vị cao hơn cả ông nội của mình?

Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Dược Vương cũng là sư phụ tôi. Nếu ông nội của ông là đệ tử Dược Vương, thì ỏng ấy chính là sư huynh của tôi, cha ông nhìn thấy tôi cũng phải gọi một tiếng tiểu sư thúc.”

“Tôi nói tôi là sư thúc tố của ông, không phải là nói đùa!”

“ơ kìa…” Ông Miêu giật mình, nói: “Không thế nào! Nếu ông nội tôi còn sống thì cũng đã hơn trăm tuổi… Sao cậu có thế là đệ tử Dược Vương được?”

ở trong mắt người thường, Dược Vương đã qua đời lâu lắm rồi.

“Ha ha!” Diệp Lâm xúc động cười: “Sư phụ tôi là Dược Vương, tri thức y học cao siêu, tuổi thọ đã vượt qua cực hạn của thân thể nhân loại, sao có thể nói là không thể nào? Có thế nói ông ấy chính là Bành Tổ sống, tuổi thọ dài lâu.”


Nghe vậy, ông Miêu vừa chấn động lại vừa kích động, nói: “Vậy là Dược Vương đại nhân còn sống hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu.

Người lớn tuổi nhất trong ngục giam số 0 chính là sư phụ Dược Vương.

“Dược Vương thế mà lại còn sống? Sư tổ còn sống! Ha ha…” Nghe thấy tin tức này, ông Miêu lập tức kích động đến mức huơ chân múa tay.

Ngay sau đó, ông Miêu quỳ xuống trước mặt Diệp Lâm, cung kính hành lê, nói: “Sư thúc tổ, lúc nãy đã đắc tội rồi, xin hãy nhận một bái của tiếu đồ!”

Diệp Lâm xúc động nhận một bái của ông ta rồi nói: “Tôi muốn dừng dây chuyền sản xuất là vì để sản xuất Hỗn Nguyên Đan. Tôi nói đống đan dược của ông đều là rác rưởi có gì sai sao?”

Ông Miêu lắc đầu liên tục: “Không sai không

sai, so với ba loại thuốc thần của Dược Vương Cốc thì đống đan dược mà tôi sản xuất đúng là rác rưởi, khônq đánq nhắc tới!”
 
Chương 567: C567: Nó vọt vào kìa


“Pháo Gia!”

“NÓ chính là quái vật!”

“Nó vọt vào kìa!!!”

Tên chạy chân báo tin nhìn thấy cự mãng lần nữa thì sợ tới mức tè ra quần.

Gã không kịp né tránh, bị thân hình của cự mãng nghiền áp, chết trong đống đố nát.

Hiện trường bị đại xà phá hư xong hết rồi, đám người Diệp Lâm mới đi đến.

“Ai là Trịnh Tam Pháo?” Diệp Lâm nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi.

“Tôi đã bảo anh là quỳ đón tôi mà? Nếu không thì tòi sẽ san bằng nơi này!”

Diệp Lâm nói được thì làm được, thật sự san bằng mọi thứ ở nơi đây.

Giờ phút này, hiện trường trở nên yên tĩnh.

Bị đại xà ầm ĩ một trận, không khí vốn dĩ náo nhiệt lập tức biến mất, chỗ nào cũng trở nên đìu hiu.

Sức mạnh nghiền áp của đại xà là một loại lực lượng cực kì khủng bố.

Chỉ có kẻ thân thủ không tệ mới có cơ hội sống sót, đa số người đều chết trong đống hoang


tàn ngay khoảnh khắc kia.

Đám trộm cướp may mắn sổng sót đều thu lại lòng khinh thường với Long Môn, thay vào đó là vừa bất ngờ vừa sợ hãi.

Đương nhiên, bọn họ chủ yếu là sợ hãi con quái vật cự mãng trước mắt kia.

“Con cự mãng kia cũng là của Long Môn hả? Khủng bố quá đi!”

“Không hố là người có thế đánh chết Tọa Sơn Điêu! Quả nhiên là không thể khinh thường!”

“Xem ra hôm nay thế nào cũng sẽ có một trận ác chiến!”

Mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu. Nhưng khi đối mặt với con cự mãng kia, ai cũng có vẻ có lòng không có sức.

Không thế không nói, áp lực đến từ cự mãng thật sự là rất mạnh.

“Trịnh Tam Pháo!”

“Long Vương đại nhân nhà chúng tôi tới rồi!”

Hoàng Tiềm bước lên quát lớn tiếng với Trịnh Tam Pháo.

Lúc này, Trịnh Tam Pháo cũng đang nhìn chằm chằm đám người Diệp Lâm. Tuy đây mới là lần đầu gặp mặt, nhưng anh ta cũng đã cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, giống như mình

đã là kẻ thua cuộc trong tay đối phương vậy.


Chưa chiến đã sợ?

Trịnh Tam Pháo lắc mạnh đầu, thu hồi suy nghĩ hoang đường kia.


Thay vì nói là đám người Long Môn, chi bằng nói là con cự mãng kia gây ra sự uy hiếp nhiều hơn.

Trịnh Tam Pháo quan sát con cự mãng, rồi không nhịn được giật mình, thật sự là nó cứ như thành tinh vậy, cho dù là trong phim cũng chưa thấy một con quái vật lớn như thế.

Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Long Môn có thế lôi ra một con quái vật khủng bổ như thế.

“Nó là trụ cột của Long Môn các người hả?” Trịnh Tam Pháo chỉ vào con cự mãng kia: “Đúng là lợi hại!”

“Nó hả… Nó chỉ là thú cưng của tôi thôi!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Nó chưa đạt đến mức làm trụ cột Long Môn!”

Trịnh Tam Pháo bĩu môi, thầm nghĩ cậu cứ nói khoác đi, cả một đường đi đám các người đi đều dựa vào con cự mãng kia mở đường, nơi đi qua đều là một đám ô hợp mới vừa thu phục, có ai dám ngăn cản nó?

Trịnh Tam Pháo cho rằng nếu không có cự

mãng mở đường thì đám người Long Môn đã chết trong bãi mìn dưới chân núi rồi.

Trình Tam Pháo nói tiếp: “Cậu có thể đánh chết Tọa Sơn Điêu, chứng tỏ cậu cũng có đủ thực lực. Vậy cậu có muốn gia nhập chúng tôi không?”

“Chỉ cần Long Môn các cậu chịu quy phục thì tôi có thế cho cậu xếp thứ hai!”

“Hơn nữa, tôi có thể xóa bỏ toàn bộ ân oán trước đây, đồng thời đảm bảo núi Trường Bạch sẽ không truy cứu trách nhiệm về việc cậu giết chết Tọa Sơn Điêu!”

Trịnh Tam Pháo mời Diệp Lâm, đương nhiên cũng là vì nể mặt con cự mãng kia.

Anh ta muốn mượn sức đám người Diệp Lâm, sau đó tìm cơ hội hiến con cự mãng kia cho đám phong chủ núi Trường Bạch.

Một con quái vật như thế, dù là muốn thuần dưỡng thành thú trông núi hay là muốn luyện đan chế dược đều được.
 
Chương 567: C567: Nó vọt vào kìa


“Pháo Gia!”

“NÓ chính là quái vật!”

“Nó vọt vào kìa!!!”

Tên chạy chân báo tin nhìn thấy cự mãng lần nữa thì sợ tới mức tè ra quần.

Gã không kịp né tránh, bị thân hình của cự mãng nghiền áp, chết trong đống đố nát.

Hiện trường bị đại xà phá hư xong hết rồi, đám người Diệp Lâm mới đi đến.

“Ai là Trịnh Tam Pháo?” Diệp Lâm nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi.

“Tôi đã bảo anh là quỳ đón tôi mà? Nếu không thì tòi sẽ san bằng nơi này!”

Diệp Lâm nói được thì làm được, thật sự san bằng mọi thứ ở nơi đây.

Giờ phút này, hiện trường trở nên yên tĩnh.

Bị đại xà ầm ĩ một trận, không khí vốn dĩ náo nhiệt lập tức biến mất, chỗ nào cũng trở nên đìu hiu.

Sức mạnh nghiền áp của đại xà là một loại lực lượng cực kì khủng bố.

Chỉ có kẻ thân thủ không tệ mới có cơ hội sống sót, đa số người đều chết trong đống hoang


tàn ngay khoảnh khắc kia.

Đám trộm cướp may mắn sổng sót đều thu lại lòng khinh thường với Long Môn, thay vào đó là vừa bất ngờ vừa sợ hãi.

Đương nhiên, bọn họ chủ yếu là sợ hãi con quái vật cự mãng trước mắt kia.

“Con cự mãng kia cũng là của Long Môn hả? Khủng bố quá đi!”

“Không hố là người có thế đánh chết Tọa Sơn Điêu! Quả nhiên là không thể khinh thường!”

“Xem ra hôm nay thế nào cũng sẽ có một trận ác chiến!”

Mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu. Nhưng khi đối mặt với con cự mãng kia, ai cũng có vẻ có lòng không có sức.

Không thế không nói, áp lực đến từ cự mãng thật sự là rất mạnh.

“Trịnh Tam Pháo!”

“Long Vương đại nhân nhà chúng tôi tới rồi!”

Hoàng Tiềm bước lên quát lớn tiếng với Trịnh Tam Pháo.

Lúc này, Trịnh Tam Pháo cũng đang nhìn chằm chằm đám người Diệp Lâm. Tuy đây mới là lần đầu gặp mặt, nhưng anh ta cũng đã cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, giống như mình

đã là kẻ thua cuộc trong tay đối phương vậy.


Chưa chiến đã sợ?

Trịnh Tam Pháo lắc mạnh đầu, thu hồi suy nghĩ hoang đường kia.


Thay vì nói là đám người Long Môn, chi bằng nói là con cự mãng kia gây ra sự uy hiếp nhiều hơn.

Trịnh Tam Pháo quan sát con cự mãng, rồi không nhịn được giật mình, thật sự là nó cứ như thành tinh vậy, cho dù là trong phim cũng chưa thấy một con quái vật lớn như thế.

Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Long Môn có thế lôi ra một con quái vật khủng bổ như thế.

“Nó là trụ cột của Long Môn các người hả?” Trịnh Tam Pháo chỉ vào con cự mãng kia: “Đúng là lợi hại!”

“Nó hả… Nó chỉ là thú cưng của tôi thôi!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Nó chưa đạt đến mức làm trụ cột Long Môn!”

Trịnh Tam Pháo bĩu môi, thầm nghĩ cậu cứ nói khoác đi, cả một đường đi đám các người đi đều dựa vào con cự mãng kia mở đường, nơi đi qua đều là một đám ô hợp mới vừa thu phục, có ai dám ngăn cản nó?

Trịnh Tam Pháo cho rằng nếu không có cự

mãng mở đường thì đám người Long Môn đã chết trong bãi mìn dưới chân núi rồi.

Trình Tam Pháo nói tiếp: “Cậu có thể đánh chết Tọa Sơn Điêu, chứng tỏ cậu cũng có đủ thực lực. Vậy cậu có muốn gia nhập chúng tôi không?”

“Chỉ cần Long Môn các cậu chịu quy phục thì tôi có thế cho cậu xếp thứ hai!”

“Hơn nữa, tôi có thể xóa bỏ toàn bộ ân oán trước đây, đồng thời đảm bảo núi Trường Bạch sẽ không truy cứu trách nhiệm về việc cậu giết chết Tọa Sơn Điêu!”

Trịnh Tam Pháo mời Diệp Lâm, đương nhiên cũng là vì nể mặt con cự mãng kia.

Anh ta muốn mượn sức đám người Diệp Lâm, sau đó tìm cơ hội hiến con cự mãng kia cho đám phong chủ núi Trường Bạch.

Một con quái vật như thế, dù là muốn thuần dưỡng thành thú trông núi hay là muốn luyện đan chế dược đều được.
 
Chương 568: C568: Thằng nhãi kia kiêu ngạo quá đi


Thấy Trịnh Tam Pháo chính thức gửi lời mời cho Diệp Lâm, thậm chí còn hứa hẹn cho vị trí thứ hai.

Điều này khiến cho đám người đến nương nhờ, thậm chí là đến vì vị trí thứ hai mơ hồ có chút khó chịu.

Có điều, bọn họ tự xét Ịại mình, cũng biết mình không phải là đối thủ của chủ nhân Long Môn.

Một đám liều mạng bọn họ tụ tập quanh Trịnh Tam Pháo, tổ chức lại thế lực ngầm Phụng Thiên, đều phải dựa vào thực lực đế phân cao thấp.

Đám người Diệp Lâm mới đến đây, tuy rằng lúc nãy gây ‘âm ĩ một trận, nhưng mà người ta đúng là có thực lực, còn bày ra át chủ bài nữa.

Để người ta ngồi ở vị trí thứ hai cũng là hợp tình hợp lý, không ai dám tranh giành.

“Chúc mừng anh Pháo lại có thêm một mãnh tướng!”

“Này, nhãi ranh, anh Pháo đã cho mày ngồi ở vị trí thứ hai rồi, mày còn không mau lại chào anh Pháo một tiếng, sau này mọi người đều là người một nhà!”

Đám trộm cướp còn sót lại tụ tập bên nhau

lần nữa.

Bọn họ thậm chí cảm thấy Diệp Lâm đến đây gây chuyện chính là vì nâng cao giá trị con người.

Bây giờ được vị trí thứ hai, dưới một người, trên vạn người, chắc là đã thấy đủ rồi?

“Ha ha…”


Không ngờ rằng Diệp Lâm lại cười lạnh một tiếng.

“Đứng thứ hai?”

“Cho hỏi vị trí thứ nhất là của ai vậy?”

Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, thầm nói: Đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi hay sao?

Trịnh Tam Pháo nhíu mày, nói: “Đương nhiên là tôi rồi!”

“Sao hả? Chẳng lẽ cậu định tranh vị trí thứ nhất với tồi hả? Ha ha…”

Trịnh Tam Pháo cười lạnh lùng, từ từ rút vũ khí trong tay áo ra.

“Tôi là chủ của Long Môn, cũng là Long Vương ngầm của cửu châu, sao có thể tranh đoạt vị trí chủ nhân của một nơi nhỏ nhoi thế này với anh?”

“VỊ trí thứ nhất cũng được, hay là thứ hai cũng thế, tôi đều chướng mắt. Muốn tôi hạ mình làm việc dưới tay anh hả? Đúng là mơ mộng hão

huyền!”

Lời nói của Diệp Lâm chọc giận hết mọi người ở đây.

Ai cũng không ngờ Diệp Lâm lại không biết điều như thế!


Thậm chí còn nói năng lổ mãng là chướng mắt cả vị trí thứ nhất!

Anh ta cho rằng mình đánh chết một tên Tọa Sơn Điêu là vô địch thiên hạ đấy hả?

“Thằng nhãi kia kiêu ngạo quá đi!”

“Thật sự là không coi chúng ta ra gì!”

“Anh Pháo, đánh anh ta một trận để cho anh ta biết sự lợi hại của chúng ta!”

Mọi người như cùng chung kẻ địch, giận dữ mà nhìn Diệp Lâm.

Trong đó có khá nhiều người coi việc đánh chết Diệp Lâm là một cơ hội để mình leo lên.

“Mạnh miệng thật đấy!” Trịnh Tam Pháo cười lạnh châm chọc: “Chủ của Long Môn? Long Vương của cửu châu? Ha ha… Cậu cho rằng Long Môn của hiện giờ còn là Long Môn của trước đây đấy hả?”

“Nếu lão Long Vương vẫn còn sổng thì chắc là tôi sẽ nể mặt Long Môn các người ba phần!”

“Nhưng mà hiện nay Long Mòn đã sụp đổ

lâu rồi! Một thằng nhãi ranh như cậu cũng dám nói bậy nói bạ trước mặt tôi hả?”

“Tôi là cổ võ giả, còn không dám tự nhận mình là vương của cửu Châu, thì cậu xứng chắc?”

Dứt lời, Trịnh Tam Pháo vung chùy băng sáng chói lóa trong tay mình lên.

“Đừng tưởng rằng cậu có thế đánh chết Tọa Sơn Điêu nghĩa là cậu vò địch thiên hạ, rồi không coi cổ võ giả núi Trường Bạch bọn tôi ra gì!”

“Nói thật cho cậu biết, Tọa Sơn Điêu chỉ là một con chó do núi Trường Bạch chúng tôi nuôi dưỡng, cũng là kẻ yếu nhất trong chín núi chúng tôi, bất cứ một cố võ giả nào cũng có thể đánh thắng anh ta!”

“Nếu cậu không biết tự lượng sức mình, thì hôm nay tôi sẽ để cho cậu thấy sự lợi hại thật sự của cố võ qiả núi Trườnq Bạch chúnq tôi!”
 
Chương 568: C568: Thằng nhãi kia kiêu ngạo quá đi


Thấy Trịnh Tam Pháo chính thức gửi lời mời cho Diệp Lâm, thậm chí còn hứa hẹn cho vị trí thứ hai.

Điều này khiến cho đám người đến nương nhờ, thậm chí là đến vì vị trí thứ hai mơ hồ có chút khó chịu.

Có điều, bọn họ tự xét Ịại mình, cũng biết mình không phải là đối thủ của chủ nhân Long Môn.

Một đám liều mạng bọn họ tụ tập quanh Trịnh Tam Pháo, tổ chức lại thế lực ngầm Phụng Thiên, đều phải dựa vào thực lực đế phân cao thấp.

Đám người Diệp Lâm mới đến đây, tuy rằng lúc nãy gây ‘âm ĩ một trận, nhưng mà người ta đúng là có thực lực, còn bày ra át chủ bài nữa.

Để người ta ngồi ở vị trí thứ hai cũng là hợp tình hợp lý, không ai dám tranh giành.

“Chúc mừng anh Pháo lại có thêm một mãnh tướng!”

“Này, nhãi ranh, anh Pháo đã cho mày ngồi ở vị trí thứ hai rồi, mày còn không mau lại chào anh Pháo một tiếng, sau này mọi người đều là người một nhà!”

Đám trộm cướp còn sót lại tụ tập bên nhau

lần nữa.

Bọn họ thậm chí cảm thấy Diệp Lâm đến đây gây chuyện chính là vì nâng cao giá trị con người.

Bây giờ được vị trí thứ hai, dưới một người, trên vạn người, chắc là đã thấy đủ rồi?

“Ha ha…”


Không ngờ rằng Diệp Lâm lại cười lạnh một tiếng.

“Đứng thứ hai?”

“Cho hỏi vị trí thứ nhất là của ai vậy?”

Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, thầm nói: Đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi hay sao?

Trịnh Tam Pháo nhíu mày, nói: “Đương nhiên là tôi rồi!”

“Sao hả? Chẳng lẽ cậu định tranh vị trí thứ nhất với tồi hả? Ha ha…”

Trịnh Tam Pháo cười lạnh lùng, từ từ rút vũ khí trong tay áo ra.

“Tôi là chủ của Long Môn, cũng là Long Vương ngầm của cửu châu, sao có thể tranh đoạt vị trí chủ nhân của một nơi nhỏ nhoi thế này với anh?”

“VỊ trí thứ nhất cũng được, hay là thứ hai cũng thế, tôi đều chướng mắt. Muốn tôi hạ mình làm việc dưới tay anh hả? Đúng là mơ mộng hão

huyền!”

Lời nói của Diệp Lâm chọc giận hết mọi người ở đây.

Ai cũng không ngờ Diệp Lâm lại không biết điều như thế!


Thậm chí còn nói năng lổ mãng là chướng mắt cả vị trí thứ nhất!

Anh ta cho rằng mình đánh chết một tên Tọa Sơn Điêu là vô địch thiên hạ đấy hả?

“Thằng nhãi kia kiêu ngạo quá đi!”

“Thật sự là không coi chúng ta ra gì!”

“Anh Pháo, đánh anh ta một trận để cho anh ta biết sự lợi hại của chúng ta!”

Mọi người như cùng chung kẻ địch, giận dữ mà nhìn Diệp Lâm.

Trong đó có khá nhiều người coi việc đánh chết Diệp Lâm là một cơ hội để mình leo lên.

“Mạnh miệng thật đấy!” Trịnh Tam Pháo cười lạnh châm chọc: “Chủ của Long Môn? Long Vương của cửu châu? Ha ha… Cậu cho rằng Long Môn của hiện giờ còn là Long Môn của trước đây đấy hả?”

“Nếu lão Long Vương vẫn còn sổng thì chắc là tôi sẽ nể mặt Long Môn các người ba phần!”

“Nhưng mà hiện nay Long Mòn đã sụp đổ

lâu rồi! Một thằng nhãi ranh như cậu cũng dám nói bậy nói bạ trước mặt tôi hả?”

“Tôi là cổ võ giả, còn không dám tự nhận mình là vương của cửu Châu, thì cậu xứng chắc?”

Dứt lời, Trịnh Tam Pháo vung chùy băng sáng chói lóa trong tay mình lên.

“Đừng tưởng rằng cậu có thế đánh chết Tọa Sơn Điêu nghĩa là cậu vò địch thiên hạ, rồi không coi cổ võ giả núi Trường Bạch bọn tôi ra gì!”

“Nói thật cho cậu biết, Tọa Sơn Điêu chỉ là một con chó do núi Trường Bạch chúng tôi nuôi dưỡng, cũng là kẻ yếu nhất trong chín núi chúng tôi, bất cứ một cố võ giả nào cũng có thể đánh thắng anh ta!”

“Nếu cậu không biết tự lượng sức mình, thì hôm nay tôi sẽ để cho cậu thấy sự lợi hại thật sự của cố võ qiả núi Trườnq Bạch chúnq tôi!”
 
Chương 539: C539: Thiên hạ không bệnh tật


Thấy cảnh ông Miêu mới vừa dùng năng lực và thân phận của mình lên mặt với Diệp Lâm, lúc này lại mở miệng gọi sư thúc tổ và quỳ xuống đất…

Một tin tức chấn động khác là Diệp Lâm chính là đồ đệ của Dược Vương!

“Trời ạ! Đúng là khó tin mà! Theo tôi biết thì Dược Vương trong truyền thuyết chính là cao nhân thế hệ ông nội tôi!”

“Nếu Dược Vương có thế sống đến bây giờ, thì chắc cũng hai ba trăm tuổi rồi? Đúng là Bành Tổ chuyến thế đây mà!”

“Ông Miêu là truyền nhân của Dược Vương Cốc, chắc là sẽ không nhận sai! Không ngờ tân gia chủ của chúng ta lại là đồ đệ của Dược Vương Cốc! Xem ra là cậu ta có thể dẫn dắt toàn tộc chúng ta nâng cao một bước!”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Sau khi biết thêm một thân phận của Diệp Lâm, người nhà họ Trương đều kính sợ Diệp Lâm hơn nữa, ai nấy cũng khát khao về một tương lai hoàn toàn mới.

“Thảo nào y thuật của sư phụ lại cao siêu đến thế! Hóa ra là đệ tử của Dược Vương!”

Chỉ có Hoàng Tiềm là vừa bất ngờ vừa khó hiểu, thầm nghĩ: Long Vương đại nhân là đồ đệ


của lão Long Vương cơ mà? Sao lại thành đồ đệ của Dược Vương rồi?

Rốt cuộc thì Long Vương đại nhân có bao nhiêu sư phụ vậy?

“Đứng lên đi!” Diệp Lâm nói.

“Cảm ơn sư thúc tổ!” ông Miêu bò dậy từ trên mặt đất, vội vàng sắp xếp: “Mau làm theo lời của sư thúc tổ, dừng hết các dây chuyền sản xuất của Tế Thế Đường để sửa sang lại!”

Diệp Lâm lấy giấy bút ra ghi nhanh ý tưởng của mình.

Mọi thứ về kế hoạch và thiết bị trong suy nghĩ của anh đều được ghi rõ ràng lên giấy.

Tuy rằng anh vẽ tay, nhưng hiệu ứng khi vẽ lại giống như là dùng công cụ chuyên nghiệp trên máy tính đế vẽ.

“Sư thúc tổ ghê gớm quá đi!” ông Miêu đứng bên cạnh xem mà rất là giật mình.

Sau khi vẽ xong toàn bộ dây chuyền sản xuất, Diệp Lâm đưa bản vẽ cho ông Miêu.

Diệp Lâm vốn định đi tìm một nơi xây nhà xưởng, bây giờ thì có sẵn rồi, đỡ phải tốn sức lực và thời gian.

“Ông hãy dựa theo bản vẽ của tôi để quy hoạch lại dây chuyền sản xuất.” Diệp Lâm dặn dò: “Cần phải cải tiến và nâng cấp toàn bộ cơ sở sản xuất!”

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

“Sửa hết hả?” Nghe vậy, ông Miêu giật mình hỏi: “Chẳng lẽ sau này sẽ dùng hết năm cơ sở sản xuất và các dây chuyền sản xuất đi sản xuất Hỗn Nguyên Đan?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu: “Dốc hết sức đi sản xuất Hổn Nguyên Đan, sau đó tung ra thị trường!”


Nghe vậy, ông Miêu lập tức thay đối sắc mặt, vội vàng nhắc nhở: “Sư thúc tố, cậu có biết làm như vậy có ý nghĩa gì không?”

“Đó chính là Hỗn Nguyên Đan có thế chữa mọi bệnh đấy!”

Ông Miêu vốn cho rằng Diệp Lâm nhiều lắm là sửa một cơ sở sản xuất để sản xuất một ít Hỗn Nguyên Đan, đầu cơ kiếm lợi, cung cấp riêng cho một bộ phận người.

Ông ta tuyệt đối không ngờ Diệp Lâm lại muốn dùng toàn bộ dây chuyền sản xuất để sản xuất Hỗn Nguyên Đan, lại còn muốn mở rộng khắp thị trường.

Nếu làm vậy thì chẳng phải là lật đố thế cục dược phấm hiện nay hay sao?

Đây sẽ là một sự thay đổi lớn đối với toàn bộ xã hội, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ!

“Đúng vậy! Tôi muốn làm như thế đấy!”

Diệp Lâm đứng dậy, ngạo nghễ nói.

“Đây cũng là ý của sư phụ Dược Vương!”

“Mở rộng Hỗn Nguyên Đan, làm cho thiên hạ không bệnh!”


Thiên hạ không bệnh!

Đây chính là lý tưởng cao nhất của người bác sĩ.

Chỉ là ở trong hiện thực là rất khó đế làm được.

Rào cản cần vượt qua đầu tiên chính là con người.

Thiên hạ nhốn nháo chỉ vì lợi ích.

Chỉ cần ngành y tế vẫn còn có lợi nhuận, thì sẽ không có ai chịu từ bỏ.

Huống chi, Diệp Lâm làm như vậy chẳng khác gì lũng đoạn thị trường, một người có lợi, thiên hạ không đường đi.

“Sư thúc tổ, cậu cũng biết là sẽ rất khó khăn để làm như vậy, đúng không?” ông Miêu buồn râu nói: “Ngay cả Dược Vương đại nhân cũng không làm được nữa mà!”

“Vậy nên ông ấy mới giao phương thuốc cho tôi, đế tôi tiếp tục hoàn thành hoài bão lớn lao mà năm xưa ông ấy không thế hoàn thành!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom