Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1209


Chương 1209


Lần này Giản Ngọc không định nghe lời Tô Lam.


“Hai chúng ta ở cùng nhau, cộng thêm WING vẫn tốt hơn một mình anh chứ?”


“Không, em sai rồi, một mình anh vào sẽ an toàn hơn. Anh lớn lên trong rừng, gặp phải chuyện thông thường anh vẫn có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà em…”


Ý của Giản Ngọc không thể rõ ràng hơn được nữa, cũng tức là Tô Lam sẽ trở thành gánh nặng của anh ta.


“Anh Ngọc, anh yên tâm đi! Em tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu! Anh đừng bỏ lại em một mình, chúng ta đều đã đi suốt chặng đường rồi, bây giờ anh mới muốn bỏ rơi em à?”


Giản Ngọc nhẹ nhàng day đầu mày, “Không phải anh muốn bỏ rơi em mà là lo cho sự an toàn của em.”


“Nhưng anh nghĩ xem, anh bảo em ở lại ngôi làng này cũng chưa chắc sẽ an toàn, chúng ta cũng không quen biết người nào ở đây cả, em lại là con gái, anh vừa đi có thể em sẽ mất đi tất cả sự che chở.”


Những lời nói của Tô Lam cũng nhắc nhở Giản Ngọc, anh ta không thể bỏ lại cô như vậy được.


Đây là một đất nước xa lạ, họ không hiểu mọi thứ về con người ở đây.


“Thôi được rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị vào rừng.”


Lúc này Tô Lam mới mỉm cười, “Vậy thì em đi ngủ trước đây, anh Ngọc ngủ ngon.”


Nhưng trời còn chưa sáng, Giản Ngọc đã lặng lẽ đi ra ngoài rồi, anh ta không đánh thức Tô Lam, cũng không mang theo WING.


Anh ta đã chuẩn bị trước rồi, dùng con dao đã được ngâm trong máu sói, cũng mang theo sợi dây chuyền răng sói, thậm chí mang cả súng nữa.


Bóng tối vẫn bao trùm khu rừng này, mọi thứ vô cùng yên tĩnh, sự yên tĩnh này càng giống một sự im lặng chết chóc hơn.


Giản Ngọc từng bước đi vào trong rừng theo sự chỉ dẫn của ông cụ trong làng.


Trên thực tế, ngay cả người của ngôi làng gần đó cũng không có ai thật sự vào trong lãnh địa này, bởi vì những người đã từng vào đó đều đã chết rồi.


Ông cụ trong làng đã từng đi vào một lần, ông ấy may mắn vì chưa vào sâu trong rừng, miễn cưỡng nhặt lại được một cái mạng.


Đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh sột soạt, Giản Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một khối nhung trắng.


“Ra đây đi!”


Tô Lam ló đầu ra khỏi sau thân cây, cô còn dắt theo WING, cô lè lưỡi với Giản Ngọc.


“Em biết ngày là anh sẽ nhân lúc em ngủ liền rời đi mà, anh Ngọc, là đàn ông mà anh lại nói lời không giữ lời!”


Tô Lam thảo phạt trước.


“Tô Lam, anh thực sự không muốn em mạo hiểm, anh tin rằng với sự thông minh của em vẫn có thể đối phó với con người, cùng nhau vào rừng không bằng em ở lại trong làng sẽ càng an toàn hơn.”


“Em biết anh nghĩ như vậy, cho nên em ngủ không sâu giấc là vì muốn đi theo anh, bây giờ chúng ta đã vào rừng rồi, vậy thì đi thôi.”


Giản Ngọc cũng hết cách với Tô Lam, nếu đã vào rồi thì chỉ đành đi thẳng về phía trước thôi, đã không còn đường quay đầu nữa rồi.


Trong rừng sâu, tất cả mọi người đã thức giấc, chuẩn bị cho đám cưới long trọng.


Trời vừa sáng, Quan Triều Viễn đã bị gọi dậy giục mặc quần áo chú rể rồi.
 
Chương 1210


Chương 1210


Anh miễn cưỡng mặc bộ vest trắng vào và bắt đầu bận rộn chuẩn bị trước đám cưới


Đám cưới của ma cà rồng diễn ra vào buổi trưa, thứ nhất là vì sau khi kết thúc sẽ ồn ào cả buổi chiều, buổi tối còn có tiệc và chọc phá cô dâu chú rể trong đêm tân hôn.


Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên đã bận rộn chào hỏi khách rồi, so với lần đính hôn trước, gia tộc Butt có nhiều người đến hơn.


Gia tộc Butt rất coi trọng cuộc liên hôn này, lại cộng thêm việc Daisy là con gái út trong gia đình, rất được cưng chiều nên tất cả các thành viên của gia tộc Butt đều tới.


Toàn bộ hôn lễ được tổ chức theo hình thức của phương Tây, dù sao thì gia tộc Butt cũng là một tộc phương Tây.


Daisy đang trang điểm trong phòng, mấy chị em gái của cô ta đang trò chuyện bên cạnh.


“Daisy, chị thật có phúc! Chú rể của chị thật đẹp trai!” Vienne đứng bên cạnh khen ngợi.


“Đương nhiên rồi! Khi anh ấy vừa mới sinh ra, chị đã biết sau này lớn lên anh ấy sẽ rất đẹp trai! Quả nhiên bị chị đoán trúng rồi!”


Daisy nhướng mày, trên mắt tràn đầy vẻ đắc ý.


Trong thế giới của ma cà rồng, một người đàn ông đẹp tuyệt phẩm như Quan Triều Viễn thực sự rất hiếm.


“Em lại thấy em trai của chú rể rất đẹp trai! Nhìn rất tuấn tú, trong sáng, em rất thích.” Lucy ở bên cạnh nói.


“Nghe nói đó là ma cà rồng mới của nhà họ Ôn, trông rất ngây thơ, cũng rất đẹp trai đấy!” Vienne cũng nhanh chóng phụ họa.


“Nếu hai đứa có ý với cậu ấy thì đợi sau khi đám cưới của chị kết thúc, chị có thể làm mối cho hai đứa.” Daisy cười nói.


“Được ạ, vậy chúng ta nói trước rồi đấy nhé!” Lucy chủ động không nhường nhịn gì.


Daisy trang điểm và mặc váy cưới xong, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cộng thêm cách trang điểm cô dâu cũng vô cùng hoàn hảo.


Chiếc váy cưới cúp ngực càng làm tôn lên dáng người hoàn hảo của cô ta.


“Trời ơi, Daisy, chị thật xinh đẹp, em cũng muốn kết hôn rồi.” Vienne bắt đầu ngưỡng mộ.


“Yên tâm đi, lập tức sẽ đến lượt em thôi.”


Đúng lúc này có người đến gõ cửa, Lucy ra mở cửa thì vừa hay nhìn thấy Tô Kiêm Mặc.


Tô Kiêm Mặc là phù rể của ngày hôm nay, cậu cũng mặc một bộ vest trắng, đây là lần đầu tiên cậu mặc vest, không quen chút nào.


Nhưng cậu mặc vest trông còn đẹp trai hơn, nhất là bộ vest trắng này.


Khi nhìn thấy Tô Kiêm Mặc, Lucy lập tức sáng mắt.


“Hôn lễ có thể bắt đầu được chưa?” Tô Kiêm Mặc lịch sự hỏi.


“Cô dâu đã sẵn sàng rồi, hôn lễ có thể bắt đầu.” Lucy ngại ngùng đáp lại.


“Vậy thì bắt đầu đi, bên ngoài đã chuẩn bị xong rồi.”


Trong tiếng nhạc cưới sôi động, Daisy mặc bộ váy cưới màu trắng khoác tay Quan Triều Viễn chậm rãi đi trên thảm đỏ.


Thảm đỏ này là một thảm đỏ thực sự, bên trên được trải một lớp cánh hoa hồng dày đặc, những cánh hoa đủ màu sắc không ngừng rơi từ trên trời xuống.


Tất cả khách mời đều đứng dậy vỗ tay.
 
Chương 1211


Chương 1211


Daisy nở nụ cười hạnh phúc đón nhận lời chúc phúc của mọi người, nhưng Quan Triều Viễn thì không có biểu cảm gì.


Cuối cùng họ cũng bước đến trung tâm của sân khấu, người chủ trì hôn lễ là một người chú của gia tộc Butt, khi còn sống ông là một linh mục.


“Anh Quan Triều Viễn, xin hãy nhìn người vợ xinh đẹp của anh, anh có đồng ý bao dung mọi thứ của cô ấy không? Có thể cô ấy sẽ bướng bỉnh, có thể sẽ ham chơi, có thể sẽ cáu giận, anh có đồng ý dùng tính mạng của mình để bao dung cô ấy không?”


“Tôi đồng ý.” Quan Triều Viễn lạnh lùng đáp.


“Cô Daisy, xin hãy nhìn người chồng đẹp trai của cô, một ngày nào đó anh ấy sẽ già đi, có thể sẽ ốm đau bệnh tật, cô có đồng ý chăm sóc anh ấy cả đời không?”


“Tôi đồng ý.”


Daisy cũng trả lời không chút do dự.


“Được, vậy tôi xin hỏi mọi người ở đây, có ai dị nghị hoặc phản đối cuộc hôn nhân này không?”


“Tôi phản đối!”


Một giọng nói rõ ràng và chắc chắn lọt vào tai mọi người.


Mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.


Chỉ thấy một cô gái trên người dính đầy bùn, trên mặt còn dính máu và một người đàn ông mặc áo khoác màu xám, bên cạnh hai người còn có một con chó Alaska đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.


Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Lam, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu Mục Chỉ Huyên.


Quan Triều Viễn trên sân khấu cũng giật mình, vô thức buông tay Daisy ra.


“Tô Lam…”


Cả người anh đờ ra, hoàn toàn không ngờ được rằng Tô Lam lại xuất hiện ở nơi này, thậm chí anh còn tưởng rằng mình bị ảo giác, tay chân tê dại không cử động được.


Mọi người đều ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra, bao gồm linh mục trên sân khấu.


Hỏi xem có ai tại hội trường phản đối cuộc hôn nhân này hay không chỉ là hình thức mà thôi, thông thường sẽ không có ai phản đối, linh mục đã chủ trì nhiều hôn lễ như vậy, đây là lần đầu tiên hội trường có người nói phản đối.


Giản Ngọc liếc nhìn xung quanh rồi lặng lẽ cầm lấy con dao găm, đầy cảnh giác, bởi vì trong mắt anh ta tất cả những người này đều là ma cà rồng.


Tô Lam cũng nhìn những người này, khi nhìn thấy Tô Kiêm Mặc bên cạnh Quan Triều Viễn, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng chuyển tầm mắt.


“Thưa cô, cô nói cô phản đối cuộc hôn nhân này, cô có thể nói lý do của mình được không?” Cuối cùng linh mục cũng nói.


“Đương nhiên, bởi vì Quan Triều Viễn đã kết hôn rồi, mà tôi mới là vợ hợp pháp của anh ấy, hơn nữa, tôi đã mang thai con của anh ấy rồi.”


Tô Lam mỉm cười và đặt tay lên bụng dưới của mình.


Tất cả mọi người trong hội trường còn kinh ngạc hơn.


“Ông Quan, rốt cuộc chuyện này là sao? Đây là khách mà ông mời tới à? Tôi hy vọng ông có thể đưa ra lời giải thích!” Người của gia tộc Butt đã không thể ngồi yên được nữa.
 
Chương 1212


Chương 1212


Quan Hạo tiến lên một bước, Mục Chỉ Huyên lập tức nắm lấy cổ tay của ông ấy.


Quan Hạo nhìn vợ mình, giọng điệu của Mục Chỉ Huyên rất chắc chắn.


“Đúng là cô ấy đã mang thai rồi, vừa nãy em đã nhìn thấy, anh không ngăn được đâu.”


Quan Hạo đương nhiên hiểu ý của Mục Chỉ Huyên, rất có thể bà đã đoán trước được tương lai của cô gái này và Quan Triều Viễn rồi, thậm chí là con của họ sau này.


Đột nhiên một người nào đó trong đám đông chỉ vào con chó Alaska và nói: “Nó… nó… không phải là chó, là một con sói, là một con sói trắng!”


Tất cả ma cà rồng có mặt tại hội trường đều trở nên lo lắng, dù sao thì sói trắng cũng là điểm yếu chí mạng, họ sợ nhất chính là sói trắng!


“Họ là con người, tôi ngửi thấy mùi máu của họ!” Một ma cà rồng đột nhiên chỉ vào Tô Lam và Giản Ngọc.


“Ông Quan, rốt cuộc ông định làm gì? Trong đám cưới của con trai ông, những vị khách mà ông mời lại mang theo sói trắng! Là muốn giết chúng tôi sao?”


Tất cả ma cà rồng này đều hoảng sợ và lần lượt chỉ trích Quan Hạo.


Tô Lam và Giản Ngọc nhìn nhau.


Tô Lam nắm chặt sợi dây thừng của WING trong tay.


“Chúng tôi đúng là con người, để bảo vệ bản thân, chúng tôi không thể không đưa ra hạ sách này, chỉ cần mấy người không làm hại chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không để nó làm hại mấy người.” Giản Ngọc dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn toàn bộ hội trường.


Cả hai người đều mang dây chuyền răng sói, ma cà rồng đương nhiên không dám tùy tiện tiếp cận.


Quan Hạo cuối cùng cũng đứng ra, “Đây là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, thật ngại quá, đã khiến cho mọi người sợ hãi rồi, hôn lễ ngày hôm nay kết thúc tại đây, chúng tôi có chút việc nhà cần phải xử lý.”


Các vị khách mời đều đồng loạt nhìn nhau, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.


Quan Triều Viễn nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Lam, vừa rồi anh còn chưa kịp phản ứng lại.


“Anh còn tưởng rằng đang nằm mơ chứ, Tô Lam, có thật là em không?”


“Là em.”


Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam vào lòng, cho đến khi ôm cô vào lòng anh mới cảm thấy tất cả đều là thật.


“Tốt quá rồi, thật sự là em, Tô Lam, thật sự là em!”


Mục Chỉ Huyên lập tức nhờ vài người bạn đến giúp làm yên lòng khách, khách mời của Love Valley đều trở về nhà của mình, còn gia tộc Butt được Quan Hạo mời đến một căn biệt thự khác.


Đám cưới vốn đang sôi động bỗng trở nên náo loạn, sau đó lại trở nên yên ắng.


Quan Triều Viễn hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, trực tiếp dẫn Tô Lỵ về phòng của anh.


Anh phấn khích đến mức không biết phải làm gì, cứ nhìn vào khuôn mặt của Tô Lam.


Trên mặt Tô Lam có vết máu, Quan Triều Viễn nhẹ nhàng vuốt ve.


“Đau không? Sao lại bị như vậy?’


“Bị cành cây quệt phải, không có gì to tát cả.”


Mặc dù Tô Lam chỉ miêu tả qua loa thôi, nhưng có trời mới biết ba ngày nay cô và Giản Ngọc đã trải qua những gì.
 
Chương 1213


Chương 1213


Thoát khỏi cõi chết không còn đủ để khái quát những gì họ đã trải qua nữa rồi.


Hai người em nhìn anh, anh nhìn em, thế mà lại không có nhiều lời muốn nói, đã hơn hai tháng không gặp nhau rồi, có lẽ là có quá nhiều lời muốn nói nên không biết phải nói gì trước.


“Em thật sự có thai rồi à?” Quan Triều Viễn đột nhiên nói một câu.


“Đúng vậy, anh sắp làm bố rồi.” Tô Lam nhìn đôi mắt không khỏi trở nên ẩm ướt của Quan Triều Viễn.


“Anh sắp làm bố rồi, anh thật sự sắp làm bố rồi!” Ánh mắt Quan Triều Viễn dán vào bụng Tô Lam, đưa tay sờ sờ, “Nhưng mà…”


Nụ cười trên mặt anh đột nhiên biến mất.


Khi biết tin Tô Lam mang thai, phản ứng đầu tiên của anh đương nhiên rất phấn khích, nhưng khi nghĩ đến bản thân…


Tô Lam cầm tay Quan Triều Viễn đặt trên bụng dưới của mình, “Đã ba tháng rồi, em biết anh đang nghĩ gì, nếu như đứa bé đến rồi thì chúng ta sẽ chấp nhận nó, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa, được không?”


“Được, anh chấp nhận nó!” Quan Triều Viễn gật đầu lia lịa như một đứa trẻ, một lần nữa ôm Tô Lỵ vào lòng.


“Tô Lam, anh rất nhớ em, vô cùng vô cùng nhớ em.”


“Em cũng vậy…”


Nghĩ đến quãng thời gian đau khổ đã trải qua trong quá khứ, nước mắt Tô Lam lại trào ra.


Hơn hai tháng qua giống như một khảo nghiệm sinh tử, lúc đầu cô còn tưởng rằng Quan Triều Viễn thật sự đã chết rồi, hận không thể đi theo Quan Triều Viễn, sau đó đưa bé này đột nhiên tới.


Lúc đó, cô mới bắt đầu nhen nhóm hi vọng sống, sau đó cô biết Quan Triều Viễn vẫn chưa chết, lao vào hành trình đi tìm anh, lại là thập tử nhất sinh.


May là cô đã kiên trì được.


May là cô vẫn còn sống.


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng hôn lên mắt Tô Lam, hôn lên những giọt nước mắt của cô.


Anh biết rằng mình có lỗi với Tô Lam, anh lại khiến cô khóc.


Nhưng khi hôn lên từng giọt nước mắt của Tô Lam, anh đã thầm thề rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ để Tô Lam rơi nước mắt nữa.


“Tô Lam, xin lỗi em, là anh không tốt.”


Môi của Quan Triều Viễn áp lên môi Tô Lam, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.


Hơn hai tháng qua, không biết bao nhiêu lần anh hôn cô trong mơ, bây giờ cuối cùng giờ anh cũng hôn cô thật rồi.


Tô Lam vừa khóc vừa tiếp nhận nụ hôn của Quan Triều Viễn, cô nào phải chưa từng ôm hôn anh trong mơ chứ?


Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam, hận không thể ôm cô vào trong cơ thể mình.


Anh điên cuồng hôn lên môi cô, không thể dừng lại.


Quan Triều Viễn vẫn mút môi Tô Lam thật mạnh, giống như có hôn bao nhiêu cũng không đủ.


Tô Lam cũng không từ chối, chỉ phối hợp với nụ hôn của anh.


“Chị!” Một giọng nói không hoà hợp vang lên ngoài cửa.
 
Chương 1214


Chương 1214


Tô Lam lập tức ngừng lại, dù Quan Triều Viễn không muốn ngừng nhưng vì Tô Lam đã ngừng rồi nên anh mới tiếc nuối rời môi Tô Lam.


“Anh biết ngay mà!”


Hiển nhiên Quan Triều Viễn rất không phục.


“Em nói vài câu với thằng bé trước đã.”


Đương nhiên Tô Lam biết Quan Triều Viễn đang nghĩ gì, cô đành phải an ủi anh trước, dù sao đã lâu lắm rồi cô và Tô Kiêm Mặc không gặp nhau.


Quan Triều Viễn hôn lên môi Tô Lam thật mạnh rồi mới mở cửa ra.


Tô Kiêm Mặc lập tức phấn khích vọt vào: “Chị ơi, tốt quá, em còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp chị nữa!”


Quan Triều Viễn nhìn ánh mắt của Tô Lam, ánh mắt của Tô Lam đang dán lên người Tô Kiêm Mặc, biết mình không tranh nổi nên anh cũng biết điều ra khỏi phòng.


Giản Ngọc đang ngồi trong phòng khách, Wing ngoan ngoãn ngồi bên chân anh ta, một số chỗ thuốc nhuộm đã bị phai nên không ra ngô ra khoai gì cả.


“Tôi nói này Giản Ngọc, lúc tôi đi đã dặn anh thế nào? Sao anh lại đưa Tô Lam đến đây? Anh có biết nơi này nguy hiểm đến nhường nào không? Hơn nữa, nơi này xa như vậy, sao anh lại đưa cô ấy đến đây? Cô ấy đang mang thai đó, chẳng lẽ anh không biết à?”


Quan Triều Viễn bắt đầu ra quân hỏi tội, trách Giản Ngọc một trận.


Nghe những lời trách móc của anh, Giản Ngọc chỉ từ từ tựa vào sofa, bắt chéo chân.


“Tô Lam không thèm để ý đến cậu, cậu đừng tức rồi đổ hết lên người tôi.”


Giản Ngọc đã nhìn thấu hết rồi.


“Tôi… Tôi đang hỏi anh đó, anh trả lời nhanh lên đi, sao hai người đến được đây?”


“Đi thuyền đến, đi suốt một tháng trời, sau đó đến được đây, tốn thêm nửa tháng nữa.”


“Cái gì? Anh để Tô Lam đi thuyền, anh có biết Tô Lam bị say sóng không vậy?” Quan Triều Viễn càng sốt ruột giẫm chân.


“Sau khi tôi đưa cô ấy lên thuyền mới phát hiện cô ấy bị say sóng, đi thuyền là an toàn nhất rồi. Bởi vì cô ấy mang thai, thử nghĩ xem nếu chúng tôi đi đường đất liền, thế sẽ cực đến nhường nào.”


Giản Ngọc thật sự không muốn tranh luận với người đàn ông trước mặt nhưng anh ta cũng đang rất chán, thế thì đấu võ mồm với anh vậy.


“Anh không nên đưa cô ấy đến đây, cô ấy có thai, lỡ như đứa con trong bụng có sơ xuất gì thì sao! Anh đền cho tôi à?”


Giản Ngọc duỗi hai tay ra nhún vai: “Tôi rất sẵn sàng cống hiến.”


“Anh…” Giản Ngọc làm Quan Triều Viễn tức thật rồi.


Anh đi vòng quanh sofa hai vòng rồi quay lại trước mặt Giản Ngọc.


“Anh gan thật đấy! Chẳng phải tôi đã nói với anh là đợi Tô Lam đỡ hơn thì hãy sống thật tốt với cô ấy à? Anh đưa cô ấy đến đây như vậy, nguy hiểm quá!”


Quan Triều Viễn vẫn không chịu bỏ qua, hẳn là anh nên cảm ơn Giản Ngọc đã đưa Tô Lam đến đây nhưng vừa nghĩ đến những gian khổ và nguy hiểm mà Tô Lam phải chịu, anh không cảm ơn nổi.


“Quan Triều Viễn, nếu tôi là cậu, điều mà bây giờ tôi muốn hỏi không phải là tại sao lại đưa Tô Lam đến đây, mà sẽ chất vấn trong khoảng thời gian cậu không ở đây, giữa tôi và Tô Lam đã xảy ra chuyện gì.”


Giản Ngọc hất cằm với Quan Triều Viễn, ra vẻ cực kỳ đắc chí.
 
Chương 1215


Chương 1215


Quan Triều Viễn trợn to mắt, tuýp đàn ông tính chiếm hữu cực lớn như anh ngửi thấy thái độ thù địch trên người của Giản Ngọc.


“Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”


“Chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải nên làm theo kịch bản của cậu à? Tôi nhớ chính cậu đã đau khổ cầu xin tôi ở lại chăm sóc Tô Lam, cũng chính cậu nói muốn tôi và Tô Lam ở bên nhau, sinh một đứa con với cô ấy.”


Giản Ngọc phát hiện trêu Quan Triều Viễn cũng thú vị lắm, quan trọng là người có chỉ số IQ cực cao như Quan Triều Viễn lại dễ lừa đến vậy!


Lầu dưới đang đấu khẩu, cảnh tượng ở lầu trên thì ấm áp hơn nhiều.


Tô Lam nhẹ nhàng giơ tay xoa mặt Tô Kiêm Mặc, da cậu lạnh, sau đó từ từ dịch xuống chỗ tim cậu.


Không có nhịp tim.


Tô Kiêm Mặc nắm lấy tay của Tô Lam: “Chị, em xin lỗi, thật ra em nên nói cho chị biết.”


“Vậy tại sao em lại không nói với chị, em có biết là chị buồn lắm không?”


“Vì bác trai đã nói với em rằng một khi biến thành ma cà rồng thì không nên liên hệ với những người lúc trước nữa, làm vậy cũng là bảo vệ chính bản thân em. Với chị mà nói, cứ ngỡ em đã chết sẽ tốt hơn, thực tế em cũng đã chết thật rồi.”


Tô Kiêm Mặc vẫn cười tươi như ánh mặt trời.


“Chị, bây giờ em chỉ đang tồn tại bằng một cách khác mà thôi.”


“Vậy em đã quen với thân phận mới của mình chưa?”


Về việc Tô Kiêm Mặc biến thành ma cà rồng, Tô Lam cũng thấy vui và yên tâm. Dù sao lúc còn sống, Tô Kiêm Mặc đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, biến thành ma cà rồng, ít nhất cậu vẫn có thể nhìn thấy thế giới này.


“Ừm, lúc bắt đầu em cứ không kiểm soát được mình, muốn cắn người nên bác trai đưa em đến một nơi rất xa để em kiểm soát dục vọng của mình. Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, lúc trước em không thể nói cho chị biết, cũng sợ sẽ làm hại đến chị.”


Tô Lam vui mừng gật đầu: “Vậy thì tốt, em vui là được.”


“Chị, bây giờ em đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi, em có thể biến mất ngay trước mặt chị chỉ trong nháy mắt, thậm chí có thể tay không giết một con sư tử! Hơn nữa không cần phải lo tim mình sẽ đau!”


Hiển nhiên Tô Kiêm Mặc phấn khích cực kỳ, lập tức báo cáo tình hình của mình cho Tô Lam.


“Có điều…” Tô Kiêm Mặc cúi đầu xuống: “Chúng ta vẫn không thể gặp nhau thường xuyên, cũng có lẽ là không nên gặp nhau. Bác trai nói, loài người có cuộc sống của loài người, ma cà rồng có cuộc sống của ma cà rồng. Nếu em tiếp tục dây dưa với những người lúc còn sống, cuối cùng chúng ta sẽ là người đau khổ.”


“Kiêm Mặc, chỉ cần được nhìn thấy em là chị đã thấy vui lắm rồi. Sau này em sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới, em cứ sống thật tốt là được, đừng nhớ đến chị.”


Khi Tô Lam và Tô Kiêm Mặc bước từ trên lầu xuống, Quan Triều Viễn và Giản Ngọc trong phòng khách vẫn đang đấu dữ dội!


Thậm chí họ đã bắt đầu thảo luận đến vấn đề đứa con trong bụng Tô Lam là của ai!


“Tôi nói cho anh biết Giản Ngọc, nếu tôi mà biết đứa con trong bụng là của anh, tôi nhất định sẽ giết anh!” Quan Triều Viễn gào lên với Giản Ngọc.


“Cậu như vậy lạ lắm đấy, chính cậu bảo tôi ở bên cạnh Tô Lam, bảo chúng tôi sinh một đứa con. Bây giờ nếu đứa trẻ là của tôi thì cậu lại muốn giết tôi, cậu thế này chẳng phải tự mâu thuẫn sao?”
 
Chương 1216


Chương 1216


Giản Ngọc vẫn thong dong nhìn Quan Triều Viễn đang giẫm chân liên tục.


“Chẳng phải tại tôi không còn cách nào khác à? Tôi không ngờ con người anh lại vô liêm sỉ thừa nước đục thả câu đến vậy, có phải anh ép Tô Lam không? Anh nói cho tôi biết đi, chắc chắn là anh ép Tô Lam! Tô Lam không thể làm chuyện thế này được!”


Trông Quan Triều Viễn giống như phải tra ra sự thật cho bằng được.


“Nếu cậu tin tưởng Tô Lam đến vậy thì tại sao cậu còn nghi ngờ đứa con trong bụng cô ấy là của ai?” Giản Ngọc càng thấy buồn cười hơn.


“Tôi?” Quan Triều Viễn cũng cảm thấy mình nói năng hơi mâu thuẫn.


Giản Ngọc thấy Tô Lam đã xuống rồi, lập tức nói: “Tô Lam, em biết không? Bây giờ người đàn ông này đang nghi ngờ đứa con trong bụng em là của anh!”


Từ cuộc nói chuyện của Giản Ngọc và Quan Triều Viễn, Tô Lam cũng đoán được một vài chi tiết.


“Anh không có!” Quan Triều Viễn vừa nghe Giản Ngọc nói thế với Tô Lam, lập tức bối rối.


Anh có thể giằng co với Giản Ngọc nhưng tuyệt đối không thể để Tô Lam biết chuyện này.


“Anh rể, anh cũng vô lý quá rồi đó? Nếu chị em và anh Ngọc có gì thật thì cần gì phải chịu nhiều trắc trở chỉ để chạy đến đây tìm anh?”


Đến Tô Kiêm Mặc cũng không chấp nhận được.


Tô Lam thì lại bình tĩnh hơn nhiều.


“Tô Lam, em nhất định phải tin anh, anh tuyệt đối không hề nghi ngờ, anh chỉ đang cãi nhau với anh ta mà thôi, anh ta cứ dẫn dắt để anh hiểu lầm đứa con trong bụng em là của anh ta!”


“Cho nên anh tin luôn à?” Tô Lam khoanh tay như đang dò xét.


“Đương nhiên anh không tin rồi!” Quan Triều Viễn lập tức tỏ vẻ trung thành.


“Nếu cậu đã không tin thì ban nãy cậu tranh luận với tôi nhiều vậy làm gì?” Giản Ngọc lập tức chém một đao.


“Giản Ngọc! Anh đừng có mà quá đáng! Khó khăn lắm tôi mới được đoàn tụ với Tô Lam, anh lại làm chúng tôi cãi nhau, anh đang có âm mưu gì?” Quan Triều Viễn lại chĩa mũi dùi về phía Giản Ngọc.


“Tôi có âm mưu gì? Chuyện hai người thì liên quan gì đến tôi? Tôi đưa Tô Lam đến đây, nửa tháng nay Tô Lam chịu khổ nhiều như vậy, vậy mà cậu lại nghi ngờ Tô Lam?”


“Anh anh anh…” Giản Ngọc làm Quan Triều Viễn tức muốn hộc máu.


Trong lúc họ đang tranh luận, Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên đã về.


Quan Triều Viễn lập tức bước đến trước mặt Tô Lam, thì thầm: “Bố mẹ anh về rồi, giữ thể diện cho anh nha.”


Nói xong anh lập tức nắm tay Tô Lam, bước đến trước mặt Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên: “Bố, mẹ, giới thiệu với hai người, đây là Tô Lam – vợ con.”


Khoảnh khắc khi Tô Lam gặp Mục Chỉ Huyên, cô chợt cảm giác như sấm sét giữa trời quang.


Thần tượng của cô lại là mẹ chồng cô?


Hơn nữa mẹ chồng còn cực kỳ trẻ?


Năm đó Mục Chỉ Huyên rút lui khỏi giới giải trí khi mới ngoài ba mươi, từ đó về sau không thấy xuất hiện nữa.


Lúc đó mọi người đồn đoán rất nhiều, có người nói Mục Chỉ Huyên lấy đại gia nào đó, có người nói Mục Chỉ Huyên đi tu, thậm chí còn có người nói Mục Chỉ Huyên tự tử.


Nhưng tất cả những thứ đó đều là đồn đoán, không có bất kỳ kết luận nào.
 
Chương 1217


Chương 1217


Khi Mục Chỉ Huyên đứng trước mặt Tô Lam, Tô Lam nhìn gương mặt vẫn trẻ trung và đôi mắt xanh lam của bà, cô hiểu ra mọi chuyện.


Chắc hẳn năm đó Mục Chỉ Huyên yêu ma cà rồng, sau đó mang thai Quan Triều Viễn, không may qua đời khi sinh con nên mới được Quan Hạo biến thành ma cà rồng.


“Có phải ngơ ngác rồi đúng không? Thần tượng của em tự dưng biến thành mẹ chồng em, hơn nữa còn trẻ đến vậy?”


Quan Triều Viễn vừa nhìn thoáng qua là biết suy nghĩ trong lòng Tô Lam, dù sao lúc trước Tô Lam đã từng nói Mục Chỉ Huyên là thần tượng của cô vài lần rồi.


Đối diện với thần tượng của mình, Tô Lam hơi căng thẳng.


“Mẹ, Tô Lam là fan của mẹ đó.”


Mục Chỉ Huyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Lam: “Chúng ta đã từng gặp nhau.”


“Hả?” Tô Lam ngỡ ngàng, hoàn toàn chưa gặp bao giờ mà!


“Quên nói với em, mẹ anh là nhà tiên tri, bà ấy đã từng tiên đoán chuyện của em, em còn nhớ lần trước em gặp chuyện ở sân bay không? Là mẹ anh báo với anh đó, bởi vì bà ấy đã tiên đoán được, thế nên anh mới đi cứu em.”


Quan Triều Viễn vội vàng giải thích thay Mục Chỉ Huyên.


“Không những lần đó, mẹ đã tiên đoán chuyện của con vài lần rồi.” Ánh mắt Mục Chỉ Huyên nhìn xuống bụng Tô Lam: “Dưỡng thai cho tốt nhé, cái thai này sẽ rất vất vả.”


Tô Lam gật đầu ngại ngùng: “Dạ mẹ.”


“Tiểu Viễn, mọi người đều mệt hết cả rồi, đưa Tô Lam đi nghỉ ngơi đi, con bé đi đường cũng vất vả.”


Quan Hạo thì không nói gì, đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ, Mục Chỉ Huyên theo sau.


Điều này làm Tô Lam thấy hơi gượng.


“Em đừng quan tâm đến bố anh, bố anh là vậy đấy, ông ấy là ông già cổ hủ, sống được mấy trăm năm rồi.”


“Hình như ông ấy không thích em lắm?”


“Anh thích em là được rồi, mẹ anh thích em là được rồi. Mẹ anh đã thích em thì ông ấy cũng sẽ thích em thôi, ông ấy bị mẹ anh quản lý dữ lắm!”


Quan Triều Viễn vạch trần bố mình không hề do dự.


Trong phòng ngủ, Quan Hạo ngồi trên giường, sắc mặt hơi nghiêm túc, Mục Chỉ Huyên bước sang ngồi cạnh ông ấy.


“Em thấy được thật à?”


“Em thấy được, không phải vì giải vây cho Tiểu Viễn đâu, mà là em thấy thật. Chúng ta không thể ngăn cản họ cho nên bây giờ phải nghĩ xem làm thế nào để xoa dịu gia tộc Butt.”


Mục Chỉ Huyên cũng hơi lo lắng, dù sao hôn lễ đã bàn bạc xong rồi nhưng bây giờ lại bị huỷ, gia tộc Butt là gia tộc có tiếng tăm, sao có thể để yên như vậy được?


“Huyên Huyên, ý em là Tiểu Viễn sẽ ở bên cô gái đó à?”


Quan Hạo vẫn hơi không tin nổi, ông ấy nhìn thẳng vào mắt Mục Chỉ Huyên giống như muốn quan sát cho thật kỹ.


Ông ấy hiểu vợ mình, vợ rất yêu thương con trai và chỉ có một mình bà ấy biết tiên đoán.


“Đương nhiên, bọn trẻ sẽ có hai đứa con, anh không tin em à?”
 
Chương 1218


Chương 1218


“Nhưng chẳng phải lúc trước em nói cô gái đó sẽ giết Tiểu Viễn à?”


“Không, em chỉ nói là có thể thôi, bởi vì trong bức ảnh mà em tiên đoán được, đúng là cô gái đó cầm nanh sói chĩa vào Tiểu Viễn nhưng sau đó thì không có nữa, nên em nghĩ chắc cô ta sẽ không giết Tiểu Viễn, huống chi bây giờ cô ta đang có thai.”


“Có thai thì thế nào? Lỡ như sau này cô ta muốn giết thằng bé thì sao?”


“Không đâu, em cũng là phụ nữ, con cái là tử huyệt của phụ nữ. Nếu không phải vì lúc trước em đã mang thai Tiểu Viễn thì sợ rằng em sẽ không nhất quyết đi theo anh đâu.”


Mục Chỉ Huyên nhìn Quan Hạo với ánh mắt trìu mến: “Tác thành cho bọn trẻ đi, với Tiểu Viễn mà nói, mặc dù như vậy sẽ hơi đau khổ một chút nhưng đây cũng là kết cục tốt nhất.”


“Để anh nghĩ xem phải trả lời với gia tộc Butt thế nào.”


“Được, vậy anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi, có khách nên em đi chào hỏi chút.”


Mục Chỉ Huyên lại xuống lầu, Quan Triều Viễn và Tô Lam đã về phòng ngủ rồi, Giản Ngọc và Tô Kiêm Mặc đang ngồi trên sofa.


“Kiêm Mặc, em không nên đến gần Wing thì hơn, nó không biết em, bây giờ em là ma cà rồng, lỡ như nó cắn em bị thương thì sao?”


Giản Ngọc vẫn xích Wing lại.


“Anh Ngọc, dọc đường hai người vất vả lắm đúng không?”


“Anh vẫn ổn, quan trọng là chị em cứ nôn hết cả quãng đường, bây giờ cô ấy đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ, là lúc nôn nhiều nhất. Anh thấy cô ấy cực đến vậy nên không thể để Quan Triều Viễn hời thế được.”


Khoé môi trái của Giản Ngọc khẽ cong trông rất ranh.


“Cho nên anh cố tình nói khích anh rể em? Chiêu này cao tay thật đấy! Chắc hẳn bây giờ anh ấy đang giải thích với chị em!”


Hai người đều rất mong chờ xem Quan Triều Viễn sẽ giải thích với Tô Lam thế nào.


“Cậu Giản.” Mục Chỉ Huyên đứng sau sofa.


Giản Ngọc lập tức đứng dậy gật đầu với Mục Chỉ Huyên.


“Đi đường vất vả rồi, bây giờ tôi dẫn cậu đến phòng cho khách nghỉ ngơi một lúc.”


“Vậy phiền bà.”


Mục Chỉ Huyên dẫn Giản Ngọc đến phòng cho khách: “Tạm thời cậu cứ ở đỡ nhé.”


“Bà Ôn không cần phải khách sáo.”


“Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi.” Khoảnh khắc Mục Chỉ Huyên xoay người đi, bà thấy ký hiệu trên cổ Giản Ngọc.


Đó là một ký hiệu màu đỏ, trông giống như ngọn lửa đang cháy hừng hực.


Giản Ngọc xoay người lại thì phát hiện Mục Chỉ Huyên đang nhìn cổ mình chằm chằm.


“Bà Ôn, có việc gì nữa không?”


“Không có gì.” Mục Chỉ Huyên cười tỏ vẻ xin lỗi rồi lập tức ra khỏi phòng ngay.


Trong một căn phòng khác, quả nhiên giống hệt với dự đoán của Giản Ngọc và Tô Kiêm Mặc.


Quan Triều Viễn đang ra sức giải thích.


“Tô Lam, em nhất định phải tin anh, sao anh có thể nghi ngờ đứa con trong bụng em không phải của anh chứ? Em bất chấp cả nguy hiểm tính mạng để đến tìm anh mà, sao anh lại nghi ngờ đứa con trong bụng em? Giản Ngọc muốn chia rẽ đôi ta!”
 
Chương 1219


Chương 1219


Tô Lam ngồi trên giường Quan Triều Viễn, trông như em cứ im lặng nhìn anh vậy đó.


“Tô Lam, chẳng lẽ em tin lời Giản Ngọc thật à?”


“Lúc em xuống thì nghe hai người đang thảo luận vấn đề này, em không có lý do gì để không tin anh ấy cả.” Giọng Tô Lam cực kỳ lạnh nhạt.


“Sao em lại tin anh ta mà không tin anh? Anh mới là chồng em!”


Quan Triều Viễn lập tức sốt ruột, mới đây mà hai người này đã tin nhau đến vậy rồi hả?


“Nhưng chính tai em nghe thấy mà, em không tin anh ấy cũng chẳng tin anh, em chỉ tin tai của em thôi.” Tô Lam nhún vai.


“Anh ta cứ dụ anh theo hướng đó, anh ta cố ý mà, anh ta muốn chia rẽ, ban nãy anh đã nói rồi! Anh phải giải thích thế nào thì em mới chịu tin anh?”


Quan Triều Viễn chỉ thiếu nước quỳ xuống với Tô Lam, khó khăn lắm mới được ở bên nhau mà lại cãi nhau vì vấn đề này.


“Anh ấy dụ anh là anh rơi vào bẫy của anh ấy à? Anh thông minh thế mà lại bị anh ấy lừa hả? Trừ phi lòng anh có chuyện mờ ám!”


“Anh không có thật mà, anh oan muốn chết! Rốt cuộc mục đích của Giản Ngọc là gì? Có phải anh ta đưa em đến đây là để em mất niềm tin vào anh, sau đó hoàn toàn chiếm được em không?”


Tô Lam nhịn không được trợn mắt lên trời: “Sao anh không viết tiểu thuyết đi?”


“Sao anh…”


“Trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy!”


“Tô Lam! Em phải tin anh!”


“Được rồi được rồi, bản thân em tự biết chuyện gì mà.”


“Em biết chuyện gì?” Sao Quan Triều Viễn lại thấy hơi không tin nhỉ?


“Lòng nghi ngờ của anh quá nặng! Đụng đến chuyện tình cảm là IQ của anh tuột dốc không phanh! Anh Ngọc cố tình chọc giận anh, bởi vì suốt quãng đường em quá vất vả nên anh ấy không muốn anh được hời thôi! Anh bị anh ấy lừa thật rồi!”


Quan Triều Viễn lập tức bước đến trước mặt Tô Lam: “Vậy nếu em đã biết thì đừng giận nữa.”


“Em sẽ không giận anh vì chuyện này, nhưng em sẽ giận anh vì chuyện khác, còn việc tại sao em lại giận thì đợi mình về nhà sẽ tính sổ sau.”


Tô Lam vẫn rất lý trí, bây giờ tình hình bên này rất phức tạp, nhóm ma cà rồng đó không dễ dây vào, nếu cô muốn đưa Quan Triều Viễn đi, sợ rằng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.


Rõ ràng Quan Triều Viễn cảm nhận được Tô Lam đang đợi thời cơ để tính sổ, cho nên anh nhân cơ hội này tranh thủ dập lửa.


“Tô Lam, anh biết em tốt nhất mà, chắc chắn em sẽ không giận anh đâu.”


“Anh đừng có giở trò này với em!”


“Được rồi, em đã đi một chặng đường dài rồi, ngủ đi, anh ngồi kế bên trông em.”


Tô Lam cũng mệt thật, khu rừng này quá rộng, sơ ý chút là lạc đường ngay, cô và Giản Ngọc đã đi nhầm đường rất nhiều.


“Nếu em ngủ, anh không được đi nhé.”


Quan Triều Viễn cảm nhận rõ bàn tay đang nắm lấy tay mình của Tô Lam hơi run.
 
Chương 1220


Chương 1220


Anh lập tức đặt tay còn lại lên tay của Tô Lam: “Yên tâm đi, anh ngồi ở mép giường trông em, một bước không rời.”


“Anh có biết mấy ngày nay, mỗi lần mở mắt ra không thấy anh đâu, em đã buồn đến mức nào không?”


“Sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ luôn nắm tay và ngủ cùng em, được không?”


Lúc này Tô Lam mới yên tâm nằm lên giường, Quan Triều Viễn đi lấy ít thuốc lại đây.


“Anh xử lý vết thương trên mặt em trước đã.”


Vết thương trên mặt không nghiêm trọng lắm, chỉ bị cành cây quệt mà thôi, vết thương rất nông.


“Không cần bôi thuốc, vết thương nhỏ nên không sao đâu, bây giờ em mang thai rồi, không thể dùng thuốc tuỳ tiện được.”


Quan Triều Viễn nhìn chai thuốc trong tay, anh cũng không chắc nên đành phải đặt lại chỗ cũ.


Tô Lam nghiêng người, phát hiện gần mình có thứ gì đó, cô lấy tay sờ thì thấy là điện thoại của Quan Triều Viễn.


Ấn nút, màn hình sáng lên, màn hình khoá là ảnh của cô, Tô Lam nhớ bức ảnh này chụp lúc đi du lịch.


Điện thoại này là điện thoại lúc trước của Quan Triều Viễn, password là sinh nhật của Tô Lam nên Tô Lam bấm là mở được ngay.


Điều làm cô bất ngờ là điện thoại không có gì ngoài album chứa đầy ảnh và video của cô.


Thảo nào lúc đi du lịch anh lại chụp cô nhiều như vậy, thì ra là chuẩn bị cho chuyện này.


Tô Lam chỉ thấy đau lòng, chắc chắn anh cũng trằn trọc và nhớ cô cả đêm.


Quan Triều Viễn vội vàng lấy điện thoại lại: “Đừng xem nữa, ngủ đi.”


Tô Lam nhắm mắt nắm chặt tay Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn không buông ra thật, anh cứ ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn Tô Lam.


Tay anh chỉ mới nhúc nhích nhẹ thôi là thấy Tô Lam nhíu mày.


Chắc cô đã rất lo việc thức dậy sẽ không thấy anh đúng không?


Những ngày tháng đó, Tô Lam đã sống thế nào?


Nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn chỉ thấy lòng mình đau nhói.


Mà bên kia, Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên đã bắt đầu bàn cách giải quyết.


“Chồng à, anh định trả lời gia tộc Butt thế nào vậy?”


“Chỉ có thể nói thật thôi, thì nói thật ra Tiểu Viễn đã kết hôn rồi, vốn dĩ không có gì nhưng tự nhiên có con nên đành phải huỷ buổi hôn lễ này. Anh sẽ xin lỗi gia tộc Butt.”


Bây giờ Quan Hạo cũng không còn cách nào khác, dù sao chuyện này xảy ra ngay trong hôn lễ, họ cũng không thể nói dối được.


“Nhưng em nghĩ với tính tình của gia tộc Butt, họ sẽ không bỏ qua như vậy đâu, liệu ông ta có trả thù chúng ta không? Liệu Tiểu Viễn và Tô Lam có gặp nguy hiểm gì không?” Mục Chỉ Huyên hơi lo lắng.


“Nơi này là địa bàn của anh, tuy gia tộc Butt lợi hại nhưng người của chúng ta ai nấy đều có tài nghệ, chắc họ sẽ xem xét đến chuyện này.”


“Nhưng lỡ như họ thẹn quá hoá giận thì sao? Từ trước đến nay người của Love Valley đều yêu hoà bình, mặc dù mọi người sẵn sàng giúp chúng ta nhưng chúng ta cũng không thể để họ sa vào chiến tranh.”


Mục Chỉ Huyên muốn tiên đoán chuyện này nhưng bà tiên đoán không được.


“Sẽ không đâu, họ không dám làm bậy.”
 
Chương 1221


Chương 1221


“Tại sao? Anh tự tin vậy à? Gia tộc Butt nổi tiếng là gia tộc không dễ ức hiếp, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”


“Em nghĩ tại sao họ lại muốn Tiểu Viễn kết hôn với Daisy? Em nghĩ chỉ vì Daisy thích Tiểu Viễn thật à?”


Khi Mục Chỉ Huyên nghe câu này, bỗng nhiên hiểu ra, ban đầu họ chỉ muốn tìm một gia tộc có thể che chở cho Quan Triều Viễn.


Trong cuộc liên hôn này, họ có mục đích nhưng còn gia tộc Butt thì sao?


“Trong truyền thuyết, ngày ma cà rồng biến thành ma cà rồng sẽ có một năng lực đặc biệt nhưng cũng có ma cà rồng không có năng lực này. Ma cà rồng như thế trông có vẻ yếu ớt nhưng trên thực tế, họ mới là ma cà rồng mạnh nhất, bởi vì năng lực của họ chỉ xuất hiện trong tình huống đặc biệt.”


Mục Chỉ Huyên chăm chú nghe chồng mình nói.


“Hơn nữa năng lực này có tính huỷ diệt, đáng sợ cực kỳ!”


“Tiểu Viễn không có năng lực đặc biệt, nhưng đó là vì thằng bé bị phong ấn, không phải ma cà rồng hoàn chỉnh không có nghĩa thằng bé là loại đó.”


“Nhưng dù là ma cà rồng bị phong ấn thì cũng có năng lực đặc biệt, gia tộc Butt muốn liên hôn với chúng ta, thứ nhất là chấm năng lực của anh, thứ hai là chấm năng lực của em, thứ ba là họ đang đặt cửa, họ đang cược Tiểu Viễn.”


Bây giờ Quan Hạo mới nói tình hình thực tế của vụ liên hôn cho Mục Chỉ Huyên nghe.


“Nhưng đây chỉ là đánh cược thôi mà, lỡ như Tiểu Viễn không phải thì sao.”


“Nguyên nhân chính vì rất có thể thằng bé là loại ma cà rồng đó nên gia tộc Butt mới không dám manh động. Họ lo nếu kích phát năng lực đặc biệt của Tiểu Viễn thì không ai có thể chạy thoát được.”


Mục Chỉ Huyên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thế xem ra chắc họ sẽ không gây sự đâu.”


“Cho nên em cứ giao chuyện này cho anh đi, anh sẽ xử lý thật tốt.”


Lúc này Mục Chỉ Huyên mới nở nụ cười lâu rồi mới thấy: “Vậy giờ em đi nấu cơm nhé, chúng ta có con dâu, sắp là ông bà nội rồi.”


Quan Hạo nhìn Mục Chỉ Huyên với ánh mắt đầy cưng chiều: “Em là bà nội trẻ nhất anh từng gặp.”


“Anh cũng là ông nội trẻ nhất em từng gặp.”


Bữa tối, Mục Chỉ Huyên bảo Tô Kiêm Mặc đi gọi Quan Triều Viễn, Tô Lam và Giản Ngọc.


Tô Kiêm Mặc gọi Giản Ngọc trước, sau đó mới đến phòng Quan Triều Viễn.


“Chị, anh rể, ăn cơm thôi!”


Tô Lam vẫn đang ngủ, vẫn nắm tay Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn không dám trả lời, sợ sẽ làm ồn đến Tô Lam nhưng anh lại không nỡ thả tay ra.


“Anh rể, hai người đang làm gì vậy? Lên tiếng đi, ăn cơm này!” Tô Kiêm Mặc nhịn cười, cứ cảm giác hai người đang làm chuyện mờ ám trong phòng.


Quan Triều Viễn trả lời không được mà không trả lời cũng không xong, kết quả là làm Tô Lam thức giấc.


Khoảnh khắc mở mắt ra, thấy Quan Triều Viễn đang ở ngay trước mắt, Tô Lam cũng yên tâm.


“Kiêm Mặc đang gọi chúng ta xuống ăn cơm à? Sao anh lại không trả lời?”


“Anh sợ làm ồn đến em.”


Tô Lam ngồi dậy thấy hai người vẫn đang nắm chặt tay.


“Anh không đi à?”


“Đương nhiên rồi, anh muốn em vừa mở mắt ra là thấy anh ngay.”
 
Chương 1222


Chương 1222


“Được rồi, ăn cơm thôi.”


Trong phòng ăn, Giản Ngọc đã ngồi vào chỗ, Mục Chỉ Huyên đưa chén đũa cho anh ta.


“Cậu Giản, cậu là người vùng nào?” Mục Chỉ Huyên bắt đầu nói chuyện vu vơ với Giản Ngọc.


“Bà Ôn đang hỏi quê của tôi à?” Vì lịch sự nên Giản Ngọc vẫn trả lời.


“Đúng vậy, quê cậu ở đâu?”


“Nhà ở thành phố S.”


“Ồ, vậy năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”


Mặc dù cảm thấy Mục Chỉ Huyên giống đang điều tra hộ khẩu nhưng vì lịch sự nên Giản Ngọc vẫn trả lời.


“Bản thân tôi cũng không rõ nữa.”


“Tại sao lại không rõ? Chẳng lẽ bản thân cậu cũng không biết mình bao nhiêu tuổi?”


“Tôi là trẻ mồ côi.”


Giản Ngọc không hề muốn nhắc đến chuyện này.


“Ngại quá, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Mục Chỉ Huyên vội vàng xin lỗi.


“Không sao.”


Mục Chỉ Huyên còn định hỏi gì đó thì nghe Quan Triều Viễn và Tô Lam đã xuống lầu.


Mọi người đều ngồi vào chỗ.


Quan Triều Viễn nhìn bàn ăn, không hề nể tình gì, nói thẳng với Tô Lam: “Cơm của mẹ anh nấu rất khó ăn, bảo đảm em ăn lần này, suốt đời không bao giờ muốn ăn cơm bà ấy nấu nữa.”


Tô Kiêm Mặc không nhịn nổi, cười “phụt” một tiếng.


Bị con trai vạch trần không thương tiếc, ít nhiều gì Mục Chỉ Huyên cũng thấy ngại.


“Khụ khụ…” Quan Hạo lập tức ho khan.


Quan Triều Viễn nhìn ông ấy: “Bố ho cũng vô dụng thôi, con đang nói sự thật!”


“Ăn cơm đi đừng nói nhảm nữa!” Quan Hạo ghét nhất là có người nói cơm vợ mình nấu khó ăn.


“Cơm mẹ con nấu cũng ngon như cơm bố nấu vậy, nhưng đánh giá của bố không được tính, bố ủng hộ vì tình cảm.” Quan Triều Viễn tiếp tục khen Tô Lam.


“Bố, bố đừng không phục, con nói bố nghe, ngày mai để Tô Lam nấu cho mọi người một bữa, mọi người sẽ biết thế nào là một bữa ăn thực sự.”


Nói đến tay nghề của Tô Lam, Quan Triều Viễn tự hào cực kỳ.


“Chẳng lẽ đánh giá của con thì không ủng hộ vì tình cảm à?” Quan Hạo phản bác ngay.


“Cơm vợ con nấu được mọi người công nhận là ngon, cơm vợ bố nấu chỉ có mình bố thấy ngon!” Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng dám tranh cãi với Quan Hạo.


“Cơm vợ bố nấu mình bố thấy ngon là đủ rồi.”


Lúc Quan Hạo nói câu này, mặt ông ấy vẫn lạnh nhạt như cũ.


Đây là lần đầu tiên Tô Lam được chứng kiến, đàn ông mà cũng cưng vợ mình đến vậy à?


“Chị, chị biết không? Đến đây em mới biết, tính cưng vợ của nhà họ Ôn là gen di truyền.”


Tô Kiêm Mặc lập tức nói chen vào.


“Ai thèm di truyền ông ấy.” Quan Triều Viễn hoàn toàn không phục.


“Được rồi, có chịu ăn chưa?” Mục Chỉ Huyên nhìn Giản Ngọc đứng ngoài cuộc đang nghiêm túc ăn cơm.
 
Chương 1223


Chương 1223


Phải thừa nhận rằng, Giản Ngọc rất lịch sự, mặc dù cơm rất khó ăn nhưng anh ta không nói chữ nào.


Tô Lam ăn muỗng đầu tiên, đúng như những gì Quan Triều Viễn nói, ăn lần này là suốt đời không bao giờ muốn ăn lần thứ hai.


Nhưng cô phải nhịn không được nói ra.


“Mẹ, Tô Lam đang có thai, mẹ nấu cơm dở vậy bảo người ta ăn thế nào?”


Quan Triều Viễn vừa thấy vẻ mặt của Tô Lam là bắt đầu lên án.


“Thằng nhóc này chưa chịu thôi đi à?” Ma đầu cưng vợ Quan Hạo đã online.


“Đương nhiên chưa thôi rồi, bình thường ngược đãi con thì thôi đi! Bây giờ còn ngược đãi cả cháu của hai người! Lỡ như con của chúng con không lớn nổi thì sao?”


Tô Lam lập tức đá chân Quan Triều Viễn dưới gầm bàn, đương nhiên cô biết Quan Triều Viễn muốn tốt cho mình nhưng cũng không nên trách móc mẹ mình như vậy.


“Em đá anh làm gì? Anh nói thật mà!”


“Thích thì ăn, không ăn thì biến!”


Quan Hạo không thể nhịn nổi nữa, dám bắt bẻ vợ ông ấy ngay trước mặt ông ấy!


Mục Chỉ Huyên và Tô Lam nhìn nhau, hai người đều bất lực thật sự.


Người trong cuộc thấy bình thường mà hai người đàn ông này thì cãi nhau.


Bữa cơm kết thúc trong sự ồn ào ầm ĩ.


Mới vừa ăn cơm xong, Quan Triều Viễn lập tức sốt ruột dắt Tô Lam về phòng.


Quan Hạo nhìn hai người: “Sốt ruột vậy à?”


“Năm đó anh chỉ hơn chứ chẳng kém gì đâu, con anh cũng di truyền từ anh chứ ai.” Mục Chỉ Huyên nói.


“Năm đó… anh có hả?” Giọng Quan Hạo nhỏ đi nhiều.


Về phòng ngủ, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.


Quan Triều Viễn ngồi trên giường háo hức nhìn Tô Lam chằm chằm.


Nhìn đến mức Tô Lam rợn tóc gáy.


Cô nhìn sang chỗ khác, bởi vì cô biết mặt mình có vết thương, cộng thêm một tháng rưỡi này phải bôn ba nên không rảnh quan tâm đến việc chăm sóc da.


“Đừng nhìn, em xấu rồi.”


“Ai nói?” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng xoay mặt Tô Lam lại: “Đẹp hơn trước nhiều mà?”


“Mặt bị xước quá trời, da khô hơn trước, vậy mà đẹp à?”


“Đẹp, đẹp lắm, nhìn trăm lần vẫn không chán.”


Tô Lam bặm môi cười: “Miệng ngọt hơn trước nhỉ? Chắc luyện với vợ mới đúng không?”


“Vợ mới?” Bỗng dưng Quan Triều Viễn không kịp hiểu là Tô Lam đang nhắc đến Daisy.


“Là cô dâu hôm nay đấy, người đã đẹp, dáng còn chuẩn, chắc hợp gu anh lắm nhỉ?”


“Gì mà vợ mới! Trong mắt và trong lòng anh chỉ có mình em là vợ thôi, đừng nhắc đến cô ấy nữa!”


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam ngồi lên đùi mình, ôm cả người cô vào lòng.


Ở vị trí này, anh cụp mắt xuống là có thể xuyên qua cổ áo của Tô Lam, nhìn cảnh đẹp bên trong.
 
Chương 1224


Chương 1224


Vốn dĩ Quan Triều Viễn không định làm gì nhưng mới nhìn thoáng qua thôi anh đã nuốt nước bọt.


Tô Lam phát hiện Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm ngực mình, lập tức bịt cổ áo lại.


“Biết ngay anh ôm em lên đây không phải chuyện tốt lành gì!”


“Anh bất cẩn nên thấy thôi! Ôm em vào lòng là vì anh muốn gần em hơn, không phải vì muốn nhìn…”


“Có quỷ mới tin anh!”


“Tô Lam, có phải mang thai rồi nên anh không được động vào em không?”


Tô Lam vòng tay lên cổ Quan Triều Viễn, cúi đầu ngại ngùng.


“Ông trời tốt với anh thật đấy, ba tháng đầu chắc chắn không thể động vào nhưng sau ba tháng là ổn định rồi, anh cẩn thận chút là được.”


“Thật không?” Quan Triều Viễn lập tức phấn khích hẳn lên.


“Anh nhìn anh kìa, ban nãy còn nói không phải… Anh chỉ nghĩ đến chuyện này thôi!”


“Anh đâu có, tại nhắc tới nên anh thuận miệng hỏi thôi mà!” Quan Triều Viễn ghé vào tai Tô Lam: “Anh chỉ có suy nghĩ này với em thôi.”


Mặc dù câu này làm Tô Lam rung rinh rồi nhưng lòng cô vẫn ngất ngây.


“Đúng rồi, sao giường phòng anh nhỏ vậy?” Lúc mới vào Tô Lam đã muốn hỏi rồi nhưng lúc đó mệt quá không hỏi nổi.


Phòng của Quan Triều Viễn không rộng như phòng ở hoa viên Crystal và khu Rainbow, so với phòng bên đó, căn phòng này nhỏ hơn nhiều, đặc biệt là giường.


Tô Lam biết Quan Triều Viễn thích giường to nhưng giường trong căn phòng này chỉ khoảng một mét rưỡi thôi.


“Giường của ma cà rồng không dùng để ngủ, thậm chí bình thường ma cà rồng còn không cần giường. Bởi vì họ không cần ngủ, ma cà rồng mà cần giường, đa số đều để…”


Quan Triều Viễn nói một câu mờ ám bên tai Tô Lam: “Làm tình.”


Nói đến mức làm Tô Lam ngại ngùng.


“Mỗi ngày anh ngủ cũng được mà không ngủ cũng chẳng sao, mà ngủ thì ba bốn tiếng là đủ rồi, cho nên giường không quan trọng đến vậy. Từ lúc ở bên em, anh mới có thói quen mỗi ngày đều ngủ thật lâu.”


Quan Triều Viễn nghịch ngợm nhìn xung quanh: “Nếu em ngại giường này nhỏ quá lăn không thoải mái thì chúng ta lên lầu đi, phòng trên lầu là phòng tân hôn mẹ anh chuẩn bị cho anh, giường đó khá to!”


“Cút đi! Anh bảo em ngủ ở phòng tân hôn của anh và người khác hả?”


Khó khăn lắm Tô Lam mới quên được chuyện này mà bây giờ anh lại nhắc tới nữa.


“Không đi, không đi, anh trêu em thôi mà! Sau này lúc chúng ta kết hôn, anh sẽ chuẩn bị cho em phòng tân hôn rộng và xịn hơn !”


Quan Triều Viễn vội vàng đổi giọng, tiện thể hôn lên mặt Tô Lam.


Hai người nhìn nhau trìu mến, nhìn rồi không nhịn được bắt đầu hôn nhau, mọi thứ cứ diễn ra suôn sẻ như thế.


Lâu rồi không gặp nhau, quá nhiều điều muốn nói nhưng bây giờ lại không muốn nói gì.


Quan Triều Viễn từ từ cọ môi Tô Lam, mặc dù lòng anh rất sốt ruột nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng.


Tay anh đặt lên cúc áo của Tô Lam, cởi từng cúc một.


“Tiểu Viễn!” Giọng Mục Chỉ Huyên vang lên ngoài cửa.


Tô Lam hoảng hốt đẩy Quan Triều Viễn ra, vội vã bắt đầu cài cúc áo lại!
 
Chương 1225


Chương 1225


“Đúng là mẹ ruột! Biết lựa giờ thật đấy!” Không cần nói cũng biết Quan Triều Viễn tức tối đến nhường nào!


Tô Lam cài cúc áo xong, sờ gương mặt đang hơi nóng của mình.


“Tại anh hết, bây giờ mới mấy giờ!”


“Tại anh, tại anh!” Quan Triều Viễn đứng dậy lười biếng mở cửa.


Mục Chỉ Huyên đứng ngoài cửa.


“Gì vậy mẹ? Phá hỏng chuyện tốt của con rồi!” Câu sau hiện rõ giọng điệu trách móc.


“Mẹ biết ngay con không làm chuyện gì tốt lành hết! Con không biết Tô Lam đang mang thai à? Con không biết kiềm chế chút hả! Con nhìn xem con có ra dáng làm bố không?”


Mục Chỉ Huyên nghiêm mặt mắng một trận.


Bà nhìn gương mặt đỏ ửng của Tô Lam là thấy giận sôi máu.


Vốn dĩ cho rằng trời còn sớm, hai đứa đâu đến nỗi này, chắc là sẽ tâm sự, không ngờ lại nhanh như vậy.


“Sao con lại không ra dáng làm bố? Đương nhiên con biết Tô Lam mang thai rồi!”


“Con biết mà còn…”


Có vài câu Mục Chỉ Huyên cũng ngại nói ra: “Đêm nay để Tô Lam lên lầu ngủ, con thì ngủ phòng này, đi, Tô Lam, mẹ dẫn con lên lầu.”


Mục Chỉ Huyên nói rồi nắm tay Tô Lam chuẩn bị lên lầu.


“Mẹ làm gì vậy?” Quan Triều Viễn vội vàng kéo Tô Lam lại, ôm chặt vào lòng mình: “Tụi con không được ngủ chung à?”


“Mẹ không nói hai con không thể ngủ chung, Tô Lam có thai, ít nhất con phải kiềm chế chút chứ! Bôn ba vất vả lâu vậy rồi, mẹ đã nói với bác sĩ Hách là ngày mai đến nhà bà ấy khám thử, trước khi xác định đứa nhỏ không sao thì con không được làm gì cả!”


“Vậy em cũng đâu được tách chúng con ra? Hôm nay con muốn ngủ chung với Tô Lam đấy!”


“Con…” Hôm nay Quan Triều Viễn làm Mục Chỉ Huyên tức muốn chết.


“Con sẽ cố nhịn!” Quan Triều Viễn bất lực nói.


Tô Lam ở bên cạnh không nói câu nào cúi đầu nhịn cười.


“Vậy hai đứa lên lầu ngủ đi, phòng con nhỏ quá.”


“Không đi! Được rồi được rồi, mẹ đừng quan tâm nữa!”


Nói rồi Quan Triều Viễn đẩy Mục Chỉ Huyên ra ngoài.


Quan Triều Viễn lập tức khoá cửa phòng thật kỹ.


Cuối cùng Tô Lam cũng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.


“Em còn cười! Có gì buồn cười đâu? Mẹ anh đến thời kỳ mãn kinh rồi! Càng ngày càng thích lằng nhằng!”


“Em cảm thấy tốt mà!”


Mục Chỉ Huyên về đến phòng ngủ của mình cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, ngồi trên giường, bỗng lòng cảm xúc ngổn ngang.


Quan Hạo bước đến thấy bà là lạ nên hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”


“Anh còn nhớ con trai của chúng ta không?”


“Con trai? Chẳng phải em mới sang phòng thằng bé à?”
 
Chương 1226


Chương 1226


“Không, ý em là đứa kia.”


Nhắc tới người con trai khác của bọn họ, Quan Hạo cũng ngẩn ra, dường như phần ký ức đó đã bị phong ấn trong con sông dài ký ức.


“Thôi, nhiều năm trôi qua rồi, đừng nhắc lại nữa, ngủ sớm đi, mai anh còn phải xử lý gia tộc Butt.”


Mục Chỉ Huyên cũng không nói gì thêm, nằm xuống, bà biết sợ rằng bây giờ Quan Hạo không có thời gian quan tâm đến chuyện này, cứ chờ sau khi xử lý chuyện gia tộc Butt rồi hẵng bàn sau.


Sáng sớm hôm sau, từ sáng sớm Quan Hạo đã đến một căn biệt thự khác thương lượng chuyện đám cưới với gia tộc Butt.


Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Quan Hạo, gia tộc Butt không dám làm gì ở địa bàn của Quan Hạo, cộng thêm họ cũng lo lắng nên đành phải nuốt cơn giận này.


Gia tộc Butt đưa Daisy đang khóc như mưa rời khỏi Love Valley, xem như kết thúc cuộc tranh chấp.


Mục Chỉ Huyên đưa Tô Lam và Quan Triều Viễn đến nhà bác sĩ Hách.


Lúc bác sĩ Hách còn là con người, bà ấy là một bác sĩ nổi tiếng, sau đó lúc sắp chết được Quan Hạo biến thành ma cà rồng.


Bà ấy đam mê y học, sau khi biến thành ma cà rồng cũng không ngừng nghiên cứu y học, trong nhà có đầy đủ đồ dùng y học.


Bác sĩ Hách là một người phụ nữ trung niên cực kỳ thân thiện, tối qua đã gặp Tô Lam trong hôn lễ nên không hề thấy xa lạ.


“Vào đây với cô đi.” Bác sĩ Hách dẫn Tô Lam đến thẳng vào khám.


“Cháu cũng đi nữa!” Quan Triều Viễn không yên tâm nên cũng muốn đi theo.


“Con là đàn ông, đi theo làm gì?” Mục Chỉ Huyên vội vàng kéo Quan Triều Viễn lại.


“Người phụ nữ của con, có gì mà con không được nhìn? Hơn nữa, con muốn gặp bé cưng của con, đây là lần đầu con và bé cưng gặp nhau!”


“Để cậu ấy vào đi, không có việc gì đâu.” Bác sĩ Hách thấy cặp vợ chồng son này mặn nồng như vậy nên cũng cho Quan Triều Viễn vào.


Quan Triều Viễn lập tức vào phòng khám với Tô Lam, để Mục Chỉ Huyên ở ngoài một mình.


Tô Lam nằm lên giường xét nghiệm, cởi quần áo theo yêu cầu của bác sĩ Hách.


Bác sĩ Hách bắt đầu siêu âm cho Tô Lam, Quan Triều Viễn thì cứ nắm tay Tô Lam.


“Em bé rất khoẻ, có điều hơi nhỏ, cháu gầy quá, nên bổ sung nhiều chất dinh dưỡng hơn mới được.”


Bác sĩ Hách vừa quan sát màn hình siêu âm vừa nói với Tô Lam.


“Cháu nôn quá nhiều, ăn gì nôn đấy, không những không tăng cân mà còn sụt nữa.” Tô Lam cũng mong mình tròn trịa hơn.


“Không sao, rất nhiều thai phụ ba tháng đầu cũng vậy.”


Mắt của Quan Triều Viễn cứ nhìn màn hình chằm chằm.


“Em bé của chúng cháu ở đâu vậy ạ?”


Bác sĩ Hách chỉ vào một vật trên màn hình: “Đây là em bé, bây giờ mới có ba tháng, không thấy gì đâu, tháng càng lớn sẽ thấy càng rõ. Máy móc bên cô không hiện đại nên không rõ lắm.”


“Em bé của chúng cháu nhỏ vậy à? Giống hạt đậu xanh vậy!” Quan Triều Viễn nhíu mày nhìn chấm nhỏ trên màn hình.


“Gì mà đậu xanh? Làm gì có người bố nào nói con mình là đậu xanh.” Nghe Quan Triều Viễn nói, Tô Lam dở khóc dở cười.
 
Chương 1227


Chương 1227


“Được rồi, có thể ngồi dậy được rồi, không có vấn đề gì nữa.” Bác sĩ Hách vội vàng đưa khăn giấy, Quan Triều Viễn nhận lấy, cẩn thận lau gel siêu âm trên bụng Tô Lam.


Ra ngoài bác sĩ Hách thuật lại tình hình với Mục Chỉ Huyên, lúc này Mục Chỉ Huyên mới yên tâm.


Trên đường về.


“Tô Lam, trưa nay con nấu cơm đi, mẹ sẽ phụ con, giúp con chuẩn bị hết. Con chỉ cần cầm muôi là được, cơm mẹ nấu con không ăn được, bây giờ con phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng.”


Lúc Mục Chỉ Huyên nói câu này, bà cũng hơi ngại, dù gì Tô Lam đang mang thai, bản thân là mẹ chồng nên chăm sóc nhưng tay nghề nấu nướng của bà không tốt lắm.


“Sao mẹ lại bảo Tô Lam nấu cơm? Rõ ràng mẹ biết Tô Lam đang mang thai mà!” Quan Triều Viễn là người đầu tiên phản đối.


“Vậy con nấu nhé?”


“Con không biết!”


“Cho nên nhà ta ai biết nấu cơm?”


Quan Triều Viễn bị mẹ ruột làm cho không nói nên lời.


“Mẹ, không sao, để con nấu đi. Bây giờ con không còn yếu vậy nữa, nấu bữa cơm thôi mà.”


Tô Lam vội giảng hoà.


“Chỉ có Tô Lam là hiểu chuyện! Không biết con phước bao nhiêu đời nữa!” Mục Chỉ Huyên liếc xéo con trai mình.


“Ha ha!” Quan Triều Viễn không hề quan tâm, hôn lên má Tô Lam.


Tô Lam lau mặt cúi đầu ngại ngùng, phải biết Mục Chỉ Huyên còn đang ở đây mà!


Cô vội vàng ra hiệu cho anh, Quan Triều Viễn lại chẳng thèm để ý.


“Không sao, bố mẹ anh cũng thường xuyên hôn nhau trước mặt anh!”


Lần này đến lượt Mục Chỉ Huyên ngại, mình nuôi con kiểu gì thế này?


Vừa về đến nhà, Tô Lam đã vào bếp ngay, Mục Chỉ Huyên cũng vào theo cô, tiện thể giúp đỡ.


Vốn dĩ Quan Triều Viễn định đi theo Tô Lam nhưng Mục Chỉ Huyên chê anh phá rối nên đẩy anh ra khỏi bếp.


Tô Lam chuẩn bị bữa trưa một cách chuyên nghiệp, Mục Chỉ Huyên nhìn mà trợn mắt há mồm.


“Tô Lam, con học ai vậy? Sắp thành đầu bếp chuyên nghiệp rồi đấy!”


“Mười tuổi con đã bắt đầu học nấu ăn rồi, tập suốt bao nhiêu năm qua, quen tay hay việc thôi ạ.”


Mục Chỉ Huyên gật đầu liên tục: “Đúng là không biết Tiểu Viễn nhà mẹ có phước mấy đời, tính tình quá tệ, buồn vui thất thường, còn ham chơi. Sau này con phải quản lý thằng bé chặt hơn, nếu nó ức hiếp con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ xử nó cho con.”


Tô Lam cười ngại ngùng.


“Đúng rồi, Tô Lam, cậu Giản là bạn của hai đứa à?”


Mục Chỉ Huyên bắt đầu tiến hành thăm dò thật cẩn thận.


“Mẹ nói anh Ngọc à, chúng con là bạn thân, anh ấy giao con cho anh Ngọc, dọc đường đi anh Ngọc cũng chăm sóc con lắm.”


“Mẹ thấy cậu ấy là người tài, đưa con đến được đây khó rồi, vào được Love Valley càng khó hơn.”


“Đúng vậy, anh Ngọc rất giỏi, anh ấy là trẻ mồ côi nên đã trải qua khá nhiều chuyện.”


Tô Lam vừa nấu ăn vừa nói chuyện với Mục Chỉ Huyên.
 
Chương 1228


Chương 1228


“Quê cậu ấy ở đâu, mẹ nghe giọng cậu ấy nhưng không nhận ra, cậu ấy nói là thành phố S nhưng mẹ nghe thấy không giống.”


Mục Chỉ Huyên rửa thức ăn giúp Tô Lam.


“Thật ra… Bản thân anh ấy cũng không biết quê mình ở đâu nữa, anh ấy bị người ta vứt trong rừng từ nhỏ, đi theo sói một khoảng thời gian, sau đó thì được cậu cháu phát hiện, mang ra khỏi rừng.”


Trước mặt Mục Chỉ Huyên, tất nhiên Tô Lam không cần phải giấu giếm điều gì.


“À… Ra là có chuyện này nữa à.” Mục Chỉ Huyên suy nghĩ gì đó.


“Nhưng mà, mẹ, dù gì đây cũng là chuyện riêng tư của anh Ngọc, mẹ đừng nhắc trước mặt anh ấy nhé, tránh gợi lại chuyện buồn.”


“Đương nhiên sẽ không rồi, Tô Lam, con biết cậu ấy lớn lên ở khu rừng nào không?”


Bỗng Tô Lam thấy hơi lạ, sao Mục Chỉ Huyên cứ hỏi thăm chuyện Giản Ngọc mãi vậy?


“À, con đừng hiểu lầm, mẹ chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi thôi.”


Tô Lam cũng cười gượng.


“Thật ra con cũng không biết là khu rừng nào, anh Ngọc không nói với con.”


Mục Chỉ Huyên không hỏi nữa.


Bữa trưa là một bàn ăn rất phong phú, mọi người đều hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Tô Lam.


Quan Triều Viễn tự hào cực kỳ, bản thân anh cũng ăn thoả thuê, dù sao cũng đã lâu rồi anh không được ăn món Tô Lam nấu.


Giản Ngọc ăn cơm xong thì đặt chén đũa lên bàn.


“Tô Lam, anh đã đưa em đến chỗ Quan Triều Viễn an toàn rồi, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, đã đến lúc nên rời đi.” Giản Ngọc nhìn Tô Lam chăm chú.


“Này, anh nhìn vợ tôi vậy là bất lịch sự lắm đấy!” Quan Triều Viễn không thèm quan tâm anh ta đi hay ở, nhìn vợ anh vậy là không được!


“Anh Ngọc, anh phải đi à?”


Ở chung với Quan Triều Viễn đã lâu nên cô cũng học được cách tự động chặn lời nói và hành động của anh.


“Ừ, anh phải đi.”


“Không được!” “Bụp” một tiếng, Mục Chỉ Huyên đặt đũa lên bàn.


Ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang chỗ bà.


Đến Quan Hạo cũng cảm thấy vợ mình rất lạ.


Với họ mà nói, Giản Ngọc có ở đây hay không đều được, chưa kể Giản Ngọc là người, nếu cứ ở nơi đóng quân của ma cà rồng thì sẽ gặp nguy hiểm, nếu anh ta muốn đi cũng không có gì đáng trách.


Mục Chỉ Huyên cũng chợt nhận ra mình giọng mình hơi quyết liệt.


Bà lập tức cầm đũa lên che đi sự hoảng loạn của mình: “Không, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ thấy bây giờ Tô Lam có thai, sợ là chỉ ở đây vài ngày rồi phải đi, đường về cũng rất dài. Nếu chỉ có mình Tiểu Viễn, thằng bé sẽ không đối phó nổi, cho nên mong cậu Giản đã giúp thì giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.”


“Ý mẹ là sao? Bố, mẹ, hai người đang đuổi chúng con đi à?” Quan Triều Viễn tranh nói trước.


“Mẹ con nói đúng đó, gia tộc Butt là gia tộc nham hiểm gian xảo, có thù tất báo. Lần này họ phải nhịn nhục ở địa bàn của chúng ta như vậy, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho nên mấy đứa ở đây nghỉ ngơi vài ngày là phải rời khỏi đây ngay.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom