Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1249


Chương 1249


“Tô Lam, em ở bên ngoài đợi bọn anh đi, bọn anh sẽ quay lại rất nhanh, bên trong đó có rất nhiều thứ kinh khủng, nhỡ chẳng may dọa đến em thì sao?”


“Vượt qua bảy bảy bốn chín kiếp nạn rồi, còn có chút nữa thôi là sẽ đạt được mục đích, vậy mà anh lại bảo em chờ ở bên ngoài? Chẳng lẽ em lại sợ mấy bộ xương trắng chắc? Mau đi vào đi không muộn.”


Tô Lam đi về phía trước một bước.


Hai người đàn ông đều không thể cản cô lại, nên cuối cùng họ đành phải đi theo, bảo vệ cô ở phía sau mình.


Giản Ngọc không nói dối, có vẻ như khu đại mộ này đã từng bị nhòm ngó bởi rất nhiều kẻ trộm mộ, dù sao thì ở đây cũng không có ai nên tất cả mọi người đều muốn chiếm lấy kho báu ở nơi này.


Nhưng vì chỗ này có rất nhiều bẫy nên có rất nhiều người đã thiệt mạng ở đây


Trên đường đi, xương trắng như tuyết.


Nhưng chẳng hiểu sao ba người lại đi rất thuận lợi, bởi vì đã từng có rất nhiều người trộm mộ ghé qua đây rồi, nên hầu hết các bẫy ở đây đều đã được kích hoạt hết rồi, mà mỗi một cái bẫy chỉ sử dụng được một lần thôi là sẽ mất tác dụng.


Vậy nên ba người đã rất may mắn đi một mạch đến bên hồ ở trong khu mộ.


Chẳng ai ngờ rằng trong bóng tối ở nơi này lại còn có một nơi đẹp như vậy.


Mặt hồ gần như trong suốt, lăn tăn gợn sóng, xung quanh còn có những bụi cỏ rất dài, mà bên trên mặt hồ còn có một làn khói mỏng, nhìn vào thì nơi này giống như là suối nước nóng vậy.


“Có phải là tôi chỉ cần nhảy xuống là xong rồi không?” Quan Triều Viễn quay đầu lại nhìn Giản Ngọc.


“Cậu xuống thử đi.”


Dù sao thì khi đó Giản Ngọc cũng còn rất nhỏ, anh ta cũng không chắc là mình đã nhớ đúng.


“Đợi chút!” Tô Lam dùng hai tay kéo tay Quan Triều Viễn lại.


Lần đầu tiên nhìn xuống hồ thì cô cảm thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, nhưng nhìn lại lần hai cô lại cảm thấy nơi này rất âm trầm, rất đáng sợ.


Một nơi âm u dưới lòng đất sao lại có một cái hồ như thế này chứ, thật sự rất kỳ lạ.


Mà những thứ nhìn vào có vẻ đẹp như vậy thì lại thường rất nguy hiểm.


“Hồ nước này sâu lắm không? Ở sâu trong lòng đất như vậy rồi mà vẫn có hồ nước nghe lạ quá. Liệu trong hồ nước này có quái vật gì không? Em thấy hơi sợ.”


Nhìn vào ánh mắt của Tô Lam cũng đủ để thấy sự hoảng sợ và lo lắng của cô.


“Tô Lam, em ở yên trên bờ chờ anh đi, không sao cả. Nếu có quái vật gì thì anh sẽ lập tức chạy lên, bây giờ anh vẫn chưa phải là người bình thường, vẫn còn sức mạnh.”


Quan Triều Viễn vội vàng an ủi Tô Lam, sau đó sờ vào bụng cô.


“Anh cả, không có việc gì thật chứ?”


Giản Ngọc lấy súng ra, nạp đạn, lên nòng, sau đó kiểm tra lại con dao của mình.


“Em yên tâm đi, nếu có nguy hiểm gì thì anh sẽ giúp cậu ấy.”


“Ai mượn anh giúp chứ!” Quan Triều Viễn vẫn quen cãi lại Giản Ngọc, ai bảo anh ta là anh trai của anh chứ.


“Cậu nên cảnh giác thì hơn, nếu có gì kỳ lạ thì cứ gọi tôi.”


Quan Triều Viễn sờ đầu Tô Lam sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái:
 
Chương 1250


Chương 1250


“Đợi anh.”


Nói xong, anh tung người nhảy lên, bay thẳng vào hồ nước.


Tô Lam chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu nguyện.


Quan Triều Viễn từ từ đi về phía sâu nhất của hồ nước.


“Cũng khá nóng đấy, cảm giác như đang ngâm ở suối nước nóng thôi!” Quan Triều Viễn quay đầu lại cười với Tô Lam.


Tô Lam thì lại cảm thấy mắt mình càng ngày càng mờ dần, không rõ là do sương mù hay do thứ gì khác nữa.


Cô dụi dụi mắt, bỗng nhiên hồ nước trước mắt cô đổi màu, đổi sang màu xanh ngắt giống bầu trời vậy.


Quan Triều Viễn đến chỗ sâu nhất của hồ nước, không hiểu là anh đã bị cái gì cắn phải, anh giãy mạnh người.


“Chồng ơi! Mau quay lại đây! Đừng đi về phía trước nữa.”


Giản Ngọc phản ứng rất nhanh, anh ta nhanh chóng rút súng ra, bắn hai phát vào mặt hồ.


Tiếng súng quanh quẩn trong khu mộ.


“Chồng ơi, đừng mà!”


Hồ nước bỗng chuyển sang màu đỏ, đỏ như màu máu tươi vậy.


Tô Lam cảm giác như người mình vừa bị đông cứng lại, không thể động đậy được, dù cô có hét to đến mấy thì Giản Ngọc và Quan Triều Viễn cũng không nghe thấy gì cả.


“Đừng như vậy mà, mau quay lại đây!”


Tô Lam cứ vậy trơ mắt ra nhìn Quan Triều Viễn từ từ chìm xuống dưới đáy hồ, Giản Ngọc cũng chạy đến, định túm lấy tay Quan Triều Viễn, nhưng rồi anh ta cũng bị kéo xuống dưới mặt nước theo.


Vậy là cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hai người họ biến mất ngay trước mắt mình.


Tô Lam ngã phịch xuống đất, ngất đi.


Bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, gần như không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động nào ngoài tiếng thở yếu ớt của người đang nằm trên giường.


Tô Lam từ từ mở mắt ra, tất cả những chuyện mới xảy ra giống như một giấc mơ vậy.


Mọi thứ trước mặt đều rất quen thuộc với cô, nhưng những hình ảnh trong đầu cô vẫn khiến cô hoảng sợ, cô ngồi phắt dậy.


“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi ạ?”


Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lê Hoa, Tô Lam lại càng cảm thấy bối rối hơn.


“Lê Hoa?”


“Mợ chủ, tôi nhớ mợ muốn chết, chuyến đi vừa rồi mợ đã đi mất ba tháng trời đấy ạ!”


Giọng nói của Lê Hoa lộ vẻ uất ức.


“Cậu chủ đâu rồi? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Anh ấy đâu rồi?”


“Mợ chủ, mợ đừng hoảng, cậu chủ không sao cả. Ở công ty có rất nhiều việc cần giải quyết nên bây giờ cậu chủ đang ở thư phòng giải quyết các loại tài liệu!”


“Cô nói thật, không lừa tôi chuyện gì đấy chứ?” Tô Lam túm chặt tay của Lê Hoa.
 
Chương 1251


Chương 1251


“Sao tôi lại có thể lừa mợ chủ được chứ. Mợ ngủ lâu quá, trong khoảng thời gian vừa rồi bác sĩ cũng đã đến kiểm tra cho mợ rồi, đứa bé không sao, nhưng mà sức khỏe của mợ đang rất yếu.”


Lê Hoa kể hết những chuyện đã xảy ra cho Tô Lam.


“Tôi ngủ bao nhiêu lâu rồi?”


“Mợ ngủ từ lúc trở về đây đến giờ, cũng khoảng một ngày một đêm rồi ạ.” Lê Hoa gãi đầu, cẩn thận nhớ lại.


Cửa phòng ngủ mở ra, Giản Ngọc đi vào.


“Ấy, em tỉnh rồi à? Dì Phương có nấu cho em nồi súp đấy, em có muốn uống không?”


“Anh cả, anh ấy đâu rồi? Em đã thấy rất rõ là hai người đã gặp chuyện! Anh ấy bị thứ gì đó kéo xuống nước, sau đó anh chạy theo để cứu anh ấy cũng bị kéo xuống nước theo, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Trí nhớ của Tô Lam vẫn còn dừng lại ở lúc đó, cô không biết đó là giấc mơ của mình hay là sự thật nữa.


“Anh Giản, mợ chủ đang nói mớ hay sao vậy ạ?” Lê Hoa khó hiểu nhìn Giản Ngọc.


“Cô đi ra ngoài chuẩn bị ít đồ ăn cho mợ chủ đi, để tôi trông chừng cô ấy.” Giản Ngọc đến bên giường, ngồi xuống chỗ mà Lê Hoa vừa ngồi.


Lê Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể lắc đầu rồi đi ra ngoài.


“Anh cả, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ là em đã nhìn nhầm rồi sao?”


“Đúng là em đã nhìn nhầm rồi, khu đại mộ đó ngầm dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời, có rất nhiều các loại bẫy nguy hiểm, mà trong đó cũng có một loại khí nữa. Vì anh đã từng xuống đó rồi nên loại khí đó không ảnh hưởng gì đến anh cả, nhưng em mới xuống đó lần đầu, cộng thêm việc em đang mang thai, rồi quá căng thẳng nên đã sinh ra ảo giác.”


“Ảo giác? Nói vậy tức là những gì em đã nhìn thấy đều là giả à?”


“Đúng đấy, mọi thứ đều là giả, loại khí đó có tác dụng gây ảo giác, những người đã chết bên ngoài, có rất nhiều người đã chết trong cơn ảo giác, bị nỗi sợ của chính họ giết chết. Em nghĩ cho kỹ đi, lúc sau chúng ta cùng nhau lên máy bay, em đã từng mở mắt một lần đấy.”


Tô Lam xoa xoa vào huyệt thái dương của mình, đồng thời cố nhớ lại những gì đã xảy ra, hình như đúng là có chuyện đó.


Cô không nhớ cụ thể, chỉ mơ màng cảm nhận được là đã từng có người cõng cô ra khỏi rừng, rồi lên máy bay, còn chuyện sau đó thế nào thì cô không nhớ rõ.


“Cơ thể của em quá yếu, bác sĩ nói là em đã bị chảy ít máu, đã kê thuốc và dặn em là phải nghỉ ngơi trên giường. Cũng may là không có gì quá nguy hiểm cả.”


“Anh ấy đâu rồi? Anh không nói dối gì em chứ, anh ấy không gặp chuyện gì thật không? Nếu như anh ấy không gặp chuyện gì thì sao lại không ngồi cạnh giường để trông chừng em?”


Nếu là trước kia thì chắc chắn là Quan Triều Viễn sẽ canh chừng bên giường cô, không chịu rời đi, nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa thấy anh đâu cả!


Chuyện này rất kỳ lạ, Tô Lam không thể không chú ý đến.


“Cậu ta không sao đâu mà, ngay cả lời anh cả nói mà em cũng không tin à? Ở công ty có quá nhiều việc nên cậu ấy đang bận thôi.”


“Không thể nào, chắc chắn là anh đang lừa em! Dù có nhiều công việc đến mấy thì anh ấy cũng phải qua thăm em trước chứ!”


Về chuyện này thì trước giờ Tô Lam luôn chắc chắn.


“Chuyện này…”
 
Chương 1252


Chương 1252


Tô Lam vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường, Giản Ngọc lập tức cản cô lại.


“Cậu ta không sao thật mà! Em muốn anh nói thế nào thì em mới chịu tin đây? Bác sĩ nói là bây giờ em phải nằm nghỉ ngơi trên giường!”


“Em muốn thấy anh ấy tận mắt thì mới tin!”


Giản Ngọc không thuyết phục nổi Tô Lam, đành phải dẫn cô đến thư phòng.


Cửa thư phòng có một khe hở, nhìn qua khe hở đó, có thể thấy Quan Triều Viễn đang ngồi ở bàn, giải quyết các loại tài liệu.


Các loại văn bản tài liệu chất cao như một ngọn núi nhỏ, gần như lấp kín cả Quan Triều Viễn rồi.


Mãi đến khi tận mắt thấy Quan Triều Viễn thì Tô Lam mới cảm thấy yên tâm hơn.


“Thấy thì cũng đã thấy rồi, anh không lừa em mà. Cậu ấy không sao cả, chỉ bị bận quá thôi, em mau về nghỉ ngơi đi!”


Giản Ngọc vội vàng giục cô.


Lúc này Tô Lam mới thỏa mãn quay lại phòng ngủ, lại nằm xuống giường. Tất nhiên là cô cũng không muốn mình bị sao cả.


“Bác sĩ nói là mấy ngày tới em phải nằm yên trên giường để nghỉ ngơi, nên là em đừng có mà cậy mạnh đấy nhé.”


Vẻ mặt Tô Lam vẫn còn rất nhợt nhạt, nhưng nụ cười của cô vẫn xinh đẹp như trước.


“Em biết rồi, nhưng mà phong ấn của anh ấy đã được giải chưa?”


Đây mới là vấn đề mà Tô Lam quan tâm đến nhất, nếu như chưa giải trừ được phong ấn thì chuyến đi này của các cô coi như công cốc rồi.


“Phong ấn đã được giải trừ rồi… Nhưng mà tình trạng của Quan Triều Viễn…” Giản Ngọc cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.


“Có vấn đề gì ạ?” Tô Lam quay đầu sang hỏi anh ta.


“Không có vấn đề gì cả, nhưng có vẻ như bây giờ cậu ta còn chưa quen với cơ thể của mình lắm, cũng chưa chấp nhận hẳn về mặt tâm lý, chắc là sẽ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thì mới quen được. Em đừng quá sốt ruột.”


Nghe thấy Giản Ngọc nói vậy thì Tô Lam cũng thấy yên tâm hơn: “Chuyện này rất bình thường, không có vấn đề gì là tốt rồi, cứ để anh ấy từ từ làm quen đi.”


Lê Hoa chuẩn bị một bát súp bổ dưỡng và ít đồ ăn rồi bưng lên cho Tô Lam.


Tâm trạng tốt nên khấu vị của Tô Lam cũng không quá tệ.


Thấy Tô Lam đang ngồi ăn ngon lành, Giản Ngọc cũng rời khỏi phòng ngủ.


Trong thư phòng, Quan Triều Viễn vẫn đang vùi đầu vào công việc.


Giản Ngọc không gõ cửa mà cứ thế đi thẳng vào trong thư phòng.


Quan Triều Viễn nghe thấy có tiếng bước chân, anh chẳng buồn ngẩng đầu lên mà nói: “Tôi đã dặn là nếu không có sự cho phép của tôi thì không ai được vào đây rồi cơ mà!”


“Là tôi.”


Nghe thấy giọng của Giản Ngọc, Quan Triều Viễn mới ngẩng đầu lên.


“Tô Lam sao rồi, cô ấy tỉnh lại chưa?”
 
Chương 1253


Chương 1253


“Cậu quan tâm cô ấy như thế thì sao không đến bên giường cô ấy mà trông chừng đi? Đống công việc này quan trọng với cậu đến thế à? Sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu làm việc chăm chỉ như thế này chứ?”


“Tôi bảo anh trả lời câu hỏi của tôi sao anh lại nói luyên thuyên nhiều thế? Rốt cuộc thì Tô Lam sao rồi?”


“Cô ấy phải sang tận đây để nhìn cậu thì mới yên tâm được, mà cô ấy cũng rất thắc mắc, bảo là nếu là trước kia thì chắc chắn cậu sẽ ngồi cạnh giường cô ấy để trông chừng, vậy nên tôi có nói thế nào thì cô ấy cũng không chịu tin. Mãi đến khi sang đây thấy cậu rồi thì cô ấy mới yên tâm.”


Nghe anh ta nói vậy, Quan Triều Viễn thầm cảm thấy rất xúc động: “Anh phải theo dõi cô ấy cho kỹ vào. Bác sĩ nói là mấy ngày tới phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ăn ngon, ngủ kỹ.”


“Sao cậu không tự đi mà nói?”


“Tôi bảo anh đi nói thì anh đi nói đi! Anh không thấy là tôi đang bận bao nhiêu việc đây à?”


Quan Triều Viễn lại tiếp tục cúi đầu xuống phê duyệt các loại hợp đồng.


“Tô Lam sẽ không ghét bỏ cậu đâu.” Giản Ngọc cảm thấy cậu em trai này đúng là kẻ lạ đời.


“Luyên thuyên, tất nhiên là cô ấy sẽ không ghét bỏ tôi rồi, trong mắt cô ấy tôi luôn là người đàn ông hoàn bảo, có một không hai!”


Khí thế của Quan Triều Viễn rất dũng mãnh.


“Đã vậy rồi thì cậu còn lo cái quái gì vậy?”


“Tôi có lo gì đâu, tôi chẳng lo gì cả! Chẳng qua là tôi đang bận thôi, anh không thấy à? Mắt của anh có vấn đề rồi sao? Nói xong chuyện rồi thì đi đi!”


Quan Triều Viễn ra lệnh đuổi khách.


Giản Ngọc thở dài một hơi rồi ra ngoài.


Sau ba tháng bôn ba bên ngoài, cuối cùng thì Tô Lam cũng trở về nhà mình.


Mọi chuyện đều rất ổn, tâm trạng của Tô Lam rất tốt, cộng thêm nồi súp bổ dưỡng của dì Phương, chẳng bao lâu sau Tô Lam đã hồi phục lại, mặt mũi cũng hồng hào, khỏe mạnh như ban đầu.


Nhưng vì mấy tháng vừa rồi cô đã không tích cực bổ dưỡng nên bụng của cô vẫn không lớn thêm chút nào.


Có điều, Tô Lam cảm thấy rất kỳ quặc khi đã ba ngày liền rồi mà cô vẫn chưa thấy Quan Triều Viễn đâu.


Vì bác sĩ đã dặn cô nên ngày nào cô cũng chỉ nằm yên trên giường, không đi ra ngoài, mà buổi tối Quan Triều Viễn thường quay về khi cô đã ngủ, sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì Quan Triều Viễn đã rời đi rồi.


Mới đầu cô chỉ nghĩ là do Quan Triều Viễn quá bận rộn nên cô cũng không đến làm phiền anh.


Nhưng về sau cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó là lạ.


Ngày thứ tư, Giản Ngọc đến thông báo cho cô rằng bác sĩ đã dặn cô là hôm nay phải đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.


Vì lần trước cô đã bị chảy máu, không thể vận động được nên không thể đến bệnh viện kiểm tra kỹ.


“May quá, em đang sắp buồn chết rồi, giờ đi khám, tiện thể hít thở chút không khí bên ngoài luôn. Nhưng mà anh cả, sao anh lại đến thông báo cho em? Anh ấy không đi à?”


“Cậu ta… vẫn bận nhiều việc lắm, nên anh sẽ đi cùng em.” Giản Ngọc cũng không biết nên nói gì về Quan Triều Viễn nữa.


“Vậy được rồi.” Tô Lam vẫn cảm thấy hơi thất vọng, đáng ra những lúc thế này phải có chồng đi cùng chứ.


Bình thường thì Quan Triều Viễn sẽ không cho Giản Ngọc có cơ hội làm chuyện này, rốt cuộc thì anh bị sao vậy?
 
Chương 1254


Chương 1254


Người đi ra đón tiếp Tô Lam chính là Chung Vũ Lăng của bệnh viện Q.M, bác sĩ Chung Vũ Lăng đã kiểm tra toàn diện cho Tô Lam.


“Mợ Quan, trừ việc cân nặng của cô chưa đạt tiêu chuẩn thì những chỉ số khác đều rất ổn, mợ hãy chú ý bồi bổ thêm nhé.”


“Tôi biết rồi, gần đây tôi cũng đã bắt đầu chú ý về chuyện ẩm thực hơn rồi, mới có mấy ngày mà đã tăng hẳn một cân, tôi nghĩ là sắp tới tôi sẽ béo lên thôi.”


Tô Lam mỉm cười với Chung Vũ Lăng.


“Nhưng mà trong lúc bồi bổ sức khỏe thì mợ cũng phải chú ý là đừng có bổ quá nhiều, tránh trường hợp sau này lại gặp khó khăn trong việc sinh em bé. Bây giờ không còn nguy hiểm nữa, mợ có thể ra ngoài đi bộ, đợi thêm một khoảng thời gian nữa cơ thể cô khỏe hơn thì có thể tập yoga, vận động nhẹ cũng được.”


Tô Lam nhớ kỹ những gì bác sĩ vừa dặn.


Buổi khám sức khỏe diễn ra rất thuận lợi, Giản Ngọc lại đưa Tô Lam quay về.


“Anh ấy vẫn còn bận à? Để tôi đi thăm anh ấy.”


“Tô Lam, anh khuyên em là đừng nên đi thì hơn, đừng dọa cậu ấy, cứ đợi khi nào cậu ấy nghĩ thông rồi thì sẽ đến gặp em thôi.”


“Em dọa anh ấy? Nghĩ thông suốt cái gì cơ? Anh cả, anh đang chơi trò đố chữ với em đấy à?”


Tô Lam càng nghe càng không hiểu gì: “Anh càng nói như vậy thì em lại càng phải vào xem.”


Giản Ngọc cũng không cản Tô Lam lại nữa, anh ta cũng biết là mình chẳng thể cản cô lại.


Tô Lam đi thẳng vào thư phòng, mở cửa đi vào: “Chồng…”


Quan Triều Viễn hoảng hốt, vội vàng đeo kính râm lên: “Em, em, sao em lại đến đây? Anh đang bận việc, đợi khi nào anh xong việc rồi thì anh sẽ sang chỗ em.”


“Đang ban ngày ban mặt, anh đeo kính râm làm gì vậy?”


“Dạo này mắt anh hơi kém, đây là kính cận, không phải là kính râm đâu.”


“Anh làm như em bị ngốc ấy, đeo kính râm gì chứ? Mau tháo ra!” Tô Lam đưa tay ra tháo kính của Quan Triều Viễn xuống, nhưng anh lại nghiêng người tránh đi.


“Anh đã nói là gần đây anh bận rồi mà, em mau tránh ra đi, anh không có thời gian để cãi nhau với em!”


Quan Triều Viễn vội vàng nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Tô Lam.


“Sao anh lại trốn tránh em vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Mấy ngày nay anh rất lạ đấy nhé!” Tô Lam chống tay lên eo, ra vẻ như đang hỏi tội.


Ngay cả việc đi khám thai với cô anh cũng không làm, ở đâu ra người bố như vậy chứ?


“Anh đâu có trốn tránh gì em đâu? Chẳng qua là gần đây anh bận quá thôi mà.”


“Nói dối! Em cho anh cơ hội cuối cùng này, nếu không thì em giận thật đấy, khi đó thì anh tự đi mà gánh hậu quả!”


Tô Lam nói ra cụm từ “tự gánh lấy hậu quả” xong, Quan Triều Viễn cảm thấy hơi sợ.


Tô Lam hừ lạnh một tiếng sau đó quay người đi, Quan Triều Viễn vội vàng nắm lấy tay cô: “Đừng giận mà!”


“Anh muốn em không giận thì nói xem, rốt cuộc là anh bị gì thế?”


Tô Lam nhìn lên Quan Triều Viễn đang đeo kính râm, ban ngày ban mặt mà anh lại đeo kính râm làm cái quái gì vậy, bị dở hơi à?
 
Chương 1255


Chương 1255


“Em bảo anh nói thì anh sẽ nói, nhưng mà em phải đồng ý với anh một chuyện.”


“Anh lại còn dám ra điều kiện cho em à?”


“Tóm lại là em phải đồng ý với anh, nếu không thì anh sẽ không nói câu nào đâu!” Quan Triều Viễn cũng đã hạ quyết tâm rồi.


“Được rồi, em đồng ý hết với anh đấy, được chưa?”


“Em phải hứa với anh là sẽ không rời đi, không nổi giận, không cười nhạo anh.”


Tô Lam giơ tay lên thề: “Em thề, em sẽ không rời đi, không tức giận, không cười nhạo anh.”


Quan Triều Viễn suy nghĩ một lúc lâu rồi mới từ từ bỏ kính râm ra.


Đôi mắt anh đã chuyển sang màu đen như những viên đá quý, thâm thúy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.


Lúc nhìn thấy đôi mắt đó, Tô Lam cũng hơi sững người, hóa ra đôi mắt màu lam đặc trưng của Quan Triều Viễn đã không còn nữa rồi.


“Em đừng có nhìn chằm chằm vào anh như vậy nữa! Anh biết ngay là bây giờ anh không còn đẹp trai như trước, cũng không còn quyến rũ như trước nữa rồi!” Quan Triều Viễn lập tức đưa tay lên che mắt mình lại.


Tô Lam cười phá lên một tiếng, nhưng sau đó cô vội vàng che miệng lại.


“Em đã nói là không cười rồi mà, lại còn thề rồi!”


Tô Lam lập tức bình tĩnh lại: “Em không cười màu mắt của anh, em cười vì thái độ của anh.”


“Anh thì có gì mà khiến em phải buồn cười chứ, vì anh không còn đẹp trai xuất chúng như trước kia nữa à? Tô Lam, anh không ngờ rằng em lại là người chỉ để ý đến vẻ bề ngoài như vậy đấy.”


Tô Lam còn chưa nói gì mà Quan Triều Viễn đã nhảy cẫng lên rồi.


“Người chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài là em hay là anh? Có mỗi việc không còn đôi mắt màu xanh lam trước kia thôi mà. Bây giờ đổi thành màu mắt đen cũng rất đẹp đấy chứ, em đã nói gì đâu.”


Tô Lam trừng mắt, người đàn ông này đang ảo tưởng về bản thân quá rồi.


“Đẹp? Em nói là màu mắt đen cũng đẹp à? Nhưng rõ ràng là trước kia em đã nói rằng đôi mắt màu xanh da trời của anh rất đẹp, còn nói là đôi mắt đó dường như có thể hớp hồn em vậy.”


“Chồng à.” Tô Lam khoác tay lên vai Quan Triều Viễn, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Em thích anh không phải là vì mỗi đôi mắt màu xanh da trời. Chúng ta là người phương Đông, giờ cùng có đôi mắt màu đen thế này nhìn sẽ càng xứng đôi hơn. Em thích anh nên mới thích mắt của anh, chứ không phải là vì thích mắt của anh nên mới thích anh. Hiểu chưa?”


Sau khi cân nhắc kỹ những gì Tô Lam vừa nói, Quan Triều Viễn có cảm giác như thế giới của mình vừa bừng sáng lên rồi.


“Tô Lam, càng ngày những lời tâm tình của em nghe có vẻ càng sâu sắc hơn rồi. Em học từ ai thế? Em có thể nói thêm vài câu nữa không?”


Tô Lam ngậm miệng lại, biết thế thì cô đã không nói gì rồi, cứ thế mặc kệ cho anh xấu hổ.


Nhưng chẳng hiểu sao Quan Triều Viễn lại nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt lại xị xuống.


“Tô Lam, em sẽ không ghét anh thật chứ?”


“Tại sao lại ghét anh chứ? Vì mắt của anh chuyển từ màu xanh sang đen là em phải ghét anh à? Anh vẫn đẹp trai như trước mà, thậm chí còn đẹp trai hơn cả trước kia ấy chứ.”


Tô Lam cảm thấy nói về vấn đề này chỉ tổ phí thời gian mà thôi, tốt nhất là nên gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu anh càng nhanh càng tốt.
 
Chương 1256


Chương 1256


“Anh đã giải trừ phong ấn, không còn máu của ma cà rồng trong người nữa. Bây giờ anh đã biến thành người bình thường, không chỉ mắt, mà sau này trong chuyện giường chiếu anh cũng không còn lợi hại như trước nữa. Em có chê anh không?”


Trừ vẻ bề ngoài, tiền tài ra thì thực lực của người đàn ông thường được chứng tỏ bằng bản lĩnh giường chiếu nữa.


“A di đà phật, thiện tai thiện tai, em đây cầu còn chưa được.”


“Em không chê thật à? Vẻ đẹp trai của anh em không chê, chuyện giường chiếu không còn giỏi như trước nữa em cũng không ngại à? Em sắp bước sang tuổi sồn sồn như hổ rồi đấy.”


Quan Triều Viễn lúc nào cũng nói chuyện thẳng thắn như vậy.


“Anh đổi sang góc độ khác để nghĩ đi, sau này chúng ta sẽ càng xứng đôi hơn trước, mặc dù anh không còn bền bỉ như ngày xưa nữa, nhưng biết đâu chúng ta sẽ càng phối hợp với nhau ăn ý hơn.”


Quan Triều Viễn lập tức nheo mắt lại, mỉm cười: “Ha ha ha, nói trúng tim đen của em rồi đúng không. Thật ra em cũng rất quan tâm xem anh sẽ thể hiện thế nào trong chuyện giường chiếu chứ gì. Yên tâm đi, sau này anh sẽ cố gắng hơn!”


“Cái gì đấy? Rõ ràng anh là người khơi mào đề tài này trước mà!” Mặt Tô Lam đỏ bừng lên, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ muốn nói về đề tài này với Quan Triều Viễn.


“Em nhìn lại mình xem, mặt em đỏ bừng lên rồi, không cần phải giấu anh đâu!”


“Cộc cộc cộc!”


Hai người đang ngồi trêu chọc nhau, không hẹn mà cùng quay về phía cửa.


Giản Ngọc nghiêng người, dựa vào cửa: “Thấy hai đứa lại bắt đầu trêu chọc nhau thế này thì chắc là không còn chuyện gì nữa rồi nhỉ.”


Quan Triều Viễn lập tức ôm Tô Lam vào lòng mình: “Tất nhiên là bọn tôi không có vấn đề gì rồi, ngay từ đầu chúng tôi đã chẳng có vấn đề gì cả. Chúng tôi rất ổn.”


Tô Lam không kiềm lòng nổi mà lườm Quan Triều Viễn một cái, không biết là vừa nãy ai đã lo rằng mình sẽ bị ghét bỏ.


“Hai đứa không sao rồi thì tôi cũng đi đây.”


“Anh phải rời đi à? Nhanh thế?” Tô Lam cũng biết là mình không thể giữ Giản Ngọc lại được, nhưng cô cũng không ngờ là anh ta sẽ rời đi sớm như vậy.


“Hồi trước tôi đã muốn đến thành phố W để thăm dò một ngôi mộ rồi, nhưng cứ chần chừ mãi chưa đi, cuối cùng thì cũng có thời gian để qua đó rồi.


Giản Ngọc vẫn nở nụ cười tà ác như trước.


“Chơi với mấy người chết mãi như vậy vui lắm à?”


“Mỗi người một sở thích. Mấy ngày vừa rồi tôi đã chuẩn bị để lên đường xong rồi, qua đây nói với hai người một tiếng thôi.” Giản Ngọc nói xong thì không quấy rầy hai người họ nữa.


“Anh cả phải đi rồi, anh không định giữ anh ấy lại à?” Tô Lam ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Quan Triều Viễn.


“Giữ anh ta lại làm gì chứ? Anh chỉ ước là anh ta rời đi càng sớm càng tốt thôi!”


Tô Lam cũng không khuyên Quan Triều Viễn thêm nữa, bây giờ hai anh em nhà này nói chuyện tử tế với nhau đã là tốt lắm rồi, dù sao thì hai người cũng không phải là hai anh em lớn lên với nhau từ nhỏ.


Buổi tối trước ngày Giản Ngọc rời đi, Tô Lam đã đích thân xuống bếp, nấu một bàn đồ ăn. Mà bất ngờ là Quan Triều Viễn không hề phản đối việc này.


Bầu không khí của bữa cơm này có vẻ hơi xấu hổ, Quan Triều Viễn chỉ tập trung vào việc ăn, không nói câu nào.
 
Chương 1257


Chương 1257


Cuối cùng Tô Lam nâng cốc nước hoa quả lên.


“Anh trai, em không uống được rượu nên dùng nước hoa quả để thay vậy. Em mời anh một cốc, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ em nhiều như vậy trong khoảng thời gian vừa qua, đồng thời em cũng chúc anh lên đường thuận buồm xuôi gió.”


Giản Ngọc cầm cốc rượu lên, cụng ly với Tô Lam, mà đúng lúc hai chiếc cốc chạm nhau thì bỗng có một cái cốc khác đâm vào.


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng cụng cốc với hai người họ rồi uống một hơi, sau đó lại cúi xuống ăn cơm tiếp.


Giản Ngọc và Tô Lam nhìn nhau rồi bật cười.


“Anh trai, nếu anh đi bên ngoài mệt mỏi thì cứ quay về, đây sẽ mãi mãi là nhà của anh, chúng em sẽ luôn để lại một phòng cho riêng anh.”


“Ở đây à… chỗ này nhỏ quá, anh cũng muốn ở nhưng không phải là ở đây, mà là bên hoa viên Crystal cơ.” Giản Ngọc vừa nói vừa nhìn liếc về phía Quan Triều Viễn.


Nhưng Quan Triều Viễn chỉ tập trung ăn cơm, không đáp lời nào.


“Vâng, đến đó cũng được.” Tô Lam trả lời thay cho Quan Triều Viễn.


Buổi tối hôm nay, Quan Triều Viễn nói rất ít, mà từ đầu đến cuối anh chỉ tập trung uống rượu.


Tô Lam cũng chẳng nhớ là rốt cuộc ba người đã ăn đến mấy giờ, cô chỉ biết là bữa ăn này đã diễn ra đến tận tối muộn, cô rất buồn ngủ nên đã về phòng để ngủ trước.


Giản Ngọc cũng không muốn làm phiền hai người, nên lúc rời đi anh ta đã soạn sẵn đồ từ trước, ra khỏi nhà từ rất sớm. Nhưng anh ta vừa đóng cửa phòng mình lại thì đã thấy Quan Triều Viễn đứng ngoài hành lang.


“Cậu còn có gì muốn nói với tôi à?”


“Hay là anh đừng đi nữa. Lúc nào cũng đi tìm người chết thì có gì hay chứ? Anh ở lại quản lý công ty cho tôi đi, tôi chia cho anh một nửa số cổ phần. Trước kia anh ở công ty, tôi thấy anh làm cũng ổn mà.”


Quan Triều Viễn cũng thấy là trong khoảng thời gian anh không ở đây, Giản Ngọc đã giải quyết mọi chuyện đâu vào đấy.


“Tôi nói rồi, chúng ta mỗi người có một sở thích riêng, tính tình tôi lỗ mãng lắm, sau này chúng ta gặp lại sau.”


Hành lý của Giản Ngọc chỉ có một chiếc ba lô đơn giản.


“Vậy khi nào anh quay về?”


“Khi nào cậu và Tô Lam quay về thì nhớ báo cho tôi biết, tôi còn muốn quay về uống rượu mừng của hai người.”


“Vậy lúc cháu trai của anh ra đời anh cũng không định về à? Tôi còn chưa biết bao giờ thì sẽ tổ chức hôn lễ với Tô Lam nữa.”


“Sao cậu biết đấy là cháu trai mà không phải là cháu gái chứ?”


“Tôi biết thôi.”


“Được rồi, vậy thì đợi khi nào Tô Lam sinh con thì tôi lại về.”


“Đừng quên là phải chuẩn bị tiền lì xì đấy, anh có đứa cháu trai rồi thì đừng có mà đưa bao lì xì mỏng lét cho chúng tôi. Mà đồ của người chết chúng tôi cũng không cần đâu.”


Giản Ngọc bỗng nhiên khoanh tay lại, đánh giá Quan Triều Viễn: “Sao da mặt cậu dày thế nhỉ? Không khách sáo gì cả.”


“Anh là anh trai tôi rồi, sao tôi phải khách sáo chứ?”
 
Chương 1258


Chương 1258


Nghe thấy Quan Triều Viễn nói vậy thì Giản Ngọc cũng cảm thấy dở khóc dở cười: “Được rồi, tôi sắp đi đến nơi rồi thì cậu mới gọi tôi một câu anh à?”


“Đi nhanh lên, đừng có mà trễ chuyến bay.” Quan Triều Viễn gượng gạo chuyển đề tài sang chuyện khác.


Giản Ngọc thật sự cảm thấy rất bó tay với cậu em trai này.


“Tôi không tiễn anh đâu, tôi dặn người lái xe chờ sẵn ở dưới lầu, sợ Tô Lam tỉnh lại sẽ tìm tôi.”


Quan Triều Viễn quay người, trở lại phòng ngủ.


Giản Ngọc cứ thế rời đi.


Quan Triều Viễn cẩn thận chui vào trong chăn, nhưng Tô Lam vẫn bị tỉnh giấc.


“Anh trai đi rồi à?”


“Ừ, đi rồi.”


“Anh biết rõ là anh có thể giữ anh ấy lại mà, sao không giữ?”


“Em không thể nhốt một con đại bàng trong lồng mãi được, em không thấy làm thế là rất tàn nhẫn à? Khi nào đứa bé ra đời thì anh ta sẽ quay về thôi.”


Quan Triều Viễn yêu chiều sờ bụng Tô Lam: “Bao giờ thì đứa bé này mới ra đời nhỉ?”


“Anh đang mong con ra đời hay mong anh cả quay về thế?”


“Ai mà thèm đợi anh ta về chứ, anh ta không về thì càng tốt.”


“Nói một đằng nghĩ một nẻo.” Tô Lam thì thầm.


“Anh hỏi em đấy, bao giờ thì em bé ra đời?”


“Chắc khoảng năm tháng nữa.”


“Năm tháng à…” Ánh mắt của Quan Triều Viễn bỗng trở nên rất sâu xa, dường như đang nghĩ gì đó.


Sau khi Giản Ngọc rời đi thì bộ phim “Duy Nương” mà Tô Lam đã quay sẽ chính thức ra mắt khán giả, đồng thời còn có cả phim “Trinh Hậu truyện” của Tô Nhược Vân cũng sẽ được chiếu.


Trước kia kênh truyền hình Z đã ký hợp đồng chiếu phim “Duy Nương” độc quyền, nên bộ phim “Duy Nương” chỉ được chiếu trên kênh truyền hình Z mà thôi.


Mặc dù phim “Trinh Hậu truyện” không ký hợp đồng với kênh truyền hình Z, nhưng bên đó lại ký hợp đồng với thành phố S và thành phố A, hai kênh truyền hình đó cộng lại cũng tương đương với kênh của thành phố Z, thực lực hai bên cũng coi như là ngang nhau.


Với cả, hai kênh truyền hình đều cảm thấy bộ phim “Trinh Hậu truyện” rất có tương lai. Cả hai bên đã bắt đầu các hoạt động tuyên truyền trước ngày phát sóng cả tháng trời rồi.


Ngày bộ phim “Trinh Hậu truyện” được phát sóng, rating của hai kênh cộng vào đã vượt xa lượt rating của kênh Z, cao hơn kênh Z rất nhiều.


Tô Lam là diễn viên chính được yêu thích nhất, nhưng mấy tháng vừa rồi cô lại hoàn toàn mất tích, thậm chí còn chẳng đăng dòng trạng thái nào lên weibo chứ đừng nói đến việc tuyên truyền phim.


Bên nhà sản xuất bị thiếu kinh phí, họ đã phải đầu tư rất nhiều tiền vào mảng hậu kỳ nên cũng không thể tuyên truyền quá nhiều được, điều này cũng dẫn đến việc bộ phim “Duy Nương” không được chú ý quá nhiều.


Đợt này kênh truyền hình Z được coi là kênh luôn chọn các kịch bản độc đáo và hay ho nhất, nhưng lần này, bộ phim “Duy Nương” đã phá kỷ lục bộ phim truyền hình có lượt rating thấp nhất rồi.


Tô Lam ở nhà dưỡng thai, thấy bộ phim “Duy Nương” hay như vậy mà lại bị xếp tụt hạng nghiêm trọng như vậy thì cũng rất sốt ruột.
 
Chương 1259


Chương 1259


Thường thì một ngày sẽ có hai tập phim được chiếu, khoảng một tháng là sẽ chiếu xong rồi, bây giờ phải lập tức tuyên truyền nó, nếu không thì sẽ xong phim mất.


Mà bên phía Tô Nhược Vân thì đang chúc mừng nhau rồi.


“Lượt rating của hai nhà đài đều đang xếp hạng đầu tiên, cuối cùng thì tôi cũng yên tâm rồi.” La Thần vẽ hình chữ thập trên ngực.


“Anh Thần, tôi đã nói là anh lo thừa rồi, bộ phim này kiểu gì cũng sẽ nổi tiếng thôi, bộ “Duy Nương” mà Tô Lam quay dù có cố đến mấy thì cũng chẳng thắng nổi đâu.”


Tô Nhược Vân đã tính trước được chuyện này rồi.


Lần này La Thần đã lo đến mức toát hết cả mồ hôi.


“Nhược Vân, mặc dù tỷ lệ người xem của bộ phim này đang dẫn đầu rồi nhưng chúng ta vẫn không thể khinh địch. Dạo gần đây trên diễn đàn liên tục có những bài đăng nghi ngờ diễn xuất của cô, cũng may là tôi đã phát hiện kịp, xóa luôn chủ đề đó rồi.”


“Không phải sợ mấy chuyện nhỏ đó đâu.”


“Cô đừng coi thường kẻ địch, chúng ta phải chuẩn bị sẵn kế hoạch đề phòng trường hợp có người phản công lại. Tôi đã sắp xếp lịch trình cho cô sẵn rồi, tất cả các công việc này đều phối hợp với việc tuyên truyền bộ phim này, trong đó có vài mục sẽ kiểm tra năng lực diễn xuất của cô. Tôi đã bàn bạc kỹ rồi, cô chỉ cần nghe theo họ là được.”


La Thần đã chuẩn bị kế hoạch khá cẩn thận, mấy năm qua anh ta cũng đã tạo ra được mạng lưới quan hệ khá rộng. MC, đạo diễn của một số chương trình đều đã quen với anh ta rồi.


Nếu đã muốn làm nổi bật diễn xuất của Tô Nhược Vân thì không thể làm qua loa được.


“Được rồi, vậy thì tôi sẽ nỗ lực hết sức để đè bẹp Tô Lam.”


“Đúng rồi, nhắc đến Tô Lam mới nhớ, hình như mấy tháng vừa rồi tôi không thấy cô ta đâu cả. Dù phim “Duy Nương” có bắt đầu tuyên truyền thì cũng không thấy cô ta đăng dòng trạng thái nào lên weibo, chuyện này có vẻ hơi lạ.”


La Thần là một người rất cẩn thận.


“Tôi cũng không rõ lắm. Xem ra phải điều tra cẩn thận lại rồi.”


Tô Lam cứ giấu mặt như vậy, Tô Nhược Vân cũng cảm thấy không được yên tâm cho lắm.


Doãn Cẩn ôm một chồng tài liệu đến khu Rainbow, vừa khéo lại gặp phải Tô Lam mới ra khỏi phòng ngủ.


“Chào mợ chủ, nhìn sắc mặt của mợ có vẻ khỏe hơn rồi đấy.”


“Ngày nào cũng chỉ ở nhà, hết ăn rồi lại ngủ thì sao mà không khỏe lên được chứ?” Tô Lam nhìn thấy Doãn Cẩn ôm một chồng tài liệu trong lòng thì nhíu mày lại: “Sao lại nhiều thế? Bận rộn suốt mấy ngày vừa rồi mà vẫn chưa xong việc à?”


“Đúng vậy ạ, Sếp Quan đi lâu như vậy, có rất nhiều chuyện chưa được giải quyết bị tồn động lại. Nhất là bên phía công ty nhỏ, tôi sốt ruột quá nên mới đưa hết mọi thứ đến đây, mấy chuyện này không thể chậm trễ thêm nữa.”


Quan Triều Viễn ngồi trong thư phòng, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau thì vội vàng đi ra ngoài.


“Doãn Cẩn! Tên nhóc này, sao không mau vào mà làm việc đi, đứng đây buôn chuyện làm gì chứ!”


Sau khi giải trừ phong ấn, sức quyến rũ của anh đã giảm thấp đến vậy rồi cơ à? Ngay cả thư ký của anh cũng chẳng coi anh ra gì rồi!


“Ấy, mợ chủ, tôi đi làm việc đây!”


Doãn Cẩn xị mặt xuống, chuẩn bị đi vào phòng làm việc.


“Đáng ra cậu phải trả lời câu hỏi của tôi trước chứ! Sao lại quay ra nói chuyện với cô ấy. Cậu làm thư ký kiểu gì thế? Bây giờ còn chẳng phân biệt được chuyện gì quan trọng nhất, chuyện gì quan trọng nhì à?”
 
Chương 1260


Chương 1260


“Ôi chao, anh lên cơn gì chứ? Em chỉ nói mấy câu với thư ký Doãn thôi mà, em còn có việc cần nhờ anh ta, anh đợi một lát đi.”


Thấy Quan Triều Viễn bỗng nhiên nổi giận, Tô Lam cũng không dễ chịu chút nào.


“Mợ chủ, mợ tìm tôi có việc gì vậy ạ?” Doãn Cẩn mặc kệ Quan Triều Viễn, cung kính nói chuyện với Tô Lam.


“Tôi muốn hỏi anh xem sắp tới có trò chơi nào sắp được tung ra thị trường không? Hoặc có người đại diện nào sắp hết hợp đồng không?”


“Chuyện này ạ? Vì Sếp Quan đi vắng nên chúng tôi mới chỉ đưa các trò chơi nhỏ ra thị trường thôi. Nhưng mà hợp đồng của cô Tiêu Mạch Nhiên sắp hết hạn rồi, những người khác thì để tôi kiểm tra lại đã.”


Hai người cứ đứng nói chuyện hết câu này đến câu khác với nhau như vậy đã khiến Quan Triều Viễn nổi giận.


“Doãn Cẩn! Rốt cuộc thì cậu là thư ký của ai vậy? Tôi bỏ tiền ra thuê cậu về là để cậu buôn chuyện à? Đừng quên người phát lương cho cậu là ai đấy!”


Quan Triều Viễn nổi giận quát lớn.


Doãn Cẩn khó xử gãi đầu: “Bây giờ người trả lương cho tôi là mợ chủ ạ.”


Mặt Quan Triều Viễn lập tức nghệt ra, nhìn biểu cảm buồn cười ấy của anh, Tô Lam cũng cười phá lên.


“Quan Triều Viễn ơi là Quan Triều Viễn, không ngờ là anh cũng có ngày này, khụ khụ.”


Tô Lam hắng giọng, rồi khoanh tay, hất mặt lên ra vẻ cao cao tại thượng.


“Sau đây, xin trân trọng giới thiệu với anh, chủ tịch tập đoàn Dark Reign, cô Tô Lam chính là em!”


Tô Lam đắc ý vỗ vào ngực mình.


Quan Triều Viễn lập tức hóa đá: “Không phải chứ! Lúc đầu tiên anh lập di chúc là sau khi anh chết đi thì tài sản sẽ thuộc về em. Nhưng mà bây giờ anh vẫn còn sống này!”


“Đã lâu như vậy rồi, bên phía pháp luật đã tiến hành bàn giao tài sản. Tất cả bất động sản và tài sản của anh đều đã đổi chủ hết rồi. Mặc dù bây giờ anh đã quay lại nhưng anh vẫn chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi!”


Tô Lam khoác tay lên vai của Quan Triều Viễn: “Vậy nên, sau này anh Ôn đây hãy làm tốt chức vị của mình đi nhé! Nếu không thì em sẽ trừ tiền anh đấy!”


Sét đánh giữa trời quang!


Quan Triều Viễn đưa tay lên ôm đầu, vậy tức là bây giờ anh trắng tay rồi à?


“Sếp Quan, ở đây có mấy văn bản đã bị bên phòng tài vụ trả về. Tôi quên chưa nói với anh rằng trước kia anh đã đưa ra quy định rằng những hợp đồng có trị giá trên năm mươi triệu thì cần phải có chữ ký của mợ chủ nữa.”


Doãn Cẩn lại chém thêm một nhát dao nữa.


Đây là quy định mà Quan Triều Viễn đã đặt ra để đề phòng Giản Ngọc làm gì đó trong công ty, nào ngờ bây giờ lại chẳng khác nào bê đá tự đập vào chân mình.


Quan Triều Viễn tức giận thở phì phò đi vào văn phòng, nhìn đống tài liệu chất cao như núi trước mặt.


“Không làm nữa! Dù sao thì cũng không phải công ty của mình, không làm nữa!”


Anh dứt khoát bỏ con giữa chợ.


“Công ty sẽ không tha thứ cho một nhân viên vô trách nhiệm với công ty đâu. Nếu như anh không làm những việc này thì em đành phải đuổi việc anh thôi.”


“Tô Lam, em thử nói lại lần nữa em, em dám đuổi việc anh?”
 
Chương 1261


Chương 1261


Doãn Cẩn nhịn cười nhìn hai người cãi nhau.


“Cậu cười cái gì mà cười?”


Tất nhiên là Quan Triều Viễn không dám làm gì Tô Lam, nên anh đành phải trút giận lên người Doãn Cẩn.


“Sếp Quan, mợ chủ, tôi phát hiện ra càng ngày hai người càng yêu nhau hơn hay sao ấy.”


“Hai chúng tôi đang cãi nhau, cô ấy còn đang muốn đuổi việc tôi kia kìa! Cậu lại còn dám nói là chúng tôi càng ngày càng tình cảm với nhau hơn à? Mắt cậu để sau gáy hay gì?”


“Trong mắt tôi, hai người cãi nhau chính là hình ảnh bình thường hằng ngày của hai người. Bởi vì hai người không hề kiêng kị gì nhau nên nghĩ thế nào thì nói thế, muốn cãi nhau ra sao thì cứ vậy mà cãi, không sợ rằng cãi xong thì sẽ chia tay.”


Nghe câu nói ấy, Quan Triều Viễn lập tức nhướn mày lên, hóa ra tình cảm giữa anh và Tô Lam càng ngày càng sâu đậm hơn à?


Hình như là thế.


Vậy là Quan Triều Viễn cứ thế đứng dậy, đi thẳng ra khỏi thư phòng.


“Dù sao thì công ty này cũng không còn là của anh nữa rồi, sống chết gì cũng chẳng liên quan đến anh nữa. Em muốn đuổi việc anh thì cứ đuổi đi, anh không quan tâm.”


Quan Triều Viễn vênh váo đi về phía phòng ngủ.


Cãi nhau thì cứ cãi nhau đến cùng thôi, dù sao thì Tô Lam cũng sẽ không làm gì anh cả.


Doãn Cẩn thận sự rất hối hận khi vừa nói câu kia, hôm nay còn có rất nhiều việc, nếu Quan Triều Viễn thật sự quyết tâm bỏ con giữa chợ…


Doãn Cẩn lập tức quay sang cầu cứu Tô Lam.


Sau đó chỉ thấy Tô Lam nói bốn chữ: “Em đang mang thai.”


Quan Triều Viễn như bị điện giật, lập tức dừng bước, nhanh chóng quay người lại rồi xị mặt ra đi vào thư phòng.


Đại khái thì hình ảnh này gọi là dọa sợ trong một giây.


Doãn Cẩn giơ ngón cái với Tô Lam rồi ôm tài liệu đi vào thư phòng, sau khi bàn giao mọi chuyện xong thì liền rời đi.


Tô Lam cầm cốc trà bưởi mật ong đi vào thư phòng.


“Mấy nay thời tiết có vẻ hanh khô, anh cẩn thận đừng bốc hỏa.”


Quan Triều Viễn đang vùi đầu vào làm việc trong đau khổ, nhiều việc thế này anh không thể vứt hết cho Tô Lam được, cô đang là phụ nữ có thai!


“Tô Lam, vừa nãy em hỏi Doãn Cẩn chuyện người đại diện, em có ý gì à?”


“Tỷ lệ người xem của ‘Duy Nương’ đang quá thấp, đợt trước đoàn làm phim cũng không đi tuyên truyền, có vẻ như hết tiền đầu tư rồi, chuyện này cũng chỉ có thể nhờ vào em thôi. Em nghĩ nếu bây giờ em chỉ đăng bài trên weibo thì sẽ không đủ hiệu quả, nhưng nếu như em có thể làm đại diện cho một sản phẩm nào đó của tập đoàn Dark Reign thì sẽ có tiếng vang lớn hơn, như thế cũng sẽ hiệu quả hơn.”


“Không cần phải giành hợp đồng đại diện của người khác, cũng đừng có đại diện cho những sản phẩm mới. Trò chơi mà Nhiễm Tranh đang đại diện có doanh thu cao lắm, giờ đã xếp thứ hai rồi, chỉ cần thêm một người đại diện nữa cho trò chơi này là được.”


“Đúng rồi! Tại sao em lại không nghĩ ra nhỉ, quên mất cậu nhóc Hắc Thổ đó!”


Ánh mắt của Tô Lam lóe lên.


Lâu lắm rồi cô chưa liên hệ lại với Mục Nhiễm Tranh, nhưng cô vẫn thường xuyên đọc được những tin tức liên quan đến Mục Nhiễm Tranh.
 
Chương 1262


Chương 1262


Trong số các nam minh tinh bây giờ thì anh vẫn luôn là người đứng đầu trong danh sách những người nổi tiếng nhất.


Nếu có thể nhờ được Mục Nhiễm Tranh thì hoạt động tuyên truyền này sẽ hiệu quả hơn gấp bội!


Với cả, trong phim “Duy Nương”, Mục Nhiễm Tranh còn làm khách mời, đóng vai mối tình đầu của cô nữa.


Vậy là mọi chuyện cứ thế mà làm thôi!


Tô Lam thầm cảm thấy khâm phục Quan Triều Viễn, anh không làm trong giới giải trí nhưng lại có tầm nhìn rất tốt.


“Hề hề, chuyện này cứ để anh lo, nhưng anh có hai điều kiện.”


Quan Triều Viễn quơ hai ngón tay trước mặt Tô Lam.


“Thôi đi, vợ của anh mà anh cũng muốn bàn điều kiện à?”


“Thế thì khác nào em bảo chồng mình làm osin không công chứ.”


“Được rồi, anh nói xem, điều kiện gì?”


Cùng lắm thì anh lại đưa ra điều kiện phải mặc mấy bộ quần áo gợi cảm, rồi chủ động trên giường gì đó chứ gì. Tô Lam nghĩ là Quan Triều Viễn cũng chẳng đưa ra được điều kiện nào khác đâu.


“Điều kiện thứ nhất, nếu như em nhận hợp đồng làm người đại diện cho trò chơi này thì chắc chắn sẽ phải chụp quảng cáo, chụp xong quảng cáo này thì em hãy rút ra khỏi ngành giải trí, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, không được suy nghĩ hay làm mấy chuyện ngoài kia nữa.


Biểu cảm của Quan Triều Viễn bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường.


Tô Lam không ngờ rằng Quan Triều Viễn sẽ đưa ra điều kiện đó.


Sau khi quay về, cô vẫn luôn dành sự chú ý chó cái bụng của mình, không nghĩ gì nhiều.


Xem ra đã đến lúc phải nghĩ thêm rồi.


“Điều kiện này em đồng ý với anh, nhưng mà em chỉ nghỉ ngơi ở nhà mấy tháng để dưỡng thai thôi, tạm thời rời khỏi ngành giải trí, sau khi sinh con xong em muốn quay lại làm việc.”


“Chuyện quay lại làm việc thì tính sau đi, anh còn có điều kiện thứ hai nữa.”


Quan Triều Viễn xoa tay, đi đến trước mặt Tô Lam: “Tô Lam, em trả lại công ty cho anh được không? Anh cảm thấy thế này xấu hổ lắm.”


“Hừ! Ai bảo trước kia anh lừa em chứ? Em sẽ không bao giờ đồng ý điều kiện này đâu. Em nói cho anh biết, bây giờ anh ăn của em, uống của em thì nên ngoan ngoãn vào. Nếu anh chọc tức em thì đừng hòng có tiền tiêu vặt.”


Cuối cùng thì Tô Lam cũng tìm ra cách để chặn Quan Triều Viễn lại rồi.


“Em đừng có mà khinh người quá đáng, người nghĩ ra kế này cho em là anh đấy. Em không đồng ý với điều kiện của anh thì anh sẽ không làm giúp em đâu!”


“Vậy thì em đến gặp người phụ trách việc này ở công ty là được. Bây giờ cả công ty đều phải nghe lời em hết.”


Quan Triều Viễn tức đến mức muốn hộc máu.


Tô Lam vội vàng xoa đầu anh: “Ngoan, nghe lời nào. Đừng có nóng giận, phải chú ý dưỡng thai.”


Chỉ thoáng chốc, Quan Triều Viễn đã bình tĩnh lại rồi, bây giờ coi như con sư tử hoang như anh đã bị Tô Lam thuần phục hoàn toàn rồi.


Vài hôm sau, Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh lại quay một video quảng cáo với nhau.
 
Chương 1263


Chương 1263


Vì Tô Lam mang thai nên nội dung của quảng cáo này cũng rất đơn giản, chưa đầy một buổi đã xong rồi.


Chuyện Tô Lam vẫn chưa được thông báo cho người nhà họ Mục, nhưng Mục Nhiễm Tranh thấy thỉnh thoảng Tô Lam lại đưa tay xuống xoa bụng, cộng thêm việc phần eo của cô to lên thì liền hiểu ra.


“Có phải là tôi sắp lên chức cậu rồi không?”


“Hắc Thổ, phiền anh nhớ rõ địa vị của mình trong gia đình. Cùng lắm thì anh chỉ được làm chức em họ thôi, ai cho lên làm cậu chứ?”


“Cô mang thai thật à?” Mục Nhiễm Tranh vừa mừng vừa lo.


Tô Lam mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng xoa bụng mình: “Chúc mừng anh, sắp được lên chức em họ rồi!”


“Má ơi, chuyện này, chuyện này…” Mục Nhiễm Tranh bối rối đến mức ăn nói lộn xộn.


“Chuyện này gì mà chuyện này? Mau nghĩ đến việc chuẩn bị tiền lì xì cho anh họ đi.”


“Vậy chắc cô sắp rời khỏi ngành giải trí rồi đúng không? Với tính cách của chú tôi thì chắc chắn cậu ấy sẽ không cho cô làm việc tiếp đâu.”


Câu nói này của Mục Nhiễm Tranh đã đâm thẳng vào tim của Tô Lam.


“Tôi đang nghĩ kỹ về vấn đề này.”


“Tôi vẫn còn việc phải làm, hôm khác đến thăm cô sau nhé.”


Sau khi hai người chia tay nhau, Tô Lam liền đi đến Quốc tế Tinh Hoàng, đã đến lúc phải tâm sự với Từ Tinh Như rồi.


Trước kia Quan Triều Viễn đã nhắc nhở, Tô Lam đi ra ngoài nhất định phải có vệ sĩ đi cùng.


Lần này cũng vậy, cả Lục Uy Nhiên và Từ Phóng đều đi theo sát cô.


“Mợ chủ, cẩn thận.” Lúc bước lên bậc thang, Từ Phóng lập tức chạy lên đỡ Tô Lam.


“Cảm ơn, mặc dù chưa được mấy tháng nhưng đi đứng có vẻ bất tiện hơn rất nhiều rồi.” Tô Lam tự lên tiếng trêu chọc bản thân.


Vào khoảnh khắc đó Lục Uy Nhiên liền có cảm giác là Tô Lam đang mang thai.


Mặc dù bộ đồ Tô Lam đang mặc có vẻ đánh lừa thị giác, nhưng nếu đứng gần thì vẫn có thể thấy rằng bụng của cô đã to lên rồi.


Mà thấy Từ Phóng căng thẳng như vậy, Lục Uy Nhiên lại càng chắc chắn hơn.


Nếu như cô sinh đứa con này ra, thì vị trí Mợ Quan của cô sẽ lại càng vững chắc hơn.


Từ Tinh Như không ngờ mình mới không gặp Tô Lam có mấy tháng, tới khi gặp lại cô đã thay đổi lớn như vậy.


Cũng nhờ Từ Tinh Như tinh mắt, vừa thấy Tô Lam mặc quần áo rộng rãi đã lập tức phát hiện ra.


“Tô Lam, đã lâu không gặp. Cô cố ý chạy tới công ty không phải muốn nói cho tôi biết cô có thai chứ?”


Từ Tinh Như cố ý nói thật khẽ.


Cho dù đây là công ty nhà mình nhưng càng ít người biết tin tức này càng tốt.


Ngay cả nghệ sĩ cùng công ty cũng có sự cạnh tranh.


Tô Lam không ngờ Từ Tinh Như vừa liếc mắt đã nhìn ra được.


Cô cúi đầu quan sát cơ thể mình, “Trông em bây giờ rõ như vậy sao?”


“Cô có thai thật à?”


Từ Tinh Như vẫn rất chấn động khi nghe được lời xác nhận.


“Chị Tinh Như, em rất xin lỗi, mang thai là chuyện ngoài ý muốn.”
 
Chương 1264


Chương 1264


Từ Tinh Như chỉ thấy đau đầu. Một khi Tô Lam có thai chắc chắn sẽ phải tạm thời rời khỏi giới giải trí.


Cô ta khó khăn lắm mới dẫn dắt một người, ai ngờ người đó vừa có khả năng nổi tiếng trong giới diễn xuất thì lại mang thai.


“Tô Lam, bây giờ cô có thai trước khi cưới à?”


“Không phải, em đã đăng ký kết hôn rồi, chỉ chưa làm đám cưới thôi.”


Lúc này Từ Tinh Như mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, “Không phải là tốt rồi.”


Nếu thật sự có thai trước khi cưới, sau này chắc hẳn rất khó có thể quay lại làm việc được.


“Chị Tinh Như, bây giờ em tới là muốn thương lượng với chị. Em đã có thai hơn bốn tháng, bụng sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó cũng không giấu được. Em không thể đóng phim trong thời gian này.”


Tô Lam biết Từ Tinh Như đã bỏ rất nhiều công sức vào mình, lúc này cô rời khỏi giới giải trí cũng thấy áy náy với cô ta.


“Tôi tất nhiên hiểu điều này nhưng bây giờ cô có dự định gì không? Cô tính rút khỏi giới nghệ sĩ về ở ẩn, ở nhà giúp chồng dạy con hay chỉ về nhà sinh con thôi?”


“Sau khi sinh con xong, em chắc chắn sẽ tìm cơ hội để quay lại làm việc. Cho nên em muốn hỏi chị xem nên làm gì bây giờ?”


“Cách tốt nhất là công bố cô đã kết hôn, nói thật cho mọi người biết. Chờ cô sinh xong lại báo bình an, như vậy còn có thể duy trì được độ hot của cô.”


Từ Tinh Như cảm thấy cho dù có làm vậy, mức độ nổi tiếng của Tô Lam cũng sẽ dần giảm xuống nhưng đây đã là cách tốt nhất rồi.


“Nhưng chị Tinh Như ơi, em không muốn công khai. Em và chồng em đã giao hẹn phải chờ tới khi em nhận được giải Grand Slam mới có thể công khai, sau đó tổ chức đám cưới.”


“Nếu vậy chỉ có thể nói cô ra nước ngoài học tập, lại nói trong thời gian này đóng quá nhiều phim nên mệt mỏi, muốn nạp đầy năng lượng. Chúng ta cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”


Từ Tinh Như không muốn gây khó dễ cho Tô Lam.


Cô còn chưa kịp nói gì, Từ Tinh Như đã nói tiếp: “Nhưng cô phải suy nghĩ cho kỹ, làm vậy sẽ vô cùng nguy hiểm. Đầu tiên, cô mới vào giới giải trí hơn một năm, trong khi phần lớn những người nạp năng lượng đều là nữ minh tinh khoảng ba mươi tuổi. Một khi cô nói mình đi nạp năng lượng, bên ngoài sẽ có rất nhiều suy đoán.”


Tô Lam cắn môi không biết nên nói gì.


“Trước đây đã có trường hợp như vậy rồi. Chờ cô sinh xong quay lại làm, mọi người vừa nhìn, chắc chắn sẽ đoán được cô thật ra đi sinh con. Đến lúc đó bọn họ lại gán cho cô là có thai trước chưa cưới, quan trọng là cô còn trẻ như vậy.”


“Đành nghe theo mệnh trời thôi. Em thật sự không muốn công khai, công khai có thể còn ảnh hưởng đến em nhiều hơn.”


Từ Tinh Như không hỏi tiếp về chuyện này nữa, “Được, chờ cô nghĩ xong tôi sẽ gửi một bản mẫu cho cô, cô tự soạn lại rồi gửi lên Weibo là được rồi.”


“Cám ơn chị Tinh Như, chị chắc chắn phải chờ em quay lại đấy.”


Từ Tinh Như khẽ cười, “Được, tôi chờ cô.”


Tô Lam rời khỏi Quốc tế Tinh Hoàng, không hiểu sao Từ Tinh Như đột nhiên cảm thấy thê lương.


Từ trước tới nay cô ta chưa từng có cảm giác như vậy với nghệ sĩ nào.


Được rồi, vậy mình cứ chờ cô ấy quay lại là được rồi.
 
Chương 1265


Chương 1265


Tin tức Tô Lam gia nhập “Thánh Kiếm” và làm đại diện thương hiệu cho “Thánh Kiếm” cùng Mục Nhiễm Tranh đã được nhanh chóng truyền đi.


Mượn đội ngũ fan cực lớn của Mục Nhiễm Tranh, tin tức này rất nhanh đã được đẩy lên đầu hot search.


Tô Lam nhân cơ hội này lập tức đăng Weibo, gắn ảnh trong phim với Mục Nhiễm Tranh.


“Bạn trai mối tình đầu lại sắp chiếu hết, các bạn còn không mau tới xem “Duy Nương”!”


Phương pháp tuyên truyền này khó tránh khỏi quá cứng nhắc nhưng vẫn rất hữu hiệu.


Ngày hôm sau, rating của “Duy Nương” tăng lên đáng kể, cho dù vẫn xếp sau “Trinh Hậu truyện” nhưng đã tiến lên rất nhiều.


Bất ngờ chính là “Duy Nương” được đánh giá rất cao.


Tất cả đều là những lời khen ngợi như kịch bản súc tích, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời.


Những người hâm mộ bắt đầu tiến hành thảo luận sôi nổi.


“Không ngờ một người đàn ông như tôi cũng thích kịch bản này, quá kỳ diệu!”


“Tôi vì yêu Nhiễm Tranh mới xem, ai ngờ mới xem được một tập lại thích, cả bố mẹ tôi cũng xem cùng!”


“Quả thật quá hay! Diễn xuất của Tô Lam nhuần nhuyễn, bên trong còn rất nhiều diễn viên gạo cội, rất bất ngờ, rất đáng kinh ngạc.”


Nhưng mặt khác, đánh giá kém về “Trinh Hậu truyện” lại như thủy triều lên.


“Diễn xuất của Tô Nhược Vân còn có thể xấu hổ hơn nữa không? Diễn xuất của các diễn viên trong bộ phim đều không online, thật sự làm người ta say.”


“Không có ai cải biên kịch bản này à? Tiểu thuyết hay mà làm phim chán muốn chết!”


“Bộ phim này sản xuất sơ sài quá, biên tập cắt nối chẳng ra gì!”


Trên trang web phê bình phim nào đó, “Duy Nương” được đánh giá đạt tới chín chấm năm điểm, mà “Trinh Hậu truyện” không ngờ chỉ có năm chấm ba điểm, thật sự làm người ta được mở rộng tầm mắt!


Theo đánh giá kém càng lúc càng nhiều, rất nhiều fan hâm mộ “Trinh Hậu truyện” đều bỏ phim, quay sang xem “Duy Nương”.


Đặc biệt là các fan nguyên tác không thể chấp nhận được “Trinh Hậu truyện” như vậy, còn chất vấn diễn xuất của Tô Nhược Vân trong vai nhân vật chính.


Một tuần sau khi được Tô Lam tuyên truyền, rating của “Duy Nương” đã vọt lên đầu bảng.


Tô Lam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy rating tăng lên.


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô cuối cùng có thể ở nhà dưỡng thai được rồi.


Quan Triều Viễn ra khỏi phòng tắm thấy Tô Lam đang ngồi trên giường đọc sách. Cô đã mua sách liên quan tới kiến thức mang thai và nuôi dạy con.


“Tô Lam, đến giờ đi ngủ rồi.”


“Em xem nốt một chương này nữa thôi.” Tô Lam vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách của mình mà không hề ngẩng đầu lên.


Quan Triều Viễn chán nản chui vào trong chăn, xoay lưng lại với vẻ không vui.


Bây giờ cô ấy còn chưa sinh đã chẳng để ý tới anh rồi!


Vậy nếu cô ấy sinh xong, anh còn địa vị gì trong cái nhà này nữa chứ!


Tô Lam xem xong một chương mới đặt quyển sách lên trên tủ đầu giường, tiện tay tắt đèn.


“Quyển sách này rất hữu ích. Sau này anh rảnh cũng xem qua đi.”
 
Chương 1266


Chương 1266


“Anh không rảnh.” Thái độ của Quan Triều Viễn rất tệ.


“Vậy thì thôi.” Dù sao Tô Lam cũng biết anh rất bận rộn nên không ép.


Cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.


Chọc chọc….


Tô Lam mở mắt ra vì cảm giác được Quan Triều Viễn đang chọc vào cánh tay mình.


“Anh có chuyện gì à?”


Quan Triều Viễn im lặng mất mấy giây, “Không có gì, em ngủ đi.”


Tô Lam nhắm mắt lại.


Một lát sau, lại chọc chọc chọc…


Tô Lam lại mở mắt ra, “Rốt cuộc anh muốn gì?”


“Không có gì, em ngủ tiếp đi.” Quan Triều Viễn xoay người, quay lưng về phía cô.


Lại một lát sau, anh xoay người lại, vừa định thò ngón tay ra đã bị Tô Lam nắm được.


“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hóa ra cô vẫn chưa ngủ mà đang nhìn chằm chằm vào anh.


“Anh… anh… Tô Lam, anh muốn em… được chưa?”


Giọng người đàn ông trầm xuống và hơi khàn khàn, nghe vô cùng quyến rũ.


“Chắc bây giờ chúng ta thân thiết cũng không sao nhỉ?” Quan Triều Viễn lại hỏi tiếp.


“Lần trước em đi khám, sao anh không đi cùng em?”


“Chẳng phải anh sợ em chê anh xấu à? Dù anh không đi cùng em nhưng vẫn yêu cầu bác sĩ bên kia phải lập tức thông báo cho anh biết ngay khi có kết quả kiểm tra. Rốt cuộc có được không vậy?”


Quan Triều Viễn nhẫn nhịn rất khổ sở. Từ sau khi giải phong ấn, bọn họ đã không thân thiết rất nhiều ngày.


Chủ yếu là sau khi Tô Lam về vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, anh cũng không dám lỗ mãng.


“Vậy anh cẩn thận một chút.”


Quan Triều Viễn nhận được lệnh thì tất nhiên vui mừng hớn hở.


“Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ rất cẩn thận! Nếu em không thoải mái thì phải nói cho anh biết đấy!”


Quan Triều Viễn vội vàng sán lại gần, xoa nhẹ bụng của Tô Lam, “Cục cưng ơi, bố muốn thân thiết với mẹ con một lúc, con ngoan ngoãn ngủ đi.”


“Anh nói những lời đó làm gì?” Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ kỳ quái.


“Nó ở bên trong, anh không được đánh tiếng trước với nó à? Anh phải bảo nó ngoan ngoãn ngủ, đừng làm phiền đến chúng ta!”


Trong lòng Tô Lam lập tức ngổn ngang. Cô vốn không cảm thấy gì nhưng Quan Triều Viễn vừa nói vậy, cô lại cảm giác như đứa bé trong bụng đang thật sự mở to mắt nhìn bọn họ!


Chẳng qua bản lĩnh hôn cao siêu của Quan Triều Viễn đã nhanh chóng làm cô mất phương hướng.


Chẳng mấy chốc, hai cơ thể quấn quít lấy nhau.


Bởi vì Tô Lam mang thai nên tư thế mà Quan Triều Viễn có thể áp dụng bị hạn chế.


Động tác của anh rất nhẹ nhàng, chỉ sợ nhất thời không cẩn thận sẽ làm cô đau.


“Sao… kích thước của anh vẫn…”
 
Chương 1267


Chương 1267


Tô Lam nhíu mày. Không phải Quan Triều Viễn giải phong ấn rồi à? Không phải anh đã là người bình thường à? Tại sao kích thước của anh vẫn vượt quá mức tưởng tượng thế?


“Anh làm em đau à?”


“Không phải, sao… kích thước của anh không nhỏ đi vậy?”


“Hì hì hì… Ai nói giải phong ấn xong thì nó sẽ nhỏ chứ? Em cứ mừng thầm đi!”


Quan Triều Viễn vừa hoạt động dè dặt vừa nói chuyện với Tô Lam.


“Ai mừng thầm chứ… ư…”


“Tô Lam… bây giờ em là bà chủ giàu có thì sao chứ? Chẳng phải… chẳng phải vẫn ngủ với anh, vẫn là người phụ nữ của anh à!”


Quan Triều Viễn thở hồng hộc nói.


“Anh… anh… anh còn không phải quỳ trước mặt em sao?”


Quan Triều Viễn nhìn lại tư thế của mình thì chẳng muốn nói gì nữa!


Mãi đến cuối tháng, “Duy Nương” chào đón giai đoạn kết thúc. Từ khi rating của “Duy Nương” xông lên vị trí đứng đầu đến hôm nay vẫn chưa từng xuống.


Mặc dù bên “Trinh Hậu truyện” làm đủ tuyên truyền, chương trình truyền hình của Tô Nhược Vân vẫn luôn thoát khỏi ảnh hưởng của diễn xuất tệ, không ngừng tuyên truyền cho “Trinh Hậu truyện” nhưng không thể cứu vãn được rating của nó.


Điều này làm Tô Nhược Vân vô cùng tức giận.


Tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của La Thần. Diễn xuất kém là khuyết điểm quá rõ ràng, một khi bị lôi ra thì hậu quả không thể chịu nổi.


Anh ta đã rất cố gắng nhưng không có tác dụng lớn lắm.


“Đáng giận! Lại là Tô Lam! Cô ta đã lâu không lộ mặt, vừa lộ mặt là lấy được đại diện thương hiệu của tập đoàn Dark Reign! Sao cô ta may mắn vậy?”


Cả người Tô Nhược Vân run rẩy, hận không thể bóp chết Tô Lam.


“Cô ta sẽ còn tiếp tục may mắn như vậy.”


La Thần có vẻ bình tĩnh hơn Tô Nhược Vân nhiều.


“Anh Thần! Sao anh có thể nói như vậy chứ?”


“Tôi nói thật thôi. Diễn xuất của cô ta được công chúng công nhận, rating của “Duy Nương” cao như vậy, sau này người mời cô ta tới đóng phim sẽ càng nhiều hơn, các chủ thương hiệu sẽ càng coi trọng cô ta hơn thôi. Hợp đồng giữa chúng ta và Sakura Love sắp hết hạn rồi. Tôi nghe ngóng được Sakura Love chuẩn bị mời Tô Lam, không định tiếp tục ký hợp đồng với chúng ta nữa.”


Tô Nhược Vân nghe vậy càng tức giận hơn!


“Không ngờ cô ta còn muốn cướp cả đại diện thương hiệu của tôi à?”


“Không phải cô ta cướp mà bản thân cô làm mất. Đến bây giờ cô vẫn không ý thức được vấn đề này à? Nếu kỹ thuật diễn xuất của cô có thể tốt hơn, cố gắng hơn đã không đến mức quay “Trinh Hậu truyện” thành như vậy!”


La Thần cuối cùng cũng không chịu nổi Tô Nhược Vân nữa!


“Đến bây giờ anh còn trách tôi sao? Chẳng lẽ không phải tại anh bất tài à? Nếu anh có thể át được những kẻ chất vấn kỹ năng diễn xuất của tôi, rating đã không đến mức giảm nhanh như vậy!”


Tô Nhược Vân trái lại chỉ trích La Thần.
 
Chương 1268


Chương 1268


La Thần dường như không quá bất ngờ. Anh ta xem như đã hiểu rõ, trong mắt Tô Nhược Vân, mọi sai lầm đều là của người khác.


“Nhược Vân, tôi thấy cô cần phải nhận thức rõ về bản thân.”


Tô Nhược Vân không thích nghe nhất là những lời như vậy.


“Anh Thần, nếu tôi là anh, tôi sẽ lập tức nói chuyện với nhà chế tác lớn. Bây giờ bộ phim đang hot, chúng ta phải lợi dụng tình hình lập tức nhận vài bộ phim cho tôi rửa sạch nỗi nhục trước đó!”


La Thần lại hết sức thất vọng lắc đầu.


“Xin lỗi, tôi không làm được. Tôi đã rất cố gắng nói chuyện giúp cô nhưng ngoài những bộ phim do công ty chúng ta đầu tư, không ai chịu mời cô diễn nữ chính. Chỉ có vài bộ phim mạng muốn mời cô đóng vai nữ chính hoặc chỉ có thể đóng vai phụ.”


“Phim mạng? Vai phụ à? Anh đang đùa gì vậy? Tôi chỉ từng diễn vai nữ phụ trong bộ phim đầu tiên, còn lại đều là nữ chính. Bây giờ anh lại bảo tôi diễn vai phụ à? Còn cả phim mạng nữa, chỉ có mấy diễn viên kém nổi mới đi đóng phim mạng thôi!”


Tô Nhược Vân cảm thấy chuyện này quá nực cười.


“Vậy xin lỗi tôi bó tay rồi. Nếu bản thân cô có bản lĩnh thì tự mình đi nói chuyện với họ đi.”


“Anh nói vậy là có ý gì hả?”


“Nếu cô chịu nghe lời tôi đi bồi dưỡng một thời gian hoặc thông qua mấy vai phụ để rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình, không chừng tôi còn bằng lòng liều mạng với cô. Nhưng tôi thấy cô rõ ràng không có ý này, không cùng chí hướng và quan niệm thì không thể hợp tác, tôi nghĩ tôi vẫn phải xin nghỉ thôi.”


Từ trước đến nay La Thần chưa từng kiên quyết như giờ phút này. Anh ta đã dẫn dắt rất nhiều minh tinh, Tô Nhược Vân xuất hiện cuối cùng đã làm anh ta ý thức được vấn đề của mình.


Một diễn viên cuối cùng vẫn phải nói chuyện bằng diễn xuất và tác phẩm, những cái khác chỉ là trợ giúp mà thôi.


“Xin nghỉ à? Được, tôi xem còn công ty nào chịu trả lương cho anh cao như vậy nữa!” Tô Nhược Vân vẫn rất cao ngạo.


La Thần dứt khoát rời đi.


Tô Nhược Vân không ngờ rằng La Thần đi thật.


“Đúng là không có trình độ, thiếu anh ta thì tôi không sống được chắc?”


Tô Nhược Vân vừa mắng vừa định rời đi. Nhưng lúc cô ta muốn vào xe, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.


Tô Nhược Vân ngồi vào trong xe. Người ngồi cùng xe với cô ta chính là Hoàng Xán.


“Chờ đã, tạm thời đừng lái xe vội.”


Tô Nhược Vân vẫn nhìn ra ngoài.


Tòa nhà Quốc tế Nghệ Tân nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh chính là con phố thương mại. Ở đây có một nhà sách.


Bởi vì rating của “Duy Nương” tăng vọt đã đồng thời kéo theo bộ tiểu thuyết “Duy Nương” được tái bản.


Nhà sách còn cố ý dán đầy áp phích hình Tô Lam trong phim ở ngoài cửa để tuyên truyền.


Một người phụ nữ dáng vẻ cao lớn tức giận xé một tờ áp phích trước cửa nhà sách xuống và xé thành từng mảnh, sau khi ném xuống đất còn giẫm thêm mấy phát.


“Hoàng Xán, em có thấy người phụ nữ xé áp phích của Tô Lam trông quen mắt không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom