Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1229


Chương 1229


Quan Hạo đồng ý với lời của vợ mình.


“Đúng vậy, cậu Giản, chặng đường này nhờ có cậu bảo vệ Tô Lam nhưng càng ngày cái thai càng lớn, cơ thể càng ngày càng bất tiện. Nếu có cậu bảo vệ, đường về sẽ an toàn hơn.”


“Con tự bảo vệ vợ con được!” Quan Triều Viễn cố chấp không phục, anh không cần Giản Ngọc bảo vệ Tô Lam đâu!


Anh ta là tình địch của anh!


Ánh mắt Giản Ngọc lóe lên, thật ra anh ta không muốn ở đây.


“Anh Ngọc, anh ở lại đi, đến lúc đó đi với chị và anh rể em.” Tô Kiêm Mặc cũng giữ Giản Ngọc lại.


“Vậy được rồi.” Giản Ngọc miễn cưỡng đồng ý, thật ra anh ta cũng lo cho Tô Lam.


Cuối cùng Mục Chỉ Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, Quan Hạo nhìn Mục Chỉ Huyên, cứ cảm thấy bà lạ lạ.


Ăn cơm xong, Mục Chỉ Huyên gọi Tô Lam và Quan Triều Viễn vào phòng ngủ.


Vẻ mặt của Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên khá nghiêm túc.


“Bố mẹ đang định tra khảo à? Tô Lam còn phải ngủ trưa đấy, có chuyện gì thì nói nhanh đi!”


Thái độ của Quan Triều Viễn rất tệ, Tô Lam khẽ lắc đầu nháy mắt ra hiệu với anh.


Quan Hạo gật đầu với Mục Chỉ Huyên, Mục Chỉ Huyên lên tiếng.


“Tiểu Viễn, bố mẹ vẫn chưa nói cho con biết, thật ra con có anh em sinh đôi.”


“Là sao? Anh em sinh đôi?” Quan Triều Viễn ngạc nhiên đến mức suýt rơi cằm xuống đất.


Tô Lam càng ngạc nhiên hơn.


“Đúng vậy, năm đó mẹ mang thai đôi nhưng vì mọi người có dòng máu ma cà rồng mà mẹ thì chỉ là một người bình thường nên sinh rất vất vả, lúc trở dạ thì nghìn cân treo sợi tóc.”


Nhắc đến chuyện đã qua, sắc mặt Quan Hạo khó coi cực kỳ, ông ấy là người không muốn nhắc đến chuyện này nhất.


“Lúc sinh hai anh em con, mẹ thật sự đã vắt hết sức lực. Có lẽ vì lúc mang thai không chú ý lắm, cũng có lẽ vì năng lực của hai anh em con quá mạnh, một mình mẹ không thể cung cấp thêm năng lượng cho hai đứa nên…”


Mục Chỉ Huyên nói đến đây, giọng hơi nghẹn ngào.


Quan Hạo nhẹ nhàng ôm vai Mục Chỉ Huyên: “Để anh nói vậy.”


Quan Hạo bắt đầu kể tiếp theo lời của Mục Chỉ Huyên.


“Đứa con kia mới sinh ra đời đã không còn thở nữa, phong tục của ma cà rồng không có chôn cất, tất cả những ma cà rồng đã chết sẽ được đặt lên đỉnh núi để hấp thụ tinh hoa trời đất. Nghe nói làm vậy mới có thể tiến hành đầu thai, đương nhiên có thể đây chỉ là mê tín mà thôi.”


Quan Triều Viễn và Tô Lam nhìn nhau, hai người đều thấy không thể tin nổi.


Đặc biệt là Tô Lam, dường như cô đã loáng thoáng đoán được gì đó.


“Nhưng bố cũng làm theo phong tục của ma cà rồng, đưa người anh đã chết của con lên đỉnh Rừng Zavala, mong kiếp sau thằng bé sẽ sống thật tốt.”


“Vậy là bố mẹ ném anh ta luôn à? Sao lúc trước bố mẹ không nói cho con? Mà bây giờ lại mang chuyện này ra nói làm gì?” Quan Triều Viễn cực kỳ khó hiểu.
 
Chương 1230


Chương 1230


“Tiểu Viễn, bởi vì bố mẹ phát hiện có thể thằng bé không chết.” Mục Chỉ Huyên dịu dàng nhìn Quan Triều Viễn.


“Không chết? Sao lại thế được, xem như lúc đó anh ta không chết thì rừng rậm có nhiều thú dữ như vậy, cộng thêm việc mới là trẻ sơ sinh, không chết cũng phải chết!”


Bỗng nhiên nghe nói mình có một người anh, có lẽ vì không lớn lên cùng nhau nên anh không có tình cảm gì.


“Rất có thể không chết thật.” Lần này người nói lại là Tô Lam.


Quan Triều Viễn ngạc nhiên nhìn Tô Lam: “Sao em biết?”


“Có lẽ số mệnh của đứa trẻ đó chưa đến lúc chết cho nên được sói trong rừng nuôi.”


“Có phải em mang thai rồi nên đầu óc không được bình thường không?” Quan Triều Viễn sờ đầu Tô Lam.


Tô Lam vội lấy tay anh ra: “Em không giỡn với anh! Anh Ngọc được sói trong rừng nuôi.”


Nghe câu này, Quan Triều Viễn càng ngạc nhiên hơn!


Quan Triều Viễn nhìn từng người một, lúc Tô Lam nói câu này, Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo đều nhìn cô.


“Cho nên bây giờ mọi người đang nghi ngờ Giản Ngọc là người anh sinh đôi đã chết của con?”


Quan Triều Viễn thông minh nên thoáng chốc đã đoán được ngay.


Im lặng vài giây, Quan Triều Viễn chợt cười: “Không thể nào! Anh ta nói mười câu, hết tám câu là giả rồi, em đừng tin anh ta! Gì mà được sói nuôi, chắc chắn anh ta đang lừa em!”


Quan Triều Viễn xoa mái tóc dài của Tô Lam.


“Anh Ngọc sẽ không mang chuyện này ra để lừa em đâu. Anh ấy cứ đeo bao tay là vì lúc trước anh ấy bò, di chuyển trong rừng rậm suốt một khoảng thời gian dài, tay nhiều sẹo, hơn nữa lúc cậu em đưa anh ấy ra khỏi rừng, cậu em cũng từng nhắc đến chuyện này.”


Tô Lam biết chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ không tin chuyện này nên cô đành phải dẫn ra nhiều luận cứ hơn.


“Không… Không thể nào, chuyện này quá khó tin!”


Quan Triều Viễn tuyệt đối không tin tình huống của mình, mới đây tự nhiên thành anh em sinh đôi của mình!


“Nhưng hai người rất giống nhau, anh không phát hiện hả?”


Rất lâu trước kia Tô Lam đã phát hiện ra rồi, nhưng lúc đó cô cứ nghĩ có thể là vì cô quá thích Quan Triều Viễn nên nhìn ai cũng thấy giống Quan Triều Viễn.


Đặc biệt là nụ cười tinh nghịch của Giản Ngọc giống Quan Triều Viễn như đúc, bây giờ cuối cùng cũng tìm được đáp án.


“Hôm qua lúc mẹ dắt cậu ấy đến phòng cho khách nghỉ ngơi, phát hiện trên cổ cậu ấy có một vết bớt nên mẹ mới nghi ngờ, hơn nữa Tô Lam nói cậu ấy lớn lên trong rừng.”


Mục Chỉ Huyên vội vàng bổ sung.


“Mẹ, mẹ ngây thơ quá rồi đó, chỉ dựa vào một vết bớt mà mẹ xác định anh ta là con trai mẹ? Mẹ đùa hả, mẹ chỉ có một đứa con trai là con! Cùng lắm thì sau này con nghe lời bố mẹ, hiếu thảo với bố mẹ nhiều hơn.”


Có chết Quan Triều Viễn cũng không tin.


“Đương nhiên chỉ một vết bớt thôi không thể xác định được, vẫn còn manh mối khác, không thể chắc chắn. Trên mông hai anh em con có nốt ruồi son, lúc anh con chết, trên người thằng bé có đeo một miếng ngọc.”


“Trên mông con hoàn toàn không hề có nốt ruồi son nào hết! Mẹ xem đến chuyện này mẹ còn không nhớ, vết bớt đó không tính!”
 
Chương 1231


Chương 1231


Quan Triều Viễn hất tay giống như đang chơi xấu.


“Mông anh có nốt ruồi son thật, bên trái.” Tô Lam nói với Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn cứng đờ ngay, bởi vì chính anh hoàn toàn không biết mình có nốt ruồi son nhưng câu này lại thốt ra từ miệng của Tô Lam…


“Thì ra em quan sát anh kỹ vậy à, em nhìn lén anh hồi nào vậy?”


Tô Lam hận không thể cắn đầu lưỡi ngay, sao cô lại lắm miệng làm gì vậy?


Trước mặt Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên, người đàn ông này kiêng dè chút được không hả.


“Em nhìn đi em đỏ mặt rồi! Có phải em nhìn lén anh lúc mình thân mật không? Hay nhìn lén lúc anh tắm?” Quan Triều Viễn không chịu buông tha, so với việc thảo luận anh em sinh đôi thì anh thích thảo luận vấn đề này với Tô Lam hơn.


Tô Lam vươn tay nhéo cánh tay Quan Triều Viễn.


“Tiểu Viễn! Đàng hoàng chút đi.” Quan Hạo lên tiếng.


“Tô Lam, con có thể hỏi cậu Giản giúp bố mẹ xem cậu ấy lớn lên ở khu rừng nào không?” Mục Chỉ Huyên gửi tín hiệu cầu cứu đến Tô Lam.


“Dạ, lát nữa con sẽ hỏi anh ấy.”


“Chuyện này vẫn chưa chắc lắm nên con đừng nói quá chi tiết cho cậu ấy biết, cứ hỏi rừng nào là được rồi, tránh xảy ra hiểu lầm.”


Tô Lam đồng ý.


Màn đêm đang dần buông, hoàng hôn ở Love Valley rực rỡ sắc màu, lá cây phủ đầy trên mặt cỏ, giẫm lên đi rất êm chân.


Giản Ngọc đứng dưới ánh hoàng hôn như một bức tượng, ánh chiều tà làm nổi bật đôi mắt đen của anh ta.


Tô Lam lén bước đến: “Hoàng hôn ở đây đẹp thật.”


“Đúng vậy, rất đẹp.” Giản Ngọc không nhìn Tô Lam, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt trời sắp lặn xuống núi.


“Anh Ngọc, cảm ơn anh chịu đã ở lại giúp mọi người.”


“Không phải vì giúp mọi người mà vì giúp em.”


Tô Lam bặm môi cười khẽ, câu này cực kỳ giống Quan Triều Viễn, cô càng xác định quan hệ giữa Giản Ngọc và Quan Triều Viễn.


“Vậy em càng phải cảm ơn anh, hình như anh thích nắng chiều tà?”


“Lúc anh còn nhỏ, khu rừng anh sống cũng khá giống nơi này, mỗi khi hoàng hôn, nắng chiều cũng đẹp như vậy.”


Tô Lam mừng thầm vì Giản Ngọc chủ động nhắc đến, trước khi cô đến đây cô đang không biết phải hỏi thế nào.


“Khu rừng anh sống nằm ở đâu?”


Giản Ngọc từ từ quay đầu, ánh mắt dán lên người Tô Lam.


Ánh mặt trời ráng chiều che phủ nên mặt Tô Lam không đỏ lắm.


“Em chỉ hỏi thế thôi, dù sao chuyến này em ra ngoài, nếu đúng lúc gần khu rừng anh đã từng ở thì lúc về chúng ta đi xem thử.”


“Rừng Zavala.” Trước mặt Tô Lam, Giản Ngọc không hề đề phòng: “Còn vị trí thì nếu chúng ta đi đường đất liền, trên đường về sẽ đi ngang qua, cũng lâu rồi anh không về đó.”
 
Chương 1232


Chương 1232


“Nếu anh muốn về đó thì chuyến về chúng ta sẽ đi đường đất liền.”


“Em nghĩ Quan Triều Viễn sẽ đồng ý à?”


Tô Lam đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nói chuyện với Giản Ngọc thêm một lúc, tối đến ăn cơm xong cô vội vàng báo tin này cho mọi người.


“Vậy xem ra, rất có thể anh Ngọc là người anh sinh đôi của anh rể?” Tô Kiêm Mặc giành nói trước.


“Ừ, lúc trước bố đặt thằng bé lên đỉnh của Rừng Zavala.” Quan Hạo vội vàng bổ sung.


Người vui nhất không ai khác ngoài Mục Chỉ Huyên: “Đúng là tốt quá, cảm ơn trời đất, con trai con còn sống.”


“Vốn dĩ con mẹ vẫn đang sống mà!” Quan Triều Viễn vừa nói vừa chỉ tay vào mình.


“Bố, mẹ, vậy bây giờ chúng ta nói thẳng với anh Ngọc luôn à?” Không ai thèm để ý đến Quan Triều Viễn, chỉ xem anh như không khí, bao gồm cả Tô Lam.


“Em bên phe nào? Em là vợ anh, nên đứng về phía anh!” Quan Triều Viễn vội vàng kéo Tô Lam sang bên cạnh mình, nắm chặt tay cô.


“Đương nhiên là em ở phe anh rồi, bây giờ em đang tìm anh trai giúp anh mà!”


“Anh không cần anh em gì hết! Giản Ngọc mà cũng xứng làm anh trai anh à? Chắc chắn anh ta không phải anh em sinh đôi của anh! Anh đẹp trai vậy mà, nhìn anh ta xem! Sao là sinh đôi được!”


Mọi người đều cực kỳ cạn lời với phát ngôn của Quan Triều Viễn.


“Tô Lam, hay là con đi thử lại đi.” Mặc dù Mục Chỉ Huyên rất vui nhưng dù gì đây cũng là chuyện quan trọng, nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm.


“Thử cái gì mà thử? Đừng sai vợ con đi làm chuyện này hoài!”


Thấy Tô Lam và Giản Ngọc cùng ngắm hoàng hôn, Quan Triều Viễn tức muốn lên tăng xông, còn đi thử nữa à?


“Con sẽ tự chứng minh, Giản Ngọc tuyệt đối không phải là anh của con!”


Quan Triều Viễn lập tức tông cửa ra ngoài, để lại mọi người trong phòng không biết phải làm sao.


Rốt cuộc anh đang nổi cáu gì vậy?


Chẳng lẽ có anh không tốt à?


Giản Ngọc ra ngoài về, về đến phòng thì chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.


Mới vừa vào phòng tắm, bỗng dưng cảm giác có người đá văng cửa phòng, ra khỏi phòng tắm thì thấy Quan Triều Viễn hầm hầm bước đến, còn khoá trái cửa.


“Có chuyện gì hả?”


Quan Triều Viễn quan sát Giản Ngọc từ trên xuống dưới làm Giản Ngọc rợn tóc gáy.


Sao người đàn ông này có thể là anh của mình được!


“Cậu không có chuyện gì thì phiền ra ngoài cho, tôi muốn nghỉ ngơi.”


“Cởi quần áo ra!”


Giản Ngọc trợn mắt, anh ta có nghe nhầm không vậy?


“Tôi bảo anh cởi quần áo, không nghe thấy hả?”


“Quan Triều Viễn, không ngờ cậu còn đam mê này nữa à? Không sợ tôi nói với Tô Lam hả?”


“Anh nghĩ tôi định làm gì? Anh đừng ảo tưởng, nhan sắc anh thế này sao bẻ tôi nổi? Cởi quần áo ra nhanh lên!”
 
Chương 1233


Chương 1233


“Vớ vẩn!”


“Anh có cởi không?” Quan Triều Viễn bắt đầu xắn tay áo lên.


“Tôi không cởi! Cậu bị dở hơi à?”


Sự kiên nhẫn Giản Ngọc dành cho Quan Triều Viễn cũng có giới hạn.


“Không cởi à, tôi cởi giúp anh!” Quan Triều Viễn nhào thẳng về phía Giản Ngọc.


Hai người túm lấy nhau.


Những người khác trong phòng nghe tiếng động vội vàng chạy ra, bất lực vì cửa phòng đã khoá trái nên họ không vào được.


“Tiểu Viễn điên rồi à? Biết mình có anh nên không vui hả? Chẳng lẽ hai đứa đang đánh nhau?” Lòng Mục Chỉ Huyên nóng như lửa đốt, đó là hai đứa con trai của bà đấy.


Mất một đứa con trai nên bà đã đau lòng suốt một khoảng thời gian, sau đó đưa Quan Triều Viễn về nhà họ Mục, thấy trong nhà có nhiều con nít đến vậy, thậm chí Mục Chỉ Huyên còn ảo tưởng đứa con kia của mình vẫn còn sống, hai đứa con trai cãi nhau sẽ ầm ĩ đến cỡ nào…


Nhưng khi hai đứa con đánh nhau thật, bà lại…


“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, con đoán chắc là anh ấy đang kiểm tra xem rốt cuộc anh Ngọc có phải là anh trai của anh ấy không.” Tô Lam vội vàng an ủi Mục Chỉ Huyên.


“Kiểm tra? Nó biết kiểm tra gì đâu?”


“Ừ thì… Cái đó đó, chẳng phải mẹ nói trên người hai anh em có nốt ruồi son à?” Vì vị trí của nốt ruồi nên Tô Lam cũng ngại nói ra.


Tô Lam vừa nói xong, Mục Chỉ Huyên thấy cũng yên tâm.


“Nếu thế thì cũng tốt.”


“Chúng ta về phòng đợi đi, chắc lát nữa sẽ có kết quả thôi.” Tô Lam khuyên mọi người đi.


Trong phòng, hai người đàn ông đang đánh nhau.


Giản Ngọc cảm thấy Quan Triều Viễn thật khó hiểu: “Quan Triều Viễn, cậu bị gì à?” Anh ta gào lên.


“Bảo anh cởi thì cởi đi, sao nói nhảm nhiều vậy!” Quan Triều Viễn ra sức tụt quần Giản Ngọc.


Tất nhiên Giản Ngọc không phải là đối thủ của Quan Triều Viễn, dù sao trong người Quan Triều Viễn đang chảy dòng máu ma cà rồng, không bao lâu sau Giản Ngọc hoàn toàn thua cuộc.


Quan Triều Viễn cũng theo đó tụt quần Giản Ngọc xuống.


Khi nhìn cảnh tượng trước mặt, anh hoàn toàn ngơ ngác.


Giản Ngọc vội vàng mặc quần vào: “Quan Triều Viễn, não cậu bị úng nước à? Nếu không phải nể tình Tô Lam thì tôi đã trở mặt với cậu rồi!”


Quan Triều Viễn lại hơi ủ rũ, đối diện với cơn quát mắng của Giản Ngọc, anh không hề phản ứng lại, chỉ ỉu xìu rời khỏi phòng Giản Ngọc, quay về phòng mình.


Tô Lam đang ở trong phòng ngủ, thấy Quan Triều Viễn về thì vội vàng đứng lên.


“Anh thấy chưa?”


Vẻ mặt Quan Triều Viễn lập tức gượng gạo, cười toe toét lộ ra hai hàng răng trắng.


“Mọi người nói sai hết rồi! Anh ta hoàn toàn không có nốt ruồi đó! Anh đã nói mà, anh đẹp trai vậy, đâu phải ai cũng được làm anh em sinh đôi với anh?”
 
Chương 1234


Chương 1234


Quan Triều Viễn đắc chí nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Lam.


“Khoảnh khắc anh mới vừa bước vào, em đã đoán chắc hẳn anh đã thấy nốt ruồi son đó rồi, bây giờ anh nói vậy, em càng chắc chắn hơn.”


Tô Lam lắc đầu khinh thường.


“Diễn xuất của anh kém vậy à?”


“Diễn xuất của anh rất tốt, chỉ là em quá hiểu anh thôi.”


Quan Triều Viễn kéo Tô Lam để cô ngồi lên giường, đặt hai tay lên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.


“Tô Lam, em có phải vợ anh không?”


“Anh nói gì vậy, anh nói em có phải không?” Tô Lam chỉ mình rồi chỉ vào bụng mình.


“Nếu em là vợ anh thì giữ bí mật giúp anh đi, nói dối với anh đi, đừng vạch trần anh!”


Điều này làm Tô Lam không thể tin nổi: “Tại sao? Có anh không tốt à? Sau này anh em có thể giúp đỡ lẫn nhau, đây còn là nỗi khổ tâm của bố mẹ nữa, anh Ngọc cũng tìm được bố mẹ của mình. Chuyện tốt vậy mà, tại sao phải giấu?”


“Không tốt, không tốt chút nào! Đây là chuyện xấu nhất trần đời này!”


Quan Triều Viễn như đang gặp phải kẻ thù.


“Không hiểu anh luôn đấy.”


“Không cần phải hiểu! Em cứ làm theo lời anh là được, lát nữa anh sẽ báo tin này cho bố mẹ, lát nữa em đừng lên tiếng!”


Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn lên, đang định nói thì Quan Triều Viễn hừ một tiếng: “Em là vợ anh thì nhất định phải nghe lời anh!”


Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng gõ cửa.


Cuối cùng Mục Chỉ Huyên cũng không chịu nổi nữa, lập tức sang đây hỏi, Quan Triều Viễn vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Tô Lam rồi mới đi mở cửa.


“Tiểu Viễn, thế nào rồi?”


“Ha ha! Hai người đoán nhầm rồi! Trên người anh ta hoàn toàn không hề có nốt ruồi son! Con đã tụt quần anh ta xuống quan sát thật kỹ rồi! Anh ta không phải anh con, anh ta xấu vậy sao có thể làm anh con được!”


Nhìn bộ dạng đắc chí của Quan Triều Viễn, Mục Chỉ Huyên vội vã nhìn sang Tô Lam.


Tô Lam dè dặt lắc tay với Mục Chỉ Huyên, Mục Chỉ Huyên lập tức hiểu ngay.


“Tiểu Viễn, tại sao con lại nói dối? Có anh không tốt à?”


Quan Triều Viễn vội vàng chớp mắt vài lần: “Con nói dối hồi nào? Mẹ, con biết mẹ mong con trai mẹ còn sống nhưng sự thật là sự thật! Chấp nhận thực tế đi, dù sao có một đứa con trai là đủ rồi!”


Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo không nói gì, rời khỏi phòng họ.


Quan Triều Viễn thấy rất lạ, xoay người nhìn Tô Lam: “Ban nãy diễn xuất của anh thế nào?”


Tô Lam mỉm cười giơ ngón cái với Quan Triều Viễn.


“Vậy chắc không sao đâu nhỉ, chắc em không bán đứng anh đâu nhỉ?”


Tô Lam lập tức xua tay: “Tuyệt đối không có!”


“Ui trời, mặc kệ đi! Dù sao cũng đã như vậy rồi!” Quan Triều Viễn bước sang khoá cửa lại rồi về bên cạnh Tô Lam: “Em bé rất khoẻ, có phải anh có thể…”


“Biết ngay anh chỉ nhớ chuyện này thôi, vậy anh cẩn thận chút nhé.”


“Sẽ không làm em đau đâu, nếu em không thoải mái thì nói cho anh biết.” Tô Lam chưa kịp trả lời thì Quan Triều Viễn đã sốt ruột hôn lên môi Tô Lam.
 
Chương 1235


Chương 1235


Hương vị ngọt ngào, cảm xúc mềm mại thổi bùng ngọn lửa của anh.


Đêm nay họ triền miên, nhớ lại kỷ niệm đẹp lúc trước.


Hôm sau, tất cả mọi người bị triệu tập đến phòng khách, Giản Ngọc còn tưởng họ đang tổ chức cuộc họp gia đình, định tránh mặt nhưng Mục Chỉ Huyên lại cương quyết muốn giữ anh ta lại.


Quan Triều Viễn thì có chút suy sụp, rõ ràng hôm qua anh đã nói không có nhưng Mục Chỉ Huyên vẫn nói chuyện này cho Giản Ngọc.


Giản Ngọc nghe hết đầu đuôi câu chuyện, mặt vẫn không có cảm xúc gì.


Tất cả mọi người đều đang đợi anh ta lên tiếng, đặc biệt là Mục Chỉ Huyên, bà sốt ruột muốn được nhận con trai.


“Ông Quan, bà Ôn, tôi rất cảm ơn hai người đã nói cho tôi nghe những chuyện này nhưng tôi nghĩ chắc hai người nhầm rồi, tôi không phải con trai của hai người.”


“Mẹ nhìn đi anh ta nói không phải thì chắc chắn là không phải! Tối qua con đã kiểm tra rồi!” Quan Triều Viễn là người đầu tiên nhảy ra nói.


“Miếng ngọc mà hai người nói, tôi chưa nhìn thấy bao giờ.”


“Hơn nữa, nếu anh ta là ma cà rồng thì mắt phải màu xanh! Nhưng mắt anh ta màu đen!” Quan Triều Viễn lại đưa ra luận cứ.


“Cho nên xin lỗi, để hai người thất vọng rồi!”


Giản Ngọc lịch sự rời phòng khách, ra ngoài biệt thự.


Những người còn lại đều im lặng, không biết nên đối mặt với tình huống này thế nào, chỉ có Quan Triều Viễn là vui vẻ.


“Em xem, anh đã nói rồi mà, chắc chắn không thể là anh ta!” Quan Triều Viễn tiếp tục đắc ý.


Lúc này Tô Lam không nhịn được nữa: “Rõ ràng hôm qua anh thấy nốt ruồi son đó nhưng anh lại nói anh không thấy, thật sự không biết rốt cuộc anh có ý đồ gì?”


Quan Triều Viễn không ngừng nháy mắt với Tô Lam.


“Anh có nháy mắt thì em cũng sẽ nói vậy thôi!”


“Chẳng phải đã thống nhất là cùng một phe à? Sao em bán đứng anh?”


Quan Triều Viễn có thể chấp nhận bất cứ ai bán đứng anh nhưng Tô Lam thì không thể, anh tức giận đi thẳng lên tầng.


“Mẹ, thực ra con nghĩ miếng ngọc không thể tượng trưng cho điều gì cả, dù sao thì lúc ở trong rừng anh Ngọc vẫn là trẻ sơ sinh, làm mất cũng rất bình thường.” Tô Lam vội an ủi Mục Chỉ Huyên.


“Mẹ biết, chỉ là từ lời nói của thằng bé thì có thể thấy, cho dù là thật thì thằng bé cũng không muốn nhận chúng ta.”


Đây mới là điều khiến Mục Chỉ Huyên buồn.


“Còn một điểm đáng ngờ nữa, thực ra anh rể nói đúng, nếu anh Ngọc là anh em sinh đôi với anh rể, vậy anh Ngọc cũng là con cháu của loài người và ma cà rồng, anh ấy nên có mắt và máu xanh mới đúng.”


Tô Kiêm Mặc đưa ra quan điểm mới.


“Rất có khả năng thằng bé đã giải phong ấn rồi.” Quan Hạo vẫn luôn im lặng, lúc này lên tiếng.


“Bố, thật sự có thể giải phong ấn sao?” Biết thông tin này, Tô Lam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nếu như vậy thì Quan Triều Viễn cũng có thể giải được phong ấn.
 
Chương 1236


Chương 1236


“Luôn có truyền thuyết như vậy, nhưng không có ma cà rồng nào tìm thấy trường hợp như thế. Dù sao thì cũng không có nhiều thể kết hợp bị phong ấn như Tiểu Quan, tất nhiên giải được phong ấn thì càng ít hơn. Nhưng truyền thuyết cũng có căn cứ, thể kết hợp giải được phong ấn về cơ bản không khác gì loài người.”


Lúc này, Giản Ngọc ngồi trên con dốc đất ở gần biệt thự, một chân duỗi thẳng một chân co lại, nhìn miếng ngọc trên cổ mình.


Quả thực anh ta có một miếng ngọc, lúc Mục Chỉ Huyên nhắc đến miếng ngọc đó, anh ta đã biết anh ta đúng là con trai của họ.


Chỉ là không biết tại sao anh ta lại từ chối.


Tô Lam trèo lên con dốc đất, cảm nhận được có người đến Giản Ngọc lập tức cất lại miếng ngọc của mình.


Anh ta luôn đeo miếng ngọc này, từ khi anh ta vẫn còn đi lại bằng hai tay hai chân thì anh ta đã bảo vệ miếng ngọc này rồi.


“Mang thai mà leo cao như vậy làm gì?”


“Không leo cao thế này thì sao tìm được anh chứ?”


Giản Ngọc duỗi tay ra kéo Tô Lam, cô ngồi xuống bên cạnh Giản Ngọc.


“Anh Ngọc, tại sao anh không nhận lại họ?” Tô Lam nhìn sợi dây đỏ trên cổ Giản Ngọc.


“Vì họ nhầm rồi.”


“Họ có nhầm hay không thì trong lòng anh rõ nhất, cần gì phải thế chứ?”


Giản Ngọc cúi đầu cười khổ: “Vẫn bị em nhìn thấu rồi.”


Anh ta lại lấy miếng ngọc trên cổ ra, đó là một miếng ngọc trong suốt long lanh, trông rất đẹp.


“Miếng ngọc này gắn bó với anh từ khi anh được sinh ra, anh cũng không biết tại sao mình luôn có tình cảm đặc biệt với nó. Cho dù sau này gặp nhóm trộm mộ đó, bọn họ bảo anh đi dò mộ anh cũng không từ chối, nhưng khi bọn họ định cướp ngọc của anh thì anh mới nổi giận.”


Tô Lam im lặng nghe Giản Ngọc nói, cô biết Giản Ngọc là người có tâm sự.


“Về sau gặp được bố nuôi, em cũng biết ông ấy làm về trang sức mà, ông ấy nói miếng ngọc này của anh rất đáng giá, có lẽ là bố mẹ anh để lại cho anh, anh phải giữ gìn cẩn thận, biết đâu có thể tìm được bố mẹ anh.”


“Vậy tại sao anh không nhận?”


“Em cảm thấy anh nên nhận sao?” Nụ cười của Giản Ngọc khiến người ta không đoán được.


“Chẳng lẽ không nên sao? Lúc đó họ cho rằng anh đã chết rồi nên mới đưa anh vào rừng, tổ chức lễ tang theo cách của ma cà rồng, ai mà ngờ anh vẫn còn sống, cái này không trách họ được.”


“Anh hiểu, chỉ là nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghĩ sẽ tìm lại bố mẹ. Anh một thân một mình quen rồi, anh không muốn đột nhiên có người có quan hệ thân thiết gì đó với mình, giống như Quan Triều Viễn cũng quen rồi, không muốn chia sẻ bố mẹ của mình cho người khác vậy.”


Từ những lời của Giản Ngọc, đột nhiên Tô Lam nhận ra tại sao Quan Triều Viễn không muốn thừa nhận Giản Ngọc là anh em của mình.


Quả nhiên giữa hai anh em sinh đôi sẽ có suy nghĩ giống nhau.


Chuyện cô nghĩ không ra nhưng Giản Ngọc lại nghĩ ra.


“Anh Ngọc, em có thể hiểu tâm trạng của anh. Nhưng anh biết không, mẹ em luôn rất muốn nhận anh, đây là điều họ trông mong nhiều năm, họ chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi anh làm gì cho họ, cũng sẽ không trói buộc anh.”


“Để anh suy nghĩ.”
 
Chương 1237


Chương 1237


Tô Lam không quấy rầy Giản Ngọc nữa mà dành thời gian và không gian cho anh ta, để anh ta tự đưa ra quyết định.


Màn đêm dần buông, Giản Ngọc vẫn ngồi trên con dốc, bữa tối cũng không ăn.


Dường như cả nhà đều không muốn ăn, Tô Lam nấu một bàn thức ăn cũng chỉ có một mình Quan Triều Viễn là ăn ngon lành.


Sau bữa tối, mọi người đều ở trong phòng khách, cửa để mở.


Mọi người đều nhìn về phía cửa, Giản Ngọc cứ thế đứng ở đó, miếng ngọc ở cổ để lộ ra ngoài một cách rõ ràng không thể rõ ràng hơn.


Ai cũng nhìn thấy miếng ngọc đó!


Trên mặt Giản Ngọc mang theo ý cười, có vẻ hơi ngượng ngùng, anh ta đứng ở cửa vài giây rồi lập tức đi lên tầng.


“Chẳng phải anh nói anh chưa từng thấy miếng ngọc sao?” Quan Triều Viễn gào lên với Giản Ngọc.


Trước đó Tô Lam không nói với Mục Chỉ Huyên, nếu Giản Ngọc thật sự không muốn nhận lại họ thì cũng đừng ép anh ta.


“Mẹ, anh Ngọc nhận rồi!” Tô Lam lập tức phấn khởi nói tin này với Mục Chỉ Huyên: “Anh ấy lấy miếng ngọc ra cho mọi người xem thì có nghĩa là anh ấy nhận mọi người rồi!”


“Tốt quá rồi! Thật sự tốt quá!” Mục Chỉ Huyên không khỏi phấn khích.


“Anh Ngọc một thân một mình quen rồi nên cách anh ấy thể hiện tình cảm hơi kín đáo, điểm này hai anh em họ rất giống nhau.”


“Anh thể hiện tình cảm rất kín đáo sao?” Vẻ mặt Quan Triều Viễn khó chịu, anh cảm thấy mình hoàn toàn bị vợ bán đứng!


Anh tức giận lên lầu đi về phòng.


Tô Lam thè lưỡi với Mục Chỉ Huyên: “Có thể là con phải đi dỗ anh ấy rồi.”


“Thằng bé là đàn ông mà có gì phải dỗ, con chiều nó quá rồi. Tô Lam, con thế này về sau sẽ bị bắt nạt đấy.”


“Không đâu, con đi xem anh ấy thử.” Tô Lam cũng vội lên lầu, hậu quả khi người đàn ông này tức giận cũng rất nghiêm trọng.


Trong phòng ngủ, Quan Triều Viễn đang bực bội nằm trên giường.


“Vừa có một người anh thì nên vui mới phải chứ, sao cứ cáu kỉnh vậy nhỉ?”


Quan Triều Viễn vội xoay người sang một bên, đưa lưng về phía Tô Lam.


“Chết trong tay vợ mình mà anh có thể không cáu sao? Anh nói em này, Tô Lam, anh không ngờ em sẽ bán đứng anh đấy!”


“Em cũng không ngờ anh trẻ con thế này luôn.”


“Giận dỗi kiểu trẻ con, em nói anh là đồ trẻ con?”


Quan Triều Viễn bật phắt dậy khỏi giường như xác chết vừa vùng dậy, vốn dĩ anh cũng đang tức sẵn chuyện Tô Lam bán đứng mình rồi.


“Chẳng lẽ em nói sai gì à? Được rồi, được rồi, em cảm thấy không có vấn đề gì mà, anh có thêm một người anh em sinh đôi cũng tốt mà.”


“Tốt cái rắm.” Quan Triều Viễn phát điên lên.


Tô Lam không hiểu nổi tại sao Quan Triều Viễn lại phản ứng gay gắt đến thế.
 
Chương 1238


Chương 1238


Chẳng lẽ đúng như lời Giản Ngọc nói, anh không muốn chia sẻ bố mẹ mình với người khác?


“Chồng ơi… rốt cuộc thì anh đang có tâm sự gì vậy, có thể nói cho em biết được không?” Tô Lam nói với giọng dịu dàng.


“Anh chẳng có tâm sự gì cả, anh đang nén giận.” Quan Triều Viễn ngồi xếp bằng trên giường.


“Vậy tại sao anh lại phải nén giận?”


“Tại sao anh lại phải nén giận à? Em cũng tự hiểu đi chứ, đã bảo là chúng ta về cùng một phe rồi mà em lại bán anh đi, anh là chồng em đấy!”


“Anh xin lỗi, anh và cục cưng trong bụng đều xin lỗi anh. Xin lỗi chồng, xin lỗi bố đứa bé, đáng ra em không nên bán anh thế.”


Tô Lam cúi sâu người với Quan Triều Viễn.


Thấy thái độ của Tô Lam thành khẩn như vậy, cộng thêm việc lấy cả con của họ ra để nói, Quan Triều Viễn lập tức hoảng sợ.


“Lần sau không được làm như vậy nữa!” Vừa nói anh vừa ôm Tô Lam vào lòng, yêu chiều xoa bụng cô: “Em biết là mình mang thai rồi thì đừng có tùy tiện cúi người xuống nữa, nhỡ chẳng may làm hại đến đứa bé trong bụng thì sao?”


Tô Lam nằm trong lòng Quan Triều Viễn, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Tại sao anh lại không muốn có thêm một người anh em nữa?”


“Anh thấy thiếu tự nhiên! Mặc dù mẹ anh nấu cơm không ngon, bố thì lại hay đánh anh. Nhưng mà bây giờ bỗng có người bảo rằng phải chia bố mẹ cho người đó, anh cảm thấy không thoải mái. Giống như bị người ta cướp mất đồ ấy!”


“Thế là đúng như anh Ngọc đoán à.”


Tô Lam chợt phát hiện ra tính chiếm hữu của Quan Triều Viễn không chỉ thể hiện ở việc muốn chiếm hữu cô, mà còn thể hiện cả ở việc chiếm lấy bố mẹ, và tất cả những chuyện khác nữa.


“Anh ta đoán trúng cái gì cơ?”


“Chồng ơi, sau này chúng ta sinh hai đứa bé nhé?”


“Tại sao lại phải sinh hai đứa?” Cô đổi chủ đề bất ngờ như vậy, khiến cho Quan Triều Viễn cảm thấy không quen lắm.


“Bởi vì em cảm thấy nuôi con một có rất nhiều vấn đề, những đứa bé đó thường ích kỷ, không biết chia sẻ, chỉ thích chiếm mọi thứ về mình, sinh hai đứa thì có vẻ tốt hơn.”


Quan Triều Viễn phản ứng lại, anh lập tức giơ tay lên cao, nhưng sau đó chỉ nhẹ nhàng hạ xuống.


“Em đang nói anh là người ích kỷ, không biết chia sẻ, lại còn hay thích chiếm mọi thứ về làm của riêng đấy à?”


“Anh tự hiểu là tốt rồi, lại còn bảo em phải nói rõ ra à? Anh nhìn em đi, em chẳng bao giờ nghĩ như thế cả, bởi vì em và Tô Kiêm Mặc lớn lên với nhau, nên không bao giờ nghĩ như vậy cả.”


“Tô! Lạc! Ly! Em là vợ anh mà lại đi nói đỡ cho người khác à, lại còn không an ủi anh! Em làm vợ kiểu gì thế?”


Quan Triều Viễn thật sự cảm thấy rất oán hận, nhưng trong mắt Tô Lam thì anh chỉ là một cậu nhóc nghịch ngợm mà thôi.


Tô Lam ôm lấy Quan Triều Viễn: “Thật ra anh không chia sẻ bố mẹ mình với ai cả, mà vừa có thêm một người bảo vệ mình, với cả…”


Tô Lam ngồi thẳng người lên, ghé vào tai của Quan Triều Viễn: “Anh không bao giờ phải chia sẻ vợ của mình với ai cả, bởi vì vợ thì mãi mãi thuộc về mình anh.”
 
Chương 1239


Chương 1239


Nghe thấy câu đó, Quan Triều Viễn vui như mở cờ trong bụng, cuối cùng thì anh cũng cảm thấy mình được an ủi rồi.


“Vậy bây giờ anh muốn được tận hưởng người vợ của riêng anh.”


Quan Triều Viễn nở nụ cười xấu xa: “Dạo này em thân thiết hơi quá với anh ta rồi đấy, anh đã thấy hết rồi, sau này không được làm như vậy nữa, phải giữ khoảng cách với anh ta!”


Tô Lam cảm thấy bó tay, lúc nào người đàn ông này cũng ghen tuông như vậy!


Sáng sớm hôm sau, Mục Chỉ Huyên kéo Tô Lam vào phòng bếp, từ khi biết rằng đứa con trai còn lại của mình vẫn còn sống, Mục Chỉ Huyên vui đến mức cả đêm không ngủ được.


“Tô Lam, con nấu ăn ngon như vậy, qua đây dạy mẹ nấu mấy món đi, vất vả lắm mẹ mới tìm lại được con trai, mẹ muốn nấu cho nó vài món.”


“Vâng ạ, mẹ muốn học nấu món gì thế?”


“Làm món nào đơn giản thôi, trước mẹ học theo mấy công thức để làm mà tiếc là làm mãi chẳng được.”


Mục Chỉ Huyên rất buồn phiền, nhiều năm như vậy rồi mà tài nấu nướng của bà vẫn chẳng tiến bộ chút nào.


Tô Lam bắt tay vào việc dạy Mục Chỉ Huyên nấu ăn, mà Mục Chỉ Huyên cũng rất nghiêm túc nhớ kỹ từng bước một.


“Tô Lam, mẹ cũng biết sơ sơ rồi, con đi nghỉ ngơi đi, để mẹ tự làm tiếp.”


“Mẹ, cố lên!” Tô Lam đi ra khỏi bếp, vừa mới vào đến phòng khách thì đã thấy Quan Triều Viễn chạy đến.


“Mẹ đâu rồi?”


“Mẹ đang ở trong bếp học nấu ăn.”


Quan Triều Viễn hừ một tiếng: “Anh còn chẳng bao giờ được đối xử như vậy, bây giờ biết anh ta quay về rồi thì lại đi học nấu ăn cho anh ta ngay!”


“Có phải cho mình anh ấy ăn đâu, anh cũng có thể ăn mà.”


Tô Lam phát hiện ra Quan Triều Viễn đúng là một chiếc bình dấm chua khổng lồ.


“Đợi đến lúc về nhà mình rồi thì em chỉ được nấu cho mình anh ăn tôi! Chỉ mỗi anh ăn!”


“Vâng, được rồi, em sẽ nấu ăn cho anh, chỉ cho anh ăn thôi, được chưa?”


“Hề hề, vậy được rồi.” Quan Triều Viễn đi đến trước mặt Tô Lam, hôn nhẹ cô một cái rồi chui vào bếp.


“Mẹ, con có việc cần nói với mẹ.”


“Mẹ đang bận lắm, không có thời gian để ý đến con đâu!” Mục Chỉ Huyên tập trung vào việc nấu ăn, thậm chí còn chẳng buồn ngước mắt lên nhìn Quan Triều Viễn lấy một lần.


“Người ta còn chưa gọi mẹ là mẹ đâu! Chưa gì mà mẹ đã bất công như vậy rồi à? Còn chẳng buồn nhìn lấy con một cái.”


Quan Triều Viễn đứng thẳng người, chặn trước mặt Mục Chỉ Huyên.


Mục Chỉ Huyên còn tưởng Quan Triều Viễn lớn như vậy rồi thì sẽ không có chuyện tranh giành tình cảm của phụ huynh theo kiểu trẻ con nữa.


Nhưng bà đã đánh giá con trai mình cao quá rồi.


“Mẹ nhìn con rồi được chưa? Sắp làm bố rồi mà sao con trẻ con thế!”


“Mẹ, con hỏi mẹ này, con và anh ta là anh em sinh đôi, vậy chắc chắn là có đứa sinh trước đứa sinh sau đúng không? Ai là anh ai là em thế?”
 
Chương 1240


Chương 1240


Thật ra Mục Chỉ Huyên cũng không để ý đến vấn đề này lắm, lúc ấy mọi người đều tưởng rằng Giản Ngọc đã chết ngay từ khi mới lọt lòng, vậy nên không ai nhắc đến anh ta nữa, coi như chỉ sinh ra được một đứa con thôi.


“Nó là anh trai, con là em trai. Nó được sinh ra trước, lúc sinh đứa đầu mẹ đã bị khó sinh, mất rất nhiều thời gian, đến khi sinh con thì thuận lợi hơn nhiều.”


Đối với Quan Triều Viễn mà nói thì đây là một sự đả kích rất nặng nề.


Chẳng những phải chia sẻ bố mẹ mình với một người khác, giờ lại còn phải gọi người đó là anh trai, đùa à?


“Mẹ, chúng ta có thể thương lượng với nhau một chút không. Mẹ đừng nói chuyện này cho anh ta biết, cứ nói con được sinh ra trước, anh ta sinh ra sau nhé. Được không?”


“Tiểu Viễn, con rảnh lắm à?” Đây là lần đầu tiên Mục Chỉ Huyên thấy đứa con trai này của mình phiền phức đến vậy.


“Mẹ đồng ý với con thì con sẽ không làm phiền mẹ nữa! Mẹ nhìn đi, trong nhà này cũng nên có thứ tự trước sau chứ. Con đến trước thì tất nhiên con phải làm anh, còn anh ta phải làm em trai rồi! Không thể theo thứ tự sinh ra được!”


Mục Chỉ Huyên đau đầu: “Được rồi, mẹ đồng ý với con, mau đi ra ngoài đi.”


“Chúng ta thỏa thuận rồi đấy nhé.”


Bầu không khí trên bàn cơm có vẻ hòa hợp đến lạ.


Từ nhỏ, Giản Ngọc đã không có bố mẹ, mặc dù anh ta chưa lên tiếng gọi bố gọi mẹ nhưng cũng đã chấp nhận mối quan hệ này rồi. Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo cũng đều cảm thấy rất mỹ mãn.


Mục Chỉ Huyên gắp ớt xanh xào thịt băm và cải trắng bóp giấm cho vào bát của Giản Ngọc.


“Món này mẹ mới học Tô Lam để nấu đấy, con mau nếm thử đi.”


Giản Ngọc hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn rất lễ phép ăn đồ mà Mục Chỉ Huyên vừa gắp cho mình.


Quan Triều Viễn không vui ra mặt, Tô Lam lập tức gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát cho anh.


“Món sườn xào chua ngọt anh thích nhất này, hôm nay em cố ý nấu riêng cho anh đấy.” Tô Lam cẩn thận nói với Quan Triều Viễn.


Cuối cùng thì biểu cảm của Quan Triều Viễn cũng dịu trở lại, dù sao thì anh cũng có vợ rồi, cũng có ưu thế hơn so với Giản Ngọc.


“Đúng rồi, giữa anh Ngọc và anh rể thì ai là anh trai, ai là em trai vậy ạ?” Tô Kiêm Mặc lên tiếng hỏi.


Sớm muộn gì thì mọi người cũng sẽ phải nói đến vấn đề này.


Quan Triều Viễn lập tức ho khan một tiếng rồi ngồi tử tế lại, ra vẻ mình là anh trai, chuẩn bị dùng thân phận anh trai để dạy dỗ Giản Ngọc một phen.


“Giản Ngọc sinh ra trước, tất nhiên nó là anh trai rồi, Tiểu Viễn là em trai.”


Tô Lam suýt thì phun cả cơm trong miệng mình ra. Cô cũng biết là lúc nãy Quan Triều Viễn lo lắng, muốn nói chuyện riêng với Mục Chỉ Huyên chắc chắn là có âm mưu gì đó, hóa ra là vì lý do này.


Nghe xong những gì Mục Chỉ Huyên nói, khí thế của Quan Triều Viễn lập tức yếu hẳn đi.


“Mẹ, hôm nay mẹ đã nói khác mà, mẹ bảo với con rằng con là anh trai cơ mà?” Quan Triều Viễn yếu ớt lên tiếng, cố gắng cứu vớt lại chút hình tượng.


“Đó là do con tự nói thôi, không phải là mẹ nói. An trai chính là anh trai, em trai là em trai, sao mẹ có thể nhớ nhầm được thứ tự mà hai đứa sinh ra chứ? Chuyện này có gì mà phải tranh giành với nhau, con ăn cơm của mình đi!”


Quan Triều Viễn có cảm giác như mình vừa bị đấm mạnh một cái, cứ như cả thế giới này đều đang ghét bỏ anh vậy.
 
Chương 1241


Chương 1241


“Mẹ, sao mẹ hồ đồ thế, tình nghĩa hơn hai mươi năm qua của chúng ta nay còn đâu? Từ hôm nay trở đi con sẽ tuyệt giao với mẹ!”


“Tuyệt giao thì tuyệt giao, mẹ sợ con chắc? Nào, ăn rau đi.” Mục Chỉ Huyên lại tiếp tục gắp thêm đồ ăn cho Giản Ngọc.


“Con không thể ăn nổi bữa cơm này nữa!” Quan Triều Viễn ném thẳng đôi đũa xuống mặt bàn.


“Em trai thì em trai thôi, có thêm một người anh cũng tốt mà, sau này anh ấy sẽ chăm sóc anh, chăm sóc anh. Hồi nhỏ em rất muốn có một người anh trai đi đánh nhau với mình.”


Tô Lam lại bắt đầu an ủi Quan Triều Viễn.


“Anh không cần!”


Tô Lam đặt tay của Quan Triều Viễn lên bụng mình: “Chú ý, dưỡng thai.”


Quan Triều Viễn sờ lên bụng Tô Lam, sau đó lại cầm đôi đũa lên, ăn cơm tiếp.


“Anh Ngọc, bây giờ anh không còn bất kỳ điểm đặc thù nào của ma cà rồng nữa, vậy tức là anh đã được giải trừ phong ấn rồi nhỉ? Vậy anh có biết cách để giải trừ phong ấn không?”


Đây mới là chủ đề mà Tô Lam quan tâm, cô không muốn Quan Triều Viễn phải chịu khổ vào đêm trăng tròn nữa.


“Chuyện này… anh không hề có ấn tượng gì cả.” Giản Ngọc mỉm cười đầy vẻ áy náy.


“Vậy con có nhớ là lúc ở với đàn sói, con đã bị cả đàn bài xích từ bao giờ không vậy?” Quan Hạo vốn ít nói bỗng hỏi dò.


“Bị bài xích?” Giản Ngọc không hiểu câu hỏi này cho lắm.


“Nếu như bố đoán không nhầm thì đàn sói đã tiếp nhận con là vì ban đêm mắt con cũng sẽ sáng lên như chúng. Vào ban đêm, mắt của ma cà rồng sẽ hơi sáng lên, đó cũng chính là lý do mà đàn sói chịu chấp nhận con. Nếu như con giải phong ấn thì chắc hẳn ánh sáng trong mắt con sẽ không còn nữa, nên đàn sói sẽ bài xích con.”


Quan Hạo nói ra phân tích của mình, mấy ngày qua ông vẫn luôn suy nghĩ về những vấn đề đó.


Giản Ngọc cẩn thận nghĩ lại đến những chuyện đã xảy ra hồi anh ta còn nhỏ.


“Kể ra thì đúng là có sự thay đổi, tôi nhớ là khi bắt đầu có ký ức thì tôi đã bò trong khắp rừng rậm rồi, khi đó trên người tôi sẽ không có vết thương nào cả. Nhưng sau này thì khác, có một khoảng thời gian, trên người tôi lúc nào cũng là những vết thương chảy máu.”


Đó là khoảng thời gian mà Giản Ngọc không hề muốn nhớ lại chút nào.


Bởi vì trên tay anh ta có rất nhiều sẹo nên bây giờ lúc nào anh ta cũng đeo găng tay, chỉ để lộ ra mấy đầu ngón tay mà thôi.


Anh ta cũng chưa bao giờ mặc đồ mùa hè, lúc nào cũng khoác áo để che khuất làn da trên cơ thể mình bởi vì anh ta đã có rất nhiều vết thương.


“Con nghĩ kỹ lại xem đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến con phải thay đổi như thế?” Quan Hạo tiếp tục dẫn dắt.


“Tôi nhớ là có một đoàn người trộm mộ đi vào rừng rậm rồi phát hiện ra tôi. Họ thấy chân tay tôi nhanh nhẹn thì muốn tôi đi dò mộ cùng. Thế là tôi đi theo họ đến ngôi mộ dưới lòng đất, ngôi mộ đó có rất nhiều loại bẫy khác nhau, cũng may là thân thủ của tôi tốt nên đã tránh được hết, nhưng những người đi cùng thì đã chết mất kha khá.”


Tất cả mọi người, kể cả Quan Triều Viễn đều tập trung nghe Giản Ngọc kể chuyện.


“Chúng tôi đã đi quanh ngôi mộ đó một lúc lâu nhưng vẫn không đi vào được bên trong ngôi mộ chính. Nhưng lại phát hiện ra ở đó có một hồ nước, chỉ cần đi qua hồ nước đó là có thể đi vào phần mộ chính. Vậy là họ bảo tôi đi.”
 
Chương 1242


Chương 1242


“Nhưng mà đúng lúc đi vào hồ nước tôi lại có cảm giác như cả người bị thiêu sống vậy, mà đám người kia cũng vội vàng rời khỏi ngôi mộ đó. Lúc đó tôi đã ngất đi, cũng không nhớ được là mình đã rời khỏi đó kiểu gì.”


“Tóm lại thì khi quay lại rừng thì tôi có cảm giác mọi thứ đều là lạ, thậm chí có sói hú với tôi, nhưng khi đó tôi không để ý đến chuyện đó lắm.


“Chắc hẳn là hồ nước kia đã giải trừ phong ấn trên người con rồi! Không sai đâu, bố cũng đã từng nghe truyền thuyết về hồ nước đó rồi, nhưng không biết nó nằm ở đâu.” Quan Hạo nói với vẻ chắc nịch.


“Vậy tức là chúng ta phải quay lại rừng rậm Zalava lần nữa rồi đi tìm hồ nước đó thì sẽ giải trừ được phong ấn trên người anh đúng không” Tô Lam hưng phấn nhìn sang Quan Triều Viễn.


“Chúng ta có thể thử một lần, biết đâu lại có thể giải trừ được phong ấn. Nhưng mà rừng Zalava có địa hình rất hiểm trở, sương mù dày đặc, anh cũng không chắc là chúng ta sẽ tìm được chỗ đó.”


“Vậy chúng ta cứ thử một lần đi, nếu giải trừ được phong ấn trên người anh thì tốt!”


Tô Lam là người hưng phấn nhất trong số những người ở đây.


“Anh Ngọc, anh cũng nói là nếu chúng ta đi đường bộ thì trên đường về sẽ phải đi qua khu rừng Zalava đó mà. Vừa khéo chúng ta cũng có thể đi qua đó.”


“Không đi đường bộ nữa, bụng em to như vậy rồi thì đi đường bộ kiểu gì?” Quan Triều Viễn nhíu mày lại, anh không muốn để cho Tô Lam gặp nguy hiểm chút nào.


“Không có gì đáng ngại cả.”


“Sao lại không có gì đáng ngại, sau này chúng ta nói chuyện này sau, cứ đợi cho em sinh con đi đã.”


Thái độ của Quan Triều Viễn kiên quyết đến lạ.


“Mọi người ăn cơm đi đã, chuyện này để bàn sau đi.” Mục Chỉ Huyên vội vàng xua đi sự xấu hổ.


Nhưng sau khi ăn cơm xong, Quan Triều Viễn và Tô Lam lại bắt đầu cãi nhau.


“Chồng, bây giờ đã có cách rồi thì chúng ta tuyệt đối không thể kéo dài chuyện này được. Chúng ta đi đường bộ đi, cùng lắm thì đi chầm chậm thôi là được chứ gì.”


“Anh nói không được là không được, giờ bụng em cũng sắp phình lên rồi, em có biết là chuyến đi này xa lắm không hả?”


“ Nhưng mà em không muốn để anh chịu khổ, nhỡ em sinh con vào đêm trăng tròn thì làm sao?”


“Sao anh có thể làm hại đến con mình chứ?”


“Nhỡ chẳng may thì sao?”


“Em không tin anh! Em làm vậy cũng chỉ vì con thôi à! Con còn chưa sinh ra đời mà đã có địa vị cao hơn cả anh rồi hả?”


Quan Triều Viễn có cảm giác như gần đây mình phải nén giận quá nhiều, bỗng xuất hiện thêm một người anh trai chia sẻ tình thương của bố mẹ với mình, rồi ngay cả đứa con chưa sinh ra này cũng muốn tranh giành vợ với anh nữa!


“Đây không phải là vấn đề địa vị gì cả, đây là sự thật.”


“Em ghét bỏ anh à?”


“Em không ghét bỏ anh!”


“Em vừa nói như thế tức là ghét bỏ anh rồi! Tô Lam, em đang ghét bỏ anh!”


Lúc này Quan Triều Viễn nổi giận thật rồi.


“Hai đứa đừng cãi nhau nữa, ở với nhau lâu như vậy rồi mà cãi nhau ầm ỹ gì chứ? Mẹ cảm thấy Tô Lam nói rất đúng, nếu đã biết cách giải trừ phong ấn thì cứ đi giải càng sớm càng tốt.”
 
Chương 1243


Chương 1243


Mục Chỉ Huyên cũng đứng ra nói chuyện.


“Tiểu Viễn, con làm như thế thì vừa tốt cho con, mà sau này con của con được sinh ra thì cũng tốt cho cả đứa bé nữa.”


Tất cả mọi người đã nói như vậy rồi thì Quan Triều Viễn cũng đành phải thỏa hiệp, sao anh lại không muốn giải trừ phong ấn sớm chứ.


“Vậy thì anh đưa Tô Lam về nhà với tôi trước, sau đó chúng ta lại đi tiếp.” Quan Triều Viễn nói câu này với Giản Ngọc.


“Không, nếu muốn đi thì phải đi cùng nhau, không thì thôi.” Cách nói chuyện của Tô Lam cũng không phải là quá gay gắt, nhưng vẫn có thể nghe ra là cô đã hạ quyết tâm rồi.


“Em nói đùa gì vậy? Em là phụ nữ mang thai, chạy khắp nơi làm gì chứ? Em có biết là chỗ đó nguy hiểm lắm không hả?”


Không hiểu là đã xảy ra chuyện gì mà Quan Triều Viễn lại tiếp tục cãi nhau.


“Đúng đấy, Tô Lam, bọn anh sẽ dùng thuyền đưa em về nhà trước rồi sau đó thì sẽ quay lại rừng Zalava sau, cùng lắm thì chỉ chậm mất nửa tháng thôi, không có chuyện gì đâu.” Giản Ngọc đứng bên cạnh vội vàng nói thêm.


“Tô Lam, bây giờ con đã mang thai hơn ba tháng rồi, bụng cũng càng ngày càng to ra, không thể chịu khổ được đâu, con nghe lời mọi người về nhà dưỡng thai trước rồi để Tiểu Viễn và Giản Ngọc đi vào rừng Zavala đi.”


Tô Lam nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, nhưng vẫn kiên quyết: “Con vẫn nói câu cũ, đi thì cùng đi không thì thôi.”


Nói xong, Tô Lam đi thẳng lên lầu, quay về phòng ngủ.


Những người còn lại thì chỉ biết quay ra nhìn nhau, không biết Tô Lam đang nghĩ gì, nếu xét về mặt lý thuyết thì đáng ra cô phải quan tâm đến đứa con trong bụng lắm.


Mà cô cũng biết là đi rừng Zavala sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.


Quan Triều Viễn vội vàng đuổi theo cô: “Tô Lam, sao em lại không chịu nghe lời mọi người như vậy chứ? Em bảo anh giải trừ phong ấn sớm thì anh cũng nghe theo em rồi, nhưng em không cần phải đi theo anh.”


Tô Lam dọn dẹp phòng, không chịu nói lời nào.


“Có chuyện gì vậy? Em nói chuyện đi xem nào! Sao lại phải đi cùng anh chứ? Anh cũng biết là chúng ta không hề rời khỏi nhau, chỉ là tạm thời chia xa nhau khoảng một tháng thôi. Anh đảm bảo là sẽ trở về sớm mà!”


Nhưng Tô Lam vẫn giả vờ như không nghe thấy gì cả, không để ý đến anh.


Quan Triều Viễn đi về phía trước, nắm lấy tay Tô Lam: “Em có nghe thấy anh nói gì không? Bây giờ không phải là lúc để giận dỗi với nhau. Anh thề là anh sẽ sớm quay lại với em, anh đảm bảo là sẽ an toàn trở về. Được không?”


Nhưng biểu cảm của Tô Lam lại bình tĩnh như mặt hồ đang yên ả vậy.


“Anh đã từng lừa em một lần, em không tin anh nữa đâu.”


Giọng điệu của cô cũng bình tĩnh y như nét mặt của cô vậy.


Quan Triều Viễn nhìn mặt Tô Lam, nhưng lại chẳng thể nói được lời nào.
 
Chương 1244


Chương 1244


“Có một số chuyện đã qua, em không muốn nhắc lại nhưng đó không có nghĩa là em quên hết rồi. Anh có nhớ là anh đã từng đồng ý chuyện gì với em không? Anh nói là hằng năm sẽ dành một khoảng thời gian để nghỉ phép với em, anh nói là chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, nhưng anh lại nuốt lời.”


Hốc mắt của Tô Lam đỏ lên, ký ức về khoảng thời gian Quan Triều Viễn rời xa cô từ từ hiện lên như những thước phim.


Không ai biết rằng khoảng thời gian đó cô đã từng đau khổ như thế nào.


Quan Triều Viễn từ từ cúi đầu xuống, thả lỏng tay ra.


“Vốn dĩ em cũng không định nhắc đến, nhưng nếu đã nói đến mức này rồi thì cứ dứt khoát nói rõ ràng ra đi. Nếu như anh gặp chuyện ngoài ý muốn, hay chết gì đó thì không nói làm gì. Nhưng mà anh cứ lừa dối em hết lần này đến lần khác.”


Quan Triều Viễn đứng yên tại chỗ, có cảm giác như cả người mình đang cứng đờ lại, không thể động đậy được.


“Anh nghĩ rằng mình đã sắp xếp mọi chuyện rất chu đáo rồi à? Anh nghĩ rằng anh chuyển hết tài sản của mình sang tên em thì em sẽ sống bình yên cả đời à? Anh tưởng rằng mình đã bảo anh Ngọc chăm sóc cho em thì em sẽ quên anh à? Anh dựa vào đâu mà nghĩ vậy chứ?”


Tô Lam không kiềm chế được cảm giác cay cay nơi khóe mắt, cuối cùng, nước mắt của cô vẫn chảy xuống.


“Anh tưởng rằng anh là một người rất vĩ đại. Nhưng trong mắt em, anh chỉ là một tên lừa đảo, là một tên khốn. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu! Em còn không biết rằng anh còn sống, chỉ tưởng rằng anh đã chết thật rồi cơ. Khi đó em còn nghĩ, em cũng muốn chết, biết đâu lại có thể đuổi kịp được anh.”


Tô Lam nhanh chóng đứng dậy, dùng tay lau nước mắt trên mặt mình.


“Em không muốn nói thêm nữa, chỉ có câu nói kia thôi, đi thì cùng đi, không thì thôi. Tùy anh đấy.”


Tô Lam quay người đi chỗ khác, tiếp tục dọn phòng.


Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy như vừa có một con dao cứa vào tim mình vậy. Thậm chí, anh còn không dám nhìn vào Tô Lam, chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng.


Mãi đến tận bây giờ anh mới phát hiện ra rằng chuyện này đã để lại ấn tượng rất mạnh trong lòng Tô Lam, cũng đã làm tan biến lòng tin của Tô Lam dành cho anh.


Quan Triều Viễn ngồi trên nóc nhà, nghĩ ngợi rất lâu, việc mất đi niềm tin là một chuyện rất đáng sợ, nhất là khi đó còn là niềm tin của Tô Lam.


Anh nhớ rất rõ, lúc Tiêu Mạch Nhiên ở hoa viên Crystal thì Tô Lam đã từng nói rất chắc nịch rằng: Anh ấy là chồng tôi, tôi không tin anh ấy thì còn tin ai nữa?


Nhưng bây giờ, lòng tin ấy đã hoàn toàn sụp đổ rồi.


“Hóa ra cậu ở đây.” Giản Ngọc cũng đi đến, ngồi xuống cạnh Quan Triều Viễn.


“Sau khi tôi rời đi thì Tô Lam đã có chuyện gì à?”


“Cô ấy tự sát.”


Quan Triều Viễn cũng không quá bất ngờ, lúc nghe giọng của Tô Lam anh cũng đã đoán được ra phần nào.


“Cũng may là tôi đã phát hiện ra kịp thời rồi đưa cô ấy đến bệnh viện nên không có gì đáng ngại, mà khi đó cũng là lúc phát hiện ra cô ấy mang thai.”


“Sao lúc anh tới anh lại không nói cho tôi biết?”


“Vốn dĩ tôi định nói rồi, nhưng thấy hai người lâu ngày gặp lại nên tôi định để cho mối quan hệ của hai người dịu lại đi đã. Thật ra, sau khi cậu rời đi, tình hình của Tô Lam vẫn rất tệ, không hề có chuyện đợi mười ngày nửa tháng là cô ấy sẽ bình thường lại, thậm chí là đợi một tháng rồi mà cô ấy vẫn không khá lên chút nào, khi ấy tôi đã gọi hết các loại bác sĩ tâm lý đến rồi.”
 
Chương 1245


Chương 1245


Lúc này Quan Triều Viễn mới phát hiện ra rằng mình đã đánh giá thấp tình yêu của Tô Lam dành cho mình rồi.


Lúc biết Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lam chỉ đau buồn khoảng một tháng rồi đã bình thường lại.


Vậy nên anh cũng cho rằng nếu mình biến mất thì Tô Lam sẽ bình thường lại nhanh hơn, dù sao thì anh cũng cho rằng trong lòng Tô Lam, Tô Kiêm Mặc có vị trí quan trọng hơn anh một chút.


“Tô Lam không thể chịu đựng nổi nên mới chọn việc tự sát, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi thì sau này cậu hãy đối xử tốt với cô ấy đi.”


“Bây giờ cô ấy không tin tôi nữa rồi, cô ấy bảo là sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa, sẽ không bao giờ tin tôi nữa.”


Quan Triều Viễn ngẩng mặt lên nhìn trời, cảm thấy rất đau khổ.


“Cô ấy nói linh tinh đấy, chuyện niềm tin thì sau này tạo dựng lại từ từ là được. Cậu đừng để ý quá.”


“Tôi quyết định dẫn cô ấy đi cùng.”


“Cậu điên rồi à? Cậu để phụ nữ đang mang thai đi lăn lộn ở đấy làm gì chứ? Cậu không thể thỏa hiệp chỉ vì mấy câu nói của cô ấy được!”


Quan Triều Viễn đứng dậy trên nóc nhà.


“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy muốn gì thì sẽ được nấy, có tôi bảo kê cho rồi.”


“Cậu điên à! Đúng là không thể nói lý với cậu được. Cậu để một người phụ nữ bụng mang dạ chửa đi thám hiểm trong rừng với mình hả? Dù cậu không để ý đến cô ấy thì cũng phải quan tâm đến đứa bé trong bụng cô ấy chứ!”


“Tôi cam tâm tình nguyện!” Quan Triều Viễn vỗ mông rồi nhảy phắt xuống nóc nhà, lao vào phòng ngủ như tên bắn.


Lúc này Tô Lam đã thu dọn sạch sẽ phòng ngủ rồi.


“Tô Lam, anh quyết định rồi, anh muốn dẫn em đi cùng! Anh đi đâu thì em theo đó. Chúng ta không chia xa nhau nữa!”


Quan Triều Viễn nắm lấy tay của Tô Lam, nở một nụ cười tươi.


“Anh quyết định thật à?”


“Anh quyết định thật rồi, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu. Anh muốn lấy lại lòng tin của em từng chút, từng chút một!”


Lúc này Tô Lam mới thở phào một hơi, cô còn tưởng rằng sẽ còn phải tốn một khoảng thời gian nữa.


Đến khi hai người thông báo tin này cho những người khác trong gia đình, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.


“Tô Lam, Tiểu Viễn nó điên rồi, con cũng định điên theo nó đấy à? Con đang mang thai đấy, con đừng lấy đứa bé trong bụng mình ra để đùa như vậy!” Mục Chỉ Huyên chỉ thấy hai người này điên rồi.


“Chị, chị cũng nên để ý đến cháu trai của em chứ. Trước kia chị đã từng sảy thai một lần rồi, chẳng lẽ chị còn định… phi!” Tô Kiêm Mặc lập tức ngậm miệng lại.


Quan Hạo thì lại không nói gì, bây giờ Quan Triều Viễn đang cư xử rất giống ông ta ngày xưa.


“Hai người đều điên hết rồi!” Giản Ngọc cũng chẳng thể nói gì được nữa, dù sao thì anh ta cũng biết là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.


“Anh muốn đi thì đi, không đi thì thôi. Tôi có trói anh bắt đi theo đâu. Người phụ nữ của tôi thì tôi tự bảo vệ, không cần nhờ vả gì anh.”
 
Chương 1246


Chương 1246


Quan Triều Viễn lập tức quay sang gắt gỏng với Giản Ngọc.


“Anh đừng nói chuyện với anh cả như vậy.” Tô Lam vội vàng trách móc.


Nghe thấy cách xưng hô đó, Quan Triều Viễn và Giản Ngọc đều hơi giật mình.


“Anh ta trở thành anh cả từ bao giờ vậy?”


“Mới hôm qua thôi.”


Giảng Ngọc hắng giọng: “Nếu như đã gọi là anh cả rồi thì phải nghe lời anh đi nào. Chúng ta đưa Tô Lam về trước rồi đến rừng Zavala gì đó sau.”


“Anh tỉnh mộng lại đi, dù anh có là anh trai tôi thì tôi cũng không nghe lời anh đâu, tôi còn chẳng nghe lời bố mẹ nữa kìa!”


“Đúng là một gã điên!”


Giản Ngọc cũng chẳng hiểu sao mình lại có một đứa em trai như thế này.


Rõ ràng là lấy mạnh địch yếu, nhưng lại chẳng thể thắng nổi, bên phe mạnh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.


Mặc dù cả nhà đều phản đối nhưng Quan Triều Viễn vẫn quyết định dẫn Tô Lam đến rừng Zavala cùng mình.


Vậy nên hai người không thể chần chừ thêm được nữa, họ phải lên đường ngay lập tức, dù sao thì cũng chẳng còn bao lâu nữa là bụng của Tô Lam sẽ to lên rồi.


Mục Chỉ Huyên thấy mình có nói gì thì cũng không cản mấy người này lại được, cuối cùng cũng đành để cho họ làm vậy. Bà đến chỗ bác sĩ Hách để lấy mấy món đồ dinh dưỡng, và thuốc bổ về, đồng thời bảo bác sĩ Hách viết những điều cần lưu ý ra rồi về đưa cho Tô Lam.


Ba người lên đường trong nắng sớm.


Bởi vì gia tộc Butt có thể quay về báo thù bất kỳ lúc nào nên Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên không thể rời khỏi nơi này, vốn dĩ Tô Kiêm Mặc cũng muốn đi cùng ba người nhưng cuối cùng lại bị Quan Triều Viễn cản lại.


Vậy là ba người và một con chó trắng đi lên đường đi về phía rừng Zavala.


Nếu muốn đến được rừng Zavala thì họ phải đến lục địa, vì còn có Tô Lam đi cùng nên ba người đã phải đi rất chậm.


Trời tối, ba người tìm một khách sạn ở đó để nghỉ lại, bởi vì muốn đảm bảo có lượng đồ ăn thật dồi dào nên họ không thể ở lại khách sạn ở khu vực quá xa.


Mà mặc dù gọi nơi này là khách sạn, nhưng thực ra đây chỉ là một khách sạn tư nhân nhỏ mà thôi.


Điều kiện rất kém.


“Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tìm chút gì đó để ăn đã.” Giản Ngọc nói xong thì ra khỏi khách sạn.


Vốn dĩ Tô Lam tưởng rằng mình mới mang thai ba tháng thì sẽ không gặp vấn đề gì. Nhưng cô đã nhầm rồi. Mang thai là mang thai, dù rằng bây giờ bụng cô vẫn còn nhỏ thì cô vẫn là phụ nữ có thai.


Chỉ cần đi lâu một chút thôi là cô đã cảm thấy rất mệt rồi, nhất là phần thắt lưng.


Mặc dù không còn phản ứng nôn nghén, nhưng bây giờ cô vẫn không thèm ăn gì cả.


“Mệt không?”


“Không sao đâu, em chỉ hơi đau lưng thôi.”


“Để anh xoa cho em.” Quan Triều Viễn ngồi sau lưng Tô Lam, nhẹ nhàng ấn vào eo cô.


Quan Triều Viễn vừa đau lòng lại vừa cảm thấy có lỗi, nếu biết là vất vả như thế này thì hôm đó dù có đánh mất đi lòng tin của Tô Lam thì anh cũng sẽ kiên quyết đưa Tô Lam về nhà trước.
 
Chương 1247


Chương 1247


“Tô Lam, hay là anh đưa em về nhà trước nhé, chúng ta cũng đang ở gần sân bay rồi, để anh bảo họ điều máy bay tư nhân của anh đến, cũng may là bây giờ bụng em chưa to hẳn, vẫn có thể lên máy bay được.”


“Không có gì đáng ngại đâu.”


“Cái gì mà không có gì đáng ngại chứ? Bây giờ anh đang hối hận thối ruột rồi đây này! Sau này điều kiện tiên quyết của mọi chuyện đó là phải đảm bảo an toàn cho em, không được để em chịu nguy hiểm hay đau khổ gì hết!”


“Em cũng đâu có yếu ớt đến mức ấy. Anh nhìn đi, bây giờ vẫn đang rất tốt mà. Thật ra em thấy như bây giờ cũng hay mà. Con của chúng ta có thể đi theo chúng ta đến những nơi thế này ngay từ khi còn nằm trong bụng, ngắm được bao nhiêu là cảnh đẹp, cũng coi như là gia đình ba người chúng ta đang đi du lịch.”


Tô Lam xoa bụng mình rồi mỉm cười.


“Đến tận giờ này rồi mà em còn lạc quan được nữa à? Lại còn du lịch chứ? Còn chẳng biết là nó đã có mắt hay chưa.” Quan Triều Viễn chỉ vào bụng của Tô Lam rồi nói.


“Đã đến tận đây rồi, đừng có bỏ cuộc giữa chừng. Em muốn đi cùng với anh thôi mà. Thật ra thì anh cả nói rằng khi chúng ta đến rừng Zavala rồi thì đường về nhà cũng không còn xa nữa, khi qua bên đó rồi thì chúng ta có thể đi máy bay về nhà.”


Gần đây Quan Triều Viễn làm việc một cách rất dứt khoát, nhưng một khi gặp phải chuyện gì liên quan đến Tô Lam thì anh lại hay cảm thấy bối rối.


“Anh thật sự không biết là làm như vậy là đúng hay sai nữa.”


“Đúng, đúng, đúng, chắc chắn là đúng rồi. Anh phải tin tưởng vào bản thân!”


Tô Lam nịnh nọt rúc vào lòng của Quan Triều Viễn.


Ba người cứ đi một lúc rồi ngừng, quãng đường này đã cực kỳ gian khổ, cũng may là bụng của Tô Lam vẫn chưa quá lớn.


Vậy là ba người đi hơn một tháng trời mới đến được rừng Zavala.


Địa hình của Zavala rất hiểm trở, bên trong còn có rất nhiều cây độc, thường xuyên có các loại động vật nguy hiểm đi qua đi lại.


Buổi tối đầu tiên, ba người dừng lại để ngủ lấy sức, ăn uống một bữa nó say, sau khi hồi sức lại rồi thì sáng hôm sau ba người lại lên đường đi vào rừng Zavala.


Lúc mới đi vào Zavala, Giản Ngọc bắt đầu đánh dấu lên các thân cây trên đường đi, địa hình ở rừng rất phức tạp, anh ta cũng không chắc rằng mình có thể đi vào trong rừng hay không.


“Rốt cuộc thì anh có nhớ đường hay không vậy? Hình như chúng ta cứ đi vòng quanh từ nãy đến giờ rồi!”


Quan Triều Viễn đỡ Tô Lam, lại phát hiện ra ký hiệu mà vừa nãy Giản Ngọc đã khắc lên thân cây.


Giản Ngọc nhìn thấy những dấu hiệu này thì cảm thấy rất bối rối.


“Lạ thật đấy, tại sao chúng ta không ra được vậy?”


“Anh đừng vội, từ từ nghĩ kỹ lại đi.”


Mà Wing vẫn luôn đi theo ba người cũng bắt đầu có vẻ hơi mất bình tĩnh.
 
Chương 1248


Chương 1248


Hình như đằng trước có thứ gì đó đang thu hút nó.


Tô Lam cúi người xuống sờ lông của Wing, mấy ngày vừa rồi nó đi theo các cô, phần lông trắng của nó đã bị dính rất nhiều đất bẩn nhìn có vẻ khá chật vật.


“Wing, yên lặng đi, chúng ta sắp ra ngoài rồi, đợi khi nào chúng ta ra ngoài rồi thì có thể về nhà.”


Giản Ngọc cúi xuống nhìn Wing: “Đây là nhà của nó.”


Quan Triều Viễn và Tô Lam đồng thời quay sang nhìn Giản Ngọc với vẻ mặt ngạc nhiên.


“Khoảng chừng bảy, tám năm trước tôi đã từng quay lại đây một lần, khi đó tôi biết được là con sói đầu đàn đã bị mất một đứa con trai. Ngày xưa tôi được con sói đầu đàn cũ nuôi lớn, con sói đầu đàn lúc bấy giờ là con của nó, còn đây chính là con của sói đầu đàn mới.”


“Sao anh biết vậy? Chúng nó nhìn giống hệt nhau mà!”


“Biết là biết thôi, con sói này chắc là do em mua về đúng không?”


“Em mua lại từ một người thợ săn, lúc ấy nó vẫn còn là một con chó con thôi.”


“Cũng hợp lý, thường thì các tay thợ săn sẽ vào rừng Zavala sẽ bắt các thú con rồi bán lại với giá cao, chắc là vì thế nên nó mới về đến tay em”


Giản Ngọc nhìn thẳng vào Wing.


“Anh nói đùa gì thế? Lúc nó bị bắt khỏi khu rừng này nó chỉ là một con sói non, nó biết đường à?”


“Em nuôi lớn nó mà chẳng hiểu gì nó cả, có nhiều thứ được gọi là bẩm sinh đấy.”


Giản Ngọc ngồi xổm xuống, sờ Wing rồi cởi dây xích của nó ra.


Ngay sau đó, Wing lập tức lao về phía trước, ba người đi theo sau.


Không biết có phải là vì ở với người lâu rồi hay không mà Wing cũng khá hiểu người, nó đi rất chậm, thi thoảng còn quay người lại nhìn Tô Lam.


Nhờ sự dẫn dắt của Wing, cuối cùng thì họ cũng đã đi được vào trong rừng, sau khi đi vào thì Giản Ngọc như cá gặp nước vậy, dù sao thì đây cũng là nơi mà anh ta đã lớn lên.


Đây là một khu rừng rậm nguyên sinh chưa hề bị khai phá bởi con người, bên trong có rất nhiều bụi gai, bụi cỏ, Tô Lam đã phải cố gắng rất nhiều mới đi qua được.


Sau một ngày bôn ba, cuối cùng thì mọi người cũng đã đến cửa khu mộ vào lúc trời tối.


Bởi vì trời đã tối dần rồi nên mọi người đã quyết định nghỉ ngơi rồi đến ngày hôm sau mới vào khu mộ.


Buổi tối hôm đó, Giản Ngọc đã liên lạc với bên tập đoàn Dark Reign để họ chuẩn bị máy bay để bay đến đây rồi bay về, chờ khi nào ba người ra khỏi rừng rậm thì sẽ lập tức lên máy bay.


Mặc dù buổi tối hôm nay là để nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng không ai chợp mắt nổi.


Hơn một tháng lặn lội, cuối cùng thì cũng đến bước cuối cùng rồi, đêm nay chính là đêm mà mọi người cảm thấy khẩn trương nhất.


Khi mặt trời vừa ló rạng, cả ba người không hẹn mà cùng tỉnh giấc, ăn lót dạ rồi đi vào trong khu mộ.


“Tô Lam, em đợi ở đây đi, để hai bọn anh đi vào là được rồi, trong khu mộ này có rất nhiều bẫy, nói khó nghe thì hai bọn anh còn chẳng thể lo nổi cho bản thân ấy chứ. Với cả, trong này sẽ có rất nhiều thi thể.”


Nghe như vậy, Tô Lam sợ đến mức toát cả mồ hôi.


“Làm gì mà phải nói khủng bố như thế? Anh làm cô ấy sợ rồi!” Quan Triều Viễn vội vàng ôm lấy Tô Lam vào lòng, bảo vệ vợ.


Giản Ngọc cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, không nói quá lên như vậy thì liệu Tô Lam có chịu nghe lời không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom