Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1189


Chương 1189


“Bác à, bác để cháu, cháu đưa anh ấy đi nghỉ ngơi.” Daisy nói ngay lập tức.


“Cũng được, cháu biết phòng của nó rồi đấy, bên này đông khách, cháu đưa nó về phòng trước đi.”


Daisy gật đầu, cô ta đỡ Quan Triều Viễn trở về phòng.


Quan Triều Viễn nằm trên giường mà vẫn còn lẩm bẩm: “Tôi chưa say, tôi còn uống tiếp được, nào, uống!”


Daisy ngồi ở mép giường, vuốt ve gương mặt của anh.


“Anh đúng là càng ngày càng đẹp trai, honey, anh khiến em si mê quá!”


“Đừng chạm vào tôi, tôi kết hôn rồi!” Quan Triều Viễn hất tay Daisy ra.


“Kết hôn rồi?” Daisy cười e thẹn: “Đúng vậy, chúng ta sắp kết hôn rồi, ngay tháng sau thôi. Thật ra trong lòng em, chúng ta đã kết hôn rồi.”


Rồi Daisy dịch lại gần Quan Triều Viễn, đặt tay lên ngực anh.


“Trái tim đập mạnh quá! Anh biết không? Khi anh còn nhỏ, em đã rất thích tim anh đập đấy!”


Quan Triều Viễn cầm tay Daisy ném ra xa.


“Tô Lam sẽ không vui! Đừng chạm vào tôi, không ai được chạm vào tôi, Tô Lam biết sẽ không vui!”


Daisy cau mày: “Tô Lam? Cô ta là ai?”


Đương nhiên Quan Triều Viễn sẽ không trả lời cô ta, bởi vì anh uống say rồi.


“Mặc kệ cô ta là ai! Anh yên tâm, em không phải là người đàn bà nhỏ nhen, anh sinh sống trong xã hội loài người nhiều năm có người đẹp bầu bạn cũng khó tránh khỏi, ai bảo anh là đàn ông chứ. Nhưng mà sau này anh chỉ có em thôi.”


Daisy kề mặt lên ngực Quan Triều Viễn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.


Nhịp tim ấy khiến cô ta mê mẩn, khiến cô ta muốn ngừng mà chẳng được.


“Tô Lam!” Quan Triều Viễn ôm Daisy vào trong ngực: “Anh nhớ em lắm, em biết không?”


Lần đầu tiên bị đàn ông ôm như thế, Daisy ngây thơ cũng hơi rộn ràng cảm xúc.


“Anh nóng vội thế ư? Nhưng không sao, con người em rất cởi mở, dù sao tháng sau cũng kết hôn rồi mà. Nhưng anh phải dịu dàng với em đấy, bởi vì đây là lần đầu tiên của em.”


Daisy đứng thẳng dậy, hai tay cô ta đặt lên cúc áo của Quan Triều Viễn, bắt đầu cởi từng chiếc cúc ra.


Trên mặt Daisy mang theo sự e thẹn của một cô gái nhỏ, trước khi biến thành ma cà rồng, cô ta mới chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi.


Sau khi trở thành ma cà rồng, cô ta mới biết đến chuyện nam nữ.


Daisy cởi cúc áo Quan Triều Viễn ra, để lộ bộ ngực rắn chắc.


Cô ta sờ nhẹ: “Dáng người anh thật đẹp.”


“Cô đang làm gì vậy?” Một giọng nói không hài lòng vang lên từ phía cửa.


Daisy giống như nai con bị giật mình, ngồi bật dậy từ trên giường.


Tô Kiêm Mặc thấy áo Quan Triều Viễn đã bị cởi cúc thì lập tức hiểu ý đồ của Daisy!


Cậu lao vào, chắn trước mặt Quan Triều Viễn.


“Là một người con gái, có phải cô nên biết tự trọng không?”


Daisy lúc đầu còn hơi ngại ngùng, nhưng thấy Tô Kiêm Mặc không khách sáo thì cô ta ngửa đầu lên.
 
Chương 1190


Chương 1190


“Tôi nghĩ hành vi của cậu hơi quá đáng rồi đấy, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, bây giờ chúng tôi xảy ra chuyện gì hình như cũng không liên quan đến cậu.”


“Chưa cưới thì không phải là vợ!”


“Tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn!”


Đương nhiên Daisy không muốn bị người khác phá hỏng chuyện tốt như thế này.


“Nhưng bây giờ hai người chưa kết hôn, cô không phải vợ anh ấy!”


“Tôi thật sự không hiểu người phương Đông các cậu làm vậy thì có ý nghĩa gì? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, hơn nữa tôi không bận tâm thì một người ngoài như cậu có gì mà bận tâm?”


Daisy quan sát Tô Kiêm Mặc từ trên xuống dưới một lượt.


“Lẽ nào tư tưởng cởi mở của người phương Tây các cô là không biết liêm sỉ sao? Thật ngại quá, chúng tôi là người phương Đông nên không thể hiểu được, anh ấy cũng là người phương Đông.” Tô Kiêm Mặc chỉ vào Quan Triều Viễn và nói.


Daisy hung hăng trừng mắt nhìn Tô Kiêm Mặc, giậm chân rồi ra khỏi phòng Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn vẫn đang nằm trên giường tự lẩm bẩm một mình.


“Tô Lam, anh xin lỗi, anh có lỗi với em. Tránh ra, đừng đụng vào tôi, tôi đã kết hôn rồi, vợ tôi sẽ không vui.”


Nghe những lời nói lúc say này của Quan Triều Viễn, Tô Kiêm Mặc không nhịn được cười, đồng thời lại có chút đau lòng.


Sáng hôm sau khi Quan Triều Viễn tỉnh lại, anh cảm thấy đầu đau như búa bổ.


Anh ngồi dậy, vừa nhìn đã thấy Tô Kiêm Mặc đang ngồi trong phòng mình.


“Cậu ở trong phòng anh làm gì?”


Quan Triều Viễn lúc này mới phát hiện cúc áo sơ mi của mình đã bị cởi ra hết, anh lập tức che ngực như một liệt nữ trong trắng.


“Tối qua…”


“Tối qua suýt nữa anh đã bị người ta ngủ rồi!”


“Anh thất thân rồi?”


Mặt Quan Triều Viễn hơi nhăn nhó.


Tô Kiêm Mặc không khỏi bật cười: “Anh là đàn ông chứ có phải cô gái mới lớn chưa chồng đâu mà thất thân với không thất thân cái gì?”


“Danh tiết của đàn ông cũng rất quan trọng! Nếu bị chị cậu…”


Quan Triều Viễn buột miệng nhưng rồi không nói nữa.


Tô Kiêm Mặc biết Quan Triều Viễn đang nghĩ gì.


“Tối qua Daisy muốn đưa anh về phòng. Anh uống nhiều quá đến mức không còn biết gì nữa. Nếu em không đến kịp thì có lẽ hai người đã thật sự làm chuyện đó rồi.”


“Vậy thì anh vẫn chưa thất thân.” Quan Triều Viễn vẫn thấy khá may mắn.


“Nhưng anh rể này, tháng sau hai người kết hôn rồi, sau khi kết hôn sẽ là vợ chồng. Thật ra Daisy nói đúng, đây là chuyện sớm muộn thôi.”


Quan Triều Viễn vò đầu: “Kết hôn rồi tính sau.”


“Anh biết tối qua sau khi uống say anh vẫn luôn nói gì không?”


Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn Tô Kiêm Mặc, vẻ mặt mờ mịt.
 
Chương 1191


Chương 1191


“Anh nói đừng đụng vào tôi, tôi có vợ rồi, vợ tôi sẽ không vui, tôi không thể có lỗi với vợ.”


Đương nhiên Quan Triều Viễn không biết mình đã nói những lời này, bây giờ nghe xong trong lòng anh thấy rất vui vẻ.


“Anh rể, em không có tư cách để phán xét chuyện này, nếu anh thấy làm như vậy có lợi cho đôi bên thì anh làm. Nhưng anh đã sắp kết hôn rồi, anh hãy quên chị em đi, nếu không dù là với anh hay với Daisy đều là một sự tổn thương.”


Tô Kiêm Mặc nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Quan Triều Viễn, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.


Hai bên đã bàn bạc xong chuyện cưới xin của tháng sau, gia tộc Butt chuẩn bị về nước.


Quan Triều Viễn cũng thay quần áo, ít nhất thì chú rể tương lai là anh đây cũng phải đi tiễn người ta.


“Cậu Quan, chúng tôi đã bàn bạc xong mọi chuyện, Daisy của chúng tôi cũng sắp làm cô dâu rồi.”


“Vâng thưa ông Butt, chúng tôi sẽ chuẩn bị hôn lễ trong một tháng này, đảm bảo khiến Daisy hài lòng.”


Daisy đi tới chỗ Quan Triều Viễn: “Honey, một tháng nữa em sẽ là cô dâu của anh.”


“Ừm, một tháng nữa gặp lại.”


Trước khi đi, Daisy còn liếc nhìn Tô Kiêm Mặc, đây chính là kẻ đầu sỏ phá hỏng chuyện tốt của cô ta!


Sau khi tiễn gia tộc Butt về, bên phía Love Valley bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của Quan Triều Viễn và Daisy.


Mấy ngày nay, Giản Ngọc vẫn luôn ở bên Tô Lam.


Bác sĩ nói tình hình của Tô Lam có thể sẽ ngày càng xấu, cũng có thể cô tự nghĩ thông suốt, bước ra khỏi ám ảnh về cái chết của Quan Triều Viễn.


Mấy ngày nay, tình trạng của Tô Lam cũng ngày càng trầm trọng, lúc thì khóc lóc om sòm, lúc lại ầm ĩ đòi đi tìm Quan Triều Viễn, lúc lại trách móc Giản Ngọc.


Giản Ngọc ở phòng làm việc giải quyết chuyện công ty xong cũng đã hơn mười giờ đêm.


Thật hiếm khi biệt thự yên tĩnh thế này, dì Phương đang chờ ở tầng dưới.


“Tô Lam đâu? Cô ấy có làm loạn nữa không?”


“Hình như mợ chủ đã ổn hơn, mấy tiếng tối nay không hề làm loạn, bây giờ mợ đang ngủ trong phòng ạ.”


“Đã ngủ rồi?” Điều này khiến Giản Ngọc thấy hơi lạ, bởi vì buổi tối là lúc Tô Lam làm loạn nhất, không ầm ĩ đến một, hai giờ sáng thì không ngủ.


“Vâng thưa cậu Giản, hiếm khi mợ chủ không làm loạn, cậu cũng về ngủ một giấc thật ngon đi.”


“Được, dì cũng nghỉ ngơi đi, có thể cô ấy đã tự suy nghĩ thông suốt, hoặc cô ấy mệt rồi. Chúng ta cũng nghỉ ngơi đi.”


Dì Phương gật đầu rồi về phòng.


Công ty có quá nhiều việc nên Giản Ngọc cũng hơi mệt. Mặc dù khi Quan Triều Viễn đi đã nói một lượt cho anh ta biết phải làm thế nào, nhưng khi làm thì thật sự vẫn rất phức tạp.


May mà là anh ta, chứ đổi lại là người khác thì chắc đã từ bỏ lâu rồi.


Giản Ngọc về phòng dành cho khách, nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.


Nhưng anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao Tô Lam lại đột nhiên không làm loạn nữa?
 
Chương 1192


Chương 1192


Thông thường khi tinh thần bị kích thích, chẳng phải đều cần một yếu tố gì đó kích thích lần nữa mới bình thường trở lại được sao?


Giản Ngọc càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, tốt nhất vẫn nên đi xem một chút.


Anh ta gõ cửa phòng ngủ nhưng không ai đáp lại bèn đẩy cửa đi vào, không ngờ trên giường cũng không có người!


“Tô Lam!” Giản Ngọc cất tiếng gọi, khi anh ta gọi thì đồng thời cũng nghe thấy một tiếng “cạch” giòn giã, hình như là thứ gì đó rơi xuống đất.


Âm thanh phát ra từ phòng tắm!


Giản Ngọc vội chạy vào, Tô Lam nằm dựa vào bồn tắm, máu trên cổ tay cô đang chảy từng giọt vào bồn.


Giản Ngọc đưa Tô Lam đến bệnh viện ngay lập tức.


May mà anh ta phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng!


Giản Ngọc ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy quá mệt mỏi.


Trước đây anh ta sống cuộc sống tự do tự tại, khi muốn đi trộm mộ thì đi trộm mộ, khi không muốn thì đi khắp nơi dạo chơi.


Giản Ngọc trước giờ vẫn luôn là một chú chim ưng tự do, bầu trời là phương hướng của anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy mình đã bị mất phương hướng.


Cửa phòng cấp cứu mở ra, Chu Lễ Thành bước ra khỏi đó.


“Cậu Giản.”


“Cô ấy thế nào?”


“Mợ chủ không có vấn đề gì nghiêm trọng, cũng may vết thương không sâu, phát hiện tương đối kịp thời nên không có ảnh hưởng gì, nghỉ ngơi vài ngày là được. Mợ chủ bị ngất là do trạng thái tinh thần không ổn, lại thêm hạ đường huyết.”


“Vậy thì tốt.” Trái tim treo lơ lửng của Giản Ngọc cuối cùng cũng hạ xuống, nếu Quan Triều Viễn biết chuyện này chắc sẽ đến đây bóp chết anh ta mất.


“Nhưng có một chuyện tôi hy vọng cậu được biết, mợ chủ có thai rồi.”


Giản Ngọc vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tin tức chấn động này đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Lễ Thành.


“Có… có thai?”


“Đúng vậy, mợ chủ đã mang thai, vừa tròn năm tuần.”


Tin này đến quá đột ngột, trước khi Quan Triều Viễn đi đã cùng Giản Ngọc dự đoán trước rất nhiều khả năng.


Nhưng điều duy nhất họ không ngờ tới là Tô Lam sẽ mang thai.


Tô Lam được đưa vào phòng bệnh VIP, Giản Ngọc nhìn cô thấy cô vẫn chưa tỉnh, ở đây đã có y tá chăm sóc nên anh ta cũng yên tâm, sau đó vội vàng đến phòng làm việc của Chu Lễ Thành.


“Viện trưởng Chu, tôi phải xác nhận lại với ông chuyện Tô Lam mang thai! Ông có chắc cô ấy thực sự mang thai không?”


“Tôi chắc chắn một trăm phần trăm cô ấy đã mang thai, và thai nhi đã được năm tuần! Cậu Giản, chuyện này có gì lạ đâu, trước đây cô ấy đã từng mang thai, chỉ là đứa bé đã không còn nữa.”


Chu Lễ Thành vẫn nhẹ nhàng, nho nhã như cũ.


“Cô ấy không thể mang thai, sao cô ấy có thể mang thai con của Quan Triều Viễn được?”
 
Chương 1193


Chương 1193


Giản Ngọc cảm thấy không thể tin được!


Chu Lễ Thành không biết nói gì, trước khi đi, Quan Triều Viễn đã nói hết mọi chuyện cho ông ta.


Quan Triều Viễn yêu cầu sau này Chu Lễ Thành phải nghe theo sự sắp xếp của Giản Ngọc.


“Đứa bé này không thể giữ! Tuyệt đối không thể giữ! Chắc ông cũng biết rõ thân phận của Quan Triều Viễn, vậy nên tuyệt đối không được giữ.”


“Vậy cậu Giản, cậu muốn mợ chủ bỏ đứa bé sao?”


“Không phải tôi muốn, mà là không thể giữ đứa bé này lại! Với thân phận của Quan Triều Viễn, đứa bé này đã được định trước tất cả đều là ẩn số! Tôi muốn ông nghĩ cách giấu Tô Lam làm phẫu thuật nạo thai, phá bỏ đứa bé này.”


Chu Lễ Thành suy nghĩ một lát: “Lẽ nào không nói cho mợ chủ biết cô ấy đã mang thai sao?”


“Đương nhiên không thể nói! Tô Lam là người mềm lòng lại cứng đầu, nếu biết mình mang thai chắc chắn cô ấy sẽ không cho chúng ta động đến đứa bé!”


Giản Ngọc quá hiểu Tô Lam.


“Vậy được rồi, khi nào mợ chủ tỉnh tôi sẽ cho người nói với cô ấy rằng trong quá trình kiểm tra sức khoẻ, phát hiện trong người cô ấy có một khối u, cần phải mau chóng phẫu thuật cắt bỏ.”


Chu Lễ Thành chỉ có thể làm theo ý của Giản Ngọc, mặc dù làm vậy hơi tàn nhẫn nhưng dường như đây là cách duy nhất.


“Được, ông phải mời bác sĩ giỏi nhất đến làm phẫu thuật cho cô ấy, nhất định phải giấu cô ấy.”


“Cậu yên tâm, tôi biết rồi.”


Cả đêm Giản Ngọc không hề chợp mắt, anh ta ngồi trong phòng bệnh của Tô Lam suy nghĩ rất nhiều.


Dù đã đưa ra quyết định, nhưng dù sao tim anh ta cũng làm từ thịt.


Anh ta cứ yên lặng như vậy ngồi cả đêm, suy nghĩ cả đêm nhưng vẫn chưa thể gỡ rối được vấn đề trong đầu.


Y tá bước vào kiểm tra tình hình của Tô Lam.


“Thế nào rồi?”


“Ồ, khá ổn, vết thương không có vấn đề, nhưng chắc còn quá yếu nên đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.” Y tá hạ thấp giọng, sợ đánh thức Tô Lam.


“Vậy cô ở đây trông cô ấy đi, tôi ra ngoài một lát.”


Giản Ngọc sửa sang lại trang phục rồi bước ra khỏi phòng bệnh.


Dù còn sớm nhưng bệnh viện đã có rất nhiều người.


Những người này đều vội vàng đến khám bệnh, trên mặt đều là vẻ đau thương.


Giản Ngọc bước đi không mục đích, vô tình đã đến khoa phụ sản.


Đột nhiên có tiếng khóc xé lòng truyền đến, một người phụ nữ ngã quỵ xuống đất, người đàn ông bên cạnh đỡ cô ấy dậy.


“Đừng như vậy, mau đứng lên đi, dưới đất lạnh lắm!”


“Con tôi! Con của tôi mất rồi!” Người phụ nữ vừa khóc vừa ôm bụng.


Giản Ngọc có thể nhìn thấy phần bụng dưới của người phụ nữ hơi nhô lên, chắc cô ấy đã mang thai.


Một lúc sau, bác sĩ đi ra.


“Hai người vẫn còn trẻ, sau này sẽ lại có con. Sau khi bỏ đứa bé này thì về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, biết đâu một thời gian nữa lại mang thai, đừng quá để ý.”
 
Chương 1194


Chương 1194


“Đó là máu thịt của tôi, là con tôi! Sao ông trời lại đối xử với tôi như thế?” Người phụ nữ vừa khóc vừa gào thét.


Tiếng khóc tan nát cõi lòng khiến rất nhiều người xung quanh đều không khỏi xúc động.


Một lúc sau người đàn ông mới khuyên được người phụ nữ rời đi, vì còn phải làm phẫu thuật nên họ không thể kéo dài thời gian.


Đúng lúc tới khoa phụ sản, Giản Ngọc cũng có thể hỏi thăm một chút, anh ta không hiểu gì về phương diện này.


Sau khi nói rõ thân phận, bác sĩ Lý của khoa phụ sản phụ trách tiếp đón anh ta.


“Cậu Giản, cậu có điều gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”


“Làm phẫu thuật nạo thai có gặp trở ngại gì không? Có ảnh hưởng thế nào đến cơ thể người phụ nữ?”


“Thực ra trên lý thuyết cũng không ảnh hưởng nhiều, công nghệ hiện nay rất tốt, rất nhiều người làm phẫu thuật nạo thai xong vẫn có thể mang thai. Phẫu thuật xong nghỉ ngơi, chăm sóc sức khoẻ sẽ không có vấn đề gì.”


Giản Ngọc vừa lắng nghe vừa gật đầu.


“Tuy nhiên nếu phẫu thuật nạo thai nhiều lần sẽ dễ dẫn đến sảy thai, sau này sẽ gặp vấn đề trong việc sinh nở.”


“Là vậy à… Đôi vợ chồng vừa nãy làm sao thế?” Giản Ngọc rất tò mò.


“Cậu nói họ à! Tim đứa bé trong bụng cô ấy đã ngừng đập, nhưng đứa bé vẫn ở trong bụng nên phải làm phẫu thuật nạo thai.”


Bởi vì bệnh nhân đó là do bác sĩ Lý phụ trách nên bà không khỏi nói thêm vài câu.


“Thật ra ngay từ đầu tôi đã khuyên họ bỏ đứa bé đi, vì sức khoẻ thai phụ vốn không tốt, mang thai cũng là ngoài ý muốn. Cô ấy uống rất nhiều thuốc, lần đầu khám thai các chỉ số đã không tốt lắm, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết sinh ra, kết quả vẫn là…”


“Uống nhiều thuốc trong thời kỳ mang thai thì đứa trẻ có thể bị dị tật, các chỉ số đều không tốt, tại sao không phá bỏ ngay từ đầu?”


Bác sĩ Lý cười nhẹ: “Cậu Giản là đàn ông nên có thể không hiểu, phụ nữ trời sinh đã có bản năng của người mẹ, máu thịt trên người mình làm sao có thể bỏ được? Cho dù chỉ có một phần mười nghìn khả năng bình thường, có thể họ vẫn muốn giữ.”


“Đó là một mạng sống, hơn nữa còn liên quan mật thiết đến mình.” Bác sĩ Lý lại bổ sung thêm.


“Nhưng tôi nghĩ với tư cách là một bác sĩ, khi bà kiểm tra thấy đứa bé này có vấn đề, bà nên cố gắng ngăn cản bệnh nhân sinh đứa bé ra, lẽ nào không phải như vậy sao?”


“Cậu Giản, về lý thuyết thì tất nhiên là như vậy, nhưng đứa bé không phải bác sĩ, cho dù thật sự khẳng định đứa bé bị dị tật thì bác sĩ chúng tôi cũng chỉ khuyên thôi chứ không bao giờ cưỡng ép thực hiện. Mỗi người làm bố làm mẹ đều có quyền cho con mình được sinh ra, không ai có quyền quyết định sự sống chết của đứa trẻ.”


Mỗi lời bác sĩ nói đều đâm trúng trái tim Giản Ngọc.


Ngoại trừ bố mẹ, không ai có thể quyết định sự sống chết của một đứa trẻ.


“Cậu Giản, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi làm việc đây.”


Giản Ngọc bước đi không mục đích, lời của bác sĩ và tiếng khóc của hai vợ chồng vừa rồi cứ văng vẳng trong tâm trí anh ta.


Ban đầu anh ta không hề do dự quyết định phá bỏ đứa bé trong bụng Tô Lam, nhưng bây giờ anh ta không biết phải làm sao.


Hai y tá đi ngang qua.
 
Chương 1195


Chương 1195


“Mợ chủ thật đáng thương, đứa bé đầu tiên bị mất một cách khó hiểu, bây giờ không dễ gì mới mang thai đứa thứ hai thì lại phải phá.”


“Mợ chủ thật sự nhẫn tâm phá bỏ sao? Lần trước có đứa bé mợ ấy còn không biết, khi phát hiện thì đã sảy rồi.”


“Xem ra mợ chủ vẫn chưa biết mình mang thai, là cậu Giản quyết định phá bỏ. Sếp Quan đã mất tích, nói là mất tích nhưng bao nhiêu ngày rồi vẫn không tìm thấy, chắc chắn là chết rồi, lẽ nào còn giữ lại đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ?”


Hai y tá đi ngang qua Giản Ngọc, không biết chuyện trước đây Tô Lam mang thai có thể biến mất.


Thì ra lần đầu khi mang thai cô không hề hay biết, đến khi sảy rồi mới biết mình từng có thai.


Trong phòng bệnh, Tô Lam đã tỉnh lại.


“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi? Mợ có muốn ăn gì không?”


Y tá đỡ Tô Lam dậy: “Mợ chủ, mợ đừng buồn quá, may mà hôm qua phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng.”


“Tại sao lại cứu tôi?”


“Mợ chủ, mợ đang nói linh tinh gì vậy? Nếu Sếp Quan biết mợ không yêu thương bản thân thế này chắc chắn sẽ tức giận. Mợ ăn chút cháo nhé?”


Tô Lam thở dài, vẻ mặt hững hờ: “Không ăn, tôi không có cảm giác ngon miệng.”


“Mợ chủ, mợ ăn một chút đi. Tôi còn nhớ trước đây khi mợ nhập viện, lần nào mợ không ăn là Sếp Quan lại trách chúng tôi, nếu Sếp Quan ở đây chắc chắn cũng sẽ nổi giận đó.”


“Mang lại cho tôi đi.”


Tô Lam biết nếu cô không ăn thì y tá sẽ ở bên cạnh thuyết phục mãi.


Y tá lập tức mang cháo tới cho Tô Lam, vừa ăn một thìa cô đã thấy buồn nôn.


Cô vén chăn lên, chạy vào nhà vệ sinh để nôn.


Vì không ăn gì nên trong bụng cô cũng không có gì để nôn.


Nhưng điều này đã nhắc nhở cô.


“Mang điện thoại tôi vào đây!”


Y tá lập tức mang điện thoại vào nhà vệ sinh, Tô Lam xem lịch sử ghi chép của mình.


Bởi vì Quan Triều Viễn không thích đeo bao cao su, vậy nên nếu trong thời kỳ an toàn, cô sẽ không cố ý tránh thai.


Để chính xác hơn, Tô Lam đã tải phần mềm ghi lại thời kỳ kinh nguyệt, mỗi lần đến đều ghi lại.


“Chủ nhân, kỳ kinh nguyệt của cô đã chậm một tuần, nếu không mang thai thì nhớ kiểm tra sức khoẻ nhé!”


Cô vừa mở phần mềm ra đã có lời nhắc.


Tô Lam lập tức đứng dậy cầm điện thoại ra ngoài, Giản Ngọc cũng về đúng lúc này.


“Mau đi tìm bác sĩ Chung bảo bà ấy kiểm tra cho tôi, có thể tôi đã mang thai rồi.”


Y tá biết Tô Lam đã mang thai, nhưng vì mệnh lệnh của Giản Ngọc nên không dám nói.


Cô y tá nhìn Tô Lam rồi lại nhìn Giản Ngọc.


Giản Ngọc vẫy tay, cô y tá lập tức đi ra ngoài.
 
Chương 1196


Chương 1196


“Anh có ý gì? Em phải làm kiểm tra, có thể em mang thai rồi!”


“Đúng là em đã có thai.”


Sau khi đấu tranh tư tưởng, Giản Ngọc vẫn quyết định nói cho Tô Lam biết chuyện cô đã mang thai, để cô tự quyết định có giữ đứa trẻ lại hay không.


Tô Lam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Em thật sự có thai rồi sao? Thật ư?”


Giản Ngọc trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị.


“Năm tuần rồi.”


Tô Lam đặt tay lên bụng dưới của mình, hoá ra cô thật sự có thai rồi.


Trên mặt cô cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười đã lâu không thấy.


“Tô Lam, không thể giữ đứa bé này được.”


“Tại sao không được? Đây là con của em và anh ấy.”


“Nhưng em nên biết thân phận của Quan Triều Viễn không thể có con với em được, đời sau của hai người là một ẩn số.”


Tô Lam lùi về sau mấy bước: “Vậy thì sao? Cho dù sinh ra yêu quái thì em cũng nhận! Đây là con của chúng em, em sẽ không hại nó!”


“Em nghĩ kỹ chưa? Nếu thật sự là yêu quái thì sao? Em muốn nhưng đứa bé có muốn không? Em sẽ khiến nó sống trong đau khổ cả đời!”


Mặc dù Giản Ngọc đã quyết định giao quyền giữ hay bỏ đứa bé cho Tô Lam, nhưng anh ta vẫn muốn đấu tranh để bỏ đứa bé này.


“Em biết anh muốn nói gì, ban đầu vì cân nhắc những điều này nên chúng em quyết định không sinh con, sau này sẽ nhận con nuôi. Nhưng bây giờ em đã có thai, nghĩa là đây là ý trời, tại sao em phải giết nó?”


Tô Lam vẫn luôn ôm bụng, như thể sợ người khác có thể cướp đi.


“Tô Lam…”


“Anh đừng nói gì nữa, em hiểu! Nếu không mang thai thì em chấp nhận, nhưng bây giờ đã có thai, đó là một sinh mệnh, dù sau này con em có là gì thì em cũng sẽ bảo vệ con chu đáo cả đời!”


Giản Ngọc chợt phát hiện Tô Lam biết mình có thai đã trở lại là Tô Lam của ngày xưa.


Giọng điệu và ánh mắt của cô hoàn toàn khác mấy ngày trước.


“Tô Lam, em đã từng nghĩ đến cuộc sống sau này chưa? Em còn trẻ như vậy, lẽ nào em muốn ở vậy cả đời vì Quan Triều Viễn sao? Chắc chắn sau này em cũng phải lấy người khác…”


“Ai nói em phải lấy người khác? Cho dù không có đứa bé này, em cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ lấy người khác!”


Tô Lam lập tức phản bác.


“Những lời em đang nói đều là lời trong lúc tức giận, em mới hai mươi tuổi, khi nào em…”


“Những lời em đang nói không phải lời trong lúc tức giận, những gì em nói là thật. Nếu từng yêu thì anh sẽ biết, vì đã yêu một người đàn ông thì sẽ không bao giờ yêu thêm được người đàn ông khác.”


“Tại sao không?”


Đây là ý của Quan Triều Viễn, trước khi đi anh đã giao Tập đoàn Dark Reign và Tô Lam cho Giản Ngọc.


Anh hy vọng sau khi mình đi, Giản Ngọc sẽ đi cùng Tô Lam nửa chặng đường còn lại, giúp cô bước ra khỏi nỗi ám ảnh sau cái chết của mình rồi ở bên Giản Ngọc.


Vậy nên đương nhiên Giản Ngọc rất để ý những lời Tô Lam vừa nói.


“Em chỉ có một trái tim, em đã trao tất cả cho anh ấy, nó đã không còn chỗ cho người khác nữa.”


Tô Lam cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng.
 
Chương 1197


Chương 1197


“Anh Ngọc, có lẽ một ngày nào đó khi anh thật sự yêu ai đó, anh sẽ hiểu những lời em nói.”


Tô Lam vừa xoa bụng vừa cười khẽ.


Sau cùng, Giản Ngọc vẫn không thuyết phục được Tô Lam bỏ đứa bé này.


Không biết có phải vì sự xuất hiện của đứa bé này hay không, Tô Lam đã có lại dũng khí sống tiếp.


Cô hồi phục rất nhanh, ba ngày sau đã được xuất viện về nhà.


Tuy nhiên sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của việc tự tử, cô lại bước vào giai đoạn phiền não khi mang thai.


Cô nôn rất dữ dội, gần như ăn gì nôn đó, vì không thể để bụng rỗng nên cô phải ép mình ăn một chút, rõ ràng không muốn ăn nhưng vẫn phải cố gắng ép bản thân ăn vào.


“Oẹ…” Trong phòng lại vọng ra tiếng nôn của Tô Lam.


Giản Ngọc bước vào, trong tay cầm một quả quýt, vừa vào phòng thì thấy Tô Lam bước ra từ phòng tắm, sắc mặt vàng vọt.


“Anh lại muốn khuyên em à?”


Khi ở bệnh viện, Giản Ngọc đã tận tình khuyên bảo ba ngày nhưng vẫn không khuyên được Tô Lam.


“Chịu khổ nhiều như vậy, có đáng không?”


“Vì con của chúng em, có khổ hơn nữa cũng đáng.”


Giản Ngọc đưa quả quýt cho Tô Lam, cô ngờ vực nhận lấy.


“Anh nếm thử rồi, rất chua.”


Tô Lam mỉm cười rồi nhanh tay bóc vỏ quýt, bẻ đôi rồi cho vào miệng, vị chua tràn ngập trong khoang miệng nhưng lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.


Thấy Tô Lam ăn quýt chua mà cười tủm tỉm như vậy, Giản Ngọc không nhịn được hỏi: “Ngon vậy sao?”


“Ừm, ngon lắm, cảm ơn anh.”


Tô Lam ngồi xuống giường ăn.


“Anh hỏi bác sĩ rồi, nôn khi mang thai là hiện tượng bình thường, sẽ kéo dài khoảng ba tháng. Em còn phải chịu hành hạ khoảng hai tháng nữa.”


Tô Lam ăn từng múi: “Đúng thế, em biết mà.”


“Nôn vẫn chưa phải điều khổ sở nhất, khổ nhất là vào giai đoạn cuối thai kỳ, do tử cung đè lên bàng quang khiến em thậm chí không thể ngủ ngon vào ban đêm, đồng thời cơ thể sẽ bị phù nề, đau lưng, đi lại cũng khó khăn.”


Tô Lam thong thả ăn quýt, lắng nghe những lời Giản Ngọc nói.


“Đau đớn nhất là khi sinh con, bác sĩ nói phụ nữ sinh con đều cửu tử nhất sinh, nếu phân những đau đớn trên cơ thể thành mười bậc thì đau đớn khi sinh con xếp ở bậc thứ mười.”


“Anh Ngọc, anh đột nhiên thay đổi chiến lược là muốn em biết khó mà lui sao?”


Chỉ trong thời gian vài câu nói, Tô Lam đã ăn xong quả quýt chua.


Giản Ngọc chỉ cười không nói, giọng điệu anh ta rõ ràng đã nhẹ hơn mấy ngày trước rất nhiều.


“Những điều anh vừa nói em đều biết hết, nhưng không sao, em chịu được. Anh còn quýt không?”
 
Chương 1198


Chương 1198


Giản Ngọc sờ túi, lấy một quả quýt khác từ trong túi ra đưa cho Tô Lam.


“Tô Lam, em phải suy nghĩ thật kỹ, lỡ như đứa bé này có vấn đề gì thì em cũng đã chịu khổ mười tháng rồi.”


“Anh Ngọc, thật ra anh cũng biết anh không thuyết phục được em mà. Nếu anh thực sự muốn tốt cho em thì hãy quản lý Tập đoàn Dark Reign cho tốt, để em và con em không phải lo cơm ăn áo mặc về sau.”


Tô Lam lại bóc quýt ăn tiếp.


“Được rồi, coi như chúng ta vừa nói chuyện phiếm đi, anh về công ty đây.”


Giản Ngọc quay người chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ.


“Anh mua quýt ở đâu vậy để em bảo Lê Hoa đi mua một ít.” Tô Lam hỏi.


“Nếu em thích ăn thì anh sẽ mang về cho em.”


Giản Ngọc nghiêng đầu nói, khi đi tới cửa anh ta đột nhiên dừng bước.


Tô Lam vẫn đang ăn quýt không hề để tâm, mấy ngày nay cô không muốn ăn, hiếm lắm mới có thứ cô có thể nuốt trôi.


“Tô Lam… thật ra… Quan Triều Viễn… chưa chết.”


“Hả?” Động tác ăn quýt của Tô Lam đột nhiên dừng lại.





Love Valley sắp diễn ra hôn lễ, lúc này là lúc náo nhiệt nhất, mọi người trong Valley đều đã bắt đầu đến giúp nhà họ Ôn chuẩn bị hôn lễ.


Mà nam chính Quan Triều Viễn lại rất nhàn rỗi.


Anh nằm trên giường cầm điện thoại di động, tất cả ảnh trong máy đều là ảnh Tô Lam, chúng được chụp khi hai người đi du lịch.


Còn có một số video anh quay lại.


Anh cố tình chuẩn bị những thứ này để trở về, ngoài điện thoại ra anh không mang gì theo nữa.


Mà chiếc điện thoại này sẽ không bao giờ có tín hiệu, dù anh có trèo lên cây cũng không có.


Quan Triều Viễn sợ mình mềm lòng, không kìm được mà liên lạc với Tô Lam nên ban đầu để chặn đường lui của mình, anh đã huỷ bỏ chức năng liên lạc của điện thoại.


Anh thậm chí còn nhớ rõ thứ tự của những bức ảnh này, từ khi quay về anh đã không thể nhớ mình đã xem bao nhiêu lần.


Màn hình điện thoại đang hiện khuôn mặt phóng to của Tô Lam, Quan Triều Viễn thận trọng cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô.


“Cốc cốc!”


Quan Triều Viễn lập tức cất điện thoại: “Vào đi!”


Tô Kiêm Mặc cầm trong tay một bộ quần áo: “Bác gái bảo em mang tới cho anh, anh mặc thử đi xem có vừa không.”


“Không cần thử, bảo với bà ấy là rất vừa.”


“Anh vẫn nên thử đi, đừng để đến lúc tổ chức đám cưới lại có vấn đề, ai cũng khó xử.”


Lúc này Quan Triều Viễn mới mặc thử, đây là bộ đồ chú rể màu trắng, rất vừa vặn.


Quan Triều Viễn nhìn mình trong gương, tưởng tượng Tô Lam đang đứng bên cạnh.


“Anh rể, anh nói xem nếu chị gái em biết bây giờ anh đang thử trang phục chú rể, chuẩn bị kết hôn với người phụ nữ khác, chị ấy sẽ nghĩ thế nào?”
 
Chương 1199


Chương 1199


“Cô ấy sẽ không biết.”


“Em nói là nếu như, nếu như chị ấy biết thì sao? Anh nghĩ chị ấy sẽ thấy thế nào?”


Quan Triều Viễn lắc đầu: “Anh không biết.”


“Muốn biết suy nghĩ của chị ấy rất đơn giản. Bây giờ anh hãy tưởng tượng chị em đang tổ chức đám cưới với anh Ngọc, anh nghĩ thế nào thì chị em cũng sẽ nghĩ thế đó!”


Vẻ mặt Quan Triều Viễn bỗng trở nên rất khó coi, nếu vừa nãy có nhiều mây thì bây giờ đã bị mây đen bao phủ.


“Anh rể, đừng nói với em đây là điều không thể. Anh đã sắp xếp anh Ngọc đến bên chị em, chẳng phải là muốn giao chị em cho anh ấy sao? Vậy nên em tin rằng không lâu nữa họ cũng sẽ kết hôn, sẽ hôn nhau, sẽ lên giường và sinh con…”


“Đừng nói nữa!” Quan Triều Viễn quay người lại, giận dữ trừng mắt nhìn Tô Kiêm Mặc.


“Nhưng đây là sự thật, em không nói thì nó cũng là sự thật, anh có thể chịu được không? Có thể chị em không biết chuyện anh ở bên người phụ nữ khác, nhưng anh biết chị em sẽ ở bên anh Ngọc.”


Tô Kiêm Mặc nói xong lặng lẽ bước ra khỏi phòng, để Quan Triều Viễn ở lại một mình.


Quan Triều Viễn ngồi xuống giường, ôm đầu.


Anh là một người đàn ông có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, ban đầu để Giản Ngọc ở lại Tập đoàn Dark Reign anh cũng đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều.


Nhưng vừa nãy Tô Kiêm Mặc nói đúng, nếu Tô Lam yêu Giản Ngọc thì hai người họ sẽ hôn nhau, sẽ lên giường, cũng sẽ sinh em bé.


Quan Triều Viễn cầm điện thoại lên nhìn Tô Lam trên màn hình điện thoại, nở nụ cười khổ.


“Tô Lam, em sẽ thật sự yêu người đàn ông khác sao?”


“Tô Lam, em sẽ hôn anh ta, sẽ lên giường với anh ta sao?”


“Tô Lam, em sẽ quên anh sao?”


Điều Quan Triều Viễn muốn nhất trước khi quay lại đây là Tô Lam quên mình, nhưng sau khi về anh phát hiện mình rất sợ, sợ cô sẽ quên mình.


Ở khu Rainbow, Giản Ngọc đã kể hết tất cả mọi chuyện cho Tô Lam.


Suốt cả quá trình, Tô Lam đều rất bình tĩnh, điều này nằm ngoài dự đoán của Giản Ngọc.


“Mọi chuyện là như vậy, Quan Triều Viễn chưa chết, tất cả đều là giả, được tạo ra để lừa em! Nếu anh đoán không nhầm hẳn là bây giờ cậu ta đang ở Love Valley.”


Tô Lam im lặng rất lâu, lâu đến mức Giản Ngọc tưởng cô đã ngủ.


“Lẽ ra em nên đoán ra từ lâu rồi mới phải!” Tô Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như đã hiểu ra.


“Đoán ra chuyện gì?”


“Đoán ra có thể anh ấy sắp rời xa em! Sau khi Kiêm Mặc qua đời, anh ấy có chút kỳ lạ. Anh ấy không muốn em đi quay phim, muốn em ở nhà với anh ấy nhưng em không đồng ý, thật ra anh ấy chỉ muốn ở bên em thêm vài ngày mà thôi.”


Tô Lam vô cùng hối hận, khoảng thời gian đó cô cứ đắm chìm trong nỗi đau về cái chết của Tô Kiêm Mặc mà bỏ quên Quan Triều Viễn.


“Thật ra anh ấy để lộ rất nhiều sơ hở, chỉ là em không để ý, em nghĩ…”


Tô Lam chán nản day huyệt Thái Dương: “Em thật ngốc! Không ngờ em lại không nhìn ra!”


“Đương nhiên em không nhìn ra được rồi, nửa năm qua cậu ta luôn nghĩ cách để lừa được em, bao gồm việc đi công tác lên vùng núi tuyết cũng là sau này cậu ta nghĩ ra.”
 
Chương 1200


Chương 1200


“Em thật sự quá ngốc! Sao em lại có thể ngu ngốc đến mức không nhìn ra anh ấy sắp đi chứ?”


Bây giờ nghĩ lại, Tô Lam cảm thấy Quan Triều Viễn thật sự có quá nhiều sơ hở, cô chỉ cần chú ý một chút là sẽ phát hiện.


“Đúng là Quan Triều Viễn đã nghĩ cho em rất nhiều, mặc dù cậu ta bảo anh ở lại Tập đoàn Dark Reign, để anh đảm nhiệm chức vụ chủ tịch, nhưng mấy ngày trước khi anh ký tài liệu mới phát hiện một dự án có khoản vay hơn năm mươi triệu, cần em ký tên mới có thể cho vay. Cậu ta cũng không yên tâm về anh, sợ anh sẽ chiếm đoạt tài sản của em.”


Giản Ngọc thật sự cảm thấy Quan Triều Viễn quá nhỏ mọn, không thể tin tưởng bất cứ ai.


“Tên ngốc này, sao anh ấy không nói cho em biết? Nếu anh ấy nói thì hai chúng em có thể cùng nhau đối mặt mà!”


“Sở dĩ cậu ta đồng ý yêu cầu của bố không chỉ vì Kiêm Mặc, cậu ta nói muốn em được sống cuộc sống của người bình thường, mà cậu ta không thể cho em cuộc sống đó.”


Tô Lam chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng, cô lau nước mắt: “Anh ấy nghĩ mình rất vĩ đại sao? Điều này chỉ cho thấy anh ấy rất ngốc, cực kỳ ngốc!”


Tô Lam lau nước mắt trên mặt: “Anh Ngọc, bây giờ anh có thể liên lạc được với anh ấy không?”


“Khi biết em mang thai, anh đã thử gọi cho cậu ta, nhưng điện thoại cậu ta không có tín hiệu, anh nghĩ là khi đi, cậu ta đã chặt đứt đường lui của mình rồi.”


Giản Ngọc thực sự không liên lạc được với Quan Triều Viễn.


“Càng ngốc hơn!”


“Tô Lam, em định làm gì? Thật ra Quan Triều Viễn vẫn luôn hi vọng em có thể sống cuộc sống của người bình thường, vậy nên cậu ta mới sẵn sàng hy sinh bản thân.”


“Em muốn đi tìm anh ấy!” Giọng Tô Lam rất kiên định.


Nghe Tô Lam nói vậy, Giản Ngọc trố mắt nhìn cô, không nói nên lời.


“Em nhất định phải tìm ra tên khốn đó rồi đưa anh ấy về. Anh ấy muốn bỏ rơi em á, không có cửa đâu, trừ khi anh ấy chết thật!”


“Tô Lam, anh nói cho em những chuyện này là để em có thể sáng suốt hơn, nhưng anh phát hiện em ngày càng kém thông minh rồi!”


Giản Ngọc thật sự không đành lòng nhìn Tô Lam đau khổ như vậy, biết đâu sau khi biết Quan Triều Viễn chưa chết, cô sẽ làm theo ý cậu ta, nhưng không ngờ…


“Anh Ngọc, anh nói sai rồi, đúng là em đã sáng suốt hơn! Em chưa bao giờ sáng suốt hơn bây giờ! Em phải đi tìm anh ấy!”


Trong mắt Tô Lam đầy vẻ kiên quyết.


“Anh thấy em điên thật rồi, Quan Triều Viễn bây giờ đang ở đâu? Đó là nơi tập trung toàn ma cà rồng, em đến đó chẳng khác nào tự tìm chết!”


“Anh cho em thêm một chiếc mặt dây chuyền mà lần trước anh đưa em đi. Em đeo cái đó chẳng phải ma cà rồng sẽ không dám đến gần em nữa sao?”


Đối mặt với sự ngây thơ của Tô Lam, Giản Ngọc không biết phải nói gì.


“Cục cưng, anh nên nói em ngây thơ hay nói em ngu ngốc đây?”


“Em nói không đúng sao?”


“Đó là răng sói trắng, đúng là nó có thể làm ma cà rồng bị thương, nhưng chỉ cần không chạm đến thứ đó thì ma cà rồng vẫn có thể bóp chết em trong vài phút, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến thôi! Huống chi em còn vào hang ổ của ma cà rồng?”
 
Chương 1201


Chương 1201


Dù sao Giản Ngọc cảm thấy không có cơ hội chiến thắng.


“Vậy em cũng phải đi.”


“Vậy đứa bé trong bụng em thì sao? Em muốn đưa con em đi chết cùng sao? Hơn nữa nơi đó cách chúng ta quá xa, sợ là chưa gặp được ma cà rồng thì em đã ngoẻo trên đường rồi, mà cơ thể bây giờ em cũng không chịu nổi!”


Tô Lam lo lắng xoa bụng, đây quả thực là một trở ngại.


Nếu không mang thai thì cô sẽ đi, chết cũng phải đi! Nhưng bây giờ trong bụng cô đã có em bé, cô không thể mặc kệ.


“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Em biết cậu ta vẫn sống và sống tốt là đủ rồi. Cậu ta cũng hy vọng em có thể sống tốt, mọi chuyện là như vậy đấy.”


Giản Ngọc đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Tô Lam, hai em đã được định sẵn là người của hai thế giới, sống tốt trong thế giới của mình cũng là một chuyện tốt.”


“Từ khi em xác định anh ấy là người đàn ông của cuộc đời mình thì em và anh ấy đã sống cùng một thế giới rồi, chưa kể bây giờ chúng em còn có một đứa con.”


Tô Lam nhanh chóng đứng dậy, lấy vali dưới gầm giường ra.


Giản Ngọc hoảng sợ nhìn Tô Lam: “Em làm gì vậy?”


“Thu dọn đồ đi tìm anh ấy! Anh không cần khuyên em nữa, anh đã khuyên em ba ngày ba đêm cũng không khuyên được em bỏ đứa bé, bây giờ anh cũng không khuyên được em đâu!”


Tô Lam vừa lên tiếng đã chặn hết những lời Giản Ngọc định nói.


Lời anh ta muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.


“Em biết anh ấy để anh ở lại bên em làm gì, lần đầu tiên khi thấy anh ở Tập đoàn Dark Reign là em đã hơi nghi ngờ, nhưng em đã bị anh ấy lừa!”


Tô Lam vừa thu dọn hành lý vừa nói: “Có thể anh ấy nghĩ trên đời này ngoài anh ấy ra, có thể anh là người mà em yêu nhất nên đã giao em cho anh, coi đây là sự lựa chọn tốt nhất! Nhưng anh ấy đã quên trên đời này em chỉ yêu anh ấy.”


Giản Ngọc chỉ im lặng đứng đó nhìn Tô Lam thu dọn đồ đạc mà không biết phải làm sao.


“Anh Ngọc, em biết tâm tư anh dành cho em, nhưng rất xin lỗi, em không thể yêu anh được. Em cũng cảm ơn anh vì đã làm những điều này cho em và anh ấy, nếu có cơ hội, em cũng hy vọng có thể báo đáp anh.”


Những lời này của Tô Lam đương nhiên hơi tàn nhẫn, nhưng cô biết mình phải nói.


“Anh Ngọc, em mong anh sẽ tiếp tục ở lại Tập đoàn Dark Reign chờ em về. Nếu em không về thì mọi thứ trong công ty sẽ là của anh.”


Giản Ngọc đột nhiên bước tới, nắm lấy cổ tay Tô Lam.


“Em thật sự yêu cậu ta sao?”


“Đúng vậy, anh ấy là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời em.” Ánh mắt Tô Lam cực kỳ kiên định.


“Được, anh giúp em.”


Khi Giản Ngọc đưa ra quyết định này cũng cảm thấy mình điên rồi!


Anh ta luôn là người làm việc theo ý mình, nhưng mọi quyết định của anh ta đều sáng suốt.
 
Chương 1202


Chương 1202


Nhưng khi anh ta đưa ra quyết định này, ngay cả bản thân anh ta cũng cho rằng điều đó thật điên rồ.


“Anh thực sự đồng ý giúp em sao?” Tô Lam nắm cổ tay của Giản Ngọc.


“Anh chắc chắn là điên rồi nên mới nói những lời này với em!”


“Từ khi anh đồng ý với anh ấy ở lại tập đoàn Dark Reign thì anh đã điên rồi!”


Giản Ngọc nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tô Lam.


“Lẽ nào không phải sao? Anh luôn thoắt ẩn thoắt hiện, muốn đi đâu thì đi, làm việc tại công ty bị một người trói buộc, sao có thể chứ?”


“Được thôi, coi như lần này anh rơi vào tay hai vợ chồng em rồi, lên lưng cọp rồi thì không xuống được nữa!”


Tô Lam đột nhiên cười rạng rỡ.


Nhìn thấy Tô Lam cười, Giản Ngọc cuối cùng cũng cười theo.


Anh ta vẫn thích cô như thế này hơn.


“Nhưng mà Tô Lam, em cũng đừng vui mừng quá sớm, cho dù anh đi cùng với em cũng sẽ đầy rẫy khó khăn.”


Mặt Giản Ngọc lại một lần nữa trầm xuống, anh ta vẫn có thể giữ bình tĩnh.


“Trước hết, nếu anh rời khỏi tập đoàn Dark Reign thì sẽ rất khó bao quát được, đó là tâm huyết cả đời của người đàn ông của em đấy, em nên cân nhắc kỹ càng.”


“Không sao, không phải chỉ là kiếm ít tiền hơn thôi sao? Dù sao anh ấy cũng có nhiều tiền như vậy, kiếm ít hơn một chút thì kiếm ít hơn một chút, không quan trọng!”


Nghe tin Giản Ngọc sẽ đi cùng mình, Tô Lam như bị châm ngòi vậy, trở nên phấn khích.


“Anh sẽ cố gắng tận dụng thời gian mấy ngày này để sắp xếp chuyện của công ty, ngoài ra, Love Valley rốt cuộc ở nơi nào anh cũng không biết, anh chỉ biết một vị trí địa lý đại khái thôi. Cho nên đến lúc đó chúng ta vẫn phải tìm.”


Tô Lam liên tục gật đầu, thật ra chính cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.


“Nếu như chúng ta thực sự đến được hang ổ của ma cà rồng, anh không phải là đối thủ của ma cà rồng, vì vậy chúng ta phải chuẩn bị trước.”


Tô Lam dùng ngón tay gõ nhẹ lên thái dương, “Anh Ngọc, anh nói sói trắng là kẻ thù tự nhiên của ma cà rồng đúng không?”


“Đúng vậy, ma cà rồng sợ nhất là sói trắng và cũng chỉ có sói trắng mới có thể đối phó với họ. Ngoài ra, máu và răng sói đều có thể đối phó với họ.”


“Vậy thì em nên có ý tưởng gì đó, hai chúng ta tách ra hành động, anh đi công ty xử lý mọi chuyện trước.”


“Được rồi, anh sẽ cố gắng.”


Hai người tách ra hành động theo như đã bàn bạc, Giản Ngọc đến tập đoàn Dark Reign để chuẩn bị giải quyết một số việc của công ty, việc một công ty lớn như vậy không có người lãnh đạo trong một khoảng thời gian là điều rất kinh khủng, anh ta cần giảm tổn thất đến mức thấp nhất.


Còn Tô Lam cũng đến hoa viên Crystal và nhờ Vương Vĩ đưa cô đến núi Thương Khung.


Trước khi đi, Quan Triều Viễn đương nhiên sẽ dặn dò Vương Vĩ một lượt, vì vậy Vương Vĩ đương nhiên sẽ làm theo những gì Tô Lam nói.


“Quản gia Vương, chúng ta phải làm sao mới có thể gọi WING tới chứ?”


Vương Vĩ híp mắt cười, “Mợ chủ không cần lo lắng, cứ giao cho tôi là được.”


Chỉ thấy Vương Vĩ lấy trong túi ra một chiếc còi bạc và chỉ tùy tiện thổi nó.
 
Chương 1203


Chương 1203


“Đơn giản vậy sao? Thổi còi một cái là WING sẽ xuất hiện?”


“Thưa mợ, mợ chỉ cần đợi là được.”


Dù có nghi ngờ, nhưng Tô Lam vẫn quyết định tin tưởng Vương Vĩ.


Một lúc sau, tiếng xào xạc đột nhiên phát ra từ trong bãi cỏ.


Tô Lam chăm chú nhìn, một thứ màu trắng mượt mà xuất hiện trước mắt cô.


“WING ?! Thực sự là mày à?” Tô Lam phấn khích thốt lên.


Sói trắng lao đến trước mặt Tô Lam và ngoan ngoãn nằm bò trên mặt đất.


Tô Lam cũng ngồi xuống xuống và vuốt lông của sói trắng.


“Mợ chủ, chiếc còi này giao cho mợ, cho dù WING chạy đi xa, nhưng chỉ cần mợ thổi còi, chỉ cần nó có thể nghe thấy, nó nhất định sẽ đến bên cạnh mợ.”


Tô Lam nhận lấy chiếc còi và nói: “Tốt quá! Có cái này sẽ không sợ nó chạy mất nữa.”


Vì lý do an toàn, Vương Vĩ vẫn cho WING vào lồng.


“WING, mày phải chịu thiệt thòi một lúc rồi, đừng lo lắng, tao nhất định sẽ thả mày ra ngoài.” Tô Lam xoa đầu WING để an ủi nó.


Trở lại hoa viên Crystal, người giúp việc mang trà sữa cho Tô Lam.


“Đúng rồi, quản gia Vương, ông có biết Love Valley không?”


Vương Vĩ mỉm cười lắc đầu, “Cậu Quan đã từng cứu mạng tôi, nếu năm đó không có Cậu Quan thì có lẽ tôi đã chết rồi, vì vậy tôi mới đồng ý đi theo phục vụ cậu ấy. Cách một khoảng thời gian cậu chủ sẽ quay về một lần, nhưng cậu ấy cũng chưa từng nói với tôi rốt cuộc đã đi đâu.”


Tô Lam hơi thất vọng vì vốn cho rằng mình có thể lấy thêm thông tin từ Vương Vĩ.


“Ồ, tôi nhớ ra rồi, mợ chủ, mợ đợi tôi một lát.” Nói xong Vương Vĩ đứng dậy đi lên lầu.


Tô Lam ngồi trên ghế sofa uống vài ngụm trà sữa, có lẽ hai ngày nay quá hưng phấn nên ốm nghén cũng không nghiêm trọng như vậy nữa.


Một lúc sau, Vương Vĩ vội vàng chạy xuống lầu, trên tay cầm một quyển sổ đã ngả vàng.


“May là không vứt nó đi!” Vương Vĩ đưa quyển sổ này cho Tô Lam.


“Khi còn nhỏ cậu chủ lần đầu tiên trở về Love Valley, vì lo cậu ấy không tìm được nên đã tự tay vẽ cho mình một tấm bản đồ, chính là cái này.”


Tô Lam lập tức mở tập sách ra, người mù đường như cô đương nhiên là không hiểu bản đồ này rồi.


“Nhưng tấm bản đồ này do ông Quan vẽ tay, chỉ là một vị trí đại khái thôi, cũng không quá chi tiết.”


“Không sao, có còn hơn không, bây giờ chúng ta còn đang mù tịt về vị trí đây! Có cái này sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.”


Sau khi trở về khu Rainbow, Tô Lam ngay lập tức đưa bản đồ vẽ tay cho Giản Ngọc.


Đối với Love Valley, Giản Ngọc cuối cùng đã có chút manh mối.


Một tuần sau, hai người gặp lại nhau, cuối cùng thì Giản Ngọc cũng sắp xếp xong công việc của công ty rồi.


Giản Ngọc trải một tấm bản đồ trên bàn làm việc, bên tay anh ta cũng có bản đồ vẽ tay mà Tô Lam đưa cho.


“Nếu anh đoán không lầm thì theo hướng dẫn trên bản đồ vẽ tay này, Love Valley hẳn là ở nơi này.” Giản Ngọc chỉ vào góc trên bên phải, “Mà chúng ta đang ở đây.” Ngón tay lại chỉ vào góc dưới bên trái.
 
Chương 1204


Chương 1204


“Xa như vậy sao? Vừa hay là vị trí xa nhất.”


“Nếu như chúng ta muốn tới đó thì có hai người án, một là có thể đi đường bộ, chỉ là khá xa, hơn nữa nếu đi đường bộ thì bây giờ em đang mang thai, anh sợ em không chịu được.”


“Phương án hai thì sao ạ?”


“Đi đường thủy, chúng ta có thể bắt xe đến bến tàu trước, sau đó tiếp tục đi thuyền từ đây đến chỗ này. Sau khi xuống xuống ở chỗ này, chúng ta đã đến rất gần Love Valley rồi.”


“Phải… phải ngồi thuyền à?” Tô Lam không khỏi nghĩ đến hành trình khổ sở khi cô và Quan Triều Viễn đi du lịch trước đây.


“Sao vậy? Nếu luôn ở trên thuyền thì em sẽ thoải mái hơn một chút. Còn đi đường bộ thì phải ngồi ô tô, máy bay, anh sợ em không chịu nổi. Hơn nữa, nếu ngồi thuyền thì sẽ nhanh hơn.”


“Được, vậy thì ngồi thuyền đi, phải rồi, em vẫn còn một chuyện nữa phải nói với anh, em muốn mang nó theo!”


Khi Giản Ngọc nhìn thấy con sói trắng đang bị nhốt trong lồng liền giật nảy mình.


“Anh ấy vẫn luôn nuôi nó, anh yên tâm đi, chúng đều thường xuyên được huấn luyện, sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương đâu, dọc đường chúng ta có nó bảo vệ sẽ an toàn hơn nhiều.” Tô Lam mỉm cười nhìn sói trắng trong lồng.


“Điều anh tò mò là tại sao Quan Triều Viễn lại có con của Vua Sói trắng? Anh đã mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm con của Vua Sói trắng này, nhưng tiếc là vẫn luôn không tìm được. Hóa ra là bị Quan Triều Viễn bắt đi rồi à.”


Giản Ngọc cẩn thận phân biệt dấu hiệu trên người sói trắng, Tô Lam cũng có thể thấy rằng con sói trắng không có ác cảm gì với Giản Ngọc.


“Anh nói nó thật sự là Vua Sói trắng sao? Lúc trước khi anh ấy nói với em nó là một con sói trắng, em còn tưởng rằng anh ấy đang khoác lác.”


“Đây quả thật là một Vua Sói, tuy rằng nó đã cách xa bầy sói rất lâu rồi, nhưng tiếng hú của Vua Sói rất độc đáo, nó vẫn có thể hiệu lệnh thiên hạ.”


“Vậy thì chúng ta càng không có gì phải sợ nữa rồi, ngày mai liền lên đường.”


Giản Ngọc cũng biết rằng Tô Lam không thể chờ đợi thêm nữa, vì vậy họ đã dẫn theo sói trắng xuất phát vào ngày hôm sau.


Sau một ngày đi ô tô, họ đã đến bến tàu nơi họ chuẩn bị lên thuyền, Giản Ngọc đã bảo người chuẩn bị trước rồi.


May là Quan Triều Viễn cái gì cũng có thứ sở hữu riêng, ngay cả du thuyền cũng không ngoại lệ.


Giản Ngọc và Tô Lam cùng nhau lên thuyền, nhưng chỉ mới lên được mấy giờ đồng hồ, Giản Ngọc đã phát hiện Tô Lam không ổn, cô cứ luôn trốn trong phòng không chịu ra ngoài.


Giản Ngọc lập tức đến phòng của Tô Lam để hỏi han, tiếng nôn mửa liên tục phát ra từ trong nhà vệ sinh của Tô Lam.


“Tô Lam, em không sao chứ?” Giản Ngọc gõ cửa nhà vệ sinh.


“Không… ọe…”


Một lúc lâu sau, Tô Lam mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt vô cùng kém.


“Em không sao, chỉ là say sóng thôi.” Tô Lam yếu ớt dựa vào tường nói.


“Say sóng à? Vậy sao em không nói sớm?” Giản Ngọc đột nhiên lo lắng, “Vốn dĩ em đang mang thai và nôn mửa dữ dội rồi. Nếu em lại còn say sóng nữa thì cả một chặng đường này em còn muốn sống nữa không hả?”


“Không sao, không phải anh nói đi thuyền là nhanh nhất sao? Hơn nữa, nếu đi đường bộ em không biết mình có chịu nổi sóc nảy không?”
 
Chương 1205


Chương 1205


Mỗi câu nói của Tô Lam đều phải thở dốc.


“Em muốn nôn chết ở trên thuyền sao? Biết trước thì anh đã không dẫn em đi rồi!”


Giản Ngọc đã hối hận rồi, nếu biết Tô Lam bị say sóng, anh ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.


“Em biết ngay là nếu như anh biết em say sóng thì nhất định sẽ không đưa em tới đây, cho nên em mới không có nói cho anh biết, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.”


Nụ cười của Tô Lam mang tư thái của một người chiến thắng.


“Ai nói là hối hận cũng không kịp nữa? Bây giờ anh sẽ lập tức bảo thuyền quay đầu lại, chúng ta mới xuất phát không lâu, bây giờ quay lại vẫn còn kịp!”


Nói xong, Giản Ngọc vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Lam vội vàng kéo anh ta lại.


“Đừng, anh Ngọc, khó khăn lắm chúng ta mới ra ngoài được, thế mà anh lại muốn quay về à? Không sao, em sẽ không sao đâu.”


“Tô Lam! Ba tháng đầu của thai kỳ là khoảng thời gian nguy hiểm nhất! Nếu khi chúng ta đi được nửa đường rồi mà em có bất chắc gì thì lúc đó chúng ta đang trên biển, một bác sĩ cũng không có đâu!”


Giản Ngọc hét lên với Tô Lam, anh ta cảm thấy hành vi của Tô Lam quá ấu trĩ, hoàn toàn không nghĩ nhiều.


“Em biết, nhưng em cũng không có cách nào, bảo em để một mình anh đi, thứ nhất là em không đành lòng, anh không liên quan gì đến chuyện này cả, vốn dĩ không nên nhảy vào vũng bùn này, hai là chỉ có em mới có thể gọi anh ấy về.”


Giản Ngọc chăm chú nhìn Tô Lam.


“Sức khỏe của em, em biết rõ, nếu như đứa bé này dễ dàng bị sảy như vậy thì em cũng chấp nhận.”


“Em nghĩ kỹ chưa? Chuyến đi này chúng ta có thể phải ở trên biển hai mươi ngày đấy, em chắc chắn rằng mình có thể chịu được à?”


Một khi đã kéo dây cung thì sẽ không rút tên lại được nữa.


“Em nghĩ kỹ rồi, ngay từ đầu em đã nghĩ kỹ rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không sao đâu.”


Dù cơ thể của cô rất yếu nhưng Tô Lam vẫn không chịu thừa nhận.


Giản Ngọc cũng thực sự không thắng được Tô Lam, “Vậy được, nếu em say sóng thì nằm xuống nghỉ ngơi sẽ tốt hơn. Say sóng không giống như say xe, chỉ cần em nằm xuống là sẽ không sao.”


“Được, em đi nằm ngay đây.”


Tô Lam chậm rãi đi đến bên giường và nằm xuống.


Nhưng là hai mươi ngày đấy, chẳng lẽ cô phải nằm trên giường hai mươi ngày sao?


Trong hai mươi ngày này mọi thứ đều là một ẩn số.


Tô Lam nằm trên giường nhìn lên trần, vô thức đưa tay sờ lên bụng.


“Con ơi, nếu con có thể nghe được mẹ nói thì con phải làm cho mẹ cảm thấy dễ chịu hơn, nếu không sao mẹ có thể đi gặp bố con được?”


Thật kỳ lạ, mỗi khi cảm thấy trong bụng mình có một sinh mệnh đang sống, Tô Lam liền thấy yên tâm hơn nhiều.


Ngay khi Giản Ngọc đưa Tô Lam đến một nơi hoàn toàn xa lại như Love Valley, Love Valley đang chuẩn bị cho hôn lễ của Quan Triều Viễn và Daisy.


So với con người, ma cà rồng càng chú trọng hôn lễ hơn, bởi vì cuộc sống của họ dài vô hạn, dáng vẻ của họ cũng dừng lại tại thời điểm họ trở thành ma cà rồng.
 
Chương 1206


Chương 1206


Vì vậy mỗi một nghi lễ nào đó trong đời đều trở nên đặc biệt quan trọng đối với họ.


Còn đối với những ma cà rồng khác, tham dự một hôn lễ dường như là một chuyện rất hiếm lạ.


Cả Love Valley như sục sôi lên, tất cả đều mong chờ hôn lễ có một không hai này.


Tô Kiêm Mặc đang giúp Quan Hạo cắt cỏ ở trước biệt thự.


“Kiêm Mặc, gần đây cháu vẫn không biết năng lực của mình là gì sao?” Quan Hạo vừa cắt cỏ vừa hỏi.


“Cháu không biết, hoàn toàn không có cảm giác gì, lúc trước chú nói với cháu, cháu đều đã chú ý, nhưng mà cháu thật sự không biết năng lực của mình là gì.”


“Một số người sẽ như vậy, đừng để ý quá, cháu yên tâm đi, ở chỗ tôi sẽ không có ai làm tổn thương cháu đâu.” Quan Hạo nhìn Tô Kiêm Mặc rồi tiếp tục cắt cỏ.


“Nhưng không phải mọi ma cà rồng đều có năng lực đặc biệt sao? Tại sao cháu lại không có chứ?”


Tô Kiêm Mặc không khỏi tò mò, gần đây cậu đã tiếp xúc với rất nhiều người của Love Valley, cậu cũng hiểu được rất nhiều, ai cũng có năng lực đặc biệt nhưng cậu thì không.


“Chờ thêm đi, không chừng sau này cháu sẽ biết thôi.”


“Vâng ạ, vậy nếu bác phát hiện ra thì nhất định phải nói cho cháu biết đấy.”


Quan Hạo không trả lời mà tiếp tục cắt cỏ.


Một lúc sau, ông ấy lại tiếp tục hỏi: “Tiểu Viễn mấy ngày nay có chuyện gì không?”


“Vẫn như cũ ạ, vẫn luôn cầm điện thoại di động xem ảnh và video của chị cháu, bác trai, bác thật sự cho rằng như vậy là tốt cho anh rể của cháu sao?”


“Đây là lựa chọn duy nhất.” Quan Hạo chỉ nói một câu này, liền không để ý đến Tô Kiêm Mặc nữa.


“Cuộc đời của ma cà rồng dài như vậy, anh rể phải ở bên một người phụ nữ mà mình không yêu, anh ấy thật đáng thương, sau này có thể sẽ không nhìn thấy anh ấy cười nữa rồi.”


Quan Hạo dừng lại động tác trên tay và không nói gì cả.


Nhờ sự nỗ lực của mọi người, Love Valley đã hoàn toàn đổi mới.


Cây cối đều được treo đèn màu, đêm mai đến đây, nơi này sẽ giống như trong thế giới cổ tích vậy.


Căn biệt thự màu đỏ sau khi trải qua quá trình cải tạo, được sơn một lớp sơn mới càng trở nên sáng sủa hơn, căn phòng cũng được làm mới hoàn toàn.


Tất cả các trang thiết bị cho đám cưới cũng đang được chuẩn bị.


Mục Chỉ Huyên đưa Quan Triều Viễn đến một căn phòng lớn trên tầng ba, toàn bộ căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, vật dụng trong nhà màu trắng trông sạch sẽ và gọn gàng.


Đây là căn phòng rộng nhất của biệt thự.


“Vì Daisy là người phương Tây, mặc dù chúng ta phải tôn trọng phong cách của họ, nhưng khi diễn ra hôn lễ nơi này sẽ bố trí tươi mới hơn một chút, sau khi hôn lễ kết thúc vẫn sẽ khôi phục bộ dạng ban đầu, thế nào? Có cần thêm gì nữa không?”


Nếu đã là phòng tân hôn của con trai thì đương nhiên Mục Chỉ Huyên cần phải chuẩn bị thật tốt.


“Không cần thêm gì đâu ạ, dù sao cũng như nhau cả.”


Không cưới được người phụ nữ mình yêu, bảo anh ở bên một người phụ nữ khác, có phòng tân hôn hay không đối với anh mà nói đều như nhau cả.


“Mẹ và bố con đã bàn bạc rồi, nếu như đến lúc đó bọn con không muốn ở cùng bố mẹ thì bố mẹ còn chuẩn bị một chỗ khác cho bọn con, nhưng đó là căn nhà bố con đã xây từ rất lâu rồi.”


“Vâng.” Quan Triều Viễn vẫn không có chút tinh thần nào.
 
Chương 1207


Chương 1207


“Tiểu Viễn, con đừng như vậy nữa. Con có biết rằng con như vậy mẹ rất lo cho con không?” Mục Chỉ Huyên đau lòng vuốt tóc Quan Triều Viễn.


“Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, còn có gì phải lo nữa?”


“Nhưng con không vui chút nào, mẹ có thể nhìn ra, Tiểu Viễn, nếu con thực sự không thể chấp nhận Daisy thì mẹ sẽ nói chuyện với bố con.”


“Không cần đâu ạ, sau khi cô ấy đến có lẽ con sẽ ổn thôi ạ, chỉ là bây giờ con hơi cô đơn mà thôi, sau này cô ấy ở cùng con thì sẽ không cô đơn nữa. Cô ấy xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, là mẫu người con thích.”


Quan Triều Viễn ngốc nghếch cười với Mục Chỉ Huyên.


Mục Chỉ Huyên cuối cùng cũng được thấy lại nụ cười đã mất từlâu của con trai mình, mặc dù nụ cười của anh có hơi miễn cưỡng.


“Mẹ, con không nói với mẹ nữa, con đi gặp Kiêm Mặc đây.” Khi Quan Triều Viễn xoay người, nụ cười trên mặt cũng biến mất không còn tăm hơi.


——


Khi Tô Lam bước chân xuống mặt đất, cô liền cảm thấy rằng mình đã sống lại.


Cuộc hành trình trên biển kéo dài tận ba mươi ngày, ban đầu chỉ cần khoảng hai mươi ngày thôi, nhưng vì sức khỏe của Tô Lam, Giản Ngọc đã yêu cầu thuyền trưởng đi vững, không cần nhanh, cộng thêm giữa đường mấy lần gặp đợt sóng lớn, cũng là may mắn thoát nạn.


Giản Ngọc bàn giao mọi công việc trên thuyền cho thuyền trưởng, một mình anh ta dẫn Tô Lam xuống thuyền, WING cũng đi theo.


Trong một tháng ở trên thuyền, Tô Lam đã gầy đi rất nhiều, mặc dù luôn nằm nghỉ nhưng tình trạng ốm nghén của cô vẫn tiếp diễn, cơ thể gầy đi cũng là không thể tránh khỏi.


“Tô Lam, chúng ta cần tìm một nơi để nghỉ ngơi, sau đó lên kế hoạch cho hành trình tiếp theo.”


Giản Ngọc vừa nói vừa xem bản đồ.


“Không cần nghỉ ngơi đâu ạ, chúng ta ở trên thuyền đã bị chậm trễ rất nhiêu thời gian rồi, tiếp theo càng nên nhanh chóng lên đường.”


“Cho dù em chịu được thì đứa bé trong bụng em cũng có thể chịu được sao? Huống hồ chúng ta còn mang theo một con sói, chúng ta phải nghĩ cách gì đó, nếu không thì quá rêu rao.”


Sau nhiều lần Giản Ngọc thuyết phục, Tô Lam cuối cùng cũng đồng ý nghỉ ngơi.


Hai người tìm được một khách sạn và ở lại đó, Giản Ngọc cũng đưa Tô Lam đến bệnh viện địa phương để khám, may là Tô Lam không có vấn đề gì lớn.


Buổi tối, Giản Ngọc mang những thứ anh ta chuẩn bị đến phòng của Tô Lam.


WING luôn ở cùng với Tô Lam, vì nó đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, nên rất yên tĩnh.


Giản Ngọc lấy ra một cái kéo, Tô Lam lập tức bảo vệ WING phía sau lưng.


“Anh định làm gì thế?”


“Giúp nó biến hình.”


“Hả? Nghĩa là sao?”


“Đặc điểm của nó quá rõ ràng, người tinh mắt vừa nhìn đã biết nó là sói, chúng ta đưa nó đi theo là tự mang rắc rối cho mình, cho nên bây giờ anh phải biến nó thành——chó Alaska.”


Giản Ngọc thực sự nói được làm được, dùng kéo và thuốc nhuộm nhanh chóng biến nó từ một con sói trắng thành chó Alaska.
 
Chương 1208


Chương 1208


“Đúng là rất giống đấy!”


“Đây chỉ là những kỹ năng bề ngoài, vào ban đêm, mắt nó phát ra ánh sáng xanh sẽ bị lộ ngay!” Giản Ngọc vẫn có chút lo lắng.


Sói trắng bị biến thành chó Alaska hiển nhiên có chút không vui, nằm bò trên mặt đất không kêu tiếng nào.


Tô Lam lập tức đi tới vuốt ve lông của nó, “WING, thật ngại quá, để mày giúp bọn tao, không chỉ khiến mày phải đi một chặng đường dài, mà còn phải biến mày từ Vua Sói thành chó.”


WING dường như hiểu được lời nói của con người, nhìn Tô Lam bằng ánh mắt ai oán.


“Nhưng nếu không làm như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì hai bọn tao sẽ gặp nguy hiểm, không, là ba, còn có đứa bé trong bụng của tao nữa, cho nên phải để mày chịu thiệt thòi rồi.”


WING ngoan ngoãn nằm bò trên mặt đất, ánh mắt ai oán cũng đã biến mất.


“Hình như nó hiểu được những gì em nói, nó rất thích em.”


Tô Lam nở nụ cười nhìn Giản Ngọc, “Anh ấy cũng nói như vậy, lần đầu tiên em nhìn thấy WING đã sờ nó rồi, có lẽ chúng em khá hợp nhau.”


Hai người nghỉ ngơi tại nơi này ba ngày, cũng mua đồ cần mua, sau đó lại tiếp tục lên đường.


Khi thực sự bước chân lên đất liền, Tô Lam mới biết những ngày trên thuyền thật sự giống như trên thiên đường.


Vì trên thuyền có mọi tiện nghi, có thể nói là thức ăn đến tận miệng, nhưng trên đất liền thì khác.


Vì lo lắng cho đứa bé trong bụng Tô Lam, Giản Ngọc luôn duy trì việc ăn cơm đúng giờ, đối với người đang vội lên đường mà nói đây là một vấn đề lớn.


Tốc độ di chuyển của họ vẫn rất chậm, vốn dĩ ban đầu dự kiến là một tuần, nhưng lại mất hẳn nửa tháng.


Tối hôm đó họ dừng lại ở một thôn làng.


Giản Ngọc mang một ít thức ăn cho Tô Lam và một ít thịt cho WING.


“Tô Lam, nếu như anh tính toán không lầm thì ngày mai chúng ta có thể đến Love Valley.”


“Vậy thì tốt quá! Cuối cùng thì cũng có thể lấy được chân kinh rồi.” Tô Lam hai tay chắp lại đặt lên ngực.


“Em đừng vui mừng quá sớm, khó khăn thật sự giờ mới bắt đầu. Anh đã hỏi dân làng ở đây rồi, họ đều khuyên anh không nên đi, trong mắt dân làng, khu rừng lớn mà chúng ta sắp vào có tên là khu rừng Hắc Ám, là nơi một đi không trở lại.”


“Có phải vì ở đó có ma cà rồng không?”


“Anh đã nghe họ kể vài câu chuyện, hình như có liên quan đến ma cà rồng. Ma cà rồng sẽ không buông tha cho con người lẻ loi một mình rơi vào miệng của họ đâu, không chỉ có ma cà rồng, trong rừng còn có rất nhiều mãnh thú.”


“Còn có mãnh thú à? Vậy chúng ta nên đem theo sư tử và hổ nữa!”


“Em mau từ bỏ đi, có thể mang theo một con sói này đã là may mắn lắm rồi! Kỳ thực anh đã đoán ra nơi ở của ma cà rồng chắc chắn phải có rất nhiều mãnh thú sinh sống, nếu không ma cà rồng sẽ không thể sống sót được. Hay là em ở làng bên ngoài chờ tin tức của anh, một mình anh vào rừng dò đường, nếu như anh không quay lại được thì em lập tức liên hệ với tập đoàn Dark Reign đến đón em về.”


Tô Lam lắc đầu rất kiên định, “Không được, em không đồng ý, em sẽ đi cùng anh, hoặc là anh ở lại, em đi vào một mình, bởi vì vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến anh.”


“Tô Lam, bây giờ anh không phải đang bàn bạc với em, chuyện này rất quan trọng, khu rừng này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của chúng ta, không cần biết gặp phải thứ gì, tỷ lệ sống sót của chúng ta rất thấp!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom