Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1149


Chương 1149

Xem weibo mà Tô Lam đăng, lúc đó Mục Nhiễm Tranh chết lặng.

Đầu tiên, khi xuất hiện scandal, đưa ra phản hồi trước là hành động không lý trí, cho dù cần phải đưa ra phản hồi thì cũng nên để người quản lý làm, nghệ sĩ vẫn nên né tránh đầu sóng ngọn gió.

Thứ hai, lúc xuất hiện tin tức này, trực tiếp đưa ra phản hồi cũng là một cách không khôn ngoan. Giống như Tô Lam, thẳng thừng viết người đàn ông họp bí mật với tôi bốn tiếng đồng hồ, càng có ý như giận dỗi!

“Cô điên rồi đúng không? Chị Tinh Như biết chuyện này sẽ mắng cô té tát.”

Mục Nhiễm Tranh vỗ đầu Tô Lam.

“Mắng thì cứ mắng, người trên mạng mắng tôi nhiều thế, thêm chị ấy cũng chẳng sao.”

Tô Lam vừa đăng weibo thì ngay sau đó lập tức có dân cư mạng kiếm chuyện.

“Tô Lam đúng là trà xanh, không ngờ lại chẳng chút kiêng dè!”

“Tô Lam chính thức công khai thừa nhận cô ta với Mục Nhiễm Tranh họp bí mật bốn tiếng đồng hồ! Xem ra tin tức nói đều là thật!”

Người bất mãn nhất là fan của Mục Nhiễm Tranh.

“Tô Lam, phiền cô đừng hắt nước bẩn cho Nhiễm Tranh có được không?”

“Tô Lam là ngôi sao dịch bệnh! Từ khi cô ta kết bạn với Nhiễm Tranh thì anh ấy liên tục xuất hiện scandal.”

Mục Nhiễm Tranh phát hiện trong phần bình luận weibo của anh đều là các fan khuyên anh nên tránh xa tin tức của Tô Lam, anh cũng vô cùng tức giận.

Anh lập tức chia sẻ lại bài đăng của Tô Lam: “Tối nay có muốn họp bí mật nữa không?”

Mặc dù anh không biết Tô Lam muốn làm gì, nhưng cứ làm theo Tô Lam nói thì đúng.

Sau đó hai người đều không quan tâm nữa mà đi quay phim, người ở phim trường cũng xôn xao bàn tán, nhưng ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ quay.

Họ vẫn cùng ăn cơm và cùng về khách sạn như trước đó.

Đến tối, kết thúc công việc trở về khách sạn, Tô Lam lại xem điện thoại, hot search weibo đã bùng nổ rồi!

Có một vài người hóng drama không biết sự thật cũng đã chạy đến weibo của Tô Lam bình luận chửi bới vô lý.

Ngay cả fan của Tô Lam cũng tỏ ý, nếu thật sự muốn ở bên Mục Nhiễm Tranh thì đừng giấu giếm cũng đừng mập mờ không rõ như vậy, các fan sẽ không trách cô.

“Tô Lam, rốt cuộc cô đang muốn làm gì thế? Thế này rất bất lợi với cô, còn tôi thì chẳng hề hấn gì.”

Mục Nhiễm Tranh thật lòng lo lắng cho Tô Lam.

“Tất nhiên là anh không hề hấn gì rồi, sức chiến đấu của các fan vợ của anh mạnh lắm, anh xem trong phần bình luận trên weibo của tôi đều là họ cả.”

Tô Lam than thở, nhưng trong lòng lại thấy vui.

Đang nói thì điện thoại của cô đổ chuông, là Quan Triều Viễn gọi đến.

“Gay rồi, quên báo trước cho chú cậu một tiếng.” Tô Lam lập tức nhận điện thoại, giọng nói trở nên ngọt ngào.

“Ông xã…

Nghe tiếng ‘ông xã’ Tô Lam gọi, Mục Nhiễm Tranh cảm thấy da gà da vịt của mình nổi lên.

Hai người này có rất nhiều lời muốn nói, Mục Nhiễm Tranh biết điều rời đi.
 
Chương 1150


Chương 1150

Phía Tô Nhược Vân nhìn thấy tin tức này cũng vui như mở cờ trong bụng.

Lúc đầu Tô Nhược Vân không hài lòng với thông cáo báo chí (1) này, kiểu họp bí mật bốn tiếng đồng hồ này quá bình thường, chẳng có gì gọi là chí mạng cả, ai mà ngờ Tô Lam tự mình đổ thêm dầu vào lửa, đăng một bài weibo thiếu não.

“Tôi nói này anh Thần, thông cáo báo chí lần này của anh quả thực là tệ quá. Nếu lần sau còn chuyện thế này thì làm ơn đừng có đưa ra thông cáo báo chí ở cái trình độ này nữa được không?”

“Có thể đưa ra thông cáo báo chí đã tốt lắm rồi, dù sao thì chúng ta cũng không bắt được người ta có hành vi xấu gì.” La Thần mới là người bế tắc nhất.

“Hai người ở trong khách sạn lâu như vậy, ai mà biết bọn họ ở trong đó làm chuyện nhơ nhớp gì.”

“Nhược Vân, tôi nói với cô nhé, bốn tiếng là tôi bịa ra, Mục Nhiễm Tranh ở trong phòng Tô Lam tổng cộng chưa đến hai mươi phút!”

La Thần giơ hai ngón tay ra.

Tô Nhược Vân lập tức che miệng cười: “Không ngờ Mục Nhiễm Tranh nhanh như vậy đấy, ha ha.”

Một người đàn ông như La Thần nghe thấy câu này của một người phụ nữ, nghĩ cũng biết vẻ mặt anh ta thế nào.

Điều anh ta muốn nói là chắc chắn hai người ở trong khách sạn chẳng làm gì cả, tin tức đó chẳng qua chỉ là áp đặt tội cho họ thôi.

“Nhược Vân, tôi nhắc cô lần nữa, đừng mãi đặt hi vọng lên người khác, vẫn nên dựa vào cố gắng của chính cô thì mới có thể chứng minh bản thân được.” La Thần lại cảnh cáo Tô Nhược Vân.

Nói thật, anh ta sắp phát ngán cái tình tính đỏng đảnh này của Tô Nhược Vân rồi.

“Tôi biết, anh đã nói rất nhiều lần rồi.” Tô Nhược Vân tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

“Tôi nói rất nhiều lần rồi thì cô cũng phải nghe hiểu mới được chứ. Lần này nếu không phải Tô Lam tự đăng một bài weibo thiếu não như thế rồi gặp phải họng súng thì kế hoạch của chúng ta hoàn toàn thất bại đấy!”

La Thần bùng nổ.

“Cho nên tôi mới nói cô ta là người mất não, hoàn toàn không thể đấu với chúng ta được. Anh đừng lo lắng như thế, tôi chỉ cần hơi cố gắng một chút là được rồi.”

“Đây hoàn toàn là trùng hợp thôi, Từ Tinh Như phải dẫn dắt người khác, có thể không có thời gian để quan tâm đến chuyện của Tô Lam, nếu không cô ta chắc chắn sẽ không để Tô Lam đăng lên weibo như vậy, chẳng qua chúng ta may mắn mà thôi!” La Thần nhấn mạnh lần nữa.

“Được rồi!” Tô Nhược Vân đập mạnh lên bàn: “Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi!”

La Thần thấy thái độ này của Tô Nhược Vân thì cũng chẳng muốn tiếp tục tranh luận với cô ta nữa mà đi ra ngoài.

Nếu không phải nể mặt La Thần là quản lý hàng đầu thì Tô Nhược Vân sẽ không để anh ta nói với mình như vậy.

“Sắp cưỡi lên đầu lên cổ bà chủ là tôi rồi, thật sự xem mình ghê gớm lắm đấy.”

Trước khi ngủ, Tô Nhược Vân lại xem tình hình trên weibo, chắc chắn rằng mọi người vẫn đang mắng Tô Lam, hơn nữa sự việc còn ngày càng nghiêm trọng, lúc này cô ta mới yên tâm đi ngủ.

Nhưng Tô Lam lại không để tâm đến tin tức này, cô vẫn đang video call với Quan Triều Viễn.

“Tô Lam, em thật sự không cần anh giúp em điều gì à?”

Lúc Quan Triều Viễn vừa đọc được tin tức, anh không nghi ngờ Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh có gì với nhau mà chỉ lo lắng tin này sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tô Lam.
 
Chương 1151


Chương 1151

“Thật sự không cần, anh đã hỏi mấy lần rồi đấy. Anh yên tâm đi, người sống trong núi cũng sẽ có cách giải quyết của mình.”

“Vậy anh thật sự mặc kệ hết, lúc nào em cần anh thì nói với anh nhé.”

“Được, em sắp quay xong rồi, đến khi về sẽ ở bên anh nhiều hơn, có phải rất nhớ em không?”

Tô Lam hoàn toàn không muốn quan tâm đến chuyện tin tức, chỉ muốn nói chuyện với Quan Triều Viễn.

“Tất nhiên là nhớ em rồi, cảm giác tối nào cũng một mình canh phòng dễ chịu sao?”

“Cũng may là anh chịu nổi, không đến khách sạn tìm em, nếu không chuyện này càng lớn hơn nữa, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào em.”

Đôi mắt xanh của Quan Triều Viễn hơi tối lại, thực ra anh đã định đến khách sạn tìm Tô Lam, chỉ tiếc là tin này nổ ra trước, anh muốn đến cũng không đến được.

“Hơn một tháng rồi chúng ta không gặp nhỉ?” Đột nhiên Tô Lam hỏi.

“Ba mươi sáu ngày.”

“Anh nhớ rõ vậy.”

“Ngày anh một mình canh phòng mà anh có thể quên được sao? Còn bao nhiêu ngày nữa em mới có thể về?”

“Nếu thuận lợi thì nửa tháng, sắp được gặp nhau rồi.”

“Tận nửa tháng à!” Tất nhiên Quan Triều Viễn không thể hài lòng với khoảng thời gian này được.

“Ai da ông xã, thông cảm cho em nhé, em về sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh.”

“Ăn em là đủ rồi!”

Tô Lam xấu hổ che miệng cười: “Vậy em cúp trước đây, ngủ ngon.”

Đêm nay có rất nhiều người không ngủ, dường như vẫn đang đợi tình hình đảo ngược, hoặc là tin tức bùng nổ hơn.

Tô Nhược Vân ngủ một giấc tỉnh dậy, việc đầu tiên là mở điện thoại, muốn xem trận chiến đêm qua thế nào.

Kết quả…

Dường như những lời chửi bới về Tô Lam đã biến mất, chỉ còn lại những tài khoản clone trên Weibo, thì ra là thủy quân mà cô mua.

Trên mạng có rất nhiều người mong đợi vai diễn mới của Tô Lam.

“Hóa ra Tô Lam quay phim truyền hình mới rồi! Hóng quá, hóng quá đi!”

“Ủng hộ Tô Lam, ủng hộ Duy Nương!”

“Chắc hẳn phim truyền hình của Tô Lam rất hay, còn phải đợi rất lâu nữa mới được xem, đau lòng ghê gớm!”

Có rất nhiều bình luận tương tự, Tô Nhược Vân chợt cảm thấy mơ hồ, thậm chí hot search ‘Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh bí mật gặp mặt bốn tiếng’ trên Weibo cũng gần như biến mất.

Thậm chí Tô Nhược Vân còn thấy top một hot search lại là “Có một tình bạn mang tên Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh.”

Rốt cuộc là cái quái gì đây?

Tô Nhược Vân nhanh chóng tìm kiếm chân tướng trên Weibo, dù sao thì trải qua sự biến hóa sau một đêm, rất nhiều tài khoản Weibo chính thức đã bị đè xuống.
 
Chương 1152


Chương 1152

Cô ta tìm kiếm một hồi lâu mới phát hiện hóa ra Diêu Hướng Vân – tổng giám đốc đài truyền hình thành phố Z đã đăng hai bài Weibo vào tối hôm qua.

Bài đăng Weibo đầu tiên là về việc đài truyền hình thành phố Z đã đặt lịch phát sóng “Duy Nương”, hay nói cách khác là đài truyền hình đã ký hợp đồng với “Duy Nương”.

Diêu Hướng Vân còn cho biết, sau khi đọc kịch bản của “Duy Nương” và biết Tô Lam đóng vai nữ chính, bà ta đã không ngần ngại bảo người phụ trách ký hợp đồng với bộ phim truyền hình này, hơn nữa cũng bày tỏ sự mong đợi về diễn xuất của Tô Lam.

Còn bài đăng Weibo thứ hai, Diêu Hướng Vân đăng ba bức ảnh, một trong số đó là bức ảnh thân thiết của bà ta và Tô Lam, một bức là ảnh chụp chung của Mục Nhiễm Tranh cùng Tô Lam và một người đàn ông lạ, nhưng người đó đã bị làm mờ, một bức ảnh khác là Tô Lam và một người đàn ông lạ, người này cũng bị làm mờ.

Mọi người đều biết Diêu Hướng Vân là mẹ của Mục Nhiễm Tranh, hơn nữa còn đăng ảnh chụp chung thân thiết như vậy, có thể thấy quan hệ giữa họ thân thiết nhường nào, Diêu Hướng Vân không chỉ tán thành người bạn này của con trai mà còn rất tán thành bạn trai của người bạn này.

Họ giống như người một nhà vậy.

Thế là tin đồn ‘Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh bí mật gặp mặt bốn tiếng’ cũng tự động bị đập tan!

Ngoài ra, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào bộ phim truyền hình “Duy Nương” do Tô Lam đóng!

Trong giai đoạn trước, bởi vì đề tài bị hạn chế và kinh phí vốn eo hẹp nên “Duy Nương” chưa được quảng bá đủ, bây giờ toàn bộ cộng đồng mạng đều biết đến bộ phim truyền hình “Duy Nương” này.

Buổi sáng thức dậy, Mục Nhiễm Tranh cũng rất kinh ngạc, lúc ăn sáng còn cầm điện thoại đối chất với Tô Lam.

“Cô khiến mẹ tôi cũng ra mặt luôn rồi, được phết đấy!”

“Thực ra lúc mới nhìn thấy tin tức tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy mà chỉ muốn thúc đẩy sự việc tiến triển hơn, vừa hay có thể quảng bá cho bộ phim truyền hình. Nhưng không ngờ tối hôm đó có người đã gọi điện cho tôi và nói rằng muốn ký hợp đồng với bộ phim truyền hình này, vì vậy tôi đã liên hệ với người phụ trách bên phía bộ phim truyền hình, thế là coi như xong.”

Tô Lam cũng không ngờ rằng sẽ thuận lợi như vậy.

Mục Nhiễm Tranh không thể không giơ ngón tay cái lên khen Tô Lam, “Đỉnh! Đỉnh thật sự!”

“Khi nào về tôi sẽ nói với chị dâu tôi, tôi sẽ mời chị ấy ăn cơm! Tiện thể dẫn theo anh nữa!”

“Tôi cầu xin cô đừng có tiện thể, gần đây tôi không muốn gặp mẹ tôi! Đã lâu rồi tôi không về nhà.”

Nhắc đến Diêu Hướng Vân, Mục Nhiễm Tranh vẫn có chút sợ hãi.

“Sao vậy? Nhìn xem cháu sợ chưa kìa! Nói đi, thím sẽ giúp cháu xử lý một cách công bằng!” Tô Lam vỗ ngực.

“Cô thôi đi, cũng tại cô cả đấy! Tôi nhỏ hơn chú tôi một tuổi, bây giờ mẹ tôi thấy cô và chú tôi dính nhau như sam nên ngày nào cũng ép tôi yêu đương! Tôi sắp bị ép đến phát điên rồi!”

Tô Lam ‘phụt’ cười, “Hóa ra là chuyện này à.”

“Tôi nói cho cô biết, sau khi về nếu gặp mẹ tôi, mẹ tôi mà bảo cô giới thiệu bạn gái cho tôi thì cô nhất định đừng đồng ý!”

Tô Lam nằm bò ra mặt bàn, nhìn Mục Nhiễm Tranh với đôi mắt to tròn đen láy.

“Anh gọi tôi một tiếng mợ thì tôi sẽ đồng ý với anh.”

“Biến đi!”

Mục Nhiễm Tranh lại ở đây quay nội dung thêm một ngày nữa, đến khi các vai diễn của anh đều đã hoàn thành thì mới rời đi.
 
Chương 1153


Chương 1153

Trước khi đi anh và Tô Lam lại chụp thêm mấy bức ảnh, chỉ có điều lần này là ảnh trường quay rất đứng đắn.

Buổi tối, hai người không hẹn mà cùng đăng Weibo.

Mục Nhiễm Tranh nói: Mọi người đều nói ‘Có một loại tình bạn mang tên Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh’, @Tô Lam.

Tô Lam nói: Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho “Duy Nương”, cảm ơn sự tin tưởng của tổng giám đốc đài truyền hình, một ngày nào đó Hắc Thổ vắng mặt, tôi sẽ dẫn bạn trai đến nhà giám đốc làm khách, tôi là người xuống bếp.

Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy thì lập tức bình luận: Tại sao lại đợi đến khi tôi vắng mặt?

Tô Lam trả lời: Đơn giản là vì không cho anh ăn rồi, anh có ngốc không đấy? Ngay cả điều này mà cũng không nhận ra được.

Hai người cứ anh một câu tôi một câu mà bốp chát nhau trên Weibo, mọi người thấy vậy thì rất vui vẻ, Tô Lam còn nhân tiện nói cho mọi người nghe về bộ phim mới mà Mục Nhiễm Tranh đang quay.

Fan của Mục Nhiễm Tranh còn chạy sang Weibo của Tô Lam để xin lỗi.

Buổi tối, Mục Nhiễm Tranh nằm trên giường nhìn hot search “Có một loại tình bạn mang tên Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam”, vừa nhìn vừa cười ngây ngốc.

Có lẽ cứ bảo vệ cô như vậy cũng rất tốt.

Tại một nơi khác, đã hơn nửa đêm mà Tô Nhược Vân và La Thần cũng không thể yên giấc, lần này coi như thua rồi!

Tô Nhược Vân đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua thủy quân, La Thần cũng tốn không ít tiền mời paparazzi để chụp ảnh, nhưng cuối cùng lại để đối phương được một món hời lớn.

“Chúng ta có nên mua thêm ít thủy quân, làm nóng chủ đề lên một lần nữa hay không? Không thể cứ để như vậy được!”

Tô Nhược Vân vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

“Lần này quả thực bọn họ đã PR rất tốt, hơn nữa còn có sự giúp sức của Diêu Hướng Vân, cô có mua nhiều thủy quân hơn nữa cũng vô dụng.”

Trong giọng nói của La Thần lộ ra vẻ mệt mỏi, gần đây anh ta cũng hao phí rất nhiều tinh thần và sức lực vì bận rộn với những chuyện rắc rối này.

“Nhược Vân, lần này để cho Tô Lam được một món hời lớn rồi, đúng là một mũi tên trúng ba đích, thứ nhất là giúp Tô Lam quảng bá bộ phim truyền hình, thứ hai là giúp bộ phim truyền hình của cô ta ký hợp đồng thành công với đài truyền hình, thứ ba là thuận tiện cũng giúp Mục Nhiễm Tranh.”

Đối với lần PR không tốn một xu như vậy, La Thần cũng phục sát đất.

“Quá xảo quyệt, bọn họ quá xảo quyệt!”

“Đài truyền hình đã ký hợp đồng với “Duy Nương” rồi, mặc dù cũng ký với bộ phim của chúng ta nhưng nhất định thời gian phát sóng sẽ khác. Theo như tôi biết thì có lẽ sắp tới bọn họ sẽ không ký thêm hợp đồng với bất kỳ bộ phim truyền hình nào nữa.”

Đài truyền hình thành phố Z có sức ảnh hưởng rất lớn trong phạm vi cả nước.

“Vì vậy Nhược Vân à, nói có hơi khó nghe nhưng chúng ta thế này được gọi là gậy ông đập lưng ông. Vốn dĩ “Trinh Hậu truyện” cũng đang đàm phán về việc hợp tác với đài truyền hình.”

Tô Nhược Vân không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, “Anh lại nghĩ cách giúp tôi, đi theo dõi Tô Lam lần nữa! Tôi không tin trên người cô ta không có vết nhơ nào bị đào ra! Diêu Hướng Vân, đúng rồi, tại sao Diêu Hướng Vân lại muốn giúp cô ta? Chắc chắn phải có tin tức gì trong này!”

La Thần cũng đến chịu với tư duy của Tô Nhược Vân.

“Diêu Hướng Vân là một phụ nữ, hơn nữa năm nay bà ta đã gần năm mươi rồi.”
 
Chương 1154


Chương 1154

“Vậy thì sao, không chừng là người đồng tính! Anh đi viết cho tôi! Đây chính là một tin tức lớn!”

Tô Nhược Vân nổi giận đùng đùng, cô ta bỏ ra nhiều như vậy, chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại còn giúp đối phương được hời.

Sao cô ta có thể nuốt trôi được cục tức này?

Sau khi nghe thấy lời nói của Tô Nhược Vân, La Thần chỉ thấy nực cười hơn.

“Nhược Vân, cô tỉnh táo một chút đi! Diêu Hướng Vân là người như thế nào? Đừng nói cô mà có lẽ ngay cả chồng cô cũng phải nể mặt bà ta. Nếu bà ta ra lệnh phong sát cô hoặc thậm chí cả Quốc tế Nghệ Tân, đó không phải chuyện không thể xảy ra!”

Cho đến bây giờ, La Thần mới nhận ra rằng đôi khi Tô Nhược Vân thực sự rất ngu ngốc.

“Vậy thì đi đào tin tức khác cho tôi, cũng đâu thể cứ ngồi chờ chết được!”

“Chẳng ai bắt cô ngồi chờ chết cả. “Trinh Hậu truyện” là cuốn sách hay như vậy, chỉ cần cô hợp tác và quay tốt thì đảm bảo rằng bộ phim truyền hình này nhất định sẽ ăn khách. Cô không cần phải làm bất kỳ chuyện gì khác cũng có thể đàn áp được Tô Lam!”

La Thần thực sự đã nói đến mòn miệng rồi.

Tô Nhược Vân hoàn toàn không còn gì để nói, nhưng cô ta không thể nuốt trôi cục tức này.

“Trước đây tôi cũng có suy nghĩ giống cô, độ nổi tiếng cao là được rồi, tác phẩm nào chẳng phải là tác phẩm? Nhưng giờ tôi phát hiện rằng mình đã nghĩ sai, cô là một diễn viên, Tô Lam nói rất đúng, chung quy lại thì một diễn viên phải mang tác phẩm ra để nói chuyện.”

Giọng nói của La Thần trở nên trầm thấp, “Cô tự suy nghĩ kỹ đi, tôi cũng bó tay rồi, nói chúng là tôi sẽ không tung tin bôi đen Tô Lam nữa, trừ khi cô ta thực sự có vết nhơ. Tôi không muốn lãng phí thời gian vào loại chuyện này nữa.”

“Anh… anh là quản lý của tôi, đương nhiên phải đứng về phía tôi!” Tô Nhược Vân hét lên với La Trần.

“Tôi là quản lý của cô, chứ không phải tay sai của cô mà cô nói gì tôi đều phải làm theo! Tất nhiên là tôi muốn đứng về phía cô, nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!”

Giọng nói của La Thần còn lớn hơn Tô Nhược Vân, khiến cô ta khiếp sợ.

“Cô muốn nghiêm túc quay phim thì nghiêm túc quay, còn nếu không muốn thì cứ như vậy đi!” La Thần nói xong thì lập tức rời đi, anh ta không muốn tiếp tục nói lời vô ích với người phụ nữ này nữa.

Tô Nhược Vân ngồi xuống giường và ngẩn người, LOVE đã đóng cửa, thương hiệu đang được chỉnh đốn, còn chưa xác định khi nào mới được mở cửa, sự việc do một tay cô ta tạo ra lại khiến Tô Lam chiếm được món hời lớn!

“Tô Lam, chúng ta cứ chờ đấy! Tôi tạm thời tha cho cô!”

Cô ta đành phải thỏa hiệp, ngoan ngoãn quay xong “Trinh Hậu truyện” mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Bộ phim “Trinh Hậu truyện” đã quay được một nửa.

Dưới sự trợ giúp của scandal, sự kỳ vọng của mọi người dành cho “Duy Nương” ngày càng cao.

Ngay cả bên phía nhà sản xuất của bộ phim truyền hình cũng rất cảm kích Tô Lam, bởi cô đã giúp họ tiết kiệm được rất nhiều chi phí quảng bá trong khi kinh phí sản xuất vốn đã eo hẹp.

Tô Lam vẫn tiếp tục đăng ảnh hậu trường, hơn nữa còn chia sẻ câu chuyện thú vị tại phim trường, giúp “Duy Nương” luôn duy trì độ hot.

Sau khi quay thêm hơn nửa tháng nữa, cuối cùng “Duy Nương” cũng đóng máy.

Đoàn phim đã tổ chức một buổi tiệc đóng máy, mọi người đã quay phim cùng nhau suốt một tháng nên tình cảm rất tốt, khó tránh khỏi việc uống nhiều mấy ly.
 
Chương 1155


Chương 1155

Đặc biệt là Tô Lam, có rất nhiều người mời rượu cô, nhưng tửu lượng của cô rất tốt, uống thế nào cũng không say.

Sau khi bữa tiệc đóng máy kết thúc thì có xe đến đón Tô Lam, mặc dù không say nhưng sau khi uống nhiều rượu như vậy, dưới tác dụng của cồn rượu, Tô Lam cũng có chút hưng phấn.

“Ông Trần, chúng ta về nhà thôi!”

“Vâng thưa mợ chủ.”

Giọng nói quen thuộc này…

Tô Lam lập tức ngồi dậy từ hàng ghế sau, nhoài người về phía sau của ghế lái.

“Chồng ơi! Sao lại là anh!”

Tô Lam lập tức xuống xe rồi chạy tới vị trí ghế phụ, cô ôm lấy cổ Quan Triều Viễn và hôn anh một cái.

Mùi rượu trên người đàn ông có thể khiến đàn ông trở nên nam tính hơn, nhưng mùi rượu trên người phụ nữ lại không giống vậy…

Quan Triều Viễn đẩy mặt Tô Lam ra với vẻ ghét bỏ.

“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

“Hì hì, em vui mà! Bọn em đóng máy rồi, em có thể về nhà với anh rồi.” Hai má Tô Lam ửng hồng, đôi mắt cũng híp lại.

Điều này khiến Quan Triều Viễn rất vui.

“Say rồi à?”

“Đâu có! Sao có thể say được chứ? Anh quên mất là từ nhỏ em đã lớn lên trong vò rượu rồi à!”

Tô Lam lớn đến chừng này rồi nhưng chưa ai từng chuốc say được cô.

Tuy nhiên, thường thì người có thể uống được như cô đều là người mà chỉ có bản thân mới có thể tự chuốc say mình.

Quan Triều Viễn mơ hồ cảm thấy có lẽ Tô Lam đã uống hơi nhiều.

“Tô Lam, em ngồi ghế sau đi, nằm ở ghế sau ngủ một lúc, lát nữa là về đến nhà rồi.”

“Em không muốn, em muốn ngồi cùng anh!”

Một tay Tô Lam vỗ lên đùi Quan Triều Viễn, cô đặt tay vào phía trong bắp đùi của anh, không chịu buông ra.

Quan Triều Viễn đang lái xe chỉ cảm thấy cả người mình căng cứng, anh bỏ tay Tô Lam ra đi.

“Đừng lộn xộn, anh đang lái xe đấy!”

“Em đâu có lộn xộn, em nhớ anh, chồng à, em rất rất nhớ anh.” Tô Lam lại sáp lại gần.

Nếu không phải là ghế lái cách ghế phụ một khoảng, hơn nữa ở giữa cũng có đồ vật ngăn cách thì có lẽ Tô Lam đã nhào tới đây rồi.

Tô Lam sờ đùi Quan Triều Viễn, ánh mắt dần trở nên mơ màng.

“Chồng à, em thật sự rất yêu anh, anh có biết không? Bây giờ em chỉ còn mỗi anh thôi, anh đừng bao giờ rời xa em.”

Quan Triều Viễn nhìn thẳng về phía trước, anh không dám nhìn Tô Lam, trong lòng chợt cảm thấy chua xót.

“Đừng nói linh tinh nữa.”

“Em đâu nói linh tinh, những gì em nói đều là sự thật. Thực ra em biết anh đã làm rất nhiều điều cho em, trong khoảng thời gian vắng bóng Kiêm Mặc, anh vẫn luôn trông nom em, thật ra em đều biết, cái gì em cũng biết.”
 
Chương 1156


Chương 1156

“Đừng ngủ, nghỉ ngơi một lát đi.” Quan Triều Viễn không muốn nghe những lời này.

“Mọi người luôn rất hà khắc với người yêu mình, cho nên anh yêu em như vậy, đối xử với em tốt như vậy, nhưng em lại luôn…”

Tô Lam đưa tay lên lau nước mắt.

“Trước đây anh luôn ghen tị với Kiêm Mặc, hai ngày nay em luôn đối xử tốt với em ấy mà không để ý đến anh, thật ra em biết rõ, nhưng em cũng không có cách nào! Em ấy là em trai của em, từ nhỏ bọn em đã sống nương tựa vào nhau.”

“Được rồi, đừng nói nữa, anh biết hết mà.” Quan Triều Viễn muốn ngăn không cho Tô Lam tiếp tục nói.

“Không, em muốn nói, em muốn cho anh biết rằng thật ra em rất yêu anh, rất rất yêu anh. Trên đời này, chỉ cần anh đối xử tốt với em như vậy, yêu em như vậy, nâng niu em trong lòng bàn tay thì em thực sự rất biết ơn anh. Bây giờ Kiêm Mặc đã không còn nữa, anh yên tâm, em sẽ đền đáp cho anh tất cả những gì mà trước đây em nợ anh.”

Tô Lam lại nghiêng người lại gần, “Chồng à, em sẽ dùng nửa đời còn lại của mình để đền đáp cho anh, anh đừng bỏ rơi em được không?”

“Em uống nhiều rồi!”

“Anh đồng ý với em được không?”

Bàn tay nhỏ bé của Tô Lam tùy ý sờ loạn trên người Quan Triều Viễn.

“Được, được, anh đồng ý với em, mau ngồi yên đi.” Quan Triều Viễn đẩy Tô Lam ngồi trở lại.

Trên đường đi, Tô Lam không ngừng nói lải nhải, cuối cùng cũng đã về đến nhà!

Quan Triều Viễn gần như là khiêng Tô Lam vào trong phòng ngủ, vừa vào cửa anh đã áp cô dựa vào tường.

“Đồ yêu tinh, anh nhịn suốt cả đoạn đường rồi!”

Khuôn mặt của Tô Lam vẫn đỏ bừng, cô vừa cười khẽ vừa ôm cổ Quan Triều Viễn.

Không ngờ một giây sau cô lại nhón chân và chủ động hôn Quan Triều Viễn.

Không phải là một nụ hôn nhẹ, cũng không phải là nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước mà là một nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt.

Điều này lập tức khiến Quan Triều Viễn nóng bừng, anh mút mạnh môi cô để nụ hôn này kéo dài và sâu hơn.

Đây là lần đầu tiên Tô Lam chủ động như vậy, có lẽ là do tác dụng của rượu nên cô đã quên hết tất cả mà chỉ dựa theo bản năng của cơ thể, động tác cũng không hề dè chừng.

Đây là một đêm hoang dã và điên cuồng, và cũng là một đêm rất ngọt ngào.

Ngày hôm sau, khi Quan Triều Viễn tỉnh dậy thì thấy Tô Lam bên cạnh vẫn đang say giấc.

Lời nói của cô tối qua vẫn văng vẳng bên tai anh.

“Chồng à, em thật sự rất yêu anh, rất rất yêu anh.”

“Chồng ơi, anh đừng rời xa em được không?”

“Chồng à, em sẽ dùng nửa đời còn lại để bù đắp cho anh.”

Từng câu từng chữ đều vô cùng ngọt ngào, rất hiếm khi Tô Lam không kiêng nể gì cả mà thổ lộ như vậy, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất.
 
Chương 1157


Chương 1157

Nhưng từng câu từng chữ này lại ảnh hưởng sâu sắc đến trái tim của Quan Triều Viễn.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi ngủ tiếp.

Tô Lam không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc này mới mơ màng tỉnh lại, cô duỗi cánh tay, khi đang định duỗi tấm lưng mệt mỏi thì lại cảm nhận được một cảm giác mát lạnh ập đến.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn nóng bỏng và ẩm ướt đã ùa tới.

“Ưm… ưm…”

“Chào buổi sáng, à, chào buổi chiều.” Gương mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn chậm rãi phóng to trước mắt Tô Lam.

“Sao anh không đi làm?” Tô Lam che miệng và ngáp một cái.

“Đêm qua em đã vắt kiệt sức anh rồi, dù sao hôm nay cũng phải để anh nghỉ ngơi một chút chứ?” Ánh mắt của Quan Triều Viễn rất mơ màng.

“Vắt kiệt sức gì cơ?” Tô Lam còn chưa kịp phản ứng, đầu óc có chút đờ đẫn, cô vừa duỗi cánh tay ra thì phát hiện trên người mình mát lạnh, cô nhanh chóng vén chăn lên xem, sau đó lập tức đắp lại!

“Sao em không mặc quần áo?”

Quan Triều Viễn chỉ cong môi nhìn cô với vẻ xấu xa, anh không nói lời nào.

Lúc này Tô Lam mới nhớ ra những gì đã xảy ra vào tối qua, cô nhớ mình vẫn đang uống rượu trong bữa tiệc đóng máy, sau đó Quan Triều Viễn đến đón cô, sau đó nữa thì…

Tại sao cô lại cảm giác như có một đoạn ký ức mơ hồ mà mình không nhớ ra nhỉ?

“Có phải em không nhớ rõ chuyện tối qua không?”

“Vâng.”

“Vậy để anh giúp em nhớ lại một chút, tối qua lúc ở trong xe, em cứ sờ đùi anh…”

“Anh nói vớ vẩn, không thể nào!” Cô tuyệt đối không phải như vậy!

“Sờ đến nỗi làm anh có phản ứng, em còn liên tục nói với anh rằng chồng ơi em yêu anh, em không thể rời xa anh, em cứ liên tục thổ lộ với anh, quyến rũ anh, sau đó chúng ta vừa về nhà đã bắt đầu… Nhưng là em chủ động, em có biết hôm qua mình điên cuồng nhường nào không?”

Quan Triều Viễn ghé sát vào khuôn mặt nóng bừng của Tô Lam, “Cứ muốn hết lần này đến lần khác, còn không cho anh dừng lại…”

“Đừng nói nữa!” Tô Lam lập tức bịt lỗ tai của mình, “Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện này, anh lừa em!”

“Không tin à? Vậy em ngồi dậy nhìn xem!” Quan Triều Viễn kéo Tô Lam dậy.

Trời ạ, đây là phòng của hai người họ ư?

Trên sàn nhà rất bừa bãi, nào là quần áo, tất, còn có đồ lót của cô!

“Quần áo của anh đều là do em cởi giúp anh đấy.”

Tô Lam nhanh chóng nằm xuống, dùng chăn phủ kín người mình.

Cô thực sự cuồng dã như vậy ư?

Chẳng lẽ dưới linh hồn rụt rè của cô còn có một phiên bản cuồng dã?

Tô Lam không khỏi cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, sao có thể như vậy được?

Quan Triều Viễn chỉ mỉm cười, anh nghiêng người nằm bên cạnh Tô Lam, nhẹ nhàng kéo chăn trên mặt cô ra.
 
Chương 1158


Chương 1158

“Có gì mà phải xấu hổ, chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi.”

“Anh đừng nói nữa, mất mặt chết đi được!” Tô Lam lấy tay che mặt.

“Ở trước mặt anh thì không mất mặt, anh rất thích vợ cuồng dã như vậy.”

Tô Lam càng cảm thấy xấu hổ, “Không được nói nữa, không ai được nhắc lại chuyện tối qua!”

“Được, được, không nhắc thì không nhắc, dù sao thì anh cũng được lời.”

Quan Triều Viễn vén lọn tóc lòa xòa trên đầu Tô Lam ra với vẻ thân mật, sau đó hôn một cái lên trán cô.

“Có phải tối qua em uống say không?” Nhưng trong trí nhớ của Tô Lam, cô là người chưa bao giờ say.

“Không, em không say, chẳng qua em chỉ giả bộ say để trêu ghẹo anh thôi.” Quan Triều Viễn nói câu này với vẻ vô cùng mập mờ.

“Không được nói nữa, nhất định là em say!”

“Là em tự nói trước đấy, cũng không phải anh nói trước.” Quan Triều Viễn phát hiện ra rằng dùng ngôn ngữ để trêu chọc vợ mình cũng rất vui.

Tô Lam suy nghĩ một chút, sau đó xoay người lại nhìn Quan Triều Viễn, “Tối qua em đã nói gì?”

“Chẳng phải em đã nói không cho anh nói sao?”

“Được rồi, được rồi, không nói thì không nói, coi như em chưa nói câu đó! Đã mấy giờ rồi, có phải nên dậy rồi không?”

“Hai giờ chiều rồi.”

“Hả?!” Tô Lam nhanh chóng ngồi dậy, “Đã hai giờ rồi!”

“Có phải em lại muốn quyến rũ anh không, biết mình không mặc quần áo mà lúc nào cũng như vậy.” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng sờ lên tấm lưng mịn màng của Tô Lam.

Tô Lam lại nhanh chóng nằm xuống, cô quên mất rằng mình đang không mặc gì.

“Không sao, không muốn dậy thì không cần dậy nữa, em ở nhà với anh.”

Dù sao Tô Lam cũng không muốn dậy, lúc ở trong đoàn phim mỗi ngày cô đều dậy sớm ngủ muộn, cũng đến lúc ngủ nướng rồi.

Quan Triều Viễn dịch lại gần Tô Lam, “Tô Lam, bây giờ em muốn làm chuyện gì nhất?”

Giọng điệu của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc, điều này khiến Tô Lam suy nghĩ rất lâu.

“Em cứ nói lời thật lòng là được, không cần cân nhắc đến anh.”

“Trả thù cho Kiêm Mặc.” Tô Lam không muốn nói dối, lại càng không muốn nói dối Quan Triều Viễn, tất cả những gì bây giờ cô làm chính là vì trả thù.

Kể cả việc cô nhận lời mời đóng “Duy Nương” cũng là vì trả thù.

“Ngoài chuyện này ra thì sao?”

Tô Lam nhẹ nhàng ôm eo Quan Triều Viễn, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Ở bên anh, kết hôn với anh.”

Nghe thấy câu này, đương nhiên Quan Triều Viễn mở cờ trong bụng, anh cũng cảm thấy rất hài lòng.

Tô Lam nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Quan Triều Viễn, “Thật ra em rất nhớ anh.”

“Anh biết, chẳng phải đêm qua đã chứng minh rồi sao?”

Quan Triều Viễn ôm Tô Lam càng chặt hơn, “Hay là chúng ta tổ chức hôn lễ đi?”
 
Chương 1159


Chương 1159

“Không được, em đã nói rồi, phải giành được Grand Slam thì mới tổ chức hôn lễ. Mỗi năm mới có một giải Kim Lang, em muốn dùng một năm này để đánh bại Tô Nhược Vân, sau đó mới kết hôn với anh, anh có đồng ý không?”

“Được, tất cả đều nghe theo em, nhưng gác chuyện báo thù xuống trước được không?”

“Tại sao?”

“Có lẽ một thời gian nữa anh sẽ rất bận, cũng có thể sẽ phải ra nước ngoài công tác, chắc là không thể tổ chức lễ cưới, nhưng chúng ta có thể đi hưởng tuần trăng mật trước, em thấy thế nào?”

“Hưởng tuần trăng mật?” Trong thế giới của Tô Lam, từ này rất mới lạ.

Cô chưa bao giờ cảm thấy từ ngữ lãng mạn như vậy sẽ liên quan đến cuộc sống của mình.

“Em chưa bao giờ đi du lịch.”

Nghĩ đến đây, Tô Lam không khỏi có chút rầu rĩ.

“Hồi nhỏ, điều kiện trong nhà em rất kém. Bố em thỉnh thoảng đưa mẹ kế em cùng Tô Nhược Vân và Tô Nhược Diệu đi du lịch, mỗi lần trở về, bọn họ đều mang theo rất nhiều thứ kỳ lạ và hiếm thấy, có cả đồ ăn và đồ chơi, hơn nữa còn chụp rất nhiều ảnh.”

Nhắc mới nhớ Tô Lam chưa từng đi du lịch bao giờ, ngay cả Tô Kiêm Mặc cũng đã từng đi du lịch tốt nghiệp, nhưng Tô Lam thì chưa một lần.

“Nếu em muốn thì chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ.”

“Bây giờ?” Tô Lam trợn tròn mắt, nhìn Quan Triều Viễn với vẻ khó tin.

“Anh đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ em thôi.”

“Thật ư?” Tô Lam quả thực vừa mừng vừa sợ.

“Thật, anh không lừa em.”

“Vậy bây giờ chúng ta dậy luôn đi!” Tô Lam lập tức lấy lại tinh thần, tạm thời gác lại hận thù, đi hưởng tuần trăng mật cùng Quan Triều Viễn cũng là một lựa chọn không tồi.

Hai người ngồi dậy, Tô Lam vừa liếc mắt đã nhìn thấy vết cào chằng chịt sau lưng Quan Triều Viễn.

Cô vừa xấu hổ lại vừa đau lòng, quả thực đêm qua cô đã quá mãnh liệt.

“Có đau hay không?” Tô Lam vuốt ve lưng Quan Triều Viễn.

“Không đau, còn có chút kích thích!” Quan Triều Viễn chớp mắt và cười xấu xa.

Tô Lam lập tức vỗ một cái lên lưng anh, “Lại không đứng đắn!”

“Á…” Quan Triều Viễn hít sâu một hơi.

“Đau à?”

“Em thật sự cho rằng cơ thể anh được làm bằng sắt à? Em nhìn xem móng tay của mình dài như vậy, có thể không đau sao? Mau thổi cho anh đi!”

Tô Lam lập tức khẽ thổi lên lưng Quan Triều Viễn, nhưng khi cô ngước mắt lên và nhìn thấy vẻ hưởng thụ trên mặt anh, cô lập tức dừng lại.

“Đừng dừng lại, thổi tiếp đi!”

“Thổi cái đầu anh! Chỉ biết lừa em thôi!”

“Hì hì! Bây giờ em càng ngày càng thông minh rồi, không dễ bị lừa như trước nữa!”

“Hừ, học được từ anh đấy!”

Cả hai nhanh chóng dậy tắm rửa rồi ăn chút gì đó.
 
Chương 1160


Chương 1160

“Em có cần chuẩn bị thêm đồ đạc gì không?”

Tô Lam là một người làm chuyện gì cũng đều muốn chuẩn bị tốt.

“Không cần, thực sự không cần! Anh đã nói với em rồi, đồ đạc đã được chuyển đi rồi.”

Tô Lam nhíu mày, trên mặt mang vẻ nghi ngờ, “Nhưng em không tin được anh.”

“Anh không đáng để em tin như vậy ư?”

“Một người không rành về sinh hoạt như anh, liệu hành lý mà anh chuẩn bị có thể mang đi du lịch được không? Hình như mỗi lần anh đi công tác thì em đều giúp anh chuẩn bị hành lý nhỉ? Anh có biết phải mang theo gì không? Có biết phải mang theo bao nhiêu đồ không?”

Tô Lam lải nhải cả một tràng, Quan Triều Viễn vội vàng ngoáy lỗ tai.

“Anh mang hết những thứ mà em nói rồi! Anh không biết chuẩn bị hành lý nhưng chắc dì Phương và Lê Hoa biết, em yên tâm, em muốn gì thì có cái đó, tin anh một lần được không?”

Tô Lam đành phải tin tưởng Quan Triều Viễn.

Buổi tối hai người ngồi trên máy bay, sau ba tiếng bay thì lại lên một chiếc tàu thủy vào lúc nửa đêm.

Có thể là do đêm qua dày vò quá lâu nên cả hai người đều có chút mệt mỏi, vừa lên thuyền đã bắt đầu nằm ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Tô Lam là người thức dậy trước, cô nhìn thấy một chú hải âu bay qua ngoài cửa sổ, lập tức trở nên phấn khích.

Cô nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài, đi đến boong tàu.

Bầu trời rất quang đãng, trên bầu trời trong xanh như được gột rửa, từng đám mây trắng như được vẽ nên, có mấy chú chim hải âu đang bay lượn trên bầu trời và không ngừng kêu.

Nhân viên trên tàu đưa cho Tô Lam một chút thức ăn cho chim, Tô Lam vung thức ăn lên trời khiến chim hải âu xúm lại càng nhiều.

Quan Triều Viễn cũng đi ra, anh choàng một chiếc áo khoác lên người Tô Lam.

“Trên biển lạnh vậy mà cũng không biết mặc thêm áo!”

“Anh nhìn xem, có rất nhiều hải âu!” Tô Lam phấn khích kêu lên, dáng vẻ như thể chưa trải sự đời.

“Chỉ mấy con chim hải âu thôi mà đã khiến em phấn khích thành thế này, vậy khi đến nơi chúng ta hưởng tuần trăng mật rồi, không biết em sẽ vui mừng thành thế nào nhỉ?”

“Chỗ chúng ta hưởng tuần trăng mật cũng có hải âu ư?”

“Không biết.”

Quan Triều Viễn không nói một lời nào về điểm đến của chuyến đi, Tô Lam quấn lấy anh và hỏi nhiều lần nhưng anh vẫn miệng kín như bưng, một chữ cũng không chịu nói.

“Nói hay không tùy anh, không nói thì thôi!”

Nhưng Tô Lam cũng chỉ phấn khích được một lúc mà thôi, bởi vì cô bị say sóng.

Sau khi ở trên boong tàu được một lúc, Tô Lam đã cảm thấy dường như cơ thể không chịu sự khống chế của mình, dạ dày cuồn cuộn, cô bắt đầu nôn.

Tô Lam chưa từng đi tàu thủy nên việc say sóng là điều khó tránh khỏi, nhưng điều này lại khiến Quan Triều Viễn rất đau lòng.

Vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, Quan Triều Viễn không cho Tô Lam lên boong tàu mà cứ bắt cô nằm trong khoang.

Đối với phong cảnh trên biển, mặc dù rất thích nhưng Tô Lam cũng đành phải từ bỏ, bởi vì cô thực sự rất khó chịu.
 
Chương 1161


Chương 1161

“Còn bao lâu nữa thì chúng ta mới đến nơi?” Giọng nói của Tô Lam rất yếu ớt.

“Sắp đến nơi rồi, em kiên trì thêm một chút nữa là đến, tất cả đều tại anh, đáng lẽ anh không nên chọn một nơi như vậy.”

Quan Triều Viễn cảm thấy rất tự trách, anh cũng không ngờ Tô Lam lại say sóng đến nông nỗi này, mới chỉ một ngày mà cô đã nôn đến mức sắc mặt vàng vọt.

“Không trách anh, là lỗi của em, em cũng không biết sao lại bị say sóng.”

Tô Lam vừa đứng lên đã cảm thấy trời đất quay cuồng, vì vậy cô chỉ có thể nằm trên giường, nhưng cứ nằm mãi thì cơ thể cũng sẽ không thoải mái.

“Cuối cùng thì em cũng biết tại sao mọi người lại nói nếu hai người yêu nhau thì nhất định phải đi du lịch.”

“Tại sao?”

“Rất nhiều người đều chia tay ngay sau khi đi du lịch về, bởi vì du lịch rất mệt! Giống như em vậy, say sóng rồi nôn như mưa, anh thấy ghê như vậy, sẽ không chán ghét em chứ?”

“Có chứ sao không! Ghê chết đi được!”

Tô Lam bĩu môi nhìn Quan Triều Viễn, cô đã thế này rồi mà anh còn chê cô?

“Nhưng anh cảm thấy đau lòng hơn.”

Lúc này Tô Lam mới nở nụ cười xinh đẹp, “Vậy nên đi du lịch có thể kiểm chứng xem rốt cuộc tình cảm giữa hai người có phải là thật hay không, em đã xác định được tình cảm của chúng ta rồi, là thật!”

Để không làm Quan Triều Viễn lo lắng, Tô Lam cố gắng khiến giọng nói của mình nghe có vẻ không yếu ớt.

Quan Triều Viễn vuốt tóc Tô Lam với vẻ đau lòng, “Sắp đến rồi, em ngủ thêm đi, ngủ thêm một lát là tới nơi.”

“Vâng, anh ôm em ngủ.”

“Được, anh ôm em.” Quan Triều Viễn tìm một tư thế thoải mái rồi ôm Tô Lam vào lòng.

Tô Lam lại chìm vào giấc ngủ.

Sau khi ngủ hơn hai tiếng, Tô Lam mở mắt ra, cô cảm thấy con tàu đã dừng lại rồi.

“Đến nơi rồi sao?”

“Đến rồi, bây giờ em nằm một lát hay là chúng ta xuống luôn?”

“Bây giờ xuống luôn.”

Quan Triều Viễn đỡ Tô Lam đứng dậy, lại khoác một chiếc áo cho cô, lúc này hai người mới bước ra ngoài.

Khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Tô Lam lập tức kinh ngạc đến ngây người!

Giữa trời trong biển xanh, có một hòn đảo tươi tốt.

Bầu trời trong xanh, mây trắng mềm mại, bãi cát trắng rất mịn, nước biển trong suốt và hòn đảo xanh lục đều phản chiếu thành một màu, đây có lẽ là sắc màu đẹp nhất.

Ngay phía trên hòn đảo còn có rất nhiều loài chim đủ màu sắc, vừa bay lượn vừa vui vẻ hót ca như thể đang chào đón khách từ phương xa tới.

Mọi thứ trước mắt cứ như trong mơ vậy, cảnh tượng như vậy dường như chỉ thấy trên TV.

Hành trình này đã kéo dài được khoảng gần hai ngày, Tô Lam phát hiện dường như mình đã tới một thế giới khác, một thiên đường không có bất kỳ sự tranh đoạt nào.
 
Chương 1162


Chương 1162

Tô Lam ngạc nhiên nhìn Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Quan Triều Viễn cũng không ngờ nơi này lại đẹp đến vậy, trước đây khi anh sai người thu xếp từ trước, đối phương cũng đã gửi mấy tấm ảnh cho anh.

Khi đó anh nhìn vào còn tưởng là đối phương đã chỉnh sửa ảnh, nhưng không ngờ khi đến đây rồi, khung cảnh thật ở nơi này còn đẹp hơn so với trong ảnh.

“Nơi này đẹp quá! Sao anh lại tìm được nơi này vậy?”

“Đúng vậy, rất đẹp!” Quan Triều Viễn không trả lời câu hỏi của Tô Lam, anh sẽ không nói với cô rằng thực ra nơi này là do Giản Ngọc tìm được.

Quan Triều Viễn biết rằng nơi này có thể lọt vào mắt của Giản Ngọc thì nhất định sẽ không tồi.

“Các anh trở về đi, một tuần sau tới đón chúng tôi.” Quan Triều Viễn nói với người trên thuyền.

“Chỉ có hai chúng ta lên đảo ư?”

“Em còn muốn thêm hai cái bóng đèn nữa à?”

“Dĩ nhiên là không rồi!”

“Vâng, Sếp Quan, mợ chủ, hãy tận hưởng chuyến du lịch của hai người, chúng tôi về trước đây.” Thuyền trưởng nói.

Tô Lam và Quan Triều Viễn cùng nhau xuống thuyền, khi Tô Lam chính thức đặt chân lên mảnh đất này, cô mới cảm thấy mọi thứ trước mắt đều là thật.

Dường như chim ở đây không sợ người, như thể đã phát hiện ra giống loài mới, cả đám bay lượn đến ngay trên đỉnh đầu của Tô Lam và Quan Triều Viễn.

“Đây là chim gì vậy? Đẹp quá, sao em chưa thấy bao giờ?”

“Anh cũng không biết, nhưng việc gì phải quan tâm nó là chim gì!” Quan Triều Viễn không có hứng thú với những thứ này.

Tô Lam lấy thức ăn cho chim lúc ở trên thuyền ra từ trong ba lô mà cô mang theo, sau đó vung về phía không trung.

Các chú chim biển đều xúm lại, ríu ra ríu rít như thể chúng đang rất phấn khích.

“Hai ngày qua em không ăn nhiều mà đã nôn hết ra rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, chúng ta có cả một tuần ở đây mà.” Quan Triều Viễn ôm bả vai Tô Lam và nói.

Tô Lam vung hết chỗ thức ăn còn lại, sau đó đi theo Quan Triều Viễn về phía căn nhà cách đó không xa.

Đây là một căn nhà được làm hoàn toàn bằng gỗ, bên ngoài căn nhà được sơn rất nhiều màu sắc, nước sơn giống như hình cầu vồng vậy.

Khi được đặt trên hòn đảo nhỏ này, căn nhà gỗ càng trở nên đặc biệt hơn.

Sau khi mở cửa ra, một mùi hương mộc mạc phả vào mặt, mọi thứ bên trong tưởng chừng rất đơn giản nhưng đều là những thứ rất có kết cấu.

“Thời gian hơi eo hẹp nên căn nhà này chỉ được sửa sang đơn giản.” Quan Triều Viễn giải thích.

“Em thích lắm, rất thích!” Tô Lam lập tức bước vào trong, quan sát mọi thứ trong nhà.

Quan Triều Viễn đi thẳng vào phòng bếp, anh lấy một ít bánh mì, mứt hoa quả và sữa chua ra từ trong tủ lạnh.

Đây là đồ mà anh đã sai người chuẩn bị sẵn từ trước.

“Em ăn tạm mấy miếng trước đi, lát nữa ngủ thêm một giấc, sau đó chúng ta lại bắt đầu.”
 
Chương 1163


Chương 1163

Dĩ nhiên là Tô Lam đồng ý, nhưng cô rất tò mò rằng tại sao Quan Triều Viễn chỉ cho cô ăn một ít bánh mì và mứt hoa quả? Với tính cách của Quan Triều Viễn, chắc chắn anh phải bảo người chuẩn bị bữa trưa xa hoa cho cô mới đúng.

Tô Lam cũng không nghĩ nhiều, cô lấp đầy bụng rồi lên giường đi ngủ.

Khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, Tô Lam không muốn mình cứ ngủ suốt trong khoảng thời gian ở đây, thế là cô lập tức xuống giường, mở tủ quần áo chuẩn bị thay đồ.

Vào khoảnh khắc mở tủ ra, cô còn tưởng là mình đang nằm mơ, đó quả thực là cảnh cửa mở ra một thế giới khác!

Cái quái gì trong tủ quần áo thế này?

Dùng màu sắc rực rỡ để miêu tả những bộ đồ này thôi thì chưa đủ, bộ nào cũng có màu sắc vô cùng đẹp.

Tô Lam cầm lên nhìn thì thấy đâu chỉ là đẹp, mà còn lộ liễu!

Áo hai dây, đồ hở lưng, váy ngắn, tất lưới…

Quan Triều Viễn gối hai tay sau đầu, anh nửa ngồi trên giường, thích thú nhìn Tô Lam cầm từng bộ đồ lên rồi lại đặt xuống.

Mở một ngăn tủ khác ra, đồ ngủ và đồ lót bên trong càng khiến Tô Lam mở rộng tầm mắt!

Chỉ nhìn thôi đã thấy đỏ bừng cả mặt.

Đương nhiên Quan Triều Viễn rất vui mừng khi nhìn thấy cảnh này, thật sự không thể chờ đợi được mà bảo Tô Lam mặc bộ này vào.

Trong một ngăn tủ khác còn có bikini!

Tô Lam vội vàng quay lại nhìn người đã làm chuyện xấu là Quan Triều Viễn.

“Chẳng phải anh nói đã chuẩn bị xong hết rồi sao? Mấy thứ này là cái quái gì vậy?”

“Đúng vậy, nhiều như vậy không đủ cho em mặc sao?” Tên đầu sỏ này rất vui vẻ.

“Anh thật sự để em mặc những thứ này? Đồ hở hang như vậy, áo tắm gợi cảm như vậy? Đồ ngủ và đồ lót gợi cảm một chút là đủ rồi, nhưng áo tắm này phải mặc ra ngoài mà anh cũng đồng ý ư?”

“Anh mong còn không được ấy chứ.” Quan Triều Viễn bày vẻ mặt xấu xa.

“Không được, em muốn mua quần áo! Đưa tiền cho em!”

Bởi vì đi quá gấp nên cô không mang theo ví tiền của mình, nếu muốn tiêu tiền thì đương nhiên phải xin Quan Triều Viễn.

“Ngại quá, anh cũng không có tiền.”

“Anh bớt lừa em đi, anh mà không mang theo tiền ư? Anh còn không dẫn theo bất kỳ ai thì sao có thể không mang theo tiền?”

Tô Lam tức giận đi đến bên cạnh Quan Triều Viễn, bắt đầu lục soát trên người anh.

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với vẻ xấu xa, “Anh sẽ cho rằng em đang cố ý trêu chọc anh.”

“Ví anh đâu?” Tô Lam vươn tay về phía Quan Triều Viễn.

“Đã bảo là không có rồi mà.”

“Không thể nào!” Tô Lam không tin lời nói dối này.

“Ở nơi này có tiền cũng không tiêu được. Trên hòn đảo này, động vật cấp cao hai chân cũng chỉ có anh và em, em đi đâu mua đồ đây?”

Con ngươi của Tô Lam mở to ra, cô nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, “Ở đây chỉ có hai chúng ta?”

“Ừ… ừm…”
 
Chương 1164


Chương 1164

“Không còn ai khác?”

“Đúng thế, sao em lại thông minh như vậy?” Quan Triều Viễn xoa hai bên má Tô Lam.

Tô Lam kinh ngạc không nói nên lời, một người nhà quê chưa từng đi du lịch bao giờ như cô còn tưởng rằng Quan Triều Viễn chỉ tìm một hòn đảo để nghỉ mát, nhưng không ngờ trên hòn đảo này chỉ có hai người họ!

“Hòn đảo này là anh cố ý mua cho em, hoàn toàn chưa được khai phá. Nếu không thì em cho rằng chim biển sẽ bay về phía mình à?”

“Anh nói là anh mua cho em hòn đảo này, lại còn chưa được khai phá?”

“Đúng vậy!”

Kẻ có tiền đúng là tùy hứng!

Điều này đã phá vỡ trình độ hiểu biết mới của Tô Lam về kẻ có tiền.

“Vậy nên vợ à, đồ mà anh chuẩn bị cho em á, em mặc thì mặc, không mặc cũng phải mặc.”

Cuối cùng Tô Lam cũng hiểu ý đồ của Quan Triều Viễn!

Chẳng trách mỗi bộ trang phục đều sexy, hở hang như vậy, hóa ra là vì chẳng có ai trên hòn đảo này!

Cô mặc như vậy ra ngoài, cũng chỉ lợi cho một mình Quan Triều Viễn mà thôi!

Quan Triều Viễn muốn chính là hiệu quả này!

Tô Lam cảm giác như bị sét đánh!

Quan Triều Viễn dè dặt xuống giường, lật tìm trong tủ treo quần áo.

“Để anh xem giúp em nên mặc gì hôm nay nào? Bên ngoài hơi gió, mặc váy là tốt nhất.”

Có gió mà mặc váy, đây là logic quái gì vậy?

Quan Triều Viễn lấy ra một chiếc váy dài sặc sỡ, “Chính là nó!”

“Em không mặc! Cùng lắm thì em không ra ngoài!” Tô Lam ngồi trên giường như đang giận dỗi.

Một lát sau, Quan Triều Viễn mới tới gần muốn ôm Tô Lam, lại bị cô đẩy ra. Anh liên tục ôm tới ba lần mới ôm được cô vào trong lòng.

“Em giận anh à?”

“Rõ ràng là anh cố ý! Anh chẳng tôn trọng em, cũng không hỏi ý kiến của em gì cả! Anh chỉ muốn tiền trảm hậu tấu thôi!”

Bà chủ Tô Lam không vui rồi.

“Em đừng giận mà. Anh thấy em thường mặc quần áo quá giản dị hoặc màu sắc quá tối, đi thảm đỏ cũng là phong cách trong sáng tự nhiên. Anh chưa từng thấy em mặc trang phục gợi cảm nên muốn em thử phong cách khác, đúng lúc mượn cơ hội này làm luôn.”

Quan Triều Viễn nhẹ giọng dụ dỗ Tô Lam.

Tô Lam suy nghĩ kỹ, những lời Quan Triều Viễn nói cũng không phải không có lý. Cô luôn ăn mặc và trang điểm đơn giản, rõ ràng còn trẻ tuổi nhưng lại thích màu trắng đen và xanh đen, thỉnh thoảng mới có vài cái áo phông thể thao là màu đỏ.

Cô chưa bao giờ dám thử màu sắc quá bắt mắt, càng chưa từng thử phong cách sexy.

“Dù sao trên hòn đảo này chỉ có hai chúng ta, em cứ coi như mặc vì anh, sau này về đâu có ai biết, được không?”
 
Chương 1165


Chương 1165

“Em có thể nói không sao? Em đâu mang theo quần áo! Nhưng lần sau anh không thể làm vậy nữa, tối thiểu thì anh cũng phải thương lượng với em, chờ em đồng ý mới được!”

“Được rồi, được rồi, anh sai rồi, vợ đại nhân thay quần áo đi! Anh phối đồ cho em chắc chắn sẽ rất tuyệt!”

Quan Triều Viễn kéo Tô Lam đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo.

Tô Lam mặc chiếc váy dài kẻ bảy màu lộ ngực. Dáng cô gầy nên mặc loại váy như vậy là hợp nhất, cộng thêm chiếc mũ rơm đội trên đầu thì có thể nói là hoàn hảo.

Điều làm Tô Lam không nhịn được cười là Quan Triều Viễn tự nhiên mặc một cái quần sooc kẻ bảy màu, phối hợp với chiếc váy của cô thì rõ ràng là bộ đôi tình nhân!

Hai người nắm tay nhau đi trên bãi biển ấm áp. Quan Triều Viễn cầm điện thoại di động chụp rất nhiều tư thế.

“Sau khi về anh phải gửi ảnh cho em đấy.”

Lúc sắp tới đây, cô không mang theo điện thoại theo yêu cầu của Quan Triều Viễn nhưng do trước đó đã đánh tiếng với Từ Tinh Như nên có mang theo hay không cũng không sao cả.

“Sao anh phải gửi cho em?”

“Sao anh không gửi cho em?”

“Em mặc mát mẻ thế, một mình anh ngắm là đủ rồi! Em còn định đưa cho ai xem hả?”

Tô Lam chống nạnh nhìn Quan Triều Viễn. Người đàn ông này đúng là quá ngang ngược!

Cho dù thành phố Z là thành phố ven biển, còn có bãi biển Tình Nhân nổi tiếng nhưng đây là lần đầu tiên Tô Lam thật sự chơi đùa trên bờ biển.

Trên bãi biển lưu lại từng dấu chân của Tô Lam. Quan Triều Viễn ngồi trên bờ cát nhìn cô chạy băng băng, lập tức chụp hết tấm này tới tấm khác.

“Chồng, anh mau tới đây đi!”

“Anh tới đây!” Quan Triều Viễn cất điện thoại, bước nhanh tới trước mặt Tô Lam.

“Anh xem kìa!”

Tô Lam chỉ vào bờ cát nói. Quan Triều Viễn vừa cúi đầu đã nhìn thấy tác phẩm của cô.

Cô vẽ một trái tim thật lớn, bên trong viết tên của hai người bọn họ.

Lam Love Viễn.

Dưới ánh hoàng hôn, Tô Lam ôm Quan Triều Viễn và hôn lên mặt anh một cái, “Em yêu anh, chồng!”

“Anh cũng yêu em.”

Quan Triều Viễn đột nhiên quay người hướng mặt về phía mặt trời chiều đang chậm rãi hạ xuống và biển lớn mênh mông vô tận hô to: “Tô Lam, anh yêu em!”

“Quan Triều Viễn, em cũng yêu anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”

Tiếng của bọn họ vang vọng trên mặt biển với từng gợn sóng lấp lánh.

Chỉ nửa ngày, Tô Lam đã thật sự thả lỏng bản thân.

Thức ăn trong tủ lạnh đủ cho bọn họ ăn một tuần, bữa tối do Tô Lam tự nấu. Cô không làm thì hai người chỉ có thể nhịn đói.

Buổi tối lúc đi ngủ, Tô Lam tìm trong tủ treo quần áo thấy một chiếc váy ngủ màu đen xuyên thấu, thật ra mặc nó hay không cũng vậy thôi.

Thôi quên đi, cô cứ coi như tạo phúc lợi cho Quan Triều Viễn vậy.
 
Chương 1166


Chương 1166


Tô Lam tắm xong đi ra, mặc váy ngủ màu đen dựa vào trước cửa phòng tắm, nũng nịu gọi một tiếng: “Chồng…”


Quan Triều Viễn vừa ngẩng đầu lên thì đánh rơi điện thoại trong tay xuống giường, suýt chảy máu mũi!


Hóa ra vợ mình cũng có lúc sexy như vậy.


Quan Triều Viễn lập tức nhảy xuống giường, đi tới trước mặt Tô Lam, “Ai bảo phụ nữ ngực nhỏ thì không thể gợi cảm chứ? Anh thấy vợ anh rất tuyệt!”


Tô Lam lập tức khoanh hai tay trước ngực, “Anh chê em à?”


“Anh không chê!”


“Thế anh nói vậy làm gì?”


“Sao anh không thể nói vậy chứ? Đây không phải là sự thật à?”


“Sự thật cũng không thể nói!”


Cho dù Tô Lam đã từng nói trên Weibo, một người ngực không bằng lấy cái gì dẹp yên thiên hạ nhưng tuyệt đối không cho phép người đàn ông của mình nói vậy!


“Em ngực nhỏ còn không cho người ta nói à?”


“Em cứ không cho… A…”


Quan Triều Viễn đã bao phủ lấy đôi môi của cô làm cô không nói được thành lời. Vì vậy ngày đầu tiên của bọn họ lại bắt đầu từ cửa phòng tắm.


Nơi này cách xa thành phố ồn ào náo động, vô cùng bình yên.


Đặc biệt là khi đêm xuống.


Cô ngủ mãi tới khi tự nhiên tỉnh lại mới bắt đầu một ngày mới.


Tô Lam cảm giác trong nhà như ở trạng thái nguyên sinh, cho dù bọn họ chỉ ở đây một tuần nhưng cô vẫn muốn trang trí lại căn nhà.


Sau khi làm xong bữa sáng, Tô Lam ra ngoài hái rất nhiều hoa tươi về bện thành vòng hoa, cắm hoa, trang trí hoa tươi với đủ mọi màu sắc khiến căn nhà rực rỡ hẳn lên.


Đúng lúc còn lại một bông hoa, Tô Lam gài vào bên tai mình, soi gương và cười duyên.


“Sâu lười ơi, đến lúc rời giường rồi!” Tô Lam vén chăn lên. Quan Triều Viễn tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy người vợ xinh đẹp của mình.


“Anh thấy có đẹp không?”


“Đẹp.”


“Anh dậy ăn sáng nào!”


“Tô Lam, em có biết bơi không?”


“Em không biết. Hay hôm nay anh dạy em bơi, được không?”


“Được.” Quan Triều Viễn chỉ chờ những lời này. Anh đã không kịp chờ nữa, muốn nhìn thấy Tô Lam mặc bikini.


Sự thật chứng minh đây là một quyết định làm Tô Lam rất hối hận. Quan Triều Viễn đâu phải đang dạy cô học bơi, rõ ràng là đang ve vãn.


Cuối cùng cô chẳng học bơi được, ngược lại cả người từ trên xuống dưới đều bị Quan Triều Viễn sờ qua mấy lượt.


“Sao em ngốc thế? Anh dạy em suốt cả ngày vẫn không học được!”


“Là em ngốc à? Anh gọi thế là dạy em bơi sao? Rõ ràng là anh sàm sỡ em. Em không mặc bikini nữa!”
 
Chương 1167


Chương 1167


“Đừng, đừng mà, ngày mai anh chắc chắn sẽ dạy em đàng hoàng. Anh bảo đảm ngày mai sẽ dạy em biết bơi!”


“Thật không?”


“Anh thề!”


Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Lam phát hiện bên giường trống không.


“Chồng!” Tô Lam vừa dụi mắt vừa gọi nhưng không có ai trả lời cô.


Tô Lam lập tức ngồi dậy, xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh, “Chồng?”


Cô lại gọi một tiếng nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.


“Anh ấy đi đâu nhỉ?” Tô Lam xuống giường tìm, trong nhà không có, trong phòng bếp không có, trong phòng khách cũng không có.


Tô Lam nhìn qua cửa sổ, trên bãi biển cũng không có!


Lúc này Tô Lam hơi hoảng. Rốt cuộc Quan Triều Viễn đi đâu vậy?


Ở trên đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ này, nếu không có Quan Triều Viễn, cho dù phong cảnh có đẹp hơn nữa thì Tô Lam cũng không dám ở lại!


Cô đột nhiên thấy hoảng sợ!


“Chồng!” Tô Lam chạy ra ngoài và hô to, thậm chí giọng còn hơi khàn.


“Anh ở đây này!” Cuối cùng cô cũng nghe được tiếng đáp lại của Quan Triều Viễn. Hóa ra anh ở đầu khác của bãi biển , ở đó có một tảng đá lớn hoàn toàn che khuất tầm nhìn.


Tô Lam chạy nhanh về phía Quan Triều Viễn, lập tức lao tới bên cạnh anh, dùng hai tay hai chân quắp lấy người anh.


“Anh là em sợ muốn chết! Anh chạy tới đây cũng không nói với em tiếng nào!”


Trong giọng nói của Tô Lam vẫn có chút hoảng hốt.


“Anh định hôm nay dẫn em ra biển bắt cá, thấy em ngủ say nên ngại đánh thức em. Kết quả anh phát hiện cái ca nô này hình như có vấn đề phải sửa một lát mới làm lỡ mất thời gian.”


Tô Lam ôm cổ Quan Triều Viễn, chân tay vẫn quắp lấy người anh, “Em tưởng anh đi rồi.”


“Anh đi đâu được chứ?”


Lúc này Tô Lam mới mỉm cười, “Em cũng không biết nhưng trong lòng hoảng hốt, còn tưởng anh bỏ em lại một mình.”


Quan Triều Viễn chớp chớp mắt quan sát Tô Lam từ trên xuống dưới.


“Anh phải hứa với em, bất kể là lúc nào anh cũng không thể bỏ em lại một mình.”


“Anh thấy tư thế này rất tốt.”


“Dạ?” Tô Lam đang xúc động đột nhiên nghe Quan Triều Viễn nói một câu khó hiểu, “Tư thế gì ạ?”


“Tư thế của anh bây giờ đấy! Tối nay chúng ta có thể thử một chút!” Quan Triều Viễn đỡ mông Tô Lam để cô không ngã xuống.


“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà anh lại thảo luận về tư thế! Anh có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”


“Chuyện tư thế này có gì không nghiêm túc chứ? Đối với một cặp vợ chồng thì đây là chuyện đặc biệt quan trọng. Em có biết rất nhiều vợ chồng đều vì phương diện sinh hoạt vợ chồng không hài hòa mới ly hôn không hả? Cho nên chúng ta phải không ngừng khám phá…”
 
Chương 1168


Chương 1168


Tô Lam dùng đầu cụng vào đầu Quan Triều Viễn, “Em muốn anh hứa với em vĩnh viễn không được phép rời xa em! Anh đừng tiếp tục thảo luận với em về chuyện này nữa!”


“Được rồi, anh hứa với em! Chẳng phải lúc trước anh từng hứa với em rồi à?”


“Vậy còn tạm được.”


“Nhưng bây giờ có phải chúng ta nên suy nghĩ thảo luận về tư thế không?”


“Không thể!” Tô Lam gân cổ gào lên.


Hôm nay Quan Triều Viễn dẫn theo Tô Lam ra biển bắt cá.


Tô Lam ngạc nhiên vì thấy mình còn quá nhiều điều chưa biết về Quan Triều Viễn. Trong mắt cô, người đàn ông của cô thật sự không gì không làm được.


Anh có thể vừa lặn xuống biển đã không thấy bóng dáng đâu nữa, còn có thể chơi đùa với những con cá đủ màu trong biển.


Có rất nhiều việc mà con người không có cách nào làm được.


Buổi tối, hai người ăn một bữa tiệc hải sản, dựng lều bên bờ biển, làm một bếp nướng để nướng hải sản. Bào ngư, tôm hùm và cá biển rất thường thấy trong vùng biển này.


Buổi tối bọn họ tất nhiên ăn rất vui vẻ. Khi màn đêm buông xuống, trên trời lấm tấm từng điểm sao sáng. Tô Lam vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cả bầu trời đầy sao, hơn nữa còn cảm giác chúng rất gần cô.


“Em có lạnh không?”


“Em không lạnh. Tối nay chúng ta ngủ trong lều đi. Bầu trời đêm đẹp quá! Em còn chưa từng biết cảm giác ngủ trong lều đâu.”


“Ừ, anh nghe theo em.” Quan Triều Viễn đồng ý một trăm phần trăm. Anh còn chưa từng làm tình trong lều.


Nghe tiếng sóng biển, còn có tiếng côn trùng nào đó kêu vang trong bụi cỏ thật giống như bản nhạc của thiên nhiên, mọi thứ ở đây đều rất tuyệt vời.


“Tô Lam, em tính ngắm sao tới bao giờ thế?”


“Em ngắm sao cũng cản trở tới anh à? Chẳng lẽ anh còn ghen với cả sao?” Dù sao anh cũng là một bình dấm chua.


“Đúng! Anh ghen với sao đấy. Bây giờ em phải nhìn anh ngay và luôn!” Quan Triều Viễn xoay mặt Tô Lam về phía mình.


Anh tiện thể hôn cô lúc cô còn chưa kịp chuẩn bị.


“Ư ư… Được rồi, anh làm gì vậy? Hôn cái rồi thôi nhé!”


“Sao có thể thôi được chứ? Em cam tâm tình nguyện bớt đi màn hôn dạo đầu mỗi lần à?”


“Cái gì mà dạo đầu chứ? Anh sẽ không phải định ở đây…” Tô Lam nhận ra được ý định của Quan Triều Viễn, “Không được, ở nơi hoang vắng này… xấu hổ lắm!”


“Dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta, đâu có ai nhìn thấy được!”


“Nói thì nói vậy nhưng…”


Tô Lam vẫn không vượt qua rào cản trong lòng mình. Cô còn chưa kịp nhưng xong, Quan Triều Viễn đã bắt đầu.


“Anh nói nhỏ thôi, nhẹ một chút, đừng gây ra tiếng động lớn.”


“Em sợ ầm ĩ tới ai hả?”


“Em… cũng không biết nữa.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom