Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1169


Chương 1169


“Tư thế sáng nay rất tuyệt, nếu không hai chúng ta thử một chút?”


“Không thể được, cái lều này thấp như vậy!”


“Lều thấp thì chúng ta có thể ra ngoài. Bên ngoài rộng rãi, em còn có thể ngắm sao!”


“Em không cần…”


Nhưng cuối cùng Tô Lam vẫn bị Quan Triều Viễn đưa ra ngoài lều…


Kết quả có thể tưởng tượng được.


Ôi… đây là một đêm không biết xấu khổ, ngượng ngùng!


Có một ngày trời mưa, hai người lại trốn trong phòng đọc sách nói truyện, ngủ, cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.


Đảo này không lớn, sau ba, bốn ngày, bọn họ đã rất quen thuộc với nó. Nơi nào có quả dại ăn, nơi nào là chỗ chim biển tập trung, nơi nào có chỗ ngắm phong cảnh đẹp nhất, bọn họ đều biết.


Mỗi ngày Tô Lam lại thay một bộ quần áo. Điều làm cô ngạc nhiên là Quan Triều Viễn luôn có bộ tương tự với mỗi bộ của cô, nói cách khác, trên thực tế anh chuẩn bị đều là bộ đồ đôi tình nhân.


Cẩn thận nghĩ lại, Quan Triều Viễn thật sự đã bỏ rất nhiều tâm tư vào chuyến đi này.


Ở trên đảo này, Tô Lam trải qua rất nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời. Điều làm cô hạnh phúc là mình vượt qua những lần đầu tiên này với Quan Triều Viễn.


Nhưng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, một tuần chỉ còn lại một ngày cuối cùng.


Sáng sớm khi tỉnh lại, Tô Lam liếc nhìn lịch treo trên tường và không khỏi cảm thấy mất mát.


“Thời gian trôi qua thật nhanh, mình có cảm giác như vừa mới tới, không ngờ đã qua một tuần rồi.”


Cô thì thào tự nói.


“Vợ à, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?” Quan Triều Viễn mặc một cái quần góc bẹt đi tới bên cạnh Tô Lam.


“Anh muốn ăn gì để em nấu cho anh ăn? Hải sản còn một ít, nếu không hôm nay chúng ta nấu cháo hải sản vậy?”


“Được, em nói ăn gì thì anh ăn cái đó.”


“Vậy em đi chuẩn bị đây.” Tô Lam đi vào trong bếp.


Quan Triều Viễn nhìn tờ lịch, tròng mắt xanh biếc hơi tối lại.


Hôm nay là ngày cuối cùng, sao thời gian không thể chậm lại một chút chứ?


Quan Triều Viễn quay lại nhìn Tô Lam đang bận rộn trong phòng bếp với vẻ mặt làm người ta khó có thể cân nhắc được.


Ăn sáng xong, Tô Lam lười biếng ngồi trên ghế dựa trong phòng lẳng lặng ngắm nhìn thế giới bên ngoài, mặc cho ánh mặt trời chiếu xuống người.


Quan Triều Viễn đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Lam, “Tô Lam, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, em muốn làm gì, anh sẽ làm cùng với em.”


“Hôm nay em không muốn làm gì cả, chỉ muốn đi dạo và nói chuyện với anh thôi.”


“Cũng được, có phải mấy hôm nay em mệt rồi không?”


“Mỗi ngày em chỉ ăn uống chơi bời như vậy thì sao có thể mệt được chứ?” Tô Lam ngồi dậy, “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”


Hai người nắm tay nhau bước chậm trên bãi biển, ngắm nhìn hòn đảo nhỏ này một lần nữa, mỗi nơi ở đây đều có những kỷ niệm tuyệt vời nhất của bọn họ.
 
Chương 1170


Chương 1170


Lúc trời sẩm tối, hai người lại nắm tay bước trên bãi cát mềm, ánh nắng chiều làm bóng của bọn họ chậm rãi đổ dài.


Tô Lam đột nhiên dừng lại. Quan Triều Viễn quay đầu nhìn cô, “Sao em không đi nữa?”


“Anh có biết em đang nghĩ gì không?” Ánh nắng chiều như dát vàng trên gương mặt Tô Lam.


“Em đang nghĩ gì vậy?”


“Em hi vọng bãi cát này vĩnh viễn không có điểm cuối, ” Tô Lam hơi nheo mắt nhìn về phía cách đó không xa, “Nếu vậy chúng ta có thể cứ đi tiếp, mãi mãi không phiền não, đi đến vĩnh viễn luôn.”


Nụ cười chợt cứng đờ trên gương mặt Quan Triều Viễn, sau đó anh cười gượng, “Ngốc nghếch.”


“Chồng, sau này mỗi năm chúng ta đều bớt chút thời gian ra ngoài được không?”


“Có phải em không nỡ rời khỏi đây không?”


“Ừ, em không nỡ nhưng vẫn phải rời đi. Chúng ta cũng không thể cứ ở lại chỗ này được. Cho nên anh phải hứa với em, hàng năm chúng ta đều sẽ ra ngoài sống vài ngày không bị ai làm phiền, được không?”


Tô Lam cười hồn nhiên.


“Được, anh hứa với em.” Quan Triều Viễn hôn nhẹ lên tóc Tô Lam. Trong tóc cô tỏa ra mùi thơm thoang thoảng làm anh mê muội.


Buổi tối hôm đó, hai người nằm trong phòng ngắm sao qua mái nhà được làm bằng kính trong suốt.


Bọn họ nói chuyện trời nam đất bắc, nói về lúc bọn họ vừa gặp nhau, nói bọn họ thích nhau thế nào, nói về quá khứ và tương lai.


Tô Lam bất giác nép người vào trong lòng Quan Triều Viễn và ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười.


Quan Triều Viễn nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô lại không nhẫn tâm làm ồn ảnh hưởng đến cô, thậm chí không nỡ chớp mắt, bởi vì mỗi lần chớp mắt lại nhìn cô ít đi một lần.


Sáng sớm hôm sau, khi bọn họ tỉnh lại thì tàu đã tới đón. Chẳng biết có phải vì tâm trạng tốt hay không mà Tô Lam không bị choáng váng, say tàu nhiều như trước.


Hành trình lần này mất gần hai ngày mới trở lại thành phố Z.


Ngày tháng dường như quay trở lại quá khứ. Bởi vì Tô Lam đã quay xong “Duy Nương”, gần đây không có kế hoạch quay phim nào, chỉ tham gia vài hoạt động hoặc chương trình do Từ Tinh Như thu xếp.


Hôm nay Tô Lam gọi Doãn Cẩn tới nhà. Cô biết gần đây Quan Triều Viễn có lẽ rất bận rộn nên không muốn làm ảnh hưởng tới anh.


“Mợ chủ, mợ tìm tôi có chuyện gì vậy?”


“Anh giúp tôi điều tra về mỹ phẩm dưỡng da thương hiệu Colour.”


“Mợ muốn điều tra về thành phần sản phẩm của thương hiệu này sao? Vậy chúng ta chỉ cần đưa hàng mẫu đến ban ngành liên quan để kiểm tra đo lường là được rồi.”


“Không, tôi cần tất cả thông tin. Anh cố gắng tìm ra càng nhiều thiếu sót càng tốt, còn có phản hồi từ phía khách hàng nữa. Tôi muốn có tất cả.”


Doãn Cẩn cẩn thận suy nghĩ, “Chuyện này có lẽ sẽ mất nhiều thời gian đấy.”


“Không sao, anh cứ đi điều tra là được rồi. Nếu anh không có thời gian thì để ai đó trong công ty làm chuyện này vậy? Tôi không vội.”


“Gần đây tôi quả thật hơi bận, có lẽ phải nhờ cấp dưới làm. Nhưng mợ chủ yên tâm, chuyện của mợ chính là chuyện của Sếp Quan, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”
 
Chương 1171


Chương 1171


Tô Lam khẽ gật đầu, “Được, tôi tin anh. Anh cố gắng tìm hiểu thông tin càng tỉ mỉ càng tốt, mặt khác đừng nói cho ai biết.”


“Được, tôi sẽ căn dặn xuống dưới.”


“Đúng rồi, có phải dạo này Sếp Quan rất bận không?”


“Sếp Quan nghỉ một tuần nên thời gian này quả thật rất bận, còn sắp đi công tác nữa.”


“Được, vậy làm phiền anh cố gắng chăm sóc anh ấy, về phương diện ăn uống thì tuyệt đối đừng chậm trễ. Tôi có thời gian rảnh sẽ cố gắng đưa cơm qua.”


Tô Lam không khỏi đau lòng. Vì ra ngoài cùng cô mà Quan Triều Viễn đã phải trả giá gấp bội.


“Mợ chủ yên tâm đi, chỉ cần mợ chủ nhắc nhở Sếp Quan mỗi tối, sếp chắc chắn sẽ nghe lời của mợ thôi.” Doãn Cẩn nói đùa.


“Anh lại lấy tôi ra làm trò cười rồi, thôi anh đi làm việc đi.”


Cuộc sống hình như cũng không có gì đặc biệt. Lúc Tô Lam rảnh rỗi sẽ đích thân nấu cơm trưa đưa qua cho Quan Triều Viễn.


Nhìn tài liệu trên bàn Quan Triều Viễn giảm dần, Tô Lam biết ngày anh đi công tác sắp tới rồi.


Anh chắc chắn phải xử lý hết công việc bên này trước khi đi.


Buổi tối, Quan Triều Viễn bước chân nặng nề trở về, vừa vào phòng ngủ đã lập tức chạy như bay đến trước mặt Tô Lam.


“Tô Lam, ngày mai anh phải đi công tác rồi.”


“Nhanh vậy à?” Mặc dù Tô Lam biết Quan Triều Viễn sắp phải đi công tác nhưng đột nhiên như thế vẫn làm cô giật mình.


“Anh sẽ lên máy bay vào sáng sớm mai. Không phải lúc trước anh đã nói cho em biết anh sẽ đi công tác trong khoảng thời gian này à?”


“Đúng là anh có nói. Nhưng sao anh không nói trước một chút để em còn kịp chuẩn bị hành lý cho anh.”


Tô Lam nhìn đồng hồ, “Thật may là vẫn còn sớm, để em thu xếp cho anh luôn.”


Cô vừa nói vừa xuống giường, kéo vali ra.


“Tô Lam, chuyện này…” Quan Triều Viễn vốn định ngăn Tô Lam nhưng nhìn thấy cô vất vả lại không đành lòng ngăn lại.


“Lần này anh đi công tác mấy ngày?”


“Chắc khoảng một tuần đấy.”


“Em chuẩn bị cho anh bảy cái quần lót, tám cái áo sơ mi…”


Tô Lam vừa lẩm bẩm vừa xếp vào trong vali. Chẳng mấy chốc, vali của Quan Triều Viễn đã bị nhét đầy.


“Được rồi, vậy là được rồi. Anh sang bên kia thiếu gì sẽ mua thêm.”


“Nhỡ anh không mua kịp thì sao? Em thấy mang thêm một ít vẫn tốt hơn.” Tô Lam đếm đồ trong vali, “Chắc cũng đủ rồi. Anh nghĩ xem còn thiếu gì nữa không?”


“Còn có một thứ.”


“Thứ gì vậy? Để em đi lấy luôn!”


Lúc đó Tô Lam đang ngồi xổm, Quan Triều Viễn đi tới trước mặt cô và bế cô lên, đặt lên trên vali.


“Còn có em nữa.”


Tô Lam cười hiểu ý, “Vậy anh mang em theo, bỏ em vào trong vali.”
 
Chương 1172


Chương 1172


Cô nói xong còn thật sự nằm lên trên vali.


“Anh rất muốn đưa em đi cùng.”


“Được rồi, chỉ một tuần thôi mà. Tuần sau anh đã về rồi.”


“Em có lương tâm không vậy? Chúng ta phải xa nhau một tuần đấy, em còn không mau chóng tranh thủ thời gian?”


Quan Triều Viễn lại bế Tô Lam lên trên giường, “Ngày mai anh đi rồi, em phải hứa với anh một chuyện.”


“Chuyện gì vậy?”


“Tối nay, em không được xin tha đấy.” Quan Triều Viễn nói xong lại hôn Tô Lam.


Lúc Tô Lam tỉnh lại thì đã gần tới trưa hôm sau.


Không biết có phải vì sắp chia tay hay không mà đêm qua Quan Triều Viễn không hề kìm chế, đòi hỏi hết lần này tới lần khác.


Vừa vặn Tô Lam có hứa với anh không xin tha nên cũng tùy anh, cuối cùng mệt mỏi và ngủ thiếp đi, cũng không biết kết thúc vào lúc nào.


Lúc này, Quan Triều Viễn tất nhiên đã lên máy bay rời đi.


Ban đầu Tô Lam định đi tiễn anh, giờ thì hay rồi.


Trên tủ đầu giường có mảnh giấy mà Quan Triều Viễn để lại trước khi rời đi.


“Vợ, anh mãi mãi yêu em.”


Tô Lam nhìn nét chữ tuyệt đẹp của Quan Triều Viễn trên tờ giấy lại không nhịn được cười.


Thật may chỉ có một tuần thôi.


Đại khái vào buổi tối, Quan Triều Viễn gửi tin nhắn WeChat tới.


“Tô Lam, anh đến khách sạn bên này rồi, em không cần lo lắng cho anh đâu.”


“Thời tiết bên đó thế nào vậy anh? Quần áo anh mang theo có đủ mặc không? Anh ngồi máy bay lâu như vậy, buổi tối đừng ra ngoài chơi, cố gắng ở trong khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe.”


Tô Lam lo lắng, dặn dò mọi chuyện giống như bà mẹ già vậy.


“Anh biết rồi, bên này rất đẹp, anh gửi ảnh cho em nhé.”


Ngay sau đó, Tô Lam nhận được mấy tấm ảnh do Quan Triều Viễn gửi đến.


“Đúng là đẹp thật. Anh nghỉ ngơi sớm đi!”


Tô Lam đương nhiên muốn nói chuyện với Quan Triều Viễn nhiều hơn nhưng ít nhiều vẫn lo lắng cho anh.


Hai ngày đầu Quan Triều Viễn đi công tác thì mọi chuyện đều tốt đẹp, anh thỉnh thoảng sẽ gửi vài tấm ảnh cho Tô Lam, hỏi han ân cần.


Nhưng Tô Lam cũng có công việc nên hai người không thường xuyên gặp được nhau, cũng chẳng có thời gian trò chuyện nhiều.


Tối hôm đó, Tô Lam ghi xong chương trình, lê cơ thể mệt mỏi về đến nhà lại nhìn thấy phòng ngủ trống trải, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy lạnh lẽo.


Lúc này cô rất hy vọng có thể dựa vào trong lồng ngực rộng lớn của Quan Triều Viễn một lát.


Tô Lam lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Quan Triều Viễn.


“Chồng ơi, em rất nhớ anh. Anh đang bận à?”
 
Chương 1173


Chương 1173


Không ngờ cô mới gửi tin nhắn được mấy phút, Quan Triều Viễn đã gọi video qua.


Tô Lam lập tức vui mừng nhận nghe máy.


“Tô Lam!” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Quan Triều Viễn.


Bên Tô Lam là đêm khuya nhưng bên phía Quan Triều Viễn vẫn là ban ngày. Cô nhìn qua điện thoại có thể thấy phía sau anh là một màu trắng xoá.


“Anh đi đâu vậy?”


“Bây giờ anh đang ở trên núi tuyết. Em thấy đẹp không?”


“Sao anh lại chạy lên núi tuyết thế?”


“Hôm nay anh họp xong còn chút thời gian, đúng lúc người bên này nói phong cảnh núi tuyết ở đây rất đẹp, vì vậy anh tới xem thử. Em thấy đẹp không?”


Quan Triều Viễn đưa ống kính về phía núi tuyết, núi tuyết mênh mông vô bờ quả nhiên cực kỳ đẹp.


“Đẹp thật. Em còn chưa từng thấy núi tuyết thật sự đâu. Trước đây em chỉ xem qua trên ti vi thôi. Anh có lạnh không? Sao anh mặc ít quần áo vậy?”


Không cần biết phong cảnh đẹp thế nào, điểm quan tâm của người phụ nữ luôn là người đàn ông của mình.


“Anh không lạnh. Lần sau anh dẫn em tới núi tuyết nhé?”


“Được, chẳng phải chúng ta đã nói hàng năm đều ra ngoài một lần sao? Vậy sang năm chúng ta lại qua ngắm núi tuyết!”


Tô Lam vừa dứt lời chợt phát hiện bên phía Quan Triều Viễn không có ai khác, phóng tầm mắt chỉ thấy có một mình anh.


“Chồng, núi tuyết đó là khu thắng cảnh à? Sao em không nhìn thấy khách du lịch nào vậy? Người dẫn đường cho anh không đi cùng anh à?”


“À… Em còn muốn nhìn thấy khách du lịch khác sao? Em nhìn anh còn chưa đủ à?”


“Em không có ý đó, em chỉ lo lắng cho sự an toàn của anh thôi.”


“Em biết rõ nhất chồng em là người thế nào mà, không có chuyện gì đâu.”


Tô Lam suy nghĩ kỹ cũng thấy đúng. Quan Triều Viễn không phải là người bình thường, trong cơ thể anh có máu của ma cà rồng nên những khó khăn bình thường không có tác dụng gì với anh.


Nhưng chỉ trong nháy mắt, màn hình bên kia bắt đầu lay động. Tô Lam không biết có chuyện gì xảy ra.


“Chồng, xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”


“Tô Lam, anh có việc phải cúp máy trước đây!”


Tô Lam vừa định nói thêm thì điện thoại báo đối phương đã cúp máy.


Bởi vì Quan Triều Viễn nói có việc phải cúp máy trước, Tô Lam cũng không tiện làm phiền anh vào lúc này.


Nhưng vì biết Quan Triều Viễn có việc, trong lòng Tô Lam vẫn luôn bất an.


Vào một giờ sáng, đại khái đã qua khoảng ba, bốn giờ, Tô Lam thử gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn lại không có cách nào kết nối được.


“Chồng ơi, chờ bao giờ anh rảnh thì gửi tin nhắn qua WeChat báo bình an cho em biết nhé.”
 
Chương 1174


Chương 1174





Tô Lam tiếp tục gửi tin nhắn, bởi vì cô không biết tình hình bên anh thế nào nên không dám gọi điện thoại.


Nhưng mãi đến năm giờ sáng, Tô Lam vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì của Quan Triều Viễn.


Suốt cả đêm Tô Lam đều không ngủ được.


Cô nghĩ bất kể xảy ra chuyện gì, một hai giờ không giải quyết được, ba bốn giờ không giải quyết được, vậy chắc hẳn năm, sáu giờ có thể làm được rồi chứ?


Mỗi lần cô gọi điện thoại chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng kia.


“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”


Tất cả tin nhắn mà Tô Lam gửi đi đều như hòn đá chìm xuống đáy biển, không hề có bất kỳ phản hồi nào.


Trời vừa sáng, Tô Lam đã thay quần áo tới tập đoàn Dark Reign.


Lúc này, người trong tập đoàn Dark Reign còn chưa đi làm, Tô Lam vẫn chờ ở bên ngoài văn phòng chủ tịch.


Cô không liên lạc được với Quan Triều Viễn, chắc những người khác trong công ty có thể liên lạc được với người đi cùng anh chứ?


Nếu không có tin tức của Quan Triều Viễn, Tô Lam không thể yên tâm được.


Trong công ty có thể lần lượt nghe được tiếng bước chân, mọi người đã bắt đầu đi làm.


“Tô Lam, sao em lại ở đây?” Giọng nói của Giản Ngọc vang lên.


Tô Lam nhìn thấy Giản Ngọc như nhìn thấy chúa cứu thế vậy. Bây giờ anh ta là phó chủ tịch tập đoàn Dark Reign, lời nói tất nhiên rất có trọng lượng.


“Anh Ngọc, đêm qua khi em và anh ấy đang gọi video thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đến bây giờ em vẫn không liên lạc được với anh ấy. Anh có thể thử liên lạc với người đi công tác cùng anh ấy được không?”


Giản Ngọc thấy Tô Lam lo lắng, ngược lại rất bình tĩnh.


“Em đừng sốt ruột, anh sẽ lập tức liên hệ với những người khác, em tạm thời về nhà chờ tin tức của anh.”


“Không, em sẽ chờ ở đây. Em đã liên lạc với anh ấy suốt cả đêm mà không được!”


“Có lẽ điện thoại của anh ta hết pin thì sao?”


“Cho dù điện thoại hết pin, anh ấy biết em lo lắng chắc chắn sẽ dùng điện thoại của người khác để liên hệ với em! Anh ấy nhớ số điện thoại di động của em!”


Giản Ngọc dường như không biết an ủi Tô Lam thế nào, “Vậy em vào trong văn phòng chờ một lát vậy.”


“Được, anh phải mau lên đấy!”


Tô Lam vào văn phòng của Quan Triều Viễn và cứ đi qua đi lại, trong lòng thầm cầu nguyện cho anh không có việc gì.


Đại khái qua một giờ, Giản Ngọc bước đến với vẻ mặt khó có thể cân nhắc.


“Sao rồi anh? Anh có liên lạc được không? Rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Lam lập tức đi tới, lo lắng hỏi.


“Tô Lam, em tạm thời bình tĩnh đã, có lẽ tình hình không được tốt lắm.”
 
Chương 1175


Chương 1175


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Lam càng sốt ruột hơn. Nếu ngay cả Giản Ngọc cũng thấy khó giải quyết thì chắc chắn phải là chuyện lớn!


“Người ta nói có sự cố đột ngột xảy ra nhưng không nói cụ thể là sự cố gì. Chính quyền địa phương muốn bọn anh lập tức qua đó một chuyến. Anh đã đặt được vé máy bay và sẽ lập tức lên đường.”


Giản Ngọc nhíu mày có vẻ tâm sự nặng nề.


“Chính quyền địa phương à? Chuyện gì có thể kinh động tới cả chính quyền địa phương chứ?”


“Tô Lam, em cứ ở đây chờ tin tức của anh. Nếu có tin tức gì, anh sẽ lập tức báo cho em biết.”


“Em đi cùng anh!”


“Em có hộ chiếu sao?”


Cuối cùng Tô Lam không đi cùng Giản Ngọc vì không có hộ chiếu, không thể ra nước ngoài nhưng anh ta lại không thể chờ thêm giây phút nào cả.


Tô Lam vẫn luôn ở trong nhà chờ tin tức, lặng lẽ cầu nguyện cho Quan Triều Viễn không có việc gì.


Cô vừa lo lắng còn vừa tự an ủi mình, Quan Triều Viễn là ma cà rồng, năng lực của anh ấy vượt xa con người, những chuyện nhỏ nhặt không thể gây ảnh hưởng cho anh ấy được.


Nhưng cho dù nghĩ vậy, Tô Lam vẫn gần như không ngủ suốt ba ngày.


Đến ngày thứ tư, Giản Ngọc cuối cùng đã trở về.


Tô Lam thậm chí không để ý tới chuyện đi dép, vội vàng chạy từ trên tầng xuống.


“Anh Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Giản Ngọc chỉ cúi đầu không nói lời nào.


“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói mau đi!” Tô Lam thấy dáng vẻ Giản Ngọc như vậy thì đoán được đại khái không phải là chuyện gì tốt.


“Quan Triều Viễn đâu? Anh ấy không về với anh à? Anh ấy bị thương đúng không? Bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện à? Em sẽ tới bệnh viện ngay!”


Bởi vì Giản Ngọc không nói lời nào nên Tô Lam chỉ có thể tự nói tự trả lời. Cô nghĩ đến kết quả xấu nhất là Quan Triều Viễn bị thương nặng nên vừa nói xong đã chuẩn bị chạy ra ngoài. Giản Ngọc nắm lấy cánh tay cô giữ lại.


“Em không cần đi bệnh viện đâu, anh ta không có ở đó.”


“Vậy anh ấy ở đâu? Anh nói mau nói đi, đừng làm em sốt ruột nữa!”


Giản Ngọc lặng lẽ đi tới ghế sa lon và ngồi xuống. Tô Lam lập tức đi theo.


“Anh nói đi mà!”


“Chúng ta có thể tìm một chỗ vắng người nói chuyện này được không?”


Tô Lam nhìn dì Phương và Lê Hoa rồi kéo Giản Ngọc lên phòng làm việc trên tầng, còn khóa cả cửa lại.


“Bây giờ anh có thể nói được chưa?”


“Tô Lam, anh hi vọng em có thể bình tĩnh một chút.”


“Em không thể bình tĩnh được. Anh có biết ba ngày qua em đã sống thế nào không? Anh nói nhanh đi, đừng úp úp mở mở nữa!”


Tô Lam cảm giác mình sắp phát điên rồi.


“Quan Triều Viễn… anh ta bị đàn sói trắng trong núi tuyết tấn công, bất hạnh… qua đời rồi.”
 
Chương 1176


Chương 1176


Giản Ngọc cố gắng nói chậm lại. Anh ta biết điều này quá tàn nhẫn nhưng lại là sự thật.


“Không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy được, anh đang lừa em! Chắc chắn là anh đang lừa em, anh đang nói đùa với em thôi!”


Sao Tô Lam có thể tin được chuyện này là sự thật chứ? Cô nắm chặt lấy tay áo của Giản Ngọc.


“Tô Lam, em bình tĩnh lại đi! Những gì anh nói đều là thật!”


“Không phải là thật được! Anh ấy sẽ không chết, anh ấy không phải con người thì làm sao có thể chết được chứ? Chắc anh ấy vô tình lạc đến chỗ nào đó thôi. Anh lập tức phái người đi tìm anh ấy đi!”


Tô Lam ra sức lắc đầu.


“Không có ai có thể làm anh ta bị thương nhưng em cũng biết sợi dây chuyền mà anh từng đưa cho em trước đây và cả chiếc lược làm bằng nanh sói đều có thể khiến anh ta bị thương, bởi vì sói trắng là kẻ địch trời sinh của ma cà rồng.”


Giản Ngọc chậm rãi nói.


Tô Lam im lặng lắng nghe, hai mắt thất thần.


“Chỗ núi tuyết mà Quan Triều Viễn tới đúng lúc là nơi ở của sói trắng, anh ta cũng vừa vặn gặp phải. Nếu chỉ có một con có lẽ anh ta sẽ chạy thoát nhưng anh ta lại gặp phải cả một đàn, cho nên…”


“Anh đừng nói nữa! Em không nghe, đây không phải là sự thật, anh chỉ đang kể chuyện cổ tích thôi!” Tô Lam bịt tai không muốn nghe tiếp, bởi vì những chuyện này đều là chuyện vô căn cứ.


“Tô Lam! Em bình tĩnh lại đi, những gì anh nói đều là sự thật!”


“Anh đang lừa em, anh không đi tìm anh ấy thì em sẽ tự đi tìm anh ấy! Anh ấy chắc chắn không chết!”


Tô Lam không biết mình có thể làm được gì, cứ đi lòng vòng trong phòng làm việc.


“Em muốn đi tìm anh ấy, em chắc chắn có thể tìm được anh ấy! Anh ấy sẽ không chết đâu.”


Cô lẩm bẩm vài từ và chuẩn bị ra ngoài nhưng vừa tới cửa thì hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.


“Tô Lam!” Giản Ngọc kêu lên một tiếng, lập tức chạy tới bế cô lên.





Giản Ngọc tiễn bác sĩ ra khỏi phòng ngủ. Người này là bác sĩ được mời từ bệnh viện Q.M tới.


“Mợ chủ không có gì đáng ngại, chẳng qua mấy ngày qua không nghỉ ngơi tốt, thiếu ngủ nghiêm trọng, hơn nữa có lẽ bị kích thích nên mới ngất xỉu thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là không sao.”


Bác sĩ báo cáo với Giản Ngọc.


“Được, tôi biết rồi.”


Giản Ngọc tiễn bác sĩ xong lại quay vào trong phòng ngủ. Tô Lam đã chậm rãi mở mắt ra, đờ đẫn nhìn lên trần nhà.


Trong tay cô vẫn cầm điện thoại áp bên tai, giọng nói trong điện thoại di động không ngừng truyền đến.


“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”


Giản Ngọc thấy Tô Lam như vậy cũng không chịu nổi, đi tới và ngồi xuống bên giường.


“Em đừng gọi điện thoại nữa, em không gọi được đâu. Điện thoại di động của anh ta bị rơi trong núi tuyết, bọn anh cũng không tìm được.”


Hai hàng nước mắt chậm rãi tràn ra qua khóe mắt Tô Lam.


“Em tưởng mình tỉnh lại sẽ không có chuyện gì cả. Em tưởng mình đang nằm mơ, không ngờ lại là sự thật.”


“Tô Lam, nếu chuyện đã như vậy, em cũng nên chấp nhận thực tế đi.”


Giản Ngọc thật sự không nghĩ ra được lời nào để an ủi Tô Lam.
 
Chương 1177


Chương 1177


“Anh ấy đâu?”


“Anh ta… bị bầy sói cắn xé… nên… xương cốt không còn.”


Tô Lam nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt trào ra, “Người đã chết mà ngay cả thi thể cũng chẳng còn… Vậy em phải tổ chức tang lễ cho anh ấy thế nào chứ?”


“Em cũng biết Quan Triều Viễn không phải là con người, chuyện lễ tang vẫn thôi đi, càng ít người biết chuyện này càng tốt.”


Tô Lam chỉ cảm thấy ngực mình đau thắt lại như có thứ gì đó hết lần này tới lần khác nghiền nát trái tim cô.


Cuối cùng cô vẫn khóc thành tiếng, “Em thậm chí không thể làm lễ tang cho anh ấy sao?”


“Tô Lam, ma cà rồng chết cũng có cách thức riêng của bọn họ. Kiếp trước của bọn họ là con người nhưng từng chết một lần, cho nên sau khi trở thành ma cà rồng mà chết sẽ không có lễ tang, cũng không có mộ, làm vậy chỉ giam cầm linh hồn của bọn họ thôi.”


Tô Lam gào khóc.


Điều làm Giản Ngọc ngạc nhiên là khi Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lam chỉ lặng lẽ rơi nước mắt chứ chưa từng khóc lớn tiếng như vậy.


Không có lễ tang, không có thi thể, không có mộ.


Quan Triều Viễn qua đời dường như không còn liên quan tới thế giới này nữa, chỉ có liên quan với một mình Tô Lam thôi.


Hai ngày sau, luật sư mang theo di chúc của Quan Triều Viễn khi còn sống tới khu Rainbow.


Lúc này, Tô Lam đầu bù tóc rối, đã hai ngày không hề rửa mặt chải đầu, mắt vẫn còn sưng đỏ.


“Tô Lam, Quan Triều Viễn đã viết di chúc từ trước, cô không định nghe sao?”


“Có gì hay mà nghe chứ.” Tô Lam chỉ ôm đầu gối của mình ngồi trên ban công.


“Biết đâu anh ta nhắn lại gì đó với cô trong di chúc thì sao?”


Nghe Giản Ngọc nói thế, rốt cuộc Tô Lam cũng ngẩng đầu lên, cô vào phòng vệ sinh sửa sang lại bản thân, thay quần áo khác rồi đến phòng đọc sách.


Luật sư mặc âu phục thẳng thớm trông thấy dáng vẻ ấy của Tô Lam cũng cảm thấy thương xót thay cho cô.


“Mợ chủ, Sếp Quan từng để lại một bản di chúc, bản di chúc này có hiệu lực khi anh ấy được xác nhận thiệt mạng hoặc mất tích từ năm ngày trở lên. Hiện tại Sếp Quan đã mất tích quá năm ngày, vì vậy tôi có nhiệm vụ phải giao bản di chúc này cho mợ.”


Bởi vì thân phận của Quan Triều Viễn không tầm thường, cho nên thông báo với bên ngoài là anh mất tích trong núi tuyết, chứ không nói anh đã chết.


“Anh ấy viết gì trong di chúc?” Tô Lam nhìn luật sư với ánh mắt tràn ngập mong chờ.


Luật sư nhìn bản di chúc dày cộp: “Mợ chủ, tôi nói đơn giản cho mợ vậy, Sếp Quan để lại toàn bộ động sản và bất động sản đứng tên anh ấy cho mợ, chỉ định mợ là người thừa kế duy nhất và có hiệu lực vĩnh viễn.”


“Còn gì nữa không?” Hiển nhiên đây không phải là điều Tô Lam muốn biết.


“Còn nữa không ư?” Luật sư lật giở di chúc: “Không có, tất cả động sản và bất động sản đứng tên Sếp Quan có trong đây đều được đánh dấu, nói cách khác hiện giờ toàn bộ tài sản của Sếp Quan đều thuộc về mợ.”
 
Chương 1178


Chương 1178


“Anh ấy không để lại lời nhắn nào cho tôi ư?”


“Cái này… không có.”


Tô Lam thở dài một hơi, nếu viết di chúc trước thì chắc chắn sau đó cũng không biết sẽ có ngày mình chết, đương nhiên cũng không nói gì với cô rồi.


Cô chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, luật sư vội ngăn lại.


“Mợ chủ, mợ cần phải ký tên vào di chúc.”


“Anh ấy đã đi rồi, tôi cần nhiều tiền như vậy có ích gì?”


Luật sư vội vàng nhìn sang Giản Ngọc nhờ anh ta giúp đỡ.


“Tô Lam, em ký tên đi, đừng làm luật sư khó xử, có lẽ tiếp theo còn có rất nhiều chuyện phải làm. Những thứ này đều là tâm huyết của Quan Triều Viễn, chắc chắn em cũng không muốn tâm huyết cả đời của anh ta biến mất đúng không?”


Tô Lam nhìn di chúc luật sư đưa ra, sau đó cô ký tên.


“Được rồi, mợ chủ, vậy tôi đi trước. Xin mợ nén bi thương, biết đâu còn có thể chuyển biến.”


Luật sư an ủi Tô Lam một câu rồi mang di chúc đi.


Giản Ngọc nhẹ nhàng vỗ vai Tô Lam: “Đừng đau buồn quá, người chết không thể sống lại, có lẽ đây là ý trời.”


Tô Lam từ từ ngước lên nhìn Giản Ngọc, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại nỗi mờ mịt.


“Ý trời? Anh nói với em đây là ý trời?”


“Tô Lam… em đừng như vậy…”


“Vậy em hỏi anh em còn có thể thế nào nữa? Trước khi gặp anh ấy, em cho rằng Kiêm Mặc là hy vọng duy nhất để em sống tiếp, sau đó Kiêm Mặc ra đi, em chỉ còn lại anh ấy, giờ anh ấy cũng rời bỏ em, anh bảo em phải làm thế nào đây?”


Tô Lam vừa mở miệng là nước mắt tuôn rơi.


“Anh ấy là hy vọng duy nhất của em trên thế giới này, vậy mà đến cả một chút hy vọng như thế ông trời cũng không cho em! Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với em như thế?”


“Em tỉnh táo lại đi, anh ta vốn không phải con người, em và anh ta thuộc về hai thế giới, không thể ở bên nhau được!” Giản Ngọc nắm vai Tô Lam và lay mạnh.


“Thì sao chứ? Bọn em muốn ở bên nhau đấy! Cho dù anh ấy là thế hệ sau bị phong ấn, hay thậm chí là ma cà rồng thật sự thì em cũng muốn ở bên anh ấy!”


Tiếng gào của Tô Lam khiến Giản Ngọc hoàn toàn sững sờ.


“Vô số lần em cho rằng mình sẽ phải vào địa ngục ngay lập tức, chính anh ấy kéo em ra khỏi vực sâu địa ngục, tại sao lại không để em yêu anh ấy? Tại sao không để bọn em được bên nhau?”


Tô Lam quay đầu nhìn chiếc ghế Quan Triều Viễn từng ngồi kia.


Dáng vẻ của anh khi cúi đầu xem tài liệu, dáng vẻ của anh ngồi đó ăn sáng, dáng vẻ khi đọc sách, khi nổi ý xấu trêu chọc cô, từng hình ảnh hiện lên trước mắt.


“Quan Triều Viễn! Chẳng phải anh đã nói phải ở bên em vĩnh viễn sao? Chẳng phải anh đã hứa với em mỗi năm đều phải dành thời gian đi du lịch với em sao? Anh đã hứa với em nhiều việc như thế mà, anh thực hiện đi! Bây giờ anh cứ thế ra đi, anh có còn là đàn ông nữa không?!”


Tô Lam gào lên với chiếc ghế ấy, giống như Quan Triều Viễn vẫn còn ở đó.


“Anh là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Quan Triều Viễn, anh là đồ lừa đảo! Đồ khốn nạn!”


Tô Lam gào thét khàn cả giọng, cô vứt toàn bộ sách vở trên bàn xuống đất.
 
Chương 1179


Chương 1179


Giản Ngọc không ngăn cô lại mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn, cô cần phát tiết cảm xúc.


Điều khiến Giản Ngọc không ngờ tới là khi Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lam cũng không hề điên cuồng như thế này.


Tô Lam lấy hết sách trên giá xuống rồi vứt lên mặt đất hệt như phát điên, chỉ cần cô nhìn thấy thứ gì thì đều không may mắn thoát khỏi!


“Anh cho rằng anh cao thượng lắm à? Để hết tiền bạc lại cho em thì em sẽ vui vẻ à? Em nói cho anh biết, anh tính sai rồi!”


“Quan Triều Viễn, em hận anh! Anh là tên lừa đảo khốn khiếp, đời này em sẽ không tha thứ cho anh!”


“…”


Tô Lam vừa mắng vừa phá hủy căn phòng này, cuối cùng đến khi cô mệt rã rời mới dừng lại.


Hiện giờ phòng đọc sách đã thành một mớ hỗn độn.


Tô Lam đứng cạnh chiếc ghế kia khóc lóc nức nở.


“Em sẽ không tha thứ cho anh, trừ phi anh có thể trở về…” Cô vẫn cứ lẩm bẩm.


Điện thoại của Giản Ngọc đổ chuông, anh ta buộc phải đi ra ngoài nghe máy.


Điện thoại từ công ty gọi tới, có rất nhiều việc cần anh ta xử lý.


Giản Ngọc đành đi xuống dưới nhà: “Dì trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy rời khỏi tầm mắt, tôi đi một lát rồi về.”


Sau khi dặn dò dì Phương và Lê Hoa, Giản Ngọc đi khỏi khu Rainbow.


Dì Phương và Lê Hoa cùng lên tầng, thấy phòng đọc sách vô cùng bừa bộn bèn chuẩn bị vào dọn dẹp.


“Mợ chủ, mợ đừng vậy mà. Cậu chủ chỉ là mất tích thôi, chưa biết chừng còn có thể tìm được cậu chủ.” Lê Hoa trấn an.


“Đúng đấy, mợ chủ, đừng đau buồn quá, cậu chủ sẽ ở hiền gặp lành thôi.”


“Đi ra ngoài.” Tô Lam chậm rãi nói với cặp mắt vô hồn.


“Mợ chủ!”


“Tôi bảo mấy người đi ra ngoài!” Ngay sau đó Tô Lam gắt lên.


Dì Phương vội kéo Lê Hoa ra ngoài.


“Cứ để mợ chủ yên lặng một mình đi.”


Lê Hoa gật đầu, bây giờ cũng không còn cách nào khác cả.


Tô Lam không biết mình ngồi cạnh ghế bao lâu, thấy sàn nhà bừa bãi, cô mới từ từ đứng dậy.


Cô nhặt từng quyển sách dưới đất lên đặt lại chỗ cũ.


Cô dọn dẹp rất lâu, cuối cùng phòng đọc sách cũng khôi phục lại như xưa.


“Em dọn xong phòng đọc sách cho anh rồi, anh trở lại đi, được không? Em không mắng anh nữa, anh không phải đồ lừa đảo, anh sẽ thực hiện lời hứa của mình, phải không?”


Nhưng đáp lại cô không có gì khác ngoài sự lặng thinh.


Toàn bộ công ty đều biết Quan Triều Viễn đã mất tích suốt năm ngày liền, hơn nữa di chúc của anh đã có hiệu lực, bây giờ cả Tập đoàn Dark Reign đứng tên Tô Lam.


Trước đó Quan Triều Viễn đã bàn giao sẵn, toàn bộ công việc trong công ty đều giao cho Giản Ngọc xử lý.
 
Chương 1180


Chương 1180


Giản Ngọc đang ở trong phòng làm việc xử lý giấy tờ khẩn cấp.


“Sếp Giản, Quốc tế Tinh Hoàng xảy ra chuyện rồi.”


“Đã xảy ra chuyện gì?” Hiện tại Giản Ngọc bận tối mắt tối mũi.


Trước đây, Giản Ngọc luôn cho rằng Quan Triều Viễn không có gì đặc biệt, thế nhưng bây giờ khi anh ta thật sự ngồi ở vị trí này, anh ta mới âm thầm bội phục đối phương.


Có thể điều hành một công ty lớn thế này, người bình thường cũng khó có thể làm được.


“Là sếp Dạ xảy ra chuyện. Sếp Dạ ngủ với một nghệ sĩ trong công ty, làm người ta mang bầu, nghệ sĩ đó đến nhà họ Dạ làm ầm lên, trong cơn tức giận ông cụ Dạ đuổi anh ấy ra nước ngoài. Bây giờ cả công ty đều biết chuyện này rồi, may mà nghệ sĩ đó không nổi tiếng lắm.”


Đối với một người lăn lộn trong giang hồ bao lâu nay như Giản Ngọc, chuyện như thế này quả thật là làm ô nhiễm lỗ tai của anh ta.


“Sao Quan Triều Viễn lại chơi với loại người như Dạ Bân này thế không biết?” Giản Ngọc lẩm bẩm.


“Hiện giờ Quốc tế Tinh Hoàng không có ai đáng tin cậy, sếp Giản anh phải mau chóng quyết định cử ai đến đó.” Doãn Cẩn nói.


“Bây giờ bên trụ sở chính chúng ta thật sự không điều nhân viên đi được, trước kia Dạ Bân có cấp dưới nào dùng được không thì đề bạt lên.”


“Cũng có người như thế, trợ lý của sếp Dạ được anh ấy cất nhắc, nghe nói cũng rất ưu tú.”


“Vậy chọn người đó, bây giờ mọi việc của Quốc tế Tinh Hoàng giao hết cho anh ta giải quyết, không cần báo cáo.”


“Vâng.”


Chuyện của trụ sở chính Dark Reign mà Giản Ngọc còn không lo liệu hết được, bên phía Quốc tế Tinh Hoàng chỉ có thể trì hoãn một thời gian.


Xử lý xong chuyện của công ty đã là mười hai giờ đêm, Giản Ngọc lập tức trở về khu Rainbow, anh ta vẫn không yên tâm Tô Lam.


Theo lời dặn của anh ta, dì Phương và Lê Hoa thay phiên nhau trông chừng Tô Lam.


“Tô Lam thế nào rồi?” Giản Ngọc hỏi dì Phương.


Dì Phương thở dài, nói: “Vẫn thế, không ăn không uống gì cả, cứ lẩm bẩm một mình hoặc khóc lóc mãi thôi. Khuyên thế nào cũng không được, đến tối mãi mới dỗ được mợ chủ uống vài ngụm cháo.”


“Bây giờ thì sao?”


“Vẫn đang trong phòng ngủ, cứ ôm gối của cậu chủ thôi. Cậu Giản, cậu mau nghĩ cách đi, mợ chủ cứ tiếp tục như thế thì không được.”


“Dì đi nghỉ đi, có tôi ở đây rồi.” Nói xong, Giản Ngọc đi lên phòng.


Cửa phòng không đóng mà hơi hé ra, Giản Ngọc nhìn xuyên qua khe cửa thấy Tô Lam ôm gối ngồi thừ ra trên giường.


Anh ta mở cửa bước vào, Tô Lam giật nảy mình, ngẩng phắt lên nhìn anh ta.


“Anh về rồi à? Ăn tối chưa?”


“Anh ăn rồi.” Giản Ngọc không ngờ tự nhiên Tô Lam lại nói chuyện với mình, anh ta đi đến mép giường và ngồi xuống, đang định lên tiếng.


Tô Lam lập tức nhào tới ôm chặt lấy anh ta.


“Anh về rồi, tốt quá, em biết anh sẽ không thất hứa mà, anh nhất định sẽ trở về!”


Giản Ngọc sững sờ, đồng thời cũng ôm lấy cô.
 
Chương 1181


Chương 1181


“Mấy ngày trước em cãi nhau với anh, còn đuổi anh sang phòng cho khách ngủ. Thật ra em biết không có chuyện anh làm gì xằng bậy bên ngoài đâu mà, anh sẽ không phản bội em, nhưng em tùy hứng đấy! Anh yên tâm đi, em sẽ không đuổi anh sang ngủ ở phòng cho khách nữa đâu.”


Bấy giờ Giản Ngọc mới nhận ra trạng thái tinh thần của Tô Lam không ổn định, cô coi anh ta thành Quan Triều Viễn.


Tay anh ta từ từ buông lỏng, ai dè Tô Lam lại cầm tay anh ta vòng lên eo cô lần nữa.


“Đừng buông ra! Có phải anh vẫn giận em không? Không phải trước đây anh thích ôm em nhất à? Vậy thì em đi, đừng buông tay ra được không? Em nhớ anh lắm, mấy ngày xa anh mà em cảm giác như đã mấy thế kỷ trôi qua vậy.”


Giản Ngọc đau đầu, anh ta không biết ứng đối thế nào với Tô Lam với trạng thái tinh thần bất thường như thế này.


“Lần trước đi du lịch, anh mua đồ ngủ cho em, có vài bộ em chưa mặc cho anh xem, hôm nay em mặc đấy, anh thích không?”


“Thích.”


“Em cũng biết đồ lưu manh nhà anh nhất định sẽ thích mà, sau này anh muốn em làm cái gì thì em sẽ làm cái đó, không chống đối anh nữa.”


Tô Lam thả tay Giản Ngọc ra rồi nâng mặt anh ta lên: “Anh gầy đi rồi, mai em nấu món gì ngon bồi bổ cho anh nhé?”


“Được.”


Cuối cùng Tô Lam mỉm cười nhắm mắt lại, dường như đang chờ đợi gì đó.


Giản Ngọc đấu tranh tâm lý không thôi, anh ta là một người đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên biết buổi tối hai vợ chồng sẽ làm gì, cũng biết Tô Lam đang chờ đợi cái gì.


Nhìn khuôn mặt còn vương nước mắt của Tô Lam, Giản Ngọc cảm thấy trái tim quặn đau.


Thật ra, lúc này đây, anh ta hoàn toàn có thể lên giường với Tô Lam thay Quan Triều Viễn, có lẽ sáng mai khi tỉnh lại, hết thảy mọi việc sẽ đổi khác.


Nhưng sao anh ta có thể cam tâm tình nguyện làm kẻ thay thế cho một người khác.


Giản Ngọc nhanh chóng đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng Tô Lam lại nắm tay anh ta.


“Đã muộn thế này rồi anh còn đi đâu? Có phải anh vẫn còn giận em không?”


Giản Ngọc xoay người lại, nâng cằm Tô Lam lên: “Tô Lam, em nhìn rõ xem, anh là ai!”


Tô Lam chợt rùng mình, khi cô nhìn thấy rõ Giản Ngọc thì ngay lập tức đẩy anh ta ra và cầm chiếc chăn bên cạnh lên che cơ thể mình.


“Sao lại là anh?”


“Vẫn luôn là anh! Quan Triều Viễn chết rồi, em tỉnh táo lại đi! Em sẽ không được gặp lại anh ta nữa! Điều duy nhất em có thể làm bây giờ chính là lên tinh thần và sống tiếp!”


Giản Ngọc nói xong thì tông cửa xông ra ngoài.


Tô Lam lại ôm chăn bật khóc, cô làm sao vậy? Đến cả Quan Triều Viễn mà cô cũng nhận lầm nữa ư?


Mới vài ngày không thấy mà cô lại nhận lầm anh ư?


Giản Ngọc trở lại phòng ngủ cho khách, mấy ngày nay anh ta phải ở lại đây, bởi vì anh ta không biết Tô Lam sẽ còn làm gì nữa.


Anh ta gác hai tay ra sau gáy, chằng thèm cởi quần áo ra mà nằm lên giường luôn.
 
Chương 1182


Chương 1182


Anh ta không biết mình làm đúng hay sai, nhìn dáng vẻ của Tô Lam lúc này, anh ta cũng không biết khi nào cô mới có thể vực dậy được.


Bỗng nhiên cảm giác ngoài cửa có tiếng bước chân, Giản Ngọc không nghĩ lung tung nữa mà bật dậy ngay lập tức, hình như âm thanh phát ra từ phòng đọc sách, như là có người đang lục lọi gì đó.


Giản Ngọc đẩy cửa phòng đọc sách ra, quả nhiên thấy được Tô Lam trong phòng.


Trông cô vô cùng nôn nóng mà lật giở từng quyển sách, kéo mở từng ngăn tủ.


Tô Lam đã thay bộ đồ ngủ quyến rũ trước đó.


“Tô Lam, em đang tìm gì đấy?”


Tô Lam không trả lời anh mà cứ tiếp tục tìm kiếm.


“Chồng à em xin lỗi, ngay cả anh mà em cũng nhận làm, anh yên tâm sau này sẽ không thế nữa đâu. Em sẽ cầm ảnh của anh mỗi ngày nhìn mấy chục lần, không, mấy trăm lần! Tuyệt đối sẽ không nhận lầm nữa, tuyệt đối không. Em thề đấy, anh đừng giận em mà!”


Tô Lam vừa lục tìm vừa lẩm bẩm.


“Tô Lam, giờ này rồi mà em vẫn chưa ngủ thế!”


Giản Ngọc đi tới giữ cổ tay của Tô Lam.


“Không được, em không thể ngủ được, em phải tìm được ảnh của anh ấy mới ngủ được!”


Tô Lam hất tay Giản Ngọc ra rồi lục lọi tiếp.


“Ảnh?”


Một lúc lâu sau, Tô Lam ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu bật khóc lần nữa.


“Không có, không có gì hết, thậm chí đến cả một bức ảnh anh cũng không để lại cho em!”


Tô Lam ngồi bó gối gào khóc, Giản Ngọc không còn nhớ đây là lần thứ mấy cô gào khóc như thế nữa.


“Tại sao ngay cả ảnh chụp chung của chúng ta cũng không có nổi một tấm? Em luôn bận bịu với công việc, thậm chí còn không chụp chung với anh một bức hình nào cả!”


Đột nhiên, Tô Lam dùng mu bàn tay lau nước mắt rồi nhanh chóng đứng dậy.


Giản Ngọc còn không hiểu là chuyện gì thì Tô Lam đã đẩy anh ta ra rồi chạy ra khỏi phòng, trở lại phòng ngủ.


Giản Ngọc đuổi theo ngay, anh ta phát hiện Tô Lam trở về phòng để tìm điện thoại di động.


“Không có ảnh thì chúng ta còn có lịch sử trò chuyện, đúng, lịch sử trò chuyện!”


Tô Lam hưng phấn cầm điện thoại lên, mở lịch sử trò chuyện với Quan Triều Viễn ra, thế nhưng bên trong lại trống rỗng!


Điều này quả thật là sấm sét giữa trời quang với Tô Lam!


Ký ức của cô và Quan Triều Viễn chỉ còn lại một chút lịch sử trò chuyện như vậy thôi.


“Có phải là anh xóa lịch sử trò chuyện của bọn em không? Có phải là anh không?”


Tô Lam cầm điện thoại chỉ vào Giản Ngọc và chất vấn.


“Tô Lam, em không thể tỉnh táo một chút được sao? Tô Lam kiên cường trước kia đi đâu rồi? Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới tin anh ta đã chết!”


Giản Ngọc không biết mình phải nói bao nhiêu lần nữa mới có thể đánh thức Tô Lam.


“Em đang hỏi anh có phải anh xóa lịch sử trò chuyện với bọn em không cơ mà?”


“Anh ta đã chết rồi, cần lịch sử trò chuyện thì có ích gì?”
 
Chương 1183


Chương 1183


“Em biết là anh mà! Có phải chính anh trù tính không? Từ ngày đầu tiên bước vào Tập đoàn Dark Reign, anh đã bắt đầu âm mưu của mình rồi! Có phải anh giết anh ấy không?”


Tô Lam xông đến trước mặt Giản Ngọc: “Nhất định là anh giết anh ấy đúng không? Anh trả lời đi!”


“Không phải!”


“Không phải anh thì còn có thể là ai! Anh làm thế chẳng phải để lấy được em à? Để lấy em anh không tiếc bất cứ giá nào, cho nên anh giết anh ấy! Nhất định là vậy! Anh muốn em quên anh ấy, cho nên anh mới xóa luôn cả lịch sử trò chuyện!”


Tô Lam vừa khóc vừa siết chặt cổ áo của Giản Ngọc.


“Tô Lam, em thật sự cảm thấy anh là một người vô tình vô nghĩa như vậy ư?”


Nhưng dường như Tô Lam không nghe thấy Giản Ngọc nói gì.


“Không phải anh muốn có được em sao, anh muốn ngủ với em đúng không? Được, anh đến đây, em cho anh! Nhưng anh phải trả anh ấy lại cho em, anh trả anh ấy lại cho em được không hả?”


Nói rồi Tô Lam buông cổ áo của Giản Ngọc ra, bắt đầu cởi quần áo của mình.


“Bây giờ em cho anh luôn, anh muốn ngủ thế nào thì ngủ, nhưng em xin anh trả anh ấy lại cho em!”


Giản Ngọc lập tức cầm tay Tô Lam ngăn cô cởi quần áo tiếp.


“Tô Lam!” Giản Ngọc gào lên rồi bế Tô Lam ném lên giường và đắp chăn cho cô.


“Em ngủ một giấc đi, ngày mai tỉnh táo lại sẽ không sao nữa.”


“Ngày mai tỉnh lại anh ấy sẽ về chứ?”


Giọng Giản Ngọc nghèn nghẹn: “Phải, bây giờ em ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai anh ta sẽ trở về.”


“Được, em ngủ ngay đây.” Tô Lam lại rất nghe lời, lập tức nhắm mắt lại.


Giản Ngọc không ngờ lời nói của mình lại có tác dụng đến vậy, nhưng có thể khiến cô ổn định lại, ngủ một giấc thật ngon cũng đáng.


Chỉ một lát sau Tô Lam đã ngủ rồi.


Bấy giờ Giản Ngọc mới thở phào một hơi, anh ta tắt đèn, trở lại phòng mình.


Chuyện này khó giải quyết hơn anh ta tưởng tượng.


Nghĩ đến lúc Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lam cũng chỉ yên lặng rơi nước mắt, tuy cũng không ăn không uống gì như nhưng chí ít cũng không làm ầm ĩ.


Còn bây giờ, cô giống như bị mất trí, dường như cô không thể nào chấp nhận được sự thật Quan Triều Viễn đã qua đời, trong lòng cứ ngóng trông anh có thể trở lại.


Tô Lam dường như mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ Quan Triều Viễn vẫn luôn ôm cô, còn cô cứ cười mãi.


Khi cô mở mắt ra, trên mặt vẫn còn vương nét cười.


“Chồng ơi, anh về rồi đấy à?” Tô Lam bật dậy.


Nhưng người đứng ở cửa là dì Phương.


“Mợ chủ, mợ dậy ăn chút gì đi, tôi làm cháo gà mợ thích ăn nhất này.”


“Chồng tôi đâu? Anh ấy về chưa?”


“Mợ chủ… cậu chủ không về nữa.”


“Dì nói linh tinh! Anh ấy sẽ trở về!” Tô Lam lập tức vén chăn xuống giường: “Giản Ngọc đâu, bảo Giản Ngọc tới gặp tôi!”
 
Chương 1184


Chương 1184


Nghe được tiếng hô bên này, Giản Ngọc vội vàng chạy tới.


Tô Lam trông thấy Giản Ngọc thì đi chân trần chạy đến trước mặt anh ta: “Anh ấy đâu? Chẳng phải anh nói em ngủ một giấc thì anh ấy sẽ về sao? Anh nói hôm nay anh ấy sẽ trở lại mà? Anh ấy đâu rồi?”


Giản Ngọc không ngờ Tô Lam lại coi lời nói dối rõ rành rành như thế là thật.


“Tô Lam, anh ta sẽ không trở về. Anh nói với em một lần cuối cùng, em hết hy vọng đi, anh ta sẽ không trở về!”


“Không phải! Không phải như vậy, anh ấy sẽ trở về, nhất định anh ấy sẽ trở về! Em phải đi ngủ, vừa rồi anh ấy còn ôm em.”


Tô Lam lải nhải, cô lại nằm lên giường và lẩm bẩm không ngừng.


“Cậu Giản, phải làm sao bây giờ? Mợ chủ cứ tiếp tục thế này thì sao được?”


“Tôi phải mời bác sĩ tâm lý cho cô ấy.”


Bác sĩ tâm lý nhanh chóng đến đây, đối phương đi vào phòng ngủ nhưng chẳng mấy chốc lại đi ra, hơn nữa còn lắc đầu liên tục.


“Bác sĩ, tình hình cô ấy thế nào?”


“Tình hình của cô Ôn không ổn chút nào, cô ấy không hề để ý tôi nói gì mà chỉ liên tục nói rằng mình buồn ngủ, chồng cô ấy sắp về.”


“Vậy bây giờ không có cách nào ư?”


“Hiện nay cô ấy bị kích thích quá độ, không muốn chấp nhận hiện thực, cứ tự làm tê liệt bản thân. Việc này vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng cô ấy sẽ rơi vào trạng thái cực đoan.”


“Cực đoan gì cơ?”


“Tự sát. Bây giờ cô Ôn đã có khuynh hướng tự sát mức độ nhẹ, nhìn mặt ngoài cô ấy vẫn luôn sống trong ảo giác của chính mình, nhưng trên thực tế trong lòng cô ấy lại rất rõ ràng, một khi mắc kẹt giữa ảo giác và hiện thực không có cách nào thoát ra được, cô ấy sẽ lựa chọn tự sát.”


Giản Ngọc bối rối: “Vậy chẳng phải là không có cách nào ư?”


“Tôi thử giao tiếp với cô ấy, nhưng cô ấy không hề để ý đến tôi. Anh cũng đừng lo lắng quá, chưa biết chừng cô ấy có thể tự thoát ra ngoài, chẳng qua trong khoảng thời gian này phải trông chừng cô ấy thật kỹ. Đây là giai đoạn phản ứng gay gắt cấp tính, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.”


“Vậy cũng tốt.”


Giản Ngọc chuyển toàn bộ công việc đến khu Rainbow để xử lý, anh ta không thể rời khỏi Tô Lam một giây nào cả, bởi vì anh ta lo cô sẽ tự sát.


Thế nhưng anh ta cảm thấy khả năng này không cao. Trong ấn tượng của anh ta, cái chết của Tô Kiêm Mặc hẳn là phải khiến Tô Lam đau đớn hơn chuyện của Quan Triều Viễn, nói cho cùng Tô Kiêm Mặc là em trai ruột thịt sống nương tựa với cô từ nhỏ.


Love Valley.


Mục Chỉ Huyên mở cửa phòng của Quan Triều Viễn ra, thấy anh vẫn cuộn mình trong chăn thì lắc đầu.


“Tiểu Mộ, con đã ngủ vài ngày rồi, con cũng đâu thể cứ ngủ mãi như thế được chứ?”


Lúc này Quan Triều Viễn mới từ từ mở mắt ra.


“Mẹ, con về được mấy ngày rồi?”


“Mười ngày rồi. Ngày nào con cũng hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cứ tiếp tục như thế thì sao được? Bố con với Kiêm Mặc sắp về rồi, con cứ nghĩ kỹ xem nên nói thế nào với Kiêm Mặc đi.”
 
Chương 1185


Chương 1185


Mục Chỉ Huyên nhìn con trai mình đầy lo lắng, có những việc bà không cũng không muốn nhưng lại không làm được gì.


Vốn dĩ bà không ủng hộ cách làm của Quan Hạo, nhưng khi bà tiên đoán được Tô Lam sẽ giết Quan Triều Viễn, bà quyết định ủng hộ chồng mình.


“Cũng mười ngày rồi, hẳn là cô ấy đã không sao nữa rồi.”


Quan Triều Viễn nghĩ, lúc trước khi Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lam cần một tháng để vực dậy, lần này đổi thành anh, có lẽ mười ngày là đủ rồi.


“Con nói gì?” Mục Chỉ Huyên không nghe rõ Quan Triều Viễn nói gì.


“Không nói gì ạ.” Cuối cùng Quan Triều Viễn vẫn ngồi dậy: “Khi nào bố và Kiêm Mặc trở lại ạ?”


“Sắp rồi.”


Trong lúc hai người họ nói chuyện thì nghe thấy có âm thanh từ tầng dưới.


“Hẳn là về rồi đấy, con sửa sang lại xuống ngay đi, mẹ đi xem thế nào.” Mục Chỉ Huyên vỗ lên mu bàn tay Quan Triều Viễn rồi đi xuống dưới.


Quan Hạo đi đằng trước, Tô Kiêm Mặc theo sau ông ấy.


Tô Kiêm Mặc không chết, nói chính xác hơn là ở thế giới loài người cậu đã chết rồi, còn ở thế giới ma cà rồng thì cậu vẫn còn sống.


Trên khuôn mặt cậu vẫn là nụ cười trong trẻo ấy, chẳng qua đôi mắt đen như đá hắc diệu kia đã biến thành màu xanh lam trong vắt.


“Bác ơi, bọn cháu về rồi đây ạ!” Có thể thấy được Tô Kiêm Mặc vô cùng vui vẻ.


Có thể sống lại, hơn nữa không cần quan tâm trái tim có thoải mái hay không, đương nhiên Tô Kiêm Mặc vui vẻ rồi.


Sau này cậu cũng không cảm thấy tim mình đau đớn, bởi vì trái tim của cậu không đập nữa rồi.


“Về là tốt rồi, chuyến đi có thuận lợi không?”


“Năng lực tự chủ của Kiêm Mặc tốt hơn những người khác rất nhiều, cho nên hoàn thành sớm hơn dự định vài ngày.” Quan Hạo ở bên cạnh giải thích.


Đã lâu không gặp vợ mình, thế nên ông ấy đi tới ôm Mục Chỉ Huyên ngay.


Bởi vì Tô Kiêm Mặc vừa mới biến thành ma cà rồng, cho nên cậu cần một khoảng thời gian để làm quen với thân phận mới, nhất là phải thích ứng sức kiềm chế với máu.


“Bố, Kiêm Mặc.” Quan Triều Viễn đã đứng ở phòng khách từ bao giờ.


Quan Hạo nhìn anh một cái rồi đi vào luôn.


“Anh rể? Sao anh lại đến đây?” Tô Kiêm Mặc vô cùng ngạc nhiên.


“Hai bác cháu đi đường vất cả, mau vào uống nước rồi nghỉ ngơi đi.” Mục Chỉ Huyên vội vàng đứng ra hòa giải giúp Quan Triều Viễn.


“Anh rể, chị em đâu rồi? Anh để chị em ở nhà một mình ư?”


Quan Triều Viễn xoay người lên phòng, ngay lập tức Tô Kiêm Mặc đi theo anh vào trong phòng.


“Anh nói gì đi chứ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh đến bên này, thế chị em thì sao? Anh ở vài ngày rồi về hay là…”


“Anh không đi nữa.” Quan Triều Viễn ngồi ủ ê trên giường và nói.
 
Chương 1186


Chương 1186


“Không đi nữa? Thế là sao, vĩnh viễn không đi nữa ư? Vậy chị em phải làm sao? Chị em có biết chuyện này không?”


Tô Kiêm Mặc sốt ruột hơn, sở dĩ cậu có thể sống yên tâm ở thế giới ma cà rồng như thế này cũng là bởi cậu biết Quan Triều Viễn ở bên cạnh Tô Lam, cho nên cậu không có gì phải lo lắng cả.


Nhưng bây giờ Quan Triều Viễn lại nói với cậu rằng anh phải trở lại thế giới ma cà rồng và không đi nữa?


“Đúng vậy, về sau anh ở đây, chị em có người khác chăm sóc rồi.” Quan Triều Viễn xoa mặt.


“Anh đùa gì thế? Hơn nữa không có anh thì chị em chưa điên lên à? Chị ấy yêu anh như vậy, thế mà anh lại bỏ chị ấy lại ư?”


Tô Kiêm Mặc xông lên tóm cổ áo của Quan Triều Viễn và xách anh lên.


Bây giờ cậu đã là ma cà rồng, đương nhiên là khỏe hơn Quan Triều Viễn rất nhiều.


“Kiêm Mặc, giờ em khỏe mạnh thật đấy.”


Tô Kiêm Mặc ném Quan Triều Viễn lên tường, Quan Triều Viễn lại trượt xuống dưới đất.


“Anh đối xử với chị em như vậy à? Anh mau trở về đi!”


“Anh không về được.”


“Tại sao lại không về được?”


“Bởi vì em!”


Tô Kiêm Mặc há miệng mà không nói nên lời, cậu yên lặng hồi lâu, rồi mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”


“Anh không phải là ma cà rồng chân chính, anh không có năng lực biến đổi em trở thành ma cà rồng, cho nên anh nhờ bố. Điều kiện của bố anh là, ông ấy có thể giúp anh, em có thể biến thành ma cà rồng không còn phải xem duyên số, nhưng từ nay về sau anh phải trở lại thế giới của ma cà rồng. Mọi chuyện là như vậy đấy.”


Quan Triều Viễn ngồi trên giường chán nản, trông anh chẳng có chút sức sống nào.


Tô Kiêm Mặc cũng ngồi xuống: “Tại sao lại như vậy? Vậy chỉ em phải làm sao?”


“Em yên tâm, anh đã để lại tất cả mọi thứ của anh cho cô ấy, còn tìm cho cô ấy một người đàn ông. Có phải anh rất vĩ đại không?” Quan Triều Viễn nở nụ cười đắng chát.


Tô Kiêm Mặc thấy Quan Triều Viễn như thế thì cũng không đành lòng: “Anh rể, em xin lỗi, nếu em biết trước là như thế thì lúc đó em sẽ không cầu xin anh.”


Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Kiêm Mặc: “Không sao, anh làm thế cũng không hoàn toàn là vì em. Anh và chị em ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc, chia ly là chuyện tốt.”


“Chuyện tốt?”


“Anh là thể kết hợp bị phong ấn, theo lẽ thường anh và cô ấy không nên có con cháu, dù có cũng đều là một ẩn số. Sau khi chị em biết thân phận của anh, anh và cô ấy đã thỏa thuận với nhau là không sinh con, nhưng anh biết điều này là quá tàn nhẫn với cô ấy.”


Tô Kiêm Mặc im lặng lắng nghe, cậu cũng không xen miệng vào được.


“Thật ra, anh nhận ra được cô ấy rất muốn có con, cô ấy không nói chỉ vì không muốn anh khổ sở thôi. Như thế này cũng tốt, cô ấy có thể sinh sống như một người bình thường.”


Những lời này giống như đang nói với Tô Kiêm Mặc, nhưng lại càng như nói cho chính anh nghe vậy.


Anh vẫn luôn dùng những lời này an ủi chính mình.


“Vậy giờ chị em…”


“Anh dày công bố trí tất cả, cô ấy cho rằng anh đã chết, tin rằng qua một thời gian nữa cô ấy sẽ vực dậy, sau đó quên anh đi và bắt đầu cuộc sống mới.”
 
Chương 1187


Chương 1187


Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Quan Triều Viễn vẫn kỳ vọng Tô Lam đừng quên mình.


“Anh nghĩ chị em quên được sao?”


“Sao lại không quên được? Ngay cả một bức ảnh anh cũng không để lại cho cô ấy, lịch sử trò chuyện cũng xóa sạch rồi! Chỉ là vấn đề thời gian thôi.”


“Nhưng anh có thể xóa bỏ ký ức của chị ấy sao?”


Quan Triều Viễn nhìn đôi mắt trầm lặng của Tô Kiêm Mặc.


Tô Kiêm Mặc bỗng nở nụ cười: “Chỉ mong đúng như anh nói, chị em có thể sống hạnh phúc một lần nữa.”


Bữa trưa do Mục Chỉ Huyên tự mình xuống bếp, khi ăn thử miếng đầu tiên, vẻ mặt của Tô Kiêm Mặc trở nên hết sức phức tạp.


Quan Triều Viễn vỗ gãy cậu: “Em sẽ quen thôi.”


May mà ở đây có Tô Kiêm Mặc, anh còn có thể tìm một người để nói chuyện.


“Ngày mai người của gia tộc Butt sẽ đến đây, con chuẩn bị sẵn sàng đi.” Giọng Quan Hạo lạnh tanh.


“Vâng.” Trái lại Quan Triều Viễn đồng ý một cách thoải mái.


Điều này khiến Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên vô cùng bất ngờ.


Tô Kiêm Mặc không biết gia tộc Butt là gì, cũng chưa bao giờ nghe thấy Quan Hạo nhắc đến. Cậu lờ mờ cảm thấy có gì đó khác thường, thế nên ăn trưa xong lập tức đi tìm Quan Triều Viễn.


“Gia tộc Butt là thế nào vậy?”


Trên mặt Quan Triều Viễn treo nụ cười nhộn nhạo bất cần đời, anh vỗ nhẹ lên vai Tô Kiêm Mặc.


“Về sau em có chị dâu rồi, sau đó đừng gọi anh là anh rể nữa.”


“Anh sắp kết hôn ư?” Bấy giờ Tô Kiêm Mặc sực hiểu.


“Đúng vậy, anh sắp kết hôn rồi. Daisy của gia tộc Butt đẹp lắm, khi cô ấy đến em sẽ biết, hơn nữa dáng người cực kỳ nóng bỏng! Em cứ bận việc của em đi, anh buồn ngủ rồi.”


Quan Triều Viễn ngã xuống giường và ngủ ngay lập tức.


Tô Kiêm Mặc thấy anh như thế thì vô cùng lo lắng.


Lúc xuống dưới nhà, cậu nhìn thấy Mục Chỉ Huyên đang ở phòng khách chờ mình.


“Kiêm Mặc, cháu biết chuyện Tiểu Mộ sắp kết hôn rồi à?”


“Anh ấy nói với cháu rồi. Nhưng bác à, các bác không cảm thấy làm thế là rất tàn nhẫn sao? Anh ấy và chị cháu yêu nhau thật lòng, chia rẽ anh chị ấy như thế…”


Tô Kiêm Mặc cũng không biết thế là đúng hay sai, bởi vì đây vốn là một chuyện hết sức phức tạp.


“Bác cũng như cháu, cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn. Nhưng hai bác cũng không còn lựa chọn nào khác, mà đó cũng là chuyện tốt với chị cháu, cô ấy có thể sống cuộc sống của người bình thường.”


“Thế còn anh rể? Để anh ấy lấy một người phụ nữ anh ấy không yêu ư?”


Mục Chỉ Huyên cụp mắt, đôi mắt màu xanh lam của bà toát lên vẻ bi thương.


“Thật ra xét đến cùng cũng là lỗi của hai bác, lúc trước các bác không nên sinh nó ra. Cháu cũng biết con bác không phải là ma cà rồng chân chính, năng lực của thằng bé yếu hơn bất kỳ ma cà rồng nào. Nếu trở lại thế giới ma cà rồng, nó có thể bị nghiền chết ngay lập tức, vì thế các bác cần tìm cho nó một gia tộc hùng mạnh làm hậu thuẫn cho nó.”
 
Chương 1188


Chương 1188


“Cho nên các bác muốn anh ấy lấy Daisy của gia tộc Butt?” Cuối cùng Tô Kiêm Mặc cũng hiểu được.


“Đúng vậy, gia tộc Butt là một gia tộc rất có uy danh, họ mới có thể bảo vệ Tiểu Mộ chu toàn cả đời.”


“Thế nhưng hôn nhân không có tình yêu sẽ hạnh phúc sao?”


Tuy Tô Kiêm Mặc còn nhỏ, nhưng có những việc cậu vẫn hiểu.


“Thật ra, Tiểu Mộ và Daisy cũng quen biết nhau, hai đứa cũng xem như biết nhau đã lâu. Daisy vẫn luôn thích Tiểu Mộ, dần dà sống chung, bác tin hai đứa nó sẽ có tình cảm với nhau.”


“Chỉ mong vậy.” Tô Kiêm Mặc không muốn nhiều lời, rốt cuộc cậu có thể sống lại cũng nhờ có Quan Hạo, thế cho nên cậu không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện nhà họ.


Ngày hôm sau, gia tộc Butt xuất hiện ở Love Valley đúng như đã hẹn.


Tô Kiêm Mặc không thể không thừa nhận, gia tộc Butt là một gia tộc mạnh mẽ, điều này có thể cảm giác được từ khí thế toát ra từ bọn họ.


Gia tộc Butt là người phương Tây, tóc vàng, mắt xanh, da trắng. Đôi mắt xanh lam đặc trưng của ma cà rồng khảm trong hốc mắt của đối phương giống như ngọc lưu ly màu lam, đẹp không sao tả xiết.


Cặp mắt màu xanh kết hợp với mái tóc vàng óng lại càng tôn nhau lên, thích hợp hơn người da vàng tóc đen như họ nhiều.


Tô Mặc Kiêm cũng gặp được Daisy trong truyền thuyết, Quan Triều Viễn đứng bên cạnh huých tay Tô Kiêm Mặc một cái.


“Thế nào? Có phải rất đẹp không? Dáng người cũng tuyệt lắm, đúng không?”


Tuy Tô Kiêm Mặc thấy Quan Triều Viễn đang cười, nhưng cậu lờ mờ cảm giác nội tâm anh đang nức nở?


Daisy quả thật rất đẹp, mái tóc dài và thẳng màu vàng rực trút xuống như thác trở nên chói ngời vô cùng dưới ánh mặt trời, đôi mắt xanh thẳm của cô ta cũng đẹp hút hồn.


Đúng là một mỹ nhân phương Tây điển hình.


Đúng như Quan Triều Viễn nói, vóc dáng của cô ta cực kỳ nóng bỏng, đường cong hình chữ S hoàn mỹ hiển lộ vẻ đẹp của người phụ nữ.


“Ôi, Daisy thân mến, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau!”


Quan Triều Viễn giang hai tay ra nghênh đón Daisy, đối phương lập tức nhào vào lòng anh.


“Honey, anh vẫn đẹp trai như trước kia, thậm chí còn đẹp trai hơn khi còn nhỏ ấy chứ! Trời ạ, anh cứ như yêu tinh ấy!”


Daisy không hề che giấu niềm ái mộ của mình dành cho Quan Triều Viễn.


Thấy cảnh này, dù là gia tộc Butt hay Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên đều vô cùng hài lòng.


Bởi vì gia tộc Butt đến thăm, Love Valley trở nên cực kỳ náo nhiệt, trên cơ bản tất cả mọi người đều tới để tham gia tiệc đính hôn của Quan Triều Viễn và Daisy.


Love Valley là địa bàn của Quan Hạo, rất nhiều ma cà rồng ở đây đều do Quan Hạo chuyển hóa hoặc được ông ấy giúp đỡ, cho nên ông ấy có được danh vọng rất cao ở khu vực này.


Con trai ông ấy đính hôn, đương nhiên mọi người đều sẽ đến.


Trong tiệc đính hôn, Quan Triều Viễn uống say mèm. Vốn dĩ tửu lượng anh đã không cao, vậy mà ai mời rượu anh cũng không từ chối, dĩ nhiên là say rồi.


“Tiểu Mộ, con uống nhiều rồi, đi lên phòng nghỉ ngơi một lát nhé?” Mục Chỉ Huyên nhìn con trai đầy lo lắng.


“Con chưa say! Con chưa say thật mà!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom