Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4210


Chương 4210

Chiếc Lamborghini đen thắng gấp, bán xe và mặt đất ma sát nhau tạo ra một tiếng chói tai.

Âm thanh này thu hút không ít sự chú ý của các khách du lịch.

Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên có không ít khách du lịch đến.

Một lát sau một người đàn ông vô cùng đẹp trai bước từ chiếc Lamborghini màu đen xuống.

Xung quanh anh mang đậm hơi thở tàn ác, sắc mặt vô cùng âm u.

Anh vừa xuống xe đã nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt linh hoạt.

Rất nhanh người đàn ông đẹp trai đó đã thu hút được không ít ánh mắt của các khách du lịch.

Có một số khách du lịch nữ không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn, trên khuôn mặt không giấu nổi ánh mắt mê trai.

Nếu như đổi lại bình thường bị người khác dùng ánh mắt như quái vật vây xem, người đàn ông chắc chắn sẽ vô cùng nổi giận.

Nhưng hôm nay anh có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết nên không rảnh lo những chuyện này.

Ánh mắt của Quan Triều Viễn cực kì linh hoạt nhìn xung quanh nhưng không hề phát hiện ra người nào đáng nghi cả.

Ngay khi anh chuẩn bị lên xe lần nữa thì chiếc điện thoại đó lại reo lên lần nữa.

Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, phát hiện ra là số lạ đã gọi đến trước đây.

“Vừa hay hai tiếng đồng hồ, cậu Quan rất đúng giờ.”

Giọng nói của người đàn ông đầu dây bên kia vấn thảnh thơi và đùa cọợt như cũ.

“Người ở đâu?”

Quan Triều Viễn kiên nhãn trả lời đối phương.

Anh đã sống gần ba mươi năm rồi, dường như tất cả sự kiên nhẫn đều sắp bị dùng hết trong hôm nay rồi.

Những người này đã bắt con trai của anh đi vì vậy anh mới phải chịu sự khống chế của họ.

Đợi sau khi Quan Tử Việt quay về anh chắc chắn phải khiến cho đám người đó biết rốt cuộc chữ “hối hận” viết như thế nào!

“Anh tiếp tục lái xe vào trong, dọc theo đường Phong Cảnh đi thẳng lên chỗ núi Đỉnh Tuyết sau đó là có thể nhìn thấy người mà anh muốn gặp.”

Núi Đỉnh Tuyết?

Ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn cung quanh một vòng, rất nhanh liền dừng lại ở một chiếc bảng chỉ thị du lịch ở không xa.

Anh bước nhanh qua đó phát hiện núi Đỉnh Tuyết là vách núi dốc nhất †rong công viên rừng núi Nam.

Từ cổng lái xe đi đến đó mất khoảng bốn mươi phút.

Đa số những khách du lịch đến đây chơi chủ yếu đều là đi bộ nhưng con đường từ chân núi của công viên đến núi Đỉnh Tuyết thật sự quá dài nên số khách du lịch thật sự có thể đặt chân đến núi Đỉnh Tuyết này không nhiều.

Mặc dù anh vẫn không biết đám người này rốt cuộc đưa Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi đến núi Đỉnh Tuyết này với mục đích gì nhưng bây giờ Quan Triều Viễn không thể không làm theo lời của họ.

Anh mau chóng xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất lên xe sau đó khởi động xe.

“Ông xãt”

Khi xe của Quan Triều Viễn biến mất ở chỗ rẽ, chỗ vào cổng bỗng truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc.
 
Chương 4211


Chương 4211

Lúc này nếu như Quan Triều Viễn quay đầu lại nhìn chắc chắn có thể nhìn thấy chiếc BMW trắng của Tô Lam.

Tô Lam lái xe đến trước cổng công viên rừng núi Nam nhưng lại bị bảo an ở cổng ngăn lại.

Cô vội vàng muốn đi lên nhưng lại không thể không tiến hành đăng kí †rước.

Đợi sau khi cô đăng kí xong, xe của Quan Triều Viễn đã sớm chạy mất dạng rồi.

“Đáng ghét!”

Tô Lam tức giận măng một tiếng, bây giờ cô gấp đến nỗi như nồi để trên lửa vậy.

Mặc dù chỗ ra chỉ có một con đường lớn thôi nhưng chỉ cần lên đến đường Phong Cảnh sẽ xuất hiện vô số các phân nhánh khác.

Cô không thể biết được lúc này Quan Triều Viễn đã rẽ sang hướng nào.

Ngay khi cô đang vô cùng lo lắng thì cô đột nhiên nhớ ra.

Hình như vừa rồi Quan Triều Viễn đã đứng do dự một hồi ở đường Phong Cảnh.

Mắt của Tô Lam sáng lên, lập tức xuống xe đi đến chỗ đó.

Cô tưởng tượng chiều cao của của Quan Triều Viễn còn có vị trí mà ánh mắt của anh dừng lại, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở núi Đỉnh Tuyết.

“Cô gái, núi Đỉnh Tuyết là vách núi cao và dốc nhất trong công viên rừng núi Nam.”

“Chẳng qua mặc dù nói vách núi đó rất dốc nhưng đứng ở phong cảnh đó cũng rất tốt!”

“Nếu như cô muốn đi chúng tôi sẽ dùng xe địa hình đưa cô đi lên.”

Vách núi dốc nhất?

Vừa nghe đến mấy chữ này xong, trong lòng Tô Lam càng khẳng định chỗ mà Quan Triều Viễn chắc chắn là chỗ này rồi.

Cô dường như không có chút do dự nào mà xoay người lên xe.

Đạp hết chân ga đi thẳng đến núi Đỉnh Tuyết.

Tại sao núi Đỉnh Tuyết lại có cái tên như vậy? Đó là vì nó rất cao.

Cũng chính vì độ cao rất cao đó đã sinh ra một khoảng cách nhiệt độ cực kì lớn giữa nó và mặt đất, vì vậy bị băng tuyết bao phủ quanh năm.

Cho dù là mùa hè đến, thỉnh thoảng khí hậu tốt cũng có thể lên đỉn.h núi ngắm tuyết.

Quan Triều Viễn lái xe khoảng hai mươi phút đã đủ để có thể cảm nhận rõ sự khác biệt lớn về nhiệt độ trong và ngoài xe.

Bây giờ ở thành phố Ninh Lâm vẫn là đầu thu, khi Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi bị bắt cóc trên người cũng không mặc bao nhiêu quần áo.

Trên núi Đỉnh Tuyết, hai đứa trẻ không biết có bị đông cứng không.

Vừa nghĩ đến đây, áp suất trên người Quan Triều Viễn cũng trở nên ngày càng thấp.

Anh đạp xuống chân ga, dường như muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy nhanh đến chỗ hẹn.

Nửa tiếng sau, xe của anh dừng lại ở chỗ đỗ xe của núi Đỉnh Tuyết.

Anh đẩy cửa xe ra, bước nhanh xuống.

Cửa xe vừa mở ra, một cơn gió lạnh buốt kèm mưa tuyết thổi đến.

Từng cơn gió thổi qua giống như con dao cắt qua mặt khiến người ta cảm thấy đau buốt.

Quan Triều Viễn trầm mặt, đi nhanh đến chỗ đài quan sát.

Dường như cơn gió lạnh giá này cũng không thể làm lung lay người đàn ông kiên định này.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất để đến chỗ đài quan sát.

Chỗ mà anh đứng vừa hay đủ để nhìn được phong cảnh bên ngoài đài quan sát.
 
Chương 4212


Chương 4212

Ánh mắt linh hoạt đó nhìn xung quanh nhưng anh không hề nhìn thấy bóng dáng của Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi đâu.

Cũng vào lúc này, phía sau anh truyên đến một loạt tiếng bước chân vô cùng vững vàng.

Tai của Quan Triều Viễn nhúc nhích nhưng không quay đầu lại mặc cho tiếng bước chân đó càng lúc càng đến gần.

Mãi cho đến khi có một bàn tay đặt lên vai của anh, anh mới đột nhiên vươn tay ra giữ chặt lấy bàn tay đó rồi thực hiện động tác vật qua vai cực đẹp.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên đến nỗi người ở đằng sau đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Quan Triều Viễn túm kéo lên.

Cơ thể bị đá trên không trung tạo thành một đường màu đỏ đẹp mắt, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất.

Chỉ nghe “bùm” một tiếng, người đàn ông cao gần một mét chín đó đã bị đá bay ra ngoài.

Anh ta thậm chí còn chưa kịp mở miệng đã bị đá đến nỗi đầu óc hỗn loạn, nằm bẹp dưới đất ngay cả bò cũng bò không nổi.

Cũng vào lúc này, bông đằng sau truyền đến một tiếng võ tay lanh lảnh: “Cậu Quan quả nhiên lợi hại!”

Quan Triều Viễn quay đầu qua nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cao ráo đang đứng đẳng sau mình cách đó không xa.

Khóe miệng anh ta mang theo một nụ cười nhè nhẹ.

“Người tôi muốn gặp đâu?”

Quan Triều Viễn đã gặp được người gây ra chuyện này rồi nên bây giờ anh chắng có lý do gì để pí lời với anh ta.

Trên trán anh nổi đầy gân xanh biểu thị bây giờ anh đang vô cùng không vui.

Anh dám bảo đảm chỉ cần người đàn ông tóc vàng mắt xanh này có gan nói nhảm với anh thêm một câu nữa anh chắc chăn sẽ xông lên xé xác anh tai “Okay, nếu như cậu Quan đã gấp gáp như thế vậy thì tôi cũng không vòng vo với anh nữa.”

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh vừa nói, khóe miệng vừa nhếch lên một độ cong thâm sâu khó đoán.

Anh ta võ “chát” một tiếng làm ám hiệu.

Một giây sau, Quan Triều Viễn đã nghe thấy một loạt tiếng nổ của động cơ vang lên.

Theo âm thanh này, anh có thể nhìn ra được bên vách núi có hai chiếc máy xúc chạy ra.

Hai chiếc máy xúc đó toàn bộ đều dừng bên vách núi, thân máy đưa về trong vách núi.

Hai bạn nhỏ Quan Tử Việt và Mộ Nhất Ví lần lượt bị gói trong túi ngủ, bị đặt trong cái máng của chiếc máy xúc.

Khoảng cách giữa hai chiếc máy xúc chỉ có ba bốn mét còn Quan Triều Viễn thì đứng giữa chỗ của hai đứa.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Giọng của Quan Triều Viễn mang theo sự lạnh lùng nghiêm nghị.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh nhẹ nhàng nhếch miệng: “Còn chủ đủ rõ ràng hay sao? Cậu Lệ, bây giờ cả hai đứa trẻ đều đang ở †rong máy xúc, anh định sẽ cứu ai?”

“Các người đang tìm đường chết à!”

Bây giờ ánh mắt của Quan Triều Viễn đã trở nên vô cùng lạnh lùng.

Anh biết rằng mình sẽ không thể đưa Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi đi một cách dễ dàng như vậy được mà.
 
Chương 4213


Chương 4213

Nhưng bây giờ cái mà anh không thể ngờ đến là những người này lại lợi dụng hai đứa trẻ để ràng buộc anh!

Khi đó Tô Lam và Quan Tử Việt có thể bình an vô sự về đến nước Thiên Hoàng là vì Tô Duy Nam.

Bây giờ anh đã biết Mộ Nhất Vi là con của Tô Duy Nam càng không thể nhìn cô bé đang sống sờ sờ phải đi chết.

Nhưng Quan Tử Việt cũng là con của anh và Tô Lam, anh càng không thể khoanh tay đứng nhìn cảnh này.

Điều này với anh mà nói không phải một câu hỏi trắc nghiệm mà là một câu hỏi không có lời giải.

Cho dù anh cứu ai thì cả đời này của anh cũng không cách nào nói năng trọn vẹn với hai anh em Tô Lam.

Cứu Mộ Nhất Vi mà không cứu con trai của mình e rằng hai người sẽ cắn dứt lương tâm cả đời.

Nhưng nếu cứu con trai của mình mà không cứu Mộ Nhất Vi thì ngoài món nợ ân tình ra anh lại nợ Tô Duy Nam thêm một mạng người.

Thậm chí bây giờ anh có thể chắc chắn rằng cho dù Tô Duy Nam không gây sự với anh thì giữa anh và Tô Lam cũng sẽ xuất hiện một khoảng cách vô cùng lớn.

“Cậu Lệ, anh nghĩ rõ chưa? Định chọn cứu ai?”

Dường như người đàn ông vô cùng hứng thú với câu trả lời của Quan Triều Viễn, anh ta đứng ở một bên ngập tràn mong đợi.

Cho dù đã cảm nhận được hơi thở vô cùng tức giận toát ra từ người Quan Triều Viễn nhưng anh ta vẫn bày ra bộ dạng cười nhếch mép đợi xem kịch hay như cũ.

Phải biết rằng không thể xem thường thân phận của Quan Triều Viễn.

Mặc dù bây giờ anh đã đặt hết trọng tâm vào nước Thiên Hoàng nhưng anh vân có sức ảnh hưởng nhất định ở nước ngoài.

Có thể nói sức ảnh hưởng của anh đã sắp ngang bằng với đại ca của họ.

Có thể nhìn thấy một người đàn ông như thế trong dáng vẻ chần chừ khiến sâu trong lòng anh ta cảm thấy vui vẻ.

Ánh mắt của Quan Triều Viễn dừng lại trên người Quan Tử Việt vài giây sau đó lại chuyển đến trên người của Mộ Nhất Vi.

Cuối cùng anh chầm chậm cúi đầu xuống, lạnh lùng nói: “Nếu như tôi muốn cả hai thì sao?”

“Cậu Lệ, tôi cảm thấy có một chuyện tôi bắt buộc phải nhắc nhở anh, quy tắc của trò chơi này do tôi đặt ra chứ không phải anhl”

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh nói không kiêng dè gì: “Anh còn một phút để suy nghĩ, đến lúc đó cả hai máy xúc đều sẽ tự động hạ xuống, cứu ai là lựa chọn của bản thân anh!”

“Các người đã từng nghĩ qua các người làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”

Khi Quan Triều Viễn nói ra câu này, giọng nói vô cùng trầm thấp cùng với sự áp bức khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Ánh mắt đó, cho dù là người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng phải tim đập nhanh.

Không thể không nói người đàn ông Quan Triều Viễn này thật sự khá đáng sợ.

Cho dù là anh chỉ đứng ở đó thôi nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ để người khác cảm thấy hơi thở bị lấn át.

Nhưng như vậy thì sao?

Hôm nay anh ta chắc chắn phải chơi với Quan Triều Viễn đến cùng!

“Nếu tôi không thử thì làm sao biết được sẽ là hậu quả như thế nào chứ.”

Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống đồng hồ của mình bắt đầu đếm ngược: “Cậu Lệ, một phút bắt đầu, anh chắc chăn phải suy nghĩ nghĩ thật kĩ nhé!”

Quan Triều Viễn nhìn lướt qua đồng hồ trong bàn tay của mình, cơ bắp trên khắp người bắt đầu siết chặt lại.
 
Chương 4214


Chương 4214

Từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ qua rốt cuộc rằng sẽ cứu Quan Tử Việt hay Mộ Nhất Vi.

Anh đã hứa với Tô Lam phải đưa các con về một cách bình an vô sự.

Từ trước đến nay anh chưa từng thất hứa chuyện nào với Tô Lam, lần này cũng vậy!

“Ba…Hai…”

Khi người đàn ông tóc vàng mắt xanh bắt đầu đếm ngược những giây cuối cùng, Quan Triều Viễn đột nhiên mở lời: “Các người chẳng qua chỉ là muốn một mạng người mà thôi, nếu như tôi cho các người mạng của tôi thì sao?”

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngơ ngác một hồi giống như hoàn toàn không thể ngờ được rằng Quan Triều Viễn sẽ đưa ra câu trả lời như vậy với mình.

“Anh nói cái gì?”

Người đàn ông này định đổi mạng sống của mình để cứu hai đứa trẻ kia?

Thật sự không biết nên nói anh là người rộng lượng hay là nên nói anh ngu dốt nữa!

“Tôi giao mạng của tôi cho các người, nếu như hai đứa trẻ này không thể trở về một cách bình an vô sự thì khắp chân trời góc biển các người cũng đều không thể sống tốt!”

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh tròn mắt.

Không đúng, tại sao tên Quan Triều Viễn này lại không làm theo kế hoạch vậy!

Anh nên trả lời câu sau thế nào đây?

Thậm chí anh ta còn chưa kịp bình tĩnh lại đã thấy Quan Triều Viễn bắt đầu cởi bỏ cà vạt trên cổ áo đầy lạnh lùng.

Ánh mắt của anh vô cùng kiên định, biểu cảm không có chút nào thả lỏng.

Quan Tử Việt là con trai của anh, cho dù ảnh hưởng đến tính mạng anh cũng chắc chắn không để cậu bé xảy ra chuyện.

Còn Mộ Nhất Vi là là con của Tô Duy Nam, lúc đó anh đã nợ Tô Duy Nam trọn vẹn năm năm, lần này anh sẽ dùng cả mạng sống này để trả cho anh ấy!

Khi mọi người còn chưa kịp định hình lại, Quan Triều Viễn nhảy thẳng xuống vực thảm của núi Đỉnh Tuyết Hành động này của anh khiến cho tất cả mọi người ở đó đều mắt chữ o mồm chữ a.

Thậm chí họ còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy có một tiếng hét xé tim gan truyền đến: “Đừng mài! Quan Triều Viễn đừng mài!”

Họ cùng quay đầu về nhìn một lúc, chỉ thấy có một chiếc xe BMW trắng dừng cách đó không xa từ khi nào.

Một người phụ nữ xinh đẹp xuất chúng lảo đảo chạy đến, cô điên cuồng chạy đến, tinh thân suy sụp khóc thét.

Thậm chí khi họ còn chưa kịp định hình cô đã làm động tác như muốn nhảy xuống cùng Quan Triều Viễn.

Người phụ nữ này là?

Một tia sáng vụt qua não của người đàn ông tóc vàng mắt xanh, anh ta luôn cảm thấy hình như đã thấy qua người phụ nữ này ở đâu rồi.

Không sai, hình như là trong video | của đại cal Hơn nữa anh ta từng tận tai nghe thấy đại ca gọi cô gái này là cục cưng!

“Đáng chết!”

Người đàn ông đột nhiên gầm gừ một tiếng vô cùng ảo não, dường như anh ta không hề do dự mà đi lên kéo lấy cánh tay của Tô Lam.

Anh ta lập tức ngoảnh đầu lại nhìn đám vệ sĩ đang ngây ngốc đứng xung quanh: “Mẹ nó các người còn đứng đó làm gì? Còn không đến đây cứu người!”
 
Chương 4215


Chương 4215

Những vệ sĩ đó vẫn ngơ ngác, tình huống gì vậy?

Vừa rôi không phải dùng mạng của hai đứa trẻ ép người ta hai chọn một sao?

Bây giờ người đàn ông đó đã nhảy xuống rồi, đây không phải càng thích hơn sao? Tại sao Thomas lại hoảng loạn thết “Còn không mau đi cứu người, lần này chúng ta toi rồi!”

Thomas nổi giận hét xông lên, nằm bò bên vách núi.

Cái gì gọi là toi rồi?

Chẳng lẽ từ đầu đến cuối Thomas đều đang nói đùa sao?

Một vệ sĩ trong đó dừng sức giữ chặt lấy Tô Lam muốn vùng vây, những vệ sĩ khác cũng tiến lên giúp đỡ.

Động tác nhảy xuống của Quan Triều Viễn rất nhanh nhưng phản ứng của Thomas cũng không chậm.

Khi người Quan Triều Viễn nhảy xuống, Thomas nhảy bật ra túm lấy cánh tay của anh.

Những vệ sĩ đằng sau cũng ùn ùn theo sau, hai người cùng giữ lấy chân phải đã bay ra ngoài vách núi của Thomas.

Thế là trên đỉnh núi núi Đỉnh Tuyết xuất hiện một cảnh vô cùng kì lạ.

Hai vệ sĩ giữ lấy vớ bên chân phải của Thomas, Thomas dùng một tay giữ lấy cánh tay của Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn bị treo ở chỗ thấp nhất.

Trên núi Đỉnh Tuyết gió rất lớn, thời tiết cũng rất lạnh, nhiệt độ thấp đến đáng sợ.

Một hàng người cứ bị treo ngược như vậy, còn chưa trụ được mười phút đã sắp chịu hết nổi rồi.

Nhưng lúc này ngoại trừ mấy vệ sĩ đó ra người đàn ông duy nhất khác đang phụ trách trông chừng Tô Lam, không thể lên giúp đỡ như những người khác.

Tô Lam nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy tinh thân khủng hoảng.

Cô liều mạng vùng vấy hét lên với người đàn ông đằng sau: “Anh còn ngơ ra đó làm gì? Thả tôi ra, mau đi cứu người đi!”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tên vệ sĩ đó thay đổi sắc mặt, dù sao thì thả Tô Lam ra, hai người họ còn có thể nghĩ cách kéo người lên.

Nhưng nếu như bây giờ anh ta giữ chặt lấy Tô Lam thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người phía trước bị rơi hết xuống vách núi.

Chẳng qua tên vệ sĩ đó còn chưa kịp thả ra đã nghe thấy tiếng hét của Thomas: “Thằng khốn, không được nghe cô ấy nói, nhiệm vụ của cậu là trông chừng cô ấy, tuyệt đối không được thả tay!”

Có thể người ta không biết Tô Lam có ý nghĩa như thế nào đối với đại ca của họ nhưng anh ta lại rõ nhất.

Nhiều năm như vậy, anh ta không chỉ một lần nhìn thấy đại ca của mình tìm kiếm nơi yên tĩnh trong mưa bom bão đạn để quay video cho Tô Lam.

Tô Lam là một người phụ nữ không hề có sức lực gì, càng huống hồ bây giờ Quan Triều Viễn đang bị treo trên không, cực kì có khả năng rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nếu như anh xảy ra chuyện Tô Lam chắc chắn không thể khống chế được cảm xúc.

Đến lúc đó cùng nhảy xuống có vấn đề gì thì anh làm sao ăn nói với đại ca!

Tên vệ sĩ đó sau khi nghe xong lời của Thomas, trái tim vốn dĩ còn đang thả lỏng lập tức kiên định trở lại.

Cho dù bây giờ anh ta vô cùng lo lắng cho an toàn của Thomas nhưng giọng điệu đã trở nên kiên quyết hơn: “Cô Tô, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an toàn cho cô”

“Thả tôi ra, thả tôi ra! Anh không thấy họ sắp rơi xuống vách núi hết rồi sao?”

“Xin anh đấy thả tôi ra để tôi đi cứu họ đi mà!“Thấy đám người Thomas sắp không trụ nổi nữa, hai tên vệ sĩ ở phía trên cũng từ từ trượt xuống.

Khuôn mặt của họ sớm đã trắng tái vì mất sức.

Thomas bị dựng ngược trong không trung, khuôn mặt đó trở nên đỏ âu, thậm chí có chút tím.
 
Chương 4216


Chương 4216

Anh ta nghiến chặt răng nhìn Quan Triều Viễn: “Cậu Lệ, anh gan thật đấy! Có phải anh muốn dọa chết chúng tôi không?”

Sắc mặt Quan Triều Viễn tái xanh, anh ngẩng đầu lên nhìn Thomas: “Các người là do anh ta sai đến, đúng không?”

Vừa rồi khi nghe thấy Thomas nói toi rồi Quan Triều Viễn đã kịp phản ứng.

Anh không hề hối hận cũng không phải sự xúc động nhất thời.

Nếu như nói trong hai đứa trẻ chỉ có thể chọn một đứa thật thì anh bằng lòng lấy mạng của mình ra đổi.

“Được rồi, nếu như mọi người đã hiểu rõ rồi vậy thì cũng không cần nói nhiều nữa. Anh nhất định phải kiên trì đấy nếu không tôi sẽ không biết phải ăn nói thế nào đâu!”

Thomas cắn chặt răng gần như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng.

Nhưng trời không theo lòng người, gió càng ngày càng lớn, cơn mưa nhỏ cũng trở nên ngày càng to. Làm cho bên vách núi càng thêm trơn trượt, bởi vì mưa tuyết bao phủ ngấm vào mà bùn đất bắt đầu lỏng đi.

Hai vệ sĩ nằm bò bên vách núi cắn chặt răng: “Thomas, các người giữ chặt vào, hai người chúng tôi nghĩ cách kéo các người lên một lần luôn, hai người các người không cần biết như thế nào cũng nhất định không được buông tay!”

Thomas không có cách nào quay đầu lại chỉ có thể khó khăn hít một hơi: “Biết rồi!”

Hai vệ sĩ đang túm lấy Thomas giâm lên tảng đá bên cạnh chuẩn bị ra Sức.

Bồng nhiên tảng đá dưới chân lung lay làm xuất hiện một vết nứt.

Chỉ nghe thấy “răng rắc” một tiếng, thì ra tảng đá đó vấn luôn tản ra nhưng vì bay giờ bị băng tuyết đông cứng lại mà thôi.

Bây giờ họ dùng sức quá mạnh đã đạp kẽ hở nhỏ của băng tuyết ra.

Lần này không những không kéo được Quan Triều Viễn và Thomas lên mà ngược lại còn còn khiến cho bản thân mình tụt xuống thấp hơn.

“Không cần!”

Tô Lam nhìn thế này mà chân mềm nhữn, quỳ thẳng xuống đất, tiếng khóc xé lòng.

Thomas chỉ thấy vớ chân của mình lỏng ra, giây tiếp theo cả người bắt đầu rơi xuống nhanh chóng.

“Fuckl”

Anh ta tức giận mắng một tiếng, trong đầu trống rỗng.

Mẹ nó sớm biết như vậy đã không nhận công việc này rồi, nếu không hôm nay cũng không cần phải chết một cách uất ức như vậy.

Anh ta là lính đánh thuê quốc tế đẳng cấp hàng đầu đó!

Anh không chết trên chiến trường, không chết trong quá trình làm nhiệm vụ, thế mà lại ngã chết trong khe núi này sao?

Làm sao mà anh ta có thể nghĩ thông được!

Mẹ nó như vậy cũng uất ức quá đi!

Ngay khi Thomas cho rằng lần này mình chắc chắn sẽ chết mà không còn nghỉ ngờ gì nữa thì tốc độ rơi xuống của cơ thể anh ta đột nhiên dừng lại.

Thậm chí anh ta còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, cả người anh ta bắt đầu được kéo lên một cách khó khăn.

Lúc này, chút sức lực cuối cùng của anh ta cũng dùng để kéo giữ Quan Triều Viễn rồi không có cách nào ngoảnh đầu nhìn.

Mãi cho đến khi anh ta bị cưỡng chế kéo lên vách núi, giây tiếp theo, vớ chân lỏng ra.
 
Chương 4217


Chương 4217

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn trong tay bị người khác kéo đi.

Thomas bất lực nằm trên mặt đất, hít thở không khí trong lành từng hơi mạnh.

Đứng ngược trong thời gian quá lâu khiến cho hai mắt của anh ta tối sầm lại không bò được nữa.

Anh ta cứ ngây ngốc mở to mắt rất lâu tầm nhìn trước mặt mới bắt đầu hồi phục trở lại.

Lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, đây không phải đại ca của họ thì còn là ai nữa chứt!

Anh ta giống như thần tiên giáng trần vậy, cứu vớt họ trong tình trạng nguy cấp, hầu như lần nào cũng vậy.

Nhưng khi họ phải nguy hiểm gì hoặc là khi có chuyện gì khó giải quyết chỉ cần đại ca xuất hiện liền giải quyết được ngay lập tức.

Lúc này chỉ thấy gân xanh nổi trên trán của đại ca, anh ta dùng một tay dìu Quan Triều Viễn lùi lại từng bước khó khăn, cho đến khi cuối cùng cả người anh đều được kéo lên hẳn.

Khi Quan Triều Viễn bò lên vách núi, tất cả mọi người ở đó đều mệt đến nỗi ngồi bẹp xuống đất.

Đó là do tiêu hao quá nhiều thể lực.

“Ông xãt”

Quan Triều Viễn còn chưa kịp bò lên đã nghe thấy một giọng nói thảm thương từ đẳng sau truyền đến.

Anh vừa quay đầu lại đã thấy đôi mắt của Tô Lam sưng đỏ, ngã nhào về phía anh.

“Anh dọa chết em rồi, anh dọa chết em rồi!”

Tô Lam ra sức đấm lên ngực của anh, phải biết răng vừa rồi khi nhìn thấy Quan Triều Viễn nhảy xuống vách núi, trong đầu Tô Lam chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là nhảy xuống cùng anh.

Nếu như không phải có người cản cô lại, có lẽ lân này đã nằm dưới vách núi rồi.

Khi Tô Lam còn đang khóc đến chết đi sống lại thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp không vui: “Đúng là có chồng rồi quên anh trail”

Giọng nói này thật sự quá đôi quen thuộc, đến nỗi chỉ cần nghe qua một lần Tô Lam lập tức đoán ra được là ai đến.

Cô vô thức ngoảnh đầu, chỉ thấy người đàn ông đội nón mỏ vịt đó đang chầm chậm gỡ khẩu trang và nón xuống.

Khi khẩu trang của anh ta được gỡ xuống hoàn toàn, một gương mặt đẹp xuất sắc lộ ra, đây không phải Tô Duy Nam thì là ai?

“Anh?”

Trước sự vui mừng, vừa rồi Tô Lam còn đang nước mắt lưng tròng mà bây giờ đã xoay người vồ vào người Tô Duy Nam, ôm chặt lấy anh ấy.

Ai đến nói cho cô biết rốt cuộc là chuyện gì đi? Hôm nay cô phải chịu quá nhiều sự kinh sợ nhưng cô cũng nhận được một kinh hỷ rất lớn!

“Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao anh cũng xuất hiện ở đây?”

Thậm chí Tô Lam còn chưa kịp lau khô nước mắt đã nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết từ đằng sau: “Tô Lam, em không sao chứ?”

Tô Lam vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Mộ Mãn Loan.

Giờ phút này, Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi nằm ngủ yên ổn trong túi ngủ cũng được thả ra trong bình an vô sự.

Hai người phụ nữ vừa nhìn thấy con của mình viền mắt liền đỏ.

Họ lảo đảo chạy đến ôm lấy con của mình vào trong lòng.

Tô Duy Nam đứng dậy, đưa một tay vào trong túi: “Hai đứa bé đã chịu chút kinh sợ nên lát nữa sẽ ngủ rất ngonl”

Quan Triều Viễn đi thẳng đến bên cạnh Tô Lam, thuận thế ôm lấy Quan Tử Việt đang ngủ vào lòng.

 
 
Chương 4218


Chương 4218

Nhưng bây giờ Tô Lam càng mông lung hơn nữa, cô vô cùng nghi ngờ nhìn chồng của mình: “Ông xã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải Tô Bích Xuân đã bắt cóc Tử Việt và Nhất Vi rồi sao, sao lại…”

Khắp người Quan Triều Viễn toát ra sự rùng mình ớn lạnh, anh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Tô Duy Nam một cái: “Việc này phải hỏi anh trai mà em yêu thương nhất ấy!”

Tô Lam nhíu mày, khuôn mặt nghỉ ngờ: “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhiều năm qua như vậy anh đã đi đâu?

Tại sao anh không về thăm em dù chỉ một lần? Hơn nữa lần này trở về còn đem đến cho em kinh sợ lớn như vậy!”

Một lần nữa khi đối mặt với những câu hỏi của Tô Lam, Tô Duy Nam trở nên hơi lo lắng.

Anh ấy vươn tay xoa xoa chóp mũi, xoay người đi về: “Bên trên nhiệt độ thấp quá, chúng †a xuống dưới nói tiếp.”

Tô Duy Nam xoay người đi thẳng đến bên cạnh Mộ Mẫn Loan, vốn dĩ anh ấy định đưa tay ra đỡ lấy Mộ Nhất Vi nhưng ai mà biết Mộ Mãn Loan vừa thấy anh ấy đã nổi giận, cô ta xoay người ôm Mộ Nhất Vi tránh ra không cho anh ấy chạm vào.

Khi các vệ sĩ đó còn đang cho rằng Tô Duy Nam sẽ nổi giận đùng đùng thì lại thấy khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ.

Anh xoay người đi đến bên cạnh Mộ Mãn Loan, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Lại không ngoan, có phải em muốn anh hôn em trước mặt nhiều người như vậy mới chịu ngoan ngoãấn nghe lời đúng không!”

Vừa nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng trong lxe bảo mẫu lúc nấy, Mộ Mẫn Loan liên cảm thấy tai của mình nóng bừng lên.

Cô ta dám bảo đảm nếu như lúc đó bên ngoài không có nhiều vệ sĩ đứng như vậy Tô Duy Nam chắc chắn sẽ xử tử cô ta ngay tại chỗ.

“Vô sỉ!”

Mộ Mãn Loan vừa tức vừa lo nhưng trong lòng cô ta lại sợ Tô Duy Nam nói được làm được nên chỉ có thể ngoan ngoãn căng da đầu đưa Mộ Nhất Vĩ ra.

Tên này bỗng nhiên mất tích bao nhiêu năm như vậy, mấy năm này cũng không liên lạc với mình sau đó lại đột nhiên xuất hiện.

Mình đáng đời không có lòng tự trọng vậy sao?

Nhất định đứng đó ngoan ngoan đợi anh ấy!

Hơn nữa quan trọng nhất là khi anh ta xuất hiện lại mang đến cho mình một bất ngờ như vậy!

Đến cả người không có chút khó chịu gì với Tô Duy Nam như Mộ Mẫn Loan còn cảm thấy lần cau mặt này của mình còn nhẹ, đáng lễ ra mình nên lấy dao mổ ngực anh ấy ra nhìn xem rốt cuộc tim của anh là đen hay đỏ!

Tô Lam và Mộ Mẫn Loan tách ra đi lên xe của hai người đàn ông, Mộ Mãn Loan ngồi ở ghế lái phụ, tay ôm chặt lấy Mộ Nhất Vi.

Cô ta đưa tay ra cẩn thận chạm nhẹ vào má của cô bé, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô bé.

Tô Duy Nam đang lái xe ở bên cạnh nói: “Yên tâm, bọn trẻ rất ổn.”

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều ủy khuất nhưng Mộ Mãn Loan thật sự không có cách nào nổi giận với Tô Duy Nam.

Dù sao cô ta cũng đã nhung nhớ người đàn ông trước mặt này rất nhiều năm rồi, bây giờ không dễ gì xuất hiện trước mặt mình, cô ta ngắm còn không đủ làm gì có tâm trạng mà nổi giận với anh ấy!
 
Chương 4219


Chương 4219

Nhưng vừa nghĩ đến Tô Duy Nam trở về lại không gặp mặt mình ngay, thậm chí còn chơi đùa ác ý với Quan Triều Viễn như vậy, Mộ Mẫn Loan lại cảm thấy tức không chịu được.

Thế là cô ta làm khó khắp nơi, dứt khoát ôm con gái của mình tránh qua một bên buồn bực.

“Giận hả?”

Tô Duy Nam đang lái xe buông tay phải ra, vươn tay ra nâng cằm của Mộ Mãn Loan.

Đối mặt với người đàn ông này, cho dù anh ấy có xấu xa như thế nào Mộ Mân Loan đều không có cách từ chối.

Cô ta cũng thuận theo nâng cằm lên, mặc dù nói trong lòng vẫn còn giận nhưng ngoài miệng vẫn nói lời quan tâm: “Chú ý lái xe!”

Khóe miệng Tô Duy Nam nhẹ nhàng nhếch lên, nụ cười của anh ấy giống như trăm hoa đua nở băng tuyết tan chảy trong mùa đông: “Em nói câu này có phải tượng trưng cho việc em đang quan tâm anh không?”

Người đàn ông này thật đúng lài Đến lúc này rồi mà vẫn còn dẻo miệng với mình!

Mộ Mẫn Loan cúi đầu ôm chặt con gái vào lòng hơn, Tô Duy Nam bỏ tay xuống, ánh mắt của anh ấy dừng lại trên khuôn mặt của Mộ Nhất Vi.

Cô bé này lớn lên vô cùng xinh đẹp, vô cùng đáng yêu, mặc dù nói chỉ mới ba bốn tuổi nhưng đã có thể đoán ra được khuôn mặt đó được di truyền những ưu điểm từ cha mẹ.

Ngũ quan tinh tế xinh xắn hoạt bát không có gì để bắt bẻ, làn da cũng trắng mịn như tuyết.

Không khó để tưởng tượng sau này cô bé lớn lên chắc chăn sẽ là một người vô cùng xinh đẹp!

Nói không chừng còn hơn cả tưởng tượng của Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan.

Mộ Nhất Vi rất đẹp, cô bé kế thừa tất cả những ưu điểm của Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan, một nửa giống cha một nửa lại giống mẹ.

Cho nên Tô Duy Nam gân như không cần phải xác nhận gì với Mộ Mẫn Loan, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đó của Mộ Nhất Vi anh ấy đã biết được đây chắc chắn là con gái của mình không sai gì nữa.

“Mấy năm nay vất vả rồi!”

Tô Duy Nam chầm chậm rút lại ánh mắt của mình, điềm tĩnh nói ra vài chữ.

Nhưng chỉ với mấy chữ này đã đủ để khiến cho viền mắt của Mộ Mẫn Loan đỏ ửng.

Một người mẹ đơn thân nuôi một đứa con, còn phải chăm lo cho sự nghiệp của mình, từ một người mới bắt đầu làm thực tập sinh lăn lê bò lết…

Trong quá trình này rốt cuộc vất vả bao nhiêu, có lẽ chỉ có một mình Mộ Mãn Loan mới có thể nếm trải.

Bởi vì cô ta phải chăm lo cho sự nghiệp của mình vì vậy Mộ Mẫn Loan đã bỏ qua rất nhiều thời gian ở bên con gái của mình.

Cô ta luôn cảm thấy có lỗi với con gái, bây giờ sau khi nghe thấy câu này của Tô Duy Nam càng khơi dậy hết toàn bộ sự uất ức và chua xót trong lòng cô †a bao nhiêu năm qua.

Mộ Mẫn Loan cúi đầu, một lát sau Tô Duy Nam đã có thể nghe được tiếng nức nở nho nhỏ của cô ta.

Lại khóc rồi…

Tô Duy Nam bất lực thở dài.

Nhiều năm qua như vậy nhưng Mộ Mãn Loan vẫn giống như lần đầu họ gặp nhau.

Một cử động nhỏ hoặc một câu nói thờ ơ của mình cũng có thể khiến cô rơi nước mắt.

Tô Duy Nam đang lái xe đột nhiên đánh lái một cái, chiếc xe nhanh chóng dừng lại bên đường.

“Làm sao thế?”

Mộ Mẫn Loan ngơ ngác, cô ta nhìn xung quanh một cách vô thức.

Giống như không hiểu tại sao lúc này Tô Duy Nam lại đột nhiên cho xe dừng lại.

Nhưng cô ta còn chưa dứt lời bỗng dưng cảm thấy bên má của mình bị nắm lấy, giây tiếp theo bị bịt môi lại.
 
Chương 4220


Chương 4220

“im…”

Trong tay của Mộ Mãn Loan còn đang ôm Mộ Nhất Vi, cô ta muốn vùng vây nhưng lại không dám động đậy, sợ rằng sẽ làm đứa con trong lòng thức dậy.

Cô ta ngạc nhiên trợn tròn mắt, dường như không dám tin nhìn Tô Duy Nam.

Rốt cuộc anh ấy bị sao vậy?

Kể từ khi nhìn thấy mình anh ấy liền tận dụng triệt để không ngừng muốn lợi dụng cô ta.

Bây giờ đến cả lái xe cũng không để yên, còn muốn dừng xe bên đường để hôn cô taI Mộ Mãn Loan có thể nhìn ra được rất rõ bên cạnh xe của mấy người Quan Triều Viễn và Thomas vốn đi sau xe họ bây giờ từng chiếc một vượt qua.

Thậm chí cô ta cô ta còn nhìn ra được ý cười không giấu được trong mắt họ.

Cho dù có bình tĩnh thế nào đi nữa thì lúc này Mộ Mẫn Loan cũng không nhịn được sự đỏ mặt: “Ưm ưm…

Tô Duy Nam không quan tâm đến những điều này, anh ấy đang cưỡng ép Mộ Mãn Loan đáp trả lại anh ấy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Mộ Mân Loan chỉ cảm thấy không khí trong phổi của mình đã sắp bị hút cạn.

Cuối cùng Tô Duy Nam cũng buông cô ta ra.

Giống như người đuối nước bỗng dưng được tiếp xúc với không khí, Mộ Mân Loan không còn chút sức lực nào nằm dựa vào lòng anh ấy, hít thở mạnh từng hơi.

Tô Duy Nam cúi đầu nhìn khuôn mặt phiếm hồng của cô ta, trong đôi mắt trong veo đó có thêm một lớp sương.

“Đáng ghét!”

Mộ Mãn Loan đưa tay đẩy người anh ấy ra, động tác của cô rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, thậm chí còn mang theo một sự mời gọi không thể chối từ.

“Tại sao lại dừng xe ở chỗ này không đi? Đợi lát nữa họ lại phải ở dưới đợi chúng ta.”

Không biết vì sao khi bị Tô Duy Nam dùng ánh mắt này nhìn cô ta chỉ cảm thấy tai bắt đầu nóng ran.

Ánh mắt của cô ta hơi lay động, xấu hổ nói.

Từ trước đến nay Tô Duy Nam chưa từng phủ nhận bản thân thích dáng vẻ xấu hổ này của Mộ Mãn Loan.

Cho dù đã qua rất lâu rồi nhưng hơi thở thanh khiết thuộc về thiếu nữ trên người cô ta vân không hề mất đi.

Tô Duy Nam cúi đầu hôn lên má của Cô †a: “Được, chúng ta lập tức đi xuống.”

Trên đường Tô Duy Nam luôn nghiêm túc lái xe.

Mộ Mãn Loan ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng cô ta sẽ quay đầu nhìn lén khuôn mặt hoàn mĩ của người đàn ông.

Không biết vì sao lần này Tô Duy Nam xuất hiện, trong lòng cô lại có một cảm giác không chân thật.

Bởi vì so với mấy năm trước hình như cách đối xử của Tô Duy Nam với cô †a ngày càng trở nên dịu dàng hơn.

Không biết có phải là do sự dịu dàng tới một cách đột ngột này đã khiến cho tinh thần của cô ta hơi bất an.

Chỉ có càng để ý mới càng khiến người ta suy tính hơn thiệt.

Thậm chí Mộ Mẫn Loan bắt đầu nghĩ có phải vì đã làm gì có lỗi với mình nên mới trở nên dịu dàng như vậy không?
 
Chương 4221


Chương 4221

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện Mộ Mãn Loan liền cảm thấy rất đáng cười.

Dù sao thì rốt cuộc quan hệ giữa cô †a và Tô Duy Nam là gì, từ đầu đến cuối đều năm trong tay của Tô Duy Nam.

Anh ấy nói bắt đầu, cô ta liền không phản đối gì mà lao đầu vào chỗ chết.

Anh ấy nói kết thúc, bản thân mình thậm chí còn không có quyên từ chối.

Trơ mắt nhìn anh ấy biến mất mà mình chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi một cách ngu ngốc, đợi anh ấy quay đầu.

Tại sao lúc đó Tô Duy Nam lại đột nhiên biến mất, chuyện này vẫn là một nút thắt không thể mở trong lòng Mộ Mẫn Loan.

Nếu như nút thắt này không được gỡ ra, e là cả đời này cô ta cũng không có cách nào giải thích.

Nhưng giờ phút này, tuy Tô Duy Nam ở ngay bên cạnh mình nhưng Mộ Mân Loan lại không dám hỏi nhiều thêm một câu nào.

Cô ta sợ nếu cô ta hỏi rồi nhưng Tô Duy Nam lại đưa cho cô ta một đáp án mà cô ta không muốn.

Có thể người ta sẽ nói rõ ràng Mộ Mãn Loan cô ta thân là ảnh hậu quốc dân nhưng tại sao lại yêu một người đàn ông đến nồi nhỏ bé như vậy, thậm chí yêu đến mức đánh mất bản thân mình?

Nhưng những người đó không biết rằng nếu lúc đó không có Mộ Mẫn Loan, cô ta đã sớm không còn trên thế giới này nữa rồi.

Ánh mắt Mộ Mẫn Loan sáng vụt lên, dừng lại trên tay phải của Tô Duy Nam.

Anh ấy có một thói quen, khi mặc áo Sơ mi thích xắn tay áo lên cao một chút.

Vì vậy mà vết sẹo trên cánh tay phải của anh ấy dù đã qua nhiều năm như vậy rồi vấn nhìn được rất rõ.

Mộ Mãn Loan nhớ có một lần khi cô bị người nhà ép đến đường cùng, chuẩn bị tự sát.

Là Tô Duy Nam đã tay không giữ lấy con dao trong tay, thậm chí còn bị dao trượt qua mu bàn tay.

Mộ Mãn Loan trừng mắt há miệng nhìn máu tươi chảy ra từ mu bàn tay của anh ấy mà sợ đến mức hồn bay phách tán.

“Tô Duy Nam anh có phải bị điên rồi không? Thả tay ra, nhanh thả tay ral”

Lúc đó Tô Duy Nam cứ giữ chặt lấy †ay của cô ta, dùng sức trượt thêm một đường dao.

Mộ Mãn Loan nhìn thấy bộ dạng nát da lòi xương, máu tươi chảy thẳng xuống mà người sắp bị dọa đến điên.

“Nhìn thấy chưa? Nếu như muốn chết thì cứ ra sức cầm dao rạch vào bàn tay của mình.”

“Nhớ phải giống tôi như vậy, rạch vừa sâu vừa mạnh vừa dùng sức, chỉ có như vậy mới đủ để cắt đứt động mạch chủ.”

“Mới có thể khiến cho máu trong cơ thể chảy hết bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ có như vậy mới có thể chết thành công.”

Lúc Tô Duy Nam đang nói những lời này, miệng vết thương trên mu bàn tay không ngừng chảy máu ra ngoài.

Một dạo này của anh ấy vừa nặng vừa mạnh, hoàn toàn không chừa cho mình chút đường lui nào.

Thậm chí Mộ Mãn Loan có thể nhìn ra được khúc xương màu trắng đã sắp lộ ra.

Cô ta vừa khóc vừa hét, sắp bị dọa đến điên rồi: “Tô Duy Nam, xin anh đó hãy đi bệnh viện đi! Đi bệnh viện đi được không?”

Biểu cảm trên khuôn mặt Tô Duy Nam không có bất cứ sự lay động nào, anh ấy cứ nhìn chăm chăm Mộ Mẫn Loan: “Còn muốn tự sát không?”

“..”

Chẳng qua chỉ là sự do dự trong một khoảnh khắc mà thôi, Mộ Mẫn Loan cảm giác được lực trên tay mình nặng hơn.
 
Chương 4222


Chương 4222

Cô ta nhìn Tô Duy Nam lại ấn dao xuống sâu hơn, nước mắt lập tức trào ra.

Mộ Mãn Loan gần như điên lên lao vào lòng của anh ấy, vừa khóc vừa kêu: “Em không tự sát nữa, em không dám làm chuyện ngu ngốc này nữa, xin anh đấy, xin anh hãy đi bệnh viện với em đi được không?”

Cô ta sống lâu như vậy rồi nhưng là lần đầu tiên cảm nhận được yêu và tôn trọng ở chỗ Tô Duy Nam.

Cũng là lần đầu tiên cảm nhận được bản thân mình là sự tồn tại không thể thiếu trong cuộc sống của người khác.

Trước lúc này, cô ta vẫn luôn cho rằng bản thân đang lấy lại Tô Duy Nam nên không có gì để oán than hối hận.

Nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm đó, giống như một cơn mưa xuân vậy, từ từ ngấm vào mảnh đất tâm hồn sớm đã khô căn của cô ta.

Trong lúc cô chưa phát hiện, trái tim khô khan của mình đã bắt đầu trở thành mảnh đất phì nhiêu trong im lặng.

Mà tất cả những thứ tốt đẹp này đều liên quan đến Tô Duy Nam.

Cũng vì chuyện đó mà Mộ Mẫn Loan bắt đầu khăng khăng một lòng với anh ấy.

Ngoại trừ Tô Duy Nam ra,cô ta tuyệt đối không chú ý đến người đàn ông nào khác.

Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ che giấu tình cảm của cô ta với Tô Duy Nam.

Nếu như cô ta có thể biểu đạt đến trình độ cao nhất thì cô ta chắc chắn sẽ không bủn xỉn một li nào.

Mặc dù Tô Duy Nam chưa từng tự mình nói chữ “yêu” kia với cô ta nhưng sự cưng cưng chiều của anh ấy dành cho cô ta không bao giờ ít hơn người khác.

Thậm chí có lúc Tô Lam cũng phải ghen tị đỏ mắt.

Suy nghĩ của cô ta càng ngày càng bay xa, mãi cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng thắng xe chói tai, Mộ Mãn Loan mới giật mình bừng tỉnh lại.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Giọng nói dễ nghe của Tô Duy Nam vang lên bên tai.

Mộ Mãn Loan quay đầu phát hiện không biết từ khi nào Tô Duy Nam đã vươn đầu qua.

Cô ta vừa quay đầu, môi của mình liền trượt qua má của anh ấy.

Sự tiếp xúc mềm mại này khiến Mộ Mẫn Loan ngẩn người một lúc, sau đó cô ta liền lùi người về sau: “Không… Không có gì.”

Nói xong câu này, cô ta quay đầu nhìn ra bên ngoài xe.

Không biết từ bao giờ họ đã đến biệt thự trên đỉnh núi.

Mộ Mãn Loan ngơ ngác, chẳng qua vừa rồi cô ta mới hồi tưởng lại quá khứ một chút thôi không ngờ thời gian qua nhanh như thế.

“Cái đó… nếu như đã đến rồi thì chúng ta mau xuống xe đi.”

Mộ Mẫn Loan đang ôm Mộ Nhất Vi còn đang ngủ say trong lòng xoay người muốn đi kéo cửa xe.

Nhưng cô ta vừa mới đứng dậy đã cảm thấy tay trái của mình bị người khác nắm lấy.

Cô ngẩn người, vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt nóng như lửa đốt của Tô Duy Nam đang nhìn mình chằm chăm.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng Mộ Mãn Loan vấn nhìn ra được sự nghỉ ngờ và do dự vụt qua trong mắt anh ấy.

Anh ấy hơi đôi môi mỏng của mình giống như muốn nói gì với mình.

Nhưng khi bốn mắt của hai người đối diện với nhau, Tô Duy Nam lại buông †ay ra trước: “Vào nhà trước đi.”
 
Chương 4223


Chương 4223

“Ồ, được”

Mộ Mãn Loan ôm Mộ Nhất Vi xuống xe, đi thẳng vào trong biệt thự.

Không biết vì sao, từ khi gặp Tô Duy Nam tinh thần cô ta có chút không ổn.

Không biết có phải giác quan thứ sáu của phụ nữ hoặc là vì đã quá lâu rồi không thấy người đàn ông này nữa, khiến cô nảy sinh ra một cảm giác xa lạ không chân thật.

Tô Duy Nam ngồi trong xe nhìn thấy dáng vẻ hơi hoảng loạn bỏ chạy của Mộ Mẫn Loan, đôi mắt hoa đào lẳng lơ đó híp lại.

Trong mắt vụt qua một sự phức tạp.

Có những chuyện cho dù anh ấy không muốn nói thì sớm muộn gì Mộ Mãn Loan cũng phải đối mặt.

Nghĩ đến đây, anh dứt khoát chỉnh lại quần áo, trang nhã bước xuống xe.

Anh không nhanh không chậm mà từ từ đi theo sau Mộ Mẫn Loan.

Bởi vì nửa đường Tô Duy Nam có dừng xe lại một lần nên những người khác đã đến trước hơn mười mấy phút rồi.

Khi Mộ Mãn Loan ôm Mộ Nhất Vị chuẩn bị bước vào cửa, bỗng phát hiện ra Tô Lam đang đứng ở đình nghỉ ngơi.

“Tô Lam, sao em lại đứng ở đây?

Sao không vào trong đi?”

Biểu cảm của Tô Lam dường như hơi phức tạp.

Cô vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt kì lạ của Mộ Mẫn Loan, trong lòng thấp thỏm, kéo Mộ Mẫn Loan đến trước mặt mình: “Mãn Loan, hay là hôm khác cô mới đến nhà tôi đi!”

Lời nói của Tô Lam khiến cho Mộ Mãn Loan mông lung: “Nhà em có khách hả?”

Trước câu hỏi của Mộ Mãn Loan, Tô Lam ngẩn người một lát.

“Không phải.”

Tô Lam lập tức lắc đầu, nhưng sau hồi cân nhắc cô cảm thấy có chút không thỏa đáng lại gật đầu: “Tính là vậy đi.”

Ra là có khách đến nên mình không tiện đi vào!

Mộ Mãn Loan vốn là người dịu dàng chu đáo, khi nghe Tô Lam nói như Vậy, cô ta liên mỉm cười gật đầu: “Vậy được, bây giờ chị đưa Nhất Vi về nhà, hôm khác mới đến thăm mọi người.”

“Được.”

Tô Lam không ngờ rằng Mộ Mẫn Loan lại dễ nói chuyện như vậy, thở phào một hơi.

Nhưng Mộ Mãn Loan vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy vai của mình bị giữ lại.

Cô ta vô thức ngẩng đầu nhìn qua đã thấy Tô Duy Nam đứng ở bên cạnh mình.

Anh ấy đang năm lấy vai của mình giống như không định cho mình đi.

“Ngoại trừ đàn em của anh ra, trong nhà em chắc không còn vị khách nào nữa chứ?”

Tô Duy Nam bình thản nói với Tô Lam, giữ lấy vai của Mộ Mãn Loan, xoay người định đi vào.

Bây giờ thấy kẻ đầu sỏ Tô Duy Nam này vấn có thể bình thản như vậy, Tô Lam có chút gấp gáp.

Cô xoay người cản Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan ở trước mặt lại: “Anh, anh nhất quyết phải như vậy sao?”

Tô Duy Nam nhìn cô không nói gì nhưng biểu cảm trên mặt anh ấy lại rất kiên định.

Cô bất an như có lửa đốt nhìn Mộ Mãn Loan: “Anh, bây giờ Nhất Vi cũng ở đây, nếu như anh muốn nói gì với Mẫn Loan cũng không cần phải vội vàng một lúc này!”

Nhìn thấy phản ứng này của Tô Lam, Mộ Mãn Loan vấn luôn im lặng đứng ở một bên bỗng thay đổi sắc mặt.

Cô ta hơi bất an nhìn lên Tô Duy Nam ở bên cạnh, rốt cuộc anh ấy đang giấu mình cái gì?

 
 
Chương 4224


Chương 4224

Còn có, chẳng lẽ trong biệt thự có chuyện gì mà mình không thể biết? Hay là người mà mình không thể gặp?

Sự thật chứng minh giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác.

Tô Duy Nam có thể cảm nhận được ánh mắt bất an như lửa đốt của Mộ Mãn Loan ở bên cạnh.

Tô Duy Nam quay đầu nhìn cô ta giống như đang đợi Mộ Mẫn Loan mở miệng hỏi.

Nhưng Mộ Mẫn Loan vẫn đứng như vậy, vô cùng an tĩnh hiền dịu.

Lúc này cô ta đúng là có đầy lời muốn hỏi Tô Duy Nam nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

Nếu như bản thân Tô Duy Nam cảm thấy phải nói, anh ấy nhất định sẽ chủ động nói, chứ không phải để mình nghi thân nghi quỷ mà đoán mò.

Tô Lam nhăn mày nhìn Mộ Mẫn Loan.

Dù sao cô ta vừa mới trải qua một chuyện rung động lòng người như vậy, lại đột nhiên phải đi đối mặt với người trong biệt thự, chỉ sợ nhất thời sẽ không chịu được.

Vốn dĩ Tô Lam dự định cho Mộ Mãn Loan một cơ hội hòa hoãn nhưng cô không ngờ rằng anh trai của mình lại không có dự định này.

Sau một hồi trầm lặng, cuối cùng Mộ Mân Loan cũng nói: “Chúng ta vào trước đi.”

Câu nói này là Mộ Mãn Loan nói với Tô Duy Nam cũng là nói với Tô Lam.

“Nhưng mà…”

Tô Lam còn đang định nói gì nữa nhưng lại bị ánh mắt của Mộ Mẫn Loan ngăn lại.

“Cho dù như thế nào chị cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh em.”

Nói xong câu này, Mộ Mẫn Loan ôm chặt Mộ nhất Vi trong tay, đẩy cửa ra đi thẳng vào.

Cửa phòng vừa bị để mở Mộ Mãn Loan đã nghe thấy một loạt tiếng khóc yếu ớt trong phòng khách.

Cô ta ngẩng đầu nhìn thì thấy một cô bé xinh đẹp đáng yêu, lúc này đang ngồi trên sô pha không ngừng nức nở.

Tóc của cô bé đó màu đen nhưng ngũ quan của cô bé đó rõ ràng là đường nét của con lai.

Trông không lớn hơn Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi bao nhiêu.

“Ô ô… Chú Thomas tránh ra đi, cháu ghét các chú, các chú tránh raI”

Tiếng Trung của cô bé đó hơi cứng nhắc nhưng ở độ tuổi này của cô bé cũng được xem là lưu loát rồi.

Khi nhóm vệ sĩ dưới tay của Tô Duy Nam thấy cô bé này, hình tượng đàn ông mạnh mẽ của họ bỗng dưng trở nên nịnh bợ lấy lòng.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Trời ơi, công chúa của tôi ơi, sao cháu có thể ghét chú Thomas nhà cháu được chứ! Phải biết là bình thường chú Thomas đối tốt với cháu nhất đấy!”

Cô bé đáng yêu đó liền nhảy câng lên.

Cô bé vung nắm đấm nhỏ của mình đánh lên đùi của Thomas: “Chú Thomas là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo!”

“Rõ ràng chú từng nói cha sẽ về cùng với chú, tại sao bây giờ chỉ có các chú trở về!”

“Cháu muốn cha! Cháu muốn chai”

Cha?

Cách xưng hô này của cô bé khiến cho biểu cảm trên mặt của Mộ Mãn Loan lập tức đơ lại, ngay cả bước chân cũng dừng lại.

Máu trên khắp người cô gần như ngừng kết lại trong khoảnh khắc này, thậm chí cô ta không có dũng khí quay đầu nhìn Tô Duy Nam.
 
Chương 4225


Chương 4225

Không phải, không phải đâu!

Chuyện này chắc chắn không giống như tưởng tượng của mình.

Mộ Mẫn Loan không ngừng tự tẩy não mình, mặc dù lúc ôm Mộ Nhất Vi đã bắt đầu run rẩy.

Mặc dù trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lúc này đã cắt không còn giọt máu.

Nhưng cô ta vấn kiên định đứng tại chõ, không muốn để bản thân ngã xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ kiên cường lại yếu ớt đó của cô ta đến cả Tô Lam đứng ở một bên cũng cảm thấy đau lòng.

“Mãn Loan…”

Tô Lam đi lên trước, vốn dĩ định an ủi Mộ Mãn Loan hai câu. Nhưng bây giờ khi đối diện với cảnh này cô thật sự không biết nên bắt đầu an ủi từ đâu.

Tiếng gọi nhẹ này của Tô Lam đã gây được sự chú ý của cô bé đang làm nững nhống nhão trong phòng khách.

Cô bé quay đầu lại không chỉ thấy Mộ Mãn Loan mà còn thấy Tô Duy Nam cũng đang đứng ở cửa.

Đôi mắt to tròn đó lập tức sáng lên, khuôn mặt xinh xắn đó nở rộ lên một nụ cười tươi rói: “Cha, cuối cùng cha cũng về rồi!”

Cô bé vô cùng vui vẻ nhảy từ sô pha xuống, xoay người một cái, không quan †âm gì nữa mà chạy qua bên Tô Duy Nam.

Mộ Mẫn Loan kinh ngạc nhìn cảnh này.

Tại sao?

Tại sao cuối cùng ông trời vẫn không nghe được tiếng lòng của mình…

Tại sao cô bé này lại gọi Tô Duy Nam là cha?

Thì ra trong khoảng thời gian anh ấy rời khỏi đây, Tô Duy Nam đã kết hôn sinh con rồi ư?

Vậy con gái của họ thì sao?

Lúc đó, Mộ Mãn Loan giúp Tô Duy Nam đỡ một viên đạn, viên đạn đó xuyên thẳng qua cơ thể của cô ta.

Bác sĩ nói có thể cô ta sẽ không bao giờ có thai được nữal Khi đó, Mộ Mẫn Loan cảm thấy mình chính là người phụ nữ xui xẻo nhất trên thế giới này.

Nhưng đồng thời cô ta cũng là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Bởi vì mặc dù cô ta xảy ra chuyện như thế nhưng Tô Duy Nam vẫn không rời bỏ cô ta.

Nhưng sau này vào buổi tối hôm Tô Duy Nam đột dưng biến mất, sau khi hai người họ mây mưa xong.

Không đến một tháng, Mộ Mẫn Loan lại vô ý phát hiện mình bắt đầu xuất hiện triệu chứng nôn mửa.

Lúc đầu cô ta chỉ nghĩ rằng là chút bệnh cảm cúm nên không quan tâm lắm vì thế vân kiên trì ở trong trại huấn luyện thực tập sinh mới.

Mãi cho đến khi có một lần không kiên trì nổi nữa chóng mặt ngã xuống, bị đưa đến n viện, cô ta mới phát hiện ra mình mang thai!

Chuyện này đối với Tinh Đồ của Mộ Mân Loan mà nói có thể xem là một nhát chí mạng.

Hoặc là bỏ đứa con đi, cô ta tiếp tục ở trong trại huấn luyện thực tập sinh mới huấn luyện.

Hoặc là giữ đứa con này lại, ra khỏi trại huấn luyện thực tập sinh mới.

Khi Elena đưa ra hai điều kiện này, Mộ Mãn Loan đã không do dự mà chọn cái thứ hai.

Elena cho rằng, loại chuyện phá thai ở nước Thiên Hoàng đã trở nên vô cùng bình thường rồi.

Cơ hội gia nhập vào trại huấn luyện ngôi sao Mq đã ít còn ít hơn.

Ngay khi họ còn cho rằng Mộ Mãn Loan chắc chắn sẽ không do dự mà chọ bỏ đứa bé đi thì phát hiện ra cô ta kiên trì hơn ngoài ý muốn, nhất định phải giữ đứa con này.

Elena rất thích Mộ Mãn Loan vì vậy tìm cô nói chuyện không dưới năm lần.
 
Chương 4226


Chương 4226

Nhưng mỗi lần cô ta đi, thái độ của Mộ Mãn Loan lại càng kiên quyết hơn.

Cô ta nhất định phải giữ đứa con này lại.

Elena thật sự hết cách, chỉ có thể làm theo quy tắc của công ty đó là đuổi Mộ Mẫn Loan.

Sau khi rời khỏi trại huấn luyện thực tập sinh mới được một năm, Mộ Mẫn Loan đã sinh Mộ Nhất Vi ra.

Không ngờ rằng Elena lại tìm đến cô ta lần nữa.

Mộ Mãn Loan rất cảm kích sự trọng dụng của Elena, cũng rất cảm kích sự tín nhiệm của cô ta dành cho mình.

Vì vậy trong một năm tiếp theo ở trại huấn luyện thực tập sinh mới, cô ta vô cùng nghiêm túc và cố gắng.

Vì để bảo vệ con của cô ta và Tô Duy Nam mà sự cố gắng Mộ Mãn Loan đã bỏ ra nhiều hơn bất cứ người nào.

Người khác có lẽ sẽ không hiểu tại sao cô ta lại liều như vậy, thậm chí ngay cả bản thân cô ta cũng có lúc huấn luyện mệt đến mức hoài nghi cuộc đời.

Nhưng mỗi lần chỉ cần vừa về đến nhà thấy dáng vẻ đáng yêu của Mộ Nhất Vi và cả nụ cười ngọt ngào ấy. Tất cả những khổ cực vất vả, tất cả phiền muộn đều bị cô ta đá hết ra khỏi đầu.

Mộ Nhất Vi dường như đã trở thành †rọng tâm và trụ cột tỉnh thần trong cuộc sống của cô ta.

Trong thời gian mấy năm qua, nếu như không có Mộ Nhất Vi ở bên cạnh, thật sự Mộ Mẫn Loan không chắc chắn mình có thể chịu đựng tiếp không.

Cô ta đã từng cảm ơn ông trời không dưới một lần vì đã trao cho cô một món quà như vậy.

Để cô ta trong những ngày tháng không có Tô Duy Nam, ít nhất vẫn có thể có một chút liên hệ với anh ấy.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tất cả của tất cả này giống như chỉ là một câu chuyện cười!

Cô ta dân theo con của Tô Duy Nam lăn lê bò lết, nếm trải qua vô vàn cực nhọc, cuối cùng nhận được chỉ là có thế dùng tư thế vinh quang nhất trở về nước Thiên Hoàng.

Vốn dĩ cô ta cho rằng gặp lại Tô Duy Nam có thể nhóm lên một hy vọng tình yêu mới, cũng có thể cho Mộ Nhất Vi một gia đình hoàn chỉnh, nhưng bây giờ thì sao?

Mộ Mãn Loan chầm chậm quay đầu đi, ánh mắt đờ đẫn của Mộ Mẫn Loan nhìn sang Tô Duy Nam đang quỳ nửa người trên sàn, vô cùng thân mật ôm cô bé lai đó lên.

“Bảo Anh, con có ngoan không?”

Lúc Tô Duy Nam nói câu này vô cùng cưng chiều, giọng điệu dịu dàng không giống bình thường.

Bảo Anh gật đầu nhẹ, đôi tay của cô bé quàng qua cổ của Tô Duy Nam, thơm một cái lên má anh ấy: “Cha, Bảo Anh rất là ngoan đấy, nhưng mà một mình con ở đây rất nhớ chai”

Nhìn thấy tương tác giữa hai người Tô Duy Nam và Bảo Anh, bỗng Mộ Mân Loan cảm thấy hai người họ mới là cha con chân chính. Còn mình và Mộ Nhất Vi vốn không có cách nào chen vào.

Sự nhung nhớ và kiên trì bao nhiêu năm qua giống như sụp đổ trong khoảnh khắc này.

Cả người Mộ Mãn Loan như bị khoét hết ra.

“Mãn Loan, cô không sao chứ?”

Tô Lam thấy sắc mặt Mộ Mẫn Loan không đúng, cô liền đi lên trước.

Lúc này Mộ Mãn Loan mới tỉnh táo lại, cô ta hơi hoảng loạn lắc đầu.

“Chị…Chị không sao, chị rất ổn, ừm…Tô Lam, chị có thể lên lầu mượn phòng tắm một lát được không?”

 
 
Chương 4227


Chương 4227

Khi Mộ Mẫn Loan nói câu này giọng run rẩy, cả người cô ta hoảng hốt thấy rõ.

“Mãn Loan!”

Còn chưa đợi Tô Lam trả lời, Mộ Mân Loan đã ôm Mộ Nhất Vi chạy như bay đi thẳng lên lầu.

Nhưng chưa đi đưa hai bước, cô ta đột nhiên cảm giác được phía trước đen lại, cả người ngã nhào về trước.

“Mãn Loan!”

Bên tai đột nhiên truyền đến giọng kêu lo lắng của Tô Lam.

Đôi tay Mộ Mẫn Loan buông ra, cô †a từ từ nhắm mắt lại.

Cô ta cảm thấy rất mệt mỏi, cô ta thật sự rất rất muốn nghỉ ngơi một lát…

“Tần Tấn Tài, rốt cuộc Mộ Mẫn Loan như thế nào rồi?”

Tần Tấn Tài đi từ phòng Mộ Mẫn Loan ra, Tô Lam là người đi lên sớm nhất.

“Tóm lại là không có vấn đề gì quá lớn, có thể là do mệt quái”

“Mệt quá sao?”

Mãi đến lúc này Tô Lam mới bình tĩnh lại.

Bởi vì chuyện Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi bị bắt cóc khiến cho cô và Mộ Mẫn Loan đã hai ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi.

Lại thêm vừa rồi nhìn thấy cảnh Tô Duy Nam và Bảo Anh bên nhau.

Đoán chừng là do trong chốc lát không có cách nào tiếp nhận được sự thật này vì vậy mới chịu phải đả kích đến mức choáng ngất đi.

Tô Lam có chút không yên tâm hỏi: “Vậy cô ta khoảng lúc nào sẽ tỉnh lại?”

“Gô ta chẳng qua chỉ là mệt quá thôi, nghỉ ngơi cho tốt, bổ sung tinh thần chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, chị đừng lo lắng quái”

Sau khi nghe Tần Tấn Tài nói xong câu này, trái tim của Tô Lam cuối cùng cũng được yên tâm.

Cô quay đầu qua nhìn Tô Duy Nam đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt bỗng thay đổi trở nên rất phức tạp.

Vừa rồi cô vì vậy nên mới cản Mộ Mãn Loan, khi cô trở về phát hiện Thomas cũng dẫn theo một cô bé khác về cùng.

Cô bé đó rất xinh đẹp, trong sáng, hơn nữa mở miệng hay im lặng cũng đều là Tô Duy Nam, thậm chí còn gọi anh ấy là cha.

Lúc đó khi cô biết Mộ Nhất Vi là con gái của Mộ Mãn Loan, Tô Lam gần như có thể xác định được Mộ Nhất Vi là con của Tô Duy Nam.

Mộ Mãn Loan sẽ giữ lại đứa bé là chuyện mà cô không hề bất ngờ.

Cô nghĩ có lẽ đây chính là món quà mà ông trời đã tặng cho họ.

Cho nên hôm nay khi nhìn thấy Tô Duy Nam, trong lòng Tô Lam lại thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì như vậy chứng minh rằng mấy năm chờ đợi của Mộ Mẫn Loan không phải vô ích.

Nhưng bây giờ lại là tình huống gì vậy? Trong thời gian bốn năm anh trai ở nước ngoài đã kết hôn sinh con luôn rồi sao?

Mộ Mãn Loan không biết chuyện này cũng thôi đi nhưng ngay cả cô cũng không biết.

Tô Lam xoay người đi đến bên cạnh Tô Duy Nam, phát hiện lúc này anh đang ngồi ở đầu giường, con mắt đào hoa nhìn Mộ Mãn Loan không chớp mắt.

Người nào không biết còn tưởng răng hai người rất ân ái thật đó!

Nếu như như vậy thật, thế thì phải giải thích như thế nào về cô bé ở dưới lâu?

“Anh, anh ra đây một chút, em có lời muốn nói với anh.”

Sau khi thốt ra câu này, Tô Lam liền xoay người đi thẳng ra ngoài.

Tô Duy Nam bình tĩnh lại, anh ấy đưa tay ra giúp Mộ Mãn Loan chỉnh lại chân, sau đó chầm chậm đi ra.
 
Chương 4228


Chương 4228

“Tách” một tiếng vang lên, cửa phòng bị đóng lại.

Hàng mi dài cong vút của Mộ Mãn Loan đang nằm trên giường run nhẹ.

Mắt của cô ta không mở ra nhưng khóe mắt có nước mắt đang chảy xuống.

Chỗ vườn hoa sau biệt thự, Tô Lam đang im lặng đứng đó, mãi cho đến khi Tô Duy Nam xuất hiện ở sau lưng cô.

“Anh, anh có cảm thấy anh nên cho em một lời giải thích hay không?”

Tô Lam quay đầu qua nhìn anh ấy: “Trước tiên em không quan tâm tại sao cuối cùng Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi lại nằm trong tay của các anh, em chỉ muốn hỏi anh, rốt cuộc cô bé trong phòng khách đó có quan hệ gì với anh?”

Tô Duy Nam cứ như vậy im lặng nhìn Tô Lam, giống như không có ý định mở miệng.

Tô Lam thấy vậy liền cuống lên: “Chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ anh đã kết hôn sinh con ở ngoài rồi sao? Nhưng tại sao em chưa từng được nghe nói về chuyện này chứt”

“Tô Lam…”

Cảm xúc của Tô Lam có vẻ hơi kích động.

Bởi vì cô và Mộ Mẫn Loan đều là phụ nữ, cho nên mới cô mới có thể hiểu được sự thất vọng đó của Mộ Mẫn Loan.

Vốn dĩ Mộ Mãn Loan đã là một người phụ nữ rất đáng thương.

Bao nhiêu năm qua cô phải đứng trước những lời đồn ác ý, còn phải tự mình lăn lộn ở trong công Ty Mq nuôi con gái.

Cho dù có dùng chân để nghĩ cũng biết mấy năm qua cô sống khó khăn ra saol “Lúc đó em vấn luôn cảm thấy rất kì quái, tại sao mỗi một lần anh gọi video với em đều chỉ thấy một mình anh mà không thấy qua bóng dáng của Mộ Nhất Vi”

“Rốt cuộc mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì? Có phải anh vận còn chuyện khác giấu em đúng không?

“Nếu như anh nói với em…”

Tô Duy Nam còn chưa nói hết câu, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng nhút nhát và non nớt: “Chú là Tô Duy Nam sao?”

Sau khi hai người Tô Duy Nam và Tô Lam nghe được giọng nói này liền vô thức quay đầu qua nhìn.

Chỉ thấy Mộ Nhất Vi đã tỉnh dậy từ lúc nào.

Hơn nữa vào lúc này, cô bé đang một mình sợ hãi trốn dưới cây đào trong vườn, chỉ lộ ra một nửa người nhỏ nhắn.

Đôi mắt long lanh chớp chớp, vô cùng tò mò đánh giá Tô Duy Nam.

Trong ánh mắt của cô bé dường như trộn lẫn rất nhiều cảm xúc.

Có mong đợi, có ngạc nhiên vui mừng, có sợ hãi nhưng xa lạ nhiều hơn.

Tô Duy Nam và Tô Lam nhìn mắt nhau.

Không biết vì sao nhưng Tô Lam lại có chút bất bình thay Mộ Mẫn Loan, vô cùng tức giận nói: “Anh tự đi mà giải thích với con bé!”

Tô Duy Nam xoay người đi đến trước mặt Mộ Nhất Vi ngồi xổm xuống.

Động tác này khiến cho cô bé hết hồn.

Cô bé có chút sợ hãi lùi về sau hai bước, nhìn người chú vừa xa lạ vừa đẹp trai trước mặt này vô cùng phòng bị và xa cách.

Bởi vì chú này rất giống với ảnh trong điện thoại của mẹ!
 
Chương 4229


Chương 4229

“Đúng, chú là Tô Duy Nam.”

Tô Duy Nam nói một cách dịu dàng.

Nghe xong câu này, vốn dĩ Mộ Nhất Vi vẫn còn có chút sợ hãi thoáng cái mắt đã sáng lên.

Cô bé cẩn thận đi lên trước hai bước, Cái tay tròn mập nhẹ nhàng chạm lên mặt của Tô Duy Nam.

Do dự một lúc, cuối cùng vẫn có chút không yên tâm, định xác nhận lại lần nữa: “Chú tên Tô Duy Nam thật sao?”

Khuôn mặt Tô Duy Nam càng dịu dàng hơn: “Chú là người lớn, sẽ không nói dối đâu.”

Mộ Nhất Vi nghiêng đầu, cô bé nghiêm túc suy nghĩ kĩ, đột nhiên xoay người chạy nhanh.

“Vi Vị Tô Lam thấp giọng gọi một tiếng, Tô Duy Nam có chút tiếc nuối nhìn bóng dáng cô bé bỏ đi, cuối cùng trong ánh mắt đó vẫn nhuốm màu lạc lống.

Tô Lam đi qua: “Mộ Nhất Vi là con gái của anh và Mộ Mãn Loan”

“Anh biết.”

“Nói sao nhỉ, nếu như em là Mộ Mãn Loan, nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ rất đau lòng.”

“Dù sao Vị Vi cũng là con gái của anh, nhưng lần gặp mặt đầu tiên giữa hai cha con anh lại xa lạ và hời hợt như vậy.

“Nhưng vừa rồi anh và Bảo Anh mới giống hai cha con thật sự.”

Khi trên mặt Tô Duy Nam lộ ra biểu cảm phức tạp, họ phát hiện ra Mộ Nhất Vi mới vừa chạy đi lại chạy về.

Hơn nữa trong tay cô bé còn có thêm một chiếc điện thoại.

Cô bé chạy chầm chậm đến trước mặt Tô Duy Nam mở điện thoại lên, vội vàng mở hình ảnh trong điện thoại ra.

Tô Lam và Tô Duy Nam có thể nhìn rõ trong album ảnh ngoại trừ ảnh của Mộ Nhất Vi ra toàn bộ còn lại đều là Tô Duy Nam.

Mộ Nhất Vi nghiêm túc lật từng tấm ảnh để so sánh.

Cô bé nhìn ảnh trong điện thoại rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Duy Nam.

Sau năm lần bảy lượt xác nhận, viền mắt của cô bé bỗng đỏ lên.

Trong giọng nói non nớt đó còn có chút nghẹn ngào: “Chú là cha của con thật sao?”

Giọng nói non nớt của Mộ Nhất Vi khiến cho Tô Duy Nam ngẩn người, đồng thời cũng khiến cho viên mắt của Tô Lam đỏ lên.

Thấy Tô Duy Nam mãi không trả lời mình, Mộ Nhất Vi liền cuống lên, nước mắt rơi lả chả.

“Nếu như chú là Tô Duy Nam thì chắc chắn chú là cha của cháu nhưng tại sao chú lại không chịu trả lời cháu?”

Biểu cảm trên gương mặt Tô Duy Nam trở nên vô cùng phức tạp, vừa kinh ngạc vừa đau lòng.

Anh ấy đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt giúp Mộ Nhất Vi, dịu dàng hỏi: “Là mẹ cháu nói với cháu sao?”

Mộ Nhất Vi ra sức gật đầu: “Mẹ nói với cháu, cha chẳng qua chỉ là đi công tác xa nhà thôi sớm muộn gì cũng sẽ về đoàn viên với chúng ta.”

“Hơn nữa trong điện thoại của mẹ có lưu lại rất nhiều ảnh của cha, mỗi lần chỉ cân cháu nhớ cha, mẹ sẽ lấy ra cho cháu xem, còn kể cho cháu chuyện trước đây của cha và mẹ nữa.”

Mộ Nhất Vi đưa điện thoại cho Tô Duy Nam, nhìn anh mong đợi: “Chú là cha của cháu thật sao?”

Lần đầu tiên Tô Duy Nam cảm nhận được trái tim mình như sắp hóa thành nước.

Anh ấy đưa tay xoa đầu Mộ Nhất Vị, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Không sai, cha là cha của con.”

“Thật sao? Cha không lừa con chứ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom