Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4170


Chương 4170

Tô Duy Nam không còn ở bên cô ta, Mộ Nhất Vi chính là sinh mệnh của cô ta.

Nếu đổi lại là những chuyện khác, Mộ Mãn Loan có lẽ còn có thể bình tĩnh để giải quyết vấn đề, nhưng chỉ cần đề cập đến chuyện của Mộ Nhất Vi, cô ta liền trở nên hỗn loạn, hoang mang lo sợ.

Làm một người mẹ, hiện tại tâm tình của Tô Lam cùng Mộ Mẫn Loan giống nhau, cô không có biện pháp gì, chỉ có thể hướng ánh mắt về phía chồng, mong nhận được sự giúp đỡ từ anh.

Quan Triều Viễn tiến lên an ủi hai người: “Yên tâm đi, nếu như biết người đứng sau chuyện này là ai, vậy thì chuyện tìm người sẽ rất đơn giản. Hai người đừng lo lăng, chuyện này cứ giao cho anh xử lý, được chứ?”

Hai người Tô Lam cùng Mộ Mẫn Loan chân tay luống cuống, chỉ có thể gật đầu.

Đối diện với video, giọng nói của Tô Bích Xuân đột nhiên trở nên cực kỳ thảm thiết.

Cô ta vô cùng nghỉ ngờ nhìn hai người ở đối diện màn hình, nhưng toàn bộ sự chú ý của cô ta không phải ở trên người của Mộ Mẫn Loan mà là một cậu bé vô cùng xinh đẹp.

Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và ngoại hình này thì cậu bé trông giống Quan Triều Viễn đến tám phần.

Lúc trước Tô Bích Xuân cũng đã điều tra qua Tô Lam.

Cô ta biết mọi mọi thứ về tình hình hiện tại của Tô Lam, cũng như việc có ba đứa nhỏ ở trường học, lớn lên trông như thế nào, tên là gì, mọi thông tin cô ta gần như là nắm hết trong tay.

Mà đối diện với video, cậu bé này không phải là con của Quan Triều Viễn hay sao?

Đúng thật là Tô Bích Xuân muốn làm cho Mộ Mãn Loan ngoan ngoấn nghe lời, chỉ là bây giờ cô ta sẽ không có ý định động đến Triều Viễn.

Ở nước Thiên Hoàng, Quan Triều Viễn có rất nhiều thế lực, ngay cả Lê Chí Sơn cũng chỉ có thể sánh ngang với anh ta.

Không ai dám nói Lê Chí Sơn nắm chắc một trăm phần trăm mà đánh bại được anh.

Ngay cả lần này hợp tác với Mq, Lê Chí Sơn tuyệt đối không thể vì cô ta mà gây khó khăn cho Quan Triều Viễn.

“Có phải là anh bị điên rồi không?

Tôi yêu cầu anh trói Mộ Mãn Loan, tại sao anh lại trói cả đứa trẻ này đến đây?”

Giọng nói của Tô Bích Xuân trở nên méo mó, phẫn nộ và sợ hãi.

Kẻ bắt cóc trong đoạn video trò chuyện cũng ở trong trạng thái bàng hoàng: “Đúng vậy, tôi vốn chỉ định trói cô gái nhỏ này lại, nhưng không hiểu sao cậu bé này cứ đi theo tôi.”

“Tôi sợ sẽ xảy ra sơ hở vậy nên mới trói cậu bé này lại rồi mang về đây.”

“Cô Tô, cô đừng hoảng sợ, đây không phải là lần đầu tiên tôi làm chuyện như thế này, tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi.”

Nhìn thấy kẻ ngu ngốc này còn nói chuyện với vẻ mặt không sao cả, Tô Bích Xuân suýt chút nữa tức đến nôn ra máu: “Đồ ngu dốt, mẹ nó, anh có biết đứa nhỏ mà anh bắt là con của ai không?”

“Nó là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Lệ thiên!”

“Nếu như anh ta điều tra ra được là chúng ta bắt cóc nó, hai người chúng ta chỉ có chết.”

“Đồ óc heo, anh có biết là anh đang kéo hai chúng ta xuống nước không hả?
 
Chương 4171


Chương 4171

Đồ ngu.”

Tô Bích Xuân giống như một người bệnh tâm thần mà điên cuồng chửi rủa, làm cho mặt mũi tên bắt cóc mất sạch.

Nói như thế nào thì anh ta cũng đã làm những chuyện này lâu rồi, vừa mới được ra tù, anh ta vốn nghĩ bản thân sẽ có thể kiếm được nhiều tiền.

Nhưng chuyện còn chưa kịp xong đã bị người phụ nữ này măng chửi không chút suy nghĩ.

Người đàn ông chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Đồ đàn bà thối, cô cho rằng cô là cái thá gì! Cô nghĩ là cô đưa cho tôi năm mươi triệu là cô có thể muốn chửi †ôi sao thì chửi hả?”

Tô Bích Xuân không ngờ người đàn ông này lại trở mặt như lật sách, cô ta sững sờ.

Mắt người đàn ông ở đầu dây bên kia trợn lên, trên mặt hiện lên một nụ cười ác độc: “Không phải cô nói thằng nhóc này là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thiên hay sao? Cô gái kia còn là diễn viên nổi tiếng.”

“Hai người này, so với số tiền năm mươi triệu dẻ rách của cô thì đáng giá hơn biết bao nhiêu.”

Nghe được lời nói của người đàn ông này, sắc mặt của Tô Bích Xuân đột nhiên thay đổi: “Anh muốn làm cái quái gì vậy?”

“Nói cho cô biết một chuyện nha, bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi không muốn làm việc cho cô nữal”

“Hai người này có giá trị như vậy, tất nhiên là tôi phải tranh thủ đào thật nhiều tiền.”

“Năm mươi triệu của cô thì cô để giành mà mua quan tài cho mình đi, ha ha”

Sau khi mỉa mai xong những lời này, kẻ bắt cóc trực tiếp cúp điện thoại.

“Này! Này, tên khốn chết tiệt!”

Tô Bích Xuân điên cuồng chửi rủa, một lần nữa gọi lại.

Nhưng khi cô ta gọi thì đầu dây bên kia đã tắt máy.

“Chó chết!”

Tô Bích Xuân tức giận đến mức cả người run lên, trực tiếp đập điện thoại xuống đất.

Cô ta chỉ muốn Mộ Mãn Loan câm miệng, không đi nói lung tung mà thôi.

Nhưng không ngờ lại tìm nhầm người, lại còn bị phản bội.

Quan Triều Viễn có quyên lực lớn như vậy, anh ta chỉ cần điều tra nhỏ đã có thể tìm ra kẻ bắt cóc Mộ Mãn Loan và Quan Tử Việt.

Làm thế nào bây giờ? Có vẻ như lần này cô ta thực sự dẫm phải đinh thật rồi.

Chính cô ta là người đã tìm tên bắt cóc này, trong mắt bọn chúng chỉ có tiền, căn bảo sẽ không nghe người khác nói đạo lý.

Nói không chừng tên bắt cóc sẽ lôi cả cô ta vào.

Giờ phút này cô ta như con kiến nằm trên chảo nóng.

Lúc trước, chỉ vì Tô Lam nói một câu mà Quan Triều Viễn đã trực tiếp phá hủy con thuyền.

Bây giờ con trai của anh ta bị bắt cóc, Tô Bích Xuân gần như có thể tưởng tượng được Quan Triều Viễn sẽ trở nên tức giận như thế nào sau khi biết chuyện này.

Cô ta phải tìm một nơi để trốn trước khi mọi chuyện bị bại lộ.

Nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi thành phố Ninh Lâm càng nhanh càng tốt.
 
Chương 4172


Chương 4172

Nhưng khi cô ta thu dọn xong đồ đạc, vừa định mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên hai mắt tối sâm lại.

Chỉ nhìn thấy một vài người đàn ông vạm vỡ trong bộ vest đen xuất hiện trước mắt cô ta.

Hai chân Tô Bích Xuân mềm nhữn, hành lý trong tay rơi xuống đất.

Cô ta vô thức lùi lại vài bước, hoảng sợ nhìn những người trước mặt: “Các người…các người là ai?”

Những người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Trong lòng cô làm gì cô không biết hay sao mà còn hỏi.”

Sau đó, bọn họ cũng không thèm nói nữa, trực tiếp bắt Tô Bích Xuân đứng dậy lôi về phía thang máy.

Tô Bích Xuân muốn kêu cứu, nhưng miệng và mũi đều bị bịt kín, cô ta không có cách nào phát ra âm thanh.

Trong lòng cô ta có một linh cảm đáng sợ, rằng những người này chắc chăn là do Quan Triều Viễn cử đến.

Nhưng cô ta trăm triệu lần cũng không đoán ra được, tại sao hành động của Quan Triều Viễn lại nhanh đến như vậy.

Trong hầm để xe u ám, Tô Bích Xuân bị lôi xuống xe, trực tiếp ngã xuống đất.

Cô ta hoảng sợ đứng dậy nhìn vào khung cảnh mờ mịt xung quanh, cô ta run lên vì sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba, lắp bắp.

“Các người là ai? Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?”

“Cô còn hỏi?”

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng từ trong bóng tôi vang lên.

Tô Bích Xuân nhìn lại và thấy một người đàn ông cao lớn từ trong bóng tối bước ra.

Anh ta chậm rãi bước ra với vẻ mặt âmu.

Nhìn thân hình người đàn ông tràn đầy sự tức giận không thể kiềm chế, nhìn sơ qua có cảm giác như nghẹt thở.

“Lệ…Quan Triều Viễn…”

Đó là Quan Triều Viễn.

Đây là người đàn ông mà cô ta từng mơ tưởng đến.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô | †a thậm chí còn tưởng tượng rằng mình có thể thay thế Tô Lam mà đứng cùng với người đàn ông này.

Lúc này, Quan Triều Viễn đút một tay vào túi, khuôn mặt u ám.

Anh lạnh lùng nhìn chăm chằm Tô Bích Xuân giống như là đang nhìn một con kiến.

“Người ở đâu?”

Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng thời điểm gặp lại Quan Triều Viễn, Tô Bích Xuân vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Phải biết rằng trong mắt cô ta người đàn ông này hấp dẫn như thế nào.

Bất kể anh ở đâu, cho dù biểu hiện của anh ta có kinh khủng đến đâu, nó vân luôn mang một sức hút chết người.

Nhưng Tô Bích Xuân biết đây không phải là thời điểm để cho cô ta sỉ mê anh.

 
 
Chương 4173


Chương 4173

Lúc ở trên xe, cô ta đã đoán ra được là Quan Triều Viễn sai người tới bắt cô ta.

Tình hình bây giờ đúng thật là như vậy.

Cô ta đã sớm đưa ra quyết định, đối với chuyện của Quan Tử Việt và Mộ Mẫn Loan chỉ có thể cắn chặt răng không nói, kiên trì nói những chuyện này không liên quan gì đến cô ta, cô ta chỉ là bị người khác đổ tội.

Rốt cuộc thì kẻ bắt cóc với cô ta cũng đã trở mặt với nhau, ở giữa chừng có chuyện gì xảy ra Quan Triều Viễn cũng không biết.

Tô Bích Xuân hoảng sợ nhìn anh, hoảng sợ lùi về phía sau: “Tại sao anh lại đưa tôi đến đây? Tôi đã làm gì?”

“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu cũng không biết gì cải”: Quan Triều Viễn không nói, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Tô Bích Xuân lúc này đáng lẽ phải chết hàng trăm lần.

Ánh mắt của Quan Triều Viễn quá lạnh lùng, ngay cả một người phụ nữ lăn lộn trong xã hội như Tô Bích Xuân cũng cảm thấy hoảng sợ khi nhìn anh, cô ta nhịn không được cảm thấy vô cùng bất an.

“Tôi không bao giờ đánh phụ nữ, đừng ép tôi ngoại lệ.”

Thời điểm Quan Triều Viễn bắt đầu nói, giọng điệu của anh đã trở nên cực kỳ mất kiên nhân.

Bởi vì ngoại trừ Tô Lam, anh sẽ không kiên nhãn với bất kỳ người phụ nữ nào quá một phút.

Lúc này Tô Bích Xuân giống như là một con chim sợ hãi, bất kỳ cử động nhẹ nào của Quan Triều Viễn cũng sẽ khiến cô ta hoàn toàn sụp đổ.

Nhìn thấy Tô Bích Xuân lúc này vẫn còn cố chấp, ánh mắt Quan Triều Viễn dần dần trở nên lạnh lùng hơn.

Anh không tiếp tục nói nhảm với Tô Bích Xuân, mà lùi lại mấy bước.

Những vệ sĩ đứng sau lưng anh chỉnh tề bước tới, bao quanh lấy tô bích xuân.

Mặc dù Tô Bích Xuân không biết họ sẽ làm gì tiếp theo, nhưng cô ta có thể cảm giác được nguy hiểm kéo đến.

Cô ta hoảng sợ lùi lại, cho đến khi chạm mạnh vào bức tường của ga ra, cô ta mới nói: “Các người…các người muốn làm | gì?”

Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm cô ta một cách nhàn nhã vào lúc này và chậm rãi nói: “Tôi đã nói rằng tôi sẽ không ra tay với phụ nữ, tôi cũng không có kế hoạch tạo ra một ngoại lệ ở tương lai, nhưng điều này không có nghĩa là những vệ sĩ của tôi sẽ không làm gì.”

Tô Bích Xuân nhìn thấy đám vệ sĩ chậm rãi đi về phía cô ta.

Bọn họ vận động tay chân, xương khớp vang lên từng tiếng.

Cô ta cảm nhận được trong mắt mỗi người đều lạnh như băng.

Tô Bích Xuân gần như có thể đảm bảo rằng bất kỳ cú đấm nào từ bất kỳ ai trong số họ đều đủ để làm cho cô ta sống không nên hồn.

Không kể là bọn họ cùng nhay ra tay, chỉ sợ qua vài phút cô ta sẽ bị đánh đến chết.

Nỗi sợ hãi càng ngày càng tăng lên khi những tên vệ sĩ đó bước tới.

Chưa kể bọn họ cùng nhau đánh nhau, ước chừng không tới mấy phút nữa sẽ chết ngay tại chỗ.

Nhìn thấy năm đấm sắp đánh vào đầu mình, Tô Bích Xuân đột nhiên hoảng sợ hét lên.

Gô ta ngồi xổm xuống ôm đầu: “Tôi nói…tôi sẽ nói.”

Nắm đấm vừa giơ lên đột ngột kết thúc, chỉ cách cô ta vài cen tỉ mét.
 
Chương 4174


Chương 4174

Lúc này Tô Bích Xuân đã sợ hãi đến mức mất hồn, toàn thân cô ta run rẩy.

Cô kinh hãi ngẩng đầu nhìn đám vệ sĩ đang từ từ rút lui, chân mềm nhữn quỳ trên mặt đất: “Tôi thừa nhận, Quan Triều Viễn, tôi đã sai người bắt cóc Mộ Mãn Loan…”

“Nhưng tôi chỉ muốn đe dọa Mộ mãn loan, để cô ta không nói lung tung †rước mặt ông Thụy Kì Tạp.”

“Tôi thực sự không ngờ rằng anh ta thậm chí còn bắt cóc luôn con trai của anh”

“Vừa rồi… vừa rồi, trước khi các người trói tôi lại đây, kẻ bắt cóc và tôi đã nói chuyện qua video.”

“Chỉ sau đó tôi mới biết rằng anh ta cũng bắt cóc con trai anh.”

“Ban đầu tôi định để anh ta gửi đứa trẻ trở lại, nhưng kẻ bắt cóc đột nhiên thay đổi ý định sau khi biết thân phận của Mộ Mãn Loan và Quan Tử Việt.”

“Anh ta nói… anh ta nói hai đứa trẻ rất có giá trị, và anh ta không muốn hợp tác với tôi nữa.”

“Anh ta… muốn kiếm một số tiền lớn.”

Tô Bích Xuân qua mức hoảng sợ vậy nên cả quá trình nói chuyện đều lắp ba lắp bắp.

Cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng khi nói, sắc mặt của Quan Triều Viễn càng ngày càng trở nên đáng sợ, quanh thân anh ta trở nên càng ngày càng đáng sợ.

“Tôi đảm bảo những gì tôi vừa nói là sự thật, không có một chút dối trái”

“Sau khi anh ta cúp điện thoại của tôi, tôi đã cố gắng liên lạc với anh ta, nhưng anh ta đã tắt máy.”

“Thực xin lỗi, thực xin lối, tôi thật sự không cố ý…”

Để cứu lấy mạng sống của mình, Tô Bích Xuân bắt đầu điên cuồng giải thích, ngẩng đầu xin tha.

Dù sao thì cô ta biết rõ, cô ta đã gây thù với Mộ Mãn Loan, không thể gây thù với Quan Triều Viễn nữa.

“Những người khác đâu?”

Giọng nói lạnh lùng của Quan Triều Viễn cắt ngang lời cầu xin của cô ta.

Tô Bích Xuân hoảng sợ lắc đầu: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết!”

“Anh ta không nói cho tôi biết, điêu duy nhất tôi có thể nghĩ đến bây giờ là…”

“Vừa rồi, khi chúng tôi nói chuyện qua video với nhau, tôi nhìn thấy anh ta đang ở một tòa nhà dân cư cũ kĩ và cửa sổ vẫn là khung gỗ màu vàng…”

“Còn…còn những người khác, tôi thật sự…tôi thực sự không biết.”

Sự sợ hãi của Tô Bích Xuân đối với Quan Triều Viễn từ lâu đã ăn sâu.

Mặc dù cô ta ở bên cạnh Lê Chí Sơn, nhưng cô ta biết cô ta chỉ là con kiến nhỏ bé.

Nếu cô ta gây thù với Quan Triều Viễn, cho dù là cô ta có cuộc sống có nhà, có xe đi nữa thì có lẽ cô ta cũng không thể sống để tận hưởng chúng.

Nói xong những lời này, Tô Bích Xuân hoảng ngồi sát về phía ánh sáng của ga ra, nơm nớp lo sợ nhìn Quan Triều Viễn.

Một tay anh đút túi, Quan Triều Viễn từng bước đến gân cô ta.

Cô ta nhìn thấy Quan Triều Viễn sắp đến gần, Tô Bích Xuân đột nhiên hét lên một tiếng, đột nhiên ôm đầu: “AI”

Cô biết thủ đoạn của Quan Triều Viễn và cũng biết anh ta sẽ làm như thế nào để đối phó với những người chống lại mình.
 
Chương 4175


Chương 4175

Nhưng sau một thời gian dài chờ đợi, sự đau đớn mà cô ta lo sợ vẫn chưa đến.

Tô Bích Xuân gần như sợ hãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Quan Triều Viễn.

“Tốt hơn là đừng để tôi phát hiện ra là cô đang nói dối tôi!”

“Tôi thề với anh, từng lời từng chữ tôi vừa nói đều là sự thật!”

“Nếu tôi nói dối, hiện tại anh có thể giết tôi!”

Lần này Tô Bích Xuân thực sự sợ hãi.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Gần như không bao giờ có một người đàn ông nào có thể khiến cô ta sợ hãi đến mức này mà không cần nói một lời hay làm bất kỳ động tác nào.

Nhưng Quan Triều Viễn là loại đàn ông này, loại khí chất mà anh ta toát ra thực sự quá mạnh mẽ.

Tô Bích Xuân biết nếu cô ta còn dối trá, thì mạng sống của cô ta cũng không còn.

Quan Triều Viễn quay người và bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng.

Các vệ sĩ bên cạnh cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi Tô Bích Xuân không còn nghe thấy tiếng bước chân nào nữa, cô ta mới sợ hãi mở mắt ra và lén lút ngẩng đầu lên.

Nhưng điều khiến cô ta sợ hãi là sau khi Quan Triều Viễn và đám vệ sĩ của anh †a rời đi, họ thậm chí còn không đóng cửa ga ra.

Tô Bích Xuân muốn nhân cơ hội này đứng dậy đi ra ngoài, nhưng hai chân lại không còn chút sức lực nào.

Cô ta ngồi xổm trên mặt đất, tự hỏi mất bao lâu để cảm xúc của chính mình bình tĩnh lại một chút.

Cô ta run rẩy bám chặt vào bức tường, từ vị trí của cô ta đến lối ra chỉ cách khoảng hai mươi đến ba mươi mét, nhưng cô đã đi bộ gần mười phút.

Mỗi một bước đi đều khó khăn, bước đi nào cũng như đang tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô ta.

Khi cô ta đưa tay đẩy cửa ga ra, cô †a phát hiện ở bên ngoài không có ai đang canh giữ.

Nhưng càng như vậy, cô ta càng hoảng sợ.

Quan Triều Viễn đã bắt cóc cô ta đến ga ra này nhưng ngay cả một người canh giữ cô ta cũng không thấy.

Quan Triều Viễn dành đang coi thường cô ta sao?

Người đàn ông này là đang năm chắc, cho dù cô ta có thoát ra ngoài được thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta hay sao?

Càng nghĩ như vậy, Tô Bích Xuân càng sợ hãi và hoảng sợ.

Lúc đầu cô ta tính toán rời khỏi thành phố Ninh Lâm, trốn ở bên ngoài một thời gian trước khi hợp đồng được ký kết.

Nhưng bây giờ có vẻ như không thể làm được.

Bởi vì dù trốn ở đâu, chỉ cần Quan Triều Viễn di chuyển một đầu ngón tay cũng có thể bắt cô ta trở về.

Cô chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng cho Mộ Mãn Loan và Quan Tử Việt được an toàn.

Chỉ có như vậy thì Quan Triều Viễn mới không làm phiền cô.

Mặc dù lần này Quan Triều Viễn bắt được cô, nhưng từ đầu đến cuối anh ta chưa hề đề cập đến chuyện cô ta ăn cắp bản quyền của Tô Lam.

Vậy rất có thể là anh ta chưa biết chuyện này.

Tô Bích Xuân run rẩy bước ra khỏi ga ra.
 
Chương 4176


Chương 4176

Cô ta đang ở một ga ra bỏ hoang ở ngoại ô, muốn quay lại trung tâm thành phố thì phải mất một quấng đường.

Tô Bích Xuân ở bên ngoài đợi rất lâu, rốt cục bắt được taxi.

Phải mất gần một giờ đi trên đường mới có thể về tới nhà.

Thời điểm khi cô ta chuẩn bị mở cửa, cô ta lại phát hiện răng cửa trong nhà không đóng.

Có khi nào là có trộm?

Tô Bích Xuân sửng sốt, vội vàng đi về phía cây gậy bóng chày cạnh cửa, cẩn thận lấy cây gậy xuống.

Cô ta vừa bước ra thì nghe thấy tiếng ồn ào từ tivi trong phòng khách.

Dường như có một cuộc trò chuyện mơ hồ giữa nam và nữ.

Giọng nói rất quen thuộc, nhưng lại xen lẫn với giọng nói trên tivi, khiến cô †a có chút không phân biệt được.

Khi cô ta nắm chặt cây gậy bóng chày và bước vào, cô ta phát hiện không phải ai khác đang ngồi trên ghế sô pha, mà là tô văn tâm.

Trước mắt cô là rất nhiều thứ được để trên bàn, rất nhiều đô ăn vặt, trái cây, rác rưởi thì ném đầy trên sàn.

Trên giá rượu, những ly rượu vang đỏ và rượu ngoại đắt tiền cũng được tùy ý mở ra, một số chai đã uống xong còn bị vứt sang một bên.

“Cha, cha vào bằng cách nào?”

Tô Bích Xuân nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn này, trong lòng đột nhiên nổi giận.

Cô ta hét lên, lớn tiếng hỏi tô văn tâm.

Vốn dĩ Tô Văn Tâm đang tập trung xem tỉ vi, nhưng khi nhìn lại, nhìn thấy Tô Bích Xuân đang tức giận, ông ta khinh thường nói: “Gon là con gái của cha, ta là cha của con, cha vào nhà được là chuyện bình thường, con còn phải hỏi hay sao?”

“Ai cho cha vào, ai cho cha biến nhà con thành bãi rác như thế này, ngay lập tức cha đi ra ngoài cho con.”

Tô Bích Xuân vội vàng đuổi người.

Tô Văn Tâm tức dựng đến mức nhảy dựng lên: “Tô Bích Xuân, con đang có ý gì?”

“Con đừng quên là ai đã cho con sinh mệnh.”

“Bây giờ lớn rồi, cha đến nhà con ở | một chút thì sao?”

“Thời điểm con nghèo khổ, chuyện gì tốt cha cũng giành cho con, con đã quên hết rồi có phải không?”

“Bây giờ con lại vội vàng chối bỏ cha mẹ như vậy sao?”

Cha mẹ?

Ngay lập tức Tô Bích Xuân sững sờ.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ phòng ngủ trên lầu hai.

Ngay sau đó, giọng nói của Lư Tuyết Cầm vang lên: “Tô Văn Tâm, ông cảm thấy bộ đồ này như thế nào? Trông tôi có đẹp không?”

Lư Tuyết Cầm cúi đầu nhìn xuống, thấy Tô Bích Xuân đã trở lại, ngay lập tức ánh mắt bà ta sáng lên.

Bà ta vội vàng đi xuống, tay cầm chiếc váy.

 
 
Chương 4177


Chương 4177

“Bích Xuân, rốt cuộc con đã về rồi, chúng ta chờ con rất lâu đó.”

Tô Bích Xuân nhìn thẳng vào chiếc áo khoác ngoài trên tay Lư Tuyết Cầm, sau đó cô ta đi tới, giật chiếc áo khoác trên tay bà ta xuống: “Mẹ đang làm gì? Đây là chiếc áo khoác ngoài phiên bản giới hạn, thậm chí con còn chưa tháo mác vậy mà mẹ còn làm đứt khuy áo khoác của conl”

Lư Tuyết Cầm giả bộ ngạc nhiên nói: “Con bé này thật là, quân áo mua là để mặc chứ sao nữa”

“Mẹ chỉ giúp con tháo mác thử xem, mẹ cảm thấy có vài món đồ hợp với mẹ vậy nên mẹ tính lấy nó mặc.”

Tô Bích Xuân nhìn thấy dáng vẻ thẳng thắn của Lư Tuyết Cầm, cô ta tức đến ói máu.

Cô ta thu dọn áo khoác trong tay, trực tiếp chạy nhanh lên lầu hai, cẩn thận cất lại vào tủ.

Khi bước vào, cô ta thấy tất cả quần áo trong tủ đều đã bị lục tung, chất thành một đống bừa bộn trên giường, ngay lập tức cô ta trở nên giận dữ hơn nữa.

Cuối cùng cô cũng có thể hiểu được cảm giác của Tô Lam khi cô ta lao vào phòng lục tung đồ đạc.

Khi Tô Bích Xuân quay lại phòng khách một lần nữa, tô văn tâm và Lư Tuyết Cầm đã ngồi trên ghế sô pha và xem tivi một cách vui vẻ.

Lư Tuyết Cầm quay đầu nhìn lại thì thấy cô ta, bà ta vội vàng cười nói.

“Bích Xuân, lâu quá rôi không có gặp con, thật không ngờ con sống ở nơi tốt như thế này! Phòng thật là lớn đó nha.”

“Con biết không, điều kiện khách sạn của cha mẹ ở vô cùng tệ, làm cho cha mẹ buổi tối ngủ không ngonl!”

“Chúng ta quyết định, sẽ ở lại chỗ của con từ hôm nay.”

Tô Bích Xuân tức giận đến mức cả người run lên, cô ta không biết tại sao, cô ta chỉ vừa mới dọn đến vậy mà Tô Văn Tâm đã có thể tìm tới đây.

Nhưng đây là ngôi nhà mà cô ta đã dùng sức lực của chính mình để cố gắng trở lại, tuyệt đối không thể dung túng cho người khác vào ở.

Ngay cả khi người đó là cha và mẹ của cô ta, tuyệt đối không được!

“Các người!”

Tô Bích Xuân tức giận xông tới trước mặt bọn họ, mỗi tay nắm lấy một người, trực tiếp từ trên sô pha kéo lên.

Sau đó liền kéo đến cửa ra vào.

“Á, con đang làm cái gì vậy hả?”

“Bích Xuân, rốt cuộc con muốn làm gì hả?”

Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm không hiểu tại sao cô ta lại đối xử với họ như vậy, người thì kéo ghế, người thì giữ cửa, sống chết cũng không chịu đi.

“Hai người cút ngay cho tôi! Ở đây không chào đón hai người!”

Tô Bích Xuân vừa đứng ở cửa vừa lớn tiếng quát.

Tô Văn Lâm và Lư Tuyết Cầm trợn mắt, há mồm: “Bích Xuân, chúng ta là cha mẹ của con, tại sao con có thể đuổi chúng ta đi ra ngoài?”

Tô Bích Xuân hai tay vẫn đặt ở trên ngực, khinh thường nhìn bọn họ: “Thật sự buồn cười, mấy năm nay không phải là cha mẹ của Tô Lam hay sao? Sao con không thấy cha mẹ đi †ìm cô ta mà xin giúp đỡ”

“Mày”

“Được rồi, đừng ở trước nhà con mà kêu la.”
 
Chương 4178


Chương 4178

“Trước đây, hai người đã lấy đi số tiên cuối cùng ít ỏi còn sót lại của tôi, thậm chí hai người còn không để lại cho tôi một xu một cắc nào ngay cả khi tôi đã quỳ xuống van xin hai người.”

“Bây giờ, tôi tự dựa vào chính năng lực của bản thân, tự nỗ lực hết sức mà gây dựng nên căn nhà này, điêu đó có nghĩa là hai người không có đủ tư cách để sống ở đây, hai người mau cút đi cho tôi, mau cút ra khỏi đây ngay lập tức!”

Nhìn thấy hai người Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm sống chết không chịu rời đi, Tô Bích Xuân cũng không muốn mù quáng đe dọa, ép buộc bọn họ nữa, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho Tư Nghiệp: “Ai cho phép anh tùy tiện cho người vào nhà tôi vậy? Vốn dĩ hai người vừa rồi cũng không phải người thân của tôi, bọn họ đều là trộm cả đấy!”

“Bây giờ tôi muốn báo cảnh sát, bảo họ đột nhập vào nhà dân! Tư Nghiệp, mấy người cứ chờ đến ngày mai đế nhận được lệnh triệu tập của tòa án đi!”

Tô Văn Tâm vừa nghe những lời này, liền tức giận nhảy dựng lên: “Tô Bích Xuân, con đừng có quá đáng, con có thể có ngày hôm nay nếu không có cha và mẹ hay không?”

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đêm nay sẽ có thể ngủ được một giấc thật ngon lành, sau đó có thể nhờ cậy Tô Bích Xuân sống một cuộc sống sung túc!

Nhưng không ngờ cô con gái này lại là một loại người vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát, bình thường thì có vẻ hiền lành, nghe lời, đến lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất tàn nhẫn, độc ác như thết Lư Tuyết Cầm trợn tròn mắt, vội vàng bước tới.

Bà ta nắm lấy cánh tay Tô Bích Xuân một cách thân mật: “Bích Xuân, mẹ là mẹ ruột của conl Cho dù không thể chấp nhận tha thứ cho cha con, con cũng không thể nhãn tâm nhìn mẹ ruột của con lưu lạc đầu đường xó chợ như vậy chứi”

“Hai người mau cút ngay đi cho tôi!”

Tô Bích Xuân nắm chặt tay, đẩy ngã Lư Tuyết Cầm xuống đất.

Cô ta vốn là một người nhỏ nhen, lại còn thù rất dai.

Trước đây, Lư Tuyết Cầm và Tô Văn Tâm đã lừa gạt cô ta, sau đó lấy đi số tiền cuối cùng cô ta kiếm được từ cơ thể mình, cô ta không biết để xoay xở kiếm tiền, cô ta đã phải tiếp biết bao nhiêu người, đến mức người đời chán ghét, ruông bỏ.

Thậm chí, có khoảng thời gian, ai đến cô ta cũng không thể từ chối.

Trước đây, mặc dù cô ta tiếp đón những người đàn ông, nhưng ít nhất cô ta cũng có thể chọn lựa được mấy anh trai công tử nhà giàu.

Nhưng sau khi cô ta bị lừa mất hết tiền, ngay cả tiền thuê nhà cô ta cũng không có để trả.

Cuối cùng thành ra, chỉ cần có người trả tiền, bất kể người đó già nua xấu xí đến buồn nôn, kinh tởm như thế nào, cô ta đều sẽ mở cửa đón chào.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Chính vì phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy, Tô Bích Xuân căm ghét Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm đến tận xương tận tủy.

“Hai người mau cút ngay đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát 113 đấy!”

Tô Bích Xuân cuối cùng nói rõ ràng, khẳng định chắc nịch.

Vì vụ kiện của Tô Lam vừa rồi, Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm đã từng có tiền án, vẫn còn lưu lại hồ sơ trong đồn cảnh sát.

Nếu lần này Tô Bích Xuân lại gọi 113 báo bọn họ đột nhập nhà riêng của cô ta, bọn họ sợ rằng không biết bao nhiêu miệng lưỡi mới nói đỡ được cho bọn họ.
 
Chương 4179


Chương 4179

Chỉ nghe thấy một tiếng “độp” vang †o, Tô Văn Tâm tức giận vội vã xông lên, trực tiếp dùng một tay ném điện thoại trong tay Tô Bích Xuân xuống đất.

Ông ta nhìn Tô Bích Xuân chằm chăm với một ánh mắt vô cùng kinh tởm: “Được, được lắm! Coi như Tô Văn Tâm tao đây đời này gặp phải xui xẻo, mới có tể sinh ra hai con chó chết vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát như chúng mày!”

Tô Bích Xuân thấy điện thoại của mình bị ném xuống đất, cười nhếch | mép một cái đầy khinh bỉ: “Câu này phải là tôi nói với ông mới đúng chứ nhỉ?”

“Hai người vô cùng ích kỷ, từ đầu đến cuối hai người chỉ nghĩ đến lợi ích riêng của bản thân mình mà thôi!”

“Ông là một người cha, vậy mà có thể đem bán con gái của mình cho một người đàn ông khác xứng tuổi cha của cô ấy chỉ để đổi lấy một cái hợp đồng.

Ông nghĩ bản thân mình tốt đẹp hơn ở chỗ nào chứt”

Nghe Tô Bích Xuân nói những lời này, sắc mặt của Lư Tuyết Cầm lập tức thay đổi, bà ta vội vàng đứng chặn trước mặt Tô Văn Tâm và bắt đầu chỉ trích Tô Bích Xuân: “Bích Xuân, tại sao bây giờ con có thể trở thành loại người vong ơn bội nghĩa như thế này chứ!”

“Con có biết người đàn ông đang đứng trước mặt con là ai không? Ông ấy là cha ruột của con, sao con có thể nói chuyện với ông ấy như vậy!”

Lư Tuyết Cầm còn chưa nói hết câu, lời nói của bà ta đã bị Tô Bích Xuân lạnh lùng cắt ngang.

Tô Bích Xuân quay lại và nhìn chằm chăm vào Lư Tuyết Cầm: “Còn cả bà nữa! Bà nghĩ bà tốt đẹp ở chỗ nào?”

“Thế nào, mang danh tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác thì hay ho, tốt đẹp lắm sao?”

“Nguyên nhân tại sao bây giờ tôi lại biến thành bộ dạng như thế này à, tất cả đều là do một tay bà dạy dỗ mà ra cả đấy!”

“Bà đã dạy tôi phải so sánh, ganh đua với người khác ngay từ khi tôi còn là một đứa trẻ, dạy tôi phải tham lam, chạy theo vinh hoa phú quý, còn dạy tôi rằng có thể làm bất cứ điều gì cần thiết để có được tiên!”

“Bây giờ bà đừng nói tôi thô t.ục quá không chịu nổi. Dù sao thì tôi cũng chỉ là hình ảnh thu nhỏ của hai người mà thôi!”

Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm như chết lặng, mắt chữ a, mồm chữ o trước những lời mà Tô Bích Xuân nói.

Nhưng phải thừa nhận rằng, thực tế mà nói, những lời vừa rồi của cô ta không sai chỗ nào cả.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều dạy Tô Bích Xuân theo cách này.

Vì vậy, cô ta mới biến thành một loại người như thế này, cũng chỉ là bọn họ có góp phần vào đó thôi.

“Được, được lắm! Bây giờ con đã làm ăn phát đạt, phất lên như diều gặp gió, không muốn nhận cha mẹ của mình, hai ông bà già này cũng không làm gì được, chúng ta chỉ có thể đi đi thôi!”

Tô Văn Tâm kéo tay Lư Tuyết Cầm, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhưng mà Lư Tuyết Cầm cực kỳ không cam tâm rời đi, bà ta bước đi từng bước chậm rãi, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, nhìn Tô Bích Xuân đứng ở cửa.

Trong lòng bà ta cảm thấy Tô Bích Xuân vốn là con gái ruột của mình, cho dù Tô Bích Xuân không có chút tình cảm gì với Tô Văn Tâm, thì ít nhiều trong lòng cô ta cũng phải có chút vị trí nào đó dành cho người mẹ này chứ!

“Tô Văn Tâm, hay là ông cứ đi trước đi, tôi sẽ quay lại và thuyết phục, khuyên nhủ Bích Xuân, xem mọi chuyện có thể thay đổi được gì hay không.”
 
Chương 4180


Chương 4180

Lư Tuyết Cầm còn chưa dứt lời, Tô Văn Tâm đã trực tiếp ngắt lời bà ta: “Vừa rồi bà còn không nghe rõ những gì nó nói hay sao?”

“Nó không chỉ không nhận người cha này, mà ngay cả bà là mẹ ruột của nó, nó cũng không định nhận nữa rồi!”

“Bây giờ bà còn định quay trở lại để tự chuốc họa vào thân, tự rước lấy nhục nhã hay sao? Bà có bị ngớ ngẩn không vậy?”

Lư Tuyết Cầm trông có vẻ xấu hổ, khó xử, ấp úng mở miệng nói lại: “Không, tôi hiểu con gái của tôi mà, nó sẽ không đối xử với tôi như thế này đâu.”

“Lúc trước, ông không cho mẹ con tôi một danh phận đàng hoàng, cho dù nó có căm ghét thù hận, nó cũng chỉ hận ông mà thôi.”

Vẻ mặt của Tô Văn Tâm ngay lập tức trở nên ảm đạm hẳn xuống: “Lư Tuyết Cầm, nói thật cho tôi biết, có phải bà lại muốn bỏ trốn phải không?”

“Lần trước tôi dạy dỗ bà chưa đến nơi đến chốn, nên bây giờ bà lại muốn chạy trốn nữa, có phải như vậy không?”

Khi Lư Tuyết Cầm biểu cảm như vậy của Tô Văn Tâm, toàn thân bà ta đột nhiên run lẩy bẩy như cầy sấy, lúc mở miệng trả lời thì lắp ba lắp bắp, nói không được rõ ràng, mạch lạc: “Tôi… Tôi không có ý như vậy, tôi chỉ là muốn thuyết phục Bích Xuân thôi mà…”

““Hừ, không có ý như vậy thì được.

Nếu như bà còn dám nghĩ đến chuyện ly hôn, tôi sẽ để cho bà nếm mùi đau sống không bằng chết thêm một lần nữa!”

Lư Tuyết Cầm vô cùng hoảng sợ, nhìn chằm chằm Tô Văn Tâm.

Trong sâu thắm tâm trí bà ta, những ký ức mà bà ta không bao giờ muốn nhớ lại cứ lần lượt hiện lên rõ mồm một.

Vào thời điểm đó, khi bà ta biết rằng Tô Văn Tâm lựa chọn bỏ rơi bà ta vì nhìn trúng sự giàu có và quyên lực mẹ của Tô Lam nắm trong tay, bà ta cũng đã từng im lặng và tuyệt vọng chống cự lại Bà ta đã rời khỏi thành phố Ninh Lâm một thời gian, cố gắng tránh Tô Văn Tâm.

Nhưng có điều bà ta không có đủ khả năng và bản lĩnh làm chuyện đó.

Một người đàn bà hơn bốn mươi tuổi, đã bỏ chồng, đã có một đứa con gái, ngay cả một công việc làm ăn mưu sinh cũng không dễ dàng tìm được.

Bà ta lại không muốn làm những công việc bẩn thỉu, nặng nhọc kia.

Không lâu sau, bà ta lại bí mật trở lại thành phố Ninh Lâm, chuẩn bị tìm Tô Bích Xuân xin một ít tiền.

Nhưng ai ngờ rằng vừa tới đã gặp lại Tô Văn Tâm.

Những lời Tô Văn Tâm vừa nói với bà ta cũng không phải là lời nói nhảm hay gì, Tô Văn Tâm đã bắt bà ta lại và nhốt bà ta trong tầng hầm tối tăm, không thấy ánh nắng mặt trời ở vùng ngoại ô của thành phố.

Đêm nào cũng là sự hành hạ, ngược đãi không có hồi kết…

Đôi khi, chỉ Lư Tuyết Cầm không nghe lời, Tô Văn Tâm sẽ đổ đầy nước vào bể cá bỏ hoang, sau đó nhúng đầu bà ta vào trong đó. | Đến khi bà ta sắp chết ngạt thì mới nhấc đầu bà ta lên khỏi mặt nước.

Người bình thường sẽ không thể nào tưởng tượng được cảm giác đau đớn chết ngạt này.

Những người chưa từng trải qua sự đau đớn đó sẽ không thể biết được nó có thể khiến trong lòng người ta cảm thấy sợ hãi đến mức nào.

Lư Tuyết Cầm cũng cố gắng bỏ trốn giữa chừng.
 
Chương 4181


Chương 4181

Tuy nhiên, sau đó ông bị Tô Văn Tâm bắt được phải quay trở về, kéo theo đó là sự ngược đãi và bạo lực gia đình một cách tàn bạo, dã man hơn rất nhiều.

Sau này, chỉ cân nhìn thấy Tô Văn Tâm, cảm xúc của Lư Tuyết Cầm sẽ trở nên cực kỳ bất ổn.

Và chỉ cần Tô Chấn vừa xuất hiện với bồn tắm ở bên cạnh, vừa nghe thấy tiếng nước, bà ta đã sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc.

Sự ngược đãi của Tô Văn Tâm với bà ta đã khiến cho bà ta hình thành một tình trạng ỷ lại, phụ thuộc.

Dù trong lòng hay là ngoài thân thể, cô đều không thể cưỡng lại người đàn ông trước mặt.

Chỉ cần cách xa người đàn ông này quá một khoảng cách an toàn nhất định, Lư Tuyết Cầm sẽ trở nên hoảng sợ, hốt hoảng, sợ hãi tột độ.

Sau đó, theo bản năng, Lư Tuyết Cầm sẽ tìm mọi thứ để có thể và nhanh chóng trở về bên cạnh ông ta.

“Bà hãy mở to mắt ra cho tôi, để nhìn cho rõ, đây chính là đứa con gái bà hết mực nuông chiều, rõ ràng là loại ăn cháo đá bát, lòng dạ độc ác, vô ơn!”

Tô Văn Tâm quay đầu nhìn Lư Tuyết Cầm chằm chằm, nói những lời hung ác.

Lư Tuyết Cầm bị ông ta nhìn như thế, trong thoáng chốc đầu óc bà ta trở nên điên cuồng, lúc này dường như tất cả tâm lý phòng thủ của bà ta sụp đổ hết chỉ trong vòng một nháy mắt.

Lư Tuyết Cầm ngồi bịch xuống đất, quỳ gối xuống trước mặt Tô Văn Tâm, thậm chí bà ta không để ý rằng đây là bên đường, là nơi mọi người qua lại: “Xin lỗi, tôi sai rồi, từ nay về sau tôi không dám như vậy nữa, không dám nữa!”

Nếu là bình thường, ở trong căn nhà kho bỏ hoang kia, Tô Văn Tâm nhìn thấy thái độ này của Lư Tuyết Cầm, có lẽ ông ta có thể biểu lộ ra vẻ đắc thắng, dương dương đắc ý.

Nhưng còn bây giờ, một cảnh tượng như thế đột ngột xuất hiện ở bên lề con đường đông đúc người xe qua lại này sẽ chỉ khiến cho người ta hiểu lầm Tô Văn Tâm đã làm gì đó Lư Tuyết Cầm.

“Bà mau đứng lên cho tôi, đứng lên ngay lập tức, có nghe thấy tôi nói gì không?”

Tô Văn Tâm đưa tay định kéo bà ta đứng dậy, nhưng hành động này làm cho Lư Tuyết Cầm cực kỳ hoảng sợ, bà ta sợ hãi hét lên, toàn thân run lẩy bẩy: “Không! Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi mà…”

“Tôi biết là tôi sai, tôi thật sự biết sai rồi mài”

Vì tiếng la hét chói tai của Lư Tuyết Cầm đang trở nên điên cuồng, ngày càng có nhiều người vây kín xung quanh để xem có chuyện gì xảy ra.

Một vài người nhiệt tình trong số đó nhìn thấy vẻ mặt và bộ dạng sợ hãi tột độ của Lư Tuyết Cầm, đột nhiên bọn họ bắt đầu nghỉ ngờ rằng chắc chắn bình thường bà ta phải chịu đựng một sự ngược đãi kinh khủng lắm.

Thế là rất nhanh sau đó, có người đã lấy điện thoại di động của họ ra để quay video ghi lại hiện trường, sau đó còn gọi điện báo cảnh sát.

Tô Văn Tâm thấy mọi chuyện càng ngày càng căng thẳng, trầm trọng, ông †a xoay người định bỏ chạy, nhưng lại bị đám người kia ngăn lại.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Bởi vì lúc này toàn thân Lư Tuyết Cầm đã bắt đầu co giật và sùi bọt mép do quá sợ hãi…

Như kiểu vài phút lại bị sốc một cơn.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường, sau khi đưa Lư Tuyết Cầm đến bệnh viện, họ đưa Tô Văn Tâm về đồn cảnh sát để điều tra làm rõ sự việc.

Một điều mà Tô Văn Tâm không hề hay biết đó là cuộc gọi báo cảnh sát này không phải do ai khác xa lạ gọi, mà chính là do Tô Bích Xuân làm.

Chỉ khi nào hai người Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm đã thực sự đường đường chính chính yên vị trong đồn cảnh sát, bọn họ mới không quấy rối Tô Bích Xuân ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.
 
Chương 4182


Chương 4182

Dù sao thì bây giờ Tô Bích Xuân cũng có quá nhiều việc phải giải quyết, thật sự không có thời gian rảnh rõi để đi giải quyết hai người bọn họ.

Đêm hôm ấy, trong quán bar sang trọng bậc nhất thành phố Ninh Lâm phồn hoa, nằm sau con phố đi bộ nhỏ.

Một người đàn ông cao to vạm vỡ, khôi ngô tuấn tú, uống rượu đến nỗi say khướt, lảo đảo bước ra từ trong quán bar.

Hôm nay tâm trạng của anh ta có vẻ rất tốt, dù sao thì nếu công việc kinh doanh làm ăn đang nằm trong tay anh ta đây thành công thì e rằng cả đời này anh ta sẽ không cần phải lo lắng về tiền bạc tiêu xài.

Vì vậy, để chúc mừng sớm, anh ta cố tình mời một vài cô gái đến uống rượu cùng trong quán bar, tiêu hết tất cả số tiền mình đang có.

Vào khoảng hai hoặc ba giờ sáng, các con đường khác ở thành phố Ninh Lâm đã trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Con đường duy nhất còn sôi động, náo nhiệt chính là con phố đi bộ, phía sau con đường này là một quán bar nhộn nhịp.

Người đàn ông lục lọi trong ký ức của mình, rồi loạng choạng tìm đến chỗ chiếc xe tải của mình đang đỗ ở bên đường, sau đó gắng sức leo lên.

Trên đường, anh ta lái xe với tốc độ rất cao, bởi vì bây giờ đang là hai, ba giờ sáng, trên đường không có xe, cũng không có người đi bộ, không có cả cảnh sát giao thông.

Dưới ảnh hưởng của men rượu, anh ta đạp mạnh chân ga xuống, và dường như con đường này đã trở thành nơi anh có thể tha hồ vui chơi thỏa thích.

Những bản nhạc Rock n Roll với chất lượng âm thanh hơi kém được mở ở âm lượng to nhất, đến nồi đỉnh tai nhức óc.

Người đàn ông rung đùi đắc ý, lái xe trên đường, máu trong cả người anh ta bắt đầu sôi sùng sục lên vì tác dụng của rượu.

Đúng lúc này, ở giữa ngã tư, từ một con đường khác bỗng xuất hiện một chiếc xe thể thao Lamborghini màu xanh đậm đột ngột lao đến rất nhanh.

Tiếng gầm của động cơ như tiếng nổ của sấm sét, để lại một tiếng động lớn trong màn đêm tĩnh lặng này, rồi vụt qua chiếc xe tải ở phía đối diện.

Chiếc xe thể thao màu xanh lam vụt qua, lọt vào và lưu lạt trong ánh mắt của anh chàng say khoảng một giây đồng hồ.

Tên say rượu cực kỳ bất mãn, dốc hết sức bấm còi, rất nhanh sau đó hạ cửa kính xe ô tô xuống và hét lớn ra bên ngoài: “Con m* mày, lái một chiếc Lamborghini quả là không tâm thường chút nào nhỉ! Tao đếch cần! Hai ngày nữa tôi đây sẽ mua lấy vài chiếc như thết”

Không biết có phải người đàn ông này cố tình nói những lời khiêu khích để chủ nhân chiếc xe Lamborghini kia nghe thấy hay không Chiếc Lamborghini vừa vượt lên bông bất ngờ đánh tay lái, ngay lập tức quay đầu xe, nhắm thẳng vào chiếc xe bán tải nhỏ.

Khoảng cách giữa hai xe càng ngày càng gần, mắt nhìn thấy như thể hai chiếc xe sắp va chạm vào nhau rồi vậy.

Anh chàng say rượu kia rùng mình một cái vì sợ hãi, dù vừa có uống rượu say thì cũng phải nhanh chóng tỉnh táo lại.

Chỉ nghe thấy một tiếng phanh xe cực kỳ chói tai, người đàn ông say rượu bỗng nhiên đạp phanh xuống.
 
Chương 4183


Chương 4183

Lốp xe và mặt đất cọ xát với nhau, phát ra một âm thanh ma sát vô cùng chói tai.

Chiếc Lamborghini đã dừng lại, hoàn toàn không sợ chiếc xe có thể đâm vào chiếc xe bán tải của anh ta.

Thay vào đó, anh chàng say rượu kia còn bị dọa cho sợ đến nỗi đổ mồ hôi hột.

Anh ta thấy chiếc xe của mình suýt chút nữa thì va chạm với chiếc xe Lamborghini trước mặt.

Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên anh ta đạp phanh gấp xuống, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Chưa kịp hoàn hồn lại, đột nhiên trong lòng anh ta xuất hiện một cơn tức giận, một cơn thịnh nộ.

Anh chàng say rượu mở cửa xe, vô cùng tức tối nhảy xuống.

Mặc dù chân anh ta đi trên đường còn có chút lảo đảo, thế nhưng trên gương mặt kia sớm đã lộ rõ vẻ dữ tợn, hung ác.

Anh ta lao về phía trước chiếc Lamborghini với tốc độ nhanh nhất, hai tay dùng hết sức đập vào cửa kính xe rồi quát ầm lên: “Thằng mất dạy này, mày có biết lái xe không vậy? Tưởng mình lái xe thể thao thì ngon lắm đúng không?”

Nhưng cho dù anh ta có la hét như thế nào, người ngồi trên chiếc xe thể thao cũng không hề có ý định bước xuống.

Anh chàng say rượu kia còn tưởng rằng người lái xe sợ sệt, tính tình càng ngày càng kiêu ngạo hơn, thậm chí anh †a còn giơ chân lên đạp vào chiếc xe: “Mau cút xuống đây cho tao!”

“Làm sao vậy? Có gan tạt đầu xe mà bây giờ không có gan ra khỏi xe àI Có tin tao đánh mày nhừ tử hay không!”

Trong tiếng la hét từng đợt của anh chàng say rượu, cuối cùng người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngồi trên ghế phụ cũng cau mày khó chịu: “Đội trưởng, nếu anh không xuống xe, tôi e rằng chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn này của anh sẽ bị anh ta sẽ đá hỏng mất!”

Bên cạnh người đàn ông tóc vàng mắt xanh đó, một khuôn mặt tuấn tú, mang đậm nét phương Đông đột nhiên xuất hiện.

Anh ấy mặc một chiếc áo khoác đen giản dị, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, chiếc mũ được kéo xuống thấp.

Khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của anh ấy đã bị che mất một nửa, khiến người ta khó có thể nhìn thấy rõ được diện mạo tuấn tú của anh ấy.

Tuy nhiên, từ góc chỗ ghế phụ nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một phần khuôn mặt cực kì đẹp trai, khóe miệng nhếch lên đầy nguy hiểm.

Người đàn ông xắn tay áo lên, dáng vẻ động đậy như thể chuẩn bị hành động.

Phải biết là nhóm người bọn họ vừa mới đáp xuống máy bay vào rạng sáng ngày hôm qua và vất vả lắm mới tới thành phố Ninh Lâm.

Anh ta cứ tưởng rằng sếp của mình có chuyện rất quan trọng cần phải xử lý, ai ngờ lại sai bọn họ đi theo dõi một cô gái xinh đẹp.

Thường thì phong cách của sếp bọn họ là không được đến gần tất cả mọi người, ngay cả đàn ông cũng không được đến gần sếp của bọn họ, huống chỉ là phụ nữ!

Nhưng bây giờ thì sao?

Ban đầu, bọn họ nghĩ rằng bọn họ có thể làm chuyện gì đó to tát khi đến nước Thiên Hoàng, nhưng kết quả là cả nửa ngày trời, bọn họ chỉ đi theo sau lưng hoặc đi xung quanh một người phụ nữ.

Mà lại còn cả một ngày một đêm!

Lại còn phải quay video và chụp ảnh, rõ ràng nhóm đặc vụ quốc tế bọn họ đã trở thành những paparazi chuyên nhìn trộm, quay lén.

Thật là làm cho người ta không khỏi đau đầu mà!
 
Chương 4184


Chương 4184

Bây giờ thì không được tốt lắm, nửa đêm nửa hôm không ngủ được, lại còn lái xe ra ngoài nữa.

Xui xẻo hết lần này đến lần khác như thế, bây giờ lại phải vật lộn với một con sâu rượu say xỉn lái xe bán tải đang kêu gào khóc thét.

Anh ta đã phải chịu uất ức lâu như vậy, nếu hôm nay không được lên gân lên cốt một chút, e rằng anh ta sẽ phải kìm nén đến tức chết mất!

Bắt gặp ánh mắt tràn ngập sự mong đợi của người bên cạnh, người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhẹ nhàng nở một nụ cười khẩy, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cậu đi xuống xem một chút đi.”

Anh ấy vừa dứt lời, đôi mắt của người đàn ông ngồi ở ghế phụ ngay lập tức sáng long lanh lên.

Bộ dạng của người đàn ông ngồi ghế phụ như thể bị bỏ đói hơn mười ngày, đột nhiên nhìn thấy thịt, toàn thân khí thế bừng bừng, tràn đầy năng lượng.

Nhưng mà người đàn ông ngồi ghế phụ vừa mở cửa xe bước ra thì giọng nói lười biếng của sếp vang lên sau lưng anh ấy: “Đừng có giết người, tôi còn giữ lại để khi nào cần thì dùng tới.”

Động tác chân của người đàn ông hơi ngừng lại, trên mặt nở một nụ cười.

Người đàn ông ngồi ghế phụ phàn nàn, oán trách một câu: “Anh thật sự là làm khó tôi mài”

Nên biết rằng trong một thời gian dài anh ta chỉ học cách giết người, còn làm thế nào để tha cho người ta thì anh †a chưa từng học qual Được rồi, coi như một bài huấn luyện nho nhỏ đi!

Anh chàng say xỉn đứng loạng choạng ở phía trước đầu xe, toàn bộ thân trên của anh ta như thể muốn ngả vào mũi chiếc Lamborghini trước mặt.

Bộ dạng mơ mơ màng màng thế kia rõ ràng là rượu đã uống rượu nhiều lắm, ngay cả tỉnh thần và đầu óc của anh ta cũng đã có chút mơ hồ, không rõ ràng.

Nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông cao to, khôi ngô tuấn tú tóc vàng và mắt xanh bước xuống xe, cả người anh ta lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác.

Rượu khiến các tế bào trong cơ thể anh ta trở nên phấn khích, và nó cũng khiến anh quên đi mất cái gì gọi là sợ hãi.

Anh ta chỉ tay vào mặt người đàn ông cao lớn và vạm vỡ trước mặt và hét lớn: “Con m* nó chứ, tưởng ai cơ, không phải là mấy thằng tây con đầm phương Tây hay sao?”

“Tao nói cho chúng mày biết, đây không phải là nước ngoài, ở đây là nước Thiên Hoàng!”

“Đừng tưởng rằng chúng mày tí tiền hôi thối, bẩn thỉu mà có thể kiêu ngạo trước mặt tao đây bằng cách lái một chiếc Lamborghinil”

Mặc dù người đàn ông tóc vàng và mắt xanh không thành thạo tiếng Thiên Hoàng cho lắm, nhưng dựa vào thái độ ngạo mạn này của anh chàng đang say rượu, thêm vào đó trong câu nói của anh chàng say rượu còn có mấy từ đơn, anh ta có thể dễ dàng đoán ra được chắc hẳn là anh chàng say rượu này đang mắng chửi anh ta.

Ngoại trừ khi thực hiện nhiệm vụ, người đàn ông tóc vàng mắt xanh này thường tự nhận mình là một quý ông trong cuộc sống bình thường.

Nhưng đối diện với những lời chửi bới của người khác, dù quý ông có thế nào đi chăng nữa thì e rằng cũng phải nổi lên cơn thịnh nộ trong lòng.

Anh ta nói vài câu bằng tiếng Thiên Hoàng một cách gượng gạo, không được tự nhiên cho lắm: “Anh có thể tránh xa xe của tôi ra mọt chút được không, chúng ta ra kia nói chuyện?”

“Nói chuyện?”

 
 
Chương 4185


Chương 4185

Anh chàng say rượu cười khẩy lạnh lùng, anh ta cẩn thận nhìn người đàn ông tóc vàng mắt xanh một lượt từ trên xuống dưới.

Quần áo của anh ta không tệ, lại lái một chiếc xe thể thao hàng đầu, xem ra anh ta có vẻ là người có tiền.

Nếu như lợi dụng cơ hội này lừa anh ta một chút tiền bồi thường, xem ra cũng không quá đáng lắm đâu chỉ!

“Nói chuyện cái gì? Còn có cái gì để nói chuyện sao?”

“Mày phải biết là, vừa mày vội vàng quay ngoät xe lại, đi ngược chiều, khiến cho tao vô cùng hoảng sợ.”

“Tao muốn mày phải bồi thường tiền tổn thất tỉnh thần!”

Anh chàng say rượu này mặc dù đã uống rất nhiều đến nỗi say khướt, nhưng vừa nhắc đến chuyện lừa tiền, anh ta đã nói năng hết sức rõ ràng, mạch lạc, không có một chút mập mờ nào cả, đầu óc vô cùng linh hoạt.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh nhíu lông mày lại, một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khuôn mặt: “Ok, nói cho tôi biết anh muốn bao nhiêu tiên hả?”

Ánh mắt của anh chàng say rượu kia trở nên lờ mờ, không nhìn thấy ánh mắt châm chọc, đầy ý mỉa mai của người đàn ông, anh ta chỉ nghĩ là lừa tiền của người nước ngoài thật quá là dễ dàng!

Tên này ngốc nghếch thế lại có nhiều tiền, nếu anh ta không nhân cơ hội này để đòi hỏi thêm một chút, không phải là anh ta đã lãng phí mất một cơ hội tuyệt vời hay sao?

Anh chàng say rượu nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó giơ ra năm ngón tay: “Năm mươi nghìn!”

“Năm mươi nghìn?”

Anh chàng say rượu thấy nét mặt của người đàn ông tóc vàng mắt xanh không có chút thay đổi nào, anh ta nhanh trí bồi thêm một câu nữa: “Đô la Mỹ.”

“Anh nói anh muốn năm mươi nghìn đô la Mỹ sao?”

Sau khi nghe những lời này, người đàn ông tóc vàng mắt xanh nhẹ nhàng cười khẩy một cái.

Nói như vậy nghe chẳng khác nào một trò đùa vô lý nhất thế giới.

Có vẻ như anh chàng say rượu này đúng là một kẻ coi tiền như rác thật!

“Đúng vậy, là năm mươi nghìn đô la Mỹ, không được phép thiếu một đồng, nếu thiếu một đồng nào thì hôm nay tao sẽ không để cho mày yên đâu!”

Người đàn ông say rượu vừa nói lời này, cơ thể lảo đảo đi đến trước mặt người đàn ông kia.

Anh ta vốn là một người có dáng vẻ cao lớn, lúc này đang mặc một bộ quần áo màu đen, không có áo lót bên trong.

Trên cánh tay trái anh ta có xăm hình một con rồng, còn bên cánh tay phải thì xăm hình một con cọp.

Bình thường chỉ cần có người gây lỗi với anh ta thì anh ta chỉ cần để lộ một cánh tay của mình ra thì đã có thể dọa người khác rồi.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

Lúc người đàn ông kia mở miệng nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo vẻ nhạo báng.

“Nếu không đưa tiền thì hôm nay anh cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, chỉ đơn giản như vậy thôi!”

Cho dù hai chân của người đàn ông say rượu kia sắp đứng không vấn thế nhưng vấn còn tỏ vẻ phách lối, ăn nói vô cùng ngang ngược.

Người đàn ông kia cũng chỉ khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn người đàn ông say rượu: “Thế nhưng nếu hôm nay tôi không trả tiền, hơn nữa còn lái xe ra khỏi đây thì sao?”
 
Chương 4186


Chương 4186

Sau khi nghe thấy thế, người đàn ông say rượu mới bắt đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông tóc vàng mắt xanh đó.

Khuôn mặt người này vô cùng góc cạnh, ánh mắt cũng vô cùng thâm thúy, thậm chí nụ cười trên khóe miệng anh †a còn có vẻ châm chọc.

Cuối cùng thì người đàn ông say rượu mới ý thức được mình đang bị đối phương đùa giốn, người kia chưa từng nghĩ tới việc sẽ trả tiền cho anh ta.

Dưới tác dụng của cồn, lửa giận trong người anh ta bắt đầu cháy bừng bừng lên, trong nháy mắt nhanh chóng cháy lan ra toàn bộ cơ thể anh ta.

Anh ta nhanh chóng lấy chiếc chìa khóa xe từ trong túi ra, dùng súc vạch mấy cái trước mặt người đàn ông kia: “Được thôi, không trả tiền đúng không? Vậy nhìn ông đây vạch vài nhát lên xe của mày nhé!”

Anh ta vừa nói xong thì nhanh chóng lấy chiếc chìa khóa xe ra sau đó đi tới cạnh chiếc Lamborghini bắt đầu rạch vài đường trên mặt của chiếc xe.

Nhìn động tác này của anh ta cũng không hề có mức độ rõ ràng, đoán chừng có khi không vạch được một đường hơn hai mét trên mặt chiếc xe thì sẽ không từ bỏ ý định.

Khi nhìn thấy người đàn ông kia đang chuẩn bị vạch lên chiếc Lamborghini, ánh mắt của người đàn ông tóc vàng mắt xanh chợt lóe lên, bên trong ánh mắt hăn lên những tia lửa.

Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc” giòn dã vang lên.

Người đàn ông say rượu kia còn chưa kịp phản ứng, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, anh ta chỉ cảm thấy cổ tay mình truyền tới một cảm giác đau nhức.

Chờ tới khi anh ta quay đầu lại thì chìa khóa trên tay anh ta đã vô lực rơi.

xuống đất.

Còn cánh tay phải của anh ta cũng chỉ vô lực rũ xuống bên người, muốn giơ lên cũng không giơ lên được.

Bơi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cho tới tận bây giờ anh ta vẫn chưa kịp thấy rõ, rốt cuộc thì người đàn ông trước mặt này đã làm gì với cánh †ay phải của anh ta.

Thế nhưng điều duy nhất mà anh ta có thể chắc chắn chính là bây giờ toàn bộ cánh tay phải của anh ta đã bị phế, căn bản không thể dùng sức được nữa.

“Uống tới mức này, ngay cả khi người khác tháo gỡ cánh tay phải của anh mà anh cũng không biết, thế mà bây giờ còn bày đặt đi lừa gạt người khác à!”

“Cái gì?”

Sau khi người đàn ông say rượu nghe thấy điều này, bị dọa sợ tới mức ngây người.

Người đàn ông này tháo cánh tay anh ra một cách tỉnh bơi Thế nhưng rõ ràng những chuyện này chỉ xảy ra trong một thoáng, anh ta căn bản không kịp phản ứng.

Chỉ trong thời gian ngắn như thế, anh ta cũng ý thức được bản thân mình đã đá vào một tấm sắt.

“Bây giờ đã suy nghĩ kỹ rôi chứ? Rốt cuộc là anh muốn bao nhiêu tiền?”

Nhìn qua người đàn ông tóc vàng mắt xanh giống như vô cùng rảnh rồi, đưa mắt nhìn chằm chằm người đàn ông say rượu ở phía kia.

Khóe miệng anh ta cong lên, để lộ một nụ cười đầy hứng thú.

Thế nhưng anh ta không hề biết nụ cười của anh ta khi rời vào mắt của người đàn ông say rượu thì giống như diêm vương bò lên từ địa ngục.
 
Chương 4187


Chương 4187

Chỉ cần người nào đó liếc mắt nhìn thì sẽ cảm thấy rợn tóc gáy.

“Biến mẹ mày đi!”

Người đàn ông say rượu thét lên một tiếng, nhấc chân đạp thẳng vào mặt của người đàn ông kia.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia nhanh chóng thoát khỏi cú đá này của anh ta.

Ngay sau đó, người đàn ông say rượu nhân cơ hội này co chân bỏ chạy về phía xe của mình.

“Chạy cái gì mà chạy? Không phải muốn đòi tiền sao? Anh không nói ra con số thì sao tôi trả cho anh được đây?”

Người đàn ông ung dung đứng trước mặt chiếc xe.

Nhìn dáng vẻ lảo đảo muốn chạy trốn của người kia, rõ ràng chỉ anh ta chỉ cách chiếc xe có khoảng mười mét, thế nhưng anh ta phải chạy suốt mười phút mới có thể đến được chiếc xe của mình: “Thằng mất dạy, hôm nay xem như bỏ qua, tao xui xẻo lắm mới đụng phải thứ ngu đần như mày!”

Người đàn ông say rượu hùng hổ mắng chửi, dùng cánh tay trái vân còn động đậy được của mình, khó khăn khởi động xe.

Sau đó anh ta đạp chân ga, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Khóe miệng người đàn ông cong lên, xoay người nhanh chóng leo lên chiếc Lamborghini ở phía kia.

Anh ta nghiêng đầu, nói với người đàn ông vô cùng tuấn tú bên cạnh: “Đại ca, chúng ta có đuổi theo không?”

Người đàn ông nọ đè thấp chiếc mũi lưỡi trai trên đầu mình, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, tàn nhãn.

Âm thanh của anh ta lạnh lẽo nhưng lại vô cùng êm tai, giống như âm thanh của thiên nhiên: “Anh nói sao?”

“Ok, cứ giao cho tôi.”

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh nhanh chóng ngồi vào vị trí ghế lái.

Nhanh chóng đạp chân ga, chiếc xe lao ra như tên bắn, nhanh chóng lao thẳng ra ngoài.

Người đàn ông say rượu kia lạng lách khắp trên con đường lớn, một lòng chỉ muốn mau chóng quay lại chỗ mình ở.

“Thăng mấy dạy! Hôm nay đúng là xui tận mạng, vốn tưởng rằng có thể lừa một khoản tiên thế nhưng không ngờ…”

Người đàn ông say rượu vừa lái xe, vừa nhìn cánh tay phải không còn chút sức lực nào của mình.

Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận thế nhưng lại không thể nào phát tiết được.

Người đàn ông kia chắc chắn là một người có luyện võ, bởi vì khi anh ta tháo khớp cánh tay phải người này, động tác vô cùng lanh lẹ.

Hơn nữa, trong lúc anh ta tiến hành tháo khớp, cánh tay không hề cao cảm giác đau đớn gì.

Ngược lại sau khi mọi chuyện đã xong xuôi thì ở vị trí khớp xương trên cánh tay phải của anh ta lại càng sưng †o, vô cùng đau đớn.

Giống như có người đang cầm một cái chày bằng đó lớn sau đó nện thật mạnh xuống cánh tay phải của anh ta, nện liên tục không hề dừng lại một chút nào.

Đau tới mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Đầu của người đàn ông kia đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
 
Chương 4188


Chương 4188

Thế nhưng dọc theo con đường này không hề nhìn thấy một phòng khám nào, cũng không hề có bệnh viện.

Cho nên anh ta chỉ có thể quay về chỗ mình ở, sáng mai sẽ đến bệnh viện kiểm tra xem sao.

Chỉ cần vừa nghĩ tới việc bản thân mình phải nén đau đớn suốt cả một buổi tối như thế, anh ta chỉ hận không thể rút gân lột da người đàn ông vừa nãy.

“Chờ đến khi ông đây có tiền thì ông đây nhất định sẽ tìm cái tên đó trả thù.

Tao thề nếu tao không trả được cái thù này thì tao không phải con người!”

Người đàn ông này hùng hùng hổ hổ suốt dọc đường đi, khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng anh ta cũng về tới chỗ ở của mình.

Bởi vì anh ta vừa ra tù không bao lâu vì thế vẫn chưa tìm được một công việc đàng hoàng nào cả.

Trên người anh ta chẳng có một đồng nào, chỉ có thể ở trong một căn nhà bỏ hoang ở vùng ngoại ô.

‘Am Khi anh ta say khướt đá văng cánh cửa của nhà bỏ hoang, nhìn một chút căn phòng không có một bóng người.

“Hai thằng nhóc con kia trốn ở đâu rôi? Hôm nay bên ngoài có người bắt nạt tao, hai thằng nhóc bọn mày cũng muốn khi dễ tao đúng không?”

Người đàn ông say rượu hùng hổ lên tiếng, cả người lảo đảo đi vào trong phòng.

Căn nhà hoang này là tổ hợp gồm ba phòng ngủ và hai sảnh chính, bởi vì nơi này sắp bị phá dở, cho nên những ngôi nhà ở khu này đã sớm rời khỏi đây.

Trong cả khu này thì cũng chỉ còn mỗi căn nhà này là còn có người ở.

Người đàn ông say rượu lảo đảo đi đến kiểm tra một căn phòng, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng đến kiểm tra.

Thế nhưng anh ta chẳng nhìn thấy bóng người nào.

“Đáng chết!”

Sau khi mắng chửi một tiếng, cuối cùng anh ta cũng bắt đầu tỉnh táo hơn một chút.

Kể từ sau khi anh ta và Tô Bích Xuân gây nhau, hai đứa trẻ đã trở thành hy vọng duy nhất của anh ta, cũng chính là một cái cây hái ra tiền của anh ta.

Nếu như ngay cả hai đứa bé này cũng bỏ chạy mất vậy thì tất cả những cố gắng của anh ta đều trở nên uổng phí hay sao?”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Anh ta tức giận lao ra ngoài.

Anh ta vừa ra ngoài vừa lớn tiếng mắng chửi: “Chết tiệt! Hai đứa nhóc đang chết lại dám bỏ chạy! Nếu như để tao bắt được chúng mày thì xem xem tao có chặt đứt chân bọn mày không nhé!”

Khi âm thanh của người đàn ông say rượu càng lúc càng xa, bên dưới gầm giường trong phòng ngủ chính vang lên một giọng nói vô cùng non nớt: “Tử Việt, người kia đã đi chưa?”

Người nói chuyện không phải ai khác chính là Mộ Nhất Vi, người đã bị người đàn ông say rượu bắt cóc tới đây.

Cô bé đã bị trói một ngày một đêm ở đây.

Trong khoảng thời gian này, cô bé đã khóc tới sưng húp cả hai mắt.

Ngược lại cái cậu nhóc Quan Tử Việt lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí từ đầu tới cuối cũng không hề biểu lộ một chút sợ hãi nào.
 
Chương 4189


Chương 4189

“Hưu!”

Quan Tử Việt vẫn luôn im lặng từ đầu tới cuối đột nhiên nghe thấy Mộ Nhất Vị, thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Cậu bé vội vàng đưa tay che miệng của cô bé: “Ngu ngốc, tôi vừa nói gì cậu quên hết cả rồi sao?”

Mộ Nhất Vi bị giật mình, cả người cô bé trốn dưới gầm giường không dám động đậy tiếp nữa.

Cô bé nhớ rõ ban nãy khi cái chú quái dị kia vừa ra cửa không bao lâu, Quan Tử Việt vẫn luôn dặn cô bé núp ở dươi gầm giường, không được phát ra tiếng động.

Cho dù chú đó có quay lại thì cô bé cũng không được lên tiếng, phải để cậu bé nói trước thì mới có thể lên tiếng.

Vừa mới nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của người đàn ông say rượu, cô bé đã thật sự bị dọa sợ.

Cho nên ban nãy khi người đàn ông Say rượu vừa xoay người ra ngoài, cô bé mới vui tới mức lên tiếng.

Cho đến khi bị Quan Tử Việt che miệng, cô bé mới phản ứng lại được.

Đây chính là cậu bé vô cùng nhanh trí, cậu bé sợ người đàn ông say rượu kia giả vờ rời khỏi nhà, chờ tới khi hai đứa bé bò ra khỏi gầm giường thì lại quay về bắt hai đứa trẻ.

Cho nên cậu bé mới không để cho Mộ Nhất Vi lên tiếng.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai đứa trẻ lại núp xuống gầm giường thêm mười phút nữa.

Khi đã chắc chắn rằng người đàn ông say rượu kia không có dấu hiệu trở về, hai đứa trẻ lặng lẽ bò ra khỏi gầm giường.

Lúc này, Mộ Nhất Vi đã khóc đến sưng cả hai mắt, cô bé vô cùng lo lăng lôi lôi kéo kéo quần áo trên người Quan Tử Việt, đáng thương lên tiếng: “Tử Việt, chúng ta phải làm gì mới có thể trốn ra ngoài đây?”

Quan Tử Việt nhìn Mộ Nhất Vi một cái.

Từ trước đến giờ, cậu bé vấn luôn cho rằng mấy bé gái vô cùng phiền phức, luôn nói mãi không ngừng, hơn nữa động một chút là lại khóc nhè.

Thế nhưng bây giờ, khi nhìn thấy vẻ mặt giàn giụa nước mắt, dáng vẻ run rẩy sợ hãi của Mộ Nhất Vi, cậu bé đột nhiên cảm thấy có chút mềm lòng.

Cậu bé đưa tay lau nước mắt giúp Mộ Nhất Vi, sau đó nhanh chóng lớn tiếng nói: “Chờ lát nữa sau khi chúng ta ra ngoài thì cậu phải đi sát sau lưng tôi đấy, tuyệt đối không được phép buông tay tôi ra, hiểu chưa?”

Mộ Nhất Vi dùng sức gật đầu: “Biết rồi!”

Khi Quan Tử Việt dẫn Mộ Nhất Vi ra ngoài, hai đứa trẻ còn chưa đi được mấy bước lúc này có một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ giật mình, Mộ Nhất Vi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông say rượu kia, đang chặn đường hai đứa trẻ ở ngay khúc quay ở cầu thang.

“Hai tên nhóc đúng là giỏi quá đấy chứ nhỉ! Tuổi nhỏ mà đã biết dùng kế điệu hổ ly sơn rồi!”

“Tao nói cho chúng mày biết, những người bị tao bắt cóc chưa bao giờ thoát được ra ngoài.”

“Hu hul”

Mộ Nhất Vi cũng chỉ là một cô bé ba bốn tuổi, thấy dáng vẻ hung tợn của cái tên đó thì sợ hãi tới mức khóc lớn lên.

Người đàn ông kia không chịu được khi nghe tiếng phụ nữ khóc, tiếng khóc của Mộ Nhất Vi khiến lòng anh ta trở nên vô cùng phiền não.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom