Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4190


Chương 4190

Sự tủi thân vừa gặp phải ở bên ngoài đi đôi với sự tức giận mới hình thành nhanh chóng bùng phát ra ngoài.

“Hai tên nhóc thối tha, tao bảo chúng mày ngoan ngoãn đợi ở nhà mà chúng mày lại không chịu nghe, thế mà vân suy nghĩ muốn chạy trốn sao? Vậy thì xem hôm nay tao đánh chết chúng mày nhét”

Người đàn ông kia nổi giận gầm lên, sau đó đưa tay trái ra định tóm lấy hai đứa trẻ.

Mộ Nhất Vi bị dọa sợ tới mức ngây người, ngoại trừ đứng tại chỗ gào khóc thì cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

Khi Quan Tử Việt nhìn thấy người đàn ông kia định bắt Mộ Nhất Vi, cậu bé nhanh chóng xông tới cắn vào cánh tay phải của anh ta.

“AI”

Người đàn ông kia kêu lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng vung tay lên hất Quan Tử Việt sang một bên.

Quan Tử Việt ngã xuống đất, cả người đau đến mức co quắp lại.

Cậu bé quay đầu nhìn Mộ Nhất Vi thấy cô bé vẫn đứng tại chỗ khóc lớn thì tức giận lên tiếng hỏi: “Chạy mau, còn đứng ở đó làm gì?”

“Thế nhưng… Cậu đã nói sẽ không bỏ lại tôi một mình, vì thế tôi cũng sẽ không bỏ lại cậu một mình đâu…”

Mặc dù lúc này Mộ Nhất Vi đã thật sự bị dọa sợ, thế nhưng cô bé không những không xoay người bỏ chạy mà ngược lại còn chạy về phía Quan Tử Việt.

Quan Tử Việt thấy cô bé chạy về phía này thì cảm thấy vừa lo lắng vừa tức giận.

“Cái cô gái ngốc nghếch này!”

“Ôi đúng là không ngờ mới tí tuổi như thế mà đã có tình có nghĩa như thế rồi!”

Người đàn ông say rượu cười lạnh, dù sao thì trong khu nhà bỏ hoang này trừ ba người bọn họ ra thì cũng không còn người nào nữa, vì thế anh ta không sợ hai đứa bé này bỏ chạy.

Mới vừa rồi đúng thật là anh ta đã bị hai đứa nhỏ này lừa, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là cho rằng hai đứa nhỏ nhất định đã bỏ trốn.

Cho nên sau khi vội vàng tìm một lượt trong nhà, phát hiện không nhìn thấy hai đứa nhỏ thì anh ta vội vàng chạy ra ngoài.

Thế nhưng khi vừa chạy tới cửa của tiểu khu này, anh ta đột nhiên khôi phục tỉnh thần.

Hai đứa bé kia cùng lắm cũng chỉ mới ba bốn tuổi, hơn nữa nơi này còn năm ở vùng ngoại ô, hơn nữa còn đang đối mặt với việc phá bỏ và di dời, căn bản không có bất kỳ chiếc xe nào qua lại nơi này.

Huống chỉ lúc anh ta ra ngoài thì cũng đã tám, chín giờ tối rồi, bây giờ cũng đã là ba giờ sáng, hai đứa trẻ kia căn bản không thể chạy trốn được.

Vì thế anh ta ôm thái độ thử một lần, nhanh chóng quay trở về nhà.

Khi mới vừa vào cửa, anh ta liền nghe thấy tiếng của cô bé nhỏ này từ dưới gầm giường trong phòng ngủ chính.

Khi đó anh ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ, anh ta không ngờ hai đứa nhỏ như vậy mà lại có những suy nghĩ mưu mô như vậy.

Cho nên anh ta dứt khoát lui ra ngoài, đứng canh giữ ở chỗ khúc quanh của cầu thang, chờ thời cơ bắt lấy hai đứa nhỏ/ Chỗ trên mu bàn tay bị Quan Tử Việt cắn trúng lúc này đang truyền tới một cảm giác đau nhói.
 
Chương 4191


Chương 4191

Cảm giác đau đớn này khiến người đàn ông đó trở nên tỉnh táo hơn, anh ta lạnh lùng nhìn chăm chăm hai đứa nhỏ trước mặt: “Ông đây vừa mới chịu oan ức bên ngoài, bị người khác khi dễ, thế mà bây giờ trở về lại bị hai đứa khốn khiếp chúng mày đùa giốn!”

“Hôm nay tao sẽ chặt mỗi đứa một đầu ngón tay, xem xem cha mẹ của chúng mày rốt cuộc thì đã chuẩn bị bao nhiêu tiền chuộc để tới cứu hai đứa chúng mày!”

Mộ Nhất Vi vừa nghe nói mình sẽ bị người đàn ông kia chặt đầu ngón tay thì khóc tới mức không thở nổi.

Ban nay, Quan Tử Việt vừa bị đạp một cú, bây giờ đang bị thương vì thế không chạy được nữa.

Hai đứa nhỏ chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn người đàn ông kia lôi trở về.

Nói là lôi vậy thôi chứ chính xác là người đàn ông đó xách vạt áo của hai đứa nhỏ lên, ném trở về phòng.

Sau khi người đàn ông ép hai đứa trẻ đến phòng bếp, anh ta nhanh chóng khóa trái cửa lại, sau đó lấy một con dao thái đã rỉ sét trong một cái quây kế bên.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi với ánh mắt tàn bạo, ánh mắt dừng lại giữa hai đứa nhỏ mấy giây sau đó nhanh chóng dời lên người Quan Tử Việt.

“Không phải mới vừa rồi mày ngang ngược lắm sao! Mọi chủ ý cũng đều là của mày, vết thương trên tay tao cũng là do mày tạo ral”

Trên mặt người đàn ông say rượu kia để lộ một nụ cười hung tàn.

Anh ta cố nén sự đau đớn truyền tới †ừ cánh tay phải, dùng đầu gối giữ lấy bả vai của Quan Tử Việt, nhanh chóng ấn tay trái của cậu bé xuống bàn ăn.

“Tao muốn nhìn một chút, nếu chặt một đầu ngón tay của mình thì mày có còn thông minh, ranh mãnh như trước nữa không!”

Người đàn ông còn chưa nói xong, anh ta đã giơ tay lên chém xuống.

Căn bếp này vốn cũng không được xem là rộng rãi, từng tiếng kêu la thảm thiết nhanh chóng vang lên trong căn phòng bếp nhỏ này.

Trong một căn nhà bỏ hoang ở một khu vực trống vắng như thế này, tiếng kêu la thảm thiết vô cùng ác liệt và khủng khiếp.

*xk* Ngày hôm nay đối với Tô Lam và Mộ Mãn Loan mà nói là một đêm mất ngủ.

Mặc dù Quan Triều Viễn đã cho thuộc hạ của mình ra ngoài điều tra những tin tức liên qua tới kẻ bắt cóc kia thế nhưng cũng không đủ để khiến hai người phụ nữ cảm thấy yên lòng.

Dù sao thì Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi cũng chỉ mới là hai đứa trẻ, nếu như không tận mắt nhìn thấy hai đứa nhỏ trở về bên cạnh mình thì Mộ Mẫn Loan và Tô Lam cũng không có cách nào có thể yên lòng được.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Cạch” nhỏ vang lên, cửa biệt thự nhanh chóng bị ai đó đẩy ra.

Tô Lam và Mộ Mẫn Loan một đêm không ngủ, hai cô gái vừa chợp mắt được một chút thì lại bị tiếng động này làm cho thức giấc.

Hai người phụ nữ vừa nghe thấy tiếng động thì lập tức đứng dậy, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Lúc này chỉ nhìn thấy Quan Triều Viễn mặc tây trang màu đen đang bước vào nhà, trong tay anh còn đang cầm một chiếc điện thoại: “Mất tích sao?”

Khi vừa đi tới sảnh chính, bước chân của Quan Triều Viễn đột nhiên dừng lại, sắc mặt anh bõng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Sau khi cái tên đó bị theo dõi thì liền biến mất, em nói như thế là có ý gì?”

Ở đầu dây bên kia, Quan Hạo Nhân cũng cảm thấy mơ hồ: “Sau khi em xâm nhập vào hệ thống theo dõi thì phát hiện tối hôm qua cái tên đó có đến một quán bar. Lúc anh ta đang trên đường quay về thì xe của anh †a xảy ra va chạm với một chiếc Lamborghini màu xanh, sau đó chiếc Lamborghini đi theo anh ta một đoạn thế nhưng cuối cùng lại biến mất cùng nhau.”
 
Chương 4192


Chương 4192

“Chiếc Lamborghini sao? Thế em có điều tra được chiếc Lamborghini kia là của ai không?”

Quan Hạo Nhân ở đầu dây bên kia có chút bất lực lắc đầu: “Chiếc Lamborghini này là phiên bản mới nhất, khoảng một tuần trước vừa được chuyển đến thành phố Ninh Lâm, vì thế căn bản không có cách nào điều tra được chủ xe là ai.”

“Mau cử hết những người dười trướng chúng ta tản nhau ra, nhanh chóng tìm kiếm từng căn nhà trong khu vực bỏ hoang ở vùng ngoiaj ô, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Lúc Quan Triều Viễn nói những lời này, biểu cảm trên mặt anh cũng trở nên vô cùng hung tợn!

Chỉ là anh không hề biết câu nói cuối cùng của mình “Sống phải thấy người, sống phải thấy xác” đã hoàn toàn dọa sợ hai người mẹ đang ngồi ở bên trong.

“A!”

Mộ Mẫn Loan kêu lên một tiếng, sau đó hai chân cô ta mềm nhữn nhanh chóng ngã ngồi trên ghế salon, suýt nữa đã ngất đi rồi.

Sắc mặt Tô Lam cũng trở nên tái nhợt, cả người cô nhanh chóng trở nên run rẩy: “Chồng à, vừa rồi anh mới nói sống phải thấy người chết phải thấy xác là có ý gì thế?”

Quan Triều Viễn cúp điện thoại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy phản ứng của Tô Lam và Mộ Mãn Loan, anh nhanh chóng hiểu ra.

Chắc hẳn hai người phụ nữ này đã hiểu sai ý của nah rồi, vừa rồi anh nói những lời kia là muốn nhằm vào tên bắt cóc, cũng không phải nói đến hai đứa trẻ.

“Đừng lo lắng, anh đã tìm được manh mối rồi, chắc chắn nội trong hôm nay có thể tìm ra được kết quả.”

Từ trước đến giờ, Quan Triều Viễn cũng không phải người biết cách an ủi người khác, vì thế lúc này anh chỉ nói những lời nhẹ nhàng mà thôi.

Sắc mặt của Mộ Mẫn Loan vốn đang u ám thế nhưng sau khi nghe được lời này thì trong lòng lại dâng lên một niềm hy vọng: “Vậy vừa rồi, ý anh là…

“Mấy lời vừa nãy là tôi đang nói tới tên bắt cóc.”

Nghe những lời giải thích của Quan Triều Viễn, Tô Lam và Mộ Mãn Loan cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nói đã thở phào nhẹ nhóm thế nhưng thần kinh của hai người phụ nữ vẫn căng như dây đàn.

“Nếu như không có gì bất ngờ vậy thì hôm nay chắc hẳn tên bắt cóc sẽ liên lạc với hai người, hai người cứ đợi ở đây, đừng đi đâu cả, có biết chưa?”

Quan Triều Viễn đang dặn dò hai cô gái thì chuông biệt thự đột nhiên vang lên: “Ông chủ, bà chủ, tôi ra ngoài xem một chút!”

Sau khi Quan Tử Việt xảy ra chuyện, bà vú cũng buồn tới mức cả đêm không ngủ, bà ấy để hai cặp mắt thâm xì nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bởi vì Quan Tử Việt mất tích, bà vú liền quy hết mọi trách nhiệm trong việc này lên người mình.

Quan Tử Việt không trở về nhà, bà vú khó mà yên lòng được.

Lúc bà vú quay trở vào nhà, trên tay bà ấy đang cầm một cái túi, biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Tô Lam nhìn thấy thế thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Lâm Mộc, ai vừa mới tới đây thế?”

Lâm Mộc cũng mơ hồ lên tiếng: “Tôi cũng không biết, vừa nãy khi tôi ra ngoài thì bên ngoài không có ai cả, thế nhưng có một cái túi đặt trước cửa vì thế tôi mới tiện tay cầm vào nhà. Ông chủ, bà chủ, hai người mau xem thử xem.
 
Chương 4193


Chương 4193

“Để tôi xem xem.”

Tô Lam đưa tay nhận lấy chiếc túi, sau đó cầm lên tháo từng miếng băng dính trên đó.

Sau khi cô mở được chiếc bọc nylon bên ngoài thì Quan Triều Viễn nhạy bén đánh hơi được mùi máu tanh nhàn nhạt tỏa ra.

Ngay sau đó, anh nhanh chóng nhìn thấy vết máu đỏ bên ngoài chiếc hộp.

“Từ từ đất”

Thế nhưng anh vẫn còn chưa nói xong thì Tô Lam đã mở gần xong chiếc hộp, chỉ còn một bước cuối cùng là mở chiếc hộp ra xem.

Lúc này, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sâm bởi vì Quan Triều Viễn đã dùng tốc độ nhanh nhất lao tới.

Bàn tay ấm áp của anh nhanh chóng bao phủ tâm mắt cô.

“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra?”

Tô Lam vẫn chưa kịp hồi phục tỉnh thần, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên tai cô đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai của Mộ Mãn Loan: “AI Nhất Vi àI”

Âm thanh của Mộ Mẫn Loan vô cùng sắc bén, hơn nữa còn vô cùng tuyệt vọng.

Ngay sau đó, cả người cô ta trở nên mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi xuống đất.

Trong lòng Tô Lam dâng lên một cảm giác bất an.

Lúc cô đang mong đợi Quan Triều Viễn sẽ nói gì đó với cô thì Quan Triều Viễn lại xoay người cô lại, ôm cô vào lòng mình.

Bàn tay ấm áp của anh nặng nề đặt sau ót của cô, chôn cả đầu cô vào trong lòng mình.

“Không sao đâu.”

Quan Triều Viễn càng nghe thế, Tô Lam càng cảm thấy có vấn đề.

Trái tim Tô Lam đập mạnh, suýt nữa đã vọt ra khỏi lồng ng.ực của cô.

Mặc dù Tô Lam không phản kháng, thế nhưng âm thanh cô đã bắt đầu trở nên run rẩy, không thể khống chế nỗi: “Chồng à, anh biết không, anh càng như vậy thì em sẽ càng cảm thấy lo lắng hơn mà thôi.”

Quan Triều Viễn không nói gì.

“Anh yên tâm đi, cho dù kết quả có xấu tới mức nào thì em cũng có thể chấp nhận được, anh có thể để em xem một chút được không?”

Quan Triều Viễn cúi đầu, vừa khóe đụng phải ánh mắt của Tô Lam.

Bởi vì cả một đêm không ngủ, sắc mặt cô trông vô cùng tiều tụy, dưới bọng mắt cô là một quầng thâm vô cùng lớn.

Thấy dáng vẻ này của cô, Quan Triều Viễn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Lam, ngay cả một lời khuyên anh cũng không thể nói được.

Tô Lam cảm thấy bàn tay đang đặt trên ót mình đang từ từ hạ xuống.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi quay người, Mặc dù vừa rồi cô đã chuẩn bị tâm tư cho bản thân mình thế nhưng khi cô nhìn thấy hai ngón tay đỏ trong chiếc hộp kia, những ưu tư trong lòng nhanh chóng biến mất.

“Đây là cái gì?”

Cô kinh ngạc đến mức ngây người quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn biết cô nhóc này đã bị dọa sợ tới mức choáng váng.
 
Chương 4194


Chương 4194

“Chồng à, nói cho em biết đây không phải của Tử Việt và Nhất Vi đúng không? Anh nói cho em biết, anh nói cho em biết đi!”

Tô Lam luôn miệng lên tiếng truy hỏi, trong lòng cô bắt đầu mất khống chế.

Cô dùng sức kéo kéo vạt áo của Quan Triều Viễn, dùng sức lắc lắc, dường như muốn anh cho mình đáp án.

Cô biết rõ thứ được đựng trong chiếc hộp kia chính là hai đầu ngón tay của trẻ em.

“Tại sao? Tại sao là như thế? Tại sao bọn họ lại tàn nhẫn như thế?”

Tô Lam không có cách nào có thể tưởng tượng nổi việc hai đầu ngón tay này là của Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi.

Hai đứa nhỏ cùng lắm cũng chỉ là hai đứa trẻ ba bốn tuổi, rốt cuộc là sao tên bắt cóc kia có thể nhãn tâm xuống tay như thế chứt “Em muốn giết cô ta, em muốn gi.ết ch.ết Tô Bích Xuân!”

Phải biết rằng ngoại trừ Quan Triều Viễn thì ba đứa bé chính là thứ mà không ai có thể động vào của Tô Lam.

Thế mà hôm nay lại có người dám gây tổn thương đến con trai của cô, chút lý trí cuối cùng của cô đã hoàn toàn biến mất.

Cả người Tô Lam giống như một người điên, cô lao thẳng ra ngoài.

Thế nhưng cô còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy sau ót mình truyền tới cảm giác đau nhói.

Ngay sau đó hai mắt cô tối sâm lại, mềm nhũn ngã vào lòng Quan Triều Viễn.

“Lâm Mộc, thay tôi trông chừng cô ấy, mau đỡ cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi, không cho phép cô ấy đi đâu cả.”

Quan Triều Viễn lạnh lùng lên tiếng, cả người anh tản ra khí thế lạnh lẽo giống như vừa từ địa ngục trở về.

Lâm Mộc vội vàng gật đầu, đỡ Tô Lam đã bất tỉnh lên phòng ngủ trên lầu hai.

Mộ Mãn Loan ở bên cạnh cũng ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, cô ta mơ mơ màng màng mở bắt, gương mặt trở nên vô cùng sắc bén.

Cô ta ểu oải nằm lên ghế salon, thậm chí không dám nhìn về phía chiếc hộp kia nữa.

Cô ta im lặng rơi nước mắt.

Lúc này cô ta chỉ mong người bị bắt cóc chính là mình.

Mộ Nhất Vi còn nhỏ như thế, việc đó đau đớn như vậy, sao tên bắt cóc kia có thể tàn nhẫn như thết Anh ta muốn bao nhiêu tiền cũng được, cho dù có táng gia bại sản cô ta cũng sẵn lòng trả cho anh tal Thế nhung tại sao anh ta lại chẳng nói chẳng rằng gì mà làm tổn thương đến con gái của cô taI Lúc này Mộ Mãn Loan vô cùng mong muốn Tô Duy Nam ở bên cạnh mình.

“Nhất Vi…”

Mộ Mãn Loan đau khổ ôm mặt, vô cùng tự trách khóa òa lên: “Thật xin lỗi con, đây đều là lỗi của mẹ, mẹ không chăm sóc cho con thật kỹ, thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi…”

Dưới tiếng khóc nghẹn ngào của Mộ Mẫn Loan, chân mày của Quan Triều Viễn càng nhíu chặt hơn.

Quan Triều Viễn theo bản năng đi về phía trước, nhìn chiếc hộp dính đầy máu đang đặt trên bàn trà.

Anh xem xem cẩn thận một hồ, phát hiện hai đầu ngón tay kia tựa như có gì đó không đúng.
 
Chương 4195


Chương 4195

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về chiếc hộp.

Mấy giây sau, ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại.

Ánh mắt vốn đang tràn đầy đau thương đột nhiên biến thành lửa giận thiêu đốt hừng hực.

Nếu như mời vừa rồi quanh người anh chỉ toàn là sự lạnh lẽ thì bây giờ sự lạnh lo đó đã hoàn toàn bị lửa giận trong lòng thiêu sạch.

“Đáng chết!”

Anh gầm nhẹ một tiếng, sau đó nhặt chiếc hộp lên xoay người lao thẳng ra ngoài.

Mộ Mãn Loan thấy cảnh tượng này thì lập tức ngẩn người, cô ta cũng nhanh chóng bò dậy đuổi theo.

Thế nhưng bởi vì vừa mới bị dọa sợ, lúc này cả người cô ta đã mệt lả người, cả người tê liệt ngồi trên đất, ngay cả sức lực bò dậy cũng không có.

“Chờ tôi một chút!”

Cô ta muốn cản Quan Triều Viễn.

Thế nhưng cô ta vừa chưa nói xong thì bên ngoài đã truyền tới tiếng động cơ xe hơi.

Lúc này, Mộ Mãn Loan cũng không còn tâm trí gì để quan tâm đến những thức khác, cô ta nghiêng đầu nhìn chiếc hộp nhỏ trên bàn trà.

Vết máu trên chiếc hộp gõ vẫn còn chưa khô hết.

Vừa nghĩ tới vết máu đó là từ trên người Mộ Nhất Vi chảy xuống, Mộ Mẫn Loan liền tự trách bản thân mình.

Nếu như có thể, cô ta nguyện ý chặt đứt đầu ngón tay của mình để đem ra đổi.

“Hu hu hu…”

Cho dù Mộ Mẫn Loan bình thường có kiên cường như thế nào đi nữa thì khi đối mặt với sự tổn thương nặng nề như thế, cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không một tấc sắt mà thôi.

Người đàn ông mà cô ta muốn dựa vào nhất bây giờ lại không ở bên cạnh cô ta, nếu Mộ Nhất Vi xảy ra chuyện gì †hì cô ta sẽ hoàn toàn bị đánh ngã.

Mộ Mãn Loan giống như nhìn thấy ma, nhanh chóng leo lên bàn trà.

Cô ta dùng sức kéo ông tay áo mình, liều mạng quẹt mấy vệt máu trên bàn trà.

Vừa chùi vừa lẩm bẩm nói mấy chữ: “Thật xin lỗi, Nhất Vi, đều là lỗi của mẹ, nếu mẹ không đưa con trở về!”

“Nếu như mẹ không làm một minh tinh thì con cũng không phải chịu những tổn thương như thế…”

“Thật xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, đầu là lỗi của mẹ, là mẹ không đúng…”

Vất cả lắm cô ta mới lau sạch vết máu trên bàn, lúc này Mộ Mãn Loan như đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Cô ta chợt đứng dậy, lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Lâm Mộc vừa nhìn thấy dáng vẻ dáng nản kia của cô ta thì vội vàng chạy từ lầu hai xuống, bà ấy lo lắng kêu lên: “Cô Mộ, cô định đi đâu đấy?”

Thế nhưng lúc này, Mộ Mẫn Loan đã không còn nghe Lâm Mộc nói gì nữa rồi, cô ta nhanh chân chạy ra ngoài.

Thế nhưng lúc Lâm Mộc chạy tới cửa thì đã không còn thấy bóng dáng của Mộc Mãn Loan đâu nữa rồi.

Thế nhưng lúc này Tô Lam vẫn còn nghỉ ngơi trên lầu vì thế Lâm Mộc không dám rời khỏi nhà.

Bà ấy sợ nếu bà ấy rời khỏi đây, Tô Lam xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì thế bà ấy chỉ có thể vòng trở lại biệt thự, túc trực bên cạnh Tô Lam.
 
Chương 4196


Chương 4196

Bà ấy từng nghe Tô Lam nói, khi cô mang thai Quan Tử Việt thì có rất nhiều chuyện đã xảy ra mà nếu dùng câu rung động lòng người để hình dung thì cũng không có gì quá đáng.

Bởi vì đứa bé này đến với cô không dễ dàng chút nào, vì thế ngoại trừ Quan Triều Viễn và hai đứa bé kia ra thì đứa bé này dường như là tất cả những gì cô có.

Cho nên Lâm Mộc có thể hiểu, khi đầu ngón tay của Quan Tử Việt xuất hiện †rước mắt Tô Lam thì lý trí cuối cùng trong lòng cô tan vỡ cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Vì thế Lâm Mộc cũng chỉ có thể canh giữ ở đầu giường, thỉnh thoảng lau nước mắt trên mặt mình: “Ông trời ơi, rốt cuộc đã tạo ra nghiệt gì thế này!”

Mộ Mãn Loan một đường chạy thẳng ra khỏi biệt thự, hồn siêu phách lạc, thậm chí còn quên mất việc phải giữ bí mật về hành trình của mình.

Cô ta vừa chạy vừa móc điện thoại di động ra, điên cuồng gọi lại cho tên bắt cóc kia.

Cho dù đầu dây bên kia có truyền tới: “Thành thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.’ Thế nhưng cô ta vẫn cố chấp gọi mãi.

Cô ta tin chắc rằng tên bắt cóc chắc chắn đang ở cùng Tô Bích Xuân.

Cho dù cô ta không gọi được cho tên bắt cóc thì chỉ cân cô ta có thể gọi cho Tô Bích Xuân thì chắc chắn sẽ hỏi được tung tích của con gái mình.

Chuyện xảy ra cho tới bây giờ, Tô Duy Nam không ở bên cạnh cô ta, cô ta cũng không thể dựa hết vào người khác được, cô ta bắt buộc phải dựa vào chính bản thân mình!

Mấy năm qua, người giúp cô ta có thể sống được cho tới bây giờ chính là con gái của cô ta.

Cả đời này, ngoại trừ để lộ vẻ mềm yếu của mình trước mặt Tô Duy Nam thì cô ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào thấy dáng vẻ luống cuống, lo lăng của cô ta, Thế nhưng Mộ Mãn Loan lại không hề biết, lúc cô ta lảo đảo ra khỏi nhà Quan Triều Viễn không bao lâu thì nguy hiểm cũng đã ập xuống đầu cô ta.

Khi cô ta đang sốt ruột gọi điện thoại thì một chiếc xe hơi đen đang chậm rãi theo sau cô ta.

Vừa rồi, Mộ Mẫn Loan vừa đi vào một con đường không biết tên, chiếc xe hơi màu đen kia chợt tăng tốc, “Két” một tiếng, chiếc xe dừng lại bên cạnh cô ta.

Tiếng thắng xe chói tai khiến lòng Mộ Mãn Loan cảm thấy chấn động, cô †a nghiêng đầu liền thấy một chiếc xe màu đen đang đậu cách cô ta khoảng hai mét.

Ngay sau đó, cửa của chiếc xe đó nhanh chóng mở ra.

Mấy người đàn ông có vóc người cao lớn, mặc tây trang đen nhanh chóng lao ra khỏi xe.

Trên mặt họ có đeo một chiếc kính đen to, không thế rõ gương mặt.

Thế nhưng dựa vào khí thế tản ra trên người họ, Mộ Mẫn Loan nhanh chóng đoán được những người này vô cùng nguy hiểm.

Họ hoặc là côn đồ, hoặc cũng có thể là vệ sĩ.

Mộ Mãn Loan theo bản năng cho rằng đây là người mà Tô Bích Xuân đã phái tới.

Cô ra theo bản năng đập điện thoại về phía mấy người đó, sau đó xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Thế nhưng cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cô ta còn chưa chạy được mười mấy mét thì đã bị những người vệ sĩ sau lưng đuổi kịp.

“Buông tôi ra! Mấy tên khốn khiếp này, các người có biết đây là đâu không?”

“Giữa ban ngày ban mặt như thế này, rốt cuộc là các người muốn làm gì?”
 
Chương 4197


Chương 4197

“Cứu tôi với! Ở đây có người bắt cóc này! Có người bắt cóc tôi! Hu hu hu…”

Mộ Mẫn Loan vốn muốn la to lên để thu hút của mấy người đi đường, thế nhưng ở đây chính là một khu biệt thự, vì thế người và xe lui tới đây cũng rất ít.

Hơn nữa duy chỉ có một giao lộ để xe cộ đi qua, thế nhưng đều bị chiếc xe hơi màu đen kia che chắn tâm mắt rồi.

Không người nào nhìn thấy rõ rốt cuộc là đăng sau chiếc xe kia đã xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi Mộ Mẫn Loan bị ép vào chiếc xe hơi màu đen kia, cô ta mới hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng.

Rốt cuộc thế giới này là sao vậy chứ?

Khi cô ta bị ném vào trong xe, té xuống chồ băng ghế, cô ta hoảng sợ lùi về sau mấy bước, hết sức phòng bị nhìn chằm chằm mấy người kia: “Rốt cuộc là các người muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người đừng có mà làm chuyện quá đáng, có thế giới này vân còn có luật phát đấy nhé!”

Mộ Mẫn Loan không hổ là nữ thần quốc dân, cho dù khi vào đây vô cùng kinh hoàng thế nhưng trông vẫn vô cùng động lòng người.

Giờ phút này, người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái nghiêng đầu nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt nhanh chóng sáng lên: “Thật không hỗ danh là nữ thần quốc dân, dáng vẻ đúng là vô cùng xinh đẹp, còn xinh hơn cả trên tỉ vi nhiều đấy!”

Lúc này, Mộ Mãn Loan đã giật mình, làm gì còn tâm tư để nghe mấy người này ca ngợi mình chứ.

Cô ta chỉ muốn có thể mau mau rời khỏi đây, sau đó đi cứu con gái của mình.

“Rốt cuộc các người là ai? Không phải các người muốn tiền sao?”

“Muốn bao nhiêu thì cứ nói tôi nhất định sẽ nghĩ cách trả cho các người, thế nhưng cầu xin các người hãy thả tôi ra đi, tôi thật sự có chuyện quan trọng cần làm.”

Sau khi nghe những lời Mộ Mẫn Loan nói, mấy người đàn ông bèn nhìn nhau cười.

Giờ phút này, người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái cười nói: “Ôi, cái vấn đề này đúng là khiến người khác khó mà trả lời!”

Người đàn ông đó híp mắt, nhìn chằm chằm Mộ Mẫn Loan: “Cô Mộ, có lẽ cô không biết cái thị trường này nhỉ, mấy người chúng tôi rất đắt, số tiền mà cô bỏ ra để thu được chỗ đứng hiện giờ trong giới điện ảnh và truyên hình, chỉ sợ cũng không đủ mua chúng tôi nữa đấy!”

“Vậy thì rốt cuộc là các người muốn làm gì?”

Lòng Mộ Mãn Loan nhanh chóng bị sự tức giận thiêu đốt.

Cho tới bây giờ mà mấy tên khốn khiếp đó vẫn còn tâm trạng xem cô ta là trò đùa sao?

Rốt cuộc thì họ muốn làm gì cô ta và con gái của cô ta chứ?

Bởi vì đang tức giận nên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên sinh động hơn: “Có phải các người cũng muốn dùng những việc mà các người đã làm với con gái tôi áp dụng lên người tôi, muốn chặt đứt ngón tay của tôi đúng không?”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Mấy tên đàn ông kia sững sốt trong giây lát, sau khi bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau thì trên mặt lộ ra biểu cảm quái dị.

“Ha ha, nếu quả thật đúng là như thế thì bây giờ chúng tôi sẽ ra tay ngay!”

“Thế nhưng điều kiện duy nhất của tôi chính là muốn gặp con gái tôi, các người mau thả con bé ra đi!”

Mấy người đàn ông kia vô tôi nhún nhún vai một cái, cuối cùng cũng nói gì nữa.

Toàn bộ xe đột nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
 
Chương 4198


Chương 4198

Mộ Mẫn Loan nhiều lần muốn chạy trốn, thậm chí còn muốn nhảy khỏi xe.

Thế nhưng mấy người đàn ông trên xe cũng không cho cô ta cơ hội này.

Bọn họ không trói cô ta, chỉ nhốt cô trong một góc của chiếc xe, dùng cơ thể †o lớn của mình chặn cô ta lại khiến Mộ Mộc Loan không cách nào thoát ra được.

Mộ Mộc Loan bắt đầu rút tay rút chân, tức giận thế nhưng lại không dám nói, cuối cùng cô ta bị sợ giận dữ này làm cho đánh mất lý trí.

Cô ta bắt đầu liều mạng dùng sức đánh vào người mấy tên đàn ông kia, muốn tạo cho mình một con đừng để thoát ra ngoài.

Thế nhưng điều khiến cô ta cảm thấy kỳ lạ nhất chính là mấy người đàn ông kia lại không hề đánh trả lại.

Từng người từng người giống như một pho tượng đứng ở đó, để mặc chô cô ta muốn làm gì thì làm.

Cho dù cô ta có làm những hành động như nắm tóc, nhéo mặt họ thì bọn họ cũng không hề nhúc nhích.

“Mấy tên khốn khiếp này!”

Từ trước tới giờ, Mộ Mẫn Loan chưa bao giờ mất không chế như vậy.

Cô ta thở d.ốc ngã ngồi về băng ghế đằng sau, cũng không thể làm gì được nữa.

Càng lúc càng thấy tuyệt vọng, cô ta đột nhiên ôm mặt khóc thật lớn: “Tô Duy Nam, cái tên khốn kia, rốt cuộc là anh đang ở đâu thế?”

Sau khi nghe thấy ba chữ Tô Duy Nam, ánh mắt của mấy người đàn ông trong xe thoáng thay đổi.

Mấy người đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim cũng không lên tiếng trả lời lại.

Sau khi Mộ Mãn Loan trải qua nhiều điều trắc trở, chút hy vọng còn sót lại cuối cùng đã hoàn toàn tan vỡ.

Nói gì mà chỉ lộ mỗi sự yếu đuối của mình trước mặt Tô Duy Nam, đúng là khốn khiếp mài Bây giờ cô ta đang vô cùng tuyệt vọng, vô cùng đau khổ…

Vì thế ngoại trừ mắng chửi Tô Duy Nam ra thì cô ta thật sự cũng không biết làm gì để ph.át tiết sự tủi thân trong lòng mình.

“Tô Duy Nam, cái tên khốn khiếp!

Cái tên lừa gạt này! Không phải anh nói có anh ở đây thì tôi không cần phải lo lắng gì nữa sao?”

“Thế nhưng bây giờ anh trốn đi đâu rồi! Không giải thích mà mất tích suốt mấy năm trời như thế, anh có biết chúng ta còn có một đứa con không thế?”

“Anh có biết con gái anh đang bị người khác hành hạ, đang bị người khác làm tổn thương không?”

“Tô Duy Nam, cái tên khốn khiếp này, tôi hận anh, tôi hận anh, tôi ghét anhl”

Mộ Mẫn Loan khóc nấc lên, cô ta lấy tay che mặt mình, ngồi vào một góc trong chiếc xe.

Thậm chí còn không nhận ra chiếc xe hơi màu đen này đã dừng lại từ bao giỜ.

Chiếc xe hơi màu đen đằng sau vừa dừng lại một chút thì một chiếc Lamborghini màu xanh da trời cũng đuổi tới đằng sau.

Chiếc Lamborghini nhanh chóng xoay lại, vững vàng chặn đường đi của chiếc xe hơi màu đen kia.

Chỉ một lát dau, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhanh chóng bước xuống từ vị trí ghế lái.

Sau khi mấy người đàn ông kia nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi tra thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
 
Chương 4199


Chương 4199

Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe bước xuống, chạy nhanh như tên bắn.

Bọn họ nhanh chóng xếp một hàng dài đưng sau lưng người đàn ông kia, nghiêm túc lên tiếng: “Đại ca, chúng tôi không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì hết, hơn nữa cũng không biết gì cả.”

Người đàn ông tuấn tú kia kéo thấp vành nón của mình, ánh mắt sắc bén nhanh chóng lóe lên vẻ nghi ngờ.

Anh ta dường như cảm thấy có gì đó kỳ lạ khi đối phương xuống xe.

Thế nhưng ngay khi anh ta đi vào chiếc xe hơi màu đen kia thì nghe thấy tiếng mắng chửi tức giận nhưng lại vô cùng tuyệt vọng, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười yếu ớt.

Phải biết rằng cho dù là ở trước mặt người khác hay ở sau lưng người khác thì Mộ Mãn Loan vẫn luôn trưng ra dáng vẻ cao cao tại thượng, hơn người, dáng vẻ từ chối tiếp xúc với người lạ.

Thế nhưng hôm nay có thể nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của cô ta, cũng có điểm gì đó vô cùng thú vị.

Khi người đàn ông đó đẩy cửa đi vào, Mộ Mãn Loan dường như đã khóc và măng chửi đủ nên vô cùng mệt mỏi.

Lúc này, cô ta đang chuẩn bị nghỉ xả hơi thế nhưng một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện ở trong xe.

Ánh mắt thoáng chuyển động, cô ta có thể nhìn thấy mấy tên đàn ông hung hăng kia lúc này đang tỏ thái độ vô cùng cung kính với người đàn ông này.

Trong đầu Mộ Mãn Loan nhanh chóng thay đổi, cô ta theo bản năng lui về sau tránh né.

Không lẽ người đàn ông này chính là đại ca của đám người kia sao?

Chính là tên bắt cóc đó sao?

Khi vừa nghĩ tới việc con gái mình bị người khác chặt mất một đầu ngóc tay, Mộ Mân Loan lại bắt đầu nổi giận.

Cô ta cũng đã sớm quên mất cái gì gọi là sợ, dường như là bản năng của một người mẹ, tất cả lý trí của cô ta đều biến mất.

Cô ta dùng cả tay và chân, nhanh chóng nhảy cẩng lên, vô cùng phẫn nộ nhào về phía người đàn ông kia.

Nếu như có thể, cô ta muốn ăn thịt, uống máu của người đàn ông này, lột da anh ta ra rồi rút gân anh tal Thế nhưng ngay khi cô ta tung người nhảy lên thì người đàn ông kia chẳng những không đẩy cô ta ra mà ngược lại còn giơ hai tay ra ôm lấy eo cô †a.

Ngay sau đó, cô ta còn chưa hoàn hồn thì tay của người đàn ông kia đã dùng sức kéo cô vào lòng.

Mộ Mãn Loan bị dọa sợ ngây người, cô ta không ngờ cho tới bây giờ cái tên bắt cóc này còn có tâm tư để làm trò bi.ến thái với cô ta, nhất định không thể tha thứ cho cái tên khốn này được!

“Cái tên khốn kiếp này, tôi giết anh!”

Mộ Mãn Loan thét lên sau đó bò dậy, muốn thoát khỏi lồng ng.ực của người đàn ông kia, hơn nữa cô ta còn dùng cả tay và chân bắt đầu đấm đá vào mặt người đàn ông kia.

Không gian trong xe tương đối nhỏ đối với hai người đang giấy dụa mà nói là vô cùng chật chội.

Thế nhưng tên bắt cóc kia không những không trả đũa, thậm chí động tác ngăn cản Mộ Mãn Loan cũng không hề có.

Anh ta cứ như thế kiên nhẫn ngồi tại chỗ, tùy ý để cho Mộ Mẫn Loan muốn căn muốn xé mình thế nào cũng được.

Những người đàn ông đứng bên ngoài thế cảnh tượng này thì trợn mắt há mồm.

Phải biết rằng cho tới bây giờ đại ca của họ làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, giết người không chớp mắt.
 
Chương 4200


Chương 4200

Nghĩ tới lúc ở trong tình cảnh súng đạn rơi như mưa, anh ta một tay cầm súng cơ động đối mặt trực tiếp diệt hơn bốn mươi người, càng khiến cho tất cả mọi người cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Nếu những đối thủ bị anh ta nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta bị một người phụ nữ yếu đuối căn xe, không chừng sẽ tức tới mức đội mồ sống lại.

Những người đàn ông kia ngoan ngoãn đứng ngoài xe không nói tiếng nào, đều xem như mình đã bị mù.

Cũng không biết qua bao lâu, có thể tất cả khí lực cuối cùng trong người Mộ Mẫn Loan đã bị tiêu hết sạch.

Lúc này người đàn ông mới cúi đầu xuống, chậm rãi nói nhỏ vào tai cô ta: “Bao lâu không gặp mà em đã trở thành một con nhím xù lông như thế rồi sao?”

Giọng nói này…

Mộ Mẫn Loan cảm thấy cả người cô †a chấn động một cái, giống như một luồng sấm sét vừa giáng xuống đỉnh đầu cô ta.

Cô ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó †in nhìn người đàn ông trước mặt.

Sau khi cô ta nhìn thấy rõ ràng gương mặt của người đàn ông kia, ánh mắt chợt có rúc lại: “Anh…

“Suytl”

Người đàn ông đưa tay chặn môi cô ta, không để cho cô ta lên tiếng.

Ánh mắt Mộ Mẫn Loan nhanh chóng sáng lên, nước mắt nhanh chóng chảy ra nơi khóe mắt cô ta.

Không phải là cô ta đang năm mơ đúng không?

Chắc chắn là mình đang nằm mơ rồi!

Nếu đây thật sự là một giấc mơ vậy thì cô ta tình nguyện ở trong giấc mơ này không tỉnh lại!

Lúc người đàn ông này lên tiếng, trên mặt còn nở một nụ cười châm chọc.

Mà lúc này Mộ Mãn Loan liền không nghe thấy anh ta nói gì nữa cả, bởi vì cô ta thậm chí còn không biết ánh mắt mình nên đặt ở đâu nữa.

Cô ta ngước mắt nhìn nhìn đàn ông †rước mặt, không dám chớp mắt dù chỉ một chút.

Cô ta sợ rằng nếu mình chớp mắt thì người đàn ông trước mặt sẽ biến mất ngay.

“Ngốc rồi sao?”

Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt ẩn chứa nụ cười.

Mà những người đàn ông đứng ngoài canh chừng cũng bị nụ cười này của anh ta làm cho khiếp sợ tới mức trợn mắt há mồm.

Mặc dù bọn họ biết rõ đại ca của mình là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, người phụ nữ nào nhìn thấy anh †a cũng không nhịn được mà quỳ xuống dưới chân anh ta.

Thế nhưng thái độ và phản ứng của cô Mộ không phải là hơi kỳ lạ rồi sao?

Một giây trước còn lên cơn tâm thần hận không thể gi.ết ch.ết đại ca.

Nhưng một giây sau cả người đã trở nên ngơ ngác? | Nhưng chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra được khuôn mặt si mê đó của cô ta.

“Chậc chậc chậc…”

Nhóm vệ sĩ trước mặt càng không kìm được lắc đầu thở dài.
 
Chương 4201


Chương 4201

Ai da, người ngoài nói đại ca của nhà mình là một lam nhan họa thủy, điều này không hề nói sai chút nào!

Vừa rồi họ ngồi trên xe, suýt chút nữa đã bị cô Mộ gì đó cào rách mặt rồi.

Nhưng đại ca của nhà họ vừa xuất hiện còn chưa nói đến hai câu, thái độ của người phụ nữ đó lập tức thay đổi một cách long trời lở đất.

Từ một kẻ hung ác nhe nanh múa vuốt ban đầu trở nên ngoan ngoãn nghe lời, e ấp như chim cũng chỉ là chuyện của mấy giây.

Xem ra câu nói “Nhan sắc và chính nghĩa” không hề sail Nếu như khuôn mặt của họ cũng không thua kém một chút, giống như dáng vẻ của đại ca, nói không chừng cũng không cần đi ra ngoài kiếm tiền cực khổ như vậy!

Đối mặt với ánh mắt ngưỡng mộ và ganh tị của đám vệ sĩ, người đàn ông trong chiếc xe bảo mẫu nâng cằm của Mộ Mãn Loan lên, cúi đầu xuống hôn lên.

Có lẽ là vì đã lâu rồi hai người chưa gần gũi nhau mên Mộ Mẫn Loan vô thức vùng vẫy.

Nhưng tay của cô ta vừa mới đẩy vào ngực của người đàn ông đã bị người đàn ông đó giữ lấy eo, kéo cả người của cô ta vào trong lòng.

Sức lực của anh ta rất mạnh, giống như chỉ hận không thể hòa cô vào trong xương máu của mình.

Nụ hôn của anh ta cũng rất nông nhiệt, hai mắt của Mộ Mẫn Loan mê mang, chỉ tiếc rằng không thể ngất xỉu luôn trong lòng anh ta.

Cảnh bên trong chiếc xe nóng bỏng như lửa đốt…

Đám vệ sĩ bên ngoài chiếc xe giống như phát hiện ra một châu lục mới vậy, hai tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.

Họ đã đi theo bên cạnh đại ca cũng gần ba bốn năm rồi.

Trong khoảng thời gian ba bốn năm này, có không ít các ngôi sao, người đẹp thậm chí còn có cả những người giàu có quyền thế bày tỏ với anh.

Trong đó lợi hại nhất là con gái của tổng thống nước Vũ Thanh.

Thậm chí cô ta còn không tiếc sử dụng sức mạnh của cha mình để điều khiển đại ca của họ.

Nhưng cho dù là như vậy, đại ca của họ vẫn không hề bị dao động chút nào.

Sau này họ đã đưa ra một kết luận như sau: Hoặc là đại ca của họ không có khả năng đó hoặc là đại ca là gay.

Dù sao đã nhiều năm trôi qua như Vậy, số phụ nữ tự dâng mình cho anh ta đếm không xuể, phụ nữ xinh đẹp càng không ít.

Nhưng khiến cho người ta bất ngờ là †ừ trước đến nay anh chưa từng rung động qua Khi họ còn đang âm thầm tự nhận đại ca của họ nào là gay, nào là không có khả năng thì đột nhiên tại giây phút này anh lại có nổi hứng thú mãnh liệt với một ngôi sao nhỏ bé của nước Bạch Lạc.

Bắt đầu từ ngày xuống máy bay đã sai họ đi theo dấu của ngôi sao nhỏ này, chụp lại hết từng hành động của cô ta.

Mặc dù cô ngôi sao Mộ Mẫn Loan này đã từng là nữ thần quốc dân của nước Thiên Hoàng. Đúng thật là rất xinh đẹp.

Nhưng chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên đã có thể quyến rũ được đại ca của họ đến nỗi chết mê chết mệt, thậm chí còn nắn lại hướng giới tính, đây đúng là quá khoa trương rồi!

Phải biết rằng bao nhiêu năm qua anh ta còn chẳng buồn chạm qua tay của người phụ nữ nào.

Nhưng bây giờ chắc là lần đầu tiên gặp Mộ Mãn Loan nhưng đã dùng miệng rồi sao?
 
Chương 4202


Chương 4202

“Được rồi, được rồi, đừng nhìn nữa, có gì hay đâu mà nhìn?”

Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh từ ghế lái phụ của chiếc Lamborghini chạy đến.

Anh ta ngẩng đầu nhìn hai người còn đang hôn nhau nồng nhiệt trong chiếc xe bảo mẫu, khóe miệng vụt qua một nụ cười gian xảo.

Mấy vệ sĩ khác vây quanh người đàn ông tóc vàng mắt xanh.

Mọi người đột nhiên nổi lên máu nhiều chuyện: “Này, mấy năm nay tôi vẫn luôn cho rằng anh mới là bạn trai của đại cal”

“Bây giờ anh thấy đại ca hôn người phụ nữ khác, chẳng lẽ anh không có cảm giác gì sao?”

“Bạn trai này của anh chẳng xứng với bổn phận chút nào!”

“Ông nội cậu ấy!”

Mặc dù chỉ mới đến thành phố Ninh Lâm được mấy ngày thôi nhưng cách anh ta mắng chửi rất lưu loát.

Anh ta vươn tay đánh vào đầu mỗi người một cú: “Trong nhà còn có việc quan trọng đợi các người làm kia kìa, ở đây nhiều chuyện cái gì!”

“Có phải các người chê mình làm bóng đèn chưa đủ sáng không? Hay là nói chuẩn bị ở đây xem đến giây cuối cùng?”

“Đúng là chúng tôi muốn xem đến giây cuối cùng nhưng chắc gì đại ca sẽ cho chúng tôi xeml”

“Nếu như đã biết sao còn chưa chịu cút đi, cẩn thận không lát nữa đại ca sẽ móc hết mắt của các người!”

Nhìn thấy mấy tên vệ sĩ hoảng sợ bỏ chạy, người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia thở dài một hơi: phải làm bia đỡ đạn bao nhiêu năm nay, anh ta đúng là quá khổi Vị đại ca này của họ đúng là đủ độc đủ ác!

Lúc đó khi bị con gái của tổng thống nước Vũ Thanh theo đuổi, vì để không đắc tội với những chính khách đó của nước Vũ Thanh, cũng vì để tránh bị kéo vào những tranh chấp nội bộ mà anh ta đã nói thẳng với con gái của tổng thống rằng anh ta là gay!

Đến nỗi con gái của tổng thống đó luôn xem mình là tình địch giả tưởng của cô ta. Khiến cho lúc anh ta ở nước Vũ Thanh đi đâu cũng chịu cảnh bị bó tay bó chân, cuối cùng phải dứt khoát chuyển hết công việc ở đó cho người khác xử lí.

Tất nhiên anh ta cũng không bước vào biên giới nước Vũ Thanh một bước.

Cũng là vì bia đỡ đạn này mà mấy năm rồi ngay cả một người bạn gái anh †a cũng không tìm được.

Bây giờ nhìn thấy đại ca nhà họ rung động trước người phụ nữ khác, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao nếu như đại ca nhà họ vẫn tiếp tục độc thân như vậy thì anh ta thật sự phải nghi ngờ đại có có phải có ý gì đó với mình không rồi.

Mặc dù đại ca đúng là một người có vẻ đẹp tuyệt trần nhưng anh ta cũng là một trai thẳng mà, anh ta thích phụ nữ được chứ?

Một chiếc xe hơi Rolls Royce màu đen chạy nhanh như tia chớp giữa dòng xe, áp suất trong xe cực thấp.

Nếu như bây giờ có người ngồi ở ghế lái phụ chắc chắn sẽ bị hơi thở toát ra từ trên người Quan Triều Viễn ép đến không cách nào hô hấp được.

Lúc này, Quan Triều Viễn đã đạp chân ga đến mức tối đa.

Trên khuôn mặt đẹp trai đó tràn đầy sự u ám, ánh mắt lạnh như băng.

Chiếc Rolls Royce đen lao như tia chớp trên đường.

 
 
Chương 4203


Chương 4203

Không đến hai mươi phút sau thì dừng lại ở bên ngoài một khu dân cư bị bỏ ở ngoại ô.

Chỉ nghe thấy “bùm” một tiếng, cửa xe bị đạp mạnh, Quan Triều Viễn bước từ trên xe xuống.

Đôi mắt sâu thảm đó nhìn về hướng một tòa nhà cũ kĩ của một tiểu khu bỏ hoang.

Tay phải của anh còn cầm theo một chiếc hộp đựng hai đầu ngón tay đó.

Bởi vì trên hộp có để lại kí hiệu nên Quan Triều Viễn mới đột nhiên nghĩ đến nơi này.

Trong tình hình cấp bách nên anh không thông báo cho bất kì người nào cả, một mình lái xe đến khu bỏ hoang này.

Có rất nhiều tòa nhà cũ nhưng may mà đều là kiểu nhà lầu thấp khoảng năm sáu tâng, hơn nữa tính ra cũng không nhiều tòa lắm.

Trong mười mấy tòa đó đã có khoảng bảy tám tòa bị phong tỏa rồi, không có cách nào để vào được.

Chỉ có ba bốn tòa xem ra còn giữ được tương đối hoàn chỉnh, chắc là còn có thể để con người vào ở được.

Đây là một khu bỏ hoang cũ Kĩ vì vậy việc không có máy quay giám sát cũng khá bình thường.

Nếu như bọn bắt cóc muốn giấu hai đứa trẻ thì chỗ không một bóng người này chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Quan Triều Viễn cầm chặt chiếc hộp trong tay, khuôn mặt u ám nhưng trong lòng tràn đây sự nghi ngờ.

Có một chuyện mà anh bắt buộc phải xác định được ngay lập tức.

Quan Triều Viễn tranh thủ thời gian bắt đầu đi kiểm tra các lầu.

Hai tòa trước không thu hoạch được gì.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Anh đứng ở trước tòa nhà cũ kĩ cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt sắc bén lướt qua giống như một thợ săn đang tìm kiếm con mồi vậy.

Đầu tiên anh nhìn qua một lượt sau đó quan sát kĩ lưỡng từng sân thượng một.

Hình như ở đó còn đang treo hai bộ quần áo đang phơi.

Trước khi Quan Triều Viễn đến đã bước đầu tiến hành tìm hiểu khu bỏ hoang này rồi.

Khu này đã để trống hơn nửa năm rồi, theo lý mà nói thì sẽ không có ai ra vào nữa.

Bởi vì sống ở đây vô cùng không thuận tiện cho việc ăn uống, may mặc và giao thông đi lại.

Nhưng khi nhìn thấy trên sân thượng có phơi quần áo của gần đây, không hề giống như quần áo bị sơ ý bỏ quên, ánh mắt Quan Triều Viễn liền tập trung vào đó, anh không hề có bất kì do dự nào mà nhắm thẳng vào mục tiêu †rong căn nhà đó.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy lên năm lầu.

Anh đi qua chỗ rẽ phát hiện một chiếc giày da của bé trai.

Anh nhận ra đôi giày này, là kiểu mà anh và Tô Lam đã tự mình chọn cho Quan Tử Việt khi đó.

Quan Triều Viễn nhặt giày lên, lật mặt bên trong do xem thử, hô hấp của anh trở nên mạnh hơn.

Bởi vì anh nhìn thấy bên trong giày có in tên viết tắt bằng tiếng Anh của Quan Tử Việt.

Nhìn thấy cảnh này, Quan Triều Viễn biết rằng có thể Quan Tử Việt đã bị nhốt ở trong đây.

Quan Triều Viễn bước từng bước nặng nề về phía trước.

Anh có thể nhìn thấy ở chỗ trước cửa có vài giọt máu đã khô.

Cả người anh xoay như lốc xoáy hung dữ, bước chân càng ngày càng nhanh, càng ngày càng không có cách khống chế được cảm xúc.
 
Chương 4204


Chương 4204

Mãi cho đến khi anh dừng bước trước cửa.

Ngay sau tiếng “bùm” cực lớn vang lên, anh liên dùng một chân đạp mở cửa nhà.

Khi anh vội vàng bước vào căn nhà liền nhạy bén ngửi được mùi tanh của máu.

Giờ phút này tất cả cơ bắp trên cơ thể của anh đều bắt đầu căng chặt.

Giày rơi ở trước cửa còn có mùi máu tanh xộc vào khắp căn phòng đều khiến cho trong lòng anh dấy lên một dự cảm không lành.

Anh thề nếu như có người to gan dám làm tổn hại đến con trai của anh thì cho dù có đi đến chân trời góc bể anh cũng sẽ bắt người đó ra băm thành trăm mảnh!

Anh cứ như vậy bước từng bước về phía trước.

Dường như Quan Triều Viễn có thể ngửi thấy mùi máu tanh từ trong nhà bếp bay ra.

Khi anh đi đến cửa nhà bếp phát hiện cửa của nhà bếp đã bị khóa chặt rồi.

Chẳng lẽ hai đứa trẻ bị thương đều ở trong đây?

Ánh mắt của Quan Triều Viễn trở nên lạnh băng, đá một chân đạp mở cửa.

Sau một tiếng râm vang lên, cửa nhà bếp mở ra.

Quả nhiên như những gì mà Quan Triều Viễn dự đoán, có máu trên hành lang hẹp của nhà bếp nhưng đã khô hết rồi.

Nhưng khiến anh bất ngờ là hai thằng nhóc đó vốn không ở nhà bếp.

Ngược lại có một người đàn ông cao to vạm vỡ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen đang nằm ngửa trong nhà bếp.

Hình như anh ta vẫn còn một chút hơi thở yếu ớt nhưng trạng thái của anh †a rất thảm hại.

Cả một bên vai phải của anh ta đã sưng to như đùi vậy, hai ngón tay hai bên đều bị người ta chặt đứt.

Cả một vũng máu ở đó đều chảy ra từ vết thương của anh ta.

Bởi vì mất máu quá nhiều nên anh ta không ngừng co giật trên mặt đất, sắc mặt cũng tái xanh tím ngắt.

Mặc dù miệng vẫn rên rỉ kêu đau nhưng đã mất hết ý thức rồi.

Quan Triều Viễn đi qua nắm lấy cổ áo của người đàn ông: “Đứa bé đâu? Chúng ở đâu?”

Bởi vì mất máu quá nhiều nên người đàn ông bị lắc đến hoa mắt chóng mặt.

Không dễ gì anh ta mới dùng hết sức để mở mắt ra nhưng lại đối mặt với một gương mặt đẹp trai lạnh lùng.

“Anh… Anh là ai?”

“Bụp” một tiếng Quan Triều Viễn không do dự đấm một cú vào cằm của anh ta.

Cảm giác đau đớn tột cùng khiến người đàn ông tỉnh táo trở lại.

Anh ta lắc lắc đầu, đến cả khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu.

“Tôi hỏi anh, hai đứa trẻ bị anh bắt qua qua đây ở đâu?”

Vừa nhắc đến hai đứa trẻ đó, tên bắt cóc liên run cầm cập.

Vốn dĩ anh ta tưởng rằng bắt cóc hai đứa trẻ đó có thể đem đổi chút tiền nhưng lại không thể rằng bản thân phải trả giá nghiêm trọng như vậy.
 
Chương 4205


Chương 4205

“Tôi không biết, hôm qua sau khi có một nhóm người xông vào chặt đứt ngón tay của tôi đã đem hai đứa trẻ đó đi mất, những cái còn lại cái gì tôi cũng không biết…”

Tên bắt cóc đó đã không còn cách nào để nhớ lại những chuyện xảy ra vào hôm qua nữa rồi.

Anh ta vẫn luôn cho rằng thủ đoạn của mình được xem như độc ác hung dữ rồi nhưng những người hôm qua mới là những tên ác quỷ giết người không chớp mắt!

Đầu tiên họ gỡ cánh tay của anh ta, sau đó còn chặt đứt ngón tay của anh ta.

Quan Triều Viễn nhìn bộ dạng đó của anh ta liền biết anh ta không nói dối.

Ném chiếc hộp trong tay xuống đất, bên trong có ngón tay nhỏ rơi ra.

“Gái này là của anh sao?”

“Aaa…”

Tên bắt cóc đột nhiên hét lên một tiếng long trời lở đất.

Bởi vì hôm qua nhóm người đó không chỉ chặt ngón tay của anh ta mà còn đem ngón tay của anh ta gọt cho vừa ngắn vừa nhỏ chẳng khác gì ma quỷ!

Sau khi nhìn thấy hai ngón tay của mình tên bắt cóc hét thảm hai tiếng sau đó trợn mắt ngất đi.

Ba tiếng trước.

“Này, anh nói chúng ta chơi đùa như vậy có phải hơi quá đáng không?”

Trong tay của người đàn ông tóc vàng mắt xanh cầm một cái hộp màu đỏ.

Miệng của chiếc hộp đã được bịt kín nhưng vẫn có thể nhìn rõ được bên ngoài lớp gỗ hình như có một chất lỏng màu đỏ chảy ra, lan ra trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.

“Sao thế, không muốn chơi? Không phải rất chán sao?”

“Đúng là tôi rất chán, mấy anh em chúng ta và một người phụ nữ sắp thành kẻ trộm đến nơi rồi, nhưng cho dù có muốn tìm trò chơi cũng không phải trò như thế! Dù sao trong đó còn có hai đứa trẻ…”

Lúc người đàn ông tóc vàng mắt xanh nói câu đó cả khuôn mặt đầy vẻ phiền muộn.

Bởi vì lúc nấy khi anh ta vào để chặt | ngón tay có thể nhìn ra được bộ dáng hoảng sợ đến phát khóc của hai đứa trẻ đó.

Anh ta đúng là sát thủ hàng đầu trên thế giới này không sai nhưng trước mặt của anh ta chỉ là hai đứa trẻ ba bốn tuổi thôi!

Cảnh vừa xảy ra trong nhà bếp chắc chắn sẽ để lại cho hai đứa trẻ một vết thương tâm hồn cực lớn suốt quãng đời còn lại!

Đúng là tạo nghiệt mà!

“Sao tôi không biết từ khi nào mà anh đã trở nên đàn bà như vậy rồi? Nếu anh không đồng ý làm thì đổi người đi!”

Khóe miệng của người đàn ông đội nón mỏ vịt nhếch lên một cái, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường.

Anh ta cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho tên đàn em khác.
 
Chương 4206


Chương 4206

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh âm thần thở phào một hơi.

Dù sao thì đó chẳng qua là hai đứa trẻ, anh ta không muốn làm chuyện thiếu đạo đức như vậy!

Nhưng suy nghĩ này còn chưa dứt đã nghe thấy đại ca của mình lười biếng nói: “Hay là cậu không phải lương tâm trỗi dậy chẳng qua là sợ đắc tội với Quan Triều Viễn?”

Chiêu thách thức này vô cùng có hiệu quả, người đàn ông tóc vàng mắt xanh đó vừa nghe đã thay đổi sắc mặt ngay lập tức: “Nói cái gì? Làm sao tôi có thể sợ anh ta được chứ? Đùa gì vậy!”

Mặc dù nói lúc bắt đầu đúng là anh †a đã từng lo lắng nếu như họ làm như vậy có thể hay không sẽ ảnh hưởng không tốt đến kế hoạch tiếp theo của họ. Nhưng nếu như đại cả đã nói ra những lời như vậy thì chỉ sợ anh ta không thể tiếp tục làm con rùa rụt cổ được nữa.

“Đi thì đi, không phải chỉ là đi đưa hai ngón tay thôi sao? Giao cho tôi!”

Nói xong người đàn ông tóc vàng mắt xanh cầm chiếc hộp trong tay mình lắc lắc, quay người đi ra.

Đợi đàn em của mình đi xa rồi người đàn ông mới châm chậm đứng dậy.

Bây giờ anh ta vẫn còn đang ở trong căn nhà để hoang cũ Kĩ.

Khi anh ta đẩy cửa phòng khách ra, bé trai và bé gái đã nằm trên giường bất tỉnh nhân sự rồi.

Hai đứa bé sợ hãi đến nội cuộn thành một cục, cho dù là đã hôn mê thiếp đi nhưng vẫn nhíu chặt lông mày như cũ, bộ dạng giống như rất sợ hãi.

Người đàn ông nhìn thấy trên người chúng dính đầy máu tươi, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng kì quái.

Anh ta xoay người đi ra, lấy điện thoại gọi cho một đàn em khác: “Làm chút thức ăn mang qua đây, nếu như hai đứa trẻ đó không chịu được nữa thì làm sao chúng ta chơi với Quan Triều Viễn được đây?”

“Vâng.”

Sau khi ngắt điện thoại, người đàn ông xoay người đi đến trước cửa sổ, ánh mắt sâu thắm đó nhìn ra màn đêm tối đen bên ngoài: “Quan Triều Viễn, tôi trở về rồi, chuẩn bị sẵn sàng trả lại những thứ đã nợ của tôi hay chưa?”

Khi người đàn ông nói ra câu này, khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong kì dị.

“Đáng chết!”

Vốn dĩ còn định mọi một chút tin tức có ích từ miệng của tên bắt cóc nhưng bây giờ nhìn thấy tình hình như này Quan Triều Viễn biết rằng không còn gì nữa rồi.

Nhóm người đã mang Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi chắc chắn không phải dễ đối phó.

Anh túm lấy tên bắt cóc đã hôn mê đến chết kia, sờ thử một lượt túi quần của anh ta vô tình sờ trúng một chiếc điện thoại.

Anh mở danh mục lịch sử cuộc gọi ra, cũng vào lúc này điện thoại bỗng rung lên.

Ánh mắt Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn vào dãy số nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

Sau một hồi do dự vẫn ấn nút nghe.

“Nếu như tôi đoán không sai thì bây giờ người nghe chắc là cậu Quan nhỉ?”

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ của đàn ông.

Giọng của anh ta rất thảnh thơi thậm chí còn mang theo chút đùa cợt: “Các người muốn gì?”

Giọng của Quan Triều Viễn lạnh băng, trầm thấp không thiện cảm.

“Cậu Quan đừng tức giận, chúng tôi chẳng qua là người qua đường thấy chuyện xấu nên ra tay giúp đỡ mà thôi!

Thấy có người bắt cóc hai đứa trẻ vì vậy mới ra tay giúp!”

Quan Triều Viễn cười lạnh một tiếng.
 
Chương 4207


Chương 4207

Nếu như họ là người qua đường thấy chuyện xấu ra tay giúp đỡ thật thì đã không đi thêm bước nữa rồi.

Chặt ngón tay của tên bắt cóc giả làm ngón tay của trẻ con, đã vậy còn đem đến nhà anh nữa!

Mục đích của họ khi làm như vậy rõ ràng là muốn khiến cho bản thân hiểu nhầm.

“Trông có vẻ cậu Quan không quá tin tưởng vào lời nói này của tôi lắm nhỉ?”

“Bớt nói nhảm đi, nói cho tôi biết rốt cuộc các người muốn cái gì?”

“Nếu như cậu Quan đã nóng vội như thế vậy thì tôi cũng không dài dòng nữa.

Hai tiếng đồng hồ sau, một mình anh lái xe đến công viên rừng núi Nam, hai đứa bé đó đang đợi anh ở đó.”

Công viên rừng núi Nam là rừng tự nhiên lớn nhất của thành phố Ninh Lâm.

Trong rừng có rất nhiều con thú hiếm có, cũng có rất nhiều vách núi cao và dốc, hiện nay đã được liệt vào phong cảnh được bảo vệ cấp quốc gia rồi.

Anh không rảnh để quan tâm tại sao người này lại đưa hai đứa trẻ đến chỗ đó nữa rồi, lạnh lùng mở miệng nói: “Tôi sẽ đến đúng giờ nhưng nếu như tôi không nhìn thấy hai đứa trẻ đấy thì các người cũng sẽ chết rất khó coi giống như vậy!”

“Bình tính nào cậu Lệ…”

Đối phương còn chưa nói hết lời Quan Triều Viễn đã ngắt luôn điện thoại.

Anh chạy như bay lên xe, đạp hết chân ga.

Chiếc Lamborghini đen lao nhanh vào dòng xe như tên bắn.

Từ khu bỏ hoang đi về công viên rừng núi Nam khá xa.

Nhân thời gian này, Quan Triều Viễn gọi cho Tô Lam họ một cuộc điện thoại.

Ở biệt thự, Tô Lam vừa mới tỉnh lại, Lâm Mộc ở bên cạnh với cô.

Cô vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, ngơ ngác nhìn ra ánh sáng bên ngoài cửa sổ, trong não là một mảng trống rỗng.

Chỉ cần nghĩ đến trong chiếc hộp đó là ngón tay của Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi trái tim cô lại đau đến mức không thể thở nổi.

Bây giờ cô ngoại trừ ngồi ở đây đợi tin tức ra không thể làm gì khác nữa.

Lâm Mộc cứ như vậy ở bên cạnh Tô Lam.

Chăm sóc mấy đứa trẻ lâu như vậy nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Tô Lam hồn bay phách lạc như vậy.

Bà ấy vô cùng tự trách ngồi ở đầu giường, không dám chợp mắt chút nào ở bên cạnh Tô Lam, sợ cô nghĩ không thông mà làm ra chuyện ngoài ý muốn.

Từ sau khi Tô Lam tỉnh lại, cô vân luôn trong trạng thái đờ đẩn.

Cả người giống như cách ly hoàn toàn với thế giới này, đến nỗi khi Quan Triều Viễn gọi điện đến cô cũng không nghe được tiếng chuông lanh lảnh đó.

“Thưa bà…”

Lâm Mộc gọi Tô Lam một tiếng nhưng chỉ thấy cô đờ đẩn di chuyển con ngươi mà không hề có bất kì phản ứng gì.

Thế là Lâm Mộc đi đến tủ đầu giường, cầm điện thoại của Tô Lam lên.

Phát hiện ra là điện thoại của Quan Triều Viễn gọi đến, ánh mắt bà ấy lập tức sáng lên: “Mợ ơi, là điện thoại của cậu!”

Điện thoại của Quan Triều Viễn?

Sau khi ý thức được điều này, Tô Lam giống như phản xạ có kiện nhảy bậc lên.

Cô dùng cả tay và chân để bò lên đầu giường, giật lấy điện thoại trong tay của Lâm Mộc, vội vàng ấn nút nghe: “Alo, ông xã!”
 
Chương 4208


Chương 4208

“Đừng lo lắng!”

Đối với Tô Lam mà nói con cái chính là tất cả mọi thứ của cô, vì vậy bây giờ Quan Triều Viễn cực kì hiểu tâm trạng hiện tại của Tô Lam.

Điện thoại vừa được kết nối anh đã dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng để an ủi cô: “Anh đã tìm được tên bắt cóc đó rồi.”

“Vậy Tử Việt và Nhất Vi đâu?”

Tô Lam vừa nghe được lời nói của Quan Triều Viễn trái tim lập tức nhảy dựng lên: “Các con thế nào rồi? Đã đưa đến bệnh viện chưa?”

Quan Triều Viễn kiên nhãn đợi Tô Lam hỏi xong mới trả lời: “Anh không tìm thấy Tử Việt và Nhất Vi nhưng anh có thể chắc chắn rằng hai ngón tay đó không phải của các con.”

“Cái gì?”

Tô Lam ngơ ngác.

Phải biết rằng trong chiếc hộp mà tên bắt cóc đưa tới có chứa hai ngón tay y hệt của hai đứa nhỏ.

Nhỏ nhắn như thế chỉ cần nhìn đã biết là của trẻ con rồi.

Chẳng lẽ là do Quan Triều Viễn không tìm ra con trai và Nhất Vi nên mới bịa ra lời nói dối này để dỗ dành mình sao?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Tô Lam liền vội vàng: “Quan Triều Viễn anh nói thật cho em biết rốt cuộc hai đứa nhỏ ở đâu?”

Bởi vì lo lắng nên giọng điệu của Tô Lam dường như không được tốt lắm.

Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, chỉ cần Tô Lam vừa mở miệng Quan Triều Viễn đã biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Chắc chăn là cô đang lo lắng đến điên rồi!

“Hai ngón tay đó là của tên bắt cóc, Tử Việt và Nhất Vị đã bị một nhóm người khác đưa đến công viên rừng núi Nam, bây giờ anh lập tức đến đó đón các con. Em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi, anh bảo đảm hôm nay chắc chăn sẽ đưa hai con toàn vẹn trở về!”

Bình thường Quan Triều Viễn rất ít nói, có thể khiến anh kiên nhẫn giải thích nhiều như vậy ngoại trừ Tô Lam ra dường như không còn ai khác nữa.

Mà giọng điệu lần này của anh vô cùng nghiêm túc, vô cùng cẩn thận, không hề có bất kì dáng vẻ đùa giỡn nào.

Bên đầu dây của Tô Lam ngơ ngẩn một lúc.

Sau khi nghe xong Quan Triều Viễn giải thích xong một lượt, trái tim hoảng loạn đó mới vô thức ổn định lại.

“Chuyện mà anh đã hứa với em anh nhất định sẽ làm được.”

Quan Triều Viễn thay đổi dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.

“Được, em đợi tin của anh.”

Tô Lam ở đầu dây nên này gật đầu đồng ý.

Dù sao thì bây giờ cô ngoại trừ đợi ra đã không còn cách nào khác nữa rồi.

Lúc Quan Triều Viễn chuẩn bị ngắt điện thoại Tô Lam giống như đột nhiên nhớ ra được điều gì đó, vô cùng gấp gáp nói: “Ông xãt”

“Gì đấy?”

Quan Triều Viễn hơi ngừng động tác ngắt điện thoại lại, anh kiên nhân đợi.

“Anh cẩn thận nhé!”

Lã tìm không thấy Quan Tử Việt rồi, anh chắc chắn phải cẩn thận hơn nữal Anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện! Nếu không em thật sự không biết nên làm sao mới tốt nữa…
 
Chương 4209


Chương 4209

Biết bao lời nói đằng sau của Tô Lam nhưng cuối cùng chỉ gói gọn lại thành một câu.

Cô biết Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ hiểu ý của mình.

Khóe miệng Quan Triều Viễn cong nhẹ lên, từ khi Quan Tử Việt mất tích đây là lần đầu tiên anh để lộ ra nụ cười vui vẻ.

Vợ của mình không phải có con rồi sẽ bỏ quên mình!

“Đợi anh trở về.”

Sau khi ngắt điện thoại, sắc mặt của Quan Triều Viễn cũng lập tức thay đổi trở nên vô cùng lạnh lùng.

Không cần biết chủ mưu thật sự đứng đẳng sau của vụ bắt cóc này rốt cuộc là ai, chỉ cần có người dám đụng vào con trai của anh, chắc chắn anh sẽ khiến cho người đó chết không toàn thây!

Ở biệt thự, sau khi ngắt máy Tô Lam ngơ ngẩn nhìn điện thoại cho đến khi màn hình tối đi.

“Mợ…”

Lâm Mộc thấy sau khi Tô Lam nghe điện thoại của Quan Triều Viễn xong hình như biểu cảm không cần đờ đẩn như lúc đầu nữa.

Bà aay định mở miệng an ủi nhưng lại không biết nói như thế nào mới tốt.

Tô Lam cứ ngơ ngác nhìn điện thoại như vậy, một lát sau đột nhiên tỉnh táo lại: “Lâm Mộc, bà chuẩn bị cho tôi một bộ quân áo, tôi phải ra ngoài!”

Lâm Mộc vừa nghe xong câu này lập tức gấp gáp nói: “Mợ, mợ muốn đi đâu?”

Trước khi Quan Triều Viễn ra ngoài đã từng dặn dò qua bà ấy phải chăm sóc tốt cho Tô Lam, tuyệt đối không được để cô ra ngoài.

Hơn nữa trạng thái tỉnh thân bây giờ của Tô Lam không tốt, lúc này không thích hợp để ra ngoài.

Tô Lam biết Lâm Mộc lo lắng về cái gì nhưng lúc này cô đã không còn lo nổi nhiều thứ như thế nữa.

Quan Triều Viễn nói Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi đều đang ở công viên rừng núi Nam.

Anh không nói thêm gì khác chỉ nói đi đón các con…

Vậy chưngs tỏ chuyện này chưa chắc là bắt cóc, cho dù như thế nào đi nữa cô cũng phải thấy được các con trong thời gian sớm nhất cô mới yên tâm được!

Lâm Mộc biết tính cách của Tô Lam, việc mà cô đã quyết định rồi thì cho dù có là ông trời cũng chưa chắc đã có thể thay đổi được quyết định của cô.

Lâm Mộc không có cách nào để ngăn cô rời đi, chỉ có thể dặn dò thêm hai ba câu: “Mợ, mợ muốn đi tìm cậu sao? Mợ nhất định phải cẩn thận đấy, cậu đi cứu Tử Việt nên mợ đừng gây thêm phiền phức cho cậu đói!”

Ở bên cạnh Quan Triều Viễn và Tô Lam lâu như vậy rồi Lâm Mộc ít nhiều cũng hiểu được một chút tính cách của hai người họ.

Nếu như lần này Quan Triều Viễn đi đàm phán với bọn bắt cóc thật còn Tô Lam cứ nhất quyết phải đi theo thì sẽ có khả năng trở thành phiền toái.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lần này cho dù Tô Lam có chửi bà ấy đi chăng nữa thì bà ấy cũng phải nói ra sự thật của câu chuyện này ra.

“Lâm Mộc bà yên tâm, tôi tự có chừng mực của mình, chắc chăn sẽ không làm khó Quan Triều Viễn đâu.”

Tô Lam nhanh chóng thay quần áo, túm lấy chìa khóa chạy thẳng ra hầm xe Hai phút sau, một chiếc BMW trắng chạy từ hầm xe ra.

“Mợ, mợ nhất định phải cẩn thận đấy!”

Chiếc BMW đi theo sau chiếc xe, đuổi theo đến cửa mới dừng lại.

Chiếc BMW trắng phóng nhanh trên đường, sau khi Tô Lam mở máy chỉ đường lên liền dùng tốc độ nhanh nhất xuất phát về hướng công viên rừng núi Nam.

Hai tiếng đồng hồ sau tại công viên rừng núi Nam.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom