Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4230


Chương 4230

Mộ Nhất Vi giống như không dám tin anh ấy, kinh ngạc vui mừng nói: “Cha lhoong lừa con thật sao?”

“Cha không bao giờ lừa con!”

“Hu hu hu…”

Đột nhiên Mộ Nhất Vi bắt đầu khóc lớn.

Cô bé nhào vào lòng Tô Duy Nam, ôm chặt lấy cổ của anh ấy, khóc lớn: “Mẹ không lừa con, con có cha thật này, các bạn trong nhà trẻ đều nói con là đứa trẻ không có cha, không chịu chơi với con…”

“Chỉ có Tử Việt xem con là bạn tốt, bây giờ con đã có thể nói với các bạn trong nhà trẻ rằng con không nói dối, con cũng có chat”

Mộ Nhất Vi cứ ôm lấy Tô Duy Nam không buông.

Tô Duy Nam vô cùng vừa ý bế cô bé lên.

Mộ Nhất Vi dựa vào vai anh ấy lúc khóc lúc cười, mơ hồ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tô Lam ở một bên nhìn thấy cảnh này có chút cảm động nhưng vẫn lo lắng hơn: “Anh, về chuyện này, anh định sẽ giải thích như thế nào với Mộ Mẫn Loan?”

“Mẹ của Bảo Anh đâu? Cô ấy cũng về nước cùng anh sao?”

Tô Duy Nam cúi đầu nhìn Mộ Nhất Vi đang ngủ rất ngon trong lòng mình, khẽ cười.

Đôi mắt đào hoa đó dường như xẹt qua một tia dịu dàng: “Thật ra theo lý mà nói, anh còn phải ở nước ngoài thêm một năm nữa mới có thể trở về nhưng anh đã không thể đợi thêm được nữa.”

Không đợi được muốn gặp lại Mộ Mãn Loan và con gái của anh ấy.

“Thật ra Bảo Anh con bé…”

Tô Duy nam còn chưa giải thích xong, bông nghe thấy tiếng kêu thất thanh hoảng loạn của Lâm Mộc từ trong nhà: “Mợ ơi, không thấy cô Mộ đâu cải!”

“Vừa rồi tôi lên lâu mang chút cháo lên cho cô ta thì phát hiện cô ta không ở trên giường, trong phòng cũng không có. Cô ta còn chẳng mang giày, tôi nghi cô ta đã một mình chạy đi rồi.”

Nghe xong, sắc mặt của hai anh em họ lập tức có sự thay đổi lớn.

Tô Duy Nam bế Mộ Nhất Vi lên, chạy nhanh lên lầu hai. Khi anh ấy đẩy cửa phòng khách lầu hai ra thấy trên chiếc giường mềm mại đó trống không, không hề thấy bóng dáng của Mộ Mẫn Loan.

Đôi dép lê trên đầu giường của Mộ Mãn Loan vẫn nằm gọn gàng ở đó.

“Cha, sao không thấy mẹ nữa?”

Vừa rồi khi Mộ Nhất Vi ra khỏi cửa lấy điện thoại vẫn còn thấy Mộ Mẫn Loan nằm trên giường.

Tô Duy Nam cúi đầu thơm lên má Mộ Nhất Vi: “Vi Vi, con ngoan ngoãn ở đây đợi, cha đi tìm mẹ được không?”

Mộ Nhất Vi ngoan ngoãn gật đầu: “Cha, vậy cha nhớ với mẹ về sớm nhét”

“Được!”

Tô Duy Nam đặt Mộ Nhất Vi xuống, sau đó xoay người chạy xuống lầu.

Mộ Nhất Vi không yên tâm chạy ra trước vài bước.

Đứng ở hành lang lầu hai nhìn bóng dáng Tô Duy Nam rời đi, cô bé nói lớn: “Chai”

Cho dù bây giờ Tô Duy Nam có vội vàng đến mấy khi nghe thấy giọng Mộ Nhất Vi, anh cũng dừng lại.

Anh ấy quay đầu nhìn về góc rẽ lầu hai.

Chỉ thấy hai tay Mộ Nhất Vi nắm chặt lan cang, biểu cảm vô cùng lo lắng: “Cha, cha sẽ trở về, đúng không?”
 
Chương 4231


Chương 4231

Cô bé này đang sợ mình một đi không trở lại sao?

Tô Duy Nam chỉ cảm thấy trong lòng chua xót: “Chuyện mà cha đã hứa với con nhất định sẽ làm được, con ngoan ngoãn ở nhà đợi đi biết không?”

Nghe được lời hứa của Tô Duy Nam, lúc này Mộ Nhất Vi mới thở phào một hơi.

Bởi vì cô bé từng nghe mẹ nói cha là một người rất đáng tin, chỉ cần là việc cha đã từng nói qua chắc chắn đều sẽ làm được.

Mộ Nhất Vi đã ba tuổi hơn rồi, mặc dù chỉ mới gặp Tô Duy Nam lần đầu tiên nhưng bởi vì bình thường nhìn thấy anh quá nhiều trong album ảnh điện thoại nên cô bé cũng không cảm giác xa lạ với Tô Duy Nam lắm.

Mộ Nhất Vi vô cùng tin vào lời nói của mẹ mình cho nên vừa rồi mới ba lần xác nhận cha có về nữa hay không.

Bây giờ khi đã nhận được câu trả lời chắc nịch của Tô Duy Nam, nụ cười trên mặt cô bé mới nở rộ.

Sảnh trước của biệt thự, Tô Lam thấy Tô Duy Nam vội vàng chạy ra cũng không yên tâm mà chạy theo: “Anh, em đi tìm với anhl”

Khi ánh mắt Tô Duy Nam và Tô Lam giao nhau, anh ấy xoa đầu cô: “Chuyện này giao cho anh giải quyết là được, đợi anh trở về anh sẽ cho em một lời giải thích hợp lý.”

“Nhưng mà…”

Tô Lam còn đang định nói thêm gì đó nhưng bị Quan Triều Viễn ở bên cạnh kéo lại.

“Đây là chuyện của hai người họ, để hai người họ tự giải quyết đi.”

Tô Lam vừa quay đầu đã thấy Quan Triều Viễn đang đứng ở bên cạnh mình.

Bởi vì hành động nhảy xuống vách núi của anh, bây giờ trên gương mặt khôi ngô kia vấn còn để lại vài vết máu.

Tô Lam vừa nhìn đã đau lòng không chịu nổi.

Cô kéo Quan Triều Viễn ngồi xuống bên cạnh, tìm ra một hộp thuốc ở chỗ sô pha, bắt đầu giúp anh sát trùng vết thương trên mặt.

“Vẫn may vết thương không sâu lắm, chắc sẽ không để lại sẹo đâu.”

Tô Lam thở phào một hơi.

Nhưng Quan Triều Viễn dường như không quan tâm lắm: “Cho dù có để lại sẹo cũng không „ Sao.

“Ai nói không sao! Phải biết rằng khuôn mặt này đáng quý với em thế nào!”

Lời nói của Tô Lam khiến cho Quan Triều Viễn híp mắt lại.

“Lế nào ý của bà Quan là nếu như anh không có khuôn mặt này chưa chắc em đã để ý đến anh?”

Tô Lam nghiêm túc suy nghĩ một hồi sau đó gật đầu: “Nói sao nhỉ, khuôn mặt này của anh quá hoàn mỹ, ít nhất cũng cộng cho anh thêm hai mươi điểm.”

“Vậy để anh xem thử, nếu như anh không còn khuôn mặt này nữa, bà Quan có rời bỏ anh không?”

Quan Triều Viễn vừa nói vừa đưa tay lên định vạch vết thương trên mặt.

Nhưng tay của anh còn chưa chạm vào đã bị Tô Lam bắt lại.

“Anh Quan, đây là định đổi chủ để nói chuyện với em phải không?”

Quan Triều Viễn ngẩn người.

“Còn giải ngốc nữa hả?”

Sau khi xử lí xong vết thương của anh, hơi lùi lại.

Cô nhàn hạ khoanh tay trước ngực dựa vào sô pha giống như đang hỏi tội của một đứa trẻ phạm lỗi: “Nói cho em biết, giữa anh em đã xảy ra chuyện gì? Có phải giữa anh và anh trai em có bí mật gì không thể nói ra không?”
 
Chương 4232


Chương 4232

Quan Triều Viễn không kìm được nhìn Tô Lam, người phụ nữ này đúng là ngày càng mãn cảm, ngày càng thông minh.

Có lúc chỉ cần thông qua một câu nói hoặc một ánh mắt đã có thể nhìn rõ bí mật bên trong.

“Nói xem, em muốn biết gì?”

Tô Lam vừa nghe Quan Triều Viễn nói vậy liên không vui.

Làm hơn nửa ngày, người đàn ông này vẫn muốn bầy lại mình.

“Được thôi, nếu như anh đã hỏi em vậy thì em sẽ nói rõ ràng với anhl”

Thì ra lúc Tô Lam lái xe đuổi theo Quan Triều Viễn vừa hay nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Thomas.

“Em nghe Thomas nói các anh chơi hư chuyện rồi, nói xem, các anh đã chơi gì?”

“Còn có, em có thể tin anh vì cứu Quan Tử Việt nhảy xuống vách núi nhưng vì sao Mộ Nhất Vi cũng có thể khiến anh làm vậy?”

Sau khi Quan Tử Việt bà Mộ Nhất Vi được cứu xuống, Tô Lam vẫn luôn nghĩ không thông vấn đề này.

Cuối cùng, cô cũng tìm được chút manh mối.

Có thể khiến Quan Triều Viễn bó tay chịu trói, nộp mạng mình ra, anh chắc chăn đã nợ Tô Duy Nam nhân tình rất rất lớn.

Từ khi hai người họ biết được sự tồn tại của nhau thì chẳng khác gì nước với lửa.

Để quan hệ giữa hai người họ chuyển biến hòa hoấn hơn một chút cũng chỉ có lần ở trên đảo hoang kia.

Lần đó mình bị ngài Tư Đồ bắt cóc, vốn dĩ cô không nghĩ mình không thể nào thoát thân nhanh như vậy.

Nhưng không ngờ rằng sau khi sinh con xong, ngài Tư Đồ lại đột nhiên đổi ý.

Với danh nghĩa là thủ lĩnh mafia, ông †a gần như hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió, không gì không thể.

Rốt cuộc điều gì đã khiến ông ta thay đổi chủ ý.

Chẳng lẽ nhân tình mà Quan Triều Viễn nợ Tô Duy Nam có liên quan đến vị thủ lĩnh mafia này?

Càng nghĩ như vậy, trong lòng Tô Lam càng khẳng định.

Bởi vì trong mấy năm tiếp theo đó Tô Duy Nam luôn xuất quỷ nhập thần, mặc dù thỉnh thoảng vẫn liên lạc với mình cũng là qua email.

Bây giờ nghĩ lại, Tô Lam phát hiện sự liên lạc trong mấy năm qua của hai anh em không có lần nào là gọi video ở thời gian thực.

Cho nên rốt cuộc trong mấy năm qua Tô Duy Nam rốt cuộc đã làm gì, thậm chí tại sao đã có con luôn rồi?

Tô Lam cảm thấy Quan Triều Viễn ít nhất cũng biết chút gì đó về chuyện này nhưng chẳng qua anh giấu không nói với mình mà thôi.

Quan Triều Viễn im lặng ngồi trên sô pha nhìn Tô Lam, mắt sáng như ngọn đuốc.

“ây giờ anh trai em đã trở về rồi, anh có thể nói sự thật cho em biết được chưa?”

Ánh mắt Tô Lam sáng rực, hoàn toàn không có ý định từ bỏ.

Nhân tình này là Quan Triều Viễn nợ của Tô Duy Nam.

Khi đó, nếu như không có sự hy sinh của Tô Duy Nam, có khả năng bây giờ Quan Triều Viễn vẫn không có cách nào gặp được Tô Lam, càng đừng nhắc đến một nhà đoàn tụ.

Cho dù Tô Duy Nam đã từng nói với anh vĩnh viễn không được để Tô Lam biết chuyện này.
 
Chương 4233


Chương 4233

Nhưng dựa vào bộ não thông minh của Tô Lam, cô chỉ cần nghĩ một chút đã có thể đoán ra được mờ ám bên trong.

Có câu nói “Giấy không bao giờ gói được lửa”.

Thế là sau một hồi im lặng, Quan Triều Viễn nói hết toàn bộ chuyện đã trải qua lúc đó, không hề giấu giếm bất cứ gì.

Nghe xong Quan Triều Viễn kể lại, Tô Lam không dám tin mà nhìn chồng mình, viền mắt đỏ ửng.

“Anh nói vì để chúng ta về nước đoàn tụ thuận lợi, anh của em đã đồng ý bán mạng cho ngài Tư Đồ đó năm năm?”

Không phải năm tháng, năm ngày mà là trọn vẹn năm năm!

Hơn ba nghìn ngày đêm!

Tô Duy Nam cống nạp năm năm quý giá nhất cuộc đời mình chỉ để cô và Quan Triều Viễn thuận lợi đoàn tụ bên nhaul Nhưng anh ấy lại hi sinh thời gian ở bên cạnh Mộ Mẫn Loan và Mộ Nhất Vi…

Tô Lam đột nhiên cảm thấy đầu mũi chua xót, cô thật sự rất muốn khóc!

Cô vấn luôn biết Tô Duy Nam vô cùng yêu thương mình nhưng cô không ngờ rằng Tô Duy Nam có thể vì cô mà làm đến bước này.

Thậm chí có thể từ bỏ người phụ nữ và đứa con mình yêu nhất.

Lúc đó nếu như Tô Duy Nam không làm ra quyết định này, bây giờ anh ấy và Mộ Mẫn Loan còn có Mộ Nhất Vi chắc chắn đang sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

RATIH Tô Lam không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh lớn, cô có thể nhìn thấy Mộ Nhất Vi đang ngồi ở bên cạnh vườn hoa

Đối với một đứa trẻ biết nghe lời và hiểu chuyện giống như là Mộ Nhất Vi, từ trước đến nay cô bé chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó chính là hy vọng cha của cô bé có thể quay trở lại sớm một chút.

Nhưng mà cho dù như thế nào thì Tô Lam cũng không thể ngờ tới được rằng, vậy mà lại bởi vì cô cho nên con bé mới không thể nào đoàn tụ được với cha của chính mình.

“Cli1oinfe)…..

Tô Lam đờ đân ngồi im lặng tại chỗ, trong lúc nhất thời cô đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

Quan Triều Viễn nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Lam thì có chút đau lòng, anh tiến lại gần cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô nàng nào đó vào trong ngực mình.

Tô Lam tựa vào trong lồng ng.ực của Quan Triều Viễn, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ và kiên định ở bên tai, cuối cùng cũng không thể kìm chế được nước mắt nữa, từng hạt tí tách tí tách rơi xuống như những viên ngọc trai đứt đoạn.

Khó trách trong những năm này cô đã không còn cách nào liên lạc kịp thời được với Tô Duy Nam nữa, hóa ra là bởi vì mạng của anh ấy cũng đã bán cho người khác từ lâu.

Bởi vì mối quan hệ cùng với ngài Tư Đồ lúc ấy, cho nên Tô Lam đã từng cẩn thận điều tra một chút về bối cảnh phía sau của Đảng Hắc Thủ.

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cũng đã đồng thời tìm hiểu được một chút thông tin về những hoạt động thường ngày của tổ chức lớn nhất thế giới mang tên Đảng Hắc Thủ này.

Cái được gọi là chém chém giết giết đối với bọn họ mà nói có thể nói chỉ là một đĩa thức ăn thông thường, các loại đổi chác bằng súng máu lửa đạn cũng đã trở thành thói quen.

Điểm đặc thù nhất của Đảng Hắc Thủ này chính là… Bọn họ sở hữu một đội quân lính đánh thuê được xếp vào hàng cao cấp trên thế giới.

Đám lính đánh thuê này có mấy trăm loại kỹ năng đặc biệt, cũng đã từng tự mình ra vào chiến trường.

Việc bọn họ được thuê đến các quốc gia khác để đánh giặc là chuyện cực kỳ bình thường đến mức không còn bất cứ xa lạ gì.
 
Chương 4234


Chương 4234

Khó trách có một lần, ở phía xa xa trong cuộc gọi video mà Tô Duy Nam gọi cho cô vấn có thể nghe thấy được một vài âm thanh của súng cối.

Khi đó Tô Lam cũng đã có một chút cảm giác kỳ lạ và tò mò, cho nên cô đã ngay tức khắc mở miệng hỏi một câu.

Sau đó Tô Duy Nam trả lời cô rằng là vì do bên cạnh có người đang xem tivi.

Cho tới bây giờ, Tô Lam mới có thể phản ứng được cái gì được gọi xem tỉ vi trong lời của anh trai mình!

Lúc ấy có thể là Tô Duy Nam đang phải trải qua một trận chiến tanh máu, khốc liệt vô cùng!

Nhưng mà cho dù là như vậy, anh ấy thế mà lại vẫn cố tỏ ra bình thản và ung dung để tán gầu cùng với cô.

Khi đó Tô Lam chỉ nhìn thấy được nụ cười của Tô Duy Nam ở phía đầu bên kia của điện thoại, thậm chí cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện anh mình rốt cuộc đang phải trải qua điều gì.

Hôm nay sau khi biết được chân tướng này, cộng thêm với việc nhớ lại những cảnh tượng mà cô đã nhìn thấy và nghe thấy ở trong cuộc gọi video ngày đó, Tô Lam chỉ cảm thấy cõi lòng đau đớn như muốn nứt vỡ.

“Anh còn nợ anh ta một mối ân tình, cho nên bất kể như thế nào thì anh cũng nhất định sẽ phải giữ được mạng sống cho Mộ Nhất Vĩ, chỉ đơn giản như Am vậy thôi.

Tô Lam nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn truyền tới từ trên đỉnh đầu, cô lại càng siết vòng tay ôm lấy eo của anh chặt hơn nữa.

“Cũng còn may, hiện giờ tất cả mọi chuyện đều đã đi qua, anh ta cũng đã trở lại.”

Mặc dù lúc Tô Duy Nam quay trở lại, anh ấy đã chuẩn bị cho bọn họ một bao lì xì lớn chứa đầy sự kinh ngạc và sợ hãi, nhưng mà nói tóm lại là Tô Duy Nam cũng đã bình yên vô sự quay trở Về.

“Bà Quan, em có trách anh không?”

Thấy cô nàng ở trong ngực vẫn cứ luôn một mực nghẹn ngào mà không mở miệng nói chuyện, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng chuyển chủ đề sang vấn đề này.

Sau một hồi lâu im lặng không biết suy nghĩ điều gì, đến lúc này Tô Lam mới lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên: “Trách anh điều gì? Trách anh rằng anh quá mong muốn mang sự bình yên đến cho mấy mẹ con nên mới đưa mẹ con em đi, hay là trách anh quá yêu em và bọn nhỏ đây chứ?”

Điều này làm sao có thể khiến cho Tô Lam trách cứ anh được?

Về cơ bản thì chuyện này cũng không phải là lỗi sai của Quan Triều Viễn.

Nếu như quả thật nhất định phải thảo luận vấn đề lỗi sai là thuộc về ai, vậy thì người sai nhất ở đây chính là Tô Lam cô.

Nếu như không phải là Tô Lam cô, cô cũng sẽ không sinh ra Quan Tử Việt, như vậy thì sẽ càng không để cho ngài Tư Đồ có cơ hội lợi dụng những điều đó để mà uy hiếp Tô Duy Nam và Quan Triều Viễn.

Cô gần như đã có thể tưởng tượng ra được, nhất định là Quan Triều Viễn là người đứng ra đầu tiên.

Chỉ có điều, anh trai của cô vì muốn thành toàn cho hạnh phúc của em gái cho nên đã cam tâm tình nguyện đứng ra làm người hy sinh.

Trong lúc nhất thời, cả hai người đều cùng rơi vào trạng thái im lặng.

Tô Lam chỉ yên lặng như vậy tựa vào lồng ngực của Quan Triều Viễn, thật lâu sau tâm trạng của cô cũng vẫn khó có thể bình tĩnh lại được.

Mà cùng lúc đó, trong vườn hoa ở phía trước Biệt thự viện lại xảy ra một chuyện khác nữa.
 
Chương 4235


Chương 4235

Mộ Nhất Vi đang đứng ở một bên rìa của vườn hoa, mới vừa rồi cô bé đã phát hiện ra ngay bên cạnh khóm hoa hồng vừa mới nở rộ ở trong vườn có một con chim nhỏ bị thương.

Hình như là con chim nhỏ kia đã bị thương ở bên cánh phải, nó nửa nằm nửa quỳ ở trên mặt đất cố vươn cánh ra vây vùng mấy cái, nhưng mà kết quả lại vân không có cách nào bay lên được như trước.

“Chim nhỏ, cánh của em bị thương rồi này, có phải là rất đau hay không?”

Mộ Nhất Vi ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng hai bàn đón lấy con chim nhỏ kia lên khỏi mặt đất: “Bây giờ chị sẽ lập tức đưa em đi tìm cô của chị, để cho cô băng bó vết thương cho em nhé, cô của chị chính là một Bác sĩ đấy, cho nên không tới mấy ngày nữa là em lại có thể bay lên một lần nữa rồi!”

Mộ Nhất Vi còn chưa kịp đứng lên thì cô bé đã đột nhiên cảm giác được trước mắt bất ngờ bị một bóng đen che phủ.

Mộ Nhất Vi vừa mới ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng thì cũng ngay tức khắc nhìn thấy được một cô bé là con lai đang đứng ở phía trước mặt của chính mình.

Trên người của cô bé này đang mặc một bộ váy công chúa màu hồng hết sức xinh đẹp.

Nhưng mà đôi mắt đang nhìn chằm chăm vào Mộ Nhất Vi của cô bé kia lại vô cùng không thân thiện, giọng điệu của cô bé ấy thì lại càng vênh váo và hung hăng: “Cậu là ai?”

Cô bé con này không phải ai khác xa lạ mà chính là Bảo Anh.

Tính tình của Mộ Nhất Vi rất tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy tuổi tác của cô bé kia cũng không chênh lệch là bao với độ tuổi của chính mình thì trong nháy mắt, Mộ Nhất Vi đã lập tức vui vẻ đến mức mặt mày hớn hở, nhanh chóng đứng lên: “Mình tên là Mộ Nhất Vi, cậu có thể gọi mình là Vi Vi!”

“Tôi không có hỏi tên gọi của cậu là gì!” Bảo Anh hết sức không vui mở miệng, giọng điệu cũng trở nên vô cùng bá đạo: “Tôi đang hỏi là tại sao cô lại gọi cha của tôi là cha, cha chỉ có thể là cha của một mình tôi mà thôi, ông ấy vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào làm cha của cậu được đâu, cậu không nên ở đây mà hy vọng hão huyền!”

Mộ Nhất Vi nghe xong những lời này thì ngay tức khắc cảm thấy nóng vội.

Khó khăn lắm Tô Duy Nam mới quay trở về sau chuyến công tác dài, khó khăn lắm cô bé mới có cha, làm sao mà Tô Duy Nam lại có thể không phải là cha của cô bé được chứ?

“Nhưng mà mẹ của mình đã nói rằng ông ấy chính là cha của mình mà “Cậu nói bậy nói bạ, cha của tôi chỉ có một mình tôi là con gái cưng thôi, cậu không được gọi ông ấy là cha nữa, có nghe thấy hay không hả?”

Mộ Nhất Vi quýnh lên, trong nháy mắt hai hốc mắt cũng đỏ bừng lên: “Nhưng mà mẹ của mình chắc chắn sẽ không bao giờ lừa gạt mình đâu, hơn nữa mới vừa rồi cha cũng đã…”

Lời của Mộ Nhất Vi vẫn còn chưa nói hết, Bảo Anh đã bất ngờ nổi giận.

Cô bé bước thật nhanh tiến về phía trước, sau đó vươn hai cánh tay nhỏ bé ra, dùng sức thật mạnh để đẩy Mộ Nhất Vi một cái rồi lớn tiếng hét: “Tôi đã nói là không cho phép cậu gọi cha của tôi là cha rồi, tại sao cậu lại vẫn cứ gọi chứ?”

Bởi vì không đề phòng, cho nên Mộ Ị”

Nhất Vi đã ngay tức khắc bị Bảo Anh đẩy ngã lăn xuống nền đất.

Con chim nhỏ đang nâng trong lòng bàn tay cũng bị té ngã trên mặt cỏ, mà ngay cả là lòng bàn tay của Mộ Nhất Vi cũng bị trây rách một mảng da.

“ÁI Bé chim nhỏ bị rơi xuống rồi!”

Thế nhưng mà Mộ Nhất Vi lại không quá chú ý đến vết thương ở trên tay của chính mình, việc đầu tiên mà cô bé làm lại là chạy đến phía bên kia, muốn nhìn xem con chim nhỏ đang bị thương kia ra Sao rồi.

“Cậu đã nghe thấy những lời mà tôi vừa mới nói với cậu đó hay là chưa? Bắt đầu từ hôm nay, cậu không được phép gọi cha của tôi là cha nữa! Tô Duy Nam chỉ là cha của một mình tôi mà thôi!”

Đối mặt với những tiếng la hét ồn ào và sự ngang ngược của Bảo Anh, Mộ Nhất Vi cảm thấy hết sức tủi thân.
 
Chương 4236


Chương 4236

Cô bé âm thầm cắn thật chặt môi dưới, cố nén những giọt nước mắt đang muốn rơi xuống ở trong hốc mắt, muốn cứu con chim nhỏ đang rơi trên mặt đất kia lên trước.

Nhưng mà vào thời điểm như thế này, Mộ Nhất Vi càng không nói điều gì thì Bảo Anh lại càng ngày càng cảm thấy tức giận, Bảo Anh nhìn thấy Mộ Nhất Vi nâng con chim nhỏ yếu ớt kia lên thì cô bé cũng lập tức xông tới, hất tay Mộ Nhất Vi khiến cho con chim nhỏ kia rơi xuống nền đất thêm một lần nữa, thậm chí cô bé còn lao nhanh đến phía trước rồi nhấc chân lên, ra sức giãm xuống một cái: “Hừ! Ai bảo cậu không để ý tới tôi này, ai cho phép cậu không để ý tới tôi! Ai bảo cậu đi đỡ con chim nhỏ xíu này, tôi giết chết nó, giết chết nó!”

Cho tới bây giờ Mộ Nhất Vi cũng chưa từng nhìn thấy một cô bé nào tàn nhân đến như vậy, cho nên chỉ trong nháy mắt, Mộ Nhất Vi đã bị dọa cho sợ phát khóc.

Bảo Anh thu chân của chính mình lại, sau đó cúi đầu xem xét một chút, cô bé phát hiện ra dưới đôi giày nhỏ làm băng da vô cùng xinh đẹp của mình có dính một ít vết máu và lông chim: “Đây coi như là tôi đang cảnh cáo cậu, nếu như mà lần sau cậu vẫn còn dám không nghe theo lời tôi nói, vậy thì kết quả của cậu cũng sẽ giống như con chim nhỏ này vậy!”

Sau khi vứt lại những lời này, Bảo Anh ngay lập tức vênh váo tự đắc xoay người rời đi.

“Hu hu hu…”

Mộ Nhất Vi cúi đầu nhìn con chim nhỏ đã bị đạp đến mức biến dạng hoàn toàn ở trên nền đất kia, sau đó lại tiếp tục không ngừng rơi nước mắt.

Mộ Nhất Vi vừa mới ngẩng đầu lên một cái thì lại bất ngờ nhìn thấy được, cô bé con mới hung hăng càn quấy vừa rồi đang nhào vào trong ngực của một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cô bé ấy cũng đã bỏ đi dáng vẻ †àn bạo và ngang ngược mới trước đó của chính mình khi ở trước mặt của Mộ Nhất Vi, đổi thành dáng vẻ đáng yêu và nũng nịu.

Mộ Nhất Vi vừa không ngừng khóc vừa nâng thi thể của con chim nhỏ kia lên, sau đó đào cho nó một ngôi mộ nho nhỏ ở bên cạnh khóm hoa hồng.

Mộ Nhất Vi càng khóc càng đau lòng, bởi vì cô bé quả thực không thể nào hiểu được, rõ ràng Tô Duy Nam chính là cha của cô bé, nhưng mà tại sao lại có người không cho phép cô bé gọi cha là cha?

Hơn nữa không phải là mẹ chỉ sinh ra một em bé duy nhất là cô bé thôi hay sao? Vậy thì tại sao mà cha lại còn có thêm một cô con gái khác nữa chứ?

Ngay tại thời điểm khi Mộ Nhất Vi khóc đến mức nhìn rất thê thảm, cô bé lại đột nhiên nghe thấy được một giọng nói không vui vang lên ở phía sau lưng của chính mình: “Mộ Nhất Vi, cậu là một kẻ ngu ngốc hay sao?”

Mộ Nhất Vi sững sờ một chút, sau đó quay đầu nhìn lại với đôi mắt đang nhòe mờ đi vì ngấn lệ.

Vừa mới xoay đầu lại, Mộ Nhất Vi bất ngờ nhìn thấy Quan Tử Việt đang đứng ở một chỗ cách đó không xa, trên mặt hiện cậu bé lên đầy vẻ không vui nhìn Mộ Nhất Vi.

Mộ Nhất Vi cảm thấy chính mình càng thêm tủi thân: “Tại sao… Tại sao mọi người đều muốn bắt nạt tôi, tôi mới không phải là đứa trẻ ngu ngốc!”

Quan Tử Việt đi tới, cúi đầu nhìn liếc qua đống đất nhỏ đang nhô lên ở bên cạnh khóm hoa: “Bị người ta bắt nạt cũng không biết cách trả đũa mà chỉ biết khóc lóc! Không phải ngu ngốc thì là cái gì!”

“Tôi…” Mộ Nhất Vi hậm hực cắn môi, sau đó đột nhiên lại có chút không biết làm sao.

“Tôi cái gì mà tôi?” Giọng điệu của Quan Tử Việt cũng không được tốt lắm.

Nói thế nào đi chăng nữa thì Quan Tử Việt cũng được coi như là đã từng đồng cam cộng khổ với Mộ Nhất Vi, sau khi trải qua chuyện bị bắt cóc lần này, cậu bé đã coi Mộ Nhất Vi thành người mình.

Mà cái được gọi là người mình của Quan Tử Việt là có ý nghĩa gì? Đó chính là toàn thế giới chỉ có một mình cậu bé có thể bắt nạt Mộ Nhất Vi, có thể chọc cho Mộ Nhất Vi khóc.

Nhưng mà người có thể khiến cho Mộ Nhất Vi khóc cũng chỉ có thể là một mình cậu bé, nếu như những người khác muốn bắt nạt cô bé, Quan Tử Việt chính là người đầu tiên không đồng ý!
 
Chương 4237


Chương 4237

Quan Tử Việt tiến lên phía trước mấy bước, sau đó vươn tay túm lấy cánh tay của Mộ Nhất Vi.

Mộ Nhất Vi bị giật mình: “Tử Việt, cậu làm cái gì vậy?”

“Bắt đầu từ hôm nay em phải gọi anh là anh Tử Việt, có biết hay chưa?”

“Hả? Tại sao vậy?”

“Bởi vì tuổi của anh lớn hơn em, hơn nữa cha của em lại là cậu của anh, cho nên đương nhiên là em phải gọi anh là anh họi”

“Là như vậy sao?”

“Sau này anh họ bảo kê cho em, ai bắt nạt em thì em phải lập tức nói cho anh biết!”

“Nhưng mà…”

“Đừng có nhưng mài”

“Nhưng mà… Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu thế?”

“Không phải là con bé mới vừa rồi kia đã bắt nạt em hay sao? Anh dẫn em đi qua bên đó, để cho em nhìn xem anh trừng trị con bé đó như thế nào!”

“Hả?”

“Đừng có hả nữa, im miệng cho anhl”

“ly”

Giờ khắc này Bảo Anh đang nhàn nhã ngồi ở trên thành của đài phun nước, chiếc giày nhỏ ở trên chân phải của cô bé đã được cởi ra đưa cho Thomas: “Chú Thomas, chú phải đánh rửa chiếc giày này thật sạch sẽ thay cho cháu đấy nhé! Nếu không chờ đến khi cha quay trở lại, cháu sẽ bảo cha xử lý chút”

Trong miệng của Bảo Anh ngậm một chiếc kẹo mút, hai chân của cô bé thì đang nhẹ nhàng đung đưa về phía chiếc vòi nước nhỏ ở trong sân, nơi mà Thomas đang ngồi chà giày, dáng vẻ hết sức vui vẻ và thích chí.

Trên đầu của Thomas hiện đầy vạch đen, anh ta vừa chăm chỉ cầm bàn chải nhỏ đánh chà giày cho Bảo Anh vừa âm thầm văng tục chửi thề ở trong lòng.

Cứ nghĩ thử mà xem, đường đường là một lính đánh thuê quốc tế như anh †a mà lại lưu lạc thành nô lệ của một cô bé con bốn tuổi, thật đúng là quá mức mất mặt mài Bảo Anh đang vô cùng vui vẻ ngồi ăn kẹo mút thì cô bé lại đột nhiên nghe thấy được một loạt những âm thanh “sột soạt, sột soạt” phát ra từ trong bụi cỏ dưới khóm hoa ở phía không xa đăng sau lưng.

Bảo Anh cau mày, ngay cả chiếc kẹo mút ngọt ngào ở trong miệng cũng quên ăn, quay người lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khóm hoa nhỏ kia.

Từ phía bên cạnh của khóm hoa, tân suất lay động của những cây cỏ nhỏ kia càng lúc càng nhanh, mà âm thanh sột soạt kia cũng càng ngày càng lớn hơn.

Bảo Anh đột nhiên có chút sợ hãi: “Chú Thomas…”

“Tổ tông nhỏ của chú ơi, lại làm sao rồi? Chú vẫn còn chưa đánh rửa sạch sẽ giày của cháu đâu đấy!”

“Nhưng mà chú Thomas, cháu cảm thấy ở trong kia có thứ gì đó…” Lời của Bảo Anh vẫn còn chưa nói hết, một con rắn màu đen đã đột nhiên xông ra từ trong bụi cỏ.

Kích thước của con rắn kia nhìn qua ước chừng to bằng hai đầu ngón tay, chiều dài khoảng tâm nửa mét, hơn nữa sau khi nó lao ra thì lại không hề do dự mà vọt thẳng về phía Bảo Anh ở phía bên kia.

“Á á á!” Bảo Anh bị dọa cho sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, liên tục hét lên những tiếng chói tai trong điên cuồng.

Đôi tay nhỏ bé của Bảo Anh liều mạng vùng vấy lên, sau đó khiến cho cả người bị mất thăng bằng lộn mèo về phía sau, ngã lăn quay vào trong chiếc hồ dưới đài phun nước.

“Á! Hu oa oa oal”

Bảo Anh bị sợ, ngay tức khắc khóc rống lên, cô bé chìm chìm nổi nổi trong hồ mấy lần, còn bị sặc mấy ngụm nước.
 
Chương 4238


Chương 4238

Cho đến lúc này Thomas mới phát hiện ra được tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta lập tức ném chiếc giày kia sang một bên, vội vàng nhảy vào bên trong chiếc hồ bên dưới đài phun nước rồi vớt Bảo Anh ra ngoài.

“Rắn! Rắn…”

Bảo Anh bị dọa cho sợ đến mức gần như muốn phát điên, vừa hoảng hốt vừa lo sợ mà khua tay múa chân chỉ về phía bên kia của hồ nước.

Thomas nhìn sang theo hướng tay chỉ của Bảo Anh, sau đó anh ta phát hiện ra đúng thật là có một con rắn màu đen đang nằm ở bên trên hồ nước, nhìn qua thì con rắn đó có chiều dài khoảng chừng nửa mét.

Nhưng khi Thomas đẩy sự phòng bị của chính mình lên đến mức cao nhất, cẩn thận từng chút một tiến đến gần con rắn kia thì anh ta lại phát hiện ra, con rắn màu đen ở trước mắt anh ta không phải là một con rắn thật sự, mà chỉ là một món đồ chơi mô phỏng theo hình con rắn mà thôi.

Anh ta vớt con rắn lên khỏi hồ nước, sau đó đưa đến trước mặt của Bảo Anh: “Bảo Anh cháu nhìn thử mà xem, không phải là rắn thật đâu, chỉ là một món đồ chơi mà thôi!”

PA ola Bảo Anh đã bị dọa cho sợ đến ngây ngốc, cô bé bất ngờ vươn tay tát thẳng một cái lên trên mặt của Thomas.

Thomas không còn cách nào khác, chỉ có thể ném món đồ chơi hình con rắn đen kia sang một bên, sau đó vội vàng ôm lấy Bảo anh quay trở về phòng thay quần áo.

Cho đến khi hai người bọn họ đi rồi, ở trong bụi cỏ phía xa xa kia mới truyền tới một chuỗi những âm thanh nhỏ xíu.

“Anh Tử Việt, anh đúng thật là lợi hại!”

Thân người nho nhỏ của Mộ Nhất Vi bò ra từ bụi cỏ phía sau, trong ánh mắt nhìn về phía Quan Tử Việt một lần nữa đã mang theo sự sùng bái.

Quan Tử Việt ném chiếc điều khiển từ xa đang cầm ở trong tay vào trong túi, sau đó xoay người đi nhặt con rắn đồ chơi kia lên.

Quan Tử Việt nghiêng đầu nhìn Mộ Nhất Vi một cái, tựa như là cậu bé đang cảm thấy hết sức hài lòng đối với việc Mộ Nhất Vi thân mật gọi mình là anh Tử Việt.

Quan Tử Việt đưa đầu ngón tay ra, khẽ búng một cái ở trên trán của Mộ Nhất Vi: “Nếu đã biết được anh họ lợi hại như vậy rồi, vậy thì sau này phải nhớ kỹ lấy cho anh! Trên toàn thế giới này, em chỉ có thể để cho một mình anh bắt nạt em, nếu như mà những người khác dám bắt nạt em, em phải ngay lập tức nói cho anh biết, nếu không anh sẽ rất tức giận, hậu quả cũng sẽ rất nghiêm trọng, có hiểu chưa?”

Lúc Quan Tử Việt nói những lời này, cậu bé còn không quên dùng sức lắc lắc con rắn đồ chơi ở trong tay của mình về phía trước mặt của Mộ Nhất Vi.

“Eo, thật là buồn nôn mài”

Con rắn đồ chơi kia thực sự là đã được làm đến mức giống y như thật, Mộ Nhất Vi chỉ liếc mắt nhìn qua thôi cũng đã bị dọa cho hoảng hốt và sợ hãi không thôi.

Cô bé ngay lập tức vội vàng dùng hai tay nhỏ bé che mắt của mình lại.

Mộ Nhất Vi chẳng qua cũng chỉ là bị dọa cho sợ hết hồn, nhưng mà Bảo Anh thì lại không được may mắn đến như vậy.

Thời gian lúc này vốn dĩ chính là mùa thu, Bảo Anh bị dọa cho sợ hãi, vừa rồi còn bị ngâm một hồi ở trong làn nước lạnh, cho nên buổi tối hôm đó cô bé đã bị cảm lạnh, hơn nữa còn phát sốt.

Thomas muốn gọi điện thoại cho Tô Duy Nam, nhưng mà sau đó anh ta lại phát hiện ra điện thoại của đại ca nhà mình hoàn toàn không thể liên lạc được.

Vì vậy không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể thức trắng đêm canh giữ ở bên đầu giường, nghiêm túc lại cẩn thận chăm sóc cho Bảo Anh.

Nhưng mà tính tình của tổ tông nhỏ Bảo Anh này lại vô cùng xấu, cô bé không ngừng quấy khóc, chỉ trong vòng một buổi tối thôi mà thiếu chút nữa đã hành hạ Thomas đến mức gần như chết đi sống lại.
 
Chương 4239


Chương 4239

Vào lúc tối muộn, khi mà Thomas đang chăm sóc cho Bảo Anh, có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên đi tới trước cửa.

Anh ta quay đầu nhìn sang thì lại phát hiện ra được bóng người nho nhỏ kia không phải ai khác mà chính là Mộ Nhất Vi.

Mặc dù Thomas mới chỉ có mặt ở nơi này trong khoảng thời gian một buổi chiều, nhưng mà ít nhiều gì thì anh ta cũng vấn coi như là có hiểu được một chút về mối quan hệ giữa hai người Mộ Nhất Vi và Tô Duy Nam.

Huống chỉ, chỉ cần nhìn vào mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn và vô cùng tinh xảo kia của Mộ Nhất Vi thôi thì cũng có thể biết được cô bé này nhất định là phải có một mối liên hệ nào đó với đại ca nhà anh ta.

Hiện tại Bảo Anh đang không chịu uống thuốc, mơ mơ màng màng nằm ở trên giường nũng nịu chơi xấu, chỉ lo quấy khóc.

Thomas nhìn thấy dáng vẻ dè dặt, cẩn thận từng li từng tí một đứng ở ngoài cửa của Mộ Nhất Vi thì dứt khoát đứng dậy rồi đi tới: “Cháu tên là Mộ Nhất Vi có đúng không?”

Mộ Nhất Vi khẽ gật đầu một cái, sau đó lại hết sức xấu hổ và thẹn thùng nở một nụ cười.

Mộ Nhất Vi nhướn cái cổ nhỏ bé lên, nhìn về phía Bảo Anh đang nằm ở trên giường: “Chú Thomas, Bảo Anh bạn ấy bị bệnh rồi sao ạ?”

Thomas gật đầu một cái, tiếp đến lại có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: “Không sai, lúc xế chiêu không cẩn thận ngã nhào vào trong hồ nước, cho nên bây giờ đang phát sốt một chút.”

“Bị sốt sao? Nếu như phát sốt thì cần phải tiêm rồi uống thuốc, trước kia khi cháu bị ốm, mẹ cháu còn sẽ đưa cháu đi khám Bác sĩ, hơn nữa cô của cháu cũng là…”

Nhưng mà, Mộ Nhất Vi còn chưa kịp nói cho hết lời thì người vốn dĩ còn đang nằm khóc ở trên giường là Bảo Anh đã đột nhiên “Lịch bịch” mấy tiếng ngồi dậy.

Bảo Anh chỉ tay vào Mộ Nhất Vị, trên mặt tràn ngập vẻ không vui, lớn tiếng nguyền rủa mắng ầm lên: “Cậu im miệng cho tôi! Tôi bị bệnh hay không thì liên quan gì đến cậu hả? Tôi mới không cần phải tiêm đâu!”

“Tôi cũng không cần phải uống thuốc, cậu bớt đứng ở bên đó nói bậy nói bạ lại cho tôi!”

Phải biết rằng, Bảo Anh từ nhỏ đã được một đám các chú nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Vậy nên cho dù có gọi cô bé là công chúa nhỏ thì cũng tuyệt đối không có gì là quá đáng.

Lúc bình thường, điều khiến cho đám người Thomas bọn họ cảm thấy khổ sở nhất đó chính là dỗ cô công chúa nhỏ này tiêm thuốc và uống thuốc.

Vốn dĩ Mộ Nhất Vi đến cũng chỉ là vì có lòng tốt, nhưng đột nhiên cô bé lại bị mắng, cho nên Mộ Nhất Vi cũng có chút hoảng hốt và sợ hãi nhìn về phía Bảo Anh.

Thomas không có cách nào la rầy Bảo Anh, nên anh ta chỉ có thể nghiêng đầu an ủi Mộ Nhất Vị: “Vi Vị, bởi vì Bảo Anh bị ốm rồi, cho nên tâm trạng của con bé mới không được tốt lắm. Cháu đừng nên so đo cùng với con bé, có được không?”

Mộ Nhất Vi lại nghiêng đầu nhìn về phía Bảo Anh một lần nữa, trong lòng cô bé âm thầm suy nghĩ, dẫu sao thì nguyên nhân khiến cho Bảo Anh bị cảm lạnh và phát sốt cũng chính là bởi vì Quan Tử Việt muốn trút giận thay cho mình.

Mặc dù chuyện Bảo Anh giết chết con chim nhỏ đang bị thương kia đúng thật là rất quá đáng, nhưng mà mới vừa rồi khi ở ngoài cửa Mộ Nhất Vi đã nghe thấy được tiếng gào khóc nức nở của Bảo Anh khi phải tiêm thuốc, trong lúc nhất thời cô bé vẫn cảm thấy có chút không đành lòng.

Mộ Nhất Vi lại nghiêng đầu sang nhìn Thomas ở phía bên này một chút, sau đó cô bé móc mấy viên kẹo trái cây †ừ trong túi ra.

Thomas thấy được hành động này của Mộ Nhất Vi thì cũng dường như là đã đoán ra được điều gì đó: “Vi Vi, có phải là cháu lo lắng rằng Bảo Anh sợ thuốc đăng, cho nên mới đem kẹo đến đây cho con bé hay không?”

Thomas một câu đoán trúng ý tưởng của Mộ Nhất Vi, khiến cho cô bé có chút ngượng ngùng gật đầu một cái.

“Thật đúng là một cô bé tốt bụng!”

Thomas dứt khoát dắt tay Mộ Nhất Vi đi đến chỗ đầu giường của Bảo Anh.
 
Chương 4240


Chương 4240

Anh ta nở nụ cười dịu dàng rồi ngồi xổm xuống dưới đất nhìn Mộ Nhất Vi: “Như thế này nhé, cháu tự mình đi tới đưa kẹo cho Bảo Anh đi, có được hay không nào?”

Mộ Nhất Vi do dự một chút, nhưng mà cuối cùng cô bé vẫn cố gắng lấy hết can đảm, đưa những viên kẹo trái cây ở trong lòng bàn tay nhỏ bé của mình đến trước mặt của Bảo Anh: “Bảo Anh, nếu như cậu sợ lúc uống thuốc bị đắng, vậy thì sau khi uống thuốc xong cậu có thể ăn một viên kẹo này.”

“Mỗi lần khi mình phải uống thuốc, mẹ của mình cũng sẽ chuẩn bị những viên kẹo này cho mình.”

“Ngậm viên kẹo trái cây này ở trong miệng thì sẽ không hề cảm thấy đắng một chút nào nữa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Anh đột nhiên trở nên u ám, đặc biệt là khi nghe thấy Mộ Nhất Vi nhắc đến chữ “Mẹ”, cô bé cũng ngay tức khắc trở nên †ức giận đến mức không kiềm chế được.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp” vang lên, Bảo Anh giơ tay hất văng những viên kẹo ở trong lòng bàn tay của Mộ Nhất Vi xuống nền đất: “Tôi mới không cần kẹo của cậu đâu, bẩn chết người mất!”

Sau khi Thomas nhìn thấy mọi chuyện vậy mà lại diễn ra như thế này, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Bảo Anh, làm sao cháu lại có thể không lễ phép như thế? Vi Vị đã cố ý tới đây để đưa kẹo cho cháu đấy!”

Bảo Anh thấy chú Thomas bình thường vấn luôn yêu thương mình nhất ngày hôm nay lại bởi vì Mộ Nhất Vi mà lên tiếng mắng mình, hai vành mắt của cô bé lại ngay lập tức đỏ lên: “Hu hu hu… Chú Thomas cháu ghét chú! Chú đi ra ngoài đi, cháu không cần chú nữa!”

“Chú đi ra ngoài đi! Cả hai người đều cút hết ra ngoài cho cháu, cút ra ngoài!”

Lại nữa rồi…

Thomas bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh ta vô cùng ngượng ngùng và áy náy nhìn về phía Mộ Nhất Vi: “Vi Vị, hay là cháu đi ra ngoài trước đi nhé, để chú dỗ Bảo Anh trước đã, được không?”

Mộ Nhất Vi hiểu chuyện gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng mà trước khi rời đi, Mộ Nhất Vi lại ngồi xổm xuống dưới đất, cẩn thận nhặt từng viên từng viên viên kẹo trái cây đã bị hất rơi ở trên mặt sàn kia lên.

Sau đó cẩn thận đặt lên trên chiếc tủ ở phía đầu giường.

Sau khi làm xong hết thảy những thứ này, cô bé mới rón rén đi ra ngoài.

Thomas ngồi ở đầu giường, không ngừng dõ dành Bảo Anh, nhưng mà toàn bộ những việc làm vừa rồi của Mộ Nhất Vi cũng đều đã rơi vào trong ánh mắt của anh ta.

Thomas nhìn bóng lưng thận trọng của cô bé con ấy, trong thâm tâm lại đột nhiên cảm thấy có một chút đau lòng.

Gô bé này chẳng qua cũng chỉ mới ba bốn tuổi mà thôi, thế nhưng nhìn qua thì Mộ Nhất Vi lại hết sức hiểu chuyện, hoàn toàn có thể thông cảm cho tâm trạng của người khác.

Rốt cuộc là đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể làm cho một cô bé mới chỉ ba, bốn tuổi trở nên cẩn thận từng li từng tí một ở trong những năm tháng vốn dĩ phải nên ngây thơ hồn nhiên, không buồn không lo, càn quấy không kiêng dè như thế chứ?

Trước khi Mộ Nhất Vi hoàn toàn bước ra khỏi cửa, cô bé còn rón rén vươn tay kéo cửa phòng đóng lại.

“Nói em là một con nhóc ngu ngốc, thật đúng là không hề nói sai chút nào!”

Mộ Nhất Vi còn chưa kịp xoay người lại thì đã bất ngờ nghe thấy được một giọng nói không vui vang lên ở phía sau lưng.

Mộ Nhất Vi sợ hết hồn, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Quan Tử Việt với khuôn mặt tràn đây vẻ không vui đang đứng ở phía sau mình.

Hai tay của Quan Tử Việt còn khoanh ở †rước ngực, sắc mặt âm u.
 
Chương 4241


Chương 4241

“Anh Tử Việt!” Mộ Nhất Vi tỏ ra vô cùng ngoan ngoấn mở miệng.

“Em cái con nhóc ngu ngốc này, rõ ràng là con bé đó không hề thích em, tại sao em lại vẫn cứ muốn đến gần con bé đó làm gì?”

“Có phải là khi con bé đó bắt nạt em thì em cảm thấy rất vui vẻ hay không hả?” Hai đầu lông mày của Quan Tử Việt nhíu lại thật chặt, trong giọng nói cũng chất chứa thái độ hết sức khó chịu.

Cậu bé đã cảnh cáo Mộ Nhất Vi ngay từ đầu rằng ở trên thế giới này chỉ có một mình cậu bé tên Quan Tử Việt mới có thể bắt nạt cô nhóc Mộ Nhất Vi, còn những người khác thì cho dù có là ai cũng không được!

“Nhưng mà… Nhưng mà em thấy lúc phải tiêm bạn ấy khóc vô cùng dữ dội, cho nên mới cảm thấy bạn ấy rất đáng thương…” Mộ Nhất Vi vẫn còn rất nhỏ tuổi, cho nên cô bé không hề thù dai.

Mặc dù nói, tại thời điểm khi mà Bảo Anh giết chết con chim nhỏ đang bị thương kia trông cô bé rất đáng sợ, rất tàn ác, Mộ Nhất Vị cũng thực sự là đã bị dọa cho sợ hãi đến hốt hoảng.

Nhưng khi nghe đến giọng nói đau đớn của Bảo Anh khóc lúc bác sĩ tiêm.

Đột nhiên trong lòng cô bé nảy sinh sự đồng tình.

Quan Tử Việt lạnh lùng khit mũi một tiếng, cậu bé trách cứ liếc cô bé một cái: “Vậy được thôi, em cứ tiếp tục ở đây làm đứa ba phải đi, sau này đừng đi theo anh, anh không quan tâm đến em nữal”

Mộ Nhất Vi nghe thấy vậy thì cô bé trở lên lo lắng.

Cô bé chạy nhanh đến sau lưng của Quan Tử Việt, nắm chặt tay áo của cậu bé: “Không được, anh Tử Việt đã nói rồi, anh sẽ luôn bảo vệ em, em phải đi theo anh!”

Quan Tử Việt không nhịn được quát nhẹ một câu: “Đi đi, buông tay rat”

Mộ Nhất Vi nhất quyết không chịu thả tay ra: “Em không buông đâu!”

Hình như Mộ Nhất Vi đã biết được tính cách của Quan Tử Việt, cô bé đi theo sát phía sau cậu bé, giống như một miếng da trâu dính trên người cậu bé Vậy.

“Em thật phiền phức!”

Khi Quan Tử Việt nói câu này, tuy trong giọng nói của cậu bé có sự mất kiên nhân, nhưng chuyện rõ ràng nhất là cậu bé sẽ không đuổi cô bé đi, Mộ Nhất Vị vui vẻ đi theo sau cậu bé, đôi mắt của cô bé trong suốt nhìn cậu bé nói: “Anh Tử Việt, anh có thể vứt con rắn giả đó đi được không?”

Quan Tử Việt không vui nhíu mày nói: “Chuyện anh có vứt con rắn giả đó đi liên quan gì đến em?”

“Bởi vì em cảm thấy hình như Bảo Anh rất sợ răn, nếu như bạn ấy lại bị giật mình, chẳng phải bạn ấy sẽ bị tiêm một lân nữa?”

“Nếu em quan tâm con bé đó như vậy, thì em trực tiếp đi nói cho nó biết là anh cố ý dọa nó là được!”

NEIN- Mộ Nhất Vi còn chưa nói xong, thì Quan Tử Việt đi phía trước đột nhiên dừng bước lại.

Mộ Nhất Vi không chú ý đến việc này, nên đầu cô bé đụng vào bả vai của cậu bé.

Khi cô bé ngẩng đầu lên thì cô bé nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lam xanh mét đứng cách đó không xa, vẻ mặt của cô rất khó coi. Mộ Nhất Vi còn chưa hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong nháy mắt sắc mặt của Quan Tử Việt đã xệ xuống, vẻ mặt của cậu bé rất ảm đạm.

“Gõ Mộ Nhất Vi đi vòng qua Quan Tử Việt, cô bé vui vẻ chạy về phía Tô Lam ở bên kia.

Tô Lam liếc mắt trừng Quan Tử Việt một cái, sau đó tự tay bế Mộ Nhất Vi lên.

“Cô, lúc nào thì mẹ và em trai con sẽ về ạ?”

Trước câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tô Lam không biết trả lời như thế nào: “Có thể sẽ muộn hơn một chút, được rồi, Vi Vi có đói bụng không? Mẹ Bảo cố ý làm cho con một ít kem, con có muốn đi ăn một cái không?”

“Oa, kem! Con muốn, con muốn!”

Trong khi nói chuyện, Mộ Nhất Vi đã vui vẻ chạy về phía nhà bếp.
 
Chương 4242


Chương 4242

Nhưng mà khi cô bé đi được một nửa, thì cô bé giống như nhớ chuyện gì đó, lại chạy về chỗ này: “Anh Tử Việt, anh có muốn đi ăn kem với em không?”

Quan Tử Việt còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe được tiếng Tô Lam nói: “Vi Vi, con đi ăn trước một cái được không? Cô có chuyện muốn nói với anh trai.”

Mộ Nhất Vi rất nghiêm túc nhìn Quan Tử Việt nói: “Được rồi, vậy em sẽ ở phòng bếp bên kia đợi anhl”

Cho đến khi bóng người của Mộ Nhất Vi biến mất ở ngã rx, thì khuôn mặt tươi cười của Tô Lam hơi trầm xuống.

Cô nhíu mày, không vui đi đến trước mặt Quan Tử Việt: “Vừa nãy con nói con cố ý dùng rắn giả để dọa Bảo Anh, làm cho con bé ngã xuống đài phun nước?”

Tô Lam biết, tuy tuổi của Quan Tử Việt còn nhỏ, nhưng từ trước cho đến giờ thằng bé sẽ không nói dối, điểm này rất giống Quan Triều Viễn.

Hai cha con bọn họ đều là người rất có nguyên tắc, nếu như Quan Tử Việt thực sự làm, thì chỉ cần Tô Lam mở miệng hỏi cậu bé nhất định sẽ thừa nhận.

Đúng như vậy, Quan Tử Việt gật đầu: “Vâng.”

“Con không thấy xấu hổ à, mà con nói vậy?”

Tô Lam nhìn thấy thẳng thắn và sự tự tin của Quan Tử Việt, đột nhiên cô không biết quát măng kiểu gì: “Vậy con có thể nói cho mẹ biết, tại sao con lại bắt nạt con bé?”

Tô Lam đã biết Quan Tử Việt chính là một ông cụ non từ lâu.

Mặc dù thằng bé chỉ hơn bốn tuổi, nhưng thẳng bé đã hiểu biết hơn những đứa bạn cùng tuổi rất nhiều, điểm này giống y hệt Tô Duy Hưng anh trai của thằng bé.

Cho dù cô bé Bảo Anh kia đúng là hơi hoạt bát, hơi mạnh mẽ.

Nhưng mà đây không phải là nguyên nhân khiến cho con trai bắt nạt cô bé!

Hơn nữa, bây giờ cô bé vẫn còn đang sốt, đến lúc đó anh trai cô trở về cô lên giải thích với anh trai như thế nào đây?

“Vì sao con không nói câu nào?”

Tô Lam nhìn Quan Tử Việt đang im lặng, trong nháy mắt lông mày của cô nhíu chặt lại.

Bởi vì trong mắt cô, sự im lặng của thăng bé tượng trưng cho việc thằng bé đang âm thầm phản kháng lại.

Tô Lam luôn thả lỏng ít dạy bảo Quan Tử Việt, nguyên nhân cũng là do cô tin tưởng con trai cô là người đúng mực.

Nhưng bây giờ xem ra, chung quy trẻ con vấn là trẻ con.

Cô còn phải dùng nhiều tâm sức để dạy dõ thằng bé, để thằng bé biết chuyện gì lên làm, có một số chuyện gì không thể làm.

“Việt, nếu như con không nói nguyên nhân cho mẹ biết, vậy mẹ sẽ nghĩ là con cô ý muốn bắt nạt con bé!”

Tô Lam kiên nhãn nói.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nhưng Quan Tử Việt vẫn đứng yên tại chö, cậu bé quật cường không chịu mở miệng.

“Được, con đã không nói câu nào, vậy mẹ sẽ coi là con đang âm thâm chấp nhận chuyện này.”

“Mẹ không biết gì nguyên nhân gì mà con bắt nạt con bé, nhưng bây giờ con bé đã bị bênh, con đi theo mẹ xin lỗi con bé.”

Nói xong câu này, Tô Lam duõi †ay về phía Quan Tử Việt.

Nhưng Quan Tử Việt vẫn đang im lặng đột nhiên thu cánh tay của mình lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nhìn Tô Lam, vẻ mặt của cậu bé rất không vui.
 
Chương 4243


Chương 4243

“Con không muốn đi?”

Tô Lam hơi ngạc nhiên.

Dù sao bình thường cô và Quan Triều Viễn vần luôn dạy Quan Tử Việt, nếu như con dũng cảm thừa nhận là mình làm sai, thì cũng phải có can đảm để nhận sai, đó không phải là một chuyện mất mặt.

Hơn nữa trước đây, Quan Tử Việt làm rất tốt chuyện này.

Nhưng vì sao đến Bảo Anh thì thăng bé không thực hiện được chuyện này?

“Con không làm sai, con không xin lõi”

Quan Tử Việt rất tự tin khi nói câu này, hoàn toàn không có sự sợ sệt nào cả.

Tô Lam không ngờ thằng bé vẫn còn nhỏ mà tính cách đã quật cường như vậy, nhất thời cô cảm thấy hơi tức giận: “Quan Tử Việt, con đừng nghĩ là bình thường mẹ chiều con, thì bây giờ con thích làm gì cũng được!”

“Con có biết Bảo Anh là ai không?

Con bé là con gái của bác con. Hơn nữa hình như con bé sinh trước con một tháng, là chị gái của con. Con không thể bắt nạt con bé như thết”

Tô Lam thẳng thắn cầm tay của Quan Tử Việt, rồi dấn cậu bé đến tầng hai: “Nếu như con làm cho con bé ngã xuống đài phun nước, thì nhất định hôm nay con phải xin lỗi con bé!”

Cô không tin, cô sống lâu như vậy, còn có ba đứa con rồi.

Nếu như ngay cả một thằng bé bốn năm tuổi cô cũng không xử lý được, chẳng phải cô sống phí từ trước đến giờ à?

Cô còn có tư cách làm mẹ nữa không!

“Con không muốn, con đã nói con không xin lỗi!”

Tô Lam vừa mới lôi kéo cậu bé đi được mấy bước, thì đột nhiên Quan Tử Việt vùng vây.

Khi Tô Lam chưa chú ý, thì đã bị cậu bé tránh thoát.

Quan Tử Việt chạy thật nhanh mấy bước ra bên ngoài, rồi quay đầu lại hét lớn với Tô Lam: “Mẹ là người ngốc!”

“Mẹ là đồng bọn của nó!”

Tô Lam rất tức giận, nhưng khi cô chuẩn bị đuổi theo thằng bé thì lại phát hiện Quan Tử Việt đã chạy đi đâu mất rồi.

Tô Lam liếc nhìn cánh của biệt thự đang đóng chặt rồi thở dài một cái.

Cô vừa trải qua vụ bắt cóc của Quan Tử Việt, nếu như cứ tiếp tục để thăng bé chạy ra ngoài, cô thật sự không biết mình có chịu nổi được không.

Thôi quên đi, nếu như thằng bé là con trai của cô, vậy thì cô đi xin lỗi thay thằng bé là được.

Khi Tô Lam đi đến phòng ngủ trên tâng hai, hình như Bảo Anh đang ở trong phòng tắm bận rộn làm việc gì đó.

“Bảo Anh, con ở đâu vậy?”

Giọng nói của Tô Lam làm cho bên trong phòng tắm phát ra tiếng động ồn ào.

Cô sửng sốt một chút, sau đó cô xoay người đi về phía phòng tắm.

Nhưng mà khi cô chưa kịp đẩy cửa ra, đã thấy Bảo Anh thò một cái đầu ra khỏi phòng tắm: “Cô Tô Lam, là cô à!”

Bảo Anh đi ra và nắm tay Tô Lam đi về phía giữa phòng, cô bé ngơ ngác nhìn cô nói: | “Cô Tô Lam, đến khi nào cha con mới trở về ạ?”

Rất nhanh Tô Lam đã bị Bảo Anh đánh lạc hướng.

Cô ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt áy náy nhìn cô bé: “Con yên tâm, rất nhanh cha con sẽ quay về.”

“Thật vậy ạ? Bảo Anh nhớ cha lắm.”

 
 
Chương 4244


Chương 4244

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ trong sáng của Bảo Anh, miệng Tô Lam hiện lên một nụ cười dịu dàng: “Cơ thể của con đã đỡ hơn chưa?

Con còn sốt không? Có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?”

Thấy Tô Lam quan tâm mình, Bảo Anh hiền lành lắc đầu: “Con đã uống thuốc và tiêm rồi, bây giờ cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.”

Tô Lam nghĩ đến nguyên nhân khiến Bảo Anh rơi xuống nước là do Quan Tử Việt gây ra, vì vậy trên mặt cô nở một nụ cười xin lỗi: “Bảo Anh, cô có chuyện này muốn nói với con.”

“Chuyện gì ạ?”

“Thật ra hôm nay làm con sợ hãi như vậy, là do món đồ chơi con rắn giả do Quan Tử Việt thả ra ngoài.”

“Nếu như không phải do thằng bé, thì con sẽ không rơi xuống đài phun nước, hơn nữa lại bị cảm lạnh, cho nên lần này cô thay mặt Quan Tử Việt đến xin lỗi con”

“Thì ra là như vậy…”

Vẻ mặt của Bảo Anh đanh lại một tí, nhưng sau đó cô bé híp mắt mỉm cười nói: “Nếu là do cậu ấy làm, tại sao cậu ấy không đến xin lỗi con?”

Lời nói của Bảo Anh làm cho Tô Lam sửng sốt một chút.

Nếu như cô thật sự có thể bảo được thăng bé kia đến đây, thì cô cũng không phải đến đây xin lỗi.

“Việt, thằng bé…”

Tô Lam đang do dự không biết mình có lên nói thật hay không.

Nhưng vào lúc này, Bảo Anh như hiểu ra mở hai mắt nói: “Cô Tô Lam, vậy cô giúp con nói với Việt, con đã nhận lời xin lỗi của cậu ấy, con tha thứ cho cậu ấy.”

Nhưng thật sự con rất sợ rắn, cô có thể nói với cậu ấy là lần sau đừng dọa con như thế được không.”

Lúc Bảo Anh nói câu này, vẻ mặt của cô bé rất đáng thương nhìn cô.

Tô Lam cảm thấy hơi đau đớn, hơn nữa cô bé này rất nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy.

Tô Lam gật đầu nói: “Con yên tâm, cô nhất định sẽ chuyển lời cho con.”

Sau khi nói chuyện vài câu, hình như Tô Lam nghĩ đến việc gì đó nói: “Bảo Anh, cô có thể hỏi con một chút được không, mẹ con ở đâu?”

Tô Lam vừa nói xong câu này, nụ cười dạng dỡ trên mặt của Bảo Anh đột nhiên trở lên ảm đạm.

Cô bé bình tĩnh nói: “Con không có mẹ.”

“Làm sao lại…”

Tô Lam còn chưa nói hết câu, thì Bảo Anh trực tiếp đứng lên từ ghế sofa.

| Cô bé tức giận đi đến bên cạnh cửa sổ, hai tay vẫn để ở trước ngực, hai má cô bé phồng lên vì tức giận.

Lúc mở miệng nói tiếp, thì giọng nói của cô bé không còn thân thiện như †rước nữa: “Con đã nói rồi, con không có mẹ, con không có! Không cói”

Thấy cô bé có phản ứng như cậy, Tô Lam biết mình không để ý đã nói một câu đam vào nỗi đau của người khác.

Cô vội vàng mở miệng nói: “Được, được rồi, con không muốn nói thì cô cũng không nhắc lại nữa.”

Bảo Anh không mở miệng nói chuyện nữa, nhưng ánh mắt của cô bé vần lạnh như bằng nhìn chằm chằm vào một góc ở trên ban công.

Tô Lam thấy cảnh tượng này thì cô không nói thêm câu nào nữa, chỉ dặn dò cô bé đi nghỉ sớm, sau đó cô rời khỏi phòng này.

Bây giờ Tô Lam càng cảm thấy †ò mò, rốt cuộc mẹ của Bảo Anh là ai?

 
 
Chương 4245


Chương 4245

Vì sao không chỉ Tô Duy Nam, mà cả con gái ruột của mình mà cô †a cũng bỏ rơi?

Tô Lam cảm thấy rất tò mò đi xuống tầng một.

Nhưng cô không biết là, khi cô vừa bước chân rời khỏi căn phòng này, vẻ mặt của Bảo Anh lại âm trầm nhìn về phía phòng tắm.

Nếu như bây giờ Tô Lam quay lại đây, cô sẽ phát hiện, trong phòng tăm của cô bé đã trở lên hỗn độn.

Tất cả những mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền của cô đều được vắt vào trong chậu rửa mặt…

Son môi, bút kẻ mắt và kem mềm dạng lỏng đều bị trộn lẫn với nhau, trong rất khó cói.

Trong chậu rửa mặt có thể mơ hồ nhìn thấy một vài viên kẹo do Mộ Nhất Vi đưa cho, nó đang rải rác khắp ở bên trong chậu.

Bảo Anh bước lên trước ghế nhỏ, cô bé cầm bàn chải đánh răng khuấy đều nó, rồi dùng sức chọc nó như đang trút giận.

“Cho các người bắt nạt tao này! Cho các người bắt nạt tao này! Các người đều là người xấu…”

“Cha là cha của một mình tao, người nào cũng không được phép giành của tao!”

“Mộ Nhất Vi, mày là đồ ngốc, tao ghét mày, tao hận mày!”

Tô Lam hoàn toàn không ngờ là một cô bé tâm bốn năm tuổi đã có vẻ mặt dữ tợn như vậy.

Buổi tối hôm đó, ở quán bar Dạ Sắc.

Một người phụ nữ có mái tóc dài xõa vai đang ngồi dựa lưng vào một góc phòng tối trong quán bar.

Trước mặt cô ấy có khoảng ba bốn chai rượu, nó nằm ngổn ngang trên mặt bàn, tất cả các chai gần như đã hết.

“Cho tôi thêm một ly rượu whisky nữa!”

Khi người phụ nữ này chuẩn bị rót rượu thì phát hiện ra ly rượu đã cạn sạch, nên cô ngẩng đầu lên gọi nhân viên pha chế.

Giọng nói của cô ấy rất êm tai, hơn nữa ngoại hình của cô ấy rất xinh đẹp.

Cho dù người này ngồi một mình †rong góc phòng, ánh đèn ít ỏi cũng không thể nào che dấu được vẻ đẹp của cô ấy.

Trong khi đang uống rượu, đã có ba bốn nhóm đàn ông đến đó bắt chuyện.

Nhưng tất cả bị cô ấy dùng thái độ lạnh lùng để từ chối.

Khi chai rượu thứ tư đã cạn sạch, thì cô ấy đã hơi say.

Người phụ nữ nằm trên mặt bàn một mình, úp mặt xuống, trong miệng cô ấy lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.

Vẻ mặt hơi buồn bã của cô rất nhanh đã bị một đám đàn ông nhìn thấy.

“Asius, nghe nói người phụ nữ trong góc kia rất khó giải quyết.”

“Vừa rồi có bốn năm nhóm đàn ông đến đó bắt chuyện, mà tất cả đều bị người phụ nữ đó từ chối!”

“Hừ!”

Asius cười lạnh một tiếng, ánh mắt của anh ta nhìn sang bên đó.

Đúng là anh ta đã nhìn thấy một dáng người cực kỳ ưu nhã trong góc phòng.

Người phụ này có một mái tóc đen đài và rất mượt.

Tuy không nhìn thấy mặt của cô ấy, nhưng chỉ cần dựa vào bộ dáng mê người của cô ấy, anh ta đã biết cô ấy là một người phụ nữ đẹp!

Mặc dù Asius là người mới vào trại huấn luyện sớm hơn Mộ Mẫn Loan, nhưng Mộ Mãn Loan vẫn được xếp vào hàng ngũ của những người đến sau.

Trong suốt quá trình đó, anh ta đè nén ép mình không được làm chuyện đó.
 
Chương 4246


Chương 4246

Vốn dĩ anh ta nghĩ sau khi về nước Thiên Hoàng phát triển, anh ta có thể thoát khỏi bóng ma của Mộ Mẫn Loan.

Nhưng anh ta không ngờ là mình sẽ ra mắt với thân phận CP của người phụ nữ này!

Asius chỉ cảm thấy rất chán nản, nên mấy ngày nay anh ta vần đi theo nhóm bạn bè chơi bời này của mình vào trong quán bar, mượn rượu giải sầu.

“Cậu đang nói cái gì vậy? Không có người nào ở nước Thiên Hoàng mà tôi không giải quyết được!”

Sau khi uống rượu, Asius bắt đầu nói: “Nếu như người phụ nữ đó thật sự là một người đàng hoàng, thì làm sao muộn thế này mà cô ấy vẫn còn uống rượu say ở trong quán bar?”

“Tôi nghĩ cô ấy đang chỉ muốn chuốc say bản thân, sau đó để chúng ta đến đó mặt cô ấy.”

“Asius, tôi không đồng ý với câu nói của anh. Nếu như cô ấy thật sự đến đây để câu đứa ngụ, thì trong số những người đàn ông vừa rồi đến bắt chuyện, cũng có một người nổi danh giàu có ở thành phố Ninh Lâm này, tại sao cô ấy vân từ chối người đó?”

Asius không vui khi nghe thấy câu này: “ý của cậu là tôi nói sai?”

“Băng không như này đi, tối hôm nay chúng ta cá cược!”

“Cá cược? Cá cược gì vậy?”

“Nếu hôm nay anh có thể giải quyết được người phụ nữ kia, hơn nữa dẫn cô ấy đến khách sạn, vậy thì tất cả các chỉ phí ăn chơi ở câu lạc bộ tôi baol”

Ánh mắt của Asius sáng lên, anh ta đứng dậy, quay đầu liếc nhìn nam sáu người cả nam lần nữ ở xung quanh: “Mọi người nghe rõ, những lời cậu ta nói! Thời điểm đến ăn uống cậu ta bao, tôi sẽ không đi đến một mình, mà tất cả các bạn bè cũng đến đó! Cậu có dám cá cược không?”

“Không phải chỉ là tiền thôi sao, tôi nghèo nhất chỉ còn lại mỗi tiền thôi!”

“Ồ, công tử Lê muôn năm!”

“Công tử Lê đúng là người hào phóng!”

Trong tiếng hoan hô này, Asius uống một ly rượu ngoại nồng độ cao ở trước mặt.

Sau đó, anh ta đạp mạnh cái ly xuống bàn, rồi trực tiếp đứng dậy nói: “Các người cứ mở mắt to nhìn tôi rõ vào. Hôm nay, tôi nhất định sẽ cho các người biết thế nào là cao thủ tán gái!”

Asius uống gần hết rượu, sau đó anh ta say bảy phần đi về phía người đẹp ở trong góc.

Nhưng mà anh ta chưa đi được mấy bước, thì anh ta đụng phải một người.

Khi anh ta chuẩn bị mắng chửi người kia, thì đột nhiên trong tay anh ta bị nhét một gói nhỏ.

Asius sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy rõ người vừa đụng vào mình, đó là người đàn ông vừa nãy ngồi bên cạnh anh ta.

Người đàn ông này suốt ngày lang thang khắp các quán bar ở thành phố Ninh Lâm.

Đôi khi họ có thể phục vụ một số người phụ nữ giàu có lớn tuổi hơn một chút, để kiếm được một số tiền.

“Đây là thứ gì?”

Asius không hiểu nhìn gói bột phấn trong tay mình, vẻ mặt anh ta nghỉ ngờ.

Nhưng người đàn ông trước mặt anh ta bộ dạng hiểu rõ, gã ta thâm túy võ bả vai Asius một cái rồi nói: “Asius, chuyện cá cược lần này của anh không phải lợi ích của một mình anh, mà nó còn là lợi ích của cả nhóm chúng ta, anh không thể thất bại.”

“Ý của cậu là?”

Trong nháy mắt Asius đã tỉnh táo lại.

Thứ bột mà người đàn ông này đưa cho anh ta chắc chắn không phải là thứ tốt gì, đơn giản nó chỉnh là thứ tương tự như thuốc kích thích phát tình.
 
Chương 4247


Chương 4247

“Asius, tôi biết quan hệ của anh với cậu Lê rất tốt, nhưng công tử Lê này chỉ là em họ của cậu Lê, cậu ta không có quyền hành gì ở tập đoàn Lê Hoa cả.”

“Anh có quan hệ tốt với cậu ta, chẳng phải bây giờ lên tranh thủ kiếm nhiều thứ hơn từ cậu ta à, anh cứ nghe tôi, người giàu ngu ngốc có rất nhiều tiền!”

Không biết có phải do độ cồn trong người hay là bị người khác khích lệ, nhưng Asius cũng không đưa ra câu trả lời rố ràng.

Nhưng mà anh ta vẫn cất gói bột trong tay vào túi.

Vẻ mặt của anh ta hiện lên sự kinh thường, bởi vì anh ta chắc chẳn những người phụ nữ đến đây uống say, chỉ cần anh ta nhẹ nhàng trêu chọc một cái thì người đó sẽ ngoan ngoãn đi với anh ta.

nên căn bản anh ta không cần phải dùng thứ này làm gì.

Cô, rượu whisky của côi”

Người phục vụ đặt rượu whisky ở trước mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ mơ màng ngẩng nửa khuôn mặt của mình lên, cô ấy bắt đầu Sờ vào ví tiền của mình.

Nhưng cô ấy tìm nửa ngày, cũng không tìm được gì.

“Tiền của tôi đâu…”

“Cầm cái này, rồi cậu đi trước đi.”

Đúng lúc này, Asius cầm tờ hai trăm đô từ trong túi ra ném thẳng vào khay đựng của người phục vụ.

Anh ta ưu nhã ngồi đối diện với người phụ nữ, nhìn những chai rượu cạn trên bàn, khóe miệng anh ta nở một nụ Cười: “Cô uống một mình à?”

Người phụ nữ mơ màng ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt một lúc lâu, cô ấy đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Là cậu?”

Cho đến lúc này, Asius cũng nhìn rõ được khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt qua ánh đèn mờ.

Đột nhiên sắc mặt của anh ta thay đổi, anh ta không dám tin đứng lên nói: “Mộ Mân Loan, tại sao lại là cô?”

Chết tiệt! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Mộ Mãn Loan loạng choạng muốn đứng lên: “Chuyện kia, Asius, vừa nấy cảm ơn cậu, cậu chờ tôi tìm ví một chút, vừa rồi tôi không tìm thấy ví tiền của mình.”

Asius thấy Mộ Mẫn Loan thì anh ta cũng rất khó chịu, anh ta xua tay nói: “Thôi, đừng tìm nữa, cứ coi như hai trăm đô vừa nấy là tôi cho cô đi!”

Nói xong câu này, Asius đứng dậy, vẻ mặt âm trầm chuản bị rời đi.

Nhưng trước khi đi, anh ta nhìn thấy ánh mắt châm chọc và nụ cười chế giêu của đám bạn trên bàn mình.

Công tử Lê vừa nấy đang cá cược với anh ta, bây giờ đang ôm hai người phụ nữ đẹp trong tay.

Anh ta duõi tay phải ra, ngón cái còn úp xuống để so sánh.

Asius nhíu mày. không biết có phải do độ cồn trong người đang cao hay | không, mà bây giờ anh ta không thể nuốt trôi được sự châm chọc này.

Anh ta vốn là người hiếu chiến, tuyệt đối sẽ không chấp nhận thua cuộc, tuyệt đối không thể thua Mộ Mãn Loan hết lần này đến lần khác.

Sau một lúc do dự, Asius lại ngồi xuống trước mặt của Mộ Mãn Loan.

Hình như người phụ nữ này đã uống say, đến lúc đó anh ta cùng uống cạn chai rượu này với cô ấy, sau đó đưa cô ấy lên phòng khách ở trên tầng, thì mọi chuyện có thể hoàn thành.

Vì vậy thì Asius anh ta sẽ không bị ai coi thường cả!

Vốn tưởng rằng Asius sẽ thất bại mà quay về như đám người kia, vậy mà lại thấy anh ta thoải mái ngồi bên cạnh Mộ Mẫn Loan.

Làm người khác kinh ngạc hơn là anh ta còn uống rượu cùng Mộ Mân Loan.
 
Chương 4248


Chương 4248

“Anh Quan, xem ra tháng sau, chúng ta ăn mặc ngủ nghỉ, ăn uống chơi bời, toàn bộ đều phải nhờ anh sắp xếp rồi!”

“Mẹ kiếp!”

Anh Quan vô cùng không vui chửi một tiếng, anh ta còn cảm thấy có hơi không phục: “Bây giờ mấy người nói lời này, có phải hơi sớm quá rồi không?”

“Nhưng mà cứ ngồi xuống uống rượu cùng nhau đã, để xem có thể đem về đây hay không mới nói được.”

“Tôi cảm thấy Asius vốn không có bản lĩnh này!”

“Cái đó thì chưa chắc.”

Người nói câu này không phải ai khác, đây là người đàn ông vừa đưa gói thuốc bột cho Asius…

Sau khi nói xong lời này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô cùng kì lạ.

Người đàn ông ý vị thâm trường cúi đầu, nhẹ nhàng lắc cái ly trong tay mình.

“Mộ Mãn Loan, nếu tiền boa vừa rồi là tôi cho cô, vậy chai rượu này cũng có thể cho tôi một phần.”

Asius tự quyết định, trực tiếp đưa ly Whisky cho Mộ Mẫn Loan, cũng tự rót cho mình một ly.

Mộ Mãn Loan vốn dĩ cũng không phải người nhỏ mọn, hơn nữa bây giờ tâm tình của cô ta rất tệ, nên cũng chẳng nói nửa lời.

Cô một mình cúi đầu uống rượu giải sầu, thậm chí ngay cả tâm tư nói chuyện cùng Asius cũng chẳng có.

“Theo như tôi được được biết, ở trong khu huấn luyện người mới vài năm cô chưa từng uống rượu mà?”

Hai người chỉ ngồi trong này uống rượu không nói lời nào, thật sự rất nhàm chán.

Asius nhìn chằm chằm Mộ Mẫn Loan, nhìn tình trạng cô ta lúc uống rượu, tâm trạng rõ ràng đang rất phiền muộn, muốn mượn rượu để giải sầu.

Phải biết rằng, bình thường dù tham gia bất kì nơi nào, từ trước đến giờ Elena sẽ không yêu cầu Mộ Mãn Loan phải uống rượu.

Hơn nữa cho dù gặp mặt đồng nghiệp, Mộ Mãn Loan cũng chưa từng uống một ly nào.

Chẳng lẽ cô ta vừa về Thiên Hoàng đã lập tức hiện nguyên hình rồi?

Nhưng mà Asius thấy dáng vẻ của Mộ Mãn Loan sắp cầm ly rượu không nổi rồi, xem ra tửu lượng của cô ta cũng chẳng tốt lắm.

“Mộ Mãn Loan, tôi đang nói chuyện với cô đấy!”

“Cô không biết công ty quy định, trước khi chúng ta ra mắt không được phép đến những nơi như này à?”

“Hai”

Mộ Mãn Loan không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cô ta cười như này, so với bộ mặt lạnh lùng lúc bình thường hoàn toàn không giống nhau.

Cả người đột nhiên trở nên vui vẻ, đứng dậy.

Ánh đèn của sàn nhảy chiếu qua mặt cô ta, làm vẻ mặt cô ta trở nên vô cùng dịu dàng.

Hô hấp của Asius dừng lại trong phút chốc.

Anh ta không thể phủ nhận rằng, lúc này Mộ Mãn Loan đẹp đến mức khiến người khác ngạt thở.

Vì bình thường cô ta chưa từng dễ dàng để lộ nét mặt tươi cười trước người khác, luôn khiến người ngoài cảm giác lạnh lẽo.

Nhưng nụ cười hiện giờ, lại khiến cho Asius thấy được một Mộ Mẫn Loan khác.

Anh ta theo bản năng đè lại ngực mình, nhưng lại phát hiện ra chẳng hiểu tại sao nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
 
Chương 4249


Chương 4249

“Asius anh buồn cười thật đấy! Anh đừng quên chúng ta ra mắt với thân phận couple.”

“Tôi ký thỏa thuận giữ bí mật, anh cũng ký, cho nên bây giờ anh lấy thân phận gì để dạy bảo tôi?”

Mộ Mãn Loan thở nhẹ, nét mặt vấn tươi cười, không thể giấu được sự đẹp đẽ dưới khóe mắt.

Đây cũng là lần đầu tiên Asius thấy Mộ Mãn Loan như vậy, đẹp tới quyến rũ lòng người…

Ánh mắt anh ta nhìn cô ta sáng rực, không biết tại sao anh ta lại cảm thấy miệng lưỡi hơi khô.

“Asius, tôi biết, từ lúc tôi mới vào khu huấn luyện, anh vẫn luôn ghét tôi…”

“ Mộ Mãn Loan này không phải cố tình tranh sự nổi tiếng với người khác, nhưng…Nhưng tôi muốn một ngày nào đó, có thể quang minh chính đại mà đứng bên cạnh anh ấy.”

“Không có ai…Không có ai biết tôi đã phải trả nhiều tới mức nào!”

“Là tôi làm sai cái gì sao? Điều duy nhất tôi làm sai là quá yêu anh ấy, rất muốn ở bên cạnh anh ấy!”

“Nhưng bây giờ…”

Mộ Mãn Loan cầm ly rượu không buông, trong đầu bắt đầu không ngừng nghĩ về cảnh tượng Tô Duy Nam thân mật ôm Bảo Anh.

Còn Bảo Anh thì vui vẻ gọi Tô Duy Nam là cha…

Cô ta đau lòng tới mức sắp không thở nổi nữa.

Nên chỉ có thể nhờ vào rượu mà quên hết tất cả.

Lúc Mộ Mãn Loan nói tới đây, khóe mắt đã bắt đầu rưng rưng.

Ánh mắt Asius nhìn cô ta chăm chằm, nhưng không hiểu tại sao lại xuất hiện một chút thương hại.

Mãi đến lúc sắp chạm vào vai của Mộ Mãn Loan, anh ta mới giật mình.

Trời ạ! Anh ta chắc chắn điên rồi!

Nếu không sao lúc nãy lại đưa tay ra, sao anh ta lại xúc động muốn ôm người phụ nữ này vào lòng chứ?

Nhưng mà nhìn dáng vẻ Mộ Mãn Loan che mặt nghẹn ngào, đáy lòng Asius lại đột nhiên xuất hiện một cảm giác kì lạ.

Mặc dù biết rằng, cho tới bây giờ Mộ Mãn Loan trước mặt người khác lạnh lùng, ngạo mạn.

Một mặt cô ta yếu đuối, lại chỉ có bản thân một mình trải qua.

Không biết tại sao, Asius lại bắt đầu ghen tị người được Mộ Mãn Loan để trong lòng, gân như muốn tôn thờ tên đàn ông đó.

Nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của Mộ Mãn Loan, trong lòng Asius dần xuất hiện một cảm giác tội lỗi.

Mặc dù trong lòng anh ta biết rõ làm như vậy có hậu quả gì.

Nhưng tay phải của anh ta vẫn không thể kiểm soát được mà đem thứ bột màu trắng đó ra.

Sau đó thừa dịp Mộ Mẫn Loan không để ý mà đổ vào ly rượu của cô ta.

Sau khi làm xong tất cả, Asius cảm thấy trên trán mồ hôi không ngừng chảy.

“Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt với bất kỳ ai…”

Mộ Mãn Loan mắt say đến lờ đờ, đột nhiên mở miệng, cô ta ngẩng đầu nhìn Asius, ánh mắt mang theo sự ân hận: “Có lẽ có những lúc tôi không để ý làm anh bị thương, nhưng tất cả đều không phải chủ ý của tôi.”

Đây là lần đầu tiên Mộ Mãn Loan nói với Asius nhiều như vậy.

Bình thường ở trong mắt Asius, Mộ Mãn Loan rất lạnh lùng, từ trước đến nay cô ta chưa từng giải thích cặn kế với ai chuyện mình làm.

Giống như lúc còn là người mới của khu huấn luyện trước đây, Mộ Mẫn Loan vì thành tích xuất sắc nên bị rất nhiều người hãm hại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom