Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4250


Chương 4250

Nhưng cô ta chưa lần nào nghĩ tới sẽ giải thích rõ ràng.

Cô ta vấn luôn đi đứng một mình như trước đây, chỉ làm tốt việc của bản thân.

Vì vậy trong khu huấn luyện người mới ấy rắn rết lẫn lộn, cô ta vẫn như cũ thể hiện hết tài năng của mình.

Cũng vì vậy mà cô ta được Elena đánh giá rất cao.

Nói thật thì, Asius đúng là có hơi khâm phục Mộ Mãn Loan.

Dù sao muốn được như cô ta bây giờ, ngay cả một người đàn ông cũng rất khó khăn.

Huống chỉ cô ta lại là một người phụ nữ, một thân một mình!

Sau khi Mộ Mãn Loan nói xong, cô ta thuận tay cầm ly rượu trước mặt, giơ lên với Asius:“ Uống hết ly rượu này, chúng ta làm hòa đi!”

Mặc dù Mộ Mãn Loan đã ngà ngà say, nhưng giọng của cô ta lại rất chân thành.

Thậm chí Asius có thể cảm nhận được sự cô độc của cô ta qua lời nói.

Cô gái này không phải không cần bạn bè, thật ra trong lòng cô ta luôn khát vọng có bạn, chẳng qua cô ta không biết nói như thế nào mà thôi.

Dù sao chỉ với khuôn mặt của cô ta, cũng đủ khiến mọi người trầm trồ rồi.

Cô ta ở cùng với đàn ông, đàn ông sẽ khó tránh khỏi nảy sinh một vài ý nghĩ không nên có.

Cô ta ở cùng với phụ nữ, ban đầu thì họ sẽ có ấn tượng tốt nhưng cuối cùng lại trở nên ghen ghét.

Vì vậy Mộ Mãn Loan không phải không muốn kết bạn, mà là cô ta không dám kết bạn.

Không biết tại sao, Asius tự nhiên cảm thấy bản thân hơi hiểu về người phụ nữ trước mặt này.

Đồng thời, Asius cũng càng cảm thấy hơi thương hại cho người phụ nữ này.

Một người phụ nữ như Mộ Mẫn Loan, nếu yêu, nhất định là sẽ yêu cả đời.

Bông nhiên Asius hơi tò mò. Người đàn ông mà được Mộ Mẫn Loan tôn thờ trong lòng kìa rốt cuộc là ai?

Người đàn ông kia cuối cùng có bộ dáng hấp dẫn đến đâu, có thể khiến Mộ Mãn Loan khăng khăng một mực như vậy?

“Này?”

Mộ Mãn Loan đợi một lúc lâu nhưng không thấy Asius trả lời lại.

Cô ta tò mò nhìn anh ta, trên miệng nâng lên một nét cười tự giều: “ Thôi vậy, người như tôi ấy mà, chắc là không ai muốn làm bạn cùng đâu!”

Lời Mộ Mãn Loan vừa nói ra rất lạnh lo.

Lời nói còn chưa dứt, cô ta cầm ly rượu trong tay uống một hơi.

“Ấy, chờ đãt”

Asius nhìn thấy Mộ Mãn Loan bỗng nhiên uống rượu, như là bỗng nhiên có lương tâm, anh ta vội vàng giơ tay ngăn cản.

Nhưng mà tay anh ta còn chưa chạm vào chén rượu, Mộ Mẫn Loan đã cầm ly rượu trong tay dốc lên trời.

Xem ra tâm trạng của cô ta thật sự rất tệ!

Asius cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô ta.

Có lễ bởi vì vừa mới uống rượu xong, nên anh ta thấy vẻ mặt không có gì thay đổi cả. Vẫn như cũ mông lung lờ đờ, một trạng thái suy sụp.

“Cô không sao chứ?”

Asius có hơi lo lắng, vì vậy thử mở miệng thăm dò.

“Tôi không sao.”

Lúc nói lời này Mộ Mãn Loan đang mơ mơ hồ hồ.
 
Chương 4251


Chương 4251

Cô ta quay đầu nhìn Asius, ánh mắt dừng lại trên bàn bạn của anh ta.

“Anh ở chõ tôi cũng lâu vậy rồi, chẳng lẽ không sợ mấy người bạn kia không vui à? Quay về đó đi!”

Asius nhìn cô ta có hơi không đồng ý: “Cô một mình uống rượu ở quán bar này như vậy, sẽ gặp nguy hiểm đấy!”

“Yên tâm đi!”

Tô Duy Nam cũng đã trở về rồi, ở cái thành phố Ninh Lâm này căn bản là không ai có thể động tới cô ta được.

Điều này Mộ Mẫn Loan hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.

Chẳng qua cô ta muốn tránh mặt Tô Duy Nam, ở đây tìm một góc của riêng mình, giải tỏa một chút áp lực trong lòng.

“Cô khẳng định là không có việc gì chứ?”

Bản thân Asius thật sự hiểu rất rõ tính tình của người kia.

Nếu anh ta đã đưa gói bột đó thì chắc chăn rằng gói bột kia không phải thứ tốt đẹp gì.

Chẳng lẽ A Long thật sự chỉ đùa với anh ta một chút thôi?

€ó lẽ là từ sự quan tâm với Mộ Mãn Loan, đột nhiên cuộc đánh cược này đối với Asius chẳng còn hứng thú nữa.

Thua thì thế nào mà thắng thì ra sao?

Giống như Mộ Mãn Loan nói với anh ta, đúng là chỉ có thể trông từ xa chứ không thể chơi đùa được.

Hai người bọn họ có thể thật sự trở thành một đôi ăn ý, tạo ra một thứ tình cảm thuộc về bản thân ở Thiên Hoàng.

Đây mới là mục đích thực sự của Asius, không phải sao?

“Cần tôi đưa cô về không?”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Asius đứng dậy, luẩn quẩn bên cạnh Mộ Mãn Loan.

Lúc này anh ta chỉ xem Mộ Mẫn Loan như một đồng nghiệp bình thường.

Nhưng mà tâm trạng của Mộ Mân Loan thật sự rất tệ, cô ta cũng không nhận ý tốt của Asius.

“Anh đi trước đi, tôi chỉ muốn yên lặng một mình thôi!”

Nhìn thái độ kiên quyết của Mộ Mãn Loan, Asius cũng không nói gì nữa.

Anh ta suy nghĩ một lúc, rút một tờ danh thiếp từ trong túi áo của mình, bỏ vào túi xách của Mộ Mãn Loan: “Trên đây có số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì, nhớ lập tức gọi điện cho tôi!”

Sau khi nói xong, Asius xoay người rời đi.

Mộ Mãn Loan nhìn theo bóng dáng của Asius, bỗng nhiên nở một nụ cười tự giếu.

Cô ta thật sự không ngờ rằng, người xuất hiện bên cạnh cô ta, an ủi cô ta, quan tâm cô ta, lại không phải là Tô Duy Nam, mà lại là kẻ thù cũ của cô ta.

Thế giới này đôi khi thật đúng là làm người ta buồn cười, không dám tinl Lúc Asius quay trở lại chỗ ngồi của mình, biểu tình của mấy người bạn trên bàn đó rõ ràng rất hài lòng.

Đặc biệt là A Long, người đưa thuốc cho anh ta lúc nấy: “Asius sao thế? Vậy mà không thành công àI”

Vừa nấy gã ta nhìn thấy rõ ràng Asius thừa dịp Mộ Mãn Loan không chú ý mà đổ thứ đó vào trong ly rượu của cô IEGIE Hơn nữa Mộ Mãn Loan còn uống sạch chén rượu kia, một giọt cũng không còn.

Tiếp theo thì Asius chỉ cần kiên nhân chờ đợi.

Chưa tới nửa tiếng sau, Mộ Mãn Loan nhất định sẽ trở thành vật trong tay của anh ta.

Nhưng mà cơ hội tốt như thế, sao anh ta đột nhiên lại từ bỏ thế?

Đầu bị đá đập trúng à?
 
Chương 4252


Chương 4252

Anh Lê nhìn Asius thất bại quay về, đột nhiên ôm bụng mà cười: “Đã bảo rồi mà, nó không được đâu!”

“Thật là! Asius, cậu thật sự làm chúng tôi thất vọng quá đấy!”

“Cậu phải biết là, cậu là người có nhan sắc nhất trong nhóm, là chàng trai trẻ tuổi mới nổi được nhiều cô gái bắt chuyện nhất! Không nghĩ tới ngay cả cậu cũng không làm gì được cô tat”

Âm thanh líu ríu của đám người đó bên tai càng ngày càng lớn.

Asius nghe thấy thế thì không chịu nổi nữa, tức giận mở miệng: “Đánh cược thua rồi, đêm nay chầu rượu này tôi bao!”

“Wow, vậy cậu gọi thêm vài bình rượu đắt đắt cho tôi đi! Asius, cậu nghìn lần không được đau lòng đấy!”

Âm thanh bên tai càng ngày càng ồn, tỉnh thần Asius càng ngày càng không yên.

Ánh mắt anh ta thỉnh thoảng sẽ liếc về phía góc bar kia.

Một mình thân hình của Mộ Mãn Loan vấn ngồi tại nơi đó.

Trong lúc đó, hình như còn có vài người đàn ông không quen biết tiến đến gần, nhưng đều không ngoại lệ mà bị từ chối.

Ánh mắt Asius lóe lên, theo anh ta quan sát, mấy người đàn ông đó thậm chí còn chưa nói được hai câu đã bị đuổi đi rồi.

Tính ra, anh ta có lẽ được xem như là người khác loài ở trong đám đàn ông kia.

Ít ra thì Mộ Mãn Loan còn cho anh ta ngồi xuống, hai người cùng nhau uống hết một ly rượu, thậm chí còn nói chuyện trong lòng.

Lúc trước anh kết thân với Lê Chí Sơn, náo loạn cùng Lê Duyệt Tư ở bên nhau.

Mặc dù ở bên ngoài quan hệ hai người là người yêu, nhưng từ trước tới nay Asius chưa từng động lòng.

Trong thế giới của anh ta, phụ nữ cũng chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi.

Chờ sau khi anh ta thành danh rồi, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có!

Cho nên từ lúc anh ta hiểu chuyện đến giờ, giữa muôn trùng hoa cỏ một phiến lá cũng không dính trên người.

Có đôi lúc để giải tỏa khát vọng của bản thân, anh ta sẽ cùng một vài người phụ nữ xảy ra quan hệ.

Nhưng mà từ trước tới nay đều cắt đứt sạch sẽ gọn gàng, tuyệt đối sẽ không để những người phụ nữ đó làm ảnh hưởng tới năng lực đánh giá của bản thân.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh ta xuất hiện sự tò mò và thương hại đối với một người phụ nữ.

Mà nửa tiếng trước người phụ nữ này còn là nguyên nhân làm anh ta phiền não.

Lúc rượu trên bàn đã uống được một lúc, ánh mắt Asius lại một lân nữa liếc tới góc bar kia.

Nhưng mà lúc này, dáng dấp của Mộ Mãn Loan đã không còn ở đó nữal Asius theo bản năng đứng dậy.

Anh ta tập trung nhìn, phát hiện vị trí đó lúc này chỉ còn lại một khoảng không, nhìn mãi cũng không thấy dáng dấp của Mộ Mẫn Loan.

Cô ta đi rồi sao?

Asius cau mày, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác mất mát.

“Asius, đang nhìn cái gì đấy? Không phải cậu nhớ mãi không quên người phụ nữ kia đấy chứ?”

Asius thu lại ánh mắt, anh ta thảnh thơi ngồi xuống lần nữa: “Nói hươu nói vượn gì đấy! Nói rồi mà hóa đơn đêm nay, toàn bộ đều ghi lại vào số cho tôi, như vậy còn không chặn nổi miệng cậu à?”

Người bên cạnh đột nhiên kêu to, cả đám người lại bắt đầu uống.
 
Chương 4253


Chương 4253

Rượu Asius cũng đã vơi đi, anh ta mơ màng, vốn không phát hiện ra không biết từ lúc nào bên cạnh thiếu mất một người.

“Phòng 602 đặt một đêm!”

A Long xoay người, đi nhanh tới quầy trước quán bar, lấy ra một tấm thẻ hội viên.

A Long chứ không phải ai khác, chính là người đàn ông vừa đưa gói bột cho Asius.

Phục vụ trước quầy nhận lấy tấm thẻ hội viên trong tay anh ta, nhìn lướt qua đằng sau anh ta.

Trên sô pha cách đăng sau anh ta không xa, có một người phụ nữ trẻ nằm trên đó, xem ra uống rất nhiều rượu.

Mặt phục vụ lập tức lộ ra nụ cười bỉ ỐIl: “A Long, xem ra hôm nay có thu hoạch nhỉ!”

“Bớt nói lại đi, nhanh lên, đừng có làm chậm trề chuyện chính!”

Hai mắt A Long nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt trông khẩn trương hơn so với bình thường.

Phục vụ kia cũng nhún vai không có hứng thú, quay người bắt đầu làm thủ tục đăng ký chỗ ở.

Tên A Long này vốn chẳng phải loại gì tốt đẹp, bình thường anh ta thích ở trong quán bar nói chuyện với mấy cô gái xinh đẹp.

Nếu như thấy thuận mắt thì hai người ăn ý với nhau, lên tâng của khách sạn.

Nhưng mà nếu anh ta bị từ chối thì sẽ dùng vài thủ đoạn hết sức bỉ ổi.

Chẳng hạn như cho vào ly rượu của các cô gái vài thứ đồ, sau đó thì lừa họ đi.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương ngày hôm nay của tên A Long này thì cô gái kia cũng là bị lừa rồi.

Mặc dù phục vụ biết cô gái nằm trên sô pha kia đang gặp nguy hiểm.

Nhưng mà trong tình huống này, ở trong quán bar này anh ta sớm đã quen mắt rồi.

Ai mà biết cô gái kia có phải cố tình uống say hay không rồi chờ người khác tới đưa đi?

Trong quán bar này, có không ít các cô gái vì muốn quyến rũ phú nhị đại mà tự mình uống say rồi đợi người ta tới tận cửa.

Phục vụ không phải chưa từng nhìn thấy có người cứu giúp, ngược lại còn bị mấy cô gái đó hét lớn là xen vào việc của người khác.

“Đây là thẻ phòng, chơi vui vẻ nha!”

Phục vụ khách khí đưa thẻ phòng cho A Long.

A Long nhanh chóng nhận thẻ phòng, xoay người bế người phụ nữ trên ghế lên.

Vì động tác này của anh ta, làm tóc đen dài che một bên mặt của người phụ nữ.

Còn lộ ra một bên mặt vô cùng xinh đẹp.

Phục vụ kia làm việc ở đây nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy một người phụ nữ đẹp như thế.

Nhưng mà người phụ nữ này trông rất quen mắt…

Phòng 602.

Mộ Mãn Loan có thể cảm giác được bản thân bị ném xuống một cái giường lớn mềm mại.

Cô ta còn nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách bên tai…

Âm thanh này rối loạn mọi suy nghĩ của cô ta, làm cô ta trong chốc lát trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng mà tiếp theo sau đó, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng tăng.

Cô ta vô thức nắm lấy bàn tay của mình, cảm giác đau nhói làm tỉnh thần của cô ta bỗng chốc tỉnh táo.

Hai mắt cô dần dần mở ra, có thể thấy bản thân đang nằm trên giường lớn của một phòng khách sạn.

Cách đó không xa, qua lớp cửa kính mờ cửa phòng tắm có một người đàn ông đang tắm.
 
Chương 4254


Chương 4254

Anh ta là ai thế?

Mộ Mãn Loan ra sức lắc đầu, giống như muốn kéo ký ức của mình trở lại.

Cô ta nhớ nửa tiếng trước đã thấy mình hơi say rồi.

Cô ta đứng dậy chuẩn bị thanh toán ra về, lại bị một người đàn ông chặn lại…

“Cô gái này, cô không sao chứ? Nếu không thì tôi đưa cô về nhé!”

Trên người đàn ông đó mùi nước hoa Cologne nồng nặc, mùi hương đó khiến cô ta cảm thấy dạ dày không ngừng cuồn cuộn.

Suýt chút nữa đã nôn hết chỗ rượu vừa uống ra.

Lúc đó Mộ Mãn Loan đã cảm thấy cơ thể mình có chỗ không đúng lắm.

Cô ta cảm thấy trên người như có ai châm lửa, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Ngọn lửa ấy không ngừng muốn thiêu đốt cơ thể cô ta, thậm chí ngay cả thần trí của cô cũng không còn tỉnh táo nữa.

Mà người đàn ông kia dường như cảm giác được điều gì đó nên không ngừng dựa vào người cô ta.

Đôi bàn tay cũng không phép tắc mà sờ lên eo của cô ta.

Dù trong thâm tâm của Mộ Mãn Loan muốn chống lại sự động chạm của người đàn ông này, nhưng cô ta lại phát hiện ra một điều rất kỳ lạ, người đàn ông càng đến gần, ngọn lửa trong cơ thể cô ta giống như có thể giảm bớt đi phần nào.

Trong cơ thể càng ngày càng nóng, cô phải căn chặt môi mới có thể khống chế không đổ nhào vào người đàn ông.

Tới tận lúc đó cô ta mới nhận ra rằng rượu của mình chắc chắn có người động tay vào rồi!

“AI”

Cô ta muốn rời đi, nhưng mà cố găng mãi mà không nhìn rõ đường.

Đã vậy cô ta còn uống rượu nữa, vì tác dụng của thuốc mà cơ thể cô ta nóng bừng.

Thần chí của cô ta loạng choạng, không nhìn rõ đường, bỗng chốc va vào người đàn ông phía trước.

“Rất xin lỗi!”

Mộ Mãn Loan cúi đầu xin lỗi qua loa, xoay người muốn rời đi.

Nhưng mà đi đâu bây giờ?

Cô ta vô thức lục túi xách của mình, bên trong xuất hiện tờ danh thiếp của Asius.

Cô ta gọi ba cuộc điện thoại, tiếc là †rong quán bar quá ồn, Asius vốn dĩ không hề nghe thấy âm thanh điện thoại kêu.

Đầu ngón tay của Mộ Mãn Loan bắt đầu run lên, bên trong danh bạ điện thoại nảy ra số điện thoại của Tô Duy Nam.

Nhưng mà đầu ngón tay của cô ta dừng lại trước tên của anh rất lâu, cuối cùng vân không thể ấn xuống.

Cô ta nhìn dấy số quen thuộc mà hốc mắt bắt đầu đỏ lên…

Lúc cô ta hồi phục lại tinh thần, phát hiện ra đầu ngón tay không biết từ lúc nào đã ấn xuống số điện thoại đó.

Gọi điện thoại rồi.

Không thể, không được!

Nếu như để Tô Duy Nam thấy được bộ dáng bây giờ của cô ta, anh nhất định sẽ xé xác cô ra mất!

Sau đó điện thoại được gọi qua cho đầu dây bên kia, cô ta hoảng loạn cúp máy.
 
Chương 4255


Chương 4255

Mộ Mãn Loan hoảng hốt chạy ra bóng đêm bên ngoài cửa chính.

Bên ngoài gió lạnh thổi tới khiến cô ta thấy mát hơn phần nào.

Cô ta nhìn dòng xe đông đúc trên đường, lúc đó mù mờ không biết phải làm sao.

Cũng vào lúc đó, một bàn tay kéo bả vai cô lại: “Cô gái này, cô làm sao thế? Có phải không khỏe ở đâu không? Có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?”

Mặt của cô ta đỏ đến lạ thường, đầu ngón tay run nhẹ, đôi mắt đục ngầu, chỉ cần là người lăn lộn trong chuyện tình yêu lâu, vừa liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, cô gái này chắc chắn là bị bỏ thuốc rồi.

Huống chỉ còn đứng trong đêm thế này!

Asius đã bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này, nhưng A Long nhất định sẽ không bỏ qua đâu!

Bàn tay đặt trên vai cô ta không ngừng trượt xuống…

Mộ Mãn Loan nhanh trí, cô ta hoảng hốt, thế là không nghĩ ngợi gì mà hét lên: “Cút ngay! Đừng có chạm vào tôi!”

Cô ta nhanh chóng lùi về phía sau, bước chân rối loạn muốn chạy trốn.

Nhưng mà A Long sao có thể đem vịt trong nồi thả đi được?

Anh ta túm lấy Mộ Mãn Loan, giữ chặt eo của cô ta, gần như là vừa kéo vừa túm lôi cô ta trở lại.

Từ góc nhìn của người khác sẽ chỉ nghĩ hai người bọn họ là đang ôm nhau mà thôi.

Vốn dĩ sẽ không nghĩ tới những điều khác.

Tác dụng thuốc trong người Mộ Mẫn Loan càng ngày càng tăng, thậm chí lúc này ngay cả sức lực chạy trốn hay giấy giụa cô ta đều không có.

Chỉ có thể để người đàn ông lạ mặt này mạnh mẽ túm kéo cô ta đi.

Ký ức xa lạ giống như thủy triều mạnh mẽ hiện lên trong tâm trí của cô ta.

Mộ Mãn Loan nheo mắt nhìn người đàn ông trong phòng tắm, đột nhiên nhận thức ra bản thân đang nằm trong tình huống nguy hiểm như thế nào.

Chết tiệt!

Cô ta nhất định là điên rồi!

Cô ta mà lại một mình tới quán bar uống rượu!

Mộ Mãn Loan khó khăn bò dậy, cô ta muốn lợi dụng cơ hội này rời đi.

Nhưng mà cô ta vừa mới đứng được lên, chân mềm nhữn khiến cả người ngã lăn trên mặt đất.

Trên sàn do có trải thảm lông dày, lúc cô ta ngã xuống cũng không thấy đau mấy.

Nhưng ngọn lửa trong người cô ta, sắp muốn thiêu đốt tất cả ý thức và toàn bộ giác quan của cô ta rồi.

Thật là khó chịu! Chết tiệt, sao cô ta lại rơi vào bước đường này chứ?

Cô ta gần như quỳ, gần như bò trên sàn nhà, gian nan đi tới cửa.

Bây giờ, trong não cô ta toàn bộ đều rối tung lên rồi, ngay cả bây giờ bản thân rốt cuộc ở nơi như nào cũng không biết.

Thần trí cô ta dần dần trở nên hoảng hốt…

Mộ Mãn Loan quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt đều tối sầm lại, tiếng mở cửa vang lên bên tai, còn có tiếng bước chân càng ngày càng gần…

Tô Duy Nam cầm súng chĩa vào đầu người phục vụ, khiến anh ta phải lấy thẻ phòng, đá văng cửa phòng ra.

Cả căn phòng đều tối om, điều duy nhất có thể cảm nhận được là người phụ nữ đang rất khó chịu nghẹn ngào.

Anh đưa tay bật đèn lên, sau đó nhìn thấy quần áo và người phụ nữ với vẻ mặt đau khổ co quắp trên đất.

Mái tóc đen của cô lòa xòa trên vai, nghiêng người nằm trên thảm, giống như đang ngủ.
 
Chương 4256


Chương 4256

Tô Duy Nam thuận tay đóng cửa lại, †rong nháy mắt anh đứng lại tại chỗ đó không thể nhúc nhích được.

Giờ phút này, hô hấp của anh càng trở nên phân nộ, thậm chí lấn át cả âm thanh khó chịu của người phụ nữ.

Anh ta chậm rãi đi qua.

Mái tóc đen của Mộ Mãn Loan che cả một bên vai, áo len đã bị kéo xuống dưới, lộ ra bả vai trắng nõn.

Lúc này, ý thức của Mộ Mãn Loan rất mơ hồ, nhưng cảm giác nhạy cảm vẫn còn sót lại.

Cô ta biết, bây giờ có người đang đứng bên cạnh cô ta, cảm giác trong ánh mắt rất hung hăng và mạnh mẽ.

Cô ta híp mắt, dùng chút sức lực cuối cùng tìm điện thoại bên cạnh.

Ánh mắt mơ hồ nhìn từng chữ từng chữ.

Tô Duy Nam chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô ta, ánh mắt nhìn chăm chằm động tác trong tay cô ta.

Cô ta dường như không cảm nhận được có người đang đến gần mình.

Nhưng cắn môi rất chặt, ép buộc bản thân không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, làm lộ ra trạng thái hết sức phòng bị của cô ta.

Tô Duy Nam nhìn ngón tay đang dừng lại trên tên anh của cô ta.

Cơ thể cô ta co quấp lại, nhìn qua thì trông rất khó chịu.

Điện thoại trong người Tô Duy Nam rung lên, mà người phụ nữ ý thức mơ hồ không biết đối phương có nghe điện thoại không.

Cô vấn như cũ đặt điện thoại còn đang nhấp nháy lên bên mặt của mình, cất tiếng nói yếu ớt khàn khàn: “..Tô Duy Nam…”

“Anh đây.”

Người đàn ông cất lên tiếng khàn khàn.

Người phụ nữ vô thức siết tay lại.

“lEm..

Tô Duy Nam chống tay bên cạnh người cô ta, cố nén xúc động muốn ôm cô ta vào lòng, tiếp tục trả lời cô ta: “Sao thế?”

Cô ta cố gắng kiêm chế âm thanh đau khổ của chính mình, cất lời van xin khổ sở đến đáng thương: “Tới tìm em, có được không?”

Hơi thở của người đàn ông bên cạnh không ngừng mê hoặc lý trí của cô ta.

Mộ Mãn Loan gần như sắp cắn rách môi, cố gắng muốn cách xa anh ta một chút.

Cô ta giơ tay lên, vô thức muốn kéo quần áo ra.

Ánh mắt người đàn ông căng thẳng, đưa tay từ trên mặt đất bế cô ta dậy.

Mộ Mãn Loan lập tức cảm giác được ngọn lửa trong cơ thể kia được dập tắt đi một chút, cô ta không nhịn được mà chui vào lòng anh.

“Tô Duy Nam…Cứu em…”

€ô ta kéo áo len thế nào cũng không xuống.

Tô Duy Nam cất tiếng, giọng nói khàn khàn không thể đoán được: “Mãn Loanl”

Cô ta cố gắng mở to đôi mắt, mờ mịt nhìn khuôn mặt ngay trước mắt: “Duy Nam? Em rất khó chịu…”

Ánh mắt người đàn ông sớm đã đỏ ngầu, nhìn rất dọa người.

Nhưng mà lúc này đây, anh đã bình tĩnh không nổi nữa rồi.
 
Chương 4257


Chương 4257

Anh cầm lấy điện thoại của người phụ nữ, trong lịch sử của điện thoại hiện lên năm cuộc gọi.

Có ba cuộc gọi cho Asius, hai cuộc gọi cho anh.

Ngón tay trượt xuống nữa còn thấy bảy tám cuộc gọi của người đàn ông xa lạ khác.

Anh dùng sức giơ tay ném chiếc điện thoại xuống đất, màn hình đều bị vỡ ra.

Anh híp mắt lại, trực tiếp cất giọng nói lạnh lùng như một chậu nước lạnh dội xuống: “Mộ Mãn Loan, em có biết anh là ai không?”

Mộ Mãn Loan ôm cổ Tô Duy Nam, ngoan ngoãn trả lời lại: “Tô Duy Nam.”

Mặc dù bây giờ ý thức rất mơ hồ, nhưng cô ta vần tỉnh táo cảm nhận được sự bất mãn và lạnh lùng của người đàn ông.

Cô ta mở to mắt tủi thân nói: “Anh thật sự không cần em nữa ư?”

Người phụ nữ này!

Tô Duy Nam nâng cằm cô ta lên: “Mộ Mãn Loan, em có biết bây giờ mình đang làm gì hay không?”

“Anh biết không, em bị người ta hạ dược…”

“Người khác không nghe điện thoại, em mới tìm tôi à2”

Ánh mắt bình tĩnh Tô Duy Nam đỏ ngầu vừa cười vừa nhìn cô ta, khiến cô hơi ta tủi thân mà không hiểu.

“Mộ Mãn Loan, em xem anh thành người nào hả?”

Mộ Mãn Loan càng oan ức: “Em không có ý như thế…”

“Vậy em có ý như nào?”

Mộ Mãn Loan cắn môi, nhìn vẻ mặt giận dữ của anh ta.

Lúc này, thuốc đã khống chế được gần nửa ý thức của cô ta, ngoài khó chịu ra thì cô ta không cảm thấy gì nữa.

Cô ta thô bạo mà vụng về kéo quần áo của người đàn ông.

Ánh mắt Tô Duy Nam nhíu lại, trực tiếp giữ tay cô ta lại đằng sau người, không cho cô ta làm điều sằng bậy.

Gương mặt vô cùng đẹp trai kia có chút hung ác: “Mộ Mãn Loan, em nên biết anh rất trung thành, từ trước tới giờ chỉ ngủ với người phụ nữ của mình thôi!”

Giờ phút này Mộ Mãn Loan bị giày vò đến mức sắp chết tới nơi, cô ta thậm chí còn cảm nhận được người đàn ông trước mặt này là kẻ hung ác và vô tình nhất thiên hạ.

“Chỉ lần này thôi, em cầu xin anh, chỉ lần này thôi! Sau này… Không, sẽ không có lần sau, em sẽ không nói với vợ của anh đâu!”

Chỉ lần này thôi?

Còn có vợ của anh?

Ánh mắt của người đàn ông càng lạnh đi.

Anh buông tay cô ta ra, không hề do dự mà xoay người đi khỏi.

Mộ Mẫn Loan lập tức trở nên luống cuống, cánh tay vừa bị buông ra trở nên đau đớn.

Cô ta vội vàng đứng lên, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau.

Người phụ nữ ôm anh rất chặt: “Duy Nam, em không muốn người nào khác, em cũng không cần người khác! Anh đừng bỏ mặc em có được không?”

Tô Duy Nam xoay người, cúi đầu nhìn cô ta: “Nói lại lân nữa xeml”

Cô ta nức nở: “Em không muốn người khác Nhưng Tô Duy Nam rất để bụng: “Người đàn ông đầu tiên em tìm là Asius, không phải anh?”

“Em chỉ muốn anh ta cứu em, đưa em tới bệnh viện thôi…”

“Anh nói rồi, anh chỉ chạm vào người phụ nữ của mình.”

Tô Duy Nam nhìn cô ta chăm chăm gần từng chữ.
 
Chương 4258


Chương 4258

Hai gò má Mộ Mẫn Loan đỏ đến kì lạ, cô ta túm chặt lấy quần áo của Tô Duy Nam, nước mắt rưng rưng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chứa đầy sự bướng bỉnh không chịu khuất phục.

Nhiều năm ngấm ngầm chịu đựng như thế, nhiều năm tủi thân như thế, kèm theo men say mãnh liệt kéo tới.

Bức tường phòng bị trong tim cuối cùng cũng bị đổ sập…

Mộ Mãn Loan hai mắt đỏ bừng nhìn Tô Duy Nam chăm chằm: “Em từ trước đến giờ chưa từng có người đàn ông khác, có có một mình anh, còn anh thì sao chứ?”

“Anh làm sao?”

Tô Duy Nam biết, Mộ Mẫn Loan mặc dù yêu mình, nhưng sâu trong đáy lòng cô ta có một phân nào đó quật cường và kiêu ngạo không bao giờ buông xuống.

Chính là Mộ Mãn Loan quá coi trọng phần tình cảm này, nên cô ta mới lo được lo mất.

Mặc dù trong lòng có câu hỏi lớn, nhưng cô ta thà rằng trốn ở một góc gặm nhấm vết thương ấy chứ nhất định sẽ không có can đảm đi chất vấn Tô Duy Nam.

Tình cảm như vậy vốn không bình thường!

Điều mà Tô Duy Nam mong muốn không chỉ là sự nỗ lực của cô ta, mà anh ấy còn hy vọng cô ta có thể tìm thấy thứ gì đó trong bản thân cô ta.

Vậy còn Mộ Mãn Loan thì saol Mặc dù nhìn thấy Bảo Anh thân mật gọi là cha, ngay cả phản ứng cô cũng không có.

Hơn nữa vừa nấy, cô ta đột nhiên nói cô ta chỉ cần anh lần này, sẽ không nói với bất cứ ai, bao gồm cả vợ của anh về chuyện này?

Vốn dĩ trong mắt của Mộ Mãn Loan, Tô Duy Nam chính là một người đàn ông từ đầu đến cuối không chịu trách nhiệm.

Nghe Tô Duy Nam nói “Anh làm sao”, giọng nói châm chọc này khiến tâm tình của Mộ Mãn Loan hoàn toàn sụp đổ.

Trong nháy mắt nước mắt như hạt đậu rơi xuống, giọng nói của cô càng trở nên mất kiểm soát: “Vì sao? Tô Duy Nam, anh tại sao lại đối xử với em như thế?”

“Rõ ràng…”

“Rõ ràng em luôn chờ đợi anh suốt 4 năm!”

“Vì sao anh lại kết hôn với người phụ nữ khác, thậm chí còn sinh con cùng cô tai”

“Như vậy thì tính là gì?”

“Anh biết không? Khi em nhìn thấy Bảo Anh ôm anh, gọi anh là cha, bỗng nhiên em cảm thấy em giống như một trò cười vậy!”

“Em luôn giam mình trong sự ràng buộc của anh, lúc anh nói muốn bên em, em đã cam tâm tình nguyện mà sa vào!”

“Anh nói rời đi, thậm chí đến cả tư cách từ chối em cũng không có!”

“Em hận anh, em ghét anh!”

Lúc Mộ Mãn Loan nói tới đây, gần như cảm xúc đã không còn điều khiển được nữa.

Cô ta ra sức đánh vào ngực Tô Duy Nam, muốn trút hết sự bất mãn trong lòng ra.

“Tới tận bây giờ em biết được rằng, từ đầu đến cuối em chỉ là kẻ ngốc tự mình đa tình mà thôi! Kẻ ngu ngốc nhất thế giới!”

“Em tưởng rằng cho anh thời gian năm năm, anh sẽ lại lần nữa quay trở lại bên eml”

“Cho nên trong năm năm này, mỗi ngày em đều đếm đầu ngón tay.”

“Anh có biết cảm giác sống một ngày mà như một năm là như thế nào hay không?”
 
Chương 4259


Chương 4259

“Mỗi lần nghĩ tới lúc đó, khó khăn thế nào em cũng có thể chịu đựng hết!”

“Nhưng mà bây giờ xem ra thật giống như một trò cười! Tất cả chỉ có mình em tự mình đa tình mà thôi!”

“Vì vậy, Tô Duy Nam dù hôm nay anh không muốn làm loại chuyện này với em, em cũng sẽ đi tìm người có thể đồng ý giúp!”

Mộ Mãn Loan dường như dùng toàn bộ sức lực để nói những lời này.

Cô ta xoay người chạy ra bên ngoài.

Nhưng tác dụng của loại thuốc kia quá mạnh, nó đã rút hết mọi sức lực của cô ta đi.

Cô ta thậm chí còn chưa kịp chạy tới cửa, hai chân đã mềm nhũn ra rồi, ngã ra trên đất.

Nhưng mà còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì một cánh tay cường tráng đã nắm lấy thắt lưng của cô ta.

Mộ Mãn Loan chỉ cảm thấy bên hông rất chặt, ngay sau đó đã bị một cái ôm bao lấy.

Cảm giác dịu dàng này làm chóp mũi cô ta hơi cay cay.

Cái ôm này, cô ta đã chờ đợi bao nhiêu năm, nhưng cuối cùng lại không thuộc về cô ta.

“Tô Duy Nam, anh buông ra! Anh nên về với con và vợ của anh đi. Anh bỏ em ral”

“Đúng vậy, anh nên ở cùng vợ và con mới đúng.”

Tô Duy Nam đột nhiên nhàn nhạt nói.

Vốn dĩ Mộ Mãn Loan đang cuồng loạn, nghe được những lời này toàn thân cô ta đều cứng đờ.

Cô ta thậm chí còn cảm giác được máu trong người lạnh xuống hẳn.

Tô Duy Nam thừa nhận rồi!

Anh ấy thừa nhận mình có vợ và con rồi!

Từ lân đầu tiên nhìn thấy Bảo Anh, Mộ Mẫn Loan bắt đầu vừa chờ đợi lại vừa sợ hãi. Cô ta vẫn đang chờ Tô Duy Nam giải thích với cô ta, nhưng mà lại sợ rằng lời giải thích của Tô Duy Nam làm cô ta không thể nào chịu đựng được. Cho nên cô ta mới có thể lựa chọn phương pháp ngu ngốc nhất, đó chính là mượn rượu giải sầu.

Thế nhưng mà Tô Duy Nam lại vẫn †ìm được nơi này, vấn là đem chân tướng tàn nhân ấy nói cho cô ta. Sự thật bày ra trước mắt, cơ bản không cho Mộ Mãn Loan ôm lấy một tia hy vọng nào.

Mơ mộng không thực tế trong lòng cô ta, đến bây giờ cũng nên kết thúc.

Cô ta có thể chúc phúc cho Tô Duy Nam, nhưng mà yêu cầu duy nhất là tuyệt đối không được cướp đi Mộ Nhất VỊ.

“Đã là như thế, cậu Tô cũng nên buông tha cho tôi đi.”

“Anh dây dưa không rõ với tôi như vậy, vợ anh cùng con anh sẽ ghen đấy.”

Tô Duy Nam rõ ràng có thể cảm giác được, lúc Mộ Mãn Loan nói những lời này, toàn thân gần như là hao hết sức lực.

Đôi mắt đào hoa của anh ấy lóe lên, rũ mắt nhìn Mộ Mãn Loan. Nhưng mà trên tay lại không có ý muốn buông ra: “Không phải em nói để anh theo đuổi bà xã sao? Anh buông tay rồi, cô ấy chạy thì làm sao bây giờ?”

“Đồ trứng thối!”

Mộ Mãn Loan sửng sốt một chút, sau đấy rất nhanh đã hiểu những lời của Tô Duy Nam là có ý gì. Mộ Mãn Loan cố nén những giọt nước mắt suýt nữa rơi ra ngoài, cũng không biết lấy sức từ đâu tới. Cô ta bắt đầu liều mạng giấy dụa, đấm đá, phát điên gào thét: “Tô Duy Nam, anh có phải cảm thấy tôi rất ngu ngốc hay không? Cho nên anh mới có thể nhiều lần lừa gạt tôi, trêu đùa tôi, anh buông ra, buông tôi ra….

Ưm”

Mộ Mãn Loan còn chưa kịp nói xong, môi của cô ta đã bị Tô Duy Nam chặn lại. Toàn thân của cô ta gần như là không thể thoát ra khỏi đôi tay của người đàn ông này. Trong chốc lát, hai người bọn họ lại ngã xuống giường lần nữa.

 
 
Chương 4260


Chương 4260

Tô Duy Nam chặt chẽ bao trùm hết lên trên cơ thể của cô ta, từ trên cao nhìn xuống. Lần này ánh mắt của anh ấy vô cùng nghiêm túc, không có chút xíu ý muốn nói đùa nào. Tay của anh nắm lấy cằm của Mộ Mãn Loan, ép buộc cô ta để bốn mắt nhìn nhau: “Em nghe cho Kĩ, ngoại trừ em ra, anh chưa từng có người phụ nữ thứ hai nao.

Mộ Mãn Loan kinh ngạc. Cô ta gần như không tin trừng mắt nhìn Tô Duy Nam, nở nụ cười thê lương, mang theo ý †rào phúng: “Con cũng đã có rồi, anh lại còn dám nói chỉ có một mình tôi…”

“Loan Loan, hiện tại anh muốn em nghiêm túc nghe anh nói.”

Tô Duy Nam híp mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm.

Mộ Mãn Loan bị anh dọa sợ, chỉ có thể mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt.

“Bảo Anh không phải là con của anh.”

Mỗi một chữ Tô Duy Nam nói ra giống như một cái búa tạ, hung hăng đánh lên ngực của Mộ Mãn Loan. Cô ta không có biện pháp lập tức tiếp nhận sự thật này: “Vì sao như vậy?”

Cô ta ngơ ngác nhìn Tô Duy Nam, thậm chí cho rằng anh ấy lại trêu đùa mình: “Nhưng mà Bảo Anh rõ ràng gọi anh là cha.”

Tô Duy Nam rất hiếm khi có đủ kiên nhân bắt đầu giải thích.

Thì ra Bảo Anh cũng không phải là con gái ruột của Tô Duy Nam, mà là trong lúc anh ấy đang thực hiện nhiệm vụ, nhặt được một bé gái trong khu ổ chuột. Lúc đấy Bảo Anh mới có hai tuổi, chưa có ký ức. Lúc Tô Duy Nam đi qua, bé gái xinh xắn này một mực đi theo sau anh ấy không chịu rời đi.

Mà vốn dĩ Tô Duy Nam vào sinh ra tử, cho đến bây giờ cũng không có nghĩ tới việc nuôi một đứa bé gái bên cạnh mình. Nhưng mà có một ngày, anh ấy nghĩ đến bản báo cáo kết quả chẩn đoán bệnh của Mộ Mẫn Loan ở bệnh viện trung tâm của thành phố Ninh Lâm. Bên trên ghi rằng Mộ Mẫn Loan đời này có khả năng cao sẽ không có cách nào mang thai được nữa. Cho nên Tô Duy Nam lúc này mới rủ lòng thương, muốn giữ bé gái này lại.

Bởi vì anh ấy biết người phụ như Mộ Mân Loan, nếu như không có một đứa con của chính mình, cô ta nhất định sẽ cảm thấy cuộc sống không hoàn chỉnh.

Mà Tô Duy Nam sẽ nuôi Bảo Anh, chính vì để mấy năm sau trở lại gặp Mộ Mãn Loan, có thể cho cô ta một bất ngờ lớn. Nhưng mà hiện tại xem ra, vui vẻ thì không có, kinh hãi thì lại không ít.

Lúc anh ấy vừa về tới Thiên Hoàng đã sai nhóm người Thomas đi theo Mộ Mãn Loan. Đồng thời chụp lại từng li từng tí về sinh hoạt của cô.

Từ lần đầu anh ấy nhìn thấy cô bé xinh xắn Mộ Nhất Vi, ngũ quan tỉnh xảo đẹp đẽ của cô bé, gần như một giây sau anh ấy đã có thể xác định, cô bé này chắc chắn là của anh ấy cùng Mộ Mẫn Loan.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Anh ấy ngàn vạn lần không ngờ tới, ông trời có thể cho anh ấy một niềm vui bất ngờ như vậy. Cho nên trong thời gian hai ngày, Tô Duy Nam đã từng phái người đi tìm kiếm xuất thân của Bảo Anh.

Không nghĩ rằng trên thế giới vậy mà lại có việc trùng hợp đến như vậy.

Bởi vì cô bé đấy là do vợ chồng Smith bỏ rơi. Lúc trước bà Smith khăng khăng cho răng chính mình đang nuôi con của Tô Lam, mà ông Smith cũng một mực nghĩ rằng đây là con gái ruột của mình.

Cho đến khi đứa trẻ được hai tuổi, một lần thử máu ngoài ý muốn, kết quả khiến cho ông Smith nghỉ ngờ. Bởi vì vợ chồng Smith, một người nhóm máu AB, một người nhóm máu O, con của hai người, chắc chăn không có khả năng xuất hiện nhóm máu O hoặc nhóm máu AB.

Nhưng khi kiểm tra máu được đưa ra, ông Smith đột nhiên phát hiện Bảo Anh lại mang nhóm máu AB. Bản kết quả kiểm tra nhóm máu này khiến Smith lại bắt đầu nghi ngờ.
 
Chương 4261


Chương 4261

Kết quả là ông ta giấu bà Smith, đi làm giám định huyết thống của mình với Bảo Anh. Sau khi có kết quả giám định, chứng minh hai người không có bất kì quan hệ máu mủ nào. Cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa, ông Smith cho rằng bà Smith đã đeo một cái nón xanh to đùng cho mình. Dưới cơn giận dữ, trở về ngay lập tức phát sinh một trận cãi nhau lớn, thậm chí đến tình trạng đòi ly hôn.

Bà Smith không có cách nào khác, bất đắc dĩ mới nói ra việc trộm đổi hai đứa bé năm đó. Thế nhưng sau khi bà Smith nói đứa bé này là con của Tô Lam, ông Smith càng giận dữ hơn.

Ông ta cơ bản là không tin, bởi vì lúc ở thành phố Ninh Lâm ông ta đã nghe nói qua, ông ta biết Tô Lam sinh ra một đứa con trai, chứ không phải là con gái. Mà đứa bé trai được Tô Lam giữ nuôi bên người, không hề bị người ôm đi mất.

Ông Smith gần như có thể xác định là có Quan Triều Viễn ở đấy, anh tuyệt đối không cho phép, cũng không để bất cứ kẻ nào trộm đổi con của mình. Cho đến thời điểm kia, bà Smith mới phát hiện thì ra mình bị lừa.

Thế nhưng mà lúc này đứa bé cũng đã gần hai tuổi, bà ta cũng sinh ra tình cảm với Bảo Anh rồi, không có cách nào bỏ đứa bé đi không để ý. Cho đến sau khi ông Smith ép bà ta, dọa sẽ ly hôn, mới khiến cho bà ta đưa Bảo Anh đi.

Tô Duy Nam điều tra đến những việc này, cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Bởi vì có lẽ, mẹ ruột của Bảo Anh trong lúc sinh cô bé đã qua đời.

Mẹ của con bé vì để có được đứa bé trong bụng Tô Lam, đã làm trái với lương tâm của mình. Cho đến sau cùng, hết thảy mọi tội lỗi của cô ta là do cô ta tự rước lấy, không trách được người khác.

Nhưng mà đứa trẻ trong bụng cô ta lại vô tội, dù sao đứa bé cũng ở bên cạnh anh lâu như vậy, anh không đành lòng giao con bé cho người cha ruột cả ngày chỉ biết say rượu hút thuốc.

Anh cũng không có cách nào đưa cô bé trở lại bên bà Smith một lần nữa.

Thế là anh chỉ có thể lấy lùi để tiến, giữ con bé bên cạnh mình.

Mà Bảo Anh có lẽ cũng cảm thấy được gần đây cảm xúc của Tô Duy Nam có chút không thích hợp, cho nên khoảng thời gian này, cô bé cũng đặc biệt thích quấn lấy Tô Duy Nam. Tô Duy Nam đã từng nói qua với cô bé, về việc cô bé sẽ có thêm một cô em gái.

Nhưng mà Bảo Anh lại vô cùng khó chấp nhận chuyện này, cũng chính vì bận tâm đến cảm xúc của con bé, cho nên sau khi nhìn thấy hai mẹ con Mộ Nhất Vi, Tô Duy Nam vấn yêu chiều cô bé như cũ. Nhưng ai ngờ, chính vì sự yêu chiều của anh, ngược lại làm bị thương trái tim của Mộ Mẫn Loan.

“Những điều anh nói, đều là thật sao?”

Sau khi nghe Tô Duy Nam nói xong, thậm chí Mộ Mãn Loan còn tưởng rằng mình đang năm mơ.

“Nếu không tin, ngày mai anh có thể cùng Bảo Anh đi giám định huyết thống.”

Đây là lần đầu tiên Tô Duy Nam hi vọng được một người tin tưởng như thế.

TEm…

Hiện tại Mộ Mãn Loan chỉ cảm thấy trong đầu trống không, cô ta muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà không biết bắt đầu nói từ đâu.

“Mẫn Loan…”

Dường như Tô Duy Nam còn muốn nói điều gì đó, nhưng một đôi tay yếu ớt không xương đã võ vào vai anh ấy.

Anh ấy chỉ cảm thấy thân thể nặng nề, một giây sau đã ngã xuống.

Mộ Mãn Loan ngồi trên người anh ấy nhìn xuống: “Có chuyện gì thì nói sau, bây giờ em không chờ được…”

Lúc này, Mộ Mân Loan cũng không biết cô ta quyến rũ bao nhiêu.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, hô hấp Tô Duy Nam cứng lại, mắt anh ấy lập tức tối sầm lại.

Khóe miệng anh ấy giật giật, giữ lấy ót Mộ Mãn Loan.

Vừa hôn liền hôn sâu, nồi khao khát bị kìm nén nhiều năm lập tức bùng phát.
 
Chương 4262


Chương 4262

Trong căn phòng không quá rộng, nhiệt độ càng ngày càng cao.

Âm thanh người phụ nữ kéo dài suốt đêm, gần như chưa bao giờ ngừng lại…

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Mộ Mãn Loan chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, xương cốt như muốn đứt đoạn.

Cảm giác đau đớn như thể cô ta bị cả trăm người luân phiên đánh đập, dường như không còn sức để nhấc các đầu ngón tay.

Đêm qua buông thả, cộng với cơn đau đầu sau khi say rượu khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Mộ Mãn Loan mơ màng mở mắt ra, muốn đứng dậy theo bản năng.

Đột nhiên, lòng cô ta như có dây thắt chặt, lập tức ngồi bật dậy: “Chết rồi!”

Cô ta cầm điện thoại cạnh gối lên xem giờ, phát hiện đã hơn chín giờ.

Cô ta gần như sợ hãi nhảy khỏi giường.

Bắp đùi đau nhức khiến chân cô ta vừa chạm đất đã trực tiếp ngã xuống tấm thảm dày.

Mặc dù không bị thương khi ngã nhưng nó đã làm cô ta tỉnh táo lại.

Không đúng! Đây hoàn toàn không phải là nhà của cô ta!

Mộ Mãn Loan theo bản năng cúi đầu, phát hiện cô ta không mặc gì cả.

Hơn nữa khắp cơ thể toàn là dấu tay, thậm chí trên đùi cũng không tránh được.

Bởi vì động tác của cô ta, cơn đau †ừ nơi nào đó cũng truyền đến.

Nhìn thấy những điều này, nếu Mộ Mâẫn Loan còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì thì thực sự kỳ lạ.

Cô ta gắng sức lắc đầu, cố nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tác dụng của rượu khiến cô †a hoàn toàn không nghĩ ra.

Cô ta chỉ cảm thấy não trống rồng.

“Trời ạ, rốt cuộc mình đã làm gì vậy?”

Mộ Mân Loan hốt hoảng đứng dậy.

Cô ta vô thức dùng chăn che ngực.

Nhìn thấy dấu vết khắp người, cô ta quả thực không thể tưởng tượng nổi tình trạng hoang đường đêm qua.

Mộ Mãn Loan hốt hoảng vội lấy quần áo mặc vào.

Nhưng khi mới mặc được một nửa, cửa phòng vang lên một tiếng ‘cạch”nhỏ.

Lúc này, hô hấp và nhịp tim như chợt đình chỉ.

Mộ Mãn Loan chỉ cảm thấy toàn thân mình bắt đầu cứng lại.

Cô ta vô thức nhìn về cánh cửa, thấy cửa phòng khách sạn từ từ mở ra.

Từ hình ảnh phản chiếu trên mặt đất, có thể thấy được người bước vào là đàn ông.

Chẳng lẽ là người đêm qua phóng †úng chung với mình?

Đột nhiên, Mộ Mãn Loan cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Bởi vì cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng đời mình sẽ có người đàn ông nào khác ngoài Tô Duy Nam.

Cô ta thậm chí không kịp sửa sang lại quần áo trên người đã lao về phía người đàn ông trong sự tức giận.

“Khốn nạn, tôi giết anh, tôi giết anh!”

Người đàn ông vừa bước vào cửa dường như không ngờ tới cảnh tượng này.

Mộ Mãn Loan lao đến, trực tiếp đẩy anh ấy ngã xuống mặt đất.
 
Chương 4263


Chương 4263

Mộ Mãn Loan quơ hai tay chiến đấu, ngay lập tức đã bị tóm gọn.

Trên đầu truyền đến lời trêu chọc của anh ấy: ‘Mới sáng sớm đã ôm ôm ấp ấp, chẳng lẽ đêm qua anh hầu hạ em chưa đủ sao?”

Âm thanh này?

Mộ Mãn Loan sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Khi nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông trước mặt, đồng tử cô ta co lại mạnh mẽ, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Sao lại là anh?”

Vẻ mặt kinh ngạc, khuôn mặt tái mét, cơ thể còn hơi run…

Tất cả điều này đều thể hiện Mộ Mãn Loan cực kỳ khiếp sợ và kinh ngạc.

Tô Duy Nam không khỏi nhíu mày.

Người này tính ăn xong không nhận sao?

Hay là nói đêm qua uống quá nhiều | rượu, cô ta đã quên hết mọi chuyện xảy ra ngay sau đó?

Bên kia, khi Mộ Mãn Loan nhìn thấy Tô Duy Nam thì chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Cô ta luống cuống tay chân, vội vàng kéo quần áo, cố gắng che đi mọi dấu vết trên cơ thể.

Nhưng bởi vì quá rối, cô ta trực tiếp mặc vào chiếc áo sơ mi trắng của nam giới đang đặt trên đầu giường.

Bây giờ cơ thể đã được che lại, nhưng đôi chân vấn lộ ra ngoài không khí.

Dấu tay trên đùi có thể thấy rõ ràng, nhìn đặc biệt chói mắt.

Mộ Mẫn Loan theo ánh mắt của Tô Duy Nam dừng lại trên đùi mình.

Nhìn thấy vài dấu tay nổi bật.

Máu trên mặt Mộ Mẫn Loan như cạn đi, cô ta vô thức lùi lại.

“Em…Em không biết…”

Không biết?

Có vẻ như cô ta thật sự đã quên hết mọi chuyện đêm qua.

Đây là định ăn xong không nhận!

Vật thì những điều anh ấy nói với cô ta đều vô ích?

Đột nhiên Tô Duy Nam nheo mắt lại, anh ấy tiến lại gần Mộ Mẫn Loan một cách nguy hiểm: “Lá gan càng lúc càng lớn đúng không?”

Lúc này, cho dù có khỏe lại, Mộ Mãn Loan cũng có chút nhụt chí khi đứng trước Tô Duy Nam.

Cô ta vô cùng chột dạ lùi lại, đến khi lùi đến mép giường thì sơ ý ngã ngồi lên trên: “Em…Em tâm trạng không tốt, vậy “

nên…

“Em, một cô gái chạy đến quán bar uống rượu giải sâu, em có nghĩ đến hậu quả là gì không?”

Âm thanh không nghe ra vui buồn của Tô Duy Nam khiến đôi môi đang cắn chặt của Mộ Mãn Loan run lên.

Tất nhiên cô ta biết hậu quả là gì, không những biết mà còn trải qua.

Bởi vì cú sốc quá lớn, một số kí ức rời rạc của Mộ Mãn Loan bắt đầu quay trở lại.

Tối hôm qua khi uống rượu ở quán bar, rượu của cô ta hình như đã bị động vào.

Khi cô ta chuẩn bị rời khỏi quán bar thì bị một người đàn ông tên A Long ép buộc đưa đến khách sạn.

Ngay sau đó…Ngay sau đó…

Những chuyện diễn ra ngay sau đó, cô ta không nhớ rõ.
 
Chương 4264


Chương 4264

Chuyện cô ta có thể nhớ rõ nhất là sự trống rỗng và lửa nóng dâng lên trong cơ thể.

Còn sau đó, phúng túng trăng đêm.

Trong lúc mơ mơ màng màng, thậm chí cô ta nghĩ đến chuyện không phải chính mình bị hạ thuốc mà người đàn ông trên người mình.

Anh ta giống như con sư tử bị bỏ đói nhiều năm bất ngờ tìm được con mồi.

Giống như muốn nuốt luôn cả xương cốt của mình.

Càng nghĩ, Mộ Mãn Loan càng cảm thấy rét lạnh.

Rượu của cô ta bị người động tay, nếu không phải Tô Duy Nam là thuốc giải thì liệu cô ta có chấp nhận không?

“Tất cả mọi chuyện đều không nhớ rố?”

Tô Duy Nam nheo mắt, trực tiếp vây Mộ Mãn Loan vào giữa hai tay.

Lúc này, Mộ Mãn Loan xuất hiện ý nghĩ muốn chết, thậm chí ngay cả việc nhìn thẳng vào Tô Duy Nam cũng không có đủ dũng khí.

“Vậy em có còn nhớ rõ vì sao chạy đến quán bar giải sầu một mình hay không?”

Đối diện với câu hỏi của Tô Duy Nam, Mộ Mẫn Loan nghiến răng.

Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, nước mắt như sắp trào ra: “Trước tối hôm qua có lẽ em vẫn còn tư cách chất vấn anh.”

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ em không có tư cách.”

Nói xong lời này, Mộ Mãn Loan đau lòng đẩy Tô Duy Nam ra, chạy ra ngoài.

Tuy nhiên, khi cô ta vừa chạy đến cửa, chiếc TV phía sau đột nhiên được bật lên.

Bên trong thế mà lại truyền đến tiếng khóc cầu xin của một người phụ nữ.

“Thả em ra, em không dám… Nữa!”

“Không dám cái gì?”

“Không dám… Hức… Không dám đi uống rượu một mình!”

“Sau này có ngoan ngoãấn nghe lời anh không?”

“Nghe lời… Hức…

“Nói anh nghe, trong lòng em chỉ có Tô Duy Nam, trước kia, hiện tại và tương lai cũng sẽ như vậy!”

“Em yêu anh… Trước kia, hiện tại, tương lai cũng vậy. Em thật sự rất yêu anh…

Động tác mở cửa của Mộ Mẫn Loan đột nhiên ngừng lại.

Cô ta quay lại nhìn màn hình TV sau lưng với vẻ không thể tin nổi.

Trong màn hình không phải ai xa lạ, đúng là mình và Tô Duy Nam.

“Sao có thể…”

Mộ Mãn Loan há hốc mồm nhìn vào TV.

Người đàn ông đêm qua ở cùng cô không phải là A Long mà là Tô Duy Nam?

Sao có thể như vậy được?

Hơn nữa người này thế mà lại quay chụp tất cả những chuyện đói Thậm chí bây giờ còn phát lại cho cô ta xem?

Mộ Mãn Loan cứ há hốc mồm đứng yên tại chỗ.

Đáng lễ cô ta phải đỏ mặt với loại hình ảnh này, nhưng bây giờ cô ta không cách nào dời mắt ra được.
 
Chương 4265


 

Chương 4265

Bởi vì mỗi cảnh phát ra trên TV đều buộc cô ta nhặt lại những kí ức đã quên mất.

Những lời Tô Duy Nam nói đêm qua bắt đầu hiện rõ trong tâm trí cô ta.

Cuối cùng cô ta cũng nhớ ra rằng Bảo Anh không phải là con gái ruột của Tô Duy Naml Tô Duy Nam cũng chưa từng kết hôn và sinh con, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Chỉ là anh ấy chưa kịp giải thích rõ ràng hiểu lâm đó.

Khi sự thật được phơi bày, Mộ Mãn Loan cảm thấy đỏ mặt khi nhìn cảnh trên màn hình, chỉ muốn trực tiếp tìm một cái lỗ chui vào.

“Tô Duy Nam, đồ biến thái!”

Mộ Mãn Loan hết sức ngượng ngùng, cô ta gần như lao về phía trước, cố găng giật lấy chiếc điều khiển TV trên tay Tô Duy Nam.

Cô ta chưa bao giờ biết Tô Duy Nam lại biến thái như vậy!

Anh ấy thế mà lại quay tất cả những gì đã xảy ra trong căn phòng này vào đêm qua.

Nhưng Mộ Mãn Loan hoàn toàn không phải là đối thủ của Tô Duy Nam.

Rõ ràng chiếc điều khiển đã gần trong tầm tay, nhưng cô ta có cố gắng ra sao cũng hoàn toàn không cướp được.

Cuối cùng cô mệt đến mức thở hổn hển, ngồi phịch xuống đất.

“Anh vô sỉ!”

Mộ Mãn Loan nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được điều gì, cuối cùng chỉ bực bội thốt ra câu này.

Nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng gần như muốn chui xuống đất của cô ta, Tô Duy Nam nhìn chăm chằm: “Anh đã sớm đoán được em tỉnh lại sẽ không thừa nhận, cho nên anh mới làm như vậy. Nếu không, sợ rằng dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức.”

Nhìn thấy da mặt Tô Duy Nam dày như vậy, Mộ Mãn Loan càng thêm tức giận: ‘Bây giờ em nhớ lại rồi, anh mau xóa đi!”

Vừa rồi, cô ta có thể thấy rõ vẻ mặt hưởng thụ của Tô Duy Nam trên màn hình.

Chỉ cần nghĩ đến đây, cô ta hận không thể tìm lỗ chui vào.

Trời ạ, cả đời trong hoàn toàn bị hủy ở đây!

Nói đến đây, khi Mộ Mãn Loan định đưa tay lấy điều khiển lần nữa thì Tô Duy Nam đã nhanh nhẹn đứng lên.

Anh ấy bước đến cạnh TV, rút chiếc USB ra.

“Cái này rất tốt nên anh quyết định giữ lại nó.”

“Tô Duy Nam, làm người không nên mang theo những thứ như vậy!”

| Mộ Mãn Loan nhất lời câm nín, không biết nên dùng từ gì để phản bác.

Chỉ cần vừa nghĩ rằng một ngày nào đó Tô Duy Nam sẽ lấy đoạn video này ra xem lần nữa, cô ta hận không thể đâm đầu chết ở đây.

“Tại sao không được? Nếu không có đoạn phim này thì em đã ăn xong không nhận người!”

Tô Duy Nam ném chiếc USD vào ví tiền của mình một cách đầy tao nhã.

Anh ấy từ trên nhìn xuống Mộ Mẫn Loan: “Bị người khác động tay vào trong rượu, việc đầu tiên là gọi cho người đàn ông khác thay vì gọi cho anh? Mộ Mẫn Loan, em thật can đảm!”

Nếu không phải chuyện tối qua hai người phóng túng đã làm cho Tô Duy Nam biết rằng Mộ Mẫn Loan chưa từng tiếp xúc với những người đàn ông khác trong khoảng thời gian này.

Nếu không, anh ấy thật sự lo lắng mình sẽ lôi chủ nhân của chiếc điện thoại này ra ngũ mã phanh thây!

Nếu tình cờ có người đàn ông khác nghe điện thoại và đến đây, thì người đàn ông trong video kia không phải là mình mà sẽ là một người khác!

 
 
Chương 4266


Chương 4266

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, lửa giận trong Tô Duy Nam bùng cháy đến mức anh ấy khó có thể kìm nén nổi.

“Em, em chỉ là thuận tay…”

Lúc đó Mộ Mãn Loan vô cùng hoảng sợ, cô ta chỉ gọi cho Asius để nhờ anh ta đưa mình đến bệnh viện.

Dù sao thì Asius cũng ở gần cô ta nhất.

“Em thực sự không có ý gì khác.”

“Đương nhiên anh biết em không có ý gì khác, nếu em thực sự có ý gì khác thì người đàn ông kia cũng không sống đến giờ phút này!”

“Anh!”

Mộ Mãn Loan hoàn toàn choáng ngợp trước sự vô lại của người kia.

Trong lúc nói chuyện, Tô Duy Nam đã nhích lại gần cô ta.

Khuôn mặt đột nhiên phóng đại khiến hô hấp Mộ Mẫn Loan cứng lại, cô †a lùi lại theo bản năng: “Anh đang làm gì đấy?”

“Đã trễ rồi, Vi Vi vẫn đang đợi chúng †a ở nhà.”

Tô Duy Nam nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên đùi của cô ta: “Em muốn tự mặc quần áo hay anh mặc giúp em?”

“Em…Em tự mặc.”

Mộ Mãn Loan luống cuống nhặt quần áo lên.

Nhưng khi cô ta đang chuẩn bị mặc vào mới phát hiện ra áo khoác đã bị xé hỏng.

Ngay cả đồ lót cũng bị xé rách.

Lúc này, quả thực ý nghĩ muốn chết đi cũng xuất hiện.

Đêm qua rốt cuộc cô ta và Tô Duy Nam đã làm những gì?

Làm thế nào mà tình hình chiến đấu lại khốc liệt như vậy?

Ngay khi Mộ Mẫn Loan đang không biết phải làm gì, Tô Duy Nam đưa qua một chiếc túi.

Mộ Mãn Loan thuận tay nhận lấy, mở ra thì thấy đó là một bộ quần áo mới mua.

Hơn nữa nó đúng chính xác là số đo của cô ta.

Chẳng lẽ Tô Duy Nam vừa ra ngoài mua quần áo cho mình?

Ánh mắt Tô Duy Nam trầm ngâm rơi xuống bộ quần áo đã hỏng trên mặt đất, một lúc lâu sau mới nói: “Tối hôm qua em thật nhiệt tình.”

“Aaal”

Mộ Mãn Loan vội vàng bịt tai, lớn tiếng nói: “Tô Duy Nam, anh im đi!’ Tô Duy Nam rất hợp tác ngậm miệng lại.

Khi Mộ Mẫn Loan định xoay người đi thay quần áo thì phát hiện người này vẫn còn đứng tại chỗ.

Đôi mắt sáng rực nhìn mình chằm chằm.

“Anh đi ra ngoài.”

“Chắc chắn chưa?”

Mặt Mộ Mãn Loan lập tức đỏ bừng: “Đương nhiên là chắc chăn, anh mau đi ra ngoài, em thay quần áo xong thì ra ngay.”

“Vậy được rồi.”

Khi Tô Duy Nam nói ra câu này, dường như giọng nói có chút bất đắc dĩ và tiếc nuối.

Sau khi Mộ Mãn Loan nhìn thấy anh xoay người ra khỏi phòng ngủ, cô mới hoàn toàn yên tâm.
 
Chương 4267


Chương 4267

Chỉ là tiếp theo khi cô nhìn cả bộ váy, lập tức sững sờ.

Phải nói rằng mắt thẩm mỹ của Tô Duy Nam rất tốt.

Thứ anh ấy chọn cho Mộ Mãn Loan là chiếc váy cao cấp được ưa chuộng nhất †rong mấy tháng nay, bên ngoài còn có một chiếc áo lông cừu.

Nhưng chiếc váy này có một nhược điểm lớn, đó là phần khóa kéo trực tiếp từ phần eo đến sau gáy.

Sau khi Mộ Mãn Loan mặc quần áo, cô ta chỉ có thể kéo tối đa khóa kéo đến giữa lưng, không cách nào di chuyển lên được nữa.

“Nhất định cái tên Tô Duy Nam kia cố ý!”

Lúc này Mộ Mân Loan mới hiểu vì sao vừa nấy mặt anh ấy lại lộ vẻ hết sức tiếc nuối khi cô ta bảo anh đi ra ngoài.

Còn hỏi mình có chắc chắn hay chưa.

Khi Mộ Mãn Loan ôm ngực bước ra ngoài, cô phát hiện Tô Duy Nam vô cùng tao nhã ngồi trên ghế sô pha.

Anh ấy lật xem bản mới nhất của tờ báo kinh tế tài chính, vừa nhìn thấy động tác mất tự nhiên của Mộ Mẫn Loan, đôi mắt xinh đẹp chợt hiện lên một tỉa gian xảo: “Thay đồ xong chưa?

Chúng ta đi thôi.”

Tô Duy Nam trực tiếp đứng dậy, đi về phía cửa.

Nhưng khi tay phải vừa chạm vào nắm cửa, đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé, mềm yếu như không xương vươn ra, đặt lên mu bàn tay của anh ta: “Tô Duy Nam, anh giúp em.”

“Hửm?”

Khóe miệng Tô Duy Nam nhếch lên một đường cong như có như không.

Anh ấy quay đầu lại nhìn người đẹp bên cạnh, có chút cố ý tò mò hỏi: “Giúp cái gì?”

Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Mãn Loan đã đỏ bừng.

Cô ta từ từ quay lại, tấm lưng mịn màng hoàn mỹ đã lọt vào tâm mắt của Tô Duy Nam.

Khóa kéo của chiếc váy màu kem được cô ta kéo lên trên eo, vòng eo thon thả xuất hiện trước mắt.

Nếu nhìn kỹ, Tô Duy Nam còn có thể thấy được dấu tay mình lưu lại trên đó.

Hô hấp trở nên nặng nề, ánh mắt của anh ấy dần tối lại.

Mộ Mẫn Loan đang xoay người sang chỗ khác có chút xấu hổ, bởi vì cô ta có thể nghe được tiếng hít thở dần nặng nhọc của Tô Duy Nam.

Gô ta có hơi căng thẳng, nhưng nhiều hơn là sự thẹn thùng: “Anh nhanh lên!”

Giọng nói cô ta có phần nũng nịu, nghe xong, tâm trạng Tô Duy Nam vô cùng thỏa mãn: “Rất vinh hạnh khi được phục vụ eml”

Tô Duy Nam có thể cảm nhận rõ ràng, khi đầu ngón tay mát lạnh chạm vào da thịt cô ta, Mộ Mãn Loan không kiềm chế được run lên.

Động tác Tô Duy Nam nhẹ nhàng nhưng cũng thực chậm chạp.

Khi khóa kéo được kéo lên hoàn toàn, cả hai người như đã trải qua cực hình.

Mộ Mân Loan xoay người mặc lại chiếc áo khoác lông bên ngoài, khuôn mặt ửng hồng dần phai nhạt.

Cô ta lại biến thành nữ vương cao lãnh trước mặt người ngoài.

Mười phút sau, Mộ Mẫn Loan ngồi vào ghế phụ lái của trong xe thể thao của Tô Duy Nam, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Cô ta đờ đẫn quay đầu nhìn Tô Duy Nam đang lái xe bên cạnh, luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện chỉ là mơ.

“Sao vậy? Gương mặt này đã nhìn nhiều năm như vậy mà vẫn không dời mắt được?”

Trái lại, Mộ Mân Loan không che giấu, cô ta trực tiếp bộc lộ ra tiếng lòng của mình.
 
Chương 4268


Chương 4268

“Bây giờ em cảm thấy mình giống như đang năm mơ.”

“Nằm mơ?”

Mộ Mãn Loan gật đầu.

Cô ta nhìn góc nghiêng của Tô Duy Nam, tròn bốn năm đã trôi qua…

Trong bốn năm này, cô ta không biết đã mơ thấy Tô Duy Nam bao nhiêu lần.

Nhưng dù có cố gắng thế nào thì vân không thấy rõ được mặt anh ấy.

Cứ mỗi lần như vậy, cô ta đều lôi anh chụp trong điện thoại ra nhìn.

Nhưng vấn không có cách nào để cảm nhận được sự rung động và cảm động mà anh ấy mang lại như bây giờ.

“Duy Nam, em thật sự rất nhớ anh.”

Lúc Mộ Mãn Loan nói ra những lời này, mũi đau xót và vành mắt đỏ lên.

Tô Duy Nam không quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía trước: “Biết không? Nếu em cứ như vậy thì anh sẽ không nhịn được mà dừng xe lại hôn em đó.”

“Anh đáng ghét!”

Mộ Mãn Loan tức giận, bỗng đưa tay ra đấm anh ấy.

Nhưng ngay khi tay cô ta hạ xuống, tay đã năm gọn trong lòng bàn tay Tô Duy Nam.

Tô Duy Nam năm lấy tay phải của cô ta, đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái: “Anh cũng vậy.”

Ba chữ ngắn ngủi lại mang đến không biết bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn.

Mộ Mãn Loan, người mới vừa bị anh ấy cười, hốc mắt lại bắt đầu cay cay.

Giống như bây giờ, có thể đường đường chính chính xuất hiện bên cạnh Tô Duy Nam, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời!

Thời gian mấy năm nay của cô cũng không hề lãng phí!

Tô Duy Nam là một người kiêu ngạo, anh ấy cũng không giỏi việc biểu đạt cảm xúc của mình.

Vì vậy, tới bây giờ anh ấy sẽ không nói cho Mộ Mãn Loan biết rằng trong bốn năm nay, thứ đã chống đỡ cho anh ấy đi đến ngày hôm nay, nằm ở nơi sâu nhất trong trái tim chính là nụ cười của Mộ Mãn Loan chỉ dành cho riêng anh ấy.

Vì đặc thù công việc, anh ấy không dám để ảnh của Mộ Mẫn Loan trong điện thoại vào ví của mình.

Bởi vì anh ấy không được có điểm yếu.

Anh ấy sợ rằng nếu anh ấy thực sự mang theo ảnh của Mộ Mãn Loan bên người, ngộ nhốỡ một ngày nào đó anh ấy gặp rủi ro thì sẽ liên lụy đến Mộ Mẫn Loan.

Khi Mộ Mãn Loan nhớ anh ấy, cô ta vân có thể xem ảnh chụp lưu trong điện thoại.

Nhưng khi Tô Duy Nam nhớ cô ta, anh ấy chỉ có thể dựa vào những ký ức trong đầu.

Để có thể sớm gặp lại người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình, Tô Duy Nam chỉ mất bốn năm để hoàn thành các nhiệm vụ mà ngài Tư Đồ giao phải hoàn thành trong năm năm.

Đó là lý do tại sao anh ấy có thể trở lại nước Thiên Hoàng sớm một năm, trở về với người phụ nữ anh yêu nhất.

Trong những năm làm việc cho Mafia trước đây, thậm chí anh ấy không dám điều tra bất kỳ manh mối nào về Mộ Mãn Loan.

Chỉ sợ mình để lộ tin tức gì đó sẽ làm liên lụy đến cô ta.

Một lần nguy hiểm nhất trong những trận chiến trước đó, anh ấy đã bị bắn hai viên đạn vào người.

Anh ấy từng nghĩ răng lần đó nhất định sẽ phải chết.
 
Chương 4269


Chương 4269

Sau đó, anh ấy mới phát hiện rằng trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, người duy nhất anh ấy muốn gặp chính là Mộ Mẫn Loan.

Anh ấy nợ cô ta một đám cưới hoành tráng, anh ấy không thể chết như vậy được!

Chính vì lòng tin này mà anh ấy mới kiên trì.

Sau đó anh ấy đã vượt qua được, trở thành một huyền thoại gần như bất bại trong Mafia.

Anh ấy không muốn kể cho người phụ nữ của mình biết về tất cả những gì anh ấy đã trải qua.

Anh ấy không muốn người phụ nữ của mình phải lo lắng đề phòng, đó không phải là phong cách của anh ấy.

Bây giờ đã hết kỳ hạn, anh ấy một lần nữa có thể đến bên cạnh Mộ Mẫn Loan và Mộ Nhất Vi, bù đắp mọi thứ mà anh ấy nợ họ trong khoảng thời gian qua.

Ngay khi Tô Duy Nam đang thất thần, điện thoại di động của anh đột nhiên sáng lên.

Vì thói quen làm việc nên Tô Duy Nam luôn tắt âm điện thoại.

Vì vậy, lúc này thậm chí anh ấy còn không để ý rằng màn hình đã sáng.

Anh ấy còn không nhận ra mình đã vô tình nhấn nút trả lời cuộc gọi khi đang xoay vô lăng.

“Bảo Anh thì sao?”

Trong đầu Mộ Mãn Loan lóe lên một vầng sáng.

Cô ta chợt nghĩ đến con bé là người lai xinh đẹp kia.

Con bé đó dường như rất ỷ lại vào Tô Duy Nam.

Không biết có phải có tâm lý đề phòng của tình mẫu tử hay không.

Mộ Mân Loan cảm thấy Bảo Anh sẽ đem lại cho Mộ Nhất Vi nhiều mối nguy hiểm ngầm trong tương lai.

Mặc dù mẹ của Bảo Anh không phải là người tốt, bà ta thậm chí còn suýt giết chết Tô Lam.

Nhưng con bé này không có lỗi.

Nếu bởi vì mình trở về bên cạnh Tô Duy Nam mà cưỡng ép đưa con bé vào cô nhỉ viện, liệu làm như vậy có quá tàn nhân không?

“Em muốn hỏi một chút về dự định của anh.”

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tô Duy Nam dường như không chút do dự nào, trực tiếp mở miệng: “Chỉ có ý kiến của em mới là thay đổi quyết định cuối cùng của anh.”

Thực tế, trước khi Mộ Mẫn Loan đưa ra vấn về Bảo Anh, Tô Duy Nam đã từng lo lắng.

Trước đó anh ấy cũng không biết mình và Mộ Mẫn Loan đã có một đứa con gái.

Nhưng bây giờ vấn đề đã ở trước mắt, anh ấy phải nhìn thẳng vào việc này.

Nếu Mộ Mãn Loan thực sự yêu cầu đưa Bảo Anh đi, anh ấy cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô ta.

Sau khi nghe Tô Duy Nam nói, Mộ Mãn Loan vô cùng cảm động.

Đây chính là sự tôn trọng mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.

“Thật ra, theo lý mà nói thì người bị ảnh hưởng nhiều nhất trong chuyện này là Vi Vì”

“Em nghĩ phải hỏi một chút về ý kiến của bé. Trẻ nhỏ là vô tội, anh phải biết rằng em cũng không có ý thù địch gì đối với Bảo Anh.”

Tô Duy Nam quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh biết.”

Tô Duy Nam rất hiểu Mộ Mẫn Loan.

Ở phương diện tình cảm, lòng của cô ta rất nhỏ nhen.

Nhưng chỉ giới hạn với tiền đề rằng đối tượng là Tô Duy Nam.

Nếu đổi sang các phương diện khác, biểu hiện tổng thể của cô ta chính là mặc kệ mọi chuyện, xem nó như không liên quan tới mình.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom