Chương 1399: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 46


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngẩn người, lắc đầu

"Em không đi."

Nói xong liền nắm lấy tay hắn. Cô động động môi, một lúc lâu sau, liền nói

"Hy vọng anh nhanh chóng khỏe lại."

Hoặc Vưu nhìn cô, không nói một lời. Qua chốc lát hắn lại hôn mê. Nhưng vẫn nắm chặt tay Tô Yên, không buông lỏng một chút nào.

Tô Yên ngồi xuống mép giường. Thấy hắn không có việc gì, thần kinh lúc này mới có thể thả lỏng.

Hiện giờ đêm đã qua, trời sắp sáng. Tô Yên dựa vào đầu giường cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ lại mơ hồ cảm thấy mình bị bế lên. Ngửi được mùi hương quen thuộc, cô cũng không phản kháng lại, chỉ cảm thấy hơi thở kia bao bọc lấy mình, vô cùng thoải mái.

Dần dần lại chìm vào giấc ngủ say.

Tô Yên bị thông báo của Tiểu Hoa đánh thức

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao đã sáng."

Tô Yên bị âm thanh của Tiểu Hoa làm phiền, mơ mơ màng màng liền tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, liền thấy mình nằm trêи giường bệnh, đang được Hoặc Vưu ôm chặt vào trong lòng.

Cô động đậy một chút, người bên cạnh liền nhíu mày, dần dần cũng tỉnh dậy theo.

Hai người nằm sát nhau. Tô Yên thấy hắn còn chưa có tỉnh táo hẳn, có lẽ thuốc tiêm vào người hắn cũng có cả thuốc an thần.

Tô Yên sát lại gần, lại sát thêm một chút. Sau đó, "chụt" một cái, hôn lên môi hắn.

Cô vừa hôn, liền cảm nhận được thân thể bên cạnh cứng đờ lại.

Tô Yên mở miệng, nhẹ giọng nói

"Anh bị thương, em rất khổ sở."

Nói xong, cô liền dừng lại, không nói tiếp.

Hoắc Vưu ôm chặt lấy Tô Yên. Nửa ngày sau mới khàn khàn lên tiếng

"Là em sai."

Hắn nói vô cùng hợp tình hợp lý.

Tô Yên nghiêm túc

"Sau này em sẽ chăm sóc anh thật tốt."

Tô Yên nói lời này giống như là hứa hẹn với hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Mây đen giăng kín mấy ngày qua trong lòng Hoặc Vưu, nháy mắt liền biến mất sạch sẽ. Hắn ôm Tô Yên, lên tiếng

"Phải biểu hiện thật tốt cơ."

"Được"

Kết quả là, Hoặc Vưu ôm chặt Tô Yên trong lòng.

Hậu quả của việc ôm chặt quá chính là...Một giờ sau, bác sĩ tới kiểm tra vết thương, liền phát hiện vết thương của hắn lại lần nữa rách ra. Máu thấm ra ngoài băng gạc, quần áo màu trắng đều nhiễm đỏ.

Vất vả xử lý xong vết thương, bác sĩ liền nghiêm khắc nói.

"Miệng vết thương rất nghiêm trọng, không chịu nổi áp lực."

Lời này có ý gì? Chính là mong hai người này không được quá phận.

Mãi mới kéo được người từ quỷ môn quan trở về nên muốn chúc mừng????

Không thể chờ cho vết thương khỏi hẳn rồi hẵng chúc mừng được à?

Hoặc Vưu không thèm để ý lời bác sĩ, nhưng Tô Yên lại nhớ kỹ. Cô làm việc từ trước đến nay đều rất nghiêm túc.

Phàm là những việc bác sĩ dặn dò, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều sẽ nghiêm túc thực hiện.

Hoặc Vưu nằm trêи giường, thời gian xem tài liệu cũng bị khống chế nghiêm khắc, cả ngày không được vượt quá hai tiếng đồng hồ, mỗi lần xem không được quá một tiếng.

Nhưng mà hắn có vẻ rất dễ dàng thích ứng. Còn rất cao hứng là đằng khác.

Ăn cơm có người bón, ngủ có người bồi. Một ngày 24 tiếng Tô Yên đều sẽ ở bên cạnh hắn. Hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy cô.

Ừmm! Không nghĩ tới, ngoài ý muốn bị thương lại có thể có kinh hỉ như vậy.

Cảm giác này, cũng không tồi.

Nhưng có một thứ duy nhất không tốt, chính là cô không chịu ôm hắn. Mỗi lần hắn muốn ôm một chút, đều sẽ bị cô đẩy ra.

Buổi tối ngủ, cô sẽ nằm ở cách vách. Làm cho Hoặc Vưu bực đến nỗi sai người phá luôn bức tường ở giữa đi. Mỗi tối, Tô Yên đều nằm trêи giường cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ một trận.

Nhưng mà hắn vẫn vô cùng cao hứng.

Chớp mắt, nửa tháng đã qua đi.

Tình trạng của Hoặc Vưu cũng đã ổn định. Miệng vết thương dần khép miệng lại, không có diễn biến xấu đi.

Thời gian ngủ cũng dần dần giảm bớt. Chứng tỏ thân thể hắn đã gần như khôi phục hoàn toàn.
 
Chương 1400: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 47


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một ngày nọ, Tô Yên đang uống nước trái cây. Mới uống được hai ngụm, trong đầu liền truyền đến âm thanh.

"Leng keng, hệ thống cảnh báo, Tô Kiêu đang gặp nguy hiểm."

Động tác uống nước của Tô Yên khựng lại.

"Những người khác ở đâu?"

"Ở tầng cao nhất của phi hạm."

Tô Yên buông cốc nước xuống, chuẩn bị đi ra ngoài xem tình huống. Kết quả cô còn chưa kịp đi ra đến cửa, vị nằm trêи giường kia liền bắt đầu ho khan.

Một bàn tay che lại chỗ vết thương, nhìn qua có vẻ đau đến lợi hại.

Tô Yên đi qua

"Làm sao vậy? Anh đau sao? Miệng vết thương lại rách ra sao? Chờ chút, em đi gọi bác sĩ đến."

Vừa dứt lời, bàn tay Tô Yên đã bị bắt lấy. Vị nào đó liền ngồi dậy, ôm eo cô ấn lên trêи giường.

Khuôn mặt trắng nõn của hắn mang theo ý cười, đôi mắt sáng quắc nhìn Tô Yên.

"Tinh thạch anh cho em, em có thích không?"

Hơn nửa tháng nay, Hoặc Vưu giống như đã thay đổi tính nết. Ánh mắt nhìn Tô Yên lúc nào cũng nóng rực, còn thích bám dính lấy cô.

Lời Tô Yên nói hắn đều nghe, hơn nữa còn nhớ rất kỹ. Một khi bắt được Tô Yên, sẽ không bao giờ buông tay.

Tô Yên gật đầu

"Rất thích."

Nói xong cô liền đứng lên

"Em còn có chút việc, lát nữa sẽ quay lại nói chuyện với anh."

Dạo gần đây, Tô Yên đối xử với hắn vô cùng kiên nhẫn. Thái độ như vậy là lần đầu tiên trong nửa tháng nay.

Hắn không chịu buông tay, lên tiếng

"Em muốn đi đâu, anh có thể đi cùng em."

Tô Yên nhìn hắn, lắc đầu

"Thân thể anh không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều."

Dứt lời, Hoặc Vưu xuống giường. Hắn ôm lấy Tô Yên, nói tiếp

"Không phải em nói sẽ chiếu cố anh thật tốt sao? Em ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, anh sẽ không có việc gì."

Tô Yên nhìn hắn quyết tâm như vậy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Gật đầu

"Được rồi."

Vừa đi, Tô Yên vừa hỏi Tiểu Hoa về tình huống của Tô Kiêu

"Ký chủ, Tô Kiêu đã không còn nguy hiểm."

Tô Yên hỏi

"Hắn ở đâu?"

"Tầng cao nhất của phi hạm."

"Sao hắn lại ở chỗ này?"

"Ký chủ, chị đoán xem????"

Tiểu Hoa vừa mở miệng liền mang theo bộ dáng thèm đòn.

Thật sự không phải nó cố tình, mà nó không thể nào trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Yên. Bởi vì nó chỉ có thể cảnh báo hoặc thông báo an nguy của Tô Kiêu cho ký chủ biết mà thôi. Còn những chuyện khác, ký chủ phải tự mình tìm hiểu.

Tô Yên đi vào thang máy trong phi hạm. Phi hạm có tổng cộng là năm tầng, cô giơ tay, bấm lên tầng cao nhất.

Hoặc Vưu nhìn thấy cũng không ngăn cản, cứ ôm rịt lấy Tô Yên.

Cho đến khi thang máy bắt đầu khởi động, hắn mới hỏi

"Sao lại đi lên tầng 5?"

"Tìm người."

Tô Yên vừa nói, Hoặc Vưu liền biết cô có ý gì.

Tuy rằng không biết cô dùng cách nào, nhưng hiển nhiên, cô biết chuyện Tô Kiêu bị nhốt ở trêи tầng cao nhất.

Là ai nói cho cô?

Nội gian?

Sẽ không. Hoắc Vưu nghĩ nghĩ.

Hắn giơ tay bưng kín chỗ vết thương, có chút đau.

Lúc hắn chạm vào bụng mới phát hiện ra, hóa ra không phải vết thương đau.

Vậy thì đau ở đâu?

Hắn ấn ấn lên bên trêи một chút.

A, là tim đau.

Trái tim hắn bị người ta bóp đến đau nghẹn lại.

Thang máy kêu "tít" một tiếng liền tới tầng 5.

Thang máy vừa mở ra. Ở đây không biết xảy ra chuyện gì mà lại truyền đến âm thanh đánh nhau loạn xạ.

Tô Yên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Kiêu đang bị một đám đàn ông to cao vây đánh.

Cô bước nhanh về phía trước.

Hoắc Vưu bị bỏ lại, hắn đỡ cửa thang máy, trêи mặt vô cùng lạnh nhạt.

Tô Yên bước vài nước liền phát giác thân thể mình nhẹ đi không ít. Quay đầu lại liền thấy Hoặc Vưu vẫn đứng đỡ cửa thang máy, một bàn tay che lại chỗ bị thương.

Tô Yên quay lại, đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi

"Đau sao?"

Hoắc Vưu nhìn cô, hắn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cửa thang máy. Chớp mắt liền đổ lên người Tô Yên.

Hắn cao hơn Tô Yên một cái đầu, cũng nặng hơn cô rất nhiều. Nhưng mà Tô Yên vẫn nhẹ nhàng đỡ được.

Cô ôm lấy Hoắc Vưu. Hắn chống cằm ở trêи hõm vai Tô Yên, lẩm bẩm

"Anh đau."
 
Chương 1401: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 48


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đỡ Hoặc Vưu ra bên ngoài thang máy. Sau đó cẩn thận để hắn dựa lưng vào tường, lên tiếng

"Anh ở chỗ này chờ em một lát nhé."

Hoặc Vưu không nói lời nào, chỉ gắt gao kéo tay Tô Yên.

Tô Yên

"Làm sao vậy?"

Hoắc Vưu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô

"Nếu em chỉ có thể chọn giữa anh hoặc Tô Kiêu chỉ được một người còn sống, em sẽ chọn ai?"

Tô Yên nghe cái vấn đề thần kỳ này. Cẩn thận suy nghĩ, sau đó trả lời

"Tô Kiêu sẽ sống."

Vừa dứt lời, sắc mặt Hoặc Vưu liền trở nên vô cùng khó coi.

Hắn cảm thấy ngực vô cùng đau đớn. Quả nhiên, người cô để ý nhất vẫn là tên nhãi ranh Tô Kiêu kia.

Cho nên, Tô Kiêu càng phải chết.

Đang nghĩ, liền thấy Tô Yên ôm lấy hắn, vỗ vỗ sống lưng hắn.

"Nếu anh chết đi, em sẽ chết cùng anh."

Hoặc Vưu nghe cô nói xong, ngốc một hồi lâu mới hiểu được ý của cô.

Đôi mắt hắn sáng lên, bàn tay khớp xương rõ ràng ôm lấy eo cô, liền muốn hôn hôn.

Tô Kiêu bên kia đang đánh nhau với một đám mười mấy tên to cao đen hôi, mệt đến thở hồng hộc.

Cơ giáp của hắn đã bị mang đi, lại bị tiêm thuốc vào trong người, toàn thân bủn rủn không có sức lực.

Kết quả, nhìn mà xem, chị gái ruột của hắn còn đang mải chim chuột, tình chàng ý thϊế͙p͙ với tên đầu sỏ của mọi chuyện, còn chẳng thèm để ý đến hắn.

Chẳng lẽ đến mức không phân biệt được nặng nhẹ nhanh chậm luôn rồi sao?

Tô Kiêu gào lên

"Tôi sắp bị người ta đánh chết rồi đấy."

Vừa dứt lời, sau lưng liền bị người ta đánh cho một gậy. Thân thể lảo đảo, muốn ngã xuống đất.

Tô Yên lấy lại tinh thần. Cô an bài cho Hoặc Vưu thoả đáng xong liền chạy tới phía Tô Kiêu.

Cô còn chưa gia nhập chiến đấu, liền nghe tiếng đạn bắn ra từ súng giảm thanh.

"Piu" một tiếng, bắn thẳng tới phía Tô Kiêu.

Đại não Tô Kiêu nhận thấy nguy hiểm, thân thể liền tránh sang một bên.

Viên đạn sượt qua mặt hắn, tạo ra một vết máu.

Tô Yên dừng bước, đứng đó sửng sốt một hồi lâu. Quay đầu lại nhìn về phía Hoặc Vưu.

Những tên đàn ông kia vốn dĩ đang vây quanh Tô Kiêu, cũng đồng thời dừng lại, tiến tới đứng phía sau Hoặc Vưu.

Lập tức, hai trận doanh liền chia rõ ranh giới. Tô Yên và Tô Kiêu một nhóm.

Hoặc Vưu ở phía đối diện.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Đầu tiên là đi đến trước mặt Tô Kiêu, nhìn vết thương trêи mặt hắn.

Hỏi một câu

"Không sao chứ?"

Tô Kiêu

"Không chết được."

Nói xong, một bàn tay chống lên tường. Mệt đến nỗi thở hồng hộc.

Hoặc Vưu đang được mọi người vây quanh, vừa ho khan vừa tiến tới phía trước.

Hắn mặc quần áo thuần trắng, sắc mặt cũng trắng bệch ốm yếu.

Tô Yên nhìn Hoắc Vưu, nghiêm túc hỏi

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Hoặc Vưu ngước lên, liếc mắt nhìn Tô Kiêu.

Chậm rãi trả lời

"Em vừa mới nói, hắn sẽ sống, nếu anh chết em sẽ chết cùng anh."

Giọng hắn khàn khàn, chậm rãi vang lên. Sau đó, hắn dừng lại một chút, lại nói tiếp

"Để tránh cho chuyện này lại phát sinh, hắn chết là cách tốt nhất."

Như vậy, sẽ không xuất hiện thêm một lựa chọn mang tên Tô Kiêu nữa.

Hắn ghen ghét, hắn đố kỵ. Vì mỗi lần Tô Kiêu gặp nguy hiểm, cô đều sẽ không chút do dự mà bỏ lại hắn, chạy đến bên tên kia.

Sự đố kỵ này sắp ăn mất não của hắn rồi. Nếu Tô Kiêu chết, sau này sẽ không như vậy nữa.

Tô Yên lại hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm một lần hắn là bệnh nhân. Sau đó, cô nghiêm túc hỏi hắn

"Vì sao anh muốn hắn phải chết?"

Nghe thấy cô hỏi vậy, ánh mắt Hoặc Vưu tràn ngập oán giận

"Không phải em vì hắn nên mới không nói chuyện, không để ý đến anh sao? Hắn vừa tới, em liền bỏ rơi anh. Em cảm thấy hắn không nên chết sao?"

Trước tiên không bàn đến tính chân thật của những lời này. Nhưng dựa theo ý hắn, ách.... Động cơ gây án còn khá đầy đủ đấy.

Sau đó, Tô Yên lại lần nữa giải thích

"Em không có."

"Em có."

"Em không có."

"Em hiện tại lại vì hắn mà vứt bỏ anh."

Tô Yên nhìn Tô Kiêu đứng bên cạnh mình, rồi lại nhìn Hoặc Vưu phía đối diện.

Trầm mặc...
 
Chương 1402: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 49


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cô lên tiếng

"Tô Kiêu là em trai của em, nó không thể chết được."

Hoặc Vưu lại nghe thấy lý do này. Những người nhỏ tuổi hơn cô đều là em trai cô sao. Vậy có phải về sau cô sẽ che chở cho toàn bộ người trêи thế giới hay không?

Hoắc Vưu cố chấp

"Hắn sẽ không thể sống sót bước ra khỏi phi hạm này."

Tô Yên buồn bực. Nói thế nào hắn cũng không chịu hiểu

"Anh!!!!"

Hoặc Vưu thấy cô tức giận. Hắn cúi đầu, che ngực.

Nơi này bị cô làm cho càng đau đớn. Tô Kiêu không chết, cô sẽ không bao giờ muốn ở bên hắn.

Hoặc Vưu lẩm bẩm

"Em có thể giết anh, giết anh rồi, em và hắn có thể rời đi."

Rõ ràng là hắn ỷ đông hϊế͙p͙ yếu, là hắn khi dễ người ta. Thế quái nào lại nói ra một câu làm như mình mới chính là người bị khi dễ vậy?

Hoặc Vưu che miệng ho khan vài tiếng, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ

"Em hà tất phải cứu tôi?? Không cứu tôi, hắn có thể yên ổn mà sống tốt hơn."

Tô Yên ấn ấn đầu. Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng căng thẳng. Giống như không còn lựa chọn nào khác nữa. Chỉ có một trong hai người chết thì mới có thể kết thúc mọi chuyện êm đẹp.

TÔ KIÊU nhìn Hoặc Vưu, lại nhìn chị gái hắn.

Ừm...

Mới lúc đầu hắn còn không hiểu, hiện tại hắn đã hoàn toàn xác định. Hoặc Vưu thật sự coi hắn trở thành tình địch rồi.

Trước kia hắn còn tưởng Hoặc Vưu quá biến thái, đến nỗi còn ăn cả giấm của em trai bạn gái.

Nhưng thấy thái độ này của hắn. Hình như hắn còn không biết quan hệ chị em ruột cùng cha cùng mẹ của hai người họ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Kiêu cúi đầu hỏi Tô Yên

"Chị tức giận?"

Tô Yên liếc hắn một cái

"Làm sao?"

"Vậy về sau chị đừng để ý đến tên Hoặc Vưu này nữa. Tìm một người tốt hơn chút. Ánh mắt chị không tốt lắm, tôi có thể góp ý cho chị."

Cùng thật kỳ quái. Trêи thế giới nhiều đàn ông như vậy, một đám đều rất bình thường. Thế nào mà Tô Yên cứ nhất định đâm đầu vào tên thần kinh không bình thường, biến thái bệnh hoạn như vậy?

Chị gái của hắn đầu bị úng nước đúng không????

Tô Yên không nói gì, Tô Kiêu tiếp tục nói

"Dù sao tôi là em trai của chị. Theo lý thường, việc tuyển anh rể này tôi cũng có quyền bỏ một phiếu mà."

Nói xong, Tô Kiêu nhìn thoáng qua Hoặc Vưu, lại nói tiếp.

"Chúng ta được một mẹ sinh ra, tất nhiên vẫn phải nương tựa vào nhau mà sống mới đúng."

Nghe Tô Kiêu nói câu "được một mẹ sinh ra", Hoặc Vưu sửng sốt vô cùng.

Hắn ngẩng đầu nhìn bọn họ, mắt sáng lấp lánh, lại giống như có chút không quá tin tưởng.

Tô Yên nhìn Tô Kiêu lại nhìn Hoắc Vưu.

Cô nói với Hoắc Vưu

"Nó là em trai ruột của em, bố mẹ của bọn em đều đã chết từ lâu, em đã đáp ứng với bọn họ sẽ chiếu cố nó thật tốt."

Hoặc Vưu che miệng, ho khan từng đợt. Giống như muốn ho cả phổi ra ngoài.

Hắn đi tới phía Tô Yên, nhỏ giọng nói

"Yên Yên, anh biết rồi. Về sau anh cũng sẽ chiếu cố hắn thật tốt."

Vừa dứt lời, đã chạy tới trước mặt Tô Yên. Sau đó ôm lấy cô, đè cả người mình lên người cô. Còn cười rất vui vẻ, ánh mắt hắn nhìn Tô Kiêu cũng không còn tràn ngập ghen ghét đố kỵ như trước nữa.

"Yên Yên, em yên tâm. Sẽ không có ai dám khi dễ hắn."

Một đám thuộc hạ đứng phía sau trợn mắt ngó trái ngó phải. Các thể loại vũ khí trong tay còn chưa kịp ném xuống đất.

Lão đại nhà bọn họ... quy phục rồi????

Thay đổi quá nhanh làm bọn họ không kịp tiếp thu. Vừa rồi không phải còn muốn giết chết người ta nhanh nhất có thể sao?

Tô Yên nhìn hắn. Giống như đang nghiền ngẫm độ chân thật của hắn.

Hoắc Vưu ghé vào trêи vai Tô Yên.

"Yên Yên, anh rất khó chịu."

Tô Yên không nói gì nhưng lại vòng tay ôm lấy hắn.

Hoặc Vưu thấy cô chịu phản ứng với mình rồi, lại dè dặt nói tiếp

"Anh không biết hắn là em trai của em."

Tô Yên thần sắc quái dị

"Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi mà."

Hơn nữa vừa rồi không phải cô còn nói lại một lần nữa sao? Hắn sao lại nghe không hiểu rồi?
 
Chương 1403: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 50


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu gật gật đầu.

Lệ khí trêи người đã thu lại, lập tức thành thật

Tô Yên hỏi lại một lần nữa

"Anh thật sự sẽ không đả thương nó?"

Hoắc Vưu gật đầu

"Cậu ấy là em trai của em, về sau chính là em trai của anh. Yên Yên, anh nói được thì làm được."

Nói xong, Hoặc Vưu hôn một cái lên mặt Tô Yên.

Tô Yên ôm lấy hắn, lúc này mới cúi đầu xuống. Chỉ thấy áo hắn nhiễm một mảng đỏ tươi.

Đây là hậu quả của việc đi lại quá nhiều, miệng vết thương lại lần nữa rách ra.

Cô vô cùng rối rắm

"Đi về trước."

Hoắc Vưu thành thành thật thật

"Đều nghe Yên Yên."

Hơn nửa người hắn đều đè lên người Tô Yên, để cô dìu đi.

Tô Kiêu lại lần nữa bị bỏ rơi. Lúc sau, hắn mới mở miệng nói một câu

"Tinh Tế nợ hắn ta một giải Oscar mà!"

Cái tên biến thái Hoặc Vưu này, nói trở mặt liền trở mặt ngay lập tức, mọi chuyện sáng tỏ liền coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mấu chốt là bà chị gái úng não của hắn còn rất tin tưởng tên thần kinh đó.

Tô Kiêu có chút khó chịu.

Biết trước như vậy, còn lâu hắn mới nói ra. Có Tô Yên ở đó, đúng là tên biến thái kia sẽ không dám giết hắn.

Tô Kiêu đứng ở hành lang năm phút. Thang máy lại lần nữa đi lên. Một đám người lục tục nối đuôi nhau đi ra ngoài.

"Mau, cáng."

Người dẫn đầu nhóm người ra lệnh. Nháy mắt đã có một cái cáng màu trắng xuất hiện trước mắt Tô Kiêu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng chuyện kiểu như thế này Khoan Dư xử lý vô cùng thành thục, nở nụ cười thân thiện.

"Tô tiên sinh, thật xin lỗi, thuộc hạ của chúng tôi nhận nhầm người. Ngài chịu khổ như vậy, đích thân đội bác sĩ chuyên nghiệp của chúng tôi sẽ trị liệu cho ngài."

Nói xong, Khoan Dư vẫy tay một cái.

"Còn không nhanh đỡ Tô tiên sinh nằm xuống?"

Dứt lời, một nhóm người vô cùng nhiệt tình đến đỡ Tô Kiêu nằm lên cáng. Sau đó liền đưa hắn đi.

Vừa đi, Khoan Dư vừa nói

"Lão đại nhà chúng tôi vẫn luôn khen ngợi ngài không ngớt lời, luôn cảm thấy khó tìm được ai hợp khẩu vị của lão đại đến vậy."

Tô Kiêu ngẩng đầu

"A? Phải vậy không?"

Khoan Dư gật đầu

"Đúng, đúng. Lão đại thực sự không biết đám thuộc hạ này lại đối đãi với ngài như vậy, chắc do bọn họ ghen ghét với Tô tiên sinh, nhưng sau khi bị giáo huấn, bọn họ đã biết lỗi rồi. Về sau, Tô tiên sinh chính là người một nhà của lão đại. Nếu có chuyện gì cần trợ giúp, Tô tiên sinh cứ việc lên tiếng."

Tô Kiêu trầm mặc một chút. Nghiêng đầu, chỉ chỉ má mình

"Anh có nhìn thấy vết thương này không?"

Khoan Dư nhanh nhảu

"Đều do đám người kia······"

Còn chưa nói xong, Tô Kiêu đã đánh gãy

"Là vừa rồi bị lão đại nhà các anh bắn đó."

Khoan Dư cạn lời.

Tô Kiêu lại nói

"Lão đại nhà các anh thích tôi đến vậy sao?"

Khoan Dư ho khan một tiếng. Hắn chỉ kịp nghe Tô Kiêu là em trai ruột của Tô Yên, đã vội vàng sai người lấy cáng chạy đi cứu người.

Tiền căn hậu quả còn chưa kịp tìm hiểu. Ai biết là lão đại lại tự mình động thủ muốn giết người ta.

Trách không được, lão đại ở trong phòng bệnh giả vờ đau thương như vậy. Hóa ra là làm nũng để Tô Yên tiểu thư không so đo với hắn nữa. Ai ngờ, Tô Yên tiểu thư đưa lão đại một mạch đếm phòng khám để bác sĩ kiểm tra luôn.

Không khí có chút xấu hổ.

Khoan Dư đứng ở cửa, không đi vào. Vẫn cố nói đỡ cho Hoặc Vưu

"Tô tiên sinh, ngài cần gì cứ việc phân phó. lão đại... ừm... chắc chắn là rất thích ngài."

Khoan Dư vẫn kiên trì nói những lời này, mặc dù hắn cũng không biết là thật hay giả nữa.

Dù sau về sau cũng chính là em vợ. Không thích cũng phải cố mà thích a.

Tô Kiêu lười nghe Khoan Dư nói mấy lời vô nghĩa, nhắm hai mắt lại.

Ở một nơi khác, sau khi Tô Yên đỡ Hoặc Vưu trở về. Vết thương trêи người hắn lại trải qua một lần khâu khâu vá vá. Băng bó xong, Tô Yên liền nói

"Những ngày tới không được xuống giường đi lại."

Hoắc Vưu thành thật gật đầu. Bắt lấy cánh tay Tô Yên không chịu buông

"Nghe Yên Yên."

Tô Yên lại nói

"Anh nghỉ ngơi nhiều một chút."

Hoắc Vưu lại gật đầu. Rất ngoan ngoãn, bộ dáng tất cả đều nghe Tô Yên, cô nói cái gì chính là cái đó

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên, môi mấp máy muốn nói lại thôi.

Tô Yên nghi hoặc

"Anh muốn nói gì?"

Hoặc Vưu kéo tay cô, biểu tình trêи mặt có chút bất an

"Có phải anh không tốt hay không?"
 
Chương 1404: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 51


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên không nói chuyện. Với tình hình này, không thể trả lời hắn là phải hay không phải. Dù sao cũng không thể thay đổi tính nết của hắn.

Cô nói

"Em có thể chấp nhận."

Lời này, xem như trả lời vẫn để của hắn.

Tính tình của anh thật sự không tốt, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận.

Hoắc Vưu nghe vậy, rất vừa lòng.

Ba ngày trôi qua, miệng vết thương của hắn cũng đã khép lại. Chỉ cần không vận động kịch liệt sẽ không gây ảnh hưởng tới vết thương.

Hôm đó, Tô Yên đi thăm Tô Kiêu. Biểu tình của Hoặc Vưu cũng tương đối khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi muốn giết người như trước kia nữa.

Tô Yên vừa đi được một lúc, Khoan Dư liền đi vào.

"Lão đại, người bên trường quân đội đang tích cực tìm kiếm bí dược, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy."

Hoặc Vưu không đáp lời, dựa vào thành giường nghe thuộc hạ bẩm báo mọi chuyện.

Sau đó, Khoan Dư lại nói tiếp

"Lão đại, liệu có phải bọn họ không muốn giao bí dược ra không??"

Hoắc Vưu lắc đầu

"Họ không dám, nhiều mạng người như vậy, họ vẫn sẽ cố gắng để cứu."

Hiện giờ đã qua nửa tháng, chứng tỏ bọn họ thực sự không tìm được bí dược.

Ánh mắt Khoan Dư hung ác.

"Lão đại, nếu chúng ta giết gà dọa khỉ một chút???"

Tại sao bí dược biến mất lâu như vậy cũng không tìm được? Trừ phi bọn họ không muốn tìm.

Cảm thấy hải tặc như bọn họ sẽ có thiên chân thiện lương??? Sẽ không làm ra điều gì bất lợi đối với đám người đó sao???

Hoặc Vưu không nói gì. Nửa ngày sau, mới chậm rãi lên tiếng.

"Thả những người đó ra."

"Lão đại??"

"Nói với người của trường quân đội. Cho họ ba ngày, nếu còn không tìm được, Hoặc Vưu, Tô Yên, Tô Kiêu sẽ phải chết."

Khoan Dư sửng sốt, lúc sau liền gật đầu

"Rõ!"

Nói xong, Khoan Dư liền đi ra ngoài.

Ở một nơi khác, Tô Yên đi xem tình hình của Tô Kiêu. Đi vào, liền phát hiện hắn ngồi im trêи ghế không nhúc nhích.

Cô nghi hoặc

"Sao vậy?"

Tô Kiêu nghe được tiếng nói mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt lóe lên chút do dự. Trong nháy mắt lại ổn định tâm trạng

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Tô Yên..."

Hắn nhẹ gọi, cũng không biết là nói cho Tô Yên nghe, hay là nói cho chính bản thân hắn nghe.

Tô Yên lên tiếng

"Vết thương trêи người cậu thế nào??"

Tô Kiêu dời ánh mắt, ý vị thâm trường nói

"Chị một lòng nhào đến bên hắn, còn có sức lực quản sống chết của tôi sao??"

Tô Yên nhìn hắn. Cách nói chuyện âm dương quái khí như thế này... Cái tốt thì không học, lại đi học cái xấu!

Cô lên tiếng

"Có muốn uống dịch dinh dưỡng cao cấp không? Lúc cậu ở tinh cầu Thâm Lam đã tiêu hao không ít thể lực."

Tô Kiêu nghe những lời quan tâm của cô. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên. Yết hầu lăn lộn, môi mấp máy, giống như có rất nhiều điều muốn nói. Cuối cùng, vẫn chỉ có một câu

"Muốn."

Giống như một con mèo đang xù lông, được cô quan tâm chút mà đã nguôi giận vậy.

Tô Yên gật đầu

"Cậu chờ tôi một lát, tôi đi lấy cho cậu."

Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Kiêu. Hắn dựa lưng vào ghế, hồi tưởng lại mọi chuyện. Không hiểu sao ngủ một giấc dậy, trong đầu hắn lướt qua rất nhiều chuyện.

Hắn tên Tô Kiêu. Không chỉ có mỗi cái tên này, còn có một cái tên khác, Kiêu Lôi.

Chủ thần đứng hàng thứ ba trong chín đại Chủ Thần của Cửu Trọng Thiên.

Bị Chủ Thần đại nhân đâm một cái xuyên qua người, hồn phách cùng chân thân bị thương nặng. Không thể quay về Cửu Trong Thiên, hắn mơ mơ màng màng đi theo Tô Yên tới vị diện này lịch kiếp, trở thành em trai ruột của cô.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm em trai cô. Là cô không nhớ hắn, đã quên mất hắn rồi.

Kiêu Lôi vuốt ve bụng. Chỗ nó là nơi bị cô đấm một cái, vô cùng, vô cùng đau đớn.

Hắn đoạt xá vào một thân thể này, đã sớm không còn đau đớn về thể xác. Nhưng chỉ cần nhớ tới những chuyện kia, tim liền đau đến không thở nổi.
 
Chương 1405: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 52


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cô vì tên Quân Vực kia mà muốn giết hắn.

Kiêu Lôi nhắm mắt lại, những cảnh tượng kia chảy cuồn cuộn không ngừng trong đầu hắn.

Cũng không biết sau bao lâu, cho đến khi Tô Yên quay trở lại. Kiêu Lôi bỗng nhiên mở to mắt, hai người nhìn nhau.

Tô Yên sửng sốt. Cô không nói gì, chỉ nhìn hắn.

Không hiểu sao Kiêu Lôi lại có cảm giác bị nhìn thấu. Hắn nhắm mắt lại, che đi cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt.

Lên tiếng

"Đưa cho tôi."

Tô Yên giơ tay, đưa bình dinh dưỡng cao cấp cho hắn.

Kiêu Lôi nhận lấy liền mở ra uống luôn.

Tô Yên yên lặng theo dõi từng hành động của hắn. Nửa ngày sau, cô dời ánh mắt đi chỗ khác, lãnh đạm lên tiếng

"Cậu dưỡng thương cho tốt."

Nói xong, cô cũng không ở lại lâu mà rời đi luôn.

Rõ ràng cách nói chuyện của cô không khác gì khi trước. Nhưng nghe vào lỗ tai Tô Kieuu, không hiểu sao lại cảm thấy không giống nhau.

Lúc trước đó, cô nói chuyện rất tự nhiên. Nhưng từ khi đi lấy bình dinh dưỡng cho trở về, hắn lại có cảm giác cô nói chuyện vô cùng khách sáo, rất xa cách.

Cô nhận ra hắn tới sao?

Kiêu Lôi trầm mặc, có chút không xác định được. Nhưng hắn cũng chưa biểu hiện ra điều gì quá bất thường, làm sao cô lại nhận ra được??

Bất quá chỉ một lúc sau, Kiêu Lôi liền khôi phục trạng thái bình thường.

Nhận ra thì nhận ra, đối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.

...............

" Phi hạm của trường quân đội đưa 98 học sinh đi thí luyện, đều bị Hải tặc bắt đi."

Tin tức vừa tung ra liền làm chấn động toàn bộ người dân trêи toàn quốc.

Dám giữa ban ngày ban mặt cướp người của trường quân đội, chỉ có một chữ: TRÂU.

Việc này làm tất cả mọi người ồn ào huyên náo. Cơ hồ là tất cả phố lớn ngõ nhỏ, đi tới đâu cũng nghe thấy mọi người đang thảo luận về vấn đề này.

Nói bắt liền bắt, nói cướp liền cướp. Dám đối nghịch với toàn bộ người dân Tinh Tế, chính là muốn tìm chết.

Cái phi hạm to như vậy lại có thể biến mất không chút tung tích, không có manh mối gì, khẳng định sẽ điều tra ra.

Nhưng nửa tháng qua đi, cả phi hạm và gần một trăm học sinh giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, tìm thế nào cũng không thấy, không chút tin tức.

Mọi người sôi nổi suy đoán. Thời gian đã qua lâu như vậy, hải tặc kia lại toàn những người chán sống, cần tiền không cần mạng. Không chiếm được thứ họ muốn, khẳng định sẽ giết chết con tin.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Giết một con tin hay giết hết gần một trăm con tin, đối với bọn chúng cũng không có gì khác nhau.

Đúng vào thời điểm mọi người đang cảm thấy nhóm học sinh đó lành ít dữ nhiều thì nhóm học sinh đó liền được thả ra.

Bình bình an an xuất hiện ở chân núi phía sau trường quân đội. Ngoại trừ hai thiếu niên thiên tài không thấy trở về.

Kỳ thật, là ba người. Chỉ là mọi người đều tự động loại bỏ phế vật là Tô Yên ra. Mà hai người còn lại có năng lực đứng đầu toàn trường, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng cho mọi người nghị luận.

Mọi người đều rất tò mò. Rốt cuộc quân đội đã chấp nhận điều kiện gì của đám hải tặc kia để chúng thả người ra??

Rồi làm thế nào để đám hải tặc kia mới chịu thả mấy hai thiếu niên thiên tài của trường họ ra???

Chỉ hỏi mà không có đáp án, càng làm người dân tò mò hơn, bàn luận càng lúc càng hăng say.

Một đám hải tặc dám ngang nhiên cướp người của trường quân đội đi, quân đội cũng vô cùng đề cao việc này. Phái không biết bao nhiêu sĩ quan, nghiệp vụ chuyên nghiệp đi điều tra.

Hơn nữa, vũ trụ Tinh Tế này có hơn nghìn cái tinh cầu. Qua quá trình nghiên cứu phân loại, chỉ có 50 tinh cầu là thích hợp cho nhân loại cư trú.

Điều tra từng cái tinh cầu một quả thật chính là mò kim đáy biển. Nhưng đám hải tặc kia lại vô cùng chuyên nghiệp. Điều tra lâu như vậy cũng không có chút manh mối nào.

Thứ bọn họ muốn chính là bí dược. Vấn đề ở chỗ, trong tay quân đội lại không hề có. Dù có muốn đưa cũng không có mà đưa. Thật sự nan giải đến sứt đầu mẻ trán.

Đám học sinh được thả ra, lập tức được người của trường quân đội đến thăm và dò hỏi những chuyện đã xảy ra khi bị bắt, hy vọng tìm được vài điểm đột phá, một mẻ lưới bắt gọn đám hải tặc cuồng vọng này.
 
Chương 1406: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 53


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đối với những việc này Tô Yên cũng chẳng buồn quan tâm. Cô vẫn ở bên Hoặc Vưu. Thỉnh thoảng sẽ tới thăm Tô Kiêu.

Chỉ là từ lần trước đó, cũng không hiểu vì sao, Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ nhà mình lúc tiếp xúc với Tô Kiêu có chút.... quái quái.

Lúc trước còn có thể ngồi ngốc ở đó câu được câu chăng nói chuyện với Tô Kiêu đến nửa giờ. Nhưng hiện tại, đến được vài phút liền rời đi luôn.

Tiểu Hoa chậc lưỡi

"Ký chủ, có phải chị quá hà khắc với em trai mình rồi hay không?"

Được rồi, nó cũng phải công nhận Nam chủ đại nhân có mị lực vô biên đối với ký chủ. Nhưng Tô Kiêu hiện giờ lại giống như một cây cải thìa không ai cần.

Thê thảm lại đáng thương. Bị đánh còn không biết lí do, ngay cả chị gái ruột còn không thèm quan tâm mình.

Tô Yên cầm một quyển sách, ngồi ở trong phòng chính xem, nghi hoặc

"Có sao?"

Nếu Tiểu Hoa có đầu, khẳng định nó sẽ gật đến gãy cả cổ để thể hiện cho ký chủ biết, cô có bao nhiêu bất công với em trai mình.

"Ký chủ, hắn chỉ còn lại một mình chị là người thân. Chị nếu còn không quan tâm đến hắn nữa, hắn khẳng định sẽ vô cùng suy sụp."

Tô Yên cúi đầu lột một viên kẹo, nhét vào trong miệng.

Nghiêm túc nói

"Mỗi người đều có thể độc lập sống sót. Không có chuyện thiếu đi một người thì sẽ chết."

Tiểu Hoa tặc lưỡi, đạo lý chính là đạo lý. Nhưng mà.....

Tiểu Hoa hỏi tiếp

"Ký chủ, vậy Quân Vực đại nhân thì sao?"

Tô Yên dừng một chút

"Ừm, ta sẽ cùng sống cùng chết với hắn."

Tiểu Hoa hừ hừ một tiếng, nó biết ngay mà.

Nhưng mà chỉ một lát sau, Tô Yên vò đầu, suy nghĩ trong chốc lát

"Nhưng nếu một ngày nào đó hắn không muốn nữa. Ta cũng có thể một mình sống tốt mà không cần hắn."

Cô có thể tự mình tồn tại được

"Cho nên ký chủ là muốn cho cải thìa Tô Kiêu một thân một mình tự sinh tự diệt sao?"

"Không thể?"

"Hắn vẫn chỉ là thiếu niên, mới mười chín tuổi."

Tô Yên nghĩ nghĩ

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ta từ khi có ký ức tới nay, chỉ có một mình."

Cô vẫn sống sót đấy thôi.

Tiểu Hoa nghe đến đây, nhớ tới điều gì đó

"Ký chủ, chị vừa sinh ra đã bị nhốt lại sao?"

Tô Yên nghe vấn đề này liền trầm mặc. Cô không nhớ được.

Trong trí nhớ của cô chỉ có khoảng thời gian vẫn luôn ở trong cái phòng giam màu trắng kia. Nhìn những người xung quanh bị hành hạ đến chết, người mà hôm nay còn cùng cô nói hai ba câu, ngày mai liền bị ngũ mã phanh thây, tan xác mà chết. Mỗi ngày đều như vậy, lặp đi lặp lại như thế.

Hiện giờ Tiểu Hoa hỏi chuyện này, cô lại suy ngẫm về đoạn ký ức kia.

Cô vừa sinh ra đã bị nhốt lại sao? Hình như không phải vậy. Cô hẳn là có cha mẹ.

Tô Yên nhắm mắt lại, cẩn thận nghĩ. Những chuyện mà con người bắt đầu có thể nhớ kỹ, sớm nhất là từ ba tuổi. Năm cô 11 tuổi đã ra khỏi ngục giam. Cô ở trong đó 9 năm sao???

Không đúng, là bảy năm.

Cô không nhớ được, nhưng chị gái kia vẫn luôn nhớ kỹ thời gian. Ngày chị ấy chết, cô vì tức giận, muốn báo thù, liền phá ngục mà ra.

Cô bị nhốt trong đó 7 năm. Vậy năm cô năm tuổi mới bị bắt vào đó sao? Còn ký ức trước lúc năm tuổi đâu?

Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ thật lâu.

Hình như có một vài chuyện. Chỉ là sau đó cô đã gặp quá nhiều chuyện kϊƈɦ thích thần kinh ở trong ngục giam. Ký ức trước lúc năm tuổi làm sao có thể nhớ rõ được.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, chị đang suy nghĩ cái gì?"

"Ta suy nghĩ, những chuyện của ta trước lúc năm tuổi."

"Ký chủ nhớ được cái gì sao?"

"Cái gì cũng không nhớ. Nhưng hình như, có một tiểu đậu đinh luôn đi theo phía sau ta."

Tô Yên thật sự nghĩ không ra liền từ bỏ.

Nhưng Tiểu Hoa lại vô cùng có tinh thần

"Ký chủ, vậy tiểu đậu đinh đó trông như thế nào, có đẹp hay không??"

"Không biết."

Sau đó, Tiểu Hoa liền héo. Nó còn tưởng rằng đó là thanh mai trúc mã của ký chủ kìa.
 
Chương 1407: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 54


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Không biết có phải bị chuyện này ảnh hưởng hay không. Ban đêm Tô Yên nằm mơ. Cô thấy một tiểu đậu đinh lẽo đẽo đi sau mình, liên mồm gọi cô là chị.

Thanh âm giòn tan như chuông gió của cậu nhóc cứ văng vẳng bên tai Tô Yên

"Chị, chị."

Vừa gọi vừa muốn nắm tay Tô Yên. Kết quả, cô liền bị điện giật.

Vẻ mặt tiểu đậu đinh vô cùng thất vọng, vẫn cố chấp muốn nắm tay cô. Sau đó, mỗi lần nhóc vừa chạm vào tay Tô Yên, cô liền bị điện giật. Cô còn chưa kêu hay khóc gì, tiểu đậu đinh đã òa khóc trước.

Vừa khóc vừa nức nở nói.

"Em muốn ôm ôm."

Tô Yên liền tỉnh giấc. Đây là ác mộng sao?

Cô vừa tỉnh liền cảm thấy không đúng lắm, thiếu thiếu cái gì đó. Bình thường, cô sẽ không xoay được người bởi vì bị Hoặc Vưu ôm chặt.

Tô Yên nghiêng đầu, trong phòng một màu đen nhánh. Duỗi tay sờ sang vị trí bên cạnh, trống không.

Hoắc Vưu đâu?

Cô ngồi dậy, mở đèn.

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ, có phải chị muốn tìm Hoắc Vưu đại nhân không?"

"Hắn ở đâu?"

"Lầu 3, phòng đầu tiên."

Tô Yên chờ tỉnh táo hơn một chút rồi đứng lên đi ra ngoài.

Lầu 3, phòng đầu tiên...

Còn chưa đi lên đến tầng ba liền nghe thấy trêи đó truyền đến âm thanh huyên náo.

Khoan Dư kinh hô

"Lão đại, bình tĩnh, bình tĩnh!"

Vừa dứt lời, "ầm" một tiếng, Khoan Quả bị ném ra ngoài, ngã trêи mặt đất.

Cô ngẩn người. Nhìn khắp hành lang một đống người nằm ngang nằm dọc đang rêи rỉ. Tiến lên liền thấy có một vật chắn ở cửa phòng, không thể đóng lại. Một bên cánh cửa đã rụng ra rơi xuống đất.

Nhìn vào bên trong. Hoắc Vưu đang đứng ở đó, đồ vật bị vứt tung tóe trêи mặt đất. Tay hắn toàn máu là máu.

Nhưng trạng thái của hắn có vẻ không giống bình thường. Cả người tràn ngập lệ khí, lục thân không nhận*.

*Lục thân không nhận: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)

Đôi mắt hắn đen nhánh quét một vòng qua những người đứng ở cửa. Lúc nhìn đến Tô Yên, dừng lại một chút. Sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Hắn âm trầm mở miệng

"Các ngươi tự qua đây, hay là ta qua đó?"

Vừa dứt lời, Khoan Dư hít sâu một hơi, bộ dạng tráng sĩ chịu chết bước tới trước mặt Hoặc Vưu.

Tô Yên cúi đầu nhìn đám người nằm rạp trêи mặt đất. Lại ngẩng đầu nhìn người nào đó đang đứng trong phòng.

Hắn khẳng định có vấn đề gì đó.

Tô Yên nhấc chân muốn đi vào trong, một bàn tay liền kéo cô lại.

Nhìn sang bên cạnh, là Tô Kiêu đang mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng. Ánh mắt hắn châm chọc

"Tình yêu tuy vĩ đại, nhưng mạng càng quan trọng."

Tô Yên gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau đó miệng lên tiếng

"Cậu lên đi."

Tô Kiêu trầm mặc.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Tinh thần lực của tôi là B, cậu là S, cậu và hắn có thể bất phân thắng bại."

Quan trọng nhất chính là, vạn nhất cô không khống chế được lực đạo, đả thương Hoặc Vưu thì làm sao bây giờ?

Tô Kiêu khoanh tay lại, cong môi, hài hước nói

"Điều gì khiến chị cảm thấy tôi sẽ nghe lời chị?"

Tô Yên nhìn hắn, giơ tay lên vỗ "bốp" một cái lên đầu cậu ta

"Đi."

Không biết có phải đánh hắn mới có tác dụng hay không, Tô Kiêu đúng thật là đi vào trong.

Tiểu Hoa nhìn thấy, đau lòng kém chút nữa liền khóc ra

"Ký chủ, chị thật bất công."

Đây mà là em trai ruột của chị à? Đây chính là tiểu nô tài của chị mới đúng! Vẫn là không công bằng, quá không công bằng!

Tô Yên nghe Tiểu Hoa căm giận nói, nghi hoặc

"Không nên làm như vậy sao?"

Cách này là chính nó cho nàng xem trong tư liệu, em trai không nghe lời, đánh!

Tô Kiêu vừa ra tay. Rốt cuộc, từ trận đấu bạo lực đơn phương của Hoặc Vưu, biến một đấu một.

Lần đánh này kéo dài hơn nửa giờ, hai người đều bị thương. Hơn nữa, thần trí Hoặc Vưu cũng dần dần tỉnh táo hơn. Thân thể suy yếu dần.

Tô Kiêu nhướng mày. Muốn dừng sao? Đừng có mơ. Lúc này không tranh thủ đánh hắn. Lần sau không biết là đến bao giờ mới có thể ngang nhiên mà đánh.

Đánh!
 
Chương 1408: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 55


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Kiêu Lôi rũ mắt. Sau đó tầm mắt bị phần bụng của Hoặc Vưu hấp dẫn.

Tên điên này không phải bị thương ở bụng sao??? Không biết là chỗ nào nhỉ??

Vừa nghĩ xong, liền nhìn thấy máu thấm ra ngoài áo hắn. Tô Kiêu giơ tay, dồn lực đấm thẳng vào chỗ đó.

Hoắc Vưu kêu lên một tiếng. Sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi về sau hai bước.

Hắn tỉnh táo lại, nhìn người đứng trước mặt mình. Giơ tay che bụng lại, một tay chống lên vách tường.

Tô Kiêu lãnh đạm lên tiếng

"Tôi biết, hiện giờ khẳng định anh đang giả vờ, đánh thêm mấy cái sẽ tỉnh táo lại thôi."

Dứt lời liền giơ tay định đánh tiếp.

Bỗng nhiên "bụp" một tiếng, một quyền hắn đánh ra không dừng lại trêи người Hoặc Vưu, mà cổ tay của hắn lại bị một bàn tay trắng nõn giữ chặt.

Tô Yên đứng ở đó, cản trở động tác của hắn. Cô nghiêm túc nói

"Hắn sắp bị cậu đánh chết rồi."

Tô Kiêu nghe xong, mắt trợn ngược. Giọng điệu tràn đầy châm biếm

"Hắn yếu như vậy sao? Hắn từ trước tới giờ đều giả vờ."

Giả vờ yếu ớt sẽ được cô đồng tình, giả vờ đáng thương sẽ được cô đau lòng. Hắn còn diễn rất đạt nữa kìa.

Nghĩ nghĩ, Tô Kiêu lại muốn xông lên đánh cho Hoắc Vưu thêm mấy nhát.

Nhưng mà thấy bộ dạng kiên định của Tô Yên, hắn biết là mình không đánh được nữa. Nhưng càng như vậy, hắn lại càng muốn đánh chết tên điên kia.

Tô Yên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Tô Kiêu thu hồi tay cho vào trong túi quần, không nói một lời, xoay người rời đi.

Tô Yên ôm lấy Hoặc Vưu, cúi đầu dò hỏi

"Anh thế nào rồi?"

Hoắc Vưu ngồi xổm chỗ đó, một lúc lâu sau mới ho khan một tiếng. Che bụng lại, ngẩng đầu nhìn cô. Chớp mắt liền ôm lấy Tô Yên

Hoắc Vưu ghé vào trêи bả vai Tô Yên.

"Anh bị đánh. Đau."

Tô Yên nhìn hắn

"Em đưa anh đến chỗ bác sĩ."

Hoắc Vưu gật gật đầu. Sau đó đi ba bước lại ho, suy yếu theo Tô Yên rời đi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Cẩn thận kiểm tra thêm một lần. Các trị số sức khoẻ chỉ ở mức bình thường.

Hắn nằm trêи giường, sắc mặc suy yếu tái nhợt. Mặc dù tình trạng tồi tệ như vậy, cũng không thể ngăn cản được việc hắn dính lấy Tô Yên.

Tô Yên đi ra ngoài lấy nước thôi mà hắn cũng sẽ liên mồm gọi Yên Yên, Yên Yên không ngừng. Giống như sợ cô biến mất.

Cũng may bác sĩ có tiêm cho hắn một ít thuốc an thần. Nằm một lúc liền ngủ..

Tô Yên nhìn thoáng qua cửa. Khoan Dư vẫn đứng canh giữ ở chỗ đó, giống như không yên tâm.

Cô gỡ bàn tay Hoắc Vưu ra. Đi ra ngoài nhìn Khoan Dư, lên tiếng

"Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Khoan Dư ngượng ngùng cười haha.

"Tô tiểu thư, chắc tiểu thư cũng nhìn thấy rồi đấy. Lão đại nhà chúng tôi thật sự toàn tâm toàn ý yêu thương một mình ngài."

Tô Yên chặn miệng hắn

"Vì sao hắn lại trở thành như vậy?"

"Cái này...."

Khoan Dư do dự. Cái này là chuyện cơ mật, bất quá, nhớ tới thái độ của Hoặc Vưu đối với Tô Yên. Hắn cân nhắc một chút, liền nói

"Trước kia lão đại đã uống một loại bí dược chưa hoàn thiện.Bí dược kia có tác dụng phụ rất mạnh. Cứ một khoảng thời gian nhất định, lão đại sẽ bị mất khống chế như vậy. Những lúc như thế, lục thân cũng không nhận. Chính lão đại cũng không thể khắc chế được chính mình."

Tình hình hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Thời điểm phát hiện Hoặc Vưu sắp bùng nổ, bọn hắn sẽ đem tất cả những vật sắc nhọn cùng cơ giáp giấu đi. Như vậy ít nhất sẽ không chết người.

Tô Yên nghe xong

"Không có biện pháp cứu hắn sao?"

Khoan Dư gật đầu

"Có. Phải tìm được lọ bí dược còn lại, chúng tôi đang giao kèo với quân đội."

"Quân đội?"

Khoan Dư trầm mặc nửa ngày, gật đầu hàm hồ nói một câu

"Trong quân đội có chút nhân mạch."

Tô tiểu thư vẫn luôn không để ý tin tức, cho nên còn không biết tới chuyện mình bị hải tặc bắt cóc. Nếu cô biết chuyện lão đại là thủ lĩnh của hải tặc ngụy trang thành học sinh trường quân đội. Không biết liệu có chịu ở bên cạnh lão đại nữa hay không.
 
Chương 1409: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 56


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghiêm túc nghe hắn nói chuyện.

Bí dược ······.

Nghe quen quen. Nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được.

Khoan Dư thấy biểu tình của Tô Yên nghiêm túc như vậy, vô cùng vui sướиɠ. Mặc kệ nói thế nào, tình cảm của Tô tiểu thư với lão đại nhà họ chính là chân ái.

Kể rõ đầu đuôi mọi chuyện với Tô Yên xong, Khoan Dư nhớ ra mình vẫn còn chuyện cần xử lý, liền rời đi luôn.

Tô Yên trở lại trong phòng.

Mấy tiếng sau, Hoắc Vưu tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, chuyện đầu tiên hắn làm đó chính là tìm Tô Yên.

Chỉ là lần này, hắn không cần cố sức, vì cô đã ở ngay bên cạnh hắn rồi.

Đôi môi trắng bệch mấp máy, gọi một tiếng

"Yên Yên."

Tô Yên đem một miếng táo nhỏ đã gọt sạch sẽ đưa tới bên môi hắn. Hoặc Vưu ngoan ngoãn há miệng ra ăn.

Tô Yên lên tiếng hỏi

"Anh vẫn luôn bị như vậy sao?"

Cô muốn hỏi về chuyện thi thoảng hắn sẽ bộc phát cuồng nộ.

Hắn gật đầu, rất ủy khuất mà trả lời Tô Yên

"Ừ"

Sau khi hắn phát bệnh, ngoại trừ thân thể vô cùng yếu ớt, hình như cũng không có xuất hiện thêm tác dụng phụ nào. Chính là những người khác lại gặp phải tai họa.

Hắn mà không nhận ra bất kỳ ai, người khác chỉ thiếu nước quỳ lạy.

Tô Yên lại hỏi

"Bao lâu rồi?"

Hoắc Vưu nghĩ nghĩ

"Đã rất nhiều năm rồi."

Hắn cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm nữa. Là hắn tự nguyện uống loại bí dược đó. Lúc ấy hắn đang trong bước đường cùng, chỉ khi kϊƈɦ thích cơ thể phát ra tinh thần lực càng cao, hắn mới có thể tiếp tục sống sót. Không một ai biết, vị đại sư nghiên cứu ra bí dược kia cũng chính là một hải tặc.

Hắn vừa nói vừa ăn táo Tô Yên đút cho.

Đút đút, Tô Yên liền phát hiện hắn im lặng.

Ngẩng đầu lên liền thấy miệng hắn đầy một mồm táo. Thấy vậy, cô cũng không tiếp tục bón nữa.

Nghiêm túc nói với hắn một câu

"Anh sẽ tốt lên thôi."

Hoặc Vưu nhai nhai, nuốt xuống đống táo Tô Yên đút cho. Dè dặt dò hỏi

"Em ghét bỏ anh sao?"

Tô Yên im lặng nghĩ ngợi. Hoặc Vưu thấy vậy liền buồn rầu tiếp lời

"Anh sẽ không làm em bị thương, dù anh có phát bệnh cũng nhất định sẽ nhận ra em."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên gật gật đầu

"Không sao, anh không làm em bị thương được."

Hoặc Vưu sửng sốt, sau đó cười vô cùng vui sướиɠ. Kéo tay cô, nắm chặt lấy

"Yên Yên thật lợi hại."

Tô Yên gật đầu

"Ừm"

Đối với điểm này, trước nay cô đều không phủ nhận. Nếu không lợi hại, người khác tới tranh hắn với cô thì làm sao bây giờ?

Vốn dĩ Tô Yên cho rằng chỉ cần chờ bí dược tới tay, hắn uống vào liền khỏi bệnh. Nào ngờ, đến đêm lại xảy ra chuyện.

"Leng keng!!! Hệ thống cảnh báo 50% khả năng Tô Kiêu sẽ gặp nguy hiểm."

Tô Yên nghe nghi hoặc

"Hắn gặp nguy hiểm?"

Tiểu Hoa trả lời

"Ký chủ, hắn đi tới đấu trường ngầm của phi hạm."

"Tới đó làm gì?"

"Không biết."

Tô Yên sợ Tô Kiêu bị đánh chết. Nếu hắn bị đánh chết, không phải là sẽ nhiệm vụ sẽ thất bại sao?

Cô quyết định đi tìm hắn

Vốn đang cùng Hoặc Vưu ăn tối, Tô Yên liền đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Hoặc Vưu.

"Em có chút việc phải đi ra ngoài."

Hoắc Vưu lập tức nói

"Anh đi cùng với em."

Tô Yên nhìn bộ dạng suy yếu của hắn, lắc đầu.

"Lát nữa em sẽ trở về."

Hoắc Vưu không tình nguyện lắm nhưng vẫn phải gật đầu đáp ứng.

Tô Yên đi ra ngoài. Đứng trong thang máy, cô hỏi Tiểu Hoa

"Hắn ở đâu?"

"Tầng ngầm thứ ba."

Tô Yên nhìn thang máy một hồi lâu.

"Không có."

Thang máy chỉ xuống được tới tầng ngầm thứ hai.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, chị xuống tầng ngầm thứ hai trước xem sao."

Nháy mắt, thang máy đã xuống tới nơi.

Vừa bước chân ra ngoài liền phát hiện ở nơi này cái gì cũng có.
 
Chương 1410: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 57


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiếng rao hàng náo nhiệt.

Đây là một khu phố buôn bán sầm uất. Chỉ là những người đi mua bán ở trêи khu phố này lớn lên trông vô cùng hung thần ác sát. Xăm đầy mình, cụt tay, chột mắt, trêи mặt, trêи người chằng chịt vết sẹo. Đa phần đều là người tàn tật.

Lúc này, một thằng nhóc không biết từ xó xỉnh nào chạy ra. Đầu tết thành một bím tóc lớn, nhìn qua vô cùng năng động lại vô cùng thành khẩn hỏi Tô Yên.

"Chị gái nhỏ, chị muốn tìm gì sao? Em có thể dẫn chị đi."

Tô Yên nghĩ nghĩ, nhìn nó

"Đấu trường ngầm."

Dứt lời, cô móc ra hai bình dinh dưỡng cao cấp màu lam đưa cho nó.

Thằng nhóc kia vốn còn đang mải đánh giá Tô Yên từ trêи xuống dưới. Không hiểu vì sao cô lại muốn tới nơi đó. Nhưng vừa nhìn thấy đồ vật cô lấy ra từ trong người, hai mắt liền sáng ngời.

Nó lập tức nhận lấy, gật đầu lia lịa

"Được ạ!!"

Sau đó chạy chầm chậm đằng trước, dẫn Tô Yên chen chúc qua đường phố đông đúc mà đi.

Một lúc lâu sau, tiếng rao bán mời mua dần dần yếu đi. Đến một nơi vắng tanh, không một bóng người. Một cánh cổng sắt to đùng xuất hiện trước mắt.

"Kétttt"

Cửa sắt mở ra liền vang lên âm thanh chói tai. Chỉ thấy một người tòan thân có vết thương đang được một người cụt tay dìu đi.

Bên trong thang máy có một vũng máu lớn, nhìn qua vô cùng rợn người.

Thằng nhóc kia có vẻ đã nhìn thấy rất nhiều lần, một câu cũng không nói. Quay ra nhìn Tô Yên

"Chị gái nhỏ, chị ấn vào nút đi xuống, thang máy sẽ đưa chị tới đấu trường ngầm."

Nghe nó nói xong, Tô Yên gật gật đầu, đi vào trong.

Thằng nhóc lại không theo vào. Biểu tình nó vô cùng mâu thuẫn. Cười gượng nói

"Chị gái nhỏ, em sẽ không đi xuống đó đâu."

Nói xong, do dự một lát liền nói với Tô Yên một câu

"Chị gái nhỏ, chị không nên ở trong đó quá lâu, người bên trong đều là những kẻ điên."

Tô Yên nghe xong, gật đầu.

"Ta hiểu rồi, tìm được người, ta sẽ lập tức rời đi."

Nói dứt lời, cửa sắt lại "kétttt" một tiếng đóng lại. Thang máy khép kín lại, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi làm người ta muốn nôn.

Thang máy đi thẳng xuống dưới. Trong lúc đó, Tô Yên bóc một viên kẹo ăn, giảm bớt mùi máu trong này.

Tiểu Hoa nhịn không được lên tiếng

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ký chủ, bộ dáng chị đi tìm Tô Kiêu giống y như chị gái học bá chính nghĩa đi bắt em trai phản nghịch về nhà vậy."

Tô Yên nghi hoặc

"Thật sao?"

"Trong truyện đều viết như vậy mà, em trai đến tuổi dậy thì đều phản nghịch rồi thích chạy tới những nơi kϊƈɦ thích."

Tô Yên không trả lời nó, bởi vì đã đến nơi.

Vừa tới nơi, liền nhìn thấy cách đó không xa đầy những người thiếu tay thiếu chân, người đầy máu được nâng đi ra.

"Tránh ra, tránh ra!!"

Người nọ mở miệng cảnh cáo.

Tô Yên ra khỏi thang máy, tránh sang bên cạnh. Cô nghĩ nghĩ, mở đồng hồ điện tử ra, gọi điện cho Tô Kiêu.

Điện thoại vang lên một hồi lâu, người bên kia mới bắt máy, kèm lẫn tiếng thở hổn hển

"Sao?"

"Cậu ở đâu?"

Tô Yên hỏi.

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười. Nhưng tiếng cười này lại có chút châm chọc

"Có phải chị quản hơi nhiều rồi không!"

Tô Yên nghiêm túc đáp lời

"Tôi là chị của cậu."

Đầu bên kia trầm mặc một hồi lâu.

Tô Yên vừa gọi điện vừa nhìn xung quanh

"Tôi đang ở đấu trường ngầm, nhưng không biết đi vào thế nào. Cậu tới đây đi! Tôi chờ cậu ở cửa thang máy."

Tô Yên nói xong liền tắt điện thoại, đứng ở đó chờ hắn.

Chỉ một lát sau, Tiểu Hoa lại nhịn không nổi, lên tiếng hỏi

"Ký chủ, Tô Kiêu sẽ đến sao?"

"Sẽ đến"

"Vạn nhất hắn không đến thì phải làm sao?"

"Đi vào tìm hắn."

Cô cân nhắc, tìm được rồi liền đánh cho hắn một trận.
 
Chương 1411: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 58


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói xong, trầm mặc rồi lại trầm mặc.

Nó cảm thấy mình cần tìm một ít thoại bản chị em tương thân tương ái cho ký chủ xem một chút.

Nhắc nhở ký chủ, cải thìa.... ừm.... em trai dù lớn tới đâu cũng cần tình thương của chị gái.

Nghĩ như vậy, không biết nó cùng ký chủ đã đợi bao lâu mới nhìn thấy một thân ảnh đi từ trong bóng tối ra.

Càng tiến tới gần ánh đèn, càng nhìn thấy rõ. Là Tô Kiêu.

Chỉ là toàn thân hắn mang theo mùi máu tanh nồng. Trêи người còn có dấu vết bị máu bắn lên. Hắn tới đấu trường ngầm làm gì, không cần nói cũng biết.

Tô Kiêu đi tới trước mặt Tô Yên rồi dừng lại,

Dưới ánh đèn, hắn nhìn cô, ánh mắt sâu xa. Không biết rốt cuộc là hắn nhìn cô, hay muốn xuyên qua cô nhìn thấy chuyện gì khác nữa.

Hai người nhìn nhau. Còn chưa kịp nói lời nào, liền bị một người đuổi theo Tô Kiêu chen vào.

"Đứng lại!"

Bước chân hắn ta hỗn loạn, cả người toàn mùi máu, lệ khí cuồn cuộn. Trêи tay còn cầm theo một thanh đao dính máu.

Tô Kiêu quay đầu lại, nhăn mày. Gã kia cầm cây đao lên, bộ dáng hung thần ác sát đi tới.

"Đánh anh em của tao xong, muốn chạy sao?"

Tô Kiêu câu môi cười nói

"Sao? Không phục?"

Gã gằn giọng

"Hôm nay, nếu mày không để lại một cánh tay thì đừng hòng đi khỏi đây."

Dứt lời, gã liền giơ tay đẩy Tô Kiêu.

Tô Kiêu lùi về sau hai bước. Không biết hắn đã đánh đấm ở trong đấu trường bao lâu, hao phí rất nhiều tinh lực.

Gã giống như vô cùng biết rõ tình huống của Tô Kiêu

"Từ chiều tới giờ thắng 27 trận liên tiếp. Tên tiểu tử này quả thật là một mầm non vô cùng tốt."

Nói xong, dừng lại một chút.

"Nếu thời điểm mày còn lợi hại, có lẽ chúng tao thật sự không phải đối thủ của mày.

Nhưng mà.... đánh liên tục tám tiếng đồng hồ, liệu bây giờ mày còn đủ sức để đánh cùng anh em chúng tao không?"

Người như vậy gã đã gặp rất nhiều.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Mới đến, nghe thấy mọi người trong đấu trường điên cuồng kêu gọi, cổ vũ, hormone bộc phát liền quên mình mà đánh đánh giết giết.

Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ. Không suy nghĩ đến chuyện chiến đấu xong thì sẽ gặp phải chuyện gì tiếp theo.

Nếu bồng bột như vậy, cũng nên trả giá lớn cho những việc mình làm một chút. Nếu không đủ lớn, chỉ sợ về sau này sẽ không nhớ được lâu.

Gã cầm cây đao lên, lưỡi dao kề lên cổ Tô Kiêu. Vô cùng càn rỡ và đắc ý nói

"Tiểu tử, mày thành thật một chút chút cho tao, tao chỉ lấy của mày một cánh tay. Nếu mày không thành thật, hôm nay e là mày phải bỏ xác ở chỗ này."

Nói xong, lưỡi đao liền hướng xuống phía cánh tay Tô Kiêu. Chỉ là, đao không mảy may di chuyển một chút nào.

Gã ta vô cùng sửng sốt. Chỉ thấy chỗ sống đao bị một bàn tay mảnh khảnh giữ chặt lấy.

Tô Yên nhìn gã, nghiêm túc nói

"Hiện tại các ngươi lập tức rời đi, ta sẽ không đánh các ngươi."

Vừa dứt lời, không khí lập tức ngưng đọng lại. Sau đó, một trận cười nhạo ồn ào vang lên

"Ha ha ha ha ha ha, cô gái này, nơi này không có chuyện của cô, đi đi."

"Bằng không, cả cô tôi cũng sẽ không bỏ qua."

Khi một người nói lên câu kia, khuôn mặt hắn hiện lên biểu tình vô cùng ɖâʍ dê. Ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Một cô gái gầy yếu như vậy, bọn gã sẽ không để vào mắt.

Tô Kiêu nhìn cô, sửng sốt một chút, một câu cũng không nói.

Tô Yên thấy mấy tên kia vẫn đứng ở đó cười sằng sặc. Cô nhấc chân, nghiêng người.

"Bụp!"

Đạp một nhát tới gã đang cầm cây đao. Chớp mắt, gã kia liền bị đạp bay xa mấy mét.

Tô Yên vừa ra tay, đám đàn ông càn rỡ kia liền ngậm miệng, trong đầu lóe lên ý nghĩ, cô gái này, không đơn giản.

Tô Yên xoay người, đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Kiêu, không có vết thương nào.

Lại quay đầu, nhìn mấy người kia

"Muốn tiếp tục lên đánh với tôi hay là muốn để chúng tôi khỏi đây?"

Cô hỏi.
 
Chương 1412: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 59


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cuối cùng, vẫn phải năm sáu tên bị đánh cho lăn lộn trêи mặt đất thì đám người kia mới vội vã chạy đi.

Trước khi đi, gã đàn ông cầm đao kia còn cố với lại nói thêm một câu

"Chúng mày cứ chờ đấy."

Nói xong liền xoay người chạy đi.

Tô Kiêu nhìn Tô Yên đang đứng che trước mặt mình. Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao thằng cha Quân Vực kia thích giả vờ đáng thương yếu ớt trước mặt cô đến vậy.

Tô Yên mở miệng

"Đi về."

Tô Kiêu cong môi

"Hình như tôi chưa từng đáp ứng sẽ trở về cùng chị."

Tô Yên ngẩng đầu

"Cậu còn muốn tiếp tục đánh?"

Tô Kiêu

"Tôi cũng không nhờ chị cứu tôi, là chị xen vào việc của người khác."

"Đây không phải là xen vào việc của người khác, cậu là em trai của tôi. Là việc tôi nên làm."

Cô nói rất nghiêm túc.

Vì những lời nói này của Tô Yên, trong mắt Tô Kiêu hiện lên vô vàn cảm xúc khác nhau. Yết hầu hắn lăn lộn, giống như có rất nhiều điều muốn nói với cô.

Cuối cùng, bỗng nhiên cười rộ lên. Hắn khom lưng tới gần Tô Yên. Cười vô cùng càn rỡ

"Vì sao chị nhất định phải ở bên cái loại người vô dụng kia? Tôi cũng là một lựa chọn không tồi."

Vừa dứt lời, đầu Tô Kiêu lại ăn trọn một cái đập nữa.

Tô Yên rất nghiêm túc

"Tôi đánh để cho cậu tỉnh táo hơn một chút."

Tô Kiêu bị đánh đến phát ngốc.

Thật sự rất đau đó.

Hắn xoa đầu, không nói gì. Chớp mắt liền biến thành châm chọc mỉa mai.

"Người như chị, tặng không tôi cũng không thèm."

Tô Yên nghiêm túc

"Cậu không có cơ hội."

Tô Kiêu nhún vai, trưng ra bộ dáng cà lơ phất phơ

"Thế giới lớn như vậy, nam nhân nhiều như vậy, chị có thể tìm thêm mấy người nữa, không nhất thiết phải treo cổ trêи một cái cây."

Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn.

Cô hiểu rồi. Tô Kiêu đối với Hoặc Vưu có trăm ngàn điều không hài lòng, hắn chỉ nghĩ biện pháp để chia rẽ hai người bọn họ.

Cô không nói gì nữa, duỗi tay túm lấy áo hắn kéo vào thang máy.

Đơn giản lại thô bạo.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Kiêu cũng không nói thêm điều gì, bởi cậu ta cũng hiểu, dù làm gì cũng không phản kháng lại được.

Trong chốc lát, Tô Yên lôi được Tô Kiêu trở về trêи mặt đất, cũng chính là nơi bình thường vẫn sinh hoạt.

Tô Yên đi thang máy lên trêи, thời điểm thang máy mở ra liền nhìn thấy Hoặc Vưu đứng dựa vào tường cạnh thang máy.

Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Hoặc Vưu sáng lên. Sau đó liền giơ tay ôm lấy Tô Yên.

Tô Kiêu đứng ở phía sau, mắt trợn trắng. Thật sự, làm thế nào cậu ta cũng không thể chấp nhận được thằng nhãi này.

Vì cái quái gì mà Tô Yên lại cứ phải chọn chúng hắn ta????

Tô Yên ôm lấy Hoặc Vưu, sau đó nói với Tô Kiêu

"Cậu về phòng nghỉ ngơi đi."

Tô Kiêu đi ra khỏi thang máy.

Hoặc Vưu và Tô Kiêu giống như vô cùng chán ghét nhau. Hai người đều không thèm nói với nhau một câu, coi đối phương như không khí.

Tô Kiêu đi lướt qua hai người kia, Hoặc Vưu cũng không thèm nhìn hắn một cái, cứ ôm chặt lấy Tô Yên.

Tô Yên nghi hoặc

"Anh chuẩn bị đi đâu?"

Hoắc Vưu mở miệng

"Chuẩn bị đi tìm em."

Nói xong, Hoắc Vưu lại nói tiếp

"Yên Yên đi đâu vậy?"

"Đấu trường ngầm."

Hoắc Vưu gật đầu, chẳng trách trêи người cô có mùi máu.

Chỗ đó có cái gì hay?? Suy nghĩ một lúc, hắn cũng không nghĩ ra.

Tô Yên đỡ hắn trở về phòng bệnh. Vừa đi vừa nói

"Bác sĩ nói anh không được đi lại nhiều."

Hoặc Vưu gật đầu đồng ý với lời Tô Yên nói. Cô nói cái gì thì chính là cái đó.

Nhưng Tô Yên dám khẳng định, nếu thời gian cô đi lâu hơn một chút nữa thôi thì hắn vẫn sẽ lết đi tìm mình.

Đúng lúc này, trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ bảo vệ Tô Kiêu đã hoàn thành."

Vốn dĩ mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp hơn. Tô Kiêu chịu nghe lời. Vết thương của Hoặc Vưu cũng gần như khỏi hẳn. Nhưng khi cô đỡ Hoặc Vưu vào đến trong phòng, cánh tay hắn bỗng nhiên từ ấm áp chuyển sang lạnh cóng.

Quá trình này chỉ mất năm bước chân. Cô nắm tay hắn, sửng sốt ngẩng đầu

"Hoắc Vưu?"
 
Chương 1413: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 60


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hoặc Vưu giống như rất lạnh, cả người đều run cầm cập.

Tô Yên nhìn hắn, cảm thấy không đúng lắm. Cô trực tiếp cõng hắn đi vào trong phòng. Đặt hắn nằm xuống giường, ấn nút cấp cứu khẩn cấp.

Chưa đến một phút, một nhóm bác sĩ đã vội vã chạy vào. Khoan Dư và Khoan Quả cũng tới.

Tô Yên nắm bàn tay hắn, lạnh lẽo thấu xương. Sau đó, Hoặc Vưu liền lâm vào trạng thái hôn mê.

Nhiệt độ trong phòng được chỉnh lên 37 độ.

Mười phút sau, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhìn Tô Yên.

Hai đầu lông mày nhăn lại, không khí vô cùng nghiêm trọng.

"Trong 72 giờ tới, bắt buộc phải uống được bình bí dược còn lại."

Tô Yên mím môi. Ánh mắt cô chuyển từ trêи người bác sĩ về phía Khoan Dư, Khoan Quả

"Tìm được chưa?"

Cô hỏi.

Sắc mặt Khoan Dư vô cùng căng thẳng.

"Chưa"

Rõ ràng nhận được tin báo bình bí dược kia xuất hiện gần trường quân đội. Quân đội tìm kiếm, bọn họ cũng âm thầm điều tra. Nhưng bình bí dược đó giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Tìm không thấy.

Mọi người lâm vào trầm mặc.

Đúng lúc này, Khoan Dư nhận được một cuộc gọi. Hắn đi ra ngoài, chốc lát liền quay về. Vô cùng hưng phấn nói

"Tìm được bí dược rồi."

Vừa dứt lời, Tô Yên liền quay đầu lại nhìn hắn.

Các bác sĩ đều thở phào nhẹ nhõm.

Khoan Dư cùng Khoan Quả đưa Tô Yên đến trung tâm chỉ huy. Bên trong truyền đến âm thanh nghiêm túc

"Đồ các người muốn, chúng tôi đã tìm được. Tôi cần xác định các học sinh của chúng tôi có an toàn hay không. Nếu không, thứ đồ đó chúng tôi cũng sẽ không giao cho các người."

Khoan Dư chống lên bục chỉ huy, vô cùng vui vẻ, không có một chút nôn nóng nào.

"Không cần vội, trước tiên tôi cần xem trước một chút, xác nhận xem có phải đồ chúng tôi cần hay không?"

Khoan Dư là một tay đàm phán già đời. Trêи màn hình chỉ có hình ảnh 3D của vị quân nhân bên trường quân đội, còn phía bên màn hình của Khoan Dư là một màn đen xì. Giọng nói của hắn cũng đã qua xử lý.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Người kia không còn cách nào. Cuối cùng vẫn là sai người đem bình bí dược lên.

Một bình thuốc đen xì, nút bình màu nâu, bên trêи còn có hình một chiếc lá cây màu đen.

Người bên trường quân đội lên tiếng

"Nhìn thấy rõ chưa? Nếu nhìn rõ rồi, cho chúng tôi xem học sinh trường tôi có an toàn không?"

Tô Yên nhìn cái bình, đầu tiên là cảm thấy có chút quen mắt. Sau đó liền nhớ tới trong túi không gian của cô cũng có một cái y như đúc.

Đang ngẫm nghĩ, Khoan Dư liền đáp ứng.

"Được"

Rốt cuộc việc này liên quan đến sống chết của lão đại, thế cho nên hắn hơi mất bình tĩnh. Quan tâm quá ắt loạn.

Khoan Quả đứng bên cạnh cũng vô cùng hưng phấn, hận không thể chui qua màn hình cướp cái bình thuốc kia về.

Tô Yên vì muốn xác định kỹ càng, liền lôi bình bí dược Tiểu Hồng đưa cho cô từ trong túi không gian ra ngoài, sau đó đứng im ở đó nhìn.

Nhìn bình thuốc trong tay, rồi lại nhìn bình thuốc trêи màn hình.

Giống nhau như đúc.

Nếu để nói hai bình này có gì đó khác nhau, đó chính là cái lá cây màu đen trêи nút bình của cô sinh động mà tinh xảo hơn một chút.

Bình của cô là mới tinh, còn bình của trường quân đội lại có chút cũ kỹ giống như đã bị mài mòn, va đập.

Tô Yên cúi đầu, nhớ lại sự tình lúc Tiểu Hồng cho mình cái bình này.

Sau đó cầm cái bình đi đến trước mặt Khoan Dư. Giơ tay vỗ vỗ vai hắn.

Ánh mắt hưng phấn của Khoan Dư còn đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh 3D của bình bí dược kia. Khóe mắt nhìn thấy người gọi mình là Tô Yên, liền lên tiếng

"Chị dâu, chị yên tâm, tìm được thuốc giải rồi, lão đại sẽ không có việc gì nữa."

Từ Tô tiểu thư, Khoan Dư liền tấn chức gọi Tô Yên là chị dâu.
 
Chương 1414: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 61


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên gật gật đầu

"Ừ, tôi biết."

Nói xong, cô thấy lực chú ý của Khoan Dư lại quay lại hình ảnh kia, cô lại vỗ vai hắn lần nữa.

Khoan Dư liền mở miệng

"Chị dâu, lúc đó khả năng sẽ phiền chị cùng Tô Kiêu đi một chuyến."

Tô Yên lắc đầu

"Khả năng không cần đi."

Khoan Dư nghe Tô Yên nói xong liền ngẩn người. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Tô Yên, gằn giọng

"Chị dâu, chị yên tâm, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng em đảm bảo sẽ bảo vệ chị an toàn lành lặn trở về."

Nói xong, Khoan Dư liền ấn vào cái nút màu lan trêи bảng điều khiển, nói

"Hai tiếng nữa, tiến hành giao dịch lại tinh cầu Thâm Lam. Tôi khuyên các người một câu, đừng dại mà làm những chuyện ngốc nghếch, miễn cho dân chúng Tinh Tế này biết, các ngươi lại mất hết uy nghiêm."

Nói xong liền cười lạnh một tiếng.

Tô Yên nhìn hắn cùng người kia nói chuyện với nhau, không nói gì.

Cho đến khi hắn bỏ tay ra khỏi cái nút màu lam, Tô Yên thấy hắn đã khá bình tĩnh lại. Cô liền giơ tay lên, cầm bình thuốc quơ quơ trước mặt Khoan Dư.

Lúc mới đầu Khoan Dư còn không thèm phản ứng lại.

Ba giây sau, Khoan Dư đột nhiên ngẩng đầu, xoay người

"Chị dâu!!!"

Lúc này, tầm mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm bình thuốc màu đen trong tay Tô Yên.

Tô Yên giơ tay, nói

"Cậu nhìn một chút, xem có phải là cái bình này hay không?"

Khoan Dư vô cùng kϊƈɦ động, đôi tay run run cầm lấy, nâng cẩn thận vào tay mình, nhìn thật kỹ. Vừa nghiền ngẫm, vừa hỏi Tô Yên.

"Cái này ở đâu ra vậy chị dâu?"

"Nhặt."

"Nhặt??"

Lần này, nỗi kϊƈɦ động trong lòng Khoan Dư dần dần hạ xuống, lý trí quay trở về. Hắn cẩn thận hỏi Tô Yên

"Chị dâu, chị có thể nói cụ thể được không?"

"Có người bị một nhóm người đuổi giết, hắn đang ôm theo một cái rương chạy trốn, con rắn tôi nuôi đã cứu hắn, nhưng hắn đã chết rồi. Sau đó rắn của tôi lấy cái rương đó, rồi mang về đưa cho tôi. Bên trong có rất nhiều bình dinh dưỡng các cấp, cái lọ này được dấu phía dưới cùng, rất khó phát hiện."

Tô Yên kể lại mọi chuyện hôm đó. Những việc này, càng nghe càng thấy vô cùng huyền huyễn.

Một con rắn nuôi lại biết cứu người?? Rồi lại biết ôm rương về cho Tô Yên??

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Con rắn đó hẳn là rất có linh tính a. Còn biết cái gì đáng giá mà lấy về cho chủ nhân.

Tô Yên mở miệng

"Tôi cũng không biết thời gian qua mọi người lại đang tìm thứ này."

Khoan Dư cầm bình thuốc, vội vàng đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nói

"Tiểu Quả, ngắt kết nối."

Dứt lời, Khoan Dư đã đi ra khỏi phòng điều khiển.

Mười phút sau, Hoắc Vưu vẫn đang hôn mê trong phòng.

Nhóm bác sĩ đứng xung quanh bình thuốc, cần thận nghiên cứu, lúc sau đồng thời đưa ra kết luận.

"Là thật."

Sau đó liền cho Hoặc Vưu uống hết bình thuốc kia.

Khoan Dư cho rằng cuối cùng lão đại đã được cứu. Nhưng vừa uống thuốc giải chưa được bao lâu, Hoặc Vưu liền phun ra một ngụm máu tươi, cả người xanh lét. Tỉnh lại được một chút, lại ngất đi.

Lần này làm những người đang đứng trong phòng sợ mất mật.

Nửa giờ sau, Hoắc Vưu chậm rãi tỉnh lại. Nhưng thân thể hắn vẫn yếu ớt xanh xao như vậy. Giống như là bị bỏ đói đã lâu.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra một lượt. Mở miệng

"Bình thuốc kia thật sự là thuốc giải, thân thể của Hoặc Vưu tiên sinh đã chuyển biến tốt lên."

Khoan Dư kϊƈɦ động tiến lên

"Lão đại"

Mới vừa gọi một tiếng. Liền thấy Hoặc Vưu không mặn không nhạt đáp lời

"Ừ."

Sau đó đảo mắt một vòng tìm người, lại không tìm được.

Hoặc Vưu nhìn Khoan Dư

"Người đâu?"

Khoan Dư đáp

"Chị dâu đang chuẩn bị đi đến Thâm Lam tinh."

Nói xong, Khoan Dư liền nghĩ ra, lão đại đã khỏe rồi thì còn đi đến đó làm cái gì. Vậy cũng thôi đi, đám quân đội còn dám kiếm tới một lọ thuốc giả để lừa bọn họ,

Ở một nơi khác, Tô Yên và Tô Kiêu đã ngồi yên vị trêи phi hạm.

Tô Kiêu ngồi ở bên cạnh, khẩu khí quái quái

"Để cứu người trong lòng chị, đến em trai mình cũng bán luôn?"

Tô Yên liếc hắn một cái

"Không thể?"

Cô nói thế thì bảo hắn tiếp lời kiểu gì?
 
Chương 1415: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 62


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Kiêu dùng ánh mắt quái dị nhìn Tô Yên. Nửa ngày sau mới mở miệng nói

"Tôi đại khái là đen đủi tám đời mới làm em trai chị."

Tô Yên liếc hắn một cái.

"Vậy cả kiếp này, kiếp sau, sau nữa thì không phải rồi."

Tô Kiêu nghe xong, bàn tay nắm chặt lại, thân thể cứng đờ. Ánh mắt nhìn Tô Yên không hiểu sao lại rất phẫn nộ.

Thật lâu sau, hắn mới nói một câu

"Cả đời này, tôi chịu cũng đủ rồi."

Nói xong, hắn liền nhìn đi chỗ khác, dựa vào ghế nhắm mắt lại.

Tô Yên nhìn hắn, suy nghĩ trong chốc lát. Nhiệm vụ bảo hộ hắn cũng hoàn thành rồi. Cô cũng không hiểu phải sống cùng người thân như thế nào. Nếu có một người em trai, cảm giác cũng không tồi.

Điểm không tốt duy nhất, chính là hắn không quá nghe lời, không giống với em trai 3 tốt như trong tư liệu viết.

Nhưng những chuyện này, cô cũng không muốn cưỡng ép hắn.

Tô Yên nghiêm túc nói với hắn

"Nếu cậu muốn, tôi có thể đi cùng cậu đến toà án Tinh Tế giải trừ quan hệ chị em của chúng ta."

Tô Yên vừa nói dứt lời, thân thể Tô Kiêu liền cứng đờ. Hắn nhắm mắt lại, ngồi im ở đó, một câu cũng không nói.

Không khí giữa hai người dường như muốn đọng lại. Cho đến khi một trận ho khan đánh vỡ bầu không khí cứng nhắc này. Cùng với âm thanh suy yếu của một nam nhân

"Yên Yên"

Tô Yên ngẩng đầu, không biết cửa phi hạm đã mở ra từ khi nào. Hoắc Vưu đứng đó, cả người vẫn xanh rớt như tàu lá. Đôi mắt hắn đen nhánh nhìn Tô Yên.

Tô Yên nhìn thấy Hoắc Vưu, ánh mắt cô lấp lánh, sự phòng bị trêи người đều được trút bỏ

"Anh tỉnh rồi?"

Hoặc Vưu đi đến trước mặt cô, suy nhược đến mức không đứng được nữa.

Tô Yên vội đỡ lấy hắn.

Hoắc Vưu mở miệng

"Yên Yên đã cứu anh."

Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Tô Yên.

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Cô bỗng nhiên duỗi tay bịt kín đôi mắt người đối diện lại. Sau đó liền nói

"Ừm, anh dưỡng bệnh cho tốt."

"Có Yên Yên ở bên cạnh, anh sẽ tốt lên."

"Ừm"

"Yên Yên sẽ ghét bỏ anh sao?"

"Sẽ không."

"Vậy Yên Yên sẽ tìm nam nhân khác sao?"

"Sẽ không."

Hoắc Vưu duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay Tô Yên đang che đôi mắt hắn. Kéo xuống để bên môi.

Tô Yên chỉ thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm nóng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn đang hôn tay cô.

Ánh mắt Hoặc Vưu vẫn luôn nhìn cô, chưa bao giờ dời đi chỗ khác, lẩm bẩm một câu

"Anh rất nhớ em, Tiểu Quai..."

Tô Yên hơi há mồm, hơn nửa ngày cũng không nói được gì. Lại giơ tay lên muốn che đôi mắt hắn lại.

Cũng không phải có chuyện gì. Chỉ là ánh mắt hắn nhìn cô, vô cùng nóng bỏng.

Tuy rằng đã bị hắn nhìn như vậy rất rất rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt như vậy, mặt cô liền muốn bốc cháy.

Tô Kiêu đang ngồi im trêи ghế bỗng đứng dậy nhìn Hoắc Vưu.

Đại khái là ánh mắt của cậu ta quá chói mắt. Hoặc Vưu liền liếc qua phía đó. Hai người nhìn nhau.

Tô Kiêu lên tiếng

"Quân Vực."

Phản ứng đầu tiên của Tô Yên chính là: giấu không được. Sau đó, cô liền nghiêng đầu nhìn Tô Kiêu.

Hắn biết Quân Vực. Vậy chứng tỏ hắn không phải là Tô Kiêu trước kia.

Lúc trước cô đã hoài nghi hắn, hiện tại thực sự chứng minh đó là sự thực.

Quân Vực cúi đầu, ho khan hai tiếng

"Tiểu Quai, anh rất khó chịu."

Tô Yên cảm thấy hắn tám phần là giả bộ.

Nhưng nhìn cả người hắn đều tím tái, trước đó uống thuốc xong còn nôn ra máu. Có lẽ, hắn thật sự khó chịu.

Cô đỡ lấy hắn, duỗi tay sờ sờ trán Hoắc Vưu, à không, phải là Quân vực mới đúng.

Tô Kiêu đứng im ở đó nhìn một loạt động tác nhuần nhuyễn của Tô Yên.

Thân ảnh cao gầy, vô cùng cô đơn. Hắn cúi đầu nhìn xuống tay mình. Không biết từ khi nào đã xuất hiện vài tia lửa điện.

Bỗng nhiên hắn đi về phía Tô Yên.

Quân Vực khẽ nhăn mày.
 
Chương 1416: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 63


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, Quân Vực chậm rãi mở miệng

"Tôi vẫn nên gọi cậu là Kiêu Lôi? Hay nên gọi là Tô Kiêu Lôi?"

Vừa dứt lời, bước chân Tô Kiêu khựng lại.

Tô Yên sửng sốt. Cô quay đầu nhìn về phía Tô Kiêu.

Tô Kiêu cúi đầu, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt cậu ta, nhìn không ra cảm xúc hiện tại. Tia lửa điện bám trêи tay hắn, xẹt xẹt tách tách vang lên.

Không khí giữa ba người vô cùng yên tĩnh.

Tô Yên nghe thấy Quân Vực nói. Tô Kiêu Lôi??

Cô nhìn Tô Kiêu, sau đó nhìn Quân Vực

"Nó thật sự là em trai của em sao?"

Giọng nói mang theo kinh ngạc.

Ngược lại, Quân Vực bị sự nhạy bén của Tô Yên làm cho kinh ngạc.

Hắn chỉ nói một cái tên, cô liền đoán ra được. A, Tiểu Quai của hắn quả nhiên lợi hại.

Quân Vực gác đầu trêи hõm vai cô, tay ôm lấy hông Tô Yên, lẩm bẩm

"Giờ Tiểu Quai có em trai rồi sẽ không cần anh nữa sao?"

Quân Vực gián tiếp thừa nhận thân phận thực sự của Kiêu Lôi.

Chữ Kiêu vốn không phải là họ của hắn, hắn họ Tô, tên đầy đủ là Tô Kiêu Lôi.

Tô Yên lắc đầu

"Sẽ không."

Trả lời Quân Vực xong, liền quay đầu nhìn Kiêu Lôi.

Trầm mặc.

Tô Kiêu Lôi cúi đầu, một câu cũng không nói.

Thân thể hắn vì khẩn trương mà cứng đờ, bàn tay nắm chặt làm khớp tay trắng bệch.

Tô Yên kéo Quân Vực ngồi dựa vào ghế, sau đó thắt dây an toàn cho hắn.

Vừa thắt vừa nói

"Anh hẳn là không còn sức mà cởi nữa rồi."

Quân Vực giật giật mí mắt. Nửa ngày sau, hắn thở dài

"Tiểu Quai bây giờ thật thông minh, không dễ lừa a."

Sở dĩ Tô Yên nói như vậy chính là muốn cho hắn biết không được cởi ra. Bộ dạng hắn vừa rồi không phải yếu đến mức không đứng được nữa sao? Cởi dây an toàn cũng cần dùng sức. Nếu hắn cố tình cởi ra rồi đi ra ngoài, vậy chứng tỏ vừa rồi là hắn giả vờ đáng thương trước mặt cô. Cho nên, hắn chỉ còn một lựa chọn duy nhất, thành thành thật thật mà ngồi im chỗ này chờ đợi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Sắp xếp cẩn thận cho hắn rồi, cô mới mở lời

"Cậu có chuyện gì nói với tôi không?"

Đối với chuyện đột nhiên mọc ra một cậu em trai. Biểu hiện của Tô Yên vẫn vô cùng bình tĩnh lãnh đạm. Ngoại trừ sự sửng sốt lúc đầu, sau đó cô lãnh đạm đến mức giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Tô Yên đi phía trước, Tô Kiêu Lôi đi theo phía sau.

Vừa đi ra ngoài, Tiểu Hoa kinh ngạc

"Ký chủ, sao chị lại biết Kiêu Lôi là em trai của chị? Là em trai ruột sao? Oa, ký chủ, em trai của chị thật đẹp trai đó nha~~~~"

Tô Yên vừa đi vừa trả lời Tiểu Hoa

"Thái độ của hắn với ta, luôn rất kỳ quặc. Hắn không có sát ý với ta nhưng lại không ngừng khiêu khích ta. Ở vị diện trước đó, hắn đâm Quân Vực một dao, lấy mạng đền mạng, hắn hẳn là phải chết. Chỉ là thời điểm hắn chết, vô cùng thương tâm."

Tô Yên dừng một chút. Hắn thương tâm không phải vì mất mạng, mà là vì người giết hắn lại là cô.

Cũng chính từ lúc đó, Tô Yên mới chú ý đến Kiêu Lôi lần đầu tiên.

Chỉ là những chuyện đã phát sinh trước kia, cô không có ý định xin lỗi hắn. Đối với những lời hắn nói trước khi chết, cô quay đầu lại liền quên luôn.

Sau đó, Tô Yên lại nói tiếp với Tiểu Hoa

"Thời điểm hắn tới vị diện này hình như là sau khi lên phi hạm, ta cũng không xác định được. Đánh hắn, hắn vẫn cam chịu, nhưng lại đi tới đấu trường ngầm mà trước hay chưa từng đến."

Hắn không làm ra chuyện gì khác thường, biểu hiện giống hệt Tô Kiêu. Tô Yên cũng không cố tình lạnh nhạt với hắn nữa.

Tiểu Hoa nghe xong, cảm thán

"Ký chủ, vậy mà chị đã hoài nghi hắn từ sớm, chị thật lợi hại."

Hắn có khác hay không không quan trọng, quan trọng là phải vỗ ʍôиɠ ngựa* trước đã.

*vỗ ʍôиɠ ngựa: nịnh nọt

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát

"Đây là điều cơ bản, không khó đoán."
 
Chương 1417: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 64


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa không dám nói rằng nó không phát hiện ra, sợ ký chủ sẽ khinh bỉ nói nó vô dụng. Liền hỏi tiếp

"Vậy tại sao ký chủ lại biết Kiêu Lôi là em trai của chị?"

"Ta không biết, chỉ cảm thấy ta với hắn giống như có chút liên quan."

Ngày ấy cô nằm mơ. Mơ thấy một tiểu đậu đinh thấp hơn cô một cái đầu, luôn đi sau lưng cô, hai mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa nói muốn được cô ôm.

Nhưng cả người hắn đều là điện, chạm một chút liền bị giật. Sau đó, tiểu đậu đinh liền đứng lì một chỗ thật lâu mà uỷ khuất. Lẩm bẩm

"Tỷ tỷ thật hư."

Bản thân hắn có điện, còn trách cô không ôm hắn.

Cô cùng Kiêu Lôi đến từ một thế giới. Hắn so với cô chỉ nhỏ hơn một tuổi.

Vì sao cô lại cảm thấy hắn là em trai của mình??

Vì... mỗi lần cô nói câu "tôi là chị của cậu" với hắn. Dù hắn không phục đi chẳng nữa cũng sẽ nuốt xuống. Hơn nữa, hắn vô cùng cam chịu chuyện này.

Quân Vực sẽ không vô duyên vô cớ nói rằng tên thật của Kiêu Lôi là Tô Kiêu Lôi. Hắn còn ước gì tất cả lực chú ý của cô đều tập trung ở trêи người hắn.

Đối với chuyện của người khác, hắn hiếm khi đề cập tới. Trừ khi, chuyện này có liên quan tới cô.

Tô Kiêu Lôi, Tô Yên. So với cô nhỏ hơn một tuổi, cùng đến từ một thế giới. Ngoại trừ hắn là em trai của cô, thì không còn cách giải thích nào khác nữa.

Đi một lúc, đến một nơi an tĩnh vắng người. Tô Yên quay đầu lại nhìn Tô Kiêu Lôi.

Nửa ngày sau, mới nói

"Có mấy vấn đề muốn hỏi cậu."

Tô Kiêu Lôi không nói gì, cứng đờ đứng ở chỗ đó.

Hắn không thể nghĩ tới lại có một ngày, kẻ mà từ trước tới nay hắn luôn khinh thường chướng mắt lại giúp hắn.

Tô Yên thấy hắn im lặng, chứng tỏ là chấp nhận.

"Chúng ta là ruột thịt sao? Cùng cha cùng mẹ?"

Tô Kiêu Lôi vừa nghe thấy vấn đề này liền ngẩng đầu lên hỏi lại

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Chị không nhớ được gì sao?"

Tô Yên nói trắng ra

"Tôi không quen biết cậu."

Tô Kiêu Lôi nghe xong, mặt lập tức đỏ bừng.

Không phải hắn thẹn thùng, là cảm thấy có chút thấy xấu hổ. Hắn cảm thấy những ý nghĩ của mình mấy vạn năm qua, giống như trò cười.

Nhưng Tô Yên giống như không phát hiện được điều gì

"Là ruột thịt sao?"

Tô Kiêu Lôi trầm mặc thật lâu, thật lâu sau mới phun ra được một chữ

"Đúng"

Tô Yên gật gật đầu, lại hỏi

"Cậu đã biết sự tồn tại của tôi ngay từ đầu?"

"Đúng"

Hắn đương nhiên biết mình có một người chị gái, chỉ có điều người chị này lạnh nhạt vô tình, đã quên mất hắn từ lâu.

Trong lòng Tô Kiêu Lôi vô cùng oán giận. Sự oán giận này đã tích góp qua mấy vạn năm nay. Mặc kệ hắn ở trước mặt cô làm gì, cô cũng đều không nhớ được, chính là không có một chút ký ức gì.

Dựa vào cái gì hắn thương nhớ cô như vậy mà cô lại quên bẵng hắn????

Tô Yên nhìn biểu tình của hắn

"Cậu biết tôi là chị gái cậu từ khi nào? Là trước hay sau khi tôi trở thành Chủ thần?"

"Sau đó."

Lúc ấy, tất cả mọi người khác trong mắt hắn đều là địch nhân. Ai rảnh mà quan tâm ai với ai? Hắn chính là muốn ngồi lên vị trí Chủ thần đứng đầu. Như vậy mới có thể dễ dàng đi tìm chị gái mình.

Cho đến khi kế hoạch đã chuẩn bị ổn thỏa, hắn mới phát hiện ra, người mà hắn hợp tác với Giffy cùng nhau xử lý lại chính là chị gái ruột của hắn.

Tìm được người, đương nhiên rất vui vẻ. Nhưng nếu lúc ấy hắn nói với cô hắn là em trai ruột của cô. Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy buồn cười rồi. Vậy nên hắn vẫn luôn dấu diếm việc này.

Chín vị Chủ Thần, chỉ có Diệp Thiên Linh nhìn ra thái độ của hắn với Tô Yên không bình thường. Nhưng có vẻ cô ta hiểu lầm rằng hắn thích Tô Yên.

Hắn cũng không thèm để ý, vẫn tiếp tục cố gắng gây chú ý với cô. Kết quả, phát hiện ra toàn bộ lực chú ý của chị gái hắn đều đặt trêи người Quân Vực của Thâm Uyên Ma Vực kia.

Thủ đoạn của Quân Vực thật là nham hiểm.
 
Chương 1418: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 65


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hắn sống bao nhiêu năm như vậy, những kẻ ngoan độc đã gặp qua không ít, vậy mà chưa bao giờ gặp qua kẻ nào bỉ ổi như tên thiếu chủ này.

Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.

A, Không đúng.

Là trước mặt Tô Yên một kiểu, trước mặt những kẻ khác một kiểu. Trước mặt Tô Yên thì vô hại, giống như yếu ớt không hại được ai.

Vạn năm trước, chờ Tô Yên rời khỏi điện, hắn tìm tới cửa đánh với Quân Vực một trận. Lần đó là "ý của Tuý Ông chứ không phải rượu"*.

*Có dụng ý khác.

Hắn chém Quân Vực bị thương ở cánh tay, nhưng bản thân cũng bị đánh thê thảm không kém.

Chớp mắt, thằng nhãi này liền chạy đi tìm Tô Yên kể tội hắn. Cũng không biết hắn ta nói với Tô Yên như thế nào. Từ đó về sau hắn rất rất hiếm khi gặp được cô.

Cho đến khi Quân Vực bị phong ấn. Tô Yên cũng bế quan.

Sau đó, là hiện tại. Thái độ của hắn đối với Quân Vực, nếu nói là chán ghét thì chi bằng nói là hắn ghen ghét với Quân Vực.

Dựa vào cái gì mà đối với một kẻ xa lạ như Quân Vực, chị gái của hắn lại có thể dành cho gã nhiều sự quan tâm đến như vậy. Vậy mà hắn thân là em trai ruột, cô còn không biết đến, hơn nữa, còn không có một chút ký ức nào.

Tô Yên nghiêm túc nhìn hắn.

"Trong ký ức của ta, ta không có em trai, cũng không biết nên đối xử với cậu như thế nào."

Tô Kiêu Lôi cứng đờ người, căng thẳng đứng nghiêm ở đó, giống như đang chờ thẩm phán phán quyết.

Tô Yên nói

"Chúng ta đang sống ở thế giới pháp luật, lại có quan hệ huyết thống, không thể giải trừ quan hệ chị em. Cho nên, dù cậu không muốn tha thứ cho ta chuyện ta giết cậu ở vị diện trước đó, thì ta vẫn là chị gái của cậu. Đó là sự thật không thể thay đổi."

Tô Kiêu Lôi nghe xong, nghĩ thật lâu mới hiểu cô đang nói cái gì. Hắn ngẩng đầu, không thể tin nổi.

Tô Yên nghiêm túc

"Tuy rằng ta không nhớ rõ chuyện xảy ra từ mấy vạn năm trước, nhưng chúng ta sẽ sống rất lâu. Quan hệ chị em này cũng sẽ duy trì rất lâu về sau, ta có thể chậm rãi học."

Yết hầu Tô Kiêu Lôi lăn lộn, không nói một lời.

Tô Yên nghĩ nghĩ, xem mình có nói thiếu gì không. Cuối cùng, lại nói thêm mấy câu

"Nếu có người khi dễ cậu, có thể nói với ta."

Sau đó, giống như nhớ tới điều gì, dừng lại một chút lại nói tiếp.

"Chuyện của cậu và Quân Vực, tự giải quyết. Nhưng ta muốn nói rõ với cậu. Nếu cậu lựa chọn đối đầu với hắn, cậu sẽ bị hắn khi dễ."

Cô cảm thấy thằng em trai từ trêи trời rơi xuống này có chút không được thông minh cho lắm. Cho nên vẫn nên nói rõ ràng với hắn thì hơn.

Nói xong, Tô Yên hỏi hắn.

"Cậu có gì muốn nói với ta không?"

Cô đã biết hắn là em trai ruột của mình. Trong thời gian ngắn như vậy, muốn cô thay đổi hoàn toàn thái độ với hắn là không thể. Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Thật lâu sau, Tô Kiêu Lôi mới nói

"Chị là chị gái ruột của em."

Tô Yên gật đầu

"Đúng."

"Chị nói chị sẽ bảo hộ em."

"Ừ"

"Nếu Quân Vực khi dễ em, chị phải bảo vệ em."

Tô Yên nghe, ách ······ trí thông minh của hắn online rồi kìa.

Cô trả lời

"Ta không hạ thủ với hắn được."

Trả lời thẳng thắn đến dọa người, thật khiến người ta bực mình.

Tô Kiêu Lôi nhìn cô,

"Bởi vì chị thích hắn."

Tô Yên lắc đầu

"Không phải là như thế."

Nếu cô thật sự muốn khi dễ Quân Vực. Hắn khẳng định sẽ không đánh trả cô. Dù cô muốn lấy mạng hắn, hắn cũng sẽ đứng yên không phản kháng.

Giống như hắn moi tim ra cho cô, muốn bóp nát hay bảo vệ là do cô lựa chọn.

Rõ ràng mọi quyền lựa chọn đều ở trong tay cô, nhưng chính như vậy cô lại là người bị trói buộc. Không hạ thủ được với hắn.

Trái tim của hắn, cô chỉ cần dùng một chút lực thôi hắn đã đau đớn muốn chết rồi. Càng như vậy, cô càng không dám xuống tay. Thế cho nên, lại càng thêm nhường hắn, ngày này qua ngày khác, hắn liền lăn lộn ra thế này.

Tô Yên im lặng một lúc mới nói

"Vì nếu người khác khi dễ hắn, hắn sẽ rất khổ sở."

Cô dừng lại rồi nói tiếp

"Hắn khổ sở, ta cũng sẽ rất khổ sở."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom