Chương 1359: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 6


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

"Lão đại, ngài làm gì mà lại tới học ở tới trường quân đội đế quốc a, thật sự muốn đi học thì đều bắt bọn họ tới chỗ chúng ta đi, cho ngài chọn người để tỉ thí luôn."

Là một giọng nói thô cuồng của đàn ông. Phong cách nói chuyện đúng kiểu thổ phỉ. Lúc nói chuyện còn có mùi thuốc lá bay tới.

Thật lâu sau mới nghe được có người trả lời

"Anh không hiểu, theo bọn họ cùng đi học mới thú vị."

Người cười nhẹ, cả khuôn mặt đầy vẻ thích thú.

Người đàn ông kia nghe đến mê mang

"Có ý tứ gì? Y theo trình độ của lão đại, cậu làm thầy cho bọn hắn còn dư dả."

"Được rồi, trở về đi."

Người đàn ông vẫn lưu luyến không rời, cuối cùng vẫn gật đầu

"Được, lão đại."

Nói xong, hai người từ đầu ngõ đi ra.

Người đàn ngay lập tức ông phát hiện Tô Yên ngồi ở góc tường.

"Lão đại, có người."

Người phía sau lười biếng dựa vào ven tường, thậm chí không them liếc mắt nhìn xem người ngồi trêи ghế kia là ai.

"Đều nghe được?"

Người đàn ông

"Chắc vậy."

"Thế thì sống cũng không có gì nghĩa nữa rồi."

Hắn cười cười, vừa mới nói xong.

Tô Yên vốn dĩ không định nói lời nào, chờ bọn họ đi.

Kết quả cô cái gì cũng không làm mà người ta đã muốn giết mình.

Cô mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ.

Chỗ đó ẩn ẩn có thể nhìn thấy thân ảnh một người đàn ông đầy hơi thở tội phạm.

Cô nghiêm túc nói

"Hoắc Vưu, em chưa nghe được gì cả."

Tô Yên nói xong, hẻm nhỏ lập tức liền an tĩnh.

Hoắc Vưu cười một tiếng

"Thanh âm này, sao lại nghe quen tai như vậy?"

Vừa nói vừa đi ra khỏi con hẻm.

Một chàng trai thân đồng phục màu bạc liền xuất hiện.

Hắn ném tàn thuốc trêи tay xuống, nhưng trêи người vẫn ám đầy mùi thuốc.

Tầm mắt hắn rơi xuống trêи mặt Tô Yên, bốn mắt nhìn nhau.

"Hả, là cô à."

Hoắc Vưu nhìn thấy gương mặt Tô Yên, nghĩ tới chuyện cách đây không lâu.

Đây không phải là người bị mình uống mất đi bốn bình dinh dưỡng sao?

Hắn giống như là nói chuyện phiếm, tản mạn ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

" Buổi tối sao lại không trở về ký túc xá?"

Tô Yên lắc đầu

"Trở về sẽ bị đánh, em vẫn là ở chỗ này tránh thì tốt hơn."

Hoắc Vưu nhíu mày lại,

"Bị cô lập?"

Tô Yên gật đầu

"Ân"

"Vậy thật đúng là thảm a."

Hắn tỏ vẻ mình rất đồng tình, lại hoàn toàn không tính ra tay trợ giúp.

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Còn tạm."

Bỗng nhiên Hoắc Vưu cười một chút

"Đi thôi, tôi tự mình đưa cô trở về, mấy người đó khẳng định không dám khi dễ cô."

Tô Yên nhìn thời gian, còn ba giờ nữa.

"Có thể, những mà em còn muốn ở lại một lát."

Tiểu Hoa

"Wow, ký chủ, nam chủ đại nhân có phải bị mị lực của chị làm khuynh đảo rồi hay không??"

Tô Yên nghe xong liền phủ nhận

"Không có, hắn chỉ là muốn ta bị đánh thảm hại hơn một chút."

Tiểu Hoa

"······ vậy ký chủ vì sao còn phải đồng ý?"

"Muốn đồng ý."

Tiểu Hoa trầm mặc.

Ký chủ của mình có phải quá tốt với tên nam nhân thúi này rồi hay không??

Người đàn ông bên cạnh nhìn lão đại nhà mình mà có chút không thể tưởng tượng.

Lão đại quá ngây thơ rồi phải không?

Hiếm khi nhìn thấy lão đại lại xuống tay hãm hại lừa gạt một nữ sinh như vậy.

Cuộc sống của nữ sinh cũng không dễ dàng. Lão đại làm gì còn muốn khi dễ người ta đây???

Đại hán yên lặng.

Tô Yên từ trong túi móc ra viên kẹo, lột ra ăn luôn.

Trong chốc lát, hương vị dâu tây kẹo sữa tràn ngập trong không khí.

Mới vừa ăn xong một viên, tiếp theo cô lại lột ra một viên.

Không phải muốn làm cái gì, chỉ là đơn thuần đói bụng.

Không có tiền ăn cơm, chỉ có thể lấy kẹo để chống đói.

Hương vị dâu tây sữa bò nhàn nhạt làm với đi chút hơi thở thuốc lá trêи người Hoắc Vưu.

—-

Huhuhu tác hại của việc đi chơi quên lối về...

so sorry các tình yêu á ????
 
Chương 1360: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 7


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu nhìn cô ăn kẹo, một viên lại một viên, giống như trong túi có rất nhiều kẹo.

Tiếp theo, ngay lúc Tô Yên lần nữa duỗi tay vào túi. Liền có một bàn tay so với cô nhanh hơn một bước, vươn vào túi áo cô.

Quần áo này vốn là đồng phục của trường học, bó dán sát vào người. Tự nhiên túi áo cũng không lớn. Tay to của hắn trực tiếp với vào, cuối cùng "xoẹt" một tiếng, viền túi áo liền bị rách ra.

Tô Yên mắt nhìn chằm chằm váo túi áo của mình bị túm đến hỏng, lại nhìn tay người nọ vẫn còn ở trong túi không ngừng đào.

"Anh làm gì vậy?"

Cô mở miệng.

Hoắc Vưu cũng chưa cảm thấy mình làm như vậy có cái gì không đúng

"Giấu kẹo ở chỗ nào rồi?"

Thanh âm hắn biếng nhác, mí mắt liếc hướng Tô Yên.

Tô Yên chỉ phải sờ sờ từ một cái túi khác, sau đó móc ra một viên kẹo đưa cho hắn.

Người đàn ông bên cạnh nghe lão đại của mình nói, bị sặc nước miếng đến ho khan

"Khụ khụ khụ khụ khụ, lão, lão đại, tôi, tôi, đi trước??"

Đoạt kẹo gì đó, tuy rằng không phải chính hắn làm. Nhưng sao vẫn cảm thấy có chút mất mặt nhể?

Hoắc Vưu liếc mắt một cái

"Sao cậu vẫn còn ở chỗ này?"

Người đàn ông đứng ở chỗ đó

"Tôi, tôi, tôi ······"

Nói nửa ngày cũng không xong được một câu.

Hoắc Vưu xua tay ý bảo hắn rời đi.

Cuối cùng, người đàn ông gật đầu, mau chóng rời đi.

Hoắc Vưu nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay mình, ngón tay giật giật, ngữ điệu biếng nhác hỏi

"Còn nữa đâu?"

Tô Yên lại móc ra một viên, đưa cho hắn.

Thấy mí mắt hắn không nhúc nhích.

Còn muốn?

Tô Yên vuốt ve túi áo, lấy từng viên từng viên ra bên ngoài.

Cho đến khi trêи bàn tay hắn tràn đầy kẹo.

Lạch cạch một chút, trong đó một viên kẹo rơi xuống dưới, rơi ở trêи ghế dài.

Hoắc Vưu lúc này mới nâng mí mắt lên, nhìn về phía Tô Yên.

Vươn một đầu ngón tay, chỉ vào túi tiền kia của cô.

"Nơi của này cô, rốt cuộc giấu bao nhiêu?"

Nói xong, liền ngang ngược tự mình đi lấy.

Tay mới vừa duỗi vào trong túi, "xoẹt" một tiếng.

Cái túi áo này cũng chung số phận với đồng chí bên cạnh.

Tô Yên mắt trông mong nhìn hắn, sau đó yên lặng che kín túi áo của mình.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tên Hoắc Vưu, thực xấu.

Nhìn Tô Yên không phản kháng. Hắn duỗi tay, một ngón tay ấn cái trán của cô, lẩm bẩm một tiếng

"Tính tình này, thật sự không thích hợp để sinh tồn đâu a."

Tô Yên nghe hắn nói, lại xem động tác hắn. Cô yên lặng né tránh, dịch sang một bên.

"Có sống hay không hẳn là quyết định của chính em. Anh không thể."

Giọng cô mềm ấm, nói thực nghiêm túc.

Nói xong, cô yên lặng nhặt viên kẹo trêи cái ghế dài kia lên.

Bởi vì xoay người nhặt kẹo, thế cho nên cô thấy được chỗ cổ tay hắn lộ ra vì không cài nút áo.

Cổ tay hắn thực trắng, nhưng trêи đó có rất nhiều vết thương.

Hình như là đã có từ lâu.

Là vết dao.

Tô Yên dời tầm mắt đi, nắm viên kẹo kia ở trong tay, nói

"Em đi trước."

Cô phải đi rồi.

Hoắc Vưu cả một bàn tay đều là kẹo, lúc này đang cao hứng, chỗ nào chịu thả cô đi?

Hắn lôi kéo góc áo đồng phục cô, túm trở về.

Lại lần nữa ấn người xuống ghế dài.

Hắn cười đến một đôi phượng nhãn cong lên

"Thực thích ăn kẹo?"

"Còn bình thường."

Cô thành thật trả lời.

Hắn gật đầu, sau đó, lạch cạch một tiếng.

Kẹo trong tay đều ném vào ghế dài.

Hoắc Vưu ngồi ở chỗ đó lột ra một viên.

"Há mồm"

Nói xong, đã ngang ngược nhét kẹo vào trong miệng Tô Yên.

Tiếp theo, hai viên, ba viên.

Chờ đến viên thứ sáu, miệng cô đã bị nhét đầy.
 
Chương 1361: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 8


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Hắn dừng lại động tác, cười cực kỳ thoải mái

"Không có việc gì, tôi chờ cô, chậm rãi nhai, cẩn thận nhai."

Ba phút sau, Tô Yên mới vừa nuốt xuống, lại một viên kẹo nhét vào trong miệng cô.

Sau nửa giờ, Tô Yên ở đằng kia ăn kẹo. Chờ cô ăn xong tất cả đống kẹo kia.Trong miệng đã ngọt phát ngấy, mày nhăn dúm dó.

Cô cúi đầu, nhai nuốt viên cuối cùng.

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên, cảm xúc mạc danh, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi cô nuốt xuống viên cuối cùng, mới ngẩng đầu, thanh âm mềm ấm

"Ăn xong rồi."

Hoắc Vưu cười.

"Cô ngoan như vậy, sắc trời lại tối như này, nếu như bị người xấu khi dễ thì làm sao bây giờ? Tôi đưa cô về ký túc xá."

Nói xong liền lôi kéo một góc túi áo bị xé rách của Tô Yên, căn bản không cho cô phản bác cái gì đã kéo người đi về trường học.

Tô Yên lặng lẽ duỗi tay bảo vệ túi áo của mình.

Hắn lại dùng thêm chút sức, túi áo này sẽ hoàn toàn bị kéo xuống.

Thế cho nên dọc theo đường đi, lực chú ý cô luôn dừng trêи túi áo của mình.

Tuy rằng nơi này cách trường quân đội đế quốc không xa. Nhưng từ cổng trường đến ký túc xá nữ lại rất xa.

Ít nhất phải đi hơn nửa giờ.

Hắn cứ như vậy túm túi áo Tô Yên, một câu cũng không nói. Lười biếng lôi kéo cô trở về cửa ký túc xá nữ.

Tô Yên một đường chỉ chú ý tới túi áo, mong nó không có táng thân tại đây.

Mãi cho đến khu ký túc xá nữ, cô mới thở nhẹ một hơi.

Nhưng bước chân Hoắc Vưu vừa đứng lại. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng.

Túi áo lìa thân, rơi xuống dưới.

Tô Yên nhìn vải dệt trong tay hắn, lại nhìn địa phương mình vẫn luôn che chở.

Cô còn không chưa kịp trách cứ. Hắn lại rất có lễ phép xin lỗi

"Xin lỗi, vừa mới không đứng vững, sức lực có chút lớn."

Tô Yên cúi đầu không nói lời nào.

Hắn nhìn bộ dáng kia của cô, có chút đáng thương.

Tóc cô hơi xoăn, đầu cúi xuống. Dưới ánh trăng,dáng cô càng thêm nhỏ gầy.

Hắn nhịn không được duỗi tay, sờ sờ đầu Tô Yên.

Thở dài, nói

"Là tôi cố ý."

Tô Yên không nói chuyện. Cô biết là hắn cố ý.

Hoắc Vưu thấy cô không phản ứng, duỗi tay muốn với một cái túi áo khác.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên chân lui sau một bước. Làm hắn không với đến.

Hoắc Vưu mày hơi nhướng

"Được, đưa cô đến nơi này thôi, tôi phải đi."

Nói xong, hắn khom lưng, bỗng nhiên tới gần một bước, sát gần Tô Yên.

Hỏi một câu không thể hiểu được

"Vì sao qua lâu như vậy, trêи người của cô còn có hương vị kẹo sữa?"

Hắn dựa gần vào gương mặt Tô Yên, môi sắp đụng tới mặt cô.

Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người kéo dài. Hình ảnh tốt đẹp.

Tô Yên thực nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề này

"Chắc là, ăn kẹo sữa quá nhiều."

"À?"

Một tiếng à này của hắn kéo dài ngữ điệu. Như là đang trêu đùa.

Tô Yên chớp chớp mắt. Nhìn hắn dán gương mặt lại đây.

Cô trong nháy mắt bị mê hoặc. Ngẩng đầu nghiêm túc hỏi

"Em có thể hôn anh không?"

Hoắc Vưu sửng sốt. Có lẽ là không nghĩ tới nữ sinh này còn có thể nói ra lời này.

Tiếp theo, trong đầu hắn lại có một cái ý tưởng thổi qua.

Hắn đây là bị nữ nhân đùa giỡn sao?

Đang nghĩ ngợi tới đây, Tô Yên lại nói tiếp một câu

"Anh không nói lời nào, em liền coi như là anh đồng ý"

Nói xong, lại đợi trong chốc lát.

Nhìn thấy hắn còn nhìn chằm chằm mình. Thân thể Tô Yên tiến lên một chút.

Bẹp, liền hôn lên đôi môi lạnh lạnh kia.

Thân thể Hoắc Vưu cứng đờ.

Chỉ cảm thấy vừa mới có một mùi hương dâu tây kẹo sữa ập vào trước mặt.

Sau đó có thứ mềm mềm ấm ấm dán ở trêи môi hắn.

Hắn ······ bị phi lễ.

Lại còn là người mà hắn cảm thấy cô sẽ không bao giờ phản kháng dù cả tối hôm nay luôn bị hắn bắt nạt.
 
Chương 1362: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 9


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu đi rồi.

Hắn một câu cũng chưa nói, quay đầu liền rời đi.

Trước ký túc xá chỉ còn lại có một người Tô Yên.

Cô đang muốn đi vào bên trong. Kết quả người nấp sau hai bên sườn rốt cuộc không kiềm chế được chạy ra.

Trong đó có một tên béo, mở miệng câu đầu tiên nói đó là

"Tiện nhân! Thật con mẹ nó tiện!!!"

"Cũng dám đùa giỡn Hoắc Vưu ca ca? Rốt cuộc là ai cho mày mặt mũi?!"

Một câu tiếp theo một câu. Châm chọc mỉa mai, năm người liền vây quanh Tô Yên.

Triệu Lily đôi tay ôm ngực, từ trêи cao nhìn xuống Tô Yên. Trong mắt cũng đều là thần sắc tức giận.

"Mày rốt cuộc là từ đâu học mấy thứ này? Còn biết cái gì gọi là mặt mũi hay không??"

Nói xong, giơ tay liền đẩy bả vai Tô Yên.

Năm người này không phải lần đầu tiên đánh cô.

Tựa hồ đã sớm thành thói quen. Vừa mới bắt đầu là tránh ở trong ký túc xá đánh. Sau đó, thấy Tô Yên không đáp trả, chỉ luôn trốn trong một góc mà khóc. Vì thế càng đánh càng càn rỡ.

Hiện giờ ở ngay phía dưới ký túc xá cũng ngăn lại, có tư thế muốn đánh cô.

Tô Yên nhìn năm người bọn họ. Cô không nói chuyện.

Đối với đám người trường kỳ khi dễ nguyên thân. Vô luận cô nói cái gì, đều là lý do bị đánh, đã không có lựa chọn khác.

Cuối cùng ánh mắt Tô Yên dừng ở trêи người Triệu Lily. Rõ ràng, cô ả là người dẫn đầu.

Triệu Lily vừa mới đẩy một cái làm Tô Yên lui về phía sau một bước.

Người đằng sau nhấc chân liền đạp lại đây.

"Tiện nhân! Mày đụng vào tao!"

Nói xong, các nữ sinh vây quanh cô càng ngày càng nhiều. Đánh chửi cũng theo rơi xuống.

Tô Yên vẫn luôn không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.

Bỗng nhiên cô dùng sức nhảy lên, nương theo lực đạo hạ xuống, ấn nghiêm bả vai Lily, oanh!

Triệu Lily ngã xuống trêи mặt đất.

Bốn người chung quanh hiển nhiên đều không có phản ứng lại.

"Tiện nhân! Mày làm gì?! Tìm chết!!"

Nói xong, tất cả đều vây lại, đây tay đấm chân đá, thuận đường kéo tách hai người ra.

Tô Yên cúi đầu, một câu đều không nói, cam chịu thừa nhận.

Tay trái cô thít chặt đầu tóc Triệu Lily, quấn một vòng tròn quanh cánh tay. Gắt gao túm chặt, giây tiếp theo, nâng lên.

Phanh! Ấn thật mạnh đầu cô ta xuống mặt đất.

Thanh âm quá lớn, Triệu Lily phát ra tiếng kêu thê thảm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Bốn người kia đều bị dọa tới, đồng thời đi kéo Tô Yên

"Tiện nhân! Còn không mau buông tay?!"

Tô Yên gắt gao lôi kéo Triệu Lily, tiếp tục xuống tay. Một chút một chút, dùng hết toàn lực.

Cũng không biết đập bao nhiêu cái. Người dưới tay Tô Yên đều kêu không ra tiếng. Như là đã tắt thở.

Bốn người chung quanh hoảng sợ nhìn Tô Yên. Ánh mắt quái dị.

Tô Yên người đầy vết thương, cũng không tính là nghiêm trọng.

Cô rốt cuộc ngừng lại, buông tha đầu tóc Lily.

Tóc cô ta bị túm rơi một đống, Tô Yên liền rũ rũ tay để hất tóc xuống.

Cô chậm rì rì mở miệng

"Căn cứ pháp luật Liên Bang, lấy bạo lực ẩu đả người khác, phạt 3 năm tù giam. Quân nhân thì nghiêm xử phạt gấp đôi. Ngày mai tôi sẽ tố tụng năm người."

Bọn họ là học sinh trường quân đội, vừa nhập học trong trường thì đã có thân phận quân nhân.

Một người trong đó mở miệng

"Tiện nhân, mày cho rằng có thể đả động được chúng tao? Mày đánh Chị Lily thành như vậy, cho rằng không cần phụ trách bất kỳ pháp luật nào sao? Hơn nữa, mày nhìn xem bạn bè xung quanh, từng có một người nào đứng ra giúp mày không?

Chúng tao đây là vì dân trừ hại. Mày là cái loại mặt hàng rác rưởi gì, bản thân mày còn không biết à??"

Tô Yên đứng lên. Ngẩng đầu nhìn về phía người vừa mở miệng nói chuyện.

"Căn cứ pháp luật Liên Bang, tôi đánh cô ta thuộc về phòng vệ chính đáng, tôi không cần phụ trách bất luận trách nhiệm pháp luật gì.
 
Chương 1363: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 10


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

"Tôi có phải rác rưởi hay không tôi không biết, chờ lúc các người ngồi vào trong ngục giam, các người chính là rác rưởi."

Nói xong, Tô Yên chậm rãi đi về phía trước một bước.

Trong lòng, oán khí thuộc về nguyên thân đã bị kϊƈɦ phát ra.

Là một loại tâm tình đau thương lại khổ sở.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, nguyên thân đang trách cứ, vì sao người chung quanh lạnh nhạt như vậy, không có một người chịu vươn tay tới giúp cô ấy. Nếu bọn họ chịu vươn tay giúp cô ấy một chút thì cô ấy lúc trước sẽ không lựa chọn nhảy lầu."

Tô Yên hơi động cũng cảm thấy cả người rất đau. Cô mở miệng

"Chính cô đều sợ hãi không dám phản kháng, lại muốn người khác tới giúp mình phản kháng. Là cảm thấy người khác không sợ hãi sao? Chính mình cũng không dám, vì cái gì còn muốn oán trách người khác?"

Ai cũng hy vọng người khác chân thiện mỹ, dũng cảm lại nghĩa khí. Nhưng lại không hề nghĩ rằng họ cũng chỉ là người trần da thịt mà thôi. Xu lợi tị hại, là thái độ bình thường.

Xét đến cùng, mình bị khi dễ thì chính mình phải phản kháng. Chỉ có tự mình đấu tranh, người khác nhìn đến, mới có thể duỗi tay đi giúp mình một phen.

Dù sao cũng là bị khi dễ rồi, hậu quả của việc phản kháng lại thì có thể xấu đến mức nào nữa?Muốn đau thì phải cùng nhau đau, nếu bị tố cáo, ít ra trong lòng cũng sẽ không nghẹn khuất.

Tựa hồ là lời Tô Yên nói có tác dụng. Cỗ oán khí trong lòng kia bị đuổi tản ra. Tô Yên chậm rì rì đi vài bước.

Mấy người đồng bọn vội vàng đi xem Triệu Lily. Thấy cô ả vẫn còn sống, vội vàng đỡ ả rời đi.

Cửa ký túc xá cũng chỉ dư lại một mình Tô Yên. Những người đó vừa đi.

Bịch! Tô Yên liền ngã quỳ gối trêи mặt đất, nằm trêи bậc thang.

Uống sáu bình dinh dưỡng kia, phỏng chừng tất cả đều hao phí đến không còn.

Cô miễn cưỡng giật giật muốn ngồi dậy. Kết quả còn chưa kịp đứng lên. Một đôi quân ủng đã xuất hiện trong tầm mắt.

Tô Yên ngẩng đầu, quần màu đen, đồng phục màu bạc. Khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ mang theo ý cười lười nhác.

Là Hoắc Vưu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn không hề rời đi. Hoắc Vưu nhấc chân, đá đá tay Tô Yên.

"Còn tưởng rằng chỉ biết bị khi dễ, nhưng đúng thật là ngoài dự kiến a."

Tô Yên không nói chuyện. Cô không có sức lực. Bụng cũng ục ục kêu.

Hoắc Vưu ngồi xổm xuống, có vẻ rất là hứng thú

"Còn có thể đứng lên không?"

Tô Yên đỡ bậc thang, chậm rì rì đứng lên. Động tác thực chậm, nhất cử nhất động cứ như đã qua một thế kỷ.

Kết quả mới vừa đứng dậy, bắp chân run run, liền lại lần nữa ngã xuống trêи mặt đất.

Chỉ là không bị đau như trong tưởng tượng. Cô được một người đỡ vào trong ngực.

Hoắc Vưu nhìn cô bộ dáng Tô Yên cả người toàn vết thương. Hắn mở miệng

"Xem như là xin lỗi vì xé túi áo của cô, tôi cứu cô một lần này vậy."

Nói xong, hắn bế ngang người lên, ôm cô đi ra bên ngoài trường học.

Mí mắt Tô Yên run lên, nhưng lại rất đói bụng. Cô mở miệng

"Em muốn ăn cơm."

Thanh âm mềm mại, một chút lực công kϊƈɦ đều không có.

Hoắc Vưu ôm người ở trong lòng ngực, mềm mại ấm áp hệt khối pudding.

Hắn liền kỳ quái, người như vậy rốt cuộc là sao có thể được đặc cấp tiến vào trường quân đội đế quốc?

Hắn cúi đầu thấy cô mơ màng sắp ngủ, ngay lúc cô sắp ngủ, liền cố ý đong đưa hai cái làm người hoảng đến tỉnh.

Không biết xe từ chỗ nào tới, hắn mở cửa xe liền ngồi lên. Xe màu đen nhanh chóng bay lên, biến mất ở trong bóng đêm.

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo ánh sáng, còn có một chút ý cười. Hắn sờ soạng trong túi mình chốc lát. Lấy ra một viên kẹo.

Là kẹo của Tô Yên. Cũng không biết hắn giấu một viên này từ khi nào. Hoắc vưu lột ra, đút tới bên môi cô.

Tô Yên cũng không muốn ăn. Lúc trước ăn quá nhiều rồi. Nhưng... đã đói bụng. Vẫn là há mồm ăn vào
 
Chương 1364: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 11


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Sau lúc ăn kẹo, Tô Yên dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một lần ngủ này khó có thể đánh thức.

Chờ Hoắc Vưu khiêng người trở về, thấy cô vẫn luôn hôn mê, thậm chí lúc bôi thuốc cũng không bị đau tỉnh.

Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau Tô Yên mới tỉnh ngủ.

Cô vừa động động, liền cảm thấy cả người nơi nơi đau.

Tô yên phải nằm ở trêи giường hoãn một hồi lâu, mới chậm rãi ngồi dậy.

Nhìn căn phòng này. Vách tường màu trắng, một cái giường, mép giường có một cái tủ, đầu giường để một cốc nước. Không còn thêm đồ vật khác.

Trong phòng tản ra hương vị thuốc mỡ.

Cô ngồi ở trêи giường ngây người trong chốc lát. Sau đó xốc chăn lên xuống giường.

Chậm rì rì đi ra ngoài, cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.

Vừa vặn, thanh âm bên ngoài cũng tiến vào.

"Lão đại, không sai biệt lắm, nghe nói trường đế quốc quân đội một tháng sau sẽ có một lần thực chiến diễn tập.

Ở Rila tinh."

Tiếp theo, lại có giọng người khác vang lên

"Lão đại, ban thiên tài trường đế quốc quân đội như thế nào?"

"Tôi cảm thấy lão đại có phải quá thích đi học rồi hay không? Ngài đều ở chỗ này ngây người nửa năm, còn không có ý muốn rời đi."

Tô Yên đứng kéo ra cửa phòng.

Chỉ thấy, phòng khách thuần trắng sắc, phong cách trang trí giống hệt trong căn phòng kia. Đèn treo màu trắng, sofa màu trắng, thảm màu trắng. Mỗi một chỗ đều không dính bụi, làm người cảm thấy ở chỗ này sợ sẽ ô uế không khí nơi đây.

Mà vốn dĩ bốn năm người đang ở nói chuyện ở chỗ kia, không biết ai là người đầu tiên nhìn thấy Tô Yên đi ra từ phòng ngủ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Lời nói đột nhiên im bặt. Một bộ dáng khϊế͙p͙ sợ đến không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Tô Yên.

Có người đầu tiên, đến người thứ hai, thứ ba. Động tác nhất trí đều nhìn qua.

Hoắc Vưu vốn dĩ đang cúi đầu nhìn tin tức văn kiện trong tay, bị không khí quỷ dị trầm tĩnh này làm cho cũng ngẩng đầu lên.

Theo ánh mắt nhóm người nhìn qua, liền thấy được Tô Yên.

Tô Yên chớp chớp mắt, mở miệng

"Có cơm ăn không?"

Đói.

Đói đến không đứng được. Cô còn phải đỡ khung cửa đây này.

Thanh âm mềm mềm mại mại rất không hợp với không khí của một đám đàn ông lưng hùm tai gấu nơi này.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ."

Một người uống nước bị sặc.

Lập tức có người đứng dậy trả lời

"Có có có, cô gái nhỏ muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được."

Tô Yên nói xong, lại bỏ thêm một câu

"Cảm ơn."

Ánh mắt người nọ vẫn luôn ở trêи người Tô Yên qua lại đánh giá. Tầm mắt sáng như đèn pha.

Lạch cạch một tiếng. Hoắc Vưu khép tài liệu trong tay lại. Mở miệng

"Các cậu đi trước."

"Lão, lão đại chúng ta vừa mới tới không..."...lâu.

Lời cũng chưa nói xong, liền bị đám người còn lại bịt miệng kéo đi.

Mọi người nhìn lẫn nhau một cái, liên mồm nói

"Được được được, chúng ta đi."

"Lão đại, ngài bận, hắc hắc hắc, ngài bận."

Nói xong, mọi người một bộ dáng đều hiểu.

Cô gái nhỏ từ phòng lão đại đi ra. Còn mặc áo sơ mi lão đại.

Một đám người ở đằng kia suy nghĩ bậy bạ. Phút cuối cùng, còn có một người khuyên giải

"Lão đại, người ta dù sao cũng là cô gái nhỏ."

Hoắc Vưu ném tài liệu trong tay lên trêи bàn.

Đám thuộc hạ động tác nhất trí chuồn đi ra ngoài, không có người nào dám trì hoãn.

Phòng khách lập tức liền an tĩnh.

Hoắc Vưu trêи dưới đánh giá Tô Yên.

Trêи người cô mặc áo sơ mi màu trắng dài đến đùi, lỏng lẻo, nhưng thật ra... không khó coi.

Môi mỏng lạnh mang ý cười, phá lệ lười biếng

"Muốn ăn cái gì?"

"Ăn cơm."

Tô Yên không có yêu cầu gì lớn.
 
Chương 1365: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 12


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Chỉ cần ăn được là được.

"Cơm ở trêи bàn."

Nói rồi hắn chỉ chỉ cái bàn màu trắng phía sau.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi đi về phía đó.

Vừa rồi cô không có chú ý, vừa di chuyển một bước mới cảm giác được dưới hạ thân rộng thùng thình.

Cúi đầu, hỏi

"Bộ quần áo này, là của anh?"

"Bằng không đâu?"

"Là anh thay cho em sao?"

"Bằng không đâu?"

Tô Yên ngừng hỏi, tiếp tục đi về hướng bàn ăn.

Nhưng mà, đi một bước cả người đều đau.

Không biết từ khi nào, Hoắc Vưu đã đi đến trước mặt Tô Yên. Dừng lại, đánh giá cô từ trêи xuống dưới.

"Đói sao?"

Trêи gương mặt trắng nõn của hắn mang theo ý cười, hỏi một câu như vậy.

Tô Yên không muốn nói lời nào với hắn, chỉ cảm thấy người này chắc lại muốn bắt nạt mình.

Cô đi về phía trước, kết quả người này lại chắn ở trước mặt, bày ra tư thế đường này không thể đi.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Bị đói đến tức giận, mắt cũng tức đến đỏ.

Đại khái Hoắc Vưu cũng không nghĩ tới đột nhiên cô có phản ứng này. Như là chịu trăm đại ủy khuất vậy.

Ngày hôm qua bị nhiều người vây đánh như vậy, trêи đường ôm về cô đã ngất xỉu,lúc đó còn có thái độ bình tĩnh, một giọt nước mắt cũng chưa rơi.

Hắn cười nói

"Không muốn làm gì, chỉ là thấy cô đi đường không tiện, muốn đưa cô đi ăn cơm."

Nói xong, thấy biểu tình của Tô Yên đã tốt hơn một chút. Hắn lại hỏi

"Muốn tôi ôm qua không?"

Tô Yên nhìn con đường dài kia.

Giữa đi một bước cả người đều đau và được người ôm đến tận nơi. cô lựa chọn câu sau.

Gật gật đầu

"Muốn"

Vừa nói xong, đã ngả thẳng vào lòng Hoắc Vưu. Thân thể thả lỏng, hoàn toàn tin tưởng vào hắn.

Hoắc Vưu bị cô bất thình lình nhào tới làm cho không kịp phòng ngừa.

Chờ thời điểm hắn phản ứng lại, đã ôm người vào trong ngực.

Ý của hắn không phải như này.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng ôm thân thể non mềm này, còn có mùi hương sữa bò vị dâu tây. Cuối cùng, vẫn là thành thật ôm người lên.

Bữa cơm này, Tô Yên vẫn luôn ăn cháo. Chờ ăn đến bát thứ ba, mới thong thả một chút.

Động tác ăn cháo chậm lại. Cô cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gắp đồ ăn. Kết quả vừa cầm lấy đũa, tay liền phát run.

Cô cúi đầu, liền buông đũa xuống, một câu cũng không nói, tiếp tục ăn cháo.

Một bàn đồ ăn, Tô Yên một miếng cũng không ăn, chỉ là ăn tận năm bát cháo. Chờ đến khi ăn đến bát thứ sáu thì bị một bàn tay khớp xương rõ ràng giữ lại.

Tô Yên ngẩng đầu

"Ân?"

Hoắc Vưu hạ mi mắt, che khuất cảm xúc trong mắt, không nhanh không chậm nói

"Xem cô hiện tại cũng đã ăn được kha khá, có phải có chút sức lực rồi đúng không?"

Tô Yên

"Còn tạm."

"Vậy chúng ta cũng nên tính toán vài chuyện rồi."

"Tính cái gì?"

"Ăn của tôi, ở nhà tôi, tôi cứu cô, cô khi nãy còn tức giận với tôi. Bạn học Tô Yên có phải quá càn rỡ hay không?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Vậy anh uống dịch dinh dưỡng của em, xé túi tiền của em, đoạt đường đi của em, ép buộc em ăn mấy chục viên kẹo, còn cố ý đưa em về, còn để cho mấy người kia nhìn thấy.Cái này nên tính như thế nào?"

Hoắc Vưu mày nhăn lại, sau đó ý cười càng sâu

"Bạn học Tô Yên, nói chuyện cần phải có chứng cứ."

"Anh có ý gì?"

"Sao tôi lại không có chút ấn tượng nào đối với những lời cô nói?"

Hắn lười biếng dựa người ra sau ghế, một bộ dáng không muốn nhận.

Tô Yên cũng mở miệng

"Những điều mà anh vừa nói, em một cái cũng không biết."

Hoắc Vưu cười nhẹ một tiếng. Duỗi tay chạm vào cổ áo của Tô Yên.

"Vị bạn học này có phải đã quên hiện tại mình đang ở nhà của ai hay không?"

Tô Yên nhìn quần áo đang mặc trêи người, lại nhìn nơi mình đang ở.
 
Chương 1366: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 13


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Sau ba giây trầm mặt, cô nói

"Giam giữ trái phép?"

Hoắc Vưu liền sửng sốt. Sau đó cười càng lợi hại.

" Giam giữ trái phép? Không hổ là học sinh của trường quân đội, đến từ này cũng biết a."

Sau đó, hắn một tay chống cái trán, như là đang trầm tư

"Nhưng mà, tôi giam giữ cô thì có lợi ích gì? Chẳng lẽ ······ cướp sắc?"

Hắn nói xong, Tô Yên còn chưa có phản ứng, đã bị người lập tức ôm lấy. Giây tiếp theo liền bị ấn lên trêи bàn.

Kỳ thật lúc đầu Hoắc Vưu không tính làm gì. Nhưng mà vừa mới ôm người tới tay, đối diện với đôi mắt trong suốt của Tô Yên. Trong đầu hắn vọt tới những hình ảnh đêm qua.

" Em có thể hôn anh không? "

" Anh không nói lời nào, em liền xem như anh đồng ý. "

Sau đó, hắn đã bị người ta cưỡng hôn.

Vì việc này mà cả đêm qua hắn không ngủ được. Nhắm mắt lại, tất cả đều là hình ảnh ánh mắt cô ướt át mơ hồ hôn hắn.

Nhớ đến việc bị người khác mạnh mẽ phi lễ này khiến Hoắc Vưu có chút bực tức.

Thế mà lại bị người khác chiếm tiện nghi.

Từ lúc Hoắc Vưu hắn sống cho tới nay, chỉ có hắn bá chiếm người khác, chưa từng có lúc nào bị người khác chiếm tiện nghi.

Kết quả là, hắn quyết định muốn chiếm tiện nghi lại.

Nghĩ đến đây, Hoắc Vưu ngay lập tức ấn Tô Yên ở trêи bàn mà hôn.

Hắn bóp hai má của cô, nếu nói là hôn, thì chi bằng nói là gặm cắn con mồi còn đúng hơn.

Khoan Quả là một trong những tên đàn em đi theo Hoắc Vưu. Hắn thấy mấy huynh đệ của mình đều duỗi đầu hướng vào trong nhà nhìn gì đó đến hoảng thần.

Hắn liền tò mò, ngó vào xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả, vừa nhìn một cái, chỉ thấy lão đại của mình ấn cô gái nhỏ kia lên trêи bàn, mãnh liệt hôn!

Miệng Khoan Quả mở lớn, không khép lại được. Ngây ngốc đứng ở trước cửa.

Bởi vì cửa mở. Vốn dĩ năm người đều chưa rời đi nên đều thấy được khung cảnh kia.

Tất cả đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Vốn dĩ cho rằng lão đại vì nghiệp lớn mà bỏ qua tình cảm của bản thân sang một bên. Không nghĩ tới, hóa ra là chưa gặp gỡ người thích hợp a.

Mà lần gặp gỡ này, có thể nói là nhiệt tình như lửa a.

Hôm qua đã làm lụng vất vả cả đêm, hôm nay tiểu cô nương nhà người ta mới vừa tỉnh, lại muốn hăng hái chiến đấu nữa.

Chậc chậc chậc.

Tuổi trẻ a!

Nhiệt huyết a!

Thật tốt a!

Lại nói Hoắc Vưu. Hắn vốn dĩ chỉ muốn giành lại tiện nghi. Nhưng mà hôn hôn, lại cảm thấy môi của cô vừa non vừa mềm.

Tâm tư muốn lấy lại tiện nghi dần dần tiêu biến, ấn cô hôn rồi lại hôn. Chờ hôn xong rồi, nhân tiện còn cắn hai cái.

Hắn vốn dĩ còn đang thỏa mãn. Kết quả vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy sáu tên ngu xuẩn kia không biết từ khi nào đã đứng ở trước cửa, cằm như muốn rơi xuống đất.

Hoắc Vưu liếc mắt một cái

"Xem ra các cậu rất thích ngồi ở nơi này của tôi?"

Tiếng nói vừa dứt, sáu người kia như gắn mô tơ vào chân

"Lão đại, cáo từ."

Nói xong, động tác nhất trí xoay người, chuồn gấp.

Tô Yên ăn no liền muốn ngủ. Không có biện pháp, tố chất thân thể này quá yếu. Căn bản là chịu đựng không nổi.

Hoắc Vưu nếm được dư vị, còn có điểm hưng phấn như là tìm được một món đồ chơi mới lạ.

Đang chuẩn bị muốn cùng cô cẩn thận thảo luận lại vấn đề vừa nãy, lại phát hiện người này thế nhưng ôm hắn ngủ rồi.

Lúc này Hoắc Vưu mới chú ý vết thương trêи người cô. Tối hôm qua xác thật là hắn thay quần áo, bôi thuốc cho cô.

Nhà hắn hiếm khi có người tới. Thế nên trừ đồ hắn ra không có của ai khác.

Xem bộ dạng dơ hề hề của cô, suy nghĩ giữa mình tự tay thay cho cô hay là ném lên giường rồi mặc kệ. Hắn lựa chọn vế trước.

Vốn dĩ, ngày hôm qua xem những miệng vết thương này không có gì đáng ngại.

Hôm nay xem lại. Tím tím xanh xanh một mảng lớn. Khóe môi bầm tím, trêи cổ có dấu tay, trêи cánh tay có vài chỗ bị cào đến chảy máu.

Nhìn qua rất đáng thương.
 
Chương 1367: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 14


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu ôm người vào trong lòng.

Nhìn Tô Yên ngủ, trong đầu hắn nhớ lại bộ dáng cô khi đánh nhau cùng đám người kia.

Rõ ràng không phải là người dễ bị người khác bắt nạt. Như thế nào ở trước mặt hắn lại ngoan ngoãn cam chịu như vậy?

Hoắc Vưu không ngốc, từ lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, đã phá lệ khoan dung đối với hắn. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được cô tin tưởng cùng ỷ lại mình.

Tin tưởng ỷ lại hắn?

Trong đầu chợt lóe lên ý tưởng này.

Có lẽ ······ là do cô bị ngốc đi?

Hắn hạ mi mắt một chút, bế người lên, đi đến phòng ngủ.

Khi Tô Yên lần nữa tỉnh dậy, đã là buổi chiều.

Bởi vì ăn no nên cô ngủ thật sâu, khi tỉnh lại cũng đã có tinh thần hơn lúc trước. Tuy rằng vết thương trêи người còn rất đau, nhưng mà đi lại bình thường thì đã không có vấn đề gì.

Cô ngồi ở mép giường, đợi trong chốc lát.

Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ, chị có muốn khôi phục lực lượng ban đầu không?"

Giọng nói trẻ con của Tiểu Hoa nghe còn có điểm hưng phấn.

Tô Yên

"Em có biện pháp?"

Tiểu Hoa

"Ký chủ có phải thường xuyên cảm thấy đau đầu hay không?"

"Ân"

Từ lúc tới thế giới này, cô luôn thấy đau đầu. Thế nên Tô Yên không ngừng xoa giữa mày.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, kỳ thật là do tinh thần lực của chị không chịu nổi nên mới tạo thành thương tổn."

Dừng một chút, hệ thống liền phát ra nhiệm vụ

"Leng keng, tuyên bố nhiệm vụ, uống hết mười bình dịch tu bổ cao cấp, lực lượng của ngài sẽ khôi phục."

Sau khi tuyên bố xong, Tiểu Hoa lại lần nữa hưng phấn nói

"Ký chủ, cố lên!!"

"Dịch tu bổ cao cấp là cái gì?"

"Đó là dịch dinh dưỡng hữu dụng nhất cũng là loại cao cấp nhất để tu bổ tinh thần lực. Nó có màu vàng nhạt. Giá thị trường là 10 vạn đồng liên bang một lọ."

Tiểu Hoa hưng phấn nói

"Ký chủ, vui vẻ không? Lực lượng của chị có thể khôi phục đó!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Vui vẻ."

Tô Yên cũng cười rộ lên.

Tô Kiêu cho Tô Yên dịch dinh dưỡng cao cấp là một vạn đồng liên bang một lọ, cho nên, mười bình dịch dinh dưỡng cao cấp đổi một lọ dịch tu bổ cao cấp.

Thực quý, nhưng có thể khôi phục là tốt rồi.

Khi cô rời giường liền thấy bên cạnh có đặt một bộ đồng phục mới màu xám. Không phải bộ quần áo bị rách lúc trước của cô.

Tô Yên nhìn áo sơ mi màu trắng trêи người mình, lại nhìn bộ đồng phục màu xám kia.

Cô cởi áo sơ mi trắng ra, thay bộ trang phục kia. Chờ thay xong, mới đi ra khỏi phòng.

Phòng khách không có một bóng người. Hắn không ở nhà.

"Tiểu Hoa"

"Ân? Ký chủ??"

"Nơi nào có bán dịch tu bổ cao cấp mà em nói?"

"Chị có thể lên trung tâm mua sắm online để tìm mua, hoặc là đi trung tâm dược."

"Trung tâm buôn bán dược ở đâu?"

"Hướng nam đi thêm 500 mét là đến."

"Vậy đi qua đó xem."

Tô Yên nghĩ nghĩ, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Trêи người cô còn không có đủ năm đồng liên bang, khẳng định mua không nổi. Nhưng vẫn muốn xem xem thứ có thể làm khôi phục lực lượng của mình trông như thế nào.

Kết quả, mới ra ngoài không bao lâu, cô đã bị người ta bắt cóc.

Một chiếc xe màu đen từ trêи trời giáng xuống, năm người đàn ông đầy cơ bắp xông ra khỏi xe. Vây quanh Tô Yên chật như nêm cối.

"Không cần phản kháng, đi theo chúng ta."

Nói xong, một người trêи tay cầm bịt mắt màu đen, ý bảo cô đeo lên.

Mấy tên bắt cóc này còn rất lễ phép.

Tô Yên hiện tại cả người đều đau, cũng không có sức lực đi phản kháng. Thành thành thật thật đeo bịt mắt, rồi đi lên xe.
 
Chương 1368: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 15


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Ước chừng sau mười phút, xe đã đến nơi. Cô bị mang xuống xe.

Ầm một tiếng.

Nghe ra được đó là tiếng cửa sắt mở ra. Sau đó, một giọng nói từ phía sau truyền đến

"Đi"

Tô Yên theo sau đi vào. Bị ấn ngồi trêи ghế. Tiếp theo, đồ bịt mắt được lấy xuống.

Dưới ánh đèn mờ, cô rốt cuộc cũng thấy rõ cảnh vật trước mắt.

Đối diện là một người nam nhân bộ dáng cà lơ phất phơ.Hắn ta cũng khá anh tuấn, chỉ là trêи mặt có một vết sẹo lớn nên có vẻ khá hung ác.

Người nọ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, lưng dựa vào thành ghế phía sau. Một bàn tay đặt ở trêи tay ghế, trêи dưới đánh giá Tô Yên.

Nửa ngày sau mới mở miệng

" Cô chính là Tô Yên?"

Tô Yên không nói chuyện. Chỉ là chớp chớp mắt, nhìn sáu người ở phía đối diện.

Tỷ lệ đánh thắng rồi chạy có bao nhiêu?...Thôi, chịu trói vậy.

Tô Yên Gật gật đầu

"Là tôi."

Người nọ thưởng thức cái bật lửa trong tay. Mở miệng nói một câu

"Nói đi, cần bao nhiêu tiền thì cô mới rời đi lão ··· Hoắc Vưu?"

Tô Yên nghĩ nghĩ.

Đối diện người kia lại lần nữa mở miệng

" Cô chớ nói với tôi, cô cùng hắn là tình yêu đích thực, dù có bao nhiêu tiền cũng sẽ không rời đi."

Trong lời nói còn mang theo châm chọc.

Tô Yên ngẩng đầu

"Bao nhiêu tiền cũng có thể à?"

Người nọ bắt chéo cái chân, trong lòng lại hoảng thành một nhóm

" Cô cảm thấy, cô có giá trị bao nhiêu?"

"Mười bình dịch tu bổ cao cấp."

Vừa dứt lời, toàn trường an tĩnh.

Một người dẫn đầu phụt cười một tiếng

"Mười bình dịch tu bổ cao cấp? Cô thật đúng là lợi hại a."

Nói xong, hắn "bang" một tiếng, đập tay lên bàn.

Gương mặt kia lập tức trầm xuống.

"Cô tốt nhất nên thành thật chút cho tôi."

Vừa mới nói như vậy, một người đàn ông cao to phía sau ho khan một tiếng, như là đang nhắc nhở người kia cái gì đó.

Tên cầm đầu ngồi ở trêи ghế bây giờ mới phản ứng lại. Có chút không được tự nhiên, sửa sang lại cổ áo một chút.

Thân thể thả lỏng lại dựa vào trêи ghế. Biểu tình trêи mặt cũng thả lỏng, không hề hung ác như vừa rồi.

"Mười bình dịch tu bổ, có chút nhiều."

Tô Yên

"Vậy các anh có thể cho mấy bình?"

Người ngồi trêи ghế nhíu mày, nhìn chằm chằm Tô Yên. Khi nói chuyện, không biết vì sao lại có chút tức giận

"Hai bình."

Tô Yên nhìn xem trái phải, nghi hoặc

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Dịch tu bổ đâu?"

"Cô ····!!"

Người nọ tức đến muốn chửi tục.

Lão tử tới chỗ này là để thảo luận về dịch tu bổ với cô sao? Như thế nào chỉ mới dụ một chút mà đã cắn câu vậy??

Tô Yên chớp chớp mắt, thanh âm mềm mại

"Không có sao? Anh không phải luôn nói muốn cho tôi sao?"

Người dẫn đầu kia phất tay. Thực mau, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài.

Qua mười phút sau, người đàn ông kia đã trở lại. Trong tay mang theo một cái rương.

Đặt cái rương kia đặt ở trêи bàn. Lạch cạch một tiếng, cái rương được mở ra. Lộ ra đồ vật bên trong.

Là hai bình thuốc màu vàng nhạt.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, bình bên phải kia là thật, bình bên trái là giả."

Tô Yên hỏi

"Là cho tôi thật sao?"

Người nọ cầm hai bình thuốc thưởng thức ở trong tay. Nửa ngày sau, mở miệng cười

"Có thể cho cô. Nhận rồi, nếu để tôi nhìn thấy cô cùng Hoắc Vưu có nửa điểm quan hệ, cô hay liệu cái mạng của mình đấy."

Hắn ta vừa cười vừa nói ra mấy lời tàn nhẫn này.

Nghe đến đây, Tô Yên do dự một chút.

Cô có chút rối rắm

"Là anh ấy kêu các người tới tìm tôi, để nói cái này sao?"

Chẳng lẽ là bởi vì thân thể mình quá yếu, làm chậm trễ hắn?

Nghe Tô Yên hỏi, người dẫn đầu kia cười nhạo

"Vì sao cô lại nghĩ là hắn ta tốn tiền mướn chúng tôi đến? Chẳng lẽ chính cô cũng biết mình không được chào đón?"

Tô Yên chớp mắt một cái, trầm mặc

"Các anh là thuộc hạ của là anh ấy, vì cái gì còn phải bỏ tiền ra thuê?"
 
Chương 1369: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 16


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Người ngồi trêи ghế sửng sốt. Đang muốn đưa chân bắt chéo cũng dừng lại. Tiện đà mặt cũng không đổi sắc

"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?"

Tô Yên duỗi tay, chỉ vào một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng phía sau.

"Tôi nhận ra anh, ở cửa siêu thị, anh đứng bên cạnh Hoắc Vưu, còn gọi anh ấy là lão đại."

Người Tô Yên nói, tất nhiên chính là Khoan Quả.

Khoan Quả ngốc lăng một hồi. Duỗi tay sờ soạng mặt mình một phen, không biết là xấu hổ hay là thế nào mà liên tiếp ở đằng kia cười hắc hắc.

Người ngồi trêи ghế hung hăng trừng hắn một cái.

"Cậu không phải nói cô ta chưa nhìn thấy cậu sao?"

Khoan Quả sờ sờ đầu.

"Ngày hôm qua khi tôi đi đến nhà lão đại, cô ấy cùng lão đại đang thân mật, khẳng định không nhìn thấy tôi. Nhưng lại quên mất, trước đó chúng tôi đã gặp qua."

Một ngày tối lửa tắt đèn kia, hắn còn đứng ở trong bóng đêm, hắn cũng chưa thấy nữ sinh kia trông như thế nào. Không nghĩ tới cô gái này thế mà lại nhớ được hắn.

Ai biết được người ngày hôm qua với nữ sinh hôm đó là cùng một người đâu.

Vào tối hôm trước, không phải lão đại còn lạnh lùng với nữ sinh này còn gì?.

Sau khi Tô Yên giải thích rõ ràng, cô chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi

"Là anh ấy sai các ngươi đưa tôi đến đây để nói những lời này sao?"

Người ngồi trêи ghế tên là Khoan Dư. Là anh em của Khoan Quả.

Khoan Dư nhíu mày

" Cô đang uy hϊế͙p͙ tôi?"

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, cô cảm thấy người này có khả năng nghe không hiểu tiếng cô nói. Kết quả là nói lại một lần nữa

" Anh ấy kêu các người tới sao?"

Khoan Dư thở dài, sờ mặt. Rủa thầm một tiếng.

Không nghĩ tới sẽ có một ngày lật thuyền trong mương, bị một cô nhóc con còn chưa tốt nghiệp bắt chẹt.

Vốn là muốn thăm dò tìm hiểu cô gái này thế nào. Kỳ thật là tò mò nhiều hơn.

Chuyện của lão đại, sao bọn họ có thể quản được?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng là nghe được hôm qua những người này nói trong nhà của lão đại đang giấu một cô gái. Thế cho nên Khoan Dư ngứa ngáy, liền muốn gặp.

Định đùa giỡn xong rồi liền thả đi. Dù sao nhiệm vụ hắn công tác vốn không phải ở nơi này. Chờ lúc hắn đi rồi, cô gái này cho dù muốn tìm hắn cũng tìm không ra.

Ai ngờ đâu, chuyện này lại thất bại chỗ Khoan Quả.

" Nói điều kiện đi."

Nói xong, hắn lại thở dài thật sâu.

Tô Yên trầm mặc, chớp mắt một cái.

"Anh phải nói rõ ràng chút, tôi mới có thể hiểu được ý của anh."

Khoan Dư gõ gõ mặt bàn

"Việc này cô đừng nói cho lão đại. Nói đi, cần điều kiện gì cô mới bằng lòng giữ bí mật?"

Tô Yên nghe lời này của hắn ta. Cho nên, không phải Hoắc Vưu phái người tới.

Sau khi hiểu rõ chuyện này, lại nhớ đến những lời hắn vừa nói. Tầm mắt cô dời đến hai bình dịch tu bổ mặt trêи bàn kia.

"Tôi muốn lọ dịch tu bổ bên phải."

Khoan Dư liếc mắt nhìn hai bình một cái

"Chỉ cần một cái?"

"Đúng vậy."

Hắn cầm lấy bình dịch tu bổ bên trái, trầm ngâm

"Vậy ngày hôm nay ······ cô có gặp qua tôi hay không?"

"Chờ uống nó xong tôi liền quên hết."

Khoan Dư cười cười, gật đầu.

" Được, sảng kɧօáϊ."

Nói xong, liền đưa dịch tu bổ cho người đàn ông bên cạnh.

Bình dịch tu bổ cao cấp màu vàng nhanh chóng được đưa tới tay của Tô Yên.

Cô không có chút do dự, mở ra, uống lên.

Không có hương vị gì, giống như nước khoáng.

Uống xong, cô đứng lên, nhìn bên cạnh không còn có người nào ngăn cản. Đó là ý muốn thả cô đi.

Sau đó quay người đi ra ngoài.

Chờ Tô Yên rời đi.

Khoan Dư nhìn trong rương còn một lọ khác, cười thoải mái

"Cô nương này cũng không tệ lắm a. Làm việc dứt khoát, là có ý muốn cùng lão phát triển lâu dài hay sao?"

Một người đàn ông bên cạnh ho khan một tiếng, cúi đầu, nhỏ giọng nói

"Dư ca, bình còn lại là giả."
 
Chương 1370: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 17


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Vừa mới nói xong, trong kho toàn bộ đều an tĩnh.

Tiếp đó liền nghe được bang một tiếng, Khoan Dư đánh người vừa nói chuyện một cái

"Lấy đồ giả tới lừa gạt người khác? Cách làm gian thương này là học của ai??"

Khoan Quả mở miệng

"Chúng ta có khi nào dùng đồ vật để trao đổi với người khác đâu? Đều là tự mình đoạt cả."

Cái gì mà gian thương hay không gian thương. Dù có là giả, cũng không có khả năng đưa cho người khác. Hiện tại, vòng đi vòng lại một vòng lớn, liền tặng dịch tu bổ giá mười vạn khó mua ra ngoài.

Trong lòng Khoan Dư nghẹn một hơi.

Khoan Quả cúi đầu, tựa hồ giống như biết Khoan Dư đang suy nghĩ cái gì

" Chuyện của lão đại, từ trước đến nay ngài ấy không cho phép chúng ta nhúng tay vào."

Cuối cùng, Khoan Dư cố nén giận

"Thôi bỏ đi, chính sự quan trọng."

Sau khi Tô Yên uống dịch tu bổ xong, theo Tiểu Hoa chỉ dẫn, đi hai giờ mới đến trường quân đội đế quốc.

Lúc này âm thanh Tiểu Hoa lại vang lên

"Ký chủ, dịch tu bổ chị vừa uống đã tiêu hóa hoàn toàn, tình trạng thân thể của chị bây giờ đã bằng một nữ tử bình thường."

Khi cô tới trường quân đội đế quốc, trời bên ngoài đã tối rồi. Từ nơi này đến ký túc xá còn phải đi hơn nữa tiếng.

Tô Yên dựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi trong chốc lát. Đột nhiên nghe được tiếng gọi từ phía sau truyền đến

"Yên Yên, Yên Yên!!"

Là giọng trẻ con của Tiểu Hồng.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Hồng mặc một cái áo choàng màu đen, còn Tô Cổ bên cạnh mặc một bộ quần áo cùng màu.

Cả hai đều biến thành hình người. Tiểu Hồng còn kéo cái đuôi kia của nó. Cũng may trời tối nên không ai chú ý.

Ánh mắt Tiểu Hồng sáng loáng, bước nhanh đến trước mặt Tô Yên

"Yên Yên, cái này, cái này cho chị."

Đủ loại thẻ tín dụng, thẻ Liên Bang.

Tiểu Hồng thực vui vẻ nói

"Yên Yên, không phải chị đang thiếu tiền sao? Nơi này em có tiền a ~~~"

Tô Yên cầm thẻ lên, nhìn một chút. Là một thẻ Liên Bang không có mật mã. Vừa mở ra xem, bên trong hiện có một vạn ba.

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Cổ

"Tiền từ đâu ra?"

Tô Cổ còn chưa trả lời, Tiểu Hồng vội vàng hô

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Kiếm, kiếm, là em kiếm!!"

Tô Yên đổi lực chú ý rơi xuống trêи người Tiểu Hồng

"Kiếm như thế nào?"

Tiểu Hồng nghĩ nghĩ, đồ vật kia gọi là gì nhỉ. Nó quên tên mất rồi.

Bên cạnh, Tô Cổ nhàn nhạt mở miệng

"Thủy tinh chi hỏa."

Tiểu Hồng mãnh gật đầu

"Đúng đúng đúng, thủy tinh chi hỏa. Chúng ta bán thủy tinh chi hỏa đẻ kiếm lấy tiền."

"Thủy tinh chi hỏa từ chỗ nào tới?"

Tiểu Hồng vui vẻ hỏi

"Yên Yên cũng thích sao?"

Hỏi xòn, nó mò dưới áo choàng. Chỉ nghe bên trong lách cách lang cang, truyền đến một ít tiếng vang của chai lọ.

Sau đó nó lôi ra một cái hộp băng.

"Cho Yên Yên."

Cái hộp băng kia nơi nơi tinh tế, trêи đỉnh hộp có điêu khắc hình phượng hoàng sinh động như thật. Phía dưới chính là một khối băng khắc ra dạng hình hộp. Thế cho nên khi cầm lên chỉ cảm thấy thực lạnh.

Mở ra cái hộp băng kia, lấy ra một khối băng hình vuông to cỡ ngón tay. Chỉ thấy bên trong viên băng kia có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.

Lửa trong băng.

Hình ảnh thần kỳ này, dù hiện tại có là thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển, cũng hoàn toàn làm không được.

Thực đẹp.

Tô Yên chậm rãi cất khối băng kia vào trong hộp băng.

"Rất đẹp."

Tô Cổ nói

"Cái này, ở trong nhiệt độ bình thường cũng có thể bảo quản bảy ngày không tan."

Đối với những người chưa từng thấy mà nói, đương nhiên là thần kỳ.

Nhưng mà Tô Yên biết. Thứ này chính là hai người bọn họ mân mê tự làm ra.

Tô Yên suy nghĩ thật lâu, mở miệng

"Này có tính là "Việc nhẹ lương cao"?"

Tô Cổ trả lời

"Đúng vậy."

Tiểu Hồng vui vẻ nói

"Bọn em tổng cộng làm hai cái, bán một cái, bọn họ đều tranh nhau đoạt, đều thực thích."
 
Chương 1371: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 18


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên khó hiểu hỏi

"Vì sao không bán nhiều mấy cái?"

Tiểu Hồng há mồm, hơi nghẹn. Sau đó nhìn về phía Tô Cổ bên cạnh.

Tô Cổ nhàn nhạt mở miệng

"Ai ra giá cao thì có được, vật quý ở cái hiếm."

Nếu như giống hàng vỉa hè làm hơn 80 100 cái, có lẽ số tiền bán được còn không nhiều bằng một viên này. Một đám người ở đằng lấy hình thức đấu giá để mua, ai ra giá cao thì được, như vậy là tốt nhất.

Tô Yên gật gật đầu. Cô cầm vật kia ở trong tay nhìn thật kỹ.

Tiểu Hồng xem bộ dáng của Tô Yên giống như rất thích.

Nó vui vẻ nói

"Yên Yên, có tiền rồi chị có vui không?"

Tô Yên nhìn thẻ tín dụng trong tay

"Cho ta?"

Tiểu Hồng đương nhiên

"Yên Yên không phải đã nói không có tiền sao?"

Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên lên tiếng

"Ký chủ, vì sao em cảm thấy chị như bị sủng vật của mình bảo dưỡng thế?"

Tô Yên nhìn thẻ, lại nhìn bọn họ

"Ta lấy hết rồi, các em làm sao bây giờ?"

Tiểu Hồng mân mân miệng, đôi mắt liếc Tô Cổ.

Sau đó nhỏ giọng nói

"Bán đồ tiếp."

Tiểu Hồng trốn ra phía sau Tô Cổ. Tô Cổ mở miệng

"Dịch dinh dưỡng."

"Ân?"

Tiểu Hồng nhúc nhích, dưới áo choàng tiếng lách cách lang cang của bình thủy tinh lại vang lên. Nó nhỏ giọng nói

"Lúc trở về, bọn em thấy việc bất bình rút đuôi tương trợ. Cứu được một người."

"Sau đó?"

"Sau đó người kia bị đánh quá nặng, cứu sống không được bao lâu thì đã chết. Trong tay hắn còn có một cái rương, bên trong có rất nhiều cái lọ dài."

Nói xong, Tiểu Hồng từ từ dưới áo choàng lấy ra một cái lọ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Chính là cái này."

Một lọ dịch dinh dưỡng có chất lỏng màu lam nhạt xuất hiện ở trước mặt Tô Yên.

Tiểu Hồng sở dĩ trốn ở phía sau Tô Cổ, chính là vì sợ việc hai người bọn họ lấy rương đồ của người khác là không đúng. Sau đó Tô Cổ lại nói, Tô Yên chưa nói qua là không cho lấy. Coi như đó là thù lao của bọn họ đi.

Sau đó hai người liền tính toán bán đồ vật trong rương đổi lấy tiền.

Một bên Tiểu Hồng ở một bên lẩm bẩm

"Cái rương kia rất khó mở ra nha, đốt thật lâu mới làm tan chảy được cái khóa bảo mật kia. Mặt trêи thế mà còn có ám khí, hừ! Đều đốt hết."

Nói đoạn, Tiểu Hồng dùng tay nhỏ lại lấy thêm mấy lọ dịch dinh dưỡng nữa ra. Cho đến khi hai tay đều đầy, trong đó còn kèm theo một lọ dịch tu bổ cao cấp, chất lỏng màu vàng nhạt phá lệ thấy rõ.

Thế này còn chưa tính, Tiểu Hồng vừa động, dưới áo choàng còn có tiếng chai va chạm với nhau.

"Có bao nhiêu?"

Tiểu Hồng ngẩng đầu xem Yên Yên, nhỏ giọng nói

"Yên Yên không tức giận?"

Tô Yên nghiêm túc

"Lấy được bằng bản lĩnh, vì sao lại nghĩ ta sẽ tức giận?"

Tức khắc, Tiểu Hồng liền đứng thẳng sống lưng. Lập tức nhào vào lòng Tô Yên

"Yên Yên, đều cho chị, Yên Yên muốn bao nhiêu đều có thể."

Ánh mắt Tô Yên vẫn luôn dừng ở trêи cái lọ màu vàng nhạt kia.

" Một cái này là đủ rồi."

Tiểu Hồng cười vui vẻ không ngừng. Sau đó nó nói

"Yên Yên nếu muốn màu sắc khác, em chỗ này còn có cái màu đen, chị muốn không?"

Lách cách lang cang một trận, Tiểu Hồng vơ hết mấy lọ kia ném vào trong áo choàng, rồi lại bới một lúc lâu. Tiếp theo, Tiểu Hồng lấy bình thuốc màu đen kia ra, đưa cho Tô Yên.

Tô Yên nghi hoặc

"Đây là cái gì?"

Tiểu Hồng ngây thơ lắc đầu

"Không biết, em thấy nó được cất giấu dưới đáy rương."

Đen như mực á, lúc ấy thiếu chút nữa là nó không phát hiện ra đâu. Còn may là ánh mắt của nó rất tốt.

Trong đầu, Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở. Vật này là loại thuốc mà tinh tế nghiêm cấm không được nghiên cứu chế tạo, cho nên đây là một ít bí dược của những thiên tài điên lúc trước nghiên cứu ra ở chợ đen.Nó có thể thăng cấp tinh thần lực của con người lên hai bậc.
 
Chương 1372: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 19


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Nhưng nó có tác dụng phụ rất lớn. Sinh ra cảm xúc không tốt, một loạt phản ứng ảo giác. Bí dược này tổng cộng có hai bình, một trắng một đen.Màu trắng là thuốc thử mà nửa năm trước nghiên cứu chế tạo, lọ màu đen này là ba ngày trước vừa mới xuất hiện. Thuốc thử màu trắng nâng cao tinh thần lực, mà lọ mà ký chủ đang sở hữu là để giúp ổn định cảm xúc, tiêu trừ tác dụng phụ."

Tiếp đó Tiểu Hoa dừng một chút, lại nói

"Một ngày trước, người nghiên cứu nó là một nhà khoa học điên đã chết. Trêи thế giới loại thuốc thử này chỉ còn lại một lọ trong tay chị."

Tô Yên nghe xong, nhìn nhìn đồng chí Tiểu Hồng trước mắt đang cầu khen ngợi.

Hai đứa này vừa đi ra ngoài, rốt cuộc là đã cứu người nào?

Tô Yên mở miệng

" Lọ thuốc màu đen này...."...Không thể bán.

Ba chữ cuối còn chưa nói ra. Tiểu Hồng liền cao hứng ném cái đuôi

"Yên Yên thích liền cho Yên Yên."

Dù sao thứ này đen thui à, nó một chút cũng không thích.

Lúc này, Tô Cổ mở miệng

"Nó khác với những loại thuốc khác đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy chị giữ uống đi."

Đối với hắn và Tiểu Hồng mà nói, mấy cái này cũng chỉ như nước lọc thôi. Trừ bỏ giải khát, không có tác dụng gì khác.

Nhưng là đối với Tô Yên thì không giống. Cô là người.

Đạo lý của Tô Cổ cùng Tiểu Hồng rất đơn giản. Đồ vật của mình, sẽ không có chuyện tặng ra bên ngoài. Dù có là nước uống, đã tới tay của nó, không có khả năng đưa cho người khác uống.

Nhưng nếu là cho Yên Yên mà nói. Không sao cả. Hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.

Tô Cổ là cổ Vương. Có lẽ bởi vì xuất thân của mình, cho nên hắn đã nhìn quen những chuyện ác độc ở nhân gian.

Bạn bè tương tàn, phu thê sát hại lẫn nhau, xưng anh gọi em lại hạ cổ, khi say rượu đảo mắt một cái liền mạng cũng không còn.

Nhân loại luôn cảm thấy mình đứng đầu ở chuỗi đồ ăn, đối đãi với các giống loài khác, đều là từ trêи cao nhìn xuống, hoặc là bố thí đồng tình.

Bọn họ thích gọi đồng tình là tình yêu. Gọi đánh chửi là quản giáo.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn không thế nào thích nhân loại.

Nhưng Tô Yên lại không giống thế. Cô bình đẳng đối với bọn họ. Không phải ai cao ai thấp.

Tính tình Tô Cổ trời sinh phản cốt. Càng đè nặng, càng muốn phản.

Nếu từ đầu khi bọn họ gặp nhau, Tô Yên lấy khẩu khí ra mệnh lệnh để nói chuyện cùng hắn. Hắn chẳng những sẽ ăn luôn người kia, mà đến cả Tô Yên hắn cũng sẽ ăn.

Không ai có thể ra lệnh cho hắn. Ai cũng không được.

Hiện giờ không biết đã qua mấy trăm năm. Tô Cổ cảm thấy cô thực tốt.

Dù cho sau này nhận cô làm chủ nhân, hắn cũng không thấy sỉ nhục hay phẫn nộ gì. Ngược lại còn sẽ để ý thái độ của cô. Như việc ăn thịt người vậy, hắn sớm đã quên nó có tư vị gì rồi.

Dưới bóng đêm, trong đầu Tô Cổ không ngừng hồi tưởng. Hắn cúi đầu, che khuất cảm xúc trong mắt.

Tô Yên uống bình tu bổ màu vàng nhạt. Thuận đường ném bình thuốc màu đen kia vào trong không gian của mình.

Sau đó ba người song song mà đi. Dưới bóng đêm, Tiểu Hồng mở miệng

"Yên Yên, em đói bụng, chúng ta đi ăn ngon có được không?"

"Muốn ăn cái gì?"

"Thịt"

"Còn gì nữa?"

"Rất nhiều thịt."

Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ

" Còn em thì sao?"

"Gì cũng được."

Ba người đi đến khách sạn gần nhất. Chọn một phòng rồi gọi rất nhiều đồ ăn lên.

Dù sao đuôi rắn của Tiểu Hồng còn đó, vạn nhất nếu để người khác tưởng nó là quái vật, muốn bắt giữ để nghiên cứu thì không tốt.

Hai giờ sau, trong đầu Tiểu Hoa mở miệng

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, chị đã hoàn toàn tiêu hoá bình dịch tu bổ thứ hai. Lực lượng hiện tại của chị bằng một người đàn ông cao lớn."
 
Chương 1373: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 20


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Sáng sớm hôm sau, Tô Yên chạy đến trường quân đội đế quốc. Tất nhiên Tiểu Hồng cùng Tô Cổ đều đã đi chơi chỗ khác.

Lớp của Tô Yên là năm hai ban F. Là ban có thiên phú kém cỏi nhất.

Căn cứ vào kiểm tra đo lường lúc trước, tinh thần lực nguyên thân có cấp bậc là B.

Ở trong mắt người thường, cấp bậc này đã xem như muốn ngẩng đầu nhìn lên đầy hâm mộ. Nhưng ở trường quân đội đế quốc lại chỉ như củ cải trêи đất, một tay bốc được một đống, còn bị người khác ghét bỏ nữa.

Tô Yên tìm được lớp, đi vào. Cô mới vừa bước vào, vốn dĩ các bạn học đang nói chuyện nhiệt liệt thảo luận lại lập tức an tĩnh. Động tác nhất trí nhìn qua hướng Tô Yên.

Trước kia, Tô Yên ngồi ở cuối cùng. Triệu Lily cố ý bức bách cô ngồi chỗ như vậy.

Chỉ là lần này Tô Yên không đi chỗ đó ngồi. Mà ngồi ở phía trêи đầu.

Mới vừa ngồi xuống không lâu, tầm mắt từ bốn phương tám hướng phóng đến trêи người cô, đủ loại thần sắc khác nhau.

Sau đó, bỗng nhiên có một người châm chọc cười

"Ai da, đây thấy bị đánh chưa đủ? Còn muốn bị đánh thêm sao?"

Tô Yên nhìn về phía người nọ. Là chị em tốt của Triệu Lily. Cũng là người đi đầu bắt nạt nguyên thân.

Tô Yên nhìn cô ta trong chốc lát, nghiêm túc nói

"Triệu Lily nằm viện, cậu biết không?"

Ý cười trêи mặt ả cứng đờ, không thể tin tưởng nhìn Tô Yên.

Cô ta tất nhiên là biết. Cũng sớm đã nghe nói là do cái người nhát gan Tô Yên kia hạ tay.

Nghe thì đã nghe, nhưng lại không tin.

Tô Yên yếu đuối thế kia, sao có thể đánh Triệu Lily thành dáng vẻ đó??

Cô ả lập tức đứng lên, trầm khuôn mặt đi tới phía Tô Yên.

"Đừng tưởng rằng mày bày ra cái dạng này là có thể hù tao. Phế vật, mày nên cút về vị trí của mình đi."

Nói đoạn, tay cô ta đã chọc tay tới bả vai Tô Yên. Trêи mặt đầy vẻ khiêu khích cuồng vọng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên giơ tay cầm cánh tay cô ả, dùng sức vung một cái.

Ầm, nữ sinh kia đã bị quăng ra ngoài, trực tiếp đập vào trêи tường.

"A!"

Mặt cùng tường tương thân tương ái, cái trán tím một mảng, máu mũi giàn giụa.

Bạn học trong lớp truyền ra tiếng kinh hô. Ánh mắt nhìn về phía Tô Yên ban đầu từ lạnh nhạt dần dần thay đổi không ít. Đại khái là cảm thấy, đánh hay lắm.

Trường quân đội đế quốc được hưởng thụ tài nguyên tinh tế tốt nhất này, căn bản không phải chuẩn bị cho người bình dân.

Trừ phi bản thân người đó có điều kiện ưu việt, gây ấn tượng được với nhà trường. Giống như là thiên tài ban A vậy.

Các lớp còn lại, 99% đều là gia đình có tiền có quyền đưa vào.

Vì sao nói là 99% á?

Bởi vì1%, không hoàn chỉnh kia bị nguyên thân đánh vỡ. Cô là học sinh duy nhất cấp bậc B có gia đình bình thường.

Cô đã đến, tự nhiên khiến cho rất nhiều người khó chịu.

Vừa mới bắt đầu, Triệu Lily là người cầm đầu, khiêu khích nguyên thân, muốn nhìn một chút cô rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể được đặc cách nhập học.

Sau đó lại phát hiện, nguyên thân không có tài năng gì, còn bị dọa đến không dám đánh trả.

Dần dần khiêu khích diễn biến thành bắt nạt, theo thời gian trôi qua, càng thêm nghiêm trọng.

Vừa mới bắt đầu, trong ban có vài bạn học không vừa mắt, ra ngăn cản. Chỉ là ngăn trở lúc này, thì vẫn còn có lúc khác.

Đặc biệt là bọn họ phát hiện, nguyên thân tự mình không phản kháng, mỗi ngày chỉ trông cậy vào bọn họ tới cứu.

Việc ra tay cứu giúp này, một lần hai lần còn có thể. Nhưng đây lại không phải là nghĩa vụ. Dần dần, những người bênh vực kẻ yếu đều cảm thấy mình làm việc này dư thừa. Lười đi quản tiếp.

Không có người khác ngăn trở, những người bắt nạt càng thêm càn rỡ. Sau đó mới có chuyện nguyên thân nhảy lầu.
 
Chương 1374: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 21


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Hiện giờ, ai cũng chưa từng nghĩ đến, cái người luôn chịu bị đánh kia lại biết vùng lên phản kháng. Hơn nữa có vẻ công phu còn không kém.

Tô Yên mở miệng

"Vào lớp rồi."

Nữ sinh kia hung tợn trừng mắt liếc Tô Yên một cái.

"Mày chờ đó cho tao."

Buông xong mấy câu đe dọa, liền được người khác đỡ ra khỏi lớp.

Rất nhanh, thầy giáo tới, bắt đầu dạy học.

Chương trình học của trường quân đội đế quốc chia làm hai khóa chính, cơ giáp chiến đấu cùng cơ giáp duy tu*. Chỉ là điều khiển cơ giáp yêu cầu tinh thần lực quá nhiều. Tinh thần lực càng cao, độ kết nối với cơ giáp càng cao.

*Có thể hiểu là học về kỹ thuật và sửa chữa.

Cho nên căn cứ quy củ, ban A, B, C, thuộc khóa cơ giáp chiến đấu. Còn lại D, E, F thuộc về khóa cơ giáp duy tu.

Ở trong quá trình thực chiến, mỗi cơ giáp chiến đấu đều sẽ trang bị ít nhất một sinh viên cơ giáp duy tu.

Thời gian một tiết học mau chóng trôi qua. Ngay lúc hết tiết, thầy giáo như là nhớ ra gì đó, bước chân dừng lại, mở miệng

"Đúng rồi, ba ngày sau có luyện tập thực chiến ở tinh cầu Thâm Lam. Tham gia thực chiến có sinh viên năm một năm hai. Tự chia tổ đội. Có thể vượt cấp."

Nói xong, thầy giáo dừng một chút. Sau đó nhìn lướt qua những học sinh dưới bục giảng một vòng, cuối cùng thở dài, có chút bất đắc dĩ

"Nếu chọn không được tổ đội, cuối cùng trường học sẽ giúp các em sắp xếp với các học sinh khóa cơ giáp chiến đấu."

Ban F, kém cỏi nhất trường. Mỗi năm, lớp này trêи cơ bản đều sẽ bị dư lại.

Dùng tiền tạo quan hệ? Tới học chỗ này ai không có tiền?

Nhưng mà quan hệ giữa các bạn học với nhau có một loại bình đẳng thần kỳ. Thân phận, không quan trọng. Quan trọng là thực lực.

Đi tinh cầu Thâm Lam thực chiến là chuyện lớn. Đáng tiếc, đối với học sinh ban F mà nói, không bị dư lại mới là chuyện quan trọng nhất.

Thế cho nên thầy giáo thiếu chút nữa quên nói chuyện này. Sau khi nói xong, thầy giáo liền rời đi.

Tô Yên móc ra một viên kẹo. Lột ra, ăn luôn.

Tiểu Hoa bắt đầu rối rắm thay ký chủ nhà mình

"Ký chủ, chị định kết đội với ai? Nếu không đi tìm vị em trai tiện nghi kia của chị? Vừa lúc có thể xúc tiến quan hệ chị em một chút, hơn nữa chị còn phải bảo vệ hắn bình an mà."

Nói xong, Tiểu Hoa lại cảm thấy không mấy khả thi, bèn đổi đối tượng

"Ký chủ, nếu không chị vẫn là đi tìm Hoắc Vưu đại nhân đi."

Đợi thật lâu, Tiểu Hoa cũng chưa chờ được ký chủ mở miệng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nghi hoặc

"Ký chủ? Chị chẳng lẽ cả hai người đều muốn?"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Dựa theo ký ức nguyên thân, Tô Kiêu không có đến tìm ta. Ta là bị tùy tiện ghép đôi cùng một người khác."

Tiểu Hoa vừa nghe, lập tức gật đầu

"Vậy chúng ta liền đi tìm Hoắc Vưu đại nhân."

Tô Yên lắc đầu

"Chúng ta chỉ gặp mặt vài lần, không thân cũng chẳng quen."

Không thể bởi vì hắn cứu cô, cô liền đi tìm hắn ghép đôi được a.

Tiểu Hoa rối rắm

"Ký chủ, vậy chị tính làm sao bây giờ?"

"Đi tìm dịch tu bổ."

"Ân??"

"Lại uống một lọ, ta liền có thể sử dụng cơ giáp."

"Ách ······ có đạo lý a, ký chủ."

Tiểu Hoa bắt đầu cân nhắc, chờ ký chủ uống thêm một lọ, có lẽ có thể tay không đánh nổ tung một cái cơ giáp cũng nên ấy nhỉ.

Hừ hừ.

Kết quả đang nghĩ ngợi tới đây, mới vừa vừa đi ra cửa, đồng hồ điện tử trêи cổ tay rung lên.

Là trường học tuyên bố thông báo khẩn cấp

" thông báo, bí dược chợ đen bị thất lạc, việc này cực kỳ nguy hại. Ai có thể tìm được bí dược, sẽ được danh hiệu quân công cấp hai. "

Tô Yên mới vừa xem xong tin tức, liền nghe được trong lớp ồn ào hẳn lên

"WTF, quân công cấp hai. Cái bí dược này là thứ gì?? Lợi hại như vậy?"

"Đừng nghĩ nữa, nhiệm vụ này chính là tuyên bố cho những người ban A đó."

"Trường học chúng ta mấy chục năm nay chưa từng tuyên bố loại thông báo như vậy. Mười năm trước đuổi bắt đạo tặc tinh tế kia không phải cũng chỉ mới là quân công cấp ba thôi sao?"
 
Chương 1375: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 22


Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên rời đi, thanh âm phía sau nhỏ dần. Cô mở ra hình ảnh kèm theo trong thông báo. Chỉ thấy hình ảnh một lọ thuốc đen nhánh xuất hiện trong tầm mắt.

Lọ thuốc này ······ còn không phải là cái đêm qua Tiểu Hồng đưa cho cô sao??

Tiểu Hoa vui vẻ

"Oa, ký chủ, chị lập tức sẽ có công quân cấp hai a."

Tô Yên nghe

"công quân cấp hai, có chỗ tốt gì sao?"

"Nghe có vẻ rất lợi hại đó nha."

"Thưởng đồng liên bang không?"

"Không có"

"Thưởng dịch tu bổ không?"

"Cái này ······ không có."

Cô lên tiếng

"À."

Chỉ là cho cái huân chương, không cho dịch tu bổ.

Bí dược này giao hay không, hình như cũng không có khác biệt a.

Tô Yên dọc theo con đường đi ra ngoài. Chờ đi ra khu dạy học, liền nghe được bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện

"Tô Kiêu, có muốn kết đội với học sinh duy tu nào hay không?"

"Ai nha, học sinh duy tu trường chúng ta còn như tre già măng mọc đi tìm hắn đó, Tô Kiêu cần gì phải lo lắng chuyện này."

"Cũng đúng, nhưng mà tôi vẫn tò mò."

Tốp năm tốp ba tiếng nói chuyện truyền đến.

Chỉ thấy mấy người mặc đồng phục màu bạc xuyên qua cánh rừng, đi tới khu dạy học. Trong ba người, người trầm mặc nhất kia, đó là Tô Kiêu.

Tô Yên đang nghĩ chuyện của bí dược. Cô cân nhắc có nên bán cái này cho người khác sau đó đổi thành đồng liên bang đi mua dịch tu bổ hay không.

Nghĩ nghĩ,đột nhiên một đôi quân ủng màu đen xuất hiện trong tầm mắt của cô. Vừa nhấc đầu, chính là Hoắc Vưu.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt hắn trắng nõn, mắt híp lại, cả người đầy vẻ lười nhác.

"Đi cũng không nói một tiếng, tốt xấu gì tôi cũng là ân nhân của cô."

Tô Yên chớp chớp mắt, mở miệng

"Cảm ơn"

Hoắc Vưu nhìn vết thương trêи khóe miệng cô. Còn có chút tím bầm, nhưng mà so với ngày hôm qua đã khá hơn nhiều.

Im lặng trong trong chốc lát, hắn mở miệng

"Đi về bằng cách nào?"

"Đi bộ về."

"Đi mất bao lâu?"

"Ba giờ đồng hồ."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Mí mắt Hoắc Vưu nhấc lên nhìn cô. Hắn khom lưng, tới gần Tô Yên một bước. Duỗi tay, sờ sờ cái ót Tô Yên. Ánh mắt hắn tìm tòi nghiên cứu.

Tô Yên nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

"Tôi muốn xem đầu óc cô có phải bị đánh hỏng rồi hay không."

Tô Yên cúi đầu

"Đầu còn khá tốt."

Hoắc Vưu nhìn bộ dáng cô cúi đầu nói chuyện mềm ấm. Nhìn thật dịu ngoan.

Nhưng khi ra tay cũng vô thanh vô tức khiến cho hắn mở rộng tầm mắt a.

Hôm qua đánh người là cô, bỏ về không từ biệt cũng là cô. Thế nhưng còn chạy ba giờ đồng hồ mà đầu không nghĩ ra được cách gọi xe đi về??

Nhìn môi cô hồng nộn nộn, làm hắn lại nghĩ đến chuyện khác.

Hoắc Vưu thu tay lại, hỏi

" Đã ăn cơm chưa?"

"Còn chưa."

"Ân, mời tôi ăn cơm đi."

Hắn kéo cánh tay Tô Yên. Kết quả còn chưa có lôi được người đi, bỗng nhiên có người tiến lên ngăn cản

" Cô ấy sẽ không đi theo cậu đâu."

Nói xong, tay Hoắc Vưu đã bị đẩy ra.

Tô Yên ngẩng đầu. À, đây là em trai cô.

Tô Yên vừa nhấc đầu, Tô Kiêu liền thấy được rõ ràng dấu vết trêи mặt cô. Cậu nhíu mày một chút. Mở miệng

"Bị hắn đánh?"

"Hắn" ở đây không cần hỏi, chính là chỉ Hoắc Vưu.

Tô Yên lắc đầu tỏ ý không phải.

"Vậy là bị ai đánh?"

Nói xong, Tô Kiêu dừng một chút, lại bo thêm câu

" Tôi báo thù giúp chị."

Thanh âm trịnh trọng lại nghiêm túc.

Tô Yên lắc đầu

"Không sao, tôi có thể tự mình xử lý tốt."

"Chị có thể xử lý tốt thì sao còn bị người ta đánh đến nông nỗi này?"

Nói đoạn, Tô Kiêu như là nghĩ tới cái gì

"Có liên quan đến việc tôi cho chị dịch dinh dưỡng?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, mở miệng

"Có một chút quan hệ."

Nhiều lắm chính là một mồi lửa dẫn, dù sao không có thứ đó, cô vẫn sẽ bị đánh.
 
Chương 1376: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 23


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Kiêu muốn đưa Tô Yên tới phòng y tế. Nhưng tay còn chưa chạm vào, liền trơ mắt nhìn chị gái mình bị người khác mang đi.

Hoắc Vưu ôm Tô Yên lên. Hắn nâng mí mắt liếc Tô Kiêu trong chốc lát

"Bạn học Tô Kiêu vẫn nên lo làm tốt việc của mình đi. Đừng xen vào chuyện của người khác."

Tô Kiêu nhìn Tô Yên, lại nhìn Hoắc Vưu. Cậu nhướng mày, quay đầu nhìn Tô Yên

"Chị chưa từng nói với tôi là chị biết hắn."

"Mới quen."

Dù sao cũng chỉ mới biết nhau có ba ngày.

Hoắc Vưu vừa nghe, rũ mắt tỏ vẻ không chút để ý.

"Cô ấy không có nghĩa vụ phải nói cho cậu."

Nói xong, ôm Tô Yên quay đi

"Đói bụng, đi ăn cơm."

Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng."

Tiếp theo, Tô Yên đã bị Hoắc Vưu ôm đi.

Lúc này, trêи bàn ăn. Tô Yên cắn một miếng khoai tây. Hoắc Vưu ngồi đối diện, một tay chống cái trán. Bộ dáng không chút để ý

"Cô quen biết hắn?"

Tô Yên lại cắn một miếng, bởi vì đang ăn nên giọng nói càng thêm nhỏ nhẹ

"Hắn là ai?"

Nói xong, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, cô hỏi

"Tô Kiêu sao?"

"Không thì sao? Cô cảm thấy tôi sẽ nói ai?"

Ngoài mặt thì không có biến đổi gì, nhưng cách nói chuyện lại làm người nghẹn họng.

Tô Yên quá đói nên chỉ chăm chú ăn khoai tây, không phát hiện điều này.

Cô gật đầu

"Ân"

Người đối diện nhướng mi, hai mắt thâm thúy

"Hắn hôn cô chưa?"

Hỏi rất thẳng thắn, Tô Yên lắc đầu

"Không có."

Nói xong, cô bổ sung một câu

"Đó là em trai của em, sẽ không bao giờ hôn em."

Cô nói rõ ràng, chỉ là vào tai Hoắc Vưu lại không phải như vậy.

Ý cô là cảm thấy tên kia tuổi còn nhỏ, không thể làm một số việc không nên làm??

Hoắc Vưu một tay chống cái trán, mí mắt buông xuống. Hành vi của Tô Kiêu vừa rồi cùng với nói của Tô Yên, Ở trong cái đầu 7 vặn 8 vẹo của Hoắc Vưu liền thành Tô Kiêu có ý với Tô Yên, nhưng cô lại không phát hiện ra.

Chuyện này, nên bóp chết từ trong nôi!

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nghĩ tới bộ dáng Tô Kiêu, Hoắc Vưu liền cảm thấy thực khó chịu. Cảm giác như đồ vật của mình bị người khác dòm ngó vậy. Nhưng rất nhanh, hắn dựa lưng vào ghế, thả lỏng người.

Từ trước tới nay chưa một ai có thể cướp đi bất cứ thứ gì trong tay hắn. Mí mắt hắn động động, lại khôi phục bộ dáng không chút để ý.

Tô Yên ăn cơm no. Nhìn hắn ngồi đối diện không nói lời nào liền cảm thấy không có việc gì.

Cô muốn tới khu trung tâm một chuyến để xem giá cả của dịch tu bổ thế nào rồi tính tiếp.

Hoắc Vưu

"Cô có vẻ sốt ruột, có hẹn với ai sao?"

"Không có. Em chỉ muốn đi đến trung tâm thương mại."

" Trung tâm thương mại? Mua cái gì?"

"Dịch tu bổ cao cấp."

"Mua nhiều hay ít?"

"Nhiều."

Hoắc Vưu nâng mí mắt nhìn cô

"Tôi nhớ rõ cô thuộc khóa duy tu, không phải là chiến sĩ cơ giáp. Dịch tu bổ không có ích gì với cô."

Tô Yên suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ ra được câu trả lời duy nhất

"Muốn uống thử."

Nói xong, cô đứng dậy, đi tới trước mặt Hoắc Vưu

"Có muốn đi cùng em không?"

Hắn không nói gì, Tô Yên kéo tay hắn, Hoắc Vưu không né. Cô biết hắn đồng ý, bèn nói

"Đi thôi."

Xe chạy một đường, thực mau liền tới địa điểm giao dịch. Tô Yên chưa từng tới đây cho nên không quen thuộc lắm.

Đi dạo khắp nơi vẫn chưa tìm được chỗ bán dịch tu bổ, nhưng trong tay thì cầm không ít đồ ăn vặt. Kem ly, chocolate, còn có kẹo que, cùng một túi kẹo. Tô Yên nhìn kem trong tay, mới cắn mấy miếng đã chảy gần hết. Vì mấy ngày trước ăn quá nhiều kẹo nên cô hiện tại vẫn đang rất ngấy.
 
Chương 1377: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 24


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Cho nên mới ăn hai miếng, liền không ăn nữa. Người nào đó mở miệng

"Sao lại không ăn?"

"Mấy ngày hôm trước ăn quá nhiều kẹo, giờ không muốn ăn."

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên một cái, cũng nhớ mang máng chuyện đó. Hắn há mồm liền cắn hơn nửa cây kem ly. Động tác rất tự nhiên.

Cuối cùng, di dạo hơn nửa giờ cũng tìm thấy chỗ bán dịch dinh dưỡng. Trong tiệm chỉ trưng bày một hàng mẫu bày. Ba hàng, mấy chục loại dịch tu bổ, tất cả đều là loại tu bổ tinh thần lực.

Cô chỉ vào cái màu vàng trêи cùng

"Cái này bán thế nào?"

"Mười một vạn một lọ."

Ông chủ cửa hàng mở miệng.

Hiện nay robot trí tuệ nhân tạo quá phát triển. Người máy cơ bản có thể giải quyết mọi vấn đề nên nhiều cửa hàng đều dùng robot để tiếp khách.

Trùng hợp là lúc này ông chủ đến ngồi ở cửa hàng, liền sai người máy đi sang chỗ khác tiếp khách.

Tô Yên hỏi

"Có thể hạ giá không?"

Ông chủ nghe vậy liền cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên nghe thấy có người đến chỗ hắn mua đồ mà còn mặc cả. Thấy Tô Yên là nữ sinh, hắn cũng ôn tồn nói

"Cô bé, thứ này rất có giá trị, dù ra giá cao cũng không có người bán.

Kể cả khi cháu muốn mua, cũng phải trả trước, chờ mười ngày sau tới lấy. Hơn nữa ở chỗ ta chỉ có tối đa năm bình, nếu cháu muốn nhiều hơn, ta cũng không thể bán được."

"Có thể dùng những thứ khác đổi không?"

"Đổi?"

Lão bản nghe vậy thì thấy hứng thú.

"Cô bé, cháu định dùng thứ gì để đổi?"

Cô động động môi, cuối cùng không nói gì.

Lắc đầu

"Hiện tại không đổi, chờ tới thời điểm tôi muốn đổi lại đến tìm ngài sau."

Ông chủ nghe vậy, cười gật đầu

"Cô bé, thấy cháu còn trẻ, ta có vài lời muốn nói, nếu cháu đổi thì đồ vật đó phải có giá trị."

Tô Yên gật đầu

"Được"

Nói xong, vừa quay đầu lại phát hiện Hoắc Vưu ở bên cạnh đang nhìn mình. Tô Yên duỗi tay kéo hắn

"Đi thôi?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hoắc Vưu như suy tư gì

"Cô muốn mua cái này?"

Cô gật đầu

"Ân"

"Làm cái gì?"

"Mua để uống a."

Cô trả lời rất tự nhiên.

Chỉ thấy hắn vươn một ngón tay, chọc trán Tô Yên.

"Là cho cô, hay là cho người khác uống?"

Vừa nói xong, cô còn chưa kịp nói gì, Hoắc Vưu đã cướp lời nói trước

"Cho Tô Kiêu? Như thế nào? Sợ hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị thương?"

"Em cũng đi, hắn sẽ không bị thương."

Dù sao cũng là em trai của mình, làm sao có thể để hắn chết được?

Hoắc Vưu nhướng mày.

"Cô thật tốt bụng."

Tô Yên

"Tất nhiên."

Nói xong, Hoắc Vưu quay đầu đi luôn.

Tô Yên ngây ngốc một chút. Tiểu Hoa nghi hoặc mở miệng

"Ký chủ, có phải là hắn đang ghen tị không?"

"Ta đã nói với hắn đó là em trai của mình rồi mà."

"Thế Hoắc Vưu đại nhân sao vậy? Trông hắn có vẻ khó chịu?"

Tô Yên lắc lắc đầu

"Không biết."

Nói xong, cô đi ra ngoài đuổi theo hắn, nghi hoặc

"Anh tức giận?"

Ánh mắt Hoắc Vưu thoáng nhìn

"Tôi tức giận cái gì?"

Tô Yên nghe thấy thế, gật gật đầu, cảm thấy hắn nói có lý

"Đúng vậy, không có gì đáng giận."

Cô vừa nói xong đã bị người nọ lôi kéo, ép vào góc tường. Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, nhìn Tô Yên hồi lâu.
 
Chương 1378: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 25


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu lẩm bẩm

"Sao trước kia không nhận ra cô thật biết cách làm người khác cáu giận đây?"

Tô Yên nghi hoặc

"Cái gì?"

Hắn mở miệng

"Tôi đi cùng cô, đồ vật cũng tìm được rồi, giờ đến lượt tôi đúng không?"

"Đúng."

"Tôi có nên nhận được thứ gì đó coi như thù lao? "

"Thứ gì?"

Tô Yên vừa nói xong, hắn liền hôn xuống. Giữa môi răng, hắn lẩm bẩm

"Lần trước cảm thấy cũng không tệ lắm."

Nói xong, liền hoàn toàn hôn lên.

Lần này khác với lần trước. Hắn hôn cô liên tục trong một thời gian dài. Sau nụ hôn, hắn ôm ngang cô lên, bước đi.

Tô Yên được đưa về nhà riêng của hắn.

Vào trong, Hoắc Vưu liền đặt cô ở trêи sô pha rồi vào thư phòng. Một lát sau, hắn cầm ra một bản hợp đồng, cùng với... ba lọ dịch tu bổ màu vàng nhạt.

Lạch cạch, đặt lên trêи bàn.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Cho em?"

"Không phải là em muốn uống sao?"

Cô gật đầu

"Ân"

"Vậy uống đi."

"Uống hết đống này?"

"Nếu không?"

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, là thật sự."

Tô Yên không do dự, duỗi tay lấy cả ba bình uống sạch. Uống xong, mắt cô sáng hẳn lên. Lời cảm ơn còn chưa nói ra. Chỉ thấy Hoắc Vưu nhe răng cười

"Ngon không?"

"Ân"

Tiếp đó, ngón tay thon dài đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Tô Yên

"Ký tên."

Tô Yên sửng sốt, nhìn nội dung trêи bản hợp đồng.

Ba bình dịch tu bổ, tổng cộng 350 vạn đồng liên bang, trong vòng ba tháng phải trả.

Sau đó, Hoắc Vưu lười nhác lên tiếng

"Đồ vật quý như vậy, hẳn là phải bỏ tiền ra mua chứ, đúng không?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Biết em không thể trả hết một lần, xét thấy hai chúng ta là bạn học, em có thể trả theo từng đợt."

Cô nắm chặt tay

"Em không có tiền."

Thanh âm mềm mại.

Hắn cười

"Không có tiền? Vậy trả lại dịch tu bổ cho tôi?"

"Trả không được."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Giọng hắn lười biếng, như đang muốn hỏi ý kiến

của Tô Yên.

Cô chậm rì rì nói

"Trước khi uống, anh vẫn chưa nói phải trả tiền. Uống xong lại đòi, Dịch tu dưỡng cao cấp của anh so thị trường cao gấp mười lần, vi phạm kinh tế thị trường, là hình thức tống tiền."

Hoắc Vưu nhướng mày, ý cười càng tăng

"Phải không? Có lẽ đã quên cho em xem."

Căn bản hắn không thèm để ý đến việc tống tiền mà Tô Yên nói.

Tô Yên mím mím môi

"Ba tháng sau phải trả anh tiền sao?"

Hoắc Vưu nhìn cô. Thấy cô thế nhưng thật sự có ý định trả tiền lại cho hắn. Mí mắt hạ thấp, cười trầm ngâm

"Đồ cũng đã dùng, nào có đạo lý muốn đồ không trả tiền đây?"

"Vậy trêи bản hợp đồng viết......"

Còn chưa nói xong, Hoắc Vưu liền mở miệng

"Tôi đổi ý, muốn em trả tiền ngay bây giờ."

Tô Yên buồn bực. Không muốn cho cô uống thì còn đưa cho cô làm gì? Chỉ là tính tình cô cũng không phải loại cáu giận mắng người, Tô Yên chỉ đành rầu rĩ ngồi ở chỗ đó, cô mở miệng

"Em gọi điện thoại hỏi một chút."

Lời nói của Tô Yên khiến Hoắc Vưu tức giận

"Em thà rằng mượn tiền của Tô Kiêu kia cũng không muốn mượn của tôi?"

Hắn nói đầy vẻ bực bội.

Tô Yên sửng sốt.

"Ân?"

Chỉ thấy ngón tay thon dài cầm tờ giấy kia, lật lên. Phát hiện ở phía dưới còn có thêm một tờ nữa.

Cũng là một phần hiệp nghị.

"Trong vòng ba tháng kể từ ngày ký kết, Tô Yên khi được gọi là phải đến. Ba tháng sau, liền nhận được 350 vạn đồng liên bang."

"Hai cái này, cùng nhau ký."

Hắn có chỗ nào là đang thương lượng. Hắn đây là bức người, không thể không ký kết.

Cuối cùng, Tô Yên vẫn ký.

Thứ nhất là không có tiền. Thứ hai, cô biết hắn rất muốn mình ký vào bản hợp đồng kia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom