Chương 1379: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 26


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ký xong, người nào đó ngồi trêи sô pha, tâm tình nhìn qua không tệ.

Sau đó, Tô Yên bị đuổi đi. Đúng, chính là bị đuổi.

Uống xong ba bình dịch tu bổ, cô cần thời gian để tiêu hoá. Hơn nữa thẻ Tiểu Hồng đưa cho vẫn còn vài nghìn đồng liên bang. Rốt cuộc cũng không cần phải đi bộ về ký túc xá, Tô Yên gọi xe, không tới nửa giờ đã đến.

Tô Yên đi chưa được lâu, trong nhà Hoắc Vưu liền phát ra tiếng phanh phanh phanh như thanh âm đồ vật bị vỡ. Âm thanh cứ vang lên, giống như đốt pháo.Tình trạng này kéo dài khoảng bốn mươi phút rồi mới dừng.

Mười phút sau, Khoan Quả đến. Hắn có chút sốt ruột mở cửa ra, vừa mới bước chân vào.

Phanh!

Những mảnh ngói sứ nhỏ vỡ tung ngay bên cạnh hắn. Khoan Quả vội mở miệng

"Lão đại, là em."

Nói xong, Khoan Quả ngừng một chút

"Lão đại, anh còn nhận ra em không?"

Khi nói chuyện, hắn cực kỳ thận trọng. Đáp lại hắn là một trận an tĩnh.

Theo ánh mắt Khoan Quả nhìn vào trong phòng. Bàn ghế, sô pha, ly nước, tất cả đều bị đập vỡ tan tành. Ngay cả bức tường trắng cũng có một chỗ lõm lớn.

Hoắc Vưu ngồi dưới đất, nghe thấy âm thanh, hắn ngẩng đầu. Đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm Khoan Quả. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi dời tầm mắt.

Khoan Quả mở miệng

"Lão đại, xe ở bên ngoài, nhà mới của ngài đã chuẩn bị tốt."

Nói xong, Khoan Quả đến bên cạnh Hoắc Vưu. Cực kỳ cẩn thận, chậm rãi nâng Hoắc Vưu dậy.

Không phải là vì lão đại rất trân quý. Mà hắn sợ bị lão đại đánh. Nhất là lúc này cảm xúc của lão đại không được ổn định, đánh người tới lục thân không nhận. Tuy thể lực Khoan Quả tốt nhưng cũng không thể tránh được.

Kết quả mới đi được hai bước, Hoắc Vưu liền dừng lại. Hắn đứng trước một đống đồ đổ vỡ, tìm tòi vài lần, mới cất giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên.

"Nhặt lên."

Đây là mệnh lệnh, Khoan Quả đương nhiên phải tuân theo.

Khoan Quả vội vàng ngồi xổm xuống chỗ đó nhặt. Nhặt cái gì? Hắn cũng không biết.

Chỉ trong chốc lát, bới tới đáy của mảnh vỡ, Khoan Quả nhìn thấy hai tờ giấy.

Hoắc Vưu

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Cầm lấy, đi."

Khoan Quả vội vàng gật đầu

"Vâng."

Nói xong, liền cầm hai tờ giấy lên, lúc này mới đỡ Hoắc Vưu rời đi.

Trêи đường đi cùng Hoắc Vưu, Khoan Quả vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu. Nửa ngày sau, mở miệng

"Lão đại, căn cứ vào manh mối thì bí dược ở chỗ này. Chỉ là không thuộc địa bàn của chúng ta, không thể điều tra với quy mô lớn. Nghe nói chuyện này cũng đã kinh động tới quân đội."

Hoắc Vưu nhắm mắt lại, mí mắt giật giật

"Ân"

Hắn lên tiếng. Tiếp đó, không còn âm thanh nào nữa.

Khoan Quả một đường lái xe, cũng không nói gì nữa.

Mặt khác, Tô Yên trở lại ký túc xá hơn một giờ sau, liền nghe thấy Tiểu Hoa thông báo

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, thành công hấp thụ ba bình dịch tu bổ. Tố chất thân thể của chị hiện giờ có thể đồng thời chiến đấu với hai cơ giáp, còn có thể đánh chúng nát nhừ."

Nhìn xem nó so sánh sinh động chưa này~. Tiểu Hoa cảm thấy tự hào về khả năng tự thuật của mình.

Nhân loại bình thường đã không thể ngăn cản ký chủ. Vậy nên nó chỉ có thể so với cơ giáp.

Tiểu Hoa vừa nói xong. Đồng hồ điện tử của Tô Yên vang lên, là Hoắc Vưu.

Cô mở ra. Mặt của Hoắc Vưu được chiếu lên tường trắng.

Tô Yên nghi hoặc

"Có việc sao?"

"Có"

"Chuyện gì?"

"Tới nhà của tôi."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Cô vừa rời khỏi đó không lâu, bây giờ lại kêu cô trở lại?
 
Chương 1380: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 27


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu cầm hai bản hợp đồng đùa nghịch, như đang nhắc nhở Tô Yên.

Cuối cùng, Tô Yên gật đầu

"Được, em tới liền."

Nói xong, cúp máy.

Uống xong ba bình tu bổ, thể lực cô tốt hơn rất nhiều. Cũng thoát khỏi tình trạng yếu đến mức đỡ tường.

Vừa đi xuống lầu liền gặp Tô Kiêu ở cửa. Bộ đồng phục màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà, dáng người cao ráo cân đối, thật đẹp trai.

Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Tô Kiêu dịu đi một chút. Tiếp theo, cậu đi tới trước mặt cô. Câu đầu tiên chính là

"Hoắc Vưu khi dễ chị?"

Tô Yên sửng sốt. Thấy hắn hỏi thực nghiêm túc, cô lắc đầu

"Không có."

Tô Kiêu không quá tin tưởng, nhướng mày. Chỉ hơi há mồm, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.

Cậu dời đề tài

"Thí luyện Thâm Lam tinh, chị có thể cùng đội với tôi."

Tô Yên

"Ân?"

Tô Kiêu dời tầm mắt, đút tay vào túi

"Chị không muốn người khác biết tôi là em trai chị, tương tự, tôi cũng không muốn để cho người khác biết chị là chị gái tôi. Chỉ là đến đó có chút nguy hiểm, tôi đã hứa với mẹ sẽ bảo vệ chị thật tốt."

Hắn không nhanh không chậm nói xong.

Tô Yên giật mình, cảm thấy rất kỳ quái. Cô không có người thân, cũng không biết cách ở chung với người thân như thế nào. Cho nên trong đoạn thời gian này, đối với cô, Tô Kiêu chỉ là một người xa lạ có chung huyết thống.

Cô sẽ cứu hắn nếu hắn gặp nguy hiểm, nhưng không liên quan gì tới cảm tình, chỉ vì đó là nhiệm vụ. Đại khái là do quan hệ huyết thống, cô nhận ra, người em trai này rất để ý cô. Đó không chỉ là lời nói suông.

Cô không hiểu lắm, nhưng có chút cao hứng. Rất hiếm khi cô có thể cảm thấy thân thiết với người khác ngoài Quân Vực.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, thế giới nhân loại gọi đây là tình thân."

Tiểu Hoa xuất hiện giải đáp nghi vấn. Tô Yên vẫn là cái biết cái không, cô gật đầu

"Được."

Xem như đồng ý.

Nhưng sau khi nói xong, cô lại nói

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ta có thể bảo vệ tốt chính mình."

Tô Kiêu nhìn về phía Tô Yên, sau đó lại dời tầm mắt.

Lúc này, một chiếc xe từ trêи bầu trời lao xuống như sao băng. Ngừng trước mặt Tô Yên.

Khoan Quả từ trêи xe xuống, cười phá lệ thân thiết

"Tô tiểu thư, lão đại bảo tôi tới đón cô, mời lên xe."

Tô Kiêu mở miệng

"Lão đại của anh là ai?"

"Lão đại của tôi là Hoắc Vưu a, cậu hẳn là biết đi?"

Khoan Quả còn rất kiêu ngạo nói.

Tô Yên không nhúc nhích. Chỉ là đứng ở chỗ đó nhìn Khoan Quả.

Dù sao cô đã có kinh nghiệm bị người này "bắt cóc" trước đó đấy.

Khoan Quả gãi đầu, cũng nhớ tới sự tình lúc trước, có chút xấu hổ nói

"Tô tiểu thư, chuyện lần trước....."

Hắn đi tới trước mặt Tô Yên muốn làm quen. Kết quả vừa đi được một bước, Tô Kiêu liền chặn lại.

Tô Kiêu nói

"Cô ấy không muốn đi theo anh."

Khoan Quả sửng sốt.

"Cậu là ai?"

"Anh không cần biết."

Quả nhiên, tầng lớp thiên tài đều thật càn rỡ.

Nhưng mà Khoan Quả cũng thành thật, dù sao cũng đang ở trường quân đội.

Hắn cách Tô Kiêu nói với Tô Yên

"Tô tiểu thư, ngài có thể gọi điện thoại cho lão đại hỏi, tôi thật sự là tới đón cô."

Tô Yên nghe vậy, vòng qua Tô Kiêu. Ngẩng đầu, mở miệng

"Ta đi cùng hắn."

Nói xong, cô giả vờ như đang tìm kiếm đồ. Từ trong không gian lấy ra năm bình dinh dưỡng màu lam nhạt rồi đưa cho Tô Kiêu.

"Cái này, cho cậu."

Tô Kiêu mở miệng

"Cái này tôi không thiếu."

Nói xong, định trả lại Tô Yên.

Tô Yên lắc đầu

"Cậu thi đấu thắng đều cho ta, cho nên chắc hẳn cậu vẫn chưa uống."
 
Chương 1381: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 28


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên kiên trì đưa dịch dinh dưỡng, Tô Kiêu bèn nhận lấy hai bình, còn lại đều đưa Tô Yên.

Khoan Quả bên cạnh nhìn hết thảy. Sau đó liền so sánh lão đại với cậu thiếu niên Tô Kiêu này.

Ân, lão đại càng tốt hơn. Cuối cùng Tô tiểu thư nhất định sẽ chọn lão đại thôi. Nếu không chọn, vậy đoạt lại là được.

Khoan Quả đối với lão đại nhà mình khá là yên tâm.

Thấy hai người cũng đã nói chuyện xong, Khoan Quả chủ động mở cửa xe cho Tô Yên, mời cô lên xe. Sau đó thân xe bay lên, nhanh chóng rời đi.

Đi được nửa đường, Tô Yên ra tiếng

"Đây không phải là đường đi tới nhà hắn."

Khoan Quả cười hắc hắc gật đầu

"Lão đại chuyển nhà."

Cười phá lệ thành kính thân thiện. Sợ Tô Yên cảm thấy hắn là người xấu, không muốn đi cùng hắn.

Dưới sự dẫn dắt của Khoan Quả, Tô Yên tới nhà mới của Hoắc Vưu.

Vừa mở cửa, Tô Yên sửng sốt một chút.

Cả căn phòng đều một màu trắng, trường, thảm dê trêи sàn, và cả những chiếc ly pha lê trêи bàn cũng đều trắng toát.

Ngoại trừ việc ngôi nhà này không phải là ngôi nhà trước. Nội thất bên trong, tất cả đều giống hệt như trước đây.

Khoan Quả mở miệng

"Lão đại ở phòng ngủ."

Nói xong, Khoan Quả liền đóng cửa lại, lặng lẽ rời đi.

Cô đi vào phòng ngủ.

Hoắc Vưu dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm các tư liệu hiện giữa không trung. Nghe được động tĩnh, hắn nghiêng đầu, mí mắt giật giật, lười biếng nói

"Quá chậm."

Tô Yên nghi hoặc

"Có việc sao?"

Cô chỉ vừa mới đi không lâu đã bị gọi trở lại.

Hoắc Vưu duỗi tay đóng tư liệu

"Lấy cho tôi ly nước."

"Được."

Tô Yên đi ra ngoài rót cho hắn ly nước, đưa cho hắn. Hắn uống một ngụm rồi để ở bên cạnh. Lại nói

"Vẫn chưa ăn cơm, đói bụng."

Tô Yên dừng một chút.

"Trong nhà không có đồ ăn."

Hoắc Vưu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô

"Em đi mua."

Tô Yên hơi há mồm. Rõ ràng có thể gọi đồ ăn giao tới tận nhà. Còn nữa sao không mua người máy gia dụng về nấu cơm?

Chỉ là dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Tô Yên vẫn chưa nói ra. Chỉ đành gật đầu, ngoan ngoãn lên tiếng

"Được"

Dù sao vẫn còn nợ tiền hắn.

Tô Yên thành thành thật thật ra ngoài mua đồ ăn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nửa giờ sau, chờ Tô Yên mang đồ về, hắn cầm chiếc đũa chọc chọc vào đó

"Sao lại đông cứng như vậy?"

Thanh âm có chút tiếc nuối, nhưng vẫn ghét bỏ như cũ.

Tô Yên

"Vì rẻ."

Hoắc Vưu nhướng mày

"Em cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao?"

"Không phải, nhưng em không có tiền."

Hắn đặt chiếc đũa sang một bên, mặc kệ Tô Yên nói không có tiền gì đó.

Chỉ nói

"Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, đầu bếp sẽ làm. Đi mua đi."

Từng câu từng chữ đầy vẻ ngang ngược.

Tô Yên nghĩ tới tiền của mình, hẳn là đủ.

"Được"

Xong liền đi mua cơm.

Lần này, cô đi hơn một giờ vẫn chưa trở về. Hoắc Vưu chờ rồi lại chờ.

Vốn dĩ đang xem tư liệu, hiện giờ cũng không có hứng thú xem nữa. Hắn cất tư liệu đi, xuống giường, đi đến phòng khách ngồi xuống.

Tay xoa giữa mày, suy nghĩ. Lâu như vậy vẫn chưa trở về, chẳng lẽ bị bắt cóc?

Nghĩ như vậy. Hoắc Vưu từ trêи sô pha đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài tìm người.

Lạch cạch.

Cửa phòng mở ra, Tô Yên lau mồ hôi trêи trán. Cô đặt một hộp đồ ăn tinh xảo trước mặt Hoắc Vưu, từ từ mở ra.

Cô nói

"Của anh đây."

Hoắc Vưu nhìn hộp đồ ăn, lại nhìn Tô Yên. Tay hắn để trêи sô pha, lại từ từ ngồi xuống.

Ăn một ngụm, vẫn còn ấm. Lúc này mới ngẩng đầu

"Làm gì mà chậm như vậy?"

Tô Yên

"Cơm thật mắc."

"Sau đó?"

"Đồng liên bang đều tiêu hết, chỉ có thể chạy về."

Một bữa cơm vài ngàn đồng liên bang, đây là thứ đắt nhất mà cô có thể mua. Ngoại trừ, 350 vạn đồng liên bang bình dinh dưỡng kia.
 
Chương 1382: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 29


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu nhìn cô mồ hôi đầy đầu, hơi xuất thần.

Tô Yên thấy hắn không ăn. Còn tưởng rằng đồ ăn này không ngon. Cô chớp chớp mắt, mở miệng

"Cơm này rất đắt, anh tạm chấp nhận ăn đi."

Hoắc Vưu nghe cô nói vậy, phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn hộp cơm.

Sau đó vẫy tay

"Lại đây."

Tô Yên đi qua.

Hoắc Vưu thấy cô còn đứng ở đó liền duỗi tay, kéo cô ngồi xuống sô pha.

Cũng không biết cô lễ phép như vậy cho ai coi. Hôn cũng hôn rồi, lễ phép có ích gì?

Hoắc Vưu cầm lấy thìa

"Há mồm."

Tô Yên há mồm. Sau đó một thìa cơm được nhét vào miệng. Chờ cô nuốt xuống, tiếp đó lại một thìa.

Vốn là mua cho hắn, cuối cùng tất cả đều vào bụng Tô Yên.

Chờ ăn xong, Hoắc Vưu bỗng nhiên mở miệng

"Nhìn thật gầy, ăn lại nhiều chút."

Miệng Tô Yên đầy đồ ăn nên không thể nói chuyện. Chỉ có thể nhìn hắn.

Hoắc Vưu khoé môi cong một cái, bỗng nhiên mở miệng

"Em cũng đi Thâm Lam tinh?"

"Ân"

"Tinh thần lực kém như vậy, kỹ thuật cũng không tốt, chắc sẽ không ai cần?"

Tô Yên lắc đầu

"Có."

Hoắc Vưu vốn đang thu dọn hộp đồ ăn trêи bàn liền dừng lại.

"Ân?"

"Em đi cùng Tô Kiêu."

Như thế càng tiện bảo hộ hắn.

Căn cứ vào ký ức nguyên thân, Tô Kiêu trong lần rèn luyện này xảy ra chuyện. Có lẽ, hắn gặp chuyện là do bị tính kế. Vẫn nên chuẩn bị tốt trước đã.

Hoắc Vưu mí mắt hạ thấp, không nói chuyện.

Không khí yên tĩnh xuống.

Tô Yên nhìn hộp cơm đều bị cô ăn, mà hắn chỉ ăn một ngụm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Anh không đói bụng?"

Cô hỏi.

Hoắc Vưu nâng mắt lên, tư thái lười nhác.

"Em đã ăn cơm chiều của tôi, còn hỏi có đói bụng không?"

Tô Yên sửng sốt. Nhìn hộp đồ ăn trống không, lại nhìn hắn.

"Là anh đút em ăn."

"Đút em, em liền ăn?"

Đúng là ngang ngược không thể tả.

Cô hơi há mồm,

"Vậy anh muốn ăn cái gì?"

Lúc Tô Yên rời đi, sắc trời đã tối đen. Cũng không biết hắn không hài lòng chỗ nào mà cằn cọc suốt cả tối. Chỗ này làm không tốt, chỗ đó làm không đúng. Này không được, kia không được.

Khoan Quả biến mất một buổi trưa, đúng giờ lại xuất hiện lần nữa để tiễn cô.

Thời gian trôi nhanh, năm ngày sau, là ngày tập hợp đi Thâm Lam tinh.

Một chiếc phi hạm thật lớn đỗ ở ngọn núi phía sau trường. Có ba nơi thí luyện và ba đợt xuất phát. Đám người Tô Kiêu là nhóm đầu tiên.

Lúc này chỉ thấy một thiếu nữ như chúng tinh phủng nguyệt, bị vây ở giữa.

*Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, được mọi người truy phủng

"Chị Lý Nhã, nghe nói Triệu Lily ban F nhập viện rồi. Đầu bị vỡ, gãy xương sườn."

Lý Nhã cười ôn nhu, gật đầu

"Việc này ta có nghe qua. Là cô ấy khi dễ bạn học trước, không trách được việc người ta phản đòn."

Người chung quanh sôi nổi gật đầu

"Đúng vậy, không ngờ con thỏ nhỏ lại cắn người nặng như vậy."

Ba năm nữ sinh tụ tập cùng nhau, trò chuyện rôm rả. Trong đó có người bỗng nhiên nói

"Chị Lý Nhã, chị tổ đội với học sinh nào ban cơ giáp vậy?"

" Chị Lý Nhã vừa có kỹ thuật cùng tài mạo như vậy, người muốn chung đội với chị ấy còn xếp dài một vòng tinh tế kìa. Chỉ có thể là do chị Lý Nhã chọn, nào có chuyện bị người khác chọn?"

Mọi người sôi nổi gật đầu. Lý Nhã cười lắc đầu

"Nào có khoa trương như mọi người nói."
 
Chương 1383: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 30


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đứng trong bóng râm dưới tán cây, lấy ra một viên kẹo, ăn một cái. Nháy mắt, hương vị kẹo sữa lan tỏa. Đang ăn, liền nghe thấy thầy giáo điểm danh

"Mọi người tập trung, điểm danh."

"Chiến giáp sư phi cơ C Vương Cường, hai vị duy tu sư của hắn, Nguỵ Húc, Nguỵ Thiên."

"Có."

Mọi người bắt đầu điểm danh.

"Ban A Trương Hạo, duy tu sư ban D Lý Nhã."

Nói xong, chỉ thấy một nam một nữ từ đội ngũ đi ra, đứng sang bên cạnh.

Một người là thiếu niên thiên tài bạn A, một người là nữ duy tu nổi danh, vừa xuất hiện liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Thầy giáo cũng thực vừa lòng gật gật đầu.

Chỉ bằng cách kết hợp hai lực lượng mạnh mẽ mới có thể phát huy được giá trị lớn nhất của đội.

Tiếp tục đọc xuống dưới. Cho đến khi

"Ban A Tô Kiêu, duy tu sư ban F Tô Yên."

Vừa nói xong, Tô Yên tức khắc đi ra khỏi chỗ râm mát. Một đội này so với đội của Lý Nhã còn đáng chú ý hơn.

Thiếu niên thiên tài cùng duy tu sư phế vật? Đây là tổ hợp ma quỷ gì??

Từ xa truyền đến thanh âm Tô Kiêu

"Có."

Hắn vừa xuống xe, bộ đồng phục màu bạc đặc biệt dễ thấy. Tô Kiêu tới chỗ thầy giáo, Tô Yên cũng đã tới.

Hai người đứng chung một chỗ. Lúc này, nếu quan sát kỹ có lẽ sẽ phát hiện hai người có ba phần tương tự.

Tuy nhiên, ngọn lửa ghen tị trong lòng mỗi người đều bùng cháy. Đôi mắt chăm chăm như dao nhìn Tô Yên. Chỗ nào còn để ý tới.

Thầy giáo muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi một câu

"Tô Kiêu, em chỉ có một duy tu sư?"

Tô Kiêu gật đầu

"Ân."

Ánh mắt thầy giáo đặt trêи người Tô Yên. Cuối cùng thở dài, lắc đầu không nói nữa.

Mọi người điểm danh xong, chỉ có mỗi Hoắc Vưu là không tới. Xác nhận xong liền lên phi hạm.

Tô Kiêu duỗi tay cầm lấy ba lô của Tô Yên. Động tác khá tự nhiên.

Cô sửng sốt nhìn Tô Kiêu. Cô vẫn luôn không thể sinh ra địch ý đối với hắn. Có lẽ do nguyên thân cùng hắn có quan hệ huyết thống nên làm ảnh hưởng đến cô. Khiến cô không thể từ chối hắn một cách lạnh lùng. Nếu là hồi xưa, đồ vật của cô, người khác rất khó đụng vào.

Tiểu Hoa nhìn thái độ ký chủ với Tô Kiêu, khụ khụ hai tiếng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Mở miệng

"Ký chủ, chị sẽ không di tình biệt luyến đấy chứ?"

Giọng Tiểu Hoa non nớt, hỏi thật cẩn thận.

Tô Yên ngồi vào chỗ, nghi hoặc

"Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì ký chủ đối với Tô Kiêu thực tốt."

"Hắn là em trai, cũng là đối tượng bảo hộ."

Thoạt nhìn có vẻ khá đúng. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiểu Hoa nhịn không được nói

"Trước kia ở mỗi vị diện cũng sẽ có ba mẹ, người yêu mến ký chủ. Chỉ là ký chủ mỗi lần đều ân oán phân minh, phân chia rõ ràng, càng không lợi dụng bọn họ."

Nhưng Tô Kiêu này. Rốt cuộc có điểm gì khác với những người thân lúc trước? Rõ ràng ký chủ đối xử với hắn rất thân thiện.

Đương nhiên, cẩn thận xem xét, người ký chủ để ý nhất vẫn là Quân Vực đại nhân. Chỉ là khó có khi nhìn thấy ký chủ sẽ chú ý đến người khác. Cho nên Tiểu Hoa mới có thể dễ dàng nhận ra.

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Ta nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy quen thuộc, không phản cảm, hoặc không thoải mái."

"Vậy ký chủ sẽ thích hắn sao?"

Tiểu Hoa sợ Tô Yên không hiểu, nỗ lực giải thích rõ ràng

"Như là loại tình cảm với Quân Vực đại nhân."

Vừa dứt lời, Tô Yên liền lắc đầu phủ nhận

"Sẽ không."

"Vì sao?"

"Nếu Tô Kiêu vô cớ gây rối với ta thì ta sẽ đánh hắn."
 
Chương 1384: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 31


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đơn giản mà thô bạo.

Tiểu Hoa nghĩ tới lúc Quân Vực đại nhân vô cớ gây rối với ký chủ. Tức khắc liền rõ ràng. Quả nhiên, em trai chính là em trai. Nên đánh thì vẫn đánh.

Một giờ sau, phi hạm khởi hành. Tô Yên nghĩ nghĩ, vẫn gửi tin nhắn cho Hoắc Vưu

"Sao anh không tới? "

Chẳng lẽ vì tính khí hắn không tốt nên không ai cần?

Tin nhắn gửi đi rất lâu cũng không thấy hồi âm.

Từ trường quân đội đế đô đến Thâm Lam tinh mất một ngày một đêm. Vì vậy mọi sinh viên có thể lên khoang vũ trụ để nghỉ ngơi.

Tô Yên đứng dậy, đi vào khoang vũ trụ. Lúc này, lộ trình tới Thâm Lam tinh đã được hơn phân nửa. Vào khoang vũ trụ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, hẳn là sẽ đến.

Đang đi, phía sau liền truyền đến một trận cười đùa

"A? Vị này có phải là duy tu sư rác rưởi ban F thành công leo lên người Tô Kiêu đúng không?"

"Thật không biết tốt xấu."

"Cũng không nhìn xem năng lực của mình. Nếu Tô Kiêu xảy ra sơ suất gì, có bán cô ta cũng không đủ bồi."

Một đám nữ sinh tụ tập bên nhau. Một câu một câu tiếp theo một câu châm chọc.

Tuy không nói trực tiếp với Tô Yên, nhưng mỗi câu đều hướng về cô.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên dừng bước, liếc các cô một cái. Nghiêm túc nói

"Rất ghen ghét sao?"

Cô nhẹ nhàng nói ra bốn chữ, lập tức chọc trúng tâm tư mấy thiếu nữ kia, đám người thẹn quá thành giận

"Tô Yên, cô có ý gì?"

"Chúng tôi ghen ghét? Cũng không nhìn lại bản thân cô có cái thân phận gì."

"Đúng vậy, cô cho rằng Tô Kiêu sẽ coi trọng một người như cô?"

Tô Yên chỉ đứng đó nghe mấy nữ sinh kia nói xong. Sau đó, mở miệng

"Hắn ở đây, có chuyện gì các cô có thể nói thẳng với hắn."

Vừa nói xong, mấy nữ sinh lập tức ngậm miệng.

Hoảng loạn chỉnh sửa lại đầu tóc cùng quần áo, nhìn xung quanh.

Tô Yên nghiêng đầu, nói

"Tôi lừa mấy người đó."

Lần này mấy nữ sinh kia thực sự thẹn quá thành giận.

"Tô Yên! Mày là cái thá gì mà dám trêu chọc bọn tao như vậy?"

Nói xong, liền tiến tới hai bước, giơ tay định đánh.

Tất nhiên cô ta không đánh tới mặt Tô Yên được. Cánh tay vung lên kia bị Tô Yên cản lại. Cô đẩy một cái, người nọ lảo đảo lui về sau.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Bắt nạt người khác là một thói quen xấu, phải sửa."

Mỗi câu cô nói càng làm đám người kia tức giận thêm một phần.

Không khí càng ngày càng căng thẳng. Cho đến khi có người từ trong khoang vũ trụ đi ra.

"Được rồi, đừng nóng giận nữa."

Ngẩng đầu liền thấy Lý Nhã đứng ở chỗ ngoặt. Cô ta cười đi tới, có vẻ bất đắc dĩ

"Mọi người đều là bạn học, có gì mà không thể nhường nhịn được?"

Nói xong, đám nữ sinh kia lại bắt đầu kẻ tung người hứng

"Lý Nhã, sao chị lại có thể tốt đến như vậy? Chúng ta cần phải dạy cho cô ta một bài học."

"Chị Lý Nhã, chúng ta xem cô ta là bạn học, nhưng cô ta lại không xem chúng ta là bạn bè. Loại người này chính là thiếu đánh."

"Đúng vậy"

Một câu tiếp một câu.

Lý Nhã lắc đầu

"Được rồi, chúng ta cũng sắp đến Thâm Lam tinh. Sau đó là thí luyện, lúc này cần phải nghỉ ngơi tốt để có tinh thần chiến đấu mới đúng."

Nói xong, lực chú ý của những nữ sinh đó từ trêи người Tô Yên dời đi một chút. Nhưng vẻ mặt vẫn oán hận.

Lý Nhã mở miệng

"Nể mặt mũi của ta đi."

Nói xong câu này, rốt cuộc đám nữ sinh kia rời đi.

Giờ chỉ còn lại hai người Lý Nhã cùng Tô Yên. Lý Nhã quay đầu, cười nhìn về phía Tô Yên

"Cậu không sao chứ?"
 
Chương 1385: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 32


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên lắc đầu

"Không có việc gì."

Lý Nhã gật đầu, lại nói

"Vậy cậu cũng mau đi nghỉ ngơi đi, đợt thí luyện này của chúng ta sẽ rất vất vả đó."

Tô Yên gật đầu

"Được"

Lý Nhã hướng về phía Tô Yên cười hiền lành

"Mình tên Lý Nhã, hy vọng sau này chúng ta có thể vui vẻ ở chung, trở thành bạn tốt."

Tô Yên trầm mặc, không nói được hay không được.

Mặt Lý Nhã đỏ lên, có vẻ xấu hổ

"Thật ngại quá, mình có phải quá đường đột không? Nhưng mình rất thích cậu, rất muốn làm bạn với cậu."

Tô Yên lại trầm mặc. Cô nhìn Lý Nhã tản ra ác ý màu đen đối với mình.

Người này có phải là loại "trong ngoài bất nhất" đúng không? Nói thích ngươi, rất muốn làm bạn với ngươi, thật ra là không thích, rất muốn giết chết ngươi?

Cũng thật kỳ quái. Rõ ràng Lý Nhã này không thích cô, vừa nãy lại còn giải cứu cho cô.

Tô Yên nghĩ nghĩ, theo logic chỉ có một khả năng, thả lưới dài câu cá lớn.

Cô ta muốn câu ai? Tô Kiêu?

Nghĩ đến đây, Tô Yên mở miệng

"Tôi đi trước."

Lý Nhã ngẩn người. Không ngờ tới Tô Yên lại không nể mặt như vậy.

Cuối cùng vẫn gật đầu

"Được, nếu cần mình giúp gì có thể tuỳ thời tìm mình. Bọn họ vẫn sẽ cho mình vài phần mặt mũi."

Nghe cô ta nói xong, Tô Yên rời đi về khu vực nghỉ ngơi trong khoang vũ trụ.

Lý Nhã đứng đó đang chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên nghe được tiếng động kỳ quái phát ra từ chỗ ngoặt mà Tô Yên vừa qua.

Cô ta dừng bước, đi tới gần chỗ đó.

Vừa qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy một khung cảnh cảnh nóng bỏng.

Một nam sinh mặc đồng phục màu bạc đang hôn một thiếu nữ đồng phục màu xám.

Lý Nhã cúi thấp đầu một cái. Vừa nãy chỉ có Tô Yên đi qua. Con đường này rất dài, cô ta không có khả năng đã đi xa được. Cho nên nữ sinh giấu mặt kia, là Tô Yên. Còn nam sinh mặc đồng phục màu bạc này.....

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Ngay lúc này khi thấy rõ sườn mặt của nam sinh kia, ánh mắt Lý Nhã co lại.

Hoắc Vưu!

Thực mau, Lý Nhã cúi đầu. Không nghĩ tới, thủ đoạn của Tô Yên này cũng rất cao. Thế nhưng có thể cùng ở bên hai người không đội trời chung là Tô Kiêu và Hoắc Vưu.

Quả thật là đã đánh giá thấp cô ta.

Tô Yên nhìn Hoắc Vưu, hai mắt sáng lên

"Em còn tưởng rằng không ai kết đội với anh, cho nên anh không tới."

Hoắc Vưu hừ cười

"Số người muốn kết đội với tôi còn xếp hàng dài kìa."

Nói xong, tay hắn đang chống trêи tường liền ôm eo cô.

Kỳ thật cách đây hai ngày đã gặp cô, còn muốn mua kem que để ăn đêm.

Chỉ là không hiểu tại sao, có chút nhớ cô. Càng ngày càng cảm thấy cảm giác ôm cô khá tốt. Hôn một cái như giảm bớt tâm tình nôn nóng khó nói thành lời này.

Nói nói, Hoắc Vưu như nhớ tới cái gì, đôi mắt sâu kín nói

"Tôi thấy em cùng Tô Kiêu ở chung thật tốt, có vẻ rất vui."

Tô Yên

"Ân?"

Từ lúc ở trêи phi hạm, bọn họ vẫn chưa nói một lời. Chỗ nào nhìn ra vui vẻ vậy??

Hoắc Vưu cắn một cái vào cằm Tô Yên

"Đồ của em rất nặng? Phải cần người khác giúp đỡ?"

Tô Yên nghĩ tới một màn khi lên xe

"Cái này, là hắn muốn giúp."

"Hắn muốn giúp em liền đồng ý, không có nguyên tắc như vậy?"

Tô Yên trầm mặc. Chủ yếu là cảm thấy hắn vô cớ gây rối, lăn lộn mù quáng. Cho nên không muốn trả lời.

Hoắc Vưu thấy cô trầm mặc, thế nhưng cũng cảm thấy vui vui. Nhịn không được lại hôn hai cái.

Giọng hắn trầm thấp

"Nghe nói Thâm Lam tinh rất nguy hiểm. Đừng quên em còn nợ tiền tôi. Thấy em ngày đó dũng khí đánh người, vậy nên hãy bảo hộ chủ nợ này thật tốt nhé."

____

Mai bạo chương nạ!!!! ???
 
Chương 1386: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 33


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhớ tới 350 vạn đồng liên bang mình nợ. Hiện giờ đã qua 5 ngày, còn hai tháng 25 ngày nữa.

Cô gật đầu

"Được"

Một màn này đều thu hết vào mắt Lý Nhã.

Lại hơn mười giờ trôi qua, đến khi âm thanh điện tử vang lên

"Đã tới Thâm Lam tinh, tàu chuẩn bị hạ cánh, các học viên chuẩn bị sẵn sàng."

Liên tục ba lần.

Tô Yên mở mắt tỉnh dậy. Đến khi cô từ khoang vũ trụ đi ra, phi hạm đã hạ cánh.

Ra ngoài, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt phả vào mặt. Như bị bỏng, làm da mặt đau đớn.

Chờ mọi người từ phi hạm đi xuống, thầy giáo ra tiếng

"Từ giờ trở đi, thí luyện bắt đầu. Thời gian thí luyện là ba ngày. Chỉ cần mọi người có thể trụ tại đây đủ ba ngày thì xem như thành công.

Nếu không kiên trì được có thể trở lại đây. Thời khắc bước lên phi hạm chính là từ bỏ thí luyện."

Dừng một chút, lại nghe thầy giáo nói

"Nơi này là dã ngoại, các em là học sinh trường quân đội. Không thể đảm bảo mỗi người có thế bình an trở về, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo hộ từng người an toàn."

Nói xong, thầy giáo vẫy tay một cái.

"Thí luyện bắt đầu."

Căn bản không cho mọi người cơ hội tiếp tục dò hỏi, liền lên phi hạm.

Chỗ này thật nóng.

Tô Yên nhìn một vòng, muốn tìm một chỗ mát mẻ. Nhưng ở xung quanh, khắp toàn bộ đỉnh núi này đều trụi lủi, không một bóng cây.

Tô Yên mở miệng

"Tiểu Hoa, ta muốn tìm một chỗ mát mẻ."

"Vui lòng chờ trong chốc lát, Tiểu Hoa đang tìm kiếm."

Thực mau, liền nghe Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, 500 mét hướng đông có một sơn động, hệ thống đánh giá an toàn. Có thể nghỉ ngơi."

Cô không lập tức đi mà nhìn một vòng. Không thấy Tô Kiêu, cũng không thấy Hoắc Vưu. Lúc này cô mới một mình đi bộ về hướng đông.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Đến sơn động kia, vừa đi vào hang đã thấy cả người mát mẻ. Tô Yên tìm chỗ ngồi xuống, nhìn thái dương nóng bức bên ngoài.

Năm phút sau, đồng hồ điện tử vang lên. Là Tô Kiêu

"Chị ở đâu?"

"Trong sơn động từ chỗ phi hạm về hướng đông 500 mét."

"Chờ tôi."

Nói xong thì cúp điện thoại.

Một lát sau, liền nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng này. Cô ngẩng đầu, người tới không phải Tô Kiêu.

Người nọ đeo quân ủng màu đen, tư thái biếng nhác. Hoắc Vưu đứng trước cửa sơn động, nhìn Tô Yên ngồi ngoan ngoãn bên trong.

"Có thể tìm được nơi này cũng không tồi."

Tô Yên lau mồ hôi trêи trán, nhìn Hoắc Vưu. Thời tiết nóng bức bên ngoài như không ảnh hưởng gì tới hắn.

"Anh không nóng?"

Cô hỏi.

Hoắc Vưu hỏi lại

"Em nóng?"

Tô Yên gật đầu

"Nóng."

Tiểu Hoa thân thiết lại nhiệt tình giải thích cho Tô Yên

"Ký chủ, vì tinh thần lực của hắn là Cấp S, thể lực người điều khiển cơ giáp đều tốt hơn người thường. Chị cũng có thể hiểu, chiến sĩ cơ giáp cấp S trở lên có thể chịu lạnh chịu nóng."

Đang nói chuyện, một con chuột nâu chạy ngang qua, phát ra âm thanh "chi chi". Lại bởi vì lông nó có màu giống đất, không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

Con chuột này to gấp đôi chuột bình thường. Bởi vì quá béo, cho nên lông che mất cả chân. Nó di chuyển chậm chạp.

Con chuột kia chắc cảm thấy bên ngoài quá nóng, muốn vào sơn động cho mát.

"Chi chi chi" nó cách Tô Yên càng ngày càng gần.

Hoắc Vưu nhìn, nhướng mày. Vừa mới nâng bước chân, bỗng nhiên, phanh!

Chỉ thấy con chuột đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, lập tức lộ ra bốn chân thô to của nó.

Còn tưởng rằng là do quá béo, nhưng hóa ra là vì che khuất đôi chân kia mới cố ý đi chậm rãi.
 
Chương 1387: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 34


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Con chuột biến dị kia mở cái mồm rộng ngoác đầy máu định cắn Tô Yên.

Chỉ là....

Miệng còn chưa hoàn toàn mở ra, đã bị một bàn tay nhỏ trắng nõn mau chóng nắm lấy.

"Phịch" một tiếng, quăng ra bên ngoài.

Đúng lúc Tô Yên quăng nó ra, Hoặc Vưu đồng thời đi tới bên cạnh Tô Yên. Hắn nhướng mày nhìn con chuột bị quăng ra bên ngoài sơn động, lại nhìn đến Tô Yên ra tay cũng không thèm chớp mắt một cái.

"Mấy ngày không gặp, em có vẻ mạnh lên không ít."

Nói xong, Hoắc Vưu nâng tay cô lên. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn, vẫn mềm mềm, trơn bóng như lúc ban đầu.

Tô Yên nhớ lại thể trạng của mình lúc trước.

"Ừm."

Cô lên tiếng.

Lúc trước, mấy nữ sinh kia đều có thể ấn cô xuống đất mà đánh. Đánh một lần là cả người chằng chịt vết bầm.

Nghĩ xong, lực chú ý của Tô Yên chuyển tới trêи người con chuột. Nó nằm trêи mặt đất, cả người run rẩy, phát ra tiếng kêu "chi chi".

Từ lúc bị Tô Yên ném ra ngoài, nó vẫn nằm yên chỗ đó không nhúc nhích.

Chết rồi sao? Tô Yên nghi hoặc.

Con chuột biến dị này nhìn qua trông rất khoẻ mạnh, cái chân của nó còn dài như cẳng chân cô vậy.

Tô Yên muốn đi qua nhìn nhưng lại bị Hoặc Vưu kéo lại. Hắn lên tiếng

"Dùng cái này ném nó một cái rồi nhìn xem."

Tô Yên tiếp nhận cục đá to tướng từ bàn tay hắn. Giơ tay, ném vào người con chuột. Khi cục đá sắp rơi trúng người nó. Con chuột biến dị bỗng nhiên bạo khởi, nhanh chóng chạy thoát.

Cho nên, nó không chỉ đơn giản là một con chuột biến dị, mà còn là một con chuột biến dị có thể giả chết???

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Hoặc Vưu móc ra súng lục có gắn tia hồng ngoại.

"Cạch" một tiếng.

Con chuột biến dị ngã ở cửa sơn động.

Hoắc Vưu cười, nghiêng đầu nhìn Tô Yên

"Tôi vừa cứu em."

"Cảm ······"

Nói còn chưa hết lời. Người nào đó đã ôm chặt lấy cô.

"Cảm ơn cái gì, em chết rồi, ai trả 350 vạn đồng liên bang cho tôi???"

Giọng điệu hắn lười nhác. Nói nói, liền dừng lại nhìn Tô Yên. Không biết vì sao lại rất muốn hôn cô.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nghĩ vậy, Hoắc Vưu đang muốn đưa mặt lại gần.

Lúc này thanh âm của Tiểu Hoa vang lên trong đầu Tô Yên

"Leng keng, hệ thống cảnh báo, Tô Kiêu - mục tiêu bảo hộ của chị, đang bị một đàn chuột biến dị tập kϊƈɦ."

Vừa dứt lời, Tô Yên liền vội vàng đẩy Hoặc Vưu ra, chạy ra ngoài sơn động. Trước khi đi, còn nói thêm một câu

"Anh ở chỗ này chờ em."

Nói xong, Tô Yên vừa chạy vừa hỏi Tiểu Hoa.

"Hắn ở chỗ nào?"

"Bên ngoài sơn động, cách 300 mét bên trái."

Tô Yên chạy nhanh hơn. Nháy mắt đã biến mất khỏi cửa sơn động.

Hoắc Vưu sửng sốt, nhìn xuống vòng tay trống không. Đôi mắt đen nhánh nhìn theo bóng cô rơi đi, không nói gì.

Tô Yên chạy ra bên ngoài không lâu, liền nghe thấy phía tây truyền đến động tĩnh lớn.

Vừa ngước mắt liền nhìn thấy mấy trăm con chuột biến dị đang bò lổm ngổm trêи mặt đất.

Từng đợt, từng đợt tiến lên công kϊƈɦ. Âm thanh "chi chi chi chi" làm người ta nghe mà tê dại cả da đầu.

Không chỉ mỗi mình Tô Kiêu bị bao vây, mà còn có mười mấy học sinh cùng đồng hành đến đây.

Từng người một triệu hồi cơ giáp. Duy tu sư được các chiến sĩ cơ giáp bảo hộ ở giữa.

Tiểu Hoa kịp thời lên tiếng

"Ký chủ, người có cơ giáp thuần trắng chính là Tô Kiêu.

Tô Yên nhìn qua chỗ đó. Động tác cơ giáp trắng thành thục như nước chảy mây trôi, kỹ thuật vững chắc như bốn lạng đẩy ngàn cân. Chứng minh hắn rất am hiểu điềukhiển cơ giáp nên mới có thể ngắm chuẩn tới vậy.

Đại khái là sức chiến đấu của Tô Kiêu quá cường hãn, càng lúc càng có nhiều chuột biến dị chạy sang phía hắn.

Giằng co nửa giờ.

Tô Kiêu ngắm bắn rất chuẩn như vậy, nhưng vẫn là không thể kịp đối phó với một đám chuột biến dị xông lên như không muốn mạng này.

Cơ giáp sẽ bị yếu thế trước quân địch đông. Đặc biệt lại là loại chuột biến dị giảo hoạt, linh động như thế này.
 
Chương 1388: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 35


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Kiêu lùi vài bước. Đang đánh, đột nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt hắn.

Tô Yên cầm một con dao ngắn chém đàn chuột như là chém khoai tây. Một dao vung ra liền mất mạng. Lát sau, xác chuột chết chất thành núi nhỏ bên chân Tô Yên.

Khi Tô Kiêu quay qua nhìn Tô Yên. Đầu tiên là chau mày, vốn muốn bảo cô tìm một chỗ an toàn trốn đi. Nhưng nhìn thấy thủ pháp của cô, lời nói đến bên miệng bèn nuốt xuống.

Số lượng chuột biến dị chết càng lúc càng nhiều. Nhưng lũ chuột vây xung quanh họ dường như không hề giảm bớt. Ngược lại, càng lúc càng nhiều hơn. Đông nhung nhúc như dòi, làm cho người ta cảm thấy nổi da gà.

Tô Yên cùng Tô Kiêu bên này hoàn toàn có thể trụ vững, nhưng những cơ giáp bên cạnh có vẻ như không chịu nổi nữa.

Một con cơ giáp đầu tiên bị đánh hạ. Liền nghe mấy con chuột biến dị kêu "chi chi", nháy mắt liền cắn nát con cơ giáp đó

"A Bối!"

Có người nôn nóng kêu lên. Tô Kiêu mở lời

"Tôi đưa chị rời đi."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn một cái

"Tôi đi rồi, cậu lại quay trở về đây sao?"

Tô Kiêu không trực tiếp trả lời, chỉ nói

"Quân nhân vĩnh viễn không lùi bước."

Đặc biệt là khi đồng đội còn ở chỗ này, hắn càng không thể rời đi. Nhưng an toàn của cô càng quan trọng hơn.

Tô Yên lắc đầu

"Cậu có chết, tôi cũng sẽ không chết, không cần phải lo lắng."

Nói xong, cô cúi đầu.

Bỗng nhiên, ở trong ba lô của cô có một con rắn nhỏ vằn đỏ đen bò ra ngoài. Trườn theo cánh tay Tô Yên rồi cuốn trêи cổ tay cô

"Tê tê tê tê tê"

"Yên Yên, đói bụng."

Tô Yên nhìn con rắn.

Tiểu Hồng?

Cô còn chưa kịp hỏi nó tới đây như thế nào

"Tô Cổ đâu?"

"Em ở đây."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng truyền đến âm thanh.

Tô Yên

"Tiểu Hồng, Tô Cổ, hai đứa dùng băng hỏa luân phiên, thử xem nào."

Tiểu Hồng lắc lắc đuôi.

"Tê tê tê tê tê?"

Ồ, phun lửa sao?

Sau đó, Tiểu Hồng há miệng, phun ra một đốm lửa nhỏ. Phì phì, sau đó liền bị nước miếng của nó phun ra làm tắt ngúm.

Tô Yên bóp cái đuôi của Tiểu Hồng,

"Phun."

Cái đuôi chính là nỗi đau đớn trong lòng Tiểu Hồng, bởi vì nó đã bị hành hạ không biết bao nhiêu lần.

Hiện giờ, cái đuôi của nó lại bị Yên Yên bóp mạnh.Trong đầu Tiểu Hồng căn bản còn chưa kịp phản ứng lại.

"Phùng!"

Một ngọn lửa cháy hừng hực từ trong miệng nó phun ra. Cháy ngập trời. Giống như cái vòi phun lửa.

Tô Yên ấn cái đầu nó xuống phía dưới. Nháy mắt, mặt đất xanh mướt hoa cỏ liền biến thành khô cằn. Từng con chuột biến dị bị thiêu còn đang bốc cháy, chạy trốn tán loạn khắp nơi

Hôm nay trời không mưa, còn nóng bức không chịu nổi, làm sao có thể dập tắt được đám lửa này???

Đám chuột biến dị nhanh chóng bị thiêu thành một mảng đen xì. Khói bốc lên, phát ra mùi thịt nước BBQ.

Tô Yên lãnh đạm lên tiếng

"Tô Cổ."

Vừa dứt lời liền thấy một cỗ hàn băng, nháy mắt đem những con chuột đó đông cứng lại.

Từ lúc trong người Tiểu Hồng có thêm Minh Thạch, sức mạnh của nó vô cùng không ổn định. Hơn nữa, lửa nó phun ra cường đại hơn so với trước kia rất nhiều.

Lửa cùng băng quyện vào nhau, thế lực ngang nhau. Hơn nữa tốc độ hai thứ này quá nhanh chóng, khiến cho lũ chuột kia nổ tung xác.

Tiếng nổ vang vọng khắp nơi, máu bắn tung tóe. Lũ chuột trước mắt Tô Yên nhanh chóng biến mất sạch sẽ.

Lặp đi lặp lại ba lần.

Tô Cổ cùng Tiểu Hồng phối hợp vô cùng hiệu quả, đấu với người có thân thể siêu cấp cường hãn chưa chắc đã thắng. Nhưng đối với loại địch nhân có số lượng lớn như thế này, hiệu quả quả thực có thể nói là 100%.

Tiểu Hồng chơi đến vui vẻ, liền nghĩ buổi tối hôm nay có thể ăn chuột đồng nướng.

Ừm.

Ở trong mắt nó, phàm là những sinh vật ở trong lòng đất, đều là chuột đồng. Con chuột biến dị này cũng chỉ là chuột đồng lớn.
 
Chương 1389: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 36


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bởi vì có thêm Tiểu Hồng và Tô Cổ gia nhập đội ngũ, cục diện nháy mắt đã thay đổi.

Cho đến khi cả Tiểu Hồng phun ra toàn nước miếng là nước miếng, một đốm lửa nhỏ cũng không phun ra nổi nữa, lúc này Tô Yên mới cất chúng nó đi.

Dần dần, đàn chuột biến dị nhận thấy tổn thất nặng nề. Bất tri bất giác chạy trối chết khắp bốn phương tám hướng.

Tô Kiêu nhảy xuống, sau đó thu hồi cơ giáp. Đi đến trước mặt Tô Yên. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, mở miệng

"Từ trước tới nay chị chưa từng nói với tôi, chị có bản lĩnh điều khiển được rắn."

Tô Yên đáp

"Cậu chưa từng hỏi qua."

Tô Kiêu nói tiếp

"Vậy hiện giờ tôi hỏi, chị sẽ nói thật với tôi sao?"

"Tôi tận lực."

"Chị cùng Hoặc Vưu có quan hệ gì? Hắn khi dễ chị? Hay là ái muội không rõ ràng?"

Hắn chuyển đề tài quá nhanh, Tô Yên sửng sốt

Cô cẩn thận suy nghĩ, sau đó trả lời hắn

"Tôi là chị gái của cậu."

Tô Kiêu

"Rồi sao?"

"Nghe lời tôi, là chuyện cậu nên làm. Cậu quản tôi, là cậu đang tìm đòn."

Tô Kiêu trầm mặc.

Tô Yên cũng trầm mặc.

Ừm... chị gái nhà người ta đối với em trai của mình chắc cũng như vậy nhỉ. Những tư liệu Tiểu Hoa cho cô xem đều là như vậy cả.

Tiểu Hoa có chút hối hận. Lúc đầu thấy thể lực của ký chủ còn chưa khôi phục. Tiểu Hoa sợ cái tên Tô Kiêu này sẽ khi dễ Tô Yên, bèn toàn cho ký chủ nhà nó xem những tư liệu về "chị gái vô pháp vô thiên như bố đời, em trai là tiểu nô tài."

Hình như... nó chọn sai tư liệu rồi....

Có nên cho ký chủ xem một chút tư liệu về hai chị em tương thân tương ái không nhỉ??? Tiểu Hoa do dự.

Tô Kiêu không hỏi lại. Giống như bị khuất phục vì câu nói muốn quản liền bị đánh của Tô Yên.

Tiểu Hoa rối rắm lên tiếng

"Ký chủ, quan hệ của hai người còn chưa hoàn toàn hòa hoãn, chị làm thế, hắn sẽ rất thương tâm...."

Tô Yên cũng rối rắm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Vậy làm sao bây giờ?"

Suy nghĩ nửa ngày, Tô Yên cảm thấy nên đền bù cho hắn.

Sau đó cô mở miệng, nghiêm túc nói

"Cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Vừa dứt lời, Tô Kiêu còn chưa kịp nói gì. Bên cạnh đã truyền đến tiếng cười nhạo của Hoặc Vưu.

Hoặc Vưu dựa vào bên cạnh cây đại thụ. Khoanh tay ôm ngực, nhìn Tô Yên.

"Hai người ở chung một chỗ lại hài hòa như vậy, tôi thật.... ngưỡng mộ nhaaa...."

Tô Yên chớp chớp mắt. Rõ ràng cô cảm nhận được hắn đang tức giận.

Nhưng tức giận cái gì?

Tô Kiêu?

Không có khả năng.

Cô đã nói qua với hắn, Tô Kiêu là em trai của cô. Không có lý do gì khiến hắn tức giận cả.

Tô Yên đi tới trước mặt Hoặc Vưu, nhẹ nhàng hỏi

"Anh không bị thương chứ?"

Tô Kiêu trợn mắt nhìn người chị gái ruột này của mình. Từ đầu đến cuối còn không thèm hỏi han xem hắn có bị thương không. Hoặc Vưu vừa tới gần, liền hấp dẫn tất cả lực chú ý của cô. Trong mắt cô còn mang theo ánh sáng, giống như nhìn thấy thứ mình yêu thích.

Tô Kiêu nheo nheo mắt nhìn Hoặc Vưu. Thật sự, không thể thích nổi cái tên Hoặc Vưu này. Nhìn hắn ta rất thiếu đòn mà.

Đúng lúc, Hoặc Vưu cũng nâng mí mắt nhìn về phía Tô Kiêu. Sau đó cả hai cùng dời ánh mắt. Rõ ràng cả hai người đều không muốn nói chuyện với đối phương.

Lần gặp đầu tiên cứ như vậy mà trôi qua.

Tô Yên tới gần liền ngửi thấy mùi máu tươi bay ra từ thân thể Hoặc Vưu. Cô nhìn hắn từ trêи xuống dưới

"Anh bị thương sao?"

Hoắc Vưu ngẩng đầu, không chút để ý nói

"Chuyện của tôi, hình như không liên quan tới em."

Tô Yên nghe, cẩn thận nghĩ lại. Gật đầu

"Ừ"

Cô mới vừa gật đầu một cái. Hoặc Vưu nháy mắt liền liến thoắng

"Ném tôi trong sơn động, có phải cố tình muốn tôi chết ở bên trong đó, để em không phải trả tiền cho tôi nữa?"

Tô Yên nghe hắn nói chuyện, trong lời nói còn có chút ý vị âm dương quái khí.

Cô chớp chớp mắt, sửng sốt một chút.

Người này thế nào lại trở mặt nhanh như vậy?
 
Chương 1390: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 37


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên hỏi

"Anh bị đàn chuột biến dị tấn công sao?"

"Em cảm thấy sao?"

"Vậy anh bị thương sao?"

Tô Yên hỏi lại lần nữa.

Hoặc Vưu vén tay áo lên, chỉ thấy máu thấm qua chế phục màu bạc, theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất.

Tô Yên nhìn, nhíu mày. Cô móc khăn tay trong ba lô ra băng bó cho hắn.

Miệng vết thương này không giống với bị chuột biến dị cắn, mà giống bị dao nhỏ đâm sượt qua. Hơn nữa, nhìn vị trí vết thương này, từ bên sườn tay, độ nông sâu kéo dài là từ ngoài vào trong. Rất giống tự mình đả thương mình.

Tô Yên không hỏi, chỉ có thể băng bó cho tay hắn ngừng chảy máu

Đang băng bó, phía cành cây trêи đầu truyền đến tiếng "chi chi".

Vừa ngẩng đầu liên liền nhìn thấy một con chuột biến dị siêu to khổng lồ ngồi xổm trêи đó.

Nó biết đã bị phát hiện bèn nhảy xuống, muốn đánh úp chỗ bị thương trêи cánh tay Hoặc Vưu.

Phập.

Tô Yên rút con dao nhỏ bên hông ra, phi thẳng vào con chuột. Con chuột bị treo lủng lẳng trêи thân cây, máu nhỏ giọt tong tỏng xuống đất.

Tô Yên tiếp tục cúi đầu băng bó cho Hoặc Vưu.

Băng bó xong mới ngẩng đầu lên

"Phải cẩn thận một chút."

Hoắc Vưu cúi đầu, không nói lời nào. Nửa ngày sau, hắn rút tay về

"Có thời gian lo cho tôi, chi bằng em đi bảo hộ thật tốt cho chiến sĩ cơ giáp của em đi. Bảo hộ hắn thật cẩn thận vào."

Nói xong, hắn hạ mí mắt, xoay người rời đi. Tô Yên kéo hắn

"Anh đi đâu?"

Hoắc Vưu ý vị thâm trường

"Nếu tôi chết đi, em hẳn sẽ rất cao hứng. Ít nhất không cần trả nợ nữa."

Từ khi hắn xuất hiện dưới gốc cây liền nói những lời vô cùng khó hiểu. Tô Yên cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Chẳng lẽ vì cô để hắn một mình trong sơn động?

Cô cảm thấy nên giải thích cho hắn một chút.

Kéo tay hắn, nghiêm túc nói

"Em không định bỏ rơi anh, chỉ là nơi đó an toàn, em không muốn anh bị cắn."

Giọng cô mềm mại, ấm áp. Nghe như muốn chạy thẳng vào trong tim.

Thật thoải mái.

Người khác thì không biết như thế nào, nhưng đây chính là cảm giác của Hoặc Vưu.

Hoắc Vưu có chút hối hận, nhẽ ra hắn nên đem thời gian trả nợ kéo dài một chút, hẳn nên là 30 năm. Như thế cô sẽ không chạy thoát được.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên giải thích xong, hắn vẫn không nói lời nào. Nhưng thấy hắn cũng không có bộ dáng châm biếm như vừa nãy nữa.

Tô Kiêu thấy chị gái của hắn ở đằng kia ép dạ cầu toàn. Lại nhìn Hoặc Vưu đang khi dễ chị hắn.

Thật khiến cho người ta khó chịu mà.

Cô vừa mới nói hắn không nghe lời liền đánh hắn. Nháy mắt liền chạy qua bên kia cầm tay dỗ dành nam nhân khác?

Nếu hắn nhớ không nhầm, Tô Kiêu hắn còn có quan hệ huyết thống với cô đấy. Loại mà cùng chui từ trong một bụng mẹ ra ấy.

Tô Kiêu lên tiếng

"Tôi không có bình dinh dưỡng."

Tô Yên không phản ứng. Bởi vì lực chú ý của cô toàn bộ đều đặt trêи người Hoặc Vưu, căn bản cũng không nhớ nổi phía sau lưng là em trai của mình.

Cho đến khi Tô Kiêu cao giọng nói lại lần nữa

"Tôi không còn bình dinh dưỡng nữa."

Lúc này Tô Yên mới quay đầu lại

"Trong ba lô của tôi có, cậu muốn uống sao?"

Tô Kiêu gật đầu

"Muốn"

Nói xong liền đi tới, xách balo của Tô Yên đi.

Ánh mắt Hoặc Vưu nhìn theo ba lô của Tô Yên, thấy Tô Kiêu đem mấy bình dinh dưỡng ra uống.

Choang!

Bình dinh dưỡng Tô Kiêu đang cầm trêи tay, mới mở nắp, còn chưa kịp uống, liền vỡ tung giữa không trung.

Một viên đạn bay vèo qua cây đại thụ, hung hăng cắm trêи thân cây.

Tô Yên sửng sốt. Nhìn tay trái Hoặc Vưu đang cầm súng giảm thanh, cô há mồm

"Anh làm gì vậy?"

Hoặc Vưu cười khẽ, rút cánh tay bị Tô Yên nắm lấy về.

"Không phải em nói em không có tiền sao?"

Mua cơm hộp cho hắn thì nói không có tiền. Nhưng lại có tiền mua bình dinh dưỡng cao cấp cho Tô Kiêu uống??? Trước nay cô còn chưa từng cho hắn đâu.

Tô Yên chậm rãi nói từng chữ

"Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
 
Chương 1391: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 38


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên

"Sao? Em tức giận?"

Rõ ràng là hắn vừa cười vừa nói, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút ý cười nào.

"Bởi vì tôi bắn vỡ mấy bình dinh dưỡng em cho hắn sao?"

Đang nói, liền nghe thấy tiếng của Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, hai ngôi sao đã sáng."

Tô Yên liếc hắn một cái. Trầm mặc trong chốc lát, cô nghi hoặc

"Anh muốn bình dinh dưỡng sao? Anh tức giận vì em cho hắn bình dinh dưỡng???"

Nói xong, cô bước về phía Tô Kiêu, lấy balo mang tới. Vô cùng nghiêm túc nói

"Em còn rất nhiều, nếu anh muốn, em sẽ cho anh hết."

Con mẹ nó, vấn đề không phải là mấy cái bình dinh dưỡng này, có được không? Nhưng trong lòng, hắn vẫn cảm thấy dịu đi một chút.

Thấy Tô Kiêu gặp nguy hiểm, cô liền vứt hắn trong sơn động một mình, quay đầu liền chạy đi không ngoái lại một lần.

Tô Kiêu biết cô có bình dinh dưỡng, chỉ cần hắn nói muốn, cô liền sẽ đem bình dinh dưỡng đưa cho hắn.

Cái suy nghĩ này, làm hắn vô cùng khó chịu. Những điều này chứng minh cho cái gì?? Chứng minh rằng hai người kia đã vượt qua quan hệ bằng hữu bình thường, còn vô cùng thân thiết, hiểu rõ nhau.

Tô Yên đợi thật lâu. Thấy hắn không có bất kỳ phản ứng gì. Cô mím mím môi

"Anh không cần, vậy thôi!."

Nói xong, cô kéo khoá ba lô lại, xoay người trở về. Hiện tại cô thật sự không muốn nói chuyện với hắn.

Tô Yên đeo ba lô, trêи mặt không có cảm xúc gì.

Bởi vì bị chuột biến dị tập kϊƈɦ bất ngờ. Tiêu diệt một đám lớn như vậy, sợ rằng mùi máu tươi sẽ hấp dẫn những động vật biến dị khác tới. Mọi người bèn tập trung lại rồi đồng loạt quyết định tụ tập thành một nhóm, tìm một chỗ cách xa chỗ này.

Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống. Đồ ăn ở nơi này, ngoại trừ đồ ăn đóng hộp mang theo, đó chính là thịt nướng.

Thừa dịp hôm nay vừa mới tới đây, tâm lý còn tương đối nhẹ nhàng, mọi người quyết định buổi tối sẽ ăn thịt nướng.

Mấy chiến sĩ cơ giáp đi ra ngoài tìm con mồi, duy tu sư thì nhóm lửa.

Một giờ sau, mùi thịt nướng tiêu tỏa ra khắp nơi.

"Được rồi, mọi người ăn đi."

Tô Yên tiếp nhận thịt nướng Tô Kiêu đưa qua. Ăn một miếng lại một miếng.

Không nói chuyện, vô cùng an tĩnh.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Không có gì bất đồng với ngày thường, nướng thịt, ăn cơm dã ngoại như thế này đại khái liền mất một giờ. Đến khi ăn xong, trời đã đen kịt.

Tô Kiêu bỗng nhiên lên tiếng

"Hình như hắn không ăn cơm."

Tô Yên nhắm mắt lại, dựa vào tảng đá sau lưng.

"Đói khác phải ăn."

Không ăn cơm, chứng minh hắn không đói bụng.

Nói thì cứng rắn như vậy, nhưng cô vẫn liếc mắt nhìn Hoặc Vưu. Chỉ thấy hắn ngồi bên cạnh đống lửa, không nói một lời, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô dời tầm mắt.

Tiểu Hoa nhìn ký chủ, an tĩnh mà xa cách.

Chớp mắt, nó nhớ tới thời điểm vừa mới gặp ký chủ. Lúc đó chỉ cảm thấy cô cùng thế giới này không có nửa phần liên quan. Trước kia nó còn cho rằng ký chủ là lần đầu tiên lịch kiếp làm nhiệm vụ, không hiểu sự tình.Thời gian ở cùng ký chủ càng lâu, nó càng hiểu rõ. Tính tình của cô, vốn chính là như thế.

Cho đến sau đó, gặp Quân Vực đại nhân thì Tiểu Hoa mới thấy biểu tình của ký chủ sinh động hơn một chút. Đôi mắt an tĩnh đen láy kia, khi nhìn Quân Vực đại nhân lại sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời sao mênh ʍôиɠ vậy.

Nên hình dung như thế nào nhỉ?? Giống như, cô cũng sẽ có những cảm xúc khác. Sẽ cười, sẽ bực mình, sẽ bất đắc dĩ.

Đại đa số thời gian, tâm tình của ký chủ đều rất tốt. Chỉ là hiện giờ, nhìn ký chủ lại có chút không giống mọi khi.

An an tĩnh tĩnh đứng một mình. Loại tình huống này, chỉ có một khả năng. Ký chủ đang tức giận.
 
Chương 1392: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 39


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Trải qua nhiều chuyện như vậy, người có thể làm cho ký chủ tức giận, chỉ có thể là Quân Vực đại nhân.

Tiểu Hoa đứng giữa làm Hồng Nương cũng không biết nên giúp ai. Chỉ có thể im lặng nhìn hai người bọn họ.

Chớp mắt, một đêm đã qua đi. Ký chủ vẫn luôn nhắm mắt ngủ. Còn Hoặc Vưu vẫn ngồi ở trước đống lửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sáng sớm, trời vừa mới sáng lên một chút.

Tô Yên mở mắt ra đã thấy Tô Kiêu cầm đồ ăn đi đến trước mặt mình. Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía đằng kia.

Chỉ thấy Hoặc Vưu lạnh lùng ngồi dựa vào cây đại thụ, khuôn mặt vô cảm.

Cô dời ánh mắt, bắt đầu ăn. Cũng không nhìn hắn thêm một cái nào nữa.

Lúc cô sắp ăn xong bữa sáng.Tô Kiêu bỗng nhiên mở miệng

"Nếu tôi cùng Hoặc Vưu đánh nhau, chị sẽ giúp ai?"

Động tác ăn cơm của Tô Yên khựng lại, lên tiếng

"Cậu sẽ không chết."

Tô Kiêu nghe xong, nghiêng đầu nhìn người chị gái này của hắn.

"Chị sẽ không để tôi chết, nhưng trong lòng chị lại hy vọng Hoặc Vưu sẽ thắng."

Tô Yên trầm mặc

"Thắng hay thua là do bản lĩnh của các người."

"Người chị gái như chị, thật bất công."

Tô Yên nghiêng đầu, nghi hoặc

"Rất công bằng."

Tô Kiêu cắn một miếng bánh mì, lười tranh cãi với nàng.

Hắn không muốn tự tìm ngược đâu.

Căn cứ vào quy củ thầy giáo đã nhắc nhở trước khi lên phi hạm. Bọn họ phải ở đây ba ngày. Tính toán thì còn phải ngốc ở đây đến giữa trưa. Cho nên, bọn họ có thể chọn cách đi khắp nơi thám hiểm, cũng có thể chờ ở chỗ này đến giữa trưa.

Lần thí luyện này thời gian rất ngắn.

Lúc trước đều là cưỡng chế phải đi bộ quãng đường rất xa, thời gian thí luyện đều từ nửa tháng trở lên, chỉ sợ bọn họ không mài dũa đủ. Hiện giờ, lại chỉ có ba ngày, chứng tỏ tinh cầu Thâm Lam này vô cùng nguy hiểm.

Cả nhóm tụ tập thảo luận. Có người muốn ở lại đây chờ, có người lại muốn mạo hiểm đi khám phá xung quanh. Cuối cùng, cả đội chia làm hai nhóm.

Tô Yên và Tô Kiêu dẫn đầu nhóm mạo hiểm. Nếu tinh cầu Thâm Lam này khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm, vậy thì đi đâu cũng như vậy cả.

Phần lớn mọi người lựa chọn ở lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhóm mạo hiểm chỉ có bảy người. Tô Yên, Tô Kiêu, Hoắc Vưu, Lý Nhã, cùng với cơ giáp sư của Lý Nhã - Trương Hạo, và hai nữ duy tu sư khác.

Trêи đường đi, ánh mắt hai nữ duy tu sư kia vẫn luôn ở trêи người Hoặc Vưu. Không có cách nào, trong nhóm này, chỉ có Hoặc Vưu là không có duy tu sư đi cùng. Hắn chính là một miếng thịt Đường Tăng thơm ngon béo bở.

Hoắc Vưu ban A, thiên tài cấp S. Có thể leo lên trêи người hắn trong chuyến thám hiểm tinh cầu Thâm Lam này, cũng đáng.

Đi tiếp, không biết ai hét chói tai

"A a a a a a!! Con nhện!!"

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Chỉ thấy nữ duy tu sư đi cuối cùng bị mạng nhện cuốn chặt. Sau đó, một con nhện khổng lồ không biết xuất hiện từ chỗ nào.

Mỗi một cái chân của nó to như phần eo người trưởng thành. Đen nhánh, đứng chặn ngang ở đó. Đôi mắt, hàm răng của nó trước đó nhìn không thấy. Giờ lại hiện ra trước mắt vô cùng rõ ràng.

Nó mở miệng, dãi dớt liền chảy dọc theo miệng ra ngoài, thậm chí, còn sực nức lên mùi tanh tưởi nồng nặc.

Trương Hạo đứng ở một bên liền ra tay. Lập tức biến thành cơ giáp, bắt đầu chiến đấu.

Cơ giáp hình giọt nước, mỗi một chi tiết đều mang theo sự tinh xảo cùng sức mạnh cường đại.

"Piu" một tiếng.

Mạng nhện quấn vòng quanh cổ chân nữ duy tu sư kia liền đứt. Cô ta rơi từ trêи màng nhện xuống, nện cái "bụp" trêи mặt đất.

Một con nhện siêu to khổng lồ như vậy, một mình Trương Hạo khẳng định không thể chống đỡ nổi. Sau đó, Hoặc Vưu và Tô Kiêu nhanh chóng tham gia vào trận đánh.

Đám người còn lại cùng Tô Yên đứng cách vị trí bọn họ đánh đánh nhau hơn 10m.
 
Chương 1393: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 40


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cô chăm chú nhìn bọn họ.

Tình huống này, có vẻ ba người bọn cũng đối phó được với thứ kia. Chỉ là cuộc chiến này quá lề mề.

Hai tiếng rưỡi sau. Hoặc Vưu đâm thủng đầu con nhện. Nó phát ra tiếng than khóc rồi ngã trêи mặt đất.

Ba người cùng đáp xuống đất. Họ vẫn mặc cơ giáp, đi tới phía nhóm người.

Ánh mắt của những nữ duy tu sư khác đều đuổi theo Hoặc Vưu. Không vì cái gì khác, thật sự là quá kinh diễm.

Vốn biết những người ở ban A rất mạnh. Nhưng không nghĩ tới, Hoặc Vưu so với những gì bọn họ biết còn mạnh hơn.

Tô Kiêu biểu hiện cũng rất xuất sắc, mạnh mẽ, nhanh nhẹn. Mỗi tội hắn đã có nữ duy tu sư rồi. So sánh hai người với nhau, đương nhiên Hoặc Vưu chính là miếng thịt béo ngậy làm người ta thèm nhỏ dãi.

Nhóm người tiếp tục đi về phía trước.Tìm được một sơn động bèn dừng lại nghỉ ngơi.

Trương Hạo sức lực đã cạn kiệt, sắc mặt tái nhợt, dựa vào vách tường uống bình dinh dưỡng.

Tô Yên mở ba lô, lấy bình dinh dưỡng đưa cho Tô Kiêu.

Hoặc Vưu ngồi ở ngoài cùng, nhìn thấy một màn như vậy liền rời tầm mắt đi chỗ khác. Hắn không nói gì, cũng không làm gì. Tới bữa trưa hắn cũng không ăn.

Tô Kiêu cắn một miếng thịt nướng. Nhàn nhạt mở miệng

"Từ đêm hôm qua hắn đã không ăn cơm. Khi nãy chiến đấu một trận như vậy xong cũng không uống dịch dinh dưỡng. Có vẻ hắn không muốn sống sót ra khỏi chỗ này."

Dứt lời, Tô Kiêu liền nhìn về phía chị gái của hắn.

Tô Yên đang ăn bỗng dừng lại, ngẩng đầu liếc về phía cửa động. Sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.

Đến khi ăn xong rồi, cô cầm theo ba lô, đi tới trước mặt Hoặc Vưu. Cô mở ba lô, lấy ra một bình dinh dưỡng, đưa cho hắn.

Hoắc Vưu ngẩng đầu nhìn cô một cái. Hắn khàn khàn nói

"Làm gì?"

Tô Yên

"Cho anh uống."

Hoắc Vưu nhìn bình dinh dưỡng kia, không nhận lấy.

"Quan hệ của chúng ta cũng không tốt đến mức này."

Tô Yên liền nói

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Anh có uống hay không?"

Hoắc Vưu trầm mặc, dời ánh mắt.

Tô Yên hạ mí mắt.

"Anh không uống, xem ra thân thể không có vấn đề gì lớn."

Nói xong, cô lại ném mấy bình dinh dưỡng vào trong ba lô.

Hoặc Vưu không nói một lời nào.

Tô Yên trở lại vị trí cũ, ngồi xuống, tiếp tục ăn thịt nướng.

Ăn được hai miếng lại để xuống. Dựa vào tảng đá sau lưng, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Lý Nhã nhận ra bầu không khí kỳ quặc giữa Tô Yên và Hoặc Vưu. Lại nghĩ tới một màn đặc biệt mà mình nhìn thấy lúc ở trêи phi hạm.

Cãi nhau sao??? Trong mắt Lý Nhã hiện lên chút suy tư.

Tô Kiêu liếc mắt nhìn Lý Nhã một cái. Lý Nhã này rõ ràng có hứng thú với Hoặc Vưu.

Aayyy, thế này là không được. Trước khi chị hắn mở miệng nói không cần, Hoặc Vưu phải là của chị hắn.Tuy rằng, hắn cũng không thích tên kia cho lắm.

Nháy mắt đã tới giữa trưa ngày hôm sau. Hoặc Vưu đi cuối cùng đội ngũ, không nói một lời.

Tô Yên có chút bực bội. Hai đầu lông mày nhăn lại từ sáng sớm, chưa từng giãn ra.

Tô Kiêu đi bên cạnh, nhìn mặt chị gái mình. Bỗng nhiên lên tiếng

"Không phải tôi làm chị tức giận, có giận cũng đừng giận cá chém thớt."

Tô Yên đáp

"Tôi không tức giận."

"Ồ, vậy chính là lo lắng buồn rầu."

"Không phải."

"Chị coi tôi là đứa con nít 3 tuổi sao?"

Tô Yên mím môi, trầm mặc.

Ngay lúc đó, Lý Nhã đi phía sau hét lên thất thanh.

"A!"

Lý Nhã ngã ngồi trêи mặt đất, ngay bên chân Hoặc Vưu. Bên cạnh còn có một bình nước đã đổ đầy đất.

Mọi người quay đầu lại liền hiểu, cô ta đưa nước cho Hoặc Vưu muốn an ủi hắn, kết quả, người ta không những không cảm kϊƈɦ, còn thô bạo đẩy ngã cô ta.

Những nữ duy tu sư khác thấy hậu quả của Lý Nhã như vậy, từ sùng bái chuyển sang vô cùng phẫn nộ với Hoặc Vưu.

Bởi vì, không chỉ có Lý Nhã, mà mấy người cô ta làm những việc khác lấy lòng hắn, đều bị hắn ném đi không chút lưu tình

"Hoắc Vưu, anh không cần quá đáng như vậy!"

"Đúng vậy!! Đừng có cảm thấy mình lợi hại hơn người khác liền có thể vô pháp vô thiên."
 
Chương 1394: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 41


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một câu tiếp một câu mà trách móc.

Hoắc Vưu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mấy nữ sinh kia. Cuối cùng, tầm mắt dừng lại trêи người Tô Yên.

Tô Kiêu nhìn Hoắc Vưu, sau đó cậu móc ra một bình dinh dưỡng, đưa cho Tô Yên.

Lực chú ý của Tô Yên bị bình dinh dưỡng Tô Kiêu đưa qua hấp dẫn.Cô nhận lấy, mở ra.

Trong ánh mắt Hoặc Vưu như có vũ bão, hắn vẫn không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Những nữ duy tu sư khác vẫn còn đang rất tức giận.

"Cô nhìn thái độ của hắn xem."

"Không thèm nói một lời xin lỗi sao?"

"Hắn quá cuồng vọng rồi."

Mỗi người một câu nói về Hoặc Vưu.

Tô Kiêu nhìn theo bóng lưng Hoặc Vn tiện lấy luôn cả cái nút chai lại, vặn chặt rồi cất vào trong túi.

Tô Yên nghi hoặc ngẩng đầu.

Tô Kiêu

"Chị khỏe như vậy, uống làm gì, phí!"

Dù sao cũng chọc được tên nào đó tức giận mà bỏ đi rồi.

Chị gái hắn có uống bình dinh dưỡng này hay không cũng chẳng quan trọng.

Tô Kiêu cũng đã nhìn ra Tô Yên tay không cũng có thể bóp chết mấy con chuột biến dị, cô còn cần phải uống mấy cái thứ dinh dưỡng này nữa sao?

Tô Yên chớp chớp mắt. Cô cảm thấy đứa em trai này lật mặt như trở bàn tay vậy

"Cậu cố ý?"

Tô Kiêu cũng không thèm che dấu, gật đầu.

"Tôi không thích hắn ta."

Tô Yên mờ mịt

"Tôi thích là được, liên quan gì tới cậu?"

Tô Kiêu nghe xong, thân thể hơi cứng lại. Liền nói một câu

"Chính vì chị như vậy, tôi lại càng không thích hắn."

Tô Yên nhìn người em trai này. Bỗng nhiên cô duỗi tay, đánh vào đầu hắn.

Tô Kiêu trợn mắt, không thể tin nổi.

"Chị đánh tôi?"

Tô Yên nghiêm túc

"Chuyện của tôi, cậu không cần nhúng tay vào."

Tô Kiêu tức đến đỏ mắt

"Chị nghĩ rằng tôi muốn quản chị sao???"

Nếu không phải chị là chị gái ruột của tôi, ai thèm phản ứng với chị.

Lời nói, hành động của hắn có điểm khác với lúc trước. Nhiều thêm chút tính trẻ con, giống với bộ dáng nhóc con giận dỗi

"Cậu không được khi dễ hắn."

"Vậy hắn khi dễ chị thì sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Đây là hai chuyện khác nhau."

"Là một chuyện."

Tô Kiêu cố chấp.

Tô Yên nhìn hắn, cũng không nói gì nữa. Cô nhìn theo hướng Hoặc Vưu rời đi. Chỉ một chút thời gian ngắn ngủi, bóng dáng hắn đã hoàn toàn biến mất.

Tâm tình Tô Kiêu cực kỳ mâu thuẫn. Chuyện hắn không thích Hoặc Vưu là sự thật. Nếu Tô Yên có thể thích một người khác, đó là chuyện tốt. Nhưng hiện tại nhìn xem, trong mắt cô chỉ có thằng nhãi thối Hoặc Vưu kia.

Thật chướng mắt.

Nhưng hắn lại không muốn làm Tô Yên thương tâm, hắn lại không muốn lợi dụng sơ hở của người khác. Cho nên, trong lòng Tô Kiêu, kết cục tốt nhất bây giờ chính là Tô Yên không thích Hoặc Vưu nữa, đá đít hắn. Sau đó Hoặc Vưu sẽ quen biết và ở bên một nữ nhân khác.

Chỉ là... Nhìn Tô Yên nhăn mày cả buổi. Kế hoạch này có vẻ không thực hiện được rồi.

Cho đến lúc hoàng hôn buông xuống cũng chưa thấy Hoặc Vưu quay trở về.

Tô Yên trầm mặc không nói lời nào. Hai đầu lông mày càng lúc càng nhăn lại.

Mà lúc này, Tiểu Hoa còn đang lải nhải trong đầu Tô Yên.

"Ký chủ, Nam chủ đại nhân đi lâu như vậy, không biết là làm gì nhỉ? Không mang theo đồ gì khác, hai ngày nay còn không chịu ăn uống gì, lại còn đánh nhau với con nhện lớn như vậy, tiêu hao nhiều tinh lực như vậy. Nam chủ đại nhân ra ngoài liệu có gặp phải một con nhện khác, rồi bị nó ăn tươi nuốt sống luôn không??"

Tô Yên nghĩ tới bộ dáng Hoặc Vưu lúc rời đi. Cuối cùng cô đứng dậy.

Tô Kiêu cắn một miếng bánh mì, nhìn Tô Yên.

Cậu không nói gì, giống như đã đoán trước được.

Tô Yên lên tiếng

"Chốc nữa tôi sẽ trở về."

Nói xong, cô đeo ba lô lên, đi theo hướng Hoặc Vưu rời đi.

Rốt cuộc, vẫn là sợ hắn xảy ra chuyện.

Cô vừa đi ra ngoài không bao lâu, liền nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói gọi mình

"Tô Yên"

Là Lý Nhã.
 
Chương 1395: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 42


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lý Nhã cười

"Cô đi đâu vậy? Tôi đi cùng cô."

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Nói xong, cô tiếp tục đi về phía trước.

Lý Nhã nói

"Không cần khách sao, chúng ta có thể làm bạn mà."

Tô Yên nghe Tiểu Hoa chỉ dẫn, rẽ trái rẽ phải, đi tới một sơn động.

Càng đi tới gần sơn động càng nhìn thấy nhiều dấu chân và máu tươi.

Mùi máu càng lúc càng đậm.

Cô nhăn mày, bước nhanh vào trong. Sau đó liền nhìn thấy Hoặc Vưu cả người đầy máu, rúc ở trong góc, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn ho khan. Càng nghe càng thấy suy yếu.

Tô Yên đi vào trong, không nói gì.

Lý Nhã bên cạnh đã nhanh mồm lên tiếng. Giọng nói mang theo kinh ngạc, tiến lên hai bước, trực tiếp đứng trước mặt Hoặc Vưu.

"Anh bị thương sao? không sao chứ?"

Trong mắt Lý Nhã tràn đầy lo lắng.

Hoặc Vưu vốn đang nhắm mắt, liền chậm rãi mở mắt ra.

Khi nhìn thấy Lý Nhã, giọng nói của hắn như có độc

"Còn nói thêm một từ, tôi bóp chết cô."

Lý Nhã cứng đờ người đứng ở đó. Cô ta xấu hổ trong chớp mắt. Sau đó, liền xem nhẹ lời Hoặc Vưu nói.

"Em sẽ cứu anh ra khỏi chỗ này."

Trong mắt cô ta tràn đầy thành khẩn. Nói xong liền định tiến lên đỡ Hoặc Vưu dậy.

Chỉ là, Lý Nhã còn chưa đụng được tới tay áo Hoặc Vưu, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đã ngăn cản động tác của ả.

Tô Yên lãnh đạm lên tiếng

"Cô nên đi khỏi chỗ này."

Nụ cười của Lý Nhã bỗng chốc cứng đờ.

"Cô có ý gì?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ý trêи mặt chữ."

Lý Nhã vẫn cố duy trì nụ cười trêи môi

"Cô không nhìn thấy anh ấy bị thương sao? Lúc này còn muốn so đo tính toán. Có phải cô muốn anh ấy mất mạng mới vừa lòng hay không?"

Tô Yên vẫn yên lặng nghe Lý Nhã lải nhải bên tai.

Người này hình như đã sớm chuẩn bị vô số lời nói để khích bác cô cùng Hoặc Vưu.

Không muốn chậm trễ thời gian, Tô Yên liền giơ tay đập một nhát vào sau gáy Lý Nhã làm cô ta ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Tô Yên khom lưng nhìn Hoặc Vưu

"Anh bị thương ở đâu?"

Ánh mắt Hoặc Vưu vẫn luôn treo trêи người Tô Yên. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm, trong mắt chỉ chứa hình bóng của một mình cô.

Nhưng Tô Yên vừa mới chạm vào hắn, hắn liền tránh

Giọng hắn khàn khàn suy yếu, mang theo châm biếm

"Em tới tìm tôi làm gì? Không phải em coi thường tôi, cảm thấy tính tình tôi không tốt sao?"

Hắn nói rất chậm, một câu nói mất một lúc mới xong.

Tô Yên cẩn thận nhìn hắn. Máu hình như là chảy ra từ phần bụng. Đến lúc này, máu vẫn không ngừng chảy xuống.

Sắc mặt hắn tái nhợt, biến thành màu xanh lá. Nếu không cầm máu chữa trị nhanh chóng, chắc chắn sẽ mất máu mà chết.

Ánh mắt hắn nhìn Tô Yên lúc mới đầu còn thanh tỉnh nóng rực, cho đến khi hắn vừa nói dứt câu, biểu tình bắt đầu mơ mơ hồ hồ tan rã.

Tô Yên mím môi, không nói lời nào. Cô duỗi tay cường ngạnh kéo tay hắn ra, muốn nhìn xem vết thương ở bụng nghiêm trọng tới mức nào.

Hoặc Vưu đợi thật lâu cũng không đợi được Tô Yên trả lời hắn.

Ánh mắt dần mơ hồ, cũng không thể nhìn rõ biểu tình trêи mặt Tô Yên.

Nhịp thở của hắn dần dần yếu đi. Hắn cười bất đắc dĩ, bờ môi khô khốc lại nứt toác ra.

Hoắc Vưu chậm rãi móc từ trong túi ra một cục đá sáng lấp lánh. Tay hắn dính đầy máu làm cục đá cũng dính lây.

Giọng hắn suy yếu, nhưng hàm chứa trong đó vẫn có chút nhẹ nhàng muốn lấy lòng.

"Bọn họ nói, con gái đều thích những thứ lấp lánh như thế này.

Tặng em đó."

Lời cuối cùng, giống như là dồn chút hơi để thều thào.

Hắn biết, tính tình của mình không tốt. Đối với những đồ vật hắn yêu thích, hắn sẽ có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu đáng sợ.
 
Chương 1396: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 43


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hắn cũng không biết vì sao mình lại để ý cô như vậy. Càng không thể nhịn được khi thấy cô có hành vi thân mật cùng nam nhân khác.

Hắn biết những lời mình nói sẽ làm cô tổn thương. Cũng biết cô giận hắn. Cô còn không buồn để ý đến hắn.

Hắn cố ý không ăn cơm, không uống dịch dinh dưỡng, chính là muốn cô tới tìm mình.

Hắn thích những lúc cô nhẹ nhàng cầm tay hắn, dùng giọng nói mềm mại ấm áp lại vô cùng nghiêm túc nói chuyện với hắn.

Nhưng hình như, cô vô cùng để ý tên Tô Kiêu kia.

Hoắc Vưu có chút hối hận. Chỉ sợ từ nay về sau cô sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa. Trong lòng vô cùng đau đớn, người nàng để ý nhất lại không phải là mình.

Hắn nghe mấy tên thuộc hạ nói, con gái đều thích những đồ vật lấp lánh. Nhưng ở tinh cầu Thâm Lam này, tìm đâu ra đá quý?

Không có cách nào khác, đành phải dọc theo đường cũ đi về nơi đã giết chết con nhện kia. Trong cơ thể nó có tinh thạch đã luyện hóa.

Chờ hắn lấy được, liền mang tới đưa cho cô, dỗ dành cô một chút để cô nguôi giận.

Hắn về sau, sẽ không khi dễ cô nữa. Cô nói cái gì chính là cái đó.

Nhưng ai mà ngờ được, vừa mới đi tới gần liền nhìn thấy con nhện chúa. Hiển nhiên, con nhện chúa kia cũng đang muốn lấy tinh thạch từ trong người con nhện đã chết.

Đánh rồi đánh, cuối cùng, vẫn là hắn thắng. Giết chết con nhện chúa, đoạt được tinh thạch. Nhưng lại bị con nhện kia dùng cái chân sắc bén như một lưỡi dao nhọn đâm xuyên qua bụng.

Hắn đi vào hang động này vốn định nghỉ ngơi một lát rồi đi tìm cô. Nào ngờ, Tô Yên lại tìm thấy hắn trước.

Thấy cô đến, sự ghen tuông trong lòng Hoặc Vưu nhịn không được lại dâng lên. Đầu không kịp suy nghĩ mà nói ra lời châm biếm như vậy.

Hắn độc ác mà khi dễ cô như vậy mà cô cũng không thèm phản ứng lại hắn.

Không còn cách nào khác, Hoặc Vưu cũng không rảnh mà lo lắng xem có mất mặt hay không, liền móc ra tinh thạch, đưa tới trước mặt Tô Yên.

Thật ra hắn muốn nói, đừng giận hắn. Nhưng câu xin lỗi hắn lại chưa từng nói qua. Hiện giờ muốn nói với Tô Yên, lại không biết phải nói như thế nào.

Chỉ có thể lấy lòng cô, giống như một con chó lạc đường, dơ bẩn lại nghèo túng.

Tô Yên ôm lấy Hoắc Vưu, cô có chút khổ sở.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhìn cục đá trong tay, cô hơi há mồm, cổ họng như nghẹn lại

"Em rất thích."

Nói xong, cô ấn lên tín hiệu cầu cứu trêи người được trường quân đội trang bị.

Hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, những dụng cụ y tế cơ bản ở đây không thể cứu nổi hắn. Ấn vào nút cầu cứu đó, tương đương với việc cô từ bỏ đợt thí luyện lần này. Chính là nhận thất bại.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến bước chân vội vã cùng với tiếng hô

"Lão đại."

Tô Yên quay đầu. Chỉ thấy một đám đàn ông cao to vạm vỡ đi tới.

Tô Yên nhìn thoáng qua người dẫn đầu nhóm người. Cô nhận ra đó chính là Khoan Dư. Chính là kẻ lần trước giả mạo bắt cóc, đưa cô đi.

Khoan Dư nhíu mày, vội vã chạy tới.

Tô Yên lên tiếng

"Hắn bị trọng thương, đã hôn mê, gãy một cái xương sườn, mất quá nhiều máu, có dấu hiệu bị sốc."

Khoan Dư liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, không nói thêm gì nữa.

Hắn vẫy tay một cái. Rất nhanh liền thấy một cái cáng y tế xuất hiện ở trong động.

Hoặc Vưu và Tô Yên bị đưa đi. Đương nhiên, Tô Yên là tự nguyện đi theo.

Khi trường quân đội cử người tới địa điểm nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp. Phát hiện trong động ngoại trừ Lý Nhã đang hôn mê bất tỉnh thì không còn ai khác nữa.

Mà Tô Yên - người đã bấm tín hiệu cầu cứu lại không thấy đâu.

.....

Ở một nơi khác.

Hoặc Vưu bị đưa lên một cái phi hạm màu đen. Trải qua năm tiếng đồng hồ cấp cứu mới qua được giai đoạn nguy hiểm. Nguyên nhân chủ yếu chính là do mất máu quá nhiều.

Tô Yên nắm chặt tinh thạch trong tay. Ánh đèn chiếu vào tinh thạch làm nó phát ra đủ loại màu sắc.

Hoặc Vưu nằm trong phòng kính trong suốt, chỉ cần hắn tỉnh dậy hoặc có biểu hiện không ổn, người canh bên ngoài liền có thể lập tức phát hiện.

Tô Yên ngồi ở trêи ghế. Không biết Khoan Dư đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào.
 
Chương 1397: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 44


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Khoan Dư nở nụ cười chuyên nghiệp như mấy tên bán hàng đa cấp, vừa mỉm cười vừa đi về phía Tô Yên.

Hắn cũng không nói lời nào. Đứng ở chỗ đó, mắt dáo dác nhìn khắp nơi. Ngó rồi lại ngó, cuối cùng dừng lại trêи người Tô Yên.

Tô Yên phát hiện ra, liền nhìn hắn. Hắn lại nhìn đi chỗ khác.

Liên tiếp nhiều lần, cuối cùng cô liền lên tiếng

"Có việc gì sao?"

Khoan Dư ho khan một tiếng che dấu sự xấu hổ.

"Tô tiểu thư, tôi là Khoan Dư."

Tô Yên gật đầu

"Chào anh."

Chờ Tô Yên nói xong, Khoan Dư chỉ chỉ vào Hoặc Vưu trong phòng bệnh

"Lão đại.... ừm...ngài ấy..... không làm tiểu thư bị thương chứ?"

Tô Yên sửng sốt.

"Không có."

Khoan Dư gật gật đầu.

Không khí giữa hai người có chút xấu hổ. Lúc sau, Khoan Dư lại nói tiếp

"Tính tình lão đại tuy rằng không tốt lắm, nhưng.... ừm... lớn lên lại đẹp trai a."

Tô Yên nghe hắn nói, cảm thấy quái quái. Đang chuẩn bị hỏi lại, liền nghe thấy tiếng bước chân vang vọng chạy tới chỗ này.

Trong chốc lát liền nhìn thấy Khoan Quả đang ra sức chạy thục mạng tới đây.

Khoan Quả mồ hôi đầy đầu, mở miệng liền hỏi Khoan Dư

"Lão đại không có việc gì chứ?"

Khoan Dư chỉ chỉ vào phòng bệnh

"Tỉnh dậy thì không có việc gì."

Vừa dứt lời, Khoan Quả nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng người.

Nhìn qua hai người bọn họ đều không cảm thấy có chút tự trách nào. Giống như việc Hoặc Vưu trọng thương, trong mắt bọn họ chỉ là chuyện bình thường. Chỉ cần người còn sống, thì đều là chuyện nhỏ.

Khoan Quả thả lỏng người, quay qua liền nhìn thấy Tô Yên đang ngồi trêи ghế.

Hắn gãi đầu, nhìn Tô Yên cười ngượng ngùng

"Xin chào Tô tiểu thư."

"Chào anh."

Khoan Quả liền mở miệng

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Lão đại của chúng tôi không làm tiểu thư bị thương chứ?"

Tô Yên thấy hai anh em họ đều hỏi một câu hỏi tương tự nhau.

Cô nghi hoặc

"Vì sao các cậu lại hỏi vậy?"

Khoan Quả liếc Khoan Dư một cái, hàm hồ đáp

"Lão đại của chúng tôi mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày... ừm... không khống chế được tính tình."

Nói xong, Khoan Quả lập tức nói đỡ cho Hoặc Vưu.

"Nhưng mà, lão đại ngoại trừ tính tình không tốt ra, thì những mặt khác vẫn khá ổn."

Tô Yên cách tấm kính nhìn người nào đó đang nằm trêи giường bệnh. Cô cúi đầu, sờ cục đá Hoặc Vưu cho mình

"Là tôi làm anh ấy bị thương."

Cô giận hắn vô cớ gây rối, bực hắn không ngừng kiếm chuyện với Tô Kiêu, dỗ dành thế nào cũng không được, làm thế nào hắn cũng không hài lòng.

Trong lòng cô phát bực. Muốn cách xa hắn một chút, chờ hết giận rồi lại nói chuyện với hắn. Ai ngờ chuyện đó lại là đả kϊƈɦ lớn với hắn như vậy.

Cô không nghĩ tới hắn sẽ bị trọng thương đến nỗi này.

Tô Yên có chút uể oải, cúi đầu sờ sờ cục đá.

Khoan Dư, Khoan Quả bốn mắt nhìn nhau.

Cô gái này đả thương lão đại??? Đừng có đùa chứ. Lão đại mà cũng biết đau khổ vì tình á?

Cuối cùng Khoan Quả Lên tiếng

"Tô tiểu thư, trêи phi hạm của chúng tôi có rất nhiều đồ ngọt, ăn rất ngon, tiểu thư có muốn ăn một chút không?"

Vừa dứt lời, Khoan Quả liền ấn cái nút bên cạnh. Chỉ một loáng sau liền có người đẩy xe qua.

Hơn hai mươi loại đồ ngọt khác nhau bày trước mặt Tô Yên.

Tô Yên lắc đầu, cô không muốn ăn.

Khoan Quả vò đầu

"Tô tiểu thư là không thích sao? Không thể a, lão đại nói tiểu thư rất thích ăn, nên mới đưa rất nhiều đầu bếp chuyên làm đồ ngọt tới đây."

Khoan Quả không cẩn thận liền bán đứng lão đại nhà mình.

Khoan Dư đứng bên cạnh liền nói tiếp

"Tô tiểu thư, cô nhìn một chút xem, những loại bánh kem này đều được làm từ sữa bò, quả mơ và quả mai. Lão đại trả lương rất cao, mời tới rất nhiều đầu bếp, phí không ít công sức đâu."

Khoan Quả đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.

"Đúng, đúng, đúng. Bắt đầu từ cái hôm lão đại đưa tiểu thư về nhà, cả người cô đều là vết thương, lão đại đã phân phó rồi."

Tô Yên nghĩ tới ngày hôm đó. Cả người cô chằng chịt vết thương, bị hắn đưa về nhà. Chính là hôm cô hôn hắn trước cửa ký túc xá, bị đám người Triệu Lily nhìn thấy rồi khi dễ.

Tô Yên cúi đầu, nhớ lại chuyện hôm đó.
 
Chương 1398: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 45


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Khoan Quả còn rất đồng tình với Tô Yên.

"Ngày hôm đó tiểu thư bị thương, không phải do lão đại lăn lộn mà ra sao? Tiểu thư hẳn là rất khổ sở, nhưng mà, ngày đó lão đại không kiểm soát được tính tình. Về sau, lúc lão đại bực bội, tiểu thư hãy cách xa ngài ấy một chút."

Khoan Quả nỗ lực bày cách cho Tô Yên.

Nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó, lại càng nhiệt tình với Tô Yên hơn.

Hình như, hai vị này đã hiểu nhầm chuyện gì đó rồi.

Hai người họ vẫn liên tục luân phiên kẻ tung người hứng đến tận hai tiếng sau.

Lúc đó Hoắc Vưu tỉnh lại. Tô Yên đứng bên ngoài luôn chú ý nên nhìn thấy đầu tiên. Cô bèn đứng lên

"Hắn tỉnh rồi."

Hai người kia đang nói bỗng nhiên sửng sốt một chút. Sau đó đồng thời nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy lông mi của Hoặc Vưu rung động, sắc mặt vẫn trắng bệch, hắn chậm rãi mở mắt.

Khoan Quả nhìn quần áo trêи người Tô Yên còn chưa kịp thay. Vẫn luôn ngồi ở đó chờ lão đại, vừa nhìn đã biết là rất yêu lão đại nhà hắn rồi.

Hắn liền xun xoe nói

"Tô tiểu thư, hay là tiểu thư đi thay một bộ quần áo khác đi rồi hẵng vào??"

Tô Yên phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn quần áo trêи người.

Gật gật đầu

"Được."

Sau đó nhìn Hoặc Vưu vài lần, rồi theo phương hướng Khoan Quả chỉ đi qua đó.

Thời điểm ý thức Hoặc Vưu dần dần thanh tỉnh lại, vừa vặn nhìn qua cửa kính, thấy cảnh tượng Tô Yên đi thẳng không quay đầu lại.

Hắn lập tức muốn gọi thuộc hạ bắt lấy cô. Nhưng vừa cử động, miệng vết thương liền cảm thấy vô cùng đau đớn.

Thân thể vô lực ngã xuống, máy phát ra âm thanh "tích tích tích".

Khoan Quả và Khoan Dư lập tức chạy đến. Một đoàn bác sĩ cũng mau chóng chạy tới bên giường bệnh.

Khoan Dư nói

"Lão đại, ngài bị trọng thương, phải bình tĩnh, phải nghỉ ngơi cẩn thận."

Hoặc Vưu muốn xuống giường, duỗi tay muốn dứt kim truyền trêи tay ra.

Khoan Quả Khoan Dư vội vàng đè lại

"Lão đại, thả lỏng, thả lỏng, hít sâu."

Bọn họ cho rằng lão đại lại lần nữa không khống chế được cảm xúc.

Hoặc Vưu bị ấn chặt ở trêи giường, hắn nhắm mắt lại, bình ổn hô hấp trong chốc lát rồi mở mắt ra. Ánh mắt đen nhánh, lạnh nhạt lên tiếng

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Buông ra."

Âm thanh suy yếu vừa cất lên, hai người họ lập tức giơ tay đầu hàng. Thành thành thật thật đứng ngốc ở bên cạnh.

Khoan Quả cười vui sướиɠ

"Lão đại, ngài tỉnh rồi."

Hoặc Vưu hạ mí mắt, chậm rãi cất lời

"Sự tình diễn biến thế nào rồi?"

"Lão đại, ngài yên tâm, toàn bộ người của trường quân đội đã bị người của chúng ta bắt đi rồi."

Nói xong, Khoan Dư lại nói tiếp

"Lão đại, mọi việc diễn ra rất ổn thỏa, trong vòng một tháng bọn họ muốn tra cũng không tra được."

Hoắc Vưu ho khan một tiếng

"Dựa theo kế hoạch mà làm."

Khoan Dư gật đầu

"Vâng, lão đại."

Nói xong, hai người chuẩn bị đi ra ngoài, không quấy rầy Hoắc Vưu nghỉ ngơi nữa. Kết quả, còn chưa ra tới cửa liền nghe thấy Hoắc Vưu cất giọng khàn khàn.

"Người tên Tô Kiêu, nhốt hắn riêng một phòng."

"Vâng"

Đang nói chuyện, Tô Yên đã trở lại. Cô cạch một tiếng, mở cửa phòng bước vào. Tóc còn có chút ướt, quần áo trêи người đã đổi sang màu trắng.

Cửa phòng vừa mở, Hoắc Vưu ngừng nói chuyện, nhìn qua

Hai người nhìn nhau.

Tô Yên hỏi

"Anh không sao chứ?"

Hoắc Vưu suy yếu nằm lì xuống giường, mí mắt giật giật

"Không chết được."

Khoan Dư, Khoan Quả liếc nhau.

"Lão đại, thuộc hạ ra ngoài trước."

Nói xong, liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Ừm... chuyện gia đình nhỏ, lão đại vẫn nên tự mình giải quyết đi.

Khoan Dư nhớ tới cảnh tượng lúc lão đại lâm vào hôn mê. Giữ tay cô nương nhà người ta, còn gắt gao không chịu buông tay. Vừa tỉnh dậy, thế nào lại trở mặt nhanh như thế?

Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên và Hoặc Vưu.

Cô đi đến bên mép giường. Hơi há mồm nhưng lại không biết nên nói gì. Thật lâu sau, mới rặn ra được một câu

"Anh dưỡng bệnh cho tốt."

Hoắc Vưu nhìn Tô Yên.

"Cho nên, em phải đi?"

Trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom