Chương 3569


Chương 3569

“Được!” Đường Minh Hạo gật đầu cái rụp. Cậu bé càng lúc càng tò mò về Trương Minh Hoàng. Người này khiến người ta dấy lên h@m muốn tìm tòi nghiên cứu sâu hơn.

Khoảng sân đó rất rộng, có rất nhiều thiết bị luyện tập, còn có một số máy móc nữa: “Chắc kỹ năng của thành chủ nhà ông lợi hại lắm nhỉ?” Đường Minh Hạo bỗng cất tiếng hỏi.

“Cũng tạm được, bây giờ thành chủ đã rất ít ra tay hơn rồi, nhưng thường không mấy ai có thể đánh thắng được ông ấy.” Quản gia Trọng trả lời. Đây là sự thật, với thân phận thành chủ, về cơ bản không cần ông ta phải ra tay, nhưng thành chủ chưa bao giờ giảm cường độ tập luyện cả, cho dù là bây giờ thì kỹ năng vẫn rất tốt.

Đường Minh Hạo không hề nghi ngờ, nhưng cậu bé vẫn đang ngẫm nghĩ, vì sao người có thân phận địa vị cao như ông ta lại đối xử tốt với Vũ Kỳ đến thế? Chẳng có việc nào tốt một cách vô cớ cả, đa số đều có mục đích nào đó. Với thân phận, tuổi tác của Trương Minh Hoàng thì Vũ Kỳ hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, và càng không cần phải lấy lòng Vũ Kỳ. Bây giờ, Đường Minh Hạo vẫn chưa hiểu, có những việc tốt không phải là vô duyên vô cớ, chỉ đơn giản là vì quan hệ huyết thống, giống như tình yêu thương mà ba mẹ dành cho con cái, con cái dành cho ba mẹ, có rất nhiều đều không nhằm mục đích gì hết.

“Còn có nơi tập luyện nào khác không?” Đường Minh Hạo nghiêm túc hỏi, nơi này rất rộng, người thì rất ít. Nếu như không phải lúc đi vào thấy có người, cậu bé không hề nghi ngờ việc đây là một tòa thành trống đấy. Nơi này quả thật quá yên tĩnh.

“Có, để tôi dẫn cô cậu đi.” Quản gia Trọng nói, gọi cả Vũ Kỳ theo. Đồ dùng trong sân tập luyện này có hạn, hầu hết đều ở trong nhà, toàn bộ tầng hầm đều là sân tập luyện.

Vào trong sân tập, Đường Minh Hạo nhìn máy móc xếp thành hàng trước mặt cũng không kinh ngạc lắm. Dù sao thì bản thân Trương Minh Hoàng, cùng với nơi đây đã đem đến quá nhiều kinh ngạc cho cậu bé rồi, bây giờ đã không còn có gì to tát nữa.

“Cậu chủ nhỏ có muốn thử không?” Quản gia Trọng nhìn Đường Minh Hạo rồi cất tiếng hỏi hiền từ, trẻ con luôn không có sức kháng cự với những thứ mới lạ.

“Được.” Trước đây Đường Minh Hạo cũng đã từng thấy, nhưng không quá ham thích những thứ này. Cậu bé cảm thấy việc tập luyện là cần thiết, nhưng hiện tại cậu bé vẫn còn nhỏ, luyện tập vừa phải thì cũng được. Hơn nữa cậu bé luyện tập cũng chỉ nhằm tăng cường sức khỏe, bảo vệ bản thân và người xung quanh là đủ rồi. Thứ mà cậu bé dựa vào không phải là vũ lực, mà là trí tuệ.

Đường Minh Hạo cầm một khẩu súng lên. Loại súng này chỉ dùng để luyện bắn, không có lực sát thương. Đường Minh Hạo cũng chỉ tiện tay bắn thử.

Bắn bừa hai phát súng, kết quả vô cùng tệ hại, thậm chí còn có một phát không trúng. Đường Minh Hạo cau mày. Tuy nói là không quan tâm, nhưng cậu bé cũng không thích kết quả như thế. Phải nghiêm túc thử lại!

Sau khi bắn mấy phát liên tiếp vẫn không trúng, cậu bé cầm khẩu súng nghiên cứu một lát, nghĩ xem làm thế nào mới có thể bắn trúng được. Đường Vũ Kỳ đứng bên cạnh nhìn, cô bé biết việc này đã khơi dậy lòng hiếu thắng của anh trai rồi… Từ nhỏ, mọi việc anh trai cô bé làm đều thành công dễ dàng. Lần này lại không có phát súng nào trúng hồng tâm, chắc chắn sẽ rất không cam lòng. Cô bé âm thầm cổ vũ cho Đường Minh Hạo.

Quản gia Trọng đang nghĩ xem, có nên nhắc nhở cậu chủ nhỏ một chút hay không. Rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu bé bắn súng, bắn không trúng là điều bình thường. Nhưng dáng vẻ cau mày của cậu bé quá nghiêm túc, như thể mở miệng nói chuyện cũng là một tội ác.

“Trước hết, tư thế phải vững.” Chợt có một giọng nói vang lên từ đằng sau, Đường Minh Hạo quay lại thì thấy Trương Minh Hoàng đi vào. Ông ta không để ý nhiều tới Đường Vũ Kỳ, kéo lấy Đường Minh Hạo đi tới trước bia ngắm, đứng ngay ngắn, ấn người cậu bé rồi giải thích: “Lúc bắn súng, hai chân đứng thành hình chữ V, rộng hơn vai một chút, giữ phần trên cơ thể thật thẳng, dồn sức xuống hai bàn chân.”

Đường Minh Hạo vô thức làm theo lời Trương Minh Hoàng nói: “Sau đó, lực cầm súng phải phù hợp, điều chỉnh cho cân bằng.
 
Chương 3570


Chương 3570

Kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ phải đối diện với mặt sau của báng súng, phần dày thịt của lòng bàn tay kết hợp cùng ngón giữa, ngón áp út và ngón út giữ chặt lấy báng súng. Ngón cái duỗi thẳng thoải mái, áp vào bên trái thân súng, giúp cho việc cầm súng tự nhiên, thoải mái.” Giọng nói của Trương Minh Hoàng không hề gấp gáp, rót vào tai Đường Minh Hạo như một chỉ thị chắc nịch, cậu bé nghiêm túc nghe rồi làm theo.

“Duỗi thẳng cánh tay phải, giữ vững cổ tay.” Trương Minh Hoàng nhìn Đường Minh Hạo càng lúc càng nghiêm túc, lời nói cũng càng thêm cương quyết: “Tin tưởng vào bản thân, buông hết gánh nặng, từ bỏ hết tạp niệm, tập trung tinh thần vào khẩu súng, nhìn bia ngắm, ngắm chuẩn rồi bắn!”

“Tin tưởng vào bản thân, buông hết gánh nặng, từ bỏ hết tạp niệm, tập trung tinh thần vào khẩu súng, nhìn bia ngắm, ngắm chuẩn rồi bắn!”

Nghe theo sự chỉ dẫn của Trương Minh Hoàng, Đường Minh Hạo bỗng cảm thấy yên tâm. Lần này, cậu bé không hề do dự, bóp cò nhanh gọn lưu loát. Và lần này, cậu bé đã bắn trúng bia ngắm, Đường Minh Hạo nghiêng đầu, cảm thấy khá hài lòng.

“Anh trai giỏi quá đi!” Đường Vũ Kỳ còn vui hơn cả Đường Minh Hạo nữa, nhào tới ôm lấy cánh tay cậu bé. Cô bé cảm thấy chuyện này tương đối khó. Dù sao thì lúc đầu anh trai cũng không thành công, nhưng được ông chỉ dẫn đã bắn trúng ngay, đó cũng là nhờ thực lực của anh trai!

Đường Minh Hạo khẽ cười, tay nghịch khẩu súng. Bây giờ cậu bé cảm thấy lòng mình ấm áp, không ngờ cảm giác được người khác chỉ bảo lại là như vậy. Từ nhỏ cậu bé làm chuyện gì cũng đều tự lập, ba mẹ thường không quản lý. Hôm nay là lần đầu tiên bắn súng, việc Trương Minh Hoàng kiên nhẫn hướng dẫn khiến cậu bé cảm thấy thân thiết hơn. Người đàn ông này đúng là giỏi mua chuộc lòng người.

Trương Minh Hoàng nhìn viên đạn ghim trên bia ngắm, lấy làm kinh ngạc với trí thông minh của Đường Minh Hạo. Chỉ cần nhìn qua là có thể biết được đã từng bắn hay chưa. Ông ta cũng đã thấy vẻ loay hoay của Đường Minh Hạo trước đó rồi. Không ngờ mình chỉ nhắc nhở vài câu mà cậu bé đã có thể bắn trúng được. Phải nói rằng, cậu bé có tài năng về phương diện này!

“Xem ra cháu đã học được rồi, tự mình luyện thêm là có thể bắn trúng được hồng tâm!” Trương Minh Hoàng nói chân thành, ông ta sẽ không tiếc rẻ lời khen ngợi của mình.

“Cảm ơn ạ!” Đường Minh Hạo khẽ nói. Đây là lần đầu tiên cậu bé thể hiện sự chân thành với Trương Minh Hoàng. Cậu bé cảm ơn sự chỉ bảo của Trương Minh Hoàng, càng cảm ơn ông đã kiên nhẫn với mình. Có lẽ vào lúc này, cậu bé mới thực sự có đôi chút tin tưởng Trương Minh Hoàng!

Chuyện của Bùi Dật Duy vẫn rầm rộ trên mạng, với đủ mọi luồng ý kiến khác nhau, nhưng không chút ngoại lệ, toàn bộ đều lời mắng chửi Bùi Dật Duy cả. Từ sau khi sự việc bị lộ ra, Liễu Ảnh vẫn luôn để ý, trong lòng rất tức giận. Chuyện này không hề giống như những gì mà họ đã đoán trước, nhưng cô lại không thể nói được lời nào, cô nói với tư cách gì đây? Nói ra rồi mọi người cũng chẳng tin, có khi còn khiến nhiều người chửi bới hơn! Liễu Ảnh cảm thấy bất lực, còn Bùi Dật Duy lại không chịu hé răng giải thích. Nếu như anh ta chịu lên tiếng, có khi dư luận sẽ phần nào thay đổi, chưa nói tới việc ủng hộ hay bênh vực anh ta, nhưng ít nhất thì sẽ không mắng chửi khó nghe như vậy.

Một mình Liễu Ảnh ở trong phòng lo lắng, Tô Khiết đi tìm Nguyễn Hạo Thần mãi chưa thấy về. Bùi Dật Duy lại không chịu để người khác nhúng tay vào, cho dù cô có muốn giúp đỡ cũng không thể làm được gì. Thực ra, cô còn muốn thuyết phục Bùi Dật Duy đứng ra thanh minh. Anh ta giết người là thật, nhưng bị ép cũng là thật. Bây giờ có thái độ tốt, nếu êm xuôi thì có thể được giảm án. Liễu Ảnh thực sự nôn nóng, chuyện này cứ như một cái mê cung, không có lối ra!

“Cốc, cốc, cốc!” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Liễu Ảnh bực bội vô cùng, đi tới hỏi: “Ai đấy!” Giọng điệu chẳng thoải mái chút nào.

“Là anh!” Chất giọng trầm khiến Liễu Ảnh cảm thấy khó chịu. Tư Đồ Không ư? Anh ta tới đây làm gì? Liễu Ảnh không muốn mở cửa, nên đứng yên tại chỗ.

Tư Đồ Không còn tưởng cánh cửa sẽ nhanh chóng mở ra, không ngờ rằng lại chẳng có động tĩnh nào. Nghe kĩ ra còn chẳng thấy tiếng bước chân đâu nữa. Anh ta thấy hơi tức giận, lại ra sức gõ cửa: “Anh biết em ở bên trong, mở cửa đi.”

Liễu Ảnh đứng đó không muốn nhúc nhích. Bây giờ, cô không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với Tư Đồ Không cả. Thời hạn năm năm đã kết thúc, giờ còn biết anh ta ép chết ba mình, cô không gây sự với anh ta đã là tốt lắm rồi, không ngờ rằng anh ta lại tìm tới tận cửa. Cảm thấy giữa họ còn có cơ hội hòa giải sao? Thậm chí Liễu Ảnh còn chẳng hiểu, sao Tư Đồ Không vẫn còn có tâm trạng tới tìm cô? Lẽ nào giữa họ vẫn còn có thể ư?
 
Chương 3571


Chương 3571

Tư Đồ Không sắp tức điên lên rồi. Người phụ nữ đang trong phòng định giả vờ biến mất sao? Tưởng anh ta không nghe thấy câu nói vừa rồi chắc? Hỏi “ai đó” rõ ràng như vậy, chỉ có người điếc mới không nghe thấy thôi. Bây giờ, anh ta đã gõ cửa một lúc lâu, nhưng bên trong lại chẳng có chút tiếng động nào. Cô đang làm gì vậy chứ? Đây cũng không phải cách để trốn tránh anh ta! Lẽ nào cứ ép anh ta phải tông cửa xông vào sao? Người phụ nữ này muốn rũ bỏ quan hệ với anh ta tới vậy ư? Không thể chờ đợi dù chỉ một chút?

“Liễu Ảnh, anh biết em ở bên trong, mở cửa ra!” Lúc nói câu này, giọng điệu Tư Đồ Không đã bắt đầu tỏ ra uy hiếp, không cần để ý kĩ cũng nghe được sự tức giận trong đó.

Liễu Ảnh cũng nổi giận. Dựa vào cái gì mà anh ta bảo mở cửa là phải mở cửa, anh ta nghĩ cô là gì? Công cụ à? Đồ dùng à?

Không có suy nghĩ của chính mình, mọi thứ đều nghe theo anh ta sao? Thời gian năm năm qua, cô đã chịu đủ rồi. Bây giờ đã có thể ra đi, cô nhất định sẽ không dừng lại! Liễu Ảnh quay trở về phòng mình, ngồi trên giường coi như không có người ở bên ngoài.

Tư Đồ Không vui mừng khi nghe thấy tiếng bước chân, sau đó thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa thì phát rồ lên, đạp thẳng vào cửa. Người phụ nữ này muốn khiến anh ta tức chết sao? Uổng công anh ta nghĩ rằng chuyện của Bùi Dật Duy bị lộ, tâm trạng của Liễu Ảnh khó chịu nên muốn tới an ủi cô, thậm chí còn muốn hỏi xem cô có cần giúp đỡ không. Đúng là lòng tốt đem cho chó ăn! Người phụ nữ này chẳng có một chút tình cảm nào cả! Năm năm, họ bên nhau năm năm trời, thế mà cô lại tuyệt tình với anh ta như vậy!

“Liễu Ảnh!” Tư Đồ Không tức tối quát lên! Cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, anh ta nhận ra đây là khách sạn, chỉ cần có thẻ phòng là vào được! Anh ta đi tới quầy lễ tân, dựa vào thân phận của mình để lấy thẻ phòng.

Trong phòng khách không có người, vậy thì ở trong phòng ngủ! Tư Đồ Không hậm hực, đúng là chẳng còn nơi nào để đi nữa, ban ngày cũng nằm trên giường! Đẩy thẳng cửa ra liền thấy Liễu Ảnh đang ngồi trên giường quay lưng lại phía mình, yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Không thấy được vẻ mặt của cô, càng không biết được cô đang nghĩ điều gì, thậm chí như thể anh ta đi vào mà cũng chẳng hề có cảm giác.

“Liễu Ảnh.” Tư Đồ Không cất tiếng phá vỡ bầu không khí. Lúc yên lặng, trông người phụ nữ này tuyệt vời, xinh đẹp, yên tĩnh, hiểu chuyện là thế, đến cả khuôn mặt dịu dàng cũng khiến cho người ta có cảm giác thân thiết. Nhưng không, cõi lòng cô không như vậy. Cô sắc bén, lạnh tanh, giống như một tảng băng chẳng thể nào sưởi ấm! Tư Đồ Không nghĩ thầm, rốt cuộc là anh ta nhìn nhầm Liễu Ảnh, hay Liễu Ảnh thực sự quá giỏi ngụy trang?

“Sao anh lại vào được đây?” Liễu Ảnh nghe thấy giọng nói thì giật nảy mình, như con chim sợ cành cong. Theo bản năng, cô cảm thấy sợ Tư Đồ Không. Cô thực sự sợ người đàn ông này. Anh ta lạnh lùng, vô tình, thủ đoạn đáng gờm. Kể cả khi nằm trên giường anh ta, là người đầu ấp tay gối với anh ta cũng mãi mãi chẳng thể biết được anh ta đang làm gì, nghĩ gì. Anh ta mỉm cười đưa cô vào tròng, thậm chí cô còn giúp anh ta đếm tiền, bi kịch làm sao? Lúc này, đối với Liễu Ảnh, Tư Đồ Không giống như một con rắn đang chằm chặp nhìn cô, lăm le muốn lấy mạng cô bất cứ lúc nào. Cô không dám tới gần, cô không đấu lại được, cô thẳng thắn nhận thua, chỉ muốn rời đi, chỉ có vậy mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, Tư Đồ Không cũng không muốn tha cho cô.

Tư Đồ Không giơ thẻ phòng trong tay lên, động tác này trong mắt Liễu Ảnh như một sự châm chọc tr@n trụi. Cô đã trốn thoát rồi, sao anh ta vẫn còn đuổi theo? Liễu Ảnh biết bản thân chỉ là một người bình thường, không thể nào so được với Tư Đồ Không, cô thực sự không muốn điều gì khác! Cô ở trong khách sạn, chỉ vì cảm thấy Tư Đồ Không sẽ không tới tìm cô, nếu như không thể ở lại khách sạn, thì cô còn có thể đi đâu được nữa đây?

“Sao lúc nãy em không mở cửa?” Vốn dĩ Tư Đồ Không chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy thôi. Tuy anh ta tức giận vì Liễu Ảnh trốn tránh, dù ở trong phòng cũng không chịu mở cửa, nhưng vào đến đây rồi, anh ta cũng không muốn truy cứu nữa. Vả lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Ảnh vừa rồi, anh ta đã thấy hơi xót xa cho cô. Liễu Ảnh bây giờ không còn nét hồn nhiên, vô tư lự của trước kia nữa. Anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cô không vui.
 
Chương 3572


Chương 3572

“Vì sao tôi phải mở cửa?” Liễu Ảnh bị câu nói này chọc giận. Dựa vào cái gì mà cô không thể có suy nghĩ của riêng mình? Dựa vào cái gì mà cô phải nghe theo anh ta! Câu nói vừa rồi là lời chất vấn sao? Tư Đồ Không có tư cách gì để chất vấn cô?

Tư Đồ Không cau mày, không biết vì sao Liễu Ảnh lại đột nhiên tức giận. Liễu Ảnh trừng mắt lại không hề sợ hãi. Không sao cả, cô chẳng bận tâm nữa, bây giờ cô đã chẳng còn gì rồi. Cô gần như đã mất hết những người, những thứ mình quan tâm. Bây giờ, cô chỉ còn lại mẹ thôi. Nếu Tư Đồ Không dám động tới mẹ cô, cô nhất định sẽ liều mạng với anh ta!

“Lẽ nào em định không bao giờ mở cửa sao?” Tư Đồ Không bị ánh mắt đầy thù hằn của Liễu Ảnh chọc giận. Cô dựa vào cái gì mà nhìn anh ta như vậy? Giữa họ chỉ còn lại thù hận thôi sao? Năm năm qua, anh ta chiều chuộng cô chưa đủ ư? Sau này, gần như chuyện gì cũng chiều theo ý cô! Vì sao cô không hề nhớ tới những mặt tốt của anh ta?

“Nếu như có thể, tôi không bao giờ muốn mở cửa.” Liễu Ảnh nói giọng châm chọc. Con người này vẫn còn mặt mũi để nói như vậy à? Cô không muốn nhìn thấy anh ta, ước gì họ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Mở cửa sao? Chào đón anh ta vào sao? Cô sẽ không làm theo ý anh ta nữa, cô muốn sống cho bản thân mình, làm những gì mà bản thân muốn làm.

Cô sẽ không làm theo ý anh ta nữa, cô muốn sống cho bản thân mình, làm những gì mà bản thân muốn làm. Bây giờ Liễu Ảnh không thể nào chấp nhận được Tư Đồ Không nữa, thậm chí còn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ta. Nỗi căm hận anh ta quá sâu đậm, nhưng lại không thể phát ti3t ra được, nghẹn ở trong tim cô như một quả bom, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Tư Đồ Không vẫn luôn kiềm chế không để mình nổi giận. Chuyện trước đây, anh ta đã sai. Anh ta không thể thoái thác trước cái chết của ba cô. Bấy lâu nay, anh ta cũng luôn bù đắp cho cô. Mấy năm qua, lẽ nào cô không cảm nhận được một chút tình cảm nào của anh ta sao?

“Bây giờ giữa chúng ta chỉ còn lại những điều này thôi ư? Giờ đây em muốn ra đi sao? Không hề có chút luyến tiếc nào à?” Tư Đồ Không gằn giọng nói. Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào nhẫn tâm tới như vậy. Nói đi là đi, không hê lưu luyến, vứt bỏ anh ta như vứt một gánh nặng. Có khi nào, nếu anh ta không xuất hiện, Liễu Ảnh sẽ coi như chưa bao giờ gặp anh ta, coi năm năm qua như chưa hề tồn tại không?

“Giữa chúng ta còn lại những gì?” Liễu Ảnh hỏi ngược lại, nhìn anh ta đây chế nhạo. Lẽ nào giữa họ còn lại tình yêu sao? Vì sao năm năm trước cô lại tìm anh ta, vì sao cô lại ở bên anh ta trong năm năm? Nếu như không phải năm đó anh ta gài bẫy, cô sẽ đi câu xin anh ta sao? Sẽ ký vào bản thỏa thuận nhục nhã đó? Ép cho ba cô chết thảm ư? Mỗi lần nhớ lại, Liễu Ảnh đều cảm thấy chính mình đã hại ba, nhưng hung thủ thực sự lại là người đàn ông trước mặt. Từng bước đi của anh ta khiến cô và ba chịu đủ tủi nhục. Cô không cam lòng, không cam lòng khi họ đã bị lừa như vậy.

“Thời gian năm năm, giữa chúng ta không còn lại gì sao?” Tư Đồ Không bị ánh mắt giễu cợt của Liễu Ảnh làm tổn thương, anh không cam lòng hỏi tiếp.

“Còn lại cái gì? Thứ còn lại giữa chúng ta chỉ có thù hận thôi! Tôi không quan tâm tới năm năm chịu tủi nhục nữa, coi như tôi tự chuốc lấy. Nhưng cái chết của ba tôi, tôi mãi mãi cũng không tha thứ cho anh.” Liễu Ảnh nói nghiêm túc. Cô không muốn thảo luận vấn đề này với anh ta nữa, nói rõ hết một lần cũng tốt: “Lẽ nào anh tưởng rằng giữa chúng ta sẽ còn lại tình yêu sao?

Vì sao chúng ta lại ở bên nhau? Vốn dĩ đã là một bắt đầu sai lâm, kết cục bây giờ cũng không có gì là sai cả. Giữa chúng ta có thể còn lại bất cứ thứ gì, nhưng riêng tình yêu thì không tôn tại. Lúc đầu, anh tiếp cận tôi là để trả thù. Lúc đầu tôi tới bên anh là vì anh đã tính kế, là vì một bản thỏa thuận đây nhục nhã. Thời gian năm năm, chúng ta đều có suy nghĩ của riêng mình, không lúc nào là anh không nghĩ tới việc trả thù, không lúc nào là tôi không nghĩ tới việc ra đi. Bây giờ, thời gian năm năm đã kết thúc, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên rồi chia tay không tốt sao?”

“Thuận theo tự nhiên rồi chia tay?” Tư Đồ Không bị lời nói của Liễu Ảnh làm cho tức tới bật cười. Hóa ra trong mắt cô, quan hệ giữa họ vẫn luôn như vậy ư? Chẳng lúc nào anh ta không tính toán, chẳng lúc nào cô không muốn ra đi? Tất cả nỗi niềm hân hoan, sướng vui giữa họ đều là giả sao? Cô dựa vào cái gì mà nói năng hùng hôn như vậy? Dựa vào cái gì mà tin chắc rằng từ trước tới nay anh ta đều gài bẫy cô, xúc phạm tình cảm của anh ta như vậy?
 
Chương 3573


Chương 3573

“Đúng vậy, thuận theo tự nhiên rồi chia tay đi. Tôi không truy cứu, cũng không dám truy cứu chuyện năm đó. Tôi buông bỏ rồi!

Tôi buông bỏ thù hận, buông bỏ tất cả vướng mắc giữa tôi và anh. Tôi còn có mẹ, tôi muốn ở bên bà ấy, sau này sống cho thật tốt. Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của anh nữa, cũng hy vọng sau này anh đừng làm phiền đến tôi.” Liễu Ảnh bình thản đáp lời. Cô hận Tư Đồ Không, nhưng cô không thể nói thẳng ra. Cô muốn dứt bỏ hoàn toàn với anh ta, ít nhất, không còn sót lại điều gì ngoài mặt.

“Em cứ muốn chia tay như vậy ư?” Tư Đồ Không đã tức phát điên rồi. Mỗi lời nói, cử chỉ của người phụ nữ này đều thể hiện nỗi lòng muốn ra đi, sao anh ta có thể chịu đựng được? Anh ta đã rung động, nhưng người phụ nữ này lại không hay biết gì, mọi suy nghĩ đều chỉ muốn rời khỏi anh, thậm chí còn phủ nhận việc họ đã ở bên nhau. Làm sao có thể được!

“Phải!” Liễu Ảnh cắn răng nói. Cô không dám nhìn vẻ mặt của Tư Đồ Không. Lúc người này tức giận rất đáng sợ. Cô không dám nhìn, sợ bản thân sẽ vì sợ mà không kiên quyết giữ được suy nghĩ của mình.

“Đừng có mơ!” Tư Đồ Không đấm một tay lên tường: “Lúc đó, ba em hại ba anh, lấy một mạng đền một mạng là điều đương nhiên. Em cứ nhất quyết phải bám lấy vấn đề này mãi sao?”

“Anh có chứng cứ không!” Liễu Ảnh phẫn nộ. Cô hiểu ba cô, ông ấy sẽ không làm chuyện như vậy. Hơn nữa, mẹ cô cũng chưa từng kể, căn bản chỉ là suy nghĩ của một mình anh ta thôi!

“Nếu đúng là vậy thì sao? Nếu như ba em thực sự có liên quan thì sao!” Tư Đồ Không biết không có chứng cứ chứng minh trực tiếp, nhưng ba của Liễu Ảnh chắc chắn là nhân vật quan trọng, dứt khoát có liên quan. Anh ta chỉ nhằm vào một người để trả thù, không kéo theo cả gia đình đã là tốt lắm rồi!

“Nếu như có liên quan, tôi sẽ không so đo chuyện này nữa” Liễu Ảnh nói, cô tin ba mình trong sạch.

“Nếu như có liên quan, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, được không?” Tư Đồ Không nói. Anh ta phải giữ Liễu Ảnh lại, ít nhất thì không thể để cô không chút vấn vương gì anh ta.

Liễu Ảnh im lặng, đây không phải là ý muốn của cô. Cô muốn ra đi, muốn rời khỏi người này, không có bất kì quan hệ nào nữa.

Bắt đầu lại từ đầu ư? Có cần thiết không?

“Em tự hỏi lòng mình đi, trong năm năm, trừ bản thỏa thuận đó ra, anh có thực sự tàn nhẫn với em chưa? Sau này, thậm chí em muốn gì anh cũng đều đồng ý hết!” Tư Đồ Không thấy Liễu Ảnh im lặng, tranh thủ thời cơ khuyên nhủ. Thực ra, Liễu Ảnh rất dễ mềm lòng. Ai đối xử tốt với cô, chắc chắn cô sẽ đối xử với người đó tốt gấp bội. Chỉ cần khiến cô động lòng trắc ẩn, khiến cô mềm lòng, thì họ vẫn còn cơ hội!

Liễu Ảnh khẽ chớp mắt. Công bằng mà nói, thực tế, giữa họ không phải chỉ có đối chọi gay gắt. Mấy năm về sau, giữa họ cũng có rất nhiều điều ấm áp. Tư Đồ Không là người lạnh lùng vô tình, nhưng lúc anh ta dịu dàng, luôn khiến người ta không nhịn được đắm chìm vào trong đó. Anh ta có sức hút như vậy đấy.

Có sức hút? Liễu Ảnh cau mày lại, người này đang dụ dỗ cô sao? Anh ta đang cố ý, cố ý khiến cô mềm lòng. Không ngờ… anh ta lại dùng cách này để giữ cô lại?

“Chỉ để giữ tôi ở lại? Anh chắc chắn chứ? Ở lại làm cái gì? Để anh sỉ nhục, để mẹ anh sỉ nhục à? Tư Đồ Không, sao anh có thể như vậy? Thời gian năm năm, cho dù là trả thù thì cũng đủ rồi chứ?” Liễu Ảnh không biết bản thân nên nói như thế nào nữa. Cô thực sự mệt rồi, không muốn dây dưa gì với anh ta nữa, quá mệt rồi. Năm năm trời, quan hệ vốn dĩ đã dịu đi, bây giờ lại trở về mốc của năm năm về trước, thậm chí còn gay gắt hơn. Cô thực sự mệt rồi. Mẹ anh ta gần như đã nói rõ ràng với cô, bảo cô tránh xa Tư Đồ Không một chút. Cô cũng chịu đựng đủ trong mối quan hệ này rồi. Cô muốn ra đi, Tư Đô Không lại không đồng ý, không để cô đi, tra tấn cô như vậy thì có nghĩa lý gì?

“Em nghĩ về anh như vậy sao? Giữ em lại chỉ để tra tấn em? Nếu như anh muốn tra tấn em thì có rất nhiều cách, không cần giữ em ở lại cũng làm được!” Tư Đồ Không cảm thấy trái tim đã sắp lạnh ngắt, sao cô lại không hiểu chút gì về anh ta vậy? Không sao, cô không hiểu, tự anh ta sẽ nói. Anh ta nói cho rõ ràng. Anh ta không tin giữa họ không có chút tình cảm nào!
 
Chương 3574


Chương 3574

“Liễu Ảnh, anh không biết em nghĩ như thế nào, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để em đi đâu!” Tư Đồ Không nói. Đây là giới hạn cuối cùng của anh ta, Liễu Ảnh không được đi, cho dù là ai, cũng đừng mong đưa cô đi!

“Có nghĩa lý gì không?” Liễu Ảnh hỏi, vì sao người này cứ phải không quan tâm tới suy nghĩ của người khác như vậy? Nếu như muốn sỉ nhục cô thì năm năm vẫn còn chưa đủ sao? “Anh đã có vợ sắp cưới rồi, sắp kết hôn rồi, dây dưa không rõ với tôi thì có gì hay chứ?” Khi đó mẹ anh ta nói rất rõ ràng, Tư Đồ Không có vợ sắp cưới, bà ta rất hài lòng, không muốn cô quấn lấy con trai bà ta nữa. Bây giờ, đến cả quên được chọn rời đi mà cô cũng không có nữa sao?

“Anh không cưới cô ta đâu.” Tư Đồ Không cương quyết nói: “Anh cưới em có được không?” Anh ta ôm ấp hy vọng gặng hỏi. Chỉ cần Liễu Ảnh đồng ý, anh ta sẽ đưa cô đi làm giấy chứng nhận kết hôn ngay lập tức, thậm chí là tổ chức hôn lễ sớm nhất có thể.

“Ha!” Liễu Ảnh vô thức cười khẩy: “Vợ sắp cưới của anh do mẹ anh đích thân chọn cho. Sao nào, anh muốn làm trái ý mẹ anh à?” Liễu Ảnh cười đây châm chọc: “Cưới tôi? Năm năm không đủ để anh sỉ nhục hay sao? Hay là anh thấy cái chết của ba tôi có thể xóa nhòa?”

“Em không cần lo những việc khác, em chỉ cần nói với anh rằng em có đồng ý lấy anh không?” Tư Đồ Không cố chấp bám lấy câu hỏi này. Anh ta chỉ cần một đáp án thôi, chỉ cần Liễu Ảnh nói đồng ý, cho dù có khó khăn tới cỡ nào, anh ta cũng sẽ cưới cô!

“Tôi không đồng ý! Anh đừng quên những gì chúng ta vừa mới nói. Nếu như ba tôi có liên quan tới cái chết của ba anh, tôi còn chưa đồng ý chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, thế mà anh còn muốn cưới tôi ư? Anh thấy đó là chuyện rất hợp lý giữa chúng ta sao?”

Liễu Ảnh phẫn nộ. Rốt cuộc anh ta có hiểu rằng giữa hai người họ có quá nhiều chuyện hay không? Cô không thể nào thoải mái chấp nhận anh ta được, huống chi, người nhà của anh ta cũng sẽ không đồng ý!

Liễu Ảnh phẫn nộ. Rốt cuộc anh ta có hiểu rằng giữa hai người họ có quá nhiều chuyện hay không? Cô không thể nào thoải mái chấp nhận anh ta được, huống chi, người nhà của anh ta cũng sẽ không đồng ý!

“Được, vậy chúng ta không nói tới chuyện này nữa. Nếu như sau này, chứng minh được ba em không hê trong sạch, vậy thì em không được rời khỏi anh.” Tư Đồ Không quyết định sẽ thong thả, giữ được cô là tốt rôi, họ vẫn sẽ còn cơ hội. Tư Đô Không ngẫm nghĩ mãi, nếu như Liễu Ảnh muốn ra đi, rốt cuộc sẽ làm gì? Cô đã biết chuyện kia rồi, cũng đã nói với anh ta rằng sẽ ra đi, bây giờ ở lại đây vì điều gì? Chuyện của Bùi Dật Duy ư? Phải thừa nhận rằng, Tư Đồ Không luôn không muốn nghĩ tới Bùi Dật Duy. Cứ như hễ nhắc tới người ấy thì sẽ có quan hệ đặc biệt nào đó với Liễu Ảnh vậy.

Liễu Ảnh không nói không rằng, không muốn đồng ý, “Anh biết bây giờ em có rất nhiều việc. Em luôn lo lắng về chuyện của Bùi Dật Duy. Nếu như anh giúp em thì chúng ta bắt đầu lại có được không?” Tư Đồ Không xuống nước trước, chậm rãi nói, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh ta rồi.

Liễu Ảnh sững người, ý anh ta vừa nói là, anh ta đồng ý giúp Bùi Dật Duy ư? Trước đó không phải là tức giận tới như vậy, hận không thể khiến Bùi Dật Duy chết ngay lập tức sao? Nhớ tới chuyện trên mạng, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải anh tung chuyện Bùi Dật Duy giết người ra không?”

“Em nghi ngờ anh?” Tư Đồ Không không sao tin nổi. Lễ nào trong mắt cô ấy, mình lại là người không từ thủ đoạn tới vậy ư?

Huống chỉ, Bùi Dật Duy có tư cách gì để anh ta phải chú ý tới? Nếu như không vì Liễu Ảnh, anh ta còn chẳng thèm ngó ngàng đến Bùi Dật Duy nữa!

Liễu Ảnh nhìn vẻ mặt anh ta rồi lắc đầu, lẽ nào không phải anh ta sao? Vậy thì là ai? Rốt cuộc chuyện này có lợi cho ai? Sự im lặng của Liễu Ảnh đã đồng nghĩa với việc thừa nhận trong mắt Tư Đồ Không, thừa nhận rằng cô đang nghỉ ngờ anh ta là người ra tay.

Cảm xúc vừa mới lắng xuống lại bùng nổi!

“Bùi Dật Duy có gì đáng để anh phải ra tay? Anh ta giết người ngồi tù là chuyện chắc chắn, nếu như anh thực sự muốn làm gì đó thì cứ khiến anh ta không ra được là xong, chịu án chung thân cũng đủ, cần gì phải tung tin ra ngoài?” Tư Đồ Không tức giận, gần như là quát lên.

Liễu Ảnh kinh ngạc nhìn Tư Đồ Không. Không ngờ rằng anh ta lại có suy nghĩ như vậy, để Bùi Dật Duy ngồi tù vĩnh viễn ư? Sao anh ta lại ác độc như vậy? Bùi Dật Duy đắc tội gì với anh ta?

Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh, nói từng chữ một: “Nếu như anh giúp Bùi Dật Duy thì em cho anh một cơ hội, chúng ta sẽ bắt đầu lại, có được không?”
 
Chương 3575


Chương 3575

Liễu Ảnh bỗng thoáng dao động. Cô hoàn toàn không có khả năng nhúng tay vào chuyện này, Bùi Dật Duy không muốn cô giúp đỡ, cô chẳng làm được gì cả, giống như chấp nhận nghe theo ý trời vậy. Tô Khiết chắc chắn sẽ có cách, nhưng bây giờ lại không liên lạc được. Chuyện đang ngày một lớn dần, không biết sẽ thành ra thế nào nữa. Nếu Tư Đồ Không ra tay… Nếu anh ta giúp đỡ… Nhưng như vậy, cô sẽ lại dây dưa với anh ta, đây không phải là điều cô muốn. Cô sợ mình vừa mở lời thì sẽ không bao giờ thoát khỏi Tư Đồ Không được nữa.

Sự im lặng của Liễu Ảnh khiến Tư Đồ Không rất hài lòng. Cô càng suy nghĩ lâu, càng có nghĩa răng Bùi Dật Duy không quan trọng với cô tới như vậy. Hoặc là, tự anh ta vẫn luôn nghĩ quá lên, cô thực sự không hề yêu Bùi Dật Duy! Đáy lòng Tư Đồ Không dấy lên hy vọng. Chỉ cần Liễu Ảnh không yêu Bùi Dật Duy, anh ta tin mình sẽ giành được trái tim cô. Đương nhiên, cho dù Liễu Ảnh có thực sự thích tên đó thì cuối cùng cũng sẽ phải cưới anh ta thôi!

Liễu Ảnh suy nghĩ hồi lâu, nghĩ tới tình cảm yêu mến mà cô đã từng dành cho Bùi Dật Duy, nhớ tới quá khứ giữa mình và Tư Đồ Không, nhớ tới Bùi Dật Duy bây giờ, cùng với tình cảnh khó khăn lúc này của cô, chật vật cất lời: “Anh bỏ cái suy nghĩ đấy đi.

Chuyện của Bùi Dật Duy, không cần anh phải giúp đỡ. Có lẽ tôi không giúp được gì, nhưng Tô Khiết nhất định sẽ giúp được.”

Tuy bị từ chối, nhưng Tư Đồ Không lại không khó chịu chút nào. Điều này chứng tỏ rằng, cô không yêu Bùi Dật Duy. Nếu như yêu, Liễu Ảnh nhất định sẽ cầu xin anh ta giúp đỡ, có thể anh ta sẽ đồng ý, nhưng sẽ không dễ dàng giúp đỡ như vậy. Tuy bây giờ chưa thỏa thuận được, nhưng anh ta cũng sẽ không quan tâm tới Bùi Dật Duy nữa, sống hay chết thế nào cũng được. Bây giờ anh ta chỉ nghĩ về Liễu Ảnh thôi.

“Được, anh không hỏi tới chuyện của Bùi Dật Duy nữa. Nhưng còn em, anh sẽ dứt khoát không buông tay đâu!” Tư Đồ Không cất lời, thái độ cương quyết phải có bằng được.

“Tùy anh thôi, tôi không quan tâm!” Liễu Ảnh hơi khó chịu. Phải chăng cô đã vì bản thân mà chặt đứt đường lui của Bùi Dật Duy? Cô không tin Tư Đồ Không sẽ thực sự giúp đỡ Bùi Dật Duy, cô càng không muốn có quan hệ với anh ta. Bản thân cô, suy cho cùng vẫn là ích kỷ.

“Anh quan tâm, anh quan tâm em.” Tư Đồ Không đột nhiên nói. Anh ta không thể chấp nhận được việc Liễu Ảnh bỗng nhiên không còn bận tâm gì nữa. Như thể đã coi nhẹ sự sống chết, cho dù sau này có ra sao cũng không liên quan gì tới cô cả. Cô như vậy khiến người ta cảm thấy không thể nào nắm bắt được.

Liễu Ảnh nghĩ một lúc mới hiểu ra được Tư Đồ Không nói gì. Đúng là nực cười. Quá đáng buồn! Anh ta tưởng rằng nói như vậy thì cô sẽ tin sao? Quan tâm ư? Nếu như quan tâm, thì sẽ không đối xử với cô như vậy, nếu như quan tâm sẽ không bất chấp tất cả để hại chết ba cô. Nói cho cùng, anh ta vẫn là một người tự cho bản thân là trung tâm! Anh ta không quan tâm tới bất kì ai.

Anh ta chỉ quan tâm tới bản thân mình thôi.

“Vì sao em lại không chịu tin chứ? Liễu Ảnh, vì sao vậy? Vì sao lại không chịu cho anh cơ hội? Em hận anh tới như vậy sao?”

Tư Đồ Không gần như không biết nên nói với Liễu Ảnh như thế nào nữa. Trông cô lúc nào cũng chẳng hề vướng bận. Cho dù anh ta có nói gì, cô cũng chỉ nhìn anh ta cười nhạo. Như thể tất cả mọi chuyện anh ta làm đều là một vở kịch vậy! Trong trái tim Liễu Ảnh, anh ta thực sự đạo đức giả tới vậy sao!

“Đúng vậy, tôi hận anh.” Liễu Ảnh nói nhẹ bẫng. Cô không sợ đắc tội anh ta nữa. Cô đã đắc tội anh ta từ lâu rồi, không phải sao?

“Em quá tàn nhẫn! Trước giờ anh chưa hề biết rằng, em lại là người vô tình tới như vậy!” Tư Đồ Không bóp bả vai Liễu Ảnh, siết chặt từng chút một. Nếu như anh ta đã đau lòng, vậy họ hãy đau cùng nhau đi! Có đau phải cùng chịu chứ!

“Buông tôi ra!” Liễu Ảnh đau đớn quát lên. Cô không muốn đụng chạm với anh ta một chút nào cả. Năm năm đó đã đủ rồi, bây giờ, chỉ một chút đụng chạm thôi cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, là hành động quay lưng lại với bản thân của quá khứ, hại chết ba mình, Liễu Ảnh không thể nào tha thứ cho chính mình được.
 
Chương 3576


Chương 3576

“Không thể nào, anh vĩnh viễn không bao giờ buông em ra! Liễu Ảnh, tin anh đi. Em sẽ không bao giờ trốn thoát được anh đâu.

Chỉ cần anh không muốn, em mãi mãi chỉ có thể là người phụ nữ của anh!” Tư Đồ Không tức điên người, nói với giọng uy hiếp!

Anh ta là Tư Đồ Không, muốn loại phụ nữ nào mà không có được? Chỉ cần anh ta muốn, Liễu Ảnh sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay anh ta “Ai là người phụ nữ của anh?” Liễu Ảnh hất văng tay Tư Đồ Không. Anh ta cũng dám nghĩ quá nhỉ.

“Em đó! Em đã quên những chuyện chúng ta đã làm trong năm năm qua rồi sao? Em quên chúng ta đã chung chăn chung gối, quên những chuyện chúng ta đã làm trên giường rồi sao! Em đã từng cười vui vẻ như vậy, dịu dàng như vậy… Em mãi mãi cũng chẳng thể quên được đâu!” Tư Đồ Không cố ý nói, còn áp sát Liễu Ảnh từng chút một, hết sức mờ ám.

Liễu Ảnh như phải gánh chịu sự sỉ nhục tột cùng, mặt đỏ rần rần: “Tư Đồ Không, anh đừng có quá đáng!”

“Xem ra là em chưa quên nhỉ! Cũng phải, sao em có thể quên được cơ chứ? Anh là người đàn ông đầu tiên của em. Chúng ta đã từng mây mưa, cơ thể của em vẫn sẽ nhớ đấy.” Tư Đồ Không ve vuốt gò má, cần cổ Liễu Ảnh, thủ thỉ từng lời bên tai cô.

“Anh đủ rồi đấy!” Liễu Ảnh lùi về sau, va trúng cạnh giường: “Tư Đồ Không, sao anh lại vô liêm sỉ tới như vậy!”

“Thế này sao có thể gọi là vô liêm sỉ được? Anh là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của anh, nói những lời như vậy không phải là rất bình thường sao?” Tư Đồ Không không quan tâm tới những gì mà Liễu Ảnh nói. Bây giờ nhìn cô, anh ta không thể phủ nhận rằng, anh ta muốn cô, muốn cô vĩnh viễn nằm bên dưới anh ta.

“Tôi không phải người phụ nữ của anh, chúng ta chỉ ở bên nhau theo thỏa thuận thôi. Bây giờ đã chia tay rồi!” Liễu Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Kể ra thì cùng lắm tôi cũng chỉ là một tình nhân mà thôi, còn là một tình nhân mà không dám để cho ai khác biết!

Lẽ nào đến cả tình nhân mà Tư Đồ Không anh cũng không buông tha sao?” Liễu Ảnh cũng bị ép trở nên hung hăng, cô gằn giọng nói.

Bình thường, cô sẽ không nói những lời như vậy, bây giờ, để thoát khỏi Tư Đồ Không thì cô không còn quan tâm tới điều gì nữa.

“Tình nhân?” Tư Đồ Không khẽ bật cười, cô ấy cũng mạnh miệng thật! Thế nhưng, nói như vậy cũng không sai, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Trong mắt Tư Đồ Không, đích thực cô là đẹp nhất! Đẹp tới mức anh ta không nỡ để người khác nhìn cô!

“Đúng vậy, tình nhân, không thể lộ mặt, trừ lên giường ra thì không cần làm việc gì khác.” Liễu Ảnh lạnh lùng nói. Hình như đúng là thời gian họ lên giường không hề ít, cũng giống tình nhân thật, chẳng vẻ vang gì, không cần phải kiêng dè.

“Em đã nhắc nhở anh rồi đấy.” Tư Đồ Không đi về phía Liễu Ảnh. Cô đã bị ép tới sát mép giường, vô thức lùi về phía sau, ngồi phịch xuống giường. Tư Đồ Không vẫn đang cố tình đi tới, chậm rãi khom người. Để tránh né anh ta mà cô phải bất lực ngả ra sau, gần như sắp nằm xuống giường…

Tư Đồ Không vẫn đang cố tình đi tới, chậm rãi khom người. Để tránh né anh ta mà cô phải bất lực ngả ra sau, gần như sắp nằm xuống giường…

“Anh muốn làm gì!” Liễu Ảnh có cảm giác không đỡ nổi cơ thể của mình nữa. Vào lúc sắp sửa ngã xuống mới kịp phản ứng lại, cô đẩy mạnh Tư Đồ Không ra, nhưng ngược lại còn bị anh ta túm lấy cổ tay, đè lên giường.

Tim Liễu Ảnh thoáng chốc như muốn nhảy ra ngoài, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Vốn dĩ Tư Đồ Không chỉ muốn hù dọa cô một chút thôi, nào ngờ nhìn thấy lông ngực cô phập phông trước mắt lại khiến anh ta dần mất kiểm soát, muốn nhiều hơn nữa!

“Tư Đồ Không!” Liễu Ảnh tức đến nghẹn lời. Tư Đồ Không hơi nghiêng đầu, di chuyển tâm mắt, lấy lại bình tĩnh, mới ừ một tiếng.

“Anh tránh ra!” Liễu Ảnh không thích hành động này một chút nào. Giờ đây cô giống như cá thịt, còn Tư Đồ Không là dao thớt, phận cá nằm trên thớt thì còn có thể làm gì được. Vả lại, tư thế này quá nguy hiểm, Tư Đồ Không chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn lên môi cô. Khoảng cách gần như vậy, không có cảm giác an toàn chút nào.
 
Chương 3577


Chương 3577

“Sao anh phải tránh ra?” Tư Đồ Không nhìn gò má ửng đỏ lên của cô, nở một nụ cười cợt nhả. Dáng vẻ bây giờ của Liễu Ảnh khiến anh ta cảm thấy vô cùng thích thú. Trong trái tim, ánh mắt cô toàn là anh ta, cũng chỉ có thể nghĩ về anh ta.

Liễu Ảnh tức điên mà không nói được gì, Tư Đồ Không lại càng nổi hứng thêm dầu vào lửa: “Khi nãy không phải anh đã nói rồi sao? Chúng ta là tình nhân mà, có nảy sinh chút chuyện thân mật cũng không có gì lạ chứ!”

“Chúng ta không phải!” Liễu Ảnh vội phủ định: “Anh đừng quên, thời hạn năm năm đã đến, quan hệ giữa chúng ta cũng tự động kết thúc rồi, anh đừng có mà đòi hỏi thái quá!” Chẳng lẽ Tư Đồ Không định đi ngược lại thỏa thuận hay sao? Rõ ràng ban nãy anh ta không hê có thái độ này!

“Chúng ta có thể cần nhắc gia hạn hợp đồng!” Tư Đồ Không trêu đùa nói. Dù sao bây giờ hai người cũng không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ được. Việc gia hạn lần này có thể công khai, để Liễu Ảnh làm bạn gái chính thức, hoặc vợ của anh ta, đều không tồi!

“Anh đừng có mơ” Vành mắt Liễu Ảnh đỏ hoe. Hóa ra, Tư Đồ Không muốn sỉ nhục cô. Thỏa thuận năm năm đã chấm dứt, vậy mà anh ta còn nghĩ đến việc gia hạn? Giữa họ còn có gì để tiếp tục nữa? Chẳng lẽ mục đích của Tư Đồ Không là muốn cô tiếp tục làm tình nhân của anh ta? Vĩnh viễn cũng không thể lấy thân phận của một con người độc lập ra để chung sống hay sao?

Cô cũng là người, một người sống sờ sờ có suy nghĩ riêng của mình, không phải là vật sở hữu của anh ta! Gia hạn hợp đồng ư?

Muốn cô tiếp tục ký những điều khoản áp bức ngược đãi bản thân mình ư? Thế mà anh ta cũng thốt ra được! Năm xưa là do cô bần cùng mới phải làm như vậy, còn bây giờ, chẳng cần thiết nữa! Anh ta đã không còn gì để uy hiếp được cô nữa rồi!

“Anh đang mơ đây!” Tư Đồ Không cọ khẽ lên vành mắt Liễu Ảnh. Không ngờ cô đã khóc thật. Tại anh ta quá đáng sao? “Anh muốn ký hợp đồng với em, vì muốn em trở thành bạn gái của anh, quang minh chính đại đứng bên cạnh anh. Thân phận tình nhân kia anh cũng chán ngấy rồi. Rõ ràng em là bạn gái của anh, tại sao anh lại không thể tức giận, không thể ghen tuông, không thể quản lý em hả?”

Liễu Ảnh nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Không, cô im lặng. Con người anh ta từ đầu tới cuối chẳng nói được câu nào thật lòng, tất cả đều là dối trá. Sáng nắng chiều mưa, còn không phải vì muốn trêu đùa cô hay sao!

“Làm bạn gái anh đi! Chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc!” Tư Đồ Không nhẫn nại nói. Cả ngày hôm nay, chưa lúc nào họ nói chuyện tử tế được với nhau. Tất cả những điều Tư Đồ Không làm đều là vì muốn có được Liễu Ảnh. Bất kể là cuộc giao dịch ban đầu hay là lời thổ lộ của hiện tại, mục đích của anh ta chưa từng thay đổi.

“Tôi không muốn!” Liễu Ảnh dứt khoát từ chối, họ không cần thiết phải ở bên nhau nữa! Cô không thích anh ta, anh ta cũng không thích cô thì tại sao phải cưỡng ép? Vả lại, Tư Đồ Không đã sắp lấy vợ đến nơi, sao cô có thể không biết điều như vậy được.

Mỗi lần Liễu Ảnh từ chối, Tư Đồ Không đều rất tức giận, huống chỉ bây giờ, trông cô thực sự chẳng còn lưu luyến một chút tình cảm nào cả. Cô tuyệt tình như vậy càng khiến lửa giận trong lòng Tư Đồ Không dâng lên cuồn cuộn. Hơn nữa, tư thế bây giờ của hai người vô cùng mờ ám. Tư Đồ Không đang đè trên người Liễu Ảnh, hai người gần trong gang tấc, lời từ chối của cô vang lên ngay bên tai, dưới thân anh ta lại là cơ thể người con gái mềm mại ngát hương ấy, Tư Đô Không cảm giác mình sắp bị ép đến phát điên rồi. Anh ta vẫn nhẫn nại thỏa hiệp: “Vậy em muốn ở bên ai? Muốn gả cho ai? Em cũng không có người mình thích thì tại sao chúng ta không thử đến với nhau? Anh cũng sẽ không ép buộc em!”

“Ai nói tôi không có người mình thích?” Giọng điệu hùng hổ của Tư Đồ Không đã gây đả kích sâu sắc cho Liễu Ảnh. Cô không có người mình thích thì phải ở bên cạnh anh ta sao? Cô cũng đâu có thích anh ta! Nếu những người quen biết bên cạnh cô ai cũng nghĩ như vậy thì có phải cô có thể nhắm mắt chọn bừa một người chung sống cả đời hay không?
 
Chương 3578


Chương 3578

“Em thích ai!” Tư Đồ Không cảm giác như có thứ gì đó đang nổ tung! Liễu Ảnh có người mình thích sao? Năm năm qua cô luôn đi theo anh ta, bây giờ cũng không còn tình cảm với cái tên Bùi Dật Duy kia nữa, Liễu Ảnh còn thích ai chứ?

“Không cần anh phải lo!” Liễu Ảnh nói xong liền hối hận, cô không nên tranh cãi với anh ta như vậy, hoàn toàn không cần thiết.

Vả lại, chuyện cô có người mình thích hay không, người cô thích là ai thì có liên quan gì đến Tư Đồ Không!

“Vậy em muốn ai lo? Người em thích à? Là ai!” Tư Đồ Không giữ chặt cổ tay cô ấn sang hai bên. Lúc này, anh ta như dồn hết trọng lượng cơ thể mình đè lên người Liễu Ảnh, ánh mắt nhìn cô chăm chăm như thể muốn ăn tươi nuốt sống vào bụng.

“Liên quan gì tới anh? Dù sao tôi cũng không cần anh quản! Tư Đồ Không, anh có tư cách gì quản lý tôi hả?” Liễu Ảnh ra sức giãy giụa, cô vùng vẫy muốn ngồi dậy, cổ tay không ngừng vặn vẹo.

“Sao anh lại không có tư cách quản lý em? Đừng quên, em là người phụ nữ của anh! Mà đã là người phụ nữ của anh thì đừng có mơ đến chuyện bỏ anh đi dễ dàng!” Tư Đồ Không hận không thể kéo cô đi đăng ký kết hôn ngay lập tức, trói cô lại bên mình, để cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.

“Đó là chuyện đã qua, là quá khứ rồi, chúng ta hiện giờ không có bất cứ mối quan hệ nào cả!” Liễu Ảnh căm ghét tột cùng cái suy nghĩ ngang ngược này của Tư Đồ Không. Chẳng lẽ chỉ vì trước kia hai người từng ở bên nhau mà bây giờ không thể tách rời được nữa? Quá khứ là quá khứ, sống chỉ nhìn về quá khứ thì có ý nghĩa gì?

“Em yên tâm, em từng là người phụ nữ của anh, thế nên không có kẻ nào dám tơ tưởng đến em nữa đâu! Em chỉ có thể là của một mình anh thôi! Rời xa anh ư, vĩnh viễn cũng đừng có mơ!” Tư Đồ Không dùng giọng điệu uy hiếp cô. Có phải anh ta đã quá nhân nhượng, nên cô mới sinh ra ý nghĩ chạy trốn kia hay không. Hay là do anh ta quá dịu dàng, mới khiến cô cho rằng có thể dễ dàng làm trái ý anh ta? Tại sao người con gái này cứ không chịu an phận, ngoan ngoãn ở bên anh ta cơ chứ? Cô chẳng cần làm gì hết, chỉ cần ở bên anh ta thôi mài “Tôi không phải của anh, tôi là của riêng tôi!” Liễu Ảnh không muốn làm món đồ trang trí trong tay Tư Đồ Không, cô nhấn mạnh một lần nữa: “Dù trước kia có là người phụ nữ của anh thì sau này sẽ không phải nữa, chúng ta không còn quan hệ gì nữa rồi!”

“Không còn quan hệ sao?” Tư Đồ Không nheo mắt, không còn quan hệ gì vậy chẳng phải đơn giản rồi sao? “Nếu đã không còn quan hệ gì, vậy anh không để bụng chuyện chúng ta lại phát sinh một chút “quan hệ” đâu. Như vậy, chúng ta sẽ lại có quan hệ với nhau, em sẽ không phải ngày đêm suy nghĩ đến việc rời khỏi anh nữa, đúng chứ?”

Tư Đồ Không ghé vào tai Liễu Ảnh, chậm rãi nói từng chữ, ngón tay đã nhuần nhuyễn cởi bỏ quần áo trên người cô: “Thực ra, lúc mới đến đây anh đã muốn có quan hệ với em rồi, nhưng lúc đó tâm trạng em không tốt, nên anh mới không đành lòng…”

Tư Đồ Không cứ tiếp tục làm từng chút một, mặc cho Liễu Ảnh chống cự, anh ta vẫn dễ dàng đè cô lại, một tay còn có thể rảnh rang: “Có điều, bây giờ anh cảm thấy không cần thiết nữa. Em luôn muốn rời khỏi anh, luôn muốn thoát khỏi mối quan hệ với anh. Nhưng sao em có thể nghĩ như vậy được? Em là của anh thì mãi mãi chỉ là của một mình anh mà thôi. Anh đã không muốn để em đi, thì cả đời này của em vĩnh viễn cũng không thể rời xa anh.”

“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Liễu Ảnh bật khóc nức nở. Nhiều năm qua, cô chưa từng để bản thân phải yếu đuối lấy một lần, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày nay luôn khiến cô trong tình trạng suy sụp. Nguyên nhân cái chết của ba cô, chuyện của Bùi Dật Duy, còn cả sự bám riết không tha của Tư Đồ Không, giống như một con sói đói đang rượt đuổi, lúc nào cũng ở phía sau lưng nhìn cô chằm chằm. Cảm tưởng như chỉ cần một khoảnh khắc yếu đuối vào lúc này sẽ khiến cô bị nuốt chửng.

“Bởi vì anh yêu em, anh không thể sống thiếu em! Đừng rời xa anh!” Tư Đồ Không thấy cô khóc thì hốt hoảng dừng lại. Liễu Ảnh rất ít khi khóc, nước mắt của cô bây giờ tựa như mũi kim đâm vào tim anh ta buốt nhói. Tư Đồ Không khẽ hôn lên mắt cô, động tác trên tay cũng dừng lại. Anh ta không nỡ nhìn cô khóc, chỉ cần một tiếng khóc của cô là anh ta đã thấy đau lòng: “Đừng khóc nữa, hôm nay anh không làm gì cả, em đừng rời xa anh, cho anh một cơ hội có được không? Chuyện trước đây hãy để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!” Tư Đồ Không vụng về an ủi cô. Nước mắt của Liễu Ảnh như đê vỡ bờ, rơi xối xả, không cách nào lau cạn.
 
Chương 3579


Chương 3579

“Chúng ta cùng nhau sinh một đứa con, trai hay gái đều được, chúng ta và con sẽ mãi mãi ở bên nhau, có được không?” Tư Đồ Không ôn tồn phác họa ra khung cảnh hạnh phúc ấy. Anh ta muốn có một đứa con để giữ chân Liễu Ảnh, chỉ cần có con rồi, giữa hai người sẽ có nhiều khả năng hơn!

Tư Đồ Không ôn tồn phác họa ra khung cảnh hạnh phúc ấy. Anh ta muốn có một đứa con để giữ chân Liễu Ảnh, chỉ cần có con rồi, giữa hai người sẽ có nhiều khả năng hơn!

Anh ta muốn có một đứa con, không phải chỉ vì muốn níu giữ Liễu Ảnh, mà còn vì muốn cho Liễu Ảnh một danh phận, hay nói cách khác, để Liễu Ảnh đồng ý với việc anh ta cho cô một danh phận… Tư Đồ Không vẫn luôn hy vọng có một đứa con, đứa bé có thể giống Liễu Ảnh, anh ta có thể yêu thương nó thật nhiều, để họ có thể ở bên nhau mãi mãi.

Nước mắt Liễu Ảnh vẫn tuôn rơi không ngừng, một đứa con ư? Cuộc sống của cô còn chưa đủ châm chọc sao? Còn muốn có thêm một đứa con nữa để nhạo báng cô sao? Trước tiên chưa nói tới việc ông trời có muốn cho cô một đứa con không, riêng chuyện liệu cô có chấp nhận nổi đứa bé này không cũng là một vấn đề.

Một đứa con được sinh ra không phải nhờ tình yêu, một đứa trẻ không được chào đón thì tôn tại có ý nghĩa gì? Nếu Tư Đồ Không muốn có con thì có rất nhiều phụ nữ tình nguyện sinh con cho anh ta kia mà. Hà cớ gì cứ phải đeo bám lấy cô? Cô không muốn dính dáng chút nào với Tư Đồ Không cải!

Con cái ư? Lại càng mơ mộng hão huyền! Cô không thể để con mình đến với thế giới này để chịu khổ được! Nếu một ngày nào đó cô có con thì chắc chắn sẽ là vì tình yêu, là vì cả cô và ba đứa bé đều ngóng trông sự xuất hiện của đứa bé này! Cô muốn cho con mình một gia đình trọn vẹn, cô muốn cho con mình có một cuộc sống tốt thật tốt! Cô nhất định sẽ bảo vệ đứa bé này, ít nhất nó sẽ không giống cô, đến tự do cũng không có! Nếu nó giống cô thế này… thì cần gì phải tồn tại nữa đây?

“Tư Đồ Không, cứ như thế này đi, giữa chúng ta không có hy vọng gì cả, anh buông tha cho tôi đi. Tôi không có yêu câu gì với anh, không có bất cứ yêu câu nào hết. Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ rời khỏi đây, đi tới một đất nước khác ngay, vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa! Anh có thể lấy một người vợ hoàn hảo, sẽ có con như anh muốn. Anh sẽ có tất cả những thứ anh cần. Nếu không có tôi, anh có thể có được những thứ này! Hà cớ gì nhất định muốn tôi phải ở bên cạnh anh mới được?

Anh không cảm thấy tôi rất dư thừa sao?” Liễu Ảnh cầu xin.

Nếu không thể rời khỏi Tư Đồ Không thì dường như chỉ bằng một ánh mắt, cô đã nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời mình. Khi ở bên cạnh Tư Đồ Không, cô không có tự do mà mình mong muốn, không có niềm vui, cũng chẳng có phiền não. Cô chỉ là một người phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông, mà cô không thể chịu đựng nổi cuộc sống như thế. Đó không phải là cuộc sống cô muốn!

Tư Đồ Không không ngờ rằng mình đã nói nhiều như vậy mà Liễu Ảnh vẫn không hề có ý định thay đổi. Cô không có chút ham muốn nào với anh ta, không hề có khát khao chiếm giữ anh ta. Anh ta chẳng qua chỉ là một người có cũng được, không có cũng không sao, thậm chí không tồn tại lại càng tốt! Tư Đồ Không không cách nào tiếp nhận nổi chuyện này, anh ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc Liễu Ảnh xem nhẹ mình. Anh ta bình tĩnh nhìn chăm chăm Liễu Ảnh, ánh mắt lạnh như băng, trong chớp mắt đã khiến người ta khó thở! Anh ta im lặng không nói một lời, lửa giận tích tụ trong lòng lan tràn. Người phụ nữ này tới giờ vẫn cương quyết, chỉ mong sao rời xa anh ta… Không sao, anh ta có cách!

“Anh không thể thả em đi đâu, ngoại trừ điều này ra, em muốn gì anh cũng đều có thể đồng ý với em!” Tư Đồ Không không muốn nói với Liễu Ảnh tiếp nữa, anh ta đứng dậy định bỏ đi.

“Tại sao? Lẽ nào anh yêu tôi rồi sao?” Liễu Ảnh đang cố ý, cô đang cô ý châm chọc Tư Đồ Không. Chuyện này không thể nào xảy ra, mà người đàn ông mang tên Tư Đồ Không này cũng sẽ không cho phép mình yêu cô. Nói cho cùng, tình cảm của hai người không bình đẳng, không hề có cái gọi là tình yêu đích thực.

“Đúng thế! Anh yêu em mất rồi, vậy nên mới không cho em đi!” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Tư Đồ Không cũng không thể không thừa nhận rằng anh ta đã động lòng. Không biết từ khi nào, cũng không biết vì sao anh ta đã bắt đầu yêu Liễu Ảnh.

Cho dù không có thỏa thuận năm năm, anh ta cũng sẽ không để cô đi, bây giờ lại càng không.
 
Chương 3580


Chương 3580

“Ha!” Liễu Ảnh cười đây châm biếm. Cô nhìn Tư Đồ Không bằng ánh mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào. Yêu cô mất rồi? Cô có điên mới đi tin lời này! Tư Đồ Không lại thật lòng yêu một mặt hàng giao dịch sao, vậy thì tình cảm của anh ta đúng là không đáng một đồng!

“Em không tin?” Tư Đồ Không chợt cảm thấy hoảng hốt khi thấy ánh mắt của cô. Liễu Ảnh ơi Liễu Ảnh, cô thật sự biết cách khiến cho anh ta đau lòng. Cô không nói nửa lời nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi đã làm anh ta không cách nào chịu đựng nổi!

“Tôi không tin! Anh có giỏi thì chứng minh cho tôi xem đi.” Liễu Ảnh giễu cợt nói. Cô đứng dậy muốn rời đi. Xem ra cô đã không thể ở lại nơi này nữa rồi, phải đi đâu đây? Liễu Ảnh suy tư.

Người bên cạnh đột nhiên kéo cô lại, rồi đè xuống giường. Ánh mắt anh ta như con sói đói hung ác nhìn cô chằm chằm, nhưng sâu thẳm bên trong ánh mắt đó chính là nỗi đau khổ cùng cực. Thế nhưng giờ đây, Liễu Ảnh đang đắm chìm với chuyện của mình, trong tiềm thức cô không tin rằng Tư Đồ Không yêu mình nên không nhìn ra, mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói đáng sợ bên tai: “Được, tôi chứng minh cho em xem!”

Vừa mới dứt lời, Tư Đồ Không đã lập tức hôn Liễu Ảnh, điên cuồng xé rách quần áo Liễu Ảnh, chỉ nghe theo dục vọng của mình mình, mặc kệ sự phản kháng của cô…

Cũng không biết đã làm bao lâu, khi Liễu Ảnh tỉnh lại thì đêm đã khuya. Trong phòng im lặng như không hề có người sống. Rèm cửa đang kéo ra, ánh đèn bên ngoài chiếu rọi, liếc mắt đã thấy đủ loại màu sắc xa hoa trụy lạc. Trước sắc màu rộn ràng ấy, cõi lòng Liễu Ảnh lạnh lẽo như băng. Cuối cùng hai người họ vẫn phát sinh quan hệ, hơn nữa còn là trong tình huống đó. Liễu Ảnh nhớ lại, họ đã làm tình rất nhiều lần, cô đã không nhớ rõ những cảm giác lúc đó nữa, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ lần này, bởi vì lần hoan ái này không có yêu hận, không có dục vọng mà chỉ có phát tiết, đau đớn trên người dường như đang cào cấu vết sẹo nơi đáy lòng cô…

Tư Đồ Không vẫn chưa đi, anh ta đang ngồi bên mép giường hút thuốc. Vì Liễu Ảnh không thích nên đã rất lâu rồi anh ta không hút, nhưng hiện tại dường như chỉ có khói thuốc mới có thể khiến anh ta bình tĩnh lại. Hai người họ cuối cùng đã đi tới bước đường này… lần hoan ái này giống như một trò cười, anh ta dốc hết sức lực, đồn toàn bộ tình cảm nhưng Liễu Ảnh chỉ khóc thút thít, thậm chí cuối cùng cô không nói không rằng mà chỉ im lặng chấp nhận. Lần này tỉnh lại, Tư Đồ Không cảm nhận được Liễu Ảnh đã thay đổi rõ rệt. Gương mặt cô không có bất cứ cảm xúc nào nữa, không có yêu hận, không có vui sướng, mà chỉ bình thản nhìn anh ta. Cô không nói một lời, đôi mắt như mặt nước sâu thẳm, dường như vĩnh viễn không có ngọn gió nào có thể làm nó gợn sóng.

“Em đừng như vậy, em tùy tiện nói gì đó đi được không?” Tư Đồ Không không chịu nổi sự im lặng như vậy, Liễu Ảnh thế này cứ như một cái xác rỗng không có linh hồn.

Liễu Ảnh không nói không rằng, cô đứng dậy đi tới bên giường rồi kéo rèm cửa sổ lại. Căn phòng bỗng chốc trở nên u ám, không chút ánh sáng, chỉ còn sót lại vụn sáng le lói trên đầu điếu thuốc mà Tư Đô Không đang cầm trên tay. Cô ngồi trên cửa sổ, không nói lời nào.

“Liễu Ảnh, em đừng như thế được không?” Thậm chí giọng nói của Tư Đồ Không còn mang theo ý cầu xin. Anh ta cảm thấy mình thật sự sắp mất cô rồi. Nếu không phải bây giờ cửa sổ đang đóng, rèm cửa cũng đã kéo lại thì có khi anh ta đã nghi ngờ, phải chăng cô muốn nhảy thẳng xuống dưới hay không?

Liễu Ảnh dựa lưng vào tường. Giờ khắc này đến cả nước mắt cô cũng đã cạn khô, cũng không muốn khóc nữa. Cô đã không đủ sức để nghĩ cho người khác nữa, chuyện của người khác có liên quan gì tới cô đâu? Dù sao thì đến cả mình cô còn không cứu nổi, sao còn có tâm trạng đi quan tâm chuyện của người khác được đây? Tư Đồ Không chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.

Tư Đồ Không không dám nhúc nhích, anh ta sợ hành động nào đó của mình sẽ kích thích cô, anh ta chỉ dám ngồi im tại chỗ, lặng lẽ chờ Liễu Ảnh lên tiếng.

Liễu Ảnh trầm mặc thật lâu, sau đó mới chậm rãi cất lời, giọng cô khàn khàn như không còn là của mình nữa: “Tôi không có chuyện gì muốn nói với Tổng giám đốc Tư Đồ cả, chuyện hôm nay có lẽ Tổng giám đốc Tư Đồ cũng đã cạn hứng rồi. Tôi sẽ coi như không có gì xảy ra, Tổng giám đốc Tư Đồ nên về đi thôi.” Liễu Ảnh bình tĩnh nói, không hề lên xuống giọng.

“Nghỉ ngơi cho khỏe, mai anh lại tới thăm em!” Tư Đồ Không sợ mình sẽ kích động Liễu Ảnh, bèn ngoan ngoãn đứng dậy định đi.
 
Chương 3581


Chương 3581

“Đừng tới thì hơn. Ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi, Tổng giám đốc Tư Đồ sẽ không tới mức không cho tôi cả thời gian nghỉ ngơi chứ?” Liễu Ảnh bình tĩnh nói, giọng nói không đùa cợt, không châm chọc mà chỉ như đang trần thuật lại một sự thật.

Tư Đồ Không không nói gì mà chỉ lần mò đi ra khỏi phòng. Anh ta không dám làm thêm bất cứ động tác dư thừa nào. Trạng thái bây giờ của Liễu Ảnh quá khác thường. Anh ta không nên đi, nhưng… Tư Đồ Không ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “Em tự chăm sóc mình cho tốt, đừng tự làm tổn thương chính mình.”

“Tổng giám đốc Tư Đồ yên tâm đi, tôi không định tự hại mình đâu, mẹ tôi vẫn còn đang đợi tôi mà, tôi nhất định sẽ sống thật tốt!” Dù đã nói đến vấn đề nhạy cảm này nhưng Liễu Ảnh vẫn bình tĩnh, cô không hề kích động như trước!

“Tự chăm sóc mình cho tốt.” Tư Đô Không nhắc nhở một câu nữa rồi mới đi khỏi, nhưng sau khi ra đến cửa lại lập tức tăng cường người giám sát nơi này. Anh ta sợ Liễu Ảnh sẽ làm ra chuyện gì đó.

Liễu Ảnh nghe tiếng đóng cửa cũng không có bất kỳ động tác nào, mãi thật lâu sau, nước mắt không kìm được rơi như mưa, nhưng trong phòng vẫn im phăng phắc, không một tiếng động…

Ngày hôm sau, khi Tô Khiết thức dậy thì cảm thấy cả người mình như bị xe tải cán qua, eo mỏi lưng đau, nhưng vẫn tạm coi là có thể chịu được, xem ra tối qua Nguyễn Hạo Thần đã nương tay.

Tô Khiết nhích người muốn dậy lại nghe thấy tiếng cười nhẹ bên mình, cô quay đầu nhìn lại thì phát hiện Nguyễn Hạo Thần đang nhìn cô trêu tức, mặt cô đột nhiên đỏ bừng. Người này không đi làm ư? Anh đang đợi cô sao?

“Anh?” Tô Khiết cảm thấy hơi mệt, thấy Nguyễn Hạo Thần cũng ở nhà nên cô dứt khoát nằm xuống, nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

“Không muốn đi.” Nguyễn Hạo Thần dịu dàng cười nói, tối qua anh thật sự rất vui vẻ, cảm giác cả linh hồn lẫn thể xác kết hợp thật sự khiến người khác phải mê mẩn, anh không nỡ rời đi! Huống chỉ đây là lần đầu tiên Tô Khiết thổ lộ, sao có thể bỏ mặc cô được?

Tô Khiết rầu rĩ, không phải vì không vui mà chỉ đơn giản là vì cô thấy mệt mà thôi. Nguyễn Hạo Thần dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, bèn vươn tay ôm cô vào lòng, dịu dàng xoa bóp eo cô, làm giảm bớt nỗi mệt nhọc.

“Em định xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thế nào?” Có thể là vì tối qua được ăn no nên hôm nay Nguyễn Hạo Thần vô cùng… dịu dàng? Vẻ mặt anh cũng rất thản nhiên, ôn hòa, thậm chí còn tươi cười nữa. Bỗng chốc Tô Khiết nhìn tới ngây ngẩn.

Người đàn ông này trước giờ chưa từng cho cô cảm giác ấy. Trong mắt cô, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn là một người độc đoán, lạnh lùng, sự dịu dàng ít ỏi của anh đều đã dành hết cho cô và hai đứa con.

Nhưng sự dịu dàng của giờ phút này khiến người khác quên mất dáng vẻ thật sự của anh là thế nào. Tô Khiết đột nhiên cảm thấy một Nguyễn Hạo Thần thế này càng khiến người khác phải điên cuồng hơn. Nếu anh có thể giữ nguyên thế này mãi thì tốt, như thế cô sẽ có thể mãi chìm đắm trong dịu dàng của anh! Mặc dù Nguyễn Hạo Thần đối xử với cô rất tốt, nhưng… có ai không muốn nhìn ngắm nụ cười nở trên một khuôn mặt đẹp trai tột cùng đâu cơ chứ!

Do bị cám dỗ, nên bỗng chốc đầu óc Tô Khiết hơi choáng váng, những lời Nguyễn Hạo Thần vừa nói cô cũng không nghe rõ. Nguyễn Hạo Thần đang đợi Tô Khiết trả lời thì nhìn thấy khuôn mặt mê man của cô, anh bất đắc dĩ xoa đầu cô, nói: “Vừa rồi em có nghe thấy lời anh nói không?”

“…” Tô Khiết hơi ngượng ngùng, người đàn ông này thật nguy hiểm mài! Rõ ràng bản thân cô cũng không phải là đồ háo sắc, bình thường cũng không để ý tới những thứ này, nhưng tại sao từ sau khi hai người ở bên nhau cô lại ngày càng mất lý trí như thế? Bây giờ còn đắm chìm trong sắc đẹp, không thèm để ý đến cả chuyện quan trọng!

Tô Khiết lên án chính mình một chút rồi mới không tình nguyện lên tiếng: “Vừa rồi em có hơi mất tập trung, anh nói gì thế?”
 
Chương 3582


Chương 3582

Nguyễn Hạo Thần cũng không bỏ qua cơ hội trêu chọc Tô Khiết hiếm có này, huống hồ mới sáng sớm mới ngủ dậy, sao phải quan tâm đến chuyện của người khác? Hai vợ chồng tỉ tê với nhau một chút không hơn sao? Nguyễn Hạo Thần ngay lập tức quyết định bỏ mặc Bùi Dật Duy trước đã, anh cố tình dựa sát vào người Tô Khiết, nói: “Vừa rồi vì sao em lại mất tập trung? Sao lại không nghe thấy anh nói gì thế hả?”

Thấy vẻ mặt xem trò vui chỉ sợ thiên hạ không loạn của Nguyễn Hạo Thần, cô biết ngay Nguyễn Hạo Thần đang cố tình, chắc chắn anh đã cảm nhận được cô mất tập trung là do anh. Mặc dù là thế thật nhưng Tô Khiết cũng không thể thừa nhận được, cô cố ý trừng mắt lườm Nguyễn Hạo Thần, nói: “Em đang nghĩ tới chuyện hôm nay phải tính sổ với ai đó tối qua không hề khách sáo thế nào đây! Hơn nữa sau này, dứt khoát sẽ không thể để anh dễ dàng thực hiện được ý đồ như vậy nữa!” Bởi hai người đều thừa biết là đang trêu nhau, nên Tô Khiết làm như dửng dưng không thèm để ý, cũng không sợ Nguyễn Hạo Thần sẽ tức giận.

Nguyễn Hạo Thần biết Tô Khiết đang nghĩ gì, anh không những không tức giận mà còn cố ý hùa theo lời cô: “Hôm qua anh đã rất nhẹ nhàng rồi, nếu không hôm nay em còn có thể dậy sao? Nếu em không tin thì chúng ta tiếp tục đi?”

Tô Khiết như bị sét đánh ngang tai! Cô đang tự đào hố chôn mình à? Hơn nữa, người đàn ông này không mệt sao?

Người ta đều nói chuyện này rất hao tổn thể lực cơ mà? Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần đầy nghi hoặc, hỏi: “Anh vẫn còn sức sao?”

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần trầm xuống, người mình thích dùng vẻ mặt đầy nghi ngờ nói thẳng ra lời mờ ám như thế, anh nên làm thế nào đây? Thật muốn trực tiếp ăn sạch cô cho bõ!

“Nếu không thì thử ngay bây giờ xem sao?” Mặt Nguyễn Hạo Thần tối sâm, cùng lắm thì hôm nay không đi làm nữa!

Tô Khiết vội vàng đáp: “Không cần, em tin!” Sợ Nguyễn Hạo Thần lại tiếp tục bám lấy đề tài này không buông nên cô giành nói trước: “Em thấy hơi đói.”

Nguyễn Hạo Thần trợn mắt lườm cô. Anh chỉ cần liếc mắt thôi đã có thể hiểu được người phụ nữ này đang toan tính điều gì.

Sao cô không thử nghĩ xem, nếu anh không muốn bỏ qua thì cô có thể bình yên nằm trên giường thế này không? Nguyễn Hạo Thần mặc quần áo rồi đi xuống bưng đồ ăn lên cho cô: “Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, em ăn một chút rồi nghỉ ngơi tiếp đi, có chuyện gì thì để đến chiều rồi hẵng xử lý.”

“Vâng.” Tô Khiết cảm thấy người đàn ông này thật chu đáo, cô gật đầu hài lòng. Bữa sáng hôm nay thanh đạm, mùi vị rất ngon, cô rất thích.

“Em đã nghĩ xong sẽ xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thế nào chưa?” Nguyễn Hạo Thần ngồi bên cạnh nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn của Tô Khiết đang ăn sáng, lòng tràn đầy yên bình.

“Chuyện của anh ta cơ bản đã đâu vào đấy cả rồi, để xem có thể tranh thủ giảm án được không.” Tô Khiết thấy hơi khó chịu, cô hiểu rất rõ Bùi Dật Duy là người như thế nào. Nếu không có chuyện này thì sau này anh ta sẽ sống rất tốt. Tô Khiết nghĩ mà thấy áy náy. Nếu không phải vì cô thì có lẽ Bùi Dật Duy sẽ không kích động lên mà giết Bùi Doanh, mọi chuyện cũng sẽ không tới nông nỗi này. Sóng gió trên mạng vẫn không ngừng, Bùi Dật Duy cũng đã không còn cơ hội để giải thích nữa.

Điều quan trọng là anh ta không muốn nói, cô tự ý làm ra quyết định ngược lại thì không hay lắm. Bây giờ Bùi Dật Duy đã không còn mảy may ÿý muốn sống tiếp, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Tô Khiết đang nghĩ xem, phải làm thế nào mới có thể khiến Bùi Dật Duy chủ động xin giảm án đây?

“Có cần anh giúp đỡ không?” Nguyễn Hạo Thần nói. Từ sau khi Tô Khiết tỏ tình với mình thì anh đã không còn cảm giác thù địch với Bùi Dật Duy nữa rồi. Anh hiểu rất rõ Tô Khiết, nếu không bằng lòng thì dù có giết người phụ nữ này đi chăng nữa, cô cũng sẽ không làm những chuyện mình không muốn. Một khi cô đã nói ra thì chắc chắn đó là suy nghĩ trong lòng cô, cô sẽ không bạc đãi chính mình! Tô Khiết nói yêu anh thì chắc chắn là cô yêu anh thật, còn về phân những người khác, anh không cần phải để ý, càng không cần bận tâm.

“Giúp thế nào? Chẳng lẽ muốn tìm người thay thế sao? Trước tiên chưa nói đến chuyện chúng ta không thể làm thế được, bây giờ chuyện này đã âm ï như vậy, muốn làm cũng bất khả thi.” Tô Khiết bình tĩnh phân tích, dù là Bùi Dật Duy hay ai đi nữa. cô cũng sẽ khuyên họ đi tự thú. Việc cô có thể làm chỉ là giúp họ được giảm án, hoặc giúp người nhà của họ sống tốt hơn một chút.
 
Chương 3583


Chương 3583

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chuyện này đã không còn đường cứu vãn nữa, chỉ cần không động vào vài điểm mấu chốt thì anh cũng không muốn dính vào. Anh đã tìm người đi điều tra chuyện này, giảm án thì có thể, nhưng phải xem Bùi Dật Duy nghĩ thế nào, làm thế nào mới được. Còn về chuyện trên mạng, nói thẳng ra thì nó thật sự không có nghĩa lý gì, vì vốn dĩ dư luận là thứ có thể dẫn dắt được.

“Bây giờ anh ta không có ý chí chiến đấu, cũng không ôm hy vọng sống, làm thế nào mới được đây?” Tô Khiết hỏi, đây mới là chuyện cô quan tâm nhất. Sự giúp đỡ của họ cũng chỉ có thể cứu được một người muốn được cứu, nếu anh ta một lòng muốn chết thì dù là thần tiên cũng không cứu được. Huống chi, cần gì phải cứu nữa đây?

“Có thứ gì anh ta bận tâm không? Người, hoặc là chuyện gì đó?” Nguyễn Hạo Thần nói, có lưu luyến sẽ có hy vọng muốn sống, sẽ muốn tiếp tục sống. Anh không tin lại có người nào không hề có dục vọng. Những người tự sát đó đa số là do bị ép đến bước đường cùng, biết đâu chỉ một câu nói thôi cũng cứu được họ, chỉ cần cho họ hy vọng, dù chỉ một chút thôi cũng được.

“Công ty? Anh ta đã không quan tâm nữa rồi. Người? Nếu thật sự anh ta có bận tâm đến ai đó thì chỉ có thể là em.” Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần, muốn xem phản ứng của anh thế nào. Không phải vì cô tự luyến nhưng gần như tất cả những sắp xếp cuối cùng của Bùi Dật Duy đều xoay quanh cô, đều là vì muốn tốt cho cô. Nếu thật sự có gì khiến Bùi Dật Duy luyến tiếc thì chỉ có thể là cô, cho dù là vì tình yêu hay áy náy thì Bùi Dật Duy đều không buông bỏ được cô.

Nguyễn Hạo Thần hằm hằm. Hừ! Cô cũng mạnh miệng gớm! Trước mặt người đàn ông của mình còn tự nhận mình là người quan trọng nhất của một người đàn ông khác! Cô tưởng anh chết rồi sao? Nhưng Nguyễn Hạo Thần cũng không thể không thừa nhận rằng, Bùi Dật Duy thật sự rất yêu Tô Khiết, trong lòng Bùi Dật Duy, cô gái lớn lên cùng mình từ nhỏ gần như đã chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của anh ta. Nguyễn Hạo Thần không muốn thừa nhận mình đang ghen ty, hai người họ là thanh mai trúc mã, giữa họ có quá nhiều kỉ niệm đẹp, mà những kỷ niệm đó lại không hề có sự tham dự của anh!

Tô Khiết lắc đầu, Nguyễn Hạo Thần thật dễ ghen mài! Dù trước đó đã nói rõ ràng rồi, những Tô Khiết cũng hiểu nếu không ghen thì đó không phải là Nguyễn Hạo Thần! Người đàn ông này hẹp hòi vô cùng, trái tim cô chỉ có thể dành cho anh mà thôi. Mặc dù đây cũng là một kiểu ngọt ngào nhưng cần phải chú ý mọi lúc, lỡ như một ngày nào đó mất kiểm soát thì sao? Tô Khiết nghĩ, cô nâng mặt Nguyễn Hạo Thần lên…

Người đàn ông này hẹp hòi vô cùng, trái tim cô chỉ có thể dành cho anh mà thôi. Mặc dù đây cũng là một kiểu ngọt ngào nhưng cần phải chú ý mọi lúc, lỡ như một ngày nào đó mất kiểm soát thì sao? Tô Khiết nghĩ, cô nâng mặt Nguyễn Hạo Thần lên…

“Ngốc quá, anh đang nghĩ gì thế hả? Bùi Dật Duy và em cùng nhau lớn lên, bọn em không có mâu thuẫn nên đương nhiên tình cảm vẫn luôn ổn định. Nếu nói hai người thật sự không có tình cảm gì với nhau thì chắc chắn là nói dối. Nếu em lừa anh nói em không có tình cảm gì với anh ta, đối xử lạnh nhạt với anh ta, không quan tâm gì tới anh ta thì anh có tin không? Tình cảm của em đối với anh ta cùng lắm cũng chỉ là em coi anh ta như anh trai mà thôi, không có tình cảm dư thừa nào khác. Bây giờ anh ta xảy ra chuyện, có thể giúp được chắc chắn em sẽ giúp, nhưng em đảm bảo em thật sự không có tình cảm nào khác với anh ta.”

Tô Khiết nghiêm túc nói, cô không chỉ muốn Nguyễn Hạo Thần yên tâm mà còn muốn anh dần dân tin tưởng cô, chỉ cần anh tin tưởng cô thì cho dù sau này cô có tiếp xúc với người đàn ông khác anh cũng sẽ không tức giận, ít nhất là không thẹn quá hóa giận và nghi ngờ tình cảm giữa hai người.

Tô Khiết muốn lâu dài, nhưng tính cách Nguyễn Hạo Thần độc đoán, cuồng chiếm hữu như thế, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được. Đương nhiên Tô Khiết cũng không muốn anh thay đổi, cô thích người đàn ông này, dù anh có thế nào cô cũng đều thích. Tuy nhiên, một vài mâu thuẫn không cần thiết có thể tránh được thì nên tránh, hơn nữa hai người đều là hai cá thể riêng biệt, lẽ nào thật sự không tiếp xúc với người khác sao? Nếu vừa tiếp xúc với người ngoài đã tức giận, sau đó phải giải thích, vậy không mệt chết mới lạ đấy.

Cho nên, bây giờ cô phải xây dựng niềm tin giữa hai người, để trong bất kỳ tình huống nào Nguyễn Hạo Thần cũng có thể tin tưởng cô. Đây là mục tiêu quan trọng, lâu dài, nhưng Tô Khiết cảm thấy nếu thật sự có thể làm được thì chắc chắn sau này hai người sẽ càng hòa hợp hơn.
 
Chương 3584


Chương 3584

Vì sự dịu dàng của Tô Khiết mà tâm trí Nguyễn Hạo Thần nhộn nhạo không yên, anh không khỏi đắm mình trong sự dịu dàng mang tên Tô Khiết này. Giờ phút này, anh cảm thấy lời của Tô Khiết không hề chói tai, hơn nữa còn rất có lý. Giữa cô và Bùi Dật Duy không thể không có chút tình cảm nào được, nếu Tô Khiết dối lòng rằng giữa hai người không có gì thì chắc chắn anh sẽ nghi ngờ, thậm chí sẽ đi điều tra.

Bây giờ Tô Khiết quang minh chính đại nói với anh, cô xem Bùi Dật Duy như bạn bè, vậy nên sự giúp đỡ cô dành cho anh ta chỉ là chuyện bạn bè làm vì nhau. Như thế rất tốt! Không phải vì tư tình riêng mà chỉ là sự giúp đỡ bình thường giữa bạn bè với nhau, thậm chí Nguyễn Hạo Thần còn nghĩ đến lúc anh chơi với bạn mình, mặc dù ngày thường không để ý, nhưng khi những người đó xảy ra chuyện thì anh sẽ đều quan tâm, hơn nữa cũng sẽ dành cho họ sự giúp đỡ cần thiết. Tô Khiết làm vậy không có gì sai, thậm chí nếu cô không giúp đỡ gì mới kỳ lạ.

Nghĩ thế, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy dễ chấp nhận hơn hẳn. Hơn nữa, nghe ý của Tô Khiết thì anh mới là người quan trọng nhất, những người khác đều không có chỗ đứng trong lòng cô, được đối xử khác biệt như thế khiến anh rất vừa lòng.

“Vậy nên, anh không cần phải nghĩ nhiều, được không?” Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo Thần ngây người như thế thì phì cười, không chỉ có phụ nữ đắm chìm trong tình yêu mới lú lẫn mà cả đàn ông cũng thế sao? Nếu là bình thường, Nguyễn Hạo Thần sẽ không dễ bị thuyết phục, sẽ không dễ dàng tin lời cô như thế, nhưng bây giờ chẳng những Nguyễn Hạo Thần không phản đối mà còn đồng quan điểm, thật sự quá… đáng yêu!

“Biết rồi, nếu cần giúp đỡ thì nói với anh.” Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không giấu nổi nụ cười. Anh vui vẻ nhìn Tô Khiết.

Không biết vì sao anh lại cảm thấy từ sau khi Tô Khiết tỏ tình với mình thì cả người anh cứ lâng lâng, luôn cảm thấy không thật lắm. Mà lời Tô Khiết nói hôm nay đã cho anh vững lòng, chuyện trước đó không phải hứng thú nhất thời của Tô Khiết, cô đã suy nghĩ rất kỹ càng, cũng hiểu rất rõ tình cảm của mình, điều này khiến Nguyễn Hạo Thần rất vui vẻ!

“Vậy… em muốn đi gặp Bùi Dật Duy một chút, em muốn anh ta tự xin giảm án.” Tô Khiết nói thẳng, không lấp liếm.

Nguyễn Hạo Thần hơi mất vui, nhưng không biết anh nghĩ gì mà lại miễn cưỡng gật đầu, Tô Khiết kinh ngạc vô cùng!

Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện về người đàn ông khác mà lại thuận lợi như thế! Nếu là trước đây, có khi nào cô muốn đi gặp người đàn ông khác mà không phải dỗ dành anh đâu? Hoặc sau khi quay về sẽ bị giày vò cho tới bến! Hôm nay chỉ mới nói một câu thôi anh đã đồng ý luôn rồi? Vốn dĩ Tô Khiết đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để thuyết phục Nguyễn Hạo Thần, xem ra bây giờ không cần dùng tới nữa. Tô Khiết nghĩ, lẽ nào lời vừa rồi thật sự có hiệu quả sao? Cũng nhanh quá rồi đó! Hiệu quả tức thì!

“Buổi sáng em nghỉ thêm lúc nữa, buổi chiều mới đi, chắc chắn đến tối sẽ về.” Mặc dù Nguyễn Hạo Thần đã đồng ý, nhưng Tô Khiết cũng nghiêm túc nói. Nhân lúc bây giờ đang trong tình trạng tốt, cô nhất định phải gây dựng thêm lòng tin, không thể phung phí chút ít niềm tin Nguyễn Hạo Thần vừa dành cho mình được! Trong lòng cô nghĩ, nếu Nguyễn Hạo Thần cứ dễ bị thuyết phục như thế này mãi thì tốt biết mấy!

“Được!” Mắt Nguyễn Hạo Thần sáng bừng lên! Trước đây luôn là anh nhắc Tô Khiết phải về, lần này cô lại chủ động nói với anh, khác biệt này thật lớn! Nguyễn Hạo Thần nghĩ lại, có phải trước đây mình thật sự quá dễ ghen nên mới đẩy Tô Khiết ra ngày càng xa không? Bây giờ anh cho cô chút tự do cô đã ngoan ngoãn như thế? Quả nhiên Tô Khiết chỉ thích mềm không thích cứng. Nguyễn Hạo Thần tự tổng kết lại, nếu để Tô Khiết biết được chỉ sợ cô sẽ tức chết mất! Hóa ra suy nghĩ của người này là như thế! Vậy kế hoạch bồi đắp lòng tin của cô phải làm sao?

“Ăn xong rồi.” Có thể là vì nói chuyện với nhau quá thuận lợi nên tâm trạng Tô Khiết cũng tốt theo, Nguyễn Hạo Thần bưng khay thức ăn xuống lầu. Tô Khiết còn muốn nằm ườn trên giường thêm chút nữa. Cô nghĩ, chuyện của Bùi Dật Duy cũng coi như có chút tiến triển, tối nay cô sẽ đi tìm Liễu Ảnh. Bây giờ cô lại hơi nhớ hai bé con, không biết giờ này chúng thế nào rồi. Tô Khiết nghĩ vậy rồi lấy điện thoại gọi cho Đường Vũ Kỳ, một lát sau đầu bên kia đã nghe máy.

“Mẹ.” Giọng nói ngọt ngào của Đường Vũ Kỳ vọng qua màn hình, tâm trạng Tô Khiết cũng tung tăng theo.

“Vũ Kỳ, con ở bên đó có hợp không? Anh con đâu?” Tô Khiết hỏi, xem ra Vũ Kỳ rất ổn, hơn nữa còn rất vui vẻ, cô bé vẫy vẫy tay trước màn hình.

 
 
Chương 3585


Chương 3585

“Con ở bên này rất tốt, ông đối xử với con và anh rất tốt, chuyện gì cũng chiều tụi con cả!” Đường Vũ Kỳ khoe khoang. Lúc mới đầu, anh trai có cái nhìn phiến diện với ông, nhưng ở chung với nhau hai ngày, họ đã không còn mâu thuẫn gì nữa, thậm chí còn thân thiết với nhau hơn, điều này khiến Vũ Kỳ hơi ghen ty! Đường Vũ Kỳ nghĩ thầm trong lòng nhưng không nói ra, cô bé nói với Tô Khiết: “Mẹ ơi, bọn con đang chơi bên ngoài. ông dẫn con và anh đi khu công viên trò chơi!”

“Hả?” Tô Khiết không phản ứng kịp, công viên trò chơi? Vũ Kỳ thì thích đấy, nhưng trước giờ Minh Hạo không có hứng thú với những trò này, vậy mà lại đi cùng? Hứa Tô Khiết nhịn không được muốn hỏi con mình vì nguyên do gì mà lại đi tới nơi trước kia cậu bé luôn khinh thường!

“Minh Hạo đâu rồi?” Tô Khiết hỏi, cô thật sự rất tò mò, Minh Hạo sẽ không dễ dàng thay đổi, nhất định là có lý do đặc biệt nào đó. Đường Vũ Kỳ xoay camera tới chỗ Đường Minh Hạo, cậu bé đang ngồi một mình trên ghế chơi rubik, trông có vẻ rất thư thái, bên cạnh cậu bé không có ai, không phải nói ông đi chơi cùng chúng sao? Tô Khiết nghỉ ngờ tự hỏi.

“Ông đi mua đồ ăn cho Vũ Kỳ và anh rồi ạ, bọn con đang ở đây đợi ông.” Không đợi Tô Khiết hỏi thăm, Đường Vũ Kỳ đã tự nói. Giọng nói của cô bé mang theo chút khoe khoang khiến Tô Khiết phải bật cười, xem ra Vũ Kỳ rất thích người ông này, nhưng… “Không phải các con đi tìm chú sao? Sao lại có thêm một người ông rôi?”

“Chú đó chính là ông đấy ạ.” Đường Vũ Kỳ xoay camera lại, cô bé chậm rãi giải thích với Tô Khiết: “Chú mà con nói đã hơn năm mươi tuổi rồi, tuổi của con gái ông cũng tâm tâm tuổi mẹ nên bọn con gọi là ông luôn!”

Tô Khiết thật sự muốn gõ đầu Đường Vũ Kỳ. Mắt nhìn người của con bé lệch lạc cỡ nào mới có thể nhìn một ông lão thành một người trẻ tuổi được chứ! Nhưng nhìn điệu bộ của Đường Vũ Kỳ, chắc cô bé không cảm thấy có vấn đề gì, dường như đó chỉ là một kiểu xưng hô mà thôi. Cũng không còn cách nào, cô bất đắc dĩ nói: “Vậy các con ở đó phải biết nghe lời đấy, mấy ngày nữa mẹ sẽ đón các con.”

Đường Vũ Kỳ vừa nghe đã xị mặt xuống, nói: “Bọn con có thể ở thêm vài ngày nữa không ạ? Anh cũng muốn ở lại đây.” Cô bé nài nỉ, nhân tiện còn kéo cả Đường Minh Hạo theo. Trong lòng cô bé, chuyện mình không giải quyết được cứ giao cho anh là xong, một mình cô bé không thuyết phục được mẹ thì kéo anh theo nhất định sẽ được!

Phải nói rằng, thật ra trẻ con làm gì cũng đều có nguyên tắc riêng của chúng cả. Bây giờ, Đường Vũ Kỳ đang chăm chú nhìn Tô Khiết trong màn hình, Tô Khiết thấy ánh mắt vừa lưu luyến không rời, vừa hơi bối rối của cô bé là muốn đồng ý ngay, nhưng hai đứa trẻ này cứ ở nhà người khác mãi sao được? Cô nhíu mày không nói gì…

Tô Khiết nghĩ, hai đứa trẻ này cứ ở nhà người khác mãi sao được? Cô nhíu mày không nói gì…

Trong màn hình đột nhiên xuất hiện thêm một người, từ đằng xa đi tới. Tô Khiết nhướn mày, đó là một người đàn ông trung niên ôn tồn, nhã nhặn, nhìn không ra tuổi thật mà chỉ cảm thấy rất thân thiết, hiền hòa. Tô Khiết hơi nghi ngờ vì sao mình lại có cảm giác này? Cô ép mình phải quên đi. Qua màn hình, cô quan sát thấy tay người đàn ông đó đang xách đủ thứ linh tinh, vì cách quá xa nên cô nhìn không rõ lắm. Ông ta đi thẳng về phía Đường Vũ Kỳ, Tô Khiết lên tiếng nhắc nhở cô bé: “Vũ Kỳ, phía sau con có người tới kìa.”

Đường Vũ Kỳ quay đầu, mắt cô bé sáng bừng lên, nhảy chân sáo tới chỗ người kia: “Ông!”

Tô Khiết hiểu ra, xem ra người đàn ông này chính là người Đường Vũ Kỳ đi thăm, cô nghe cách xưng hô của Đường Vũ Kỳ thì nhịn không được muốn sửa lại, người đàn ông đó nhìn có vẻ còn rất trẻ, sao có thể gọi là ông được! Nhớ ra lời giải thích của Đường Vũ Kỳ, Tô Khiết không thể không thừa nhận rằng lần đầu gặp mặt chắc chắn sẽ không ai đoán được tuổi thật của người đàn ông này, cô không thể gọi người này là chú được, cùng lắm là anh mà thôi… Cách một lớp màn hình, người đàn ông này cho người khác cảm giác càng dịu dàng hơn. Ông ta không hề có dáng vẻ hung ác, dường như sẽ chẳng bao giờ nổi giận, chuyện gì cũng sẽ chiều theo ý người khác. Tô Khiết lắc đầu, sao cô có thể dễ dàng tin tưởng một người đến thế?

“Ông đã mua những thứ Vũ Kỳ thích về rồi đây, cháu muốn ăn luôn bây giờ không?” Trương Minh Hoàng vui vẻ cười nói. Đã lâu rồi ông ta chưa tới một nơi náo nhiệt thế này. Ông ta thích yên tĩnh, thích ở một mình, nhưng vì muốn chơi cùng hai bé cưng này mà nơi đâu ông ta cũng đồng ý đi, dường như làm bất cứ điều gì vì chúng ông ta cũng cam tâm tình nguyện.
 
Chương 3586


Chương 3586

“Chưa ăn vội ạ.” Đường Vũ Kỳ lanh lảnh đáp. Cô bé giơ điện thoại lên, khoe khoang nói với Trương Minh Hoàng: “Ông ơi, cháu đang gọi điện thoại với mẹ! Ông tới đây đi ông, cháu giới thiệu ông với mẹ cháu một chút!”

Động tác trên tay Trương Minh Hoàng hơi khựng lại, mẹ cô bé… Đường Thấm Nhi sao? Trương Minh Hoàng căn bản chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt Đường Thấm Nhi. Theo ông ta thấy, nếu chưa chứng minh được hai người có phải ba con thật hay không thì ông ta sẽ không chủ động đi tìm Đường Thấm Nhi. Bây giờ lại đột nhiên nói chuyện với nhau qua video call, ông ta vô thức muốn từ chối, nhưng Đường Vũ Kỳ đã vui phơi phới giới thiệu: “Mẹ ơi, đây là ông Trương, người con đến tìm là ông ấy đó! Ông Trương đối xử với bọn con rất tốt, rất dịu dàng, chuyện gì cũng chiều theo Vũ Kỳ cả. Ông còn chơi với bọn con, còn dạy anh những thứ khác nữa! Anh cũng rất quý ông! Hôm nay ông đặc biệt dành chút thời gian để đi công viên trò chơi cùng bọn con đó! Con và anh vui lắm!”

Đường Vũ Kỳ nói ríu rít không ngừng, Tô Khiết cũng nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lời kể cũng chỉ nhắc đến việc người này quý Vũ Kỳ và Minh Hạo, đối xử với chúng vô cùng tốt, chiều chuộng chúng thế nào, Tô Khiết muốn cắt ngang, con cô lại dễ bị mua chuộc thế sao?

Sau khi Đường Vũ Kỳ giới thiệu Trương Minh Hoàng cho Tô Khiết xong thì giơ màn hình lên quay về phía Trương Minh Hoàng, cô bé cười nịnh bợ: “Ông ơi, đây là mẹ cháu! Mẹ cháu tên là Tô Khiết, bây giờ cũng gọi là Đường Thấm Nhi nữa, mẹ cháu rất xinh đẹp đúng không!”

Nếu Đường Vũ Kỳ có đuôi thì chắc giờ này đã vẫy tít lên rồi. Trương Minh Hoàng nhìn chằm chằm không chớp mắt cô gái cười lên có lúm đồng tiền xinh như hoa trong màn hình, thật sự rất xinh đẹp, mặc dù không được gặp tận mặt, chỉ có thể thấy nhau cách một màn hình, nhưng vẻ đẹp của cô gái này hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, cô gái này có nét giống mẹ của ông ta, nếu… nếu cô là con gái mình thì tốt quá rồi…

Tô Khiết vốn đang tươi cười nhìn người đàn ông trong màn hình, nhưng ông ta vẫn cứ đứng bất động, chỉ nhìn chằm chằm màn hình ngẩn ngơ, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, khiến Tô Khiết hơi tò mò. Mà hình như ông ta không nghe thấy tiếng chào hỏi vừa rồi của cô, Tô Khiết kiên nhẫn chờ đợi, đợi ông ta bình tĩnh lại rồi nói chuyện.

Đường Vũ Kỳ nhận thấy Trương Minh Hoàng khác thường, cô bé nắm tay ông ta lay qua lay lại, sợ hãi cất tiếng gọi: “Ông ơi, ông sao thế? Ông không thích mẹ cháu sao?”

Dòng cảm xúc của Trương Minh Hoàng bị Đường Vũ Kỳ làm gián đoạn, ông ta lập tức bình tĩnh lại. Không ngờ vừa rồi mình lại đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, ông ta vươn tay xoa đầu Đường Vũ Kỳ, trấn an: “Không phải, vừa rồi ông đang nghĩ đến chuyện khác.”

Trương Minh Hoàng nhận điện thoại, ông ta cười xin lỗi với Tô Khiết: “Thật xin lỗi, vừa rồi chú không tập trung lắm.”

Tô Khiết cười đáp lại: “Không sao ạ, mấy ngày nay Vũ Kỳ và Minh Hạo đã làm phiền chú nhiều rồi.”

Trương Minh Hoàng tham lam ngắm nhìn vẻ mặt của Tô Khiết. Đây không phải là một bức ảnh, đây là một người sống sờ sờ. Mặc dù không nói chuyện trực diện nhưng qua một lớp màn hình thật sự đã tốt lắm rồi. Không thể không thừa nhận, Đường Thấm Nhi thật sự khiến ông ta cảm thấy rất thân thiết, sâu thẳm trong lòng có một giọng nói cất lên với ông ta rằng, Đường Thấm Nhi chính là con gái của ông ta, chính là cô!

Nhưng bản báo cáo kia đã dập tắt chút ít hy vọng này của ông ta. Trương Minh Hoàng thầm thở dài thườn thượt, ông ta từ tốn lên tiếng, cố gắng hết sức để giọng nói của mình không bị cảm xúc ảnh hưởng, ông ta nói: “Vũ Kỳ và Minh Hạo không làm phiền chú đâu, chú rất quý tụi nó, chúng như cháu trai cháu gái chú vậy. Chúng mang đến cho chú rất nhiều niềm vui, mặc dù chỉ ở chung với nhau hai ngày nhưng đã có phần không nỡ rời xa bọn chúng! Cháu yên tâm, chỗ của chú rất an toàn, chú sẽ chăm sóc cho bọn trẻ thật tốt.”

“Cảm ơn chú nhiều.” Khi đối diện với gương mặt này, Tô Khiết thật sự không thể gọi ra tiếng chú kia được, nhưng gọi anh thì hình như cũng không đúng lắm, nên gọi bằng chú, “Ngày mốt cháu muốn tới đón hai đứa nhỏ về, được không ạ?”

Lời vừa rồi của Trương Minh Hoàng đã tác động đến cô. Ban đầu, cô còn định mai sẽ đón hai đứa nhỏ về, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thương cảm và dịu dàng của Trương Minh Hoàng, cô lại ái ngại vì ngày quá gần nên đành lùi một bước, để hai đứa nó chơi thêm một hôm nữa.
 
Chương 3587


Chương 3587

Trương Minh Hoàng không ngờ lại đột ngột như vậy, ngày mốt cũng quá gấp, hai đứa nhỏ tới đây chơi chưa đầy một tuần, ông ta rất luyến tiếc.

Tô Khiết không ngờ Trương Minh Hoàng lại quý Vũ Kỳ và Minh Hạo như thế, vẻ lưu luyến không hề che dấu và cả nét mặt ngẩn ngơ của ông ta làm Tô Khiết nhất thời không biết nên nói thế nào, cứ như chuyện cô muốn đón Vũ Kỳ và Minh Hạo về thật sự là một điều rất tàn nhẫn.

Đường Vũ Kỳ nghe thấy câu này thì cảm xúc liền suy sụp trong nháy mắt, cô bé không nỡ đi, không nỡ rời xa ông, cô bé níu áo Trương Minh Hoàng, ngẩng đầu nói: “Ông ơi, ông đưa điện thoại cho cháu đi, để cháu cố gắng thuyết phục mẹ.”

Trương Minh Hoàng đưa điện thoại cho cô bé, Đường Vũ Kỳ nhận lấy, khóe miệng dẩu lên như sắp khóc đến nơi, nhưng rồi vẫn kìm nén được. Cô bé nghĩ ngợi một lát rồi nói với Tô Khiết: “Mẹ, con thật sự rất quý ông, mẹ có thể cho con ở lại thêm vài ngày nữa không ạ.”

“Con đã ở đó ba ngày rồi, đã làm phiền ông rất lâu rồi.” Tô Khiết kinh ngạc vì thái độ bịn rịn của Đường Vũ Kỳ. Đường Vũ Kỳ vẫn luôn rất hiểu chuyện, tới nhà người khác làm khách là làm khách, từ trước đến giờ cô bé sẽ không ở quá lâu, lần này đã ở ba ngày rồi mà lại không muốn về, đã quý người kia tới mức nào rồi chứ.

“Nhưng con thật sự không nỡ rời xa ông đâu, mẹ còn có ba bên cạnh nhưng ông chỉ có một mình thôi, mấy hôm nay có con và anh ở bên, nên ông mới cười nhiều hơn, nếu con và anh đi rồi thì chắc chắn ông sẽ đau lòng lắm.” Đường Vũ Kỳ nghiêm túc nói, cũng không phải cô bé không về, mà chỉ muốn ở lại thêm vài ngày nữa để ông vui vẻ thêm vài ngày mà thôi. Nếu sau này bọn họ có về rồi thì ông cũng sẽ có rất nhiều kỷ niệm đẹp, nhớ lại cũng sẽ không quá buồn bã.

Vì lời của Đường Vũ Kỳ mà Trương Minh Hoàng thấy hơi nhói lòng. Không ngờ đứa bé này lại nghĩ cho ông ta nhiều như vậy, cô bé muốn ở lại đây không phải vì điều gì khác mà chỉ vì không muốn ông buồn, Vũ Kỳ thật tinh tế mà.

Tô Khiết vẫn còn định nói gì đó, cô nghĩ Trương Minh Hoàng còn đang bên cạnh, nếu nói nặng lời quá chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Vũ Kỳ và Minh Hạo trong lòng ông ta nên cô mím môi im lặng.

Đường Vũ Kỳ thấy Tô Khiết đang cân nhắc bèn lên tiếng trước: “Mẹ, con đi tìm anh xem anh có muốn ở lại hay không, nếu anh cũng muốn ở lại thì mẹ cho bọn con ở thêm vài ngày được không ạ.”

Tô Khiết cảm thấy cách này rất hay, vừa lúc cô cũng muốn xem con trai mình nghĩ thế nào nên gật đầu nói: “Vậy con đưa điện thoại cho anh con đi.”

Đường Vũ Kỳ chạy đi, Đường Minh Hạo đang ngồi một mình trên ghế. Hôm nay, lúc ra ngoài cậu bé rất phấn khởi, cả tư duy cũng linh hoạt hơn nhiều. Cậu bé thấy Đường Vũ Kỳ cầm điện thoại chạy tới, không hiểu lắm nên nhìn cô bé, Đường Vũ Kỳ bĩu môi nói: “Anh nói với mẹ cho chúng ta ở chỗ ông thêm vài ngày nữa được không? Nếu không ngày mốt mẹ sẽ đến đón chúng ta về.”

Đường Minh Hạo nghĩ, bọn họ đã đến đây được vài ngày, thật sự đã tới lúc nên về rồi, cứ ở nhà người khác mãi cũng không thích hợp lắm. Huống chi, mục đích chủ yếu của chuyến đi này là làm rõ thân phận của Trương Minh Hoàng và mục đích ông ta tiếp cận Vũ Kỳ. Bây giờ, chuyện cậu bé muốn làm đều đã làm xong hết, về nhà cũng được. Nếu sau này Vũ Kỳ muốn thì còn có thể tới nữa, cũng không xa xôi gì lắm, nhưng không thể đi một mình được. Đường Minh Hạo định đồng ý nên nhận điện thoại…

Đường Minh Hạo định đồng ý nên nhận điện thoại…

“Anh.” Không biết có phải hai anh em song sinh có tâm linh tương thông hay không mà Đường Vũ Kỳ đột nhiên cảm thấy, anh trai sẽ đồng ý quay về nên vội vàng lên tiếng, nhìn cậu bé với vẻ cầu xin, chỉ cần anh trai nói thì chuyện này sẽ không thay đổi được nữa, cô bé thật sự không nỡ rời đi.

Đường Minh Hạo dừng lại giây lát. Vẻ mặt của em gái quá rõ ràng, cô bé nhìn mình bằng ánh mắt thảm thương như thế, rõ ràng đang tỏ ra không nỡ đây mà. Đường Minh Hạo hơi dao động, cậu bé nhìn Trương Minh Hoàng ở đằng xa, ông ta vẫn đứng im tại chỗ, dường như tất cả mọi chuyện xung quanh đều không thể ảnh hưởng tới ông ta, hay nói cách khác, ông ta đang đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, nên không cảm nhận được sự tồn tại của thế giới xung quanh. Từ góc độ của Đường Minh Hạo, cậu bé có thể dễ dàng cảm nhận được sự cô đơn, lạc lõng ở Trương Minh Hoàng, giống như trên đời này chỉ còn lại mỗi mình ông ta vậy. Không có người nói chuyện, không có người chia sẻ, không có người thân, cũng không có bạn bè, tất cả mọi chuyện đều chỉ có mình ông ta. Cảm giác đó quá thương cảm, nên trong nháy mắt, Đường Minh Hạo thấy hơi đau lòng… Cậu bé không nỡ để người này đau khổ như thế!
 
Chương 3588


Chương 3588

Thật kỳ lạ, Đường Minh Hạo nghĩ thầm, sao mình lại đột nhiên có cảm giác như thế? Cậu bé mềm lòng với em gái là chuyện bình thường, nhưng vì sao lại cảm thấy đau lòng vì một người mới quen? Thậm chí còn nghĩ cho ông ta? Đường Minh Hạo không thích thứ cảm xúc mà mình không khống chế được này. Cậu bé vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được rằng tình cảm chính là thứ khó khống chế nhất trên đời. Cho dù có lý trí đến đâu thì cũng khó tránh khỏi mất kiểm soát trong chuyện tình cảm. Con người có thể kìm nén mình không để lộ chút dấu vết nào trước mặt tất cả mọi người nhưng không thể tự lừa dối bản thân được. Tình cảm là liều thuốc độc đặc biệt nhất trên đời, ngoại trừ người mà mình luôn nhung nhớ tận sâu trong đáy lòng ra thì không còn thuốc giải nào khác.

“Minh Hạo?” Tô Khiết chờ mãi không nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo, nhưng điện thoại thật sự đang ở trong tay Đường Minh Hạo mà. Mặc dù chỉ quay được nửa khuôn mặt, nhưng Tô Khiết cũng nhận ra được sự dằn vặt. Tô Khiết đang nghĩ, hay là cho chúng ở lại thêm vài ngày nữa? Nhưng cô không chủ động nói ra, Đường Minh Hạo có suy nghĩ của riêng mình, không cần nóng vội.

“Mẹ, con cũng thích ở đây, mẹ cho con và em ở đây thêm vài ngày đi. Con rất thích người ông này, ở bên ông có thể học được rất nhiều thứ.” Đường Minh Hạo bình tĩnh trả lời. Cậu bé quyết định ở lại đây một nửa là vì Đường Vũ Kỳ, nửa còn lại là vì Trương Minh Hoàng và chính mình. Cậu bé làm việc luôn rất lý trí, sẽ không để tình cảm làm lỡ việc của mình, nhưng lần này cậu bé cảm thấy ở lại đây cũng không có gì không tốt cả. Vì tránh làm Tô Khiết lo lắng nên cậu bé còn cố ý nói: “Mẹ không cần lo lắng đâu, ông đối xử với bọn con rất tốt, sau này ngày nào con cũng sẽ gọi điện cho mẹ, khi con và em gái về cũng sẽ nói trước cho mẹ biết.”

Tô Khiết hừ nhẹ một tiếng, thằng bé này dùng mấy câu đã quyết định hết mọi chuyện rồi sao? Cô còn chưa đồng ý đâu!

Nghe giọng điệu của nó, chẳng những không định quay về mà muốn ở bao lâu còn chưa biết? Đợi khi nào về sẽ nói cho cô biết… Tô Khiết chép miệng than thở, xem ra người này thật sự rất được lòng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Cô cũng muốn làm quen một chút! Nhưng nghĩ lại thì bây giờ công việc đang bề bộn quá, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào gặp được. Tô Khiết cũng không vội. Cô nghĩ, sớm muộn gì cũng có cơ hội thôi, hơn nữa nơi Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở rất an toàn, cô cũng không cần phải lo lắng.

“Được rồi, vậy các con ở đó chơi, nhưng đừng gây phiền phức cho ông đấy, đợi mẹ xong việc sẽ đi đón các con về.” Tô Khiết bất đắc dĩ nói. Cô nhìn vẻ mặt không cảm xúc của con trai mình, trêu đùa: “Có phải con cũng rất quý ông đó không? Hay là ở đó có thứ khác hấp dẫn con?”

“Con rất quý người ông này.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Minh Hạo trầm xuống, mẹ cũng thật là! Cố ý đùa giỡn cậu! Cậu bé nói: “Ở đây chơi rất vui, hai ngày trước con vừa luyện bắn súng, nói không chừng vài ngày nữa ông còn dẫn chúng con đi cưỡi ngựa nữa.” Giọng nói của Đường Minh Hạo mang theo chút hứng khởi và trông đợi, Tô Khiết nghe ra ngay. Cô nghĩ, có phải bình thường mình ít chơi với Đường Minh Hạo quá không? Sao cô lại không cảm nhận được con mình có hứng thú với nhiều thứ như thế nhỉ? Nhưng mà thế mới giống con nít, Tô Khiết vẫn rất hài lòng, ai lại muốn con nhà mình cả ngày không cười không nói chứ?

“Được.” Tô Khiết cười nói: “Vậy các con tạm thời ở đó chơi đi, nhớ chú ý an toàn đó.”

“Cảm ơn mẹ!” Đường Vũ Kỳ rất vui, cô bé trực tiếp chạy tới trước camera, cười hì hì. Anh mà ra tay quả nhiên sẽ giải quyết được ngay! Đường Vũ Kỳ âm thầm đắc ý, cô bé biết chỉ cần mình làm nũng thì anh trai sẽ chiều theo ý mình ngay mà, bình thường mẹ sẽ không từ chối lời của anh! Đường Vũ Kỳ cười tít mắt, vô cùng đắc ý nghĩ, may mà mình thông minh!

Đường Minh Hạo chỉ trịnh trọng gật đầu, nghe Tô Khiết nói: “Các con nói với ông một tiếng, cảm ơn ông đã chăm sóc các con, đợi mẹ bận xong việc sẽ đích thân đến cảm ơn ông ấy.”

“Con biết rồi mẹ.” Đường Minh Hạo trả lời.

“Vậy mẹ cúp máy đây, các con chơi vui vẻ nhé.” Tô Khiết thấy hai đứa không có chuyện gì nên cũng yên tâm, cô không nói nhiều lời nữa.

Đường Minh Hạo gật đầu rồi kết thúc cuộc gọi video. Cậu bé đưa điện thoại cho Đường Vũ Kỳ, cô bé bổ nhào tới ôm chầm Đường Minh Hạo, thích chí cười nói: “Cảm ơn anh! Em biết anh là tốt nhất mà!”

Còn không đợi Đường Minh Hạo ôm lại hoặc đẩy ra, Đường Vũ Kỳ đã vui vẻ chạy đi, cô bé chạy tới trước mặt Trương Minh Hoàng tranh công: “Ông ơi, ông ơi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom