Chương 3549


Chương 3549

Mối tình đầu khác mối tình thứ hai à?

Không phải đều là yêu đương sao?

Vì sao mà lần đầu thì nhất định phải khắc cốt ghi tâm?

“Cho nên, em vẫn còn chưa quên Bùi Dật Duy đúng không?” Nguyễn Hạo Thần thấy cô không trả lời, ngược lại còn sững sờ ra đó. Cõi lòng cậu ba Nguyễn nặng nề, vẻ mặt cũng lạnh lùng âm trầm rõ rệt.

Cho nên, cô ấy vẫn mãi không quên Bùi Dật Duy ư? Cho nên anh ta xảy ra chuyện, cô liền cố gắng hết sức giúp đỡ anh ta.

Đôi mắt Tô Khiết khẽ di chuyển, liếc anh một cái, sau đó quay lưng lại với anh không nói gì cả, rõ ràng là không muốn quan tâm tới anh.

Hiện giờ cô không muốn nói chuyện với anh, vốn dĩ đã bị anh giày vò cả một ngày rồi, vừa mệt vừa đói, chẳng có sức lực nào cả. Bây giờ nghe thấy anh nói như vậy, cô lại càng không muốn nói chuyện hơn.

Hiện giờ cô không muốn nói chuyện với anh, vốn dĩ đã bị anh giày vò cả một ngày rồi, vừa mệt vừa đói, chẳng có sức lực nào cả. Bây giờ nghe thấy anh nói như vậy, cô lại càng không muốn nói chuyện hơn.

Tô Khiết nhớ tới lời Liễu Ảnh từng nói trước đây, nếu như những gì Liễu Ảnh nói từng câu từng chữ đều là thật, thì quả nhiên cô không hiểu lắm về chuyện tình yêu, không hiểu lắm về tâm tư đàn ông.

Cô không thật không hiểu nổi, cô đã ở bên anh rồi, cũng đồng ý đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh rồi, trong lòng cô sao còn có thể nghĩ tới người khác được chứ?

Nếu như trong lòng cô không thể quên được Bùi Dật Duy thì cô đã chẳng thể ở bên anh.

Cô là người như vậy sao?

Anh nghĩ cô là người như vậy sao?

Giờ phút này trong lòng Tô Khiết thật sự tức giận!

Cậu ba Nguyễn cũng có hơi bất ngờ, chuyện gì thế này? Không để ý tới anh?

Hiện giờ anh đang nói với cô chuyện quan trọng như vậy mà cô lại có thái độ như thế, trực tiếp không thèm để ý tới anh?

Như vậy là bị anh nói trúng rồi, cô thật sự không quên được Bùi Dật Duy cho nên mới chột dạ?

Cậu ba Nguyễn càng thêm buồn bực, cảm thấy trong lòng đầy khó chịu. Có điều thường ngày cậu ba Nguyễn ở bên ngoài có lợi hại đến đâu đi nữa thì ở trước mặt vợ vẫn không thể quá cứng rắn, dù anh có tức giận thế nào cũng không thể nổi nóng với bà xã được.

Cậu ba Nguyễn cùng lắm là đối xử với cô như vừa rồi thôi.

Bàn tay của cậu ba Nguyễn đang đặt trên eo cô bắt đầu lộn xộn không quy củ.

Tô Khiết lại trực tiếp nắm lấy tay anh, sau đó dùng sức đẩy anh ra. Tô Khiết biết tình hình như bây giờ cũng đừng mong ngủ nữa, Tô Khiết đẩy Nguyễn Hạo Thần ra rồi đứng lên muốn xuống giường.

Sắc mặt cậu ba Nguyễn khẽ thay đổi, nhanh chóng đưa tay kéo cô lại: “Đi đâu thế?”

Tô Khiết chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua anh, không nói gì nhưng ý tứ của cô rất rõ ràng, tỏ ý bảo anh buông tay.

Đương nhiên cậu ba Nguyễn không thể buông tay, ngược lại còn dùng sức trực tiếp kéo cô trở về: “Anh còn chưa tức giận, em tức giận cái gì chứ.”

Cậu ba Nguyễn vô cùng tinh ý, đương nhiên nhìn ra cô tức giận, trong lòng cậu ba Nguyễn càng thêm buồn bực, cô tức giận cái gì?

Rõ ràng là lỗi của cô, lẽ nào đến hỏi anh cũng không thể hỏi một câu sao.
 
Chương 3550


Chương 3550

Tô Khiết nhàn nhạt cười, anh còn không tức giận? Dáng vẻ vừa rồi của anh đã hận không thể ăn cô luôn rồi.

Anh hỏi cô một câu như vậy, cô không nên tức giận sao?

Tô Khiết đột nhiên dùng sức, tránh khỏi cánh tay đang ôm lấy cô của anh, sau đó lại một lần nữa tiếp tục đứng lên.

“Vội như vậy để đi đâu?” Vốn dĩ cậu ba Nguyễn đã nhịn một bụng tức rồi. Lúc này nhìn thấy cô như vậy, có chút không chịu nổi, giọng nói cao lên mấy phần, rõ ràng mang theo chút tức giận, nghe có cảm giác như đang quát người ta vậy.

Hơn nữa lời của cậu ba Nguyễn cũng rõ ràng mang theo ý ám chỉ.

Tô Khiết lại một lần nữa bị anh kéo lại, không tránh ra nữa, bởi vì cô biết cánh tay ôm cô lúc này rất chặt, cô không thể dễ dàng tránh ra như vậy.

“Đi giúp Bùi Dật Duy đấy.” Nghe thấy lời này của anh, Tô Khiết cũng thật sự tức giận rồi. Lúc trước khi bọn họ còn chưa ly hôn, mỗi khi tới lúc hai người giằng co thì cô đều sẽ thỏa hiệp, cô sẽ luôn nghĩ cách để anh bớt giận, đương nhiên chỉ cần cô muốn, dù anh có tức giận đến đâu cô cũng có thể làm dịu lại.

Nhưng hiện giờ cô không muốn thỏa hiệp trước, cô cũng không muốn giúp anh bớt giận, bây giờ cô còn đang đầy một bụng tức đây.

Thế nên lời này của Tô Khiết là cố ý chọc giận cậu ba Nguyễn.

Cậu ba Nguyễn nghe thấy vậy, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Dựa vào cái gì?”

Tô Khiết nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh lúc này đột nhiên bật cười: “Bởi vì em vẫn còn chưa quên anh ấy.”

Đây là câu vừa rồi Nguyễn Hạo Thần hỏi cô, bây giờ cô dùng chính câu này để đáp lại anh.

Nghe được lời cô nói, động tác vốn dĩ muốn kéo cô lại vào lòng của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cứng đờ. Vẻ mặt đang tức giận của anh cũng trực tiếp ngây ra. Đôi mắt vốn dĩ sắp không che giấu nổi cảm xúc sắp phát ti3t ra cũng biến mất trong nháy mắt, thoạt nhìn có chút trống rỗng.

Anh đờ ra, cứ như vậy ngây ngốc nhìn cô, quên mất tất cả phản ứng.

Anh đã từng nghĩ tới khả năng đó. Anh nghe nói phụ nữ rất khó quên đi mối tình đầu của mình, anh sợ cô cũng khó quên đi Bùi Dật Duy, anh sợ trong lòng cô vẫn có Bùi Dật Duy.

Nói anh ích kỷ cũng được, nói anh độc đoán cũng được, trong lòng người phụ nữ của anh chỉ có thể có mình anh thôi, tuyệt đối không thể chừa lại nửa vị trí cho người đàn ông khác.

Anh không cho phép.

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là anh tự mình nghĩ, chỉ là trong lòng anh có một mối hoài nghi như vậy, mà bây giờ cô lại chính miệng thừa nhận.

Cô chính miệng thừa nhận cô vẫn chưa quên được Bùi Dật Duy.

Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần cảm giác như có hàng vạn cây kim đang đâm vào tim anh, đau đến mức khiến anh có chút khó thở.

Tô Khiết nhìn anh, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Xem ra anh tin là thật rồi. Người thông minh như cậu ba Nguyễn, vậy mà ngay cả một câu nói tức giận của cô cũng không nghe ra được?

Có người nói chỉ số thông minh của người đang yêu là 0, vốn dĩ cô còn không tin, nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của cậu ba Nguyễn, cô tin rồi.

Chỉ số thông minh của cậu ba Nguyễn hiện giờ đã là số âm luôn.

Tô Khiết biết, dù bây giờ cô có nói lại rằng mình quên Bùi Dật Duy rồi, e là anh cũng sẽ không tin, một người chỉ số thông minh bằng âm, còn có thể trông cậy anh sẽ nhìn ra chân tướng sao?
 
Chương 3551


Chương 3551

“Thế nên, cậu ba Nguyễn có muốn thành toàn cho em không…” Vậy là, Tô Khiết quyết định k1ch thích anh một chút, để anh mãi mãi không quên được chuyện hôm nay, sau này đừng nghi ngờ cô, đừng nghĩ linh tinh nữa.

Cái gì mà tình đầu khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên, cậu ba Nguyễn bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này từ khi nào thế, những điều này ngay cả cô cũng không biết.

“Đừng có mơ.” Lời của Tô Khiết còn chưa nói xong, cậu ba Nguyễn đã đột nhiên lấy lại tinh thần, hung hăng ngắt lời cô, còn muốn anh thành toàn cho cô sao, đừng có mơ.

Anh dựa vào cái gì mà phải thành toàn, người phụ nữ của anh dựa vào cái gì mà phải tác thành cho cô với người đàn ông khác.

Tô Khiết nhịn không được mà bật cười, cô một lần nữa xác định chỉ số thông minh của cậu ba Nguyễn lúc này là số âm.

“Em đã không thể quên được người khác rồi, anh vẫn muốn giữ em bên cạnh sao?” Vốn dĩ Tô Khiết còn muốn k1ch thích anh một chút nhưng bây giờ Hãn Tô Khiết lại càng muốn trêu đùa tâm tư của anh hơn, cô muốn xem xem trí thông minh của cậu ba Nguyễn có thể âm tới mức nào.

Cánh tay cậu ba Nguyễn nắm lấy cổ tay cô đột nhiên chặt lại, ngay sau đó, anh lập tức ôm cô vào lòng, một bàn tay giữ chặt ở eo cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải Bùi Dật Duy giết người rồi sao? Để anh ta ở trong tù cả đời đi.”

Lúc này cậu ba Nguyễn rất tức giận, anh không thể làm gì với người phụ nữ của mình nhưng anh tuyệt đối sẽ không nể nang Bùi Dật Duy.

Đừng nói là hiện giờ Bùi Dật Duy giết người, cho dù Bùi Dật Duy không giết người, anh vẫn có thể khiến Bùi Dật Duy phải ngồi tù nếu anh muốn.

Tô Khiết ngạc nhiên, thật sự có hơi kinh sợ vì lời nói của cậu ba Nguyễn. Cô không dám tin lời này là cậu ba Nguyễn nói ra, ý của cậu ba Nguyễn là để Bùi Dật Duy ngồi tù cả đời thì cô có thể quên được Bùi Dật Duy sao?

Ý của cậu ba Nguyễn là như vậy sao?

Anh không sợ em hận anh sao?” Tô Khiết rất muốn biết rốt cuộc lúc này trong đầu cậu ba Nguyễn đang nghĩ những gì đấy?!

Cô cảm thấy tư duy của cậu ba Nguyễn giờ phút này hoàn toàn không bình thường!

Cậu ba Nguyễn sửng sốt, đôi mắt nhìn thẳng cô, nhất thời như thể có chút ngây người, dáng vẻ hơi ngây ngốc, rõ ràng vừa rồi cậu ba Nguyễn căn bản chưa hề nghĩ tới vấn đề này.

Mà lúc này Tô Khiết đưa ra câu hỏi này, cậu ba Nguyễn hiển nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ về nó.

Tô Khiết buồn cười, quả nhiên, không thể ôm hy vọng quá lớn vào người có chỉ số thông minh âm mà.

“Ý của em là em sẽ hận anh vì chuyện của Bùi Dật Duy?” Sau khi cậu ba Nguyễn hồi phục tinh thần, trong ánh mắt nhìn Tô Khiết hình như có thêm chút cảm xúc khác lạ.

“Trong lòng em, anh vẫn không quan trọng bằng Bùi Dật Duy?” Giọng nói Nguyễn Hạo Thần trầm xuống nhưng lại không phân biệt rõ lắm.

Tô Khiết sắp không nhịn cười nổi nữa rồi, có điều cô vẫn cố nhịn, cô trầm mặt xuống, trông rất nghiêm túc: “Anh nghĩ sao?”

“Tô Khiết, chúng ta còn có hai đứa con đấy.” Cậu ba Nguyễn nặng nề thở mấy hơi, lúc này vẫn còn đang nghiến răng nhưng đã bớt đi sự tức giận của lúc trước, thay vào đó là cảm xúc khác, giống như có chút căng thẳng, còn có cả lo lắng.

Mà giờ phút này, cậu ba Nguyễn cũng thay đổi xưng hô rồi, không phải Tô Khiết, mà là Tô Khiết.

Lúc này rõ ràng cậu ba Nguyễn đã không có đủ tự tin với chính mình, thế nên mới lấy hai bé con ra.
 
Chương 3552


Chương 3552

“Hay là, em dẫn theo hai bé con…” Tô Khiết tiếp tục cố ý trêu anh, đầu óc lúc này thật sự không thể động não chút nào nữa rồi.

“Tô, Khiết,.” Nguyễn Hạo Thần thẳng giọng khẽ quát lên, từng câu từng chữ đều có tính uy hiếp rõ ràng.

Cô có ý gì? Cô còn muốn dẫn theo hai bé con đi tái hôn với Bùi Dật Duy?

Đừng có mơ!

“Không cần lớn tiếng như vậy, em nghe được mà.” Đột nhiên bị anh quát lên như vậy, Tô Khiết có hơi giật mình, tuy rằng anh không quát quá lớn nhưng lúc này cô ở quá gần anh.

“Sau này nếu như để anh nghe được lời như vậy nữa, em tự gánh lấy hậu quả.” Đôi mắt cậu ba Nguyễn hơi nheo lại, ý uy hiếp lộ ra rõ ràng.

“Vậy anh nói xem em phải làm thế nào? Hay là anh nghĩ cách cho em đi.” Tô Khiết quyết định không trêu anh nữa, chỉ số thông minh âm của cậu ba Nguyễn thật sự không chịu nổi trêu đùa.

“Tô Khiết, em đã đồng ý đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với anh rồi, nếu không phải vì chuyện hai ngày trước thì bây giờ chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi.” Hơi thở Nguyễn Hạo Thần trầm thấp, gắng sức ép chính mình bình tĩnh lại.

Bây giờ cô có ý gì?

Vậy mà cô lại bảo anh nghĩ cách cho cô?

Lẽ nào cô cho rằng anh sẽ tác thành cho cô và Bùi Dật Duy sao?

Lẽ nào cô cho rằng anh sẽ để cô và Bùi Dật Duy ở bên nhau?

“Đúng vậy, em đã đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh rồi, nếu như trong lòng em vẫn có người khác thì sao em có thể đi đăng ký kết hôn với anh được?” Tô Khiết nhìn anh, giọng nói không nghe ra quá nhiều cảm xúc, nhưng ý tứ lời nói vẫn rất rõ ràng.

Đương nhiên, vẫn phải xem người nghe lý giải như thế nào.

“Em có ý gì?” Sắc mặt cậu ba Nguyễn đột nhiên thay đổi, giọng điệu cũng lập tức khác đi, ý của cô là cô hối hận rồi?

Không muốn lấy anh nữa? Muốn lấy Bùi Dật Duy?

Hiện giờ cô đã biết năm đó cô và Bùi Dật Duy chia tay là do Bùi Doanh giở trò, không phải lỗi của Bùi Dật Duy nên giờ cô lại muốn trở về bên Bùi Dật Duy?

“Chính là ý như trên mặt chữ.” Tô Khiết không giải thích, cô muốn xem xem cậu ba Nguyễn còn có thể tìm lại một chút ít chỉ số thông minh nào hay không.

“Em muốn ly hôn?” Cậu ba Nguyễn im lặng vài phút, khi anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hình như có hơi đỏ lên.

Tô Khiết ngây ra, nhất thời không nói được gì. Hóa ra đây chính là cách lý giải của anh à, vậy là cậu ba Nguyễn lúc này thật sự một chút chỉ số thông minh cũng không còn nữa rồi.

“Nhắc nhở một chút, chúng ta còn chưa kết hôn đâu?” Tô Khiết cảm thấy cô phải nhắc nhở cậu ba Nguyễn vấn đề này, bọn họ còn chưa kết hôn, vì vậy căn bản không tồn tại vấn đề ly hôn.

“…” Cậu ba Nguyễn khựng lại, nhất thời không nói gì, chỉ nhìn Tô Khiết như vậy.

Rõ ràng anh không ngờ được cuộc nói chuyện giữa hai người lại thành ra như bây giờ.

Đúng vậy, bọn họ còn chưa kết hôn, vì vậy ý của cô là, nếu như cô muốn ở bên Bùi Dật Duy thì có thể trực tiếp đi tìm Bùi Dật Duy.

Anh không nói gì, Tô Khiết cũng không nói gì, cô cho anh thời gian, đợi anh phản ứng lại.
 
Chương 3553


Chương 3553

Tô Khiết đợi một lúc lâu, cậu ba Nguyễn có vẻ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Em? Thật sự muốn ở bên Bùi Dật Duy?”

Nghe được câu nói kìm nén một hồi lâu khó khăn lắm mới tuôn ra được của anh, Tô Khiết thật sự chán nản, đầu óc anh có vấn đề rồi sao?

Tô Khiết tức giận, trực tiếp giơ chân đá anh: “Anh có thể cút được rồi đấy.”

“Dựa vào cái gì?” Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ đã rất tức giận rồi, lúc này nghe được lời cô nói, vô thức đáp lại một câu: “Đây là văn phòng của anh.”

“Thế nên, em đi.” Tô Khiết thật sự bị anh làm cho tức đến mức bật cười rồi, người đàn ông này được lắm!

Nhưng lúc này cánh tay Nguyễn Hạo Thần còn ôm lấy eo cô, dù Tô Khiết muốn đi cũng không được, bởi vì cậu ba Nguyễn căn bản không buông tay.

“Nếu như em thật sự muốn ở bên Bùi Dật Duy…” Cậu ba Nguyễn dùng sức thở một hơi, giọng nói thoáng mang theo chút nghẹn ngào.

“Hửm?” Tô Khiết hơi nhướng mày, đôi mắt nhìn thẳng anh, nếu như anh dám nói ra câu tác thành cho cô và Bùi Dật Duy, cô sẽ đi ngay lập tức.

“Trừ phi anh chết.” Sắc mặt cậu ba Nguyễn đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng khác đi, mang theo sự tàn nhẫn khiến người ta kinh sợ.

Tô Khiết thầm thở phào một hơi, may mà…

Lúc này chỉ số thông minh của cậu ba Nguyễn rõ ràng bằng âm rồi, nhưng sự ngạo mạn và độc đoán của cậu ba Nguyễn khiến anh tuyệt đối không nhượng bộ.

“Nguyễn Hạo Thần, anh có phải kẻ ngốc không đấy!” Giờ phút này, Tô Khiết không biết nên nói gì nữa, cô thật sự không ngờ cậu ba Nguyễn cũng có lúc ngốc nghếch như vậy, thật sự là ngốc hết chỗ nói.

Cậu ba Nguyễn nhíu mày, nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Em có ý gì?”

Vừa rồi anh đang nói chuyện Bùi Dật Duy với cô mà, sao lại ngốc?

Anh chỉ nói cô muốn ở bên cạnh Bùi Dật Duy, trừ khi anh chết, như vậy là anh ngốc sao?

Lẽ nào, thật sự muốn anh nhìn thấy cô và Bùi Dật Duy ở bên nhau?

Lẽ nào còn muốn anh chúc phúc cho họ?

Tuyệt đối không thể nào!

“Nếu như trong lòng em còn nghĩ tới Bùi Dật Duy, anh cảm thấy em sẽ ở bên anh sao?” Tô Khiết cảm thấy với chỉ số thông minh lúc này của cậu ba Nguyễn, không nói thẳng với anh thì chắc chắn anh sẽ không hiểu được.

“Anh cảm thấy em sẽ làm vậy đấy, anh ưu tú hơn Bùi Dật Duy, đẹp trai hơn Bùi Dật Duy, có tiền hơn Bùi Dật Duy.” Cậu ba Nguyễn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại nghiêm túc trả lời Tô Khiết.

Tô Khiết kinh sợ luôn rồi, cậu ba Nguyễn lý luận kiểu gì vậy, rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì thế.

“Hơn nữa lúc đó em cũng không phải cam tâm tình nguyện ở bên anh.” Cậu ba Nguyễn suy nghĩ một thoáng rồi lại bổ sung thêm một câu.

Tô Khiết nhất thời không nói nên lời, cô thật sự không biết lúc này cô còn có thể nói gì nữa.

“Anh cảm thấy nếu như em còn nghĩ tới Bùi Dật Duy, em sẽ để anh chạm vào em sao?” Tô Khiết nghĩ tới chuyện hai người vừa làm, đổi cách nói khác vậy, lời này chắc là tương đối rõ ràng hơn một chút.

“Sao cơ? Ý em là còn muốn thủ thân như ngọc vì Bùi Dật Duy.” Sắc mặt cậu ba Nguyễn lập tức trầm xuống, cánh tay ôm eo cô bỗng chặt hơn, giọng điệu rõ ràng mang theo mấy phần dữ tợn.
 
Chương 3554


Chương 3554

Tô Khiết hoàn toàn cạn lời, xem ra cô thật sự đánh giá cao chỉ số thông minh của cậu ba Nguyễn lúc này rồi, cho dù cô nói thẳng với anh, anh cũng nghe không hiểu.

“Nếu như em còn thích Bùi Dật Duy, em sẽ đồng ý kết hôn với anh sao?” Lúc này Tô Khiết cũng thật sự bị Nguyễn Hạo Thần chọc tức rồi, vì vậy giọng điệu cô rõ ràng cao hơn vài phần.

Cậu ba Nguyễn còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó thấp giọng đáp: “Bởi vì con sao?”

“Ngày mai em sẽ dẫn theo hai bé con đi lấy người khác.” Tô Khiết thật sự tức muốn điên rồi, vậy là trong lòng anh luôn nghĩ như vậy.

Anh cho rằng cô vì con nên mới miễn cưỡng ở bên anh?

“Em dám!” Hai tròng mắt Nguyễn Hạo Thần trầm xuống, giọng nói cũng cao lên mấy phần, cô còn muốn dẫn theo hai bé con đi lấy người khác sao?

“Em có gì mà không dám, em gả đi rồi, anh còn có thể làm gì được em?” Tô Khiết nghe được câu uy hiếp của anh trực tiếp bật cười, hôm nay anh đã uy hiếp cô mấy lần rồi, nhưng có tác dụng sao?

Nguyễn Hạo Thần sững sờ, lần này là thật sự sững sờ, nếu như cô thật sự muốn gả, anh có thể làm gì cô? Không thể đánh, không thể mắng, anh có thể làm gì?

Tô Khiết thấy dáng vẻ ngây ra của anh thì nhịn không được mà bật cười, cũng không khiêu khích anh nữa, lúc này cậu ba Nguyễn vì chỉ số thông minh đã xuống mức âm nên không chịu nổi k1ch thích nữa rồi.

Tô Khiết cảm thấy giờ phút này trông cậu ba Nguyễn có chút ấm ức, nhìn rất đáng thương.

Tô Khiết nhẹ nhàng thở dài một hơi, dịu dàng nói: “Em và Bùi Dật Duy đã kết thúc rồi.”

“Nhưng em vẫn chưa quên anh ta.” Lúc này đầu óc cậu ba Nguyễn đầy cố chấp, trong lòng vẫn còn nhớ rõ những lời Tô Khiết vừa nói.

“Đương nhiên em sẽ không quên người này.” Nhìn dáng vẻ của anh, Tô Khiết vừa có chút tức giận lại vừa có chút buồn cười, khi cô nói những lời này, sắc mặt của anh lại thay đổi rõ ràng.

Tô Khiết thầm thở ra một hơi, nhanh chóng nói tiếp: “Giống như em và Sở Bách Hà, em và chị Hồng Linh, so sánh như vậy có thể còn thích hợp, nói cách khác, chính là giống như anh và những đối tác hợp tác kinh doanh ấy, anh và họ kết thúc hợp tác, làm ăn xong rồi sẽ không còn quan hệ gì nữa nhưng anh chắc chắn sẽ vẫn nhớ người đó, đương nhiên kinh doanh kết thúc còn có thể kinh doanh mối tiếp theo, nhưng tình cảm kết thúc là kết thúc, sẽ không có khả năng nào nữa, em nói như vậy anh có hiểu không?” Lần này Tô Khiết giải thích có thể nói là vô cùng rõ ràng rồi, nếu như Nguyễn Hạo Thần vẫn không hiểu thì cô rất muốn đánh người.

“Ý của em là bây giờ em vẫn không quên anh ta, sau này cũng sẽ không quên anh ta.” Lúc này cậu ba Nguyễn chỉ nắm được trọng điểm mà anh muốn nắm thôi.

Tô Khiết trợn trừng hai mắt nhìn anh: “Nguyễn Hạo Thần, anh giả vờ ngốc hay ngốc thật thế?”

“Ý của em vừa rồi không phải là sẽ không quên anh ta sao?” Cậu ba Nguyễn bị trừng mắt còn cảm thấy rất ấm ức. Vừa rồi lời cô nói rõ ràng là ý này.

“Một người xuất hiện trong cuộc sống của em, hơn nữa còn là người từng thích nhau, nếu như nói em hoàn toàn quên đi người như vậy, anh sẽ tin sao?” Tô Khiết thật sự sắp bị cậu ba Nguyễn lúc này làm cho tức chết rồi.

“Em nói thì anh sẽ tin.” Cậu ba Nguyễn trả lời rất nhanh, hơn nữa còn trả lời vô cùng nghiêm túc.

Con ngươi Tô Khiết khẽ dao động, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước anh: “Vậy được, anh nghe cho rõ đây, em và Bùi Dật Duy đã kết thúc rồi, em không thích anh ta nữa, em không còn một chút tình cảm nam nữ nào với anh ta nữa cả.”

“Vậy vì sao em giúp anh ta?” Hôm nay cậu ba Nguyễn thật sự muốn so đo tới cùng.

“Anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta không có bạn bè, cũng không có người thân, Liễu Ảnh gọi điện thoại cho em, lẽ nào em có thể chỉ mặc kệ đứng nhìn sao? Chuyện hôm nay dù có đổi thành người khác em cũng sẽ giúp.” Trước đây Tô Khiết thật sự không biết cậu ba Nguyễn hóa ra lại có thể không nói lý lẽ đến như vậy.
 
Chương 3555


Chương 3555

Tô Khiết nhìn dáng vẻ vẫn không muốn bỏ qua của cậu ba Nguyễn: “Được rồi, em mặc kệ, mặc kệ chuyện của anh ta, anh ta sống hay chết em cũng mặc kệ, được chưa?”

“Được.” Cuối cùng cậu ba Nguyễn cũng thoải mái, lần này trả lời vô cùng dứt khoát.

Tô Khiết thẳng thừng trừng mắt nhìn anh một cái, sao cô lại cảm thấy cậu ba Nguyễn càng ngày càng vô lại vậy.

Có điều chuyện của Bùi Dật Duy cũng xử lý tàm tạm rồi. Thành thiếu chủ sẽ xử lý Trịnh Hùng, còn chuyện hiện trường lúc trên đường đi cô cũng đã cho người giải quyết, bây giờ cũng chỉ còn lại chuyện công ty của Bùi Dật Duy thôi.

Chuyện thương trường cô vốn dĩ không hiểu, cô cũng bất lực, vốn dĩ cô muốn bảo Nguyễn Hạo Thần giúp tìm người nhưng bây giờ Nguyễn Hạo Thần thế này thì thôi đừng mong nữa, thế nên cứ như vậy đi.

Hiện giờ Bùi Dật Duy đã ngồi tù rồi, vật ngoài thân cũng không quan trọng đến vậy. Bùi Dật Duy còn có những tài sản khác nữa, sau khi Bùi Dật Duy ra ngoài cũng không cần lo lắng về cuộc sống nên cô không cần lo.

Cậu ba Nguyễn hài lòng rồi, vấn đề này cuối cùng cũng giải quyết xong, Tô Khiết cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Tô Khiết lại đột nhiên vang lên.

Nguyễn Hạo Thần tay dài, trực tiếp cầm lấy điện thoại cô, sau đó còn tiện tay nhấn nghe giúp cô.

“Ai thế?” Tô Khiết vừa nhìn thoáng qua, thấy một dãy số, hơn nữa còn là số lạ, chắc không phải người cô quen.

Nguyễn Hạo Thần cũng vì nhìn thấy dãy số lạ nên mới trực tiếp nhấn nghe giúp cô.

Nguyễn Hạo Thần nghe được cô hỏi ai bèn nhấn mở loa ngoài.

“Là tôi, Mặc Thành, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.” Giọng nói cực kỳ dễ nghe của một người đàn ông truyền tới từ bên trong điện thoại.

Nghe thấy là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành gọi tới, Tô Khiết rõ ràng có hơi ngẩn người, cô không ngờ Thành thiếu chủ lại gọi điện thoại cho cô.

Mà sắc mặt cậu ba Nguyễn vừa mới dịu lại lúc này lập tức trầm xuống, hơn nữa còn sa sầm hơn cả ban nãy.

Cô quen biết Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành từ khi nào?

“Chuyện cô dặn dò tôi đã xử lý theo ý của cô rồi, chúng ta hẹn gặp ở đâu, khi nào đây?” Giọng của Thành thiếu chủ nghe rất tự nhiên, như thể Tô Khiết thật sự đồng ý gặp mặt anh ta rồi, nhưng lúc đó rõ ràng cô đã từ chối anh ta rồi mà.

“Cút đi.” Lửa giận vừa mới được trấn an của cậu ba Nguyễn lập tức lại dâng lên, anh còn đang đề phòng Bùi Dật Duy, vậy mà lại thêm một người nữa, hơn nữa còn là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.

Cậu ba Nguyễn mắng người xong trực tiếp ngắt điện thoại.

“Em giải thích chút đi, chuyện Thành thiếu chủ là thế nào vậy?” Hai mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn thẳng về phía Tô Khiết, sắc mặt âm u như thể trời sắp mưa đến nơi: “Không ngờ em lại còn đồng ý hẹn gặp anh ta.”

Người phụ nữ này đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi với anh mà!

“Không có, em không hề đồng ý với anh ta, lúc đó em từ chối rồi.” Tô Khiết liên tục tỏ thái độ, vừa rồi lời của Thành thiếu chủ đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm, cô không thể để Nguyễn Hạo Thần lại hiểu lầm nữa.
 
Chương 3556


Chương 3556

“Vậy là, giữa hai người thật sự có liên hệ?” Không ngờ lúc này chỉ số thông minh của cậu ba Nguyễn lại hồi phục trở lại rồi, đặt câu hỏi tương đối sắc bén.

“Vì chuyện của Trịnh Hùng nên em mới tìm anh ta, anh ta đề xuất gặp mặt nhưng em thẳng thừng từ chối rồi…” Tô Khiết thấy thấy đôi mắt cậu ba Nguyễn nhìn cô như hổ rình mồi, rõ ràng anh không tin tưởng vào lời cô nói cho lắm.

Tô Khiết đột nhiên nhớ tới lời Liễu Ảnh.

“Người em thích là anh, người em yêu là anh, trong lòng em chỉ có anh thôi, những người đàn ông khác em còn chẳng thèm nhìn một cái, sao có thể đồng ý gặp anh ta được chứ.” Tô Khiết cảm thấy lúc này thổ lộ một chút có lẽ sẽ có chút tác dụng.

Cậu ba Nguyễn ngây người, giờ phút này anh đang ôm Tô Khiết, Tô Khiết có thể cảm nhận rõ ràng cả người anh cứng lại, anh cứ như vậy ngây ra mấy giây, ngay sau đó ánh mắt anh tràn ngập vẻ vui mừng như điên, sự tức giận vừa rồi lập tức biến mất không còn chút tăm hơi.

“Ừm, lời này anh tin, anh thích nghe.” Lúc này cậu ba Nguyễn không còn tức giận chút nào nữa, trong lòng tràn đầy vui sướng, bởi vì quá bất ngờ và vui mừng, giọng nói anh cũng hơi run lên.

Một câu này của Tô Khiết đã bình ổn mọi chuyện chỉ trong nháy mắt, hiệu quả thật sự tốt ngoài dự đoán.

Có điều chỉ ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần lại ra sức hôn cô. Sau đó giống như Liễu Ảnh từng nói trước đây, Tô Khiết đoán chừng cô thật sự sẽ rất lâu không xuống được giường mất!

Tô Khiết thấy hơi hối hận vì lời tỏ tình vừa nãy rồi!

Tô Khiết thấy hơi hối hận vì lời tỏ tình vừa nãy rồi!

Nhưng những lời đã nói ra giống như bát nước đã hắt đi, không thể lấy lại được nữa, nhất là trong tình huống thế này. Tô Khiết thầm thở dài, cảm giác của nụ hôn bị ép buộc không ổn chút nào, thậm chí còn khiến cô cảm thấy khó chịu. Tô Khiết muốn đẩy anh ra, đưa tay lên cọ cọ. Nhưng hiển nhiên là Nguyễn Hạo Thần đang rất kích động, anh càng hôn cô dữ dội hơn, không cho cô bất cứ một cơ hội nào để phản kháng, chứ đừng nói là đẩy ra.

Tô Khiết đẩy mạnh hơn một chút nữa, nhưng vẫn không được, vậy là cô dứt khoát từ bỏ. Cô ép mình chịu đựng nụ hôn của Nguyễn Hạo Thần, thậm chí chủ động đáp lại để tâm trạng của anh bình tĩnh hơn, hoặc ít nhất là không bức bách như vậy nữa.

Nhưng chẳng ngờ, khi Tô Khiết vừa chủ động, Nguyễn Hạo Thần càng trở nên phấn khích hơn, anh càng không muốn tách ra khỏi cô, việc dừng lại hình như càng khó khăn hơn nữa. Tô Khiết thật sự cảm thấy hối hận, sao cô lại tỏ tình vào lúc này chứ, đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà. Có khi nào tối nay thật sự không ngủ được không? Cô hơi nghi ngờ, thậm chí còn rụt người lại.

“Tô Khiết, em có thể nói lại câu vừa nãy một lần nữa không?” Đột nhiên Nguyễn Hạo Thần buông cô ra, bóp lấy vai cô rồi nói, hai mắt lấp lánh như đang phát sáng.

Tô Khiết chợt ngẩn người, cô rất ít khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần vui vẻ, không che giấu tình cảm của mình như vậy. Không chỉ là biểu cảm mà cả đầu mày, cuối mắt và khóe môi của anh đều là nét cười. Tô Khiết hiểu rõ, Nguyễn Hạo Thần thật sự đang cảm thấy rất vui. Anh cảm thấy vui vì lời tỏ tình vừa nãy của cô, thậm chí đây là niềm vui lớn nhất từ trước đến giờ. Sau một lát thẫn thờ, Tô Khiết cảm thấy rất mãn nguyện, cũng có hơi xót xa, cô thật sự chưa từng tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần sao?

Cô chưa từng thể hiện tình cảm thật của mình sao? Vậy nên, chỉ một lần bày tỏ đã khiến anh cảm thấy vui như vậy, còn xin cô nói thêm một lần nữa. Bình thường, Nguyễn Hạo Thần cao ngạo lạnh lùng là thế, Tô Khiết không kìm được mà hồi tưởng lại về quá khứ, chẳng lẽ giữa bọn họ lại thiếu những lời biểu đạt tình cảm như vậy sao?

Rõ ràng tình cảm của bọn họ đã đến mức độ đó, còn đã có với nhau hai em bé, nếu không có chuyện bất ngờ thì đã đăng ký kết hôn rồi. Đáng lý ra hai người nên có vô số những lần bày tỏ tình cảm như vậy mới phải, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như thật sự không được mấy lần, bản thân cô lại càng chưa từng chủ động.

Tô Khiết thấy hơi đau lòng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần, con người này hiện giờ trông có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng anh vẫn luôn yêu cô như vậy, vẫn luôn luôn là như vậy. Cô biết rõ là Nguyễn Hạo Thần yêu mình, nhưng anh lại không biết, hoặc không chắc chắn, nếu không trước đây anh đã không đáp lại cô như vậy, đúng không? Nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa nãy với Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết lại cảm thấy buồn cười, hóa ra anh tưởng rằng cô thật sự sẽ cưới người khác. Cô cũng cảm thấy hơi chua xót, vì hóa ra anh yêu cô như vậy, nhưng cũng cảm thấy tắc nghẹn, vì hóa ra anh không tin tưởng cô. Không tin tưởng rằng cô yêu anh.
 
Chương 3557


Chương 3557

Trong một thời gian ngắn mà Tô Khiết nghĩ rất nhiều, cô lắc đầu, nhìn người đàn ông trước mặt đang đợi cô lên tiếng. Cô đưa tay xoa mặt anh, nhìn anh chăm chú rồi nghiêm túc nói từng câu, từng chữ một: “Anh nghe cho kỹ đây, em chỉ nói một lần này thôi. Tô Khiết em yêu Nguyễn Hạo Thần anh, rất yêu anh, chỉ yêu một mình anh. Cho dù trước đây hay sau này xảy ra chuyện gì, em đều chắc chắn rằng mình yêu anh. Trong mắt em, trong tim em chỉ có anh, anh mới là người đàn ông duy nhất mà em yêu, vậy nên em không thể lấy người khác, không thể ở bên cạnh người đàn ông nào khác. Bất cứ khi nào, em cũng đặt anh ở vị trí đầu tiên. Em giúp đỡ người khác chỉ vì em coi họ là bạn, chỉ là bạn bè thôi, không có chút tình cảm nam nữ nào cả. Anh tin em được không, đừng nghi ngờ vị trí của mình trong trái tim em!”

Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ chỉ định nói như vậy thôi, nhưng không ngờ Tô Khiết thật sự nhắc lại, hơn nữa còn nói nhiều hơn. Nguyễn Hạo Thần bỗng chốc vui đến mức muốn nhảy cẫng lên. Tô Khiết rất ít khi thể hiện tình cảm của mình nhưng anh biết cô thích anh, cũng hiểu rõ cô sẽ không chủ động nói ra điều này, vậy nên từ trước đến giờ anh đều không ép buộc.

Thậm chí, anh còn cảm thấy chỉ cần Tô Khiết ở bên cạnh anh, không rời khỏi anh, không suy nghĩ đến việc đó là được, chỉ cần hai người ở bên nhau là anh đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. Nhưng hiện giờ, anh biết mình đã trở nên tham lam hơn, từ giây phút Tô Khiết tỏ tình, anh đã biết mình không thể suy nghĩ về tình cảm của họ một chiều như trước đây nữa. Anh muốn cả hai người cùng thể hiện rõ ràng tình yêu của mình.

“Anh cũng vậy, anh yêu em, rất yêu em.” Nguyễn Hạo Thần nói chậm rãi, giọng nói trầm ấm, không hề che giấu tình yêu sâu đậm của mình, nhưng trong đó lại xen lẫn cả sự lo lắng. Nói xong, anh lại hôn Tô Khiết lần nữa, bàn tay cũng bắt đầu không yên phận.

Tô Khiết tưởng rằng mọi việc thế là xong, hai người có thể từ từ thảo luận vấn đề, nhưng hiện giờ xem ra không thể được nữa rồi. Cô cũng không cưỡng ép, hôm nay giải quyết được chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần suôn sẻ, ngày mai hai người thảo luận sẽ càng thoải mái hơn, nhưng cô vẫn phải đấu tranh đôi chút.

“Nguyễn Hạo Thần! Anh đợi một lát đã.” Tô Khiết vội vàng lên tiếng: “Ngày mai còn có việc, anh…”

“Anh biết, em ngoan một chút, anh sẽ cố gắng để mai em có thể ra ngoài được.” Động tác của Nguyễn Hạo Thần vẫn không ngừng lại.

“?” Tô Khiết cảm thấy không thể tin nổi, hiện giờ Nguyễn Hạo Thần dễ bảo vậy sao? Bình thường không thấy anh… dịu dàng như vậy mà? “Anh… có phải uống nhầm thuốc không đấy?” Cô run rẩy hỏi, đến khi nói ra cô lập tức cảm thấy hối hận, cô đang nghi ngờ điều gì vậy?

Động tác của Nguyễn Hạo Thần lập tức dừng lại, anh cảm thấy mình sắp tức muốn chết rồi. Anh suy nghĩ cho cô, không muốn hôm nay cô quá mệt, nhưng không ngờ cô lại nghi ngờ anh. Xem ra anh thật sự không nên mềm lòng, ngày mai anh sẽ khiến cô không thể xuống giường!

“Hóa ra ý của em là như vậy, anh hiểu rồi, anh nhất định sẽ ở bên cạnh bà xã đại nhân.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng cười, không hề có ý định tốt đẹp.

Bởi vì giọng cười này mà Tô Khiết lạnh run cả người, cảm giác giống như bị vật gì đó nhìn chằm chằm, người này… thật sự không định buông tha cho cô sao? Mấy hôm nay cô đã mệt gần chết rồi! Hơn nữa bây giờ có nhiều chuyện như vậy, chuyện của Bùi Dật Duy còn chưa rõ ràng, không biết về sau còn phát sinh thêm những gì nữa. Hiện tại đang là thời điểm then chốt, cô sợ vuột mất cơ hội sẽ làm lỡ dở rất nhiều việc. Mấy ngày hôm nay thật sự không thể chậm trễ!

“Em không có ý đó.” Tô Khiết vội vàng giải thích: “Anh cũng biết gần đây em thật sự bận việc mà, không thể buông thả quá.”

“Hửm?” Nguyễn Hạo Thần gằn giọng thốt lên, Tô Khiết thật sự đang không quá để ý suy nghĩ nên mới nói ra những lời như vậy. Nhưng nếu cô đã cho anh cơ hội, làm sao anh có thể không lợi dụng cho được? “Vậy ý của em là sau thời gian này sẽ có thể buông thả đúng không?”

Tô Khiết ngẩn người, cô có ý như vậy sao? Sao bụng dạ con người này lại đen tối như vậy chứ?
 
Chương 3558


Chương 3558

Nếu đồng ý với câu này, nhất định về sau cô sẽ không có “kết cục” gì tốt đẹp cả! Bình thường Nguyễn Hạo Thần đã giày vò cô chẳng ít ỏi gì rồi, nếu như anh dựa vào câu nói này, không còn e ngại gì nữa thì người chịu khổ sẽ là cô! Tô Khiết cân nhắc xem nên trả lời như thế nào thì hơn, hoặc làm sao để không bán đứng bản thân, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không cho cô thời gian để suy nghĩ.

“Có phải không?” Nguyễn Hạo Thần kìm nén d*c vọng của mình, chậm rãi hỏi lại một câu, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái. Trong lòng thầm than thở, anh đúng là biết hi sinh vì tương lai của mình mà, không ngờ anh lại kiềm chế được bản thân như vậy, bình thường anh sẽ chẳng buồn quan tâm đâu.

Tô Khiết cắn chặt răng không lên tiếng, Nguyễn Hạo Thần thong thả nói: “Xem ra, hôm nay anh có thể buông thả trước một chút.”

“Đừng!” Tô Khiết lập tức ngăn cản, Nguyễn Hạo Thần nhân cơ hội nói: “Vậy em có ý gì? Sau này sao?” Anh cố tình nhấn mạnh vào hai chữ sau này. Anh hiểu Tô Khiết, hiện giờ bảo cô không lo cho Bùi Dật Duy là điều không thể. Nếu như vì anh mà cô để lỡ một số chuyện quan trọng, nhất định cô sẽ không vui. Cho dù không nói ra nhưng rất có khả năng cô sẽ bỏ mặc anh vài ngày, chi bằng bây giờ anh lấy nhiều “đường ngọt” hơn một chút, ngày tháng về sau vẫn còn dài… Tô Khiết đắn đo trước sau, cảm nhận được bàn tay nóng như lửa đốt đang phiêu du trên cơ thể mình: “Đợi mọi chuyện giải quyết xong đã, chúng ta có thời gian mà.”

“Được.” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đáp lại: “Không được hối hận đâu đấy.” Nói xong anh lại hôn cô: “Hôm nay cứ làm từ từ đã.”

Tô Khiết lập tức nhận ra là mình bị lừa rồi, mọi chuyện không phải như vậy là xong! Kể từ khi cô tỏ tình, Nguyễn Hạo Thần đã không hề có ý định không làm gì, cùng lắm chỉ không làm gì quá đáng thôi!

Rõ ràng là anh dỗ dành cô nói ra câu về sau sẽ buông thả! Câu này đã nói ra, làm sao Nguyễn Hạo Thần có thể “nhẹ tay” được? Hơn nữa động tác hiện giờ của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng đang cho cô biết rằng, hôm nay không xảy ra chuyện gì thì không rời khỏi chỗ này được.

“Tô Khiết hối hận rồi sao?” Nguyễn Hạo Thần c ởi quần áo của Tô Khiết xuống rồi mơ màng nói.

“Không đến mức hối hận, nhưng anh không được quên đã hứa gì với em đâu!” Có lẽ vì chuyện cô bày tỏ tình cảm vừa nãy, hoặc cũng có lẽ vì lâu rồi bọn họ không cuồng nhiệt như vậy, nên hiện giờ cô không thể nói rõ mình đang có cảm giác gì nữa. Cô muốn để mặc tùy theo ý Nguyễn Hạo Thần, nhưng chỉ là lúc này thôi, khi tâm ý họ tương thông.

Vì đã hẹn trước với Trương Minh Hoàng nên Tô Khiết cũng giúp Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sửa soạn quần áo.

Ăn trưa xong, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đã định sẽ đi luôn. Trước khi xuất phát, Đường Vũ Kỳ cầm điện thoại nhắn tin cho Trương Minh Hoàng: “Chú ơi, bọn cháu sắp đi rồi, một lát nữa là đến!”

Từ sáng Trương Minh Hoàng đã đợi Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đến rồi. Vì thời gian hẹn là ba giờ chiều nên ông ta vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi nhìn thấy tin nhắn của Đường Vũ Kỳ, ông ta mới phát hiện sự nhẫn nại của mình cũng có giới hạn.

Hoặc có thể nói rằng, việc ông ta chờ đợi cả một ngày thực chất không phải kiên nhẫn, đợi chờ trong nôn nóng, chỉ là ông ta không nghĩ đến, cho nên mới có vẻ mình không sốt ruột. Thực ra nếu nghĩ lại thì cả một ngày ông ta không đọc được quyển sách nào, không nghĩ ngợi được chuyện gì, chỉ ngồi đó trông giống như đang làm việc của mình, nhưng thật ra là chẳng làm gì cả. Hiện giờ, khi nhìn thấy tin nhắn của Đường Vũ Kỳ, Trương Minh Hoàng lập tức trả lời ngay: “Hiện giờ cháu đang ở đâu?

Chú cho người đi đón các cháu.”

“Không cần đâu chú ạ, cháu và anh cháu cùng sang đó, bà cố cho người đưa bọn cháu qua rồi.” Đường Vũ Kỳ trả lời tin nhắn rất nhanh, cô bé rất mong được gặp chú đẹp trai kia. Không hiểu vì sao cô bé lại cảm thấy người đó rất gần gũi, giống như người thân của mình vậy. Cô bé chỉ muốn ở cạnh người đó, thậm chí luôn ở bên cạnh người đó, đương nhiên với tiền đề là người chú kia phải bảo cô bé ở lại.

Đường Minh Hạo nhìn Đường Vũ Kỳ trả lời tin nhắn, rồi lại chau mày khi thấy cô bé vui vẻ ra mặt. Đường Vũ Kỳ rất không bình thường, ít nhất là cậu chưa từng nhìn thấy cô bé như vậy lần nào. Gần gũi, không chút đề phòng gì với một người mới quen như vậy, hơn nữa còn sốt ruột muốn gặp người đó.

Bình thường, chỉ khi ở bên cạnh mẹ, con bé mới như vậy thôi. Rốt cuộc người kia là ai? Vì sao lại khiến Đường Vũ Kỳ mong nhớ đến thế? Người kia có tốt với Đường Vũ Kỳ không? Hay còn có mục đích gì khác? Đường Minh Hạo không thể không suy nghĩ, trong lòng vô cùng tò mò, thậm chí cậu muốn được gặp người kia ngay lập tức, nhưng cậu lại không thể bộc lộ ra ngoài nên đành kiên nhẫn chờ đợi.
 
Chương 3559


Chương 3559

Thậm chí cậu còn nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, hy vọng người kia có ý đồ không tốt, đến lúc đó cậu sẽ vạch trần mục đích của người kia, để cho Đường Vũ Kỳ thấy đó là người thế nào, có những tâm tư không tốt ra sao, tiện thể dạy dỗ con bé một chút!

“Vũ Kỳ, Minh Hạo, hai cháu đã đem đủ đồ chưa?” Bà cụ Đường ở phía sau hỏi, bà không biết hai đứa bé này định đi đâu, không chắc sẽ gặp người thế nào nên trong lòng hơi lo lắng. Nhưng ở đây, không một người nào dám động đến nhà họ Đường cả, huống hồ còn có Nguyễn Hạo Thần, sẽ càng không có những người có mắt không tròng. Tuy Đường Minh Hạo còn nhỏ, nhưng hành xử cũng có chừng mực, luôn khiến người khác yên tâm. Vũ Kỳ cũng rất thông minh, biết chăm sóc tốt cho bản thân.

Nhưng nghĩ đến việc dù sao đây vẫn là hai đứa trẻ, bà cụ Đường lại thở dài một hơi.

“Bà cố, cháu mang hết đồ đi rồi. Bà cố không cần lo lắng đâu, ngày nào cháu cũng sẽ gửi tin nhắn cho bà!” Đường Vũ Kỳ nói bằng giọng ngọt ngào, tiện thể còn nhào tới thơm một cái vào má bà cụ Đường.

“Bà cố yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho em gái.” Đường Minh Hạo nghiêm túc nói: “Vậy chúng cháu đi đây.”

“Được rồi, hai đứa chú ý an toàn.” Bà cụ Đường thơm Đường Vũ Kỳ, xoa đầu Đường Minh Hạo, mỉm cười rồi nói: “Bà đã sắp xếp người đưa hai cháu đi rồi, đến nơi thì báo cho bà biết.”

Đường Minh Hạo kéo tay Đường Vũ Kỳ, nói vâng một tiếng rồi đi ra cửa.

Dọc đường đi, Đường Vũ Kỳ chăm chú nhìn vào điện thoại. Từ nãy đến giờ, cô bé vẫn đang gửi tin nhắn cho Trương Minh Hoàng, nói cho ông ta biết mình đang ở đâu, tiện thể hỏi một số chuyện mà cô bé cảm thấy hứng thú: “Chú à, cháu và anh trai lâu lắm rồi không ra ngoài chơi, lần này đi chơi cùng với chú nhất định là rất vui.”

“Vậy cháu muốn đi đâu chơi? Chú dẫn cháu đi.”

“Đi đâu cũng được ạ, Vũ Kỳ ngoan lắm, chỉ cần được ở cạnh chú thì ở đâu cháu cũng thấy vui.” Đường Vũ Kỳ đánh chữ rất nhanh, cô bé suy nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu: “Anh cháu cũng vậy!”

Khuôn mặt Đường Minh Hạo hơi nặng nề, Đường Vũ Kỳ làm vậy là bán đứng cậu để làm cho người khác vui sao? Có phải bình thường cậu quá chiều chuộng cô em gái này rồi không!

“Anh, anh không vui sao?” Cảm thấy nhiệt độ bên cạnh mình hơi thấp, Đường Minh Hạo đang chau mày, Đường Vũ Kỳ ngọt ngào hỏi.

“Không phải, anh đang nghĩ bao giờ mới đến nơi.” Đường Minh Hạo nhìn chăm chú vào nụ cười xinh xắn ngọt ngào của Đường Vũ Kỳ, cậu không nặng lời nổi, lặng lẽ tính món nợ này cho Trương Minh Hoàng.

“Chẳng bao lâu nữa sẽ đến thôi!” Đường Vũ Kỳ nhìn bản đồ điện tử trên điện thoại, vui vẻ nói: “Chưa đầy mười phút nữa.”

“Ừ.” Đường Minh Hạo nói. Nơi này nhìn có vẻ rất yên tĩnh, không giống như những nơi phồn hoa, có vẻ hơi hẻo lánh, môi trường xung quanh rất tốt, Đường Minh Hạo cảm thấy chắc người này rất thích sự yên tĩnh.

Tâm trí Đường Minh Hạo không ngừng tưởng tượng dáng vẻ của Trương Minh Hoàng. Một người thế nào mà lại khiến Đường Vũ Kỳ thích thú đến mức cô bé phải dùng từ đẹp trai để hình dung. Xung quanh họ có rất nhiều người đẹp, Đường Vũ Kỳ lại là người không hay khen ngợi người khác. Vậy nên người đẹp trai này nhất định không bình thường, thậm chí là vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc.

Người đang nghĩ đến tự nhiên xuất hiện trước mặt, Đường Minh Hạo vẫn cảm thấy không quen.

“Chú!” Chiếc xe vừa dừng hẳn lại, Đường Vũ Kỳ đã hướng ra bên ngoài cửa sổ mà hét lên.

Đường Minh Hạo thoáng ngẩn người, người kia còn tự mình ra đón em gái cậu nữa, xem ra người này đối xử rất tốt, cũng rất quan tâm tới em gái. Bình thường khi ai đó tới nhà người khác chơi thì đều có người dẫn vào. Chủ nhà tự mình ra đón khách như vậy làm người khác cảm thấy ngạc nhiên vì sự đối đãi đặc biệt này. Đường Minh Hạo có thêm một chút ấn tượng tốt với Trương Minh Hoàng.
 
Chương 3560


Chương 3560

“Nào, để chú bế cháu xuống.” Trương Minh Hoàng mở cửa xe ra, bế Đường Vũ Kỳ xuống. Cô bé không hề buông tay ra, ôm chặt lấy cổ của Trương Minh Hoàng, cười vui vẻ.

Vốn dĩ Trương Minh Hoàng không định tự mình ra đón họ. Với thân phận của ông ta, từ trước đến giờ, không bao giờ có chuyện ông ta chủ động đi đón người khác, chỉ có người khác tới đón ông ta mà thôi. Nhưng ông ta thật sự cảm thấy quý mến Đường Vũ Kỳ, đứa bé này rất đáng yêu, thậm chí vừa nhìn đã cảm nhận được sự cô độc của ông ta, khiến ông ta cảm thấy được an ủi nên cũng thiên vị đứa bé này hơn một chút.

Trương Minh Hoàng thở dài một hơi, nhìn về phía Đường Minh Hạo, đứa trẻ còn lại trong xe. Ông ta biết Đường Minh Hạo, nhưng lần đầu gặp mặt, đứa trẻ này trầm tính và hơi lạnh lùng giống Nguyễn Hạo Thần. Cậu bé quan sát ông ta, ánh mắt thể hiện rõ sự xét nét và thăm dò.

Thực ra, biểu cảm này không quá rõ ràng, nhưng dù sao Đường Minh Hạo cũng còn nhỏ tuổi, đứng trước mặt Trương Minh Hoàng vẫn còn quá ngây thơ, nên chút cảm xúc đó nhanh chóng bị nhìn thấu. Trương Minh Hoàng không trốn tránh, để kệ cho Đường Minh Hạo nhìn, thậm chí ông ta còn nở một nụ cười hiền hòa.

Đường Minh Hạo vẫn tiếp tục quan sát Trương Minh Hoàng. Thực ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cậu đã bị bất ngờ, dung mạo của người này thật sự rất xuất sắc. Đường Minh Hạo chắc chắn mình chưa từng gặp một người đàn ông nào nho nhã, ôn hòa như vậy! Ba cậu luôn là người rất độc đoán, hơn nữa còn lạnh lùng, hoàn toàn tương phản với người trước mặt cậu. Đường Minh Hạo cảm giác người trước mặt mình rất dịu dàng.

“Không ra ngoài sao?” Trương Minh Hoàng thấy Đường Minh Hạo vẫn đang chăm chú quan sát mình, rồi lại nhìn Đường Vũ Kỳ đang cười vui vẻ, không kìm được mà lắc đầu. Rõ ràng là hai đứa trẻ sinh đôi mà, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ? Tính cách hoàn toàn không giống nhau chút nào vậy? Nhưng có vẻ Đường Vũ Kỳ giống Đường Thấm Nhi, còn Đường Minh Hạo giống Nguyễn Hạo Thần, hai đứa bé này đã được di truyền hết những mặt tốt của bọn họ.

“Vâng, để cháu tự xuống.” Đường Minh Hạo nhìn Đường Vũ Kỳ đang được Trương Minh Hoàng bế, trong lòng khó chịu, vừa mới gặp mặt mà đã dính lấy người ta như vậy rồi, có phải sau khi ở cùng nhau sẽ không muốn về nhà luôn không! Nhưng cậu bé lại không thể kìm lòng mà nghĩ đến cảm giác được người đó bế, phải chăng cảm giác rất ấm áp? Đường Minh Hạo tức giận xuống xe, xách theo túi đồ được chuẩn bị trước, nhìn Đường Vũ Kỳ mà thở dài.

“Chú, chú bế cháu vào được không? Anh trai tự đi được.” Đường Vũ Kỳ làm nũng, cô bé rất thích người chú này, trên người người này có một mùi hương rất thơm, hơn nữa được chú ôm cũng thấy rất ấm áp.

“Được.” Trương Minh Hoàng xoa mặt Đường Vũ Kỳ: “Các cậu xách đồ giúp cậu bé đi.”

“Không cần, cháu tự làm được!” Đường Minh Hạo cũng không biết mình đang tức giận chuyện gì, cậu hậm hực xách đồ trong tay, đi theo sau Trương Minh Hoàng.

Trương Minh Hoàng cũng không từ chối, bế Đường Vũ Kỳ đi đằng trước, trò chuyện cùng cô bé: “Chú, Vũ Kỳ muốn ở đây thêm vài ngày nữa, ở cùng anh trai cháu! Có được không ạ?”

“Cô chủ muốn ở bao lâu cũng được, phòng ốc đã được chuẩn bị cho hai cháu rồi, hai căn phòng ở cạnh nhau. Nếu cô muốn ở cạnh cậu chủ thì chúng tôi cũng có thể sắp xếp.” Chú Trọng đứng bên cạnh cất lời, ông ta cảm nhận được thái độ thù địch của Đường Minh Hạo với thành chủ. Vì để Đường Minh Hạo không hiểu lầm nên còn giải thích thêm một câu.

Đường Minh Hạo chỉ im lặng lắng nghe, cảm thấy sự sắp xếp này cũng không tồi, ít nhất có thể chăm nom em gái, cho dù đi đến đâu cũng nhìn thấy, cậu cũng yên tâm.

“Vậy chú ở đâu?” Đường Vũ Kỳ hỏi, giọng cô bé lanh lảnh: “Vũ Kỳ muốn ở gần chú một chút.”

Tai của Đường Minh Hạo gần như dựng thẳng lên, im lặng để nghe câu trả lời sau đó.

“Vậy chú ở đâu?” Đường Vũ Kỳ hỏi, giọng cô bé lanh lảnh: “Vũ Kỳ muốn ở gần chú một chút.”

Tai của Đường Minh Hạo gần như dựng thẳng lên, im lặng để nghe câu trả lời sau đó.

Quản gia Trọng cũng hơi sửng sốt, cô bé Đường Vũ Kỳ lại… chủ động như vậy ư? Có lẽ là thực sự thích, mà sự yêu thích này nằm ngoài sức tưởng tượng của quản gia Trọng. Ông ta không khỏi nghi ngờ rằng, có khi nào đây thực sự là quan hệ huyết thống hay không…
 
Chương 3561


Chương 3561

Tuy bây giờ cô Đường vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn là con gái của thành chủ, nhưng ông ta đã coi Đường Thấm Nhi là con gái của thành chủ rồi, đương nhiên cũng sẽ coi Đường Vũ Kỳ là cháu gái của thành chủ. Cho nên, lúc này trong lòng cũng thấy hân hoan hơn, đã lâu như vậy rồi, cuối cùng thành chủ cũng không còn một thân một mình nữa!

“Có được không hả chú!” Đường Vũ Kỳ không nghe được câu trả lời, cảm thấy có chút bất mãn, còn thấy hơi lo lắng, lẽ nào chú không thích cô bé sao? Hay chú nghĩ cô bé là người xấu, cố ý tiếp cận chú ấy? Nhưng mà, cô bé thực sự quý người chú này nên mới thân thiết với chú ấy một chút mà. Đường Vũ Kỳ hơi tủi thân.

“Đương nhiên là được rồi!” Dường như nhanh chóng nhận ra được sự hụt hẫng của Đường Vũ Kỳ, Trương Minh Hoàng vội vàng cất lời. Sau khi nói xong lại cảm thấy không thích hợp lắm, cứ như ông ta đang có mục đích khác vậy, muốn nói thêm chút gì đó nhưng lại trông như đang cố ý, đành mím môi không nói lời nào.

Quản gia Trọng là một người nhạy bén, vội vàng tiếp lời: “Phòng của thành chủ vốn dĩ cũng không cách xa phòng của cô chủ, đều ở tầng hai cả. Nhưng thành chủ ở bên phía đông, cô chủ được sắp xếp phòng bên phía tây, nếu như cô chủ thích thì để tôi bố trí lại nhé? Ở phòng bên cạnh thành chủ có được không?”

“Được ạ được ạ!” Đường Vũ Kỳ rất vừa lòng, cô bé muốn ở gần Trương Minh Hoàng một chút, càng gần càng tốt.

“Cũng sắp xếp cho cậu chủ nhỏ ở gần hơn nhé ạ?” Quản gia Trọng tươi cười nói. Ông ta đâu dám quên mất cậu chủ nhỏ này, rõ ràng đều là hai đứa trẻ, nhưng cậu chủ nhỏ lại nghiêm túc hẳn, hơn nữa trông cậu chủ nhỏ còn có vẻ thù địch với thành chủ nữa, có thể cố gắng lấy lòng được đôi chút đã là không tệ rồi.

“Sắp xếp cho tôi ở cạnh phòng em gái đi.” Đường Minh Hạo lạnh lùng đáp. Ngủ ở đâu thì cậu bé cũng không quan tâm, nhưng em gái nhất định phải ở trong tầm mắt của cậu bé, sợ rằng chỉ cần bản thân sơ ý một chút thôi là sẽ xảy ra chuyện không hay gì đó.

“Được ạ.” Quản gia Trọng tỏ ý đã hiểu. Trước đó, ông ta còn không hiểu, tại sao bà Đường không cho phép cô bé Đường Vũ Kỳ ra ngoài một mình, nhưng lại cho phép ra ngoài cùng anh trai. Bây giờ xem ra rõ ràng là anh trai có thể chăm sóc được cho em gái, ngoại trừ việc có hơi lạnh nhạt ra thì cậu bé này đúng thật là ông cụ non già trước tuổi mà.

Trong lòng ông ta cảm thấy hết sức ngạc nhiên, rồi lại có cảm giác khá tự hào. Đây là con cháu của thành chủ, tuy rằng đã nhiều năm qua, thành chủ và cô chủ không gặp nhau, nhưng đứa trẻ này được di truyền sự thông minh tài trí của thành chủ.

Thậm chí ông ta còn nghĩ rằng, nếu sau này Đường Minh Hạo tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành thì cũng không tệ đâu!

“Wow, nơi này đẹp quá đi!” Vừa bước vào cửa, Đường Vũ Kỳ liền thốt lên đầy kinh ngạc. Nơi này được bài trí khác với ở nhà, nhìn rất sáng sủa, khiến tâm trạng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều!

“Cô chủ thích là được ạ.” Quản gia Trọng mỉm cười, có vẻ đắc ý. Mọi thứ được bày biện nơi đây đều do ông ta sắp xếp, vốn dĩ dựa cả theo sở thích của thành chủ, không ngờ rằng cô chủ lại thích như vậy, ông ta cảm thấy còn vui sướng hơn cả khi được thành chủ khen ngợi nữa.

“Ông dẫn tôi vào phòng trước đi, tôi sắp xếp đồ đạc một chút.” Đường Minh Hạo phớt lờ Đường Vũ Kỳ, quay ra nói với quản gia Trọng. Cậu bé cũng rất thích cách trang trí ở nơi đây, nhưng không thể biểu lộ ra ngoài được, ít nhất thì không thể biểu lộ ra vào lúc này.

“Cậu chủ nhỏ đi bên này.” Quản gia Trọng đều tự mình làm những chuyện liên quan tới Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, ông ta cũng không yên tâm giao cho người khác. Đây coi như là lần đầu tiên thành chủ mời người khác tới chơi, nếu như cô chủ và cậu chủ không thoải mái thì thành chủ cũng sẽ khó chịu.

Căn phòng đang bước vào đã được sắp xếp từ trước, quản gia Trọng cũng nói thẳng: “Thưa cậu chủ nhỏ, căn phòng này đã được chuẩn bị cho hai cô cậu từ trước, cậu xem có thiếu gì không. Cậu cứ đặt đồ ở đây, tôi sẽ nhanh chóng thu dọn phòng bên cạnh phòng thành chủ, sau này hai người cứ ở phòng đó là được.”
 
Chương 3562


Chương 3562

Đường Minh Hạo nhìn đồ đạc trong phòng, rõ ràng là chuẩn bị riêng cho cậu bé. Màu đen là chủ đạo, đồ đạc cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, có thể thấy đã mất rất nhiều công sức. Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi và em gái cứ ở căn phòng đã được chuẩn bị từ ban đầu là được. Phòng tôi không thiếu thứ gì cả.”

“Nhưng cô chủ lại…” Quản gia Trọng hơi khó xử, tuy cả hai đều là trẻ con, nhưng cũng có chính kiến của riêng mình, e rằng cô chủ sẽ không chịu.

“Tôi sẽ đi nói với em gái.” Đường Minh Hạo đặt đồ xuống, vốn dĩ cậu bé đã không muốn để Đường Vũ Kỳ tiếp xúc nhiều với Trương Minh Hoàng, càng không thích bọn họ ở quá gần nhau. Không thân cũng chẳng quen, mà Đường Vũ Kỳ lại thích người kia như vậy đã đủ khiến cậu bé không vui rồi.

Bây giờ Đường Vũ Kỳ đã quên sạch hết những gì mẹ dạy, thật sự khiến người ta phải lo lắng. Hai anh em họ còn phải sống ở đây mấy ngày, nếu như sau này chứng minh được Trương Minh Hoàng không có ác ý gì, thì chuyển sang sau cũng chưa muộn.

Ở trong phòng khách, Đường Vũ Kỳ vừa chơi đồ chơi được chuẩn bị cho cô bé từ trước đó, vừa nói chuyện với Trương Minh Hoàng.

“Lúc cháu tới đây, mẹ cháu có ngăn cản cháu không? Trương Minh Hoàng vô cùng tò mò về phản ứng của Đường Thấm Nhi, lại càng tò mò về cách nhìn của cô đối với ông ta, nên bóng gió hỏi Đường Vũ Kỳ.

“Mẹ cháu không có ý kiến gì cả, chỉ bảo chúng cháu chú ý an toàn thôi.” Đường Vũ Kỳ không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Thường thì mẹ cháu sẽ không quan tâm cháu đi đâu chơi, ba cũng vậy, chỉ cần có anh trai đi cùng là được.”

“Quan hệ giữa cháu và anh trai tốt thật.” Trương Minh Hoàng thở dài, đúng thật là song sinh sẽ hơi đặc biệt sao? Ông ta đã từng thấy rất nhiều cảnh anh em tương tàn, chị em tranh chấp. Nhưng Đường Vũ Kỳ và anh trai cô bé lại giống như cùng một người vậy, cả hai đều nghĩ cho đối phương, không tranh giành không cướp đoạt, yêu thương lẫn nhau.

“Đương nhiên rồi ạ! Anh trai thương cháu nhất luôn đó!” Đường Vũ Kỳ đắc ý nói, lúc nhỏ cô bé thích cái gì, anh trai đều nhường cho cô bé. Chuyện Đường Minh Hạo cưng chiều cô bé, những người xung quanh đều biết, cô bé cũng quý anh trai nhất, nhưng chưa bao giờ nói ra điều này, Đường Vũ Kỳ lè lưỡi thầm nghĩ.

“Anh trai cháu tên là gì?” Trương Minh Hoàng nhìn hành động nhỏ của Đường Vũ Kỳ, cũng không nhịn được cười. Nhớ ra mình còn chưa hỏi tên đứa trẻ này, liền cảm thấy có chút sơ suất. Haiz, lát nữa phải xưng hô với cậu anh trai khá lạnh lùng kia như thế nào đây?

“Ừm… lát nữa chú tự hỏi anh trai đi ạ!” Lúc đầu Đường Vũ Kỳ cũng định nói, nhưng đột nhiên lại muốn để anh trai và chú gần gũi hơn, nên cố tình trả lời như vậy. Cô bé quý chú, cũng quý anh trai. Cô bé không muốn hai người xảy ra mâu thuẫn, muốn hai người trở nên thân thiết hơn. Được như vậy thì có phải người chú này sẽ không còn cô đơn như vậy nữa không? Có rất nhiều chuyện Đường Vũ Kỳ không hiểu vì sao bản thân lại nghĩ như vậy, nhưng cô bé cứ nghĩ như vậy đấy, thậm chí còn muốn bọn họ làm theo những gì mình nghĩ.

“Được.” Trương Minh Hoàng không ngờ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Nếu tính ra thì đây được coi như là lần đầu tiên Đường Vũ Kỳ khước từ ông ta, tuy chỉ là một cái tên, nhưng có phải đang thể hiện rằng Đường Vũ Kỳ không tin tưởng ông ta tới vậy không? Trương Minh Hoàng cảm thấy trái tim mình hơi đau nhói, sự tổn thương không hề phòng bị mà trẻ con mang tới mới là nhói lòng nhất.

“Chú ơi, chú đừng buồn, cháu muốn chú tự mình đi hỏi anh trai, bởi vì cháu cảm thấy anh trai không tin chú, anh ấy cảm thấy có thể chú sẽ làm hại cháu, nhưng cháu biết chú sẽ không làm vậy đâu. Nếu như chú chủ động hỏi tên anh ấy, nói chuyện với anh ấy, quan tâm anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ thích chú.

Vậy thì cũng chú sẽ được anh trai quan tâm, như vậy, chú sẽ được cả Vũ Kỳ và anh trai quan tâm luôn đó. Chú sẽ không còn cô đơn nữa!” Đường Vũ Kỳ không chịu nổi khi nhìn người trước mặt buồn bã dù chỉ một chút, vậy là liền nói ngay ra suy nghĩ của mình, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Trương Minh Hoàng.

Trương Minh Hoàng cảm thấy trái tim mình như muốn tan ra, sao lại có một cô bé dễ thương, lại còn chu đáo và ấm áp như thế này chứ? Người khác vẫn hay nói rằng con gái là chiếc áo bông nhỏ ấm áp, chưa bao giờ ông ta được nếm trải d điều ấy, thế nhưng bây giờ, ông ta đã cảm nhận được sự mềm mại dịu êm ở cô bé này. Rõ ràng là một đứa trẻ, nhưng lại không giây phút nào không suy nghĩ, lo lắng cho ông ta. Mà rất có thể cô bé này là cháu gái, là máu mủ ruột già của ông ta! Trương Minh Hoàng chưa từng cầu xin ông trời bất kì điều gì, bây giờ lại muốn cầu xin ông trời ban cho ông ta một chút nhân từ, để đứa trẻ này có thể lớn lên khỏe mạnh, tốt nhất là có thể ở bên ông ta mãi mãi.
 
Chương 3563


Chương 3563

“Chú ơi, anh trai cháu hòa đồng lắm đấy ạ. Trông anh ấy lạnh lùng vậy thôi, nhưng thực sự rất ngoan, nghe lời vô cùng, còn hiểu chuyện nữa. Ông cố bà cố, thậm chí là những ông bà khác đều rất thích anh trai cháu!” Đường Vũ Kỳ thấy Trương Minh Hoàng không nói gì, còn tưởng rằng ông ta không thích Đường Minh Hạo nên vội vàng nói giúp anh trai mình. Cô bé bỏ cả đồ chơi trong tay xuống, thậm chí trong đôi mắt còn ánh lên vẻ cầu xin.

Đường Vũ Kỳ thấy Trương Minh Hoàng không nói gì, tưởng rằng ông ta không thích Đường Minh Hạo nên vội vàng nói giúp anh trai mình. Cô bé bỏ cả đồ chơi trong tay xuống, thậm chí trong đôi mắt còn ánh lên vẻ cầu xin.

Trương Minh Hoàng không kìm được lòng, vươn tay ra xoa đầu cô bé, không ngờ đứa trẻ này nhạy cảm tới như vậy: “Cháu yên tâm đi, chú rất quý anh trai cháu. Cậu bé ấy chắc chắn là một đứa trẻ ngoan. Đừng lo. Đợi anh cháu thu dọn xong thì chú sẽ đi hỏi.”

“Cảm ơn chú ạ!” Đường Vũ Kỳ nhào tới: “Tuyệt vời quá!” Cô bé không kìm được mà thốt lên. Cô bé thực sự rất sợ chú không thích anh trai. Cô bé vừa tới đây, không muốn xa chú, nhưng nếu như chú thực sự không thích anh trai, cô bé sẽ rời đi cùng với anh trai. Cậu bé mới là người quan trọng nhất với cô bé. Bây giờ thì tốt rồi, chú cũng quý anh trai, anh trai cũng không nghĩ tới việc rời đi, cô bé nhất định sẽ sống rất vui vẻ ở đây.

“Vũ Kỳ đừng lo, chú rất quý cháu, cũng rất quý anh trai cháu. Hai đứa giống như con cháu của chú vậy, khiến chủ cảm thấy rất ấm áp, chỉ cần hai cháu muốn thì có thể ở lại đây bao lâu tùy thích.” Trương Minh Hoàng không nhịn được nói.

“Cháu cũng vậy, cháu cũng rất quý chú, cảm thấy chú giống như người nhà vậy!” Đường Vũ Kỳ dồn sức nói.

Đường Minh Hạo bước tới, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Trương Minh Hoàng và Đường Vũ Kỳ thì cau mày lại. Người nhà ư?

Ông ta coi Vũ Kỳ là người nhà sao? Ông ta ngần này tuổi, con gái? Hay là gì khác? Đường Minh Hạo buộc phải thừa nhận rằng, cậu không nhìn ra được Trương Minh Hoàng bao nhiêu tuổi. Trông có vẻ như hơn ba mươi, nhưng lại cảm thấy còn lớn hơn thế. Đường Minh Hạo không thể không thừa nhận, rằng mình không thể nào nhìn thấu được người này.

“Anh ơi, anh xuống rồi à!” Đường Vũ Kỳ hớn hở khi thấy Đường Minh Hạo, rõ ràng là vì cuộc nói chuyện trước đó, nhưng Đường Minh Hạo không biết họ đã nói chuyện gì, cậu bé lẳng lặng nhìn Trương Minh Hoàng.

Trương Minh Hoàng cũng không cất lời, cười rất ôn hòa.

“Vũ Kỳ, chúng ta ở trong phòng đã được dọn sẵn đó có được không?” Đường Minh Hạo cũng không miễn cưỡng, lập tức đổi chủ đề. Tuy cậu bé đang thương lượng, nhưng thực chất giọng điệu lại khá cứng rắn.

“Dạ?” Đường Vũ Kỳ không hiểu.

“Lúc nãy anh xem thử rồi, căn phòng đó được trang trí rất vừa ý em. Ngay bây giờ sắp xếp gấp gáp thì có lẽ sẽ không phù hợp được như thế.” Đường Minh Hạo lấy một cái cớ.

“Em không để ý đâu.” Đường Vũ Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, cô bé muốn ở gần Trương Minh Hoàng một chút. Nói trắng ra thì chẳng phải phòng ngủ chỉ là nơi để ở thôi sao, đâu quan trọng bằng người chứ.

“?” Đường Minh Hạo bối rối, người đàn ông này bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Đường Vũ Kỳ à? Em gái của cậu bé thuộc kiểu người nếu có thể có được thứ tốt nhất thì sẽ không chấp nhận thứ không tốt, bây giờ lại có thể chấp nhận tạm bợ như vậy sao?

“Nghe lời anh, cứ ở chỗ này đã. Chú vẫn ở đây đấy thôi. Em mà cứ ép buộc như thế, có khi chú sẽ không quý em nữa đâu.”

Đường Minh Hạo lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Trương Minh Hoàng không hề che giấu vẻ thù địch rất rõ rệt.
 
Chương 3564


Chương 3564

“Chú sẽ như vậy sao?” Đường Vũ Kỳ lo lắng hỏi, cô bé không muốn khiến chú ghét mình.

Đương nhiên Trương Minh Hoàng muốn nói là sẽ không như vậy, sao ông ta có thể ghét Đường Vũ Kỳ được cơ chứ? Quý mến cô bé còn không kịp đây này! Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Đường Minh Hạo, thầm nghĩ còn phải tạo quan hệ với đứa trẻ này, vậy nên chỉ đành nói theo cậu bé: “Chú vẫn luôn ở đây mà, sẽ không đi đâu cả, cũng không ghét Vũ Kỳ đâu! Căn phòng đó là chú đặc biệt cho người sắp xếp đấy. Cháu mở cửa ra là có thể nhìn thấy phòng của chú ngay thôi.” Trương Minh Hoàng ôn tồn nói: “Chú cảm thấy căn phòng được sắp xếp cho Vũ Kỳ bây giờ cũng rất tốt, nếu như chú vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Vũ Kỳ từ đằng xa thì chắc chắn sẽ cực kì vui vẻ. Nếu như có thể chào Vũ Kỳ từ xa, cùng đi tới đầu cầu thang, dắt Vũ Kỳ xuống tầng, nhất định là vô cùng tuyệt vời!”

Đường Vũ Kỳ tưởng tượng theo những lời Trương Minh Hoàng nói, cùng nhau ra khỏi cửa, cùng bước về phía đối phương, cùng nhau xuống tầng, đúng là một điều vô cùng hoàn hảo! Thậm chí Đường Vũ Kỳ còn không nhịn được muốn ngày mai lập tức đến ngay, để có thể thử làm vậy một lần!

Tâm trạng của Đường Minh Hạo lại không tuyệt vời như vậy. Nếu không có cậu bé bên cạnh, còn tưởng rằng đây là chuyện mà một đôi tình nhân làm nữa! Người đàn ông trước mặt này cũng quá am hiểu rồi đấy! Nếu là người phụ nữ đang yêu… Phụt!

Mình đang nghĩ cái gì vậy! Con bé Đường Vũ Kỳ ngốc nghếch này!

“Thế thì cháu ở phòng kia vậy! Anh ơi, đồ đạc của chúng ta đã thu dọn xong rồi phải không?” Đường Vũ Kỳ càng nghĩ càng thấy vui, cười tươi rói.

“Đúng vậy, nhưng hình như vẫn còn thiếu một chút, em tới phòng xem đi, có thể nói thẳng với chú.” Đường Minh Hạo nhấn mạnh chữ “chú”, giống như đang cố ý nhắc nhở thân phận của ông ta.

“Vâng ạ.” Đường Vũ Kỳ không nghi ngờ gì cậu bé, quan trọng là cô bé cũng muốn tạo một không gian riêng cho anh trai và chú đẹp trai có thể giao lưu. Nếu như quan hệ giữa hai người tốt lên thì cô bé cũng thấy yên tâm! Đường Vũ Kỳ nghĩ thầm, biết đâu được hai người sẽ có rất nhiều chủ đề nói chuyện thì sao.

Vừa nghĩ như vậy, Đường Vũ Kỳ đã nhảy chân sáo đi lên trên lầu rồi.

Đường Minh Hạo ngồi đối diện Trương Minh Hoàng, mặt mũi hằm hằm nhìn ông ta. Sau khi Đường Vũ Kỳ đi vào phòng mới cất lời: “Chú rất thích em gái tôi à?”

Trương Minh Hoàng bật cười, dựa lưng vào ghế sofa, đúng là một thằng nhóc, vẫn thiếu bình tĩnh lắm: “Vũ Kỳ ấy hả? Chú rất thích cô bé! Giống như một thiên thần nhỏ vậy, hoạt bát, vui vẻ, hiểu chuyện, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.”

Trương Minh Hoàng nói thêm một chữ là sắc mặt Đường Minh Hạo lại càng âm trầm hơn một chút, thậm chí còn nói với giọng điệu có chút hung hăng: “Vì sao chú lại tiếp cận em gái tôi?”

“Cậu bé à, là Vũ Kỳ thích chú, nên mới tới tìm chú, đâu phải chú chủ động tìm Vũ Kỳ đâu.” Trương Minh Hoàng hơi khiêu khích: “Hơn nữa Vũ Kỳ chỉ là một đứa bé, chú có thể có ý đồ gì được.”

Đường Minh Hạo cảm thấy tức điên lên mất, cái gì mà Vũ Kỳ chỉ là một đứa bé, sẽ không có ý đồ gì? Lẽ nào Vũ Kỳ lớn hơn một chút, thì ông ta thực sự sẽ có suy nghĩ gì đó sao? Con người này đang cố ý đúng không!

Trương Minh Hoàng biết Đường Minh Hạo đã hiểu nhầm rồi, nhưng ông ta lại không sửa lại, thay vào đó ông ta còn vui vẻ nhìn cậu bé đăm chiêu suy nghĩ. Hiếm khi cậu bé thể hiện ra vẻ mặt khác như vậy, ông ta rất thích. Dáng vẻ này mới giống một đứa trẻ, cứ lạnh lùng như vậy thì khó chịu biết chừng nào.

“Được, vậy thì chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi!” Đường Minh Hạo buộc bản thân phải bình tĩnh lại, người trước mắt này quá xảo quyệt, thậm chí còn cố ý dẫn dắt cậu bé suy nghĩ lệch lạc. Cậu bé không thể như vậy được, không thể để ông ta dẫn dắt, buộc phải bình tĩnh lại, chủ động nắm bắt cơ hội trước.

Trương Minh Hoàng tỏ ra ngạc nhiên thấy rõ. Đứa trẻ này phản ứng nhanh như vậy sao? Không ngờ cậu bé lại đoán được ra ông ta đang cố ý khiến cho cậu bé suy nghĩ lung tung. Hơn nữa, còn có thể lấy lại bình tĩnh để “đàm phán” với ông ta nhanh như vậy nữa!

Quản gia Trọng ở bên cạnh thấy vậy cũng rất kinh ngạc! Niềm vui bất ngờ mà hai đứa trẻ này mang đến thực sự quá lớn! Cậu chủ nhỏ đây mới chỉ năm tuổi thôi, nhưng không hề giống trẻ con một chút nào cả.
 
Chương 3565


Chương 3565

Thành chủ cố ý dẫn dắt, vậy mà lại không bị cuốn vào, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc. Quản gia Trọng càng thêm khâm phục Đường Minh Hạo, thậm chí còn cảm thấy, cậu bé thực sự có thể làm thành chủ đời tiếp theo của Quỷ Vực Chi Thành.

“Nói chuyện?” Trương Minh Hoàng cố ý nói, ông ta thực sự rất hài lòng với đứa trẻ này, nhưng đáng tiếc… Nếu như Đường Thấm Nhi thực sự là con gái của ông ta thì tốt.

“Đúng vậy, nói chuyện, nói chuyện với nhau như hai người đàn ông.” Đường Minh Hạo có hơi khó chịu khi thấy ông ta cười như vậy, thậm chí còn cảm thấy bản thân bị khinh thường. Cậu bé phải nhanh chóng lấy lại thế chủ động.

“Được.” Trương Minh Hoàng gật đầu, ngồi ngay ngắn lại, nhìn thẳng vào Đường Minh Hạo. Đứa trẻ này ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nhìn ông ta, giống như không mảy may muốn nhượng bộ vậy.

“Chú tên là gì, có thân phận thế nào?” Cả người Đường Minh Hạo căng cứng, cậu bé không thể để lộ ra vẻ sợ sệt được. Bây giờ cậu bé không chỉ có một mình, mà còn phải bảo vệ cả em gái nữa. Lúc này cậu bé đang đàm phán, nếu như tỏ ra yếu đuối thì sẽ thất thế, có khi còn bị người trước mặt cười nhạo.

“Trương Minh Hoàng, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành.” Trương Minh Hoàng nghiêm túc trả lời, vốn dĩ ông ta không cần phải quan tâm, thế nhưng ông ta muốn dành đủ sự tôn trọng cho cậu bé trước mặt. Ông ta càng hy vọng cậu bé có thể mang lại thêm nhiều niềm vui cho ông ta hơn.

Đường Minh Hạo thoáng lộ vẻ nghi hoặc, hình như đã nghe thấy cái tên Quỷ Vực Chi Thành này ở đâu đó, nhưng cụ thể là gì thì cậu bé lại không nhớ ra. Nhưng điều đó không quan trọng, chắc chắn là một nơi vô cùng ghê gớm. Đường Minh Hạo nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, cậu bé rất hài lòng với sự thẳng thắn của người đối diện, cho nên cũng chủ động giới thiệu về bản thân: “Tôi tên Đường Minh Hạo, là anh trai của Vũ Kỳ.”

“Ừm.” Trương Minh Hoàng tỏ ý rằng bản thân đã nghe thấy.

“Năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi?” Đường Minh Hạo vốn không muốn hỏi tuổi tác của ông ta lắm, nhưng thực sự quá tò mò, hơn nữa… cậu bé cứ cảm thấy Vũ Kỳ gọi ông ta là chú thì không phù hợp. Không chỉ về tuổi tác, còn có một số cảm giác không thể nào nói rõ được, tóm lại là cảm thấy người này còn lớn tuổi hơn so với tưởng tượng.

“Đã ngoài năm mươi tuổi rồi.” Trương Minh Hoàng nghiêm túc trả lời. Không ngờ đứa trẻ này lại hỏi tuổi tác của mình, nhưng ông lại không nghĩ ra được là do nguyên nhân gì. Thứ như tuổi tác này, thực ra đã rất lâu rồi ông ta không để ý tới, hoặc là cố ý không nghĩ đến. Vũ Kỳ gọi ông ta là chú, nhưng ông ta đã đủ tuổi làm ông nội hai đứa nhóc rồi. Đường Minh Hạo hỏi như vậy, biết đâu được còn có thể thuận tiện đổi lại xưng hô.

Đường Minh Hạo sững sờ cả người…

Đường Minh Hạo sững sờ cả người…

Cậu bé cũng đoán rằng người này không trẻ tới như vậy, nhưng không ngờ rằng lại khác xa đến thế! Càng không thể tin được người trước mặt đã hơn năm mươi tuổi! Nhìn ông ta cũng chỉ hơn ba mươi mà thôi. Cậu bé đoán rằng cùng lắm là chưa tới bốn mươi tuổi, vậy mà… ông ta đã ngoài năm mươi tuổi rồi! Không chỉ đơn giản là không lộ tuổi mà giống như không hề già đi hơn!

Có linh đan diệu dược gì hay sao? Đường Minh Hạo cảm thấy có hơi bị tổn thương!

“Đúng thật là chú đã ngoài năm mươi tuổi rồi, con gái chú cũng đã hơn hai mươi tuổi.” Trương Minh Hoàng cảm khái, nhân tiện giải thích luôn. Ông ta thấy rõ được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của Đường Minh Hạo, ông ta cũng biết rõ rằng trông mình rất trẻ. Hiện tại, nhìn vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt đứa bé này, ông ta lại không biết trong lòng mình có cảm tưởng gì.

Ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều người muốn gặp, có thêm nhiều chuyện muốn làm cùng mọi người. Ông ta muốn ở bên vợ cùng con gái, muốn làm rất nhiều chuyện cùng với họ, muốn cùng nhau ăn cơm, uống nước, muốn cùng nhau đi dạo, tập luyện, muốn cùng chơi cùng vui. Nhiều lắm, rất nhiều! Suy nghĩ nghiêm túc lại, cuộc đời này của ông ta có quá nhiều tiếc nuối. Ông ta không muốn già đi, không muốn chết đi trong nuối tiếc, càng không muốn già đi trong niềm hối hận! Bây giờ, ông ta chỉ muốn nhanh chóng tìm được con gái, ở bên cạnh con bé, dùng phần đời còn lại để bù đắp cho con bé, bù đắp những đau khổ mà con bé đã phải gánh chịu trong suốt hai mươi mấy năm qua!
 
Chương 3566


Chương 3566

Đường Minh Hạo bỗng chốc không biết nên nói điều gì, cậu bé đã từng nghĩ rằng người đàn ông Trương Minh Hoàng trước mặt… có mục đích gì khác với Đường Vũ Kỳ, không có ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người cả. Hơn nữa còn đến mức nghe lời răm rắp, được người dưng nước lã quan tâm cũng là một thứ áp lực. Huống chi, sự quan tâm của ông ta đối với Vũ Kỳ đã vượt quá giới hạn của một người thân quen! Thế nhưng bây giờ Đường Minh Hạo lại cảm thấy mình đã cả nghi rồi.

Một người đã lõi đời sẽ chẳng có ý đồ đặc biệt gì với một đứa trẻ, một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi. Có chăng chỉ là tình yêu thương, sự quan tâm của bề trên dành cho bề dưới mà thôi. Hơn nữa, theo như ông ta nói, có thể người con gái kia đã có con, thậm chí ông tay đã là ông ngoại rồi.

Cho nên, Đường Minh Hạo nghi ngờ rằng, có khi nào người trước mặt này đã chuyển sự yêu thích dành cho cháu gái ngoại lên người Vũ Kỳ hay không. Ông ta tạm thời dành tình cảm không biết nên thể hiện ra sao cho một đứa trẻ vâng lời, hiểu chuyện mà bản thân quý mến.

Sau khi nghĩ như vậy, Đường Minh Hạo cảm thấy có thể hiểu được hành động của Trương Minh Hoàng. Vốn dĩ cậu bé không muốn để ý tới chuyện này, nhưng nhìn Trương Minh Hoàng như đang đắm chìm trong câu chuyện của mình, liền nhịn không được quan tâm hỏi: “Thế… con gái của ông đâu rồi ạ?” Lần này Đường Minh Hạo dùng từ “ạ”. Trong mắt cậu bé, đây đã là một người già, cần phải tôn trọng.

“Con bé… chú không biết con bé đi đâu nữa, chú không tìm thấy nó. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, chú chưa bao giờ từ bỏ việc tìm con bé, chú cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm, tới tận khi tìm được con bé mới thôi!” Trương Minh Hoàng nghiêm túc giải thích. Ông ta nhớ con gái của mình, nhớ lắm, rất nhớ.

Lúc trước, có một thời gian rơi vào đường cùng, nghĩ rằng Đường Thấm Nhi không phải là con gái của mình, nên không đi tìm cô nữa. Bây giờ nghĩ lại, đúng thật là có lỗi với con bé, là một người ba, sao ông ta có thể vứt bỏ con bé được? Sao có thể không tìm kiếm con bé nữa? Sao ông ta có thể xứng đáng với con gái mình cơ chứ! Từ bỏ con gái mình vì Đường Thấm Nhi là một sự tổn thương với cả Đường Thấm Nhi lẫn con gái ông ta!

May sao có cô bé Đường Vũ Kỳ ở đây, may sao cô bé đã thuyết phục được ông ta, khiến ông ta suy nghĩ tới vấn đề này một lần nữa, khiến bản thân có thêm lòng dũng cảm đi tìm con gái một lần nữa! Trương Minh Hoàng rất biết ơn Đường Vũ Kỳ. Thậm chí ông ta còn nghĩ, nếu như sau này tìm được con gái, sẽ giới thiệu Đường Vũ Kỳ với con gái mình để hai người làm quen nhau.

Nói cách khác, Đường Vũ Kỳ có thể coi như là ân nhân của ông ta và con gái, không có Vũ Kỳ, họ thực sự không thể tìm lại nhau! Hơn nữa ông ta cũng tin rằng, nhất định con gái mình sẽ quý mến một cô bé vâng lời, hiểu chuyện như Vũ Kỳ! Ông ta còn thầm nghĩ rằng, nếu như con gái mình đã có con, có thể kết thông gia với Vũ Kỳ hay Minh Hạo cũng được.

“Vậy ạ?” Đường Minh Hạo khẽ nói. Khó mà tưởng tượng được người trước mắt này lại lộ ra vẻ yếu mềm như vậy. Trong một thoáng ban nãy, vẻ mặt ông ta trở nên cực kì âm trầm, cảm xúc bỗng trở nên nặng nề, rất khó chịu, thậm chí còn có cảm giác đau khổ. Ông ta đã xa con gái mình hơn hai mươi năm! Đường Minh Hạo nghĩ vậy, nếu như cậu bé và ba mẹ chia cắt lâu như vậy thì sẽ khó chịu tới mức nào chứ! Nếu như là cậu bé, e rằng không chỉ là mất mát, mà còn tuyệt vọng nữa! Nghĩ như vậy, Đường Minh Hạo cảm thấy có hơi chua xót, thậm chí còn đau lòng cho người trước mặt. Cậu bé không nhịn được lên tiếng khích lệ: “Đừng lo, ông nhất định sẽ tìm được cô ấy thôi.”

Trương Minh Hoàng nghe thấy câu nói này thì không kịp phản ứng lại. Đứa trẻ này đang cổ vũ ông ta ư? Hóa ra, cậu bé thật sự là một đứa trẻ mềm lòng! Nét mặt Trương Minh Hoàng thoáng chốc dịu lại, nhìn Đường Minh Hạo với vẻ hiền từ. Đứa trẻ này giống với Vũ Kỳ, đều là thiên thần bước xuống nhân gian.

Đường Minh Hạo nói xong thì gương mặt chợt căng ra, cảm thấy hơi hối hận. Sao cậu bé lại khích lệ ông ta làm gì? Chuyện của em gái còn chưa xong đâu!

“Cảm ơn cháu!” Trương Minh Hoàng cất lời, bây giờ ông ta thực sự rất vui. Một Vũ Kỳ, một Minh Hạo, xem ra tính cách hai đứa trẻ không hoàn toàn khác nhau, đều mang lại hơi ấm cho ông ta.

Quản gia Trọng ở bên cạnh chứng kiến cũng mừng rỡ gật đầu. Không ngờ rằng cậu chủ nhỏ cũng hiểu chuyện như vậy. Có thể lời cậu bé nói không được ấm áp như cô chủ nhỏ Vũ Kỳ, nhưng đối với thành chủ thì có khi còn xúc động hơn cả lời Vũ Kỳ nói.

Ông ta có thể nhìn ra được, Đường Minh Hạo không hay cổ vũ người khác, mà cổ vũ một người người vừa mới quen thì lại càng hiếm thấy! Ông ta càng vui mừng hơn, đã nhiều năm như vậy rồi, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng của thành chủ thực sự quá ít!
 
Chương 3567


Chương 3567

“Ông còn chưa nói, ông tiếp cận Vũ Kỳ vì điều gì!” Đường Minh Hạo lạnh lùng nói. Cậu bé nhớ lại chuyện lúc trước, muốn tìm hiểu nhiều chuyện hơn, phân tích xem Vũ Kỳ có bị tổn thương hay không.

“Chú chỉ quý mến Vũ Kỳ mà thôi, không biết vì điều gì, chú cứ cảm thấy cô bé giống như người thân vậy!” Trương Minh Hoàng cũng không trêu chọc Đường Minh Hạo nữa mà nghiêm túc nói. Có lẽ là bởi tình cảm chân thật vừa mới bộc lộ ra, cũng có lẽ là biết rõ rằng nếu như tiếp tục trêu chọc Đường Minh Hạo nữa, cậu bé sẽ thực sự tức giận. Nhưng nhiều hơn thế là ông ta muốn đứa trẻ này buông lỏng cảnh giác, để bọn họ có thể nói chuyện nghiêm túc, hòa hợp với nhau.

Trương Minh Hoàng nghĩ thầm, gần đây ông ta đã thật sự thay đổi rồi, ngày càng trở nên không giống bản thân nữa. Từ khi nào mà ông ta lại dễ gần như vậy, từ khi nào mà ông ta lại nghiêm túc nghĩ về cái nhìn của người khác? Hình như là sau khi biết Đường Thấm Nhi, ông ta đã thay đổi. Ông ta luôn đối xử với cô như con gái của mình, suy nghĩ vấn đề với thân phận một người ba, chứ không phải thân phận thành chủ!

Sau khi gặp được Đường Vũ Kỳ thì trở nên bảo vệ yêu thương cháu ngoại của mình, không có một chút tình cảm nào khác, suy nghĩ cho bọn họ hết mực, giống hệt như một người già vậy. Bây giờ, lại kiên nhẫn nói chuyện với một đứa trẻ, chủ động muốn nghiêm túc, hòa đồng với cậu bé, thậm chí còn vô thức tiếp cận cậu bé, thuận theo ý cậu bé!

Nếu như trước đây có người nói với ông ta rằng một ngày nào đó sau này ông ta sẽ như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không tin, thế mà bây giờ lại chủ động trở nên như vậy. Nhưng hình như cảm thấy cũng không tệ, cảm giác được người khác quan tâm rất tuyệt, cảm giác quan tâm người khác cũng rất tuyệt.

Đường Minh Hạo cân nhắc sự thật giả trong câu nói này. Cậu bé biết người trước mặt thâm sâu khó dò, mỗi một lời nói, cử chỉ của ông ta đều không đáng tin lắm. Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta, cậu bé lại không nhịn được mà cảm thấy tin tưởng, thậm chí sâu trong đáy lòng cũng vô thức nói với bản thân mình rằng, hãy tin tưởng người trước mắt đi. Đường Minh Hạo tự nhủ rằng, cứ từ từ, đừng vội, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, cậu bé hỏi lại cẩn thận: “Ông gặp Vũ Kỳ ở nhà họ Viên à?”

“Đúng vậy.” Trương Minh Hoàng trả lời, ông ta kể sơ qua chuyện ở nhà họ Viên, mỗi lần nhớ lại, ông ta đều không kìm được bật cười. Vũ Kỳ giống như một cô yêu tinh nhỏ, chỉ nhờ vào trực giác mà có thể nhìn ngay ra được sự cô đơn của ông ta. Nếu như người khác nói như vậy, có thể ông ta sẽ không tin, nhưng Đường Vũ Kỳ nói như vậy, không hiểu sao ông ta lại tin. Từ trong tâm khảm, ông ta chưa bao giờ nghi ngờ đứa trẻ này!

“Vũ Kỳ chủ động tiếp cận ông sao!” Đường Minh Hạo nghe xong thì lấy làm kinh ngạc. Cậu bé hiểu rõ về Vũ Kỳ, trừ khi vô cùng thích ai đó thì cô bé mới chủ động tiếp cận. Vậy mà… cô bé lại chủ động tiếp cận người đàn ông trước mặt này. Nhìn ông ta cũng đẹp, trông cũng dịu dàng, nhưng còn có gì khác đáng để Vũ Kỳ chủ động tiếp cận ông ta như vậy?

Lẽ nào cậu còn chưa hiểu được em gái mình sao? Hay là người trước mặt che giấu điều gì đó? Đường Minh Hạo im lặng quan sát ông ta, rồi lại thở dài thành tiếng. Có vẻ người trước mặt này không hề che giấu điều gì cả. Ý tứ trong lời nói ban nãy cũng tỏ rõ rằng, việc Vũ Kỳ chủ động tiếp cận ông ta khiến ông ta rất kinh ngạc! Đường Minh Hạo thầm nghĩ, mình buộc phải tìm em gái để nói chuyện mới được!

Đường Minh Hạo cảm thấy mình buộc phải tìm em gái để nói chuyện mới được! Rốt cuộc con bé có còn nhớ lời mẹ dạy hay không! Dễ dàng thân thiết với một người như vậy, chưa kể còn tin tưởng người đó nữa! Giờ còn chủ động tới tìm ông ta! Nghe cái giọng điệu đó của em gái, là biết em ấy chẳng hiểu gì về người đàn ông này cả… Đường Minh Hạo có cảm giác hận một nỗi rèn sắt không thành thép.

“Đã tới đây rồi, cháu và Vũ Kỳ có thể ở thêm vài ngày. Nơi đây có rất nhiều điều thú vị đấy.” Trương Minh Hoàng cất tiếng đề nghị. Đường Minh Hạo chưa hoàn toàn yên tâm về ông ta, cậu bé vẫn còn rất cảnh giác. Trương Minh Hoàng biết điều đó, cũng không có ý định thẳng tay dập tan nỗi băn khoăn của cậu bé.

“Chú ơi! Vũ Kỳ xuống rồi nè!” Đường Vũ Kỳ ở trong phòng một lúc, cảm thấy họ cũng đã nói chuyện được kha khá rồi, bèn tự đi xuống, còn cố tình lên tiếng nhắc nhở họ.

Trương Minh Hoàng nghe thấy vậy hiểu ngay ra rằng, ban nãy, Đường Vũ Kỳ đã cố ý cho ông ta cơ hội, thế nên lại càng yêu thương Đường Vũ Kỳ hơn, bèn cười nói: “Anh cháu định ở lại đây thêm mấy ngày, cháu có thể yên tâm được rồi, ra ngoài sân đi dạo đi, vui lắm đấy!”
 
Chương 3568


Chương 3568

“Dạ.” Đường Vũ Kỳ ngọt ngào đáp lại. Xem ra anh trai và chú nói chuyện rất vui vẻ, chú rất thích anh trai, vẻ mặt của anh cũng rất bình tĩnh, chắc cũng rất thích chú. Thế thì tốt rồi, hai người đều có thiện cảm với nhau, anh trai sẽ không thúc giục cô bé rời đi nữa. Hơn nữa, chỉ cần anh trai chấp nhận chú, vậy sau này ba mẹ có hỏi thì cậu bé cũng sẽ nói đỡ cho Vũ Kỳ.

“Vũ Kỳ, em phải gọi ông ấy là ông chứ!” Đường Minh Hạo bất mãn lên tiếng. Chú và ông, tuy chỉ là một cách xưng hô, nhưng đem đến cảm giác hoàn toàn khác nhau, gọi ông nghe hiền từ hơn một chút!

“Dạ?” Đường Vũ Kỳ sửng sốt, ông á? Đây rõ ràng là một chú trẻ tuổi lại còn đẹp trai mà! Trông có đáng tuổi làm ông đâu chứ?

Chú đâu có già như vậy!

“Đúng vậy, hai cháu gọi ông thì sẽ phù hợp hơn một chút.” Nhân cơ hội này, Trương Minh Hoàng cười híp mắt, nói theo: “Con gái ông cũng trạc tuổi mẹ cháu!” Đây là con trai và con gái của Đường Thấm Nhi. Trước đó, ông ta vẫn tưởng Đường Thấm Nhi là con gái mình, ngay cả bây giờ, trong lòng cũng vẫn hy vọng điều này là thật. Cho nên, ông ta cũng yêu thương hai nhóc như cháu trai, cháu gái của mình.

Đường Vũ Kỳ ngây người kinh ngạc, điều này… rất khác so với tưởng tượng của cô bé. Nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của anh trai, còn cả vẻ mặt bình tĩnh của chú nữa, biết họ không nói dối, cô bé mới tiu nghỉu cất tiếng gọi: “Ông ạ.”

Trương Minh Hoàng nghe ra sự hụt hẫng trong giọng nói của Đường Vũ Kỳ, nhưng không biết tại sao lại như vậy, bèn an ủi rằng: “Cô bé ngốc này, chú với ông có gì nhau khác đâu nào? Ông vẫn sẽ yêu thương Vũ Kỳ như vậy mà!”

“Dạ dạ!” Đường Vũ Kỳ ngay lập tức được thỏa lòng, cho dù là chú hay là ông, chỉ cần có thể chơi với ông ấy, được ông ấy cưng chiều là cô bé đã thấy vui lắm rồi!

“Đi chơi đi, chắc hai cháu sẽ rất thích vườn hoa ở đây đấy.” Trương Minh Hoàng nói. Tuy ông ta không thường xuyên đến, nhưng vẫn luôn có người trông coi nơi này, thậm chí còn được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Thế cũng là đủ cho một đứa trẻ chơi đùa.

Đường Minh Hạo dẫn Đường Vũ Kỳ ra ngoài, cậu bé cũng muốn đi dạo một vòng xem môi trường quanh đây thế nào, có gì đặc biệt hay không. Cậu bé không muốn sống ở đây mà lại chẳng biết gì. Hiểu nơi mình sống là điều bắt buộc.

Quản gia Trọng dẫn hai anh em tới thẳng vườn hoa rộng lớn ở nơi đây. Ngay từ khi bắt đầu xây dựng, cây cối đã được chăm bón kỹ càng. Từ thuở ban đầu mọc bừa bãi đến khi được quy hoạch cẩn thận, đều phải bỏ ra rất nhiều công sức.

Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ không hiểu những điều này, hai cô cậu bé chỉ cần vui vẻ thôi. Nhưng ngắm nghía mới phát hiện ra, ở đây có rất nhiều thực vật mà hai bé chưa thấy bao giờ, bởi vậy mà càng thêm hứng thú hơn.

“Ở đây có nhiều cây em chưa từng thấy bao giờ luôn đấy!” Đường Vũ Kỳ vừa đi vừa nói. Cô bé không hiểu về cây cối, chỉ thích vì thấy đẹp thôi. Dù sao thì con gái cũng không bao giờ cưỡng lại được những thứ đẹp đẽ mới lạ mà.

“Những loại cây này được thu thập từ nhiều nơi khác nhau, mang về trồng và chăm sóc đặc biệt. Trước kia, có rất nhiều loài không thể sống sót được ở đây. Phải tốn rất nhiều công sức đấy ạ!” Quản gia Trọng nói, không uổng công ông ta dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo tới đây. Chính là để “khoe” những giống cây quý hiếm này, khiến hai bé nảy sinh hứng thú với nơi đây, cam tâm tình nguyện sẽ ở lại thêm mấy ngày, như vậy thì thành chủ cũng sẽ vui vẻ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đường Minh Hạo càng nhìn càng bất ngờ, ở đây có rất nhiều loài thực vật, loài hiếm lại càng nhiều. Tuy chúng chẳng quan trọng trong mắt rất nhiều người, nhưng Đường Minh Hạo lại biết rất rõ rằng, những thứ này thể hiện thực lực và tài chính của Trương Minh Hoàng. E rằng con người này còn mạnh hơn những gì cậu tưởng tượng.

“Ở bên cạnh là gì vậy?” Ánh mắt của Đường Minh Hạo bị một nơi khác thu hút. Trông hơi trống trải, có vẻ giống một sân tập luyện.

“Bên đó ấy à..” Quản gia Trọng nhìn theo tầm mắt của Đường Minh Hạo: “Đó là nơi luyện tập của thành chủ. Cậu chủ nhỏ muốn tới xem một chút không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom