Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3689


Chương 3689

Liễu Ảnh lặng đi một thoáng: “Ừ, tớ nghĩ kỹ rồi, không rời khỏi đây thì vĩnh viễn cũng không thoát khỏi Tư Đồ Không được. Tớ muốn bắt đầu cuộc sống mới.” Liễu Ảnh thật sự luyến tiếc khi phải rời đi gấp như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Tư Đồ Không ở đây là cô ấy có thể dứt bỏ. Có những thứ muốn đạt được thì phải sẵn sàng từ bỏ những thứ khác. Mà giờ đây, cô ấy đã gạt đi mọi chuyện từng có với Tư Đồ Không, quá khứ dù vui vẻ hay đau thương thì cũng đều là quá khứ.

‘Thật ra dù cậu có đi, chỉ cần Tư Đồ Không không muốn thì cậu cũng không thoát khỏi anh ta được.’ Tô Khiết muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng. Mỗi người đều có lựa chọn khác nhau. Có lẽ Liễu Ảnh rời đi cũng là chuyện tốt. Huống chi, nếu cô ấy thật sự muốn đi, có cô lo lót giúp cô ấy thì Tư Đồ Không cũng không thể tìm ra cô ấy quá sớm.

“Ừ, tớ giúp cậu.” Tô Khiết nói. Giờ phút này, mặc kệ trong lòng cô nghĩ Tư Đồ Không có tình cảm thế nào với Liễu Ảnh thì cô cũng đều tôn trọng quyết định của cô ấy. Không cần biết sau này ra sao, cô nhất định sẽ giúp Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh lắc đầu nhìn Tô Khiết, hơi áy náy nói: “Tô Khiết, tớ nghĩ kỹ rồi, lần này tớ không muốn cậu giúp. Ít nhất là đừng giúp trực tiếp. Tư Đồ Không ác độc vô tình, tớ không muốn liên lụy đến cậu.”

Ánh mắt Liễu Ảnh hơi mơ hồ. Rõ ràng lúc có quyết định này thì cô ấy rất kiên định, vì sao giờ nói ra lại đau lòng và do dự chứ? Rốt cuộc cô ấy luyến tiếc điều gì? Liễu Ảnh không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy lòng nghèn nghẹn, khó chịu vô cùng.

Tô Khiết kinh ngạc nhìn cô ấy, Liễu Ảnh không cho cô giúp đỡ? Vậy cô ấy đã nghĩ ra cách chưa?

Tô Khiết biết, ở nơi này, người có thể giúp cô ấy ra đi, thoát khỏi Tư Đồ Không, chỉ có mình cô thôi. Liễu Ảnh không cho cô giúp thì tìm ai được chứ? Có thể tin được sao? Chẳng lẽ, cô ấy chỉ định chỉ dựa vào bản thân à? Vẻ mặt Tô Khiết trở nên nghiêm trọng.

“Tô Khiết, không phải tớ không muốn cậu giúp, mà là không thể để cậu giúp. Tớ sợ, sau khi tớ đi, Tư Đồ Không sẽ trút giận lên cậu. Tuy anh ta không làm cậu bị thương được, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái. Tớ không muốn như thế.” Liễu Ảnh giải thích. Tô Khiết là bạn tốt của cô ấy, cũng là người cô ấy muốn bảo vệ. Số người quan trọng với cô ấy không nhiều lắm, không thể để họ chịu tổn thương được.

“Đồ ngốc này!” Tô Khiết thở dài. Đối với cô mà nói, Tư Đồ Không có thể gây ra phiền phức cho cô, nhưng không thể làm hại cô được. Rõ ràng Liễu Ảnh cũng hiểu, nhưng sao lại còn ngập ngừng do dự chứ? Kiểu quan tâm này làm Tô Khiết bỗng chốc thấy nghẹn thở. Không hiểu sao cô cảm thấy từ Liễu Ảnh toát ra cảm giác tuyệt vọng, làm cô không nhịn được mà quan sát kỹ càng, lại nhận ra cô ấy còn tràn đầy mất mát nữa.

“Cậu yên tâm, không ai hãm hại tớ được, cho dù là Tư Đồ Không cũng thế.” Tô Khiết dịu dàng an ủi Liễu Ảnh. Liễu Ảnh gật đầu, từ tốn đáp lại: “Nhưng tớ vẫn muốn chờ thêm một chút, kiểu gì cũng có cơ hội.”

Tô Khiết biết không thể khuyên nữa nên chỉ đành gật đầu, thầm nghĩ xem có cách nào giúp Liễu Ảnh tránh khỏi sự giám sát của Tư Đồ Không không.

Tô Khiết nhìn sang mẹ Liễu, bà vẫn không nói gì, hoàn toàn tôn trọng Liễu Ảnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn con gái, tựa như sợ cô ấy lại chịu tổn thương vậy.

“Dì định cùng đi với Ảnh sao ạ?” Người phụ nữ lớn tuổi này là mẹ của Liễu Ảnh, bà cho người khác cảm giác rất ôn hòa, lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của con gái.

Tô Khiết hỏi mà mẹ Liễu còn chưa phản ứng lại. Tô Khiết bất đắc dĩ đành lặp lại một lần, sau khi mẹ Liễu nghe rõ mới quay sang thở dài với cô ấy: “Đúng thế, dì đi cùng Ảnh, con bé ở đâu thì dì ở đấy.” Mẹ Liễu thật sự lo cho Liễu Ảnh, kiên quyết muốn đi cùng cô.

“Cháu hiểu rồi ạ.” Tô Khiết bình tĩnh đáp. Tự đáy lòng, cô có phần chờ mong, không biết sau khi rời khỏi Tư Đồ Không, Liễu Ảnh sẽ trở nên thế nào, sẽ sống cuộc sống ra sao. Nhưng Tô Khiết tin, Liễu Ảnh khi đó sẽ vui vẻ thoải mái, sẽ không đè nén mình như bây giờ.

Liễu Ảnh gật đầu. Cô ấy rất biết ơn Tô Khiết. Trên đời này, có người bạn luôn sẵn sàng đứng về phía mình như vậy rất hiếm.

Hôm nay Tô Khiết đến chủ yếu là muốn xem Liễu Ảnh và mẹ Liễu ở nơi này có quen không. Giờ đã biết được quyết định của họ thì cũng không ngồi lâu, đơn giản chào tạm biệt hai người rồi rời đi.

Không ngờ, vừa xuống tầng dưới lại gặp phải một người quen.
 
Chương 3690


Chương 3690

“Tổng giám đốc Tư Đồ rảnh rỗi vậy sao? Hôm nào cũng đều đi theo Liễu Ảnh.” Tô Khiết vốn không định để ý đến người này, nhưng nếu Liễu Ảnh đã định rời đi thì vẫn nên kéo giãn khoảng cách của bọn họ một chút.

“Chuyện này… hình như không liên quan gì đến Cô Tô thì phải?” Tư Đồ Không lạnh lùng nói. Anh ta thấy Tô Khiết đi ra từ phòng của Liễu Ảnh, trong lòng thấy hơi ghen tị. Ai cũng có thể gặp Liễu Ảnh, riêng anh ta là không, chỉ có thể canh giữ ở dưới. “Huống chi… không phải Cô Tô cũng rất rảnh đây sao?”

Tô Khiết cười khẽ: “Tôi không nên đến thăm bạn thân của mình à?” Ngụ ý chính là cô khác rất nhiều với người không quan trọng như Tư Đồ Không.

“Tôi đang theo đuổi bạn gái tôi.” Tư Đồ Không không muốn nói thẳng là vợ, không chỉ vì hiện tại chưa muốn, mà còn vì người trước mặt là Tô Khiết, bạn tốt của Liễu Ảnh, anh ta không muốn gây hiểu lầm.

Tô Khiết cười khẩy trào phúng: “Liễu Ảnh là bạn gái của anh hồi nào thế? Anh hỏi ý cô ấy chưa?”

Đây là lý do Tô Khiết không thích Tư Đồ Không cho lắm, anh ta có thể đợi dưới lầu lâu như vậy, nhưng ngay cả tới cửa cũng không dám, hoặc là nói nhưng không làm. Chỉ riêng điểm này thôi là Tô Khiết có thể thấy được đại khái giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không có bao nhiêu mâu thuẫn, hơn nữa còn không thể hòa giải.

Nếu Liễu Ảnh có dấu hiệu muốn ở bên Tư Đồ Không, cô sẽ không kháng cự đến vậy. Nhưng hiện giờ, Liễu Ảnh cực lực chống cự Tư Đồ Không, không muốn hai người ở bên nhau, còn muốn rời đi. Tô Khiết vừa nghĩ tới chuyện Liễu Ảnh muốn trốn chạy hoàn toàn khỏi Tư Đồ Không là lại cảm thấy khó chịu. Ra đi thì không có vấn đề gì, nhưng sự ra đi này giống như không có ngày quay lại vậy. Dường như Liễu Ảnh sẽ không bao giờ quay về nữa. Đây mới là điều khiến Tô Khiết thật sự lo lắng.

Thậm chí Tô Khiết còn không dám hỏi Liễu Ảnh là cô ấy có trở về không. Câu hỏi này nhất định sẽ khiến Liễu Ảnh vô cùng khó xử, thậm chí… khiến cô ấy cảm thấy chật vật. Tô Khiết không ép hỏi không có nghĩa là không để ý.

“Đương nhiên cô ấy là bạn gái tôi.” Tư Đồ Không hơi tức giận, có điều vẫn bình tĩnh nói: “Chúng tôi chưa từng chia tay.”

Tô Khiết tức đến mức bật cười. Ôi, con người này! Uổng công trước đây cô còn cảm thấy Tư Đồ Không thật lòng với Liễu Ảnh, không ngờ anh ta lại… vô liêm sỉ đến vậy!

“Anh và Liễu Ảnh, có quan hệ yêu đương từ khi nào vậy?” Tô Khiết chất vấn. Nếu Tư Đồ Không thật sự thích Liễu Ảnh thì sẽ không có thái độ tưởng thật mà lại là giả như vậy chứ? Huống hồ, anh ta xem Liễu Ảnh là bạn gái, Liễu Ảnh có biết không?

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì giữa anh và Liễu Ảnh, là quan hệ khế ước năm năm. Thời gian năm năm đã qua rồi, anh và Liễu Ảnh đã không còn quan hệ gì nữa, là người lạ qua đường mà thôi.” Tô Khiết nói. Lúc trước Liễu Ảnh đã nói rõ ràng rồi, Tư Đồ Không chỉ không muốn để cô ấy đi chứ không nói gì khác, ngay cả tình cảm của Tư Đồ Không đối với Liễu Ảnh là gì cô ấy cũng không biết.

Huống hồ, nếu Tư Đồ Không từng thật lòng theo đuổi Liễu Ảnh, hoặc là từng thể hiện rõ ràng tình cảm của mình thì giữa họ cũng không đến nỗi gượng gạo như vậy. Chỉ sợ là Tư Đồ Không kiên quyết không muốn để Liễu Ảnh đi nhưng cũng không cho cô ấy bất kỳ lý do nào, càng không thể hiện tình cảm với cô ấy khiến Liễu Ảnh cảm thấy mình bị chơi đùa nên mới không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Tư Đồ Không.

“Không thể nào, tôi và Liễu Ảnh không bao giờ là người xa lạ, cô ấy sẽ là vợ tôi.” Tư Đồ Không bình tĩnh nói với thái độ kiên quyết. Tô Khiết nhướng mày, nói suông thì ai mà chẳng nói được, nhưng Liễu Ảnh không bằng lòng, anh ta còn muốn tiếp tục uy hiếp Liễu Ảnh sao?

“Nhưng mà, tình hình bây giờ là Liễu Ảnh không muốn gặp anh, nếu anh thường xuyên tới gặp cô ấy, chỉ sợ là không thể gặp được đâu nhỉ? Hiện giờ anh có thể nói chuyện, giao tiếp bình thường với Liễu Ảnh được không?” Tô Khiết hờ hững nói ra sự thật, kích thích Tư Đồ Không.

Vẻ mặt Tư Đồ Không đột nhiên trở nên hung ác, nham hiểm. Lời cô nói là thật. Liễu Ảnh luôn từ chối anh ta, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không muốn, giống như hoàn toàn xem anh ta là người lạ. Tư Đồ Không không thể chấp nhận chuyện này, nhưng lại không nỡ làm tổn thương, kích thích Liễu Ảnh, cho nên không thể làm gì khác, chỉ đành chờ đợi.
 
Chương 3691


Chương 3691

“Tổng giám đốc Tư Đồ, bản thỏa thuận năm năm đã kết thúc rồi, mong anh buông tha cho Liễu Ảnh, cũng buông tha cho chính mình.” Giọng điệu Tô Khiết mang theo sự bất đắc dĩ. Đây không phải chuyện cô có thể giúp, hơn nữa, cô cũng sẽ không giúp.

“Buông tha cô ấy? Thế ai buông tha cho tôi đây?” Tư Đồ Không như bị tổn thương, Liễu Ảnh hoàn toàn không cho anh ta bất cứ cơ hội nào, không chấp nhận tình cảm của anh ta, trong lòng toàn là thù hận.

Anh ta yêu một người, nhưng lại không có cơ hội đến gần, anh ta không thể để Liễu Ảnh rời đi, nhưng Liễu Ảnh vẫn luôn giày vò trái tim anh ta.

“Tổng giám đốc Tư Đồ là người thông minh, biết tôi có ý gì, hơn nữa, không giống với Liễu Ảnh, người không buông tha cho tổng giám đốc Tư Đồ, là chính bản thân anh.” Giọng Tô Khiết trầm xuống, ý của Tư Đồ Không là anh ta tuyệt đối sẽ không để Liễu Ảnh đi, thậm chí còn mang theo ý hận thù. Điều này khiến Tô Khiết lo lắng, lo Liễu Ảnh sẽ phải chịu tổn thương.

“Không buông được, tôi không bao giờ buông được Liễu Ảnh, cô ấy chỉ có thể là người của tôi.” Tư Đồ Không lạnh lùng nói.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bà Tư Đồ không thích Liễu Ảnh, hơn nữa còn tìm kiếm được một người vợ tốt cho anh rồi, chắc sắp đính hôn rồi nhỉ? Nếu sau này anh đã có vợ, anh vẫn không định tha cho Liễu Ảnh sao?” Tư Đồ Không rất để ý tới mẹ anh ta, sẽ không để Liễu Ảnh làm tổn thương mẹ anh ta, thế nên, người chịu ấm ức vẫn là Liễu Ảnh. Hơn nữa, hình như Tư Đồ Không cũng không từ chối vị hôn thê mà bà Tư Đồ chọn cho anh ta, vậy là, anh ta định kết hôn sinh con, nhưng vẫn giữ Liễu Ảnh ở bên mình sao?

Sao có thể vô tình như vậy?

“Ngoại trừ Liễu Ảnh ra, tôi sẽ không lấy ai khác làm vợ.” Tư Đồ Không nói. Lúc trước anh ta từng muốn dùng người phụ nữ khác để kích thích Liễu Ảnh, nhưng Liễu Ảnh lại không chút để ý, ngược lại là anh ta làm điều thừa thãi khiến chính mình không vui. Còn về người phụ nữ kia, từ trước tới nay anh ta chưa từng để mắt tới cô ta, càng sẽ không để cô ta làm ảnh hưởng tới Liễu Ảnh.

“Vậy còn mẹ anh thì sao? Mâu thuẫn giữa bà ấy và Liễu Ảnh, chỉ e là không thể nào hòa giải được, anh định làm thế nào? Anh từng nghĩ tới chưa?” Tô Khiết hỏi. Vì sao luôn có người cho rằng kết hôn là một chuyện đơn giản vậy? Đây là chuyện giữa hai gia đình, quan hệ giữa Tư Đồ Không và mẹ anh ta khá tốt, không nên hỏi ý kiến mẹ mình một chút sao? Dù là thuyết phục mẹ mình hay buông bỏ Liễu Ảnh cũng đều có một cái kết, chứ không phải như anh ta hiện giờ, không muốn buông bỏ Liễu Ảnh, cũng không muốn hòa giải quan hệ giữa hai người, càng không để hai người gặp mặt sau này. Tô Khiết thật lòng cảm thấy, nếu Tư Đồ Không thật sự lựa chọn Liễu Ảnh thì tới những lúc không cần thiết không để ý tới mẹ anh ta cũng là một kết quả, nhưng tiếc là không có khả năng.

“Phía mẹ tôi, tôi đương nhiên sẽ nói, tôi sẽ không để mẹ tôi làm ảnh hưởng tới Liễu Ảnh.” Tư Đồ Không nói, anh ta biết mẹ anh ta thích người phụ nữ khác, nhưng bản thân anh ta không muốn, bất kỳ ai cũng không thể ép anh ta được.

“Những lời này anh nên nói với Liễu Ảnh chứ không phải với tôi, có thể chấp nhận anh hay không là việc của Liễu Ảnh, tôi chỉ tôn trọng quyết định của cô ấy thôi.” Tô Khiết nói, xem ra Tư Đồ Không đã từng suy xét, nhưng đáng tiếc là anh ta nghĩ tốt đẹp quá rồi, có một vài mâu thuẫn, không còn cơ hội để hòa giải nữa.

Tư Đồ Không im lặng, không phải anh ta không nói với Liễu Ảnh mà là Liễu Ảnh hoàn toàn không tin, cô không tin anh ta thật lòng với cô ấy. Tư Đồ Không đã không biết nên nói thế nào Liễu Ảnh mới có thể tin nữa.

Mà Tô Khiết lại cho rằng Tư Đồ Không đang trốn tránh, cười khẩy một tiếng: “Tôi nghĩ, Liễu Ảnh chắc không muốn gặp anh đâu, thế nên, mong tổng giám đốc Tư Đồ đừng đi theo Liễu Ảnh mãi nữa, lo làm việc của mình đi.”

“Đây là cô ấy nói, hay là cô nói?” Tư Đồ Không nói. Mấy ngày nay Liễu Ảnh không ra ngoài, anh ta tưởng là cô ấy muốn nghỉ ngơi, hóa ra là cố ý tránh anh ta sao? Nếu anh ta muốn gặp Liễu Ảnh, cô ấy có thể trốn được sao?

“Có gì khác nhau không? Tôi không tin tổng giám đốc Tư Đồ lại không nhìn ra ý của Liễu Ảnh, cô ấy không muốn có gút mắc gì với anh nữa, nếu có thể, hy vọng hai người chia tay trong vui vẻ.” Tô Khiết dịch sang bên cạnh một chút, đứng ở trong bóng râm. Thời gian chính là như vậy, trong lúc bản thân không để ý thì trốn tránh, nhưng tới khi bản thân đã nhận ra rồi thì chính là lúc cần phải thay đổi.
 
Chương 3692


Chương 3692

Tư Đồ Không muốn nói có khác biệt, nhưng đáng tiếc, lời này nói ra từ miệng Tô Khiết hay Liễu Ảnh quả thật không có gì khác biệt cho lắm. Bởi vì đây đúng là suy nghĩ của Liễu Ảnh, nhưng dù là ai nói, anh ta cũng sẽ không từ bỏ.

“Ý của Cô Tô là không muốn tôi đi gặp Liễu Ảnh?” Tư Đồ Không nheo mắt nói. Người phụ nữ trước mặt rất đẹp, giống như đóa hoa hải đường, lộng lẫy mà không dung tục, tinh xảo như pha lê, thuần khiết, mỹ lệ. Nếu là bình thường thì anh ta sẽ muốn tiếp xúc với người thông minh xinh đẹp như vậy, đáng tiếc, người này lại là bạn tốt của Liễu Ảnh, hiện giờ còn đứng ở phía đối lập với anh ta. Tư Đồ Không biết quan hệ thân thiết giữa người phụ nữ trước mặt này với cậu ba Nguyễn, tiếc là, dù có như vậy thì cô cũng không nên nói với anh ta những lời này. Đây không phải chuyện cô có thể nhúng tay vào.

“Hay là, cô muốn ngăn cản tôi? Đối đầu với tôi sao?” Lời của Tư Đồ Không mang theo chút nguy hiểm.

Tô Khiết cứ như không cảm nhận được sự nguy hiểm này, cô khẽ cười: “Không phải tôi muốn ngăn anh, mà là Liễu Ảnh không muốn gặp anh, nếu Liễu Ảnh đồng ý quay về bên anh, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản, nhưng mà, nếu Liễu Ảnh không muốn, vậy thì… xin lỗi.”

Ý tứ trong lời nói của Tô Khiết rất rõ ràng, Tư Đồ Không hiểu rất rõ, anh ta có hơi tức giận, lời nói của Tô Khiết nhất định giống với suy nghĩ của Liễu Ảnh ở một mức độ nào đó. Thái độ của cô ấy với anh ta, rõ ràng là cự tuyệt.

Mà ý của Tô Khiết cũng rõ ràng, nếu Liễu Ảnh không muốn gặp anh ta, vậy thì, Tô Khiết sẽ nghĩ cách để anh ta không gặp được Liễu Ảnh, điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu. Anh ta không thể quá đáng với Tô Khiết, một mặt là vì Liễu Ảnh, mặt khác là vì Nguyễn Hạo Thần.

Tư Đồ Không không muốn quá tuyệt tình, ít nhất là lúc này không muốn, vì vậy, lời nói cũng không quá vô lý: “Thế nên, ý của Cô Tô là sẽ xem ý của Liễu Ảnh?”

“Đương nhiên là vậy.” Ý tứ rõ ràng như vậy, Tô Khiết không hiểu vì sao Tư Đồ Không lại phải hỏi lại một lượt.

“Nhưng mà, không phải Liễu Ảnh cũng không hoàn toàn kháng cự sao? Tôi ở đây lâu như vậy rồi mà Liễu Ảnh vẫn không hề nói gì, thế nên, tôi nghĩ Cô Tô không nên tới chất vấn tôi như vậy.” Tư Đồ Không thản nhiên nói, như thể giữa mình và Liễu Ảnh còn rất nhiều cơ hội, hoặc có lẽ, anh ta vẫn luôn tự phụ như vậy, cảm thấy thứ bản thân mình muốn, từ trước tới nay chưa bao giờ không giành được.

Tô Khiết nhìn Tư Đồ Không, hóa ra, anh ta căn bản chưa từng nghĩ Liễu Ảnh sẽ rời đi. Có thể hiện giờ Liễu Ảnh cho phép anh ta dây dưa, chỉ là vì sau này rời đi sẽ không khiến anh ta nghi ngờ. Vậy nên Tô Khiết cũng không muốn nói nhiều, chỉ khẽ cười: “Tôi hy vọng tổng giám đốc Tư Đồ nhớ kỹ, Liễu Ảnh cũng là một con người, cô ấy có gia đình, bạn bè của mình, có người mình thích, có việc mình yêu. Vậy nên, tôi càng hy vọng tổng giám đốc Tư Đồ có thể tôn trọng Liễu Ảnh, tôn trọng lựa chọn của cô ấy.”

Tư Đồ Không cho rằng lời nói của Tô Khiết là đang cảnh cáo anh ta khi năm năm trước bảo Liễu Ảnh ký thỏa thuận. Sắc mặt anh ta hơi trầm xuống, bản thỏa thuận này, anh ta chẳng cảm thấy gì cả, dù sao bản thỏa thuận này cũng trói buộc anh ta và Liễu Ảnh ở bên nhau năm năm. Năm năm này, ngoại trừ ban đầu anh ta có chút quá đáng với Liễu Ảnh ra, những thứ khác đều thuận theo cô. Có lẽ việc quá đáng duy nhất là dùng bản thỏa thuận này bức chết ba Liễu Ảnh. Đây cũng là chuyện ngoài tầm kiểm soát, nếu như có thêm lần nữa, anh ta sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy, sẽ không để quan hệ giữa anh ta và Liễu Ảnh đi vào đường cùng như hiện giờ.

“Vậy, tôi phải cảm ơn Cô Tô đã nhắc nhở rồi.” Tư Đồ Không nói. Tô Khiết nghe xong liền gật đầu, không nói thêm gì rồi rời đi.

Tư Đồ Không vẫn ở đó, nhìn lên nhà Liễu Ảnh. Người phụ nữ này, đã mấy ngày không ra ngoài rồi, không biết cô ấy đang làm gì nữa, hay là? Lên trên xem xem?

Tư Đồ Không đoán có lẽ Liễu Ảnh đã dẫn ai đó về, nhưng anh ta không rõ người này là ai. Hiện giờ đột nhiên có một suy nghĩ muốn tìm hiểu tới cùng, không thể khống chế nổi.
 
Chương 3693


Chương 3693

Tư Đồ Không đi lên gõ cửa nhà Liễu Ảnh, Liễu Ảnh tưởng là Tô Khiết quên gì đó nên quay lại, không nghĩ gì nhiều mà mở cửa ra, nhìn thấy Tư Đồ Không thì lập tức sửng sốt. Đã mấy ngày họ không gặp nhau, lâu lắm rồi cô không nghĩ tới chuyện của anh ta, giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, có chút… không thể tin nổi.

Liễu Ảnh nghĩ tới mẹ mình còn đang ở trong nhà, không hề nhượng bộ mà đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại, lạnh lùng hỏi: “Không biết tổng giám đốc Tư Đồ tìm tôi có chuyện gì?”

Khi Tư Đồ Không đi lên, tâm trạng khá tốt, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn tâm lý nếu lần này Liễu Ảnh không còn kháng cự nhiều nữa thì họ có thể nói chuyện suôn sẻ với nhau. Đến lúc đó, anh ta muốn nghiêm túc nói với Liễu Ảnh về tình cảm của mình đối với cô, ít nhất có thể khiến Liễu Ảnh tin, sau này sẽ từ từ nghĩ về chuyện này.

Tư Đồ Không biết, lúc trước Liễu Ảnh không tin, cảm thấy những lời của anh ta đều là lừa cô, nhưng nếu thêm một lần thì sao? Hết lần này tới lần khác, anh ta không tin Liễu Ảnh sẽ không dao động, anh ta chỉ cần Liễu Ảnh có một ý nghĩ trong đầu, sau đấy khiến suy nghĩ đó cắm rễ rồi nảy mầm trong đầu cô, cộng thêm hành động của anh ta nữa, Tư Đồ Không tin rằng nhất định sẽ có một ngày Liễu Ảnh tin tưởng anh ta.

Tư Đồ Không cảm thấy, chỉ cần Liễu Ảnh có tình cảm với anh ta, anh ta nhất định có thể khiến Liễu Ảnh yêu anh ra, khiến Liễu Ảnh tin tưởng anh ta. Chỉ cần Liễu Ảnh và anh ta kiên định thì anh ta sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, sẽ không để bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới Liễu Ảnh, mẹ của anh ta cũng không được.

Vậy nhưng, động tác của Liễu Ảnh lại càng kích thích Tư Đồ Không, người trong phòng rốt cuộc là ai? Có thể khiến Liễu Ảnh để ý đến vậy? Ngay cả gặp mặt cũng không được? Thà rằng ra ngoài cũng không để anh ta vào, thậm chí, rõ ràng Liễu Ảnh biết rằng động tác này sẽ chọc giận anh ta, vậy mà cô cũng không để ý. Trong lòng Liễu Ảnh, vị trí của người trong nhà kia cao hơn so với anh ta.

Hơn nữa… Liễu Ảnh lại gọi anh ta là Tổng giám đốc Tư Đồ, cô không hề để tâm tới lời nói của anh ta, trong lòng cô hoàn toàn không có anh ta.

Tư Đồ Không tức giận, dò xét sắc mặt Liễu Ảnh, suy đoán người trong nhà Liễu Ảnh. Lẽ nào! Liễu Ảnh cố tình tìm một người đàn ông vào nhà để khiến anh ta khó chịu? Không, không thể nào. Nếu vậy thì Liễu Ảnh sẽ trực tiếp mở cửa chứ không phải đóng cửa lại, hay là… Liễu Ảnh quan tâm người đó, cho nên mới không muốn để họ gặp nhau?

Tư Đồ Không càng nghĩ càng thấy quá quắt, nhưng trong lòng vẫn luôn tự nói với chính mình, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều, ngày hôm đó khi Liễu Ảnh đón người, rõ ràng không phải người đàn ông khác, anh ta không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa, nếu Liễu Ảnh là người sa đọa như vậy thì cũng không đáng để anh ta thích. Anh ta khiến bản thân bình tĩnh lại, vậy nhưng, lúc mở miệng lại thẳng thừng hỏi: “Người trong nhà là ai?” Quả nhiên, vẫn là không thể không để ý, thậm chí còn vô cùng để ý, không nói không chịu được.

“Có liên quan gì tới anh?” Liễu Ảnh hỏi ngược lại, sao nào, chặn ở cửa nhà cô, hỏi tình hình trong nhà cô mà còn ra vẻ thản nhiên như vậy, anh ta nghĩ mình là ai chứ?

“Mấy ngày nay em không ra ngoài, chính là vì ở bên người đó?” Tư Đồ Không tức điên lên, Liễu Ảnh luôn rất dễ dàng chọc vào cảm xúc anh ta, mà thái độ không chút để ý nào của cô là thứ anh ta ghét nhất, tức giận nhất. Nếu để ý một người thì nhất định sẽ không có thái độ bâng quơ, hờ hững như vậy, dù anh ta nói gì, làm gì cũng sẽ chạm tới cảm xúc của cô, chỉ có khi nhắc tới người cô thích mới có thể khiến tâm trạng cô mất kiểm soát, mà lúc này, chỉ có hai người họ, cuộc nói chuyện không liên quan tới người khác, thái độ của Liễu Ảnh với anh ta chỉ qua loa lấy lệ.

“Đương nhiên, nếu không thì sao tôi lại ở nhà mãi? Liễu Ảnh nói thẳng, mặc dù bây giờ cô vẫn không có tâm trạng ra ngoài, nhưng có thể ở nhà với mẹ thì cô cũng chẳng muốn ra ngoài. Mấy ngày nay mẹ luôn nhắc tới chuyện hồi nhỏ, khiến tâm trạng cô tốt lên không ít. Mà mỗi bữa ăn hằng ngày, mẹ luôn nấu những món khác nhau cho cô, Liễu Ảnh cảm thấy, mình sắp được nuôi béo lên mất rồi, cuộc sống thoải mái này khiến con người trở nên lười biếng, chẳng muốn đi đâu cả. Nếu không phải Tư Đồ Không tới thì cô hoàn toàn không nghĩ tới việc mình đã mấy ngày không ra ngoài.

Tư Đồ Không tức giận đến mức muốn bốc hỏa, sao Liễu Ảnh có thể thản nhiên nói ra những lời thế?
 
Chương 3694


Chương 3694

Không ra ngoài, không phải vì tránh anh ta mà là vì ở trong nhà với người kia, vậy họ ở trong nhà cả ngày làm gì? Hai người, ở trong nhà mấy ngày liên tiếp, có thể làm chuyện gì? Tư Đồ Không không kìm được mà muốn hỏi Liễu Ảnh, có phải cô thật sự không để ý tới anh ta, một chút ít cũng không có hay sao? Nếu không sao có thể chọc giận anh ta như vậy, không nghĩ tới cảm xúc của anh ta chút nào chứ?

“Em để ý tới người trong nhà đến vậy sao?” Giọng Tư Đồ Không lạnh lùng nhưng lại có cảm giác bi thương, anh ta thà rằng Liễu Ảnh không ra ngoài vì tránh anh ra, cũng không muốn Liễu Ảnh không ra ngoài là vì ở bên người khác, dù người đó có là ai đi nữa!

“Đúng, tôi rất để ý, vì người đó, tôi có thể không cần gì cả!” Liễu Ảnh không chút nhún nhường, người trong nhà là mẹ của cô, là người sinh ra và nuôi dưỡng cô, là người mà cả đời này cô không thể nào buông bỏ.

Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh, ánh mắt cô lạnh nhạt, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ không có chút tức giận nào, người trong phòng đối với Liễu Ảnh, đúng là rất quan trọng. Quan trọng đến mức, Liễu Ảnh có thể vì người đó mà không cần gì cả? Ngay cả tính mạng cũng không cần sao?

Tư Đồ Không chợt nhớ tới ngày đó, Liễu Ảnh hỏi anh ta, làm sao để chứng minh rằng anh ta yêu cô? Bởi vì… Liễu Ảnh có thể hy sinh tính mạng vì người đó, thế nên mới hỏi anh ta? Mỉa mai như vậy sao?

“Liễu Ảnh, lúc trước anh từng nói, đừng để anh biết bên cạnh em có người đàn ông khác, anh sẽ không nhịn được mà muốn giết người đâu.” Tư Đồ Không âm trầm nhìn Liễu Ảnh. Liễu Ảnh không được phép quên lời anh ta từng nói, huống hồ lời nói này còn quan trọng như vậy, hay là… Liễu Ảnh tình nguyện chết cùng người đó? Trái tim Tư Đồ Không không khỏi thắt lại, Liễu Ảnh sẽ trả lời thế nào đây?

Nếu thật sự có người như vậy, người mà Liễu Ảnh nguyện chết cùng, Tư Đồ Không không biết bản thân sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa. Anh ta ghen tị tới phát điên, muốn lập tức tìm ra người đó, đâm hàng ngàn nhát dao vào anh ta trước mặt Liễu Ảnh. Nhưng anh ta lại hy vọng không có người này, bởi vì Liễu Ảnh không phải nói suông, nếu anh ta dám làm tổn thương người đó, Liễu Ảnh sẽ không bỏ qua, người cuối cùng chịu giày vò vẫn chỉ có anh ta và Liễu Ảnh, Tư Đồ Không không muốn xảy ra chuyện như vậy.

Liễu Ảnh cười khẩy: “Tôi không ngờ tổng giám đốc Tư Đồ còn có thói quen giết người đấy. À, không phải, tổng giám đốc Tư Đồ vốn có thói quen như vậy mà, có điều là mượn đao giết người.” Liễu Ảnh như gằn từng chữ, nhìn chằm chằm Tư Đồ Không. Tư Đồ Không chưa từng có cái quyền được tới hỏi người bên cạnh cô, giữa họ không có bất kỳ quan hệ gì cả.

Còn về người đàn ông khác, dù có hay không cũng đều không tới lượt Tư Đồ Không có thể hỏi, cô cũng không cần anh ta hỏi đến.

Tư Đồ Không cảm giác trái tim mình đau nhói, anh ta không ngờ Liễu Ảnh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, tàn nhẫn như vậy, một câu nói đâm thằng vào đáy lòng người khác, máu tươi đầm đìa… Liễu Ảnh đang nói tới chuyện của ba cô, cô đang hận anh ta hại chết ba cô, mà tội danh này, anh ta mãi mãi không thể nào thoát được.

“Ngoại trừ chuyện này ra, giữa chúng ta không còn gì đáng nói nữa sao?” Tư Đồ Không vẫn không từ bỏ ý định, kiên trì nói.

Liễu Ảnh không nói gì, cô đã sắp rời đi rồi, hà tất phải nói nhiều với Tư Đồ Không làm gì?

Liễu Ảnh không giải thích, không lên tiếng, vẫn đứng chắn ở trước cửa. Sự im lặng của cô khiến Tư Đồ Không nổi điên lên: “Em thừa nhận trong nhà em có người đàn ông khác sao? Vậy nên em cứ chặn cửa mãi thế này?”

“Dù là ai bên trong thì cũng không liên quan gì tới tổng giám đốc Tư Đồ.” Liễu Ảnh không định giải thích, cô hoàn toàn không muốn Tư Đồ Không phát hiện ra mẹ mình ở bên trong, cô theo bản năng muốn mẹ mình tránh khỏi Tư Đồ Không, mẹ cô khó khăn lắm mới quên đi được, nhưng nhìn thấy Tư Đồ Không chỉ sợ bà sẽ nhớ lại chuyện trước đây rồi đau lòng. Liễu Ảnh không muốn để mẹ mình biết, Tư Đồ Không vẫn còn dây dưa với cô.
 
Chương 3695


Chương 3695

“Người bên trong, rốt cuộc là ai? Em muốn anh khó chịu như vậy sao?” Tư Đồ Không không tin trong nhà Liễu Ảnh có người đàn ông khác, nhưng Liễu Ảnh bảo vệ người đó rõ ràng như vậy, anh ta không thể bỏ qua! Anh ta không có cách nào thuyết phục mình cho qua!

“Chuyện này không liên quan tới tổng giám đốc Tư Đồ cả, mời anh về cho.” Liễu Ảnh từ chối, cô tránh khỏi tầm mắt Tư Đồ Không, ánh mắt anh ta luôn khiến cô có cảm giác bị thăm dò, cô không thích.

“Chỉ cần nói cho anh biết người bên trong là ai thì anh sẽ đi ngay.” Tư Đồ Không nói. Anh ta tin Liễu Ảnh, nhưng anh ta sợ Liễu Ảnh sẽ làm ra chuyện không lý trí gì đó chỉ vì muốn trả thù anh ra. Trong lòng không yên tâm, luôn muốn biết người trong nhà Liễu Ảnh là ai. Hơn nữa, Tư Đồ Không cảm nhân được, Liễu Ảnh luôn thấp giọng nói chuyện, giống như là sợ làm phiền người trong nhà vậy, chi tiết này khiến Tư Đồ Không đố kỵ.

Liễu Ảnh biết tính tình Tư Đồ Không, hiện giờ anh ta không có được đáp án thì sẽ không bỏ qua. Lúc này Liễu Ảnh chỉ muốn Tư Đồ Không nhanh chóng rời đi thôi, vậy nên đành lùi một bước: “Tôi không thể nói cho anh là ai, nhưng không phải đàn ông đâu.”

Tư Đồ Không gật đầu, anh ta biết ngay là vậy mà, nhưng dù là phụ nữ, anh ta nhận ra mình vẫn đố kỵ, có điều Liễu Ảnh ngoan ngoãn trả lời như vậy khiến anh ta rất vui vẻ: “Thật ra, có phải em vẫn có chút để ý tới anh không, một chút thôi cũng được.”

Liễu Ảnh im lặng không nói gì, cô đã không còn chút tình cảm gì với Tư Đồ Không nữa rồi, nhưng Tư Đồ Không luôn không chịu buông tay, khiến cô bực bội. Có điều, mặt Tư Đồ Không quá dày, cứ đi theo cô mãi, mà cô lại không thể thoát nổi nên mới thành ra như bây giờ. Liễu Ảnh có chút khó chịu.

Vẻ im lặng của Liễu Ảnh trong mắt Tư Đồ Không biến thành sự ngầm thừa nhận. Anh ta hiểu Liễu Ảnh, nếu Liễu Ảnh không muốn giải thích thì cô tuyệt đối sẽ không mở miệng nói một chữ nào, mà lúc này, Liễu Ảnh lại giải thích với anh ta, nói người trong nhà không phải đàn ông, khiến trong lòng anh ta dâng lên chút hy vọng. Anh ta dựa gần vào Liễu Ảnh: “Thế này được không, chỉ cần em cho anh chút cơ hội thôi, chúng ta sẽ có một tương lai hoàn toàn khác.”

Liễu Ảnh còn chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa đột nhiên mở ra, giọng của mẹ Liễu Ảnh truyền tới: “Liễu Ảnh, là ai thế?”

Liễu Ảnh lập tức căng thẳng, chuyện mà vừa rồi cô vẫn luôn cố né tránh cuối cùng cũng xảy ra rồi, mẹ của cô, vẫn đụng mặt Tư Đồ Không.

Mẹ Liễu liếc nhìn Tư Đồ Không, sắc mặt lập tức trầm xuống. Bà không ngờ sẽ gặp Tư Đồ Không, chuyện năm năm trước đột nhiên hiện lên trước mắt, khiến trong mắt bà nảy sinh ý hận, mẹ Liễu cứ bất động như vậy nhìn Tư Đồ Không.

Tư Đồ Không sửng sốt, sao lại… là mẹ của Liễu Ảnh, Liễu Ảnh đón mẹ cô ấy tới? Vì sao? Cũng phải, giờ Liễu Ảnh có một mình, muốn ở bên mẹ của cô cũng là chuyện bình thường.

Tư Đồ Không hiểu ra vì sao Liễu Ảnh lại không muốn để anh ta vào, quả thật, nếu anh ta vào rồi gặp mẹ Liễu Ảnh thì sẽ là một chuyện vô cùng xấu hổ, mà lúc này gặp phải, bất ngờ không kịp phòng bị, không chỉ xấu hổ mà còn càng khó xử hơn.

Mấy ngày nay đủ để Liễu Ảnh nói hết mọi chuyện năm năm qua cho mẹ Liễu, Tư Đồ Không không chắc chắn Liễu Ảnh nói bao nhiêu, nhưng ánh mắt của mẹ Liễu khiến anh ta cảm thấy hoảng loạn, ánh mắt đó quá lạnh lùng, chất chứa nỗi căm hận, như thể tới chết cũng không ngừng.

Tư Đồ Không nhìn thẳng qua, dưới tình hình này, anh ta không thể lùi bước được, nếu không thì anh ta và Liễu Ảnh chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào nữa. Anh ta làm lơ ánh mắt của mẹ Liễu, bình tĩnh lên tiếng: “Bác Liễu, đã lâu không gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?”

Ánh mắt mẹ Liễu lập tức tối sầm xuống, sự căm hận cũng dần vơi đi, thay vào đó là sự bình tĩnh. Bà không thể để Liễu Ảnh vì mình mà xung đột với Tư Đồ Không, ngay từ đầu mục đích của họ là rời khỏi đây, thế nên không thể để xảy ra thêm nhiều chuyện nữa.

“Tốt hay không tốt thì có liên quan gì tới tổng giám đốc Tư Đồ?” Mẹ Liễu lên tiếng, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng giọng điệu vẫn mang theo chút run rẩy, hàm chứa hận ý cùng nước mắt.

Liễu Ảnh tiến lên đỡ mẹ mình. Cô tự trách bản thân, vì sao còn nói nhiều với Tư Đồ Không như vậy?

Tống cổ anh ta đi từ sớm có phải tốt không? Sao lại để mẹ mình tổn thương vì Tư Đồ Không như vậy?
 
Chương 3696


Chương 3696

Liễu Ảnh không kiềm được gọi một tiếng mẹ, giọng điệu chất chứa đầy quan tâm.

Mẹ Liễu biết, Liễu Ảnh không hề muốn bà và Tư Đồ Không gặp nhau, chỉ cần có thể tránh được là tốt.

Hiện giờ câu này của Liễu Ảnh chủ yếu cũng không phải nhắc nhở bà thận trọng lời nói và hành động của mình, mà là cảm thấy hổ thẹn. Liễu Ảnh thấy mình làm chưa tốt, khiến bà và Tư Đồ Không gặp nhau.

‘Chắc là Liễu Ảnh lo lắng mình bị tổn thương?’ Mẹ Liễu thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn thản nhiên, còn có chuyện gì có thể làm tổn thương tới bà chứ? Chỉ cần không làm hại đến con bà, những chuyện khác đều chẳng đáng là gì cả, bà không cầu điều gì, hiện giờ ngoài chuyện của con gái ra, thật sự không mong gì khác, thế nên, cũng sẽ không có chuyện gì có thể làm tổn thương tới bà.

Tư Đồ Không thấy ý hận trong mắt mẹ Liễu vơi đi, nghe giọng điệu trào phúng của mẹ Liễu, trong lòng anh ta không có cảm xúc gì. Anh ta không hiểu người phụ nữ này, nhưng đã từng thấy mẹ mình lúc hoảng loạn rồi, đều là người mất chồng, mà “hung thủ” lại ở ngay trước mắt, nếu mẹ Liễu thật sự không ghi hận một chút nào thì Tư Đồ Không mới cảm thấy kỳ lạ. Thế nên, thái độ hiện giờ của mẹ Liễu, anh ta hoàn toàn hiểu được.

“Nếu bác sống tốt thì Liễu Ảnh sẽ vui, bác sống không tốt, Liễu Ảnh sẽ lo lắng, cháu chỉ là quan tâm tới Liễu Ảnh thôi.” Tư Đồ Không không tức giận, ngoại trừ Liễu Ảnh ra, hiếm có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng tới anh ta, huống hồ người trước mặt là mẹ Liễu Ảnh, anh ta sẽ tôn trọng bà ấy.

Mà Tư Đồ Không cũng sẽ không kích thích lúc mẹ Liễu Ảnh đang tức giận, cho nên chỉ luôn nói tới Liễu Ảnh. Mẹ Liễu nhất định quan tâm tới Liễu Ảnh, nếu không bao nhiêu năm qua không tới, giờ lại tới nhanh như vậy, chỉ có thể vì Liễu Ảnh thôi. Thế nên, Tư Đồ Không nói tới Liễu Ảnh, khiến cho mẹ Liễu không có cách nào từ chối.

Mẹ Liễu hơi ngẩn người. Ha! Đúng là giảo hoạt, không nói tới bà mà lại đẩy lên người Liễu Ảnh! Đúng, đương nhiên là bà quan tâm Liễu Ảnh, nhưng đây không phải lý do mà Tư Đồ Không có thể nói ra. Anh ta quan tâm Liễu Ảnh? Cho nên, đây là nguyên nhân anh ta dây dưa với Liễu Ảnh sao?

“Tôi nghĩ, Ảnh không cần cậu quan tâm đâu, quan tâm năm năm là đủ rồi, con bé cần sống một cuộc sống mới.” Mẹ Liễu không phản bác lời của Tư Đồ Không nhưng lại thẳng thừng chế giễu. Thỏa thuận năm năm mà muốn dễ dàng phủi bỏ như vậy sao? Sự giày vò mà trước kia Liễu Ảnh phải chịu, bà không thể nào tưởng tượng nổi, thế nên bây giờ tuyệt đối sẽ không để Tư Đồ Không có cơ hội làm tổn thương Liễu Ảnh nữa.

Tư Đồ Không không lên tiếng ngay, vẻ mặt mẹ Liễu quá lạnh lùng, mà Liễu Ảnh đứng một bên không nói một câu nào, nhưng toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người mẹ Liễu. Tư Đồ Không chua xót cười, lẽ nào, đều là do một mình anh ta tự mua vui sao? Liễu Ảnh hoàn toàn không để ý, một chút cũng không để ý.

“Cháu cũng muốn cho cô ấy một cuộc sống mới.” Tư Đồ Không nói, năm năm đó, là vướng bận của anh ta cũng là phiền phức của Liễu Ảnh, anh ta chỉ vội vàng muốn vứt bỏ. Nếu Liễu Ảnh muốn sống một cuộc sống mới, anh ta có thể cho cô, hơn nữa, nhất định sẽ tốt hơn bất kỳ ai khác, anh ta sẽ toàn tâm toàn ý với cô, không để cô phải chịu tổn thương. Tư Đồ Không nghĩ, trên đời này còn có người nào làm giống như anh ta nữa không? Dù đã hạ thấp bản thân, nhưng người trước mặt vẫn không nhìn tới, không tin tưởng.

“Cuộc sống mới của tổng giám đốc Tư Đồ không hợp với Liễu Ảnh, Liễu Ảnh nhà chúng tôi, không với được tới cậu.” Mẹ Liễu nói, vẻ mặt thậm chí còn mang theo ý cười, một nụ cười mỉa mai, thẳng thừng kéo xa khoảng cách giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không. Bà đang từ chối mọi sự theo đuổi của Tư Đồ Không với Liễu Ảnh, mọi lý do với mẹ Liễu đều không chính đáng, họ… không nên có quan hệ gì cả.

Tư Đồ Không nhìn mẹ Liễu, rõ ràng đang cười nhưng lại rất lạnh lùng, thậm chí là tàn nhẫn. Giữa anh ta và Liễu Ảnh, không phải không với tới được, mà là một câu không hợp rõ rành rành của mẹ Liễu. Mẹ Liễu nói, cuộc sống mà anh ta cho không hợp với Liễu Ảnh, cũng không phải thứ mà cô muốn. Hay cho câu không thích hợp, giống như muốn chặt đứt mọi dây dưa, như chiếc chìa khóa không vừa ổ, như một đôi giày đẹp đẽ, trông có vẻ rực rỡ long lanh… nhưng lại không vừa.

Vậy, Liễu Ảnh muốn cuộc sống như thế nào? Có gì mà anh ta không cho được? Tư Đồ Không không khỏi nghĩ ngợi. Anh ta nhìn Liễu Ảnh, người phụ nữ ấy cứ như không nhìn thấy anh ta, chỉ quan tâm tới mẹ mình, vẻ mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng, không hề chia cho anh ta chút nào. Tư Đồ Không có chút tổn thương, vì sao… vì sao lại hoàn toàn phớt lờ anh ta như vậy chứ? Nếu là yêu thì càng tốt, nhưng nếu là hận, anh ta cũng có thể chấp nhận, vậy nhưng… sự thờ ơ này, khiến anh ta vô cùng khó chịu, không yêu, cho nên mới không hận, một chút để ý cũng không có. Ý nghĩ này khiến Tư Đồ Không cảm thấy sợ hãi, giữa anh ta và Liễu Ảnh, thật sự không còn cơ hội sao?
 
Chương 3697


Chương 3697

Anh ta không tin!

“Bác gái, hợp hay không hợp là chuyện của hai người, có thể tất cả mọi người đều cảm thấy không hợp nhưng hai người lại cảm thấy rất hợp thì sao? Tình yêu cũng như uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ có người uống mới biết, chẳng có ai giống ai cả.” Tư Đồ Không cứng rắn nói. Anh ta không phải kiểu người nói lý lẽ nhưng lại muốn nói ra một đống lý do để thuyết phục mẹ Liễu.

“Cậu chắc chứ? Thế có phải Liễu Ảnh từ chối thì cậu sẽ đi không?” Mẹ Liễu hoàn toàn không có ý ép họ xa nhau, chỉ hờ hững nói, giống như một người đứng xem với góc nhìn thứ ba đang bình luận về câu chuyện này.

Dù mẹ Liễu tức giận hay chấp nhận, Tư Đồ Không đều cảm thấy anh ta vẫn còn cơ hội khiến mẹ Liễu đồng ý để anh ta và Liễu Ảnh ở bên nhau, nhưng mẹ Liễu lại bình tĩnh và lạnh nhạt y như Liễu Ảnh, khiến anh ta cảm thấy nhục nhã, bọn họ… đều không để ý.

Dù anh ta có quấn lấy hay bám theo Liễu Ảnh thì trong mắt họ, đều không phải chuyện lớn gì cả, bởi vì… họ không quan tâm. Họ hoàn toàn lờ đi, dù có đứng trước mặt họ thì họ cũng xem như người xa lạ.

Hiện giờ trong lòng Tư Đồ Không chỉ có một suy nghĩ, đó là không thể lập tức trả lời mẹ Liễu, không thể để Liễu Ảnh quyết định, cô nhất định sẽ từ chối. Nếu giờ lên tiếng, sau đấy Liễu Ảnh từ chối, vậy sau này, có phải anh ta sẽ không còn lý do gì để đi theo Liễu Ảnh nữa không?

“Bác gái, hiện giờ Liễu Ảnh đang tức giận, cháu nghĩ, quyết định bây giờ không hợp lý đâu, thế nên cháu cũng sẽ không hỏi Liễu Ảnh luôn, đợi cô ấy bình tĩnh lại rồi nói tiếp.” Tư Đồ Không nhẹ nhàng nói, đong đầy sự quan tâm dành cho Liễu Ảnh.

Mẹ Liễu nhíu mày, bà biết Tư Đồ Không không dễ dao động, chỉ là không ngờ anh ta lại kiên trì tới như vậy, dù đã thể hiện rõ ràng nhưng anh ta vẫn không từ bỏ.

Mẹ Liễu như đã hiểu ra, ngay từ đầu Tư Đồ Không đã không định để Liễu Ảnh đi rồi, thế nên dù Liễu Ảnh cô nói gì thì anh ta đều sẽ không chấp nhận. Nhịp điệu này, hoàn toàn ở trong tay Tư Đồ Không, anh ta vẫn luôn là người quyết định hướng đi của mọi chuyện, sự dịu dàng của Liễu Ảnh đối với anh ta, sự kháng cự với anh ta, thậm chí là phớt lờ, anh ta đều có thể chấp nhận, chỉ vì thứ anh ta muốn trước giờ đều là Liễu Ảnh, ngay từ đầu, anh ta chưa từng nghĩ tới từ bỏ.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, tôi rất bình tĩnh, không tức giận.” Liễu Ảnh lên tiếng phản bác, không ngờ mấy ngày trôi qua, năng lực nói suông của Tư Đồ Không ngày càng cao. Chỉ cần Liễu Ảnh còn ở đây, Tư Đồ Không nhất định sẽ không bỏ qua, cũng hoàn toàn toàn không hỏi ý của cô.

Trực giác của Tư Đồ Không cảnh báo việc chẳng lành, lẽ nào Liễu Ảnh muốn nhân cơ hội này vạch rõ giới hạn với anh ta sao?

“Vừa rồi tổng giám đốc Tư Đồ nói, tình yêu giống như nước uống, người uống mới biết nóng hay lạnh, vậy thì, tôi có thể nói rõ ràng cho tổng giám đốc Tư Đồ biết, tôi không thích anh, cuộc sống mà anh cho tôi cũng không phải thứ mà tôi muốn, chúng ta không hợp nhau!” Liễu Ảnh không để ý tới Tư Đồ Không, nói hết suy nghĩ của mình ra: “Tổng giám đốc Tư Đồ, chuyện năm đó cứ để nó qua đi, tôi và mẹ tôi đều xem như quá khứ rồi, sẽ không tới tìm anh nữa, cũng hy vọng anh đừng tới tìm chúng tôi nữa.”

Liễu Ảnh không cho Tư Đồ Không thời gian nói tiếp, nói liền một mạch, cô ấy muốn nói rõ ràng suy nghĩ của mình. Trước đây, Tư Đồ Không luôn không chịu từ bỏ, Liễu Ảnh không tin, cô từ chối mãi mà Tư Đồ Không vẫn sẽ nhẫn nại với cô được, huống hồ, anh ta còn là người kiêu ngạo như vậy nữa.

Tư Đồ Không nhìn sắc mặt Liễu Ảnh, cô nói ra những lời này, trong lòng hình như không chút gợn sóng, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, không mang theo chút căm hận, càng không có tình yêu, giống như đang trần thuật một sự thật.

“Thời gian năm năm, em thật sự không để ý chút nào sao? Em không thích anh chút nào sao?” Tư Đồ Không xót xa nhìn Liễu Ảnh, thậm chí giọng nói anh ta có chút run rẩy. Có lẽ đây là lần cuối cùng anh ta hỏi, trước đây Liễu Ảnh từ chối bao nhiêu lần đều bị anh ta cố ý phớt lờ, nhưng bây giờ là trước mặt mẹ Liễu, Tư Đồ Không cảm thấy, nếu lần này Liễu Ảnh thật sự từ chối, vậy thì, có lẽ anh ta sẽ không tới nữa, giữa họ… có lẽ thật sự chỉ tới đây thôi.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom