Chương 3589


Chương 3589

Một quãng đường rất ngắn nhưng vì chạy quá nhanh nên Đường Vũ Kỳ hơi thở dốc, nói: “Ông ơi! Cháu thuyết phục được mẹ rồi! Mẹ đồng ý cho bọn cháu ở lại thêm vài ngày, hơn nữa khi nào bọn cháu gọi điện cho mẹ thì mẹ mới tới đón bọn cháu!”

Đường Vũ Kỳ chờ không nổi muốn báo tin tốt này cho Trương Minh Hoàng biết. Mặc dù không phải là cô bé thuyết phục mẹ, nhưng là cô bé nghĩ ra cách nhờ anh trai quyết định, sau đó anh lại nói với mẹ, nói tóm lại, chính cô bé đã thuyết phục được mẹ mà! Đường Vũ Kỳ không hề cảm thấy chột dạ, cô bé vui vẻ chờ được khen thưởng.

Trương Minh Hoàng nhìn Đường Vũ Kỳ nhảy nhót hớn hở trước mặt mình, cõi lòng phẳng lặng cũng cuộn sóng. Cảm xúc đau khổ vừa rồi tiêu tan trong chớp mắt: “Tốt quá! Ông cũng không nỡ rời xa Vũ Kỳ! Vũ Kỳ có thể ở lại thêm vài ngày ông rất vui.”

“Cháu biết mà!” Đường Vũ Kỳ không khách sáo chút nào, cô bé ngửa đầu nói với ông ta: “Tình cảm của ông đối với Vũ Kỳ chắc chắn cũng giống như tình cảm của Vũ Kỳ dành cho ông! Giống như người thân với nhau vậy! Ông không nỡ xa Vũ Kỳ, Vũ Kỳ cũng lưu luyến không muốn rời xa ông! Có ông ở đây Vũ Kỳ cảm thấy rất vui, Vũ Kỳ sẽ mang niềm vui đến, để ông được vui vẻ mỗi ngày, ông sẽ không cô đơn như trước kia nữa!”

Lời con nít đơn thuần, lương thiện luôn khiến người khác dễ cảm động nhất. Dù Trương Minh Hoàng đã cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói nhiều năm cũng không nhịn được cười rộ lên. Huống chi trước giờ ông ta chưa từng che giấu cảm xúc của mình trước mặt Đường Vũ Kỳ, niềm hạnh phúc lúc này càng thêm rõ ràng.

“Vậy… anh cháu thì sao?” Trương Minh Hoàng đột nhiên nhớ ra vừa rồi Đường Thấm Nhi đã nói chuyện với Đường Minh Hạo, họ lại nói gì với nhau? Ý muốn ở lại của Minh Hạo không thể hiện rõ ràng, không phải cậu bé sắp phải đi rồi chứ?

“Anh cũng ở lại ạ.” Đường Vũ Kỳ tự giác nói: “Anh sẽ ở với Vũ Kỳ mãi!” Trong trí nhớ, Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ dường như chưa từng xa nhau, từ nhỏ tới lớn hai đứa có cãi nhau, nhưng cũng rất yêu thương đùm bọc nhau, từ trước đến nay Đường Vũ Kỳ chưa từng nghĩ tới chuyện rời xa Đường Minh Hạo.

“Vậy là tốt rồi, ông lại có thể dẫn hai đứa đi chơi nữa.” Trương Minh Hoàng cảm thấy bây giờ mình là ông lão hạnh phúc nhất trên đời này. Ông ta có cháu trai cháu gái ở bên chăm sóc, chúng còn khiến người khác yêu mến như vậy nữa! Chuyện đáng tiếc duy nhất là hay đứa bé này không có quan hệ máu mủ gì với ông ta cả. Ánh mắt Trương Minh Hoàng ảm đạm, nhưng một chốc lát đã sáng bừng lên. Vậy thì có sao đâu? Chỉ cần họ coi nhau là người quan trọng với mình, đối xử với nhau hết lòng hết dạ là được rồi.

“Vậy bây giờ Vũ Kỳ muốn nghỉ ngơi ăn chút đồ ăn hay muốn chơi tiếp nào?” Trương Minh Hoàng nhìn đống đồ ăn mình cầm trong tay, bất đắc dĩ hỏi. Đường Vũ Kỳ nhìn những món muốn ăn chính mình đã chọn, suy tư một lát. Cô bé chưa đói, không muốn ăn lắm, bây giờ cô bé muốn chơi với ông, nhưng ông dẫn Vũ Kỳ chơi đùa lâu như vậy có lẽ đã mệt rồi, ông cần phải nghỉ ngơi. Phải làm sao đây?

À? Có cách rồi. “Ông ơi, bây giờ chúng ta tới chỗ anh nghỉ ngơi một lát đi, sau đó ăn chút đồ ăn, rồi chúng ta lại chơi tiếp.”

Đường Vũ Kỳ làm bộ nói. Công viên trò chơi quá lớn, một ngày không thể chơi hết được, thật tiếc quá mà! Hơn nữa, lần này là ông dẫn tới chơi, không biết lần sau có cơ hội đi nữa không, Đường Vũ Kỳ buồn bã nghĩ.

“Được, vậy chúng ta đi tìm Minh Hạo nào.” Trương Minh Hoàng dắt tay Đường Vũ Kỳ đi về phía Đường Minh Hạo cách đó không xa. Đường Minh Hạo ngồi dịch sang một bên, ba người cùng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trò chuyện thoải mái, thỉnh thoảng ăn uống rất hòa thuận vui vẻ.

Tô Khiết nghỉ ngơi hết buổi sáng, ăn xong bữa trưa cô liền đi thẳng tới đồn cảnh sát. Chuyện của Bùi Dật Duy phải nhanh chóng xử lý càng sớm càng tốt. Tình hình hiện tại khá nghiêm trọng, nếu anh ta vẫn tiếp tục giữ im lặng sẽ chỉ khiến mức án ngày một nặng hơn. Cô không muốn anh ta phải sống quãng đời còn lại trong nhà tù nên mới đích thân tới thuyết phục.
 
Chương 3590


Chương 3590

Về phía đồn cảnh sát, trước đó Nguyễn Hạo Thần đã gọi một cuộc điện thoại để hai người họ được gặp mặt, thời gian nói chuyện là một tiếng đồng hồ. Tô Khiết rất hài lòng, nói cho cùng thì đây được coi như là anh chủ động mở lời.

Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi khó tin. Nguyễn Hạo Thần hôm nay dễ thỏa hiệp đến lạ, hơn nữa còn chủ động đưa ra ý kiến giúp cô. Nói về chuyện của một người đàn ông khác mà anh lại dễ tính như vậy, sau khi Tô Khiết hồ hởi xong lại cảm thấy buồn cười. Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa tỉnh táo lại, không biết anh sẽ có biểu cảm gì đây.

“Chị Nguyễn.” Cô vừa bước vào đồn cảnh sát là có người ra đón ngay, xem ra đã chuẩn bị xong cả. Tô Khiết trịnh trọng nói: “Chuyện này làm phiền các anh rồi.”

Anh cảnh sát nghiêm nghị, thành thực đáp lời Tô Khiết: “Vụ án lần này rất nghiêm trọng, chúng tôi chỉ có thể cho hai người gặp mặt một lát thôi. Bên này chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hai người có một tiếng đồng hồ để nói chuyện riêng với nhau. Sau một tiếng sẽ có người tới nhắc nhở, mong cô đừng làm khó chúng tôi.”

Tô Khiết tỏ ý đã rõ, đi theo họ vào trong, đó là một căn phòng kín như bưng. Do vụ việc vẫn đang được điều tra, nên Bùi Dật Duy còn mặc bộ quần áo lúc trước, nhăn nhúm, dính chặt vào người. Đã mấy ngày rồi anh ta chưa cạo râu, trông nhếch nhác vô cùng. Trong đôi mắt vốn trong veo không hề có ánh sáng, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Tô Khiết, đôi mắt ấy bỗng dưng lóe lên một tia kinh ngạc. Bùi Dật Duy không ngờ cô lại tới đây thăm mình.

Đột nhiên, Bùi Dật Duy co rúm người lại. Dáng vẻ anh ta bây giờ chắc là khó coi lắm đúng không? Quần áo thì xốc xếch, tóc tai bết dầu, vẻ mặt xấu xí, sao có thể để cô nhìn thấy chứ. Anh ta không chấp nhận được việc này, thậm chí còn muốn trốn tránh cô.

“Bùi Dật Duy!” Tô Khiết gọi thẳng tên anh ta. Cô đương nhiên hiểu rõ tâm lý hiện giờ của Bùi Dật Duy. Không ai muốn để lộ ra khía cạnh xấu xí của bản thân trước mặt người mình thích cả. Vả lại, cô cũng hiểu được những chuyện anh ta đã làm trước kia đều là vì cô. Tô Khiết đột nhiên cảm thấy đau lòng. Bùi Dật Duy làm nhiều chuyện vì cô như vậy, nếu như không phải Liễu Ảnh nói với cô, có lẽ cô mãi mãi cũng chẳng biết được.

Từ những lời Liễu Ảnh nói, cô có thể nhận thức được rõ ràng, Bùi Dật Duy không hề muốn cô nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh ta chút nào, cũng không muốn để cô biết chuyện xấu mà anh ta đã làm. Thế nhưng, cô hết cách rồi. Người đàn ông này không có lấy một chút khát vọng sống, nếu như cô không đích thân tới đây, chỉ e rằng sẽ không ai thuyết phục được anh ta nữa.

“Tô Khiết, em…” Bùi Dật Duy lại cúi gằm mặt xuống. Anh ta cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa, bây giờ ắt hẳn trông anh ta là nhếch nhác bẩn thỉu lắm. Hơn nữa, trên người còn có vết nhơ không thể rửa sạch, lúc này mà đến gần cô thì chẳng khác nào là một tội ác. Tô Khiết tốt đẹp, lương thiện và ấm áp như vậy, còn anh ta thì sao? Anh ta không chỉ bị người ta gài bẫy, chuốc thuốc, mà còn tự tay giết người. Một đôi bàn tay đã dính đầy máu tanh làm sao còn có thể lại gần cô được nữa?

Tô Khiết nhìn người vừa đưa mình vào, ra hiệu để họ ra ngoài trước. Người bên cạnh cũng rất thức thời, lập tức đi ra, còn thuận tay khép cửa lại. Tô Khiết bước đến, khẽ nói: “Anh ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”

Bùi Dật Duy gồng mình ngồi xuống, anh ta vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn cô. Hai người họ giờ đây chẳng khác nào một người ở trên trời, một kẻ nằm dưới đất, mãi mãi chẳng có điểm giao nhau.

“Chuyện anh giết người, em đã biết cả rồi.” Tô Khiết cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất. Cô biết Bùi Dật Duy là một người rất hiếu thắng, chuyện này chắc hẳn đã gây ra tổn thương không hề nhẹ đối với anh ta. Anh ta chắc chắn không muốn tự mình nhắc lại.

Bùi Dật Duy cảm giác tim mình như giật thót lên. Nói như vậy có phải cô cũng đã biết chuyện anh ta bị Bùi Doanh hạ thuốc rồi hay không. Sắc mặt anh ta đột nhiên trắng bệch, cố trấn an bản thân: “Vậy… chuyện đó? Em có biết không?”

Tô Khiết cho rằng, với một người luôn muốn giữ mình thanh cao như Bùi Dật Duy, chuyện này có lẽ còn khó chấp nhận hơn cả việc giết chết anh ta. Nhưng sự đã rồi, làm sao thay đổi được nữa. Thứ duy nhất có thể thay đổi lúc này chỉ có suy nghĩ của bản thân mà thôi. Tô Khiết gật đầu: “Chuyện của Bùi Doanh em cũng biết rồi. Việc cô ta chuốc thuốc anh, em cũng có nghe nói.”

Ánh sáng trong mắt Bùi Dật Duy phút chốc biến mất, chỉ còn lại một khoảng không hiu quạnh. Trong đôi mắt ấy không còn một tia cảm xúc, nó trống rỗng và mệt mỏi biết bao. Cuối cùng Tô Khiết của anh ta cũng đã biết cả, liệu cô có cảm thấy ghê tởm anh ta hay không? Những chuyện bẩn thỉu kia cuối cùng vẫn không thể che giấu nổi, sao Tô Khiết của anh ta có thể bị những thứ ô uế đó vấy bẩn chứ?
 
Chương 3591


Chương 3591

“Hôm nay em cố tình tới đây là vì anh.” Tô Khiết muốn cho anh ta một chút hy vọng, bởi không có gì khiến người ta vui hơn là được người mình thích quan tâm cả. Tình cảm của Bùi Dật Duy dành cho cô, cô luôn biết rõ. Nhưng bây giờ cô đã có Nguyễn Hạo Thần rồi, cô với Bùi Dật Duy là không thể nào. Tình cảm từ bé đến lớn giữa hai người, cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Bùi Dật Duy đối xử với cô thực sự rất tốt, cô không thể nào bỏ mặc anh ta được.

“Tô Khiết, em… em còn đến đây làm gì.” Bùi Dật Duy cười khổ. Toàn thân anh ta bây giờ đều dơ dáy bẩn thỉu, có gì đáng để cô phải cất công đến? Lúc này, anh ta không muốn gặp bất cứ ai, nhất là cô. Anh ta đã không còn xứng với cô nữa rồi… Anh ta chỉ cần biết cô vẫn đang sống rất tốt, như vậy là đủ.

“Em tới thăm anh, bởi vì anh là người vô cùng quan trọng đối với em. Anh cũng biết đấy, hồi nhỏ em sống không hề tốt, bên cạnh em chỉ có anh và Liễu Ảnh. Nhiều năm trôi qua, tình cảm của hai người dành cho em chưa từng thay đổi. Em thấy bản thân rất hạnh phúc khi có anh và cô ấy ở bên cạnh.” Tô Khiết chậm rãi nói. Về phần tình cảm của Bùi Dật Duy dành cho mình, cô chỉ đành phụ lòng anh ta. Tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức để anh ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn: “Em coi anh như anh trai của em, anh cũng giống như người anh luôn hết mực che chở, bảo vệ, chăm sóc cho em. Em không thể bỏ mặc anh, càng không thể trơ mắt đứng nhìn anh phải ngồi trong nhà tù tối tăm lạnh lẽo kia suốt đời được.”

“Anh giết người rồi, đây là hình phạt mà anh đáng phải chịu.” Bùi Dật Duy cười nhạo bản thân mình. Anh ta rất cảm kích vì cô đã tới đây thăm, nhưng chuyện này là anh ta cam tâm tình nguyện, giết người thì phải đền mạng, đây là lẽ đương nhiên. Vả lại, chỉ cần nhắc một câu đến Bùi Doanh thôi cũng đủ khiến anh ta cảm thấy ghê tởm và nhục nhã. Anh ta không hối hận vì đã giết cô ta, chỉ hận rằng không thể khiến cô ta nếm đủ sự trừng phạt.

“Nhưng đó là do anh bị ép đến đường cùng, anh không có chủ ý muốn giết cô ta, anh chỉ tự vệ chính đáng mà thôi. Chuyện cô ta đã làm, không ai trong chúng ta có thể chấp nhận được.” Tô Khiết không có lấy một chút thiện cảm nào với Bùi Doanh, con người cô ta từ đầu tới cuối đều mưu mô xảo quyệt. Nếu như không cẩn thận rơi vào một cái bẫy ngẫu nhiên của cô ta, e rằng không mất mạng thì cũng bị hủy hoại cả đời. Tô Khiết cho rằng loại người như vậy, chết cũng không hết tội.

Hơn nữa, Bùi Doanh và Trịnh Hùng sớm muộn cũng phải chịu sự trừng phạt của Quỷ Vực Chi Thành, e rằng còn đau đớn hơn cả cái chết. Điều đáng tiếc là, Bùi Dật Duy đã không đợi được đến lúc Quỷ Vực Chi Thành tìm ra Bùi Doanh mà đã tự tay giết chết cô ta, khiến đôi tay mình nhuốm đầy máu tanh, còn phải chịu hình phạt của pháp luật.

“Tô Khiết à, anh không hề hối hận vì đã giết cô ta, anh chỉ hối hận tại sao mình không giết chết cô ta sớm hơn thôi!” Bùi Dật Duy có vẻ kích động, hễ nhắc tới Bùi Doanh là anh ta muốn xé xác cô ta ra ngay. Cái chết của cô ta vẫn còn quá nhẹ nhàng, chết như vậy coi như hời cho cô ta rồi.

“Vậy nên ngay từ đầu anh đã muốn lấy mạng đổi mạng sao?” Tô Khiết hận không thể rèn sắt thành thép. Bùi Dật Duy hành động có phần bốc đồng, anh ta không hối hận cũng không sao, nhưng đền lại cả một đời người như vậy có đáng hay không? Một người phụ nữ trơ trẽn thủ đoạn như Bùi Doanh, cái chết của cô ta không đáng để Bùi Dật Duy phải trả giá bằng cả quãng đời còn lại của mình như vậy.

Anh ta mở miệng nhưng lại không nói được gì, vô thức nghĩ rằng Tô Khiết sẽ không muốn nghe những lời này. Thực ra ban đầu anh ta không hề có ý định giết Bùi Doanh. Cho dù là khi đó anh ta bị chuốc thuốc, bị cưỡng ép nảy sinh quan hệ với cô ta thì anh ta cũng chỉ cảm thấy ghê tởm chứ không có ý định giết người. Nhưng Bùi Doanh lại nói cô ta đang tính kế hãm hại Tô Khiết, lúc này, máu nóng trong người Bùi Dật Duy hoàn toàn bộc phát. Anh ta không khống chế nổi cơn giận của mình nữa. Bất cứ ai cũng không được phép làm hại Tô Khiết của anh ta, không một ai hết!

“Bùi Dật Duy, em không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng em biết mình đang nghĩ gì. Em luôn coi anh như anh trai của mình, em không muốn anh chết, càng không muốn anh phải đền mạng cho loại người như Bùi Doanh. Có lẽ anh sẽ không đến nỗi bị kết án tử hình, nhưng nếu anh cứ tiếp tục im lặng như vậy thì rất có thể sẽ phải chịu án chung thân đấy. Có thể anh đã sớm chấp nhận phán quyết này, nhưng em không thể chấp nhận sự lựa chọn đó của anh. Anh cho rằng mình đã lo liệu mọi thứ ổn thỏa, chuyển nhượng công ty lại cho em để cuộc sống sau này của em không phải lo lắng gì nữa. Anh cho rằng thứ anh cho em, em sẽ chấp nhận sao? Thực ra em không cần những thứ đó, em cũng sẽ không cảm ơn anh vì đã làm như vậy đâu. Bởi vì anh đem cả tính mạng của mình ra để chuộc tội, nếu như không có anh, nếu như không gặp được anh thì những tài sản kia của anh còn có ý nghĩa gì chứ?”
 
Chương 3592


Chương 3592

“Nếu như không có anh, không gặp được anh thì những tài sản kia của anh có ý nghĩa gì chứ?” Tô Khiết bình tĩnh tự nhiên nói. Cô không phải người quá khéo léo, chuyện đã nghĩ kỹ, cô sẽ làm mà không chút do dự, lời muốn nói cũng sẽ nói ra không chút do dự. Cho dù có Nguyễn Hạo Thần ở đây, cô vẫn sẽ nói những lời ấy. Huống hồ, chuyện này hiện giờ chuyển hướng rồi được sự cho phép của Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết sẽ càng không khéo léo.

“Tô Khiết!” Bùi Dật Duy kinh ngạc há hốc miệng, từ trước tới nay Tô Khiết chưa từng nói ra suy nghĩ của mình như vậy. Bùi Dật Duy thấy, từ khi có Nguyễn Hạo Thần, tình cảm của Tô Khiết đối với những người khác đều đặt ở đáy lòng, cô sẽ không biểu đạt quá rõ ràng nữa. Nguyễn Hạo Thần quá độc đoán, tính chiếm hữu với Tô Khiết rất mạnh, nếu như Tô Khiết thể hiện ra sự yêu thích với một người khác, anh sẽ lập tức nổi cơn ghen điên cuồng, thỉnh thoảng có thể còn giày vò Tô Khiết.

Mà Tô Khiết bình thường cũng rất e dè cảm nhận của Nguyễn Hạo Thần, cố gắng xa cách với họ. Vậy mà bây giờ lời Tô Khiết nói lại không chút che đậy, Bùi Dật Duy dễ dàng hiểu ra được mong muốn trong lời nói của cô. Tô Khiết hy vọng nhìn thấy anh ta, cho dù chỉ xem anh ta là anh trai, cũng là thật lòng thật dạ, không che giấu thêm nữa, Bùi Dật Duy không thể hình dung rõ cảm giác hiện tại, có cảm động, có chua xót… Phải chăng lúc trước, nếu bản thân kiên trì thêm một chút, Tô Khiết sẽ không xem anh ta là anh trai, mà là… người yêu?

“Em hy vọng anh có thể sống tốt, không hy vọng sau này anh phải sống mãi trong tù, em không muốn sau này phải thường xuyên tới đây thăm anh. Nếu có thể, em hy vọng chúng ta có thể gặp nhau ở nhà hàng, khách sạn, câu lạc bộ, thật nhiều thật nhiều nơi tự do tự tại khác, chứ không phải mỗi lần gặp nhau đều cách một cánh cửa sổ lạnh như băng.” Tô Khiết nói tiếp, những lời này của cô đều có vẻ cố tình, cô muốn kích động ham muốn sống của Bùi Dật Duy, nên nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí có chút vô tình.

Nhưng Tô Khiết không hối hận, người như Bùi Dật Duy, thỉnh thoảng sẽ cực kỳ do dự ở một số chuyện, hơn nữa lúc nào cũng không kiên định, cô nhất định phải khiến Bùi Dật Duy kiên định lòng tin vào chính mình, chủ động muốn rời khỏi đây, như vậy thì sau này khi phán quyết mới có thể tự biện hộ cho chính mình.

Bùi Dật Duy giống như bị thứ gì đó đột nhiên đánh trúng. Sau khi giết Bùi Doanh, anh ta chưa từng nghĩ tới cuộc sống sau này.

Anh ta nghĩ, quãng đời còn lại của mình chỉ có thể sống trong ngục tù, làm gì có sau này nữa? Du ngoạn, tụ tập, đều không liên quan tới anh ta. Từ trước tới nay, anh ta chưa từng nghĩ, sau này có thể gặp mặt Tô Khiết như bình thường. Theo anh ta, đó là ảo tưởng.

Tô Khiết nhìn ra sự dao động của Bùi Dật Duy, trong lòng thầm than thở. Xem ra Bùi Dật Duy thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện giảm hình phạt, chỉ sợ là anh ta đã chuẩn bị sẵn bị phán tử hình hoặc là tù chung thân rồi.

Vậy nhưng, sao có thể như vậy chứ? Vốn dĩ, sai lầm chủ yếu không phải ở anh ta: “Bùi Dật Duy, anh thật sự muốn sau này ở trong tù mãi sao? Năm nay anh còn chưa tới ba mươi tuổi, cuộc đời anh còn rất dài, anh muốn lãng phí thời gian ở trong tù mãi à? Anh nghĩ lại cuộc sống hai mươi mấy tuổi lúc trước, ngẫm lại những chuyện anh làm, lẽ nào thật sự là tội ác tày trời sao?”

Tô Khiết bình tĩnh tiếp tục phân tích: “Có phải anh thấy chuyện này sẽ bị phán tử hình, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt đúng không? Anh nghĩ cảnh sát sẽ không điều tra cẩn thận sao? Chuyện lúc trước, cảnh sát chắc chắn sẽ nhận ra, tội lỗi của anh sẽ được giảm nhẹ, nếu như anh không nói gì, khả năng lớn sẽ là tù chung thân, xét thấy anh chủ động đầu thú, có thể sẽ giảm bớt, mười mấy năm? Hai mươi mấy năm?

Dù có là cái nào thì thời gian đẹp nhất của anh cũng bị hủy hoại rồi, anh nghĩ tới cuộc sống sau này của anh đi, nếu như anh không nghĩ được, anh có thể nghĩ tới lúc chúng ta gặp nhau khi anh ra ngoài, có lẽ là chẳng còn lời nào để nói với nhau nữa, còn có Vũ Kỳ và Minh Hạo, em nghĩ, chắc là sẽ xa cách rất nhiều, hoặc là hoàn toàn không quen biết nữa, anh thật sự cam lòng sao? Tách biệt hoàn toàn với quá khứ?”

Bùi Dật Duy bị kích thích rồi. Đúng vậy, cẩn thận suy nghĩ, sao anh ta có thể cam tâm? Cuộc đời anh còn rất dài, những thứ anh có rất nhiều, mà bây giờ lại phải vứt bỏ toàn bộ, đặc biệt là Tô Khiết. Nếu thật sự ở trong tù mãi, vậy thì, dù Tô Khiết có quan tâm anh ta nhiều đến đâu đi nữa cũng chẳng thể tới gặp anh ta mãi!

Hơn nữa, làm sao có thể kiên trì mãi được? Rõ ràng bình thường chuyện chỉ là một cú điện thoại, sau khi anh ta vào tù lại trở nên xa xỉ! Anh ta không thể ở trong tù mãi được, anh ta còn có chuyện mình muốn làm, còn muốn giữ quan hệ tốt với Tô Khiết, muốn nhìn Vũ Kỳ và Minh Hạo trưởng thành, anh ta tuyệt đối không thể ở trong tù mãi được!
 
Chương 3593


Chương 3593

Hãn Tô Khiết thấy ánh mắt Bùi Dật Duy dần trở nên kiên định, yên tâm rồi, cô không nói gì nữa, đợi Bùi Dật Duy tự mình lên tiếng. Quả nhiên, rất nhanh Bùi Dật Duy đã chủ động nói: “Tô Khiết, anh nghĩ kỹ rồi, anh không thể cứ ngồi yên mãi! Anh không muốn sau này cứ phải ở trong tù, anh muốn về nhà, muốn sau này được gặp em, anh còn muốn thấy em kết hôn nữa!

Còn muốn sau này giúp em, không thể để em bị người khác bắt nạt!”

Tô Khiết khẽ mím môi, cũng may hôm nay cô tự mình tới, nếu như có Nguyễn Hạo Thần ở đây, có lẽ những lời này của Bùi Dật Duy sẽ khiến anh ta phải ngồi tù một thời gian mất… Nhưng mà, Tô Khiết cũng không phải không xúc động vì lời của Bùi Dật Duy. Quả nhiên, người này luôn muốn che chở cho cô, ham muốn sống của anh ta cũng vì cô mà có. Tô Khiết cảm thấy mình đã phụ lòng Bùi Dật Duy, phụ tấm chân tình của anh ta. Nhưng tình cảm này, cô mãi mãi không có cách nào đáp lại.

“Vậy thì tốt, có lời này của anh, em yên tâm rồi, chuyện bên ngoài em sẽ xử lý tốt, công ty của anh em tạm thời giúp anh quản lý, đợi anh ra ngoài, nó vẫn sẽ là của anh!” Tô Khiết thở phào một hơi, chủ yếu là nỗi lo trong lòng đã được giải quyết, chuyện sau này cũng dễ dàng xử lý hơn.

Bùi Dật Duy biết đây là ý tốt của Tô Khiết, nếu không nhận thì chỉ sợ Tô Khiết sẽ lo lắng, bèn gật đầu nói: “Vậy thì phiền em rồi, cảm ơn em!”

“Giữa em và anh không có gì phải cảm ơn cả, lúc trước anh còn giúp em nhiều hơn.” Tô Khiết nghiêm túc, trong lòng càng thêm áy náy, không biết Bùi Dật Duy nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi: “Nếu như lúc đó, anh kiên trì thêm, liệu em có yêu anh không? Chúng ta… liệu có phải đã ở bên nhau?”

Tô Khiết nghiêm túc nhìn Bùi Dật Duy, ánh mắt nhàn nhạt, cô đột nhiên bật cười: “Thế giới này không có nhiều nếu như như vậy, em chỉ biết là, hiện giờ em yêu Nguyễn Hạo Thần, rất yêu anh ấy! Em muốn ở bên anh ấy hết quãng đời còn lại, đương nhiên, còn có hai bé con của em nữa!” Tô Khiết nghiêm túc nói, ánh mắt đầy dịu dàng. Sự dịu dàng này khiến Bùi Dật Duy nháy mắt bình tĩnh trở lại. Tình cảm này anh ta đã giấu rất lâu, không ngờ hôm nay lại nói ra. Tô Khiết liệu có để ý không? Liệu có phải bọn họ đến bạn bè cũng không làm được không?

Tô Khiết nhìn ra sự mất mát của Bùi Dật Duy, trấn an nói: “Chuyện lúc trước để nó qua đi, tổn thương lúc trước đối với em mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bây giờ cuộc sống của em rất tốt, em rất vui! Giữa em và anh, không phải cũng rất tốt sao? Em xem anh là anh trai, từ trước tới nay chưa từng oán hận anh, anh cũng không cần lo lắng đã gây tổn thương gì cho em. Nếu như có thì những tổn thương đó đều không tính là gì trong lòng em cả, nếu không hôm nay em sẽ không tới tìm anh, cũng sẽ không giúp anh. Em không phải người tính toán chi li, nhưng tất cả tổn thương cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn, chỉ có thể nói, những tổn thương đó đối với em bây giờ không có tính thương tổn nữa!”

Bùi Dật Duy chăm chú nhìn Tô Khiết. Quả nhiên, cô đã không còn giống như lúc trước nữa. Tô Khiết bây giờ, bình tĩnh, kiêu ngạo, có phán đoán của chính mình, anh cảm thấy tự hào vì Tô Khiết như vậy!

“Tô Khiết, nhìn dáng vẻ hiện giờ của em, anh yên tâm rồi!” Bùi Dật Duy cảm khái nói, đột nhiên sợ Tô Khiết hiểu lầm, lại bổ sung một câu: “Em yên tâm, bây giờ anh nghĩ thông rồi, sẽ chiến đấu cho bản thân mình, anh đợi ngày ra ngoài!”

Tô Khiết biết Bùi Dật Duy thật sự nghĩ thông rồi, cô dịu dàng cười: “Được, em cũng đợi ngày anh ra ngoài. Cuộc đời anh còn rất dài, còn có thể gặp được rất nhiều người, nhất định sẽ có người khiến anh rung động! Em nghĩ, người đó mới là chốn dừng chân của anh.”

Bùi Dật Duy cười khổ, anh ta làm gì còn tư cách có được hạnh phúc chứ? Sau khi xảy ra chuyện với Bùi Doanh, anh ta vô thức cảm thấy ghê tởm, mà hạnh phúc của anh ta, từ rất lâu đã gửi gắm trên người Tô Khiết rồi. Anh ta cảm thấy, Tô Khiết hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc, Tô Khiết không vui anh ta cũng sẽ không vui! Nếu như Tô Khiết nói với anh ta, bảo anh ta đưa cô rời đi, anh ta tuyệt đối sẽ không màng tất cả đưa Tô Khiết đi, mang tới hạnh phúc cho cô! Bùi Dật Duy luôn nghĩ như vậy, hơn nữa… từ trước tới nay chưa từng hối hận!

Bùi Dật Duy luôn nghĩ như vậy, hơn nữa… từ trước tới nay chưa từng hối hận!

Cũng may, hiện giờ Tô Khiết rất hạnh phúc. Dù hạnh phúc này không phải anh ta mang tới cho Tô Khiết, Bùi Dật Duy cũng rất mãn nguyện. Cuối cùng anh ta cũng có thể yên tâm rồi, Tô Khiết đã tìm được chốn đi về của mình!
 
Chương 3594


Chương 3594

Mấy năm nay, Bùi Dật Duy ở bên cạnh Tô Khiết, nhìn cô từng bước từng bước tới gần Nguyễn Hạo Thần. Hai người từng chút từng chút một thấu hiểu lòng nhau, từng bước từng bước tu thành chính quả. Anh ta thật sự mừng thay Tô Khiết. Hơn nữa lúc này hai người chắc chỉ còn thiếu bước nhận giấy đăng ký kết hôn, tổ chức một hôn lễ thôi! Đáng tiếc… bản thân hiện giờ ở trong ngục tù, chỉ sợ không thể thấy được hôn lễ của Tô Khiết. Bùi Dật Duy có chút mất mát.

Tô Khiết biết trong chốc lát không thể khiến Bùi Dật Duy từ bỏ mình. Cô cũng không cưỡng cầu, ngược lại đổi chủ đề: “Hay là, em nhận anh là anh trai thật luôn nhé? Sau này, Vũ Kỳ và Minh Hạo sẽ gọi anh là cậu.”

“Có thể sao?” Bùi Dật Duy có chút không dám tin. Hóa ra, những gì Tô Khiết nói đều là thật, cô thật sự xem anh ta là anh trai, dù cho giữa hai người không có tình yêu, cũng có thể trở thành người thân sao? Vũ Kỳ và Minh Hạo, Bùi Dật Duy nghĩ tới hai đứa bé liền cảm thấy đáy lòng mềm nhũn, con của Tô Khiết, anh ta thật sự rất thích!

“Đương nhiên là được rồi!” Tô Khiết bị giọng điệu của Bùi Dật Duy chọc cười, anh ta đang nghi ngờ cái gì vậy? “Em xem anh là anh trai, Vũ Kỳ và Minh Hạo đương nhiên chính là cháu trai cháu gái của anh rồi, không phải nên gọi anh là cậu sao?”

Hốc mắt Bùi Dật Duy có chút đỏ lên. Anh ta tưởng rằng sau này sẽ cô độc một mình. Bây giờ có Tô Khiết làm em gái, còn có Vũ Kỳ và Minh Hạo, sau này anh ta có thể danh chính ngôn thuận đi thăm họ rồi! Tô Khiết, quả nhiên là đang nghĩ cho anh ta phải không?

“Có điều, anh phải cố gắng giảm án, em không muốn anh trai em, cậu của con em ở trong tù mãi đâu.” Tô Khiết nói đùa.

“Được! Anh nhất định sẽ cố gắng!” Có động lực kiên trì, có chuyện muốn làm, cảm giác Bùi Dật Duy mang đến cho người khác trong nháy mắt đã thay đổi, không còn sa sút nữa, thay vào đó là sự bình tĩnh và cứng cỏi.

Tô Khiết nghĩ tới chuyện sau này mình muốn làm, quyết định hỏi ý kiến Bùi Dật Duy một chút, cô cân nhắc mở miệng: “Chuyện anh giết người bị truyền lên mạng, bây giờ, có vẻ như tất cả mọi người đều biết anh giết người, nhưng không biết nguyên nhân vì sao, em muốn nói ra vài sự thật, anh thấy được không?”

Bùi Dật Duy do dự, nếu có thể, anh ta không hy vọng bất kỳ ai biết chuyện này. Nhưng rõ ràng là không thể, hiện giờ, anh ta không muốn chuyện này tới tay Tô Khiết. Bàn tay cô quá sạch sẽ, không nên đụng phải những chuyện dơ bẩn này.

“Thật ra chuyện này khá nhạy cảm, em nghĩ chỉ nói ra chuyện anh bị bỏ thuốc thôi, những chuyện khác đều không nói, anh thấy sao?” Tô Khiết biết, thân phận của mình đặc biệt. Chuyện lúc trước của cô và Nguyễn Hạo Thần cũng bị làm náo loạn, ồn ào.

Nhưng trong mắt đa số người, bản thân cô cũng xem như là phụ nữ đã có chồng. Dù không phải thì cũng không thể cắt đứt quan hệ với Nguyễn Hạo Thần. Nếu như cô và Bùi Dật Duy lại dây dưa, chỉ sợ là sẽ khiến càng thêm nhiều người suy đoán lung tung nhân phẩm của Bùi Dật Duy có vấn đề, hoặc là muốn xen vào chuyện tình cảm của cô.

Dù sao thì, mọi người đều không biết nguyên nhân cô và Nguyễn Hạo Thần chưa đăng ký kết hôn, Tô Khiết không muốn dây cà ra dây muống, có thể giảm bớt những phiền phức không đáng có thì cố gắng giảm bớt, đơn giản nhất có thể.

Bùi Dật Duy mím chặt môi, chuyện này, nếu như thật sự bị tất cả mọi người biết, anh ta vẫn có chút không muốn. Mất mặt là một chuyện, quan trọng hơn là, chỉ sợ mọi người không thể chấp nhận chuyện một người đàn ông bị bỏ thuốc, bị làm nhục. Anh ta sợ chuyện sẽ lớn thêm, Tô Khiết cũng bị liên lụy vào.

Tô Khiết đợi Bùi Dật Duy trả lời, dư luận có thể bị dẫn dắt, huống hồ, làm gì có ai muốn bị ép buộc đâu chứ? Chỉ cần lợi dụng tâm lý cộng đồng của mọi người, để dư luận hướng về phía Bùi Dật Duy là không khó. Như vậy, lúc phán quyết giảm hình phạt, mọi người cũng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút.

Lúc này, Tô Khiết rất muốn biết ai đã lan truyền chuyện này ra ngoài! Vốn dĩ chuyện này sẽ không phiền phức như vậy, chỉ cần tìm ra chứng cứ có lợi là được. Hiện giờ lại phải khiến quần chúng hiểu được một phần mấu chốt của sự việc, phức tạp hơn không ít. Người thích ác ý phỏng đoán người khác ngày càng nhiều, chỉ cầm kích động một chút là lại khiến dư luận tranh cãi, thật sự phải tốn không ít tâm tư.
 
Chương 3595


Chương 3595

“Tô Khiết, chuyện này tạm thời em đừng lo, anh sẽ nói thẳng với cảnh sát, bây giờ tranh luận trên mạng quá nhiều, cảnh sát suy xét rồi sẽ chủ động công khai, anh nghĩ, nếu là cảnh sát, chắc chắn sẽ khiến người ta tin tưởng hơn so với bọn em.” Bùi Dật Duy bình tĩnh nói, anh ta không muốn Tô Khiết nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa chuyện bên trong, anh ta càng không muốn nói nhiều. Hiện giờ Bùi Doanh đã chết, rất nhiều chuyện không còn ý nghĩa, nếu như anh ta muốn cố gắng giảm án thì tự mình lên tiếng là tốt nhất.

“Được!” Tô Khiết gật đầu, cô cũng từng nghĩ tới mặt này, không có gì bất ngờ xảy ra sẽ mời cảnh sát ra mặt nói rõ chuyện này, bây giờ Bùi Dật Duy đồng ý nói, cô cũng không cần nhúng tay nhiều.

“Anh yên tâm, em sẽ tìm luật sư chuyên nghiệp giúp, nhất định sẽ cố gắng để được án phạt thấp nhất.” Tô Khiết nghiêm túc nói.

“Được!” Bùi Dật Duy cười nhạt, cũng may, Tô Khiết luôn ở bên anh ta, khiến anh ta cảm thấy ấm áp.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Tô Khiết biết như vậy là nhắc nhở họ đã hết giờ, cô đứng lên, nhìn Bùi Dật Duy bằng ánh mắt kiên định: “Anh nhất định phải cố gắng giảm án, chúng em đều đang đợi anh.”

Bùi Dật Duy nghiêm túc gật đầu, để khiến Tô Khiết yên tâm, anh ta còn cố ý ra vẻ cười nhẹ nhàng: “Chuyện anh trai đồng ý với em, có bao giờ không làm được đâu.”

Tô Khiết nghe được xưng hô này, mỉm cười nói: “Em tin anh!”

Nói rồi cô chủ động mở cửa, nói một tiếng cảm ơn với cảnh sát bên ngoài, dặn dò họ chăm sóc Bùi Dật Duy cho tốt.

Cảnh sát cũng gật đầu: “Cô yên tâm, chuyện của Bùi Dật Duy, phía chúng tôi nhất định sẽ xử lý công bằng, vốn dĩ là anh ấy chủ động tới đầu thú, thái độ tốt, chỉ cần lỗi sai không chủ yếu nghiêng về phía anh ấy thì giảm án chắc là không vấn đề gì.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi: “Tô Khiết mỉm cười, rời khỏi nơi này.

Cảnh sát đi vào phòng, Bùi Dật Duy chủ động nhắc tới: “Chuyện này, tôi muốn nói rõ ràng chút được không?”

Cảnh sát không ngờ chỉ trong một tiếng đồng hồ nói chuyện đã khiến Bùi Dật Duy thay đổi lớn như vậy, giật mình nhìn anh ta, sau khi phản ứng lại thì liên tục nói: “Đương nhiên, đương nhiên!” Anh ta còn nhớ lúc Bùi Dật Duy vừa đến, lòng lạnh như tro, dáng vẻ như muốn mặc kệ tất cả, không muốn để ý điều gì, giống như chỉ đợi có phán quyết thôi vậy.

Anh ta làm cảnh sát bao nhiêu năm qua, hình như chưa từng gặp qua người chờ chết như vậy. Bất ngờ qua đi còn cảm thấy không thể tin nổi, tưởng rằng Bùi Dật Duy đã tuyệt vọng tột cùng, hoặc chuyện này không còn chút cơ hội chuyển biến nào nữa!

Ai ngờ hiện giờ lại đột nhiên thay đổi cảm xúc như vậy, mà tinh thần có vẻ trong nháy mắt tốt lên không ít… khác biệt giữa người một lòng chờ chết với người quyết tâm muốn sống thật sự là quá lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra!

Bùi Dật Duy nghĩ thông rồi, anh ta còn muốn sống tiếp. Hơn nữa, Tô Khiết cũng cho anh ta động lực tiếp tục sống, chuyện này nếu như nhất định phải nói, anh ta cũng phải tự mình nói ra, không liên lụy tới Tô Khiết.

Vì vậy, lần này khi cảnh sát hỏi, anh ta rất thẳng thắn nói ra mọi chuyện, có điều giấu đi một phần bên trong liên quan tới Tô Khiết. Bùi Dật Duy nói ra chuyện Bùi Doanh bỏ thuốc anh ta, ép anh ta phát sinh quan hệ cùng, còn nói chuyện Bùi Doanh không phải con gái nhà họ Bùi, rồi cả chuyện mẹ cô ta tính toán để họ cùng tiến vào nhà họ Bùi.

Khi Bùi Dật Duy khi nói, không mang theo quá nhiều cảm xúc cá nhân, giống như đang tự thuật một chuyện không liên quan tới mình. Cảnh sát nghe vậy cảm xúc trong lòng lẫn lộn, không ngờ đằng sau án mạng giết người lại có nhiều ẩn tình như vậy.

Nhà họ Bùi cũng là gia đình giàu có, họ không biết có bao nhiêu mặt tối bên trong, chỉ là lúc này thấy được bề nổi của tảng băng chìm cũng khiến họ khó mà chấp nhận được. Nếu như không hiểu sai thì ba Bùi đã bị người ta gạt, bị cắm sừng, còn nuôi con gái thay người ta suốt hai mươi năm.
 
Chương 3596


Chương 3596

Cô con gái này còn luôn biết mà vẫn nghiễm nhiên hưởng lợi nhà họ Bùi, đã không biết ơn thì thôi đi lại còn phát điên bỏ thuốc con trai nhà họ Bùi, cưỡng ép phát sinh quan hệ, hủy hoại đứa con trai này! Nếu là người bình thường, chỉ sợ dù chỉ là một chuyện trong này thôi cũng không thể chịu nổi rồi ấy chứ?

Mà Bùi Dật Duy, trong nháy mắt biết rõ tất cả mọi chuyện, không thể bình thường mà chấp nhận mọi thứ. Cảnh sát cũng có thể hiểu được cho Bùi Dật Duy, cả tâm s1nh lý đồng thời bị tổn thương. Sau khi giết người e là đã nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, lập tức xử lý mọi chuyện, ngày hôm sau chủ động tới đầu thú. Tốc độ và phương pháp xử lý này sợ là cách tốt nhất có thể nghĩ tới rồi. Hơn nữa, cách giải quyết của Bùi Dật Duy, không nói ra được sai lầm, đủ để chứng minh sự ưu tú của anh ta.

Cách xử lý của Bùi Dật Duy, nói không ra sai lầm, đủ để chứng minh sự ưu tú của anh ta.

Trong ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Dật Duy, cảnh sát như thể thấy được sự giải thoát. Chuyện này, chỉ sợ là đè nén trong lòng anh ta không lâu nhưng đủ để khắc cốt ghi tâm, tốn sức lao lực. Cảnh sát đột nhiên loáng thoáng hiểu ra, lúc Bùi Dật Duy mới đến, vì sao không hề giải thích, chỉ chờ phán quyết, có lẽ trong lòng anh ta đã tự định tội chết cho chính mình… anh ta không biết nên chấp nhận chuyện đáng xấu hổ như vậy bằng cách nào.

“Vậy… chuyện này, anh có thể chấp nhận để người khác biết không?” Cảnh sát cũng biết chuyện trên mạng, lúc trước còn bình tĩnh nhìn nhận nhưng sau khi nghe Bùi Dật Duy tường thuật xong, chỉ cảm thấy tội lỗi, đây không phải chuyện có thể nói rõ ràng đúng sai, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân, hơn nữa… đều đi theo hướng sai lầm.

Đôi mắt Bùi Dật Duy ánh lên, không chút do dự nói: “Được, thuốc đó là bị bỏ vào đồ ăn. Trong phòng có lẽ còn có những chứng cứ khác, chắc các anh có thể tìm được.”

“Anh đồng ý chủ động dẫn chúng tôi tới điều tra không?” Cảnh sát muốn để Bùi Dật Duy làm nhiều chuyện một chút, lúc phán quyết có thể dùng tới. Bùi Dật Duy không chút nghĩ ngợi đã từ chối: “Tôi bị nhốt ở đó rất lâu, không bao giờ muốn tới đó nữa.

Lúc trước khi Bùi Doanh làm chuyện đó cũng không muốn giấu giếm, có lẽ có thể tìm được chứng cứ.

Bây giờ tôi cũng không có gì phải giấu nữa rồi, các anh tìm được chứng cứ có thể đăng lên mạng. Rất xin lỗi, chuyện này, cũng làm khó các anh rồi.” Bùi Dật Duy đã hồi phục lại tinh thần như bình thường, nhưng những đả kích này thật sự tồn tại. Thế nên, lúc này Bùi Dật Duy nhìn trông có chút suy sụp, nhưng tuyệt đối không buông xuôi.

Cảnh sát gật đầu: “Anh yên tâm đi, chỉ cần từng tồn tại thì chúng tôi nhất định có thể tìm được chứng cứ. Bây giờ anh ở đây tạm đi, chuyện trên mạng chúng tôi cũng sẽ nói với anh.”

Bùi Dật Duy gật đầu, nhìn hai cảnh sát sánh vai đi ra ngoài. Một người còn tiếc nuối thở dài nói: “Người thành công như vậy, không ngờ lại bị hủy hoại, cũng thật đáng tiếc.”

Người còn lại không nói gì, tiếng bước chân ngày càng xa, chỉ còn lại một mình Bùi Dật Duy. Dựa vào vách tường, anh ta cảm thấy bất lực, mệt mỏi. Chuyện bây giờ liên quan tới mình, vậy mà anh ta lại không biết gì, bắt ép phải ngồi chờ kết quả, quá trình này vừa dài đằng đẵng vừa đáng sợ, cũng may còn có Tô Khiết, cô đang cổ vũ cho anh ta.

Sau khi Tô Khiết rời đi, cô liền đi tìm Liễu Ảnh. Chuyện này, cô muốn nói với Liễu Ảnh đầu tiên. Từ khi biết được Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy, cô có chút tế nhị với tình cảm hai người. Cô nghĩ nếu Liễu Ảnh thật sự không có cách nào chấp nhận Tư Đồ Không, hơn nữa còn tình cũ khó quên với Bùi Dật Duy, liệu hai người có cơ hội ở bên nhau không?

Trực giác của Tô Khiết luôn cảm thấy không thể nào, nhưng thái độ của Liễu Ảnh khiến cô cảm thấy Liễu Ảnh và Tư Đồ Không càng không có khả năng. Tô Khiết thầm nghĩ, quả nhiên là người ngoài khó mà biết việc nhà người khác, chuyện của Liễu Ảnh, hoàn toàn phải xem lựa chọn của cô ấy, dù có ra sao thì cô đều sẽ ủng hộ Liễu Ảnh.

Tô Khiết tới khách sạn Liễu Ảnh ở, thấy Tư Đồ Không ngồi ở đại sảnh khách sạn, không biết đang làm gì, cũng không để ý, đi thẳng tới phòng Liễu Ảnh gõ cửa.

“Sao anh còn chưa đi? Tôi đã nói là không có việc gì rồi!” Âm thanh bực bội của Liễu Ảnh truyền tới từ trong phòng, bên trong có vẻ còn mang ý ghét bỏ, Tô Khiết lập tức đoán vừa rồi xảy ra chuyện gì, Tư Đồ Không vì sao lại ngồi ở đại sảnh, cô có chút hoài nghi, hai người lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô nhẫn nại gõ cửa phòng, nhẹ nhàng nói: “Liễu Ảnh, là tớ, Tô Khiết.”
 
Chương 3597


Chương 3597

Liễu Ảnh bên trong phòng vô thức thở phào một hơi, vội vàng đi tới mở cửa, vừa mở cửa đã nói ngay: “Tô Khiết, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”

Vẻ mặt Tô Khiết đen kịt, sao mình tới Liễu Ảnh lại kích động như vậy? Hôm qua vừa mới gặp nhau, lẽ nào là Tư Đồ Không? Tô Khiết suy đoán, đi vào trong phòng.

“Tô Khiết, có phải chuyện của Bùi Dật Duy có tiến triển không?” Liễu Ảnh không muốn nhắc tới Tư Đồ Không chút nào, thở hồng hộc ngồi trên sô pha hỏi Tô Khiết.

Tô Khiết bị động tác của Liễu Ảnh chọc cười, lâu lắm mới lại thấy Liễu Ảnh cáu kỉnh như vậy. Hình như từ sau khi Liễu Ảnh tới bên cạnh Tư Đồ Không, cô ấy liền thu lại hết tính khí, trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn, cô ấy yên lặng ở bên Tư Đồ Không.

Lúc đó Tô Khiết cảm thấy, Liễu Ảnh khi đó giống như một con thú cưng, cô ấy không cần làm gì khác, chỉ cần ở đó là được rồi, Tô Khiết không nói rõ được rốt cuộc là cảm giác gì, chuyện này cô chưa từng trải qua, cô không có tư cách phán xét, chỉ hy vọng sau này Liễu Ảnh có thể làm những gì mình muốn.

“Chuyện rất phiền phức sao?” Liễu Ảnh Thấy Tô Khiết vẫn luôn không nói gì, lo lắng không thôi, lẽ nào Tô Khiết cũng không có cách gì? Có phải hôm qua cô ấy không nên từ chối Tư Đồ Không, có Tư Đồ Không giúp đỡ, chắc chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, cô ấy… trong nháy mắt Liễu Ảnh nghĩ rất nhiều, không nhịn được mà có chút hối hận, đều là vì bản thân ích kỷ mới khiến Bùi Dật Duy sau này phải ở trong tù, thậm chí còn có thể vì vậy mà bỏ mạng! Liễu Ảnh càng nghĩ càng khó chịu…

“Không phải, chuyện rất thuận lợi.” Tô Khiết phản ứng lại, vội vàng nói với Liễu Ảnh. Liễu Ảnh bây giờ vô cùng mẫn cảm, kích động lúc trước vẫn chưa hết, chuyện thoáng liên quan cũng có thể khiến cô ấy phản ứng.

Lúc này, không thể k1ch thích Liễu Ảnh được, cô cố gắng nhẹ nhàng mở miệng: “Cậu yên tâm, tớ đã đi gặp Bùi Dật Duy rồi, anh ấy đã quyết định cố gắng giảm án, sẽ không giống như lúc trước không nói gì nữa. Bùi Dật Duy chủ động đi đầu thú, bây giờ lại chủ động nói ra nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện và những gì đã trải qua, thái độ tốt, chắc chắn sẽ phạt nhẹ hơn.”

Tô Khiết biết, khi bạn thật sự thích một người, rất nhiều cảm xúc bản thân không thể làm chủ, yêu hận sâu đậm, giữa Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy, luôn là thân phận bạn bè, yêu thầm suốt bao năm.

Liễu Ảnh luôn giấu trong lòng, cô ấy đã buông xuống tình cảm với anh ta nhưng không thể nhanh như vậy buông bỏ sự quan tâm với Bùi Dật Duy. Tô Khiết có thể hiểu được, thế nên một chút cũng không cưỡng ép, thậm chí còn chủ động nghĩ cho Liễu Ảnh.

“Vậy thì tốt.” Liễu Ảnh thở phào một hơi, quả nhiên là Tô Khiết, chuyện muốn làm, từ trước tới nay đều làm được. Hơn nữa, Bùi Dật Duy luôn thích Tô Khiết, Tô Khiết ra mặt cũng là nhất cử lưỡng tiện! Thấy vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của Tô Khiết, Liễu Ảnh cảm thấy ngưỡng mộ, tới bao giờ mình mới có thể có được nét mặt như vậy, mới có thể dễ dàng làm chủ chuyện của mình, không phải chịu sự quản thúc của người khác? Ít nhất, có thể từ chối một người, thoát khỏi một người?

“Vừa rồi lúc tớ đến có nhìn thấy Tư Đồ Không, cậu và anh ta xảy ra chuyện gì rồi phải không?” Tô Khiết thấy Liễu Ảnh thất thần, khó hiểu hỏi. Thật ra mấy năm nay, cô cảm thấy Tư Đồ Không cũng thật lòng, ngược lại là Liễu Ảnh không để tâm đ ến vậy, cũng phải, ở trong mắt Liễu Ảnh, Tư Đồ Không chính là chủ nợ, sao cô ấy dám dễ dàng động lòng như vậy được?

Liễu Ảnh im lặng, cô ấy vô thức giấu nhẹm chuyện hôm qua, cười khẩy: “Tớ cũng không biết, chắc là anh ta rảnh rỗi quá thôi, không ngờ sáng sớm đã tới tìm tớ, cũng không tới công ty, không đi xử lý công việc, chẳng làm cái gì cả, cứ tới chèn ép tớ! Tức đến nỗi tớ chưa ăn được gì từ sáng tới giờ đây này!” Giọng điệu Liễu Ảnh mang theo chút ghét bỏ, tức giận lại càng nhiều hơn.

Ờm… Đây chẳng phải chứng tỏ Tư Đồ Không nghiêm túc sao? Trong mắt anh ta, Liễu Ảnh mới là quan trọng nhất? Tô Khiết nghĩ rồi thử dò hỏi: “Thế Tư Đồ Không có nói gì không?”

“Anh ta có thể nói gì? Chẳng qua là mấy câu lừa bịp thôi!” Liễu Ảnh vô cùng tức giận, người này nói dối cũng không thèm chuẩn bị bản nháp, lời anh ta nói, sao có thể tin được!
 
Chương 3598


Chương 3598

“Ví dụ như?” Tô Khiết cứ luôn cảm thấy Tư Đồ Không thật sự động lòng với Liễu Ảnh, lúc trước trông có vẻ rảnh rỗi không có việc gì bám theo Liễu Ảnh, nhưng chủ yếu là muốn bắt gian… Hơn nữa không ngờ tính tình Tư Đồ Không lại nhẫn nại như vậy, thấy Liễu Ảnh lại không trực tiếp nổi giận, chuyện này khiến cho Tô Khiết không thể tin nổi!

Tô Khiết biết mình không hiểu Tư Đồ Không cho lắm, nhưng Tư Đồ Không và Nguyễn Hạo Thần khá giống nhau, nếu như chuyện này xảy ra với Nguyễn Hạo Thần… Tô Khiết hoàn toàn không dám nghĩ sẽ thành ra thế nào, Nguyễn Hạo Thần tức giận e là chuyện nhỏ, hai người giày vò lẫn nhau mới là thật!

Vậy mà Tư Đồ Không không hề truy cứu, mọi chuyện cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, thật sự khó mà có được… Chỉ có thể nói, may mà Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy không xảy ra chuyện gì, còn Tư Đồ Không thì lại làm chuyện sai, không dám truy cứu. Nếu không, bây giờ sao có thể bình tĩnh như vậy được? Liễu Ảnh yên lặng làm chuyện của mình, còn Tư Đồ Không đứng nhìn từ phía xa, cố gắng không quấy rầy…

Liễu Ảnh yên lặng làm chuyện của mình, còn Tư Đồ Không đứng nhìn từ phía xa, cố gắng không quấy rầy… Tô Khiết cảm thấy, Tư Đồ Không chắc chắn là có tình cảm với Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh cười khổ, vô cảm nói với Tô Khiết: “Tư Đồ Không nói với tớ, anh ta nhất định sẽ không thả tớ đi, anh ta muốn tớ mãi mãi ở bên cạnh anh ta.”

Tô Khiết không hề cảm thấy bất ngờ, người như Tư Đồ Không, sao có thể dễ dàng để Liễu Ảnh đi chứ? Chỉ sợ nếu như không phải trong lòng anh ta thấy áy náy với Liễu Ảnh, bây giờ cũng sẽ không lẳng lặng đi theo Liễu Ảnh, ít hỏi tới chuyện của cô ấy.

“Thế cậu nghĩ thế nào?” Tô Khiết cảm thấy, cô cần phải hiểu rõ tâm lý của Liễu Ảnh trước mới có thể thử lý giải, cô nhẹ nhàng hỏi.

Liễu Ảnh nhìn bên ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài rất xanh, ánh nắng rất đẹp, mà cô ấy lại như một con chim gãy cánh, không thể đi được đâu. Cô ấy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Tớ muốn rời khỏi anh ta, chuyện lúc trước, tớ không có cách nào tha thứ cho anh ta cả, thậm chí còn muốn trả thù anh ta, nhưng mà, khác biệt giữa tớ và anh ta quá lớn, tớ còn có mẹ, tớ không muốn mẹ tớ phải chịu tổn thương nữa, thế nên, tớ cũng sẽ không đi trả thù anh ta, chỉ cần rời khỏi anh ta là được rồi.”

Tô Khiết ngậm ngùi thổn thức, hiện giờ xem ra Liễu Ảnh không có ý gì với Tư Đồ Không dù chỉ một chút, không sợ yêu, không sợ hận, dù sao cũng đều là tình cảm, mà sự thờ ơ, không quan tâm lúc này của Liễu Ảnh mới thật sự tàn nhẫn, cô ấy hoàn toàn cự tuyệt Tư Đồ Không, càng muốn hoàn toàn vứt bỏ tất cả tình cảm với Tư Đồ Không. Không biết Tư Đồ Không sẽ nghĩ thế nào.

“Tư Đồ Không sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cậu từng nghĩ tới khả năng sẽ lại ở bên nhau chưa?”

Tô Khiết nhẹ nhàng hỏi.

Liễu Ảnh cười nhạo: “Ở bên nhau? Giữa tớ và anh ta còn gì để nói nữa? Tớ không có cách nào tha thứ cho anh ta về cái chết của ba tớ, huống hồ, lại ở bên anh ta với thân phận tình nhân sao? Nhục nhã suốt năm năm, tớ còn chưa chịu đủ hay sao?” Liễu Ảnh nói rồi lại có chút tức giận, nhưng nghĩ tới người bên cạnh là Tô Khiết, là bạn tốt nhất của mình, cô ấy lại đè sự nóng nảy xuống rồi nói: “Hơn nữa, Tư Đồ Không đã có vị hôn thê rồi, sao có thể tự rước lấy nhục, mẹ anh ta cũng sẽ không đồng ý, còn tớ càng chưa từng nghĩ tới sẽ hòa giải với bà ta.”

Tô Khiết tiến lên ôm lấy Liễu Ảnh, mấy năm nay cô ấy sống không hề tốt, nhắc tới quan hệ của cô ấy và Tư Đồ Không, Liễu Ảnh theo bản năng cảm thấy hai người là tình nhân, là quan hệ không thấy được ánh sáng, đây chỉ e là cách giải quyết không thể tách rời của Tư Đồ Không. Hơn nữa, Liễu Ảnh có vẻ vô cùng bất mãn với Tư Đồ Không, vừa nói tới là tức giận, căn bản không có cách nào nói chuyện bình thường được. Tô Khiết chỉ có thể tạm thời không nói tới chuyện của Tư Đồ Không nữa, đợi Liễu Ảnh bình tĩnh lại rồi tính.

“Vừa rồi cậu nói, cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì à?” Tô Khiết nhớ tới lời Liễu Ảnh nói lúc trước, nhịn không được mà nhíu mày. Chỉ cảm thấy vừa rồi mình sơ suất quá, chỉ mải nghĩ tới chuyện của cô ấy và Tư Đồ Không, giờ đã chiều tối rồi, cả ngày không ăn cơm sẽ đói đến mức nào chứ!

Trước đó Liễu Ảnh không có cảm giác gì, khi Tô Khiết hỏi lại cảm thấy thật đói. Thậm chí cả người không còn sức lực, không muốn làm gì cả, cô ấy nhìn Tô Khiết, làm nũng với cô: “Bây giờ tớ cảm thấy đói quá, nhưng ở đây chẳng có gì ăn cả.”

Tô Khiết tức giận nhìn thoáng qua cô ấy, lấy điện thoại đặt đồ ăn. Chỉ thoáng một cái mà đặt rất nhiều đồ, Liễu Ảnh cả ngày không ăn cơm, không biết khẩu vị như thế nào, nghĩ rồi lại đặt một suất cháo.
 
Chương 3599


Chương 3599

Liễu Ảnh nhìn động tác của Tô Khiết, cảm động mỉm cười. Có người bạn thân như Tô Khiết, cho dù lúc nào cũng che chở cho mình, đứng về phía mình, người bạn thân như vậy, sao có thể nỡ để cô chịu chút tổn thương nào chứ.

Liễu Ảnh không kiềm được mà nghĩ, nếu như năm đó mình gặp được Tô Khiết của hôm nay, có phải sẽ không cần cầu xin Tư Đồ Không? Giữa cô ấy và Tư Đồ Không cũng sẽ không có nghiệt duyên như vậy, nhưng mà! Trên đời này không có nếu như, năm năm trước, Tô Khiết ốc còn không mang nổi mình ốc, chính mình còn không giúp được gì, sao có thể không biết xấu hổ đi nhờ Tô Khiết giúp đỡ chứ? Cũng may là Tô Khiết trụ được, đi tới ngày hôm nay.

“Đợi một lát, đồ ăn tới ngay bây giờ đây.” Tô Khiết nghĩ tới hiện giờ Liễu Ảnh đang ở khách sạn, vô cùng bất tiện, chủ động đề nghị: “Cậu không thể cứ ở khách sạn mãi được, hay là chuyển tới ở cùng tớ đi.”

“Không sao đâu, huống hồ, tớ chuyển tới ở cùng cậu, chắc ngày nào Nguyễn Hạo Thần cũng ghen mất!

Tớ không muốn ngày nào cũng bị người ta ghi hận đâu.” Liễu Ảnh trêu chọc nói. Nguyễn Hạo Thần là chúa ghen, dù là nam hay nữ, chỉ cần tiếp cận Tô Khiết đều sẽ bị anh ghen ghét, cô ấy không muốn đụng phải cây súng này đâu.

“…” Tô Khiết bỗng cạn lời, sao nghe câu này cứ thấy sai sai vậy? Nhưng lại không có cách nào phản bác, Tô Khiết thầm nghĩ, tính cách của Nguyễn Hạo Thần đúng thật là phiền phức mà: “Hay là cậu đến ở nhà tớ đi, lúc trước tớ có mua một căn nhà, cũng ở trung tâm thành phố, đi đâu cũng rất tiện, cậu cũng biết đấy, bây giờ tớ ở cùng Nguyễn Hạo Thần, không thể nào ra ngoài ở, cậu chia sẻ giúp tớ chút đi, nếu như tớ ra ngoài còn có thể tìm cậu.” Tô Khiết đề nghị, căn nhà đó đã mua từ lâu, bên trong đã trang trí cả rồi, Liễu Ảnh chỉ cần xách vali tới là có thể ở.

Liễu Ảnh biết Tô Khiết vì nghĩ cho cô ấy, hơn nữa mỗi một câu nói cũng đều là vì cô ấy, cảm động nhìn cô. Tô Khiết nhéo má Liễu Ảnh: “Con bé ngốc này, chúng ta là bạn tốt bao nhiêu năm, có gì phải ngại chứ?”

“Tô Khiết, cảm ơn cậu, may mà có cậu!” Liễu Ảnh nói tự đáy lòng, Tô Khiết ghé sát bên người cô ấy: “Tớ cũng vậy, cảm ơn cậu luôn ở bên cạnh tớ!”

Hai người còn chưa kịp cảm động thì bụng Liễu Ảnh đã đột nhiên kêu lên, cô ấy xấu hổ nhìn Tô Khiết, Tô Khiết bật cười, mở điện thoại ra: “Để tớ xem giúp con heo đói cả ngày nay xem đồ ăn đến đâu rồi nào!”

Liễu Ảnh cố ý hừ một tiếng: “Cậu mới là heo ý!”

Tô Khiết không nhịn được mà bật cười, mở điện thoại ra còn chưa nhìn thấy đồ ăn đặt thì đã bị một hot search thu hút sự chú ý… đó là hot search liên quan tới Bùi Dật Duy, vẻ mặt cô không khỏi trở nên nghiêm túc.

Liễu Ảnh dễ dàng nhận ra sự thay đổi của Tô Khiết, hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì thế? Cậu có chuyện gì phải đi sao?”

Tô Khiết nhìn Liễu Ảnh, đưa điện thoại qua: “Chuyện của Bùi Dật Duy, lại lên hot search rồi.”

Liễu Ảnh cũng lập tức trở nên nghiêm túc, cô ấy nhấn mở hot search, là cảnh sát trần thuật từ đầu đến cuối chuyện của Bùi Dật Duy, bên trong kể rõ nguyên nhân Tổng giám đốc Bùi Dật Duy của tập đoàn Thanh Duy giết người, những chuyện đã trải qua cùng với việc chủ động tự thú.

Hơn nữa cảnh sát đăng kèm không ít hình ảnh, ví dụ như xét nghiệm thuốc trong đồ ăn, vết tích trên giường, thậm chí còn có đơn xin giám định huyết thống của Bùi Doanh và Bùi Dật Duy.

Có thể nhìn ra, lần này chuẩn bị rất đầy đủ, bởi vì giám định quan hệ huyết thống không thể nhanh chóng cho ra kết quả nên vẫn còn nghi vấn, nhưng có bài đăng này, cơ bản đã có thể khiến đại đa số người xem tin tưởng, Bùi Dật Duy không nói dối, giữa Bùi Doanh và Bùi Dật Duy không có quan hệ huyết thống, nếu vậy thì, chuyện này sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều, những màn tranh cãi phía dưới đã nổi lên rầm rộ.

Trước khi có bài giải thích này, trên mạng chỉ toàn mắng chửi Bùi Dật Duy. Nhưng từ khi có bài đăng này, rất nhiều người cảm thấy về tình có thể tha thứ. Vẫn luôn tưởng là chị ruột, không ngờ lại bỏ thuốc mình, cưỡng ép hai người phát sinh quan hệ.

Chỉ riêng chuyện này thôi là lúc tỉnh lại e là không thể chấp nhận nổi rồi, huống hồ sau đó còn thêm dầu vào lửa, ắt hẳn bất kỳ người bình thường nào cũng không chịu nổi sự đùa giỡn như vậy, không phải sao?

Chuyện này thật ra còn có một chi tiết tế nhị nữa, nếu như Bùi Doanh và Bùi Dật Duy chủ động phát sinh quan hệ, thậm chí là rượu vào chơi bời thác loạn, mọi người cũng sẽ không dao động, thậm chí còn cảm thấy Bùi Dật Duy chuyện bé xé ra to, hoặc là trốn tránh trách nhiệm, nhưng đây lại là bỏ thuốc, bỏ đủ lượng hay thậm chí quá liều, hai người phát sinh quan hệ mọi người cũng chỉ cảm thấy Bùi Doanh đê tiện, không có liêm sỉ, Bùi Dật Duy thật sự là người bị hại, người mình xem là chị ruột mười mấy, hai mươi năm lại bỏ thuốc mình, tam quan như sụp đổ luôn rồi.

Trong hoàn cảnh như vậy, Bùi Dật Duy càng thêm đáng thương, thậm chí cảm thấy anh ta quá thảm, chính mình bị “cưỡng gian”, ba mình bị cắm sừng hơn hai mươi năm, bất cứ ai cũng không thể chịu nổi!

Thậm chí còn bắt đầu có người nói Bùi Dật Duy là giết người trong cơn xốc nổi, Bùi Doanh mới là đầu sỏ gây tội. Tóm lại, ý kiến đồng tình chiếm đa số.

Đương nhiên, bên dưới còn có những bình luận khác, nói Bùi Dật Duy giết người là sự thật, không thể vì anh ta cũng bị hại mà không phải chịu trừng phạt.

Còn có những bình luận khác, nói Bùi Dật Duy cố ý giết người, ở giữa chỉ e còn xảy ra chuyện khác, mọi người đều bị dắt mũi rồi. Nhưng dưới những bình luận này hầu như đều cãi nhau ầm lên, hỏi ngược lại rằng loại chuyện này xảy ra với mình liệu có thể chấp được không, liệu bị “cưỡng gian” rồi còn không làm gì, lẽ nào cứ để như vậy mãi sao?
 
Chương 3600


Chương 3600

Liễu Ảnh nhìn những bình luận trên mạng, cảm xúc vô cùng phức tạp. Tình hình hiện tại đã vượt ngoài dự liệu ban đầu của cô ấy, là điều mà cô ấy không thể nào ngờ tới. Mới đầu Liễu Ảnh tưởng rằng chuyện này sẽ được giải quyết lặng lẽ, người khác sẽ không biết. Thế nhưng bây giờ gần như tất cả mọi người đều biết cả rồi.

Hôm nay cô ấy tưởng đâu Tô Khiết chỉ tới tìm Bùi Dật Duy, khuyên anh ta chủ động nói ra sự thật, cố gắng để được giảm án, nhưng không ngờ chuyện này lại bị tung lên trên mạng. Đủ thứ chuyện bất ngờ này khiến Liễu Ảnh cảm thấy kinh ngạc, mà tình huống bây giờ, Liễu Ảnh tin chắc rằng đây là do Bùi Dật Duy chủ động làm vậy.

Nếu không thì không thể là Tô Khiết vừa mới đi gặp Bùi Dật Duy mà bây giờ cảnh sát đã giải thích rõ sự việc ngay được. Tốc độ này quá nhanh, rõ ràng là có người đứng đằng sau thúc đẩy, nhưng Liễu Ảnh không cảm thấy Tô Khiết đã làm sai. Giờ đây không thể để mặc cho sự việc phát triển thêm nữa, buộc phải có người dẫn dắt, để mọi người có thể dễ dàng chấp nhận chuyện của Bùi Dật Duy hơn một chút.

Điều mà Liễu Ảnh không ngờ được là Bùi Dật Duy lại đồng ý tung chuyện này lên mạng. Trước đây anh ta chưa bao giờ muốn mọi người biết được chuyện này, luôn muốn giấu diếm Tô Khiết. Liễu Ảnh hoàn toàn có thể hiểu được tâm lý đó, nếu như là cô ấy xảy ra chuyện thảm hại như vậy, thì người mà cô ấy không muốn cho biết nhất chính là người thân và người yêu của mình. Ở trước người mình yêu, cô ấy muốn gìn giữ sự hoàn mỹ.

Nhưng Liễu Ảnh cũng hiểu, không phải Bùi Dật Duy không muốn để người khác biết, chỉ là vì không muốn để Tô Khiết biết mà thôi, nếu như cô đã biết được rồi, thì chuyện đó cũng không cần thiết phải che giấu nữa. Bùi Dật Duy chưa bao giờ để ý tới cái nhìn của người khác, người duy nhất mà anh để ý, chỉ có Tô Khiết, chỉ có Tô Khiết mà thôi.

Liễu Ảnh có chút cảm động, Liễu Ảnh vẫn luôn hiểu rõ tình cảm Bùi Dật Duy dành cho Tô Khiết, chẳng qua là không cảm nhận được quá sâu sắc. Chuyện lần trước của Bùi Dật Duy khiến Liễu Ảnh cảm nhận được tình cảm sâu nặng của Bùi Dật Duy không chỉ một lần, đến cả một người ngoài như cô ấy cũng cảm thấy rung động.

Đáng tiếc là Tô Khiết đã có người mình thích rồi. Hơn nữa tình cảm giữa Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần cũng không hề nhạt nhòa hơn tình cảm Bùi Dật Duy dành cho Tô Khiết một chút nào. Cho nên tình cảm này của Bùi Dật Duy, đã xác định là không thể nhận được sự đáp lại.

Sau khi thở dài, Liễu Ảnh cũng cảm thấy ngưỡng mộ, tới khi nào thì mình cũng nhận được tình yêu thương che chở như vậy đây? Có người nào thích cô ấy giống như Nguyễn Hạo Thần hoặc Bùi Dật Duy thích Tô Khiết hay không? Nếu như có, cô ấy nhất định sẽ đáp lại người ấy bằng tình cảm sâu nặng như vậy!

“Đúng thật là chỉ có Tô Khiết cậu mới thuyết phục được Bùi Dật Duy thôi.” Liễu Ảnh đọc những bình luận thay đổi sau đó, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, đưa điện thoại cho Tô Khiết, nhẹ nhàng nói.

Tô Khiết là bạn thân nhất của cô ấy, còn Bùi Dật Duy là người mà cô ấy từng thích. Năm đó cô ấy không dính dáng vào tình cảm giữa Bùi Dật Duy và Tô Khiết, bây giờ lại càng không đố kị với Tô Khiết, cùng lắm cũng chỉ có hơi ngưỡng mộ mà thôi, ngưỡng mộ sự viên mãn và thoải mái bây giờ của cô. Nhưng Liễu Ảnh biết rằng, tất cả những điều này đều là Tô Khiết tự mình giành lấy, cho nên sẽ không có chuyện châm chọc mỉa mai, lại càng không có chuyện chiếm đoạt.

“Bởi vì anh ấy vẫn còn có chuyện mà bản thân quan tâm, phải khơi dậy mong muốn bảo vệ của anh ấy, thế thì anh ấy sẽ có động lực sống tiếp.” Tô Khiết cười nói. Cô có thể nhìn ra được, giờ đây Liễu Ảnh đã không còn yêu Bùi Dật Duy nữa, lúc nhắc tới Bùi Dật Duy cũng rất bình thường, ánh mắt ung dung bình tĩnh, chỉ có quan tâm, không có tình yêu. Tô Khiết thích nhất là vẻ mặt này, Liễu Ảnh như vậy thì sẽ càng ngày càng độc lập hơn, có suy nghĩ của riêng mình, không còn phụ thuộc vào ai khác, cô ấy sẽ càng ngày càng tốt lên.

“Cậu cũng vậy mà, nghĩ tới những người mình muốn bảo vệ, nghĩ tới chuyện mình muốn làm, là có thể tiếp tục kiên trì được thôi, cho dù khó khăn đến đâu cũng luôn có thể tiến về phía trước.” Tô Khiết cổ vũ.

Năm đó, cô cũng từng có thời gian sa sút, cũng từng có lúc cô chợt dao động, muốn từ bỏ, nhưng cô có người mà mình quan tâm, đặc biệt là Vũ Kỳ và Minh Hạo. Đó là người mà cho dù có như thế nào cô cũng không thể vứt bỏ được. Cho nên cô đã tiếp tục kiên trì, đi tới ngày hôm nay. Bây giờ, cô cảm thấy rất may mắn vì khi đó bản thân đã kiên trì, nếu không thì sao có được hạnh phúc hiện tại cơ chứ?
 
Chương 3601


Chương 3601

“Tớ biết mà! Cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không từ bỏ đâu.” Liễu Ảnh nói chắc nịch, cho dù là Tư Đồ Không thì đã sao, anh ta có đủ thực lực để chèn ép cô ấy, nhưng cô ấy cũng có thể kiên trì với suy nghĩ của mình. Cho dù là cuối cùng không bảo bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, thì cô ấy vẫn có thể bảo vệ trái tim của mình, còn có chuyện nào châm chọc hơn là sống cùng nhau nhưng không chung một chí hướng chứ?

Liễu Ảnh đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất rồi, nếu như tới cuối cùng, Tư Đồ Không đem mẹ cô ấy ra mà ép buộc, vậy thì cô sẽ từ bỏ sự cố chấp của mình, sẽ tiếp tục ở lại bên cạnh Tư Đồ Không.

Nhưng không thể nào giống trước đây được nữa, cố gắng hết sức dịu dàng săn sóc, nghe lời hiểu chuyện, cô sẽ không nghe theo Tư Đồ Không nữa. Anh ta không muốn để cô sống yên, vậy thì Tư Đồ Không cũng đừng mong được sống tử tế, giày vò lẫn nhau, để xem ai sẽ là người chịu thua trước.

“Vậy thì tốt!” Tô Khiết nhìn Liễu Ảnh như đang hạ quyết tâm gì đó, cô giống như được nhìn thấy bản thân mình năm đó vậy. Cô biết, Liễu Ảnh là người có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm rất kiên cường, nếu như người khác bắt lấy điểm yếu của cô ấy, vậy thì chắc chắn sẽ thà chết chứ không chịu đầu hàng. Liễu Ảnh là người dễ mềm lòng, nhưng một khi chạm vào điểm yếu của cô ấy, thì sẽ không có chuyện nhượng bộ. Đây là một điểm khác với cô, nhưng vẫn tương tự ở nhiều mặt khác.

“Nếu chuyện của Bùi Dật Duy không xảy ra bất ngờ gì thì sẽ sớm được giải quyết thôi. Bây giờ dư luận trên mạng đang hướng về Bùi Dật Duy, không cần phải lo sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của công chúng, phán quyết sẽ tương đối suôn sẻ.” Tô Khiết nói đơn giản, cũng coi như cho Liễu Ảnh uống một viên thuốc an thần.

Liễu Ảnh gật đầu, có lời nói này của Tô Khiết, cô ấy mới thực sự yên tâm. Thực ra từ nhỏ tới lớn, cô ấy luôn tin tưởng Tô Khiết một cách kỳ lạ, chỉ cần cô nói cái gì, cô ấy đều vô thức nghe theo. May là tình cảm giữa cô ấy và Tô Khiết vẫn luôn được gìn giữ tới tận bây giờ.

“Hơn nữa không phải trước đây chúng ta đã từng nghĩ tới rồi sao? Nếu chuyện này là do Trịnh Hùng không muốn để cho Bùi Doanh được yên ổn, muốn để cô ta chết cũng không được yên thân thì trước đây Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành cũng đã đồng ý xử lý Trịnh Hùng rồi, bây giờ anh ta còn chẳng lo được cho bản thân, thì làm gì có thời gian hỏi tới chuyện này chứ?” Tô Khiết nhớ tới chuyện này là lại đau đầu, trước đây Thành thiếu chủ hẹn gặp cô một lần, bị Nguyễn Hạo Thần biết được.

Tuy trước đây cô đã nói rõ ràng giải quyết xong rồi, thế nhưng… sớm muộn gì cũng là nguy hiểm tiềm ẩn.

Bởi vì Thành thiếu chủ giúp đỡ chuyện này, nên cô gặp anh ta là điều đương nhiên. Nhưng trước đây lúc gọi điện thoại, Nguyễn Hạo Thần ở ngay bên cạnh, Thành thiếu chủ nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm, đúng là tức chết mà! Bởi vì nguyên nhân này mà Nguyễn Hạo Thần sẽ không để cô đi gặp mặt Thành thiếu chủ dễ dàng như vậy.

Tô Khiết day day huyệt thái dương, trước đây cô và Nguyễn Hạo Thần xây dựng lòng tin tưởng, thật sự sợ sẽ thất bại trong gang tấc chỉ vì Thành thiếu chủ mất. Người này đúng là ác thật đấy, rõ ràng biết rằng cô đã có người mình thích, còn có cả con luôn rồi, vậy mà còn cố ý nói mấy lời ái muội. Giờ thì hay rồi, đến cả gặp mặt cũng khó!

Tô Khiết thầm nghĩ, không biết nên nói với Nguyễn Hạo Thần như thế nào nữa? Nếu như Trịnh Hùng thực sự bị xử lý, Thành thiếu chủ tới kể công, thì mình nên đi? Hay là không đi? Quan trọng là làm thế nào để đi! Nói làm sao mới có thể khiến Nguyễn Hạo Thần không nghi ngờ và đồng ý đây? Cũng đâu thể dẫn Nguyễn Hạo Thần theo được…

Chưa bao giờ Tô Khiết cảm thấy xoắn xuýt như vậy, chuyện trước đây cô cũng có thể đưa ra quyết định rất nhanh, chỉ có tình cảm lại khác, mãi không dứt được, do dự không thôi, chẳng thể nào suy nghĩ được bình thường cả. Hơn nữa yêu càng sâu nặng, thì hận cũng càng sâu, với tình cảm Nguyễn Hạo Thần dành cho cô, nếu như cô dám suy nghĩ cho người đàn ông khác dù chỉ một chút, e là… trời sẽ sụp luôn mất! Đương nhiên, đối với cô mà nói, cô không muốn tình cảm giữa hai người trở nên xáo trộn chút nào.

Tô Khiết thở dài một tiếng, có lẽ là quá mệt mỏi, Liễu Ảnh khó hiểu nhìn Tô Khiết: “Cậu làm sao thế? Sao lại lo lắng như vậy?” Liễu Ảnh cảm thấy không phải Tô Khiết lo lắng cho Bùi Dật Duy, bởi vì trước đó đã nói rõ rồi. Vậy thì trừ Bùi Dật Duy, bây giờ còn có chuyện gì khác phải lo lắng sao?

Tô Khiết liền kể chuyện Thành thiếu chủ gọi điện tới khi trước cho Liễu Ảnh nghe, tiện thể nói với cô ấy rằng khi đó Nguyễn Hạo Thần cũng có mặt, còn rất tức giận nữa. May là cô dỗ dành được, nhưng nếu như giải quyết được chuyện của Bùi Dật Duy thì cô chắc chắn sẽ phải gặp mặt cảm ơn Thành thiếu chủ, thực sự rất phiền phức.
 
Chương 3602


Chương 3602

Liễu Ảnh kinh ngạc tới suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm… Từ khi nào mà Thành thiếu chủ có quan hệ tốt với Tô Khiết như vậy chứ? Không phải chứ… cuộc gọi này cũng đúng lúc quá rồi đấy?

Đợi đã! Tô Khiết tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần rồi! Liễu Ảnh nghe trong câu chuyện mà Tô Khiết kể lại, điều nghe ra được càng ngày càng đáng kinh ngạc. Không thể không nói, Liễu Ảnh bắt trọng điểm rất chuẩn, cái này còn quan trọng hơn cái kia, cái này còn có sức tác động hơn cái kia.

Điều quan trọng nhất đó là, Tô Khiết tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần rồi! Điều này khiến Liễu Ảnh từ kinh ngạc tới cảm thấy vui mừng! Thậm chí cô ấy đã không còn nhớ tới chuyện Tô Khiết đang lo lắng nữa, vô thức hỏi: “Cậu tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần, anh ấy có phản ứng gì? Hôm đó cậu có dậy nổi không?”

Tô Khiết tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần rồi! Điều này khiến Liễu Ảnh từ kinh ngạc tới vui mừng!

Thậm chí cô ấy đã không còn nhớ tới chuyện Tô Khiết đang lo lắng nữa, vô thức hỏi: “Cậu tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần, anh ấy có phản ứng gì? Hôm đó cậu có dậy nổi không?” Liễu Ảnh cảm thấy với những gì cô ấy hiểu về Nguyễn Hạo Thần thì hôm qua chắc chắn Tô Khiết đã được yêu thương một trận ra trò luôn. Nhưng hôm nay Tô Khiết khiến người ta có cảm giác rất bình thường mà?

Không giống như túng dục quá độ, làm cô cảm thấy có chút nghi hoặc.

“…” Tô Khiết muốn mở cái đầu của Liễu Ảnh ra, xem xem trong đầu cô ấy toàn là những thứ gì!

Chuyện này là trọng điểm hả? Lẽ nào trọng điểm không phải là giải quyết chuyện của Thành thiếu chủ như thế nào sao? Thực sự là không gặp mặt thì không được, đi rồi thì Nguyễn Hạo Thần lại tức giận.

Chuyện khó xử như vậy cô ấy chẳng cho ý kiến gì thì thôi đi, đã vậy còn… Tô Khiết nghĩ tới đây mặt cũng vô thức đỏ lên… Sức công phá của Nguyễn Hạo Thần vào buổi sáng quá lớn, nếu như không phải là bận quá không nhớ được ra, thì chắc chắn ngày nào Tô Khiết cũng sẽ nhớ lại sự dịu dàng và đáng yêu của Nguyễn Hạo Thần vào ban sáng.

Liễu Ảnh cảm thấy thế giới hôm nay trở nên kỳ diệu quá rồi. Tô Khiết tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần. Tô Khiết đỏ mặt luôn này! Có dáng vẻ nào của Tô Khiết mà Liễu Ảnh chưa nhìn thấy, duy chỉ có vẻ mặt Tô Khiết đỏ mặt như vậy là thực sự hiếm thấy! Quan trọng hơn, hình như trên người cô còn đang có bong bóng màu hồng bay phấp phới?

Đây là ma lực của tình yêu ư? Không phải chứ, cũng không phải trước đây chưa từng thấy Tô Khiết xấu hổ. Nhưng không có lần nào giống như bây giờ, rụt rè xấu hổ lại còn có vẻ mong đợi nữa. Vậy là, Tô Khiết đã làm cái gì, còn Nguyễn Hạo Thần đã làm gì! Liễu Ảnh cảm thấy trái tim mình như đang bị một con mèo cào lên vậy, ngứa không chịu nổi, hình như cô ấy đã biết chuyện gì xảy ra rồi! Khiến người ta tò mò quá đi mất!

“Nhã… Tô Khiết?” Liễu Ảnh lắp bắp, cô ấy cảm giác cứ như mình chưa từng quen biết Tô Khiết vậy, điều này thực sự rất đặc biệt…

Tô Khiết trừng Liễu Ảnh một cái, giỏi lắm! Dám trêu chọc cô nữa à! Tô Khiết rõ ràng đã quên mất rồi, Liễu Ảnh chẳng làm gì cả, chỉ hỏi một câu mà thôi. Tô Khiết lại nhớ tới Nguyễn Hạo Thần vào buổi sáng. Mà Nguyễn Hạo Thần vào buổi sáng thực sự quá thú vị, Tô Khiết không nhịn được mà nhớ lại.

“Rồi, tớ không hỏi nữa.” Liễu Ảnh giơ tay đầu hàng. Tô Khiết rõ ràng là thẹn quá hóa giận mà!

Cho dù có tò mò hơn nữa thì cũng không thể gặng hỏi bây giờ được… Chủ yếu là Liễu Ảnh biết rằng rồi sẽ có một ngày Tô Khiết nói ra thôi, có lẽ là khi quãng thời gian xấu hổ này qua đi.

Tô Khiết lại không nghĩ như vậy, dám trêu chọc cô à? Đáng tiếc, hôm nay không có gì để trêu chọc, cô sửa sang lại quần áo mình, ngồi ngay ngắn lại: “Khiến cậu thất vọng rồi, tớ sống rất tốt, sáng hôm nay tỉnh dậy còn ăn sáng, chiều đi gặp Bùi Dật Duy, sau đó tới tìm cậu luôn. Trước đó cậu cảm thấy hôm nay tớ sẽ không ra được khỏi cửa à?”

“Đúng là tớ nghĩ như vậy đấy.” Liễu Ảnh thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra. Nếu như cô ấy dám trả lời như vậy, chắc chắn Tô Khiết sẽ thẹn quá hóa giận, tức giận hùng hổ nhìn cô. Bây giờ Liễu Ảnh đã đói sắp chết rồi, không muốn gây sự gì hết, vậy là thuận theo Tô Khiết: “Là tớ suy nghĩ nhiều rồi, không ngờ cậu ba Nguyễn lại nhẫn nhịn giỏi như vậy.”
 
Chương 3603


Chương 3603

“…” Tô Khiết cạn lời, sao nghe lời này cứ kì kì vậy? Nguyễn Hạo Thần nhẫn nhịn giỏi, là nói cô không đủ sức hấp dẫn à? Sao lại cảm thấy kì lạ như vậy, nhưng Tô Khiết cũng không phản bác.

Phản bác một câu sau đó phải trả lời thế nào thì lại là vấn đề! Tô Khiết có hơi hối hận, sao mình lại nói nhiều như vậy làm gì chứ! Cứ hỏi thẳng là làm sao mới khiến Nguyễn Hạo Thần không tức giận là được rồi! Đương nhiên, câu hỏi này không cần thiết phải hỏi Liễu Ảnh, người rõ ràng nhất vẫn là bản thân cô. Tô Khiết cảm thấy mình và Liễu Ảnh nói dong dài quá nhiều, là di chứng từ hôm qua hả? Hay là tại mỹ nhân kế của Nguyễn Hạo Thần vào sáng hôm nay? Tô Khiết bực bội nghĩ.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tô Khiết còn tưởng rằng người ship đồ gọi tới, nhưng lúc nghe máy lại là Thành thiếu chủ. Giọng nói của Thành thiếu chủ rất lạnh lùng, không có chút tình cảm, cả người Tô Khiết run bắn lên. Đúng là người của Quỷ Vực Chi Thành, không giống người bình thường chút nào, lúc lạnh nhạt đúng là có cảm giác như giết người vậy.

“Cô Đường phải không?” Rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản, trước đây nói chuyện cũng khá vui vẻ nhưng câu nói này lại khiến Tô Khiết cảm thấy lạnh lẽo, ngay lập tức khiến cô cảm thấy không ổn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

“Đúng vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói của Tô Khiết cũng trở nên lạnh lùng.

“Người bạn mà cô Đường nói trước đó, là Bùi Dật Duy sao? Bùi Dật Duy của Tập đoàn Thanh Duy, bị giam giữ vì tội giết người.” Giọng điệu rõ ràng là đang hỏi, nhưng lời Thành thiếu chủ nói ra lại rất chắc chắn. Tô Khiết bỗng chốc hiểu ra ngay, nhất định là bên phía Trịnh Hùng đã xảy ra vấn đề.

“Đúng vậy, Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh, giờ chuyện này đã bị tung lên mạng rồi. Trước đây tôi nghi ngờ là Trịnh Hùng làm, Thành thiếu chủ có manh mối nào khác sao?” Bàn tay cầm điện thoại của Tô Khiết vô thức siết chặt lại, lẽ nào, chuyện này trở nên rắc rối sao? Hay là… cô không hề đoán nhầm.

“Tôi thẩm vấn Trịnh Hùng rồi, anh ta không hề biết chuyện này, thậm chí còn không hề biết chuyện Bùi Doanh đã chết. Tôi sợ Trịnh Hùng đang giở trò, cho người đi điều tra một chút, nhận được kết quả đúng thật là Trịnh Hùng không tham gia vào chuyện này. Có lẽ là trước đó không lo nổi cho bản thân mình nên đã vứt bỏ Bùi Doanh luôn. Chỉ sợ rằng có người khác đang nhắm vào Bùi Dật Duy.” Thành thiếu chủ không ngờ chuyện này lại trở nên như vậy, vốn dĩ là Đường Thấm Nhi nhờ anh ta giúp đỡ, hai người có thể có quan hệ với nhau. Anh ta luôn nghĩ cách để thuyết phục Đường Thấm Nhi, làm giám định ADN một lần nữa, giờ đây… chẳng qua anh ta chỉ thẩm vấn Trịnh Hùng mấy câu thôi nhưng lại nhận được kết quả như vậy, kế hoạch trước đó đều bị Trịnh Hùng phá hỏng hết rồi!

Tô Khiết giật mình, còn có người khác nhằm vào ư, là ai đây? Nhưng cô không có tâm trạng nói chuyện với Thành thiếu chủ, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Thành thiếu chủ đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Được, nếu cô có việc gì cần nhờ thì cứ nói thẳng.” Thành thiếu chủ cũng không nói gì nhiều, nghe thấy Tô Khiết trả lời xong thì cúp máy luôn.

Liễu Ảnh thấy Tô Khiết nghe máy xong vẻ mặt đột nhiên thay đổi thì rất lo lắng, sau đấy lại thấy Tô Khiết cau mày lại: “Chuyện của Bùi Dật Duy, có thể sẽ trở nên rắc rối.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Ảnh hỏi, cô ấy cũng lập tức căng thẳng.

Tô Khiết không trả lời ngay. Mấy hôm nay không phải cô không âm thầm cân nhắc, nhưng ngoài Trịnh Hùng ra, cô nghĩ mãi cũng không nghĩ được ra ai khác. Bình luận trên mạng về chuyện của Bùi Dật Duy đột ngột chuyển hướng, Trịnh Hùng bị xử lý, là cô yên tâm rồi, không ngờ rằng giờ lại có thay đổi lớn như vậy.

“Có chuyện gì vậy?” Liễu Ảnh hỏi, chuyện có thể làm khó Tô Khiết rất ít. Chuyện khiến cô lộ ra vẻ mặt khó xử như thế thì lại càng ít hơn, Liễu Ảnh cảm thấy đây là một chuyện rất quan trọng.

“Thành thiếu chủ gọi điện thoại tới, nói rằng không phải Trịnh Hùng gây ra chuyện của Bùi Dật Duy, vậy thì là ai đây?” Tô Khiết đăm chiêu nói.

“Không phải Trịnh Hùng? Vậy…?” Liễu Ảnh cũng kinh ngạc, phán đoán của Tô Khiết gần như chưa bao giờ xảy ra sai lầm cả, lần này…

Tô Khiết không trả lời Liễu Ảnh, cô phân tích luôn: “Cậu có còn nhớ không, chuyện của Bùi Dật Duy đột nhiên bị tung lên? Bên phía cảnh sát sẽ không chủ động nói ra, vậy thì, tin tức của ai nhanh như vậy, ngay lúc Bùi Dật Duy đi tự thú đã cho người đăng tin này lên?” Tô Khiết lập tức thay đổi suy nghĩ, cô không biết chuyện này là nhằm vào ai, nhưng chuyện này bất thường như vậy chắc chắn là có vấn đề. Bùi Dật Duy lâu lắm rồi không xuất hiện trước công chúng, tin tức không thể lan truyền nhanh chóng như vậy được, chắc chắn là có người đứng đằng sau dẫn dắt.
 
Chương 3604


Chương 3604

Bình thường Bùi Dật Duy không gây thù chuốc oán nhiều, nếu như là cạnh tranh trong kinh doanh, cho dù đây đúng là một cơ hội nhưng có rất nhiều người hợp tác với Bùi Dật Duy, không ai dám chắc chắn rằng sẽ không động chạm tới một số người hay mấy việc không nên động chạm vào, trừ khi có thể chắc chắn rằng bản thân không bị liên lụy vào, nếu không thì bọn họ cũng không dám lỗ m ãng như vậy.

Hơn nữa, người trên thương trường đều rất tinh ranh, nếu như thực sự muốn đối phó với Tập đoàn Thanh Duy thì cứ đợi sau khi Bùi Dật Duy bị bắt, trở thành rắn mất đầu, ngáng chân một chút là được.

Không cần thiết phải vội vàng như vậy, như thể không có thời gian để cân nhắc trong lúc đó vậy.

Tự dưng Tô Khiết cảm thấy chuyện này là một âm mưu, thậm chí là có mục đích rõ ràng. Nhưng bây giờ không có chứng cứ gì cả, cũng không có tin tức của những người liên quan. Tô Khiết nghi ngờ rằng có khi nào bản thân đã nghĩ nhiều rồi không, thực ra chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tô Khiết là một người cẩn thận, không bỏ qua dù chỉ là một chút nghi ngờ. Bây giờ phán đoán lại sai lầm, Liễu Ảnh ở ngay trước mặt, cô muốn hỏi trước đây Bùi Dật Duy có gì bất thường không, có từng gặp ai khác không. Có khi nào trong đây liên quan tới chuyện khác, hoặc là… một số người không nên liên quan.

Liễu Ảnh nhìn Tô Khiết, vẻ mặt cô ấy cũng vô thức trở nên nghiêm túc hơn, có vẻ như chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Liễu Ảnh cũng nhớ ra, vốn dĩ chuyện này định xử lý âm thầm, không ngờ rằng lại có người đột nhiên tung hết ra. Bạn bè trước đây cũng tỏ vẻ không ngờ tới, trong đó chắc chắn có sự nhúng tay của người khác.

Không phải Trịnh Hùng, vậy thì có thể là ai đây…

Không phải Trịnh Hùng, vậy thì có thể là ai đây…

Ban đầu Liễu Ảnh cũng nghĩ ngờ Tư Đồ Không, nhưng hôm qua cô ấy đã hỏi Tư Đồ Không rồi, biết rằng không phải là anh ta làm. Vậy thì chắc chắn còn có người khác can dự vào, có khi nào là mẹ của Tư Đồ Không không? Bà ta luôn ghét cô ấy, hơn nữa mấy ngày trước cô ấy vừa mới đi gặp Bùi Dật Duy, Tư Đồ Không cho người theo dõi cô ấy, có thể mẹ Tư Đồ Không cũng sẽ có khả năng. Hoặc là mẹ của Tư Đồ Không muốn cô ấy dính líu vào chuyện này, khiến cô ấy trở nên thảm hại, khiến Tư Đồ Không chủ động rời khỏi cô ấy. Liễu Ảnh nghĩ tới chuyện mà Tư Đồ Không và mẹ anh ta làm, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo. Cô ấy nói với Tô Khiết: “Chuyện này, có khi nào là mẹ Tư Đồ Không làm hay không?”

“Hả?” Tô Khiết không hề nghĩ tới người này, nói thế nào nhỉ, chuyện này Tư Đồ Không không cần thiết phải làm. Nếu như anh ta chủ động làm vậy thì chỉ khiến Liễu Ảnh càng thêm ghét anh ta mà thôi, đẩy Liễu Ảnh đi càng xa hơn, mất nhiều hơn được. Chắc chắc Tư Đồ Không hiểu rất rõ chuyện này, trong chuyện của Bùi Dật Duy, e là chỉ cần không đụng chạm vào thì sẽ không đụng chạm vào, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, sợ có quan hệ dù chỉ một chút. Nếu Liễu Ảnh tính sổ lên đầu anh ta, tới lúc đó thì có khổ cũng chẳng nói ra được.

Tô Khiết nghiêm túc suy nghĩ, nếu như một năm đầu trước đây thì có thể Tư Đồ Không sẽ làm như vậy. Nhưng làm như vậy không phải để đả kích Bùi Dật Duy, mà là vì Liễu Ảnh. Anh ta muốn Liễu Ảnh nhìn thấy người mà cô ấy từng thích thảm hại tới cỡ nào. Nhưng bây giờ Tư Đồ Không sẽ không làm như vậy, trước đây anh ta còn có thể nhẫn nhịn ba tiếng đồng hồ khi biết Bùi Dật Duy và Liễu Ảnh ở trong cùng một phòng khách sạn, thì chuyện này nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn nữa anh ta cảm thấy áy náy với Liễu Ảnh, sẽ không đẩy Liễu Ảnh ra đâu, biết đâu còn lợi dụng chuyện này để nhân cơ hội giữ Liễu Ảnh lại nữa. Không thể không nói, Tô Khiết phán đoán về người khác khá chính xác, nếu như Liễu Ảnh biết được những điều mà Tô Khiết đang suy nghĩ, e là sẽ nghi ngờ hôm qua cô ở trong căn phòng này mất.

Nhưng mà mẹ của Tư Đồ Không ư? Tô Khiết cau mày lại, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người này, không biết bà ta có tính cách thế nào. Nhưng lý do của Liễu Ảnh có hơi miễn cưỡng, chắc mục đích của mẹ Tư Đồ Không là khiến Liễu Ảnh rời khỏi Tư Đồ Không, sẽ không nghĩ nhiều tới những người khác, hơn nữa giữa bà ta và Bùi Dật Duy cũng không có bất kì xung đột nào, sẽ không đang yên đang lành mà gây chuyện. Cho nên khả năng này của cô ấy không lớn. Bởi vậy Tô Khiết liền lắc đầu nói: “Tớ cảm thấy không phải đâu, chuyện này không phải nhằm vào Bùi Doanh, mà là Bùi Dật Duy, vậy là muốn hủy hoại Bùi Dật Duy. Cậu nghĩ mà xem, mẹ Tư Đồ Không sẽ không biết rõ quan hệ giữa cậu và Bùi Dật Duy như vậy đâu. Nếu như bà ta muốn khiến cậu rời khỏi Tư Đồ Không thì bà ta cũng đã đạt được mục đích khi nói chuyện của ba cậu với cậu rồi, không cần thiết phải làm thêm chuyện này. Hơn nữa bà ta sẽ không tạo ra chuyện có thể khiến cậu và Tư Đồ Không hòa giải với nhau. Chuyện này không có chút lợi ích nào đối với bà ta cả, cần gì phải chen chân vào?”
 
Chương 3605


Chương 3605

Liễu Ảnh cảm thấy có lý, thế nhưng Bùi Dật Duy chỉ nói chuyện này cho một mình cô ấy thôi, còn có ai biết được nữa? Huống hồ là có ai có thể có năng lực gây chuyện như vậy? Liễu Ảnh có chút nghi hoặc.

“Thực ra, cậu không cần thiết nghĩ tới những người xung quanh Tư Đồ Không. Bây giờ cậu có khá nhiều địch ý với anh ta, sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của cậu. Thoát khỏi tư duy này, chắc chắn sẽ có đột phá.”

Tô Khiết nói, có thể mãi nhớ tới một người có nghĩa là vẫn còn chưa quên, cũng chưa buông xuống được. Sợ rằng Liễu Ảnh đã có tình cảm với Tư Đồ Không rồi, nhưng cô ấy không cảm giác được ra mà thôi. Tô Khiết nghĩ tới thời gian năm năm qua, Liễu Ảnh luôn ở bên cạnh Tư Đồ Không, không có tình cảm là việc không thể nào. Nhưng Liễu Ảnh duy trì sự lạnh lùng nhiều năm như vậy, cũng đúng thật là… khó mà tưởng tượng nổi.

Liễu Ảnh cảm thấy Tô Khiết nói rất có lý, đúng thật là cô không cam lòng với Tư Đồ Không, nhưng trong chuyện này, không cần phải chăm chăm chú ý vào Tư Đồ Không. Nếu như không phải là Tư Đồ Không, vậy thì ai là người được lợi nhất trong chuyện của Bùi Dật Duy đây? Đối thủ trên thương trường của Bùi Dật Duy ư? Chắc chắn Tô Khiết đã nghĩ tới những người này, cũng sẽ cho người đi điều tra chứ? Người bên cạnh Bùi Dật Duy ư? Các quan hệ xung quanh Bùi Dật Duy đều rất tốt, hình như chỉ có Tô Khiết và cô ấy. Bên cô ấy thì không cần thiết, quá ít mối quan hệ, hơn nữa có ai cần phải đối phó cô ấy chứ? Trừ Tư Đồ Không không chịu để cô rời đi ra, thì đúng thật là không có ai khác. Vậy thì bên phía Tô Khiết sao? Nếu như là vì Tô Khiết, hoặc là ảnh hưởng tới Tô Khiết… Liễu Ảnh đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã nghĩ tới một số phương hướng mà Tô Khiết sẽ không nghĩ tới.

Cô dằn lòng mình xuống, suy nghĩ thật nghiêm túc.

Nếu như vì Tô Khiết, vậy thì tất nhiên sẽ là người xung quanh cô, chuyện này là làm tổn thương tới Tô Khiết. Vậy thì là người không muốn Tô Khiết được sống yên ổn, sẽ là ai đây? Liễu Ảnh suy nghĩ nhanh chóng, loại bỏ các khả năng.

Nguyễn Hạo Thần sẽ không làm chuyện như vậy, anh không nỡ làm tổn thương Tô Khiết dù chỉ một chút. Hơn nữa nếu như Bùi Dật Duy xảy ra chuyện, Tô Khiết chắc chắn sẽ giúp đỡ, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không khiến chuyện này trở nên rắc rối. Hơn nữa, cũng không thể nào che giấu được, vậy thì còn có ai nữa? Nhà họ Đường ư? Không đâu, bọn họ rất yêu thương Tô Khiết. Bùi Doanh thì đã chết rồi, Trịnh Hùng ư? Bây giờ anh ta còn chẳng lo được cho bản thân mình, còn có ai chứ! Liễu Ảnh ép bản thân phải suy nghĩ, cô ấy cảm thấy đây là phương hướng suy nghĩ chính xác. Không phải vì cô ấy thì là vì người khác, những người đáng để nhắc tới ở bên cạnh Bùi Dật Duy, chỉ có Tô Khiết mà thôi!

Liễu Ảnh nghĩ tới mục đích của người này là Tô Khiết thì không nhịn được tức giận, yêu ma quỷ quái gì cũng có, Tô Khiết đúng là chẳng thể thả lỏng được chút nào mà! Những người bên cạnh Tô Khiết, còn có ai… Đường Bách Khiêm… Nhưng người này… Liễu Ảnh có hơi do dự, cô ấy nhìn Tô Khiết, gian nan cất lời: “Tô Khiết à, cậu có bao giờ nghĩ rằng… nghĩ rằng người đó…”

“Ai cơ?” Tô Khiết nhìn vẻ mặt rối rắm của Liễu Ảnh, cảm thấy cái tên mà cô ấy nói ra chính là điều bản thân muốn, không kịp chờ đợi mà hỏi ngay. Cô nhìn chăm chú Liễu Ảnh, khiến Liễu Ảnh cảm thấy có hơi mất tự nhiên. Thế nhưng Đường Bách Khiêm, cô ấy càng nghĩ càng thấy có khả năng. Hơn nữa nếu như cô ấy nghĩ không sai, mục đích thực sự của người này là Tô Khiết, người anh ta sự sự muốn làm hại, là Tô Khiết! Liễu Ảnh còn nhớ Đường Bách Khiêm thích Tô Khiết, vậy thì vì sao người này lại muốn hại Tô Khiết? Yêu mà không có được ư? Vì yêu mà sinh hận? Vậy thì người đàn ông này thật sự quá đáng sợ! Trong lòng Liễu Ảnh nảy sinh một chút lo lắng, trước đó là với Bùi Dật Duy, nhưng đã biết Bùi Dật Duy xảy ra chuyện gì rồi, cũng đã biết nên giải quyết như vậy. Thế nhưng nếu như mục đích thực sự của Đường Bách Khiêm là Tô Khiết, vậy thì, e rằng chuyện này chỉ mới là bắt đầu, sau này sẽ còn có chuyện càng đáng sợ hơn nữa. Liễu Ảnh không dám suy nghĩ kĩ hơn, cô ấy sợ điều này sẽ trở thành sự thật. Cô ấy không hiểu nhiều về Đường Bách Khiêm, nhưng cứ cảm thấy người này có tâm tư thâm trầm, cô ấy theo bản năng không muốn tiếp xúc nhiều.

“Liễu Ảnh, cậu nghĩ tới ai vậy?” Tô Khiết nghiêm túc hỏi, vẻ mặt Liễu Ảnh rất nghiêm trọng, thậm chí còn rất không đành lòng. Tô Khiết cảm thấy bản thân chắc chắn đã bỏ qua điều gì đó rồi, người mà Liễu Ảnh nghĩ tới, chắc chắn bọn họ đều biết. Vẻ mặt Liễu Ảnh cũng nói rõ cho cô biết rằng người này rất tàn nhẫn đối với cô.

“Đừng sợ, nói tớ nghe đi!” Tô Khiết nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta đứng ở chỗ sáng, đối thủ đứng trong tối. Có thể mỗi hành động cử chỉ của chúng ta đều bị người khác giám sát. Cho dù đối thủ là ai thì tớ cũng không sợ, nhưng tớ sợ bóng tối dưới ánh đèn. Nói cho tớ biết người cậu đoán là ai đi, chỉ có biết được người đó thì tớ mới nghĩ ra biện pháp đối phó được, mới không rơi vào thế bị động. Tin tưởng tớ, tớ sẽ không dễ dàng bị gục ngã vậy đâu.”
 
Chương 3606


Chương 3606

Liễu Ảnh hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, cô ấy chậm rãi cất lời: “Đúng thật là tớ có nghĩ tới một người, có thể cậu sẽ không nghĩ tới anh ta, hoặc là không nghi ngờ anh ta.” Liễu Ảnh không biết rõ lắm về chuyện giữa Đường Bách Khiêm và Tô Khiết, nhưng cô ấy biết rằng, giữa Đường Bách Khiêm và Tô Khiết đã xảy ra tranh chấp rất nghiêm trọng, cho nên hai người mới hoàn toàn trở mặt. Liễu Ảnh biết, thực ra Tô Khiết vẫn còn tình cảm với Đường Bách Khiêm. Dù sao thì khi đó, Đường Bách Khiêm cũng vô cùng chăm sóc Tô Khiết, để Tô Khiết có thể vượt qua được quãng thời gian khó khăn kia. Cho nên lúc này, cô ấy cảm thấy nếu nói ra cái tên đó thì có hơi tàn nhẫn.

Liễu Ảnh vẫn luôn suy nghĩ, nhưng người mà cô ấy tin tưởng nhất vẫn là Tô Khiết, cho nên cô ấy biết rằng, nếu như Tô Khiết và Đường Bách Khiêm xa nhau, vậy có nghĩa mâu thuẫn giữa bọn họ không thể hòa giải được. Nếu như Đường Bách Khiêm có thể sẽ làm hại tới Tô Khiết, thì cô ấy buộc phải nói với Tô Khiết. Vậy là, Liễu Ảnh nhìn Tô Khiết trịnh trọng cất lời: “Tô Khiết, đúng thật là tớ có nghi ngờ một người, người đó là Đường Bách Khiêm.”

Đầu óc Tô Khiết bỗng chốc như nổ tung! Ngay lúc Liễu Ảnh nói ra cái tên này, đáy lòng cô như vang lên một giọng nói đang nói với cô rằng, đúng vậy, chính là anh ta, chính là Đường Bách Khiêm, chuyện của Bùi Dật Duy là do Đường Bách Khiêm đứng đằng sau nhúng tay vào!

Đầu óc Tô Khiết bỗng chốc như nổ tung! Ngay lúc Liễu Ảnh nói ra cái tên này, đáy lòng cô như vang lên một giọng nói đang nói với cô rằng, đúng vậy, chính là anh ta, chính là Đường Bách Khiêm, chuyện của Bùi Dật Duy là do Đường Bách Khiêm đứng đằng sau nhúng tay vào!

Dù thế nào Tô Khiết cũng không ngờ tới Đường Bách Khiêm, bởi vì cô cảm thấy Đường Bách Khiêm sẽ không ra tay với Bùi Dật Duy. Dù sao thì bây giờ cô đang ở bên Nguyễn Hạo Thần, nếu như Đường Bách Khiêm muốn làm gì thì sẽ nhắm vào Nguyễn Hạo Thần nhiều hơn, huống hồ, còn có âm mưu lúc trước Nhạc Hồng Linh nói với cô nữa, cô nhất thời không hề nghi ngờ gì Đường Bách Khiêm, bởi vì cô biết âm mưu của Đường Bách Khiêm, đợi anh ta ra tay nhưng lại quên mất, bây giờ xảy ra chút chuyện cũng có thể bị lợi dụng!

Đường Bách Khiêm có tính chiếm hữu mạnh, chuyện của cô và Bùi Dật Duy lúc trước, Đường Bách Khiêm cũng hiểu, chỉ sợ luôn nhớ trong lòng. Lần này Bùi Dật Duy xảy ra chuyện, anh ta tìm được cơ hội bỏ đá xuống giếng, vừa ra tay là lớn chuyện! Huống hồ, việc cô xem Bùi Dật Duy là bạn bè có thể trở thành chuyện khiến bản thân tổn thương, chắc hẳn Đường Bách Khiêm cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ!

Tô Khiết cảm thấy mình đã đánh giá thấp Đường Bách Khiêm rồi, hoặc là trong lòng vẫn luôn chưa hoàn toàn tuyệt tình với anh ta. Thế nên mới cho anh ta cơ hội làm tổn thương tới Bùi Dật Duy.

Thậm chí khiến chính bản thân cô tổn thương, sau đó cô lại còn xem nhẹ anh ta. Nếu như không phải Liễu Ảnh nhắc tới, có thể cô thật sự không nghĩ tới Đường Bách Khiêm, vậy thì, sẽ cho Đường Bách Khiêm thêm thời gian và cơ hội tính kế. Tô Khiết thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải để ý kỹ Đường Bách Khiêm, không thể để anh ta có thêm cơ hội gây chuyện nữa!

Tô Khiết thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải để ý kỹ Đường Bách Khiêm, không thể để anh ta có thêm cơ hội gây chuyện nữa! Tô Khiết cảm thấy, Đường Bách Khiêm bây giờ giống như thuốc cao bôi trên da chó, làm thế nào cũng không thoát ra được. Lúc trước mưu kế của anh ta đều rất ngấm ngầm, nham hiểm. Lần này ra tay với Bùi Dật Duy cũng muốn khiến anh ta phải thân bại danh liệt!

Dù có chết cũng không muốn Bùi Dật Duy được thuận lợi! Tô Khiết rất muốn hỏi Đường Bách Khiêm, rốt cuộc thì Bùi Dật Duy đắc tội gì với anh ta? Sao anh ta phải không từ thủ đoạn như vậy! Chỉ vì cô thôi sao? Nhưng mà, giữa cô và Bùi Dật Duy, tình cảm thật sự không đến mức sâu đậm như vậy!

Không ngờ anh ta còn như vậy, chỉ cần có một chút liên quan tới cô thì anh ta đều không từ bỏ! Trên đời này sao lại có người vừa thâm độc lại vừa không nói đạo lý như vậy chứ?

“Tô Khiết, cậu cảm thấy liệu có phải Đường Bách Khiêm không?” Liễu Ảnh lo lắng hỏi, từ khi nghe thấy cái tên này, Tô Khiết mất hết phản ứng, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, việc này khiến Liễu Ảnh cảm thấy rất bất an, Tô Khiết rất ít khi không để ý tới cô ấy như vậy, lẽ nào chuyện này lớn đến vậy sao? Liễu Ảnh không biết suy nghĩ của Tô Khiết, nhất thời còn tưởng mình nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà, cô ấy thật lòng cảm thấy, Đường Bách Khiêm là người có khả năng nhất, hơn nữa phản ứng của Tô Khiết, thật sự không giống như không có chuyện gì, lẽ nào không phải Đường Bách Khiêm mà là người có liên quan tới Đường Bách Khiêm? Hay là cô ấy hỏi Tô Khiết xem sao? Nên làm như thế nào? Liễu Ảnh hoài nghi.
 
Chương 3607


Chương 3607

“Liễu Ảnh! Cảm ơn cậu!” Tô Khiết đột nhiên lên tiếng, ánh mắt kiên định nhìn Liễu Ảnh nói: “Cậu đoán không sai đâu, nếu như không có gì bất ngờ, thì chính là Đường Bách Khiêm! Tớ luôn không ngờ đến anh ta, là tớ hoàn toàn không nghĩ tới phía bản thân mình, tớ nghĩ Bùi Dật Duy không có đối thủ, còn đang nghĩ xem có phải cố ý hãm hại không, có phải mình nghĩ sai rồi không, hoàn toàn không ngờ tới người lan truyền chuyện này có khả năng là Đường Bách Khiêm. Nếu quả thật la Đường Bạch Khiêm thì Bùi Dật Duy chỉ là người bị liên lụy.” Tô Khiết có hơi áy náy, tình cảm của cô với Bùi Dật Duy đã đặt ở vị trí bạn bè rồi, mà Bùi Dật Duy vẫn liều chết che chở cô. Tình cảm này không có cách nào đáp lại, đặt ở một bên đã đủ tàn nhẫn rồi, vậy mà còn làm tổn thương anh ta nữa, bi thảm biết bao.

Liễu Ảnh há hốc miệng, đắn đo một lúc mới lên tiếng: “Tô Khiết, cậu đừng nghĩ vậy, chuyện của Bùi Dật Duy không phải lỗi của cậu, anh ấy giết người là lựa chọn của anh ấy, không phải cậu ép anh ấy, nếu anh ấy đã lựa chọn thì phải gánh vác hậu quả. Đường Bách Khiêm đáng hận nhưng căn nguyên thật sự vẫn là Bùi Dật Duy giết người, điều này không có cách nào thay đổi, không có Đường Bách Khiêm thì chuyện này sẽ không náo loạn đến vậy, nhưng chuyện này cũng không thể xem như không tồn tại. Hơn nữa, không phải bây giờ cậu đang giúp anh ấy rồi sao?” Liễu Ảnh có chút khó chịu, Bùi Dật Duy và Tô Khiết đều rất quan trọng với cô ấy, bây giờ cả hai đều phải chịu tổn thương mà cô ấy lại không giúp được gì, thậm chí đến an ủi như thế nào cũng không biết. Cô ấy không thể vì Tô Khiết mà tổn thương Bùi Dật Duy, càng không thể vì Bùi Dật Duy mà tổn thương Tô Khiết, rất nhiều chuyện chỉ có thể một mình giữ trong lòng, giống như lúc này, cô ấy biết Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì Bùi Doanh làm tổn thương Tô Khiết. Nhưng mà, cô ấy không thể nói ra, lúc trước Tô Khiết và Bùi Dật Duy đã nói rõ ràng rồi. Cô không có chút ái muội nào với Bùi Dật Duy, không cho anh ta hy vọng. Chỉ là Bùi Dật Duy không quên được Tô Khiết thôi, đây không phải lỗi của Tô Khiết.

“Cũng may là cậu cẩn thận.” Lúc này Tô Khiết hạ quyết tâm, nhất định phải cắt đứt sạch sẽ với Đường Bách Khiêm. Lần này Đường Bách Khiêm làm tổn thương Bùi Dật Duy, còn lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Cô sẽ không khoan nhượng bất cứ chuyện gì khiến người cô quan tâm phải chịu tổn thương nữa! Mối họa ngầm Đường Bách Khiêm này, cũng nên sớm trừ khử rồi.

“Tô Khiết, vậy tiếp theo cậu tính làm thế nào? Chuyện của Bùi Dật Duy, liệu có gì ngoài ý muốn không?” Lúc này Liễu Ảnh lo lắng rất nhiều chuyện, có chút không nắm được đầu mối. Nhưng trước mắt chính là chuyện của Bùi Dật Duy, nếu như lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa thì chỉ e là khó mà ứng phó được.

“Không đâu.” Tô Khiết lạnh lùng đáp: “Chuyện của Bùi Dật Duy đã định rồi, cho dù có xảy ra thêm chuyện gì nữa cũng sẽ chỉ là tranh luận. Nếu như có gì ngoài ý muốn, trừ phi chuyện Bùi Doanh làm với Bùi Dật Duy là giả, nhưng những chuyện này đều có chứng cứ, không thể làm giả được. Cùng lắm là vì muốn chọc giận tớ nên lại xảy ra vài chuyện nữa.” Tô Khiết nghĩ tới sự ngoan cố của Đường Bách Khiêm, thật sự cảm thấy chuyện này vẫn sẽ tiếp tục, lẽ nào muốn liên lụy tới cô sao? Tô Khiết bực bội trong lòng, nếu như thật sự liên lụy tới cô, bên phía Nguyễn Hạo Thần chỉ e là lại phải tốn không ít tâm tư, gây rắc rối cho anh rồi.

“Vậy thì tốt. Nhưng mà Đường Bách Khiêm chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, sau này vẫn còn gây chuyện, Tô Khiết, cậu phải chú ý an toàn, bảo vệ mình cho tốt.” Liễu Ảnh lo lắng nhắc nhở. Về chuyện này cô ấy thoải mái hơn Tô Khiết nhiều. Bên cạnh cô ấy có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ liên quan tới bản thân, bình thường sẽ không uy hiếp tới tính mạng. Nhưng Tô Khiết không giống như vậy, hơi không chú ý thôi là tính mạng có thể bị uy hiếp.

“Anh ta sẽ không chủ động tới tìm tớ, càng không trực tiếp tới tìm Nguyễn Hạo Thần đâu, trừ phi bất đắc dĩ.” Điều này Tô Khiết có thể chắc chắn, hiện giờ Đường Bách Khiêm rất e dè Nguyễn Hạo Thần, nếu như không nắm chắc đầy đủ thì sẽ không ra tay.

“Thế Vũ Kỳ và Minh Hạo thì sao? Đường Bách Khiêm liệu có làm liều, làm tổn thương Vũ Kỳ và Minh Hạo để đạt được mục đích của mình không?” Tô Khiết để ý nhất là Vũ Kỳ và Minh Hạo, nếu như Đường Bách Khiêm dám động tới bọn nhỏ, chỉ sợ là cô sẽ liều mạng với Đường Bách Khiêm mất. Liễu Ảnh nghĩ tới tình huống như vậy lại thấy lo lắng không thôi. Hơn nữa Vũ Kỳ và Minh Hạo vẫn là trẻ con, còn không có năng lực tự bảo vệ mình, một khi bị uy hiếp…

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy, để Vũ Kỳ và Minh Hạo tạm thời rời đi là quyết định đúng đắn, Đường Bách Khiêm thật sự có khả năng trực tiếp bỏ qua cô và Nguyễn Hạo Thần, nhân cơ hội làm tổn thương Vũ Kỳ và Minh Hạo, mà chuyện của Bùi Dật Duy, nếu như liên lụy tới cô thì chỉ e là cô sẽ chật vật vất vả, sơ suất trong việc chăm sóc Vũ Kỳ và Minh Hạo, để Đường Bách Khiêm có cơ hội. Tô Khiết căm hận mưu kế của Đường Bách Khiêm, rồi lại cảm thấy may mắn vì lúc này Vũ Kỳ và Minh Hạo không ở bên cạnh mình. Hơn nữa Tô Khiết rất tin tưởng người… ông kia của Vũ Kỳ và Minh Hạo, từ lời của Vũ Kỳ, cô có thể nghe ra được sự yêu quý của ông ta đối với Vũ Kỳ và Minh Hạo, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chúng.
 
Chương 3608


Chương 3608

“Vũ Kỳ và Minh Hạo hiện giờ đang ở nơi an toàn, tạm thời tớ sẽ không đón về.” Tô Khiết nói với Liễu Ảnh, hai bé con này không thể chịu tổn thương, cô nhất định sẽ bảo vệ chúng thật tốt.

“Vậy thì tốt.” Liễu Ảnh yên tâm rồi, sau đấy lại nghi hoặc hỏi: “Vũ Kỳ và Minh Hạo giờ đang ở đâu thế?”

“Chúng đến nhà một ông lão, muốn ở đó thêm vài ngày.” Tô Khiết không muốn nói quá nhiều, quan trọng là… cũng không có gì để nói, có điều lần này Vũ Kỳ và Minh Hạo trở về mọi chuyện sẽ sáng tỏ hơn nhiều.

Liễu Ảnh mím môi, Tô Khiết thật sự rất yên tâm về Đường Minh Hạo, mà hai bé con này, dù là ai gặp đều vô cùng yêu thích. Liễu Ảnh nghĩ rồi nhìn chằm chằm Tô Khiết với vẻ ghen tị, ấm ức không thôi, cô ấy cũng muốn có đứa con đáng yêu như vậy.

Tô Khiết cạn lời, âm báo từ điện thoại phát ra giải cứu cô. Cô mở điện thoại, thấy đồ ăn đã tới, còn chưa nói gì bên ngoài thì đã truyền tới tiếng gõ cửa, cô liền đứng dậy lấy đồ ăn vào.

“Không phải đói rồi sao? Mau tới ăn chút đi.” Tô Khiết bóc đồ ăn ra, nói với Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh đói cả ngày, nhìn thấy đồ ăn sớm đã không nhịn được rồi. Huống hồ bên cạnh chỉ có Tô Khiết, vậy là cô ấy càng không thèm để ý, trực tiếp đi tới ăn. Tô Khiết chọn món mình thích, ăn hết sức vô tư, nhưng trong lòng đã âm thầm lên kế hoạch làm thế nào để tính sổ với Đường Bách Khiêm rồi.

Tô Khiết chọn thứ cô thích, ăn hết sức vô tư, nhưng trong lòng đã âm thầm lên kế hoạch làm thế nào để đối phó với Đường Bách Khiêm rồi. Người đàn ông này quá nham hiểm, nếu không nắm chắc phần thắng trong tay, cô cũng không hề muốn đối đầu với anh ta. Ngay từ đầu cô đã muốn chia tay trong hòa bình với Đường Bách Khiêm, hai bên cắt đứt liên lạc là xong rồi. Nhưng bây giờ cô đã hiểu rằng mình không thể chia tay với Đường Bách Khiêm một cách nhanh gọn như thế được, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông đó không cho phép để cô rời đi.

Liễu Ảnh thì không suy nghĩ nhiều như vậy. Chuyện của Đường Bách Khiêm, Tô Khiết sẽ tự có cách giải quyết, chuyện này cô ấy biết rõ. Hơn nữa chuyện liên quan đến Đường Bạch Khiếm cô ấy rõ ràng là không giúp được gì, vậy nên cũng không làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Tô Khiết. Còn đối với Tư Đồ Không, Liễu Ảnh ngay từ đầu đã không nghĩ đến, cũng không tin rằng Tư Đồ Không có tình cảm với mình. Hôm nay Từ Đồ Không đến, cô ấy vốn nghĩ đó chỉ là hứng khởi nhất thời hoặc có việc gì đó thôi, chứ không phải đến vì cô ấy.

Phải nói rằng, Liễu Ảnh của hiện tại đã lạnh lùng đến mức tuyệt tình rồi. Ngay từ khi xác định Tư Đồ Không không hề yêu mình, tất cả chuyện xảy ra giữa hai người trong quá khứ đều bỗng chốc bị cô ấy phủi sạch. Cho dù trước đây mối quan hệ của hai người có mập mờ thế nào thì hiện tại, đã trở thành người xa lạ.

Suốt năm năm qua, cái nhìn của Liễu Ảnh về Tư Đồ Không chưa từng thay đổi. Hiện giờ đã biết hết những chuyện mà Tư Đồ Không đã làm với bản thân và cả gia đình của cô ấy, cô ấy càng thêm khẳng định rằng Tư Đồ Không là một kẻ lạnh lùng vô tình, tâm kế hơn người, mà tâm kế mà anh ta dùng với cô ấy thì lại càng thêm tàn nhẫn.

Liễu Ảnh lắc đầu, ép bản thân mình không được nghĩ đến anh ta. Mấy ngày nữa là mẹ của cô ấy sẽ đến đấy, cô ấy không thể để mẹ phải lo lắng được, nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt.

Nghĩ tới chuyện này, Liễu Ảnh thấy có hơi khó chịu. Nếu mẹ cô đến đây rồi thấy cô đang trải qua một cuộc sống tồi tệ như vậy, bà ấy sẽ càng lo lắng hơn. Liễu Ảnh đưa tay lên sờ lên cổ, vết thương trước đây đã lành hẳn rồi, nhưng nỗi đau luôn thường trực trong lòng, làm sao có thể phai nhạt được? Cô cũng nghĩ đến vết thương trên người của Tư Đồ Không, hôm qua hai người đã cãi nhau một trận, cả hai bên đều không nói lý rõ ràng, không biết vết thương của Tư Đồ Không có trở nên nghiêm trọng hay không nữa! Liễu Ảnh thấy hơi lo lắng, những trong giây phút tiếp theo, cô ấy lại ngăn cản bản thân không được nghĩ đến anh ta nữa, hôm qua anh ta có sức để làm chuyện như vậy với cô ấy thì chắc chắn vết thương không hề nghiêm trọng, có khi anh ta còn không thèm đặt ở trong lòng nữa. Vậy mà cô ấy còn quan tâm đến anh ta! Tối hôm qua cô ấy bị ép buộc, mà hình như Tư Đồ Không lo lắng cho vết thương của cô ấy nên chưa từng chạm vào, bỗng chốc cô ấy không biết trong lòng mình nghĩ thế nào nữa.

Tô Khiết ăn xong, ngẩng đầu lên hỏi Liễu Ảnh: “Bây giờ có muốn dọn đi không? Cứ ở đây mãi thế này cũng không phải là cách.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom