Chương 3529


Chương 3529

“Ha ha ha… Quả nhiên là như vậy, thế Tô Khiết nhà ta có thích niềm vui bất ngờ của cậu ba Nguyễn không?” Liễu Ảnh phá lên cười, cô ấy không ngờ rằng Tô Khiết nhà mình cũng có lúc đáng yêu tới như vậy.

Lúc này trên khuôn mặt tươi cười của Liễu Ảnh đã không còn thấy chút đau khổ nào nữa, rõ ràng cô ấy đã thoát ra khỏi tổn thương mà Tư Đồ Không mang lại.

Liễu Ảnh trước giờ đều lạc quan, cởi mở như vậy, cho dù Tư Đồ Không gây ra tổn thương sâu sắc cho cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không ghi hận mãi trong lòng, sẽ không chìm đắm mãi trong đau khổ và oán hận.

Tô Khiết rất thích tính cách này của Liễu Ảnh, kiểu người như vậy sẽ không tự chuốc lấy phiền não, người như Liễu Ảnh dù có là chuyện lớn tày trời thì cũng không có chuyện không vượt qua được.

Tô Khiết cảm thấy như vậy rất tốt!

Tô Khiết hoàn hồn lại, trừng mắt với Liễu Ảnh: “Gan lớn quá nhỉ, dám trêu chọc tớ à.”

“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.” Sau một trận cười sảng khoái, cảm xúc của Liễu Ảnh cũng đã thay đổi rõ rệt. Cô vẫn lo lắng về chuyện của Bùi Dật Duy: “Lúc nãy Thành thiếu chủ kia nói rằng sẽ xử lý Trịnh Hùng, không biết Thành thiếu chủ sẽ xử lý như thế nào nữa, không biết tốc độ của Thành thiếu chủ có nhanh hay không? Tớ sợ tốc độ của Thành thiếu chủ chậm quá thì Trịnh Hùng sẽ lại gây ra sóng gió khác.”

“Thành thiếu chủ đã đồng ý rồi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu. Tuy Thành thiếu chủ đó có hơi lập dị, nhưng riêng điều này thì tớ vẫn tin là sẽ không có vấn đề gì đâu.” Tô Khiết không hề cảm thấy quá lo lắng. Mặc dù Thành thiếu chủ không được tin cậy cho lắm, nhưng dù sao anh ta cũng là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, anh ta có thể quản lý được Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa còn quản lý tốt tới như vậy thì nhất định không phải là nhân vật đơn giản.

Mang tiếng là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, chuyện mà anh ta đồng ý thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, huống hồ Trịnh Hùng vốn dĩ là người của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ.

“Vậy chúng ta không cần phải lo lắng về chuyện của Bùi Dật Duy nữa sao?” Liễu Ảnh vẫn hơi lo lắng, không phải lo về năng lực của Thành thiếu chủ, mà là lo lắng Thành thiếu chủ không mấy để tâm tới chuyện này, sẽ không xử lý nhanh chóng.

“Chắc là không cần lo lắng quá đâu.” Tô Khiết gật đầu, theo lý mà nói thì sẽ không xảy ra thêm chuyện gì nữa.

“Vậy thì tốt rồi, cậu đã không lo lắng, thế thì tớ cũng không lo lắng nữa, tớ tin tưởng cậu.” Đương nhiên là Liễu Ảnh vô cùng tin tưởng Tô Khiết, Tô Khiết đã nói không sao thì chắc chắn sẽ không sao.

“Tô Khiết, sao cậu chắc chắn chuyện của Bùi Dật Duy là do Trịnh Hùng làm vậy?” Liễu Ảnh sực nhớ ra vấn đề này, lúc trước hình như Tô Khiết không cần phải điều tra gì đã chắc chắn rằng chuyện của Bùi Dật Duy có liên quan tới Trịnh Hùng.

“Đoán đấy.” Khóe môi Tô Khiết hơi cong lên, tuy nói là đoán, nhưng cô cũng phải dựa trên suy luận rồi nên mới phán đoán được.

Tuy Bùi Doanh đắc tội không ít người nhưng cô ta cũng đã chết rồi, hận thù đến mấy đi chăng nữa thì cũng đã kết thúc, những người khác chắc chắn sẽ không bám riết Bùi Doanh không tha.

Nhưng Trịnh Hùng thì lại khác, kế hoạch của Bùi Doanh thất bại đã hoàn toàn hủy hoại Trịnh Hùng, hắn từ người phụ trách thành phố A của Quỷ Vực Chi Thành trở thành kẻ trắng tay như bây giờ. Hơn nữa Trịnh Hùng cũng biết rõ, Quỷ Vực Chi Thành và Thành thiếu chủ nhất định sẽ không tha cho anh ta vì chuyện giả mạo công chúa.

Cho nên hiện tại, chẳng những Trịnh Hùng trắng tay mà còn trở thành con chó mất chủ, đến cả tính mạng cũng chẳng giữ được.
 
Chương 3530


Chương 3530

Bản tính Trịnh Hùng vừa hung ác vừa bi3n thái, trong tình huống này Trịnh Hùng chắc chắn sẽ hận Bùi Doanh tới tận xương tủy, hận không thể rút gân lột da Bùi Doanh, cho nên cho dù Bùi Doanh đã chết thì Trịnh Hùng cũng sẽ không tha cho cô ta.

“Đoán á?” Liễu Ảnh kinh ngạc, ban nãy trông Tô Khiết bình tĩnh là vậy, nói chắc như đinh đóng cột là vậy, thế mà cuối cùng Tô Khiết lại bảo với cô ấy rằng tất cả chỉ là đoán thôi.

Nhưng Liễu Ảnh nhanh chóng lấy lại tinh thần, tuy Tô Khiết nói là đoán nhưng cho dù có đoán thì nhất định đó cũng là phán đoán chính xác, chắc chắn sẽ không sai được.

“Cho dù cậu có nói là đoán, thì tớ cũng tin cậu.” Liễu Ảnh hiểu được ra cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Đương nhiên, để cho đảm bảo, chuyện này vẫn cần phải giải quyết từ tận gốc rễ.” Vẻ mặt Tô Khiết trở nên nghiêm túc. Lần này là Trịnh Hùng gây ra, có người của Quỷ Vực Chi Thành đứng ra giải quyết rắc rối nhưng vốn dĩ chuyện của Bùi Dật Duy đã tiềm ẩn những nguy cơ rất lớn rồi.

Dù có ngăn cản Trịnh Hùng thì sợ là cũng sẽ có những người khác vạch trần sự việc này.

Dù sao nguyên nhân Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh và hiện trường vụ án cũng quá rợn người, khó tránh sẽ có người thích hóng chuyện lại đào ra để thu hút dư luận.

“Cậu nói là chân tướng việc Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh sao?” Nghe thấy Tô Khiết nhắc lại chuyện này, vẻ mặt Liễu Ảnh rõ ràng đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều: “Nhưng những việc đó thực sự đều do Bùi Dật Duy làm, chúng ta phải giải quyết thế nào đây? Giờ Bùi Dật Duy đã đi tự thú, chắc chắn cảnh sát đã đến biệt thự xem qua hiện trường rồi, chúng ta có muốn che giấu cũng không được.”

Thật ra đây chính là chuyện mà Liễu Ảnh lo lắng nhất.

“Ừ, quả thực là có hơi muộn.” Tô Khiết khẽ thở dài. Nếu cô biết chuyện này sớm hơn, xử lý sớm hơn thì sẽ không bị động giống như bây giờ.

“Xin lỗi cậu, đều tại tớ. Lẽ ra tớ nên nói với cậu chứ không nên nghe theo Bùi Dật Duy. Tớ nên nói cho cậu biết từ đầu mới phải. Tớ biết rất rõ chỉ có cậu có thể giải quyết được chuyện này.” Liễu Ảnh không khỏi cảm thấy ảo não, chỉ trách cô ấy do dự nên mới gây ra nhiều phiền phức như vậy.

“Thật ra tớ có thể hiểu được vì sao Bùi Dật Duy không muốn cho tớ biết. Tính cách của anh ta là như vậy đấy. Nhưng tại sao anh ta lại cố ý gọi cậu ra ngoài rồi kể hết mọi việc cho cậu thế?” Tô Khiết hơi băn khoăn không hiểu vì sao Bùi Dật Duy lại nói hết mọi việc cho Liễu Ảnh.

Bùi Dật Duy làm gì cũng không thích nói với người khác, cả cô mà anh ta còn không muốn nói, vậy thì đáng ra anh ta cũng không nên nói hết mọi chuyện với Liễu Ảnh mới phải.

“Anh ấy tìm tớ là vì có một việc muốn nhờ tớ giúp.” Đến lúc này Liễu Ảnh cũng cảm thấy không có gì cần phải giấu giếm nữa.

“Hả?” Tô Khiết nhìn cô, nhẹ giọng đáp lại. Tuy phản ứng của Tô Khiết rất nhẹ nhưng cô biết nếu Bùi Dật Duy cố ý tới tìm Liễu Ảnh thì nhất định không phải là chuyện nhỏ.

“Có liên quan đến cậu.” Liễu Ảnh ngước mắt nhìn Tô Khiết.

Tô Khiết khẽ cau mày, dường như hơi bất ngờ nhưng cũng không rõ ràng cho lắm.

“Sau khi giết Bùi Doanh, Bùi Dật Duy đi thẳng đến công ty, sau đó nhờ luật sư của công ty soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng, chuyển toàn bộ cổ phần công ty và tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh ấy cho cậu. Anh ấy không muốn nói trước cho cậu biết, thế nên mới nhờ tớ khi nào cần cậu ra mặt thì mới nói ra.” Tuy Bùi Dật Duy đã nhắc cô ấy nhiều lần rằng trước đó đừng để Tô Khiết biết, nhưng Liễu Ảnh biết mình không thể gạt được Tô Khiết đâu.

Bây giờ Tô Khiết đã hỏi thì Liễu Ảnh biết mình cũng chỉ có thể nói rõ sự thật.

“Tô Khiết, chắc hẳn cậu cũng hiểu ý của anh ấy. Anh ấy đã giết Bùi Doanh, nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi tù. Anh ấy đã vào tù rồi thì những thứ đó cũng sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.” Liễu Ảnh vẫn không nhịn được mà giải thích thêm một câu.
 
Chương 3531


Chương 3531

Liễu Ảnh biết trước đây Tô Khiết yêu Bùi Dật Duy nhưng bây giờ thì không còn yêu nữa rồi. Hơn nữa, giờ cô cũng đã có cậu ba Nguyễn. Trong trường hợp này, Bùi Dật Duy lại chuyển giao tất cả tài sản của mình cho Tô Khiết, làm vậy có thể sẽ khiến cô cảm thấy lúng túng.

Nếu để cậu ba Nguyễn biết thì nói không chừng anh lại ghen.

Nhưng Bùi Dật Duy đã giết Bùi Doanh, dù họ có nghĩ cách bào chữa thì chắc chắn anh ta vẫn phải ngồi tù, đây coi như là tình huống đặc biệt.

Tô Khiết vẫn giữ im lặng, sắc mặt không có quá nhiều thay đổi, Liễu Ảnh không đoán được tâm tư của cô, cũng không biết cô suy nghĩ thế nào.

Liễu Ảnh nhìn Tô Khiết, hỏi dò: “Nếu không thì cậu cứ giúp Bùi Dật Duy quản lý công ty trước, chờ anh ấy ra tù thì trả lại sau.”

“Cậu biết tớ mù tịt chuyện quản lý công ty còn gì, Tô thị tớ còn phải thuê người quản lý chuyên nghiệp đấy.” Lúc này Tô Khiết mới ngước mắt lên nhìn Liễu Ảnh, những lời này của cô cũng tương đương với việc tỏ rõ thái độ.

Tô Khiết sẽ không nhận những gì Bùi Dật Duy để lại cho cô, sợ là việc giúp anh ta quản lý công ty lại càng không khả thi.

“Tớ biết là cậu sẽ không đồng ý mà.” Nghe những lời Tô Khiết nói Liễu Ảnh cũng không thấy lạ: “Nhưng anh ấy đã hoàn tất thủ tục rồi, chỉ còn mỗi bước để cậu ra mặt tiếp quản là xong.”

“Tớ không nhận thì tất nhiên sẽ có biện pháp trả mọi thứ về cho anh ta.” Giọng Tô Khiết dửng dưng, không mang theo quá nhiều cảm xúc. Bùi Dật Duy xảy ra chuyện, cô không thể khoanh tay đứng nhìn nhưng ngoài việc đó ra thì không còn gì khác nữa.

Mối quan hệ của cô với Bùi Dật Duy đã sớm kết thúc từ lâu nên hai người bọn họ cũng không thể tiếp xúc quá nhiều, cũng sẽ không có quá nhiều mối liên quan nữa.

Cô tuyệt đối không thể nhận tài sản của Bùi Dật Duy được.

Dù bây giờ có nghèo đến mức không có cơm để ăn cô cũng sẽ không lấy thứ gì của anh ta.

“Bây giờ anh ấy đi tù rồi, cậu trả cho anh ấy thì có tác dụng gì chứ?” Liễu Ảnh không nhịn được mà khẽ thở dài. Hiện tại, Bùi Dật Duy đã ở trong tình cảnh này, sản nghiệp khác thì không có vấn đề gì nhưng công ty thì Bùi Dật Duy đành bó tay, anh ta không thể quản lý công ty ở trong tù được.

Hơn nữa, bây giờ chuyện Bùi Dật Duy giết người đã bị lan truyền ra ngoài nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới công ty.

Vì vậy, trong tình hình này, chuyển nhượng công ty mới là biện pháp tốt nhất để giữ lại công ty của anh ta.

“Tìm người giúp anh ta quản lý công ty là được. Tìm một người chuyên nghiệp đáng tin cậy để quản lý, chờ đến sau khi anh ta ra ngoài thì công ty vẫn là của anh ta thôi.” Tô Khiết tuyệt đối sẽ không chấp nhận nhưng bây giờ Bùi Dật Duy rơi vào tình trạng này cô cũng không thể hoàn toàn mặc kệ.

“Tớ sẽ nhờ Nguyễn Hạo Thần giúp, xem có tìm được người nào thích hợp không.” Tô Khiết hoàn toàn không hiểu gì về chuyện kinh doanh. Những người cô quen biết cũng đều không giỏi chuyện kinh doanh, vì vậy chỉ có thể nhờ Nguyễn Hạo Thần giúp đỡ.

“Chuyện này mà tìm cậu ba Nguyễn giúp đỡ, cậu không sợ anh ấy sẽ ghen à?” Liễu Ảnh ngạc nhiên nhìn Tô Khiết. Cô nhờ Nguyễn Hạo Thần giúp đỡ Bùi Dật Duy, liệu anh có ghen không?

“Không đến mức đó đâu.” Tô Khiết cảm thấy cậu ba Nguyễn sẽ không đến mức ghen tuông chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy.

“Cái gì là không đến mức, trong phương diện này thực ra đàn ông cực kỳ hẹp hòi đấy. Cậu nhờ vả cậu ba Nguyễn để giúp đỡ người đàn ông khác, đời nào anh ấy lại không tức giận. Huống chi, cậu và Bùi Dật Duy còn từng có một thời gian yêu nhau.” Dù Liễu Ảnh chưa từng yêu đương nhưng cô ấy đã đọc không ít tiểu thuyết nên trong chuyện này cô ấy vẫn tương đối tinh thông.
 
Chương 3532


 

Chương 3532

“Tớ thấy chắc cũng không đến nỗi như vậy đâu nhỉ?” Tuy Tô Khiết vẫn kiên định với ý kiến của mình, nhưng giọng điệu của cô lúc này hiển nhiên đã không còn kiên quyết như trước đó.

Cô cảm thấy dường như mình vẫn còn biết quá ít về khía cạnh này.

“Đến chứ, tớ thấy là cực kỳ đến nỗi đó đấy. Tớ nghĩ, nếu cậu mà thật sự nói chuyện này với cậu ba Nguyễn thì nhất định anh ấy sẽ ghen cho mà xem. Không tin thì cậu cứ thử đi.” Giọng Liễu Ảnh vẫn cực kỳ chắc chắn.

“Ý của cậu là gì?” Tròng mắt Tô Khiết thoáng dao động. Quả thực, cô không biết nhiều lắm về chuyện tình cảm, cho nên lúc này mới hỏi ý kiến của Liễu Ảnh.

“Tớ nghĩ là tốt nhất cậu không nên nói với cậu ba Nguyễn chuyện Bùi Dật Duy chuyển nhượng tất cả tài sản của anh ấy cho cậu.” Liễu Ảnh cân nhắc một chút, cảm thấy đây là việc quan trọng nhất.

“Đương nhiên lại càng không thể nhờ cậu ba Nguyễn tìm người giúp Bùi Dật Duy quản lý công ty. Tuy cậu và anh ấy đã chia tay nhưng không có nghĩa cậu ba Nguyễn sẽ không coi Bùi Dật Duy là tình địch. Vậy nên vì sự an toàn của cậu, tớ thấy cậu vẫn không nên để cậu ba Nguyễn biết chuyện này sẽ tốt hơn.” Lúc này Liễu Ảnh đang rất nghiêm túc đề xuất ý kiến cho Tô Khiết.

Tô Khiết hơi mím môi, nhất thời không lên tiếng, hiển nhiên là đang suy ngẫm về lời nói của Liễu Ảnh.

Cô vẫn cảm thấy Nguyễn Hạo Thần sẽ không đến mức ghen tuông vì một chút chuyện như thế này. Dù sao thì anh cũng biết cô đã không còn thích Bùi Dật Duy nữa, đã không còn quan hệ gì với anh ta từ lâu rồi.

Nếu không phải bây giờ Bùi Dật Duy đang gặp phải chuyện nghiêm trọng như vậy thì cô cũng sẽ không để ý đến việc của anh ta, cũng không có khả năng có bất kỳ quan hệ gì với đối phương.

Một người thông minh như Nguyễn Hạo Thần nhất định sẽ hiểu những lý lẽ này, sẽ thông cảm cho những việc thế này.

“Bây giờ chuyện của Bùi Dật Duy đã bung bét rồi, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến công ty của anh ta. Trong trường hợp này mà không có ai ở công ty trấn giữ thì nhất định sẽ loạn, rất có thể công ty sẽ sụp đổ ngay.

Yêu cầu cấp bách nhất bây giờ là có một người chuyên nghiệp đến giải quyết vấn đề nguy cấp ở công ty Bùi Dật Duy, tìm người như vậy không dễ đâu.” Tô Khiết cũng đã hiểu lời Liễu Ảnh nói, nhưng tình hình hiện tại cần phải giải quyết khủng hoảng ngay. Bằng không, chưa cần chờ Bùi Dật Duy ra ngoài thì có khi công ty của anh ta đã sụp đổ ngay bây giờ rồi.

Tất nhiên, cô cũng có thể mặc kệ, vốn dĩ cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Bùi Dật Duy nữa nhưng với tình hình hiện tại của anh ta thì cô quả thực cũng không đành lòng.

Bây giờ cô đã hiểu, tất cả mọi chuyện năm đó giữa cô và Bùi Dật Duy đều do Bùi Doanh giở trò. Khi trước lúc điều tra về Bùi Doanh, cô tra ra được cô ta đã làm rất nhiều việc, trong đó có cả những việc nhằm chia rẽ hai người họ!

Khi trước lúc điều tra về Bùi Doanh cô tra ra được cô ta đã làm rất nhiều việc, trong đó có cả những việc nhằm chia rẽ hai người họ!

Dù thế nào Tô Khiết cũng không ngờ được, lúc ấy vì ngăn cản Bùi Dật Duy tìm mình mà Bùi Doanh lại có thể cho anh ta uống thuốc, khiến Bùi Dật Duy rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Bây giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy Bùi Dật Duy thật sự rất thê thảm. Nhà họ Bùi xảy ra chuyện, ông Bùi tự sát, không bao lâu sau bà Bùi cũng qua đời. Lúc ấy, tất cả trọng trách gánh vác nhà họ Bùi đều đặt trên vai Bùi Dật Duy. Hơn nữa, ông Bùi lại còn đưa về một cô con gái riêng.

Những năm qua, Bùi Dật Duy đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân để có được thành tựu như ngày hôm nay, vậy mà cuối cùng lại bị Bùi Doanh hại thảm như vậy. Không nói đến việc trước kia Bùi Doanh đã làm với anh ta, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ phá hủy cuộc sống của Bùi Dật Duy rồi.

Dù bây giờ có nghĩ cách gì bào chữa cho Bùi Dật Duy thì nhất định anh ta cũng vẫn phải ngồi tù.
 
Chương 3533


Chương 3533

“Chuyện kinh doanh hai chúng ta đều không hiểu. Tất nhiên là tớ cũng có thể nhờ Đường Lăng giúp đỡ, nhưng tìm Đường Lăng giúp thì nhất định Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ biết. Nên tớ nghĩ, chẳng thà cứ trực tiếp nhờ Nguyễn Hạo Thần còn hơn.” Tô Khiết cũng rất nghiêm túc cân nhắc kỹ mọi việc.

“Vậy thì cậu cứ tìm cậu ba Nguyễn thử xem thế nào, giải thích rõ ràng với anh ấy. Nếu không thì tớ sẽ cùng giải thích với cậu.” Liễu Ảnh nghe Tô Khiết nói nghiêm trọng như vậy thì cũng thấy lo lắng.

Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện, trong hoàn cảnh này hai người họ thật sự không thể trơ mắt nhìn công ty của anh ta phá sản được.

“Tớ gọi điện hỏi trước xem thế nào.” Tròng mắt Tô Khiết chợt dao động, cô nghĩ trước tiên mình có thể gọi điện thoại thử thăm dò ý tứ của Nguyễn Hạo Thần.

“Được, được, gọi điện thoại hợp lý, nói chuyện qua điện thoại thì dù cậu ba Nguyễn có ghen cũng đỡ hơn.” Liễu Ảnh gật đầu lia lịa, rất tán thành ý kiến của Tô Khiết.

Tô Khiết liền lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Hạo Thần.

Đầu bên kia chỉ vang lên một hồi chuông là Nguyễn Hạo Thần đã bắt máy, Liễu Ảnh thấy tốc độ nghe máy của anh cũng bị dọa cho ngây người.

“Tô Khiết…” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm trầm của cậu ba Nguyễn đã truyền tới, vô cùng dịu dàng, còn có vẻ hết mực cưng chiều.

Lúc này Liễu Ảnh đột nhiên hiểu ra tại sao Tô Khiết không bị giọng nói của Thành thiếu chủ làm cho tan chảy rồi.

Bởi vì giọng nói của cậu ba Nguyễn còn dễ nghe hơn, khiến người ta muốn tan chảy hơn giọng của người kia.

Liễu Ảnh nhìn Tô Khiết với vẻ mặt hâm mộ và cả sự vui mừng. Tô Khiết thật sự rất hạnh phúc, may là trong hai người bọn họ thì Tô Khiết đã có được hạnh phúc rồi.

“Em có việc muốn nhờ anh giúp.” Tô Khiết nghe thấy giọng nói dịu dàng cưng chiều của cậu ba Nguyễn lại hoàn toàn không có vẻ gì quá khác thường, chắc hẳn là đã quen rồi, cô nói thẳng vào chuyện chính.

“Chuyện gì?” Ở đầu bên kia điện thoại, dường như giọng Nguyễn Hạo Thần lại càng nhẹ nhàng hơn, còn mang theo ý cười thấp thoáng: “Em nói đi.”

Giọng nói mang theo ý cười của anh lúc này thực sự có thể khiến người ta say mê ngất lịm.

Quá êm tai, quá quyến rũ.

“Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện rồi, anh ta giết Bùi Doanh sau đó đi tự thú, bây giờ đang ở trong đồn cảnh sát.” Giọng nói của Tô Khiết lúc này vẫn giống hệt như vừa rồi, không có quá nhiều cảm xúc khác, hoàn toàn chỉ đang trần thuật lại chuyện này một cách hết sức bình thường.

Cậu ba Nguyễn ở đầu bên kia trầm mặc giây lát, sau đó giọng anh mới truyền đến một lần nữa: “Thì sao?”

“Chuyện của anh ta có hơi phức tạp, có thể là em sẽ phải xử lý một vài việc giúp anh ta.” Tô Khiết không thể mặc kệ chuyện của Bùi Dật Duy được. Anh ta không còn người thân cũng không có bạn bè nào khác, nếu cô và Liễu Ảnh không quan tâm thì dù anh ta không bị phán tử hình cũng sẽ chắc chắn phải ngồi tù.

“Ừ.” Cậu ba Nguyễn ở bên kia điện thoại nhẹ nhàng đáp lại, vẫn dịu dàng, cưng chiều như trước đó: “Vậy là em cần anh làm gì?”

“Trước khi đi tự thú anh ta đã nhờ luật sư soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng, chuyển giao toàn bộ số cổ phần của anh ta cho em.” Tô Khiết biết bây giờ dù cô không nói ra chuyện này thì nhất định Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ biết rõ. Dù sao thì Bùi Dật Duy cũng đã ký tên trên hợp đồng chuyển nhượng để luật sư đi làm thủ tục rồi.
 
Chương 3534


Chương 3534

Vì vậy, cho dù Nguyễn Hạo Thần có không cố ý đi tìm hiểu thì đến lúc đó cũng sẽ biết thôi. Tô Khiết không muốn giấu giếm Nguyễn Hạo Thần, cô cảm thấy giữa hai người phải thẳng thắn, thành khẩn, nếu bây giờ cô che giấu chuyện này, đến lúc đó Nguyễn Hạo Thần biết được thì sợ là còn có thể sinh ra hiểu lầm không cần thiết khác nữa.

Cậu ba Nguyễn ở phía bên kia lại trầm mặc, lần này thời gian im lặng rõ ràng dài hơn hẳn lúc trước.

Liễu Ảnh ngồi bên cạnh cũng căng thẳng không dám lên tiếng, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Cô nghĩ nhất định là cậu ba Nguyễn đang ghen rồi.

“Anh có đang nghe không?” Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo Thần không nói gì, không nhịn được lại hỏi thêm một câu.

“Ừ, em nói tiếp đi.” Lúc này mới thấy tiếng cậu ba Nguyễn truyền đến, vẫn dịu dàng, vẫn cưng chiều như cũ.

Không hề nghe ra bất kỳ sự khác biệt nào.

Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, nghe thế này thì có vẻ như cậu ba Nguyễn không hề tức giận.

Nhưng cô ấy không biết thư ký Lưu đang đứng bên cạnh cậu ba Nguyễn lúc này như muốn nhũn cả hai chân ra rồi, mồ hôi lạnh sau lưng cũng chảy ròng ròng.

“Tất nhiên là em chắc chắn không muốn nhận công ty của anh ta nhưng bây giờ anh ta gặp chuyện như vậy, hơn nữa hôm nay lại có người để lộ ra chuyện anh ta giết người, vậy nên nhất định công ty của anh ta sẽ rất loạn. Em muốn nhờ anh tìm một người giúp anh ta quản lý công ty.” Cuối cùng Tô Khiết cũng nói xong ý định của mình, nghĩ đến lời nói lúc trước của Liễu Ảnh, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Không biết Nguyễn Hạo Thần có tức giận không? Có ghen không?

“Được.” Lần này cậu ba Nguyễn không trầm mặc nữa, rất nhanh đã nghe thấy giọng anh truyền tới từ đầu bên kia điện thoại. Câu nói chỉ có một chữ, không thể đơn giản hơn nhưng lại mang hàm ý khẳng định.

Hơn nữa, giọng điệu của anh vẫn mang vẻ dịu dàng, cưng chiều như cũ.

Tô Khiết không nghe ra bất kỳ sự khác thường nào từ trong giọng nói của anh, cũng không nghe ra cảm xúc nào không đúng, càng không thấy anh có ý muốn nổi giận.

Hơn nữa, anh trả lời rất dứt khoát, rất thẳng thừng, không hề do dự.

Tô Khiết không nhịn được nở nụ cười, xem ra ban nãy cô đã lo lắng không cần thiết rồi. Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không tức giận, cũng không hề ghen.

Cô đã nói mà, Nguyễn Hạo Thần sẽ không đến mức ghen tuông chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy đâu.

“Giờ em đang ở đâu?” Lần này, không chờ Tô Khiết mở miệng, cậu ba Nguyễn đã lên tiếng hỏi trước.

“Em đang ở chỗ Liễu Ảnh, còn có một số việc cần phải xử lý.” Tô Khiết cũng không suy nghĩ nhiều, thản nhiên đáp lại. Chuyện của Bùi Dật Duy còn cần phải xử lý, cả chuyện Liễu Ảnh cũng vậy.

“Được, giải quyết xong thì đến tìm anh, anh có việc cần nói với em.” Cậu ba Nguyễn cũng không hỏi nhiều, không nói thêm gì vẫn dịu dàng như trước, mà trong giọng nói dường như còn mang theo ý cười, hết sức động lòng người.

“Ừm.” Tô Khiết nhẹ giọng đáp lại, cũng không hỏi Nguyễn Hạo Thần muốn nói gì với mình. Dù sao thì gần đây họ cũng có rất nhiều việc, Nguyễn Hạo Thần tìm cô nói chuyện cũng là bình thường.

Thực ra có khá nhiều việc họ cần phải nói với nhau.

Tô Khiết nói xong cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức cúp điện thoại.

“Uầy, vậy mà cậu ba Nguyễn lại không tức giận sao? Không hề ghen, đã vậy từ đầu đến cuối vẫn dịu dàng.” Liễu Ảnh thấy Tô Khiết đã cúp điện thoại mới dám lên tiếng. Bây giờ cô ấy thật sự rất kinh ngạc, cô ấy hoàn toàn không ngờ rằng cậu ba Nguyễn lại không hề ghen, từ đầu tới cuối giọng điệu cũng chưa từng thay đổi.
 
Chương 3535


Chương 3535

Lúc này, Liễu Ảnh mới sâu sắc cảm nhận được vừa rồi mình đã thật sự lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

“Vừa rồi tớ đã nói là không đến nỗi đó mà. Anh ấy biết chuyện giữa tớ và Bùi Dật Duy đã kết thúc từ lâu rồi, biết bây giờ người tớ thích là anh ấy, anh ấy rất tin tưởng tớ. Hơn nữa, cậu ba Nguyễn là người cực kỳ tự tin đấy nên anh ấy sẽ không ghen tuông bậy bạ đâu.” Lúc này Tô Khiết hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy, cô thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi.

Nhưng lúc này, ở đầu bên kia, thư ký Lưu nhìn tổng giám đốc nhà mình, mồ hôi lạnh trên người anh ta chảy ròng ròng, hai chân không nhịn được run lẩy bẩy, cũng không dám thở mạnh.

Thư ký Lưu cảm thấy tổng giám đốc nhà mình lúc này thật sự rất đáng sợ. Từ sau khi tổng giám đốc tìm được bà chủ thì đã lâu lắm rồi anh ta không còn nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ như thế này nữa.

Vừa rồi anh ta không nghe thấy tiếng trong điện thoại, nhưng anh ta biết chắc chắn là do bà chủ gọi tới.

Bởi vì chỉ có bà chủ mới có thể khiến cảm xúc của tổng giám đốc thay đổi nhiều như vậy. Tổng giám đốc sẽ chỉ trở nên đáng sợ như vậy vì chuyện của bà chủ mà thôi.

Nhưng không phải tổng giám đốc và bà chủ đã hòa hợp rồi sao? Tại sao lại còn thành ra bộ dạng thế này?

“Tổng giám đốc, tôi còn một tài liệu cần…” Thư ký Lưu sắp không chống đỡ nổi nữa nên muốn tìm lý do đào tẩu. Lúc này, áp suất thấp từ người tổng giám đốc thật sự có thể bức tử người khác đấy, anh ta sắp không thở nổi nữa rồi.

“Một người vì giải quyết rắc rối cho người yêu cũ của mình mà đi xin người yêu hiện tại giúp đỡ cho, cậu thấy tình huống này là như thế nào?” Thư ký Lưu chưa nói hết câu, Nguyễn Hạo Thần đã đột ngột cất lời.

“Dạ?” Thư ký Lưu nghe mà ngớ cả người, nghĩa là sao?

Cái gì mà người cũ, rồi lại người yêu mới vậy? Sao anh ta nghe mà chẳng hiểu gì hết.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần tối sầm đi, liếc nhìn thư ký Lưu với vẻ thờ ơ. Đối mặt với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, cả người thư ký Lưu cứng đờ, sau đó não được khơi thông, trong tích tắc bỗng hiểu ra ngay ra ý của tổng giám đốc nhà mình.

Cú điện thoại vừa nãy rõ ràng là của bà chủ gọi đến, hiện tại quan hệ giữa bà chủ và tổng giám đốc đang rất yên ổn, vậy thì chắc chắn tổng giám đốc là người yêu mới rồi.

Cho nên vừa nãy bà chủ gọi điện thoại đến là để xin tổng giám đốc giúp đỡ, mà còn là giúp đỡ cho người yêu cũ của bà chủ.

Thư ký Lưu khiếp sợ tột độ, hít sâu một hơi. Ôi trời ạ, bảo sao tổng giám đốc lại có dáng vẻ kinh khủng thế này.

Nhưng mà người cũ của bà chủ là ai?

Thư ký Lưu chợt nhớ đến những tài liệu mà trước đây anh ta đã giúp tổng giám đốc mình điều tra được, người cũ của bà chủ hình như là Bùi Dật Duy, tổng giám đốc của Thanh Duy.

Chuyện Bùi Dật Duy giết người nay đã lên trang nhất, tất nhiên là thư ký Lưu cũng đã thấy được. Hồi trước anh ta cũng chẳng để ý cho lắm nhưng bây giờ thì lại không thể phớt lờ được nữa.

“Tổng giám đốc, quan hệ giữa bà chủ với tổng giám đốc Bùi chắc chắn chỉ ở mức bạn bè hỗ trợ nhau thôi, dù sao tổng giám đốc Bùi cũng gặp chuyện lớn đến vậy mà.” Thư ký Lưu cảm giác mồ hôi lạnh túa ra sau lưng mình càng lúc càng nhiều, anh ta cảm thấy kiểu gì thì đây cũng là một câu hỏi có tính chất ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mà tổng giám đốc hỏi thì anh ta cũng đâu dám không trả lời.

“Chuyện Bùi Dật Duy gặp nạn có liên quan gì đến cô ấy chứ?” Nguyễn Hạo Thần liếc xéo thư ký Lưu, ánh mắt ấy nhìn tưởng rất hờ hững, nhưng với thư ký Lưu đang đối diện với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình thì thiếu chút nữa là anh ta đã quỳ sụp xuống đất rồi.
 
Chương 3536


 

Chương 3536

“Cái này thì…” Thư ký Lưu đưa tay lên lau trán. Hiện tại máy lạnh trong phòng đang mở hết công suất nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa trên người thư ký Lưu: “Dù sao bà chủ cũng đâu phải người tuyệt tình, không thể thấy chết mà không cứu.”

“Nghĩa là, cô ấy vẫn còn tình cảm với Bùi Dật Duy à?” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần ban đầu còn bình tĩnh lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, phóng ánh mắt bắn thẳng về phía thư ký Lưu.

“Không, không ạ, tôi không có ý này ạ.” Thư ký Lưu sợ đến mức lảo đảo nhưng phản ứng khá nhanh, may sao anh bám được bàn làm việc chứ nếu không có khi đã ngã ra đất rồi.

Lời anh ta nói thật sự không hề có ý như vậy, sao anh ta dám có ý này được chứ.

“Tổng giám đốc, sao bà chủ có thể còn có tình cảm gì với Bùi Dật Duy được chứ. Bây giờ người mà bà chủ thích, người mà bà chủ yêu chính là tổng giám đốc, trong lòng bà chủ chỉ có mình tổng giám đốc mà thôi. Những tên đàn ông khác bà chủ còn chẳng thèm nhìn, hoàn toàn không thèm để tâm tới nữa kia mà.” Ý chí sinh tồn của thư ký Lưu lúc này đã lên đến đỉnh điểm, để bảo vệ tính mạng mình thì cái gì anh ta cũng nói ra được.

Chỉ cần tổng giám đốc nhà anh ta muốn nghe, chỉ cần tổng giám đốc nhà anh ta vui lên là được hết.

Chứ nếu không thứ đầu tiên mà tổng giám đốc muốn lấy sẽ là cái mạng của anh ta.

Lúc này, sau khi nghe thư ký Lưu nói như thế, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần mới khá khẩm hơn, nhưng chỉ ngay giây sau đó thì khuôn mặt lại lạnh lùng gấp bội: “Hiện giờ cô ấy vì chuyện của Bùi Dật Duy mà lao tâm khổ tứ, còn xin tôi giúp đỡ Bùi Dật Duy nữa.”

Cái gì mà không thèm liếc nhìn những tên đàn ông khác dù chỉ một cái? Cái gì mà không thèm bận tâm đ ến những tên đàn ông khác chứ? Nói vớ nói vẩn, bây giờ cô ấy còn đang lao tâm khổ tứ để giải quyết rắc rối cho Bùi Dật Duy kia kìa.

Thư ký Lưu mím chặt môi, không dám nói lung tung nữa. Nếu được, chắc ngay cả thở anh ta cũng chẳng thiết nữa.

Một câu rất bình thường của anh ta vừa rồi lại bị tổng giám đốc xuyên tạc hết như vậy. Thư ký Lưu sợ rằng anh ta mà nói thêm gì nữa thì chắc hôm nay anh ta thật sự sẽ không còn sống sót mà rời khỏi phòng làm việc được.

Sau cái ngày Nguyễn Hạo Thần trả Nguyễn thị lại cho ông cụ Nguyễn thì Nguyễn Hạo Thần cũng không đến Nguyễn thị lần nào nữa. Tất nhiên thư ký Lưu cũng không còn đến Nguyễn thị. Thật ra, những lúc ở thành phố A, nếu không có mặt tại Diêm Môn thì Nguyễn Hạo Thần sẽ ở công ty nhà mình nên thư ký Lưu cũng chuyển hẳn từ Nguyễn thị sang công ty này, bình thường thư ký Lưu còn phụ trách xử lý công việc của Tô thị nữa.

Dù sao Cậu ba Nguyễn cũng quá bận rộn nên chưa từng đến công ty lần nào, chuyện bên công ty này hầu như đều do thư ký Lưu giải quyết. Trong suốt quãng thời gian này, đây là lần đầu tiên Cậu ba Nguyễn đến công ty.

Thư ký Lưu thấy lâu lắm rồi tổng giám đốc nhà mình mới đến công ty, vốn đang rất vui mừng nên mới cầm một loạt những hợp đồng mới nhất chạy vội đến xin chữ ký của tổng giám đốc, lẽ ra thì việc ký tên đang tiến hành rất suôn sẻ, tâm trạng của tổng giám đốc cũng rất tốt.

Ai mà biết sau khi tổng giám đốc nhận xong cuộc gọi kia thì biến thành thế này.

Thư ký Lưu cảm thấy hôm nay tổng giám đốc tới đây không phải để kiểm tra tiến độ làm việc, mà là tới đòi mạng anh ta.

“Sao không nói gì đi, câm à?” Thư ký Lưu đang muốn giữ yên lặng, không dám nói bậy thêm câu nào nữa nhưng tiếc là cậu ba Nguyễn không đồng ý.

“Thưa Tổng giám đốc, công ty vẫn còn vài hợp đồng cần phải xử lý.” Hiện giờ thư ký Lưu thật sự rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, anh ta không muốn nán lại thêm chút nào cả.

“Tôi nhớ lần trước tôi có bảo cậu điều tra về chuyện của Bùi Dật Duy.” Nhưng cậu ba Nguyễn hoàn toàn không có ý định để thư ký Lưu rời đi dễ dàng.

 
 
Chương 3537


Chương 3537

“Vâng, tôi đã điều tra rồi.” Thư ký Lưu gật đầu. Câu hỏi này thì dễ trả lời hơn nhiều, dù thư ký Lưu chẳng hiểu vì sao tổng giám đốc nhà mình lại hỏi thế vào lúc này.

“Bùi Dật Duy là mối tình đầu của cô ấy…” Đôi mắt cậu ba Nguyễn khẽ híp lại, chẳng biết đang nói cho thư ký Lưu nghe hay đang nói với chính bản thân mình.

Sắc mặt thư ký Lưu trong nháy mắt trắng bệch cả đi, suýt nữa tim cũng ngừng đập. Lời của tổng giám đốc thật là dọa người.

“Nghe nói phụ nữ rất khó lòng quên được mối tình đầu.” Cậu ba Nguyễn như chẳng hề thấy được sắc mặt tái bợt đi của thư ký Lưu, câu hỏi anh đưa ra lại càng thêm đòi mạng người khác.

Thư ký Lưu mím chặt môi không dám nói lời nào, có đánh chết anh ta cũng chẳng dám trả lời.

Câu này của tổng giám đốc là một cái bẫy, ai trả lời người đó chết!

“Trả lời tôi.” Nguyễn Hạo Thần đưa mắt nhìn về phía thư ký Lưu, ánh nhìn lạnh toát. Từ sau khi cúp điện thoại, anh đã thấy rất khó chịu, chẳng biết trút vào đâu, cũng chẳng thể nổi đóa lên với cô được.

Và thế là, thư ký Lưu biến thành chỗ trút giận.

“Tổng giám đốc à, tôi không phải phụ nữ, mà thậm chí còn chưa có bạn gái nên tôi không hiểu lắm.” Thư ký Lưu không muốn trả lời, nhưng tổng giám đốc lại không muốn anh ta câm như hến, anh ta không nói gì cả cũng không được.

“Trả lời hay lắm, hay thôi ngày mai cậu đến châu Phi đào giếng đi.” Rõ ràng là Nguyễn Hạo Thần đang muốn có một đáp án ngay bây giờ.

Khóe miệng thư ký Lưu giật giật, tổng giám đốc ác độc quá mà.

“Tổng giám đốc muốn nghe lời thật lòng, hay là lời dối lòng đây ạ?” Thư ký Lưu quyết định mặc cho số phận, nếu tổng giám đốc đã hỏi, buộc anh ta phải trả lời thì anh ta đành phải trả lời thôi.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần nheo lại, giọng trầm đi thấy rõ, giống như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lời thật lòng.”

Tất nhiên là anh phải nghe sự thật, nghe lời dối trá có ích gì.

Thư ký Lưu nhìn tổng giám đốc nhà mình, nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới đáp lại: “Tình đầu đều khảm sâu trong trí nhớ, là khắc cốt ghi tâm. Phụ nữ là sinh vật cảm tính nên nghe nói đối với họ thì mối tình đầu là độc nhất vô nhị.”

Thư ký Lưu thật sự chẳng bận tâm gì nữa, chính tổng giám đốc nằng nặc muốn nghe chứ không phải tại anh ta. Hơn nữa tổng giám đốc mới bảo rất rõ ràng là muốn nghe lời nói thật lòng.

Bây giờ anh ta đã nói thật lòng rồi, không có chút dối gian nào cả, tất nhiên mấy câu này đều là những thứ anh ta đọc được trên mạng.

Sắc mắt cậu ba Nguyễn sa sầm hẳn xuống, trong tích tắc giống như mây đen giăng kín trời, tưởng chừng như một lát nữa thôi là mưa sẽ rơi ào ào. Anh muốn thư ký Lưu nói thật lòng nhưng lời thư ký Lưu vừa nói anh lại không muốn nghe.

“Cậu biến đi được rồi đấy.” Giọng nói của cậu ba Nguyễn lúc này đã lạnh đến mức có thể khiến người khác chết rét, ánh mắt nhìn anh ta giống như có thể giết anh ta chỉ trong một giây.

Cậu ba Nguyễn đang phiền muộn, vốn định nghe thư ký Lưu nói câu nào đó giúp tâm trạng anh khá khẩm hơn một chút nhưng cuối cùng thư ký Lưu lại nói với anh mấy câu thế này đây.

Rõ ràng bình thường thư ký Lưu nhạy bén lắm kia mà, sao hôm nay lại đần độn thế chứ.

Anh bảo nói lời thật lòng thì nhất định phải nói thật đến thế à?

Lúc nghe thấy tổng giám đốc nhà mình phán một chữ “biến”, thư ký Lưu còn tưởng như đang nghe thấy âm thanh của thiên nhiên, anh ta muốn biến từ lâu rồi nhưng tổng giám đốc không cho anh ta biến thì có.
 
Chương 3538


Chương 3538

Bây giờ tổng giám đốc đã ra lệnh, cuối cùng anh ta cũng biến được rồi.

Đến cả mớ tài liệu ngổn ngang trên bàn làm việc mà thư ký Lưu cũng không buồn thu dọn, thậm chí anh ta còn chẳng buồn xoay người, cứ thế bước lùi dần về phía sau.

Thư ký Lưu nhanh chóng lùi đến cửa phòng làm việc, bấy giờ mới xoay người, vươn tay kéo cửa phòng làm việc.

“Ngày mai biến đến châu Phi đào giếng.” Tay thư ký Lưu còn chưa nắm vào núm cửa để mở cửa thì giọng nói như Diêm Vương của Cậu ba Nguyễn lại vọng đến lần nữa.

Động tác của thư ký Lưu cứng đờ, trong nháy mắt tim anh ta lạnh toát, sao lúc nào kẻ xui xẻo cũng là anh ta vậy.

Anh ta không cam lòng, nhưng bây giờ có cho thêm mười lá gan thì thư ký Lưu cũng không dám tranh luận với tổng giám đốc câu nào, cứ trốn khỏi phòng làm việc tối tăm này đã rồi có gì tính tiếp.

Không gì quan trọng hơn tính mạng mình cả.

Sau khi thư ký Lưu rời khỏi phòng làm việc, trong phòng cũng chỉ còn lại mình cậu ba Nguyễn. Anh nhìn điện thoại để trên bàn làm việc, sắc mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng rất bức bối.

Sau khi thư ký Lưu rời khỏi phòng làm việc, trong phòng cũng chỉ còn lại mình cậu ba Nguyễn. Anh nhìn điện thoại để trên bàn làm việc, sắc mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng rất bức bối.

Một lúc sau, anh cầm lấy điện thoại nhắn một tin cho Tô Khiết, gửi địa chỉ nơi mình đang ở, bảo Tô Khiết đến chỗ anh.

Anh cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với cô mới được!

Tô Khiết vẫn chưa biết được tâm trạng của cậu ba Nguyễn lúc này đang thế nào nên khi nhận được tin nhắn của cậu ba Nguyễn, Tô Khiết còn thấy khá kỳ lạ. Bình thường Nguyễn Hạo Thần hiếm khi nào gửi tin nhắn, có việc đều gọi điện thoại cho cô.

Hơn nữa ban nãy gọi điện thoại cũng đã bảo cô làm xong việc thì sẽ đến tìm anh, sao còn cố ý nhắn tin làm gì nữa?

Chẳng lẽ có chuyện gì rất quan trọng, rất cấp bách à?

Vấn đề bên đây đã được giải quyết xong xuôi, Thành Thiếu chủ đã đồng ý sẽ xử lý Trịnh Hùng, thế thì chuyện của Bùi Dật Duy cũng đến đây là kết thúc. Tất nhiên cô sẽ còn phải giải quyết những vấn đề căn bản nhất, có điều chuyện này không thể xong trong một sớm một chiều được, cô vẫn cần sắp xếp lại cho ổn thỏa.

Hiện tại, nỗi phiền muộn của Liễu Ảnh cũng đã được giải tỏa ít nhiều, đã không còn vấn đề gì nữa, thôi thì cô cứ đến tìm Nguyễn Hạo Thần trước, xem rốt cuộc anh đang có vấn đề quan trọng gì?

“Cậu đừng ở khách sạn, ở một mình không an toàn lại bất tiện nữa, tớ còn có một căn hộ khá yên tĩnh, cậu cứ đến đó ở trước đi đã.” Tô Khiết không yên tâm khi để Liễu Ảnh ở khách sạn một mình, hơn nữa về lâu về dài, ở khách sạn cũng không phù hợp.

“Được.” Lúc này, Liễu Ảnh cũng không từ chối Tô Khiết. Đúng là hiện tại cô ấy không biết giải quyết những việc như thế này sao cho ổn thỏa. Vấn đề ăn ở thì cô ấy có thể tự mình giải quyết, cô ấy có tay có chân, có thể tìm một công việc, có thể đi thuê nhà, nhưng cô ấy không thể đối chọi với Tư Đồ Không được, cô ấy cần Tô Khiết giúp để đối phó với Tư Đồ Không.

Nếu như cô ấy đã muốn Tô Khiết giúp đỡ thì tất nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của Tô Khiết, cố gắng giảm bớt mọi phiền hà cho Tô Khiết.

“Vậy để tớ đưa cậu qua đó.” Tô Khiết nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hơn nữa nơi mà Nguyễn Hạo Thần vừa nhắn lại trùng hợp cùng hướng với nhà của cô mà không cần vòng lạivề, vậy thì cô có thể nhân tiện đưa Liễu Ảnh qua đó.

Mặc dù cô không ở căn nhà kia, nhưng đồ đạc thiết bị đều có đủ cả, cũng luôn cho người đến dọn dẹp nên Liễu Ảnh có thể vào ở ngay.
 
Chương 3539


Chương 3539

Vừa nãy Tô Khiết để ý thấy Liễu Ảnh không mang theo gì cả, ngay cả quần áo để thay cũng không có, cô phải gọi người đưa vài bộ quần áo và vật dụng cho Liễu Ảnh, còn những thứ khác hẳn là không có vấn đề gì.

Quần áo mà trước đó Liễu Ảnh đặt mua cũng vừa được đưa đến, Liễu Ảnh thay đồ xong, chỉnh trang lại một chút, sau đó cùng Tô Khiết rời đi.

Khi đến cô ấy không mang theo gì nên khi đi cũng nhanh gọn.

Lúc này Liễu Ảnh đã thay quần áo mới, đôi mắt sưng đỏ cũng bớt đi phần nào, nỗi đau khổ và sự lạc lõng ban nãy cũng đã biến mất, tinh thần cũng tốt hơn trông thấy.

Liễu Ảnh rời khỏi phòng, cùng ra khỏi khách sạn với Tô Khiết, bên ngoài khách sạn có hai chiếc siêu xe đang đỗ, một chiếc của Liễu Ảnh vừa lái tới, một chiếc của Tô Khiết.

“Cậu tính xử lý cái xe thế nào?” Tô Khiết nhìn chiếc ô tô bên cạnh. Cô biết chiếc xe này là của Tư Đồ Không, bây giờ quan hệ giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không đã thành ra thế này rồi, chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không lái xe của Tư Đồ Không nữa.

“Để ở đây đi, rồi anh ta cũng sẽ tìm thấy thôi.” Lúc liếc mắt nhìn về chiếc xe của Tư Đồ Không, ánh mắt Liễu Ảnh lạnh lùng hẳn đi. Cô ấy hiểu quá rõ về năng lực của Tư Đồ Không, hơn nữa, Tư Đồ Không không muốn cô ấy ra đi, vậy nên dù vừa nãy không đuổi theo thì chắc chắn cũng sẽ đi tìm kiếm, ắt sẽ lần ra được chiếc xe của anh ta thôi.

Liễu Ảnh cảm thấy mình cũng chẳng cần phải bận tâm vì chuyện này làm gì.

“Được rồi.” Tô Khiết không có ý kiến gì với quyết định của Liễu Ảnh, dù sao đây cũng là chuyện giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không, cô cũng không tiện đưa ra quan điểm gì.

Tất nhiên, cô là bạn của Liễu Ảnh, hơn nữa những chuyện ngày trước Tư Đồ Không làm với Liễu Ảnh thật sự rất quá quắt, nên trong vấn đề này Tô Khiết hiển nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh ngồi ngay vào trong xe Tô Khiết. Hóa ra, nhà của Tô Khiết không xa mấy, đi chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi rồi.

Mấy năm trước Tô Khiết đã mua một căn hộ trong khu chung cư này, vẫn chưa ở bao giờ, lúc ấy mua là để phòng ngừa cho bất kỳ tình huống nào xảy đến. Dù không phải một khu chung cư sang trọng nhưng môi trường xung quanh rất tốt, vị trí cũng ổn, vấn đề an toàn cũng được bảo đảm, là một nơi sống rất thoải mái.

“Đồ đạc ở đây đã có đủ hết rồi, cậu cứ việc vào ở thôi. Không cần lo chuyện gì hết, tớ sẽ kêu người đưa thức ăn và quần áo đến.” Tô Khiết quét mắt nhìn qua căn nhà thấy không có vấn đề gì, mọi thứ đã được quét dọn sạch sẽ nên cô cũng yên tâm hơn.

“Không cần đâu, để tự tớ…” Liễu Ảnh đã ở nhờ nhà cô, phải dựa vào sự giúp đỡ của cô rồi, mặc dù Liễu Ảnh không từ chối nhưng trong lòng vẫn thấy ái ngại, Liễu Ảnh không thể làm phiền Tô Khiết mấy chuyện mua sắm này nọ nữa.

“Cậu nấu ăn ngon, hôm nào tớ sẽ dẫn hai bé con đến ăn chực nhé. Chỗ này chưa có ai ở nên không có hơi người, giờ cậu dọn đến đây, cuối cùng nơi này cũng có sức sống hơn một chút rồi.” Tô Khiết cắt ngang lời Liễu Ảnh định nói, bạn bè với nhau không cần phải nói mấy lời khách sáo thế này.

“Được.” Liễu Ảnh hiểu ý của cô, lòng thầm biết ơn, thế là không nói thêm gì nữa mà chỉ cất giọng đồng ý.

“Chuyện của Bùi Dật Duy tớ sẽ xử lý, cậu đừng lo lắng nhé.” Hiện tại Tô Khiết đã biết Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy nên giờ mà Bùi Dật Duy xảy ra chuyện gì thì hẳn là Liễu Ảnh sẽ lo lắng lắm.

“Được.” Liễu Ảnh tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Tô Khiết. Nếu Tô Khiết đã xử lý chuyện của Bùi Dật Duy thì cô ấy cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa.

“Tớ có việc nên đi trước đây.” Tô Khiết vẫn còn khá lo lắng về tin nhắn ngắn mà cậu ba Nguyễn gửi đến. Lúc gọi điện thoại cậu ba Nguyễn đã nói chuyện rõ ràng rồi, sau đó lại gửi tin nhắn đến nữa, chẳng biết là có chuyện gì quan trọng đây.
 
Chương 3540


Chương 3540

“Vội đến gặp cậu ba Nguyễn hả?” Liễu Ảnh nhìn cô, nở nụ cười đen tối.

“Tớ lộ rõ vẻ như vậy à?” Tô Khiết cũng không chối bỏ. Nãy giờ cô đâu có nói gì đến chuyện của Nguyễn Hạo Thần đâu mà Liễu Ảnh vừa nhìn đã biết cô sẽ đi gặp Nguyễn Hạo Thần rồi, biểu cảm của cô rõ ràng đến thế sao?

“Ừ, rõ mồn một, má đỏ hây hây, mặt đầy hạnh phúc.” Nụ cười trên mặt Liễu Ảnh càng tươi rói: “Đi đi, đi đi, đi nhanh lên, đừng để cậu ba Nguyễn chờ sốt ruột.”

“Được rồi, thế tớ đi nhé.” Xưa nay Tô Khiết chẳng phải người tính tình ngại ngùng, cứ thế mà rời đi theo ý của Liễu Ảnh.

Ra khỏi khu nhà, Tô Khiết nhìn lại vị trí mà Nguyễn Hạo Thần đã gửi cho cô, đó là khu vực buôn bán sầm uất nhất ở thành phố A.

Lúc trước Nguyễn Hạo Thần có nói là sẽ đến đó để xử lý chút công việc của công ty, Nguyễn Hạo Thần cũng không cần nói là công ty nào, vì Nguyễn Hạo Thần đã trao trả toàn bộ Nguyễn thị cho cho ông cụ Nguyễn, anh cũng đã tuyên bố với báo giới rằng mình sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Nguyễn, vậy nên chắc chắn Nguyễn Hạo Thần sẽ không đến Nguyễn thị.

Tô Khiết vốn nghĩ hẳn là Nguyễn Hạo Thần sẽ tới Tô thị. Ông cụ Tô vẫn còn hôn mê, trên danh nghĩa thì toàn bộ Tô thị đều thuộc về cô, có điều cô không thông thạo chuyện làm ăn lắm nên bấy lâu nay luôn là người của Nguyễn Hạo Thần quản lý thay.

Tuy nhiên, hiện tại vị trí mà Nguyễn Hạo Thần gửi đến cũng không phải là vị trí của Tô thị, nhưng Tô Khiết cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà cứ thế tìm đến nơi dựa theo vị trí Nguyễn Hạo Thần gửi.

Nơi mà Nguyễn Hạo Thần gửi tin nhắn đến là công ty MY, tòa nhà thương mại lớn nhất thành phố A.

Công ty này trỗi dậy và phát triển rất mạnh trong vài năm gần đây. Chỉ vỏn vẹn mấy năm đã chiếm được một vị trí tại thành phố A này, nhiều người còn đặt công ty MY ngang hàng công ty của Tư Đồ Không nữa.

Nhưng từ trước đến giờ sếp lớn của công ty MY chưa bao giờ lộ diện, không ai biết được ông chủ của mình là ai, bình thường chỉ có nhân viên quản lý điều hành công việc.

Lúc đứng dưới công ty MY, Tô Khiết thấy hơi sững sờ. Nguyễn Hạo Thần gửi vị trí chỗ này cho cô, có nghĩa là nơi mà Nguyễn Hạo Thần bảo đến xử lý công việc của công ty là ở đây ư?

Nghĩa là, MY chính là công ty của Nguyễn Hạo Thần?

Tô Khiết chỉ biết Nguyễn Hạo Thần có rất nhiều sản nghiệp tại những nơi khác, còn ở thành phố A này cô chỉ biết mỗi Diêm Môn, về công ty MY cô quả thật không hay biết gì. Mới đầu khi Mộ Dung Tri đưa tài liệu về toàn bộ hoạt động kinh doanh của Nguyễn Hạo Thần cho cô, cô cũng không thấy có MY.

Nguyễn Hạo Thần cũng chưa bao giờ nhắc đến. Mà cũng đúng, sản nghiệp của Nguyễn Hạo Thần nhiều tới như vậy, nếu thật sự kể ra thì chắc nửa ngày cũng chưa nói hết.

Tô Khiết đang đứng ngay trước cửa công ty, dù trong lòng đã có suy đoán nhưng cũng chẳng thể chắc như đinh đóng cột được, thế là Tô Khiết bèn gọi cho Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết vừa mới lấy di động ra, còn chưa kịp gọi điện thì đúng lúc bắt gặp thư ký Lưu từ trong công ty đi ra, dáng vẻ của anh ta trông khá là kỳ quặc.

Đúng lúc bắt gặp thư ký Lưu từ trong công ty đi ra, dáng vẻ của anh ta trông khá là kỳ quặc. Thấy anh ta, Tô Khiết đã có thể chắc chắn được rồi.

Thư ký Lưu cũng nhìn thấy Tô Khiết, trong lòng anh ta vui mừng khôn xiết, đôi mắt lập tức sáng quắc lên không biết bao nhiêu độ.

“Bà chủ, cô tới rồi ạ.” Vẻ đau khổ và bi thương vừa mới hiện hữu trên khuôn mặt thư ký Lưu lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười, mắt híp cả lại sắp chẳng nhìn thấy đâu nữa rồi.

“Bà chủ à, tổng giám đốc ở trong văn phòng đấy ạ, để tôi dẫn cô lên đó.” Thư ký Lưu biết bà chủ chính là vị cứu tinh duy nhất. Bởi vì trừ bà chủ ra không có ai có thể khiến tổng giám đốc nhà anh ta bớt giận được cả.
 
Chương 3541


Chương 3541

Bà chủ tới đúng lúc quá đi mất.

Trước đó khó khăn lắm thư ký Lưu mới trốn được ra khỏi văn phòng. Vốn dĩ anh ta đã quyết định rằng cho dù hôm nay có chuyện tày trời gì đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không tới văn phòng tìm tổng giám đốc, chuyện có khó khăn tới mức nào anh ta cũng giải quyết được hết.

Nhưng bây giờ bà chủ tới rồi, tình hình đương nhiên sẽ khác. Cho dù lúc trước tổng giám đốc có tức giận tới như nào, cho dù trước đó sắc mặt tổng giám đốc có lạnh lùng ra sao, chỉ cần bà chủ vừa tới, chắc chắn tổng giám đốc sẽ hết giận ngay. Bởi vậy, đương nhiên thư ký Lưu không cần phải lo lắng nữa, không cần phải sợ hãi nữa.

Tô Khiết đi theo thư ký Lưu vào trong công ty, sau đó đi thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Sau khi vào thang máy, thư ký Lưu ấn ngay tầng 28.

“Trông tâm trạng của thư ký Lưu không tệ nhỉ, có chuyện tốt gì sao?” Tô Khiết thấy từ sau khi thư ký Lưu gặp cô liền cười tươi rói, khóe miệng sắp ngoác tới tận mang tai. Cô từng gặp thư ký Lưu mấy lần, ấn tượng về anh ta cũng rất tốt.

Khi đó lúc cô đi gặp thư ký Lưu để giải quyết thủ tục ly hôn của cô với Nguyễn Hạo Thần, anh ta còn suy nghĩ đủ điều cho cô, lo lắng chuyện này việc nọ.

Huống hồ là bây giờ việc của Tô thị cũng luôn là thư ký Lưu phụ trách.

Cho nên khi thấy thư ký Lưu vui vẻ như vậy, Tô Khiết liền không kìm được hỏi một câu, giọng điệu rất tự nhiên như đang tán dóc vậy.

“Bà chủ à.” Thư ký Lưu vừa nghe thấy Tô Khiết nói như vậy, vẻ tươi cười trên mặt ban nãy lập tức biến mất, ngày sau đó chuyển thành vẻ mặt nhăn nhó: “Chẳng có chuyện vui gì cả, chỉ có chuyện xấu thôi ạ, tôi xui xẻo thật luôn đấy, xui xẻo quá mất thôi.”

Tô Khiết không nhịn được, khẽ bật cười: “Anh gặp xui xẻo mà còn có thể cười tươi tới như vậy, tố chất tâm lý của anh tốt quá đấy.”

Lần đầu tiên cô thấy một người gặp chuyện cực kỳ xui xẻo mà cười tươi đến như vậy, có lúc thư ký Lưu này cũng thật đáng yêu.

“Vì nhìn thấy bà chủ nên tôi mới vui mừng tới mức bật cười đó…” Thư ký Lưu hơi do dự nhìn Tô Khiết một lát, sau đó lại tiếp tục nói: “Bởi vì chỉ có bà chủ mới có thể cứu được tôi thôi.”

“Ơ? Có liên quan gì tới tôi vậy? Anh nói đi rốt cuộc là có chuyện gì, tôi cứu anh thế nào được?” Tô Khiết càng cảm thấy kỳ quặc, vốn dĩ cô chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, không ngờ lại liên quan đến cô nữa.

“Tổng giám đốc đuổi tôi đi đào giếng ở châu Phi.” Thư ký Lưu thở dài một tiếng, cảm xúc bỗng trở nên sa sút: “Tới châu Phi thì tôi cũng có thể chịu đựng được, nhưng đi châu Phi rồi cũng không biết bao giờ mới có thể quay về. Tôi cũng chẳng còn trẻ trung gì, nên kết hôn từ lâu rồi, trong nhà đã giục tôi vô số lần.

Nhưng đến cả cô bạn gái tôi còn chẳng có mà giờ lại phải tới châu Phi, tôi còn tìm bạn gái thế nào được, tôi cũng đâu thể nào lấy một cô vợ châu Phi được.”

Tô Khiết nghe thư ký Lưu nói như vậy, khóe môi không khỏi cong lên, không phải cô không đồng cảm với anh ta, mà là cô cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Vì sao anh ấy lại đuổi anh tới châu Phi đào giếng thế?”

Tô Khiết biết rất rõ năng lực của thư ký Lưu như thế nào, anh ta là người đắc lực nhất bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, ít nhất là đắc lực nhất ở bên thành phố A này.

Trước đây thư ký Lưu xử lý rất nhiều việc của Nguyễn thị. Sau khi Tô thị trở thành của cô, Nguyễn Hạo Thần cũng trực tiếp giao Tô thị cho anh ta xử lý, bây giờ thư ký Lưu còn quản lý công ty MY thay Nguyễn Hạo Thần nữa.

Rõ ràng là thư ký Lưu làm việc rất tốt, người như vậy mà Nguyễn Hạo Thần lại muốn đuổi tới châu Phi để đào giếng ư?
 
Chương 3542


Chương 3542

Đâu có lý nào như vậy?

Khóe môi thư ký Lưu hơi mím lại, cẩn thận nhìn Tô Khiết, sau đó nhỏ giọng nói: “Tâm trạng của tổng giám đốc không tốt ạ.”

Anh ta cũng không tiện thảo luận chuyện giữa tổng giám đốc và bà chủ, thư ký Lưu càng không muốn nói xấu tổng giám đốc trước mặt cô. Cho nên anh ta chỉ có thể nói chung chung một câu rằng tâm trạng tổng giám đốc không tốt.

Thư ký Lưu cảm thấy câu nói này của anh ta chẳng có gì sai cả. Đúng thật là tâm trạng của tổng giám đốc không tốt, hơn nữa còn là cực kì không tốt.

Thư ký Lưu nghĩ thầm nếu như bà chủ hỏi anh ta vì sao tâm trạng của tổng giám đốc lại không tốt, anh ta vẫn có thể tiết lộ với cô thêm một chút, cũng để cô chuẩn bị tâm lý trước.

“Tâm trạng anh ấy không tốt là đuổi anh đi châu Phi đào giếng luôn à?” Đuôi lông mày Tô Khiết hơi nhướng lên, cô không hề hỏi xem vì sao tâm trạng Nguyễn Hạo Thần lại không tốt, cô chỉ không ngờ rằng anh lại làm chuyện như vậy.

Thư ký Lưu sửng sốt, bỗng chốc thực sự không biết nên trả lời như ra sao, câu hỏi này chẳng dễ trả lời chút nào cả.

Lúc này thang máy đã lên tới nơi, cửa tháng máy mở ra, Tô Khiết không vội vàng ra khỏi thang máy mà quay về phía thư ký Lưu, nói nửa thật nửa giả: “Hở ra một cái là tổng giám đốc nhà anh lại đuổi anh tới châu Phi, hay là anh theo tôi làm việc đi.”

Tô Khiết cảm thấy một nhân tài như thư ký Lưu thực sự rất hiếm có, vừa có năng lực lại vừa quyết đoán, hơn nữa còn chịu thương chịu khó, trung thành tận tâm, có đốt đèn lồ ng đi tìm cũng không dễ tìm được người như vậy.

Đương nhiên câu nói này của Tô Khiết mang tính chất đùa giỡn là chính. Dù sao thì cô cũng không thể cướp người của Nguyễn Hạo Thần trắng trợn vậy được. Chẳng qua là thấy vẻ đau khổ bi thương của thư ký Lưu nên cô mới không đành lòng chút thôi.

Nhưng Tô Khiết lại không ngờ được, lúc này Nguyễn Hạo Thần lại đi ngang qua thang máy, đúng lúc nghe thấy được câu nói đó.

Nguyễn Hạo Thần vừa mới đi tới nhà vệ sinh, thực ra anh đã đi qua cửa thang máy rồi. Vốn dĩ lúc nghe thấy giọng nói của Tô Khiết anh còn hơi vui vẻ, nỗi bực bội trong lòng cũng giảm bớt đi một chút, nhưng sau khi nghe thấy Tô Khiết nói như vậy, khuôn mặt anh sầm lại ngay tức khắc.

Anh quay lại cửa thang máy, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Khiết.

Tô Khiết không ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần đúng lúc ấy lại ở bên ngoài, ban nãy cô chỉ nói đùa với thư ký Lưu thôi nhưng lại bị anh nghe thấy nên vẫn thấy hơi bối rối.

“Anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi tới tìm anh.” Tô Khiết không muốn để bầu không khí cứ gượng gạo hay là càng bối rối hơn nữa cho nên cô phải mở lời trước, muốn chuyển sự chú ý của Nguyễn Hạo Thần đi.

Nguyễn Hạo Thần lẳng lặng nhìn Tô Khiết, đôi mắt chuyển sang nhìn thư ký Lưu đứng bên cạnh cô, ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: “Tôi đuổi cậu tới châu Phi?”

Lúc thư ký Lưu nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình liền hoảng sợ mà hít sâu một hơi khí lạnh, anh ta chỉ mong rằng trong mắt tổng giám đốc chỉ có mình bà chủ thôi, không nhìn thấy anh ta.

Nhưng rõ ràng là ông trời không nghe thấy lời cầu xin của thư ký Lưu, tổng giám đốc nhà anh ta không những nhìn thấy anh ta mà lại còn quay ra hỏi tội anh ta nữa.

Nhưng mà bây giờ bà chủ tới rồi, cô đang đứng ở đây. Tổng giám đốc không để ý tới bà chủ mà lại quay ra hỏi tội anh ta, chuyện này có bình thường không vậy?

Hơn nữa điều anh ta nói cũng là sự thật mà, anh ta đâu có phàn nàn bừa bãi với bà chủ đâu.

Đầu óc thư ký Lưu chợt ngộ ra, phàn nàn? Tổng giám đốc đang sợ anh ta phàn nàn với bà chủ à?

Thực ra ý của tổng giám đốc là muốn biết được rốt cuộc anh đã nói gì, nói bao nhiêu với bà chủ chứ gì?
 
Chương 3543


Chương 3543

Sau khi thư ký Lưu hiểu được ra thì âm thầm thở phào một tiếng: “Tổng giám đốc, tôi không phàn nàn với bà chủ đâu ạ, tôi chỉ tình cờ nhắc tới một câu rằng anh muốn cử tôi tới châu Phi thôi.”

Ý của thư ký Lưu là anh ta không nói thêm điều gì khác cả.

Mắt Tô Khiết nhìn qua nhìn lại giữa thư ký Lưu và Nguyễn Hạo Thần, sao cô cứ cảm thấy là lạ.

Đương nhiên Nguyễn Hạo Thần hiểu được ý của thư ký Lưu, ánh mắt lạnh lùng kia của anh cuối cùng cũng rời khỏi người thư ký Lưu. Nhưng khi ánh mắt dọa người đó của Nguyễn Hạo Thần rời đi thì anh cũng vứt lại một câu cho thư ký Lưu: “Cậu có thể biến được rồi, ngày mai biến sang châu Phi đào giếng đi.”

Khóe môi thư ký Lưu co giật kịch liệt, trong lòng lạnh lẽo. Anh ta vốn tưởng rằng bà chủ tới rồi, tâm trạng của tổng giám đốc sẽ tốt lên, sau đó sẽ tha cho anh ta nhưng bây giờ xem ra tình hình lại càng thêm gay go rồi.

Vậy là dù bà chủ có đến, tâm trạng của tổng giám đốc cũng không tốt lên ư?

Nhìn dáng vẻ hiện tại của tổng giám đốc, hình như còn tức giận hơn cả trước đó nữa!!

Không có lý nào, không có lý nào tổng giám đốc nhìn thấy bà chủ mà lại không vui lên cả. Cho dù trong lòng tổng giám đốc vẫn còn tức giận nhưng thấy bà chủ rồi thì sự bực bội trong lòng chắc chắn phải giảm bớt hơn một nửa.

Nhưng vì sao trông dáng vẻ lúc này của tổng giám đốc vẫn đáng sợ như vậy chứ?

Thư ký Lưu đột nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng lúc nãy của bà chủ. Ý của câu nói đó là muốn cướp lấy anh ta, tổng giám đốc tức giận vì lời nói này à?

Tuy rằng tổng giám đốc nghe được chuyện phu nhân muốn cướp người của tổng giám đốc thì đúng là có chút không hay. Thế nhưng mà tổng giám đốc cũng đâu phải người nhỏ nhen như vậy, không thể nào giận bà chủ vì chút chuyện nhỏ này được.

Huống hồ tổng giám đốc và bà chủ sắp kết hôn rồi, hai người đã là người một nhà rồi mà, đi theo ai mà chả như nhau, cũng có gì khác biệt lắm đâu, tổng giám đốc đâu cần phải so đo tới như vậy.

Huống hồ tổng giám đốc và bà chủ sắp kết hôn rồi, hai người đã là người một nhà rồi mà, đi theo ai mà chả như nhau, cũng có gì khác biệt lắm đâu, tổng giám đốc đâu cần phải so đo tới như vậy.

Hơn nữa ban nãy thư ký Lưu nhìn ra được bà chủ chỉ đang đùa với anh ta thôi, không phải muốn cướp anh ta thật.

“Tổng giám đốc, thực ra bà chủ đang nói đùa thôi.” Thư ký Lưu cảm thấy cần phải giải thích giúp bà chủ một câu, đừng để tổng giám đốc hiểu lầm bà chủ.

Nhưng anh ta vừa nói lời giải thích này ra, lại nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc nhà mình hình như càng trầm hơn một chút.

Thư ký Lưu hoảng sợ trong lòng, anh ta vừa nói sai gì à?

Không phải chứ? Lời anh ta vừa nói rõ ràng là đang giải thích cho bà chủ mà, sao có thể sai được.

Vì sao Tổng giám đốc lại tức giận chứ?

Tổng giám đốc không tin lời anh ta à?

Cho dù tổng giám đốc không tin lời anh ta, thì sắc mặt cũng không đến mức trở nên khó coi như vậy chứ.

Thư ký Lưu nghĩ thầm không biết có nên giải thích thêm mấy câu không. Nhưng ngay lúc anh ta mở miệng muốn nói, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vươn tay ra túm lấy cổ tay Tô Khiết, sau đó kéo cô ra khỏi thang máy đi thẳng tới văn phòng của anh.

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần vẫn cứ sa sầm như vậy, hơn nữa còn chẳng nói một câu nào.
 
Chương 3544


Chương 3544

Thư ký Lưu kinh ngạc tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, anh ta thực sự không dám tin tổng giám đốc nhà anh ta lại đối xử với bà chủ như vậy.

Thư ký Lưu biết rõ tình cảm tổng giám đốc dành cho bà chủ là như thế nào. Anh ấy đối xử với bà chủ đúng thật là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan luôn.

Nhưng thái độ bây giờ của tổng giám đốc với bà chủ là sao?

Có thể nhìn ra được bây giờ tổng giám đốc nhà anh ta rất tức giận, rất phẫn nộ.

Nhưng chuyện đã qua hơn một tiếng đồng hồ rồi, lẽ ra tổng giám đốc cũng đã bình tĩnh lại rồi chứ. Hơn nữa bây giờ bà chủ còn tự mình tới đây tìm tổng giám đốc, tổng giám đốc chẳng có lý do gì để tức giận như vậy, phẫn nộ như vậy cả.

Không đúng, chắc chắn là anh ta đã bỏ qua chuyện gì đó vô cùng quan trọng rồi.

Đôi mắt thư ký Lưu chợt dao động, đột nhiên hiểu được ra, cái câu nói đùa cuối cùng mà bà chủ nói với anh ta, có khi nào tổng giám đốc lại tưởng rằng cô ấy đang cướp người cho Bùi Dật Duy không?

Cho nên tổng giám đốc mới tức giận tới như vậy?

Thư ký Lưu cảm thấy mình biết được chân tướng rồi!!

Nếu thật sự là như vậy, lúc này tổng giám đốc chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, vậy có khi nào bà chủ sẽ xảy ra chuyện không?

Thư ký Lưu lo lắng trong lòng nhưng lúc anh ta đuổi theo lại nhìn thấy tổng giám đốc đã kéo bà chủ vào trong văn phòng.

Thư ký Lưu nhìn cửa văn phòng bị tổng giám đốc nhà bọn họ đóng sập lại, cơ thể không nhịn được run bắn lên. Không phải anh ta không muốn giúp bà chủ, mà là thực sự là lực bất tòng tâm. Nếu như anh ta xông vào văn phòng vào lúc này thì chắc chắn sẽ khiến chuyện càng tệ hơn, Tổng giám đốc sẽ càng thêm tức giận.

Thư ký lưu lặng lẽ thở ra một hơi, bà chủ giỏi như vậy chắc chắn sẽ không sao đâu. Với cả tổng giám đốc còn yêu bà chủ đến thế, cho dù có tức giận hơn đi chăng nữa cũng không thể làm tổn thương tới bà chủ được.

Lúc này trong văn phòng, sau khi Nguyễn Hạo Thần đóng sập cửa lại liền đè thẳng Tô Khiết lên cửa văn phòng. Không đợi Tô Khiết kịp phản ứng, cơ thể anh đã đè lên khiến cô không thể nào cử động được.

Ngay sau đó, anh liền cúi đầu xuống hôn lấy cô.

Lúc này nụ hôn của anh không còn dịu dàng như thường ngày nữa, vừa gấp gáp vừa mãnh liệt, còn có cả một chút thô bạo.

Đương nhiên Tô Khiết cảm nhận được sự bất thường của anh, hàng lông mày của cô khẽ cau lại, vô thức vươn tay đẩy anh ra.

Nhưng tiếp đó Nguyễn Hạo Thần lại túm lấy tay cô kéo lên cao, trực tiếp cố định tay cô ở trên đỉnh đầu, mà nụ hôn của anh cũng không hề dừng lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn, hung hăng hơn.

Tuy rằng thân thủ của Tô Khiết cũng không tệ nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Nguyễn Hạo Thần. Hơn nữa vốn dĩ sức lực giữa phụ nữ và đàn ông đã có khác biệt rất lớn rồi, mà lúc này Nguyễn Hạo Thần lại thực sự đã trở nên hung dữ rồi. Vậy nên Tô Khiết không thể nào cử động được, cho dù có giãy dụa cũng không thể thoát ra.

Tô Khiết không biết Nguyễn Hạo Thần bị làm sao nữa, trước đó lúc gọi điện thoại rõ ràng vẫn còn đang yên đang lành, sau đó anh còn cố ý gửi tin nhắn bảo cô tới đây, lẽ nào anh bảo cô tới đây là vì chuyện này?

Đương nhiên Tô Khiết nhìn ra được Nguyễn Hạo Thần lúc này đang tức giận, nhưng cô không biết tại sao anh lại tức giận như thế.

Lúc trước rõ ràng là vẫn bình thường mà, sao lại đột nhiên tức giận vậy chứ?
 
Chương 3545


Chương 3545

Cũng đâu thể bởi vì cô vừa mới nói mấy lời bông đùa đó với thư ký Lưu ở trong thang máy lúc nãy được?

Nhưng với những gì cô hiểu về Nguyễn Hạo Thần, cô cảm thấy không đến mức đó.

Động tác của Nguyễn Hạo Thần vừa mãnh liệt vừa hung hăng, cứ như hận không thể nuốt chửng cô vào bụng vậy, không để lại cho cô chút không gian nào, Tô Khiết bỗng chốc cảm thấy hô hấp có hơi khó khăn.

Anh đang muốn lấy mạng của cô đấy à?

Tay của Tô Khiết bị anh túm chặt lấy, không cử động được, cũng chẳng thể tránh thoát. Tô Khiết chỉ có thể nhấc chân lên đá anh để anh buông cô ra.

Chân Nguyễn Hạo Thần bị cô đá một cái, lực đá không hề mạnh nên anh chẳng có phản ứng gì. Chỉ khi Tô Khiết nhấc chân lên đá anh thêm một lần nữa, chân anh mới thuận theo lực của cô mà đ è xuống, khống chế lấy đôi chân của cô luôn.

Mà khi làm tất cả những động tác này, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn hôn cô không ngừng nghỉ, hơn nữa còn hôn càng mạnh hơn, hung hăng hơn.

Tô Khiết cảm thấy không biết là bờ môi cô bị anh ma sát tới đau hay là cắn tới đau nữa.

Tô Khiết biết anh đang tức giận, nhưng anh có tức giận thì cũng cũng không thể như vậy được, có chuyện gì mà không thể nói chuyện tử tế được hả?

Cuối cùng Tô Khiết cũng tìm được một cơ hội tạm thời tránh né được bờ môi của anh, có thể hít sâu được một hơi rồi.

Thấy môi Nguyễn Hạo Thần lại đè lên lần nữa, Tô Khiết nôn nóng trong lòng, đầu cô cúi xuống áp trán vào môi anh. Bây giờ tay và chân cô đều bị anh khống chế, cô chỉ có thể dùng được cách này thôi.

“Không phải anh bảo có chuyện muốn bàn sao??” Tô Khiết nhân cơ hội khó khăn lắm mới có được này, nhanh chóng mở lời.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi trầm xuống, cô nhắc tới nói chuyện làm anh lại nhớ tới gã Bùi Dật Duy lần nữa.

“Không bàn nữa.” Bây giờ Nguyễn Hạo Thần không muốn nói, giờ anh chỉ muốn hôn cô thôi, chỉ muốn cô thôi. Nguyễn Hạo Thần từ chối vô cùng dứt khoát, còn chưa nói xong hai chữ “không nói” này, anh lại tiếp tục hôn xuống môi cô.

“Nguyễn Hạo Thần, anh làm sao vậy?” Tô Khiết có chút khó chịu, cũng có chút bất lực. Cô nhận ra được anh đang tức giận, cũng nhận ra được anh đang cáu kỉnh với cô.

“Điên rồi.” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, gằn giọng trả lời lại hai chữ. Anh cảm thấy anh sắp điên rồi, sắp tức tới điên rồi.

Bùi Dật Duy vừa xảy ra chuyện, cô đã nôn nóng chạy đông chạy tây giúp Bùi Dật Duy, không những muốn cứu Bùi Dật Duy mà còn muốn cứu công ty của anh ta, cô chưa bao giờ quan tâm anh tới như vậy.

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, kế hoạch kết hôn của bọn họ cũng tạm thời ngừng lại. Mấy hôm nay bọn họ vẫn luôn phải giải quyết một số việc mà chẳng được ở bên nhau tử tế.

Buổi sáng anh gọi điện cho cô nói rằng tới công ty giải quyết một chút chuyện, cô chỉ lạnh nhạt trả lời anh một chữ “Ừm”.

Những lời mà anh vốn muốn nói đều phải nuốt hết lại vì chữ “Ừm” kia của cô, cũng không nhắc tới chuyện của MY vốn định nói với cô nữa.

Lúc đó anh im lặng không nói gì, anh còn tưởng rằng ít nhất cô sẽ hỏi anh dăm ba câu nhưng cô lại cúp máy thẳng luôn.

Anh tưởng lúc đó cô đang bận chuyện khác, nhưng không ngờ rằng cô cúp điện thoại của anh xong liền quay ra bận bịu chuyện của Bùi Dật Duy luôn.
 
Chương 3546


Chương 3546

Bùi Dật Duy giết người thì to tát lắm sao? Bùi Dật Duy ngồi tù thì to tát lắm sao?

Cô nôn nóng tới như vậy? Lo lắng tới như vậy à?

Thậm chí đến cả công ty của Bùi Dật Duy cô cũng muốn quản lý giúp anh ta à?

Công ty của Bùi Dật Duy tên là Thanh Duy, là tên ghép lại giữa tên cô và tên của Bùi Dật Duy.

Nguyễn Hạo Thần biết Bùi Dật Duy là tình đầu của cô, tình đầu của phụ nữ đều rất khó quên được.

Trước đây thư ký Lưu nói rằng mối tình đầu đối với phụ nữ mà nói thì đều là khắc cốt ghi tâm.

Trước đó Nguyễn Hạo Thần có bảo thư ký Lưu điều tra về chuyện của Bùi Dật Duy, tra được rất nhiều chuyện vào năm đó của cô và Bùi Dật Duy. Anh biết rằng lúc đó cô rất yêu Bùi Dật Duy, anh ta cũng yêu cô thật lòng.

Năm đó cô và Bùi Dật Duy chia tay thực ra là do Bùi Doanh giở trò.

Nguyễn Hạo Thần biết gần đây cô đang điều tra về người đối phó nhà họ Đường của Quỷ Vực Chi Thành, Nguyễn Hạo Thần biết cô tra được ra một số chuyện Bùi Doanh làm với Bùi Dật Duy vào năm đó.

Cho nên, bây giờ cô đã biết chân tướng năm đó rồi, biết được rằng năm đó không phải Bùi Dật Duy vứt bỏ cô. Hơn nữa khi đó Bùi Doanh còn bỏ thuốc Bùi Dật Duy khiến anh ta rơi vào trạng thái nửa hôn mê, nửa tỉnh táo, cho nên mới không thể tìm cô được.

Như thế này không phải là cô càng không thể nào quên được Bùi Dật Duy sao?

Cho nên bây giờ Nguyễn Hạo Thần vô cùng để ý tới tiệc cô giúp đỡ Bùi Dật Duy, cô giúp đỡ Bùi Dật Duy thì cũng thôi đi, đã vậy còn quản lý công ty giúp anh ta, anh có thể không tức giận được sao?

Nguyễn Hạo Thần cảm thấy bản thân giờ đây cho dù không điên, thì cũng sắp tới bờ vực phát điên luôn rồi.

“Đang yên đang lành mà nổi điên cái gì?” Tô Khiết khẽ cau mày lại, cảm thấy hơi khó hiểu. Cô nhận thấy được anh đang nổi điên lên rồi, nhưng mà tại sao chứ?!

“Em hỏi anh tại sao à?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô với ánh mắt đầy hung dữ, cô còn hỏi anh vì tại sao lại phát điên à?

Bản thân cô làm những chuyện đó mà cô không biết sao?

Hiện giờ anh mới là bạn trai của cô, còn là ba của hai đứa con cô. Vậy mà anh gọi điện thoại cho cô, cô chỉ lạnh nhạt trả lời một chữ “Ừm”, rồi toàn tâm toàn ý lo cho Bùi Dật Duy.

Dựa vào cái gì?

“Em không hỏi anh thì hỏi ai nữa?” Tô Khiết cảm thấy câu hỏi của anh vô cùng kỳ quặc, anh đang tức giận, anh đang phát điên, cô không hỏi anh thì hỏi ai nữa.

Trước đó anh gọi điện cho cô rõ ràng vẫn còn bình thường, nói chuyện cũng chẳng có vấn đề gì, giọng điệu cũng tự nhiên như thường, lúc cúp máy anh vẫn đang chờ cô. Giờ mới hơn một tiếng đồng hồ trôi qua thôi, sao lại thành ra thế này?

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì của cô, anh cảm thấy trong ngực nghẹn một cục, tức lên không được, tức xuống chẳng xong. Anh không nói gì nữa mà trực tiếp cúi đầu xuống hôn cô.

“Nguyễn…” Tô Khiết vừa định nói tiếp, nhưng lại cảm thấy bờ môi đau đớn.

“Nguyễn Hạo Thần, anh là chó đấy à? Sao lại còn cắn người nữa.” Tô Khiết có hơi bực bội, hôm nay người này phát điên cái gì vậy chứ.

“Anh không những cắn, mà anh còn muốn ăn em luôn.” Lúc nói Nguyễn Hạo Thần đều gằn hết giọng lên, anh buông bờ môi cô ra. Nhưng ngay sau đó anh liền bế thẳng cô lên, bế cô tới phòng nghỉ ngơi ở bên trong.

“Nguyễn Hạo Thần, anh thả em xuống trước đã, em cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện cho tử tế.”
 
Chương 3547


Chương 3547

Đương nhiên Tô Khiết biết anh muốn làm cái gì, bây giờ quan hệ giữa hai người bọn họ đã xác định rồi, vốn dĩ đã định đi nhận giấy kết hôn cho nên Tô Khiết cũng không khước từ chuyện này.

Nhưng tình huống bây giờ không hề phù hợp mà!

“Bây giờ không nói vội.” Vốn dĩ Nguyễn Hạo Thần cảm thấy cũng nên nói chuyện tử tế với cô nhưng bây giờ anh cảm thấy không cần thiết nữa. Với lại bây giờ anh cũng không muốn nói chuyện với cô, anh chỉ muốn làm chuyện anh muốn làm thôi.

Trong thời gian hai người nói chuyện, Nguyễn Hạo Thần đã bế Tô Khiết vào phòng nghỉ rồi. Anh nhấc chân lên đóng sập cửa phòng lại, sau đó đè ngửa cô xuống giường.

Tuy rằng bình thường Nguyễn Hạo Thần rất ít khi tới đây làm việc, nhưng đồ đạc trong văn phòng vẫn đầy đủ, thiết bị cũng đều là tốt nhất.

Nguyễn Hạo Thần đè Tô Khiết xuống giường, động tác vẫn hung hăng như cũ. Nhưng lúc anh hôn cô lần nữa thì đã không còn sự thô bạo ban nãy, mà động tác sau đó cũng nhẹ nhàng. Cho dù bây giờ anh rất tức giận, lúc này anh sắp phát rồ tới nơi, nhưng anh sẽ không làm tổn thương cô, dù chỉ là một chút thôi cũng không được.

Tuy rằng động tác cuối cùng của Nguyễn Hạo Thần đã trở nên dịu dàng nhưng lúc này nỗi tức giận trong lòng cậu ba Nguyễn đều chuyển hết thành sức lực mạnh mẽ. Cho nên khi kết thúc, Tô Khiết cảm thấy năng lượng như bị rút cạn vậy.

Vốn dĩ trong lòng có hơi nghi hoặc còn muốn hỏi anh nhưng bây giờ cô không muốn mở miệng, mệt tới chẳng còn sức nữa rồi.

Lúc kết thúc Tô Khiết cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy vừa đói vừa mệt, không có một chút sức lực nào cả.

Tay Nguyễn Hạo Thần ôm lấy eo cô, vùi cô vào trong lòng mình, cằm cô gác lên hõm vai anh, bờ môi anh dán lên vành tai cô, sau đó răng anh liền cắn xuống.

Không dùng quá nhiều sức nhưng cũng chẳng hề nhẹ, vẫn có hơi đau một chút. Rõ ràng là động tác cắn cô này của anh còn có một chút ý trừng phạt.

Đương nhiên lúc này Nguyễn Hạo Thần đã vừa lòng hả dạ rồi, không còn phẫn nộ như lúc nãy nữa, tâm trạng cũng không còn buồn bực như trước.

“Đừng nghịch, em muốn ngủ.” Lúc này Tô Khiết đã mệt tới mức không muốn mở mắt ra nữa, định vươn tay ra đẩy anh nhưng lại lười chẳng muốn giơ.

“Chúng ta nói chuyện.” Cậu ba Nguyễn vẫn đang cắn vành tai cô, hơn nữa còn hơi tăng thêm chút sức.

Ừm, Nguyễn Hạo Thần ăn no uống đủ rồi cho nên bây giờ muốn nói chuyện.

Tô Khiết bật cười, là vẻ tức giận tới mức bật cười. Lúc trước cô bảo muốn nói chuyện với anh thì anh không nói, bây giờ lại đòi cô nói chuyện à?

Nhưng Tô Khiết cũng không từ chối, cô lại muốn nghe thử xem anh muốn nói gì với cô?

Tô Khiết hơi nghiêng người qua đối diện với anh: “Được, anh nói đi.”

“Vì sao lại giúp Bùi Dật Duy?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, rõ ràng là anh rất nghiêm túc khi nói với cô về chuyện này.

“Hả?” Tô Khiết nghe anh nói vậy thì lại có hơi hoang mang, không kịp phản ứng lại.

Đương nhiên phản ứng của Tô Khiết vẫn rất nhanh, lập tức hiểu ngay: “Cho nên là, anh tức giận vì chuyện này à?”

Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi mím lại không nói gì cả, đương nhiên sự im lặng lúc này cũng chính là thừa nhận.
 
Chương 3548


Chương 3548

“Có đáng không hả?” Tô Khiết không nhịn nổi cười nữa, anh thực sự tức giận vì chuyện của Bùi Dật Duy sao, còn khiến bản thân tức giận tới mức đó nữa, có đáng không chứ?

“Sao lại không đáng chứ, em giúp anh ta hết sức mình như vậy. Không những giúp anh ta, mà còn muốn quản lý công ty giúp anh ta nữa.” Sắc mặt cậu ba Nguyễn trầm xuống rõ rệt, sao lại không đáng chứ?

Anh cảm thấy đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Bây giờ anh ta xảy ra chuyện như vậy, là bạn bè, em không thể mặc kệ được…” Tô Khiết nhận thấy được cậu ba Nguyễn thực sự tức giận rồi, đúng thật là đang ghen. Nhưng Bùi Dật Duy xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, Liễu Ảnh còn gọi điện cho cô, cô không thể mặc kệ được.

Nếu như cô không đứng ra giải quyết, có khi chuyện giữa Bùi Dật Duy và Bùi Doanh đã bị lộ ra ngoài rồi.

Chuyện đó không thể nào để lộ ra ngoài được, chắc chắn sẽ hủy hoại Bùi Dật Duy.

“Bạn bè? Hai người là bạn bè gì? Em với anh ta là bạn à?” Cậu ba Nguyễn lại thẳng thừng ngắt lời cô, lúc này có thể nghe ra được sự lạnh lùng rất rõ ràng trong giọng nói của anh.

Tô Khiết nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này của Nguyễn Hạo Thần như thế nào nữa.

Cô và Bùi Dật Duy là bạn sao?

Trước đây cô từng yêu đương với Bùi Dật Duy nhưng bây giờ đã chia tay rồi, đã kết thúc rồi, lần trước cô cũng đã nói rõ ràng với Bùi Dật Duy.

Cũng có lúc Bùi Dật Duy sẽ hơi cố chấp, nhưng cũng không phải kiểu người có đánh chết vẫn phải quấn chặt lấy. Từ đó về sau, Bùi Dật Duy đã không còn liên lạc với cô nữa.

Đương nhiên, vốn dĩ cô cũng không có ý định có quan hệ gì với Bùi Dật Duy nữa. Nhưng bây giờ Bùi Dật Duy xảy ra chuyện như vậy, lẽ nào cô thực sự chỉ nhìn mà mặc kệ ư?

“Sao không nói gì? Câu hỏi này rất khó trả lời sao?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại, một vấn đề đơn giản như vậy mà cô cũng cần phải suy nghĩ lâu như thế sao?

Hay là thực ra trong lòng cô vẫn còn có ý với Bùi Dật Duy?

“Không khó trả lời, bây giờ em với anh ta cũng không tính là bạn bè. Nhưng anh ta xảy ra chuyện như vậy, em không thể nào đứng nhìn mà không làm gì được.” Tô Khiết vẫn luôn không tin chuyện người yêu chia tay rồi vẫn còn có thể làm bạn cho lắm, nhưng người yêu chia tay rồi cũng không đến mức trở thành kẻ thù, huống hồ chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy cũng có hơi phức tạp.

Giữa cô và Bùi Dật Duy không thể nói được là ai sai ai đúng, bây giờ cô cũng chẳng oán hận gì. Cho nên Bùi Dật Duy xảy ra chuyện, cô muốn giúp đỡ một chút, cô cảm thấy đây là chuyện rất bình thường.

“Anh ta là mối tình đầu của em.” Rõ ràng là Nguyễn Hạo Thần khá vừa lòng với câu trả lời này của cô, nhưng về cái chuyện mối tình đầu này, cậu ba Nguyễn vẫn khó có thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Tô Khiết sửng sốt, đôi mắt nhìn anh không nhịn được mà chớp chớp, sao tự dưng còn lôi cả vấn đề mối tình đầu vào nữa?

Nhưng Bùi Dật Duy đúng thật là mối tình đầu của cô, dù sao thì từ nhỏ cô cũng luôn đóng vai xấu xí, những người khác đều tránh né cô, đương nhiên không có người đàn ông nào yêu cô. Tất nhiên là trước khi ở bên Bùi Dật Duy cô cũng chưa bao giờ có suy nghĩ đó, về mặt tình cảm, cô vẫn luôn ngây ngô như vậy.

Nhưng lúc này cậu ba Nguyễn cố tình nhắc tới chuyện mối tình đầu với cô là có ý gì.

“Thì sao?” Tô Khiết nhìn anh, trong mắt còn có chút nghi hoặc.

“Người ta phụ nữ đều khắc cốt ghi tâm về mối tình đầu của mình, đều rất khó quên đi.” Rõ ràng đây chính là điều mà cậu ba Nguyễn để ý nhất. Bùi Dật Duy là mối tình đầu của cô, có khi nào cô mãi mãi cũng không quên được Bùi Dật Duy không?

Tô Khiết sững cả người, còn có câu nói này hả? Sao cô không biết vậy?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom