Chương 3489


CHƯƠNG 3489

Đúng rồi, bà Tư Đồ cứ liên tục nhấn mạnh rằng tôi vô tội, cho nên ngay từ đầu đã không tán thành những việc anh làm, nhưng mà không khuyên được anh.” Liễu Ảnh cảm thấy không cần phải che giấu bất cứ điều gì cả.

Mặt Tư Đồ Không ngày càng sầm lại, đặc biệt là khi nghe đến những lời cuối của Liễu Ảnh.

Thật ra, từ trước đến nay, Tư Đồ Không chưa bao giờ nói với bà Tư Đồ về chuyện của Liễu Ảnh. Anh ta vẫn luôn cho rằng bà Tư Đồ không hay biết gì, nhưng bây giờ, xem ra anh ta đã sai ngay từ đầu rồi.

Bà Tư Đồ đã thừa biết, hơn nữa còn biết hết tất cả mọi chuyện.

Lúc này, mục đích việc bà Tư Đồ tìm gặp Liễu Ảnh đã quá rõ ràng.

“Liễu Ảnh, em đừng quan tâm đến chuyện gì cả, tất cả cứ giao cho anh xử lý, được không? Anh cam đoan sẽ cho em một câu trả lời khiến em hài lòng.” Hiện tại, Tư Đồ Không rất rõ tình cảm của mình dành cho cô. Vậy nên anh ta có thể không màng đến bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô rời đi.

Anh ta đảm bảo sẽ xử lý tốt những chuyện đó. Điều duy nhất anh ta muốn cầu xin, đó là cô có thể ở lại bên cạnh anh ta.

“Một câu trả lời khiến tôi hài lòng? Anh cảm thấy câu trả lời như thế nào mới khiến tôi hài lòng?” Liễu Ảnh cười khẩy. Anh ta đã hại chết ba cô, hơn nữa còn dùng chính thỏa thuận của bọn họ để hại chết ba cô. Thế mà bây giờ anh ta lại nói sẽ cho cô một câu trả lời khiến cô hài lòng.

Có phải nực quá nực cười rồi không?

Tư Đồ Không thẫn thờ, khóe môi mím chặt, anh ta cũng biết chuyện này không dễ giải quyết. Dù sao trước kia ba của cô cũng thật sự vì anh ta mà chết. Hơn nữa, ngay từ đầu anh ta đã có mục đích hãm hại Liễu Vu Tiên rồi.

“Không phải Tổng giám đốc Tư Đồ nói muốn cho tôi một câu trả lời thỏa đáng sao? Giết người đền mạng, Tổng giám đốc Tư Đồ trả mạng cho tôi đi.” Giờ phút này, Liễu Ảnh thật sự hận Tư Đồ Không, cô cảm thấy mình hận anh ta đến cùng cực. Bây giờ, cô thật sự muốn liều mạng với anh ta.

Đôi mắt của Tư Đồ Không hơi nheo lại nhìn cô. Anh ta thấy rõ trong đôi mắt cô tồn tại sự hận thù đối với anh ta. Tư Đồ Không nhìn ra được những lời này của cô thật sự không phải là đang nói đùa.

Anh ta đột nhiên vươn tay ra, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, để vào tay cô: “Được, nếu như đây là điều em muốn, nếu làm như vậy có thể khiến em không còn hận anh nữa, có thể khiến em tha lỗi cho anh.”

Tư Đồ Không nhét con dao gọt hoa quả vào tay Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh không ngờ anh ta lại làm như vậy. Tư Đồ Không mà cô biết luôn là một kẻ độc tài, chuyên quyền. Hơn nữa, anh ta vẫn luôn cảnh giác cao độ. Cô thật sự không ngờ, giờ phút này, anh ta lại dám nhét con dao gọt hoa quả vào tay cô.

Hiện giờ cô thật sự hận anh ta, thật sự muốn liều mạng một phen với anh ta.

Nhưng sau khi cầm con dao gọt hoa quả, bàn tay của cô lại run lên dữ dội. Lúc này đây, Tư Đồ Không đang ở trước mặt cô, cách cô chưa đầy nửa mét.

Cô đang cầm một con dao gọt hoa quả trong tay, chỉ cần vươn người về phía trước là có thể đâm trúng anh ta. Nhưng bàn tay của cô lại không ngừng run rẩy, không có cách nào có thể đâm dao về phía anh ta.

“Không đành lòng sao?” Vẻ mặt u ám và đáng sợ của Tư Đồ Không lập tức dịu đi. Đương nhiên anh ta nhận ra sự do dự của cô, cô không muốn giết anh ta, không nỡ làm anh ta bị thương.

Thật ra một con dao gọt hoa quả cũng sẽ không giết anh ta được, trừ khi đâm thẳng vào tim.

Nhưng bây giờ, ngay cả đâm dao về phía anh ta mà cô cũng không đành lòng, vậy thì thật ra cô vẫn còn có cảm tình với anh ta, ít nhất thì năm năm bên nhau cũng không hề uổng phí.

Đối với anh ta, như vậy đã là đủ rồi, cũng đã khiến anh ta rất hài lòng. Bởi dù sao, bây giờ cô đã biết chuyện anh ta giết ba mình nhưng vẫn không đành lòng ra tay với anh ta.
 
Chương 3490


CHƯƠNG 3490

“Liễu Ảnh, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết, em không cần quan tâm đến điều gì cả, được không?” Lúc này, giọng nói của Tư Đồ Không đã không còn vẻ lạnh lùng như trước mà tràn đầy dịu dàng, còn có chút khẩn cầu.

Thật ra, trong tất cả những chuyện này, cô là người vô tội nhất. Anh ta không biết ban đầu mình đã nghĩ gì nữa, anh ta thật sự hối hận vì trước kia đã làm những chuyện khiến cô tổn thương.

Anh ta biết nguyên nhân gây ra cái chết của ba cô đích thực là do anh ta. Đây là sự thật, một sự thật không thể thay đổi, cũng không thể cứu vãn.

Anh ta cũng đã từng nghĩ đến hậu quả khi cô biết chuyện đó, nên mấy năm qua vẫn luôn lừa gạt cô. Anh ta vốn cho rằng có thể giữ kín được chuyện đó.

Anh ta còn tưởng rằng, chỉ cần cô không biết chuyện của năm năm trước thì họ có thể mãi mãi ở bên nhau.

Anh ta vội vàng muốn cô sinh cho anh ta một đứa con, cũng là vì sợ sau khi cô biết chuyện năm đó, cô sẽ bỏ đi không một chút do dự. Anh ta nghĩ, nếu như có một đứa con, ít nhất cô sẽ không bỏ đi.

Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, mẹ anh ta lại nói hết mọi chuyện cho cô nghe vào lúc này.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến anh ta có phần không kịp trở tay, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ xử lý tốt. Anh ta sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, sẽ không làm cô phải khó xử.

“Anh định giải quyết như thế nào? Giết người phải đền mạng, anh đã giết ba tôi, vậy thì đền mạng cho ông ấy đi?” Giờ đây, chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không tin anh ta. Đối với cô, tất cả những gì anh ta nói bây giờ đều là dối trá, đều là bịp bợm.

Dù sao thì anh ta đã lừa gạt cô không chỉ một lần.

“Liễu Ảnh, hãy tin anh.” Giọng nói của Tư Đồ Không còn khàn hơn lúc trước. Anh ta vươn tay, muốn ôm cô vào lòng: “Anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi.”

“Cho anh một cơ hội? Tổng giám đốc Tư Đồ còn muốn tôi cho anh một cơ hội gì?” Liễu Ảnh cảm thấy câu nói này của anh ta hết sức nực cười. Anh ta còn muốn cô cho anh ta cơ hội cơ đấy. Từ trước tới nay, cô luôn là người bị lừa gạt, anh ta lừa cô xoay mòng mòng, anh ta cần cô phải cho anh ta cơ hội gì?

“Ở lại bên anh, đừng đi, tất cả mọi chuyện cứ để anh giải quyết.” Tư Đồ Không khẽ hít vào một hơi. Anh ta biết, hiện tại đưa ra yêu cầu này với cô là hơi quá quắt, nhưng anh ta không thể để cô ra đi được, nhất là trong tình cảnh này.

Vốn dĩ cô đã muốn bỏ anh ta rồi, bây giờ lại biết được anh ta đã giết hại ba mình, biết được khi đó anh ta đã lừa cô, đương nhiên cô sẽ càng muốn bỏ đi.

Nếu như bây giờ để cô ra đi, sau này anh ta muốn cô quay trở về bên mình e rằng sẽ rất khó.

“Không thể nào.” Liễu Ảnh từ chối thẳng thừng, trong giọng nói vô cùng kiên quyết còn có sự phẫn nộ và căm hận. Cô không thể tin nổi, bây giờ cô đã biết hết tất cả rồi, vậy mà anh ta vẫn muốn cô ở lại bên cạnh.

Còn câu anh ta nói vì thích cô ban nãy, cô hoàn toàn không tin. Từ trước tới nay, anh ta luôn lạnh nhạt, giữa họ còn có một mối thù thì sao anh ta có thể thích cô được.

Cho dù họ không có thù oán với nhau, cô cũng không tin rằng Tư Đồ Không sẽ thích cô.

Cô ở bên anh ta năm năm, cho dù mấy năm sau này, Tư Đồ Không đã thôi giày vò, sỉ nhục cô như lúc đầu, nhưng anh ta cũng chẳng hề có vẻ gì là thực sự thích cô cả.

Đối với cô, anh ta chỉ có ý muốn chiếm hữu mà thôi.

Cho dù không biết sự thật năm năm trước, cô cũng sẽ ra đi. Huống hồ là bây giờ, cô đã biết hết tất cả.

Vậy nên, cô tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta được. Dù thực sự phải liều mạng với anh ta, cô cũng sẽ không ở lại bên anh ta nữa.

“Liễu Ảnh, anh sẽ không để em đi đâu.” Tư Đồ Không rất kiên quyết với chuyện này, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô ra đi, nhất là vào lúc này.
 
Chương 3491


CHƯƠNG 3491

“Dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì không cho tôi đi? Anh dựa vào cái gì?” Liễu Ảnh trừng mắt nhìn anh ta. Đúng là không thể tin được. Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn cưỡng ép cô.

“Tôi không thể tiếp tục ở lại bên anh được nữa. Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không tiếp tục chung sống với anh.”

Lúc nói những lời này, Liễu Ảnh đứng bật dậy. Cô vẫn cầm con dao gọt hoa quả mà Tư Đồ Không nhét vào tay khi nãy, nhưng tay cứ run lên bần bật, cô cũng không đâm con dao trong tay mình về phía Tư Đồ Không.

Có lẽ là không dám, có lẽ là còn có nguyên nhân khác.

Không đời nào cô giết Tư Đồ Không thật.

Cho dù Tư Đồ Không đã hại chết ba cô, cô cũng sẽ không giết Tư Đồ Không bằng cách này.

Cô không ngừng tự nhủ rằng hành động này là phạm pháp, cô không thể giết người. Dường như chỉ có như vậy mới thuyết phục được bản thân.

Cô quay về là muốn hỏi Tư Đồ Không cho ra nhẽ. Bây giờ đã hỏi được rõ ràng rồi, vậy thì cô cũng nên đi thôi.

Còn về chuyện sau này, cô cần phải suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào.

Bây giờ cô buộc phải ra đi, cô không thể chung sống với Tư Đồ Không nữa. Một phút cũng không.

Liễu Ảnh đứng dậy định đi ra ngoài.

Nhưng Tư Đồ Không đã tức tốc giơ tay kéo cô lại. Đôi mắt anh ta ẩn chứa nỗi đau đớn trĩu nặng, giọng nói khàn đặc: “Đừng đi, đừng bỏ đi.”

“Không, tôi không muốn, tôi không muốn sống cùng anh. Anh lợi dụng tôi, giết chết ba tôi. Tôi bị anh lừa năm năm rồi, tôi sẽ không bị anh lừa nữa đâu.” Liễu Ảnh ra sức giãy giụa, muốn vùng thoát khỏi anh ta.

Những chuyện khác có thể tạm thời gác lại, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng được.

Liễu Ảnh vùng vẫy dữ dội, nhưng đối với Tư Đồ Không thì chẳng ăn nhằm gì.

Tư Đồ Không sợ cô sẽ làm mình bị thương, nên vẫn luôn nắm chặt bàn tay đang cầm con dao gọt hoa quả của cô.

“Anh buông tôi ra. Tư Đồ Không, anh buông tôi ra.” Liễu Ảnh phẫn nộ, căm hận, nên càng giãy giụa mạnh hơn. Anh ta dựa vào cái gì mà không cho cô đi? Dựa vào cái gì?

“Anh sẽ không buông tay.” Giọng nói của Tư Đồ Không đã khàn thấy rõ, nhưng lại rất cương quyết, chưa bao giờ cương quyết tới như vậy.

“Tư Đồ Không, hôm nay dù có phải liều mạng thì tôi cũng sẽ đi.” Liễu Ảnh giãy giụa một hồi, đã bắt đầu thở hổn hển, nhưng vẫn không bỏ cuộc, càng giãy giụa mạnh hơn.

“Em muốn lấy mạng anh cũng được, anh có thể giao mạng sống của mình cho em.” Giọng nói Tư Đồ Không nặng nề, chỉ cần cô muốn, anh ta sẽ cho cô mọi thứ.

“Anh thực sự cho rằng tôi không dám sao?” Vốn dĩ Liễu Ảnh đã rất tức giận, lúc này lại càng giận điên người hơn. Ngay khi nói câu này, con dao gọt hoa quả trong tay cô cũng thật sự đâm về phía anh ta.

Thế nhưng, Liễu Ảnh không hề đâm mạnh. Thực tế, chỉ có ý muốn dọa nạt mà thôi.

Hơn nữa, lúc này Tư Đồ Không đang túm lấy tay cô, không thể nào đâm đâm trúng Tư Đồ Không được.

Nhưng lúc con dao gọt hoa quả trong tay Liễu Ảnh đâm về phía Tư Đồ Không, cổ tay anh ta đột nhiên xoay lại, bất ngờ nắm lấy tay Liễu Ảnh, thuận theo sức cô, đâm về phía mình.

Liễu Ảnh không đâm mạnh, nhưng Tư Đồ Không dồn thêm sức vào, thế là đủ.

Và thế là con dao gọt hoa quả trong tay Liễu Ảnh cứ như vậy mà đâm trúng Tư Đồ Không.
 
Chương 3492


CHƯƠNG 3492

Nhưng lúc này Liễu Ảnh đang đứng, tay cô cũng giơ hơi cao, nên vị trí con dao gọt hoa quả đâm trúng là bả vai của Tư Đồ Không.

Tuy Tư Đồ Không đã dồn thêm sức, nhưng do động tác không quá mạnh nên vết đâm cũng không sâu lắm.

Dù vậy thì vẫn có máu chảy ra. Nhìn thấy máu, Liễu Ảnh hơi sững sờ, thực ra cô không hề có ý định đâm Tư Đồ Không.

Tuy rằng hôm nay cô nghe bà Tư Đồ nói nhiều như vậy, Tư Đồ Không cũng đã thừa nhận thẳng thắn, nhưng thực ra có rất nhiều chuyện năm đó cô còn chưa rõ, nhất là chuyện giữa ba của cô và ba của Tư Đồ Không.

Thực ra, cô không biết mình nên làm thế nào. Cô chỉ rõ một điều, cô đã bị Tư Đồ Không lừa dối. Năm năm qua ở bên Tư Đồ Không, cô đã bị anh ta lừa dối.

Cho nên, cô tuyệt đối không thể tiếp tục ở bên Tư Đồ Không được nữa, cô phải ra đi.

Nhưng thực chất, từ đầu tới cuối, cô không hề có ý định làm tổn thương Tư Đồ Không.

Nói cô mềm lòng cũng được, nói cô nhu nhược cũng được, nói cô lảng tránh cũng không sao hết. Cô không có ý muốn làm tổn thương người khác.

Bây giờ, nhìn thấy Tư Đồ Không bị thương, lòng cô hơi hoảng loạn.

“Anh giao cái mạng này cho em, em muốn lấy lúc nào cũng được.” Tư Đồ Không chẳng hề quan tâm tới vết thương trên người. Vết thương nhỏ đó đâu có thấm vào đâu với anh ta.

Ban nãy, chính anh ta nắm lấy tay cô đâm vào, nên anh ta biết vết thương không sâu. Hơn nữa, vị trí đâm cũng không phải chỗ hiểm, chỉ mất ít máu mà thôi, không có gì nguy hiểm.

Mà cho dù có nguy hiểm, anh ta cũng sẽ không bận tâm. Bây giờ, anh ta chỉ bận tâm tới cô thôi, bây giờ anh ta chỉ muốn giữ cô lại.

Liễu Ảnh lắc đầu thật mạnh. Cô nhìn máu đang chảy không ngừng trên bả vai anh ta. Thực ra, cô cũng biết sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lòng cô vẫn hốt hoảng.

Liễu Ảnh đột nhiên lùi về sau, có thể do trong lúc hấp tấp đã dùng hết sức lực, nên lần này cô bất ngờ thoát khỏi sự kìm kẹp của Tư Đồ Không.

Thoát được khỏi tay Tư Đồ Không, Liễu Ảnh vội vã lùi về sau. Thấy Tư Đồ Không vẫn muốn tiến về phía mình, cô cuống lên, bèn kề con dao đặt hoa quả trong tay lên cổ mình: “Anh đừng có tới đây. Tư Đồ Không, cùng lắm thì tôi sẽ liều mạng với anh. Anh lừa tôi năm năm, còn lợi dụng tôi để giết chết ba tôi.

Bây giờ, tôi hận không thể liều mạng mình với anh.”

Liễu Ảnh cũng không biết vì sao mình lại lấy bản thân ra đe dọa Tư Đồ Không, rõ ràng Tư Đồ Không đang lợi dụng cô, lợi dụng cô để trả thù ba mình, chẳng đời nào Tư Đồ Không bận tâm đến sự sống chết của cô được.

Có thể vì cô chẳng còn nghĩ được ra cách nào khác trong tình huống này, nên chỉ đành uy hiếp Tư Đồ Không như vậy thôi.

Trong tình huống hiện tại, cô cũng chẳng nghĩ nhiều được.

Tư Đồ Không lập tức nheo mắt lại, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh ta tức thì tràn ngập lo lắng và sợ hãi. Anh ta nhìn chằm chằm Liễu Ảnh: “Bỏ dao xuống, đừng làm mình bị thương.”

“Nó chẳng là gì so với những tổn thương mà anh mang đến cho tôi trong năm năm qua đâu. Lúc quay về, vốn dĩ tôi đã có ý định liều mạng với anh rồi.” Con ngươi Liễu Ảnh chợt dao động. Vừa rồi, cô thấy rõ được sự căng thẳng, thậm chí hình như còn có cả sợ hãi của Tư Đồ Không.

Con ngươi của Liễu Ảnh chợt dao động. Vừa rồi, cô thấy rõ được sự căng thẳng, thậm chí hình như còn có cả sợ hãi của Tư Đồ Không. Tư Đồ Không đang lo lắng sao? Đang sợ hãi sao?
 
Chương 3493


CHƯƠNG 3493

Anh ta lo lắng cho cô nên mới sợ hãi sao?

Nhưng sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?

Rõ ràng Tư Đồ Không đã lừa dối cô, anh ta luôn lợi dụng cô, giữa cô và anh ta rõ ràng còn có mối thù sâu như biển.

Tư Đồ Không chỉ luôn hành hạ cô, sỉ nhục cô, làm sao anh ta lại có thể lo lắng cho cô chứ? Chắc chắn là cô đã nhìn nhầm rồi. Nhất định là vậy!

Chắc hẳn Tư Đồ Không lo lắng vì nếu án mạng xảy ra ở nhà mình thì dù có lợi hại đến mấy, anh ta cũng sẽ gặp phải phiền toái khi có chuyện liên quan đến mạng người.

Cho nên, chắc chắn Tư Đồ Không lo lắng vì nguyên nhân này.

Chỉ cần anh ta lo lắng, sợ hãi thì cô sẽ có cơ hội bỏ đi, chuyện này rất có lợi cho cô.

Liễu Ảnh dí thẳng con dao gọt hoa quả trong tay lên cổ mình. Cô thật sự mạnh tay, lưỡi dao găm vào da thịt. Tuy lúc này, da cô chưa rách, nhưng chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa, con dao sẽ đâm rách da ngay.

Tim Tư Đồ Không giật thót, anh ta cảm thấy trái tim mình đã nhảy lên đến cổ họng rồi. Mắt anh ta nhìn chằm chằm vào con dao gọt hoa quả trên tay cô, trong mắt đầy nỗi lo lắng và sợ hãi không thể che giấu.

Anh ta thật sự lo chỉ cần hơi sơ ý, cô sẽ làm chính mình bị thương.

“Em bỏ dao xuống đi.” Tư Đồ Không đã cao giọng hơn, nghe có vẻ rất khí thế, nhưng để ý kỹ sẽ phát hiện ra, lúc này, giọng nói của anh ta rõ ràng đầy vẻ hoang mang.

“Tư Đồ Không, chúng ta đã kết thúc rồi. Thời gian năm năm là quá đủ, thật sự quá đủ rồi.” Thực ra, lúc này cánh tay Liễu Ảnh cũng đang run run, nhưng cô luôn tự kiềm chế bản thân, cô không muốn tiếp tục sống như năm năm qua nữa.

Ban đầu, đây chỉ là một thỏa thuận giữa cô và Tư Đồ Không, nhưng giờ đây, hóa ra mọi thứ đằng sau cuộc trao đổi này toàn là giả, đều là do Tư Đồ Không bày ra. Khoảng thời gian năm năm đối với cô đã quá đủ, cô không thể chịu đựng thêm nữa.

“Tư Đồ Không, tôi không thể ở bên cạnh anh nữa. Anh đừng ép tôi. Nếu anh còn ép tôi thì tôi thà chết còn hơn. Sự thật đằng sau chuyện năm năm qua đã gần như làm tôi suy sụp, đã khiến tôi không chịu đựng nổi nữa rồi, nên anh đừng ép tôi.” Câu nói này của Liễu Ảnh cũng không phải chỉ để hù dọa Tư Đồ Không. Đây là sự thật. Vào khoảnh khắc biết được chân tướng sự việc, cô đã suy sụp hoàn toàn.

“Liễu Ảnh, cho anh một cơ hội, để anh giải quyết. Anh cam đoan, anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Tư Đồ Không thở khẽ một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng trong tình huống này, cách đó rõ ràng chẳng hề có tác dụng. Anh ta không thể nào bình tĩnh nổi. Nhưng giờ đây, anh ta hiểu rất rõ một điều.

Anh ta không thể để cô ra đi. Bởi vì anh ta có cảm giác rằng, nếu hôm nay để cô đi rồi thì muốn đưa cô quay về sẽ lại càng khó hơn.

“Không, không có cơ hội đâu. Anh không có cơ hội đâu, tôi cũng không có cơ hội, chúng ta đều không có cơ hội nào nữa, không hề có.” Liễu Ảnh lắc đầu, cô đã hơi kích động rồi. Vì động tác lắc đầu mà con dao đang nằm trên cổ đã đâm vào da thịt cô.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Dao đâm không sâu nhưng có máu chảy ra, khiến trái tim Tư Đồ Không như ngừng đập.

“Đừng cử động, em đừng cử động nữa. Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, tuyệt đối đừng cử động nữa.” Hai mắt Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào con dao trong tay cô, chỉ sợ cô hơi sơ ý thì con dao sẽ thật sự đâm vào sâu hơn: “Em bỏ con dao xuống trước đi đã.”

Bây giờ Tư Đồ Không thật sự rất hối hận khi vừa rồi đã đưa dao cho cô. Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cô có thể tự làm mình bị thương như vậy.

Liễu Ảnh không bỏ dao xuống. Cô nhìn thấy Tư Đồ Không tới gần thì lập tức lui về phía sau mấy bước, cánh tay cầm dao dí vào cổ càng dùng sức hơn nữa: “Anh đừng qua đây.”
 
Chương 3494


CHƯƠNG 3494

“Được, anh không qua.” Tư Đồ Không lập tức dừng lại, không dám di chuyển thêm nửa bước. Dao đâm không phải chuyện đùa, hơn nữa bây giờ con dao lại đang kề ngay cổ cô, nếu đâu sâu hơn chút nữa, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Tôi muốn đi, để tôi đi đi, không chỉ riêng hôm nay, mà là mãi mãi, ra đi mãi mãi.” Thái độ của Liễu Ảnh vô cùng kiên quyết. Vốn dĩ sau khi hết thời hạn năm năm, cô đã nên rời đi rồi. Huống chi, bây giờ cô còn biết được chuyện của năm năm trước.

“Không được…” Mặt Tư Đồ Không tối sầm lại, anh ta buột miệng nói lời từ chối. Nhưng khi nhìn đến cánh tay Liễu Ảnh đang dùng sức kề sát dao vào cổ, vết thương trên cổ cô rõ ràng đã sâu hơn, anh ta cũng đành phải kìm lại lời muốn nói.

“Liễu Ảnh, đây không phải là cách giải quyết duy nhất, vẫn còn có những cách giải quyết khác.” Tư Đồ Không cố gắng muốn nói lý lẽ cho cô hiểu. Anh ta nhất quyết không đồng ý chuyện để cô ra đi.

Huống chi, vừa rồi cô còn nói muốn ra đi mãi mãi.

“Không, không có cách nào khác cả. Đối với tôi thì đây là cách duy nhất.” Liễu Ảnh cũng không phải người không hiểu lý lẽ, nhưng ở thời điểm này, cô không thể nghe lọt tai bất kỳ điều gì Tư Đồ Không nói cả.

Tình huống hiện tại cũng không cho phép cô suy nghĩ đến những khả năng khác. Cô cố kìm nén không tìm Tư Đồ Không tính sổ, không liều mạng với anh ta là đã thấy rất có lỗi với ba mình rồi. Sao có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta được.

“Tư Đồ Không, năm năm nay ở bên anh, tôi luôn rất nghe lời, nhưng đây không phải là tính cách thật sự của tôi. Từ nhỏ tôi đã rất bướng bỉnh, chuyện gì đã quyết định rồi nhất định sẽ không thay đổi, dù mất cả chì lẫn chài tôi cũng sẽ không quay đầu lại.” Nét mặt Liễu Ảnh đã trở nên quyết liệt hơn. Suốt năm năm qua, vì lòng cảm kích nên cô mới luôn nghe theo anh ta mọi chuyện, nhưng tính cách của cô lại hoàn toàn không phải như vậy. Thật ra cô là một người cực kì ngang bướng.

“Tư Đồ Không, hôm nay anh muốn gây ra án mạng ở đây sao?” Lời nói của Liễu Ảnh nhằm để uy hiếp, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Trên mặt cô đã xuất hiện vẻ cương quyết, chứng tỏ cô không chỉ nói suông.

Tất nhiên, Tư Đồ Không cũng thấy được sự quyết tâm trong mắt cô. Vốn dĩ anh ta còn kiên quyết không chịu để cô đi, nhưng bây giờ lại thấy sợ hãi. Vì sợ hãi nên suy nghĩ của anh ta đã dao động, anh ta muốn giữ cô bên mình, nhưng không thể nhìn cô gặp chuyện không may được.

Anh ta không thể để cô gặp nguy hiểm, thậm chí, không thể thấy cô chịu bất kỳ thương tổn nào.

Liễu Ảnh không nói thêm lời nào, chỉ kề con dao sát cổ, sau đấy chầm chậm bước ra ngoài.

Cô đã ở bên Tư Đồ Không năm năm, cũng hiểu rất rõ anh ta. Cô biết nếu hôm nay không thể bỏ đi thì sau này Tư Đồ Không sẽ càng không cho cô cơ hội để cô rời khỏi.

Tư Đồ Không muốn bước tới đuổi theo cô, nhưng chỉ cần anh ta khẽ cử động là con dao trong tay Liễu Ảnh sẽ càng ấn xuống sâu hơn. Tư Đồ Không sợ không dám tiến thêm nữa.

Thấy anh ta không tiếp tục tới gần mình, Liễu Ảnh thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng đi về phía cửa, hễ thấy Tư Đồ Không muốn tiến tới là cô lại ép chặt con dao trong tay vào cổ.

Tư Đồ Không đã thử mấy lần, nhưng thấy vết thương trên cổ cô ngày càng sâu hơn, máu cũng chảy mỗi lúc một nhiều, vậy là anh ta không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Liễu Ảnh đi đến cổng, một tay vẫn cầm dao kề vào cổ, một tay nhanh nhẹn mở cửa, rồi sau đấy chạy vù ra ngoài. Chạy ra đến bên ngoài nhưng cô vẫn chưa bỏ con dao trên cổ xuống, vì sợ Tư Đồ Không sẽ đuổi theo mình.

Quả nhiên, cô vừa đi được vài bước thì anh ta đã đuổi theo sau.

Nhưng khi thấy dáng vẻ của Liễu Ảnh, anh ta thật sự không dám lại gần.
 
Chương 3495


CHƯƠNG 3495

Liễu Ảnh đi đến bên cạnh chiếc ô tô Tư Đồ Không mới lái về, phát hiện cửa xe không khóa, chìa khóa vẫn còn ở bên trong.

Cô lập tức lên xe, trước khi phóng đi còn thò ra khỏi cửa hét lên với Tư Đồ Không: “Tư Đồ Không, đừng đuổi theo tôi. Nếu không tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Cùng lắm cũng chỉ là một cái mạng thôi mà. Tôi thì không sao nhưng chắc hẳn Tổng giám đốc Tư Đồ Không sẽ không muốn gặp phiền toái đâu.”

Ở bên Tư Đồ Không lâu như vậy, Liễu Ảnh hiểu rất rõ tính cách của anh ta. Cô biết anh ta là loại người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc, nên cô hiểu anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.

Nếu anh ta thật sự dám đuổi theo thì cô cũng sẽ dốc sức liều mạng một phen.

Hai mắt Tư Đồ Không híp lại, trái tim run lên kinh hãi, khóe môi rưng rưng, lời nói đã đến khóe miệng nhưng đắn đo một lúc lại nghẹn ngào nuốt xuống. Anh ta biết, lúc này mình không thể tiếp tục làm cô kích động hơn nữa, tránh để cô thật sự làm ra chuyện không may.

Uy hiếp anh ta xong, Liễu Ảnh lái xe đi mất. Xe của Tư Đồ Không toàn là siêu xe, tăng tốc rất nhanh, vừa khởi động đã phóng vụt đi như bay.

Nhìn cô phóng vội đi, trong giây lát, sắc mặt Tư Đồ Không đã thay đổi đến mấy lần. Đương nhiên, nơi ở của anh ta không chỉ có mỗi chiếc xe đó. Nếu bây giờ anh ta lái xe đuổi theo ắt vẫn có thể bắt kịp cô.

Đương nhiên, nơi ở của anh ta không chỉ có mỗi chiếc xe đó. Nếu bây giờ anh ta lái xe đuổi theo, tất nhiên vẫn có thể bắt kịp cô.

Nhưng câu nói cuối cùng của cô lại làm cho anh ta không dám hành động xốc nổi. Vẻ mặt quyết liệt khi cô bỏ đi vừa rồi khiến anh ta hiểu cô không hề nói giỡn. Cô thật sự có thể liều mạng với anh ta.

Bây giờ cô vừa mới biết được sự thật, đang lúc kích động nhất, nhất định cũng đang là lúc cảm xúc bất ổn nhất. Vì vậy, anh ta không thể đuổi theo cô ngay lúc này, ít nhất không thể làm ảnh hưởng đến cô khi cô còn đang lái xe.

Để đề phòng bất trắc, Tư Đồ Không còn gọi điện thoại cho Lưu Trung Nam, dặn anh ta không được đi theo Liễu Ảnh nữa, sợ lỡ bị Liễu Ảnh phát hiện sẽ làm cô kích động.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì anh ta có muốn hối hận cũng không kịp.

Đợi cô bình tĩnh hơn, anh ta mới đi tìm cô. Anh ta nhất định sẽ không từ bỏ cô, cho nên, cuối cùng cô vẫn phải quay về bên anh ta.

Anh ta biết muốn cô cam tâm tình nguyện tự quay về là rất khó, dĩ nhiên, chỉ cần đưa được cô trở lại thì anh ta có thể sẽ sử dụng một vài biện pháp khác.

Liễu Ảnh đã rời khỏi biệt thự. Sau khi thấy không có xe đuổi theo mình, Tư Đồ Không không đuổi theo mà người lúc trước luôn theo dõi cô cũng không bám theo nữa, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Ảnh từ từ bình ổn lại cảm xúc của mình. Cô biết sự việc đã đến nước này thì không thể trốn tránh được nữa, cô phải đối mặt với tất cả. Dù thực tế có tàn nhẫn hơn, mọi chuyện có tồi tệ hơn, cô cũng đều không thể trốn tránh.

Vậy thì tiếp theo, cô cần phải đối mặt với tất cả mọi việc như thế nào, nên giải quyết những chuyện này ra sao.

Liễu Ảnh biết mình không đấu lại được Tư Đồ Không. Nếu anh ta không chịu buông tha cho cô thì cô cũng không có cách nào trốn thoát.

Còn cả chuyện của Bùi Dật Duy nữa. Hiện tại cô đã lâm vào hoàn cảnh này, cũng không đủ sức giúp đỡ anh ta nữa.

Nhưng không biết tình hình Bùi Dật Duy bây giờ thế nào rồi?

Liễu Ảnh đang mải suy nghĩ thì điện thoại của cô chợt reo chuông. Lúc đầu, cô còn tưởng là Tư Đồ Không gọi tới, trong lòng đang mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến thì ngay lập tức hai mắt lóe sáng, vội vàng bắt máy.
 
Chương 3496


CHƯƠNG 3496

“Liễu Ảnh, tôi đã tra được chuyện cô nhờ rồi. Hôm nay ở đồn cảnh sát ở Thành Tây có một người đến tự thú, nói là đã giết người, tên Bùi Dật Duy. Không biết có phải người cô muốn tìm không?” Người gọi điện đến chính là người đồng nghiệp khi trước Liễu Ảnh đã nhờ giúp đỡ.

Lúc ấy, cô không nói với người này quá nhiều tin tức, nhưng vừa khéo tin mà cô ấy hỏi thăm được lại là về Bùi Dật Duy.

“Cô có biết tình hình của anh ấy bây giờ thế nào không?” Liễu Ảnh thầm thở ra, nhỏ giọng hỏi một câu.

“Tôi hỏi rồi, anh ta chủ động đi tự thú, thái độ rất thành khẩn. Anh ta yêu cầu khi xử lý vụ việc kín đáo.

Người chết cũng không có người thân nào nên chắc chuyện sẽ không truyền ra ngoài nhưng thời gian chờ kết án không nhanh đâu. Nếu đây là bạn cô thì trong khoảng thời gian đó, cô có thể nghĩ cách thử xem, có lẽ sẽ được giảm án.” Đồng nghiệp là một người nhiệt tình, tuy không hỏi nhiều, nhưng đã nói hết cho Liễu Ảnh mọi tin tức có thể tiết lộ.

“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.” Biết được tin tức như vậy, Liễu Ảnh cũng coi như yên tâm hơn nhiều. Đây đã là tin tức tốt nhất cho Bùi Dật Duy, cũng là kết quả anh ta mong muốn nhất.

Về phần nghĩ cách để Bùi Dật Duy được giảm án, dù người đồng nghiệp kia không nói, Liễu Ảnh cũng nhất định cố gắng hết sức.

“Cô khách sáo với tôi làm gì. Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy trước nhé, khi nào có thời gian thì gặp sau.” Đồng nghiệp của cô là một người rất hiểu chuyện, cô ấy cúp máy luôn mà không hỏi han gì, cũng không nói lung tung.

Sau khi tắt máy, Liễu Ảnh vốn muốn lái xe đến thẳng đồn cảnh sát ở Tây Thành, nhưng bộ dạng của cô lúc này thật sự không tốt lắm.

Cô vừa khóc rất nhiều, lúc này mắt vừa đỏ vừa sưng, quần áo thì xộc xệch, đầu tóc rối bù, quan trọng nhất là trên cổ còn có cả vết thương đang chảy máu.

Nếu cô đến đồn cảnh sát với bộ dạng này thì có khi họ lại nghĩ là cô muốn đến báo án cũng nên.

Hơn nữa, nếu cô để nguyên thế này đến gặp Bùi Dật Duy, sợ là chẳng những không thể giúp anh ta, mà ngược lại còn khiến anh ta lo lắng cho cô.

Trước tiên cô cần tìm một chỗ để sửa soạn lại mình đã.

Năm đó, sau khi ba cô gặp chuyện không may, nhà họ Liễu phá sản, tài sản trong nhà đều đã bị đem đi trả nợ, không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Rồi mẹ cô ra nước ngoài, cũng chưa từng trở về. Bây giờ, ở trong nước, cô không có một người thân nào, cũng không có chỗ nào để nương náu.

Trên người cô cũng không có bao nhiêu tiền. Cô đi theo Tư Đồ Không năm năm, anh ta có cho cô tiền, cho cô thẻ, nhưng cô đều không lấy, không hề dùng tới, luôn cất trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Tư Đồ Không cũng biết chuyện đó, nhưng anh ta không nói gì, cũng không lấy tấm thẻ đi.

Năm thứ ba ở với Tư Đồ Không, cô bắt đầu đi làm, kiếm được một ít tiền và có một khoản tích góp. Cô định tìm một khách sạn giá rẻ để ở, sau đó sẽ nhờ người ta mang cho một bộ quần áo, xong xuôi sẽ đến đồn cảnh sát ở Tây Thành.

Liễu Ảnh tìm được một nơi theo mô hình chuỗi khách sạn, giá cả cực kỳ ưu đãi. Khi xe của cô dừng lại trước cửa ra vào, nhân viên bảo vệ đứng đó tròn mắt ngạc nhiên. Anh ta nhận ra chiếc xe này, giá của nó cũng phải hàng chục tỷ. Khách sạn bọn họ chưa bao giờ được đón một vị khách nào đi xe cả chục tỷ thế này.

Nhưng vừa bước xuống xe, Liễu Ảnh đã dọa anh chàng bảo vệ càng thêm sợ chết khiếp. Tình huống gì thế này?

“Thưa cô, cô có cần giúp đỡ gì không? Có cần tôi báo cảnh sát cho cô không?” Trí tưởng tượng của anh bảo vệ bay hơi xa, anh ta tự đoán là Liễu Ảnh bị đuổi giết. Nhưng quả thực, dáng vẻ cô bây giờ trông cũng hơi thê thảm.
 
Chương 3497


CHƯƠNG 3497

“Không cần, tôi muốn thuê một phòng.” Liễu Ảnh cũng biết bộ dạng mình bây giờ nhìn qua có vẻ rất khủng khiếp, khó trách bảo vệ lại ngạc nhiên đến thế.

“Vâng, vâng.” Cô đã nói mình không sao thì bảo vệ cũng không tiện hỏi nhiều thêm nữa.

Anh ta liếc nhìn chiếc siêu xe trước mặt, chiếc xe xịn thế này không phải đồ ăn trộm đấy chứ?

Nhưng một cô gái mong manh, yếu đuối thế này chắc không làm vậy đâu.

Liễu Ảnh đi tới quầy lễ tân làm thủ tục, sau đó cầm thẻ phòng đi lên lầu. Sau khi vào phòng, cô gọi cho chủ cửa hàng quần áo thường hay mua, nhờ người ta gửi một bộ đồ cho mình.

Sau đó, Liễu Ảnh đi tắm.

Cô tắm xong mà quần áo vẫn chưa đưa tới, bèn tiện tay mở điện thoại lên, xem một vài tin tức theo thói quen.

Khi mở trang tin tức ra rồi thấy một tin tức ngay đầu trang, trong nháy mắt cả người Liễu Ảnh lập tức cứng đờ. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như máu trên người mình cũng đã đông cứng hết lại.

Tin tức kia nói về Bùi Dật Duy, hơn nữa còn là tin anh ta giết người.

Tiêu đề là Bùi Dật Duy, Tổng giám đốc tập đoàn Thanh Duy, hành hung giết người, nạn nhân là chị gái cùng ba khác mẹ.

Liễu Ảnh xem tin tức mà bàn tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy. Tại sao có thể như vậy, tại sao tin tức lại bị truyền ra ngoài?

Rõ ràng Bùi Dật Duy đã đi tự thú, xin được giải quyết kín đáo. Khi nãy đồng nghiệp gọi điện tới cũng đã nói thái độ nhận tội của Bùi Dật Duy rất tốt, bên phía Bùi Doanh lại không có người thân nào gây ồn ào, vì vậy đương nhiên cảnh sát cũng sẽ muốn giải quyết âm thầm.

Nhưng sao bây giờ lại làm ầm lên như vậy, còn lên cả trang nhất.

Chưa được bao lâu mà bên dưới đã có hơn chục nghìn bình luận, đa phần đều mắng Bùi Dật Duy, rằng anh ta tàn nhẫn vô tình, không bằng cả súc vật, chị gái mình mà cũng giết được.

Liễu Ảnh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô không biết chuyện này bị truyền ra ngoài như thế nào.

Nhìn thấy tình hình này cô chỉ cảm thấy trái tim mình buốt giá, toàn thân lạnh như băng. Trong tình huống thế này chỉ dựa vào mình cô nhất định sẽ không xử lý tốt được.

Vốn dĩ Bùi Dật Duy không hy vọng chuyện này bị truyền ra ngoài, chủ yếu là vì không muốn Tô Khiết biết.

Nhưng bây giờ chuyện đã ầm ỹ lên như vậy, chắc chắn Tô Khiết cũng đã biết được.

Trong tình huống này cũng chỉ có mình Tô Khiết mới có thể giúp được, chỉ cô ấy mới có thể xử lý ổn thỏa.

Bây giờ mới chỉ nổ ra chuyện Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh, lỡ như đến một lúc nào đó lại đào ra những chuyện khác thì phải làm sao đây?

Suy cho cùng cũng vì Bùi Doanh chuốc thuốc Bùi Dật Duy, sau đó hai người mới xảy ra chuyện kia, nên Bùi Dật Duy mới giết Bùi Doanh. Trước khi anh ta giết Bùi Doanh, hai người đã xảy ra chuyện đó.

Chẳng may ai đó biết được chuyện này, rồi tung tin ra ngoài thì sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Không, không thể để chuyện đó xảy ra, tuyệt đối không thể.

Cô nhất định phải tìm cách, bây giờ chỉ có Tô Khiết mới giúp được Bùi Dật Duy thôi.

Tay Liễu Ảnh run lẩy bẩy, cô tìm một số điện thoại rồi bấm gọi đi.

Điện thoại đổ chuông hai lần thì bên kia đã bắt máy.

“Tô Khiết, cậu đã đọc tin tức chưa? Tin về Bùi Dật Duy.” Chưa kịp đợi Tô Khiết mở miệng Liễu Ảnh đã nói trước. Giọng nói của cô ấy vừa nhanh vừa vội, còn mang theo vẻ bối rối và căng thẳng, vừa nghe đã biết sự việc rất nghiêm trọng!
 
Chương 3498


CHƯƠNG 3498

Chưa kịp đợi Tô Khiết mở miệng Liễu Ảnh đã nói trước. Giọng nói của cô ấy vừa nhanh vừa vội, còn mang theo vẻ bối rối và căng thẳng, vừa nghe đã biết sự việc rất nghiêm trọng!

“Tớ vừa đọc, đang muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra, cậu biết là chuyện gì à?” Tô Khiết cũng chỉ mới nhìn thấy tin tức. Tuy chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy đã kết thúc từ lâu, nhưng anh ta xảy ra chuyện như vậy thì cô cũng không thể mặc kệ.

“Ừ, tớ biết, tớ biết toàn bộ chuyện này. Chuyện này một hai câu không thể nói rõ ràng được, hơn nữa nói trong điện thoại cũng bất tiện, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không?” Liễu Ảnh nghe ra Tô Khiết không có ý khoanh tay đứng nhìn thì thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này chỉ Tô Khiết mới có thể giúp được Bùi Dật Duy thôi. Nếu Tô Khiết không chịu giúp thì cô ấy cũng không biết phải tìm ai.

“Được, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu, lúc nào?” Tô Khiết nghe thấy giọng Liễu Ảnh hơi kỳ lạ: “Cậu không sao chứ? Nghe giọng cậu có vẻ không ổn.”

“Giờ tớ đang ở khách sạn Châu Lục, cậu có thể tới tìm tớ không? Tớ gửi định vị cho cậu, chuyện khác thì để khi nào cậu tới nói sau.” Liễu Ảnh thật sự khó mà nói được chuyện gì qua điện thoại. Hơn nữa, bây giờ quần áo của cô ấy còn chưa được đưa tới, cô ấy không tiện đi ra ngoài trong bộ dạng này, chỉ có thể bảo Tô Khiết đến đây.

“Được.” Tô Khiết khẽ cau mày. Tuy Liễu Ảnh không nói cho cô biết về mối quan hệ của cô ấy với Tư Đồ Không nhưng cô vẫn biết Liễu Ảnh và Tư Đồ Không đang chung sống.

Nhưng sao bây giờ Liễu Ảnh không ở với Tư Đồ Không mà lại đến khách sạn Châu Lục ở?

Dù trong lòng Tô Khiết thấy nghi ngờ nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Quả thực nói chuyện qua điện thoại rất bất tiện, hơn nữa nghe giọng điệu Liễu Ảnh thì dường như đã xảy ra chuyện lớn rồi.

“Cậu gửi định vị cho tớ đi, tớ đến ngay đây.” Vốn dĩ Tô Khiết đã lo lắng cho chuyện của Bùi Dật Duy rồi. Bây giờ, sau khi Liễu Ảnh gọi điện đến thì cô còn lo lắng cho cả cô ấy nữa, nên không dám chậm trễ.

“Ừ.” Liễu Ảnh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được thả lỏng dây thần kinh căng thẳng: “Tô Khiết, cảm ơn cậu, may mà còn có cậu.”

May mắn thay, vào lúc cô ấy bất lực vẫn còn người bạn Tô Khiết này.

“Không cần nói thừa thãi, chờ tớ.” Sau khi cúp điện thoại, Tô Khiết đến thẳng khách sạn theo địa chỉ Liễu Ảnh gửi tới. Cô tự lái xe đi, tốc độ rất nhanh. Dù không đi siêu xe như Tư Đồ Không, nhưng nhất định cũng không kém gì, dù sao đây cũng là xe Phạm My mua cho cô.

Hôm nay được liên tiếp nhìn thấy hai chiếc siêu xe bình thường khó gặp, hơn nữa lại đều dừng trước cửa khách sạn mình, coi như anh bảo vệ đã được mở mang tầm mắt rồi.

Sau khi Tô Khiết xuống xe, mắt anh ta cũng tức thì trợn tròn lên nhìn đối phương. Sống bằng từng này mà anh ta chưa từng gặp người nào đẹp đến vậy.

Bảo vệ đứng ngây ra tại chỗ một hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn. Tô Khiết đã đi vào khách sạn cả nửa ngày, bảo vệ mới phản ứng lại.

Kiểu khách sạn theo chuỗi thế này không có quy định nghiêm ngặt như khách sạn năm sao, Tô Khiết đến nói qua với lễ tân là họ đã cho cô vào trong.

Tô Khiết đi thẳng lên tầng, tìm được phòng của Liễu Ảnh, Liễu Ảnh ra mở cửa. Tuy đã dự đoán trước cô ấy đang gặp chuyện gì đó, nhưng Tô Khiết vẫn giật mình khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Liễu Ảnh. Tạm thời bỏ qua đôi mắt vừa đỏ vừa sưng đi, nhưng còn vết thương trên cổ kia là như thế nào?

Tư Đồ Không đã làm gì với Liễu Ảnh?

“Cậu có chuyện gì vậy?” Tô Khiết đi vào phòng, cô không hỏi chuyện của Bùi Dật Duy mà hỏi tình hình của Liễu Ảnh trước.

“Thật ra cậu cũng biết chuyện của tớ và Tư Đồ Không rồi phải không?” Liễu Ảnh khẽ nhếch khóe môi, có lẽ là cố gắng muốn nở một nụ cười, nhưng dáng vẻ của cô ấy lúc này thật sự quá thảm nên có cười trông cũng đáng thương vô cùng.
 
Chương 3499


CHƯƠNG 3499

“Tớ biết cậu và Tư Đồ Không ở bên nhau nhưng không biết tình hình cụ thể của hai người là như thế nào. Cậu không kể với tớ, không muốn cho tớ biết, nên tớ sẽ không hỏi quá nhiều.” Nếu Tô Khiết muốn điều tra thì tất nhiên cũng sẽ tra ra được. Nhưng hiển nhiên là Liễu Ảnh không muốn để cô biết, nên cô sẽ xem như mình không biết gì.

“Năm năm trước nhà tớ xảy ra chuyện, tớ tìm đến anh ta nhờ cứu ba tớ. Khi đó, anh ta đã ký với tớ một bản thỏa thuận, anh ta sẽ cứu ba tớ ra, còn tớ phải ở với anh ta năm năm.” Bây giờ nhắc đến chuyện này trong lòng Liễu Ảnh chỉ toàn cảm giác đau đớn. Trước đây cô ấy chỉ cảm thấy chuyện này hơi khó chịu, nhưng không thấy đau đớn như vậy. Dù sao đó cũng là việc cô ấy tự nguyện làm, Tư Đồ Không đã giúp cô ấy, trong lòng cô ấy vẫn luôn biết ơn anh ta.

Tô Khiết thật sự không ngờ giữa cô ấy và Tư Đồ Không lại có mối quan hệ như vậy. Ban đầu đây chỉ là một cuộc trao đổi, cho dù sau đó họ có thật sự phát triển thành tình cảm thì giữa đôi bên cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ về sự thuần khiết của mối quan hệ này.

Cô nhận thấy Tư Đồ Không có để tâm đến Liễu Ảnh, chắc hẳn là do lâu ngày sinh tình. Nhưng nhất định Liễu Ảnh sẽ hoài nghi, hoặc có thể sẽ hoàn toàn phủ nhận điều đó. Đương nhiên, chuyện đó cũng còn phụ thuộc vào thỏa thuận của họ khi đó là như thế nào.

Nếu thỏa thuận giữa họ không quá đáng thì cũng sẽ không gây ra trở ngại quá lớn cho chuyện tình cảm sau này.

“Lúc đầu hai người ở cùng nhau là do có thỏa thuận, nhưng hai người cũng đã ở bên nhau năm năm rồi.

Trong năm năm có rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi, bao gồm cả chuyện tình cảm.” Vì Tô Khiết biết Tư Đồ Không có để ý đến Liễu Ảnh, mà cô cũng rất hiểu tính cách Liễu Ảnh. Cô ấy đã đi theo Tư Đồ Không năm năm, không thể hoàn toàn không có một chút tình cảm nào được.

Xem ra bây giờ giữa hai người đã nảy sinh vài khúc mắc rồi. Tô Khiết thầm nghĩ, nếu hai người đều có tình cảm với nhau thì cô vẫn hy vọng họ có thể ở bên nhau.

“Cậu có biết lúc trước anh ta yêu cầu tớ ký thỏa thuận gì không?” Đôi mắt sưng đỏ của Liễu Ảnh mở to nhìn Tô Khiết: “Chắc chắn cậu sẽ không thể tưởng tượng được đâu, toàn bộ nội dung trong bản thỏa thuận đều không công bằng, thậm chí còn mang tính sỉ nhục.”

Con ngươi Tô Khiết thoáng dao động. Như vậy xem ra bản thỏa thuận đó rất quá đáng, nếu thế thì sự việc cũng khó giải quyết rồi. Nhưng Tư Đồ Không là “con heo” đấy à? Sao lúc đầu lại bắt Liễu Ảnh ký bản thỏa thuận kia?

Dù khi đó Liễu Ảnh đi cầu xin Tư Đồ Không giúp đỡ nhưng anh ta cũng không đến mức phải ác như vậy chứ?

“Cậu có biết vì sao khi đó anh ta lại bắt tớ ký vào bản thỏa thuận như vậy không?” Không chờ Tô Khiết hỏi, Liễu Ảnh đã tự mình bắt đầu kể ra.

Tô Khiết không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Liễu Ảnh nói. Cô biết bây giờ Liễu Ảnh cần một người lắng nghe, nên dù cô ấy nói gì thì cô cũng chỉ cần nghe là được rồi.

Nhưng nhìn bộ dạng Liễu Ảnh như vậy thì sợ là chuyện giữa cô ấy và Tư Đồ Không cũng không nhỏ nhặt. Tô Khiết biết Liễu Ảnh là cô gái rất lương thiện, cho nên có lẽ là do Tư Đồ Không đã làm chuyện quá đáng rồi.

“Anh ta đưa bản thỏa thuận của bọn tớ cho ba tớ xem. Từ trước đến nay ông là người yêu thương tớ nhất. Sau khi thấy bản thỏa thuận đó, ông lên cơn đau tim, khi đưa được đến bệnh viện thì đã mất rồi.”

Bây giờ, ở trước mặt Tô Khiết, Liễu Ảnh đã hoàn toàn thả lỏng bản thân mình, không còn gắng gượng chống đỡ nữa, vậy là cô ấy không nhịn được mà bật khóc.

Đã mấy tiếng đồng hồ từ lúc bà Tư Đồ nói cho cô ấy biết những chuyện này, nhưng mỗi khi nhớ lại cô ấy đều cảm thấy trái tim mình đau nhói.

“Cậu nghe ai kể những chuyện này?” Dù bình thường là người điềm tĩnh thì bây giờ Tô Khiết cũng phải giật mình sợ hãi. Cô đã đoán được giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không đã xảy ra vấn đề gì đó, nhưng thật sự không ngờ lại có thể nghiêm trọng đến vậy.

Phản ứng đầu tiên của Tô Khiết chính là nghi ngờ tính chân thực của việc này. Liệu có phải do có người đố kỵ với việc Liễu Ảnh ở bên Tư Đồ Không nên cố ý dùng kế chia rẽ họ không?
 
Chương 3500


CHƯƠNG 3500

“Là bà Tư Đồ nói cho tớ biết, mẹ tớ cũng biết chuyện này, khi đó, mẹ tớ cũng có mặt. Bà nghĩ Tư Đồ Không sẽ không bỏ qua cho tớ, cũng sợ tớ sẽ có chuyện nên mới không nói gì với tớ. Tất nhiên, tớ cũng đã hỏi thẳng Tư Đồ Không rồi, chính anh ta cũng đã thừa nhận.” Liễu Ảnh hiểu ý Tô Khiết. Thật ra khi mới nghe bà Tư Đồ nói, cô ấy cũng có ý nghi ngờ, không tin tưởng bà ta.

Nhưng cô ấy đã hỏi mẹ mình, còn hỏi thẳng mặt Tư Đồ Không, xác nhận mọi chuyện bà Tư Đồ nói đều là sự thật.

Sắc mặt Tô Khiết lập tức trở nên nặng nề hơn hẳn. Nếu chuyện là như vậy thì thực sự rất nghiêm trọng. Dù thế nào cô cũng chưa từng nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng đến mức này.

Không ngờ Tư Đồ Không lại đưa cho ba Liễu Ảnh xem bản thỏa thuận của hai người họ, sau đó còn khiến ông tức đến mức đau tim mà chết. Nếu nói anh ta không cố ý thì sợ là chẳng ai tin.

Nếu Tư Đồ Không cố ý thì có nghĩa là từ đầu đến cuối chuyện này đã được anh ta tính toán rất kỹ, có khả năng việc Liễu Ảnh tìm đến chỗ Tư Đồ Không cũng là do anh ta sắp xếp.

“Nhưng vì sao Tư Đồ Không lại phải làm như thế? Anh ta không có lý do gì để làm như vậy mà?” Tô Khiết vẫn cảm thấy chuyện này không hợp lý. Không đời nào Tư Đồ Không vô duyên vô cớ đi làm chuyện như vậy chứ?

Anh ta cũng đâu phải tên điên?

“Vì báo thù, anh ta lợi dụng tớ để báo thù ba tớ, mục đích chính của anh ta là giết chết ba tớ. Anh ta đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ rồi. Anh ta cố tình sắp xếp để tớ đến tìm anh ta, sau đó cố tình khiến tớ phải ký với anh ta bản thỏa thuận ấy. Anh ta muốn ba tớ chết. Chuyện ngày ấy nếu bị xử chắc chắn ba tớ sẽ phải ngồi tù, nhưng rồi ba tớ còn không có cả cơ hội đi tù. Anh ta quyết phải lấy mạng ba tớ cho bằng được.” Giờ đây cứ hễ nhắc đến chuyện này là Liễu Ảnh cảm thấy ớn lạnh cả người, chưa bao giờ cô ấy ngờ được rằng Tư Đồ Không lại tàn nhẫn với mình đến như vậy.

Tô Khiết thoáng chau mày. Tư Đồ Không nhất định phải giết chết ba Liễu Ảnh, ngay cả khi ba Liễu Ảnh ngồi tù mà Tư Đồ Không cũng không tha cho ông ấy, mối thù hận này rốt cuộc là từ đâu ra?

“Bà Tư Đồ nói, năm ấy là ba tớ giết chết ba của Tư Đồ Không, nhưng mà Tư Đồ Không không tìm ra được chứng cứ xác thực nào nên khi đó không thể khiến ba tớ bị xử tử hình. Thế nhưng Tư Đồ Không vẫn muốn ba tớ phải lấy mạng đền mạng cho ba anh ta, bởi thế nên Tư Đồ Không mới lập ra tất cả những âm mưu này nhằm lợi dụng chính tớ để giết ba tớ.” Liễu Ảnh không cần đợi Tô Khiết hỏi đã kể hết ra, lúc này cô ấy cần bày tỏ cho ai đó hết nỗi lòng mình.

Nếu không thì chắc cô ấy sẽ phát điên mất thôi.

Cô ấy chẳng còn người bạn nào nữa cả, chỉ còn tin tưởng tuyệt đối mỗi mình Tô Khiết, vậy nên hiện giờ cô ấy cũng chỉ có thể giãi bày mọi thứ với Tô Khiết mà thôi.

“Tô Khiết à, Tư Đồ Không đã biến tớ trở thành thủ phạm gián tiếp sát hại cha của mình.” Tay Liễu Ảnh run lẩy bẩy không thôi, lúc này cô ấy đang ngồi trên giường, mà toàn thân vẫn không sao thôi run rẩy được. Trong toàn bộ câu chuyện này, đây chính là điểm mà cô ấy khó lòng chấp nhận được nhất.

“Không đâu, cậu không làm gì sai trong chuyện này cả. Chuyện này không hề liên quan đến cậu, cậu mới là người vô tội nhất trong trong chuyện này, cậu không làm sai bất cứ điều gì hết, thế nên cậu đừng đổ hết mọi trách nhiệm lên bản thân như vậy.” Tô Khiết bỗng thấy sợ hãi, nếu Liễu Ảnh cứ mãi suy nghĩ như thế e rằng sẽ đi vào ngõ cụt mất.

Cô sợ Liễu Ảnh sẽ gặp chuyện.

“Nhưng đây là sự thật mà, là tớ gián tiếp giết cha mình. Nếu ngay từ đầu tớ không ký bản thỏa thuận ấy thì Tư Đồ Không cũng đâu thể dùng nó để ép chết ba tớ được.” Nói rằng Liễu Ảnh không hối hận là chuyện không thể nào. Cô ấy hối hận đến chết mất, nhưng có hối hận cách mấy cũng chẳng có ích gì.

“Cậu không thể nghĩ như thế được, lúc mới đầu khi cậu đến tìm Tư Đồ Không rồi ký bản thỏa thuận kia, ý định của cậu cũng là vì để cứu được ba mình mà, những chuyện kia cậu đâu hề biết. Cho nên cậu không sai, lựa chọn khi đó của cậu là đúng, cách làm cậu chọn là chính xác.” Tô Khiết không thể để cô ấy cứ mãi luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ đó thế này được, cô phải kéo Liễu Ảnh ra ngoài.
 
Chương 3501


 

CHƯƠNG 3501

“Nhưng thật ra là chính tớ gián tiếp giết cha mình đấy thôi.” Liễu Ảnh không cách nào chấp nhận được chuyện này, chính vì thế nên cô ấy mới luôn thấy mọi chuyện đều là do lỗi của mình.

“Cậu đi theo Tư Đồ Không năm năm rồi, hẳn là cậu cũng rất hiểu anh ta. Dù từ đầu cậu không đến tìm anh ta đi chăng nữa, không ký bản thỏa thuận đó đi chăng nữa thì anh ta vẫn có đầy biện pháp khác để đối phó với ba cậu. Còn khi ấy cậu chỉ là một người con gái một lòng muốn cứu ba mình, cậu không những không hề sai mà còn hết sức cao thượng, hết sức lợi hại. Ngay cả tớ còn cảm thấy phục cậu.”

Tô Khiết nghĩ đến năm năm trước, Liễu Ảnh vốn chỉ là một cô tiểu thư được cưng chiều mà lớn, nhưng đến khi nhà họ Liễu gặp nạn thì chính cô ấy lại vực dậy, vì để cứu lấy ba mình, cứu lấy nhà họ Liễu, Liễu Ảnh đã hy sinh chính bản thân mình.

“Thế nên, chuyện này có thể trách bất kỳ ai khác, nhưng tuyệt nhiên không thể trách cậu. Những ai tham dự trong chuyện này đều có thể sai, ví dụ như ba cậu có thể sai, Tư Đồ Không có thể sai, mà cả bà Tư Đồ cũng chưa chắc đã tốt lành gì, nhưng chỉ có mình cậu là không hề sai gì cả. Liễu Ảnh à, lời người khác nói cậu không tin, lời của tớ chắc là cậu tin mà đúng không, lời tớ nói là sự thật, không hề sai đâu.”

Tô Khiết nhìn Liễu Ảnh. Giọng của cô thủ thỉ chầm chậm, nhưng lại mang một sức thuyết phục cực kỳ lớn khiến người khác sẽ vô thức tin tưởng theo.

“Có thật không?” Liễu Ảnh nhìn vào đôi mắt Tô Khiết, thoáng sững sờ, có điều, lúc này đây nỗi suy tư của cô ấy quả thật đã vãn đi nhiều rồi, giọng điệu cũng chẳng còn cố chấp như ban nãy nữa.

“Đúng thế, chính xác là thế đấy. Cậu phải tin tưởng tớ, rằng trong tất cả chuyện này cậu là người duy nhất không làm sai bất kỳ gì hết. Nên, cậu không hề sai, không sai dù chỉ một chút.” Giọng nói của Tô Khiết vẫn khe khẽ từ tốn như trước, nhưng tông giọng mang theo sự khẳng định tuyệt đối.

Nỗi hối hận và cả khổ sở hằn trên gương mặt Liễu Ảnh có thể thấy rõ đã vơi bớt đôi phần, hai cánh môi cô ấy thoáng mím lại, rồi chẳng nói thêm gì nữa.

“Bây giờ, cậu có thể nói tớ biết chuyện của Bùi Dật Duy là như thế nào được không?” Tô Khiết không muốn Liễu Ảnh cứ luẩn quẩn mãi về chuyện này, nên cô mới dời đi sự chú ý của Liễu Ảnh.

Lần này Tô Khiết đến đây hiển nhiên cũng là vì chuyện của Bùi Dật Duy.

“Bùi Dật Duy quả thật đã giết người, anh ấy thật sự đã giết chết Bùi Doanh.” Sự chú ý của Liễu Ảnh quả nhiên đã lập tức bị Tô Khiết dời đi, gương mặt cô ấy thậm chí còn hiện lên vài phần ảo não. Cô ấy gọi Tô Khiết tới đây vốn cũng là vì chuyện của Bùi Dật Duy.

Nhưng rồi cô ấy lại ngồi khóc lóc kể lể chuyện của bản thân với Tô Khiết cả buổi trời khiến cho chuyện của Bùi Dật Duy cũng bị chậm trễ.

“Anh ta giết Bùi Doanh?” Đôi mày Tô Khiết khẽ chau lại. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, cái nào cũng khiến người ta khiếp vía. Cô biết Bùi Dật Duy và Bùi Doanh là chị em cùng ba khác mẹ, vậy tại sao Bùi Dật Duy lại giết Bùi Doanh kia chứ?

Tô Khiết vốn còn nghi ngờ tin tức này là giả.

“Phải, hôm qua Bùi Dật Duy hẹn gặp mặt tớ, là chính Bùi Dật Duy nói với tớ như vậy, anh ấy cũng nói hôm nay sẽ đi tự thú.” Vừa nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy, nỗi đau lòng hiện trên nét mặt Liễu Ảnh đã được ẩn giấu đi hơn nửa. Cô biết chuyện quan trọng nhất bấy giờ là giải quyết vấn đề của Bùi Dật Duy.

“Tại sao anh ta lại giết Bùi Doanh chứ?” Dù Tô Khiết có thông minh đến đâu thì cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào cả. Có thế nào thì hai người họ cũng coi như là người thân, dù có lúc Bùi Dật Duy rất ngang bướng, nhưng anh ta hoàn toàn không phải hạng người tàn bạo như vậy, trái lại Bùi Dật Duy còn là người có tấm lòng rất dịu dàng, là người rất hiền lành nữa.

Dựa trên những hiểu biết của cô về Bùi Dật Duy, thì sao Bùi Dật Duy lại giết người được chứ, mà người bị giết còn là Bùi Doanh nữa.

“Khoảng thời gian này Bùi Doanh vẫn luôn nhốt Bùi Dật Duy ở biệt thự vùng ngoại ô, cô ta giam hãm tự do của Bùi Dật Duy, còn cắt đứt mọi phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài của Bùi Dật Duy nữa.”

Lời tự thuật của Liễu Ảnh khựng lại một chốc, cô ấy thở dài thườn thượt rồi mới kế tiếp: “Hôm đó Bùi Doanh đột nhiên đến biệt thự rồi cho Bùi Dật Duy uống thứ thuốc kia…”
 
Chương 3502


CHƯƠNG 3502

Lúc Liễu Ảnh nói đến đây thì giọng của cô ấy đã nhỏ đi thấy rõ. Mặc dù đã đi theo Tư Đồ Không năm năm nhưng cô ấy vẫn khá ngượng khi nói thẳng ra miệng chuyện này.

“Thuốc gì cơ?” Dù Tô Khiết có sáng suốt đến đâu thì lúc này cũng không thể nghĩ ra được, vậy nên ánh mắt Tô Khiết nhìn Liễu Ảnh có phần khác lạ.

“Là loại thuốc ấy đấy, cái loại khiến cho dù nam hay nữ cũng không thể kiểm soát được mà quan hệ với nhau.” Liễu Ảnh cũng biết rõ ắt hẳn Tô Khiết sẽ không nghĩ ra được chuyện này. Vì dẫu sao Bùi Dật Duy và Bùi Doanh cũng là chị em cùng ba khác mẹ, ai mà ngờ được Bùi Doanh lại chuốc Bùi Dật Duy uống thứ thuốc này kia chứ?

Tô Khiết ngỡ ngàng, đôi tròng mắt bất giác trợn tròn, lúc này đây, một người vốn luôn bình tĩnh như cô cũng không kìm nổi phải la to: “Cậu nói gì cơ?”

Giờ đây Tô Khiết còn ngờ rằng lỗ tai mình có vấn đề gì rồi, cô vừa nghe được cái gì vậy chứ?

Bùi Doanh lại dám chuốc Bùi Dật Duy uống loại thuốc ấy? Bọn họ là chị em cùng ba khác mẹ kia mà.

“Cậu không nghe nhầm đâu, là thật đấy. Chính Bùi Dật Duy kể với tớ, Bùi Doanh nói hai người họ không phải là chị em gì hết, nhưng Bùi Dật Duy không thể chấp nhận được chuyện bọn họ không hề có huyết thống gì với nhau này, nên lúc ấy anh ấy không kiểm soát được cứ thế giết chết Bùi Doanh.” Liễu Ảnh thuật lại sự tình cho Tô Khiết nghe xong cũng cảm thấy tức giận.

“Bùi Doanh này là là kẻ điên, mà không, cô ta chính xác là một con ác quỷ. Cô ta chết là đáng lắm, nhưng Bùi Dật Duy thì lại bị hại cho thảm như vậy.” Hiện giờ Liễu Ảnh tức đến mức muốn chửi rủa người khác.

“Ý cậu là, sau khi bọn họ quan hệ với nhau thì Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh ư?” Sắc mặt Tô Khiết sa sầm thấy rõ, vẻ mặt cô trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị hẳn. Bây giờ cô đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này rồi.

“Phải, Bùi Dật Duy nói với tớ như vậy.” Liễu Ảnh thoáng sửng sốt, cô ấy nhìn bộ dạng của Tô Khiết lúc này, chợt giật thót: “Sao vậy? Có vấn đề gì không?”

“Với tính cách vốn có của anh ta, nếu như khi đó anh ta giết chết Bùi Doanh thì chắc chắn sẽ không xử lý hiện trường, đến cả việc che kín người Bùi Doanh cũng không buồn làm. Nếu bây giờ anh ta đi tự thú, chắc chắn cảnh sát sẽ đến biệt thự khám xét hiện trường, đến khi cảnh sát đến khám xét, e là…” Tô Khiết khẽ híp mắt lại, theo thói quen mà nghĩ đến tình huống xấu nhất.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Bùi Dật Duy bảo rằng khi anh ấy đi tự thú thì sẽ bảo cảnh sát âm thầm xử lý mọi việc. Lúc trước tớ có bảo đồng nghiệp mình dò la thử thì bên cảnh sát đã đồng ý rồi. Bùi Doanh cũng không có thân thích gì, mà Bùi Dật Duy chắc chắn đã nói rõ với bên cảnh sát từ trước, nên dù cảnh sát có thấy hiện trường thì cũng không có vấn đề gì lớn đâu.” Dù trong lòng Liễu Ảnh có đôi phần hoảng hốt, nhưng cô ấy vẫn luôn nghĩ đến mặt tích cực của vấn đề. Chuyện này liên quan rất nhiều đến tính cách của cô ấy.

Dù trong lòng Liễu Ảnh có đôi phần hoảng hốt, nhưng cô ấy vẫn luôn nghĩ đến mặt tích cực của vấn đề.

Chuyện này liên quan rất nhiều đến tính cách của cô ấy.

“Nhưng bây giờ vấn đề này đã lên trang nhất rồi, có thể thấy rõ là chuyện đã bung bét hết cả. Cho dù là ai đã làm to chuyện thì tình huống hiện giờ thực sự rất bất lợi cho Bùi Dật Duy.” Tô Khiết khẽ thở dài một hơi, giọng điệu cũng mang theo vài phần nghiêm trọng.

“Vừa nãy tớ nhắc đến chuyện cảnh sát đến kiểm tra hiện trường, không phải là vì tớ lo là bên phía cảnh sát sẽ làm lớn chuyện, cái tớ lo là chuyện này mà vỡ lở ra, hiện trường án mạng có khả năng cao là sẽ bị người ta dò la ra được, đến khi đó tình huống sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa.” Tô Khiết lo lắng về những tình huống kế tiếp, tin tức bị bới ra trên mạng lúc này vẫn còn chưa quá nghiêm trọng, nếu đợi đến khi có người đào được những thông tin sâu xa hơn nữa thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả lúc đó sẽ thế nào.

“Không thể nào, ai lại có thể đào ra được tin tức chứ? Chỉ cần bên phía cảnh sát không tiết lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ không có ai khác biết chuyện đâu.” Liễu Ảnh vẫn còn giữ lại chút hy vọng sẽ gặp may ở trong lòng, thế nhưng nỗi hốt hoảng trên gương mặt cô ấy đã sâu thêm, cô ấy biết rõ rằng Tô Khiết không phải là người thích nói chuyện kiểu hăm dọa người khác.
 
Chương 3503


CHƯƠNG 3503

“Không có gì là không thể cả, bên phía cảnh sát rõ ràng đã âm thầm xử lý vấn đề này rồi, nhưng hiện tại mọi thông tin đã lên trang nhất, đây rõ ràng là có người cố tình làm thế, sợ là có người đang nhắm vào chuyện này. Có thể là nhắm vào Bùi Dật Duy, mà tất nhiên cũng có khả năng là nhắm vào Bùi Doanh.

Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện rồi cũng sẽ rất phiền toái, hiện giờ thậm chí chúng ta còn không biết đối phương đã có trong tay bao nhiêu tin tức nữa.” Tô Khiết vẫn luôn là người đi một bước tính ba bước, cô phân tích hết những tình huống tương lai có khả năng xảy ra cho Liễu Ảnh nghe.

“Vậy cậu cảm thấy kẻ này nhắm vào Bùi Doanh? Hay là nhắm vào Bùi Dật Duy?” Toàn thân Liễu Ảnh cứng đờ, sắc mặt thoắt biến, vẻ mặt cô ấy bây giờ trông có hơi kỳ lạ.

“Hiện giờ thì tớ chưa rõ nữa, cần điều tra xong hết rồi mới nói được.” Dù sao Tô Khiết cũng chỉ vừa nhận được tin, cô còn chưa tra xét gì đã đến tìm Liễu Ảnh ngay rồi, nên mọi thứ mà Tô Khiết biết không còn không nhiều bằng Liễu Ảnh.

“Sao thế? Có phải cậu biết cái gì phải không? Có phải cậu nghi ngờ người nào rồi không?” Tô Khiết nhìn vẻ mặt Liễu Ảnh mà đoán, dáng vẻ lúc này của Liễu Ảnh chỉ thiếu điều viết hết mọi chuyện lên mặt mà thôi.

Sắc mặt Liễu Ảnh thoắt biến, cô ấy ngẩng phắt đầu lên nhìn Tô Khiết: “Cậu nghĩ, có khi nào là Tư Đồ Không làm hay không?”

Liễu Ảnh nghĩ về lúc Tư Đồ Không nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy ở biệt thự, rõ ràng là Tư Đồ Không đã biết hết về chuyện Bùi Dật Duy giết người rồi đi tự thú.

Mà sau khi cô ấy vừa rời đi chẳng được bao lâu thì trên Internet đã lan truyền thông tin cả rồi, lúc đồng nghiệp của cô ấy gọi đến đã nói rõ ràng là bên phía cảnh sát sẽ xử lý mọi việc trong âm thầm, không đem chuyện này ra ngoài sáng. Cho nên, nó khiến cô ấy không thể không nghi ngờ Tư Đồ Không.

Nghi ngờ rằng Tư Đồ Không cố ý làm như thế vì để ép cô ấy quay trở về.

Tư Đồ Không có động cơ để làm như vậy, hơn nữa, Tư Đồ Không vốn đã biết rõ chuyện này rồi.

“Tại sao cậu lại cảm thấy là Tư Đồ Không làm kia chứ? Anh ta có lý do làm như thế à?” Tô Khiết thoáng sững sờ. Cô không tiếp xúc mấy với Tư Đồ Không nên không hiểu biết lắm về anh ta. Tô Khiết quả thật không nghĩ ra lý do Tư Đồ Không lại làm như vậy.

Nói đúng ra thì Tư Đồ Không và Bùi Dật Duy chẳng có qua lại gì với nhau, còn Tư Đồ Không và Bùi Doanh thì lại càng không thể có quan hệ gì được, vậy nên, bảo rằng thủ phạm của chuyện này là Tư Đồ Không thì quả là khó hiểu.

“Anh ta có đấy.” Liễu Ảnh nói bằng giọng chắc nịch, bởi vì trước đó Tư Đồ Không đâu chỉ lấy Bùi Dật Duy ra uy hiếp cô ấy có một lần.

Đôi môi Liễu Ảnh mấp máy, thoáng do dự, rồi sau đó cất tiếng: “Tớ thích Bùi Dật Duy…”

Liễu Ảnh nói dứt mấy từ này thì khựng lại, e dè nhìn Tô Khiết, sợ Tô Khiết sẽ tức giận.

Lông mày Tô Khiết khẽ nhướng lên, quả thật khá bất ngờ với câu trả lời này của Liễu Ảnh. Trước giờ cô không hề biết chuyện Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy, nhưng ngoài việc bất ngờ ra thì Tô Khiết cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào khác.

“Cậu… không tức giận sao?” Liễu Ảnh không thấy dấu hiện giận dữ nào trên gương mặt Tô Khiết cả, không thể nhịn được mà cất tiếng hỏi cô.

“Tại sao tớ lại giận chứ?” Tô Khiết không khỏi bật cười: “Việc cậu thích Bùi Dật Duy là quyền tự do của cậu mà. Thích một người nào phải chuyện sai trái, hơn nữa cậu vẫn luôn thích thầm người đó, ngay cả tớ cũng không nhìn ra được, có thể thấy cậu đâu hề muốn sự yêu thích của cậu gây ảnh hưởng cho bất kỳ ai. Vậy thì cớ sao tớ phải giận kia chứ? Chưa nói đến chuyện tớ và Bùi Dật Duy đã chia tay rồi, thậm chí dù bây giờ tớ vẫn còn quen Bùi Dật Duy đi nữa thì chuyện cậu thích anh ta cũng đâu có gì sai. Tớ không giận dỗi gì đâu.”

“Tô Khiết, cảm ơn cậu, lúc nào cậu cũng đứng trên lập trường của tớ mà nghĩ cho tớ cả.” Sống mũi Liễu Ảnh cay cay, lòng cảm động. Nếu đổi lại là một ai khác, ắt hẳn sẽ không nghĩ như thế đâu, chỉ có mỗi Tô Khiết là thực sự nặng lòng vì cô ấy.

“Khờ quá đi thôi.” Tô Khiết nhìn cô ấy, nở nụ cười, nụ cười ấy còn mang theo vài phần cưng chiều. Suy nghĩ của Liễu Ảnh vẫn luôn giản đơn như vậy, tốt đẹp như vậy.
 
Chương 3504


CHƯƠNG 3504

“Tớ có khờ cũng không sao, có cậu thông minh là đủ rồi. Có chuyện gì thì tớ nhờ cậu hỗ trợ là được.”

Liễu Ảnh cũng cười, cô ấy có được một người bạn tốt đến thế thì dù cô ấy có khù khờ, tầm thường cũng không sao, có một người bạn giỏi giang thế này là đủ rồi.

“Được rồi, về chuyện chính nào.” Tô Khiết thấy nụ cười hiện lên trên mặt Liễu Ảnh thì thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của Liễu Ảnh lúc này mới thực sự là đã bình ổn trở lại.

“Tư Đồ Không biết chuyện tớ thích Bùi Dật Duy nên anh ta rất tức giận. Trước giờ anh ta luôn độc tài chuyên chế, nên trong bản thỏa thuận của bọn tớ có ghi rằng trong khoản thời gian thỏa thuận có hiệu lực, tớ không được phép có bất kỳ tiếp xúc nào với bất kỳ người đàn ông nào. Mà hơn thế nữa, vì chuyện của Bùi Dật Duy, anh ta đã hăm dọa tớ không chỉ một lần.” Bởi vì đã biết rõ chuyện năm năm trước, biết rõ là Tư Đồ Không đã lừa mình năm năm nên lúc này đây đánh giá của Liễu Ảnh về Tư Đồ Không chẳng thể nào tốt được.

Tô Khiết khẽ chau mày, đôi môi mấp máy, không đáp lại câu nào.

Liễu Ảnh thấy Tô Khiết không tỏ thái độ gì thì còn tưởng rằng Tô Khiết nghi ngờ những gì mình nói, vậy là cô ấy nhanh chóng bổ sung: “Anh ta có lý do để làm vậy, cũng có động cơ để làm như vậy, hơn nữa anh ta còn biết cả chuyện Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh rồi đi đầu thú nữa.”

“Cậu nói cho Tư Đồ Không biết chuyện này sao?” Tới đây, Tô Khiết cuối cùng cũng lên tiếng: “Tới hôm nay Bùi Dật Duy mới đi tự thú mà, làm sao Tư Đồ Không lại biết chuyện nhanh vậy được.”

Tư Đồ Không là dân kinh doanh, nếu về vấn đề liên quan đến chuyện làm ăn, chuyện Tư Đồ Không biết trước tin tức cũng không có gì lạ. Tất nhiên, với năng lực của Tư Đồ Không thì chuyện lấy được thông tin từ đủ mọi ngành nghề cũng chẳng có gì khó khăn.

Nhưng như vậy rõ ràng cho thấy rằng Tư Đồ Không rất để ý chuyện này, mà Tư Đồ Không lấy được tin tức nhanh đến như vậy, không lẽ Tư Đồ Không đã luôn chú ý sít sao việc Bùi Dật Duy giết người hay sao?

“Nếu anh ta đã muốn biết thì chắc chắn là sẽ có cách thôi.” Liễu Ảnh càng rõ ràng về khả năng của Tư Đồ Không. Chỉ cần chuyện Tư Đồ Không muốn làm thì không gì là anh ta không làm được.

“Tôi hôm qua Bùi Dật Duy hẹn tớ, rồi sau đó Tư Đồ Không đã tìm tới nơi, vừa về đến nhà Tư Đồ Không đã uy hiếp tớ rằng không được phép gặp mặt Bùi Dật Duy nữa. Tớ nghĩ khả năng cao ngày hôm nay Tư Đồ Không đã đặc biệt thăm dò chuyện của Bùi Dật Duy đấy.” Quả thực có đôi lúc suy nghĩ của Liễu Ảnh khá đơn giản, nhưng cô ấy không hề ngu ngốc, có vài việc cô ấy vẫn nghĩ ra được.

Tô Khiết trợn tròn đôi mắt nhìn Liễu Ảnh, có thể thấy rõ cô thảng thốt với lời tự thuật của Liễu Ảnh đến thế nào. Ngày hôm qua Liễu Ảnh gặp mặt Bùi Dật Duy thì Tư Đồ Không chạy đến?

Tư Đồ Không đang đi bắt gian đấy à?

Tô Khiết vẫn luôn cảm thấy rằng Tư Đồ Không là kiểu người tỉnh táo và đĩnh đạc, có sự trầm tĩnh.

Cô không thể ngờ rằng Tư Đồ Không lại hành động xốc nổi như vậy.

“Cậu gặp Bùi Dật Duy ở đâu, Tư Đồ Không mất bao lâu thì đến?” Tô Khiết không phải hạng người thích chuyện thị phi, nhưng mà cô thực sự rất tò mò với chuyện này.

Tất nhiên, Tô Khiết hỏi như thế cũng bởi vì muốn hiểu rõ hơn tình cảm của Tư Đồ Không dành cho Liễu Ảnh đã đến mức nào, càng muốn biết rõ thái độ Tư Đồ Không lúc cư xử với Liễu Ảnh ra sao.

“Ở Câu lạc bộ Tinh Vân. Lúc đó Bùi Dật Duy thấy khó chịu trong người rồi ngất xỉu, tớ dìu anh ấy vào phòng nghỉ trong phòng riêng để nghỉ ngơi. Anh ấy ngủ, tớ lại thấy không yên tâm nên ở đó một hồi.”

“Một hồi là bao lâu?” Con ngươi Tô Khiết thoáng dao động. Cô cảm thấy đây chính là điểm mấu chốt của câu chuyện, đợi một hồi, một hồi là bao lâu. Mười lăm phút, nửa tiếng, hay là một tiếng đồng hồ?

Ở trong một nơi như Câu lạc bộ Tinh Vân, Liễu Ảnh ở riêng với Bùi Dật Duy tận một tiếng đồng hồ thì chuyện Tư Đồ Không cuống cuồng phát cáu lên cũng là chuyện dễ hiểu.

Liễu Ảnh nghĩ ngợi một chốc, rồi mới chầm chầm đáp: “Khoảng ba tiếng.”

Đôi mắt Tô Khiết trợn to trong tích tắc, lúc này cô thật sự thót cả mình rồi: “Đỉnh thật đấy!” Câu này của Tô Khiết, không biết là nói Liễu Ảnh hay nói Tư Đồ Không đây nữa.
 
Chương 3505


Chương 3505

Câu này của Tô Khiết, không biết là nói Liễu Ảnh hay nói Tư Đồ Không đây nữa.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng Tô Khiết đã có đáp án. Vì Liễu Ảnh, Tư Đồ Không có thể xông tới Câu lạc bộ Tinh Vân bắt người đã đủ để chứng tỏ Tư Đồ Không coi trọng Liễu Ảnh đến thế nào rồi.

Có thể thành công được như ngày hôm nay, Tư Đồ Không tuyệt đối không phải là kiểu người dễ bị kích động, trừ khi chuyện này rất quan trọng đối với anh ta, quan trọng đến mức khiến anh ta không thể nào giữ được sự điềm tĩnh, không thể nào suy nghĩ như bình thường được, nên mới làm ra chuyện xốc nổi, không màng tới hậu quả như thế này.

Rõ ràng Tư Đồ Không biết Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy gặp nhau ở Câu lạc bộ Tinh Vân mà anh ta lại có thể đợi tới ba tiếng đồng hồ mới xông vào. Như vậy đã đủ cho thấy Tư Đồ Không kiên nhẫn với Liễu Ảnh đến mức nào rồi. Hơn nữa, anh ta cũng tôn trọng Liễu Ảnh, nếu không đã chẳng đời nào chờ đợi lâu như vậy.

Sở dĩ, cuối cùng Tư Đồ Không xông vào bắt người là vì thật sự không thể nhịn được nữa. Người con gái mình thích ở với người đàn ông khác, tại một nơi như Câu lạc bộ Tinh Vân hơn ba tiếng đồng hồ, đổi thành bất cứ người đàn ông nào e rằng cũng sẽ cuống cuồng lên cả thôi.

Do đó, chỉ riêng chuyện này thôi, Tô Khiết cũng đã có thể hiểu cho Tư Đồ Không rồi.

“Vì chuyện này nên cậu cảm thấy có khả năng tin tức bùng nổ trên mạng hôm nay liên quan đến Tư Đồ Không sao? Có điều, suy nghĩ của cậu và tớ lại hoàn toàn trái ngược nhau đấy.” Tô Khiết hiểu rõ suy nghĩ của Liễu Ảnh lúc này nhưng cô không đồng tình với suy nghĩ ấy.

Đương nhiên, Tư Đồ Không có thể có được thành tựu như ngày hôm nay thì lòng dạ cũng phải thâm sâu khó lường, thủ đoạn cực kỳ quyết đoán, thậm chí có thể nói là vô cùng độc ác.

Nhưng Tô Khiết cảm thấy, có lẽ chuyện này không phải do Tư Đồ Không làm. Tư Đồ Không có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích nhưng Tư Đồ Không là một người khôn ngoan. Anh ta thích Liễu Ảnh, qua chuyện vừa rồi, Tô Khiết cảm thấy tình cảm Tư Đồ Không dành cho Liễu Ảnh rất sâu đậm.

Tư Đồ Không biết Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy, chắc chắn anh ta cũng hiểu rõ tính cách của Liễu Ảnh, nếu vì Liễu Ảnh mà Tư Đồ Không thật sự làm ra một số chuyện bất lợi cho Bùi Dật Duy thì chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, thậm chí cô ấy sẽ tự trách bản thân mình.

Cũng giống như chuyện của ba cô ấy vậy.

Huống chi, bây giờ Liễu Ảnh vừa mới biết được chân tướng năm năm trước. Vào thời khắc mẫn cảm như thế này, Tư Đồ Không càng không thể làm bậy được.

Vì vậy, về cơ bản Tô Khiết đã có thể loại trừ khả năng là do Tư Đồ Không làm.

“Tại sao?” Liễu Ảnh không hiểu lời của Tô Khiết lắm.

Tô Khiết nhìn Liễu Ảnh, lòng âm thầm suy tư, trong tình huống này, có nên nói cho Liễu Ảnh biết tình cảm của Tư Đồ Không dành cho cô ấy hay không.

“Cậu đã từng nghĩ tới chuyện, cậu và Tư Đồ Không chung sống với nhau năm năm, Tư Đồ Không đã thích cậu rồi không?” Tô Khiết nghĩ ngợi một lát rồi vẫn quyết định dùng một cách tương đối khéo léo để nói chuyện này với Liễu Ảnh.

Tô Khiết biết, bởi vì sự thật năm năm trước mà giờ đây giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không đã có khoảng cách rất lớn, Có điều Tô Khiết cảm thấy vẫn nên để cho Liễu Ảnh hiểu được tình cảm của Tư Đồ Không thì hơn.

Đương nhiên, cuối cùng thì mọi chuyện đều do Liễu Ảnh tự quyết định.

“Không thể nào.” Liễu Ảnh lớn tiếng phủ nhận thẳng thừng, giọng điệu rất chắc chắn: “Anh ta không thể nào thích tớ được. Anh ta và tớ là kẻ thù của nhau, thù sâu như biển. Anh ta để tớ ở bên cạnh là vì muốn lợi dụng tớ, vì muốn báo thù. Những việc anh ta làm chính là hành hạ, sỉ nhục tớ thì sao anh ta có thể thích tớ được.”

Tô Khiết thấy thái độ của Liễu Ảnh như thế, trong lòng không nén nổi tiếng thở dài. Xem ra chuyện này không hề đơn giản.
 
Chương 3506


Chương 3506

Khúc mắc này của Liễu Ảnh hiển nhiên không thể dễ dàng gỡ bỏ như vậy, không gỡ bỏ được khúc mắc thì Liễu Ảnh sẽ vĩnh viễn không nhận ra được tình cảm của Tư Đồ Không đối với mình.

“Tô Khiết, tớ nói thật đó, anh ta không thể nào thích tớ được đâu. Tất cả những chuyện anh ta làm đều là để hành hạ, sỉ nhục tớ. Cậu không biết lúc mới sống với anh ta, anh ta đã làm ra những chuyện gì đâu.

Anh ta cố tình dẫn tớ tới nơi hỗn loạn đó rồi cố tình làm ra những chuyện không thể chịu nổi đó với tớ.

Cậu không biết đâu, ánh mắt những người ở đó nhìn tớ lúc ấy còn mang vẻ châm chọc, khinh bỉ tớ hơn cả cô gái tiếp rượu ở đấy nữa kìa. Hồi ấy, những lúc muốn chiếm đoạt tớ, chẳng bao giờ anh ta quan tâm xem đang ở đâu, càng không bận tâm đến chuyện tớ có muốn hay không, tớ…” Những chuyện này luôn nghẹn trong lòng Liễu Ảnh. Mặc dù cô ấy tự nhủ với mình phải nhẫn nhịn, chỉ có thể nhịn, nhưng không có nghĩa là cô ấy không đau buồn, không khổ sở.

Chẳng qua là cô ấy không thể tìm người khác để tâm sự về những chuyện này được. Hôm nay đối diện với Tô Khiết, cô ấy không tiếp tục che đậy nữa, dù sao thì cũng có rất nhiều chuyện Tô Khiết đã biết rồi.

Tô Khiết bàng hoàng, sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, ánh mắt bỗng chốc lạnh như dao đồng thời cũng ẩn chứa sự tức giận. Trước đó, cô vẫn luôn muốn nói đỡ cho Tư Đồ Không, bởi vì cô cảm thấy tình cảm của Tư Đồ Không dành cho Liễu Ảnh là thật lòng.

Mà Tư Đồ Không và Liễu Ảnh cũng đã ở bên nhau năm năm rồi, chắc chắn không thể nào Liễu Ảnh lại không hề có tình cảm với Tư Đồ Không được, còn những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, cũng không phải hoàn toàn không có cách giải quyết.

Nhưng cô không ngờ rằng Tư Đồ Không lại đối xử với Liễu Ảnh như thế, cũng khó trách Liễu Ảnh kiên quyết cho rằng Tư Đồ Không không thể nào thích mình được. Chỉ e những chuyện Tư Đồ Không làm với Liễu Ảnh đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy từ lâu.

Những chuyện Tư Đồ Không đã làm đó đã sớm khắc sâu vào tâm trí Liễu Ảnh, thế nên Liễu Ảnh tuyệt đối không tin Tư Đồ Không thích mình.

Tư Đồ Không làm thế này là tự bê đá đập vào chân mình.

“Được rồi, chúng ta không nhắc tới anh ta nữa, không quan tâm tới anh ta nữa.” Tô Khiết thấy rõ cảm xúc của Liễu Ảnh đã hơi mất kiểm soát, bèn vươn tay kéo Liễu Ảnh vào lòng, nhẹ giọng an ủi cô ấy.

Tô Khiết không ngờ rằng, khi ở bên cạnh Tư Đồ Không, Liễu Ảnh đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.

Mấy năm trước cô mất liên lạc với Liễu Ảnh, nên hoàn toàn không biết những chuyện liên quan đến Liễu Ảnh. Lần này gặp nhau, Liễu Ảnh cũng không hé răng nửa lời. Tô Khiết chỉ biết mỗi chuyện Liễu Ảnh và Tư Đồ Không sống với nhau.

Bởi vì Liễu Ảnh lảng tránh không muốn kể, nên cô cũng không hỏi nhiều, càng không thể đi điều tra, vậy nên cô thật sự không biết những chuyện khác.

“Tô Khiết, tớ không muốn ở bên anh ta nữa, không muốn ở bên anh ta nữa.” Liễu Ảnh nhào vào lòng Tô Khiết, khóc òa lên. Có quá nhiều chuyện đè nén trong lòng cô ấy, Liễu Ảnh đã không chịu nổi nữa rồi.

“Được rồi, được rồi, không ở bên anh ta nữa.” Tô Khiết đã biết Tư Đồ Không làm những chuyện như thế với Liễu Ảnh, đương nhiên cũng không thể nói tốt giúp Tư Đồ Không được nữa.

Liễu Ảnh nói không sai. Những chuyện Tư Đồ Không làm với Liễu Ảnh đích thực đều là hành hạ, đều là sỉ nhục, không thể nào tha thứ được.

Cô thật sự không biết Liễu Ảnh đã phải chịu đựng nhiều như vậy.

“Nhưng mà tớ hiểu Tư Đồ Không, anh ta sẽ không bỏ qua cho tớ đâu. Anh ta sẽ ép tớ tiếp tục phải ở bên cạnh anh ta. Những chuyện đã quyết thì anh ta sẽ không bao giờ chịu từ bỏ. Anh ta sẽ không bỏ qua cho tớ đâu, tớ đấu không lại được với anh ta.” Khi nói những lời này, Liễu Ảnh không khỏi run rẩy. Liễu Ảnh hiểu rất rõ Tư Đồ Không, vậy nên cô biết rằng chỉ cần Tư Đồ Không muốn thì chắc chắn cô sẽ thoát không khỏi.

“Đừng sợ, đừng sợ, còn có tớ đây mà. Có tớ ở đây thì không ai có thể ép buộc cậu cả.” Giờ phút này, lòng Tô Khiết đau như cắt. Rốt cuộc trong năm năm qua, cô gái đáng thương này đã phải chịu đựng những gì mới sợ hãi đến thế này?
 
Chương 3507


Chương 3507

Ban đầu, Tô Khiết thật sự có ý muốn tác hợp cho Liễu Ảnh và Tư Đồ Không, bởi vì nghe Liễu Ảnh kể lại chuyện tối qua nên Tô Khiết cảm thấy tình cảm Tư Đồ Không dành cho Liễu Ảnh rất sâu sắc. Hơn nữa từ chuyện tối qua, Tô Khiết có thể cảm nhận được Tư Đồ Không cũng tôn trọng Liễu Ảnh.

Nhưng bây giờ, khi Tô Khiết nghe Liễu Ảnh nói ra những chuyện Tư Đồ Không đã làm với cô ấy, Tô Khiết đã hoàn toàn dập tắt ý muốn tác hợp cho hai người.

Về chuyện này, đương nhiên Tô Khiết sẽ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của Liễu Ảnh.

“Cậu? Cậu sẽ giúp tớ sao?” Liễu Ảnh cũng không muốn dựa dẫm hoàn toàn vào Tô Khiết, nhưng với chuyện này, cô ấy thật sự không còn cách nào khác, bởi vì cô ấy thật sự không đấu lại được với Tư Đồ Không.

“Chỉ cần cậu muốn, tớ nhất định sẽ giúp cậu.” Tô Khiết khẽ gật đầu, tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng giọng điệu lại rất kiên định. Chỉ cần Liễu Ảnh muốn thì cô nhất định sẽ giúp.

Vốn dĩ, cô muốn tác hợp cho Liễu Ảnh và Tư Đồ Không, nhưng quan trọng nhất vẫn là Liễu Ảnh phải bằng lòng, cô hoàn toàn toàn tôn trọng ý kiến của Liễu Ảnh.

Cho nên, nếu Tư Đồ Không thật sự muốn bức ép Liễu Ảnh, cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

“Cậu thật sự sẽ giúp tớ sao?” Liễu Ảnh nhìn Tô Khiết, mắt ngân ngấn nước, trong mắt ánh lên một tia hy vọng, bây giờ người duy nhất cô ấy có thể dựa dẫm vào cũng chỉ có mỗi Tô Khiết.

“Ừ.” Tô Khiết chỉ đáp một từ duy nhất, một từ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng lại vô cùng kiên quyết và rõ ràng.

Tô Khiết nhận ra được sự bất lực của Liễu Ảnh lúc này nên đương nhiên sẽ không từ chối, cô tuyệt đối sẽ không đứng nhìn Liễu Ảnh bị ức hiếp!

Tô Khiết nhận ra được sự bất lực của Liễu Ảnh lúc này nên đương nhiên sẽ không từ chối, cô tuyệt đối sẽ không đứng nhìn Liễu Ảnh bị ức hiếp!

“Tô Khiết, xin lỗi, tớ không thể quá ích kỷ được. Nếu giúp tớ thì có thể cậu sẽ phải đắc tội với Tư Đồ Không, mà anh ta lại là loại người sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích…” Tia hy vọng mới vừa lấp lóe trong mắt Liễu Ảnh lại vụt tắt. Vừa rồi, vì quá nóng lòng nên cô ấy mới xin Tô Khiết giúp đỡ. Cô ấy biết rõ Tư Đồ Không là loại người thế nào. Sao cô ấy có thể để Tô Khiết đắc tội với Tư Đồ Không vì chuyện của mình được.

“Thật ra tớ cũng đã sống với Tư Đồ Không năm năm rồi, cũng chẳng có gì, nãy giờ tớ chỉ càu nhàu chút thôi. Cậu nghe cho vui là được rồi, đừng coi là thật.” Liễu Ảnh thật sự không muốn liên lụy tới Tô Khiết. Vừa rồi, cô ấy thật sự quá ích kỷ, chỉ muốn dựa dẫm vào Tô Khiết, chỉ muốn cầu xin Tô Khiết giúp mình mà hoàn toàn không nghĩ cho Tô Khiết, chẳng hề nghĩ cho tình cảnh của cô ấy!

“Liễu Ảnh, cậu phải nhớ rằng, tớ và cậu đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, tớ không cho phép bất kỳ ai bắt nạt chúng ta. Từ nhỏ luôn là cậu bảo vệ tớ, tớ bảo vệ cậu, bây giờ cũng thế mà sau này cũng vậy, cậu hiểu ý tớ chứ?” Đương nhiên Tô Khiết hiểu tâm tư của Liễu Ảnh, nếu cô không biết chuyện này thì thôi, nhưng bây giờ cô đã biết rồi, dĩ nhiên không thể không quan tâm được!

Nếu Tư Đồ Không không cưỡng ép Liễu Ảnh thì Tô Khiết có thể buông tay mặc kệ, còn nếu Tư Đồ Không thật sự cưỡng ép Liễu Ảnh thì chắc chắn là không được.

Năm năm trước, Tư Đồ Không lừa gạt Liễu Ảnh, lợi dụng Liễu Ảnh. Khi đã ở chung với nhau rồi mà Tư Đồ Không còn làm những chuyện tồi tệ đó với Liễu Ảnh nữa. Bây giờ, Liễu Ảnh bất lực như vậy, sợ hãi như vậy thì sao Tô Khiết có thể trơ mắt nhìn được.

“Tô Khiết…” Liễu Ảnh nhìn Tô Khiết, nước mắt tuôn như mưa. Giờ đây, cô ấy không biết nên nói gì mới phải.

“Cậu yên tâm, Tư Đồ Không không làm gì được tớ đâu, cậu không cần lo lắng. Nếu là tự cậu cam tâm tình nguyện quay về bên cạnh Tư Đồ Không thì đương nhiên tớ sẽ không quản này quản nọ, nhưng nếu Tư Đồ Không muốn ép buộc cậu thì chắc chắn tớ phải can thiệp, hơn nữa nhất định phải can thiệp tới cùng.” Tô Khiết trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình.
 
Chương 3508


Chương 3508

Thấy Liễu Ảnh mở miệng định nói gì đó, Tô Khiết thẳng thừng ngắt lời cô ấy: “Nếu trước đây cậu nói cậu tình nguyện quay về bên Tư Đồ Không thì có thể tớ sẽ tin, nhưng sau khi nghe cậu kể nhiều như thế, cho dù bây giờ cậu nói mình tình nguyện quay lại đi nữa, tớ cũng sẽ không tin đâu.”

Theo bản năng, Liễu Ảnh mấp máy môi muốn nói, nhưng chỉ đành nuốt xuống những lời đã tới bên miệng. Liễu Ảnh biết Tô Khiết tài giỏi nên hiểu rằng mình chắc chắn không gạt nổi cô, vậy thì căn bản không cần phải bịa ra những lời nói dối ấy.

“Tô Khiết, cảm ơn cậu, có cậu thật tốt.” Bây giờ, ngoài cảm ơn ra, Liễu Ảnh không còn biết nói gì khác.

“Chuyện của cậu chúng ta tính sau, bây giờ nói chuyện Bùi Dật Duy trước đi.” Tô Khiết không để Liễu Ánh nói quá nhiều lời cảm ơn khách sáo.

“Đúng, nói chuyện Bùi Dật Duy trước. Sao tớ lại lôi chuyện của mình vào vậy chứ?” Liễu Ảnh cũng không biết sao lại lảm nhảm tới chuyện của bản thân. Rõ ràng bây giờ chuyện của Bùi Dật Duy đang rất khẩn cấp, sao cô ấy vẫn chỉ nghĩ tới chuyện của mình cơ chứ.

“Bây giờ, trước tiên chúng ta phải làm rõ ai là người đã tiết lộ chuyện của Bùi Dật Duy ra ngoài.” Vẻ mặt Tô Khiết nghiêm túc hẳn lên. Nếu không xử lý tốt, để chuyện của Bùi Dật Duy ầm ĩ lên thì thật sự sẽ càng thêm phiền phức.

Chủ yếu là tới khi những chuyện xảy ra trước khi Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh bị lộ ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng rất xấu.

Mặc dù, trên thực tế là Bùi Doanh chuốc thuốc Bùi Dật Duy, nhưng ai tin? Dù sao thì bây giờ Bùi Doanh cũng đã chết rồi nên Bùi Dật Duy nói gì đi nữa thì người khác cũng sẽ không tin.

“Tớ nói rõ trước, tớ cảm thấy có thể không phải do Tư Đồ Không làm đâu. Không phải tớ bảo vệ Tư Đồ Không mà chỉ là phân tích đúng người đúng việc.” Trước giờ, Tô Khiết đều nhìn việc chứ không nhìn người. Mặc dù,vừa rồi Liễu Ảnh kể những chuyện Tư Đồ Không đã làm khiến cô rất tức giận, nhưng cô cũng sẽ không để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình.

“Tớ tin phán đoán của cậu.” Liễu Ảnh không nói gì thêm, cũng không khăng khăng giữ ý kiến của mình.

Cô ấy tin tưởng năng lực của Tô Khiết, tin tưởng phán đoán của Tô Khiết là đúng, Tô Khiết nói không phải thì là không phải.

Thật ra, trong thâm tâm, Liễu Ảnh cũng không hy vọng việc này là do Tư Đồ Không làm. Tuy những chuyện trước đây Tư Đồ Không làm với cô ấy rất quá đáng, nhưng cô ấy cũng không hy vọng hai người làm ầm ĩ tới mức quá khó coi.

“Mặc dù, đôi khi có hơi cố chấp nhưng Bùi Dật Duy làm việc rất có nguyên tắc, đối nhân xử thế cũng rất chân thành. Vậy nên chắc anh ta cũng không đắc tội với nhiều người. Bây giờ, anh ta cũng đã đi tự thú rồi, có lẽ không nhiều người muốn đuổi cùng giết tận anh ta đâu.” Tô Khiết cũng hiểu rõ Bùi Dật Duy nên cô cảm thấy dù Bùi Dật Duy có bất cẩn đắc tội với người nào đi nữa thì cũng sẽ không đến mức khiến người ta phải làm ra chuyện độc ác thế này.

“Vậy ý của cậu là chuyện này là do Bùi Doanh mà ra?” Liễu Ảnh nhíu mày: “Vậy cậu cảm thấy, người này muốn báo thù giúp Bùi Doanh hay là muốn khiến cô ta có chết cũng không được yên.”

“Tớ cảm thấy vế sau có khả năng cao hơn một chút. Trước nay Bùi Doanh luôn làm việc độc ác, không từ thủ đoạn. Cô ta quá tuyệt tình, không để cho người khác một lối thoát, cũng không chừa đường lui cho mình bao giờ. Chắc chắn trong những năm qua số người cô ta đã đắc tội cũng không ít.” Khi đề cập đến Bùi Doanh, giọng Tô Khiết hơi trầm xuống.

“Sao cậu lại biết?” Liễu Ảnh lấy làm kinh ngạc. Tô Khiết và Bùi Dật Duy đã kết thúc rồi, đáng lý ra với tính cách của mình thì Tô Khiết sẽ không chú ý đến một người như Bùi Doanh nữa mới phải.

“Cô ta có liên quan đến người của Quỷ Vực Chi Thành. Đa số những việc Quỷ Vực Chi Thành làm với nhà họ Đường trước đây đều là chủ ý của cô ta.” Nhà họ Đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, đương nhiên Tô Khiết phải điều tra kỹ càng. Mà Tô Khiết cũng rất rõ Bùi Doanh đóng vai trò gì trong đó.

“Không ngờ cô ta lại có liên quan đến người của Quỷ Vực Chi Thành, cả những chuyện đối phó với nhà họ Đường cũng đều là chủ ý của cô ta. Tại sao cô ta phải làm như thế? Cô ta điên rồi sao?” Liễu Ảnh hết sức kinh ngạc, cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi những suy nghĩ trong đầu của Bùi Doanh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom