Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 420: Lúc này


Bên này hoàng đế bị mất mặt. Còn bên tộc Khiết Đan, sau khi nhận được thi thể của Gia Luật Quang Minh, toàn bộ tộc Khiết Đan gần như phát điên hết cả lên.

Thần của quân Khiết Đan bị giết, sao tộc Khiết Đan có thể không tức giận cho được.

Tộc Khiết Đan vốn dĩ đã tổn thất nặng nề khi đánh thua trận, cộng thêm đại quân mười mấy vạn đều chết hết.

Nhưng vì có đống vàng bạc do hoàng đế đưa nên bọn họ khôi phục được một chút.

Hơn nữa, sự hèn nhát của Tống Triết khiến tộc Khiết Đan cảm thấy Đại Triệu mềm yếu dễ ức hiếp.

Lúc này, trên triều đình Khiết Đan chia ra làm hai phe.

Một phe là võ tướng tán thành tiếp tục tấn công về phía đông, tiêu diệt Đại Triệu.

Phe còn lại là văn thân không muốn đánh giặc. Hai phe đang ồn ào đau cả đầu.

“Chu Đồng, đám văn thần các ngươi biết cái gì? Nếu lúc này không tấn công Đại Triệu thì khi nào mới tấn công Đại Triệu? Với sự mềm yếu của hoàng đế và quân đội Đại Triệu, thì việc tiêu diệt Đại Triệu là dễ như trở bàn tay.

Lúc này, bên phe võ tướng, đệ đệ của Gia Luật Quang Minh là Gia Luật Quang Lộc giận dữ nói với tên cầm đầu đám văn thần đứng đối diện.

Hắn ta khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cường tráng, trên người lộ ra một luồng khí thế mạnh mẽ.

Hắn ta thậm chí còn mạnh hơn vài phần so với ca ca hắn ta là Gia Luật Quang Minh.

Gia Luật Quang Minh có thể được coi là thần của quân Khiết Đan, đều do Gia Luật Quang Minh nổi tiếng sớm hơn đệ đệ.

Nói đúng ra thì đệ đệ Gia Luật Quang Lộc của hắn ta, dù là ở mưu kế hay là ở binh pháp, thậm chí là vũ lực, đều mạnh hơn hắn ta vài phần.

Nếu không phải vì danh tiếng của Gia Luật Quang Minh hoàn toàn che đậy Gia Luật Quang Lộc thì Gia Luật Quang Lộc đã trở thành vị thần đứng đầu của quân Khiết Đan rồi.

Người bị Gia Luật Quang Lộc quát là một người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, đứng đầu văn thần, trên người có vài phần uy nghiêm.

Nghe Gia Luật Quang Lộc quát mình, ông ta chỉ lạnh nhạt liếc một cái, lạnh lùng nói: “Gia Luật Quang Lộc, có phải là ngươi suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không? Thằng nhãi Tống Triết đúng là dễ bị ức hiếp. Nhưng ngươi đừng quên ca ca ngươi là chết như thế nào? Ngươi cũng đừng quên hiện nay Đại Triệu còn có Tĩnh Biên hầu Giang Siêu.”

“Đúng là ngươi mạnh hơn ca ca ngươi vài phần. Không phải là bổn quan coi thường ngươi, nhưng sự thật là khi ngươi đụng phải Giang Siêu, ngươi cũng sẽ đánh thua thôi.”

“Kẻ địch hiện nay của tộc Khiết Đan chúng ta không phải là Đại Triệu, mà là tộc Nữ Chân mới vừa quật khởi và những tên trên thảo nguyên kia.

Bọn họ đáng sợ hơn Đại Triệu nhiều.

Nếu không nhân lúc còn sớm đi giải quyết bọn họ thì người tiêu diệt chúng ta sẽ chẳng phải là Đại Triệu, mà chính là bọn họt"

“Vậy nên, Gia Luật Quang Lộc, ngươi đừng vì lòng riêng của mình mà mang tộc Khiết Đan ta đi lên một con đường không có lối về”

Chu Đồng mỉa mai Gia Luật Quang Lộc một trận.

Nghe vậy, trên mặt Gia Luật Quang Lộc tràn đầy vẻ không phục, hừ lạnh nói:

“Chu Đồng, tộc Nữ Chân và đám người thảo nguyên kia đúng là một mối đe dọa.

Có điều, ta cảm thấy chờ khi tiêu diệt Đại Triệu xong, quốc lực chúng ta sẽ tăng mạnh, khi ấy lại đi tiêu diệt bọn họ cũng dễ thôi.”

“Về phần Giang Siêu, tuy rằng hắn mạnh mẽ dũng cảm, nhưng hắn cũng chỉ là thần tử của Đại Triệu.

Đừng quên năm xưa Tĩnh Biên hầu Giang Lâm cũng uy phong không kém, nhưng đến cuối cùng cũng bị chúng ta dùng kế giế t chết.”
 
Chương 421: Đến khi ấy


Nghe vậy, Chu Đồng ở đối diện lập tức nghẹn lời, trong nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Hoàng đế Đại Triệu yếu đuối dễ ức hiếp.

Trước đây bọn họ chỉ cần dùng một kế nhỏ là có thể làm cho hoàng đế Đại Triệu tự chém cánh tay, gi ết chết người có thể đánh lại bọn họ là Giang Lâm.

Nếu không thì quân Khiết Đan sẽ không thể nào thắng được quân Đại Triệu.

Từ sau khi Giang Lâm chết, quân Đại Triệu ở trước mặt quân Khiết Đan thật sự là không đỡ nổi một đòn.

Tống Triết vốn dĩ tràn đầy tham vọng thu về Yến Vân mười sáu châu cũng bị quân Khiết Đan đánh tới mức sợ hãi.

Lúc này chính là lúc hoàng đế Tống Triết của Đại Triệu đang sợ hãi như chim sợ cành cong, bên trong Đại Triệu lại đang có phản loạn ở khắp nơi.

Chỉ cần bọn họ làm quá lên một chút là Tống Triết tuyệt đối sẽ gi ết chết Giang Siêu theo ý của bọn họ.

Đến khi ấy, sẽ không còn ai có thể ngăn cản bước chân của quân Khiết Đan bọn họ nữa.

Hơn nữa, Đại Triệu nội loạn, bọn họ không nhân cơ hội đi chiếm lợi thì định đợi đến khi nào nữa?

“Nhưng...” Chu Đồng vẫn có chút không cam lòng, mở miệng muốn cãi lại vài câu, nhưng lại không tìm thấy lý do thuyết phục.

Trên ghế hoàng đế, hoàng đế Khiết Đan là Gia Luật Cơ Hồng nhìn đám thần tử cãi nhau bên dưới, rồi nhìn sang Gia Luật Quang Lộc đã chiếm ưu thế, khụ nhỏ một tiếng, nói: “Nếu không có ai phản bác lời nói của Quang Lộc thì trãẫm quyết định tấn công Đại Triệu, nhân cơ hội đoạt được Đại Triệu trong một lần”

Ông ta vừa dứt lời, đám thần tử trên triều đình lập tức hô †o bệ hạ anh minh.

Tộc Khiết Đan lại dẫn binh tấn công Đại Triệu lần nữa.

Có điều, lần này bọn họ không tấn công đột nhiên nữa, mà dẫn binh đến trước biên quan.

Đồng thời, bọn họ phái sứ giả bắt buộc hoàng đế Tống Triết làm ra lựa chọn.

Muốn bọn họ rút quân hả, đưa Giang Siêu cho bọn họ là được.

Nếu không thì quân Khiết Đan sẽ đánh thẳng về phía kinh thành, đoạt hết cả kinh thành.

Sau khi biết Khiết Đan dẫn binh, hoàng đế Tống Triết bị dọa sợ ngã nhào trên long ỷ.

Ông ta nhìn lướt qua đám thần tử với ánh mắt hỏi thăm: “Các vị ái khanh, các vị cảm thấy chúng †a nên đối phó với quân Khiết Đan như thế nào, là đánh hay là giải hòa? Hay là làm theo lời nói của bọn họ?”

Tống Triết đã có ý định đưa đầu Giang Siêu cho tộc Khiết Đan để dập tắt lửa giận của bọn họ.

Rốt cuộc thì giết Giang Siêu là chuyện một hòn đá ném trúng vài con chim.

Ví dụ như tộc Khiết Đan nguôi giận, chắc chắn sẽ rút quân.

Ông ta cảm thấy tộc Khiết Đan chỉ là vì báo thù cho Gia Luật Quang Minh mà thôi.

Hơn nữa, gi ết chết Giang Siêu tương đương với việc mất đi một người có uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của ông ta, coi như là bảo vệ ngôi vị hoàng đế của ông ta, cớ sao mà không làm.

Có điều, ông ta không thốt thành lời thánh chỉ được.

Bởi vì Giang Siêu vừa mới đánh thắng tộc Khiết Đan, đang là anh hùng trong lòng bá tánh.

Hoàng đế vì dập tắt lửa giận của tộc Khiết Đan mà ởi giết anh hùng dân tộc.

Chỉ sợ ngôi vị hàng đế của ông ta cũng mất theo luôn.

Dù cho ông ta muốn gi ết chết Giang Siêu, thì cũng phải có người mở lời trước mới được.

“Bệ hạ, thần cho rằng chỉ cần đưa đầu Tĩnh Biên hầu Giang Siêu đi qua theo ý của tộc Khiết Đan là có thể giải quyết được chuyện này.” Một vị quan tam phẩm đứng ra nói.

“Hóa ra là Tần ái khanh hả, suy nghĩ cũng ngươi rất tốt, trầm rất hài lòng, vậy cứ làm theo...

Nghe có người đề nghị đúng ý mình, hoàng đế Tống Triết vui vẻ ra mặt, định mở miệng nói thánh chỉ.
 
Chương 422: Hơn nữa


“Bệ hạ, không được... Giang hầu gia hiện giờ chính là anh hùng kháng địch.

Nếu bệ hạ gi ết chết Giang hầu gia thì sẽ làm cho bá tánh giận dữ, một khi dân chúng lại nổi dậy thì chuyện sẽ không thể cứu vấn”

“Hơn nữa, bệ hạ cảm thấy tộc Khiết Đan chỉ là muốn cho Giang hầu gia chết hay sao?

Bọn họ chính là sợ Giang hầu gia, chỉ cần Giang hầu gia chết đi là Đại Triệu ta sẽ không thể nào ngăn cản bọn họ được nữa” Lão Tĩnh Quốc công Mộ Dung Địch lớn tiếng nói với hoàng đế.

“Đúng vậy, bệ hạ, nếu thật sự hại Giang hầu gia theo lời của tộc Khiết Đan thì không tốt lắm.

Hay là bệ hạ cứ kéo trước đi.

Nếu đại quân của tộc Khiết Đan dám tấn công qua, có Giang hầu gia thì vẫn có người ngăn cản bọn họ, chứ nếu không có Giang hầu gia thì...”

Lúc này, Lãnh Quốc công Tô Khâm cũng vội vàng bước lên nói với hoàng đế.

Lời nói của hai vị quốc công khiến sắc mặt Tống Triết hơi thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ do dự.

Tuy rằng ông ta ngu ngốc vô dụng, nhưng trải qua sự phân tích của hai vị quốc công, ông ta ít nhiều gì cũng có thể hiểu được.

Chỉ là nghĩ đến mối đe dọa Giang Siêu, ông ta vẫn cảm thấy không yên lòng.

Nếu có thể g iết chết Giang Siêu thì tốt rồi.

Mấu chốt là bây giờ dù ông ta có muốn giế t chết Giang Siêu thì cũng phải phải từ từ mà tính.

Bởi vì không biết là ai đi rải tin đồn trong dân gian, tạo nên sự hưởng ứng từ bá tánh, khiến ông ta tạm thời không thể động vào Giang Siêu.

Huống chỉ Giang Siêu dụng binh như thần.

Có hắn ở thì Tống Triết không cần phải sợ tộc Khiết Đan. Vấn đề là Giang Siêu có chút không nghe lời.

Hơn nữa, đám quân Con Cháu của Giang Siêu khiến ông ta mất ăn mất ngủ.

Có điều, ông ta chớp chớp mắt, nếu tạm thời không thể giết Giang Siêu thì cứ nghĩ cách nhốt Giang Siêu lại đã.

Chỉ cần nhốt được Giang Siêu là ông ta không cần phải sợ Giang Siêu sinh ra uy hiếp với ông ta nữa.

Đến lúc ấy, sống chết của Giang Siêu đều nằm trong tay ông ta, muốn giết Giang Siêu chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.

“Hai vị ái khanh nói rất đúng, là trãm suy nghĩ không cẩn thận”

Tống Triết nói với vẻ mặt áy náy.

Nói xong, ông ta lại đổi giọng nói tiếp: “Tĩnh Biên hầu Giang Siêu có công đánh lui địch, trãm quyết định phong hắn là Võ An công, thông báo tới cả thiên hạ...

Mời Tĩnh Biên hầu Giang Siêu vài ngày nữa về kinh nhận phong. Thánh chỉ...”

Dứt lời, Tống Triết cười nghiên ngẫm, còn có cả vẻ đắc ý.

Nếu Giang Siêu lợi dụng bá tánh thiên hạ để bảo vệ mạng sống của hắn, thì Tống Triết ông ta cũng có cách lợi dụng bá tánh thiên hạ bắt buộc Giang Siêu vào kinh thành.

Hoàng đế phong thưởng Giang Siêu là Võ An công, đây là một vinh quang rất lớn.

Cho dù là ông nội Giang Siêu, nguyên Tĩnh Biên hầu cũng không được phong công, chỉ được phong hầu.

Tống Triết thông báo khắp thiên hạ tương đương với việc bắt buộc Giang Siêu vào kinh.

Nếu Giang Siêu không vào kinh, ông ta chỉ cần tung một ít tin đồn như là Giang Siêu có lòng mưu phản, muốn nắm binh quyền, không chịu nghe lệnh.
 
Chương 423: Nghe lời nói của Tống Triết


Nghe lời nói của Tống Triết, sắc mặt hai vị quốc công lập tức trở nên khó coi.

Bọn họ chỉ muốn giữ được mạng sống của Giang Siêu.

Nhưng bây giờ xem ra là Tống Triết còn chưa từ bỏ ý định, chỉ muốn Giang Siêu chết cho rồi.

Nếu Giang Siêu tới kinh thành thì Giang Siêu rất khó tự quyết định sống chết của mình nữa.

Nhìn thái giám đang suy nghĩ thánh chỉ, hai vị quốc công chỉ có thể thở dài.

Xem ra vị hoàng đế này hết thuốc cứu chữa rồi, ngu ngốc vô dụng thì thôi đi, đã vậy còn tự chém chân tay, đào mồ chôn mình.

Trịnh An vẫn luôn im lặng nãy giờ lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

Dạo này ông ta không còn được hoàng đế tin tưởng nữa, nên vẫn luôn làm việc kín tiếng.

Nếu không phải bản thân ông ta có thế lực rất lớn trong triều đình, hoàng đế tạm thời không dám động đến ông ta, thì ông ta đã chạy ra khỏi kinh thành rồi.

Có điều, kế lớn của ông ta còn chưa thành, ông ta không cam tâm, lại thêm nếu bây giờ ông ta chạy ra khỏi kinh thành thì chẳng khác gì thừa nhận mưu đồ của ông ta.

Vậy nên ông ta chỉ có thể làm việc kín tiếng, chờ đợi cơ hội. Về phần Giang Siêu, Giang Siêu vẫn luôn là mối họa lớn trong lòng ông ta. Và lúc này, ông ta nghe ra ý của hoàng đế.

Tên ngu ngốc kia muốn lừa Giang Siêu vào kinh thành, sau đó tìm cơ hội gi ết chết Giang Siêu.

Suy nghĩ này rất hợp ý ông ta.

Chỉ cần Giang Siêu chết rồi thì ai có thể ngăn cản ông ta quật khởi nữa?

Ông ta suýt chút nữa nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to.

Bên kia, Giang Siêu còn đang trên đường về phủ Ninh Châu.

Hắn chưa biết chuyện xảy ra trên triều đình và tộc Khiết Đan.

Đáng lẽ hắn đã về đến phủ Ninh Châu rồi.

Chỉ là tại phủ Hạ Khẩu nằm giữa phủ Ninh Châu và phủ An Tây, Trường Giang bị vỡ đê.

Giang Siêu và quân Con Cháu bị chặn ở đây hơn một tháng.

Đa số thời gian Giang Siêu dẫn quân Con Cháu đi cứu người và cứu trợ.

Hình tượng của quân Con Cháu trong lòng bá tánh trở thành quân nhân nghĩa.

Kỷ luật nghiêm minh và sự yêu quý bá tánh không chỉ có khiến quân Con Cháu có ý thức trách nhiệm rất mạnh, mà còn khiến bá tánh cực kì kính yêu biết ơn quân Con Cháu.

Dẫn tới Giang Siêu lại trở thành thần thánh và anh hùng trong lòng bá tánh.

Và chuyện Giang Siêu cứu trợ thiên tai tại phủ Hạ Khẩu cũng truyền khắp toàn bộ Đại Triệu.

Bên kia, phủ Ninh Châu đón vài thế lực phản quân đánh tới, trong đó quân Bình Nhạc của phủ Đại Danh là có nhiều binh nhất, khoảng sáu vạn binh.

Ngoài Gia Luật Thanh dẫn một vạn binh, còn có Trân Nhân dẫn năm vạn quân Bình Nhạc, mục tiêu của bọn họ là thôn Kháo Sơn - căn cứ chính của quân Con Cháu.

Thôn Kháo Sơn của hiện nay đã không còn là một tòa thành được thành lập dựa trên thôn Kháo Sơn nữa.

Mà trong khu vực thôn Kháo Sơn, một tòa thành nhỏ có phạm vi mấy chục dặm đã được dựng lên.

Lúc này, số lượng người sống trong thôn Kháo Sơn đã vượt qua mười vạn người, ngoài ba vạn quân Con Cháu ra thì phần lớn của số còn lại đều là bá tánh.

Có gần một phần ba là dân chạy nạn đến từ nơi khác.

Bọn họ đều nghe tin mà đến.

Khi đến đây rồi, bọn họ không muốn đi nữa.

Mọi thứ ở thôn Kháo Sơn đều rất mới mẻ với bọn họ.

Chủ yếu nhất vẫn là thôn Kháo Sơn có thể đảm bảo ấm no cho bọn họ.

Bởi vì Đông Ly Thải tộc Dạ Lang đã lai lúa thành công, chỉ riêng vụ lúa lai thứ hai của tộc Dạ Lang thôi cũng đủ nuôi sống hơn mười vạn người trong một năm.

Có điều, trước đó Giang Siêu đã đoán được tình huống sẽ xảy ra, nên đã bảo Diệp Thanh Ảnh đưa tới rất nhiều lương thực.

Lương thực do hắn vơ vét khắp nơi đủ để hai mươi vạn người ăn hơn một năm.

Mọi thứ ở thôn Kháo Sơn khiến cho các thế lực ở khắp nơi mơ ước.
 
Chương 424: Quân sư


Gia Luật Thanh dẫn một vạn binh lính tinh nhuệ xuất hiện trước tuyến phòng thủ đầu tiên của thôn Kháo Sơn.

Một vạn binh bao gồm hai nghìn ky binh, ba nghìn bộ binh, ba nghìn thuẫn binh, hai nghìn cung tên binh.

Một vạn binh lính tinh nhuệ gần như có đủ các loại binh.

Tuy rằng mỗi loại binh đều không nhiều, nhưng dưới sự phối hợp của một vạn người, thì cho dù đi đánh hai ba vạn người, cũng có thể nhẹ nhàng thắng được.

Ở trong lòng Gia Luật Thanh, tổng binh lực hiện nay của thôn Kháo Sơn cao nhất là tám nghìn người, có khi còn thấp hơn nữa.

Rốt cuộc thì Dương Lâm đã dẫn đi hơn ba vạn quân Con Cháu.

Nghe nói Giang Siêu lại dẫn đi hơn hai vạn người, tổng cộng là sáu vạn quân Con Cháu, còn lại nhiều lắm là tám nghìn người.

Chỉ với một số ít người như thế mà muốn bảo vệ thôn Kháo Sơn là chuyện không thể nào.

Có khi chỉ với một vạn người của hắn ta cũng đủ để nhẹ nhàng đoạt được thôn Kháo Sơn.

Khi bọn họ đẩy nhanh tốc độ đến tuyến phòng thủ đầu tiên của thôn Kháo Sơn, bọn họ nhìn thấy tuyến phòng thủ được tạo thành từ lưới sắt và chiến hào. Gia Luật Thanh thấy vậy thì nhíu mày.

“Quân sư, bây giờ chúng ta nên làm gì? Là dốc sức đánh vào phá hủy phòng tuyến hay là thế nào?”

Đứng trước phòng tuyến, nhìn mặt trận đối diện có không đến một trắm quân Con Cháu, tướng lãnh quân Bình Nhạc hỏi Gia Luật Thanh.

Đám tướng lãnh đã bị Gia Luật Thanh thuyết phục. Hiện giờ bọn họ hoàn toàn nghe theo lệnh Gia Luật Thanh, chỉ chờ đi tộc Khiết Đan nhận phong thưởng.

Nhìn tuyến phòng thủ trước mắt, Gia Luật Thanh từ từ mỉm cười khinh thường,

Tuy rằng hắn ta không biết lưới sắt kia là cái thứ gì, nhưng mà muốn dựa vào nó để ngăn cản bước chân của bọn họ thì đúng là một chuyện viển vong.

Chỉ là vài sợi dây thừng thôi mà, đội ky binh của bọn họ đi qua ởi lại vài lần là có thể nhẹ nhàng phá hư.

Về phần một trăm quân Con Cháu bên đó, bọn họ cũng có thể dễ dàng chém giết giống hệt như dễ dàng xắt rau.

“Không cần phải dốc quân đi đâu.

Chỉ cần phái một trăm ky binh phá hư mặt trận của bọn họ là được rồi.

Một trăm cái đầu của quân Con Cháu giao cho bọn họi”

Gia Luật Thanh chế giễu nhìn sang đối diện, giọng điệu tràn đầy vẻ khinh thường.

Đến tận lúc này, hắn ta cũng không biết lưới sắt được làm từ sắt, chứ không phải là dây thừng gì cả.

Trong suy nghĩ của hắn ta, đội ky binh của mình chỉ cần đi lên, dùng kiếm chém xuống là có thể chém đứt ngay.

Quân Con Cháu ở đối diện thế mà lại muốn dùng mấy thứ này ngăn cản bọn họ, đúng là tìm chết mà.

Hắn ta thậm chí không muốn dốc hết quân đi đánh.

Nếu dốc hết quân đi đánh thì chẳng khác nào là nhục nhã sức chiến đấu và các loại binh bên mình.

Cần phải dốc hết quân mới có thể đánh lại một tiểu đội trăm người hả?

Tướng lãnh nghe vậy thì cung kính nhận lệnh.

Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ phấn khích.

Hắn ta thậm chí cảm thấy chỉ cần giơ tay là có thể bắt được mặt trận đối diện.

Dưới sự chỉ huy của tướng lãnh, một trăm ky binh bước ra khỏi hàng.

Bọn họ nóng lòng muốn thử nhìn mặt trận đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ trêu chọc và chế giễu.

Trong mặt trận đối diện, một trăm quân Con Cháu lạnh lùng nhìn tiểu đội một trăm người với ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

Tuy rằng đối diện có đại quân vạn người, bên bọn họ chỉ có trăm người canh gác, nhưng bọn họ lại không hề sợ hãi một chút nào, ngược lại còn tràn đầy ý chí chiến đấu.

Nếu không phải vì được lệnh không được tấn công, thì bọn họ đã lao về phía quân địch đối diện, chém giết ngay mặt với bọn chúng rồi.
 
Chương 425: Tràn đầy vẻ sợ hãi


Lúc này, một trăm ky binh đối diện đã giục ngựa chạy về phía bên này.

Tuy rằng tiểu đội một trăm ky binh có hơi ít người, nhưng uy thế lại không kém chút nào.

Bên này, đội trăm người vội vàng rút ra một vũ khí tròn có ba đầu, lạnh lùng nhìn quân địch đối diện.

Bọn họ thế mà lại không rút đao trên người ra.

Loại tình huống này khiến Gia Luật Thanh rất ngạc nhiên và khó hiểu.

Tướng lãnh dưới trướng của hắn ta cũng không hiểu ra sao.

Bọn họ đã bắt đầu tấn công rồi, sao phía đối diện còn chưa rút đao nữa?

Và cả đám cầm cái viên tròn ba đầu kì lạ kia làm gì vậy?

Chẳng lẽ nó là một loại vũ khí có thể giết địch được?

Nó dường như chẳng có chút uy lực nào ngoài việc có thể dùng để nên người.

Nhưng mà nó quá nhỏ để nện người, dù có nện trúng thì cũng không thể nện một lần là chết người được.

Loại binh khí này mà lại dám mang lên chiến trường, đúng là tìm chết!

Lúc này, đội ky binh đã lao tới dưới lưới sắt, đám ky binh bắt đầu vung kiếm chém lên lưới sắt.

Kiếm của ky binh cực kì sắc bén, cộng thêm lực chém mạnh mẽ của bọn họ, ngay cả vàng sắt cũng có thể chém đứt, nói gì đến lưới dây thừng trước mặt.

Nhưng khoảnh khắc kiếm của bọn họ chém xuống, lại thấy có tia lửa văng tung tóe, cái thứ nhìn giống dây thừng kia không hề có dấu vết đứt gấy.

Cùng lúc đó, ngựa đã vọt tới sát bên, sắp đụng vào lưới sắt, ngựa nhảy bật lên định bay qua lưới sắt.

Tuy rằng không chém đứt dây thừng, nhưng mà chỉ cần nhảy qua lưới dây thừng là vẫn có thể chém chết kẻ địch ở đối diện.

Gia Luật Thanh và đám tướng lãnh cười giễu cợt.

Đôi ba cái trò trẻ con cũng dám bày ra trước mặt bọn họ, đúng là không biết sống chết.

Ngay lúc bọn họ cho rằng ngựa sắp bay qua chạy tới đám quân Con Cháu, thì thấy được viên tròn trên tay quân Con Cháu tóe lửa lên từ lúc nào, sau đó bùm... một tiếng nổ lớn vang lên, con ngựa dẫn đầu đột nhiên ngã quy xuống.

Cả ngựa lẫn ky binh đều bị cuốn vào trong lưới sắt, hết tiếng hét này tới tiếng hét khác vang lên.

Gần một trăm ky binh lập tức chết trước mặt trận, hoặc là bị ngựa đè chết, hoặc là bị lưới sắt cuốn chết, máu thịt bê bết, cực kì khó xem.

Còn đám ngựa thì vẫn đang đau đớn giấy giụa trên lưới sắt.

Thấy cảnh này, đám người Gia Luật Thanh ở đối diện cực kì ngạc nhiên và khó tin, đương nhiên còn có vô cùng sợ hãi.

Một trăm ky binh sức chiến đấu cực mạnh bên mình, lại cứ như vậy bị một trăm quân Con Cháu đối diện gi ết chết, quân Con Cháu thậm chí còn chưa rút đao ra nữa.

Bọn họ chỉ dùng vũ khí tròn tròn kỳ lạ kia, nó chợt tóe lửa, rồi con ngựa không hiểu sao ngã xuống. Đây là yêu pháp gì vậy hả?

Quân đội vạn người ở đối diện lập tức bị sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Cho dù bọn họ có vạn người, đối diện chỉ có trăm người, nhưng lại không một ai dám bước lên trước.
 
Chương 426: Nếu không phải tin


Ở phía sau, còn có ít nhất năm sáu tầng dây thép gai, mặc dù giữa mỗi tâng còn để ra một khoảng trống, chỉ cần con ngựa nhảy chuẩn, thì chắc chăn có thể dễ dàng nhảy qua.

Nhưng mà con ngựa có thể nhảy chính xác không!

Cái vòng lửa kỳ lạ kia kh ủng bố quá.

Ở dưới vòng lửa thế này, ngựa sẽ ngã.

Làm gì có con ngựa vào nhảy qua được cơ chứ!

Phía Gia Luật Thanh không biết đây là trang bị mới của quân Con Cháu tên là súng thần công.

Có ba nòng súng.

Được trang bị đạn sắt ở trong.

Bỏ thêm thuốc nổ vào phần rỗng bên trong, rồi dùng chốt bóp cò b ắn ra kíp nổ.

So với dòng đầu tiền là súng thần công phải dựa vào kíp nổ, dòng súng thần công này đã tiên tiến hơn nhiều.

Binh khí loại mới nhất này được Mộ Dung Chỉ Tình nghĩ ra dựa trên vào bản vẽ và một số kiến thức mà Giang Siêu từng dạy.

Độ dài của nòng súng thần công lên đến năm mươi xăng ti, khoảng cách có hiệu quả sát thương cũng lên đến trên trăm mét.

Tuy tạm thời chưa thể chế tạo ra cây súng hoàn hảo, nhưng súng thần công kiểu này thì vẫn có thể tạo ra rất nhiều.

Mấy tháng trời, các thợ thủ công tăng ca làm thêm giờ đã làm ra ít nhất hơn bốn ngàn chiếc.

Sau khi trải qua nhiều lần cải tiến thì bất kể là ở phương diện uy lực hay kỹ thuật, đều đã có sự phát triển cực lớn.

Nếu không phải tin Giang Siêu đại thắng quân Khiết Đan đã truyền về thôn Kháo Sơn, Mộ Dung Chỉ Tình còn định phái bốn nghìn quân súng thần công mà mình huấn luyện đi giúp Giang Siêu rồi.

Còn bốn nghìn quân súng thần công này, sau khi trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, họ đã quen với việc cầm súng thần công rồi bắn, với cả bỏ thuốc súng vào.

Mà quân súng thần công thì phụ trách phòng ngự ở phòng tuyến đầu tiên.

Gia Luật Thanh làm liều đi đến đây, hắn ta gặp phải đoàn súng thần công trong quân Con Cháu, chỉ có thể nói là hắn xui xẻo thôi.

Gia Luật Thanh hồi thân nhìn quân Con Cháu ở trước mặt, trong mắt hiện ra vẻ tức giận và không cam lòng.

Với cả cảm giác bị giỡn nữa.

Hắn ta chớp mắt, nói với tướng lĩnh vẫn còn ngơ ngác ở đằng sau: "Lập tức phái năm trăm bộ binh, cộng thêm năm trăm binh cầm khiên, nhanh chóng dẫn tới đây.

Chỉ có trăm người thôi mà, ta không tin không bắt nạt được bọn họi"

Năm trăm binh cầm khiên cộng thêm năm trăm bộ binh, hai bên phối hợp đối phó với một trăm quân Con Cháu, nếu mà còn không đánh lại được, thì đội quân này của hắn ta thật vô dụng.

Vị tướng lĩnh này nghe thấy vậy, vẻ mặt cũng tràn đầy phẫn nộ và căm tức.

Nghĩ đến chuyện đã tổn thất một trăm ky binh, càng nghĩ hắn ta càng tức.

Hắn ta vội vàng phái ra năm trăm binh cầm khiên và năm trăm bộ binh.

Binh cầm khiên ở đằng trước, bộ binh ở đằng sau, bọn họ đẩy nhanh về phía trước.

Tuy binh cầm khiên lấy cái khiên làm chủ, nhưng bọn họ cũng có trang bị mã tấu.

Tấm khiên dùng để ngăn mưa tên của quân địch, có lúc còn có thể dùng làm phương tiện thúc đẩy quân sĩ tiến về phía trước.

Trong chiến trận, đội binh cầm khiên thậm chí còn quan trọng hơn các binh chủng khác.

Có sự phối hợp của binh cầm khiên, bên bọn họ không cần sợ vũ khí nòng dài kỳ lạ bên đối diện nữa.

Bọn họ không tin cái vũ khí nòng dài kia có thể b ắn ra thứ đồ xuyên được qua tấm khiên.

Nhìn binh cầm khiên che cho bộ binh tiến lên, đội một trăm quân Con Cháu bên này lạnh lùng nhìn, người đứng đầu quân Con Cháu bảo mọi người bỏ súng thần công đang cầm xuống.

Hắn ta sờ sờ lựu đạn ở bên hông.

Tất cả quân Con Cháu đều sờ lựu đạn ở bên hông, sau đó bọn họ nhìn quân địch đối diện đang tiến đến gần cự li trăm mét với vẻ mặt là lạ.

Mọi người không có hành động gì mà yên lặng chờ.
 
Chương 427: Bị thương hơn hai trăm người


Ném lựu đạn chính là một trong số đó, không ném được trên năm mươi mét thì đều bị loại.

Mộ Dung Chỉ Tình dự định đào tạo ra một nhóm binh chủng chuyên dùng súng ống, ném lựu đạn xa, còn có giết địch ở khoảng cách xa một cách hiệu quả, không cho quân địch có cơ hội tiếp cận gần.

Cho dù có thể xông đến gần, thì lại dùng súng thần công tiếp đón.

Kết cục cuối cùng nghĩ một cái là biết. Sau vài vòng lễ rửa tội, một trăm có thể thoải mái đối phó với một nghìn.

Quân địch ở đối diện vẫn còn đang hưng phấn đây, bọn họ thấy mình đã tiến đến ngoài mặt trận năm mươi mét, vẫn không tháy quân Con Cháu sử dụng vũ khí nòng tròn kia.

Mọi người tưởng quân Con Cháu đã bó tay, có tấm khiên ở đây, cái vũ khí nòng tròn kia mất tác dụng rồi. Chúng quân địch còn rất đắc ý.

Bọn họ đang định đi qua giật hết hàng rào dây thép ở mặt trận Con Cháu ra, tạo cơ hội cho ky binh.

Sau đó, thừa thế tiêu diệt hết quân Con Cháu ở đối diện.

Nhưng khi họ đang phấn khởi nghĩ rằng mình sắp lập công lớn, bất thình lình, có mấy thứ đồ ném vào trong chỗ họ.

Còn chưa đợi bọn họ rõ đây là cái gì.

Đoàng... đoàng... đoàng... một loạt tiếng nổ vang lên trong quân địch, trong nháy mắt, chúng quân địch đã bị nổ cho tối tăm mặt mày, hơn một trăm người bị nổ chết ngay tại chỗ.

Bị thương hơn hai trăm người.

Đội hình tiến lên của bọn họ lộn xộn ngay tức khắc. Tiếng kêu thảm vang lên liên tục.

Gia Luật Thanh ở đối diện còn đang đợi thuộc hạ của mình đại thắng, thấy thế hắn ta lộ ra vẻ khiếp sợ và kinh hãi.

Con mẹ nó lại có chuyện gì vậy! Hắn ta gần như là muốn chửi má nó.

Ky binh không xông qua được, cmn bây giờ bộ binh tiến lên cũng không tiến được.

Một nghìn người đi qua chớp mắt đã thương vong hơn bă trăm người. Đù mé thế này thì đánh kiểu gì nữa!

Còn không đợi hắn ta kịp gọi các binh sĩ rút lui, lại một lượt lựu đạn nữa được ném qua, trong nháy mắt, lựu đạn nở hoa ngay trong quân địch, lại nổ chết hơn trăm người, làm bị thương mấy trăm người.

Tấm khiên của binh cầm khiên cũng bị nổ hỏng nhiều. Trận hình không thể giữ được nữa.

Nhưng mà, trong lúc hỗn loạn có những kẻ dũng mãnh ở phía địch đã xông về phía trận địa quân Con Cháu, chỉ tiếc là khi bọn họ vừa xông đến khoảng cách hai ba mươi mét, bên quân Con Cháu lại bắn súng thần công.

Đoàng... đoàng... đoàng... bắn xong một lượt, gần trăm tên địch đã ngã xuống trước trận địa.

Cho dù có kẻ dũng cảm vượt qua phạm vi công kích của súng thần công, xông đến trận địa của quân Con Cháu.

Nhưng còn chưa đợi bọn họ tấn công, quân Con Cháu đã chủ động xông lên.

Nhiều người cùng rút đao ra, mấy tên địch lao tới lập tức bị chém đầu.

Sau mấy lượt chém giết, một ngàn quân địch chỉ còn lại hai trăm người chạy về, những người chạy về này đã sợ mất mật, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi.

Trận này gần như là tàn sát một chiều, bọn họ hầu như chưa chạm được đến bên quân Con Cháu.

Cho dù có một số người xông được đến trước mặt quân Con Cháu.

Thì cuối cùng cũng chết thảm!

Gia Luật Thanh nhìn thấy hết thảy, trong mắt hắn ta tràn ngập kinh ngạc và khó tin, hắn ta nhìn trắm tên quân Con Cháu đứng ngoài chiến hào phía trước, lúc này trong mắt chỉ còn lại khiếp sợ.

Một trăm người trước mặt giống như một cái rãnh trời trước mặt bọn họ.

Dường như bọn họ có cố gắng cỡ nào cũng không thể đi qua.

Đù mé mới bắt đầu chiến đấu mà đội quân của hắn ta đã tổn thất gần nghìn người.
 
Chương 428: Cung thủ!


"Cung thủ! Đi ra..."

Gia Luật Thanh hồi thần, mắt sâu như nước, hắn ta phẫn nộ quát người phía sau.

Nghe hắn ta nói, vài vị tướng lĩnh cũng tỉnh táo lại, vội vàng ra lệnh cho các binh sĩ đằng sau, hơn hai ngàn cung thủ đã chuẩn bị xong để bắn tên.

Gia Luật Thanh lạnh lùng nhìn sang quân Con Cháu ở đối diện, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, tuy dùng hai ngàn cung thủ để đối phó với hơn một trăm quân Con Cháu là quá lãng phí.

Nhưng nếu không tiêu diệt nhóm quân Con Cháu phía trước, thì làm sao bọn họ chiếm được toàn bộ núi Kháo Sơn.

"Các cung thủ chuẩn bị!"

Khi Gia Luật Thanh giơ tay lên, một vị tướng lĩnh phát mệnh lệnh cho các cung thủ.

Tất cả các cung thủ đã giơ cung tên của mình lên.

Quân Con Cháu ở đối diện nhìn thấy cảnh này, nét mặt họ hiện ra vẻ coi thường, bọn họ rút vào trong chiến hào.

Chúng quân Con Cháu đồng loạt trốn vào hầm trong chiến hào.

Gia Luật Thanh không nhìn thấy tình hình ở dưới chiến hào, hắn ta nhếch môi châm chọc, cung thủ xuất kích, thì dù có trốn trong hầm cũng vô dụng.

Một lượt mưa tên rơi xuống, chắc chắn quân Con Cháu sẽ thương vong nặng nề.

Hắn ta không tin không tiêu diệt được những quân Con Cháu này.

"Bắn..." Tướng lĩnh đội quân băn tên khẽ quát một tiếng.

Cung tiễn lập tức trút về phía mặt trận của quân Con Cháu.

Mưa tên cơ hồ bao trùm toàn bộ trận địa của quân Con Cháu.

Sau khi mưa tên qua đi, Gia Luật Thanh nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tuy hắn ta đang đứng cách trận địa của quân Con Cháu gần năm sáu trăm mét, nhưng ở khoảng cách này thì chắc hẳn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm ở đối diện mới phải.

Tại sao trong quân Con Cháu lại không có một người nào kêu thảm vậy?

Chẳng lẽ bọn họ đang cố chịu đựng, hay là tiếng kêu thảm quá nhỏ.

Nhưng mặc kệ là làm sao, Gia Luật Thanh lại cho cung thủ bắn lượt mưa tên thứ hai, sau đó là lượt thứ ba, sau đó là bắn đủ năm lần mưa tên.

Thấy mặt trận quân Con Cháu không có bất kỳ động tĩnh nào, nét mặt hắn ta hiện ra vẻ hài lòng.

Bắn thế này, quân Con Cháu còn không chết chắc à!

Còn bên phía quân Con Cháu, sau khi tổng cộng sáu lượt mưa tên qua đi, bọn họ nhìn những mũi tên lộn xộn trong chiến hào, trong mắt hiện ra vẻ trào phúng.

Một vị quân Con Cháu trong đó nhìn xa, từ khe hở trong chiến hào quan sát động tĩnh ở trận địa đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ bỡn cợt.

Đúng lúc này, Gia Luật Thanh phất phất tay với binh sĩ cấp dưới, năm trăm bộ binh bắt đầu đi về phía trước.

Trong mắt họ hiện lên vẻ sợ sệt.

Sức chiến đấu của quân Con Cháu ban nãy đã dọa bọn họ sợ lắm rồi, bây giờ bọn họ sợ nhất là quân Con Cháu đột nhiên xuất hiện.

Chỉ có điều, trải qua sáu lượt thử thách của mưa tên.
 
Chương 429: Đúng thế


Binh sĩ kia vừa dứt lời, một số quân Con Cháu trong đó đều đưa mắt nhìn trung đội trưởng trước mặt.

Ánh mắt họ hiện lên vẻ mong chờ, và chiến ý nồng đậm.

"Trung đội trưởng, lần này thả bọn họ vào trận địa của chúng ta đi, ta nhịn khó chịu lắm rồi, ta rất muốn đánh một trận đã tay."

"Đúng vậy, trung đội trưởng, Mộ Dung phu nhân cũng bảo rồi, đạn của súng trường công đắt lắm, pháo và lựu đạn cũng đắt, bảo bọn ta dùng tiết kiệm thôi, nàng ấy bảo..."

"Nàng ấy bảo, chỗ chúng ta chắc chăn sẽ gặp phải vây đánh của các thế lực khác, nếu lãng phí đạn dược quá mức thì sợ là sẽ không trụ được lâu."

"Nếu Giang tiên sinh quay về thì tốt! Thế có khi những tên kia cũng không dám tới tấn công chúng ta..."

"Đúng thế, trung đội trưởng, chúng ta cần tiết kiệm đạn dược, bây giờ cứ lãng phí vào đám chó này thì lỗ quái"

Theo sau biểu cảm hăng hái của các chiến sĩ xung quanh, người được gọi là trung đội trưởng gật đầu, ánh mắt hắn cũng tràn ngập chiến ý.

"Được thôi, các huynh đệ, chúng ta sẽ tiết kiệm đạn dược, vừa nãy tham mưu trưởng có truyền tin tới, bảo chúng ta trước tiên cứ kéo chân quân địch ở đây một tiếng đồng hồ, chỉ cần kéo chân chúng ở đây qua một tiếng đồng hồ, tham mưu bảo rằng có lòng tin xử lý toàn bộ quân địch ở đây."

"Huynh ấy còn bảo, lần này số lượng địch tới xâm phạm quá đông, nếu có thể đánh hạ áp đảo lũ này thì ít nhiều cũng có tác dụng đe dọa."

Trung đội trưởng nói như thế xong, chiến ý của mọi người càng dâng cao hơn!

Sống với nhau trong khoảng thời gian này, bọn họ đã coi thôn Kháo Sơn là nhà của bọn họ từ lâu rồi.

Có thể sống tiếp ở thôn Kháo Sơn không phải lo cái ăn cái mặc như thế này là mong muốn của mỗi người họ, và cũng là mong muốn của người nhà bọn họ.

Bây giờ có người muốn tới phá hoại hết thảy những thứ này, sao bọn họ có thể đồng ý cơ chứ.

Mặc kệ quân địch tới bao nhiêu, bọn họ đều sẽ đánh chúng ra ngoài.

Lấy một trăm người kéo chân đại quân vạn người ở đối diện, còn kéo chân một tiếng đồng hồ, thật sự là có hơi phi lý.

Nhưng việc đó cũng không phải là không thể làm nổi.

Bởi vì, hiện giờ vũ khí mà họ được trang bị rất tiên tiến.

Nhưng mà muốn kéo dài trận chiến một tiếng đồng hồ, thì bọn họ không thể lãng phí đạn dược tùy tiện.

Lúc phải đánh giáp lá cà thì bọn họ phải đánh giáp lá cà! Đạn dược cũng dùng vào chỗ cần thiết nhất, dùng vào lúc cần thiết nhất.

Nếu không, muốn kéo chân quân địch một tiếng đồng hồ, làm sao mà làm được!

Hắn ta đứng dậy nhìn về phía năm trăm bộ binh đang từ từ tới gần ở đối diện, kiếm trên tay đã đói khát khó nhịn.

Chiến ý trong mắt cũng lên đến cực điểm.

Trên tòa thành cao lớn của phòng tuyến thứ hai cách phòng tuyến này vài dặm, Đông Ly Ưng đang cầm ống nhòm quan sát tình hình bên này.

Nam Minh Chinh đứng bên cạnh nói với Đông Ly Ưng: "Tại sao không phái binh sĩ qua chỉ viện?

Dựa vào một trung đội hơn một trăm người thì sao ngăn được vạn người một tiếng đồng hồ”"

Từ khi Giang Siêu xây dựng quân đội đến nay, hắn đã quy định thời gian một ngày có hai mươi bốn giờ.

Đặt ra cách tính thời gian theo từng phút từng giây.

Điều này cũng là để tiện cho việc tiến hành các kế hoạch tác chiến trong chiến đấu một cách đúng giờ.

Mặc dù Giang Siêu không thể làm ra chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng chế tạo đồng hồ cát có tác dụng tương tự thì vẫn làm được.

Đông Ly Ưng nhìn người bạn cùng đi ra từ tộc Dạ Lang một cái, nét mặt hiện ra ý cười: "Ai bảo ta không phái binh chỉ viện, chẳng qua chưa đến lúc chỉ viện binh lực thôi."

"Dù sao, nếu cho toàn quân ra trận vào lúc này thì sẽ làm một vạn người bên kia sợ.

Nếu bọn họ quay người chạy, thế há chẳng phải là hỏng mất kế hoạch xử lý toàn bộ bọn họ ở đây của chúng ta à."
 
Chương 430: Tạm thời


Đông Ly Ưng nghe vậy, nét mặt trầm xuống, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, hắn ta nhìn Nam Minh Chinh rồi nói với vẻ thận trọng:

"Người huynh đệ, nếu lần này chúng ta không đánh cho những tên tới đây kia một trận tơi bời thì e là kế tiếp tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm."

Nam Minh Chinh nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, hắn ta hiểu rõ ý tứ trong câu nói này của Đông Ly Ưng.

Chuyện hoàng đế chiêu cáo thiên hạ phong Giang Siêu làm Vũ An Công, bọn họ cũng biết, bọn họ còn biết dụng tâm hiểm ác của hoàng đế khi để Giang Siêu lên kinh nhận phong tước.

Nếu Giang Siêu không lên kinh nhận phong tước, thì sẽ bị cho là dùng binh cho mục đích cá nhân, sẽ bị tình nghỉ là muốn mưu phản.

Nếu hoàng đế lại điều hướng dư luận ở phương diện này, nói Giang Siêu có ý mưu phản.

Đến lúc đó, dù hắn ta có làm gì Giang Siêu thì cũng không cần lo dân chúng thiên hạ sẽ chỉ trích nữa.

Giang Siêu mà làm không cẩn thận thì sẽ từ hình ảnh anh hùng dân tộc đầy hào quang mà Mộ Dung Chỉ Tình vất vả xây dựng biến thành phần tử bại hoại của dân tộc, hoặc là phản tặc.

Nếu quân Con Cháu dành chiến thắng trong lần đánh nặng nề trước quân xâm phạm đây, lại còn là thăng lớn nữa, vậy thì hoàng đế chắc chăn sẽ kiêng dè.

Trong tình huống không có Giang Siêu ở đây, quân Con Cháu vẫn mạnh như vậy.

Hoàng đế làm gì còn dám gây bất lợi cho Giang Siêu nữa, một khi hoàng đế giế t chết Giang Siêu, phỏng chừng có khả năng quân Con Cháu sẽ vin vào tội danh hoàng đế mưu hại trung lương, thẳng tay lật đổ hoàng đế luôn.

Cho nên, trận chiến tự vệ lần này, không chỉ cần thắng, mà còn phải thắng thật xinh đẹp.

Vì thế, các chiến sĩ ở phòng tuyến đầu tiên trở thành những người có nhiệm vụ quan trọng nhất.

Bọn họ vừa không được tỏ ra yếu kém, cũng không được †ỏ ra mình mạnh, nếu dọa quân địch chạy mất thì kế hoạch đánh bọc sườn của Đông Ly Ưng bên này có khi sẽ hỏng mất.

Những lực lượng khác của quân Con Cháu muốn thực hiện đánh bọc sườn, thì phải trèo đèo lội suối từ chỗ khác tới đây, ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ.

Đối với những quân đội khác mà nói thì có khi không có một nhánh quân đội nào có thể làm được chuyện trèo đèo lội suối đánh bọc sườn.

Chỉ có quân Con Cháu mới có sức chiến đấu như vậy.

Mặc dù Đông Ly Ưng cảm thấy quân Con Cháu chắc chắn có thể kéo chân một vạn đại quân kia một tiếng đồng hồ, nhưng trong lòng hắn ta vẫn hơi lo.

Nhìn gần một nghìn quân Con Cháu đã lặng lẽ tiếp cận đến gần mục tiêu, hắn ta mới đỡ lo một chút.

Tạm thời, một nghìn người này sẽ không trực tiếp lộ diện, một khi lộ diện thì nếu để cho một vạn quân ở phía đối diện cảm giác được là bọn họ không thể chiếm được phòng tuyến đầu tiên, vậy thì có khả năng bọn họ sẽ quay người đi luôn.

Khi một nghìn người này từ từ ẩn nấp rồi đi qua đó.

Thì ở trận địa quân Con Cháu đẳng trước, năm trăm bộ binh của địch đã đi đến trước mặt bọn họ rồi.

Bọn họ không đi dọn những hàng rào dây thép gai kia.

Bọn họ chỉ sốt ruột muốn kiểm tra xem có còn người sống trên trận địa quân Con Cháu hay không, dù sao thì bọn họ cũng sợ lúc mình đi dọn hàng rào dây thép gai, sẽ bị quân Con Cháu xuất hiện bất ngờ gi ết chết.

Chỉ khi chắc chắn quân Con Cháu đã chết hết thật rồi, bọn họ mới dám đi mở đường cho đội quân bên mình.
 
Chương 431: Đáng tiếc


Vào khoảnh khắc quân Con Cháu xuất hiện trước mặt năm trăm bộ binh, phần lớn bộ binh sợ đến nỗi quay người bỏ chạy, bọn họ làm gì còn dũng khí mà chiến đấu với quân Con Cháu chứ.

Cho dù có người dũng cảm chiến đấu, tiếc là đối diện với quân Con Cháu hung hãn, hầu như đều không trụ được.

Trong thoáng chốc đã bị chém đến nỗi thân đầu mỗi thứ một nơi.

Điều làm cho bộ binh quân địch khiếp đảm hơn đó là khi đánh với quân Con Cháu, kiếm của bọn họ bị chém thành hai đoạn.

Kiếm của bọn họ cứ như làm bằng đậu hũ vậy, không chịu nổi một kích!

Kiếm không chịu nổi một kích, làm cho sĩ khí của bộ binh quân địch càng rơi xuống đáy cốc, bọn họ quay người tính bỏ chạy.

Đáng tiếc, lúc này muốn bỏ chạy thì đã muộn, lại cộng thêm có hàng rào dây thép gai chặn đường, bọn họ chỉ có thể bị động mặc cho quân Con Cháu xông tới giết.

Quân Con Cháu như ma thần giáng thế, sát ý kinh thiên.

Tay cầm đao hạ xuống, sẽ là một bộ binh quân địch bị giết ngay tại trận.

Bọn họ hét to chữ giết càng làm cho bộ binh quân địch khiếp vía.

Nhìn quân Con Cháu khắp người đây máu đang xông tới, bọn họ đã mất sức phản kháng từ lâu rồi.

Bọn họ chỉ có thể ngơ ngác nhìn chiến đao chém lên cổ bọn họ.

Cảnh tượng đầu người bay đi khiến cho Gia Luật Thanh ở đối diện tưởng là mình nhìn nhầm.

Năm trăm bộ binh cứ thế bị giết sạch.

Đối diện vẫn là hơn một trăm người kia. Không tăng một người, và cũng không thiếu một người.

Không ngờ rằng năm trăm bộ binh vừa nãy còn không làm bị thương được hơn một trăm quân Con Cháu ở đối diện, hắn †a nhìn mà ngơ ngác, nhìn mà căm phẫn.

Chỉ một trăm người, thế mà khiến họ tiến không được, lùi cũng không xong.

Tiến lên! Không tiến được, phải lùi! Bị một trăm người ép lui, hăn ta biết để mặt mũi vào đâu đây! E là sau này hắn ta sẽ trở thành trò cười của người khác mất.

Vả lại, mục đích hắn ta tới đây là toàn bộ thôn Kháo Sơn, nếu cứ như này rồi bỏ đi, hắn ta không cam tâm!

"Đội cung thủ bắn tên, bộ binh tiến lên cho lão tử, nhóm binh cầm khiên cũng lên!

Toàn quân ép lên!

Ông đây không tin, toàn quân xuất kích mà còn không phá được một cái phòng tuyến nho nhỏ này."

Cuối cùng Gia Luật Thanh phát cáu rồi, lúc mới đến trong lòng hắn ta tràn đầy cảm giác coi thường và khinh miệt, hắn ta nghĩ cho toàn quân xuất kích thế này mất mặt hắn ta quá.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại không thể không tự vả mặt, không thể không cho toàn quân ra trận, bị hơn một trăm quân thù trước mặt bức cho phải để toàn quân ra trận.

Trong chớp mắt, mưa tên băn một lượt về phía địch, trong khoảnh khắc mưa tên bay tới, quân Con Cháu trốn hết vào trong chiến hào.

Mưa tên bao trùm toàn bộ trận địa.

Trong lúc nhất thời, bọn họ không đi ra được.

Dù sao thì mưa tên ở đối diện cũng rất ghê gớm.

Đi cùng mưa tên tới đây còn có đội binh cầm khiên và bộ binh.

Ky binh ở áp trận sau cùng.

Đây là muốn toàn quân tiến lên tiêu diệt trận địa của bọn họ.

Mắt thấy quân địch càng ngày càng tấn công nhiều, mắt trung đội trưởng hiện lên nét lạnh lùng, hắn ta nói với vài chiến sĩ trong đó:

"Mọi người đi kéo ba cái đại bác, bắn vài quả pháo vào mặt trận cung thủ cho ông đây.

Công kích mìn trúc chuẩn bị, đợi khi kẻ địch đi vào cự li bắn, bắn chết mẹ nó luôn!

Bọn họ muốn phá vỡ trận địa của ông đây, ông đây sẽ cho họ biết thế nào là sợ hãi!"

Theo phân phó của trung đội trưởng, các chiến sĩ nhanh chóng vào vị trí.

Tuy bên ngoài mưa tên như trút, nhưng căn bản không có ảnh hưởng đến chúng quân Con Cháu đang ở dưới chiến hào.

Pháo, mìn trúc, đại bác đều được cất ở dưới đây.
 
Chương 432: Muốn chặn


Gia Luật Thanh nhìn quân Con Cháu bị mưa tên ép cho không thể đi ra ngoài, khuôn mặt hắn ta tỏ vẻ trào phúng và đắc ý.

Sức chiến đấu của quân Con Cháu mạnh thì có mạnh, nhưng quân số ít, binh chủng chỉ có một loại thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Muốn chặn hắn ta ở đây, đúng là nói chuyện viển vông, hắn ta cho toàn quân ra trận thì hơn một trăm người này cũng chỉ là gà đất chó ngói thôi (gà đất chó ngói: gà làm bằng đất, chó làm bằng ngói, ẩn dụ nói đồ giả không có giá trị thực tế). Hắn ta thuận tay cũng xử lý được.

Vẻ mặt hắn bất giác hiện ra vẻ đắc ý, ánh mắt nhìn trận địa phía trước tràn đây vẻ châm chọc.

Nhưng mà hẳn ta cũng đang cảm thấy kỳ lạ, bên mình đã tấn công khoảng hai khắc đồng hồ rồi, thế mà quân Con Cháu đối diện vẫn chỉ có hơn một trăm người ra trận.

Thế này mà không có viện binh tới, quả thực có hơi kỳ lạ, điều này khiến cho hắn ta không kìm được nói thầm trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại nghĩ chắc là binh lực của quân Con Cháu còn ít hơn tưởng tượng của hắn ta, nên căn bản không phái được nhiều binh lực qua đây.

Nếu mà có viện binh tới viện trợ cho phòng tuyến thứ nhất đây, phòng tuyến thứ hai sợ là sẽ không có người, một khi phòng tuyến thứ nhất bị phá, khả năng đằng sau sẽ không phòng thủ được nữa.

Nghĩ tới đây, hắn ta lại càng đắc ý hơn, chỉ cần giải quyết hơn một trăm quân Con Cháu trước mặt, vậy có khi tiến vào thôn Kháo Sơn sẽ dễ như bay.

Nghĩ đến chuyện sắp đoạt được toàn bộ mọi thứ ở thôn Kháo Sơn, hắn ta đắc ý đến cực điểm, toàn thân rất là sảng khoái.

Nhưng đúng vào lúc hắn ta đang đắc ý, bất thình lình, mấy tiếng nổ phát ra từ trong trận địa quân Con Cháu, tiếp đó là những quả cầu lửa bắn về phía mình.

Còn chưa đợi hắn ta phản ứng lại, những quả cầu lửa kia đã nở hoa trên mặt trận của cung thủ, trong chớp mắt, hơn một trăm cung thủ đã bị nổ chết.

Tình huống này khiến cho đám cung thủ trợn tròn mắt, và cũng khiến cho Gia Luật Thanh há hốc mồm.

Đù mé chuyện gì thế này!

Còn có loại hỏa lôi uy lực thế cơ á!

Nhưng ngay sau đó hắn ta đã nhớ ra những quả hỏa lôi mà Giang Siêu từng dùng trước kia, chỉ có điều, đáng lẽ ra những hỏa lôi này phải bị Giang Siêu chở đi rồi mới phải.

Sao trận địa đằng trước lại có vậy. Hơn nữa, còn có không ít.

Xem ra, thôn Kháo Sơn này còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của hắn tai

Binh khí kỳ lạ ùn ùn kéo tới. Nhìn thấy hỏa lôi đánh cho cung thủ thê thảm như vậy, hắn ta hồi thần rồi vội vàng cho đám cung thủ tản ra khắp nơi.

Cách tốt nhất để phòng bị những hỏa lôi kia chính là đừng lại gần, như thế lực sát thương của hỏa lôi sẽ cực thấp.

Hắn ta không tin, hỏa lôi đối diện có thể bắn chết toàn bộ cung thủ của hắn ta.

Hắn ta càng không tin chỉ với hơn một trăm quân Con Cháu thì có thể có được bao nhiêu hỏa lôi cơ chứ.

Nhưng ngay khi hắn ta nghĩ như vậy, hỏa lôi không bắn về phía cung thủ nữa, toàn bộ hỏa lôi đầu bắn về phía mấy ngàn quân đang tiến lên.

Nhất thời, chúng quân địch bị bắn cho hỗn loạn, suýt thì bị dọa đến mức quay người bỏ chạy.

Nếu không phải có tướng lĩnh kịp thời nhắc nhở bọn họ tản ra chạy ra bốn phía, khi nhìn thấy hỏa lôi bay tới, lại kịp thời nằm xuống né.
 
Chương 433: Trong chớp mắt


Nhìn thấy cảnh này, trung đội trưởng trong chiến hào hạ lệnh dừng công kích bằng mìn, bọn họ không thể lãng phí số đạn pháo và mìn trúc này được.

Việc bọn họ có thể làm bây giờ là đợi đến khi quân địch đến gần.

Dùng súng thần công bắn trả. Sau đó, lại đánh giáp lá cà, đánh hạ quân địch.

Nhìn quân địch đang càng ngày càng tiến gần, quân địch dàn ở hàng đầu tiên ít nhất cũng có năm sáu trăm người.

Thậm chí có khi còn nhiều hơn.

Đằng sau cũng có không ít quân địch đi theo sau.

Binh lực vào khoảng hơn sáu nghìn người, bọn họ đang tiến đến gần chỗ phụ cận không xa rồi.

Khi bọn họ bước vào tầm bắn, trung đội trưởng quân Con Cháu nhanh chóng chỉ huy mọi người xông ra chiến hào, thứ mà quân địch phải đối mặt chính là một đợt tấn công của súng thần công...

Trong chớp mắt, quân địch đi đằng trước lập tức ngã xuống một loạt.

Ba phát công kích bằng súng thần công đã sát thương gần ba trăm quân địch đang đến, lượt giết này khiến cho quân địch đang tiến lên sợ hãi lùi về.

Cho dù có vài tên địch xông qua, thì cũng bị quân Con Cháu tiến lên ra sức chém giết rồi.

Nhưng mà, quân Con Cháu cũng có mấy chục người bị mưa tên bắn trúng, hi sinh mất vài người.

Còn có hơn ba mươi người bị trúng tên khá nặng.

Thoáng chốc, chiến lực của quân Con Cháu đã tổn thất gần một phần ba.

Mặc dù, vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại có phần mất đi sức chiến đấu.

Những binh sĩ bị thương quay lại trong chiến hào, bọn họ chịu đau, thay đạn vào súng thần công cho chiến hữu.

Những người còn lại thì khẩn trương nhìn quân địch ở đối diện.

Trong mắt họ tràn ngập sự dứt khoát. Trận này, e là sẽ gian khổ hơn tưởng tượng.

Mặc dù bọn họ đã đánh lui lượt tấn công đầu tiên của quân địch. Nhưng tiếp sau đây chắc chắn vẫn còn lượt thứ hai, với cả lượt thứ ba.

Cung thủ ở đối diện mới chỉ giải quyết được một phần ba, những cung thủ còn lại vẫn có thể gây ra thương tổn chí mạng cho bọn họ.

Nếu mà cứ tiếp tục thêm mấy lần công kích nữa, e là bọn họ sẽ không kiên trì được, hơn một trăm người, có khả năng phải nằm lại đây rồi.

Chỉ là, toàn bộ quân Con Cháu không có một ai sợ chiến, cho dù bọn họ chết trận ở đây, thì cũng tuyệt đối không để cho kẻ địch chiếm được trận địa này.

Lúc này, Gia Luật Thanh ở đối diện cũng đã nhìn thấy tình hình bên phía quân Con Cháu, nét mặt hắn ta lộ ra vẻ vui mừng, mặc dù lần này phải bỏ ra cái giá không nhỏ, nhưng đã được đáp lại bằng tổn thất một phần ba chiến lực bên quân Con Cháu.

Hắn ta rất hài lòng, chỉ cần tấn công thêm vài lượt nữa là có thể diệt hết toàn bộ quân Con Cháu ở trên trận địa này.

Nhìn nhóm binh sĩ đang lui về, hắn ta tức giận gào lên: "Giết... xông lên giết cho ông đây, nếu ai dám lui, chết..."

Theo tiếng hét của hắn ta, binh sĩ bị dọa lui lập tức ổn định lại, bọn họ lại lần nữa phát động tấn công lên mặt trận quân Con Cháu.

Nhìn thấy bọn họ xông tới, những binh lính quân Con Cháu bị thương cũng cố đứng lên, bọn họ nhìn vài chiến hữu đã hi sinh ở bên cạnh, ánh mắt hiện lên lòng quyết tâm.

"Các huynh đệ! Chúng ta sẽ báo thù cho mọi người, các huynh đệ dò đường ở phía trước, đợi chúng ta... giết..."

Vài vị quân Con Cháu quát một tiếng, bọn họ xông ra khỏi chiến hào. Súng thần công trong tay bắn vào quân địch đang xông tới.

Dưới ba tiếng nổ, đã giết ba quân địch, bọn họ hung hãn không sợ hãi giết tới, cho dù cơ thể đã bị thương, nhưng bọn họ lại hô to chữ giết.

Cái khí thế kinh người đó dọa cho những quân địch đang xông đến sợ mất mật. Mặc cho họ chém giết.

Chỉ có điều, tuy bọn họ đã chém chết rất nhiều quân địch ở lượt đánh này.

Nhưng vì tiếng quát của Gia Luật Thanh, lần này chúng quân địch đã quyết tâm chiếm lấy trận địa.

Mặc dù đã chết không ít người, quân địch đăng sau vẫn xông lên, thoáng chốc, quân Con Cháu đã bị bao vây.
 
Chương 434: Ở dưới chiến ý


Nhìn thấy cảnh này, quân địch chỉ thấy hoảng sợ, bọn họ không thể tin nổi đây là quân Con Cháu, đây là người bình thường, người bình thường có thể bộc ra ra chiến ý và uy thế như này saol

Ở dưới chiến ý như thế này, cho dù quân Con Cháu bị ngàn tên địch bao vây, thế mà bọn họ càng đánh càng dũng mãnh, kẻ địch vậy mà không làm gì được họ.

Nhưng cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn quân Con Cháu cũng kiệt sức, lúc đó chính là lúc chết của bọn họ rồi.

Gia Luật Thanh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt hắn tràn ngập vui sướng, hắn ta có cảm giác mình sắp lấy được trận địa trước mắt rồi.

Nhìn quân Con Cháu hung hãn không sợ chết, lại còn không lùi bước, ánh mắt hắn ta tràn đầy hâm mộ.

Giang Siêu có đội quân thiện chiến như thế này, thật là may mắn.

Nếu hắn ta mà có quân đội thiện chiến như này, thì lo gì không đoạt được thiên hạ.

Thậm chí hắn ta còn có ý tưởng thu quân Con Cháu về cho mình dùng nữa cơ.

Chỉ tiếc là, hắn ta khỏi cần mơ tưởng hão huyền về quân Con Cháu, không ai có thể thu quân Con Cháu về cho mình dùng hết.

Vả lại, sức chiến đấu của quân Con Cháu là đến từ năng lực trị quân của Giang Siêu.

Chỉ cần là quân mà Giang Siêu dẫn dắt, thì dù có là quân kém cũng có thể trở thành quân đội thiện chiến.

Nếu tướng lĩnh kém cỏi thì dù có là quân đội thiện chiến, cuối cùng cũng sẽ trở thành quân yếu.

Nhưng mà bất kể là quân mạnh hay là quân yếu, tạm thời Gia Luật Thanh đã bỏ suy nghĩ thu về cho mình dùng rồi.

Bây giờ hắn ta chỉ muốn nhìn thấy hơn một trăm quân Con Cháu trước mặt đây bị thương vong nặng nề, rồi chết trước mắt hắn †a thôi.

Đúng vào lúc hắn ta nghĩ quân Con Cháu chết chắc rồi, bất thình lình từ trong mặt trận của quân Con Cháu, tràn ra mấy trăm người.

Vào khoảnh khắc những quân Con Cháu này xông ra, súng thần công trên tay họ bắ n ra một loạt đạn, trong nháy mắt, những kẻ địch đang bao vây quân Con Cháu bị bắn ngã hàng loạt.

Còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, mấy trăm binh lính quân Con Cháu này đã xông lên, bọn họ giơ tay lên chém xuống, quân địch bị bọn họ chém giết như chém dưa chém rau.

Thoáng chốc, quân Con Cháu bị bao vây ở vòng trong đã được giải cứu toàn bộ.

Có sự chỉ viện của chiến hữu, quân Con Cháu chiến ý vô song, lập tức triển khai phản kích.

Quân địch xông lên trận địa lập tức bị đánh lui về. Để lại gần một ngàn cỗ thi thể.

Nếu không phải quân Con Cháu không truy kích, phỏng chừng quân đội bên này có khi đã loạn cào cào rồi, rất có thể bọn họ sẽ hoảng sợ đến nỗi quay người bỏ chạy hết.

Gia Luật Thanh nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, hắn †a tưởng là mình nhìn nhầm rồi cơ, giờ mới có mấy trăm quân Con Cháu xông ra thôi mà, sao đã đánh lui mấy nghìn binh sĩ của hắn ta rồi vậy. Chuyện này sao có thể chứ!

Hắn ta nhẩm đếm số binh lực của mình, đếm xong mặt hắn ta méo xệch.

Trải qua mấy lượt xung phong liều chết, bây giờ số quân còn lại của hắn ta còn chưa nổi sáu nghìn người.

Hắn ta nghĩ hay là mình đang nằm mơ nhỉ, đù mé, một vạn quân mà không qua nổi phòng tuyến đầu tiên của thôn Kháo Sơn.

Còn tổn thất gần một nửa quân số, sao có thể chứt

Nhìn quân Con Cháu ở phía trước, ánh mắt hắn ta chất chứa rất nhiều cảm xúc, hắn ta có nghĩ lại mà sợ, có căm phẫn, có không cam tâm, còn cả hối hận nữa.
 
Chương 435: Còn chưa


Nghĩ tới đây, hắn ta lại lần nữa điêu động binh lực, chuẩn bị tiến hành phản kích.

Nhưng đúng lúc hắn ta điều động binh lực, hai bên trái phải bỗng vang lên rất nhiều tiếng nổ.

Tiếp theo liền có những quả cầu lửa trút xuống trận địa của bọn hắn, uy lực khiếp người kia oanh tạc vào trong trận địa của bọn họ làm họ khóc đến kêu cha gọi mẹ.

Còn chưa đợi Gia Luật Thanh phản ứng lại, hắn ta đã trông thấy những thân ảnh đột ngột xuất hiện ở hậu phương, những thân ảnh từ hai bên bắt đầu bao vây bọn họ.

Mỗi bên ít nhất cũng có gần nghìn người, cộng lại có hơn hai nghìn người, có khi còn ba nghìn...

Đạn pháo được b ắn ra từ trong khu rừng sau lưng quân Con Cháu, tuy chúng không kinh khủng hơn cái hỏa lôi kia, nhưng uy lực của loại hỏa lôi này cũng không yếu.

Người của quân Con Cháu đánh bọc sườn, cuối cùng đã bao vây toàn bộ quân địch, mìn tre mà họ mang tới cũng bắt đầu thể hiện uy lực.

Theo sự bắn phá của mìn tre, phía quân địch đã mất hết sạch sức phản kháng.

Bọn họ loạn hết cả lên, lại cộng thêm quân Con Cháu xông tới giết kia, bọn họ sợ hãi vô cùng, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Đám Bình Nhạc quân đã loạn, bọn họ bỏ chạy tứ phía, ý đồ thoát khỏi vòng vây công. Sự dũng mãnh của quân Con Cháu đã làm cho họ sợ hãi.

Còn quân Con Cháu ở phía sau thì càng làm họ hãi hơn, không chỉ vì nhân số quân Con Cháu đằng sau đông đảo, còn bởi vì những hỏa lôi xuất hiện bất ngờ kia.

Chúng nổ ác đến nỗi bọn họ choáng váng mất phương hướng.

Một khi chiến trường xảy ra hỗn loạn thì muốn tuân lệnh cũng không được, Gia Luật Thanh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hắn ta hiện lên vẻ tuyệt vọng và không cam, còn có cả nỗi căm phẫn cực độ nữa.

Hắn ta không thể ngờ được rằng, đội quân có vạn người mà mình dẫn tới lại bị hơn một trăm quân Con Cháu ngăn ở đây không cựa quậy được.

Cuối cùng, còn bị quân Con Cháu chặn cả đường lui.

Hơn ba nghìn quân Con Cháu đã tiêu diệt đội quân có vạn người của hắn ta.

Hắn ta biết đại cục đã định, không thể vãn hồi được nữa, hắn ta nhảy lên một con ngựa, cưỡi nó rồi xông đến chỗ có lực lượng mỏng để bỏ chạy.

Thấy hắn ta bỏ chạy, các tướng lĩnh hồi thần lại cũng bắt đầu bỏ chạy, bại cục đã định, bây giờ chạy được ra khỏi đây là may mắn lắm lắm lắm rồi.

Bọn họ bỏ chạy theo hướng mà Gia Luật Thanh bỏ chạy, mười mấy vị tướng lĩnh nhoằng cái đã trốn khỏi đây.

Quân Con Cháu muốn ngăn lại, nhưng chiến trường hỗn loạn, muốn chặn người cưỡi ngựa thật sự quá khó.

Bọn họ đành phải trơ mắt nhìn Gia Luật Thanh cùng với mấy vị tướng lĩnh chạy ra khỏi vòng vây.

Nhưng một nửa số tướng lĩnh còn lại thì đã bị nằm lại đây vĩnh viễn.

Một trận vây chiến, đánh khoảng nửa giờ đồng hồ, trước sau giáp công đánh gọng kìm, quân đội vạn người gần như bị giết sạch, chỉ còn lại chưa đến một nghìn người bị giữ lại làm tù binh.

Đông Ly Sơn ở xa nhìn thấy cảnh này, nét mặt hiện ra vẻ hài lòng.

Thương vong bên quân Con Cháu phỏng chừng không đến một trăm người.

Quân địch bị tiêu diệt hơn chín ngàn. Kết quả chiến đấu thế này đủ để cho quân Con Cháu kiêu ngạo.

Nhưng mà, kết quả chiến đấu thế này thực sự vẫn làm Đông Ly Ưng không vừa lòng.

Hắn ta từng nghe Giang Siêu miều tả, nếu vũ khí kiểu giống như súng thần công mà cải tiến đến tiêu chuẩn như Giang Siêu nói, thì dù là trăm người thì cũng có thể tùy ý giế t chết hàng loạt người trưởng thành, thậm chí bản thân còn không có bất kỳ tổn thương nào.

Mặc dù uy lực của súng thần công hiện giờ rất lớn, nhưng vẫn còn nhiều chỗ cần cải tiến, chung quy thời gian nạp đạn quá lâu.

Mặc khác, phần uy lực cũng quá kém, chỉ có lực sát thương ở cự li chưa đến một trăm mét.
 
Chương 436: Hoàng đế thông báo


Tống Ninh Tuyết thấy được sự không đành lòng trong Mộ Dung Chỉ Tình.

Nàng nắm tay biểu tỷ, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm.

“Biểu tỷ đừng khổ sở, nếu chúng ta không phản kháng thì chúng ta sẽ trở thành thịt cá dưới dao người khác, thế đạo này vốn là như thế.

Hơn nữa, nếu chúng ta không đủ mạnh thì sẽ không thể bảo đảm an toàn cho Giang Siêu.”

“Hoàng đế thông báo thiên hạ là vì muốn bắt buộc Giang Siêu vào kinh.

Nếu Giang Siêu không vào kinh thì chắc là sẽ bị hoàng đế lợi dụng dư luận biến thành một kẻ bị cả thiên hạ khinh thường.”

“Cho nên, chúng ta càng mạnh thì hoàng đế sẽ càng không dám động đến hắn, điều chúng ta có thể làm là... âm thầm ủng hộ hắn”

Nghe vậy, vẻ mặt phức tạp xen lẫn khổ sở của Mộ Dung Chỉ Tình lập tức biến thành vẻ kiên quyết.

Nàng gật đầu nói: “Ừ, biểu muội, muội nói đúng, điều chúng ta có thể làm là làm tốt chuyện mà hắn giao cho chúng ta.”

“Đi thôi... chúng ta đi xem ống thép liền được làm tới đâu rồi. Chắc là không bao lâu nữa chúng ta có thể chế tạo lô súng đầu tiên.”

Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết gật đầu với Mộ Dung Chỉ Tình, rồi quay người đi theo Mộ Dung Chỉ Tình trở về thôn Kháo Sơn.

Hiện nay, sự phát triển công nghiệp ở thôn Kháo Sơn đã đạt tới một độ cao mới, máy hơi nước được ứng dụng vào rất nhiều mặt.

Lúc này, Tô Miên Miên đang ưỡn bụng bầu chỉ huy lắp ráp máy hơi nước tại xưởng rèn.

Đây là một loại máy hơi nước mới, được làm để chế tạo ống thép liền.

Nàng đã mang thai hơn ba tháng. Và Giang Siêu đã rời khỏi nơi này hơn hai tháng.

Ngoài nhớ nhung Giang Siêu, niềm hạnh phúc lớn nhất của nàng là cảm nhận sự trưởng thành của sinh mệnh nhỏ trong bụng.

Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết coi Tô Miên Miên như là bảo bối.

Ngoài hâm mộ ra, các nàng còn sợ Tô Miên Miên xảy ra chuyện.

Phần lớn thời gian các nàng đều bảo Tô Miên Miên nghỉ ngơi cho khỏe.

Nhưng Tô Miên Miên không thể nào đi nghỉ ngơi được.

Tô Miên Miên biết hiện nay Giang Siêu cần sự ủng hộ từ bọn họ.

Điều nàng có thể làm là giúp Giang Siêu quản lý tốt mọi thứ ở thôn Kháo Sơn.

Nếu không thì Giang Siêu có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Nàng mơ hồ biết được hoàng đế muốn hại Giang Siêu, và có rất nhiều người mơ ước mọi thứ ở thôn Kháo Sơn.

Vậy nên khi Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đi ra trước xem tình hình chiến đấu, thì nàng lại đi đến xưởng rèn xem máy hơi nước có lắp ráp xong chưa.

Nếu lô máy hơi nước lần này lắp ráp thành công thì chắc là có thể sản xuất hàng loại ống thép liền.

Tuy rằng năng suất không cao, nhưng cũng xem như là một bắt đầu tốt.

“Ối... Miên Miên, tổ tiên của ta ơi, sao muội không đi nghỉ ngơi đi, lỡ như muội xảy ra chuyện gì thì bọn ta biết ăn nói thế nào với hắn đây?”

Thấy Tô Miên Miên đang chỉ huy mọi người lắp ráp, trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ lo lắng.

Tống Ninh Tuyết cũng sợ tới mức vội vàng chạy tới đỡ Tô Miên Miên.
 
Chương 437: Cũng không


Hai nàng nghe vậy thì đau đầu mà nhéo trán. Mộ Dung Chỉ Tình thậm chí còn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng Tô Miên Miên một cái.

“Đúng là bởi vì bốn tháng cho nên mới phải rất cẩn thận. Đây là đứa bé đầu tiên của Giang Siêu, hắn còn chưa biết nữa, muội phải tự chăm sóc tốt cho mình...”

Mộ Dung Chỉ Tình tức giận nói với Tô Miên Miên, giọng điệu chất chứa vẻ hâm mộ.

“Cũng không phải là đứa bé đầu tiên.

Nghe nói tộc vương tộc Dạ Lang cũng có...

Nếu nàng ta sinh trước Miên Miên muội thì...”

Tống Ninh Tuyết nói với giọng điệu là lạ.

Nghe vậy, Tô Miên Miên mỉm cười nói: “Dù là đứa bé đầu tiên hay là đứa bé thứ hai thì đều là con của tướng công...”

Tô Miên Miên không suy nghĩ gì nhiều. Với nàng mà nói, thứ tự lớn nhỏ của con cái không hề quan trọng.

Có điều, đối với Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đã bị giáo dục theo hệ tư tưởng phong kiến thì trưởng tử có quyền thừa kế lớn nhất.

Thân phận của Giang Siêu đang thay đổi theo từng ngày. Có khi ngày nào đó hắn sẽ trở thành hoàng đế, tương lai phải có người kế thừa sự nghiệp.

Đương nhiên, đứa bé đầu tiên có quyền thừa kế lớn nhất.

Đứa bé đầu tiên tốt nhất là bé trai, chứ nếu là bé gái thì sẽ không có quyền kế thừa trong xã hội phong kiến.

“Không nói chuyện này nữa. Tình hình chiến đấu bên ngoài sao rồi?”

Tô Miên Miên lên tiếng dời đề tài.

“Xong hết rồi, muội đừng lo lắng chuyện bên ngoài nữa, đi nghỉ ngơi trước đi, giao nơi này lại cho bọn ta.” T

ống Ninh Tuyết vội vàng nói với Tô Miên Miên.

Tô Miên Miên lắc đầu: “Không sao, ta muốn tận mắt nhìn thấy máy hơi nước lắp ráp thành công.”

Hai nàng nghe vậy, tuy vẫn còn có chút lo lắng, nhưng cũng đành phải theo ý Tô Miên Miên.

Máy hơi nước chế tạo ống thép liền là do ba nàng cùng nhau thiết kế. Nói đúng hơn là dựa vào tài liệu do Giang Siêu để lại, trải qua nhiều lần cân nhắc và thí nghiệm, mới ra được thành quả.

Bởi vì hiện giờ Mộ Dung Minh Hiên đang ở tộc Dạ Lang, mà chỉ dựa vào kỹ thuật từ tộc Dạ Lang là không đủ, có đôi khi các nàng phải tự mình tiến hành cải tiến kỹ thuật.

Vài người phụ nữ của Giang Siêu đều bị bồi dưỡng thành kỹ sư. Các nàng chỉ muốn giúp đỡ được Giang Siêu, bản thân lại thích nghiên cứu, vậy nên các nàng đã mơ hồ trở thành giám đốc kỹ thuật bên thôn Kháo Sơn.

Bên kia, trong tộc Dạ Lang, Đông Ly Nguyệt cũng ưỡn bụng bầu bốn tháng đi giám sát sự phát triển ở các mặt.

Nàng và Tô Miên Miên mang thai chỉ cách nhau có vài ngày.

Muốn biết ai trong hai nàng sinh trước thì phải xem đứa bé trong bụng ai chui ra trước.

Tuy rằng tộc Dạ Lang phát triển chậm hơn thôn Kháo Sơn, nhưng mà bởi vì số lượng người ban đầu nhiều, cho nên rất nhanh đuổi kịp thôn Kháo Sơn.

Sau đó, thôn Kháo Sơn càng ngày càng nhiều người, bên tộc Dạ Lang lại trở nên chậm hơn.

Có điều, bởi vì có quá nhiều người đến cậy nhờ thôn Kháo Sơn, dân số đã đạt tới mức bão hòa, cho nên Tô Miên Miên, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết bàn bạc rồi quyết định di chuyển một phần bá tánh đến cậy nhờ đi tộc Dạ Lang bằng thương thuyền.

Đông Ly Nguyệt đương nhiên là rất chào đón người Hán.

Bởi vì số người hiện nay của tộc Dạ Lang không đủ để đáp ứng nhu cầu sản xuất, cho nên bọn họ đang rất cần nhân lực.

Đám lưu dân tới đây chẳng khác gì giải quyết được vấn đề nhân lực. Và tộc Dạ Lang đã nhanh chóng đuổi kịp sự phát triển của thôn Kháo Sơn, thậm chí còn từ từ vượt qua thôn Kháo Sơn.

Đông Ly Nguyệt thường xuyên đứng trước nhà mình nhìn ra phía cuối con sông dài.

Nàng rất muốn nhìn thấy cảnh Giang Siêu đi thương thuyền trở lại tộc Dạ Lang.
 
Chương 438: Vài thế lực kia


Bên kia, Giang Siêu chờ đến khi nước lũ rút mới định trở về phủ Ninh Châu.

Lúc này hắn có hơi sốt ruột. Bởi vì bộ phận tình báo gửi tin tới là đã có vài thế lực đi về phía thôn Kháo Sơn.

Vài thế lực kia rõ ràng là thèm muốn các thứ ở thôn Kháo Sơn, muốn đoạt lấy để mình dùng.

Trước đây bọn họ sợ hãi Giang Siêu nên không dám hành động gì cả.

Nhưng mà khi biết trong thôn Kháo Sơn có bí mật khiến quân Con Cháu của Giang Siêu có sức chiến đấu cực mạnh, bọn họ đều muốn nhân cơ hội đoạt thôn Kháo Sơn.

Bọn họ tin rằng chỉ cần có được các bí mật về vũ khí công nghiệp là quân đội của bọn họ cũng sẽ có sức chiến đấu cực mạnh như quân Con Cháu.

Giang Siêu có chút lo lắng cho tình huống bên thôn Kháo Sơn.

Hắn cần phải nhanh chóng chạy về thôn Kháo Sơn mới được.

Đồng thời, hắn cũng nhận được tin hoàng đế tung tin khắp thiên hạ.

Hắn biết tính toán của hoàng đế, ông ta muốn bắt buộc hắn vào kinh đây mà.

Nếu mình không vào kinh thì chắc chắn sẽ bị dư luận thiên hạ đè chết.

Nhưng nếu mình vào kinh thì có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Hiện giờ hắn đang đứng trước một sự lựa chọn khó khăn.

Hoặc là trở thành phản tặc bị cả thiên hạ khinh bỉ.

Hoặc là chuẩn bị vào kinh chờ chết.

Giang Siêu tạm thời chưa nghĩ ra được cách gì tốt để giải quyết.

Hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước, chờ về tới thôn Kháo Sơn rồi lại tính tiếp.

Lúc Giang Siêu đang dẫn hai vạn quân Con Cháu đi đường, phía trước không xa đột nhiên cháy bùng lên, ánh lửa tận trời, từng tiếng nổ mạnh truyền đến.

Uy thế đáng sợ kia khiến quân Con Cháu thay đổi sắc mặt.

Bá tánh xung quanh bỏ chạy tán loạn, đồng ruộng bị đạp hư hết.

Thấy cái thứ phun trào giống như núi lửa đột nhiên xuất hiện, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chuyển sang vui mừng.

Đó là dầu mỏi! Hiện giờ đang là tháng mười, đã đi vào mùa thu, thời tiết khô hanh.

Mà nông dân thì lại đang đốt rơm rạ để làm phân bón, không ngờ dẫn cháy dầu mỏ chảy ra từ dưới nền đất.

Đại khái là vì sau cơn lũ lụt, địa hình thay đổi, làm cho dầu mỏ trồi lên từ các khe hở.

Giây phút nhìn thấy dầu mỏ, trong lòng Giang Siêu vui mừng như điên. Hắn tìm dầu mỏ lâu lắm rồi.

Dầu mỏ có thể tinh luyện thành xăng, thành dầu diesel và nhựa đường. Ngoài ra, đầu mỏ còn có thể chế tạo thành dầu bôi trơn và dầu hỏa.

Trong công nghiệp, thông qua xúc tác và chiết xuất dầu mỏ, có thể tinh chế được dầu thô nhẹ và các hợp chất alken, ví dụ như ethylene, propylene, butylene, butadiene...

Giang Siêu đang rất cần mấy thứ này, nhất là dầu diesel, dầu hoả và xăng.

Nếu có thể tinh luyện ra thì Giang Siêu thậm chí có thể chế tạo ra được máy phát điện nguyên thủy nhất.

Một khi có máy phát điện thì việc sản xuất công nghiệp sẽ nhảy vọt một bước nhanh hơn cả khi có sự xuất hiện của máy hơi nước.

Nghĩ đến đây, Giang Siêu cười càng lúc càng lớn.

Đám tướng lãnh quân Con Cháu xung quanh đều nhìn Giang Siêu với vẻ ngạc nhiên, trong nhất thời không biết nên nói sao về tiên sinh nhà mình.

Đồng ruộng của nông dân bị đốt hết rồi.

Nếu không giải quyết vấn đề này thì chắc là nông dân không thể sống tiếp được nữa.
 
Chương 439: Nghe vậy


Nghe vậy, Giang Siêu vội vàng nhịn cười.

Hắn cũng biết mình hơi quá đáng khi cười vào lúc này.

Hắn lắc đầu nói với Đông Ly Sơn: “Tiểu Sơn, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải đang vui sướng khi người gặp họa, ta chỉ là đang cười trời cao săn sóc chúng ta, tặng bảo vật cho chúng ta”

Nghe vậy, Đông Ly Sơn và đám tướng lãnh đều không hiểu ra sao.

Trời cao tặng bảo vật là sao? Bảo vật ở đâu?

Đây là thiên tai mà! Bảo vật gì mà bảo vật! “Bảo vật ở đâu? Tiên sinh lừa ta hả?”

Đông Ly Sơn bĩu môi.

Hắn ta vẫn luôn gọi Giang Siêu là Giang đại ca.

Nhưng theo uy thế càng lúc càng nhiều trên người Giang Siêu, hắn ta cũng càng lúc càng kính trọng Giang Siêu, vậy nên cũng học theo mọi người gọi Giang Siêu là tiên sinh.

“Cái thứ màu đen kia chính là bảo vật!

Nói với đám nông dân kia là thu dầu giúp ta, một ngày mười văn”

Giang Siêu cười nói với Đông Ly Sơn.

Tuy rằng Đông Ly Sơn không biết Giang Siêu muốn làm gì, nhưng mà hắn ta vẫn vội vàng đi gọi nông dân thu dầu, đương nhiên là cần phải dập lửa trước khi thu dầu rồi.

Nghe nói có thể kiếm tiền, đám nông dân đều mang lòng biết ơn với Giang Siêu.

Tất cả nông dân đều cho rằng Giang Siêu bởi vì không nỡ thấy bọn họ không thể trồng trọt được nữa, cho nên cố ý tìm việc cho bọn họ làm.

Khi nông dân đang thu dầu, Giang Siêu sai hai vạn quân Con Cháu đi rừng rậm xung quanh chặt cây làm thùng đựng dầu và xe kéo đồ vật.

Tạm thời không thể khai thác hết dầu.

Nhưng Giang Siêu có thể kéo trước một phần về thôn Kháo Sơn, kéo càng nhiều càng tốt.

Hai vạn đại quân có thể kéo rất nhiều dầu về cho hăn.

Về phần mỏ dầu còn lại, hắn định mua lại nơi này, rồi đi tìm chuyên gia khai thác dầu thô từ mỏ dầu.

Nếu không phải vì nơi này chưa thuộc về hắn, thì hắn đã xây dựng một xưởng lọc dầu ngay tại đây rồi.

Bây giờ hắn chỉ có thể nghĩ cách khai thác dầu rồi vận chuyển đến thôn Kháo Sơn.

Vận chuyển kiểu này sẽ rất tốn kém, nhưng mà lợi ích cũng rất cao.

Vậy nên Giang Siêu không hề lo lắng là sẽ thua lỗ.

Chỉ là nhân lực dưới tay hắn không đủ cho việc vận chuyển.

Rốt cuộc thì hắn còn chưa có phương tiện vận chuyển, mà nếu dùng cả đại quân để vận chuyển thì có chút không đáng.

Xem ra chỉ có thể để cho Diệp Thanh Ảnh tới làm chuyện này.

Hiện giờ Diệp Thanh Ảnh đang ở kinh thành. Giang Siêu cảm thấy mình phải đi kinh thành một chuyến.

Vậy thì không chỉ có thể giải quyết được vấn đề hoàng đế muốn lợi dụng dư luận thiên hạ hại hắn, còn có thể nhờ Diệp Thanh Ảnh giúp hắn khai thác dầu mỏ ở đây.

Giang Siêu ra lệnh cho hai vạn quân dừng lại.

Hắn định khai thác thêm dầu mỏ, có thể khai thác được bao nhiêu thì khai thác bấy nhiêu.

Có hai vạn người thì tốc độ khai thác dầu mỏ và tốc độ làm thùng đựng dầu sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Khoảng mười ngày sau, Giang Siêu dẫn hai vạn đại quân

Bên kia, sau khi thoát ra khỏi bao vây, Gia Luật Thanh hoảng hốt chạy trối chết.

Vài tên tướng lãnh chạy theo hắn ta đều còn rất sợ hãi.

Lúc bọn họ mới chạy ra được một đoạn, bọn họ thấy một đoàn người mênh mông cuồn cuồn ởi tới.

Thấy quân kỳ bên kia, trong mắt Gia Luật Thanh và vài tên tướng lãnh đều hiện lên vẻ vui mừng.

Đoàn người chính là năm vạn đại quân của Trần Nhân. Bọn họ đi từ phủ Đại Danh đi tới phủ Ninh Châu.

Trần Nhân không đi tấn công phủ Ninh Châu, bởi vì không thể nào đánh được phủ Ninh Châu.

Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ là thôn Kháo Sơn.

Nếu đi lãng phí thời gian tấn công phủ Ninh Châu thì sẽ mất nhiều hơn được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom