Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 440: Hắn ta cực kì khó hiểu


Trân Nhân đang nghĩ tới chuyện mình có đi chậm hơn Gia Luật Thanh một bước hay không.

Có điều, cho dù Gia Luật Thanh có đoạt được thôn Kháo Sơn trước thì cũng không sao cả.

Dù sao thì hắn ta cũng có năm vạn đại quân. Gia Luật Thanh có muốn phản kháng thì phải nhìn xem năm vạn đại quân của hắn ta có đồng ý hay không.

Hơn nữa, đội quân mà Gia Luật Thanh dẫn theo cũng là quân đội dưới tay hắn ta.

Gia Luật Thanh muốn làm phản, cũng phải xem bọn họ có đồng ý giúp đỡ Gia Luật Thanh hay không.

Nghĩ đến chuyện sắp đoạt được thôn Kháo Sơn, và mình có thể lập công lớn cho Trịnh An, tương lai phong vương bái tướng là đương nhiên, trong lòng hắn ta liền tràn đầy vui sướng.

Có điều, khi hắn ta đang mơ mộng về tước vị trong tương lai, hắn ta chợt thấy vài con ngựa đang lao nhanh về phía đại quân bọn họ.

Trân Nhân vội vàng ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị tiếp chiến.

Cung tên thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, đang định bắn tên về phía đối diện thì thấy trong đám ky binh đang lao tới có người hô to “đại soái”.

Từ xa nhìn lại, Trần Nhân nhận ra người dẫn đầu là Gia Luật Thanh, đi sau là đám tướng lãnh của hắn ta.

Hắn ta cực kì khó hiểu.

Đáng lẽ hiện giờ Gia Luật Thanh đang tấn công thôn Kháo Sơn, thậm chí là đã đoạt được thôn Kháo Sơn rồi mới đúng chứ?

Sao Gia Luật Thanh lại chạy tới đây làm gì?

Chẳng lẽ là đánh được thôn Kháo Sơn, rồi biết mình đang tới đây, mới cố ý chạy tới báo tin?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Trần Nhân vui sướng đến cực điểm.

Hắn ta có chút sốt ruột muốn đi nhìn thôn Kháo Sơn. Hắn †a muốn nhìn xem rốt cuộc trong thôn Kháo Sơn có loại vũ khí bí mật nào mà có thể khiến quân Con Cháu có sức chiến đấu mạnh đến thế kia.

Hắn ta còn chưa kịp vui mừng thì thấy Gia Luật Thanh và đám tướng lãnh chật vật lao tới, trong mắt bọn họ vẫn còn sót lai vẻ sơ hãi dày đắc.

Vẻ mặt kia khiến Trần Nhân cảm thấy không ổn.

“Đại soái! Ngươi nhất định phải báo thù cho các tướng sĩ quân tiên phong!”

Thấy Trần Nhân ra hiệu, Gia Luật Thanh đi lên trước mặt Trần Nhân, mặt mày giận dữ nói.

Trần Nhân cực kì ngạc nhiên. Gia Luật Thanh nói vậy là sao?

Báo thù cho các tướng sĩ quân tiên phong? Mẹ nó, ngươi dẫn theo một vạn người đi tấn công thôn Kháo Sơn, trong khi thôn Kháo Sơn chỉ có chưa đến năm nghìn người, lúc ấy ngươi còn thề son sắt là có thể dễ dàng đánh được thôn Kháo Sơn.

Bây giờ ngươi lại chạy tới trước mặt ta kể khổ, mẹ nó còn chỉ dẫn có vài người trở về, ý ngươi là sao hả?

Quân tiên phong của ta đâu?

Trong lòng Trân Nhân dâng lên lửa giận. Hắn ta lạnh lùng nói với Gia Luật Thanh: “Quân sư, quân tiên phong của bổn soái đâu? Vì sao chỉ có vài người các ngươi trở về? Những người còn lại đâu?”

Giọng nói lạnh băng của Trần Nhân khiến cho đám người Gia Luật Thanh đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ ngạc nhiên nhìn Trần Nhân, cả buổi không biết nên đáp lại như thế nào.

Gia Luật Thanh mở miệng muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu.

Hắn ta dẫn một vạn người đi tấn công thôn Kháo Sơn, cuối cùng chỉ có hắn ta chạy trở về, một vạn người đều chết hết ở thôn Kháo Sơn.

Mẹ nói ai dám tin lời này?

“Đại soái, cách đánh của quân Con Cháu thôn Kháo Sơn rất kỳ lạ, vũ khí cũng rất đáng sợ, uy thế ngập trời, bọn ta gần như chỉ có bị đánh, chứ không đánh lại được, các huynh đệ đều ngã xuống dưới cái loại vũ khí quỷ dị kia.”

“Nếu không phải bọn ta chạy nhanh thì chắc là không thể quay về báo tin với đại soái rồi.”

Vài tên tướng lãnh vội vàng lên tiếng nói giúp Gia Luật Thanh.

Trần Nhân nghe mà rất ngạc nhiên, cả buổi không hồi hồn lại.
 
Chương 441: Vài tên tướng lãnh


Trần Nhân muốn giết luôn tên tướng lãnh vừa nói chuyện.

Hắn ta quát lớn một tiếng, nói với phía sau: “Người đâu, kéo bọn họ đi chém!”

Vài tên cận vệ đi ra, kéo mấy tên tướng lãnh trên đất ra ngoài, còn Gia Luật Thanh thì không có ai dám động.

Tuy rằng Gia Luật Thanh cũng là người trong đội quân bọn họ, nhưng mà Trần Nhân biết đối phương là người của tộc Khiết Đan.

Nếu làm thịt Gia Luật Thanh thì sẽ khó ăn nói với tộc Khiết Đan.

Cho dù mọi thứ đều là do Gia Luật Thanh vô dụng thì hắn †a cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Cận vệ của hắn ta cũng biết điểm này nên không ai đi động Gia Luật Thanh.

Chỉ là đám tướng lãnh kia lại không được may mắn như vậy.

Bọn họ là tướng lãnh dưới tay Trần Nhân, Trần Nhân muốn giết bọn họ thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.

Thấy mình sắp bị kéo đi chém, vài tên tướng lãnh vội vàng cầu cứu Gia Luật Thanh: “Quân sư, cứu ta...”

Hiện giờ bọn họ chỉ mong Gia Luật Thanh có thể nói giúp vài câu.

Gia Luật Thanh định lên tiếng, nhưng thấy ánh mắt lạnh

băng chứa đầy sát ý của Trần Nhân, hắn ta giật hết cả mình.

Hắn ta đành phải giả vờ không nghe thấy.

Hắn ta sợ khi mình lên tiếng nói giúp, Trần Nhân đang nổi nóng sẽ bất chấp tất cả mà chém luôn cả hắn ta.

Thấy Gia Luật Thanh không nói giúp mình, trong mắt vài tên tướng lãnh lập tức hiện lên vẻ giận dữ, hối hận và thù hận.

“Gia Luật Thanh, đều do ngươi hết, ngươi nói chỉ cần bọn †a giúp ngươi đoạt được thôn Kháo Sơn thì ngươi sẽ dẫn bọn ta về tộc Khiết Đan, cho bọn ta thăng quan tiến chức.

Ngươi mẹ nó bây giờ lại mặc kệ bọn ta hả! Ngươi hại bọn ta, bọn ta dù chết cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng!”

Vài tên tướng lãnh nói ra dã tâm của Gia Luật Thanh.

Nghe vậy, sắc mặt Gia Luật Thanh lập tức trở nên trắng bệch.

Hắn ta vẫn luôn muốn có một đội quân của riêng mình.

Chỉ là trong đám tướng lãnh, hắn ta chỉ là quân sư, không có nhiều người tin tưởng phục tùng hắn ta.

Nếu hắn ta không lấy việc thăng quan tiến chức tại tộc Khiết Đan đi lừa dối thì sẽ không có mấy người bằng lòng theo hắn ta.

Nhưng bây giờ, tên tướng lãnh kia vì tự bảo vệ mình nên bất chấp hết, vài tên tướng lãnh khác cũng đi bán đứng Gia Luật Thanh.

Gia Luật Thanh nhìn Trần Nhân với ánh mắt tràn đầy kiêng kị và sợ hãi.

Hắn ta sợ Trân Nhân sẽ tính sổ với hắn ta. Có điều, Trần Nhân chỉ lạnh lùng liếc Gia Luật Thanh một cái rồi thôi.

“Kéo xuống!”

Trần Nhân lạnh lùng nói với cận vệ.

Vài tên cận vệ vội vàng kéo người ra ngoài, giơ tay chém xuống.

Vài tên tướng lãnh khó lắm mới chạy thoát được trực tiếp bị chém đầu.

Lúc này, Trần Nhân nhìn về phía Gia Luật Thanh, cười như không cười nói: “Gia Luật quân sư, ta tin tưởng ngươi, mấy tên kia chỉ là muốn hãm hại ngươi thôi. Yên tâm đi, chỉ cần có bổn soái ở đây thì không ai có thể hãm hại được ngươi.”

Trần Nhân võ nhẹ lên vai Gia Luật Thanh, nghiền ngẫm mà nhìn Gia Luật Thanh một cái, rồi quay đầu nhìn về phía thôn Kháo Sơn.

Không phải là hắn ta không muốn giết Gia Luật Thanh.

Chỉ là hiện giờ còn chưa đến lúc trở mặt với tộc Khiết Đan.

Nếu để tộc Khiết Đan biết mình giết Gia Luật Thanh thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho dù hắn ta biết Gia Luật Thanh có lòng riêng thì hắn ta cũng chỉ có thể nhịn.
 
Chương 442: Lúc này


Thấy ánh mắt rợn người của Trần Nhân, trong lòng Gia Luật Thanh dâng lên vẻ sợ hãi.

Nếu có thể, hắn ta muốn chạy khỏi nơi đây.

Hắn ta biết nếu mình không chạy thì chỉ còn có một con đường chết.

Về phần mệnh lệnh của tộc Khiết Đan, hắn ta mặc kệ hết, dù sao thì mạng sống của mình vẫn quan trọng hơn.

“Đại soái, cảm ơn sự tin tưởng của ngươi.

Thật ra thì bên thôn Kháo Sơn không có nhiều binh lính, tổng số chưa đến bốn nghìn người.

Có điều, vũ khí của bọn họ rất kỳ lạ. Nếu có cách kiềm chế loại vũ khí kia thì sẽ dễ dàng đoạt được thôn Kháo Sơn.

“Trước đó là do ta quá sơ suất, chưa chuẩn bị sẵn sàng, mới khiến cho quân Con Cháu lợi dụng sơ hở.

Đại soái chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì việc đoạt thôn Kháo Sơn là không thành vấn đề.”

Lúc này, Gia Luật Thanh vội vàng nói với Trân Nhân.

Lúc nói chuyện, mặt mày hắn ta hiện lên vẻ gì đó là lạ, nhưng rất nhanh thì bị giấu đi. Trần Nhân không phát hiện ra gì cả.

Hắn ta chật vật chạy ra khỏi thôn Kháo Sơn.

Vậy nên hắn ta biết sức chiến đấu của quân Con Cháu.

Hắn ta cảm thấy quân Con Cháu sẽ không đánh lại năm vạn đại quân của Trần Nhân, nhưng vẫn có thể khiến Trần Nhân chịu chút tổn thất.

Nói không chừng hắn ta có thể nhân lúc hỗn loạn chạy thoát ra ngoài.

Bây giờ hắn ta cần phải lừa Trần Nhân đi đánh với quân Con Cháu thôn Kháo Sơn, tốt nhất là đánh đến khi hai bên đều thua.

Chờ lúc Trần Nhân và quân Con Cháu thôn Kháo Sơn đánh đến mức hai bên đều tổn thất thì hắn ta có thể đi nhặt của hời.

Nghe lời nói của Gia Luật Thanh, Trần Nhân miễn cưỡng tin vài phần chứ không tin hết.

Hắn ta đã từng nghe nhiều lần về sự kỳ lạ của binh khí quân Con Cháu.

Hắn ta cảm thấy số lượng binh lính quân Con Cháu không nhiều.

Gia Luật Thanh thất bại là vì Gia Luật Thanh rất ngạo mạn, cộng thêm số lượng binh lính không đủ.

Nếu Gia Luật Thanh cẩn thận hơn một chút và tăng gấp đôi số lượng binh lính thì chắc chắn sẽ đánh được thôn Kháo Sơn.

Hiện giờ hắn ta dẫn theo số lượng binh lính gấp năm lần Gia Luật Thanh.

Hơn nữa, hắn ta đã biết là quân Con Cháu thôn Kháo Sơn có vũ khí kỳ lạ.

Chỉ cần cẩn thận đánh trả là rất dễ dàng thắng được quân Con Cháu.

Hắn ta đắc ý nhìn ra phía trước, phất tay nói với đại quân phía sau: “Xuất phát, đi thôn Kháo Sơn, thề không đoạt được thôn Kháo Sơn là không rút quân!”

Theo giọng nói hùng hồn của hắn ta, năm vạn quân đội lập tức dâng trào ý chí chiến đấu, tinh thần tăng mạnh đến mức chưa từng có.

Thấy cảnh này, vẻ đắc ý trên mặt Trần Nhân càng thêm dày đặc.

Gia Luật Thanh đứng bên cạnh thấy vậy cũng rất ngạc nhiên.

Hắn ta không ngờ đội quân lần này do Trần Nhân dẫn theo lại hùng mạnh đến thế.

Nghĩ lại mình cũng dẫn theo một đội quân tự xưng hùng mạnh thì cảm thấy khó chịu, cả đám kia còn nói khoác là mình vô địch nữa đấy chứ.

Cái thứ Tống Hà và Lý Quý gì đó, mẹ nó tên nào cũng là đồ vô dụng! Lại nói, dường như Tống Hà và Lý Quý đã bị quân Con Cháu thôn Kháo Sơn bắn chết rồi.
 
Chương 443: Rốt cuộc


Bên phía thôn Kháo Sơn, Đông Ly Ưng áp giải gân một nghìn tù binh về doanh trại tù binh bên ngoài thôn Kháo Sơn.

Trong đám tù binh có hai tên tướng lãnh rất kiêu ngạo. Một tên là Tống Hà.

Một tên là Lý Quý. Nghe nói bọn họ là chủ tướng và phó tướng của đội quân vạn người.

Bọn họ cứ la hét gọi Giang Siêu tới gặp bọn họ, khí thế cực kì ngạo mạn.

Đông Ly Ưng nhìn hai người họ với ánh mắt tràn đầy sát ý.

Hắn không thể giết hai người họ.

Giang Siêu từng nói là đã bắt làm tù binh rồi thì nếu có thể không giết thì không cần phải giết.

Rốt cuộc thì giết tù binh sẽ gây ảnh hưởng xấu đến phe mình.

Thứ nhất là vì bản thân quân Con Cháu sẽ nảy sinh tâm lý tàn bạo, thậm chí tâm lý dần trở nên méo mó.

Đây là điều mà Giang Siêu không muốn thấy.

Lúc trước giết đám cướp, Giang Siêu không giữ lại người sống là do tình thế bắt buộc, không thể giữ lại tù binh.

Hiện giờ bọn họ đã có điều kiện bắt tù binh thì không thể dễ dàng giết tù binh được nữa.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Bởi vì khi quân Con Cháu trở thành đội quân tàn ác chuyên giết tù binh trong mắt người ngoài, thì dù là đội quân nào bị quân Con Cháu đánh đến cùng đường, đều sẽ hăng hái phản kháng.

Ở trong hoàn cảnh chắc chắn phải chết, con người sẽ bùng nổ một loại năng lượng rất đáng sợ, có khi còn sẽ khiến quân Con Cháu phải chịu những tổn thất không thể bù đắp được.

Vậy nên, dù đám quân địch trước mắt rất đáng ghét, nhưng mà Đông Ly Ưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lệnh của Giang Siêu là không tùy tiện giết tù binh.

Có điều, Tống Hà và Lý Quý thật sự khiến hắn có chút khó chịu.

Dù vậy, hắn cũng chỉ có thể tạm thời nhốt riêng hai người không thành thật kia lại, và xem bọn họ có tiếp nhận cải tạo hay không.

Nếu có thể thì quân Con Cháu sẽ tiếp nhận bọn họ.

Nếu không thể thì phải chờ Giang Siêu về rồi mới xử lý.

Đưa một đám tù binh đến doanh trại tù binh ở bên ngoài tường thành thôn Kháo Sơn.

Nơi đây được xây riêng để làm doanh trại cải tạo.

Tường thành ở đây như là tường đồng vách sắt, không thể nào đi thông qua để đi vào trong thôn Kháo Sơn được.

Phía sau nữa là tuyến phòng thủ của quân Con Cháu.

Chỉ cần đám tù binh có bất cứ hành động nào thì kết quả cuối cùng chắc chắn là bị gi ết chết. Đông Ly Ưng thậm chí còn mong đám tù binh lần này có động tác nữa đấy.

Vậy thì hắn mới có lý do giết hết bọn họ.

Nếu không thì khó mà gi ết chết một đám đã đầu hàng rồi.

Sau khi sắp xếp đám tù binh xong, Đông Ly Ưng đi bày chiến lược mới.

Hơn ba vạn quân Con Cháu, phân ra một vạn năm canh giữ ở các tuyến phòng thủ quanh thôn Kháo Sơn, hai vạn còn lại đi mai phục ở hai bên sườn bình nguyên bên ngoài tiền tuyến của thôn Kháo Sơn, chuẩn bị sẵn sàng để có thể bao vây kẻ địch bất cứ lúc nào.

Tạm thời chưa có công cụ liên lạc như là điện thoại và điện đài.

Nhưng mà mọi người có một bộ ngôn ngữ tín hiệu truyền qua tín hiệu pháo hoa.

Nó giúp giảm bớt phiền phức và tiết kiệm rất nhiều thời gian khi phải cho người đi qua đi lại truyền tin tức, đồng thời giúp quân đội đưa ra các phản ứng hiệu quả kịp thời.

Đối với loại chiến đấu bao vây tiêu diệt thì nó chính là bảo bối.

Có hai vạn quân Con Cháu mai phục ở hai bên sườn, cho dù có nhiều quân địch hơn nữa thì cũng chỉ có một con đường chết.

Rất nhiều vật tư được vận chuyển từ thôn Kháo Sơn đến hai bên sườn với tốc độ cực nhanh.

Hiện nay quân Con Cháu đánh giặc dựa hết vào vật tư, chứ không chỉ dựa vào mỗi một thứ là vũ lực nữa.

Ngoài lương thực ra còn có đạn pháo, lựu đạn, pháo cối mìn tre, súng và thuốc súng.

Với khả năng công nghiệp hiện nay của thôn Kháo Sơn, thôn Kháo Sơn có thể đáp ứng đủ nhu cầu hằng ngày của ba vạn quân Con Cháu và đáp ứng đủ nhu cầu đánh một trận lâu ngày của quân Con Cháu.

Đương nhiên còn có cả bến tàu bên sông An Ninh nữa.
 
Chương 444: Chỉ cần


Cho dù bên châu phủ xảy ra chuyện thì quân Con Cháu cũng có thể phản ứng kịp thời trong một khoảng thời gian ngắn.

Chỉ cần châu phủ có thể chống được ít nhất ba ngày là không cần phải lo lắng gì nữa.

Quân Con Cháu, huyện An Ninh và Giang Siêu đã không còn là một sự tồn tại mà ai cũng có thể xâu xé nữa.

Chỉ cần lần này bọn họ thành công thoát khỏi sự bao vây của các thế lực trong thiên hạ, thì trong thiên hạ sẽ không còn mấy người dám động đến Giang Siêu.

Bởi vì dù Giang Siêu không có ở đây thì quân Con Cháu cũng có thể càn quét tất cả, cho nên ai dám động đến Giang Siêu đứng sau quân Con Cháu thì chính là tìm chết!

Quân Con Cháu càng mạnh thì Giang Siêu sẽ càng an toàn.

Vậy nên Mộ Dung Chỉ Tình bảo đám Đông Ly Ưng cố tình bày ra sức chiến đấu của quân Con Cháu.

Mộ Dung Chỉ Tình đang chuẩn bị sẵn mọi thứ cho chuyến đi kinh thành của Giang Siêu.

Bên kia, dưới sự xúi giục của Gia Luật Thanh, Trần Nhân bắt đầu dẫn quân tới gần thôn Kháo Sơn.

Năm vạn đại quân chia quân làm ba đội, để ý tới cả hai bên rừng rậm.

Hắn ta sợ hai bên rừng rậm có mai phục.

Hắn ta nghĩ khá đầy đủ, tuy rằng quân Con Cháu chỉ có khoảng bốn năm nghìn người, nhưng mà ai biết bọn họ có đánh lén sau lưng hay không.

Lỡ như đánh lén rồi khiến quân đội của hắn ta loạn lên, có khi đội quân năm vạn người cứ như vậy mà tan tác.

Trần Nhân không phải đồ vô dụng, nếu không cũng sẽ không được Trịnh An coi trọng.

Đội quân hai bên mỗi bên một vạn người. Đội quân ở giữa là ba vạn người.

Cứ như vậy, năm vạn đại quân đi thẳng đến tuyến phỏng thủ đầu tiên trước thôn Kháo Sơn.

Đội quân hai bên không hề phát hiện có mai phục.

Đông Ly Ưng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức để Trần Nhân phát hiện có mai phục.

Hai vạn quân tỉnh nhuệ đã trốn sâu vào núi, chỉ chờ tín hiệu pháo hoa là có thể đánh ra ngoài.

Đội quân của Trần Nhân không thấy được quân Con Cháu trốn trong rừng rậm.

Nhưng vì đề phòng bị đánh lén từ hai bên, Trần Nhân vẫn không rút lại đội quân ở hai bên, mà vẫn tiếp tục để lại bảo vệ hai bên.

Loại trận hình này có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Nếu đội quân ở giữa bị tấn công thì đội quân hai bên sẽ lao vào giữa, bao vây kẻ địch rồi tiêu diệt.

Khi đến tuyến phòng thủ đầu tiên, Trần Nhân nhìn thấy mấy nghìn quân Con Cháu trên toàn mặt trận.

Có hơn bốn nghìn quân Con Cháu đang bảo vệ trước tuyến phòng thủ.

Đông Ly Ưng đang chỉ huy tuyến phòng thủ thứ hai.

Còn tuyến phòng thủ đầu tiên thì giao cho Nam Minh Chinh.

Hắn ta là chiến sĩ trong tộc Dạ Lang, mưu lược không kém gì Đông Ly Ưng.

Giang Siêu đề bạt hắn ta. Lúc đầu hắn ta đi theo Đông Ly Ưng để học tập.

Bây giờ hắn ta đã có thể tự mình phụ trách một chỗ,

Lúc dẫn đại quân dừng trước tuyến phòng thủ đầu tiên, trong mắt Trần Nhân hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Trước tuyến phòng thủ thế mà lại có hơn bốn nghìn quân Con Cháu, cộng thêm rất nhiều lưới sắt, gân như chặn hết đường hành quân của hắn ta.

Cho dù hắn ta có năm nghìn ky binh thì cũng không thể phá hư hết lưới sắt trước mắt, chắc là đội quân vừa mới lao tới gần thì đã bị các lưới sắt chặn lại rồi.

Hắn ta không biết cái thứ kia là lưới sắt.

Cho dù nó là dây thừng thì khi có rất nhiều dây thừng vướng lại, chiến mã cũng không thể nào chạy qua được.

Trừ khi là dời hết lưới đi, nếu không thì muốn tấn công bằng ky binh là chuyện không thể nào.
 
Chương 445: Rất nhanh sau đó


Nghĩ đến chuyện quân Con Cháu có thể có lính trinh sát, Trần Nhân liền cảm thấy quân Con Cháu làm như vậy là có thể hiểu được.

Rốt cuộc thì có năm vạn đại quân tới đây, nếu không dốc hết sức đánh thì toàn bộ thôn Kháo Sơn đều xong rồi.

Lại nghĩ đến chuyện chỉ cần giết hết quân Con Cháu trước mắt là có thể dẫn quân đánh chiếm thôn Kháo Sơn, trong mắt Trần Nhân liền hiện lên vẻ vui mừng.

Hắn ta ra lệnh với quân đội dưới tay mình, thuẫn binh và bộ binh bắt đầu đi lên trước. Hắn ta muốn dời lưới rào trước mắt ra chỗ khác, rồi dùng ky binh đánh thẳng lên.

Chỉ cần ky binh xông lên là có thể giải quyết được hết quân Con Cháu bên kia thôn Kháo Sơn.

Trần Nhân không để quân đội của mình nghỉ ngơi, vừa tới là bắt đầu chiến đấu.

Hắn ta muốn nhanh chóng đoạt được thôn Kháo Sơn.

Hắn ta đã rất sốt ruột muốn có được mọi thứ ở thôn Kháo Sơn.

Rất nhanh sau đó, thuẫn binh và bộ binh phối hợp với nhau đi tới chỗ cách mặt trận quân Con Cháu vài chục mét.

Khi bọn họ định tấn công đợt đầu tiên thì bên phía quân Con Cháu đột nhiên ném pháo cối mìn tre qua bên này.

Nơi mìn tre rơi xuống là mặt trận thuẫn binh và bộ binh.

Có hơn bốn nghìn người phối hợp với nhau thành trận hình đi thẳng.

Tuy rằng trận hình không tính san sát, nhưng cũng khá gần nhau.

Một đợt mìn tre rơi xuống, trận hình thương vong nặng nề.

Đa số binh lính đều sợ tới mức quay người chạy về, phần binh lính còn lại thì dũng mãnh lao tới phía trước.

Chỉ là bọn họ vừa lao tới trước lưới rào chỗ quân Con Cháu thì quân Con Cháu đã nhắm súng bắn về phía bọn họ.

Quân Bình Nhạc còn chưa kịp phản ứng lại thì tiếng súng đã nổ ra hết tiếng này đến tiếng khác.

Quân Bình Nhạc mới vừa lao tới cách mặt trận không xa lập tức ngã tán loạn.

Đợt tấn công đầu tiên chỉ mới bắt đầu thôi mà bên phe quân Bình Nhạc đã tổn thất gần một nghìn người, đã vậy còn chưa chạm được vào một sợi lông của quân Con Cháu nữa chứ.

Loại tình huống này khiến Trân Nhân có chút ngây người.

Hắn ta chưa từng nghĩ đến sẽ có kết quả này. Hắn ta vốn cho rằng bốn nghìn thuẫn bộ binh tấn công, ít nhiều gì cũng sẽ phá hư lưới rào.

Tệ lắm cũng sẽ có binh lính lao vào mặt trận quân địch rồi ném thuốc nổ.

Tuy rằng thuốc nổ của bọn họ không bằng thuốc nổ của quân Con Cháu, nhưng mà nó vẫn có lực sát thương, nào ngờ kết quả lại là thế này.

Hắn ta ngạc nhiên mà nhìn quân Con Cháu đang đứng bên phía bọn họ lạnh nhạt nhìn sang hắn ta.

Sau đó, hắn ta nhìn về phía Gia Luật Thanh bên cạnh.

Bây giờ hắn ta đã biết vì sao một vạn người của Gia Luật Thanh lại chết nhanh đến thế, bởi vì ngay cả tuyến phòng thủ cũng không đi qua được thì nói gì đến tấn công.

Bên mình không thể nào so được với bên người ta chiến đấu từ xa, trừ khi là dùng vũ khí tấn công thành.

Nhưng mà hắn †a hành quân gấp, không hề chuẩn bị vũ khí tấn công thành.

Lại nói trước mắt chỉ là một mặt trận, không có tường thành để tấn công, chỉ cần đoạt mặt trận là được rồi.

Nhưng vấn đề mấu chốt là hắn ta phải đánh vào mặt trận mới có thể đoạt mặt trận được.

Hơn bốn nghìn thuẫn binh kết hợp, kết quả là hơn hai nghìn binh chạy trốn trở về và bỏ lại hơn một nghìn thi thể.

Vậy thì loại binh nào có thể phá hủy tuyến phòng thủ của quân Con Cháu?

Hắn ta nhìn sang Gia Luật Thanh, bỏ qua ý định tìm Gia Luật Thanh bàn bạc.

Nếu Gia Luật Thanh biết nên làm thế nào thì chắc là đã làm lâu rồi, chứ làm gì phải thê thảm đến mức ném hết một vạn binh lính tại đây.

Đúng lúc này, Trần Nhân dời mắt nhìn sang đội hình cung tên binh bên mình.
 
Chương 446: Ngay khi


Tất cả binh bắn cung đều vội vàng tìm vị trí và khoảng cách bắn tốt nhất, đồng thời bọn họ cũng bắt đầu sắp xếp quân đội của mình.

Ngay khi binh bắn cung đang chuẩn bị thì tất cả quân Con Cháu đều rút lui về chiến hào.

Thấy cảnh này, Gia Luật Thanh lấy làm lạ.

Hắn nhìn Trần Nhân với ánh mắt châm biếm, nhưng lại không lên tiếng nhắc nhở hắn ta rằng nếu quân Con Cháu đi vào trong chiến hào thì có thể không đếm xỉa tới sức mạnh cung tên của binh bắn cung nữa.

Hắn ta cảm thấy chiến hào ở đối diện chắc chắn có vấn đề, Gia Luật Thanh dù biết, hắn ta cũng sẽ không nói với Trần Nhân, Trần Nhân hoàn toàn thất bại mà quay về mới là tốt nhất.

Lúc trong đó hỗn loạn cũng là cơ hội để hắn ta thoát khỏi chỗ của Trần Nhân.

Đương nhiên hắn ta cũng không muốn Trần Nhân bị thiệt hại lớn.

Nhưng Trần Nhân cũng không hỏi ý kiến của Gia Luật Thanh.

Đó là chính hắn ta không tin tưởng Gia Luật Thanh.

Hơn nữa, sự thất bại thảm hại của Gia Luật Thanh cũng làm hắn ta rất khinh thường Gia Luật Thanh.

Với sự khinh thường như vậy, hắn ta chắc chăn không thể đặt niềm tin vào Gia Luật Thanh được nữa.

Nếu như hắn ta không kiêu ngạo như vậy, chịu hỏi ý kiến của Gia Luật Thanh, có khi cũng không đến mức càng đánh càng thua như vậy.

Sau khi binh bắn cung đã sắp xếp xong vị trí thì b ắn ra cơn mưa tên lần thứ nhất.

Cơn mưa tên ngay lập tức bao phủ trận địa của quân Con Cháu.

Nhưng lại thấy trận địa của quân Con Cháu không có phản ứng gì hết.

Trân Nhân cau mày lại, nhưng vẻ mặt lại có chút vui mừng.

Hắn ta nghĩ rằng quân Con Cháu bây giờ không có cách nào có thể ứng phó được sự tấn công của cơn mưa mũi tên, nên bị bắn đến không ngóc đầu lên nổi.

Thậm chí có khả năng quân Con Cháu đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi.

Ngay khi hắn ta chuẩn bị bắn cơn mưa tên thứ hai, pháo của quân Con Cháu cũng ngắm vào trận địa của binh bắn tên.

Trong nháy mắt, pháo đã được b ắn ra ngoài.

Lúc đầu, bọn họ định dùng pháo để bắn vào trận địa của quân địch, chắc chắn có thể làm cho quân địch tơi bời tan tác.

Nhưng Mộ Dung Chỉ Tình đã hạ mệnh lệnh nghiêm khắc với Đông Ly Ưng, pháo bây giờ rất quý giá, không được lãng phí không cần thiết.

Dù vậy, bắn một đợt vẫn là thoải mái.

Tuy nhiên, lực sát thương cuối cùng sợ cũng sẽ không quá lớn.

Dù có dùng thì kết quả chiến đấu vẫn không phải tốt nhất.

Bởi vậy, với việc sử dụng pháo, Đông Ly Ưng nghe theo ý của Mộ Dung Chỉ Tình.

Coi kết quả chiến đấu tốt nhất làm lí do để bắn.

Giống như phá hủy đội quân bắn cung của quân địch bây giờ chính là chiến lược sử dụng tốt nhất.

So với bắn lung tung một vòng thì có ích hơn nhiều.

Pháo bắn từng đợt, lại thêm hỏa lực từ trúc lôi, trong chớp mắt, bên trong trận địa của binh bắn cung vang lên liên tục những tiếng kêu r3n, máu thịt văng tung tóe.
 
Chương 447: Trong mắt hắn


Cơ thể của hắn ta không thể khống chế được mà lùi về phía sau, hắn ta sợ đột nhiên có một quả hỏa thiên lôi từ chỗ quân Con Cháu bay đến phát nổ, rồi hắn ta sẽ chết luôn.

Trừ sự hoảng sợ, Trần Ninh cũng rất kinh ngạc, vừa mới bắt đầu chiến đấu hắn đã tổn thất năm ngàn người, tỷ lệ chiến đấu là một phần mười rồi.

Trong mắt hắn ta đầy sự không thể tin, càng không thể chấp nhận sự thật như vậy. Bây giờ hắn ta còn chưa đụng chạm được bên quân Con Cháu một chút nào đã mất đi năm ngàn người, trận chiến này còn muốn đánh như thế nào nữa?!

Nhìn thấy trận địa pháo đã dừng băn, mắt Trần Nhân lộ ra vẻ hung ác, hắn ta vội vàng gọi một vạn bộ binh và năm ngàn binh dùng lá chắn đến.

Binh dùng lá chắn đi phía trước, bộ binh đi phía sau, hắn ta quyết định dùng ưu thế về số lượng binh trực tiếp kéo ra một lỗ hổng ở trận địa của quân Con Cháu.

Nói xong làm ngay, một vạn năm ngàn binh sĩ bắt đầu tiến lên phía trước, bọn họ dùng tư thế tấn công mà xông lên.

Lấy sức mạnh binh sĩ như vậy, hắn ta không tin vẫn không thể chọc thủng được trận địa của đối phương.

Hắn ta còn để cho người dưới trướng gõ trống trận ở sau lưng.

Tiếng trống làm cho tinh thần của binh sĩ dâng cao, tốc độ tiến lên phía trước cũng nhanh hơn mấy phần.

Chỉ là, hàng rào ở trước mặt lại làm cho tốc độ di chuyển của bọn họ chậm hơn rất nhiều. Nhiều binh sĩ vượt qua hàng rào.

Có rất nhiều binh sĩ muốn nhấc hàng rào ra, dù số lượng của bọn họ đông đảo nhưng đứng ở đây mà muốn nhấc hàng rào ra lại là chuyện rất khó khăn.

Bởi vì nhiều người, bọn họ cơ bản là còn không thể di chuyển cơ thể được.

Đừng nói đến việc nhấc hàng rào ra. Sau cùng, bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ ý định di chuyển hàng rào.

Bọn họ coi trận địa ở phía trước làm mục tiêu, chỉ cần chiếm được trận địa, muốn di chuyển hàng rào lại rất đơn giản rồi.

Nhưng khi bọn họ mới đi được một nửa quãng đường, chỉ còn hai mươi mét nữa là đến trận địa bên này, bốn ngàn quân Con Cháu lại xuất hiện ở bên ngoài chiến hào, thuốc nổ dùng hết công suất.

Sau một đợt bắn, mấy ngàn người ở trước mặt đều ngã xuống.

Đây vẫn chỉ là sức mạnh của thuốc nổ, lúc quân Con Cháu đang sử dụng thuốc nổ cũng ném lựu đạn ra.

Đám đông này bị lựu đạn nổ trúng liền chết mất mười mấy người.

Những người Bình Nhạc quân này thậm chí còn không biết lựu đạn đến đã chết.

Đứng im một chỗ để cho sức mạnh của lựu đạn nổ trúng, không chết mới là lạ.

Quân Con Cháu ở bên này thậm chí còn không cần sử dụng đến trúc lôi.

Bốn ngàn binh dùng súng ống đạn được của quân Con Cháu chỉ dùng một đợt bắn đá giết gần tám ngàn quân địch.

Những binh sĩ cầm lá chắn kia hầu như không thể cản được sức mạnh của thuốc nổ.

Ngay từ đợt bắn thứ nhất, binh sĩ cầm lá chắn đã chết hơn nửa, sau đợt bắn thứ hai, binh sĩ cầm lá chắn đã hoàn toàn mất đi tác dụng.

Lại thêm sức mạnh của lựu đạn, Bình Nhạc quân ngay lập tức bị giết đến mất mật, Bình Nhạc quân vừa rồi còn thấy tỉnh thần hăng hái dâng cao, đã bị dọa đến xoay người bỏ chạy.

Vũ khí lạnh đối diện với vũ khí nóng, ai thắng ai thua cũng không cần nói nhiều nữa.

Dù số lượng binh sĩ gấp mấy lần quân Con Cháu nhưng bọn họ cũng không chịu nổi những sự bắn phá của những vũ khí hiện đại của quân Con Cháu.

Khi chưa đến bốn ngàn binh chạy trở về, Trần Nhân trợn tròn mắt, mạnh mẽ tấn công cũng không được, chuyện này làm sao có khả năng?

Tuy nhiên, hắn ta lại nghĩ đến những vũ khí có sức mạnh làm người kinh ngạc của quân Con Cháu.

Hắn ta biết dù mình có tăng số lượng binh thêm bao nhiêu cũng khó có thể phá được tuyến phòng ngực thứ nhất ấy.

Hắn †a cảm thấy thất bại, nhưng cũng càng thêm quyết liệt.

Quân Con Cháu dựa vào bốn ngàn binh sĩ mà đã ngăn cản được đại quân năm vạn người của hắn ta, thậm chí chỉ mới chiến đấu chưa đến hai phút, hắn ta đã mất đi một vạn năm binh sĩ.

Chiến tích đáng kiêu ngạo này, hoàn toàn là do vũ khí tiên tiến, sự tham lam trong lòng Trần Nhân cũng chạm đến đỉnh.

Nếu như hắn ta có thể lấy được vũ khí tiên tiến của quân Con Cháu.

Lúc ấy còn sợ không giành được thế giới sao!

Đến lúc đó, thế giới này làm gì còn quân đội nào có thể chống lại được bọn họ nữa.

Càng nghĩ Trần Nhân càng cảm thấy lòng như lửa đốt, Gia Luật Thanh cũng có cùng cảm giác như vậy, đây chính là sức chiến đấu của quân Con Cháu.
 
Chương 448: Thoáng chốc


"Toàn lực tấn công cho bản soái, bản soái nhất định phải chiếm được thôn Kháo Sơn, bản soái không tin, dùng mạng người xông mà không xông thủng được phòng tuyến của thôn Kháo Sơn! Cho hai cánh quân bắt đầu vào vị trí, chuẩn bị tấn công."

Trân Nhân độc ác ra lệnh cho tướng lĩnh cấp dưới, chúng tướng lĩnh nghe vậy, nét mặt lộ ra vẻ hoảng hốt và sợ hãi, còn cả không đành lòng nữa.

Trần Nhân dự định để các tướng sĩ dùng tính mạng để đổi lấy chiến thắng đây mà.

Bây giờ đội quân còn ba vạn năm nghìn người, dựa vào ba vạn rưỡi quân để chiếm lấy thôn Kháo Sơn, bảo khó thì cũng khó, mà bảo dễ thì cũng dễ.

Nếu vẫn tấn công chừng chút một như trước đó, kết quả cuối cùng chính là bị tiêu diệt đân dần, để cho quân Con Cháu có cơ hội tiêu diệt từng nhóm quân.

Nếu toàn quân xông lên tấn công, vậy thì quân Con Cháu sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn, ở dưới tình huống áp lực như vậy, hắn ta không tin quân Con Cháu vẫn còn phòng thủ được.

Tuy có chút không đành lòng để các binh sĩ đi nộp mạng, nhưng vì thắng lợi, bọn họ đành phải lựa chọn như vậy.

Các tướng lĩnh ra lệnh cho các binh sĩ của mình xông lên hết, hai cánh quân đều xông lên, bọn họ tấn công về phía phòng tuyến bên thôn Kháo Sơn.

Đi đầu là binh cầm khiên và bộ binh, ky binh thì đi đằng sau, đợi quân tiên phong di chuyển hết chỗ hàng rào đó đi, một khi các hàng rào bị di dời, thì mặt trận này chính là thiên hạ của ky binh bọn họ rồi.

Cứ thế, đại quân ba bạn năm nghìn người ép hết về phía phòng tuyến đầu tiên của thôn Kháo Sơn, Trần Nhân chỉ để lại cho mình gần một nghìn cận vệ.

Nhìn nhóm binh sĩ đang xông đến phòng tuyến thôn Kháo Sơn, trên mặt hắn ta hiện ra vẻ điên cuồng, hắn ta không tin nhiều quân xông lên như thế mà không chiếm được thôn Kháo Sơn.

Trong suy nghĩ của hắn ta, thôn Kháo Sơn chỉ có một ít binh lực thế này thôi, chỉ cần giải quyết xong binh lực ở phòng tuyến trên này, thì thôn Kháo Sơn cũng không còn binh để chiến nữa.

Tất cả mọi thứ trong thôn Kháo Sơn sẽ thuộc về hắn ta, khi đó, dù hăn ta chỉ còn lại hơn một nghìn binh sĩ, hắn ta cũng tự tin có thể đánh bại bất cứ kẻ địch mạnh nào.

Khi mà hắn ta đang nghĩ như thế, đại quân của Bình Nhạc quân đã ép đến cự li trắm mét đăng trước trận địa quân Con Cháu.

Trông thấy bên này sắp tiến lên đến nơi, mặt Nam Minh Chinh lạnh băng, trong nháy mắt mìn cối tre và hỏa pháo được bắn vào đội hình dày đặc của Bình Nhạc quân.

Dưới sự nã pháo như thế này thì cơ hồ là tàn sát một chiều.

Các binh sĩ của Bình Nhạc quân đều kinh hãi, có người đã định quay người bỏ chạy rồi.

Nhưng có sự theo dõi của đội chấp pháp đằng sau, ai bỏ chạy liền giết kẻ đó, chúng binh sĩ của Bình Nhạc quân đành phải căng da đầu tiến về phía trước.

Bọn họ muốn xông qua trận địa của quân Con Cháu, lấy việc này để giành lấy cơ hội sống sót cho mình.

Nhưng khi bọn họ xông đến trước mặt trận của quân Con Cháu, lại bị súng thần công bắn cho lui về.

Quân sĩ tử thương vô số, Bình Nhạc quân đã bị dồn vào giữa, thế mà bọn họ đã dời được đống hàng rào đi, lúc này con đường phía trước đã quang.
 
Chương 449: Tình hình này


Sức công kích của ky binh rất mạnh, quân Con Cháu nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều không cố đánh với ky binh, bọn họ né các đòn tấn công của ky binh, làm cho ky binh đi sâu vào phía sau.

Tình hình này làm cho Trần Nhân ở đẳng xa rất vui mừng, dưới tình huống mình hành động độc ác, cuối cùng cũng có thành quả.

Mặc dù các lượt công kích của ky binh có vẻ không gây ra quá nhiều ảnh hưởng cho quân Con Cháu, nhưng chí ít, cũng khiến cho ky binh đánh vào sâu trong quân Con Cháu rồi.

Ngay lúc hắn ta nghĩ ky binh có thể bắt đầu tàn sát quân Con Cháu, hăn ta lại kinh hãi nhận ra, khi ky binh xông vào trận địa của quân Con Cháu, phần lớn ky binh lại rơi vào bãy ở đăng đó.

Quân Con Cháu vốn đã đào khá nhiều chiến hào ở mặt trận của mình, các chiến hào nằm tầng tầng lớp lớp, ky binh căn bản không phát huy được thế mạnh của mình.

Nhìn từ xa, chiến hào của quân Con Cháu chỉ có mấy cái đằng trước.

Nhưng nào ngờ, chiến hào mà quân Con Cháu đào lại là cả một vùng đất rộng. Cái này vốn làm để đề phòng ky binh.

Những cái bãy trong đó cũng là làm riêng cho ky binh.

Tuy đăng trước đã có hàng rào dây thép gai ngăn trở, nhưng đây chỉ là phòng tuyến thứ nhất mà thôi, Những cái bãy đăng sau mới là những thứ trí mạng nhất.

Không chỉ có vậy, khi chiến mã lọt vào bãy và chiến hào, thì từ phía sau lại xông ra ba bốn nghìn quân Con Cháu từ lúc nào không hay.

Những quân Con Cháu này chắc là đã nấp ở trong đường hầm phía sau từ trước, bọn họ đang chờ thời cơ, vả lại, tình hình chiến sự bên này cũng không cần bọn họ xuất hiện.

Vì thế, đến giờ Trần Nhân cũng không biết đằng sau vẫn còn nhiều quân Con Cháu như này, thế tính ra e là quân Con Cháu phải có hơn bảy nghìn quân rồi.

Tin này hoàn toàn không khớp với tin của tình báo.

Nhưng cho dù quân Con Cháu có hơn bảy nghìn người, Trần Nhân cũng cảm thấy mình sẽ không thua, cho dù ky binh của bọn họ không có chiến mã, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối không yếu.

Lại thêm việc bây giờ đã tấn công được vào trận địa của quân Con Cháu, chỉ cần cầm cự được một lúc trong trận địa đấy thì chắc chăn có thể lấy được đủ thời gian cho đội quân tiếp theo tiến công vào.

Nhưng mà, hắn ta nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chỉ có điều hắn †a tưởng tượng đẹp quá thôi, vào khoảnh khắc ba nghìn binh sĩ của quân Con Cháu lao về phía ky binh, song phương đánh nhau, ky binh của Bình Nhạc quân nằm ở thế bị tàn sát.

Cho dù ky binh của Bình Nhạc quân có tận năm nghìn quân, nhưng đối mặt với ba nghìn quân Con Cháu thì hoàn toàn không thể chống trả được.

Chiến lực của quân Con Cháu phải dùng từ kh ủng bố để hình dung.

Tay giơ đao lên chém xuống, ky binh của Bình Nhạc quân liền bị giết một người.

Mới đánh chưa đến vài phút, ky binh Bình Nhạc quân đã bị đánh cho sợ mất mật.

Nhưng đợi đến khi bọn họ muốn bỏ chạy, bọn họ lại nhận ra rằng mình đã bị quân Con Cháu bao vây.

Bốn nghìn quân Con Cháu ở tiền phương, có hơn một nghìn người được phân tới bao vây đội ky binh.

Những ky binh Bình Nhạc quân còn lại chỉ có thể bị đối phương tàn sát một chiều.

Có ky binh muốn đầu hàng, quân Con Cháu hô tước khí giới sẽ không giết, bọn họ lập tức ném vũ khí trên tay xuống, ngoan ngoãn nằm úp xuống đất.

Năm nghìn ky binh đã bị giết hơn ba nghìn, hơn một nghìn ky binh còn lại đều trở thành tù binh, còn phần lớn chiến mã thì bị rơi xuống đường hầm không dậy được, một số chiến mã không sa bãy thì chạy về đằng thôn Kháo Sơn.

Nhưng rất nhanh đã bị quân Con Cháu không biết chui từ đâu ra bắt lại.

Trần Nhân nhìn thấy cảnh này, trong mắt chỉ còn lại thảng thốt và khó tin, còn có cả cảm giác bất lực sâu đậm nữa.

Hắn ta có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng đứng trước đội quân Con Cháu, quân đội của mình lại không chịu nổi một kích như này.

Nhưng mà, nhìn hơn hai vạn Bình Nhạc quân còn lại vẫn đang đánh vào phòng tuyến của quân Con Cháu, ánh mắt hắn †a tràn đầy hy vọng, có lẽ hắn ta vẫn còn cơ hội.

Nhưng ngay lúc hắn ta đang nghĩ vậy, đột nhiên, hai bên truyền đến tiếng hô giết, theo đó là những quả hỏa lôi bất ngờ bay vào khu trung tâm.
 
Chương 450: Hơn nữa


Nhìn quân Con Cháu hai bên như thần binh trên trời hạ xuống, Trần Nhân lập tức sợ choáng váng, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin và khiếp sợ. Sao có thể chứ?

Không phải quân Con Cháu chỉ chưa tới năm nghìn người sao? Sao bây giờ lại xuất hiện nhiều người như vậy?

Nơi này ít nhất cũng phải có đến hai vạn quân.

Hơn nữa, phòng tuyến phía trước cũng có khoảng một vạn. Quân Con Cháu có tới ba vạn người, thế này thì đánh thế nào được?

Trần Nhân thầm thấy tuyệt vọng, đồng thời cũng xoay người muốn cưỡi ngựa chạy trốn.

Quân cận vệ dưới trướng hắn ta che chở cho hắn ta chạy thoát khỏi vòng vây.

Gia Luật Thanh đã chạy xa lâu rồi, khi Bình Nhạc quân bắt đầu tấn công quân Con Cháu, hắn ta đã chạy rồi.

Nhìn Gia Luật Thanh đã chạy rất xa trước mặt, trong mắt Trần Nhân tràn ngập phẫn nộ và sát ý.

Sao hắn ta lại quên mất tên này chứ?

Bây giờ hay rồi, tên này chạy thoát trước, còn mình lại không biết có thể trốn được hay không.

Quân Con Cháu phía trước đã vây kín, không có khả năng chạy trốn nữa rồi!

Mặc kệ thế nào, Trân Nhân cũng phải chạy thoát cho bằng được.

Hắn ta là chủ soái của Bình Nhạc quân, nếu hắn ta bị bắt hoặc bị giết thì Bình Nhạc quân sẽ không có người chỉ huy.

Hắn ta ra sức thúc ngựa muốn lao ra khỏi vòng vây, đáng tiếc là tốc độ của quân Con Cháu còn nhanh hơn cả hắn ta.

Hoả lôi đánh vào đội quân này của hắn bùm bùm không ngừng, chiến mã giật mình hất Trần Nhân xuống khỏi yên ngựa.

Một bộ phận lớn chiến mã bắt đầu trốn đi. Những quân cận vệ đó thấy cảnh này, vội vàng đánh quân Con Cháu.

Bọn họ muốn bám trụ quân Con Cháu để cho Trần Nhân có cơ hội chạy trốn.

Nhưng những quân cận vệ này ở trước mặt quân Con Cháu thực ra là chẳng chịu nổi một kích.

Trong giây lát so đấu, quân cận vệ bị chém chết gần một nửa.

Mà quân Con Cháu không hề bị thương gì hết xông về phía này.

Trần Nhân nhìn đám quân Con Cháu đang xông tới, sợ tới mức năm sấp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

Hắn ta biết nếu như hắn ta không phản kháng thì sẽ có cơ hội để sống nữa, nhưng nếu phản kháng thì khẳng định là chỉ có con đường chết.

Những quân cận vệ còn dư lại nhìn thấy Trần Nhân đầu hàng, bọn họ cũng chỉ có thể đầu hàng theo.

Trong lòng bọn họ nổi lên một chút may mắn.

Bọn họ cảm thấy may mắn khi Trân Nhân không cố chấp phản kháng, nếu không thì bọn họ phỏng chừng đều phải chết ở chỗ này.

Bên kia, nhìn thấy Trần Nhân đầu hàng, Bình Nhạc quân vốn dĩ không có ý chống cự gì cũng đều lựa chọn đầu hàng. Chẳng qua là Bình Nhạc quân lúc này chỉ còn dư lại không đến vạn người.

Những người trong Bình Nhạc quân còn dư lại đều bị chém hất.

Một trận chiến năm vạn Bình Nhạc quân này, cuối cùng chỉ còn sót lại không đến một vạn người.

Chủ soái Trần Nhân bị bắt, những tướng lĩnh còn dư lại cũng bị bắt không ít, và một số tướng lĩnh bỏ mình.

Gia Luật Thanh bởi vì chạy trốn sớm nên mới thoát được, còn có một vài tên tướng lĩnh nhát gan và lính cũng trốn theo Gia Luật Thanh.

Tin tức thôn Kháo Sơn phá sáu vạn Bình Nhạc quân rất nhanh đã truyền khắp thiên hạ.

Tin chủ soái Trần Nhân bị bắt cũng bị truyền ra.

Những tin tức này là do Mộ Dung Chỉ Tình để nhóm tình báo truyền đi.
 
Chương 451: Càng chẳng phải nói


Trong lúc đó, sau khi Trịnh An trong kinh thành nghe được tin tức này, tức đến suýt nữa ngất đi, bản thân khó khăn lắm mới nuôi dạy được Bình Nhạc quân, thế mà lại bị quân Con Cháu của Giang Siêu đánh bại lần nữa, mười mấy vạn đại quân, bây giờ có khi còn chưa dư đến mười vạn.

Tuy rằng bọn họ chiếm đóng Đại Danh phủ, nhưng nếu có thế lực khác muốn gia nhập vào, chỉ sợ giữ không nổi Đại Danh phủ.

Kế hoạch về sự nghiệp vĩ đại của ông ta còn thực hiện thế nào được nữa?

Nhưng mà Trịnh Thế Dân nhi tử của ông ta còn đang nắm giữ mười mấy vạn biên quân, tạm thời hoàng đế cũng chẳng thể làm gì được phụ tử ông ta, ông ta còn có cơ hội.

Đương nhiên, cơ hội này vẫn làm muốn trừ khử Giang Siêu, chỉ cần hắn và quân Con Cháu của hắn vẫn tồn tại thì ông ta không có khả năng xưng bá thiên hạ.

Còn hoàng đế sau khi nghe được tin tức này, choáng váng hồi lâu trong ngự thư phòng của mình.

Đợi đến khi ông ta lấy lại được tỉnh thần thì trong mắt chỉ có sợ hãi và muôn vàn do dự.

Ông ta vốn là định lừa Giang Siêu đến kinh thành, sau đó tìm cơ hội gi ết chết hắn, nhưng mà hiện tại thì, nếu muốn gi ết chết hắn, thì trước tiên phải đắn đo xem bản thân có đủ để có thể đối kháng được với quân Con Cháu hay không.

Cho dù ông ta là hoàng đế, có quân dân thiên hạ, nhưng so với quân Con Cháu của hắn thì còn kém quá xa.

Càng chẳng phải nói, quân dân thiên hạ mà ông ta đang có chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, ông ta không nắm giữ bất kỳ binh quyền nào trong tay.

Bởi vì ông ta quá ngu ngốc vô dụng cho nên Binh quyền thiên hạ đều ở trong tay các châu tri .

Thậm chí là quân biên quan, cũng không biết từ khi nào biến thành tâm phúc của Trịnh An.

Từ sau khi ông ta hạ thánh chỉ triệu Trịnh Thế Dân mà người không trở về, ông ta đã hiểu ra ngai vị hoàng đế này giờ đây chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.

Không chỉ có Giang Siêu là cái gai trong thịt của ông ta, bây giờ các châu phủ cũng đều giả bộ phục tùng ông ta.

Ngay cả Trịnh An ông ta vẫn luôn coi là tâm phúc, cũng nổi lên lòng tạo phản.

Nếu không phải kiêng dè quân mà Trịnh Thế Dân dẫn dắt, hiện tại ông ta sớm đã có lòng muốn cho Trịnh An thiên đao vạn quả rồi, ông ta tin vào Trịnh An như thế, lại không ngờ rằng bị Trịnh An coi là đồ ngu mà lừa gạt.

Trong khi ánh mắt ông ta kích động thì trong lòng lại có tính toán.

Giang Siêu là phải diệt trừ, Trịnh An cũng phải trừ khử. Chỉ cần giết được hai người này, ông ta tiếp tục nghĩ cách để thu hồi binh quyền từ các châu phủ.

Cách tốt nhất bây giờ là để cho Giang Siêu và Trịnh An chó căn chó, còn ông ta thì ngư ông đắc lợi.

Thậm chí ông ta còn hi vọng toàn bộ phản tặc trong thiên hạ đều đối nghịch với Giang Siêu.

Bây giờ ông ta rất chờ mong những thế lực khác tấn công thôn Kháo Sơn, nếu thế lực khác có thể đánh được thôn Kháo Sơn thì tên Giang Siêu kia cũng không đáng để sợ.

Hoàng đế đang ở một bên chờ mong phản tặc có thể vây công thôn Kháo Sơn.

Mà đám phản tặc lúc này cũng tập trung hết ở huyện An Ninh ngoài thôn Kháo Sơn.

Lúc này huyện An Ninh cũng không có quân coi giữ, thậm chí ngay cả huyện lệnh Lưu Thành Chỉ và huyện úy Thiết Ưng cũng đang mở cửa huyện.

Bọn họ giao cho nhóm phản tặc một cái thành trống.

Đương nhiên là còn có những bá tánh ở khắp thành.

Nhóm phản tặc gọi tới đầy đủ tất cả nhóm huyện nha trong huyện An Ninh, phản tặc trong thiên hạ có tất cả là bảy nhóm, mà lúc này ở đây chỉ có năm nhóm. Mỗi nhóm phản tặc đều có năm vạn quân.

Đứng đầu là Vĩnh Nhạc quân của Phương Bách Phật, sau đó là Nguyên Bá quân mà Nguyên Vương ngầm thành lập.

Còn lại là ba nhóm phản tặc quân đoàn khác.

Hai mươi lăm vạn đại quân đều đóng quân ở nơi này, bọn họ vây quanh thôn Kháo Sơn, tương đương với việc quân Con Cháu bị vây khốn đến nỗi căn bản ra không được huyện An Ninh.

Chỉ có tộc Dạ Lang là có thể đến thôn Kháo Sơn.

Tạm thời phong tỏa, nhóm năm quân đoàn phản tặc đang bàn luận làm thế nào để đánh chúng quân Con Cháu kia.
 
Chương 452: Lại nói


“Phương giáo chủ, nghe nói hiện tại quân Con Cháu chỉ có hơn ba vạn người, hơn nữa còn có binh khí hỏa thiên lôi kì quái kia, nếu chúng ta muốn bắt được bọn họ, chỉ sợ cũng không dễ như trong tưởng tượng, ngươi có giải pháp tốt nào không.”

Người ngựa năm bên tụ lại bên nhau, trong đó có một bên thế lực nhìn về phía Phương Bách Phật cầm đầu. Hắn ta là thủ lĩnh Vĩnh Nhạc quân, cũng là minh chủ của liên minh Ngũ phương.

Lại nói, trong năm thế lực của Ngũ phương, thế lực của Phương Bách Phật là mạnh nhất, tổng số binh lực đạt tới khoảng hai mươi lăm vạn người, thực lực cũng mạnh nhất trong nhóm phản tặc.

Có thể so sánh được với bọn họ cũng chỉ có Bình Nhạc quân của Đại Danh phủ, chỉ là sau khi Bình Nhạc quân trải qua trận đấu với thôn Kháo Sơn thì thực lực đã giảm đi, không thể tiếp tục đánh đồng với Vĩnh Nhạc quân nữa.

“Chúng ta cũng không thể không phòng bị bên Ninh Châu phủ kia, ba vạn Châu phủ quân của Mộ Dung Cung, nếu chẳng may vội vàng tới đây tiếp viện thì chỉ sợ sẽ rất phiền phức!” Một thủ lĩnh thế khác nói.

“Mọi người không cần lo Châu phủ quân của Ninh Châu phủ, e là Mộ Dung Cung còn chưa dám đưa quân tới viện trợ, ông ta cũng không dám đen toàn bộ Châu phủ ra để đánh cược, chẳng qua chúng ta không đi công Châu phủ, ông ta hẳn nên cảm thấy may mắn mới đúng.”

Lúc này, vẻ mặt thế tử Tống Chân đại biểu cho Nguyên Bá quân của Nguyên Vương vô cùng chắc chắn lại mang theo ý khinh thường nói.

Sau khi hắn ta nói xong, những thủ lĩnh của những thế lực lớn khác cũng gật đầu theo, lần này để có thể túm được chỗ dựa, hầu như là thủ lĩnh của các bên thế lực đều có mặt.

Phương Bách Phật và ba thủ lĩnh thế lực đều tự mình tới, ngoại trừ Tống Chân thay cha hắn ta là Nguyên Vương đến tham dự thay.

Lại nói, tương lai Tống Chân khẳng định sẽ kế thừa quân từ Nguyên Vương, hắn ta đã coi như là nhân vật quan trọng.

“Nếu Châu phủ quân không đáng lo, vậy ta đây phải chờ lúc nào để triển khai tiến công thôn Kháo Sơn.

Tình báo trong tay ta nói rằng Giang Siêu đang trên đường về thôn Kháo Sơn trên đường, hắn mang theo hai vạn quân Con Cháu, nếu chúng lại gia nhập thêm thì chỉ sợ chúng ta muốn đoạt được thôn Kháo Sơn sẽ càng khó hơn!”

“Đúng vậy, chúng ta nói không chừng có khả năng sẽ phải ở lại nơi này,

Giang Siêu là người tàn nhẫn, hắn từng dùng hai vạn quân Con Cháu mà lưu lại mười mấy vạn Khiết Đan quân ở Đại Triệu.”

“Đừng xem bây giờ chúng ta có hai mươi lăm vạn đại quân, chỉ sợ còn chưa đủ cho hắn ăn..."

Khi đám thủ lĩnh nhắc đến Giang Siêu, trong mắt lộ ra sự kiêng kị vô cùng, vẻ mặt của Nguyên Vương thế tử Tống Chân còn có cả hận thù và phẫn nộ.

“Các vị, chúng ta đừng làm tăng khí thế của người khác mà làm mất uy phong của quân mình.

Giang Siêu và quân Con Cháu của hắn có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có hơn năm vạn người mà thôi, chúng ta nhiều hơn hắn gần năm lần”

Phương Bách Phật nhìn về phía bốn vị thủ lĩnh trước mắt vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Trong mắt lộ ra một cổ trào phúng.

Tuy rằng hắn ta cũng có chút kiêng ky chiến lực của quân Con Cháu, nhưng đó cũng chỉ là kiêng kị mà thôi, hơn nữa, chiến lực quân Con Cháu dù sao cũng có chút hữu danh vô thực.

Đầu tiên, có rất nhiều chiến tích hắn ta chỉ nghe nói, cũng không chưa từng tận mắt nhìn thấy, còn còn, một trận chiến với Khiết Đan quân, Giang Siêu chỉ là dùng thủ đoạn để lợi dụng mười hai vạn quân của Tứ đại Châu phủ quân.
 
Chương 453: Các vị


Mọi người nghe hắn ta nói như vậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tin tưởng.

Đúng lúc này, Gia Luật Thanh ở một bên vẫn chưa hề nói tiếng nào, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Các vị, các ngươi đừng quá sơ suất, chiến lực của đám quân Con Cháu này không năm ở chỗ quân số, mà nằm ở chỗ bọn họ có những vũ khí tiên tiến kia!

Cho dù là có chiến thuật tốt đến đâu, nhiều người đến đâu, thì khi đánh cũng phải chịu chết!”

Từ sau khi Gia Luật Thanh chạy ra từ chiến trường, cuối cùng tìm đến Phương Bách Phật, hắn ta thật sự không cam lòng cứ thế mà thất bại.

Hắn ta còn muốn có được những kỹ thuật binh khí kia từ thôn Kháo Sơn, nếu có thể đem hết tất cả những kỹ thuật đó mang về tộc Khiết Đan, nhất định là sẽ lập công lớn.

Hắn ta lấy lý do trợ giúp cho Phương Bách Phật để lưu tại Vĩnh Nhạc quân.

Hắn ta nói hết tất cả những chuyện mà mình biết được cho Phương Bách Phật.

Nhưng sau khi Phương Bách Phật nghe xong thì cũng có chút khinh thường.

Hắn ta không tin có thể có những vũ khí mạnh đến mức trong vòng một mét có thể vô hình đả thương người như thế.

Còn về những uy lực hỏa thiên lôi kia của nó, hắn ta càng không tin.

Lúc trước hắn ta lại không phải chưa từng nghịch pháo qua.

Pháo giỏi lắm thì cũng chỉ có thể đả thương người, nếu như cách khá xa, hoặc là kịp thời trốn, lực sát thương căn bản là không có mấy.

Nhiều nhất cũng chỉ có cái tiếng nghe mà giật mình thôi.

Điều hắn ta có thể nghĩ đến là, có khả năng là do tiếng pháo rất lớn kia dọa đến binh lính của Bình Nhạc quân, thế nên mới làm cho Bình Nhạc quân bị bại trận.

Hắn ta muốn biết nhất là chiến lực thật sự của quân Con Cháu như thế nào, và các loại kỹ thuật có thể làm giàu ở trong thôn Kháo Sơn kia.

Ví dụ như ngành dệt, còn có ngành luyện sắt, thuật luyện sắt luyện binh khí có thể luyện ra được binh khí mạnh như thần binh, hắn ta hướng về nó nhất.

Còn về phần những thủ lĩnh của thế lực khác kia, bọn họ cũng có chút hướng về kỹ thuật bậc lửa lôi, mà bọn hắn cũng giống với Phương Bách Phật, cũng hướng về những kỹ thuật khác trong thôn Kháo Sơn.

Đặc biệt là thuật luyện sắt, vũ khí có thể cắt sắt gọt kim, đối với chủ soái đang trong lúc thiếu thốn vũ khí thì có lực hấp dẫn nhất.

“Gia Luật Thanh, ngươi đừng quá quá sợ hãi, nhân số của chúng ta rất nhiều, một chút hỏa thiên lôi này, còn không thể uy hiếp được chúng ta. Ngươi cứ chờ mà xem”

“Đúng vậy, một cái thôn Kháo Sơn nho nhỏ mà thôi, chúng †a thích thì có thể san bằng nóI”

“Đến lúc đó, Gia Luật Thanh ngươi cần phải mở to hai mắt ra mà nhìn!”

“Ha ha......”

Trong mắt của một đám thủ lĩnh hiện lên vẻ đắc ý, lời Phương Bách Phật nói làm cho bọn họ không chỉ khôi phục lại được ý chí chiến đấu, còn khiến cho bọn họ trở nên tự đại hơn.

Gia Luật Thanh nghe vậy thì kinh ngạc, đám người này mới ban nãy còn đang lo lắng chiến lực của quân Con Cháu, sao nhanh như thế mà trở nên kiêu ngạo như vậy.

Hắn ta rất muốn gào lên một tiếng với đám người ngu ngốc này: “Mẹ kiếp, các ngươi có thể đừng có tự đại như thế được không, chờ tới khi các ngươi gặp phải quân Con Cháu thì sẽ biết bọn họ kh ủng bố đến nhường nào.”

Nhưng hắn ta cũng không dám nói những lời này, không có cách nào, nếu hắn nói ra những lời này, có lế còn bị những tên trước mắt này phỉ nhổ lại hết.

Quên đi, Gia Luật Thanh cũng lười cãi nhau với những tên chưa trải sự đời này, hắn ta chỉ chờ đến khi chính những tên này cảm thấy bên mình bị thiệt hại. Đến lúc đó, hắn ta muốn xem bọn chúng có còn cười được như bây giờ nữa hay không.

“Tốt... Nếu ý chí chiến đấu của mọi người đều mạnh như thế, chúng ta sẽ tiến hành nhanh hơn nữa.

Ngũ gia chúng ta mỗi bên xuất ra một vạn binh lực để cản phía sau, để chống lại Châu phủ quân của Ninh Châu phủ.”

“Dư lại lại các ra một vạn, chặn con đường mà Giang Siêu có khả năng trở về, tốt nhất là đủ để có thể mai phục, chờ đến khi Giang Siêu trở về, chúng ta sẽ vây lại bọn họ.”

“Các vị cảm thấy thế nào!”
 
Chương 454: Cũng như


Đối với những tài sản khác ở thôn Kháo Sơn, đến lúc đó lại chia sau đi.

Đám người này còn chưa chiếm được thôn Kháo Sơn đã bắt đầu muốn chia cắt thôn Kháo Sơn ra rồi, cứ như chỉ cần tùy tiện là có thể chiếm được thôn Kháo Sơn ngay vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu chỉ có một bên thế lực, bọn họ chắc chắn không dám một chọi một với quân Con Cháu.

Nhưng bây giờ là năm thế lực, đại quân hai mươi lăm vạn người.

Cũng như Phương Bách Phật đã nói, bọn họ có sức chiến đấu gấp năm lần quân Con Cháu, đến như vậy mà vẫn còn sợ quân Con Cháu nữa thì bọn họ đúng là đồ bỏ đi.

Chính câu nói này của Phương Bách Phật làm cho bọn họ tràn đầy tự tin, cả người đều hiên ngang hơn.

Hai mươi lăm vạn đại quân dưới sự sắp xếp của Phương Bách Phật, trong nháy mắt đã chia ra mười vạn đại quân, năm vạn quân canh giữ ở nơi mà quân của Châu phủ chắc chắn phải đi qua.

Còn lại năm vạn quân thì sẽ tìm chỗ mai phục Giang Siêu.

Còn mười lăm vạn quân còn lại thì sẽ chuẩn bị để đi sang thôn Kháo Sơn và bắt đầu bao vây tấn công thôn Kháo Sơn. Mười lăm vạn đại quân muốn đánh thắng được thôn Kháo Sơn, cũng không khó.

Mấy người họ thậm chí còn nghĩ là chỉ cân không đến nửa ngày, chắc chắn đã có thể chiếm được thôn Kháo Sơn rồi.

Cứ như vậy, hai mươi lăm vạn đại quân bắt đầu thẳng tiến về phía mục tiêu của mình, năm vạn quân đi về phía đèo Hàn Cốc, ở vị trí này chặn quân Châu phủ lại là địa phương thích hợp nhất rồi.

Năm vạn quân khác thì đi đến đường núi Lộc Giác ở phía bắc của huyện An Khánh, đây là nơi mà Giang Siêu phải đi qua lúc trở lại thôn Kháo Sơn.

Chỉ cần mai phục ở chỗ đó, Giang Siêu và hai vạn quân Con Cháu của hắn rất có thể sẽ không thể trở lại thôn Kháo Sơn nữa.

Mười lăm vạn đại quân còn lại, năm bên thế lực mỗi bên có ba vạn quân dưới trướng, bọn họ mênh mông cuồn cuộn đi đến thôn Kháo Sơn, mười lăm vạn quân, chỉ sợ dùng số người xếp lên cũng có thể lấy được thôn Kháo Sơn rồi.

Rất nhanh sau đó, mười lăm vạn quân chỉ dùng nửa ngày đều đã có mặt ở trước thôn Kháo Sơn.

Ban đầu, huyện An Ninh cũng chỉ cách thôn Kháo Sơn chưa đến một canh giờ đi đường đi.

Nhưng vì quân đông nên di chuyển cũng chậm hơn rất nhiều.

Trên đường còn phải đề phòng có quân đội đến đánh lén, bởi vậy quá trình hành quân cũng chậm hơn khá nhiều rồi.

Dù vậy khi bọn họ đến tuyến phòng ngự thứ nhất của thôn Kháo Sơn thì đã là buổi trưa rồi.

Gia Luật Thanh nhìn thấy tuyến phòng ngự thứ nhất của thôn Kháo Sơn, đó là một cái tường thành rất dài.

Hắn ta thấy rất kinh ngạc.

Từ khi Bình Nhạc quân thua trận đến nay cũng chỉ từ nửa tháng đến hai mươi ngày, hắn ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, tuyến phòng ngự thứ nhất của thôn Kháo Sơn sao lại biến thành như thế này rồi.

Tường thành kiên cố này dù chỉ cao ba bốn mét, nhưng nếu muốn ngăn cản đội ky binh thì quá dễ dàng.

Nói cách khác, tường thành trước mắt đã làm cho đội ky binh của bọn họ trở nên vô dụng.

Hơn nữa, dù dựa vào số người tấn công, cũng không có cách nào phá tan được tuyến phòng ngực thứ nhất.

Tình huống này không chỉ làm cho Gia Luật Thanh trợn tròn mắt, cũng làm cho một đám thủ lĩnh của phản tặc trố mắt ra.

Cái quái gì đang xảy ra vậy!?

Không phải đã nói ở trước thôn Kháo Sơn là trận địa sao!?

Giờ cái tường thành giống như Vạn Lý Trường Thành này, là cái gì đây?

Thời gian mới qua bao lâu, người của thôn Kháo Sơn lại có thể làm ra một cái tường thành dài như vậy, làm sao có khả năng!
 
Chương 455: Mười mấy người


Đẩy tuyến phòng ngự của thôn Kháo Sơn lên phía trước một chút như vậy, ít nhất có thể giúp thôn Kháo Sơn có thời gian chuẩn bị đầy đủ hơn.

Dù tuyến phòng ngự thứ nhất bị phá tan, ở phía sau vẫn còn vài trận địa nữa, sau cùng mới là tường thành của thôn Kháo Sơn.

Trở ngại tầng tâng lớp lớp như vậy, dù bên địch có hai mươi lăm vạn đại quân cũng có cơ hội chiến thắng.

Tô Miên Miên cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, sau khi thảo luận với Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều đồng ý rằng đề xuất này của Đông Ly Sơn có thể thực hiện được.

Thế là, các nàng gần như đã vận dụng toàn bộ sức lao động của thôn Kháo Sơn.

Mười mấy người bắt tay vào hành động nên mới có thể xây dựng tường thành trước mắt chỉ trong vòng mười mấy ngày.

Tường thành gần hai ngàn mét bao quanh, vừa đúng lúc phá hỏng tất cả các đường vào thôn Kháo Sơn.

Muốn đi vào trong thôn Kháo Sơn, chỉ có cách là đi qua tường thành này.

Nếu không, cũng chỉ có thể leo núi. Tuy nhiên, nếu như lúc leo núi mà bị tấn công thì đúng là chỉ có thể bị động bị đánh mà thôi.

Nhìn tường thành bất ngờ xuất hiện trước mặt, Phương Bách Phật thấy đầu hơi choáng váng, các thủ lĩnh của các bên thế lực khác cũng thấy rất đau đầu.

Tường thành kiểu này muốn chiếm được, thật sự quá khó khăn.

Dù tường thành này không cao, nhưng quân Con Cháu chỉ cần canh giữ ở phía trên, cơ bản là bọn họ sẽ không có cơ hội để tấn công lên tường thành.

Bọn họ lại không có những vũ khí để tấn công thành, bây giờ chỉ có thể đứng ngắm tường thành ở trước mắt.

"Lập tức phái người đi đến làm ra thang mây! Còn nữa, gọi người đến chế tạo máy bắn đá.

Nhất định phải nhanh..." Nhìn tường thành trước mắt, mắt Phương Bách Phật lộ ra vẻ không phục và tức giận.

Đồng thời, hắn ta cũng hơi lo lắng, nếu như tốn nhiều thời gian vẫn không chiếm được thôn Kháo Sơn, nhỡ Giang Siêu trở về, vậy thì rất phiền toái.

Dù hắn ta không để Giang Siêu vào trong mắt, nhưng, hắn ta vẫn hơi sợ hắn.

Hơn nữa, dù bên hắn ta có hai mươi lăm vạn đại quân, nhưng lại thuộc về năm thế lực khác nhau, có thể đồng lòng mới lạ.

Một khi xuất hiện sự cố gì đó, hai mươi lăm vạn đại quân này của bọn họ, rất có thể vừa đụng vào đã thua.

Hiện tại hắn ta chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất, trước hết phải đánh thắng được thôn Kháo Sơn.

Chỉ cần chiếm được thôn Kháo Sơn, cũng không lo về việc Giang Siêu quay lại nữa.

Dù năm vạn đại quân của bọn họ không thể ngăn Giang Siêu, bọn họ cũng có thể giết Giang Siêu ở chỗ này.

Theo mệnh lệnh của hắn ta, những người đứng đầu nhanh chóng phân công người dưới trướng đi vào rừng rậm ở bên cạnh chặt cây để chế tác thang mây và máy bắn đá.

Thậm chí, rất nhiều binh sĩ cũng bắt đầu đi nhặt đá.

Bọn họ không có vũ khi như hỏa thiên lôi.

Dù Bình Nhạc quân đã từng dùng qua, nhưng sức mạnh của hỏa thiên lôi không bằng dự đoán trước, hơn nữa, làm nó cũng rất khó.

Thậm chí vì vậy cũng làm rất nhiều người thiệt mạng, sau cùng bọn họ đều từ bỏ.

Lúc ấy Trần Nhân khao khát nhất là chiếm được kỹ thuật chế tạo hỏa thiên lôi của thôn Kháo Sơn.

Vì bọn họ không biết phải để ý đến sự an toàn lúc chế tạo thuốc nổ như thế nào nên lúc làm ra vừa phí người vừa phí thời gian.

Hắn ta rất hâm mộ bên của Giang Siêu có thể chế tạo hỏa thiên lôi không có giới hạn.

Hơn nữa, sức mạnh còn gấp mấy lần hỏa thiên lôi do bọn họ làm ra.

Về phần những bên phản quân khác, cơ bản là không có kỹ thuật giống như vậy, cũng càng không nghiên cứu qua, bởi vậy nên vũ khí của bọn họ cũng rất lạc hậu.
 
Chương 456: Phương Bách Phật


"Chắc không đến mức muốn tức chết đâu, bọn họ muốn tức chết cũng phải chờ đến khi bọn họ nhận ra dù mình cố gắng đến như thế nào, cũng không thể phá hủy được tuyến phòng ngự của chúng ta, thậm chí còn cảm giác giống như mình bị trêu đùa như con khỉ vậy.”

Đông Ly Sơn nghe thấy vậy, nghiêm túc nhìn về phía Nam Minh Chinh, nhưng trên mặt lại đầy ý trêu chọc.

Nghe được vậy, Nam Minh Chinh sửng sốt một cái, nhưng rất nhanh sau đó cũng phát ra tiếng cười dữ dội, các tướng lĩnh xung quanh cũng phát ra từng đợt tiếng cười theo sau.

Ngược lại bọn họ không hề có một chút ý thức được việc mình đang bị bao vây, mặt mũi lại rất nhẹ nhõm.

Thậm chí mười mấy vạn đại quân ở trong mắt bọn họ cũng không là gì hết.

Phương Bách Phật và các thủ lĩnh các bên nhìn thấy chuyện đang xảy ra trên tường thành đều thấy rất kinh ngạc.

Đám kì quái này thật sự là quân Con Cháu bị nhốt sao!

Chẳng lẽ bọn họ không biết mình đang bị mười mấy vạn đại quân bao vây, lúc nào cũng có thể chết được sao.

Đám người này lại còn cười vui vẻ và kiêu ngạo như vậy, thật sự không biết sống chết mà.

Phương Bách Phật giận đến nghiến răng, hắn ta có một trực giác rằng những tướng lĩnh quân Con Cháu đó chắc chăn đang lấy bọn họ ra để giễu cợt.

Nhưng hắn ta không nghe được, lại có thể cảm giác được, loại cảm giác bị người khác giễu cợt từ xa như thế này làm Phương Bách Phật rất khó chịu.

Ngay cả vẻ mặt của Tống Chân cũng rất khó chịu, cái cảm giác uất ức này làm bọn họ như muốn phát điên lên rồi.

Nhưng bọn họ lại chỉ có thể cố nhịn.

"Quân tấn công thành sao rồi! Máy bắn đá và thang mây để đánh thành đã xong chưa!"

Phương Bách Nhật quay đầu nhìn về phía tướng lĩnh dưới trướng, mắt thâm trầm, hắn ta đang cố đè nén sự nóng nảy trong lòng, lặng lẽ chờ đợi.

Hắn ta muốn những tên dám giêu cợt hắn ta ở trên tường thành kia phải trả giá đắt, chờ hắn ta tấn công lên được đầu thành, hắn ta muốn chém một ngàn đao vào người những tên đó.

Tướng lĩnh dưới trướng nghe vậy, vội vàng nói: "Bẩm đại soái, máy băn đá đã làm được 30 cái, thang mây cũng đã tạo ra được 43 cái rồi, có phải bây giờ chúng ta sẽ tấn công vào thành không!?"

Với số lượng thang mây và máy băn đá đó, muốn đánh phá tường thành trước mắt, thật sự quá khó khăn.

Bọn họ ở bên này còn đang chờ để chế tạo thêm.

Dù số lượng chưa đủ nhưng Phương Bách Phật không thể nhịn được nữa, nói với tướng lĩnh dưới trướng: "Ngay lập tức bắn mạnh vào cho bản soái, bắn vào giữa tường thành, bắn vào chỗ đó cho tai"

"Mặt khác, phái những người bên dưới đi tấn công thành đi, cứ tấn công vào giữa cho ta, nhất định phải đánh thắng, nếu như có thể bắt sống được mấy tên tướng lãnh bên đó, bản soái sẽ có thưởng lớn."

Phương Bách Phật hận không thể bắt Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh lại róc xương róc thịt ngay lập tức.

Sau lời nói của hắn ta, Tống Chân cũng nói theo: "Phương đại soái nói đúng, ai có thể bắt được mấy tên tướng lãnh ấy, bản thế tử chắc chắn cũng sẽ thưởng lớn."

Nghe được âm thanh của hắn ta, một đám người xung quanh đều hừng hực khí thế, chỉ cần có thưởng lớn, chắc chắn sẽ có người dũng cảm thôi.

Ai mà không muốn được thưởng lớn hai lần cơ chứ, một đám binh sĩ đã không thể chờ được nữa rồi.
 
Chương 457: Tiếp theo


Sau khi một tên tướng lãnh hét lớn, năm phe đều nhanh chóng chạy nhanh về phái tường thành ngay, khí thế cũng làm người kinh ngạc.

Thấy cảnh này, Gia Luật Thanh ở một bên lắc đầu, dù sao hắn ta cũng đã nói qua, nhưng đám người này lại rất tự cao tự đại, hắn ta cũng chỉ có thể chờ đến khi bọn họ phải bị tổn hại rồi mới nói sau.

Nhìn thấy đội người chạy đến trước tường thành, thủ lĩnh của năm bên thế lực đều rất chờ mong.

Tất cả mọi người đều muốn nhìn bọn họ đánh hạ tuyến phòng ngự thứ nhất của thôn Kháo Sơn như thế nào.

Ở phía sau, máy bắn đá cũng đã được chuẩn bị kỹ càng ở bên trong trận địa, tùy thời gian cũng có thể bắn.

Nhìn thấy những chiếc máy băn đá đã chuyển sang trạng thái ngắm bắn, nhóm thủ lĩnh Phương Bách Phật và Tống Chân đầy sự mong ngóng và vui mừng.

Bọn họ thậm chí còn muốn quay đầu nhìn về phía tường thành của thôn Kháo Sơn, bọn họ muốn xem bộ dạng của tường thành bị máy bắn đá bắn hạ.

Chỉ là, không đợi những chiếc máy bắn đá ở bên mình bắt đầu được đưa vào sử dụng, đột nhiên, ở chỗ tường thành của thôn Kháo Sơn, một trận tiếng vang phát lên.

Tiếp theo đó, trong cái nhìn kinh ngạc của mọi người, rất nhiều ánh lửa bắ n ra bốn phía rơi vào máy bắn đá trong trận địa.

Những vật này rất chính xác bắn vào những chiếc máy bắn đá đang chuẩn bị được đưa lên.

Oanh...

Oanh...

Từng đợt tiếng nổ vang lên, máy bắn đá vừa được làm xong, trong nháy mắt đã bị nổ hỏng.

Những người binh sĩ cho đá vào cũng bị nổ chết ngay lập tức.

Hầu như không có một binh sĩ ném đá nào may mắn thoát khỏi.

Một đám thủ lĩnh thế lực vốn đang mong đợi có thể bắn hạ thôn Kháo Sơn đều tỏ ra kinh ngạc, đặc biệt là Phương Bách Phật, hắn ta cứ nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, trong mắt chỉ đầy sự kinh hoàng và không dám tin.

Tống Chân cũng ngơ ngác nhìn trận địa máy bắn đá bừa bộn trên mặt đất, nửa ngày sau cũng chưa thể lấy lại tinh thần.

Như thế này còn chơi kiểu quái gì nữa!

Bọn họ muốn dùng máy bắn đá để tạo thành sát thương chí mạng cho thôn Kháo Sơn, nhưng bọn họ cơ bản là không có cơ hội.

Máy bắn đá đã làm xong rồi, tốn không ít thời gian và sức người.

Thế nhưng, làm xong rồi thì sao!?

Người ta cơ bản không cho ngươi cơ hội để bắn.

Kinh khủng nhất là, đối phương bắn vào trận địa máy bắn đá của bọn họ, bắn phát nào trúng phát đó. 30 cái máy bắn đá, không có một cái nào may mắn thoát khỏi.

Nói cách khác, chỉ cần thôn Kháo Sơn bên kia vẫn còn hỏa thiên lôi bay ra lúc nãy, bọn họ ở bên này đừng mơ dùng được máy bắn đá.

Bởi vì, thôn Kháo Sơn sẽ không cho bọn họ cơ hội.

Chỉ là, Phương Bách Phật cũng thấy sợ hãi từ bên trong, nếu đối phương muốn dùng hỏa thiên lôi để bắn vào chỗ của bọn họ, vậy bọn họ tàn đời là cái chắc.

Không chừng còn bị nổ chết ngay tại chỗ ấy chứ.

Phương Bách Phật nghĩ như thế, nhưng Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh sẽ không phí phạm đạn pháo và trúc lôi như vậy.

Với khả năng của các thủ lĩnh thế lực, khi pháo nổ, có khi bọn họ cũng đã né qua né lại được rồi, nhiều nhất cũng chỉ làm bọn họ bị thương được thôi, có khi chỉ tổn thương được những người hộ vệ bên cạnh bọn họ mà thôi.

Nếu muốn giết bọn họ, sợ là rất khó, làm như vậy ngược lại còn lãng phí đạn pháo hơn.

Bọn họ không ngu mà lãng phí đạn pháo ở những chỗ như vậy.

Còn không bằng giữ lại đạn pháo, dùng vào những lúc cần thiết hơn.

Dù gì, qua mấy lần sử dụng, đạn pháo cũng không còn nhiều lắm. Cũng may, tộc Dạ Lang ở bên kia vẫn đang sản xuất thêm.

Bọn họ có thể lấy từ tộc Dạ Lang. Chỉ là, tạm thời tốt nhất nên dùng ít đi, nếu có thể không dùng thì sẽ không dùng.

Dù sao, bọn họ còn chưa có nhiều đạn pháo đến mức có thể tùy ý tiêu sài. Sản lượng không đủ!

Một cái đạn pháo đều rất quý giá. Phải mất mấy chục lượng bạc mới có thể tạo ra một cái.

Một đợt pháo vừa dùng để bắn hủy máy bắn đá cũng làm cho Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh cảm thấy rất xót xa.
 
Chương 458: Đuôi que gỗ


Cùng lúc đó, đội quân tấn công thành cũng đã lao tới dưới tường thành.

Bọn họ nâng hơn bốn mươi thang mây dựng lên tường thành.

Thấy cảnh này, đám người Phương Bách Phật vốn dĩ đang âm trầm lập tức trở nên vui mừng.

Không dùng máy bắn đá đoạt thành được, vậy thì dựa vào binh lực để đoạt thành, cố mà xông lên là được rồi.

Phương Bách Phật ra lệnh dừng chế tạo máy bắn đá, tập trung chế tạo thang mây.

Nếu máy bắn đá không có tác dụng thì đương nhiên là chế tạo thang mây có tác dụng.

Bọn họ nhìn về phía đám binh sĩ đang tụ tập dưới tường thành với ánh mắt mong chờ, trên mặt Tống Chân thậm chí đã bắt đầu hiện lên vẻ đắc ý.

Chỉ cần tấn công được tường thành là có thể đánh vào thôn Kháo Sơn.

Cho dù không dùng máy băn đá, thì bọn họ vẫn có thể đánh vào thôn Kháo Sơn.

Có điều, ngay khi hắn ta đang đắc ý, thì lại thấy trên tường thành đột nhiên có ánh lửa nổi lên.

Bùm... bùm... bùm... từng tiếng nổ vang như tiếng sấm vang lên, quân Con Cháu cầm vũ khí dạng tròn ném xuống tường thành.

Tuy rằng tiếng nổ là nổ từng tiếng một, nhưng cứ mỗi khi có một tiếng nổ liền sẽ có một binh lính bị thương chảy máu rơi xuống thang mây.

Những tên binh lính dưới tường thành nếu bị ném trúng thì cũng máu tươi tung tóe, la hét thê thảm.

Không chỉ có như vậy, quân Con Cháu trên tường thành lại đột nhiên ném một thứ que gỗ đầu sắt gì đó xuống.

Đuôi que gỗ toát ra khói và cả tia lửa lập lòe. Khi nó rơi xuống trong đám người, nó đột nhiên nổ tung lên.

Những người ở quanh nó lập tức bị nổ la hét rung trời, một số bị nổ chết ngay tại chỗ, một số bị nổ gãy chân tay la hét thảm thiết.

Hiện giờ mới qua trận đầu mà năm nghìn người tấn công thành đã chết khoảng hơn một nghìn người, bị thương hơn một nghìn người, số còn lại đều bị dọa sợ chạy trốn trở về.

Bọn họ hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi.

Rốt cuộc đây là lần đầu tiên bọn họ chiến đấu với quân Con Cháu, chưa từng gặp loại vũ khí đáng sợ, giết người trong vô hình như vậy.

Bọn họ còn chưa chạm tới góc áo của quân Con Cháu thì đã thương vong nặng nề rồi.

Phương Bách Phật, Tống Chân và một đám thủ lĩnh đầu ngây ngẩn cả người.

Bọn họ nhìn đám binh lính chạy trốn trở về, một lòng tham vọng vừa rồi như bị một chậu nước lạnh tạt lên.

Mẹ nó sao vậy chứ? Bọn họ còn định tấn công lên tường thành, bắt đi tướng lãnh quân Con Cháu đáng giận kia để xả giận nữa đấy chứ!

Nhưng bây giờ, bên mình ngay cả góc áo quân Con Cháu cũng chưa chạm vào là đã tổn thất vài nghìn binh lực rồi, cái trận chiến này còn đánh kiểu gì nữa?

Máy bắn đá, không dùng được! Cố tấn công thành, đi lên là đưa mạng.

Dù binh lực có nhiều hơn nữa thì chắc là cũng sẽ bị đối phương từ từ giết sạch.

Bọn họ rất muốn dốc quân tấn công.

Nhưng dốc quân tấn công chắc gì lên được tới tường thành, vậy thì dốc quân tấn công cái con khỉ đấy!

Nếu phía trước không có tường thành, thì với số lượng binh lính của bọn họ, cho dù là đi thẳng lên trước cũng có thể đi đến thôn Kháo Sơn.

Nhưng bây giờ phía trước là tường thành, bọn họ còn đi kiểu gì nữa.

Phương Bách Phật, Tống Chân và đám thủ lĩnh cảm thấy bực bội.
 
Chương 459: Tấn công không được


“Rút lui!”

Phương Bách Phật vẻ mặt âm trầm nói với đám tướng lãnh.

Nếu đã không thể đánh vào thành thì hắn ta phải nghĩ cách khác mới được.

Chứ cứ như vậy hoài là bọn họ sẽ bị kẹt ở đây.

Tấn công không được, đi lên không được, đi xuống không được, hắn ta còn đánh kiểu gì được nữa.

Chỉ mới vậy thôi mà mười lăm vạn đại quân đã tổn thất hơn hai nghìn người, bọn họ phải bàn kỹ lại mới được.

Bọn họ định bao vây thôn Kháo Sơn rồi lại tính toán sau.

Về phần Giang Siêu, bọn họ không biết hiện giờ Giang Siêu ra sao rồi.

Ở kinh thành, hoàng đế biết hai mươi lắm vạn đại quân đang bao vây thôn Kháo Sơn thì mặt mày tràn đầy vẻ phấn khích.

Nếu có thể giải quyết được Giang Siêu thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.

Ông ta thậm chí còn muốn xem có thể lấy đầu Giang Siêu được hay không.

Vậy thì ông ta có thể hòa hoãn được lửa giận của quân Khiết Đan ở biên quan.

Có điều, trước khi quân Con Cháu thua trận, ông ta không dám động đến Giang Siêu.

Ông ta chỉ có thể chờ đợi kết quả cuối cùng của trận chiến với hai mươi lăm vạn đại quân kia.

Bên quân Khiết Đan, bọn họ chỉ la hét đòi đánh chứ không có bất cứ hành động cụ thể nào.

Không phải bọn họ không muốn đánh, mà là bọn họ tạm thời không dám đánh.

Rốt cuộc mục đích của bọn họ là làm chết Giang Siêu.

Chờ khi Giang Siêu chết rồi lại tấn công cũng không muộn.

Nếu lúc này đánh vào Đại Triệu, lỡ như hoàng đế lại ra lệnh cho Giang Siêu đi cản quân Khiết Đan bọn họ, thì ai biết quân Khiết Đan hiện giờ có đánh lại được quân Con Cháu hay không.

Hoàng đế Khiết Đan có lòng tấn công Đại Triệu, nhưng chỉ có thể chờ đợi thời cơ.

Ai bảo quân Con Cháu của Giang Siêu không chỉ có giết mười mấy vạn đại quân của bọn họ, mà còn giết luôn cả vị thần Gia Luật Quang Minh của quân Khiết Đan bọn họ.

Bên kia, Giang Siêu mang theo dầu mỏ dầu thô về tới ranh giới phủ Ninh Châu, đi lên phía trước nữa là huyện An Khánh.

Nhưng hắn không đi huyện An Khánh, mà dẫn binh đi về phía châu phủ.

Tình báo nói có năm vạn binh lính đang mai phục tại Hàn Cốc Quan để chờ quân châu phủ tới đây chịu chết.

Sau khi biết tin tức, Giang Siêu đã sai nhân viên tình báo báo tin cho Mộ Dung Cung.

Tuy rằng quân châu phủ đã tới rồi, nhưng lại chưa qua quan, mà còn ở bên ngoài quan.

Bọn họ đang đợi Giang Siêu.

Mà mục đích của Giang Siêu là tiêu diệt năm vạn quân mai phục trước, rồi đi tiêu diệt năm vạn quân huyện An Khánh, cuối cùng tiêu diệt mười lăm vạn quân phản loạn quanh thôn Kháo Sơn.

Giang Siêu muốn giết hết quân địch, thì cần phải giải quyết xong trận chiến ở hai nơi với tốc độ nhanh nhất, không thể làm cho kẻ địch đang bao vây thôn Kháo Sơn kịp thời phản ứng.

Hắn muốn kẻ địch bao vây thôn Kháo Sơn cho rằng phía sau có mười vạn đại quân canh giữ, phía sau rất an toàn. Khi đó hắn lại tấn công thì sẽ có được hiệu quả bất ngờ.

Đến lúc ấy, ba vạn quân châu phủ cộng thêm hai vạn quân bên hắn, năm vạn quân tuyệt đối có thể tiêu diệt hết mười mấy vạn đại quân ngay tại đây.

Quân châu phủ vốn chỉ có ba vạn người.

Nhưng khi châu phủ bị bao vây, Giang Siêu đã bảo Mộ Dung Cung chiêu mộ hai vạn người.

Hiện giờ quân châu phủ có năm vạn người. Còn có cách huấn luyện quân đội của quân châu phủ, tuy rằng không huấn luyện giống hệt quân Con Cháu, nhưng cũng huấn luyện gần như giống hệt quân Con Cháu, vậy nên sức chiến đấu của quân châu phủ không hề yếu, cho dù có không bằng quân Con Cháu thì cũng không kém được bao nhiêu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom