Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 460: Lần này


Bởi vì lần trước Giang Siêu tiêu diệt bảy thế lực cướp ở Hàn Cốc Quan, cho nên liên quân năm phe thế lực quân Vĩnh Nhạc này kia không dám mai phục tại Hàn Cốc Quan nữa.

Bọn họ sợ sẽ giống như lần trước, bị Giang Siêu hoặc quân châu phủ bao vây trong Hàn Cốc Quan, rồi sẽ có xu thế biến thành đóng cửa đánh chó.

Bọn họ phân ra hai đội quân, mỗi đội hai vạn người, chia ra đóng quân trước quan và sau quan, thậm chí trên đỉnh Hàn Cốc Quan cũng phân ra đội quân một vạn người để canh giữ.

Đám tướng lãnh suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần quân châu phủ dám đến thì bọn họ sẽ ngăn cản trước quan, sau đó từ từ dẫn kẻ địch vào trong quan.

Hai vạn người sau quan cộng thêm một vạn người trên đỉnh quan và hai vạn người trước quan sẽ hình thành xu thế bao vây.

Kiểu đánh không khác gì nhiều so với màn đóng cửa đánh chó khi ấy của Giang Siêu.

Tuy rằng bọn họ không tận mắt nhìn thấy trận chiến ấy, nhưng nhiều ít cũng đoán được, cộng thêm nghe được.

Chỉ dựa vào đội quân năm vạn người là có thể làm được một người đủ giữ ải, vạn người không thể đánh.

Cho dù số lượng kẻ địch có nhiều gấp mười lần, thậm chí là nhiều hơn nữa, thì cũng không thể nào thoát được Hàn Cốc Quan.

Lúc này, Giang Siêu đã đi tới quan sau Hàn Cốc Quan.

Hắn ra lệnh cho quân Con Cháu núp hai bên sườn.

Còn hắn thì hắn đang đợi tín hiệu từ Mộ Dung Cung quân châu phủ.

Hắn đã biết được cách bố trí binh lực thông qua tin tình báo.

Hiện giờ hắn cần phải nghĩ cách đuổi kẻ địch vào trong quan.

Hắn đã truyền ý định tác chiến với Mộ Dung Cung.

Với ba vạn quân châu phủ của Mộ Dung Cung thì việc đuổi hai vạn quân địch vào Hàn Cốc Quan là không khó.

Lúc kẻ địch vào trong quan cũng là lúc hắn thu hoạch đầu người.

Lần này, hắn không chỉ mang theo pháo cối mìn tre, mà còn mang theo ống trúc đựng dầu mỏ.

Khi ấy, hắn sẽ đốt trọi Hàn Cốc Quan, trong quan có bao nhiêu kẻ địch cũng không đủ đốt.

Lúc này, Giang Siêu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Hắn chỉ mong bầu trời không mưa.

Đương nhiên, dù có mưa thì cũng khó mà dập tắt được lửa dầu mỏ.

Chỉ là lửa đầu mỏ sẽ cháy yếu hơn một chút.

Hai vạn quân Con Cháu võ trang toàn bộ, đứng tại chỗ chờ lệnh.

Bọn họ nhìn chằm chằm đám quân địch đóng ở hai bên sường.

Bên kia, Giang Siêu đã phái hai nghìn người leo lên trên đỉnh quan.

Cần phải giải quyết một vạn quân kia.

Tuy rằng có hơi mạo hiểm khi dùng hai nghìn người đi đánh với một vạn người, nhưng mà Giang Siêu tin tưởng vào sức chiến đấu của quân Con Cháu, hai nghìn người cũng đủ để đánh một vạn người rồi.

Hiện giờ, hắn chỉ còn chờ bên châu phủ chuẩn bị xong, ba bên bắt đầu cùng tấn công.

Ý chí chiến đấu trong mắt quân Con Cháu càng ngày càng đậm.

Mọi người đều nhìn chằm chằm bầu trời chờ đợi tín hiệu.

Đúng lúc này, một luồng pháo hoa bay lên không trung, theo sau là tiếng rít vang dội.

Bùm... khoảnh khắc pháo hoa nổ tung trong không trung, toàn bộ quân Con Cháu đều lao về phía mặt trận quân địch ở phía trước.

Trên đỉnh Hàn Cốc Quan, hai nghìn quân Con Cháu cũng lao ra.

Trước quan, quân châu phủ vừa mới thả tín hiệu xong liền xông lên trước, trong khi cả đám quân địch đều đang ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời.

Bọn chúng không để ý thấy quân châu phủ lao tới.
 
Chương 461: Toàn bộ doanh địa đều rối loạn


Trong chớp mắt, tiếng hò hét vang vọng khắp doanh địa ngay khi cửa trại bị mở ra, khí thế mạnh mẽ kia khiến đám kẻ địch trong doanh trại bị hoảng sợ.

Tất cả quân địch đều ngạc nhiên nhìn về phía quân châu phủ đột nhiên xuất hiện, cả buổi không hồi hồn lại.

Lính trinh sát của bọn họ thế mà không phát ra một tiếng cảnh báo nào.

Bọn họ càng không biết làm sao quân châu phủ có thể xuất hiện đột nhiên được.

Bọn họ làm sao biết được sự kinh khủng của việc huấn luyện theo quân đặc chủng của Giang Siêu.

Một đội trinh sát nho nhỏ làm sao có thể là đối thủ của phe Giang Siêu.

Dù là bên Giang Siêu hay là bên châu phủ thì sức chiến đấu của loại binh tác chiến đặc chủng đều cực mạnh.

Bọn họ đánh bại đội trinh sát của kẻ địch trong một thời gian ngắn.

Sau đó, bọn họ lại nhanh chóng ẩn núp trước doanh địa kẻ địch.

So với bồ câu đưa thư thì việc đưa tin bằng pháo hoa càng thêm nhanh chóng và tiện lợi.

Khoảnh khắc pháo hoa nổ tung, cả ba bên đều bắt đầu tấn công.

Ba vạn quân châu phủ đánh cho hai vạn quân bên này không thể không lui về Hàn Cốc Quan.

Bọn chúng chợt bị đánh lén, trong nhất thời loạn hết cả lên.

Toàn bộ doanh địa đều rối loạn.

Vì mạng sống, bọn chúng vô thức rút lui vào Hàn Cốc Quan.

Lúc này, bọn chúng đã quên mất cuộc tàn sát đã từng tại Hàn Cốc Quan.

Trên đỉnh Hàn Cốc Quan, hai nghìn quân Con Cháu phân ra hai đội mỗi đội một nghìn binh, đánh về phía hai bên mỗi bên có năm nghìn quân địch, đội quân mai phục trên đỉnh Hàn Cốc Quan lập tức bị đánh tan, đa số đều bị đẩy về phía trong Hàn Cốc Quan.

Hàn Cốc Quan địa hình dốc đứng, đa số đám quân địch rơi xuống Hàn Cốc Quan đều bị ngã chết, một ít số ít miễn cưỡng còn sống, nhưng cũng bị kẹt trong quan.

Sự dũng mãnh của quân Con Cháu được thể hiện rõ hơn trong trận chiến lấy ít đánh nhiều này.

Một chiến sĩ quân Con Cháu gần như có thể đánh bảy tám kẻ địch.

Trên chiến trường xuất hiện cảnh tượng chiến sĩ quân Con Cháu đuổi theo chém giết kẻ địch.

Cho dù có kẻ địch dám đánh ngay mặt quân Con Cháu, thì cũng sẽ bị chém chết ngay trước mặt quân Con Cháu.

Sự mạnh mẽ của quân Con Cháu khiến kẻ địch sợ phá gan.

Một vạn người trên đỉnh Hàn Cốc Quan mới vừa tiếp chiến không bao lâu là tan rã.

Hai nghìn quân Con Cháu thậm chí không kịp thương vong là đã sắp kết thúc chiến đấu.

Còn hai vạn quân địch ở sau quan thì cũng hoảng sợ bỏ trốn vào trong Hàn Cốc Quan sau một đợt tấn công mạnh mẽ của quân Con Cháu.

Quân Con Cháu bày ra tư thế nửa bao vây, không hề cho đám địch nhân cơ hội trốn vào rừng.

Cho dù có cơ hội để trốn thì bọn chúng cũng không kịp trốn, bởi vì nếu trốn sang bên kia thì rất có thể sẽ bị chém chết ngay tại chỗ.

Và địa thế bằng phẳng bên trong Hàn Cốc Quan trở thành sự lựa chọn cuối cùng của quân địch.

Về sức chiến đấu của quân Con Cháu, cho dù chỉ có một vạn tám nghìn người, còn hai nghìn người nữa mới được hai vạn người, thì quân địch cũng chỉ có phần bị đánh, đến mức phải bỏ chạy vào trong Hàn Cốc Quan.

Quân Con Cháu không sốt ruột đuổi giết, mà cứ từ từ đuổi theo.

Chờ khi đuổi hết quân địch vào trong Hàn Cốc Quan, Giang Siêu lạnh lùng nhìn về phía quân địch trong Hàn Cốc Quan, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
 
Chương 462: Rất nhanh sau đó


Rất nhanh sau đó, các bên gặp nhau trong Hàn Cốc Quan, cả đám tướng lãnh thấy mọi người trong cốc thì trong mắt lập tức dâng lên vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.

Đúng lúc này, có thứ gì đó bị ném xuống từ trên đỉnh cốc, từng đợt mùi gay mũi khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.

Bọn chúng không biết nó là gì, nhưng vô thức cảm thấy không phải là thứ gì tốt.

Gần ba vạn kẻ địch còn sót lại lập tức nhìn ra sau quan.

Đó là hướng đi huyện An Khánh.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể lao ra Hàn Cốc Quan, đi tập hợp với năm vạn người huyện An Khánh, sau đó cùng nhau đi đánh Giang Siêu.

Bọn họ cảm thấy với ba vạn người bên mình tuyệt đối có thể lao ra khỏi Hàn Cốc Quan.

Lúc ba vạn người bắt đầu di chuyển, bọn chúng lại thấy có ánh lửa từ lối vào bay lại đây, một tiếng rít vang lên, từng tiếng nổ mạnh vang vọng trong động, cả đám người lập tức bị biển lửa bao trùm, sau đó là cơn mưa đạn pháo và mìn tre.

Tiếng hét thảm thiết vang lên liên tục trong cốc.

Dưới ánh lửa ngút trời, từng luồng khói đen bốc lên từ phía dưới.

Trên đỉnh Hàn Cốc Quan, Mộ Dung Cung nhìn tình huống bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng. Ông ta nhíu mày, thở dài.

Nắm binh là không được hiền! Ở trên chiến trường, chuyện thảm thiết bên dưới không là gì cả.

Nếu ngay cả loại tình huống này cũng không đành lòng thì ông ta không cần phải dẫn binh làm gì nữa.

Có điều, giết địch kiểu vậy thật sự là vi phạm lẽ trời.

Giang Siêu nhìn địch nhân bị bao phủ dưới biển lửa.

Hắn nhớ tới lịch sử kiếp trước của mình, cũng đã từng có một cuộc chiến đốt cháy quân địch như thế.

Nói đúng hơn là không chỉ có một cuộc chiến, mà là có hai cuộc chiến đẩy quân địch vào trong quan rồi dùng lửa đốt, trong đó có một cuộc chiến để cho kẻ địch chạy thoát.

Kẻ địch bị gi ết chết, lập nên một vương triều.

Cả hai cuộc chiến đốt lửa đều là của một người.

Hắn không ngờ rằng kiếp này mình đi vào nơi đây, lại tái hiện cuộc chiến kia.

Lúc này, không trung sáng sủa không mây, sẽ không có mưa rơi xuống cứu giúp đám địch nhân kia.

Hơn nữa, đám địch nhân bên dưới không thể nào so được với vị chiến lược gia kia.

Có điều, cuộc chiến đốt lửa lần này khiến Giang Siêu nhiều ít gì cũng có cảm xúc phức tạp.

Nhưng nếu muốn sống được trong thời loạn thế, bảo vệ được người mình để ý, thì hắn phải tự buộc mình tàn nhãn lên.

Không biết qua bao lâu, tiếng giấy giụa và tiếng hét thảm thiết càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.

Hơn ba vạn quân địch cứ như vậy mà chết hết trong biển lửa.

Giang Siêu sai quân Con Cháu và quân châu phủ vào cốc dọn dẹp chiến trường.

Cho dù là quân Con Cháu và quân châu phủ đã quen với việc sống chết, thì cũng thấy buồn nôn khi thấy tướng chết thê thảm của kẻ địch. Bọn họ đào rất nhiều hố to để chôn thi thể.

Khoảng hai giờ sau, quân Con Cháu và quân châu phủ lại xuất phát lần nữa, đi về phía huyện An Khánh.
 
Chương 463: Có điều


Giang Siêu đã tiêu diệt địch nhân trong Hàn Cốc Quan xong rồi.

Bây giờ là tới lượt kẻ địch ở huyện An Khánh.

Chỉ cần tiêu diệt năm vạn người này nữa thì Giang Siêu mới có thể tập trung đối phó với mười lăm vạn người bên thôn Kháo Sơn.

Tin tình báo nói là sau khi thất bại trong đợt tấn công đầu tiên, mười lăm vạn người kia đã dừng tấn công thành, đang tìm cách đánh khác.

Chắc là không bao lâu nữa bọn chúng có thể tìm được cách đánh.

Tuy rằng những cách đánh kia chưa chắc có tác dụng, nhưng mà cũng sẽ mang đến áp lực rất lớn cho thôn Kháo Sơn.

Giang Siêu cần phải nhanh chóng quay về giúp đỡ thôn Kháo Sơn.

Lúc hành quân gấp, quân Con Cháu nhanh hơn quân châu phủ nhiều, sĩ khí cũng mạnh hơn quân châu phủ không ít.

Mộ Dung Cung cưỡi ngựa, nhìn quân châu phủ bị bỏ ra xa, trong mắt hiện lên vẻ cảm khái.

Tuy rằng quân châu phủ cũng huấn luyện theo phương pháp của Giang Siêu, nhưng mà vẫn kém xa so với quân Con Cháu có Giang Siêu tự mình huấn luyện.

Rõ ràng là quân Con Cháu có được hồn quân, còn quân châu phủ thì không có hồn quân.

Có điều, khi so với những đội quân khác, Mộ Dung Cung lại cảm thấy rất vui vẻ. Ít nhất là trong trận chiến trước đó ở Hàn Cốc Quan, quân châu phủ đã thể hiện ra sức chiến đấu rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với quân châu phủ trước đây.

Cứ theo cái đà này thì quân châu phủ muốn mạnh như quân Con Cháu chỉ còn là vấn đề thời gian.

Khoảng nửa ngày sau, quân châu phủ và quân Con Cháu cuối cùng cũng chạy tới huyện An Khánh.

Liên quân năm quân quân Vĩnh Nhạc hiện giờ không ở huyện thành An Khánh, mà đang canh giữ và đóng quân bên núi An Khánh.

Hai bên núi An Khánh là núi cao, ở giữa là một bình nguyên lớn, trên bình nguyên có một con đường quan lớn đi thông phủ An Tây.

Nếu Giang Siêu đi về từ phủ An Tây thì sẽ phải đi qua nơi đây.

Có điều Giang Siêu không đi đường quan, mà đổi đi đường núi sau khi biết tin có mai phục.

Hắn đi vòng qua Hàn Cốc Quan, thậm chí tiêu diệt luôn địch nhân ở Hàn Cốc Quan.

Đến tận bây giờ, năm vạn liên quân Vĩnh Nhạc bên huyện An Khánh còn chưa biết đồng đội ở Hàn Cốc Quan đã bị tiêu diệt.

Bọn chúng bao vây đường quan, lính trinh sát lục tung hết cả lên.

Chỉ cần Giang Siêu và quân Con Cháu xuất hiện ở xung quanh đường quan thì chắc chắn sẽ bị bọn họ phát hiện.

Có điều, bọn họ đã chờ rất lâu mà còn chưa thấy Giang Siêu, thậm chí không còn biết vị trí cụ thể của Giang Siêu nữa.

Đám tướng lãnh nhìn con đường quan phía trước với ánh mắt chế giễu xen lẫn vẻ kinh thường.

Một tên tướng lãnh nói với vẻ giễu cợt: “Các vị, tới tận lúc này rồi mà còn chưa thấy Giang Siêu và quân Con Cháu nữa.

Có phải là hắn sợ chúng ta nên không dám quay về không?”

“Tả huynh nói có lý. Tuy rằng thằng nhãi kia cũng có chút thực lực, nhưng dù sao chúng ta cũng có hai mươi lăm vạn đại quân dưới sự chỉ huy của đại soái, hắn chắc chắn là nghe được tin nên bỏ chạy rồi.”

“Đúng vậy, bây giờ hắn về tới đây, bỏ qua chuyện có thể thắng được năm vạn đại quân chỗ chúng ta, coi như hắn có thể may mắn thoát khỏi tay chúng ta đi về thôn Kháo Sơn, thì khi gặp đại soái ở bên kia, hắn cũng chỉ có một con đường chết thôi.”

“Đương nhiên rồi, theo ta thì chắc là thằng nhãi kia đã trốn đi đâu rồi không dám ra ngoài nữa.”

Một đám tướng lãnh nhìn con đường quan với ánh mắt khinh thường.

Bọn họ cho rằng Giang Siêu đã sợ tới mức không dám trở lại.

Bọn họ không hề nghĩ tới việc Giang Siêu sẽ đi đường vòng.

Rốt cuộc thì ngoài đường quan và bình nguyên trước mắt ra thì không còn đường nào để đi nữa.
 
Chương 464: Đáng lẽ


Lúc đám tướng lãnh đang chế giêu Giang Siêu có thể đã bỏ trốn thì đợt nghe phía sau vang lên tiếng hét.

Bọn họ vội vàng quay lại nhìn, không biết từ khi nào mà có mấy vạn quân đội đánh về phía bọn chúng từ phía sau, dù rằng doanh trại của bọn chúng không tập trung tại một chỗ.

Bọn chúng ngạc nhiên phát hiện dù là doanh trại nào thì cũng có quân đội tấn công.

Mà quân đội tấn công đều mặc quân phục của quân Con Cháu hoặc là quân phục của quân châu phủ.

Bọn chúng cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Bọn chúng vừa mới chế giêu là Giang Siêu không dám trở lại thì sau lưng đã bị đánh bất ngờ rồi.

Quân đội là quân Con Cháu và quân châu phủ, sao có thể chứ?

Đáng lẽ quân châu phủ đang bị chặn ở Hàn Cốc Quan mới đúng chứt

Khi các tướng lãnh còn đang ngạc nhiên, hai vạn quân Con Cháu và quân châu phủ đã lao thẳng lên đánh thẳng vào liên quân với tư thế mạnh mẽ hung hãn.

Bọn họ không dùng kế sách.

Bởi vì loại địa hình này không thể dùng kế sách.

Kế sách tốt nhất là dốc quân đánh thẳng mặt.

Hai bên phân thắng thua bằng sức chiến đấu.

Với sức chiến đấu hiện giờ của quân Con Cháu và quân châu phủ, dùng năm vạn đánh năm vạn, tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.

Trong chớp mắt, hai bên đã lao vào đánh với nhau.

Đám địch nhân rất dễ bị đánh thua, không có một chút ý định phản kháng nào.

Nhất là khi nhìn thấy sự dũng mãnh hung hăng của quân châu phủ và quân Con Cháu, cộng thêm vũ khi bị chém gãy, bọn họ làm gì còn ý chí chiến đấu nữa.

Cho dù có ý chí chiến đấu thì cũng sẽ bị quân Con Cháu và quân châu phủ cùng nhau chém chết. Quân Con Cháu và quân châu phủ phối hợp ăn ý, trận hình giết địch cũng giống nhau.

Trải qua đợt tấn công đầu tiên, quân Con Cháu và quân châu phủ không có thương vong, liên quân năm quân lại bị tổn thất nặng nề.

Lúc này, liên quân năm quân mới phản ứng lại là bọn chúng thật sự gặp được quân Con Cháu.

Bọn chúng biết quân Con Cháu mình gặp, chắc chắn không phải là quân Con Cháu ở thôn Kháo Sơn.

Bởi vì quân Con Cháu ở thôn Kháo Sơn không ra ngoài được.

Hơn nữa, sự xuất hiện của quân châu phủ làm cho bọn họ biết là Giang Siêu đã trở lại, có khi liên quân ở Hàn Cốc Quan đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Hai vạn quân Con Cháu cộng thêm ba vạn quân châu phủ, cho dù bên liên quân bọn họ cũng có năm vạn người, nhưng năm vạn người này không thể đánh lại được quân Con Cháu và quân châu phủ. Đương nhiên, kết quả cuối cùng sẽ là bị đánh gục hết.

Chiến đấu kéo dài hơn một giờ.

Liên quân hoảng loạn chạy trốn.

Năm vạn liên quân, có ít nhất ba vạn bị giết, hơn một vạn chạy trốn, chạy trốn về phía phủ An Tây.

Về phần vì sao không chạy trốn về phía thôn Kháo Sơn?

Đây là chuyện không thể nào, bởi vì trốn không thoát.

Chạy trốn về phía thôn Kháo Sơn là chỉ có một con đường chết.

Đám tướng lãnh chạy trốn trước tiên, trong mắt bọn chúng chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ.

Cho đến tận bây giờ, bọn chúng cũng không dám tin là Giang Siêu thật sự đã trở lại, không chỉ có trở lại mà còn tiêu diệt liên quân Hàn Cốc Quan và dẫn theo ba vạn quân châu phủ.

Không biết nên hình dung trận chiến này thế nào.

Mặc dù bọn chúng còn lại mười lăm vạn liên quân, nhưng mà với sức chiến đấu và số lượng binh lính của quân Con Cháu và Giang Siêu, thì chắc là chẳng có điều gì thay đổi, có khi mười lăm vạn quân sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.

Hiện giờ đám tướng lãnh đã không rảnh để suy nghĩ mấy chuyện đó nữa.

Bọn họ chỉ nghĩ làm sao để mình sống sót.
 
Chương 465: Bên kia


Thật sự là không cần thiết phải đuổi theo.

Bởi vì nếu lãng phí thời gian đuổi theo, không chỉ tốn công sức tốn thời gian, mà còn không có chỗ tốt gì cả.

Chỉ cần không ảnh hướng đến chiến cuộc thì cứ để cho bọn họ chạy trốn đi.

Giang Siêu để lại một nghìn binh dọn dẹp chiến trường rồi dẫn quân Con Cháu và quân châu phủ xuất phát lần nữa.

Mộ Dung Cung đi bên cạnh Giang Siêu mặt mày đầy vẻ cảm thán.

Đứa con rể này của mình đúng là lợi hại, không chỉ huấn luyện ra quân đội có sức chiến đấu cực mạnh, mà còn rất biết cách dùng quân đội trong tay mình.

Chỉ dựa vào năm vạn binh lực mà có thể đi đánh thắng mười vạn đại quân ở hai nơi.

Tuy rằng thả chạy hơn một vạn người, nhưng cũng đã tiêu diệt đại quân hơn tám nghìn người.

Phe mình ngoài một bộ phận bị thương ra thì không có một người tử vong.

Loại chiến tích này có thể dùng từ “kinh khủng” để hình dùng.

Ông ta từng thấy khá nhiều cuộc chiến tranh, thậm chí từng tham gia vào cuộc chiến đánh Khiết Đan, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc còn có thể đánh giặc kiểu như thế.

Đánh tám vạn quân địch, phe mình không một người chết, Giang Siêu chính là người đầu tiên trong lịch sử làm được điều này.

Lúc này, ông ta nhớ tới tin đồn là thằng con rể này của mình giết hết mười mấy vạn đại quân Khiết Đan, thậm chí làm thịt luôn cả vị thần trong lòng quân Khiết Đan.

Chắc là chỉ có con rể mình mới có được thực lực như vậy.

Tuy rằng đại quân phe mình đã có chút mệt mỏi khi liên tục chiến đấu, nhưng mà ý chí chiến đấu trong mọi người vẫn còn rất cao.

Mọi người chạy đi tiêu diệt mười vạn quân bên ngoài huyện An Ninh, sau đó sẽ đi tiêu diệt mười lăm vạn đại quân bên ngoài thôn Kháo Sơn.

Có tổng cộng là năm vạn quân, tính từ hai vạn quân Con Cháu và ba vạn quân châu phủ.

Tuy rằng không bằng mười lăm vạn đại quân, nhưng đừng quên trong thôn Kháo Sơn còn có ba vạn quân Con Cháu, cộng hết lại cũng được tám vạn quân.

Tám vạn quân chỉ kém gần gấp đôi mười lăm vạn đại quân.

Với sức chiến đấu của quân Con Cháu, chỉ cần sử dụng đúng chiến thuật thì muốn tiêu diệt một đội quân mười lăm vạn người cũng không khó.

Huống chỉ, mười lắm vạn đại quân đến từ năm thế lực, mọi người có đủ một lòng hay không cũng là một vấn đề.

Ba giờ sau, quân Con Cháu và quân châu phủ chạy tới một chỗ cách thôn Kháo Sơn không xa.

Hành quân gấp cả đường đã khiến quân Con Cháu và quân châu phủ đều cực kì mệt mỏi.

Giang Siêu cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, rồi phái người đi xem tình huống cụ thể của mười lăm vạn đại quân bên ngoài thôn Kháo Sơn.

Không biết hiện giờ mười lăm vạn đại quân kia có tìm được cách đánh vào thôn Kháo Sơn hay chưa.

Giang Siêu cũng nhân cơ hội đi bố trí chiến lược.

Bên kia, trước thôn Kháo Sơn, Phương Bách Phật và thủ lĩnh bốn thế lực khác nhìn về phía thôn Kháo Sơn, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu.

Tuy rằng thôn Kháo Sơn có mìn nổ biết bay khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán, cộng thêm có tường thành chặn đường khiến bọn họ không thể nào tấn công được.

Nhưng sau một thời gian bàn bạc, hắn ta đã được phương pháp chế tạo mìn từ chỗ Gia Luật Thanh.

Bây giờ, bọn họ chỉ cần chế tạo máy bắn đá, bắn mìn về phía mặt trận thôn Kháo Sơn là được.

Vấn đề ở chỗ bọn họ phải làm sao để đề phòng bên thôn Kháo Sơn ném mìn về phía mặt trận máy bắn đá bên bọn họ.

Chỉ cần giải quyết được vấn đề này thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
 
Chương 466: Sau khi bàn bạc xong


Sau khi bàn bạc xong, mọi người quyết định là cải tiến máy bản đá.

Đặt cả máy bắn đá lên nền, dùng túi đất đắp xung quanh để cố định phần nền, rồi dùng tấm gỗ dày dựng trước máy bắn đá để ngăn cản sự nổ của mìn.

Cho dù mìn có nổ trên tấm gõ, thì với độ dày của tấm gỗ được cố định bằng tấm sắt, chắc chắn có thể chặn lại được sự nổ của mìn.

Có khả năng là máy bắn đá sẽ bị mìn nổ hư, nhưng mà rất khó để nổ hư.

Chỉ cần máy băn đá có thể bắ n ra được vài đợt thì bọn họ tin chắc rằng bên mình có thể bắn nổ tường thành thôn Kháo Sơn.

Bộ binh chuẩn bị sẵn sàng để tấn công, khi tường thành vừa nổ tung liền bắt đầu tấn công.

Mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, máy bắn đá cũng được lắp ráp xong trong thời gian ngăn.

Để đề phòng lúc chế tạo máy băn đá bị thôn Kháo Sơn phá hư, máy bắn đá được chế tạo theo kiểu lắp ráp, khi lên mặt trận rồi mới lắp ráp.

Lần này, bọn họ chế tạo bốn mươi máy bắn đá, vậy nên tốn rất nhiều ngày, và phải dùng hơn một nghìn công cụ và gần một vạn sức người.

Thấy bốn mươi máy băn đá đã được lắp ráp xong, trong mắt Phương Bách Phật hiện lên vẻ đắc ý, Tống Chân đứng cạnh cũng rất vui sướng và mong chờ.

Còn ba tên thủ lĩnh khác thì nhìn về phía thôn Kháo Sơn với ánh mắt hung ác.

“Phương đại soái, lần này thôn Kháo Sơn không muốn bị phá cũng khó, tất cả đều là nhờ vào Gia Luật quân sư.

Gia Luật quân sư, mìn của ngươi cũng không kém gì mìn của thôn Kháo Sơn cả." Một tên thủ lĩnh nịnh nọt Phương Bách Phật.

Nói đến câu cuối, hắn ta gật đầu với Gia Luật Thanh, giọng điệu tràn đầy vẻ sùng bái.

Xem ra là hắn ta có ý định mượn sức Gia Luật Thanh.

Rốt cuộc thì Gia Luật Thanh có thể làm ra mìn nổ, bọn họ vẫn khẳng định và thưởng thức năng lực của Gia Luật Thanh.

Đây chính là nhân tài, nếu có thể mượn sức thì phe mình sẽ tăng mạnh về thực lực.

Thấy quân Con Cháu dùng mìn gây ra uy thế đáng sợ như thế kia, mọi người cũng muốn có vũ khí như mìn vậy.

Tuy rằng trong thôn Kháo Sơn cũng có kỹ thuật làm mìn, nhưng so với thôn Kháo Sơn còn chưa đoạt được, mọi người đều thích cái trước mắt hơn.

Cảm nhận được sự tung hô của mọi người, trên mặt Gia Luật Thanh hiện lên vẻ đắc ý.

“Mời các vị đi thưởng thức kiệt tác của ta.

Đợi khi nào đoạt được thôn Kháo Sơn, chúng ta lại đi bên trong chúc mừng cũng không muộn.” Gia Luật Thanh nói với mọi người.

Giọng điệu của hắn ta tràn đầy chắc chăn, dường như thôn Kháo Sơn sắp bị đoạt rồi.

Rốt cuộc thì trong suy nghĩ của hắn ta, dùng máy bắn đá bắn mìn, chỉ cần bắn được một lỗ hổng trên tường thành là thôn Kháo Sơn như đang ở trong túi đại quân rồi.

Mấy người khác cũng mang rất nhiều mong chờ.

Ai nấy đều nhìn về phía thôn Kháo Sơn.

Trước tường thành thôn Kháo Sơn, Đông Ly Ưng mặt mày nặng nề nhìn về phía mặt trận trước mắt. Sự xuất hiện của máy bắn đá khiến hắn ta hơi bất ngờ.

Đông Ly Ưng vốn định bắn vài pháo xem có thể bắn hư máy bắn đá hay không.

Nhưng khi thấy trước máy bắn đá có một lớp ván sắt bảo vệ, hắn ta liền biết khó mà dùng đạn pháo bắn hư mặt trận máy bắn đá được.
 
Chương 467: Vậy nền


Vậy nền, khi nhìn đến địch nhân xây mặt trận máy bắn đá, hắn ta liền nhịn xuống loại xúc động muốn dùng đạn pháo phá hư máy bắn đá.

Uy lực của pháo cối mìn tre cũng tầm khoảng đạn pháo, dù có bắn mấy đợt thì kết quả cũng sẽ là lãng phí thôi.

Hiện giờ hắn ta chỉ mong tường thành bên thôn Kháo Sơn có thể ngăn cản được sự tấn công từ máy bắn đá của địch nhân.

Tuy rằng tường thành được xây từ xi măng và thép, nhưng mà xi măng và thép chỉ dùng ở những bộ phận mấu chốt, những nơi còn lại vẫn được xây từ gạch dày nửa thước.

Loại tường thành này không chắc bằng tường đá.

Nếu địch nhân cứ băn liên tục một chỗ thì tường thành bị bắn thủng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Kết quả cuối cùng sẽ là mở một cuộc chiến tranh đoạt lỗ hổng trên tường thành.

Chỉ cần bên thôn Kháo Sơn thua là bên thôn Kháo Sơn sẽ chào đón một trận đánh mang tính hủy diệt.

Rốt cuộc thì đối diện là mười lăm vạn đại quân, kể cả khi bọn họ dùng mạng người đi nện cũng có thể nện chết quân Con Cháu.

Dù thế nào đi nữa, Đông Ly Ưng cũng chỉ có thể lựa chọn chiến đấu.

Hắn ta rất hy vọng Giang Siêu có thể nhanh chóng quay về chi viện.

Nhưng mà hắn ta cũng biết là Giang Siêu sẽ không quay về nhanh như vậy.

Lúc Đông Ly Ưng còn đang chờ mong, mặt trận máy bắn đá đối diện rốt cuộc bắt đầu phát uy, bậc lửa mìn, mìn lập tức bay về phía tường thành.

Phần lớn mìn bay lướt qua tường thành, nổ ở những nơi sau tường thành, may là nơi đó không có người nào.

Tiếng nổ mạnh vang lên từng đợt, khói bụi mịt mù tung tóe khắp nơi, lại không gây ra bất cứ tổn thương nào cho quân Con Cháu.

Thấy cảnh này, trong mắt Đông Ly Ưng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Kẻ địch thế mà cũng có được mìn nổ, tuy rằng uy lực không bằng cả mìn tre bên bọn họ, nhưng mà cũng tạo thành lực sát thương rất lớn.

Đông Ly Ưng vội vàng gọi người lấy tấm chắn, việc có thể làm lúc này là khi có mìn tới, bọn họ sẽ dùng tấm chắn đánh mìn rơi xuống tường thành.

Không thể để mìn nổ trên tường thành, bởi vì tường thành không chịu nổi vài đợt nổ tung, đồng thời sẽ khiến quân Con Cháu có thương vong.

Sau đợt bắn mìn đầu tiên, bọn địch nhân lập tức điều chỉnh góc độ cho chính xác hơn.

Đợt bắn đầu tiên chỉ xem như bắn thử, không cần phải chú ý gì là tất nhiên.

Đợt bắn thứ hai lập tức lao ra ngoài.

Phần lớn mìn dừng trên tường thành, nhưng lại bị quân Con Cháu trên tường thành dùng tấm chắn đánh ra ngoài.

Có một phần nổ trên mép tường thành, tường thành bị nổ ra rất nhiều lỗ hổng, nếu những lỗ hổng này mở rộng ra thì tường thành sập chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Thấy cảnh này, mặt mày Đông Ly Ưng cực kì âm trầm, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Trên mặt trận đối diện, đám thủ lĩnh thấy chiến quả như thế thì rất là vui mừng.

Quả nhiên vẫn là mìn nổ lợi hại, nhìn xem thôn Kháo Sơn sắp bị phá rồi kìa.

Mọi người phấn khích, đồng thời còn rất mong chờ.

Bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy thôn Kháo Sơn bị nổ tung, bị tấn công.

Mặt trận máy bắn đá liên tục ném mìn lên tường thành - tuyến phòng thủ đầu tiên của thôn Kháo Sơn, ném đến khi tường thành bị nổ tung.

Đến cuối cùng, quân địch tìm được nhược điểm, tập trung bắn vào một vùng trên tường thành.

Bởi vì quân Con Cháu dùng tấm chắn đánh ngược lại mìn, phần lớn mìn rơi trên tường thành đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng đôi khi mìn nổ hơi sớm, khiến quân Con Cháu xuất hiện thương vong.
 
Chương 468: Máy bắn đá


Máy bắn đá của đối phương không ngừng ném hỏa thiên lôi lên, trong thời gian này, Vĩnh Nhạc liên quân cũng đã chế tạo không ít hỏa thiên lôi. Bọn họ đang chuẩn bị ném tất cả hỏa thiên lôi vào bên trong thôn Kháo Sơn.

Chỉ cần có thể mở tường thành ra, cái gì cũng đáng giá. Sự tấn công của hỏa thiên lôi cũng không quá tốt, nhưng tường thành của thôn Kháo Sơn đã bị nổ ra một đoạn lỗ hổng rồi.

Thấy cảnh này, Đông Ly Ưng ở trên tường thành lạnh lùng nhìn với vẻ mặt nghiêm trọng.

Cuối cùng, tường thành không thể chịu đựng được nữa, ở giữa bị đánh ra một cái lỗ hổng to khoảng sáu bảy mét.

Lỗ hổng của tường thành cũng bị hỏa thiên lôi bắn phá, càng lúc càng to ra.

Về phía liên quân, nhìn thấy tường thành bị b ắn ra, mặt đầy hưng phấn.

Hỏa thiên lôi vẫn tiếp tục bắn phá, bộ binh của liên quân đã bắt đầu tấn công.

Lần tấn công đầu tiên, liên quân đưa vào một đội ngũ vạn người.

Trong một vạn người của đội ngũ, binh sĩ cầm lá chắn chiếm ba ngàn, còn lại là bảy ngàn bộ binh.

Binh sĩ cầm lá chắn đi đằng trước để phòng ngừa sự tấn công của pháo của thôn Kháo Sơn, dù lá chắn của binh sĩ không thể cản được vũ khí hiện đại như vậy nhưng cố một lúc thì vẫn ổn.

Nhìn thấy một vạn quân bộ binh đang tiến lên tấn công, ở vị trí tường thành bị phá vỡ đã có quân Con Cháu đứng sẵn ở đó.

Bốn ngàn binh sĩ cầm pháo, lại thêm ba ngàn bộ binh, giữ vững vị trí tấn công của quân địch.

Binh sĩ cầm pháo hầu hết đều ở lại trên tường thành, ở đó bắn xuống từ trên cao, là vị trí bắn tốt nhất.

Bộ binh thì đều đứng canh giữ ở chỗ tường thành bị thủng.

Để ngăn chặn quân địch đột phá, chỉ có thể chặn lại lỗ hổng.

Như vậy khi quân địch muốn tấn công cũng không dễ dàng như vậy.

Đúng lúc này, một vạn binh sĩ của quân địch đã đi đến gân, binh sĩ cầm pháo cũng bắt đầu phát động tấn công.

Dù có lá chắn ngăn cản, nhưng hầu hết lá chắn đều không thể ngăn được binh sĩ băn pháo từ trên cao.

Quân địch ngã xuống hết lớp này đến lớp khác, nếu như trước đó, với sự thương vong như này, tinh thần binh sĩ của quân địch đã chạm đáy từ sớm, thậm chí còn có thể bị sụp đổ.

Nhưng lần này thủ lĩnh của năm thế lực liên quân dường như đã quyết tâm phải thắng thôn Kháo Sơn bằng được, Đội Chấp Pháp binh ở ngay phía sau đội ngũ. Người nào chạy trốn sẽ bị gi ết chết ngay.

Dù thương vong nghiêm trọng, nhưng bọn họ vẫn kiên trì chạy về phía lỗ hổng trên tường thành.

Số lượng quân địch quá đông, dù có pháo chặn lại nhưng thời gian thay đổi thuốc nổ của pháo quá lâu, cơ bản là không kịp để ngăn cản cuộc tấn công của quân địch.

Dù có lựu đạn bổ sung kịp lúc ể cho quân địch có thương tổn không nhỏ.

Nhưng sau cùng, vẫn có quân địch chạy được đến lỗ hổng trên tường thành.

Thấy quân địch đã sắp xông vào bên trong lỗ hổng, bất ngờ, một bộ phận binh sĩ cầm pháo đứng mai phục ở lỗ hổng bắt đầu tấn công, quân địch lại ngã xuống liên miên.

Nhưng quân địch đã bị k1ch thích lên sự hung ác cứ không cần mạng sống mà lao đến chỗ lỗ hổng.

Có một phần quân địch đã chạy qua được lỗ hổng, sắp vào bên trong tường thành được rồi.

Bộ binh của quân Con Cháu đứng canh giữ sẵn ở nơi này lao đến ngay, tiến hành đánh giáp lá cà với quân địch.

Sức chiến đấu của quân Con Cháu rất mạnh, lại được trang bị thêm vũ khí tốt nhất.

Hầu như vũ khí của quân địch đều bị chém đứt trong một lượt.
 
Chương 469: Một vạn người


Quân Con Cháu cũng bắt đầu xuất hiện thương vong, có thể chạy được đến chỗ lỗ hổng cũng đều là người liều mạng.

Quân địch hung ác lên, sức chiến đấu đều sẽ không quá yếu.

Nếu như vũ khí của bọn họ tốt hơn, sự thương tổn của quân Con Cháu có khả năng sẽ còn lớn hơn.

Quân địch thấy sự mạnh mẽ hung bạo của quân Con Cháu, sau nhiều trận chiến giành lấy lỗ hổng tường thành, một vạn người bị đánh lùi trở lại.

Một vạn người, cuối cùng chỉ trở về không đến hai ngàn.

Thất thoát nhiều như vậy khiến cho Phương Bách Phật và các thủ lĩnh của đám liên quân rất kinh ngạc và không thể tin nổi.

Về phía quân Con Cháu, dù cung có thương vong nhưng tổng cộng lại cũng không đến năm trăm người.

So sánh về tỷ lệ thiệt hại, khoảng chừng một với mười lăm mười sáu. Tỷ lệ thiệt hại như thế này rất ít khi xảy ra!

Dù trong trận chiến với quân Khiết Đan, quân Đại Triệu cũng chưa từng xuất hiện tỷ lệ thiệt hại như vậy.

Trên tường thành, Đông Ly Ưng rất nghiêm trọng khi nhìn thấy tổn thất của bên mình, nhưng tỷ lệ thiệt hại như vậy đã đủ để làm hắn ta kiêu ngạo.

Tuy nhiên, tổng binh lực của quân Con Cháu chỉ có hơn ba vạn người, nếu cứ hao bớt trong thời gian dài, cơ bản là không đủ để tiêu hao.

Hơn nữa trải qua trận chiến vừa rồi, trang bị tiếp tế của quân Con Cháu đã không theo kịp rồi.

Lựu đạn, trúc đôi, đạn pháo đều không đủ!

Dù sao số lượng binh sĩ của hai bên chênh nhau rất nhiều, người ta có thể kéo dài, nhưng quân Con Cháu không thể dây dưa như vậy. Hắn ta cũng không muốn dù có thắng, cũng là thắng thảm.

Hắn ta thật sự rất hy vọng Giang Siêu có thể trở về sớm một chút.

Có lẽ, chỉ có Giang Siêu mới có thể giải quyết được nguy cơ ở trước mắt.

Về phía liên quân, mười lăm vạn đại quân, giờ chỉ còn mười bốn vạn, chỉ một trận chiến đã tổn thất tám ngàn, lại tính thêm lần tấn công thành thứ nhất cũng tổn thất gần hai ngàn, đã sắp một vạn rồi.

Hắn ta không thể hiểu nổi, bên mình đã nghĩ ra được biện pháp đối phó mà vẫn không thể thắng nổi thôn Kháo Sơn.

Số lượng binh sĩ của bọn họ đông đảo, nhưng vẫn không xông qua nổi lỗ hổng của tường thành.

"Tiếp tục phát động tổng tiến công cho bản soái, cầm theo cả hỏa thiên lôi cho ta.

Dù là đồng quy vô tận, các ngươi cũng phải cướp lỗ hổng về cho bản soái."

Phương Bách Phật tức đến mức thở gấp nói với những tướng lĩnh dưới trướng.

Theo mệnh lệnh của hắn ta, tướng lĩnh dưới trướng lại bắt đầu tiến hành tổng tấn công, lần này số lượng binh sĩ được điều động lên đến hai vạn.

Đồng thời, bọn họ còn mang theo một phần hỏa thiên lôi.

Hỏa thiên lôi của máy bắn đá có rất nhiều, còn một số hỏa thiên lôi bé hơn, cũng ít, đây là Gia Luật Thành đã chuẩn bị lúc tấn công thành, xem có thể phát huy tác dụng được hay không.

Trước đó không dùng đến vì bọn họ muốn xem có thể dùng số lượng binh sĩ để quá lỗ hổng hay không, dù sao, bọn người Phương Bách Phật vẫn rất có niềm tin đối với quân đội dưới trướng của mình.

Hắn ta đâu thể tưởng tượng được kết quả sẽ như thế này đâu, binh sĩ dưới trướng không những không mở được lỗ hổng mà còn bị giết đến tàm ngàn người.

Vì quá phẫn nộ, Phương Bách Phật quyết định dùng đến hỏa thiên lôi.

Hai vạn binh sĩ tấn công thành nhanh chóng đi đến gần tường thành, lại tiến công lần nữa, so sánh với trước kia còn kịch liệt hơn, những quân địch cầm hỏa thiên lỗi dù chết, quân địch ở phía sau lại cầm lấy hỏa thiên lôi chạy về phía lỗ hổng của tường thành.

Cuối cùng, khi chạy đến cổng của tường thành, quân địch ném hỏa thiên lôi vào lỗ hổng trong tường thành.

Nhìn thấy hỏa thiên lôi ném đến, quân Con Cháu đã có kinh nghiệm vội vàng nằm xuống.

Vụ nổ của hỏa thiên lôi nhìn thì có vẻ có sức mạnh đáng kinh ngạc, thật ra sức sát thương đối với lực chiến đấu của quân lại rất nhỏ.
 
Chương 470: Niềm vui duy nhất


Niềm vui duy nhất là, máy bắn đá hỏa lôi đã đánh vỡ tường thành, nếu không thì chỉ e là bọn họ không biết hình dung tâm tình của mình thế nào.

Bọn họ cũng không biết là kỹ thuật của chính mình quá kém so với kỹ thuật của Giang Siêu.

Chỉ dựa vào kỹ thuật chế tạo hỏa lôi kiểu này của bọn họ, không chỉ uy lực thấp, mà quân Con Cháu có cả phương pháp thích hợp để đối phó với hỏa lôi. Hỏa lôi của bọn họ có thể tạo thành quá ít thương hại.

Nhưng mà tuy là uy lực hỏa lôi thấp, quân Con Cháu cũng có phương pháp thích hợp để đối phó, chỉ là trong lúc quân Con Cháu nằm sấp xuống, cũng đồng thời là lỗ hổng để cho địch nhân có cơ hội đánh vào.

Quân Con Cháu nhìn quân địch công tiến vào chỗ hổng kia, lập tức đi đón đầu. Hai bên bắt đầu một trận huyết chiến trong không gian nhỏ hẹp.

Quân Con Cháu hết lần này đến lần khác thành công đánh đuổi địch nhân.

Nhưng chính bọn họ cũng đang tắm máu, thi thể gần như chất đầy nơi hổng ra kia.

Có của địch nhân, cũng có của chính quân Con Cháu.

Quân Con Cháu bảo vệ cho chỗ hổng đó muốn lui về cũng rất khó, quá nhiều địch nhân công kích, chỉ có thể thà chết cũng phải thủ cho bằng được, bởi vì một khi bọn họ lui về, sẽ là cơ hội cho bọn địch xông vào.

Cho dù đã đánh hết sạch sức lực, quân Con Cháu vẫn cứ cố gắng vực dậy để chống giết địch.

Chân bị gấy, vẫn cứ cố chống lại ra sức giết địch ở chỗ lỗ hổng của tường thành. Cánh tay bị gãy, dùng miệng để cắn chiến đao mà giết địch.

Bởi bọn họ đều hiểu một khi lui về sau, sẽ gây nguy hiểm cho thôn Kháo Sơn.

Đó là nhà của bọn họ, cũng là hy vọng của bọn họ.

Tất cả mọi người ở đó đều thấy được sự bình đẳng của mỗi con người, mỗi người đều có hy vọng có thể giống như một con người mà sống sót.

Quân Con Cháu không muốn tất cả những điều này đều bị kẻ địch phá hoại, bọn họ phải chiến đấu vì hy vọng của tất cả mọi người, và của cả chính mình.

Cho nên bọn họ cũng càng phải chiến đấu vì có thể được sống như một con người.

Phần lớn quân Con Cháu chết trận ở chỗ hổng đó đã vắt kiệt sức mình để giết địch, sau đó bị kẻ thù nhân cơ hội mà bắt được.

Những quân Con Cháu ở phía sau phẫn nộ và đau đớn mà xông lên theo.

Không ai trong bọn họ chịu lùi bước, cũng không có bất kể một ai sợ hãi, dù biết rõ chặn như vậy chỉ có con đường chết, nhưng không có bất cứ ai do dự.

Đây là tín ngưỡng trong lòng bọn họ.

Liên quân nhìn quân Con Cháu dũng mãnh lại không sợ chết như vậy đều vô cùng khiếp sợ, Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh hầu như đều không thể tin được ý chí chiến đấu của quân Con Cháu lại lớn như vậy.

Một quân đội có ý chí chiến đấu như vậy thì ai có thể thăng được bọn họ?

Trong lòng Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh dâng lên cảm giác sởn tóc gáy.

Giang Siêu! Cái tên này đã khắc thật sâu vào trong lòng của bọn họ, bọn họ không hiểu Giang Siêu làm sao để huấn luyện được quân Con Cháu trở thành một đội quân mạnh mế và kh ủng bố đến như vậy.

Cũng không thể hiểu được sự tín nhiệm và lòng trung thành của quân Con Cháu là gì. Suy nghĩ toát ra từ trong lòng bọn họ là... chỉ e bọn họ vĩnh viễn cũng không thể lung lạc quân Con Cháu để chiếm cho riêng mình được.

Trong lúc đám thủ lĩnh còn đang kinh ngạc, trải qua chiến đấu kịch liệt hơn ba tiếng đồng hồ, hai vạn người công thành cuối cùng chỉ còn lại không tới ba nghìn người có thể chạy trở về.

Thi thể chất đầy tường thành, toàn bộ thi thể của quân liên quân của bọn họ lớp kín chỗ trống, tuy rằng cũng có di thể của quân Con Cháu, nhưng cũng chẳng chiếm nhiều hơn là bao.

Đôi mắt của Đông Ly Ưng đỏ như máu, hắn ta mệnh lệnh cho các chiến sĩ đi thu hồi di thể của quân Con Cháu.

Tuy rằng một trận chiến này đã làm cho hai vạn quân địch chỉ còn dư lại ba nghìn người có thể trốn trở về, nhưng cái giá mà quân Con Cháu phải trả quá lớn, đó là gần một ngàn người tử vong.

Trong bọn họ không có người bị thương, chỉ có người bị chết.

Cho dù là bọn họ có bị thương thì bọn họ cũng không lùi bước, mà là đánh cho đến khi chết trận thì thôi!
 
Chương 471: Hắn ngẩng đầu nhìn trời


Bóng đêm phủ xuống, Đông Ly Ưng nhìn về phương xa, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Sắc mặt của nhóm quân Con Cháu ở trong tường thành cũng rất nghiêm trọng.

Nhưng mà ý chí chiến đấu của mọi người lại chưa từng có lần nào cao trào như vậy!

Sắc mặt của Nam Minh Chinh lúc này cũng nghiêm trọng y như vậy, bọn họ không biết được một trận chiến này sẽ kiên trì được đến khi nào.

Tuy là quân Con Cháu thoạt nhìn cũng chỉ mới tổn thất không tới hai nghìn người, còn quân địch thì tổn thất hơn hai vạn, nhưng mỗi một người quân nhân trong quân Con Cháu đều rất quý giá.

Bọn họ còn không muốn những chiến hữu chết đi ngay trước mắt mình.

Cho dù cuối cùng cũng là quân Con Cháu giành thăng lợi, bọn họ lại không thể chấp nhận được nhưng những sự tổn thất ấy.

Nếu mà lại thêm một đám cường địch đến nữa, nói chưa biết chừng thì toàn quân Con Cháu sẽ bị diệt sạch.

Địch nhân lúc này đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn đội ngũ, quân Con Cháu bên này cũng bắt đầu nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Bọn họ biết, phía trước sẽ còn có một trận chiến còn gian khổ hơn nữa đang chờ bọn họ.

Quân liên quân bên kia nhất định sẽ không chấp nhận được thất bại như vậy. Binh lực vào lần tiến công tiếp theo nhất định sẽ còn kh ủng bố hơn.

Ở một nơi khác, Giang Siêu thu lại kính viễn vọng, mắt hắn trâm như nước, gương mặt tràn đầy lạnh lếo.

Sau khi hiểu rõ về tình huống của kẻ địch, hắn dẫn quân Con Cháu và Châu Phủ quân đến phía sau quân địch.

Lúc này hắn nhìn đến cảnh kẻ địch mạnh mẽ đánh vào thôn Kháo Sơn, thôn Kháo Sơn chỉ có thể liều chết mà chống cự lại, và cảnh quân Con Cháu phải hy sinh.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói với Mộ Dung Cung và các tướng lĩnh: “Bây giờ là lúc chạng vạng, tất cả mọi người nghỉ ngơi và chỉnh đốn trước, đợi đến khi đêm khuya thì phát tín hiệu, chúng ta... triển khai công kích toàn diện với kẻ địch. Nhất định phải để cho tất cả bọn chúng đều lưu lại nơi này!”

Tuy rằng bây giờ hắn rất muốn dẫn quân Con Cháu xung phong liều mình, nhưng Giang Siêu vẫn là nhịn lại nỗi xúc động này.

Lúc này liều chết mà xông lên hoàn toàn không phải là cách làm sáng suốt. Để có được hiệu quả đánh chiến tốt nhất thì phải đánh ở lúc mà kẻ địch còn đang lơ là không có phòng bị.

Xem tình huống trước mắt thì có lẽ là đám người Phương Bách Phật liên quân tạm thời sẽ chưa có động tĩnh gì, bởi vì bọn họ chiến đấu ban ngày có thiệt hại nên nhất định là sẽ nghĩ cách khác để triển khai tiến công.

Nếu như lúc này lại mù quáng tiến lên, thì bọn họ căn bản là không chịu nổi tổn thất.

Suy cho cùng thì đánh nhau lúc ban ngày đã tổn thất gần tam vạn binh lực. Cho dù bọn họ có mười lăm vạn binh lực thì cũng không thể chịu được sự hao tổn lớn đến vậy.

Trong thôn Kháo Sơn, thời gian trôi đi từng phút từng giây, quân Con Cháu đã chuẩn bị xong để bất cứ lúc nào cũng có thể đi tập kích đêm kẻ địch.

Cho dù là kẻ địch không chuẩn bị cho khả năng bị tập kích đêm, nhưng bọn họ phải chuẩn bị những gì thì đều chuẩn bị tốt.

Mà Đông Ly Ưng cũng đang chờ Giang Siêu trở về.

Nếu như Giang Siêu trở về, hắn nhất định sẽ chọn một cơ hội thích hợp để triển khai đánh lén sau lưng kẻ địch.

Điều mà Đông Ly Ưng phải làm lúc này là phối hợp với Giang Siêu để công kích ở trước và sau kẻ địch.

Tới lúc đó thì mười mấy vạn người trước mắt này sẽ bị bọn họ ăn sạch toàn bộ.

Lúc này Đông Ly Ưng đứng trên tường thành với Nam Minh Chinh, Nam Minh Chinh đang nhìn về phương xa, trong mắt tràn ra nỗi thất vọng.

“Huynh đệ, ngươi bảo, tiên sinh có trở về không! Chúng ta đã đợi nhiều ngày như thế mà tiên sinh còn chưa trở về.

Hắn..." Nam Minh Chinh nhìn về phía Đông Ly Ưng nói.

“Yên tâm, tiên sinh nhất định sẽ trở về, ta tin tưởng hắn... tất cả mọi người cũng tin tưởng hắn... Đông Ly Ưng nghe vậy, thần sắc lộ ra sự kiên định.
 
Chương 472: Giọng nói


Pháo hoa bao trùm một vùng trời, làm cho không trung trở nên sáng lòa một mảnh, khoảnh khắc Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh nhìn thấy pháo hoa, trong mắt hiện ra vẻ mừng như được mùa.

Bọn họ nhận ra, là người mà bọn họ đang chờ mong đã trở lại rồi!

Đây là tín hiệu!

Là tín hiệu tập kết tiến công!

“Tất cả quân Con Cháu nghe lệnh, tất cả mọi người chuẩn bị tốt, chúng ta... ra khỏi thành để phối hợp tiên sinh... giết địch!”

Giọng nói của Đông Ly Ưng mang theo sự hưng phấn, quát to với quân Con Cháu đang nghỉ ngơi chỉnh đốn dưới tường thành.

Sau khi nghe tiếng của hắn ta, các tướng sĩ quân Con Cháu đang nghỉ ngơi chỉnh đốn tức khắc tràn đầy tinh thần, ánh mắt chứa đầy sự kích động, lấp lánh rực rỡ.

Nhất là sau khi nghe được câu phối hợp với tiên sinh để giết địch thì tất cả mọi người trong quân Con Cháu đều hiểu, Giang Siêu đã trở lại, người bọn họ tâm phúc đã trở lại rồi!

Có Giang Siêu, chiến lực của quân Con Cháu lại phải tăng lên thêm mấy lần.

Tất cả quân Con Cháu mở ra cửa thành, nhanh chóng đi ra ngoài thành tập kết.

Cùng lúc đó, pháo hoa trên bầu trời làm cho liên quân bên này ngạc nhiên một hồi, bọn họ đang không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Tất cả mọi người đang kinh ngạc nhìn về pháo hoa bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu gì hết.

Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh đều đã ngủ, tuy ban ngày bọn họ không tham chiến, nhưng vừa căng thẳng vừa phẫn nộ, dưới các loại cảm xúc đan chéo đã đủ khiến cho tâm thần và tinh lực của bọn họ suy sụp.

Nhóm thủ lĩnh đã mệt nhoài không chịu nổi từ lâu, bọn họ chuẩn bị ngủ một giấc, chờ ngày hôm sau có đủ tỉnh thần lại phát động quân đi hủy diệt quân Con Cháu của thôn Kháo Sơn.

Nửa đêm không có tướng lĩnh chủ trì, liên quân nhìn pháo hoa mà ngu người, bọn họ không hề biết có nguy hiểm đang đến dần.

Đúng lúc này, ở nơi không xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hành quân, sau đó là một trận hét “Giết!” rung trời.

Khoảnh khắc có tiếng kêu vang lên, lập tức có bóng người xông vào doanh địa của liên quân, giơ tay chém xuống, binh sĩ trực đêm của liên quân tức thì bị chặt đầu.

Bắt đầu từ người đầu tiên trong liên quân bị giết, quân Con Cháu trong chớp mắt xông lên như nước lũ, trong quân doanh lập tức vang đầy tiếng kêu la thảm thiết.

Những người trong liên quân đang ngủ hoảng loạn bò dậy, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc xong.

Bọn họ không ngờ rằng ban đêm sẽ có người đánh tới.

Nhóm liên quân không sao tin tưởng được, mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi vốn nên là cực kỳ vững vàng, lại không sao ngờ được cuối cùng bị Giang Siêu diệt sạch.

Bọn họ không sao để ý tới phía sau được, thậm chí là còn phái rất ít mật thám.

Bởi vì bọn họ cảm thấy có mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi. Kết quả chỉ có thể là là mười vạn quân ở hai hướng của bọn họ giải quyết quân địch.

Bọn họ sao có thể ngờ được Giang Siêu sẽ phá tan mười vạn đại quân của bọn họ, sau đó tới đánh lén bọn họ.

Hai vạn quân Con Cháu cộng với ba vạn Châu Phủ quân, dưới sự xuất kích toàn lực của năm vạn đại quân, lại thêm sĩ khí của liên quân vốn là không rõ ràng, sau đó, đã không thể để ý đến phía sau nữa rồi.

Kết quả vừa nghĩ là biết, bọn họ bị đánh tan, chạy tứ tán khắp nơi, nguyên một cái quân doanh mười lăm vạn người đều trở nên lộn xộn.

Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh cũng vừa mới giật mình tỉnh lại, bọn họ đi ra doanh trướng, nhìn binh sĩ trong doanh địa chạy tán loạn khắp nơi, và quân Con Cháu liều mình xung phong xông tới...
 
Chương 473: Bọn họ thua rồi!


Nói cách khác là bọn họ sắp xếp mười vạn đại quân canh ở sau lưng không chỉ không thể ngăn lại Giang Siêu được, mà cũng không ngăn được cả Châu Phủ quân.

Bọn họ bị hai bên liên thủ đánh lén.

“Mau..... để tiền quân đi chắn trước, những người còn lại người mau đi chỉnh quân cho bổn soái, nhất định không được loạn”

Sau khi Phương Bách Phật phản ứng lại, lập tức hạ lệnh cho tướng lĩnh bên cạnh.

Bây giờ hắn ta chỉ hy vọng binh lực của tiền quân phòng thôn Kháo Sơn đó có thể chặn được quân Con Cháu để bọn hắn ta có cơ hội tranh thủ lúc hỗn loạn mà chỉnh đốn lại quân Sĩ.

Nếu không thì chỉ e bọn họ sẽ thất bại thảm hại.

Nhưng hắn ta mới vừa hạ mệnh lệnh xong, hướng của thôn Kháo Sơn đột nhiên vang lên tiếng hò hét đòi giết rung trời, sau đó là mấy vạn quân Con Cháu từ chỗ tường thành thôn Kháo Sơn xông ra như mãnh thú.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Phương Bách Phật lộ ra vẻ tuyệt vọng, xong đời!

Nếu chỉ có một phía thôn Kháo Sơn xông vào thì hắn ta cũng có năm chắc có thể lưu lại quân Con Cháu.

Nhưng giờ đây, trước sau đều có địch công kích, đừng nói là ngăn cản quân Con Cháu của thôn Kháo Sơn, chính phía mình có thể thành công chỉnh đốn quân sĩ không cũng thành vấn đề.

Chỉ dựa vào hơn hai vạn tiền quân, sao có thể chống đỡ được quân địch giáp mặt công kích trước và sau đây.

Bọn họ thua rồi!

Bị thua tới mức rối tinh rối mù. Bị thua đến nỗi không có bất kỳ kỳ tích nào có khả năng xuất hiện.

Phương Bách Phật dứt khoát, nếu kết quả thắng thua đã định ra thì hắn ta cũng không muốn lưu lại ở đây.

Hắn ta muốn sống sót, chỉ có còn sống mới có hy vọng.

Hắn ta thừa dịp lúc tướng lĩnh rời đi, sai thủ hạ quân cận vệ tìm một con chiến mã tới, gần ngàn quân cận vệ bảo vệ hắn ta phá vòng vây phía sau tháo chạy.

Nếu phá vòng vây phía thôn Kháo Sơn bên kia thì không khác gì đi tìm chết.

Bây giờ chỉ có thể phá vây từ phía này thôi.

Có ý tưởng giống Phương Bách Phật còn có Tống Chân và ba thủ lĩnh thế lực khác.

Ngay khi thôn Kháo Sơn xung phong liều chết xông đến, bọn họ đã biết chính mình không còn cách nào có thể xoay chuyển trời đất được nữa.

Tất cả nhóm thủ lĩnh phóng ra bên ngoài. Một đường liều mình phóng đi này, bọn họ tổn thất thảm trọng.

Chiến lực của quân Con Cháu làm cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là sợ hãi.

Cho dù quân cận vệ của bọn họ có là tỉnh binh trong tinh binh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chiếm được thứ tốt gì.

Ngàn quân cận vệ của bọn họ hầu như đều chết tới tám phần.

Thương vong mà bọn họ tạo ra cho quân Con Cháu hầu như có thể xem nhẹ.

Trong tích tắc quân cận vệ của bọn họ giao chiến với quân Con Cháu gần như là một một đã bị chém xuống ngã khỏi ngựa.

Đám người Phương Bách Phật mỗi người mang theo khoảng hai trăm quân cận vệ trốn ra khỏi vòng vây.

Bọn họ hướng về đường cũ bỏ chạy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Bóng đêm xung quanh làm cho rất nhiều ngựa của bọn họ chân đạp không, sau khi té ngã xong thì không đứng lên nữa.

Nếu không phải bọn họ mang theo cây đuốc, chỉ sợ ngay cả đường chạy trốn bọn họ cũng tìm không thấy.

Ngay khi lòng bọn họ cảm thấy may mắn vì đã thành công trốn ra khỏi chiến trường ánh lửa tận trời kia.

Con đường phía trước đột nhiên đèn đuốc sáng trưng. Hai bên sườn trải dài cây đuốc. Mà bọn họ đã bị vây ở giữa.

Cộng cả ngũ gia bọn họ cũng không đủ một ngàn người, mà xung quanh ít nhất cũng phải có khoảng gần hai ngàn người mai phục.

Nhìn quân Con Cháu mai phục xung quanh, trong mắt đám người Phương Bách Phật tràn đầy tuyệt vọng.
 
Chương 474: Hôm nay


Uy danh của Giang Siêu lúc này có thể nói là khiến bọn họ nghe như sét đánh bên tai.

Nghe thấy Giang Siêu đang ở đây, nỗi tuyệt vọng trong lòng bọn họ như đến đỉnh điểm.

Hôm nay, bọn họ sợ là cũng không còn cơ hội sống sót nữa rồi.

Giang Siêu e rằng sẽ không để bọn họ sống thoát.

Phương Bách Phật vừa dứt lời, Giang Siêu cưỡi ngựa đi ra từ trong quân Con Cháu đối diện, hắn nhìn Phương Bách Phật và tên trùm thổ phỉ phía trước, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Nhất là khi nhìn sang Tống Chân, ánh mắt hắn lạnh lùng nói: “Thế tử vẫn khỏe chứ!”

Tống Chân nghe vậy, ánh mắt có chút xấu hổ, nhưng ngoài mặt hắn ta vẫn cố gượng cười, lúc này trong lòng hắn sợ hãi cùng cực, sợ có gì chọc giận Giang Siêu thì hắn ta sẽ chết ngay tức khắc.

“Hầu gia đã lâu không gặp, gia muội vẫn nhớ mong hầu gia đấy.

Có cơ hội, hầu gia đến phủ tôi làm khách!” Tống Chân vội đáp Giang Siêu.

“Làm khách thì không cần! Giang mỗ không có thời gian, cũng không có hứng thú!”

Giang Siêu lạnh nhạt nói, khắp thiên hạ này, người dám nói với Tống Chân như vậy e rằng không được mấy người.

Tống Chân nghe vậy, thoáng chốc không biết nên đáp thế nào.

Giang Siêu cũng không quan tâm hắn ta, mà dời mắt nhìn sang Phương Bách Phật, người trước mặt này so với người nào đó trong lịch sử kiếp trước kiếp trước của hắn cũng có chút giống nhau.

Nhưng có thể cũng không giống hoàn toàn.

“Phương giáo chủ! Hân hạnh được gặp!”

Giang Siêu cười như không cười nhìn Phương Bách Phật. Đối phương lập nên Ma Ni giáo, gọi hắn ta một tiếng giáo chủ cũng không sai.

Phương Bách Phật nghe vậy thì thở dài, mưới đầu hắn ta đã nhìn Giang Siêu với ánh mắt sáng rực, như đang muốn nhìn rõ người trước mặt đã khiến hắn ta chật vật này ruốt cuộc trông ra sao.

“Giang hầu gia thì ra lại trẻ như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà, nói ra thì so sánh với Tỉnh Biên Hầu ông cụ Giang năm đó, Giang hầu gia lại càng oai hùng bất phàm.

Thua trên tay ngươi, ta cũng không ngại!”

Nói đến cùng, vẻ mặt Phương Bách Phật có chút thất vọng và không cam tâm.

Còn có chút cô quạnh.

Anh hùng thoái chí!

Gặp phải Giang Siêu, hắn ta cũng chỉ có thể làm anh hùng thoái chí thôi, anh ta cũng không ngờ được, Giang Siêu lại âm thầm lặng lẽ đã cắt đứt đường lui của hắn ta rồi. Còn trực tiếp khiến bọn họ thua thảm.

Ở trước mặt Giang Siêu, hắn ta chỉ cảm nhận được cảm giác bất lực, hắn ta biết dù bản thân có làm thế nào thì e rằng, Vĩnh viễn cũng không thể chiến thắng được người trẻ tuổi này.

Hoặc là hắn ta vĩnh viễn cũng không có được cơ hội này.

“Phương giáo chủ quá khen rồi, nói ra thì giữa ta và ngươi vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng.

Thế nhưng Phương giáo chủ lại đánh đến thôn Kháo Sơn ta. Cứ để các người đi như vậy thực sự...”

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn Phương Bách Phật, cười như không cười nói.

Phương Bách Phật nghe vậy, ánh mắt có chút kinh ngạc, hắn ta là người thông minh, lập tức nghe ra ý của Giang Siêu.

Cuối cùng hắn ta cũng hiểu tại sao sau khi Giang Siêu vây bọn họ lại mà không trực tiếp ra tay tiêu diệt, trái lại còn ra mặt.

Xem ra, đây là muốn cho bọn họ cơ hội sống thoát.

“Giang hầu gia có lời cứ nói, chỉ cần hôm nay ngươi có thể để chúng ta rời đi, Phương mỗ cảm kích không thôi.

Cả đời này sẽ không trở thành kẻ địch với Giang hầu gia!”
 
Chương 475: Không nghe thấy Giang Siêu nói sao!


“Các vị có thể từ chối, Giang mỗ tôi là người văn mình, sẽ không tức giận gì.

Nhiều lắm cũng chỉ là đến lúc sẽ đến chỗ mọi người ngắm cảnh thôi.”

Giang Slêu cười nói với mấy tên thủ lĩnh khác, ánh cố ý nhìn Tống Chân, khóe miệng khẽ cười kỳ lạ, nhìn mà mấy tên thủ lĩnh cũng sợ hãi hoảng sợ.

Bọn họ kính cẩn nhận lấy danh sách mà Giang Siêu để binh sĩ dưới trướng đem đến.

Nhìn một lượt, sắc mặt mọi người lập tức tối sầm.

Mấy thứ trên danh sách tuy không phải vật báu gì, toàn bộ đều là một vài món hàng hóa vật tư, nhất là khoáng thạch thì cực kỳ nhiều.

Hơn nữa, số lượng cần cũng khiến người ta hoảng sợ.

Giang Siêu như vậy quả thực chẳng khác gì cướp bóc, để bọn họ bán cái mạng này.

Bọn họ có thể từ chối, nếu từ chối tại chỗ, chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Nhưng dù có đồng ý thì bọn họ sợ rằng cũng không dám không tuân thủ lời hứa.

Không nghe thấy Giang Siêu nói sao!

Đến lúc đó hắn sẽ đến chỗ bọn họ ngắm cảnh. Hắn thực sự chỉ đến để ngắm cảnh sao?

Hắn là đi tiêu diệt bọn họ mới đúng. Với sức chiến đấu kinh người của quân Con Cháu, bọn họ ở mặt nào thì cũng không thể chịu đựng nổi cơn giận của Giang Siêu.

Cơ nghiệp không dễ gì mới gây dựng nên, có thể bị sẽ bị Giang Siêu dạo một vòng đã mất hết rồi. Muốn giữ mạng và giữ cơ nghiệp, bọn họ không thể không làm theo.

Giang Siêu trước mặt cứ như một tên lưu manh vậy, ngươi không khuất phục cũng không được. Dù sao, hoặc là ngươi chọn cái chết, hoặc là cứ chọn tuân lệnh.

Vẻ mặt mấy tên thủ lĩnh vô cùng đau khổ và hối hận, sớm biết trước kết quả hôm nay sẽ thế này thì bọn họ không nên đến thôn Kháo Sơn rồi.

Bây giờ còn không cướp được đồ mà đẩy chính mình vào. Lại còn mất nhiều đồ như vậy.

“Thế nào, chắc cũng nghĩ xong rồi! Là chuẩn bị chấp nhận đề nghị của ta, hay là chuẩn bị chống lại đến cùng!”

Lúc này Giang Siêu nhìn mấy tên thủ lĩnh sắc mặt đầy u ám kia.

Điệu cười như không ấy trong mắt mọi người như kẻ thiếu đòn vậy, nhưng nào ai dám ra tay đánh Giang Siêu chứ?

Chưa nói đến bản thân Giang Siêu võ lực vô song, mà chỉ với quân Con Cháu xung quanh cũng đủ tiêu diệt bọn họ rồi.

“Đề nghị của Giang hầu gia, Phương mỗ chấp nhận, yên tâm, Phương mỗ nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn sẽ không nuốt lời, trong một tháng, tất cả những thứ ngươi cần, Phương mỗ sẽ tận lực dâng lên.”

Phương Bách Phật bày tỏ thái độ trước, tuy rằng những thứ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng lấy ra cũng xót cả máu thịt, đây đều là vật tư cả.

Đánh giặc thiếu thốn nhất là gì?

Đương nhiên là vật tư rồi.

So với vàng bạc thì vật tư mới là thứ thiếu nhất, vàng bạc có lúc cũng không có tác dụng gì.

Ngay khi Phương Bách Phật vừa bày tỏ thái độ thì những thủ lĩnh khác cũng thể hiện thái độ, Tống Chân cũng bất đắc dĩ đưa ra ý kiến mình. Trong lòng hắn ta cũng cảm thấy vui mừng.

Xem ra, Giang Siêu không định giết bọn họ, nếu không Giang Siêu cũng sẽ không phí sức như vậy để bắt bọn họ nhưng lại không giết.

Nhìn thấy thái độ của bọn họ, Giang Siêu lấy ra mực đóng dấu và bút từ trên người, để chiến sĩ thuộc hạ đem qua, để đám người Phương Bách Phật ký đóng dấu.

Thậm chí hắn còn chuẩn bị hai bản, giống hệt như hợp đồng vậy, một hợp đồng hai bản!

Sau khi bọn họ ký đóng dấu xong, Giang Siêu cho quân Con Cháu nhường đường, để đám người Phương Bách Phật đi qua.

Thấy đám người Phương Bách Phật rời đi, Đông Ly Sơn bên cạnh Giang Siêu nghi hoặc, hắn ta nghĩ cả nửa ngày cũng hiểu được tại sao Giang Siêu lại thả người đi.

“Tiên sinh, người đây là...” Đông Ly Sơn không nén được nghỉ ngờ trong lòng bèn hỏi Giang Siêu.

“Tiểu Sơn à, có lúc ấy, không nhất định phải giết người!
 
Chương 476: Tiên sinh


Giang Siêu võ nhẹ vào vai Đông Ly Sơn, gương mặt hiện lên ý cười.

Đông Ly Sơn và những tướng lĩnh xung quanh nghe vậy đều sững sờ, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, bọn hắn không hiểu lời Giang Siêu nói có ý gì.

Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành nghĩa là gì.

Tuy nhiên, bọn hắn vẫn nghe ra được Giang Siêu nói rằng đánh đánh giết giết không thể giải quyết được vấn đề.

Bọn họ cũng mơ hồ hiểu được ý trong lời của Giang Siêu. Đánh giết chỉ là sách lược cuối cùng.

“Tiên sinh, mặc dù bọn chúng đã ký khế ước, nhưng nếu cứ như thế thả bọn chúng đi, sao bọn chúng có thể tuân thủ khế ước chứ?”

Lúc này, Đông Ly Sơn chợt lên tiếng hỏi.

Giang Siêu nghe vậy, khẽ cười lắc đầu nói: “Ta vốn không hề xem khế ước này là thật, nhưng có khế ước ở đây, cũng coi như một chiếc xiềng xích khóa lên người bọn chúng.”

“Bọn chúng có thể không tuân thủ khế ước, nhưng ta tin rằng bọn chúng không thể không tuân thủ, cũng không dám không tuân thủ! Đầu tiên là về mặt tinh thần, ta đã dùng khí thế của mình để trấn áp được bọn chúng rồi.”

“Không tin ngươi có thể xem đi! Xem bọn chúng có đưa đồ tới như đã giao ước không!”

Ánh mắt Giang Siêu tràn ngập vẻ chắc chắn.

Nói tới đây, giọng nói của hắn lập tức trở nên lạnh lùng: “Nếu như bọn chúng không đưa đồ tới, vậy thì hãy để bọn chúng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ”

Câu nói cuối cùng của Giang Siêu tràn ngập sự bá đạo.

Đông Ly Sơn và đám tướng lĩnh nghe vậy, trên người không hiểu sao chợt dâng trào nhiệt huyết.

Mặc dù bọn hắn không hiểu tại sao Giang Siêu lại làm như vậy, nhưng bọn hắn cảm thấy chỉ cần là việc Giang Siêu làm ra, chắc chắn sẽ có lý của hắn.

Thực ra, Giang Siêu hoàn toàn không nghĩa tới việc đuổi cùng giết tận bọn chúng, hắn chỉ cảm thấy không hào hứng với việc giúp hoàng đế giải quyết đám phản tặc kia. Giữa bọn chúng lại, đối với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt.

Chỉ cần Đại Triệu vẫn còn rối loạn, lúc làm việc, hoàng đế vẫn sẽ kiêng kị.

Ngoài ra còn có một vấn đề khác, giết đám người này còn không bằng đổi bọn chúng lấy một số vật tư hữu dụng. Hiện tại, thôn Kháo Sơn đang thiếu những vật tư đó.

Nếu muốn phát triển công nghiệp, vật tư là thứ không thể thiếu được.

Mặc dù vật tư ở Ninh châu phủ phong phú, nhưng so với những nơi khác vẫn chưa thể đuổi kịp.

Trên địa bàn thế lực của Ngũ phương đều có một vài vật tư mà Giang Siêu cần.

Có thể dùng mạng của đám người này để đổi lấy đương nhiên là tốt nhất.

Hắn không hề sợ những người đó không đưa đồ tới, với uy thế hiện tại của quân Con Cháu, chỉ e thế lực Ngũ phương đã sớm bị dọa cho vỡ mật.

Bọn chúng dám không nghe theo ý của hắn à? Ai mà không sợ hắn dẫn quân Con Cháu tới tiêu diệt chứ?

Ở một bên khác, trên chiến trường trước thôn Kháo Sơn, ba mươi vạn đại quân sớm đã bị loạn không biết thành dáng vẻ gì, chừng sáu vạn người bị giết.

Hơn một vạn người bị bắt làm tù binh. Còn có hơn năm vạn người đã chạy trốn.

Đông Ly Ưng vốn định đuổi theo, nhưng Nam Minh Đồ ngăn lại ra lệnh quay về, ý của Giang Siêu là không đuổi theo đám giặc đã cùng đường.

Nói đến cùng, là Giang Siêu không muốn làm suy yếu sức mạnh của thế lực Ngũ phương.

Chỉ cần khiến thế lực Ngũ phương sợ hãi quân Con Cháu là đủ rồi, chỉ cần để toàn thiên hạ biết được, hai lăm vạn đại quân của thế lực Ngũ phương đã bị bọn hắn đánh bại là được.

Lúc Giang Siêu về lại thôn Kháo Sơn, cuộc chiến bên này về cơ bản đã kết thúc, quân Con Cháu thương vong không lớn, chưa tới ba trăm người.

Thương vong của quân châu phủ bên kia lớn hơn chút, gần hai nghìn người.
 
Chương 477: Không vất vả


Giang Siêu giao lại việc sắp xếp tàn cuộc cho thuộc hạ, hắn thì đưa nhạc phụ mình đi gặp Mộ Dung Chỉ Tình. Hai cha con đã rất lâu không được gặp nhau.

Thấy Giang Siêu đã trở về, Tô Miên Miên lệ rơi đầy mặt, trong mắt tràn ngập vui mừng.

Nàng ôm bụng bầu chạy từng bước nhỏ về phía Giang Siêu.

Thấy chiếc bụng bầu của Tô Miên Miên, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt Giang Siêu.

Ánh mắt hắn tràn ngập niềm vui. Đứa bé đã tới, hắn có được hậu duệ ở thế giới này.

Giang Siêu vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy Tô Tiểu Tiểu, giọng nói có hơi oán trách: “Bụng lớn như thế rồi còn chạy nhanh tới vậy, lỡ như làm bị thương hải tử của chúng ta thì không hay lắm.”

Niềm yêu thích trong giọng nói của hắn khiến gương mặt Tô Miên Miên hiện lên sự vui mừng.

Nàng vẫn luôn muốn biết khi Giang Siêu biết hai người đã có hài tử sẽ có phản ứng ra sao.

Phản ứng của Giang Siêu khiến trong lòng nàng rất ngọt ngào, cho dù lúc này mang thai rất mệt mỏi, nhưng trong lòng nàng giống như được rót mật.

“Hài tử thấy phụ thân của nó đã trở về nên cũng vội vàng tới gặp chàng!”

Tô Miên Miên ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Giang Siêu. Trong giọng nói của nàng tràn ngập sự lưu luyến.

Lúc này, nàng mới cảm nhận được mình và Giang Siêu đã thật sự hòa thành một thể. Trái tim cũng xích lại gần nhau.

Giang Siêu thấy Tô Miên Miên giờ đây đã biết nói đùa, gương mặt hiện lên sự yêu chiều.

Cô gái mệnh khổ này cuối cùng cũng không phải chịu khổ nữa. Hắn sẽ dùng cả tính mạng của mình để che chở nàng.

“Ca ca, còn Tiểu Thảo nữa!” Tô Tiểu Thảo ở bên cạnh chạy tới, ôm chặt đùi của Giang Siêu, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nói.

Giang Siêu cưng chiều ôm tiểu nha đầu lên, trong lòng tràn ngập sự thỏa mãn.

Cảm giác được về nhà quả thật rất tốt đẹp! Đặc biệt là cảm giác khi có người bận tâm, chờ đợi mình, khiến hắn chỉ muốn đắm chìm vào trong đó.

Lúc này, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình ở bên cạnh cũng đi lên nghênh đón, biểu cảm của các nàng có hơi kích động.

Một thời gian dài không gặp Giang Siêu, trong lòng các nàng tràn ngập nhớ nhung.

Nhưng các nàng cũng biết nên dành không gian cho Tô Miên Miên trước.

Các nàng thấy Giang Siêu đối xử cưng chiều với hai tỷ muội Miên Miên, trong mắt hiện lên sự hâm mộ. Giang Siêu thấy hai người bèn gật đầu với cả hai.

“Thời gian này vất vả các nàng rồi.” Giang Siêu nói với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình.

Sự ra đời của súng ống đã khiến hắn nhìn thấy hy vọng về sự ra đời của súng kíp.

Vì thế, Mộ Dung Chỉ Tình còn đặc biệt thành lập một tổ nghiên cứu, chuyên môn nghiên cứu súng ống.

Nhưng những sơ đồ của Giang Siêu đưa cho nàng, hiện giờ, rất khó để chế tạo thành công từng chi tiết của linh kiện, nhưng vẫn có thể cải tiến một số phương diện.

Song song với kỹ thuật công nghiệp ngày càng phát triển, chế tạo ra súng chỉ là chuyện sớm muộn.

Tính ra, Mộ Dung Chỉ Tình là người có suy nghĩ tiến bộ nhất, đầu óc cũng rất linh hoạt, không hổ là tài nữ.

Có sự trợ giúp của nàng ta, Giang Siêu biết có rất nhiều việc hắn không cần phải tự mình bỏ sức ra làm.

Mộ Dung Chỉ Tình cũng giống với Đông Ly Nguyệt, hai người dường như đã trở thành cánh tay trái và cánh tay phải của Giang Siêu.

“Không vất vả, chỉ cần có thể giúp được ngươi, có vất vả hơn nữa cũng đáng!”

Mộ Dung Chỉ Tình mỉm cười nói với Giang Siêu.

“Không vất vả, chỉ cần có thể giúp được ngươi, có vất vả hơn nữa cũng đáng!”

Mộ Dung Chỉ Tình mỉm cười nói với Giang Siêu.

Mộ Dung Cung ở bên cạnh thấy dáng vẻ như vậy của nữ nhi mình, gương mặt tràn ngập bất đắc dĩ.

So với được gặp lại mình, hình như nữ nhi của ông ta càng muốn gặp lại Giang Siêu hơn.

Mặc dù lúc gặp được ông ta, nữ nhi ông ta cũng rất vui mừng, nhưng sự vui mừng đó kém xa so với lúc gặp Giang Siêu.

Quả thật là nữ nhi gả đi như nước đổ ra ngoài! Chỉ là hiện tại, nữ nhi của ông ta và Giang Siêu vẫn chưa có danh phận gì.

Cả Tống Ninh Tuyết cũng như vậy.
 
Chương 478: Sau khi gặp lại


Tuy trong lòng hai người phụ nữ có chút nóng nảy nhưng Giang Siêu cứ giống như khúc gỗ vậy cũng không nhắc đến chuyện này, bọn họ cũng không tiện để mở lời.

Nhìn thấy Tô Miên Miên cũng đã có con rồi, hai người phụ nữ thật sự ngưỡng mộ không thôi.

Bọn họ cũng chỉ là muốn sinh con cho Giang Siêu thôi.

Sau khi gặp lại, Mộ Dung Cung đã ở thôn Kháo Sơn ba ngày, cảm nhận được sự thay đổi của thôn Kháo Sơn, ông ta lại lần nữa bị thủ đoạn của người con rể này làm cho kinh ngạc.

Cả thôn Kháo Sơn dường như trở thành nhà gạch ngói cùng một màu, vô cùng ngay ngắn, bố cục cũng hợp lý, thôn Kháo Sơn bây giờ e là đã có thể coi như giống với thị trấn phồn hoa rồi.

Thậm chí so với thị trấn phồn hoa thì bố cục của thôn Kháo Sơn càng khiến cho người ta yêu thích hơn, có một loại cảm giác tự nhiên nảy sinh.

Mộ Dung Cung không nói ra được cảm giác này là gì, nếu như để cho Giang Siêu nói thì đó chính là cảm giác hiện đại.

Toàn bộ bố cục của cả thôn Kháo Sơn, cùng với kiến trúc tất cả đều được Giang Siêu dựa trên kiểu mẫu của xã hội hiện đại để bố trí.

Nhà cửa cũ đã được phá bỏ cải tạo từ lâu lại thêm những hàng công xưởng đó.

Đợi đã... Nếu như có người hiện đại đến đây tuyệt đối có thể phát hiện, đây chính là một thị trấn được hiện đại hoá.

Sự phồn hoa của thôn Kháo Sơn không chỉ thể hiện ở trên kiến trúc còn thể hiện ở cư dân.

Mộ Dung Cung không thể nào tưởng tượng được cư dân sống ở đây còn là những người dân †ị nạn không có bữa cơm no lúc ban đầu.

Trải qua khoảng thời gian sống ở thôn Kháo Sơn, trạng thái tinh thần cũng bọn họ cũng rất khác rồi, so với sự ủ rũ buồn bã lúc trước thì cho dù là người gia cũng vô cùng vui vẻ.

Ba ngày Mộ Dung Cung ở đây đã có chút muốn rời đi, không khí ở nơi đây khiến cho ông ta thật sự thoải mái vui vẻ!

Ông ta cũng xem như hiểu vì sao con gái lại hết lòng hết dạ như thế với Giang Siêu, người đàn ông có thể tạo ra kỳ tích như vậy, nếu như ông ta là phụ nữ thì cũng yêu say đắm.

Sau ba ngày, Mộ Dung Cung đã tạm biệt rời đi, ông ta dẫn theo quân Châu phủ nhanh chóng đi về phía phủ Ninh châu.

Cùng với lúc đó, khắp thiên hạ đều lan truyền tin tức thắng lớn của thôn Kháo Sơn, hoàng đế biết thôn Kháo Sơ chỉ dựa vào mấy chục nghìn người đã có thể đánh bại đại quân hai trăm năm mươi nghìn người, giết gần hai trăm nghìn quân địch.

Ông ta hoàn toàn ngơ ngác, trong lòng nổi lên sự sợ hãi dày đặc cùng với sự kiêng ky mãnh liệt đối với Giang Siêu, ý định muốn gi ết chết Giang Siêu của ông ta cũng ngày càng nhiều hơn.
 
Chương 479: Hơn nữa


Trong lòng hoàng đế tràn đầy sự buồn bực, nhưng ông ta còn đang nghĩ làm sao để cho Giang Siêu đến được kinh đô, ông ta giết không được Giang Siêu nhưng cũng không nói được không có ai giết Giang Siêu.

Trịnh An tuyệt đối sẽ là người đầu tiên muốn giết Giang Siêu.

Hoàng đế đã điều tra rõ việc tạo phản của Trịnh An, nhưng mà lúc này hoàng đế lại không dám động vào Trịnh An.

Trịnh Thế Dân nắm giữa một trắm mấy nghìn đại quân ở biên giới lại thêm một trăm mấy nghìn phản quân phủ Đại Danh của Trịnh An.

Bất kể là phía bên nào có khả năng sẽ khiến cho hoàng vị của ông ta không giữ được.

Bây giờ ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn cộng thêm giả vờ hồ đồ, tốt nhất là để cho Trịnh An giết Giang Siêu, để cho quân Con Cháu và quân Bình Nhạc của Trịnh An cắn xé nhau.

Nhưng đến bây giờ Giang Siêu còn chưa chịu nghe lệnh, cứ không tiến vào kinh thành khiến cho ông ta cũng rất bất lực.

Nhưng mà ông ta không có từ bỏ nỗ lực, ông ta không chỉ lần nữa truyền Giang Siêu vào kinh thành, càng là tạo tin đồn và dư luận ở dân gian.

Nếu như Giang Siêu còn không đến kinh thì tuyệt đối sẽ đắm chìm trong tin đồn và dư luận về mưu phản.

Nghĩ đến sau khi ép Giang Siêu đến kinh đô, lại mượn tay của Trịnh An giết Giang Siêu, trong lòng hoàng đế lại tràn đầy sự đắc ý.

Phía bên kia, trong phủ Trấn Quốc công của Trịnh An có chút cảm thấy bản thân có thể đã bị bại lộ vẫn luôn nghĩ xem có rời khỏi kinh đô hay không, để hợp lại với quân Bình Nhạc dưới tay của bản thân.

Chỉ là ông ta đã dập tan suy nghĩ này, cho dù ông ta muốn cướp ngôi cũng không thể nào với thân phận phản tặc.

Nếu không sao ông ta lại phải phí nhiều công sức như vậy để ẩn náu thân mình ở kinh đô chứ.

Hơn nữa, bây giờ trên dưới cả triều đình gần như đa số đều là người của ông ta, hoàng đế đã sắp thành vật trang trí rồi nếu như không phải bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất để soán ngôi, ông ta đã trực tiếp ép Tống Triết thoái ngôi rồi.

Ông ta phải danh chính ngôn thuận lên ngôi hoàng đế để cho người trong thiên hạ không còn bàn luận.

Vốn dĩ tất cả những thứ này chỉ cần bản thân khiến cho cả Đại Triệu biến loạn lại để cho người đẩy hoàng đế xuống đài, tốt nhất là do tộc Khiến Đan hoàn toàn chuyện này.

Ông ta cố gắng xoay chuyển tình thế, xuất hiện với vị trí anh hùng. Cuối cùng lại ép Tống Triết hoặc là con trai của ông †a để soán ngôi, tất cả mọi thứ đều trọn vẹn rồi.

Lần này ông ta lại nghe được tin tức nói Bình Nhạc quân của bản thân không chỉ tổn thất hơn sáu mươi nghìn người, hơn nữa là ngay cả chủ soái Trần Nhân do ông ta bồi dưỡng ra cũng bị Giang Siêu bắt. Ông ta tràn đầy thù hận với Giang Siêu.

Chủ soái Trần Nhân bị bắt khiến cho Đại Danh phủ của Bình Nhạc quân có thể mất đi khống chế. Ông ta nỗ lực nhiều năm như vật lại làm lót đường cho người khác, sao ông ta cam tâm được.

Chủ yếu chính là Giang Siêu và quân Con Cháu của hắn tạm thời uy thế không ai bằng, gần như cả Đại Triệu nhắc đến Giang Siêu đều phải kiêng kị đôi chút. Ý hận trong lòng ông ta càng dữ dội.

Ông ta nhìn về phía tâm phúc ở bên cạnh, trong mắt đầy sự lạnh lùng nói: "Chiếu lệnh phía bên hoàng đế đã phát chưa?"

Tâm phúc nghe thấy nhanh chóng nói: "Chiếu lệnh lại phát thêm lần nữa, chẳng qua Giang Siêu đó dường như là quyết tâm không đến kinh đô rồi.

Cho dù chúng ta đã tạo khá nhiều ngôn luận nói Giang Siêu muốn tạo phản nhưng Giang Siêu chính là không quan tâm, vậy nên làm như thế nào!"

"Hừ... Nếu như Giang Siêu vẫn cứ không tuân theo chiếu lệnh thì cứ xem như chắc chắn tội danh tạo phản, cho dù quân Con Cháu của hắn có lợi hại hơn nữa, nếu như hoàng đế chiêu binh của thiên hạ đối phó hắn thì đoán chừng phản quân các đường có thể để vui vẻ tham gia."

"Trái lại bổn công hy vọng hắn không tuân theo chiếu lệnh!"

Khóe miệng của Trịnh An có chút lạnh lùng.

"Nếu như, hắn tuân theo chiếu lệnh đến kinh thành thì hắn sẽ có đi không trở về, bổn công nhất định sẽ không để cho hắn sống rời khỏi kinh đô.

Hoàng đến muốn mượn tay của bổn công để loại bỏ Giang Siêu vậy thì bổn công thành toàn ông ta"

"E là ông ta không biết nếu như có Giang Siêu ở đây thì ông ta còn có thể ở trên vị trí hoàng đế ngồi thêm mấy ngày, Giang Siêu chết thì vị trí hoàng đế của ông ta cũng đến lúc rồi. Ha ha ha..."

Trịnh An lầm bầm nhỏ tiếng, nói đến cuối cùng ông ta phát ra một trận cười điên cuồng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom