Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 240


“Không cần lo lắng! Tôi gọi con trai của ông tới đây là vì có việc cần cậu ta giúp thôi.” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe thấy thế, lập tức quay sang nhìn con trai đứng cách đó không xa, lạnh lùng nói:  

 

 

“Còn không mau quỳ xuống!”  

 

 

Cuối cùng Đàm Tử Minh cũng nhớ ra Lâm Phong là ai.  

 

 

trong mắt cậu ta ánh lên vẻ sợ hãi, vội vàng lật đật đứng lên, bước tới trước mặt Lâm Phong, không hề do dự mà quỳ xuống, cung kính nói:  

 

Adv

 

“Cậu chủ Lâm, em mắt chó không nhìn thấy thái sơn, xin anh tha tội.”  

 

 

“Cậu rất giống cha cậu, co được dãn được, là một người thông minh, giỏi hơn Tần Phong của nhà họ Tần kia nhiều.” Lâm Phong rất hứng thú nhìn Đàm Tử Minh.  


 

 

“Cảm ơn lời khen của cậu chủ Lâm!” Ngoài mặt Đàm Tử Minh cực kì cung kính nhưng trong lòng dậy sóng.  

 

 

Adv

Cậu ta chỉ biết Tần Phong đắc tội người nào nên mới bị giết, nhưng cụ thể là ai thì không rõ, không ngờ là do Lâm Phong giết!  

 

 

Lâm Phong này lợi hại tới vậy sao? Chỉ bằng chính bản thân đã khiến thành phố Kim Lăng quay như chong chóng, làm mưa làm gió, chèn ép khiến cho nhiều thế lực lớn như thế cũng không ngóc đầu lên nổi!  

 

 

“Nhìn thấy hai người đứng sau lưng tôi không?” Lâm Phong nói tiếp.  

 

 

Đàm Tử Minh nhìn thoáng qua Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả, rồi vội thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói:  

 

 

“Có thấy.”  

 

 

“Cảm thấy thế nào?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Đàm Tử Minh nghe thế, cơ thể run lên, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Cậu ta không hiểu Lâm Phong có ý gì, chẳng lẽ không định tha cho mình sao?  

 

 

“Cậu chủ Lâm đang hỏi con đấy, không mau trả lời đi! Con muốn ông đây chết luôn à?” Đàm Thiên Hồng gào lên.  

 

 

Đàm Tử Minh giật mình một cái, thở hắt ra một hơi, cung kính nói:  

 

 

“Hai tiểu thư đây rất đẹp, có thể nói là trong top mười những người em đã từng gặp!”  

 

 

Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả nghe thấy thế, gương mặt đỏ bừng lên, dù sao cũng làm gì có cô gái nào không thích nghe người ta khen mình đẹp chứ?  

 

 


Hơn nữa còn được khen ngay trước mặt Lâm Phong khiến bọn họ càng vui hơn!  

 

 

“Cho nên cậu có thích không?” Lâm Phong lại hỏi.  

 

 

“Cậu chủ Lâm, nếu là trước kia chắc chắn em sẽ thích! Bởi vì em cũng là đàn ông, không có đàn ông nào không thích mỹ nữ cả! Nhưng bây giờ em không thích!” Đàm Tử Minh tỉnh táo lại, nhanh chóng trả lời.  

 

 

“Vì sao?” Lâm Phong hỏi tiếp.  

 

 

“Bởi vì em không muốn chết! Cậu chủ Lâm, lần này em sai rồi, nhưng em vốn cũng không biết gì cả! Nếu như em biết sớm một chút, em nhất định sẽ không hành động ngu xuẩn như thế! Cậu chủ Lâm, em biết sai rồi, em xin lỗi!”  

 

 

Đàm Tử Minh nói xong, đột nhiên cầm lấy một cây gậy sắt ở bên cạnh lên đập mạnh xuống tay mình.  

 

 

“Rắc rắc!”  

 

 

Cánh tay của cậu ta gãy ngay lập tức, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh.  

 

 

Từ vẻ mặt của cậu ta lúc này có thể thấy cậu ta đau đớn thế nào, nhưng cậu ta cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng.  

 

 

Trong mắt Lâm Phong xuất hiện thêm vẻ tán thưởng.  

 

 

Một người ra tay độc ác với người khác thì chẳng có bản lĩnh gì mấy, nhưng dám độc ác với chính bản thân mới là kẻ mạnh!  

 

 

Đàm Tử Minh này còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của anh.  

 

 

“Cậu rất được, bất kể là Tần Phong hay Giang Quân Lâm đều không bằng cậu! Cho nên hai người đó mới chết trong tay tôi, còn cậu vẫn sống tới giờ.” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 709


 Tần Điên cười lạnh một tiếng.  

 

 

Từ một góc độ kỳ dị, cơ thể gầy gò của ông ta lại có thể né được bàn tay to lớn của Lâm Phong….  

 

 

Sau đó, ông ta lại di chuyển thân thể, giống như di chuyển tức thời tới trước mặt Lâm Phong, một quyền đấm mạnh vào mặt của Lâm Phong!  

 

 

Sắc mặt Lâm Phong không thay đổi, vươn bàn tay phải tóm lấy cổ của Tần Điên, dùng một lực nhẹ!  

 

 

“Ầm!”  

 

Adv

 

Trong nháy mắt, nắm đấm của Tần Điên bị nghiền nát thành một đám bọt máu….  

 

 

Cùng lúc đó Tần Điên cũng cảm nhận được một cơn đau kịch liệt truyền đến, cơn đau này khiến ông ta ớn lạnh sống lưng, liên tục lùi về sau mấy chục bước, mới có thể ổn định được thân thể!  

 


 

Tần Điên vừa hoảng sợ cầm máu, vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, nhưng phát hiện thân ảnh của Lâm Phong đã biến mất ngay tại chỗ.  

 

 

Một khắc sau, Lâm Phong đã tới trước mặt ông ta, bóp lấy cổ của ông ta và nâng lên nói:  

 

Adv

 

“Ông với gà có gì khác biệt sao?”  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Tần Điên vẻ mặt kinh hãi!  

 

 

Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới với thực lực của bản thân, trước mặt Lâm Phong lại chẳng đáng là gì!  

 

 

“Hạ Vân Đỉnh, tôi biết ông đã tới rồi, ra đây đi, ông dám bắt cóc em gái tôi, tại sao không dám bước ra đây?”  

 

 

Lâm Phong nhìn xung quanh, thản nhiên nói.  

 

 

Võ giả của các thế lực lớn ở hiện trường nghe xong thì sắc mặt hơi thay đổi. Thì ra là vì Hạ Vân Đỉnh bắt cóc em gái của Lâm Phong, cho nên Lâm Phong mới giết tới tận cửa để báo thù!  

 

 

Nhưng sao nhân vật đứng sừng sững trên mây ở nước Đại Hạ như Hạ Vân Đỉnh lại đi bắt cóc em gái Lâm Phong làm gì?  

 

 

Chính vào lúc này, một giọng nói hùng hổ truyền khắp căn phòng:  

 

 

“Lâm Phong, cậu đừng nói bậy!  

 

 

Hạ mỗ đây là thân phận như thế nào? Sao lại có thể bắt cóc em gái cậu được? Ngược lại hôm nay cậu thiếu suy nghĩ như vậy, tấn công tổ thủ vệ, một cơ quan quan trọng của quốc gia!”  

 

 


“Cậu có biết rằng ý nghĩa của tổ thủ vệ đối với nước Đại Hạ là gì không? Là lá chắn bảo vệ mạnh nhất của nước Đại Hạ, bảo vệ biến giới quốc gia, bảo vệ hàng tỉ người dân!”  

 

 

…..  

 

 

Mọi người nhìn theo giọng nói, lại phát hiện thấy Hạ Vân Đỉnh một mình chậm rãi bước tới.  

 

 

Ông ta mặc một chiếc mãng bào màu nâu, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không tức giận thị uy, có lẽ là vì ông ta nhiều năm giữ chức vụ cao, cho nên cả người ông ta trông có vẻ rất cẩn trọng, khiến cho người khác cảm thấy có một áp lực vô hình!  

 

 

Cứ như thể người đang đi tới không phải là một người mà là một vị thần! Một vị thần đang bước đi trong nhân gian!  

 

 

“Cuối cùng ông cũng chịu xuất hiện rồi!”  

 

 

Lâm Phong nhìn Hạ Vân Đỉnh một lượt từ trên xuống, lạnh lùng nói.  

 

 

Không hổ là Chân Long Chi Tử đời trước!  

 

 

Hạ Vân Đỉnh cho anh một cảm giác mạnh hơn rất nhiều so với mấy Võ Thánh đã gặp trước đó….  

 

 

Có điều anh không rành võ đạo, cho nên trước khi ra tay, tạm thời vẫn chưa thể nhìn ra được thực lực thực sự của Hạ Vân Đỉnh!  

 

 

“Tôi thân là tổ trưởng của tổ thủ vệ, đương nhiên phải xuất hiện rồi!”  

 

 

“Bất cứ hành vi phản quốc nào, tôi đều không cho phép nó xuất hiện dưới tầm mắt của mình!”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh nhìn Lâm Phong, nói từng câu từng chữ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 335


Nhất là Đao Ma mà tổ chức phái đi ngăn cản Long Ngạo Thiên, khiến ông ta càng đỡ lo chuyện sau này!  

 

Tối nay, chính là buổi biểu diễn cá nhân của ông ta, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật!  

 

 

"Phụt!"  

 

 

"Phụt!"  

 

 

Người mặc áo choàng đen xông lên phía trước.  

 

 

Adv

Mười bước giết một người, không để lại dấu vết suốt ngàn dặm.  

 

 

Thanh kiếm dài vung lên, rất có khí thế vô địch thiên hạ!  

 

 

"Chết đi!"  

 


 

Ông ta chĩa kiếm về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói.  

 

 

Adv

Toàn thân Diệp Phàm lạnh buốt, anh ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Dừng tay!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên vừa mới đi nặng liền lao vọt tới.  

 

 

Ông ta chính là cường giả Hậu Thiên cảnh bậc ba, đã có thể dùng nội lực ngoại phóng, ông ta thẳng tay đấm một chưởng về phía người mặc áo choàng đen.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Nắm đấm gió khủng khiếp gào thét phóng ra, phát ra những âm thanh tàn phá.  

 

 

"Không biết tự lượng sức mình!"  

 

 

Người mặc áo choàng đen lạnh lùng cười một tiếng, ông ta cất thanh kiếm dài đi, rồi lại lao tới phía Vương Nhạc Hiên!  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Kiếm khí nổ tung ra, dễ dàng đánh tay nắm đấm gió của Vương Nhạc Hiên, rồi lại lao nhanh về phía Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Con ngươi Vương Nhạc Hiên co rụt lại, vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng mà cánh tay phải vẫn bị chặt đứt tận gốc!  

 

 

"Phụt!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên kêu thảm một tiếng, vì lực quán tính lớn mà cả cơ thể ông ta bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống sàn nhà.  


 

 

Ông ta kìm nén cơn đau dữ dội, giãy dụa đứng dậy, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.  

 

 

Sao lại có thể mạnh như thế?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Diệp Thiên Long và Vân Trung Thiên nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng chạy ra đây.  

 

 

Diệp Thiên Long thấy con trai bị thương nặng đang lâm nguy thì trái tim run lên, ông ta lập tức nhìn về phía người mặc áo choàng đen, lạnh lùng nói:  

 

 

"Là ai?"  

 

 

"Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tối nay tất cả các người đều phải chết!"  

 

 

Người mặc áo choàng đen nói khàn giọng.  

 

 

Đôi mắt Diệp Thiên Long hơi nheo lại, biết rõ rằng đối phương cố tình đổi giọng nói.  

 

 

Ông ta liếc mắt với Vân Trung Thiên, Vân Trung Thiên nhẹ nhàng gật đầu.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

"Bài vân thối!"  

 

 

"Long hổ quyền!"  

 

 

Hai người chấp pháp lạnh lùng quát lên, mỗi người sử dụng những kỹ năng riêng của mình, cùng xông về phía người mặc áo choàng đen.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 244


 

"Nam Cung Vấn Thiên, ông quá ngang ngược! Cho dù ông có mạnh đến đâu thì trong giới võ đạo ở thành phố Kim Lăng này, tôi cũng không phải người mà ông có thể sỉ nhục được!"  

 

Long Hạo bò dậy, lau máu tươi bên khoé miệng, không phục nói.  

 

 

"A? Còn kiên cường quá nhỉ? Tôi thích kiểu người cứng rắn như ông đấy."  

 

 

Khóe miệng Nam Cung Vấn Thiên nhếch lên vẻ khinh thường.  

 

 

Hắn ta đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng bay vọt tới trước mặt Long Hạo, bóp lấy cổ Long Hạo nhấc Long Hạo lên.  

 

 

Adv

"Ông..."  

 

 

Có thể thấy Nam Cung Vấn Thiên dùng sức lực rất lớn, chỉ trong nháy mắt mặt mày Long Hạo đã thành màu gan heo, ông ta muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì.  

 

 


"Làm người thì phải tự biết mình, đỉnh phong Địa Cảnh rất lợi hại ở thành phố Kim Lăng, nhưng ở thành phố Kinh Hàng chúng tôi thì cũng chỉ được coi là tầm trung thôi! Đứng trước tôi thì còn không chống nổi một đòn!"  

 

 

"Tôi đã từng giết nhiều võ giả đỉnh phong Địa Cảnh rồi, còn nhiều hơn ông thấy nhiều!"  

 

Adv

 

"Ầm!"  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên quẳng mạnh Long Hạo xuống đất, thản nhiên nói:  

 

 

"Cho ông một cơ hội sống sót! Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi cho tôi, nếu không thì chết luôn đi!"  

 

 

Long Hạo siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay bấm vào trong thịt mà cũng không cảm thấy đau!  

 

 

Khinh người quá đáng!  

 

 

Thật đúng là khinh người quá đáng!  

 

 

Lúc này đây, ông ta thật sự muốn chết luôn cho rồi!  

 

 

Thân là đường chủ Long Môn Đường, ông ta có bị người khác sỉ nhục thế này bao giờ?  

 

 

"Anh Vấn Thiên, mọi người đùa vui với nhau thôi mà, không nhất thiết phải quỳ xuống xin lỗi chứ! Hay là để tôi kính ông ba chén rượu, coi như là chịu tội với ông thay cho đường chủ Long Môn Đường nhé!"  

 

 

Lúc này Tần Vô Đạo giơ chén rượu lên, cười nói.  

 

 

"Cũng được! Hôm nay là ngày đẹp, không cần phải căng thẳng quá!"  

 

 

"Ha ha... Anh Vấn Thiên biết nói đùa thật đấy!"  

 

 


Đám người Đến Thích Thiên nhao nhao cười nói, muốn làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt ở hiện trường.  

 

 

Nhưng lúc này.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên dùng một tay hất tung chén rượu trên tay Tần Vô Đạo, cười khẩy:  

 

 

"Cậu là cái quái gì chứ? Cậu mà cũng xứng nhận tội thay cho ông ta?"  

 

 

"Anh Vấn Thiên..."  

 

 

Vẻ mặt Tần Vô Đạo hơi thay đổi.  

 

 

"Đừng có gọi thân thiết như thế! Hôm nay tôi tới đây chỉ để giải trí thôi, mấy người thật sự tưởng rằng tôi đến đây để trao đổi học thuật với giới võ đạo các người đấy à?"  

 

 

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, không chỉ Long Hạo, mà tất cả những người đang ngồi đây, và cả toàn thành phố Kim Lăng, đều chỉ là rác rưởi!"  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên vô cùng hống hách, mặt mũi đầy vẻ khinh bỉ.  

 

 

Vừa nói dứt lời.  

 

 

Vẻ mặt của Tần Vô Đạo và những người khác đều cực kỳ khó coi!  

 

 

Hành động lần này của Nam Cung Vấn Thiên chẳng khác nào đi đại tiện tiểu tiện vào mặt mũi bọn họ, ấn mặt mũi bọn họ xuống bồn cầu!  

 

 

Nhưng mà chỉ sau một thoáng chốc tức giận.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 241


 “Giới thiệu với cậu, bên cạnh tôi đây là em gái ruột Lâm Vân Dao, người còn lại là em kết nghĩa Lý Tiểu Khả.” Lâm Phong giới thiệu.  

 

 

“Chị Tiểu Dao, chị Tiểu Khả!” Đàm Tử Minh khom lưng uốn gối, không dám ngẩng đầu lên.  

 

 

Lâm Vân Dao hơi ngượng ngùng, còn Lý Tiểu Khả lại cực kì khiếp sợ.  

 

 

Cô ấy biết thân phận của Đàm Tử Minh, là một nhân vật hàng đầu của đại học Kim Lăng!  

 

 

Mà bây giờ một người như thế lại đang rất mực cung kính trước mặt chú! Chú quả thực quá mạnh!  

 

Adv

 

“Từ giờ trở đi cậu chính là vệ sĩ của hai người họ! Nếu như sau này còn xảy ra chuyện như hôm nay, người đầu tiên tôi xử là cậu. Biết chưa?” Lâm Phong đột nhiên nói.  

 

 

Đàm Tử Minh ngẩn người ra, mãi đến khi cha cậu ta đứng cạnh la một tiếng mới phản ứng lại được, vội vàng trả lời:  

 

 

“Cậu chủ Lâm yên tâm! Sau này ai dám có ý xấu với hai chị, phải bước qua xác em trước!”  

 

 

Adv

“Được, cậu là một người thông minh, tôi tin rằng cậu biết nên làm thế nào!” Lâm Phong đứng lên, vỗ vỗ lên cánh tay vừa gãy rời của Đàm Tử Minh.  

 

 

Đàm Tử Minh hơi biến sắc, tưởng rằng Lâm Phong ác ý muốn trả thù mình. Nhưng đúng lúc này cậu ta phát hiện có một luồng khí ấm áp mạnh mẽ chảy vào trong phần xương gãy của cậu ta, nối liền chúng lại.  

 

 

Cậu ta thử động đậy tay, phát hiện nó không sao cả!  

 

 

“Cậu chủ Lâm, anh…”  

 

 

Đàm Tử Minh nhìn Lâm Phong, trong lòng dậy sóng.  

 

 

Cách thức thế này là sao đây? Nối liền được cả thịt xương ư?  

 

 

“Không cần nói nhiều, làm tốt nhiệm vụ tôi giao là được, Lâm Phong tôi không bạc đãi người nhà.” Lâm Phong nói.  

 

 

Vừa ban ơn, vừa thể hiện uy phong là cách tốt nhất để thu phục lòng người.  

 

 

“Được rồi, chúng tôi còn có việc, ông nhớ tổng kết lại rồi bồi thường cho ông chủ đi.” Lâm Phong vẫy tay với em gái và Lý Tiểu Khả, hai cô gái vội vàng đi theo sau.  

 

 

Lúc này, Đàm Thiên Hồng ngăn Lâm Phong lại, đưa hai viên đạn linh bạo ra.  

 

 

“Cậu chủ Lâm, hai ngày nay tôi thu thập được hai viên đạn linh bạo.”  

 


 

Lâm Phong nhìn Đàm Thiên Hồng, không nói gì thêm, cầm hai viên đạn linh bạo bỏ vào túi càn khôn, sau đó dẫn hai cô gái rời khỏi hiện trường.  

 

 

…  

 

 

Nhìn Lâm Phong rời đi, Đàm Thiên Hồng thầm thở dài một hơi, nói:  

 

 

“Con trai, trước đó cha đánh con cũng vì muốn tốt cho con, con đừng hận cha. Nếu như cha không làm thế có lẽ giờ con chỉ còn là thi thể rồi.”  

 

 

“Con biết! Thực ra vừa nãy cha có thể ác hơn chút nữa, cha vẫn còn mềm lòng quá.” Đàm Tử Minh gật đầu.  

 

 

Đàm Thiên Hồng hơi sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.  

 

 

“Cha… Lâm Phong này cho con cảm giác không bình thường! Con thấy nếu đi theo anh ta, nhất định con sẽ bước lên một tầm cao mới! Cho nên con quyết định sau này sẽ đi theo anh ta.” Đàm Tử Minh vừa nói vừa tiến lên đánh gục mấy người Trương Bân ngay tại chỗ!  

 

 

Lúc giết người, vẻ mặt cậu ta chẳng có gì thay đổi, rồi lập tức rời khỏi hiện trường.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nhìn theo bóng con trai, vẻ mặt hơi phức tạp.  

 

 

Từ nhỏ đứa con trai này của ông ta đã thể hiện khác người bình thường, kiêu ngạo cực kì, thủ đoạn sắc bén, dùng một chữ để khái quát chính là độc.  

 

 

Độc với người khác, độc với cả bản thân!  

 

 

Chỉ đáng tiếc không có thiên phú võ đạo, bây giờ mới Huyền Cảnh sơ kỳ.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 710


Bất luận Hạ tổ trưởng có bắt cóc em gái Lâm Phong hay không, hôm nay Lâm Phong dám xông vào tổ thủ vệ chính là không đúng, thậm chí còn khoa trương nói, hành động này của anh không khác gì phản quốc!  

 

“Lâm Phong! Cậu ôm lòng thù địch với tôi không sao! Hạ Vân Đỉnh tôi không vấn đề gì! Nhưng hà tất cậu phải liên lụy người khác?”  

 

 

“Tần gia có lịch sử lâu đời, xưa nay có cống hiến cực lớn cho quốc gia, tổ tiên cũng có rất nhiều Chân Long Chi Tử! Bây giờ cậu lại đánh người của Tần gia ra nông nỗi này! Là ý đồ gì?”  

 

 

“Hay nói cách khác, cậu thực sự cho rằng nước Đại Hạ không có ai trị được cậu?”  

 

 

Lúc này, Hạ Vân Đỉnh lại nói với vẻ mặt oai phong lẫm liệt.  

 

Adv

 

“Rắc!”  

 

 

Lâm Phong trực tiếp bóp gãy cổ của Tần Điên, lại đột nhiên một tát đánh Tần Long thành một đám sương máu.  

 


 

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, khi mọi người trong phòng kịp phản ứng lại thì hai người Tần gia đã chết như không thể chết hơn được nữa!  

 

 

Adv

Mà đúng vào lúc này, Lâm Phong lại nhìn về phía Hạ Vân Đỉnh, nhàn nhạt nói:  

 

 

“Được rồi! Ông tiếp tục nói đi, tôi cho ông một phút, tôi muốn xem thử ông có thể nói ra những gì….”  

 

 

“Lâm Phong, không ngờ cậu thực sự dám giết người của Tần gia…”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh vẻ mặt trông vô cùng đau đớn.  

 

 

Võ giả của các thế lực lớn nhìn thấy cảnh này vẻ mặt cũng tỏ ra phẫn nộ, cảm xúc hoàn toàn bị Hạ Vân Đỉnh khiêu khích!  

 

 

Theo bọn họ thấy, Hạ Vân Đỉnh đã nói chân thành như thế rồi, đáng lẽ Lâm Phong nên buông người của Tần gia ra mới đúng!  

 

 

Nhất thời, rất nhiều võ giả lần lượt phát ra âm thanh muốn tiêu diệt Lâm Phong, trong lời nói đều khinh bỉ Lâm Phong tới cực điểm!  

 

 

“Nghe thấy chưa? Hành vi của cậu đã khiến mọi người phẫn nộ.”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh nói.  

 

 

“Cho dù ông khiến toàn bộ thế lực ở kinh đô này căm thù tôi thì cũng ích gì? Tôi quan tâm sao?”  

 

 

Thân thể Lâm Phong biến mất ngay tại chỗ!  

 

 

Giây tiếp theo, anh đã tới trước mặt Hạ Vân Đỉnh và tát vào mặt ông ta!  

 


 

Hạ Vân Đỉnh thấy thế cũng vươn tay phải của mình ra!  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Hai bàn tay to lớn đột nhiên va vào nhau và phát ra tiếng động cực lớn.  

 

 

Hạ Vân Đỉnh lùi về sau vài bước, còn Lâm Phong lại không hề nhúc nhích!  

 

 

“Hình như thực lực của ông kém xa cái miệng của ông đấy! Có điều ông yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng giết chết ông thế đâu! Tôi sẽ từ từ chơi với ông…”  

 

 

“Đắc tội với Lâm Phong tôi chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời ông!”  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa bắt đầu tấn công!  

 

 

Một đấm rồi một đấm!  

 

 

Hạ Vân Đỉnh bị đánh tới mức liên tục lùi về phía sau, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều võ giả đang quan sát chung quanh ở hiện trường đều đã rơi vào trạng thái hóa đá.  

 

 

Sao…sao có thể chứ?  

 

 

Hạ vân Đỉnh là Chân Long Chi Tử đời trước, thực lực chắc chắn đáng sợ!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 336


Ông ta quá mạnh!  

 

 

Cho dù đối mặt với sự vây đánh của hai người chấp pháp thì ông ta vẫn không rơi vào thế yếu, thậm chí còn có phần chiếm thế thượng phong!  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này.  

 

 

Mặt mày mấy võ giả còn sót lại giữa sân đều tái nhợt đi!  

 

 

Thế này cũng mạnh quá đi mất!  

 

Adv

 

Chỉ bằng một người một kiếm mà có thể ngăn chặn được đòn đánh của hai vị chấp pháp, quả đúng là chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ!  

 

 

"Thập tự đoạn không trảm!"  

 

 

Lúc này, người mặc áo choàng đen đột nhiên quát lên một tiếng, thanh kiếm dài trong tay nhanh chóng chém ngang chém dọc, một luồng kiếm khí hình chữ thập có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức đánh trúng Vân Trung Thiên!  

 

 

Rất rõ ràng, ông ta cũng biết điểm yếu của Vân Trung Thiên, nên định lấy Vân Trung Thiên làm điểm đột phá!  

 

Adv

 

"Phụt!"  

 

 

Vân Trung Thiên không tránh kịp, bị kiếm khí đánh trúng.  

 

 

Mặc dù ông ấy đã dùng thiên địa lực để bảo vệ cơ thể, nhưng mà vẫn bị đánh bay ra ngoài, miệng hộc ra một ngụm máu lớn.  

 

 

Diệp Thiên Long thấy vậy thì sắc mặt thay đổi hẳn, lúc này mới biết rõ rằng cho dù mình và Vân Trung Thiên có liều mạng thì cũng không thể là đối thủ của người mặc áo đen trước mặt được!  

 

 

Ông ta vừa dốc toàn lực ngăn cản người mặc áo choàng đen, vừa hét lớn với Diệp Phàm:  

 

 

"Diệp Phàm, Vương Nhạc Hiên, hai người mau dẫn Hoa viện sĩ rời khỏi đây đi! Tuyệt đối không được để Hoa viện sĩ gặp chuyện!"  

 

 

"Ba!"  

 

 

Giọng nói Diệp Phàm run lên, không muốn bỏ ba lại.  

 

 

"Chạy ngay đi! Con đang liều lĩnh gì vậy hả! Quên bình thường ba dạy con thế nào rồi à?"  

 

 

Diệp Thiên Long nói lớn tiếng.  

 

 

"Phụt!"  

 


 

Lúc này, người mặc áo choàng đen nắm lấy cơ hội, đâm một kiếm trúng đùi Diệp Thiên Long.  

 

 

Diệp Thiên Long hít sâu một hơi, trên đùi chảy đầu máu tươi.  

 

 

"Hôm nay, đừng kẻ nào hòng rời đi! Chết hết đi cho tao!"  

 

 

Người mặc áo choàng đen không tấn công Diệp Thiên Long nữa, mà vung một nhát kiếm về phía Diệp Phàm.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Vân Trung Thiên kìm nén cơn đau đớn kịch liệt, lao tới ngăn cản kiếm khí, rồi lại bay ra ngoài một lần nữa, ông ấy phải lùi liên tục mấy chục bước mới ổn định được cơ thể!  

 

 

"Lão Vân!"  

 

 

Cơ thể Diệp Phàm không khỏi run lên.  

 

 

Vân Lão là cường giả Tiên Thiên cảnh, thế mà lại bị một nhát kiếm nhẹ của người mặc áo choàng đen đẩy ra xa mười mét!  

 

 

"Tiểu Phàm, đừng liều! Nghe lời ba cậu nói, mau dẫn theo Hoa viện sĩ rời khỏi đây đi!"  

 

 

"Tôi vừa mới liên lạc với ngài tổng chấp pháp, nhưng không liên lạc được, chắc chắn ngài ấy cũng gặp chuyện rồi!"  

 

 

"Nhớ lấy, đến khách sạn Kim Lăng tìm Lâm Phong!"  

 

 

"Bây giờ có lẽ ở thành phố Kim Lăng này chỉ còn mình cậu ta mới có thể ngăn chặn người mặc áo đen này thôi! Nhất định phải mau chóng đi tìm Lâm Phong đó!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 245


Đây là quy tắc trong giới võ đạo, sức mạnh là vua, không có sức mạnh thì bạn còn chẳng bằng phát rắm!  

 

"Mau quỳ xuống! Nếu không thì tôi không chỉ giết ông, mà đến cả mấy đứa nói giúp ông cũng đều phải chết!"  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên lạnh lùng nhìn Long Hạo.  

 

 

Đám người Tần Vô Đạo nghe vậy thì sắc mặt thay đổi.  

 

 

Long Hạo nghe vậy thì nghiến răng, quỳ luôn xuống đất, dập đầu lạy ba cái, run rẩy nói:  

 

 

Adv

"Thật sự xin lỗi! Là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, là do tôi vô lễ!"  

 

 

"Nói cái gì? Tôi không nghe rõ."  

 

 

Vẻ mặt Nam Cung Vấn Thiên lại đầy sự vui vẻ.  


 

 

"Ngài Nam Cung, Long Hạo tôi biết lỗi rồi! Bây giờ tôi xin lỗi ông, mong ông tha thứ cho!"  

 

Adv

 

Long Hạo gào to một tiếng.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên đạp một phát đá Long Hạo bay ra ngoài, trịch thượng nói:  

 

 

"Thôi được! Hôm nay tha cho cái mạng chó nhà ông!"  

 

 

Long Hạo im lặng.  

 

 

Ông ta chật vật bò dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh nhóm Tần Vô Đạo, gương mặt vốn luôn sắc sảo nghiêm túc giờ đã trở nên nguội lạnh, như một người đã chết vậy.  

 

 

Người thì vẫn còn sống, nhưng ông ta đã chết rồi!  

 

 

Đám người Tần Vô Đạo và Thích Đế Thiên thấy dáng vẻ Long Hạo thì thở dài trong lòng, nhưng lại không thể làm gì.  

 

 

Lý Như Hải ở bên cạnh thì lại mừng rỡ vô cùng.  

 

 

Trước đây nhà họ Lý nghèo túng, thái độ của mấy người này với ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì, cuối cùng bây giờ cùng đến lượt nhà họ Lý tôi vùng dậy rồi chứ?  

 

 

Lý Như Hải càng lúc càng cảm thấy quyết định gả con gái mình cho Nam Cung Vấn Thiên là cực kỳ đúng đắn.  

 

 

Đổi một người phụ nữ để lấy tương lai bay lên như diều gặp gió của nhà họ Lý, thế này cực kỳ có lời!  

 

 

Nghĩ đến đây, Lý Như Hải không khỏi bật cười:  


 

 

"Lời anh Vấn Thiên nói rất đúng! Giới võ đạo thành phố Kim Lăng chúng tôi sau này còn phải trông chờ vào nhà họ Nam Cung các ông chăm sóc nhiều hơn một chút."  

 

 

"Cái này thì ông cứ yên tâm, chỉ cần con gái ông chăm sóc tôi thoải mái thì sao mà tôi có thể mặc kệ nhà họ Lý các ông được?"  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên cầm một điếu xì gà trên bàn lên, thoải mái rít một hơi, nói tiếp:  

 

 

"Còn nữa, cô vợ nhỏ của tôi đâu? Hôm qua còn thấy mà, sao hôm nay không thấy đâu nữa?"  

 

 

"Tiểu Khả vẫn còn là sinh viên, hôm nay phải đến lớp."  

 

 

Lý Như Hải cười nịnh.  

 

 

"Cuộc sống đại học tốt lắm! Tôi cũng thích sinh viên đại học."  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên nghe vậy thì hài lòng nhả ra một vòng khói thuốc.  

 

 

Lý Như Hải nghe vậy, đang định đáp lời.  

 

 

Thì đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong dẫn theo Lý Tiểu Khả và em gái đẩy cửa đi thẳng vào.  

 

 

Nhìn thấy thế.  

 

 

Con ngươi Tần Vô Đạo, Đế Thích Thiên đều co rụt lại.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 242


 

“Đến nhà họ Lý!” Lâm Phong đáp.  

 

Lâm Vân Dao đã hiểu ý của anh trai, gật đầu không nói chuyện. Nhưng Lý Tiểu Khả lại có vẻ lo lắng, nói:  

 

 

“Chú, tôi biết chú rất lợi hại, đến một người Đàm Thiên Hồng cũng phải sợ chú, nhưng chuyện hiện tại của tôi chú không giải quyết được! Chú đừng xen vào.”  

 

 

“Lão già mà cha em giới thiệu rất lợi hại à?” Lâm Phong hỏi.  

 

Adv

 

“Rất lợi hại, còn hơn nhiều so với tưởng tượng của chú! Tôi nghe Lý Như Hải nói ông ta là một cao thủ Thiên Cảnh.”  

 

 


Lý Tiểu Khả nhìn Lâm Phong, nói:  

 

 

“Thực ra có một vị cường giả như thế bảo hộ cũng coi như là chuyện tốt! Không phải chỉ hơi lớn tuổi một chút thôi sao? Chỉ cần tốt với tôi thì tôi cũng chấp nhận.”  

 

Adv

 

“Chấp nhận cái quái gì, Lâm Phong này thích nhất là nghịch thiên cải mệnh.” Lâm Phong nói xong rồi nhắm mắt dưỡng thần.  

 

 

Đôi mắt Lý Tiểu Khả hơi đỏ lên, cảm động muốn khóc.  

 

 

Vì sao chú lại tốt với mình như thế chứ? Trong lòng cô ấy chợt nghĩ nếu mình cưới được chú thì tốt biết bao.

 

Xe taxi dừng trước cửa trang viên nhà họ Lý.  

 

Lâm Phong, Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Không xuống xe, phát hiện trước cổng trang viên có không ít xe con.  

 

 

Cho dù đứng bên ngoài cũng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười huyên náo từ bên trong truyền ra, có vẻ đã không ít khách tới đây.  

 

 

“Hay là thôi đi, vì chuyện đính hôn mà hình như hôm nay Lý Như Hải mời rất nhiều nhân vật lớn đến.” Lý Tiểu Không lo lắng, sợ hãi.  

 

 

“Phải không? Nhưng chú lại thích chơi với các nhân vật đó cơ, người nào cũng là nhân tài, nói chuyện dễ nghe, tiền thì…” Lâm Phong cười cười, đi thẳng vào trang viên trước.  

 

 

“Tiểu Khả đừng sợ, có anh trai tớ ở đây, không sao đâu!” Lâm Vân Dao cầm tay Lý Tiểu Khả.  

 

 


Lý Tiểu Khả hít một hơi thật sâu, gật dầu sau đó theo sát phía sau hai anh em.  

 

 

Trong lòng cô ấy thầm nghĩ, dù sao cô ấy cũng phải bảo đảm rằng chú và Tiểu Dao không bị tổn thương, cùng lắm thì lây cái chết ra ép buộc!  

 

 

…  

 

 

Lúc này, trong đại sảnh của ngôi biệt thự nằm chính giữa trang viên có một đám người đang tụ họp lại một chỗ, cười nói bàn luận cái gì đó.  

 

 

Ngoại trừ Lý Như Hải và mấy người quan trọng của nhà họ Lý, thì còn có gia chủ nhà họ Tần Tần Vô Đạo, đường chủ Long Môn Đường Long Hạo, bang chủ Tạc Thiên Bang Đế Thích Thiên…  

 

 

Đây đều là các nhân vật quan trọng từng đến tham gia tiệc đính hôn của nhà họ Giang, bây giờ lại đang vây quanh một người đàn ông trung niên, có vẻ rất cung kính.  

 

 

Người trung niên mặc trường bào sang trọng, khuôn mặt dài, mũi khoằm, hơi thở võ đạo khó dò, bốn phía mơ hồ có thiên địa lực quanh quẩn, khủng bố vô cùng.  

 

 

“Hôm nay là ngọn gió nào đưa anh Vấn Thiên đến thành phố Kim Lăng vậy?” Tần Vô Đạo cười hỏi, nhưng trong lòng lại nặng nề hơn một chút.  

 

 

Người trung niên này tên Nam Cung Vấn Thiên, không chỉ là trưởng lão của nhà Nam Cung vốn là một võ đạo thế gia ở thành phố Kinh Hàng, tu vi thậm chí còn đạt tới Hậu Thiên Cảnh tầng bốn, cực kì kinh khủng!  

 

 

Tỉnh Giang Nam có sáu thành phố, chia ra làm Kim Lăng, Kinh Hàng, Vô Tương, Tô Châu, Lư Châu và Dương Châu.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 711


 Lâm Phong lạnh lùng nhìn Hạ Vân Đỉnh, cứ luôn cảm thấy có gì đó cổ quái!  

 

Thực lực của Hạ Vân Đỉnh rất mạnh!  

 

 

Anh có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong cơ thể ông ta có một cỗ năng lượng đáng sợ!  

 

 

Thế nhưng một đòn tấn công này lại không thể chịu được như vậy, cứ như thể chỉ cần bản thân dùng chút lực nhỏ thôi cũng có thể đánh ông ta trở thành sương máu!  

 

 

Chẳng lẽ….  

 

Adv

 

Ông ta đang cố ý giả vờ yếu thế?  

 

 

Nhưng mục đích làm như thế là gì?  

 

 


Nghĩ mãi không có kết quả, Lâm Phong không nghĩ thêm nữa bèn trực tiếp lạnh lùng nói:  

 

 

“Hạ Vân Đỉnh, nếu ông cứ mãi như vậy, thế thì cuộc đấu này có thể kết thúc rồi!”  

 

Adv

 

Hạ Vân đỉnh lau máu nơi khóe miệng, tuy không trả lời nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia trêu chọc.  

 

 

Lâm Phong chú ý tới ánh mắt của ông ta, hơi nhíu mày, biết mình lại bị lừa.  

 

 

Mà đúng vào lúc này, một âm thanh băng lạnh truyền khắp căn phòng:  

 

 

“Lâm Phong, cậu quá láo xược rồi! Cậu có biết, trước kia Hạ tổ trưởng vì quốc gia mà đối đầu với cường giả nước ngoài, bị thương nặng thực lực không tới một phần mười!”  

 

 

Nếu không thì sao cậu có thể là đối thủ của ông ấy? Tôi thực sự không biết ai cho cậu cái gan này, lại dám ra tay với người có công với quốc gia!”  

 

 

……..

 

Rất nhiều võ giả có mặt ở đây nghe vậy liền quay đầu lại nhìn.  

 

Khi thấy người vừa tới, đồng tử của mọi người đều co lại, hít vào một hơi.  

 

 

“Thì ra là Hoàng lão!”  

 

 

“Hoàng lão là một trong những người có uy tín nhất ở Kinh Thành!”  

 

 

“Bản thân Hoàng lão không chỉ có chiến lực phi phàm, mà còn bồi dưỡng cho quốc gia ba người con trai đều là Chân Long! Ba người con trai Chân Long này, người nào cũng là siêu cường giả, trong đó có một người, theo như tôi nghe ngóng thì đã siêu phàm thoát tục rồi, không còn ở thế gian!”  

 

 

…  

 

 

Hoàng lão dẫn theo một nhóm võ giả tới hiện trường.  


 

 

Trước tiên lão ta lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Vân Đỉnh, vẻ mặt quan tâm hỏi:  

 

 

“Vân Đỉnh, con không sao chứ?”  

 

 

“Chú Hoàng, cả đời con chinh chiến, đã từng bị thương vô số lần, chút đau đớn này thì có là gì?”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh cười lắc đầu!  

 

 

“Haiz! Tính tình con vẫn luôn rộng rãi như vậy!”  

 

 

“Con nghe chú Hoàng nói một câu, con đã làm nhiều việc cho quốc gia, lần này còn vì quốc gia mà bị thương! Con gặp chuyện như vậy, nên nói cho chú Hoàng biết! Sao lại phải tự mình gánh chịu?”  

 

 

Hoàng lão nói đầy lo lắng.  

 

 

“Bây giờ quốc gia có thù trong giặc ngoài, con là tổ trưởng Tổ Thủ Vệ, không thể giúp quốc gia chia sẻ gánh nặng thì thôi, nếu vì chuyện riêng mà làm phiền đến quốc gia, vậy con còn mặt mũi nào đối diện với người dân nữa?”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh vẻ mặt nghiêm trang nói!  

 

 

Nghe những lời này.  

 

 

Hoàng lão nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Vân Đỉnh, không nói gì.  

 

 

Các võ giả của mấy thế lực lớn trong hội trường rất cảm động,  

 

 

Đại Hạ ngày càng hùng mạnh, chính là vì có những người như Hạ Vân Đỉnh, âm thầm bảo vệ, âm thầm cống hiến!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 337


Diệp Phàm nhìn chiến trường trước mắt, nắm chặt tay.  

 

 

Tuy rằng anh ta rất muốn ở lại với cha và Vân lão để cùng chiến đấu, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính!  

 

 

Diệp Phàm lập tức quay người về phòng, tới phòng của Hoa Vân Phi.  

 

 

“Hoa viện sĩ…”  

 

 

“Không cần nói nhiều, tôi biết rồi!” Vẻ mặt Hoa Vân Phi rất nghiêm túc.  

 

 

“Được!”  

 

Adv

 

Diệp Phàm nhịn cơn đau từ miệng vết thương, cõng Hoa Vân Phi lên.  

 

 

Tiểu Thanh và Vương Nhạc Hiên đi đằng sau đỡ, bốn người nhanh chóng chạy ra ngoài.  

 

 

“Còn muốn chạy?” Tên áo đen đương nhiên sẽ không muốn mọi người chạy được.  

 

 

“Cút!”  

 

 

Adv

Hắn chợt đẩy lùi Vân Trung Thiên trước mặt, sau đó bổ thẳng một kiếm lên người Hoa Vân Phi.  

 

 

Hoa Vân Phi là mục tiêu! Tuyệt đối không thể cho chạy!  

 

 

Kiếm quang lấp lánh cắt ngang bóng tối, chiếu sáng gương mặt hoảng sợ của đám Diệp Phàm và Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Một kiếm này quá mạnh, bọn họ không đỡ nổi!  

 

 

Vào lúc quan trọng, Diệp Thiên Long từ bên cạnh vọt lên, dùng hết toàn lực ngăn lại luồng kiếm khí này.  

 

 

Nhưng ông ta lại bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Diệp Thiên Long lảo đảo đứng lên. Ông ta đưa lưng về phía bốn người, hơi thở hổn hển, miệng vết thương nhỏ máu, giọng nói nặng nề:  

 

 

“Tiểu Phàm, nhà họ Diệp ta không có thứ hèn nhát! Hoa viện sĩ ở chỗ con, Hoa viện sĩ chết, con cũng chết!”  

 

 

“Ba!”  

 

 

Diệp Phàm nhìn bóng dáng tiêu điều của cha mình, mũi cay cay, nước mắt trào ra.  

 

 

“Vương Nhạc Hiên, chúng ta đi!”  

 

 

Diệp Phàm lau mạnh nước mắt trên mặt, nổi giận gầm lên một tiếng, cõng Hoa Vân Phi chạy như bay ra ngoài.  

 

 

Khi bốn người vừa ra ngoài, sau lưng lại vang lên tiếng đánh nhau.  

 


 

Trong lúc mơ hồ có thể nghe thấy giọng Diệp Thiên Long và Vân Trung Thiên rất kiên quyết:  

 

 

“Muốn ra ngoài, phải bước qua xác hai bọn ta đã!”  

 

 

…  

 

 

Bên kia, trong phòng tổng thống của khách sạn hàng đầu Kim Lăng.  

 

 

Lâm Phong đang cùng con gái xem hoạt hình “Bảy anh em hồ lô”, hưởng thụ cảm giác bình yên hiếm có.  

 

 

“Ba ơi, vì sao trong hồ lô lại sinh ra bé hồ lô? Này không khoa học…”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu, mở to đôi mắt sáng ngời, hỏi.  

 

 

Lâm Phong yên lặng chốc lát rồi nói: “Cái này phải kể từ lúc Tôn Ngộ Không ăn vụng quả đào ở hội bàn đào, trói bảy tiên nữ lại…”  

 

 

“Chuyện tình yêu của Tôn Ngộ Không và bảy tiên nữ ư? Con muốn nghe.” Tiểu Luyến Luyến cực kì chờ mong.  

 

 

“Khụ!”  

 

 

Lâm Phong chuẩn bị kể thì Trần Y Nặc đứng bên cạnh ho khan một cái, lườm anh.  

 

 

Lâm Phong đỏ bừng mặt, xoa đầu con gái, nói:  

 

 

“Chuyện này đợi lúc nào con lớn rồi sẽ biết!”  

 

 

“Nhưng con trưởng thành rồi mà.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến bất mãn chu cái miệng nhỏ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 246


Đến cả Lý Như Hải cũng tỏ ra khẽ giật mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc.  

 

Chẳng qua là sau một thoáng bất ngờ ngắn ngủi đó, vẻ mặt của ông ta lại vui vẻ lại!  

 

 

Lâm Phong thì có sao?  

 

 

Bây giờ ông ta đã có Nam Cung Vấn Thiên làm chỗ dựa!  

 

 

Adv

Cho dù Lâm Phong cậu có mạnh, chẳng lẽ còn mạnh hơn được cả nhà họ Nam Cung sao?

 

"Con gái ngoan, chẳng phải con đi học sao? Sao lại về rồi?"  

 

Lý Như Hải không để mắt tới Lâm Phong mà cười hỏi Lý Tiểu Khả.  

 


 

Lý Tiểu Khả nhìn thoáng qua Lý Như Hải, rồi lại liếc mắt nhìn Nam Cung Vấn Thiên đang nheo mắt nghiêm túc nhìn mình, cô ấy do dự một lát, không dám lên tiếng.  

 

Adv

 

"Đừng sợ, có tôi ở đây!"  

 

 

Lâm Phong vỗ bả vai cô ấy, cho cô ấy một ánh mắt khích lệ!  

 

 

Chuyện này vẫn phải để chính Tiểu Khả đứng ra nói mới được, anh chỉ có thể giúp Tiểu Khả một khoảng thời gian, không thể giúp cô ấy suốt đời.  

 

 

Lý Tiểu Khả nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát kiên quyết nói:  

 

 

"Lý Như Hải, từ nhỏ đến lớn, từ xưa đến nay ông chưa từng có chút công ơn nuôi dưỡng nào với tôi! Bây giờ lại muốn đón tôi, tôi không thể nào chấp nhận được! Còn về cuộc hôn nhân mà ông sắp xếp cho tôi, tôi lại càng không bằng lòng!"  

 

 

"Hôm nay tôi tới đây, chính là để phân rõ giới hạn với ông!"  

 

 

"Tiểu Khả, chẳng lẽ mẹ con không nói rõ ràng với con sao?"  

 

 

Sắc mặt Lý Như Hải trầm xuống, ông ta không thể ngờ rằng con gái lại nói với mình những lời này.  

 

 

"Mẹ tôi là mẹ tôi, ý kiến của mẹ không thể đại diện cho tôi được! Dù sao thì tôi cũng không thể nhận ông! Ông đừng hòng!"  

 

 

Sau khi nói nhiều lời như thế, sắc mặt Lý Tiểu Khả đã bình tĩnh lại, trong lòng cũng bình thản.  

 

 

Có đôi khi, chỉ còn thiếu một cú sút quyết định, chỉ cần bạn dũng cảm vượt qua thì sẽ phát hiện ra phía trước chính là một vùng biển bao la, mọi thứ cũng không hề khó khăn như bạn tưởng tượng!  

 

 

Trong nháy mắt, hiện trường trở nên im lặng.  

 

 

Sắc mặt Lý Như Hải u ám, lửa giận ngút trời, ông ta sửng sốt tức giận hồi lâu vẫn không nói nên lời.  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên nghe vậy thì nheo mắt lại, nhìn Lý Tiểu Khả đầy hứng thú, không biết trong lòng hắn ta đang suy nghĩ gì.  

 

 

Còn về phần mấy người nhóm Tần Vô Đạo, thì họ đều đang nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.  

 

 

"Tiểu Khả... Con nhất định phải làm vậy sao? Con cũng biết hậu quả của việc làm như thế chứ?"  

 

 

Vẻ mặt Lý Như Hải đột nhiên bình tĩnh lại, rõ ràng có chút uy hiếp trong lời nói của ông ta.  

 

 

"Ồ? Tôi cũng đang muốn biết hậu quả là gì đây, ông nói cho tôi nghe xem."  

 

 

Lúc này Lâm Phong bước ra.  

 

 

Lý Như Hải thấy Lâm Phong nói chuyện thì trong lòng thấy nặng nề vô cùng.  

 

 

Thật ra lúc ông ta thấy con gái mình và Lâm Phong cùng quay trở về thì trong lòng đã có vài điều nghi ngờ rồi.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 243


 “Ha ha ha! Anh Vấn Thiên tới thành phố Kim Lăng chơi sao?” Long Hạo vừa cười vừa nói.  

 

Mặc dù Đế Thích Thiên không nói gì, nhưng đôi mắt cũng đầy ý hỏi nhìn Nam Cung Vấn Thiên.  

 

 

“Buồn cười, thành phố Kim Lăng này thì có gì mà chơi? Thâm sơn cùng cốc mà thôi, một võ giả có thể đánh cũng chẳng có. Coi như là minh chủ liên minh võ đạo Vương Nhạc Hiên cũng chẳng phải kẻ đỡ nổi mười chiêu.” Nam Cung Vấn Thiên thản nhiên nói, chỉ thiếu mỗi viết hai chữ khinh thường lên mặt.  

 

 

Đám người Tần Vô Đạo nghe xong, trong lòng hơi tức giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể cười khan một tiếng đáp:  

 

 

Adv

“Anh Vấn Thiên nói rất đúng, võ đạo giới của Kim Lăng chúng tôi đúng là không so được với Kinh Hàng của các anh!”  

 

 

“Biết là tốt rồi!” Nam Cung Vấn Thiên gật đầu rồi thản nhiên nói:  

 

 

“Tôi tới đây là để chuẩn bị cưới Lý Tiểu Khả làm vợ nhỏ.”  

 

 

Adv

“Cái gì?”  

 

 

Tần Vô Đạo, Long Hạo và Đế Thích Thiên đều ngẩn cả ra, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lý Như Hải.  

 

 

Vẻ mặt Lý Như Hải bình tĩnh, không hề ngượng ngùng, mỉm cười nói:  

 

 

“Đúng vậy! Nhà họ Lý chúng tôi chuẩn bị làm lễ đính hôn với nhà Nam Cung của thành phố Kinh Hàng! Anh Vấn Thiên là trưởng lão của nhà Nam Cung, thân phận cao quý, thực lực phi phàm, cưới con gái của tôi, đương nhiên là phù hợp!”  

 

 

Nghe thấy vậy, đám người Tần Vô Đạo đều im lặng.  

 

 

Bọn họ mơ hồ đoán được ý của Lý Như Hải, không phải là bây giờ nhà họ Lý đang xuống dốc, muốn mượn lực lượng của nhà Nam Cung để tái khởi sao!  

 

 

Mục đích giống hệt lễ đính hôn của nhà họ Giang và nhà họ Trần ở Vân Xuyên!  

 

 

Chỉ là lễ đính hôn của hai nhà đó ít nhất cũng là người trẻ tuổi mà nhỉ?  

 

 

Lý Như Hải ông lại định gả con gái mười mấy tuổi của mình cho một người đàn ông hơn cả tuổi mình để làm vợ nhỏ, có phải hơi không biết xấu hổ không?  

 

 

Trong lòng mọi người đều khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn tươi cười chứ không dám thể hiện điều gì khác thường.  

 

 

Không phải bọn họ sợ Lý Như Hải, nhưng Nam Cung Vấn Thiên khiến họ áp lực!  

 

 

Đúng lúc này, Nam Cung Vấn Thiên đột nhiên hỏi:  

 

 

“Tôi nghe nói trước đó nhà họ Giang bị một người trẻ tuổi tiêu diệt?”  

 

 

“Không sai!” Lý Như Hải cười gật đầu.  

 

 

“Cuối cùng vẫn chỉ là thâm sơn cùng cốc thôi! Nhà họ Giang cũng coi như là võ đạo thế gia hàng đầu của Kim Lăng các người đúng không, lại bị một hậu bối đến cửa tiểu diệt, đúng là rác rưởi muốn chết!” Nam Cung Vấn Thiên khinh miệt nói.  

 

 

“Anh Vấn Thiên, cũng không thể nói vậy được, Lâm Phong kia đúng là rất mạnh!” Tần Vô Đạo không nhịn nổi nữa, cười giải thích. Trong lòng thầm nghĩ Nam Cung Vấn Thiên ông mặc dù mạnh nhưng trước mặt các thế lực lớn của Kim Lăng chúng tôi, trái một câu thâm sơn cùng cốc, phải một câu rác rươi muốn chết, có phải hơi quá đáng không?  

 

 

“Rất mạnh ư? Không nên biện minh cho sự kém cỏi của mình! Nói cho cùng, võ đạo giới của Kim Lăng các người vẫn luôn là rác rưởi, trong cuộc so tài giữa sáu thành phố, luôn là cái hũ đựng điểm! Chẳng lẽ cái này không chứng minh được gì sao?” Nam Cung Vấn Thiên cười lạnh một tiếng.  

 

 

Dáng vẻ đứng trên cao nhìn xuống của ông ta rất thản nhiên không thèm coi mấy thế lực hàng đầu ở đây ra gì.  

 

 

“Anh Vấn Thiên, mấy lời này có phải hơi quá khích không? Tuy rằng võ đạo giới của Kim Lăng chúng tôi đang ở thế yếu, nhưng vài thập niên trước cũng là tồn tại hàng đầu trong số sáu thành phố! Hơn nữa nếu không có biến cố năm đó, chúng tôi cũng không nghèo như bây giờ!” Long Hạo nén giận, nói.  

 

 

“Ông có ý gì? Có thành kiến gì với tôi?” Nam Cung Vấn Thiên đột nhiên nổi giận, tát chỏ Long Hạo một cái.  

 

 

Long Hạo giật mình, vội vàng ra tay chống lại!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 712


 

 Hạ tổ trưởng nghĩa hiệp như vậy, sao có thể làm ra chuyện bỉ ổi kia?  

 

“Hạ tổ trưởng, tôi nghe Hoàng lão nói trước kia ông đã bị thương? Chuyện này là thế nào?”  

 

 

Lúc này, trưởng lão Đường Tiên Ninh của nhà họ Đường đột nhiên lên tiếng hỏi.  

 

 

Vừa dứt lời, những người khác cũng tỏ ra tò mò.  

 

 

“Thật ra thì không có gì to tát đâu…”  

 

Adv

 

Hạ Vân Đỉnh vẫy tay, không muốn nói nhiều!  

 

 

“Vân Đỉnh à, có một số việc nhất định phải nói ra, như vậy người khác mới biết được trước kia con đã từng vì quốc gia mà cống hiến to lớn như thế nào!”  

 

 

Hoàng lão ngắt lời Hạ Vân Đỉnh, nói với vẻ mặt nghiêm túc:  

 

 

Adv

“Mọi người đều biết đến người cải tạo chứ? Nước Mỹ thông qua một số công nghệ khoa học, có thể khiến một người bình thường có được sức mạnh tương đương với cảnh giới Võ Hồn, thậm chí là Võ Thánh! Đối với chúng ta mà nói, đây quả thực là một tín hiệu không tốt! Khám phá được những thông tin nghiên cứu về người cải tạo, nhất định là một trong những mục tiêu quan trọng hàng đầu!”  

 

 

“Mà để có được những thông tin liên quan đến người cải tạo, Vân Đỉnh không tiếc thân mình lao vào nguy hiểm, đích thân dẫn theo một nhóm người lén lút đột nhập vào phòng thí nghiệm nước Mỹ…”  

 

 

“Nhưng cuối cùng bị phát hiện, những người đi cùng nó gần như toàn quân bị diệt, chỉ có Vân Đỉnh mang theo những thông tin thu thập được, bị thương nặng trốn thoát… Những thông tin này rất quan trọng, đã được chuyển giao cho viện nghiên cứu trong nước!”  

 

 

Nói đến đây, Hoàng lão chuyển ánh mắt lạnh lùng về phía Lâm Phong, nói:  

 

 

“Vậy nên lúc nãy tôi mới nói câu đó! Nếu Vân Đỉnh không bị thương nặng, sao có thể thua dưới tay một thằng nhóc con?”  

 

 

Vài câu nói xong.  

 

 

Hiện trường vô cùng ồn ào.  

 

 

Có người nhìn Hạ Vân Đỉnh với đôi mắt ngấn lệ, có người nhìn Lâm Phong với ánh mắt hung dữ…  

 

 

Một công thần của đất nước như vậy, sao có thể bị người khác sỉ nhục?  

 

 

Đối mặt với tất cả những điều này.  

 

 

Thần sắc Lâm Phong vẫn bình tĩnh không gợn sóng…  

 

 

Anh không quan tâm Hạ Vân Đỉnh như thế nào…  

 


 

Anh chỉ biết Hạ Vân Đỉnh đã nhiều lần muốn giết anh, cuối cùng còn bắt cóc em gái anh!  

 

 

"Xoẹt~"  

 

 

Lâm Phong tay bấm kiếm quyết, kiếm bản mệnh được rút ra khỏi vỏ, hóa thành muôn vàn kiếm ảnh lơ lửng quanh thân Lâm Phong!  

 

 

Trong nháy mắt.  

 

 

Vô tận kiếm khí cuồn cuộn, lan tràn khắp toàn trường.  

 

 

Uy áp khủng bố khiến cho rất nhiều võ giả có mặt ở đây cảm thấy ngạt thở!  

 

 

"Tôi nói lại lần nữa, Hạ Vân Đỉnh không những nhiều lần muốn giết tôi, mà còn phái người của Ám Ảnh Môn bắt cóc em gái tôi là Lâm Vân Dao, chuyện hôm nay, tôi chỉ nhắm vào một mình Hạ Vân Đỉnh! Những người khác tốt nhất đừng xen vào!"  

 

 

Lâm Phong thần sắc lạnh nhạt nói.  

 

 

Rất nhiều võ giả xung quanh nghe vậy thì sắc mặt trở nên hung dữ, cười lạnh nói:  

 

 

"Ám Ảnh Môn? Lâm Phong, cậu có biết Ám Ảnh Môn đã sớm bị tiêu diệt rồi không! Sao có thể còn là do Hạ tổ trưởng đích thân chỉ huy!"  

 

 

"Hạ tổ trưởng là người như thế nào? Đối phó với cậu, còn cần bắt cóc em gái cậu sao?"  

 

 

"Đúng vậy! Cậu nói dối cũng không biết tìm lý do nào hay hơn à!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 338


 Tiếng gõ cửa rất kịch liệt, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người kêu cứu.  

 

“Sẽ không phải sát thủ ban nãy chứ?” Trần Y Nặc hơi lo sợ.  

 

 

Sau khi trải qua một chuyện kinh khủng như thế, khó mà không liên tưởng được với việc này!  

 

 

Lâm Phong dùng thần thức quét qua, phát hiện bên ngoài là nhóm người Vương Nhạc Hiên và Diệp Phàm!  

 

 

Anh nhíu mày, đi ra mở cửa.  

 

Adv

 

Vương Nhạc Hiên nhìn thấy Lâm Phong, mừng đến rơi cả nước mắt, nói:  

 

 

“Cậu Lâm, hu hu… Bây giờ có thể nhìn thấy cậu đúng là quá tốt! Hu hu…”  

 

 

“Anh Lâm còn nhớ tôi chứ? Buổi sáng chúng ta đã gặp ở vườn bách thú.” Diệp Phàm nặn ra một nụ cười.  

 

 

Còn Hoa Vân Phi và Tiểu Thanh thì im lặng không nói gì.  

 

Adv

 

“Nhìn các người thê thảm thế này, chắc là bị người đuổi giết rồi chạy tới chỗ tôi lánh nạn đấy hả?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Cậu Lâm nói rất chuẩn!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức kể lại chuyện vừa phát sinh, sau đó chỉ vào Hoa Vân Phi, kích động nói:  

 

 

“Cậu Lâm, đây chính là Hoa viện sĩ, là trụ cột của Nước Đại Hạ chúng ta, cậu phải bảo vệ tốt cho người ta!”  

 

 

Lâm Phong nhìn Hoa Vân Phi, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc.  

 

 

Đối với cái tên này, anh không hề xa lạ gì. Từ trong trí nhớ của Phong Hành Giả có thể biết được đám sát thủ này vì Hoa Vân Phi mà đến!  

 

 

Anh vốn tưởng rằng Hoa Vân Phi là một võ giả cực kì lợi hại, không ngờ cậu ta chỉ là người bình thường, hơn nữa còn mắc bệnh nặng!  

 

 

“Làm phiền cậu Lâm.”  

 

 

Hoa Vân Phi nhìn Lâm Phong, hơi gật đầu.  

 

 

“Đừng nói vậy! Các người từ đâu tới thì về đó đi, tôi còn muốn xem phim hoạt hình với con gái.  

 

 

Lâm Phong nói xong thì đóng cửa phòng, hoàn toàn không quan tâm. Những người đó sống hay chết liên quan gì tới anh? Anh và con gái xem hoạt hình, kể chuyện cho con gái nghe không tốt hơn sao?  

 

 

Nhìn thấy vậy, Vương Nhạc Hiên hơi biến sắc mặt, vội vàng quỳ trước cửa phòng, cầu xin:  

 

 

“Cậu Lâm, Hoa viện sĩ có ý nghĩa rất lớn với Nước Đại Hạ, tuyệt đối không thể gặp chuyện gì!”  

 

 

“Ông còn có một tay, không cần nốt tay kia à?” Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nghe vậy, hơi run lên, gương mặt tái nhợt, không dám nói thêm gì nữa.  

 

 

“Lâm Phong, xin hỏi anh có phải người của Nước Đại Hạ không?”  

 

 

Gương mặt Diệp Phàm rất khó coi, đôi mắt đỏ lên, thương xót nói:  

 

 

“Anh có biết vì bảo vệ Hoa viện sĩ, chúng tôi mất bao nhiêu người không? Cha tôi và Vân lão còn đang giữ chân sát thủ, không màng sống chết! Hôm nay chỉ cần anh giúp một chút mà anh cũng không muốn ư?”  

 

 

“Trói buộc đạo đức không làm gì được tôi! Anh yên tâm, sau này nếu nước Đại Hạ có xảy ra chuyện gì, tôi còn xung phong nhanh hơn anh! Còn sống chết của các người, nói thẳng, không ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia!”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, đẩy Vương Nhạc Hiên ra chuẩn bị quay về phòng.  

 

 

Bốn người thấy vậy, ánh mắt tuyệt vọng, cả người rét run.  

 

 

Lúc này, Vương Nhạc Hiên đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lớn tiếng nói:  

 

 

“Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu cần đạn linh bạo? Tôi có thể trả thù lao cho cậu không?”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì dừng bước, nở nụ cười hỏi:  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 247


Lâm Phong đứng cách một đoạn, anh vung tay ra, Lý Như Hải lập tức bay ra xa mấy mét, sau đó đập mạnh vào tủ rượu trong phòng khách, khiến tủ rượu bị vỡ tan tành.  

 

"Tôi lại cứ thích xen vào việc của người khác đấy, thì sao? Không được à?"  

 

 

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Nhìn thấy vậy.  

 

 

Hiện trường rơi vào sự im lặng chết chóc.  

 

Adv

 

Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao thấy vẻ anh tuấn của Lâm Phong, trái tim đập thình thịch.  

 

 

Mà ánh mắt Nam Cung Vấn Thiên thì thoáng qua một vẻ nghiêm túc.  

 


 

Tên này chính là thanh niên đã diệt cả nhà họ Giang sao?  

 

 

Adv

Quả đúng là có chút bản lĩnh!  

 

 

Nhìn sức mạnh của cú đánh từ xa này thì đoán chừng là cũng không thua kém hắn ta!  

 

 

Nghĩ đến đây, hắn ta không có ý định ra tay giúp đỡ!  

 

 

Đúng là hắn ta ham sắc đẹp thật, nhưng tuyệt đối sẽ không vì Lý Như Hải mà đi đắc tội với một võ giả có thể chống lại mình, nếu làm thế thật thì chẳng phải hắn ta ngu xuẩn quá sao?  

 

 

Mặc dù lúc nãy hắn ta rất ngông cuồng, nhưng cũng chỉ là ngông cuồng trước mặt mấy con gà non Tần Vô Đạo mà thôi!  

 

 

Nhưng trước mặt một cường giả thật sự, hắn ta lại cẩn thận hơn nhiều người tưởng nhiều!  

 

 

"Lâm Phong... Cậu có thể nói lý lẽ chút không?"  

 

 

Lúc này Lý Như Hải chật vật bò dậy, phẫn nộ nói.  

 

 

"Ông nhất định phải nói lý lẽ với tôi sao? Bây giờ hẳn là cả thành phố Kim Lăng chẳng có ai không biết rằng Lâm Phong tôi là người dùng nắm đấm để nói chuyện chứ?"  

 

 

Lâm Phong cười khẩy một tiếng.  

 

 

Lý Như Hải nghe vậy thì không khỏi hoảng sợ lùi lại về sau một bước nhỏ, sắc mặt có hơi tái nhợt.  

 

 

Nhưng mà cho dù như thế.  

 

 

Ông ta vẫn bị một cái tát của Lâm Phong đánh bay ra ngoài.  

 

 

"Aish..."  

 

 

Lý Như Hải đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, ông ta hít sâu một hơi, toàn thân như mềm nhũn ra.  

 

 

Ông ta nhìn về phía Nam Cung Vấn Thiên bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng lại thấy Nam Cung Vấn Thiên làm như không nhìn thấy gì, khiến trong lòng ông ta rất căm tức, ông ta không khỏi lên tiếng:  

 

 

"Anh Vấn Thiên, chẳng lẽ ông cứ nhìn như thế thôi sao?"  

 

 

"Ha ha... Đây là chuyện của các người mà, không liên quan gì tới tôi! Hơn nữa, chuyện tình yêu là chuyện anh tình tôi nguyện, nếu con gái ông không muốn gả cho tôi thì tôi cũng không cưỡng ép."  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên nói, ngoài mặt thì hắn ta mỉm cười nhưng trong lòng thì không.  

 

 

Lý Như Hải nghe thấy thế, trong lòng chấn động, ông ta không thể tin nổi!  

 

 

Đây chính là Nam Cung Vấn Thiên ngông cuồng đến cùng cực, không coi bất cứ ai ra gì khi nãy đó sao?  

 

 

Đám người Tần Vô Đạo, Đế Thích Thiên, Long Hạo cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy rất không thể tin nổi.  

 

 

Nhưng ngay sau đó.  

 

 

Bọn họ đã nghĩ ra nguyên nhân!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 244


 

"Nam Cung Vấn Thiên, ông quá ngang ngược! Cho dù ông có mạnh đến đâu thì trong giới võ đạo ở thành phố Kim Lăng này, tôi cũng không phải người mà ông có thể sỉ nhục được!"  

 

Long Hạo bò dậy, lau máu tươi bên khoé miệng, không phục nói.  

 

 

"A? Còn kiên cường quá nhỉ? Tôi thích kiểu người cứng rắn như ông đấy."  

 

 

Khóe miệng Nam Cung Vấn Thiên nhếch lên vẻ khinh thường.  

 

 

Hắn ta đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng bay vọt tới trước mặt Long Hạo, bóp lấy cổ Long Hạo nhấc Long Hạo lên.  

 

 

Adv

"Ông..."  

 

 

Có thể thấy Nam Cung Vấn Thiên dùng sức lực rất lớn, chỉ trong nháy mắt mặt mày Long Hạo đã thành màu gan heo, ông ta muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì.  

 

 


"Làm người thì phải tự biết mình, đỉnh phong Địa Cảnh rất lợi hại ở thành phố Kim Lăng, nhưng ở thành phố Kinh Hàng chúng tôi thì cũng chỉ được coi là tầm trung thôi! Đứng trước tôi thì còn không chống nổi một đòn!"  

 

 

"Tôi đã từng giết nhiều võ giả đỉnh phong Địa Cảnh rồi, còn nhiều hơn ông thấy nhiều!"  

 

Adv

 

"Ầm!"  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên quẳng mạnh Long Hạo xuống đất, thản nhiên nói:  

 

 

"Cho ông một cơ hội sống sót! Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi cho tôi, nếu không thì chết luôn đi!"  

 

 

Long Hạo siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay bấm vào trong thịt mà cũng không cảm thấy đau!  

 

 

Khinh người quá đáng!  

 

 

Thật đúng là khinh người quá đáng!  

 

 

Lúc này đây, ông ta thật sự muốn chết luôn cho rồi!  

 

 

Thân là đường chủ Long Môn Đường, ông ta có bị người khác sỉ nhục thế này bao giờ?  

 

 

"Anh Vấn Thiên, mọi người đùa vui với nhau thôi mà, không nhất thiết phải quỳ xuống xin lỗi chứ! Hay là để tôi kính ông ba chén rượu, coi như là chịu tội với ông thay cho đường chủ Long Môn Đường nhé!"  

 

 

Lúc này Tần Vô Đạo giơ chén rượu lên, cười nói.  

 

 

"Cũng được! Hôm nay là ngày đẹp, không cần phải căng thẳng quá!"  

 

 

"Ha ha... Anh Vấn Thiên biết nói đùa thật đấy!"  

 

 


Đám người Đến Thích Thiên nhao nhao cười nói, muốn làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt ở hiện trường.  

 

 

Nhưng lúc này.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên dùng một tay hất tung chén rượu trên tay Tần Vô Đạo, cười khẩy:  

 

 

"Cậu là cái quái gì chứ? Cậu mà cũng xứng nhận tội thay cho ông ta?"  

 

 

"Anh Vấn Thiên..."  

 

 

Vẻ mặt Tần Vô Đạo hơi thay đổi.  

 

 

"Đừng có gọi thân thiết như thế! Hôm nay tôi tới đây chỉ để giải trí thôi, mấy người thật sự tưởng rằng tôi đến đây để trao đổi học thuật với giới võ đạo các người đấy à?"  

 

 

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, không chỉ Long Hạo, mà tất cả những người đang ngồi đây, và cả toàn thành phố Kim Lăng, đều chỉ là rác rưởi!"  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên vô cùng hống hách, mặt mũi đầy vẻ khinh bỉ.  

 

 

Vừa nói dứt lời.  

 

 

Vẻ mặt của Tần Vô Đạo và những người khác đều cực kỳ khó coi!  

 

 

Hành động lần này của Nam Cung Vấn Thiên chẳng khác nào đi đại tiện tiểu tiện vào mặt mũi bọn họ, ấn mặt mũi bọn họ xuống bồn cầu!  

 

 

Nhưng mà chỉ sau một thoáng chốc tức giận.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 713


Dù muôn người chỉ trích, đối địch với cả thiên hạ, anh có gì phải sợ?  

 

"Bây giờ tôi sẽ hành hạ Hạ Vân Đỉnh, xem thử ai trong mấy người dám ngăn cản!"  

 

 

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, đột nhiên chỉ tay về phía Hạ Vân Đỉnh:  

 

 

"Xoẹt~"  

 

 

Một luồng kiếm khí sắc bén lập tức bắn ra.  

 

 

Hạ Vân Đỉnh khóe miệng nở một nụ cười lạnh, không hề sợ hãi, duỗi hai tay vung trước người, tạo thành một màn sáng...  

 

 

Adv

"Ầm!"  

 

 

Kiếm khí hung hăng đâm vào màn sáng, phát ra một tiếng động trầm đục!  

 

 

Ngay sau đó!  

 


 

Màn sáng liền vỡ tan!  

 

 

Tốc độ của kiếm khí không hề giảm, hướng thẳng về cánh tay của Hạ Vân Đỉnh chém tới.  

 

Adv

 

"Rắc" một tiếng, cánh tay bị cắt đứt dễ dàng, máu tươi phun ra rất nhiều!  

 

 

"Hít~"  

 

 

Hạ Vân Đỉnh hít một hơi lạnh.  

 

 

Ông ta bịt chặt vết thương, nhìn Lâm Phong, trong mắt đã chuyển từ vẻ chế giễu sang vẻ kinh hoàng!  

 

 

Đây là tình huống gì?  

 

 

Vừa rồi ông ta chỉ dùng một phần mười thực lực cũng có thể đỡ được nhiều cú đấm của Lâm Phong như vậy!  

 

 

Nhưng lần này, ông ta đã dốc toàn lực phòng thủ, vậy mà Lâm Phong lại dễ dàng chặt đứt cánh tay của mình.  

 

 

"Hạ Vân Đỉnh, hôm nay tôi sẽ cho ông biết, dưới thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng chẳng có tác dụng gì!"  

 

 

"Ông cho rằng những người có mặt ở đây có thể cản được tôi sao?"  

 

 

Lâm Phong lại chỉ một ngón tay về phía Hạ Vân Đỉnh!  

 

 

Hạ Vân Đỉnh sắc mặt ngưng trọng, không dám khinh thường nữa, chuẩn bị dùng thân pháp né tránh một kích này.  

 

 

Nhưng đều vô dụng.  

 

 

Tốc độ của kiếm khí quá nhanh!  

 

 

Tai ông ta trực tiếp bị kiếm khí cắt vụn...  

 

 

Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt ông ta, trông vô cùng khủng khiếp!  

 

 

Lúc này.  

 

 

Hạ Vân Đỉnh không thể bình tĩnh được nữa, trong lòng cuồn cuộn sóng gió!  

 

 

Lâm Phong khốn kiếp.  

 

 

Thì ra là che giấu thực lực!!!  

 

 

Ông ta là Võ Thánh đỉnh phong, có thể dễ dàng đánh bại ông ta, chỉ có thể là Võ Thần trong truyền thuyết mới làm được!  

 

 

Võ Thần?  

 

 

Theo ông ta biết, trên đời này chỉ có một số ít nơi như Côn Lôn, Thái Sơn mới có loại tồn tại này!  

 

 

Lúc này cũng không phải là lúc nghĩ ngợi nhiều.  

 

 

Ông ta lập tức gào lên một cách điên cuồng:  

 

 

"Mọi người cứu tôi!"  

 

 

Rất nhiều võ giả có mặt trong sân lập tức hoàn hồn sau cú sốc!  

 

 

Hoàng lão sắc mặt lạnh lùng.  

 

 

Ra hiệu cho thuộc hạ vây chặt Lâm Phong lại!  

 

 

Theo bọn họ thấy, không phải Hạ Vân Đỉnh quá yếu, mà là Hạ Vân Đỉnh bị thương nặng, bây giờ thực lực chưa bằng một phần mười thời kỳ đỉnh cao, cho nên mới bị Lâm Phong đánh đập thảm hại như thế!  

 

 

"Lâm Phong, cậu càng ngày càng quá quắt rồi đấy!!"  

 

 

Hoàng lão lạnh lùng nói.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 339


Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì chần chờ chốc lát, nhưng một trăm viên đạn linh bạo đã ít nhất cũng là hai trăm triệu, quan trọng là dù có tiền cũng không mua được!  

 

 

Đúng lúc này từ cuối hành lang đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân nặng nề.  

 

 

Ngay sau đó, một người áo đen từ từ xuất hiện trước mặt mấy người.  

 

 

Trong tay kẻ áo đen cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, máu trên lưỡi kiếm còn chưa khô, theo mũi kiếm rơi tí tách xuống đất, khiến người nhìn nổi da gà.

 

“Là hắn… hắn tới!”  

 

Adv

Vương Nhạc Hiên dựng cả tóc gáy!  

 

 

Diệp Phàm cắn chặt răng, cơ thể run rẩy.  

 

 

Nếu tên áo đen đã tới, vậy chắc chắn cha anh ta và Vân lão đã chết! Điều này khiến anh ta khó mà chấp nhận được, trái tim như đang rỉ máu, đau không hô hấp nổi.  


 

 

Hoa Vân Phi được Tiểu Thanh đỡ, gương mặt hơi nhợt nhạt.  

 

 

Adv

Lẽ nào bọn họ sắp phải chết?  

 

 

Tên áo đen lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại chỗ Lâm Phong.  

 

 

Khi phát hiện trên người Lâm Phong không có chút khí tức võ đạo nào, hắn lập tức dời mắt đi, cười lạnh nói:  

 

 

“Chay? Trước mặt tao mà chúng mày dám chạy, một đám kiến hôi, tối nay không ai cứu được chúng mày đâu!”  

 

 

“Ba tao đâu?” Diệp Phàm đỏ mắt hỏi.  

 

 

“Mày nói xem?” Tên áo đen phì cười.  

 

 

“Mày giết ba tao và Vân lão?”  

 

 

Diệp Phàm xiết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ như máu, hô hấp dồn dập.  

 

 

“Đừng vội, lát nữa mày cũng được đi theo thôi.” Tên áo đen lạnh lùng nói.  

 

 

Cơ thể hắn nhanh chóng di động, như bóng quỷ, để lại mấy ảo ảnh trong không khí. Một giây sau nó đã tới trước mặt mọi người, hung hăng bổ xuống một kiếm.  

 

 

Gương mặt Vương Nhạc Hiên tái nhợt, nhắm mắt lại, gần như thét ra:  

 

 

“Cậu Lâm, một trăm viên!”  

 

 

“Keng!”  

 

 

Lâm Phong đưa hai ngón tay ra kẹp lấy lưỡi kiếm của tên áo đen, sau đó búng mạnh một cái.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Tên áo đen bay ra ngoài, lùi về sau thêm liền mấy chục bước mới đứng vững được1  

 

 

Nhìn thấy vậy, gương mặt Diệp Phàm không còn nhăn nữa, trong lòng dậy sóng!  

 

 

Sát thủ lợi hại như thế, đến cả ba mình và Vân lão hợp tác cũng không địch lại được nhưng lại bị Lâm Phong dễ dàng dùng hai ngón tay đánh bay?  

 

 

Tuy rằng ban ngày anh ta đã nhìn thấy Lâm Phong ra tay, nhưng thực không ngờ thực lực của Lâm Phong đã đạt tới trình độ này!  

 

 

Ánh mắt Hoa Vân Phi hơi nhúc nhích, trong lòng hoàn toàn xác định người trước đó ở trên máy bay chính là Lâm Phong này! Còn Vương Nhạc Hiên cực kì vui mừng, thở phào một hơi, trốn sau lưng Lâm Phong nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu đúng là rất mạnh!”  

 

 

“Đừng có nịnh tôi, nhớ kĩ, một trăm viên linh bạo đạn!”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Vương Nhạc Hiên vội vàng gật đầu: “Cậu yên tâm, liên minh võ đạo không quỵt nợ!”  

 

 

Ông ta không thể lấy ra một trăm viên, nhưng liên minh võ đạo thì khác, lấy ra được trăm viên rất dễ dàng.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 248


 Không ngờ rằng Lâm Phong lại mạnh đến cỡ này!  

 

 

Chỉ tuỳ ý ra tay thôi mà đã khiến cho Nam Cung Vấn Thiên Hậu Thiên bậc bốn sợ hãi không dám tấn công?  

 

 

Đương nhiên, thật ra mấy người họ nghĩ lầm rồi!  

 

 

Cũng chẳng phải Nam Cung Vấn Thiên sợ hãi không dám ra tay, mà hắn ta chỉ cảm thấy phải liều mạng với một cường giả mạnh không kém gì mình chỉ vì một người phụ nữ thì không đáng mà thôi!  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Nam Cung Vấn Thiên, anh cũng hơi kinh ngạc.  

 

Adv

 

Nhưng rồi cũng không nói gì thêm.  

 

 

Nam Cung Vấn Thiên thức thời chọn lui bước, cho thấy Nam Cung Vấn Thiên là một kẻ thông minh, Lâm Phong anh rất ít khi giết những người thông minh.  

 


 

"Lâm Phong... Có chuyện gì thì chúng ta nói rõ ràng."  

 

 

Lý Như Hải mất đi chỗ dựa là Nam Cung Vấn Thiên thì giọng điệu cũng lập tức dịu đi nhiều, thậm chí trong lời nói còn có chút lấy lòng.  

 

Adv

 

"Không có gì đáng nói cả, hôm nay tôi đến để hành hạ ông, cho dù ông có làm thế nào thì tôi cũng phải đánh ông."  

 

 

Lâm Phong đáp nhẹ bẫng, sau đó lại tung mấy bạt tay ở khoảng cách xa.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

"Vèo!"  

 

 

Lý Như Hải lại bay ra ngoài lần nữa, hộc máu ồ ạt, xương cốt toàn thân cũng gãy không biết bao nhiêu cái, vô cùng thê thảm.  

 

 

...

 

Mọi người tại hiện trường đều sợ chết khiếp khi nhìn thấy một màn này.  

 

Lâm Phong chính là Lâm Phong!  

 

 

Trong mắt anh, con người chỉ như đồ chơi vậy, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, mấu chốt là bạn không được nổi nóng, nếu không chỉ có đường chết.  

 

 

“Tiểu Khả, đã hả giận chưa? Nếu vẫn chưa thấy hả giận, tôi có thể cân nhắc giết chết người cha vô liêm sỉ này của cô.”  

 

 

Lâm Phong đưa mắt nhìn Lý Tiểu Khả ở phía sau hỏi.  

 

 

Lý Tiểu Khả hoàn hồn lại sau cú sốc, lắc đầu nói:  

 


 

“Hay là thôi đi vậy.”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.  

 

 

Nhưng vào lúc này.  

 

 

“Phịch!”  

 

 

Long Hạo đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Lâm Phong, hai mắt đỏ ngàu nói:  

 

 

“Ngài Lâm, đường chủ Long Môn Đường Long Hạo, cầu xin ngài giúp sức củng cố uy danh của thành phố Kim Lăng!”  

 

 

Đám người Tần Vô Đạo, Đế Thích Thiên do dự trong chốc lát, cũng nghiến răng quỳ một chân xuống, hét lên:  

 

 

“Tần Vô Đạo của Tần gia, cầu xin ngài giúp sức củng cố uy danh của thành phố Kim Lăng!”  

 

 

“Đế Thích Thiên của Tạc Thiên Bang, cầu xin ngài giúp sức củng cố uy danh của thành phố Kim Lăng!”  

 

 

“Vương Phú Quý của Tập đoàn Thiên Thịnh, cầu xin ngài giúp sức củng cố uy danh của thành phố Kim Lăng!”  

 

 

…….  

 

 

Lần lượt từng nhân vật có máu mặt ở thành phố Kim Lăng đều quỳ một chân xuống trước mặt Lâm Phong như vậy.  

 

 

Trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ vô cùng phẫn uất, thần sắc kích động!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom