Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 699


 

 Anh lấy ngân châm ra, bắt đầu thao tác trên người Lý Tiểu Khả.  

 

Trong thời gian ngắn, cả người Lý Tiểu Khả đã găm đầy ngân châm!  

 

 

Phong tỏa thất khiếu để tránh cho tam hồn lục phách rời đi.  

 

 

Che mệnh huyệt lại để bảo vệ tinh khí trong cơ thể không tan biến!  

 

 

Làm xong mọi việc, mí mắt Lý Tiểu Khả giật một cái, sau đó từ từ mở ra.  

 

 

Hai mắt cô ấy đầy sợ hãi.  

 

Adv

 

Khi thấy mình đang nằm trong lòng Lâm Phong, mới đỡ hơn một chút, cô ấy ngập ngừng, yếu ớt nói:  

 

 

“Anh… em lạnh quá… có phải em sắp chết không.”  

 

 

“Không! Anh sẽ không để em chết! Dù cái giá phải trả thế nào anh cũng sẽ cứu sống em.”  

 

 

Lâm Phong nắm chặt hi tay, khớp xương kêu răng rắc…  

 

Adv

 

Lý Tiểu Khả là cơ thể thuần âm!  

 

 

Thể chất này vốn rất yếu, dễ thu hút ma quỷ, lúc này bị thương nặng cũng nghiêm trọng hơn người thường!  

 

 

“Em vô dụng… Tiểu… Tiểu Dao bị bắt đi, anh mau đi cứu…”  

 

 

Lý Tiểu Khả nói xong, gương mặt tái nhợt cố nặn ra một nụ cười, dường như muốn để lại ấn tượng tốt nhất cho Lâm Phong.  

 

 

Nhưng nụ cười này trong mắt Lâm Phong cực kì bi thương!  

 

 

“Anh… em lạnh quá… Anh ôm chặt em… nhé!”  

 

 

“Được, anh ôm chặt em!”  

 

 

Lâm Phong ôm lấy Lý Tiểu Khả.  

 

 

Lý Tiểu Khả buồn cười nhưng lát sau, nụ cười trên mặt cô ấy đã cứng ngắc, đôi tay nặng nề rơi xuống…  

 

 

Một làn khói mờ mờ từ trong cơ thể cô ấy thoát ra…  

 

 

Không. Không thể nào!  

 

 

Rõ ràng anh đã che lại thất khiếu, đã che ba mươi bảy huyện vị, còn dùng linh khí che tâm mạch của Lý Tiểu Khả, nhưng hồn phách vẫn thoát ra ngoài!

 

“Không! Tiểu Khả, anh sẽ không để em chết! Anh sẽ nghịch chuyển âm dương, mượn thọ cho em!”  

 

Gương mặt Lâm Phong dữ tợn!  

 

 

Trong đầu xuất hiện Chiêu Hồn trận dùng máu để dẫn mà trước đó sư phụ đã dạy!  

 

 

Trận này nghịch thiên, trời đất không dung…  

 

 

Nhưng bây giờ anh không nghĩ được nhiều!  

 

 

Lâm Phong hung hăng nện xuống ngực mình một cái, miệng phun máu tươi, tay tạo pháp ấn!  

 

 

“Lấy máu của ta vì dẫn, đoạt lấy tạo hóa trong thiên địa, nghịch chuyển âm dương!”  

 

 

“Hồn Lý Tiểu Khả, quay về!”  

 

 

Trong một giây, vài giọt máu bắn ra, rải xuống nền ký túc xá…  

 

 

Một luồng linh khí màu vàng hòa lẫn với máu tươi tạo ra một dấu vết kỳ quái!  

 

 

“Vù!”  

 

 

Ký hiệu đột nhiên đỏ bừng lên, khiến cả phòng đỏ như máu, giống như dưới địa ngục!  

 

 

Một luồng khí màu trong suốt xuất hiện giữa ánh sáng đỏ, chậm rãi quay về cơ thể Lý Tiểu Khả…  

 

 

Cùng lúc đó, bên ngoài mây đen kín trời, sấm chớp rền vang!  

 

 

Từng luồng sấm sét xẹt qua, khiến toàn bộ Kim Lăng bị bao phủ bởi uy áp của thiên địa!  

 

 

Trong lúc nhất thời, người dân ở Kim Lăng đều cực kì kinh ngạc!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 230


 "Bốp!"  

 

 

Lâm Phong tát một phát.  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, miệng hộc ra một ngụm máu tươi lớn.  

 

 

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy cả người mình ớn lạnh.  

 

 

Rốt cuộc thực lực của Lâm Phong là gì đây?  

 

Adv

 

Dù gì minh chủ cũng là cường giả Hậu Thiên cảnh bậc ba, nhưng đứng trước mặt Lâm Phong lại không có chút khả năng chống trả nào.  

 

 

"Cậu... Cậu có ý gì?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên chật vật bò dậy, lau máu bên khoé miệng đi, nghi ngờ nhìn Lâm Phong.  

 

 

Trong lòng ông ta vừa phẫn nộ vừa uất ức.  

 

Adv

 

Phẫn nộ là vì mình lại bị đánh nữa, ông ta là người giữ thể diện như thế, hôm nay lại mất hết cả cái mặt mũi già nua này rồi.  

 

 

Còn uất ức là vì, có phải Lâm Phong cậu bắt nạt người khác hơi quá đáng không?  

 

 

Buổi sáng đánh tôi, buổi chiều lại chạy đến nhà tôi đánh tôi?  

 

 

Dù sao thì cậu cũng chỉ cần bắt ngài Vương tôi đây rồi ra tay một trận là được mà?  

 

 

"Cái tên thương pháo sư nước ngoài đó có phải là do ông tìm tới không?"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Thương pháo sư gì cơ? Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả."  

 

 

Vẻ mặt Vương Nhạc Hiên mờ mịt.  

 

 

"Không sao, để tôi lục soát thử xem."  

 

 

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, rồi dịch chuyển tới trước mặt Vương Nhạc Hiên, vương bản tay lớn ra chộp lấy trán Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Vẻ mặt Vương Nhạc Hiên hơi thay đổi.  

 

 

Mặc dù ông ta không biết Lâm Phong muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt!  

 

 

Cho nên ông ta lập tức vùng vẫy, nhưng lúc này, một thứ áp lực kinh khủng bao phủ lấy toàn thân ông ta, khiến ông ta không thể cử động được chút nào.  

 

 

Giờ phút này.  

 

 

Toàn thân Vương Nhạc Hiên lạnh buốt, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được hơi thở của cái chết.  

 

 

Ông ta hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai, vì sao Lâm Phong lại muốn giết chết ông ta? Trong lòng vô cùng uất ức và tuyệt vọng.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

"Lâm Phong, dừng tay!"  

 

 

Một tiếng sấm sét vang lên trong lỗ tai mọi người có mặt ở đây.  

 

 

Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn về phía khác, khi thấy có người tới thì ai nấy đều tỏ ra vui mừng!  

 

 

Thì ra là Vân Trung Thiên, ngài Vân!  

 

 

Ngài Vân chính là người chấp pháp ở thành phố Kim Lăng đó!  

 

 

Người chấp pháp ở nước Đại Hạ có địa vị đặc biệt, họ chủ yếu phụ trách bảo vệ an ninh trong nước, cho nên mỗi một thành phố đều có một hoặc thậm chí vài người chấp pháp trông giữ!  

 

 

Mà để trở thành người chấp pháp thì chỉ có hai điều kiện.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 325


Người đàn cao to mặc đồ đen khẳng định nói.  

 

Các hành khách khác cũng nhao nhao lên tiếng, nói:  

 

 

"Chúng tôi có thể chứng minh!"  

 

 

"Thật sự là có một vị thần tiên đã xuất hiện cứu chúng tôi!"  

 

 

"Lúc đó, vị tiên ấy còn đang bay bên ngoài!"  

 

 

Adv

...

 

Một đêm trôi qua.  

 

Chuyến bay D3445 được thần tiên cứu vớt, an toàn đáp xuống đất, tin tức 198 người trên máy bay đều bình an không chút thương tích lập tức càn quét toàn bộ mạng xã hội của Đại Hạ!  

 

 


Tin tức này vừa truyền ra, các nền tảng internet nổi lên sóng gió.  

 

 

Đầu đề, Douyin...  

 

Adv

 

Vô số cư dân mạng sôi nổi thảo luận về vấn đề này.  

 

 

Có người cho rằng đây chắc chắn là nói dối, sao trên đời này lại có thể có tiên được chứ?  

 

 

Cũng có người cho rằng đó là sự thật, bởi vì nước Đại Hạ có từ cổ chí kim, năm dài tháng rộng, hoàn toàn có thể có tiên.  

 

 

Còn có vài người khác giữ thái độ trung lập, cảm thấy không thể gió thổi chiều nào xuôi chiều đó, trở thành anh hùng bàn phím được.  

 

 

Mà khi nhiều cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi về vấn đề này thì những tin tức đó đã nhanh chóng bị xóa bỏ.  

 

 

Ngay sau đó, các ban ngành liên quan lập tức lên tiếng phát biểu thanh minh, nói những chuyện này chỉ là lời đồn. Chuyến bay D3445 vốn không bị rơi vỡ tan, mà là do cơ trưởng không đã không sợ hãi trước nguy hiểm, dùng chính kỹ thuật thuần thục của mình để hạ cánh an toàn.  

 

 

...  

 

 

Tổng quân khi tỉnh Giang Nam.  

 

 

Bên trong một căn cứ bí mật.  

 

 

Sau khi Long Ngạo Thiên và sáu người chấp pháp đã xử lý hậu quả xong xuôi thì lại quay trở về đây.  

 

 

Nhưng ngoài bảy người này ra thì còn có cả Hoa Vân Phi và trợ lý Tiểu Thanh cũng có mặt.  

 

 

"Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là Hoa viện sĩ, Hoa Vân Phi!"  

 

 

"Dự án mà cậu ấy đang nghiên cứu có liên quan đến vận mệnh quốc gia của chúng ta! Một khi thành công thì hơn một tỷ dân của chúng ta sẽ có thể tu võ, thậm chí là có thể bất tử!"  


 

 

Long Ngạo Thiên giới thiệu Hoa Vân Phi với mọi người.  

 

 

Toàn dân tu võ?  

 

 

Bất tử?  

 

 

Sắc mặt của Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên và những người khác đều khẽ thay đổi!  

 

 

Nếu người khác nói vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không tin tưởng, nhưng Long Ngạo Thiên chính là tổng chấp pháp của Giang Nam, hiển nhiên là ông ta sẽ không nói dối.  

 

 

"Hân hạnh được gặp, Hoa viện sĩ!"  

 

 

"Hân hạnh được gặp, Hoa viện sĩ!"  

 

 

Sáu người chấp pháp nhiệt tình lên tiếng chào hỏi với Hoa Vân Phi.  

 

 

"Mọi người không cần phải như vậy, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, mọi người mới thật sự là người bảo vệ quốc gia thật sự!"  

 

 

"Nếu không nhờ có tiếng tăm của mọi người thì cũng sẽ không có câu nói "Thần linh cấm chạm đến lãnh thổ nước Đại Hạ!""  

 

 

Hoa Vân Phi mỉm cười ấm áp.  

 

 

"Hoa viện sĩ, tôi xin lỗi cậu. Nếu không phải do tôi bất cẩn thì lần này đã không để cậu gặp phải nguy hiểm như vậy rồi!"  

 

 

Khuôn mặt của Diệp Thiên Long tràn đầy áy náy nói.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 234


Một bàn có mấy thanh niên năng động trẻ tuổi, một bàn khác thì có hai cô gái Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả.  

 

 

Trên mặt bàn hai người họ đang ngồi có một vài món đồ ăn thừa, cùng với tám chín chai bia.  

 

 

Có vẻ như Lý Tiểu Khả đã uống say, đỏ mặt, vừa khóc vừa nói những điều mà người khác nghe không hiểu.  

 

 

"Sao vậy? Sai hai cô nhóc lại uống nhiều rượu vậy chứ?"  

 

 

Lâm Phong đi tới, cầm lấy ly rượu trên tay Lý Tiểu Khả, nhíu mày hỏi.  

 

Adv

 

"Cái... Cái gì?"  

 

 

"Hu hu... Tôi muốn uống, tôi muốn uống nữa."  

 

 

Lý Tiểu Khả đã say rồi, nói năng lộn xộn, vẻ mặt kích động muốn giật lại ly rượu, nhưng lại bị Lâm Phong ấn một tay xuống đè ngồi lại trên ghế, không động đậy được.  

 

 

Adv

"Anh! Cuối cùng anh cũng tới rồi!"  

 

 

Lâm Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy.  

 

 

Rõ ràng là cô ấy cũng có uống chút rượu, ánh mắt mê ly, gò má đỏ bừng.  

 

 

Một cô gái mười chín tuổi mà đã thể hiện được phong thái thế này, quả thật là vô cùng quyến rũ, khiến 99% đàn ông đều không kìm được mà muốn ôm vào trong lòng, 1% còn lại thì chính là gay.  

 

 

Lâm Phong túm lấy tóc đuôi ngựa của em gái, tức giận nói:  

 

 

"Được đấy! Học được cả cách uống rượu rồi hả?"  

 

 

"Đau... Đau đau, anh, anh nhẹ tay chút được không."  

 

 

Lâm Vân Dao lập tức nói.  

 

 

Lâm Phong chỉ hơi dùng sức một tí, anh biết rõ em gái đang giả vờ, nhưng vẫn thả bím tóc ra, hỏi:  

 

 

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

 

Lâm Vân Dao nhìn thoáng qua Lý Tiểu Khả, thấy Lý Tiểu Khả đã nằm sấp ngủ mơ màng trên bàn, thé là thấp giọng nói:  

 

"Còn chẳng phải do người ba cặn bã đó của Tiểu Khả sao!"  

 

 

"Cái ông Lý Như Hải này đúng là không phải người tốt đẹp gì! Nhiều năm vậy rồi ông ta vẫn luôn mặc kệ không hỏi han Lý Tiểu Khả! Thế mà lần này lại bày trăm phương ngàn kế muốn nhận Tiểu Khả về, nhưng thật ra là có mục đích khác."  


 

 

"Làm sao?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Thật ra em cũng không rõ lắm! Chỉ là nghe Lý Tiểu Khả nói, Lý Như Hải đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cậu ấy. Kết hôn với một người đã hơn bốn mươi tuổi!"  

 

 

"Trời ạ... Lý Tiểu Khả còn nhỏ em hơn một tuổi, mới mười tám tuổi thôi! Vừa lên năm nhất đại học mà Lý Như Hải đã muốn gả cậu ấy cho một ông lão rồi! Đúng là buồn nôn!"  

 

 

"Tất nhiên trong lòng Lý Tiểu Khả cực kỳ không muốn, nhưng không ngờ rằng mẹ cậu ấy cũng đến khuyên cậu ấy, cho nên trong lòng cậu ấy khó chịu, mới gọi em ra đây uống rượu."  

 

 

Lâm Vân Dao nói rồi vuốt vuốt gò má, có hơi chóng mặt:  

 

 

"Đây còn là lần đầu tiên em uống bia nữa đó, nhưng mà khó uống quá, nếu không phải vì giúp Lý Tiểu Khả thì em chẳng muốn uống tẹo nào."  

 

 

Trong thoáng chốc, Lâm Phong không biết nên nó cái gì.  

 

 

Anh và Lý Như Hải đã có qua lại đôi lần, đúng là ông ta cũng chẳng phải người tốt.  

 

 

Nhưng dù gì Lý Như Hải cũng là ba ruột của Lý Tiểu Khả.  

 

 

Theo một nghĩa nào đó, đây là chuyện của nhà người ta...  

 

 

"Anh... Anh nhất định phải giúp đỡ Lý Tiểu Khả đó!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 231


Lâm Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người tới đây chính là lão già mặc áo bào xám mình gặp ở con dốc nhỏ cách đây không lâu.  

 

 

"Lão Vân! Cứu tôi! Mau cứu tôi với!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên rống to.  

 

 

Lúc này đây trong lòng ông ta đã kích động đến nỗi sắp khóc rồi!  

 

 

Tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng!  

 

Adv

 

Đây mới thật sự là tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng này!  

 

 

Vốn dĩ tưởng rằng lần này mình đi thật rồi, thế mà không ngờ rằng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, lão Vân lại tới!  


 

 

Lão Vân chính là cường giả siêu cấp Tiên Thiên cảnh, Lâm Phong cậu có gì mà đòi ngăn chặn ông ấy?  

 

 

Adv

"Lâm Phong, cậu đúng là có hơi coi trời bằng vung đó!"  

 

 

Vân Trung Thiên nhíu mày.  

 

 

Sau khi ông ấy báo cáo việc của Will với cấp trên thì lập tức chạy đến liên minh võ đạo, định tìm Vương Nhạc Hiên để bàn bạc một số việc, mà không ngờ rằng vừa vào đây đã thấy Lâm Phong đang định giết Vương Nhạc Hiên!  

 

 

"Minh chủ Vương cũng không đắc tội với cậu nhỉ, chẳng lẽ lòng dạ cậu cay độc vậy sao?"  

 

 

"Thì sao?"  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong vô cảm.  

 

 

"Cậu thả minh chủ Vương ra trước đi rồi nói! Nếu cậu thật sự có nguyên nhân gì khác thì có thể nói ra, mọi người thành thật với nhau, không nhất thiết phải làm cho mọi chuyện quá căng thẳng."  

 

 

Vân Trung Thiên trả lời.  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong hơi lay động một chút, rồi nói:  

 

 

"Tôi nghĩ thương pháo sư lúc trước là do Vương Nhạc Hiên tìm."  

 

 

"Gì chứ! Tôi hoàn toàn không biết thương pháo sư gì cả, oan cho tôi quá! Tôi còn oan hơn cả Thị Mầu luôn đó!  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức lớn tiếng giải thích, tủi thân vô cùng.  


 

 

Vân Trung Niên cũng quả quyết bác bỏ:  

 

 

"Không thể nào! Liên minh võ đạo cũng được coi như là một nửa bộ phận quốc gia, tất cả mọi người trong liên minh võ đạo đều không thể nào có cấu kết gì với các sát thủ của các tổ chức nước ngoài! Tất cả bọn họ đều nằm dưới sự theo dõi của chúng tôi, một khi vào web đen thì chúng tôi sẽ phát hiện ra ngay."  

 

 

"Nói tiếp đi."  

 

 

Lâm Phong vô cảm.  

 

 

"Lâm Phong, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì! Chỉ là cậu bị ám sát cho nên mới nóng lòng báo thù chứ gì! Những người chấp pháp như chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, cậu không cần phải nhúng tay!"  

 

 

Nói đến đây, Vân Trung Thiên hạ giọng nói:  

 

 

"Tôi đảm bảo, đến khi đó sẽ cho cậu một câu trả lời, cho nên bây giờ mời cậu buông minh chủ Vương ra ngay đi!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì suy nghĩ một lát, rồi thẳng tay ném Vương Nhạc Hiên ra ngoài, Vương Nhạc Hiên va mạnh vào tường, gãy không biết bao nhiêu xương cốt trong người, ông ta ngất luôn tại chỗ.  

 

 

Vân Trung Thiên thấy vậy thì lập tức tức giận vô cùng!  

 

 

Mình đã nói lời hay ý đẹp rồi mà Lâm Phong vẫn dám làm Vương Nhạc Hiên bị thương nặng sao?  

 

 

Quả đúng là không coi mình ra gì!  

 

 

"Lâm Phong, cậu quá ngông cuồng! Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu một bài học, để cậu biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Có tôi đây ở thành phố Kim Lăng, tôi sẽ không dung túng cho cậu làm càn!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 700


 

Đám người Vương Nhạc Hiên cũng nhìn trời đầy lo lắng.  

 

 

Hai người là cao thủ võ đạo, liếc mắt một cái là nhìn ra sấm sét này không bình thường, chúng tỏa ra uy áp từ thiên địa…  

 

 

“Lão Vân, không liên quan đến cậu Lâm đấy chứ?”  

 

 

“Khó nói, thực lực của cậu ta rất bí ẩn, hoặc là biết được bí pháp nghịch thiên gì đó, muốn dùng cứu Lý Tiểu Khả!”  

 

 

Adv

"Con người không nên tùy tiện can thiệp vào sự sống và cái chết, bởi vì đó là việc của trời định. Nếu cố tình làm như vậy, sẽ bị trời phạt."  

 

 

Ánh mắt Vân Trung Thiên phức tạp.  

 

 

Đúng lúc này, mây đen đột nhiên tản đi, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng khô gầy lóe lên rồi biến mất phía chân trời.  


 

 

Sau đó giữa trời đất vang lên tiếng thở dài, rất nhỏ, bị tiếng sấm che lấp, không ai để ý tới…  

 

 

Adv

Trong gian phòng, Lâm Phong không biết biến hóa bên ngoài thế nào, dù biết cũng không quan tâm!  

 

 

Lúc này, gương mặt anh tái nhợt, mà khi trận pháp khởi động, gương mặt Lý Tiểu Khả cũng hồng hào hơn!  

 

 

Hồn phách vừa rời đi của Lý Tiểu Khả bị Lâm Phong triệu hồi, phong ấn trong cơ thể, hiện tại coi như không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cô ấy chưa thể tỉnh lại, phải chờ nội tạng phục hồi như cũ mới được!  

 

 

Khi tất cả bình thường trở lại, Lâm Phong chuẩn bị đón hình phạt từ thiên đạo, nhưng thần thức đảo qua lại phát hiện bên ngoài không có động tĩnh gì!  

 

 

“Ủa, không phải sư phụ nói trời đất không dung cho trận pháp này sao? Sao lại không có thiên kiếp? Lẽ nào ở thời đại này thật sự thiên kiếp không giáng xuống được cái nào sao?”  

 

 

Lâm Phong khó hiểu.  

 

 

Chỉ là anh cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không có sở thích quái lạ là bị sét đánh, cho nên không phải chịu phạt thì tốt…  

 

 

Lâm Phong lau vết máu bên khóe môi, ôm Lý Tiểu Khả mặc lại quần áo, sau đó bế cô ấy lên đi ra ngoài.  

 

 

Đám người Vương Nhạc Hiên, Vân Trung Thiên và viện trưởng Trương thấy Lâm Phong đi ra đều giật mình, vội tiến lên đón.  

 

 

“Cậu Lâm, không sao chứ?”  

 

 

“Cậu Lâm, cứu được không?”  

 

 

“Cứu được? Đùa à! Cậu ta là đang sỉ nhục thi thể!”  

 

 

Viện trưởng Trương lạnh lùng nói.  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh nhìn ông ta, phóng ra một luồng uy áp đè ông ta quỳ xuống đất không dậy nổi.  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người Vương Nhạc Hiên đều thay đổi sắc mặt, lập tức lo lắng nói:  

 

 

“Cậu Lâm nương tay, ông ta cũng là quan tâm quá nên mới vậy.”  

 

 

“Phù!”  

 

 

Lâm Phong thở hắt ra một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc anh mở mắt ra, ánh mắt đã tỉnh táo lại.  

 

 

Anh bình tĩnh hỏi:  

 

 

“Kiểm tra camera giám sát chưa?”  

 

 

“Đã tra, chỉ là không nhìn ra được gì, chỉ thấy mấy bóng người kì lạ chạy vào kí túc xá của em gái cậu! Những cái bóng đó khống chế em gái cậu rồi mang đi!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên vội vàng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe xong, lại nghĩ tới câu nói cuối cùng của em gái trong điện thoại, ánh mắt lạnh như băng.  

 

 

Cái bóng?  

 

 

Đây hẳn là một loại thân pháp chuyên dùng để ám sát, trên toàn quốc những người hiểu loại thân pháp này chắc chắn không nhiều!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 326


Lời nói vừa rơi xuống, một cỗ hơi thở đáng sợ thuộc về cao thủ võ đạo bắn ra từ trong cơ thể của ông ta, khiến cho mấy người có mặt ở đây đều dựng tóc gáy!  

 

 

"Vậy thì phải cảm ơn tổng chấp pháp Long rồi!"  

 

 

Hoa Vân Phi vừa cười vừa nói.  

 

 

Long Ngạo Thiên gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua những người có mặt ở đây nói:  

 

 

"Mọi người có ý kiến gì đối với chuyện thần tiên này không?"  

 

 

Adv

"Tôi cảm thấy không thể có chuyện này được! Sao lại có thể có chuyện khoa trương như thần tiên gì đó được chứ..."  

 

 

Người chấp pháp của thành phố Kinh Hàng Mã Đông Phong lên tiếng nói.  

 

 


"Tôi thì lại có ý kiến khác! Lúc đó chuyến bay D3445 đã đến gần núi Thái Sơn rồi, mà núi Thái Sơn là đâu thì hẳn là mọi người cũng đã biết. Từ xưa đến nay, đó chính là phong thiện chi địa (nơi tế trời) của nước ta! Thế nên... người bên ngoài cũng không chắc chắn được là bên trong núi có cao nhân tuyệt thế đang ẩn mình hay không!"  

 

 

Diệp Thiên Long lên tiếng nói.  

 

Adv

 

Mã Đông Phong nghe vậy thì lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên Long một cái, không nói gì.  

 

 

Còn Long Ngạo Thiên lại nói:  

 

 

"Ông nói là có cao nhân lánh đời ra tay cứu giúp?"  

 

 

"Rất có khả năng là như vậy!"  

 

 

"Đương nhiên, hai chữ "thần tiên" này luôn chỉ mang tính tương đối! Một vài người dị năng khác ở nước ngoài cũng đều có thể được gọi là thần. Giống như Phong Hành Giả, chẳng phải cũng được gọi là Phong Thần sao?"  

 

 

Diệp Thiên Long giải thích.  

 

 

Long Ngạo Thiên nghe vậy thì im lặng, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ xuống bàn vang lên từng tiếng lạch cạch, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.  

 

 

Bỗng nhiên ông ta đưa mắt nhìn về phía Hoa Vân Phi cười hỏi.  

 

 

"Lúc đó Hoa viện sĩ cũng có ở trên máy bay, không biết cậu có ý kiến gì không?"  

 

 

Trong đầu Hoa Vân Phi không khỏi hiện ra bóng dáng của Lâm Phong.  

 

 

Lúc đó máy bay đột nhiên đáp xuống mặt đất, tạo ra quán tính cực kỳ lớn, cộng thêm đèn điện đã tắt, sắc trời tối mịt, cho nên thật ra rất nhiều người không chú ý đến Lâm Phong đã xông từ bên ngoài vào.  

 

 

Nhưng tinh thần lực của anh ta khá mạnh, tính cách cũng luôn rất bình tĩnh nên đã lập tức chú ý tới Lâm Phong, cũng có thể đoán được Lâm Phong chính là người được gọi là thần tiên kia!  

 

 


Có điều anh ta cũng không nói gì thêm mà chỉ nhẹ giọng đáp:  

 

 

"Xin lỗi, lúc đó tôi cũng không quá chú ý, chỉ có thể thấy được một chút đường nét mơ  hồ."  

 

 

"Vậy được rồi!"  

 

 

Trong mắt Long Ngạo Thiên xẹt qua vẻ thất vọng.  

 

 

Ông ta suy nghĩ một lát rồi đứng lên nói.  

 

 

"Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên, đêm nay hai người phụ trách đảm bảo sự an toàn cho Hoa viện sĩ, tôi còn có chút việc cần phải xử lý. Những người khác thì trở về nghỉ ngơi trước đi."  

 

 

"Rõ, ngài tổng chấp pháp!"  

 

 

"Rõ, ngài tổng chấp pháp!"  

 

 

Tất cả mọi người đều cùng nhau gật đầu.  

 

 

....  

 

 

Sau khi Mã Đông Phong rời khỏi phòng họp không lâu thì nhận được điện thoại của thuộc hạ gọi tới.  

 

 

"Ngài Mã, tên đàn ông mặc đồ đen kia vừa trở về đã nóng lòng muốn đi ăn nướng, tôi đã sắp xếp người giết chết gã ta rồi."  

 

 

"Tốt! Dám kênh kiệu với tôi, rõ ràng là tìm đường chết!"  

 

 

Trong lòng Mã Đông Phong nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 235


 

 Lâm Vân Dao vội vàng bước tới nhẹ nhàng vuốt lưng Lý Tiểu Khả, vẻ mặt đau lòng.  

 

Lâm Phong thấy vậy thì ánh mắt hơi xao động.  

 

 

Lý Tiểu Khả là cô gái tốt, cũng là người bạn tốt duy nhất của em gái!  

 

 

Lúc em gái mình khổ sở nhất, tất cả bạn bè đều tránh xa em ấy, chỉ có Lý Tiểu Khả là không rời bỏ, lúc nào cũng giúp đỡ em gái!  

 

 

Lúc trước em gái không có tiền trả học phí đại học, Lý Tiểu Khả còn nói rằng sẽ giúp kiếm tiền.  

 

Adv

 

Cho nên, dù thế nào thì anh cũng phải giải quyết chuyện này.  

 

 

Chỉ cần Lý Tiểu Khả không muốn, thì cho dù là ba mẹ cô ấy cũng đừng hòng mà ép buộc được!  

 


 

Đúng lúc này.  

 

 

"Ầm!"  

 

Adv

 

Một thanh niên trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy, đập nát chai rượu trong tay, hùng hổ nói:  

 

 

"Các người làm cái gì đấy hả? Con mẹ nó nôn hết lên người tôi rồi!"  

 

 

Nhìn thấy vậy.  

 

 

Lâm Vân Dao sợ hãi kéo Lý Tiểu Khả ra sau lưng anh trai.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, đang định nói chuyện.  

 

 

Thì đúng lúc này, ông chủ quán ăn Nhị Tử thấy tình hình không ổn thì vội vàng chạy ra, cười hoà hoãn:  

 

 

"Ôi ôi... Anh Bưu à, đừng giận mà, đừng giận! Không nhất thiết phải dạy bảo mấy đứa trẻ con đâu, bữa hôm nay coi như tôi mời nhé?"  

 

 

Rất rõ ràng.  

 

 

Nhìn vẻ mặt của chủ quán thì có vẻ như lai lịch của anh Bưu này không tầm thường, ít nhất cũng là một nhân vật có tiếng ở khu vực này, nếu không thì chủ quán sẽ không để ý cẩn thận như thế, còn phải cười giả lả.  

 

 

"Cút! Lưu Nhị, chuyện này không liên quan tới anh, bớt xen vào chuyện người khác cho tôi!"  

 

 

Anh Bưu cười khẩy một tiếng rồi đẩy chủ quán ra, sau đó nhìn về phía Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả ở sau lưng Lâm Phong, ở đáy mắt thoáng qua một vẻ thèm thuồng.  

 

 


Thật ra lúc nãy Lý Tiểu Khả không hề nôn lên người cậu ta, cậu ta chỉ mượn cớ để gây sự, cố ý gây rắc rối mà thôi!  

 

 

Vì Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao vừa xinh đẹp vừa trắng hồng, tựa như bé chim non chưa trải sự đời, đứng trước nhan sắc tuyệt trần cỡ này thì sao mà Trương Bưu có thể bỏ qua được?  

 

 

"Nói đi! Bạn của cô nôn bẩn lên quần áo của tôi rồi, phải làm gì đây hả?"  

 

 

Trương Bưu chỉ vào tay áo ngắn màu trắng trên người mình, lạnh lùng nói.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua tay áo ngắn, đúng là bên trên có một vài vết bẩn, nhưng chắc chắn không phải là do Lý Tiểu Khả nôn vào, chắc là do bọn họ ăn tôm hùm đất nên không cẩn thận bị dính vào quần áo.  

 

 

"Anh nói điêu! Lúc nãy Lý Tiểu Khả cách xa anh như thế, sao mà nôn vào người anh được?"  

 

 

Lâm Vân Dao lập tức lên tiếng giải thích.  

 

 

Lâm Phong ngăn em gái lại, hờ hững nói:  

 

 

"Anh muốn giải quyết thế nào?"  

 

 

Trương Bưu còn tưởng rằng Lâm Phong sợ, nên cười gằn một tiếng, nói:  

 

 

"Tôi cho anh hai lựa chọn, một là đền áo cho tôi, chiếc áo ngắn tay này của tôi là hàng hiệu đó, trị giá một vạn rưỡi. Thứ hai, tối nay tôi sẽ đi gặp đại ca tôi, tôi kêu hai cô gái kia đi cùng uống rượu cho tôi!"  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Lâm Phong đạp một phát, Trương Bưu đã bay ra ngoài.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 232


Nhìn thấy cảnh này.  

 

Sắc mặt của đám người Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương đều thay đổi hẳn, trong lòng khiếp sợ tột cùng!  

 

 

Đây chính là thực lực của võ giả Tiên Thiên cảnh đó sao?  

 

 

Khủng khiếp đến cỡ này, chỉ dùng áp lực thôi đã khiến bọn họ suýt thì hít thở không thông rồi!  

 

 

Ai mà cản được một đòn tấn công như thế chứ?  

 

 

Adv

Dường như bọn họ đã có thể đoán trước được kết cục bi thảm của Lâm Phong!  

 

 

Nhưng mà, ngay sau đó.  

 

 

Lâm Phong chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

Adv

 

Vân Trung Thiên đến nhanh, mà đi cũng nhanh, cuối cùng đập mạnh vào tường, máu tươi tràn ra ồ ạt từ khoé miệng.  

 

 

Ông ấy cố gắng vùng vẫy mấy lần, muốn bò dậy mà không bò dậy nổi!  

 

 

"Shh..."  

 

 

Nhóm người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương lập tức hít sâu một hơi.  

 

 

Chuyện gì thế này?  

 

 

Ngài Vân chính là võ giả Tiên Thiên cảnh đó!  

 

 

Ông ấy chủ động ra tay tấn công trước, mà Lâm Phong mới tuỳ ý vung tay một cái ông ấy đã bay ra ngoài rồi?  

 

 

Lúc này đây, trong lòng bọn họ đã sợ hãi vô cùng!  

 

 

Rốt cuộc tên Lâm Phong này là ai chứ?  

 

 

Lần nào cũng phá vỡ sự hiểu biết của bọn họ, Lâm Phong cứ như một vị thần tiên từ trên trời rơi xuống vậy, cho dù là đối mặt với kẻ địch thế nào thì vẫn có thể dễ dàng đánh bại, hoàn toàn không thể nhìn ra điểm giới hạn của anh ở đâu.  

 

 

"Cậu... Cậu..."  

 

 

Vân Trung Thiên nhìn Lâm Phong mà không thể tin nổi, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được gì.  

 

 


"Nếu ông đã nói nhóm người chấp pháp các ông có thể tìm ra kẻ đứng đằng sau!"  

 

 

"Vậy thì tôi cho các ông ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu các ông không thể tìm ra kẻ thuê tên thương pháo sư đó! Tôi sẽ dùng cách của mình để giải quyết vấn đề, tôi đã cho các ông cơ hội rồi, đến khi đó đừng có nói lòng dạ tôi độc ác!"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

"Cách của cậu là gì?"  

 

 

Vân Trung Thiên lau máu tươi bên khoé miệng, run rẩy hỏi.  

 

 

"Tất cả những kẻ mà tôi nghi ngờ đều phải chết! Tôi sẽ khiến thế lực của tất cả những kẻ đó tan tành không còn mảnh giáp!"  

 

 

Lâm Phong dừng lại một chút, rồi lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Trung Thiên nói:  

 

 

"Thà rằng dạy tôi phụ bạc người trong thiên hạ, chứ đừng dạy người trong thiên hạ phụ bạc tôi."  

 

 

Nói xong, Lâm Phong quay người rời khỏi liên minh võ đạo luôn.  

 

 

Thấy Lâm Phong đã đi xa rồi.  

 

 

Đám người Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương mới dám bước ra trước đỡ Vân Trung Thiên dậy.  

 

 

"Lão Vân... Rốt cuộc thực lực của tên Lâm Phong này là gì?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên đã cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng lời nói vẫn không kìm được mà run rẩy.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 701


 “Cái bóng?” Phùng Mục Trần nghe giọng điệu của Lâm Phong là lạ, nụ cười trên môi cũng nhạt đi.  

 

Anh ta cẩn thận suy nghĩ, nói:  

 

 

“Đúng là có một môn phái như thế, tên của nó là Ám Ảnh Môn, trăm năm trước là một tông môn sát thủ, làm rất nhiều chuyện khiến người thần phẫn nộ, chỉ là sau này bị tổ trưởng Hạ Vân Đỉnh dẫn người tiêu diệt hết rồi!”  

 

 

Hạ Vân Đỉnh!  

 

 

Gương mặt Lâm Phong lạnh như băng, trong lòng tràn ngập sát khí!  

 

 

Adv

Từ lúc xuống núi tới nay, anh chưa từng tức giận như ngày hôm nay, chưa từng muốn giết người như bây giờ!  

 

 

Lúc này, Phùng Mục Trần hỏi:  

 

 

“Tiểu sư đệ, cậu hỏi cái này để làm gì? Đã có chuyện gì xảy ra à?”  

 


 

“Em gái em bị Hạ Vân Đỉnh bắt cóc, em gái kết nghĩa thì suýt chết…”  

 

 

Adv

Lâm Phong nói tới đây, lạnh lùng tiếp lời:  

 

 

“Lục sư huynh, gửi vị trí của Hạ Vân Đỉnh cho em, em muốn đến thủ đô!”  

 

 

Phùng Mục Trần nghe xong, vẻ mặt thay đổi!  

 

 

Anh ta nói nhanh:  

 

 

“Tiểu sư đệ, cậu đừng xúc động quá! Hạ Vân Đỉnh là Chân Long Chi Tử đời trước, được coi là người mạnh nhất trong số mười người trong nước! Trong tay ông ta còn có vô số cấp dưới cường đại! Chúng ta cẩn thận lên kế hoạch đã…”  

 

 

“Không cần, anh không nói với em cũng không sao! Em đến thủ đô trước rồi sẽ biết!”  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh cúp điện thoại.  

 

 

Anh giao Lý Tiểu Khả vào tay Vân Trung Thiên, nói:  

 

 

“Tôi đi giết người, chăm sóc con bé giúp tôi…”  

 

 

“Cậu Lâm…”  

 

 

Vẻ mặt Vân Trung Thiên đầy sợ hãi.  

 

 

Lâm Phong cắt ngang lời ông ta: “Không cần hỏi nhiều, chăm sóc tốt cho con bé, coi như tôi nợ ông một ân tình!”  

 

 

Dứt lời, cơ thể Lâm Phong hơi nhúc nhích, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.  

 

 

Mục tiêu của đối phương là em gái anh, Tiểu Khả tự dưng bị liên lụy cho nên hiện tại để đám người Vân Trung Thiên chăm sóc cô ấy sẽ không có vấn đề gì.  

 


 

…  

 

 

Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ xa hoa ở thủ đô.  

 

 

Phùng Mục Trần nhìn điện thoại trong tay, vẻ mặt thay đổi liên tục.  

 

 

Trương Lương nằm trên giường mát xa bên cạnh, hưởng thụ mỹ nữ xoa bóp cho mình, để ý thấy Phùng Mục Trần có vẻ lạ, bèn cười nói:  

 

 

“Anh Mục Trần, sao vậy?”  

 

 

“Không sao, anh cứ chơi đi, tôi có chuyện cần ra ngoài một chút!”  

 

 

Phùng Mục Trần nói xong, không đợi Trương Lương đáp lời đã mặc quần áo xông ra ngoài.  

 

 

Tiểu sư đệ lại muốn đến thủ đô tìm Hạ Vân Đỉnh gây phiền toái…  

 

 

Hạ Vân Đỉnh không dễ chơi.  

 

 

Chuyện này không cẩn thận sẽ loạn mất!  

 

 

Không được!  

 

 

Mình phải gọi các sư huynh đến hỗ trợ!  

 

 

Phùng Mục Trần vừa lấy điện thoại thông báo cho các sư huynh, vừa chạy như bay về Bộ chấp pháp.  

 

 



 

Ngoài biên giới phía Tây Nam là một vùng sa mạc mênh mông vô tận!  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 327


 Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười quái dị.  

 

"Nổ cái gì? Điện thoại cậu không có mạng à?"  

 

 

"Máy bay D3445 đã được một cao nhân thần bí ra tay cứu giúp! Ngoài hai cơ trưởng mà cậu giết lúc đầu ra thì tất cả những người khác đều bình yên vô sự!"  

 

 

"Cậu đúng là giỏi làm màu quá đấy nhỉ? Tôi hỏi cậu, tại sao lúc đó cậu không ra tay giết hết sạch người trên máy bay luôn đi? Cậu có biết lần này tôi đã phải mạo hiểm bao nhiêu để trợ giúp các cậu nhập cảnh vào nước không hả?"  

 

 

Trong giọng nói của Mã Đông Phong ẩn chứa sự tức giận khó có thể kiềm chế được.  

 

 

Adv

Phong Hành Giả ở đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi kinh ngạc nói:  

 

 

"Cao nhân thần bí?"  

 

 

"Đúng thế! Là một lão quái vật ẩn nấp ở trong núi Thái Sơn!"  

 

 

"Khà khà... Không hổ là đất nước đông phương cổ xưa! Xem ra những tên kia nói "thần linh cấm chạm" là có lý, trong một ngọn núi lại có một lão quái vật ẩn nấp!"  

 

Adv

 

Phong Hành Giả cười quái dị một tiếng.  

 

 

"Đừng có ở đây làm tôi ghê tởm!"  

 

 

Vẻ mặt Mã Đông Phong tràn đầy chán ghét, nói thêm:  

 

 

"Có điều hiện tại tôi đã xác định được thân phận của nhà khoa học kia! Người này tên là Hoa Vân Phi, tối nay là cơ hội duy nhất để cậu giết chết cậu ta, nếu không ngày mai đích thân tổng chấp pháp của Giang Nam - Long Ngạo Thiên sẽ đích thân hộ tống cậu ta đi!"  

 

 

"Bây giờ tôi cho cậu địa chỉ, mau chóng ra tay đi, tránh những rắc rối không đáng có!"  

 

 

Dường như Phong Hành Giả cũng biết đây không phải chuyện đùa, vì thế nói:  

 

 

"Được... Ông gửi địa chỉ cho tôi, chờ tôi làm việc xong thì sẽ tới giết chết tên nhà khoa học đó."  

 

 

"Làm xong? Không phải cậu lại đi tìm đàn ông tiếp nữa đấy chứ?"  

 

 

Mã Đông Phong nhíu mày nói.  

 

 

"Đừng nghĩ lung tung, tôi làm vì báo thù cho Quỷ Anh! Ông cũng biết đấy, Quỷ Anh chính là bạn gay tốt của tôi!"  

 

 

Phong Hành Giả cười quái dị một tiếng.  

 

 

"Được rồi! Cậu báo thù xong thì lập tức làm thịt tên Hoa Vân Phi kia đi! Nếu không... Tổ chức mà trách tội xuống thì cả tôi và cậu đều không gánh nổi đâu!"  

 

 

"Yên tâm đi, tôi sắp đến khách sạn nơi mục tiêu ở rồi!"  

 

 

...

 

Khách sạn thành phố Kim Lăng.  

 

Bốn người Lâm Phong, Trần Y Nặc, Tiểu Luyến Luyến và Trần Thiên Hủ lại một lần nữa quay trở về nơi này.  

 

 

Vừa đi vào trong phòng, Trần Thiên Hủ đã không nhịn được hỏi:  

 

 

"Lâm Phong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào là cậu đã đỡ máy bay cứu bọn tôi?"  

 

 

"Nếu không thì sao? Ngoài tôi ra thì còn có ai sẽ cứu mọi người hả?"  

 

 

Lâm Phong ngồi trên ghế sô pha, từ tốn nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe vậy thì lòng như dậy sóng, thực sự khó có thể tiếp nhận sự thật này!  

 

 

Anh ta biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng cũng chỉ đoán anh đang ở cấp ba cấp bốn Tiên Thiên Cảnh mà thôi!  

 

 

Nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra, hình như mình đã nghĩ sai rồi.  

 

 

"Cậu đừng nói với tôi, cậu là cao thủ võ đạo nhé?"  

 

 

Vẻ mặt Trần Thiên Hủ nặng nề.  

 

 

Nếu như Lâm Phong là cao thủ võ đạo thì hoàn toàn có thể theo chân bọn họ cùng đến Vân Xuyên!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 236


Chờ tới khi chủ quán ăn kịp nhận ra thì đám người Trương Bưu đã bị thương nặng rồi, máu tươi còn chảy đầy sàn nhà!  

 

Anh ta có hơi hoảng sợ, muốn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.  

 

 

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phong, anh ta lại sợ hãi đặt điện thoại xuống.  

 

 

Lâm Vân Dao đỡ Lý Tiểu Khả, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, vì cô ấy biết anh trai mình lợi hại đến nhường nào, đối phó với mấy gã lưu manh này tấn công áp đảo!  

 

 

"Đại ca của mày là ai?"  

 

 

Adv

Lâm Phong đi qua nhấc trương Bưu lên, hỏi.  

 

 

Lúc này toàn thân Trương Bưu bê bết máu me, trông cực kỳ đáng sợ.  

 

 


Chỉ là dù sao cậu ta cũng là người từng lăn lộn, trải qua vài việc đời, nên cậu ta cương quyết nói:  

 

 

"Thì ra anh là võ giả! Chẳng trách lại dám đánh tôi! Chỉ là cho dù anh có là võ giả thì chọc vào tôi chắc chắn anh cũng không được yên ổn đâu! Đại ca của tôi là Đàm Tử Minh, anh có biết không?"  

 

Adv

 

"Đàm Tử Minh à?"  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ.  

 

 

Trước đó Lý Tiểu Khả từng nói tới người này, nói rằng Đàm Tử Minh là hội trưởng hội học sinh của đại học Kim Lăng, trong trường cậu ta một tay che trời, ngay cả những lãnh đạo trong trường cũng rất kính nể cậu ta!  

 

 

Cái chính là, hình như tên Đàm Minh Tử này có mối quan hệ gì đó với Tam Khẩu Đường!  

 

 

Họ Đàm, lẽ nào là con trai của Đàm Thiên Hồng?  

 

 

"Thế này nhé, mày gọi Đàm Minh Tử tới, tao có chuyện muốn nói với nó."  

 

 

Lâm Phong đột nhiên nói.  

 

 

"Anh chắc chứ?"  

 

 

Trương Bân nheo mắt lại, nhưng trong lòng thì đang mừng như điên!  

 

 

Mình còn đang lo lắng không biết báo tin cho đại ca tới cứu mình kiểu gì, không ngờ rằng thằng ngốc trước mặt này lại chủ động bảo mình gọi điện!  

 

 

Thế này có phải là trường hợp muốn ăn đòn điển hình không hả?  

 

 

Không đợi Lâm Phong nói tiếp, cậu ta đã lập tức lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Đàm Tử Minh.  

 


 

…  

 

 

Bên kia.  

 

 

Trong một căn phòng độc lập xa hoa tại ký túc xá đại học Kim Lăng.  

 

 

"Tử Minh, con có hiểu những lời ba vừa mới nói với con không?"  

 

 

Đàm Thiên Hồng trầm giọng nói.  

 

 

"Hiểu rồi! Bảo là con phải chăm sóc cho cái cô gái tên Lâm Vân Dao đó chứ gì! Ba, ba cứ yên tâm đi... Có con ở đây, con đảm bảo trăm phần trăm cô ấy sẽ không bị gì đâu! Đại học Kim Lăng là địa bàn của con đó."  

 

 

Đàm Tử Minh hờ hững nói.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Cũng nghĩ giống như nhà họ Tần, sau khi nhà họ Giang bị tiêu diệt, ông ta lập tức nghĩ đến em gái Lâm Phong!  

 

 

Lâm Phong này là kẻ máu lạnh vô tình, khó chọc vào, chỉ duy nhất với em gái mình thì anh coi như báu vật, chỉ cần lấy lòng Lâm Vân Dao thì chắc chắn có thể ôm lấy đùi Lâm Phong!  

 

 

Vừa khéo con trai của ông ta cũng học ở đại học Kim Lăng, cho nên ông ta mới ghé qua.  

 

 

"Con trai! Cô gái Lâm Vân Dao này rất quan trọng, nếu con có thể theo đuổi được con bé thì càng tốt!"  

 

 

Đàm Thiên Hồng đột nhiên nói.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 233


 Con ngươi những người có mặt ở đây đều co rúm lại, trong lòng choáng váng.  

 

 

Tổng chấp pháp tỉnh Giang Nam?  

 

 

Đó là một nhân vật to lớn cỡ nào, bọn họ còn chẳng dám nghĩ tới!  

 

 

Những người thế này đã là những người cấp cao tuyệt đối ở nước Đại Hạ rồi, là những nhân vật siêu phàm của các tông môn trên núi kia!  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp đó có tu vi gì?"  

 

 

Adv

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.  

 

 

"Hai vị tổng chấp pháp đó đã là tông sư võ đạo, không thua kém gì so với một vài môn chủ của các tông môn!"  

 

 


Vân Trung Thiên đáp.  

 

 

Đám người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương nghe vậy thì im lặng, nhưng đôi bàn tay đang khẽ run lên.  

 

 

Adv

Tông sư võ đạo, là cảnh giới trên cả Thiên Tiên cảnh!  

 

 

Chỉ có tông sư võ đạo mới có thể đánh bại Lâm Phong, nếu vậy nghĩa là ít nhất Lâm Phong cũng phải cỡ Tiên Thiên cảnh bậc tám chín!  

 

 

Một người mới khoảng ba mươi tuổi đã Thiên Tiên cảnh bậc chín, thế này là sao chứ?  

 

 

Bọn họ không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ!  

 

 

"Ngài Vân, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"  

 

 

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.  

 

 

"Không phải chúng ta có ba ngày sao? Tên thương pháo sư kia trước khi hành động đã gọi hai cuộc điện thoại, thông qua thông tin từ hai cuộc gọi này chúng ta có thể tìm ra tên đứng đằng sau!"  

 

 

Vân Trung Thiên nói đến đây lại thở dài một hơi:  

 

 

"Về phần Lâm Phong, lòng dạ tên này rất cứng rắn, nói chuyện thì lạnh lùng, hoàn toàn không coi mạng người ra gì! Sau này các người gặp cậu ta thì tốt nhất là nên cung kính chút, nếu không sẽ mất mạng uổng phí!"  

 

 

"Với lại, Lâm Phong tuổi còn trẻ mà đã có thực lực cỡ đó, lai lịch của cậu ta thế nào, các người có thể tự nghĩ thử xem."  

 

 

Nghe Vân Trung Thiên nói vậy, những người có mặt ở đây đều nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng nghĩ sau này gặp Lâm Phong thì nhất định phải nịnh nọt tí.  

 

 

...  

 

 


Bên kia.  

 

 

Sau khi Lâm Phong rời khỏi liên minh võ đạo, cơn giận của anh đã dịu đi nhiều.  

 

 

Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Y Nặc.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, em gái Tiểu Dao lại gọi điện cho anh.  

 

 

Vừa bắt máy, giọng nói có hơi gấp gáp của Tiểu Dao đã vang lên.  

 

 

"Anh... Bây giờ anh đang ở đâu? Có thể mau tới đây được không? Tiểu Khả có chuyện rồi."  

 

 

"Tiểu Khả bị làm sao?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

"Em gửi địa chỉ cho anh, anh nhanh nhanh tới đây là được!"  

 

 

Lâm Vân Dao thúc giục.  

 

 

Lâm Phong cúp máy, trong lòng nghĩ đến việc mình vẫn chưa nói chuyện giữa mình và Y Nặc cho em gái, lần này đi qua cũng tiện thể dẫn em gái về gặp Y Nặc và cháu gái nhỏ thôi!  

 

 

Thế là, anh vội vã chạy đến địa chỉ em gái gửi cho.  

 

 

...  

 

 

Chỉ chốc lát sau.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 702


 Vết đao, vết kiếm, vết cào…  

 

Khó mà tưởng tượng được ở đây đã có một cuộc chiến thảm khốc chừng nào.  

 

 

Mà lúc này, bên trong tường thành có một đám người đang quây thành một vòng tròn.  

 

 

Những người này hoặc là sát thủ hàng đầu trong thế giới ngầm, hoặc là lính đánh thuê hàng đầu khu vực miền Trung, thậm chí còn có một số người vẽ những ký tự kỳ lạ trên mặt, trông giống như những thầy cúng của một số bộ lạc cổ xưa...  

 

 

Đám cường giả này đang vây quanh một người đàn ông cường tráng.  

 

Adv

 

Hắn đang ở trần, cơ thể cao lớn tràn ngập vẻ đẹp của sức mạnh.  

 

 

Hắn buộc một bím tóc nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng vô tình, dường như vây quanh mình không phải một đám cường giả, mà là một bầy kiến hôi!  

 

 

“Võ Bá, giao đồ ra đây, nếu không hôm nay mày chắc chắn phải chết.”  

 

 

Adv

Một sát thủ lạnh lùng nói. Gã vừa dứt lời, những cường giả khác cũng cười nhạt:  

 

 

“Võ Bá, di sản của nước Ba Luân Cổ không phải thứ mày có thể hưởng một mình được, bây giờ lựa chọn duy nhất là giao ra đây!”  

 

 

“Võ Bá, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng chúng tôi cũng đông người, cậu không phải là đối thủ.”  

 

 

…  

 

 

Nghe tới đây, Võ Bá nở nụ cười khinh thường, chuẩn bị ra tay thì đột nhiên, máy truyền tin đặc chế trong túi quần hắn reo lên!  

 

 

Lục sư đệ gọi tới?  

 

 

Võ Bá ngẩn người, lập tức nghe máy.  

 

 

Nghe Phùng Mục Trần nói chuyện xong, trong mắt hắn thoáng qua ánh sáng kì lạ.  

 

 

Tiểu sư đệ gặp phiền toái?  

 

 

Cũng được!  

 

 

Đã lâu rồi hắn chưa về nước, lần này phải nhân cơ hội về chơi một lần!  

 

 

“Giao di sản ra!”  

 

 


Đám cường giả vây quanh hắn đột nhiên tấn công, các loại chiêu thức ập tới, khí tức kinh người!  

 

 

“Vốn định chơi với các người một lúc, nhưng giờ không cần nữa rồi! Thân là tứ sư huynh, tôi không thể để cho bất kì kẻ nào bắt nạt tiểu sư đệ của mình!”  

 

 

Võ Bá đột nhiên quát to một tiếng, cơ thể to lớn bùng lên kim quang chói mắt, cả người bị nhuộm thành màu vàng kim sáng chói, giống như biến thành một người bằng vàng!  

 

 

Không có thuật pháp hoa mỹ, không có chiêu thức tiểu xảo!  

 

 

Võ Bá nhảy vào giữa đám người, nơi hắn đi qua, tay cụt chân cụt, máu chảy thành sông…  

 

 

Những cường giả ngoài biên giới tiếng tăm lừng lẫy không ai ngăn nổi một chiêu của hắn!  

 

 

Trong thời gian ngắn, đám người bị Võ Bá giết sạch!  

 

 

Lúc giết xong đám người đó, Võ Bá ngồi xổm xuống sau đó cả người bắn ra, bay thẳng về phía Đại Hạ.  

 

 

Còn ở Thục Sơn kiếm phái, một người đàn ông áo xanh đang đánh cờ vây với Kiếm Thánh.  

 

 

Người áo xanh chính là tam sư huynh Lý Nguyên Hạo của Lâm Phong…  

 

 

“Anh Nguyên Hạo, tài đánh cờ của anh giống hệt tu vi của anh, càng ngày càng sâu không lường được! Sợ rằng bây giờ tôi cũng không đỡ nổi mười chiêu của anh đâu nhỉ?”  

 

 

Vô Cực Kiếm Thánh cảm thán.  

 

 

“Anh Vô Cực khiêm tốn quá, thuật pháp trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không thể phá giải! Vô Cực anh dùng kiếm thuật, ai địch lại được!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 328


 Đến lúc này rồi, vì sao Lâm Phong vẫn không muốn nói thật chứ?  

 

"Vậy cảnh giới trên cao thủ võ đạo mà cậu nói là gì?"  

 

 

Trần Thiên Hủ hỏi.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một hồi rồi nói:  

 

 

"Nguyên Anh!"  

 

 

"Không muốn nói thì thôi! Đây là cảnh giới quái gì? Hoàn toàn không liên quan gì đến võ đạo, cậu bịa thì cũng phải bịa ra cái gì có lý tí chứ?"  

 

Adv

 

Trần Thiên Hủ cạn lời.  

 

 

Lâm Phong liếc mắt nhìn anh ta, cũng không buồn giải thích thêm.  

 


 

Tu tiên và tu võ vốn là hai trường phái hoàn toàn khác nhau!  

 

 

Muốn để một người đã tiến vào con đường võ đạo, bỗng nhiên tiếp nhận những chuyện như tu tiên này thì thật sự chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.  

 

Adv

 

"Y Nặc, sao lần này máy bay lại đột nhiên mất lái?"  

 

 

Lâm Phong đưa mắt về phía Y Nặc, dịu dàng hỏi.  

 

 

Không chờ Trần Y Nặc đáp lời thì Tiểu Luyến Luyến đã giơ tay lên nói:  

 

 

"Cái này con biết, là một tên đàn ông cực kỳ thúi, người đó tự xưng là Phong Thần vĩ đại!"  

 

 

"Phong Thần vĩ đại?"  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

Cái tên chó má gì thế!  

 

 

Lúc này Trần Thiên Hủ lên tiếng nói:  

 

 

"Để tôi nói, người cướp máy bay là một tên sát thủ hàng đầu ở nước ngoài tên là Phong Hành Giả, nhưng hắn ta lại càng thích được người khác gọi mình là Phong Thần hơn!"  

 

 

"Tên Phong Hành Giả này là một người có dị năng, am hiểu điều khiển gió! Thực lực cực kỳ mạnh mẽ, luôn đứng đầu trên bảng xếp hạng sát thủ trong web đen!"  

 

 

"Lại là sát thủ nước ngoài nữa hả?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Trước đó là thương pháo sư Will, rồi đến khống hồn sư Quỷ Anh, giờ lại đến thuật sĩ dị năng, Phong Hành Giả.  

 


 

Trong khoảng thời gian ngắn lại xuất hiện tận ba sát thủ nước ngoài!  

 

 

Đây thật sự không phải là một dấu hiệu tốt khi để những tên sát thủ từ nước khác đến sinh sự khắp nơi trên đất nước của mình!  

 

 

"Tên Phong Hành Giả này khác gì thương pháo sư Will và Quỷ Anh kia?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Không cùng đẳng cấp!"  

 

 

"Quỷ Anh chỉ là trợ thủ của Phong Hành Giả mà thôi! Còn về phần tên Will kia, cùng lắm chỉ là một người bình thường khá lợi hại, không có thương pháo thì chả là cái đinh han gì!"  

 

 

Ánh mắt Trần Thiên Hủ trở nên nghiêm túc nói:  

 

 

"Phong Hành Giả là một kẻ rất khó giải quyết, đồng thời có thể bay rất nhanh trong một khoảng thời gian ngắn! Đi tới đi lui không để lại dấu vết, cho dù là cao thủ võ đạo có ra tay thì cũng không chắc chắn có thể bắt được hắn ta!"  

 

 

"Vậy sao?"  

 

 

Trong mắt Lâm Phong lóe lên sát ý, lạnh lùng nói:  

 

 

"Cho dù hắn ta có lợi hại đến mấy đi nữa, dám ra tay với con gái và người phụ nữ của tôi thì đều phải chết!"  

 

 

"Hay là bỏ đi! Tôi biết có thể thực lực của cậu đã đạt đến cảnh giới cao thủ võ đạo, nhưng nếu cậu không giết được loại sát thủ như tên Phong Hành Giả này thì sẽ để lại vô số tai họa về sau! Không cần phải gây ra phiền phức lớn như vậy!"  

 

 

Trần Thiên Hủ khuyên.  

 

 

Lâm Phong đang chuẩn bị nói thì đúng lúc này "rầm!" một tiếng, cửa kính trong phòng khách sạn đột nhiên vỡ tung.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 237


 Đàm Tử Minh đứng dậy.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy thì suy nghĩ một lát, không yên lòng:  

 

 

"Để ba đi với con!"  

 

 

"Đâu đến mức đó! Chuyện nhỏ thôi mà. Ba chạy qua làm gì."  

 

 

Đàm Tử Minh không nói nên lời.  

 

 

Adv

"Con không hiểu! Bây giờ ba đang lo đó! Con có biết nhà họ Giang bị tiêu diệt thế nào không? Cũng là vì Giang Quân Lâm con trai cả nhà họ Giang đắc tội với người không nên đắc tội đó!"  

 

 

"Con cũng đừng có mà hãm hại ba con."  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghiêm túc nói.

 

Bên trong quán ăn Nhị Tử.  

 

Sau khi Trương Bưu cúp điện thoại, sắc mặt trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.  

 

Adv

 

Cậu ta lạnh lùng nhìn Lâm Phong, rất khí phách nói:  

 

 

“Này anh kia, như ý anh muốn, tôi đã gọi anh cả tôi tới rồi! Rất nhanh thôi anh sẽ biết…”  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Lâm Phong tát Trương Bưu bay ra ngoài.  

 

 

Trương Bưu cố gắng bò dậy, lau máu trên khóe miệng, hai con ngươi nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, trong lòng nghĩ rằng đợi anh cả tới, nhất định sẽ trả lại gấp bội.  

 

 

Lâm Phong phớt lờ sự tức giận của Trường Bưu.  

 

 

Đối với kiểu lưu mạnh đến cả võ giả cũng không phải, anh thực sự không hề hứng thú.  

 

 

Sở dĩ để Trương Bưu thông báo cho Đàm Tử Minh tới, cũng chẳng qua là vì muốn tìm cho em gái một tên tay sai mà thôi.  

 

 

Vì em gái rất xinh, đúng chuẩn hoa khôi học đường.  

 

 

Tần Phong lúc trước, rồi cả Trương Bưu lần này, lần lượt quấy rối em gái, khiến anh hiểu rằng cuộc sống ở trường của em gái anh không hề yên bình như anh tưởng.  

 

 

Bản thân là anh trai, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em gái được, cho nên phải tìm một người tùy tùng là chuyện rất cần thiết.  

 

 

“Anh….anh mau nhìn Tiểu Khả.”  

 

 

Lúc này, Lâm Vân Dao thấp giọng nói.  

 

 

“Để anh giúp con bé tỉnh rượu vậy.”  

 

 

Lâm Phong dùng một tay đón lấy Tiểu Khả, còn tay kia đặt vào giữa phần bụng và phần ngực rồi ấn nhẹ.  

 

 

“Phì!”  

 

 

Lý Tiểu Khả phun hết rượu trong bụng ra một cách miễn cưỡng.  

 

 

Cô ấy mơ màng mở mắt, dường như ý thức tỉnh táo hơn rất nhiều, phát hiện mình đang tựa vào Lâm Phong, vì thế nên cô có chút ngại ngùng nói:  

 

 

“Chú….Chú, sao chú lại ở đây!”  

 

 

“Tiểu Dao nói cô xảy ra chuyện, nên tôi mới vội tới đây, sau này cô đừng uống nhiều rượu như thế nữa!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Lý Tiểu Khả liếc nhìn Lâm Vân Dao, trong ánh mắt có chút cảm động.  

 

 

Cô ấy dường như cũng biết hành động hôm nay của mình có chút không nên, cho nên cô thấp giọng nói:  

 

 

“Tiểu Dao, cảm ơn cậu! Sau này tớ sẽ không như vậy nữa!”  

 

 

“Cảm ơn gì chứ! Cậu là bạn tốt nhất của tớ mà! Còn nữa, chuyện của cậu tớ đã nói cho anh tớ biết rồi, anh tớ nhất định sẽ giúp cậu giải quyết!”  

 

 

Lâm Vân Dao cười vui sướng.  

 

 

Lý Tiểu Khả nghe vậy thì gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 234


Một bàn có mấy thanh niên năng động trẻ tuổi, một bàn khác thì có hai cô gái Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả.  

 

 

Trên mặt bàn hai người họ đang ngồi có một vài món đồ ăn thừa, cùng với tám chín chai bia.  

 

 

Có vẻ như Lý Tiểu Khả đã uống say, đỏ mặt, vừa khóc vừa nói những điều mà người khác nghe không hiểu.  

 

 

"Sao vậy? Sai hai cô nhóc lại uống nhiều rượu vậy chứ?"  

 

 

Lâm Phong đi tới, cầm lấy ly rượu trên tay Lý Tiểu Khả, nhíu mày hỏi.  

 

Adv

 

"Cái... Cái gì?"  

 

 

"Hu hu... Tôi muốn uống, tôi muốn uống nữa."  

 

 

Lý Tiểu Khả đã say rồi, nói năng lộn xộn, vẻ mặt kích động muốn giật lại ly rượu, nhưng lại bị Lâm Phong ấn một tay xuống đè ngồi lại trên ghế, không động đậy được.  

 

 

Adv

"Anh! Cuối cùng anh cũng tới rồi!"  

 

 

Lâm Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy.  

 

 

Rõ ràng là cô ấy cũng có uống chút rượu, ánh mắt mê ly, gò má đỏ bừng.  

 

 

Một cô gái mười chín tuổi mà đã thể hiện được phong thái thế này, quả thật là vô cùng quyến rũ, khiến 99% đàn ông đều không kìm được mà muốn ôm vào trong lòng, 1% còn lại thì chính là gay.  

 

 

Lâm Phong túm lấy tóc đuôi ngựa của em gái, tức giận nói:  

 

 

"Được đấy! Học được cả cách uống rượu rồi hả?"  

 

 

"Đau... Đau đau, anh, anh nhẹ tay chút được không."  

 

 

Lâm Vân Dao lập tức nói.  

 

 

Lâm Phong chỉ hơi dùng sức một tí, anh biết rõ em gái đang giả vờ, nhưng vẫn thả bím tóc ra, hỏi:  

 

 

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

 

Lâm Vân Dao nhìn thoáng qua Lý Tiểu Khả, thấy Lý Tiểu Khả đã nằm sấp ngủ mơ màng trên bàn, thé là thấp giọng nói:  

 

"Còn chẳng phải do người ba cặn bã đó của Tiểu Khả sao!"  

 

 

"Cái ông Lý Như Hải này đúng là không phải người tốt đẹp gì! Nhiều năm vậy rồi ông ta vẫn luôn mặc kệ không hỏi han Lý Tiểu Khả! Thế mà lần này lại bày trăm phương ngàn kế muốn nhận Tiểu Khả về, nhưng thật ra là có mục đích khác."  


 

 

"Làm sao?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Thật ra em cũng không rõ lắm! Chỉ là nghe Lý Tiểu Khả nói, Lý Như Hải đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cậu ấy. Kết hôn với một người đã hơn bốn mươi tuổi!"  

 

 

"Trời ạ... Lý Tiểu Khả còn nhỏ em hơn một tuổi, mới mười tám tuổi thôi! Vừa lên năm nhất đại học mà Lý Như Hải đã muốn gả cậu ấy cho một ông lão rồi! Đúng là buồn nôn!"  

 

 

"Tất nhiên trong lòng Lý Tiểu Khả cực kỳ không muốn, nhưng không ngờ rằng mẹ cậu ấy cũng đến khuyên cậu ấy, cho nên trong lòng cậu ấy khó chịu, mới gọi em ra đây uống rượu."  

 

 

Lâm Vân Dao nói rồi vuốt vuốt gò má, có hơi chóng mặt:  

 

 

"Đây còn là lần đầu tiên em uống bia nữa đó, nhưng mà khó uống quá, nếu không phải vì giúp Lý Tiểu Khả thì em chẳng muốn uống tẹo nào."  

 

 

Trong thoáng chốc, Lâm Phong không biết nên nó cái gì.  

 

 

Anh và Lý Như Hải đã có qua lại đôi lần, đúng là ông ta cũng chẳng phải người tốt.  

 

 

Nhưng dù gì Lý Như Hải cũng là ba ruột của Lý Tiểu Khả.  

 

 

Theo một nghĩa nào đó, đây là chuyện của nhà người ta...  

 

 

"Anh... Anh nhất định phải giúp đỡ Lý Tiểu Khả đó!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 329


 Trần Thiên Hủ nhìn thấy người đến thì lông tóc dựng đứng hết lên.  

 

 

Nơi đây là tầng thứ hai ba, tầng chót của khách sạn!  

 

 

Phong Hành Giả vậy mà lại thực sự không mượn bất cứ ngoại lực gì, cứ thế bay lên!  

 

 

"Ba ba... Chính là hắn ta! Chính là người này."  

 

 

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Luyến Luyến trắng bệch, sợ hãi trốn vào lòng Lâm Phong.  

 

 

Adv

Rất rõ ràng, trước đó Phong Hành Giả đã để lại cho cô bé một bóng ma lớn trong lòng.  

 

 

Trần Y Nặc cũng hơi căng thẳng, cô hoàn toàn không thể ngờ được tên Phong Hành Giả này lại sẽ tìm đến nơi này!  

 

 

Cô vừa lo lắng cũng vừa cảm thấy khó hiểu!  


 

 

Vì sao Phong Hành Giả lại cứ phải đuổi theo bọn họ không buông?  

 

 

Adv

"A hô hô, trong phòng có nhiều "em bé" đáng yêu như vậy! Thực sự là khiến cho người ta hưng phấn mà!"  

 

 

Trên mặt Phong Hành Giả lộ ra một nụ cười cực kỳ khoa trương.  

 

 

Hắn ta vui sướng khoa chân múa tay, giống như một tên bị bệnh thần kinh.  

 

 

"Tao vốn cho rằng tên Quỷ Anh kia đã đủ biến thái rồi, không ngờ trông mày còn biến thái hơn cả gã! Sát thủ nước ngoài chúng mày đều biến thái như vậy à?"  

 

 

Lâm Phong đứng lên.  

 

 

Nghe thấy lời này, Trần Thiên Hủ chỉ cảm thấy cả người tê dại.  

 

 

Đây rõ ràng là đắc tội Phong Hành Giả đến chết!  

 

 

Nếu lỡ Lâm Phong không giết chết được hắn ta, thì anh có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ mà không làm sao, nhưng rất có thể nhà họ Trần sẽ bị Phong Hành Giả tấn công như cuồng phong mưa bão!  

 

 

"Biến thái? Tao rất thích danh hiệu này! Cảm ơn mày nhé, quý ngài đẹp trai dúng cảm!"  

 

 

Phong Hành Giả nhìn Lâm Phong, thè cái lưỡi dài ra liếm môi một cái.  

 

 

"Đồ điên!"  

 

 

Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người khó chịu, cách hư không giơ một cái tát lên.  

 

 

"Khà khà khà."  

 

 

Phong Hành Giả cười dị hợm một tiếng, trước người hắn ta vậy mà lại có một vòng bảo hộ trong suốt được tạo thành từ luồng không khí xung quanh.  


 

 

"Răng rắc!"  

 

 

Bàn tay tát tới của Lâm Phong vỗ lên vòng bảo vệ, khiến nó lập tức vỡ vụn ra, mà Phong Hành Giả đứng trong vòng bảo vệ lại không chút sứt mẻ gì.  

 

 

"Hửm..."  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc.  

 

 

Tuy anh chỉ dùng một phần vạn sức mạnh, nhưng thế cũng đủ để đập chết một cường giả Tiên Thiên Cảnh bình thường, vậy mà Phong Hành Giả trước mặt này lại chặn được công kích của mình!  

 

 

Từ khi anh xuống núi cho đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này!  

 

 

Điều này khiến cho Lâm Phong có chút hưng phấn!  

 

 

Rốt cuộc cũng có người có thể ngăn cản được một kích tùy tiện của mình!  

 

 

Nhưng Trần Thiên Hủ đứng bên cạnh lại không nghĩ như vậy.  

 

 

Trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng.  

 

 

Ở trong ấn tượng của anh ta, dù Lâm Phong đối đầu với kẻ nào thì cũng chỉ dùng một cái tát là đánh kẻ đó thành vũng máu, dễ dàng giết chết.  

 

 

Nhưng bây giờ lại bị Phong Hành Giả chặn được!  

 

 

Như này là không còn nghi ngờ gì nữa, rất có thể sức chiến đấu của Phong Hành Giả ngang bằng với Lâm Phong!  

 

 

Điều này khiến cho lòng anh ta cực kỳ lo lắng!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 703


 

Anh nhận cuộc gọi, nghe đầu dây bên kia nói xong, mày kiếm hơi nhíu lại.  

 

“Làm sao vậy?”  

 

 

Vô Cực Kiếm Thánh cười hỏi.  

 

 

“Anh Vô Cực, sợ là tôi không thể tiếp tục chơi cờ nữa rồi.”  

 

 

“Ồ? Anh muốn đi đâu?”  

 

 

“Đến thủ đô.”  

 

 

“Làm gì?”  

 

Adv

 

“Giết người!”  

 

 

Lý Nguyên Hạo cười khẽ, cả người hóa thành một luồng sáng xanh biến mất trên bầu trời.  

 

 


Vô Cực Kiếm Thánh nhìn Lý Nguyên Hạo rời đi, lắc đầu, trong lòng mặc niệm ba giây đồng hồ cho kẻ đắc tội Lý Nguyên Hạo.  

 

 

…  

 

 

Adv

Sâu trong rừng Amazon, có một pho tượng đá kì lạ sừng sững nơi đó.  

 

 

Ở giữa tượng đá có một người đàn ông tóc dài mặc đồ trắng đang khép hờ hai mắt, ngồi khoanh chân.  

 

 

Lúc này, anh ta hình như cảm nhận được cái gì, chậm rãi mở hai mắt ra, bấm tay một lúc.  

 

 

“Tiểu sư đệ ơi tiểu sư đệ, phàm là chuyện của người đó, đều luôn mờ mịt không thể tính toán được!” Người đàn ông tóc dài lắc đầu.  

 

 

Đó chính là ngũ sư huynh của Lâm Phong, tu luyện Thiên Cơ Mệnh Lý thuật, tục xưng Gia Cát Tiểu Minh tính toán như thần.  

 

 

“Thôi thôi, vẫn nên về một lần, để đám người kia bớt nói Gia Cát Tiểu Minh này không có nghĩa khí!”  

 

 

Gia Cát Tiểu Minh động đậy, cả người biến mất tại chỗ.  

 

 

…  

 

 

Đương nhiên Lâm Phong không biết vì chuyện của anh mà lục sư huynh thông báo hết cho các vị sư huynh khác một lượt.  

 

 

Lúc này, anh đang đứng ven đường cái tấp nập xe cộ, thả thần thức ra tìm kiếm cẩn thận từng ngõ ngách.  

 

 

Tổ thủ vệ là một bộ phận cấp cao của nước Đại Hạ, chắc chắn có phòng làm việc riêng!  

 

 

Cho nên chỉ cần dùng thần thức tìm được nó, rồi thông qua người của phòng làm việc đó để tìm Hạ Vân Đỉnh…  

 

 

Không phải ông ta muốn chơi sao? Không phải muốn bắt Tiểu Dao để uy hiếp anh sao?  

 

 

Vậy thì anh sẽ chơi với ông ta, chơi đến chết đi sống lại cho sảng khoái…  

 

 

Lát sau Lâm Phong đã phát hiện ra một cụm kiến trúc gạch xanh ngói đỏ kiểu cổ.  

 

 

Trước cửa có treo một bảng hiệu màu đỏ, trên đó viết: “Phòng làm việc tổ thủ vệ Đại Hạ” màu vàng!  

 

 


“Cuối cùng cũng thấy!”  

 

 

Trong mắt Lâm Phong có sát ý thoáng qua, cơ thể hơi nhúc nhích, biến mất tại chỗ.  

 

 

Một giây sau anh đã tới trước cửa phòng làm việc của tổ thủ vệ, đi thẳng vào trong.  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh đứng canh ở ngoài thấy vậy lập tức giơ tay cản lại, nặng nề nói:  

 

 

“Nơi này là một vị trí quan trọng, không phận sự miễn vào!”  

 

 

Lâm Phong không nhiều lời vô ích, vẻ mặt lạnh lùng, túm cổ võ giả Tiên Thiên Cảnh, xách hắn vào cùng.  

 

 

Lâm Phong vừa vào trong lập tức bị mấy võ giả cường đại phát hiện ra.  

 

 

Vẻ mặt họ lạnh lẽo, đều tiến lên vây anh lại, lớn tiếng hỏi:  

 

 

“Ai? Dám làm loạn ở tổ thủ vệ!”  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh ném võ giả Tiên Thiên Cảnh trong tay vào một người đang chặn đường mình!  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Chớp mắt, đối phương đã ngã như ngả rạ, vết thương chồng chất, miệng phun máu tươi…  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả còn lại đều đổi sắc mặt, thanh niên trước mắt nhìn rất bình thường nhưng lại lợi hại đến thế, cường giả Tiên Thiên Cảnh bình thường không đỡ nổi một chiêu của anh ta!  

 

 

Đúng lúc này, một lão già Tông Sư Cảnh đỉnh phong mặc trang phục thời Đường dẫn theo một đám người lao ra.  

 

 

Lão già quét mắt nhìn một lượt rồi dừng lại trên người Lâm Phong, gằn giọng hỏi:  

 

 

“Chàng trai, rốt cuộc cậu là ai? Có biết hậu quả của việc gây sự ở đây là gì không?”  

 

 

“Kêu Hạ Vân Đỉnh ra đây, nói Lâm Phong tới.”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 238


Cậu căn bản không biết đối tượng mà Lý Như Hải đã tìm cho mình đáng sợ tới mức nào đâu, cả cái thành phố Kim Lăng này căn bản không có ai dám dây vào hắn!  

 

 

Sao mình có thể vì chuyện của bản thân mà liên lụy đến cậu và chú chứ?  

 

 

Nghĩ tới đây, Lý Tiểu Khả hít sâu một hơi nói:  

 

 

“Tiểu Dao, mình nghĩ thông rồi! Thực ra gả cho người đó cũng không có gì không tốt cả.”  

 

 

“Tiểu Khả, cậu đang nói cái gì vậy! Cậu mới có mười tám tuổi, còn ông già kia đã hơn bốn mươi tuổi, xét về tuổi tác đều đáng làm cha cậu đấy!”  

 

Adv

 

Lâm Vân Dao sốt ruột nói.  

 

 

“Ông già kia thì sao chứ! Ông già sống tốt sẽ thương người! Hơn nữa Lý Như Hải nói ông này có tiền có thế, sau này tớ có thể ngồi đó mà hưởng phúc thôi!”  

 


 

Lý Tiểu Khả giả vờ như không để tâm nói.  

 

 

Lâm Vân Dao nghe vậy thì sững người, gần như không ngờ tới Tiểu Khả sẽ nói như vậy.  

 

Adv

 

Tuy nhiên Lâm Phong lại nhìn ra được sự cay đắng đằng sau lớp ngụy trang này của Lý Tiểu Khả, anh thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Lý Tiểu Khả như một người anh trai và nói:  

 

 

“Được rồi! Lát nữa tôi đưa cô tới Lý gia, mọi chuyện giao cho tôi là được!”  

 

 

“Chú ơi…tôi thật sự không cần chú giúp, tôi không muốn hại chú.”  

 

 

Lý Tiểu Khả cắn môi, hốc mắt đỏ lên.  

 

 

Lâm Phong đang định trả lời thì đúng lúc đó, bên ngoài cửa có hai người đi tới.  

 

 

Chính là Đàm Thiên Hồng và Đàm Tử Minh.  

 

 

Nhìn thấy hai người đến, Trương Bưu có chút sững sờ, sau đó trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết, kích động tới mức toàn thân đều run lên!  

 

 

Cậu ta không bao giờ ngờ rằng cả cha và anh cả đều tới!  

 

 

Đây chính là nhân vật lớn hàng đầu của thành phố Kim Lăng, đại đường chủ của Tam Khẩu Đường, là người mà giậm chân một cái sẽ khiến cả thành phố Kim Lăng phải run rẩy!  

 

 

Nhân vật như vậy, đơn giản là một tồn tại nằm ngoài tầm với của cậu ta, nhưng bây giờ lại vì một cuộc điện thoại của mình mà tới?  

 

 

Nghĩ đến đây, Trương Bưu đè nén hưng phấn trong lòng.  

 

 


Cậu ta lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong, sau đó nhanh chóng đi tới tiếp đón, kích động nói:  

 

 

“Anh!”  

 

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”  

 

 

Đàm Tử Minh vừa nói vừa nhìn Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả bên trong, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.  

 

 

Cực phẩm!  

 

 

Trong trường xuất hiện hai người đẹp tuyệt sắc như vậy, vậy mà mình lại không biết?  

 

 

Còn về Lâm Phong ở bên cạnh, lại trực tiếp bị cậu ta phớt lờ.  

 

 

“Anh, là như thế này!”  

 

 

Trương Bưu kể lại từng chuyện đã xảy ra trước đó.  

 

 

Đàm Tử Minh hài lòng gật đầu.  

 

 

Lý do Trương Bưu làm như vậy là vì để dâng hai người đẹp này cho mình mà thôi, đây chính là công lớn!  

 

 

“Chuyện này cậu làm tốt lắm! Có điều sau này không được thô lỗ với người đẹp như vậy! Dọa người ta sợ mất thì làm sao?”  

 

 

Đàm Tử Minh nhàn nhạt nói một câu.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom