Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 225


Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên anh cảm nhận được một mối nguy lớn.  

 

 

“Không ổn! Mọi người mau đến bên cạnh tôi!”  

 

 

Thần sắc Lâm Phong thay đổi.  

 

 

Anh một tay ôm vợ con vào trong lòng, còn tay kia thì tìm vật từ xa, tóm lấy Trần Thiên Hủ đang hôn mê bất tỉnh trong phòng tới bên cạnh mình.  

 

 

Sau khi làm xong mọi thứ, Lâm Phong nhanh chóng thi triển kiếm thuật.  

 

 

Adv

“Kiếm tới đây!”  

 

 

“Soạt, soạt soạt”  

 

 

Thanh kiếm bản mệnh bỗng nhiên gầm lên, hóa thành ngàn vạn thanh kiếm, bao quanh bốn người này thành một cái lồng kiếm, lồng kiếm chói lóa, chói đến nhức mắt, khiến mắt người khác đều không thể mở ra được.  

 

 

Nhưng vào thời điểm lồng kiếm hình thành thì,  

 

Adv

 

“Bùm!”  

 

 

Một tiếng nổ lớn vang lên.  

 

 

Một nguồn năng lượng đáng sợ cuộn tới, lấy ngôi nhà làm trung tâm, khu đất có chu vi 1km, trực tiếp bị san bằng.  

 

 

Một đám mấy hình nấm khổng lồ cao chót vót, khiến người dân chung quanh đó 10km cũng có thể nhìn thấy nó chuyển động, hai nghi trượng của thương hội Bách Vân đang chờ ngoài cửa trực tiếp bị nổ cho tan xương nát thịt!  

 

 

“Bùm Bùm!”  

 

 

Vụ nổ gây ra hỏa hoạn dữ dội.  

 

 

Khói đen bốc nghi ngút lên trời, nhấn chìm mọi thứ, tản phát ra mùi cực kỳ hăng.  

 

 

Và trong màn khói đen dày đặc này, lại có một vài người được bảo vệ chắc chắn bởi lồng kiếm, không chút thương tích.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Lâm Phong âm trầm.  

 

 

Vừa rồi nếu như không phải là anh cảm nhận được chuyện này trước tiên, kịp thời bảo vệ cả nhà, thì chuyện gì sẽ xảy ra dưới một vụ nổ khủng khiếp như vậy?  

 

 

Điều có thể chắc chắn là, trừ bản thân mình ra, tất cả những người tại hiện trường đều sẽ chết!  

 

 

Cho dù là Phùng Hại bậc ba Hậu Thiên cũng không ngoại lệ.  

 


 

Có thể nói, dưới võ giả Tiên Thiên không ai có thể ngăn cản nội vụ nổ tầm cỡ như vậy!  

 

 

Đây chắc là bom nhiệt áp đời thứ tư! Ở một mức độ nhất định thì loại bom này còn uy hiếp hơn cả bom hạt nhân! Chất nhiệt áp được thêm vào bên trong đạn dược sẽ phát nổ khi lan rộng. Tốc độ phát nổ đáng sợ, gây ra một vài đả kích cho kẻ địch trong vụ nổ.  

 

 

Phùng Hải hiểu biết sâu rộng, lập tức nhận ra loại bom này.  

 

 

Ông ta vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.  

 

 

Điều sợ  hãi là suýt chút nữa bản thân vị thiệt mạng vì vụ nổ vừa rồi.  

 

 

Còn điều kinh ngạc là dưới sự tập kích như vậy mà ngài Lâm lại dùng thực lực của mình bảo vệ được nhiều người bọn họ như vậy!  

 

 

Sức mạnh mà ngài Lâm thể hiện ra đã vượt quá hiểu biết của ông ta rồi.  

 

 

“Oa oa!vù vù….”  

 

 

Sau thời gian ngắn bối rối, Tiểu Luyến Luyến lập tức bật khóc.  

 

 

Đôi tay nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt lấy quần áo của mẹ, khóc như mưa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy nỗi sợ hãi và bất lực.  

 

 

Ở độ tuổi nhỏ như vậy, cô bé chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế? Trực tiếp bị dọa sợ!  

 

 

Trần Y Nặc nhanh chóng an ủi con gái, nhưng khuôn mặt cô cũng trắng bệch, đôi tay không ngừng run rẩy, có cảm giác như đi một chuyến tới địa ngục.  

 

 

Nhìn bộ dạng đáng thương của con gái, Lâm Phong vô cùng đau lòng.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 694


 Nhưng dù vậy cũng không thay đổi được bản chất đeo bám của anh ta.  

 

 

Lúc này, Trần Thiên Hủ không thấy Lâm Phong đã về, anh ta đang không ngừng dính lấy Tô Vũ Tình, bưng trà rót nước, ánh mắt lấp lánh, hận không thể quỳ xuống liếm chân Tô Vũ Tình!

 

Thấy vẻ mặt hèn mọn đó của Trần Thiên Hủ, Lâm Phong thực sự không chịu nổi!  

 

Anh không hiểu, với thân phận và địa vị của Trần Thiên Hủ, muốn phụ nữ như nào mà không có?  

 

 

Không nên bám theo một yêu nữ dùng Mị thuật mới phải…  

 

 

Nếu cứ như thế thì cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng thôi!  

 

Adv

 

Phụ nữ trời sinh có mị thể như thế, sẽ không bị giữ lại vì ai!  

 

 

Tô Vũ Tình muốn trở nên mạnh mẽ thì phải không ngừng quyến rũ đàn ông cường đại…  

 

 

Bởi vì đàn ông càng mạnh thì thực lực của cô ta tăng lên càng nhanh.  

 

 

Adv

“Anh vợ, trước kia em nói gì với anh, anh quên rồi à?” Lâm Phong không vui nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ chỉ liếc Lâm Phong một cái rồi quay lại trưng ra vẻ mặt lấy lòng nói với Tô Vũ Tình:  

 

 

“Đừng để ý đến nó! Vũ Tình, buổi chiều chúng ta đi xem phim nhé? Gần đây trong nước có một bộ phim hành động tình cảm, anh muốn đi xem cùng em.”  

 

 

Trên mặt Trần Thiên Hủ đầy vẻ mong chờ.  

 

 

“Có cơ hội hẵng nói tiếp.”  

 

 

Giọng nói Tô Vũ Tình êm dịu, giống như chim hoàng oanh hót, cực kì êm tai.  

 

 

Trần Thiên Hủ nuốt một ngụm nước bọt, vội gật đầu:  

 

 

“Vậy chúng ta thỏa thuận nhé! Lần tới em nhất định phải đi xem phim với anh. Anh nói cho em nghe, anh xem đánh giá hết rồi, bộ phim đó cực kì tuyệt! Điểm Douban được tận 9,9 đó!”  

 

 

“Ừ.” Tô Vũ Tình gật đầu, sau đó từ từ đứng dậy, đôi mắt cong như vầng trăng non, nhìn Lâm Phong chào một tiếng:  

 

 

“Đã lâu không gặp!”  

 

 

“Cô tới làm gì nữa?” Vẻ mặt Lâm Phong cực kì khó coi.  

 

 

Tô Vũ Tình nhìn quanh, do dự một lát nói:  

 

 

“Có thể qua chỗ khác nói chuyện riêng không, việc này tuy không lớn không nhỏ nhưng chắc chắn có liên quan đến anh!”  


 

 

Lâm Phong nghe xong thì nhìn Tô Vũ Tình chằm chằm. Người phụ nữ như yêu tinh này định làm gì nữa đây?  

 

 

“Đi theo tôi!”  

 

 

Lâm Phong nói một câu rồi xoay người đi ra ngoài.  

 

 

Tô Vũ Tình thấy vậy vội vàng đi theo, để lại đám người nhà họ Trần nhìn nhau…  

 

 

Hai người rời đi rồi, Diệp Thiên Tâm bèn cong tay lên cơ bắp, thể hiện sự tráng kiện của mình, tức giận nói:  

 

 

“Mẹ nó, vì sao phụ nữ đều thích cậu Lâm chứ! Diệp Thiên Tâm tôi bây giờ cũng tráng kiện, thoạt nhìn như một thằng nhãi ba mươi tuổi nhưng không có cô nào tìm tới tôi!”  

 

 

“Phụ nữ có gì tốt, nhiều năm qua rồi, tôi sắp ói tới nơi rồi!”  

 

 

Trần Sơn khoác tay lên vai Diệp Thiên Tâm, giả vờ bình thản nói:  

 

 

“Khác phái chỉ để nối dõi tông đường, đồng tính mới là chân ái!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe xong lườm Trần Sơn một cái.  

 

 

Không hiểu vì sao bây giờ mỗi lần nhìn thấy Trần Sơn cười, lão ta sẽ thấy gai người, hận không thể đấm ông ấy một cái.  

 

 

Nhưng dù sao Trần Sơn cũng là ba vợ của cậu Lâm, lão ta chỉ có thể nhịn xuống cười khan hai tiếng!  

 

 

…  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 320


 Rất nhiều hành khách hoảng loạn vô cùng, có vài hành khách nữ còn sợ run, ôm đầu gào khóc.  

 

 

Nhìn thấy vậy Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, hỏi:  

 

 

“Mẹ, có phải chúng ta sắp chết không?”  

 

 

“Đừng nói linh tinh!”  

 

 

Trần Y Nặc lắc đầu, sau đó đưa mắt xin giúp đỡ nhìn anh trai, lại phát hiện sắc mặt anh trai cũng khó coi.  

 

Adv

 

Trần Thiên Hủ thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ:  

 

 

“Em gái, xin lỗi, anh không nên vội vàng đưa em và Tiểu Luyến Luyến về Vân Xuyên như thế. Anh từng nghe qua về Phong Hành giả đó rồi, là một sát thủ hàng đầu trên web đen, thực lực ngang Tiên Thiên Cảnh! Đây cũng là lý do ban nãy anh không ra tay! Nếu hắn ta đã nói như thế, nhất định đã vạch xong kế hoạch hoàn hảo rồi.”  

 


 

“Không có biện pháp gì sao?” Trần Y Nặc hỏi.  

 

 

“Nơi này cách mặt đất chừng hai nghìn mét, dù là võ giả Thiên Cảnh nhảy xuống cũng sẽ thành thịt nát.” Vẻ mặt Trần Thiên Hủ đầy hổ thẹn.  

 

Adv

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì im lặng, nhất thời không biết nên nói gì.  

 

 

Trong đầu cô ấy xuất hiện hình ảnh mình và Lâm Phong bị chia cắt, cả người rét run.  

 

 

Cô ấy và con gái vất vả lắm mới chờ được ánh sáng cuộc đời, vì sao số phận lại giáng cho bọn họ một đòn khủng khiếp thế này nữa?  

 

 

Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên:  

 

 

“Mọi người giữ tỉnh táo trước đã, bây giờ hoảng loạn cũng không để làm gì cả!”  

 

 

Hành khách nghe vậy thì nhìn qua, thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi vừa nói chuyện. Thanh niên mặc quần áo thể thao màu xám, khuôn mặt anh tuấn lại không có chút huyết sắc nào, cho người khác cảm giác rất ốm yếu.  

 

 

“Cậu là ai?” Có người hỏi.  

 

 

“Tôi là Hoa Vân Phi!”  

 

 

Thanh niên tự giới thiệu, sau đó trên gương mặt nhợt nhạt xuất hiện nụ cười nhu hòa, nói:  

 

 

“Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, thừa một! Một phần biến hóa này cũng là con đường sống! Bất kể là thế cục khó thế nào cũng có thể phá được! Cho nên, còn có hai mươi phút, thay vì đứng đây hoảng loạn, chúng ta nên nghĩ cách vượt qua nguy hiểm này thì hơn.”  

 

 

Nghe đến đây, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.  

 

 


Lúc này, một người đàn ông cao to đứng lên, lạnh lùng nói:  

 

 

“Nói thì ai chẳng biết? Nhưng cậu nghĩ thử có biện pháp gì không!”  

 

 

Hoa Vân Phi nhìn người đàn ông. Hắn ta mặc áo cộc màu đen, trên mặt khắc hai chữ boy, không có gì lạ khi tên này là một kẻ chuyên bắt nạt phụ nữ.  

 

 

Người kia không trả lời, quay qua cô gái mặc đồ xanh bên cạnh, nói:  

 

 

“Tiểu Thanh, cô và tôi tới khoang điều khiển xem thử?”  

 

 

“Viện sĩ Hoa, còn cơ thể anh?” Cô gái mặc đồ xanh rất lo lắng.  

 

 

Viện sĩ Hoa?  

 

 

Mọi người trong cabin nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kì lạ.  

 

 

Cho dù là Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc cũng phải nhíu mày.  

 

 

Thanh niên này mới chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ bệnh tật sao có thể là một viện sĩ được?  

 

 

“Ha ha, lúc nào rồi mà còn suy nghĩ cái này! Nếu không giải quyết vấn đề, hai mươi phút nữa chúng ta đều phải chết.” Hoa Vân Phi cời cười.  

 

 

Tiểu Thanh do dự chốc lát, rồi nghe lời đỡ Hoa Vân Phi vào buồng lái.  

 

 

Những người khác trên máy bay đi theo, muốn xem người này định làm gì.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 229


"Tôi muốn khiến một vài kẻ hiểu rõ, kết cục khi đắc tội với Lâm Phong tôi đây sẽ thảm hại đến cỡ nào!"

Liên minh võ đạo, phòng họp.  

 

Mấy nhân vật quan trọng của liên minh võ đạo đang tập trung lại bàn bạc chuyện gì đó.  

 

 

"Con mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên đập bàn ba cái, khiến cái bàn rung ầm ầm.  

 

 

Adv

Đám Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương nhìn thấy vậy cũng đều câm như hến, còn chẳng dám thở mạnh một tiếng.  

 

 

Sở dĩ minh chủ tức giận như thế cũng là vì sáng nay ông ta bị đánh ở nhà họ Giang!  

 

 

Với tính cách kiêu ngạo của minh chủ, bị Lâm Phong làm nhục trước mặt bao nhiêu người như vậy thì bây giờ tâm trạng có hơi suy sụp cũng là điều bình thường thôi!  


 

 

Chỉ cần chờ ông ta trút giận một lát là được!  

 

Adv

 

Chỉ chốc lát sau tiếng thét gào, Vương Nhạc Hiên lại bỗng trở nên yên tĩnh, ông ta lạnh lùng nói:  

 

 

"Tên Lâm Phong này đúng là không có võ đức, tôi coi cậu ta như anh em, cậu ta lại đánh lén tấn công tôi bất ngờ! Nếu như lúc đó tôi mà cẩn trọng hơn một chút thì cậu ta có thể là đối thủ của tôi được chắc?"  

 

 

Hai người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương liếc nhìn nhau, có hơi câm nín.  

 

 

Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ đây?  

 

 

Đến cả lời này mà cũng nói ra được!  

 

 

Rõ ràng lúc ấy ông bị Lâm Phong knock-out ngay và luôn còn gì?  

 

 

Chỉ là mọi người cũng chỉ dám nghĩ điều đó trong lòng.  

 

 

"Minh chủ nói rất đúng! Tôi thấy tên Lâm Phong này cũng bình thường thôi, nếu đối chiến công bằng thì chắc chắn cậu ta không phải là đối thủ của minh chủ!"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên cười nịnh hót.  

 

 

"Đúng đúng đúng! Minh chủ, thực lực của ông đã là vô địch ở thành phố Kim Lăng rồi! Lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Tên Lâm Phong đó cũng chỉ biết đánh lén thế thôi."  

 

 

"Minh chủ, ông là vô địch! Tất cả chúng ta đều biết sự thật này mà!"  

 

 


Đám người Viên Thiên Cương nhao nhao tâng bốc.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì sắc mặt cũng dịu đi nhiều, ông ta hờ hững nói:  

 

 

"Hừ! Lần này cứ để tên Lâm Phong đó kiêu ngạo một lúc đi! Sau này nếu như còn để tôi nhìn thấy cậu ta, tôi nhất định phải cho cậu ta hiểu rõ sự lợi hại của ngài Vương tôi đây!"  

 

 

Mấy người nhóm Dương Đỉnh Thiên nghe vậy, đang định nói gì thì đúng lúc này, "bộp" một cái, cánh cửa lớn của phòng họp bị người bên ngoài đá văng ra.  

 

 

Sau đó, Lâm Phong ở bên ngoài nhanh chóng bước vào, vẻ mặt lạnh tanh.  

 

 

Nhìn thấy cảnh đó.  

 

 

Con mắt mọi người có mặt ở đây đều co rụt lại.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên thì vội vàng trốn ra sau lưng Vương Nhạc Hiên, ông ta bị đánh mấy lần, thật sự đã có bóng ma tâm lý với Lâm Phong rồi, nhìn thấy Lâm Phong là trong lòng lại run rẩy.  

 

 

Sắc mặt Vương Nhạc Hiên có hơi cứng đờ.  

 

 

Mặc dù ngoài miệng thì ông ta không phục, nhưng thật ra trong nội tâm ông ta cũng biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Phong.  

 

 

Sở dĩ lúc nãy ông ta nói như vậy chẳng qua cũng là vì muốn níu kéo chút thể diện trước mặt cấp dưới mà thôi, nhưng không thể ngờ rằng lời khoác lác của mình vừa dứt thì Lâm Phong đã xông vào rồi.  

 

 

Nhìn thấy dáng vẻ hung ác này của Lâm Phong, đoán chừng đến đây với ý đồ xấu rồi!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 226


 Những người chấp pháp cũng giống như nhóm rồng trong tiểu thuyết, là người lãnh đạo trực tiếp của liên minh võ đạo, chuyên gia xử lý những sự việc vượt ngoài khả năng trong quốc gia!  

 

Trước đó nước ngoài có một tổ chức khủng bố đến lãnh thổ nước Đại Hạ phá hoại, chính là những người chấp pháp được phái đi, tiêu diệt toàn bộ những kẻ xâm phạm này!  

 

 

Kể cả mười năm trước, chuyện đốt đền thờ ở nước Bản Tử, cũng là những người chấp pháp làm để cảnh báo nước Bản Tử.  

 

 

Cho nên bây giờ xảy ra vụ nổ tầm cỡ như thế này, những người chấp pháp ở Kim Lăng sẽ sớm chú ý tới và điều tra rõ ràng.  

 

 

“Bây giờ tôi vẫn chưa biết đắc tội với ai, nhưng có lẽ sẽ biết nhanh thôi!”  

 

Adv

 

Lâm Phong mặt không biểu hiện gì nói một câu.  

 

 

Anh dẫn mấy người ra bên ngoài, còn mình thì dịch chuyển tức thời và biến mất trước mặt mấy người.  

 

 

…..  

 

 

Adv

Cùng lúc này, trên sường đồi cách nhà khoảng ba cây số, một người đàn ông mặc đồ đen tóc vàng mắt xanh, đặt nòng pháo nặng hơn 100 ký trên vai xuống, lấy điện thoại ra gọi điện, nhàn nhạt nói:  

 

 

“Ok…Mục tiêu đã tan thành tro bụi, phía ông có thể trả tiền rồi.”  

 

 

“Nhanh thế sao?? Anh chắc chắn chứ? Lâm Phong kia chí ít cũng phải võ giả bậc bốn Hậu Thiên!”  

 

 

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói nghi hoặc.  

 

 

“Bậc bốn Hậu Thiên? Hừ…Tôi không hiểu cảnh giới võ đạo gì đó ở nước Đại Hạ mấy người!”  

 

 

“Tôi nói ông biết, thứ tôi dùng là bom nhiệt áp cải tiến đời thứ tư được phát triển mới nhất! Không ai có thể sống sót khi bị quả bom như vậy bắn trúng chính giữa!”  

 

 

Người đàn ông mặc áo đen cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp:  

 

 

“Tôi bây giờ phải lập tức rời khỏi nước Đại Hạ, trong vòng một giờ đồng hồ, tôi mong ông có thể chuyển ba tỷ như đã thỏa thuận vào trong tài khoản tôi đưa ông. Nếu không hậu quả tự gánh!”  

 

 

“Được! Không hổ danh là tay súng xếp hạng 9 trên web đen, bái phục, bái phục!”  

 

 

Đầu dây bên kia kinh ngạc nói.  

 

 

Người đàn ông áo đen cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn nòng pháo và các dụng cụ khác trên mặt đất, chuẩn bị lập tức rời khỏi đây.  

 

 

Ở phương tây có một câu nói cổ xưa.  

 

 


Lãnh thổ nước Đại Hạ, thần minh cấm vào!  

 

 

Cho nên rất hiếm khi các tổ chức sát thủ, tổ chức khủng bố,… ở nước ngoài nhúng tay vào nước Đại Hạ.  

 

 

Lần này tình cờ anh ta cũng đang du lịch ở đây, nghĩ thấy mức giá ba tỷ không tệ, cho nên thử liều một phen.  

 

 

“Chỉ cần người chấp pháp trấn thủ ở phía nước Đại Hạ không phản ứng gì! Tôi hoàn toàn có thời gian để chạy thoát, tới lúc đó trở về cũng có thể khoe khoang trước mặt đám người đó.”  

 

 

“Lại còn thần minh cấm vào? Một nước Đại Hạ nhỏ nhoi, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng!!”  

 

 

Người đàn ông mặc áo đen nhún vai và quay người rời đi

 

Nhưng mà vào đúng lúc này Lâm Phong lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta.  

 

"Cậu... Chưa chết?!"  

 

 

Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen hơi thay đổi.  

 

 

"Thì ra là một lão già người nước ngoài, chẳng trách lại dùng đạn pháo kiểu này, chỉ là có một điều khiến tôi rất tò mò, đó là tại sao ông lại muốn giết tôi? Là ai phái ông tới?"  

 

 

Lâm Phong vô cảm nói.  

 

 

Anh cũng thấy rất kỳ lạ.  

 

 

Bản thân anh khi làm việc luôn tuân thủ theo nguyên tắc đuổi tận giết tuyệt, giết được ai là giết.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 695


 “Là thế này, trước đó bộ trưởng Tư Đồ gọi điện cho tôi, nói Hạ Vân Đỉnh sẽ tìm anh gây phiền phức…”  

 

 

Tô Vũ Tình nói chi tiết lại những gì Tư Đồ Vân Tiêu nói với mình.  

 

 

Lâm Phong nghe xong thì nheo mắt lại.  

 

 

Hạ Vân Đỉnh?  

 

 

Trong thời gian này anh có việc, lười đến thủ đô tìm ông ta tính sổ nên ông ta bắt đầu rục rịch à?  

 

 

Adv

“Hết cách! Nếu Hạ Vân Điên tới gây phiền phức cho tôi thì tôi đánh chết ông ta.” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

Tô Vũ Tình lại lắc đầu đáp:  

 

 

“Tuy tôi không biết thực lực hiện tại của anh, nhưng qua vài chuyện trước kia thì Hạ Vân Đỉnh sẽ không ngu tới mức tìm anh báo thù. Bộ trưởng lo rằng ông ta sẽ tìm người nhà của anh để uy hiếp, tôi nhớ anh còn có một em gái đang học ở Kim Lăng đúng không?”  

 

 

“Nếu dám làm vậy, tôi sẽ cho ông ta biết cái gì là muốn sống không được, chết cũng không xong!”  

 

 

Adv

Lâm Phong cười lạnh.  

 

 

Anh nghĩ dạo này đúng là mình không liên lạc với em gái, vì thế nên lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Dao.  

 

 

Điện thoại nhanh chóng được kết nối!  

 

 

Giọng nói của Lâm Vân Dao từ đầu kia truyền tới:  

 

 

“Anh, sao hôm nay anh lại gọi cho em?”  

 

 

“Không có việc gì, anh nhớ em.”  

 

 

“Hì hì, em cũng nhớ anh! Trừ em ra, Tiểu Khả cũng vừa nhắc tới anh đó, bây giờ cậu ấy đang ngồi cạnh em xem phim, có muốn chuyển lời gì không?”  

 

 

“Bỏ đi.” Lâm Phong đảo mắt, hỏi tiếp: “Gần đây em tu luyện thế nào rồi?”  

 

 

“Em Luyện Khí tầng một rồi, lợi hại không!”  

 

 

Lâm Vân Dao dương dương đắc ý nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy cũng mỉm cười, trong đầu đã hiện ra dáng vẻ kiêu ngạo của em gái lúc này.  

 

 

Tiểu Dao còn nhỏ rất bất hạnh!  

 

 

Mười năm vốn là những năm tháng ngây thơ đẹp đẽ nhất nhưng cô ấy lại sống trong đau khổ vô tận…  

 

 

Cho nên bây giờ anh không mong Tiểu Dao quá mạnh, chỉ mong cô ấy có thể sống vui vẻ là anh đã hài lòng rồi!  

 

 

“Hôm nay anh gọi điện để nhắc em chú ý một chút, nếu gặp phải chuyện gì thì cho nổ lá bùa lần trước anh đưa cho em, biết chưa?”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Biết rồi, em ở trường thì gặp chuyện gì được chứ!” Lâm Vân Dao ngoan ngoãn trả lời.  

 

 

Tiếp đó, Lâm Phong và em gái lại hàn huyên một hồi.  

 

 

Nhưng khi anh chuẩn bị cúp điện thoại thì bên kia đột nhiên truyền tới tiếng em gái và Lý Tiểu Khả hô hoán:  

 

 

“Các người là ai! Sao lại đến ký túc xá của nữ sinh!”  

 

 

Sau đó một âm thanh u ám truyền tới:  

 

 

“Em gái Lâm Phong, Lâm Vân Dao đúng không?”  

 

 

“Anh là ai?”  

 

 

“Khặc khặc, không cần biết, đi theo tôi!”  

 

 

…  

 

 

Sau đó là tiếng đánh nhau kịch liệt!  

 

 

“Rầm rầm!”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 321


 “Cậu biết lái máy bay à?” Trần Thiên Hủ kinh ngạc hỏi.  

 

“Trước kia thì không.” Hoa Vân Phi lắc đầu.  

 

 

“Vậy…” Trần Thiên Hủ ngẩn người.  

 

 

“Tôi mới học được thôi! Thực ra lái máy bay cũng không có gì khó, nếu như để tâm học hành thì sẽ nhanh chóng biết nên thao tác thế nào thôi.” Trên gương mặt ốm yếu của Hoa Vân Phi xuất hiện một nụ cười.

 

“Ha ha…”  

 

Adv

Mọi người vây xem bật cười, không ai tin lời Hoa Vân Phi vừa nói!  

 

 

Vừa học được? Đây là câu chuyện rất hài mà bọn họ nghe được.  

 

 

Bọn họ đều nhất trí cho rằng thanh niên trước mặt lái máy bay cũng chỉ là giả vờ nên mới nói như vậy.  

 


 

Chỉ có Trần Thiên Hủ nhíu mày. Anh ta nhìn dáng vẻ của Hoa Vân Phi, không giống như đang nói đùa.  

 

Adv

 

Nhưng chỉ trong mười giây, vô sự tự thông, học được cách lái máy bay cỡ vừa như thế này, đúng là khó mà tin được.  

 

 

“Các người cười cái gì? Hoa viện sĩ trước kia vốn không lái máy bay! Anh ấy không có thời gian học mấy thứ này!” Tiểu Thanh không cam lòng lắm, nói.  

 

 

Cô ấy nói vậy khiến mọi người cười càng to, nhưng không ai châm chọc, dù sao tính mạng của mọi người đều đặt lên vai Hoa Vân Phi!  

 

 

“Các người…”  

 

 

“Được rồi Tiểu Thanh, đừng nói nữa!”  

 

 

Hoa Vân Phi cắt lời Tiểu Thanh, sau đó tiếp tục thao tác.  

 

 

Hiện tại anh ta muốn loại bỏ hình thức lái tự động, khống chế máy bay quay về đường bay cũ, nhưng rõ ràng mã hóa cho hình thức lái tự động vừa bị người kia sửa lại, anh ta cần nhanh chóng phá giải được nó.  

 

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên trán Hoa Vân Phi càng nhiều mồ hôi, sắc mặt càng tái nhợt.  

 

 

“Hoa viện sĩ, cơ thể anh…” Tiểu Thanh lo lắng.  

 

 

Hoa Vân Phi không trả lời, lấy laptop từ trong túi của bản thân ra, kết nối với điều khiển trên máy bay, mười ngón tay nhanh chóng gõ.  

 

 

Đúng lúc này Hoa Vân Phi chợt phun ra một ngụm máu tươi.  

 

 

“Hoa viện sĩ!”  

 

 


Vẻ mặt Tiểu Thanh thay đổi, vội vàng đỡ Hoa Vân Phi.  

 

 

Đám người đứng xem cũng căng thẳng, đại đa số bọn họ chẳng lo gì cho thân thể của Hoa Vân Phi, mà lo rằng nếu Hoa Vân Phi nằm xuống thì ai sẽ khống chế máy bay?  

 

 

“Mẹ nó, mười phút rồi! Đừng có ngất!”  

 

 

“Đúng vậy, mau tỉnh đi, mọi người đều giao tính mạng vào tay cậu đấy!”  

 

 

Có mấy người sốt ruột nói.  

 

 

Trong đó, tên đàn ông khắc chữ boy ban nãy còn lạnh lùng nói:  

 

 

“Mẹ nó đừng giả chết! Mau tắt hình thức lái tự động rồi bay về cho bọn này đi! Nếu không ông đây đánh cho đấy!”  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Trần Thiên Hủ tát tên đó bay ra ngoài, sau đó tiến lên đỡ Hoa Vân Phi, hỏi Tiểu Thanh:  

 

 

“Có phải Hoa viện sĩ bị bệnh không?”  

 

 

“Đúng vậy, Hoa viện sĩ mắc chứng ALS, anh ấy vốn ngồi chuyến bay này đến Vân Xuyên để gặp một danh y rồi chữa bệnh, không ngờ lại gặp phải chuyện này! Hu hu, điều kiện cơ thể hiện tại không cho phép anh ấy làm như vậy!” Tiểu Thanh đỏ bừng hai mắt.  

 

 

Từ một năm trước khi cô ấy được cấp trên phái xuống chăm lo ăn mặc ở, đi lại của Hoa Vân Phi, cô ấy đã vô cùng kính phục người đàn ông này.  

 

 

Người ấy quá thông minh, tao nhã, giúp mọi người làm điều tốt, dường như sẽ chẳng bao giờ tức giận.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 230


 "Bốp!"  

 

 

Lâm Phong tát một phát.  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, miệng hộc ra một ngụm máu tươi lớn.  

 

 

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy cả người mình ớn lạnh.  

 

 

Rốt cuộc thực lực của Lâm Phong là gì đây?  

 

Adv

 

Dù gì minh chủ cũng là cường giả Hậu Thiên cảnh bậc ba, nhưng đứng trước mặt Lâm Phong lại không có chút khả năng chống trả nào.  

 

 

"Cậu... Cậu có ý gì?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên chật vật bò dậy, lau máu bên khoé miệng đi, nghi ngờ nhìn Lâm Phong.  

 

 

Trong lòng ông ta vừa phẫn nộ vừa uất ức.  

 

Adv

 

Phẫn nộ là vì mình lại bị đánh nữa, ông ta là người giữ thể diện như thế, hôm nay lại mất hết cả cái mặt mũi già nua này rồi.  

 

 

Còn uất ức là vì, có phải Lâm Phong cậu bắt nạt người khác hơi quá đáng không?  

 

 

Buổi sáng đánh tôi, buổi chiều lại chạy đến nhà tôi đánh tôi?  

 

 

Dù sao thì cậu cũng chỉ cần bắt ngài Vương tôi đây rồi ra tay một trận là được mà?  

 

 

"Cái tên thương pháo sư nước ngoài đó có phải là do ông tìm tới không?"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Thương pháo sư gì cơ? Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả."  

 

 

Vẻ mặt Vương Nhạc Hiên mờ mịt.  

 

 

"Không sao, để tôi lục soát thử xem."  

 

 

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, rồi dịch chuyển tới trước mặt Vương Nhạc Hiên, vương bản tay lớn ra chộp lấy trán Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Vẻ mặt Vương Nhạc Hiên hơi thay đổi.  

 

 

Mặc dù ông ta không biết Lâm Phong muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt!  

 

 

Cho nên ông ta lập tức vùng vẫy, nhưng lúc này, một thứ áp lực kinh khủng bao phủ lấy toàn thân ông ta, khiến ông ta không thể cử động được chút nào.  

 

 

Giờ phút này.  

 

 

Toàn thân Vương Nhạc Hiên lạnh buốt, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được hơi thở của cái chết.  

 

 

Ông ta hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai, vì sao Lâm Phong lại muốn giết chết ông ta? Trong lòng vô cùng uất ức và tuyệt vọng.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

"Lâm Phong, dừng tay!"  

 

 

Một tiếng sấm sét vang lên trong lỗ tai mọi người có mặt ở đây.  

 

 

Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn về phía khác, khi thấy có người tới thì ai nấy đều tỏ ra vui mừng!  

 

 

Thì ra là Vân Trung Thiên, ngài Vân!  

 

 

Ngài Vân chính là người chấp pháp ở thành phố Kim Lăng đó!  

 

 

Người chấp pháp ở nước Đại Hạ có địa vị đặc biệt, họ chủ yếu phụ trách bảo vệ an ninh trong nước, cho nên mỗi một thành phố đều có một hoặc thậm chí vài người chấp pháp trông giữ!  

 

 

Mà để trở thành người chấp pháp thì chỉ có hai điều kiện.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 227


 "Chíu!"  

 

Một tia laser lập tức bắn ra từ họng pháo.  

 

 

Tia laser toả ra ánh sáng màu trắng tím, đường kính chừng mười centimet, nó bắn vọt đi, đốt cháy cả không khí trên dọc đường!  

 

 

Nhưng mà đối mặt với sự tấn công này, Lâm Phong cũng chỉ duỗi tay một cái.  

 

 

Tia laser màu tím đánh vào trong lòng bàn tay Lâm Phong, khó mà có thể gây bất cứ tổn hại nào cho Lâm Phong.  

 

 

Adv

"Pháo laser, bom nhiệt áp... Ông cũng có nhiều đồ chơi thật đấy!"  

 

 

Lâm Phong dịch chuyển đến trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, giơ tay tóm lấy ông ta.  

 

 

Con ngươi của người đàn ông mặc đồ đen hơi co lại, ông ta vung tay lên, ném ra hàng chục quả bom siêu nhỏ bằng quả bóng thuỷ tinh.  

 

 

Lâm Phong phất tay, thi triển Tụ Lý Càn Khôn Thuật, thu hết những quả bom này vào trong túi.  

 

Adv

 

"Cậu..."  

 

 

Người đàn ông mặc áo đen khiếp sợ không thốt nổi thành lời.  

 

 

Ông ta đã lăn lộn ở khắp các quốc gia trên thế giới lâu vậy rồi, thậm chí còn có thể dễ dàng xử lý một vài pharaon cấp thấp ở nước Kim Tháp, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy!  

 

 

"Có thể kết thúc được rồi!"  

 

 

Lâm Phong dễ dàng tóm lấy cổ người đàn ông áo đen, chuẩn bị thi triển Sưu Hồn Thuật.  

 

 

Không ngờ rằng đúng lúc này người đàn ông áo đen lại bỗng dưng nhe răng cười một tiếng, cho những quả bom trong người phát nổ, toàn thân bị nổ tung thành một đống máu sương.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Sóng xung kích to lớn đánh vào cơ thể Lâm Phong, nhưng vẫn khó có thể gây ra bất cứ tổn hại gì cho anh.  

 

 

Nhìn thấy vậy, Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Không thể ngờ rằng lão già người nước ngoài này lại hung ác như thế, còn muốn lôi mình chết chung.  

 

 

Nếu biết trước thì đã cố định tên này từ đầu rồi!  

 

 

Trong lòng Lâm Phong có hơi tiếc nuối, cảm thấy mình thật sự có hơi bất cẩn.  

 

 


Thế giới rộng lớn, luôn có một vài kẻ có năng lực đặc biệt, mà lão già người ngoại quốc này rõ ràng là một kiểu người rất am hiểu súng pháo.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong chú ý thấy ở cách đó không xa có một người đang chạy nhanh tới.  

 

 

Là một lão già mặc áo bào màu xám.  

 

 

Mái tóc ông ấy đã bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, đôi mắt lóe lên tia sáng, đem đến cho người ta một cảm giác ác liệt.  

 

 

Lão già này hoá ra lại là một võ giả Tiên Thiên cảnh bậc một!  

 

 

"Là cậu?"  

 

 

Rõ ràng là lão già biết Lâm Phong, vẻ mặt ông ấy hơi kinh ngạc.  

 

 

"Ông biết tôi?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, lão già này không phải cùng một phe với lão già người nước ngoài kia, trong lòng anh suy đoán đây chính là người chấp pháp mà Phùng Hải nói tới.  

 

 

"Sáng nay cậu tàn nhẫn tiêu diệt cả nhà họ Giang, bây giờ ở thành phố Kim Lăng này có ai mà không biết cậu?"  

 

 

Lão già cười gằn một tiếng.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 696


 Chỉ là giây sau anh đã tỉnh táo lại.  

 

 

Anh biết, lúc này không thể hoảng loạn.  

 

 

“Tiểu Dao, em đừng hoảng, nói cho anh biết bọn họ trông thế nào…”  

 

 

“Em không biết, bọn họ mặc đồ đen như bóng ma, anh…”  

 

 

Giọng nói dừng lại, tất cả yên tĩnh…  

 

 

Adv

Lúc này, trong điện thoại lại vang lên giọng nói u ám kia:  

 

 

“Thật không đúng lúc, không ngờ mày đang gọi điện cho em gái đâu, Lâm Phong?”  

 

 


“Nghe đây, tao không quan tâm mày là ai, thân phận gì, bây giờ mày thả em gái tao rồi rời đi, tao sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra! Nếu không tao đảm bảo sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tìm bọn mày, giết sạch cả lũ, bao gồm cả nhà chúng mày, người có liên quan đến chúng mày, tao sẽ không bỏ qua cho ai!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

Adv

“Tao sợ quá, mau tới giết tao đi, khặc khặc…”  

 

 

“Tút tút…”  

 

 

Điện thoại bị dập.  

 

 

“Có phải có chuyện rồi không?”  

 

 

Tô Vũ Tình bên cạnh vội hỏi.  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh, không trả lời.  

 

 

“Rắc rắc…”  

 

 

Anh đứng tại chỗ bóp điện thoại di động thành bột phấn…  

 

 

Một giây sau, sát khí kinh người từ trong cơ thể anh vọt lên cao, khiến bầu trời bên trên trang viên nhà họ Trần tụ đầy mây đen, sấm chớp rền vang, giống như thiên kiếp sắp đánh xuống!  

 

 

Điều dị thường này hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ tu giả ở Vân Xuyên.  

 

 

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hoảng sợ, không hẹn mà cùng nhìn về phía nhà họ Trần.  

 

 

“Chuyện gì vậy?”  

 

 

Đám người Trần Sơn ngồi trong phòng khách nói chuyện cũng thấy lạ, lập tức lao tới chỗ Lâm Phong!  

 

 

Kết quả bọn họ còn chưa tới, đã thấy một ánh sáng vụt qua đỉnh đầu bọn họ, nháy mắt biến mất nơi chân trời.  

 

 

“Tô Vũ Tình, có chuyện gì vậy? Sao con rể tôi nổi giận kinh khủng thế?”  

 

 

Trần Sơn đi tới trước mặt Tô Vũ Tình, gằn giọng hỏi.  

 

 

“Tôi… tôi…”  

 

 

Gương mặt Tô Vũ Tình trắng bệch, môi run run.  

 

 

Vừa nãy cô ta đứng bên cạnh Lâm Phong, cảm nhận được uy áp khiến người ta hít thở không thông, đến giờ vẫn khiến cơ thể cô ta ướt đẫm, không có dấu hiệu dừng lại!  

 

 

Quá kinh khủng!  

 

 

Cô ta chưa từng thấy người nào kinh khủng như thế…  

 

 

Thì ra, đây mới là thực lực thật sự của Lâm Phong ư?  

 

 

Uy áp vừa rồi có lẽ có thể dễ dàng nghiền nát cường giả Võ Hồn đỉnh phong, thậm chí là Võ Thánh!  

 

 

Nói cách khác, trước kia Lâm Phong giết người như chơi trò chơi mà thôi.  

 

 

Chỉ cần anh liếc mắt một cái, cũng đủ khiến người kia phải chết rồi!  

 

 

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vừa nãy anh ấy còn bình thường, bây giờ đã thành như vậy?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 322


 Hoa Vân Phi tỉnh táo lại, lau máu tươi bên miệng, rồi lại ghé vào máy tính gõ tiếp. Ngón tay anh ta càng lúc càng chậm, mỗi động tác đều cực kì gian nan.  

 

Thiếu chút nữa thôi, còn một ít nữa thôi!  

 

 

Trong lòng Hoa Vân Phi gào thét, không cam lòng muốn giơ tay lên, nhưng không thể làm nổi!  

 

 

Không phải anh ta không nghĩ tới việc nói cho người khác biết thao tác, nhưng rõ ràng rất ít thời gian, không phải ai cũng giống anh ta, có chỉ số thông minh kinh khủng như vậy!  

 

 

Cuối cùng Hoa Vân Phi xụi lơ trên ghế, thở hổn hển nói:  

 

Adv

 

“Xin… xin lỗi, bệnh của tôi quá nghiêm trọng, hiện tại cơ thể mất tri giác, không thể làm gì.”  

 

 

Mọi người ồ lên.  

 

 


Có người chán nản, có người tức giận nói:  

 

 

“Mẹ nó, cậu đang làm gì thế! Có muốn chết cũng đừng kéo bọn này theo! Mau đứng lên cho tôi!”  

 

Adv

 

“Hay lắm! Ban đầu cho bọn tôi hi vọng, giờ lại bảo không làm được gì? Có người như cậu hả?”  

 

 

“Mau đứng lên!”  

 

 

Một bác gái nhào tới muốn túm lấy Hoa Vân Phi, nhưng bị Trần Thiên Hủ tát bay ra ngoài.  

 

 

“Đủ rồi!”  

 

 

Trần Thiên Hủ lạnh lùng nhìn mọi người, nói: “Còn ai dám nói thêm một câu, tôi sẽ tống đi Tây Thiên luôn! Con mẹ nó mấy người bị sao hả? Người khác nợ gì mấy người à? Hoa viện sĩ cố gắng đến hộc cả máu, các người có quyền gì trách người ta? Các người là một đám súc sinh sao?”  

 

 

Nghe tới đây, mọi tiếng ầm ĩ đều yên tĩnh lại.  

 

 

Một đám người vẻ mặt tái nhợt, môi tím bầm, cơ thể run lẩy bẩy.  

 

 

Sau cơn điên cuồng, chỉ còn lại sự hoảng loạn.  

 

 

Đối mặt với cái chết, không ai có thể bình thản nổi!  

 

 

“Còn có ba phút nữa.”  

 

 

Lúc này đột nhiên có người nói vậy, khiến mọi người đều tuyệt vọng.  

 

 

“Không, tôi không muốn chết!”  

 

 

“Hu hu, vì sao lại làm thế với tôi!”  

 

 

Thậm chí đã có người lấy giấy bút ra viết di thư.  

 

 

Hoa Vân Phi nhìn thấy vậy, cực kì hổ thẹn.  

 

 

Nếu như cơ thể anh ta cho phép, đương nhiên sẽ giúp mọi người được sống, nhưng tiếc là…  

 

 

“Hoa viện sĩ, anh mệt thì nghỉ ngơi đi, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghỉ ngơi hẳn hoi cả, cả đời này của anh mệt mỏi quá rồi.” Tiểu Thanh đỏ măt đắp một cái chăn lên người Hoa Vân Phi.  

 

 

Hoa Vân Phi chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh cả đời này của mình!  

 

 

Thân là người của nhà họ Hoa, một võ đạo thế gia ở thủ đô, vốn được nhận vinh quang vô hạn, nhưng vì trời sinh kinh mạch nhỏ hẹp, không thể tu võ, nên bị gia tộc loại bỏ!  

 

 

Cha mẹ vì anh ta mà ra đại dương mênh mông tìm Long Huyết Thảo có thể rèn kinh mạch trong truyền thuyết, kết quả gặp tai nạn nên bỏ mình!  

 

 

Anh ta không cam lòng!  

 

 

Anh ta muốn nghịch thiên cải mệnh!  

 

 

Anh ta muốn tìm con đường khác để tu võ!  

 

 

Để cho những người bị như anh ta cũng có thể tu võ!  

 

 

Để cho đám người trong gia tộc kia biết, Hoa Vân Phi trước nay chưa từng là kẻ vô dụng!  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 231


Lâm Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người tới đây chính là lão già mặc áo bào xám mình gặp ở con dốc nhỏ cách đây không lâu.  

 

 

"Lão Vân! Cứu tôi! Mau cứu tôi với!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên rống to.  

 

 

Lúc này đây trong lòng ông ta đã kích động đến nỗi sắp khóc rồi!  

 

 

Tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng!  

 

Adv

 

Đây mới thật sự là tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng này!  

 

 

Vốn dĩ tưởng rằng lần này mình đi thật rồi, thế mà không ngờ rằng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, lão Vân lại tới!  


 

 

Lão Vân chính là cường giả siêu cấp Tiên Thiên cảnh, Lâm Phong cậu có gì mà đòi ngăn chặn ông ấy?  

 

 

Adv

"Lâm Phong, cậu đúng là có hơi coi trời bằng vung đó!"  

 

 

Vân Trung Thiên nhíu mày.  

 

 

Sau khi ông ấy báo cáo việc của Will với cấp trên thì lập tức chạy đến liên minh võ đạo, định tìm Vương Nhạc Hiên để bàn bạc một số việc, mà không ngờ rằng vừa vào đây đã thấy Lâm Phong đang định giết Vương Nhạc Hiên!  

 

 

"Minh chủ Vương cũng không đắc tội với cậu nhỉ, chẳng lẽ lòng dạ cậu cay độc vậy sao?"  

 

 

"Thì sao?"  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong vô cảm.  

 

 

"Cậu thả minh chủ Vương ra trước đi rồi nói! Nếu cậu thật sự có nguyên nhân gì khác thì có thể nói ra, mọi người thành thật với nhau, không nhất thiết phải làm cho mọi chuyện quá căng thẳng."  

 

 

Vân Trung Thiên trả lời.  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong hơi lay động một chút, rồi nói:  

 

 

"Tôi nghĩ thương pháo sư lúc trước là do Vương Nhạc Hiên tìm."  

 

 

"Gì chứ! Tôi hoàn toàn không biết thương pháo sư gì cả, oan cho tôi quá! Tôi còn oan hơn cả Thị Mầu luôn đó!  

 

 

Vương Nhạc Hiên lập tức lớn tiếng giải thích, tủi thân vô cùng.  


 

 

Vân Trung Niên cũng quả quyết bác bỏ:  

 

 

"Không thể nào! Liên minh võ đạo cũng được coi như là một nửa bộ phận quốc gia, tất cả mọi người trong liên minh võ đạo đều không thể nào có cấu kết gì với các sát thủ của các tổ chức nước ngoài! Tất cả bọn họ đều nằm dưới sự theo dõi của chúng tôi, một khi vào web đen thì chúng tôi sẽ phát hiện ra ngay."  

 

 

"Nói tiếp đi."  

 

 

Lâm Phong vô cảm.  

 

 

"Lâm Phong, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì! Chỉ là cậu bị ám sát cho nên mới nóng lòng báo thù chứ gì! Những người chấp pháp như chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, cậu không cần phải nhúng tay!"  

 

 

Nói đến đây, Vân Trung Thiên hạ giọng nói:  

 

 

"Tôi đảm bảo, đến khi đó sẽ cho cậu một câu trả lời, cho nên bây giờ mời cậu buông minh chủ Vương ra ngay đi!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì suy nghĩ một lát, rồi thẳng tay ném Vương Nhạc Hiên ra ngoài, Vương Nhạc Hiên va mạnh vào tường, gãy không biết bao nhiêu xương cốt trong người, ông ta ngất luôn tại chỗ.  

 

 

Vân Trung Thiên thấy vậy thì lập tức tức giận vô cùng!  

 

 

Mình đã nói lời hay ý đẹp rồi mà Lâm Phong vẫn dám làm Vương Nhạc Hiên bị thương nặng sao?  

 

 

Quả đúng là không coi mình ra gì!  

 

 

"Lâm Phong, cậu quá ngông cuồng! Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu một bài học, để cậu biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Có tôi đây ở thành phố Kim Lăng, tôi sẽ không dung túng cho cậu làm càn!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 697


“Vụt!”  

 

 

Một luồng sáng xẹt qua, Lâm Phong xuất hiện trước cửa ký túc xá nữ của đại học Kim Lăng.  

 

 

Lúc này toàn bộ ký túc xá đã bị phong tỏa.  

 

 

Một đám võ giả của liên minh võ đạo Kim Lăng đang canh giữ khắp nơi, không cho ai tiến vào.  

 

 

Trước cửa ký túc xá có một đám người hóng hớt vây quanh.  

 

 

“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao đột nhiên lại dăng dây cảnh giới?”  

 

Adv

 

“Cái này tớ biết, nghe nói có hai sinh viên năm nhất lén nấu cơm trong ký túc xá, làm nổ bình gas.”  

 

 

“Nổ bình gas? Khó trách ban nãy tớ còn nghe thấy tiếng nổ rất to!”  

 

 

“Móa, nghiêm trọng vậy ư? Có chết người không?”  

 

 

“Nghe nói là chết một người rồi…”  

 

Adv

 

…  

 

 

Lâm Phong nghe mọi người bàn tán, trên gương mặt sắc sảo đã tái đi một chút!  

 

 

Chết một người?  

 

 

Đôi mắt Lâm Phong đỏ lên, đẩy mạnh mọi người ra, chạy về phía ký túc xá!  

 

 

“Cậu là ai? Nơi này đang bị phong tỏa, không được đi vào!”  

 

 

Mấy võ giả nhìn thấy Lâm Phong, lập tức tiến lên ngăn lại.  

 

 

“Cút!”  

 

 

Giọng nói của Lâm Phong khàn khàn, toàn thân tản ra sát khí nặng nề.  

 

 

Mấy võ giả thấy vậy cảm giác người mình run lên, chân nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.  

 

 

Khi bọn họ phản ứng lại thì Lâm Phong đã đi vào ký túc xá rồi!  

 

 

…  

 

 

Cùng lúc đó, trong phòng 508.  

 

 

Minh chủ Vương Nhạc Hiên của liên minh võ đạo, người chấp pháp của Kim Lăng Vân Trung Thiên và một đám đại lão của Kim Lăng đang tụ tập một chỗ, vẻ mặt lo lắng nhìn y tá cứu giúp người bị thương dưới đất!  

 

 

Trong lòng Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên rét run.  

 

 

Hai người đều biết có chuyện lớn xảy ra rồi!  

 

 

Em gái cậu Lâm mất tích!  

 

 

Lý Tiểu Khả bị đánh trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng!  

 

 

Nếu cậu Lâm quay về sẽ thế nào đây?  

 

 

Cậu Lâm là người luôn bênh vực người mình, lạnh lùng vô tình, không biết bao nhiêu người sẽ bị chôn cùng vì chuyện này!  

 

 

Đúng lúc này, mấy y tá đứng dậy, để lộ Lý Tiểu Khả đang không nhúc nhích nằm trên đất.  

 

 

Lúc này, trên người Lý Tiểu Khả mặc đồ ngủ in hình gấu, con gấu trên đó đã bị máu nhuộm đỏ…  

 

 

Gương mặt cô ấy trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, mềm nhũn trên đất, nhìn thấy mà giật mình!  

 

 

“Viện trưởng Trương, tình hình thế nào?”  

 

 

Vân Trung Thiên lập tức lên tiếng hỏi.  

 

 

Viện trưởng Trương trong miệng ông ta chính là viện trưởng của bệnh viện nhân dân hàng đầu Kim Lăng, là người có y thuật cao nhất hiện tại ở Kim Lăng!  

 

 

“Không cứu được. Cô bé bị đấm một cái nên lục phủ ngũ tạng đã nát bét, dù có thần tiên cứu cũng vô ích!”  

 

 

“Hiện tại không còn hít thở nữa rồi. Ôi, một cô bé đáng yêu sao lại chết như thế chứ!”  

 

 

Viện trưởng Trương tiếc nuối lắc đầu.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 228


 Vẻ mặt của ông ấy càng lúc càng khó coi, cuối cùng còn lạnh lùng nói:  

 

"Mẹ nó, đám người ở biên giới kia làm việc kiểu gì thế chứ, lại còn để cho một thương pháo sư lợi hại như thế trà trộn vào trong nước! May mà không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng."  

 

 

Nói xong, ông ấy đứng dậy nhìn Lâm Phong nói:  

 

 

"Mặc dù tính cách cậu tàn ác, nhưng việc lần này tôi vẫn phải cảm ơn cậu! Nếu không có cậu thì có lẽ tên thương pháo sư này đã chạy mất rồi."  

 

 

Lâm Phong im lặng một lát, rồi hỏi:  

 

 

Adv

"Thương pháo sư là gì?"  

 

 

"Một nghề nghiệp đặc biệt ở nước ngoài, cũng giống như võ giả ở trong nước chúng ta vậy! Đều có năng lực huỷ diệt mạnh mẽ! Chỉ là thường thì bọn họ không dám xâm nhập vào đất nước chúng ta! Chuyện lần này là một bất ngờ!"  

 

 

Lão già giải thích.  


 

 

"Ông có biết lai lịch của thương pháo sư này không?"  

 

 

Adv

Lâm Phong nói.  

 

 

Lão già kinh ngạc liếc nhìn Lâm Phong, sau đó lấy một chiếc máy truyền tin đặc biệt ra, nhanh chóng bấm mấy lần rồi nói:  

 

 

"Người này tên là Will, là một thương pháo sư được web đen xếp hạng chín, có thể nói là tiếng xấu đồn xa! Ngoài ra, tên này cũng là thành viên của tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế Thiên Sát!"  

 

 

"Nói thật, tôi cũng rất tò mò sao cậu có thể giết chết ông ta! Tên này cũng chẳng phải loại đơn giản."  

 

 

"Vậy nên, ông có biết trụ sở của cái Thiên Sát này ở đâu không?"  

 

 

Lâm Phong hỏi tiếp.  

 

 

"Cậu hỏi chuyện này làm gì? Đừng nói là muốn đi báo thù đấy nhé?"  

 

 

Lão già nói rồi cũng tự bật cười.  

 

 

Sao mình lại có thể nảy ra suy nghĩ buồn cười như vậy nhỉ?  

 

 

"Tổ chức Thiên Sát chính là một tổ chức sát thủ hàng đầu, đắc tội với rất nhiều thế lực, nhưng mà mãi vẫn chưa bị tiêu diệt, cậu có biết vì sao không? Chính là vì không ai có thể tìm thấy căn cứ địa của tổ chức này!"  

 

 

"Được, vậy nếu sau này mọi người có thông tin gì liên quan tới tổ chức Thiên Sát thì nhất định phải nói cho tôi biết! Tôi có thể giúp các người diệt trừ tổ chức này miễn phí."  

 

 

Lâm Phong nói một câu rồi quay người rời đi luôn.  

 

 

Lão già áo trắng cũng chẳng bận tâm lời nói của Lâm Phong, mà lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi.  

 


 

Chuyện này rất nghiêm trọng, bắt buộc phải báo cáo.  

 

 

Rất có thể phòng ngự ở biên giới đã xuất hiện lỗ thủng, nếu không thì thương pháo sư ở nước ngoài chắc chắn không thể nào đi vào được.  

 

 

...  

 

 

Lâm Phong vừa đi vừa tự hỏi.  

 

 

Anh biết rõ tổ chức Thiên Sát tuyệt đối không thể giết mình vô cớ, nhất định là có kẻ nào đó giật dây!  

 

 

Và kẻ này chắc chắn là người trong thành phố Kim Lăng!  

 

 

Là ai chứ?  

 

 

Lâm Phong nghĩ đến minh chủ Vương Nhạc Hiên của liên minh võ đạo.  

 

 

Người này cực kỳ thích khoe khoang, cực kỳ thích ra vẻ, sáng sớm bị anh đánh cho một trận, có thể ông ta đã ghi thù trong lòng rồi!  

 

 

"Đúng là mình vẫn mềm lòng quá!"  

 

 

Trong mắt Lâm Phong loé lên sự lạnh lùng.  

 

 

Rất nhanh, Lâm Phong đã về đến cửa nhà.  

 

 

Phùng Hải nhìn thấy Lâm Phong quay về thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra tiếp đón:  

 

 

"Cậu Lâm, sao rồi?"  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 323


"Y Nặc, lần này chúng ta thực sự xong rồi!"  

 

 

Trần Thiên Hủ đau đớn nói.  

 

 

Trần Y Nặc cũng nắm tay con gái thật chặt, im lặng không nói gì.  

 

 

Cô không sợ chết, chỉ là có chút luyến tiếc Lâm Phong mà thôi!  

 

 

Cô và Lâm Phong đã trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới có thể đến được với nhau...  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến bỗng nhiên ngơ ngác nói:  

 

Adv

 

"Mẹ... Mẹ nhìn kìa, bên ngoài có người chim."  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên.  

 

 


Xuyên qua tấm tủy kinh vừa dày vừa nặng, có thể loáng thoáng nhìn thấy một người đang lơ lửng trên không trung, nhưng bởi vì trời quá tối nên không thể nhìn rõ đó là ai.  

 

 

"Đạp hư không mà tới, cao thủ võ đạo! Nhất định là bên trên đã phái người tới cứu chúng ta rồi!"  

 

 

Adv

Trần Thiên Hủ thất thanh nói.  

 

 

Cùng lúc đó, những người khác trong khoang máy bay cũng chú ý đến cảnh tượng này, trên khuôn mặt tuyệt vọng hiện lên vẻ kinh hãi.  

 

 

"Con mẹ nó, chuyện gì thế này? Sao lại có người bay bên ngoài!"  

 

 

"Không phải là thần tiên đó chứ!"  

 

 

"Huhu... Chắc chắn là thần tiên, là thần tiên tới cứu chúng ta rồi! Thật tốt quá!"  

 

 

....  

 

 

"Hoa viện sĩ, ông mau nhìn bên ngoài kìa!"  

 

 

Vẻ mặt Tiểu Thanh tràn đầy khiếp sợ.  

 

 

Hoa Vân Phi chậm rãi mở mắt nhìn qua, sau khi thấy bóng người lơ lửng bên ngoài thì trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.  

 

 

Đúng lúc này, bóng ngươi kia biến mất.  

 

 

Ngay sau đó, máy bay như bị thứ gì đó tóm lấy rồi nhanh chóng rơi xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn hạ cánh xuống một ruộng hoang trống trải.  

 

 

"Rầm rầm rầm!"  

 

 

Máy bay và mặt đất va chạm nhau, tạo ra tiếng động lớn làm rung chuyển đất trời.  

 

 

Nhất thời khói bụi bay tứ tung, hoa lửa bắn ra bốn phía.  

 

 

Đám người trong khoang máy bay hoa mắt chóng mặt vì quán tính mạnh mẽ, thậm chí còn nôn thẳng ra khoang, chật vật không chịu nổi.  

 

 

Một phút sau.  

 

 

"Rầm!"  

 

 

Cửa máy bay bị người bên ngoài đá văng, Lâm Phong vọt vào trong.  

 

 

Anh liếc mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn, sau đó tập trung về phía Trần Y Nặc và con gái, thấy hai mẹ con không sao thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

 

 

"Lâm... Lâm Phong!"  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thấy người đến, ánh mắt ngơ ngác ngỡ ngàng.  

 

 

"Là ba ba! Ba ba tới cứu chúng ta rồi!"  

 

 

Tiểu Luyến Luyến vui sướng vẫy tay bé nhỏ.  

 

 

Lâm Phong sải bước tiến về phía trước, ôm chặt lấy Y Nặc và con gái, dịu dàng an ủi:  

 

 

"Không sao, không sao!"  

 

 

"..."  

 

 

Trần Y Nặc cũng không nói gì, cô chỉ ôm lấy Lâm Phong, trong đôi mắt xinh đẹp điểm xuyết ánh sáng.  

 

 

Đây chính là người đàn ông của cô!  

 

 

Cho dù cô gặp phải nguy hiểm gì thì người đàn ông này cũng đều sẽ chạy tới!  

 

 

Lúc này Trần Thiên Hủ bên cạnh mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc khó tin nói:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 232


Nhìn thấy cảnh này.  

 

Sắc mặt của đám người Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương đều thay đổi hẳn, trong lòng khiếp sợ tột cùng!  

 

 

Đây chính là thực lực của võ giả Tiên Thiên cảnh đó sao?  

 

 

Khủng khiếp đến cỡ này, chỉ dùng áp lực thôi đã khiến bọn họ suýt thì hít thở không thông rồi!  

 

 

Ai mà cản được một đòn tấn công như thế chứ?  

 

 

Adv

Dường như bọn họ đã có thể đoán trước được kết cục bi thảm của Lâm Phong!  

 

 

Nhưng mà, ngay sau đó.  

 

 

Lâm Phong chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

Adv

 

Vân Trung Thiên đến nhanh, mà đi cũng nhanh, cuối cùng đập mạnh vào tường, máu tươi tràn ra ồ ạt từ khoé miệng.  

 

 

Ông ấy cố gắng vùng vẫy mấy lần, muốn bò dậy mà không bò dậy nổi!  

 

 

"Shh..."  

 

 

Nhóm người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương lập tức hít sâu một hơi.  

 

 

Chuyện gì thế này?  

 

 

Ngài Vân chính là võ giả Tiên Thiên cảnh đó!  

 

 

Ông ấy chủ động ra tay tấn công trước, mà Lâm Phong mới tuỳ ý vung tay một cái ông ấy đã bay ra ngoài rồi?  

 

 

Lúc này đây, trong lòng bọn họ đã sợ hãi vô cùng!  

 

 

Rốt cuộc tên Lâm Phong này là ai chứ?  

 

 

Lần nào cũng phá vỡ sự hiểu biết của bọn họ, Lâm Phong cứ như một vị thần tiên từ trên trời rơi xuống vậy, cho dù là đối mặt với kẻ địch thế nào thì vẫn có thể dễ dàng đánh bại, hoàn toàn không thể nhìn ra điểm giới hạn của anh ở đâu.  

 

 

"Cậu... Cậu..."  

 

 

Vân Trung Thiên nhìn Lâm Phong mà không thể tin nổi, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được gì.  

 

 


"Nếu ông đã nói nhóm người chấp pháp các ông có thể tìm ra kẻ đứng đằng sau!"  

 

 

"Vậy thì tôi cho các ông ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu các ông không thể tìm ra kẻ thuê tên thương pháo sư đó! Tôi sẽ dùng cách của mình để giải quyết vấn đề, tôi đã cho các ông cơ hội rồi, đến khi đó đừng có nói lòng dạ tôi độc ác!"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói.  

 

 

"Cách của cậu là gì?"  

 

 

Vân Trung Thiên lau máu tươi bên khoé miệng, run rẩy hỏi.  

 

 

"Tất cả những kẻ mà tôi nghi ngờ đều phải chết! Tôi sẽ khiến thế lực của tất cả những kẻ đó tan tành không còn mảnh giáp!"  

 

 

Lâm Phong dừng lại một chút, rồi lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Trung Thiên nói:  

 

 

"Thà rằng dạy tôi phụ bạc người trong thiên hạ, chứ đừng dạy người trong thiên hạ phụ bạc tôi."  

 

 

Nói xong, Lâm Phong quay người rời khỏi liên minh võ đạo luôn.  

 

 

Thấy Lâm Phong đã đi xa rồi.  

 

 

Đám người Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương mới dám bước ra trước đỡ Vân Trung Thiên dậy.  

 

 

"Lão Vân... Rốt cuộc thực lực của tên Lâm Phong này là gì?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên đã cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng lời nói vẫn không kìm được mà run rẩy.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 229


"Tôi muốn khiến một vài kẻ hiểu rõ, kết cục khi đắc tội với Lâm Phong tôi đây sẽ thảm hại đến cỡ nào!"

Liên minh võ đạo, phòng họp.  

 

Mấy nhân vật quan trọng của liên minh võ đạo đang tập trung lại bàn bạc chuyện gì đó.  

 

 

"Con mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên đập bàn ba cái, khiến cái bàn rung ầm ầm.  

 

 

Adv

Đám Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương nhìn thấy vậy cũng đều câm như hến, còn chẳng dám thở mạnh một tiếng.  

 

 

Sở dĩ minh chủ tức giận như thế cũng là vì sáng nay ông ta bị đánh ở nhà họ Giang!  

 

 

Với tính cách kiêu ngạo của minh chủ, bị Lâm Phong làm nhục trước mặt bao nhiêu người như vậy thì bây giờ tâm trạng có hơi suy sụp cũng là điều bình thường thôi!  


 

 

Chỉ cần chờ ông ta trút giận một lát là được!  

 

Adv

 

Chỉ chốc lát sau tiếng thét gào, Vương Nhạc Hiên lại bỗng trở nên yên tĩnh, ông ta lạnh lùng nói:  

 

 

"Tên Lâm Phong này đúng là không có võ đức, tôi coi cậu ta như anh em, cậu ta lại đánh lén tấn công tôi bất ngờ! Nếu như lúc đó tôi mà cẩn trọng hơn một chút thì cậu ta có thể là đối thủ của tôi được chắc?"  

 

 

Hai người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương liếc nhìn nhau, có hơi câm nín.  

 

 

Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ đây?  

 

 

Đến cả lời này mà cũng nói ra được!  

 

 

Rõ ràng lúc ấy ông bị Lâm Phong knock-out ngay và luôn còn gì?  

 

 

Chỉ là mọi người cũng chỉ dám nghĩ điều đó trong lòng.  

 

 

"Minh chủ nói rất đúng! Tôi thấy tên Lâm Phong này cũng bình thường thôi, nếu đối chiến công bằng thì chắc chắn cậu ta không phải là đối thủ của minh chủ!"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên cười nịnh hót.  

 

 

"Đúng đúng đúng! Minh chủ, thực lực của ông đã là vô địch ở thành phố Kim Lăng rồi! Lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Tên Lâm Phong đó cũng chỉ biết đánh lén thế thôi."  

 

 

"Minh chủ, ông là vô địch! Tất cả chúng ta đều biết sự thật này mà!"  

 

 


Đám người Viên Thiên Cương nhao nhao tâng bốc.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì sắc mặt cũng dịu đi nhiều, ông ta hờ hững nói:  

 

 

"Hừ! Lần này cứ để tên Lâm Phong đó kiêu ngạo một lúc đi! Sau này nếu như còn để tôi nhìn thấy cậu ta, tôi nhất định phải cho cậu ta hiểu rõ sự lợi hại của ngài Vương tôi đây!"  

 

 

Mấy người nhóm Dương Đỉnh Thiên nghe vậy, đang định nói gì thì đúng lúc này, "bộp" một cái, cánh cửa lớn của phòng họp bị người bên ngoài đá văng ra.  

 

 

Sau đó, Lâm Phong ở bên ngoài nhanh chóng bước vào, vẻ mặt lạnh tanh.  

 

 

Nhìn thấy cảnh đó.  

 

 

Con mắt mọi người có mặt ở đây đều co rụt lại.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên thì vội vàng trốn ra sau lưng Vương Nhạc Hiên, ông ta bị đánh mấy lần, thật sự đã có bóng ma tâm lý với Lâm Phong rồi, nhìn thấy Lâm Phong là trong lòng lại run rẩy.  

 

 

Sắc mặt Vương Nhạc Hiên có hơi cứng đờ.  

 

 

Mặc dù ngoài miệng thì ông ta không phục, nhưng thật ra trong nội tâm ông ta cũng biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Phong.  

 

 

Sở dĩ lúc nãy ông ta nói như vậy chẳng qua cũng là vì muốn níu kéo chút thể diện trước mặt cấp dưới mà thôi, nhưng không thể ngờ rằng lời khoác lác của mình vừa dứt thì Lâm Phong đã xông vào rồi.  

 

 

Nhìn thấy dáng vẻ hung ác này của Lâm Phong, đoán chừng đến đây với ý đồ xấu rồi!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 698


 Nhìn thấy vậy, Vân Trung Thiên và Vương Nhạc Hiên đều tái mặt!  

 

 

Xong!  

 

 

Thế này thì bọn họ phải ăn nói với Lâm Phong kiểu gì đây!  

 

 

Đúng lúc này, một khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi, khiến độ ấm rơi xuống dưới không độ, đám người Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên đều cảm thấy nổi da gà, run rẩy.  

 

 

Một giây sau, Lâm Phong xuất hiện trước mặt mọi người.  

 

 

Adv

Anh đẩy y tá ra, nhìn người đã được đắp vải trắng trên đất, vẻ mặt khó coi cực kì.  

 

 

Trên đường tới đây anh đã dùng thần thức quét một lượt, biết người nằm dưới đất không phải em gái mà là Lý Tiểu Khả.  

 

 


Chỉ là trong lòng anh, cô ấy cũng như em gái…  

 

 

“Cậu Lâm!”  

 

 

Adv

Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên thấy Lâm Phong tới nhanh như vậy, không khỏi run lên, lo lắng chào một tiếng!  

 

 

Lâm Phong không đáp lại, ngồi xổm xuống vén vải trắng trên mặt Lý Tiểu Khả lên.  

 

 

“Dừng tay, cô bé đã chết, cậu làm thế là bất kính với người chết!”  

 

 

Viện trưởng Trương ngăn lại.  

 

 

Từ phản ứng của Vương Nhạc Hiên và Vân Trung Thiên, ông ta đoán được lai lịch của Lâm Phong không tầm thường, nhưng dù thế nào cũng không được làm vậy với người đã khuất!  

 

 

“Người đã khuất? Có tin tôi đập chết ông luôn không?” Lâm Phong lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Viện trưởng Trương giật mình, định nói thêm gì đó nhưng đã bị Vân Trung Thiên và Vương Nhạc Hiên kéo lại.  

 

 

Anh không nói đùa!  

 

 

Nếu viện trưởng Trương còn nói nữa, với tính cách của cậu Lâm, ông ta sẽ biến thành một vũng máu mất!  

 

 

Lâm Phong hít sâu một hơi, chậm rãi xốc vải trắng lên.  

 

 

Khi thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Khả, con ngươi sâu hút kia mới hơi ướt.  

 

 


Trong đầu anh hiện ra hình ảnh khi mình vừa về lại Kim Lăng…  

 

 

Lý Tiểu Khả là bạn tốt của em gái, tính cách hoạt bát hào phóng, thích quấn lấy anh, miệng cũng rất ngọt, cứ luôn miệng gọi chú!  

 

 

Một nữ sinh xinh đẹp rực rỡ như thế, bây giờ bị mình liên lụy, nằm im trên đất không còn hô hấp…  

 

 

Lâm Phong kìm nén kích động trong lòng, kiểm tra qua một lượt.  

 

 

Nội tạng của Lý Tiểu Khả đã bị nghiên nát, đối với người bình thường mà nói như vậy coi như chết hẳn rồi!  

 

 

Chỉ là với Lâm Phong thì vẫn còn cứu được!  

 

 

Lâm Phong lập tức rót linh khí vào người Lý Tiểu Khả, bảo vệ tâm mạch cuối cùng, sau đó quay lại phía sau lạnh lùng nói:  

 

 

“Mọi người đi ra ngoài hết.”  

 

 

Viện trưởng Trương tức giận vô cùng!  

 

 

Ông ta thấy Lâm Phong cứ sờ tới sờ lui thi thể chẳng khác nào đang sỉ nhục người đã mất!  

 

 

“Viện trưởng, ra ngoài đi.”  

 

 

Vương Nhạc Hiên kéo luôn ông ta ra ngoài.  

 

 

Vân Trung Thiên nhìn Lâm Phong một cái, vẻ mặt sầu lo, cũng dẫn những người khác rời khỏi ký túc xá!  

 

 

Lát sau, bên trong chỉ còn lại Lâm Phong và Lý Tiểu Khả.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 324


Trần Thiên Hủ đè nén kích chấn động trong lòng, vội vàng đi theo.  

 

Mà sau khi mấy người đi không lâu, có bảy võ giả đáng sợ lao từ nơi xa đến.  

 

 

Cầm đầu là một ông già, mái tóc lấm tấm bạc, khuôn mặt nghiêm nghị, đây chính là một trong hai vị tổng chấp pháp của tỉnh Giang Nam - Long Ngạo Thiên.  

 

 

Mà phía sau Long Ngạo Thiên có sáu người.  

 

 

Sau người còn lại là người chấp pháp sáu thành phố ở Giang Nam, Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long cũng xuất hiện ở trong đó!  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp, sao trông cái máy bay này có vẻ không bị hư hại gì nhiều nhỉ?"  

 

Adv

 

Diệp Thiên Long liếc mắt nhìn hiện trường, kinh ngạc khó tin nói.  

 

 

Sau khi bọn họ phát hiện máy bay rơi qua radar định vị đã lập tức chạy tới cứu viện, xem xem có thể cứu được vài người sống sót hay không!  

 

 


Nhưng không ngờ máy bay vậy mà lại vẫn còn nguyên vẹn!  

 

 

Đây có phải có nghĩa là tất cả người bên trong đều còn sống không?  

 

Adv

 

"Lẽ nào trong thời điểm quan trọng, có người khống chế được máy bay, để máy bay bình an đáp xuống chăng?"  

 

 

Vân Trung Thiên suy đoán nói.  

 

 

"Năng lực làm việc của hai người quả thật là quá kém! Thay vì chỉ đứng đây đoán mò, thì chẳng phải qua đó nhìn thử một cái là sẽ biết sao?"  

 

 

Người chấp pháp của thành phố Kinh Hàng - Mã Đông Phong cười mỉa một tiếng.  

 

 

"Mã Đông Phong, ông có ý gì? Rõ ràng chuyện này có gì đó kỳ quái, ai biết bên trong có mai phục hoặc là bom mà người phong hành đã sắp đặt từ trước hay không chứ?"  

 

 

Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng.  

 

 

"Nhát như cáy! Xứng đáng làm người chấp pháp sao?"  

 

 

Vẻ mặt Mã Đông Phong kinh thường, sau đó cung kính nói với Long Ngạo Thiên:  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp, để tôi dẫn đầu lên nhìn thử xem!"  

 

 

"Cẩn thận chút, đề phòng có bẫy!"  

 

 

Long Ngạo Thiên dặn dò.  

 

 

"Rõ!"  

 

 

Người phong hành kia, sẽ làm việc thế nào?  

 

 

Rất nhanh.  

 


 

Ông ta đã đi đến trước máy bay, đang chuẩn bị mở khoang ra thì đúng lúc này, một đám hành khách vừa tỉnh táo lại đã nhao nhao vọt ra từ bên trong. Người đàn ông cao to mặc đồ đen xông ra đầu tiên!  

 

 

"Tại sao các người đều còn sống?"  

 

 

Mã Đông Phong hơi nheo mắt lại!  

 

 

"Mẹ! Ông nói chuyện kiểu gì thế? Ước gì chúng tôi đều chết hết à? Chó má!"  

 

 

Người đàn ông cao to mặc đồ đen mắng.  

 

 

"Cậu..."  

 

 

Trong mắt Mã Đông Phong xẹt qua một luồng sát ý, trong đầu ông ta ghi nhớ kỹ khuôn mặt của người mặc áo đen này.  

 

 

"Cậu cậu cái gì? Đúng là đồ ngu! Có tin ông đây dẫn người đến đánh chết ông không?"  

 

 

Người đàn ông mặc đồ đen khinh thường nói.  

 

 

Cả người Mã Đông Phong run lên, hận không thể tát chết người đàn ông trước mặt này!  

 

 

Nhưng đúng vào lúc này, Long Ngạo Thiên đã đi tới.  

 

 

"Haha, chúng tôi đến từ quân khu Kim Lăng. Chúng tôi nhận được tin tức máy bay này bị bọn khủng bố uy hiếp, sao mọi người lại bình an đáp xuống đây vậy?"  

 

 

Long Ngạo Thiên mỉm cười hỏi.  

 

 

Người đàn ông cao to mặc đồ đen nghe vậy thì lập tức thu hồi vẻ mặt ngạo mạn lại, cung kính nói:  

 

 

"Hóa ra là người của quân khu! Vừa rồi có thần tiên đã tới cứu chúng tôi!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 233


 Con ngươi những người có mặt ở đây đều co rúm lại, trong lòng choáng váng.  

 

 

Tổng chấp pháp tỉnh Giang Nam?  

 

 

Đó là một nhân vật to lớn cỡ nào, bọn họ còn chẳng dám nghĩ tới!  

 

 

Những người thế này đã là những người cấp cao tuyệt đối ở nước Đại Hạ rồi, là những nhân vật siêu phàm của các tông môn trên núi kia!  

 

 

"Ngài tổng chấp pháp đó có tu vi gì?"  

 

 

Adv

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.  

 

 

"Hai vị tổng chấp pháp đó đã là tông sư võ đạo, không thua kém gì so với một vài môn chủ của các tông môn!"  

 

 


Vân Trung Thiên đáp.  

 

 

Đám người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương nghe vậy thì im lặng, nhưng đôi bàn tay đang khẽ run lên.  

 

 

Adv

Tông sư võ đạo, là cảnh giới trên cả Thiên Tiên cảnh!  

 

 

Chỉ có tông sư võ đạo mới có thể đánh bại Lâm Phong, nếu vậy nghĩa là ít nhất Lâm Phong cũng phải cỡ Tiên Thiên cảnh bậc tám chín!  

 

 

Một người mới khoảng ba mươi tuổi đã Thiên Tiên cảnh bậc chín, thế này là sao chứ?  

 

 

Bọn họ không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ!  

 

 

"Ngài Vân, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"  

 

 

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.  

 

 

"Không phải chúng ta có ba ngày sao? Tên thương pháo sư kia trước khi hành động đã gọi hai cuộc điện thoại, thông qua thông tin từ hai cuộc gọi này chúng ta có thể tìm ra tên đứng đằng sau!"  

 

 

Vân Trung Thiên nói đến đây lại thở dài một hơi:  

 

 

"Về phần Lâm Phong, lòng dạ tên này rất cứng rắn, nói chuyện thì lạnh lùng, hoàn toàn không coi mạng người ra gì! Sau này các người gặp cậu ta thì tốt nhất là nên cung kính chút, nếu không sẽ mất mạng uổng phí!"  

 

 

"Với lại, Lâm Phong tuổi còn trẻ mà đã có thực lực cỡ đó, lai lịch của cậu ta thế nào, các người có thể tự nghĩ thử xem."  

 

 

Nghe Vân Trung Thiên nói vậy, những người có mặt ở đây đều nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng nghĩ sau này gặp Lâm Phong thì nhất định phải nịnh nọt tí.  

 

 

...  

 

 


Bên kia.  

 

 

Sau khi Lâm Phong rời khỏi liên minh võ đạo, cơn giận của anh đã dịu đi nhiều.  

 

 

Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Y Nặc.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, em gái Tiểu Dao lại gọi điện cho anh.  

 

 

Vừa bắt máy, giọng nói có hơi gấp gáp của Tiểu Dao đã vang lên.  

 

 

"Anh... Bây giờ anh đang ở đâu? Có thể mau tới đây được không? Tiểu Khả có chuyện rồi."  

 

 

"Tiểu Khả bị làm sao?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

"Em gửi địa chỉ cho anh, anh nhanh nhanh tới đây là được!"  

 

 

Lâm Vân Dao thúc giục.  

 

 

Lâm Phong cúp máy, trong lòng nghĩ đến việc mình vẫn chưa nói chuyện giữa mình và Y Nặc cho em gái, lần này đi qua cũng tiện thể dẫn em gái về gặp Y Nặc và cháu gái nhỏ thôi!  

 

 

Thế là, anh vội vã chạy đến địa chỉ em gái gửi cho.  

 

 

...  

 

 

Chỉ chốc lát sau.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom