Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3856


Hi Chân Đạo Quân hít sâu vào một hơi: “Cậu bạn, xin hãy tha cho tôi một mạng, tôi bằng lòng bồi thường cho cậu”.

“Bồi thường?”, Ngô Bình giận quá hoá cười: “Cũng được, vậy thì lấy mạng ông ra để bồi thường!”

Ầm! Một đạo thiên phong cuốn vào trong đạo phủ của Hi Chân Đạo Quân, đánh Đạo anh của ông ta nát nhừ, khiến ông ta không kìm được gào lên thảm thiết.

Một giây sau, lại một đạo hoả quang đánh xuống, là thiên hoả, đốt đạo thể của ông ta trầy da tróc vảy.

Hàng giả thì chỉ là hàng giả, sức mạnh khi Ngô Bình thi triển tai kiếp phút chốc đã phế đi tu vi của ông ta. Sau đó, ông ta bị một luồng sức mạnh đánh bay ra ngoài cung điện, rơi xuống trước mặt Hổ Bảo.

Ngô Bình: “Hổ Bảo, đây chính là kẻ thù giết mẹ em!”

Hổ Bảo tức giận gầm lên, lập tức cắn xé Hi Chân Đạo Quân khiến ông ta kêu la thảm thiết, sau đó bị Hổ Bảo cắn xé rồi nuốt từng chút một.

Lực sinh mệnh của Đạo Quân này rất mạnh mẽ, chỉ còn mỗi một cái đầu mà ông ta vẫn chưa chết, thế nên lúc đầu mình bị cắn một cái “rớp” mà ông ta vẫn còn tỉnh táo.

Ăn kẻ thù xong, Hổ Bảo lại càng đau lòng, nằm phục dưới đất khóc nức nở.

Trong cung điện, còn có khá nhiều người, Ngô Bình không giết bọn họ, trầm giọng hỏi: “Các người là ai?”

Cả đám người này đều không phải đối thủ của Ngô Bình, hoàn toàn không có ý chống đối, lập tức có người nói: “Hi Chân Đạo Quân là giáo viên của học viện Vạn Đạo Doanh Châu, bọn tôi là học trò của ông ấy”.

Ngô Bình: “Các người tới Ngũ Hành Giới làm gì?”

Người này đáp: “Nghe nói Ngũ Hành Giới có một khu vực linh thổ Ngũ Hành, bọn tôi định tới đây để thăm dò xem sao”.

Ngô Bình: “Lúc giết hổ, có ai trong các người tham gia vào không?”

Người này vội trả lời: “Chỉ có Hi Chân Đạo Quân ra tay, thực lực của bọn tôi rất yếu nên không tham gia”.

Ngô Bình lại hỏi thêm vài người nữa, thấy bọn họ đều không nói dối thì lấy tấm da hổ, đưa Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo rời khỏi cung điện, trở về sơn động của dì Hổ khi trước.

Trở về động, Hổ Bảo vuốt v e tấm da hổ, khóc nghẹn ngào.

Ngô Bình ôm nó an ủi: “Hổ Bảo, dì Hổ không còn nữa, em phải mạnh mẽ lên, sống cho thật tốt, đây cũng là điều mà dì Hổ muốn nhìn thấy”.

Hổ Bảo quá đau lòng, Ngô Bình chỉ có thể đứng bên canh chừng nó.

Trần Nhược Nhàn khẽ nói: “Anh Lý, học viện Vạn Đạo là một trong bốn học viện lớn của Doanh Châu, thực lực tổng hợp không hề thua tông môn hạng nhất. Hi Chân Đạo Quân này lại là giáo viên, địa vị rất cao”.

Ngô Bình: “Doanh Châu có mạnh đến đâu cũng không bằng Thiên Đạo Môn, anh không sợ”.

Trần Nhược Nhàn: “Anh Lý, không thể xem thường Doanh Châu được. Doanh Hoàng kia dã tâm rất lớn, chắc chắn là một kẻ tàn nhẫn. Hắn ta và một vài thế lực trong biển có quan hệ mật thiết, đến cả Long Đế của Đông Hải Long Cung còn xưng anh em với hắn ta”.

Ngô Bình: “Nhược Nhàn, hình như em rất hiểu Doanh Hoàng”.

Trần Nhược Nhàn: “Em từng tiếp xúc vài lần với hắn, hắn từng nhiều lần mong em làm Hoàng phi của hắn”.

Ngô Bình cười hỏi: “Em không đồng ý à?”

Trần Nhược Nhàn thản nhiên nói: “Trần Nhược Nhàn em là thái cổ chân nhân, người đàn ông của em không thể tầm thường được, đương nhiên cũng phải là thái cổ chân nhân mới được”.

Nói rồi cô ấy nhìn Ngô Bình bằng một ánh mắt đầy ẩn ý.
 
Chương 3857


Ngô Bình vội dời mắt đi, nói: “Hắn là Doanh Hoàng, điều kiện cũng xem như là không tệ”.

Trần Nhược Nhàn: “Tuy hắn là Doanh Hoàng nhưng vẫn không thể bảo vệ chu toàn được cho em”.

Ngô Bình: “Ồ, sao lại nói vậy?”

Trần Nhược Nhàn: “Kẻ thù của em là thế lực cực kỳ lợi hại ở đại lục Hồng Hoang, không phải một Doanh Hoàng nhỏ bé như hắn có thể chống đối được”.

Ngô Bình hứng thú: “Kẻ thù của em là ai?”

Trần Nhược Nhàn: “Đại lục Hồng Hoang có bốn gia tộc lớn mang huyết mạch Thánh Hoàng, một trong số đó là nhà họ Vũ Văn. Nhà họ Trần của em là gia tộc sở hữu huyết mạch Nhân Hoàng. Vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà rất tốt, bố em còn hứa gả em cho Vũ Văn Thanh. Nhưng vào ngày rước dâu, Vũ Văn Thanh lại dẫn người đột kích nhà họ Trần em, cướp đoạt đi một món chí bảo, rìu Hình Thiên. Cả nhà họ Trần của em bị diệt, lúc ngàn cân treo sợi tóc, bố em đã phải trả giá bằng tính mạng để đưa em ra khỏi đại lục Hồng Hoang, như vậy em mới thoát được một kiếp”.

Ngô Bình hỏi: “Rìu Hình Thiên đó quan trọng với nhà họ Vũ Văn đến vậy sao?”

Trần Nhược Nhàn: “Vâng, Hình Thiên là Ma Thần của kỷ nguyên trước, luyện hoá rìu Hình Thiên có thể đoạt được ý nghĩa của Ma Thần”.

Ngô Bình: “Vũ Văn Thanh kia có tu vi gì?”

Trần Nhược Nhàn: “Lúc đó hắn đã có thể chất Nhân Hoàng rồi, thái cổ chân nhân đời thứ tư. Sau khi có được rìu Hình Thiên, chắc chắn tu vi của hắn sẽ tăng vùn vụt. Bây giờ, rất có thể đã kích hoạt huyết mạch Thánh Hoàng, thực lực không hề thua kém Đạo Quân”.

Ngô Bình: “Chỉ là thái cổ chân nhân đời thứ tư mà thôi, độ thuần chất của huyết mạch còn không bằng một phần mười của anh, không có gì ghê gớm cả”.

Trần Nhược Nhàn cười nói: “Tất nhiên rồi ạ. Trước mặt anh Lý, em mới có thể cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng mạnh mẽ, khí tức của hắn không bằng một phần mười của anh”.

Hổ Bảo rất đau lòng, cứ ở lì trong động, Ngô Bình không yên tâm nên chỉ có thể ở bên cạnh nó.

Trần Nhược Nhàn nói chuyện với anh một hồi thì ôm lấy cánh tay của anh, cố tình áp sát người vào anh. Ngô Bình định đẩy ra nhưng lại thấy không phải cho lắm.

Sau khi trời tối, Trần Nhược Nhàn bỗng nói: “Anh Lý, em làm người phụ nữ của anh nhé. Trên thế giới này chẳng có mấy ai là thái cổ chân nhân, anh lại từng cứu mạng em, đây là duyên phận. Em bằng lòng làm người phụ nữ của anh, sinh con cho anh, truyền thừa huyết mạch chân nhân của chúng ta”.

Trần Nhược Nhàn quá thẳng thắn, khiến Ngô Bình ngớ cả người. Anh gãi đầu: “Chúng ta mới quen biết nhau, thế này không thích hợp lắm nhỉ?”

Trần Nhược Nhàn cười nói: “Có gì mà không thích hợp ạ? Em thích anh, dường như anh cũng thích em, không phải sao?”

Ngô Bình cười gượng: “Đây là do sức hút huyết mạch của chúng ta, cũng hết cách”.

Trần Nhược Nhàn: “Cái gọi là trời sinh một đôi, chẳng phải là đang nói chúng ta sao?”

Hổ Bảo đang khóc lóc bỗng nín hẳn, nó khóc mệt rồi nên đã ngủ thiếp đi, nằm trên tấm da hổ giống như ngày xưa nằm trong lòng mẹ nó vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ của nó, Ngô Bình đau lòng, căm hận nói: “Thứ khốn kiếp! Hại chết dì Hổ, Hổ Bảo thật đáng thương!”

Trần Nhược Nhàn: “Thế giới vốn tàn khốc vậy đấy, mỗi ngày có bao nhiêu sinh linh chết thảm, lại có bao nhiêu sinh linh phải sinh ly tử biệt với người thân. Haiz, thiên địa bất nhân, từ xưa đã vậy”.

Ngô Bình cảm thán: “Đúng vậy, đây chính là thiên đạo”.

Hai người ngồi trước cửa động, Ngô Bình lấy ít thịt rượu ra, vừa uống rượu vừa tâm tình, nhìn bầu trời đầy sao.

Trần Nhược Nhàn: “Anh Huyền Bình, anh đồng ý với em rồi đúng không?”

“Đồng ý gì cơ?”, Ngô Bình giả ngốc.
 
Chương 3858


Trần Nhược Nhàn: “Làm người đàn ông của em”.

Ngô Bình: “Nhưng anh đã có vợ con rồi”.

Vẻ mặt Trần Nhược Nhàn trở nên quái lạ: “Thế thì sao chứ? Ở thời bộ lạc, chỉ có người đàn ông mạnh nhất mới có quyền sinh con. Còn anh, chính là người đàn ông mạnh nhất đó, phụ nữ của cả bộ lạc đều phải sinh con cho anh”.

Ngô Bình liếc mắt: “Bây giờ đâu phải thời bộ lạc nữa”.

Trần Nhược Nhàn: “Nhưng bản chất không thay đổi, không phải vậy sao?”

Ngô Bình nói không lại cô ấy: “Chuyện này để sau hãy nói. Nhược Nhàn, nào, chúng ta cạn ly rượu này”.

Sau vài ly rượu, Trần Nhược Nhàn tựa vai Ngô Bình, lẩm bẩm: “Thật muốn quay trở lại trước đây. Em ngồi trên vai bố, phi hành trên thảo nguyên rộng lớn, đuổi thỏ, bắt gà. Về đến nhà, mẹ đã nấu một bàn đầy đồ ăn ngon. Còn có cả anh trai, anh ấy cao lớn đẹp trai, là niềm kiêu hãnh của gia tộc em”.

Ngô Bình vỗ về lưng cô ấy, an ủi: “Thời gian không thể quay lại, mọi thứ đều đã qua rồi em”.

Trần Nhược Nhàn tựa vào lòng anh, ngủ thiếp đi. Đã lâu lắm rồi cô ấy không ngủ, từ lúc trốn đến đại lục Côn Luân thì cô ấy chưa từng chợp mắt, bây giờ cô ấy nằm trong lòng một người đàn ông mạnh mẽ, trong thâm tâm nảy sinh cảm giác an toàn trước nay chưa từng có nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Ngô Bình đồng cảm với cảnh ngộ của cô ấy, lập tức dẫn thần thức của cô ấy vào huyễn cảnh. Anh đã tạo ra một thế giới trong huyễn cảnh, để Trần Nhược Nhàn trở về quá khứ, trở về lúc nhỏ, nhìn thấy bố mẹ, anh trai và người thân.

Chẳng mấy chốc sau, khoé miệng Trần Nhược Nhàn bất giác cong lên, ở trong giấc mơ, cô ấy rất vui vẻ, vừa nhảy nhót vừa cười đùa.

Ngủ một giấc, lúc tỉnh đậy đã là ngày hôm sau.

Trần Nhược Nhàn mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước, cô ấy nói: “Anh Huyền Bình, em mơ thấy bố mẹ và anh trai, giống hệt như thật vậy”.

Ngô Bình nói: “Sau này em nhớ bọn họ thì sẽ mơ thấy họ”.

Hổ Bảo cũng đã tỉnh, nó yên lặng nằm trên tấm da hổ, dường như tinh khí thần đều bị rút sạch đi rồi vậy.

Ngô Bình đi tới sờ đầu nó, nói: “Hổ Bảo, em phải trưởng thành, rồi cũng sẽ có một ngày em phải một mình đối diện với thế giới tàn khốc này. Thế nên em phải phấn chấn lên, dũng cảm đối mặt với tất cả”.

Hổ Bảo ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, khẽ gật đầu rồi gầm lên một tiếng kinh động đất trời.

Ngô Bình nói: “Chúng ta lập một ngôi mộ cho dì Hổ, sau này về tế bái”.

Sau đó, anh đóng động lại, lập một tấm bia bên ngoài, bái xong thì cùng Trần Nhược Nhàn cưỡi Hổ Bảo tiếp tục khám phá Ngũ Hành Giới.

Ở Ngũ Hành Giới có rất nhiều con người sinh sống, hơn nữa ở đây cũng có Nhân Vương và Nhân Hoàng, đất nước và hoàng triều. Lần trước, Ngô Bình chỉ tới hai bộ lạc trong số đó, chưa hiểu quá nhiều về Ngũ Hành Giới. Lần này anh phải khám phá một phen để hiểu sâu hơn về Ngũ Hành Giới.

Hai người đi về phía trước một đoạn thì phía trước bỗng có tiếng gầm giận dữ vang lên. Lại bay thêm một đoạn nữa, Ngô Bình đã nhìn thấy một con gà trống cao mấy trăm mét, lông năm màu, mào gà màu vàng kim, đang đánh nhau với một con rắn bạc dài hàng nghìn mét.

Móng của con gà trống lớn có màu vàng kim, rất sắc bén, cào một cái đã cào rách lớp da dày của con rắn bạc, thế nên rắn bạc rất thận trọng, thủ thế, hoàn toàn trong trạng thái phòng ngự.

Con gà trống lớn gáy vang, tiếng gáy lanh lảnh, tốc độ công kích của chiếc mỏ nhanh như chớp, mỗi lần mổ thì sức mạnh toàn thân tập trung lên hết chiếc mỏ.

Hổ Bảo nhìn một hồi thì muốn sang đó ăn gà, Ngô Bình cản nó lại: “Hổ Bảo, có lẽ em không đánh lại con gà trống lớn này đâu, nó là dị chủng hồng hoang trong truyền thuyết, Thiên Kê năm màu. Trong cơ thể nó có sức mạnh Ngũ Hành, thực lực không hề thua kém Đạo Quân. Em nhìn con rắn bạc kia đi, nó được di truyền huyết mạch Hoá Xà, đao kiếm khó làm nó bị thương nhưng lại bị con Thiên Kê hoàn toàn áp chế, phải phòng ngự tuyệt đối”.
 
Chương 3859


Hổ Bảo chăm chú theo dõi, quan sát trận chiến ở cấp độ cao thế này sẽ giúp ích rất nhiều cho sự trưởng thành trong tương lai của nó.

Ngô Bình quan sát một hồi thì nhảy xuống khỏi lưng hổ, tay trái bắt chước động tác mổ của con gà, tay trái bắt chước rắn bạc, đấu với nhau. Chẳng mấy chốc, anh đã luyện ra được một bộ chưởng pháp, lấy tên là Xà Hình Thủ; và một bộ chỉ pháp, lấy tên là Ngũ Hành Chỉ.

Luyện được một chặp, thân hình của anh bỗng cao lớn lên mấy trăm mét, nhảy vào chiến đấu. Con gà trống lớn rất cảnh giác, nó đã để ý thấy Ngô Bình từ sớm rồi, nhưng phải đấu với rắn bạc nên nó không quan tâm tới Ngô Bình. Không ngờ con người này lại chủ động nhảy vào chọc giận mình, làm gì có lí đó!

Con gà trống lớn bỗng nhảy lên, vung đôi cánh, ba mươi cái lông vũ năm màu như những mũi tên lao vút tới những chỗ hiểm trên người Ngô Bình.

Ngô Bình phất tay đã nắm lông vũ trong lòng bàn tay, sau đó thi triển Ngũ Hành Chỉ đánh với con gà trống lớn. Con gà trống lớn thấy đòn tấn công thất bại thì nhào tới, không ngờ con rắn bạc lại bỗng nhiên phản kích, cắn về phía chân gà của nó nhanh như chớp. Nếu con rắn bạc cắn trúng thì độc sẽ ngấm vào cơ thể con gà.

Con gà trống lớn vung móng, hư không vang lên tiếng đao kiếm, năm đạo ánh sáng đánh về phía rắn bạc. Rắn bạc vội tránh né, đồng thời Ngô Bình cũng ra tay, tay trái dùng Xà Hình Thủ chộp lấy cổ con gà, bóp một phát.

“Á!”

Con gà trống lớn kêu lên quái dị, hai cánh đập loạn, vô số ánh sáng phóng ra nhưng Ngô Bình đều tránh được. Đồng thời, tay anh bóp mạnh, con gà trống lớn lập tức không còn sức lực, hai mắt trợn trừng, dường như sắp bị bóp ch ết.

Ngô Bình cười khẩy: “Mày đừng diễn nữa, tao không bóp ch ết được mày”.

Con gà trống lớn trở lại bình thường, nó nghiêng đầu, con mắt bên trái nhìn chằm chằm Ngô Bình.

Ngô Bình vứt nó ra nói: “Đừng nhìn tao như thế, nếu không tao sẽ đem mày đi hầm canh gà đấy”.

Gà trống lớn bỗng nổi giận, kêu “ác ác ác”, rồi cố tình làm ra vẻ nhào tới giết.

Ngô Bình đang định nói gì thì cảm thấy sau lưng lạnh toát, anh nghiêng người, giơ tay chộp một cái thì đã chộp được vào đúng điểm bảy tấc của con rắn bạc. Anh bóp một cái, con rắn bạc đã mềm oặt ra.

Anh cười khẩy: “Tao mà không ra tay thì mày đã bị Thiên Kê giế t chết rồi, thế mà còn dám đánh lén tao!”

Anh vung tay, vạch đứt da rắn, lấy mật rắn ra. Con rắn bạc này có huyết mạch Hoá Xà, mật của nó có màu tím, toả ra mùi hương thoang thoảng.

Nhìn thấy mật rắn, Thiên Kê kêu lên “ác ác ác”, hai mắt nó nhìn chằm chằm mật rắn.

Ngô Bình hỏi: “Mày muốn lấy mật rắn à?”

Con gà trống lớn gật đầu thật mạnh. Trong đầu Ngô Bình nhận được truyền âm: “Cần mật rắn để cứu vợ tôi”.

Ngô Bình: “Vợ mày trúng độc à?”

Gà trống lớn: “Bị trúng một loại kỳ độc, chỉ có mật rắn này mới cứu được”.

Ngô Bình: “Tao là người lấy mật rắn này ra, sao tao phải đưa cho mày?”

Gà trống lớn biết mình khó mà đánh lại Ngô Bình, nó im lặng mấy giây rồi đáp: “Tôi có thể dẫn anh tới linh thổ Ngũ Hành tìm bảo vật Ngũ Hành”.

Ngô Bình sáng cả mắt lên: “Mày từng tới linh thổ Ngũ Hành à?”

Gà trống lớn gật đầu: “Tôi lớn lên ở linh thổ Ngũ Hành”.

Ngô Bình hứng thú, hỏi nó: “Tao nghe nói linh thổ Ngũ Hành là nơi vị sáng tạo ra Ngũ Hành Giới ẩn cư đúng không? Vị đó còn ở đây không?”
 
Chương 3860


Gà trống lớn: “Chủ nhân đã mất từ lâu rồi, ông nội tôi chính là con gà mà chủ nhân nuôi”.

Ngô Bình ngẩn người: “Vị đó là chủ nhân của mày à?”

Gà trống lớn: “Cứ xem là vậy đi, vì ông nội tôi là gà mà ông ấy nuôi dưỡng”.

Ngô Bình thăm dò: “Chắc chắn thực lực ông nội của mày mạnh hơn mày nhiều nhỉ?”

Gà trống lớn: “Chắc chắn là mạnh hơn tôi rồi, lúc bố tôi ra đời, ông nội đã giết một con thần long để bà nội tôi bồi bổ cơ thể đó “.

Ngô Bình kinh hãi, giết thần long để bồi bổ thân thể?

Anh hỏi: “Nhà mày còn trứng bán không?”

Gà trống lớn: “Anh đang nói gì vậy? Anh muốn ăn trứng gà của nhà tôi à?”

Ngô Bình cười hì hì: “Đâu phải quả trứng nào cũng nở ra con được đâu, đúng không?”

Gà trống lớn cười nhạt: “Anh đừng có mơ! Trứng của bọn tôi chỉ để cho chủ nhân dùng thôi”.

Ngô Bình: “Nhưng chủ nhân của bọn mày không còn nữa, bán một ít cho tao cũng được mà. Thế này đi, mày cho tao một trăm quả trứng gà, tao đưa mật rắn cho mày”.

Gà trống lớn nổi giận: “Một trăm cái? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi! Anh có biết mỗi năm Thiên Kê bọn tôi chỉ đẻ được một quả trứng thôi không?”

Ngô Bình: “Một trăm quả trứng quan trọng hay là tính mạng của vợ mày quan trọng?”

Gà trống lớn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Năm mươi quả, không hơn được nữa!”

Ngô Bình: “Bỏ đi, chín mươi lăm cũng được, ta lấy ít hơn một chút”.

Gà trống: “Năm lăm thôi, thực sự là không có. Nhà tôi chỉ có từng đó trứng, không thể đưa cho anh đủ chín mươi lăm quả”.

Một người một gà cứ cò kè mặc cả mãi, cuối cùng cũng chốt được cái giá là bảy mươi hai quả trứng gà.

Ngô Bình: “Khi nào nhìn thấy trứng gà thì ta mới giao mật rắn cho ngươi được. Hơn nữa ta hiểu y thuật, có thể chữa thương cho vợ ngươi”.

Gà trống rất vui mừng đáp: “Được, đi cùng tôi”.

Thế là, Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn ngồi lên lưng Hổ Bảo cùng gà trống bay về phía trước.

Trên đường, Ngô Bình hỏi: “Ngươi có tên không?”

“Tôi xếp thứ mười ba trong số đám gà cùng trang lứa nên cứ gọi tôi là Gà Mười Ba là được”.

“Gà Mười Ba, chủ nhân của ngươi ngoài gà ra còn nuôi thứ gì khác không?”

Gà Mười Ba: “Có, còn một con chó, ai cũng gọi nó là lão Hoàng. Nó thường xuyên bắt nạt ông nội tôi. Nếu không phải đánh không lại thì tôi sớm đã dạy dỗ nó rồi”.

Ngô Bình ngạc nhiên, một con chó còn lợi hại hơn cả ông nội của Gà Mười Ba thì phải lợi hại đến mức nào?

“Ngoài ra còn sinh vật nào nữa không?”

Gà Mười Ba: “Còn có một con trâu, ba con thỏ ngọc, hai con dê núi. Dưới nước còn có chút cá tôm, trong đó lợi hại nhất là lão Vương, đến lão Hoàng cũng không dám chọc lão Vương này”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì các sinh vật ở chỗ ngươi đều vô cùng lợi hại?”

Gà Mười Ba: “Đa số là tôi đều không chọc vào được. Đúng rồi, trong rừng có một tổ ong, ngọn núi phía Đông còn có một tổ kiến. Đó là trong nhà, còn ngoài ruộng thuốc thì có nhiều loài tinh quái lắm, tôi từng bị bọn chúng chơi xỏ”.

Ngô Bình tự nhủ người này rốt cuộc là ai mà có thể nuôi được những sinh vật lợi hại thế này?’
 
Chương 3861


Gà Mười Ba: “Điều đó tôi cũng không biết, có lẽ chỉ có lão Vương biết. Trước khi bọn tôi xuất hiện, lão Vương đã đi theo chủ nhân rồi”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Ngươi dẫn ta đi một vòng quanh nhà được không?”

Gà Mười Ba lập tức trở nên cảnh giác: “Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng hòng lấy đồ của nhà chúng tôi, nếu không lão Hoàng sẽ giết anh”.

Ngô Bình cười và nói: “Ngươi đang đùa ta à? Ta có giống loại người trộm cắp không? Ta chỉ tò mò và muốn đến nhà của chủ nhân ngươi để xem những thứ kỳ lạ đó thôi”.

Gà Mười Ba do dự đáp: “Tôi không thể quyết định vấn đề này. Khi về đến đó, tôi sẽ hỏi lại lão Hoàng”.

Ngô Bình: “Lão Hoàng có sở thích gì không?”

Gà Mười Ba: “Sở thích sao? Lão Hoàng khá tham ăn, thích nhất là ăn thịt và gặm xương”.

Ngô Bình: “Được, thế này đi. Ngươi có thể sắp xếp cho ta ở gần nhà ngươi. Ta cũng không đi lung tung nữa, tránh để ngươi phải khó xử”.

Gà Mười Ba nhất thời cảm thấy nghi hoặc. Người thanh niên này thoạt nhìn cũng không giống loại người dễ dàng từ bỏ, chẳng lẽ là còn có ý đồ xấu nào khác sao?

Ngô Bình: “Gà Mười Ba, sao ngươi lại nhìn ta như vậy, coi ta là người xấu sao?”

Gà Mười Ba: “Không lẽ anh là người tốt?”

Ngô Bình: “Cho dù ta không phải người tốt thì cũng nhất định không thể coi là kẻ xấu”.

Gà Mười Ba: “Được, tôi sẽ đưa anh vào khu rừng hạnh bên cạnh cánh đồng thuốc. Đừng hái những quả hạnh bên trong, ở đó có cây hạnh đầu tiên trên thế giới đó”.

Ngô Bình: “Ồ, cây hạnh đầu tiên trên thế giới sao? Vậy là tổ tiên của họ nhà hạnh rồi. Chắc chắn quả của nó sẽ rất ngon phải không?”

Gà Mười Ba: “Dù sao cây hạnh đó cũng rất khó đối phó, anh tốt nhất đừng khiêu khích nó. Đương nhiên, nếu như nó nguyện ý cho anh ăn quả của nó thì lại là chuyện khác”.

Ngô Bình cười đáp: “Có lẽ nó sẽ thích tôi ấy chứ”.

Cuối cùng, Ngô Bình nhìn thấy một đám mây ngũ sắc xuất hiện trước mặt mình. Trong đám mây đó có nhiều luồng sức mạnh khác nhau khiến anh cảm thấy nguy hiểm.

Gà Mười Ba: “Phía sau theo sát nhé, đi thôi”.

Nói rồi, gà trống lớn vỗ cánh, mây khói dạt sang một bên, để lộ ra một con đường. Hai người, một gà, một hổ đi vào trong đó.

Khi mây khói hợp lại như ban đầu, Ngô Bình đã bước vào một thế giới khác. Xung quanh tràn ngập linh khí ngũ hành đậm đặc, cực phẩm. Chỉ cần tùy ý hít một hơi, cơ thể cũng sẽ được lợi rất nhiều.

Trần Nhược Nhàn hít sâu mấy hơi, vui mừng nói: “Anh Huyền Bình, Đại Đạo của nơi này hoàn chỉnh!”

Ngô Bình: “Chà, Thiên Đạo ở đây khác với bên ngoài, tự hình thành một hệ thống của riêng nó. Xem ra, bậc toàn năng sáng tạo ra Ngũ Hành Giới tu vi đã vượt qua Đại Đạo Tôn, có khả năng khai thiên lập địa!”

Trần Nhược Nhàn sửng sốt: “Đó là cảnh giới gì?”

Ngô Bình: “Cảnh giới đó hơn chúng ta quá nhiều, không thể tưởng tượng nổi”.

Gà Mười Ba nói: “Đi nhanh hơn.” Dứt lời, tia chớp ngũ hành xung quanh lóe lên, mang theo hai người bọn họ cùng Hồ Bảo bay lên.

Chỉ trong vài phút, Ngô Bình đã đến một rừng hạnh.

Khu rừng hạnh này rộng hơn mười mẫu, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm của quả hạnh chín. Nhìn thoáng qua, những cây hạnh bên trong cao hàng trăm mét, thân cây to lớn, quả hạnh khi kết trái to gần bằng quả dưa hấu, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Trần Nhược Nhàn nuốt nước miếng, nhìn những quả hạnh màu đỏ và vàng cam, nói: “Hẳn là rất ngon”.
 
Chương 3862


Gà Mười Ba: “Đừng chạy lung tung, Ngũ Hành Linh Thổ rất nguy hiểm. Nếu xảy ra chuyện gì tôi cũng không cứu không được anh đâu. Tôi đi lấy trứng gà, rất nhanh sẽ trở lại”.

Ngô Bình cười nói: “Ngươi đi đi, ta không chạy lung tung đâu”.

Sau khi Gà Mười Ba rời đi, Ngô Bình bước vào rừng hạnh. Anh có một cảm giác mơ hồ rằng khu rừng này có một luồng khí tức rất đáng sợ, nhưng nó được giấu rất kỹ và anh không thể tìm thấy nó.

Ngô Bình xoay người lại, cuối cùng dừng lại trước một cây hạnh nhỏ. Sau đó anh cúi đầu thật sâu hành lễ: “Hạnh Tổ, tiểu bối tới bái kiến”.

Cây hạnh khẽ lay động, một ông lão da vàng, mắt vàng, lông mày đỏ, trên người tỏa ra mùi hương quả hạnh nồng nặc xuất hiện.

Ông ấy nhìn Ngô Bình một lượt rồi hỏi: “Nhóc con, làm sao cậu biết tôi là Hạnh Tổ?”

Ngô Bình: “Là do khí tức của Hạnh Tổ thật phi thường. Dù tiểu bối không có mắt vẫn có thể nhận ra”.

Hạnh Tổ cười, đáp: “Cậu có nịnh tôi cũng vô dụng, đừng mơ được ăn quả của tôi”.

Ngô Bình: “Tiểu bối không dám. Tiểu bối đến đây là để đưa một món đồ tốt cho Hạnh Tổ”.

Vừa nói, anh vừa lấy ra một khối đá thần lớn. Khối đá thần này chí ít nặng hơn năm tấn. Ngô Bình nói rồi đặt nó ở trên mặt đất.

Đá thần có lợi ích rất lớn đối với các sinh vật thuộc tính mộc. Ngay cả hồ lô và nho đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó. Đương nhiên, Hạnh Tổ này cũng vậy.

“Đây là. . . đá thần to quá, ta chưa từng thấy khối đá thần nào to như vậy!”, Hạnh Tổ hai mắt sáng lên, ánh mắt không rời khối đá thần.

Ngô Bình: “Hạnh Tổ, đá thần này là tiểu bối hiếu kính dâng tặng, xin hãy nhận lấy”.

Hạnh Tổ vuốt râu và nói: “Không có công thì không nhận quà. Chàng trai trẻ, cậu muốn đổi đá thần lấy quả hạnh của tôi sao?”

Ngô Bình vội vàng xua tay: “Không, không, đây là quà tặng, không phải món hàng đổi chác”.

Vị Hạnh Tổ này tuy mạnh nhưng tâm hồn đơn thuần, không biết đây là mưu kế của Ngô Bình. Ông ấy nói: “Thế này đi, tôi tặng cho cậu ba quả hạnh tôi kết được, cậu thấy thế nào?”

Ngô Bình cười nói: “Hạnh Tổ, tiểu bối thực sự không có hứng thú với quả hạnh. Dù sao tôi cũng có quả bàn đào trong tay rồi. Quả bàn đào là loại thuốc chữa bách bệnh quý giá nhất trên đời”.

Vừa nói, anh vừa lấy ra hai quả bàn đào đưa cho Hạnh Tổ xem.

Khi Hạnh Tổ nhìn thấy quả bàn đào, ông ấy bật cười chế nhạo: “Quả đào thối này có gì ngon? Để tôi nói cho cậu biết, một quả hạnh của tôi quý giá gấp mười lần quả đào này, cậu có tin không?”

Ngô Bình vẻ mặt nghiêm túc: “Hạnh Tổ, tôi không tin! Quả bàn đào này rất nổi tiếng, khó khăn lắm tôi mới có được, làm sao không bằng quả hạnh của ông được? Không tin, tôi thực sự không tin chút nào!”

Hạnh Tổ tức xì khói, đáp: “Nhóc con, cậu không tin thì thử quả hạnh của tôi đi!”

Hạnh Tổ vươn tay hái một quả hạnh vàng to bằng nắm tay và đặt nó vào tay Ngô Bình.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Hạnh Tổ, vậy tiểu bối nếm thử nhé?”

Anh vừa nói vừa cắn một miếng, thịt quả hạnh vào miệng hóa thành một luồng khí. Luồng khí này một phần dưỡng thân, một phần dưỡng dưỡng thần.

Mắt anh sáng lên, nói: “Hiệu quả tốt hơn quả bàn đào, nhưng hiệu quả của hai loại quả này là khác nhau”.

Hạnh Tổ vẻ mặt đắc ý: “Tôi đã xem qua quả bàn đào kia rồi. Cứ khoác lác là cái gì mà Thiên Địa Linh Căn. Hừ, cũng không có gì đặc biệt”.

Ngô Bình nhanh chóng tâng bốc Hạnh Tổ: “Hạnh Tổ, những quả hạnh của tiền bối tốt hơn nhiều so với những quả bàn đào kia. Thật đáng tiếc khi không có nhiều người biết về nó”.
 
Chương 3863


Hạnh Tổ rất vui, đáp: “Nhóc con, cậu có mắt nhìn đấy. Quả hạnh của tôi là Đạo quả, nó chứa đựng Thiên Đạo”.

Ngô Bình: “Vốn tiểu bối đã dành dụm được mười mấy quả bàn đào cho người nhà mình, nhưng bây giờ xem ra tất cả chỗ bàn đào này cũng không bằng một quả hạnh của Hạnh Tổ”.

Hạnh Tổ càng vui vẻ hơn, nói: “Được rồi, hãy vặt lấy mấy quả hạnh đi. Lấy nhiều nhiều mà mang về cho người nhà nữa”.

Ngô Bình: “Hạnh Tổ, làm vậy thì thật ngại quá”.

Hạnh Tổ cười “ha ha” đáp: “Tôi không thể nhận không đá thần của cậu mà không có gì đáp lễ”.

Sau đó, ông ấy biến ra một giỏ trái cây chứa hai mươi lăm quả hạnh.

Hạnh Tổ nói: “Mấy quả hạnh này vừa mới chín, cho cậu cả đấy. Hạt hạnh cũng đừng vứt đi, có thể dùng làm thuốc”.

Ngô Bình cúi đầu thật sâu: “Cám ơn Hạnh Tổ!”

Sau khi anh cất quả hạnh đi thì nghe thấy giọng Gà Mười Ba bên ngoài khu rừng mơ: “Anh đâu rồi?”

Ngô Bình cúi đầu chào Hạnh Tổ: “Tiền bối, tiểu bối xin cáo lui”.

Hạnh Tổ vẫy tay: “Đi nhé”, sau đó ông ấy lập tức biến mất.

Khi hai người đi ra khỏi khu rừng hạnh thì đã thấy Gà Mười Ba đang cắn một cái sọt tre đựng đầy trứng. Ngô Bình đếm lại, chính xác có bảy mươi hai quả trứng.

Anh nhận lấy trứng và cười nói: “Cảm ơn”.

Gà Mười Ba quay đầu lại, một con gà mái nhiều màu bước ra. Con gà mái này nhỏ hơn nó một chút.

Gà Mười Ba: “Đây là vợ tôi, phiền anh chữa bệnh cho cô ấy”.

Ngô Bình liếc nhìn, vươn tay kéo ra một đạo hắc quang từ bên trong gà mái ra. Sau đó, hắc quang lập tức bị đốt cháy.

Xong xuôi, anh đưa mật rắn cho gà mái, nói: “Hãy ăn mật rắn, như vậy có thể giúp ngươi nhanh chóng hồi phục”.

Con gà mái ban đầu bơ phờ, nhưng sau khi ăn mật rắn, nó lập tức trở nên hoạt bát và cục tác, gật đầu với Ngô Bình để bày tỏ lòng biết ơn.

Gà Mười Ba rất vui vẻ, cười nói: “Cảm ơn!”

Ngô Bình: “Ta đi một vòng Ngũ Hành Linh Thổ, ngươi có việc gì có thể tới tìm ta”.

Gà Mười Ba đáp: “Có một căn nhà nhỏ phía trên rừng hạnh. Nó hơi đổ nát, nhưng thu dọn một chút là anh có thể sống ở đó”.

Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đi một lát là nhìn thấy căn nhà nhỏ, trước sân trồng một cây liễu, tơ liễu nhẹ nhàng đung đưa. Cánh cửa đang đóng, nhưng đẩy nhẹ một cái là mở ra.

Sân đầy cỏ dại, có vẻ như đã lâu không được quét dọn. Hổ Bảo biến thành một con hổ nhỏ và chạy vòng vòng trong sân.

Ngô Bình phất tay một cái, cỏ dại và bụi bặm lần lượt biến mất, căn nhà trở nên sạch sẽ ngăn nắp.

Sau khi dọn dẹp nhà và sân, Ngô Bình lấy ra một số nguyên liệu và bắt đầu hầm thịt với chúng. Nhờ hiểu rõ dược lí của các nguyên liệu, anh có thể làm ra những món ăn rất ngon.

Ngô Bình nấu một nồi thịt rồng, ninh trong suốt ba giờ.

Khi thịt chín, mùi thơm bay xa tới mười dặm. Hổ Báo nhịn đói đã lâu nên ngoan ngoãn ngồi xổm bên mép nồi, háo hức nhìn.

Ngô Bình đưa cho Trần Nhược Nhàn bát đầu tiên, sau đó múc đầy một bát lớn cho Hổ Bảo.
 
Chương 3864


Thịt rồng vốn đã ngon, Ngô Bình lại biết cách nấu. Sau khi cắn một miếng, đôi mắt đẹp của Trần Nhược Nhàn sáng lên, cô ấy nói: “Thật là ngon!”

Hổ Bảo không quan tâm thịt rồng có nóng hay không, táp từng miếng to một, chẳng mấy chốc đã ăn hết một nửa bát.

“Ai cho các người sống ở đây?”

Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ cửa với giọng điệu rất trang nghiêm.

Ngô Bình vội vàng ra ngoài xem xét, liền thấy một con chó vàng to bằng bắp chân đang đứng trong sân, vẻ mặt nghiêm túc. Nó chính là chủ nhân của giọng nói ban nãy!

Ngô Bình biết con chó này nhất định là lão Hoàng mà Gà Mười Ba đã nhắc tới. Anh vội vàng chắp tay: “Là lão Hoàng đúng không? Ta đã nghe danh ngươi từ lâu. Chúng ta chỉ mượn nơi này một lát, xin lỗi đã làm phiền”.

Con chó lớn màu vàng khịt mũi: “Cút đi, các người không thể sống ở đây”.

Ngô Bình vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Vốn còn định nấu mấy món tủ, nếu lão Hoàng không cho phép, vậy thì ta đành đi thôi”.

Vừa nói, anh vừa cất cái nồi vào động tiên, chuẩn bị cùng Trần Nhược Nhàn rời đi. Trần Nhược Nhàn vẫn đang bưng bát và ăn không ngừng nghỉ.

Thấy Ngô Bình cất nồi đi, lão Hoàng vội vã nói: “Ai bảo cất nồi đi?”

Ngô Bình cười nói: “Cái nồi này là bọn ta mang tới”.

Lão Hoàng: “Bỏ xuống”.

Ngô Bình khẽ mỉm cười: “Được, cũng chỉ là một cái nồi”.

Sau đó anh đổ thịt vào một cái chậu lớn và đặt nồi trở lại chỗ ban nãy.

Lão Hoàng thấy trong nồi không có thịt, tức giận nói: “Tại sao lại lấy thịt đi?”

Ngô Bình trong bụng nín cười, thầm nghĩ muốn ăn thì cứ nói, còn giả bộ như vậy!

Anh trực tiếp đẩy chậu thịt về phía lão Hoàng, nói: “Lão Hoàng, ta nấu quá nhiều thịt, ngươi nếm thử đi”.

Lão Hoàng khịt mũi và há miệng cắn một miếng thịt rồng to bằng nắm tay. Khi thịt rồng vào miệng, lão Hoàng toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ sung sướng, hường thụ.

Miếng thịt bị nó nuốt xuống trong nháy mắt, lão Hoàng lúc này mới hắng giọng: “Được, nấu ăn cũng tạm được”.

Ngô Bình: “Đúng vậy, kỹ năng nấu ăn của ta cũng bình thường thôi, vẫn đang học hỏi thêm”.

Lão Hoàng: “Các người không cần phải rời đi, nhà này đã bỏ hoang từ lâu, có thể tạm thời sống ở đây. Nhưng cũng không thể ở không, tôi đang cần một đầu bếp, ba bữa ăn mỗi ngày của tôi giờ giao cho anh”.

Ngô Bình thầm nghĩ con chó vàng này quả là ham ăn!

Anh đáp: “Không vấn đề gì. Lão Hoàng muốn ăn gì cứ nói cho ta biết”.

Lão Hoàng: “Được, lát nữa tôi mang nguyên liệu tới”.

Nói xong, nó tha chậu thịt, nghênh ngang bỏ đi không chừa lại một miếng thịt.

Hổ Bảo rất bất mãn, nó còn chưa ăn no đâu!

Khi Lão Hoàng đi rồi, Trần Nhược Nhàn mím môi cười: “Rõ ràng là muốn ăn, nhưng lại không dám hỏi thẳng. Anh Huyền Bình, có phải từ đầu anh đã định dụ nó bằng đồ ăn ngon rồi không?”

Ngô Bình: “Ăn đồ anh nấu ba ngày rồi, anh không tin nó có thể ăn những thứ khác”.
 
Chương 3865


Trần Nhược Nhàn: “Đến lúc đó nhất định nó sẽ mời anh vào nhà”.

Ngô Bình hỏi: “Nhược Nhàn, em còn muốn ăn gì nữa không?”

Anh nấu một nồi thịt khác để Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo ăn no.

Chẳng mấy chốc đã đến chiều, Ngô Bình nấu bữa tối cho Lão Hoàng. Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo cũng có lộc ăn, được ăn ké rất nhiều.

Lão Hoàng rất hài lòng, nó là ăn nhiều nhất, nhưng ngoài mặt cứ liên tục chê bai. Nó đã gửi rất nhiều nguyên liệu chất lượng tới. Ngô Bình dùng một nửa và giữ lại một nửa, định bụng sau này mang về nấu cho Khả Nhi và Đỉnh Nhi.

Ban đêm, một bóng người bay tới trước cửa. Hạnh Tổ đi tới, ông ấy cười nói: “Nhóc con, con chó vàng kia là thứ đạo đức giả, cậu không cần để ý tới nó”.

Ngô Bình cười đáp: “Tiền bối, ông ở chỗ này đã bao lâu rồi?”

Hạnh Tổ: “Đã lâu lắm rồi, là chủ nhân tìm thấy rồi trồng tôi ở chỗ này”.

Ngô Bình lấy lá trà mà anh tự rang ra đãi Hạnh Tổ. Hạnh Tổ rất thích, tấm tắc khen trà của anh ngon.

Sau khi trò chuyện một lúc, Hạnh Tổ rời đi.

Sau đó Ngô Bình tu luyện trong sân. Anh tu luyện đến tầng thứ mười bốn tên là Diễn Hóa Ngũ Hành của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh khiến Dương thần của anh có được thuộc tính ngũ hành. Nơi đây là Ngũ Hành Linh Thổ, tràn ngập linh khí ngũ hành. Ngô Bình cố gắng hết sức hấp thu nguồn linh khí này.

Trong khi Ngô Bình đang tu luyện, thì hóa thân Trương Quân của anh ở Tiên vực Vĩnh Hằng xa xôi cũng đạt đến ngưỡng đột phá. Trương Quân liên tiếp đột phá tầng thứ bảy và tầng thứ tám của của cảnh giới Bất Tử. Sau đó bước vào cảnh giới Đoạt Thiên.

Trong cảnh giới Đoạt Thiên lại chia thành các cảnh giới nhỏ là Vấn Thiên, Kính Thiên, Pháp Thiên, Khi Thiên, Lăng Thiên và Đoạt Thiên.

Đại đa số tiên nhân bình thường chỉ tu luyện được đến cảnh giới một hoặc hai, trên thực tế chỉ có đạt đến cảnh giới hai trở lên mới có thể xưng là Đoạt Thiên Tiên Tôn.

Nếu có thể đạt tới cảnh giới thứ tư, sẽ được gọi là Khi Thiên Tiên Tôn. Đến cảnh giới thứ năm, sẽ được gọi là Lăng Thiên Tiên Tôn.

Trương Quân có nền tảng tu luyện vững chắc nên rất nhanh đã đột phá cảnh giới thứ nhất – Vấn Thiên. Vấn Thiên là một loại năng lượng có thể giao lưu với Thiên Ý, với vũ trụ. Khi đạt cảnh giới Vấn Thiên, có thể giải quyết những nghi ngờ của mình và hiểu được bí ẩn của vũ trụ.

Sau đó là cảnh giới Kính Thiên, tu sĩ càng biết thêm về vũ trụ thì càng sinh lòng tôn kính vũ trụ, trời đất, đó chính là “kính thiên”.

Tiếp theo đó là Pháp Thiên, luật của trời và đất. Ở cảnh giới này cần mô phỏng và học hỏi những điều bí ẩn của trời, đất và vũ trụ, hoàn thiện bản thân.

Trương Quân tu luyện rất thuận lợi, chỉ cần năm ngày đã đạt tới cảnh giới Pháp Thiên. Cảnh giới Pháp Thiên này kỳ thực khá giống ý nghĩa Thiên Tượng, cho nên Trương Quân rất nhanh đã tu luyện tới mức độ viên mãn.

Ở cảnh giới thứ tư, Trương Quân học được thuật Khi Thiên. Cậu cố gắng hết sức để đột phá, nhưng tiến độ rất chậm.

Trong nháy mắt, Trương Quân đã bế quan mười ngày. Sau khi ngừng bế quan, cậu quyết định đi tới tiên cung Vĩnh Hằng một lần nữa.

Lúc này, ở Hoa Phủ của thành Vĩnh Hằng, một người đàn ông gầy gò đang ngồi, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc giản dị. Người đàn ông tên là Hoa Thiên Thần, là thiên tài của tiên cung Vĩnh Hằng, tu vi của anh ta đã ở mức Đạo Quân. Cho nên, giờ anh ta không còn là đệ tử nữa mà đã trở thành trưởng lão của tiên cung Vĩnh Hằng.

Người phụ nữ là La Minh Tố, trước đó từng là vị hôn thê của Trương Quân. Nhưng giờ người phụ nữ này đã là vợ của Hoa Thiên Thần.
 
Chương 3866


La Minh Tố vẻ mặt lo lắng: “Thiên Thần, khi đó chúng ta tận mắt chứng kiến anh ta chết, làm sao anh ta có thể quay lại được?”

Hoa Thiên Thần cười lạnh: “Hắn đã chết hơn mười năm, nếu không chết, hắn đã tới báo thù từ lâu rồi. Hơn nữa chúng ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy, hắn nhất định phải chết. Nhưng cho dù hắn không chết thì cũng đã sao? Chúng ta còn phải sợ sao? Anh đã là Đạo Quân rồi, giết hắn dễ như giết gà!”

La Minh Tố: “Nếu Trương Quân đã chết, vậy ai là người để lại lời cảnh cáo cho chúng ta?”

Hoa Thiên Thần trầm tư một lát: “Chẳng lẽ hắn đầu thai?”

La Minh Tố sửng sốt: “Chuyển sinh?”

Hoa Thiên Thần: “Lúc trước tu vi của hắn rất cao, trên người lại có bảo vật. Có lẽ hắn có cách bảo tồn ký ức, sau đó hắn đầu thai”.

La Minh Tố: “Nếu chỉ là một lần chuyển sinh thì em không lo lắng. Kiếp này và kiếp trước rất khác nhau, anh ta là một thiên tài ở kiếp trước, nhưng kiếp này thì chưa chắc. Hơn nữa, cho dù anh ta có thiên tài đến đâu, cũng phải bắt đầu lại từ đầu, vĩnh viễn không thể đuổi kịp anh”.

Hoa Thiên Thần cười nói: “Cho nên em căn bản không cần lo lắng, cho dù hắn thực sự là Trương Quân, anh cũng sẽ giết hắn một lần nữa!”

Khi quay trở lại thành Vĩnh Hằng, Trương Quân biến lại hình dạng giống như kiếp trước, mặc bộ đồ mà cậu đã mặc khi bị giết.

Nhưng Trương Quân không đi thẳng đến chỗ Hoa Thiên Thần, cậu đi đến cổng tiên cung Vĩnh Hằng. Đối diện và cách đó vài trăm mét có một tòa tháp mười hai tầng. Tòa tháp này được gọi là tháp Vĩnh Hằng, tương truyền rằng Đạo Tổ Vĩnh Hằng năm xưa có được truyền thừa từ trong tòa tháp này, sau đó lập ra tiên cung Vĩnh Hằng và xây nó ở gần tòa tháp.

Trương Quân kiếp trước cũng từng tiến vào tháp Vĩnh Hằng, nhưng lúc đó cậu mới tới tầng thứ bảy, không thể tiến lên nữa, Hoa Thiên Thần lúc đó mới vào tới tầng thứ nhất.

Hiện giờ, phía trước tháp Vĩnh Hằng ít nhất có mấy nghìn người, còn có người đang chuẩn bị tiến vào tháp. Có điều, những người này vừa tiến vào cửa tháp liền bị một lực đạo đánh văng ra xa, điều đó cho thấy rằng họ thậm chí không đủ điều kiện để vào tháp.

Tháp Vĩnh Hằng đã tồn tại ở đây rất nhiều năm, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn thử vào bên trong đó. Nhưng đáng tiếc, hầu hết họ đều không đủ tư cách để vào tháp.

Mấy đời nay, người tài giỏi nhất trong tiên cung Vĩnh Hằng cũng chỉ loanh quanh ở mấy tầng đầu, ngay cả Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ chín.

Tháp Vĩnh Hằng đã sớm được chứng minh là bảo vật thuộc về thời đại trước, mà thứ tồn tại trong đó cũng là truyền thừa của thời đại trước.

Lúc này, phía trước tháp Vĩnh Hằng chật ních người, một người đàn ông đang cố gắng hết sức lao về phía cửa tháp. Thế nhưng, cơ thể anh ta dừng lại giữa không trung, không tiến cũng không lui, Điều này chứng tỏ sức mạnh của anh ta tương đương với sức mạnh đẩy lùi của tháp Vĩnh Hằng.

Sau khi giữ hơn mười giây, sức lực của người đàn ông cạn kiệt và anh ta lại bị đánh bay.

Một số người xung quanh hả hê, trong khi những người khác lắc đầu thở dài.

“Ôi, đã ba mươi bảy ngày không có người vào được tháp, thật nhàm chán”.

“Đúng vậy, người một tháng trước tới cũng chỉ lên được tầng hai”.

“Tháp Vĩnh Hằng là thánh địa không phải ai cũng vào được, dù sao Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ đạt tới tầng thứ chín mà thôi”.

“Anh nói xem, tầng mười sẽ có gì nhỉ?”

“Có trời mới biết, chưa từng có ai vào được đến đó”.

“Quên tầng thứ mười đi, nếu như có thể lấy được phần thưởng từ bất kỳ tầng nào thì cũng là phúc lớn lắm rồi”.
 
Chương 3867


La Minh Tố vẻ mặt lo lắng: “Thiên Thần, khi đó chúng ta tận mắt chứng kiến anh ta chết, làm sao anh ta có thể quay lại được?”

Hoa Thiên Thần cười lạnh: “Hắn đã chết hơn mười năm, nếu không chết, hắn đã tới báo thù từ lâu rồi. Hơn nữa chúng ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy, hắn nhất định phải chết. Nhưng cho dù hắn không chết thì cũng đã sao? Chúng ta còn phải sợ sao? Anh đã là Đạo Quân rồi, giết hắn dễ như giết gà!”

La Minh Tố: “Nếu Trương Quân đã chết, vậy ai là người để lại lời cảnh cáo cho chúng ta?”

Hoa Thiên Thần trầm tư một lát: “Chẳng lẽ hắn đầu thai?”

La Minh Tố sửng sốt: “Chuyển sinh?”

Hoa Thiên Thần: “Lúc trước tu vi của hắn rất cao, trên người lại có bảo vật. Có lẽ hắn có cách bảo tồn ký ức, sau đó hắn đầu thai”.

La Minh Tố: “Nếu chỉ là một lần chuyển sinh thì em không lo lắng. Kiếp này và kiếp trước rất khác nhau, anh ta là một thiên tài ở kiếp trước, nhưng kiếp này thì chưa chắc. Hơn nữa, cho dù anh ta có thiên tài đến đâu, cũng phải bắt đầu lại từ đầu, vĩnh viễn không thể đuổi kịp anh”.

Hoa Thiên Thần cười nói: “Cho nên em căn bản không cần lo lắng, cho dù hắn thực sự là Trương Quân, anh cũng sẽ giết hắn một lần nữa!”

Khi quay trở lại thành Vĩnh Hằng, Trương Quân biến lại hình dạng giống như kiếp trước, mặc bộ đồ mà cậu đã mặc khi bị giết.

Nhưng Trương Quân không đi thẳng đến chỗ Hoa Thiên Thần, cậu đi đến cổng tiên cung Vĩnh Hằng. Đối diện và cách đó vài trăm mét có một tòa tháp mười hai tầng. Tòa tháp này được gọi là tháp Vĩnh Hằng, tương truyền rằng Đạo Tổ Vĩnh Hằng năm xưa có được truyền thừa từ trong tòa tháp này, sau đó lập ra tiên cung Vĩnh Hằng và xây nó ở gần tòa tháp.

Trương Quân kiếp trước cũng từng tiến vào tháp Vĩnh Hằng, nhưng lúc đó cậu mới tới tầng thứ bảy, không thể tiến lên nữa, Hoa Thiên Thần lúc đó mới vào tới tầng thứ nhất.

Hiện giờ, phía trước tháp Vĩnh Hằng ít nhất có mấy nghìn người, còn có người đang chuẩn bị tiến vào tháp. Có điều, những người này vừa tiến vào cửa tháp liền bị một lực đạo đánh văng ra xa, điều đó cho thấy rằng họ thậm chí không đủ điều kiện để vào tháp.

Tháp Vĩnh Hằng đã tồn tại ở đây rất nhiều năm, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn thử vào bên trong đó. Nhưng đáng tiếc, hầu hết họ đều không đủ tư cách để vào tháp.

Mấy đời nay, người tài giỏi nhất trong tiên cung Vĩnh Hằng cũng chỉ loanh quanh ở mấy tầng đầu, ngay cả Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ chín.

Tháp Vĩnh Hằng đã sớm được chứng minh là bảo vật thuộc về thời đại trước, mà thứ tồn tại trong đó cũng là truyền thừa của thời đại trước.

Lúc này, phía trước tháp Vĩnh Hằng chật ních người, một người đàn ông đang cố gắng hết sức lao về phía cửa tháp. Thế nhưng, cơ thể anh ta dừng lại giữa không trung, không tiến cũng không lui, Điều này chứng tỏ sức mạnh của anh ta tương đương với sức mạnh đẩy lùi của tháp Vĩnh Hằng.

Sau khi giữ hơn mười giây, sức lực của người đàn ông cạn kiệt và anh ta lại bị đánh bay.

Một số người xung quanh hả hê, trong khi những người khác lắc đầu thở dài.

“Ôi, đã ba mươi bảy ngày không có người vào được tháp, thật nhàm chán”.

“Đúng vậy, người một tháng trước tới cũng chỉ lên được tầng hai”.

“Tháp Vĩnh Hằng là thánh địa không phải ai cũng vào được, dù sao Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ đạt tới tầng thứ chín mà thôi”.

“Anh nói xem, tầng mười sẽ có gì nhỉ?”

“Có trời mới biết, chưa từng có ai vào được đến đó”.

“Quên tầng thứ mười đi, nếu như có thể lấy được phần thưởng từ bất kỳ tầng nào thì cũng là phúc lớn lắm rồi”.
 
Chương 3868


Năm trăm bước, ba trăm bước, một trăm bước!

Kiếp trước, Trương Quân cách cao thủ thời đại kia năm mươi bảy bước! Cậu biết lần này nhất định sẽ vượt qua kiếp trước để tới gần hơn, nhưng cậu không dám chắc mình có thể đi bao xa, có thể tiến vào cấm địa hay không.

Một trăm bước, bảy mươi bước, mười bước. Áp lực lúc này đã rất lớn, nhưng cậu vẫn vững vàng tiến lên. Năm mươi chín bước, năm mươi tám bước, năm mươi bảy bước!

Rất nhanh, cậu đã phá vỡ kỷ lục kiếp trước, tiếp tục đi về phía trước. Bốn mươi bước, ba mươi bước, hai mươi bước!

Giờ phút này, Trương Quân cảm nhận được khí tức của đại cao thủ kia đang khóa chặt cậu. Chỉ cần cậu tiến thêm nửa bước, đại cao thủ kia nhất định sẽ ra tay.

Khi hóa thân Trương Quân chuẩn bị bước vào cấm khu, Ngô Bình vẫn đang sống ở căn nhà nhỏ cạnh rừng hạnh trong Ngũ Hành Linh Thổ. Anh nấu những món ăn ngon mỗi ngày, Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo đã tăng cân, nhưng họ vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những món ăn ngon do Ngô Bình nấu.

Tất nhiên, lão Hoàng ngày nào cũng đến, đều đặn ngày ba bữa, mà món ăn mỗi bữa mỗi khác.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, Ngô Bình không chỉ nấu ăn mà tu vi cũng có tiến bộ. Đêm đó, anh chẳng những hấp thu linh lực ngũ hành, thân thể cũng nhờ ngũ hành viên mãn mà thành công luyện tới tầng thứ bảy Bất Tử Kinh, Trích Huyết Trùng Sinh!

Trích Huyết Trùng Sinh là một cảnh giới cực kỳ kì cao thâm. Chỉ cần thần hồn chưa bị huỷ, cho dù chỉ có một giọt máu sót lại cũng có thể sinh ra một bản sao hoàn chỉnh. Điều này tương tự như nhân bản tế bào của thời kì xa xưa của trái đất, nhưng cao cấp hơn. Lấy một giọt máu tái sinh thân thể, bản sao có thể kế thừa hết thảy thuộc tính cùng năng lực của bản gốc. Chỉ cần có tài nguyên tu luyện là có thể trong thời gian ngắn khôi phục lại tu vi ban đầu.

Vốn rất khó tu luyện tới cảnh giới này, nhưng bởi vì Ngô Bình tu luyện Thiên Huyết Kinh đạt tới cảnh giới Tổ Huyết, cộng thêm tác dụng của ngũ hành linh lực nên hôm nay cuối cùng anh cũng đột phá cảnh giới, vào đến cảnh giới Trích Huyết Trùng Sinh!

Cảnh giới Trích Huyết Trùng Sinh ngược lại cũng thúc đẩy Thiên Huyết Kinh của anh lần nữa đột phá, lên tới cảnh giới Thiên Huyết.

Anh đã chăm chỉ tu luyện cả đêm, khi mặt trời mọc, anh ấy cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình đã trở thành Thiên Huyết. Thiên Huyết là một loại ánh sáng ngũ sắc cực kỳ rực rỡ, nó nhanh chóng lưu chuyển trong cơ thể anh.

Vì đã hoá thành ánh sáng, máu có thể dễ dàng đi vào và cung cấp chất dinh dưỡng cho tế bào. Thiên Huyết cũng có thể kết hợp với Dương thần, bồi bổ cho Dương thần.

Rất nhanh, Ngô Bình càng lúc càng hấp thu được nhiều linh lực ngũ hành. Toàn bộ linh lực đi vào Thiên Huyết, máu của anh chính thức trở thành Ngũ Hành Thiên Huyết!

Thời điểm Ngô Bình đột phá, Trương Quân cũng tình cờ bước thêm một bước vô cùng quan trọng đó.

“Bùm!”

Trong nháy mắt, một ý niệm đáng sợ xâm nhập vào trong ý thức của Trương Quân khiến cậu cảm giác như bị sét đánh. Nhưng Trương Quân không ngã xuống, mà tiến lên bước thứ hai.

Cao thủ thời đại đáng sợ bắt đầu cử động, hóa thành một tia sáng lao chính diện về phía Trương Quân.

Trong nháy mắt, trong đầu Trương Quân hiện lên phương thức thi triển Bước Điện. Cậu cũng hóa thành một đạo tia chớp, sau đó phóng ra một pháp chỉ.

Hai tia chớp trong nháy mắt đụng nhau hơn mười lần, Trương Quân hai tay tê rần, mỗi một đòn đều cố gắng dùng hết sức, nhưng không thể làm đối phương bị thương một chút nào. Ngược lại, đại cao thủ kia hiển nhiên không hề cố gắng hết sức.

Trong nháy mắt, đột nhiên rất nhiều thông tin xuất hiện trong đầu Trương Quân. Đồng thời, máu của cậu đột nhiên biến thành ánh sáng năm màu, giúp cải thiện hiệu quả chiến đấu rất nhiều.
 
Chương 3869


Mười chiêu, hai mươi chiêu, càng về sau, thực lực của đại cao thủ càng mạnh. Sau khi đánh một trăm chiêu, Trương Quân gần như không thể chống đỡ, bị đại cao thủ áp đảo, không còn sức phản đòn!

Nhưng vào lúc này, trong đầu cậu hiện lên một bộ quyền thuật, tổng cộng có hơn một trăm thức, vì vậy cậu dùng quyền thuật tiếp tục chiến đấu hết sức.

Dần dần, quyền thuật ngày càng thành thạo. Sau ba trăm chiêu, hai bên hoà nhau, không ai đả thương được đối phương.

Đột nhiên, đại cao thủ biến mất, và Trương Quân nghe thấy một giọng nói thanh tao.

“Cậu đã thành công.”

Trương Quân dừng lại và hỏi: “Ai vậy?”

“Ta là ý chí của tháp Vĩnh Hằng”, đối phương nói tiếp: “Cậu tiếp đại cao thủ ba trăm chiêu không bại, như vậy là hoàn thành bài khảo sát, có thể được ban thưởng”.

Trương Quân hai mắt sáng lên, hỏi: “Ban thưởng gì vậy?”

Tháp Vĩnh Hằng nói: “Dấu ấn của Vĩnh Hằng. Trong dấu ấn này có suy nghĩ của một trăm đại cao thủ thời đại, họ có thể giúp cậu tu luyện ngày càng mạnh”.

Lời này vừa dứt, trên trán Trương Quân in lên một đạo bạch quang, sau đó một lực đạo thần bí lưu chuyển khắp toàn thân cậu.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, dấu bạch quang kia mờ đi. Cùng lúc đó, giữa ấn đường của Ngô Bình ở Ngũ Hành Linh Thổ cũng xuất hiện một vệt trắng kì lạ.

Anh cảm thấy có chút kỳ quái, nói: “Đây là cái gì vậy nhỉ?”

Trần Nhược Nhàn tò mò đi tới, đưa tay sờ trán anh, cảm giác được có một lực đạo thần bí ở trong đó. Cô nói: “Là một loại ấn ký gì đó rất thần kỳ, sao tự nhiên nó lại xuất hiện nhỉ?”

Ngô Bình: “Chắc chắn là do hoá thân của anh giành được thứ này. Vì đó là hóa thân của anh cho nên nếu cậu ấy có được nó, nghĩa là anh cũng có được nó”.

Trần Nhược Nhàn: “Anh Huyền Bình, chúng ta đã ở đây lâu rồi, chúng ta sẽ ở đây bao lâu nữa?”

Ngô Bình: “Hôm nay chúng ta sẽ đi”.

Đột nhiên, một con chó lớn màu vàng xuất hiện ở cửa. Nó nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Anh nói muốn rời đi?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, lão Hoàng, quấy rầy ngươi đã lâu, thực xin lỗi. Hôm nay ta quyết định sẽ rời đi”.

Lão Hoàng: “Nói đi là đi, quá vô tình vô nghĩa!”

Ngô Bình đảo mắt chán chường, trong lòng thầm nghĩ, ta và một con chó vàng thì có tình nghĩa gì kia chứ?

Anh khẽ thở dài nói: “Lão Hoàng, ta thật sự có việc phải đi”.

Thấy Ngô Bình thật sự muốn rời đi, lão Hoàng do dự hai giây rồi nói: “Anh ở lại thêm mấy ngày, tôi mời anh tới nhà tôi làm khách”.

Ngô Bình vội vàng nói: “Ta nghe Gà Mười Ba nói trong nhà của ngươi có rất nhiều con vật lợi hại, cho nên ta cũng không muốn đi. Ta không muốn đắc tội với bọn chúng”.

Lão Hoàng cười lạnh: “Có tôi ở đây, ai dám động tới anh? Đừng sợ, anh sẽ được ở trong cũi của tôi hai ngày”.

Ngô Bình á khẩu, sống trong cũi?

Nhưng anh lập tức nói: “Lão Hoàng, ngươi thật thú vị. Vừa hay ta mới chuẩn bị mấy món ăn, mời ngươi nếm thử”.

Đôi mắt của lão Hoàng sáng lên: “Vậy bây giờ anh có thể chuyển đến đó với tôi!”
 
Chương 3870


Tại tiên vực Vĩnh Hằng, sau khi nhận được ấn ký Vĩnh Hằng, Trương Quân cảm giác thân thể cùng tinh thần mình như đều được thăng hoa. Cậu hít sâu một hơi, hỏi: “Tôi chỉ có thể ở tầng này sao?”

Tháp Vĩnh Hằng: “Chờ cậu mạnh hơn là có thể tiến vào tầng thứ mười. Ở đó sẽ có đại cao thủ thời đại mạnh hơn chờ cậu khiêu chiến. Đương nhiên, phần thưởng tầng thứ mười so với ấn ký Vĩnh Hằng mà cậu nhận được còn quý giá hơn”.

Trương Quân: “Cảm ơn”.

Sau đó, cậu bước ra khỏi tháp Vĩnh Hằng. Vừa đi ra, cậu hơi ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi uy nghiêm đứng trước cửa tháp. Anh ta mặc một chiếc áo choàng vàng sẫm và đội một chiếc vương miện dài màu đen với một lá bùa bí ẩn trên đó.

Người này không ai khác chính là Cung chủ của tiên cung Vĩnh Hằng, Trương Đạo Khôi.

Trương Đạo Khôi sau khi nhìn thấy Trương Quân thì không khỏi giật mình, ký ức xưa lập tức hiện về. Anh ta hỏi: “Cậu là Trương Quân?”

Trương Quân hiện có dung mạo giống hệt như kiếp trước, vì vậy Trương Đạo Khôi nhìn thoáng qua đã nhận ra cậu.

Trương Quân chắp tay chào Trương Đạo Khôi: “Đệ tử Trương Quân, hân hạnh được gặp Cung chủ!”

Sau một khoảng im lặng, đám đônh xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào.

“Cái gì! Thiên tài Trương Quân năm xưa, không phải đã chết rồi sao?”

“Đúng vậy, cậu ta rõ ràng đã chết. Tiên cung Vĩnh Hằng đã tuyên bố chuyện này. Tại sao giờ cậu ta lại xuất hiện ở đây, lại còn tiến vào tầng thứ chín của thấp Vĩnh Hằng?”

Trương Đạo Khôi mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng dù sao anh ta cũng là chủ nhân của tiên cung Vĩnh Hằng nên lập tức hỏi: “Trương Quân, tôi nhớ rằng cậu rõ ràng đã chết rồi, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”

Trương Quân hờ hững nói: “Năm đó, tôi đã tu luyện đến cảnh giới Trích Huyết Trùng Sinh. Tuy rằng tôi đã bị kẻ khác ám hại, nhưng một giọt máu của tôi bắn lên người một người hầu. Sau đó, tôi được tái sinh bằng giọt máu này. Nhưng quá trình tái sinh diễn ra rất chậm, nên đến hôm nay, tôi mới trở lại tiên vực Vĩnh Hằng”.

Trương Đạo Khôi kinh ngạc: “Ý của cậu là, năm đó có người hại cậu? Hắn là ai?”

Trương Quân: “Cung chủ, bất kể kẻ đó là ai, tôi sẽ không tiết lộ, bởi vì tôi sẽ thách đấu hắn ta, khiến hắn ta phải chịu nhục nhã!”

Trương Đạo Khôi gật đầu: “Được, bất luận hắn là ai, Cung chủ đều sẽ ủng hộ cậu, đứng về phía cậu!”

Trương Quân sẽ không đặt điều nói linh tinh về những chuyện thế này, cho nên Trương Đạo Khôi tin lời anh.

Bên cạnh đó, một vị trưởng lão tóc tím hỏi: “Trương Quân, ở tầng thứ chín, cậu đã gặp đại cao thủ sao?”

Trương Quân: “Tôi không chỉ gặp người đó, mà còn tiếp người đó hơn mười chiêu”.

Tất cả mọi người đều không thể tin được, làm sao có thể có chuyện đó!

Trương Đạo Khôi hai mắt sáng lên, đột nhiên đi tới tháp Vĩnh Hằng rồi bước vào trong. Mọi người đều biết rằng anh ta vào đó để xác nhận lại việc này.

Không đến nửa phút, Trương Đạo Khôi đi ra, anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Quân rồi nói với mọi người: “Trương Quân quả thực đã tiếp đại cao thủ hơn mười chiêu!”

Đám đông xung quanh vỡ oà ra, mọi người đều phải thốt lên kinh ngạc, không thể tin được.

“Mười chiêu! Năm đó không phải Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ tiếp được một chiêu sao?”

“Đúng vậy, như vậy khác nào nói tư chất của cậu ta còn hơn xa Đạo Tổ Vĩnh Hằng?”

“Trời ơi! Tiên cung Vĩnh Hằng sắp trỗi dậy, và một thiên tài vượt qua lão tổ đã xuất hiện!”
 
Chương 3871


Trương Đạo Khôi phất tay một cái, anh ta, một số trưởng lão và Trương Quân đã biến mất. Một giây sau, bọn họ xuất hiện ở một tòa cung điện, chính là điện Vĩnh Hằng. Đây chính là nơi tiên cung Vĩnh Hằng nghị sự.

Trương Đạo Khôi hỏi: “Trương Quân, khi nào cậu sẽ thách thức kẻ thù?”

Trương Quân thản nhiên nói: “Hiện giờ, hắn ta chắc chắn đã biết rằng tôi đã trở lại. Hãy để hắn sống trong sợ hãi một thời gian. Cung chủ, tiếp theo, tôi muốn đột phá cảnh giới Thiên Tiên. Việc này sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, tôi hy vọng Cung chủ có thể giúp đỡ”.

Trương Đạo Khôi mỉm cười và nói: “Cậu là niềm hy vọng của cả tiên cung Vĩnh Hằng. Cho dù có phải bán cái điện này, chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ cậu hết mình!

Trương Quân: “Đa tạ Cung chủ!”

Sau đó, Trương Quân được bố trí ở lại tu luyện tại trung tâm của tiên cung Vĩnh Hằng, Cung chủ Đạo Khôi sẽ đích thân bảo vệ cậu trong quá trình tu luyện.

Ở Ngũ Hành Linh Thổ, khi Ngô Bình đến cái gọi là “nhà” của Gà Mười Ba, anh thấy nơi này thật bình thường. Có một vài ngôi nhà, vài cái chuồng gà, chuồng lợn, chuồng bò, chuồng cừu, ao, ruộng rau, v.v.

Trước nhà có một bức tường thấp, khi đến cửa, Ngô Bình cảm thấy bên trong có rất nhiều luồng khí tức đáng sợ, tất cả đều mạnh hơn anh.

Ngay khi Ngô Bình đưa Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo vào cửa, một con bò đực màu xanh lá cây đã đứng trước cửa, nó rất khỏe. Con bò xanh này có một chiếc sừng đen bóng loáng trên trán. Lông của nó màu đen nhạt, nhìn kỹ mới biết thực ra không phải bò mà là một con thú lạ gần giống tê giác! Vào thời cổ đại, loài dị thú này được gọi là Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu rống to: “Lão Hoàng, sao có thể dẫn người ngoài vào nhà?”

Lão Hoàng trước đây rất ra dáng, nhưng bây giờ nó trở nên rất khách sáo, nó nhe răng cười nói: “Anh Ngưu, tên này nấu ăn ngon lắm, em muốn mời đến nhà nấu ăn vài ngày”.

Thanh Ngưu: “Không được. Người ngoài không được vào nhà”.

Ngô Bình vội vàng nói: “Lão Hoàng, ta nghĩ ta nên đi về thì tốt hơn”.

Sau đó, anh quay sang Thanh Ngưu chắp tay: “Thanh Ngưu, ta không quấy rầy ngươi, ta có một quả hạnh lấy từ chỗ Hạnh Tổ ở đây, giờ đưa cho ngươi nếm thử”.

Vừa nói, anh vừa lấy ra một quả hạnh đưa cho Thanh Ngưu.

Nước miếng của Thanh Ngưu sắp chảy ra, nó luôn muốn ăn quả hạnh của Hạnh Tổ, nhưng giữa nó và Hạnh Tổ từng có xích mích, vì vậy nó chưa bao giờ được ăn.

Ngô Bình nghe được chuyện này từ Hạnh Tổ trước đó, vì vậy anh đã lấy quả hạnh ra.

Thanh Ngưu nhanh chóng nuốt nước bọt và hỏi: “Hạnh Tổ đưa cho anh quả hạnh này sao?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, Hạnh Tổ cho ta rất nhiều”.

Thanh Ngưu cắn một miếng quả hạnh, sau đó bước sang một bên và nói: “Tôi sẽ giúp lão Hoàng, vào đi”.

Lão Hoàng cười toe toét, tiếp tục đi vào trong cùng với Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn.

Trong nhà có một cái cũi, lão Hoàng dắt Ngô Bình vào trong cũi nói: “Chỗ này nhỏ, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài”.

Ngô Bình quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một gian nhà tranh, trong nhà phát ra khí tức rất thần bí.

Anh cười nói: “Lão Hoàng, ta cần một cái nồi và một cái bếp để nấu ăn”, nói xong anh bước vào nhà.

Lão Hoàng sửng sốt, vội vàng nói: “Anh không thể đi vào đó!”

Bàn chân của Ngô Bình vừa bước qua ngưỡng cửa thì một lực đạo bí ẩn quét qua anh. Cơ thể anh khựng lại giữa không trung trong giây lát, sau đó chân anh đáp xuống đất và bước vào phòng.

Lão Hoàng ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: “Không đúng! Không ai có thể vào nhà chủ nhân, anh ta làm sao vào được?”
 
Chương 3872


Lúc này Thanh Ngưu đi tới, nó còn đang nhai hạt hạnh, nói: “Thể chất của nhóc con này đáp ứng được tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của chủ nhân. Cho nên, kết giới sẽ không có tác dụng với anh ta”.

Lão Hoàng kinh ngạc: “Đáp ứng tiêu chuẩn của chủ nhân sao? Không thể nào, chủ nhân là một trong những cao thủ mạnh nhất lịch sử kia mà!”

Thanh Ngưu: “Thời thế tạo anh hùng mà?” Thanh Ngưu nói xong, chậm rãi xoay người rời đi.

Lão Hoàng nhanh chóng nhảy vào nhà và đuổi theo Ngô Bình, nói: “Tôi đã nói rồi, đừng động vào đồ của chủ nhân tôi. Những thứ này không tầm thường, động vào rất dễ …”

Nói giữa chừng, lão Hoàng bỗng ngậm miệng lại vì Ngô Bình đã cầm một cuốn sách trên giá lên đọc một cách thích thú.

“Anh. . . “, lão Hoàng cực kỳ kinh ngạc.

Ngô Bình cười nói: “Lão Hoàng, chủ nhân ngươi sưu tầm nhiều sách hay quá, ta xem trước nấu sau”.

Lão Hoàng không nói nữa, nó ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.

Ngô Bình đọc sách một hồi rồi đặt sách trở lại, rút một thanh kiếm trên tường ra. Cầm thanh kiếm này trong tay, anh cảm nhận được kiếm ý vô cùng sắc bén.

Lão Hoàng: “Không…”

Nhưng đã quá muộn, Ngô Bình rút thanh trường kiếm ra với một tiếng “rẹt”, lưỡi kiếm trong như nước mùa thu, rất đẹp.

Ngô Bình cười nói: “Kiếm của chủ nhân ngươi thật tốt, ta sẽ mượn một lát”.

Nói xong, anh nhảy lên, phi thân vào trong sân, múa kiếm một lát.

Thanh kiếm này cộng hưởng với kiếm viên của anh, kiếm ý của anh đi vào thanh kiếm dài và một đạo kiếm quang dài nửa mét phun ra.

Ngay lập tức, Ngô Bình và kiếm hợp thành một, hàng trăm bông hoa kiếm xuất hiện trên bầu trời. Cuối cùng người và kiếm biến mất, chỉ có một đạo kiếm quang bay qua bay lại trên bầu trời.

Kiếm khí này khiến gà sợ hãi không nhúc nhích, cừu nằm rạp xuống ổ, lợn trong chuồng run rẩy, bò xanh lùi lại. Trong ao, một con cá vua đen to bằng cái nắp nồi nổi lên, đôi mắt nhỏ bằng đậu xanh sáng ngời. Đây chính là Hắc Vương hay còn gọi là lão Vương.

Sau khi luyện kiếm vài lần, Ngô Bình thu kiếm và đáp xuống đất, cười nói: “Thật là một thanh kiếm tốt”. Sau đó, anh quay lại và treo thanh kiếm trở lại trên tường.

Lúc này anh nói với lão Hoàng: “Lão Hoàng, ta nấu cho ngươi hai món ăn”.

Khi đi tới nhà bếp, anh thấy một lò luyện đan bên cạnh. Chiếc lò này khá cũ kỹ và đơn giản.

Anh kéo lò luyện đan ra, nhìn thấy hoa văn phức tạp trên lò, cảm thán: “Thật là một lò luyện đan tốt, còn tốt hơn cả lò quẻ của mình”.

Nhìn thấy lò luyện đan tốt như vậy, Ngô Bình không khỏi ngứa tay. Anh lập tức lấy dược liệu ra, bắt đầu dùng nó luyện chế đan dược.

Đầu tiên anh quay trở lại động tiên của Dược Tổ, đi vào phòng chứa đan dược tiếp theo. Trong phòng chứa đan, có những loại tiên dược được Dược Tổ luyện chế khi còn ở cảnh giới Hư Tiên. Một loại được gọi là Tam Kiếp Tiên Đan, loại còn lại được gọi là Thiên Bảo Đan.

Tam Kiếp Tiên Đan này đã đạt đến đế phầm. Ngô Bình nuốt viên đan xuống để cảm nhận dược lực và hiệu quả của nó.

Sau nửa giờ đồng hồ, anh bắt đầu luyện đan trong bếp bằng các loại thảo dược mà Dược Tổ để lại.

Lúc này, một con thỏ và một con gà đang ngồi xổm trên bậu cửa sổ, ngơ ngác nhìn thuật luyện đan của Ngô Bình.

Trước cửa bếp có một con bò xanh đang đứng, trên đầu có một con mèo xám đang ngồi.
 
Chương 3873


Ngô Bình quá tập trung vào việc luyện đan, đến nỗi anh hoàn toàn không chú ý đến chúng. Anh dốc toàn lực, mẻ tiên đan được làm ra trong nửa giờ.

Khoảnh khắc lò đan được mở ra, tiên quang ba màu bay ra. Ngô Bình chộp lấy nó và dùng thủ pháp đặc biệt biến nó thành ba viên đan.

Anh liếc nhìn ba viên đan, lẩm bẩm: “Mới chỉ được vương phẩm”.

Lúc này anh mới để ý đến mấy con gà, con bò và con mèo trên bậu cửa sổ, anh cười nói: “Để các ngươi chê cười rồi”.

Lão Hoàng ho khan một cái rồi nói: “Anh cứ luyện đan đi”. Sau đó, nó xua gà và thỏ trên bệ cửa sổ, rồi cùng Thanh Ngưu rời đi.

Hai con vật đến chỗ cái ao, lão Vương đang nằm trên bờ, nó hỏi: “Mọi việc thế nào? Anh ta đã luyện đan thành công chứ?”

Thanh Ngưu: “Thật điên rồ, anh ta đã sử dụng lò đan dược đó để luyện chế đan dược, lại còn ra đan vương phẩm”.

Lão Hoàng thở dài: “Lúc trước, chủ nhân kém nhất chính là luyện đan. Đặc biệt là luyện đan bằng ‘lò Thiên Địa’. Chủ nhân đã luyện nó hơn mười lần, hoặc là ra đan phế hoặc là đan hạ phẩm. Lẽ nào anh ta còn lợi hại hơn cả chủ nhân?”

Lão Vương: “Không quan trọng, chủ nhân không thể giỏi tất cả mọi thứ. Quan trọng là, các cậu nhớ chủ nhân từng nói gì không?”

Lão Hoàng cả kinh: “Chủ nhân nói, ai có thể dùng lò đan này luyện chế ra đan dược thượng phẩm thì chủ nhân sẽ làm cháu trai của người đó!”

Lão Vương rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy. Cho nên, chủ nhân của chúng ta hiện tại chính là cháu trai của chàng trai trẻ này”.

Thanh Ngưu mắt long lên tức giận: “Lão Vương, nói nhảm cái gì vậy. Lúc đó là sư phụ tức giận mới nói vậy, sao có thể coi lời đó là thật?”

Hắc Vương: “Anh quên chủ nhân đời này tự hào nhất là cái gì sao?”

Thanh Ngưu và lão Hoàng đều sửng sốt, chủ nhân của bọn chúng quan trọng nhất là chữ tín. Đã nói gì là phải làm cho bằng được.

Hắc Vương: “Thế nào, không còn gì để nói phải không? Cho nên tôi cảm thấy người này là ông của chủ nhân. Ông của chủ nhân đương nhiên cũng là chủ nhân của chúng ta”.

Động vật suy nghĩ rất đơn giản. Lão Vương tin rằng chủ nhân là người đáng tin cậy nên những gì ông ấy nói đều là sự thật. Do đó suy ra rằng chủ nhân sẽ là cháu trai của Ngô Bình.

Lão Hoàng: “Chúng ta cứ tự nhận như vậy không hay lắm, cảm giác cứ kì kì”.

Lão Vương: “Có gì kỳ quái? Cậu không phát hiện sao? Người này tư chất xuất chúng, tương lai thành tích có lẽ không thua chủ nhân. Biết đâu sau này có thể giúp chủ nhân thoát nạn. Người như vậy, chủ nhân làm cháu trai cũng không tệ”.

Thanh Ngưu suy nghĩ một chút, nói: “Lão Vương nói có lý”.

Lão Hoàng: “Vậy từ nay, chúng ta coi anh ta là chủ?”

Lão Vương: “Ừm, từ giờ trở đi, đây sẽ là nhà của anh ấy”.

Không lâu sau, lô đan dược thứ hai được luyện xong, đan dược lần này là đế phẩm. Tuy nhiên, Ngô Bình vẫn không hài lòng và tiếp tục luyện. Cuối cùng trong lò thứ năm, anh đã luyện ra Tam Kiếp Tiên Đan cấp truyền kỳ.

Loại đan dược này, sau khi uống vào có thể ngăn chặn tam kiếp, đồng thời có tác dụng cường hoá linh hồn sơ sinh thần kỳ. Đặc biệt, viên đan truyền kỳ do Ngô Bình luyện chế có thêm một số tác dụng kì diệu.

Luyện đan xong, trời đã gần tối, anh đang định tiếp tục nấu cơm thì lão Hoàng vội vàng chạy tới, thè lưỡi nói: “Chủ nhân, có cần giúp không?”

Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đều sửng sốt, Ngô Bình hỏi: “Lão Hoàng, ngươi gọi ta là cái gì?”
 
Chương 3874


“Chủ nhân”, lão Hoàng trầm giọng nói: “Chủ nhân từng nói, chỉ cần ai rút được thanh bảo kiếm trên tường ra thì sẽ là chủ nhân mới của bọn tôi”.

Ngô Bình sửng sốt: “Chủ nhân nhà ngươi thực sự nói như vậy sao?”

Lão Hoàng và đồng bọn đã bàn bạc về chuyện này, cảm thấy rằng không nên cho Ngô Bình biết chủ nhân là cháu trai của anh. Nói vậy thì chủ nhân sẽ mất mặt, vì vậy nó quyết định nói dối.

Thanh Ngưu cũng đứng ở cửa nói: “Không sai, đây là lời chủ nhân từng nói. Cho nên, từ nay về sau anh là chủ nhân mới của bọn tôi. Toàn bộ nơi này đều là của anh”.

Trần Nhược Nhàn cũng rất ngạc nhiên, cô ấy mím môi và mỉm cười, nói: “Anh Huyền Bình, để em giúp anh”.

Mấy ngày nay, Trần Nhược Nhàn đều phụ giúp anh nấu nướng nên đã sớm quen thuộc quá trình nấu nướng, phối hợp với anh rất ăn ý. Vì vậy, trong một thời gian ngắn, Ngô Bình đã nấu xong một nồi đồ ăn và một nồi canh.

Bây giờ anh là chủ nhân của ngôi nhà, Ngô Bình có thể tự nhiên ăn trong nhà. Anh đặt các món ăn lên bàn, nhưng thật kỳ lạ, lão Hoàng chỉ ngồi cách đó vài mét, không lại gần.

Ngô Bình hỏi: “Lão Hoàng, sao ngươi không ăn?”

Lão Hoàng: “Chủ nhân, tôi không được phép ở trên bàn, xin hãy bỏ một ít vào bát chó của tôi”.

Trần Nhược Nhàn nhanh chóng đổ đầy thức ăn vào bát chó, lão Hoàng lập tức ăn một cách thích thú.

Lúc này, con mèo xám chạy đến, nhẹ nhàng nhảy lên đùi Ngô Bình.

Con mèo xám này rất đẹp, đôi mắt xanh nhạt, bộ lông mượt mà, anh vuốt v e nó cười nói: “Mèo, lông của ngươi so với lão Hoàng còn đẹp hơn nhiều”.

“Đương nhiên, lão Hoàng xấu mắc ói”, con mèo xám phát ra một giọng nữ dễ nghe.

Ngô Bình không ngạc nhiên, những con vật ở đây không con nào đơn giản nên con mèo xám nói chuyện cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Anh cười đáp: “Ngươi có muốn thử món ăn của ta không?”

“Chủ nhân cho tôi ăn thì được”, mèo xám rõ ràng đang vờ khách sáo.

Ngô Bình mỉm cười và bảo Trần Nhược Nhàn cũng múc một bát cho nó.

Ngô Bình mới cắn vài miếng, Gà Mười Ba đã xông vào: “Lão Hoàng, không ổn rồi, có kẻ xông vào ruộng thuốc”.

Lão Hoàng ngừng ăn, nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, trong ruộng thuốc có rất nhiều dược liệu quý, người ngoài không được phép vào”.

Ngô Bình: “Chúng ta đi xem sao”.

Ngô Bình vẫn chưa quen với thân phận chủ nhân nơi này. Anh hỏi: “Gà Mười Ba, ai vừa xông vào ruộng vậy?”

Gà Mười Ba đáp: “Một Đạo Quân và ba Chân Tiên đang truy sát một nữ tu sĩ. Nữ tu sĩ xông vào ruộng thuốc, mấy người bên ngoài không dám tuỳ tiện chạy vào đó”.

Ngô Bình ngộ ra: “Có phải trong ruộng thuốc có cấm chế gì không?”

Gà Mười Ba nói: “Đúng vậy, ngày trước có một chủ nhân ở vườn thuốc đã đặt ra cấm chế, ngay cả Đạo Tổ vào đó cũng chết chắc”.

Ngô Bình hỏi: “Thế chẳng phải nữ tu sĩ kia sẽ gặp nhiều nguy hiểm sao?”

Gà Mười Ba trả lời: “Vậy thì không, cấm chế này không gây ra lực sát thương quá lớn với người có tu vi thấp”.

Ngô Bình bảo: “Mau đi xem thôi”.
 
Chương 3875


Thế là anh cùng Gà Mười Ba và Lão Hoàng nhanh chóng rảo chân đến ruộng thuốc. Thật ra ruộng thuốc ở sau nhà, đi vài trăm bước đã đến nơi rồi.

Đến rìa ruộng thuốc, Ngô Bình đưa mắt nhìn, thấy đủ loại dược liệu quý mọc trên ruộng thuốc rộng mấy trăm mẫu. Tim anh đập loạn xạ, sải một bước đã tiến vào trong. Một luồng sức mạnh huyền diệu quét qua cơ thể anh, nhưng anh không có phản ứng gì cả.

Gà Mười Ba rất kinh ngạc: “Chủ nhân, xem ra ruộng thuốc đã tiếp nhận anh làm chủ”.

Câu nói này khiến Ngô Bình sửng sốt: “‘Sao cơ? Ruộng thuốc này có ý thức ư?”

Lão Hoàng đáp: “Chủ nhân không phát hiện sao? Mảnh ruộng thuốc này là một đạo khí, chủ nhân đặt tên là ‘Ba Mẫu Đất’. Nó có thể cắm rễ ở bất kỳ nơi nào, hấp thụ linh khí trời đất, nuôi dưỡng dược liệu”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Thế cũng được à?”

Anh đi một vòng ruộng thuốc, nhìn thấy một cô gái trắng trẻo ưa nhìn đang hôn mê dưới bụi cây hoa. Cô gái ấy xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng tao nhã, khiến một người đã quen nhìn thấy người đẹp như Ngô Bình cũng phải ngắm thêm vài lần nữa.

Lão Hoàng bảo: “Cô gái này thật đẹp, chủ nhân à, hãy giữ lại làm người hầu đi”.

Ngô Bình kiểm tra, phát hiện cô gái này bị thương nặng, mà tu vi của đối phương cũng rất cao, đã là Bán Bộ Đại La rồi.

“Bị thương rất nặng, phải nhanh chóng điều trị”, anh bế cô gái ấy lên rồi trở về. Cứu người là chuyện quan trọng, anh không có thời gian để quan sát dược liệu ở đây nữa.

Lúc này có một giọng nói vọng vào từ bên ngoài: “Chủ nhân nơi này, mau giao người ra đây”.

Lão Hoàng nghe vậy bèn cười khẩy: “Ồn chết được!”

Nó hướng lên trời rồi gầm thét, bốn tu sĩ đang ở trên cao đột nhiên mất sạch pháp lực, đồng loạt rơi xuống và ngã phịch xuống đất.

Bốn người cả kinh, đây là tu vi gì thế này? Bọn họ chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều đã liều mạng quay đầu, bỏ chạy khỏi ruộng thuốc.

Lão Hoàng cũng không đuổi theo mà quay về nhà cùng Ngô Bình.

Sau khi đặt cô gái lên giường, Ngô Bình quan sát một lúc rồi bắt đầu trị thương cho đối phương. Y thuật của anh vô cùng cao siêu. Không lâu sau đó, vết thương của cô gái ấy đã gần như lành lại, nhưng người thì vẫn đang hôn mê.

Chữa trị xong, anh tiếp tục tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh trong sân, tiến lên tầng thứ mười lăm. Ở tầng này, anh phải mở thêm năm động thiên lớn ngoài định mức cơ thể, đó là Kim Thần Động Thiên, Mộc Thần Động Thiên, Thuỷ Thần Động Thiên, Hoả Thần Động Thiên, Thổ Thần Động Thiên. Năm động thiên này ký thác trên động thiên nguyên bản của anh, Ngũ hành tuần hoàn, không ngừng sinh trưởng.

Chẳng bao lâu sau, động thần đầu tiên đã mở ra, là Kim Thần Động Thiên. Anh tu luyện kiếm hoàn, hiểu rõ về các thuộc tính của kim, nên tiến triển nhanh nhất. Khi Kim Thần Động Thiên mở ra, trong linh thổ Ngũ Hành, sức mạnh kim linh vô tận không ngừng bị nó hấp thu, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, một vòng xoáy năng lượng đã hình thành xung quanh anh.

Cảnh tượng này khiến đám Lão Hoàng đều sững sờ: “Trời ơi! Linh khí Ngũ hành ở đây đều là năng lượng cao cấp giải phóng ra từ trong cơ thể chủ nhân, anh ấy mới có thể hấp thu nhiều đến thế!”

Thanh Ngưu nói: “Tôi bảo mà, anh ấy không hề đơn giản”.

Chẳng mấy chốc, Kim Thần Động Thiên đã ổn định, nó lờ mờ xuất hiện một hình người cao to bệ vệ màu vàng kim, chính là Kim Thần mà anh sắp tạo thành! Có Kim Thần rồi, anh sẽ dễ dàng khống chế linh khí kim, lý giải ý nghĩa Kim.

Kim Thần vừa hình thành, Ngô Bình liền mở mắt ra, vì anh cảm nhận được cô gái trong phòng đã tỉnh lại.

Thời gian quay về vài canh giờ trước, cô gái kia từ từ tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, cô gái đột nhiên ngồi bật dậy, phát hiện vết thương cực kỳ nghiêm trọng của mình đã lành lại. Nên biết rằng trước đó thần hồn của cô gái đã sắp tan vỡ, bị chất độc lạ gây ô nhiễm, đã không còn hy vọng sống nữa. Nhưng điều khiến cô gái bất ngờ hơn là nội thương từ những năm đầu tu luyện cũng đã được chữa khỏi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom