Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3816


Chương 3716

Người đàn ông vui mừng nói: “Tốt, đi theo tôi”.

Cậu thiếu niên đi theo ông ấy một đoạn thì đến đại viện của tiêu cục Tứ Phương, có rất nhiều người đang luyện thương, kiếm ở trong sân.

Ông ấy mời cậu thiếu niên vào trong một căn nhà ngói rồi hỏi: “Cậu tên gì?”

Cậu thiếu niên: “Trương Quân”.

Người đàn ông: “Trương Quân, sau này cậu sẽ là tiêu sư thử việc của chúng tôi, thời gian thử việc là một tháng, nếu chúng tôi thấy cậu phù hợp thì sẽ giữ cậu lại”.

“Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Hồng Cương – một trong các đội trưởng ở đây. Hàng không lớn lắm thì tôi sẽ phụ trách dẫn đoàn, sau này cậu hãy đi theo tôi, cứ gọi tôi là ông Hồng nhé”.

Một lát sau, có người mang y phục cùng một thanh trường kiếm của tiêu sư đến cho cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên: “Ông Hồng, tiêu cục có bao ăn không?”

Hồng Cương cười đáp: “Bao ăn bao ở, ăn bao nhiêu cũng được. Sao? Cậu vừa ăn năm cái bánh bao nhân thịt rồi mà vẫn chưa no à?”

Cậu thiếu niên xoa bụng rồi nói: “Chưa”, tu luyện nguyên khí xong, cậu ăn rất nhiều.

Hồng Cương: “Đi theo tôi”.

Ông ấy dẫn cậu thiếu niên đến nhà bếp, có mấy người đang ngồi chuận bị cơm chiều ở đây, nhìn thấy Hồng Cương thì ai cũng chào ông ấy.

Hồng Cương nói: “Lấy đồ ăn cho cậu ấy”.

Một đầu bếp béo tròn cười nói: “Được”.

Đầu bếp mở vỉ hấp, bên trong là màn thầu trắng ngần, sau đó đầu bếp lại mở một cái nồi ra, bên trong có thịt bò, người này cười nói: “Cậu cứ ăn tuỳ thích”.

Cậu thiếu niên không khách sáo mà cầm bát đũa lên đứng ăn luôn cạnh bếp. Đầu bếp cũng không để ý, chỉ nghĩ cậu thiếu niên chắc ăn được ba bát là căng bên bỏ ra ngoài luôn.

Khoảng nửa tiếng sau, đầu bếp tươi cười quay lại định xem cậu thiếu niên ăn xong chưa. Nhưng vừa vào đến nơi thì đã đứng hình, chỉ thấy cả lồ ng màn thầu đã hết sạch, nồi thịt bò chỉ còn lại ít nước suýt, cậu thiếu niên đang bỏ màn thầu vào nồi rồi ăn nốt.

Đầu bếp trợn tròn mắt nói: “Cậu ăn hết rồi à?”

Cậu thiếu niên nuốt nốt miếng màn thầu rồi nói: “Thịt ngon ra phết”.

Đầu bếp đi tới rồi giơ tay sờ bụng cậu, tuy ăn nhiều như vậy, nhưng bụng cậu thiếu niên chẳng nhô lên tẹo nào, không biết đồ ăn đi đâu hết rồi?

Cậu thiếu niên lau miệng rồi đi ra sân, thấy các tiêu sư đang luyện công, cậu cũng cầm một thanh thương lên rồi múa. Vừa cầm thương lên, cậu đã thấy có một bộ thương thuật ảo diệu xuất hiện trong đầu mình.

Vù!

Thân thương chấn động, cậu lập tức múa ra chín đoá thương hoa, hình ảnh của chúng in trên không nhìn như thật.

Tất cả mọi người thấy thế đều sững sờ, Hồng Cương đi tới rồi cười nói: “Trương Quân, cậu còn biết cả thương thuật à?”

Cậu thiếu niên: “Một chút”.

Hồng Cương cười nói: “Liễu Ngũ, ông và Trương Quân thử vài chiêu đi cho tôi xem thực lực của cậu ấy”.

Một người đàn ông cao lớn khoảng hơn 50 tuổi và cao trên mét chín cầm thương bước ra, người này tên là Liễu Ngũ, là cao thủ dùng thương ở thành Lâm Thuỷ. Cây thương của ông ấy đừng càn quét hơn một trăm tên cướp, làm chúng phải gọi cha kêu mẹ.
 
Chương 3817


Chương 3717

“Nhóc, cậu múa thương trông đẹp đấy, nhưng vô dụng thôi, thương thuật không đơn giản thế đâu”, nói rồi, ông ta cầm thương lên rồi chĩa mũi thương về phía cậu thiếu niên.

Cây thương của cậu thiếu niên hơi ngắn và nhẹ, nhưng cậu không hề lo sợ, vì khi cậu cầm thương đã thấy rất tự tin, thậm chí cậu tin chắc mình có thể hạ Liễu Ngũ bằng một đường thương.

Nhưng đây chỉ là tỉ thí nên không được giết người, vì thế cậu lùi lại một bước rồi nói: “Mời!”

Cây thương trong tay Liễu Ngũ rung lên như một con rắn độc bò ra khỏi hang động rồi đâm về phía ngực của cậu thiếu niên.

Ngay khi ông ta tung chiêu, cậu thiếu niên đã cất bước rồi xuất thương, một nút áo của Liễu Ngũ đã bay mất.

Nút áo này làm bằng đồng nhưng mũi thương vừa chạm vào thì nó đã vỡ nát, Liễu Ngũ hét lên rồi lùi lại.

Cây thương của ông ta rơi xuống đất, ông ta cúi xuống nhìn ngực của mình, chiếc áo mất cúc nên phanh ra, để lộ một vết màu đỏ máu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Liễu Ngũ không đỡ nổi một chiêu của cậu thiếu niên.

Liễu Ngũ ngẩn ra một lúc rồi hành lễ với cậu thiếu niên: “Cảm ơn cậu đã nương tay”.

Ông ta biết rõ, chỉ cần cậu thiếu niên mạnh tay hơn một chút thì mình đã chết rồi.

Cậu thiếu niên gật đầu: “Thương của ông thiếu linh hồn”.

Liễu Ngũ: “Thiếu linh hồn ư? Ý cậu là thương ý à?”

Cậu thiếu niên: “Đại khái thế”.

Cậu thu thương lại rồi hất nó lên giá để vũ khí.

Hồng Cương vui mừng nói: “Tốt, từ nay trở đi, tiêu cục chúng ta lại có thêm một cao thủ rồi”.

Cậu thiếu niên không luyện thương nữa mà chuyển sang luyện quyền, quyền pháp của cậu trông thì đơn giản nhưng từng chiêu thức đều ẩn chứa điều kỳ diệu. Mỗi khi cậu luyện chiêu nào, sức mạnh của đất trời cũng tiến vào cơ thể cậu.

Tới giờ cơm chiều, cậu thiếu niên lại ăn đến ăn, kết quả còn ăn nhiều hơn trước đó.

Cậu ăn xong thì trời cũng tối, Hồng Chiến xếp cho cậu phòng nghỉ. Căn phòng khá rộng, có nhà tắm, ngoài giường ra còn có bàn ghế. Đãi ngộ này vốn dành cho tiêu sư, nhưng vì cậu thiếu niên có thực lực mạnh nên Hồng Chiến mới ưu ái cho ở trong phòng này.

Buổi tối, cậu thiếu niên quay về phòng tiếp tục tu luyện. Lần này, cậu nhanh chóng tu luyện ra thần niệm và đạt đến giai đoạn luyện thần.

Sau khi có thần niệm, cậu đã tu luyện thần tốc. Khi trời sáng thì cậu đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên viên mãn.

Chính cậu cũng ngạc nhiên với tốc độ tu hành của mình nên lẩm bẩm: “Lẽ nào tu vi của mình không biến mất, mà đang dần hồi phục?”

Ăn sáng xong, Hồng Cường nhìn thấy cậu thiếu niên mà cũng phải giật bắn mình rồi hỏi: “Cậu em, cậu… đột phá rồi à?”

Nhân Tiên có nguyên thần nên khí chất sẽ khác hẳn người bình thường. Hồng Cương cũng là cao thủ của tiêu cục, nhưng cũng mới có cảnh giới Nhân Tiên trung kỳ thôi, vì thế có thể cảm nhận được sự áp bách toả ra từ cậu thiếu niên này.

Cậu thiếu niên cười nói: “Tối qua, tôi mới tiến vào cảnh giới Nhân Tiên”.

Hồng Cương gật đầu: “Cậu siêu thật đấy!”

Ông ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Thái Nhất Giáo – một trong ba giáo phái lớn của Tiên vực Vĩnh Hằng đang tuyển đệ tử mới, cậu có tư chất tốt như vậy tại sao không đi tham gia tuyển chọn?”
 
Chương 3818


Chương 3718

Cậu thiếu giao động, ngày trước khi cậu chưa đến tiên cung Vĩnh Hằng, đã từng chịu khổ nhiều năm ở các môn phái nhỏ, làm lãng phí cả thanh xuân. Các môn phái nhỏ có ít tài nguyên, làm cậu không thể đột phá, mãi tới khi đến đây thì cậu mới phát triển thần tốc.

Thái Nhất Giáo là một trong các thế lực cổ xưa nhất ở tiên vực Vĩnh Hằng, họ đã nổi tiếng trước khi tiên cung Vĩnh Hằng xuất hiện. Vì thế so về nền móng thì Thái Nhất Giáo còn mạnh hơn cả tiên cung Vĩnh Hằng.

Nhưng nhiều năm qua, tiên cung này đã mất nhiều thiên kiêu nên dần xuống dốc và bị tiên cung Vĩnh Hằng chèn ép.

Nghe Hồng Chiến nói vậy, cậu thiếu niên lập tức đưa ra quyết định rồi nói: “Ông Hồng, chúng ta cứ làm xong việc bảo vệ ở đây đi đã, sau đó tôi sẽ đến Thái Nhất Giáo thử vận may”.

Hồng Cường cười nói: “Được, nếu cậu vào được đó thì sau này sẽ nổi tiếng là cái chắc, khéo còn có cơ hội thành Thiên Tiên ấy chứ”.

Sau đó, đội bảo vệ đã xuất phát. Thứ họ phải bảo vệ lần này là bảy xe châu báu đi từ thành Lâm Thuỷ đến thành Phong Cốc, quãng đường dài hơn 300 dặm nên sẽ mất khoảng hai ngày.

Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi để lên đường. Cậu thiếu niên Trương Quân nhận được một con ngựa, vì có tài dùng thương giỏi cùng tu vi Nhân Tiên nên được xếp làm người đi đầu, đi cùng hàng với nhóm Hồng Cương.

Nửa chặng đầu rất thuận lợi, xế chiều là họ đã đi đến một thị trấn nhỏ có tên là Hoàng Hoa.

Trấn này có một nhà trọ, người của tiêu cục đã bao trọn nơi này chuẩn bị nghỉ qua đêm, chờ sáng mai lại tiếp tục lên đường, dự kiến đến chiều là tới thành Phong Cốc.

Lẽ ra với những món pháp bảo thế này thì dùng pháp khí trữ đồ để vận chuyển là thích hợp nhất, nhưng pháp khí trữ đồ quá đắt giá, hơn nữa không gian bình thường có hạn nên tiêu cục chỉ dùng khi có hàng hoá thật sự quan trọng.

Còn với các mặt hàng có giá trị thấp như vàng bạc thì hầu hết họ vẫn dùng xe ngựa thông thường để vận chuyển.

Nhà trọ đã chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, họ đang ăn thì chợt có một bóng người lao vào.

Hồng Cương đứng bật dậy, khi nhìn thấy khí tức bức người của người kia thì biết ngay đó là một Địa Tiên, ông ấy vội tiến lên hành lễ: “Thượng Tiên có gì chỉ bảo?”

Đây là một tu sĩ ngoài ba mươi tuổi, hắn nhìn hàng hoá của họ rồi nói: “Dạo này hơi kẹt nên tôi định mượn đồ của các người dùng tạm”.

Hồng Cương cau mày nói: “Thượng tiên, chúng tôi là người của tiêu cục Tứ Phương, tổng tiêu cục của chúng tôi là Lôi Chấn Thanh, cũng là một Địa Tiên đấy”.

Người đó bật cười rồi nói: “Ông nghĩ tôi sẽ sợ một Địa Tiên cấp thấp à?”

Hồng Cương: “Không dám, nhưng hàng của chúng tôi không đáng bao nhiều tiền, không phù hợp với yêu cầu của thượng tiên đâu”.

Người kia gật đầu nói: “Đúng, nhưng dạo này tôi kẹt tiền quá nên dùng tạm chỗ này đổi mấy viên đan dược cũng được”.

Dứt lời, hắn vung tay lên, Hồng Cương đã bị một luồng sức mạnh đánh bay, khi rơi xuống đất thì lồ ng ngực lõm xuống, chết ngay tại chỗ.

Những người khác bất ngờ rồi rút vũ khí ra.

Tu sĩ kia cười lạnh nói: “Một lũ chíp hôi mà dám chống lại Địa Tiên à?”

Nghe thấy thế, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có người đã lén thu vũ khí lại.

Trương Quân đang ngồi ăn, nhưng thấy Hồng Cương bị giết thì bỏ đũa xuống rồi nhìn sang.

Hồng Cương đã chết, đôi mắt vẫn trợn trừng với vẻ chấn động và không cam tâm. Ông ấy không ngờ một Địa Tiên lại đi cướp hàng giá trị thấp thế này.
 
Chương 3819


Chương 3719

Trương Quân giơ tay vuốt mắt cho Hồng Cương, sau đó nhìn sang Địa Tiên kia.

Hắn lạnh lùng nói: “Sao? Không phục à?”

Trương Quân trầm giọng nói: “Mục tiêu của anh là hàng hoá, thế sao lại giết người? Ở đây không ai có thể gây uy hiếp cho anh, anh biết rõ điều ấy mà”.

Nam tu thờ ơ nói: “Tiện chân giẫm chết một con kiến thôi mà, cần gì lý do?”

“Con kiến ư?”, Trương Quân lạnh mặt rồi giơ tay, thanh kiếm đâm vào người của Hồng Cương đã bay lên tay anh.

Nam tu kia bật cười rồi nói: “Một Nhân Tiên còn con mà dám ra tay với tôi à?”

Trương Quân cầm kiếm trong tay rồi nói: “Giết người thì phải đền mạng”.

Nam tu sững người rồi cười ha hả: “Thằng này bị ngu à?”

Hắn vừa nói dứt câu thì Trương Quân đã xông lên, bước đi của cậu rất kỳ lạ và huyền diệu. Đường kiếm loé lên, nguyên anh của nam tu kia như được một sức mạnh nào đó của trời đất bó chặt.

Khi hắn đang thấy hoảng hốt thì đường kiếm đã tới gần, chỉ kịp kêu lên một tiếng: “Cứu…”

Hắn chưa nói hết câu thì đầu ra rời khỏi cổ, đến nguyên anh cũng bị chém chết.

Nam tu kia chết rồi cũng không hiểu cậu thiếu niên đã giết mình bằng cách nào.

Giết tên đó xong, Trương Quân đã tháo chiếc nhẫn trên tay hắn xuống. Đây là một chiếc nhẫn trữ đồ, tuy không gian bên trong không lớn, nhưng với cậu thì đây cũng là bảo bối rồi. Hơn nữa, bên trong nhẫn cũng có khá nhiều đồ quý.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Trương Quân đã dùng thực lực của Nhân Tiên để giết Địa Tiên, thật không thể tin được!

Trương Quân rất bình tĩnh, cậu có ký ức của kiếp trước nên biết rõ sự đời. Sau đó, cậu đi mua quan tài rồi bảo hai người trong đoàn đưa thi thể của Hồng Cương về thành Lâm Thuỷ, còn mình thì vẫn tiếp tục chuyến đi.

Tối đó, cậu tiếp tục tu luyện, sau đó dễ dàng đột phá lên Địa Tiên. Cậu thấy rất lạ, khi cậu chuẩn bị đột phá thì chợt có một luồng sức mạnh thần bí xuất hiện hỗ trợ anh đột phá thành công.

Sau khi đưa hàng đến thành Phong Cốc xong, Trương Quân chào tạm biệt mọi người rồi bay đến Thái Nhất Giáo.

Thái Nhất Giáo là một thế lực lớn trong tiên vực Vĩnh Hằng, nhưng nhiều năm trở lại đây thì đã thua tiên cung Vĩnh Hằng. Kiếp trước, Trương Quân tu hành ở tiên cung Vĩnh Hằng. Nhưng kiếp này, cậu muốn đi trên con đường mới. Cậu làm vậy cũng vì lo kẻ thù nhận ra lai lịch của mình. Nhưng nếu tu hành ở Thái Nhất Giáo thì sẽ không phải lo gì nữa hết.

Trương Quân nhanh chóng đi đến trước cổng Thái Nhất Giáo, có rất nhiều người tập trung ở đây, họ đều là các tu sĩ trẻ tuổi đến đăng ký tham gia tuyển chọn của Thái Nhất Giáo.

Trương Quân không quen ai ở Thái Nhất Giáo nên đành đứng hoà vào dòng người rồi xếp từ phía dưới lên, cả hàng dài cứ chầm chậm nhích lên phía trước như con ốc sên.

Từ sáng đến tối mà cả hàng mới nhích lên trước được một phần ba, chắc cậu phải xếp hàng cỡ ba ngày thì mới đến lượt.

Khi trời tối hẳn thì khảo hạch nhập môn kết thúc, sáng mai sẽ tiếp tục. Nhưng không một ai dám rời khỏi hàng, họ đều đã chuẩn bị trước, bảo người nhà hay thuộc hạ mang chăn màn đến nghỉ tại chỗ.

Trương Quân không chuẩn bị trước nên đành ngồi xuống nền đất lạnh lẽo để tu luyện.

Đêm đến, xung quanh vang lên tiếng ngáy, Trương Quân tỉnh giấc, chuẩn bị đi giải quyết nỗi buồn.

Đúng lúc này, có bốn người đi tới, đi đầu là một Địa Tiên, người này nói: “Ê nhóc, ra sau đi”.
 
Chương 3820


Chương 3720

Trương Quân cau mày: “Tôi xếp hàng cả ngày mới đến được đây, tại sao phải ra sau?”

Người đó cười lạnh nói: “Mày mà không đi thì tao đánh chết mày luôn đấy”, nói rồi, hắn cố ý để lộ nguyên anh của mình ra để hù Trương Quân.

Trương Quân giơ tay lên rồi bóp nguyên anh của tên đó, nguyên anh hét lên đau đớn: “Cái gì thế này, sao Nhân Tiên mà lại mạnh thế, cứu tôi với!”

Trương Quân lạnh giọng nói: “Anh dám đe doạ tôi thì phải nhận hậu quả”.

Phập!

Cậu dùng hết sức bóp thật mạnh, nguyên anh của tên kia đã nát bét, cơ thể của hắn cũng ngã xuống ngay lập tức, nhóm người đi cùng đần mặt ra, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.

Trương Quân lạnh lùng nói: “Khiêng xác đi đi”.

Đám đó không dám chậm chễ mà khiêng thi thể của Địa Tiên kia đi ngay, vốn họ định nhờ một Địa Tiên ra mặt để đuổi một người nào đó đi, nhằm giành chỗ. Ai dè chọc ngay vào đối thủ đáng gờm, người ta vừa ra tay một cái đã giết Địa Tiên kia ngay.

Khi thi thể được khiêng đi, Trương Quân đã tranh thủ lấy được một cái túi bách bảo, bên trong có khá nhiều đồ quý.

Sau đó, không còn ai dám giành chỗ của cậu nữa. Cậu chờ đến sáng thì cả hàng lại tiếp tục nhích lên trên.

Trương Quân xếp hàng đến tận chiều thì mới lên gần đến đầu, lúc này có người chạy tới đòi mua lại vị trí của cậu, đương nhiên cậu đã từ chối. Nhưng sau đó, cậu phát hiện có rất nhiều người bán đứt luôn vị trí mình đang có rồi lại quay xuống xếp hàng từ đầu.

Tối đó, lại có một nhóm người xuất hiện, Trương Quân nhìn thấy gần đấy có người bị kẻ khác cướp mất chỗ. Có vài người phản kháng, kết quả đã bị đánh bị thương nặng tại chỗ và được khiêng đi.

Song, những chuyện này không liên quan đến cậu, chỉ cần đừng ai chọc vào cậu thì cậu sẽ không quan tâm. Vì Trương Quân đã biết rõ một điều, sức mạnh chính là công lý trong thế giới này, nếu mình không mạnh thì đừng mong cãi lý với ai, không thì sẽ bị đánh chết ngay.

“Này, nhường chỗ của cậu cho tôi đi”, cuối cùng cũng có người tìm đến chỗ Trương Quân.

Lần này là ba người, Trương Quân đã nhìn thấy họ từ trước, họ chuyên đi cướp chỗ của người khác rồi bán lại. Vị trí hiện tại của Trương Quân khá lý tưởng, chắc ngày mai sẽ đến lượt anh tham gia tuyển chọn.

Anh đứng dậy nói: “Tôi không nhường chỗ cho ai hết, biến đi!”

Ba người này không hề biết hôm qua Trương Quân vừa đánh chết một Địa Tiên nên vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh, một tu sĩ Hoá Thần trong số đó túm cổ Trương Quân rồi định ném cậu đi.

Nhưng gã vừa ra tay thì đã ăn trọn một cú đấm vào mặt.

Bụp!

Đầu của gã lõm xuống, còn người thì ngã ngửa, cú đấm của Trương Quân đã gi ết chết nguyên thần của gã.

Một Địa Tiên khác kinh hãi, vừa định thi triển pháp thuật thì cảm thấy bụng mình đau nhói vì trúng một cú đá của Trương Quân.

Hắn ta cong người lại như con tôm, đau đến mức chết đi sống lại.

Chát!

Trương Quân tung thêm một chưởng nữa vào đầu hắn ta, Địa Tiên này cũng về với tổ tiên ngay lập tức.

Người còn lại chỉ có tu vi Nhân Tiên nên đứng như trời trồng với vẻ sợ hãi.

Trương Quân bình thản lấy hết đồ trên người của hai thi thể kia, họ chuyên đi cướp chỗ rồi bán lại cho người khác nên cũng kiếm được kha khá tiền.

Lấy hết đồ xong, cậu nhìn Nhân Tiên kia, gã ta lập tức móc hết đồ giá trị trong người ra ném xuống đất rồi run rẩy nói: “Xin hãy tha cho tôi, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa…”
 
Chương 3821


Trương Quân nhìn đồ dưới đất rồi nói: “Cút!”

Tên kia như được đại xá, lập tức chạy mất dạng ngay.

Sau khi giết được mấy Địa Tiên và lấy được khá nhiều đồ quý, Trương Quân không muốn chờ thêm nữa, cậu rời khỏi vị trí của mình rồi đi tới chỗ của mấy người đứng trên cùng, nói: “Tôi muốn đổi chỗ”.

Có người chuyên xếp hàng để bán lấy tiền nên nói ngay: “Tôi bán chỗ này giá một nghìn lạng vàng”.

Trương Quân lấy vàng trong nhẫn trữ đồ ra rồi ném xuống đất, sau đó đổi chỗ với người kia.

Những người có thể giữ được vị trí trên đầu thường có bối cảnh hoặc thực lực mạnh, vì thế đứng ở đây khá an toàn, sẽ không có ai dám đến giành.

Sáng hôm sau, Trương Quân đã được vào kiểm tra, một tu sĩ phụ trách ghi danh, sau đó anh nộp phí tuyển chọn rồi cầm lệnh bài đi vào bên trong.

Vòng thứ nhất là sàng lọc để loại bỏ những người có tư chất kém, ai qua được vòng này thì sẽ sang vòng hai. Sau hai vòng lọc thì chỉ còn một phần ba mươi người ở lại và đi tiếp.

Vòng sàng lọc rất đơn giản, dưới đất có một cái khoá sắt, ai nhấc được nó lên thì qua vòng. Song, cái khoá này nặng cả nghìn cân nên nhấc nó lên cũng không phải chuyện đơn giản.

Nhóm 30 người của Trương Quân đi vào, kết quả chỉ có ba người thông qua, sau đó họ được dẫn đến một nơi khác.

Ở đây đã có hơn chục người chờ sẵn, xem ra cũng là những người đã qua vòng một giống họ.

Trương Quân đến đây xong thì vẫn còn người đi tới tiếp, chờ khi đủ 30 người thì mới bắt đầu sàng lọc vòng hai.

Trương Quân chỉ đứng một chỗ, chứ không nói chuyện với ai, cậu đang nghĩ gia nhập Thái Nhất Giáo xong thì nên chọn tu luyện công pháp của tiên cung Vĩnh Hằng hay Thái Nhất Giáo.

Lúc này, có một cô gái đứng gần đó cười hỏi: “Công tử tên gì?”

Trương Quân nhìn sang thì thấy cô ấy rất xinh, dáng người vòng nào ra vòng đấy, anh đáp: “Tôi là Trương Quân”.

Cô gái khoảng 18,19 tuổi: “Tôi là Lư Tiểu Tinh, công tử là người ở đâu?”

Trương Quân: “Thành Lâm Thuỷ”.

“Ha ha, thành Lâm Thuỷ? Tôi nhớ đấy là thành nhỏ mà”, đột nhiên có một người thanh niên lên tiếng, người này đã để ý Lư Tiểu Tinh từ lâu, định bắt chuyện với cô ấy, nhưng Lư Tiểu Tinh không có hứng thú. So ra thì Trương Quân trông đẹp trai và khí chất hơn, còn tên kia thì vừa đen vừa gầy, nhìn như con khỉ.

Lư Tiểu Tinh: “Thành nhỏ thì sao? Nhiều thiên tài được sinh ra ở thành nhỏ lắm”.

Tu sĩ đen gầy cười nói: “Thiên tài? Cứ qua được vòng này đi đã”.

Lư Tiểu Tinh mặc kệ hắn rồi nói với Trương Quân: “Trương công tử, giờ cậu đang ở cảnh giới nào?”

Người khác không thể nhìn ra tu vi của Trương Quân, vì thế Lư Tiểu Tinh mới hỏi.

“Nhân Tiên viên mãn”, Trương Quân trả lời thành thật, dù sao cậu cũng sắp đột phá rồi nên không cần giấu làm gì.

Lư Tiểu Tinh ngạc nhiên: “Cậu còn trẻ thế này mà đã ở tầng thứ ba cảnh giới Nhân Tiên rồi ư?”

Điều này cũng khó trách Lư Tiểu Tinh, vì thiên tài trong tộc của cô ấy khi 20 tuổi cố lắm mới đến được tầng thứ hai, còn tầng thứ ba thì chưa từng có tiền lệ.

Nam tu đen gầy cười lạnh nói: “Nhân Tiên tầng thứ ba ư? Chém gió vừa thôi!”

Trương Quân mặc kệ hắn, cũng chẳng thèm giải thích với mọi người xung quanh thật ra mình ở cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ tư – cảnh giới Đế rồi! Đến cảnh giới này thì tu sĩ sẽ được gọi là hoàng hoặc đế!
 
Chương 3822


Trương Quân nhìn đồ dưới đất rồi nói: “Cút!”

Tên kia như được đại xá, lập tức chạy mất dạng ngay.

Sau khi giết được mấy Địa Tiên và lấy được khá nhiều đồ quý, Trương Quân không muốn chờ thêm nữa, cậu rời khỏi vị trí của mình rồi đi tới chỗ của mấy người đứng trên cùng, nói: “Tôi muốn đổi chỗ”.

Có người chuyên xếp hàng để bán lấy tiền nên nói ngay: “Tôi bán chỗ này giá một nghìn lạng vàng”.

Trương Quân lấy vàng trong nhẫn trữ đồ ra rồi ném xuống đất, sau đó đổi chỗ với người kia.

Những người có thể giữ được vị trí trên đầu thường có bối cảnh hoặc thực lực mạnh, vì thế đứng ở đây khá an toàn, sẽ không có ai dám đến giành.

Sáng hôm sau, Trương Quân đã được vào kiểm tra, một tu sĩ phụ trách ghi danh, sau đó anh nộp phí tuyển chọn rồi cầm lệnh bài đi vào bên trong.

Vòng thứ nhất là sàng lọc để loại bỏ những người có tư chất kém, ai qua được vòng này thì sẽ sang vòng hai. Sau hai vòng lọc thì chỉ còn một phần ba mươi người ở lại và đi tiếp.

Vòng sàng lọc rất đơn giản, dưới đất có một cái khoá sắt, ai nhấc được nó lên thì qua vòng. Song, cái khoá này nặng cả nghìn cân nên nhấc nó lên cũng không phải chuyện đơn giản.

Nhóm 30 người của Trương Quân đi vào, kết quả chỉ có ba người thông qua, sau đó họ được dẫn đến một nơi khác.

Ở đây đã có hơn chục người chờ sẵn, xem ra cũng là những người đã qua vòng một giống họ.

Trương Quân đến đây xong thì vẫn còn người đi tới tiếp, chờ khi đủ 30 người thì mới bắt đầu sàng lọc vòng hai.

Trương Quân chỉ đứng một chỗ, chứ không nói chuyện với ai, cậu đang nghĩ gia nhập Thái Nhất Giáo xong thì nên chọn tu luyện công pháp của tiên cung Vĩnh Hằng hay Thái Nhất Giáo.

Lúc này, có một cô gái đứng gần đó cười hỏi: “Công tử tên gì?”

Trương Quân nhìn sang thì thấy cô ấy rất xinh, dáng người vòng nào ra vòng đấy, anh đáp: “Tôi là Trương Quân”.

Cô gái khoảng 18,19 tuổi: “Tôi là Lư Tiểu Tinh, công tử là người ở đâu?”

Trương Quân: “Thành Lâm Thuỷ”.

“Ha ha, thành Lâm Thuỷ? Tôi nhớ đấy là thành nhỏ mà”, đột nhiên có một người thanh niên lên tiếng, người này đã để ý Lư Tiểu Tinh từ lâu, định bắt chuyện với cô ấy, nhưng Lư Tiểu Tinh không có hứng thú. So ra thì Trương Quân trông đẹp trai và khí chất hơn, còn tên kia thì vừa đen vừa gầy, nhìn như con khỉ.

Lư Tiểu Tinh: “Thành nhỏ thì sao? Nhiều thiên tài được sinh ra ở thành nhỏ lắm”.

Tu sĩ đen gầy cười nói: “Thiên tài? Cứ qua được vòng này đi đã”.

Lư Tiểu Tinh mặc kệ hắn rồi nói với Trương Quân: “Trương công tử, giờ cậu đang ở cảnh giới nào?”

Người khác không thể nhìn ra tu vi của Trương Quân, vì thế Lư Tiểu Tinh mới hỏi.

“Nhân Tiên viên mãn”, Trương Quân trả lời thành thật, dù sao cậu cũng sắp đột phá rồi nên không cần giấu làm gì.

Lư Tiểu Tinh ngạc nhiên: “Cậu còn trẻ thế này mà đã ở tầng thứ ba cảnh giới Nhân Tiên rồi ư?”

Điều này cũng khó trách Lư Tiểu Tinh, vì thiên tài trong tộc của cô ấy khi 20 tuổi cố lắm mới đến được tầng thứ hai, còn tầng thứ ba thì chưa từng có tiền lệ.

Nam tu đen gầy cười lạnh nói: “Nhân Tiên tầng thứ ba ư? Chém gió vừa thôi!”

Trương Quân mặc kệ hắn, cũng chẳng thèm giải thích với mọi người xung quanh thật ra mình ở cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ tư – cảnh giới Đế rồi! Đến cảnh giới này thì tu sĩ sẽ được gọi là hoàng hoặc đế!
 
Chương 3823


Đệ tử ở Thái Nhất Giáo được phân thành các bậc như bất nhập sách, đệ tử cấp này thường làm tạp dịch. Cấp cao hơn chút thì là bạch sách, tiếp đến là đệ tử hồng sách, đến cấp này thì sẽ được làm đệ tử chính thức. Trên hồng sách là đệ tử hoàng sách, cấp này ngang với đệ tử chân truyền. Trên nữa là ngọc sách và bảo sách.

Đệ tử ngọc sách thường đều là thiên tài và sẽ được Thái Nhất Giáo dốc toàn lực bồi dưỡng. Còn đệ tử bảo sách thì được coi như bảo bối của môn phái, là đệ tử cấp thiên kiêu và có địa vị ngang đệ tử nòng cốt.

Người phụ trách tuyên bố xong thì tu sĩ ở trong cửa đi ra ngoài, người này cười ha hả đắc ý, với thành tích này thì chẳng mấy nữa người này sẽ trở thành đệ tử hồng sách chính thức.

Người đó đi rồi, tiên môn trở lại màu trắng, sương mù cũng thế.

Sau đó, người thứ hai bước vào, cánh cửa chuyển sang màu xám, người phụ trách lắc đầu: “Bất nhập lưu, ra ngoài đi”.

Quá trình kiểm tra rất nhanh, loáng cái đã đến Lư Tiểu Tinh. Cô ấy đi vào xong thì cánh cửa chuyển sang màu vàng, một phù văn xuất hiện.

Thấy thế, người phụ trách nói: “Tư chất cấp ba, đệ tử hoàng sách”.

Lư Tiểu Tinh bước ra thì Trương Quân gật đầu nói: “Chúc mừng!”

Lư Tiểu Tinh: “Trương công tử, cậu siêu hơn tôi nên chắc chắn sẽ là đệ tử ngọc sách”.

Đến lượt tu sĩ đen gầy bước vào, nhưng cánh cửa không thay đổi màu sắc, người phụ trách nói: “Cấp năm, đệ tử bạch sách”.

Tên này vẫn rất vui, đi ra còn đắc ý nói: “Biết ngay sẽ thành công mà”.

Lư Tiểu Tinh cười chế nhạo hắn: “Bạch sách thôi mà cũng vui thế à?”

Hắn hừ nói: “Tuy chỉ là bạch sách, nhưng gia tộc của tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ tôi, chỉ cần đủ tài nguyên là tôi sẽ thành đệ tử hoàng sách”.

Lư Tiểu Tinh: “Nhưng tôi được là đệ tử chính thức rồi đấy”.

Tên đó nghe xong thì đen mặt rồi hừ một tiếng, rõ ràng hắn không định lấy lòng người phụ nữ không thuộc về mình.

Sau đó đến Trương Quân, cậu bước nhanh vào trong, tiên môn phát ra chín bảo quang.

Người phụ trách đang chán nản thì chợt lên tinh thần ngay rồi nói: “Siêu cấp!”

Tất cả mọi người ngẩn ra.

Trương Quân bước ra ngoài, bảo quang cũng biến mất.

Người phụ trách hỏi anh: “Cậu tên là Trương Quân à?”

Trương Quân: “Vâng”.

Người phụ trách gật đầu: “Cậu chờ đấy nhé, đừng đi đâu, tôi đi rồi về ngay”.

Dứt lời, người phụ trách đã hớt hải chạy đi trong sự ngơ ngác của mọi người.

Lư Tiểu Tinh sáng mắt lên nói: “Oa, cậu siêu thế, siêu cấp luôn kìa, bao năm mới có một người đấy”.

Người phụ trách lúc trước đã đi tới rồi nói: “Quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng”.

Trương Quân hỏi: “Xin hỏi với cấp này thì tôi được tu hành ở đâu?”

Người kia: “Tôi sẽ xin giáo chủ để đích thân người sắp xếp cho cậu, dẫu sao cũng hơn ba nghìn năm rồi đệ tử siêu cấp mới xuất hiện”.

Tu sĩ đen gầy đã đờ người ra, không thể ngờ đến kết quả này.

Lúc trước, hắn còn định ganh với Trương Quân, nhưng giờ suy nghĩ ấy đã biến mất, vì biết mình không giỏi như người ta.

Mời phút sau, người phụ trách trước đã quay lại rồi kéo Trương Quân nói: “Trương Quân, giáo chủ muốn gặp cậu”.
 
Chương 3824


Trương Quân đi theo người phụ trách đến một ngọn núi, nhưng đường đi rất hẹp và nhỏ, làm anh cứ thắc mắc mãi sao giáo chủ Thái Nhất lại sống ở đây.

Đến đỉnh núi rồi, anh lại nhìn thấy một căn nhà gạch cổ xưa, có một ông lão bế một con mèo to đứng trước cửa nhà, gương mặt thì tươi cười.

Người phụ trách hành lễ: “Giáo chủ, Trương Quân đến rồi ạ”.

Giáo chủ gật đầu: “Cậu về trước đi”, người phụ trách cúi người chào rồi rời đi.

Trương Quân nhìn ông lão, không ngờ đây lại là giáo chủ.

Ông lão nhìn cậu rồi cười nói: “Tôi là Dương Truyền Cổ – giáo chủ của Thái Nhất Giáo”.

Trương Quân cúi chào: “Tham kiến giáo chủ”.

Ông lão: “Mấy nghìn năm rồi mới có một thiên tài siêu cấp như cậu, hơn nữa cậu còn phát ra được bảo quang cửu sắc. Điều này chứng tỏ cậu chính là thiên kiêu đỉnh cấp có tư chất tốt nhất trong các thiên tài. Từ ngày Thái Nhất Giáo thành lập đến nay, thiên tài giỏi nhất mới chỉ phát ra được bảo quang thất sắc thôi”.

Trương Quân rất ngạc nhiên, không ngờ tư chất của mình lại tốt đến vậy, lẽ nào có liên quan đến việc trùng sinh?

Ông lão nói tiếp: “Trương Quân, sau này cậu sẽ là đệ tử thiên sách”.

Trương Quân: “Có cả thiên sách ạ?”

Ông lão: “Trên bảo sách là thiên sách. Tại có ít đệ tử cấp này quá nên mọi người không biết, thật ra từ thời giáo phái mới thành lập thì đã có đệ tử cấp này rồi”.

Ông ấy nói tiếp: “Nhưng để an toàn thì cậu hãy dùng tạm thân phận bảo sách, đừng công bố thân phận thiên sách ra ngoài”.

Trương Quân hiểu ý của Dương Truyền Cổ, ông ấy sợ các môn phái khác ghen tị rồi hãm hại anh.

Dương Truyền Cổ hỏi anh: “Cậu có biết lịch sử của Thái Nhất Giáo không?”

Trương Quân đáp: “Vãn bối có nghe kể qua một chút, Thái Nhất Giáo là một thế lực tu hành cổ xưa nhất ở tiên vực này”.

Dương Truyền Cổ: “Thái Nhất Giáo do Thánh Hoàng Thái Nhất thành lập, vì có lịch sử lâu đời nên con đường tu hành của chúng ta cũng khác các tiên môn bình thường, độ khó khi đột phá cũng cao hơn. Điều này khiến cho đệ tử cảnh giới cao ở Thái Nhất Giáo tuy không nhiều, chỉ có vài người thôi, nhưng ai cũng đều rất lợi hại”.

Trương Quân: “Giáo chủ, tài nguyên vãn bối cần để tu hành, Thái Nhất Giáo có thể cung cấp đủ không ạ?”, đây là điều mà cậu lo lắng nhất.

Dương Truyền Cổ cười đáp: “Cậu là đệ tử xuất sắc nhất, dù cậu dùng hết nhiêu tài nguyên thì Thái Nhất Giáo cũng vẫn ủng hộ cậu”.

Sau đó có một trưởng lão xuất hiện, nhận lệnh đưa Trương Quân đến một ngọn núi. Ngọn núi này đã để không cả nghìn năm, vì đây là nơi dành cho đệ tử siêu cấp tu hành, nó có tên là đỉnh Thiên Kiêu.

Đến đây rồi,Trương Quân lập tức bế quan tu luyện để đột phá lên cảnh giới cao hơn.

Trong lúc Ngô Bình đang mê man thì chợt giật mình tỉnh lại, anh thấy nhóm Đường Tử Di và Lý Mai đang ở cạnh mình.

Đường Tử Di thở phào một hơi: “Huyền Bình, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi”.

Ngô Bình cảm thấy mình rất yếu, chấp niệm đã tạo ra một hoá thân nên đã ngốn của anh rất nhiều năng lượng.

“Anh không sao, mọi người đừng lo”, anh nói.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, là tai kiếp à?”
 
Chương 3825


Ngô Bình: “Chân Nhân Kiếp, chỉ Chân Nhân mới có thôi. Haizz, chấp niệm ở kiếp trước của anh đã đến tiên vực Vĩnh Hằng để trả thù rồi, không biết bây giờ thế nào rồi nữa”.

Đường Tử Di: “Là hoá thân của anh mà anh không cảm nhận được à?”

Ngô Bình cười trừ: “Không, giờ anh là một cá thể riêng biệt, chỉ có ký ức của kiếp trước thôi nên hoá thân kia không hề biết đến sự tồn tại của anh”.

Lý Mai ngạc nhiên hỏi: “Huyền Bình, nếu chấp niệm kiếp trước trả thù thành công thì sao?”

Ngô Bình: “Trả thù xong thì nó sẽ biến mất, sau đó bọn anh lại hợp nhất và nó sẽ là hoá thân mạnh nhất của anh”.

Sau đó, anh hỏi: “Anh ngủ mấy ngày rồi?”

Đường Tử Di: “Gần năm ngày”.

Ngô Bình: “Người yếu quá, mấy hôm tới anh sẽ nghỉ dưỡng ở nhà, không đi đâu nữa”.

Đường Tử Di: “Hôm qua, Vân Tịch có đến”.

Ngô Bình vội hỏi: “Có việc gì à?”

Đường Tử Di: “Không, cô ấy bảo có việc muốn bàn với anh, nhưng thấy anh mê man bất tỉnh nên vẫn chờ. Nhưng một tiếng trước, em chợt nhận được tin là cô ấy đi rồi”.

Ngô Bình thấy hơi lo lắng: “Để anh đi xem thế nào”.

Ngô Bình mặc kệ thân thể yếu ớt mà cưỡi độn quang bay đến tiên cảnh Thái Thanh.

Anh vừa tới Vân Châu thì đã nhìn thấy có rất nhiều quân lính ở đây, hình như họ chuẩn bị đánh chiếm Vân Châu. Anh nhìn kỹ thì mới thấy các binh sĩ không phải người, mà là người đầu sói, họ là yêu nhân! Hơn nữa ai cũng cưỡi trên lưng những con sói cao lớn và hung ác.

Cùng lúc đó, Vân Tịch đang đàm phán gì đó với một người đàn ông có đôi tai sói trong Vân phủ.

Người đàn ông dẫn theo hai tên thuộc hạ rồi ngông cuồng nói: “Các người không còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu, đầu hàng đi, để lang binh của chúng tôi đánh vào đây, không thì tôi sẽ san bằng Vân Châu!”

Vân Tịch nói: “Không! Tôi không thể giao sự sống còn của bao người dân vô tội ở đây cho anh được”.

Người đàn ông cười lạnh: “Tôi đã thấy kiếm thuật của cô rồi, tuy mạnh nhưng một mình cô có đánh bại 70 nghìn lang binh của tôi không?”

Một người của nhà họ Vân nói: “Vân Tịch, ý của bên trên là đồng ý với yêu cầu của công tử Lang Tam vô điều kiện”.

Vân Tịch trừng mắt lườm người đó: “Tôi mới là người có quyền quyết định ở Vân Châu”.

Người đàn ông: “Nếu cô đã không biết điều thì để tất cả cùng chết với cô đi”.

Vân Tịch lạnh mặt nói: “Vân Thị thà chết chứ không chịu nhục”.

Đột nhiên có một độn quang xuất hiện, Ngô Bình đã đến. Anh nhìn người đàn ông tai sói rồi nói: “Hai cái tai to thế, dùng để nhắm rượu thì ngon phải biết!”

Người đàn ông lạnh mặt nói: “Láo lếu, anh là ai hả?”

Ngô Bình mặc kệ hắn rồi đi tới cạnh Vân Tịch, hỏi: “Vân Tịch, có chuyện gì vậy?”

Vân Tịch: “Phía Tây tiên cảnh Thái Thanh xuất hiện đại doanh của yêu binh, gần đây họ liên tục tấn công Vân Châu để chiếm địa bàn. Hễ chiếm được nơi nào là họ đều bắt hết phụ nữ đi, em cho người đi điều tra thì biết họ bắt phụ nữ về để sinh con, không lâu sau, họ sẽ sinh ra những con quái vật người không ra người, yêu không ra yêu”.

Ngô Bình hiểu ra ngay, đây là thủ đoạn chế tạo yêu nhân của Yêu tộc, anh nói: “Có anh ở đây rồi, em đừng lo”.

Anh nhìn người đàn ông rồi nói: “Dẫn người của anh rời khỏi đây ngay”.
 
Chương 3826


Người đàn ông cười lạnh: “Anh có biết tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Chỉ là một lang yêu thôi mà, lại còn giả dạng con người. Từ ngoài thành, tôi đã ngửi thấy mùi hôi của các người rồi”.

Người đàn ông nổi giận: “Chán sống rồi mà!”

Hắn gầm lên rồi thi triển yêu thuật, quanh Ngô Bình đã xuất hiện ba con sói khổng lồ, chúng cùng tấn công anh.

Ngô Bình cầm kiếm, một đường kiếm loé sáng, ba con sói đã bị chém đứt đầu, tiếp đến là vả vai trái của người đàn ông, máu tươi b ắn ra.

Người đàn ông kinh hãi rồi hét lên, sau đó hoá thành một con gió rồi bay mất.

Vân Tịch định đuổi theo, nhưng đã bị Ngô Bình giữ lại, anh nói: “Đừng đuổi, họ không thoát được đâu”.

Vân Tịch: “Lang binh sắp tấn công vào đây rồi, kiếm khí của em cũng không phá được sát trận của họ”.

Ngô Bình: “Có vài chục nghìn yêu nhân thôi mà, để anh xử lý”.

Người trong tộc Vân Thị cười lạnh nói: “Cậu xử lý ư? Cậu có biết công tử Tam Lang có thân phận thế nào không? Bố cậu ta là Thanh Lang Yêu Vương, nắm giữ 500 nghìn yêu binh đấy”.

Vân Tịch cười lạnh nói: “Đây là chuyện của Vân Châu, ông không có quyền hỏi, mau đi đi!”

Người đó hừ một tiếng rồi bỏ đi, rõ ràng cũng không muốn ở lại chịu chết.

Ngô Bình: “Vân Tịch, sao tự nhiên Yêu tộc lại tấn công Vân Châu?”

Vân Tịch: “Em nghe được vài thông tin là Lang Thần đã cho Ám Vân Lang Hoàng đại lục Côn Luân, vì thế Lang Hoàng đã mang quân tới đánh chiếm nơi nòng cốt của Côn Luân là tiên cảnh Thái Thanh. Mục tiêu đầu tiên cỉa họ chắc là chiếm đóng tiên cảnh Thái Thanh, sau đó chế tạo ra nhiều yêu nhân hơn”.

Ngô Bình: “Một yêu hoàng thôi mà, có gì đáng sợ đâu?”

Vân Tịch: “Huyền Bình, không sơ suất được đâu anh. Thực lực của Lang Hoàng chắc ngang với Đạo Quân đấy, mà ở mình thì Đạo Quân là quá giỏi rồi còn gì”.

Ngô Bình bình thản nói: “Bây giờ, chỉ cần có tiền thì không sợ gì hết. Vân Tịch, em hãy triệu tập một nghìn tu sĩ, cứ Địa Tiên là được nhận”.

Vân Tịch: “Anh triệu tập họ làm gì?”

Ngô Bình: “Anh đang có nhiều pháo tiên lắm, anh sẽ dạy cho họ cách dùng”.

Đây đều là pháp ở đảo Ẩn, trước được Tư Không Vũ đã cất trong Động Tiên để phòng khi dùng đến.

Loáng cái, Ngô Bình đã triệu tập được ba nghìn tu sĩ, họ đều là người Vân Xuyên, trong đó chỉ có vài Thiên Tiên, còn lại toàn là Địa Tiên.

Ngô Bình cầm một quả pháo cấp sáu lên, mỗI lần dùng sẽ tốn nhiều nhất là 100 triệu đồng Tiên uy lực của nó có thể gi ết chết Chân Tiên bình thường. Tuy các lang yêu có thực lực mạnh, nhưng không thể bằng Chân Nhân được, bom cấp này là đủ để hạ chúng rồi.

Cách dùng rất đơn giản, chỉ cần bỏ đồng Tiên vào, sau đó ngắm trúng mục tiêu rồi bắn là có thể hạ được vài trăm lang binh.

Loáng cái đã có 1500 quả pháo tiên xếp thành hàng ở biên giới Vân Châu. Cùng lúc đó, Ngô Bình còn lấy mười nghìn khẩu súng tiên ra rồi chia cho các tu sĩ. Tuy họ có tu vi không cao, nhưng khi hợp sức lại thì cũng tạo ra lực tấn công đáng gờm.

Ngoài ra còn có Ngô Bình tham chiến cùng, nếu mọi người không trụ được thì anh sẽ ra tay ngay. Nhưng hiện giờ, anh chưa động thủ, vì anh không thể trấn thủ ở đây mãi được, các tu sĩ Vân Châu buộc phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Gia tộc Tư Không đã tích được rất nhiều tiền Tiên, anh đưa một nghìn tỷ cho Vân Tịch, để cô ấy phát cho những tu sĩ điều khiển pháo chuẩn bị nghênh địch.
 
Chương 3827


Muốn xâm chiếm Vân Châu thì phải tấn công thành Khúc trước, vì thế đã có cả hàng pháo tiên được xếp ở đây.

Ngoài ra, Ngô Bình còn lấy pháo cấp bảy ra nữa. Còn anh thì cầm trước một quả báo cấp mười, uy lực của nó đủ để giết một Đạo Quân.

Đại quân lang yêu chỉ còn cách thành Khúc chưa đến một trăm dặm, chúng đang tăng tốc tiến quân. Ngô Bình đứng trên thành rồi hỏi: “Yêu tộc đột nhiên tấn công tiên cảnh Thái Thanh, nước Long có ý kiến gì không?”

Vân Tịch: “Nước Long quản lý nơi này khá lỏng lẻo, đại qauan lang yêu đến thì quan chức đều chạy hết, không hề quan tâm đ ến người dân”.

“Tình hình cụ thể thế nào? Có bao nhiêu nơi bị đánh chiếm rồi?”

Vân Tịch thở dài đáp: “Thái Thanh có bảy châu thì bốn châu bị chiếm rồi, ba châu còn lại cũng đang trong vòng nguy hiểm”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Mình giữ Vân Châu trước”.

Vài phút sau, đã có khói bụi kéo tới, 70 nghìn đại quân lang yêu xuất hiện, người chỉ huy chính là công tử Lang Tam, hắn lạnh giọng nói: “Nghe lệnh của ta! Xông lên!”

Các người sói cưỡi sói, tay cầm gậy xông lên với vẻ hung ác, nếu để chúng tấn công vào thành thì các người dân vô tội sẽ lãnh đủ.

Khi khoảng cách được rút ngắn gần, Ngô Bình vung tay lên: “Phóng!”

1500 pháo thủ đã được chỉ cách sử dụng, nhưng đây vẫn là lần thực hành đầu tiên nên họ rất căng thẳng. May mà pháo tiên dễ dùng, chỉ cần dùng thần niệm khoá chặt một khu vực lại là nó sẽ bắn tới khu vực đấy ngay.

Đoàng!

Cả nghìn quả pháo bay thành hàng về phía đại quân lang yêu.

Cả đại quân đã bốc hơi trong làn khói của pháo, những con ở bên rìa thì cũng nổ banh xác.

Sau lần tấn công thứ nhất, phía đại quân lang yêu đã tổn thất ít nhất trên mười nghìn quân lính.

“Chuẩn bị…”, Ngô Bình tiếp tục chỉ huy các pháo thủ.”

“Phóng!”

Lần tấn công thứ hai cũng hạ thêm chục nghìn quân sĩ lang yêu nữa, công tử Lang Tam cũng bị bắn trúng, tuy có yêu phù hộ thân nhưng trông cũng nhếch nhác và nổ hết cả vảy.

“Rút!”, hắn hét lên ra lệnh rút quân.

Song, lần tấn công thứ ba đã tới.

Ngô Bình cầm cung Long Xà rồi nhắm thẳng vào công tử Tam Lang.

Vù!

Một đường sát quang bay về phía công tử Tam Lang, tứ chi của hắn đứt lìa, còn người thì chết tại chỗ.

Công tử Tam Lang đã chết, cả đoàn quân lập tức rối như canh hẹ, chạy tán loạn, cuối cùng chẳng còn mấy người sống sót.

Mọi người trên thành đều hoan hô ăn mừng.

Đại quân đã bị đánh bại, Ngô Bình phóng một đường kiếm lên trời, nó hoá thành vô vàn các đường kiếm rồi rơi xuống, các đường kiếm xử lý nốt các con lang yêu còn lại.

Uỳnh!

Cả đoàn quân lang yêu đã bị giết, không một con sống sót.

Giết chúng xong, Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Em hãy thủ chắc Vân Châu, để anh đến các châu bị lang yêu chiếm đóng xem sao”.
 
Chương 3828


Vân Tịch gật đầu: “Vâng, anh nhớ cẩn thận”.

Ngô Bình rời khỏi Vân Châu rồi đến Kim Châu gần nhất. Kim Thị trấn thủ ở đây, nhưng cả gia tộc đã bị giết, giờ nơi này như địa ngục nhân gian.

Ngô Bình đến một toà thành thì thấy bên dưới toàn thi thể của con người, có thi thể đã thối rữa, chó hoang và chuột đầy đường rồi gặm ăn thi thể.

Lúc này, anh nhìn thấy có mấy người sói đi tới. Thấy anh là người sống, chúng rất hào hứng, thậm chí còn nhảy nhót.

Ngô Bình bừng sát ý, cơ thể phình to rồi hoá thành người khổng lồ, anh túm cổ một người sói bằng một tay rồi hỏi: “Trong thành không còn người sống nữa à?”

Người sói ấy bị bóp cổ không thở được nên chỉ kêu oai oái.

Ngô Bình dùng sức bẻ gãy cổ nó như bóp ch ết một con gà, sau đó bắt người sói còn lại lên hỏi: “Người trong thành đều do các ngươi giết ư?”

Người sói ấy vội nói: “Không, chúng tôi chỉ giết khoảng 60 phần trăm thôi, còn thanh niên trai tráng đều được đưa đến hồ luyện yêu rồi”.

Ngô Bình: “Hồ luyện yêu là nơi nào?”

Người sói: “Là một món pháp bảo mà Lang Thần ban tặng, nó có thể luyện hoá người thành người sói”.

Ngô Bình: “Ai cũng được ư?”

Người sói: “Không hẳn, nghe nói tỉ lệ thành công là một phần mười thôi”.

Ngô Bình: “Thế thì mười người chết chín rồi còn gì”.

Người sói gật đầu: “Vâng, ai sống thì cũng trở thành người sói như chúng tôi”.

Ngô Bình: “Mau dẫn tôi đến đó”.

Người sói hoảng sợ: “Tôi có địa vị thấp nên chưa đủ tư cách biết, chỉ có thể dẫn anh đến gần đấy thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Trước kia ngươi là con người à?”

Người sói gật đầu: “Trước kia tôi cũng tu sĩ Nhân Tiên”.

Ngô Bình: “Nhân Tiên à? Vậy là ngươi vẫn còn ký ức”.

Người sói chán nản nói: “Tư duy của tôi đã bị yêu hoá, nhưng thi thoảng cũng có lúc bình thường. Ví dụ như bây giờ, nhưng một khi Yêu tộc đến gần thì tôi sẽ bị ảnh hưởng, không thể điều khiển suy nghĩ nữa, cảm giác đó như thể cơ thể không còn nghe theo điều khiển của mình”.

Ngô Bình: “Vân Tịch, sao tự nhiên Yêu tộc lại tấn công Vân Châu?”

Vân Tịch: “Em nghe được vài thông tin là Lang Thần đã cho Ám Vân Lang Hoàng đại lục Côn Luân, vì thế Lang Hoàng đã mang quân tới đánh chiếm nơi nòng cốt của Côn Luân là tiên cảnh Thái Thanh. Mục tiêu đầu tiên cỉa họ chắc là chiếm đóng tiên cảnh Thái Thanh, sau đó chế tạo ra nhiều yêu nhân hơn”.

Ngô Bình: “Một yêu hoàng thôi mà, có gì đáng sợ đâu?”

Vân Tịch: “Huyền Bình, không sơ suất được đâu anh. Thực lực của Lang Hoàng chắc ngang với Đạo Quân đấy, mà ở mình thì Đạo Quân là quá giỏi rồi còn gì”.

Ngô Bình bình thản nói: “Bây giờ, chỉ cần có tiền thì không sợ gì hết. Vân Tịch, em hãy triệu tập một nghìn tu sĩ, cứ Địa Tiên là được nhận”.

Vân Tịch: “Anh triệu tập họ làm gì?”

Ngô Bình: “Anh đang có nhiều pháo tiên lắm, anh sẽ dạy cho họ cách dùng”.

Đây đều là pháp ở đảo Ẩn, trước được Tư Không Vũ đã cất trong Động Tiên để phòng khi dùng đến.

Loáng cái, Ngô Bình đã triệu tập được ba nghìn tu sĩ, họ đều là người Vân Xuyên, trong đó chỉ có vài Thiên Tiên, còn lại toàn là Địa Tiên.
 
Chương 3829


Ngô Bình cầm một quả pháo cấp sáu lên, mỗI lần dùng sẽ tốn nhiều nhất là 100 triệu đồng Tiên uy lực của nó có thể giế t chết Chân Tiên bình thường. Tuy các lang yêu có thực lực mạnh, nhưng không thể bằng Chân Nhân được, bom cấp này là đủ để hạ chúng rồi.

Cách dùng rất đơn giản, chỉ cần bỏ đồng Tiên vào, sau đó ngắm trúng mục tiêu rồi bắn là có thể hạ được vài trăm lang binh.

Loáng cái đã có 1500 quả pháo tiên xếp thành hàng ở biên giới Vân Châu. Cùng lúc đó, Ngô Bình còn lấy mười nghìn khẩu súng tiên ra rồi chia cho các tu sĩ. Tuy họ có tu vi không cao, nhưng khi hợp sức lại thì cũng tạo ra lực tấn công đáng gờm.

Ngoài ra còn có Ngô Bình tham chiến cùng, nếu mọi người không trụ được thì anh sẽ ra tay ngay. Nhưng hiện giờ, anh chưa động thủ, vì anh không thể trấn thủ ở đây mãi được, các tu sĩ Vân Châu buộc phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Gia tộc Tư Không đã tích được rất nhiều tiền Tiên, anh đưa một nghìn tỷ cho Vân Tịch, để cô ấy phát cho những tu sĩ điều khiển pháo chuẩn bị nghênh địch.

Muốn xâm chiếm Vân Châu thì phải tấn công thành Khúc trước, vì thế đã có cả hàng pháo tiên được xếp ở đây.

Ngoài ra, Ngô Bình còn lấy pháo cấp bảy ra nữa. Còn anh thì cầm trước một quả báo cấp mười, uy lực của nó đủ để giết một Đạo Quân.

Đại quân lang yêu chỉ còn cách thành Khúc chưa đến một trăm dặm, chúng đang tăng tốc tiến quân. Ngô Bình đứng trên thành rồi hỏi: “Yêu tộc đột nhiên tấn công tiên cảnh Thái Thanh, nước Long có ý kiến gì không?”

Vân Tịch: “Nước Long quản lý nơi này khá lỏng lẻo, đại qauan lang yêu đến thì quan chức đều chạy hết, không hề quan tâm đ ến người dân”.

“Tình hình cụ thể thế nào? Có bao nhiêu nơi bị đánh chiếm rồi?”

Vân Tịch thở dài đáp: “Thái Thanh có bảy châu thì bốn châu bị chiếm rồi, ba châu còn lại cũng đang trong vòng nguy hiểm”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Mình giữ Vân Châu trước”.

Vài phút sau, đã có khói bụi kéo tới, 70 nghìn đại quân lang yêu xuất hiện, người chỉ huy chính là công tử Lang Tam, hắn lạnh giọng nói: “Nghe lệnh của ta! Xông lên!”

Các người sói cưỡi sói, tay cầm gậy xông lên với vẻ hung ác, nếu để chúng tấn công vào thành thì các người dân vô tội sẽ lãnh đủ.

Khi khoảng cách được rút ngắn gần, Ngô Bình vung tay lên: “Phóng!”

1500 pháo thủ đã được chỉ cách sử dụng, nhưng đây vẫn là lần thực hành đầu tiên nên họ rất căng thẳng. May mà pháo tiên dễ dùng, chỉ cần dùng thần niệm khoá chặt một khu vực lại là nó sẽ bắn tới khu vực đấy ngay.

Đoàng!

Cả nghìn quả pháo bay thành hàng về phía đại quân lang yêu.

Cả đại quân đã bốc hơi trong làn khói của pháo, những con ở bên rìa thì cũng nổ banh xác.

Sau lần tấn công thứ nhất, phía đại quân lang yêu đã tổn thất ít nhất trên mười nghìn quân lính.

“Chuẩn bị…”, Ngô Bình tiếp tục chỉ huy các pháo thủ.”

“Phóng!”

Lần tấn công thứ hai cũng hạ thêm chục nghìn quân sĩ lang yêu nữa, công tử Lang Tam cũng bị bắn trúng, tuy có yêu phù hộ thân nhưng trông cũng nhếch nhác và nổ hết cả vảy.

“Rút!”, hắn hét lên ra lệnh rút quân.

Song, lần tấn công thứ ba đã tới.
 
Chương 3830


Ngô Bình cầm cung Long Xà rồi nhắm thẳng vào công tử Tam Lang.

Vù!

Một đường sát quang bay về phía công tử Tam Lang, tứ chi của hắn đứt lìa, còn người thì chết tại chỗ.

Công tử Tam Lang đã chết, cả đoàn quân lập tức rối như canh hẹ, chạy tán loạn, cuối cùng chẳng còn mấy người sống sót.

Mọi người trên thành đều hoan hô ăn mừng.

Đại quân đã bị đánh bại, Ngô Bình phóng một đường kiếm lên trời, nó hoá thành vô vàn các đường kiếm rồi rơi xuống, các đường kiếm xử lý nốt các con lang yêu còn lại.

Uỳnh!

Cả đoàn quân lang yêu đã bị giết, không một con sống sót.

Giết chúng xong, Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Em hãy thủ chắc Vân Châu, để anh đến các châu bị lang yêu chiếm đóng xem sao”.

Vân Tịch gật đầu: “Vâng, anh nhớ cẩn thận”.

Ngô Bình rời khỏi Vân Châu rồi đến Kim Châu gần nhất. Kim Thị trấn thủ ở đây, nhưng cả gia tộc đã bị giết, giờ nơi này như địa ngục nhân gian.

Ngô Bình đến một toà thành thì thấy bên dưới toàn thi thể của con người, có thi thể đã thối rữa, chó hoang và chuột đầy đường rồi gặm ăn thi thể.

Lúc này, anh nhìn thấy có mấy người sói đi tới. Thấy anh là người sống, chúng rất hào hứng, thậm chí còn nhảy nhót.

Ngô Bình bừng sát ý, cơ thể phình to rồi hoá thành người khổng lồ, anh túm cổ một người sói bằng một tay rồi hỏi: “Trong thành không còn người sống nữa à?”

Người sói ấy bị bóp cổ không thở được nên chỉ kêu oai oái.

Ngô Bình dùng sức bẻ gãy cổ nó như bóp ch ết một con gà, sau đó bắt người sói còn lại lên hỏi: “Người trong thành đều do các ngươi giết ư?”

Người sói ấy vội nói: “Không, chúng tôi chỉ giết khoảng 60 phần trăm thôi, còn thanh niên trai tráng đều được đưa đến hồ luyện yêu rồi”.

Ngô Bình: “Hồ luyện yêu là nơi nào?”

Người sói: “Là một món pháp bảo mà Lang Thần ban tặng, nó có thể luyện hoá người thành người sói”.

Ngô Bình: “Ai cũng được ư?”

Người sói: “Không hẳn, nghe nói tỉ lệ thành công là một phần mười thôi”.

Ngô Bình: “Thế thì mười người chết chín rồi còn gì”.

Người sói gật đầu: “Vâng, ai sống thì cũng trở thành người sói như chúng tôi”.

Ngô Bình: “Mau dẫn tôi đến đó”.

Người sói hoảng sợ: “Tôi có địa vị thấp nên chưa đủ tư cách biết, chỉ có thể dẫn anh đến gần đấy thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Trước kia ngươi là con người à?”

Người sói gật đầu: “Trước kia tôi cũng tu sĩ Nhân Tiên”.

Ngô Bình: “Nhân Tiên à? Vậy là ngươi vẫn còn ký ức”.

Người sói chán nản nói: “Tư duy của tôi đã bị yêu hoá, nhưng thi thoảng cũng có lúc bình thường. Ví dụ như bây giờ, nhưng một khi Yêu tộc đến gần thì tôi sẽ bị ảnh hưởng, không thể điều khiển suy nghĩ nữa, cảm giác đó như thể cơ thể không còn nghe theo điều khiển của mình”.
 
Chương 3831


Trong thành phố thứ hai, xác chết ngổn ngang khắp mọi nơi, hàng chục nghìn người sói cũng đang đóng quân ở đây, Ngô Bình đã biến tất cả họ thành những tu sĩ bình thường, truyền dạy cho họ các công pháp, võ thuật.

Cứ thế, với tốc độ mỗi ngày một thành phố, Ngô Bình đã chuyển hóa tất cả Sói yêu ở Kim Châu thành bình thường trong vòng chưa đầy nửa tháng, sau đó phân phát trang bị, đồng thời nhờ những tu sĩ này giành lại quyền kiểm soát Kim Châu.

Lúc này thông qua việc mua số lượng lớn, trong tay anh đã có ba trăm nghìn viên đan dược chuyển hóa, hơn nữa phần lớn đều là đan dược bậc hai và bậc một.

Người dân Kim Châu rất biết ơn anh, đều bước ra từ trong tuyệt vọng, lại quay về trong thành phố từ trong núi.

Từ mười sáu thành Kim Châu, Ngô Bình đã tập hợp được một trăm hai mươi nghìn tu sĩ có thực lực mạnh, tất cả đều được trang bị vũ khí và áo giáp thời đại Tiên Quốc, với số lượng tương đương thì sức chiến đấu của họ vẫn hơn hẳn đại quân người sói.

Binh lính chỉ cần chất lượng không cần số lượng, anh tập hợp đại quân có quy mô lớn nhất là một trăm hai mươi nghìn người đến Kim Thành, trên thao trường bên ngoài Kim Thành, Ngô Bình chọn ra tám nghìn người trong số một trăm hai mươi nghìn người.

Tám nghìn người này có tu vi Địa Tiên trước khi biến thành người sói, vốn dĩ không yếu, bây giờ lại có thêm tác dụng của hồ Luyện Yêu, thực lực càng tăng lên.

Ngô Bình từng làm Thủ lĩnh, có kinh nghiệm chỉ dạy, anh truyền thụ công pháp cao cấp nhất cho những người này, kỹ thuật võ mạnh hơn, anh đích thân chỉ dạy họ.

Đao pháp mà anh dạy bắt nguồn từ Đồ Long Bát Thức, chỉ có bốn chiêu, anh bảo những người này ngày đêm luyện tập, trên chiến trường không cần dùng đến quá nhiều chiêu, một hai chiêu có thể giết người là đủ rồi.

Vì sử dụng một loại đao chiến, trận pháp trong đao chiến có thể hấp thụ lẫn nhau nên mỗi chiêu mỗi thức của họ đều có uy lực rất mạnh.

Dĩ nhiên chuyện xảy ra ở Kim Châu cũng kinh động đến đại quân Sói yêu, chúng lập tức điều động binh lực tiến về phía bắc và phía nam Kim Châu muốn tiêu diệt lực lượng phản kháng ở đây.

Thần niệm của Ngô Bình rất mạnh bao phủ hơn nửa tiên giáo Thái Thanh, biết rõ mồn một động tĩnh của Sói yêu nên anh lập tức hành động.

Anh thống lĩnh đại quân một trăm hai mươi nghìn người, phóng ra tia chớp, thoáng chốc đã đến biên giới phía bắc. Biên giới phía bắc là một đồng cỏ, trải dài ngút tầm mắt, có rất nhiều dê bò trên đồng cỏ, có không ít dân tộc du mục sống ở đây.

Anh nhìn lướt trên mặt đất, kiễng chân lên trầm giọng nói: “Lên!”

Bùn bên dưới bỗng chốc trồi lên mặt đất, tự động xây nên một bức tường cao một nghìn mét, đất trên tường lập tức hóa đá.

Mọi người đều rất ngạc nhiên, họ nhìn thấy một bức tường cao một nghìn mét, dài cả vạn dặm dựng lên ngay trước mặt, nếu Sói yêu muốn vào Kim Châu thì phải đi qua nơi này.

Sau đó anh lấy ba nghìn pháo tiên cấp năm, một nghìn pháo tiên cấp bảy ra rồi xếp lên trên bức tường thành.

Sau đó anh chuyển vài cung điện từ trong Động Tiên ra rồi đặt phía sau tường thành, xây nên một quân doanh tạm thời.

Du mục xung quanh cực kỳ tò mò, đều trèo lên bức tường cao nhìn náo nhiệt, có vài người thậm chí còn kéo bò dê lên trên nữa.

Một chỉ huy nói: “Chủ công, có cần đuổi mấy du mục kia đi không?”

Ngô Bình nói: “Không cần đuổi, cứ để họ nhìn thấy uy phong của quân Kim Châu”.

Chỉ huy này khẽ cười: “Vâng!”

Thật ra chỉ huy này vốn là thuộc hạ của anh ở Thiên Long, là một trong số các long vệ năm đó. Mười ngày trước anh đã dẫn những long vệ này đến đây để bọn họ phụ trách quản lý quân Kim Châu hùng mạnh này.
 
Chương 3832


Chương 383

Các long vệ này vẫn luôn cố gắng tu luyện theo yêu cầu của Ngô Bình, vì nhờ có sự chỉ dạy và bản lĩnh của Ngô Bình, bây giờ ai nấy cũng đã kích hoạt Nhân Tàng rất mạnh, có dũng khí không chịu khuất phục.

Lúc này một du mục già bước đến bên tường thành, ông ta đưa mắt nhìn ra đằng xa, cách đó một trăm mét có một đội quân Sói yêu cấp tốc đến gần.

Ông ta hét lên: “Người sói chết tiệt, đánh chết chúng, đánh chết chúng”.

Ông ta vội chạy đến trước mặt Ngô Bình, quỳ xuống đất nói: “Đại nhân, đám Sói yêu này đã hại chết cả gia đình tôi. Con trai tôi, cháu trai và cháu gái của tôi đều đã bị Sói yêu bắt đi. Đại nhân, xin cậu hãy trả thù cho những kẻ yếu đuối như chúng tôi”.

Ngô Bình đỡ ông ta đứng lên: “Ông cụ, những kẻ hung tàn này đều phải trả giá, nếu ông trời không công bằng thì tôi sẽ thay trời hành đạo”.

Ông lão vẫy tay, một nhóm du mục kéo dê bò đến: “Chúng tôi không có gì tốt đểu chiêu đãi đại nhân, cứ xem mấy nghìn con dê bò bên dưới là quà chúng tôi tặng cho các tướng sĩ”.

Ngô Bình cười nói: “Vâng, ông cụ, chúng tôi sẽ nhận dê bò. Gọi người trong tộc của ông đến đây để xem chúng tôi giết địch thế nào đi”.

Ông lão gật đầu, một lát sau mấy mười nghìn du mục tụ tập trên tường thành, họ căm hận nhìn chằm chằm đại quân hai trăm nghìn Sói yêu trước mặt, đại quân Sói yêu này đã gi ết chết tám mươi phần trăm du mục ở đây, tất cả họ đều là những người may mắn sống sót.

Khoảng cách ngày càng gần, mười dặm sau đó, Ngô Bình trầm giọng nói: “Phóng!”

Bốn nghìn pháo tiên đồng loạt được b ắn ra, sau đó nổ tung khiến người ngựa của đối phương ngã văng, ít nhất có hai mươi nghìn sói binh bị nổ chết, máu văng tung tóe.

“Chuẩn bị, bắn!”

Khi đợt pháo thứ hai được b ắn ra, bóng một con sói khổng lồ bỗng xuất hiện trên bầu trời thế trận của địch, bóng sói này uy nghiêm như trời. Nó giận dữ gầm lên, một kết giới xuất hiện trước đội hình, ánh sáng của pháo nổ ở trên nhưng nó vẫn bất động.

Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ là một yêu bùa mà cũng dám xuất hiện làm xấu mặt tôi à?”

Anh lấy ra cung Long Xà ra, dùng hết sức kéo căng, sức mạnh từ trong Động Tiên liên tục rót vào, mũi tên trên cây cung ngày càng sáng, sát khí đáng sợ khiến thời gian như ngừng lại.

“Mũi tên Thứ Nguyên, phá!”

Mũi tên có chứa bí lực Thứ Nguyên, tiễn quang nổ tung trên kết giới, kết giới bỗng nứt vỡ, bóng sói đó gầm gừ một tiếng rồi biến mất.

Sau đó đợi pháo thứ ba bắt đầu tấn công, đại quân Sói yêu bị tổn thất một nửa dưới sự tấn công dữ dội, nhưng cũng có vài chiến sĩ khá mạnh chạy đến dưới tường thành.

Ngô Bình nói: “Doanh Sát Yêu, lên cho tôi”.

Anh huấn luyện tám nghìn chiến sĩ, lấy tên là Doanh Sát Yêu. Tám nghìn chiến sĩ tập hợp thế trận ở bên dưới chặn đại quân Sói yêu sát khí bừng bừng lại.

Tám nghìn chiến sĩ này đều rất dũng mãnh, một địch trăm, trong thoáng chốc đã xông vào đội hình của địch. Mỗi người đều mang theo một thùng thuốc bên thắt lưng, thùng thuốc liên tục nhả ra khói, chẳng mấy chốc chiến trường đã ngập trong khói lửa.

Đột nhiên hít phải làn khói, đám người sói này chợt cảm thấy khó thở, vài người sói thể trạng hơi yếu ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu. Hóa ra làn khói này là sương mù do Ngô Bình đặc biệt chuẩn bị để khống chế người sói, có thể khiến thực lực của chúng giảm đi rất nhiều.

Sau đó quân Kim Châu một trăm nghìn người lao xuống, họ còn mang theo hộp thuốc, gặp người sói hôn mê thì đút đan dược chuyển hóa vào trong miệng họ.

Ngô Bình không ra tay vì anh cần một đội quân Kim Châu có thể tự mình chống lại Sói yêu, những tướng sĩ này đã không làm anh thất vọng, họ giết người sói đến mức không còn sức đánh trả như thể đã bước vào nơi không người,
 
Chương 3833


Hơn một tiếng đồng hồ sau trận chiến đã kết thúc, đại quân Sói yêu thất bại hoàn toàn, ngoài những Sói yêu đã chết thì còn bảy mươi lăm nghìn người sói bị chuyển hóa thành công.

Sau khi những người này khôi phục ý thức, bị tách ra, gia nhập vào các đội khác nhau để tiếp nhận huấn luyện.

Lúc này số lượng của quân Kim Châu đã lên đến hai trăm nghìn người.

Có lẽ là việc toàn bộ quân đội ở phía bắc bị tiêu diệt đã khiến đội quân Sói yêu ở phía nam sợ hãi, đội quân một trăm năm mươi nghìn người dừng lại ở giữa đường, không tấn công tiếp nữa.

Tối nay Ngô Bình được một người sói dẫn đến gần hồ Luyện Yêu.

Hồ Luyện Yêu này nằm ở Trung Châu – một trong bảy châu của Thái Thanh.

Trung Châu là trung tâm của bảy châu, cũng là một châu có diện tích lớn nhất. Trước đây, nơi này từng có nhà họ Hàn – thế lực mạnh nhất tiên cảnh Thái Thanh trấn giữ.

Nhưng sau khi nhà họ Hàn bị Sói yêu xâm lược, chúng giết sạch không còn một người. Sau khi Trung Châu thất thủ, người dân Trung Châu cũng gặp nạn, thương vong rất nghiêm trọng.

Lúc này trong Trung Châu, một hồ máu khổng lồ có đường kính hơn một ngàn mét xuất hiện trong thung lũng, bờ của hồ máu cao hơn mười mét, bên cạnh có một cái bục, liên tục có người bị đẩy xuống từ trên đó.

Ngô Bình ẩn mình âm thầm quan sát một lúc thì phát hiện cứ mười người đi vào hồ máu thì có chín người không thể chịu được dược lực, cơ thể nhanh chóng bị hòa tan, trở thành một phần năng lượng của hồ máu.

Những người có thể chịu được sẽ được dược lực cải tạo cơ thể, biến thành người sói. Thực lực của mình càng mạnh thì thực lực sau khi trở thành người sói cũng càng mạnh.

Ở bên kia thung lũng, có hơn một trăm ngàn người sói vừa được chuyển hóa, vẫn còn rất yếu, cần ít nhất khoảng nửa tháng mới có thể dần hồi phục. Trong khoảng thời gian này, không có ai đến hỏi thăm những người sói này, họ chỉ có thể nằm trên mặt đất và chịu đựng.

Bên cạnh có một tòa nhà nhỏ, trong sân trước tòa nhà, mấy con Sói yêu đang nói chuyện.

Một con Sói yêu nói: “Từ trước đến nay, chúng ta đã chế tạo hơn ba triệu người sói, hồ Luyện Yêu này cũng sắp đến mức cực hạn rồi”.

Một Sói yêu khác: “Nhị ca, đến cực hạn thì hồ Luyện yêu này không thể dùng nữa?”

Sói yêu đó nói: “Không phải là không dùng được mà là Thai yêu dưới đáy ao đã trưởng thành rồi, có hơn ba triệu người sống, ít nhất có tinh nguyên của ba triệu người bị Thai yêu này hấp thu, một khi nó được sinh ra, sức mạnh của nó sẽ vô cùng đáng sợ”.

“Thai yêu này là người hay là yêu?”

“Nửa người nửa yêu, nhưng chúng ta xem nó là Yêu tộc”, hắn nói.

Ngô Bình âm thầm quan sát, không ra tay cho đến buổi tối.

Đến tối, tất cả Sói yêu đều đi nghỉ ngơi, hồ Luyện Yêu cũng tạm dừng hoạt động. Lúc này Ngô Bình phóng hóa thân Yêu đạo ra, hóa thân lặng lẽ lặng xuống hồ Luyện Yêu.

Dường như có cấm chế gì đó trong hồ Luyện Yêu này, hóa thân của anh vừa đi vào, xung quanh có mấy mươi yêu khí cực mạnh đột nhiên xuất hiện đồng loạt bao vây lấy anh.

Ngô Bình hừ một tiếng, sau đó phóng ván cờ Thiên Địa ra chứa cả thung lũng vào trong. Ván cờ vừa xuất hiện, các Sói yêu bên ngoài không thể nào đột phá.

Ngô Bình ném hơn một trăm ngàn viên đan dược chuyển hóa còn lại cho những người sói mới sinh ra này uống, vì vừa chuyển hóa thành người sói không lâu nên hiệu quả của chuyển hóa ngược lại càng tốt, không mất nhiều thời gian những người này đã khôi phục lại thần trí.

Ngô Bình vung tay lên, đám người này bị ném vào Động Thiên. Bây giờ anh không thèm để ý những người này, chỉ muốn tìm hiểu cái gọi là Thai yêu.
 
Chương 3834


Lúc này ngoài ván cờ Thiên Địa, ba Yêu Vương lơ lửng giữa không trung, nhìn ván cờ thần bí khó lường cũng không làm được gì, dù chúng dùng yêu pháp nào cũng không thể phá được ván cờ.

“Tu sĩ loài người bên trong kia, nếu anh dám động đến hồ Luyện Yêu, Yêu Hoàng sẽ không tha cho anh, Yêu thần cũng thế”.

Ngô Bình hoàn toàn phớt lờ họ, hóa thân yêu đạo của anh đã xuống đến bên dưới hồ Luyện Yêu, ở đây có thời không Thứ Nguyên, anh dễ dàng đi vào trong với sự trợ giúp của bí lực Thứ Nguyên.

Trong Thứ Nguyên, vô số mạch máu khổng lồ được kết nối với một cuống rốn cực lớn. Trên cuống rốn có nhau thai, bên trong là một sinh vật hình người, toát ra khí tức đáng sợ.

Dù là Ngô Bình cũng cảm thấy tê cả da đầu khi nhìn thấy khí tức này, hóa thân yêu đạo nhìn Thai yêu này một lát rồi bỗng bật cười: “Trời giúp mình rồi”.

Vừa dứt lời anh lao thẳng vào trong Thai yêu, hóa thân yêu đạo này vốn dĩ có yêu cốt, đồng thời cũng tu luyện Thiên Yêu Kinh, lập tức bắt đầu hấp thu năng lượng trong Thai yêu, một lúc sau Thai yêu biến mất, đã bị hóa thân yêu đạo của Ngô Bình đã thay thế.

Ngô Bình không biết Thai yêu được yêu thần tạo ra này là một hóa thân lớn mạnh được tạo ra dành cho mình. Vì thế anh đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, lên kế hoạch hàng trăm năm mới thành công.

Hóa thân yêu đạo liên tục hấp thu năng lượng trong hồ Luyện Yêu thông qua cuống rốn, nhờ sức mạnh này mà Thiên Yêu Kinh của anh không ngừng đột phá, sáu tầng, mười tầng, mãi đến khi đột phá tầng thứ mười lăm.

Thiên Yêu Kinh mười lăm tầng đã là cấp bậc Yêu Hoàng. Rất nhanh cuống rốn bị khô héo, hóa thân yêu đạo của Ngô Bình ra khỏi hồ máu, quay về bản thể.

Thu hóa thân lại, Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh của mình đã tăng lên gấp đôi. Điều này chứng tỏ một khi Thai yêu đó trưởng thành, thực lực sẽ hơn cả anh.

Luyện hóa Thai yêu, Ngô Bình biết mình đã nhặt được một món hời lớn, hồ Luyện Yêu này cũng không tầm thường, bên trong ẩn chứa rất nhiều đại trận thần bí, hơn nữa trước đó có lẽ Thai yêu này đã từng bị luyện hóa, chứ không chỉ đơn giản là nhờ tinh huyết của ba triệu người sống mới tạo ra được nó.

Thai yêu được luyện hóa, ba Yêu Vương ở bên ngoài đã gấp đến mức điên cuồng, liên tục gào lên, không ngừng tấn công ván cờ Thiên Địa nhưng lại không có tác dụng gì, ván cờ không hề thay đổi nhưng lại khiến rất nhiều cao thủ trong số họ chấn động mà chết.

Thấy mình đã thành công, Ngô Bình vung ra một kiếm chém vỡ hồ Luyện Yêu, ván cờ Thiên Địa thay đổi lập tức bao trùm tất cả Yêu tộc, thanh kiếm dịch chuyển, bày bố thành sát trận.

Sát trận xuất hiện, máu chảy thành sông, Yêu tộc ở đó không còn một ai sống sót, ba Yêu Vương cũng không còn sức phản kháng, đã bị chém thành vũng máu.

Sau khi giết đám Sói yêu này, Ngô Bình mới phát hiện có một cái hang cách thung lũng không xa, rất nhiều phụ nữ mang thai bị giấu trong hang.

Đây là một cung điện dưới lòng đất khổng lồ, bên trong giam giữ hàng trăm ngàn phụ nữ mang thai. Thai nhi trong bụng họ đều là quái vật nửa người nửa yêu, một khi chào đời sẽ biến thành người sói. Hơn nữa sức chiến đấu và thiên phú của người sói này sẽ hơn hẳn những người sói được sinh ra trong hồ Luyện Yêu.

Nhìn thấy những phụ nữ mang thai này, Ngô Bình đưa tất cả vào Động Thiên, định đưa họ đến Vân Châu tái định cư, vì anh vẫn chưa tấn công đại doanh của Yêu tộc nên Trung Châu không an toàn.

Khi quay về Vân Châu, anh lập tức phái ra một trăm ngàn tu sĩ người sói đã được chuyển hóa, sau đó là mấy trăm ngàn phụ nữ mang thai.

Nhìn thấy mấy người phụ nữ mang thai này, Vân Tịch vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Đám Sói yêu này thật đáng chết”.

Ngô Bình: “Vân Tịch, anh đang định bàn với em, họ đều đã có thai, hiện giờ họ có hai lựa chọn, một là phá thai, hai là anh sẽ cho họ dùng đan chuyển hóa để thai nhi trong bụng họ chuyển hóa thành chiến sĩ tộc người. Tuy nhiên, những đứa trẻ được sinh ra theo cách thứ hai sẽ hơi kỳ lạ, không thể chắc chắn những đứa trẻ này giống con người một trăm phần trăm”.
 
Chương 3835


Vân Tịch khẽ thở dài: “Chuyện này vẫn nên để họ tự mình quyết định, dù sao chúng ta cũng không phải là đương sự, không có quyền quyết định thay họ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, muốn thế nào để họ tự quyết định”.

Không lâu sau, Vân Tịch đã đến báo kết quả, trong số những người phụ nữ này chỉ có khoảng hơn năm mươi ngàn người đồng ý giữ lại đứa trẻ, số còn lại mong muốn phá thai.

Thế là Ngô Bình đã phân phát đan chuyển hóa cho hơn năm mươi ngàn người, những người còn lại đều sẽ tự phá thai. Những người sẵn sàng sinh đứa trẻ ra sẽ được quân Vân Châu trợ cấp để họ có thể sống một cuộc sống an nhàn và thoải mái. Hơn nữa, những chiến sĩ người sói được chuyển hóa cũng sẵn sàng cưới họ làm vợ, cùng nhau nuôi dạy những đứa trẻ này.

Còn một trăm tu sĩ mới dẫn hồi phục sức chiến đấu, họ sẽ được phân vào quân Vân Châu.

Hôm nay bỗng có người đến báo: “Chủ công, bên phía Long Quốc phái sứ giả đến”.

Ngô Bình: “Ồ, sứ giả Long Quốc? Họ đến làm gì?”

Thuộc hạ nói: “Chủ công, đối phương nói là rất thành ý mà đến”.

Ngô Bình: “Mời vào”.

Không lâu sau, một sứ giả bước đến chào: “Chu Quy của Long Quốc xin chào đại sư Lý”.

Bây giờ Ngô Bình là chủ của ba châu, nắm trong tay một trăm nghìn đại quân, Long Quốc cũng phải khách sáo với anh.

Ngô Bình nhìn sứ giả, ông ta tầm năm mươi tuổi đổ xuống, tu vi không cao nhưng lại giỏi ăn nói.

“Đại nhân Chu, ông đến đây có gì cần chỉ bảo sao?”, Ngô Bình hỏi.

Chu Quy cười, nói: “Đại soái, hoàng đế bệ hạ đã quyết định phong người là Thái Thanh Vương”.

Ngô Bình vừa nghe xong thì cười: “Thái Thanh Vương? Tam châu Thái Thanh là do tôi cùng anh em liều mạng mới giành được, có liên quan gì với Long Quốc chứ?”

Chu Quy nói: “Đại soái, sau lưng Long Quốc là đại thiên tôn, sau này chắc chắn Long Quốc sẽ thống nhất thiên hạ, nắm giữ cả đại lục Côn Luân. Bây giờ quy thuận thì chỉ thêm lợi chứ không có hại”.

“Cảm ơn, nhưng bổn soái không có hứng thú gia nhập Long Quốc. Long Quốc các ông muốn có địa bàn thì hãy phái quân đến đánh với đại quân sói yêu đi”. Anh lạnh lùng nói.

Chu Quy tái mặt: “Đại soái, với cục diện bây giờ, yêu tộc không quan trọng, quan trọng là thần tộc. Chúng tôi nhận được tin thần tộc đã phái không ít cao thủ, muốn thành lập thần quốc ở Côn Luân, nếu thật sự là như vậy thì một nơi như Thái Thanh chắc chắn sẽ bị nhằm vào đầu tiên. Nhưng nếu Thái Thanh gia nhập Long Quốc thì chuyện đó sẽ không xảy ra”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây Long Quốc đã lập một tổng đốc ở đây rồi đúng không? Vậy lúc đại quân của yêu tộc đến, người của các ông đã ở đâu? Có từng đánh với yêu quân trận nào chưa?”

Chu Quy: “Lúc đó lúc đó, bây giờ là bây giờ, Long Quốc đang tích lũy sức mạnh, chuẩn bị ra đòn chí mạng với đại quân sói yêu”.

“Thì ra là như vậy”. Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Không biết khi nào các ông sẽ xuất binh? Vốn dĩ tôi định công phá đại doanh yêu tộc nhưng nếu các ông đã có kế hoạch rồi, vậy thì tôi nhường cơ hội lại cho các ông đó”.

Chu Quy đảo mắt: “Chuyện này chỉ mới đang tính toán thôi”.

Ngô Bình lớn tiếng hừm: “Ông quay về nói cho hoàng đế Long Quốc biết, sau này tiên cảnh Thái Thanh sẽ là địa bàn của Thái Thanh giáo, người ngoài đừng hòng động đến”.

Chu Quy sầm mặt lại: “Lý đại soái, người định đối đầu với Long Quốc thật sao?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Nếu tôi muốn đối đầu với Long Quốc thì ông đã không có cơ hội đứng ở đây nói chuyện với tôi rồi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom