Chương 100: Thích Triêu: ... Baba?
Editor: Mây
Beta: YYone
---
Búp bê vải đã đồng hành bên cạnh Mạc Tư suốt gần hai năm trời.
Mấy năm nay, lúc nào Mạc Tư cũng ôm búp bê vải trong lòng, dù đi đâu cũng không bỏ nó lại, ngày ngày cẩn thận chải đầu, bện tóc cho búp bê, thậm chí còn cẩn thận đến mức tắm rửa cho nó.
Dưới bàn tay chăm sóc của Mạc Tư, búp bê tóc vàng vừa sạch sẽ lại vừa đáng yêu, gần như không khác gì so với lúc Thích Triêu mới may ra.
Mãi đến tận giờ phút này.
Mạc Tư nhìn búp bê trong lòng, ngón tay quấn đầy băng vải run rẩy nhặt mấy sợi tóc vàng rơi trên đùi.
A Cốt nhìn nhìn Mạc Tư, ngẫm nghĩ một lúc rồi lùi lại vài bước. Thấy Mạc Tư đứng dậy, cậu lập tức quay người chạy vào phòng bếp, đóng sầm cửa lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Thấy A Cốt xông vào với vẻ mặt căng thẳng, đứng dựa người vào cửa. Thấy thế, Thích Triêu thắc mắc hỏi.
Hướng Nguyệt đang đứng bên cạnh xem baba nấu ăn cũng hồ nghi quay đầu lại nhìn A Cốt.
"Không có gì đâu mà."
Dù bề ngoài A Cốt vẫn nở nụ cười thoải mái, tinh nghịch song trong lòng lại lo lắng không thôi. Cậu biết búp bê vải quan trọng đến mức nào đối với Mạc Tư, giờ búp bê đã bị trụi tóc, chẳng cần nghĩ A Cốt cũng biết Mạc Tư sẽ rất tức giận.
Cậu chỉ đùa một chút thôi, ai mà ngờ Mạc Tư lại phản ứng mạnh như thế? Nghĩ vậy, A Cốt bỗng cảm thấy mình không làm gì sai.
Tóc là do Mạc Tư tự giật ra, liên quan gì đến A Cốt chứ?
Nụ cười trên môi cậu tự nhiên hơn nhiều, A Cốt làm ra vẻ vô tội: "Anh hai tự giật trụi tóc của búp bê vải, A Cốt sợ ảnh giận chó đánh mèo nên mới chạy vô đây trốn."
"Vậy à?"
Thích Triêu hơi ngạc nhiên, hắn biết Mạc Tư thích con búp bê vải đó đến mức nào. Nghe A Cốt nói vậy, hắn bèn đặt con dao trên tay xuống, định ra ngoài xem sao.
Thấy Thích Triêu chuẩn bị ra ngoài tìm Mạc Tư, khóe môi A Cốt cứng đờ. Cậu miễn cưỡng nhích qua một bên, nhường đường cho đối phương đi qua.
Hướng Nguyệt nhanh chóng chạy theo Thích Triêu, không rời nửa bước.
Dõi theo bóng lưng của hai người họ, A Cốt bắt đầu phân tích tình hình.
Mạc Tư đánh đấm rất tàn nhẫn. Từ cái lần anh ta chặt đứt tay mình không chút do dự là có thể thấy cái tên này chẳng hề biết cái gì gọi là thương xót anh em.
Nhưng mà trước mặt Thích Triêu, chắc chắn Mạc Tư sẽ không dám đánh mình. Nghĩ vậy, A Cốt bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu vui vẻ ngâm nga câu hát, thoải mái nối gót theo sau.
Mạc Tư đứng trong phòng khách đang định rút đao ra chém A Cốt nhưng đối phương lại chạy quá nhanh. Y còn chưa kịp lấy vũ khí ra từ vòng xoáy không gian thì A Cốt đã chui tọt vào bếp.
Mà Thích Triêu đang nấu ăn ở trong đó.
Mạc Tư không thể để lộ vẻ hung tàn của mình trước mặt Thích Triêu được. Y mím môi, đẩy vũ khí trở về vòng xoáy.
Vài giây sau, Mạc Tư cúi đầu nhìn búp bê bị trọc một mảng được đặt trên sofa, đưa tay chạm nhẹ vào tóc nó.
Xấu quá.
Mạc Tư rất buồn.
Y cảm thấy giờ con búp bê này rất xấu, xấu y hệt mình vậy.
Mạc Tư đặt những sợi tóc rụng lên đầu búp bê, muốn gắn chúng lại với nhau nhưng vừa buông tay, tóc lại rơi xuống ngay lập tức.
Ngón tay Mạc Tư hơi run, đôi mắt đen ánh lên vẻ tự trách. Là tại y đã làm hỏng búp bê vải, nếu khi nãy y nhẹ tay hơn thì đã không xảy ra cớ sự này.
Lúc Thích Triêu bước ra, Mạc Tư đang đứng lặng tại chỗ, mắt dán vào con búp bê đặt trên sofa.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng cảm nhận được Mạc Tư đang buồn đến mức nào.
Trong giây lát, Thích Triêu không biết mình nên cười hay nên đau lòng. Hắn bước đến, vỗ nhẹ lên vai Mạc Tư, đợi đối phương quay đầu lại thì nói: "Để chú xem coi có sửa được không."
Con mắt đen trầm lặng của Mạc Tư chợt sáng lên đôi chút. Y mím môi, chăm chú nhìn động tác của Thích Triêu.
Dù mới đến biệt thự này chưa lâu song Thích Triêu đã quen với mọi thứ ở đây. Hắn mở ngăn kéo ra, lấy hộp kim chỉ, đo đạc vài cái rồi bắt đầu khâu tóc cho búp bê.
"Con đừng lo lắng quá." Thích Triêu vừa sửa búp bê vừa nói: "Tuy búp bê vải rất bền nhưng xài hai năm cũng dễ bị mục, nó đứt ra thế này cũng là chuyện bình thường thôi."
Thực ra thì chỉ mới có hai năm mà thôi, đáng lý búp bê vải sẽ không dễ bị rách như thế.
Nhưng nhìn Mạc Tư buồn bã như vậy, Thích Triêu không nỡ không nói ra sự thật.
Không phải do mình dùng sức quá mạnh sao?
Hàng mi của Mạc Tư hơi run. Tuy rằng vẫn thấy buồn nhưng nỗi ân hận trong lòng y đã vơi bớt phần nào.
"Ở nhà không có đủ dụng cụ, tạm thời may như vậy trước đã. Chút nữa chú sẽ đặt mua thêm vài thứ trên mạng, ngày mai sẽ khiến búp bê vải của con trông đẹp hơn." Thích Triêu cười nói với Mạc Tư.
Đẹp hơn nữa sao?
Mạc Tư ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Thích Triêu. Y hé môi, nghiêm túc nói cảm ơn với hắn.
Hướng Nguyệt đứng cạnh chứng kiến toàn bộ không nói gì nhưng A Cốt ở đằng sau lại có ý định trêu chọc vài câu. Song cậu ta còn chưa kịp mở miệng, tiếng bước chân quen thuộc trên cầu thang đã vọng xuống, A Cốt lập tức im bặt.
Chọc ghẹo Mạc Tư thì không sao nhưng nếu để cha phát hiện ra những gì mình vừa nói với anh ta thì chẳng còn gì vui vẻ, chắc chắn mình sẽ bị tẩn một trận cho xem.
Thích Triêu đưa con búp bê vải đã được khâu lại cho Mạc Tư. Sau khi được Thích Triêu sửa, con búp bê chibi tóc vàng mắt xanh trông chẳng khác gì trước đây, vẫn cực kỳ dễ thương.
Thẩm Du Hi bước xuống phòng khách, thấy Mạc Tư đang ôm chặt búp bê vải vào lòng. Anh hơi khựng lại, thắc mắc quay sang hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Búp bê của Mạc Tư bị hỏng, em vừa sửa lại cho thằng bé." Thích Triêu giải thích ngắn gọn mọi chuyện.
Thẩm Du Hi nhìn thoáng qua A Cốt đang chột dạ rồi dừng mắt quan sát búp bê vải trong lòng Mạc Tư. Đôi mắt đào hoa của anh hơi cong lên, dịu dàng nói: "Ra là vậy."
Thích Triêu cười cười, quay người vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm, Thẩm Du Hi tự nhiên đi theo hắn.
Thấy baba chuẩn bị rời đi, Hướng Nguyệt đứng cạnh sofa cũng vô thức muốn đi theo. Tuy nhiên đúng ngay lúc đó, A Cốt lại nhào tới ôm lấy bả vai cậu, làm ra vẻ thân thiết: "Hướng Nguyệt em à, mình đi chơi đi."
Hướng Nguyệt khựng lại, đôi mắt đỏ tối sầm xuống. Cậu định hất tay A Cốt ra nhưng vừa lúc thấy Thích Triêu quay người lại, vui vẻ nói: "Hướng Nguyệt, con đi chơi với A Cốt và Mạc Tư đi. Chừng nào tới giờ ăn ba sẽ gọi con."
"Dạ."
Hướng Nguyệt nhìn lướt qua A Cốt đang đặt tay trên vai mình, tai cún trên đầu cậu khẽ run, hơi cụp xuống một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Đợi Thích Triêu và Thẩm Du Hi đi rồi, A Cốt mới buông Hướng Nguyệt ra.
"Sao anh lại ngăn em lại?"
Hướng Nguyệt có thể nhìn ra khi nãy A Cốt đã cố ý làm vậy.
A Cốt hơi ngạc nhiên nhưng rồi đôi mắt xanh biếc của cậu hơi cong lên, ý tứ sâu xa đáp: "Không cần anh nói chắc em cũng đã nhận ra rồi mà?"
Nghe vậy, Mạc Tư dời mắt khỏi búp bê vải, quay sang phía Hướng Nguyệt.
"Hai người họ đang ở bên nhau sao?"
Hướng Nguyệt nhìn về phía cửa bếp. Kể từ hai lần Mạc Tư ngăn không cho cậu vào phòng khách, cậu đã mơ hồ đoán được chuyện này.
"Đúng rồi đó nha." A Cốt rất hài lòng khi Hướng Nguyệt đoán trúng, cậu thích Hướng Nguyệt lắm. Dù hôm trước Hướng Nguyệt vừa đánh cậu một trận cơ mà A Cốt không để tâm mấy, có búp bê nào trong nhà này chưa từng đánh A Cốt đâu chứ? Hướng Nguyệt còn là búp bê đầu tiên khen A Cốt đó.
Hướng Nguyệt ừm một tiếng, không kiềm được dời mắt nhìn về phía phòng bếp, tiến lên một bước nhưng rồi cố ép mình phải dừng lại. Cái đuôi phía sau nhẹ nhàng phe phẩy, trông như thể rất tò mò cảnh tượng baba và cha nuôi ở bên nhau.
A Cốt nhìn chiếc đuôi đang vẫy của Hướng Nguyệt, ngứa tay định duỗi ra sờ thử một cái. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì, cậu đã cảm nhận được sát ý truyền đến từ đằng sau.
A Cốt nghiêng đầu nhìn qua, thấy Mạc Tư đang nhìn chằm chằm mình. Hiển nhiên, dù búp bê vải đã được vá lại nhưng Mạc Tư vẫn chưa chịu buông tha chuyện này.
Khóe môi A Cốt cứng đờ, nghe thấy giọng khàn khàn của Mạc Tư vang lên: "Cậu ra đây nói cho rõ xem nào, khi nãy cậu đã nói gì với tôi?"
"Nói gì cơ?"
Hướng Nguyệt nghiêng đầu, có chút tò mò.
Vừa dứt lời, trên cầu thang lại xuất hiện thêm bốn búp bê khác: Li Bạch, Lan Lạc, Sương Giám và Huyền Giám. Trong đám này dù là búp bê nào thì ít nhiều gì cũng có thù oán với A Cốt.
A Cốt:...
Nếu cậu dám lặp lại câu nói kia thì có lẽ... cậu sẽ không bao giờ thấy được ánh mặt trời ngày mai.
---
Trong phòng bếp, tiếng nước chảy cũng không thể lấn át được tiếng trò chuyện của Thích Triêu và Thẩm Du Hi.
"Hôm nay anh với Mạc Tư sẽ đi ra ngoài."
Thẩm Du Hi đứng cạnh Thích Triêu, quan sát động tác của hắn.
Thích Triêu ừ một tiếng, thuận miệng hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Thăm một người bạn ở ngoài ngoại ô."
Thẩm Du Hi cũng không nói dối. Thăm bạn là thật, đến trường khảo nghiệm cũng là thật.
"Được." Thích Triêu ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: "Tối mấy giờ anh về?"
"Chắc khoảng bảy giờ." Thẩm Du Hi đáp, thấy ý cười trong mắt Thích Triêu, anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Mấy ngày tới A Cốt sẽ luôn ở nhà. Tính nó nghịch ngợm, em đừng nuông chiều nó quá."
Dùng từ "nghịch ngợm" để miêu tả A Cốt vẫn còn quá nhẹ, dùng "hỗn thế ma vương" nghe có vẻ hợp hơn.
"Tất nhiên rồi, em sẽ không chiều nó đâu."
Thích Triêu bật cười, tuy rằng A Cốt rất dễ khiến mọi người yêu thích nhưng có đôi khi cũng cần phải chỉnh đốn một phen. Đến tận bây giờ, hắn vẫn thấy A Cốt rất thiếu đánh.
Nghe tiếng cười trầm thấp của Thích Triêu, đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi khẽ cong lên.
Tiếng leng keng dần dần nhỏ đi, cháo nấu trong nồi tỏa ra mùi thơm đậm đà khắp gian bếp. Chuẩn bị xong bữa ăn cho búp bê, Thích Triêu quay đầu lại, chạm phải tầm mắt của Thẩm Du Hi.
Nhìn nụ cười dịu dàng của anh, Thích Triêu hơi khựng lại. Hắn cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi anh.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau trong căn biệt thự này.
Thích Triêu chống tay trái lên cạnh tủ bát, tay phải vòng ra sau eo của Thẩm Du Hi, kéo anh vào lòng mình. Vốn nụ hôn ban đầu chỉ là cái chạm nhẹ nhưng theo động tác của hắn, nó dần dần sâu hơn.
Thẩm Du Hi rất thích hôn Thích Triêu, cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, anh lại càng vui vẻ. Những ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua vành tai ửng đỏ của người đối diện, ý cười trong mắt Thẩm Du Hi gần như tràn ra ngoài.
"Anh rất thích hôn em."
Sau khi kết thúc, Thẩm Du Hi ghé vào vai Thích Triêu, thì thầm vào tai hắn. Hơi thở ấm áp của anh Thẩm làm tai hắn hơi ngứa ngáy.
Trước đây, chính Thích Triêu từng nói câu này với Thẩm Du Hi, không ngờ giờ anh lại là người lặp lại. Hắn cúi xuống nhìn đôi mắt mơ màng và đôi môi mềm mại ửng đỏ của đối phương, không kìm được mà bật cười thành tiếng: "Em cũng thích lắm."
"Tối anh về mình tiếp tục nhé..."
Lúc nói câu này, giọng Thích Triêu đã khàn khàn.
Thẩm Du Hi rất thích dáng vẻ này của hắn, chỉ cần nhìn qua là anh có thể đoán được người đàn ông trước mặt đang nghĩ gì.
Rời khỏi phòng bếp, hai người trưởng thành ngầm hiểu ý nhau, không để lộ bất cứ thứ gì khác thường. Ngược lại, mấy búp bê ngồi trong phòng khách lại có phần kỳ lạ.
Thích Triêu nhận ra cả đám đều đang nhìn về phía A Cốt. Mà sau khi thấy hắn và anh Thẩm bước ra, A Cốt đã thở phào nhẹ nhõm.
Chắc chắn có điều gì đó mờ ám.
Thích Triêu thầm nghĩ.
Xét đến việc anh Thẩm và Mạc Tư ăn xong sẽ đi ra ngoài, Thích Triêu tạm không để ý đến mâu thuẫn giữa mấy đứa nhỏ. Sau khi tiễn hai người họ rời đi, hắn mới quay sang nhìn A Cốt, cười hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
A Cốt quan sát ý cười trong mắt Thích Triêu, cảm nhận được hai con búp bê đằng sau đang nhìn chằm chằm vào mình, nụ cười trên khóe môi dần tắt, cậu tủi thân ậm ừ: "Baba, A Cốt không có làm gì sai hết."
Thích Triêu: ... Baba?
Phía bên kia, Thẩm Du Hi và Mạc Tư đã đến trường khảo nghiệm.
Nghe Mạc Tư kể lại chuyện sáng nay, biểu cảm trên mặt Thẩm Du Hi không thay đổi. Anh biết rõ A Cốt không bao giờ chịu ngồi yên. Dù có bị nhốt trong biệt thự thì nó vẫn có thể nghĩ ra đủ trò nghịch ngợm.
"Nó có nói câu đó cho đám Hướng Nguyệt nghe không?"
"Không có ạ."
Mạc Tư lắc đầu, giọng khàn khàn: "Dù đám Hướng Nguyệt có uy hiếp thế nào thì A Cốt cũng không chịu hé răng kể mấy lời nó thì thầm bên tai con ban sáng."
"Nó cũng thông minh đấy."
Thẩm Du Hi bình luận. Là người hiểu rõ A Cốt nhất, anh dễ dàng đoán được ý đồ của thằng nhóc này.
Sở dĩ A Cốt không lặp lại câu đó cho đám Hướng Nguyệt nghe là vì cậu biết, một khi để lộ chuyện cậu gọi Thích Triêu là "baba", mấy búp bê vốn không ưa cậu sẽ càng thêm tức giận.
Trong mắt A Cốt, chọc giận búp bê khác không phải chuyện gì lớn. Nhưng nếu một đám búp bê cùng nổi loạn thì sẽ khiến cả nhà không thể yên ổn ăn sáng, ảnh hưởng đến Thích Triêu, từ đó sẽ khiến Thẩm Du Hi nổi giận.
Thẩm Du Hi khẽ chớp hàng mi dài. Bây giờ anh đã đi rồi, nói không chừng A Cốt lại bày ra mấy trò quậy phá khác.
Thế nhưng mấy trò của nó lại rất hữu ích trong việc thu hút sự chú ý của các búp bê, Thẩm Du Hi có thể tạm bỏ qua cho A Cốt.
Anh nhìn Mạc Tư im lặng, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại. Như thể đoán được Mạc Tư đang nghĩ gì, anh nhẹ nhàng nói: "A Cốt sẽ không thay thế vị trí của con đâu, con yên tâm đi."
Đối với Mạc Tư, câu nói khiến y để tâm nhất hẳn là câu nói cuối cùng của A Cốt.
"Hôm nay trường khảo nghiệm sẽ có biến động lớn. Con hãy đi hỗ trợ A Dư ghi lại dữ liệu rồi đưa bản dữ liệu đó ra ngoài ngoại ô." Thẩm Du Hi nhìn Mạc Tư một cái rồi dời mắt, bình tĩnh nói.
"Dạ."
Mạc Tư gật đầu, y ngừng một chút như đang nhớ đến chuyện gì rồi hỏi tiếp: "Cha, người định đến chỗ của tên lão Lưu mà A Cốt đã nhắc đến ạ?"
Thẩm Du Hi không phủ nhận.
Bầu trời ở trường khảo nghiệm luôn bị bao phủ trong bóng tối. Hay nói đúng hơn, những cây cổ thụ khổng lồ ở nơi đây đã chặn kín ánh sáng, biến trường khảo nghiệm thành một cái lồng kín, không tia sáng nào có thể lọt qua.
Nghe tiếng động nhẹ từ bụi cỏ truyền tới, lão Lưu vốn đang ngồi tựa trên mặt đất lập tức run bần bật như chim sợ cành cong. Đôi mắt ông ta vô hồn, gò má hóp lại, quần áo rách nát, dùng tứ chi bò lồm cồm trên đất hoảng loạn chạy trốn.
Nhưng ông ta còn chưa kịp chạy được mấy bước thì một nhóm búp bê dị dạng đã lao tới như những con nhện, nhào vào xé nát da thịt lão Lưu. Cơ thể chúng bị bao quanh bởi những bóng đen kỳ dị, thỉnh thoảng bóng đen lại phát ra tiếng cười rợn người, cứ như thế rất thích thú khi thấy con người hoảng loạn như vậy.
Con người càng đau khổ, bóng đen càng phấn khích.
Sau khi tra tấn lão Lưu đến mức chỉ còn lại một hơi tàn, đám búp bê dị dạng bỏ đi, để lại lão Lưu nằm trên đất với cơ thể bê bết máu, da thịt nát bươm.
Song nếu nhìn kỹ, có thể thấy những vết thương kinh hoàng trên người ông ta đang từ từ khép lại.
Lão Lưu cảm nhận được cơn ngứa ngáy như bị kiến cắn xé da thịt, hai hốc mắt trống rỗng không ngừng ứa nước mắt. Ông đã chịu đủ lắm rồi. Sau mỗi lần bị lũ quái vật hành hạ, ông không thể chết, nơi khốn kiếp này như được tạo ra nhằm mục đích tra tấn loài người.
Bất kể vết thương có nghiêm trọng đến đâu, cuối cùng chúng vẫn sẽ lành lại. Và đến khi đó, thứ chờ đợi ông chính là một vòng lặp tra tấn khác.
Nhìn lên bầu trời tối tăm không lối thoát, lão Lưu siết chặt tay. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn ông sẽ phát điên. Thay vì chịu đựng ở nơi này thì chi bằng quay lại chỗ đám người kia.
Ít ra thì ở đó vẫn còn chút cơ hội để chạy trốn.
Nghĩ vậy, chờ đến khi những vết thương trên cơ thể liền lại, lão Lưu liền gắng gượng đứng lên, tập tễnh đi về phía trong trí nhớ.
Thẩm Du Hi dời mắt khỏi lão Lưu, quay sang nhìn búp bê dị dạng ở bên cạnh, nói: "Quan sát ông ta, phải nhớ kỹ từng hành động của người này."
Lão Lưu mà A Cốt nhắc đến tạm không có gì bất thường nhưng mà dựa theo những thông tin mà A Cốt cung cấp, đáng lý ra ông ta phải là một người sở hữu năng lực lão luyện mới đúng.
Không biết khi nãy ông ta không dùng năng lực đặc biệt là vì đã cạn kiệt năng lượng hay vì không thể dùng sức mạnh được nữa.
Búp bê dị dạng mất chân trái chỉ là một con búp bê cấp C nhưng do chịu ảnh hưởng của Mẫu Thụ, nó đã mạnh hơn những con búp bê cấp C bình thường khác. Nó lắp bắp nói: "Dạ... được."
Nói xong câu đó, búp bê dị dạng liền chui vào rừng cây, biến đâu mất tăm.
Thẩm Du Hi chậm rãi đi đến trung tâm khu rừng. Tại đó, trên thân cây Mẫu Thụ khổng lồ, vô số bóng đen hình người đang kêu gào ầm ĩ. Quanh chúng là những luồng sáng xanh lục, trông như thể thứ ánh sáng này đang cố trấn an cảm xúc hỗn loạn của đám bóng đen.
Thẩm Du Hi hướng mắt về những điểm sáng trắng thưa thớt lấp ló trong bóng đen, đôi mắt khẽ nheo lại. Tuy những điểm sáng trắng đó ít ỏi đến mức khiến người ta tưởng rằng đó chỉ là ảo giác nhưng hiển nhiên, chúng thực sự tồn tại.
Sớm thôi, những bóng đen này sẽ càng mạnh hơn nữa.
Thẩm Du Hi nghĩ, đêm nay trường khảo nghiệm sẽ rất náo nhiệt. Thế nhưng, anh còn phải về nhà ăn cơm nữa. Thôi thì đành bỏ lỡ cảnh tượng huyên náo này.
---