Dịch Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 801


Chương 801

“Tôi đã gọi điện trước rồi”. Cô nói với Tiểu Tần, cố gắng giữ một giọng điệu của một người đến bàn chuyện công việc, mắt vờ như không nhìn thấy Liên Cẩn Hành.

Ngại quá đi mất.

“Ai da, tôi quên mất!” Tiểu Tần lúng túng gãi đầu: “Nhưng mà, cô Phạm cũng không phải người ngoài, không cần hẹn trước làm gì cho phiền phức, lúc nào đến cũng được”

Khóe miệng Vy Hiên trở nên cứng ngắc, mà người đàn ông đứng bên cạnh im lặng không nói lời nào, vẻ mặt nhạt nhẽo, giống như đang cố ý ban phát chút thời gian đợi cô đến phục tùng.

Vy Hiên nhăn mặt, ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mặt anh: “Có thời gian không? Chúng tôi có chuyên đề phóng sự nhân vật muốn mời anh tham gia”

Anh đút tay vào túi quần, ánh mắt sâu và trầm tĩnh, hoang vu và u tối như thể muốn từng chút từng chút một nhìn thấu con người cô một cách dễ dàng khiến cho tâm hồn cô nhộn nHiên đau đớn.

Những lúc người đàn ông này trở nên lạnh lùng trầm mặc, cô chỉ muốn chạy trốn. Suy cho cùng, chẳng có ai muốn bản thân bị ánh mắt của người khác lột trần như vậy cả.

Tiểu Tần có chút bàng hoàng khi phải đối diện với khung cảnh im ắng này.

Liên Cẩn Hành ném ra một tập giấy trong lòng: “Mang nó đến các bộ phận khác, cuộc họp chiều nay lùi lại 1 tiếng”

“Vâng…” Tiểu Tần mau chóng rời đi.

Liên Cẩn Hành xoay người lại: “Đến phòng làm việc của tôi”

Vy Hiên lặng lẽ đi phía sau, ngước mắt nhìn anh. Anh mặc sơ mi trắng mỏng, không tỳ vết và vô cùng chói mắt, là tuýp người thích điều khiển mọi thứ. Cô cúi thấp đầu, đếm từng bước một rồi đi vào phòng làm việc của anh ta.

Sau khi ngồi xuống, Vy Hiên lấy bút viết, bút ghi âm cùng với máy ảnh ra, sau đó bắt đầu nhiệm vụ phỏng vấn.

“Có cả máy ảnh sao?” Anh đột nhiên hỏi.

Vy Hiên ngơ ngác, sau đó mới nhớ ra là chưa nhận được sự đồng ý của anh ta, liền lập tức nói: “Ảnh cho công việc thôi, chụp lung tung vài tấm sau đó nộp lên là được”

Anh lại hỏi: “Em biết chụp?”

Vy Hiên thành thật lắc đầu: “Chỗ chúng tôi chỉ có một nhiếp ảnh gia, mà hôm nay người đó lại đi chụp ngoại cảnh. Nếu như anh không đồng ý có thể hẹn sang hôm khác chụp bổ sung sau”

Liên Cẩn Hành rũ mắt xuống, nhàn nhạt đáp: “Thế thì cô chụp đi”

Cô lặng người, dường như không quen với việc anh phối hợp với mình như vậy. Tuy nhiên, buổi phỏng vấn vẫn cần được tiến hành.

“Anh Liên…” Cô vừa mở miệng đã bị anh ngắt lời: “Phạm Vy Hiên, chỗ này chỉ có tôi với em, em có cần thiết phải tỏ ra xa lạ như vậy không?”

Phạm Vy Hiên mấp máy miệng, thấp giọng: “Liên Cẩn Hành…”

Anh đứng dậy, chậm rãi bước qua bàn sách, từ tốn đứng sau lưng cô. Vy Hiên không thể nào hướng mắt về phía anh ta, chỉ có thể cúi thấp đầu nhìn bản thảo, trong lòng thầm mong việc này mau kết thúc để cô có thể rời đi càng sớm càng tốt.

“Anh nhìn nhận thế nào về mối liên hệ giữa sự nghiệp và gia đình?” Câu hỏi của cô hoàn toàn dựa vào bản thảo cứng nhắc kia để đưa ra câu hỏi, một chút cũng không để tâm “Nếu như hai phương diện này xảy ra mâu thuẫn, vậy anh sẽ giải quyết như thế nào?”
 
Chương 800


Chương 800

Khói thuốc bay lên nghi ngút, anh đem đống tài liệu trên bàn đặt về vị trí cũ rồi bắt tay đầu tư vào dự án một lần nữa….

Nhờ có cuộc họp báo chuyên đề đó mà đẳng cấp địa vị của tòa sạn tạp chí đã tăng gấp mấy lần, lượng tạp chí tiêu thụ cũng bất ngờ tăng cao. Mặt mũi giám đốc tòa sạn sáng lạn như hoa, đồng thời nhân cơ hội này thuyên chuyển công tác cho Vy Hiên từ bộ phận biên tập sang phòng Marketing, thăng chức từ trợ lý biên tập lên phó chủ nhiệm. Chỉ cần là việc liên quan đến Hoàn Vũ thì đều giao lại cho cô.

Trong lòng mọi người đều ngầm hiểu rằng tổng biên tập cố ý thăng chức cho cô, mà nhiệm vụ của cô chỉ có một, đó là “tóm gọn” Liên Cẩn Hành.

Vy Hiên có chút phản cảm với sự sắp xếp này, nhưng sắp tới khối lượng công việc gia tăng nên dù là chuyện liên quan đến cô, không liên quan đến hay cả những chuyện đồn đại trong công ty thì cô cũng chẳng có thời gian tính toán đúng sai nữa rồi.

Thời gian cứ thế trôi qua.

“Ảnh?”

Vy Hiên cau mày nhìn bản thảo cho chuyên đề phóng sự nhân vật do chị Trương ban biên tập gửi đến, mà đối tượng được mời phỏng vấn lại chính là Liên Cẩn Hành.

Chị Trương nói một cách bất lực: “Em cũng biết đấy, tổng biên tập muốn tranh thủ cơ hội, thiếu điều đem cái toàn soạn này trở thành vợ của Liên Cẩn Hành! Đích thân yêu cầu phỏng vấn Liên Cẩn Hành đã đành, bây giờ còn muốn cả ảnh đính kèm”. Nói xong chị Trương cười cười: “Nhưng mà, đối với em mà nói, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Điện thoại em chắc cũng có khá nhiều ảnh đúng không? Chọn bừa một tấm là được rồi!”

Vy Hiên lắc đầu: “Không có”

Chị Trương không tin, nhưng mà, cả hai người đều biết ý nhau, cũng không nói gi nhiều. Trước khi rời đi, chị ta chớp mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Chiều nay chị với chồng hẹn nhau đi xem phòng ở khu gần trường học, buổi phóng vấn này em lo giúp chị nhé! Cảm ơn!”

Vy Hiên muốn gọi chị ta lại, nhưng chị Trương đã nhanh tay cầm lấy điện thoại: “Alo chồng à… Chiều nay em rảnh, anh thì sao?”

Vy Hiên bất lực ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào bản thảo phỏng vấn, một dòng chữ được đánh dấu bút đỏ đập vào mắt cô: “Chuyên đề phóng sự nhân vật: Tập trung vào đời sống tình cảm”

Buổi chiều, Vy Hiên xuất hiện tại tòa nhà văn phòng của Hoàn Vũ với máy ảnh trên lưng.

Nhân viên lễ tình nhiệt tình đón tiếp cô: “Cô Phạm, cô đến tìm tổng giám đốc sao?”

“Đúng vậy, tôi tới phỏng vấn” Vy Hiên bước vào thang máy, nụ cười chế nHiên của đối phương khiến cô dễ dàng đoán ra được, chắc chắn cô ta cho rằng cuộc phỏng vấn lần này chẳng qua là cái cớ để gặp mặt mà thôi.

Thang máy đi lên, Vy Hiên bất lực thở dài, nghĩ tới lần phỏng vấn không mấy vui vẻ lần trước, cô liền cảm thấy trong người khó chịu.

“Ding!”

Cửa mở ra, Vy Hiên bước ra khỏi thang máy, sau lưng là balo đựng máy ảnh, nặng đến nỗi trùng vai xuống, trong tay cô ôm một tập tài liệu bước về phía trước.

Ngay lúc đó, thật trùng hợp là có một ánh mắt xuất hiện trước mặt cô.

Trong ấn tượng của cô, gương mặt lạnh lẽo đẹp đẽ này hình như có thêm vài phần khác lạ, giống như nhành hoa mai sinh trưởng trong gió tuyết, thanh mảnh mà cao quý.

Anh nhìn cô, ánh mắt xa xăm, tựa như xa lạ lại vừa thân quen.

Vy Hiên mím môi, cụp mắt xuống rồi bước về phía anh. Tiểu Tần thấy cô đến lập tức mỉm cười: “Cô Phạm, cô lại đến rồi”

Chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng chữ “lại” kia như muốn nói rằng cô thường xuyên tìm đến chỗ này, mà từ trước đến giờ cô mới đến đây được có ba lần.
 
Chương 802


Chương 802

Liên Cẩn Hành đứng sau lưng cô, khoanh tay nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó đưa tay về phía trước tháo buộc tóc của cô ra.

Mái tóc dài đột nhiên buông xõa khiến Vy Hiên giật mình, lập tức đứng dậy: “Anh làm gì vây?”

Liên Cẩn Hành nhìn thấy cô xõa tóc, ánh mắt có chút rạng rỡ, khóe môi khẽ cong lên.

Anh không hay cười, nhưng khi cười lên trông rất đẹp, phong độ và hòa nhã. Nhưng hiện tại Vy Hiên không có tâm trạng để ngắm nhìn, cô hoàn toàn không hiểu anh làm vậy là có ý gì.

Anh ném đồ vật trong tay vào thùng rác, rũ mắt, hờ hững mở miệng: “Tôi không thích cái cách em gượng ép bản thân, cũng giống như, tôi không thích việc em dùng dây buộc tóc cột mái tóc đẹp đẽ này lên vậy.” Anh ngước mắt lên nhìn về phía cô: “Nhìn rất khó chịu”

Vy Hiên cứng họng, không nói nên lời, cô cảm giác mình mất đi trọng lực, hoàn toàn không thể nào chống đỡ.

“Tiếp tục đi” Anh cho tay vào túi quần, bước từng bước chậm rãi trong văn phòng: “Câu hỏi vừa nãy em đưa ra là gì?”

Vy Hiên nghiến răng, tay nắm chặt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh và lăp lại câu hỏi một lần nữa.

“Gia đình, sự nghiệp,….” Anh xoay một vòng, quay đầu lại nhìn cô: “Em thích đáp án nào?”

“Em thích đáp án nào?”

Vy Hiên quay mặt lại: “Đây không phải là phỏng vấn tôi, nên câu trả lời của tôi không quan trọng”

Bỗng nhiên, trước mặt xuất hiện một luồng hơi thở, cô ngoảnh lại thì nhìn thấy cặp mắt của anh, sâu thăm thẳm nhưng đường hầm dẫn lối với thế giới bên kia. Cô sững sờ, cô muốn đưa tay đẩy anh ra nhưng anh đã nhanh chóng lùi về sau một bước. Anh thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Tương lai em sẽ làm vợ, không hỏi em thì hỏi ai?”

Vy Hiên bị lời nói của anh làm cho sững sờ, tại chỗ, sau đó trả lời, giọng nói như hờn dỗi: “Tất nhiên là sẽ chọn gia đình rồi!”

“Vậy thì tôi chọn gia đình”

Câu trả lời của anh chẳng có chút thành ý nào.

Câu hỏi tiếp theo khiến Vy Hiên không thể không nghi ngờ rằng chị Trương đang cố ý!

“Mẫu người lí tưởng của anh là gì?”

“Vợ tương lai của tôi”

“Sau này sinh con anh thích con trai hay con gái?”

“Chỉ cần là con của tôi là được”

“Sau này dự định sinh mấy đứa”

“Cố gắng hết sức”

Vy Hiên cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của bản thân ổn định, nhưng tư thế cầm bút của cô thì cứng ngắc, vẻ mặt cũng vô cùng ngượng ngập đờ đẫn. Cô giống như phóng viên báo lá cải, mà người đàn ông đối diện cô lại hết sức phối hợp, điều này khiến cô thực sự muốn bỏ dở giữa chừng.

Buổi phỏng vấn khó khăn lắm mới kết thúc.

“Tiếp theo chúng ta chụp thêm hai tấm ảnh nữa là xong” Vy Hiên cầm lấy máy ảnh: “Nếu như anh cảm thấy trong phòng không đủ ánh sáng thì đứng ở bên cạnh cửa sổ là được”

Thấy cô cầm máy ảnh một cách lúng túng, Liên Cẩn Hành bước tới, trực tiếp cầm lấy máy ảnh, quan sát tiêu cự, chọn cảnh, sau đó cài đặt cảm quang và khe hở, điều chỉnh tiêu cự. Sau khi đã chỉnh xong, anh đưa máy ảnh cho cô, anh tự chọn cho mình vị trí đứng, một tay cho vào trong túi quần, một tay tùy tiện đặt lên trên cửa sổ “Chụp đi”. Giọng nói có phần mất kiên nhẫn.

Vy Hiên biết, anh rất ít khi tiếp nhận phỏng vấn, ảnh chụp thì lại càng hiếm hơn. Cô cứng ngắc giơ tay lên. Qua ống kính camera, cô thấy anh đứng trước cửa sổ, ngược sáng, thân ảnh hiện lên trên khe hở camera, áo sơmi trắng cũng vì thế mà trở nên rực rỡ hơn. Tuy nhiên, gò má anh lại hơi mờ, chỉ có thể nhìn thấy được ánh mắt anh ánh lên vẻ cô độc lạnh lẽo. Tất cả những điều đó hiện lên trên ống kính một cách rõ ràng.
 
Chương 801


Chương 801

“Tôi đã gọi điện trước rồi”. Cô nói với Tiểu Tần, cố gắng giữ một giọng điệu của một người đến bàn chuyện công việc, mắt vờ như không nhìn thấy Liên Cẩn Hành.

Ngại quá đi mất.

“Ai da, tôi quên mất!” Tiểu Tần lúng túng gãi đầu: “Nhưng mà, cô Phạm cũng không phải người ngoài, không cần hẹn trước làm gì cho phiền phức, lúc nào đến cũng được”

Khóe miệng Vy Hiên trở nên cứng ngắc, mà người đàn ông đứng bên cạnh im lặng không nói lời nào, vẻ mặt nhạt nhẽo, giống như đang cố ý ban phát chút thời gian đợi cô đến phục tùng.

Vy Hiên nhăn mặt, ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mặt anh: “Có thời gian không? Chúng tôi có chuyên đề phóng sự nhân vật muốn mời anh tham gia”

Anh đút tay vào túi quần, ánh mắt sâu và trầm tĩnh, hoang vu và u tối như thể muốn từng chút từng chút một nhìn thấu con người cô một cách dễ dàng khiến cho tâm hồn cô nhộn nHiên đau đớn.

Những lúc người đàn ông này trở nên lạnh lùng trầm mặc, cô chỉ muốn chạy trốn. Suy cho cùng, chẳng có ai muốn bản thân bị ánh mắt của người khác lột trần như vậy cả.

Tiểu Tần có chút bàng hoàng khi phải đối diện với khung cảnh im ắng này.

Liên Cẩn Hành ném ra một tập giấy trong lòng: “Mang nó đến các bộ phận khác, cuộc họp chiều nay lùi lại 1 tiếng”

“Vâng…” Tiểu Tần mau chóng rời đi.

Liên Cẩn Hành xoay người lại: “Đến phòng làm việc của tôi”

Vy Hiên lặng lẽ đi phía sau, ngước mắt nhìn anh. Anh mặc sơ mi trắng mỏng, không tỳ vết và vô cùng chói mắt, là tuýp người thích điều khiển mọi thứ. Cô cúi thấp đầu, đếm từng bước một rồi đi vào phòng làm việc của anh ta.

Sau khi ngồi xuống, Vy Hiên lấy bút viết, bút ghi âm cùng với máy ảnh ra, sau đó bắt đầu nhiệm vụ phỏng vấn.

“Có cả máy ảnh sao?” Anh đột nhiên hỏi.

Vy Hiên ngơ ngác, sau đó mới nhớ ra là chưa nhận được sự đồng ý của anh ta, liền lập tức nói: “Ảnh cho công việc thôi, chụp lung tung vài tấm sau đó nộp lên là được”

Anh lại hỏi: “Em biết chụp?”

Vy Hiên thành thật lắc đầu: “Chỗ chúng tôi chỉ có một nhiếp ảnh gia, mà hôm nay người đó lại đi chụp ngoại cảnh. Nếu như anh không đồng ý có thể hẹn sang hôm khác chụp bổ sung sau”

Liên Cẩn Hành rũ mắt xuống, nhàn nhạt đáp: “Thế thì cô chụp đi”

Cô lặng người, dường như không quen với việc anh phối hợp với mình như vậy. Tuy nhiên, buổi phỏng vấn vẫn cần được tiến hành.

“Anh Liên…” Cô vừa mở miệng đã bị anh ngắt lời: “Phạm Vy Hiên, chỗ này chỉ có tôi với em, em có cần thiết phải tỏ ra xa lạ như vậy không?”

Phạm Vy Hiên mấp máy miệng, thấp giọng: “Liên Cẩn Hành…”

Anh đứng dậy, chậm rãi bước qua bàn sách, từ tốn đứng sau lưng cô. Vy Hiên không thể nào hướng mắt về phía anh ta, chỉ có thể cúi thấp đầu nhìn bản thảo, trong lòng thầm mong việc này mau kết thúc để cô có thể rời đi càng sớm càng tốt.

“Anh nhìn nhận thế nào về mối liên hệ giữa sự nghiệp và gia đình?” Câu hỏi của cô hoàn toàn dựa vào bản thảo cứng nhắc kia để đưa ra câu hỏi, một chút cũng không để tâm “Nếu như hai phương diện này xảy ra mâu thuẫn, vậy anh sẽ giải quyết như thế nào?”
 
Chương 803


Chương 803

Tay Vy Hiên bỗng dưng run rẩy, mà đúng lúc này giọng nói trong trẻo của anh vang lên: “Tất cả những gì mà em cần làm bây giờ là mau chóng ấn nút chụp”

Vy Hiên làm theo những gì mà anh nói, ấn nút chụp lại. Giây tiếp theo, anh là tinh linh sống động duy nhất xuất hiện trong tấm ảnh của cô.

Vy Hiên cúi đầu cất máy ảnh đi, sau đó chỉnh sửa lại tài liệu. Tóc cô vẫn chưa được buộc lại, có vài sợi tóc rơi xuống, cọ lên má cô.

Mà anh thì đang đứng ở phía đối diện, mọi chuyển động, cử chỉ trong mắt anh đều giống như một bộ phim điện ảnh đen trắng thời xưa, nhẹ nhàng uyển chuyển.

Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi, cô ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã hợp tác với tôi để hoàn thành buổi phỏng vấn này”

Anh rũ mắt: “Thế thì mời tôi ăn một bữa là được rồi”

“Được thôi” Mời anh ta ăn một bữa cũng là điều nên làm.

Anh trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn ăn đồ em nấu”

Vy Hiên im lặng vài giây rồi gật đầu: “ Khi nào thì anh rảnh?”

Đúng lúc đó, Tiểu Tần gõ cửa rồi bước vào: “Tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi ạ”

Anh “ừm” một tiếng, quay người bước ra phía cửa: “Trưa mai mang cơm đến chỗ tôi”

“Được”

Cửa đóng lại, Liên Cẩn Hành bước về phía phòng họp, Tiểu Tần khi nãy thấy sắc mặt anh có vẻ thoải mái hơn một chút, khóe miệng cũng khẽ cong lên.

Anh ta nghĩ, cô Phạm có sức hút lớn thật đấy!

Tan làm, Vy Hiên về nhà, cô có ghé siêu thị mua chút đồ, dù sao cũng phải chuẩn bị một bữa thịnh soạn mới có thành ý. Mấy ngày nay Bảo Ngọc vẫn thường ghé chỗ cô. Hai người họ tan làm liền tiện đường ghé siêu thị luôn.

“Cậu mua nhiều như vậy làm gì? Có ăn hết được không đấy?”

“Mình đã đồng ý với Liên Cẩn Hành là mai sẽ mang bữa trưa đến cho anh ta”

Bảo Ngọc ngạc nhiên nhìn cô: “Vy Hiên, được đấy! Cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi!”

Vy Hiên trợn mắt nhìn cô: “Thông suốt cái gì! Anh ta giúp mình hoàn thành chuyên đề phóng sự nhân vật, mình làm vậy cũng là để cảm ơn anh ta”

“Phóng sự chuyên đề? Cậu đang đùa đúng không?” Bảo Ngọc thẳng thắn: “Tòa soạn nhỏ như vậy mà cũng có phóng sự chuyên đề cơ đấy? Lại còn là nhân vật cỡ bự như Liên Cẩn Hành? Nếu như Liên Cẩn Hành không nhìn trúng cậu thì còn lâu mới để cho bọn họ chim chuột được gì!”

Vy Hiên cũng không phản đối điều này, vừa chọn rau củ vừa nói: “Mình biết là anh ta đã giúp mình rất nhiều, vì thế nên mới áy náy”

Bảo Ngọc trêu đùa: “Vậy thì cậu chỉ cần lấy thân báo đáp là được rồi!”

“Mình với Liên Cẩn Hành không có khả năng đâu” Vy Hiên không thèm để tâm để lời nói của cô, tiếp tục chọn đồ ăn.

“Đừng có nói năng dứt khoát như thế chứ, trên đời này làm gì có chuyện gì là không thể đâu!” Bảo Ngọc đẩy xe đồ, nói: “Đến việc cậu và Tập Lăng Vũ ở bên nhau còn có thể xảy ra được thì có chuyện gì là không thể?”

Vy Hiên không quan tâm đến cô, khi ngẩng đầu lên liền trông thấy trước mắt mình xuất hiện một cô gái cáo ráo thanh thuần đang đứng chọn đồ. Đằng sau cô là một chàng trai đội mũ đang dựa sát lại gần, anh ta cũng cúi đầu quan sát, có vẻ như không mấy chú tâm, sau đó ngẩng đầu rời đi.

Bảo Ngọc thấy Vy Hiên đứng nguyên tại chỗ nhìn phía trước, sau đó cô cũng cúi đầu theo: “Nhìn gì vậy?”
 
Chương 802


Chương 802

Liên Cẩn Hành đứng sau lưng cô, khoanh tay nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó đưa tay về phía trước tháo buộc tóc của cô ra.

Mái tóc dài đột nhiên buông xõa khiến Vy Hiên giật mình, lập tức đứng dậy: “Anh làm gì vây?”

Liên Cẩn Hành nhìn thấy cô xõa tóc, ánh mắt có chút rạng rỡ, khóe môi khẽ cong lên.

Anh không hay cười, nhưng khi cười lên trông rất đẹp, phong độ và hòa nhã. Nhưng hiện tại Vy Hiên không có tâm trạng để ngắm nhìn, cô hoàn toàn không hiểu anh làm vậy là có ý gì.

Anh ném đồ vật trong tay vào thùng rác, rũ mắt, hờ hững mở miệng: “Tôi không thích cái cách em gượng ép bản thân, cũng giống như, tôi không thích việc em dùng dây buộc tóc cột mái tóc đẹp đẽ này lên vậy.” Anh ngước mắt lên nhìn về phía cô: “Nhìn rất khó chịu”

Vy Hiên cứng họng, không nói nên lời, cô cảm giác mình mất đi trọng lực, hoàn toàn không thể nào chống đỡ.

“Tiếp tục đi” Anh cho tay vào túi quần, bước từng bước chậm rãi trong văn phòng: “Câu hỏi vừa nãy em đưa ra là gì?”

Vy Hiên nghiến răng, tay nắm chặt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh và lăp lại câu hỏi một lần nữa.

“Gia đình, sự nghiệp,….” Anh xoay một vòng, quay đầu lại nhìn cô: “Em thích đáp án nào?”

“Em thích đáp án nào?”

Vy Hiên quay mặt lại: “Đây không phải là phỏng vấn tôi, nên câu trả lời của tôi không quan trọng”

Bỗng nhiên, trước mặt xuất hiện một luồng hơi thở, cô ngoảnh lại thì nhìn thấy cặp mắt của anh, sâu thăm thẳm nhưng đường hầm dẫn lối với thế giới bên kia. Cô sững sờ, cô muốn đưa tay đẩy anh ra nhưng anh đã nhanh chóng lùi về sau một bước. Anh thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Tương lai em sẽ làm vợ, không hỏi em thì hỏi ai?”

Vy Hiên bị lời nói của anh làm cho sững sờ, tại chỗ, sau đó trả lời, giọng nói như hờn dỗi: “Tất nhiên là sẽ chọn gia đình rồi!”

“Vậy thì tôi chọn gia đình”

Câu trả lời của anh chẳng có chút thành ý nào.

Câu hỏi tiếp theo khiến Vy Hiên không thể không nghi ngờ rằng chị Trương đang cố ý!

“Mẫu người lí tưởng của anh là gì?”

“Vợ tương lai của tôi”

“Sau này sinh con anh thích con trai hay con gái?”

“Chỉ cần là con của tôi là được”

“Sau này dự định sinh mấy đứa”

“Cố gắng hết sức”

Vy Hiên cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của bản thân ổn định, nhưng tư thế cầm bút của cô thì cứng ngắc, vẻ mặt cũng vô cùng ngượng ngập đờ đẫn. Cô giống như phóng viên báo lá cải, mà người đàn ông đối diện cô lại hết sức phối hợp, điều này khiến cô thực sự muốn bỏ dở giữa chừng.

Buổi phỏng vấn khó khăn lắm mới kết thúc.

“Tiếp theo chúng ta chụp thêm hai tấm ảnh nữa là xong” Vy Hiên cầm lấy máy ảnh: “Nếu như anh cảm thấy trong phòng không đủ ánh sáng thì đứng ở bên cạnh cửa sổ là được”

Thấy cô cầm máy ảnh một cách lúng túng, Liên Cẩn Hành bước tới, trực tiếp cầm lấy máy ảnh, quan sát tiêu cự, chọn cảnh, sau đó cài đặt cảm quang và khe hở, điều chỉnh tiêu cự. Sau khi đã chỉnh xong, anh đưa máy ảnh cho cô, anh tự chọn cho mình vị trí đứng, một tay cho vào trong túi quần, một tay tùy tiện đặt lên trên cửa sổ “Chụp đi”. Giọng nói có phần mất kiên nhẫn.

Vy Hiên biết, anh rất ít khi tiếp nhận phỏng vấn, ảnh chụp thì lại càng hiếm hơn. Cô cứng ngắc giơ tay lên. Qua ống kính camera, cô thấy anh đứng trước cửa sổ, ngược sáng, thân ảnh hiện lên trên khe hở camera, áo sơmi trắng cũng vì thế mà trở nên rực rỡ hơn. Tuy nhiên, gò má anh lại hơi mờ, chỉ có thể nhìn thấy được ánh mắt anh ánh lên vẻ cô độc lạnh lẽo. Tất cả những điều đó hiện lên trên ống kính một cách rõ ràng.
 
Chương 804


Chương 804

Vy Hiên chớp chớp mắt: “Không có gì”

Cô xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, cô lại đứng lại, lông mày khẽ nhói, dứt khoát quay lại chỗ cô gái vừa nãy.

“Này. Vy Hiên?” Bảo Ngọc khó hiểu đuổi theo cô, lại thấy Vy Hiên vỗ nhẹ vai cô gái kia rồi nói gì đó, chỉ thấy cô ta nhảy dựng lên rồi vội vàng rời đi.

“Vy Hiên, sao vây?”

Vy Hiên quay đầu lại: “Vừa nãy có một tên trộm, hắn ta bỏ đồ ăn cắp được vào túi của cô gái kia, mình chỉ muốn nhắc nhở cô ấy một chút”

Bảo Ngọc bĩu môi: “Chuyện này quá phổ biến rồi, giấu đồ ăn trộm được ở chỗ người khác rồi để người ta mang đi chỗ khác tẩu táng, sau đó lại trộm lại, anh ta sẽ không mạo hiểm thế đâu. Cơ mà sao cậu biết chắc được là hai người đó không phải đồng bọn?”

Vy Hiên nhẹ nhàng nói: “Mình từng gặp cô ấy rồi nên có chút ấn tượng, cô ấy rất tốt”

Bảo Ngọc cũng không hỏi gì thêm nữa, hai người thanh toán tiền, khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa liền thấy có người đuổi theo: “Khoan đã…”

Vy Hiên quay người lại liền trông thấy cô gái lúc nãy, cô ấy thở hổn hển, cười cười nói Vy Hiên: “Cảm ơn cô vì chuyện ban nãy”

Vy Hiên cũng cười đáp: “Không có gì, sau này ở nơi đông người thì nên cẩn thận một chút” Sau đó cô vô tình thấy trên áo cô gái này có gắn huy hiệu liền nhướng mày hỏi: “Cô là học sinh của học viện âm nhạc Hạc Linh sao?”

“Đúng vậy!” Cô gái tự giới thiệu: “Tôi là Nhiếp Vịnh Nhi, là sinh viên năm ba chuyên ngành cello ở học viện âm nhạc Hạc Linh”

Có gì đó khác thường xẹt qua đáy mắt Vy Hiên: “Hóa ra là sinh viên ngành cello…” Giọng cô rất nhỏ, không đoán ra được tâm trạng, nhưng Bảo Ngọc biết, cô đang đè nén tổn thương trong lòng.

“Vy Hiên, chúng ta mau về thôi” Bảo Ngọc thúc giục cô, Vy Hiên gật đầu, không kìm được mà quay đầu lại nhìn Nhiếp Vịnh Nhi mấy lần rồi rời đi, nhếch môi mỉm cười: “Thanh âm của cello là điều vô cùng đẹp đẽ, cố gắng lên”

Nhiếp Vịnh Nhi nghe thấy liền trở nên vui vẻ: “Cô cũng nghĩ như vậy sao? Tôi cũng cảm thấy trong tất cả các nhạc cụ, cello giống như một quý ông lịch lãm, mang trên mình một thanh âm trầm ấm lại quyến rũ! Vậy nên, nó thật sự như có ma thuật vậy! Cô cũng biết chơi cello sao?”

Bảo Ngọc không muốn để cô nói thêm gì nữa, mỉm cười qua loa: “Vậy thì cố gắng học cho tốt mấy môn phép thuật ở trường pháp thuật Hogwarts đi nhé!” Cô ngẩng đầu nói: “Vy Hiên, chúng ta đi thôi!”

Vy Hiên bị Bảo Ngọc kéo đi, cô quay đầu cười với Nhiếp Vịnh Nhi.

Nhưng chưa đi được mấy bước liền thấy cô gái kia hét lên thật to: “Tôi sẽ cố gắng! Cho dù có khó khăn gì cũng không từ bỏ đâu!” Những lời này như để đáp lại cô, lại vừa giống như hứa hẹn với chính bản thân mình.

Trái tim đầy nhiệt huyết đầy dũng khí dám nghĩ dám làm của Nhiếp Vịnh Nhi khiến Vy Hiên nhớ lại một vài chuyện đã qua – những câu chuyện về cello, về cha cô, về Giáng sinh năm đó.

Ngày hôm sau, Vy Hiên xin nghỉ nửa ngày, cố ý chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, sau đó gọi taxi đến công ty Hoàn Vũ. Cô còn đặc biệt chuẩn bị giỏ đựng đồ ăn dã ngoại. Khi cô vừa đến nơi cũng là lúc đến giờ ăn trưa.

Tiểu Tần trông thấy cô liền bước tới tiếp đón: “Nặng như vậy sao? Sao cô không gọi điện thoại trước để tôi xuống đón?”

“Không sao, cũng không nặng lắm” Vy Hiên bề ngoài nói vậy nhưng sống mũi lại âm thầm đổ mồ hôi.

“Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, để tôi đưa cô đi”

“Cảm ơn”
 
Chương 803


Chương 803

Tay Vy Hiên bỗng dưng run rẩy, mà đúng lúc này giọng nói trong trẻo của anh vang lên: “Tất cả những gì mà em cần làm bây giờ là mau chóng ấn nút chụp”

Vy Hiên làm theo những gì mà anh nói, ấn nút chụp lại. Giây tiếp theo, anh là tinh linh sống động duy nhất xuất hiện trong tấm ảnh của cô.

Vy Hiên cúi đầu cất máy ảnh đi, sau đó chỉnh sửa lại tài liệu. Tóc cô vẫn chưa được buộc lại, có vài sợi tóc rơi xuống, cọ lên má cô.

Mà anh thì đang đứng ở phía đối diện, mọi chuyển động, cử chỉ trong mắt anh đều giống như một bộ phim điện ảnh đen trắng thời xưa, nhẹ nhàng uyển chuyển.

Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi, cô ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã hợp tác với tôi để hoàn thành buổi phỏng vấn này”

Anh rũ mắt: “Thế thì mời tôi ăn một bữa là được rồi”

“Được thôi” Mời anh ta ăn một bữa cũng là điều nên làm.

Anh trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn ăn đồ em nấu”

Vy Hiên im lặng vài giây rồi gật đầu: “ Khi nào thì anh rảnh?”

Đúng lúc đó, Tiểu Tần gõ cửa rồi bước vào: “Tổng giám đốc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi ạ”

Anh “ừm” một tiếng, quay người bước ra phía cửa: “Trưa mai mang cơm đến chỗ tôi”

“Được”

Cửa đóng lại, Liên Cẩn Hành bước về phía phòng họp, Tiểu Tần khi nãy thấy sắc mặt anh có vẻ thoải mái hơn một chút, khóe miệng cũng khẽ cong lên.

Anh ta nghĩ, cô Phạm có sức hút lớn thật đấy!

Tan làm, Vy Hiên về nhà, cô có ghé siêu thị mua chút đồ, dù sao cũng phải chuẩn bị một bữa thịnh soạn mới có thành ý. Mấy ngày nay Bảo Ngọc vẫn thường ghé chỗ cô. Hai người họ tan làm liền tiện đường ghé siêu thị luôn.

“Cậu mua nhiều như vậy làm gì? Có ăn hết được không đấy?”

“Mình đã đồng ý với Liên Cẩn Hành là mai sẽ mang bữa trưa đến cho anh ta”

Bảo Ngọc ngạc nhiên nhìn cô: “Vy Hiên, được đấy! Cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi!”

Vy Hiên trợn mắt nhìn cô: “Thông suốt cái gì! Anh ta giúp mình hoàn thành chuyên đề phóng sự nhân vật, mình làm vậy cũng là để cảm ơn anh ta”

“Phóng sự chuyên đề? Cậu đang đùa đúng không?” Bảo Ngọc thẳng thắn: “Tòa soạn nhỏ như vậy mà cũng có phóng sự chuyên đề cơ đấy? Lại còn là nhân vật cỡ bự như Liên Cẩn Hành? Nếu như Liên Cẩn Hành không nhìn trúng cậu thì còn lâu mới để cho bọn họ chim chuột được gì!”

Vy Hiên cũng không phản đối điều này, vừa chọn rau củ vừa nói: “Mình biết là anh ta đã giúp mình rất nhiều, vì thế nên mới áy náy”

Bảo Ngọc trêu đùa: “Vậy thì cậu chỉ cần lấy thân báo đáp là được rồi!”

“Mình với Liên Cẩn Hành không có khả năng đâu” Vy Hiên không thèm để tâm để lời nói của cô, tiếp tục chọn đồ ăn.

“Đừng có nói năng dứt khoát như thế chứ, trên đời này làm gì có chuyện gì là không thể đâu!” Bảo Ngọc đẩy xe đồ, nói: “Đến việc cậu và Tập Lăng Vũ ở bên nhau còn có thể xảy ra được thì có chuyện gì là không thể?”

Vy Hiên không quan tâm đến cô, khi ngẩng đầu lên liền trông thấy trước mắt mình xuất hiện một cô gái cáo ráo thanh thuần đang đứng chọn đồ. Đằng sau cô là một chàng trai đội mũ đang dựa sát lại gần, anh ta cũng cúi đầu quan sát, có vẻ như không mấy chú tâm, sau đó ngẩng đầu rời đi.

Bảo Ngọc thấy Vy Hiên đứng nguyên tại chỗ nhìn phía trước, sau đó cô cũng cúi đầu theo: “Nhìn gì vậy?”
 
Chương 805


Chương 805

Tiểu Tần gõ cửa, một âm thanh trầm thấp vọng lại từ bên trong, anh ta đẩy cửa bước vào, tiện tay đặt giỏ đồ ăn lên bàn: “Tổng giám đốc, cô Phạm đến rồi”

Liên Cẩn Hành nghe thấy liền ngẩng đầu lên, điều chỉnh lại cơ thể, sau đó ngồi ở đó đợi cô bước lên. Tiểu Tần biết ý, không quấy rầy thế giới của hai người họ liền nhẹ nhàng rời đi.

Vy Hiên bày biện toàn bộ đồ trong giỏ ra ngoài, đồ ăn chiếm gần hết diện tích bàn làm việc của anh.

Liên Cẩn Hành chống cằm ngồi phía đối diện, nhìn cô chuẩn bị đồ rồi đặt đũa lên phía trước.

Đều là những món ăn bình thường nhưng cô lại bỏ ra rất nhiều tâm huyết để phối hợp màu sắc các món ăn sao cho đẹp mắt, khiến cho người ta có cảm giác ngon miệng. Anh cầm lấy đũa, không nói tiếng nào liền bắt đầu ăn.

Vy Hiên nhìn anh, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của đôi đũa, quan tâm hỏi: “Ăn ngon không?”

Anh ngước mắt lên: “Em cũng muốn ăn sao?”

Vy Hiên: “…”

Cô dứt khoát không trả lời, lẳng lặng đứng đó đợi anh ăn xong rồi sau đó sẽ thu dọn đồ đạc rời đi.

Liên Cẩn Hành ăn rất chậm, cứ chốc lát lại có điện thoại gọi tới. Vy Hiên ngồi trên ghế, ánh nắng hắt lên người cô đem lại cảm giác vô cùng ấm áp, mí mắt nặng trĩu liền ngáp vài cái.

Dần dần, thời gian nghỉ trưa qua đi, giờ làm việc bắt đầu, mọi người đều quay trở lại tiếp tục làm việc, văn phòng khôi phục lại trạng thái nhộn nhịp.

Tiểu Tần gõ cửa bước vào liền trông thấy tổng giám đốc đang dọn dẹp một loạt thức ăn trên bàn, anh ta khẽ lặng người, sau đó bước tới: “Tổng giám đốc…”

Liên Cẩn Hành ngẩng đầu lên, cau mày nhìn anh ta, lúc ấy Tiểu Tần mới phát hiện ra, Vy Hiên đang nằm ngủ trên ghế, ngay lập tức bèn hạ giọng: “Bên học viện âm nhạc vừa mới gọi điện xác nhận, ba giờ chiều nay có được không ạ?”

Liên Cẩn Hành nhìn đồng hồ sau đó gật đầu.

Tiểu Tần lui ra ngoài, nhưng lại bị anh gọi lại.

Liên Cẩn Hành để hộp đựng thức ăn vào trong giỏ, xách nó lên rồi đưa cho anh ta: “Mang nó đi rửa đi”

Tiểu Tần đơ người, trước giờ anh ta chưa từng bị sai làm công việc như thế này.

Liên Cẩn Hành cau mày: “Không nghe thấy à?”

“Vâng… vâng! Nghe rõ rồi ạ!” Tiểu Tần nhanh chóng mang những đồ vật trong tay kẹp vào nách rồi ngoan ngoãn đem đến phòng trà rửa sạch sẽ.

Thỉnh thoảng có người ra vào phòng giải khát, thấy anh ta đều có chút tò mò: “Trợ lý Tần, anh làm gì ở đây vậy?”

Tiểu Tần cảm thấy mất mặt nên không ngẩng đầu, buồn bực nói: “Không nhìn ra à, rửa chén chứ gì nữa!”

“Ồ, sao trợ lý đặc biệt lại làm việc này? Đây không phải là lãng phí tài năng, dùng tài lớn vào việc vặt sao?”

“Đi đi đi! Nhanh về làm việc đi! Đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay tôi!”

Đối phương cố nhịn cười ra ngoài. Không lâu sau lại có người nghe tiếng đến tham quan trợ lý Tần đang đấu tranh với một đống chén dĩa và hộp đồ ăn.

Văn phòng tổng giám đốc, tất cả điện thoại đều được chuyển sang chế độ im lặng. Liên Cẩn Hành cúi đầu, đang viết gì đó trên giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào màn hình laptop, thuận tiện liếc nhìn người phụ nữ được bao phủ trong ánh nắng.

Vẫn là cùng một phòng làm việc, cùng một buổi chiều được ánh mặt trời chiếu cố, vẫn bận rộn làm việc, nhưng hôm nay lại khác hẳn.
 
Chương 804


Chương 804

Vy Hiên chớp chớp mắt: “Không có gì”

Cô xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, cô lại đứng lại, lông mày khẽ nhói, dứt khoát quay lại chỗ cô gái vừa nãy.

“Này. Vy Hiên?” Bảo Ngọc khó hiểu đuổi theo cô, lại thấy Vy Hiên vỗ nhẹ vai cô gái kia rồi nói gì đó, chỉ thấy cô ta nhảy dựng lên rồi vội vàng rời đi.

“Vy Hiên, sao vây?”

Vy Hiên quay đầu lại: “Vừa nãy có một tên trộm, hắn ta bỏ đồ ăn cắp được vào túi của cô gái kia, mình chỉ muốn nhắc nhở cô ấy một chút”

Bảo Ngọc bĩu môi: “Chuyện này quá phổ biến rồi, giấu đồ ăn trộm được ở chỗ người khác rồi để người ta mang đi chỗ khác tẩu táng, sau đó lại trộm lại, anh ta sẽ không mạo hiểm thế đâu. Cơ mà sao cậu biết chắc được là hai người đó không phải đồng bọn?”

Vy Hiên nhẹ nhàng nói: “Mình từng gặp cô ấy rồi nên có chút ấn tượng, cô ấy rất tốt”

Bảo Ngọc cũng không hỏi gì thêm nữa, hai người thanh toán tiền, khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa liền thấy có người đuổi theo: “Khoan đã…”

Vy Hiên quay người lại liền trông thấy cô gái lúc nãy, cô ấy thở hổn hển, cười cười nói Vy Hiên: “Cảm ơn cô vì chuyện ban nãy”

Vy Hiên cũng cười đáp: “Không có gì, sau này ở nơi đông người thì nên cẩn thận một chút” Sau đó cô vô tình thấy trên áo cô gái này có gắn huy hiệu liền nhướng mày hỏi: “Cô là học sinh của học viện âm nhạc Hạc Linh sao?”

“Đúng vậy!” Cô gái tự giới thiệu: “Tôi là Nhiếp Vịnh Nhi, là sinh viên năm ba chuyên ngành cello ở học viện âm nhạc Hạc Linh”

Có gì đó khác thường xẹt qua đáy mắt Vy Hiên: “Hóa ra là sinh viên ngành cello…” Giọng cô rất nhỏ, không đoán ra được tâm trạng, nhưng Bảo Ngọc biết, cô đang đè nén tổn thương trong lòng.

“Vy Hiên, chúng ta mau về thôi” Bảo Ngọc thúc giục cô, Vy Hiên gật đầu, không kìm được mà quay đầu lại nhìn Nhiếp Vịnh Nhi mấy lần rồi rời đi, nhếch môi mỉm cười: “Thanh âm của cello là điều vô cùng đẹp đẽ, cố gắng lên”

Nhiếp Vịnh Nhi nghe thấy liền trở nên vui vẻ: “Cô cũng nghĩ như vậy sao? Tôi cũng cảm thấy trong tất cả các nhạc cụ, cello giống như một quý ông lịch lãm, mang trên mình một thanh âm trầm ấm lại quyến rũ! Vậy nên, nó thật sự như có ma thuật vậy! Cô cũng biết chơi cello sao?”

Bảo Ngọc không muốn để cô nói thêm gì nữa, mỉm cười qua loa: “Vậy thì cố gắng học cho tốt mấy môn phép thuật ở trường pháp thuật Hogwarts đi nhé!” Cô ngẩng đầu nói: “Vy Hiên, chúng ta đi thôi!”

Vy Hiên bị Bảo Ngọc kéo đi, cô quay đầu cười với Nhiếp Vịnh Nhi.

Nhưng chưa đi được mấy bước liền thấy cô gái kia hét lên thật to: “Tôi sẽ cố gắng! Cho dù có khó khăn gì cũng không từ bỏ đâu!” Những lời này như để đáp lại cô, lại vừa giống như hứa hẹn với chính bản thân mình.

Trái tim đầy nhiệt huyết đầy dũng khí dám nghĩ dám làm của Nhiếp Vịnh Nhi khiến Vy Hiên nhớ lại một vài chuyện đã qua – những câu chuyện về cello, về cha cô, về Giáng sinh năm đó.

Ngày hôm sau, Vy Hiên xin nghỉ nửa ngày, cố ý chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, sau đó gọi taxi đến công ty Hoàn Vũ. Cô còn đặc biệt chuẩn bị giỏ đựng đồ ăn dã ngoại. Khi cô vừa đến nơi cũng là lúc đến giờ ăn trưa.

Tiểu Tần trông thấy cô liền bước tới tiếp đón: “Nặng như vậy sao? Sao cô không gọi điện thoại trước để tôi xuống đón?”

“Không sao, cũng không nặng lắm” Vy Hiên bề ngoài nói vậy nhưng sống mũi lại âm thầm đổ mồ hôi.

“Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, để tôi đưa cô đi”

“Cảm ơn”
 
Chương 806


Chương 806

Có lẽ là do kim đồng hồ chạy chậm, thời gian dừng lại, hoặc mây ngoài cửa sổ không tới đúng hẹn. Nếu không thì chính là phương hướng quen nhìn đã lệch khỏi quỹ đạo, cho nên trong lòng thay đổi, tâm trạng cũng thay đổi theo…

Nói chung, hôm nay có chỗ khác biệt.

Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Tiểu Tần đưa giỏ xách vào một cách quy củ, lại đặt một tờ giấy ở trước mặt anh, sau đó thức thời rời đi.

Liên Cẩn Hành cúi đầu liếc qua – “Sinh viên của Học viện Âm Nhạc tới, bây giờ đang ở phòng họp.”

Anh ngẩng đầu lại nhìn người phụ nữ đang ngủ rất say, một bên khóe môi bất giác cong lên. Anh đứng dậy, tiện tay cầm lấy áo vest của mình lên, nhẹ nhàng đắp lên trên người cô. Ánh mắt anh nhìn lướt qua làn da bị ánh mặt trời chiếu vào gần như trong suốt của cô, màu mắt anh dần dần tối lại, nghiêng người ra về phía trước, nhưng lúc chỉ cách cô có mấy centimets thì dừng lại.

Anh mím chặt môi, lùi lại một cách dứt khoát và xoay người ra khỏi văn phòng.

Một mùi bạc hà thoang thoảng lọt vào trong mũi của cô, giống như một dòng suối mát bắt đầu lan tràn trong cơ thể lười biếng, khoan khoái của cô.

Vy Hiên mở mắt ra, trước mặt cô chính là ánh mặt trời chói mắt. Cô nheo mắt lại và giơ tay lên che sáng.

Trên người có gì đó tuột xuống. Cô rũ mắt nhìn thì thấy là một chiếc áo vest tối màu.

Vy Hiên chợt đờ người rồi kịp nhớ ra điều gì, vội vàng xem giờ. Cô không thể tin được mình lại ngủ trong văn phòng của Liên Cẩn Hành lâu như vậy!

Cô chán nản đứng dậy, thấy giỏ đặt ở trên bàn trà nhưng không thấy ai khác.

Vy Hiên muốn rời đi, nhưng theo phép lịch sự cũng phải nói với người ta một tiếng trước mới đúng. Cho nên cô không hề chậm trễ, ra ngoài tìm người.

Cô không quen thuộc với nơi này, chỉ có thể tùy tiện đi lại tìm kiếm vận may.

Phần lớn nhân viên đi ngang qua đều biết cô. Lúc lướt qua cô, bọn họ không nhịn được quay đầu nhìn vài lần. Bọn họ đều lén nói với nhau, chắc chắn kiếp trước người phụ nữ này từng cứu giúp hệ Ngân Hà, nếu không làm sao có thể được người đàn ông như Tổng Giám đốc nuông chiều thế. Anh thậm chí không tiếc bỏ xuống thân phận tôn quý của mình, làm chỗ dựa cho một tờ tạp chí hạng hai, hạng ba.

Cô đang tùy ý đi lại, đột nhiên dừng lại.

Vy Hiên đứng ở bên ngoài cửa lớn của phòng họp như bị trúng bùa Định Thân, nghe giai điệu quen tới không thể quen hơn từ bên trong vọng ra làm cô không thể bước chân đi nổi.

Trầm lắng, du dương, triền miên, cô độc… Tất cả tâm trạng đều được hoàn thành bởi từng dây, từng cung, từng lần kéo, từng lần gõ của nó.

Vy Hiên chậm rãi dựa vào trên tường và nhắm mắt lại, tay đặt ở bên người, ngón tay không nhịn được lại gõ theo nhịp… Vẻ mặt tập trung đến mức ngay cả có người đi tới cửa cũng không hề hay biết.

Lông mày của cô giãn ra, khóe môi nâng cao, cả gương mặt đều trở nên sinh động, đầy sức sống.

Bên trong phòng họp, tiếng đàn vừa muốn dừng lại, người đứng ở cửa bỗng nhiên giơ tay lên ra hiệu tiếp tục.

Cô gái đang kéo đàn Cello ngẩn người, sau đó lại đánh lại khúc nhạc từ đầu dưới ánh mắt cấp bách của giáo viên chỉ dẫn.

Liên Cẩn Hành dựa vào cửa, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, khóe miệng anh cong lên cười. Trong chớp mắt đó, anh đã nhìn ra được, ở trong giai điệu tao nhã của đàn Cello, một linh hồn tách ra, một linh hồn thoát khỏi sự trói buộc.

Cuối cùng, một khúc nhạc kết thúc.

Hai mắt Vy Hiên mở ra có vẻ hoảng hốt, hình như còn chưa tỉnh lại sau giấc mơ tuyệt vời vừa rồi. Thật lâu sau, nụ cười trên mặt cô mới dần dần biến mất, thay vào đó là càng lúc càng nặng nề mất mát, giống như sao băng rơi xuống, sau khi rực rỡ trong chớp mắt lại bị đánh vào trong thế giới tối tăm dưới lòng đất.
 
Chương 805


Chương 805

Tiểu Tần gõ cửa, một âm thanh trầm thấp vọng lại từ bên trong, anh ta đẩy cửa bước vào, tiện tay đặt giỏ đồ ăn lên bàn: “Tổng giám đốc, cô Phạm đến rồi”

Liên Cẩn Hành nghe thấy liền ngẩng đầu lên, điều chỉnh lại cơ thể, sau đó ngồi ở đó đợi cô bước lên. Tiểu Tần biết ý, không quấy rầy thế giới của hai người họ liền nhẹ nhàng rời đi.

Vy Hiên bày biện toàn bộ đồ trong giỏ ra ngoài, đồ ăn chiếm gần hết diện tích bàn làm việc của anh.

Liên Cẩn Hành chống cằm ngồi phía đối diện, nhìn cô chuẩn bị đồ rồi đặt đũa lên phía trước.

Đều là những món ăn bình thường nhưng cô lại bỏ ra rất nhiều tâm huyết để phối hợp màu sắc các món ăn sao cho đẹp mắt, khiến cho người ta có cảm giác ngon miệng. Anh cầm lấy đũa, không nói tiếng nào liền bắt đầu ăn.

Vy Hiên nhìn anh, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của đôi đũa, quan tâm hỏi: “Ăn ngon không?”

Anh ngước mắt lên: “Em cũng muốn ăn sao?”

Vy Hiên: “…”

Cô dứt khoát không trả lời, lẳng lặng đứng đó đợi anh ăn xong rồi sau đó sẽ thu dọn đồ đạc rời đi.

Liên Cẩn Hành ăn rất chậm, cứ chốc lát lại có điện thoại gọi tới. Vy Hiên ngồi trên ghế, ánh nắng hắt lên người cô đem lại cảm giác vô cùng ấm áp, mí mắt nặng trĩu liền ngáp vài cái.

Dần dần, thời gian nghỉ trưa qua đi, giờ làm việc bắt đầu, mọi người đều quay trở lại tiếp tục làm việc, văn phòng khôi phục lại trạng thái nhộn nhịp.

Tiểu Tần gõ cửa bước vào liền trông thấy tổng giám đốc đang dọn dẹp một loạt thức ăn trên bàn, anh ta khẽ lặng người, sau đó bước tới: “Tổng giám đốc…”

Liên Cẩn Hành ngẩng đầu lên, cau mày nhìn anh ta, lúc ấy Tiểu Tần mới phát hiện ra, Vy Hiên đang nằm ngủ trên ghế, ngay lập tức bèn hạ giọng: “Bên học viện âm nhạc vừa mới gọi điện xác nhận, ba giờ chiều nay có được không ạ?”

Liên Cẩn Hành nhìn đồng hồ sau đó gật đầu.

Tiểu Tần lui ra ngoài, nhưng lại bị anh gọi lại.

Liên Cẩn Hành để hộp đựng thức ăn vào trong giỏ, xách nó lên rồi đưa cho anh ta: “Mang nó đi rửa đi”

Tiểu Tần đơ người, trước giờ anh ta chưa từng bị sai làm công việc như thế này.

Liên Cẩn Hành cau mày: “Không nghe thấy à?”

“Vâng… vâng! Nghe rõ rồi ạ!” Tiểu Tần nhanh chóng mang những đồ vật trong tay kẹp vào nách rồi ngoan ngoãn đem đến phòng trà rửa sạch sẽ.

Thỉnh thoảng có người ra vào phòng giải khát, thấy anh ta đều có chút tò mò: “Trợ lý Tần, anh làm gì ở đây vậy?”

Tiểu Tần cảm thấy mất mặt nên không ngẩng đầu, buồn bực nói: “Không nhìn ra à, rửa chén chứ gì nữa!”

“Ồ, sao trợ lý đặc biệt lại làm việc này? Đây không phải là lãng phí tài năng, dùng tài lớn vào việc vặt sao?”

“Đi đi đi! Nhanh về làm việc đi! Đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay tôi!”

Đối phương cố nhịn cười ra ngoài. Không lâu sau lại có người nghe tiếng đến tham quan trợ lý Tần đang đấu tranh với một đống chén dĩa và hộp đồ ăn.

Văn phòng tổng giám đốc, tất cả điện thoại đều được chuyển sang chế độ im lặng. Liên Cẩn Hành cúi đầu, đang viết gì đó trên giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào màn hình laptop, thuận tiện liếc nhìn người phụ nữ được bao phủ trong ánh nắng.

Vẫn là cùng một phòng làm việc, cùng một buổi chiều được ánh mặt trời chiếu cố, vẫn bận rộn làm việc, nhưng hôm nay lại khác hẳn.
 
Chương 807


Chương 807

Cô cúi đầu, bước chân nặng nề, cơ thể mệt mỏi, đi về phía phòng làm việc của anh.

“Tổng Giám đốc Liên?”

Tiểu Tần khẽ gọi một tiếng, Liên Cẩn Hành mới chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn mấy người sinh viên đối diện. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô nữ sinh vừa kéo đàn Cello, sau đó xoay người đi ra ngoài, giọng nói thản nhiên: “Là cô ta đi.”

“Được.” Tiểu Tần hiểu ý, trao đổi một chút với giáo viên dẫn đầu đội.

Liên Cẩn Hành đi ra khỏi phòng họp, có thể nghe được bên trong vọng đến tiếng hoan hô của cô gái, ánh mắt anh theo bản năng lại tìm kiếm bóng dáng vừa rồi.

Vy Hiên mới vừa đi vào văn phòng của anh, Liên Cẩn Hành đã đi vào theo. Cô quay đầu nhìn anh, có chút xấu hổ: “Vừa rồi ngại quá, tôi hình như đã ngủ thiếp đi mất…”

Anh vừa đi vừa nói chuyện: “Ở trước mặt tôi thì không sao. Lần sau đổi lại thành người xa lạ thì tuyệt đối không thể làm vậy.” Giọng điệu của anh rất tùy ý, như đang căn dặn chuyện gì đó không quá quan trọng, cho dù là mệnh lệnh cũng khiến người ta hiểu một cách mơ hồ thế nào cũng được, ngay cả muốn phản đối cũng sẽ có vẻ không để ý tới không nghe theo, không quá mức khí thế.

Vy Hiên cúi đầu, thở dài và khẽ nói: “Tôi cũng đâu phải thường xuyên như vậy.” Ở trước mặt anh, cô thường giống như một học sinh mắc lỗi, đang tiếp nhận lời dạy bảo của thầy chủ nhiệm, cảm giác này rất tệ.

“Lần đầu tiên à?” Anh quay lại trước bàn làm việc, thuận miệng hỏi một câu.

Vy Hiên không trả lời, vẻ bối rối đã nói rõ tất cả.

Anh cũng không nói một lời nào nữa.

“Tôi không quấy rầy anh làm việc nữa, tôi đi về trước đây.” Vy Hiên xách cái giỏ lên, khẽ gật đầu với anh và đang định đi, Liên Cẩn Hành lại chậm rãi nói: “Có một quảng cáo công ích bảo vệ môi trường, cần lựa chọn một sinh viên học viện Âm Nhạc để quay, tạp chí các cô tới tạo thế đi.”

Vy Hiên đứng lại, nhớ tới tiếng đàn mình mới nghe được thì lập tức hiểu rõ.

“Là đàn Cello à?” Cô hỏi.

“Ừ.”Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt dường như bị che phủ bởi một tầng ánh sáng trắng mờ, anh nhìn cô qua màn ánh sáng.

Vy Hiên khẽ gật đầu: “Rất tốt.”

“Cái gì tốt?” Anh nhướng mày, giọng đều đều hỏi: “Là sáng kiến tốt, hay là… chọn lựa đàn Cello tốt?”

Vy Hiên sửng sốt. Sau khi nghe anh hỏi như vậy, cô mới phát hiện ra điều trong đầu cô nghĩ đến chỉ có đàn Cello.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút khủng hoảng, vội vàng kéo cửa ra: “Tôi… Tôi đi trước đây. Về chuyện tuyên truyền, tôi trở về sẽ lập tức viết phương án.”

“Được, tôi chờ cô.”

Mãi đến khi cửa đóng lại, người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc vẫn nhìn về phía đó. Một tay anh xoa cằm, mắt nheo lại, môi hơi mấp máy như muốn nói: “Xem ra, vẫn là thích đấy…”

Vy Hiên cúi đầu đi rất nhanh, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đây. Cô rất sợ mình lại nghe được chuyện gì có liên quan đến đàn Cello.

Khi cô đi tới trong thang máy, thấy một nhóm ba, năm người trẻ tuổi cười đùa đi vào. Cô đứng vào ở góc và day mi tâm. Lúc này, có một giọng nói đầy vui mừng bất ngờ vang lên: “À, không ngờ lại gặp nhau ở đây!”

Vy Hiên ngẩng đầu lên, thấy một cô gái trong đó đeo một đàn Cello, hộp đàn màu trắng vừa vặn tôn lên dáng vẻ cao gầy, xinh xắn đơn thuần của cô ta.
 
Chương 806


Chương 806

Có lẽ là do kim đồng hồ chạy chậm, thời gian dừng lại, hoặc mây ngoài cửa sổ không tới đúng hẹn. Nếu không thì chính là phương hướng quen nhìn đã lệch khỏi quỹ đạo, cho nên trong lòng thay đổi, tâm trạng cũng thay đổi theo…

Nói chung, hôm nay có chỗ khác biệt.

Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Tiểu Tần đưa giỏ xách vào một cách quy củ, lại đặt một tờ giấy ở trước mặt anh, sau đó thức thời rời đi.

Liên Cẩn Hành cúi đầu liếc qua – “Sinh viên của Học viện Âm Nhạc tới, bây giờ đang ở phòng họp.”

Anh ngẩng đầu lại nhìn người phụ nữ đang ngủ rất say, một bên khóe môi bất giác cong lên. Anh đứng dậy, tiện tay cầm lấy áo vest của mình lên, nhẹ nhàng đắp lên trên người cô. Ánh mắt anh nhìn lướt qua làn da bị ánh mặt trời chiếu vào gần như trong suốt của cô, màu mắt anh dần dần tối lại, nghiêng người ra về phía trước, nhưng lúc chỉ cách cô có mấy centimets thì dừng lại.

Anh mím chặt môi, lùi lại một cách dứt khoát và xoay người ra khỏi văn phòng.

Một mùi bạc hà thoang thoảng lọt vào trong mũi của cô, giống như một dòng suối mát bắt đầu lan tràn trong cơ thể lười biếng, khoan khoái của cô.

Vy Hiên mở mắt ra, trước mặt cô chính là ánh mặt trời chói mắt. Cô nheo mắt lại và giơ tay lên che sáng.

Trên người có gì đó tuột xuống. Cô rũ mắt nhìn thì thấy là một chiếc áo vest tối màu.

Vy Hiên chợt đờ người rồi kịp nhớ ra điều gì, vội vàng xem giờ. Cô không thể tin được mình lại ngủ trong văn phòng của Liên Cẩn Hành lâu như vậy!

Cô chán nản đứng dậy, thấy giỏ đặt ở trên bàn trà nhưng không thấy ai khác.

Vy Hiên muốn rời đi, nhưng theo phép lịch sự cũng phải nói với người ta một tiếng trước mới đúng. Cho nên cô không hề chậm trễ, ra ngoài tìm người.

Cô không quen thuộc với nơi này, chỉ có thể tùy tiện đi lại tìm kiếm vận may.

Phần lớn nhân viên đi ngang qua đều biết cô. Lúc lướt qua cô, bọn họ không nhịn được quay đầu nhìn vài lần. Bọn họ đều lén nói với nhau, chắc chắn kiếp trước người phụ nữ này từng cứu giúp hệ Ngân Hà, nếu không làm sao có thể được người đàn ông như Tổng Giám đốc nuông chiều thế. Anh thậm chí không tiếc bỏ xuống thân phận tôn quý của mình, làm chỗ dựa cho một tờ tạp chí hạng hai, hạng ba.

Cô đang tùy ý đi lại, đột nhiên dừng lại.

Vy Hiên đứng ở bên ngoài cửa lớn của phòng họp như bị trúng bùa Định Thân, nghe giai điệu quen tới không thể quen hơn từ bên trong vọng ra làm cô không thể bước chân đi nổi.

Trầm lắng, du dương, triền miên, cô độc… Tất cả tâm trạng đều được hoàn thành bởi từng dây, từng cung, từng lần kéo, từng lần gõ của nó.

Vy Hiên chậm rãi dựa vào trên tường và nhắm mắt lại, tay đặt ở bên người, ngón tay không nhịn được lại gõ theo nhịp… Vẻ mặt tập trung đến mức ngay cả có người đi tới cửa cũng không hề hay biết.

Lông mày của cô giãn ra, khóe môi nâng cao, cả gương mặt đều trở nên sinh động, đầy sức sống.

Bên trong phòng họp, tiếng đàn vừa muốn dừng lại, người đứng ở cửa bỗng nhiên giơ tay lên ra hiệu tiếp tục.

Cô gái đang kéo đàn Cello ngẩn người, sau đó lại đánh lại khúc nhạc từ đầu dưới ánh mắt cấp bách của giáo viên chỉ dẫn.

Liên Cẩn Hành dựa vào cửa, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, khóe miệng anh cong lên cười. Trong chớp mắt đó, anh đã nhìn ra được, ở trong giai điệu tao nhã của đàn Cello, một linh hồn tách ra, một linh hồn thoát khỏi sự trói buộc.

Cuối cùng, một khúc nhạc kết thúc.

Hai mắt Vy Hiên mở ra có vẻ hoảng hốt, hình như còn chưa tỉnh lại sau giấc mơ tuyệt vời vừa rồi. Thật lâu sau, nụ cười trên mặt cô mới dần dần biến mất, thay vào đó là càng lúc càng nặng nề mất mát, giống như sao băng rơi xuống, sau khi rực rỡ trong chớp mắt lại bị đánh vào trong thế giới tối tăm dưới lòng đất.
 
Chương 808


Chương 808

“Nhiếp Vịnh Nhi?” Vy Hiên cũng kinh ngạc. Tối hôm qua bọn họ vừa mới gặp, không ngờ hôm nay lại gặp nữa.

Lúc nhìn thấy chiếc đàn của cô ta, Vy Hiên mới kịp phản ứng: “Cô vừa diễn tấu bản Haydn C Major vừa rồi à?”

Ánh mắt Nhiếp Vịnh Nhi đột nhiên sáng lên: “Chị nghe được à?” Cô ta cảm giác được Vy Hiên là một người trong nghề, ít nhất cũng là một người mê nhạc cổ điển, trong giây lát lại cảm thấy có chút thân thiết.

“Ừ, rất tuyệt.” Vy Hiên nói thật lòng.

“Cảm ơn!” Nhiếp Vịnh Nhi nghĩ đến điều gì đó, xấu hổ hỏi: “Em có thể biết tên của chị không? Chúng ta gặp phải nhiều lần như vậy cũng xem như là duyên phận đấy.”

Vy Hiên gật đầu, phóng khoáng nói: “Phạm Vy Hiên.”

Nhiếp Vịnh Nhi vừa nghe được cái tên này, trong đầu hoảng hốt dường như lóe lên điều gì nhưng cô ta không nghĩ ra, chỉ cảm thấy mình không quá xa lạ với cái tên này.

Lúc này, thang máy tới nơi, mấy người đi vào. Bạn học của Nhiếp Vịnh Hy vẫn còn nói về buổi biểu diễn vừa rồi.

“Wow, tôi thật sự khẩn trương muốn chết! Không ngờ được Tổng Giám đốc lại tự mình tới phỏng vấn!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi khẩn trương đến mức tim cũng muốn nhảy vọt ra ngoài đấy! Lúc đi thi cũng không khẩn trương như vậy đâu!”

Nhiếp Vịnh Nhi nghe được, vừa cười vừa nói: “Các bạn nhất định là thấy người ta đẹp trai, cho nên mới xấu hổ chứ gì!”

“Đúng vậy! Anh ấy thật sự quá đẹp trai! Người lãnh khốc, ăn mặc đơn giản nhưng khi nhìn tới lại cực kỳ có khí chất nhé! Đúng rồi, đúng rồi, mọi người có để ý cái đồng hồ trên cổ tay anh ta không? Đây chính là loại Vacheron Constantin mà tôi thích nhất đấy! Không ngờ, anh ấy cũng tinh mắt như tôi vậy!”

“Ha ha, khác nhau ở chỗ người ta mua được, còn cô chỉ có thể nhìn tạp chí mà chảy nước miếng thôi.”

“Ôi! Cũng đúng!”

Vy Hiên đứng trong góc, nghe từ khi bước vào các cô ấy đã bàn luận về người chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô, từ quần áo tới các chi tiết vân vân, không ngờ đều là thứ cô chưa từng để ý tới.

Cô hơi tò mò, sao những cô gái trẻ này có thể chỉ trong thời gian rất ngắn, dường như đã copy anh từ đầu đến chân, không tha bất kỳ chi tiết nào của anh vậy?

Nhưng cô có thể nhớ kỹ, cũng chỉ có ánh mắt dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấu được cô…

Ra khỏi thang máy, Nhiếp Vịnh Nhi đi song song với Vy Hiên, nghiêng đầu nhìn cô: “Em gọi chị là chị Vy Hiên được không?”

“Đương nhiên.”

Nhiếp Vịnh Nhi cười, hưng phấn nói: “Chị Vy Hiên, mỗi lần gặp chị đều có chuyện tốt xảy ra, chị đúng là nữ thần may mắn của em!”

Vy Hiên đột nhiên nghĩ đến chuyện Liên Cẩn Hành vừa nhắc tới chuyện lựa chọn một sinh viên của học viện Âm Nhạc đê quay quảng cáo công ích. Cô lại nhìn vẻ vui sướng không thể che giấu trên gương mặt Nhiếp Vịnh Nhi, trong lòng cũng đoán được tám chín phần.

Vì vậy, cô mỉm cười nói: “Vậy tôi hi vọng cô vẫn luôn may mắn như vậy.”

“Cảm ơn chị Vy Hiên!” Nhiếp Vịnh Nhi rất thích cô gái điềm tĩnh, bình yên trước mắt này, ở bên cạnh cô, dù tâm tình có nóng nảy cũng sẽ vô thức bình tĩnh lại. Cảm giác này lại giống như cây đàn Cello trong tay cô ta, đẹp lộng lẫy lại ôn hòa, không thể hiện ra trước người khác.

“A đúng rồi, chị Vy Hiên, chị là nhân viên ở đây à? Vậy sau này không phải chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt sao?”

Vy Hiên lắc đầu: “Tôi chỉ là tới… bàn công việc thôi.”
 
Chương 807


Chương 807

Cô cúi đầu, bước chân nặng nề, cơ thể mệt mỏi, đi về phía phòng làm việc của anh.

“Tổng Giám đốc Liên?”

Tiểu Tần khẽ gọi một tiếng, Liên Cẩn Hành mới chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn mấy người sinh viên đối diện. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô nữ sinh vừa kéo đàn Cello, sau đó xoay người đi ra ngoài, giọng nói thản nhiên: “Là cô ta đi.”

“Được.” Tiểu Tần hiểu ý, trao đổi một chút với giáo viên dẫn đầu đội.

Liên Cẩn Hành đi ra khỏi phòng họp, có thể nghe được bên trong vọng đến tiếng hoan hô của cô gái, ánh mắt anh theo bản năng lại tìm kiếm bóng dáng vừa rồi.

Vy Hiên mới vừa đi vào văn phòng của anh, Liên Cẩn Hành đã đi vào theo. Cô quay đầu nhìn anh, có chút xấu hổ: “Vừa rồi ngại quá, tôi hình như đã ngủ thiếp đi mất…”

Anh vừa đi vừa nói chuyện: “Ở trước mặt tôi thì không sao. Lần sau đổi lại thành người xa lạ thì tuyệt đối không thể làm vậy.” Giọng điệu của anh rất tùy ý, như đang căn dặn chuyện gì đó không quá quan trọng, cho dù là mệnh lệnh cũng khiến người ta hiểu một cách mơ hồ thế nào cũng được, ngay cả muốn phản đối cũng sẽ có vẻ không để ý tới không nghe theo, không quá mức khí thế.

Vy Hiên cúi đầu, thở dài và khẽ nói: “Tôi cũng đâu phải thường xuyên như vậy.” Ở trước mặt anh, cô thường giống như một học sinh mắc lỗi, đang tiếp nhận lời dạy bảo của thầy chủ nhiệm, cảm giác này rất tệ.

“Lần đầu tiên à?” Anh quay lại trước bàn làm việc, thuận miệng hỏi một câu.

Vy Hiên không trả lời, vẻ bối rối đã nói rõ tất cả.

Anh cũng không nói một lời nào nữa.

“Tôi không quấy rầy anh làm việc nữa, tôi đi về trước đây.” Vy Hiên xách cái giỏ lên, khẽ gật đầu với anh và đang định đi, Liên Cẩn Hành lại chậm rãi nói: “Có một quảng cáo công ích bảo vệ môi trường, cần lựa chọn một sinh viên học viện Âm Nhạc để quay, tạp chí các cô tới tạo thế đi.”

Vy Hiên đứng lại, nhớ tới tiếng đàn mình mới nghe được thì lập tức hiểu rõ.

“Là đàn Cello à?” Cô hỏi.

“Ừ.”Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt dường như bị che phủ bởi một tầng ánh sáng trắng mờ, anh nhìn cô qua màn ánh sáng.

Vy Hiên khẽ gật đầu: “Rất tốt.”

“Cái gì tốt?” Anh nhướng mày, giọng đều đều hỏi: “Là sáng kiến tốt, hay là… chọn lựa đàn Cello tốt?”

Vy Hiên sửng sốt. Sau khi nghe anh hỏi như vậy, cô mới phát hiện ra điều trong đầu cô nghĩ đến chỉ có đàn Cello.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút khủng hoảng, vội vàng kéo cửa ra: “Tôi… Tôi đi trước đây. Về chuyện tuyên truyền, tôi trở về sẽ lập tức viết phương án.”

“Được, tôi chờ cô.”

Mãi đến khi cửa đóng lại, người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc vẫn nhìn về phía đó. Một tay anh xoa cằm, mắt nheo lại, môi hơi mấp máy như muốn nói: “Xem ra, vẫn là thích đấy…”

Vy Hiên cúi đầu đi rất nhanh, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đây. Cô rất sợ mình lại nghe được chuyện gì có liên quan đến đàn Cello.

Khi cô đi tới trong thang máy, thấy một nhóm ba, năm người trẻ tuổi cười đùa đi vào. Cô đứng vào ở góc và day mi tâm. Lúc này, có một giọng nói đầy vui mừng bất ngờ vang lên: “À, không ngờ lại gặp nhau ở đây!”

Vy Hiên ngẩng đầu lên, thấy một cô gái trong đó đeo một đàn Cello, hộp đàn màu trắng vừa vặn tôn lên dáng vẻ cao gầy, xinh xắn đơn thuần của cô ta.
 
Chương 809


Chương 809

“Vịnh Nhi! Phải đi thôi!” Các sinh viên đều đã lên xe, Vịnh Nhi cũng phất tay, nói với Vy Hiên: “Nữ thần may mắn, em đi đây. Hi vọng chúng ta vẫn sẽ gặp mặt!”

Vy Hiên bị chọc cho phì cười, đứng ở trên bậc thang vẫy tay chào cô ta: “Hi vọng vậy.”

Cô nhớ, trước đây mọi người luôn nói, những cô gái kéo đàn Cello đều là người may mắn được trời xanh chiếu cố. Đáng tiếc, phần may mắn của cô đã bị cứng rắn rút đi từ mấy chục năm trước. Nhưng thấy Nhiếp Vịnh Nhi, cô vẫn nhớ tới những lời giáo viên từng nói qua. Bởi vì, lúc nào cô cũng tin tưởng sâu sắc vào điều đó, không hề nghi ngờ.

“Phạm Vy Hiên?”

Giọng nói lạnh lùng sau lưng khiến cô hoàn hồn lại. Quay đầu nhìn không ngờ lại là Tập Chính Hãn.

Ánh mắt Tập Chính Hãn nhìn cô mãi mãi vẫn là sự khinh miệt mơ hồ cả một tia oán hận thịnh nộ nhưng ông ta che giấu rất tốt, liếc mắt nhìn cái giỏ trong tay cô, đuôi lông mày giương lên: “Ân ái quá nhỉ, tự mình mang cơm trưa tình yêu đến cơ đấy? Ha ha… Dùng chiêu này để trói buộc đàn ông đúng là tốt lắm, tôi nghĩ không bao lâu nữa sẽ phải gọi cô một tiếng phu nhân rồi nhỉ?”

Trông thấy ông ta cảm giác giống như lại bị quay trở lại Địa Ngục, toàn bộ tâm trạng tốt đẹp của cô biến mất hết, Vy Hiên không muốn ở chỗ này nói gì nhiều với ông ta nên chỉ gật đầu thăm hỏi, sau đó nói: “Rất xin lỗi, tôi đang rất vội.”

Cô vừa đi qua, Tập Chính Hãn ở sau lưng cười khẽ hai tiếng: “Chuyện hạng mục hợp tác cùng Hoàn Vũ quả thực là tôi phải cám ơn cô.”

Vy Hiên dừng lại, quay đầu: “Có ý gì?”

“Hoàn Vũ có ý định hợp tác cùng Danh Sáng, Lăng Vũ làm người phụ trách sẽ là người có lợi lớn nhất, đương nhiên trong lòng tôi cũng biết rõ nếu như không có cô thì nó cũng không thể được thuận lợi như vậy.” Cho dù là cảm ơn nhưng Tập Chính Hãn nói ra giống như là đang bố thí.

Ông ta không thèm cảm ơn người phụ nữ này, dường như cô có làm chuyện gì cho dù là đánh đổi cả tính mạng hay linh hồn thì cũng đều là dĩ nhiên.

Gông xiêng đạo đức vẫn luôn trở thành công cụ phán quyết ở trong tay ông ta, mọi việc đều thuận lợi.

Ông ta hận cô! Hận cô tận xương tủy!

Vy Hiên thất thần, cho nên nói Liên Cẩn Hành cũng không có làm khó A Vũ…

Giọng nói lạnh lùng của Tập Chính Hãn vang ở bên tai: “Liên Cẩn Hành cũng coi trọng cô có lẽ là dựa vào cảm giác mới mẻ này, vì Lăng Vũ cô phải nên cố gắng tranh thủ mới đúng.”

Vy Hiên nghiêng đầu, khóe mắt liếc qua thân ảnh kiêu ngạo của ông ta, đáy lòng hơi thở dài.

Cô biết mình sai nên muốn nghĩ hết tất cả các biện pháp để đền bù cho dù không phải cô tự tay tạo thành, mà ông ta là hung thủ chân chính sao lại có thể yên tâm thoải mái được như vậy? Cô không tức giận mà chỉ thấy càng đau lòng cho A Vũ hơn.

Đoạn đường này, tâm sự vô số.

Tập Chính Hãn tới gặp Liên Cẩn Hành, ông ta là một Tổng giám đốc nổi tiếng trong nước về lĩnh vực bất động sản, còn cả thân phận thương nhân Hồng Kông đến nội địa đầu tư, ông ta hưởng thụ hết các loại khen ngợi và ủng hộ nhưng kết quả đến chỗ này lại bị Liên Cẩn Hành đóng cửa không tiếp.

“Tổng giám đốc Tập, rất xin lỗi, Tổng giám đốc của chúng tôi và Tổng công ty Cao Tằng đang có có cuộc họp qua video rất quan trọng nên tạm thời không có thời gian gặp ngài, thật sự vô cùng xin lỗi.”Tiểu Tần khách sáo nói.

Tập Chính Hãn ngồi ở trong phòng khách, sắc mặt có chút khó coi: “Ha ha, Tổng giám đốc Liên bận rộn quá nhỉ? Gọi điện thoại hẹn thì nói không rảnh, chúng tôi tới đây rồi mà còn bận quá không có thời gian gặp?”

Nghe ra sự không vui trong lời nói của ông ta, Tiểu Tần không kiêu ngạo, không tự ti giải thích nói: “Tổng giám đốc Tập tuyệt đối đừng hiểu lầm như vậy, gần đây bởi vì chuyện khai thác hạng mục hợp tác bảo vệ môi trường mà Tổng giám đốc Liên thực sự bận tối mày tối mặt. Dù sao… Cũng có mấy công ty đưa ra phương án cũng không tệ, chúng tôi vẫn đang phải nghiên cứu thương thảo nên đương nhiên là bận rộn hơn chút.”
 
Chương 808


Chương 808

“Nhiếp Vịnh Nhi?” Vy Hiên cũng kinh ngạc. Tối hôm qua bọn họ vừa mới gặp, không ngờ hôm nay lại gặp nữa.

Lúc nhìn thấy chiếc đàn của cô ta, Vy Hiên mới kịp phản ứng: “Cô vừa diễn tấu bản Haydn C Major vừa rồi à?”

Ánh mắt Nhiếp Vịnh Nhi đột nhiên sáng lên: “Chị nghe được à?” Cô ta cảm giác được Vy Hiên là một người trong nghề, ít nhất cũng là một người mê nhạc cổ điển, trong giây lát lại cảm thấy có chút thân thiết.

“Ừ, rất tuyệt.” Vy Hiên nói thật lòng.

“Cảm ơn!” Nhiếp Vịnh Nhi nghĩ đến điều gì đó, xấu hổ hỏi: “Em có thể biết tên của chị không? Chúng ta gặp phải nhiều lần như vậy cũng xem như là duyên phận đấy.”

Vy Hiên gật đầu, phóng khoáng nói: “Phạm Vy Hiên.”

Nhiếp Vịnh Nhi vừa nghe được cái tên này, trong đầu hoảng hốt dường như lóe lên điều gì nhưng cô ta không nghĩ ra, chỉ cảm thấy mình không quá xa lạ với cái tên này.

Lúc này, thang máy tới nơi, mấy người đi vào. Bạn học của Nhiếp Vịnh Hy vẫn còn nói về buổi biểu diễn vừa rồi.

“Wow, tôi thật sự khẩn trương muốn chết! Không ngờ được Tổng Giám đốc lại tự mình tới phỏng vấn!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi khẩn trương đến mức tim cũng muốn nhảy vọt ra ngoài đấy! Lúc đi thi cũng không khẩn trương như vậy đâu!”

Nhiếp Vịnh Nhi nghe được, vừa cười vừa nói: “Các bạn nhất định là thấy người ta đẹp trai, cho nên mới xấu hổ chứ gì!”

“Đúng vậy! Anh ấy thật sự quá đẹp trai! Người lãnh khốc, ăn mặc đơn giản nhưng khi nhìn tới lại cực kỳ có khí chất nhé! Đúng rồi, đúng rồi, mọi người có để ý cái đồng hồ trên cổ tay anh ta không? Đây chính là loại Vacheron Constantin mà tôi thích nhất đấy! Không ngờ, anh ấy cũng tinh mắt như tôi vậy!”

“Ha ha, khác nhau ở chỗ người ta mua được, còn cô chỉ có thể nhìn tạp chí mà chảy nước miếng thôi.”

“Ôi! Cũng đúng!”

Vy Hiên đứng trong góc, nghe từ khi bước vào các cô ấy đã bàn luận về người chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô, từ quần áo tới các chi tiết vân vân, không ngờ đều là thứ cô chưa từng để ý tới.

Cô hơi tò mò, sao những cô gái trẻ này có thể chỉ trong thời gian rất ngắn, dường như đã copy anh từ đầu đến chân, không tha bất kỳ chi tiết nào của anh vậy?

Nhưng cô có thể nhớ kỹ, cũng chỉ có ánh mắt dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấu được cô…

Ra khỏi thang máy, Nhiếp Vịnh Nhi đi song song với Vy Hiên, nghiêng đầu nhìn cô: “Em gọi chị là chị Vy Hiên được không?”

“Đương nhiên.”

Nhiếp Vịnh Nhi cười, hưng phấn nói: “Chị Vy Hiên, mỗi lần gặp chị đều có chuyện tốt xảy ra, chị đúng là nữ thần may mắn của em!”

Vy Hiên đột nhiên nghĩ đến chuyện Liên Cẩn Hành vừa nhắc tới chuyện lựa chọn một sinh viên của học viện Âm Nhạc đê quay quảng cáo công ích. Cô lại nhìn vẻ vui sướng không thể che giấu trên gương mặt Nhiếp Vịnh Nhi, trong lòng cũng đoán được tám chín phần.

Vì vậy, cô mỉm cười nói: “Vậy tôi hi vọng cô vẫn luôn may mắn như vậy.”

“Cảm ơn chị Vy Hiên!” Nhiếp Vịnh Nhi rất thích cô gái điềm tĩnh, bình yên trước mắt này, ở bên cạnh cô, dù tâm tình có nóng nảy cũng sẽ vô thức bình tĩnh lại. Cảm giác này lại giống như cây đàn Cello trong tay cô ta, đẹp lộng lẫy lại ôn hòa, không thể hiện ra trước người khác.

“A đúng rồi, chị Vy Hiên, chị là nhân viên ở đây à? Vậy sau này không phải chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt sao?”

Vy Hiên lắc đầu: “Tôi chỉ là tới… bàn công việc thôi.”
 
Chương 810


Chương 810

Tập Chính Hãn nhếch môi, liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi chính là đặc biệt vì việc này nên mới tới đây muốn bàn bạc cùng Tổng giám đốc Liên thêm một chút, nếu có thể, tôi sẽ đích thân tiếp nhận hạng mục này, làm như vậy trong tương lai cũng sẽ dễ dàng quản lý hơn và càng có hiểu quả hơn, qua đó cũng nói lên thành ý của tôi là lớn nhất.”

“Tổng giám đốc Tập xem trọng như thế thì tôi sẽ chuyển cáo lại cho Tổng giám đốc, chỉ là chúng tôi vẫn muốn cùng người phụ trách hạng mục này bàn bạc thì sẽ tốt hơn, dù sao cũng quen thuộc hơn.”

Tập Chính Hãn bị từ chối thẳng như thế nên rất mất mặt, lập tức đứng lên: “Đã như vậy thì tôi cũng không quấy rầy nữa.”

“Tổng giám đốc Tập ngài đi thong thả.”

Tiễn Tập Chính Hãn rời đi rồi Tiểu Tần mới đi vào văn phòng của Liên Cẩn Hành: “Tổng giám đốc Liên, ông ta đi rồi.”

“Ừm.” Liên Cẩn Hành đầu cũng không ngẩng lên, đối với chuyện gì đó hoặc người nào đó không liên quan anh đều tỏ ra không quá quan tâm.

Tiểu Tần có chút không hiểu nói: “Tập Lăng Vũ đang làm rất tốt sao ông ta lại muốn nhận lấy tự mình làm nhỉ?”

Liên Cẩn Hành không nói chuyện nhưng bên môi lại toát ra vết tích nhàn nhạt của nụ cười đùa cợt.

Bây giờ Tập Chính Hãn mới bắt đầu lo lắng sao?

Có vẻ như, đã hơi muộn.

Trở lại công ty, Tập Chính Hãn nhẫn nhịn đầy một bụng tức giận, về đến văn phòng xả ra một tràng.

Đúng lúc Tập Lăng Vũ có việc đi vào: “Bản thiết kế đã sửa xong rồi, cần ký tên.” Ở trước mặt ba mình thái độ của anh ta lại vô cùng xa lạ và lạnh nhạt, không thể nghi ngờ đây đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, Tập Chính Hãn nhìn thấy anh ta như vậy lại càng thêm tức giận nhưng vẫn cố gắng nhịn lửa giận xuống, cầm bản thiết kế lên đảo qua một lượt sau đó mới cầm bút kí tên lên đó.

Tập Lăng Vũ không nói gì nhận lấy rời đi, Tập Chính Hãn lại nói: “Lúc đi ngang qua Hoàn Vũ nhìn thấy Phạm Vy Hiên.”

Tập Lăng Vũ dừng bước chân lại giống như mong muốn trong lòng ông ta, thấy vậy ông ta lại giống như vô tình nói tiếp: “Cô ta tới đưa cơm trưa cho Liên Cẩn Hành, ha ha… Không nhìn ra cô ta lại là một người phụ nữ rất có tâm cơ đấy, biết các phương diện điều kiện của mình không được như ý muốn thì quan tâm từ những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của người đàn ông khác…”

Không đợi ông ta nói xong, Tập Lăng Vũ đã quay đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo cứng rắn thẳng tắp nhìn về phía ba mình: “Ông tới Hoàn Vũ rồi à? Có chuyện gì vậy?”

Tập Chính Hãn nhíu mày, rất bất mãn đối với câu hỏi chất vấn của anh ta: “Ba đi đâu còn phải báo cáo với con sao? Từ lúc nào mà ngay cả chuyện của ba còn cũng muốn muốn hỏi tới vậy!”

Tập Lăng Vũ nhếch một bên khóe môi lên từ từ phát ra tiếng cười trầm thấp, đáy mắt hiện lên tà khí, lạnh đến mức thấu xương: “Muốn cướp đi hạng mục này từ trong tay của tôi sao?”

Anh ta khinh thường quanh co mà nói thẳng vào vấn đề khiến Tập Chính Hãn lập tức thẹn quá hoá giận.

Ông ta vỗ bàn ‘bộp’ một tiếng, đứng lên, tức giận chỉ vào mặt anh ta: “Con có biết con đang nói chuyện cùng ai không? Ba mà thèm đi cướp hạng mục kia của con à? Nói đùa, cả cái công ty này đều là của ba! Con đừng quên nếu như không có ba thì con cũng chẳng phải là cái gì đâu ra oai diễu võ nhé! Sao còn có thể đứng ở chỗ này mà giương? Con cũng chỉ tiếp tục làm một người rác rưởi mà thôi!”

Tập Lăng Vũ lại cười, từ phản ứng của ông ta sớm đã nhìn ra một chút: “Sao vậy, không gặp được Liên Cẩn Hành có đúng không? Ha ha, xem ra mặt mũi của Tổng giám đốc Tập cũng chả có gì đặc biệt.”

Mặt Tập Chính Hãn đỏ bừng lên: “Làm càn! Con cút ra ngoài cho ba!”
 
Chương 809


Chương 809

“Vịnh Nhi! Phải đi thôi!” Các sinh viên đều đã lên xe, Vịnh Nhi cũng phất tay, nói với Vy Hiên: “Nữ thần may mắn, em đi đây. Hi vọng chúng ta vẫn sẽ gặp mặt!”

Vy Hiên bị chọc cho phì cười, đứng ở trên bậc thang vẫy tay chào cô ta: “Hi vọng vậy.”

Cô nhớ, trước đây mọi người luôn nói, những cô gái kéo đàn Cello đều là người may mắn được trời xanh chiếu cố. Đáng tiếc, phần may mắn của cô đã bị cứng rắn rút đi từ mấy chục năm trước. Nhưng thấy Nhiếp Vịnh Nhi, cô vẫn nhớ tới những lời giáo viên từng nói qua. Bởi vì, lúc nào cô cũng tin tưởng sâu sắc vào điều đó, không hề nghi ngờ.

“Phạm Vy Hiên?”

Giọng nói lạnh lùng sau lưng khiến cô hoàn hồn lại. Quay đầu nhìn không ngờ lại là Tập Chính Hãn.

Ánh mắt Tập Chính Hãn nhìn cô mãi mãi vẫn là sự khinh miệt mơ hồ cả một tia oán hận thịnh nộ nhưng ông ta che giấu rất tốt, liếc mắt nhìn cái giỏ trong tay cô, đuôi lông mày giương lên: “Ân ái quá nhỉ, tự mình mang cơm trưa tình yêu đến cơ đấy? Ha ha… Dùng chiêu này để trói buộc đàn ông đúng là tốt lắm, tôi nghĩ không bao lâu nữa sẽ phải gọi cô một tiếng phu nhân rồi nhỉ?”

Trông thấy ông ta cảm giác giống như lại bị quay trở lại Địa Ngục, toàn bộ tâm trạng tốt đẹp của cô biến mất hết, Vy Hiên không muốn ở chỗ này nói gì nhiều với ông ta nên chỉ gật đầu thăm hỏi, sau đó nói: “Rất xin lỗi, tôi đang rất vội.”

Cô vừa đi qua, Tập Chính Hãn ở sau lưng cười khẽ hai tiếng: “Chuyện hạng mục hợp tác cùng Hoàn Vũ quả thực là tôi phải cám ơn cô.”

Vy Hiên dừng lại, quay đầu: “Có ý gì?”

“Hoàn Vũ có ý định hợp tác cùng Danh Sáng, Lăng Vũ làm người phụ trách sẽ là người có lợi lớn nhất, đương nhiên trong lòng tôi cũng biết rõ nếu như không có cô thì nó cũng không thể được thuận lợi như vậy.” Cho dù là cảm ơn nhưng Tập Chính Hãn nói ra giống như là đang bố thí.

Ông ta không thèm cảm ơn người phụ nữ này, dường như cô có làm chuyện gì cho dù là đánh đổi cả tính mạng hay linh hồn thì cũng đều là dĩ nhiên.

Gông xiêng đạo đức vẫn luôn trở thành công cụ phán quyết ở trong tay ông ta, mọi việc đều thuận lợi.

Ông ta hận cô! Hận cô tận xương tủy!

Vy Hiên thất thần, cho nên nói Liên Cẩn Hành cũng không có làm khó A Vũ…

Giọng nói lạnh lùng của Tập Chính Hãn vang ở bên tai: “Liên Cẩn Hành cũng coi trọng cô có lẽ là dựa vào cảm giác mới mẻ này, vì Lăng Vũ cô phải nên cố gắng tranh thủ mới đúng.”

Vy Hiên nghiêng đầu, khóe mắt liếc qua thân ảnh kiêu ngạo của ông ta, đáy lòng hơi thở dài.

Cô biết mình sai nên muốn nghĩ hết tất cả các biện pháp để đền bù cho dù không phải cô tự tay tạo thành, mà ông ta là hung thủ chân chính sao lại có thể yên tâm thoải mái được như vậy? Cô không tức giận mà chỉ thấy càng đau lòng cho A Vũ hơn.

Đoạn đường này, tâm sự vô số.

Tập Chính Hãn tới gặp Liên Cẩn Hành, ông ta là một Tổng giám đốc nổi tiếng trong nước về lĩnh vực bất động sản, còn cả thân phận thương nhân Hồng Kông đến nội địa đầu tư, ông ta hưởng thụ hết các loại khen ngợi và ủng hộ nhưng kết quả đến chỗ này lại bị Liên Cẩn Hành đóng cửa không tiếp.

“Tổng giám đốc Tập, rất xin lỗi, Tổng giám đốc của chúng tôi và Tổng công ty Cao Tằng đang có có cuộc họp qua video rất quan trọng nên tạm thời không có thời gian gặp ngài, thật sự vô cùng xin lỗi.”Tiểu Tần khách sáo nói.

Tập Chính Hãn ngồi ở trong phòng khách, sắc mặt có chút khó coi: “Ha ha, Tổng giám đốc Liên bận rộn quá nhỉ? Gọi điện thoại hẹn thì nói không rảnh, chúng tôi tới đây rồi mà còn bận quá không có thời gian gặp?”

Nghe ra sự không vui trong lời nói của ông ta, Tiểu Tần không kiêu ngạo, không tự ti giải thích nói: “Tổng giám đốc Tập tuyệt đối đừng hiểu lầm như vậy, gần đây bởi vì chuyện khai thác hạng mục hợp tác bảo vệ môi trường mà Tổng giám đốc Liên thực sự bận tối mày tối mặt. Dù sao… Cũng có mấy công ty đưa ra phương án cũng không tệ, chúng tôi vẫn đang phải nghiên cứu thương thảo nên đương nhiên là bận rộn hơn chút.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom