Dịch Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 790


Chương 790

“Đi thôi.” Anh ta ngẩng đầu lên, thần sắc đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo khó thuần phục như bình thường.

“À!”

Hai người bước lên xe.

Cho đến khi xe chạy khỏi rất xa thì Vy Hiên mới chậm rãi xoay người lại, trong tay nắm mấy tờ tiền lẻ mà lái xe vừa đưa, ánh mắt nhìn phương hướng bọn họ vừa mới biến mất, thật lâu sau cũng không thu tầm mắt lại.

Hóa ra mấy ngày gần đây anh ta bận rộn là vì bảng kế hoạch với Hoàn Vũ.

Cô xoay người ngẩng đầu lên nhìn hai chữ Hoàn Vũ trên tòa cao ốc mang theo khí phách, bên tai lại là lời nói của bà cụ Tập.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Lần hợp tác này đối với Lăng Vũ mà nói rất quan trọng, nếu như cô thật tâm vì nó vậy thì giúp nó đi.”

Lần này nhân viên tiếp tân đối đãi với cô cực kỳ nhiệt tình, mời cô đến thang máy chuyên dụng dành cho khách.

Ngồi trong phòng chờ dành cho khách quý bên cạnh phòng của tổng giám đốc, cô cầm quyển tạp chí kia lên lật từ trang thứ nhất đến một trang cuối cùng, ánh mắt nhìn qua ô cửa sổ.

Cánh cửa ở phía sau bị đẩy ra, nghe được tiếng bước chân cô quay đầu lại.

Mặc kệ thời tiết có như thế nào, trong ấn tượng của cô người đàn ông này luôn luôn bận áo sơ mi màu trắng, trong tủ quần áo trong nhà của anh cũng treo đầy đồ màu trắng, không nhuốm bụi trần, nhịn không được mà thấy chói mắt.

“Tôi đến đây là vì chuyện công, anh có tin không?” Cô mở miệng, lúc thấy anh cũng không hề câu nệ như trước.

Liên Cẩn Hành ngồi xuống, tóc hơi ngắn trông càng thêm sáng sủa, ngay cả ánh mắt cũng nhẹ nhàng khoan khoái phát sáng.

Nhẹ nhàng giương khóe môi thành một đường cong, anh không trả lời mà hỏi lại: “Vậy cô tin không?”

Vy Hiên mỉm cười, tiện tay đẩy quyển tạp chí trên mặt bàn qua: “Cấp trên giao phó bổ sung cảm nghĩ rồi về nộp cho ông ta.”

Anh cầm lên tiện tay lật qua lật lại, lại bỏ xuống, trên cơ bản anh sẽ không vì loại chuyện này mà làm lãng phí thời gian, nhưng lúc đối mặt với cô thì định nghĩa về thời gian cũng không giống như vậy.

“Không ngừng cố gắng.”

Vy Hiên chớp mắt một cái: “Đây chính là lời bình của anh à?”

Thân thể của anh theo thói quen hơi nghiêng người qua một chút, một tay đặt trên mặt bàn, cơ bắp trên cánh tay căng đầy, anh nói: “Cứ đem về nộp đi, bảo đảm cô sẽ thuận lợi qua cửa.”

Vy Hiên khẽ gật đầu một cái, ánh mắt như có như không dừng trên bàn tay của anh, nhìn chằm chằm vào ngón tay nào đó, từ đốt xương ngón tay đến móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Giống như là nhân viên tiêu thụ cô sẽ quan tâm đ ến bộ phận và sản phẩm trên người của khách hàng, sau đó sản xuất ra mặt hàng phù hợp với tình trạng kinh tế và phong cách yêu thích, từ nhỏ Vy Hiên đã học nhạc cụ, thường thường chú ý đầu tiên của cô chính là bàn tay của người khác.

Mà bàn tay của Liên Cẩn Hành chắc chắn chính là bàn tay thích hợp nhất để biểu diễn nhạc cụ, ngón tay thon dài, tính ra thì so với đàn ông cũng xem như là tinh tế, lại có vẻ có lực. Cô thích là bởi vì đôi tay phong tình ưu nhã của Liên Cẩn Hành, giống như rót và linh hồn của cô.

Cô chính là có loại cảm giác nếu như Liên Cẩn Hành dùng nó để biểu diễn nhạc cụ thì âm nhạc sẽ mọc cánh, mỗi một nốt nhạc đều sẽ tự do bay lượn.

Thấy cô thất thần, cái tay đang đặt trên bàn kia theo thói quen gõ nhẹ hai lần, tầm mắt của cô cũng theo đó mà nhướng lên hai lần, lúc này mới chậm rãi đối diện với một đôi mắt bình thản.

“Lăng Vũ đã đến đây, có đúng không?” Cô hỏi.

 
 
Chương 789


Chương 789

Vy Hiên cẩn thận nghĩ lại, cái này chính xác là phong cách của tổng biên tập, cũng bị chị Trương chọc cười.

“Đi, mau đi nhanh đi, miễn cho lát nữa ông ta thấy cô lại dài dòng thêm.”

Vy Hiên nhận mệnh lấy quyển tạp chí bỏ vào trong túi: “Chị Trương, sau khi em đem qua đó sẽ lập tức quay lại ngay.”

“Không cần vội đâu, toàn bộ buổi chiều của cô đã trở thành thế giới của hai người, tổng biên tập không biết tôi còn không biết nhìn hay sao. Gần đây mặt mày của cô hớn hở, không có chuyện gì lại khoanh tay tìm thời cơ chạy đến phòng nước, sau khi ra ngoài liền có bộ dạng giống như bị trai đẹp đùa giỡn, khuôn mặt đỏ bừng, một mặt dục cầu bất mãn. Tôi đã từng tuổi này rồi cũng có chút xuân tâm nhộn nHiên đó.”

Lúc này Vy Hiên cũng khẩn trương: “Chị Trương này, nào có chứ.”

Chị Trương trêu đùa: “Còn nói không có, cô nhìn cô xem, bây giờ không phải như vậy ư?”

“Em không thèm nghe chị nói nữa đâu.” Vy Hiên cầm túi lên mau chóng đi khỏi giống như trốn tránh, ai biết lát nữa chị Trương lại muốn nói cái gì chứ.

Chờ bước vào thang máy, cô lặng lẽ lấy kính trang điểm ra nhìn mình trong gương một chút.

Có vẻ như làn da đã khá hơn rất nhiều, sắc mặt cũng tốt, một đôi mắt tràn đầy ý cười, đôi môi hồng hào hơi nhếch lên…

Cô lập tức có chút không biết làm sao mà gấp kính trang điểm lại, cũng không dám nhìn đôi mắt của cô gái đều dính lấy ý cười.

Chị Trương nói lung tung, cô có chỗ nào giống như dục cầu bất mãn chứ?

Mặc dù khoảng cách đến công ty của Liên Cẩn Hành rất gần, nhưng lần này cô cũng không có tâm trạng thấp thỏm nôn nóng như lần trước, đơn thuần chỉ là vì hoàn thành công việc, Vy Hiên trực tiếp bắt xe taxi muốn nhanh chóng kết thúc.

Bước xuống xe, cô thanh toán tiền xe, sau đó chờ tài xế lái xe trả tiền thừa.

Lúc này từ trên bậc thang ở phía trước có hai người một trước một sau bước xuống.

“Sao lại như vậy được chứ? Lúc sáng tôi gọi điện thoại, trợ lý của Liên Cẩn Hành còn nói có thời gian rảnh, tại sao bây giờ chúng ta đến đây mà người ta đột nhiên nói là hai giờ nữa sẽ họp?”

Tập Lăng Vũ đi ở phía trước, dừng chân lại nghiêng đầu: “Có thuốc lá không?”

“Có.” Trợ lý nhanh chóng đưa tới, giúp anh ta châm lửa.

Tập Lăng Vũ hút một hơi thuốc, cảm xúc bực bội như đang kìm nén một con đường để trấn an, cứ tùy tiện thôi, anh ta chỉ cần như vậy là có thể khiến cho mình tỉnh táo lại.

Nhìn anh ta, trợ lý lại nhịn không được mà bất bình: “Tổng giám sát khổ cực làm bản thiết kế như vậy nhưng anh ta cũng không thèm nhìn một chút, đây là có ý gì chứ? Là do có ý kiến với sáng tạo của chúng ta, hay là ghen ghét dáng vóc của Tổng giám sát đẹp trai, vừa trẻ tuổi lại có tài.”

Tập Lăng Vũ nghe cái tên này báo oán, khóe môi cong lên, xuyên qua một tầng sương mù màu trắng mỏng manh nhìn trợ lý của mình: “Tôi thấy cậu nhanh nhẹn cho nên mới điều đến bên người, nhưng cậu đã không phát huy năng lực về phương diện công việc, ngược lại vuốt mông ngựa thì có thể nha.”

“Tổng giám sát, tôi đây không phải là đang cảm thấy bất bình cho cậu ư? Khoảng thời gian này cậu vất vả biết bao nhiêu, thức suốt mấy đêm rồi, anh ta dựa vào cái gì mà không tôn trọng thành quả lao động của người khác, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.”

Chỉ dựa vào anh là Liên Cẩn Hành.

Tập Lăng Vũ nheo mắt lại dập tắt thuốc lá, ném xuống dưới chân, dùng sức đạp đạp.

Như là sợ lửa không được dập tắt hết, anh ta lại hung hăng nghiền nát, hai mắt nheo lại, răng hơi cắn chặt.
 
Chương 791-792


Chương 791

Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Hôm nay cô đến đây là vì cậu ta à?”

Vy Hiên muốn nói là không phải, nhưng lời nói đến đầu lưỡi lại bị bị ngăn chặn nuốt trở về, đây chính xác là mục đích vào giây phút này của cô, cho nên cô cũng không phủ nhận.

“Hạng mục hợp tác kia…” Cô không nhìn anh ta, trên thực tế rất khó mà mở miệng.

Liên Cẩn Hành giống như cực kỳ kiên nhẫn, ngồi ở phía đối diện vẫn duy trì một tư thế, lưng ưỡn thẳng tắp, ngay cả ánh mắt cũng là nhìn thẳng, dường như muốn nhìn thấu đáy mắt và lòng của người phụ nữ này.

Cắn răng hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã trong trẻo hơn: “Lăng Vũ vì hạng mục này mà rất cố gắng, tôi không muốn bởi vì sai lầm của tôi mà liên lụy đến cậu ấy, chuyện này không công bằng với cậu ấy. Tôi chỉ muốn thay cậu ấy tìm một cơ hội, một cơ hội cạnh tranh công bằng.”

Liên Cẩn Hành cũng kiên nhẫn đợi cô nói xong, nhìn không ra vui buồn trên mặt, chỉ là đuôi lông mày có vết tích nhếch lên: “Cô cảm thấy là do tôi làm khó dễ cậu ta?”

Vy Hiên lắc đầu: “Không, anh không phải là người như vậy.”

Liên Cẩn Hành chậm rãi mở miệng: “Nhưng cô đang chất vấn tôi.”

Một câu này khiến Vy Hiên nghẹn lời.

Bàn tay ưu nhã kia như biết nói chuyện, ngón tay có lực gõ lên mặt bàn một cách nặng nề, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ra âm thanh vang dội giống như đang khảo vấn cô.

Đã tin tưởng thì sao lại chất vấn?

Rốt cuộc cô vẫn không tin.

Vy Hiên nâng mắt lên: “Liên Cẩn Hành, tôi xin lỗi anh.”

Cô đứng lên cúi thấp người xuống: “Mong anh tha thứ cho tôi.”

Liên Cẩn Hành lại mỉm cười, không hiểu sao lại nổi giận: “Vy Hiên, cô có lần nào mà không phải xin lỗi vì Tập Lăng Vũ không? Có ngày nào mà cô không phải sống vì Tập Lăng Vũ không?”

Thân thể Vy Hiên cứng đờ, đứng thẳng dậy, mím chặt môi, khóe môi cũng trở thành một đường cong bén nhọn.

Sắc mặt thay đổi, cô nói: “Đây là chuyện của tôi, người khác không nên xen vào.”

Thái độ nói chuyện cường ngạnh của cô khiến cho Liên Cẩn Hành bật cười, đối mặt với một người đàn ông bình thường không cười mà nói thì tiếng cười khặc khặc nghe vào quá chói tai: “Vậy tôi làm khó cậu ta cũng là chuyện của tôi.”

Vy Hiên cắn răng, hai tay rủ xuống bên người nắm chặt lại, quay đầu nhìn anh, đôi mắt nhìn về phía bốn Liên Cẩn Hành đều có ngọn lửa giận muốn phun ra, không cần suy nghĩ gì liền thốt ra: “Tôi thay cậu ấy.” Trong lúc anh hờ hững nhíu mày nhìn cô, cô lại xúc động nói: “Có gì bất mãn thì anh cứ phát ti3t hết trên người của tôi, chỉ cần anh có thể công bằng với cậu ấy, để cậu ấy… cậu ấy…”

Tròng mắt Liên Cẩn Hành đen như màu mực, màu sắc đã từ từ đậm hơn, áo sơ mi trên người bị ánh nắng chiếu vào sáng bóng, nhan sách kia chói lóa đến nỗi không có cách nào nhìn gần.

“Phát tiếc à…” Môi của anh chậm rãi mân mê hai lần, giữa môi trên môi dưới chọc người khác muốn chà đạp, hầu kết chậm rãi di chuyển, trong cổ họng phát ra hai từ khiến cho người ta đỏ mặt.

Anh bóp méo ý của cô.

Vy Hiên đỏ mặt, nhưng lúc này cũng chỉ có thể giả vờ cố ý không để ý đến giọng điệu đùa giỡn trong lời nói của anh.

Chương 792

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 790


Chương 790

“Đi thôi.” Anh ta ngẩng đầu lên, thần sắc đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo khó thuần phục như bình thường.

“À!”

Hai người bước lên xe.

Cho đến khi xe chạy khỏi rất xa thì Vy Hiên mới chậm rãi xoay người lại, trong tay nắm mấy tờ tiền lẻ mà lái xe vừa đưa, ánh mắt nhìn phương hướng bọn họ vừa mới biến mất, thật lâu sau cũng không thu tầm mắt lại.

Hóa ra mấy ngày gần đây anh ta bận rộn là vì bảng kế hoạch với Hoàn Vũ.

Cô xoay người ngẩng đầu lên nhìn hai chữ Hoàn Vũ trên tòa cao ốc mang theo khí phách, bên tai lại là lời nói của bà cụ Tập.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Lần hợp tác này đối với Lăng Vũ mà nói rất quan trọng, nếu như cô thật tâm vì nó vậy thì giúp nó đi.”

Lần này nhân viên tiếp tân đối đãi với cô cực kỳ nhiệt tình, mời cô đến thang máy chuyên dụng dành cho khách.

Ngồi trong phòng chờ dành cho khách quý bên cạnh phòng của tổng giám đốc, cô cầm quyển tạp chí kia lên lật từ trang thứ nhất đến một trang cuối cùng, ánh mắt nhìn qua ô cửa sổ.

Cánh cửa ở phía sau bị đẩy ra, nghe được tiếng bước chân cô quay đầu lại.

Mặc kệ thời tiết có như thế nào, trong ấn tượng của cô người đàn ông này luôn luôn bận áo sơ mi màu trắng, trong tủ quần áo trong nhà của anh cũng treo đầy đồ màu trắng, không nhuốm bụi trần, nhịn không được mà thấy chói mắt.

“Tôi đến đây là vì chuyện công, anh có tin không?” Cô mở miệng, lúc thấy anh cũng không hề câu nệ như trước.

Liên Cẩn Hành ngồi xuống, tóc hơi ngắn trông càng thêm sáng sủa, ngay cả ánh mắt cũng nhẹ nhàng khoan khoái phát sáng.

Nhẹ nhàng giương khóe môi thành một đường cong, anh không trả lời mà hỏi lại: “Vậy cô tin không?”

Vy Hiên mỉm cười, tiện tay đẩy quyển tạp chí trên mặt bàn qua: “Cấp trên giao phó bổ sung cảm nghĩ rồi về nộp cho ông ta.”

Anh cầm lên tiện tay lật qua lật lại, lại bỏ xuống, trên cơ bản anh sẽ không vì loại chuyện này mà làm lãng phí thời gian, nhưng lúc đối mặt với cô thì định nghĩa về thời gian cũng không giống như vậy.

“Không ngừng cố gắng.”

Vy Hiên chớp mắt một cái: “Đây chính là lời bình của anh à?”

Thân thể của anh theo thói quen hơi nghiêng người qua một chút, một tay đặt trên mặt bàn, cơ bắp trên cánh tay căng đầy, anh nói: “Cứ đem về nộp đi, bảo đảm cô sẽ thuận lợi qua cửa.”

Vy Hiên khẽ gật đầu một cái, ánh mắt như có như không dừng trên bàn tay của anh, nhìn chằm chằm vào ngón tay nào đó, từ đốt xương ngón tay đến móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Giống như là nhân viên tiêu thụ cô sẽ quan tâm đ ến bộ phận và sản phẩm trên người của khách hàng, sau đó sản xuất ra mặt hàng phù hợp với tình trạng kinh tế và phong cách yêu thích, từ nhỏ Vy Hiên đã học nhạc cụ, thường thường chú ý đầu tiên của cô chính là bàn tay của người khác.

Mà bàn tay của Liên Cẩn Hành chắc chắn chính là bàn tay thích hợp nhất để biểu diễn nhạc cụ, ngón tay thon dài, tính ra thì so với đàn ông cũng xem như là tinh tế, lại có vẻ có lực. Cô thích là bởi vì đôi tay phong tình ưu nhã của Liên Cẩn Hành, giống như rót và linh hồn của cô.

Cô chính là có loại cảm giác nếu như Liên Cẩn Hành dùng nó để biểu diễn nhạc cụ thì âm nhạc sẽ mọc cánh, mỗi một nốt nhạc đều sẽ tự do bay lượn.

Thấy cô thất thần, cái tay đang đặt trên bàn kia theo thói quen gõ nhẹ hai lần, tầm mắt của cô cũng theo đó mà nhướng lên hai lần, lúc này mới chậm rãi đối diện với một đôi mắt bình thản.

“Lăng Vũ đã đến đây, có đúng không?” Cô hỏi.

 
 
Chương 793


Chương 793

Tiểu Tần lập tức ngậm kín miệng, nghe được bên trong giống như đang có âm thanh phát tiếc, anh ta tò mò trừng to mắt muốn thăm dò.

“Bốp.”

Liên Cẩn Hành không chút lưu tình nào mà cầm quyển tạp chí trong tay đập vào mặt của anh ta: “Đi ra đi.”

Tiểu Tần sờ sờ mặt, lượn lờ nói: “Tôi muốn xem một chút mà…”

Liên Cẩn Hành lặng lẽ nhìn anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Anh đứng thẳng người bước vào phòng làm việc, tiểu Tần thừa dịp lúc anh quay người vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn vào bên trong một chút…

“Bốp.”

Một quyển tạp chí trực tiếp quăng tới nện lên trên đầu của anh ta.

“Đưa dự án của Danh Sáng cho tôi.”

“vâng…”

Vy Hiên hít sâu mấy hơi, bỗng nhiên nhớ đến lời nói của ba.

“Vy Hiên, không thể được, không thể có tính tình như thế này được, phải trở thành một cô gái thục nữ.”

Vy Hiên chán nản thả hai tay xuống, đúng vậy, cô đã đồng ý với ba là không thể nuông chiều tâm trạng của mình mà tùy tiện phát cáu, phải là một người phụ nữ dịu dàng.

Sau khi làm cho đầu óc tỉnh táo lại, rồi lại chỉnh trang quần áo, cúi thấp đầu, vẫn khó tránh khỏi tư thái bại trận, cô đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng khách ra.

Cô chỉ cần nghĩ đến Lăng Vũ và ba, một người cho cô khát vọng muốn bảo vệ, một người cho cô lý do để bảo vệ, một người đặt trong đáy lòng của cô, một người để ở trong lòng của cô, Vy Hiên lại mỉm cười.

Cô nói với mình, Vy Hiên, không sao cả, không có gì là không vượt qua được!

Lúc đầu đã sớm hẹn với Bảo Ngọc tối nay sẽ ăn lẩu với nhau, kết quả Tập Lăng Vũ lại gọi điện thoại đến nói tối nay muốn gặp cô, mặc dù giọng điệu của anh ta trước mặt cô vẫn là bướng bỉnh và bá đạo, nhưng Vy Hiên vẫn nghe ra trong giọng nói của anh ta đang che giấu một tia trống rỗng.

Cô gọi điện thoại cho Bảo Ngọc, quả nhiên bị chửi một chập y như trong tưởng tượng: “Phạm Vy Hiên! Cậu trọng sắc khinh bạn, cậu là bà mẹ già của Tập Lăng Vũ hay cái gì? Lúc cậu ta bận rộn nói không gặp thì không gặp, lúc muốn gặp thì gọi một cuộc điện thoại đến cho cậu, cậu là bạn gái của cậu ta hay là mẹ của cậu ta? Sao cần phải ngoan ngoãn hiếu thuận như vậy chứ?”

Vy Hiên đứng trong phòng nước, một tay khoanh ngang ngực, sợ cô lớn giọng quá sẽ bị đồng nghiệp nghe thấy nên bước nhanh về một nơi hẻo lánh ở bên trong: “Mình sai rồi có được hay không, hôm nào đó mình mời cậu bồi tội nha.”

Vy Hiên luôn luôn bao dung với tính tình nóng nảy của Bảo Ngọc, hơn nữa cũng đúng là do cô lỡ hẹn cho nên cô bồi tội cũng phải thôi.

Cuối cùng Bảo Ngọc cũng bất đắc dĩ nói: “Cậu thật sự đã chọc tức mình rồi.”

“Mình có làm cái gì đâu chứ. Mình có thể đi đâu để tìm một người chị em vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng như cậu được.”

Bảo Ngọc bật cười vui vẻ: “Nè Vy Hiên, gần đây cậu thay đổi rất nhiều đó.”

Bảo Ngọc đang cầm ly nước, không thèm để ý nói: “Có à?”

“Có.” Bảo Ngọc nói rất chắc chắn: “Chắc là có liên quan đến thằng nhóc Tập Lăng Vũ kia chứ gì.”
 
Chương 791-792


Chương 791

Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Hôm nay cô đến đây là vì cậu ta à?”

Vy Hiên muốn nói là không phải, nhưng lời nói đến đầu lưỡi lại bị bị ngăn chặn nuốt trở về, đây chính xác là mục đích vào giây phút này của cô, cho nên cô cũng không phủ nhận.

“Hạng mục hợp tác kia…” Cô không nhìn anh ta, trên thực tế rất khó mà mở miệng.

Liên Cẩn Hành giống như cực kỳ kiên nhẫn, ngồi ở phía đối diện vẫn duy trì một tư thế, lưng ưỡn thẳng tắp, ngay cả ánh mắt cũng là nhìn thẳng, dường như muốn nhìn thấu đáy mắt và lòng của người phụ nữ này.

Cắn răng hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã trong trẻo hơn: “Lăng Vũ vì hạng mục này mà rất cố gắng, tôi không muốn bởi vì sai lầm của tôi mà liên lụy đến cậu ấy, chuyện này không công bằng với cậu ấy. Tôi chỉ muốn thay cậu ấy tìm một cơ hội, một cơ hội cạnh tranh công bằng.”

Liên Cẩn Hành cũng kiên nhẫn đợi cô nói xong, nhìn không ra vui buồn trên mặt, chỉ là đuôi lông mày có vết tích nhếch lên: “Cô cảm thấy là do tôi làm khó dễ cậu ta?”

Vy Hiên lắc đầu: “Không, anh không phải là người như vậy.”

Liên Cẩn Hành chậm rãi mở miệng: “Nhưng cô đang chất vấn tôi.”

Một câu này khiến Vy Hiên nghẹn lời.

Bàn tay ưu nhã kia như biết nói chuyện, ngón tay có lực gõ lên mặt bàn một cách nặng nề, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ra âm thanh vang dội giống như đang khảo vấn cô.

Đã tin tưởng thì sao lại chất vấn?

Rốt cuộc cô vẫn không tin.

Vy Hiên nâng mắt lên: “Liên Cẩn Hành, tôi xin lỗi anh.”

Cô đứng lên cúi thấp người xuống: “Mong anh tha thứ cho tôi.”

Liên Cẩn Hành lại mỉm cười, không hiểu sao lại nổi giận: “Vy Hiên, cô có lần nào mà không phải xin lỗi vì Tập Lăng Vũ không? Có ngày nào mà cô không phải sống vì Tập Lăng Vũ không?”

Thân thể Vy Hiên cứng đờ, đứng thẳng dậy, mím chặt môi, khóe môi cũng trở thành một đường cong bén nhọn.

Sắc mặt thay đổi, cô nói: “Đây là chuyện của tôi, người khác không nên xen vào.”

Thái độ nói chuyện cường ngạnh của cô khiến cho Liên Cẩn Hành bật cười, đối mặt với một người đàn ông bình thường không cười mà nói thì tiếng cười khặc khặc nghe vào quá chói tai: “Vậy tôi làm khó cậu ta cũng là chuyện của tôi.”

Vy Hiên cắn răng, hai tay rủ xuống bên người nắm chặt lại, quay đầu nhìn anh, đôi mắt nhìn về phía bốn Liên Cẩn Hành đều có ngọn lửa giận muốn phun ra, không cần suy nghĩ gì liền thốt ra: “Tôi thay cậu ấy.” Trong lúc anh hờ hững nhíu mày nhìn cô, cô lại xúc động nói: “Có gì bất mãn thì anh cứ phát ti3t hết trên người của tôi, chỉ cần anh có thể công bằng với cậu ấy, để cậu ấy… cậu ấy…”

Tròng mắt Liên Cẩn Hành đen như màu mực, màu sắc đã từ từ đậm hơn, áo sơ mi trên người bị ánh nắng chiếu vào sáng bóng, nhan sách kia chói lóa đến nỗi không có cách nào nhìn gần.

“Phát tiếc à…” Môi của anh chậm rãi mân mê hai lần, giữa môi trên môi dưới chọc người khác muốn chà đạp, hầu kết chậm rãi di chuyển, trong cổ họng phát ra hai từ khiến cho người ta đỏ mặt.

Anh bóp méo ý của cô.

Vy Hiên đỏ mặt, nhưng lúc này cũng chỉ có thể giả vờ cố ý không để ý đến giọng điệu đùa giỡn trong lời nói của anh.

Chương 792

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 794


Chương 794

Vy Hiên nhíu mày lẩm bẩm: “Bảo Ngọc, cậu đừng có suốt ngày gọi người ta là thằng nhóc này thằng nhóc nọ, đâu phải là người ta không có tên chứ.”

“Nè Vy Hiên! Cậu lại bởi vì đàn ông mà trách mắng mình hả, tình người của cậu đâu hết rồi.”

Vy Hiên bị chọc cười phá lên: “Được rồi, là do mình không đúng, có lẽ bởi vì Lăng Vũ rất để ý đến chuyện tuổi tác cho nên mình cũng trở nên chú ý theo.”

Sau khi Bảo Ngọc quở trách hai câu rồi lại nói: “Thật ra tình yêu chính là chuyện của hai người, chỉ cần hai người vui vẻ cũng không cần phải quan tâm người khác nói cái gì. Hơn nữa, kể từ sau khi cậu ở cùng với cái tên nhóc… được rồi, là Tập Lăng Vũ, rốt cuộc cậu ta cũng chưa từng có tin tức xấu với người phụ nữ nào khác, hình tượng cũng càng ngày càng chín chắn, có thể nhìn thấy được cậu ta rất để ý đến cảm nhận của cậu.”

Khó có thể nghe được Bảo Ngọc khen Lăng Vũ, Vy Hiên bật cười, trong lòng đều là ngọt ngào, giọng nói của cô rất nhỏ: “Cậu ấy vẫn luôn để ý…”

“Cậu có thể tém tém lại một chút hay không hả, giống như lúc nào cũng mong người ta nhào tới vậy đó, mình cũng nổi hết cả da gà đây.” Bảo Ngọc rùng mình một cái, nói: “Thôi được rồi, cậu cứ cùng với Tập Lăng Vũ hưởng thụ thế giới hai người đi. Nè, đừng có trách mình không nhắc nhở cậu nha, đừng có lãng phí thân thể cường tráng khỏe mạnh của người trẻ tuổi, như vậy là phung phí của trời đó nha.”

“Bảo Ngọc!” Vy Hiên bị chọc ghẹo mặt đỏ bừng, giọng nói vừa thẹn vừa vội: “Cái cô gái này không thể cứu chữa được rồi.”

“Ha ha.”

Lưu lại một tràng cười, Bảo Ngọc cúp điện thoại.

Vy Hiên cầm điện thoại di động, giống như có tật giật mình, dù cho không có ai ở đây nhìn mình mà mặt của cô cũng nóng lên.

Không phải là cô với Lăng Vũ chưa từng thân mật với nhau, cô cũng biết dục vọng Lăng Vũ đối với mình mãnh liệt đến cỡ nào, chỉ có điều anh ta vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, lúc không xác định được cô có bằng lòng hay không thì dưới tình huống đó chưa từng vượt qua giới hạn. Cô đang hưởng thụ sự bao dung của anh ta, đồng thời cũng đang nỗ lực muốn vượt qua chướng ngại tâm lý.

Nhưng loại chuyện như thế này cũng không phải chỉ cần dựa vào cố gắng là có thể, dù sao gần đây gặp mặt cũng quá ít…

Mặt Vy Hiên đỏ đến không chịu nổi, nhanh chóng lấy cái ly đi khỏi, không ngờ mình thật sự giống như lời Bảo Ngọc nói, lúc nào cũng đợi Lăng Vũ nhào tới mình…

Thật là mất mặt quá đi thôi!

Tan làm, Vy Hiên vội vội vàng vàng đến siêu thị một chuyến, nghĩ đến gần đây Lăng Vũ thường xuyên thức khuya cho nên nấu chút canh bồi bổ cho anh ta.

Đến khu thực phẩm sống, cô nhìn trúng một con cá vừa mập lại vừa lớn đang nhảy nhót tưng bừng.

Lúc người bán hàng vớt cá lên, không ngờ cá lại tung ra khỏi lưới rớt xuống mặt đất, vừa vặn rơi vào chân của một cô gái đang đi ngang qua.

“A!” Người kia bị dọa hét lên một tiếng, nhìn thấy con cá đang bay nhảy ở bên chân lại bị dọa lui ra phía sau mấy bước té ngã đặt mông ngồi trên đất.

“Cô ơi cô không sao chứ?”

Vy Hiên vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy, nhân viên siêu thị cũng bởi vì sai lầm của mình mà không ngừng nói xin lỗi, cô gái cũng hiền lành nói không có chuyện gì đâu.

Có người bạn đứng ở phía trước kêu cô ta: “Vịnh Nhi, ở đây người xếp hàng ít nè.”

“Ừm!” Cô gái mỉm cười với Vy Hiên, sau đó liền chạy đi khỏi, đằng sau quần bị dơ một mảng lớn, cô ta cũng không thèm để ý.

Nhân viên siêu thị vừa giúp cô cân cá vừa cảm khái nói: “Bây giờ cô gái tốt giống như vậy quả thật quá ít, vào tuần trước có một dì làm nhân viên quét dọn ở chỗ này, cũng bởi vì đồ lau nhà cọ đến giày của một cô gái nên đứng đó sửng sốt bị mắng hơn một tiếng đồng hồ, sau đó còn tìm ông chủ đòi dì ấy bồi thường sáu trăm ngàn mới chịu bỏ qua. Hơi, một tháng tiền lương của dì cũng chỉ có hai triệu tư…”

Vy Hiên nghe xong không Khỏi nhìn về phía cô gái đi khỏi.
 
Chương 793


Chương 793

Tiểu Tần lập tức ngậm kín miệng, nghe được bên trong giống như đang có âm thanh phát tiếc, anh ta tò mò trừng to mắt muốn thăm dò.

“Bốp.”

Liên Cẩn Hành không chút lưu tình nào mà cầm quyển tạp chí trong tay đập vào mặt của anh ta: “Đi ra đi.”

Tiểu Tần sờ sờ mặt, lượn lờ nói: “Tôi muốn xem một chút mà…”

Liên Cẩn Hành lặng lẽ nhìn anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Anh đứng thẳng người bước vào phòng làm việc, tiểu Tần thừa dịp lúc anh quay người vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn vào bên trong một chút…

“Bốp.”

Một quyển tạp chí trực tiếp quăng tới nện lên trên đầu của anh ta.

“Đưa dự án của Danh Sáng cho tôi.”

“vâng…”

Vy Hiên hít sâu mấy hơi, bỗng nhiên nhớ đến lời nói của ba.

“Vy Hiên, không thể được, không thể có tính tình như thế này được, phải trở thành một cô gái thục nữ.”

Vy Hiên chán nản thả hai tay xuống, đúng vậy, cô đã đồng ý với ba là không thể nuông chiều tâm trạng của mình mà tùy tiện phát cáu, phải là một người phụ nữ dịu dàng.

Sau khi làm cho đầu óc tỉnh táo lại, rồi lại chỉnh trang quần áo, cúi thấp đầu, vẫn khó tránh khỏi tư thái bại trận, cô đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng khách ra.

Cô chỉ cần nghĩ đến Lăng Vũ và ba, một người cho cô khát vọng muốn bảo vệ, một người cho cô lý do để bảo vệ, một người đặt trong đáy lòng của cô, một người để ở trong lòng của cô, Vy Hiên lại mỉm cười.

Cô nói với mình, Vy Hiên, không sao cả, không có gì là không vượt qua được!

Lúc đầu đã sớm hẹn với Bảo Ngọc tối nay sẽ ăn lẩu với nhau, kết quả Tập Lăng Vũ lại gọi điện thoại đến nói tối nay muốn gặp cô, mặc dù giọng điệu của anh ta trước mặt cô vẫn là bướng bỉnh và bá đạo, nhưng Vy Hiên vẫn nghe ra trong giọng nói của anh ta đang che giấu một tia trống rỗng.

Cô gọi điện thoại cho Bảo Ngọc, quả nhiên bị chửi một chập y như trong tưởng tượng: “Phạm Vy Hiên! Cậu trọng sắc khinh bạn, cậu là bà mẹ già của Tập Lăng Vũ hay cái gì? Lúc cậu ta bận rộn nói không gặp thì không gặp, lúc muốn gặp thì gọi một cuộc điện thoại đến cho cậu, cậu là bạn gái của cậu ta hay là mẹ của cậu ta? Sao cần phải ngoan ngoãn hiếu thuận như vậy chứ?”

Vy Hiên đứng trong phòng nước, một tay khoanh ngang ngực, sợ cô lớn giọng quá sẽ bị đồng nghiệp nghe thấy nên bước nhanh về một nơi hẻo lánh ở bên trong: “Mình sai rồi có được hay không, hôm nào đó mình mời cậu bồi tội nha.”

Vy Hiên luôn luôn bao dung với tính tình nóng nảy của Bảo Ngọc, hơn nữa cũng đúng là do cô lỡ hẹn cho nên cô bồi tội cũng phải thôi.

Cuối cùng Bảo Ngọc cũng bất đắc dĩ nói: “Cậu thật sự đã chọc tức mình rồi.”

“Mình có làm cái gì đâu chứ. Mình có thể đi đâu để tìm một người chị em vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng như cậu được.”

Bảo Ngọc bật cười vui vẻ: “Nè Vy Hiên, gần đây cậu thay đổi rất nhiều đó.”

Bảo Ngọc đang cầm ly nước, không thèm để ý nói: “Có à?”

“Có.” Bảo Ngọc nói rất chắc chắn: “Chắc là có liên quan đến thằng nhóc Tập Lăng Vũ kia chứ gì.”
 
Chương 795


Chương 795

Nhưng mà đây cũng chỉ là thoáng qua thôi, Vy Hiên đảo mắt liền quên mất, sau khi về đến nhà cũng tranh thủ thời gian chuẩn bị cơm tối.

Giống như đã canh chuẩn thời gian, đồ ăn vừa mới được mang lên bàn là Tập Lăng Vũ lập tức đẩy cửa bước vào.

Biết anh ta có chìa khóa ở chỗ này, nhưng khi nghe âm thanh khóa cửa vang lên, trái tim Vy Hiên vẫn mãnh liệt đập cuồng loạn.

Cô vừa tháo tập dề xuống vừa đi ra khỏi phòng bếp: “Lăng Vũ!”

Tập Lăng Vũ đang đổi giày, lúc xoay người liền chạm phải ý cười tràn ngập vẻ dịu dàng trong đôi mắt của cô.

Đầu tiên là anh ta đứng ngốc hai giây, sau đó nhanh chân bước qua giống như hai người yêu nhau cách xa đã lâu, trực tiếp ôm chặt cô vào ngực.

Ở trước mặt của cô anh ta luôn luôn quen với chuyện làm càn.

Vy Hiên vùi mặt vào trong ngực của Tập Lăng Vũ, trên người của anh ta có hương vị thanh mát, thoải mái lại cô đơn, mà cô lại giống như chiếc lá lung lay vì mùi hương này, lúc cao lúc thấp, qua trái qua phải, gió đi chiều nào nó liền bay theo chiều đó.

Cảm giác này khiến người ta mê muội, bởi vì nó mà trả giá hết tất cả.

“Tôi nhớ cô lắm.” Tập Lăng Vũ chưa từng che giấu cảm giác đối với cô, lúc nhớ cô, giận cô, bao gồm cả đã từng hận cô, đã từng tổn thương cô, anh ta đều sẽ moi trái tim ra bày trước mặt cô, để cho cô thấy rõ anh ta hận bao nhiêu, lại yêu bao nhiêu.

Nhưng ngay lập tức anh ta lại đẩy cô ra, cau mày nhìn chằm chằm cô: “Cô thì sao? Có nhớ tôi hay không?”

Vy Hiên híp mắt, đưa tay gõ xuống cái trán của anh ta: “Loại chuyện này mà còn có thể ép buộc nữa hả?”

“Người khác thì tôi mặc kệ đó, nhưng cô thì không được, lúc tôi nhớ đến cô thì cô cũng phải nhớ đến tôi.” Anh ta vuốt ve gương mặt của cô, dùng sức lắc lắc duy trì động tác của con trai khi dễ con gái.

Vy Hiên tức giận nhìn anh ta chằm chằm, miệng và mũi bị anh ta bóp lại giống như cá vàng, tâm trạng của anh ta lập tức liền vui vẻ.

Cúi đầu xuống há miệng cắn lên môi của cô, đau đến nỗi Vy Hiên thầm than một tiếng, vừa muốn đẩy anh ta ra, nhưng sự nhớ nhung trong mấy ngày qua của anh ta lại bộc phát trong khoảnh khắc này, dâng cao ngất trời, cuồn cuộn mà đến.

Mỗi một nụ hôn của anh ta giống như đang nói với cô rằng cô là của anh ta, chỉ có thể của một mình anh ta, cuồng vọng và dã tâm của anh ta điều chứng minh hết trên người của người phụ nữ này. Nếu như nói anh ta cố chấp quá đáng với cái gì đó, thì đó nhất định chính là cô.

Anh tham lam mút hôn môi lưỡi của cô, dường như anh ta muốn xâm chiếm mỗi một ngóc ngách trong miệng của cô mới cam tâm.

Cho đến khi bên trong toàn bộ đều là hơi thở của anh ta.

Lúc hai người tách ra đều thở đến kịch liệt, mặt của cô đỏ như trái đào, môi có chút sưng, theo hô hấp mà ngực chập trùng kịch liệt.

Anh ta nhìn qua, hầu kết lại di chuyển lên xuống, đôi mắt sắc bén lại sâu thẳm.

Vy Hiên vẫn chưa khôi phục lại trong trận kích tình vừa mới gặp được nhau, ánh mắt vội vàng không kịp chuẩn bị chạm phải phải đôi mắt đang bùng cháy ngọn lửa của anh ta, lập tức quay người lại hắng giọng: “Ăn… ăn cơm đi.”

Ở phía sau lưng, anh ta mang theo tiếng thở dài ảo não: “Mẹ nó, tôi càng muốn ăn cô hơn.”

Trái tim Vy Hiên hoảng hốt, chỉ coi như là không nghe thấy: “Nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
 
Chương 794


Chương 794

Vy Hiên nhíu mày lẩm bẩm: “Bảo Ngọc, cậu đừng có suốt ngày gọi người ta là thằng nhóc này thằng nhóc nọ, đâu phải là người ta không có tên chứ.”

“Nè Vy Hiên! Cậu lại bởi vì đàn ông mà trách mắng mình hả, tình người của cậu đâu hết rồi.”

Vy Hiên bị chọc cười phá lên: “Được rồi, là do mình không đúng, có lẽ bởi vì Lăng Vũ rất để ý đến chuyện tuổi tác cho nên mình cũng trở nên chú ý theo.”

Sau khi Bảo Ngọc quở trách hai câu rồi lại nói: “Thật ra tình yêu chính là chuyện của hai người, chỉ cần hai người vui vẻ cũng không cần phải quan tâm người khác nói cái gì. Hơn nữa, kể từ sau khi cậu ở cùng với cái tên nhóc… được rồi, là Tập Lăng Vũ, rốt cuộc cậu ta cũng chưa từng có tin tức xấu với người phụ nữ nào khác, hình tượng cũng càng ngày càng chín chắn, có thể nhìn thấy được cậu ta rất để ý đến cảm nhận của cậu.”

Khó có thể nghe được Bảo Ngọc khen Lăng Vũ, Vy Hiên bật cười, trong lòng đều là ngọt ngào, giọng nói của cô rất nhỏ: “Cậu ấy vẫn luôn để ý…”

“Cậu có thể tém tém lại một chút hay không hả, giống như lúc nào cũng mong người ta nhào tới vậy đó, mình cũng nổi hết cả da gà đây.” Bảo Ngọc rùng mình một cái, nói: “Thôi được rồi, cậu cứ cùng với Tập Lăng Vũ hưởng thụ thế giới hai người đi. Nè, đừng có trách mình không nhắc nhở cậu nha, đừng có lãng phí thân thể cường tráng khỏe mạnh của người trẻ tuổi, như vậy là phung phí của trời đó nha.”

“Bảo Ngọc!” Vy Hiên bị chọc ghẹo mặt đỏ bừng, giọng nói vừa thẹn vừa vội: “Cái cô gái này không thể cứu chữa được rồi.”

“Ha ha.”

Lưu lại một tràng cười, Bảo Ngọc cúp điện thoại.

Vy Hiên cầm điện thoại di động, giống như có tật giật mình, dù cho không có ai ở đây nhìn mình mà mặt của cô cũng nóng lên.

Không phải là cô với Lăng Vũ chưa từng thân mật với nhau, cô cũng biết dục vọng Lăng Vũ đối với mình mãnh liệt đến cỡ nào, chỉ có điều anh ta vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, lúc không xác định được cô có bằng lòng hay không thì dưới tình huống đó chưa từng vượt qua giới hạn. Cô đang hưởng thụ sự bao dung của anh ta, đồng thời cũng đang nỗ lực muốn vượt qua chướng ngại tâm lý.

Nhưng loại chuyện như thế này cũng không phải chỉ cần dựa vào cố gắng là có thể, dù sao gần đây gặp mặt cũng quá ít…

Mặt Vy Hiên đỏ đến không chịu nổi, nhanh chóng lấy cái ly đi khỏi, không ngờ mình thật sự giống như lời Bảo Ngọc nói, lúc nào cũng đợi Lăng Vũ nhào tới mình…

Thật là mất mặt quá đi thôi!

Tan làm, Vy Hiên vội vội vàng vàng đến siêu thị một chuyến, nghĩ đến gần đây Lăng Vũ thường xuyên thức khuya cho nên nấu chút canh bồi bổ cho anh ta.

Đến khu thực phẩm sống, cô nhìn trúng một con cá vừa mập lại vừa lớn đang nhảy nhót tưng bừng.

Lúc người bán hàng vớt cá lên, không ngờ cá lại tung ra khỏi lưới rớt xuống mặt đất, vừa vặn rơi vào chân của một cô gái đang đi ngang qua.

“A!” Người kia bị dọa hét lên một tiếng, nhìn thấy con cá đang bay nhảy ở bên chân lại bị dọa lui ra phía sau mấy bước té ngã đặt mông ngồi trên đất.

“Cô ơi cô không sao chứ?”

Vy Hiên vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy, nhân viên siêu thị cũng bởi vì sai lầm của mình mà không ngừng nói xin lỗi, cô gái cũng hiền lành nói không có chuyện gì đâu.

Có người bạn đứng ở phía trước kêu cô ta: “Vịnh Nhi, ở đây người xếp hàng ít nè.”

“Ừm!” Cô gái mỉm cười với Vy Hiên, sau đó liền chạy đi khỏi, đằng sau quần bị dơ một mảng lớn, cô ta cũng không thèm để ý.

Nhân viên siêu thị vừa giúp cô cân cá vừa cảm khái nói: “Bây giờ cô gái tốt giống như vậy quả thật quá ít, vào tuần trước có một dì làm nhân viên quét dọn ở chỗ này, cũng bởi vì đồ lau nhà cọ đến giày của một cô gái nên đứng đó sửng sốt bị mắng hơn một tiếng đồng hồ, sau đó còn tìm ông chủ đòi dì ấy bồi thường sáu trăm ngàn mới chịu bỏ qua. Hơi, một tháng tiền lương của dì cũng chỉ có hai triệu tư…”

Vy Hiên nghe xong không Khỏi nhìn về phía cô gái đi khỏi.
 
Chương 796


Chương 796

Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, mượn chuyện đến phòng bếp lấy chén đũa, cuối cùng cô mới có thể bình tĩnh được một chút.

Hai người ngồi xuống cách nhau một cái bàn, Tập Lăng Vũ bưng chén lên liền cúi đầu bắt đầu ăn, nhìn qua giống như thật sự rất đói bụng. Vy Hiên múc cho anh ta chén canh cá, nước canh màu trắng sữa, không hề bị tanh mùi cá.

Cô ngồi ở đối diện thuận miệng hỏi anh ta: “Công việc có bận không?”

“À, xem như cũng kết thúc rồi.” Tập Lăng Vũ trả lời lập lờ nước đôi, cũng không nói gì cụ thể thêm, gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của cô, còn mình thì lại cúi đầu ăn.

Vy Hiên nhớ đến chuyện buổi sáng, lại nhìn anh ta, do dự hỏi: “Thật sự đã kết thúc rồi?”

Tập Lăng Vũ giương mắt nhìn, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt của cô, giống như đang cố gắng nhìn xuyên thấu: “Không phải là cô đang trách tôi mấy ngày nay loay hoay công việc nên không có thời gian ở cùng với cô chứ?”

Vy Hiên lườm anh ta một cái, cúi đầu xuống: “Ăn cơm đi.”

Anh ta buồn cười cười lên tiếng, lại kêu cô bới thêm một chén cơm.

“Mấy ngày nay ở bên ngoài ăn uống như thế nào? Có ăn đúng bữa không đó?”

Tập Lăng Vũ đang uống canh, trả lời mập mờ: “Không ngon bằng đồ ăn của cô làm.”

Cô thò đầu ra từ phòng bếp, cười cười trêu chọc nói: “Vào công ty quả thật đã thay đổi, còn biết dỗ cho người khác vui vẻ nữa chứ.”

Anh ta nhìn cô, nheo mắt lại: “Vậy bây giờ cô có vui vẻ không?”

Đôi mi thanh tú của cô nhướng nhướng lên: “Vẫn ổn.”

Anh ta trừng cô một chút, bất mãn lầm bầm: “Già mồm.”

Một bàn đầy đồ ăn, cơ hồ tất cả đều vào trong bụng của một mình anh ta.

Tập Lăng Vũ thả lỏng tứ chi, hài lòng dựa vào ghế nhìn dáng vẻ của cô bận rộn như một người vợ nhỏ, không khỏi nhếch miệng cười.

Lúc này điện thoại di động của anh ta vang lên.

Tâm trạng tốt trong nháy mắt bị phá hư, anh ta cau mày, cũng mặc kệ.

“Lăng Vũ, điện thoại di động của cậu đang vang kìa.” Vy Hiên cũng không quay đầu lại mà nhắc nhở.

Tập Lăng Vũ bực bội đứng dậy lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác da, lúc ấn nghe, giọng nói cũng có chút ác liệt: “Ai vậy?”

Đối phương hiển nhiên sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền lễ phép nói: “Là Tổng giám sát Tập có đúng không? Xin chào, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Liên ở Hoàn Vũ…”

Con ngươi Tập Lăng Vũ run lên, trong phút chốc vẻ mặt của anh ta cũng nghiêm túc thêm một chút, theo bản năng nhìn vào phòng bếp, cầm di động đi đến kéo cửa thủy tinh bước ra ngoài ban công.

Xin chào tìm tôi có chuyện gì không?”

“Là như vậy, cậu Liên cảm thấy rất hứng thú đối với dự án của cậu, có điều có vài vấn đề không hiểu rõ chi tiết lắm nên muốn cùng cậu thương lượng một chút, cậu có thể bớt thời gian tới đây không?”

Tập Lăng Vũ có chút bất ngờ không ngờ là Liên Cẩn Hành thật sự lại xem dự án của anh ta.

Anh ta dừng lại một chút, theo bản năng nhìn đồng hồ: “Bây giờ à?”

“Mong là bây giờ cậu có thể đến công ty, thật sự rất xin lỗi. À, nếu như bây giờ cậu bận việc, vậy thì hôm nào chúng ta liên lạc lại vậy.”

Lông mày Tập Lăng Vũ nhăn lại, mím môi quả quyết trả lời: “Vậy thì cứ bây giờ đi.”

“Haha, vậy được rồi, lát nữa gặp nhau.”
 
Chương 795


Chương 795

Nhưng mà đây cũng chỉ là thoáng qua thôi, Vy Hiên đảo mắt liền quên mất, sau khi về đến nhà cũng tranh thủ thời gian chuẩn bị cơm tối.

Giống như đã canh chuẩn thời gian, đồ ăn vừa mới được mang lên bàn là Tập Lăng Vũ lập tức đẩy cửa bước vào.

Biết anh ta có chìa khóa ở chỗ này, nhưng khi nghe âm thanh khóa cửa vang lên, trái tim Vy Hiên vẫn mãnh liệt đập cuồng loạn.

Cô vừa tháo tập dề xuống vừa đi ra khỏi phòng bếp: “Lăng Vũ!”

Tập Lăng Vũ đang đổi giày, lúc xoay người liền chạm phải ý cười tràn ngập vẻ dịu dàng trong đôi mắt của cô.

Đầu tiên là anh ta đứng ngốc hai giây, sau đó nhanh chân bước qua giống như hai người yêu nhau cách xa đã lâu, trực tiếp ôm chặt cô vào ngực.

Ở trước mặt của cô anh ta luôn luôn quen với chuyện làm càn.

Vy Hiên vùi mặt vào trong ngực của Tập Lăng Vũ, trên người của anh ta có hương vị thanh mát, thoải mái lại cô đơn, mà cô lại giống như chiếc lá lung lay vì mùi hương này, lúc cao lúc thấp, qua trái qua phải, gió đi chiều nào nó liền bay theo chiều đó.

Cảm giác này khiến người ta mê muội, bởi vì nó mà trả giá hết tất cả.

“Tôi nhớ cô lắm.” Tập Lăng Vũ chưa từng che giấu cảm giác đối với cô, lúc nhớ cô, giận cô, bao gồm cả đã từng hận cô, đã từng tổn thương cô, anh ta đều sẽ moi trái tim ra bày trước mặt cô, để cho cô thấy rõ anh ta hận bao nhiêu, lại yêu bao nhiêu.

Nhưng ngay lập tức anh ta lại đẩy cô ra, cau mày nhìn chằm chằm cô: “Cô thì sao? Có nhớ tôi hay không?”

Vy Hiên híp mắt, đưa tay gõ xuống cái trán của anh ta: “Loại chuyện này mà còn có thể ép buộc nữa hả?”

“Người khác thì tôi mặc kệ đó, nhưng cô thì không được, lúc tôi nhớ đến cô thì cô cũng phải nhớ đến tôi.” Anh ta vuốt ve gương mặt của cô, dùng sức lắc lắc duy trì động tác của con trai khi dễ con gái.

Vy Hiên tức giận nhìn anh ta chằm chằm, miệng và mũi bị anh ta bóp lại giống như cá vàng, tâm trạng của anh ta lập tức liền vui vẻ.

Cúi đầu xuống há miệng cắn lên môi của cô, đau đến nỗi Vy Hiên thầm than một tiếng, vừa muốn đẩy anh ta ra, nhưng sự nhớ nhung trong mấy ngày qua của anh ta lại bộc phát trong khoảnh khắc này, dâng cao ngất trời, cuồn cuộn mà đến.

Mỗi một nụ hôn của anh ta giống như đang nói với cô rằng cô là của anh ta, chỉ có thể của một mình anh ta, cuồng vọng và dã tâm của anh ta điều chứng minh hết trên người của người phụ nữ này. Nếu như nói anh ta cố chấp quá đáng với cái gì đó, thì đó nhất định chính là cô.

Anh tham lam mút hôn môi lưỡi của cô, dường như anh ta muốn xâm chiếm mỗi một ngóc ngách trong miệng của cô mới cam tâm.

Cho đến khi bên trong toàn bộ đều là hơi thở của anh ta.

Lúc hai người tách ra đều thở đến kịch liệt, mặt của cô đỏ như trái đào, môi có chút sưng, theo hô hấp mà ngực chập trùng kịch liệt.

Anh ta nhìn qua, hầu kết lại di chuyển lên xuống, đôi mắt sắc bén lại sâu thẳm.

Vy Hiên vẫn chưa khôi phục lại trong trận kích tình vừa mới gặp được nhau, ánh mắt vội vàng không kịp chuẩn bị chạm phải phải đôi mắt đang bùng cháy ngọn lửa của anh ta, lập tức quay người lại hắng giọng: “Ăn… ăn cơm đi.”

Ở phía sau lưng, anh ta mang theo tiếng thở dài ảo não: “Mẹ nó, tôi càng muốn ăn cô hơn.”

Trái tim Vy Hiên hoảng hốt, chỉ coi như là không nghe thấy: “Nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
 
Chương 797


Chương 797

Cúp điện thoại, Tập Lăng Vũ xoay người lại nhìn người phụ nữ còn đang đứng cắt hoa quả trong phòng bếp, hàm răng cắn chặt, có chút không cam tâm.

Mà ở phía bên kia, tiểu Tần vừa cúp điện thoại liền đến báo cáo với Liên Cẩn Hành.

“Giám đốc, đã gọi điện thoại thông báo với đối phương rồi, đợi lát nữa cậu ấy sẽ đến.”

Liên Cẩn Hành ừ một tiếng, tay ném một bảng dự án qua bên kia: “Những thứ cần xác nhận đều ở trong đây, đợi lát nữa cậu đàm phán với cậu ta.”

“Hả?”

Tiểu Tần không hiểu mở miệng hỏi: “Giám đốc, dự án này rất gấp hả?”

Gấp đến nỗi phải giải quyết trong đêm nay luôn ư?

Liên Cẩn Hành đi về phía thang máy, khóe môi như có như không mà câu lên, âm thanh lãnh đạm: “Từ chuyện sáng hôm nay cậu ta kêu cô ấy đến đây, cậu ta cũng nên giác ngộ tốt chuyện này.”

“Nó?” Tiểu Tần đứng nguyên tại chỗ nhìn dự án trong tay.

Đối với tổng giám đốc mà nói dự án này thật sự quan trọng như vậy hả?

Tiểu Tần cũng không dám thờ ơ nữa, lập tức đi vào phòng làm việc xem qua một lần.

Lúc Tập Lăng Vũ kéo cửa đi vào Vy Hiên đã bưng dĩa hoa quả ra, anh ta chậm rãi đi qua, cánh tay quấn lên eo của cô, toàn bộ phía trước ngực đều dán lên lưng của cô.

Vy Hiên động đậy không được, cô quay đầu lại bất đắc dĩ nói: “Cậu tuổi mèo hả?”

Thật là càng ngày càng dính người.

“Vậy cô nhất định phải là mèo cái mới được.” Anh ta bá đạo nói.

“Tôi không muốn.” Vy Hiên suy nghĩ rồi lại nói: “Tôi phải làm cá, chỉ cần có nước là có thể sống, hơn nữa trên trái đất này bảy phần đều là nước, tỉ lệ sống sót của tôi cũng lớn hơn.”

Anh ta lại Lắc đầu: “Không có tôi ở bên cạnh cô sống không được đâu.”

Nhìn anh ta nói đến chắc chắn như vậy, Vy Hiên lại cố ý nói ngược lại: “Trong biển có nhiều cá như vậy, sao tôi lại phải chọn một con mèo thích ăn cá chứ?”

Anh ta mỉm cười đưa tay nắm lấy cằm của cô, trong ánh mắt như có vô số bọt nước đang càn quét muốn nhấn chìm cô: “Vậy con mèo này sẽ ăn hết những con cá ở bên cạnh cô ấy.” Ngón tay của anh ta buông cầm cô ra, lại xoa xoa lên môi của cô, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tối hôm nay tôi còn phải làm việc, phải lập tức đi rồi.”

Môi của cô bị lòng bàn tay của anh ta vuốt ve đến nỗi tâm hoảng ý loạn, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

“Sao vậy, tối nay không muốn tôi đi à?” Nhìn chằm chằm vào vành tai càng ngày càng đỏ của cô, tiếng cười từ lồng ngực của Tập Lăng Vũ tràn ra, bắt đầu chấn động cả bốn phía.

Vy Hiên phủ nhận ngay lập tức: “Không có.”

Sợ anh ta không tin, cô xoay người ánh mắt kiên định đưa tay vỗ vỗ vai của anh ta: “Đi làm việc của cậu đi.”

Đầu tiên là Tập Lăng Vũ ngưng trọng, tiếp theo lại thoải mái cười to, cười đến nỗi gương mặt của Vy Hiên nhanh chóng đỏ lên. Có trách thì phải trách những lời của Bảo Ngọc trong điện thoại, hại cô kiềm lòng không được mà suy nghĩ lung tung, nhưng khi đứng trước mặt của Lăng Vũ, cho dù có đánh chết cô cũng không thừa nhận.

Đối diện với ánh mắt tức giận của cô, Tập Lăng Vũ đưa tay ôm lấy cổ cô, kéo cô đến trước mặt mình, chống đỡ trán cô, anh ta nói: “Tôi sẽ không bận quá lâu đâu, chờ tôi.”

Nắm tay của cô lên hôn vào lòng bàn tay.

Lúc nãy vừa mới cắt cam cho nên trong tay có mùi hương của quả cam.
 
Chương 796


Chương 796

Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, mượn chuyện đến phòng bếp lấy chén đũa, cuối cùng cô mới có thể bình tĩnh được một chút.

Hai người ngồi xuống cách nhau một cái bàn, Tập Lăng Vũ bưng chén lên liền cúi đầu bắt đầu ăn, nhìn qua giống như thật sự rất đói bụng. Vy Hiên múc cho anh ta chén canh cá, nước canh màu trắng sữa, không hề bị tanh mùi cá.

Cô ngồi ở đối diện thuận miệng hỏi anh ta: “Công việc có bận không?”

“À, xem như cũng kết thúc rồi.” Tập Lăng Vũ trả lời lập lờ nước đôi, cũng không nói gì cụ thể thêm, gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của cô, còn mình thì lại cúi đầu ăn.

Vy Hiên nhớ đến chuyện buổi sáng, lại nhìn anh ta, do dự hỏi: “Thật sự đã kết thúc rồi?”

Tập Lăng Vũ giương mắt nhìn, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt của cô, giống như đang cố gắng nhìn xuyên thấu: “Không phải là cô đang trách tôi mấy ngày nay loay hoay công việc nên không có thời gian ở cùng với cô chứ?”

Vy Hiên lườm anh ta một cái, cúi đầu xuống: “Ăn cơm đi.”

Anh ta buồn cười cười lên tiếng, lại kêu cô bới thêm một chén cơm.

“Mấy ngày nay ở bên ngoài ăn uống như thế nào? Có ăn đúng bữa không đó?”

Tập Lăng Vũ đang uống canh, trả lời mập mờ: “Không ngon bằng đồ ăn của cô làm.”

Cô thò đầu ra từ phòng bếp, cười cười trêu chọc nói: “Vào công ty quả thật đã thay đổi, còn biết dỗ cho người khác vui vẻ nữa chứ.”

Anh ta nhìn cô, nheo mắt lại: “Vậy bây giờ cô có vui vẻ không?”

Đôi mi thanh tú của cô nhướng nhướng lên: “Vẫn ổn.”

Anh ta trừng cô một chút, bất mãn lầm bầm: “Già mồm.”

Một bàn đầy đồ ăn, cơ hồ tất cả đều vào trong bụng của một mình anh ta.

Tập Lăng Vũ thả lỏng tứ chi, hài lòng dựa vào ghế nhìn dáng vẻ của cô bận rộn như một người vợ nhỏ, không khỏi nhếch miệng cười.

Lúc này điện thoại di động của anh ta vang lên.

Tâm trạng tốt trong nháy mắt bị phá hư, anh ta cau mày, cũng mặc kệ.

“Lăng Vũ, điện thoại di động của cậu đang vang kìa.” Vy Hiên cũng không quay đầu lại mà nhắc nhở.

Tập Lăng Vũ bực bội đứng dậy lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác da, lúc ấn nghe, giọng nói cũng có chút ác liệt: “Ai vậy?”

Đối phương hiển nhiên sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền lễ phép nói: “Là Tổng giám sát Tập có đúng không? Xin chào, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Liên ở Hoàn Vũ…”

Con ngươi Tập Lăng Vũ run lên, trong phút chốc vẻ mặt của anh ta cũng nghiêm túc thêm một chút, theo bản năng nhìn vào phòng bếp, cầm di động đi đến kéo cửa thủy tinh bước ra ngoài ban công.

Xin chào tìm tôi có chuyện gì không?”

“Là như vậy, cậu Liên cảm thấy rất hứng thú đối với dự án của cậu, có điều có vài vấn đề không hiểu rõ chi tiết lắm nên muốn cùng cậu thương lượng một chút, cậu có thể bớt thời gian tới đây không?”

Tập Lăng Vũ có chút bất ngờ không ngờ là Liên Cẩn Hành thật sự lại xem dự án của anh ta.

Anh ta dừng lại một chút, theo bản năng nhìn đồng hồ: “Bây giờ à?”

“Mong là bây giờ cậu có thể đến công ty, thật sự rất xin lỗi. À, nếu như bây giờ cậu bận việc, vậy thì hôm nào chúng ta liên lạc lại vậy.”

Lông mày Tập Lăng Vũ nhăn lại, mím môi quả quyết trả lời: “Vậy thì cứ bây giờ đi.”

“Haha, vậy được rồi, lát nữa gặp nhau.”
 
Chương 798


Chương 798

Vy Hiên cúi đầu, lòng bàn tay được anh ta hôn trở nên tê dại, cô chỉ có thể nắm cho thật chặt như muốn lưu lại cái gì đó.

Dưới lầu một đại sảnh của công ty Hoàn Vũ chỉ có bảo vệ đang trực ban, Tập Lăng Vũ báo tên của mình, bảo vệ gọi điện thoại xác nhận mới mời anh ta vào.

Đứng trong thang máy, sắc mặt Tập Lăng Vũ có chút khó coi.

Đã trễ như thế này rồi còn gọi anh ta đến công ty, anh ta không thể xác định được có phải là Liên Cẩn Hành cố ý hay không.

Cửa thang máy mở ra, tiểu Tần đang chờ ở cửa, nhiệt tình tiếp đãi anh ta: “Cậu Tập, thật ngại quá, muộn như vậy rồi còn phiền cậu chạy đến đây một chuyến.”

“Tổng giám đốc Liên đâu?” Tập Lăng Vũ đảo mắt một vòng, trực tiếp hỏi.

Hai bên khu làm việc không có một ai, chỉ có văn phòng tổng giám đốc ở cuối hành lang vẫn còn sáng đèn.

Tiểu Tần nói: “Bởi vì tổng giám đốc Liên còn có cuộc hẹn cho nên đã sớm rời khỏi rồi, để tôi phụ trách công việc tiếp theo.”

Bước chân Tập Lăng Vũ bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng nói cực kỳ chậm chạp mà hỏi lại một lần: “Anh nói tổng giám đốc Liên đã đi rồi?”

“À, vâng.” Tiểu Tần gật đầu, lập tức giải thích nói: “Là một cuộc hẹn rất khó hủy bỏ, nếu không thì tổng giám đốc Liên nhất định sẽ tự thương lượng với cậu rồi.”

Nghe vậy, Tập Lăng Vũ cười, anh ta cúi đầu nên thấy không rõ biểu cảm trên mặt, chỉ là không để ý lắm mà nói: “Không sao, ai cũng không đáng kể, tôi nên cảm kích vì tổng giám đốc Liên đã cho tôi cơ hội này mới phải.”

Tiểu Tần cũng không nhiều lời, hơi gật đầu sau đó mời anh ta đến phòng làm việc.

Tập Lăng Vũ quay đầu liền thay đổi sắc mặt, bây giờ anh ta đã có thể xác định một trăm phần trăm tên kia cố ý.

Vấn đề dự án giải quyết cũng không khó, tiểu Trần cũng không có quyền quyết định, chức trách của anh ta là dùng hết khả năng của mình để hiểu rõ phương án hợp tác, anh ta đưa ra vấn đề nào thì Tập Lăng Vũ cũng cho câu trả lời rõ ràng.

“Cậu Tập, chiếm dụng thời gian của cậu dài như vậy, thật sự xin lỗi một lần nữa.” Tiểu Tần thành tâm nói.

“Không sao đâu, nếu như có chuyện gì có thể liên lạc với tôi lúc nào cũng được.”

“Được, hẹn gặp lại.”

Tập Lăng Vũ bước vào thang máy, cửa thang máy vừa mới khép lại, anh ta liền không kịp chờ đợi mà lấy điện thoại ra.

Sau khi điện thoại được kết nối, anh ta kiềm chế tâm trạng kích động hưng phấn của mình, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ: “Tôi lập tức trở về ngay.”

“Lăng Vũ… Bảo Ngọc đang ở đây.” Vy Hiên nhỏ giọng nói trong ống nghe: “Cô ấy uống rất nhiều rượu… tối hôm nay sẽ ngủ ở chỗ tôi.”

Cảm giác vui mừng trong toàn thân Tập Lăng Vũ liền lạnh lẽo trong nháy măt, anh ta ảo não đấm một đấm vào vách tường: “Cô ấy ngủ ở chỗ của cô, vậy tôi ngủ ở đâu đây?”

Vy Hiên có chút bối rối: “Vũ, tâm trạng Bảo Ngọc không được tốt lắm… vì chuyện tình cảm”

Biết cô muốn chăm sóc cho Bảo Ngọc, Tập Lăng Vũ không thoải mái cho lắm, anh cau mày lại. Hít một hơi sâu, anh nói: “Được, tôi biết rồi”

“Thế… lát nữa cậu muốn đi đâu?” Vy Hiên không yên tâm.

“Tất nhiên là tôi một mình về nhà ngủ rồi, còn có thể đi đâu được nữa?” Tập Lăng Vũ tức giận nhưng giọng nói vẫn có một chút mong chờ.
 
Chương 797


Chương 797

Cúp điện thoại, Tập Lăng Vũ xoay người lại nhìn người phụ nữ còn đang đứng cắt hoa quả trong phòng bếp, hàm răng cắn chặt, có chút không cam tâm.

Mà ở phía bên kia, tiểu Tần vừa cúp điện thoại liền đến báo cáo với Liên Cẩn Hành.

“Giám đốc, đã gọi điện thoại thông báo với đối phương rồi, đợi lát nữa cậu ấy sẽ đến.”

Liên Cẩn Hành ừ một tiếng, tay ném một bảng dự án qua bên kia: “Những thứ cần xác nhận đều ở trong đây, đợi lát nữa cậu đàm phán với cậu ta.”

“Hả?”

Tiểu Tần không hiểu mở miệng hỏi: “Giám đốc, dự án này rất gấp hả?”

Gấp đến nỗi phải giải quyết trong đêm nay luôn ư?

Liên Cẩn Hành đi về phía thang máy, khóe môi như có như không mà câu lên, âm thanh lãnh đạm: “Từ chuyện sáng hôm nay cậu ta kêu cô ấy đến đây, cậu ta cũng nên giác ngộ tốt chuyện này.”

“Nó?” Tiểu Tần đứng nguyên tại chỗ nhìn dự án trong tay.

Đối với tổng giám đốc mà nói dự án này thật sự quan trọng như vậy hả?

Tiểu Tần cũng không dám thờ ơ nữa, lập tức đi vào phòng làm việc xem qua một lần.

Lúc Tập Lăng Vũ kéo cửa đi vào Vy Hiên đã bưng dĩa hoa quả ra, anh ta chậm rãi đi qua, cánh tay quấn lên eo của cô, toàn bộ phía trước ngực đều dán lên lưng của cô.

Vy Hiên động đậy không được, cô quay đầu lại bất đắc dĩ nói: “Cậu tuổi mèo hả?”

Thật là càng ngày càng dính người.

“Vậy cô nhất định phải là mèo cái mới được.” Anh ta bá đạo nói.

“Tôi không muốn.” Vy Hiên suy nghĩ rồi lại nói: “Tôi phải làm cá, chỉ cần có nước là có thể sống, hơn nữa trên trái đất này bảy phần đều là nước, tỉ lệ sống sót của tôi cũng lớn hơn.”

Anh ta lại Lắc đầu: “Không có tôi ở bên cạnh cô sống không được đâu.”

Nhìn anh ta nói đến chắc chắn như vậy, Vy Hiên lại cố ý nói ngược lại: “Trong biển có nhiều cá như vậy, sao tôi lại phải chọn một con mèo thích ăn cá chứ?”

Anh ta mỉm cười đưa tay nắm lấy cằm của cô, trong ánh mắt như có vô số bọt nước đang càn quét muốn nhấn chìm cô: “Vậy con mèo này sẽ ăn hết những con cá ở bên cạnh cô ấy.” Ngón tay của anh ta buông cầm cô ra, lại xoa xoa lên môi của cô, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tối hôm nay tôi còn phải làm việc, phải lập tức đi rồi.”

Môi của cô bị lòng bàn tay của anh ta vuốt ve đến nỗi tâm hoảng ý loạn, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

“Sao vậy, tối nay không muốn tôi đi à?” Nhìn chằm chằm vào vành tai càng ngày càng đỏ của cô, tiếng cười từ lồng ngực của Tập Lăng Vũ tràn ra, bắt đầu chấn động cả bốn phía.

Vy Hiên phủ nhận ngay lập tức: “Không có.”

Sợ anh ta không tin, cô xoay người ánh mắt kiên định đưa tay vỗ vỗ vai của anh ta: “Đi làm việc của cậu đi.”

Đầu tiên là Tập Lăng Vũ ngưng trọng, tiếp theo lại thoải mái cười to, cười đến nỗi gương mặt của Vy Hiên nhanh chóng đỏ lên. Có trách thì phải trách những lời của Bảo Ngọc trong điện thoại, hại cô kiềm lòng không được mà suy nghĩ lung tung, nhưng khi đứng trước mặt của Lăng Vũ, cho dù có đánh chết cô cũng không thừa nhận.

Đối diện với ánh mắt tức giận của cô, Tập Lăng Vũ đưa tay ôm lấy cổ cô, kéo cô đến trước mặt mình, chống đỡ trán cô, anh ta nói: “Tôi sẽ không bận quá lâu đâu, chờ tôi.”

Nắm tay của cô lên hôn vào lòng bàn tay.

Lúc nãy vừa mới cắt cam cho nên trong tay có mùi hương của quả cam.
 
Chương 799


Chương 799

Kết quả là, Vy Hiên nghe anh nói vậy liền yên tâm.

“Vậy cậu về ngủ một giấc đi cho khỏe”

Tập Lăng Vũ bị chọc tức, tay cầm điên thoại nói: “Chỉ cần tôi không làm phiền cô thì làm gì cũng được, đúng không?”

Trực giác của Vy Hiên bỗng nhạy cảm: “Vũ, cậu giận rồi sao?”

“Không đúng sao?” Anh phàn nàn: “Khó khăn lắm mới được hưởng thế giới của hai người. Vừa nãy ngay cả lúc làm việc tôi cũng không thèm tập trung nữa, chỉ muốn sớm về với cô…”

Anh ngừng lại không nói nữa khiến Vy Hiên thắc mắc: “Sao cơ?”

Tập Lăng Vũ xoa trán, cười hỏi: “cô không biết sao?”

Đầu phía bên kia điện thoại bỗng im bặt.

Cô biết rồi.

Tập Lăng Vũ bật cười, dường như tâm trạng rất vui vẻ, giọng nói mang theo vẻ yêu thương chiều chuộng: “Phạm Vy Hiên, tối nay tôi sẽ tha cho cô đâu”

“Không đứng đắn gì cả!”

Cô lẩm bẩm, không cần nhìn cũng biết mặt cô đang ửng hồng, ngượng ngùng như một thiếu nữ.

Anh cố ý hạ thấp giọng, trong điện thoại truyền đến từng chữ từng chữ một: “Tôi chỉ không đứng đắn với mỗi cô”

“Tôi… Bảo Ngọc gọi tôi rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa!” Cô đang muốn cúp điện thoại nhưng lại chợt nhớ ra gì đó, vội vàng nói: “Lần sau… tôi đợi điện thoại của cậu”

Nói xong cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Tập Lăng Vũ đứng trên bậc thang, trong lòng loạn nhịp, khẽ xoa cằm rồi bật cười.

Không biết Tập Chính Hãn từ đâu nghe ngóng được tin tức tối qua Tập Lăng Vũ đã đến Hoàn Vũ để thảo luận về dự án. Mới sáng sớm ông ta đã đến văn phòng anh, trực tiếp khen ngợi.

“Không hổ danh là con trai của Tập Chính Hãn ta!” Ông ta ngồi xuống, trên gương mặt nghiêm túc kia ngoài ý muốn xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.

Tập Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn cha mình: “Chỉ là một cách thức giao tiếp mà thôi”

Anh không muốn chứng kiến dáng vẻ vui mừng này của ông ta nên không thể kiềm chế nổi mà tạt vào đó một gáo nước lạnh.

Tập Chính Hãn xua tay: “Con biết gì không, hơn nửa tháng này, Hoàn Vũ chưa từng gặp mặt riêng với người phụ trách dự án của bất cứ công ty nào! Đặc biệt là thời gian muộn như vậy nữa! Nếu như không phải là nhìn trúng dự án lần này của con thì Liên Cẩn Hành chắc chắn sẽ không bao giờ kiên nhẫn được như vậy!”

Tập Lăng Vũ trào phúng nhếch môi: “Cha tìm hiểu về hắn ấy kĩ quá nhỉ?”

“Cho dù là kẻ thù hay đối tác thì việc đầu tiên cần làm đó chính là hiểu rõ về con người họ”. Tập Chính Hãn không hề che giấu sự vui vẻ của mình, nói thêm với anh vài câu rồi đứng dậy: “Mấy ngày gần đây vất vả cho con rồi! Haha, ta đã liên lạc với bên truyền thông gây sức ép lên công ty đối thủ, phần việc còn lại đành phải trông chờ vào con rồi”

Tập Chính Hãn vừa rời đi thì Tập Lăng Vũ bực bội ném hết tất cả đồ đạc trên bàn sang một bên. Anh ngả người lên ghế, châm điếu thuốc rồi đặt lên miệng.

Lão già này rốt cuộc định bày trò gì đây? Tâng bốc anh lên chín tầng mây rồi lại quăng anh xuống đất?

Đáng tiếc là, Tập Lăng Vũ anh lại không phải là người dễ dàng để cho người khác tuỳ ý sắp đặt như vậy!
 
Chương 798


Chương 798

Vy Hiên cúi đầu, lòng bàn tay được anh ta hôn trở nên tê dại, cô chỉ có thể nắm cho thật chặt như muốn lưu lại cái gì đó.

Dưới lầu một đại sảnh của công ty Hoàn Vũ chỉ có bảo vệ đang trực ban, Tập Lăng Vũ báo tên của mình, bảo vệ gọi điện thoại xác nhận mới mời anh ta vào.

Đứng trong thang máy, sắc mặt Tập Lăng Vũ có chút khó coi.

Đã trễ như thế này rồi còn gọi anh ta đến công ty, anh ta không thể xác định được có phải là Liên Cẩn Hành cố ý hay không.

Cửa thang máy mở ra, tiểu Tần đang chờ ở cửa, nhiệt tình tiếp đãi anh ta: “Cậu Tập, thật ngại quá, muộn như vậy rồi còn phiền cậu chạy đến đây một chuyến.”

“Tổng giám đốc Liên đâu?” Tập Lăng Vũ đảo mắt một vòng, trực tiếp hỏi.

Hai bên khu làm việc không có một ai, chỉ có văn phòng tổng giám đốc ở cuối hành lang vẫn còn sáng đèn.

Tiểu Tần nói: “Bởi vì tổng giám đốc Liên còn có cuộc hẹn cho nên đã sớm rời khỏi rồi, để tôi phụ trách công việc tiếp theo.”

Bước chân Tập Lăng Vũ bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng nói cực kỳ chậm chạp mà hỏi lại một lần: “Anh nói tổng giám đốc Liên đã đi rồi?”

“À, vâng.” Tiểu Tần gật đầu, lập tức giải thích nói: “Là một cuộc hẹn rất khó hủy bỏ, nếu không thì tổng giám đốc Liên nhất định sẽ tự thương lượng với cậu rồi.”

Nghe vậy, Tập Lăng Vũ cười, anh ta cúi đầu nên thấy không rõ biểu cảm trên mặt, chỉ là không để ý lắm mà nói: “Không sao, ai cũng không đáng kể, tôi nên cảm kích vì tổng giám đốc Liên đã cho tôi cơ hội này mới phải.”

Tiểu Tần cũng không nhiều lời, hơi gật đầu sau đó mời anh ta đến phòng làm việc.

Tập Lăng Vũ quay đầu liền thay đổi sắc mặt, bây giờ anh ta đã có thể xác định một trăm phần trăm tên kia cố ý.

Vấn đề dự án giải quyết cũng không khó, tiểu Trần cũng không có quyền quyết định, chức trách của anh ta là dùng hết khả năng của mình để hiểu rõ phương án hợp tác, anh ta đưa ra vấn đề nào thì Tập Lăng Vũ cũng cho câu trả lời rõ ràng.

“Cậu Tập, chiếm dụng thời gian của cậu dài như vậy, thật sự xin lỗi một lần nữa.” Tiểu Tần thành tâm nói.

“Không sao đâu, nếu như có chuyện gì có thể liên lạc với tôi lúc nào cũng được.”

“Được, hẹn gặp lại.”

Tập Lăng Vũ bước vào thang máy, cửa thang máy vừa mới khép lại, anh ta liền không kịp chờ đợi mà lấy điện thoại ra.

Sau khi điện thoại được kết nối, anh ta kiềm chế tâm trạng kích động hưng phấn của mình, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ: “Tôi lập tức trở về ngay.”

“Lăng Vũ… Bảo Ngọc đang ở đây.” Vy Hiên nhỏ giọng nói trong ống nghe: “Cô ấy uống rất nhiều rượu… tối hôm nay sẽ ngủ ở chỗ tôi.”

Cảm giác vui mừng trong toàn thân Tập Lăng Vũ liền lạnh lẽo trong nháy măt, anh ta ảo não đấm một đấm vào vách tường: “Cô ấy ngủ ở chỗ của cô, vậy tôi ngủ ở đâu đây?”

Vy Hiên có chút bối rối: “Vũ, tâm trạng Bảo Ngọc không được tốt lắm… vì chuyện tình cảm”

Biết cô muốn chăm sóc cho Bảo Ngọc, Tập Lăng Vũ không thoải mái cho lắm, anh cau mày lại. Hít một hơi sâu, anh nói: “Được, tôi biết rồi”

“Thế… lát nữa cậu muốn đi đâu?” Vy Hiên không yên tâm.

“Tất nhiên là tôi một mình về nhà ngủ rồi, còn có thể đi đâu được nữa?” Tập Lăng Vũ tức giận nhưng giọng nói vẫn có một chút mong chờ.
 
Chương 800


Chương 800

Khói thuốc bay lên nghi ngút, anh đem đống tài liệu trên bàn đặt về vị trí cũ rồi bắt tay đầu tư vào dự án một lần nữa….

Nhờ có cuộc họp báo chuyên đề đó mà đẳng cấp địa vị của tòa sạn tạp chí đã tăng gấp mấy lần, lượng tạp chí tiêu thụ cũng bất ngờ tăng cao. Mặt mũi giám đốc tòa sạn sáng lạn như hoa, đồng thời nhân cơ hội này thuyên chuyển công tác cho Vy Hiên từ bộ phận biên tập sang phòng Marketing, thăng chức từ trợ lý biên tập lên phó chủ nhiệm. Chỉ cần là việc liên quan đến Hoàn Vũ thì đều giao lại cho cô.

Trong lòng mọi người đều ngầm hiểu rằng tổng biên tập cố ý thăng chức cho cô, mà nhiệm vụ của cô chỉ có một, đó là “tóm gọn” Liên Cẩn Hành.

Vy Hiên có chút phản cảm với sự sắp xếp này, nhưng sắp tới khối lượng công việc gia tăng nên dù là chuyện liên quan đến cô, không liên quan đến hay cả những chuyện đồn đại trong công ty thì cô cũng chẳng có thời gian tính toán đúng sai nữa rồi.

Thời gian cứ thế trôi qua.

“Ảnh?”

Vy Hiên cau mày nhìn bản thảo cho chuyên đề phóng sự nhân vật do chị Trương ban biên tập gửi đến, mà đối tượng được mời phỏng vấn lại chính là Liên Cẩn Hành.

Chị Trương nói một cách bất lực: “Em cũng biết đấy, tổng biên tập muốn tranh thủ cơ hội, thiếu điều đem cái toàn soạn này trở thành vợ của Liên Cẩn Hành! Đích thân yêu cầu phỏng vấn Liên Cẩn Hành đã đành, bây giờ còn muốn cả ảnh đính kèm”. Nói xong chị Trương cười cười: “Nhưng mà, đối với em mà nói, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Điện thoại em chắc cũng có khá nhiều ảnh đúng không? Chọn bừa một tấm là được rồi!”

Vy Hiên lắc đầu: “Không có”

Chị Trương không tin, nhưng mà, cả hai người đều biết ý nhau, cũng không nói gi nhiều. Trước khi rời đi, chị ta chớp mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Chiều nay chị với chồng hẹn nhau đi xem phòng ở khu gần trường học, buổi phóng vấn này em lo giúp chị nhé! Cảm ơn!”

Vy Hiên muốn gọi chị ta lại, nhưng chị Trương đã nhanh tay cầm lấy điện thoại: “Alo chồng à… Chiều nay em rảnh, anh thì sao?”

Vy Hiên bất lực ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào bản thảo phỏng vấn, một dòng chữ được đánh dấu bút đỏ đập vào mắt cô: “Chuyên đề phóng sự nhân vật: Tập trung vào đời sống tình cảm”

Buổi chiều, Vy Hiên xuất hiện tại tòa nhà văn phòng của Hoàn Vũ với máy ảnh trên lưng.

Nhân viên lễ tình nhiệt tình đón tiếp cô: “Cô Phạm, cô đến tìm tổng giám đốc sao?”

“Đúng vậy, tôi tới phỏng vấn” Vy Hiên bước vào thang máy, nụ cười chế nHiên của đối phương khiến cô dễ dàng đoán ra được, chắc chắn cô ta cho rằng cuộc phỏng vấn lần này chẳng qua là cái cớ để gặp mặt mà thôi.

Thang máy đi lên, Vy Hiên bất lực thở dài, nghĩ tới lần phỏng vấn không mấy vui vẻ lần trước, cô liền cảm thấy trong người khó chịu.

“Ding!”

Cửa mở ra, Vy Hiên bước ra khỏi thang máy, sau lưng là balo đựng máy ảnh, nặng đến nỗi trùng vai xuống, trong tay cô ôm một tập tài liệu bước về phía trước.

Ngay lúc đó, thật trùng hợp là có một ánh mắt xuất hiện trước mặt cô.

Trong ấn tượng của cô, gương mặt lạnh lẽo đẹp đẽ này hình như có thêm vài phần khác lạ, giống như nhành hoa mai sinh trưởng trong gió tuyết, thanh mảnh mà cao quý.

Anh nhìn cô, ánh mắt xa xăm, tựa như xa lạ lại vừa thân quen.

Vy Hiên mím môi, cụp mắt xuống rồi bước về phía anh. Tiểu Tần thấy cô đến lập tức mỉm cười: “Cô Phạm, cô lại đến rồi”

Chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng chữ “lại” kia như muốn nói rằng cô thường xuyên tìm đến chỗ này, mà từ trước đến giờ cô mới đến đây được có ba lần.
 
Chương 799


Chương 799

Kết quả là, Vy Hiên nghe anh nói vậy liền yên tâm.

“Vậy cậu về ngủ một giấc đi cho khỏe”

Tập Lăng Vũ bị chọc tức, tay cầm điên thoại nói: “Chỉ cần tôi không làm phiền cô thì làm gì cũng được, đúng không?”

Trực giác của Vy Hiên bỗng nhạy cảm: “Vũ, cậu giận rồi sao?”

“Không đúng sao?” Anh phàn nàn: “Khó khăn lắm mới được hưởng thế giới của hai người. Vừa nãy ngay cả lúc làm việc tôi cũng không thèm tập trung nữa, chỉ muốn sớm về với cô…”

Anh ngừng lại không nói nữa khiến Vy Hiên thắc mắc: “Sao cơ?”

Tập Lăng Vũ xoa trán, cười hỏi: “cô không biết sao?”

Đầu phía bên kia điện thoại bỗng im bặt.

Cô biết rồi.

Tập Lăng Vũ bật cười, dường như tâm trạng rất vui vẻ, giọng nói mang theo vẻ yêu thương chiều chuộng: “Phạm Vy Hiên, tối nay tôi sẽ tha cho cô đâu”

“Không đứng đắn gì cả!”

Cô lẩm bẩm, không cần nhìn cũng biết mặt cô đang ửng hồng, ngượng ngùng như một thiếu nữ.

Anh cố ý hạ thấp giọng, trong điện thoại truyền đến từng chữ từng chữ một: “Tôi chỉ không đứng đắn với mỗi cô”

“Tôi… Bảo Ngọc gọi tôi rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa!” Cô đang muốn cúp điện thoại nhưng lại chợt nhớ ra gì đó, vội vàng nói: “Lần sau… tôi đợi điện thoại của cậu”

Nói xong cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Tập Lăng Vũ đứng trên bậc thang, trong lòng loạn nhịp, khẽ xoa cằm rồi bật cười.

Không biết Tập Chính Hãn từ đâu nghe ngóng được tin tức tối qua Tập Lăng Vũ đã đến Hoàn Vũ để thảo luận về dự án. Mới sáng sớm ông ta đã đến văn phòng anh, trực tiếp khen ngợi.

“Không hổ danh là con trai của Tập Chính Hãn ta!” Ông ta ngồi xuống, trên gương mặt nghiêm túc kia ngoài ý muốn xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.

Tập Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn cha mình: “Chỉ là một cách thức giao tiếp mà thôi”

Anh không muốn chứng kiến dáng vẻ vui mừng này của ông ta nên không thể kiềm chế nổi mà tạt vào đó một gáo nước lạnh.

Tập Chính Hãn xua tay: “Con biết gì không, hơn nửa tháng này, Hoàn Vũ chưa từng gặp mặt riêng với người phụ trách dự án của bất cứ công ty nào! Đặc biệt là thời gian muộn như vậy nữa! Nếu như không phải là nhìn trúng dự án lần này của con thì Liên Cẩn Hành chắc chắn sẽ không bao giờ kiên nhẫn được như vậy!”

Tập Lăng Vũ trào phúng nhếch môi: “Cha tìm hiểu về hắn ấy kĩ quá nhỉ?”

“Cho dù là kẻ thù hay đối tác thì việc đầu tiên cần làm đó chính là hiểu rõ về con người họ”. Tập Chính Hãn không hề che giấu sự vui vẻ của mình, nói thêm với anh vài câu rồi đứng dậy: “Mấy ngày gần đây vất vả cho con rồi! Haha, ta đã liên lạc với bên truyền thông gây sức ép lên công ty đối thủ, phần việc còn lại đành phải trông chờ vào con rồi”

Tập Chính Hãn vừa rời đi thì Tập Lăng Vũ bực bội ném hết tất cả đồ đạc trên bàn sang một bên. Anh ngả người lên ghế, châm điếu thuốc rồi đặt lên miệng.

Lão già này rốt cuộc định bày trò gì đây? Tâng bốc anh lên chín tầng mây rồi lại quăng anh xuống đất?

Đáng tiếc là, Tập Lăng Vũ anh lại không phải là người dễ dàng để cho người khác tuỳ ý sắp đặt như vậy!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom