Dịch Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 780


Chương 780

“Hình như là nhân viên phục vụ của quán đó, lúc đó cô ấy bận đồng phục của nhà bếp.”

Tập Lăng Vũ cúp điện thoại, cái ót chống đỡ trên tường, đập đầu vào tường hai cái: “Mẹ!”

Ra khỏi khách sạn, lúc này mới nhớ tới chuyện tiền đã đưa hết cho cô gái kia rồi, thế là lại gọi điện thoại cho tài xế đến đón anh ta.

Anh ta ngồi chờ trong đại sảnh, khom người cúi thấp đầu, ngón tay cứ kéo lên kéo xuống màn hình điện thoại, từ đầu đến cuối đều dừng ở cái tên “Vy Hiên”.

Đột nhiên xảy ra chuyện này khiến anh ta như đang nằm mộng, nhưng dù sao cũng là làm chuyện có lỗi với cô, anh đang do dự có nên thẳng thắn với cô hay không, hay là…

Cho dù là cái nào cũng không an lòng.

Anh ta bực bội ném điện thoại di động xuống, lúc này ánh mắt ngẫu nhiên lại quét đến báo chí trên bàn.

Ánh mắt bỗng nhiên nhìn chòng chọc vào tấm ảnh chụp trên tờ báo.

“Liên Cẩn Hành”, “vợ sắp cưới”… Mấy dòng chữ này bắt đầu trở nên vặn vẹo trong đôi mắt của anh ta, tiếp theo liền bừng cháy.

Gương mặt của người ở trong gương không còn một chút máu.

Vy Hiên vỗ vỗ gương mặt tái nhợt, vẫn là quyết định thoa chút Má hồng, ít nhất thì cũng có thể trông hồng hào khỏe mạnh một chút.

Có lẽ gần đây quá mệt mỏi cho nên kinh nguyệt của cô trở nên lộn xộn, sáng hôm nay phát hiện lại có, đây đã là lần thứ hai trong tháng này rồi.

Ngồi trên xe buýt, toàn thân cô bất lực mệt mỏi, cơ thể mềm nhũn thiếu chút nữa quên mất xuống xe.

Vốn là muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng vừa nghĩ đến nguyên nhân là do đến tháng cô lại cảm thấy mình có chút làm kiêu. Thôi đến công ty uống nhiều nước nóng, trên bụng lại chườm túi chườm nóng, hẳn sẽ tốt hơn nhiều…

Cả một đường đi cô đều đang gắng gượng mình như vậy, trong đầu luôn nghĩ mấy thứ linh ta linh tinh.

Đứng ở vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, sự lạnh lẽo trong không khí đều sắp bị ô nhiễm bởi khí thải, hô hấp trở thành một cuộc thử thách với cuộc sống.

Cô yên lặng đếm số đang nhảy trên cột đèn giao thông hiển thị màu đỏ, tất cả những chuyện nhàm chán không có ý nghĩa bây giờ thực hiện cũng có thể biến thành một chuyện thú vị.

Cổ tay đột nhiên đau xót, chẳng biết từ lúc nào bàn tay của người đàn ông ở bên cạnh đã giống như kiềm sắc mà nắm chặt lấy cô.

Vy Hiên nghiêng đầu nhìn anh ta, thời gian hai giây trôi qua lại lâu giống như một thế kỷ.

Đối diện với đèn đỏ đã chuyển màu xanh, cô bị động để anh ta dắt mình qua đường.

Sau khi qua đường, anh ta xoay người lại, đôi mắt đen bởi vì tức giận mà đỏ ngầu, vốn cho là mình sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng lại dần dần bị một loại cảm giác than thở không nói ra lời thay thế.

Tin tức vào sáng nay là có chuyện gì đã xảy ra?”

Vy Hiên cụp mắt xuống: “Tôi đã đồng ý với Liên Cẩn Hành tiếp tục phối hợp với anh ta làm vợ sắp cưới của anh ta trong ba tháng.”

Ánh mắt của anh ta có chút cảm giác áp bức: “Tại sao lại không nói với tôi?”

Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt của anh ta, nhìn rất lâu: “Có lẽ bởi vì trong tiềm thức của tôi biết nếu như tôi nhắc đến thì cậu nhất định sẽ từ chối.”

Tập Lăng Vũ mím môi, anh ta hiểu rất rõ người phụ nữ này, có rất nhiều lúc bọn họ giống như là một tấm gương sợ rằng trên đời này không có ai có thể hiểu rõ lẫn nhau như bọn họ.

Ánh mắt của anh ta càng cố chấp giọng nói kéo căng: “Cô thích anh ta?”

Ánh mắt Vy Hiên từ từ có chút lạnh lẽo: “Cậu nói thử xem?”
 
Chương 779


Chương 779

Giờ khắc này anh ta muốn nghe giọng nói của cô nhất.

Loại lo lắng này chưa bao giờ có, Tập Lăng Vũ sờ khắp toàn thân cũng không tìm được điện thoại, sau khi ý thức được có thể là rơi ở trong phòng, anh ta lập tức quay người lại thô lỗ gõ vang cửa phòng khách sạn.

Cánh cửa được mở ra rất nhanh, giống như đã đứng chờ sẵn ở đó.

Nhiếp Vịnh Nhi đã mặc một chiếc váy, tỷ lệ dáng người hoàn mỹ, có lồi có lõm, cô ta đi chân đất ra đứng ở cửa, không dám nhìn anh ta, cũng không dám nói lời nào.

Tập Lăng Vũ mang sắc mặt âm u đi vào tìm kiếm khắp nơi trong phòng.

“Anh đang tìm điện thoại có đúng không?”

Nghe âm thanh vang lên ở sau lưng, Tập Lăng Vũ Xoay người lại, ánh mắt hùng ác nham hiểm mang theo vẻ âm trầm tà khí.

Nhiếp Vịnh Nhi nuốt nước miếng làm dịu yết hầu khô khốc, cô ta đưa điện thoại di động tới cho anh ta.

Tập Lăng Vũ lập tức nhận lấy, vừa đi ra ngoài vừa nhìn điện thoại, vẫn may tối hôm qua Vy Hiên không gọi điện thoại đến.

Sau khi cảm thấy may mắn lại tránh không khỏi có chút mất mát, cô ấy cũng không biết chủ động gọi một cuộc điện thoại đến hay sao.

Lúc đi tới cửa, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Quay đầu nhìn bàn tay tinh tế của người phụ nữ đang kéo lấy góc áo của anh ta.

Tập Lăng Vũ nhíu mày, đáy mắt đều là vẻ chán ghét.

Nhiếp Vịnh Nhi cúi thấp đầu, sau đó đưa một sắp tiền đã được xếp ngay ngắn trước mặt anh ta, rồi lại nói: “Tôi không cần tiền… tôi không phải là gái gọi.”

Giọng nói nghẹn ngào, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.

Cho dù cô ta thật sự đã lấy tiền của người khác, nhưng cô ta không phải là gái gọi! Thật sự không phải!

Tập Lăng Vũ cũng không tiếp tục nhìn cô ta nữa, giơ một cánh tay khác liền gạt tay của cô ta ra.

Anh ta lấy ra một điếu thuốc đốt lửa hút một hơi, khói thuốc phun ra khiến cô ta sặc sụa.

Giọng nói của anh ta lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào: “Cô không phải là gái gọi, nhưng cô có thể xem tôi như khách làng chơi, tôi đưa tiền, cô bán, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Nói xong anh ta xoay người đi khỏi, gương mặt Nhiếp Vịnh Nhi tái nhợt, thật sự không dám tin tưởng người đàn ông này có thể lạnh lùng đến trình độ như vậy!

Đứng trước cửa thang máy, điếu thuốc đã hút được một nửa, hai đầu ngón tay bóp tắt tàn thuốc đang cháy rồi ném qua một bên.

Bước vào trong thang máy, Tập Lăng Vũ cố gắng kìm nén ngọn lửa giận đang dâng trào trong lồng ngực, ấn gọi điện thoại cho tài xế nhà họ Tập.

Điện thoại vừa mới được kết nối, anh ta liền gầm thét với người ở bên kia: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, con mẹ nó anh đi đâu vậy? Tại sao tôi lại ở khách sạn?”

Đầu dây bên kia là giọng điệu giải thích sợ hãi: “Cậu chủ, lúc ấy cậu uống quá nhiều rượu, được phụ nữ dìu ra ngời… tôi hỏi cậu có muốn về hay không, cậu nói cậu muốn đến khách sạn nên tôi mới đưa cậu đến khách sạn.”

Đáng chết!

Sao lại không có chút ấn tượng nào vậy chứ?

Tập Lăng Vũ dùng lực giật giật tóc, đi tới đi lui như một con thú bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp: “Cô gái kia là ai?”
 
Chương 781


Chương 781

Có người lặng yên không tiếng động và bước vào lòng của cô cũng không biết đã ở đó bao nhiêu năm rồi.

Người kia đã xuất hiện đúng lúc cô có khát vọng được cứu rỗi, cùng cô vượt qua những năm tháng cô đơn, đến lúc cô không còn gì nữa thì vẫn ở bên cạnh nhau.

Cô cảm thấy rất cảm kích với vận mệnh của mình khi trong cuộc đời của cô lại có thể xuất hiện một người như vậy.

Ở ngã tư đường, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, người đi đường chen chúc lẫn nhau.Thời gian không ngừng trôi, một đi không trở lại.

Có thể thời gian không mang đi những gì đã phản chiếu vào mắt, những gì đã khắc sâu trong lòng người.

Đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn qua, một chút chính là cả đời.

Không làm ầm ĩ, anh ta đột nhiên đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực mình, ôm thật chặt.

Anh ta có nhận được đáp án cho câu trả lời kia hay không cũng không hề quan trọng nữa.

Hai tay Vy Hiên vòng qua eo của anh ta, ôm thật chặt, mặc dù cô đã cảm thấy được cái ôm này mang nhiều mùi hương không thuộc về anh ta, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại ôm anh ta càng chặt hơn.

Tình yêu là thuốc độc, sẽ để cho người khác nghiện, thuốc giải chính là cô không có cách nào ngừng bước chân.

Rõ ràng là một người đàn ông nhỏ hơn cô mấy tuổi, nhưng lúc ở trong ngực của anh ta cô lại cảm thấy vô cùng an tâm, an tâm đến nỗi khiến người khác muốn thiếp đi…

“Vy Hiên.” Bên tai truyền đến âm thanh lo lắng của anh ta, lập tức dần trở nên rất xa xăm.

Cô muốn trả lời, nhưng cô quá mệt mỏi, mệt mỏi rất lâu rồi, cô chỉ muốn ngủ một lát thôi, một lát là được rồi.

Tỉnh lại lần nữa là đang ở trong bệnh viện.

Vy Hiên mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông đang ghé vào trên giường bệnh của cô, anh ta đã ngủ thiếp đi nhưng một tay vẫn còn đang nắm lấy tay cô.

Cô lặng lẽ rút tay ra, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi anh, kiềm lòng không được mà đưa tay sờ lên đầu của anh, sợi tóc có chút cứng rắn, chạm vào lòng bàn tay khiến cô ngứa ngứa.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người qua nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp mắt của anh, mặc dù đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn giống như là nhìn hoài không chán.

Từ chân mày của anh ta, đến mũi, rồi lại đến môi, cảm xúc đang nhắc nhở cô đây chính là Lăng Vũ, là Lăng Vũ.

Ánh nắng lượn lờ trên sợi tóc của anh ta, giống như một đường viền màu vàng, lại giống như đang bay nhảy trên gương mặt của anh ta, chiếu lên làn da giống như đang phát sáng.

Lúc tầm mắt của cô nhìn lên, vừa lúc đối diện với một đôi mắt đen nhánh đang mang ý cười.

“Tỉnh rồi à?” Anh vẫn ghé vào chỗ cũ, không hề nhúc nhích mà hỏi cô.

“Ừm.” Cô giật giật khóe môi, lúc cười đôi mắt cũng cong cong.

Một tay của anh ta đưa lên đầu bắt được bàn tay đang trêu chọc mình, nắm lại trong lòng bàn tay, da trên ngón tay hơi dày một chút so với những cô gái bình thường, là do lúc trước cô luyện đàn đã để lại.

Chỉ cần là cô, mỗi một chi tiết nhỏ anh ta đều quan tâm, cũng đều đặt trong lòng.

Ngủ được một giấc, tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, thì hình như là bụng dưới cũng không khó chịu như vậy nữa.

“Tôi bị sao vậy?” Lúc này cô mới lên tiếng hỏi.

Anh ta trừng cô một chút: “Bác sĩ nói có thể là do áp lực của cô quá lớn, bản thân lại thiếu máu, lại thêm chuyện kinh nguyệt rối loạn cho nên mới ngất xỉu, cô phải nghỉ ngơi thích hợp, duy trì tâm trạng vui vẻ.”
 
Chương 780


Chương 780

“Hình như là nhân viên phục vụ của quán đó, lúc đó cô ấy bận đồng phục của nhà bếp.”

Tập Lăng Vũ cúp điện thoại, cái ót chống đỡ trên tường, đập đầu vào tường hai cái: “Mẹ!”

Ra khỏi khách sạn, lúc này mới nhớ tới chuyện tiền đã đưa hết cho cô gái kia rồi, thế là lại gọi điện thoại cho tài xế đến đón anh ta.

Anh ta ngồi chờ trong đại sảnh, khom người cúi thấp đầu, ngón tay cứ kéo lên kéo xuống màn hình điện thoại, từ đầu đến cuối đều dừng ở cái tên “Vy Hiên”.

Đột nhiên xảy ra chuyện này khiến anh ta như đang nằm mộng, nhưng dù sao cũng là làm chuyện có lỗi với cô, anh đang do dự có nên thẳng thắn với cô hay không, hay là…

Cho dù là cái nào cũng không an lòng.

Anh ta bực bội ném điện thoại di động xuống, lúc này ánh mắt ngẫu nhiên lại quét đến báo chí trên bàn.

Ánh mắt bỗng nhiên nhìn chòng chọc vào tấm ảnh chụp trên tờ báo.

“Liên Cẩn Hành”, “vợ sắp cưới”… Mấy dòng chữ này bắt đầu trở nên vặn vẹo trong đôi mắt của anh ta, tiếp theo liền bừng cháy.

Gương mặt của người ở trong gương không còn một chút máu.

Vy Hiên vỗ vỗ gương mặt tái nhợt, vẫn là quyết định thoa chút Má hồng, ít nhất thì cũng có thể trông hồng hào khỏe mạnh một chút.

Có lẽ gần đây quá mệt mỏi cho nên kinh nguyệt của cô trở nên lộn xộn, sáng hôm nay phát hiện lại có, đây đã là lần thứ hai trong tháng này rồi.

Ngồi trên xe buýt, toàn thân cô bất lực mệt mỏi, cơ thể mềm nhũn thiếu chút nữa quên mất xuống xe.

Vốn là muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng vừa nghĩ đến nguyên nhân là do đến tháng cô lại cảm thấy mình có chút làm kiêu. Thôi đến công ty uống nhiều nước nóng, trên bụng lại chườm túi chườm nóng, hẳn sẽ tốt hơn nhiều…

Cả một đường đi cô đều đang gắng gượng mình như vậy, trong đầu luôn nghĩ mấy thứ linh ta linh tinh.

Đứng ở vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, sự lạnh lẽo trong không khí đều sắp bị ô nhiễm bởi khí thải, hô hấp trở thành một cuộc thử thách với cuộc sống.

Cô yên lặng đếm số đang nhảy trên cột đèn giao thông hiển thị màu đỏ, tất cả những chuyện nhàm chán không có ý nghĩa bây giờ thực hiện cũng có thể biến thành một chuyện thú vị.

Cổ tay đột nhiên đau xót, chẳng biết từ lúc nào bàn tay của người đàn ông ở bên cạnh đã giống như kiềm sắc mà nắm chặt lấy cô.

Vy Hiên nghiêng đầu nhìn anh ta, thời gian hai giây trôi qua lại lâu giống như một thế kỷ.

Đối diện với đèn đỏ đã chuyển màu xanh, cô bị động để anh ta dắt mình qua đường.

Sau khi qua đường, anh ta xoay người lại, đôi mắt đen bởi vì tức giận mà đỏ ngầu, vốn cho là mình sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng lại dần dần bị một loại cảm giác than thở không nói ra lời thay thế.

Tin tức vào sáng nay là có chuyện gì đã xảy ra?”

Vy Hiên cụp mắt xuống: “Tôi đã đồng ý với Liên Cẩn Hành tiếp tục phối hợp với anh ta làm vợ sắp cưới của anh ta trong ba tháng.”

Ánh mắt của anh ta có chút cảm giác áp bức: “Tại sao lại không nói với tôi?”

Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt của anh ta, nhìn rất lâu: “Có lẽ bởi vì trong tiềm thức của tôi biết nếu như tôi nhắc đến thì cậu nhất định sẽ từ chối.”

Tập Lăng Vũ mím môi, anh ta hiểu rất rõ người phụ nữ này, có rất nhiều lúc bọn họ giống như là một tấm gương sợ rằng trên đời này không có ai có thể hiểu rõ lẫn nhau như bọn họ.

Ánh mắt của anh ta càng cố chấp giọng nói kéo căng: “Cô thích anh ta?”

Ánh mắt Vy Hiên từ từ có chút lạnh lẽo: “Cậu nói thử xem?”
 
Chương 782


Chương 782

Anh ta thuật lại nguyên văn lời nói của bác sĩ, rất có ý trách cứ, Vy Hiên lại xấu hổ chỉ muốn chui vào trong chăn.

Nhìn chằm chằm vào vết đỏ ửng trên gương mặt của cô, Tập Lăng Vũ nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu hòa hoãn một chút: “Không khỏe trong người tại sao lại không xin nghỉ?”

“Loại chuyện này rất là bình thường, cũng không thể bởi vì cái này mà xin nghỉ được.”

Anh ta liếc nhìn cô, bấm một cái trong lòng bàn tay của cô: “Đều đã ngất xỉu mà còn nói là bình thường?”

Vy Hiên vội vã đổi chủ đề, luôn cảm thấy thảo luận vấn đề này với một người đàn ông cứ có cảm giác là lạ: “Cậu mau đến công ty đi, không cần phải ở đây với tôi nữa.”

“Một mình cô ở đây sao tôi có thể yên tâm được chứ.” Anh ta đứng dậy: “Tôi đi mua cơm trưa, muốn ăn cái gì đây?”

Vy Hiên suy nghĩ rồi lại nói: “Cơm nắm đi?” Đơn giản bớt việc lại còn có thể ăn no.

Anh ta dứt khoát từ chối: “Không được, không có chất dinh dưỡng, bác sĩ đầy dặn dò phải ăn nhiều đồ ăn có chất sắt, giống như táo đỏ, gan heo, rau cải xôi gì đó.”

Vy Hiên không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt long lanh nhìn anh ta, bất tri bất giác anh ta đã bắt đầu không thể khống chế được.

Anh ta đi tới cửa, đi vài bước rồi lại dừng lại đứng vững ở đó hai giây, sau đó quay đầu nhìn cô: “Vy Hiên…”

“Hả?” Trên môi cô treo nụ cười yếu ớt nhìn anh ta.

Sự giãy giụa trong mắt cũng chỉ chớp nhoáng, anh ta liền thu hồi ánh mắt lại, lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”

Đẩy cửa bước ra ngoài.

Thật ra có mấy lời anh ta không nói thì cô cũng sẽ không hỏi.

Vy Hiên an tâm nằm ở trên giường gọi điện thoại cho công ty xin nghỉ, chị Trương nói đã có người giúp cô xin nghỉ rồi, còn tò mò mà hỏi người đàn ông gọi điện thoại là ai.

Vy Hiên nghẹn Lời, dây dưa với cô là Lăng Vũ còn có Liên Cẩn Hành, cô cũng đã rõ ràng.

Điện thoại vừa mới cúp không bao lâu lại tiếp tục vang lên.

Vy Hiên nghĩ rằng bà Tập sẽ tiếp tục tìm mình, không ngờ lại nhanh như vậy, cô điều chỉnh lại cảm xúc: “Bà tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Có chuyện muốn làm phiền cô… kế hoạch hợp tác của chúng tôi vẫn luôn không nhận được câu trả lời của tổng giám đốc Liên, cho nên tôi muốn cô giải thích với tổng giám đốc Liên một chút, có lẽ cậu ấy đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lăng Vũ.”

Chân mày Vy Hiên nhẹ nhàng cau lại: “Liên Cẩn Hành không phải là người không phân biệt chuyện công chuyện tư như vậy.”

Huống hồ gì mối quan hệ giữa cô và Liên Cẩn Hành rất rõ ràng, anh không nhất thiết gì lại vì chuyện này mà làm khó hợp tác.

Tốc độ nói chuyện của bà cụ Tập không nhanh không chậm, nhưng chữ nào nói ra cũng có tiếng vang: “Bằng vào thực lực và tiếng tăm của công ty chúng ta thì tỷ lệ thắng của việc hợp tác rất lớn, bởi vì người phụ trách hạng mục đúng lúc là Lăng Vũ, nên mới có thể có loại đãi ngộ khác biệt.”

“Không, Liên Cẩn Hành sẽ không làm như vậy, tôi tin tưởng anh ấy.” Giọng điệu của Vy Hiên cực kỳ kiên định, thời gian tiếp xúc của cô với anh không dài, nhưng cô chưa hề nghi ngờ cách làm người của anh.

“Xem ra cô còn chưa hiểu rõ đàn ông nhỉ.” Bà cụ Tập cười khẽ trong điện thoại hai tiếng, lộ ra vẻ hờ hững: “Tôi đã từng nói lần hợp tác này đối với Lăng Vũ mà nói rất quan trọng, nếu như cô thật tâm vì nó vậy thì giúp nó đi.”
 
Chương 781


Chương 781

Có người lặng yên không tiếng động và bước vào lòng của cô cũng không biết đã ở đó bao nhiêu năm rồi.

Người kia đã xuất hiện đúng lúc cô có khát vọng được cứu rỗi, cùng cô vượt qua những năm tháng cô đơn, đến lúc cô không còn gì nữa thì vẫn ở bên cạnh nhau.

Cô cảm thấy rất cảm kích với vận mệnh của mình khi trong cuộc đời của cô lại có thể xuất hiện một người như vậy.

Ở ngã tư đường, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, người đi đường chen chúc lẫn nhau.Thời gian không ngừng trôi, một đi không trở lại.

Có thể thời gian không mang đi những gì đã phản chiếu vào mắt, những gì đã khắc sâu trong lòng người.

Đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn qua, một chút chính là cả đời.

Không làm ầm ĩ, anh ta đột nhiên đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực mình, ôm thật chặt.

Anh ta có nhận được đáp án cho câu trả lời kia hay không cũng không hề quan trọng nữa.

Hai tay Vy Hiên vòng qua eo của anh ta, ôm thật chặt, mặc dù cô đã cảm thấy được cái ôm này mang nhiều mùi hương không thuộc về anh ta, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại ôm anh ta càng chặt hơn.

Tình yêu là thuốc độc, sẽ để cho người khác nghiện, thuốc giải chính là cô không có cách nào ngừng bước chân.

Rõ ràng là một người đàn ông nhỏ hơn cô mấy tuổi, nhưng lúc ở trong ngực của anh ta cô lại cảm thấy vô cùng an tâm, an tâm đến nỗi khiến người khác muốn thiếp đi…

“Vy Hiên.” Bên tai truyền đến âm thanh lo lắng của anh ta, lập tức dần trở nên rất xa xăm.

Cô muốn trả lời, nhưng cô quá mệt mỏi, mệt mỏi rất lâu rồi, cô chỉ muốn ngủ một lát thôi, một lát là được rồi.

Tỉnh lại lần nữa là đang ở trong bệnh viện.

Vy Hiên mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông đang ghé vào trên giường bệnh của cô, anh ta đã ngủ thiếp đi nhưng một tay vẫn còn đang nắm lấy tay cô.

Cô lặng lẽ rút tay ra, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi anh, kiềm lòng không được mà đưa tay sờ lên đầu của anh, sợi tóc có chút cứng rắn, chạm vào lòng bàn tay khiến cô ngứa ngứa.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người qua nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp mắt của anh, mặc dù đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn giống như là nhìn hoài không chán.

Từ chân mày của anh ta, đến mũi, rồi lại đến môi, cảm xúc đang nhắc nhở cô đây chính là Lăng Vũ, là Lăng Vũ.

Ánh nắng lượn lờ trên sợi tóc của anh ta, giống như một đường viền màu vàng, lại giống như đang bay nhảy trên gương mặt của anh ta, chiếu lên làn da giống như đang phát sáng.

Lúc tầm mắt của cô nhìn lên, vừa lúc đối diện với một đôi mắt đen nhánh đang mang ý cười.

“Tỉnh rồi à?” Anh vẫn ghé vào chỗ cũ, không hề nhúc nhích mà hỏi cô.

“Ừm.” Cô giật giật khóe môi, lúc cười đôi mắt cũng cong cong.

Một tay của anh ta đưa lên đầu bắt được bàn tay đang trêu chọc mình, nắm lại trong lòng bàn tay, da trên ngón tay hơi dày một chút so với những cô gái bình thường, là do lúc trước cô luyện đàn đã để lại.

Chỉ cần là cô, mỗi một chi tiết nhỏ anh ta đều quan tâm, cũng đều đặt trong lòng.

Ngủ được một giấc, tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, thì hình như là bụng dưới cũng không khó chịu như vậy nữa.

“Tôi bị sao vậy?” Lúc này cô mới lên tiếng hỏi.

Anh ta trừng cô một chút: “Bác sĩ nói có thể là do áp lực của cô quá lớn, bản thân lại thiếu máu, lại thêm chuyện kinh nguyệt rối loạn cho nên mới ngất xỉu, cô phải nghỉ ngơi thích hợp, duy trì tâm trạng vui vẻ.”
 
Chương 783


Chương 783

Vy Hiên để điện thoại di động xuống, ánh mắt nhìn ngoài phía cửa sổ, ánh trăng trên đỉnh đầu đã không còn ấm áp như vậy.

Tập Lăng Vũ mua cơm về đặt từng món lên cái bàn ăn nhỏ, chè hạt sen táo đỏ, khoai xào mộc nhĩ, gan xào lăn, còn có rau cải xôi xanh.

Tất cả những thứ mà bác sĩ nhắc đến anh ta đều nhớ cẩn thận.

Hai người chỉ ăn mà không nói nhiều, thỉnh thoảng lại đối mắt nhìn nhau, giống như cẩn thận từng li từng tí gõ cửa trái tim nhau.

“Lăng Vũ.” Vy Hiên cúi đầu húp cháo, chậm rãi nói: “Gần đây công việc như thế nào rồi, có gặp phiền phức gì hay không?”

“Cứ như vậy thôi.” Anh ta không muốn nói gì thêm.

Trong tính cách của Tập Lăng Vũ thì cố chấp và bá đạo chiếm phần lớn, lúc ở bên cạnh cô là anh ta không thích bị người khác hoặc chuyện gì đó quấy rầy, cho dù là công việc cũng sẽ là một trong những tình địch của anh ta.

“À.”

Vy Hiên cũng không hỏi nhiều nữa.

Sau khi cô ăn xong một bát cháo còn bị anh ta buộc ăn nhiều thứ khác.

Buổi chiều, cô thúc giục anh ta đến công ty, cho dù trong lòng không muốn nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại bên phía công ty, Tập Lăng Vũ cũng đành phải đưa cô về nhà trước.

Đứng dưới lầu nhà cô, anh ta ân cần dặn dò: “Sau khi đi lên thì ngủ một chút đi, không chừng cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ là tôi đã trở lại rồi đó.”

Bộ dáng nghiêm túc của anh ta đã chọc cười Vy Hiên, cô gật đầu: “Vậy tôi đi lên đây.”

Nhìn bóng dáng cô xoay người qua chỗ khác, vốn là muốn rời đi nhưng anh ta đột nhiên lại có loại cảm giác mãnh liệt không muốn từ bỏ, đôi chân dài bước mấy bước qua ôm lấy cô từ sau lưng.

“Lăng Vũ?” Vy Hiên quay mặt lại nhìn anh ta, cái cằm của anh ta đang đặt trên vai của cô, hai mắt híp lại thành một đường thẳng che kín hơi thở tối tăm dày đặc trong mắt: “Nói đi, cô có thể đừng rời khỏi tôi hay không?”

Giọng điệu cường hãn từ đầu đến cuối cũng không che giấu được chút lo lắng sợ hãi trong đáy lòng của anh ta.

Tay của cô vỗ nhẹ nhẹ lấy cánh tay của anh ta, giọng nói nhỏ nhẹ nhàng nói một tiếng “Đồ ngốc này”.

“Cô nói đi.” Anh ta khăng khăng không muốn bị đuổi đi, đồng thời hai cánh tay đang ôm cô cũng kiềm lòng không được mà quấn chặt hơn.

Lúc này Vy Hiên xoay người lại đối mặt với anh ta, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đột nhiên đưa tay nâng mặt của anh ta lại nhón chân lên, nhanh chóng mổ một cái rất nhanh rất nhẹ trên môi của anh ta, sau đó quay người chạy nhanh vào trong.

Cho đến khi bước vào thang máy mà gương mặt của cô vẫn nóng đến muốn phỏng, nhịp tim đập rất nhanh, hạt giống được chôn ở nơi đâu đó bởi vì gắng gượng qua ngày đông giá rét mà ung dung nảy mầm.

Là một nụ hoa đầu tiên của mùa xuân.

Trên đường đến công ty, khóe miệng Tập Lăng Vũ đều giương cao lên, thiên đường và địa ngục của anh ta đều đặt ở ý niệm của người con gái đó, nhưng anh ta cũng không quan tâm, anh ta cho cô quyền lợi này.

Anh ta vừa mới tới công ty đã bị Tập Chính Hãn gọi đến phòng làm việc, mới vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

“Anh!”

Tập Hạc Minh hai mươi mốt tuổi, là em trai cùng cha khác mẹ của anh ta.
 
Chương 782


Chương 782

Anh ta thuật lại nguyên văn lời nói của bác sĩ, rất có ý trách cứ, Vy Hiên lại xấu hổ chỉ muốn chui vào trong chăn.

Nhìn chằm chằm vào vết đỏ ửng trên gương mặt của cô, Tập Lăng Vũ nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu hòa hoãn một chút: “Không khỏe trong người tại sao lại không xin nghỉ?”

“Loại chuyện này rất là bình thường, cũng không thể bởi vì cái này mà xin nghỉ được.”

Anh ta liếc nhìn cô, bấm một cái trong lòng bàn tay của cô: “Đều đã ngất xỉu mà còn nói là bình thường?”

Vy Hiên vội vã đổi chủ đề, luôn cảm thấy thảo luận vấn đề này với một người đàn ông cứ có cảm giác là lạ: “Cậu mau đến công ty đi, không cần phải ở đây với tôi nữa.”

“Một mình cô ở đây sao tôi có thể yên tâm được chứ.” Anh ta đứng dậy: “Tôi đi mua cơm trưa, muốn ăn cái gì đây?”

Vy Hiên suy nghĩ rồi lại nói: “Cơm nắm đi?” Đơn giản bớt việc lại còn có thể ăn no.

Anh ta dứt khoát từ chối: “Không được, không có chất dinh dưỡng, bác sĩ đầy dặn dò phải ăn nhiều đồ ăn có chất sắt, giống như táo đỏ, gan heo, rau cải xôi gì đó.”

Vy Hiên không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt long lanh nhìn anh ta, bất tri bất giác anh ta đã bắt đầu không thể khống chế được.

Anh ta đi tới cửa, đi vài bước rồi lại dừng lại đứng vững ở đó hai giây, sau đó quay đầu nhìn cô: “Vy Hiên…”

“Hả?” Trên môi cô treo nụ cười yếu ớt nhìn anh ta.

Sự giãy giụa trong mắt cũng chỉ chớp nhoáng, anh ta liền thu hồi ánh mắt lại, lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”

Đẩy cửa bước ra ngoài.

Thật ra có mấy lời anh ta không nói thì cô cũng sẽ không hỏi.

Vy Hiên an tâm nằm ở trên giường gọi điện thoại cho công ty xin nghỉ, chị Trương nói đã có người giúp cô xin nghỉ rồi, còn tò mò mà hỏi người đàn ông gọi điện thoại là ai.

Vy Hiên nghẹn Lời, dây dưa với cô là Lăng Vũ còn có Liên Cẩn Hành, cô cũng đã rõ ràng.

Điện thoại vừa mới cúp không bao lâu lại tiếp tục vang lên.

Vy Hiên nghĩ rằng bà Tập sẽ tiếp tục tìm mình, không ngờ lại nhanh như vậy, cô điều chỉnh lại cảm xúc: “Bà tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Có chuyện muốn làm phiền cô… kế hoạch hợp tác của chúng tôi vẫn luôn không nhận được câu trả lời của tổng giám đốc Liên, cho nên tôi muốn cô giải thích với tổng giám đốc Liên một chút, có lẽ cậu ấy đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lăng Vũ.”

Chân mày Vy Hiên nhẹ nhàng cau lại: “Liên Cẩn Hành không phải là người không phân biệt chuyện công chuyện tư như vậy.”

Huống hồ gì mối quan hệ giữa cô và Liên Cẩn Hành rất rõ ràng, anh không nhất thiết gì lại vì chuyện này mà làm khó hợp tác.

Tốc độ nói chuyện của bà cụ Tập không nhanh không chậm, nhưng chữ nào nói ra cũng có tiếng vang: “Bằng vào thực lực và tiếng tăm của công ty chúng ta thì tỷ lệ thắng của việc hợp tác rất lớn, bởi vì người phụ trách hạng mục đúng lúc là Lăng Vũ, nên mới có thể có loại đãi ngộ khác biệt.”

“Không, Liên Cẩn Hành sẽ không làm như vậy, tôi tin tưởng anh ấy.” Giọng điệu của Vy Hiên cực kỳ kiên định, thời gian tiếp xúc của cô với anh không dài, nhưng cô chưa hề nghi ngờ cách làm người của anh.

“Xem ra cô còn chưa hiểu rõ đàn ông nhỉ.” Bà cụ Tập cười khẽ trong điện thoại hai tiếng, lộ ra vẻ hờ hững: “Tôi đã từng nói lần hợp tác này đối với Lăng Vũ mà nói rất quan trọng, nếu như cô thật tâm vì nó vậy thì giúp nó đi.”
 
Chương 784


Chương 784

Tập Lăng Vũ đối với người em trai này cũng không nhiệt tình như cậu ta, chỉ là nhướng nhướng lông mày uể oải “Ừm” một tiếng liền bước vào.

Trong phòng làm việc có Trình Tương và hai người anh trai, còn có bà cụ Tập cũng ở đây.

Ngay cả nhìn mà Tập Lăng Vũ cũng không thèm nhìn mấy người kia, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bà nội, cho đến khi nhìn thấy cháu trai thì ánh mắt của bà cụ Tập mới từ ái hơn rất nhiều.

“Anh, em nghe nói anh về nhà, em liền chờ không kịp mà muốn quay về gặp anh.”

Tập Hạc Minh đi tới, bộ dáng có mấy phần giống với anh ta, trên người tràn đầy mùi vị ánh nắng của tuổi trẻ, mà đó lại là thứ mà Tập Lăng Vũ khiếm khuyết, thứ mà anh ta cần thiết nhất trong cuộc sống của mình tuyệt đối không bao gồm cả ánh nắng này.

Tập Lăng Vũ quét mắt qua nhìn cậu ta, ba năm không gặp lại cao thêm rồi, là một cậu con trai rắn chắc.

Anh ta thu hồi ánh mắt lại “Ừ” một tiếng.

Trình Tương thấy con trai nhà mình mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta, sắc mặt có chút khó coi trừng Tập Lăng Vũ một chút, vừa nhìn sang không cẩn thận đụng phải ánh mắt sắc bén giống như dao của bà cụ Tập.

Bà cụ Tập hơi nhếch khóe môi lên, ánh mắt đối diện với bà ta khiến bà ta bắt đầu sợ hãi.

Tập Lăng Vũ trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không? Không phải là muốn đoàn tụ gia đình ở chỗ này đó chứ, vậy thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng rồi.”

Châm chọc của anh ta khiến Tập Chính Hãn sắp đứng ngồi không yên, vì kiêng kỵ mẹ đang ở đây nên đành phải cắn răng chịu đựng không nổi giận.

Ông ta nói nói: “Em trai của con ở bên ngoài học nhiều năm như vậy, đây cũng là lúc trở về để giúp đỡ chúng ta.”

Trình Tương lập tức cười nói thêm vào: “Hạc Minh của chúng ta vẫn một lòng muốn xông xáo ở bên ngoài, nhưng cũng không thể mặc kệ việc làm ăn trong nhà, cho nên Chính Hãn mới kêu thằng bé về đây.”

Tập Hạc Minh cười cười: “Có anh trai ở đây là được rồi.”

Gương mặt tràn đầy sức sống hơn so với Tập Lăng Vũ, thanh tịnh sạch sẽ, giống như dòng suối bị gió thổi tạo thành gợn sóng nhỏ.

Tập Lăng Vũ nhìn cậu ta, đuôi lông mày chậm rãi nhướng lên, dường như không hiểu sao cậu ta có thể làm được như vậy, dưới tình huống không phải rất quen thuộc mà lại có thể gọi một tiếng “anh” vừa thân thiết lại vừa tự nhiên như vậy, lúc nào cũng đang nhắc nhở anh ta còn có một người có huyết thống chặt chẽ với anh ta.

Trình Tương trừng con trai một chút, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc: “Con cái đứa nhỏ này, con đừng quên con cũng mang họ Tập, sao có thể đẩy hết trách nhiệm lên người của anh trai con được chứ.”

Anh hay Trình cũng gật đầu, ý vị thâm trường nói: “Hạc Minh à, mẹ con nói không sai, con cũng là là đàn ông trai tráng, đã đến lượt con chịu trách nhiệm thì con cũng không thể trốn tránh nha.”

Bà cụ Tập cười lạnh lên tiếng: “Nếu biết đó là chuyện kinh doanh của nhà họ Tập, tôi còn đang buồn bực tại sao có nhiều người ngoài không liên quan lại lẫn vào đây như vậy.”

Dù không bị nhắc tên gọi họ nhưng hai anh em họ Trình vẫn buồn bực, mặt mũi bắt đầu nhìn không được rồi, Trình Tương cũng hận không chịu nổi nhưng bà ta không thể để đắc tội với bà cụ Tập được.

Lúc này Tập Chính Hãn mới nói: “Lăng Vũ, trước tiên thì khoảng thời gian này Hạc Minh cứ đi theo con đi.”

Trình Tương nghe xong lại trừng mắt nhìn ông ta: “Tại sao chứ?”

Trong lòng của bà ta tương đối nổi nóng, dựa vào cái gì mà phải để con của bà ta đi theo sau mông người ta hả?
 
Chương 783


Chương 783

Vy Hiên để điện thoại di động xuống, ánh mắt nhìn ngoài phía cửa sổ, ánh trăng trên đỉnh đầu đã không còn ấm áp như vậy.

Tập Lăng Vũ mua cơm về đặt từng món lên cái bàn ăn nhỏ, chè hạt sen táo đỏ, khoai xào mộc nhĩ, gan xào lăn, còn có rau cải xôi xanh.

Tất cả những thứ mà bác sĩ nhắc đến anh ta đều nhớ cẩn thận.

Hai người chỉ ăn mà không nói nhiều, thỉnh thoảng lại đối mắt nhìn nhau, giống như cẩn thận từng li từng tí gõ cửa trái tim nhau.

“Lăng Vũ.” Vy Hiên cúi đầu húp cháo, chậm rãi nói: “Gần đây công việc như thế nào rồi, có gặp phiền phức gì hay không?”

“Cứ như vậy thôi.” Anh ta không muốn nói gì thêm.

Trong tính cách của Tập Lăng Vũ thì cố chấp và bá đạo chiếm phần lớn, lúc ở bên cạnh cô là anh ta không thích bị người khác hoặc chuyện gì đó quấy rầy, cho dù là công việc cũng sẽ là một trong những tình địch của anh ta.

“À.”

Vy Hiên cũng không hỏi nhiều nữa.

Sau khi cô ăn xong một bát cháo còn bị anh ta buộc ăn nhiều thứ khác.

Buổi chiều, cô thúc giục anh ta đến công ty, cho dù trong lòng không muốn nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại bên phía công ty, Tập Lăng Vũ cũng đành phải đưa cô về nhà trước.

Đứng dưới lầu nhà cô, anh ta ân cần dặn dò: “Sau khi đi lên thì ngủ một chút đi, không chừng cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ là tôi đã trở lại rồi đó.”

Bộ dáng nghiêm túc của anh ta đã chọc cười Vy Hiên, cô gật đầu: “Vậy tôi đi lên đây.”

Nhìn bóng dáng cô xoay người qua chỗ khác, vốn là muốn rời đi nhưng anh ta đột nhiên lại có loại cảm giác mãnh liệt không muốn từ bỏ, đôi chân dài bước mấy bước qua ôm lấy cô từ sau lưng.

“Lăng Vũ?” Vy Hiên quay mặt lại nhìn anh ta, cái cằm của anh ta đang đặt trên vai của cô, hai mắt híp lại thành một đường thẳng che kín hơi thở tối tăm dày đặc trong mắt: “Nói đi, cô có thể đừng rời khỏi tôi hay không?”

Giọng điệu cường hãn từ đầu đến cuối cũng không che giấu được chút lo lắng sợ hãi trong đáy lòng của anh ta.

Tay của cô vỗ nhẹ nhẹ lấy cánh tay của anh ta, giọng nói nhỏ nhẹ nhàng nói một tiếng “Đồ ngốc này”.

“Cô nói đi.” Anh ta khăng khăng không muốn bị đuổi đi, đồng thời hai cánh tay đang ôm cô cũng kiềm lòng không được mà quấn chặt hơn.

Lúc này Vy Hiên xoay người lại đối mặt với anh ta, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đột nhiên đưa tay nâng mặt của anh ta lại nhón chân lên, nhanh chóng mổ một cái rất nhanh rất nhẹ trên môi của anh ta, sau đó quay người chạy nhanh vào trong.

Cho đến khi bước vào thang máy mà gương mặt của cô vẫn nóng đến muốn phỏng, nhịp tim đập rất nhanh, hạt giống được chôn ở nơi đâu đó bởi vì gắng gượng qua ngày đông giá rét mà ung dung nảy mầm.

Là một nụ hoa đầu tiên của mùa xuân.

Trên đường đến công ty, khóe miệng Tập Lăng Vũ đều giương cao lên, thiên đường và địa ngục của anh ta đều đặt ở ý niệm của người con gái đó, nhưng anh ta cũng không quan tâm, anh ta cho cô quyền lợi này.

Anh ta vừa mới tới công ty đã bị Tập Chính Hãn gọi đến phòng làm việc, mới vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

“Anh!”

Tập Hạc Minh hai mươi mốt tuổi, là em trai cùng cha khác mẹ của anh ta.
 
Chương 785


Chương 785

Bà cụ Tập lặng lẽ nhìn bà ta, Trình Tương vẫn đang luôn trừng mắt nhìn chồng: “Anh không thể để cho Hạc Minh làm giám đốc một bộ phận nào đó được ư, như nếu không thì đi theo anh học cũng tốt, không phải là Lăng Vũ cũng vừa mới đến công ty không lâu à, nó có gì mà có thể dạy cho Hạc Minh chứ.”

Tập Hạc Minh nhanh chóng giật giật tay của mẹ mình: “Mẹ, con đồng ý đi theo anh để học hỏi.”

“Con im miệng lại đi.”

Trong vấn đề này Trình Tương vẫn không hề nhượng bộ chút nào, bà ta biết nếu như nhường lần này thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sớm muộn gì ngay cả cánh cửa của công ty này cũng không thể bước vào được!

Anh cả họ Trình cũng phụ họa không, cần suy nghĩ gì bật thốt lên: “Em rể à, công ty của cậu lớn như vậy, tùy tiện để cho Hạc Minh đảm nhiệm chức giám đốc của một bộ phận nào đó cũng tốt rồi, thằng bé ra ngoài cũng có chút mặt mũi.”

Anh hai Trình nghe lời này không ổn liền lập tức hòa giải: “Ha ha, ý của anh cả là người trẻ tuổi mà, nếu cho thằng bé tin tưởng càng nhiều thì thằng bé sẽ càng tự tin hơn, làm việc cũng càng nhiệt tình hơn.”

Anh cả Trình gật đầu: “Đúng đúng đúng, ý của tôi chính là như vậy.”

Tập Chính Hãn nhíu mày: “Không được, mấy năm gần đây Hạc Minh vẫn luôn ở nước ngoài, đối với thị trường trong nước cũng không hiểu rõ, không gánh được trách nhiệm, giai đoạn này vẫn nên quan sát và học tập đi.”

Trình Tương gấp gáp: “Vậy cứ đi theo bên cạnh anh là được rồi, theo anh học hỏi dù sao cũng tốt hơn gà mờ không biết gì.”

“Bộp” Bà cụ Tập bỗng nhiên vỗ bàn một cái dọa mấy người giật nảy lên, bà ta nghiêm nghị răng dạy: “Chuyện của công ty chúng tôi lúc nào lại đến phiên một nhà của các người khoa tay múa chân ở đây? Không muốn học thì cút khỏi công ty đi, đừng có ở đây mất mặt xấu hổ.”

Ánh mắt Tập Hạc Minh lập tức ảm đạm, cậu ta biết từ nhỏ bà nội đã không thích mình, nhưng cậu ta vẫn cố gắng mỉm cười, giọng nói rất nhẹ: “Con cảm thấy đi theo anh cũng rất tốt.”

Trình Tương tức giận đến sắc mặt căng đỏ, sao có thể nhìn thấy con trai mình chịu uất ức được, liền muốn phân rõ ràng ở chỗ này với bà cụ Tập lại bị anh hai Trình lắc đầu ngăn cản.

Tập Chính Hãn cũng bị làm cho đau đầu, phất tay để bọn họ đi ra, việc này liền xem như đã quyết định như thế.

“Lăng Vũ, con ở lại.” Ông ta gọi một mình người con trai cả.

Trình Tương quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn một cái, không cam lòng bước ra ngoài.

Ra đến cửa, bà cụ Tập đưa tay chặn bà ta lại, Trình Tương rất không tự nhiên mà nở nụ cười: “Mẹ, có việc gì ạ?”

Bà cụ Tập quét mắt nhìn mấy người đi phía trước một vòng, ánh mắt lại lạnh chép rơi vào trên người của bà ta: “Nhớ cho kỹ lời nói của tôi, công ty là của cháu trai Lăng Vũ tôi, nếu như cô dám gây sóng gió vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”

Trên mặt Trình Tương lúc xanh lúc đỏ, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, mở miệng lên án: “Mẹ, mẹ có thể không thích con nhưng Hạc Minh chính là con trai của Chính Hãn, cũng là cháu nội của mẹ, thằng bé vào công ty giúp Chính Hãn thì có lỗi gì chứ?”

Bà cụ Tập cười lạnh: “Sai ở chỗ mẹ của nó là một người thứ ba phá hư gia đình của người khác, là một người đàn bà đê tiện chính cống.”

Nói xong bà ta trực tiếp vượt qua người Trình Tương, lưng thẳng tắp, không mất khí chất đoan trang.

Trình Tương tức giận đến nỗi ngực cũng chập trùng, oán hận ánh mắt hóa thành lưỡi dao hung hăng phóng tới.

Từ cái hôm bà ta bước chân vào nhà họ Tập thì bà già này liền làm khó dễ bà ta ở mọi nơi, dèm pha bà ta, xem thường bà ta, Trình Tương âm thầm thề sớm muộn gì cũng có một ngày bà ta để cho bà già này chết không yên lành.
 
Chương 784


Chương 784

Tập Lăng Vũ đối với người em trai này cũng không nhiệt tình như cậu ta, chỉ là nhướng nhướng lông mày uể oải “Ừm” một tiếng liền bước vào.

Trong phòng làm việc có Trình Tương và hai người anh trai, còn có bà cụ Tập cũng ở đây.

Ngay cả nhìn mà Tập Lăng Vũ cũng không thèm nhìn mấy người kia, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bà nội, cho đến khi nhìn thấy cháu trai thì ánh mắt của bà cụ Tập mới từ ái hơn rất nhiều.

“Anh, em nghe nói anh về nhà, em liền chờ không kịp mà muốn quay về gặp anh.”

Tập Hạc Minh đi tới, bộ dáng có mấy phần giống với anh ta, trên người tràn đầy mùi vị ánh nắng của tuổi trẻ, mà đó lại là thứ mà Tập Lăng Vũ khiếm khuyết, thứ mà anh ta cần thiết nhất trong cuộc sống của mình tuyệt đối không bao gồm cả ánh nắng này.

Tập Lăng Vũ quét mắt qua nhìn cậu ta, ba năm không gặp lại cao thêm rồi, là một cậu con trai rắn chắc.

Anh ta thu hồi ánh mắt lại “Ừ” một tiếng.

Trình Tương thấy con trai nhà mình mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta, sắc mặt có chút khó coi trừng Tập Lăng Vũ một chút, vừa nhìn sang không cẩn thận đụng phải ánh mắt sắc bén giống như dao của bà cụ Tập.

Bà cụ Tập hơi nhếch khóe môi lên, ánh mắt đối diện với bà ta khiến bà ta bắt đầu sợ hãi.

Tập Lăng Vũ trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không? Không phải là muốn đoàn tụ gia đình ở chỗ này đó chứ, vậy thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng rồi.”

Châm chọc của anh ta khiến Tập Chính Hãn sắp đứng ngồi không yên, vì kiêng kỵ mẹ đang ở đây nên đành phải cắn răng chịu đựng không nổi giận.

Ông ta nói nói: “Em trai của con ở bên ngoài học nhiều năm như vậy, đây cũng là lúc trở về để giúp đỡ chúng ta.”

Trình Tương lập tức cười nói thêm vào: “Hạc Minh của chúng ta vẫn một lòng muốn xông xáo ở bên ngoài, nhưng cũng không thể mặc kệ việc làm ăn trong nhà, cho nên Chính Hãn mới kêu thằng bé về đây.”

Tập Hạc Minh cười cười: “Có anh trai ở đây là được rồi.”

Gương mặt tràn đầy sức sống hơn so với Tập Lăng Vũ, thanh tịnh sạch sẽ, giống như dòng suối bị gió thổi tạo thành gợn sóng nhỏ.

Tập Lăng Vũ nhìn cậu ta, đuôi lông mày chậm rãi nhướng lên, dường như không hiểu sao cậu ta có thể làm được như vậy, dưới tình huống không phải rất quen thuộc mà lại có thể gọi một tiếng “anh” vừa thân thiết lại vừa tự nhiên như vậy, lúc nào cũng đang nhắc nhở anh ta còn có một người có huyết thống chặt chẽ với anh ta.

Trình Tương trừng con trai một chút, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc: “Con cái đứa nhỏ này, con đừng quên con cũng mang họ Tập, sao có thể đẩy hết trách nhiệm lên người của anh trai con được chứ.”

Anh hay Trình cũng gật đầu, ý vị thâm trường nói: “Hạc Minh à, mẹ con nói không sai, con cũng là là đàn ông trai tráng, đã đến lượt con chịu trách nhiệm thì con cũng không thể trốn tránh nha.”

Bà cụ Tập cười lạnh lên tiếng: “Nếu biết đó là chuyện kinh doanh của nhà họ Tập, tôi còn đang buồn bực tại sao có nhiều người ngoài không liên quan lại lẫn vào đây như vậy.”

Dù không bị nhắc tên gọi họ nhưng hai anh em họ Trình vẫn buồn bực, mặt mũi bắt đầu nhìn không được rồi, Trình Tương cũng hận không chịu nổi nhưng bà ta không thể để đắc tội với bà cụ Tập được.

Lúc này Tập Chính Hãn mới nói: “Lăng Vũ, trước tiên thì khoảng thời gian này Hạc Minh cứ đi theo con đi.”

Trình Tương nghe xong lại trừng mắt nhìn ông ta: “Tại sao chứ?”

Trong lòng của bà ta tương đối nổi nóng, dựa vào cái gì mà phải để con của bà ta đi theo sau mông người ta hả?
 
Chương 786


Chương 786

Trong phòng làm việc, Tập Chính Hãn lặng lẽ nhìn con trai cả ngồi ở đối diện, đốt một điếu thuốc, khói thuốc lươn lờ, ông ta nói: “Con cũng biết tầm quan trọng của hạng mục với Hoàn Vũ kia rồi đó.”

Tập Lăng Vũ không có phản ứng gì, ánh mắt rủ xuống, thần sắc vẫn ngông cuồng khó dạy bảo.

“Ba mặt kệ mối quan hệ trước đó của con và Phạm Vy Hiên là như thế nào, từ bây giờ trở đi con phải giải quyết sạch sẽ cho ba.” Tập Chính Hãn hít một hơi thuốc lá, giọng nói lạnh dần: “Nếu không cũng đừng làm con trai của Tập Chính Hãn nữa.”

Tập Lăng Vũ cong môi cười lạnh, ánh mắt và vẻ mặc rét băng, ngay cả trái tim cũng chưa từng ấm áp vì người ở trước mặt.

Đứng dậy, hai tay chống lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng: “Tôi có từng làm con của ông chưa? Ông đã từng làm ba của tôi à?” Anh ta cười nHiên một tiếng, ngồi thẳng dậy: “Ông cho rằng ông mang Hạc Minh từ nước ngoài trở về thì tôi có thể để ông tùy ý sắp xếp ư?”

Tập Chính Hãn ngồi ở đối diện, giữa ngón tay đang kẹp điếu thuốc, mắt lạnh lùng nhìn đứa con trai này.

Cho dù là nó kêu căng hay là tự phụ thì trong tính tình vẫn xuất hiện một góc cạnh bén nhọn, mỗi một góc đều rất giống mình khi còn trẻ.

Tập Lăng Vũ xoay người muốn đi nhưng nhớ tới cái gì đó lại dừng lại, quay đầu nói: “Đừng tưởng là mình ghê gớm, ông và người phụ nữ ông xem thường kia không thể nào xếp cạnh nhau được.”

Cho nên anh ta sẽ không bị uy hiếp, cho dù hình thức gì cũng không nhận!

Gạt gạt tàn thuốc, Tập Chính Hãn mở miệng: “Ba còn cho rằng mấy năm nay con có thể trưởng thành một chút, hóa ra vẫn là do ba đánh giá con cao rồi.”

Trong giọng nói của ông ta tràn ngập vẻ khinh khi, khiến Tập Lăng Vũ cảm thấy rất khó chịu, anh ta quay đầu liếc nhìn ông ta, ưỡn thẳng lưng.

Tập Chính Hãn đùa cợt nói: “Nếu như một người đàn ông mà ngay cả thực lực cơ bản cũng không có mà chỉ đánh cược vào chuyện tình cảm, nhất định là một kẻ thất bại rồi. Con lấy cái gì để đi tranh giành với Liên Cẩn Hành? Con có thể cho người phụ nữ mà con yêu cái gì? Hứa hẹn? Hứa hẹn có giá trị bao nhiêu?”



Có thể cho người mình yêu cái gì?

Hứa hẹn?

Hứa hẹn có giá trị bao nhiêu?

Tập Lăng Vũ đứng trên sân thượng, cánh tay khoác lên trên lan can, hai mắt híp lại, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bị gió thổi phát sáng, sau đó lại từ từ mờ đi.

Chậm rãi đưa tay lên hít một hơi thuốc lá, làn khói nhả ra bị gió thổi tan đi.

Thật lâu sau anh ta ném tàn thuốc đi, hai tay để trong túi quần, giơ chân đè ép mấy lần.

Màu sắc đen tối trong con ngươi tán đều ra gần như che phủ cả bầu trời màu xanh trên đỉnh đầu.

Trong phút chốc anh ta quay người lại đi khỏi sân thượng, trở lại phòng làm việc. lúc đi đến cửa trực tiếp dặn dò với thư ký: “Đưa cho tôi bản kế hoạch Hoàn Vũ.”

“Vâng, Tổng giám sát.”

Thư ký giật mình, trước đó Tổng giám sát chưa từng hỏi công việc liên quan đến việc Hoàn Vũ.

Sau khi đưa bản kế hoạch vào phòng, cô ta liền gọi điện thoại đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Đầu dây ở bên kia, lông mày Tập Chính Hãn nhíu chặt đã giãn ra một chút, rốt cuộc cũng hài lòng cúp điện thoại.

“Có chuyện gì lại vui vẻ như vậy?” Phía sau lưng của ông ta là Trình Tương đang xoa bóp cho ông ta.
 
Chương 785


Chương 785

Bà cụ Tập lặng lẽ nhìn bà ta, Trình Tương vẫn đang luôn trừng mắt nhìn chồng: “Anh không thể để cho Hạc Minh làm giám đốc một bộ phận nào đó được ư, như nếu không thì đi theo anh học cũng tốt, không phải là Lăng Vũ cũng vừa mới đến công ty không lâu à, nó có gì mà có thể dạy cho Hạc Minh chứ.”

Tập Hạc Minh nhanh chóng giật giật tay của mẹ mình: “Mẹ, con đồng ý đi theo anh để học hỏi.”

“Con im miệng lại đi.”

Trong vấn đề này Trình Tương vẫn không hề nhượng bộ chút nào, bà ta biết nếu như nhường lần này thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sớm muộn gì ngay cả cánh cửa của công ty này cũng không thể bước vào được!

Anh cả họ Trình cũng phụ họa không, cần suy nghĩ gì bật thốt lên: “Em rể à, công ty của cậu lớn như vậy, tùy tiện để cho Hạc Minh đảm nhiệm chức giám đốc của một bộ phận nào đó cũng tốt rồi, thằng bé ra ngoài cũng có chút mặt mũi.”

Anh hai Trình nghe lời này không ổn liền lập tức hòa giải: “Ha ha, ý của anh cả là người trẻ tuổi mà, nếu cho thằng bé tin tưởng càng nhiều thì thằng bé sẽ càng tự tin hơn, làm việc cũng càng nhiệt tình hơn.”

Anh cả Trình gật đầu: “Đúng đúng đúng, ý của tôi chính là như vậy.”

Tập Chính Hãn nhíu mày: “Không được, mấy năm gần đây Hạc Minh vẫn luôn ở nước ngoài, đối với thị trường trong nước cũng không hiểu rõ, không gánh được trách nhiệm, giai đoạn này vẫn nên quan sát và học tập đi.”

Trình Tương gấp gáp: “Vậy cứ đi theo bên cạnh anh là được rồi, theo anh học hỏi dù sao cũng tốt hơn gà mờ không biết gì.”

“Bộp” Bà cụ Tập bỗng nhiên vỗ bàn một cái dọa mấy người giật nảy lên, bà ta nghiêm nghị răng dạy: “Chuyện của công ty chúng tôi lúc nào lại đến phiên một nhà của các người khoa tay múa chân ở đây? Không muốn học thì cút khỏi công ty đi, đừng có ở đây mất mặt xấu hổ.”

Ánh mắt Tập Hạc Minh lập tức ảm đạm, cậu ta biết từ nhỏ bà nội đã không thích mình, nhưng cậu ta vẫn cố gắng mỉm cười, giọng nói rất nhẹ: “Con cảm thấy đi theo anh cũng rất tốt.”

Trình Tương tức giận đến sắc mặt căng đỏ, sao có thể nhìn thấy con trai mình chịu uất ức được, liền muốn phân rõ ràng ở chỗ này với bà cụ Tập lại bị anh hai Trình lắc đầu ngăn cản.

Tập Chính Hãn cũng bị làm cho đau đầu, phất tay để bọn họ đi ra, việc này liền xem như đã quyết định như thế.

“Lăng Vũ, con ở lại.” Ông ta gọi một mình người con trai cả.

Trình Tương quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn một cái, không cam lòng bước ra ngoài.

Ra đến cửa, bà cụ Tập đưa tay chặn bà ta lại, Trình Tương rất không tự nhiên mà nở nụ cười: “Mẹ, có việc gì ạ?”

Bà cụ Tập quét mắt nhìn mấy người đi phía trước một vòng, ánh mắt lại lạnh chép rơi vào trên người của bà ta: “Nhớ cho kỹ lời nói của tôi, công ty là của cháu trai Lăng Vũ tôi, nếu như cô dám gây sóng gió vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”

Trên mặt Trình Tương lúc xanh lúc đỏ, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, mở miệng lên án: “Mẹ, mẹ có thể không thích con nhưng Hạc Minh chính là con trai của Chính Hãn, cũng là cháu nội của mẹ, thằng bé vào công ty giúp Chính Hãn thì có lỗi gì chứ?”

Bà cụ Tập cười lạnh: “Sai ở chỗ mẹ của nó là một người thứ ba phá hư gia đình của người khác, là một người đàn bà đê tiện chính cống.”

Nói xong bà ta trực tiếp vượt qua người Trình Tương, lưng thẳng tắp, không mất khí chất đoan trang.

Trình Tương tức giận đến nỗi ngực cũng chập trùng, oán hận ánh mắt hóa thành lưỡi dao hung hăng phóng tới.

Từ cái hôm bà ta bước chân vào nhà họ Tập thì bà già này liền làm khó dễ bà ta ở mọi nơi, dèm pha bà ta, xem thường bà ta, Trình Tương âm thầm thề sớm muộn gì cũng có một ngày bà ta để cho bà già này chết không yên lành.
 
Chương 787


Chương 787

Tập Chính Hãn nhắm mắt lại hưởng thụ lực tay vừa phải của vợ mình, mệt mỏi nói: “Thằng nhóc kia cuối cùng cũng đã sáng suốt rồi.”

Trình Tương khẽ giật mình: “Anh nói là…”

“Nó đã đồng ý tiếp nhận hạng mục Hoàn Vũ.”

Trình Tương vội hỏi: “Nói như vậy thì cơ hội thành công của chúng ta càng lớn hơn rồi?”

Tập Chính Hãn nâng lên khóe môi, không khỏi đắc ý nói: “Thằng nhóc đó đã tham gia thì Phạm Vy Hiên cũng không thể ngồi yên không để ý được.” Ông ta chậm rãi mở to mắt, trong giọng nói đều là tia chế giễu: “Nghĩ không ra cô ta cũng có một ngày bay lên đầu cành, có điều quan tâm chuyện đó làm gì, có thể trợ giúp cho chúng ta thì tốt rồi, cũng coi như là cô ta chuộc tội.”

Trình Tương cười cười đưa tay ôm bả vai của ông ta: “Ông xã, dù sao anh đã đưa hang mục này cho Lăng Vũ phụ trách, cũng là muốn lợi dụng mối quan hệ giữa Phạm Vy Hiên và Liên Cẩn Hành, có thể thì sau này vẫn nên tìm một người có năng lực để phụ trách mới được chứ, anh xem Hạc Minh…”

Tập Chính Hãn giương mắt đảo qua bà ta, ông ta hiểu rõ ý của vợ mình hơn bất kỳ ai khác, ông ta lạnh lùng mở miệng: “Anh còn chưa có chết đâu, bây giờ em lại tính toán vì con trai có phải là có chút sớm rồi hay không?”

Sắc mặt Trình Tương biến đổi, giọng nói gắt gỏng: “Cái gì mà chết với chưa chết, nói chuyện thật xui xẻo. Em cũng chỉ là muốn Hạc Minh giúp anh thôi, thay anh giảm bớt chút gánh nặng mà.”

Ông ta nhắm mắt lại: “Hừ, đừng gây thêm phiền phức là được rồi.”

“Ôi chao, đương nhiên là người ta muốn giúp anh mà.” Trên mặt Trình Tương bắt đầu hiện ra vẻ bất an…

Tập Lăng Vũ đứng dậy hoạt động cơ thể cứng ngắc, lúc này mới giật mình thấy thời gian đã trễ như vậy rồi.

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Vy Hiên.

“Lăng Vũ?” Giọng nói ở đầu dây bên kia khiến anh ta cảm thấy bình thản, yên ổn, không đợi anh ta nói chuyện cô đã chủ động hỏi: “Đêm nay lại phải tăng ca hả?”

Tập Lăng Vũ “ừm” một tiếng, ngồi dựa trên ghế, cánh tay khoác lên trên trán: “Có một hạng mục quan trọng đang dí sát mông.” Tạm dừng lại anh ta mới nói tiếp: “Vy Hiên…”

“Hửm?”

“Tôi có chỗ nào khiến cô cảm thấy tự hào không?”

Người đầu dây ở bên kia lúc đầu im lặng, sau đó cười hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này vậy?”

Tập Chính Hãn ngồi thẳng dậy, cả người bực bội nói không nên lời, không biết là đang hờn dỗi với ai: “Cô cứ trả lời tôi là được rồi.”

“Cậu vẫn luôn là Lăng Vũ của tôi, không hề từ bỏ bản thân, không hề rời khỏi tôi, đó chính là niềm tự hào nhất của tôi.”

Giống như một dòng suối mát làm tỉnh táo đầu óc, lập tức làm mát mẻ mấy ngày khô nóng chồng chất dưới đáy lòng.

Anh ta cười, âm thanh nặng nề xuyên thấu qua điện thoại.

“Tôi biết rồi.” Anh ta nói.

Cúp điện thoại, Tập Lăng Vũ đứng dậy đi tới trước cửa sổ, duỗi lưng một cái vứt bỏ một thân mệt mỏi.

Màu sắc lộng lẫy dưới chân, còn có thành thị phồn hoa hoàn toàn xâm nhập vào tầm nhìn không có chút cảnh báo nào.

Hai tay chống trên cửa kính pha lên, cúi người nhìn xuống dưới.

Trước đây, anh ta luôn nghĩ rằng bất kỳ hình thức đẹp đẽ nào ở đây đều không liên quan đến anh ta, chúng giống như những kẻ xâm nhập làm xói mòn pháo đài mà anh ta đang cố giữ, khiến anh ta giống như một pho tượng bị lột s@ch quần áo, không thể không bị khuất phục dưới ánh mặt trời nóng rực.
 
Chương 786


Chương 786

Trong phòng làm việc, Tập Chính Hãn lặng lẽ nhìn con trai cả ngồi ở đối diện, đốt một điếu thuốc, khói thuốc lươn lờ, ông ta nói: “Con cũng biết tầm quan trọng của hạng mục với Hoàn Vũ kia rồi đó.”

Tập Lăng Vũ không có phản ứng gì, ánh mắt rủ xuống, thần sắc vẫn ngông cuồng khó dạy bảo.

“Ba mặt kệ mối quan hệ trước đó của con và Phạm Vy Hiên là như thế nào, từ bây giờ trở đi con phải giải quyết sạch sẽ cho ba.” Tập Chính Hãn hít một hơi thuốc lá, giọng nói lạnh dần: “Nếu không cũng đừng làm con trai của Tập Chính Hãn nữa.”

Tập Lăng Vũ cong môi cười lạnh, ánh mắt và vẻ mặc rét băng, ngay cả trái tim cũng chưa từng ấm áp vì người ở trước mặt.

Đứng dậy, hai tay chống lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng: “Tôi có từng làm con của ông chưa? Ông đã từng làm ba của tôi à?” Anh ta cười nHiên một tiếng, ngồi thẳng dậy: “Ông cho rằng ông mang Hạc Minh từ nước ngoài trở về thì tôi có thể để ông tùy ý sắp xếp ư?”

Tập Chính Hãn ngồi ở đối diện, giữa ngón tay đang kẹp điếu thuốc, mắt lạnh lùng nhìn đứa con trai này.

Cho dù là nó kêu căng hay là tự phụ thì trong tính tình vẫn xuất hiện một góc cạnh bén nhọn, mỗi một góc đều rất giống mình khi còn trẻ.

Tập Lăng Vũ xoay người muốn đi nhưng nhớ tới cái gì đó lại dừng lại, quay đầu nói: “Đừng tưởng là mình ghê gớm, ông và người phụ nữ ông xem thường kia không thể nào xếp cạnh nhau được.”

Cho nên anh ta sẽ không bị uy hiếp, cho dù hình thức gì cũng không nhận!

Gạt gạt tàn thuốc, Tập Chính Hãn mở miệng: “Ba còn cho rằng mấy năm nay con có thể trưởng thành một chút, hóa ra vẫn là do ba đánh giá con cao rồi.”

Trong giọng nói của ông ta tràn ngập vẻ khinh khi, khiến Tập Lăng Vũ cảm thấy rất khó chịu, anh ta quay đầu liếc nhìn ông ta, ưỡn thẳng lưng.

Tập Chính Hãn đùa cợt nói: “Nếu như một người đàn ông mà ngay cả thực lực cơ bản cũng không có mà chỉ đánh cược vào chuyện tình cảm, nhất định là một kẻ thất bại rồi. Con lấy cái gì để đi tranh giành với Liên Cẩn Hành? Con có thể cho người phụ nữ mà con yêu cái gì? Hứa hẹn? Hứa hẹn có giá trị bao nhiêu?”



Có thể cho người mình yêu cái gì?

Hứa hẹn?

Hứa hẹn có giá trị bao nhiêu?

Tập Lăng Vũ đứng trên sân thượng, cánh tay khoác lên trên lan can, hai mắt híp lại, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bị gió thổi phát sáng, sau đó lại từ từ mờ đi.

Chậm rãi đưa tay lên hít một hơi thuốc lá, làn khói nhả ra bị gió thổi tan đi.

Thật lâu sau anh ta ném tàn thuốc đi, hai tay để trong túi quần, giơ chân đè ép mấy lần.

Màu sắc đen tối trong con ngươi tán đều ra gần như che phủ cả bầu trời màu xanh trên đỉnh đầu.

Trong phút chốc anh ta quay người lại đi khỏi sân thượng, trở lại phòng làm việc. lúc đi đến cửa trực tiếp dặn dò với thư ký: “Đưa cho tôi bản kế hoạch Hoàn Vũ.”

“Vâng, Tổng giám sát.”

Thư ký giật mình, trước đó Tổng giám sát chưa từng hỏi công việc liên quan đến việc Hoàn Vũ.

Sau khi đưa bản kế hoạch vào phòng, cô ta liền gọi điện thoại đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Đầu dây ở bên kia, lông mày Tập Chính Hãn nhíu chặt đã giãn ra một chút, rốt cuộc cũng hài lòng cúp điện thoại.

“Có chuyện gì lại vui vẻ như vậy?” Phía sau lưng của ông ta là Trình Tương đang xoa bóp cho ông ta.
 
Chương 788


Chương 788

Không có cảm giác an toàn thì không có nơi gọi là nhà.

Nhưng bây giờ anh ta đã thưởng thức được diện mạo đẹp đẽ ở nơi này, thậm chí muốn xây phòng ốc trên mảnh đất không tính là quá tệ này, cũng không cần phải lớn bao nhiêu, có thể che mưa chắn gió cho hai người là đủ rồi.

Anh ta bật cười vì suy nghĩ lãng mạn đột nhiên xuất hiện trong đầu mình.

Hóa ra khi trong lòng suy nghĩ một người thì ở một quang cảnh bình thường không có gì lạ cũng trở nên sinh động tươi mới.

Nhìn đồng hồ cũng không còn bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, anh ta lập tức quay lại bàn tiếp tục công việc.

Vy Hiên bước ra từ phòng nước, lại trở lại chỗ ngồi, tổng biên tập mỉm cười bày tập trí 12 nguyệt san trên bàn của cô: “Tiểu Phạm à, đưa một phần qua cho tổng giám đốc Liên đi, phía trên đây là thành quả của đồng nghiệp chúng ta không ngủ không nghĩ, vất vả cần cù mấy ngày trời.”

Liếc mắt nhìn quyển tạp chí kia, lông mày Vy Hiên nhăn lại: “Tổng biên tập, cái này cũng không cần tự mình đưa tới đâu chứ? Cứ gửi qua giống như mấy khách hàng khác là được rồi.”

“Như vậy sao được chứ.” Tổng biên tập dứt khoái lắc đầu: “Sao có thể giống như khách hàng bình thường được, chúng ta phải tự đưa qua mới có thể thấy thành ý được, hơn nữa đưa qua cũng chưa chắc người ta nghiêm túc xem. Vẫn là cô đi đi, tự mình giới thiệu với cậu ấy cho thật tốt.”

Tổng biên tập đứng đó cười cười cổ vũ cô, đi lại gần trước bàn của Vy Hiên mà thấp giọng nói: “Tiểu Phạm à, mấy ngày gần đây không thấy tổng giám đốc Liên đến đón cô, đôi vợ chồng trẻ hai người… không phải là giận dỗi đó chứ?”

Vy Hiên ngẩng đầu lên, cẩn thận điều tra suy nghĩ trong ánh mắt của tổng biên tập: “Gần đây anh ấy bộn bề nhiều việc.”

Tầm mắt lại như có như không liếc qua ngày tháng trên cuốn lịch, so sánh với ngày hôm qua thì khoảng cách với mười bốn tháng hai năm sau lại tới gần thêm một ngày rồi.

“Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi! Tôi cũng biết tổng giám đốc Liên là người bận rộn, nhưng tóm lại vẫn nên điều hòa giữa cuộc sống, bớt chút thời gian gặp nhau một lần, nói chuyện tình yêu gì đó, nếu không cho dù tình cảm tốt đến đâu cũng sẽ xảy ra vấn đề đó.”

Chị Trương ngồi ở phía trước nghe không vô, nghiêng đầu qua cười với tổng biên tập một tiếng: “Tổng biên tập à, sao lại biết người ta không nói chuyện yêu đương chứ? Không chừng vợ chồng trẻ người ta tan làm về nhà liền quấn quýt bên nhau, một người không phô trương giống như cậu Liên sao có thể để cho người khác nhìn thấy mình ân ái được chứ?”

Mấy người đồng nghiệp đều hiểu ý mà cười một tiếng, Vy Hiên lại thông minh không tiếp tục mở miệng nói gì.

Giống như lời tổng biên tập nói, cần phải điều hòa với cuộc sống, cô và Liên Cẩn Hành trở thành đối tượng bị trêu chọc nhiều nhất trong phòng làm việc. Nhưng mà bây giờ cô cũng thản nhiên hơn nhiều, không giống như trước kia mỗi lần bị nói đùa sẽ không xấu hổ được mà đỏ mặt luống cuống.

Tổng biên tập cũng cười: “Như vậy mới tốt nhất, tôi cũng không cần phải lo lắng.” Trước khi đi ông ta còn vỗ vai Vy Hiên, chớp mắt kích lệ với cô: “Tiểu Phạm à, nên nắm chắc cơ hội này.”

Nhìn bóng lưng của tổng biên tập, chị Trương quay đầu: “Vợ chồng trẻ người ta có gặp mặt hay không thì ông ta quan tâm làm cái gì chứ, còn không phải trong đầu đang muốn bắt được con cá lớn là Liên Cẩn Hành hay sao? Có ai nghe mà không hiểu đâu chứ.”

Vy Hiên cầm quyển tạp chí lên, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ: “Ông ấy sẽ chờ em về để báo cáo hả?”

Chị Trương đình chỉ nụ cười, gật đầu: “Sẽ chứ. Mà sẽ hỏi thăm kỹ càng mỗi một chi tiết nhỏ, ví dụ như là tổng giám đốc Liên nói như thế nào, có khen ý tưởng của chúng ta tốt hay không, có biểu hiện là rất thích hay không?”
 
Chương 787


Chương 787

Tập Chính Hãn nhắm mắt lại hưởng thụ lực tay vừa phải của vợ mình, mệt mỏi nói: “Thằng nhóc kia cuối cùng cũng đã sáng suốt rồi.”

Trình Tương khẽ giật mình: “Anh nói là…”

“Nó đã đồng ý tiếp nhận hạng mục Hoàn Vũ.”

Trình Tương vội hỏi: “Nói như vậy thì cơ hội thành công của chúng ta càng lớn hơn rồi?”

Tập Chính Hãn nâng lên khóe môi, không khỏi đắc ý nói: “Thằng nhóc đó đã tham gia thì Phạm Vy Hiên cũng không thể ngồi yên không để ý được.” Ông ta chậm rãi mở to mắt, trong giọng nói đều là tia chế giễu: “Nghĩ không ra cô ta cũng có một ngày bay lên đầu cành, có điều quan tâm chuyện đó làm gì, có thể trợ giúp cho chúng ta thì tốt rồi, cũng coi như là cô ta chuộc tội.”

Trình Tương cười cười đưa tay ôm bả vai của ông ta: “Ông xã, dù sao anh đã đưa hang mục này cho Lăng Vũ phụ trách, cũng là muốn lợi dụng mối quan hệ giữa Phạm Vy Hiên và Liên Cẩn Hành, có thể thì sau này vẫn nên tìm một người có năng lực để phụ trách mới được chứ, anh xem Hạc Minh…”

Tập Chính Hãn giương mắt đảo qua bà ta, ông ta hiểu rõ ý của vợ mình hơn bất kỳ ai khác, ông ta lạnh lùng mở miệng: “Anh còn chưa có chết đâu, bây giờ em lại tính toán vì con trai có phải là có chút sớm rồi hay không?”

Sắc mặt Trình Tương biến đổi, giọng nói gắt gỏng: “Cái gì mà chết với chưa chết, nói chuyện thật xui xẻo. Em cũng chỉ là muốn Hạc Minh giúp anh thôi, thay anh giảm bớt chút gánh nặng mà.”

Ông ta nhắm mắt lại: “Hừ, đừng gây thêm phiền phức là được rồi.”

“Ôi chao, đương nhiên là người ta muốn giúp anh mà.” Trên mặt Trình Tương bắt đầu hiện ra vẻ bất an…

Tập Lăng Vũ đứng dậy hoạt động cơ thể cứng ngắc, lúc này mới giật mình thấy thời gian đã trễ như vậy rồi.

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Vy Hiên.

“Lăng Vũ?” Giọng nói ở đầu dây bên kia khiến anh ta cảm thấy bình thản, yên ổn, không đợi anh ta nói chuyện cô đã chủ động hỏi: “Đêm nay lại phải tăng ca hả?”

Tập Lăng Vũ “ừm” một tiếng, ngồi dựa trên ghế, cánh tay khoác lên trên trán: “Có một hạng mục quan trọng đang dí sát mông.” Tạm dừng lại anh ta mới nói tiếp: “Vy Hiên…”

“Hửm?”

“Tôi có chỗ nào khiến cô cảm thấy tự hào không?”

Người đầu dây ở bên kia lúc đầu im lặng, sau đó cười hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này vậy?”

Tập Chính Hãn ngồi thẳng dậy, cả người bực bội nói không nên lời, không biết là đang hờn dỗi với ai: “Cô cứ trả lời tôi là được rồi.”

“Cậu vẫn luôn là Lăng Vũ của tôi, không hề từ bỏ bản thân, không hề rời khỏi tôi, đó chính là niềm tự hào nhất của tôi.”

Giống như một dòng suối mát làm tỉnh táo đầu óc, lập tức làm mát mẻ mấy ngày khô nóng chồng chất dưới đáy lòng.

Anh ta cười, âm thanh nặng nề xuyên thấu qua điện thoại.

“Tôi biết rồi.” Anh ta nói.

Cúp điện thoại, Tập Lăng Vũ đứng dậy đi tới trước cửa sổ, duỗi lưng một cái vứt bỏ một thân mệt mỏi.

Màu sắc lộng lẫy dưới chân, còn có thành thị phồn hoa hoàn toàn xâm nhập vào tầm nhìn không có chút cảnh báo nào.

Hai tay chống trên cửa kính pha lên, cúi người nhìn xuống dưới.

Trước đây, anh ta luôn nghĩ rằng bất kỳ hình thức đẹp đẽ nào ở đây đều không liên quan đến anh ta, chúng giống như những kẻ xâm nhập làm xói mòn pháo đài mà anh ta đang cố giữ, khiến anh ta giống như một pho tượng bị lột s@ch quần áo, không thể không bị khuất phục dưới ánh mặt trời nóng rực.
 
Chương 789


Chương 789

Vy Hiên cẩn thận nghĩ lại, cái này chính xác là phong cách của tổng biên tập, cũng bị chị Trương chọc cười.

“Đi, mau đi nhanh đi, miễn cho lát nữa ông ta thấy cô lại dài dòng thêm.”

Vy Hiên nhận mệnh lấy quyển tạp chí bỏ vào trong túi: “Chị Trương, sau khi em đem qua đó sẽ lập tức quay lại ngay.”

“Không cần vội đâu, toàn bộ buổi chiều của cô đã trở thành thế giới của hai người, tổng biên tập không biết tôi còn không biết nhìn hay sao. Gần đây mặt mày của cô hớn hở, không có chuyện gì lại khoanh tay tìm thời cơ chạy đến phòng nước, sau khi ra ngoài liền có bộ dạng giống như bị trai đẹp đùa giỡn, khuôn mặt đỏ bừng, một mặt dục cầu bất mãn. Tôi đã từng tuổi này rồi cũng có chút xuân tâm nhộn nHiên đó.”

Lúc này Vy Hiên cũng khẩn trương: “Chị Trương này, nào có chứ.”

Chị Trương trêu đùa: “Còn nói không có, cô nhìn cô xem, bây giờ không phải như vậy ư?”

“Em không thèm nghe chị nói nữa đâu.” Vy Hiên cầm túi lên mau chóng đi khỏi giống như trốn tránh, ai biết lát nữa chị Trương lại muốn nói cái gì chứ.

Chờ bước vào thang máy, cô lặng lẽ lấy kính trang điểm ra nhìn mình trong gương một chút.

Có vẻ như làn da đã khá hơn rất nhiều, sắc mặt cũng tốt, một đôi mắt tràn đầy ý cười, đôi môi hồng hào hơi nhếch lên…

Cô lập tức có chút không biết làm sao mà gấp kính trang điểm lại, cũng không dám nhìn đôi mắt của cô gái đều dính lấy ý cười.

Chị Trương nói lung tung, cô có chỗ nào giống như dục cầu bất mãn chứ?

Mặc dù khoảng cách đến công ty của Liên Cẩn Hành rất gần, nhưng lần này cô cũng không có tâm trạng thấp thỏm nôn nóng như lần trước, đơn thuần chỉ là vì hoàn thành công việc, Vy Hiên trực tiếp bắt xe taxi muốn nhanh chóng kết thúc.

Bước xuống xe, cô thanh toán tiền xe, sau đó chờ tài xế lái xe trả tiền thừa.

Lúc này từ trên bậc thang ở phía trước có hai người một trước một sau bước xuống.

“Sao lại như vậy được chứ? Lúc sáng tôi gọi điện thoại, trợ lý của Liên Cẩn Hành còn nói có thời gian rảnh, tại sao bây giờ chúng ta đến đây mà người ta đột nhiên nói là hai giờ nữa sẽ họp?”

Tập Lăng Vũ đi ở phía trước, dừng chân lại nghiêng đầu: “Có thuốc lá không?”

“Có.” Trợ lý nhanh chóng đưa tới, giúp anh ta châm lửa.

Tập Lăng Vũ hút một hơi thuốc, cảm xúc bực bội như đang kìm nén một con đường để trấn an, cứ tùy tiện thôi, anh ta chỉ cần như vậy là có thể khiến cho mình tỉnh táo lại.

Nhìn anh ta, trợ lý lại nhịn không được mà bất bình: “Tổng giám sát khổ cực làm bản thiết kế như vậy nhưng anh ta cũng không thèm nhìn một chút, đây là có ý gì chứ? Là do có ý kiến với sáng tạo của chúng ta, hay là ghen ghét dáng vóc của Tổng giám sát đẹp trai, vừa trẻ tuổi lại có tài.”

Tập Lăng Vũ nghe cái tên này báo oán, khóe môi cong lên, xuyên qua một tầng sương mù màu trắng mỏng manh nhìn trợ lý của mình: “Tôi thấy cậu nhanh nhẹn cho nên mới điều đến bên người, nhưng cậu đã không phát huy năng lực về phương diện công việc, ngược lại vuốt mông ngựa thì có thể nha.”

“Tổng giám sát, tôi đây không phải là đang cảm thấy bất bình cho cậu ư? Khoảng thời gian này cậu vất vả biết bao nhiêu, thức suốt mấy đêm rồi, anh ta dựa vào cái gì mà không tôn trọng thành quả lao động của người khác, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.”

Chỉ dựa vào anh là Liên Cẩn Hành.

Tập Lăng Vũ nheo mắt lại dập tắt thuốc lá, ném xuống dưới chân, dùng sức đạp đạp.

Như là sợ lửa không được dập tắt hết, anh ta lại hung hăng nghiền nát, hai mắt nheo lại, răng hơi cắn chặt.
 
Chương 788


Chương 788

Không có cảm giác an toàn thì không có nơi gọi là nhà.

Nhưng bây giờ anh ta đã thưởng thức được diện mạo đẹp đẽ ở nơi này, thậm chí muốn xây phòng ốc trên mảnh đất không tính là quá tệ này, cũng không cần phải lớn bao nhiêu, có thể che mưa chắn gió cho hai người là đủ rồi.

Anh ta bật cười vì suy nghĩ lãng mạn đột nhiên xuất hiện trong đầu mình.

Hóa ra khi trong lòng suy nghĩ một người thì ở một quang cảnh bình thường không có gì lạ cũng trở nên sinh động tươi mới.

Nhìn đồng hồ cũng không còn bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, anh ta lập tức quay lại bàn tiếp tục công việc.

Vy Hiên bước ra từ phòng nước, lại trở lại chỗ ngồi, tổng biên tập mỉm cười bày tập trí 12 nguyệt san trên bàn của cô: “Tiểu Phạm à, đưa một phần qua cho tổng giám đốc Liên đi, phía trên đây là thành quả của đồng nghiệp chúng ta không ngủ không nghĩ, vất vả cần cù mấy ngày trời.”

Liếc mắt nhìn quyển tạp chí kia, lông mày Vy Hiên nhăn lại: “Tổng biên tập, cái này cũng không cần tự mình đưa tới đâu chứ? Cứ gửi qua giống như mấy khách hàng khác là được rồi.”

“Như vậy sao được chứ.” Tổng biên tập dứt khoái lắc đầu: “Sao có thể giống như khách hàng bình thường được, chúng ta phải tự đưa qua mới có thể thấy thành ý được, hơn nữa đưa qua cũng chưa chắc người ta nghiêm túc xem. Vẫn là cô đi đi, tự mình giới thiệu với cậu ấy cho thật tốt.”

Tổng biên tập đứng đó cười cười cổ vũ cô, đi lại gần trước bàn của Vy Hiên mà thấp giọng nói: “Tiểu Phạm à, mấy ngày gần đây không thấy tổng giám đốc Liên đến đón cô, đôi vợ chồng trẻ hai người… không phải là giận dỗi đó chứ?”

Vy Hiên ngẩng đầu lên, cẩn thận điều tra suy nghĩ trong ánh mắt của tổng biên tập: “Gần đây anh ấy bộn bề nhiều việc.”

Tầm mắt lại như có như không liếc qua ngày tháng trên cuốn lịch, so sánh với ngày hôm qua thì khoảng cách với mười bốn tháng hai năm sau lại tới gần thêm một ngày rồi.

“Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi! Tôi cũng biết tổng giám đốc Liên là người bận rộn, nhưng tóm lại vẫn nên điều hòa giữa cuộc sống, bớt chút thời gian gặp nhau một lần, nói chuyện tình yêu gì đó, nếu không cho dù tình cảm tốt đến đâu cũng sẽ xảy ra vấn đề đó.”

Chị Trương ngồi ở phía trước nghe không vô, nghiêng đầu qua cười với tổng biên tập một tiếng: “Tổng biên tập à, sao lại biết người ta không nói chuyện yêu đương chứ? Không chừng vợ chồng trẻ người ta tan làm về nhà liền quấn quýt bên nhau, một người không phô trương giống như cậu Liên sao có thể để cho người khác nhìn thấy mình ân ái được chứ?”

Mấy người đồng nghiệp đều hiểu ý mà cười một tiếng, Vy Hiên lại thông minh không tiếp tục mở miệng nói gì.

Giống như lời tổng biên tập nói, cần phải điều hòa với cuộc sống, cô và Liên Cẩn Hành trở thành đối tượng bị trêu chọc nhiều nhất trong phòng làm việc. Nhưng mà bây giờ cô cũng thản nhiên hơn nhiều, không giống như trước kia mỗi lần bị nói đùa sẽ không xấu hổ được mà đỏ mặt luống cuống.

Tổng biên tập cũng cười: “Như vậy mới tốt nhất, tôi cũng không cần phải lo lắng.” Trước khi đi ông ta còn vỗ vai Vy Hiên, chớp mắt kích lệ với cô: “Tiểu Phạm à, nên nắm chắc cơ hội này.”

Nhìn bóng lưng của tổng biên tập, chị Trương quay đầu: “Vợ chồng trẻ người ta có gặp mặt hay không thì ông ta quan tâm làm cái gì chứ, còn không phải trong đầu đang muốn bắt được con cá lớn là Liên Cẩn Hành hay sao? Có ai nghe mà không hiểu đâu chứ.”

Vy Hiên cầm quyển tạp chí lên, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ: “Ông ấy sẽ chờ em về để báo cáo hả?”

Chị Trương đình chỉ nụ cười, gật đầu: “Sẽ chứ. Mà sẽ hỏi thăm kỹ càng mỗi một chi tiết nhỏ, ví dụ như là tổng giám đốc Liên nói như thế nào, có khen ý tưởng của chúng ta tốt hay không, có biểu hiện là rất thích hay không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom