Dịch Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 831


Chương 831

Cô ôm chặt đàn, xoay ngược đi vào bên trong.

Người ngồi trong xe, một tay nắm vô –lăng, một tay che bên miệng, khóe môi tùy ý giương lên…

Ồ, hóa ra là quái thai.

Sau khi Vy Hiên trở về nhà, vội vàng đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch tay mấy lần, sau đó lau thật khô, rồi mới trở ra phòng khách, cẩn thận cầm hộp đàn lên, đặt lên bàn, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở ra.

Cô biết, tay cô đang run, đặc biệt là tay phải, run rất kịch liệt. Nhưng lúc này cô lại hoàn toàn không quan tâm!

Ngay khi nhìn thấy cây đàn bên trong, đầu tiên cô sững sờ rất lâu, sau đó không nhịn được ôm mặt nghẹn ngào khóc nức nở.

Đúng lúc đó, Bảo Ngọc mở cửa bước vào: “Vy Hiên! Anh Chu cho mình nhiều oden lắm! Còn đang nóng nè! Mau đến ăn đi!”

Đóng cửa lại, Bảo Ngọc vừa đi vào trong nghe thấy tiếng khóc của Vy Hiên, cô nhất thời sửng sốt, sau đó vội vàng đặt đồ ăn xuống, đi về phía Vy Hiên: “Vy Hiên! Cậu làm sao lại khóc? Cãi nhau với Liên Cẩn Hành ư? Không thể nào…”

Khi tầm mắt của Bảo Ngọc rơi lên cây đàn cello đặt trên bàn, cô lập tức kinh ngạc hô lên: “Woa, là đàn cello kìa! Anh Liên đặc biệt đến đây để đưa đàn cho cậu sao?”

Vy Hiên vẫn đang khóc, khóc đến nỗi Bảo Ngọc cũng cảm thấy có chút luống cuống: “Bà cô của tôi ơi! Cậu khóc cái gì chứ? Không phải là cây đàn cello này đắt quá đấy chứ? Không sao, cậu nói giá tiền đi, ngày mai tớ đưa tiền cho cậu, có gì to tát đâu cơ chứ! Không phải chỉ là tiền thôi sao! Chỉ cần Vy Hiên của mình thích, đắt như thế nào cũng không là vấn đề!

Vy Hiên kéo tay Bảo Ngọc, gương mặt đỏ bừng vì khóc ngẩng lên, nghẹn ngào nói: “Bảo Ngọc, mình vui lắm! Thật sự, mình vui lắm!”

Bảo Ngọc: “…”

Vy Hiên kích động đến nỗi nói năng có chút lộn xộn, vừa muốn đi vuốt ve cây đàn, vừa giống như sợ sẽ làm bẩn nó, cô quay mặt đi khóc nức nở lần nữa: “Thật đó… Mình thật sự vui lắm!”

Bảo Ngọc: “…”

“Đây là cây đàn Stradivarius!”

Dáng vẻ vui sướng cực độ của Vy Hiên khiến cho Bảo Ngọc lập tức ý thức được, cây đàn này nhất định vô cùng nổi tiếng và quý giá! Bảo Ngọc hỏi: “Cây đàn Stradivarius gì đó có phải là rất nổi tiếng hay không?”

Vy Hiên dốc sức gật đầu: “Được tạo ra bởi một nghệ nhân làm đàn dây rất nổi tiếng ở thế kỷ mười bảy. Cả cuộc đời, ông ấy chỉ làm khoảng một trăm năm mươi cây đàn cello! Ôi… Mình dường như có thể ngửi thấy mùi gỗ phong và vân sam rồng từ mấy trăm năm trước… Còn nữa, cậu nhìn độ trong và sâu của sơn đi! Cậu có thể tin rằng đây là kỹ thuật của mấy trăm năm trước hay không? Còn có đường cong của lưng đàn, khắc lỗ F… Mặc dù các dây vỹ của đàn đã bị đổi… Nhưng đây vẫn là cây đàn Stradivarius thật!”

Mỗi câu Vy Hiên nói, Bảo Ngọc đều nghe không hiểu, nhưng cô biết có thể khiến Vy Hiên yêu thích đến nỗi không màng đến giá trị để nhận lấy món quà quý giá như vậy, chứng tỏ đây thật sự là cây đàn cô ấy yêu quý.

Lúc này, Vy Hiên dường như nghĩ đến gì đó, vội vàng chạy đến trước máy tính, khởi động máy, sau đó tra tài liệu.

“Cậu đang tìm gì thế?” Bảo Ngọc tò mò hỏi.

“Mình nhớ, lúc trước từng xem qua một tin tức, một nghệ sỹ đàn cello người Anh vì sắp nghỉ hưu cho nên muốn bán đấu giá cây đàn cello hiệu Barjansky Stradivarius của mình…”
 
Chương 832


Chương 832

Nhưng cô lại không tìm được tin tức liên quan, dường như tung tích về chiếc đàn này đã biến mất.

Bảo Ngọc ngồi xuống, ăn oden: “Anh Liên làm việc từ trước đến nay vẫn luôn dứt khoát, nhanh chóng như vậy, có lẽ, hôm nay anh ấy mới lấy được cây đàn đó về. Cậu tìm tin tức ở đâu được chứ? Hơn nữa, anh Liên rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, làm việc tốt không để lại tên tuổi, làm sao có thể để người ngoài biết được?”

Vy Hiên nghĩ kỹ cảm thấy cũng đúng, mặc dù biết đây là cây đàn quý giá và nổi tiếng, trong lòng cũng phảng phất tia băn khoăn, nhưng sự yêu thích đối với cây đàn này quả thật quá mãnh liệt, vì vậy dù có nói cô ích kỷ, cô cũng không muốn từ bỏ!

Nhìn dáng vẻ yêu thích không ngừng của Vy Hiên, Bảo Ngọc trêu ghẹo nói: “Không phải đêm nay cậu muốn ôm cây đàn này lên giường ngủ cùng đấy chứ?”

“Nếu có thể, cậu cho rằng mình sẽ không sao?” Vy Hiên giữ chặt cây đàn, càng nhìn càng thích, đưa tay lau nhẹ nước mắt, một lúc sau lại vô thức mỉm cười.

Bảo Ngọc xoay người, cười tủm tỉm nói: “Này, kéo nghe một đoạn nghe thử xem.”

Nhưng Vy Hiên lại lắc đầu: “Mình không thể.”

Bảo Ngọc khó hiểu: “Vì sao?”

Vy Hiên nắm chặt tay phải, nhìn cây đàn Stradivarius, nói: “Mình của bây giờ không xứng có được âm sắc đẹp đẽ của nó.”

Bảo Ngọc vô cùng khó hiểu: “Đàn không phải sinh ra để người ta đánh hay sao? Cậu không dùng nó mà còn muốn cất nó vào trong tủ kính hay sao?”

Vy Hiên nhìn Bảo Ngọc, nghiêm túc nói: “Nếu như có thể, mình thật sự muốn cất nó vào trong tủ kính, không làm gì cả, ngày ngày chỉ ngắm nó thôi là cũng đủ vui rồi.”

“Xong rồi, lần này anh Liên thật sự khiến cậu điên mất rồi.”

Bảo Ngọc hoàn toàn dùng ánh mắt “cậu hết thuốc chữa rồi” nhìn Vy Hiên, sợ rằng nửa đêm đang ngủ, sẽ nhìn thấy một cô gái cười ngu ngốc si mê ôm một cây đàn cello cao hơn nửa người. Hình ảnh đó thật sự rất kinh hãi, chỉ mới nghĩ thôi mà đã vô cùng sợ hãi rồi.

Nhiếp Vịnh Nhi ra khỏi phòng luyện tập mới phát hiện trời đã tối từ lúc nào không hay, cô khẽ cử động cánh tay, cả người có chút đau nhức.

Lúc này, người phía sau bỗng gọi cô: “Vịnh Nhi.”

“Vâng, giáo sư Dương.” Nhiếp Vịnh Nhi quay đầu lại, Dương Hoảng đi qua đó: “Đi cùng đi.”

“Vâng.”

Nhiếp Vịnh Nhi có chút bất ngờ, khi vào học Dương Hoảng vô cùng nghiêm túc, tan học rồi vẫn nghiêm túc, từ trước đến nay chưa từng nói chuyện qua lại với học sinh, cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy yêu thích riêng một học sinh nào cả. Phụ đạo riêng cho Nhiếp Vịnh Nhi cũng chỉ vì cô sắp thay mặt trường đi tham gia cuộc thi, lãnh đạo trường muốn tạo áp lực cho Dương Hoảng mà thôi.

***

Hai người cùng nhau đi về phía cầu thang, trên đường đi không ai nói câu nào.

Nhiếp Vịnh Nhi vẫn khá sợ vị giáo sư nói năng thận trọng, nghiêm túc này, nên vô cùng nghiêm chỉnh đi bên cạnh ông ta. Nhưng Dương Hoảng từ đầu đến cuối giống như có điều gì suy nghi, cau mày liên tục.

Đến đầu bậc thang, ông ta đột nhiên hỏi: “Người chị gái tên… Phạm Vy Hiên mà em nhắc đến, cô ấy bao nhiêu tuổi?”

Nhiếp Vịnh Nhi vội vàng nói: “Chị Vy Hiên hơn hai mươi tuổi, nhìn có vẻ lớn hơn em một chút, hồi nhỏ chị ấy cũng từng học đàn cello… À đúng rồi, khi chị ấy cười lên, phía bên này có một lúm má đồng tiền.” Cô ta chỉ vào phía dưới khóe miệng bên trái của mình.

Dương Hoảng sửng sốt, tiếp đó không nói bất cứ lời nào, đi thẳng về phía trước.
 
Chương 833


Chương 833

Nhiếp Vịnh Nhi dường như cũng muốn chứng thực, vội vã đi theo ông ta, cẩn thận hỏi: “Con người chị Vy Hiên rất tốt, chị ấy làm việc trong một tòa soạn báo, chồng chưa cưới là Tổng Giám đốc của Hoa Vũ, Liên Cẩn Hành.”

Dương Hoảng không nói gì nữa, đến tận khi tới cửa, ông ta mới quay đầu lại: “Sau khi trở về phải luyện tập nhiều hơn, đừng nghĩ đến những chuyện không liên quan đến cuộc thi, tôi trở về trước.”

“Vâng, em biết rồi, tạm biệt giáo sư Dương.”

Nhìn theo bóng lưng của Dương Hoảng, Nhiếp Vịnh Nhi nghi hoặc cau mày: “Lẽ nào mình đoán sai?”

Sau khi Dương Hoảng trở về nhà, lập tức mở máy tính tìm kiếm tin tức về người đàn ông có tên là Liên Cẩn Hành.

Ông ta tìm kiếm từng trang tin tức, quả nhiên nhìn thấy một bài báo về Liên Cẩn Hành và vợ chưa cưới của anh. Ông ta nhấn mở đường link, sau khi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, ông ta vội vàng kinh ngạc.

Thậm chí nhiều năm về sau, chỉ cần liếc nhìn một cái ông cũng có thể nhận ra cô- Phạm Vy Hiên. Người học sinh tài năng duy nhất trong đời, được ông công nhận.

Dương Hoảng tháo kính xuống, từ từ lau mắt kính và nhìn vào màn hình máy tính một lần nữa. Tầm nhìn của ông trở nên mờ nhạt dần, nhưng ký ức lại ngày càng rõ ràng…

Năm ấy, Phạm Vy Hiên thất bại trong cuộc thi. Ông cho rằng những việc làm quấy phá nảy sinh từ sự kiêu ngạo, tự phụ do tuổi nhỏ đã nổi tiếng. Vì vậy, trước mặt mọi người, ông đã mắng cô một trận dữ dội. Thậm chí, còn tự tay bẻ gãy cây vĩ kéo đàn do chính ông chọn giúp cô!

Không ngờ rằng, cô đã khóc và nói sẽ không bao giờ chơi cello nữa…..

Cô là học sinh mà ông tự hào nhất! Tài năng của cô khiến ông ghen tị, cũng khiến ông cảm thấy điên cuồng vì nó. Đó là thứ mà bất cứ nhạc sĩ nào cũng khát vọng, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được. Người khác cần rất nhiều cố gắng, nỗ lực và mồ hôi để đổi lấy, nhưng cô lại rất dễ dàng có được. Ông đặt tất cả hi vọng vào cô. Ông tin, cô sẽ giúp ông hoàn thành được giấc mơ âm nhạc chưa thực hiện được của mình và cô sẽ đạt được những thành tựu phi thường. Do đó, ông tuyệt đối không cho phép cô nói ra lời từ bỏ.

Lần đầu tiên, ông đánh cô.

Âm thanh của cái tát ấy, cho đến tận bây giờ, vẫn thỉnh thoảng vang lên ở bên tai ông.

Mãi đến ngày hôm sau, khi tin tức trên báo tràn ngập, ông mới biết chuyện xảy ra với ba của Phạm Vy Hiên tối qua. Ông không ngừng tự trách mình, thật khó để tưởng tượng nổi, tuổi còn nhỏ như cô, lại chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình ba cô ngã xuống trên Tivi. Đó là loại tâm trạng gì khi đứng trên sân khấu. Nhưng ông lại…….

Ông vội vã đi đến nhà cô, nhưng kết quả lại nhìn thấy rất nhiều nhà báo đang đứng trước cửa nhà……

Sau này, Phạm Vy Hiên rời đi, nghe nói là chuyển đi đến một nơi rất xa.

Sau đó, ông mất đi tin tức của cô.

Xuất phát từ sự tiếc nối trong lòng của Dương Hoảng, cũng vì cảm thấy xấu hổ, tự trách bởi hành vi của chính mình mà cho đến tận bây giờ ông cũng không thể buông bỏ được người học sinh này.

Đeo lại chiếc kính đã được lau sạch sẽ, một lần nữa lại nhìn lên trên tấm ảnh kia, ánh mắt ông vẫn còn một chút mơ hồ.

Cô bé năm ấy, đã lớn như vậy, còn có một người chồng chưa cưới……

Nhưng điều ông muốn biết nhất, là cô có còn chơi cello không?

Cái tát của ông, có hay không, đánh vỡ tia hi vọng còn lại của cô?

Tiếng điện thoại vang lên, khi trời đã khuya.

Vy Hiên với tới điện thoại ở trên bàn, nhìn tên hiển thị trên màn hình, lập tức ngồi dậy. Bảo Ngọc vẫn còn đang ngủ say, cô lặng lẽ đứng dậy đi ra phòng khách.
 
Chương 832


Chương 832

Nhưng cô lại không tìm được tin tức liên quan, dường như tung tích về chiếc đàn này đã biến mất.

Bảo Ngọc ngồi xuống, ăn oden: “Anh Liên làm việc từ trước đến nay vẫn luôn dứt khoát, nhanh chóng như vậy, có lẽ, hôm nay anh ấy mới lấy được cây đàn đó về. Cậu tìm tin tức ở đâu được chứ? Hơn nữa, anh Liên rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, làm việc tốt không để lại tên tuổi, làm sao có thể để người ngoài biết được?”

Vy Hiên nghĩ kỹ cảm thấy cũng đúng, mặc dù biết đây là cây đàn quý giá và nổi tiếng, trong lòng cũng phảng phất tia băn khoăn, nhưng sự yêu thích đối với cây đàn này quả thật quá mãnh liệt, vì vậy dù có nói cô ích kỷ, cô cũng không muốn từ bỏ!

Nhìn dáng vẻ yêu thích không ngừng của Vy Hiên, Bảo Ngọc trêu ghẹo nói: “Không phải đêm nay cậu muốn ôm cây đàn này lên giường ngủ cùng đấy chứ?”

“Nếu có thể, cậu cho rằng mình sẽ không sao?” Vy Hiên giữ chặt cây đàn, càng nhìn càng thích, đưa tay lau nhẹ nước mắt, một lúc sau lại vô thức mỉm cười.

Bảo Ngọc xoay người, cười tủm tỉm nói: “Này, kéo nghe một đoạn nghe thử xem.”

Nhưng Vy Hiên lại lắc đầu: “Mình không thể.”

Bảo Ngọc khó hiểu: “Vì sao?”

Vy Hiên nắm chặt tay phải, nhìn cây đàn Stradivarius, nói: “Mình của bây giờ không xứng có được âm sắc đẹp đẽ của nó.”

Bảo Ngọc vô cùng khó hiểu: “Đàn không phải sinh ra để người ta đánh hay sao? Cậu không dùng nó mà còn muốn cất nó vào trong tủ kính hay sao?”

Vy Hiên nhìn Bảo Ngọc, nghiêm túc nói: “Nếu như có thể, mình thật sự muốn cất nó vào trong tủ kính, không làm gì cả, ngày ngày chỉ ngắm nó thôi là cũng đủ vui rồi.”

“Xong rồi, lần này anh Liên thật sự khiến cậu điên mất rồi.”

Bảo Ngọc hoàn toàn dùng ánh mắt “cậu hết thuốc chữa rồi” nhìn Vy Hiên, sợ rằng nửa đêm đang ngủ, sẽ nhìn thấy một cô gái cười ngu ngốc si mê ôm một cây đàn cello cao hơn nửa người. Hình ảnh đó thật sự rất kinh hãi, chỉ mới nghĩ thôi mà đã vô cùng sợ hãi rồi.

Nhiếp Vịnh Nhi ra khỏi phòng luyện tập mới phát hiện trời đã tối từ lúc nào không hay, cô khẽ cử động cánh tay, cả người có chút đau nhức.

Lúc này, người phía sau bỗng gọi cô: “Vịnh Nhi.”

“Vâng, giáo sư Dương.” Nhiếp Vịnh Nhi quay đầu lại, Dương Hoảng đi qua đó: “Đi cùng đi.”

“Vâng.”

Nhiếp Vịnh Nhi có chút bất ngờ, khi vào học Dương Hoảng vô cùng nghiêm túc, tan học rồi vẫn nghiêm túc, từ trước đến nay chưa từng nói chuyện qua lại với học sinh, cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy yêu thích riêng một học sinh nào cả. Phụ đạo riêng cho Nhiếp Vịnh Nhi cũng chỉ vì cô sắp thay mặt trường đi tham gia cuộc thi, lãnh đạo trường muốn tạo áp lực cho Dương Hoảng mà thôi.

***

Hai người cùng nhau đi về phía cầu thang, trên đường đi không ai nói câu nào.

Nhiếp Vịnh Nhi vẫn khá sợ vị giáo sư nói năng thận trọng, nghiêm túc này, nên vô cùng nghiêm chỉnh đi bên cạnh ông ta. Nhưng Dương Hoảng từ đầu đến cuối giống như có điều gì suy nghi, cau mày liên tục.

Đến đầu bậc thang, ông ta đột nhiên hỏi: “Người chị gái tên… Phạm Vy Hiên mà em nhắc đến, cô ấy bao nhiêu tuổi?”

Nhiếp Vịnh Nhi vội vàng nói: “Chị Vy Hiên hơn hai mươi tuổi, nhìn có vẻ lớn hơn em một chút, hồi nhỏ chị ấy cũng từng học đàn cello… À đúng rồi, khi chị ấy cười lên, phía bên này có một lúm má đồng tiền.” Cô ta chỉ vào phía dưới khóe miệng bên trái của mình.

Dương Hoảng sửng sốt, tiếp đó không nói bất cứ lời nào, đi thẳng về phía trước.
 
Chương 833


Chương 833

Nhiếp Vịnh Nhi dường như cũng muốn chứng thực, vội vã đi theo ông ta, cẩn thận hỏi: “Con người chị Vy Hiên rất tốt, chị ấy làm việc trong một tòa soạn báo, chồng chưa cưới là Tổng Giám đốc của Hoa Vũ, Liên Cẩn Hành.”

Dương Hoảng không nói gì nữa, đến tận khi tới cửa, ông ta mới quay đầu lại: “Sau khi trở về phải luyện tập nhiều hơn, đừng nghĩ đến những chuyện không liên quan đến cuộc thi, tôi trở về trước.”

“Vâng, em biết rồi, tạm biệt giáo sư Dương.”

Nhìn theo bóng lưng của Dương Hoảng, Nhiếp Vịnh Nhi nghi hoặc cau mày: “Lẽ nào mình đoán sai?”

Sau khi Dương Hoảng trở về nhà, lập tức mở máy tính tìm kiếm tin tức về người đàn ông có tên là Liên Cẩn Hành.

Ông ta tìm kiếm từng trang tin tức, quả nhiên nhìn thấy một bài báo về Liên Cẩn Hành và vợ chưa cưới của anh. Ông ta nhấn mở đường link, sau khi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, ông ta vội vàng kinh ngạc.

Thậm chí nhiều năm về sau, chỉ cần liếc nhìn một cái ông cũng có thể nhận ra cô- Phạm Vy Hiên. Người học sinh tài năng duy nhất trong đời, được ông công nhận.

Dương Hoảng tháo kính xuống, từ từ lau mắt kính và nhìn vào màn hình máy tính một lần nữa. Tầm nhìn của ông trở nên mờ nhạt dần, nhưng ký ức lại ngày càng rõ ràng…

Năm ấy, Phạm Vy Hiên thất bại trong cuộc thi. Ông cho rằng những việc làm quấy phá nảy sinh từ sự kiêu ngạo, tự phụ do tuổi nhỏ đã nổi tiếng. Vì vậy, trước mặt mọi người, ông đã mắng cô một trận dữ dội. Thậm chí, còn tự tay bẻ gãy cây vĩ kéo đàn do chính ông chọn giúp cô!

Không ngờ rằng, cô đã khóc và nói sẽ không bao giờ chơi cello nữa…..

Cô là học sinh mà ông tự hào nhất! Tài năng của cô khiến ông ghen tị, cũng khiến ông cảm thấy điên cuồng vì nó. Đó là thứ mà bất cứ nhạc sĩ nào cũng khát vọng, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được. Người khác cần rất nhiều cố gắng, nỗ lực và mồ hôi để đổi lấy, nhưng cô lại rất dễ dàng có được. Ông đặt tất cả hi vọng vào cô. Ông tin, cô sẽ giúp ông hoàn thành được giấc mơ âm nhạc chưa thực hiện được của mình và cô sẽ đạt được những thành tựu phi thường. Do đó, ông tuyệt đối không cho phép cô nói ra lời từ bỏ.

Lần đầu tiên, ông đánh cô.

Âm thanh của cái tát ấy, cho đến tận bây giờ, vẫn thỉnh thoảng vang lên ở bên tai ông.

Mãi đến ngày hôm sau, khi tin tức trên báo tràn ngập, ông mới biết chuyện xảy ra với ba của Phạm Vy Hiên tối qua. Ông không ngừng tự trách mình, thật khó để tưởng tượng nổi, tuổi còn nhỏ như cô, lại chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình ba cô ngã xuống trên Tivi. Đó là loại tâm trạng gì khi đứng trên sân khấu. Nhưng ông lại…….

Ông vội vã đi đến nhà cô, nhưng kết quả lại nhìn thấy rất nhiều nhà báo đang đứng trước cửa nhà……

Sau này, Phạm Vy Hiên rời đi, nghe nói là chuyển đi đến một nơi rất xa.

Sau đó, ông mất đi tin tức của cô.

Xuất phát từ sự tiếc nối trong lòng của Dương Hoảng, cũng vì cảm thấy xấu hổ, tự trách bởi hành vi của chính mình mà cho đến tận bây giờ ông cũng không thể buông bỏ được người học sinh này.

Đeo lại chiếc kính đã được lau sạch sẽ, một lần nữa lại nhìn lên trên tấm ảnh kia, ánh mắt ông vẫn còn một chút mơ hồ.

Cô bé năm ấy, đã lớn như vậy, còn có một người chồng chưa cưới……

Nhưng điều ông muốn biết nhất, là cô có còn chơi cello không?

Cái tát của ông, có hay không, đánh vỡ tia hi vọng còn lại của cô?

Tiếng điện thoại vang lên, khi trời đã khuya.

Vy Hiên với tới điện thoại ở trên bàn, nhìn tên hiển thị trên màn hình, lập tức ngồi dậy. Bảo Ngọc vẫn còn đang ngủ say, cô lặng lẽ đứng dậy đi ra phòng khách.
 
Chương 834


834

Đóng cửa phòng, cô ngồi trên sofa nghe máy, “A Vũ?”

“Vy Hiên……” ở đầu kia của điện thoại, Tập Lăng Vũ giọng nói có chút men say: “Em đang làm gì thế? Có nhớ tôi không?”

“Lăng Vũ, cậu say rồi?”

“Mới uống một ít thôi …..” Tiếng cười nói, tiếng nhạc không dứt bên tai, âm thanh có chút ồn ào. Vy Hiên cắn móng tay, trong lòng như vướng mắc phải nỗi sợ gì đó. Muốn hỏi gì đó, nhưng lại không hỏi, chỉ đáp: “Đã muộn như vậy rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

“Ừm!” Tập Lăng Vũ khi uống rượu không có bộ dáng kiêu ngạo , khó bảo như bình thường, dán lên điện thoại, nói: “Vy Hiên, tôi rất nhớ em….. Giá như em ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao….”

Trong lòng Vy Hiên có chút run rẩy, anh luôn có thể dễ dàng chạm đến nơi yếu mềm nhất trong lòng cô.

Cô giữ chặt di dộng, vừa muốn cất tiếng, thì phía bên kia truyền đến một giọng nữ: “Anh Lăng Vũ, qua đây mau, đang đợi anh đó!”

Tập Lăng Vũ không kiên nhẫn đáp: “Đi chỗ khác, tôi đang nói chuyện điện thoại.”

“Là bạn sao? Gọi đến đây cùng nhau chơi đi~”

Anh khinh thường nói: “Cô ấy không giống như cô! Mau cút đi chỗ khác!”

“Haha, cậu Tập đổi tính rồi sao? Bây giờ lại chọn con gái nhà lành?”

Vy Hiên cắn môi, hai hàng lông mày nhíu chặt, đột nhiên không chút nghĩ ngợi, tắt máy. Sau đó ngả người lên sofa, hai ta che lên mắt, liếc nhìn điện thoại đang đổ chuông, cô lấy điện thoại chuyển thành chế độ im lặng, không muốn nghe điện thoại.

Ánh mắt vô ý nhìn tới cây đàn cello đang đặt lặng lẽ trong góc, buồn phiền trong lòng lại dần dần biến mất.

Đứng dậy, đi qua, hai tay chạm vào hộp đàn, cả người trở nên bình tĩnh lại.

Đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, cô vội vàng mặc áo khoác, đeo khăn quàng và mũ, sau đó đem nó ra ngoài.

Đi đến bên cạnh khu tập thể dục công cộng, tâm trạng của Vy Hiên như một loại tôn thờ mở hộp đàn ra. Sau vài lần hít thở sâu liên tiếp, cô mới đem đàn cello ra, kéo thân đàn và đặt xuống đất. Mở rộng hai chân rộng bằng vai, giữ cây đàn vững chắc bên chân.

Làm xong một loạt động tác này, như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của cô.

Sau đó, cô bắt đầu điều chỉnh dây đầu tiên cho chuẩn cung A, tiếp sau đó là DGC….

Tay phải nắm chặt cây vĩ, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, bàn tay và trái tim cô run rẩy không ngừng. Cô nhớ rõ, lúc nhỏ khi tham gia những cuộc thi, không hề có cảm giác lo lắng, khẩn trương như bây giờ. Cảm giác giống như gặp lại người yêu lâu ngày không gặp khiến cô không biết nên bắt đầu chơi đàn như thế nào.

“Ổn định cảm xúc, hít thở sâu, thả lỏng cơ thể, không cần luôn nghĩ về cách chơi…..Đem nó trở thành người bạn tốt nhất, người yêu, người thân. Nó là người duy nhất biết tâm tình trong lòng em, vì thế, nó sẽ dẫn em đến bất cứ nơi nào em muốn đi…”

Trong đầu lặp đi lặp lại những lời nói của thầy Dương, cô từ từ nhắm mắt lại. Cầm chắc cây vĩ trên tay phải, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể bắt đầu tràn đầy, mãnh liệt. Bắt đầu từ lưng, kéo dài đến vai và cánh tay, sau đó đến cổ tay, ngón tay, đầu ngón tay, rồi đến cây vĩ…….

Mọi thứ đều rất tự nhiên.

Đem cây vĩ đặt lên dây đàn, tay trái giữ dây đàn, tiếng đàn ấm áp và êm dịu, lại có chút trúc trắc run rẩy vang lên trong đêm yên tĩnh.

Giống như một cô gái nhút nhát, từ chối bỏ khăn che mặt xuống. Ngại ngùng, bối rối và sợ hãi môi trường xung quanh. Cẩn thận những bước đi đầu tiên, cuối cùng vẫn không có can đảm.

Dần dần, với dòng chảy giữa các nốt, cung nỗi sợ hãi này biến thành sự kìm nén, mong muốn tìm ra lối thoát….

Sau đó, bùng nổ.
 
Chương 835


835

Khoảng khắc cô gái bỏ chiếc khăn che mặt xuống, mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi.

Hướng gió thay đổi, những đám mây mỏng dần, đèn nhỏ phía trên đầu sáng lên, đèn đỏ ngã tư đã chuyển sang xanh, chuyến xe đêm đã trễ ba phút…..

Vy Hiên hai mắt nhắm lại, không thể nhìn, cũng không thể nghe, chỉ ra sức cố gắng nắm lấy ánh bình minh phía trước! Cô biết, nó thuộc về cô, cô đã nhìn thấy nó từ nhiều năm về trước, vào lúc lần đầu tiên ba cô tặng cho cô cây đàn cello.

Ông nói, Vy Hiên, thứ này thuộc về con.

Bây giờ, cô muốn giữ lại ánh sáng này một lần nữa, chẳng sợ trèo đèo lội suối, vượt qua sông dài, hay vách núi cheo leo.

Bởi vì, đây là ánh sáng thuộc về cô.

Trên con đường vắng, một chiếc xe thể thao lao nhanh đến.

Dừng lại trước cổng nơi Vy Hiên ở, một thanh niên trẻ vội vã từ trong xe bước xuống. Người trong xe vội vàng gọi theo: “Anh Lăng Vũ, khi nào chúng ta sẽ lại gặp nhau?”

“Đợi tôi gọi.” Tập Lăng Vũ đáp cho có lệ.

“Đừng có phét! Nếu như hôm nay không phải sinh nhật em, muốn gặp anh thật khó như lên trời!” Lục Chỉ Nhi nhỏ giọng oán giận: “Anh Lăng Vũ, anh đã quên hết anh em của mình mất rồi.”

Tập Lăng Vũ quay đầu, cười nói: “Đừng như mấy đứa con gái lải nhải không ngừng! Mau về đi, lúc tôi rảnh nhất định sẽ gọi điện cho các cậu.”

“Anh nhớ giữ lời đó! Em đi đây, không cản trở đêm xuân của anh với chị dâu nữa!”

Tập Lăng Vũ cười mắng: “Biến.”

Xe rời đi, Tập Lăng Vũ lại bắt đầu khẩn trương, vừa bước được vài bước, bên tai loáng thoáng nghe được cái gì đó.

Anh sững sờ, cẩn thận nghe một lúc, đó là âm thanh của đàn cello! Như ma xui quỷ khiến, Tập Lăng Vũ đi theo hướng của tiếng đàn phát ra. Rẽ vào một khu bên cạnh công viên nhỏ, rốt cuộc anh cũng thấy một cô gái đang ngồi bên trong, quay lưng về phía mình…..

Con ngươi trong mắt dần dần mở to, có chút không thể tin được.

Vy Hiên ngồi lặng lẽ kéo đàn cello, bộ dáng vô cùng tập trung. Mỗi nốt nhạc vang trong sự trống trải, tĩnh lặng phảng phất như có sinh mệnh. Cảm giác như có thứ gì thắt chặt lấy cổ áo, che lại mũi miệng khiến anh không thể thở được. Giống như có thứ gì đang bóp chặt lấy trái tim anh, khiến anh cảm thấy đau đớn, muốn rơi lệ.

Người con gái này là Vy Hiên, nhưng lại không phải là Vy Hiên mà anh quen biết.

Cô ấy ở ngay trước mắt anh, nhưng lại cách rất xa anh.

Cô ấy rất quen thuộc, nhưng lại như một người xa lạ.

Cuối cùng, bài nhạc kết thúc.

Vy Hiên mở mắt, cúi đầu nhìn xuống cây đàn và cây vĩ, cùng bàn tay phải đang run lên phấn chấn không giống bộ dáng của bàn tay. Cô như trút bỏ được gánh nặng, nở ra nụ cười nhẹ nhõm.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở phía sau cô, lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi, một mình ở bên ngoài vào giờ này rất nguy hiểm!

Cô nhanh chóng đem đàn cất vào hộp đàn, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cô rất ngạc nhiên.

***

“Lăng Vũ?!”

Tập Lăng Vũ nhìn ánh mắt cô khó hiểu, mơ hồ, có một cảm giác muốn lên án, phàn nàn.

“Cô không nghe điện.” Anh nói.
 
Chương 834


834

Đóng cửa phòng, cô ngồi trên sofa nghe máy, “A Vũ?”

“Vy Hiên……” ở đầu kia của điện thoại, Tập Lăng Vũ giọng nói có chút men say: “Em đang làm gì thế? Có nhớ tôi không?”

“Lăng Vũ, cậu say rồi?”

“Mới uống một ít thôi …..” Tiếng cười nói, tiếng nhạc không dứt bên tai, âm thanh có chút ồn ào. Vy Hiên cắn móng tay, trong lòng như vướng mắc phải nỗi sợ gì đó. Muốn hỏi gì đó, nhưng lại không hỏi, chỉ đáp: “Đã muộn như vậy rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

“Ừm!” Tập Lăng Vũ khi uống rượu không có bộ dáng kiêu ngạo , khó bảo như bình thường, dán lên điện thoại, nói: “Vy Hiên, tôi rất nhớ em….. Giá như em ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao….”

Trong lòng Vy Hiên có chút run rẩy, anh luôn có thể dễ dàng chạm đến nơi yếu mềm nhất trong lòng cô.

Cô giữ chặt di dộng, vừa muốn cất tiếng, thì phía bên kia truyền đến một giọng nữ: “Anh Lăng Vũ, qua đây mau, đang đợi anh đó!”

Tập Lăng Vũ không kiên nhẫn đáp: “Đi chỗ khác, tôi đang nói chuyện điện thoại.”

“Là bạn sao? Gọi đến đây cùng nhau chơi đi~”

Anh khinh thường nói: “Cô ấy không giống như cô! Mau cút đi chỗ khác!”

“Haha, cậu Tập đổi tính rồi sao? Bây giờ lại chọn con gái nhà lành?”

Vy Hiên cắn môi, hai hàng lông mày nhíu chặt, đột nhiên không chút nghĩ ngợi, tắt máy. Sau đó ngả người lên sofa, hai ta che lên mắt, liếc nhìn điện thoại đang đổ chuông, cô lấy điện thoại chuyển thành chế độ im lặng, không muốn nghe điện thoại.

Ánh mắt vô ý nhìn tới cây đàn cello đang đặt lặng lẽ trong góc, buồn phiền trong lòng lại dần dần biến mất.

Đứng dậy, đi qua, hai tay chạm vào hộp đàn, cả người trở nên bình tĩnh lại.

Đột nhiên nhiệt huyết dâng trào, cô vội vàng mặc áo khoác, đeo khăn quàng và mũ, sau đó đem nó ra ngoài.

Đi đến bên cạnh khu tập thể dục công cộng, tâm trạng của Vy Hiên như một loại tôn thờ mở hộp đàn ra. Sau vài lần hít thở sâu liên tiếp, cô mới đem đàn cello ra, kéo thân đàn và đặt xuống đất. Mở rộng hai chân rộng bằng vai, giữ cây đàn vững chắc bên chân.

Làm xong một loạt động tác này, như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của cô.

Sau đó, cô bắt đầu điều chỉnh dây đầu tiên cho chuẩn cung A, tiếp sau đó là DGC….

Tay phải nắm chặt cây vĩ, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, bàn tay và trái tim cô run rẩy không ngừng. Cô nhớ rõ, lúc nhỏ khi tham gia những cuộc thi, không hề có cảm giác lo lắng, khẩn trương như bây giờ. Cảm giác giống như gặp lại người yêu lâu ngày không gặp khiến cô không biết nên bắt đầu chơi đàn như thế nào.

“Ổn định cảm xúc, hít thở sâu, thả lỏng cơ thể, không cần luôn nghĩ về cách chơi…..Đem nó trở thành người bạn tốt nhất, người yêu, người thân. Nó là người duy nhất biết tâm tình trong lòng em, vì thế, nó sẽ dẫn em đến bất cứ nơi nào em muốn đi…”

Trong đầu lặp đi lặp lại những lời nói của thầy Dương, cô từ từ nhắm mắt lại. Cầm chắc cây vĩ trên tay phải, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể bắt đầu tràn đầy, mãnh liệt. Bắt đầu từ lưng, kéo dài đến vai và cánh tay, sau đó đến cổ tay, ngón tay, đầu ngón tay, rồi đến cây vĩ…….

Mọi thứ đều rất tự nhiên.

Đem cây vĩ đặt lên dây đàn, tay trái giữ dây đàn, tiếng đàn ấm áp và êm dịu, lại có chút trúc trắc run rẩy vang lên trong đêm yên tĩnh.

Giống như một cô gái nhút nhát, từ chối bỏ khăn che mặt xuống. Ngại ngùng, bối rối và sợ hãi môi trường xung quanh. Cẩn thận những bước đi đầu tiên, cuối cùng vẫn không có can đảm.

Dần dần, với dòng chảy giữa các nốt, cung nỗi sợ hãi này biến thành sự kìm nén, mong muốn tìm ra lối thoát….

Sau đó, bùng nổ.
 
Chương 835


835

Khoảng khắc cô gái bỏ chiếc khăn che mặt xuống, mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi.

Hướng gió thay đổi, những đám mây mỏng dần, đèn nhỏ phía trên đầu sáng lên, đèn đỏ ngã tư đã chuyển sang xanh, chuyến xe đêm đã trễ ba phút…..

Vy Hiên hai mắt nhắm lại, không thể nhìn, cũng không thể nghe, chỉ ra sức cố gắng nắm lấy ánh bình minh phía trước! Cô biết, nó thuộc về cô, cô đã nhìn thấy nó từ nhiều năm về trước, vào lúc lần đầu tiên ba cô tặng cho cô cây đàn cello.

Ông nói, Vy Hiên, thứ này thuộc về con.

Bây giờ, cô muốn giữ lại ánh sáng này một lần nữa, chẳng sợ trèo đèo lội suối, vượt qua sông dài, hay vách núi cheo leo.

Bởi vì, đây là ánh sáng thuộc về cô.

Trên con đường vắng, một chiếc xe thể thao lao nhanh đến.

Dừng lại trước cổng nơi Vy Hiên ở, một thanh niên trẻ vội vã từ trong xe bước xuống. Người trong xe vội vàng gọi theo: “Anh Lăng Vũ, khi nào chúng ta sẽ lại gặp nhau?”

“Đợi tôi gọi.” Tập Lăng Vũ đáp cho có lệ.

“Đừng có phét! Nếu như hôm nay không phải sinh nhật em, muốn gặp anh thật khó như lên trời!” Lục Chỉ Nhi nhỏ giọng oán giận: “Anh Lăng Vũ, anh đã quên hết anh em của mình mất rồi.”

Tập Lăng Vũ quay đầu, cười nói: “Đừng như mấy đứa con gái lải nhải không ngừng! Mau về đi, lúc tôi rảnh nhất định sẽ gọi điện cho các cậu.”

“Anh nhớ giữ lời đó! Em đi đây, không cản trở đêm xuân của anh với chị dâu nữa!”

Tập Lăng Vũ cười mắng: “Biến.”

Xe rời đi, Tập Lăng Vũ lại bắt đầu khẩn trương, vừa bước được vài bước, bên tai loáng thoáng nghe được cái gì đó.

Anh sững sờ, cẩn thận nghe một lúc, đó là âm thanh của đàn cello! Như ma xui quỷ khiến, Tập Lăng Vũ đi theo hướng của tiếng đàn phát ra. Rẽ vào một khu bên cạnh công viên nhỏ, rốt cuộc anh cũng thấy một cô gái đang ngồi bên trong, quay lưng về phía mình…..

Con ngươi trong mắt dần dần mở to, có chút không thể tin được.

Vy Hiên ngồi lặng lẽ kéo đàn cello, bộ dáng vô cùng tập trung. Mỗi nốt nhạc vang trong sự trống trải, tĩnh lặng phảng phất như có sinh mệnh. Cảm giác như có thứ gì thắt chặt lấy cổ áo, che lại mũi miệng khiến anh không thể thở được. Giống như có thứ gì đang bóp chặt lấy trái tim anh, khiến anh cảm thấy đau đớn, muốn rơi lệ.

Người con gái này là Vy Hiên, nhưng lại không phải là Vy Hiên mà anh quen biết.

Cô ấy ở ngay trước mắt anh, nhưng lại cách rất xa anh.

Cô ấy rất quen thuộc, nhưng lại như một người xa lạ.

Cuối cùng, bài nhạc kết thúc.

Vy Hiên mở mắt, cúi đầu nhìn xuống cây đàn và cây vĩ, cùng bàn tay phải đang run lên phấn chấn không giống bộ dáng của bàn tay. Cô như trút bỏ được gánh nặng, nở ra nụ cười nhẹ nhõm.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở phía sau cô, lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi, một mình ở bên ngoài vào giờ này rất nguy hiểm!

Cô nhanh chóng đem đàn cất vào hộp đàn, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cô rất ngạc nhiên.

***

“Lăng Vũ?!”

Tập Lăng Vũ nhìn ánh mắt cô khó hiểu, mơ hồ, có một cảm giác muốn lên án, phàn nàn.

“Cô không nghe điện.” Anh nói.
 
Chương 836


836

Vy Hiên chợt nhận ra, nghĩ đến hành vi trẻ con của mình, Vy Hiên mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bảo Ngọc, nên đã cài đặt chế độ im lặng cho điện thoại.”

Ánh mắt anh uy hiếp nhìn cô: “Sau đó, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây chơi đàn?”

“Ừ.”Vy Hiên trả lời một cách bình tĩnh, “Không ngủ được, muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Cô ngẩng đầu lên, vươn cái eo lười biếng của mình, thản nhiên mỉm cười. Nhìn bầu trời đêm, chớp mắt có thể tìm thấy được sao Bắc Cực, nụ cười cô lan tỏa trong vô thức.

Tập Lăng Vũ gắt gao nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua biến hóa của nụ cười trên gương mặt cô.

Nụ cười sáng rực, có chút chói mắt.

Anh cúi đầu, âm thanh bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng nghe em nói về chuyện đàn cello.”

Anh biết rằng lúc nhỏ cô chơi đàn rất tốt, nhưng sau này lại không biết vì sao, cô không hề đề cập bất cứ chuyện gì về đàn nữa, anh cũng không hỏi nhiều. Quỹ đạo của cuộc sống, đều ở ngay trên người cô, còn những thứ khác chỉ là dư thừa.

Nhưng đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ chơi đàn của cô, anh lại không nhận ra cô! Đó không phải là Vy Hiên mà anh quen biết, bóng dáng của cô, cách anh rất xa, không phải là khoảng cách mà một cái vươn tay là có thể chạm đến nữa.

“Ừ, tự nhiên muốn chơi cello, vì thế, hôm nay kéo theo Bảo Ngọc đi mua đàn.”

Tập Lăng Vũ quét mắt lên trên chiếc đàn cô đang ôm: “Hôm nay đi mua?”

Vy Hiên ngập ngừng một thoáng, rồi nói thẳng: “Là Liên Cẩn Hành tặng.”

Đôi mắt của Tập lăng Vũ thay đổi, nhìn chằm chằm cô. Đèn đường trên đầu lúc tối lúc sáng, khi thì giấu đi thân hình anh vào trong bóng tối, khi thì lại chiếu ra âm khí tà ác đang quấn quanh gương mặt anh.

“Lần này giải thích như thế nào?” Anh đứng yên tại chỗ, âm thanh trầm đục, có chút ủ rũ.

Vy Hiên nhíu mi, mấp mánh môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu: “Tôi không cần giải thích.”

“Không cần?” Anh nhướng mày, bước về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô nhận quà của một tên đàn ông khác, lại còn nhận một cách yên tâm thoải mái như vậy? Tại sao, Phạm Vy Hiên, cô sợ tôi không có tiền mua tặng cô sao? Cô muốn cái gì chỉ cần nói ra, tại sao lại nhận đồ của anh ta chứ?”

Vy Hiên ngây người nhìn chằm chằm anh, đôi mắt tràn ngập bi thương, giống như một con dao, ghim chặt vào trái tim anh.

Trái tim anh dịu lại, tưởng tượng mỗi lần như vậy trước đây, bất luận cô như thế nào anh đều sẽ tha thứ! Kể cả cô có tự tay đâm anh vài nhát, cũng chẳng sao!

Nhưng….

Dường như khoảng khắc khi thấy hình ảnh Vy Hiên chơi đàn, khoảng cách giữa hai người cách dần cách xa khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Anh cố gắng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.

“Trả đàn lại cho anh ta, nếu cô thích, tôi sẽ mua cái mới cho cô.”

Phía sau không hề có câu trả lời.

Anh lại quay đầu lại, vẻ mặt khó chịu: “Có nghe hay không?”

Lần này, Vy Hiên luôn điềm tĩnh, ôn hòa trước mặt anh, lại nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu đáp: “Không cần.”

Tập Lăng Vũ sững sờ, đây là lần đầu tiên, Vy Hiên nói không với anh, rất kiên quyết, nói không cần.
 
Chương 836


836

Vy Hiên chợt nhận ra, nghĩ đến hành vi trẻ con của mình, Vy Hiên mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bảo Ngọc, nên đã cài đặt chế độ im lặng cho điện thoại.”

Ánh mắt anh uy hiếp nhìn cô: “Sau đó, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây chơi đàn?”

“Ừ.”Vy Hiên trả lời một cách bình tĩnh, “Không ngủ được, muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Cô ngẩng đầu lên, vươn cái eo lười biếng của mình, thản nhiên mỉm cười. Nhìn bầu trời đêm, chớp mắt có thể tìm thấy được sao Bắc Cực, nụ cười cô lan tỏa trong vô thức.

Tập Lăng Vũ gắt gao nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua biến hóa của nụ cười trên gương mặt cô.

Nụ cười sáng rực, có chút chói mắt.

Anh cúi đầu, âm thanh bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng nghe em nói về chuyện đàn cello.”

Anh biết rằng lúc nhỏ cô chơi đàn rất tốt, nhưng sau này lại không biết vì sao, cô không hề đề cập bất cứ chuyện gì về đàn nữa, anh cũng không hỏi nhiều. Quỹ đạo của cuộc sống, đều ở ngay trên người cô, còn những thứ khác chỉ là dư thừa.

Nhưng đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ chơi đàn của cô, anh lại không nhận ra cô! Đó không phải là Vy Hiên mà anh quen biết, bóng dáng của cô, cách anh rất xa, không phải là khoảng cách mà một cái vươn tay là có thể chạm đến nữa.

“Ừ, tự nhiên muốn chơi cello, vì thế, hôm nay kéo theo Bảo Ngọc đi mua đàn.”

Tập Lăng Vũ quét mắt lên trên chiếc đàn cô đang ôm: “Hôm nay đi mua?”

Vy Hiên ngập ngừng một thoáng, rồi nói thẳng: “Là Liên Cẩn Hành tặng.”

Đôi mắt của Tập lăng Vũ thay đổi, nhìn chằm chằm cô. Đèn đường trên đầu lúc tối lúc sáng, khi thì giấu đi thân hình anh vào trong bóng tối, khi thì lại chiếu ra âm khí tà ác đang quấn quanh gương mặt anh.

“Lần này giải thích như thế nào?” Anh đứng yên tại chỗ, âm thanh trầm đục, có chút ủ rũ.

Vy Hiên nhíu mi, mấp mánh môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu: “Tôi không cần giải thích.”

“Không cần?” Anh nhướng mày, bước về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô nhận quà của một tên đàn ông khác, lại còn nhận một cách yên tâm thoải mái như vậy? Tại sao, Phạm Vy Hiên, cô sợ tôi không có tiền mua tặng cô sao? Cô muốn cái gì chỉ cần nói ra, tại sao lại nhận đồ của anh ta chứ?”

Vy Hiên ngây người nhìn chằm chằm anh, đôi mắt tràn ngập bi thương, giống như một con dao, ghim chặt vào trái tim anh.

Trái tim anh dịu lại, tưởng tượng mỗi lần như vậy trước đây, bất luận cô như thế nào anh đều sẽ tha thứ! Kể cả cô có tự tay đâm anh vài nhát, cũng chẳng sao!

Nhưng….

Dường như khoảng khắc khi thấy hình ảnh Vy Hiên chơi đàn, khoảng cách giữa hai người cách dần cách xa khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Anh cố gắng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.

“Trả đàn lại cho anh ta, nếu cô thích, tôi sẽ mua cái mới cho cô.”

Phía sau không hề có câu trả lời.

Anh lại quay đầu lại, vẻ mặt khó chịu: “Có nghe hay không?”

Lần này, Vy Hiên luôn điềm tĩnh, ôn hòa trước mặt anh, lại nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu đáp: “Không cần.”

Tập Lăng Vũ sững sờ, đây là lần đầu tiên, Vy Hiên nói không với anh, rất kiên quyết, nói không cần.
 
Chương 837


837

Anh tức giận, siết chặt nắm tay, bước ra khỏi bóng tối, đến trước mặt cô. Chiều cao của anh tạo cảm giác đầy áp lực, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: “Tại sao? Là do anh ta tặng?”

Vy Hiên ôm chặt cây đàn, ngẩng đầu lên nhìn anh:“Điều cậu quan tâm chỉ là do ai tặng. Mà tôi, quan tâm là cây đàn, đối với những người thích cello mà nói, họ có thể bỏ hết mặt mũi, khát vọng có được một cây đàn của chính mình.”

“Không cần biết nó là cái chết tiệt gì!” Tập Lăng Vũ cuối cùng cũng tức giận, một tay giữ lấy Vy Hiên, một tay muốn cướp lấy cây đàn:“Chỉ cần là đồ của tên khốn kia tặng! Cô không được nhận! Đưa cho tôi!”

Vy Hiên càng ôm chặt hơn, ánh mắt đầy thất vọng và chất vấn, cô nhìn vào anh chằm chằm không hề chớp mắt.

Không nói một lời, như đang phán xét.

Gằn từng tiếng, cô nói: “Lăng Vũ, cậu có từng nghĩ, thứ tôi thật sự muốn là gì không?”

Có phải chỉ là cây đàn cello này thôi không?

Tập Lăng Vũ đè lại tay cô, đột nhiên chấn động, nhìn cô, trong nháy mắt xuất hiện một tia lo sợ không yên.

Vy Hiên vẫn ôm chặt lấy cây đàn, cứ như vậy nhìn anh: “Thứ duy nhất tôi thích, lặng lẽ đặt ở đáy lòng, cậu có biết là gì không?” Không đợi anh trả lời, cô lắc đầu cười: “Không! Cậu không biết gì cả.”

Vy Hiên lùi lại phía sau, thoát khỏi cánh tay đang giữ cô, đặt hộp đàn trên lưng quay trở về.

Tập Lăng Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đầu cúi thấp xuống, lỗ hổng trong trái tim anh dần dần vỡ vụn, đem tất cả những nỗi sợ hãi chất đống, tích lũy từ lâu không ngừng giải phóng ra.

Cảm giác đó, giống như lại bị vứt bỏ lần nữa.

Mang hộp đàn trở về nhà, Vy Hiên cẩn thận đem nó đặt vào góc tường. Cởi áo khoác ra, cô đi thẳng vào trong ổ chăn ấm áp của mình, nhưng không thể ngủ được. Cô mở mắt và nhìn về hướng cửa sổ.

Anh đi rồi?

Cô từ chối yêu cầu của anh, anh cũng tức giận như thế, cho nên, hẳn là đi rồi đi.

Kéo chăn qua đầu, cô ép chính mình phải đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, tiếng cello du dương vang lên bên tai.

Vy Hiên cho rằng bản thân sẽ mất ngủ, kết quả cô lại ngủ rất ngon.

Bình minh, một cảm giác quen thuộc của cái lạnh chậm dãi hòa nhập.

Vy Hiên dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng, gọi Bảo Ngọc vài lần nhưng cô ấy đều không chịu thức dậy. Đặt bữa sáng đặt trên bàn, để lại một tờ ghi chú, cô ra khỏi nhà.

Tháng mười hai, sắp đến đông chí, thời tiết vô cùng lạnh.

Vy Hiên đi ra khỏi cổng khu phố, muốn băng qua đường, nhưng lại nhìn thấy người đang ngồi ở cổng.

Anh cuộn mình dựa vào tường, đầu vùi thấp đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt.

“Lăng Vũ!” Vy Hiên bước nhanh đến, nơi tay cô chạm vào như một tảng băng, lạnh như gai đâm.

Nghe được tiếng của cô, Tập Lăng Vũ mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô, lập tức vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, đôi môi tím tái, ngập ngừng nói: “Tôi…. Tôi sẽ không bao giờ…. chọc giận cô nữa.”

Vy Hiên nhìn anh, dù tim có cứng rắn đến mức nào, nhưng nhìn anh như vậy cũng sẽ thay đổi. Ngồi xổm xuống, giữ lấy khuôn mặt đã lạnh ngắt của anh bằng hai tay: “Cậu ngồi đây cả đêm, chỉ để nói với tôi điều này?”

Anh chậm rãi gật đầu.

Vy Hiên vừa tức giận lại vừa đau lòng, “Cậu là đứa ngốc sao? Lạnh như vậy, chết cóng thì sao? Tại sao không đi lên trên?”
 
Chương 837


837

Anh tức giận, siết chặt nắm tay, bước ra khỏi bóng tối, đến trước mặt cô. Chiều cao của anh tạo cảm giác đầy áp lực, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: “Tại sao? Là do anh ta tặng?”

Vy Hiên ôm chặt cây đàn, ngẩng đầu lên nhìn anh:“Điều cậu quan tâm chỉ là do ai tặng. Mà tôi, quan tâm là cây đàn, đối với những người thích cello mà nói, họ có thể bỏ hết mặt mũi, khát vọng có được một cây đàn của chính mình.”

“Không cần biết nó là cái chết tiệt gì!” Tập Lăng Vũ cuối cùng cũng tức giận, một tay giữ lấy Vy Hiên, một tay muốn cướp lấy cây đàn:“Chỉ cần là đồ của tên khốn kia tặng! Cô không được nhận! Đưa cho tôi!”

Vy Hiên càng ôm chặt hơn, ánh mắt đầy thất vọng và chất vấn, cô nhìn vào anh chằm chằm không hề chớp mắt.

Không nói một lời, như đang phán xét.

Gằn từng tiếng, cô nói: “Lăng Vũ, cậu có từng nghĩ, thứ tôi thật sự muốn là gì không?”

Có phải chỉ là cây đàn cello này thôi không?

Tập Lăng Vũ đè lại tay cô, đột nhiên chấn động, nhìn cô, trong nháy mắt xuất hiện một tia lo sợ không yên.

Vy Hiên vẫn ôm chặt lấy cây đàn, cứ như vậy nhìn anh: “Thứ duy nhất tôi thích, lặng lẽ đặt ở đáy lòng, cậu có biết là gì không?” Không đợi anh trả lời, cô lắc đầu cười: “Không! Cậu không biết gì cả.”

Vy Hiên lùi lại phía sau, thoát khỏi cánh tay đang giữ cô, đặt hộp đàn trên lưng quay trở về.

Tập Lăng Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đầu cúi thấp xuống, lỗ hổng trong trái tim anh dần dần vỡ vụn, đem tất cả những nỗi sợ hãi chất đống, tích lũy từ lâu không ngừng giải phóng ra.

Cảm giác đó, giống như lại bị vứt bỏ lần nữa.

Mang hộp đàn trở về nhà, Vy Hiên cẩn thận đem nó đặt vào góc tường. Cởi áo khoác ra, cô đi thẳng vào trong ổ chăn ấm áp của mình, nhưng không thể ngủ được. Cô mở mắt và nhìn về hướng cửa sổ.

Anh đi rồi?

Cô từ chối yêu cầu của anh, anh cũng tức giận như thế, cho nên, hẳn là đi rồi đi.

Kéo chăn qua đầu, cô ép chính mình phải đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, tiếng cello du dương vang lên bên tai.

Vy Hiên cho rằng bản thân sẽ mất ngủ, kết quả cô lại ngủ rất ngon.

Bình minh, một cảm giác quen thuộc của cái lạnh chậm dãi hòa nhập.

Vy Hiên dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng, gọi Bảo Ngọc vài lần nhưng cô ấy đều không chịu thức dậy. Đặt bữa sáng đặt trên bàn, để lại một tờ ghi chú, cô ra khỏi nhà.

Tháng mười hai, sắp đến đông chí, thời tiết vô cùng lạnh.

Vy Hiên đi ra khỏi cổng khu phố, muốn băng qua đường, nhưng lại nhìn thấy người đang ngồi ở cổng.

Anh cuộn mình dựa vào tường, đầu vùi thấp đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt.

“Lăng Vũ!” Vy Hiên bước nhanh đến, nơi tay cô chạm vào như một tảng băng, lạnh như gai đâm.

Nghe được tiếng của cô, Tập Lăng Vũ mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô, lập tức vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, đôi môi tím tái, ngập ngừng nói: “Tôi…. Tôi sẽ không bao giờ…. chọc giận cô nữa.”

Vy Hiên nhìn anh, dù tim có cứng rắn đến mức nào, nhưng nhìn anh như vậy cũng sẽ thay đổi. Ngồi xổm xuống, giữ lấy khuôn mặt đã lạnh ngắt của anh bằng hai tay: “Cậu ngồi đây cả đêm, chỉ để nói với tôi điều này?”

Anh chậm rãi gật đầu.

Vy Hiên vừa tức giận lại vừa đau lòng, “Cậu là đứa ngốc sao? Lạnh như vậy, chết cóng thì sao? Tại sao không đi lên trên?”
 
Chương 838


838

Tập Lăng Vũ cúi đầu: “Cô đã ngủ rồi.”

“Vậy cậu không biết gọi điện sao!”

“Gọi rồi, cô không nghe.”

“……” Vy Hiên lúc này mới nhớ đến, điện thoại vẫn luôn để im lặng, cô vẫn chưa chỉnh lại.

Vy Hiên tức giận, dùng sức đánh anh một cái:“Lăng Vũ! Cậu cố ý!” Cố ý khiến cô đau lòng, khiến những lời trách mắng, phàn nàn của cô chỉ có thể để trong lòng, không thể nói ra.

Tập Lăng Vũ mỉm cười, khuôn mặt ấm áp: “Tôi làm sai, khiến cô tức giận, đây là trừng phạt tôi đáng phải nhận.”

Vy Hiên ngay lập tức muốn cởi khăn quàng, đưa cho anh, nhưng anh lại lắc đầu: “Tôi không kạnh.”

“Đừng cậy mạnh!” Vy Hiên trừng mắt lườm, động tác có chút thô lỗ kéo anh lại gần, quấn khăn vài lần. Chiếc khăn màu vàng, mang trên người anh, thực sự tươi sáng và đẹp mắt.

Nhất thời, cảm nhận được hơi ấm của cô trên chiếc khăn, như một lần nữa được ánh mặt trời che phủ, ngay cả sự xấu xí mà anh giấu diếm trong lòng cũng được chiếu sáng.

“Mau về nhà.”Vy Hiên nói: “Phải nhanh chóng tắm nước nóng để xua tan cái lạnh mới được.”

Tập Lăng Vũ vừa nghe lời này xong, liếc về phía tòa nhà, nhỏ giọng nói: “Không phải nhà cô ở đây sao.”

“Bảo Ngọc vẫn đang ngủ.”

Tập Lăng Vũ thật sự khó chịu, Trương Bảo Ngọc hình như có thù với anh, mỗi lần muốn tiến gần hơn với Vy Hiên một bước nữa, người phụ nữ này luôn có thể cắt ngang đúng thời điểm.

“Vậy…..Cô đưa tôi về.” Tay Tập Lăng Vũ nắm vai cô, dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô, “Chân tôi bị tê cứng, không thể đi được nữa rồi.”

Vy Hiên liếc nhìn anh: “Tôi giúp cậu gọi taxi.”

Tập Lăng Vũ hợp tình hợp lý nói: “Nhỡ tôi bị ngất trong xe.” Anh dựa vào cô, cúi đầu xuống vai cô: “Cô đưa tôi về có sao đâu. Hay sợ tôi ăn cô! Cả kể tôi muốn ăn cô, chẳng lẽ không được sao?”

Anh ảo não nói: “Đã rất lâu rồi, tôi không….”

Vy Hiên đỏ mặt, nhanh chóng che miệng anh lại: “Đây là đường lớn! Cậu nói to như vậy để làm gì?”

“Vậy cô đưa tôi về đi.”

Vy Hiên bị anh quấn lấy không có cách nào, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi. Tập Lăng Vũ đắc ý cong khóe miệng, cùng cô bước lên trên xe. Sau đó dựa lên người cô, nói một câu: “Thật ấm áp!”

Vy Hiên nghiêng đầu, nhìn lên khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai, cất tiếng thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên: “Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

Anh nhắm mắt lại, nắm lấy tay cô đưa lên môi: “Vy Hiên, đừng giận tôi…..” Anh thì thào nói: “Tôi sẽ học, học cách suy nghĩ cho em, suy nghĩ em thật sự cần và thích cái gì.”

Anh nghiêng người, cả người như muốn vùi vào vòng tay cô, hai tay ôm lấy eo cô, thì thầm nói: “Tối qua, tôi thật sự ghen đến phát điên rồi.”

Bởi vì, Liên Cẩn Hành dường như hiểu cô hơn anh.

Anh quấn quýt, siết chặt vòng tay hơn, như muốn đem cô hòa làm một với mình, dù anh đi đâu cũng sẽ mang cô đi cùng.

Vy Hiên không nói gì, dịu dàng nhìn anh, những ngón tay khẽ lướt trên mái tóc anh.

Dù cho anh nói gì cô cũng sẽ tha thứ cho anh! Sự nuông chiều của cô giành cho anh, nhiều lúc đến cả bản thân cô cũng cảm thấy khiếp sợ. Cô có thể khắc nghiệt với mọi người xung quanh, Lăng Vũ là người duy nhất, độc hưởng sự ích kỷ của cô.

Nếu nói Tập Lăng Vũ là kẻ giết người, thì cô nhất định sẽ là người giúp anh giết người. Nếu anh là một kẻ kh ủng bố, thì cô chính là người giúp anh cầm súng.
 
Chương 839


839

Taxi dừng trước cổng nhà họ Tập, lúc Vy Hiên xuống xe rõ ràng có chút chần chừ. Nhà họ Tập đối với cô mà nói, là một điều cấm kị. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngay đến cả cấm kị về đàn cello, cô cũng đó phá bỏ được, thì còn có gì là không thể nữa?

Vì thế, Vy Hiên bình tĩnh trở lại, vẻ mặt cũng được buông lỏng.

Tập Lăng Vũ bỗng cau mày, kéo lấy cô, “Cùng tôi đi đến khách sạn đi.”

Anh đang học cách đừng ở vị trí của cô, lắng nghe và cảm nhận. Anh biết nơi này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Không cần.” Vy Hiên mỉm cười thoải mái, vẻ ngoài tự tin khiến cô trông khác đi: “Trừ khi cậu không muốn mời tôi đến nhà cậu.”

Là một người đàn ông, Tập Lăng Vũ không thể không bị thu hút. Nhưng là người yêu, cô đã tạo cho anh một áp lực vô hình. Anh sợ cô quá xinh đẹp, quá chói mắt, sẽ khiến nhiều người nhìn trộm và thèm muốn. Anh chỉ muốn một mình độc chiếm cô.

***

Vy Hiên kéo tay Tập Lăng Vũ, nhìn vào khu biệt thự cao cấp, vừa đi vừa nói: “Cậu họ Tập, nơi đây là nhà họ Tập, tôi không thể trốn tránh cả đời được.” Nếu muốn sống cùng nhau, phải đối mặt không thể cứ mãi chạy trốn được.

Cảm nhận được sức mạnh và sự quyết tâm của cô, Tập Lăng Vũ nắm chặt tay cô, chỉ cần cô không sợ, thì anh chẳng cần quan tâm đ ến điều gì nữa.

Vừa đúng lúc Trình Tương chuẩn bị ra ngoài, hai bên chạm mặt nhau, nhìn thấy Vy Hiên, bà ta vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao cô lại đến đây?”

Sắc mặt của Tập Lăng Vũ trầm xuống, nắm lấy tay Vy Hiên, cười lạnh nói: “Cô ấy muốn đến còn cần phải có sự cho phép của bà sao? Từ khi nào, mà chuyện của nhà tôi đều do bà làm chủ rồi?”

Trình Tương trừng mắt nhìn anh, bà liếc nhìn Vy Hiên một cách khinh bỉ, giọng điệu mỉa mai: “Cậu muốn dẫn ai về, tôi không quan tâm. Chỉ là, đừng quên thân phận tiểu thư nhà họ Phạm của cô ta. Không thể bởi vì chuyện không sạch sẽ của hai người mà làm ảnh hưởng đến kinh doanh của công ty và danh tiếng của ba cậu!” Nói xong, bà ta đi ra khỏi cửa cũng không thèm quay đầu lại.

Tập Lăng Vũ tức giận muốn đuổi theo, nhưng bị Vy Hiên giữ lại. Con ngươi trong sạch không hề thấy một chút giận dữ nào: “Cậu mới quen bà ta sao? Đã bao giờ bà ta nói lời tốt đẹp nào chưa? Đừng vì người không liên quan mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình.”

“Con mẹ nó, bà ta nói người khác tôi mặc kệ, nhưng không được phép nói cô!”

Vy Hiên nhìn xuống, nắm lấy bàn tay to của anh nói: “Lăng Vũ, bà ta là mẹ của em trai cậu, cậu có thể không quan tâm bà ta, nhưng còn Hạc Minh thì sao?”

Tập Lăng Vũ nhướn mày, cơn giận cũng giảm bớt đi chút ít.

Vừa mới ra khỏi cửa, Trình Tương ngay lập tức lấy điện thoại gọi: “Anh hai! Tập Lăng Vũ dắt cái tiện nhân Vy Hiên nhà họ Phạm về nhà rồi……”

Nghe đầu bên kia nói xong, ông hai nhà họ Trình đang ở trên giường nhà tình nhân, lập tức ngồi dậy: “Tốt quá rồi! Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội chuyển mình.”

Ông ta dứt khoát nói: “Em gái, mau gọi cho mụ già kia! Còn những việc khác cứ để anh lo, em cứ chờ xem kịch vui đi!” Cúp điện thoại, đẩy cô tình nhân đang muốn quấn lấy mình ra, gọi ngay đến một số khác: “Cậu Vương à? Haha…..Có một tin tức, mau đi lấy, vẫn làm theo quy tắc cũ ….”

Trình Tương nghe theo lời anh mình, gọi điện cho mẹ chồng.

 
 
Chương 838


838

Tập Lăng Vũ cúi đầu: “Cô đã ngủ rồi.”

“Vậy cậu không biết gọi điện sao!”

“Gọi rồi, cô không nghe.”

“……” Vy Hiên lúc này mới nhớ đến, điện thoại vẫn luôn để im lặng, cô vẫn chưa chỉnh lại.

Vy Hiên tức giận, dùng sức đánh anh một cái:“Lăng Vũ! Cậu cố ý!” Cố ý khiến cô đau lòng, khiến những lời trách mắng, phàn nàn của cô chỉ có thể để trong lòng, không thể nói ra.

Tập Lăng Vũ mỉm cười, khuôn mặt ấm áp: “Tôi làm sai, khiến cô tức giận, đây là trừng phạt tôi đáng phải nhận.”

Vy Hiên ngay lập tức muốn cởi khăn quàng, đưa cho anh, nhưng anh lại lắc đầu: “Tôi không kạnh.”

“Đừng cậy mạnh!” Vy Hiên trừng mắt lườm, động tác có chút thô lỗ kéo anh lại gần, quấn khăn vài lần. Chiếc khăn màu vàng, mang trên người anh, thực sự tươi sáng và đẹp mắt.

Nhất thời, cảm nhận được hơi ấm của cô trên chiếc khăn, như một lần nữa được ánh mặt trời che phủ, ngay cả sự xấu xí mà anh giấu diếm trong lòng cũng được chiếu sáng.

“Mau về nhà.”Vy Hiên nói: “Phải nhanh chóng tắm nước nóng để xua tan cái lạnh mới được.”

Tập Lăng Vũ vừa nghe lời này xong, liếc về phía tòa nhà, nhỏ giọng nói: “Không phải nhà cô ở đây sao.”

“Bảo Ngọc vẫn đang ngủ.”

Tập Lăng Vũ thật sự khó chịu, Trương Bảo Ngọc hình như có thù với anh, mỗi lần muốn tiến gần hơn với Vy Hiên một bước nữa, người phụ nữ này luôn có thể cắt ngang đúng thời điểm.

“Vậy…..Cô đưa tôi về.” Tay Tập Lăng Vũ nắm vai cô, dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô, “Chân tôi bị tê cứng, không thể đi được nữa rồi.”

Vy Hiên liếc nhìn anh: “Tôi giúp cậu gọi taxi.”

Tập Lăng Vũ hợp tình hợp lý nói: “Nhỡ tôi bị ngất trong xe.” Anh dựa vào cô, cúi đầu xuống vai cô: “Cô đưa tôi về có sao đâu. Hay sợ tôi ăn cô! Cả kể tôi muốn ăn cô, chẳng lẽ không được sao?”

Anh ảo não nói: “Đã rất lâu rồi, tôi không….”

Vy Hiên đỏ mặt, nhanh chóng che miệng anh lại: “Đây là đường lớn! Cậu nói to như vậy để làm gì?”

“Vậy cô đưa tôi về đi.”

Vy Hiên bị anh quấn lấy không có cách nào, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi. Tập Lăng Vũ đắc ý cong khóe miệng, cùng cô bước lên trên xe. Sau đó dựa lên người cô, nói một câu: “Thật ấm áp!”

Vy Hiên nghiêng đầu, nhìn lên khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai, cất tiếng thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên: “Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

Anh nhắm mắt lại, nắm lấy tay cô đưa lên môi: “Vy Hiên, đừng giận tôi…..” Anh thì thào nói: “Tôi sẽ học, học cách suy nghĩ cho em, suy nghĩ em thật sự cần và thích cái gì.”

Anh nghiêng người, cả người như muốn vùi vào vòng tay cô, hai tay ôm lấy eo cô, thì thầm nói: “Tối qua, tôi thật sự ghen đến phát điên rồi.”

Bởi vì, Liên Cẩn Hành dường như hiểu cô hơn anh.

Anh quấn quýt, siết chặt vòng tay hơn, như muốn đem cô hòa làm một với mình, dù anh đi đâu cũng sẽ mang cô đi cùng.

Vy Hiên không nói gì, dịu dàng nhìn anh, những ngón tay khẽ lướt trên mái tóc anh.

Dù cho anh nói gì cô cũng sẽ tha thứ cho anh! Sự nuông chiều của cô giành cho anh, nhiều lúc đến cả bản thân cô cũng cảm thấy khiếp sợ. Cô có thể khắc nghiệt với mọi người xung quanh, Lăng Vũ là người duy nhất, độc hưởng sự ích kỷ của cô.

Nếu nói Tập Lăng Vũ là kẻ giết người, thì cô nhất định sẽ là người giúp anh giết người. Nếu anh là một kẻ kh ủng bố, thì cô chính là người giúp anh cầm súng.
 
Chương 839


839

Taxi dừng trước cổng nhà họ Tập, lúc Vy Hiên xuống xe rõ ràng có chút chần chừ. Nhà họ Tập đối với cô mà nói, là một điều cấm kị. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngay đến cả cấm kị về đàn cello, cô cũng đó phá bỏ được, thì còn có gì là không thể nữa?

Vì thế, Vy Hiên bình tĩnh trở lại, vẻ mặt cũng được buông lỏng.

Tập Lăng Vũ bỗng cau mày, kéo lấy cô, “Cùng tôi đi đến khách sạn đi.”

Anh đang học cách đừng ở vị trí của cô, lắng nghe và cảm nhận. Anh biết nơi này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Không cần.” Vy Hiên mỉm cười thoải mái, vẻ ngoài tự tin khiến cô trông khác đi: “Trừ khi cậu không muốn mời tôi đến nhà cậu.”

Là một người đàn ông, Tập Lăng Vũ không thể không bị thu hút. Nhưng là người yêu, cô đã tạo cho anh một áp lực vô hình. Anh sợ cô quá xinh đẹp, quá chói mắt, sẽ khiến nhiều người nhìn trộm và thèm muốn. Anh chỉ muốn một mình độc chiếm cô.

***

Vy Hiên kéo tay Tập Lăng Vũ, nhìn vào khu biệt thự cao cấp, vừa đi vừa nói: “Cậu họ Tập, nơi đây là nhà họ Tập, tôi không thể trốn tránh cả đời được.” Nếu muốn sống cùng nhau, phải đối mặt không thể cứ mãi chạy trốn được.

Cảm nhận được sức mạnh và sự quyết tâm của cô, Tập Lăng Vũ nắm chặt tay cô, chỉ cần cô không sợ, thì anh chẳng cần quan tâm đ ến điều gì nữa.

Vừa đúng lúc Trình Tương chuẩn bị ra ngoài, hai bên chạm mặt nhau, nhìn thấy Vy Hiên, bà ta vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao cô lại đến đây?”

Sắc mặt của Tập Lăng Vũ trầm xuống, nắm lấy tay Vy Hiên, cười lạnh nói: “Cô ấy muốn đến còn cần phải có sự cho phép của bà sao? Từ khi nào, mà chuyện của nhà tôi đều do bà làm chủ rồi?”

Trình Tương trừng mắt nhìn anh, bà liếc nhìn Vy Hiên một cách khinh bỉ, giọng điệu mỉa mai: “Cậu muốn dẫn ai về, tôi không quan tâm. Chỉ là, đừng quên thân phận tiểu thư nhà họ Phạm của cô ta. Không thể bởi vì chuyện không sạch sẽ của hai người mà làm ảnh hưởng đến kinh doanh của công ty và danh tiếng của ba cậu!” Nói xong, bà ta đi ra khỏi cửa cũng không thèm quay đầu lại.

Tập Lăng Vũ tức giận muốn đuổi theo, nhưng bị Vy Hiên giữ lại. Con ngươi trong sạch không hề thấy một chút giận dữ nào: “Cậu mới quen bà ta sao? Đã bao giờ bà ta nói lời tốt đẹp nào chưa? Đừng vì người không liên quan mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình.”

“Con mẹ nó, bà ta nói người khác tôi mặc kệ, nhưng không được phép nói cô!”

Vy Hiên nhìn xuống, nắm lấy bàn tay to của anh nói: “Lăng Vũ, bà ta là mẹ của em trai cậu, cậu có thể không quan tâm bà ta, nhưng còn Hạc Minh thì sao?”

Tập Lăng Vũ nhướn mày, cơn giận cũng giảm bớt đi chút ít.

Vừa mới ra khỏi cửa, Trình Tương ngay lập tức lấy điện thoại gọi: “Anh hai! Tập Lăng Vũ dắt cái tiện nhân Vy Hiên nhà họ Phạm về nhà rồi……”

Nghe đầu bên kia nói xong, ông hai nhà họ Trình đang ở trên giường nhà tình nhân, lập tức ngồi dậy: “Tốt quá rồi! Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội chuyển mình.”

Ông ta dứt khoát nói: “Em gái, mau gọi cho mụ già kia! Còn những việc khác cứ để anh lo, em cứ chờ xem kịch vui đi!” Cúp điện thoại, đẩy cô tình nhân đang muốn quấn lấy mình ra, gọi ngay đến một số khác: “Cậu Vương à? Haha…..Có một tin tức, mau đi lấy, vẫn làm theo quy tắc cũ ….”

Trình Tương nghe theo lời anh mình, gọi điện cho mẹ chồng.

 
 
Chương 840


Chương 840

“Mẹ à….Gọi cho mẹ cũng không có việc gì, con chỉ muốn nói cho mẹ biết, mẹ vắng nhà hai ngày, không còn ai quản được cháu trai bảo bối của mẹ nữa. Cậu ta vừa mới dẫn Phạm Vy Hiên về nhà rồi! Mà Phạm Vy Hiên bây giờ vẫn là vợ chưa cưới của Liên Cẩn Hành, nếu như có bất kì tin đồn gì về việc này, chỉ sợ nhà họ Tập chúng ta sẽ gặp họa. Con cũng chỉ có ý tốt nhắc cho mẹ biết, mẹ tự mình xem xét rồi giải quyết nhé.”

Tâm trạng lần này của Trình Tương có biết bao nhiêu sảng khoải, vui vẻ. Bà đang chờ xem Tập Lăng Vũ sẽ mất mặt theo kiểu gì! Xem xem cái mụ già kia còn đắc ý được nữa hay không!

Bà cụ Tập buông điện thoại xuống, bình tĩnh suy nghĩ, rồi nói với lái xe: “Gọi Nhiếp Vịnh Nhi đến đây ngay.”

“Vâng, thưa bà.”

Tại thời điểm này, văn phòng Tổng Giám đốc Hoàn Vũ.

Liên Cẩn Hành đến công ty, di động reo.

“Tổng Giám đốc Liên, Tôi là tiểu Vương của ….”

Liên Cẩn Hành đứng ở trung tâm văn phòng, ánh mắt bình tĩnh đáp: “Có chuyện gì?”

“Vừa này bên nhà họ Trình gọi điện thoại đến cho tôi, nói…. nói cô Phạm đang cùng với Tập Lăng Vũ ở nhà họ Tập, bảo tôi đến đó lấy tin tức.”

Liên Cẩn Hành nheo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngoài trời nhiều mây, không có ánh nắng mặt trời.

“Cậu cứ đi đi.” Anh nói.

“Hả? Tổng Giám đốc Liên, anh đừng lấy tôi làm trò cười, tôi….tôi làm sao dám đi chứ!”

Liên Cẩn Hành thờ ơ đáp: “Cậu không đi, chúng tôi sẽ tìm người khác.”

“Nhưng còn tin tức thì sao?”

“Nhìn thấy gì, thì viết cái đấy.”

Liên Cẩn Hành đứng ở cửa ra vào, mở miệng: “Hủy bỏ tất công việc đã sắp xếp trước mười giờ cho tôi.”

Tại nhà họ Tập, Vy Hiên nhìn sắc mặt Tập Lăng Vũ đang đỏ dần, đưa tay lên trán anh, nói: “Lăng Vũ, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đi chuẩn bị nước nóng giúp cậu.”

Vy Hiên vừa đi được hai bước đã bị anh kéo trở lại, anh cau mày, yên lặng nhìn cô, nói: “Rõ ràng không thích nơi này, tại sao phải giờ vờ không quan tâm? Nhiều năm như vậy, cô vẫn vì tôi làm những điều này sao?”

Vy Hiên ngước nhìn anh, bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ lấy những thứ này, ra so sánh với cậu.”

Bởi vì, anh là độc nhất, không có gì có thể so sánh.

Tập Lăng Vũ cầm lấy tay cô, đôi mắt khắc sâu cô vào trong tâm trí: “Từ bây giờ, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Đứng trước cổng nhà họ Tập, Nhiếp Vịnh Nhi chỉ muốn quay người chạy trốn, nhưng cô biết, cô không thể đi.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô ước mình có thể sạch sẽ, trong sáng xuất hiện trước mặt anh. Giới thiệu bản thân với anh bằng một giọng điệu tươi sáng: “Xin chào, em tên Nhiếp Vịnh Nhi.”

Ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.

Rất nhanh, bên trong có người trả lời, cô li3m đôi môi khô khốc: “Tôi tới tìm Tập Lăng Vũ.”

Nhiếp Vịnh Nhi được mời vào trong, trên đường đi chứng kiến sự xa xỉ của nhà họ Tập khiến cô líu lưỡi. Cô cũng bắt đầu hiểu tại sao ngay từ đầu, bà cụ Tập đã nói rõ, dựa vào thân phận của cô, đừng nghĩ có thể bước chân vào nhà họ.

Ngồi trong phòng khách, Nhiếp Vịnh Nhi nắm chặt lấy chiếc váy len trắng bằng cả hai tay, cúi thấp đầu, tim trong lồ ng ngực cô cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra.
 
Chương 840


Chương 840

“Mẹ à….Gọi cho mẹ cũng không có việc gì, con chỉ muốn nói cho mẹ biết, mẹ vắng nhà hai ngày, không còn ai quản được cháu trai bảo bối của mẹ nữa. Cậu ta vừa mới dẫn Phạm Vy Hiên về nhà rồi! Mà Phạm Vy Hiên bây giờ vẫn là vợ chưa cưới của Liên Cẩn Hành, nếu như có bất kì tin đồn gì về việc này, chỉ sợ nhà họ Tập chúng ta sẽ gặp họa. Con cũng chỉ có ý tốt nhắc cho mẹ biết, mẹ tự mình xem xét rồi giải quyết nhé.”

Tâm trạng lần này của Trình Tương có biết bao nhiêu sảng khoải, vui vẻ. Bà đang chờ xem Tập Lăng Vũ sẽ mất mặt theo kiểu gì! Xem xem cái mụ già kia còn đắc ý được nữa hay không!

Bà cụ Tập buông điện thoại xuống, bình tĩnh suy nghĩ, rồi nói với lái xe: “Gọi Nhiếp Vịnh Nhi đến đây ngay.”

“Vâng, thưa bà.”

Tại thời điểm này, văn phòng Tổng Giám đốc Hoàn Vũ.

Liên Cẩn Hành đến công ty, di động reo.

“Tổng Giám đốc Liên, Tôi là tiểu Vương của ….”

Liên Cẩn Hành đứng ở trung tâm văn phòng, ánh mắt bình tĩnh đáp: “Có chuyện gì?”

“Vừa này bên nhà họ Trình gọi điện thoại đến cho tôi, nói…. nói cô Phạm đang cùng với Tập Lăng Vũ ở nhà họ Tập, bảo tôi đến đó lấy tin tức.”

Liên Cẩn Hành nheo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngoài trời nhiều mây, không có ánh nắng mặt trời.

“Cậu cứ đi đi.” Anh nói.

“Hả? Tổng Giám đốc Liên, anh đừng lấy tôi làm trò cười, tôi….tôi làm sao dám đi chứ!”

Liên Cẩn Hành thờ ơ đáp: “Cậu không đi, chúng tôi sẽ tìm người khác.”

“Nhưng còn tin tức thì sao?”

“Nhìn thấy gì, thì viết cái đấy.”

Liên Cẩn Hành đứng ở cửa ra vào, mở miệng: “Hủy bỏ tất công việc đã sắp xếp trước mười giờ cho tôi.”

Tại nhà họ Tập, Vy Hiên nhìn sắc mặt Tập Lăng Vũ đang đỏ dần, đưa tay lên trán anh, nói: “Lăng Vũ, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đi chuẩn bị nước nóng giúp cậu.”

Vy Hiên vừa đi được hai bước đã bị anh kéo trở lại, anh cau mày, yên lặng nhìn cô, nói: “Rõ ràng không thích nơi này, tại sao phải giờ vờ không quan tâm? Nhiều năm như vậy, cô vẫn vì tôi làm những điều này sao?”

Vy Hiên ngước nhìn anh, bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ lấy những thứ này, ra so sánh với cậu.”

Bởi vì, anh là độc nhất, không có gì có thể so sánh.

Tập Lăng Vũ cầm lấy tay cô, đôi mắt khắc sâu cô vào trong tâm trí: “Từ bây giờ, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Đứng trước cổng nhà họ Tập, Nhiếp Vịnh Nhi chỉ muốn quay người chạy trốn, nhưng cô biết, cô không thể đi.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô ước mình có thể sạch sẽ, trong sáng xuất hiện trước mặt anh. Giới thiệu bản thân với anh bằng một giọng điệu tươi sáng: “Xin chào, em tên Nhiếp Vịnh Nhi.”

Ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.

Rất nhanh, bên trong có người trả lời, cô li3m đôi môi khô khốc: “Tôi tới tìm Tập Lăng Vũ.”

Nhiếp Vịnh Nhi được mời vào trong, trên đường đi chứng kiến sự xa xỉ của nhà họ Tập khiến cô líu lưỡi. Cô cũng bắt đầu hiểu tại sao ngay từ đầu, bà cụ Tập đã nói rõ, dựa vào thân phận của cô, đừng nghĩ có thể bước chân vào nhà họ.

Ngồi trong phòng khách, Nhiếp Vịnh Nhi nắm chặt lấy chiếc váy len trắng bằng cả hai tay, cúi thấp đầu, tim trong lồ ng ngực cô cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra.
 
Chương 841


Chương 841

Bước chân từ cầu thang truyền đến, tiếp theo đó là giọng nói phiền chán của Tập Lăng Vũ: “Ai tìm tôi?”

“Là một cô gái.”

Tập Lăng Vũ xuống đến nơi, đứng cách Nhiếp Vịnh Nhi không xa: “Cô là ai? Tìm tôi có việc gì?”

Nhiếp Vịnh Nhi cắn cắn môi, cứng rắn ngẩng đầu: “Là….. Là em.”

Tập Lăng Vũ liếc nhìn khuôn mặt trẻ trung và thuần khiết, nhưng không có một chút ấn tượng gì: “Tôi quen cô sao?”

Nhiếp Vịnh Nhi ngẩn ra, đối với cô mà nói đó là một đêm rất quan trọng, nhưng anh lại không có một chút ký ức gì. Trong lòng bất giác cảm thấy mất mát, biểu cảm cũng rất xấu hổ. Chỉ mới hai mươi tuổi, chưa bao giờ gặp phải loại chuyện như thế này, đôi mắt cuối cùng không chịu được đỏ lên: “Em……Em là……”

Cô là ai?

Thật khó để mở miệng.

Tập Lăng Vũ nhìn cô vài lần, đột nhiên nhớ ra cái gì, khuôn mặt lập tức thay đổi, bước thêm vài bước. Thân hình cao lớn như núi thái sơn đứng đối diện cô: “Cô làm sao tìm được tới đây?”

Mặc dù lời chất vấn rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng Nhiếp Vịnh Nhi cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.

Cũng may, anh đã nhớ ra cô.

Cô cúi đầu, không dám nhìn anh: “Em……Em biết anh là ai, cho nên…….”

“Mẹ nó!” Không đợi cô nói xong, Tập Lăng Vũ thầm mắng một tiếng, kéo tay cô đi ra bên ngoài. Nhiếp Vịnh Nhi hoảng sợ: “Anh……Anh muốn làm gì……”

Tập Lăng Vũ sắc mặt tối đen, không nói lời nào kéo cô ra bên ngoài, kéo đến cổng lớn ném thẳng cô ra bên ngoài không cho cô bất kỳ một cơ hội lên tiếng, đóng sầm cửa lại.

Nhiếp Vịnh Nhi sững sờ, sự việc xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp phản ứng.

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe tải màu trắng đỗ ở cách đó không xa, ống kính của tiểu Vương lặng lẽ nhắm vào cô…..

Nhiếp Vịnh Nhi đứng bên ngoài cổng rất lâu, xem ra Tập Lăng Vũ rất ghét cô, đừng nói là anh ấy, ngay cả cô cũng thấy ghê tởm bản thân. Cô muốn từ bỏ, nhưng nghĩ đến lời nói của bà cụ Tập, cô không thể không rùng mình.

Cắn răng, cô bước lên phía trước, nhắm mắt, lại một lần đập cánh cổng lớn, giọng cô run rẩy hét lên: “Tập Lăng Vũ……Anh mở cửa ra……Cho em vào trong………Tập Lăng Vũ!”

Bên kia cổng, chàng trai trẻ đang hút thuốc, bực bội đi qua đi lại. Sau khi nghe Nhiếp Vịnh Nhi hét lớn, trong con ngươi xẹt qua một tia bối rối, hoảng loạn. Anh nhìn lên trên lầu một cách vô thức, mở cánh cổng ra nhanh nhất, che miệng của cô lại, dồn cô vào một góc tường, đôi mắt tràn ngập sự chán ghét và căm thù, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Dám kêu một tiếng nữa, tôi sẽ gi ết chết cô!”

Nhiếp Vịnh Nhi bị dọa sợ, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, nước mắt chảy dài trên khóe mắt một cách vô thức.

Tập Lăng Vũ không quan tâm đ ến chuyện đó, thỉnh thoảng mắt lại nhìn vào bên trong, sau đó buông cô ra, đanh giọng nói: “Tìm đến tận đây, là muốn tiền? Được, cô muốn bao nhiêu? Muốn bao nhiêu mới có thể biến khỏi tầm mắt tôi! Biến càng xa càng tốt!

Mặc kệ người phụ nữ này muốn bao nhiêu tiền, miễn là cô có thể tránh xa chỗ này, đừng để Vy Hiên nhìn thấy.

Có lẽ sự chán ghét trong mắt anh quá rõ ràng đã khiến cô cảm thấy bị tổn thương. Những suy nghĩ rối rắm đã nghĩ rất lâu trước khi đến đây, vào giờ phút này, cô buột miệng mà không suy nghĩ gì, nói: “Em có thai rồi.”

Tập Lăng Vũ đầu tiên giật mình, sửng sốt, sau đó cười khẩy đáp: “Liên quan gì tới tôi?”

Khuông mặt Nhiếp Vịnh Nhi trắng bệch, run rẩy hít một hơi thật sâu, cô nói: “Là của anh.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom