Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 994


Tiếng gầm giận dữ của Dương Bách Xuyên mang theo cả chân khí, đứng ở đỉnh núi hét ra, truyền đi thật xa, mục đích là để dọa sợ đám người đang nhìn trộm Vân Môn.  

Hôm nay chém liên tiếp hai tên võ cổ giả bẩm sinh tầng ba của Thần Tông, ba tên bẩm sinh tầng hai của  m Nguyệt Môn, chỉ để lại người sống duy nhất là Thiên Tỉnh dị năng giả.  

Tin tưởng sau hôm nay chuyện này sẽ truyền khắp giới võ cổ.  

Tiếng thét rống giận vang ra xa sẽ làm đám võ cổ giả đang ẩn nấp ở bốn phía biết Vân Môn không dễ chọc.  

Không hề nghi ngờ, sau hôm nay anh và Thần Tông,  m Nguyệt Môn sẽ trở thành tử địch.  

Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên không sợ, sau khi thành công lên đến Trúc Cơ, thủ đoạn của người tu chân sẽ được phát huy dần dần, rất nhiều truyền thừa trong đầu sẽ mở ra một cánh cửa lớn cho anh, đây chính là sự tự tin của anh và Vân Môn.  

Hơn nữa có vị cao thủ Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, tin tưởng bên quê quán sẽ không ai dám đến uy hiếp sau trận lập uy hôm nay.  

Hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên dùng Chân Hỏa đốt cháy năm cái thi thể, lấy được mười lăm viên linh thạch hạ phẩm từ trên người những người này, xem như là một thu hoạch ngoài ý muốn.  

Chân Hỏa không đốt cháy được linh thạch, Dương Bách Xuyên không chút khách khí thu hết vào không gian hồ Càn Khôn, nhiều thêm một viên linh thạch để bố trí trận pháp sẽ tăng thêm một tầng an toàn.  

Sau đó anh trở về trong thôn.  

Vừa đi vào, Tửu Tiên lão đầu nheo mắt lại nói: “Nhóc Xuyên, rõ ràng cậu chỉ là cảnh giới bẩm sinh tầng một, nhưng lại có thể phát huy ra thực lực của bẩm sinh tầng sáu, thật sự khiến lão phu kinh ngạc.  

Nhưng vừa rồi cậu giết người làm rất tốt, lão phu phát hiện sau tiếng thét đó, đám người còn sót lại đã chạy trốn, cuối cùng nơi này cũng yên tĩnh lại.”  

“Đại trưởng lão, người cũng nghe được những gì con nói ở đỉnh núi rồi, sau này nếu có võ cổ giả nay dị năng giả nào không đi bằng cửa chính, dám lén lút bước vào Vân Môn trong phạm vi mười dặm, người đừng khách khí, giế t chết tất cả, được không?” Bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ toàn là sự kính sợ với Tửu Tiên lão đầu.  

Lão đầu này càng ngày càng khiến anh cảm giác sâu không lường được.  

“Ha ha, chỉ cần cậu nói ra nơi sản xuất rượu Khỉ cho lão phu, làm lão phu có rượu uống mỗi ngày, canh cổng cho cậu cũng không phải không thể.” Tửu Tiên lão đầu uống một ngụm rượu, cười hì hì nói.  

“Được, con phải đi đến Cố Đô một chuyến, sau khi trở về sẽ mang người đi uống rượu.” Có những lời này của Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên yên tâm rồi.  

Có ông ta trấn giữ, Dương Bách Xuyên rất yên tâm.  

Hôm nay định đi, nhưng xung quanh thôn xuất hiện nhiều võ cổ giả nhìn trộm, Dương Bách Xuyên không yên tâm, quyết định bố trí xong trận pháp rồi đi Cố Đô.  

Làm tất cả người của Vân Môn dọn đến thôn cũ, có trận pháp bảo vệ sẽ nhiều một tầng an toàn.  

Còn những thôn dân bình thường của thôn mới, không võ cổ giả nào dám trắng trợn táo bạo ra tay với người bình thường. Nếu dám làm vậy, sau khi điều tra sẽ bị toàn bộ giới võ cổ đuổi giết.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên quyết định bày trận pháp trước rồi đi.  

Số linh thạch đạo trưởng Phương thu hoạch được từ việc bán đan Bồi Nguyên cho các tông môn lớn đều đưa cho bà nội giữ, Dương Bách Xuyên phải đi tìm bà nội lấy linh thạch.  

Sau khi lấy linh thạch từ chỗ bà nội, Dương Bách Xuyên bắt đầu bố trí trận pháp Tru Thiên, sư phụ Vân Thiên Tà đã truyền thụ xong trận pháp cho anh từ lâu.  

Sau khi ôn tập lại, Dương Bách Xuyên cảm thấy chính mình có thể bày trận được.  

Dựa theo kế hoạch ban đầu, sư phụ Vân Thiên Tà sẽ hỗ trợ, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì giúp anh đột phá Trúc Cơ, sư phụ đã hao phí thần hồn chìm vào ngủ say, còn không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.  

Muốn bố trí trận pháp Tru Thiên cần phải dùng linh khí núi sông.  

Bên thôn cũ này được xây dựng theo thế dựa núi sống, Dương Bách Xuyên quyết định đặt mắt trận trên núi Tần Lĩnh, như vậy có thể bao phủ toàn bộ thôn trong phạm vi lớn.
 
Chương 989


Đi lối tắt, ở bất cứ thời đại nào đều không thiếu người bí quá hóa liều.  

“Người chậm rãi uống đi, con đi xem là yêu ma quỷ quái nào.” Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên chào hỏi mọi người rồi đi.  

Trong lòng anh nghẹn một ngọn lửa, cần thiết phát ti3t ra.  

Dám đến thôn chính là uy hiếp người nhà, đây là chuyện Dương Bách Xuyên tuyệt đối không cho phép xảy ra.  

Cho dù là nguyên nhân nào, không quang minh chính đại mà lén lút nhìn trộm, lòng mang ý xấu đều đáng chết.  

…...  

Sau khi đi ra khỏi thôn, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến ngọn núi nhỏ.  

Hiện tại phạm vi linh thức của anh là 900 mét, vì không rút dây động thừng, đi đến giữa sườn núi Dương Bách Xuyên mới phóng xuất linh thức ra.  

Trong nháy mắt phát hiện ở đỉnh núi cách chỗ anh đứng 500 mét, quả nhiên có một người ở đó.  

Là một lão già hơn 60 tuổi, bộ dáng mỏ chuột tai khỉ, mắt tam giác, ánh mắt đảo quanh trong hốc mắt, đứng ở đỉnh núi nhìn xuống thôn dưới chân núi.  

Từ linh thức Dương Bách Xuyên cảm giác được lão già này là Tiên Thiên tầng hai.  

Cũng không biết ông ta có phải là người của tông môn cổ xưa hay không, hoặc nói cách khác ông ta là Tán Tu…  

Trong lúc đang phát tán linh thức, người này đột nhiên quay đầu nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn thấy ai cả.  

“Kỳ lạ. Không lẽ mình cảm giác sai rồi?” Ông ta tự lẩm bẩm.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, linh thức của anh có phạm vi 900 mét, trình độ cao hơn linh thức Tiên Thiên tầng hai, người này sẽ không cảm nhận được.  

Dương Bách Xuyên đi thẳng đến đó, nhưng không nghĩ đến linh thức lại phát hiện có người xuất hiện.  

Hơn nữa số lượng còn không ít, tầm 5 người, đến từ các hướng khác nhau của đỉnh núi.  

Chỗ dưới chân núi cũng coi như cách thôn gần nhất, có thể thu hết toàn bộ thôn xóm vào đáy mắt.  

Hai nhóm người, hai người một tổ.  

Hơn nữa trên đỉnh núi có một người, tổng cộng có sáu người.  

Sáu người nhìn qua đều là người da vàng, có nghĩa là không có dị năng giả phương Tây. Lúc trước Tửu Tiên lão đầu có nói có một dị năng giả từng đến đây, tức là người đến không chỉ sáu người này, có lẽ còn có những người khác.  

Dương Bách Xuyên cảm giác được trong đó có hai tên Tiên Thiên tầng ba, lão già trên đỉnh núi là Tiên Thiên tầng hai, một người khác không phải võ cổ giả mà là thiên tỉnh giả, từ hơi thở phán đoán có lẽ là Tiên Thiên tầng một.  

Nhìn những người này xuất hiện, Dương Bách Xuyên không nóng nảy, nhảy lên một cành cây to, chờ bọn họ tụ tập.  

Thu liễn hơi thở, Dương Bách Xuyên tin tưởng, trừ khi có cao thủ ngang với Tửu Tiên lão đầu, nếu không sẽ không phát hiện được anh, tinh thần lực cường đại chính là lá chắn tốt nhất.  

Không lâu sau, Dương Bách Xuyên phát hiện, những người này không hẹn mà cùng tụ lại trên đỉnh núi.  

Nhưng không chạm mặt, có núi đá che lấp, hình như sáu người này không quen biết lẫn nhau, xem ra không phải cùng một nhóm.  

Chỉ nghe thấy hắn ta nói: “Hai vị sư huynh.”  

“Có phát hiện được gì không?” Một trong hai tên Tiên Thiên tầng hai mở miệng hỏi hắn ta.  

“Không có dị động, mấy ngày này tên cao thủ trong thôn Dương Gia kia canh giữ rất gắt gao, căn bản không đến gần được.” Người sau trả lời.  

“Tra được tên đó là ai chưa? Cảnh giới nào?”  

“Không tra được, nhưng tôi đánh giá rất có thể là cao thủ Tiên Thiên tầng ba, thậm chí tầng bốn. Ngày đó vừa đến gần thôn Dương Gia, chưa kịp vào thôn đã bị người nọ phát hiện, chỉ giao phong khí thế thôi cũng khiến tốt suýt nữa nằm sấp xuống. Thật sự đáng sợ, e rằng là Tiên Thiên tầng bốn.”  

…...  

Dương Bách Xuyên dùng linh thức bao phủ nghe được cuộc nói chuyện của ba người, trong lòng hừ lạnh, dám coi Tửu Tiên lão đầu thành võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn, điều này không khác gì tìm chết.  
 
Chương 996


ba đồ đệ của Dương Bách Xuyên, Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, Võ Kiếm đứng yên một chỗ nhìn sư phụ bày trận, trong mắt mỗi người đều có một ngôi sao nhỏ.  

Tất cả mọi người không nói gì, sợ quấy rầy Dương Bách Xuyên.  

Mọi người cũng tràn đầy lo lắng, nhìn thân thể đang run rẩy ướt đẫm mồ hôi của Dương Bách Xuyên, tất cả đều trầm mặc.  

Bọn họ đều biết Dương Bách Xuyên làm vậy vì lo cho an nguy của minh.  

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm tinh huyết lên mắt trận, anh gần như ngã quỵ đầu xuống đất, làm cho mọi người lo lắng, nhưng cũng may anh chưa ngã xuống.  

“Phụt ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hoàn thành pháp quyết cuối cùng, trong miệng quát to: “Núi sông nối liền, chu thiên vận chuyển, cửu thiên sao trời, dẫn!”  

Mọi người nhìn Dương Bách Xuyên cố gắng nói hết câu, trong bóng đêm từ trên trời có ánh sáng chiếu rọi xuống.  

Trong nháy mắt gió to nổi lên, sau đó biến mất, mỗi người đều cảm nhận được linh khí trời đất hội tụ đến từ bốn phương tám hướng.  

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy thôn dưới chân núi biến mất không thấy, trong tầm mắt xuất hiện sương mù mờ ảo.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nở nụ cười, anh biết trận pháp thành công, linh khí hội tụ, sương mù sinh ra tức là trận pháp hình thành.  

Thả lỏng thần kinh căng chặt, nhếch miệng cười ngã quỵ xuống, trước mắt tối sầm hoàn toàn hôn mê.  

“Cháu à ~”  

“Anh trai!”  

“Nhóc Xuyên!”  

“Sư phụ!”  

“Bách Xuyên….”  

Mọi người kinh hãi chạy đến bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Tửu Tiên lão đầu đi đến nói: “Không sao, tiêu hao quá mức hôn mê thôi, ngủ một giấc có thể tỉnh lại, bay giờ cõng nó về thôn ngủ là được.”  

Mọi người nghe Tửu Tiên lão đầu nói như vậy đều thở ra một hơi, sau đó Độc Cô Hối cõng Dương Bách Xuyên chuẩn bị xuống núi đi về.  

Nhưng mọi người không nghĩ đến đi hơn nửa giờ vẫn không xuống được. Dựa theo ngày trước, ngọn núi này cũng không phải quá cao, đi mười phút là xuống. Nhưng bây giờ trong bóng đêm có sương mù mênh mang, đi hơn nửa tiếng vẫn về lại chỗ cũ.  

Mọi người trợn tròn mắt, một đám nhìn về phía Tửu Tiên lão đầu, bởi vì ông ta có tu vi cao nhất.  

“Lão phu cũng không rõ, có lẽ là trận pháp ảo trận mê hoặc, lão phu không quá hiểu biết về trận pháp, ngồi xuống chờ đi, cũng chỉ có thể đợi nhóc Xuyên tỉnh lại rồi tính.” Trong giọng nói của Tửu Tiên lão đầu cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại đã sang ngày hôm sau, sắc trời đã sáng.  

Anh vừa mở mắt mọi người đã mồm năm miệng mười nói chuyện, đều quan tâm đ ến sức khỏe của anh, điều này làm cho Dương Bách Xuyên tràn đầy cảm động.  

Đêm qua bày trân xong anh quá mệt, lúc này đã không có chuyện gì.  

Tửu Tiên lão đầu không kiên nhẫn nói: “Nhóc Xuyên, nếu không sao thì nhanh chóng xóa đám sương mù kia đi. Chúng ta bị thứ này của cậu vây trên núi một đêm, rượu của lão phu cũng hết rồi, nhanh lên còn về uống rượu.”  

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, lúc này mới lấy lại phản ứng, sau khi anh bố trí xong trận pháp, đồng nghĩa Sát trận và Ảo trận đều được khởi động. Đứng ở trên đỉnh núi không nhìn thấy thôn, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy toàn sương mù.  

Anh biết đây chỉ là hiện tượng mặt ngoài, Ảo trận chân chính không phải là sương mù, đêm qua mọi người ở gần mắt trận nên dù không thể đi ra ngoài cũng không có chuyện.  

Nếu đi ra ngoài thì sẽ thành Sát trận cộng thêm Ảo trận, hơn nữa trong trận còn có tâm pháp ảnh hưởng đến tâm trí. Đến lúc đó nhìn đến nhau sẽ coi đối phương thành kẻ thù, chém giết lẫn nhau.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên cũng nghĩ mà sợ.  

Vội vàng truyền pháp quyết tự do ra vào trận pháp cho mọi người, có pháp quyết mọi người sẽ không bị trận pháp ảnh hưởng, có thể tự do ra vào trận pháp.  

Tất nhiên cũng nghiêm hạ mệnh lệnh, không được nói pháp quyết ra vào trận cho người khác, nếu không nghiêm trị.  
 
Chương 996


ba đồ đệ của Dương Bách Xuyên, Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, Võ Kiếm đứng yên một chỗ nhìn sư phụ bày trận, trong mắt mỗi người đều có một ngôi sao nhỏ.  

Tất cả mọi người không nói gì, sợ quấy rầy Dương Bách Xuyên.  

Mọi người cũng tràn đầy lo lắng, nhìn thân thể đang run rẩy ướt đẫm mồ hôi của Dương Bách Xuyên, tất cả đều trầm mặc.  

Bọn họ đều biết Dương Bách Xuyên làm vậy vì lo cho an nguy của minh.  

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm tinh huyết lên mắt trận, anh gần như ngã quỵ đầu xuống đất, làm cho mọi người lo lắng, nhưng cũng may anh chưa ngã xuống.  

“Phụt ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hoàn thành pháp quyết cuối cùng, trong miệng quát to: “Núi sông nối liền, chu thiên vận chuyển, cửu thiên sao trời, dẫn!”  

Mọi người nhìn Dương Bách Xuyên cố gắng nói hết câu, trong bóng đêm từ trên trời có ánh sáng chiếu rọi xuống.  

Trong nháy mắt gió to nổi lên, sau đó biến mất, mỗi người đều cảm nhận được linh khí trời đất hội tụ đến từ bốn phương tám hướng.  

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy thôn dưới chân núi biến mất không thấy, trong tầm mắt xuất hiện sương mù mờ ảo.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nở nụ cười, anh biết trận pháp thành công, linh khí hội tụ, sương mù sinh ra tức là trận pháp hình thành.  

Thả lỏng thần kinh căng chặt, nhếch miệng cười ngã quỵ xuống, trước mắt tối sầm hoàn toàn hôn mê.  

“Cháu à ~”  

“Anh trai!”  

“Nhóc Xuyên!”  

“Sư phụ!”  

“Bách Xuyên….”  

Mọi người kinh hãi chạy đến bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Tửu Tiên lão đầu đi đến nói: “Không sao, tiêu hao quá mức hôn mê thôi, ngủ một giấc có thể tỉnh lại, bay giờ cõng nó về thôn ngủ là được.”  

Mọi người nghe Tửu Tiên lão đầu nói như vậy đều thở ra một hơi, sau đó Độc Cô Hối cõng Dương Bách Xuyên chuẩn bị xuống núi đi về.  

Nhưng mọi người không nghĩ đến đi hơn nửa giờ vẫn không xuống được. Dựa theo ngày trước, ngọn núi này cũng không phải quá cao, đi mười phút là xuống. Nhưng bây giờ trong bóng đêm có sương mù mênh mang, đi hơn nửa tiếng vẫn về lại chỗ cũ.  

Mọi người trợn tròn mắt, một đám nhìn về phía Tửu Tiên lão đầu, bởi vì ông ta có tu vi cao nhất.  

“Lão phu cũng không rõ, có lẽ là trận pháp ảo trận mê hoặc, lão phu không quá hiểu biết về trận pháp, ngồi xuống chờ đi, cũng chỉ có thể đợi nhóc Xuyên tỉnh lại rồi tính.” Trong giọng nói của Tửu Tiên lão đầu cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại đã sang ngày hôm sau, sắc trời đã sáng.  

Anh vừa mở mắt mọi người đã mồm năm miệng mười nói chuyện, đều quan tâm đ ến sức khỏe của anh, điều này làm cho Dương Bách Xuyên tràn đầy cảm động.  

Đêm qua bày trân xong anh quá mệt, lúc này đã không có chuyện gì.  

Tửu Tiên lão đầu không kiên nhẫn nói: “Nhóc Xuyên, nếu không sao thì nhanh chóng xóa đám sương mù kia đi. Chúng ta bị thứ này của cậu vây trên núi một đêm, rượu của lão phu cũng hết rồi, nhanh lên còn về uống rượu.”  

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, lúc này mới lấy lại phản ứng, sau khi anh bố trí xong trận pháp, đồng nghĩa Sát trận và Ảo trận đều được khởi động. Đứng ở trên đỉnh núi không nhìn thấy thôn, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy toàn sương mù.  

Anh biết đây chỉ là hiện tượng mặt ngoài, Ảo trận chân chính không phải là sương mù, đêm qua mọi người ở gần mắt trận nên dù không thể đi ra ngoài cũng không có chuyện.  

Nếu đi ra ngoài thì sẽ thành Sát trận cộng thêm Ảo trận, hơn nữa trong trận còn có tâm pháp ảnh hưởng đến tâm trí. Đến lúc đó nhìn đến nhau sẽ coi đối phương thành kẻ thù, chém giết lẫn nhau.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên cũng nghĩ mà sợ.  

Vội vàng truyền pháp quyết tự do ra vào trận pháp cho mọi người, có pháp quyết mọi người sẽ không bị trận pháp ảnh hưởng, có thể tự do ra vào trận pháp.  

Tất nhiên cũng nghiêm hạ mệnh lệnh, không được nói pháp quyết ra vào trận cho người khác, nếu không nghiêm trị.  
 
Chương 995


Hơn nữa 72 viên linh thạch trong tay hoàn toàn đủ để bố trí trận pháp cấp năm.  

Phòng ngự càng lớn thì lượng linh khí cần được hấp thụ vào cũng sẽ càng nhiều.  

Nếu trận pháp này thành công, có thể không ngừng hấp thụ linh khí trời đất vào thôn, hơn nữa uy lực của trận pháp có thể chống đỡ được đòn tấn công của cao thủ Kim Đan kỳ, có Sát trận và Ảo trận chồng lên.  

Sau khi đọc xong cách bày trận, Dương Bách Xuyên bắt đầu đi vòng xung quanh thôn cũ, dựa theo vị trí cửu cung bát quái thất tinh, mỗi một chỗ đặt một viên linh thạch.  

Những người khác của Vân Môn đứng quan sát từ xa, ở trong mắt bọn họ, Dương Bách Xuyên chạy khắp thôn, vừa chạy lên trên núi, một lúc sau đã chạy xuống sông nhỏ trong thôn.  

Từ trưa đến giờ chưa từng dừng lại một lần.  

Đến tận lúc hoàng hôn Dương Bách Xuyên mới chỗ xong 72 viên linh thạch vào vị trí của nó, sau đó về đến mắt trận, bắt đầu vận dụng thao tác mở trận.  

Ở trong mắt trận là một cái trận ba góc, Dương Bách Xuyên chôn xuống 9 viên linh thạch ở chỗ này, trong tay làm pháp quyết, ngón tay nhỏ từng giọt Kinh Nguyệt xuống mắt trận.  

Ngón tay làm 360 kiểu pháp quyết gần như muốn mạng già của Dương Bách Xuyên, trong miệng luôn ngậm đan Tụ Khí chuẩn bị bổ sung chân khí bị thiếu hụt.  

Một tay nâng trận một tay đánh ra pháp quyết, chân khí trong cơ thể không ngừng biến mất.  

Mồ hôi trên trán Dương Bách Xuyên chảy như mưa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng vẫn cắn răng kiên trì,  

Khác với bố trí trận pháp ở biệt thự, trận pháp Chu Thiên bây giờ đã đạt đến cấp bậc Hộ Sơn, không thể tạm chấp nhận, lượng chân khí và tinh thần lực bị tiêu hao vô cùng khổng lồ.  

Lúc làm đến pháp quyết thứ 108, chân khí trong cơ thể đã bị hao hết, vội vàng nuốt xuống đan Tụ Khí trong miệng, Dương Bách Xuyên thầm kêu khổ, lúc này còn chưa hết một nửa.  

Động tác tay càng ngày càng chậm, mồ hôi của Dương Bách Xuyên chảy như mưa.  

Lúc này sắc trời đã đen nhánh.  

Nhưng tay của anh vẫn chưa dừng.  

Nuốt vào viên đan Tụ Khí thứ hai, pháp quyết mới đến 180.  

Nuốt vào viên thứ ba đạt đến 300.  

Còn 60 cái nữa mới hoàn thành, Dương Bách Xuyên nuốt xuống viên đan Tụ Khí thứ bốn để bổ sung chân khí.  

Lúc này thời gian đã hơn 10 giờ tối, phía chân trời đã hiện đầy sao, cực kỳ lộng lẫy.  

Theo thời gian, cuối cùng pháp quyết cũng đến những động tác cuối cùng, còn 9 cái nữa sẽ hoàn thành.  

Lúc này thân thể của Dương Bách Xuyên đã run rẩy, mặc dù chân khí được bổ sung, nhưng tinh thần bị hao tổn không đền bù được.  

Mí mắt của anh bắt đầu dày nặng, chỉ muốn nằm xuống ngủ, quá mệt mỏi quá mệt mỏi.  

Tất cả người của Vân Môn đứng dưới chân núi cách anh không xa, một đám không ai dám nói câu gì.  

Đến cuối cùng ngay cả bà nội và Tửu Tiên lão đầu cũng lên núi, đi lên đ ỉnh núi xem Dương Bách Xuyên bày trận.  

Ai cũng biết Dương Bách Xuyên bày trận để bảo vệ mọi người.  

Dương San San đỡ bà nội, hai mắt đỏ bừng nhìn thân thể không ngừng run rẩy của anh trai đang cố gắng thi pháp, cô bé cắn răng âm thầm nói: “Mình thề sau này sẽ không trở thành trói buộc của anh trai.”  

Bà nội nhìn Dương Bách Xuyên, trong mắt đã có nước mắt, lúc này bà biết cháu trai của mình đang đi lên con đường gì, vừa tự hào, nhưng trong lòng cũng càng nhiều lo lắng.  

Tửu Tiên lão đầu cầm bình rượu trong tay, vừa uống rượu vừa nhìn Dương Bách Xuyên đang không ngừng đánh pháp quyết, đối mắt nhìn như vẩn đục lúc này lại bùng nổ ánh sáng.  

Triệu Nam cắn chặt răng nắm tay Ninh Kha, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt không ngừng lập lòe… 
 
Chương 990


Lúc này, tám người trên đỉnh núi chia ra ba nơi.  

Nhóm đầu tiên gồm lão già lúc đầu và hai tên Tiên Thiên tầng hai, ba tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng một.  

Nhóm thứ hai là hai tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn.  

Nhóm cuối cùng chính là tên thiên tỉnh giả kia, hắn ta che giấu hơi thở rất tốt, nếu không phải Dương Bách Xuyên có tinh thần lực cường đại thật sự không cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.  

Nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, chủ đề chỉ xoay quanh Tửu Tiên lão đầu, thật sự muốn đi vào trong thôn đánh cắp đan Bồi Nguyên của Vân Môn.  

Giống với những gì anh đoán, những người này đỏ mắt thèm đan Bồi Nguyên của Vân Môn, đến tống tiền.  

Còn thân phận của bọn họ, ngoài tên thiên tỉnh giả kia, ba tên Tiên Thiên tầng hai và hai tên Tiên Thiên tầng ba kia lần lượt là người của Thần Tông và người của Âm Nguyệt Môn.  

Xuất hiện ở chỗ này vì muốn gây rắc rối cho anh và báo thù cho Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm.  

Dương Bách Xuyên cẩn thận nghe xong nửa ngày, sau khi xác định thân phận của bọn họ, trong lòng nở nụ cười lạnh lùng. Hạ Lộ mất tích đang lo không tìm được người tra hỏi thì có người của Thần Tông và  m Nguyệt Môn tìm đến cửa.  

Nghe bọn họ nói chuyện, trọng điểm vẫn ở đan dược Vân Môn, cùng vì ở trong đại hội võ cổ anh quá nổi bật, hoặc nói cách khác bị ép nói ra đan Bồi Nguyên. Hơn nữa trong thời gian này, đạo trưởng Phương còn hoàn thành giao dịch với các gia tộc lớn trên toàn thế giới, quá nổi bật gây nên bệnh đau mắt cho nhiều người.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, Vân Môn dễ bắt nạt vậy sao?  

Trong lòng cũng may mắn nhặt được Tửu Tiên lão đầu trong núi lớn, nếu không trong khoảng thời gian anh bế qua, e rằng Vân Môn đã bị người tiêu diệt từ lâu.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên đã thấy sợ, trong lòng tràn ngập lửa giận.  

Hôm nay anh phải làm một tên đồ tể.  

Không lập uy, giới võ cổ thật sự cho rằng Vân Môn dễ bắt nạt.  

Trong lòng vừa nghĩ vậy, trực tiếp thi triển Thuật Ngự Phong, bay lên, dừng ở chính giữa tám người, mở miệng nói: “Một đám vai hề còn dám nhớ thương đan Bồi Nguyên của Vân Môn, ngại mạng quá dài hả?”  

“Ai?”  

“Ai đang nói?”  

Dương Bách Xuyên vừa mở miệng, ngoại trừ tên thiên tỉnh giả trốn sau khối đá to không lên tiếng, hai tên Tiên Thiên tầng ba, ba tên Tiên Thiên tầng hai đều bị chấn động.  

Vừa ngẩng đầu thì thấy được Dương Bách Xuyên đứng trên một tảng đá khổng lồ.  

“Dương Bách Xuyên, môn chủ Vân Môn.” Âm thanh của Dương Bách Xuyên giống như sông băng, lạnh lẽo phun ra mấy chữ.  

Lúc này hai người của Thần Tông và ba người của Âm Nguyệt đều biết được người này là ai.  

“Hừ, mày chính là Dương Bách Xuyên? Đang lo tìm tên nhóc nhà mày, mày lại tự đưa đến cửa. Nhóc con, tao hỏi mày, Đinh Dương Thần Tông do mày giết?” Một tên béo ục ịch của Thần Tông bước ra lạnh giọng chất vấn Dương Bách Xuyên.  

Trong điều tra của bọn họ, Đinh Dương bị Dương Bách Xuyên gi ết chết, bởi vì đây là tin tức do Thanh Thành truyền ra.  

“Là tao giết thì sao?” Dương Bách Xuyên rất sảng khoái thừa nhận.  

“Tốt lắm, nhóc con, như vậy tin tức truyền ra từ Thanh Thành là thật, Địa Tâm của Âm Nguyệt Môn cũng chết trong tay mày?” Một lão già của Âm Nguyệt Môn trầm giọng lên tiếng.  

Lúc này hai bên đã đến gần Dương Bách Xuyên, bao vây trước sau Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn hai bên, lạnh giọng nói: “Các người hỏi xong, bây giờ đến lượt tôi hỏi, Thần Tông và Âm Nguyệt Môn các ngươi có từng đối phó với Đàm chủ của Thần Long Đàm hay không?”  

Vừa nói xong, Dương Bách Xuyên quan sát sắc mặt hai bên, nhưng không ai ra tiếng.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên căng thẳng, có dự cảm không tốt.  
 
Chương 997


Chỉ có bà nội không có tu tu, không cần học tập pháp quyết như những người khác, chủ cần nhớ kỹ bí pháp vận dụng tay.  

Dương Bách Xuyên cũng không có cách nào giúp bà nội tu chân, tuổi quá lớn, kinh mạch quá lão hóa, không có hy vọng tu chân, đây chính là ăn năn lớn nhất trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Chỉ có thể dùng đan dược điều tiết thân thể của bà nội đến trạng thái tốt nhất, làm bà nội có thể trường thọ, nhưng cũng biết tử vong là định sẵn.  

Đây là chuyện anh không thể thay đổi, sinh lão bệnh tử là định luật của Thiên Đạo, ở trong thế giới tu chân, sau khi hao hết tuổi thọ sẽ đi vào luân hồi, đây cũng là chuyện người tu chân không thể thay đổi. Tất nhiên không phải bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi, trừ khi sau nay tu vi của anh trở lên cao siêu, ví dụ như thành tiên, tất nhiên đây là chuyện mơ mộng hão huyền, chuyện của bà nội chỉ có thể thuận theo tự nhiên.  

Phất tay xóa bỏ trận pháp, toàn bộ thôn cũ cũng hiện ra trước mắt.  

Đoàn người đi xuống núi.  

Sau khi đến nhà cũ dưới chân núi, Dương Bách Xuyên làm mọi người chuyển nhà, chỉ cần là người của Vân Môn đều dọn vào tổ trạch.  

Mọi người không có ý kiến gì về chuyện này, một đám bận rộng chuẩn bị chuyển nhà.  

Mắt thấy trận pháp của Vân Môn hoàn thành, hôm nay dời đi cũng coi như là ngày quan trọng, bà nội chủ trương tế điện tổ tông, cuối cùng tổ trạch cũng về đến tay nhà họ Dương, đây là chuyện đáng mừng.  

Nghe bà nội nói chuyện tế bái tổ tông, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ đến hình như Vân Môn cũng thiếu một sư tổ.  

Có một sư tổ mọi người sẽ có thể lực ngưng tụ, điều này rất quan trọng.  

Dương Bách Xuyên biết sư tổ chỉ có thể lấy sư phụ Vân Thiên Tà ra, còn việc lấy ra như thế nào, trong lòng đã có chủ ý.  

Trong lúc mọi người chuyển nhà, Dương Bách Xuyên rời khỏi thôn, bay về phía hồ Tiên Nữ cách đầu thôn một dặm. Anh nhớ rõ trong hồ Tiên Nữ có một cục đá màu xanh, chất lượng không tồi, chuẩn bị đào một khối điêu khắc một bức tượng đá của sư phụ, từ nay về sau Vân Môn có sư tổ.  

Sau khi đi đến hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên tức cảnh sinh tình, nghĩ đến Viên Kim Phượng, đáng tiếc Viên Kim Phượng đã đón ba mẹ đến Hồng Kông. Sản nghiệp công ty của lão chồng thương nhân người Hồng Kông lúc trước của Viên Kim Phượng chủ yếu ở Hồng Kông.  

Cũng không biết khi nào cô trở về.  

Trong lòng nghĩ sau khi vôi xong việc sẽ gọi điện thoại hỏi Viên Kim Phượng một chút.  

Rốt cuộc cũng là người phụ nữ của anh, hơn nữa hai người đã không gặp nhau nửa năm nay.  

Tạm thời loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, Dương Bách Xuyên chuẩn bị thử Thuật Tị Thủy lên hồ Tiên Nữ, pháp thuật này là một pháp thuật phụ trợ, sau khi xuống nước có thể dùng.  

Trong lòng niệm khẩu quyết bí pháp, sau khi vận chuyển chân khí, Dương Bách Xuyên nhảy xuống hồ.  

Quả nhiên giống như hiệu quả của Thuật Tị Thủy, bên ngoài thân thể của anh xuất hiện một tầng pháp thuật ngăn cản nước, anh có thể tự do hô hấp khi ở trong nước, có thể đi lại bình thường như trên đất bằng.  

Không chịu ảnh hưởng bởi áp lực của nước.  

“Ở trong nước dùng tốt thật.” Vừa đi xuống hồ nước ngầm vừa tự hỏi.  

Rất nhanh anh đã đến đáy hồ, vẫn giống như cảnh tượng lúc trước, khung xương khổng lồ của giao long vẫn nằm như cũ chưa bị động đến.  

Thật ra kiếm Đồ Long đoạt được từ trên khung xương của giao long, chỉ tiếc không biết kiếm Đồ Long là pháp khí cấp mấy, không gian hồ Càn Khôn cũng không thu vào được.  

Rốt cuộc đang ở thế giới thế tục, Dương Bách Xuyên không có khả năng mỗi ngày cõng một thanh cổ kiếm đi khắp nơi. Nếu muốn qua cửa kiểm soát lên được máy bay cũng là cả một vấn đề, còn không có tác dụng mấy, nên anh vẫn luôn cất kiếm Đồ Long ở trong nhà, trở thành một tác phẩm nghệ thuật, lần này sau khi trở về anh cũng sẽ mang về quê luôn.  

Đối với kiếm Đồ Long, Dương Bách Xuyên chỉ có thể chờ cơ duyên rồi sử dụng. Theo như lời nói của sư phụ Vân Thiên Tà, kiếm Đồ Long có phẩm cấp gì ngay cả ông ấy cũng không rõ, dù sao hồ Càn Khôn cũng không hấp thu được, chắc chắn rất cường đại.  

Hồ Càn Khôn thần bí lợi hại đến mức nào, nhìn nước Sinh Mệnh là có thể thấy được.  

Cũng không biết nhưng cục đá dưới đáy hồ từng hấp thu linh khí từ thi thể của giao long, hay được dựng dục tiến hóa từ vô số năm, tỏa ra ánh sáng nhạt dưới đáy hồ.  
 
Chương 997


Chỉ có bà nội không có tu tu, không cần học tập pháp quyết như những người khác, chủ cần nhớ kỹ bí pháp vận dụng tay.  

Dương Bách Xuyên cũng không có cách nào giúp bà nội tu chân, tuổi quá lớn, kinh mạch quá lão hóa, không có hy vọng tu chân, đây chính là ăn năn lớn nhất trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Chỉ có thể dùng đan dược điều tiết thân thể của bà nội đến trạng thái tốt nhất, làm bà nội có thể trường thọ, nhưng cũng biết tử vong là định sẵn.  

Đây là chuyện anh không thể thay đổi, sinh lão bệnh tử là định luật của Thiên Đạo, ở trong thế giới tu chân, sau khi hao hết tuổi thọ sẽ đi vào luân hồi, đây cũng là chuyện người tu chân không thể thay đổi. Tất nhiên không phải bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi, trừ khi sau nay tu vi của anh trở lên cao siêu, ví dụ như thành tiên, tất nhiên đây là chuyện mơ mộng hão huyền, chuyện của bà nội chỉ có thể thuận theo tự nhiên.  

Phất tay xóa bỏ trận pháp, toàn bộ thôn cũ cũng hiện ra trước mắt.  

Đoàn người đi xuống núi.  

Sau khi đến nhà cũ dưới chân núi, Dương Bách Xuyên làm mọi người chuyển nhà, chỉ cần là người của Vân Môn đều dọn vào tổ trạch.  

Mọi người không có ý kiến gì về chuyện này, một đám bận rộng chuẩn bị chuyển nhà.  

Mắt thấy trận pháp của Vân Môn hoàn thành, hôm nay dời đi cũng coi như là ngày quan trọng, bà nội chủ trương tế điện tổ tông, cuối cùng tổ trạch cũng về đến tay nhà họ Dương, đây là chuyện đáng mừng.  

Nghe bà nội nói chuyện tế bái tổ tông, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ đến hình như Vân Môn cũng thiếu một sư tổ.  

Có một sư tổ mọi người sẽ có thể lực ngưng tụ, điều này rất quan trọng.  

Dương Bách Xuyên biết sư tổ chỉ có thể lấy sư phụ Vân Thiên Tà ra, còn việc lấy ra như thế nào, trong lòng đã có chủ ý.  

Trong lúc mọi người chuyển nhà, Dương Bách Xuyên rời khỏi thôn, bay về phía hồ Tiên Nữ cách đầu thôn một dặm. Anh nhớ rõ trong hồ Tiên Nữ có một cục đá màu xanh, chất lượng không tồi, chuẩn bị đào một khối điêu khắc một bức tượng đá của sư phụ, từ nay về sau Vân Môn có sư tổ.  

Sau khi đi đến hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên tức cảnh sinh tình, nghĩ đến Viên Kim Phượng, đáng tiếc Viên Kim Phượng đã đón ba mẹ đến Hồng Kông. Sản nghiệp công ty của lão chồng thương nhân người Hồng Kông lúc trước của Viên Kim Phượng chủ yếu ở Hồng Kông.  

Cũng không biết khi nào cô trở về.  

Trong lòng nghĩ sau khi vôi xong việc sẽ gọi điện thoại hỏi Viên Kim Phượng một chút.  

Rốt cuộc cũng là người phụ nữ của anh, hơn nữa hai người đã không gặp nhau nửa năm nay.  

Tạm thời loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, Dương Bách Xuyên chuẩn bị thử Thuật Tị Thủy lên hồ Tiên Nữ, pháp thuật này là một pháp thuật phụ trợ, sau khi xuống nước có thể dùng.  

Trong lòng niệm khẩu quyết bí pháp, sau khi vận chuyển chân khí, Dương Bách Xuyên nhảy xuống hồ.  

Quả nhiên giống như hiệu quả của Thuật Tị Thủy, bên ngoài thân thể của anh xuất hiện một tầng pháp thuật ngăn cản nước, anh có thể tự do hô hấp khi ở trong nước, có thể đi lại bình thường như trên đất bằng.  

Không chịu ảnh hưởng bởi áp lực của nước.  

“Ở trong nước dùng tốt thật.” Vừa đi xuống hồ nước ngầm vừa tự hỏi.  

Rất nhanh anh đã đến đáy hồ, vẫn giống như cảnh tượng lúc trước, khung xương khổng lồ của giao long vẫn nằm như cũ chưa bị động đến.  

Thật ra kiếm Đồ Long đoạt được từ trên khung xương của giao long, chỉ tiếc không biết kiếm Đồ Long là pháp khí cấp mấy, không gian hồ Càn Khôn cũng không thu vào được.  

Rốt cuộc đang ở thế giới thế tục, Dương Bách Xuyên không có khả năng mỗi ngày cõng một thanh cổ kiếm đi khắp nơi. Nếu muốn qua cửa kiểm soát lên được máy bay cũng là cả một vấn đề, còn không có tác dụng mấy, nên anh vẫn luôn cất kiếm Đồ Long ở trong nhà, trở thành một tác phẩm nghệ thuật, lần này sau khi trở về anh cũng sẽ mang về quê luôn.  

Đối với kiếm Đồ Long, Dương Bách Xuyên chỉ có thể chờ cơ duyên rồi sử dụng. Theo như lời nói của sư phụ Vân Thiên Tà, kiếm Đồ Long có phẩm cấp gì ngay cả ông ấy cũng không rõ, dù sao hồ Càn Khôn cũng không hấp thu được, chắc chắn rất cường đại.  

Hồ Càn Khôn thần bí lợi hại đến mức nào, nhìn nước Sinh Mệnh là có thể thấy được.  

Cũng không biết nhưng cục đá dưới đáy hồ từng hấp thu linh khí từ thi thể của giao long, hay được dựng dục tiến hóa từ vô số năm, tỏa ra ánh sáng nhạt dưới đáy hồ.  
 
Chương 996


ba đồ đệ của Dương Bách Xuyên, Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, Võ Kiếm đứng yên một chỗ nhìn sư phụ bày trận, trong mắt mỗi người đều có một ngôi sao nhỏ.  

Tất cả mọi người không nói gì, sợ quấy rầy Dương Bách Xuyên.  

Mọi người cũng tràn đầy lo lắng, nhìn thân thể đang run rẩy ướt đẫm mồ hôi của Dương Bách Xuyên, tất cả đều trầm mặc.  

Bọn họ đều biết Dương Bách Xuyên làm vậy vì lo cho an nguy của minh.  

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm tinh huyết lên mắt trận, anh gần như ngã quỵ đầu xuống đất, làm cho mọi người lo lắng, nhưng cũng may anh chưa ngã xuống.  

“Phụt ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hoàn thành pháp quyết cuối cùng, trong miệng quát to: “Núi sông nối liền, chu thiên vận chuyển, cửu thiên sao trời, dẫn!”  

Mọi người nhìn Dương Bách Xuyên cố gắng nói hết câu, trong bóng đêm từ trên trời có ánh sáng chiếu rọi xuống.  

Trong nháy mắt gió to nổi lên, sau đó biến mất, mỗi người đều cảm nhận được linh khí trời đất hội tụ đến từ bốn phương tám hướng.  

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy thôn dưới chân núi biến mất không thấy, trong tầm mắt xuất hiện sương mù mờ ảo.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nở nụ cười, anh biết trận pháp thành công, linh khí hội tụ, sương mù sinh ra tức là trận pháp hình thành.  

Thả lỏng thần kinh căng chặt, nhếch miệng cười ngã quỵ xuống, trước mắt tối sầm hoàn toàn hôn mê.  

“Cháu à ~”  

“Anh trai!”  

“Nhóc Xuyên!”  

“Sư phụ!”  

“Bách Xuyên….”  

Mọi người kinh hãi chạy đến bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Tửu Tiên lão đầu đi đến nói: “Không sao, tiêu hao quá mức hôn mê thôi, ngủ một giấc có thể tỉnh lại, bay giờ cõng nó về thôn ngủ là được.”  

Mọi người nghe Tửu Tiên lão đầu nói như vậy đều thở ra một hơi, sau đó Độc Cô Hối cõng Dương Bách Xuyên chuẩn bị xuống núi đi về.  

Nhưng mọi người không nghĩ đến đi hơn nửa giờ vẫn không xuống được. Dựa theo ngày trước, ngọn núi này cũng không phải quá cao, đi mười phút là xuống. Nhưng bây giờ trong bóng đêm có sương mù mênh mang, đi hơn nửa tiếng vẫn về lại chỗ cũ.  

Mọi người trợn tròn mắt, một đám nhìn về phía Tửu Tiên lão đầu, bởi vì ông ta có tu vi cao nhất.  

“Lão phu cũng không rõ, có lẽ là trận pháp ảo trận mê hoặc, lão phu không quá hiểu biết về trận pháp, ngồi xuống chờ đi, cũng chỉ có thể đợi nhóc Xuyên tỉnh lại rồi tính.” Trong giọng nói của Tửu Tiên lão đầu cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại đã sang ngày hôm sau, sắc trời đã sáng.  

Anh vừa mở mắt mọi người đã mồm năm miệng mười nói chuyện, đều quan tâm đ ến sức khỏe của anh, điều này làm cho Dương Bách Xuyên tràn đầy cảm động.  

Đêm qua bày trân xong anh quá mệt, lúc này đã không có chuyện gì.  

Tửu Tiên lão đầu không kiên nhẫn nói: “Nhóc Xuyên, nếu không sao thì nhanh chóng xóa đám sương mù kia đi. Chúng ta bị thứ này của cậu vây trên núi một đêm, rượu của lão phu cũng hết rồi, nhanh lên còn về uống rượu.”  

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, lúc này mới lấy lại phản ứng, sau khi anh bố trí xong trận pháp, đồng nghĩa Sát trận và Ảo trận đều được khởi động. Đứng ở trên đỉnh núi không nhìn thấy thôn, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy toàn sương mù.  

Anh biết đây chỉ là hiện tượng mặt ngoài, Ảo trận chân chính không phải là sương mù, đêm qua mọi người ở gần mắt trận nên dù không thể đi ra ngoài cũng không có chuyện.  

Nếu đi ra ngoài thì sẽ thành Sát trận cộng thêm Ảo trận, hơn nữa trong trận còn có tâm pháp ảnh hưởng đến tâm trí. Đến lúc đó nhìn đến nhau sẽ coi đối phương thành kẻ thù, chém giết lẫn nhau.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên cũng nghĩ mà sợ.  

Vội vàng truyền pháp quyết tự do ra vào trận pháp cho mọi người, có pháp quyết mọi người sẽ không bị trận pháp ảnh hưởng, có thể tự do ra vào trận pháp.  

Tất nhiên cũng nghiêm hạ mệnh lệnh, không được nói pháp quyết ra vào trận cho người khác, nếu không nghiêm trị.  
 
Chương 991


Lúc này một lão già của Thần Tông có sắc mặt như than đen trầm giọng nói: “Nhóc con, kêu tên cao thủ của Vân Môn bọn mày ra, việc gì phải trốn trốn tránh tránh?”   

Dương Bách Xuyên hiểu rõ, bọn họ kiêng kị Tửu Tiên lão đầu ở trong thôn.  

Trầm giọng nói: “Đối phó với các người chưa cần đại trưởng lão của Vân Môn chúng ta ra tay.”  

Hai bên nghe thấy Dương Bách Xuyên nói như vậy, biểu tình trên mặt thả lỏng, bọn họ thật sự kiêng kị tên cao thủ trong thôn kia.  

Bây giờ nghe được tên cao thủ kia không ra, ở trong mắt bọn họ Dương Bách Xuyên không đáng nhắc đến. Dựa vào tin tức tra được, tu vi của Dương Bách Xuyên căng chết cũng chỉ Tiên Thiên tầng một.  

Một người của Âm Nguyệt Môn mở miệng nói: “Dương Bách Xuyên, nói cho mày biết, hôm này bọn tao đến để báo thù cho Địa Tâm sư đệ. Biết điều thì giao phương pháp luyện đan trên người mày ra đây, có lẽ có thể tha chết cho mày.”  

“Ha ha ha…” Dương Bách Xuyên nghe thấy người này nói vậy, bật cười, báo thù là giả, nhớ thương đan Bồi Nguyên là thật.  

“Các người không dám trêu chọc Võ Đang, không dám đi Võ Đang cướp đan Bồi Nguyên nên đến trêu chọc Vân Môn của tôi, cho rằng Vân Môn dễ bắt nạt? Được, hôm nay ông đây cho các người hối hận vì đã đến.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhảy xuống từ tảng đá, tung ra một chưởng đánh thẳng vào người một tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba.  

“Chấn Thiên Chưởng!”  

Sau khi đạt đến Trúc Cơ, uy lực của chưởng Chấn Thiên tăng trưởng hơn trước gấp nhiều lần.  

“Ầm đoàng ~”  

Võ cổ giả mặt đen của Thần Tông nhìn thấy Dương Bách Xuyên tung ra một chưởng, mang theo khí thế dời non lấp biển, sắc mặt biến đổi, rút một thanh đao to từ sau lưng, gầm lên một tiếng, đao khí trên thanh đao tăng mạnh, nhấc đao đâm thẳng vào chân khí của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, tinh thần lực kh ủng bố xuất kích, nếu anh dám ra tay, chắc chắn nắm chắc có thể đè ép những người này.  

Tên mặt đen của Thần Tông cảm nhận được tinh thần công kích của Dương Bách Xuyên, sắc mặt biến đổi, phát động tinh thần lực ngăn cản.  

Sau khi đạt đến Tiên Thiên, võ cổ giả cũng có tinh thần lực cường đại.  

Sau khi tinh thần lực của ông ta va chạm với tinh thần lực của Dương Bách Xuyên, lão già mặt đen kêu thảm thiết: “A ~”  

Đứng trước tinh thần lực kh ủng bố của Dương Bách Xuyên, tinh thần lực của ông ta giống như trẻ con ba tuổi, còn Dương Bách Xuyên là một người đàn ông khổng lồ, bẻ gãy chui vào trong ý thức của ông ta, nghiền nát tất cả.  

Lão già mặt đen chấn động, thanh đao trong tay tan vỡ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên hội tụ chân khí vào trong lòng bàn tay, hung hăng vỗ mạnh vào đỉnh đầu của ông ta.  

Ầm, chỉ nghe thấy tiếng kêu r3n của lão già đó.  

Bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đập thành thịt nát.  

Một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba trong nháy mắt.  

Lúc này, những người khác đều trừng to mắt.  

“Tại sao lại có thể?” Những tên Tiên Thiên còn lại của Thần Tông hoảng sợ.  

Một sư đệ của hắn ta bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh thành thịt nát ngay trước mắt.  

Sắc mặt của ba tên Âm Nguyệt Môn cũng biến đổi.

“Thằng nhóc này là siêu cao thủ, rút nhanh.” Một tên Âm Nguyệt Môn run giọng hét lớn, lập tức thả người chạy trốn.  

Người của hai bên đều bị một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba Thần Tông của Dương Bách Xuyên dọa hồn phi phách tán.  

Đó chính là võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba.  

Không phải là Tiên Thiên tầng một, ở trong tiên thiên cũng coi như đã bước vào cửa vào, cho dù là Tiên Thiên tầng năm cũng đừng nghĩ nhẹ nhàng giế t chết Tiên Thiên tầng ba trong nháy mắt.  

Tên Dương Bách Xuyên này là Tiên Thiên tầng năm? Hay tầng sáu?  

Thì ra thằng nhóc này mới là cao thủ che giấu.  

Tình báo của mọi người có sai sót.  

Một chiêu đánh bại Tiên Thiên tầng ba, đây không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.  

Nếu bây giờ không chạy chính là kẻ ngốc.  
 
Chương 998


Dương Bách Xuyên đi qua lựa chọn một tảng đá xanh rộng hơn mét, cao 3 mét, dùng lực đào tảng đá ra khỏi lớp đất.  

Trước khi đi tùy tay bắt mấy con cá Rồng vào trong không gian hồ Càn Khôn, khiêng tảng đá xanh đi lên mặt nước.  

Ra khỏi mặt nước, Dương Bách Xuyên đặt tảng đá xanh ở bên cạnh hồ, lấy ra đao điêu khắc từ hồ Càn Khôn, bắt đầu điêu khắc.  

Trong đầu hiện ra bộ dáng của sư phụ Vân Thiên Tà, điêu khắc không hề khó.  

Tĩnh tâm điêu khắc, đao điêu khắc trong tay Dương Bách Xuyên bay múa thành tàn ảnh.  

Một tiếng sau, một bức tượng Vân Thiên Tà sinh động như thật được hoàn thành.  

Dương Bách Xuyên đánh giá một lượt, lẩm bẩm: “Thật ra sư phụ trông cũng rất đẹp trai.”  

Ở trong hiện thực, cục đá màu xanh lá hóa thành một người có mày kiếm mắt sáng, tóc dài tùy ý xõa trên vai, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn về phía chân trời, râu dài tung bay, trên người mặc một bộ áo dài, tràn ngập hương vị tiên phong đạo cốt.  

Dương Bách Xuyên vừa lòng cười: “Mặc dù sư phụ không thể đi ra khỏi hồ Càn Khôn, cũng không nói cho con sư phụ người là ai. Nhưng từ nay về sau, người chính là sư tổ của Vân Môn, cần phải phù hộ cho đệ tử của Vân Môn.”  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên có chút mất tự nhiên, nói: “Tại sao những lời này có chút không được tự nhiên nhỉ? Sư phụ còn chưa chết, thôi, coi như đã chết đi, dù sao người cũng ở trạng thái thần hồn.”  

Sau đó khiêng tượng sư phụ về thôn.  

Đi ra ngoài hơn một tiếng, sau khi trở về mọi người đã chuyển nhà gần xong, thấy được Dương Bách Xuyên khiêng một pho tượng trở về, một đám tràn đầy khó hiểu.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, bảo tất cả mọi người đi theo anh.  

Trực tiếp đi đến hậu viện, đặt tượng của sư phụ Vân Thiên Tà ở hậu viện nhà chính, sau đó lớn tiếng nói: “Đến tận bây giờ không phải mọi người đều muốn biết sư tổ của Vân Môn chúng ta là ai hay sao?  

Bây giờ nói cho mọi người, bức tượng này chính là sư tổ của Vân Môn chúng ta, tên là Vân Thiên Tà, là một cao thủ cực kỳ ghê gớm.  

Từ hôm nay trở đi, nơi này chính thức sửa tên là điện Thiên Tà, đệ tử Vân Môn phải thăm viếng sư tổ, tôn sư trọng đạo.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dẫn theo mọi người chính thức thăm viếng sư tổ, coi như hoàn thành lần ngưng tụ đầu tiên của Vân Môn.  

Từ sau lần này, mỗi một người đều cảm thấy một sự trung thành hiện hữu trong lòng, Dương Bách Xuyên có thể tự mình cảm nhận được điều này.  

Dương Bách Xuyên không nghĩ đến Tửu Tiên lão đầu cũng đến viếng thăm sư tổ, trong lòng của anh cực kỳ vui mừng, âm thầm nói: “Xem ra kế hoạch lừa dối tẩy não đã thành công, Tửu Tiên lão đầu đã trở thành đại trưởng lão của Vân Môn. Đây là một khởi đầu rất tốt, chắc chắn sau này Vân Môn sẽ quật khởi trong giới võ cổ.”  

Sau khi thăm viếng sư tổ, Dương Bách Xuyên phân phó đạo trưởng Phương chuẩn bị luyện chế đan Tụ Khí, đảm bảo mỗi thành viên của Vân Môn đều nhận được một viên đan Tụ Khí và đan Bồi Nguyên một tháng, linh dược không đủ nói cho Lưu Tích Kỳ. Sau này công ty Vân Kỳ tồn tại để mở ra một con đường thu thập thiên tài địa bảo cho Vân Môn.  

Sau đó anh chính thức thu nạp Võ Kiếm và Trần Bảy Roi vào Vân Môn, truyền thụ công pháp tu luyện thích hợp cho hai người.  

Sau khi dặn dò xong công việc, Dương Bách Xuyên đi theo bà nội tế bái tổ tông, sau đó anh phải đi đến Cố Đô.  

Trước khi đi gọi em gái San San, Triệu Nam và Ninh Kha lại, truyền thụ pháp quyết mở ra trận pháp Chu Thiên cho ba người. Bảo ba người thường ngày trận pháp phòng ngự và Ảo trận Sát trận đóng cửa, một khi gặp phải kẻ địch, chỉ cần ba người mở ra trận pháp thì có thể khởi động tác dụng phòng ngự.  

Một khi mở ra trận pháp, toàn bộ thôn sẽ biến mất, chuyện này quá kinh hãi thế tục, nên ngày thường không có việc gì không cần mở.  

Có mắt trận tồn tại, trận pháp sẽ không ngừng hút linh khí trời đất vào trong thôn, cung cấp cho mọi người dùng. Điểm này đã được kiểm chứng rõ ràng, linh khí trong thôn cao hơn bên ngoài rất nhiều lần, càng tích lũy, trong thôn sẽ biến thành một mảnh đất bảo bối.  

Đến chiều, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi Cố Đô, tiếp theo anh muốn đi tìm Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, điều tra nguyên nhân chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc, người của Vân Môn không thể chết oan uổng.

Anh đến Cố Đô lúc 6 giờ tối, sau khi đỗ xe, khuếch tán linh khí khổng lồ ra ngoài, phạm vi 900 mét quanh biệt thự đều nằm trong sự bao phủ linh thức của anh.  

Trận pháp Tụ Linh trong biệt thự vẫn còn nguyên chưa bị phá hỏng, tất cả đều ổn.
 
Chương 998


Dương Bách Xuyên đi qua lựa chọn một tảng đá xanh rộng hơn mét, cao 3 mét, dùng lực đào tảng đá ra khỏi lớp đất.  

Trước khi đi tùy tay bắt mấy con cá Rồng vào trong không gian hồ Càn Khôn, khiêng tảng đá xanh đi lên mặt nước.  

Ra khỏi mặt nước, Dương Bách Xuyên đặt tảng đá xanh ở bên cạnh hồ, lấy ra đao điêu khắc từ hồ Càn Khôn, bắt đầu điêu khắc.  

Trong đầu hiện ra bộ dáng của sư phụ Vân Thiên Tà, điêu khắc không hề khó.  

Tĩnh tâm điêu khắc, đao điêu khắc trong tay Dương Bách Xuyên bay múa thành tàn ảnh.  

Một tiếng sau, một bức tượng Vân Thiên Tà sinh động như thật được hoàn thành.  

Dương Bách Xuyên đánh giá một lượt, lẩm bẩm: “Thật ra sư phụ trông cũng rất đẹp trai.”  

Ở trong hiện thực, cục đá màu xanh lá hóa thành một người có mày kiếm mắt sáng, tóc dài tùy ý xõa trên vai, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn về phía chân trời, râu dài tung bay, trên người mặc một bộ áo dài, tràn ngập hương vị tiên phong đạo cốt.  

Dương Bách Xuyên vừa lòng cười: “Mặc dù sư phụ không thể đi ra khỏi hồ Càn Khôn, cũng không nói cho con sư phụ người là ai. Nhưng từ nay về sau, người chính là sư tổ của Vân Môn, cần phải phù hộ cho đệ tử của Vân Môn.”  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên có chút mất tự nhiên, nói: “Tại sao những lời này có chút không được tự nhiên nhỉ? Sư phụ còn chưa chết, thôi, coi như đã chết đi, dù sao người cũng ở trạng thái thần hồn.”  

Sau đó khiêng tượng sư phụ về thôn.  

Đi ra ngoài hơn một tiếng, sau khi trở về mọi người đã chuyển nhà gần xong, thấy được Dương Bách Xuyên khiêng một pho tượng trở về, một đám tràn đầy khó hiểu.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, bảo tất cả mọi người đi theo anh.  

Trực tiếp đi đến hậu viện, đặt tượng của sư phụ Vân Thiên Tà ở hậu viện nhà chính, sau đó lớn tiếng nói: “Đến tận bây giờ không phải mọi người đều muốn biết sư tổ của Vân Môn chúng ta là ai hay sao?  

Bây giờ nói cho mọi người, bức tượng này chính là sư tổ của Vân Môn chúng ta, tên là Vân Thiên Tà, là một cao thủ cực kỳ ghê gớm.  

Từ hôm nay trở đi, nơi này chính thức sửa tên là điện Thiên Tà, đệ tử Vân Môn phải thăm viếng sư tổ, tôn sư trọng đạo.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dẫn theo mọi người chính thức thăm viếng sư tổ, coi như hoàn thành lần ngưng tụ đầu tiên của Vân Môn.  

Từ sau lần này, mỗi một người đều cảm thấy một sự trung thành hiện hữu trong lòng, Dương Bách Xuyên có thể tự mình cảm nhận được điều này.  

Dương Bách Xuyên không nghĩ đến Tửu Tiên lão đầu cũng đến viếng thăm sư tổ, trong lòng của anh cực kỳ vui mừng, âm thầm nói: “Xem ra kế hoạch lừa dối tẩy não đã thành công, Tửu Tiên lão đầu đã trở thành đại trưởng lão của Vân Môn. Đây là một khởi đầu rất tốt, chắc chắn sau này Vân Môn sẽ quật khởi trong giới võ cổ.”  

Sau khi thăm viếng sư tổ, Dương Bách Xuyên phân phó đạo trưởng Phương chuẩn bị luyện chế đan Tụ Khí, đảm bảo mỗi thành viên của Vân Môn đều nhận được một viên đan Tụ Khí và đan Bồi Nguyên một tháng, linh dược không đủ nói cho Lưu Tích Kỳ. Sau này công ty Vân Kỳ tồn tại để mở ra một con đường thu thập thiên tài địa bảo cho Vân Môn.  

Sau đó anh chính thức thu nạp Võ Kiếm và Trần Bảy Roi vào Vân Môn, truyền thụ công pháp tu luyện thích hợp cho hai người.  

Sau khi dặn dò xong công việc, Dương Bách Xuyên đi theo bà nội tế bái tổ tông, sau đó anh phải đi đến Cố Đô.  

Trước khi đi gọi em gái San San, Triệu Nam và Ninh Kha lại, truyền thụ pháp quyết mở ra trận pháp Chu Thiên cho ba người. Bảo ba người thường ngày trận pháp phòng ngự và Ảo trận Sát trận đóng cửa, một khi gặp phải kẻ địch, chỉ cần ba người mở ra trận pháp thì có thể khởi động tác dụng phòng ngự.  

Một khi mở ra trận pháp, toàn bộ thôn sẽ biến mất, chuyện này quá kinh hãi thế tục, nên ngày thường không có việc gì không cần mở.  

Có mắt trận tồn tại, trận pháp sẽ không ngừng hút linh khí trời đất vào trong thôn, cung cấp cho mọi người dùng. Điểm này đã được kiểm chứng rõ ràng, linh khí trong thôn cao hơn bên ngoài rất nhiều lần, càng tích lũy, trong thôn sẽ biến thành một mảnh đất bảo bối.  

Đến chiều, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi Cố Đô, tiếp theo anh muốn đi tìm Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, điều tra nguyên nhân chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc, người của Vân Môn không thể chết oan uổng.

Anh đến Cố Đô lúc 6 giờ tối, sau khi đỗ xe, khuếch tán linh khí khổng lồ ra ngoài, phạm vi 900 mét quanh biệt thự đều nằm trong sự bao phủ linh thức của anh.  

Trận pháp Tụ Linh trong biệt thự vẫn còn nguyên chưa bị phá hỏng, tất cả đều ổn.
 
Chương 997


Chỉ có bà nội không có tu tu, không cần học tập pháp quyết như những người khác, chủ cần nhớ kỹ bí pháp vận dụng tay.  

Dương Bách Xuyên cũng không có cách nào giúp bà nội tu chân, tuổi quá lớn, kinh mạch quá lão hóa, không có hy vọng tu chân, đây chính là ăn năn lớn nhất trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Chỉ có thể dùng đan dược điều tiết thân thể của bà nội đến trạng thái tốt nhất, làm bà nội có thể trường thọ, nhưng cũng biết tử vong là định sẵn.  

Đây là chuyện anh không thể thay đổi, sinh lão bệnh tử là định luật của Thiên Đạo, ở trong thế giới tu chân, sau khi hao hết tuổi thọ sẽ đi vào luân hồi, đây cũng là chuyện người tu chân không thể thay đổi. Tất nhiên không phải bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi, trừ khi sau nay tu vi của anh trở lên cao siêu, ví dụ như thành tiên, tất nhiên đây là chuyện mơ mộng hão huyền, chuyện của bà nội chỉ có thể thuận theo tự nhiên.  

Phất tay xóa bỏ trận pháp, toàn bộ thôn cũ cũng hiện ra trước mắt.  

Đoàn người đi xuống núi.  

Sau khi đến nhà cũ dưới chân núi, Dương Bách Xuyên làm mọi người chuyển nhà, chỉ cần là người của Vân Môn đều dọn vào tổ trạch.  

Mọi người không có ý kiến gì về chuyện này, một đám bận rộng chuẩn bị chuyển nhà.  

Mắt thấy trận pháp của Vân Môn hoàn thành, hôm nay dời đi cũng coi như là ngày quan trọng, bà nội chủ trương tế điện tổ tông, cuối cùng tổ trạch cũng về đến tay nhà họ Dương, đây là chuyện đáng mừng.  

Nghe bà nội nói chuyện tế bái tổ tông, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ đến hình như Vân Môn cũng thiếu một sư tổ.  

Có một sư tổ mọi người sẽ có thể lực ngưng tụ, điều này rất quan trọng.  

Dương Bách Xuyên biết sư tổ chỉ có thể lấy sư phụ Vân Thiên Tà ra, còn việc lấy ra như thế nào, trong lòng đã có chủ ý.  

Trong lúc mọi người chuyển nhà, Dương Bách Xuyên rời khỏi thôn, bay về phía hồ Tiên Nữ cách đầu thôn một dặm. Anh nhớ rõ trong hồ Tiên Nữ có một cục đá màu xanh, chất lượng không tồi, chuẩn bị đào một khối điêu khắc một bức tượng đá của sư phụ, từ nay về sau Vân Môn có sư tổ.  

Sau khi đi đến hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên tức cảnh sinh tình, nghĩ đến Viên Kim Phượng, đáng tiếc Viên Kim Phượng đã đón ba mẹ đến Hồng Kông. Sản nghiệp công ty của lão chồng thương nhân người Hồng Kông lúc trước của Viên Kim Phượng chủ yếu ở Hồng Kông.  

Cũng không biết khi nào cô trở về.  

Trong lòng nghĩ sau khi vôi xong việc sẽ gọi điện thoại hỏi Viên Kim Phượng một chút.  

Rốt cuộc cũng là người phụ nữ của anh, hơn nữa hai người đã không gặp nhau nửa năm nay.  

Tạm thời loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, Dương Bách Xuyên chuẩn bị thử Thuật Tị Thủy lên hồ Tiên Nữ, pháp thuật này là một pháp thuật phụ trợ, sau khi xuống nước có thể dùng.  

Trong lòng niệm khẩu quyết bí pháp, sau khi vận chuyển chân khí, Dương Bách Xuyên nhảy xuống hồ.  

Quả nhiên giống như hiệu quả của Thuật Tị Thủy, bên ngoài thân thể của anh xuất hiện một tầng pháp thuật ngăn cản nước, anh có thể tự do hô hấp khi ở trong nước, có thể đi lại bình thường như trên đất bằng.  

Không chịu ảnh hưởng bởi áp lực của nước.  

“Ở trong nước dùng tốt thật.” Vừa đi xuống hồ nước ngầm vừa tự hỏi.  

Rất nhanh anh đã đến đáy hồ, vẫn giống như cảnh tượng lúc trước, khung xương khổng lồ của giao long vẫn nằm như cũ chưa bị động đến.  

Thật ra kiếm Đồ Long đoạt được từ trên khung xương của giao long, chỉ tiếc không biết kiếm Đồ Long là pháp khí cấp mấy, không gian hồ Càn Khôn cũng không thu vào được.  

Rốt cuộc đang ở thế giới thế tục, Dương Bách Xuyên không có khả năng mỗi ngày cõng một thanh cổ kiếm đi khắp nơi. Nếu muốn qua cửa kiểm soát lên được máy bay cũng là cả một vấn đề, còn không có tác dụng mấy, nên anh vẫn luôn cất kiếm Đồ Long ở trong nhà, trở thành một tác phẩm nghệ thuật, lần này sau khi trở về anh cũng sẽ mang về quê luôn.  

Đối với kiếm Đồ Long, Dương Bách Xuyên chỉ có thể chờ cơ duyên rồi sử dụng. Theo như lời nói của sư phụ Vân Thiên Tà, kiếm Đồ Long có phẩm cấp gì ngay cả ông ấy cũng không rõ, dù sao hồ Càn Khôn cũng không hấp thu được, chắc chắn rất cường đại.  

Hồ Càn Khôn thần bí lợi hại đến mức nào, nhìn nước Sinh Mệnh là có thể thấy được.  

Cũng không biết nhưng cục đá dưới đáy hồ từng hấp thu linh khí từ thi thể của giao long, hay được dựng dục tiến hóa từ vô số năm, tỏa ra ánh sáng nhạt dưới đáy hồ.  
 
Chương 992


Mỗi ba tầng của cảnh giới tiên thiên chính là một cánh cổng lớn, bây giờ Dương Bách Xuyên có thể dùng một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba, chắc chắn tu vi của tên này ít nhất cũng tiên thiên tầng năm.  

Ba tên Ám Nguyệt Môn phản ứng nhanh, lập tức tản ra các hướng chạy thoát.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng: “Muốn chạy, chậm.”  

Anh có Thuật Ngự Phong, sẽ phi hành, có lực lượng linh thức cường đại có thể ảnh hưởng trong phạm vi 900 mét, những người này tưởng chia ra các hướng là có thể chạy thoát?  

Không để ý đến ba người của Ám Nguyệt Môn, anh đặt lực chú ý lên trên Tiên Thiên tầng ba còn lại của Thần Tông.  

Động suy nghĩ, dựng Thuật Ngự Phong, bay lên giữa không trung, tung ra một chưởng đánh thẳng vào người tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông.  

“Chết đi.”  

“Ầm đùng!”  

Anh khống chế lực độ của một chưởng này, muốn để lại người sống, muốn hỏi tung tích của Hạ Lộ từ những tên này.  

Tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba này của Thần Tông cảm nhận được sức mạnh kh ủng bố kinh người từ sau lưng, dồn toàn bộ chân nguyên vào hai tay để chống lại.  

Ông ta biết bị Dương Bách Xuyên tỏa định sẽ không chạy xa được, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi theo, hơn nữa ông ta cũng không tin tưởng mình có thể chạy trốn được từ trong tay của Dương Bách Xuyên. Hơn nữa nếu ông ta mải chạy không để ý đến đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta sẽ chết trong vòng một nốt nhạc.  

Hấp tấp đối phó, vừa quay đầu lại cả người rùng mình.  

Ông ta thấy được thân thể của Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung.  

Không phải ai cũng có thể tự do phi hành ở trong không trung.  

Ông ta biết ở trong tiên thiên, võ cổ giả có thể phi hành đều đạt đến Tiên Thiên kỳ, nói cách khác Dương Bách Xuyên chính là Tiên Thiên tầng sáu.  

Đến nước này còn đánh đấm gì nữa?  

Tầng sáu hạ gục tầng ba trong một chiêu, trung kỳ hạ gục sơ kỳ, điều này không khó khăn.  

Lá gan của ông ta bị dọa sắp nứt ra.  

Đối mặt với đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta chỉ có thể căng da đầu đón nhận.  

“Ầm ~”  

“A ~”  

Gần như bẻ gãy nghiền nát, người này không chịu nổi bay ngược ra ngoài mười mấy mét, thân thể va chạm mạnh vào một thân cây to cao, đại thụ cũng bị đổ gãy.  

Lão già béo ục ịch của Thần Tông này kêu một tiếng thảm thiết, phun ra một ngụm máu lên nền tuyết, vẽ ra mấy đóa hoa mai đỏ, sau đó hôn mê ngất đi.  

Lại là một chiêu.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn giữ lại mạng sống cho người này, một chưởng này chỉ đánh ông ta bị thương nặng. Từ linh thức có thể thấy được xương cốt cả người ông ta bị đứt gãy nhiều chỗ, trở thành một phế nhân.  

Trước sau chưa đến mười phút đã thu thập xong Tiên Thiên tầng ba thứ hai.  

Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung, không để ý đến tên Thần Tông đã hôn mê này, đuổi theo hướng ba tên Tiên Thiên của  m Nguyệt Môn vừa chạy trốn.  

Ba người này đều là Tiên Thiên tầng hai, đối phó với đám này không cần tốn nhiều sức, hơn nữa anh còn có Thuật Ngự Phong, ba người bọn họ có thể chạy nhanh hơn tốc độ phi hành của anh?  

Trong hai phút đuổi kịp tên đầu tiên, không chút khách khí trực tiếp tung ra một chưởng, đánh mạnh vào người tên này. Chân khí khổng lồ giáng từ trên trời xuống, người này còn không kịp kêu la thảm thiết đã hóa thành một đống thịt nát.  

Tiếp theo đuổi theo tên thứ hai, vẫn là một chưởng như nã pháo, đập chết tên  m Nguyệt Môn Tiên Thiên tầng hai.  

Người cuối cùng đã chạy ra xa hơn 200 mét.  

Nhưng vẫn nằm trong phạm vi linh thức của Dương Bách Xuyên, trong lòng thúc giục chân khí, chưa đến 4 phút đã đuổi kịp tên Tiên Thiên cuối cùng của Âm Nguyệt Môn, nở nụ cười lạnh lùng bay đến trước mặt người này.  

“A ~” Tên Âm Nguyệt Môn cuối cùng này chính là lão già đứng trên đỉnh núi ban đầu, ông ta thấy được Dương Bách Xuyên lơ lửng trong không trung, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm: “Mày… Mày mày là Tiên Thiên tầng sáu.”  
 
Chương 999


Sau đó, hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng rực lên, anh phát hiện thân ảnh của Kiều Phúc nằm dưới mặt đất của ngôi mộ, nhưng lúc này linh thể của Kiều Phúc cực kỳ ảm đạm, hình như đã bị trọng thương, anh ta xuống dưới âm sát linh mạch kia để phục hồi vết thương.  

Biệt thự cũng không có những người khác, lẽ ra khi Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đến Cố Đô sẽ vào biệt thự ở, nhưng bây giờ không có ai, nghĩa là một trong hai người đã đi đến công ty Vân Kỳ để bảo vệ Lưu Tích Kỳ.  

Dương Bách Xuyên đi vào biệt thự, đi thẳng xuống mật thất ngầm, đi xuống hầm mộ từ lối đi được chồn nhỏ đào ra đợt trước.  

“Chủ nhân ~”  

Kiều Phúc đã phát hiện Dương Bách Xuyên đi xuống.  

“Kiều Phúc, thấy cậu không sao tôi yên tâm rồi, sao rồi? Vết thương có nặng hay không?” Dương Bách Xuyên hỏi Kiều Phúc.  

“Chủ nhân, tôi vô dụng, xin chủ nhân trách phạt.” Nói xong, Kiều Phúc nức nở quỳ xuống.  

“Đứng lên rồi nói, nói tất cả những gì cậu biết cho tôi, Thu Nhi… Thu Nhi cô ấy?” Dương Bách Xuyên không dám hỏi, sợ Ngô Mặc Thu gặp chuyện không may.  

“Chủ nhân, Thu Nhi bị nữ ma đầu bắt đi, tôi vô dụng…” Kiều Phúc không ngừng tự trách, kể lại chuyện xảy ra hôm đó cho Dương Bách Xuyên, anh ta là một trong những người biết rõ chuyện này nhất.  

Dựa theo lời của Kiều Phúc, người phụ nữ đến biệt thự vào đêm hôm đó chính là người phụ nữ tà ám đã chạy trốn khỏi ngôi mộ dưới nền đất. Ngày đó sau khi anh ta sắp xếp Dương San San trốn xuống hầm rượu, anh ta đi ra ngoài hỗ trợ, khi anh ta đi ra ngoài, Đường Long và Cổ Tư Lạc đã bị người phụ nữ kia g iết chết, còn Ngô Mặc Thu đang chiến đấu với cô ta.  

Anh ta đi lên hỗ trợ mới cảm nhận được người phụ nữ tà ám kia mạnh đến cỡ nào, thậm chí còn mạnh hơn Thu Nhi rất nhiều. Kết quả trong trận chiến đó, người phụ nữ kia trực tiếp bắt Thu Nhi rồi bay đi, Kiều Phúc liền đuổi theo.  

Nhưng người phụ nữ kia bay rất nhanh, Kiều Phúc không thể đuổi kịp, nhưng làm một quỷ tu, anh ta có thể cảm ứng được hơi thở của Ngô Mặc Thu, tìm đến một phòng rượu của một nhà nghỉ. Sau khi đi vào phát hiện người phụ nữ kia muốn luyện hóa Ngô Mặc Thu, chẳng qua Ngô Mặc Thu tu luyện Phong Đô Quyết, không giống bình thường, nên cô ta tạm thời chưa làm gì Thu Nhi.  

Nhưng Kiều Phúc lại bị cô ta đả thương, suýt chút nữa hồn phi phách tán, cuối cùng anh ta chỉ có thể trốn về mộ để chữa thương. Lúc đó trạng thái của anh ta gần như là dầu hết đèn tắt, muốn thông báo cho Dương Bách Xuyên cũng không có cách nào.  

Hôm nay vừa mới phục hồi được một chút.  

Theo lời kể của Kiều Phúc, người phụ nữ kia là một xác sống, có đạo hạnh cực kỳ kh ủng bố.  

“Cầu xin chủ nhân hãy cứu Thu Nhi, nếu Thu Nhi xảy ra chuyện gì, tôi không biết ăn nói với Mặc Hạ như thế nào nữa.” Kiều Phúc quỳ xuống đất cầu xin Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cũng biết Kiều Phúc vẫn luôn thích Ngô Mặc Hạ, chị gái của Ngô Mặc Thu, hơn tám trăm năm trước, cũng vì cứu chị em nhà họ Ngô nên Kiều Phúc mới bị liên lụy chết.  

Cảm tình giữa ba quỷ tu rất sâu nặng, Kiều Phúc cũng luôn đối xử với Ngô Mặc Thu như em gái của mình. Bây giờ Ngô Mặc Hạ còn chưa biết chuyện này, bởi vì Ngô Mặc Hạ được Dương Bách Xuyên phái đi bảo vệ cho  u Dương Ngọc Thanh.  

“Kiều Phúc, đứng lên đi, tôi biết cậu coi Thu Nhi như em gái, mấy trăm năm qua các người hóa thành linh thể sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu nặng. Nhưng tôi cũng muốn nói cho cậu một điều, từ khi các cậu nhận tôi là chủ nhân, từ khoảnh khắc các cậu gia nhập Vân Môn, tôi cũng đã coi các cậu như người nhà.  

Tôi hứa với cậu, chỉ cần Thu Nhi không hồn phi phách tán, tôi chắc chắn sẽ tìm về Thu Nhi. Nếu không may Thu Nhi xảy ra chuyện, tôi thể sẽ nghiền yêu nữ kia thành tro bụi, làm cô ta vĩnh viễn không được siêu sinh.”  

Dương Bách Xuyên nói chém đinh chặt sắt, vì báo thù cho Đường Long và Cổ Tư Lạc, Dương Bách Xuyên cũng không bỏ qua cho người đàn bà đó.  

Hơn nữa, ở trong lòng anh địa vị của Thu Nhi cũng rất nặng, không nói đến nguyên nhân khác, ba quỷ tu cũng đã âm thầm làm giúp anh rất nhiều chuyện.  

Nói về công lao thì bọn họ nhiều nhất Vân Môn.  

“Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân.” Kiều Phúc liên tục nói cảm ơn.  

“Được rồi, cậu nói tên khách sạn kia cho tôi, tôi sẽ đi điều tra chuyện này, còn cậu cứ dưỡng thương cho khỏe đi đã, sau khi khôi phục được một phần hãy trở về tổng bộ Vân Môn.” Dương Bách Xuyên nói với Kiều Phúc.  

…...  

Sau khi trấn an Kiều Phúc, Dương Bách Xuyên trực tiếp rời khỏi biệt thự, lúc này ánh đèn rực rỡ vừa mới lên, Dương Bách Xuyên lái xe đến thẳng Nam Thành.  

Dựa theo lời nói của Kiều Phúc, người đàn bà tà ám kia bắt Thu Nhi vào một khách sạn ở Nam Thành, nhưng chắc chắn sẽ không ở một nơi cố định, mục đích Dương Bách Xuyên đến khách sạn này là để truy tìm hơi thở.  
 
Chương 999


Sau đó, hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng rực lên, anh phát hiện thân ảnh của Kiều Phúc nằm dưới mặt đất của ngôi mộ, nhưng lúc này linh thể của Kiều Phúc cực kỳ ảm đạm, hình như đã bị trọng thương, anh ta xuống dưới âm sát linh mạch kia để phục hồi vết thương.  

Biệt thự cũng không có những người khác, lẽ ra khi Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đến Cố Đô sẽ vào biệt thự ở, nhưng bây giờ không có ai, nghĩa là một trong hai người đã đi đến công ty Vân Kỳ để bảo vệ Lưu Tích Kỳ.  

Dương Bách Xuyên đi vào biệt thự, đi thẳng xuống mật thất ngầm, đi xuống hầm mộ từ lối đi được chồn nhỏ đào ra đợt trước.  

“Chủ nhân ~”  

Kiều Phúc đã phát hiện Dương Bách Xuyên đi xuống.  

“Kiều Phúc, thấy cậu không sao tôi yên tâm rồi, sao rồi? Vết thương có nặng hay không?” Dương Bách Xuyên hỏi Kiều Phúc.  

“Chủ nhân, tôi vô dụng, xin chủ nhân trách phạt.” Nói xong, Kiều Phúc nức nở quỳ xuống.  

“Đứng lên rồi nói, nói tất cả những gì cậu biết cho tôi, Thu Nhi… Thu Nhi cô ấy?” Dương Bách Xuyên không dám hỏi, sợ Ngô Mặc Thu gặp chuyện không may.  

“Chủ nhân, Thu Nhi bị nữ ma đầu bắt đi, tôi vô dụng…” Kiều Phúc không ngừng tự trách, kể lại chuyện xảy ra hôm đó cho Dương Bách Xuyên, anh ta là một trong những người biết rõ chuyện này nhất.  

Dựa theo lời của Kiều Phúc, người phụ nữ đến biệt thự vào đêm hôm đó chính là người phụ nữ tà ám đã chạy trốn khỏi ngôi mộ dưới nền đất. Ngày đó sau khi anh ta sắp xếp Dương San San trốn xuống hầm rượu, anh ta đi ra ngoài hỗ trợ, khi anh ta đi ra ngoài, Đường Long và Cổ Tư Lạc đã bị người phụ nữ kia g iết chết, còn Ngô Mặc Thu đang chiến đấu với cô ta.  

Anh ta đi lên hỗ trợ mới cảm nhận được người phụ nữ tà ám kia mạnh đến cỡ nào, thậm chí còn mạnh hơn Thu Nhi rất nhiều. Kết quả trong trận chiến đó, người phụ nữ kia trực tiếp bắt Thu Nhi rồi bay đi, Kiều Phúc liền đuổi theo.  

Nhưng người phụ nữ kia bay rất nhanh, Kiều Phúc không thể đuổi kịp, nhưng làm một quỷ tu, anh ta có thể cảm ứng được hơi thở của Ngô Mặc Thu, tìm đến một phòng rượu của một nhà nghỉ. Sau khi đi vào phát hiện người phụ nữ kia muốn luyện hóa Ngô Mặc Thu, chẳng qua Ngô Mặc Thu tu luyện Phong Đô Quyết, không giống bình thường, nên cô ta tạm thời chưa làm gì Thu Nhi.  

Nhưng Kiều Phúc lại bị cô ta đả thương, suýt chút nữa hồn phi phách tán, cuối cùng anh ta chỉ có thể trốn về mộ để chữa thương. Lúc đó trạng thái của anh ta gần như là dầu hết đèn tắt, muốn thông báo cho Dương Bách Xuyên cũng không có cách nào.  

Hôm nay vừa mới phục hồi được một chút.  

Theo lời kể của Kiều Phúc, người phụ nữ kia là một xác sống, có đạo hạnh cực kỳ kh ủng bố.  

“Cầu xin chủ nhân hãy cứu Thu Nhi, nếu Thu Nhi xảy ra chuyện gì, tôi không biết ăn nói với Mặc Hạ như thế nào nữa.” Kiều Phúc quỳ xuống đất cầu xin Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cũng biết Kiều Phúc vẫn luôn thích Ngô Mặc Hạ, chị gái của Ngô Mặc Thu, hơn tám trăm năm trước, cũng vì cứu chị em nhà họ Ngô nên Kiều Phúc mới bị liên lụy chết.  

Cảm tình giữa ba quỷ tu rất sâu nặng, Kiều Phúc cũng luôn đối xử với Ngô Mặc Thu như em gái của mình. Bây giờ Ngô Mặc Hạ còn chưa biết chuyện này, bởi vì Ngô Mặc Hạ được Dương Bách Xuyên phái đi bảo vệ cho  u Dương Ngọc Thanh.  

“Kiều Phúc, đứng lên đi, tôi biết cậu coi Thu Nhi như em gái, mấy trăm năm qua các người hóa thành linh thể sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu nặng. Nhưng tôi cũng muốn nói cho cậu một điều, từ khi các cậu nhận tôi là chủ nhân, từ khoảnh khắc các cậu gia nhập Vân Môn, tôi cũng đã coi các cậu như người nhà.  

Tôi hứa với cậu, chỉ cần Thu Nhi không hồn phi phách tán, tôi chắc chắn sẽ tìm về Thu Nhi. Nếu không may Thu Nhi xảy ra chuyện, tôi thể sẽ nghiền yêu nữ kia thành tro bụi, làm cô ta vĩnh viễn không được siêu sinh.”  

Dương Bách Xuyên nói chém đinh chặt sắt, vì báo thù cho Đường Long và Cổ Tư Lạc, Dương Bách Xuyên cũng không bỏ qua cho người đàn bà đó.  

Hơn nữa, ở trong lòng anh địa vị của Thu Nhi cũng rất nặng, không nói đến nguyên nhân khác, ba quỷ tu cũng đã âm thầm làm giúp anh rất nhiều chuyện.  

Nói về công lao thì bọn họ nhiều nhất Vân Môn.  

“Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân.” Kiều Phúc liên tục nói cảm ơn.  

“Được rồi, cậu nói tên khách sạn kia cho tôi, tôi sẽ đi điều tra chuyện này, còn cậu cứ dưỡng thương cho khỏe đi đã, sau khi khôi phục được một phần hãy trở về tổng bộ Vân Môn.” Dương Bách Xuyên nói với Kiều Phúc.  

…...  

Sau khi trấn an Kiều Phúc, Dương Bách Xuyên trực tiếp rời khỏi biệt thự, lúc này ánh đèn rực rỡ vừa mới lên, Dương Bách Xuyên lái xe đến thẳng Nam Thành.  

Dựa theo lời nói của Kiều Phúc, người đàn bà tà ám kia bắt Thu Nhi vào một khách sạn ở Nam Thành, nhưng chắc chắn sẽ không ở một nơi cố định, mục đích Dương Bách Xuyên đến khách sạn này là để truy tìm hơi thở.  
 
Chương 998


Dương Bách Xuyên đi qua lựa chọn một tảng đá xanh rộng hơn mét, cao 3 mét, dùng lực đào tảng đá ra khỏi lớp đất.  

Trước khi đi tùy tay bắt mấy con cá Rồng vào trong không gian hồ Càn Khôn, khiêng tảng đá xanh đi lên mặt nước.  

Ra khỏi mặt nước, Dương Bách Xuyên đặt tảng đá xanh ở bên cạnh hồ, lấy ra đao điêu khắc từ hồ Càn Khôn, bắt đầu điêu khắc.  

Trong đầu hiện ra bộ dáng của sư phụ Vân Thiên Tà, điêu khắc không hề khó.  

Tĩnh tâm điêu khắc, đao điêu khắc trong tay Dương Bách Xuyên bay múa thành tàn ảnh.  

Một tiếng sau, một bức tượng Vân Thiên Tà sinh động như thật được hoàn thành.  

Dương Bách Xuyên đánh giá một lượt, lẩm bẩm: “Thật ra sư phụ trông cũng rất đẹp trai.”  

Ở trong hiện thực, cục đá màu xanh lá hóa thành một người có mày kiếm mắt sáng, tóc dài tùy ý xõa trên vai, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn về phía chân trời, râu dài tung bay, trên người mặc một bộ áo dài, tràn ngập hương vị tiên phong đạo cốt.  

Dương Bách Xuyên vừa lòng cười: “Mặc dù sư phụ không thể đi ra khỏi hồ Càn Khôn, cũng không nói cho con sư phụ người là ai. Nhưng từ nay về sau, người chính là sư tổ của Vân Môn, cần phải phù hộ cho đệ tử của Vân Môn.”  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên có chút mất tự nhiên, nói: “Tại sao những lời này có chút không được tự nhiên nhỉ? Sư phụ còn chưa chết, thôi, coi như đã chết đi, dù sao người cũng ở trạng thái thần hồn.”  

Sau đó khiêng tượng sư phụ về thôn.  

Đi ra ngoài hơn một tiếng, sau khi trở về mọi người đã chuyển nhà gần xong, thấy được Dương Bách Xuyên khiêng một pho tượng trở về, một đám tràn đầy khó hiểu.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, bảo tất cả mọi người đi theo anh.  

Trực tiếp đi đến hậu viện, đặt tượng của sư phụ Vân Thiên Tà ở hậu viện nhà chính, sau đó lớn tiếng nói: “Đến tận bây giờ không phải mọi người đều muốn biết sư tổ của Vân Môn chúng ta là ai hay sao?  

Bây giờ nói cho mọi người, bức tượng này chính là sư tổ của Vân Môn chúng ta, tên là Vân Thiên Tà, là một cao thủ cực kỳ ghê gớm.  

Từ hôm nay trở đi, nơi này chính thức sửa tên là điện Thiên Tà, đệ tử Vân Môn phải thăm viếng sư tổ, tôn sư trọng đạo.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dẫn theo mọi người chính thức thăm viếng sư tổ, coi như hoàn thành lần ngưng tụ đầu tiên của Vân Môn.  

Từ sau lần này, mỗi một người đều cảm thấy một sự trung thành hiện hữu trong lòng, Dương Bách Xuyên có thể tự mình cảm nhận được điều này.  

Dương Bách Xuyên không nghĩ đến Tửu Tiên lão đầu cũng đến viếng thăm sư tổ, trong lòng của anh cực kỳ vui mừng, âm thầm nói: “Xem ra kế hoạch lừa dối tẩy não đã thành công, Tửu Tiên lão đầu đã trở thành đại trưởng lão của Vân Môn. Đây là một khởi đầu rất tốt, chắc chắn sau này Vân Môn sẽ quật khởi trong giới võ cổ.”  

Sau khi thăm viếng sư tổ, Dương Bách Xuyên phân phó đạo trưởng Phương chuẩn bị luyện chế đan Tụ Khí, đảm bảo mỗi thành viên của Vân Môn đều nhận được một viên đan Tụ Khí và đan Bồi Nguyên một tháng, linh dược không đủ nói cho Lưu Tích Kỳ. Sau này công ty Vân Kỳ tồn tại để mở ra một con đường thu thập thiên tài địa bảo cho Vân Môn.  

Sau đó anh chính thức thu nạp Võ Kiếm và Trần Bảy Roi vào Vân Môn, truyền thụ công pháp tu luyện thích hợp cho hai người.  

Sau khi dặn dò xong công việc, Dương Bách Xuyên đi theo bà nội tế bái tổ tông, sau đó anh phải đi đến Cố Đô.  

Trước khi đi gọi em gái San San, Triệu Nam và Ninh Kha lại, truyền thụ pháp quyết mở ra trận pháp Chu Thiên cho ba người. Bảo ba người thường ngày trận pháp phòng ngự và Ảo trận Sát trận đóng cửa, một khi gặp phải kẻ địch, chỉ cần ba người mở ra trận pháp thì có thể khởi động tác dụng phòng ngự.  

Một khi mở ra trận pháp, toàn bộ thôn sẽ biến mất, chuyện này quá kinh hãi thế tục, nên ngày thường không có việc gì không cần mở.  

Có mắt trận tồn tại, trận pháp sẽ không ngừng hút linh khí trời đất vào trong thôn, cung cấp cho mọi người dùng. Điểm này đã được kiểm chứng rõ ràng, linh khí trong thôn cao hơn bên ngoài rất nhiều lần, càng tích lũy, trong thôn sẽ biến thành một mảnh đất bảo bối.  

Đến chiều, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi Cố Đô, tiếp theo anh muốn đi tìm Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, điều tra nguyên nhân chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc, người của Vân Môn không thể chết oan uổng.

Anh đến Cố Đô lúc 6 giờ tối, sau khi đỗ xe, khuếch tán linh khí khổng lồ ra ngoài, phạm vi 900 mét quanh biệt thự đều nằm trong sự bao phủ linh thức của anh.  

Trận pháp Tụ Linh trong biệt thự vẫn còn nguyên chưa bị phá hỏng, tất cả đều ổn.
 
Chương 993


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ, chết đi.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, đánh thẳng xuống.  

Anh không có hứng thú kéo dài với người này.  

“A ~ đừng giết tôi.” Người này kêu la thảm thiết, bị dọa choáng váng, nhưng đón tấn công vẫn giáng xuống, trong tay ông ta cầm một thanh đao dài, dùng hết tất cả chân nguyên ngăn cản.  

Nhưng cũng chỉ là bọ ngựa hấp hối, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống.  

Người này tiếp tục la hét nhưng lại phát hiện mình chưa chết, chỉ là xương cốt bị chặt đứt vài cái.  

“Mình… Chưa chết?” Ông ta tự hỏi.  

Dương Bách Xuyên muốn giữ lại người sống để hỏi chuyện của Hạ Lộ.  

Tạm thời anh sẽ không giết ông ta.  

Bay người qua đó, trực tiếp nhấc người này lên, bay lại chỗ tên Tiên Thiên tầng ba Thần Tông đang ngất kia, ném cùng một chỗ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên quay người nhìn về phía tảng đá lớn, lạnh lùng nói: “Tự ra hay để tôi đánh ra?”  

Ẩn giấu sau tảng đá lớn chính là tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia, ông ta không chạy, Dương Bách Xuyên cũng không ra tay, giữ tên này lại chính là để lập uy.  

Hiệu quả không phải lập uy ở chỗ này mà là tuyên truyền bằng miệng, anh muốn giữ lại tên này vì lý do đó.  

Lời vừa nói xong, đằng sau tảng đá lớn vang lên âm thanh: “Đừng đừng đừng! Thả tôi ra.”  

Đây là một người đàn ông trung niên, hơn bốn mươi tuổi, run rẩy đi ra. Ông ta tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên hạ gục cao thủ Tiên Thiên ba tầng trong nháy mắt. Mặc dù ông ta là Thiên Tỉnh dị năng giả, nhưng cũng chỉ tương đương với Tiên Thiên tầng một. Ở trước mặt Dương Bách Xuyên không nhấc nối suy nghĩ phản kháng, hiện tại chỉ có thể cố gắng giữ mạng.  

“Ông là người phương nào? Thế lực nào?” Dương Bách Xuyên lạnh mặt hỏi ông ta.  

“Tôi… Tôi tên Hòa Sơn, không thuộc về bất cứ thế lực nào, tôi là Tán Tu, Dương môn chủ tha mạng, tôi chỉ đến xem náo nhiệt.” Hòa Sơn kinh hồn táng đảm.  

“Hừ ~ xem náo nhiệt? Nghe đây, cho ông một cơ hội sống, tự cắt đứt một tay tôi sẽ tha chết cho ông, nếu không tôi tự mình ra tay.” Hôm nay muốn lập uy, Dương Bách Xuyên không tính toán giữ lại thiện tâm. Nếu hôm nay thực lực của anh không đủ, hoặc Vân Môn không có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, những người này sẽ hủy diệt Vân Môn.  

Hòa Sơn nghe thấy Dương Bách Xuyên nói làm chính mình tự cắt đứt một cánh tay, trên mặt âm u, cân nhắc một lúc, cuối cùng cắn răng, nâng tay trái xuống đao chặt đứt tay phải của chính mình.  

“A ~”  

Tiếng kêu thảm thiết của Hòa Sơn vang vọng trên đỉnh núi, cánh tay phải của ông ta bị bản thân chặt đứt, máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất. Trong lòng ông ta rất rõ ràng, nếu để Dương Bách Xuyên ra tay ông ta sẽ mất mạng, không bằng chặt đứt một cánh tay đổi một mạng còn có lời hơn.  

“Coi như ông biết điều.”  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, không để ý đến Hòa Sơn, nhìn về phía người của Thần Tông và  m Nguyệt Tông.  

[Diendantruyen.Com] Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)


“Nói cho tôi biết sự mất tích của Đàm chủ Thần Long Đàm có liên quan đến Thần Tông,  m Nguyệt Tông các người hay không. Nghĩ cho kỹ rồi trả lời, nếu không thể làm tôi vừa lòng, các người tự biết hậu quả.” Dương Bách Xuyên rét lạnh nói.  

“Tôi nói…”  

“Tôi nói…”  

Hai người đồng thanh nói.  

Tiếp theo hai người lần lượt trả lời, quả nhiên Hạ Lộ mất tích có liên quan đến Thần Tông và  m Nguyệt Môn.  

Không khác với suy đoán của anh mấy, lúc trước sau khi đi ra từ đạo tràng Vu Hàm, Thanh Thành Thần Tông và  m Nguyệt môn đã tản ra tin tức Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm bị Dương Bách Xuyên gi ết chết. Sau đó hai tông môn lớn này đã phái ra hai tên Tiên Thiên tầng ba đến giết Dương Bách Xuyên, sau khi đi vào Hoa Hạ, hai tên Tiên Thiên tầng ba đã bị Hạ Lộ ngăn lại.  

Sau một trận đại chiến, kết cục là ba người đều bị thương, hai tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông và  m Nguyệt Môn rời khỏi Hoa Hạ. Lúc đó Hạ Lộ bị thương nặng nhưng chưa chết, dựa theo lời nói của Thần Tông và  m Nguyệt Môn, Hạ Lộ không sống được.  

Dương Bách Xuyên chấn động, sau trận chiến đó Hạ Lộ không trở lại Thần Long Đàm, khả năng cao dữ nhiều lành ít.  

Nếu vậy lúc cô ấy bị trọng thương sắp chết sẽ đi nơi nào? Không ai biết, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ đến hai nơi, đầu tiên là chỗ lão đạo đã cứu cô ấy, thứ hai là quê của Hạ Lộ. Hạ Lộ từng nói với anh, trong Trường Giang có cá Rồng.  

Nếu cô trọng thương không trở về Thần Long Đàm, vậy cũng chỉ có thể đi đến hai chỗ này.  

Sau khi nghe xong đột nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên rất đau, tức giận giơ tay đánh mạnh về phía hai người kia.  

“A ~”  

“Mày….”  

Hai tên Thần Tông và Âm Nguyệt Môn không nghĩ đến Dương Bách Xuyên sẽ ra tay, nói chuyện không giữ lời.  

Nhưng âm thanh chưa kịp phát ra đã chết tại chỗ.  

Bên kia, tên Thiên Tỉnh dị năng giả cắt đứt một tay bị dọa run người, sợ Dương Bách Xuyên cũng giết ông ta.  

Dương Bách Xuyên cực kỳ hận Thần Tông và  m Nguyệt Môn, trực tiếp giế t chết hai người nay, coi như trả thù cho Hạ Lộ, dù sao giết người của hai tông này cũng không đủ anh nguôi giận.  

Dương Bách Xuyên hét to, âm thanh vang lên như sấm, dùng chân khí nói: “Từ bây giờ, cho dù là võ cỏ giả hay Thiên Tỉnh dị năng giả, dám can đảm bước vào phạm vi mười dặm của thôn Dương Gia, giết không tha.”  

Âm thanh truyền khắp mấy dặm núi lớn, quay đầu lại nói với tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia: “Cút!”
 
Chương 1000


Hoặc nói cách khác là thử thời vận, giữa anh và Ngô Mặc Thu có khế ước, chỉ cần có hơi thở của Ngô Mặc Thu, anh có thể cảm ứng được phương hướng.  

Đi đến khách sạn này là để truy tìm theo hơi thở, sau đó cảm ứng xem Ngô Mặc Thu có còn sống không. Nếu có thể cảm ứng được, chứng tỏ cô còn sống, đồng thời cũng có thể tìm được người phụ nữ kia.  

Theo những gì Kiều Phúc nói, hơi thở của người phụ nữ kia mạnh hơn Ngô Mặc Thu rất nhiều lần, còn biết phi hành, còn là một xác sống.  

Từ những tin tức đó, Dương Bách Xuyên phán đoán tu vi của người phụ nữ tà ám kia chắc chắn sánh ngang với Tiên Thiên tầng sáu, hay Trúc Cơ tầng sáu.  

Trong võ cổ giả Tiên Thiên cũng chỉ có Tiên Thiên tầng sáu mới có năng lực phi hành dựa vào chân nguyên.  

Kiều Phúc nói người đàn bà tà ám kia là xác sống, Dương Bách Xuyên tin điều này, bởi vì lúc trước ở trong ngôi mộ dưới biệt thự, thi thể của người đàn bà đó ở trong quan tài.  

Còn có phải là xác sống thật sự không còn phải tìm được mới có thể biết.  

Đối với mối nguy hại này, trong lòng Dương Bách Xuyên đằng đằng sát khí, chắc chắn phải trả thù cho cái chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc.  

Anh dừng xe ở một ngõ nhỏ sau khách sạn, sau khi xuống xe ngẩng đầu nhìn tầng 13, phán đoán số phòng, sau đó sử dụng Thuật Ngự phong, trực tiếp bay lên.  

Dương Bách Xuyên không định đi vào theo quy củ bình thường của khách sạn, bởi vì chưa chắc anh có thể lấy được số phòng cùng tầng 13 với phòng 233. có năng lực phi hành, cứ trực tiếp đơn giản thô bạo bay từ cửa sổ vào.  

Rất nhanh anh đã bay đến tầng 14, đi đến cửa sổ phòng 233, phòng khách bên trong bật đèn sáng trưng, nhưng không thấy ai.  

Cửa sổ bị khóa bên trong, chuyện này không làm khó được Dương Bách Xuyên, dùng chút lực trực tiếp bẻ gãy cửa sổ, bay vào, đứng ở đại sảnh.  

Nhắm mắt cảm nhận, cảm ứng được hai loại hơi thở từ trong không khí.  

Hai loại hơi thở này rất quen thuộc, một hơi thở trong đó là của Ngô Mặc Thu, có chút lạnh lạnh quen thuộc. Điều này làm Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, còn có thể cảm ứng được hơi thở của Ngô Mặc Thu, chứng tỏ cô còn sống.  

Một hơi thở còn lại mang theo sát khí nhàn nhạt, rất tà ác, giống với hơi thở của người đàn bà đã chạy trốn khỏi mộ lúc trước.  

Cảm ứng được cả hai loại hơi thở đã giúp anh bớt rất nhiều công đoạn.  

Có khế ước tinh thần lực với Ngô Mặc Thu, rất nhanh Dương Bách Xuyên đã xác định được hơi thở của cô ở hướng Đông Nam.  

Mở mắt ra, Dương Bách Xuyên phóng xuất linh thức thăm dò phòng ngủ, xem còn dấu vết nào sót lại không. Thêm một manh mối sẽ thêm một phần khả năng tìm được Thu Nhi và người phụ nữ tà ám kia.  

Mang theo tâm tư như vậy, anh phòng xuất linh thức ra xa, trực tiếp khuếch tán mở rộng.  

Nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy từ linh thức lại làm anh chấn động mạnh, cả người nổi đầy da gà.  

Làm tình, đây là chuyện rất bình thường khi xuất hiện ở khách sạn.  

Nhưng cảnh sex anh nhìn thấy thực sự không giống bình thường.  

Trên giường lớn có hai thân thể đang lăn lộn trên đó.  

Làm tình thì làm tình, nếu có thể xem có lẽ anh sẽ xem thêm một chút.  

Nhưng nó quá cay mắt, không nghĩ đến là hai tên đàn ông râu xồm đang làm tình với nhau.  

Dương Bách Xuyên suýt nôn ra, thầm mắng đen đủi, trực tiếp bay ra từ cửa sổ, sợ ở thêm một lúc nữa anh sẽ mù.  

“Tội lỗi tội lỗi.” Sau khi bay khỏi tầng 13, ngồi trên xe Dương Bách Xuyên liên tục lẩm bẩm hai chữ tội lỗi.  

Sau đó truy tìm theo hơi thở của Thu Nhi.  

Xe đi tầm nửa giờ thì chậm lại, khi đi qua một quán bar, Dương Bách Xuyên cảm giác được một loại hơi thở tràn đầy sát khí.  

Anh đỗ xe ở ven đường, đi vào quán bar này.  

Theo cảm ứng, hơi thở đầy sát khí này không phải của Thu Nhi, đây là hơi thở của người phụ nữ tà ám kia.  

Đúng lúc, cho dù là hơi thở của Thu Nhi hay của người phụ nữ tà ám kia, chỉ cần tìm được một trong hai thì có thể tìm được người còn lại.  

Quán bar này được trang trí rất xa hoa, sau khi đi vào Dương Bách Xuyên tìm một góc ngồi xuống, gọi rượu chậm rãi uống, hai mắt nhìn về phía sân khấu. Lúc này đang phát âm nhạc bốc lửa, trên sân khấu có khoảng bảy tám chục người cả trai lẫn gái đang điên cuồng vặn vẹo thân thể.  
 
Chương 1000


Hoặc nói cách khác là thử thời vận, giữa anh và Ngô Mặc Thu có khế ước, chỉ cần có hơi thở của Ngô Mặc Thu, anh có thể cảm ứng được phương hướng.  

Đi đến khách sạn này là để truy tìm theo hơi thở, sau đó cảm ứng xem Ngô Mặc Thu có còn sống không. Nếu có thể cảm ứng được, chứng tỏ cô còn sống, đồng thời cũng có thể tìm được người phụ nữ kia.  

Theo những gì Kiều Phúc nói, hơi thở của người phụ nữ kia mạnh hơn Ngô Mặc Thu rất nhiều lần, còn biết phi hành, còn là một xác sống.  

Từ những tin tức đó, Dương Bách Xuyên phán đoán tu vi của người phụ nữ tà ám kia chắc chắn sánh ngang với Tiên Thiên tầng sáu, hay Trúc Cơ tầng sáu.  

Trong võ cổ giả Tiên Thiên cũng chỉ có Tiên Thiên tầng sáu mới có năng lực phi hành dựa vào chân nguyên.  

Kiều Phúc nói người đàn bà tà ám kia là xác sống, Dương Bách Xuyên tin điều này, bởi vì lúc trước ở trong ngôi mộ dưới biệt thự, thi thể của người đàn bà đó ở trong quan tài.  

Còn có phải là xác sống thật sự không còn phải tìm được mới có thể biết.  

Đối với mối nguy hại này, trong lòng Dương Bách Xuyên đằng đằng sát khí, chắc chắn phải trả thù cho cái chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc.  

Anh dừng xe ở một ngõ nhỏ sau khách sạn, sau khi xuống xe ngẩng đầu nhìn tầng 13, phán đoán số phòng, sau đó sử dụng Thuật Ngự phong, trực tiếp bay lên.  

Dương Bách Xuyên không định đi vào theo quy củ bình thường của khách sạn, bởi vì chưa chắc anh có thể lấy được số phòng cùng tầng 13 với phòng 233. có năng lực phi hành, cứ trực tiếp đơn giản thô bạo bay từ cửa sổ vào.  

Rất nhanh anh đã bay đến tầng 14, đi đến cửa sổ phòng 233, phòng khách bên trong bật đèn sáng trưng, nhưng không thấy ai.  

Cửa sổ bị khóa bên trong, chuyện này không làm khó được Dương Bách Xuyên, dùng chút lực trực tiếp bẻ gãy cửa sổ, bay vào, đứng ở đại sảnh.  

Nhắm mắt cảm nhận, cảm ứng được hai loại hơi thở từ trong không khí.  

Hai loại hơi thở này rất quen thuộc, một hơi thở trong đó là của Ngô Mặc Thu, có chút lạnh lạnh quen thuộc. Điều này làm Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, còn có thể cảm ứng được hơi thở của Ngô Mặc Thu, chứng tỏ cô còn sống.  

Một hơi thở còn lại mang theo sát khí nhàn nhạt, rất tà ác, giống với hơi thở của người đàn bà đã chạy trốn khỏi mộ lúc trước.  

Cảm ứng được cả hai loại hơi thở đã giúp anh bớt rất nhiều công đoạn.  

Có khế ước tinh thần lực với Ngô Mặc Thu, rất nhanh Dương Bách Xuyên đã xác định được hơi thở của cô ở hướng Đông Nam.  

Mở mắt ra, Dương Bách Xuyên phóng xuất linh thức thăm dò phòng ngủ, xem còn dấu vết nào sót lại không. Thêm một manh mối sẽ thêm một phần khả năng tìm được Thu Nhi và người phụ nữ tà ám kia.  

Mang theo tâm tư như vậy, anh phòng xuất linh thức ra xa, trực tiếp khuếch tán mở rộng.  

Nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy từ linh thức lại làm anh chấn động mạnh, cả người nổi đầy da gà.  

Làm tình, đây là chuyện rất bình thường khi xuất hiện ở khách sạn.  

Nhưng cảnh sex anh nhìn thấy thực sự không giống bình thường.  

Trên giường lớn có hai thân thể đang lăn lộn trên đó.  

Làm tình thì làm tình, nếu có thể xem có lẽ anh sẽ xem thêm một chút.  

Nhưng nó quá cay mắt, không nghĩ đến là hai tên đàn ông râu xồm đang làm tình với nhau.  

Dương Bách Xuyên suýt nôn ra, thầm mắng đen đủi, trực tiếp bay ra từ cửa sổ, sợ ở thêm một lúc nữa anh sẽ mù.  

“Tội lỗi tội lỗi.” Sau khi bay khỏi tầng 13, ngồi trên xe Dương Bách Xuyên liên tục lẩm bẩm hai chữ tội lỗi.  

Sau đó truy tìm theo hơi thở của Thu Nhi.  

Xe đi tầm nửa giờ thì chậm lại, khi đi qua một quán bar, Dương Bách Xuyên cảm giác được một loại hơi thở tràn đầy sát khí.  

Anh đỗ xe ở ven đường, đi vào quán bar này.  

Theo cảm ứng, hơi thở đầy sát khí này không phải của Thu Nhi, đây là hơi thở của người phụ nữ tà ám kia.  

Đúng lúc, cho dù là hơi thở của Thu Nhi hay của người phụ nữ tà ám kia, chỉ cần tìm được một trong hai thì có thể tìm được người còn lại.  

Quán bar này được trang trí rất xa hoa, sau khi đi vào Dương Bách Xuyên tìm một góc ngồi xuống, gọi rượu chậm rãi uống, hai mắt nhìn về phía sân khấu. Lúc này đang phát âm nhạc bốc lửa, trên sân khấu có khoảng bảy tám chục người cả trai lẫn gái đang điên cuồng vặn vẹo thân thể.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom