Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 999


Sau đó, hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng rực lên, anh phát hiện thân ảnh của Kiều Phúc nằm dưới mặt đất của ngôi mộ, nhưng lúc này linh thể của Kiều Phúc cực kỳ ảm đạm, hình như đã bị trọng thương, anh ta xuống dưới âm sát linh mạch kia để phục hồi vết thương.  

Biệt thự cũng không có những người khác, lẽ ra khi Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đến Cố Đô sẽ vào biệt thự ở, nhưng bây giờ không có ai, nghĩa là một trong hai người đã đi đến công ty Vân Kỳ để bảo vệ Lưu Tích Kỳ.  

Dương Bách Xuyên đi vào biệt thự, đi thẳng xuống mật thất ngầm, đi xuống hầm mộ từ lối đi được chồn nhỏ đào ra đợt trước.  

“Chủ nhân ~”  

Kiều Phúc đã phát hiện Dương Bách Xuyên đi xuống.  

“Kiều Phúc, thấy cậu không sao tôi yên tâm rồi, sao rồi? Vết thương có nặng hay không?” Dương Bách Xuyên hỏi Kiều Phúc.  

“Chủ nhân, tôi vô dụng, xin chủ nhân trách phạt.” Nói xong, Kiều Phúc nức nở quỳ xuống.  

“Đứng lên rồi nói, nói tất cả những gì cậu biết cho tôi, Thu Nhi… Thu Nhi cô ấy?” Dương Bách Xuyên không dám hỏi, sợ Ngô Mặc Thu gặp chuyện không may.  

“Chủ nhân, Thu Nhi bị nữ ma đầu bắt đi, tôi vô dụng…” Kiều Phúc không ngừng tự trách, kể lại chuyện xảy ra hôm đó cho Dương Bách Xuyên, anh ta là một trong những người biết rõ chuyện này nhất.  

Dựa theo lời của Kiều Phúc, người phụ nữ đến biệt thự vào đêm hôm đó chính là người phụ nữ tà ám đã chạy trốn khỏi ngôi mộ dưới nền đất. Ngày đó sau khi anh ta sắp xếp Dương San San trốn xuống hầm rượu, anh ta đi ra ngoài hỗ trợ, khi anh ta đi ra ngoài, Đường Long và Cổ Tư Lạc đã bị người phụ nữ kia g iết chết, còn Ngô Mặc Thu đang chiến đấu với cô ta.  

Anh ta đi lên hỗ trợ mới cảm nhận được người phụ nữ tà ám kia mạnh đến cỡ nào, thậm chí còn mạnh hơn Thu Nhi rất nhiều. Kết quả trong trận chiến đó, người phụ nữ kia trực tiếp bắt Thu Nhi rồi bay đi, Kiều Phúc liền đuổi theo.  

Nhưng người phụ nữ kia bay rất nhanh, Kiều Phúc không thể đuổi kịp, nhưng làm một quỷ tu, anh ta có thể cảm ứng được hơi thở của Ngô Mặc Thu, tìm đến một phòng rượu của một nhà nghỉ. Sau khi đi vào phát hiện người phụ nữ kia muốn luyện hóa Ngô Mặc Thu, chẳng qua Ngô Mặc Thu tu luyện Phong Đô Quyết, không giống bình thường, nên cô ta tạm thời chưa làm gì Thu Nhi.  

Nhưng Kiều Phúc lại bị cô ta đả thương, suýt chút nữa hồn phi phách tán, cuối cùng anh ta chỉ có thể trốn về mộ để chữa thương. Lúc đó trạng thái của anh ta gần như là dầu hết đèn tắt, muốn thông báo cho Dương Bách Xuyên cũng không có cách nào.  

Hôm nay vừa mới phục hồi được một chút.  

Theo lời kể của Kiều Phúc, người phụ nữ kia là một xác sống, có đạo hạnh cực kỳ kh ủng bố.  

“Cầu xin chủ nhân hãy cứu Thu Nhi, nếu Thu Nhi xảy ra chuyện gì, tôi không biết ăn nói với Mặc Hạ như thế nào nữa.” Kiều Phúc quỳ xuống đất cầu xin Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cũng biết Kiều Phúc vẫn luôn thích Ngô Mặc Hạ, chị gái của Ngô Mặc Thu, hơn tám trăm năm trước, cũng vì cứu chị em nhà họ Ngô nên Kiều Phúc mới bị liên lụy chết.  

Cảm tình giữa ba quỷ tu rất sâu nặng, Kiều Phúc cũng luôn đối xử với Ngô Mặc Thu như em gái của mình. Bây giờ Ngô Mặc Hạ còn chưa biết chuyện này, bởi vì Ngô Mặc Hạ được Dương Bách Xuyên phái đi bảo vệ cho  u Dương Ngọc Thanh.  

“Kiều Phúc, đứng lên đi, tôi biết cậu coi Thu Nhi như em gái, mấy trăm năm qua các người hóa thành linh thể sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu nặng. Nhưng tôi cũng muốn nói cho cậu một điều, từ khi các cậu nhận tôi là chủ nhân, từ khoảnh khắc các cậu gia nhập Vân Môn, tôi cũng đã coi các cậu như người nhà.  

Tôi hứa với cậu, chỉ cần Thu Nhi không hồn phi phách tán, tôi chắc chắn sẽ tìm về Thu Nhi. Nếu không may Thu Nhi xảy ra chuyện, tôi thể sẽ nghiền yêu nữ kia thành tro bụi, làm cô ta vĩnh viễn không được siêu sinh.”  

Dương Bách Xuyên nói chém đinh chặt sắt, vì báo thù cho Đường Long và Cổ Tư Lạc, Dương Bách Xuyên cũng không bỏ qua cho người đàn bà đó.  

Hơn nữa, ở trong lòng anh địa vị của Thu Nhi cũng rất nặng, không nói đến nguyên nhân khác, ba quỷ tu cũng đã âm thầm làm giúp anh rất nhiều chuyện.  

Nói về công lao thì bọn họ nhiều nhất Vân Môn.  

“Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân.” Kiều Phúc liên tục nói cảm ơn.  

“Được rồi, cậu nói tên khách sạn kia cho tôi, tôi sẽ đi điều tra chuyện này, còn cậu cứ dưỡng thương cho khỏe đi đã, sau khi khôi phục được một phần hãy trở về tổng bộ Vân Môn.” Dương Bách Xuyên nói với Kiều Phúc.  

…...  

Sau khi trấn an Kiều Phúc, Dương Bách Xuyên trực tiếp rời khỏi biệt thự, lúc này ánh đèn rực rỡ vừa mới lên, Dương Bách Xuyên lái xe đến thẳng Nam Thành.  

Dựa theo lời nói của Kiều Phúc, người đàn bà tà ám kia bắt Thu Nhi vào một khách sạn ở Nam Thành, nhưng chắc chắn sẽ không ở một nơi cố định, mục đích Dương Bách Xuyên đến khách sạn này là để truy tìm hơi thở.  
 
Chương 994


Tiếng gầm giận dữ của Dương Bách Xuyên mang theo cả chân khí, đứng ở đỉnh núi hét ra, truyền đi thật xa, mục đích là để dọa sợ đám người đang nhìn trộm Vân Môn.  

Hôm nay chém liên tiếp hai tên võ cổ giả bẩm sinh tầng ba của Thần Tông, ba tên bẩm sinh tầng hai của  m Nguyệt Môn, chỉ để lại người sống duy nhất là Thiên Tỉnh dị năng giả.  

Tin tưởng sau hôm nay chuyện này sẽ truyền khắp giới võ cổ.  

Tiếng thét rống giận vang ra xa sẽ làm đám võ cổ giả đang ẩn nấp ở bốn phía biết Vân Môn không dễ chọc.  

Không hề nghi ngờ, sau hôm nay anh và Thần Tông,  m Nguyệt Môn sẽ trở thành tử địch.  

Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên không sợ, sau khi thành công lên đến Trúc Cơ, thủ đoạn của người tu chân sẽ được phát huy dần dần, rất nhiều truyền thừa trong đầu sẽ mở ra một cánh cửa lớn cho anh, đây chính là sự tự tin của anh và Vân Môn.  

Hơn nữa có vị cao thủ Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, tin tưởng bên quê quán sẽ không ai dám đến uy hiếp sau trận lập uy hôm nay.  

Hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên dùng Chân Hỏa đốt cháy năm cái thi thể, lấy được mười lăm viên linh thạch hạ phẩm từ trên người những người này, xem như là một thu hoạch ngoài ý muốn.  

Chân Hỏa không đốt cháy được linh thạch, Dương Bách Xuyên không chút khách khí thu hết vào không gian hồ Càn Khôn, nhiều thêm một viên linh thạch để bố trí trận pháp sẽ tăng thêm một tầng an toàn.  

Sau đó anh trở về trong thôn.  

Vừa đi vào, Tửu Tiên lão đầu nheo mắt lại nói: “Nhóc Xuyên, rõ ràng cậu chỉ là cảnh giới bẩm sinh tầng một, nhưng lại có thể phát huy ra thực lực của bẩm sinh tầng sáu, thật sự khiến lão phu kinh ngạc.  

Nhưng vừa rồi cậu giết người làm rất tốt, lão phu phát hiện sau tiếng thét đó, đám người còn sót lại đã chạy trốn, cuối cùng nơi này cũng yên tĩnh lại.”  

“Đại trưởng lão, người cũng nghe được những gì con nói ở đỉnh núi rồi, sau này nếu có võ cổ giả nay dị năng giả nào không đi bằng cửa chính, dám lén lút bước vào Vân Môn trong phạm vi mười dặm, người đừng khách khí, giế t chết tất cả, được không?” Bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ toàn là sự kính sợ với Tửu Tiên lão đầu.  

Lão đầu này càng ngày càng khiến anh cảm giác sâu không lường được.  

“Ha ha, chỉ cần cậu nói ra nơi sản xuất rượu Khỉ cho lão phu, làm lão phu có rượu uống mỗi ngày, canh cổng cho cậu cũng không phải không thể.” Tửu Tiên lão đầu uống một ngụm rượu, cười hì hì nói.  

“Được, con phải đi đến Cố Đô một chuyến, sau khi trở về sẽ mang người đi uống rượu.” Có những lời này của Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên yên tâm rồi.  

Có ông ta trấn giữ, Dương Bách Xuyên rất yên tâm.  

Hôm nay định đi, nhưng xung quanh thôn xuất hiện nhiều võ cổ giả nhìn trộm, Dương Bách Xuyên không yên tâm, quyết định bố trí xong trận pháp rồi đi Cố Đô.  

Làm tất cả người của Vân Môn dọn đến thôn cũ, có trận pháp bảo vệ sẽ nhiều một tầng an toàn.  

Còn những thôn dân bình thường của thôn mới, không võ cổ giả nào dám trắng trợn táo bạo ra tay với người bình thường. Nếu dám làm vậy, sau khi điều tra sẽ bị toàn bộ giới võ cổ đuổi giết.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên quyết định bày trận pháp trước rồi đi.  

Số linh thạch đạo trưởng Phương thu hoạch được từ việc bán đan Bồi Nguyên cho các tông môn lớn đều đưa cho bà nội giữ, Dương Bách Xuyên phải đi tìm bà nội lấy linh thạch.  

Sau khi lấy linh thạch từ chỗ bà nội, Dương Bách Xuyên bắt đầu bố trí trận pháp Tru Thiên, sư phụ Vân Thiên Tà đã truyền thụ xong trận pháp cho anh từ lâu.  

Sau khi ôn tập lại, Dương Bách Xuyên cảm thấy chính mình có thể bày trận được.  

Dựa theo kế hoạch ban đầu, sư phụ Vân Thiên Tà sẽ hỗ trợ, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì giúp anh đột phá Trúc Cơ, sư phụ đã hao phí thần hồn chìm vào ngủ say, còn không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.  

Muốn bố trí trận pháp Tru Thiên cần phải dùng linh khí núi sông.  

Bên thôn cũ này được xây dựng theo thế dựa núi sống, Dương Bách Xuyên quyết định đặt mắt trận trên núi Tần Lĩnh, như vậy có thể bao phủ toàn bộ thôn trong phạm vi lớn.
 
Chương 1001


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên nheo mắt, quan sát khắp nơi, ở chỗ này loại sát khí kia càng ngày càng dày, nghĩa là người phụ nữ tà ám kia đang ở trong quán bar này, còn đang ở trong đám người trên sân khấu.  

Ngày đó lúc chạy trốn khỏi mộ, Dương Bách Xuyên cũng không thấy rõ diện mạo của người phụ nữ kia, nhưng chắc chắn là dung mạo không dễ tìm. Anh sợ rút dây động thừng nên không dám dùng linh thức tra tìm, chỉ có thể dùng mắt quan sát.  

Dương Bách Xuyên dựa theo sự khác biệt giữa phụ nữ có tu vi trong người và phụ nữ bình thường để tìm.  

Năm phút sau, hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng lên, đặt ánh mắt lên trên người một người phụ nữ bốc lửa.  

Người phụ nữ này có dáng người cao gầy, tóc dài xõa trên vai, ăn mặc váy áo màu đen, đôi môi đỏ thẫm như vừa uống máu, ánh sáng trong mắt như bắ n ra ngoài, hai tay đang ôm cổ một thanh niên, hai người cực kỳ thân thiết, động tác vô cùng lớn mật.  

Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, người phụ nữ mặc đồ đen này nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi.  

Khác biệt là hơi thở trên người cô ta mang theo sát khí và máu tươi, rất nồng, hơi thở trên người vô cùng tà ám, rất dễ dàng nhìn ra.  

Anh không vội ra tay, đầu tiên ở đây quá nhiều người thường, thứ hai cũng không biết cô ta giấu Ngô Mặc Thu ở chỗ nào.  

Theo lời của Kiều Phúc, người phụ nữ tà ám này muốn luyện hóa Ngô Mặc Thu, nhưng bởi vì Ngô Mặc Thu tu luyện công pháp Phong Đô Quyết nên không có cách nào luyện hóa được.  

Dương Bách Xuyên suy đoán người phụ nữ tà ám này đang tìm thời cơ để luyện hóa Ngô Mặc Thu, bởi vì trong cơ thể của Ngô Mặc Thu có ma tinh.  

Cách tốt nhất là theo dõi người phụ nữ này.  

Dương Bách Xuyên ngồi ở một góc của quán bar chờ người phụ nữ này rời đi, không lâu sau Dương Bách Xuyên nhìn thấy cô ta và thanh niên kia xuống sân khấu, trực tiếp đi ra ngoài.  

Dương Bách Xuyên lặng lẽ đi theo sau hai người, nếu anh đoán không sai, thanh niên này sắp gặp chuyện không may.  

Không hề nghi ngờ, người phụ nữ này tu luyện tà công, lúc trước ở mộ, Lý Lương Sơn là một ví dụ, cô ta ma hóa Lý Lương Sơn thành nô lệ.  

Hai người đi lên một chiếc xe, người thanh niên kia lái xe, đi thẳng đến vùng ngoại ô.  

Dương Bách Xuyên khởi động xe đi theo sau.  

Sau khi đến vùng ngoại ô, xe dừng ở cạnh hồ, người phụ nữ và thanh niên kia xuống xe, đi vào một căn nhà trệt bên cạnh hồ.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, tắt đèn xe, xuống xe đi vào căn nhà trệt đó.

Lúc này, Dương Bách Xuyên đứng ở bên ngoài nhà gỗ đã có thể nghe được tiếng th ở dốc bên trong, cũng không sợ cô ta có thể trốn thoát được, trong nhà gỗ ba gian đó, hai bên trái phải không có đèn sáng, hoặc là phòng trống, hoặc là phòng cho người nghỉ ngơi.  

Dương Bách Xuyên giải phóng linh thức ra ngoài kiểm tra xung quanh của căn phòng, bên trong đều không có người, đều là phòng trống.  

Bây giờ tại căn phòng ở giữa này, người phụ nữ tà tính và Tiểu Thanh đang ở bên trong.  

Trong tai nghe được giọng nói của một vị thành niên hỏi: “Bảo bối có khách sạn xa hoa không ở, vì sao phải đến nơi này?”  

[Diendantruyen.Com] Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)


Lúc này Dương Bách Xuyên chậm rãi phóng thích linh thức tiến vào trong phòng.  

Anh nhìn thấy người phụ nữ tà tính đang nóng bỏng cùng với tên thanh niên, nhưng ngay sau đó nhìn thấy người phụ nữ mở miệng, hai cái răng nanh thật dài lộ ra.  

“Quả nhiên là cương thi~” Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng.  

Sau đó linh thức anh đi vào, đã bị người phụ nữ phát hiện trước.  

“Ai?” Vẻ mặt cô ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.  

“Bảo bối làm sao vậy? Không có ai mà?” Nhóc thanh niên nói.  

Lúc này người phụ nữ tà tính sao còn để ý đến nhóc thanh niên, giơ tay lên cho một cái tát, ngay lập tức đánh bay nhóc thanh niên ở góc tường hôn mê bất tỉnh.  

Đồng thời linh thức của Dương Bách Xuyên ở trong phòng không nhìn thấy bóng dáng Ngô Mặc Thu, hừ lạnh nói: “Yêu nữ đi ra chịu chết đi.”  

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên sức mạnh linh thức công kích về phía yêu nữ.
 
Chương 1001


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên nheo mắt, quan sát khắp nơi, ở chỗ này loại sát khí kia càng ngày càng dày, nghĩa là người phụ nữ tà ám kia đang ở trong quán bar này, còn đang ở trong đám người trên sân khấu.  

Ngày đó lúc chạy trốn khỏi mộ, Dương Bách Xuyên cũng không thấy rõ diện mạo của người phụ nữ kia, nhưng chắc chắn là dung mạo không dễ tìm. Anh sợ rút dây động thừng nên không dám dùng linh thức tra tìm, chỉ có thể dùng mắt quan sát.  

Dương Bách Xuyên dựa theo sự khác biệt giữa phụ nữ có tu vi trong người và phụ nữ bình thường để tìm.  

Năm phút sau, hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng lên, đặt ánh mắt lên trên người một người phụ nữ bốc lửa.  

Người phụ nữ này có dáng người cao gầy, tóc dài xõa trên vai, ăn mặc váy áo màu đen, đôi môi đỏ thẫm như vừa uống máu, ánh sáng trong mắt như bắ n ra ngoài, hai tay đang ôm cổ một thanh niên, hai người cực kỳ thân thiết, động tác vô cùng lớn mật.  

Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, người phụ nữ mặc đồ đen này nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi.  

Khác biệt là hơi thở trên người cô ta mang theo sát khí và máu tươi, rất nồng, hơi thở trên người vô cùng tà ám, rất dễ dàng nhìn ra.  

Anh không vội ra tay, đầu tiên ở đây quá nhiều người thường, thứ hai cũng không biết cô ta giấu Ngô Mặc Thu ở chỗ nào.  

Theo lời của Kiều Phúc, người phụ nữ tà ám này muốn luyện hóa Ngô Mặc Thu, nhưng bởi vì Ngô Mặc Thu tu luyện công pháp Phong Đô Quyết nên không có cách nào luyện hóa được.  

Dương Bách Xuyên suy đoán người phụ nữ tà ám này đang tìm thời cơ để luyện hóa Ngô Mặc Thu, bởi vì trong cơ thể của Ngô Mặc Thu có ma tinh.  

Cách tốt nhất là theo dõi người phụ nữ này.  

Dương Bách Xuyên ngồi ở một góc của quán bar chờ người phụ nữ này rời đi, không lâu sau Dương Bách Xuyên nhìn thấy cô ta và thanh niên kia xuống sân khấu, trực tiếp đi ra ngoài.  

Dương Bách Xuyên lặng lẽ đi theo sau hai người, nếu anh đoán không sai, thanh niên này sắp gặp chuyện không may.  

Không hề nghi ngờ, người phụ nữ này tu luyện tà công, lúc trước ở mộ, Lý Lương Sơn là một ví dụ, cô ta ma hóa Lý Lương Sơn thành nô lệ.  

Hai người đi lên một chiếc xe, người thanh niên kia lái xe, đi thẳng đến vùng ngoại ô.  

Dương Bách Xuyên khởi động xe đi theo sau.  

Sau khi đến vùng ngoại ô, xe dừng ở cạnh hồ, người phụ nữ và thanh niên kia xuống xe, đi vào một căn nhà trệt bên cạnh hồ.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, tắt đèn xe, xuống xe đi vào căn nhà trệt đó.

Lúc này, Dương Bách Xuyên đứng ở bên ngoài nhà gỗ đã có thể nghe được tiếng th ở dốc bên trong, cũng không sợ cô ta có thể trốn thoát được, trong nhà gỗ ba gian đó, hai bên trái phải không có đèn sáng, hoặc là phòng trống, hoặc là phòng cho người nghỉ ngơi.  

Dương Bách Xuyên giải phóng linh thức ra ngoài kiểm tra xung quanh của căn phòng, bên trong đều không có người, đều là phòng trống.  

Bây giờ tại căn phòng ở giữa này, người phụ nữ tà tính và Tiểu Thanh đang ở bên trong.  

Trong tai nghe được giọng nói của một vị thành niên hỏi: “Bảo bối có khách sạn xa hoa không ở, vì sao phải đến nơi này?”  

[Diendantruyen.Com] Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)


Lúc này Dương Bách Xuyên chậm rãi phóng thích linh thức tiến vào trong phòng.  

Anh nhìn thấy người phụ nữ tà tính đang nóng bỏng cùng với tên thanh niên, nhưng ngay sau đó nhìn thấy người phụ nữ mở miệng, hai cái răng nanh thật dài lộ ra.  

“Quả nhiên là cương thi~” Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng.  

Sau đó linh thức anh đi vào, đã bị người phụ nữ phát hiện trước.  

“Ai?” Vẻ mặt cô ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.  

“Bảo bối làm sao vậy? Không có ai mà?” Nhóc thanh niên nói.  

Lúc này người phụ nữ tà tính sao còn để ý đến nhóc thanh niên, giơ tay lên cho một cái tát, ngay lập tức đánh bay nhóc thanh niên ở góc tường hôn mê bất tỉnh.  

Đồng thời linh thức của Dương Bách Xuyên ở trong phòng không nhìn thấy bóng dáng Ngô Mặc Thu, hừ lạnh nói: “Yêu nữ đi ra chịu chết đi.”  

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên sức mạnh linh thức công kích về phía yêu nữ.
 
Chương 1000


Hoặc nói cách khác là thử thời vận, giữa anh và Ngô Mặc Thu có khế ước, chỉ cần có hơi thở của Ngô Mặc Thu, anh có thể cảm ứng được phương hướng.  

Đi đến khách sạn này là để truy tìm theo hơi thở, sau đó cảm ứng xem Ngô Mặc Thu có còn sống không. Nếu có thể cảm ứng được, chứng tỏ cô còn sống, đồng thời cũng có thể tìm được người phụ nữ kia.  

Theo những gì Kiều Phúc nói, hơi thở của người phụ nữ kia mạnh hơn Ngô Mặc Thu rất nhiều lần, còn biết phi hành, còn là một xác sống.  

Từ những tin tức đó, Dương Bách Xuyên phán đoán tu vi của người phụ nữ tà ám kia chắc chắn sánh ngang với Tiên Thiên tầng sáu, hay Trúc Cơ tầng sáu.  

Trong võ cổ giả Tiên Thiên cũng chỉ có Tiên Thiên tầng sáu mới có năng lực phi hành dựa vào chân nguyên.  

Kiều Phúc nói người đàn bà tà ám kia là xác sống, Dương Bách Xuyên tin điều này, bởi vì lúc trước ở trong ngôi mộ dưới biệt thự, thi thể của người đàn bà đó ở trong quan tài.  

Còn có phải là xác sống thật sự không còn phải tìm được mới có thể biết.  

Đối với mối nguy hại này, trong lòng Dương Bách Xuyên đằng đằng sát khí, chắc chắn phải trả thù cho cái chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc.  

Anh dừng xe ở một ngõ nhỏ sau khách sạn, sau khi xuống xe ngẩng đầu nhìn tầng 13, phán đoán số phòng, sau đó sử dụng Thuật Ngự phong, trực tiếp bay lên.  

Dương Bách Xuyên không định đi vào theo quy củ bình thường của khách sạn, bởi vì chưa chắc anh có thể lấy được số phòng cùng tầng 13 với phòng 233. có năng lực phi hành, cứ trực tiếp đơn giản thô bạo bay từ cửa sổ vào.  

Rất nhanh anh đã bay đến tầng 14, đi đến cửa sổ phòng 233, phòng khách bên trong bật đèn sáng trưng, nhưng không thấy ai.  

Cửa sổ bị khóa bên trong, chuyện này không làm khó được Dương Bách Xuyên, dùng chút lực trực tiếp bẻ gãy cửa sổ, bay vào, đứng ở đại sảnh.  

Nhắm mắt cảm nhận, cảm ứng được hai loại hơi thở từ trong không khí.  

Hai loại hơi thở này rất quen thuộc, một hơi thở trong đó là của Ngô Mặc Thu, có chút lạnh lạnh quen thuộc. Điều này làm Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, còn có thể cảm ứng được hơi thở của Ngô Mặc Thu, chứng tỏ cô còn sống.  

Một hơi thở còn lại mang theo sát khí nhàn nhạt, rất tà ác, giống với hơi thở của người đàn bà đã chạy trốn khỏi mộ lúc trước.  

Cảm ứng được cả hai loại hơi thở đã giúp anh bớt rất nhiều công đoạn.  

Có khế ước tinh thần lực với Ngô Mặc Thu, rất nhanh Dương Bách Xuyên đã xác định được hơi thở của cô ở hướng Đông Nam.  

Mở mắt ra, Dương Bách Xuyên phóng xuất linh thức thăm dò phòng ngủ, xem còn dấu vết nào sót lại không. Thêm một manh mối sẽ thêm một phần khả năng tìm được Thu Nhi và người phụ nữ tà ám kia.  

Mang theo tâm tư như vậy, anh phòng xuất linh thức ra xa, trực tiếp khuếch tán mở rộng.  

Nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy từ linh thức lại làm anh chấn động mạnh, cả người nổi đầy da gà.  

Làm tình, đây là chuyện rất bình thường khi xuất hiện ở khách sạn.  

Nhưng cảnh sex anh nhìn thấy thực sự không giống bình thường.  

Trên giường lớn có hai thân thể đang lăn lộn trên đó.  

Làm tình thì làm tình, nếu có thể xem có lẽ anh sẽ xem thêm một chút.  

Nhưng nó quá cay mắt, không nghĩ đến là hai tên đàn ông râu xồm đang làm tình với nhau.  

Dương Bách Xuyên suýt nôn ra, thầm mắng đen đủi, trực tiếp bay ra từ cửa sổ, sợ ở thêm một lúc nữa anh sẽ mù.  

“Tội lỗi tội lỗi.” Sau khi bay khỏi tầng 13, ngồi trên xe Dương Bách Xuyên liên tục lẩm bẩm hai chữ tội lỗi.  

Sau đó truy tìm theo hơi thở của Thu Nhi.  

Xe đi tầm nửa giờ thì chậm lại, khi đi qua một quán bar, Dương Bách Xuyên cảm giác được một loại hơi thở tràn đầy sát khí.  

Anh đỗ xe ở ven đường, đi vào quán bar này.  

Theo cảm ứng, hơi thở đầy sát khí này không phải của Thu Nhi, đây là hơi thở của người phụ nữ tà ám kia.  

Đúng lúc, cho dù là hơi thở của Thu Nhi hay của người phụ nữ tà ám kia, chỉ cần tìm được một trong hai thì có thể tìm được người còn lại.  

Quán bar này được trang trí rất xa hoa, sau khi đi vào Dương Bách Xuyên tìm một góc ngồi xuống, gọi rượu chậm rãi uống, hai mắt nhìn về phía sân khấu. Lúc này đang phát âm nhạc bốc lửa, trên sân khấu có khoảng bảy tám chục người cả trai lẫn gái đang điên cuồng vặn vẹo thân thể.  
 
Chương 995


Hơn nữa 72 viên linh thạch trong tay hoàn toàn đủ để bố trí trận pháp cấp năm.  

Phòng ngự càng lớn thì lượng linh khí cần được hấp thụ vào cũng sẽ càng nhiều.  

Nếu trận pháp này thành công, có thể không ngừng hấp thụ linh khí trời đất vào thôn, hơn nữa uy lực của trận pháp có thể chống đỡ được đòn tấn công của cao thủ Kim Đan kỳ, có Sát trận và Ảo trận chồng lên.  

Sau khi đọc xong cách bày trận, Dương Bách Xuyên bắt đầu đi vòng xung quanh thôn cũ, dựa theo vị trí cửu cung bát quái thất tinh, mỗi một chỗ đặt một viên linh thạch.  

Những người khác của Vân Môn đứng quan sát từ xa, ở trong mắt bọn họ, Dương Bách Xuyên chạy khắp thôn, vừa chạy lên trên núi, một lúc sau đã chạy xuống sông nhỏ trong thôn.  

Từ trưa đến giờ chưa từng dừng lại một lần.  

Đến tận lúc hoàng hôn Dương Bách Xuyên mới chỗ xong 72 viên linh thạch vào vị trí của nó, sau đó về đến mắt trận, bắt đầu vận dụng thao tác mở trận.  

Ở trong mắt trận là một cái trận ba góc, Dương Bách Xuyên chôn xuống 9 viên linh thạch ở chỗ này, trong tay làm pháp quyết, ngón tay nhỏ từng giọt Kinh Nguyệt xuống mắt trận.  

Ngón tay làm 360 kiểu pháp quyết gần như muốn mạng già của Dương Bách Xuyên, trong miệng luôn ngậm đan Tụ Khí chuẩn bị bổ sung chân khí bị thiếu hụt.  

Một tay nâng trận một tay đánh ra pháp quyết, chân khí trong cơ thể không ngừng biến mất.  

Mồ hôi trên trán Dương Bách Xuyên chảy như mưa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng vẫn cắn răng kiên trì,  

Khác với bố trí trận pháp ở biệt thự, trận pháp Chu Thiên bây giờ đã đạt đến cấp bậc Hộ Sơn, không thể tạm chấp nhận, lượng chân khí và tinh thần lực bị tiêu hao vô cùng khổng lồ.  

Lúc làm đến pháp quyết thứ 108, chân khí trong cơ thể đã bị hao hết, vội vàng nuốt xuống đan Tụ Khí trong miệng, Dương Bách Xuyên thầm kêu khổ, lúc này còn chưa hết một nửa.  

Động tác tay càng ngày càng chậm, mồ hôi của Dương Bách Xuyên chảy như mưa.  

Lúc này sắc trời đã đen nhánh.  

Nhưng tay của anh vẫn chưa dừng.  

Nuốt vào viên đan Tụ Khí thứ hai, pháp quyết mới đến 180.  

Nuốt vào viên thứ ba đạt đến 300.  

Còn 60 cái nữa mới hoàn thành, Dương Bách Xuyên nuốt xuống viên đan Tụ Khí thứ bốn để bổ sung chân khí.  

Lúc này thời gian đã hơn 10 giờ tối, phía chân trời đã hiện đầy sao, cực kỳ lộng lẫy.  

Theo thời gian, cuối cùng pháp quyết cũng đến những động tác cuối cùng, còn 9 cái nữa sẽ hoàn thành.  

Lúc này thân thể của Dương Bách Xuyên đã run rẩy, mặc dù chân khí được bổ sung, nhưng tinh thần bị hao tổn không đền bù được.  

Mí mắt của anh bắt đầu dày nặng, chỉ muốn nằm xuống ngủ, quá mệt mỏi quá mệt mỏi.  

Tất cả người của Vân Môn đứng dưới chân núi cách anh không xa, một đám không ai dám nói câu gì.  

Đến cuối cùng ngay cả bà nội và Tửu Tiên lão đầu cũng lên núi, đi lên đ ỉnh núi xem Dương Bách Xuyên bày trận.  

Ai cũng biết Dương Bách Xuyên bày trận để bảo vệ mọi người.  

Dương San San đỡ bà nội, hai mắt đỏ bừng nhìn thân thể không ngừng run rẩy của anh trai đang cố gắng thi pháp, cô bé cắn răng âm thầm nói: “Mình thề sau này sẽ không trở thành trói buộc của anh trai.”  

Bà nội nhìn Dương Bách Xuyên, trong mắt đã có nước mắt, lúc này bà biết cháu trai của mình đang đi lên con đường gì, vừa tự hào, nhưng trong lòng cũng càng nhiều lo lắng.  

Tửu Tiên lão đầu cầm bình rượu trong tay, vừa uống rượu vừa nhìn Dương Bách Xuyên đang không ngừng đánh pháp quyết, đối mắt nhìn như vẩn đục lúc này lại bùng nổ ánh sáng.  

Triệu Nam cắn chặt răng nắm tay Ninh Kha, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt không ngừng lập lòe… 
 
Chương 1002


Thế nhưng một giây sau cả người Dương Bách Xuyên đều chấn động, bởi vì ở trong đầu của người phụ nữ này không tìm được ý thức hải tồn tại, điều này chứng tỏ cô ta không có linh hồn.  

Ưu thế của tinh thần lực sẽ mất đi tác dụng.  

“Ầm~”  

Lúc này một tiếng nổ lớn đập về phía cửa phòng.  

Cô ta tiến lên tức thì mở cửa phòng ra.  

Giờ phút này người phụ nữ đi ra từ cửa phòng, mang theo thản nhiên cười nói: “Đang lo không tìm được tên nhóc nhà cậu, cậu lại đưa tới cửa, rất tốt.”  

“Ma đầu nhà cô mau giao Ngô Mặc Thu ra, hôm nay tôi sẽ khiến cho cô chết không toàn thây.” Mặt Dương Bách Xuyên lạnh lùng, sức mạnh linh thức ở trong đầu cô ta không có phát hiện ra cái gì dị thường, cũng phát hiện toàn thân người phụ nữ này đều tràn ngập một loại khí tức khác làm cho anh vô cùng không thoải mái, dường như có hơi giống với Hạ Lộ lúc trước, linh thức hội tụ ở hai mắt vừa nhìn, quả nhiên trong máu của cô ta có năng lượng ba động, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.  

“Ngô Mặc Thu?” Người phụ nữ ngẩn người một chút, dường như giật mình ngay lập tức nói: “Ý cậu là tiểu quỷ đó đúng không? Đã bị lão nương cắn nuốt, ngày đó tên nhóc nhà cậu giết ma nô phá hư tu luyện ma công của tôi, món nợ này hôm nay tôi sẽ tính toán thật kỹ.”  

Nghe được cô ta nói cắn nuốt Thu Nhi, đương nhiên là Dương Bách Xuyên không tin, bởi vì trong cảm ứng của anh Ngô Mặc Thu đang ở nơi này, nghĩ đến trường hợp bị người phụ nữ này giấu đi, chỉ là không biết ở chỗ nào, dù sao phòng cũng không có.  

“Muốn chết~” Dương Bách Xuyên tràn ngập lửa giận đối với nữ nhân, thù giết Đường Long cùng Cổ Tư Lạc hôm nay sẽ báo, về phần Ngô Mặc Thu, mang con gái ra trấn áp đương nhiên có biện pháp để cho cô ta nói ra, hơn nữa nhìn qua người phụ nữ này đang dùng sắc dụ giết người, hôm nay gặp phải sẽ không có đạo lý buông tha nàng.  

Ở trong cảm giác khí tức người phụ nữ này rất tà, khiến cho Dương Bách Xuyên không cảm thấy thực lực chính xác của cô ta.  

Nhưng tóm lại là phải đấu một trận, là ma là yêu, đánh qua mới biết được, bộc phát một tiếng lúc này đánh ra một kích Chấn Thiên Chưởng.  

Người phụ nữ đối diện nhìn thấy Dương Bách Xuyên đánh tới một chưởng, dường như cũng không e ngại, há miệng gào to một tiếng thẳng lên trời: “Gào~”  

Phát ra một tiếng gầm không phải người, trong miệng răng nanh thật dài lộ ra, đôi mắt biến thành huyết sắc, thậm chí ở trên mặt nàng toàn thân đều có huyết quang đột nhiên mơ hồ xuất hiện.  

Đột nhiên tay nắm thành quyền, phía trên có ma khí đen kịt vờn quanh, đánh về phía chân khí cự chưởng của Dương Bách Xuyên.  

“Ầm~”  

Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Dương Bách Xuyên, vậy mà người phụ nữ này dùng một nắm đấm đánh nát chân khí chưởng của mình.  

Ngay sau đó cô ta rống giận một tiếng nhào tới.  

Hơn nữa lúc trước Tùy Độ và Lộ Ti không muốn lên xuống.  

Quả thực khiến cho Dương Bách Xuyên hoảng sợ.  

Từ thủ đoạn nhìn thấy, người phụ nữ này không phải là cương thi đơn giản, trong máu cô ta có ma khí mạnh mẽ, lúc trước trong đại mộ của biệt thự sư phụ Vân Thiên Tà đã nói qua, khí tức trong mộ thất là ma khí.  

Mà ma khí chỉ có ở trên người tu ma giả tu chân giới mới có.  

Người phụ nữ này cho Dương Bách Xuyên cảm giác rất không đơn giản.  

Nhưng mà, anh của hôm nay, cũng không phải là một tên gà mờ Luyện Khí kỳ, tu vi thực sự đã là Trúc Cơ tầng một.  

Đối mặt với tốc độ quỷ mị của người phụ nữ, Dương Bách Xuyên không chút sợ hãi.  

Anh có Thuật Ngự Phong vận chuyển tốc độ ngang hàng với cô ta, thậm chí có thể mạnh hơn cô ta một chút.  

Người phụ nữ nắm lấy hai tay.  

Dương Bách Xuyên nheo mắt trái hình thành nắm đấm, mang theo chân hỏa dấy lên.  

Tay phải thành chưởng bạo rống một tiếng: “Khai Thiên chưởng, Liệt Thiên chưởng ~”  

Liên tiếp đánh hai chưởng về phía người phụ nữ.  

“Rầm rầm~”  

“Gào~”  
 
Chương 1002


Thế nhưng một giây sau cả người Dương Bách Xuyên đều chấn động, bởi vì ở trong đầu của người phụ nữ này không tìm được ý thức hải tồn tại, điều này chứng tỏ cô ta không có linh hồn.  

Ưu thế của tinh thần lực sẽ mất đi tác dụng.  

“Ầm~”  

Lúc này một tiếng nổ lớn đập về phía cửa phòng.  

Cô ta tiến lên tức thì mở cửa phòng ra.  

Giờ phút này người phụ nữ đi ra từ cửa phòng, mang theo thản nhiên cười nói: “Đang lo không tìm được tên nhóc nhà cậu, cậu lại đưa tới cửa, rất tốt.”  

“Ma đầu nhà cô mau giao Ngô Mặc Thu ra, hôm nay tôi sẽ khiến cho cô chết không toàn thây.” Mặt Dương Bách Xuyên lạnh lùng, sức mạnh linh thức ở trong đầu cô ta không có phát hiện ra cái gì dị thường, cũng phát hiện toàn thân người phụ nữ này đều tràn ngập một loại khí tức khác làm cho anh vô cùng không thoải mái, dường như có hơi giống với Hạ Lộ lúc trước, linh thức hội tụ ở hai mắt vừa nhìn, quả nhiên trong máu của cô ta có năng lượng ba động, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.  

“Ngô Mặc Thu?” Người phụ nữ ngẩn người một chút, dường như giật mình ngay lập tức nói: “Ý cậu là tiểu quỷ đó đúng không? Đã bị lão nương cắn nuốt, ngày đó tên nhóc nhà cậu giết ma nô phá hư tu luyện ma công của tôi, món nợ này hôm nay tôi sẽ tính toán thật kỹ.”  

Nghe được cô ta nói cắn nuốt Thu Nhi, đương nhiên là Dương Bách Xuyên không tin, bởi vì trong cảm ứng của anh Ngô Mặc Thu đang ở nơi này, nghĩ đến trường hợp bị người phụ nữ này giấu đi, chỉ là không biết ở chỗ nào, dù sao phòng cũng không có.  

“Muốn chết~” Dương Bách Xuyên tràn ngập lửa giận đối với nữ nhân, thù giết Đường Long cùng Cổ Tư Lạc hôm nay sẽ báo, về phần Ngô Mặc Thu, mang con gái ra trấn áp đương nhiên có biện pháp để cho cô ta nói ra, hơn nữa nhìn qua người phụ nữ này đang dùng sắc dụ giết người, hôm nay gặp phải sẽ không có đạo lý buông tha nàng.  

Ở trong cảm giác khí tức người phụ nữ này rất tà, khiến cho Dương Bách Xuyên không cảm thấy thực lực chính xác của cô ta.  

Nhưng tóm lại là phải đấu một trận, là ma là yêu, đánh qua mới biết được, bộc phát một tiếng lúc này đánh ra một kích Chấn Thiên Chưởng.  

Người phụ nữ đối diện nhìn thấy Dương Bách Xuyên đánh tới một chưởng, dường như cũng không e ngại, há miệng gào to một tiếng thẳng lên trời: “Gào~”  

Phát ra một tiếng gầm không phải người, trong miệng răng nanh thật dài lộ ra, đôi mắt biến thành huyết sắc, thậm chí ở trên mặt nàng toàn thân đều có huyết quang đột nhiên mơ hồ xuất hiện.  

Đột nhiên tay nắm thành quyền, phía trên có ma khí đen kịt vờn quanh, đánh về phía chân khí cự chưởng của Dương Bách Xuyên.  

“Ầm~”  

Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Dương Bách Xuyên, vậy mà người phụ nữ này dùng một nắm đấm đánh nát chân khí chưởng của mình.  

Ngay sau đó cô ta rống giận một tiếng nhào tới.  

Hơn nữa lúc trước Tùy Độ và Lộ Ti không muốn lên xuống.  

Quả thực khiến cho Dương Bách Xuyên hoảng sợ.  

Từ thủ đoạn nhìn thấy, người phụ nữ này không phải là cương thi đơn giản, trong máu cô ta có ma khí mạnh mẽ, lúc trước trong đại mộ của biệt thự sư phụ Vân Thiên Tà đã nói qua, khí tức trong mộ thất là ma khí.  

Mà ma khí chỉ có ở trên người tu ma giả tu chân giới mới có.  

Người phụ nữ này cho Dương Bách Xuyên cảm giác rất không đơn giản.  

Nhưng mà, anh của hôm nay, cũng không phải là một tên gà mờ Luyện Khí kỳ, tu vi thực sự đã là Trúc Cơ tầng một.  

Đối mặt với tốc độ quỷ mị của người phụ nữ, Dương Bách Xuyên không chút sợ hãi.  

Anh có Thuật Ngự Phong vận chuyển tốc độ ngang hàng với cô ta, thậm chí có thể mạnh hơn cô ta một chút.  

Người phụ nữ nắm lấy hai tay.  

Dương Bách Xuyên nheo mắt trái hình thành nắm đấm, mang theo chân hỏa dấy lên.  

Tay phải thành chưởng bạo rống một tiếng: “Khai Thiên chưởng, Liệt Thiên chưởng ~”  

Liên tiếp đánh hai chưởng về phía người phụ nữ.  

“Rầm rầm~”  

“Gào~”  
 
Chương 1001


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên nheo mắt, quan sát khắp nơi, ở chỗ này loại sát khí kia càng ngày càng dày, nghĩa là người phụ nữ tà ám kia đang ở trong quán bar này, còn đang ở trong đám người trên sân khấu.  

Ngày đó lúc chạy trốn khỏi mộ, Dương Bách Xuyên cũng không thấy rõ diện mạo của người phụ nữ kia, nhưng chắc chắn là dung mạo không dễ tìm. Anh sợ rút dây động thừng nên không dám dùng linh thức tra tìm, chỉ có thể dùng mắt quan sát.  

Dương Bách Xuyên dựa theo sự khác biệt giữa phụ nữ có tu vi trong người và phụ nữ bình thường để tìm.  

Năm phút sau, hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng lên, đặt ánh mắt lên trên người một người phụ nữ bốc lửa.  

Người phụ nữ này có dáng người cao gầy, tóc dài xõa trên vai, ăn mặc váy áo màu đen, đôi môi đỏ thẫm như vừa uống máu, ánh sáng trong mắt như bắ n ra ngoài, hai tay đang ôm cổ một thanh niên, hai người cực kỳ thân thiết, động tác vô cùng lớn mật.  

Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, người phụ nữ mặc đồ đen này nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi.  

Khác biệt là hơi thở trên người cô ta mang theo sát khí và máu tươi, rất nồng, hơi thở trên người vô cùng tà ám, rất dễ dàng nhìn ra.  

Anh không vội ra tay, đầu tiên ở đây quá nhiều người thường, thứ hai cũng không biết cô ta giấu Ngô Mặc Thu ở chỗ nào.  

Theo lời của Kiều Phúc, người phụ nữ tà ám này muốn luyện hóa Ngô Mặc Thu, nhưng bởi vì Ngô Mặc Thu tu luyện công pháp Phong Đô Quyết nên không có cách nào luyện hóa được.  

Dương Bách Xuyên suy đoán người phụ nữ tà ám này đang tìm thời cơ để luyện hóa Ngô Mặc Thu, bởi vì trong cơ thể của Ngô Mặc Thu có ma tinh.  

Cách tốt nhất là theo dõi người phụ nữ này.  

Dương Bách Xuyên ngồi ở một góc của quán bar chờ người phụ nữ này rời đi, không lâu sau Dương Bách Xuyên nhìn thấy cô ta và thanh niên kia xuống sân khấu, trực tiếp đi ra ngoài.  

Dương Bách Xuyên lặng lẽ đi theo sau hai người, nếu anh đoán không sai, thanh niên này sắp gặp chuyện không may.  

Không hề nghi ngờ, người phụ nữ này tu luyện tà công, lúc trước ở mộ, Lý Lương Sơn là một ví dụ, cô ta ma hóa Lý Lương Sơn thành nô lệ.  

Hai người đi lên một chiếc xe, người thanh niên kia lái xe, đi thẳng đến vùng ngoại ô.  

Dương Bách Xuyên khởi động xe đi theo sau.  

Sau khi đến vùng ngoại ô, xe dừng ở cạnh hồ, người phụ nữ và thanh niên kia xuống xe, đi vào một căn nhà trệt bên cạnh hồ.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, tắt đèn xe, xuống xe đi vào căn nhà trệt đó.

Lúc này, Dương Bách Xuyên đứng ở bên ngoài nhà gỗ đã có thể nghe được tiếng th ở dốc bên trong, cũng không sợ cô ta có thể trốn thoát được, trong nhà gỗ ba gian đó, hai bên trái phải không có đèn sáng, hoặc là phòng trống, hoặc là phòng cho người nghỉ ngơi.  

Dương Bách Xuyên giải phóng linh thức ra ngoài kiểm tra xung quanh của căn phòng, bên trong đều không có người, đều là phòng trống.  

Bây giờ tại căn phòng ở giữa này, người phụ nữ tà tính và Tiểu Thanh đang ở bên trong.  

Trong tai nghe được giọng nói của một vị thành niên hỏi: “Bảo bối có khách sạn xa hoa không ở, vì sao phải đến nơi này?”  

[Diendantruyen.Com] Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)


Lúc này Dương Bách Xuyên chậm rãi phóng thích linh thức tiến vào trong phòng.  

Anh nhìn thấy người phụ nữ tà tính đang nóng bỏng cùng với tên thanh niên, nhưng ngay sau đó nhìn thấy người phụ nữ mở miệng, hai cái răng nanh thật dài lộ ra.  

“Quả nhiên là cương thi~” Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng.  

Sau đó linh thức anh đi vào, đã bị người phụ nữ phát hiện trước.  

“Ai?” Vẻ mặt cô ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.  

“Bảo bối làm sao vậy? Không có ai mà?” Nhóc thanh niên nói.  

Lúc này người phụ nữ tà tính sao còn để ý đến nhóc thanh niên, giơ tay lên cho một cái tát, ngay lập tức đánh bay nhóc thanh niên ở góc tường hôn mê bất tỉnh.  

Đồng thời linh thức của Dương Bách Xuyên ở trong phòng không nhìn thấy bóng dáng Ngô Mặc Thu, hừ lạnh nói: “Yêu nữ đi ra chịu chết đi.”  

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên sức mạnh linh thức công kích về phía yêu nữ.
 
Chương 996


ba đồ đệ của Dương Bách Xuyên, Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, Võ Kiếm đứng yên một chỗ nhìn sư phụ bày trận, trong mắt mỗi người đều có một ngôi sao nhỏ.  

Tất cả mọi người không nói gì, sợ quấy rầy Dương Bách Xuyên.  

Mọi người cũng tràn đầy lo lắng, nhìn thân thể đang run rẩy ướt đẫm mồ hôi của Dương Bách Xuyên, tất cả đều trầm mặc.  

Bọn họ đều biết Dương Bách Xuyên làm vậy vì lo cho an nguy của minh.  

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm tinh huyết lên mắt trận, anh gần như ngã quỵ đầu xuống đất, làm cho mọi người lo lắng, nhưng cũng may anh chưa ngã xuống.  

“Phụt ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hoàn thành pháp quyết cuối cùng, trong miệng quát to: “Núi sông nối liền, chu thiên vận chuyển, cửu thiên sao trời, dẫn!”  

Mọi người nhìn Dương Bách Xuyên cố gắng nói hết câu, trong bóng đêm từ trên trời có ánh sáng chiếu rọi xuống.  

Trong nháy mắt gió to nổi lên, sau đó biến mất, mỗi người đều cảm nhận được linh khí trời đất hội tụ đến từ bốn phương tám hướng.  

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy thôn dưới chân núi biến mất không thấy, trong tầm mắt xuất hiện sương mù mờ ảo.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nở nụ cười, anh biết trận pháp thành công, linh khí hội tụ, sương mù sinh ra tức là trận pháp hình thành.  

Thả lỏng thần kinh căng chặt, nhếch miệng cười ngã quỵ xuống, trước mắt tối sầm hoàn toàn hôn mê.  

“Cháu à ~”  

“Anh trai!”  

“Nhóc Xuyên!”  

“Sư phụ!”  

“Bách Xuyên….”  

Mọi người kinh hãi chạy đến bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Tửu Tiên lão đầu đi đến nói: “Không sao, tiêu hao quá mức hôn mê thôi, ngủ một giấc có thể tỉnh lại, bay giờ cõng nó về thôn ngủ là được.”  

Mọi người nghe Tửu Tiên lão đầu nói như vậy đều thở ra một hơi, sau đó Độc Cô Hối cõng Dương Bách Xuyên chuẩn bị xuống núi đi về.  

Nhưng mọi người không nghĩ đến đi hơn nửa giờ vẫn không xuống được. Dựa theo ngày trước, ngọn núi này cũng không phải quá cao, đi mười phút là xuống. Nhưng bây giờ trong bóng đêm có sương mù mênh mang, đi hơn nửa tiếng vẫn về lại chỗ cũ.  

Mọi người trợn tròn mắt, một đám nhìn về phía Tửu Tiên lão đầu, bởi vì ông ta có tu vi cao nhất.  

“Lão phu cũng không rõ, có lẽ là trận pháp ảo trận mê hoặc, lão phu không quá hiểu biết về trận pháp, ngồi xuống chờ đi, cũng chỉ có thể đợi nhóc Xuyên tỉnh lại rồi tính.” Trong giọng nói của Tửu Tiên lão đầu cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại đã sang ngày hôm sau, sắc trời đã sáng.  

Anh vừa mở mắt mọi người đã mồm năm miệng mười nói chuyện, đều quan tâm đ ến sức khỏe của anh, điều này làm cho Dương Bách Xuyên tràn đầy cảm động.  

Đêm qua bày trân xong anh quá mệt, lúc này đã không có chuyện gì.  

Tửu Tiên lão đầu không kiên nhẫn nói: “Nhóc Xuyên, nếu không sao thì nhanh chóng xóa đám sương mù kia đi. Chúng ta bị thứ này của cậu vây trên núi một đêm, rượu của lão phu cũng hết rồi, nhanh lên còn về uống rượu.”  

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, lúc này mới lấy lại phản ứng, sau khi anh bố trí xong trận pháp, đồng nghĩa Sát trận và Ảo trận đều được khởi động. Đứng ở trên đỉnh núi không nhìn thấy thôn, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy toàn sương mù.  

Anh biết đây chỉ là hiện tượng mặt ngoài, Ảo trận chân chính không phải là sương mù, đêm qua mọi người ở gần mắt trận nên dù không thể đi ra ngoài cũng không có chuyện.  

Nếu đi ra ngoài thì sẽ thành Sát trận cộng thêm Ảo trận, hơn nữa trong trận còn có tâm pháp ảnh hưởng đến tâm trí. Đến lúc đó nhìn đến nhau sẽ coi đối phương thành kẻ thù, chém giết lẫn nhau.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên cũng nghĩ mà sợ.  

Vội vàng truyền pháp quyết tự do ra vào trận pháp cho mọi người, có pháp quyết mọi người sẽ không bị trận pháp ảnh hưởng, có thể tự do ra vào trận pháp.  

Tất nhiên cũng nghiêm hạ mệnh lệnh, không được nói pháp quyết ra vào trận cho người khác, nếu không nghiêm trị.  
 
Chương 1003


Trong giao chiến, hai chưởng mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên đều bị cô ta cứng rắn hóa giải, nhưng mà một nắm đấm đánh vào trên người cô ta, khiến cho cô ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết.  

Một nắm đấm này của Dương Bách Xuyên trong lòng rõ ràng sức mạnh của Khai Thiên Chưởng không lớn như vậy, nhưng có thể khiến cho cô ta kêu thảm thiết, chính là vì trên nắm tay mang theo chân hỏa.  

Trên ngực cô ta bị lửa thật thiêu đốt, có chút khói đen bốc lên.  

Phát hiện này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ.  

Từ hai lần giao chiến có thể phán đoán, thực lực của người phụ nữ này tương đương với anh, nhưng lại sợ chân hỏa.  

Thoáng cái Dương Bách Xuyên đã đoán ra điểm yếu của cô ta, nếu sợ chân hỏa thì dễ.  

Anh còn có thủ đoạn càng lợi hại hơn so với Chân Hỏa.  

Vu thuật tinh huyết hỏa chú còn mạnh hơn so với chân hỏa.  

Miễn cô ta có điểm yếu là được rồi.  

Còn một điểm nữa, Dương Bách Xuyên còn phát hiện đừng cho rằng đối phương là phụ nữ, thế nhưng cường độ thân thể của cô ta cũng không kém anh một chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rõ ràng nhất chính là thân thể Kim Cương, so với người bình thường mạnh mẽ hơn nhiều lắm, mà cơ thể người phụ nữ này còn mạnh hơn anh.  

Nghĩ tới nghĩ lui, đều quy kết đến trong máu của cô ta, dưới sự chú thích của hai mắt linh thức, Dương Bách Xuyên phát hiện, khi nàng động thủ thì máu của người phụ nữ này có năng lượng lóe lên, huyết dịch vô cùng tuần hoàn, thật giống như là kinh mạch trong cơ thể anh vận chuyển chân khí vậy.  

Một nắm đấm khiến cho người phụ nữ kêu thảm thiết lùi lại, trong lúc Dương Bách Xuyên giơ tay lên bức ra một giọt máu, trong miệng mặc niệm tinh huyết chú, búng ngón tay vung lên, giọt máu bay về phía cô ta.  

Mà lúc này anh vừa muốn kích nổ máu, lại phát hiện người phụ nữ đối mặt với một giọt máu huyết của mình cười quỷ dị, vậy mà mở miệng nuốt xuống một ngụm.  

Lúc này vẻ mặt Dương Bách Xuyên cổ quái nhìn, ngược lại dừng tay.  

Người phụ nữ tà tính vươn đầu lưỡi li3m môi một chút nói: “Quả nhiên là tinh huyết tinh thuần tu chân giả, vô cùng mỹ vị, nếu như hút khô toàn bộ tinh huyết của cậu chắc chắn có thể khiến cho tu vi trở lại thời kỳ đỉnh phong.”  

Nhìn cô ta lúc này vẫn không có nhìn Dương Bách Xuyên vào trong mắt, vừa rồi bị chân hỏa Dương Bách Xuyên thiêu đốt một chút, dường như cho là sơ suất, không thèm để ý chút nào.  

Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Ngươi biết tu chân giả?”  

Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng nói: “Tên nhóc nói nhảm? Nhưng mà lão nương không thèm để ý, nghĩ đến cùng cậu cũng chỉ là một hậu duệ truyền thừa Sơn Hải Giới ở địa cầu mà thôi, mới chỉ là cảnh giới Trúc Cơ một tầng, mà uy lực một chưởng phát huy ra thực lực Trúc Cơ tầng năm, cậu lấy được công pháp và chiến kỹ không tệ.  

Nhưng ở trước mặt “Hồng Phật” tôi vẫn là con kiến hôi, nói thật cho cậu biết tu vi đỉnh phong của lão nương chỉ cần một ngón tay có thể đè ép cậu, chỉ là hiện tại khôi phục tu vi mà thôi, nếu không phải lúc trước cậu chém giết ma nô của lão nương, thì bây giờ lão nương đã trở về Kim Đan.  

Cậu - đáng chết, cái con quỷ nhỏ kia càng đáng chết, thôn phệ ma tinh lão nương mấy trăm năm, hôm nay lão nương thôn phệ cậu, lại đi thôn phệ đám quỷ tu kia, chắc chắn có thể trở về Kim Đan, tên nhóc nhà cậu thức thời ngoan ngoãn để lão nương hút máu của cậu, có thể lưu lại một cái mạng nhỏ cho cậu.”  

Trong giọng nói của người phụ nữ nà tràn đầy điên cuồng, ý tứ hoàn toàn là một bộ dáng ăn chắc Dương Bách Xuyên.  

Mà trong lòng Dương Bách Xuyên cũng khiếp sợ, từ trong miệng người phụ nữ tự xưng là Hồng Phật này, hình như anh đã nghe rất nhiều tin tức.  

Cô ta biết Sơn Hải Giới, miệng luôn nói trở về Kim Đan, hơn nữa muốn hút khô máu huyết của mình, lại luyện hóa Thu nhi, nói cách khác Thu nhi quả nhiên còn chưa chết, cô ta muốn luyện hóa Thu nhi tạm thời không thể chịu đựng được.  

Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này là một người đến từ Sơn Hải Giới.  

Nghĩ tới đây Dương Bách Xuyên hỏi: “Cô là tu chân giả đến từ Sơn Hải Giới?”  

“Không sai, chuẩn xác mà nói lão nương chính là tu ma giả, Đại Đường liền đi tới chỗ các cậu, cũng bị một lão vương bát đản phá hỏng chuyện tốt, chờ sau này tu vi lão nương trở lại đỉnh phong chắc chắn phải bầm thây vạn đoạn lão bất tử kia.  

Tên nhóc hiếu kỳ tôi đã thỏa mãn cậu, hiện tại ngoan ngoãn lại đây để lão nương hút máu, chỉ cần cậu nghe lời, lão nương cam đoan lưu lại một mạng cho cậu, ngày sau còn có thể mang cậu tiến vào Sơn Hải Giới, đâu mới là sân khấu của tu chân giả.” 
 
Chương 1003


Trong giao chiến, hai chưởng mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên đều bị cô ta cứng rắn hóa giải, nhưng mà một nắm đấm đánh vào trên người cô ta, khiến cho cô ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết.  

Một nắm đấm này của Dương Bách Xuyên trong lòng rõ ràng sức mạnh của Khai Thiên Chưởng không lớn như vậy, nhưng có thể khiến cho cô ta kêu thảm thiết, chính là vì trên nắm tay mang theo chân hỏa.  

Trên ngực cô ta bị lửa thật thiêu đốt, có chút khói đen bốc lên.  

Phát hiện này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ.  

Từ hai lần giao chiến có thể phán đoán, thực lực của người phụ nữ này tương đương với anh, nhưng lại sợ chân hỏa.  

Thoáng cái Dương Bách Xuyên đã đoán ra điểm yếu của cô ta, nếu sợ chân hỏa thì dễ.  

Anh còn có thủ đoạn càng lợi hại hơn so với Chân Hỏa.  

Vu thuật tinh huyết hỏa chú còn mạnh hơn so với chân hỏa.  

Miễn cô ta có điểm yếu là được rồi.  

Còn một điểm nữa, Dương Bách Xuyên còn phát hiện đừng cho rằng đối phương là phụ nữ, thế nhưng cường độ thân thể của cô ta cũng không kém anh một chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rõ ràng nhất chính là thân thể Kim Cương, so với người bình thường mạnh mẽ hơn nhiều lắm, mà cơ thể người phụ nữ này còn mạnh hơn anh.  

Nghĩ tới nghĩ lui, đều quy kết đến trong máu của cô ta, dưới sự chú thích của hai mắt linh thức, Dương Bách Xuyên phát hiện, khi nàng động thủ thì máu của người phụ nữ này có năng lượng lóe lên, huyết dịch vô cùng tuần hoàn, thật giống như là kinh mạch trong cơ thể anh vận chuyển chân khí vậy.  

Một nắm đấm khiến cho người phụ nữ kêu thảm thiết lùi lại, trong lúc Dương Bách Xuyên giơ tay lên bức ra một giọt máu, trong miệng mặc niệm tinh huyết chú, búng ngón tay vung lên, giọt máu bay về phía cô ta.  

Mà lúc này anh vừa muốn kích nổ máu, lại phát hiện người phụ nữ đối mặt với một giọt máu huyết của mình cười quỷ dị, vậy mà mở miệng nuốt xuống một ngụm.  

Lúc này vẻ mặt Dương Bách Xuyên cổ quái nhìn, ngược lại dừng tay.  

Người phụ nữ tà tính vươn đầu lưỡi li3m môi một chút nói: “Quả nhiên là tinh huyết tinh thuần tu chân giả, vô cùng mỹ vị, nếu như hút khô toàn bộ tinh huyết của cậu chắc chắn có thể khiến cho tu vi trở lại thời kỳ đỉnh phong.”  

Nhìn cô ta lúc này vẫn không có nhìn Dương Bách Xuyên vào trong mắt, vừa rồi bị chân hỏa Dương Bách Xuyên thiêu đốt một chút, dường như cho là sơ suất, không thèm để ý chút nào.  

Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Ngươi biết tu chân giả?”  

Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng nói: “Tên nhóc nói nhảm? Nhưng mà lão nương không thèm để ý, nghĩ đến cùng cậu cũng chỉ là một hậu duệ truyền thừa Sơn Hải Giới ở địa cầu mà thôi, mới chỉ là cảnh giới Trúc Cơ một tầng, mà uy lực một chưởng phát huy ra thực lực Trúc Cơ tầng năm, cậu lấy được công pháp và chiến kỹ không tệ.  

Nhưng ở trước mặt “Hồng Phật” tôi vẫn là con kiến hôi, nói thật cho cậu biết tu vi đỉnh phong của lão nương chỉ cần một ngón tay có thể đè ép cậu, chỉ là hiện tại khôi phục tu vi mà thôi, nếu không phải lúc trước cậu chém giết ma nô của lão nương, thì bây giờ lão nương đã trở về Kim Đan.  

Cậu - đáng chết, cái con quỷ nhỏ kia càng đáng chết, thôn phệ ma tinh lão nương mấy trăm năm, hôm nay lão nương thôn phệ cậu, lại đi thôn phệ đám quỷ tu kia, chắc chắn có thể trở về Kim Đan, tên nhóc nhà cậu thức thời ngoan ngoãn để lão nương hút máu của cậu, có thể lưu lại một cái mạng nhỏ cho cậu.”  

Trong giọng nói của người phụ nữ nà tràn đầy điên cuồng, ý tứ hoàn toàn là một bộ dáng ăn chắc Dương Bách Xuyên.  

Mà trong lòng Dương Bách Xuyên cũng khiếp sợ, từ trong miệng người phụ nữ tự xưng là Hồng Phật này, hình như anh đã nghe rất nhiều tin tức.  

Cô ta biết Sơn Hải Giới, miệng luôn nói trở về Kim Đan, hơn nữa muốn hút khô máu huyết của mình, lại luyện hóa Thu nhi, nói cách khác Thu nhi quả nhiên còn chưa chết, cô ta muốn luyện hóa Thu nhi tạm thời không thể chịu đựng được.  

Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này là một người đến từ Sơn Hải Giới.  

Nghĩ tới đây Dương Bách Xuyên hỏi: “Cô là tu chân giả đến từ Sơn Hải Giới?”  

“Không sai, chuẩn xác mà nói lão nương chính là tu ma giả, Đại Đường liền đi tới chỗ các cậu, cũng bị một lão vương bát đản phá hỏng chuyện tốt, chờ sau này tu vi lão nương trở lại đỉnh phong chắc chắn phải bầm thây vạn đoạn lão bất tử kia.  

Tên nhóc hiếu kỳ tôi đã thỏa mãn cậu, hiện tại ngoan ngoãn lại đây để lão nương hút máu, chỉ cần cậu nghe lời, lão nương cam đoan lưu lại một mạng cho cậu, ngày sau còn có thể mang cậu tiến vào Sơn Hải Giới, đâu mới là sân khấu của tu chân giả.” 
 
Chương 1002


Thế nhưng một giây sau cả người Dương Bách Xuyên đều chấn động, bởi vì ở trong đầu của người phụ nữ này không tìm được ý thức hải tồn tại, điều này chứng tỏ cô ta không có linh hồn.  

Ưu thế của tinh thần lực sẽ mất đi tác dụng.  

“Ầm~”  

Lúc này một tiếng nổ lớn đập về phía cửa phòng.  

Cô ta tiến lên tức thì mở cửa phòng ra.  

Giờ phút này người phụ nữ đi ra từ cửa phòng, mang theo thản nhiên cười nói: “Đang lo không tìm được tên nhóc nhà cậu, cậu lại đưa tới cửa, rất tốt.”  

“Ma đầu nhà cô mau giao Ngô Mặc Thu ra, hôm nay tôi sẽ khiến cho cô chết không toàn thây.” Mặt Dương Bách Xuyên lạnh lùng, sức mạnh linh thức ở trong đầu cô ta không có phát hiện ra cái gì dị thường, cũng phát hiện toàn thân người phụ nữ này đều tràn ngập một loại khí tức khác làm cho anh vô cùng không thoải mái, dường như có hơi giống với Hạ Lộ lúc trước, linh thức hội tụ ở hai mắt vừa nhìn, quả nhiên trong máu của cô ta có năng lượng ba động, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.  

“Ngô Mặc Thu?” Người phụ nữ ngẩn người một chút, dường như giật mình ngay lập tức nói: “Ý cậu là tiểu quỷ đó đúng không? Đã bị lão nương cắn nuốt, ngày đó tên nhóc nhà cậu giết ma nô phá hư tu luyện ma công của tôi, món nợ này hôm nay tôi sẽ tính toán thật kỹ.”  

Nghe được cô ta nói cắn nuốt Thu Nhi, đương nhiên là Dương Bách Xuyên không tin, bởi vì trong cảm ứng của anh Ngô Mặc Thu đang ở nơi này, nghĩ đến trường hợp bị người phụ nữ này giấu đi, chỉ là không biết ở chỗ nào, dù sao phòng cũng không có.  

“Muốn chết~” Dương Bách Xuyên tràn ngập lửa giận đối với nữ nhân, thù giết Đường Long cùng Cổ Tư Lạc hôm nay sẽ báo, về phần Ngô Mặc Thu, mang con gái ra trấn áp đương nhiên có biện pháp để cho cô ta nói ra, hơn nữa nhìn qua người phụ nữ này đang dùng sắc dụ giết người, hôm nay gặp phải sẽ không có đạo lý buông tha nàng.  

Ở trong cảm giác khí tức người phụ nữ này rất tà, khiến cho Dương Bách Xuyên không cảm thấy thực lực chính xác của cô ta.  

Nhưng tóm lại là phải đấu một trận, là ma là yêu, đánh qua mới biết được, bộc phát một tiếng lúc này đánh ra một kích Chấn Thiên Chưởng.  

Người phụ nữ đối diện nhìn thấy Dương Bách Xuyên đánh tới một chưởng, dường như cũng không e ngại, há miệng gào to một tiếng thẳng lên trời: “Gào~”  

Phát ra một tiếng gầm không phải người, trong miệng răng nanh thật dài lộ ra, đôi mắt biến thành huyết sắc, thậm chí ở trên mặt nàng toàn thân đều có huyết quang đột nhiên mơ hồ xuất hiện.  

Đột nhiên tay nắm thành quyền, phía trên có ma khí đen kịt vờn quanh, đánh về phía chân khí cự chưởng của Dương Bách Xuyên.  

“Ầm~”  

Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Dương Bách Xuyên, vậy mà người phụ nữ này dùng một nắm đấm đánh nát chân khí chưởng của mình.  

Ngay sau đó cô ta rống giận một tiếng nhào tới.  

Hơn nữa lúc trước Tùy Độ và Lộ Ti không muốn lên xuống.  

Quả thực khiến cho Dương Bách Xuyên hoảng sợ.  

Từ thủ đoạn nhìn thấy, người phụ nữ này không phải là cương thi đơn giản, trong máu cô ta có ma khí mạnh mẽ, lúc trước trong đại mộ của biệt thự sư phụ Vân Thiên Tà đã nói qua, khí tức trong mộ thất là ma khí.  

Mà ma khí chỉ có ở trên người tu ma giả tu chân giới mới có.  

Người phụ nữ này cho Dương Bách Xuyên cảm giác rất không đơn giản.  

Nhưng mà, anh của hôm nay, cũng không phải là một tên gà mờ Luyện Khí kỳ, tu vi thực sự đã là Trúc Cơ tầng một.  

Đối mặt với tốc độ quỷ mị của người phụ nữ, Dương Bách Xuyên không chút sợ hãi.  

Anh có Thuật Ngự Phong vận chuyển tốc độ ngang hàng với cô ta, thậm chí có thể mạnh hơn cô ta một chút.  

Người phụ nữ nắm lấy hai tay.  

Dương Bách Xuyên nheo mắt trái hình thành nắm đấm, mang theo chân hỏa dấy lên.  

Tay phải thành chưởng bạo rống một tiếng: “Khai Thiên chưởng, Liệt Thiên chưởng ~”  

Liên tiếp đánh hai chưởng về phía người phụ nữ.  

“Rầm rầm~”  

“Gào~”  
 
Chương 997


Chỉ có bà nội không có tu tu, không cần học tập pháp quyết như những người khác, chủ cần nhớ kỹ bí pháp vận dụng tay.  

Dương Bách Xuyên cũng không có cách nào giúp bà nội tu chân, tuổi quá lớn, kinh mạch quá lão hóa, không có hy vọng tu chân, đây chính là ăn năn lớn nhất trong lòng Dương Bách Xuyên.  

Chỉ có thể dùng đan dược điều tiết thân thể của bà nội đến trạng thái tốt nhất, làm bà nội có thể trường thọ, nhưng cũng biết tử vong là định sẵn.  

Đây là chuyện anh không thể thay đổi, sinh lão bệnh tử là định luật của Thiên Đạo, ở trong thế giới tu chân, sau khi hao hết tuổi thọ sẽ đi vào luân hồi, đây cũng là chuyện người tu chân không thể thay đổi. Tất nhiên không phải bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi, trừ khi sau nay tu vi của anh trở lên cao siêu, ví dụ như thành tiên, tất nhiên đây là chuyện mơ mộng hão huyền, chuyện của bà nội chỉ có thể thuận theo tự nhiên.  

Phất tay xóa bỏ trận pháp, toàn bộ thôn cũ cũng hiện ra trước mắt.  

Đoàn người đi xuống núi.  

Sau khi đến nhà cũ dưới chân núi, Dương Bách Xuyên làm mọi người chuyển nhà, chỉ cần là người của Vân Môn đều dọn vào tổ trạch.  

Mọi người không có ý kiến gì về chuyện này, một đám bận rộng chuẩn bị chuyển nhà.  

Mắt thấy trận pháp của Vân Môn hoàn thành, hôm nay dời đi cũng coi như là ngày quan trọng, bà nội chủ trương tế điện tổ tông, cuối cùng tổ trạch cũng về đến tay nhà họ Dương, đây là chuyện đáng mừng.  

Nghe bà nội nói chuyện tế bái tổ tông, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ đến hình như Vân Môn cũng thiếu một sư tổ.  

Có một sư tổ mọi người sẽ có thể lực ngưng tụ, điều này rất quan trọng.  

Dương Bách Xuyên biết sư tổ chỉ có thể lấy sư phụ Vân Thiên Tà ra, còn việc lấy ra như thế nào, trong lòng đã có chủ ý.  

Trong lúc mọi người chuyển nhà, Dương Bách Xuyên rời khỏi thôn, bay về phía hồ Tiên Nữ cách đầu thôn một dặm. Anh nhớ rõ trong hồ Tiên Nữ có một cục đá màu xanh, chất lượng không tồi, chuẩn bị đào một khối điêu khắc một bức tượng đá của sư phụ, từ nay về sau Vân Môn có sư tổ.  

Sau khi đi đến hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên tức cảnh sinh tình, nghĩ đến Viên Kim Phượng, đáng tiếc Viên Kim Phượng đã đón ba mẹ đến Hồng Kông. Sản nghiệp công ty của lão chồng thương nhân người Hồng Kông lúc trước của Viên Kim Phượng chủ yếu ở Hồng Kông.  

Cũng không biết khi nào cô trở về.  

Trong lòng nghĩ sau khi vôi xong việc sẽ gọi điện thoại hỏi Viên Kim Phượng một chút.  

Rốt cuộc cũng là người phụ nữ của anh, hơn nữa hai người đã không gặp nhau nửa năm nay.  

Tạm thời loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, Dương Bách Xuyên chuẩn bị thử Thuật Tị Thủy lên hồ Tiên Nữ, pháp thuật này là một pháp thuật phụ trợ, sau khi xuống nước có thể dùng.  

Trong lòng niệm khẩu quyết bí pháp, sau khi vận chuyển chân khí, Dương Bách Xuyên nhảy xuống hồ.  

Quả nhiên giống như hiệu quả của Thuật Tị Thủy, bên ngoài thân thể của anh xuất hiện một tầng pháp thuật ngăn cản nước, anh có thể tự do hô hấp khi ở trong nước, có thể đi lại bình thường như trên đất bằng.  

Không chịu ảnh hưởng bởi áp lực của nước.  

“Ở trong nước dùng tốt thật.” Vừa đi xuống hồ nước ngầm vừa tự hỏi.  

Rất nhanh anh đã đến đáy hồ, vẫn giống như cảnh tượng lúc trước, khung xương khổng lồ của giao long vẫn nằm như cũ chưa bị động đến.  

Thật ra kiếm Đồ Long đoạt được từ trên khung xương của giao long, chỉ tiếc không biết kiếm Đồ Long là pháp khí cấp mấy, không gian hồ Càn Khôn cũng không thu vào được.  

Rốt cuộc đang ở thế giới thế tục, Dương Bách Xuyên không có khả năng mỗi ngày cõng một thanh cổ kiếm đi khắp nơi. Nếu muốn qua cửa kiểm soát lên được máy bay cũng là cả một vấn đề, còn không có tác dụng mấy, nên anh vẫn luôn cất kiếm Đồ Long ở trong nhà, trở thành một tác phẩm nghệ thuật, lần này sau khi trở về anh cũng sẽ mang về quê luôn.  

Đối với kiếm Đồ Long, Dương Bách Xuyên chỉ có thể chờ cơ duyên rồi sử dụng. Theo như lời nói của sư phụ Vân Thiên Tà, kiếm Đồ Long có phẩm cấp gì ngay cả ông ấy cũng không rõ, dù sao hồ Càn Khôn cũng không hấp thu được, chắc chắn rất cường đại.  

Hồ Càn Khôn thần bí lợi hại đến mức nào, nhìn nước Sinh Mệnh là có thể thấy được.  

Cũng không biết nhưng cục đá dưới đáy hồ từng hấp thu linh khí từ thi thể của giao long, hay được dựng dục tiến hóa từ vô số năm, tỏa ra ánh sáng nhạt dưới đáy hồ.  
 
Chương 1004


Bộ dạng của Hồng Phật tràn ngập khẩn cấp, nhào tới Dương Bách Xuyên, mạch máu bán buôn toàn thân cô ta bại lộ ra, dường như da muốn nứt ra, nhìn vô cùng kh ủng bố, một cỗ khí tức mạnh mẽ cũng từ trong mạch máu của cô ta tản ra, vô cùng mạnh.  

Nhưng mà, Dương Bách Xuyên lại híp mắt vẻ mặt đùa giỡn nở nụ cười nói: “Sơn Hải Giới mà thôi, đối với tôi mà nói cũng chỉ là một vùng đất xa xôi hẻo lánh, còn tưởng rằng cô có bao nhiêu kiến thức, thì ra chỉ là ma đạo của Sơn Hải Giới, yêu nữ không đúng, có lẽ nên gọi cô là ma nữ, hiện tại trò chơi chấm dứt đi.”  

Dương Bách Xuyên nói xong hừ lạnh nói: “Tinh Huyết Hỏa Chú, đốt ~”

Lấy một thân tu vi trên huyết dịch cắn nuốt tinh huyết của mình, tinh huyết của bản thân lại có thể dễ dàng cắn nuốt như vậy sao?   

Tinh huyết chú của Dương Bách Xuyên chính là vu thuật cổ xưa, sư phụ Vân Thiên Tà cũng từng nói vu thuật ở Hạo Hải tu chân giới đều đã bị thất truyền.   

Ma nữ này thật không biết sống chết, thật sự cho rằng có thể giết tôi sao?   

Dương Bách Xuyên ở trong lòng cười lạnh, anh dẫn hoả tinh huyết.   

Sau khi ma nữ Hồng Phật nghe được lời nói của Dương Bách Xuyên chỉ cười lạnh nói: “Trong cơ thể bổn cô nương tôi đây chính là tinh huyết bất hủ, chút pháp thuật nhỏ đó của anh thì có thể làm gì tôi... Ah ~”  

Vốn dĩ, cô ta nhìn thấy đầu ngón tay Dương Bách Xuyên thi triển máu huyết nên chỉ cho rằng đấy là pháp thuật nhỏ nhoi của tu chân giả, hoàn toàn dửng dưng không hề sợ hãi.   

Nhưng bây giờ để câu nói không sợ hãi ra khỏi miệng cảm thấy không thích hợp, toàn thân tinh huyết nóng lên, vội vàng thi triển hóa giải pháp thuật, nhưng dường như không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại trong người càng lúc càng nóng, toàn thân đều đau lên, kêu thảm một tiếng lập tức ngã xuống đất.   

“Anh... Pháp thuật này là gì?” Vẻ mặt Hồng Phật hoảng sợ.   

“Còn thủ đoạn gì nữa không? Ta đây sẵn lòng lĩnh giáo.” Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Ngô Mặc Thu ở đâu?”  

Ma nữ Hồng Phật cười lạnh.   

Dương Bách Xuyên vừa nhìn: “Đúng là cứng miệng, được, cô không phải là thích máu của tôi sao? Tôi cho cô uống đủ.”  

Nói xong đầu ngón tay Dương Bách Xuyên lại bức ra một giọt máu huyết, trong miệng chậm rãi nói: “Thượng vi thiên, hạ vi địa, vu đương lập thiên địa, tinh huyết vi dẫn, mộc pháp chú thuật, sinh ~” Dương Bách Xuyên tu vi trúc cơ sau đó, liền cảm giác bốn chú thuật khác trong vu thuật hẳn là cũng có thể thi triển ra, thử một chút mộc chú thuật, quả nhiên thành công.   

Một giọt máu huyết này trực tiếp chui vào lông mày ma nữ Hồng phật, lập tức trong miệng cô ta phát ra tiếng kêu thảm thiết.   

“Không... Ah ah ~”  

Chỉ thấy từ trong cơ thể của ma nữ Hồng Phật chậm rãi sinh trưởng ra từng gốc cây cỏ nhỏ xanh biếc u ám, sinh trưởng thêm một tấc thì chính là một trận kêu thảm thiết không phải người của ma nữ.   

“Mau nói cho tôi, Ngô Mặc Thu ở đâu, nếu không cỏ trong cơ thể sinh trưởng đến bảy tấc hóa thành cây cối, cô sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của nó.” Dương Bách Xuyên vừa nói chuyện vừa dùng tay bóp pháp quyết.   

Lúc này cỏ nhỏ trên người ma nữ Hồng Phật mọc ra rất nhiều, đều sinh trưởng đến ba tấc, dựa theo lời giới thiệu trong vu thuật bảy tấc sau đó cỏ nhỏ sẽ hóa thành cây cối, hút khô cạn những chất dinh dưỡng trong cơ thể.   

Đương nhiên có phải là như vậy không, Dương Bách Xuyên không chắc chắn, bởi vì tu vi của anh có hạn, có thể làm cho cỏ nhỏ sinh trưởng ba tấc đã là cực hạn thi pháp của anh, nói như vậy chỉ để hù dọa ma nữ Hồng Phật.   

Nhưng hiệu quả rất rõ ràng.   

“Đừng đừng, tôi nói.” Hồng Phật hoảng sợ cầu xin tha thứ, chính xác là cô ta đã cảm thấy sợ hãi, Dương Bách Xuyên không biết thi triển tà pháp gì, không ngờ ngay cả huyết mạch năng lượng của cô ta cũng không chống lại được, thật đúng là sợ cỏ nhỏ hóa thành cây cối.   

Cô ta thử kháng cự, nhưng rất khó để thành công, ở trong lòng đều nghĩ là bởi vì tu vi quá yếu, nếu cô ta hồi phục thời kì đỉnh phong của mình, chút pháp thuật này của Dương Bách Xuyên, chỉ cần phất tay là có thể hóa giải, đáng tiếc cô ta hiện tại là Trúc Cơ kỳ tầng sáu, căn bản không đối phó được tà pháp của Dương Bách Xuyên.   

Cho nên cô ta liền cảm thấy sợ hãi, liên tục mở miệng cầu xin tha thứ.   

“Hừ ~ nói.” Dương Bách Xuyên hừ lạnh   

“Trước tiên anh phải giải trừ hết cỏ trên người tôi đã.” Ma nữ Hồng Phật nói.   

“Bây giờ vẫn còn mạnh miệng bàn điều kiện với tôi, có tin tôi cho cô biết thế nào là lợi hại không?” Dương Bách Xuyên vừa nói một tí liền muốn thử làm phép pháp.  

“Đừng đừng đừng, tôi nói là được, cô gái kia bị tôi phong ấn ở trong phòng ông đàm.” Hồng Phật chỉ vào bình phương nói.   

Dương Bách Xuyên dùng linh thức đảo qua, quả nhiên dưới gầm giường bình phương phát hiện một cái hắc sắc văn đàn, mặt trên dán một đạo phù chú.
 
Chương 1004


Bộ dạng của Hồng Phật tràn ngập khẩn cấp, nhào tới Dương Bách Xuyên, mạch máu bán buôn toàn thân cô ta bại lộ ra, dường như da muốn nứt ra, nhìn vô cùng kh ủng bố, một cỗ khí tức mạnh mẽ cũng từ trong mạch máu của cô ta tản ra, vô cùng mạnh.  

Nhưng mà, Dương Bách Xuyên lại híp mắt vẻ mặt đùa giỡn nở nụ cười nói: “Sơn Hải Giới mà thôi, đối với tôi mà nói cũng chỉ là một vùng đất xa xôi hẻo lánh, còn tưởng rằng cô có bao nhiêu kiến thức, thì ra chỉ là ma đạo của Sơn Hải Giới, yêu nữ không đúng, có lẽ nên gọi cô là ma nữ, hiện tại trò chơi chấm dứt đi.”  

Dương Bách Xuyên nói xong hừ lạnh nói: “Tinh Huyết Hỏa Chú, đốt ~”

Lấy một thân tu vi trên huyết dịch cắn nuốt tinh huyết của mình, tinh huyết của bản thân lại có thể dễ dàng cắn nuốt như vậy sao?   

Tinh huyết chú của Dương Bách Xuyên chính là vu thuật cổ xưa, sư phụ Vân Thiên Tà cũng từng nói vu thuật ở Hạo Hải tu chân giới đều đã bị thất truyền.   

Ma nữ này thật không biết sống chết, thật sự cho rằng có thể giết tôi sao?   

Dương Bách Xuyên ở trong lòng cười lạnh, anh dẫn hoả tinh huyết.   

Sau khi ma nữ Hồng Phật nghe được lời nói của Dương Bách Xuyên chỉ cười lạnh nói: “Trong cơ thể bổn cô nương tôi đây chính là tinh huyết bất hủ, chút pháp thuật nhỏ đó của anh thì có thể làm gì tôi... Ah ~”  

Vốn dĩ, cô ta nhìn thấy đầu ngón tay Dương Bách Xuyên thi triển máu huyết nên chỉ cho rằng đấy là pháp thuật nhỏ nhoi của tu chân giả, hoàn toàn dửng dưng không hề sợ hãi.   

Nhưng bây giờ để câu nói không sợ hãi ra khỏi miệng cảm thấy không thích hợp, toàn thân tinh huyết nóng lên, vội vàng thi triển hóa giải pháp thuật, nhưng dường như không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại trong người càng lúc càng nóng, toàn thân đều đau lên, kêu thảm một tiếng lập tức ngã xuống đất.   

“Anh... Pháp thuật này là gì?” Vẻ mặt Hồng Phật hoảng sợ.   

“Còn thủ đoạn gì nữa không? Ta đây sẵn lòng lĩnh giáo.” Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Ngô Mặc Thu ở đâu?”  

Ma nữ Hồng Phật cười lạnh.   

Dương Bách Xuyên vừa nhìn: “Đúng là cứng miệng, được, cô không phải là thích máu của tôi sao? Tôi cho cô uống đủ.”  

Nói xong đầu ngón tay Dương Bách Xuyên lại bức ra một giọt máu huyết, trong miệng chậm rãi nói: “Thượng vi thiên, hạ vi địa, vu đương lập thiên địa, tinh huyết vi dẫn, mộc pháp chú thuật, sinh ~” Dương Bách Xuyên tu vi trúc cơ sau đó, liền cảm giác bốn chú thuật khác trong vu thuật hẳn là cũng có thể thi triển ra, thử một chút mộc chú thuật, quả nhiên thành công.   

Một giọt máu huyết này trực tiếp chui vào lông mày ma nữ Hồng phật, lập tức trong miệng cô ta phát ra tiếng kêu thảm thiết.   

“Không... Ah ah ~”  

Chỉ thấy từ trong cơ thể của ma nữ Hồng Phật chậm rãi sinh trưởng ra từng gốc cây cỏ nhỏ xanh biếc u ám, sinh trưởng thêm một tấc thì chính là một trận kêu thảm thiết không phải người của ma nữ.   

“Mau nói cho tôi, Ngô Mặc Thu ở đâu, nếu không cỏ trong cơ thể sinh trưởng đến bảy tấc hóa thành cây cối, cô sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của nó.” Dương Bách Xuyên vừa nói chuyện vừa dùng tay bóp pháp quyết.   

Lúc này cỏ nhỏ trên người ma nữ Hồng Phật mọc ra rất nhiều, đều sinh trưởng đến ba tấc, dựa theo lời giới thiệu trong vu thuật bảy tấc sau đó cỏ nhỏ sẽ hóa thành cây cối, hút khô cạn những chất dinh dưỡng trong cơ thể.   

Đương nhiên có phải là như vậy không, Dương Bách Xuyên không chắc chắn, bởi vì tu vi của anh có hạn, có thể làm cho cỏ nhỏ sinh trưởng ba tấc đã là cực hạn thi pháp của anh, nói như vậy chỉ để hù dọa ma nữ Hồng Phật.   

Nhưng hiệu quả rất rõ ràng.   

“Đừng đừng, tôi nói.” Hồng Phật hoảng sợ cầu xin tha thứ, chính xác là cô ta đã cảm thấy sợ hãi, Dương Bách Xuyên không biết thi triển tà pháp gì, không ngờ ngay cả huyết mạch năng lượng của cô ta cũng không chống lại được, thật đúng là sợ cỏ nhỏ hóa thành cây cối.   

Cô ta thử kháng cự, nhưng rất khó để thành công, ở trong lòng đều nghĩ là bởi vì tu vi quá yếu, nếu cô ta hồi phục thời kì đỉnh phong của mình, chút pháp thuật này của Dương Bách Xuyên, chỉ cần phất tay là có thể hóa giải, đáng tiếc cô ta hiện tại là Trúc Cơ kỳ tầng sáu, căn bản không đối phó được tà pháp của Dương Bách Xuyên.   

Cho nên cô ta liền cảm thấy sợ hãi, liên tục mở miệng cầu xin tha thứ.   

“Hừ ~ nói.” Dương Bách Xuyên hừ lạnh   

“Trước tiên anh phải giải trừ hết cỏ trên người tôi đã.” Ma nữ Hồng Phật nói.   

“Bây giờ vẫn còn mạnh miệng bàn điều kiện với tôi, có tin tôi cho cô biết thế nào là lợi hại không?” Dương Bách Xuyên vừa nói một tí liền muốn thử làm phép pháp.  

“Đừng đừng đừng, tôi nói là được, cô gái kia bị tôi phong ấn ở trong phòng ông đàm.” Hồng Phật chỉ vào bình phương nói.   

Dương Bách Xuyên dùng linh thức đảo qua, quả nhiên dưới gầm giường bình phương phát hiện một cái hắc sắc văn đàn, mặt trên dán một đạo phù chú.
 
Chương 1003


Trong giao chiến, hai chưởng mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên đều bị cô ta cứng rắn hóa giải, nhưng mà một nắm đấm đánh vào trên người cô ta, khiến cho cô ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết.  

Một nắm đấm này của Dương Bách Xuyên trong lòng rõ ràng sức mạnh của Khai Thiên Chưởng không lớn như vậy, nhưng có thể khiến cho cô ta kêu thảm thiết, chính là vì trên nắm tay mang theo chân hỏa.  

Trên ngực cô ta bị lửa thật thiêu đốt, có chút khói đen bốc lên.  

Phát hiện này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ.  

Từ hai lần giao chiến có thể phán đoán, thực lực của người phụ nữ này tương đương với anh, nhưng lại sợ chân hỏa.  

Thoáng cái Dương Bách Xuyên đã đoán ra điểm yếu của cô ta, nếu sợ chân hỏa thì dễ.  

Anh còn có thủ đoạn càng lợi hại hơn so với Chân Hỏa.  

Vu thuật tinh huyết hỏa chú còn mạnh hơn so với chân hỏa.  

Miễn cô ta có điểm yếu là được rồi.  

Còn một điểm nữa, Dương Bách Xuyên còn phát hiện đừng cho rằng đối phương là phụ nữ, thế nhưng cường độ thân thể của cô ta cũng không kém anh một chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rõ ràng nhất chính là thân thể Kim Cương, so với người bình thường mạnh mẽ hơn nhiều lắm, mà cơ thể người phụ nữ này còn mạnh hơn anh.  

Nghĩ tới nghĩ lui, đều quy kết đến trong máu của cô ta, dưới sự chú thích của hai mắt linh thức, Dương Bách Xuyên phát hiện, khi nàng động thủ thì máu của người phụ nữ này có năng lượng lóe lên, huyết dịch vô cùng tuần hoàn, thật giống như là kinh mạch trong cơ thể anh vận chuyển chân khí vậy.  

Một nắm đấm khiến cho người phụ nữ kêu thảm thiết lùi lại, trong lúc Dương Bách Xuyên giơ tay lên bức ra một giọt máu, trong miệng mặc niệm tinh huyết chú, búng ngón tay vung lên, giọt máu bay về phía cô ta.  

Mà lúc này anh vừa muốn kích nổ máu, lại phát hiện người phụ nữ đối mặt với một giọt máu huyết của mình cười quỷ dị, vậy mà mở miệng nuốt xuống một ngụm.  

Lúc này vẻ mặt Dương Bách Xuyên cổ quái nhìn, ngược lại dừng tay.  

Người phụ nữ tà tính vươn đầu lưỡi li3m môi một chút nói: “Quả nhiên là tinh huyết tinh thuần tu chân giả, vô cùng mỹ vị, nếu như hút khô toàn bộ tinh huyết của cậu chắc chắn có thể khiến cho tu vi trở lại thời kỳ đỉnh phong.”  

Nhìn cô ta lúc này vẫn không có nhìn Dương Bách Xuyên vào trong mắt, vừa rồi bị chân hỏa Dương Bách Xuyên thiêu đốt một chút, dường như cho là sơ suất, không thèm để ý chút nào.  

Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Ngươi biết tu chân giả?”  

Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng nói: “Tên nhóc nói nhảm? Nhưng mà lão nương không thèm để ý, nghĩ đến cùng cậu cũng chỉ là một hậu duệ truyền thừa Sơn Hải Giới ở địa cầu mà thôi, mới chỉ là cảnh giới Trúc Cơ một tầng, mà uy lực một chưởng phát huy ra thực lực Trúc Cơ tầng năm, cậu lấy được công pháp và chiến kỹ không tệ.  

Nhưng ở trước mặt “Hồng Phật” tôi vẫn là con kiến hôi, nói thật cho cậu biết tu vi đỉnh phong của lão nương chỉ cần một ngón tay có thể đè ép cậu, chỉ là hiện tại khôi phục tu vi mà thôi, nếu không phải lúc trước cậu chém giết ma nô của lão nương, thì bây giờ lão nương đã trở về Kim Đan.  

Cậu - đáng chết, cái con quỷ nhỏ kia càng đáng chết, thôn phệ ma tinh lão nương mấy trăm năm, hôm nay lão nương thôn phệ cậu, lại đi thôn phệ đám quỷ tu kia, chắc chắn có thể trở về Kim Đan, tên nhóc nhà cậu thức thời ngoan ngoãn để lão nương hút máu của cậu, có thể lưu lại một cái mạng nhỏ cho cậu.”  

Trong giọng nói của người phụ nữ nà tràn đầy điên cuồng, ý tứ hoàn toàn là một bộ dáng ăn chắc Dương Bách Xuyên.  

Mà trong lòng Dương Bách Xuyên cũng khiếp sợ, từ trong miệng người phụ nữ tự xưng là Hồng Phật này, hình như anh đã nghe rất nhiều tin tức.  

Cô ta biết Sơn Hải Giới, miệng luôn nói trở về Kim Đan, hơn nữa muốn hút khô máu huyết của mình, lại luyện hóa Thu nhi, nói cách khác Thu nhi quả nhiên còn chưa chết, cô ta muốn luyện hóa Thu nhi tạm thời không thể chịu đựng được.  

Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này là một người đến từ Sơn Hải Giới.  

Nghĩ tới đây Dương Bách Xuyên hỏi: “Cô là tu chân giả đến từ Sơn Hải Giới?”  

“Không sai, chuẩn xác mà nói lão nương chính là tu ma giả, Đại Đường liền đi tới chỗ các cậu, cũng bị một lão vương bát đản phá hỏng chuyện tốt, chờ sau này tu vi lão nương trở lại đỉnh phong chắc chắn phải bầm thây vạn đoạn lão bất tử kia.  

Tên nhóc hiếu kỳ tôi đã thỏa mãn cậu, hiện tại ngoan ngoãn lại đây để lão nương hút máu, chỉ cần cậu nghe lời, lão nương cam đoan lưu lại một mạng cho cậu, ngày sau còn có thể mang cậu tiến vào Sơn Hải Giới, đâu mới là sân khấu của tu chân giả.” 
 
Chương 998


Dương Bách Xuyên đi qua lựa chọn một tảng đá xanh rộng hơn mét, cao 3 mét, dùng lực đào tảng đá ra khỏi lớp đất.  

Trước khi đi tùy tay bắt mấy con cá Rồng vào trong không gian hồ Càn Khôn, khiêng tảng đá xanh đi lên mặt nước.  

Ra khỏi mặt nước, Dương Bách Xuyên đặt tảng đá xanh ở bên cạnh hồ, lấy ra đao điêu khắc từ hồ Càn Khôn, bắt đầu điêu khắc.  

Trong đầu hiện ra bộ dáng của sư phụ Vân Thiên Tà, điêu khắc không hề khó.  

Tĩnh tâm điêu khắc, đao điêu khắc trong tay Dương Bách Xuyên bay múa thành tàn ảnh.  

Một tiếng sau, một bức tượng Vân Thiên Tà sinh động như thật được hoàn thành.  

Dương Bách Xuyên đánh giá một lượt, lẩm bẩm: “Thật ra sư phụ trông cũng rất đẹp trai.”  

Ở trong hiện thực, cục đá màu xanh lá hóa thành một người có mày kiếm mắt sáng, tóc dài tùy ý xõa trên vai, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn về phía chân trời, râu dài tung bay, trên người mặc một bộ áo dài, tràn ngập hương vị tiên phong đạo cốt.  

Dương Bách Xuyên vừa lòng cười: “Mặc dù sư phụ không thể đi ra khỏi hồ Càn Khôn, cũng không nói cho con sư phụ người là ai. Nhưng từ nay về sau, người chính là sư tổ của Vân Môn, cần phải phù hộ cho đệ tử của Vân Môn.”  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên có chút mất tự nhiên, nói: “Tại sao những lời này có chút không được tự nhiên nhỉ? Sư phụ còn chưa chết, thôi, coi như đã chết đi, dù sao người cũng ở trạng thái thần hồn.”  

Sau đó khiêng tượng sư phụ về thôn.  

Đi ra ngoài hơn một tiếng, sau khi trở về mọi người đã chuyển nhà gần xong, thấy được Dương Bách Xuyên khiêng một pho tượng trở về, một đám tràn đầy khó hiểu.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, bảo tất cả mọi người đi theo anh.  

Trực tiếp đi đến hậu viện, đặt tượng của sư phụ Vân Thiên Tà ở hậu viện nhà chính, sau đó lớn tiếng nói: “Đến tận bây giờ không phải mọi người đều muốn biết sư tổ của Vân Môn chúng ta là ai hay sao?  

Bây giờ nói cho mọi người, bức tượng này chính là sư tổ của Vân Môn chúng ta, tên là Vân Thiên Tà, là một cao thủ cực kỳ ghê gớm.  

Từ hôm nay trở đi, nơi này chính thức sửa tên là điện Thiên Tà, đệ tử Vân Môn phải thăm viếng sư tổ, tôn sư trọng đạo.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dẫn theo mọi người chính thức thăm viếng sư tổ, coi như hoàn thành lần ngưng tụ đầu tiên của Vân Môn.  

Từ sau lần này, mỗi một người đều cảm thấy một sự trung thành hiện hữu trong lòng, Dương Bách Xuyên có thể tự mình cảm nhận được điều này.  

Dương Bách Xuyên không nghĩ đến Tửu Tiên lão đầu cũng đến viếng thăm sư tổ, trong lòng của anh cực kỳ vui mừng, âm thầm nói: “Xem ra kế hoạch lừa dối tẩy não đã thành công, Tửu Tiên lão đầu đã trở thành đại trưởng lão của Vân Môn. Đây là một khởi đầu rất tốt, chắc chắn sau này Vân Môn sẽ quật khởi trong giới võ cổ.”  

Sau khi thăm viếng sư tổ, Dương Bách Xuyên phân phó đạo trưởng Phương chuẩn bị luyện chế đan Tụ Khí, đảm bảo mỗi thành viên của Vân Môn đều nhận được một viên đan Tụ Khí và đan Bồi Nguyên một tháng, linh dược không đủ nói cho Lưu Tích Kỳ. Sau này công ty Vân Kỳ tồn tại để mở ra một con đường thu thập thiên tài địa bảo cho Vân Môn.  

Sau đó anh chính thức thu nạp Võ Kiếm và Trần Bảy Roi vào Vân Môn, truyền thụ công pháp tu luyện thích hợp cho hai người.  

Sau khi dặn dò xong công việc, Dương Bách Xuyên đi theo bà nội tế bái tổ tông, sau đó anh phải đi đến Cố Đô.  

Trước khi đi gọi em gái San San, Triệu Nam và Ninh Kha lại, truyền thụ pháp quyết mở ra trận pháp Chu Thiên cho ba người. Bảo ba người thường ngày trận pháp phòng ngự và Ảo trận Sát trận đóng cửa, một khi gặp phải kẻ địch, chỉ cần ba người mở ra trận pháp thì có thể khởi động tác dụng phòng ngự.  

Một khi mở ra trận pháp, toàn bộ thôn sẽ biến mất, chuyện này quá kinh hãi thế tục, nên ngày thường không có việc gì không cần mở.  

Có mắt trận tồn tại, trận pháp sẽ không ngừng hút linh khí trời đất vào trong thôn, cung cấp cho mọi người dùng. Điểm này đã được kiểm chứng rõ ràng, linh khí trong thôn cao hơn bên ngoài rất nhiều lần, càng tích lũy, trong thôn sẽ biến thành một mảnh đất bảo bối.  

Đến chiều, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi Cố Đô, tiếp theo anh muốn đi tìm Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, điều tra nguyên nhân chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc, người của Vân Môn không thể chết oan uổng.

Anh đến Cố Đô lúc 6 giờ tối, sau khi đỗ xe, khuếch tán linh khí khổng lồ ra ngoài, phạm vi 900 mét quanh biệt thự đều nằm trong sự bao phủ linh thức của anh.  

Trận pháp Tụ Linh trong biệt thự vẫn còn nguyên chưa bị phá hỏng, tất cả đều ổn.
 
Chương 1005


Vô cùng lo lắng cho Ngô Mặc Thu, cũng không biết tại sao cô lại bị ma nữ phong ấn trong bình, trong lòng một trận lo lắng, vội vàng đi vào trong nhà gỗ.   

Bây giờ trong cơ thể ma nữ Hồng Phật còn có hai giọt tinh huyết vu thuật của mình, cũng không sợ cô ta chạy trốn.   

Dương Bách Xuyên chạy vào bình phương cầm cái bình từ dưới gầm giường lên.   

Cái bình này chính là một cái bình nhỏ cao nửa thước.   

Ma nữ Hồng Phật có thể phong ấn Ngô Mặc Thu vào, có thể bởi vì Ngô Mặc Thu là linh thể quỷ tu, không có thân thể, thật ra chính là năng lượng thể, mới có thể phong ấn cô vào.   

Vận chuyển chân khí trên tay thật cẩn thận xé rách bùa chú trên bình, chân hỏa vừa động thiêu thành tro tàn.   

Sau khi mở bình, một luồng năng lượng xám xịt bay ra.   

Trong nháy mắt hóa thành Ngô Mặc Thu.   

“Chủ nhân~” Ngô Mặc Thu khó khăn phát ra một tiếng kêu rất suy yếu.   

“Thu Nhi, cảm thấy như thế nào?” Dương Bách Xuyên vội vàng đỡ lấy cô, trong mắt anh lúc này linh thể Ngô Mặc Thu vô cùng mờ nhạt, tựa như trong suốt, rất rõ ràng cô từng bị ma nữ Hồng Phật tra tấn, rất có thể thi pháp của ma nữ lên Thu Nhi đã hấp thu năng lượng của cô.   

“Chủ nhân, Thu Nhi vô dụng, phải để chủ nhân khổ tâm rồi. ”  

“Đừng nói chuyện~” Dương Bách Xuyên không biết trợ giúp Thu Nhi như thế nào, cuống quít dùng chân khí của mình để truyền chân khí vào trong cơ thể cô, nhưng dường như vô dụng.   

Phương pháp tu luyện của quỷ tu hoàn toàn khác với tu chân giả, cô là linh thể, linh khí trời đất mà cô hấp thụ đều là âm sát linh khí, chân khí của anh không có tác dụng.   

Nhưng nhìn dáng vẻ suy yếu không chịu nổi của cô, Dương Bách Xuyên thật đau lòng.   

Mặc kệ như thế nào cũng phải thử xem, phải nghĩ biện pháp để cho Thu Nhi khôi phục, cứ tiếp tục như vậy, Dương Bách Xuyên chỉ sợ sô sẽ thật sự hồn phi phách tán.   

Trong lòng vừa nghĩ liền nhớ đến nước Sinh Mệnh, cũng không biết có tác dụng hay không, anh vẫn lấy ra một giọt từ bình Càn Khôn để cho Ngô Mặc Thu há miệng nuốt vào.   

Ngay sau đó, một cảnh kỳ diệu xuất hiện.   

Nước Sinh Mệnh tạo hóa lại lần nữa xuất hiện, chứng minh nước Sinh Mệnh cũng có tác dụng với quỷ tu giả.   

Chỉ thấy sau khi Ngô Mặc Thu uống xong một giọt nước Sinh Mệnh, toàn thân toát ra vầng sáng xám xịt.   

Một luồng sức mạnh cường đại từ trên người cô truyền đến.   

“Cảm ơn chủ nhân ban thưởng, Thu Nhi phải tu luyện rồi.” Ngô Mặc Thu nói xong, không kịp giải thích với Dương Bách Xuyên liền ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện, nhìn qua nước Sinh Mệnh có tác dụng rất lớn đối với cô.   

“Được được được, hãy tu luyện thật tốt, anh sẽ ở đây hộ pháp cho em.” Trong lòng Dương Bách Xuyên thả lỏng, chỉ cần Thu Nhi không có chuyện gì là tốt rồi, cảm thán một chút nước Sinh Mệnh thần kỳ tạo hóa, tiện tay đem cậu thanh niên bị ma nữ Hồng Phật một cái tát ngất đi ở góc phòng đi ra khỏi phòng, anh muốn ở bên ngoài hộ pháp cho Thu Nhi.   

Thu Nhi đã thuận lợi tìm được, cũng đã đến lúc báo thù cho Thăng Long và Cổ Tư Lạc.   

Bên ngoài ma nữ Hồng Phật, mặc kệ cô ta là ma, hôm nay đều phải giết cô ta để báo thù cho hai người.   

Người Vân Môn không thể chết vô ích.   

Sau đó, khi Dương Bách Xuyên trong tay xách cậu thanh niên đi ra ngoài, cũng thấy được vu thuật sinh ra cỏ nhỏ trên người ma nữ đều biến mất.   

Mà lúc này toàn thân ma nữ đều mơ hồ hiện ra mạch máu ở dưới da, tản ra vầng sáng đỏ thẫm, nhìn qua giống như cô ta đang hóa giải vu thuật của mình.   

Dương Bách Xuyên kinh hãi, đem cậu thanh niên  trong tay ném xuống đất, giận dữ quát: “Ma nữ, còn dám phản kháng, chịu chết đi.”  

Trong cơn giận dữ nâng bàn tay lên muốn một chưởng đánh chết cô ta.   

Không qua một khắc sau, một cảnh xuân bất ngờ xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Trong tai chỉ nghe thấy một tiếng “rầm rầm”, ma nữ nũng nịu nói: ”Cỏ nhỏ của anh làm người ta thấy rất đau chỉ muốn nhổ nó đi thôi, cần gì phải khẩn trương chứ? Người ta đã như vậy, còn có thể chạy sao?” 
 
Chương 1005


Vô cùng lo lắng cho Ngô Mặc Thu, cũng không biết tại sao cô lại bị ma nữ phong ấn trong bình, trong lòng một trận lo lắng, vội vàng đi vào trong nhà gỗ.   

Bây giờ trong cơ thể ma nữ Hồng Phật còn có hai giọt tinh huyết vu thuật của mình, cũng không sợ cô ta chạy trốn.   

Dương Bách Xuyên chạy vào bình phương cầm cái bình từ dưới gầm giường lên.   

Cái bình này chính là một cái bình nhỏ cao nửa thước.   

Ma nữ Hồng Phật có thể phong ấn Ngô Mặc Thu vào, có thể bởi vì Ngô Mặc Thu là linh thể quỷ tu, không có thân thể, thật ra chính là năng lượng thể, mới có thể phong ấn cô vào.   

Vận chuyển chân khí trên tay thật cẩn thận xé rách bùa chú trên bình, chân hỏa vừa động thiêu thành tro tàn.   

Sau khi mở bình, một luồng năng lượng xám xịt bay ra.   

Trong nháy mắt hóa thành Ngô Mặc Thu.   

“Chủ nhân~” Ngô Mặc Thu khó khăn phát ra một tiếng kêu rất suy yếu.   

“Thu Nhi, cảm thấy như thế nào?” Dương Bách Xuyên vội vàng đỡ lấy cô, trong mắt anh lúc này linh thể Ngô Mặc Thu vô cùng mờ nhạt, tựa như trong suốt, rất rõ ràng cô từng bị ma nữ Hồng Phật tra tấn, rất có thể thi pháp của ma nữ lên Thu Nhi đã hấp thu năng lượng của cô.   

“Chủ nhân, Thu Nhi vô dụng, phải để chủ nhân khổ tâm rồi. ”  

“Đừng nói chuyện~” Dương Bách Xuyên không biết trợ giúp Thu Nhi như thế nào, cuống quít dùng chân khí của mình để truyền chân khí vào trong cơ thể cô, nhưng dường như vô dụng.   

Phương pháp tu luyện của quỷ tu hoàn toàn khác với tu chân giả, cô là linh thể, linh khí trời đất mà cô hấp thụ đều là âm sát linh khí, chân khí của anh không có tác dụng.   

Nhưng nhìn dáng vẻ suy yếu không chịu nổi của cô, Dương Bách Xuyên thật đau lòng.   

Mặc kệ như thế nào cũng phải thử xem, phải nghĩ biện pháp để cho Thu Nhi khôi phục, cứ tiếp tục như vậy, Dương Bách Xuyên chỉ sợ sô sẽ thật sự hồn phi phách tán.   

Trong lòng vừa nghĩ liền nhớ đến nước Sinh Mệnh, cũng không biết có tác dụng hay không, anh vẫn lấy ra một giọt từ bình Càn Khôn để cho Ngô Mặc Thu há miệng nuốt vào.   

Ngay sau đó, một cảnh kỳ diệu xuất hiện.   

Nước Sinh Mệnh tạo hóa lại lần nữa xuất hiện, chứng minh nước Sinh Mệnh cũng có tác dụng với quỷ tu giả.   

Chỉ thấy sau khi Ngô Mặc Thu uống xong một giọt nước Sinh Mệnh, toàn thân toát ra vầng sáng xám xịt.   

Một luồng sức mạnh cường đại từ trên người cô truyền đến.   

“Cảm ơn chủ nhân ban thưởng, Thu Nhi phải tu luyện rồi.” Ngô Mặc Thu nói xong, không kịp giải thích với Dương Bách Xuyên liền ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện, nhìn qua nước Sinh Mệnh có tác dụng rất lớn đối với cô.   

“Được được được, hãy tu luyện thật tốt, anh sẽ ở đây hộ pháp cho em.” Trong lòng Dương Bách Xuyên thả lỏng, chỉ cần Thu Nhi không có chuyện gì là tốt rồi, cảm thán một chút nước Sinh Mệnh thần kỳ tạo hóa, tiện tay đem cậu thanh niên bị ma nữ Hồng Phật một cái tát ngất đi ở góc phòng đi ra khỏi phòng, anh muốn ở bên ngoài hộ pháp cho Thu Nhi.   

Thu Nhi đã thuận lợi tìm được, cũng đã đến lúc báo thù cho Thăng Long và Cổ Tư Lạc.   

Bên ngoài ma nữ Hồng Phật, mặc kệ cô ta là ma, hôm nay đều phải giết cô ta để báo thù cho hai người.   

Người Vân Môn không thể chết vô ích.   

Sau đó, khi Dương Bách Xuyên trong tay xách cậu thanh niên đi ra ngoài, cũng thấy được vu thuật sinh ra cỏ nhỏ trên người ma nữ đều biến mất.   

Mà lúc này toàn thân ma nữ đều mơ hồ hiện ra mạch máu ở dưới da, tản ra vầng sáng đỏ thẫm, nhìn qua giống như cô ta đang hóa giải vu thuật của mình.   

Dương Bách Xuyên kinh hãi, đem cậu thanh niên  trong tay ném xuống đất, giận dữ quát: “Ma nữ, còn dám phản kháng, chịu chết đi.”  

Trong cơn giận dữ nâng bàn tay lên muốn một chưởng đánh chết cô ta.   

Không qua một khắc sau, một cảnh xuân bất ngờ xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Trong tai chỉ nghe thấy một tiếng “rầm rầm”, ma nữ nũng nịu nói: ”Cỏ nhỏ của anh làm người ta thấy rất đau chỉ muốn nhổ nó đi thôi, cần gì phải khẩn trương chứ? Người ta đã như vậy, còn có thể chạy sao?” 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom