Dịch Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 989


Đi lối tắt, ở bất cứ thời đại nào đều không thiếu người bí quá hóa liều.  

“Người chậm rãi uống đi, con đi xem là yêu ma quỷ quái nào.” Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên chào hỏi mọi người rồi đi.  

Trong lòng anh nghẹn một ngọn lửa, cần thiết phát ti3t ra.  

Dám đến thôn chính là uy hiếp người nhà, đây là chuyện Dương Bách Xuyên tuyệt đối không cho phép xảy ra.  

Cho dù là nguyên nhân nào, không quang minh chính đại mà lén lút nhìn trộm, lòng mang ý xấu đều đáng chết.  

…...  

Sau khi đi ra khỏi thôn, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến ngọn núi nhỏ.  

Hiện tại phạm vi linh thức của anh là 900 mét, vì không rút dây động thừng, đi đến giữa sườn núi Dương Bách Xuyên mới phóng xuất linh thức ra.  

Trong nháy mắt phát hiện ở đỉnh núi cách chỗ anh đứng 500 mét, quả nhiên có một người ở đó.  

Là một lão già hơn 60 tuổi, bộ dáng mỏ chuột tai khỉ, mắt tam giác, ánh mắt đảo quanh trong hốc mắt, đứng ở đỉnh núi nhìn xuống thôn dưới chân núi.  

Từ linh thức Dương Bách Xuyên cảm giác được lão già này là Tiên Thiên tầng hai.  

Cũng không biết ông ta có phải là người của tông môn cổ xưa hay không, hoặc nói cách khác ông ta là Tán Tu…  

Trong lúc đang phát tán linh thức, người này đột nhiên quay đầu nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn thấy ai cả.  

“Kỳ lạ. Không lẽ mình cảm giác sai rồi?” Ông ta tự lẩm bẩm.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, linh thức của anh có phạm vi 900 mét, trình độ cao hơn linh thức Tiên Thiên tầng hai, người này sẽ không cảm nhận được.  

Dương Bách Xuyên đi thẳng đến đó, nhưng không nghĩ đến linh thức lại phát hiện có người xuất hiện.  

Hơn nữa số lượng còn không ít, tầm 5 người, đến từ các hướng khác nhau của đỉnh núi.  

Chỗ dưới chân núi cũng coi như cách thôn gần nhất, có thể thu hết toàn bộ thôn xóm vào đáy mắt.  

Hai nhóm người, hai người một tổ.  

Hơn nữa trên đỉnh núi có một người, tổng cộng có sáu người.  

Sáu người nhìn qua đều là người da vàng, có nghĩa là không có dị năng giả phương Tây. Lúc trước Tửu Tiên lão đầu có nói có một dị năng giả từng đến đây, tức là người đến không chỉ sáu người này, có lẽ còn có những người khác.  

Dương Bách Xuyên cảm giác được trong đó có hai tên Tiên Thiên tầng ba, lão già trên đỉnh núi là Tiên Thiên tầng hai, một người khác không phải võ cổ giả mà là thiên tỉnh giả, từ hơi thở phán đoán có lẽ là Tiên Thiên tầng một.  

Nhìn những người này xuất hiện, Dương Bách Xuyên không nóng nảy, nhảy lên một cành cây to, chờ bọn họ tụ tập.  

Thu liễn hơi thở, Dương Bách Xuyên tin tưởng, trừ khi có cao thủ ngang với Tửu Tiên lão đầu, nếu không sẽ không phát hiện được anh, tinh thần lực cường đại chính là lá chắn tốt nhất.  

Không lâu sau, Dương Bách Xuyên phát hiện, những người này không hẹn mà cùng tụ lại trên đỉnh núi.  

Nhưng không chạm mặt, có núi đá che lấp, hình như sáu người này không quen biết lẫn nhau, xem ra không phải cùng một nhóm.  

Chỉ nghe thấy hắn ta nói: “Hai vị sư huynh.”  

“Có phát hiện được gì không?” Một trong hai tên Tiên Thiên tầng hai mở miệng hỏi hắn ta.  

“Không có dị động, mấy ngày này tên cao thủ trong thôn Dương Gia kia canh giữ rất gắt gao, căn bản không đến gần được.” Người sau trả lời.  

“Tra được tên đó là ai chưa? Cảnh giới nào?”  

“Không tra được, nhưng tôi đánh giá rất có thể là cao thủ Tiên Thiên tầng ba, thậm chí tầng bốn. Ngày đó vừa đến gần thôn Dương Gia, chưa kịp vào thôn đã bị người nọ phát hiện, chỉ giao phong khí thế thôi cũng khiến tốt suýt nữa nằm sấp xuống. Thật sự đáng sợ, e rằng là Tiên Thiên tầng bốn.”  

…...  

Dương Bách Xuyên dùng linh thức bao phủ nghe được cuộc nói chuyện của ba người, trong lòng hừ lạnh, dám coi Tửu Tiên lão đầu thành võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn, điều này không khác gì tìm chết.  
 
Chương 991


Lúc này một lão già của Thần Tông có sắc mặt như than đen trầm giọng nói: “Nhóc con, kêu tên cao thủ của Vân Môn bọn mày ra, việc gì phải trốn trốn tránh tránh?”   

Dương Bách Xuyên hiểu rõ, bọn họ kiêng kị Tửu Tiên lão đầu ở trong thôn.  

Trầm giọng nói: “Đối phó với các người chưa cần đại trưởng lão của Vân Môn chúng ta ra tay.”  

Hai bên nghe thấy Dương Bách Xuyên nói như vậy, biểu tình trên mặt thả lỏng, bọn họ thật sự kiêng kị tên cao thủ trong thôn kia.  

Bây giờ nghe được tên cao thủ kia không ra, ở trong mắt bọn họ Dương Bách Xuyên không đáng nhắc đến. Dựa vào tin tức tra được, tu vi của Dương Bách Xuyên căng chết cũng chỉ Tiên Thiên tầng một.  

Một người của Âm Nguyệt Môn mở miệng nói: “Dương Bách Xuyên, nói cho mày biết, hôm này bọn tao đến để báo thù cho Địa Tâm sư đệ. Biết điều thì giao phương pháp luyện đan trên người mày ra đây, có lẽ có thể tha chết cho mày.”  

“Ha ha ha…” Dương Bách Xuyên nghe thấy người này nói vậy, bật cười, báo thù là giả, nhớ thương đan Bồi Nguyên là thật.  

“Các người không dám trêu chọc Võ Đang, không dám đi Võ Đang cướp đan Bồi Nguyên nên đến trêu chọc Vân Môn của tôi, cho rằng Vân Môn dễ bắt nạt? Được, hôm nay ông đây cho các người hối hận vì đã đến.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhảy xuống từ tảng đá, tung ra một chưởng đánh thẳng vào người một tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba.  

“Chấn Thiên Chưởng!”  

Sau khi đạt đến Trúc Cơ, uy lực của chưởng Chấn Thiên tăng trưởng hơn trước gấp nhiều lần.  

“Ầm đoàng ~”  

Võ cổ giả mặt đen của Thần Tông nhìn thấy Dương Bách Xuyên tung ra một chưởng, mang theo khí thế dời non lấp biển, sắc mặt biến đổi, rút một thanh đao to từ sau lưng, gầm lên một tiếng, đao khí trên thanh đao tăng mạnh, nhấc đao đâm thẳng vào chân khí của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, tinh thần lực kh ủng bố xuất kích, nếu anh dám ra tay, chắc chắn nắm chắc có thể đè ép những người này.  

Tên mặt đen của Thần Tông cảm nhận được tinh thần công kích của Dương Bách Xuyên, sắc mặt biến đổi, phát động tinh thần lực ngăn cản.  

Sau khi đạt đến Tiên Thiên, võ cổ giả cũng có tinh thần lực cường đại.  

Sau khi tinh thần lực của ông ta va chạm với tinh thần lực của Dương Bách Xuyên, lão già mặt đen kêu thảm thiết: “A ~”  

Đứng trước tinh thần lực kh ủng bố của Dương Bách Xuyên, tinh thần lực của ông ta giống như trẻ con ba tuổi, còn Dương Bách Xuyên là một người đàn ông khổng lồ, bẻ gãy chui vào trong ý thức của ông ta, nghiền nát tất cả.  

Lão già mặt đen chấn động, thanh đao trong tay tan vỡ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên hội tụ chân khí vào trong lòng bàn tay, hung hăng vỗ mạnh vào đỉnh đầu của ông ta.  

Ầm, chỉ nghe thấy tiếng kêu r3n của lão già đó.  

Bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đập thành thịt nát.  

Một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba trong nháy mắt.  

Lúc này, những người khác đều trừng to mắt.  

“Tại sao lại có thể?” Những tên Tiên Thiên còn lại của Thần Tông hoảng sợ.  

Một sư đệ của hắn ta bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh thành thịt nát ngay trước mắt.  

Sắc mặt của ba tên Âm Nguyệt Môn cũng biến đổi.

“Thằng nhóc này là siêu cao thủ, rút nhanh.” Một tên Âm Nguyệt Môn run giọng hét lớn, lập tức thả người chạy trốn.  

Người của hai bên đều bị một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba Thần Tông của Dương Bách Xuyên dọa hồn phi phách tán.  

Đó chính là võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba.  

Không phải là Tiên Thiên tầng một, ở trong tiên thiên cũng coi như đã bước vào cửa vào, cho dù là Tiên Thiên tầng năm cũng đừng nghĩ nhẹ nhàng giế t chết Tiên Thiên tầng ba trong nháy mắt.  

Tên Dương Bách Xuyên này là Tiên Thiên tầng năm? Hay tầng sáu?  

Thì ra thằng nhóc này mới là cao thủ che giấu.  

Tình báo của mọi người có sai sót.  

Một chiêu đánh bại Tiên Thiên tầng ba, đây không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.  

Nếu bây giờ không chạy chính là kẻ ngốc.  
 
Chương 984


Anh phóng thích linh thức ra ngoài,  

Sau khi đột phá Trúc Cơ thành công, anh còn chưa thử qua linh thức của chính mình trải dài đến mức nào, trước kia là phạm vi 90 mét.  

Sau khi tản linh thức ra ngoài, rất nhanh đã vượt qua phạm vi 90 mét.  

Sau đó tiếp tục đi về nơi xa.  

100 mét, 200 mét…  

Đến tận 500 mét vẫn chưa dừng lại.  

Lúc này Dương Bách Xuyên hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, phải biết rằng lúc trước Hạ Lộ là bẩm sinh tầng hai, linh thức cũng chỉ đạt đến 200 mét. Cảnh giới bây giờ của anh cũng chỉ tương đương với tầng một, nhưng linh thức đã gấp đôi bẩm sinh tầng hai, đến đây vẫn chưa dừng lại, tiếp tục kéo dài ra ngoài.  

600 mét. 700 mét, 800 mét, đến tận 900 mét linh thức mới dừng lại.  

Nói cách khác, sau khi thành công đột phá Trúc Cơ, linh thức đã tăng lên gấp mười lần, từ 90 mét đến 900 mét.  

Còn là 900 mét lấy anh làm trung tâm.  

Đây là một sự kéo dài kh ủng bố.  

Không thể nghi ngờ, sau khi thành công lên Trúc Cơ, lực lượng linh thức của anh cũng xảy ra biến hóa mạnh mẽ về chất và lượng.  

Rõ ràng nhất là, hôm nay sau khi linh thức kéo dài đến 900 mét, anh cảm giác chính mình cũng đi ra xa 900 mét, linh thức giống như hai mắt của chính mình, đồng điệu cảm giác với anh.  

Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống này, trước kia linh thức chỉ có thể nhìn đến những nơi mà linh thức đi đến.  

Còn bây giờ, cảm giác chính mình hóa thân đi ra ngoài, giống như bản thân đang đứng ở nơi đó, tai nghe mắt thấy vậy.  

Loại cảm giác này vô cùng thần kỳ.  

Hơn nửa thôn bị linh thức của anh bao phủ, tất cả hoạt động sự vật đều nằm trong sự giám thị của anh.  

Giống như anh đang nhìn xuống lãnh thổ của mình vậy, rất thần kỳ.  

Điều làm Dương Bách Xuyên cảm thấy kỳ quái là ở trong viện trước mật thất, trừ bỏ Phương Mãnh đang luyện đan và tam đồ đệ Võ Kiếm đang cầm một khối gỗ điêu khắc một bà lão ra, cả thôn không có một bóng người.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ lạ, không lẽ những người khác không cần tu luyện?  

Từ linh thức thấy được Võ Kiếm khắc rối gỗ không tệ, lệ khí trên người anh ta gần như đã biến mất, tức là Điêu Khắc Tâm Linh có tác dụng.  

Nhưng nhìn cách Võ Kiếm hạ đao, hình như có chỗ nào đó không đúng, linh thức bây giờ của anh gần như đang đứng bên cạnh Võ Kiếm vậy.  

Theo bản năng, Dương Bách Xuyên nói: “Tốc độ nghiêng đao xuống đao nên nhanh hơn một phần, lực độ giảm ba phần.”  

“Ầm ~” Võ Kiếm run tay, đao điêu khắc rơi xuống đất.  

“Ai?”  

Võ Kiếm bị âm thanh đột ngột xuất hiện dọa sợ, anh ta biết hôm nay chỉ có chính mình, vừa rồi còn nhìn qua, trong thôn không có người ngoài.  

Đột nhiên một âm thanh vang lên bên tai, làm sao không bị dọa sợ cho được?  

Đồng thời kinh ngạc còn có Dương Bách Xuyên.  

Anh vui mừng như vừa phát hiện ra một thế giới mới.  

Lúc này anh đang ở hậu viện, đồ đệ Võ Kiếm đang ở tiền viện, cách xa nhau gần trăm mét.  

Nhưng với khoảng cách xa như với, giống như anh đang đứng đối mặt với Võ Kiếm nên theo bản năng đối thoại với anh ta.  

Đột nhiên trong đầu Dương Bách Xuyên hiện lên một từ ngữ tu chân - linh thức truyền âm.  

Linh thức truyền âm có thể đối thoại với người khác trong phạm vi bao phủ của linh thức, chỉ cần ở trong phạm vi của linh thức thì có thể đối thoại với đối phương như đang đối mặt.  

Trước kia chưa đến Trúc Cơ, anh cũng có linh thức nhưng không thần thông như lần này.  

Bây giờ có thể sử dụng linh thức truyền âm, có lẽ là phúc lợi sau khi tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ. 
 
Chương 991


Lúc này một lão già của Thần Tông có sắc mặt như than đen trầm giọng nói: “Nhóc con, kêu tên cao thủ của Vân Môn bọn mày ra, việc gì phải trốn trốn tránh tránh?”   

Dương Bách Xuyên hiểu rõ, bọn họ kiêng kị Tửu Tiên lão đầu ở trong thôn.  

Trầm giọng nói: “Đối phó với các người chưa cần đại trưởng lão của Vân Môn chúng ta ra tay.”  

Hai bên nghe thấy Dương Bách Xuyên nói như vậy, biểu tình trên mặt thả lỏng, bọn họ thật sự kiêng kị tên cao thủ trong thôn kia.  

Bây giờ nghe được tên cao thủ kia không ra, ở trong mắt bọn họ Dương Bách Xuyên không đáng nhắc đến. Dựa vào tin tức tra được, tu vi của Dương Bách Xuyên căng chết cũng chỉ Tiên Thiên tầng một.  

Một người của Âm Nguyệt Môn mở miệng nói: “Dương Bách Xuyên, nói cho mày biết, hôm này bọn tao đến để báo thù cho Địa Tâm sư đệ. Biết điều thì giao phương pháp luyện đan trên người mày ra đây, có lẽ có thể tha chết cho mày.”  

“Ha ha ha…” Dương Bách Xuyên nghe thấy người này nói vậy, bật cười, báo thù là giả, nhớ thương đan Bồi Nguyên là thật.  

“Các người không dám trêu chọc Võ Đang, không dám đi Võ Đang cướp đan Bồi Nguyên nên đến trêu chọc Vân Môn của tôi, cho rằng Vân Môn dễ bắt nạt? Được, hôm nay ông đây cho các người hối hận vì đã đến.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhảy xuống từ tảng đá, tung ra một chưởng đánh thẳng vào người một tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba.  

“Chấn Thiên Chưởng!”  

Sau khi đạt đến Trúc Cơ, uy lực của chưởng Chấn Thiên tăng trưởng hơn trước gấp nhiều lần.  

“Ầm đoàng ~”  

Võ cổ giả mặt đen của Thần Tông nhìn thấy Dương Bách Xuyên tung ra một chưởng, mang theo khí thế dời non lấp biển, sắc mặt biến đổi, rút một thanh đao to từ sau lưng, gầm lên một tiếng, đao khí trên thanh đao tăng mạnh, nhấc đao đâm thẳng vào chân khí của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, tinh thần lực kh ủng bố xuất kích, nếu anh dám ra tay, chắc chắn nắm chắc có thể đè ép những người này.  

Tên mặt đen của Thần Tông cảm nhận được tinh thần công kích của Dương Bách Xuyên, sắc mặt biến đổi, phát động tinh thần lực ngăn cản.  

Sau khi đạt đến Tiên Thiên, võ cổ giả cũng có tinh thần lực cường đại.  

Sau khi tinh thần lực của ông ta va chạm với tinh thần lực của Dương Bách Xuyên, lão già mặt đen kêu thảm thiết: “A ~”  

Đứng trước tinh thần lực kh ủng bố của Dương Bách Xuyên, tinh thần lực của ông ta giống như trẻ con ba tuổi, còn Dương Bách Xuyên là một người đàn ông khổng lồ, bẻ gãy chui vào trong ý thức của ông ta, nghiền nát tất cả.  

Lão già mặt đen chấn động, thanh đao trong tay tan vỡ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên hội tụ chân khí vào trong lòng bàn tay, hung hăng vỗ mạnh vào đỉnh đầu của ông ta.  

Ầm, chỉ nghe thấy tiếng kêu r3n của lão già đó.  

Bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đập thành thịt nát.  

Một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba trong nháy mắt.  

Lúc này, những người khác đều trừng to mắt.  

“Tại sao lại có thể?” Những tên Tiên Thiên còn lại của Thần Tông hoảng sợ.  

Một sư đệ của hắn ta bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh thành thịt nát ngay trước mắt.  

Sắc mặt của ba tên Âm Nguyệt Môn cũng biến đổi.

“Thằng nhóc này là siêu cao thủ, rút nhanh.” Một tên Âm Nguyệt Môn run giọng hét lớn, lập tức thả người chạy trốn.  

Người của hai bên đều bị một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba Thần Tông của Dương Bách Xuyên dọa hồn phi phách tán.  

Đó chính là võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba.  

Không phải là Tiên Thiên tầng một, ở trong tiên thiên cũng coi như đã bước vào cửa vào, cho dù là Tiên Thiên tầng năm cũng đừng nghĩ nhẹ nhàng giế t chết Tiên Thiên tầng ba trong nháy mắt.  

Tên Dương Bách Xuyên này là Tiên Thiên tầng năm? Hay tầng sáu?  

Thì ra thằng nhóc này mới là cao thủ che giấu.  

Tình báo của mọi người có sai sót.  

Một chiêu đánh bại Tiên Thiên tầng ba, đây không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.  

Nếu bây giờ không chạy chính là kẻ ngốc.  
 
Chương 990


Lúc này, tám người trên đỉnh núi chia ra ba nơi.  

Nhóm đầu tiên gồm lão già lúc đầu và hai tên Tiên Thiên tầng hai, ba tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng một.  

Nhóm thứ hai là hai tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn.  

Nhóm cuối cùng chính là tên thiên tỉnh giả kia, hắn ta che giấu hơi thở rất tốt, nếu không phải Dương Bách Xuyên có tinh thần lực cường đại thật sự không cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.  

Nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, chủ đề chỉ xoay quanh Tửu Tiên lão đầu, thật sự muốn đi vào trong thôn đánh cắp đan Bồi Nguyên của Vân Môn.  

Giống với những gì anh đoán, những người này đỏ mắt thèm đan Bồi Nguyên của Vân Môn, đến tống tiền.  

Còn thân phận của bọn họ, ngoài tên thiên tỉnh giả kia, ba tên Tiên Thiên tầng hai và hai tên Tiên Thiên tầng ba kia lần lượt là người của Thần Tông và người của Âm Nguyệt Môn.  

Xuất hiện ở chỗ này vì muốn gây rắc rối cho anh và báo thù cho Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm.  

Dương Bách Xuyên cẩn thận nghe xong nửa ngày, sau khi xác định thân phận của bọn họ, trong lòng nở nụ cười lạnh lùng. Hạ Lộ mất tích đang lo không tìm được người tra hỏi thì có người của Thần Tông và  m Nguyệt Môn tìm đến cửa.  

Nghe bọn họ nói chuyện, trọng điểm vẫn ở đan dược Vân Môn, cùng vì ở trong đại hội võ cổ anh quá nổi bật, hoặc nói cách khác bị ép nói ra đan Bồi Nguyên. Hơn nữa trong thời gian này, đạo trưởng Phương còn hoàn thành giao dịch với các gia tộc lớn trên toàn thế giới, quá nổi bật gây nên bệnh đau mắt cho nhiều người.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, Vân Môn dễ bắt nạt vậy sao?  

Trong lòng cũng may mắn nhặt được Tửu Tiên lão đầu trong núi lớn, nếu không trong khoảng thời gian anh bế qua, e rằng Vân Môn đã bị người tiêu diệt từ lâu.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên đã thấy sợ, trong lòng tràn ngập lửa giận.  

Hôm nay anh phải làm một tên đồ tể.  

Không lập uy, giới võ cổ thật sự cho rằng Vân Môn dễ bắt nạt.  

Trong lòng vừa nghĩ vậy, trực tiếp thi triển Thuật Ngự Phong, bay lên, dừng ở chính giữa tám người, mở miệng nói: “Một đám vai hề còn dám nhớ thương đan Bồi Nguyên của Vân Môn, ngại mạng quá dài hả?”  

“Ai?”  

“Ai đang nói?”  

Dương Bách Xuyên vừa mở miệng, ngoại trừ tên thiên tỉnh giả trốn sau khối đá to không lên tiếng, hai tên Tiên Thiên tầng ba, ba tên Tiên Thiên tầng hai đều bị chấn động.  

Vừa ngẩng đầu thì thấy được Dương Bách Xuyên đứng trên một tảng đá khổng lồ.  

“Dương Bách Xuyên, môn chủ Vân Môn.” Âm thanh của Dương Bách Xuyên giống như sông băng, lạnh lẽo phun ra mấy chữ.  

Lúc này hai người của Thần Tông và ba người của Âm Nguyệt đều biết được người này là ai.  

“Hừ, mày chính là Dương Bách Xuyên? Đang lo tìm tên nhóc nhà mày, mày lại tự đưa đến cửa. Nhóc con, tao hỏi mày, Đinh Dương Thần Tông do mày giết?” Một tên béo ục ịch của Thần Tông bước ra lạnh giọng chất vấn Dương Bách Xuyên.  

Trong điều tra của bọn họ, Đinh Dương bị Dương Bách Xuyên gi ết chết, bởi vì đây là tin tức do Thanh Thành truyền ra.  

“Là tao giết thì sao?” Dương Bách Xuyên rất sảng khoái thừa nhận.  

“Tốt lắm, nhóc con, như vậy tin tức truyền ra từ Thanh Thành là thật, Địa Tâm của Âm Nguyệt Môn cũng chết trong tay mày?” Một lão già của Âm Nguyệt Môn trầm giọng lên tiếng.  

Lúc này hai bên đã đến gần Dương Bách Xuyên, bao vây trước sau Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn hai bên, lạnh giọng nói: “Các người hỏi xong, bây giờ đến lượt tôi hỏi, Thần Tông và Âm Nguyệt Môn các ngươi có từng đối phó với Đàm chủ của Thần Long Đàm hay không?”  

Vừa nói xong, Dương Bách Xuyên quan sát sắc mặt hai bên, nhưng không ai ra tiếng.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên căng thẳng, có dự cảm không tốt.  
 
Chương 985


Linh thức tăng lên cũng làm chất biến hóa, anh có thể sử dụng linh thức truyền âm cho nhiều việc.  

Ngược lại với sự vui mừng của Dương Bách Xuyên.  

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của đồ đệ Võ Kiếm, Dương Bách Xuyên cười ha ha, nói: “Võ Kiếm, đừng sợ, là sư phụ.”  

“Sư phụ?”  

Võ Kiếm kinh ngạc hô lên, lần này anh ta cũng đã nghe ra được đây là âm thanh của sư phụ, nhưng chưa từng nghĩ đến sư phụ Dương Bách Xuyên còn có bản lĩnh cỡ này.  

Không lẽ là truyền âm ngàn dặm?  

Trong lòng Võ Kiếm nghĩ như vậy.  

Lúc này linh thức của Dương Bách Xuyên lại đi đến mật thất trong tiền viện, tìm đạo trưởng Phương đang luyện đan.  

Anh muốn hỏi đạo trưởng Phương xem tình hình luyện chế đan Bồi Nguyên thế nào rồi.  

“Lão Phương, xuất quan đến tiền viện đi.”  

“Ai?”  

…...  

Phản ứng giống như Võ Kiếm, đạo trưởng Phương cũng bị thần thông truyền âm của Dương Bách Xuyên dọa sợ, sau khi Dương Bách Xuyên giải thích, cuối cùng ông ta cũng tiếp nhận, vội vàng đi ra mật thất.  

Giống với suy nghĩ của Võ Kiếm, sau khi đạo trưởng Phương chứng kiến thủ đoạn của Dương Bách Xuyên, trong lòng vô cùng vui mừng. Dương Bách Xuyên càng lợi hại, Vân Môn cũng càng cường đại, ông ta cũng có thể học hỏi được càng nhiều.  

Sau khi thông báo cho đạo trưởng Phương, Dương Bách Xuyên nhấc chân đi đến tiền viện.  

Cuối cùng Võ Kiếm cũng nhìn thấy người, vội vàng đi lên ôm quyền hành lễ nói: “Chúc mừng sư phụ xuất quan, luyện được thần công.”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu cũng bị sư huynh cậu ảnh hưởng, học được nịnh nọt, ha ha.”  

Thành công đột phá Trúc Cơ, có linh thức truyền âm, tâm trạng của Dương Bách Xuyên không tệ.  

Võ Kiếm mỉm cười, không nói dĩ, anh ta vốn dĩ không phải người nói nhiều, có thể nói được một câu như vậy thật sự là bị Độc Cô Hối ảnh hưởng.  

“Phương Mãnh bái kiến môn chủ, chúc mừng môn chủ xuất quan, luyện được thần công.”  

Đạo trưởng Phương đi ra từ một căn phòng ở tiền viện, chào hỏi Dương Bách Xuyên.  

“Ha ha, lão Phương, ông cũng không tệ, vừa rồi xem thủ pháp luyện đan của ông đã rất thành thục, nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng. Con đường luyện đan là một đại đạo tu chân, thành tựu tương lai của ông cũng sẽ không kém. Chờ một khoảng thời gian nữa tôi sẽ truyền thụ cho ông cách luyện đan chân chính.” Dương Bách Xuyên cười ha ha, trong lòng đàn nghĩ truyền đan Tụ Khí cho đạo trưởng Phương.  

Chỉ mới gần một tháng không gặp, phương đạo Trường đã là Luyện Khí kỳ tầng tám, có vẻ ông ta đã hoàn thành chuyển hóa nội lực, tu vi tiến bộ vượt bậc.  

“Bần đạo có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ sự dạy dỗ của môn chủ, sau này tôi chắc chắn sẽ phục vụ tận tụy vì Vân Môn.” Đạo trưởng Phương có kinh nghiệm vào đời phong phú, rất khéo đưa đẩy trong đạo xử thế, vội vàng tỏ thái độ. Nhưng đây cũng chính là lời nói trong lòng của ông ta, trong khoảng thời gian này thông qua luyện đan, tu vi của ông ta cũng đã tiến bộ vượt bậc.  

“Không có gù, ông là luyện đan sư của Vân Môn chúng ta, không cần để ý tình thế. Đúng rồi, giao dịch đan Bồi Nguyên với các gia tộc lớn đã hoàn thành chưa?” Dương Bách Xuyên hỏi ông ta.  

“Tôi cũng đang định báo lại với môn chủ, nửa tháng trước đã hoàn thành hết tất cả các giao dịch, bây giờ đang luyện chế nhóm đan Bồi Nguyên thứ hai. Hơn nữa các thế lực lớn nghe tin đến nên đã đặt trước mười hai lò đan Bồi Nguyên tiếp theo của chúng ta. Tổng cộng đạt được 40 viên linh thạch bẩm sinh, đều ở trong tay của lão phu nhân.” Đạo trưởng Phương cười nói.  

“Lão phu nhân?” Dương Bách Xuyên ngây ra một lúc, tại sao lại toát ra một lão phu nhân rồi?”  

“A, chính là bà nội của ngài.” Đạo trưởng Phương vội vàng giải thích.  

Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu, bà nội cũng coi như lão phu nhân của Vân Môn.  

Nghe thấy đã có được 40 viên linh thạch bẩm sinh, Dương Bách Xuyên tính toán trong lòng, bằng này cũng đủ để bố trí trận pháp Chu Thiên loại nhỏ, còn có thể tăng lên một cấp bậc.  

Sau khi nói thêm vài câu, Dương Bách Xuyên hỏi: “Những người khác đâu? Tại sao không ai tu luyện, không phải lúc tôi bế quan đã nói bọn họ đến tổ trạch bên này để tu luyện hay sao?” 
 
Chương 992


Mỗi ba tầng của cảnh giới tiên thiên chính là một cánh cổng lớn, bây giờ Dương Bách Xuyên có thể dùng một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba, chắc chắn tu vi của tên này ít nhất cũng tiên thiên tầng năm.  

Ba tên Ám Nguyệt Môn phản ứng nhanh, lập tức tản ra các hướng chạy thoát.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng: “Muốn chạy, chậm.”  

Anh có Thuật Ngự Phong, sẽ phi hành, có lực lượng linh thức cường đại có thể ảnh hưởng trong phạm vi 900 mét, những người này tưởng chia ra các hướng là có thể chạy thoát?  

Không để ý đến ba người của Ám Nguyệt Môn, anh đặt lực chú ý lên trên Tiên Thiên tầng ba còn lại của Thần Tông.  

Động suy nghĩ, dựng Thuật Ngự Phong, bay lên giữa không trung, tung ra một chưởng đánh thẳng vào người tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông.  

“Chết đi.”  

“Ầm đùng!”  

Anh khống chế lực độ của một chưởng này, muốn để lại người sống, muốn hỏi tung tích của Hạ Lộ từ những tên này.  

Tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba này của Thần Tông cảm nhận được sức mạnh kh ủng bố kinh người từ sau lưng, dồn toàn bộ chân nguyên vào hai tay để chống lại.  

Ông ta biết bị Dương Bách Xuyên tỏa định sẽ không chạy xa được, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi theo, hơn nữa ông ta cũng không tin tưởng mình có thể chạy trốn được từ trong tay của Dương Bách Xuyên. Hơn nữa nếu ông ta mải chạy không để ý đến đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta sẽ chết trong vòng một nốt nhạc.  

Hấp tấp đối phó, vừa quay đầu lại cả người rùng mình.  

Ông ta thấy được thân thể của Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung.  

Không phải ai cũng có thể tự do phi hành ở trong không trung.  

Ông ta biết ở trong tiên thiên, võ cổ giả có thể phi hành đều đạt đến Tiên Thiên kỳ, nói cách khác Dương Bách Xuyên chính là Tiên Thiên tầng sáu.  

Đến nước này còn đánh đấm gì nữa?  

Tầng sáu hạ gục tầng ba trong một chiêu, trung kỳ hạ gục sơ kỳ, điều này không khó khăn.  

Lá gan của ông ta bị dọa sắp nứt ra.  

Đối mặt với đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta chỉ có thể căng da đầu đón nhận.  

“Ầm ~”  

“A ~”  

Gần như bẻ gãy nghiền nát, người này không chịu nổi bay ngược ra ngoài mười mấy mét, thân thể va chạm mạnh vào một thân cây to cao, đại thụ cũng bị đổ gãy.  

Lão già béo ục ịch của Thần Tông này kêu một tiếng thảm thiết, phun ra một ngụm máu lên nền tuyết, vẽ ra mấy đóa hoa mai đỏ, sau đó hôn mê ngất đi.  

Lại là một chiêu.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn giữ lại mạng sống cho người này, một chưởng này chỉ đánh ông ta bị thương nặng. Từ linh thức có thể thấy được xương cốt cả người ông ta bị đứt gãy nhiều chỗ, trở thành một phế nhân.  

Trước sau chưa đến mười phút đã thu thập xong Tiên Thiên tầng ba thứ hai.  

Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung, không để ý đến tên Thần Tông đã hôn mê này, đuổi theo hướng ba tên Tiên Thiên của  m Nguyệt Môn vừa chạy trốn.  

Ba người này đều là Tiên Thiên tầng hai, đối phó với đám này không cần tốn nhiều sức, hơn nữa anh còn có Thuật Ngự Phong, ba người bọn họ có thể chạy nhanh hơn tốc độ phi hành của anh?  

Trong hai phút đuổi kịp tên đầu tiên, không chút khách khí trực tiếp tung ra một chưởng, đánh mạnh vào người tên này. Chân khí khổng lồ giáng từ trên trời xuống, người này còn không kịp kêu la thảm thiết đã hóa thành một đống thịt nát.  

Tiếp theo đuổi theo tên thứ hai, vẫn là một chưởng như nã pháo, đập chết tên  m Nguyệt Môn Tiên Thiên tầng hai.  

Người cuối cùng đã chạy ra xa hơn 200 mét.  

Nhưng vẫn nằm trong phạm vi linh thức của Dương Bách Xuyên, trong lòng thúc giục chân khí, chưa đến 4 phút đã đuổi kịp tên Tiên Thiên cuối cùng của Âm Nguyệt Môn, nở nụ cười lạnh lùng bay đến trước mặt người này.  

“A ~” Tên Âm Nguyệt Môn cuối cùng này chính là lão già đứng trên đỉnh núi ban đầu, ông ta thấy được Dương Bách Xuyên lơ lửng trong không trung, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm: “Mày… Mày mày là Tiên Thiên tầng sáu.”  
 
Chương 992


Mỗi ba tầng của cảnh giới tiên thiên chính là một cánh cổng lớn, bây giờ Dương Bách Xuyên có thể dùng một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba, chắc chắn tu vi của tên này ít nhất cũng tiên thiên tầng năm.  

Ba tên Ám Nguyệt Môn phản ứng nhanh, lập tức tản ra các hướng chạy thoát.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng: “Muốn chạy, chậm.”  

Anh có Thuật Ngự Phong, sẽ phi hành, có lực lượng linh thức cường đại có thể ảnh hưởng trong phạm vi 900 mét, những người này tưởng chia ra các hướng là có thể chạy thoát?  

Không để ý đến ba người của Ám Nguyệt Môn, anh đặt lực chú ý lên trên Tiên Thiên tầng ba còn lại của Thần Tông.  

Động suy nghĩ, dựng Thuật Ngự Phong, bay lên giữa không trung, tung ra một chưởng đánh thẳng vào người tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông.  

“Chết đi.”  

“Ầm đùng!”  

Anh khống chế lực độ của một chưởng này, muốn để lại người sống, muốn hỏi tung tích của Hạ Lộ từ những tên này.  

Tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba này của Thần Tông cảm nhận được sức mạnh kh ủng bố kinh người từ sau lưng, dồn toàn bộ chân nguyên vào hai tay để chống lại.  

Ông ta biết bị Dương Bách Xuyên tỏa định sẽ không chạy xa được, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi theo, hơn nữa ông ta cũng không tin tưởng mình có thể chạy trốn được từ trong tay của Dương Bách Xuyên. Hơn nữa nếu ông ta mải chạy không để ý đến đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta sẽ chết trong vòng một nốt nhạc.  

Hấp tấp đối phó, vừa quay đầu lại cả người rùng mình.  

Ông ta thấy được thân thể của Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung.  

Không phải ai cũng có thể tự do phi hành ở trong không trung.  

Ông ta biết ở trong tiên thiên, võ cổ giả có thể phi hành đều đạt đến Tiên Thiên kỳ, nói cách khác Dương Bách Xuyên chính là Tiên Thiên tầng sáu.  

Đến nước này còn đánh đấm gì nữa?  

Tầng sáu hạ gục tầng ba trong một chiêu, trung kỳ hạ gục sơ kỳ, điều này không khó khăn.  

Lá gan của ông ta bị dọa sắp nứt ra.  

Đối mặt với đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta chỉ có thể căng da đầu đón nhận.  

“Ầm ~”  

“A ~”  

Gần như bẻ gãy nghiền nát, người này không chịu nổi bay ngược ra ngoài mười mấy mét, thân thể va chạm mạnh vào một thân cây to cao, đại thụ cũng bị đổ gãy.  

Lão già béo ục ịch của Thần Tông này kêu một tiếng thảm thiết, phun ra một ngụm máu lên nền tuyết, vẽ ra mấy đóa hoa mai đỏ, sau đó hôn mê ngất đi.  

Lại là một chiêu.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn giữ lại mạng sống cho người này, một chưởng này chỉ đánh ông ta bị thương nặng. Từ linh thức có thể thấy được xương cốt cả người ông ta bị đứt gãy nhiều chỗ, trở thành một phế nhân.  

Trước sau chưa đến mười phút đã thu thập xong Tiên Thiên tầng ba thứ hai.  

Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung, không để ý đến tên Thần Tông đã hôn mê này, đuổi theo hướng ba tên Tiên Thiên của  m Nguyệt Môn vừa chạy trốn.  

Ba người này đều là Tiên Thiên tầng hai, đối phó với đám này không cần tốn nhiều sức, hơn nữa anh còn có Thuật Ngự Phong, ba người bọn họ có thể chạy nhanh hơn tốc độ phi hành của anh?  

Trong hai phút đuổi kịp tên đầu tiên, không chút khách khí trực tiếp tung ra một chưởng, đánh mạnh vào người tên này. Chân khí khổng lồ giáng từ trên trời xuống, người này còn không kịp kêu la thảm thiết đã hóa thành một đống thịt nát.  

Tiếp theo đuổi theo tên thứ hai, vẫn là một chưởng như nã pháo, đập chết tên  m Nguyệt Môn Tiên Thiên tầng hai.  

Người cuối cùng đã chạy ra xa hơn 200 mét.  

Nhưng vẫn nằm trong phạm vi linh thức của Dương Bách Xuyên, trong lòng thúc giục chân khí, chưa đến 4 phút đã đuổi kịp tên Tiên Thiên cuối cùng của Âm Nguyệt Môn, nở nụ cười lạnh lùng bay đến trước mặt người này.  

“A ~” Tên Âm Nguyệt Môn cuối cùng này chính là lão già đứng trên đỉnh núi ban đầu, ông ta thấy được Dương Bách Xuyên lơ lửng trong không trung, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm: “Mày… Mày mày là Tiên Thiên tầng sáu.”  
 
Chương 991


Lúc này một lão già của Thần Tông có sắc mặt như than đen trầm giọng nói: “Nhóc con, kêu tên cao thủ của Vân Môn bọn mày ra, việc gì phải trốn trốn tránh tránh?”   

Dương Bách Xuyên hiểu rõ, bọn họ kiêng kị Tửu Tiên lão đầu ở trong thôn.  

Trầm giọng nói: “Đối phó với các người chưa cần đại trưởng lão của Vân Môn chúng ta ra tay.”  

Hai bên nghe thấy Dương Bách Xuyên nói như vậy, biểu tình trên mặt thả lỏng, bọn họ thật sự kiêng kị tên cao thủ trong thôn kia.  

Bây giờ nghe được tên cao thủ kia không ra, ở trong mắt bọn họ Dương Bách Xuyên không đáng nhắc đến. Dựa vào tin tức tra được, tu vi của Dương Bách Xuyên căng chết cũng chỉ Tiên Thiên tầng một.  

Một người của Âm Nguyệt Môn mở miệng nói: “Dương Bách Xuyên, nói cho mày biết, hôm này bọn tao đến để báo thù cho Địa Tâm sư đệ. Biết điều thì giao phương pháp luyện đan trên người mày ra đây, có lẽ có thể tha chết cho mày.”  

“Ha ha ha…” Dương Bách Xuyên nghe thấy người này nói vậy, bật cười, báo thù là giả, nhớ thương đan Bồi Nguyên là thật.  

“Các người không dám trêu chọc Võ Đang, không dám đi Võ Đang cướp đan Bồi Nguyên nên đến trêu chọc Vân Môn của tôi, cho rằng Vân Môn dễ bắt nạt? Được, hôm nay ông đây cho các người hối hận vì đã đến.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhảy xuống từ tảng đá, tung ra một chưởng đánh thẳng vào người một tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba.  

“Chấn Thiên Chưởng!”  

Sau khi đạt đến Trúc Cơ, uy lực của chưởng Chấn Thiên tăng trưởng hơn trước gấp nhiều lần.  

“Ầm đoàng ~”  

Võ cổ giả mặt đen của Thần Tông nhìn thấy Dương Bách Xuyên tung ra một chưởng, mang theo khí thế dời non lấp biển, sắc mặt biến đổi, rút một thanh đao to từ sau lưng, gầm lên một tiếng, đao khí trên thanh đao tăng mạnh, nhấc đao đâm thẳng vào chân khí của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, tinh thần lực kh ủng bố xuất kích, nếu anh dám ra tay, chắc chắn nắm chắc có thể đè ép những người này.  

Tên mặt đen của Thần Tông cảm nhận được tinh thần công kích của Dương Bách Xuyên, sắc mặt biến đổi, phát động tinh thần lực ngăn cản.  

Sau khi đạt đến Tiên Thiên, võ cổ giả cũng có tinh thần lực cường đại.  

Sau khi tinh thần lực của ông ta va chạm với tinh thần lực của Dương Bách Xuyên, lão già mặt đen kêu thảm thiết: “A ~”  

Đứng trước tinh thần lực kh ủng bố của Dương Bách Xuyên, tinh thần lực của ông ta giống như trẻ con ba tuổi, còn Dương Bách Xuyên là một người đàn ông khổng lồ, bẻ gãy chui vào trong ý thức của ông ta, nghiền nát tất cả.  

Lão già mặt đen chấn động, thanh đao trong tay tan vỡ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên hội tụ chân khí vào trong lòng bàn tay, hung hăng vỗ mạnh vào đỉnh đầu của ông ta.  

Ầm, chỉ nghe thấy tiếng kêu r3n của lão già đó.  

Bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đập thành thịt nát.  

Một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba trong nháy mắt.  

Lúc này, những người khác đều trừng to mắt.  

“Tại sao lại có thể?” Những tên Tiên Thiên còn lại của Thần Tông hoảng sợ.  

Một sư đệ của hắn ta bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh thành thịt nát ngay trước mắt.  

Sắc mặt của ba tên Âm Nguyệt Môn cũng biến đổi.

“Thằng nhóc này là siêu cao thủ, rút nhanh.” Một tên Âm Nguyệt Môn run giọng hét lớn, lập tức thả người chạy trốn.  

Người của hai bên đều bị một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba Thần Tông của Dương Bách Xuyên dọa hồn phi phách tán.  

Đó chính là võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba.  

Không phải là Tiên Thiên tầng một, ở trong tiên thiên cũng coi như đã bước vào cửa vào, cho dù là Tiên Thiên tầng năm cũng đừng nghĩ nhẹ nhàng giế t chết Tiên Thiên tầng ba trong nháy mắt.  

Tên Dương Bách Xuyên này là Tiên Thiên tầng năm? Hay tầng sáu?  

Thì ra thằng nhóc này mới là cao thủ che giấu.  

Tình báo của mọi người có sai sót.  

Một chiêu đánh bại Tiên Thiên tầng ba, đây không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.  

Nếu bây giờ không chạy chính là kẻ ngốc.  
 
Chương 986


Nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi, sắc mặt của đạo trưởng Phương và Võ Kiếm cứng đờ, hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không đẹp.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rơi lộp bộp, vội vàng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”  

Hít sâu một hơi, đạo trưởng Phương nói: “Bên chỗ Cố Đô đã xảy ra chuyện.”  

“Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện, là San San? Hay đám người Thiết Đản?”  m thanh của Dương Bách Xuyên tăng cao, toàn thân căng chặt, trong lúc vô tình đã phóng thích uy áp Trúc Cơ kỳ ra.  

Võ Kiếm đứng bên người còn chưa tu chân, vẫn là võ cổ giả, không thừa nhận nổi, trực tiếp ngồi quỳ xuống đất dưới uy áp của Dương Bách Xuyên. Sắc mặt của đạo trưởng Phương cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Tiểu thư không sao.”

Người của Vân Môn đều biết Dương San San là mạng sống của Dương Bách Xuyên, vì vậy vội vàng nói Dương San San không sao.  

Trước tiên phải làm dịu cơn tức giận của Dương Bách Xuyên đã.  

Khí thế phát ra trên người anh thật sự muốn mạng.  

Không thấy Võ Kiếm đã ngồi bệt xuống đất sao?  

Không biết tu vi hiện tại của môn chủ là gì, quá kh ủng bố.  

Đạo trưởng Phương nghĩ thầm trong lòng.  

Ông ta cũng miễn cưỡng lắm mới chống đỡ nổi trước khí thế của Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cũng phát hiện chính mình khẩn trương làm đồ đệ và đạo trưởng Phương thừa nhận áp lực, vội vàng thu hồi hơi thở trên người.  

Sau khi lấy lại bình tĩnh, đạo trưởng Phương mới nói: “Tầm khoảng nửa tháng trước, lúc tiểu thư được nghỉ đông chuẩn bị đi về, đột nhiên bị một kẻ thần bí tập kích, Đường Long và Cổ Tư Lạc… Bọn họ bị người giết.”  

Dương Bách Xuyên chấn động: “San San trở lại chưa?”  

“Tiểu thư đã trở về bình an, là Lục hộ pháp và tiểu thư Vô Tình tự mình tiếp về.” Đạo trưởng Phương trả lời.  

“Bên chỗ công ty thì sao? Đám người Lưu Tích Kỳ có sao không?” Dương Bách Xuyên nghiêm trọng hỏi.  

Đạo trưởng Phương lắc đầu: “Công ty vẫn ổn, đám Lưu Tích Kỳ đều không sao, từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tiểu thư Vô Tình và Lục hộ pháp đã đi đến Cố Đô trấn giữ. Những người khác lo lắng có người trở về thôn quấy rối nên đã đi sang thôn mới bảo vệ.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, tâm tình vui sướng sau khi tu vi tăng lên đã không còn sót lại một chút gì: “Tôi về nhà trước.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên bước ra một bước, biến mất trước mặt hai người.  

Bây giờ trong lòng anh rất muốn gặp mọi người.  

Cái chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc đã đánh cho anh một đòn cảnh cáo, trong lòng áp lực đến cực điểm.  

Bây giờ anh muốn biết rõ xem là ai đã ra tay muốn giết San San.  

Là người của Thần Tông? Hay là người của  m Nguyệt Môn? Hay là của Xương Hoa hoặc gia tộc quỷ hút máu Dracula?  

Không biết Ngô Mặc Thu bảo vệ bên cạnh San San có việc gì hay không?  

Dưới chân giống như đạp gió chạy vào nhà ở thôn mới.  

Vừa đi vào thì thấy tất cả mọi người đều ở.  

Ngoại trừ Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đang trấn giữ ở Cố Đô, những người khác đều ở.  

Tửu Tiên lão đầu lôi kéo Vương Tông Nhân và Độc Cô Hối uống rượu, Triệu Nam, Ninh Kha và em gái Dương San San đang phơi nắng cùng với bà nội ở trong viện, có lẽ Ninh Kha trở về sau khi xin nghỉ dài hạn.  

Khâu Vân bận việc ở phòng bếp, chỉ có Trần Bảy Roi không ở đây. Phóng xuất thần thức ra, phát hiện Trần Bảy Roi đang xem bản vẽ cùng với Lưu Chấn Quốc ở trong nhà Lưu Tích Kỳ. Bên trên là bản thiết kế khách sạn, có lẽ đang bàn bạc chuyện sinh thái khu du lịch.  

Sau khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, mọi người giống như tìm được tâm phúc, kêu to.  

Từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm.  

Nhưng Dương Bách Xuyên đang bế quan, không ai dám đi quấy rầy.  
 
Chương 993


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ, chết đi.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, đánh thẳng xuống.  

Anh không có hứng thú kéo dài với người này.  

“A ~ đừng giết tôi.” Người này kêu la thảm thiết, bị dọa choáng váng, nhưng đón tấn công vẫn giáng xuống, trong tay ông ta cầm một thanh đao dài, dùng hết tất cả chân nguyên ngăn cản.  

Nhưng cũng chỉ là bọ ngựa hấp hối, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống.  

Người này tiếp tục la hét nhưng lại phát hiện mình chưa chết, chỉ là xương cốt bị chặt đứt vài cái.  

“Mình… Chưa chết?” Ông ta tự hỏi.  

Dương Bách Xuyên muốn giữ lại người sống để hỏi chuyện của Hạ Lộ.  

Tạm thời anh sẽ không giết ông ta.  

Bay người qua đó, trực tiếp nhấc người này lên, bay lại chỗ tên Tiên Thiên tầng ba Thần Tông đang ngất kia, ném cùng một chỗ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên quay người nhìn về phía tảng đá lớn, lạnh lùng nói: “Tự ra hay để tôi đánh ra?”  

Ẩn giấu sau tảng đá lớn chính là tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia, ông ta không chạy, Dương Bách Xuyên cũng không ra tay, giữ tên này lại chính là để lập uy.  

Hiệu quả không phải lập uy ở chỗ này mà là tuyên truyền bằng miệng, anh muốn giữ lại tên này vì lý do đó.  

Lời vừa nói xong, đằng sau tảng đá lớn vang lên âm thanh: “Đừng đừng đừng! Thả tôi ra.”  

Đây là một người đàn ông trung niên, hơn bốn mươi tuổi, run rẩy đi ra. Ông ta tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên hạ gục cao thủ Tiên Thiên ba tầng trong nháy mắt. Mặc dù ông ta là Thiên Tỉnh dị năng giả, nhưng cũng chỉ tương đương với Tiên Thiên tầng một. Ở trước mặt Dương Bách Xuyên không nhấc nối suy nghĩ phản kháng, hiện tại chỉ có thể cố gắng giữ mạng.  

“Ông là người phương nào? Thế lực nào?” Dương Bách Xuyên lạnh mặt hỏi ông ta.  

“Tôi… Tôi tên Hòa Sơn, không thuộc về bất cứ thế lực nào, tôi là Tán Tu, Dương môn chủ tha mạng, tôi chỉ đến xem náo nhiệt.” Hòa Sơn kinh hồn táng đảm.  

“Hừ ~ xem náo nhiệt? Nghe đây, cho ông một cơ hội sống, tự cắt đứt một tay tôi sẽ tha chết cho ông, nếu không tôi tự mình ra tay.” Hôm nay muốn lập uy, Dương Bách Xuyên không tính toán giữ lại thiện tâm. Nếu hôm nay thực lực của anh không đủ, hoặc Vân Môn không có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, những người này sẽ hủy diệt Vân Môn.  

Hòa Sơn nghe thấy Dương Bách Xuyên nói làm chính mình tự cắt đứt một cánh tay, trên mặt âm u, cân nhắc một lúc, cuối cùng cắn răng, nâng tay trái xuống đao chặt đứt tay phải của chính mình.  

“A ~”  

Tiếng kêu thảm thiết của Hòa Sơn vang vọng trên đỉnh núi, cánh tay phải của ông ta bị bản thân chặt đứt, máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất. Trong lòng ông ta rất rõ ràng, nếu để Dương Bách Xuyên ra tay ông ta sẽ mất mạng, không bằng chặt đứt một cánh tay đổi một mạng còn có lời hơn.  

“Coi như ông biết điều.”  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, không để ý đến Hòa Sơn, nhìn về phía người của Thần Tông và  m Nguyệt Tông.  

[Diendantruyen.Com] Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)


“Nói cho tôi biết sự mất tích của Đàm chủ Thần Long Đàm có liên quan đến Thần Tông,  m Nguyệt Tông các người hay không. Nghĩ cho kỹ rồi trả lời, nếu không thể làm tôi vừa lòng, các người tự biết hậu quả.” Dương Bách Xuyên rét lạnh nói.  

“Tôi nói…”  

“Tôi nói…”  

Hai người đồng thanh nói.  

Tiếp theo hai người lần lượt trả lời, quả nhiên Hạ Lộ mất tích có liên quan đến Thần Tông và  m Nguyệt Môn.  

Không khác với suy đoán của anh mấy, lúc trước sau khi đi ra từ đạo tràng Vu Hàm, Thanh Thành Thần Tông và  m Nguyệt môn đã tản ra tin tức Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm bị Dương Bách Xuyên gi ết chết. Sau đó hai tông môn lớn này đã phái ra hai tên Tiên Thiên tầng ba đến giết Dương Bách Xuyên, sau khi đi vào Hoa Hạ, hai tên Tiên Thiên tầng ba đã bị Hạ Lộ ngăn lại.  

Sau một trận đại chiến, kết cục là ba người đều bị thương, hai tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông và  m Nguyệt Môn rời khỏi Hoa Hạ. Lúc đó Hạ Lộ bị thương nặng nhưng chưa chết, dựa theo lời nói của Thần Tông và  m Nguyệt Môn, Hạ Lộ không sống được.  

Dương Bách Xuyên chấn động, sau trận chiến đó Hạ Lộ không trở lại Thần Long Đàm, khả năng cao dữ nhiều lành ít.  

Nếu vậy lúc cô ấy bị trọng thương sắp chết sẽ đi nơi nào? Không ai biết, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ đến hai nơi, đầu tiên là chỗ lão đạo đã cứu cô ấy, thứ hai là quê của Hạ Lộ. Hạ Lộ từng nói với anh, trong Trường Giang có cá Rồng.  

Nếu cô trọng thương không trở về Thần Long Đàm, vậy cũng chỉ có thể đi đến hai chỗ này.  

Sau khi nghe xong đột nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên rất đau, tức giận giơ tay đánh mạnh về phía hai người kia.  

“A ~”  

“Mày….”  

Hai tên Thần Tông và Âm Nguyệt Môn không nghĩ đến Dương Bách Xuyên sẽ ra tay, nói chuyện không giữ lời.  

Nhưng âm thanh chưa kịp phát ra đã chết tại chỗ.  

Bên kia, tên Thiên Tỉnh dị năng giả cắt đứt một tay bị dọa run người, sợ Dương Bách Xuyên cũng giết ông ta.  

Dương Bách Xuyên cực kỳ hận Thần Tông và  m Nguyệt Môn, trực tiếp giế t chết hai người nay, coi như trả thù cho Hạ Lộ, dù sao giết người của hai tông này cũng không đủ anh nguôi giận.  

Dương Bách Xuyên hét to, âm thanh vang lên như sấm, dùng chân khí nói: “Từ bây giờ, cho dù là võ cỏ giả hay Thiên Tỉnh dị năng giả, dám can đảm bước vào phạm vi mười dặm của thôn Dương Gia, giết không tha.”  

Âm thanh truyền khắp mấy dặm núi lớn, quay đầu lại nói với tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia: “Cút!”
 
Chương 993


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ, chết đi.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, đánh thẳng xuống.  

Anh không có hứng thú kéo dài với người này.  

“A ~ đừng giết tôi.” Người này kêu la thảm thiết, bị dọa choáng váng, nhưng đón tấn công vẫn giáng xuống, trong tay ông ta cầm một thanh đao dài, dùng hết tất cả chân nguyên ngăn cản.  

Nhưng cũng chỉ là bọ ngựa hấp hối, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống.  

Người này tiếp tục la hét nhưng lại phát hiện mình chưa chết, chỉ là xương cốt bị chặt đứt vài cái.  

“Mình… Chưa chết?” Ông ta tự hỏi.  

Dương Bách Xuyên muốn giữ lại người sống để hỏi chuyện của Hạ Lộ.  

Tạm thời anh sẽ không giết ông ta.  

Bay người qua đó, trực tiếp nhấc người này lên, bay lại chỗ tên Tiên Thiên tầng ba Thần Tông đang ngất kia, ném cùng một chỗ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên quay người nhìn về phía tảng đá lớn, lạnh lùng nói: “Tự ra hay để tôi đánh ra?”  

Ẩn giấu sau tảng đá lớn chính là tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia, ông ta không chạy, Dương Bách Xuyên cũng không ra tay, giữ tên này lại chính là để lập uy.  

Hiệu quả không phải lập uy ở chỗ này mà là tuyên truyền bằng miệng, anh muốn giữ lại tên này vì lý do đó.  

Lời vừa nói xong, đằng sau tảng đá lớn vang lên âm thanh: “Đừng đừng đừng! Thả tôi ra.”  

Đây là một người đàn ông trung niên, hơn bốn mươi tuổi, run rẩy đi ra. Ông ta tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên hạ gục cao thủ Tiên Thiên ba tầng trong nháy mắt. Mặc dù ông ta là Thiên Tỉnh dị năng giả, nhưng cũng chỉ tương đương với Tiên Thiên tầng một. Ở trước mặt Dương Bách Xuyên không nhấc nối suy nghĩ phản kháng, hiện tại chỉ có thể cố gắng giữ mạng.  

“Ông là người phương nào? Thế lực nào?” Dương Bách Xuyên lạnh mặt hỏi ông ta.  

“Tôi… Tôi tên Hòa Sơn, không thuộc về bất cứ thế lực nào, tôi là Tán Tu, Dương môn chủ tha mạng, tôi chỉ đến xem náo nhiệt.” Hòa Sơn kinh hồn táng đảm.  

“Hừ ~ xem náo nhiệt? Nghe đây, cho ông một cơ hội sống, tự cắt đứt một tay tôi sẽ tha chết cho ông, nếu không tôi tự mình ra tay.” Hôm nay muốn lập uy, Dương Bách Xuyên không tính toán giữ lại thiện tâm. Nếu hôm nay thực lực của anh không đủ, hoặc Vân Môn không có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, những người này sẽ hủy diệt Vân Môn.  

Hòa Sơn nghe thấy Dương Bách Xuyên nói làm chính mình tự cắt đứt một cánh tay, trên mặt âm u, cân nhắc một lúc, cuối cùng cắn răng, nâng tay trái xuống đao chặt đứt tay phải của chính mình.  

“A ~”  

Tiếng kêu thảm thiết của Hòa Sơn vang vọng trên đỉnh núi, cánh tay phải của ông ta bị bản thân chặt đứt, máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất. Trong lòng ông ta rất rõ ràng, nếu để Dương Bách Xuyên ra tay ông ta sẽ mất mạng, không bằng chặt đứt một cánh tay đổi một mạng còn có lời hơn.  

“Coi như ông biết điều.”  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, không để ý đến Hòa Sơn, nhìn về phía người của Thần Tông và  m Nguyệt Tông.  

[Diendantruyen.Com] Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)


“Nói cho tôi biết sự mất tích của Đàm chủ Thần Long Đàm có liên quan đến Thần Tông,  m Nguyệt Tông các người hay không. Nghĩ cho kỹ rồi trả lời, nếu không thể làm tôi vừa lòng, các người tự biết hậu quả.” Dương Bách Xuyên rét lạnh nói.  

“Tôi nói…”  

“Tôi nói…”  

Hai người đồng thanh nói.  

Tiếp theo hai người lần lượt trả lời, quả nhiên Hạ Lộ mất tích có liên quan đến Thần Tông và  m Nguyệt Môn.  

Không khác với suy đoán của anh mấy, lúc trước sau khi đi ra từ đạo tràng Vu Hàm, Thanh Thành Thần Tông và  m Nguyệt môn đã tản ra tin tức Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm bị Dương Bách Xuyên gi ết chết. Sau đó hai tông môn lớn này đã phái ra hai tên Tiên Thiên tầng ba đến giết Dương Bách Xuyên, sau khi đi vào Hoa Hạ, hai tên Tiên Thiên tầng ba đã bị Hạ Lộ ngăn lại.  

Sau một trận đại chiến, kết cục là ba người đều bị thương, hai tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông và  m Nguyệt Môn rời khỏi Hoa Hạ. Lúc đó Hạ Lộ bị thương nặng nhưng chưa chết, dựa theo lời nói của Thần Tông và  m Nguyệt Môn, Hạ Lộ không sống được.  

Dương Bách Xuyên chấn động, sau trận chiến đó Hạ Lộ không trở lại Thần Long Đàm, khả năng cao dữ nhiều lành ít.  

Nếu vậy lúc cô ấy bị trọng thương sắp chết sẽ đi nơi nào? Không ai biết, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ đến hai nơi, đầu tiên là chỗ lão đạo đã cứu cô ấy, thứ hai là quê của Hạ Lộ. Hạ Lộ từng nói với anh, trong Trường Giang có cá Rồng.  

Nếu cô trọng thương không trở về Thần Long Đàm, vậy cũng chỉ có thể đi đến hai chỗ này.  

Sau khi nghe xong đột nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên rất đau, tức giận giơ tay đánh mạnh về phía hai người kia.  

“A ~”  

“Mày….”  

Hai tên Thần Tông và Âm Nguyệt Môn không nghĩ đến Dương Bách Xuyên sẽ ra tay, nói chuyện không giữ lời.  

Nhưng âm thanh chưa kịp phát ra đã chết tại chỗ.  

Bên kia, tên Thiên Tỉnh dị năng giả cắt đứt một tay bị dọa run người, sợ Dương Bách Xuyên cũng giết ông ta.  

Dương Bách Xuyên cực kỳ hận Thần Tông và  m Nguyệt Môn, trực tiếp giế t chết hai người nay, coi như trả thù cho Hạ Lộ, dù sao giết người của hai tông này cũng không đủ anh nguôi giận.  

Dương Bách Xuyên hét to, âm thanh vang lên như sấm, dùng chân khí nói: “Từ bây giờ, cho dù là võ cỏ giả hay Thiên Tỉnh dị năng giả, dám can đảm bước vào phạm vi mười dặm của thôn Dương Gia, giết không tha.”  

Âm thanh truyền khắp mấy dặm núi lớn, quay đầu lại nói với tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia: “Cút!”
 
Chương 992


Mỗi ba tầng của cảnh giới tiên thiên chính là một cánh cổng lớn, bây giờ Dương Bách Xuyên có thể dùng một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba, chắc chắn tu vi của tên này ít nhất cũng tiên thiên tầng năm.  

Ba tên Ám Nguyệt Môn phản ứng nhanh, lập tức tản ra các hướng chạy thoát.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng: “Muốn chạy, chậm.”  

Anh có Thuật Ngự Phong, sẽ phi hành, có lực lượng linh thức cường đại có thể ảnh hưởng trong phạm vi 900 mét, những người này tưởng chia ra các hướng là có thể chạy thoát?  

Không để ý đến ba người của Ám Nguyệt Môn, anh đặt lực chú ý lên trên Tiên Thiên tầng ba còn lại của Thần Tông.  

Động suy nghĩ, dựng Thuật Ngự Phong, bay lên giữa không trung, tung ra một chưởng đánh thẳng vào người tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông.  

“Chết đi.”  

“Ầm đùng!”  

Anh khống chế lực độ của một chưởng này, muốn để lại người sống, muốn hỏi tung tích của Hạ Lộ từ những tên này.  

Tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba này của Thần Tông cảm nhận được sức mạnh kh ủng bố kinh người từ sau lưng, dồn toàn bộ chân nguyên vào hai tay để chống lại.  

Ông ta biết bị Dương Bách Xuyên tỏa định sẽ không chạy xa được, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi theo, hơn nữa ông ta cũng không tin tưởng mình có thể chạy trốn được từ trong tay của Dương Bách Xuyên. Hơn nữa nếu ông ta mải chạy không để ý đến đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta sẽ chết trong vòng một nốt nhạc.  

Hấp tấp đối phó, vừa quay đầu lại cả người rùng mình.  

Ông ta thấy được thân thể của Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung.  

Không phải ai cũng có thể tự do phi hành ở trong không trung.  

Ông ta biết ở trong tiên thiên, võ cổ giả có thể phi hành đều đạt đến Tiên Thiên kỳ, nói cách khác Dương Bách Xuyên chính là Tiên Thiên tầng sáu.  

Đến nước này còn đánh đấm gì nữa?  

Tầng sáu hạ gục tầng ba trong một chiêu, trung kỳ hạ gục sơ kỳ, điều này không khó khăn.  

Lá gan của ông ta bị dọa sắp nứt ra.  

Đối mặt với đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta chỉ có thể căng da đầu đón nhận.  

“Ầm ~”  

“A ~”  

Gần như bẻ gãy nghiền nát, người này không chịu nổi bay ngược ra ngoài mười mấy mét, thân thể va chạm mạnh vào một thân cây to cao, đại thụ cũng bị đổ gãy.  

Lão già béo ục ịch của Thần Tông này kêu một tiếng thảm thiết, phun ra một ngụm máu lên nền tuyết, vẽ ra mấy đóa hoa mai đỏ, sau đó hôn mê ngất đi.  

Lại là một chiêu.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn giữ lại mạng sống cho người này, một chưởng này chỉ đánh ông ta bị thương nặng. Từ linh thức có thể thấy được xương cốt cả người ông ta bị đứt gãy nhiều chỗ, trở thành một phế nhân.  

Trước sau chưa đến mười phút đã thu thập xong Tiên Thiên tầng ba thứ hai.  

Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung, không để ý đến tên Thần Tông đã hôn mê này, đuổi theo hướng ba tên Tiên Thiên của  m Nguyệt Môn vừa chạy trốn.  

Ba người này đều là Tiên Thiên tầng hai, đối phó với đám này không cần tốn nhiều sức, hơn nữa anh còn có Thuật Ngự Phong, ba người bọn họ có thể chạy nhanh hơn tốc độ phi hành của anh?  

Trong hai phút đuổi kịp tên đầu tiên, không chút khách khí trực tiếp tung ra một chưởng, đánh mạnh vào người tên này. Chân khí khổng lồ giáng từ trên trời xuống, người này còn không kịp kêu la thảm thiết đã hóa thành một đống thịt nát.  

Tiếp theo đuổi theo tên thứ hai, vẫn là một chưởng như nã pháo, đập chết tên  m Nguyệt Môn Tiên Thiên tầng hai.  

Người cuối cùng đã chạy ra xa hơn 200 mét.  

Nhưng vẫn nằm trong phạm vi linh thức của Dương Bách Xuyên, trong lòng thúc giục chân khí, chưa đến 4 phút đã đuổi kịp tên Tiên Thiên cuối cùng của Âm Nguyệt Môn, nở nụ cười lạnh lùng bay đến trước mặt người này.  

“A ~” Tên Âm Nguyệt Môn cuối cùng này chính là lão già đứng trên đỉnh núi ban đầu, ông ta thấy được Dương Bách Xuyên lơ lửng trong không trung, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm: “Mày… Mày mày là Tiên Thiên tầng sáu.”  
 
Chương 987


Hôm nay nhìn thấy anh xuất quan, một đám đều rất vui vẻ.  

Sau khi trò chuyện với bà nội, Dương Bách Xuyên đi sang một bê, nháy mắt với em gái, ý bảo cô bé lại đây.  

Sau khi mấy người Dương San San và Triệu Nam lại đây, Dương Bách Xuyên trực tiếp mở miệng, nói: “Nói kỳ càng tình huống lúc đó cho anh nghe xem.”  

Dương Bách Xuyên đỏ mắt nức nở nói: “Anh, anh Đường và chị Tư Lạc, bọn họ….. Hu hu ~”  

“Trước đừng khóc, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?” Dương Bách Xuyên tận lực nhẹ nhàng an ủi cô bé.  

Sau khi im tiếng, Dương San San đỏ mắt nói: “Sau khi nghỉ đông, bọn em đi về vào ban đêm, một người phụ nữ vô cùng yêu dị đi đến biệt thự, sau đó đánh nhau với anh Đường và chị Tư Lạc. Lúc đó em bị người kéo vào trong mật thất ngầm, người kia nói anh ta là Kiều Phúc, quản gia của biệt thự, bảo em đừng sợ, trốn kỹ trong mật thất đừng đi ra, sau đó đi hỗ trợ.  

Rạng sáng hôm sau em gọi điện cho anh Thiết Đản, sau khi anh ấy đến em mới đi ra khỏi mật thất, sau đó phát hiện anh Đường và chị Tư Lạc đã chết…. Hu hu ~”  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu, dựa theo miêu tử của em gái, người phụ nữ đến biệt thự làm anh nghĩ đến một người.  

Người phụ nữ yêu dị đã chạy trốn ở ngôi mộ dưới nền đất biệt thự lúc trước.  

Dựa theo lời của sư phụ, người phụ nữ kia không phải người cũng không phải yêu, là ma nhưng cũng không phải ma, chính là người đã ma hóa Lý Lương Sơn thành nô lệ, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.  

Chẳng qua lúc trước sau khi chém giết Lý Lương Sơn đã ma hóa ở sau núi, người phụ nữ kia trốn khỏi mộ, nhưng không nghĩ rằng lại trở thành một mối nguy hiểm sau này.  

Cô ta tìm đến biệt thự, xem ra vết thương đã khỏi, nếu đoán không sai chỉ có hai nguyên nhân, đầu tiên là đến trả thù anh vì lúc trước đã phá hủy chuyện tốt của cô ta.  

Thứ hai là đến tìm ma tinh.  

Ma tinh được luyện hóa từ trên người Lý Lương Sơn đã bị anh đưa cho Ngô Mặc Thu, làm tu vi của Ngô Mặc Thu tăng mạnh, có thể so với Trúc Cơ.  

Khả năng cao cô ta đến cướp ma tinh, hoặc đến báo thù.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng cho an nguy của Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc, vội vàng hỏi: “San San, sau đó em có gặp được Kiều Phúc không?”  

Dương San San lắc đầu: “Từ sau đêm hôm đó em chưa nhìn thấy Kiều Phúc.”  

Dương Bách Xuyên sốt ruột, nếu vậy khả năng cao Kiều Phúc đã gặp chuyện không may, Ngô Mặc Thu âm thầm bảo vệ San San cũng khó chạy thoát.  

Hiện tại cũng không biết tu vi của người phụ nữ yêu dị kia mạnh hơn hay tu vi của Ngô Mặc Thu mạnh hơn.  

Phải nhanh chóng hỏi tình huống của Ngô Mặc Thu.  

Về sự tồn tại của Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên chỉ nói cho Lưu Tích Kỳ biết, lúc đó anh đã phân phó cho Ngô Mặc Thu, sau khi em gái Sam San về nhà, cô hãy ở lại bên cạnh Lưu Tích Kỳ để bảo vệ tên nhóc đó.  

Bây giờ phải hỏi Lưu Tích Kỳ, nếu Ngô Mặc Thu không ở bên cạnh, vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện.  

Còn chị gái của Ngô Mặc Thu, Ngô Mặc Hạ, Dương Bách Xuyên đã phân phó đi bảo vệ  u Dương Ngọc Thanh.  

Chẳng qua bây giờ chưa trở về.  

Dương Bách Xuyên ra vẻ nhẹ nhàng an ủi em gái và mọi người, sau đó đi ra sân gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ.  

Điện thoại gọi được, hỏi tình huống, Lưu Tích Kỳ giải thích, anh ta không nhìn thấy Ngô Mặc Thu, lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn sốt ruột.  

Đối với ba quỷ tu, dù là Ngô Mặc Thu hay Kiều Phúc anh đều rất coi trọng,  

Bây giờ chỉ có hai loại tình huống, một là Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc đuổi theo người phụ nữ yêu dị kia, bọn họ còn sống, hai là bọn họ đã bị giết.  

Nhưng dù thế nào, Dương Bách Xuyên cũng phải đi một chuyến đến Cố Đô, sống hay chết cũng phải mang bọn họ trở về, đồng thời trả thù cho Đường Long và Cổ Tư Lạc. 
 
Chương 994


Tiếng gầm giận dữ của Dương Bách Xuyên mang theo cả chân khí, đứng ở đỉnh núi hét ra, truyền đi thật xa, mục đích là để dọa sợ đám người đang nhìn trộm Vân Môn.  

Hôm nay chém liên tiếp hai tên võ cổ giả bẩm sinh tầng ba của Thần Tông, ba tên bẩm sinh tầng hai của  m Nguyệt Môn, chỉ để lại người sống duy nhất là Thiên Tỉnh dị năng giả.  

Tin tưởng sau hôm nay chuyện này sẽ truyền khắp giới võ cổ.  

Tiếng thét rống giận vang ra xa sẽ làm đám võ cổ giả đang ẩn nấp ở bốn phía biết Vân Môn không dễ chọc.  

Không hề nghi ngờ, sau hôm nay anh và Thần Tông,  m Nguyệt Môn sẽ trở thành tử địch.  

Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên không sợ, sau khi thành công lên đến Trúc Cơ, thủ đoạn của người tu chân sẽ được phát huy dần dần, rất nhiều truyền thừa trong đầu sẽ mở ra một cánh cửa lớn cho anh, đây chính là sự tự tin của anh và Vân Môn.  

Hơn nữa có vị cao thủ Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, tin tưởng bên quê quán sẽ không ai dám đến uy hiếp sau trận lập uy hôm nay.  

Hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên dùng Chân Hỏa đốt cháy năm cái thi thể, lấy được mười lăm viên linh thạch hạ phẩm từ trên người những người này, xem như là một thu hoạch ngoài ý muốn.  

Chân Hỏa không đốt cháy được linh thạch, Dương Bách Xuyên không chút khách khí thu hết vào không gian hồ Càn Khôn, nhiều thêm một viên linh thạch để bố trí trận pháp sẽ tăng thêm một tầng an toàn.  

Sau đó anh trở về trong thôn.  

Vừa đi vào, Tửu Tiên lão đầu nheo mắt lại nói: “Nhóc Xuyên, rõ ràng cậu chỉ là cảnh giới bẩm sinh tầng một, nhưng lại có thể phát huy ra thực lực của bẩm sinh tầng sáu, thật sự khiến lão phu kinh ngạc.  

Nhưng vừa rồi cậu giết người làm rất tốt, lão phu phát hiện sau tiếng thét đó, đám người còn sót lại đã chạy trốn, cuối cùng nơi này cũng yên tĩnh lại.”  

“Đại trưởng lão, người cũng nghe được những gì con nói ở đỉnh núi rồi, sau này nếu có võ cổ giả nay dị năng giả nào không đi bằng cửa chính, dám lén lút bước vào Vân Môn trong phạm vi mười dặm, người đừng khách khí, giế t chết tất cả, được không?” Bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ toàn là sự kính sợ với Tửu Tiên lão đầu.  

Lão đầu này càng ngày càng khiến anh cảm giác sâu không lường được.  

“Ha ha, chỉ cần cậu nói ra nơi sản xuất rượu Khỉ cho lão phu, làm lão phu có rượu uống mỗi ngày, canh cổng cho cậu cũng không phải không thể.” Tửu Tiên lão đầu uống một ngụm rượu, cười hì hì nói.  

“Được, con phải đi đến Cố Đô một chuyến, sau khi trở về sẽ mang người đi uống rượu.” Có những lời này của Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên yên tâm rồi.  

Có ông ta trấn giữ, Dương Bách Xuyên rất yên tâm.  

Hôm nay định đi, nhưng xung quanh thôn xuất hiện nhiều võ cổ giả nhìn trộm, Dương Bách Xuyên không yên tâm, quyết định bố trí xong trận pháp rồi đi Cố Đô.  

Làm tất cả người của Vân Môn dọn đến thôn cũ, có trận pháp bảo vệ sẽ nhiều một tầng an toàn.  

Còn những thôn dân bình thường của thôn mới, không võ cổ giả nào dám trắng trợn táo bạo ra tay với người bình thường. Nếu dám làm vậy, sau khi điều tra sẽ bị toàn bộ giới võ cổ đuổi giết.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên quyết định bày trận pháp trước rồi đi.  

Số linh thạch đạo trưởng Phương thu hoạch được từ việc bán đan Bồi Nguyên cho các tông môn lớn đều đưa cho bà nội giữ, Dương Bách Xuyên phải đi tìm bà nội lấy linh thạch.  

Sau khi lấy linh thạch từ chỗ bà nội, Dương Bách Xuyên bắt đầu bố trí trận pháp Tru Thiên, sư phụ Vân Thiên Tà đã truyền thụ xong trận pháp cho anh từ lâu.  

Sau khi ôn tập lại, Dương Bách Xuyên cảm thấy chính mình có thể bày trận được.  

Dựa theo kế hoạch ban đầu, sư phụ Vân Thiên Tà sẽ hỗ trợ, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì giúp anh đột phá Trúc Cơ, sư phụ đã hao phí thần hồn chìm vào ngủ say, còn không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.  

Muốn bố trí trận pháp Tru Thiên cần phải dùng linh khí núi sông.  

Bên thôn cũ này được xây dựng theo thế dựa núi sống, Dương Bách Xuyên quyết định đặt mắt trận trên núi Tần Lĩnh, như vậy có thể bao phủ toàn bộ thôn trong phạm vi lớn.
 
Chương 994


Tiếng gầm giận dữ của Dương Bách Xuyên mang theo cả chân khí, đứng ở đỉnh núi hét ra, truyền đi thật xa, mục đích là để dọa sợ đám người đang nhìn trộm Vân Môn.  

Hôm nay chém liên tiếp hai tên võ cổ giả bẩm sinh tầng ba của Thần Tông, ba tên bẩm sinh tầng hai của  m Nguyệt Môn, chỉ để lại người sống duy nhất là Thiên Tỉnh dị năng giả.  

Tin tưởng sau hôm nay chuyện này sẽ truyền khắp giới võ cổ.  

Tiếng thét rống giận vang ra xa sẽ làm đám võ cổ giả đang ẩn nấp ở bốn phía biết Vân Môn không dễ chọc.  

Không hề nghi ngờ, sau hôm nay anh và Thần Tông,  m Nguyệt Môn sẽ trở thành tử địch.  

Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên không sợ, sau khi thành công lên đến Trúc Cơ, thủ đoạn của người tu chân sẽ được phát huy dần dần, rất nhiều truyền thừa trong đầu sẽ mở ra một cánh cửa lớn cho anh, đây chính là sự tự tin của anh và Vân Môn.  

Hơn nữa có vị cao thủ Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, tin tưởng bên quê quán sẽ không ai dám đến uy hiếp sau trận lập uy hôm nay.  

Hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên dùng Chân Hỏa đốt cháy năm cái thi thể, lấy được mười lăm viên linh thạch hạ phẩm từ trên người những người này, xem như là một thu hoạch ngoài ý muốn.  

Chân Hỏa không đốt cháy được linh thạch, Dương Bách Xuyên không chút khách khí thu hết vào không gian hồ Càn Khôn, nhiều thêm một viên linh thạch để bố trí trận pháp sẽ tăng thêm một tầng an toàn.  

Sau đó anh trở về trong thôn.  

Vừa đi vào, Tửu Tiên lão đầu nheo mắt lại nói: “Nhóc Xuyên, rõ ràng cậu chỉ là cảnh giới bẩm sinh tầng một, nhưng lại có thể phát huy ra thực lực của bẩm sinh tầng sáu, thật sự khiến lão phu kinh ngạc.  

Nhưng vừa rồi cậu giết người làm rất tốt, lão phu phát hiện sau tiếng thét đó, đám người còn sót lại đã chạy trốn, cuối cùng nơi này cũng yên tĩnh lại.”  

“Đại trưởng lão, người cũng nghe được những gì con nói ở đỉnh núi rồi, sau này nếu có võ cổ giả nay dị năng giả nào không đi bằng cửa chính, dám lén lút bước vào Vân Môn trong phạm vi mười dặm, người đừng khách khí, giế t chết tất cả, được không?” Bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ toàn là sự kính sợ với Tửu Tiên lão đầu.  

Lão đầu này càng ngày càng khiến anh cảm giác sâu không lường được.  

“Ha ha, chỉ cần cậu nói ra nơi sản xuất rượu Khỉ cho lão phu, làm lão phu có rượu uống mỗi ngày, canh cổng cho cậu cũng không phải không thể.” Tửu Tiên lão đầu uống một ngụm rượu, cười hì hì nói.  

“Được, con phải đi đến Cố Đô một chuyến, sau khi trở về sẽ mang người đi uống rượu.” Có những lời này của Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên yên tâm rồi.  

Có ông ta trấn giữ, Dương Bách Xuyên rất yên tâm.  

Hôm nay định đi, nhưng xung quanh thôn xuất hiện nhiều võ cổ giả nhìn trộm, Dương Bách Xuyên không yên tâm, quyết định bố trí xong trận pháp rồi đi Cố Đô.  

Làm tất cả người của Vân Môn dọn đến thôn cũ, có trận pháp bảo vệ sẽ nhiều một tầng an toàn.  

Còn những thôn dân bình thường của thôn mới, không võ cổ giả nào dám trắng trợn táo bạo ra tay với người bình thường. Nếu dám làm vậy, sau khi điều tra sẽ bị toàn bộ giới võ cổ đuổi giết.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên quyết định bày trận pháp trước rồi đi.  

Số linh thạch đạo trưởng Phương thu hoạch được từ việc bán đan Bồi Nguyên cho các tông môn lớn đều đưa cho bà nội giữ, Dương Bách Xuyên phải đi tìm bà nội lấy linh thạch.  

Sau khi lấy linh thạch từ chỗ bà nội, Dương Bách Xuyên bắt đầu bố trí trận pháp Tru Thiên, sư phụ Vân Thiên Tà đã truyền thụ xong trận pháp cho anh từ lâu.  

Sau khi ôn tập lại, Dương Bách Xuyên cảm thấy chính mình có thể bày trận được.  

Dựa theo kế hoạch ban đầu, sư phụ Vân Thiên Tà sẽ hỗ trợ, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì giúp anh đột phá Trúc Cơ, sư phụ đã hao phí thần hồn chìm vào ngủ say, còn không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.  

Muốn bố trí trận pháp Tru Thiên cần phải dùng linh khí núi sông.  

Bên thôn cũ này được xây dựng theo thế dựa núi sống, Dương Bách Xuyên quyết định đặt mắt trận trên núi Tần Lĩnh, như vậy có thể bao phủ toàn bộ thôn trong phạm vi lớn.
 
Chương 993


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ, chết đi.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, đánh thẳng xuống.  

Anh không có hứng thú kéo dài với người này.  

“A ~ đừng giết tôi.” Người này kêu la thảm thiết, bị dọa choáng váng, nhưng đón tấn công vẫn giáng xuống, trong tay ông ta cầm một thanh đao dài, dùng hết tất cả chân nguyên ngăn cản.  

Nhưng cũng chỉ là bọ ngựa hấp hối, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống.  

Người này tiếp tục la hét nhưng lại phát hiện mình chưa chết, chỉ là xương cốt bị chặt đứt vài cái.  

“Mình… Chưa chết?” Ông ta tự hỏi.  

Dương Bách Xuyên muốn giữ lại người sống để hỏi chuyện của Hạ Lộ.  

Tạm thời anh sẽ không giết ông ta.  

Bay người qua đó, trực tiếp nhấc người này lên, bay lại chỗ tên Tiên Thiên tầng ba Thần Tông đang ngất kia, ném cùng một chỗ.  

Lúc này Dương Bách Xuyên quay người nhìn về phía tảng đá lớn, lạnh lùng nói: “Tự ra hay để tôi đánh ra?”  

Ẩn giấu sau tảng đá lớn chính là tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia, ông ta không chạy, Dương Bách Xuyên cũng không ra tay, giữ tên này lại chính là để lập uy.  

Hiệu quả không phải lập uy ở chỗ này mà là tuyên truyền bằng miệng, anh muốn giữ lại tên này vì lý do đó.  

Lời vừa nói xong, đằng sau tảng đá lớn vang lên âm thanh: “Đừng đừng đừng! Thả tôi ra.”  

Đây là một người đàn ông trung niên, hơn bốn mươi tuổi, run rẩy đi ra. Ông ta tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên hạ gục cao thủ Tiên Thiên ba tầng trong nháy mắt. Mặc dù ông ta là Thiên Tỉnh dị năng giả, nhưng cũng chỉ tương đương với Tiên Thiên tầng một. Ở trước mặt Dương Bách Xuyên không nhấc nối suy nghĩ phản kháng, hiện tại chỉ có thể cố gắng giữ mạng.  

“Ông là người phương nào? Thế lực nào?” Dương Bách Xuyên lạnh mặt hỏi ông ta.  

“Tôi… Tôi tên Hòa Sơn, không thuộc về bất cứ thế lực nào, tôi là Tán Tu, Dương môn chủ tha mạng, tôi chỉ đến xem náo nhiệt.” Hòa Sơn kinh hồn táng đảm.  

“Hừ ~ xem náo nhiệt? Nghe đây, cho ông một cơ hội sống, tự cắt đứt một tay tôi sẽ tha chết cho ông, nếu không tôi tự mình ra tay.” Hôm nay muốn lập uy, Dương Bách Xuyên không tính toán giữ lại thiện tâm. Nếu hôm nay thực lực của anh không đủ, hoặc Vân Môn không có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ, những người này sẽ hủy diệt Vân Môn.  

Hòa Sơn nghe thấy Dương Bách Xuyên nói làm chính mình tự cắt đứt một cánh tay, trên mặt âm u, cân nhắc một lúc, cuối cùng cắn răng, nâng tay trái xuống đao chặt đứt tay phải của chính mình.  

“A ~”  

Tiếng kêu thảm thiết của Hòa Sơn vang vọng trên đỉnh núi, cánh tay phải của ông ta bị bản thân chặt đứt, máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất. Trong lòng ông ta rất rõ ràng, nếu để Dương Bách Xuyên ra tay ông ta sẽ mất mạng, không bằng chặt đứt một cánh tay đổi một mạng còn có lời hơn.  

“Coi như ông biết điều.”  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, không để ý đến Hòa Sơn, nhìn về phía người của Thần Tông và  m Nguyệt Tông.  

[Diendantruyen.Com] Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)


“Nói cho tôi biết sự mất tích của Đàm chủ Thần Long Đàm có liên quan đến Thần Tông,  m Nguyệt Tông các người hay không. Nghĩ cho kỹ rồi trả lời, nếu không thể làm tôi vừa lòng, các người tự biết hậu quả.” Dương Bách Xuyên rét lạnh nói.  

“Tôi nói…”  

“Tôi nói…”  

Hai người đồng thanh nói.  

Tiếp theo hai người lần lượt trả lời, quả nhiên Hạ Lộ mất tích có liên quan đến Thần Tông và  m Nguyệt Môn.  

Không khác với suy đoán của anh mấy, lúc trước sau khi đi ra từ đạo tràng Vu Hàm, Thanh Thành Thần Tông và  m Nguyệt môn đã tản ra tin tức Đinh Dương và lão tổ Địa Tâm bị Dương Bách Xuyên gi ết chết. Sau đó hai tông môn lớn này đã phái ra hai tên Tiên Thiên tầng ba đến giết Dương Bách Xuyên, sau khi đi vào Hoa Hạ, hai tên Tiên Thiên tầng ba đã bị Hạ Lộ ngăn lại.  

Sau một trận đại chiến, kết cục là ba người đều bị thương, hai tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông và  m Nguyệt Môn rời khỏi Hoa Hạ. Lúc đó Hạ Lộ bị thương nặng nhưng chưa chết, dựa theo lời nói của Thần Tông và  m Nguyệt Môn, Hạ Lộ không sống được.  

Dương Bách Xuyên chấn động, sau trận chiến đó Hạ Lộ không trở lại Thần Long Đàm, khả năng cao dữ nhiều lành ít.  

Nếu vậy lúc cô ấy bị trọng thương sắp chết sẽ đi nơi nào? Không ai biết, nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ đến hai nơi, đầu tiên là chỗ lão đạo đã cứu cô ấy, thứ hai là quê của Hạ Lộ. Hạ Lộ từng nói với anh, trong Trường Giang có cá Rồng.  

Nếu cô trọng thương không trở về Thần Long Đàm, vậy cũng chỉ có thể đi đến hai chỗ này.  

Sau khi nghe xong đột nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên rất đau, tức giận giơ tay đánh mạnh về phía hai người kia.  

“A ~”  

“Mày….”  

Hai tên Thần Tông và Âm Nguyệt Môn không nghĩ đến Dương Bách Xuyên sẽ ra tay, nói chuyện không giữ lời.  

Nhưng âm thanh chưa kịp phát ra đã chết tại chỗ.  

Bên kia, tên Thiên Tỉnh dị năng giả cắt đứt một tay bị dọa run người, sợ Dương Bách Xuyên cũng giết ông ta.  

Dương Bách Xuyên cực kỳ hận Thần Tông và  m Nguyệt Môn, trực tiếp giế t chết hai người nay, coi như trả thù cho Hạ Lộ, dù sao giết người của hai tông này cũng không đủ anh nguôi giận.  

Dương Bách Xuyên hét to, âm thanh vang lên như sấm, dùng chân khí nói: “Từ bây giờ, cho dù là võ cỏ giả hay Thiên Tỉnh dị năng giả, dám can đảm bước vào phạm vi mười dặm của thôn Dương Gia, giết không tha.”  

Âm thanh truyền khắp mấy dặm núi lớn, quay đầu lại nói với tên Thiên Tỉnh dị năng giả kia: “Cút!”
 
Chương 988


Bên quê quán có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ nên Dương Bách Xuyên rất yên tâm, lão đầu này là võ cổ giả vượt qua bẩm sinh, nói cách khác Tửu Tiên lão đầu có thể sánh ngang với người tu chân Kim Đan kỳ.  

Có ông ta tọa trấn không cần lo lắng an toàn trong nhà.  

Trên Địa Cầu có mấy người có thể sánh ngang với Tửu Tiên lão đầu?  

Gần như không có khả năng, cho dù có Dương Bách Xuyên cũng tin tưởng là lông phượng sừng lân.  

Đối với Tửu Tiên lão đầu, từ sau khi Dương Bách Xuyên đạt đến Trúc Cơ kỳ, càng cảm giác được lão đầu sâu không lường được.  

Khi dùng linh thức quan sát ông ta, có thể nhìn thấy trong đan điền của lão đầu có một cỗ năng lượng khổng lồ, có thể nhìn đến ở chính giữa đan điền của ông ta có một vật bằng hạt gạo đang phát sáng.  

Hiện tại Dương Bách Xuyên cũng không phải là tay mơ, từ điển tịch ở trong đầu, có lẽ hạt gạo trong đan điền của Tửu Tiên lão đầu là Kim Đan.  

Đây là loại năng lượng cực kỳ cường đại.  

Trong khi anh đang quan sát, lão đầu đã phát hiện, híp mắt lười biếng uống rượu: “Nhóc Xuyên, cậu rình coi lão phu?”  

Bị lão đầu phát hiện Dương Bách Xuyên cũng không cảm thấy kỳ quái, đi qua phất tay bảo Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân cầm một bình rượu Khỉ lại đây.  

Sau đó ngồi trước mặt Tửu Tiên lão đầu, nói: “Đại trưởng lão, con phải ra ngoài mấy ngày, xin người hãy chăm sóc trong nhà giúp con.”  

“Cho lão phu năm bình…. A không, mười bình rượu Khỉ, lão phu đảm bảo mọi người đều an toàn.” Tửu Tiên lão đầu cò kè mặc cả với Dương Bách Xuyên.  

Sau đó có lẽ sợ Dương Bách Xuyên không đồng ý, vội vàng bổ sung, nói: “Nhóc con, mấy ngày cậu đóng cửa tu luyện, xung quanh thôn này có không ít đầu trâu mặt ngựa đến đây. Nếu không phải có lão phu ở, những người này đã xông vào từ lâu, mười bình rượu Khỉ cũng không nhiều lắm đúng không?”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy Tửu Tiên lão đầu nói có một đám người đã từng đến đây, trong lòng vừa kinh vừa giận, không nhịn được nói: “Thực sự đã có người đến đây?”  

Tửu Tiên lão đầu tức giận, nói: “Lão phu lừa cậu làm gì? Nói cho cậu biết, trong đó có võ cổ giả bẩm sinh tầng ba, cũng có dị năng giả, thậm chí có cả con dơi thối ở phương Tây, còn có một yêu vật có hơi thở vô cùng cường đại. Những người này trốn ở bốn phía quanh thôn, sau khi lão phu thả hơi thở ra, bọn họ mới không dám vào. Ta chặn lại những người này cho cậu, uống mười bình rượu Khỉ của cậu thì sao chứ?”  

Trong lòng của Dương Bách Xuyên sóng cuộn biển gầm, anh biết Tửu Tiên lão nhân điên khùng nhưng cũng không vì thể mà nói mê sảng, hơn nữa lúc chưa phát bệnh tư duy của ông ta cũng tương đối rõ ràng.  

Trịnh trọng nói: “Một chút cũng không nhiều, con hứa sau khi trở về sẽ nói cho người biết một nơi không ngừng sản xuất rượu Khỉ, làm người không thiếu rượu uống.” Vì lung lạc lão đầu, Dương Bách Xuyên hạ cả vốn gốc. Anh chuẩn bị nói sơn động quê của Hầu Đậu Đậu cho Tửu Tiên lão đầu, đám con khỉ kia có thể không ngừng sản xuất rượu Khỉ.  

“Thật sự? Nhóc con, cậu đừng lừa lão phu?” Tửu Tiên lão đầu đỏ bừng mặt đứng lên.  

“Tuyệt đối không lừa dối.” Dương Bách Xuyên nhìn nói.  

“Ha ha ha, được được được, cậu yên tâm, có lão phu ở đây, xem ai dám động tới thôn này, ai dám lão phu sẽ đánh gãy chân chó của người đó.” Tửu Tiên lão đầu điên điên khùng khùng nhếch miệng cười to.  

Đúng lúc này tiếng cười của ông ta im bặt, nhìn về hướng Đông Bắc một ngọn núi của thôn, híp mắt nói: “Nhìn xem vừa nói xong đã có người xuất hiện, nhóc con, cậu không tin có thể tự đi nhìn, ở trên ngọn núi đối diện kia kìa.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên lạnh băng, anh nhìn về phía ngọn núi Tửu Tiên lão đầu chỉ.  

Đây là một ngọn núi nhỏ cách nơi này ít nhất 3000 mét.  

Trong lòng anh rất kinh ngạc về sự cường đại của linh thức của Tửu Tiên lão đầu, không hổ danh là cao thủ vượt ngoài Tiên Thiên.  

Càng có rất nhiều tức giận, những người này dám đến gần thôn.  

Bọn họ đến làm gì?  

Có mục đích gì?  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được.  

Đơn giản hoặc là kẻ thù, hoặc là một vài người đỏ mắt thèm thuồng đan Bồi Nguyên, muốn cướp lấy.  

Tài nguyên trên Địa Cầu thưa thớt, không phải bất cứ người hoặc thế lực nào có thể lấy ra linh dược để luyện đan như gia tộc lớn, vì vậy những người này thèm thuồng cũng là chuyện bình thường.  

Có thể tưởng tượng được, sau khi hoàn thành giao dịch nhóm đan Bồi Nguyên đầu tiên với các thế lực gia tộc lớn, việc này chắc chắn sẽ truyền khắp giới võ cổ. Vân Môn có thể luyện chế đan Bồi Nguyên càng kiếm được tinh thạch Tiên Thiên xa xỉ làm thù lao.
 
Chương 995


Hơn nữa 72 viên linh thạch trong tay hoàn toàn đủ để bố trí trận pháp cấp năm.  

Phòng ngự càng lớn thì lượng linh khí cần được hấp thụ vào cũng sẽ càng nhiều.  

Nếu trận pháp này thành công, có thể không ngừng hấp thụ linh khí trời đất vào thôn, hơn nữa uy lực của trận pháp có thể chống đỡ được đòn tấn công của cao thủ Kim Đan kỳ, có Sát trận và Ảo trận chồng lên.  

Sau khi đọc xong cách bày trận, Dương Bách Xuyên bắt đầu đi vòng xung quanh thôn cũ, dựa theo vị trí cửu cung bát quái thất tinh, mỗi một chỗ đặt một viên linh thạch.  

Những người khác của Vân Môn đứng quan sát từ xa, ở trong mắt bọn họ, Dương Bách Xuyên chạy khắp thôn, vừa chạy lên trên núi, một lúc sau đã chạy xuống sông nhỏ trong thôn.  

Từ trưa đến giờ chưa từng dừng lại một lần.  

Đến tận lúc hoàng hôn Dương Bách Xuyên mới chỗ xong 72 viên linh thạch vào vị trí của nó, sau đó về đến mắt trận, bắt đầu vận dụng thao tác mở trận.  

Ở trong mắt trận là một cái trận ba góc, Dương Bách Xuyên chôn xuống 9 viên linh thạch ở chỗ này, trong tay làm pháp quyết, ngón tay nhỏ từng giọt Kinh Nguyệt xuống mắt trận.  

Ngón tay làm 360 kiểu pháp quyết gần như muốn mạng già của Dương Bách Xuyên, trong miệng luôn ngậm đan Tụ Khí chuẩn bị bổ sung chân khí bị thiếu hụt.  

Một tay nâng trận một tay đánh ra pháp quyết, chân khí trong cơ thể không ngừng biến mất.  

Mồ hôi trên trán Dương Bách Xuyên chảy như mưa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng vẫn cắn răng kiên trì,  

Khác với bố trí trận pháp ở biệt thự, trận pháp Chu Thiên bây giờ đã đạt đến cấp bậc Hộ Sơn, không thể tạm chấp nhận, lượng chân khí và tinh thần lực bị tiêu hao vô cùng khổng lồ.  

Lúc làm đến pháp quyết thứ 108, chân khí trong cơ thể đã bị hao hết, vội vàng nuốt xuống đan Tụ Khí trong miệng, Dương Bách Xuyên thầm kêu khổ, lúc này còn chưa hết một nửa.  

Động tác tay càng ngày càng chậm, mồ hôi của Dương Bách Xuyên chảy như mưa.  

Lúc này sắc trời đã đen nhánh.  

Nhưng tay của anh vẫn chưa dừng.  

Nuốt vào viên đan Tụ Khí thứ hai, pháp quyết mới đến 180.  

Nuốt vào viên thứ ba đạt đến 300.  

Còn 60 cái nữa mới hoàn thành, Dương Bách Xuyên nuốt xuống viên đan Tụ Khí thứ bốn để bổ sung chân khí.  

Lúc này thời gian đã hơn 10 giờ tối, phía chân trời đã hiện đầy sao, cực kỳ lộng lẫy.  

Theo thời gian, cuối cùng pháp quyết cũng đến những động tác cuối cùng, còn 9 cái nữa sẽ hoàn thành.  

Lúc này thân thể của Dương Bách Xuyên đã run rẩy, mặc dù chân khí được bổ sung, nhưng tinh thần bị hao tổn không đền bù được.  

Mí mắt của anh bắt đầu dày nặng, chỉ muốn nằm xuống ngủ, quá mệt mỏi quá mệt mỏi.  

Tất cả người của Vân Môn đứng dưới chân núi cách anh không xa, một đám không ai dám nói câu gì.  

Đến cuối cùng ngay cả bà nội và Tửu Tiên lão đầu cũng lên núi, đi lên đ ỉnh núi xem Dương Bách Xuyên bày trận.  

Ai cũng biết Dương Bách Xuyên bày trận để bảo vệ mọi người.  

Dương San San đỡ bà nội, hai mắt đỏ bừng nhìn thân thể không ngừng run rẩy của anh trai đang cố gắng thi pháp, cô bé cắn răng âm thầm nói: “Mình thề sau này sẽ không trở thành trói buộc của anh trai.”  

Bà nội nhìn Dương Bách Xuyên, trong mắt đã có nước mắt, lúc này bà biết cháu trai của mình đang đi lên con đường gì, vừa tự hào, nhưng trong lòng cũng càng nhiều lo lắng.  

Tửu Tiên lão đầu cầm bình rượu trong tay, vừa uống rượu vừa nhìn Dương Bách Xuyên đang không ngừng đánh pháp quyết, đối mắt nhìn như vẩn đục lúc này lại bùng nổ ánh sáng.  

Triệu Nam cắn chặt răng nắm tay Ninh Kha, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt không ngừng lập lòe… 
 
Chương 995


Hơn nữa 72 viên linh thạch trong tay hoàn toàn đủ để bố trí trận pháp cấp năm.  

Phòng ngự càng lớn thì lượng linh khí cần được hấp thụ vào cũng sẽ càng nhiều.  

Nếu trận pháp này thành công, có thể không ngừng hấp thụ linh khí trời đất vào thôn, hơn nữa uy lực của trận pháp có thể chống đỡ được đòn tấn công của cao thủ Kim Đan kỳ, có Sát trận và Ảo trận chồng lên.  

Sau khi đọc xong cách bày trận, Dương Bách Xuyên bắt đầu đi vòng xung quanh thôn cũ, dựa theo vị trí cửu cung bát quái thất tinh, mỗi một chỗ đặt một viên linh thạch.  

Những người khác của Vân Môn đứng quan sát từ xa, ở trong mắt bọn họ, Dương Bách Xuyên chạy khắp thôn, vừa chạy lên trên núi, một lúc sau đã chạy xuống sông nhỏ trong thôn.  

Từ trưa đến giờ chưa từng dừng lại một lần.  

Đến tận lúc hoàng hôn Dương Bách Xuyên mới chỗ xong 72 viên linh thạch vào vị trí của nó, sau đó về đến mắt trận, bắt đầu vận dụng thao tác mở trận.  

Ở trong mắt trận là một cái trận ba góc, Dương Bách Xuyên chôn xuống 9 viên linh thạch ở chỗ này, trong tay làm pháp quyết, ngón tay nhỏ từng giọt Kinh Nguyệt xuống mắt trận.  

Ngón tay làm 360 kiểu pháp quyết gần như muốn mạng già của Dương Bách Xuyên, trong miệng luôn ngậm đan Tụ Khí chuẩn bị bổ sung chân khí bị thiếu hụt.  

Một tay nâng trận một tay đánh ra pháp quyết, chân khí trong cơ thể không ngừng biến mất.  

Mồ hôi trên trán Dương Bách Xuyên chảy như mưa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng vẫn cắn răng kiên trì,  

Khác với bố trí trận pháp ở biệt thự, trận pháp Chu Thiên bây giờ đã đạt đến cấp bậc Hộ Sơn, không thể tạm chấp nhận, lượng chân khí và tinh thần lực bị tiêu hao vô cùng khổng lồ.  

Lúc làm đến pháp quyết thứ 108, chân khí trong cơ thể đã bị hao hết, vội vàng nuốt xuống đan Tụ Khí trong miệng, Dương Bách Xuyên thầm kêu khổ, lúc này còn chưa hết một nửa.  

Động tác tay càng ngày càng chậm, mồ hôi của Dương Bách Xuyên chảy như mưa.  

Lúc này sắc trời đã đen nhánh.  

Nhưng tay của anh vẫn chưa dừng.  

Nuốt vào viên đan Tụ Khí thứ hai, pháp quyết mới đến 180.  

Nuốt vào viên thứ ba đạt đến 300.  

Còn 60 cái nữa mới hoàn thành, Dương Bách Xuyên nuốt xuống viên đan Tụ Khí thứ bốn để bổ sung chân khí.  

Lúc này thời gian đã hơn 10 giờ tối, phía chân trời đã hiện đầy sao, cực kỳ lộng lẫy.  

Theo thời gian, cuối cùng pháp quyết cũng đến những động tác cuối cùng, còn 9 cái nữa sẽ hoàn thành.  

Lúc này thân thể của Dương Bách Xuyên đã run rẩy, mặc dù chân khí được bổ sung, nhưng tinh thần bị hao tổn không đền bù được.  

Mí mắt của anh bắt đầu dày nặng, chỉ muốn nằm xuống ngủ, quá mệt mỏi quá mệt mỏi.  

Tất cả người của Vân Môn đứng dưới chân núi cách anh không xa, một đám không ai dám nói câu gì.  

Đến cuối cùng ngay cả bà nội và Tửu Tiên lão đầu cũng lên núi, đi lên đ ỉnh núi xem Dương Bách Xuyên bày trận.  

Ai cũng biết Dương Bách Xuyên bày trận để bảo vệ mọi người.  

Dương San San đỡ bà nội, hai mắt đỏ bừng nhìn thân thể không ngừng run rẩy của anh trai đang cố gắng thi pháp, cô bé cắn răng âm thầm nói: “Mình thề sau này sẽ không trở thành trói buộc của anh trai.”  

Bà nội nhìn Dương Bách Xuyên, trong mắt đã có nước mắt, lúc này bà biết cháu trai của mình đang đi lên con đường gì, vừa tự hào, nhưng trong lòng cũng càng nhiều lo lắng.  

Tửu Tiên lão đầu cầm bình rượu trong tay, vừa uống rượu vừa nhìn Dương Bách Xuyên đang không ngừng đánh pháp quyết, đối mắt nhìn như vẩn đục lúc này lại bùng nổ ánh sáng.  

Triệu Nam cắn chặt răng nắm tay Ninh Kha, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt không ngừng lập lòe… 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom